Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 02-06-2008, 08:03 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 47

U Linh Trận Pháp

Lâm Thủy Trúc.
Äúng là cái tên Lâm Thá»§y Trúc. Äó là má»™t khu rừng trúc vá»›i diện tích độ vài trăm mẫu. Nhưng nó lại lá»t thá»m giữa má»™t hồ nước mênh mông, nên xa xa trông tá»±a má»™t quả đồi xanh nhô lên trên mặt nước hồ trong vắt. Khung cảnh vừa ngoạn mục vừa tÄ©nh lặng, mà bất cứ ai đặt chân đến trong tâm định sẽ nẩy sinh ý niệm chối bá» hồng trần tục lụy mà Ä‘i tìm sá»± thanh nhàn êm ả.
Chiếc thuyá»n nan từ từ nép mạn vào gỠđất khu rừng trúc. Tiêu Thái Ngá»c cùng vá»›i Lệnh Thế Kiệt bước lên bá». Thế Kiệt nhìn Thái Ngá»c há»i:
− Tá»· tá»·... chúng ta đã đến Lâm Thá»§y Trúc. Äệ không biết sẽ tìm được gì ở đây.
− Tá»· nghÄ© U Linh Nhân sẽ cho ngưá»i đón chúng ta.
Äúng như Thái Ngá»c dá»± Ä‘oán, từ trong khu rừng trúc hai gã hán nhân cao nhá»ng, vận y trang đạo tỳ trổ khinh thuật thượng thặng lướt ra.
Thái Ngá»c nhìn Thế Kiệt:
− Tỷ tỷ nói đúng đấy chứ?
Hai gã hán nhân bước đến trước mặt Lệnh Thế Kiệt, ôm quyá»n xá rồi trịnh trá»ng nói:
− Công tử chính là Quỷ Kiếm Khách Lệnh Thế Kiệt?
− Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt. Nhị vị huynh đài là ngưá»i cá»§a U Linh Môn?
Hai gã hán nhân gật đầu.
Thế Kiệt há»i tiếp:
− Nhị vị huynh đài đến đón tại hạ?
Một gã đứng bên phải đáp:
− Äúng như thế.
Gã đứng bên trái tiếp lá»i:
− Lệnh công tá»­ cứ Ä‘i thẳng vào rừng trúc sẽ tá»›i Trúc Xá Äào Viên. Có ngưá»i Ä‘ang chá» Lệnh công tá»­.
Thế Kiệt ôm quyá»n xá hai gã đó rồi trịnh trá»ng nói:
− Äa tạ nhị vị huynh đài đã chỉ giáo.
Chàng quay lại Tiêu Thái Ngá»c:
− Tỷ tỷ, chúng ta đi.
Thế Kiệt vừa quay lưng toan dợm bước thì bất thình lình Thái Ngá»c xuất thá»§ vươn đôi ngá»c thá»§ chá»™p vào hổ khẩu hai gã hán nhân.
Thá»§ pháp cá»§a nàng cá»±c kỳ nhanh và chính xác, lại ra tay bất ngá» nên hai gã hán nhân không cách chi phản ứng kịp nên nhanh chóng bị Thái Ngá»c khống chế mạch môn.
Hai gã hán nhân tròn mắt nhìn nàng:
− Cô nương...
Thái Ngá»c khắt khe há»i:
− Hai ngươi không dẫn đưá»ng cho bổn cô nương và Lệnh công tá»­? Thật ra hai ngươi là ai?
− Cô nương...
Thái Ngá»c gằn giá»ng:
− Hai ngươi là ai?
Hai gã hán nhân ấp úng như ngậm bồ hòn.
Thái Ngá»c cau mày trầm giá»ng nói gằn từng tiếng:
− Bổn cô nương có thể lấy mạng hai ngươi trong chớp mắt đó.
Thế Kiệt bối rối xen vào:
− Tỷ tỷ.
Thái Ngá»c nhìn chàng rồi quay lại hai gã hán nhân:
− Ta biết ngưá»i U Linh Môn chẳng bao giá» xuất hiện má»™t cách bình thưá»ng như hai ngươi cả. Hai ngươi không phải là ngưá»i cá»§a U Linh Môn.
Nàng vừa nói vừa vận chân âm xiết đôi ngá»c trảo. Hai gã hán nhân nhăn nhó vì Ä‘au đớn.
Gã đứng bên trái Thái Ngá»c rối rít nói:
− Cô nương tha mạng... nhẹ tay cho huynh đệ chúng tôi.
− Muốn ta tha mạng, hai ngươi phải nói thật. Hai ngươi là ai?
Gã đứng bên phải ngập ngừng một lát rồi nói:
− Không giấu gì cô nương, huynh đệ chúng tôi chỉ được ngưá»i ta thuê đứng đây đón Lệnh công tá»­.
Thái Ngá»c gằn giá»ng:
− Hai ngươi cÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm?
Hai gã hán nhân lắc đầu:
− Huynh đệ chúng tôi chỉ là những ngư phủ sống ven đây thôi.
Thái Ngá»c cau mày:
− Hai ngươi dám qua mặt chá»§ nhân Ma Cung à? Nếu chỉ là ngư phá»§ bình thưá»ng sao lại biết dụng thuật khinh công mà khinh thuật cá»§a hai ngươi cÅ©ng chẳng tầm thưá»ng chút nào.
Gã hán nhân đứng bên trái thở ra rồi nói:
− Không giấu gì cô nương, huynh đệ chúng tôi khi nhận lá»i đón Lệnh công tá»­ thì được oan hồn dạy cho cách chạy nhảy. Huynh đệ chúng tôi thấy hay nên há»c.
− Hai ngươi há»c bao lâu?
− Oan hồn linh thiêng Lâm Thá»§y Trúc chỉ dạy chúng tôi có má»™t canh giá».
Thái Ngá»c sá»­ng sốt:
− Một canh gi�
Hai gã hán nhân gật đầu.
Thái Ngá»c nhìn lại Thế Kiệt:
− Äệ có tin há» không?
− Äệ tin những gì há» nói Ä‘á»u là sá»± thật.
Gã hán nhân đứng bên trái vội vã nói:
− Trong Lâm Thá»§y Trúc, có rất nhiá»u oan hồn.
Thái Ngá»c buông mạch môn hai gã hán nhân rồi từ tốn nói:
− Bổn cô nương tạm tin hai ngươi.
Thế Kiệt bất chợt ghịt tay Thái Ngá»c:
− Tỷ tỷ, hãy xem kìa.
Trong Lâm Thá»§y Trúc xuất hiện những chiếc bóng nhàn nhạt. Những chiếc bóng đó như thoát hiện rồi thoát mất, cứ như ngưá»i ta bị hoa mắt, không thể nhận định những chiếc bóng kia Ä‘ang làm gì.
Thái Ngá»c nhíu mày:
− Lạ thật, tỷ có cảm giác đây là một trận pháp kỳ môn.
− Thì tá»· đã biết rồi, U Linh Môn khi xuất hiện thì chẳng tầm thưá»ng là gì. Muốn biết hư thá»±c thế nào, chúng ta vào Lâm Thá»§y Trúc.
Thái Ngá»c gật đầu.
Hai ngưá»i cùng song hành trổ thuật khinh công băng vào rừng trúc bạt ngàn. Bên trong rừng trúc vắng lặng đến rợn ngưá»i. Lúc bên ngoài phạm vi rừng trúc, Thế Kiệt và Thái Ngá»c còn thấy những chiếc bóng nhá»n nhợt, nhưng khi vào trong rồi thì há» lại chẳng thấy ai cả.
Thái Ngá»c trang trá»ng nói:
− Äệ đệ, đây đúng là trận pháp kỳ môn. Tá»· và đệ không thể rá»i nhau ná»­a bước nếu không muốn thất lạc nhau.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi xinh xắn cá»§a nàng thì bất thình lình từ phía sau lưng Thái Ngá»c, hai nhành trúc vút đến tập kích thẳng vào gáy Tiêu Thái Ngá»c. Thế công cá»§a nhành trúc tợ má»™t nhát Ä‘ao phạt má»™t cây chuối, nếu trúng tức khắc thá»§ cấp cá»§a Thái Ngá»c sẽ lìa khá»i cổ.
Thế Kiệt nhác thấy có tiếng gió lạ sau lưng mình, thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn trong tay chàng vụt thoát ra khá»i vá», tạo má»™t màn ảnh quang xanh rá»n.
Nhành trúc bị lưỡi Quỷ Kiếm cắt thành từng đoạn nhỠrơi lã chã xuống đất.
Thái Ngá»c giật mình. Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Äệ đê.... đây đúng là má»™t cạm bẫy chết ngưá»i. Chúng ta như Ä‘ang đứng giữa má»™t rừng cao thá»§ mà chẳng nhận biết hỠỞ đâu. Chúng ta nên trở ra thôi.
Thế Kiệt vừa định gật đầu theo ý cá»§a Tiêu Thái Ngá»c thì bất giác nghe văng vẳng tiếng gá»i thổn thức cá»§a Cáp Nhật Hồng:
− Lệnh đại ca... Lệnh đại ca...
Chàng thoạt biến sắc, bởi không ngỠCáp Nhật Hồng cũng có mặt trong Lâm Thủy Trúc.
Tiếng gá»i cá»§a Cáp Nhật Hồng hình như chỉ cách chàng không quá ba trượng và ở phía sau má»™t bụi trúc lá»›n.
Tiếng gá»i cá»§a Cáp Nhật Hồng khiến Thế Kiệt không cầm lòng được. Tiếng kêu cá»§a Cáp Nhật Hồng còn văng vẳng thì Lệnh Thế Kiệt đã trổ khinh thuật Di Hình Cước Pháp, nhoang nhoáng len lá»i qua những tán trúc lướt vá» nÆ¡i phát ra tiếng gá»i cá»§a Cáp Nhật Hồng.
Tiêu Thái Ngá»c hoảng hốt thét lá»›n:
− Äệ đệ, cẩn thận!
Tiếng thét cá»§a Tiêu Thái Ngá»c còn lồng lá»™ng thì sá»± biến đã xảy ra. Cả khu rừng trúc như chuyển động. Thái Ngá»c vừa toan thi triển khinh pháp bám theo Thế Kiệt thì chàng đã mất hút trong sá»± vây bá»c cá»§a những tàng trúc khổng lồ.
Không còn thấy bóng dáng Thế Kiệt, Thái Ngá»c bèn cất tiếng gá»i lá»›n, hy vá»ng sẽ có tiếng Thế Kiệt đáp trả:
− Äệ đê.... Lệnh đệ đê.... Hãy trả lá»i cho tá»· biết đệ Ä‘ang ở đâu.
Cùng vá»›i tiếng gá»i lanh lảnh đó, Thái Ngá»c xuất thá»§, tống ra những đạo NgÅ© Âm Bạch Cốt Trảo đánh thẳng vào những tán trúc.
Vốn Ä‘ang lo lắng cho Thế Kiệt, Thái Ngá»c vận dụng tá»›i mưá»i thành chân âm, nên những đạo NgÅ© Âm Bạch Cốt cá»§a nàng vô cùng cương mãnh, chỉ trong má»™t khoảng khắc ngắn ngá»§i mà mưá»i tán trúc đã bị bật gốc, rào rào ngã xuống, cùng vá»›i những tán trúc đổ xuống là những tiếng rú thất thanh.
Thái Ngá»c giật mình, vì ngỡ trảo công cá»§a nàng đánh nhằm Thế Kiệt, nên vá»™i vã thu hồi chân nguyên lướt đến tán trúc vừa có tiếng rú vá»ng đến.
Ba lão đạo sÄ© vận đạo bào Võ Äang nằm khá»nh dưới đất, còn ngồi tÄ©nh thân kiết đà là Hư Hư đạo trưởng. Bên khóe miệng có má»™t vệt máu tươi Ä‘ang rỉ ra.
Thái Ngá»c cau mày:
− Hư Hư đạo trưởng, sao lão lại có mặt ở đây?
Hư Hư đạo trưởng chưa trả lá»i nàng thì từ má»™t tán trúc khác bất ngá» có má»™t đạo chưởng phong cá»±c kỳ dÅ©ng mãnh bá»§a tá»›i Tiêu Thái Ngá»c.
Thế chưởng này mãnh tợ ba đào, có thể san bằng lấp biển. Trong tình huống bất ngá», Thái Ngá»c liá»n Ä‘iểm mÅ©i hài lướt lên cao ba trượng đạp lên trên sóng chưởng, rồi hoành thân vá»›i má»™t bá»™ pháp thần kỳ uyển chuyển, tung luôn bảy mảnh lụa thất sắc tập kích vá» hướng phát ra đạo kình.
Ầm!
Tán trúc bật gốc, đổ luôn xuống đất.
Thái Ngá»c thét lá»›n:
− U Linh Nhân, đánh lén bổn cô nương thì đâu có tài cán gì.
Nàng cứ ngỡ U Linh Nhân ẩn núp sau những tán lá trúc và trận pháp kỳ môn tập kích mình, nhưng khi tiếng hừ nhạt cất lên thì Tiêu Thái Ngá»c còn sững sá» hÆ¡n.
Tán trúc vừa bật gốc thì Tây Kỳ Thạch Khởi như từ dưới đất chui lên.
Lão nhìn Thái Ngá»c:
− Hừ, nếu không phải là ta thì đã táng mạng bởi Thất Sắc Äoạt Mạng cá»§a nàng rồi.
Thái Ngá»c nhíu mày:
− Sao lão cũng ở đây?
Tây Kỳ nhìn Hư Hư đạo trưởng.
Lão dá»i mắt nhìn lại Tiêu Thái Ngá»c, cáu gắt nói:
− Trong Lâm Thá»§y Trúc này không phải có má»™t mình ta đâu, mà còn rất nhiá»u ngưá»i.
Nhưng tất cả Ä‘á»u bị che mắt bởi U Linh trận pháp cá»§a U Linh Môn. Nếu cứ hành xá»­ như nàng thì má»i ngưá»i tá»± tàn sát lẫn nhau mà chết.
Nghe Tây Kỳ Thạch Khởi nói, Thái Ngá»c đâm ra bối rối.
Thấy vẻ bối rối của nàng, Thạch Khởi dè bỉu nói:
− Nàng lo lắng cho gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt à?
− Lão không lo cho chàng sao?
− Ta chỉ sợ những pho tượng kim thân La Hán của gã tiểu tử kia rơi vào tay U Linh Môn mà thôi.
