05-03-2008, 04:20 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 18 – Hồi 2
Chương 18 – Thoát thân
Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Diêu Tình cưá»i cưá»i ôm bà ta trong lòng, má»™t mặt ép bà ta uống rượu, má»™t mặt vuốt ve thân thiết, giả dạng đùa cợt chẳng khác gì nam nhân. Nếu đổi lại là nam tá» tháºt sá»± thì cÅ©ng được, Hà Xảo Cô có thể nÅ©ng nịu khóc lóc để phát tiết chá»— háºm há»±c trong lòng, nhưng lúc nà y bị Diêu Tình đùa cợt như váºy, ngược lại khóc không dám, cưá»i không nổi, cố nén tức giáºn uống hết má»™t tuần rượu mà như phải uống hết ba ngà n tiệc rượu cá»§a Lã thái háºu.
Trầm Tú thấy Diêu Tình quái đản bất thưá»ng như váºy cÅ©ng không hiểu nguyên nhân, ngồi đỠra đó quên cả nói năng.
Äá»™t nhiên nghe tiếng cưá»i nhẹ, hắn nhìn ra thì thấy Cốc Chẩn cưá»i cưá»i vén mà nh tiến và o. Trầm Tú nhÃu mà y đứng báºt dáºy.
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i xua tay nói:
- Túc hạ yên tâm đừng sợ.
Nói rồi kéo áo ngồi xuống, trong mắt có vẻ cưá»i nhìn Diêu Tình. Hà Xảo Cô thấy y liá»n như gặp cứu tinh, run rẩy nói:
- Cốc gia… cứu, cứu tôi với…
Cốc Chẩn gáºt gáºt đầu vá»›i bà ta, cưá»i nói:
- Diêu đại mỹ nhân, cô tát bà ta má»™t cái, lại đùa giỡn bà ta má»™t hồi, ná»—i háºn ngà y trước bị bà ta khinh rẻ đã tiết hết rồi chứ.
Hà Xảo Cô kinh hoảng nói:
- Cốc gia ngà i sao lại đến đùa tôi? Vị cô nương nà y như hoà ng háºu, cho dù tôi có má»™t ngà n lá gan cÅ©ng không dám khinh rẻ cô ấy.
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i không nói, Diêu Tình lại sợ bị hắn nói ra thân pháºn là Sá»u nô nhân, đà nh cưá»i nói:
- Mụ mụ thân ái, ngươi mau biến đi.
Láºp tức thả Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô như được đại xá, láºp tức chạy mất.
Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn, lạnh lùng nói:
- Ngươi tới là m gì?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äến để gá»i cô tỉnh dáºy.
Diêu Tình chỉ cưá»i nhạt.
- Không tin ư? – Cốc Chẩn cưá»i nói – cô nhìn ra ngoà i cá»a Ä‘i.
Diêu Tình đảo mắt nhìn qua rèm cá»a, chỉ thấy đằng xa trên nóc má»™t tòa lầu cao, Tả Phi Khanh áo trắng hÆ¡n tuyết Ä‘ang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu ngắm trăng, phong thái siêu quần.
Diêu Tình mÃm môi son, mắt hiện sát cÆ¡. Cốc Chẩn tá»± rót tá»± uống, nhìn sắc mặt cô cưá»i nói:
- Năm Phong Quân Hầu mưá»i sáu tuổi, vì báo thù cho má»™t cô gái chăn dê mà truy sát má»™t đám mã tặc, từ chân núi phÃa bắc Thiên SÆ¡n má»™t mạch Ä‘uổi đến táºn hồ Bối NhÄ© Gia. Äám mã tặc đó trên đưá»ng đổi ngá»±a, Ä‘iên cuồng chạy suốt ngà y đêm, chạy hết cả mưá»i ngà y mưá»i đêm mà cuối cùng ba trăm ngưá»i chỉ còn má»™t tên sống sót. Nghe nói là vì tên nà y đói khát khiếp sợ mà phát Ä‘iên nên Tả Phi Khanh không thèm giết hắn, nhá» váºy má»›i giữ được tÃnh mạng.
Việc nà y thá»±c sá»± đã lưu truyá»n trên giang hồ, Diêu Tình, Trầm Tú tất nhiên đã từng nghe qua. Diêu Tình nói:
- Váºy thì sao?
- Còn chưa hiểu ư? – Cốc Chẩn cưá»i nói – Phong Quân Hầu khi còn thiếu niên, thần thông chưa thà nh đã có thể suốt mưá»i ngà y mưá»i đêm không ngừng không nghỉ truy sát mã tặc, hiện giỠđương nhiên có thể bảy ngà y bảy đêm không ngừng không nghỉ Ä‘uổi theo cô nương rồi.
Diêu Tình nâng má»™t chén rượu lên, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi tá»›i chỉ để nói những lá»i thừa đó sao?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Tất nhiên là không phải rồi, chỉ vì ta có cách giúp cô thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a Phong Quân Hầu.
Diêu Tình liếc hắn, ánh mắt có chút tá»± mãn. Cốc Chẩn cưá»i khổ:
- Cô không cần phải sung sướng như váºy, ta biết không hợp vá»›i cô. Chỉ cần cô gặp khó khăn, Lục Tiệm sẽ liá»u chết giúp đỡ, ta là bằng hữu cá»§a y, nếu muốn giúp y thì cÅ©ng phải giúp cô. Äáng háºn là dù biết đó là thá»§ Ä‘oạn cá»§a cô nhưng vẫn chỉ còn cách lao và o.
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nét mặt ẩn hiện một chút vui mừng nhưng ngoà i miệng lại thản nhiên nói:
- Cô nương vốn cao minh hơn con xú hồ ly nhà ngươi, ngươi trúng kế cũng là đáng kiếp.
Cốc Chẩn nhìn cô, chỉ khẽ cưá»i nhạt. Trầm Tú thấy hai ngưá»i bá»n há» cứ nói chuyện, không thèm nhìn ngó gì đến mình, trong lòng bá»±c bá»™i không kìm được gà o lên:
- Tiểu tá» kia, đây là chá»— ông ná»™i ngươi ném tiá»n mua vui, ngươi ngồi đây không sợ chướng mắt sao?
Cốc Chẩn liếc hắn, cưá»i nói:
- Túc hạ tối nay mua vui, tổng cá»™ng đã tiêu ba ngà n hai trăm mưá»i sáu lượng bảy tiá»n năm phân bạc, đúng không?
Trầm Tú trong lòng chấn động, ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi biết?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ta không chỉ biết số tiá»n ngươi tiêu tối nay, mà còn biết ở Nam Kinh ngươi có bốn ngôi nhà , ở Vô TÃch, Hà ng Châu má»—i nÆ¡i có hai toà n nhà lá»›n, ở Tô Châu có má»™t khu vưá»n. ChÃn ngôi nhà đó nuôi chÃn nữ nhân, ba ngưá»i là do Oa khấu dâng cho, ba ngưá»i là dụ dá»— vá», ba ngưá»i còn lại là từ kỹ viện chuá»™c ra…
- Ngươi đánh rắm.
Trầm Tú mặt đỠnhư gấc, đứng báºt dáºy, ánh mắt sát khà trùng trùng.
- Từ từ, từ từ, còn nữa mà . – Cốc Chẩn xua tay nói - ở Nam Kinh ngươi còn có má»™t tòa nhà lá»›n, tÃch trữ ba vạn năm ngà n thạch lúa gạo, chắc là đầu cÆ¡ đợi đến năm đói kém thì Ä‘em ra ép giá. Ở Tô Châu có sáu xưởng dệt, dệt lụa thô đưa cho các hiệu may cá»§a Tô Châu để dệt ra gấm vóc bán cho các Man tá»™c ở tây bắc. Ngoà i ra có má»™t tòa kỹ viện, hai sòng bạc, còn có hai vạn lượng bạc, hà ng năm cho vay lấy lãi…
Trầm Tú lúc đầu còn mặt đầu sắc giáºn, cà ng vá» sau Cốc Chẩn thá»§ng thẳng nói ra thì sắc mặt từ giáºn dữ chuyển sang kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển sang âm trầm, ánh mắt long lên khiếp ngưá»i, đột nhiên thấy Diêu Tình liếc nhìn qua bất giác rÃt giá»ng nói:
- Sư muội, muội đừng tin hắn nói nhăng nói cà n…
Diêu Tình môi son khẽ lộ chút tiếu ý:
- Váºy à , thế thì khiến ngưá»i ta tháºt là thất vá»ng, nếu ngươi tháºt sá»± có gia sản to lá»›n như thế thì có thể khiến ngưá»i ta ngưỡng má»™.
Trầm Tú nhìn cô, nhất thá»i kinh nghi không ngừng, đột nhiên nhÃu mà y rồi từ từ ngồi xuống.
Diêu Tình lại há»i:
- Xú hồ ly, tổng số tà i sản mà ngươi vừa nói trị giá bao nhiêu ngân lượng?
Cốc Chẩn bấm đốt ngón tay nói:
- Chỉ tÃnh giá trị, không tÃnh lợi tức thì gia sản cá»§a Trầm đại công tá» tạm thá»i trị giá hai mươi vạn lượng bạc.