− Lão biết như vậy sao không tìm cách hóa giải U Linh trận pháp?
− Hóa giải trận pháp U Linh thì không được hấp tấp như nàng. Cách hóa giải U Linh trận pháp của nàng chỉ có lợi cho Lâm Thủy Trúc mà thôi.
Tây Kỳ nhìn lại Hư Hư đạo trưởng:
− Lão đạo sÄ© mÅ©i trâu đã giao thá»§ má»™t chưởng vá»›i ta nên má»›i bị ná»™i thương trầm trá»ng.
Lão bị nội thương bởi vì hóa giải U Linh trận pháp cũng như nàng vậy.
Tây Kỳ Thạch Khởi nhún vai:
− Võ Äang bốn ngưá»i nhập U Linh thì ba ngưá»i đã chết bởi Thất Sắc Äoạt Mạng cá»§a nàng. Còn má»™t thì Ä‘ang cố giữ cái mạng, xem ra Võ Äang đã đến thá»i mạt vận rồi.
Tiêu Thái Ngá»c bước đến bên Hư Hư đạo trưởng. Nhìn lướt qua ba cái xác cá»§a ba vị đạo trưởng nằm khá»nh dưới đất, nàng bất giác tá»± trách mình đã hồ đồ vấy há»a cho há».
Thái Ngá»c nhá» giá»ng nói:
− Trưởng lão thấy trong nội thể ra sao?
Hư Hư đạo trưởng Ä‘ang vận công Ä‘iá»u tức, nghe tiếng nàng liá»n nhướng mắt thở dài má»™t tiếng.
Thái Ngá»c không chần chừ liá»n vận hóa chân âm áp ngá»c thá»§ vào đại huyệt Kiên TÄ©nh cá»§a Hư Hư đạo trưởng. Lão đạo trưởng rùng mình má»™t cái, thổ luôn má»™t bụm máu bầm. Sau khi thổ được khối máu bầm, sắc mặt cá»§a lão nhanh chóng hồi phục.
Thấy Thái Ngá»c phí hoài chân âm, Tây Kỳ Thạch Khởi cau mày. Lão tằng hắng nói:
− Nàng nên nhá»› bá»n đạo sÄ© Võ Äang lá»— mÅ©i trâu lúc nào cÅ©ng huyênh hoang cho chúng là danh môn chính phái thuá»™c bạch đạo. Còn nàng chỉ thuá»™c vào hàng hắc đạo tiện môn thôi, nên chẳng cần thiết phải tốn chân nguyên cho bá»n chúng.
Mặc cho Tây Kỳ Thạch Khởi nói, Thái Ngá»c vẫn tiếp tục truyá»n chân âm để thông kinh đả mạch cho Hư Hư đạo trưởng.
Tây Kỳ thở ra một tiếng:
− Từ lúc nàng cận ká» gã tiểu tá»­ Lệnh Thế Kiệt thì thay đổi nhiá»u quá rồi đó.
Khi hÆ¡i thở cá»§a Hư Hư đại trưởng đã trở lại bình thưá»ng, Thái Ngá»c má»›i thu hồi ngá»c thá»§.
Hư Hư đạo trưởng thở hắt ra má»™t tiếng rồi ôm quyá»n xá Thái Ngá»c:
− Äa tạ Tiêu cô nương đã vì bần đạo mà hao tổn chân nguyên.
− Trưởng lão đừng khách sáo. Lúc này tất cả chúng ta Ä‘á»u bị nạn trong U Linh trận pháp, nên ta không phân biệt hắc đạo hay bạch đạo.
Nghe nàng nói, Tây kỳ hừ nhạt một tiếng:
− Giúp cho mấy lão đạo sĩ mũi trâu này, nàng chẳng có ích lợi gì đâu.
Thái Ngá»c đáp lá»i Tây Kỳ:
− Nhưng lúc này có nhiá»u ngưá»i vẫn hÆ¡n. Chúng ta cần phải nghÄ© cách thoát ra khá»i trận pháp U Linh cá»§a U Linh Môn.
− Mấy lão đạo sÄ© mÅ©i trâu thì có tài cán gì đâu mà nàng hy vá»ng vào há» chứ. Có chăng thì ta má»›i là niá»m hy vá»ng nè.
Tây Kỳ Thạch Khởi vừa dứt lá»i thì đột nhiên không gian trong chu vi độ mưá»i trượng quanh lão và Tiêu Thái Ngá»c bá»—ng xuất hiện vô số những tá» giấy vàng bạc.
Tây Kỳ cau mày:
− U Linh Môn muốn bỡn cợt Tây Kỳ này à?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Tây Kỳ Thạch Khởi khẽ vÅ© lá»™ng ngá»n đại hắc kỳ. Ngá»n đại hắc kỳ Ä‘en kịt tạo ra má»™t trận bạo phong ào ào cuốn tá»›i những tá» giấy vàng bạc, thổi chúng bay ngược trở lại những tán trúc.
Khi những tấm giấy vàng mã mất hút vào những tán trúc thì má»™t giá»ng nói u hồn nhạt nhẽo cất lên:
− Lão quá»· Tây Kỳ cứ ngồi yên ở đó. Nếu cứ vá»ng động tá»± thị thì có thể mãi mãi ở trong cõi U Linh mà không còn cÆ¡ há»™i thu nạp những pho tượng kim thân La Hán đâu.
Tây Kỳ Thạch Khởi sa sầm mặt, hai lá»— tai dá»ng cao để định hướng nÆ¡i phát ra tiếng truyá»n âm nhập mật bằng giá»ng u linh nhạt nhẽo đó.
Tiếng truyá»n âm nhập mật vừa dứt thì Tây Kỳ Thạch Khởi bất ngá» quay phắt lại, đồng thá»i vÅ© lá»™ng ngá»n đại hắc kỳ tạo ra má»™t trận cuồng phong công thẳng vá» phía má»™t tán trúc.
Tiếng cuồng phong do ngá»n đại kỳ tạo ra chẳng khác nào cÆ¡n cuồng ná»™ cá»§a trá»i đất xô tá»›i tán trúc.
Ầm!
Tây Kỳ Thạch Khởi thoạt nhíu mày vì có cảm nhận hổ khẩu cầm đại hắc kỳ của mình tê rần bởi lực phản hồi của trận cuồng phong do lão tạo ra vừa bổ vào một vách núi không một chút suy xuyển.
Sự biến đó buộc lão quỷ Tây Kỳ phải lõ mắt, mở to hết cỡ nhìn vỠphía tán trúc.
Từ trong tán trúc bị bật rá»…, Äông Äá»™c Âu Dung Thừa cùng Bắc Thần Thôi Kỳ Lân bước ra.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa nhìn Tây Kỳ Thạch Khởi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngẩn ngÆ¡:
− Thì ra là lão quá»·. Không ngá» lão lại là ngưá»i cá»§a U Linh Môn.
− Äông Äá»™c lão quá»· nói thế không đúng rồi. Thạch má»— này nào phải là ngưá»i cá»§a U Linh Môn. Mà hai ngươi má»›i chính là ngưá»i cá»§a U Linh Môn.
Bắc Thần trợn mắt chỉ Thạch Khởi:
− Lão lầm rồi. Äông Äá»™c và Bắc Thần sao lại là ngưá»i cá»§a U Linh Môn được.
Thái Ngá»c bước đến bên Thạch Khởi.
Nàng nhìn Äông Äá»™c và Bắc Thần nói:
− Tất cả chúng ta Ä‘á»u bị U Linh Nhân vây hãm trong trận pháp U Linh này.
Bắc Thần nhìn lại Äông Äá»™c.
Âu Dung Thừa nhìn trả lại Tây Kỳ:
− Tại sao lão lại đến đây?
Thạch Khởi hất mặt:
− Vậy hai ngưá»i đến đây làm gì?
Äông Äá»™c cau mày:
− Lão nhận được chỉ ước U Linh?
Tây Kỳ lưỡng lự một lúc rồi khẽ gật đầu:
− Không sai, Thạch mỗ nhận được chỉ ước U Linh.
− Lão sẽ đến Trúc Xá chứ?
Tây Kỳ vuốt râu:
− Thạch lão phu nói rồi. Tiểu tử Lệnh Thế Kiệt là của lão phu. Không đến Trúc Xá thì chẳng khác nào lão trao gã cho U Linh Môn.
Hư Hư đạo trưởng nhìn Tây Kỳ:
− Bần đạo mạn phép há»i Thạch lão nhân.
Tây Kỳ hất mặt:
− Lão cứ há»i.
− Trong chỉ ước mà Thạch lão nhân nhận được có khác gì với chỉ ước U Linh của bần đạo không?
Tây Kỳ hừ nhạt:
− Lão phu nghĩ chúng chẳng khác nhau đâu.
Hư Hư đạo trưởng thở dài:
− Bần đạo nghÄ© khác. Bởi bần đạo đã xem qua chỉ ước U Linh cá»§a Thiếu Lâm, thấy có Ä‘iểm dị thưá»ng.
Nghe Hư Hư đạo trưởng nói, Tây Kỳ Thạch Khởi liá»n lấy bức chỉ ước U Linh cá»§a lão ra xem.
Lão hất mặt, thảy luôn bức chỉ ước U Linh cho Hư Hư đạo trưởng:
− Lão đạo sĩ xem có khác gì của lão không?
Hư Hư đạo trưởng nhìn bức chỉ ước U Linh của Tây Kỳ rồi so với bức chỉ ước U LInh của lão. Hư Hư đạo trưởng nhìn lại Thạch Khởi:
− Có khác nhau.
Äông Äá»™c cau mày lấy sức chỉ ước U Linh cá»§a mình. Lão bước đến bên Hư Hư đạo trưởng, ôn nhu nói:
− Âu má»— thưá»ng thán phục Võ Äang phái vá» trận pháp. Hy vá»ng lần này đạo trưởng sẽ giúp Âu má»— thoát khá»i U Linh trận pháp để đến được Trúc Xá.
Âu Dung Thừa vừa nói vừa xòe bức chỉ ước U Linh trao qua tay Hư Hư đạo trưởng.
Quan sát ba bức chỉ ước U Linh một lúc, Hư Hư đạo trưởng thoạt cau mày.
Tây Kỳ quan sát sắc diện cá»§a Hư Hư đạo trưởng, buá»™t miệng há»i:
− Lão đạo sĩ thấy gì trong ba bức chỉ ước U Linh đó?
Hư Hư đạo trưởng vuốt râu, trầm tư nói:
− à tưởng của U Linh Nhân rất hay.
Bắc Thần gắt gá»ng há»i:
− Hay thế nào? Lão đạo sÄ© làm ra vẻ quan trá»ng quá.
Hư Hư đạo trưởng chìa ba bức chỉ ước U Linh vá» phía Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, từ tốn nói:
− Äông Äá»™c lão nhân nhìn xem. Tất cả hoa văn trong ba bức chỉ ước U Linh Ä‘á»u khác nhau, nhưng có má»™t Ä‘iểm chung.
Äông Äá»™c vuốt râu:
− Âu mỗ không nhận ra, mà thấy cái nào cũng giống nhau.
Hư Hư đạo trưởng nói:
− U Linh Nhân gá»­i chỉ ước U Linh có ẩn ý. Tất cả những hoa văn bao quanh ngá»n bạch lạp ví như rừng trúc Ä‘ang vây bá»c ta. Ngá»n bạch lạp nằm giữa hoa văn này.
Hư Hư đạo trưởng nhìn lên trá»i:
− Lúc này là ba ngày. Làm sao chúng ta thấy được ngá»n bạch lạp này chứ? Muốn thấy ngá»n bạch lạp thì phải chỠđến đêm. Phải chỠđến đêm.
Tiêu Thái Ngá»c cau mày:
− Äạo trưởng, chúng ta phải chỠđến đêm sao?
− Ban đêm má»›i thấy được ánh sáng cá»§a ngá»n bạch lạp này.
Hư Hư đạo trưởng vuốt râu:
− Chỉ có ban đêm thôi. Chúng ta Ä‘ang ở trong trận pháp U Linh, muốn thoát ra khá»i nó phải nhá» tá»›i ánh sáng cá»§a ngá»n bạch lạp này. Äây cÅ©ng là ẩn ý cá»§a U Linh Nhân.
Tiêu Thái Ngá»c thở dài.
Nàng nhìn Hư Hư đạo trưởng nói:
− Ta hiểu rồi. Hiện tại chúng ta như trong cõi mù mịt mà chỉ có ánh sáng cá»§a ngá»n bạch lạp má»›i có thể đưa chúng ta khá»i chốn mù mịt này.
− Thái Ngá»c cô nương nói rất đúng. Khi mặt trá»i sụp, tất cả chúng ta sẽ đến được cái nÆ¡i muốn đến. NÆ¡i đó chính là ánh sáng cá»§a ngá»n bạch lạp này.
Bắc Thần há»i Hư Hư đạo trưởng:
− Nếu như đêm xuống mà không có ánh sáng cá»§a ngá»n bạch lạp thì sao?
− Bần đạo tin sẽ có kỳ biến xảy ra trong U Linh trận pháp. U Linh Nhân muốn chúng ta chứng kiến má»™t sá»± kiện trá»ng đại có má»™t không hai trong giang hồ.
Thạch Khởi hục hặc nói:
− Thạch lão phu không muốn nghe lão đạo sĩ mũi trâu nói nữa. Nếu chỉ biết chỠđợi thì lão đây cũng biết chỠđợi, đâu cần đến lão.
Tây Kỳ Thạch Khởi quay lại Thái Ngá»c:
− Nàng đi với ta.
Thái Ngá»c nhíu mày thối lại hai bá»™.
Tây Kỳ Thạch Khởi trợn mắt.
Thái Ngá»c cúi đầu nhìn xuống. Nàng lí nhí nói:
− Chúng ta hiện ở trong U Linh trận pháp, cứ ở đây chỠđến khi mặt trá»i sụp xuống xem có kỳ biến gì không. Nếu như không có kỳ biến tôi sẽ Ä‘i vá»›i lão.
Nàng vừa nói vừa nép mình vào sau lưng Hư Hư đạo trưởng.
Tây Kỳ Thạch Khởi chỉ hừ nhạt lưá»m Tiêu Thái Ngá»c.
Tài sản của aspirin

  #47  
Old 02-06-2008, 08:05 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 48

Äoạn Trưá»ng


Nói vỠLệnh Thế Kiệt.
Khi chàng vừa băng qua tán trúc thì ngỡ như trước mắt mình xuất hiện má»™t màn sương dày đặc. Trong màn sương đó thấp thoáng có bóng U Linh phiêu diêu, bồng bá»nh.
Thế Kiệt lớn tiếng nói:
− U Linh Nhân... Cáp Nhật Hồng trong tay ngươi phải không?
Vẫn với mái tóc xõa che kín chân diện mục, thân pháp lập lỠlắc lư phiêu bồng, U Linh Nhân cất tiếng nói thật ôn nhu từ tốn:
− Lệnh công tử đã đến Lâm Thủy Trúc thì quận chúa Tây Hạ nhất định sẽ tìm đến, nhưng không phải lúc này.
− Tại hạ vừa nghe tiếng cá»§a nàng réo gá»i.
− Lệnh công tá»­ không nghe lầm, nhưng khi mặt trá»i sụp thì quận chúa Tây Hạ má»›i đến được vá»›i Lệnh công tá»­. Cái nÆ¡i mà Lệnh công tá»­ phải đến là Trúc Xá.
Thế Kiệt dấn tới hai bộ. Chiếc bóng phiêu bồng của U Linh Nhân dập dỠtrôi ngược vỠphía sau để giữ khoảng cách với chàng.
U Linh Nhân nói tiếp:
− Khi mặt trá»i lặn, tại Trúc Xá sẽ có rất nhiá»u hoạt náo. Ta hy vá»ng công tá»­ sẽ vượt qua khá»i cá»­a ải này để thá»±c hiện di huấn cá»§a sư tôn Giang Kỳ. Mưá»i tám năm Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ khổ nhá»c vì công tá»­ cÅ©ng chỉ chỠđợi cái ngày này. Tại Trúc xá có ngưá»i Ä‘ang chá» công tá»­.
− Làm sao tại hạ đến được Trúc Xá?
− Hãy đi theo những tỠvàng mả, công tử sẽ đến được Trúc Xá.
U Linh Nhân vừa dứt lá»i, chiếc bóng chỉ thoạt lắc lư đã mất dạng vào rừng trúc, đồng thá»i để lại những tá» vàng mã ngay chá»— đứng.
ÄÆ°á»£c U Linh Nhân chỉ dẫn, Thế Kiệt cứ theo dấu những tá» vàng mã mà len lá»i trong Lâm Thá»§y Trúc. Cứ sau má»—i lần rẽ ngoặt qua má»™t tán trúc thì khung cảnh lại thay đổi. Nếu Thế Kiệt không có những tá» vàng mã hướng dẫn thì khó mà tìm được lối Ä‘i trong Lâm Thá»§y Trúc.
Cuối cùng Lệnh Thế Kiệt cũng đặt chân đến trước một tòa lầu xinh xắn, cất bằng những thân cây trúc vàng óng ánh.
Thế Kiệt lưỡng lự một chút rồi rảo bước tiến thẳng đến cửa Trúc Xá.
Thế Kiệt thoáng một chút sững sỠkhi nhận ra Nguyên Thiên Phục đang ngồi ngay bên trong Trúc Xá. Trước mặt y là một vò rượu năm cân, còn sau lưng là một cỗ áo quan đỠchói.
Trên nắp áo quan có gắn sẵn má»™t đôi bạch lạp dị thưá»ng, bởi nó to quá khổ mà thoạt trông ngỡ như cá»— áo quan chỉ là cái chân để giữ thăng bằng cho cây bạch lạp đó.
Thế Kiệt bước vào Trúc Xá và đến ngay chiếc đôn đặt trước mặt Nguyên Thiên Phục.
Chàng nhìn Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục nói:
− Nguyên tiá»n bối Ä‘ang chá» vãn bối?
Thiên Phục thá» Æ¡ đáp lá»i Thế Kiệt:
− Ta chá» Lệnh công tá»­, chá»§ nhân thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
− Vãn bối cÅ©ng có ý diện kiến Nguyên tiá»n bối theo di huấn cá»§a sư tôn.
Thiên Phục từ từ ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Thế Kiệt.
Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau. Chiếc bóng cá»§a chàng hiện rõ trong đôi con ngươi sâu hoắm và sáng ngá»i cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục thỠơ nói:
− Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ đã di huấn lại cho Lệnh công tá»­ những gì.
− Bắt Nguyên tiá»n bối phải quỳ trước di phần cá»§a Triá»u sư mẫu.
Thiên Phục thở dài:
− Ta chưa bao giỠbiết quỳ.
− Vãn bối bắt buộc phải thực hiện di ngôn đó.
− Giang Kỳ buá»™c Lệnh công tá»­ phải thá»±c hiện Ä‘iá»u đó à?
Thế Kiệt gật đầu:
− Vãn bối phải thực hiện di ngôn đó.
− Công tử đừng quên trong tay ta là lưỡi đao Tàn Hồn mà trước đây sư tôn của công tử đã từng bại.
Thế Kiệt đáp lá»i Nguyên Thiên Phục:
− Hôm nay vãn bối là chá»§ nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Thiên Phục rót rượu ra chén nhấp từng ngụm, lãnh đạm nhìn ra bên ngoài gian Trúc Xá.
Y lạnh nhạt nói:
− Äao và kiếm quả là khó rá»i xa nhau. Khi Giang Kỳ đã ra Ä‘i rồi mà kiếm vẫn bám theo Ä‘ao.
Y nhìn lại Thế Kiệt:
− Ngoài chuyện bắt tại hạ phải quỳ trước má»™ phần Triá»u Thi Thi thì còn gì nữa không?
− Những chuyện sau này không liên quan đến Nguyên tiá»n bối.
Thiên Phục lắc đầu:
− Không thể không liên quan.
Thế Kiệt cau mày.
Thiên Phục lấy từ sau lưng ra một chiếc tráp đặt trên bàn. Y mở nắp chiếc tráp. Trong tráp là hai pho tượng kim thân La Hán.
Nhìn Thế Kiệt, Thiên Phục từ tốn nói:
− Chắc chắn Giang Kỳ đã di ngôn lại cho công tử phải hợp nhất Thập Nhị La Hán.
Thế Kiệt nhìn Thiên Phục:
− Äó là bổn phận cá»§a vãn bối.
Thiên Phục bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Thế Kiệt nói:
− Lệnh công tá»­ vừa má»›i tái xuất giang hồ, nhưng ngoại danh vang dá»™i từ Nam chí Bắc, còn hÆ¡n cả Quá»· Kiếm Äoạn Hồn khi xưa. Ta rất khâm phục công tá»­.
Thiên Phục vừa nói vừa đẩy chiếc tráp có chứa hai pho kim thân La Hán vỠphía Thế Kiệt:
− Một chút lòng ngưỡng mộ tặng cho Lệnh công tử.
− Trên Ä‘á»i này đâu ai cho không bao giá». Chắc chắn Nguyên tiá»n bối sẽ đòi lại má»™t thứ gì khác.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt, rồi quay sang bưng vò rượu rót ra chén.
Y vừa rót rượu vừa nói:
− Nếu như ta không đòi há»i thứ gì khác.
− Vãn bối thật là khó nhận hảo ý cá»§a Nguyên tiá»n bối.
Thiên Phục thở dài:
− Có lẽ sư tôn Giang Kỳ đã truyá»n thụ kiếm thuật và cả ý tưởng sống cho Lệnh công tá»­.
− Vãn bối há»c được nhiá»u Ä‘iá»u ở sư tôn.
− Nếu như ta trao hai pho kim thân La Hán cho Lệnh công tá»­, đổi lại ta sẽ không thá»±c hiện Ä‘iá»u thứ nhất trong di ngôn cá»§a sư tôn Giang Kỳ cá»§a công tá»­.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Không được. Äiá»u đó trái vá»›i những gì mà sư tôn đã gởi gắm lại cho vãn bối.
− Công tử sùng bái Giang Kỳ, hay Giang Kỳ hiện thân là công tử?
− Công ơn dưỡng dục của sư tôn trở thành lẽ sống trong vãn bối.
− Ta lại nhìn thấy cái bóng của Giang Kỳ trong công tử.
− Nguyên tiá»n bối đã thấy và nhận ra Ä‘iá»u đó. Vãn bối đã là chiếc bóng cá»§a sư tôn Giang Kỳ.
Thiên Phục thở dài một tiếng. Y nhìn Thế Kiệt nói:
− Lạ lùng thật...
− Nguyên tiá»n bối thấy gì mà cho là lạ?
Thiên Phục nhìn thẳng vào mắt Thế Kiệt:
− Ta thấy ta trong đáy mắt của công tử.
− Vãn bối cÅ©ng Ä‘ang hiện ra trong đáy mắt cá»§a Nguyên tiá»n bối.
Thiên Phục lại bưng chén rượu uống cạn.
Äặt chén rượu xuống bàn, y lÆ¡ đễnh nhìn ra ngoài:
− Ta không hiểu chuyện gì sắp xảy ra đây. Trong lòng ta nao nao một cảm giác rất khó tả.
− Nguyên tiá»n bối Ä‘ang hồi tưởng lại dÄ© vãng qua vãn bối. Hay đúng ra Nguyên tiá»n bối Ä‘ang nhìn vào kẻ đã từng là đối thá»§ cá»§a mình qua vãn bối.
Thiên Phục thoạt nhíu mày:
− Lệnh chưởng Ä‘ang tái hiện trong tâm tưởng ta má»™t Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Thế Kiệt đặt thanh Quá»· Kiếm lên bàn rồi từ từ ngồi xuống chiếc đôn đối mặt vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Chàng khe khắt há»i:
− Nguyên tiá»n bối rất hận sư tôn?
− Sư tôn của công tử cũng hận ta.
− Tại sao?
− Lệnh công tử muốn biết à?
Thế Kiệt gật đầu:
− Vãn bối rất muốn biết.
− Tất cả chỉ bởi một chữ tình.
Thiên Phục tự rót rượu ra chén uống rồi mơ hồ nhìn ra ngoài như đang hồi tưởng vỠmột dĩ vãng xa xôi.
− Ta và sư tôn cá»§a công tá»­ cùng yêu má»™t ngưá»i.
− Ngưá»i đó chính là Triá»u Thi Thi?
Chàng vừa thốt ra ba tiếng Triá»u Thi Thi thì má»™t làn gió thoảng đưa má»™t mùi hương phấn dìu dịu nhanh chónh khá»a lấp không gian Trúc Xá.
Nguyên Thiên Phục như quá quen thuộc với mùi hương này, buột miệng nói:
− Triá»u Thi Thi.
Trong khi Thế Kiệt còn chưa định biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra thì má»™t giá»ng nói cất lên ngay sau lưng chàng:
− Chỉ có Giang Kỳ má»›i là ngưá»i biết yêu mà thôi.
Giá»ng nói thật ôn nhu, từ tốn và truyá»n cảm, nhưng tiá»m ẩn trong giá»ng nói đó là sá»± căm há»n á»§ ấp.
Thế Kiệt quay lại.
Äập vào mắt chàng là chân dung cá»§a Triá»u Thi Thi. Chỉ khác vá»›i bức chân dung Triá»u Thi Thi ở Dạ Nguyệt lầu là ngưá»i này vận tang y trắng toát.
Thi Thi nhìn Thế Kiệt.
Thế Kiệt cÅ©ng nhìn nàng, nhưng cổ há»ng như nghẹn lại mà không thốt nổi má»™t tiếng nào.
Chàng ngập ngừng mãi một lúc mới nói:
− Ngưá»i chính là thân mẫu cá»§a ta?
Triá»u Thi Thi mỉm cưá»i rồi nói:
− Ta không phải là thân mẫu của con ư?
Thế Kiệt bật đứng lên:
− Me....
Triá»u Thi Thi lắc đầu:
− Ta không thể là mẹ cá»§a con trước khi con lấy mạng ngưá»i này.
Nàng vừa nói vừa chỉ Nguyên Thiên Phục.
Thế Kiệt nhíu mày.
Thiên Phục từ từ đứng lên:
− Nàng hận ta?
Thi Thi gật đầu:
− Có lẽ ngưá»i ta hận nhất chính là Nguyên Thiên Phục.
− Nếu nàng hận ta thì nàng không phải là Triá»u Thi Thi.
Nàng nhìn Thiên Phục:
− Äúng...vá»›i ngươi thì ta không phải là Triá»u Thi Thi, nhưng vá»›i Thế Kiệt thì ta chính là Triá»u Thi Thi.
Thiên Phục trang trá»ng há»i:
− Nàng muốn gì?
− Äiá»u ta muốn là Thế Kiệt thay ta giết ngươi.
− Giết ta?
Thi Thi gật đầu. Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, ta chỉ có thể là thân mẫu cá»§a ngươi sau khi ngưá»i này chết bởi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Nàng ôm vùng chấn tâm:
− Và Ä‘iá»u đó Giang Kỳ cÅ©ng đã di ngôn lại cho ngươi.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài:
− Me....
Thi Thi nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt khe khắt lạnh lùng:
− Có lẽ ngươi muốn biết vì sao ta đòi há»i má»™t Ä‘iá»u mà ngươi không muốn làm? Trong tâm cá»§a ngươi có cái cảm giác mÆ¡ hồ, và cảm nhận má»™t cái gì đó rất gần gÅ©i vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục chứ gì?
Thế Kiệt bất giác gật đầu:
− Äôi khi con cảm nhận ra Ä‘iá»u đó. Giữa con và Nguyên tiá»n bối rất gần gÅ©i nhau.
Thi Thi thở dài:
− Thế Kiệt, tại sao ngươi lại cảm nhận ra Ä‘iá»u đó chứ?
− Con cũng không biết nữa.
Chàng nhìn lại Thiên Phục:
− Vãn bối nói vá»›i tất cả tấm lòng cá»§a mình. Nhưng vãn bối không thể không thá»±c thi lá»i di huấn cá»§a sư tôn đã truyá»n lại.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:
− Nếu Lệnh công tử đã nói ra những gì mình suy nghĩ thì ta cũng không giấu. Trong tâm tưởng của ta, Lệnh công tử cũng rất gần gũi. Ta cảm nhận máu của công tử là máu của ta.
− Nếu tiá»n bối đã nghÄ© như vậy, thì tiá»n bối đừng buá»™c Thế Kiệt phải dụng đến Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Có thân mẫu ở đây, tiá»n bối hãy quỳ xuống xưng tá»™i dưới chân mẫu thân.