Diêu Tình thấy trong lá»i nói cá»§a hắn có ẩn ý, không kìm được cưá»i nói:
- Tại sao lại gá»i là tạm thá»i?
Cốc Chẩn nói:
- Gá»i là tạm thá»i vì hôm nay có giá hai mươi vạn lượng nhưng qua mấy tháng nữa có khi không đáng má»™t tiá»n.
Trầm Tú nghe váºy kinh nghi không ngá»›t. Cốc Chẩn biết rõ cá»§a chìm cá»§a nổi cá»§a hắn như lòng bà n tay, tÃnh toán giá trị cÅ©ng sai lệch không nhiá»u, nên nghe hắn nói tá»›i “không đáng má»™t tiá»n†bất giác tim Ä‘áºp thình thịch, có Ä‘iá»u vì sao như váºy thì hắn nghÄ© mãi không hiểu rõ, thà nh ra không còn hứng chà uống rượu tìm vui nữa, nhìn Cốc Chẩn không nhịn được thầm nghÄ©: “Thằng cha nà y cuối cùng là ai chứ?â€
Phải biết hắn dương danh láºp nghiệp là việc trong vòng hai năm trở lại đây, trước đó Cốc Chẩn đã bị nhốt và o ngục đảo, vì váºy Trầm Tú không biết danh tiếng hắn, lúc nà y đúng là đoán không ra nổi.
Cốc Chẩn khoan thai đứng dáºy, Ä‘i tá»›i bên cá»a thản nhiên nhìn ra, xa xa trên mặt sông đã từ từ sáng lên ánh đèn, ánh sáng rá»±c rỡ như ánh trăng. Cốc Chẩn quay ngưá»i cưá»i nói:
- Äại mỹ nhân, nên khởi hà nh thôi.
Diêu Tình cưá»i đứng dáºy, Trầm Tú vá»™i nói:
- Sư muội sao lại đi?
Diêu Tình cưá»i nói:
- Äã khiến sư huynh phải tốn kém, tiểu muá»™i tạm thá»i cáo từ.
Trầm Tú tức giáºn, hung dữ trừng mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc, Diêu hai ngưá»i lại không thèm để ý, sóng vai ra khá»i phòng. Trầm Tú vừa hổ thẹn vừa giáºn dữ, đột nhiên uống cạn chén rượu, cưá»i ha ha nói:
- Hảo sư muá»™i, chẳng phải đã nói rồi sao? Ta vì muá»™i mà đắc tá»™i vá»›i gia phụ, có nhà không thể vá», sư muá»™i lại nhẫn tâm bá» rÆ¡i ta không nhìn đến ư?
Diêu Tình nhÃu mà y liá»…u, Trầm Tú lại không kể cô có tình nguyện hay không, rảo bước tiến tá»›i chen và o giữa cô và Cốc Chẩn. Diêu Tình bất giác thở dà i nói:
- Trầm sư huynh, ngươi tháºt biết bám lấy ngưá»i khác.
Trầm Tú cưá»i nói:
- Nếu muốn trách thì phải trách sư muá»™i sinh ra đã có đôi mắt câu hồn Ä‘oạt phách, ngà y đó chỉ nhìn má»™t cái đã lấy mất ba hồn bảy phách cá»§a ta rồi. Ôi, hiện giá» sư huynh ta chỉ còn cái xác biết Ä‘i nà y, nhất định phải theo nà ng đến chân trá»i góc biển, ná»a bước không rá»i.
Diêu Tình nghe váºy khẽ cưá»i, Cốc Chẩn lại nói:
- Nói như váºy, ta có má»™t cách để hoà n hồn, chỉ không biết có linh nghiệm hay không?
Trầm Tú tá» tình Ä‘ang hoan hỉ, đột nhiên bị hắn chen và o, tức thì trợn mắt tức giáºn nhìn sang. Diêu Tình lại cưá»i nói:
- Cách gì? Mau chỉ cho ta.
Cốc Chẩn nói:
- Trước hết dùng má»™t bồn máu chó để vị Trầm sư huynh đây gá»™i đầu rá»a tay, lại Ä‘em y ngâm và o thùng phân ba ngà y, đừng nói ba hồn bảy phách, cho dù là bảy hồn tám phách cÅ©ng chiêu hồi vỠđược hết.
Trầm Tú còn chưa kịp nổi giáºn, Diêu Tình đã nhÃu mà y nói:
- Xú hồ ly nhà ngươi được lắm, ngươi không chỉ rủa hắn trúng tà mà còn mắng ta thi triển tà pháp ư.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không dám không dám, đó chỉ là ta thuần túy có ý tốt mà thôi.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Ngươi mà có lòng tốt thì thiên hạ chẳng có kẻ nà o xấu ra rồi.
Cốc Chẩn ha ha cưá»i lá»›n, vòng tay nói:
- ÄÆ°á»£c Diêu đại mỹ nhân tán thưởng, ta chắc sẽ sá»›m trở thà nh cái xác biết Ä‘i gì đó rồi.
Chợt thấy Trầm Tú trừng mắt nhìn, liá»n cưá»i nói:
- Trầm huynh yên tâm, mấy chữ “xác chết biết Ä‘i†đó là để riêng cho huynh dùng, khắp thiên hạ là độc quyá»n không ai dám dÃnh tá»›i, tiểu đệ cho dù có thèm muốn cÅ©ng không dám vÆ¡ và o, là m bẩn mỹ danh cá»§a Trầm huynh.
Hắn thá»§ng thẳng nói ra nhưng không chữ nà o là không hiểm ác âm độc, Trầm Tú tức giáºn đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuy háºn không giết được Cốc Chẩn nhưng lại ngại Diêu Tình nên không dám xuất thá»§.
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:41 PM .
05-03-2008, 04:21 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 18 – Hồi 3
Chương 18: Thoát thân
Hồi 3
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äang lúc bá»±c tức, chợt thấy ngoà i cá»a có má»™t nhóm thương gia Ä‘i và o, chÃnh giữa là má»™t ngưá»i bụng to như cái trống, miệng cưá»i há» há», những ngưá»i xung quanh Ä‘ang nịnh ná»t như nước chảy. Trầm Tú hai mắt sáng lên, vá»™i tiến lên hai bước, vòng tay cưá»i nói:
- Hồng lão gia, may mắn được gặp.
Vị “Hồng lão gia†đó giương đôi mắt dà i hẹp lên liếc hắn má»™t cái nhưng không hoà n lá»…, chỉ cưá»i nói:
- Trầm tiểu ca đấy ư? Äã lâu không được gặp, tối nay đến tìm vị cô nương nà o váºy? Hồng má»— má»i giúp được không?
Trầm Tú cưá»i nói:
- à tốt cá»§a Hồng lão gia, ai dám không nháºn? Có Ä‘iá»u Trầm má»— có việc bên mình, Ä‘i trước má»™t bước váºy. – rồi quay đầu nhìn Diêu Tình cưá»i nói – Ta giá»›i thiệu vá»›i cô má»™t đại nhân váºt kinh thiên động địa, vị Hồng lão gia nà y biệt danh là “Äầu Ngân Äoạn Giang†(ném bạc lấp sông), ngân lượng cá»§a ông ta nếu đổ xuống Trưá»ng Giang thì e rằng đưá»ng sông sẽ bị cắt đứt!
Diêu Tình cưá»i thản nhiên nhưng không nói gì. Hồng lão gia đó nhìn cô, bá»™ mặt béo ú lá»™ ra thần sắc mê mẩn, rá» nước dãi nói:
- Äây, đây là vị cô nương má»›i đến ư? Trầm tiểu ca tháºt may mắn…
Trầm Tú đắc ý vô cùng, vừa định nói mấy câu khách khÃ, bá»—ng nghe Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Tiểu Hồng, ngươi tháºt có lòng đấy nhỉ!
Hồng lão gia đó nghe tiếng, thân hình béo máºp chấn động quay đầu nhìn lại, đột ngá»™t nhìn thấy Cốc Chẩn liá»n ngẩn ngưá»i ra, bá»™ mặt phì ná»™n co rút mấy cái rồi đột nhiên gạt những ngưá»i hai bên ra, nhanh như má»™t cục và ng lá»›n lăn long lóc bò đến dưới chân Cốc Chẩn, luôn miệng kêu gá»i:
- Chà o Cốc gia, chà o Cốc gia, tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy lão nhân gia, tháºt là đáng chết, đáng chết.
Nhất thá»i má»i ngưá»i không ai là không trợn mắt. Vì Hồng lão gia đó vừa rồi oai phong vô cùng, ai ngá» vừa thấy Cốc Chẩn liá»n quỳ ngay xuống. Trầm Tú lại cà ng kinh hãi, hắn biết rõ Hồng lão gia nà y già u có má»™t phương, bản thân mình không thể sánh bằng, hiện giá» nghiá»…m nhiên kÃnh trá»ng sợ hãi tiểu tá» nà y, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cốc Chẩn đưa tay ra vuốt cái đầu to béo cá»§a Hồng lão gia, cưá»i hi hi nói:
- Tiểu Hồng, nghe nói ngươi đã đổi danh hiệu, gá»i là “Äầu Ngân Äoạn Giangâ€, tháºt là uy phong nhỉ?
Hồng lão gia vội nói:
- Äó Ä‘á»u là bằng hữu giang hồ gá»i lung tung, tiểu nhân sao có uy phong như váºy.
- Phải chứ? – Cốc Chẩn cưá»i nói – Ngươi tuy không lấp được Trưá»ng Giang nhưng sông Tần Hoà i nhá» nhoi nà y thì có dư má»™t chút đấy.
Hồng lão gia cả ngưá»i toát mồ hôi, thấm ướt hết quần áo, run rẩy nói:
- Tiểu nhân, tiểu nhân đến chỗ nà y chỉ là , chỉ là bồi tiếp mấy vị bằng hữu. Lần sau, lần sau không dám nữa.
Nói chưa dứt, bá»—ng nghe trên lầu có nữ tá» cưá»i khúc khÃch, Cốc Chẩn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Hạm Ngá»c, Uyển Nương, Thu Ngân Ä‘ang dá»±a và o lan can nhìn vá» phÃa nà y.
Cốc Chẩn bất giác báºt cưá»i, thở dà i nói:
- Tiểu Hồng đứng dáºy Ä‘i, đừng để ngưá»i ta cưá»i cho.
Hồng lão gia đứng dáºy, lau mồ hôi đầy mặt, nói:
- Cốc gia chẳng hay có muốn đến tệ xá uống mấy chén trà , kiểm tra sổ sách.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ta có việc bên mình, mấy ngà y nữa sẽ quá. Trước khi ta đến, ngươi phải tự kiểm điểm một phen.
Hồng lão gia cưá»i bồi nói:
- Không dám có lần thứ hai. Lần sau Cốc gia còn thấy tiểu nhân ở đây, xin cứ rút gân lột da tiểu nhân, chặt là m tám mảnh ném cho cá ăn.
Nói xong liá»n dạ má»™t tiếng rồi cong lưng đứng sang má»™t bên, ngay cả mắt cÅ©ng không dám ngước lên.
Cốc Chẩn quay ngưá»i, đột nhiên thấy ba nữ tỠđó trên lầu Ä‘á»u Ä‘ang cưá»i vá»›i mình, đột nhiên má»™t dải tiếng đà n vang lên, uyển chuyển du dương như say như mÆ¡, chÃnh là má»™t khúc “Yêu Thiên†(“Bà i thÆ¡ nhá»â€ hoặc “Bà i thÆ¡ đầu tiênâ€). Trong phòng má»i ngưá»i không ai không kinh hãi, Ä‘á»u biết trong Tụy Vân lâu thì Tố Cầm ngưá»i giống như tên, tà i năng đánh đà n ở Tần Hoà i không ai sánh nổi, nhưng lại tá»± coi mình thanh cao không dá»… gì gảy đà n nắn phÃm. Vì váºy mà tiếng đà n tuy hay nhưng đến vương công quý tá»™c cÅ©ng Ãt khi được nghe, hôm nay đột nhiên lại đánh lên, không lạ có thể khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u phải kinh ngạc.
Cốc Chẩn nghe tiếng đà n hiểu nhã ý, hÆ¡i mỉm cưá»i rồi đột nhiên vá»— tay hát lên:
- Tưởng na đẳng trần tục bối, kháp tiện tá»± phẩn thổ tưá»ng. Vương hoằng tham khách tại li biên vá»ng, là bạch môn nguyệt tại giang tâm tang, lưu linh hà tráp tại phần đầu táng. Ngã tắc đãi lãng ngâm phi quá đỗng đình hồ, tu bất tằng diêu tiên ngá»™ nháºp bình khang hạng (Tạm dịch: NghÄ© tá»›i những kẻ trần tục giống như tá»± bôi bẩn lên tưá»ng. Vương Hoằng nhìn theo khách bên bá» rà o, Lý Bạch vá»— trăng trong đám tang Giang Tâm, Lưu Linh vác xẻng trước má»™ ngưá»i. Ta chỉ đợi ngâm vang trên Äá»™ng Äình hồ, thẹn chưa từng vung roi lạc và o ngõ Bình Khang.)
Hắn hát xong khúc đó, ha ha cưá»i lá»›n rồi vòng tay nói:
- Tố Cầm cô nương dùng tiếng đà n để can ngăn, Cốc mỗ xin tâm lĩnh.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe tiếng đà n chợt tắt rồi truyá»n đến má»™t tiếng thở dà i ảo não.
Trầm Tú thấy váºy ngá»n lá»a đố kỵ trong lòng nổi lên phừng phừng. Bốn đại danh kỹ cá»§a Tụy Vân lâu tuy hắn đã vung vô số ngân lượng mà cÅ©ng chỉ được thấy mặt và i lần, còn chưa được chạm và o, lúc nà y nhìn tình hình ở đây thì rõ rà ng Cốc Chẩn đã là khách quen cá»§a bốn nữ nhân đó rồi. Nếu không phải bao nhiêu con mắt nhìn và o thì Trầm Tú đã sá»›m dùng “Tinh La Tán Thủ†chân đấm tay đá đánh cho hắn nát bét ra rồi.
Cốc Chẩn cưá»i xong liá»n thản nhiên ra khá»i cá»a, trên đưá»ng Ä‘i bất luáºn là nam hay nữ Ä‘á»u cúi đầu thõng tay, thần sắc nghiêm trang kÃnh cẩn. Trầm Tú bị cướp hết sá»± chú ý, trong lòng oán giáºn, đầu óc toà n nghÄ© là m thế nà o có thể là m nhục Cốc Chẩn để tiết háºn.
Lúc ra khá»i cá»a trăng sáng trá»i trong, sao chiếu đầy trá»i, xa xa má»™t chiếc đèn được treo cao trên không, đặc biệt thu hút ánh mắt. Cốc Chẩn cưá»i cưá»i vừa định mở miệng nói, đột nhiên sắc mặt thảm biến, miệng há hốc ra mãi không ngáºm lại được.
Trầm, Diêu hai ngưá»i trong lòng vô cùng kinh ngạc, theo ánh mắt hắn nhìn tá»›i, chỉ thấy trên con đưá»ng ven đê có má»™t thiếu nữ áo trắng tay cầm giá» tre Ä‘i tá»›i, xinh đẹp vô cùng, khó có thể mô tả được.
Trầm Tú vừa nhìn thấy thiếu nữ đó liá»n thấy lồng ngá»±c nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải có Diêu Tình Ä‘ang nhìn thì chắc sẽ láºp tức tiến lên dụ dá»—. Chỉ thấy thiếu nữ đó đến cách ba trượng liá»n dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vá» hướng nà y, thần sắc vừa như Ä‘au thương vừa như tuyệt vá»ng.
Trầm Tú quay đầu sang, thấy ánh mắt cá»§a cô ta nhìn và o Cốc Chẩn, trong lòng trầm xuống, dục vá»ng tắt ngấm, sá»± đố kỵ lại nổi lên, chợt thấy Cốc Chẩn thở hắt má»™t hÆ¡i, cưá»i hi hi nói:
- Diệu Diệu, tháºt trùng hợp, cô cÅ©ng tá»›i nhà xà ư?
Thi Diệu Diệu nghe váºy giáºt mình, sau đó mặt đỠbừng lên vá»™i nói:
- Nói nhăng nói cà n, nhà xà cái gì?
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Cô đã không đi nhà xà thì tới đây là m gì?
Thi Diệu Diệu háºn không thể phát cuồng, quát lên:
- Ta chÃnh Ä‘ang muốn há»i ngươi, ngươi tá»›i đây là m gì?
- Nói ra thì dà i lắm – Cốc Chẩn thở dà i nói – Vừa rồi ta Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng, đột nhiên buồn Ä‘i tiểu. Cô xem, ta là ngưá»i nho nhã, sao có thể tiểu luôn trên đưá»ng được, vì váºy nhìn thấy chá»— nà y liá»n vá»™i và ng chạy và o, Ä‘i tiểu má»™t lúc rồi má»›i ra được.
Thi Diệu Diệu thấy hắn oang oang nói chuyện buồn tiểu nhà xÃ, nói toà n những lá»i khó nghe khiến ngưá»i ta hổ thẹn không dám há»i lại, đỠmặt má»™t hồi rồi lại há»i:
- Quanh đây Ä‘á»u không phải nÆ¡i thanh tịnh, ngươi tại sao lại không Ä‘i đưá»ng khác mà lại Ä‘i lại ở chá»— nà y?
Cốc Chẩn trong lòng kêu khổ, nghÄ© nha đầu nà y bình thưá»ng thà nh tháºt, không ngá» gặp phải những việc nà y lại trà như Gia Cát, kế vượt Trương Lương, nhưng hắn nhanh trà liá»n tiện miệng nói:
- Tại sao lại không thanh tịnh? Ta chỉ đi vội, không biết…
Nói xong liá»n nhìn phải ngó trái rồi đột nhiên à lên má»™t tiếng, thất thanh nói:
- NÆ¡i đây chẳng phải là chốn trăng gió sao? Äáng chết, đáng chết, tại sao ta lại lạc tá»›i đây?