Thiên Phục lắc đầu:
− Ta không thể làm được Ä‘iá»u đó.
Thi Thi xen vào:
− Ta không cần sá»± xưng tôn cá»§a y, mà ta cần cái mạng cá»§a y. Những gì y đã tạo ra thì giỠđây y phải trả lại. Äó má»›i chính là lẽ công bằng.
Thiên Phục nhìn Thi Thi:
− Nếu không có Thế Kiệt ở đây, ta đã lấy mạng cô nương.
Thiên Phục vừa nói vừa đặt tay vào đốc đao.
Thế Kiệt nhíu mày.
Tinh nhãn của chàng đóng đinh vào hữu thủ của Thiên Phục:
− Vãn bối không muốn đao kiếm bất minh.
Thiên Phục thở dài má»™t tiếng, từ từ buông đốc ngá»n Tàn Hồn Ma Äao.
Thiên Phục từ từ ngồi xuống. Y nhìn ra bên ngoài Trúc Xá:
− Ta đã từng chạy trốn Thi Thi, nhưng sao bây giỠvị cô nương này lại xưng là Thi Thi?
Äúng... nàng giống Triá»u Thi Thi như tạc nhưng sao trong tâm ta cảm thấy trống vắng và lãnh cảm vá»›i nàng. Má»™t sá»± lãnh cảm mà ta có thể sá» mó được.
− Ngươi nói rất đúng, bởi vì ta đã sống trong cõi U Linh.
Thế Kiệt nhìn lại nàng:
− Me.... Con muốn biết sự thật.
− Nếu con tin vào những gì mẹ sắp nói.
− Con tin.
Triá»u Thi Thi liếc qua Thiên Phục, rồi bước đến bên Thế Kiệt. Nàng nắm lấy tay chàng:
− Con cÅ©ng có nét giống Nguyên tiá»n bối đó. Giống ở ánh mắt lạnh nhạt và vô tình.
Nhưng trong con còn có chữ tình cá»§a mẹ. Chính Ä‘iá»u đó là Ä‘iểm khác biệt không bao giá» con giống Nguyên Thiên Phục.
Nàng buông bàn tay Thế Kiệt:
− Trước đây ta và Thiên Phục đã từng yêu nhau. Nhưng y đã bỠđi khi thấy túi phấn hương của Giang Kỳ đã tặng cho ta.
Thế Kiệt nhìn Thiên Phục.
Chàng lấy túi phấn hương từ trong túi da dê đặt lên bàn:
− Chẳng lẽ vì túi phấn hương này mà chữ yêu trở thành chữ hận trong trái tim Nguyên tiá»n bối?
Thi Thi lắc đầu:
− Äó chỉ là cái cá»› để y rÅ© bá» má»™t chữ tình mà y đã tạo ra.
Thi Thi nhìn lại Thiên Phục:
− Nếu trước đây ngươi không thắng Giang Kỳ nửa chiêu đao thì đâu có sự Oan trái ngày hôm nay. Ngươi bỠta ra đi, và để lại cho Giang Kỳ mối hận tình ấp ủ mãi trong tâm tưởng, chỉ khi chết mới trút được nó.
Nàng lắc đầu:
− Nói thật ra ngươi đã gián tiếp giết Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, trong tâm tưởng của con có coi Giang Kỳ là cha của con không?
− Sư tôn chẳng khác gì đấng sinh thành của con.
− Nếu vậy thì ta chẳng lấp lá»­ng làm gì nữa. Giang Kỳ đích thị là cha cá»§a con đó. Và ngưá»i này đã gián tiếp giết cha con trong sá»± uất hận.
Thiên Phục đứng bật dậy:
− Ta không tin. Cô nương đừng buộc ta.
Thiên Phục vừa nói vừa nắm đốc Tàn Hồn Äao.
Thi Thi bình thản nhìn Thiên Phục nói:
− Nếu ngươi đủ can đảm xuất Ä‘ao giết ngưá»i diệt khẩu. Ta nói không đúng sao? Ngươi quá vô tình nên má»›i có ngày hôm nay. Ngày hôm nay ngươi để lại hậu quả cho bao ngưá»i, còn ngươi thì vẫn dá»­ng dưng rong ruổi theo những nẽo đưá»ng giang hồ.
Thi Thi nhìn ra bên ngoài Trúc Xá.
Bóng đêm Ä‘ang dần buông xuống xóa Ä‘i ánh nhật quang tịch mịch. Nàng bước đến cây bạch lạp, đánh đá lá»­a châm vào ngá»n bấc.
Ãnh sáng từ ngá»n bạch lạp khổng lồ lung linh hắt vào mặt Thế Kiệt và Thiên Phục.
Còn Triá»u Thi Thi trong bá»™ trang y trắng tóat nhanh chóng hiện thân là bóng ma U Linh ná»­a thật ná»­a giả.
Nàng đốt xong ngá»n bạch lạp, quay lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, trước ngá»n bạch lạp này ta muốn nhìn thấy cái chết cá»§a Nguyên Thiên Phục, hoặc là tấm lòng bá»™i nghÄ©a cá»§a ngươi.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài. Chàng lặng nhìn Nguyên Thiên Phục:
− Nguyên tiá»n bối đã nghe tất cả rồi chứ?
− Äao kiếm thật vô tình.
Thiên Phục từ từ đứng lên:
− Ta không muốn Lệnh công tử trở thành kẻ bội nghĩa vong ơn.
Y buông một tiếng thở dài, lắc đầu nói tiếp:
− Nhưng Ä‘ao kiếm thì không thể nào lưá»ng được.
− Vãn bối cÅ©ng nghÄ© như Nguyên tiá»n bối.
Thế Kiệt nói xong quay lưng trở bộ bước ra ngoài. Thiên Phục nối bước theo sau lưng chàng.
Triá»u Thi Thi thoạt nhếch môi nặn má»™t nụ cưá»i mỉm. Nét giai nhân lá»™ vẻ thá»a mãn.
Màn đêm dày đặc buông xuống trùm lên không gian Trúc Xá má»™t màu Ä‘en dày đặc, nhưng khoảng không trước Trúc Xá thì lại được ánh sáng chập chá»n cá»§a ngá»n bạch lạp nhuá»™m vàng. Má»™t vùng sáng nhập nhoạng, ná»­a hư ná»­a thá»±c.
Thế Kiệt và Thiên Phục đối mặt vá»›i nhau. Trong tâm tưởng cá»§a hai ngưá»i là má»™t má»› tạp niệm rối bá»i, không định hình được cái nguyên cá»› vì sao phải đối đầu trong cá»­a sinh tá»­.
Tài sản của aspirin

  #48  
Old 02-06-2008, 08:06 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 49

Äao RÆ¡i Kiếm Tàn


Buông má»™t tiếng thở dài, Thiên Phục lắc nhẹ cổ tay. Lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn đã trút lá»›p lụa đỠquấn lấy nó. Äao đã xuất tất Quá»· Kiếm cÅ©ng không thể nằm yên trong vá».
Ãnh sáng xanh biếc cá»§a ngá»n Quá»· Kiếm kẻ dá»c khoảng không Ä‘en kịt chung quanh nó.
Äã hai lần Ä‘ao và kiếm giao thá»§ vá»›i nhau, và đây là lần thứ ba. Lần thứ ba để phân định kiếm và Ä‘ao ai là kẻ thắng, ai là ngưá»i thua. Má»™t sá»± lập lại mà cả hai đối thá»§ Ä‘á»u không biết vì nguyên cá»› gì.
Thế Kiệt nói:
− Nguyên tiá»n bối, kiếm cá»§a vãn bối rất vô tình.
− Ta biết... Lệnh công tá»­ đã được Giang Kỳ trui đúc Ä‘iá»u đó để luyện kiếm. Hãy giữ sá»± vô tình đó để kiếm cá»§a công tá»­ đạt đến cái thần cá»§a kiếm ý.
Thiên Phục từ từ hướng mÅ©i Ä‘ao vá» phía Thế Kiệt, rồi trang trá»ng nói:
− Giang Kỳ chắc đang ở đâu đây để thẩm chứng cho sự phân định này.
− Vãn bối cũng nghĩ như vậy.
Thế Kiệt hú vang má»™t tiếng lồng lá»™ng sau câu nói đó. Chàng muốn dùng tiếng hú để khá»a lấp sá»± trống rá»—ng trong tâm tưởng mình.
Cùng với tiếng hú như rồng ngân đó, Thế Kiệt thi triển Vô Ảnh Kiếm chụp tới Nguyên Thiên Phục. Kiếm ảnh của chàng không có sự biến hóa, nhưng toát ra một vùng sát kiếm khủng bố mà Nguyên Thiên Phục có thể cảm nhận được.
Cả vùng không gian trên chu vi mưá»i trượng nhuá»™m màu xanh biếc mà không thể nhận biết đâu là ảnh kiếm quá»· cùng vá»›i thân ảnh cá»§a Lệnh Thế Kiệt.
Khi lưỡi Tàn Hồn Ma Äao cắt má»™t đưá»ng sáng bạc thẳng tắp, thì cÅ©ng là lúc mÅ©i quá»· kiếm xuất hiện. MÅ©i kiếm trượt trên sóng Ä‘ao tạo ra muôn ngàn tia lá»­a li ti.
Xoảng...
Lưỡi đao Tàn Hồn rơi xuống đất, trong khi mũi kiếm đã đặt điểm chết ngay đúng giữa ngực Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:
− Công tử đã thắng ta. Nhưng ta sẽ không thực hiện yêu cầu của công tử.
Mặc dù Ä‘ao cá»§a Thiên Phục đã rÆ¡i xuống đất, nhưng Thế Kiệt vẫn còn sững sá». Chàng nhìn Thiên Phục chằm chằm:
− Äao cá»§a tiá»n bối không thể xoàng như vậy được.
Thiên Phục thở dài:
− Chính ta cũng không biết nữa.
− Một cuộc giao thủ không trung thực.
− Ta không thể giải thích được Ä‘iá»u gì khác hÆ¡n ngoài hai chữ không biết. Tất nhiên ta biết Ä‘ao kiếm vô tình, nhưng cuá»™c giao thá»§ nào cÅ©ng có kẻ thắng ngưá»i bại. Cuá»™c giao thá»§ hôm nay xem như đã kết thúc, để mãi mãi kiếm và Ä‘ao chẳng bao giá» tái lập lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Thiên Phục vừa nói hết lá»i thì Triá»u Thi Thi đã rít lên bằng giá»ng căm phẫn:
− Nguyên Thiên Phục, đâu dễ như ngươi tưởng tượng vậy.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, bất thình lình Triá»u Thi Thi thi triển bá»™ pháp U Linh ma quá»·, chá»›p nhoáng đã lướt đến bên Thế Kiệt. Hữu thá»§ cá»§a nàng dá»±ng lên vá»— luôn má»™t chưởng vào lưng Thế Kiệt vá»›i tám thành công lá»±c.
Thế Kiệt đâu có thể ngỠđược thân mẫu mình lại bất thình lình tập kích sau lưng trong khi chàng đang đặt kiếm ngay tử huyệt Nguyên Thiên Phục.
Trong tình thế hoàn toàn bất ngá», Thế Kiệt hứng trá»n thế chưởng cá»§a Triá»u Thi Thi vào bên bá» vai phải mà không có gì để phản kháng. Lưỡi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn đâm luôn vào ngá»±c Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục thối lui luôn ba bộ, trong khi Thế Kiệt buông hẳn đốc kiếm.
Chàng quay ngoắt lại nhìn Thi Thi:
− Me....
Thi Thi gằn giá»ng nói:
− Ngươi phải lấy mạng gã.
Thiên Phục ôm vùng trá»ng thương nhìn Thi Thi nói:
− Ta nghÄ© linh cảm cá»§a ta đúng. Nàng không phải là Triá»u Thi Thi. Vá»›i ta, Thi Thi không căm há»n và hận thù như nàng. Thi Thi là hiện thân cá»§a sá»± cam chịu và chấp nhận.
Chính vì thế mà ta chạy trốn nàng. Ta chạy trốn Thi Thi vì ta sợ sá»± há»n ghen trong ta vấy bẩn tâm hồn mẫn cảm cá»§a nàng.
Thiên Phục vừa dứt câu thì Thi Thi ngá»­a mặt cưá»i khanh khách. Nàng vừa cưá»i vừa nói:
− Thiên Phục, ngươi nói đúng. Äúng lắm đó, ta đâu phải là Triá»u tá»· tá»·. Nhưng ta và tá»· tá»· như hai mà má»™t. Ta và tá»· tá»· chẳng khác nào má»™t giá»t nước. Có khác chăng là ta không nặng tình, nặng nợ như Triá»u tá»· tá»· mà thôi.
Nàng nhìn Thiên Phục bằng ánh mắt hằn há»c, rồi cáu gắt nói:
− Ta muốn Lệnh Thế Kiệt giết ngươi, bởi vì Thế Kiệt chính là đứa hài nhi mà ngươi đã tạo trong dòng máu cá»§a tá»· tá»·. Ngươi tạo ra Thế Kiệt rồi rÅ© áo ra Ä‘i, để mặc cho tá»· tá»· cá»§a ta mòn má»i vá»›i cái bào thai cá»§a ngươi. Tá»· tá»· đã phải nhỠđến ngưá»i đã yêu mình là Giang Kỳ vì biết khi sinh Thế Kiệt mình sẽ chết. Tá»· tá»· cá»§a ta chết bởi sá»± vò võ mà ngươi đã Ä‘em đến cho ngưá»i.
Nàng chỉ Thế Kiệt:
− Äúng ra kẻ phải chết chính là Thế Kiệt. Ta muốn chính tay ngươi há»§y giá»t máu mà ngươi đã tạo ra. Nhưng...
Thế Kiệt nghe những lá»i cá»§a U Linh Nhân nói mà ngỡ như sét nổ bên tai mình. Chàng gào lên:
− Trá»i Æ¡i...
Chàng vừa gào vừa băng đến bên Thiên Phục.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt. Hai cánh môi biến sắc khẽ nhếch lên nặn má»™t nụ cưá»i.
Thế Kiệt run rẩy khi chạm vào ánh mắt của Thiên Phục.
Thiên Phục nói:
− Con không có lỗi.
− Cha...
− Thế Kiệt, bây giỠthì cha muốn quỳ trước mộ phần của mẫu thân con.