Hắn mồm miệng xoen xoét, khiến cho Thi Diệu Diệu không phân được tháºt giả, vẻ tức giáºn cÅ©ng dịu dần. Trầm Tú đột nhiên cưá»i nhẹ, bÄ©u mồm nói:
- Cô nương ngà n vạn lần đừng trúng kế cá»§a Cốc lão đệ, hắn là khách quen thuá»™c ở chá»— nà y, đừng nói Tụy Vân lâu kia, cho dù cả dải sông Tần Hoà i nà y, trên cho tá»›i bảo mẫu, dưới cho đến quy nô Ä‘á»u không ai không nháºn ra hắn…
Cốc Chẩn vừa kinh hãi vừa tức giáºn, đưa mắt nhìn liá»n thấy Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, mắt như phát ra lá»a, tức thì lòng thầm kêu không hay. Trong lúc nghÄ© kế thì chợt thấy Thi Diệu Diệu háºm há»±c nhìn Trầm Tú quát lên:
- Nhìn ngươi mặt trắng đầu bóng, cÅ©ng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cốc Chẩn trước đây vốn ngoan ngoãn, Ä‘á»u là bị đám bằng hữu lang sói các ngươi là m hư rồi.
Trầm Tú bị mắng câu đó chỉ biết ngá»› ngưá»i ra, Cốc Chẩn lại thầm kêu: “Diệu Diệu ngoan, mắng hay lắm.â€
Thi Diệu Diệu ánh mắt lại chuyển sang, nhìn thấy Diêu Tình quần áo diêm dúa liá»n cho rằng cô là gái giang hồ, hừ lạnh nói:
- Còn cả tiện nhân nhà ngươi không biết liên sỉ, chỉ biết câu dẫn nam nhân.
Diêu Tình trầm mặt, cao giá»ng nói:
- Ngươi mắng ai đấy?
Thi Diệu Diệu không ngá» con “tiện nhân†nà y dám cãi lại, cà ng tức giáºn mắng:
- Mắng ngươi thì sao, ta còn muốn giết ngươi nữa đấy.
Trong lúc nói đã lấy ra một cái vảy bạc.
Cốc Chẩn vá»™i gá»i:
- Cẩn tháºn…
Tiếng nói chưa dứt, Thi Diệu Diệu đã vung ngá»c thá»§, trên không trung lấp lánh như có má»™t tráºn mưa bạc.
Thiên Lân xuất ra phá»§ khắp bầu trá»i, ba ngưá»i đối diện không kịp né tránh, ngưá»i nà o cÅ©ng biến sắc.
Äá»™t nhiên má»™t nhân ảnh từ bên cạnh lao tá»›i, hai tay vung tròn, ánh bạc đầy trá»i láºp tức biến mất.
Cốc Chẩn kinh hãi má»™t phen, định thần nhìn lại, từ dáng lưng ngưá»i đó liá»n nháºn ra chÃnh là Lục Tiệm, chỉ thấy hai tay y xòe ra, giữa các ngón tay ánh bạc lấp lóe, đột nhiên mưá»i ngón tay buông ra, vảy bạc liá»n rÆ¡i xuống Ä‘inh Ä‘inh Ä‘ang Ä‘ang.
Trừ Cốc Chẩn, má»i ngưá»i ở đó Ä‘á»u kinh hãi. Thi Diệu Diệu chưa từng nghÄ© tá»›i lại có ngưá»i dùng tay không bắt được “Thiên Lânâ€, trong lòng trầm xuống, lại lấy ra ba cái vảy bạc, mÃm môi son trừng trừng nhìn Lục Tiệm.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:44 PM .
05-03-2008, 04:21 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 18 – Hồi 4
Chương 18: Thoát thân
Hồi 4
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm má»™t lòng nhưá»ng Cốc Chẩn theo Ä‘uổi Diêu Tình, vì váºy Cốc Chẩn bảo y tá»›i đây, y cÅ©ng không muốn Ä‘i cùng mà chỉ âm thầm theo sau, đợi đến khi Thi Diệu Diệu xuất thá»§ má»›i bị bức bách phải ra mặt. Có Ä‘iá»u “Bổ Thiên Kiếp Thủ†cá»§a y còn lâu má»›i đại thà nh, tiếp được má»™t cái vảy bạc đã là miá»…n cưỡng rồi, nói gì tá»›i việc đối phó ba chiếc vảy bạc. Cốc Chẩn lại biết Thi Diệu Diệu tÃnh khà cố chấp, lần nà y vì tức giáºn mình mà trút giáºn sang ngưá»i khác, muốn trong nháy mắt mà xóa được sát cÆ¡ trong lòng cô thì vô cùng khó khăn, chÃnh lúc Ä‘ang phát sầu thì chợt nghe phÃa trên đầu có ngưá»i cưá»i nói:
- Thi cô nương vẫn khá»e chứ?
Thi Diệu Diệu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Tả Phi Khanh không biết từ lúc nà o đã đứng trên mái nhà , nhìn mình cưá»i nhẹ.
Thi Diệu Diệu trong lòng trầm xuống, cao giá»ng nói:
- Phong Quân Hầu, đợi ta giết mấy đứa vô sỉ nà y rồi sẽ đấu với ngươi.
Tả Phi Khanh lắc đầu nói:
- Cô muốn giết ngưá»i thì ta cÅ©ng không quan tâm, nhưng cô muốn cướp váºt cá»§a ta thì Tả má»— không thể đáp ứng được.
Thi Diệu Diệu nhÃu mà y nói:
- Váºt gì?
Tả Phi Khanh nói:
- Trong bốn ngưá»i đó có má»™t ngưá»i bảy ngà y sau ta phải bắt sống, trong vòng bảy ngà y ai động đến cô ta Ä‘á»u là kẻ địch cá»§a ta.
Cốc Chẩn nghe váºy vui mừng nhìn ra ngoà i, thấy chiếc đèn lúc nãy đã chiếu sáng má» má» gần bá» sông, láºp tức không chá» Thi Diệu Diệu trả lá»i, kéo Lục Tiệm thấp giá»ng nói:
- Mau chạy thôi.
Lục Tiệm không biết nguyên nhân đã bị hắn kéo chạy Ä‘i, Diêu Tình, Trầm Tú cÅ©ng rảo bước theo sau. Thi Diệu Diệu vừa kinh hãi vừa tức giáºn liá»n vung tay lên, ba chiếc vảy bạc liá»n tản ra thà nh những Ä‘iểm sáng đầy trá»i, bắn vá» phÃa bốn ngưá»i. Tả Phi Khanh phất tay áo, bướm giấy phát sau mà đến trước, chặn vảy bạc lại. Trong nháy mắt, hai đại cao thá»§ đó liá»n không kể đến xung quanh, khởi đấu thần thông giữa đưá»ng lá»›n trước mắt má»i ngưá»i, khiến ngưá»i Ä‘i đưá»ng sợ đến té đái vãi phân, thi nhau chui và o kỹ lâu khoang thuyá»n, co ro không dám chui ra.
Cốc Chẩn chạy đến chá»— chiếc thuyá»n có ngá»n đèn kia liá»n chui tá»t và o, Lục Tiệm, Diêu Tình cÅ©ng vá»™i và o theo. Trầm Tú vừa định đặt chân lên tấm ván dẫn lên thuyá»n, không ngá» Cốc Chẩn dẫm mạnh chân và o đầu bên kia là m cho tấm ván báºt lên. Trầm Tú chỉ thấy kình phong tạt và o mặt vá»™i nhảy lùi lại, chi dù như váºy vẫn bị tấm ván quét trúng và o má Ä‘au đớn vô cùng, không kìm được tức giáºn nói:
- Tiểu tá» giá»i lắm, dám tÃnh kế vá»›i ông ná»™i ư?
Cốc Chẩn nhấc chân cho tấm ván hạ xuống, cưá»i ha ha nói:
- Äùa thôi, đùa thôi, má»i Trầm huynh lên.
Trầm Tú thấy hắn tá» ra rá»™ng rãi, ngược lại cảm thấy hồ nghi không dám dẫm lên tấm ván đó nữa, tá»± thị và o khinh công cá»§a mình liá»n tung ngưá»i nhảy lên thuyá»n. Cốc Chẩn vá»— tay tán thưởng nói:
- Khinh công hay lắm.
Trầm Tú tuy háºn đến nghiến răng nhưng không muốn để mất phong độ, đà nh cưá»i nhạt rồi thản nhiên nói:
- Quá khen rồi.
Nói xong liá»n chui và o khoang thuyá»n, thấy Lục Tiệm và Diêu Tình Ä‘ang sóng vai ngồi đó, bất giác trong lòng ghen ghét tiến tá»›i ngồi cạnh Diêu Tình, ánh mắt như dao nhìn Lục Tiệm.
Bá»—ng nghe tiếng cưá»i, Cốc Chẩn mang theo rượu và thức ăn vén rèm tiến và o, bà y xong cốc chén liá»n trước hết rót má»™t chén rượu đưa cho Trầm Tú cưá»i nói:
- Vừa rồi đắc tá»™i đã nhiá»u, váºy kÃnh Trầm huynh má»™t chén.
Nói xong tự rót rồi tự uống một chén.
Trầm Tú nhìn rượu trong chén chỉ sợ có Ä‘iá»u gian trá, trù trừ không quyết. Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Hóa ra Trầm huynh không uống rượu?
Liá»n cướp lấy chén rượu đó má»™t hÆ¡i uống cạn, sau đó rót ba chén cùng Lục Tiệm và Diêu Tình đối ẩm, không rót rượu cho Trầm Tú nữa. Trầm Tú bị hắn dá»… dà ng gạt sang má»™t bên, tức giáºn vô cùng, nhưng trước đó má»i rượu không uống, bây giá» không thể đòi uống được, nhìn ba ngưá»i cưá»i nói mà trong lòng như Ä‘ao cắt.
Lại nghe Diêu Tình nói:
- Xú hồ lý, ngươi tÃnh có thoát được Phong Quân Hầu không?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Còn sá»›m quá, cô cứ từ từ xem ta diá»…n trò lừa ngưá»i.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Nếu phải nhảy xuống nước sông dÆ¡ bẩn để tắm rá»a má»™t phen thì bản cô nương kÃnh tạ không theo.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nếu bắt đại mỹ nhân phải xuống nước chạy trốn thì chẳng phải thô thiển mất vui ư, những việc buồn chán như váºy bản nhân quyết nhiên không là m.
Diêu Tình trừng mắt nhìn hắn một lúc nhưng không tìm ra manh mối gì, đà nh hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tả Phi Khanh và Thi Diệu Diệu giao thá»§ hai hiệp, thắng bại chưa phân, y không có lòng chiến đấu, thấy chiếc thuyá»n kia đã Ä‘i xa liá»n bá» rÆ¡i Thi Diệu Diệu, thi triển “Bạch Phát Tam Thiên Vũ†bay tá»›i trên mặt sông, lăng không nhìn theo. Thi Diệu Diệu tuyệt không có loại thần thông như váºy, thấy y muốn Ä‘i là đi được, trừ việc giáºm chân tức giáºn tháºt không còn cách nà o khác.
Tả Phi Khanh ngưng thần nhìn chiếc thuyá»n, má»™t chút động tÄ©nh cÅ©ng không bá» qua, chỉ thấy chiếc thuyá»n đó Ä‘i được hÆ¡n hai dặm thì đột nhiên có tám chiếc thuyá»n khác trước mặt Ä‘i tá»›i, Ä‘á»u treo má»™t chiếc đèn giống hết, vây lấy chiếc thuyá»n cá»§a Diêu Tình ở giữa, ánh đèn hợp lại sáng như ban ngà y.
Tả Phi Khanh thấy chÃn chiếc thuyá»n đó giống hệt nhau, đèn lá»a sáng lòa, nhất thá»i vừa kinh hãi vừa buồn cưá»i, thầm nghÄ©: “Äây tất là quá»· kế cá»§a Tình nha đầu, định Ä‘em mắt cá giả là m ngá»c, nhá» những chiếc thuyá»n đó là m loạn thị tuyến cá»§a Tả má»—, để ta khó tìm được thị trên mấy chiếc thuyá»n giống hệt đó.†NghÄ© váºy liá»n ngưng thần nhìn tá»›i, hai mắt khóa chặt và o chiếc thuyá»n mà đám ngưá»i Diêu Tình Ä‘ang ngồi, hoà n toà n không để những chiếc thuyá»n khác mê hoặc.
Äá»™t nhiên, chÃn chiếc đèn sáng rá»±c rỡ vụt tắt, mặt sông trở nên tối Ä‘en như má»±c, chỉ có bóng thuyá»n trùng trùng xuyên qua xuyên lại, chạy loạn cả lên như ngá»±a. Nhưng Tả Phi Khanh váºn khởi thần thông, bất luáºn là sáng hay tối ánh mắt Ä‘á»u đóng chặt và o chiếc thuyá»n cá»§a Diêu Tình, còn tám chiếc thuyá»n kia y Ä‘á»u như không nhìn thấy.
Không lâu sau, chÃn chiếc đèn lại sáng lên, chÃn chiếc thuyá»n cÅ©ng phân tán ra, có cái Ä‘i vá» phái bắc, có cái Ä‘i vá» phÃa nam, cái đông cái tây. Chiếc thuyá»n Diêu Tình vẫn ngồi liá»n thừa cÆ¡ giữ theo đưá»ng cÅ© quay lại thượng lưu. Tả Phi Khanh thấy váºy cưá»i thầm, nhẹ nhà ng nhảy lên nóc má»™t căn nhà rồi theo mái nhà rảo bước Ä‘uổi theo.
Chiếc thuyá»n đó từ từ Ä‘i được mưá»i dặm, không bao lâu đã đến cuối sông Tần Hoà i, Tả Phi Khanh vẫn nghi Diêu Tình nhất định sẽ phải lên bá», không ngá» chiếc thuyá»n đó đột nhiên quay đầu rồi lại Ä‘i vá» phÃa hạ du.
Tả Phi Khanh trong lòng nổi lên nghi vấn, không kìm được bay đến đầu thuyá»n, lá»›n giá»ng quát:
- Tình nha đầu.
Nhưng không có ngưá»i đáp. Tả Phi Khanh tiến lên vén rèm, chỉ thấy trong khoang thuyá»n trống rá»—ng không má»™t bóng ngưá»i.
HẾT CHÆ¯Æ NG 18
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:49 PM .
05-03-2008, 04:22 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
CHÆ¯Æ NG 19: MÊ CUNG
Chương 19 – Hồi 1
Chương 19: Mê cung
Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cốc Chẩn vừa Ä‘i trên phố vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên không trung, đột nhiên cưá»i lên thà nh tiếng. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Ngươi cưá»i gì váºy?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ngươi Ä‘oán xem ta nhìn thấy vầng trăng sáng trắng kia liá»n nghÄ© đến ai?
Lục Tiệm ngước mắt nhìn lên rồi cÅ©ng báºt cưá»i:
- Phong Quân Hầu ư?
- Äúng váºy. – Cốc Chẩn vá»— tay cưá»i lá»›n – Tả Phi Khanh tá»± phụ thông minh, trong mắt chỉ có thuyá»n mà lại quên mất ngưá»i trên thuyá»n vẫn có chân, chỉ cố theo dõi thuyá»n mà không ngá» ta thừa cÆ¡ âm thầm nhảy sang thuyá»n khác, kế đó là giả dạng “Ngư mục há»—n châu†(Mắt cá lẫn và o ngá»c trai), thá»±c ra là “Thâu lương hoán trụ†(lấy cá»™t gá»— đổi trụ đá), là kế trong kế, khiến y không thể phòng ngừa.
Diêu Tình thấy hắn khoa trương như váºy thì sinh bá»±c mình, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi là m trò lúc nà o mà gá»i tá»›i được nhiá»u thuyá»n giống hệt nhau như váºy? Chẳng lẽ đúng như Trầm sư huynh nói, bảo mẫu, quy nô trên sông nà y Ä‘á»u quen biết ngươi?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Bá»n há» tuy không quen biết ta nhưng quen biết ngân lượng cá»§a ta.
Diêu Tình tỉnh ngộ nói:
- Hóa ra là ngươi dùng tiá»n để thuê tá»›i.
- Äừng cao hứng sá»›m quá. – Trầm Tú hừ lạnh má»™t tiếng, đột ngá»™t nói – Phong Quân Hầu có tà i bắt được gió, Ä‘uổi được bóng, thiên hạ Ä‘á»u biết tiếng, nếu muốn nhá» chút trò vặt cá»§a ngươi mà có thể qua mặt được y thì chẳng qua là nằm mÆ¡ giữa ban ngà y.
Cốc Chẩn nhìn hắn, cưá»i nói:
- Nói như váºy, Trầm huynh tất đã có diệu kế thoát thân rồi ư?
Trầm Tú giáºt mình, hắn tuy háºn Cốc Chẩn chiếm hết uy phong cá»§a mình, nhưng nói đến láºp kế thoát khá»i Phong Quân Hầu thì bản thân cÅ©ng không có cách nà o, đà nh cau mà y nhắm mắt tá» vẻ Ä‘ang trầm tư, không ngá» Cốc Chẩn má»™t lòng muốn là m hắn mất mặt, cứ nhìn hắn cưá»i hi hi, thấy hắn mãi không nói gì liá»n há»i tiếp:
- Trầm huynh không nghĩ ra ư?
Trầm Tú bị hắn không ngá»›t cạnh khóe, dùng lá»i châm chá»c nên trong lòng vừa thẹn vừa giáºn. Diêu Tình nhìn ra ẩn ý, không nhẫn nại được liá»n há»i:
- Xú hồ ly, bây giá» không phải là lúc để chá»c tức, có gì thì nói ra Ä‘i, đừng có vòng vòng vo vo nữa.
- Äại mỹ nhân đã có lệnh, tiểu tá» sao dám không nghe? – Cốc Chẩn mỉm cưá»i – Nếu có má»™t nÆ¡i có thể khiến Trầm Chu Hư cÅ©ng không tìm ra thì cô nói xem, liệu có thể thoát khá»i mắt thần cá»§a Phong Quân Hầu hay không?
Trầm Tú cưá»i nhạt nói:
- Nói nhăng nói cà n, thiên hạ là m gì có chá»— nà o như váºy?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äáng tiếc, nÆ¡i nà y lại có má»™t chá»— như váºy.