Thế Kiệt bật khóc:
− Cha... con sẽ đưa cha đến Diệu Thủ Thần Y...
− Má»™t kiếm cá»§a Giang Kỳ để cha Ä‘á»n lại những gì đã cướp cá»§a nghÄ©a phụ con. Cha không có gì để oán trách cuá»™c Ä‘á»i này. Có chăng là sá»± há»n trách bản thân mình sao quá vô tình, lãnh cảm để rồi không nhận biết ngưá»i hảo thê đã vò võ vì mình.
U Linh Nhân cất tiếng nói bằng giá»ng thật ai oán:
− Hai ngưá»i làm ta xúc động. Nhưng ta sợ Thế Kiệt không có cÆ¡ há»™i đưa ngươi Ä‘i được đâu.
U Linh Nhân vừa nói vừa quay bộ trở vào trong Trúc Xá. Bóng của nàng vừa khuất thì hàng loạt những cao thủ đồng bộ xuất hiện.
Thấy má»™t loạt những đại kỳ thá»§ cá»§a võ lâm cùng xuất hiện má»™t lúc, Thiên Phục sa sầm mặt. Nhìn sang Thế Kiệt, Thiên Phục trang trá»ng nói:
− Thế Kiệt, con phải rá»i khá»i đây.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Không, con không thể để cha ở lại một mình.
Thế Kiệt vừa nói vừa cúi xuống nhặt ngá»n Tàn Hồn Ma Äao. Chàng rít lên bằng giá»ng căm phẫn uất há»n:
− Ta muốn các ngưá»i rá»i khá»i chá»— này.
Chàng vừa nói vừa toan vÅ© lá»™ng Tàn Hồn Ma Äao nhưng bả vai trái chợt Ä‘au nhói và hữu thá»§ tê rần không sao cầm nổi thanh Tàn Hồn Ma Äao.
Cảm giác đó khiến Thế Kiệt biến sắc.
Trước những đại kỳ thủ của võ lâm Trung Nguyên, thế mà chàng lại rơi vào trạng thái này chẳng khác nào biến thành con cừu non yếu đuối trước bầy sói phàm ăn đang lăm le nhìn.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa bước ra:
− Tiểu tá»­, chẳng lẽ má»™t mình ngươi muốn đối đầu vá»›i tất cả những đại cao thá»§ cá»§a võ lâm sao? Ngươi có là Quá»· Kiếm Khách cÅ©ng không thể hý lá»™ng quá»· thần mà lấy trứng chá»i đá.
Thế Kiệt gằn giá»ng nói:
− Các ngươi muốn gì?
− Tiểu tử thừa biết mà.
− Những pho tượng kim thân La Hán?
Äông Äá»™c gật đầu:
− Không sai.
− Ta sẽ trao những pho tượng đó cho các ngươi, để đổi lấy sự ra đi của ta và Nguyên Thiên Phục.
Äông Äá»™c nhìn Thế Kiệt:
− Tiểu tử có thể đi được, nhưng Thiên Phục thì không.
− Tại sao?
− Gã là hậu vận không thể nào lưá»ng hết được.
− Nếu Tàn Hồn Ma Äao không Ä‘i cùng vá»›i ta thì các ngươi có nằm mÆ¡ cÅ©ng không thể có được những pho tượng kim thân La Hán.
Tây Kỳ nhìn Thế Kiệt:
− Nếu ngươi trao những pho tượng kim thân La Hán cho lão phu thì lão sẽ giúp ngươi rá»i khá»i đây.
Bất ngá» Thiên Phục rút lưỡi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn ra khá»i lồng ngá»±c mình. Má»™t vòi máu theo lưỡi kiếm phun ra ngoài rưới đỠkhoảnh đất trước mặt Thiên Phục.
Thiên Phục dùng tả thủ bịt lại vết thương, nói với Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, ta đưa con đi.
− Cha...
Äôi thần nhãn cá»§a Thiên Phục ánh lên cái nhìn khe khắt, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Y lập lại lần nữa:
− Ta sẽ đưa con rá»i khá»i đây.
Y vừa nói vừa nhấn vào tay Thế Kiệt lưỡi Quỷ Kiếm và lấy lại lưỡi đao Tàn Hồn.
Sau khi lấy lại lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn, Thiên Phục dá»i nhãn quang hừng há»±c chiếu vào Äông Äá»™c Âu Dung Thừa và Tây Kỳ Thạch Khởi:
− Ta sẽ đưa Thế Kiệt đi.
Âu Dung Thừa rít lên:
− Thiên Phục, ngươi đừng nằm mÆ¡. Nếu gã tiểu tá»­ kia không trao lại những pho kim thân La Hán thì đừng hy vá»ng rá»i khá»i đây.
Thế Kiệt thở hắt ra một tiếng rồi nói:
− Nếu các ngưá»i muốn có những pho tượng kim thân La Hán thì nhưá»ng đưá»ng cho ta và Thiên Phục.
Thiên Phục nhìn lại chàng:
− Không, những pho tượng kia cá»§a nghÄ©a phụ Giang Kỳ. Con không có quyá»n đánh đổi nó để giữ lấy cái mạng nhá» cá»§a ta.
Thiên Phục vừa nói vừa hoành đao lững thừng tiến thẳng vỠphía trước. Thế Kiệt bối rối vô cùng nhưng không sao nói được. Chàng hối hả bước theo Thiên Phục mà trong lòng bất an vô cùng.
Hai mươi gã cao thá»§ thuá»™c đội Câu Hồn cá»§a Câu Hồn Bang lướt ra chắn đưá»ng Nguyên Thiên Phục. Tất cả những gã đó Ä‘á»u Ä‘eo mặt nạ quá»·, binh khí là những chiếc câu liêm, tua tá»§a bá»§a tá»›i Tàn Hồn Ma Äao.
Thiên Phục rít lên:
− Các ngươi dám cản bước chân ta.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, ánh Ä‘ao đã nhoáng lên tạo ra má»™t màn ánh sáng bạc xé toạc không gian Ä‘en kịt. Chỉ có thể diá»…n tả đây là màn Ä‘ao tiá»m ẩn sát kiếp võ lâm cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang tiến đến cổng tá»­ thành.
Khi màn đao đó biến mất thì hai mươi gã cao thủ Câu Hồn Bang đã biến thành những khối thịt không toàn thây nằm lăn lóc trên mặt đất trong khi Thiên Phục vẫn rảo bộ bước đi.
Vùng ngực của Thiên Phục đỠthẫm máu.
Cái chết cá»§a hai mươi cao thá»§ thuá»™c đội Câu Hồn Bang khiến cao thá»§ hắc đạo phải chùn bước. Äến ngay cả Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, Tây Kỳ Thạch Khởi và cả Bắc Thần Thôi Kỳ Lân cÅ©ng phải giật nẩy mình.
Thiên Phục đang bước đi bất thình lình sững bộ.
Y nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, hãy đi đi!
Sắc mặt Thiên Phục xám ngoét.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Con không thể đi được.
− Con đi đi. Ta biết mình chẳng còn sống được bao lâu đâu.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Y nhẹ giá»ng nói:
− Trước đây khi cha há»c Ä‘ao ma thì sư phụ có nói ta sẽ chết bởi má»™t chiêu kiếm ngay đúng nốt rưồi giữa ngá»±c. Lá»i nói cá»§a sư phụ vẫn còn vang vá»ng bên tai cha. Những gì sư phụ nói, cha không tin nhưng chính nốt ruồi đó đã dá»±ng ra cái chết hôm nay cá»§a cha. Hình như tất cả Ä‘á»u có sá»± sắp xếp cá»§a ông tạo. Cha chỉ muốn con đừng bao giá» hóa thân thành kiếm sống.
Thiên Phục mỉm cưá»i:
− Hồi đó mẹ con yêu cha cÅ©ng chính do nốt ruồi đó. Và đã có bao nhiêu ngưá»i Ä‘i qua trong cuá»™c Ä‘á»i cha cÅ©ng từ nốt ruồi oan nghiệt kia. Äó là cái Ä‘iá»m mà sư phụ đã cảnh báo trước vá»›i cha. Má»™t nốt ruồi để sau đó biến chữ tình thành chữ hận.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:
− Cha vô cùng mãn nguyện khi biết Quỷ Kiếm Khách là con của mình.
Thiên Phục bắt đầu thở gấp, nhưng tuyệt nhiên dung diện không hỠbiểu lộ sự đau đớn thống khổ gì.
Thế Kiệt ôm lấy Thiên Phục:
− Cha...
Trạng thái cá»§a Thiên Phục khiến cao thá»§ hắc đạo vô cùng phấn chấn. Äông Äá»™c Âu Dung Thừa lạng bá»™ lướt đến.
Lão toan kết liễu Thiên Phục nhưng Thế Kiệt quát lớn:
− Dừng tay, các ngươi không được đụng đến cha của ta.
Äông Äá»™c thu hồi thá»§ pháp trảo công.
Thiên Phục nhìn lão bằng ánh mắt ngầu đục:
− Ta sẽ đi. Nhưng các ngươi không được đụng đến Thế Kiệt. Hãy để cho Thế Kiệt ra đi.
Tây Kỳ Thạch Khởi nheo nhéo nói:
− Nếu tiểu tử chịu giao những pho tượng kim thân La Hán thì chính lão phu sẽ mở cho y một sinh lộ.
Thế Kiệt nhìn Tây Kỳ nói:
− Ta sẽ giao những pho tượng kim thân đó cho các vị.
Tây Kỳ xòe tay tới trước:
− ÄÆ°a cho lão phu.
− Hãy vào trong Trúc Xá mà lấy.
Tây Kỳ Thạch Khởi nhìn Thế Kiệt rồi không nói ná»­a lá»i, bất ngá» quay lưng băng mình hướng vá» phía Trúc Xá. Sá»± bá» Ä‘i đột ngá»™t cá»§a Tây Kỳ Thạch Khởi buá»™c Äông Äá»™c, Bắc Thần lẫn những ngưá»i khác phải thoát theo lão.
Cao thá»§ hắc đạo như bầy sói phàm ăn nhâu nhâu băng vá» phía gian Trúc xá bởi tất cả Ä‘á»u muốn sở hữu những pho tượng kim thân La Hán, báu vật cá»§a võ lâm Trung Nguyên.
Má»i ngưá»i vừa rá»i khá»i hiện trượng thì Ngá»c Diện Thư Sinh Hạ Hàn Quang xuất hiện.
Y băng đến trước mặt Thế Kiệt rồi dá»i mắt qua nhìn Thiên Phục.
Hạ Hàn Quang cau mày:
− Tiểu tử. Ngươi nhận ra ta chứ?
Thế Kiệt nhíu mày:
− Các hạ là ai?
− Ta là ngưá»i đã tặng cho Quá»· Kiếm Giang Kỳ cá»— xe song mã đó.
Thế Kiệt sa sầm lại:
− Tại sao các hạ lại muốn hại sư tôn của ta?
− Sao tiểu tá»­ lại há»i ta câu há»i dư thừa đó?
Hạ Hàn Quang vô tình nhìn thấy thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Gã ngá»› ngẩn thốt lên:
− Ã... Tiểu tá»­ giá» chính là Quá»· Kiếm Khách?
Y vừa nói vừa thối lại ba bộ.
Thế Kiệt nhìn Hạ Hàn Quang. Chàng gằn giá»ng nói:
− Các hạ mau biến nhanh đi, kẻo không kịp thấy bóng nhật quang nữa đó.
Hạ Hàn Quang thối tiếp hai bộ.
Miệng thì nói cứng, nhưng tâm cá»§a Thế Kiệt rối bá»i. Chàng nhìn gã Ngá»c Diện Thư Sinh mà sợ y phát giác ra tình trạng cá»§a chàng.
Thế Kiệt nhìn chằm chằm gã hỠHàn:
− Các hạ chắc muốn kiểm chứng Quỷ Kiếm của ta chứ?
Hạ Hàn Quang mỉm cưá»i:
− Ậy... Hạ mỗ đã biết kiếm thuật của huynh đài vô song, đâu dám kiểm chứng.
Y kính cẩn chắp tay cúi đầu:
− Tại hạ chỉ biết bái phục huynh đài mà thôi Y vừa nói vừa cúi lưng má»p xuống má»™t cách kính cẩn. Lưng cá»§a Hạ Hàn Quang khòm hẳn xuống.
Thiên Phục gượng nói:
− Thế Kiệt coi chừng.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thiên Phục chống hai tay lăn ngưá»i qua lấy lưng làm má»™c đỡ cho Thế Kiệt. Äúng như Thiên Phục dá»± Ä‘oán, từ chiếc lưng còm cá»§a Hạ Hàn Quang, má»™t mÅ©i phi tiá»…n tẩm độc Ä‘en kịt bắn xẹt ra ghim thẳng vào lưng Thiên Phục.
Phập...
Thiên Phục nẩy ngưá»i.
Thế Kiệt rít lên:
− Ngươi...
Hạ Hàn Quang vừa dụng quá»· kế bắn được mÅ©i phi tiá»…n ghim vào gáy Thiên Phục, liá»n trở bá»™ thoát chạy.
Thế Kiệt gầm lên:
− Ta sẽ tìm ngươi khắp cõi Trung Nguyên này.
Thiên Phục bặm môi, gượng nắm tay Thế Kiệt:
− Cha biết con đã bị Truy Mệnh Trâm của U Linh Môn. Hãy quay lưng lại đây.
− Cha tính làm gì?
− Hãy quay lưng lại đây.
Thế Kiệt đỡ Thiên Phục ngồi lên rồi vén áo quay lưng lại. Thiên Phục nhìn qua bả vai phải cá»§a chàng, buông má»™t tiếng thở dài rồi gục đầu vào vai Thế Kiệt, áp miệng hút cây châm má»ng như sợi lông ngá»±a.
Thân ảnh Thiên Phục giật nảy một cái rồi ngã ngửa ra sau.
Thế Kiệt quay ngoắt lại. Thần nhãn tinh anh của Thiên Phục ngày nào giỠngầu đục nhìn vào cõi hư vô mịt mù. Mũi Truy Mệnh Trâm xuyên qua yết hầu Thiên Phục.
Thế Kiệt ôm lấy Thiên Phục:
− Cha...
Thiên Phục gượng nói:
− Hãy đưa cha đến yên nghỉ bên mẹ của con.
Thế Kiệt gật đầu.
Hai cánh môi cá»§a Thiên Phục lại khẽ nhếch để nặn má»™t nụ cưá»i cuối cùng trước khi hồn chối bá» xác.
Thế Kiệt ôm ghịt xác Thiên Phục vào lòng. HÆ¡i ấm từ cÆ¡ thể Thiên Phục truyá»n qua chàng cho đến khi cÆ¡ thể Tàn Hồn Ma Äao giá lạnh.
Tài sản của aspirin

  #49  
Old 02-06-2008, 08:12 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 50

Bôn Tẩu


Lưng mang xác Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục, hữu thá»§ cầm Quá»· Kiếm, tả thá»§ thì ngá»n Tàn Hồn Ma Äao sáng ngá»i ánh thép, Thế Kiệt lững thững quay lại gian Trúc Xá. Sắc diện cá»§a chàng ngập tràn bầu sát khí mà bất cứ ai chạm mặt cÅ©ng phải á»›n gáy lạnh xương.
Chàng ngạc nhiên khi thấy quanh Trúc Xá lố nhố xác những cao thá»§ hắc đạo. Còn vây quanh Trúc Xá là mưá»i hai ngưá»i vận trang y đạo tỳ đứng bất động.
Thế Kiệt cau mày tá»± há»i:
− Những gã đạo tỳ này là ai?
Chàng chưa kịp lý giải câu há»i đó thì từ trong gian Trúc Xá, Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Hoạt Sát Tỉnh Câu phi thân ra. Cả hai vung đôi quá»· thá»§ công tá»›i má»™t gã đạo tỳ đứng án ngay ngưỡng cá»­a Trúc Xá.
Äôi quá»· trảo cá»§a Tằng Mậu vá»— xuống đánh đầu gã đạo tỳ, còn binh khí cá»§a Tỉnh Câu móc tá»›i vùng thượng đẳng cá»§a đối phương.
Gã đạo tỳ bị công kích vẫn mặc nhiên với những chiêu công của Nhất Ma Hoạt Sát và Nhị Ma Hoạt Sát, thậm chí chẳng thèm có phản ứng tránh né.
Chát... Chát...
Äôi quá»· trảo cá»§a Nhất Ma Hoạt Sát vá»— trúng đỉnh đầu gã đạo tỳ, nẩy ngược trở lại. Còn đôi quá»· trảo cá»§a Nhị Ma Hoạt Sát cÅ©ng chẳng khác gì quá»· trảo cá»§a Tằng Mậu.
Cả hai công gã đạo tỳ nhưng không hiệu quả, nên lạng bá»™ thối vá» sau chuẩn bị đối phó vá»›i đối thá»§ cá»§a mình. Hai gã vừa má»›i trụ tấn thì mưá»i hai gã đạo tỳ bật ngưá»i lên như những mÅ©i tên thoát ra từ má»™t cánh cung, ào ào nhảy xổ vào Nhất Ma và Nhị Ma.
Äứng thị trận, Thế Kiệt có cảm tưởng mưá»i hai gã kia Ä‘á»u là những Cương Thi thì đúng hÆ¡n. à niệm đó còn Ä‘á»ng trong suy tưởng cá»§a chàng thì Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Hoạt Sát Tỉnh Câu rú lên lồng lá»™ng.
Cùng với tiếng rú thảm thê đó, thân ảnh của hỠbị xé thành từng khúc thịt.
Mưá»i hai gã đạo tỳ thoát vá» chá»— cÅ© đứng bất động.
Cái chết cá»§a Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Tỉnh Câu khiến Thế Kiệt giật mình. Chàng chẳng biết mưá»i hai gã đạo tỳ kia đã sá»­ dụng môn công phu gì mà xem ra chúng chẳng há» sợ hãi binh khí, thậm chí chẳng biết cả sống và chết.
Thế Kiệt toan dấn bộ bước tới thì bất ngỠKha Giã Na sư gia xuất hiện ngay bên cạnh chàng. Kha Giã Na nắm tay Thế Kiệt:
− Lệnh công tử, đừng nên vào đó. Hãy đi theo lão.
Thế Kiệt mừng rỡ khi gặp Kha Giã Na.
Kha Giã Na gật đầu, ngầm ý bảo chàng mau sá»›m rá»i khá»i chá»— này.
Hai ngưá»i quay bá»™ thoát trở ra.
Kha Giã Na như đã quen thuá»™c những lối mòn trong Lâm Thá»§y Trúc nên lướt Ä‘i thoăn thoắt. Chẳng mấy chốc hai ngưá»i đã đến dòng kênh bên bìa Lâm Thá»§y Trúc.
Má»™t chiếc thuyá»n nan có mui từ ngoài băng băng lướt vào. Mạn thuyá»n vừa cặp bá», từ trong khoang thuyá»n Cáp Nhật Hồng bước ra:
− Lệnh đại ca, mau lên thuyá»n Ä‘i!
Thấy Nhật Hồng, Thế Kiệt mừng rỡ vô cùng. Chàng và Kha Giã Na nhanh chóng bước xuống thuyá»n. Chiếc thuyá»n nan nhanh chóng lướt ra ngoài khÆ¡i.
Kha Giã Na nói:
− May mắn lão đã đến kịp. Nếu không công tử đã vướng vào Cương Thi trận pháp của U Linh lão quỷ rồi.
Nhật Hồng thở phào một tiếng.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Äại ca... Vương mẫu Ä‘ang ở trong khoang thuyá»n.
Nghe Nhật Hồng nói, chàng ngạc nhiên hÆ¡n nên há»i lại nàng:
− Vương mẫu vào Trung Nguyên?
Nhật Hồng gật đầu.
Kha Giã Na giúp Thế Kiệt đặt xác Thiên Phục xuống sàn thuyá»n. Mụ nhìn Thế Kiệt.
Chàng nhìn Nhật Hồng:
− Muội muội, đây là thân phụ của huynh đó.
Nhật Hồng tròn mắt:
− Nguyên Thiên Phục là cha của đại ca?
Thế Kiệt gật đầu:
− Rồi huynh sẽ nói cho muội biết.
Kha Giã Na lên tiếng:
− Lệnh công tử hãy vào ra mắt Vương mẫu đi, để mụ chăm sóc thi thể của Nguyên đại hiệp.
Kha Giã Na vừa nói vừa cởi áo choàng phủ lên thi thể Thiên Phục.
Nhật Hồng nhìn chàng:
− Äại ca... Vương mẫu Ä‘ang chỠđại ca.
Thế Kiệt nhìn lại xác Thiên Phục lần nữa rồi khom ngưá»i bước vào khoang thuyá»n.
Trong khoang thuyá»n mùi trầm tá»a hương thÆ¡m ngào ngạt. Vương mẫu ngồi kiết đà, phía trước bà là chiếc lư trầm Ä‘ang tá»a hương.
Cáp Nhật Hồng len đến ngồi cạnh bên Vương mẫu.
Thế Kiệt quỳ xuống, trịnh trá»ng nói:
− Vãn bối là Lệnh Thế Kiệt, bái kiến Vương mẫu.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Ta miễn lễ cho công tử.
Chàng ngẩng lên đối mặt với Vương mẫu. Trong lòng Thế Kiệt bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ bởi phong thái uy nghi đĩnh đạc của Vương mẫu.
Vương mẫu quay sang Nhật Hồng:
− Con hãy rót trà má»i Lệnh công tá»­.
Nhật Hồng gật đầu rồi bưng bình trà rót ra chén ngá»c. Nàng liếc trá»™m Lệnh Thế Kiệt.
Những nét u uẩn trên sắc diện của Thế Kiệt khiến trái tim nàng nhói đau.
Nhật Hồng lí nhí nói:
− Lệnh huynh dùng trà!
Thế Kiệt khẽ gật đầu, nhưng cầm lấy chén trà rồi lại đặt xuống.
Vương mẫu nói:
− Ta chia buồn với Lệnh công tử.
− Vãn bối đa tạ Vương mẫu.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu, trang trá»ng nói:
− Vào Trung Nguyên lần này chắc chắn Vương mẫu có đại sự?
Vương mẫu gật đầu:
− Không sai.
Nhìn những làn khá»i trầm bay lÆ¡ lá»­ng, như Ä‘ang nhìn vào cảnh giá»›i mÆ¡ hồ nào đó, Vương mẫu ôn nhu nói:
− Câu chuyện này xảy ra lâu lắm rồi.
Buông một tiếng thở dài, Vương mẫu kể tiếp:
− Chuyện xảy ra trên núi Côn Luân.
Vương mẫu nhìn lại Thế Kiệt:
− Cách đây hÆ¡n trăm năm, trên võ lâm đã phân chia thành hai nhánh hắc đạo và bạch đạo. Hắc đạo và bạch đạo lúc nào cÅ©ng đối kháng vá»›i nhau. Lúc thì hắc đạo hưng thịnh, lúc thì bạch đạo phát dương quang đại. Cả hai nhánh Ä‘á»u có những bậc kỳ tài võ lâm. Mặc dù đối kháng, nhưng tuyệt nhiên võ lâm chưa bao giá» xảy ra màn máu đổ thịt rÆ¡i.
Vương mẫu lại nhìn những khói trầm bay lơ lửng:
− Ta nói thế, Lệnh công tá»­ sẽ nghÄ© ta là ngưá»i Tây Hạ sao lại quá rành vá» võ lâm Trung Nguyên chứ gì?
− Vãn bối quả đang thắc mắc.
− Ta cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Trung Nguyên, thuá»™c Côn Luân phái.
− Nếu Vương mẫu là ngưá»i cá»§a Trung Nguyên, vãn bối vô cùng hoan há»·.
− Dù bổn vương có là ngưá»i cá»§a Côn Luân phái, sợ e rằng đã quá trá»… để ngăn má»™t kiếp nạn trăm năm vá» trước để lại.
Vương mẫu nhìn lại Thế Kiệt:
− Hy vá»ng bây giá» chỉ còn có công tá»­.
− Vãn bối mong được sự chỉ giáo của Vương mẫu.
Vương mẫu bùi ngùi nói:
− Phải chi Thiên Phục đừng sớm ra đi như vậy.
Thế Kiệt cúi đầu. Bất giác lệ thương cảm trào ra khóe mắt chàng.
Chàng lí nhí nói:
− Thân phụ ra đi có lỗi của vãn bối. Bây giỠvãn bối muốn chuộc lại tội lỗi lắm đó cũng không được.
Vương mẫu lắc đầu:
− Äừng oán trách mình. Hãy nhìn vá» phía trước. Nếu như Lệnh công tá»­ ngăn được kiếp nạn cho thiên hạ thì đã tạo hồng phước cho Thiên Phục rồi.
Vương mẫu buông một tiếng thở dài:
− Khi ta nhận được nhạn thư của Nhật Hồng báo vỠcái chết của hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố thì không thể ngồi yên bên Tây Hạ được nữa mà đích thân vào Trung Nguyên.
Thế Kiệt nhíu mày quay sang Nhật Hồng há»i:
− Nhị vị Lạt Ma chết rồi à? Ai đã hạ sát hai ngưá»i đó?
Nhật Hồng nhìn Vương mẫu rồi quay lại Thế Kiệt:
− Khi huynh Ä‘i theo U Linh Nhân, trong lòng muá»™i cảm thấy bất an nên nhá» nhị vị Lạt Ma theo huynh trợ giúp. Không ngá» há» gặp đại nạn diệt thân bởi U Linh Quá»· Công. Mặc dù nhị vị há»™ tướng đó có Mật Công há»™ thân nhưng không tránh khá»i cái chết.
Nàng nhìn Vương mẫu:
− Má»™t khi bị trúng U Linh Quá»· Công thì trên cÆ¡ thể ngưá»i đó có năm dấu ngÅ© cốt. Nếu xác cá»§a há» không sá»›m tiêu há»§y thì sau ba ngày tá»± động tìm đến cổ má»™ U Linh để hóa thân thành Cương Thi Thế Kiệt giật mình:
− Vãn bối đã thấy mưá»i hai ngưá»i có hành động và thá»§ pháp như những Cương Thi tại Trúc Xá.
− Nếu nhị vị há»™ tướng cá»§a bổn vương không thiêu cái xác phàm thì cÅ©ng sẽ bị hóa thân thành Cương Thi mà thá»±c hiện ý định cá»§a há».
− Vương mẫu, chẳng lẽ có chuyện ma quỷ trên cõi nhân gian này sao?
− Nói ra thì khó tin, nhưng đó là sá»± thật. Mà chuyện đã xảy ra cách đây trên trăm năm rồi. Trong má»™t đêm mưa gió sấm chá»›p đầy trá»i thì má»™t tia sét vô tình đánh xuống cổ má»™ U Linh. Trong cổ má»™ xuất hiện má»™t đạo sáng xanh rá»n. Hiện tượng đó kích thích trí tò mò cá»§a thiên hạ. Ai cÅ©ng kháo vá»›i nhau trong cổ má»™ có báu vật.
− Cổ mộ có báu vật à?
− Không có báu vật gì cả, mà là má»™t pho thiên thạch phát sáng. Không má»™t ai biết công dụng cá»§a pho thiên thạch. Nhưng rồi má»™t hôm mưá»i hai vị Lạt Ma đến cổ má»™ U Linh dá»i pho thiên thạch vỠđỉnh Côn Luân. Mưá»i hai vị Lạt Ma đó không nói vì sao phải dá»i tảng thiên thạch đó vá» Côn Luân. Sau này sư phụ má»›i cho bổn vương biết.
Vương mẫu bưng chén trà nhấp má»™t ngụm nhỠđể lấy giá»ng:
− Mưá»i hai vị Lạt Ma tổ sư dùng chân ngươn thuần dương, phối hợp cùng há»a khí cá»§a mặt trá»i để há»§y pho thiên thạch. Nếu đúng má»™t trăm ngày thì pho thiên thạch sẽ tá»± há»§y, nhưng má»›i chín mươi chín ngày thì có má»™t ngưá»i vá»›i thanh kiếm xanh rá»n đến Côn Luân lấy pho thiên thạch Ä‘i.
Thế Kiệt cau mày:
− Vương mẫu, ngưá»i đó chính là Kiếm Vương?
− Sau này y mới là Kiếm Vương.
− Vãn bối đã gặp Kiếm Vương.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Ta biết công tử đã gặp Kiếm Vương, nên kiếm thuật mới...
Vương mẫu nhấp tiếp má»™t ngụm trà lấy giá»ng, nói:
− Khi biết pho thiên thạch bị lấy mất, mưá»i hai vị Lạt Ma Ä‘oán ra ngay mục đích cá»§a ngưá»i đến lấy pho thiên thạch đó. Mưá»i hai ngưá»i bế môn luyện công. Cuối cùng đã tìm ra và chế tác má»™t thanh kiếm có thể khắc chế tà khí trong pho thiên thạch quá»· kia. Nhưng muốn dụng được sá»± linh diệu cá»§a thanh kiếm trá»i đó thì ngưá»i dụng kiếm phải hấp thụ tinh khí cá»§a mưá»i hai vị Lạt Ma La Hán. Chính vì lẽ đó mà trước khi viên tịch, hỠđã dồn khí công vào mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Kiếm Vương đã xuất hiện đoạt lấy thanh kiếm mà hiện nay công tử là chủ nhân.
− Vương mẫu muốn nói đến Quá»· Kiếm Äoạn Hồn?
Vương mẫu gật đầu:
− Äó chính là Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a Giang Kỳ. Nhưng nếu không có linh khí cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì nó không thể phát tác được oai lá»±c vô biên.
Vương mẫu thở ra rồi nói tiếp:
− Khi Thiên Phục thấy thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a Giang Kỳ thì biết ngay mục đích cá»§a Kiếm Vương, nên thân hành đến Tây Hạ gặp ta. Phải mất mưá»i tám năm, ta và Thiên Phục má»›i tìm ra bí mật hấp thụ linh khí cá»§a mưá»i hai vị Lạt Ma. Thiên Phục ghi toàn bá»™ vào di cảo và trao cho Giang Kỳ. Và đặt nhiá»u hy vá»ng vào Giang Kỳ, thậm chí ra Ä‘i hy sinh chữ tình để vá»›i Triá»u Thi Thi.
Vương mẫu nhìn ra ngoài khoang thuyá»n:
− Nhưng tất cả không như Thiên Phục nghĩ.
Thế Kiệt lấy trong ngực áo bức di cảo của Thiên Phục:
− Vương mẫu, đây là di cảo mà thân phụ đã để lại cho sư tôn.
− May mắn lắm rồi. Nếu bức di cảo này công tử để chung với những pho kim thân La Hán thì chúng ta hết cơ hội.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt, ôn nhu từ tốn nói tiếp:
− Tất nhiên Kiếm Vương cÅ©ng biết mục đích cá»§a mưá»i hai La Hán nên sau khi độc tôn thiên hạ, y liá»n thâu tóm mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán cùng vá»›i thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Kiếm Vương kỳ vá»ng vào pho thiên thạch kia. Má»™t khi y tịch diệt thì có thể cải tá»­ hoàn sinh trong trạng thái khác.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu:
− Kiếm Vương đã hoàn sinh?
Vương mẫu gật đầu:
− Nói đúng hÆ¡n, Kiếm Vương đã biến thành Cương Thi chứ chẳng phải là má»™t con ngưá»i.
Kiếp nạn cá»§a võ lâm thật là khó lưá»ng, nếu như Kiếm Vương tạo ra hàng trăm, hàng ngàn Cương Thi bằng khối đá thạch quá»· kia. Chẳng bao lâu cả Trung Nguyên sẽ biến thành má»™t bãi tha ma như cõi a tỳ địa ngục.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, nhất định Kiếm Vương sẽ tìm đến công tá»­ để Ä‘oạt lại Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Nhật Hồng nói:
− Mẫu thân, vậy có cách chi để chống lại Kiếm Vương không?
− Lệnh Thế Kiệt là chá»§ nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn thì chỉ có Thế Kiệt má»›i đủ sức chống lại Kiếm Vương. Nhưng muốn như vậy thì Thế Kiệt phải hấp thụ linh khí cá»§a mưá»i hai vị La Hán.
Thế Kiệt bối rối nói:
− Vãn bối bất tài nên không giữ được những pho kim thân La Hán.
− Công tá»­ giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi. Chúng ta sẽ tìm cách lấy lại mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán. Nếu ta Ä‘oán không lầm bây giá» mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán kia đã ở trong tay Kiếm Vương.
Nhật Hồng bối rối sau khi nghe Vương mẫu nói. Nàng lo lắng há»i Vương mẫu:
− Những pho tượng kim thân La Hán nằm trong tay Kiếm Vương, chúng ta đâu có cách gì đoạt lại chứ.
Vương mẫu thở dài:
− Chúng ta sẽ tìm cách. Mẫu thân tin vào sá»± sắp đặt cá»§a ông trá»i. Nếu ông trá»i không cho chúng ta cÆ¡ há»™i thì đây đúng là ngày tận diệt. Ông trá»i không muốn như vậy đâu.
Thế Kiệt nói:
− Vãn bối sẽ tìm Kiếm Vương Ä‘oạt lại mưá»i hai pho tượng đó.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Không được.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Thế Kiệt, trước khi hấp thụ được linh khí cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì không nên dụng sức đối phó vá»›i Kiếm Vương. Nếu dụng sức đối phó vá»›i y chẳng khác nào châu chấu đá xe, mang trứng chá»i vá»›i đá mà thôi. Phải dùng diệu kế để lấy mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán đó.
Nhật Hồng nói:
− Äại ca, Vương mẫu nói đúng. Lúc này cho dù đại ca có là kiếm thá»§ siêu quần cÅ©ng không phải là đối thá»§ cá»§a Kiếm Vương. Bởi Kiếm Vương không còn ở trạng thái như chúng ta mà đã hóa thân thành Cương Thi rồi.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt nói:
− Hiện tại tạm thá»i chúng ta ẩn tích để giữ thanh kiếm quá»· rồi tìm cách sau.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu nói:
− Vương mẫu, chúng ta chẳng còn cách gì khác à?
− Ta chưa nghĩ ra cách gì để đối phó với Kiếm Vương.
Nhật Hồng nói:
− Äại ca, nhất định chúng ta sẽ tìm ra cách để đối phó vá»›i Kiếm Vương.
− Nhưng càng để lâu càng bất lợi cho chúng ta.
Vương mẫu lắc đầu:
− Lúc này chưa phải là thá»i cÆ¡ cá»§a chúng ta đâu.
Chiếc thuyá»n nan từ từ cặp bá».
Vương mẫu cùng vá»›i Thế Kiệt và Nhật Hồng ra ngoài khoang thuyá»n.
Thế Kiệt cõng xác Thiên Phục lên lưng bước lên bá». Sau khi tất cả đã lên hẳn rồi, Vương mẫu giở ngá»c thá»§ vá»— thẳng xuống chiếc thuyá»n nan má»™t đạo kình ôn nhu.
Chiếc thuyá»n nan vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Ta không muốn để lại dấu tích.
Cỗ xe song mã xuất hiện. Ngồi trên ghế xà ích chính là Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi.
Lão ăn mày vừa nhìn thấy xác Thiên Phục, buông luôn dây cương, phi thân xuống. Lão bật nói thổn thức:
− Äồng tá»­u... đồng tá»­u... Ngươi Ä‘i rồi à?
Nghe lão ăn mày nói Thế Kiệt chỉ biết gục đầu.
Vương mẫu thở ra rồi vỗ vai lão thâu nhi:
− Lão huynh... Chúng ta mau sá»›m rá»i khá»i đây tốt hÆ¡n. Lúc này không phải lúc than khóc tiếc nuối ngưá»i đã chết.
Thần Hành Dị Cái lưá»m Thế Kiệt:
− Tiểu tử đã bội ngôn với lão phu.
− Vãn bối có lỗi, nhưng vãn bối không bao giỠcó tâm lấy mạng cha mình.
Thần Hành Dị Cái tròn mắt:
− Nguyên Thiên Phục là cha của ngươi?
Thế Kiệt bặm môi gật đầu.
Chàng nấc khẽ má»™t tiếng, lệ thảm trào ra nhểu giá»t xuống hai bá» môi khô khốc.
Lão ăn mày gượng nói:
− Lão ăn mày lỡ lá»i. Tiểu tá»­ đừng trách.
Thế Kiệt ôm xác Thiên Phục đặt vào khoang xe.
Vương mẫu nhìn lão rồi nhìn Thế Kiệt.
Vương mẫu khẽ lắc đầu rồi bước lên xe. Nhật Hồng cũng len vào khoang, Thần Hành Dị Cái lắc vai băng lên ngồi vào ghế xà ích.
Vương mẫu nói:
− Lão huynh đã thông báo với Thiếu Lâm tự kiếp nạn này chưa?
− Lão ăn mày đã báo rồi. Nhưng không biết mấy lão đầu trá»c sắp xếp như thế nào. Còn những danh phái khác lão ăn mày cÅ©ng đã cho ngưá»i Ä‘i thông báo luôn rồi. Chỉ sợ mấy gã chưởng môn bị thịt không tin vào kiếp nạn mà không chuẩn bị. Äợi nước tá»›i chân rồi tha hồ mà nhảy Ä‘ong Ä‘á»ng như dẫm phải lá»­a.
Vương mẫu buông một tiếng thở dài:
− Lão huynh cho xe ngựa chạy đi!
Thần Hành Dị Cái vừa ra roi để đôi Thiên Lý Long Câu phi nước đại lao vá» phía trước thì phía sau xe có ngá»n gió hiu hiu thổi tá»›i. Ngá»n gió lạ đó buá»™c Vương mẫu ngoái đầu nhìn lại.
U Linh Nhân đang phiêu bồng đuổi theo cỗ xe song mã.
Vương mẫu nhíu mày:
− HỠđuổi theo chúng ta.
Vương mẫu nhìn lại Thần Hành Dị Cái:
− Lão huynh cho ngựa chạy nhanh lên.
Thần Hành Dị Cái gật đầu, đánh roi đen đét vào cặp mông đôi Thiên Lý Long Câu, miệng không ngừng thét:
− Hê... Hê... Nhanh lên... Nhanh nữa lên! Hê... Hai con rùa chạy nhanh nữa lên nào.
Äôi Thiên Lý Long Câu phi nước đại kéo theo cá»— xe lao Ä‘i vun vút.
Mặc dù đôi Thiên Lý Long Câu đã phi hết sức của chúng, thậm chí mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lớp lông đen mượt, nhưng vẫn không làm sao cắt được U Linh Nhân đang rượt theo phía sau.
Thần Hành Dị Cái rít lên:
− Lũ quỷ này không muốn để chúng ta đi mà.
Tài sản của aspirin

  #50  
Old 02-06-2008, 08:14 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 51

Dĩ Vãng Hận Thù


Thế Kiệt toan thoát ra khá»i khoang xe nhưng Vương mẫu đã cản chàng lại:
− Cứ đi theo lão thâu nhi mà lo hậu sự cho Nguyên Thiên Phục, để cho ta đoạn hậu.
Vương mẫu nhìn lại Kha Giã Na.
Kha Giã Na hiểu ngay cái nhìn của Vương mẫu, khẽ gật đầu rồi nói với Thế Kiệt:
− Lệnh công tử chăm sóc cho Nhật Hồng.
Vương mẫu nói:
− Bảo trá»ng.
Nhật Hồng bồi hồi nói:
− Mẫu thân bảo trá»ng.
− Mẹ tá»± lo cho mẹ được. Ta biết các ngưá»i sẽ Ä‘i đến đâu. Tất nhiên ta sẽ tìm đến.
Vương mẫu nói xong, giÅ© nhẹ hai ống tay áo xiêm y, cất mình thoát ra khá»i khoang cá»— xe song mã. Kha Giã Na cÅ©ng băng mình theo bà. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u dụng đến tuyệt kỹ khinh thuật. Thân ảnh cá»§a há» như cỡi gió vút lên cao ba trượng.
Không cần hạ thân trụ tấn, Vương mẫu vẫn có thể vÅ© lá»™ng đôi ngá»c thá»§ thần kỳ tống ra hai đạo nhu kình tập kích trá»±c diện U Linh Nhân.
Phối hợp vá»›i Vương mẫu, Kha Giã Na cÅ©ng tống ra hai đạo nhu kình, tạo ra má»™t thế gá»ng ká»m như lưỡi kéo ào ào tập kích U Linh Nhân.
Trước hai đối thủ thượng thặng đó, U Linh Nhân không hỠnao núng, mà dụng thuật U Linh Bộ Pháp, phiêu bồng đạp lên sóng chưởng của Vương mẫu, còn hữu thủ thì đẩy ra một trận cuồng phong giá buốt đón thẳng vào chưởng pháp của Kha Giã Na.
Ầm...
Cả một vùng không gian như chấn động bởi sự phản hồi của chưởng khí. Trong khi chưởng kình ôn nhu của Vương mẫu xới bật gốc một tán cây đại thụ thì Kha Giã Na sau khi đón thẳng một chưởng với U Linh Nhân thân pháp trượt dài vỠsau năm bộ.
Trong khi đó U Linh Nhân xem ra chẳng có chút há» hấn gì sau khi đối chưởng vá»›i Kha Giã Na. Äã không biểu lá»™ chút gì có thể gá»i là hao tổn nguyên âm chân khí mà còn đảo bá»™ T vá»›i thân pháp như trôi trên mặt đất, hướng vá» phía Vương mẫu cách không phóng ra hai đạo chỉ khí U Linh.
Âm thanh rít lên nghe tợ như tiếng lụa xé, chứng tá» tiá»m ẩn trong chỉ khí cá»§a U Linh Nhân là sát khí chết ngưá»i.
Vừa công hụt đối phương một chưởng, Vương mẫu mặc dù đã chuẩn bị trước mình phải đối phó với một đại cao thủ, nhưng cũng không ngỠbộ pháp của đối phương quá thần kỳ. Bà thoáng giật mình, toan liên thủ thi triển chưởng kình tập kích tiếp thì đã nghe tiếng chỉ khí rít veo véo hướng vỠphía mình.
Sự biến hóa và thủ pháp xuất chiêu liên hoàn của U Linh Nhân khiến Vương mẫu thoáng một chút bối rối. Mặc dù vậy, Vương mẫu vẫn kịp giũ hai ống tay áo xiêm ý đánh ra hai đạo khí xoáy đón thẳng đỡ thẳng tới chỉ kình U Linh.
Ầm... Ầm...
Lần đánh thẳng đỡ thẳng này, U Linh Nhân phải tháo lùi lại một bộ, nhưng bên kia Vương mẫu phải thối lùi tới ba bộ. Mặc dù thối lui những ba bộ nhưng thân ảnh của bà vẫn lắc lư như cành liễu bị gió đùa.
Kha Giã Na cất mình lên cao hai trượng, nhắm U Linh Nhân lướt tá»›i. Äôi trảo công cá»§a Kha Giã Na vươn ra như mưá»i chiếc móng vuốt chá»™p tá»›i vùng thượng đẳng cá»§a đối phương.
Thế trảo của Kha Giã Na lần này thật dũng mãnh và quyết liệt, tưởng chừng như lão sư gia quyết một chiêu cùng tử với U Linh Nhân.
Lão sư gia Kha Giã Na phải hành thủ như vậy thôi, bởi trong ý niệm sau khi thấy Vương mẫu phải tháo lui ba bộ, chưa thể trụ tấn vận công thì U Linh Nhân có thể tập kích tiếp thì sự nguy hại sẽ đến với Vương mẫu.
Äôi trảo công khốc liệt cá»§a Kha Giã Na chưa kịp chạm đến đích thì bất chợt U Linh Nhân dụng tá»›i bá»™ pháp U Linh thoáng cái lòn qua trảo công cá»§a đối phương, rồi bất ngá» cÅ©ng dụng trảo từ phía sau thá»™p tá»›i gáy lão sư gia Kha Giã Na.
Kha Giã Na không ngỠU Linh Nhân lại lợi hại đến độ bà ngỡ như mình đang công kích một chiếc bóng hư hư không có thật và khi áp lực xuất hiện sau gáy mới giật mình, toan hoành thân để chống đỡ, nhưng áp lực kia nhanh hơn ý niệm và phản xạ của Kha Giã Na sư gia.
Gáy của Kha Giã Na sư gia như bị đóng băng, không sao nhúc nhích được.
Lão sư gia biết ngay tình thế của mình, nên than thầm:
− “Mình không còn cÆ¡ há»™i để phục vụ cho Vương mẫu rồi.â€.
Cùng với ý niệm đó, Kha Giã Na sư gia gào lên:
− Vương mẫu đừng nghĩ đến tôi, hãy đi đi!
Tiếng gào cá»§a Kha Giã Na vừa dứt thì Vương mẫu lạng ngưá»i lướt đến. Bà khoát tay thét lên:
− Dừng tay!
Một tay khống chế gáy Kha Giã Na, U Linh Nhân nhìn lại Vương mẫu.
Vương mẫu ôn nhu nói:
− Tôi biết cô nương không phải là Cương Thi, sao lại truy sát chúng tôi như những Cương Thi vô tâm vô tính kia chứ?
Tay không buông tha Kha Giã Na, U Linh Nhân vuốt lại mái tóc dài ra sau lưng để lá»™ chân diện mục cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Vương mẫu nhận ra chân diện mục của U Linh Nhân, buột miệng nói:
− Cô nương chính là Triá»u Thi Thi?
U Linh Nhân lắc đầu:
− Không phải, nhưng ta và tỷ tỷ là một.
U Linh Nhân chá»›p đôi mắt sáng ngá»i:
− Tại sao các ngưá»i lại giúp Thế Kiệt đưa xác Thiên Phục Ä‘i? Äáng lý ra các ngưá»i phải để Thế Kiệt và Thiên Phục biến thành Cương Thi hoặc tan ra thành đất thành bùn.
Vương mẫu nhíu mày:
− Cô nương hận Thế Kiệt và Thiên Phục, trong khi lại coi Triá»u Thi Thi là ngưá»i thân cá»§a mình?
− Äó là lá»i nguyá»n cá»§a ta.
− Cô nương biết Triá»u Thi Thi chính là thân mẫu cá»§a Thế Kiệt và là hảo thê cá»§a Nguyên Thiên Phục?
U Linh Nhân gật đầu:
− Biết. Biết như thế nhưng ta cÅ©ng đã khắc chú lá»i nguyá»n trong cổ má»™ U Linh là bắt Thiên Phục phải tá»± tay há»§y giá»t máu cá»§a hắn. Hoặc ngược lại chính giá»t máu cá»§a gã tạo ra lấy mạng gã. Có như thế má»›i thá»a lòng ta, và tá»· tá»· Triá»u Thi Thi má»›i có thể mỉm cưá»i trong cõi U Linh.
Vương mẫu thở dài:
− Cô nghĩ Nguyên Thiên Phục phụ tình nên tỷ tỷ của cô mới chết?
− Gã không phụ tình, sao lại bá» rÆ¡i hảo thê và cả giá»t máu cá»§a gã nữa?
Vương mẫu thở hắt ra một tiếng ôn nhu nói:
− Cô nương đặt chữ hận không đúng.
− Bổn cô nương không có quyá»n trả hận cho tá»· tá»· cá»§a mình ư?
− Tôi nói cô nương đặt chữ hận không đúng, bởi vì cô nương đã hiểu lầm Nguyên Thiên Phục.
U Linh Nhân lắc đầu:
− Ta không nghĩ sai vỠgã vô tâm vô tình Nguyên Thiên Phục đâu.
− Cho là Thiên Phục vô tình, nhưng cô nương cũng phải biết Thế Kiệt là gì với mình chứ.
Thế Kiệt vẫn còn mối quan hệ vá»›i cô nương. Cá»p dữ còn không ăn thịt con, huống chi là ngưá»i. Cô nương đã vì tá»· tá»· cá»§a mình mà trả hận, nhưng trả hận rồi cô có biết đâu dưới suối vàng tá»· tá»· cá»§a cô càng hận cô hÆ¡n.
U Linh Nhân thở ra:
− Ta đã nguyện phải tiêu hủy cái nhân đã mang đến cái khổ cho tỷ tỷ.
− Tôi nghÄ© Triá»u Thi Thi sẽ không muốn cô nương làm như vậy. Bởi vì Triá»u Thi Thi đã mang giá»t máu cá»§a Thiên Phục, và dưỡng giá»t máu đó mà không màng đến tính mạng cá»§a mình. Bây giá» cô nương lại truy sát tận cùng để há»§y giá»t máu cá»§a tá»· tá»· mình Ä‘i, làm như vậy có đúng đạo đúng nghÄ©a hay không?
− Thiên Phục đã vô tâm vô tình thì hắn phải nhận cái hậu quả do chính hắn tạo ra chứ.
Vương mẫu lắc đầu:
− Nguyên Thiên Phục không vô tâm vô tình. Thiên Phục ra Ä‘i bởi vì biết có cái ngày kiếp nạn tận diệt sẽ xuất hiện trong võ lâm. Mưá»i tám năm, Thiên Phục đã mày mò và khảo cứu vá»›i niá»m hy vá»ng cứu cho võ lâm thoát khá»i kiếp nạn diệt vong.
U Linh Nhân hừ nhạt một tiếng:
− Bà tâng cao Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục quá rồi đó.
− Ta có nói ra cô nương cÅ©ng không tin. Bởi hiện tại cô nương là ngưá»i cá»§a U Linh.
− Không có U Linh thì sao ta trả được mối hận cho tỷ tỷ của ta chứ?
− Nếu Triá»u Thi Thi còn sống thì sẽ oán trách cô nương đó. Nàng oán chữ hận trong tâm tưởng cá»§a cô mà đánh mất chữ nhân. Hiện tại Thiên Phục đã chết rồi, tất cả những niá»m hy vá»ng Ä‘á»u đặt vào Thế Kiệt, bởi Thế Kiệt là chá»§ nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Chẳng lẽ cô nương hận cả ngưá»i chết?
U Linh Nhân buông tiếng thở dài. Ãnh mắt thoạt dịu lại và chìm nhanh vào cõi hoài niệm xa xôi.
U Linh Nhân nhìn Vương mẫu:
− Ta tạm tha cái mạng của các ngươi lần này, nhưng đừng để cho ta gặp Thế Kiệt. Nếu ta gặp lại Thế Kiệt thì chẳng khác nào gặp Nguyên Thiên Phục đâu.
U Linh Nhân buông tay khá»i gáy Kha Giã Na, rồi trở bá»™ dụng khinh pháp phiêu bồng lướt Ä‘i, thoáng chốc đã mất dạng.
Vương mẫu thở hắt ra một tiếng, bước đến bên Kha Giã Na:
− Lão sư gia có sao không?
Kha Giã Na nhìn lại Vương mẫu:
− May mắn cô ta đã không xuống tay với thuộc nhân. Nếu không tôi đã mất mạng rồi.
− Võ công của cô ta quá thần kỳ. Võ công này đích thị được thụ huấn ở Kiếm Vương.
Vương mẫu nhìn theo hướng U Linh Nhân vừa mới bỠđi:
− Nếu như cô ta còn nghÄ© đến Thế Kiệt là giá»t máu cá»§a Triá»u Thi Thi thì cô ta có thể giúp Thế Kiệt giải trừ kiếp nạn cá»§a võ lâm.
− Thuộc nhân e chẳng có cơ may đó đâu. Trong tâm tưởng của cô ấy chỉ có hận thù và hận thù.
− May mắn cô ta vẫn chưa biến thành Cương Thi. Hy vá»ng đó là chút hy vá»ng sau cùng để chúng ta có thể lấy lại mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán.
Nhìn lại Kha Giã Na, Vương mẫu nói:
− Chúng ta mau sá»›m rá»i khá»i đây mà đến đỉnh Côn Luân.
Kha Giã Na gật đầu.
Hai ngưá»i vừa dợm bước thì nghe những âm thanh rào rào dá»™i đến tai há». Những âm thanh đó do những bước chân dẫm thình thịch trên mặt đất.
Vương mẫu khẩn trương nói:
− Lão sư gia, chúng ta nhanh chân thôi.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng Vương mẫu thì bốn ngưá»i vận trang y đạo tỳ, vá»›i những ánh mắt đỠhoe rầm rập lao tá»›i chá»— hai ngưá»i.
Vương mẫu thét lớn:
− Lão sư gia cẩn thận!
Miệng thì nói, đôi ngá»c thá»§ cá»§a Vương mẫu đã vá»— ra hai đạo khí kình ôn nhu tập kích hai gã vận đạo tỳ gần nhất.
Ầm...
Hai gã đạo tỳ hứng trá»n hai đạo khí kình ôn nhu cá»§a Vương mẫu, thân pháp cá»§a chúng như bị lốc giữ cuốn bức lên không trung rồi chúc đầu xuống đất.
Huỵch... Huỵch...
Hai chiếc thủ cấp bị gãy ngang lật hẳn ra phía sau lưng, nhưng cả hai vẫn lồm cồm đứng lên.
Vương mẫu thấy cảnh tượng đó cũng phải giật mình. Bà thét lớn:
− Lão sư gia, chúng là những Cương Thi.
Trong khi Vương mẫu thét lớn cảnh giới thì hai gã Cương Thi còn lại đã nhảy xô tới Kha Giã Na. Kha Giã Na xoạt chân, dựng đứng đôi song thủ, thi triển một thế trảo chộp tới đỉnh đầu hai gã Cương Thi đó.
Bá»™p... Bá»™p...
Hai chiết đầu hứng trá»n trảo pháp cá»§a lão sư gia Kha Giã Na vỡ toang. Mặc dù thá»§ cấp bị lão sư gia dụng trảo công bóp vỡ nát, nhưng bốn cánh tay xương xẩu cá»§a hai gã Cương Thi vẫn vá»— tá»›i yết hầu cá»§a lão sư gia.
Cảnh tượng kinh dị này khiến lão sư gia Kha Giã Na không khá»i lúng túng. Dù lúng túng nhưng Kha Giã Na vẫn kịp ngã ngưá»i vá» phía sau tránh bốn cánh tay cá»§a hai gã Cương Thi.
Hai gã Cương Thi bị mất thủ cấp, như bị mù nhào thẳng vào nhau và cấu xé trông thật khủng khiếp.
Thấy cảnh tượng hai gã Cương Thi kia cấu xé nhau, Kha Giã Na và Vương mẫu cùng toát mồ hôi.
Vương mẫu buột miệng nói:
− Bá»n chúng không còn là ngưá»i nữa.
Vương mẫu vừa nói vừa ra dấu với lão sư gia Kha Giã Na rồi điểm mũi hài cất mình lên cao ba trượng lướt qua đầu hai gã Cương Thi bị thụt cổ mà thoát đi.
Kha Giã Na cũng băng mình theo sau Vương mẫu. Vương mẫu vừa hạ thân xuống cách hai gã Cương Thi thụt cổ chừng mươi trượng thì chợt nghe lão sư gia Kha Giã Na thốt lên:
− Ôi cha!
Tiếng thốt của lão sư gia Kha Giã Na buộc Vương mẫu phải trụ bộ quay lại:
− Lão sư gia sao vậy?
Kha Giã Na hối hả nói:
− Ai đó vừa công lén thuộc nhân, nhưng thuộc nhân không sao đâu.
− Không sao là tốt rồi. Chúng ta sá»›m rá»i khá»i chá»— này.
Miệng thì nói, Vương mẫu vừa thá»™p tay lão sư gia Kha Giã Na nâng thân pháp lên khá»i mặt đất, thi triển thuật Phi Yến Hành Vân thoát Ä‘i như má»™t cánh chim.
Từ sau má»™t cây đại thụ, má»™t bóng ngưá»i vận trang y kỳ quặc trông như những gã thần chết bước ra. Chiếc mÅ© trùm đầu cùng vá»›i màn đêm âm u không sao thấy được diện mạo cá»§a y mà duy chỉ có đôi mắt xanh rá»n Ä‘ang dõi theo hướng Vương mẫu và Kha Giã Na vừa thoát chạy.
Y dá»i đôi mắt xanh rá»n vá» phía hai gã Cương Thi thụng cổ rồi bất thình lình ngá»­a mặt tru lên má»™t tiếng lồng lá»™ng. Cùng vá»›i tiếng tru đó, hữu thá»§ lòi ra khá»i ống tay áo thụng. Má»™t bàn tay xương xẩu nắm chặt chuôi kiếm nhưng không có lưỡi. Từ chuôi kiếm phát ra má»™t đạo sáng xanh rá»n công thẳng vá» phía hai gã Cương Thi thụt cổ.
Äạo sáng xanh rá»n đó tợ như sét trá»i bổ thẳng xuống hai cái thây Cương Thi Ä‘ang nghểnh đầu nhìn gã thần chết.
Ầm... Ầm...
Hai chiếc thây Cương Thi tan ra thành từng mảnh vụn trong chớp mắt.
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™