Hắn dừng cháºn đứng lại, chỉ má»™t tòa nhà đằng xa phÃa trước. Ba ngưá»i còn lại nhìn theo, Lục Tiệm và Trầm Tú Ä‘á»u cả kinh, không ngá» tòa nhà mà hắn chỉ tá»›i nghiá»…m nhiên có hai chữ biển hiệu “La trạchâ€, chÃnh là nÆ¡i Oa khấu ẩn trốn trước đó, cổng nhà đã bị niêm phong, lại có hai tên giáp sÄ© đứng canh.
Trầm Tú nhÃu mà y nói:
- Nơi nà y lại có chỗ ẩn thân sao?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, quay sang Diêu Tình cưá»i nói:
- Má»i mỹ nhân giúp ta tiến và o.
Diêu Tình nói:
- Ngươi không có chân sao?
Cốc Chẩn nói:
- Ta không bằng các vị, khinh công không đủ.
Diêu Tình không còn cách nà o, đà nh phóng ra má»™t cái rá»… “Nghiệt duyên đằng†bám tưá»ng bò lên rồi lan và o phÃa trong. Cốc Chẩn bám rá»… cây leo lên, Lục Tiệm cÅ©ng vá»™i theo sau, còn Trầm Tú và Diêu Tình khinh công cao minh, tung mình nhảy qua tưá»ng và o trong.
Trong khu nhà tối Ä‘en âm u, Cốc Chẩn không biết kiếm từ đâu ra má»™t nến đốt lên, nghiêng đông ngó tây đầy vẻ hứng chÃ. Trầm Tú cưá»i nhạt nói:
- Tưá»ng cá»™t, cây cỠở nÆ¡i nà y Ä‘á»u bị Tiết NhÄ© nghe qua, tuyệt đối không có phòng kÃn, đưá»ng ngầm, ngươi cÅ©ng khá»i cần phà công vô Ãch.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nếu như váºy thì tại sao lại không bắt được Từ Hải?
Trầm Tú ánh mắt lóe lên, lạnh giá»ng nói:
- Äiá»u đó thì phải há»i Lục lão huynh thôi.
Lục Tiệm mặt đỠlên, may mà bóng đêm đen tối nên không ai nhìn thất.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Trầm Chu Hư là m việc cẩn tháºn, ông ta đã bố trà nhân mã để bắt ngưá»i thì tất nhiên là trên trá»i dưới đất chá»— nà o cÅ©ng phòng bị, là m sao để có ngưá»i trốn thoát được? Nhưng vì sao tối qua rõ rà ng vây chặt La trạch mà lại không thể bắt được Từ Hải. Äá»§ thấy Từ Hải tuyệt không ra khá»i nhà , chỉ là theo đưá»ng bà máºt bên trong chạy Ä‘i, bất quá là Trầm Chu Hư không thể tìm ra mà thôi.
Trầm Tú cưá»i nhạt nói:
- Cứ cho là có đưá»ng bà máºt, nhưng cha ta không tìm ra thì chẳng lẽ ngươi tìm ra được ư?
- Trầm Chu Hư cÅ©ng không tìm ra nổi, có thể gá»i là tuyệt hảo! – Cốc Chẩn cưá»i nói – ÄÆ°á»ng hầm bà máºt mà chá»§ nhân Thiên bá»™ còn không tìm ra được thì Tả Phi Khanh chẳng phải sẽ bó tay hay sao?
- Sao? – Trầm Tú biến sắc, thất thanh nói – Ngươi muốn mượn đưá»ng hầm bà máºt cá»§a Oa khấu để trốn tránh Phong Quân Hầu ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không sai.
Kế nà y không ai có thể nghÄ© tá»›i, không chỉ Trầm Tú cả kinh mà Lục Tiệm cÅ©ng ngạc nhiên, Diêu Tình thì lại ngẩn ngưá»i ra, không nhịn được nắm lấy Lục Tiệm tra há»i. Lục Tiệm Ä‘em đầu Ä‘uôi má»i việc kể ra, Diêu Tình liá»n biến thà nh kinh nghi, há»i:
- Xú hồ ly, ngươi chắc chắn có thể tìm ra đưá»ng hầm bà máºt ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nếu biết chắc tìm được thì chẳng phải mất cả hứng thú sao?
Trong lúc nói chuyện, bốn ngưá»i đã Ä‘i tá»›i vưá»n sau, trong vưá»n đã lâu không có ngưá»i chăm sóc, cá» dại má»c đầy, góc tưá»ng còn có má»™t cái giếng hình bát giác. Cốc Chẩn đảo quanh vưá»n má»™t vòng, Ä‘i tá»›i bên giếng cúi đầu nhìn và o trong, chỉ thấy nước giếng in bóng trăng, lóng lánh xao động.
Cốc Chẩn xem xét hồi lâu, đột nhiên cưá»i nói:
- Là chỗ nà y rồi.
Hắn thấy má»i ngưá»i nghi ngá», liá»n nói:
- Các vị nhìn ròng rá»c cá»§a giếng nà y, những cái giếng khác Ä‘á»u là m bằng gá»—, chỉ có cái ròng rá»c nà y thì lại là m bằng sắt.
Trầm Tú nói:
- Ròng rá»c bằng sắt cÅ©ng có gì là lạ.
Cốc Chẩn nói:
- Nói như váºy thì dây kéo nước giếng là m bằng sắt cÅ©ng không lạ ư?
Nói xong dùng đầu ngón tay móc lấy một sợi của cái dây thừng kéo nước giếng, quả nhiên lộ ra đầu sợi rắn chắc, rỉ sắt bám đầy đúng là bằng sắt.
Trong mắt Trầm Tú thoáng qua vẻ kinh hãi, ngoà i miệng vẫn nói:
- Như váºy thì sao, dây thừng bằng sợi gai dá»… đứt, dùng dây sắt bá»n chắc hÆ¡n nhiá»u.
Cốc Chẩn nói:
- Nếu đã như váºy thì tại sao ngoà i dây sắt còn phải bá»c sợi gai? HÆ¡n nữa má»™t gầu nước bất quá chỉ hai, ba mươi cân, dùng dây thừng bằng sợi gai là đủ chịu được. Cho dù thừng gai có đứt thì cÅ©ng phải mất mưá»i năm tám năm. Nhưng nếu là thân ngưá»i nặng cả trăm cân thì nếu không phải dây sắt tất sẽ không chịu nổi.
Trầm Chu Hư tuy trà tuệ cao xa nhưng nhược Ä‘iểm ở chá»— chân không Ä‘i được, không thể tá»± mình Ä‘i quan sát mà chỉ có cách dá»±a và o kiếp nô. Kiếp nô tuy có kiếp lá»±c nhưng khả năng quan sát lại rất tầm thưá»ng.
Trầm Tú thần sắc âm trầm bất định, đột nhiên lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đã chắc chắn đưá»ng hầm bà máºt ở dưới giếng như váºy thì cứ xuống Ä‘i.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Nếu muốn xuống thì cả bốn ngưá»i chúng ta Ä‘á»u phải xuống, nếu không sẽ không lừa được Tả Phi Khanh.
Trầm Tú vừa kinh hãi vừa tức giáºn, quay đầu nhìn sang thấy Diêu Tình Ä‘ang trầm tư nhìn xuống giếng, hiển nhiên đã bị nói đến mức động tâm, nếu bản thân mình không theo má»i ngưá»i thì không chỉ không giữ được trái tim cá»§a giai nhân mà chỉ sợ còn trở thà nh kẻ để má»i ngưá»i cưá»i cợt. NghÄ© đến đó, bất giác hối háºn mê đắm nữ sắc đến mức bị cuốn và o việc nà y.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Sao nà o, xuống hay không xuống?
Trầm Tú lướt qua mấy ý niệm, liá»n thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i nhạt nói:
- Xuống thì xuống, nhưng miệng giếng nà y chỉ chứa được má»™t ngưá»i qua, ngươi xuống trước rồi bá»n ta sẽ theo sau.
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, nếu dưới giếng nà y đúng là chá»— ẩn thân cá»§a Oa khấu thì ngưá»i xuống trước tất nhiên sẽ phải gánh chịu gánh nặng, láºp tức kêu lên:
- Không được.
Trầm Tú liếc y má»™t cái, vừa định thừa cÆ¡ phản bác thì Cốc Chẩn đã xua tay cưá»i nói:
- Nếu tranh sau trước thì sẽ tổn thương hòa khÃ, không bằng chúng ta đấu bản lÄ©nh may mắn má»™t phen.
Trầm Tú nói:
- Cách đấu thế nà o?
Cốc Chẩn nói:
- Xin mượn cái dây chuyá»n bằng ngá»c trai cá»§a đại mỹ nhân má»™t chút.
Diêu Tình hÆ¡i nhÃu mà y, cởi dây chuyá»n ngá»c xuống. Cốc Chẩn đón lấy giáºt mạnh là m đứt sợi dây nối, ngá»c trai rá»i ra rÆ¡i cả xuống đất.
Trầm Tú nhìn mà đau lòng, không kìm được gà o lên:
- Cái dây chuyá»n đó không phải há» Cốc thì ngươi không biết quý trá»ng nó hay sao?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i không đáp, Ä‘em viên đá quý mà u xanh trả lại cho Diêu Tình, rồi nhặt ngá»c trai lên bỠđầy và o trong lòng bà n tay, nói:
- Chá»— nà y có ba mươi viên ngá»c trai, má»i ngưá»i nhìn cho rõ nhé.
Trầm Tú nói:
- Váºy thì sao?
Cốc Chẩn nói:
- Ba ngưá»i chúng ta dùng hai tay ném ngá»c trai lên trá»i, rồi lại dùng lưng bà n tay đỡ lấy, ai đỡ được nhiá»u ngá»c trai hÆ¡n thì xuống sau, ai đỡ được Ãt ngá»c trai hÆ¡n thì xuống trước.
Diêu Tình đột nhiên nói:
- Äó chẳng phải là trò đỡ đá cá»§a trẻ con ư?
Cốc Chẩn cưá»i, gáºt đầu. Thì ra trẻ con nÆ¡i thôn xóm nhà n rá»—i không có việc gì là m, thưá»ng tìm các viên đá vá» chÆ¡i, đầu tiên ném những viên đá đó lên rồi sau đó lấy lưng bà n tay hứng lại, ngưá»i hứng được nhiá»u hÆ¡n là thắng cuá»™c. Có Ä‘iá»u hòn đá thì vuông tròn không nhất định, chất liệu cÅ©ng thô ráp, vì váºy dá»… hứng được, nhưng mấy viên ngá»c trai nà y vừa to vừa tròn, lại trÆ¡n nhẵn, há»… chạm và o là vá»t ra ngoà i, so vá»›i hứng đá sá»i thì khó hÆ¡n không chỉ mưá»i lần.
- Cháºm đã. – Trầm Tú nhÃu mà y nói – Tại sao lại chỉ có ba ngưá»i?
Cốc Chẩn nói:
- Chúng ta đưá»ng đưá»ng là nam giá»›i, sao có thể bắt nữ nhân xuống trước, vì váºy cuá»™c đấu nà y chỉ giá»›i hạn trong nam giá»›i, Diêu đại mỹ nhân sẽ xuống cuối cùng.
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- Như váºy là đúng.
Trầm Tú không dám đôi co nhiá»u lá»i, nếu không sẽ biến thà nh ngưá»i hẹp hòi, nhất thá»i giáºn quá hóa cưá»i:
- ÄÆ°á»£c, Trầm má»— bắt trước.
Tiếp lấy ngá»c trai, liếc mắt nhìn Lục Tiệm, thầm nghÄ©: “Thằng cha nà y tay không tiếp được ‘Thiên Lân’, không phải tầm thưá»ng; há» Cốc kia lúc bám rá»… cây qua tưá»ng cỠđộng rõ rà ng là không giá»i võ công.â€
TÃnh toán xong, Trầm Tú hÃt má»™t hÆ¡i dà i, hai tay cầm ngá»c trai, ngưng tụ tinh thần rồi đột nhiên ném ngá»c trai lên. Phải biết hắn luyện “Tinh La Tán Thá»§â€, công phu ở tay cao cưá»ng, đợi ngá»c trai rÆ¡i xuống liá»n váºn ná»™i kình, ngá»c trai vừa chạm và o da thịt thì cÆ¡ bắp cá»§a Trầm Tú láºp tức co lại, sinh ra lá»±c hút giữ chặt lấy ngá»c trai. Lúc đầu còn trượt, sau má»™t lúc vẫn hứng được hai mươi sáu hạt. Má»i ngưá»i thấy váºy Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh hãi thán phục.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:52 PM .
05-03-2008, 04:23 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 19 – Hồi 2
Chương 19: Mê cung
Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Trầm Tú giả vá» thu hồi ngá»c trai rÆ¡i trên mặt đất, âm thầm dùng thá»§ pháp khéo léo Ä‘em năm hạt ngá»c trai giấu và o trong tay áo, rồi Ä‘em hai mươi nhăm hạt còn lại đưa cho Lục Tiệm, nói:
- Äến lượt ngươi.
Hắn tá»± nghÄ© cứ như váºy thì Lục Tiệm cho dù không bắt trượt hạt nà o cÅ©ng vẫn thua. Kết quả chắc chắn Cốc Chẩn xuống đầu tiên, Lục Tiệm thứ nhì, mình và Diêu Tình sẽ xuống sau, lúc đó chỉ cần tìm cÆ¡ há»™i chế ngá»± Diêu Tình, sau đó chặt đứt dây thừng, bịt chặt miệng giếng, lúc đó cho dù là Từ Hải cÅ©ng được, mà Cốc Chẩn, Lục Tiệm cÅ©ng thế, chỉ cần dưới giếng không còn đưá»ng ra thì nhất định phải chết.
Trầm Tú trong lòng đã tÃnh toán đầy đủ, lạnh nhạt nhìn Cốc Chẩn, chỉ thấy hắn không hay biết gì, vẫn cưá»i hi hi nói:
- Lục Tiệm, ngà n vạn lần không được thua nhé.
Trầm Tú âm thầm cưá»i nhạt, dốc ngá»c trai trong tay áo ra lòng bà n tay.
Lục Tiệm nhìn Trầm Tú, không biết vì sao trong lòng tá»± nhiên nóng lên, lòng cạnh tranh trá»—i dáºy, nghiến răng má»™t cái ném ngá»c trai lên. Hai tay vừa vung lên, ngá»c trai vừa rá»i ra thì cùng lúc đó Trầm Tú thừa cÆ¡ Cốc, Diêu hai ngưá»i chăm chú nhìn Lục Tiệm liá»n âm thầm Ä‘em ngá»c trai trong tay thả xuống đất, đợi đến lúc đếm số sẽ chỉ và o.
Thả xong ngá»c trai, Trầm Tú ngước mắt nhìn lên, láºp tức ngá»› ngưá»i ra. Chỉ thấy hai tay Lục Tiệm lúc trên lúc dưới, lúc trái lúc phải, tạo nên trùng trùng ảo ảnh, như má»™t tấm lưới lá»›n Ä‘em ngá»c trai đầy trá»i hứng lấy trên lưng bà n tay, cho dù có rÆ¡i xuống nảy lên cÅ©ng không có hạt nà o rÆ¡i được xuống đất. Dưới tình hình đó, năm hạt ngá»c trai lăn lóc dưới đất lại trắng phong phóc, sáng lấp lóe, quả tháºt rất không thuáºn mắt.
Trầm Tú không ngá» Lục Tiệm lại có kỹ thuáºt thần kỳ như váºy, vừa kinh hãi vừa gấp gáp, lạc giá»ng nói:
- Váºy là thế nà o? Có gì nhầm lẫn ư?
Cốc Chẩn, Diêu Tình cúi đầu xuống nhìn hắn, Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không ngá» Trầm huynh lại giấu mất ngá»c trai.
Trầm Tú mặt nóng lên, ra sức biện hộ:
- Ai giấu, đó rõ rà ng là y bắt trượt rÆ¡i ra, hừ, hắn không để ngá»c trai rÆ¡i xuống đất thì là m sao tÃnh được?
Diêu Tình nhìn ngá»c trai trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Còn tÃnh là m gì, chỉ cần y không để rÆ¡i hạt nà o thì ngươi đã thua rồi.
Trầm Tú giả như không nghe thấy gì, quay mặt đi chỗ khác.
Cốc Chẩn cÅ©ng không ngá» Trầm Tú lại vô liêm sỉ như váºy, nhÃu mà y Ä‘ang nghÄ© cách ứng phó thì Lục Tiệm đã nói:
- Không sao.
Nói xong má»™t tay gạt má»™t tay giữ, ngá»c trai như nhảy vá»t lên, xếp thà nh má»™t hình tháp trên lưng bà n tay phải cá»§a y, tạo thà nh má»™t cái tháp nhá»n bằng ngá»c trai sáng ngá»i. Cốc Chẩn, Diêu Tình thấy váºy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, Ä‘á»u rất vui mừng.
Trầm Tú nhìn mà mặt xám như tro. Cốc Chẩn đếm ngá»c trai, không nhiá»u không Ãt, vừa đúng hai mươi lăm hạt, bất giác cưá»i nói:
- Lục Tiệm một tay hứng được hai mươi lăm viên thì hai tay có thể hứng được năm mươi viên. Năm viên trên mặt đất kia có đáng và o đâu? Trầm huynh thấy thế nà o?
Trầm Tú dần bình tÄ©nh lại, thầm nghÄ©: “Thua tiểu tỠđó cÅ©ng đà nh chịu, nhưng há» Cốc kia nhất định không có năng lá»±c như váºy, ta dù sao cÅ©ng xếp thứ hai.†Lại thấy Diêu Tình có vẻ khó chịu, chỉ sợ mất lòng giai nhân, đà nh tá» vẻ rá»™ng lượng nói:
- Lục huynh kỹ thuáºt tuyệt vá»i, Trầm má»— thua tâm phục khẩu phục.
- Hay lắm – Cốc Chẩn nhặt ngá»c trai lên, cưá»i nói – Äể xem Trầm huynh xuống đầu tiên hay thứ hai đây?
Trầm Tú hừ lạnh nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ ép ta xuống đầu tiên.
- Như huynh mong muốn.
Cốc Chẩn cưá»i rồi quay ngưá»i móc má»™t nắm đất trong vưá»n lên, ép chặt ngá»c trai và o thà nh má»™t khối. Trầm Tú cả kinh nói:
- Ngươi là m gì váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Chúng ta ước định là hai tay ném ngá»c trai lên rồi sau đó dùng tay hứng lại, có đúng không.
Trầm Tú nói:
- Không sai.
Cốc Chẩn nói:
- Có nói là không được dùng bùn đất để bá»c lấy ngá»c trai không?
Trầm Tú bất giác há hốc miệng, lưỡi cứng đơ, mắt nhìn Cốc Chẩn chia khối đất sét đó là m đôi rồi má»™t phải má»™t trái ném lên, sau đó đưa lưng bà n tay ra nhẹ nhà ng hứng lại. Ngá»c trai bị đất bùn giữ chặt, vì không thể chuyển động lung tung nên ba mươi viên ngá»c trai chẳng có viên nà o rÆ¡i xuống đất.
Vá»›i sá»± kiêu căng cá»§a Diêu Tình mà thấy tình hình nà y cÅ©ng phải che miệng cưá»i, không thể không thừa nháºn Cốc Chẩn vô cùng tinh quái, có những ý tưởng đặc sắc.
Trầm Tú mặt đỠbầm lên như máu, nghiến răng má»™t hồi rồi đột nhiên thấp giá»ng hét lên:
- Như váºy không tÃnh, đó là ăn gian.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ta ăn gian thế nà o? Ngươi thỠnói xem.
Diêu Tình cũng nói:
- Trầm sư huynh, nên chịu thua Ä‘i, nếu không sẽ bị ngưá»i ta coi thưá»ng.
Trầm Tú vội nói:
- Sư muá»™i không biết rồi, bá»n chúng muốn hại ta đấy.
Diêu Tình nói:
- Cho dù có Oa khấu giữ đưá»ng hầm bà máºt thì vá»›i năng lá»±c cá»§a sư huynh thì cÅ©ng chẳng có gì khó khăn.
Trầm Tú nói:
- Nếu dưới giếng không có đưá»ng hầm bà máºt thì sao? Hai tên tặc tá» nà y háºn ta và sư muá»™i có giao tình thân máºt, không ngừng đối chá»i vá»›i ta. Nếu ta xuống đó rồi, ai chắc bá»n chung không cắt dây thừng, lấp miệng giếng, lúc đó Trầm má»— chẳng phải biến thà nh con quá»· oan khuất hay sao.
- Là m gì có chuyện đó. – Diêu Tình nhÃu mà y nói – Có ta ở trên nà y, bá»n há» sao có thể là m loạn được.
Trầm Tú thở dà i nói:
- Sư muá»™i võ công tuy cao nhưng song quyá»n không địch được bốn tay…
Diêu Tình biết ngưá»i nà y bản tÃnh Ä‘a nghi, nói tóm lại là nhất định không chịu xuống, Ä‘ang buồn bá»±c thì bá»—ng nghe Cốc Chẩn cưá»i nói:
- BỠđi, để ta xuống trước.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Như váºy sao được, để ta xuống trước!
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ta tự biết sức mình mà .
Lục Tiệm biết hắn lắm mưu nhiá»u kế, đã dám xuống trước thì chắc đã nắm chắc mấy phần, hÆ¡n nữa đây chÃnh là cÆ¡ há»™i để hắn biểu lá»™ oai phong, áp chế Trầm Tú. NghÄ© váºy liá»n không ngăn cản nữa.
Cốc Chẩn lấy trong tay áo ra má»™t thanh chá»§y thá»§, cưá»i nói:
- Ta đầu tiên, Trầm huynh phải thứ nhì, nếu không thì Diêu đại mỹ nhân, Lục Tiệm, các vị ép hắn xuống cho ta.
Trầm Tú cưá»i nhạt nói:
- Ngươi yên tâm, nếu quả thá»±c có đưá»ng hầm bà máºt thì Trầm má»— quyết không Ä‘i sau kẻ khác.
Cốc Chẩn gáºt gáºt đầu, miệng ngáºm chá»§y thá»§ theo dây thừng tụt xuống. Ba ngưá»i ở trên yên lặng chỠđợi, đã má»™t lúc lâu mà vẫn không thấy động tÄ©nh gì, ba ngưá»i trong lòng kinh nghi, mượn ánh trăng cẩn tháºn nhìn xuống nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cốc Chẩn.
Lục Tiệm không nhẫn nại được nữa, nói:
- Ta xuống đó xem.
Xoay ngưá»i vừa định xuống giếng thì bị Diêu Tình giữ lại, nói:
- Äừng gấp, có thứ tá»± trước sau.
Nói xong nhìn Trầm Tú, lạnh nhạt nói:
- Trầm sư huynh, đến lượt ngươi rồi.
Trầm Tú không còn cá»› chần chừ, chỉ đà nh nghiến răng chui xuống giếng, chỉ thấy khà lạnh dà y đặc từ dưới chân trà n lên, buốt đến xương tá»§y, bất giác cả ngưá»i run rẩy, trong lòng sinh ra khiếp sợ.
Hắn cố ý cháºm chạp, từ từ trượt xuống hÆ¡n năm trượng, bá»—ng thấy dưới chân ướt lạnh, đã chạm tá»›i nước giếng, nhưng không biết vì sao vẫn chưa thấy cá»a và o đưá»ng hầm bà máºt, có Ä‘iá»u trong tình cảnh nà y hắn không thể tay không quay lên, đà nh phải tiếp tục hạ xuống, đồng thá»i dùng chân khua loạn bốn phương tám hướng. Äến lúc dò gần tá»›i đáy thì dưới chân chợt nhẹ bá»—ng, đột nhiên dò ra má»™t cái cá»a động.
Trầm Tú tinh thần vô cùng phấn chấn: “Hóa ra đưá»ng hầm bà máºt đó lại nằm sâu dưới giếng sáu trượng, thảo nà o vá»›i năng lá»±c cá»§a Tiết NhÄ© mà cÅ©ng không nghe ra được.†Lại nghÄ© đến nếu có thể khéo léo bắt sống Từ Hải thì chắc chắn sẽ được coi là má»™t đại công, liá»n hạ quyết tâm, trầm ngưá»i chui xuống.
Sau khi chui và o động má»›i phát hiện cái gá»i là cá»a động đó thá»±c ra là má»™t cái cá»a nhá» cao bằng ngưá»i, trong cá»a có báºc thang Ä‘i lên, nước lên rất thấp, má»›i Ä‘i được hai báºc thì đã lên khá»i mặt nước.
Trầm Tú sợ trong đưá»ng hầm bà máºt có phục binh, vì váºy lúc còn trong nước đã váºn công chá» phát động, ai ngá» sau khi lên khá»i mặt nước thì bốn phÃa xung quanh lại hoà n toà n vắng lặng, chỉ tối đến mức không nhìn thấy đầu ngón tay. Hắn sá» soạng Ä‘i được sáu báºc thang thì lên đến má»™t đưá»ng hầm, đưá»ng hầm nà y cao hÆ¡n đầu ngưá»i, trên tưá»ng có gạch vuông, suy Ä‘oán vị trà thì đã qua khá»i tưá»ng vây cá»§a La trạch, ra đến phÃa dưới con đưá»ng bên ngoà i.
Lại nghÄ© đến Cốc Chẩn đã tiến và o đưá»ng hầm bà máºt trước mình, Trầm Tú nảy sinh ý niệm độc ác: “Thằng cha đó quá»· kế tuy nhiá»u nhưng không giá»i võ công, hiện giá» trong đưá»ng hầm chỉ có hai ngưá»i là ta và hắn, chÃnh hợp để xuất thá»§ giết hắn rồi sau đó giá há»a cho Oa khấu…†Vừa nghÄ© đến đó, trong lòng liá»n vui mừng như Ä‘iên cuồng, nhưng lại thấy đây là cÆ¡ há»™i trá»i cho, không thể bá» lỡ, láºp tức yên lặng nghe ngóng, ai ngá» trong đưá»ng hầm tuyệt không có tiếng động, qua má»™t lúc lâu không nhẫn nại được nữa, liá»n cố hạ giá»ng ngá»t ngà o kêu gá»i:
- Cốc huynh đệ, ta đến tìm đây, ngươi ở đâu?
Gá»i liá»n hai lần vẫn không có ngưá»i đáp, Trầm Tú bất đầu nóng ruá»™t, sợ Lục Tiệm và Diêu Tình tìm tá»›i là m há»ng đại sá»±, bất giác Ä‘i tá»›i mấy bước, Ä‘em lá»i ngon ngá»t lại gá»i thêm má»™t tiếng. Tiếng gá»i chưa dứt, chợt nghe vang lên tiếng Ä‘inh nho nhá», giống như tiếng ngá»c bá»™i va và o vách tưá»ng.
Trầm Tú cưá»i gằn:
- Cốc huynh đệ muốn chơi trốn tìm với ta ư?
Miệng thì cưá»i nói, thân mình lại như gió lao tá»›i chá»— có tiếng động. Chân trái vừa dẫm xuống, bá»—ng thấy má»™t cÆ¡n Ä‘au kịch liệt thấu tim từ chân truyá»n lên, Trầm Tú rên thảm má»™t tiếng, chân phải kìm lại giữa không trung, tay phải chống và o tưá»ng bên cạnh mong ổn định thân hình, không ngá» lại thêm má»™t tráºn Ä‘au đớn xuyên và o lòng bà n tay.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:54 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå