11-08-2008, 11:12 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 47 : Cuá»™c ná»™i chiến rùng rợn giữa hai phe Khất Ãan
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Các tướng sÄ© thấy Hoà ng thượng thân hà nh Ä‘i trước nghênh địch liá»n cả tiếng hoan hô:
- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Quân địch nghe thấy tiếng hô vạn tuế, ngoảnh đầu lên coi thấy Gia Luáºt Hồng CÆ¡ mặc bà o và ng giáp và ng đứng ở phÃa trước doanh trại.
Nhà vua oai phong lẫm liệt khiến cho quân địch bỗng nhiên chùn lại không dám tiến nữa.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ thấy cÆ¡ há»™i thuáºn lợi liá»n hô lá»›n:
- Ãá»™i tả quân kỵ binh xông tráºn!
Tướng chỉ huy cánh tả quân là Bắc Viện Khu Máºt Sứ vừa nghe Hoà ng thượng ra lệnh dẫn ba vạn kỵ binh quanh lại bao vây cạnh sưá»n mé hữu nghịch quân.
Bên địch sau khi trông thấy Gia Luáºt Hồng CÆ¡, lòng quân đã nao núng, không đỠphòng cánh quân tinh nhuệ trong ngá»± doanh hùng dÅ©ng xông ra.
Bắc Viện Khu Máºt Sứ lại là má»™t danh tướng nước Liêu.
Quân hai bên giao chiến được hay thua là do khà thế mạnh hay yếu.
Ãịch quân Ä‘ang lúc do dá»± thì đội kỵ binh bên ngá»± doanh đã xông đến.
Nghịch quân láºp tức rối loạn hấp tấp lùi lại.
Bên ngá»± doanh lại thúc trống tráºn, cho cánh hữu quân xông ra nữa.
Nghịch quân vừa giao chiến mấy hợp bị thua phải rút lui.
Ngự quân à o ạt đuổi theo như vũ bão.
Kiá»u Phong cả mừng la lên:
- Cung hỉ đại ca! Tráºn nầy bên ta toà n thắng rồi.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hạ trại xong, nhảy lên lưng chiến mã dẫn quân ra tiếp ứng.
Bỗng nghe hiệu tù và nổi lên, cánh quân sinh lực bên địch xông ra.
Chớp mắt, tên bắn dao đâm vèo vèo, cuộc tranh đấu kịch liệt vô cùng.
Kiá»u Phong kinh hãi nghÄ© thầm:
- Bình sinh ta chưa từng thấy cuá»™c giao phong nà o khốc liệt như bữa nay. Má»™t ngưá»i dù có bản lãnh thiên hạ vô địch ở giữa đám thiên binh vạn mã nà y, cÅ©ng hết đất dụng võ. Có giá»i chăng nữa cÅ©ng chỉ giữ mình cho khá»i mất mạng là may. Cuá»™c giao chiến giữa những toán quân khổng lồ nà y so vá»›i những cuá»™c tỉ võ má»™t ngưá»i hay nhiá»u ngưá»i trong võ lâm tháºt khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Bất thình lình phÃa sau mặt tráºn, nghịch quân nổi hiệu thanh la lui binh.
Ãá»™i kỵ binh nghịch quân rút lui thì đội cung ná» bắn tên ra như mưa để yểm há»™ cuá»™c rút lui.
Tướng chỉ huy trung quân cùng Bắc Viện Khu Máºt Sứ dẫn quân xông tráºn ba lần Ä‘á»u không là m cho tráºn thế đối phương rối loạn được, mà bên ngá»± quân có đến và i ngà n binh sÄ© bị bắn chết.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ra lệnh:
- SÄ© tốt tá» thương quá nhiá»u rồi, hãy tạm lui quân!
Láºp tức ngá»± doanh nổi hiệu thanh la lui binh.
Bên nghịch quân phái hai đội xông ra táºp kÃch song ngá»± quân đã chuẩn bị trước tránh bại rút lui rồi bổ vây hai bên.
Hai đội nghịch quân độ ba ngà n ngưá»i bị quân binh vây hãm, ngoà i ra còn mấy trăm tên xuống ngá»±a đầu hà ng.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vẫy tay má»™t cái, quân sÄ© trong trại doanh cầm trưá»ng mâu ra đâm chết hết ba trăm tên quân địch nà y.
Hai bên đánh nhau trong vòng má»™t giá» mà cuá»™c thảm sát tà n khốc dị thưá»ng, rồi cả hai bên cùng rút lui chá»§ lá»±c cách xa nhau tầm tên bắn không tá»›i được.
Khu đất trống ở giữa hai mặt tráºn, thây phÆ¡i máu chảy ghê hồn những kẻ bị thương kêu gà o tháºt thê thảm.
Hai bên cùng cho đội quân áo Ä‘en ba trăm ngưá»i chạy ra kiểm Ä‘iểm những ngưá»i bị thương.
Kiá»u Phong tưởng há» ra khiêng thương binh vá» cứu chữa.
Không ngỠđội áo đen nà y ra đến nơi rút đao chém hết những thương binh đối phương.
Sau khi chém chết hết rồi, quân áo đen hai bên la hét om sòm quay ra đánh nhau.
Kiá»u Phong thấy hai đội quân áo Ä‘en nà y tuy nhân số chẳng có là bao nhưng Ä‘á»u là những tay võ giá»i.
Ãnh Ä‘ao lấp lánh hai bên chiến đấu cá»±c kỳ kịch liệt.
Chỉ trong khoảnh khắc đã có đến hai trăm tên bị chém chết ngã lăn xuống đất.
Ãá»™i quân áo Ä‘en bên ngá»± doanh mạnh hÆ¡n, má»›i bị chết có mấy chục ngưá»i, thà nh ra số còn lại hai ba ngưá»i hợp lại chá»i má»™t và thế được thua đã hiển nhiên.
Ãánh thêm má»™t lúc nữa số ngưá»i nhiá»u Ãt cà ng chênh lệch nhau ba bốn gã quân binh má»™t tên nghịch quân.
Lạ thay quân hai bên chỉ reo hò trợ oai, mấy chục vạn nghịch quân cÅ©ng thá»ng tay bà ng quang chứ không thêm binh tiếp viện.
Sau cùng ba trăm nghịch quân áo Ä‘en Ä‘á»u bị giết hết. Ãá»™i ngá»± quân áo Ä‘en còn trở vỠđược hÆ¡n má»™t trăm ba mươi tên.
Kiá»u Phong nghÄ© thầm:
- Ãây hẳn là thể lệ tranh đấu cá»§a ngưá»i Liêu như váºy?
Nhìn và o cuá»™c chiến tranh khốc liệt nà y, tuy lá» lối đã kém xưa nhiá»u nhưng chà phấn đấu kinh hồn động phách cá»§a hai bên hãy còn thấy rõ.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ giÆ¡ cây trưá»ng Ä‘ao lên, lá»›n tiếng truyá»n lệnh:
- Nghịch quân tuy nhiá»u nhưng tướng sÄ© không có lòng chiến đấu. Bên ta lại tiếp tục má»™t tráºn nữa chắc phải thua.
Ngự quân nhất tỠhoan hô:
- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Tiếng hoan hô vừa dứt bỗng nghe bên địch quân nổi hiệu tù và .
Ba ngưá»i cưỡi ngá»±a từ từ Ä‘i đến.
Ngưá»i Ä‘i giữa hai tay cầm má»™t mảnh da dê giương ra cất tiếng dõng dạc Ä‘á»c, thì ra đây là chiếu thư cá»§a Hoà ng thái Thúc.
Tá» chiếu như sau: "Gia Luáºt Hồng CÆ¡ cướp ngôi, y chỉ là ngụy quân. Hiện nay Hoà ng thái Thúc lên ngôi chÃnh thống. Váºy đã là quan binh trung thà nh cá»§a nước Ãại Liêu, phải láºp tức vá» triá»u quy thuáºn. Tân hoà ng đế nhất lượt gia phong tam cấp."
Mưá»i mấy tay cung ná» bên ngá»± quân phóng tên ra veo véo nhằm bắn và o ngưá»i Ä‘á»c chiếu thư.
Ngưá»i nà y được hai gã Ä‘i hai bên giÆ¡ má»™c lên che đỡ phÃa trước.
Ngưá»i đứng giữa toan tiếp tục Ä‘á»c nữa thì đột nhiên ba con ngá»±a Ä‘á»u bị bắn trúng ngã khuỵu xuống.
Ba gã ẩn mình và o phÃa sau những lá má»™c và má»™t gã tiếp tục Ä‘á»c xong chiếu thư cá»§a Hoà ng thái Thúc rồi lui vá» bản tráºn.
Bắc Viện Ãại Vương thấy quan binh dưới trướng mình khi nghe xong ngụy chiếu thư có ý ngã nghiêng, liá»n hạ lệnh:
- Các ngươi ra thóa mạ lại đi!
Ba chục tên quan binh liá»n ra đứng trước trại.
Hai mươi tên giÆ¡ má»™c lên che đỡ cho mưá»i tay mạ thá»§ già giá»ng lá»›n tiếng thóa mạ.
Gã mạ thủ đầu tiên lớn tiếng mắng:
- Những tên phản quốc gian tặc kia! Chúng bay chết không có đất mà chôn đến nơi rồi!
Sau gã thứ nhứt, gã mạ thủ thứ hai nhiếc mắng còn tệ hại hơn.
Những tên vá» sau cà ng buông những lá»i tục tÄ©u ra chá»i rá»§a.
Kiá»u Phong chưa biết tiếng Khất Ãan mấy, nên ông không hiểu những câu chá»i rá»§a nà y, chỉ thấy Gia Luáºt Hồng CÆ¡ gáºt đầu lia lịa ra chiá»u đắc ý thì chắc rằng những tay"mạ thá»§"nà y đã chá»i bá»›i má»™t cách hay ho.
Kiá»u Phong lại đưa mắt nhìn sang bên tráºn địch thì thấy xa xa có chá»— che tà n che tán, ánh và ng rá»±c rỡ và có hai ngưá»i cưỡi tuấn mã đứng tay cầm roi ngá»±a chỉ trá».
Má»™t ngưá»i đầu đội mÅ© bình thiên, mình mặc áo hoà ng bà o. Dưới cằm chòm râu dà i đã lốm đốm bạc.
Còn má»™t ngưá»i mặc áo giáp và ng lấp lánh dưới bóng dương quang. Ngưá»i nà y mặt mÅ©i gầy nhom nhưng có vẻ tinh thần tráng kiện.
Kiá»u Phong nghÄ© thầm:
- Coi Ä‘iệu bá»™ nà y thì hai ngưá»i đó chắc là cha con Hoà ng thái Thúc và Sở Vương.
Thốt nhiên mưá»i gã mạ thá»§ ngừng lại thầm thì bà n nhau má»™t hồi lại ngoạc mồm gân cổ bá»›i móc những việc thầm kÃn cá»§a Hoà ng thái Thúc cùng Sở Vương ra mà chá»i rá»§a.
Hoà ng thái Thúc dưá»ng như là ngưá»i chÃnh trá»±c xuất thân, không chá»i mắng và o chá»— nà o được, mưá»i gã mạ thá»§ chỉ xỉa xói và o Sở Vương. Há» kể tá»™i y nà o:
gian dâm phi tần cá»§a phụ thân, nà o cáºy thế cha là m cà n.
Những câu chá»i bá»›i nà y để ly gián cảm tình giữa hai cha coa.
Cả mưá»i tên đồng thanh chá»i bá»›i rất to và rất nhịp nhà ng, thanh âm vá»ng ra xa đến mấy dặm.
Mấy chục vạn quân sÄ© bên địch đến quá ná»a nghe được rõ rà ng.
Sở Vương cầm roi ngựa vẫy một cái nghịch quân la lối om xòm.
Tiếng la vang dá»™i cả góc trá»i là m át mất hẳn tiếng chá»i bá»›i cá»§a mưá»i tay mạ thá»§.
Sau má»™t hồi náo loạn bá»—ng thấy quân địch rẽ ra hai bên để đẩy mưá»i chiếc xe ra đến trước ngá»± doanh.
Xe dừng lại, những tên quân theo xe lôi mấy chục đà n bà con gái ở trong xe xuống.
Có bà già tóc bạc phÆ¡. Có cô trạc tuổi Ä‘ang xuân. Ngưá»i nà o cÅ©ng ăn mặc cá»±c kỳ lịch sá»±.
Bá»n đà n bà vừa ra khá»i xe thì tiếng chá»i mắng đôi bên Ä‘á»u im bặt.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ kêu thét lên:
- Mẫu thân ơi! Mẫu thân! Hà i nhi phải bắt quân nghịch phân thây muôn đoạn để báo thù cho mẫu thân.
Nguyên bà già tóc bạc nà y là đương kim Hoà ng thái háºu, tức Tiêu thái háºu, mẫu thân Gia Luáºt Hồng CÆ¡, còn ngoà i ra là Tiêu hoà ng háºu, các vị phi tần, Công chúa vân vân...
Hoà ng thái thúc cùng Sở Vương thừa dịp Hồng CÆ¡ ra ngoà i săn bắn nổi loạn bao vây cung cấm, bắt Hoà ng thái háºu cùng hết thảy gia quyến nhà vua.
Hoà ng thái háºu lá»›n tiếng nói:
- Xin bệ hạ đừng lấy thân già nà y cùng vợ con là m trá»ng, phải hết sức giết giặc!
Mấy chục tên quân rút Ä‘ao ra ká» và o cổ đám háºu phi. Bá»n phi tần nhá» tuổi khóc lóc kêu gà o.
Hồng CÆ¡ cả giáºn quát to:
- Bắn chết hết những kẻ kêu gà o khóc lóc kia đi!
Tên bay lách cách bắn ra hÆ¡n mưá»i mÅ©i, bao nhiêu phi tần công chúa Ä‘á»u bị chết hết dưới mÅ©i tên tà n bạo.
Hoà ng háºu reo lên:
- Bệ hạ bắn là phải lắm! CÆ¡ nghiệp cá»§a tổ tông truyá»n lại không thể để rÆ¡i và o tay bá»n gian thần tặc tá»!
Sở Vương thấy Hoà ng thái háºu cùng hoà ng háºu Ä‘á»u quáºt cưá»ng chẳng những không uy hiếp được Hồng CÆ¡ mà lại là m cho lòng quân bên mình nghiêng ngá»a, liá»n hạ lệnh:
- Bắt những ngưá»i đà n bà đó bá» lên xe đẩy lùi lại.
Bá»n quân sÄ© bắt Hoà ng thái háºu bá» lên xe rồi đẩy lùi lại phÃa sau tráºn tuyến.
Sở Vương lại hạ lệnh:
- Ãẩy xe chứa gia đình quan quân bên địch và o trong tráºn.
Chợt nghe thấy tiếng sáo trúc nổi lên, thanh âm rất thê thảm.
Quân mã rẽ sang hai bên, tiếng lá»c cá»c đẩy ra.
Má»™t dãy dà i già trẻ trai gái từ phÃa sau đưa ra mặt tráºn, tiếng khóc vang trá»i.
Ãây là gia quyến cá»§a các tướng sÄ© trong ngá»± doanh.
Ãám quan binh trong ngá»± doanh là những thân quân ká» cáºn Liêu đế nên Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ưu đãi hỠđặc biệt cho gia quyến được và o ở thượng kinh. Má»™t là khiến há» Ä‘em lòng cảm kÃch, lúc có việc sẽ liá»u mình chết, hai là để giám thị toán quân tinh nhuệ nà y không dám Ä‘em lòng phản trắc. NgỠđâu chuyến nà y Ä‘i săn biến loạn xảy ra từ trong nhà ngưá»i thân tÃn cá»§a nhà vua là Hoà ng thái thúc là m phản.
Gia thuá»™c bá»n quan binh ngá»± doanh nà y có đến trên hai mươi vạn ngưá»i. Trong đó có nhiá»u ngưá»i vì lúc rối loạn mà bắt lầm. Trong lúc nhốn nháo không xét rõ được ai thuá»™c và o hạng gia quyến bên địch.
Chỉ thấy má»™t Ä‘oà n trai gái dắt dÃu nhau Ä‘á»u bị giải ra trước tráºn.
Bất quá độ hai vạn ngưá»i đáng bị bắt.
Còn ngoà i ra Ä‘á»u là những ngưá»i khác ở thượng kinh cÅ©ng bị bắt trong lúc nhốn nháo và đưa cả đến đây.
Sở Vương sai má»™t tướng dưới cá» tung ngá»±a ra tráºn lá»›n tiếng gá»i:
- Các quan binh ngá»± doanh nghe đây! Gia quyến các ngươi Ä‘á»u bị bắt. Há»… ai đầu hà ng sẽ được thăng quan và trá»ng thưởng. Còn kẻ nà o không đầu hà ng thì tân Hoà ng đế ra lệnh Ä‘em gia quyến ra chém hết.
Ngưá»i Khất Ãan vốn tÃnh tà n nhẫn hiếu sát đã nói chém giết là chém giết tháºt sá»± chứ không phải chỉ hăm dá»a mà thôi.
Các quan binh trong ngá»± doanh có má»™t số nháºn ra ngưá»i nhà lên tiếng gá»i nhau:
- Gia gia! Má má! Hà i tá»! Phu quân! Hiá»n thê!
Tiếng gá»i nhau náo loạn lên.
Bỗng nghe trống bên địch thúc vang, hai nghìn tên đao phủ đi bộ xông ra tay cầm đại đao sáng loáng.
Tiếng trống vừa dứt, hai nghìn thanh đại Ä‘ao giÆ¡ lên nhằm và o đầu bá»n gia quyến quan binh.
Viên tướng vừa rồi lại gá»i to:
- Ai vỠđầu hà ng tân Hoà ng đế sẽ được trá»ng thưởng. Còn ai không hà ng thì gia đình sẽ bị giết hết.
Gã vẫy tay một cái trống lại nổi lên...
Tướng sĩ bên ngự doanh biết rằng hồi trống dứt, viên tướng kia vẫy tay ra hiệu là hai ngà n thanh đao chém xuống.
Nguyên quan quân nà y trước đây vẫn má»™t lòng trung vá»›i Hồng CÆ¡, Hoà ng thái thúc cùng Sở Vương biết rằng Ä‘em mồi thăng quan ra nhá» không lôi kéo được há», nên phải Ä‘em cha mẹ vợ con cho há» mắt thấy cảnh gia đình bị tà n sát tất phải khiếp sợ.
Trống thúc liên hồi không ngớt. Thân quân trống ngực đánh thình thình.
Ãá»™t nhiên, trong ngá»± doanh có má»™t ngưá»i chạy ra kêu òm lên:
- Má má Æ¡i! Má má! Ãừng giết má tôi!
Gã quăng mâu xuống, há»™c tốc chạy vá» phÃa bà lão trong tráºn bên địch.
Trong ngá»± doanh bắn tên ra véo má»™t cái trúng và o lưng gã, nhưng gã chưa chết cứ chạy băng băng vá» phÃa mẫu thân.
Những tiếng gá»i nhau Æ¡i á»›i. Con gá»i cha, anh gá»i em, vợ gá»i chồng, nhốn nháo cả lên.
Liá»n má»™t lúc mấy trăm ngưá»i trong ngá»± doanh ùa chạy sang tráºn địch.
Những quan chức thân tÃn cá»§a Gia Luáºt Hồng CÆ¡ rút kiếm chém lia mà không ngăn lại nổi.
Trước còn mấy trăm ngưá»i sau đến hà ng ngà n ngưá»i chạy Ä‘i.
Tháºt là má»™t cuá»™c đại loạn. Trong số mưá»i lăm vạn quân dã chạy Ä‘i mất tám, chÃn vạn.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ thở dà i sưá»n sượt.
Nhà vua biết rằng đại cuá»™c há»ng mất rồi, liá»n nhân lúc bá»n thân quân bá» trại, chạy Ä‘i nháºn gia quyến, hạ lệnh:
- Nhổ trại rút lui vá» phÃa núi Thương Mang ngã Tây Bắc.
Tướng chỉ huy trung quân máºt truyá»n hiệu lệnh cho số quân còn lại chưa đầu hà ng chừng độ năm sáu vạn ngưá»i.
Tiến đội đổi là m háºu quân, háºu quân đổi là m tiá»n đội nhổ trại vá» phÃa Tây Bắc.
Sở Vương vá»™i truyá»n lệnh cho quân kỵ Ä‘uổi theo, song trên bãi chiến trưá»ng gia đình binh sÄ© già trẻ lá»›n bé đà y dẫy là m nghẽn cả lối Ä‘i. Khi dẹp được đưá»ng cho quân kỵ rượt theo thì ngá»± quân đã chạy xa rồi.
Trên năm vạn thân quân chạy đến chân núi Thương Mang thì trá»i dã hoà ng hôn.
Quân sÄ© vừa đói vừa mệt nhá»c, láºp doanh trại trên sưá»n núi đẻ tiện việc phòng thá»§ ở trên đánh xuống.
Thân quân láºp trại vừa xong chưa kịp nấu cÆ¡m thì Sở Vương đã tá»± mình thống lÄ©nh toán quân tinh nhuệ Ä‘uổi đến chân núi.
Sở Vương láºp tức hạ lệnh xung phong đánh lên sÆ¡n trại.
Nhưng thân quân ở trên núi bắn xuống như mưa. Nghịch quân vừa bị chết vừa bị thương có đến trên ba ngà n ngưá»i.
Sở Vương thấy thế tráºn bất lợi liá»n hạ lệnh thu binh, đóng trại dưới chân núi.
Tối hôm ấy, Gia Luáºt Hồng CÆ¡ Ä‘ang đứng bên sưá»n núi nhìn ra xa thấy doanh trại nghịch quân đèn Ä‘uốc như sao sa.
Từ phÃa xa cÅ©ng thấy ánh lá»a cháºp chá»n, đó là háºu đội nghịch quân cÅ©ng kéo đến tham chiến.
Nhà vua lòng buồn rưá»i rượi muốn và o trướng yên nghÄ© đột nhiên Bắc Viện Khu Máºt Sứ chạy đến báo cáo:
- Một vạn năm ngà n quân mã dưới trướng hạ thần bỠchạy xuống núi đầu hà ng nghịch tặc. Hạ thần trị quân không nghiêm, tội đáng muôn thác.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vẫy tay nói:
- Cái đó không thể trách ngươi được. Thôi và o nghĩ đi.
Nhà vua quay lại nhìn thấy Kiá»u Phong đứng bên cạnh Ä‘ang ngá»› ngẩn xuất thần, liá»n bảo:
- Ãến sáng mai, nghịch quân sẽ kéo đại binh đến vây đánh, chúng ta sẽ bị bắt hết. Ta là má»™t vị Quốc quân không thể chịu nhục vá»›i bá»n nghịch tặc, sẽ tá»± vẫn để báo Ä‘á»n xã tắc, hiá»n đệ Æ¡i! Hiá»n đệ đưa cô em trong lúc Ä‘em tối trốn Ä‘i! Võ công hiá»n đệ rất má»±c cao cưá»ng, nghịch quân không ngăn trở được đâu.
Nhà vua nói đến đây, vẻ mặt thê lương nói tiếp:
- Ta những tưởng ban cho hiá»n đệ quyá»n cao chức trá»ng, hưởng thụ phú quý. NgỠđâu đến tÃnh mệnh ca ca không giữ được, còn là m liên lụy đến cả hiá»n đệ.
Kiá»u Phong nói:
- Báºc đại trượng phu phải biết đưá»ng lui tá»›i. Hôm nay bại tráºn tiểu đệ bảo há»™ đại ca trốn Ä‘i chiêu táºp những ngưá»i trung nghÄ©a mưu đưá»ng phục quốc.
Hồng Cơ lắc đầu nói:
- Nay ta không giữ được tÃnh mệnh cho lão mẫu cùng thê tá», sao còn được gá»i là báºc Ãại trượng phu? Dưới con mắt ngưá»i Khất Ãan, kẻthắng là anh hùng, ngưá»i thua thà nh phản nghịch. Ta bị má»™t tráºn tan tà nh, còn mong gì trung hưng cÆ¡ nghiệp. Hiá»n đệ trốn Ä‘i thôi! Kiá»u Phong biết Hồng CÆ¡ đã nói thá»±c tình, ông khẳng khái đáp:
- Ãã thế thì sáng mai tiểu đệ cùng đại ca ra quyết má»™t tráºn sống mái vá»›i quân địch. Chúng ta Ä‘an kết nghÄ©a kim lan thì đại ca là m hoà ng đế hay thưá»ng dân cÅ©ng váºy thôi. Kiá»u Phong nà y lúc nà o cÅ©ng coi đại ca là nghÄ©a huynh. Huynh trưởng gặp nạn kẻ là m em phải liá»u cùng sống chết, có lý đâu chạy trốn lấy má»™t mình?
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hai hà ng nhiệt lệ tuôn rÆ¡i, cầm tay Kiá»u Phong nói:
- Hiá»n đệ Æ¡i! Hiá»n đệ tháºt là ngưá»i có nghÄ©a khà ta rất cảm tạ.
Kiá»u Phong vá» trướng mình thấy A Tá» nằm trong góc, hai mắt mở thao láo, thì ra nà ng vẫn chưa ngá»§. Nà ng há»i:
- Tá»· phu có giáºn em không?
Kiá»u Phong lấy là m lạ há»i lại:
- Giáºn cô Ä‘iá»u chi?
A TỠnói:
- Chúng ta gặp tai nạn nà y là tự em gây ra. Nếu em không đòi ra du ngoạn ngoà i cánh đồng cỠthì đâu đến nỗi bị khốn ở đây. Tỷ phu ơi! Chúng ta đà nh chịu chết tại chốn nà y rồi phải không?
Ãnh lá»a đỠngoà i trướng soi và o bá»™ mặt lợt lạt cá»§a nà ng thoáng hiện nét á»ng hồng, trông cà ng thêm vẻ non ná»›t.
Kiá»u Phong cảm thấy xót thương nói:
- Tôi giáºn cô thế nà o được? Nếu tôi không đánh cô đến bị thương thì đã không tìm đến chốn nà y.
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Nếu em không phóng độc châm thì việc gì tỷ phu đánh em đến bị thương?
Kiá»u Phong đưa tay ra vuốt ve mái tóc A Tá». Nhưng từ khi nà ng bị thương, tóc rụng mất quá ná»a. Má»› tóc còn lại đã Ãt lại và ng khè.
Kiá»u Phong khẽ thở dà i má»™t tiếng nói:
- Cô còn bé bá»ng thế nà y mà đã chịu khổ sở vì tôi.
A TỠnói:
- Tỷ phu ơi! Trước em không biết là m sao tỷ nương lại ưa tỷ phu? Nhưng vỠsau em hiểu ra rồi.
Kiá»u Phong nghÄ© bụng:
- Tá»· nương cô thâm tình biết là chừng nà o. Cô còn nhỠđã biết gì. Thá»±c ra vì sao mà A Châu lại thương yêu má»™t kẻ thô lá»— như mình. ChÃnh mình cÅ©ng còn chẳng hiểu thì cô nà y biết thế nà o được?
A TỠnghoảnh đầu lại, nét mặt lộ vẻ kỳ dị nói:
- Tá»· phu! Tá»· phu có biết tại sao hôm ấy em bắn độc châm và o tá»· phu? Em không muốn bắn chết tá»· phu, mà chỉ chá»§ tâm bắn cho tá»· phu không nhúc nhÃch được, để em được ká» cáºn luôn bên mình.
Kiá»u Phong há»i:
- Thế thì có chi là thú?
A Tá» mỉm cưá»i nói:
- Khi tỷ phu không cỠđộng được thì vĩnh viễn không thể xa em. Nếu không thì lúc nà o tỷ phu ghét em lại bỠđi, không thèm nhìn gì đến nữa.
Kiá»u Phong nghe nà ng nói tuy ra vẻ con nÃt nhưng không khá»i hãi hùng. Ông biết rằng không phải buá»™t miệng nói hồ đồ, nên lại cà ng thương xót và nghÄ© thầm: "Sáng mai chắc là phải chết. Thôi ta an á»§i cô nà y mấy câu.
NghÄ© váºy ông nói:
- Cô nghÄ© như váºy thá»±c trẻ con quá. Nếu cô thá»±c tình ưa tôi, sao không nói tháºt ra thá» xem tôi có chịu không nà o?
Cặp mắt A TỠđột nhiên sáng ngá»i, lá»™ vẻ vui mừng nói:
- Tá»· phu Æ¡i! Sau khi thương thế em khá»i rồi, em vẫn Ä‘i theo tá»· phu, vÄ©nh viá»…n không trở vá» nÆ¡i sư phụ phái Tinh Tú nữa. Tá»· phu đừng bá» em nhé!
Kiá»u Phong biết A TỠđã gây nên vạ lá»›n vá»›i phái Tinh Tú, đúng là nà ng không dám vỠđó nữa. Sáng mai đây, đội quân cá»§a Hoà ng Thái Thúc đánh lên sÆ¡n trại, ngá»c đá Ä‘á»u ra tro hết, khó lòng có cÆ¡ trốn thoát được.
NghÄ© váºy ông liá»n cưá»i nói:
- Cô là m Ãại sư tá»· phái Tinh Tú mà không trở vá» thì khác gì để há» như rắn mất đà u, là m sao tiện?
A Tá» cưá»i đáp:
- Ãể cho bá»n há» rối loạn vá»›i nhau má»™t mẻ, em không báºn tâm gì đến bá»n há» nữa.
Kiá»u Phong kéo chăn đắp cho nà ng rồi cÅ©ng giải tấm chiên ra nằm xuống má»™t góc trưá»ng.
Ãnh lá»a ngoà i trương cháºp chá»n lúc tắt lúc sáng, vẳng nghe tiếng khóc ầm Ä© bên tai.
Kiá»u Phong biết đó là bá»n ngá»± quân nghÄ© đến gia đình.
Chúng cÅ©ng tá»± hiểu sáng mai khôn toà n tÃnh mệnh, nhưng vì tấc dạ trung trinh vá»›i Hoà ng thượng mà không chịu phản bá»™i.
Sáng sá»›m hôm sau, Kiá»u Phong tỉnh dáºy bảo gã đội trưởng Thất Lý chuẩn bị ngá»±a tốt, trông nom cho A TỠông mặc quần áo gá»n ghẽ ăn hết hai cân thịt dê, uống má»™t cân rượu rồi chạy ra sưá»n núi.
Lúc nà y trá»i còn tối om.
Nhưng chẳng bao lâu thì trá»i rạng đông.
Trong trại địch, hiệu tù và nổi lên vang động, rồi tiếng khà giới va chạm chan chát.
Bên ngự doanh một đội binh mã kéo ra phòng vệ các nơi hiểm yếu.
Tiêu Phong ở trên cao nhìn xuống thấy ba mặt Ãông Nam và Tây đầu ngưá»i lố nhố toà n là địch quân.
Một mà n sương trắng bao phủ ngoà i xa nên không trông rõ.
Lát sau vừng thái dương đã nhô lên đầu ngá»n cá», muôn đạo hà o quang chiếu ra bắn tan chá»— sương mù dà y đặc.
Kiá»u Phong trông rõ toà n là quân mã bên địch.
Ãá»™t nhiên trống tráºn nổi lên, hai đội quân địch mang hiệu cá» và ng tiến ra theo sau Hoà ng Thái Thúc cùng Sở Vương.
Hai vị nà y cưỡi ngá»±a đến chân núi, giÆ¡ tay chỉ trá» lên trên núi ra chiá»u đắc ý.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ xuất lÄ©mh đội thị vệ đứng trên sưá»n núi thấy váºy, lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt, nhắc lấy cây cung cá»§a má»™t tên quân trong đội thị vệ.
Ãứng trên núi nhòm xuống tá»±a hồ địch đã gần ká»mà tháºt ra hãy còn cách xa.
Tên bắn rà má»›i đến ná»a vá»i đã rÆ¡i xuống đất.
Sở Vương cưá»i ha hả nói:
- Hồng CÆ¡! Ngươi cướp ngôi cá»§a gia gia ta là m ngụy quân đã bấy nhiêu lâu nên nhưá»ng ngôi lại Ä‘i. Ngươi mau mau đầu hà ng, gia gia sẽ tha chết cho và cÅ©ng gia nhân nghÄ©a phong cho ngươi là m chức Hoà ng thái Ä‘iệt.
Nói xong y lại cưá»i ha hả.
Mấy câu nà y rõ rà ng Sở Vương có ý châm chá»c Hồng CÆ¡ đã giả nhân nghÄ©a phong cho Gia Luáºt Trá»ng Nguyên là m Hoà ng thái thúc.
Hồng CÆ¡ cả giáºn mắng lại:
- Quân phản tặc vô liêm sĩ kia! Sao còn dám mở miệng nói cà n .
Bắc Viện Khu Máºt Sứ nói:
- Vua nhục thì bầy tôi phải chết. Chúa thượng đối vá»›i hạ thần Æ¡n nặng tà y non. Hôm nay chÃnh là lúc hạ thần báo Æ¡n chúa thượng.
Nói xong Khu Máºt Sư lãnh ba ngà n thân binh reo hò xuống núi.
Ba ngà n ngưá»i nà y là những tay dÅ©ng sÄ© Khất Ãan.
Chuyến nà y há» biết mình thế nà o cÅ©ng chết, nên ai nấy cÅ©ng liá»u mình, má»™t ngưá»i đánh lại mưá»i, reo hò xông tráºn, chiến đấu má»™t cách cá»±c kì anh dÅ©ng, khiến cho địch quân láºp tức phải lùi lại hÆ¡n má»™t dặm.
Sở Vương phất cỠhiệu.
Mấy vạn quân mã lại tiến lên. Tiếng Ä‘ao thương va chạm nhau lẫn tiếng ngưá»i huyên náo vang động cả má»™t góc trá»i. Máu thịt bắn lên tung tóe.
Ba ngà n quân mỗi lúc một mòn đi rồi sau cùng bị chết hết.
Bắc Viện Khu Máºt Sứ ra sức chém giết thêm mấy ngưá»i nữa rồi tá»± đâm cổ mà chết.
Hồng CÆ¡ cùng Kiá»u Phong ở trên núi trông xuống rất rõ nhưng không có cách nà o cứu được.
Trong lòng hai vị xiết bao cảm kÃch tấc dạ trung thà nh cá»§a con ngưá»i liệt sÄ© Ä‘á»u phải sa nước mắt.
Sở vương lại ruổi ngá»±a đến chân núi cưá»i nói:
- Hồng CÆ¡! Bây giá» ngươi đã chịu đầu hà ng chưa? Ngươi chỉ còn chút Ãt quân mã thì là m gì được? Bá»n thá»§ hạ ngươi Ä‘á»u là dÅ©ng sÄ© nước Ãại Liêu. Sao ngươi nỡ để há» chết uổng theo ngươi. Ãã là má»™t đấng nam nhi, má»™t báºc đại trượng phu thì phải cả quyết mau lẹ. Hà ng thì hà ng lẹ, đánh cÅ©ng đánh ngay. Nếu đã biết mình sức cùng lá»±c kiệt thì nên tá»± váºn mà chết để tạ tá»™i vá»›i thiên hạ, khá»i là m uổng mạng sÄ© tốt.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ thở dà i má»™t tiếng, hai mắt đẫm lệ, tay cầm thanh Ä‘ao nói:
- Giang sÆ¡n cẩm tú nhưá»ng cho cha con nhà ngươi. Thế là giữa tình chú cháu, anh em đã cốt nhục tương tà n. Sao còn giết hại dÅ©ng sÄ© Khất Ãan.
Nói xong giơ đao lên toan đâm cổ.
Kiá»u Phong giÆ¡ bà n tay dà i như tay vượn ra thi triển Cẩm nã thá»§ pháp cướp lấy thanh Ä‘ao trong tay Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nói:
- Ãại ca là báºc anh hùng hảo hán, có chết thì chết ở chiến trưá»ng, cá»› sao lại tá»± vẫn?
Hồng Cơ thở dà i nói:
- Hiá»n đệ Æ¡i! Ở đây có bao nhiêu tướng sÄ© theo ta đã lâu ngà y ta không nỡ ra nÆ¡i tráºn địa, để bá»n há» phải há»™ vệ ta mà uổng mạng.
Bá»—ng nghe Sở Vương lá»›n tiếng gá»i:
- Hồng Cơ! Ngươi chưa tự vẫn đi còn đợi đến bao gi�
Tay gã cầm roi chỉ trá» ra chiá»u đắc ý vô cùng.
Kiá»u Phong thấy Sở Vương má»—i lúc má»™t đến gần thì nghÄ© ra má»™t kế, khẽ nói vỡi Hồng CÆ¡:
- Ãại ca đối thoại vá»›i y để kéo dà i câu chuyện, tiểu đệ lần mò đến gần y để bắn má»™t phát.
Hồng CÆ¡ vốn biết Kiá»u Phong bản lãnh phi thưá»ng mừng thầm nói:
- Kế ấy hay lắm! Nếu bắn chết được y thì dù ta có mất mạng cũng nhắm mắt được.
Nhà vua liá»n cất cao giá»ng nói:
- Sở Vương kia! Ta đối đãi vá»›i cha con ngươi có Ä‘iá»u chi tệ bạc? Phụ thân ngươi muốn là m Hoà ng đế thì là m chứ sao? Hà tất phải sát hại bao nhiêu tướng sÄ© cùng trăm há», là m tổn thương đến nguyên khà nước ÃẠi Liêu ta?
Kiá»u Phong cầm má»™t cây cung cứng, mưá»i mÅ©i tên lang nha, dắt má»™t con tuấn mã từ từ ra sưá»n núi. Ông né ngưá»i xuống chui xuống và o gầm bụng ngá»±a, hai chân móc lên lưng ngá»±a chà mạnh má»™t cái cho ngá»±a chạy xuống.
Bá»n nghịch quân dưới chân núi thấy con ngá»±a không có ngưá»i cưỡi chạy xuống Ä‘á»u cho là ngá»±a đứt dây cương chạy rông, chẳng lấy chi là m lạ, không ai buồn để ý. Ngá»±a chạy xuống má»—i lúc má»™t gần, má»™t tên quân trông thấy dưới gầm bụng ngá»±a có ngưá»i ẩn nấp, láºp tức hô hoán lên.
Kiá»u Phong lấy chân thÃch mạnh và o lưng ngá»±a cho ngá»±a xông thẳng đến phÃa Sở Vương.
Ông thấy chỉ còn cách chừng hai trăm bá»™, liá»n bám sát bụng ngá»±a giương cung nhắm Sở Vương bắn tá»›i.
Bá»n vệ sÄ© đứng bên Sở Vương rất lanh lợi, giÆ¡ má»™c lên để tránh tên.
Kiá»u Phong bắn ná» liên châu, má»™t gã vệ sÄ© bị trúng tên ngã ra.
Phát tên thứ hai bắn tới ngực Sở Vương.
Sở Vương nhanh mắt lẹ tay vung roi ngựa lên gạt.
Nguyên cách dùng roi gạt tên là một tuyệt kỹ của Sở Vương.
Song y có ngỠđâu ngưá»i bắn cung sức cánh tay mãnh liệt phi thưá»ng, ná»™i kinh dồn cả và o mÅ©i tên.
Roi ngựa chỉ gạt được mũi tên trệch đi một chút.
Véo một tiếng, mũi tên đã cắm và o vai bên tả, Sở Vương trúng tên rú lên:
- Ãi chao!
Rồi đau quá phải nằm phục xuống yên ngựa.
Những tên Kiá»u Phong bắn, chuôi có lông phóng ra rất mạnh và trúng Ä‘Ãch.
Lúc phát tên thứ hai bắn ra thì ông đã đến gần Sở Vương hơn, mũi tên xuyên qua lưng y đến trước ngực.
Sở Vương lảo đảo rồi từ trên lưng ngựa ngã lăn xuống đất.
Kiá»u Phong vừa ra tráºn đã thà nh công, bắn chết được Sở Vương thì nghÄ© thầm: "Chi bằng ta thừa cÆ¡, bắn chết luôn Hoà ng thái thúc."
Ãịch quân thấy Sở Vương chết rồi ngã lăn xuống ngá»±a Ä‘á»u hô hoán ầm lên.
Mấy trăm quân cung ná» nhắm bắn và o con ngá»±a có Kiá»u Phong ẩn mình.
Chỉ trong chớp mắt con ngựa nà y đã bị trúng đến dư hai trăm mũi tên.
Kiá»u Phong nằm dưới đất lăn Ä‘i mấy vòng đến gần má»™t con ngá»±a khác do má»™t tên địch quân cưỡi.
Chá»— nà y quân địch toà n là kỵ binh, Kiá»u Phong thi triển thuáºt nhá» má»n từ gầm bụng nhoai sang gầm bụng ngá»±a kia.
Ãịch quân ở và o tình thế ném chuá»™t sợ bể đồ không dám bắn tên nữa, vì sợ bắn nhằm ngưá»i phe mình.
Chúng liá»n rút trưá»ng mâu ra đâm tá»›i tấp, song Kiá»u Phong chuồn dưới gầm bụng ngá»±a thoắt sang bên tả, thoắt qua mé hữu.
Ãịch quân nhốn nháo cả lên xô đẩy nhau, chen chúc nhau, chỉ tổ xéo lên nhau, mà không đâm trúng được Kiá»u Phong.
Nguyên Kiá»u Phong thi triển cách lẩn mình đó chỉ là má»™t xảo thuáºt rất tầm thưá»ng cá»§a giá»›i võ lâm ở Trung Nguyên gá»i là "dịa đưá»ng công phu." Tất cả những thế địa đưá»ng quyá»n, địa đưá»ng Ä‘ao, địa đưá»ng kiếm, Ä‘á»u nằm lăn lá»™n dưới đất để tùy cÆ¡ nhằm đánh và o hạ bá»™ bên địch.
Kiá»u Phong là ngưá»i mắt nhanh tay lẹ, thân pháp tuyệt diệu, dùng cách nà y chuồn qua hà ng ngà n bụng ngá»±a để đến gần Hoà ng thái thúc.
Vút! Vút! Vút! Ba mũi tên nhằm Hoà ng thái thúc bắn ra.
Bá»n vệ sÄ© há»™ vệ Hoà ng thái thúc thấy Sở Vương bị bắn chết, dÄ© nhiên là đã phòng cẩn máºt.
HÆ¡n ba chục tên giÆ¡ má»™c lên che kÃn mấy tầng cho Hoà ng thái thúc.
Ba mũi tên chạm và o mộc vang lên những tiếng leng keng rồi rớt xuống.
Trong tay Kiá»u Phong có mưá»i mÅ©i tên mà đã bắn ra hết bảy mÅ©i, chỉ còn có ba.
Ông nhìn thấy bên địch có đến dư ba chục lá má»™c che đỡ cho Hoà ng thái thúc thì tÃnh rằng ba mÅ©i tên nà y có giá»i cÅ©ng chỉ bắn chết được ba tên vệ sÄ© là cùng, còn nói chi đến chuyên bắn Hoà ng thái thúc.
Lúc nà y Kiá»u Phong đã và o sâu trong tráºn địch.
PhÃa sau hà ng ngà n quân khinh kỵ cầm trưá»ng mâu Ä‘uổi theo, trước mặt lại có thiên binh vạn mã, ông đã bị hãm và o nÆ¡i tuyệt địa.
Ngà y ná» má»™t mình ông, tiếng gá»i là độc đấu quần hùng ở đất Trung Nguyên, song đối phương bất quá chỉ và i trăm ngưá»i cÅ©ng đã nguy hiểm lắm rồi, may có ngưá»i đến tiếp cứu má»›i thoát chết.
Bữa nay Kiá»u Phong bị hãm và o giữa chốn trùng vi mấy vạn ngưá»i thì là m cách nà o để thoát thân được.
Kiá»u Phong lâm và o tình trạng con dã thú đến bước đưá»ng cùng.
Bất thình lình ông gầm lên má»™t tiếng tháºt to, tung ngưá»i nhảy vá»t lên qua ba chục lá má»™c rồi hạ mình xuống trước ngá»±a Hoà ng thái thúc.
Hoà ng thái thúc giáºt mình khinh sợ vá»™i giÆ¡ roi lên quất và o mặt đối phương.
Kiá»u Phong né ngưá»i Ä‘i tránh ra, đồng thá»i nhảy phốc lên yên ngá»±a Hoà ng thái thúc, tay trái nắm lấy sau lưng lão, giÆ¡ cao ngưá»i lão lên quát há»i:
- Ngươi muốn sống hay là muốn chết? Muốn sống thì bảo ba quân hạ binh khà xuống ngay!
Hoà ng thái thúc hồn vÃa lên mây thá»™n mặt ra dưá»ng như không nghe rõ lá»i Kiá»u Phong.
Lúc đó quân địch la rầm lên nghe muốn đứt cả mà ng tai. Háng ngà n hà ng vạn quân giương tên nhắm bắn Kiá»u Phong. Song chúng thấy Hoà ng thái thúc bị ông bắt giữ trong tay nên không dám bắn nữa.
Kiá»u Phong váºn khà từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»n lên, dõng dạc tuyên bố:
- Hoà ng thái thúc hạ lệnh cho tam quân phải bá» binh khà để nghe tuyên Ä‘á»c thánh chỉ: "Hoà ng đế đại xá cho tam quân Ä‘á»u được vô tá»™i bá» Ä‘i không cứu xét."
Tuy ông chỉ nói mấy câu đơn giản mà khiến được mấy chục vạn quân xôn xao cả lên.
Tiếng ông hô rất lớn, vang động cả một khu vực rộng đến và i dặm.
Có đến quá ná»a số quân nghe rất rõ rà ng, công lá»±c Kiá»u Phong quả nhiên phi thưá»ng.
Bá»n nghịch quân vốn chỉ là má»™t phong trà o ồ ạt.
Chúng Ä‘á»u muốn bắt Gia Luáºt Hồng CÆ¡ để được công lá»›n.
Bây giá» thốt nhiên thấy Sở Vương chết ở trân tiá»n, lòng quân đã lung lay.
Kế tiếp lại thấy Hoà ng thái thúc bị bắt, ai nấy Ä‘á»u nhốn nháo cả lên, không biết là m thế nà o.
Kiá»u Phong đã rút kinh nhgiệm vá» vụ Bang chúng Cái Bang phản nghịch thâm hiểu lòng ngưá»i.
Ãứng trước hoà n cảnh phản nghịch mà bị thất bại, ngưá»i nà o cÅ©ng chỉ cầu được miá»…n tá»™i.
Váºy Ä‘iá»u cần nhất là mình tá» ra bá» hết thù cÅ© quyết không cứu xét, thì quân phản nghịch tá»± nhiên mất hết chà chiến đấu.
Lúc nà y nghịch quân thế lá»›n, Bên Gia Luáºt Hồng CÆ¡ bất quá còn hÆ¡n hai vạn ngưá»i ngá»±a. Nếu còn tiếp tục chiến đấu thì quyết nhhiên không địch lại vá»›i số quân địch quá chênh lệch.
Vì thế ông không chá» Gia Luáºt Hồng CÆ¡ xuống mà chỉ tuyên bố mấy câu để yên lòng quân nghịch.
Mấy câu nói dõng dạc cá»§a Kiá»u Phong vừa truyá»n ra, nghịch quân Ä‘ang nhốn nháo, láºp tức im lặng phăng phắc ngÆ¡ ngác nhìn nhau, trong lòng hoang mang không có chá»§ Ä‘Ãch gì cả.
Kiá»u Phong biết là cục diện lúc nà y hãy còn rất nguy hiểm. Chỉ má»™t ngưá»i đứng bên hô hà o là mưá»i mấy vạn quân vô chá»§ nà y sẽ ngae theo ngay gây đại biến. Ông không dám trì hoãn giây phút nà o, láºp tức hô lá»›n:
- Hoà ng đế xuống chỉ, tướng sÄ© nghịch quân bất luáºn lá»›n nhá», nhất luáºn Ä‘á»u được tha hết. Hoà ng đế đặc biệt rá»™ng Æ¡n, quyết không tra xét, quan quân Ä‘á»u được giữ nguyên chức vụ. Váºy các ngưá»i mau mau bá» khà giá»›i Ä‘i.
Bá»—ng thấy tiếng loảng xoảng vang lên, má»™t số ngưá»i quẳng trưá»ng mâu trong tay xuống.
Tiếng hạ khà giá»›i truyá»n nhiá»…m rất mau.
Chỉ trong chá»›p mắt có đến phân ná»a quẳng khà giá»›i theo, còn phân ná»a phân vân chưa quyết.
Kiá»u Phong giÆ¡ cao ngưá»i Hoà ng thái thúc lên, phóng ngá»±a từ từ lên núi.
Bá»n nghịch quân không ai dám cản trở.
Ãầu ngá»±a ông Ä‘i tá»›i đâu là phÃa trước lại tránh ra để nhưá»ng lối Ä‘i.
Kiá»u Phong cưỡi ngá»±a lên đến lưng chừng sưá»n núi thì có hai đội ngá»± doanh quân cưỡi ngá»±a đón lên sÆ¡n trại.
Trên đỉnh núi vang lừng chiên trống nhộn lên một bầu không khà tưng bừng.
Kiá»u Phong lại nói:
- Hoà ng thái thúc! Hoà ng thái thúc mau mau hạ lệnh cho bá»n thuá»™c hạ bá» khà giá»›i đầu hà ng thì sẽ được toà n tÃnh mạng.
Hoà ng thái thúc nói:
- Ngươi dám bảo đảm cho ta ư?
Kiá»u Phong quay đầu nhìn xuống thấy còn vô số nghịch quân trong tay vẫn cầm lăm lăm cung tên và trưá»ng mâu thì biết rằng lòng quân chưa định, nguy hiểm chưa qua.
Ông nghĩ thầm:
- Hiện giá» việc trấn tỉnh quân tâm là cần nhất. Má»™t mạng Hoà ng thái thúc giết Ä‘i hay để sống có chi là đáng kể, chỉ cần phái ngưá»i canh giữ giám sát, quyết từ đây vá» sau y không dám phản bá»™i nữa.
Kiá»u Phong nghÄ© váºy liá»n nói:
- Bây giá» chỉ còn má»™t đưá»ng lối hay nhất là Hoà ng thái thúc Ä‘oái tá»™i láºp công. Hoà ng đế biết rõ việc nà y Ä‘á»u do Sở Vương gây ra nhất định sẽ tha chết cho Hoà ng thái thúc.
Nguyên Hoà ng thái thúc vốn không nghÄ© đến tranh Ä‘oạt đế vị. Chỉ vì con lão là Sở Vương có dã tâm thoát Ä‘oạt mà gây nên vạ lá»›n. Lúc nà y lão đã bị bắt, chỉ còn mong được toà n mạng, liá»n đáp:
- Thôi ta cÅ©ng đà nh theo lá»i ngươi!
Kiá»u Phong đặt Hoà ng thái thúc ngồi xuống yên ngá»±a, dõng dạc lên tiếng:
- Tam quân hãy nghe đây! Hoà ng thái thúc có chỉ thị cho các ngưá»i.
Hoà ng thái thúc lớn tiếng hô:
- Ngưá»i gây nên bạo loạn là Sở Vương hiện đã bị chết rồi. Ãức Hoà ng thượng khoan hồng đại lượng tha tá»™i hết thảy cho các ngươi. Các ngươi mau mau hạ khà giá»›i rồi đến trước Hoà ng thượng thỉnh tá»™i.
Hoà ng thái thúc vừa nói xong, bá»n nghịch quân khác nà o như rắn không đầu, dù có kẻ hung hăng quáºt cưá»ng, cÅ©ng không dám trái lệnh.
Rồi những tiếng loảng xoảng vang lên, hết thảy nghịch quân Ä‘á»u hạ khà giá»›i.
Kiá»u Phong áp giải Hoà ng thái thúc lên núi Thương Mang.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ná»—i mừng biết lấy chi cân, khác nà o như ngưá»i trong má»™ng choà ng tỉnh giấc.
Nhà vua chạy đến bên Kiá»u Phong, nắm chặt hai tay nói:
- Hiá»n đệ Æ¡i! Hiá»n đệ Æ¡i! Giang sÆ¡n nà y cá»§a ca ca, từ đây anh em ta cùng hưởng.
Nói tới đây nhà vua cảm động quá, bất giác sa lẹâ.
Hoà ng thái thúc quỳ phục xuống đất nói:
- Kẻ loạn thần là Trá»ng Nguyên cam chịu tá» tá»™i trước bệ hạ cầu mong bệ hạ khoan Æ¡n.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lúc nà y vui vẻ quá, quay lại há»i Kiá»u Phong:
- Hiá»n đệ tÃnh thế nà o đây?
Kiá»u Phong đáp:
- Nghịch quân ngưá»i nhiá»u thế mạnh, Ä‘iá»u cần nhất hiện giá» là phải chấn tỉnh quân tâm. Xin bệ hạ giáng chỉ tha tá» tá»™i cho Hoà ng thái thúc để tránh lòng quân phản trắc.
Hồng CÆ¡ cưá»i nói:
- Hay lắm, hay lắm! Nhất thiết việc gì ta cÅ©ng nghe hiá»n đệ.
Nhà vua quay lại bảo Bắc Viện Ãại Vưá»ng:
- Khanh truyá»n chỉ ra phong cho Kiá»u Phong tước Sở Vương giữ chức vụ Nam Viện Ãại Vương, và thống lÄ©nh nghịch quân rút vá» thượng kinh.
Kiá»u Phong nghe nói giáºt mình. Ông giết Sở Vương, bắt Hoà ng thái thúc chỉ vì muốn cứu mạng cho nghÄ©a huynh, tuyệt không có ý mưu đồ tước lá»™c.
Bây giá» thấy Gia Luáºt Hồng CÆ¡ đột nhiên phong quyá»n tước lá»›n cho mình thì chân tay luống cuống không biết nói thế nà o.
Bắc Viện Ãại Vương nhìn Kiá»u Phong, chắp tay nói:
- Xin kÃnh mừng Kiá»u huynh! Tước Sở Vương trước nay chưa phong cho ai ngưá»i há» khác.
Kiá»u Phong tạ Æ¡n Hoà ng thượng Ä‘i!
Kiá»u Phong tiến vá» phÃa Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nói:
- Thưa dại ca! Công cuá»™c hôm nay mà vãn hồi được là nhá» hồng phúc tà y trá»i cá»§a đại ca khiến cho quan binh chịu thúc lòng qui thuáºn, mà bình định xong công cuá»™c phản loạn nà y, tiểu đệ bất quá Ä‘em chút sức má»n ra góp và o mà thôi có chi là đáng kể công lao. Huống chi tiểu đệ không biết là m quan mà cÅ©ng không muốn là m quan. Xin đại ca thu hồi sắc mạng cho.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ cưá»i ha hả đưa tay phải ra nắm lấy vai Kiá»u Phong nói:
- Tước vị Sở Vương, quan hà m Nam Viện Ãại Vương là chức quyá»n tối cao cá»§a Triá»u Ãình Ãại Liêu, nếu hiá»n đệ còn chê nhá» không chịu thần phục ta, thì ca ca đây đà nh nhưá»ng luôn cả ngôi hoà ng đế cho hiá»n đệ, ngoà i ra không còn cách nà o nữa.
Kiá»u Phong giáºt mình lẩm bẩm:
- Chết chưa! Ca ca ta vì mừng vui quá mà quyên cả hình thức mất rồi, không còn nhớ gì cả. Nếu mình do dự có thể gây nên biến cố.
NghÄ© váºy, Kiá»u Phong đà nh quì xuống bẩm:
- Thần là Kiá»u Phong xin lãnh chỉ. Ãa tạ hoà ng ân.
Gia luáºt Hồng CÆ¡ tươi cưá»i giÆ¡ tay ra nâng Kiá»u Phong dáºy.
Kiá»u Phong nói:
- Hạ thần không dám nghịch chỉ, vâng mệnh lãnh quan tước. Song hạ thần là kẻ thảo dã tÃnh tình lá»— mãng không hiểu pháp độ triá»u đình. Nếu có phạm lá»—i, mong được bệ hạ khoan hồng.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vá»— vai Kiá»u Phong nói:
- Không hỠchi mà ngại.
Nhà vua quay sang nhìn má»™t ngưá»i đứng tuổi trạc ngoà i bốn mươi nói:
- Gia Luáºt Mạc Ca! Ta cho ngươi lãnh chức Nam Viện Khu Máºt Sứ phò tá Kiá»u Phong đại vương, phụ trách quân vụ trong nước.
Gia Luáºt Mạc Ca cả mừng vá»™i quỳ xuống tạ Æ¡n Hoà ng thượng, rồi khom lưng là m lá»… tham bái Kiá»u Phong, nói:
- Thuộc hạ xin tham kiến đại vương.
Hồng Cơ nói:
- Mạc Ca! Ngươi bẩm vá»›i đại vương truyá»n lệnh cho, đặng thống lÄ©nh nghịch quân quay vá» Thượng kinh. Chúng ta lại vấn an Thái háºu.
Lúc đó trên núi chiên trống tưng bừng. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ cùng bá quan xuống núi. Các loạn tướng đã dẫn quân và o thỉnh Hoà ng thái háºu, Hoà ng háºu ra ngoà i tù xa và cung kÃnh má»i ngồi chá» trong doanh trại.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tiến và o trong trướng. Mẹ con, vợ chồng là m lá»… tương kiến. Trải qua má»™t cuôc cải tá» hồi sinh, má»i ngưá»i Ä‘á»u hoan hỉ tán dương công lá»›n cá»§a Kiá»u Phong, bất tất phải thuáºt kÄ© cho rưá»m lá»i.
Gia Luáºt Mạc Ca Ä‘i trước dẫn đưá»ng và giá»›i thiệu Kiá»u Phong cùng các bá»™ thuá»™c Nam Viện để cùng nhau là m lá»… tương kiến.
Vừa rồi Kiá»u Phong xông và o chá»— thiên binh vạn mã, anh dÅ©ng tuyệt luân, má»i ngưá»i Ä‘á»u mắt thâùy. Các thuá»™c viên dưới trướng Sở Vương cÅ© thấy Kiá»u Phong thần oai lẫm liệt liá»n Ä‘em lòng khiếp sợ, không ai dám tỠý bất phục. Chẳng những Kiá»u Phong anh hùng là m há» kÃnh sợ, mà Sở Vương trước tÃnh nết nóng nảy chẳng được ai ưa.
Chúng vừa thấy Kiá»u Phong và o đến quân trung hết thảy Ä‘á»u nghe lệnh răm rắp.
Kiá»u Phong nói:
- Ãức Hoà ng thượng đã miá»…n tá»™i cho các ngươi Ä‘i theo kẻ phản thần là m loạn. Từ đây sắp tá»›i, các ngươi phải biết hối cải ăn năn, đừng ăn ở hai lòng mà gây nên tá»™i đại nghịch.
Một tướng râu bạc tiến ra nói:
- Bẩm Ãại Vương! Hoà ng thái thúc cùng Thế tá» bắt hết gia thuá»™c chúng tôi, bức bách chúng tôi phải theo hai ngưá»i là m loạn. Nếu chúng tôi không theo há», Thế tá» sẽ chém hết cả nhà , chúng tôi lâm và o tình trạng bất đắc dÄ© mà gây nên tá»™i lá»—i, mong rằng Ãại Vương tâu rõ lên thánh thượng cho.
Kiá»u Phong gáºt đầu nói:
- Các ngươi đã biết thế thì chúa thượng sẽ khoan dung không há»i gì đến tá»™i trước nữa.
Nói xong, Kiá»u Phong quay sang bảo Gia Luáºt Mạc Ca:
- Bây giá» cho tam quân nghÄ© ngÆ¡i, ăn uống xong, láºp tức nhổ trại vá» kinh.
Các quan viên dưới trướng Nam Viện Ãại Vương Ä‘á»u được giữ nguyên chức và o lạy mừng Kiá»u Phong. Kiá»u Phong tuy trước kia chưa là m quan, nhưng ông đã từng là m Bang chúa Cái Bang lâu ngà y, cầm đầu bao nhiêu anh hùng hảo hán má»™t cách rất oai nghiêm. Nay ông thống lÄ©nh bá»n hà o kiệt Khất Ãan cÅ©ng chẳng khác gì mấy vá»›i qui cá»±u hà o kiệt đất Trung Nguyên. Dù trong việc cầm quân nước Liêu có lá» luáºt riêng, Kiá»u Phong cÅ©ng chỉ để ý má»™t chút là hiểu hết. HÆ¡n nữa ông lại được tay phò tá Gia Luáºt Mạc Ca phân phái các bá»™ thuá»™c cùng thu xếp má»i việc rất đúng phép tắc.
Kiá»u Phong thống lÄ©nh đại quân sắp lên đưá»ng thì Hoà ng thái háºu cùng Hoà ng háºu phái sứ giả đưa mÅ© áo tiá»n bạc đến ban cho.
Kiá»u Phong tạ Æ¡n xong, Thất Lý há»™ vệ A Tá» cÅ©ng vừa tá»›i nÆ¡i.
Nà ng mặc áo gấm cưỡi tuấn mã Ä‘á»u do Hoà ng thái háºu ban cho.
Kiá»u Phong thấy A Tá» thân hình loắt choắt, mặc bá»™ áo rá»™ng thùng thình. Bá»™ mặt nà ng bé nhá», bị cổ áo che lấp quá ná»a.
A Tá» chưa được mắt thấy Kiá»u Phong bắn chết Sở Vương, bắt sống Hoà ng thái thúc, nhưng nà ng được nghe bá»nThất Lý thuáºt chuyện lại. Khi ngưá»i ta thuáºt lại chuyện gì, thế nà o cÅ©ng thêm thắt và o cho câu chuyện thêm Ä‘áºm đà , để công cuá»™c oai hùng cá»§a Kiá»u Phong cà ng thêm vẻ li kỳ.
A Tá» vừa nhìn thấy Kiá»u Phong đã trách ngay:
- Tá»· phu Æ¡i, tá»· phu láºp nên công trạng lá»›n lao mà không nói trước cho em hay, để em như ngưá»i ngồi trong ống chẳng biết chi hết.
Kiá»u Phong cưá»i nói:
- Ãó chẳng qua là váºn hên láºp được chút công nhá» má»n, trước đã biết đâu mà nói? Cô vừa thấy tôi lại nói chuyện trẻ nÃt rồi.
A TỠnói:
- Tỷ phu ơi! Tỷ phu lại gần đây!
Kiá»u Phong liá»n đến bên nà ng, ông thấy bá»™ mặt gầy ốm xanh xao vì hân hoan quá đỗi mà thoáng hiện ánh hồng. Khi trông đến áo xiêm nà ng báºn, thấy nà ng buồn cưá»i lại vừa khả ái.
Kiá»u Phong không nhịn được phá lên cưá»i ha hả.
A Tá» là m mặt giáºn nói:
- Em nói chuyện đứng đắn sao tá»· phu lại cưá»i hô hố tháºt là kỳ quá.
Kiá»u Phong cưá»i nói:
- Tôi trông cô mặc áo chẳng khác gì ngưá»i đóng trò, coi rất thú vị.
A Tá» háºm há»±c nói:
- Tá»· phu coi em là tuồng con nÃt để là m trò cưá»i cho tá»· phu chắc?
Kiá»u Phong nói:
- Không phải thế! A Tá» cô nương! Lần nà y tôi tưởng cả hai ngưá»i chúng ta cùng chết mất mạng, ngỠđâu lại được thoát chết. Tôi lấy là m khoan khoái quá, còn những chức tước Nam Viện Ãại Vương chi chi đó, tôi tháºt không mà ng. Mình được sống sót đã là may mắn lắm rồi.
A Tá» há»i:
- Tỷ phu sợ chết lắm hay sao?
Kiá»u Phong ngẩn ngÆ¡ giây lát rồi gáºt đầu đáp:
- Phải rồi! Gặp lúc nguy hiểm, dĩ nhiên tôi sợ chết.
A TỠnói:
- Em thì cho tá»· phu là báºc anh hùng hảo hán không sợ chết. Nếu tá»· phu sợ chết thì sao dám xông và o chá»— thiên binh vạn mã?
Kiá»u Phong đáp:
- Cái đó kêu bằng:
tìm sá»± sống trong đất chết. Giả tá»· không liá»u lÄ©nh xông pha thì chết còn gì. Thế đâu có phải là dÅ©ng cảm vá»›i anh hùng? Chẳng qua mình chỉ như con dã thú đến bước đưá»ng cùng thì phải liá»u mạng mà thôi. Tá»· như chúng ta bao vây con gấu hay con cá»p, nó không có đưá»ng chạy thoát thì nó phải nhảy xổ và o cắn xé ta may ra thoát chết.
A TỠmỉm cươì nói:
- Tỷ phu lại đem và mình với giống súc sinh rồi.
Lúc đó hai ngưá»i Ä‘á»u cưỡi trên lưng ngá»±a sánh vai mà đi. Kiá»u Phong đưa mắt nhìn ra xa, trên cánh đồng cá» bát ngát cá» xà tung bay, đội ngÅ© tá» chỉnh kéo má»™t hà ng dà i không biết đến đâu là cùng. Chung quanh hai ngưá»i vô số sÄ© tốt há»™ vệ.
A TỠkhoan khoái vô cùng, nà ng nói:
- Ngà y ná» em Ä‘oạt được chân thừa kế phái Tinh Tú. Hai ba Ä‘á»i phái nà y má»›i được và i trăm đệ tá». Trừ sư phụ ra thì em là ngưá»i có quyá»n lá»›n hÆ¡n cả, trong lòng đã lấy là m hà há»ng. Nhưng bây giá» so vá»›i tá»· phu thống lÄ©nh dư hai mươi vạn nhân mã thì chẳng ăn thua và o đâu. Tá»· phu! Em nghe nói Cái Bang không cho tá»· phu là m Bang chúa. Chà ! Chà ! Má»™t Cái Bang nhá» xÃu lấy gì là m quÃ. Bây giá» tá»· phu Ä‘em binh mã đến giết sạch há» Ä‘i!
Kiá»u Phong lắc đầu lia lịa nói:
- Cô nương lại nói chuyện trẻ con rồi! Tôi là ngưá»i Khất Ãan, Cái Bang không cho là m Bang chúa là hợp lý hợp tình. Vả lại, ngưá»i Cái Bang Ä‘á»u là bạn cÅ© cá»§a tôi sao lại giết há»?
A TỠnói:
- Bá»n chúng Ä‘uổi tá»· phu ra khá»i Bang, đối xá» bất nhân vá»›i tá»· phu, thì nên giết sạch Ä‘i chá»› để là m gì? Sao tá»· phu còn bảo há» là bạn?
Kiá»u Phong chưa biết trả lá»i ra sao, chỉ lắc đầu quầy quáºy. Ông nhá»› lại khi ở Tụ Hiá»n Trang đã tuyệt giao và chặt đứt mối tình cÅ© vá»›i bạn bè thì không khá»i bùi ngùi trong dạ.
A Tá» há»i:
- Giả tá»· bá»n há» biết tin tá»· phu là m đến Nam Viện Ãại Vương nước Ãại Liêu, chắc là há» hối háºn lắm, nhưng há» có muốn rước tá»· phu vá» là m Bang chúa Cái Bang, chắc tá»· phu cÅ©ng không chịu là m nữa.
Kiá»u Phong tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ãâu lại có lý thế được? Các báºc anh hùng hảo hán ở nhà Tống Ä‘á»u coi ngưá»i Khất Ãan là phưá»ng tá»™i ác ngáºp đầu. Tôi ở nước Liêu cà ng là m quan to bao nhiêu, há» cà ng căm háºn tôi bấy nhiêu.
A TỠnói:
- Úi chà ! Há» căm háºn tá»· phu thì là m cóc gì? Mình tha căm háºn cho há» là tốt.
Kiá»u Phong buông luồng nhởn tuyến nhìn ra chân trá»i xa trong rừng núi cháºp chùng lẩm bẩm:
- Qua dãy núi bên kia là đến Trung Nguyên rồi đó.
Tuy ông là ngưá»i Khất Ãan, nhưng ở Trung Nguyên từ thuở nhá» nên trong thâm tâm ông thÃch nhà Ãại Tống hÆ¡n nước Ãại Liêu nhiá»u. Giả tá»· ngưá»i Cái Bang bao dung cho ông là m má»™t tên tiểu tốt vô danh, má»™t gã đệ tá» hạng bét chưa được Ä‘eo túi, có lẽ ông còn khoái hÆ¡n là m tá»›i chức Nam Viện Ãại Vương tại nước Ãại Liêu.
A TỠlại nói:
- Tá»· phu Æ¡i! Em cho rằng đức Hoà ng thượng tháºt là thông minh. Ngưá»i phong cho tá»· phu là m Nam Viên Ãại Vương để ngà y sau nước Ãại Liêu có giao tranh vá»›i nước ngoà i tá»· phu sẽ lãnh binh Ä‘i chinh phạt, tất là đánh đâu được đấy. Tá»· phu chỉ có việc xông và o tráºn địch bắn chết chá»§ tướng, tất nhiên địch quân phải quì xuống xin hà ng, như thế là toà n thắng.
Kiá»u Phong mỉm cưá»i nói:
- Bá»™ hạ Hoà ng thái thúc Ä‘á»u là quan binh nước Liêu trước nay vẫn nghe mạng lệnh hoà ng thái thúc. Hôm nay sở dÄ© há» phải đầu hà ng là vì Sở Vương bị chết, Hoà ng thái thúc bị bắt. Còn trưá»ng hợp hai nước giao tranh thì tình hình lại khác hÆ¡n. Mình có giết được quan nguyên soái thì há» còn phó soái cầm đầu, Giết được Ãại tướng quân thì còn thiên tướng hay phó tướng. Há» chiến đấu đến cùng, mình đơn thương độc mã thì là m gì được.
A Tá» gáºt đầu nói:
- À ra thế đấy! Tá»· phu Æ¡i! Tá»· phu biểu rằng xông và o tráºn địch giết chết Sở Vương chả có chi là dÅ©ng cảm. Váºy thì trong Ä‘á»i tá»· phu còn viẹâc nà o má»›i chân chinh là dÅ©ng cảm, tá»· phu nói cho em nghe có được không.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
11-08-2008, 11:14 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 48 : Kiá»u anh hùng phụng mạng xuất chinh
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Kiá»u Phong xưa nay không ưa kể những tráºn đắc thắng hay những võ công oanh liệt cá»§a mình. Hồi ông còn ở Cái Bang, ra tráºn giết được bao nhiêu kẻ gian ác cá»±c kỳ lợi hại, nhưng bất luáºn cuá»™c ác đấu kịch liệt đến thế nà o, khi vá» tá»›i bản Bang, ông cÅ©ng chỉ nói sÆ¡ qua là đã giết được ngưá»i nà y ngưá»i ná». Còn những việc từng trải gian nan thì bất cứ ngưá»i nà o há»i ông cÅ©ng không chịu nói ra.
Lúc nà y nghe A Tá» há»i đến, nhá»› lại Ä‘á»i mình từng đánh quen trăm tráºn, lâm địch thế nà o rút lui ra sao, kể vá» lòng dÅ©ng cảm cá»§a ông không bao giá» nói hết được.
Tuy nhiên, ông cÅ©ng chỉ trả lá»i má»™t cách lá» má»:
- Tôi đánh nhau vá»›i ai, Ä‘á»u là chuyện bất đắc dÄ©. Ãã bất đắc dÄ© mà phải chiến đấu thì là m gì còn có chuyện dÅ©ng cảm nữa.
A TỠnói:
- Em biết rồi! Chuyện dÅ©ng cảm nhất cá»§a tá»· phu là cuá»™c ác đấu ở Tụ Hiá»n Trang.
Phong rùng mình há»i:
- Sao cô biết việc ấy?
A TỠđáp:
- Hôm đó ở hồ Tiểu KÃnh, sau khi tá»· phu Ä‘i rồi, gia gia, má má cùng bá»n thuá»™c hạ gia gia em có nói chuyện đến tá»· phu và xem chừng ai nấy Ä‘á»u bá»™i phục võ công tá»· phu. Há» kể rằng tá»· phu đến Tụ Hiá»n Trang dá»± cuá»™c anh hùng đại há»™i rồi má»™t mình đấu vá»›i quần hùng chỉ vì câu chuyện đến chữa ná»™i thương cho má»™t thiếu nữ lại chÃnh là tá»· nương em. Lúc đó gia gia cùng má má em chưa biết A Châu tá»· nương là ái nữ cá»§a mình. Há» còn biểu tá»· phu đối xá» vá»›i nghÄ©a phụ, nghÄ©a mẫu cùng ân sư cá»±c kỳ độc ác tà n nhẫn, nhưng đối vá»›i đà n bà con gái rất Ä‘a tình. Há» kết luáºn tá»· phu vong ân phụ nghÄ©a, tà n nhẫn cùng hiếu sắc, là con ngưá»i bất cáºn nhân tình..
Nói tá»›i đó nà ng cưá»i lên khanh khách.
Kiá»u Phong lẩm bẩm:
- Vong ân phụ nghÄ©a, tà n nhẫn hiếu sắc! Hỡi Æ¡i! Trách nà o những báºc anh hùng hảo hán Trung Nguyên chẳng nghiến răng căm giáºn Kiá»u Phong nà y!
Ãại quân Ä‘i liá»n trong mấy ngà y vỠđến Thượng Kinh.
Trăm quan ở lại giữ kinh thà nh cùng trăm hỠđã được tin, ra táºn ngoà i xa để đón tiếp.
Lá cá» soái cá»§a Kiá»u Phong Ä‘i đến đâu cÅ©ng được trăm há» thắp hương quỳ lạy, hoan hô ca tụng công đức cá»§a Kiá»u Phong vì há» biết rằng nếu ông không dẹp xong cuá»™c biến loạn nà y thì không biết còn bao nhiêu quân sÄ© nước Liêu phải uổng mạng. Nhân dân ở Thượng kinh đại Ä‘a số là gia quyến ngá»± doanh quân, cố nhiên cảm kÃch Æ¡n đức ông vô cùng!
Kiá»u Phong lá»ng buông tay khấu cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t. Trăm há» reo hò vang dá»™i:
- Ãá»™i Æ¡n Nam Viện Ãại Vương đã cứu mạng!
Chỗ thì reo:
- Xin hoà ng thiên bảo há»™ Nam Viện Ãại Vương sống lâu trăm tuổi.
Kiá»u Phong nghe những lá»i chúc tụng cùng thấy trăm há» nước mắt chạy quanh vì cảm Ä‘á»ng thì biết là há» chà thà nh. Ông nghÄ©: "Má»™t ngưá»i ở ngôi cao, nhất cá» nhất động có quan hệ đến há»a phúc cá»§a muôn dân. Khi ta bắn chết Sở Vương, chỉ nhân má»™t lúc sinh cưá»ng muốn cứu nghÄ©a huynh và tá»± cứu mình, không ngá» lại là má»™t việc là m Æ¡n cho bá tÃnh. Than ôi! Lúc ta còn Ở Trung Nguyên cố ý tâm thà nh hảo sá»± cho má»i ngưá»i, mà lại bị bao nhiêu Ä‘iá»u chê trách, trở nên má»™t tên gian ác trong chốn giang hồ. Ta vừa đến Ãại Liêu tá»± nhiên lại thà nh ra cứu tinh cho trăm há». Thế thì biết đâu là thiện là ác, thá»±c khó mà phân biệt được."
Thượng kinh là thá»§ đô cá»§a nước Ãại Liêu. Thá»i bấy giá» Ãại Liêu là nước lá»›n thứ nhất sau nhà Ãại Tống. Nhưng lá»±c lượng nước Liêu còn cưá»ng thịnh hÆ¡n nhà Ãại Tống nhiá»u. Ngưá»i Khất Ãan sinh nhai bằng nghá» súc mục không có chá»— ở nhất định. Những cung Ä‘iện ở thà nh thượng kinh thô bỉ há»§ láºu, so vá»›i Trung Nguyên tháºt khác nhau má»™t trá»i má»™t cá»±c.
Ãại quân vá» thượng kinh, đội quân nà o vá» doanh ấy, những quan tướng thuá»™c quyá»n Nam Viện Ãại Vương được Kiá»u Phong đón và o vương phá»§.
Vương phủ nà y là chỗ ở của Sở Vương.
Sở Vương trước cực kỳ xa xỉ, dinh thự rất là rộng lớn. Trong nhà trần thiết kế cực kỳ xa hoa.
Kiá»u Phong suốt Ä‘á»i yên pháºn nghèo nà n, ông và o vương phá»§ Ä‘i coi các phòng viện má»™t lượt.
Ông không quen những cảnh già u sang phú quý liá»n sai thuá»™c hạ dá»±ng hai nÆ¡i doanh trướng để mình cùng A Tá» má»—i ngưá»i ở má»™t cái. Cách khải cư cá»§a ông giản dị chất phác như xưa.
Ãến ngà y thứ ba, xa giá Gia Luáºt Hồng CÆ¡, Hoà ng thái háºu, Hoà ng háºu, Công chúa vỠđến thượng kinh.
Kiá»u Phong dẫn bách quan ra tiếp giá.
Trong triá»u tấp náºp báºn rá»™n luôn mấy ngà y.
Ãầu tiên là tiệc khánh hạ bình xong cuá»™c đại loạn luáºn công ban thưởng, kế đến việc vá»— vá» gia đình Bắc Viện Khu Máºt Sứ cùng các quan binh đã tá» nạn.
Hoà ng thái thúc tá»± biết mình không còn mặt mÅ©i nà o vỠđến triá»u đình nên tá»± vẫn ngay ở dá»c đưá»ng.
Hồng CÆ¡ là ngưá»i thá»§ tÃn, những quan binh vá» phe đảng phản nghịch Ä‘á»u không bị xét há»i gì cả.
Trong hoà ng cung mở yến tiệc khao thưởng công lao tướng sĩ luôn ba ngà y.
Kiá»u Phong là báºc anh hùng đệ nhất trên chiếu tiệc.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡, Hoà ng thái háºu, Hoà ng háºu, các phi tần cùng công chúa ban thưởng rất nhiá»u.
Các quan văn võ cũng đưa đồ lễ đến tặng, chất như núi.
Yến tiệc khao thưởng xong xuôi, Kiá»u Phong đến Nam Viện phục vu.
Tá»™c trưởng mưá»i mấy bá»™ lạc trong nước Ãại Liêu lục tục kéo đến bái kiến, những bbá»™ lạc đó là : Ô Ngổi bá»™, Bắc Khắc bá»™, Nam Khắc bá»™, Thất Vi bá»™, Mai Cổ Tất bá»™, NgÅ© Quốc bá»™, Ô Cổ Lạc bá»™ rồi còn gì nữa ông không nhá»› hết.
Tiếp theo đến các quan quân trong "đại trướng Bì Thất" cá»§a Hoà ng đế, quan quân thuá»™c sau doanh cá»§a Hoà ng háºu, những quan quân, những đội thị vệ trong Hoà ng Ninh cung, Trưá»ng Ninh cung, VÄ©nh Hưng cung, TÃch Khánh cung, Diêm Xương cung tấp náºp và p là m lá»… bái kiến.
Những thuá»™c quốc cá»§a Ãại Liêu cá»™ng năm mươi chÃn nước là Thổ Cốt Hồn, Ãá»™t Quyết, Ãảng Hạng, Sa Ãà , BA Tư, Ãại Thục, Tân Giá»›i, Hồi Cốt, Thổ Phồn, Cao Xương, Cao Ly, Tây Hạ, Vu Ãiá»n, Ãôn Hoà ng v. v.. Các nước Ä‘á»u cho sứ thần đưa lá»… váºt đến Thượng kinh. Há» biết rằng Kiá»u Phong nắm giữ binh quyá»n nên đưa tặng đồ trân bảo để cầu thân. Kiá»u Phong hà ng ngà y phải tiếp khách hay đón tiếp các bá»™ thuá»™c. Trước mắt ông toà n thị và ng bạc, châu báu, bên tai ông toà n những lá»i ca tụng, nịnh hót. Ông lấy là m phiá»n phức và chán ngán.
HÆ¡n má»™t tháng trá»i, Kiá»u Phong báºn bịu và o việc tiếp khách má»›i hết ngưá»i đến chúc mừng.
Má»™t hôm Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vá»i ông và o triá»u bệ kiến. Nhà vua nói:
- Hiá»n đệ lãnh chức Nam Viện Ãại Vương ngồi trấn giữ Nam Kinh để chá» cÆ¡ há»™i đánh xuống Trung Nguyên. Tuy ca ca không muốn xa rá»i hiá»n đệ. Nhưng vì muốn láºp kì công để lại nghìn thu, váºy hiá»n đệ sá»›m chá»n ngà y thống lÄ©nh ba quân tiến xuống cõi Nam nghe!
Kiá»u Phong nghe Hoà ng thượng sai mình lÄ©nh Nam ChÃnh, trong lòng kinh hãi há»i:
- Nam ChÃnh là việc trá»ng đại, đâu phải chuyện tầm thưá»ng. Kiá»u Phong nà y là má»™t kẻ dÅ©ng phu sợ không đương nổi việc đó.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ cưá»i nói:
- Nước nhà má»›i trải qua cÆ¡n biến loạn cần cho sÄ© tốt nghÄ© ngÆ¡i. Nhà Ãại Tống hiện Thái háºu Ä‘ang cầm quyá»n, trá»ng dụng Tư Mã Quan sá»a sang việc triá»u chÃnh không có chổ nà o sÆ¡ hở. Chúng ta không nên khởi binh Nam chinh lúc nà y. Hiá»n đệ Æ¡i! Hiá»n đệ xuống Nam Kinh rồi nên luôn luôn để tâm đến việc thôn tÃnh Nam triá»u. Bên ta chá» khi nà o Tống triá»u xảy ra cuá»™c ná»™i biến là láºp tức ra quân. HỠở trong thá»i kì ná»™i bá»™ vững và ng mà Liêu quốc ta cá» binh Ä‘i xâm lược sẽ phải tổn nhiá»u lá»±c lượng mà thu lượm được Ãt hiệu quả.
Kiá»u Phong đáp:
- Vâng! Như thế là phải.
Hồng Cơ nói:
- Có Ä‘iá»u ta phải theo dõi việc chÃnh trị Nam triá»u có thá»±c sá»± chỉnh đốn, cùng là trăm há» có má»™t lòng qui phục triá»u đình há» hay không?
Kiá»u Phong nói:
- Thần xin bệ hạ chỉ thị đưá»ng lối cho.
Hồng CÆ¡ cưá»i ha hả nói:
- ÃÆ°á»ng lối xưa nay vẫn thế, cứ việc xuất và ng bạc châu báu cho nhiá»u để mua lòng những kẻ gian tế là m ná»™i công cho mình. Ngưá»i phương Nam thiếu gì kẻ tham tà i, hèn hạ, vô liêm sỉ. Hiá»n đệ ra lệnh cho Nam Viện Khu Máºt Sứ đừng tiếc tiá»n cá»§a, phải vung nhiá»u ra để mua chuá»™c bá»n nà y.
Kiá»u Phong vâng lệnh cáo từ lui ra, trong lòng rất là phiá»n não, vì ông là má»™t hảo hán hiên ngang trước nay chỉ kết giao cùng những báºc anh hùng hà o kiệt. Trên chốn giang hồ, ông từng thấy những vụ hãm hại ngấm ngầm, lén lút hạ độc thá»§, hoặc mưu thần chước quá»· chẳng thiếu thứ gì, dù là việc giết ngưá»i phóng há»a, cÅ©ng chưa từng Ä‘em tiá»n bạc ra thuê ai bao giá». Huống chi ông tuy là ngưá»i nước Liêu nhưng được nuôi dưỡng ở Trung Nguyên từ ngà y còn thÆ¡ ấu cho đến lúc trưởng thà nh. Thế mà Gia Luáºt Hồng CÆ¡ giao phó cho ông việc trừ diệt Tống triá»u, tất nhiên ông rất đổi phiá»n lòng.
Kiá»u Phong nghÄ© thầm: "Ca ca ta phân cho ta là m chức Nam Viện Ãại Vương là ngưá»i rất có thà nh ý, nếu ta từ quan ngay thì không khá»i cô phụ tấm thịnh tình cá»§a ngưá»i và có thể sức mẻ đến nghÄ©a anh em. Âu là ta hãy xuống Nam Kinh nháºn chức trong vòng năm, bảy tháng hay má»™t năm rồi xin cáo là xong. Bấy giá» nếu ca ca ta không chuẩn cho ta từ chức, ta sẽ treo ấn bá» quan rồi chuồn Ä‘i thì ca ca cÅ©ng phải đà nh chịu chứ là m gì được."
Chá»§ ý đã định, Kiá»u Phong thống lãnh thuá»™c hạ Ä‘em cả A Tá» xuống Nam Kinh.
Thá»i bấy giá» Nam Kinh cá»§a nước Ãại Liêu tức là Bắc Kinh ngà y nay, hồi đó còn gá»i là Yên Kinh hay U Ãô (kinh đô Châu U).
Nguyên vá» triá»u nhà Tấn, Trạch KÃnh ÃÆ°á»ng là m Hoà ng đế, nước Liêu hết sức giúp đỡ, Trạch KÃnh ÃÆ°á»ng liá»n cắt mưá»i sáu châu đất Yên Vân để Ä‘á»n đáp.
Mưá»i sáu châu hồi đó là địa hạt: A Châu, Thuáºn Châu, Ãà n Châu, Trác Châu, Dịch Châu, Kế Châu, Bình Châu, Thước Châu, Doãn Châu v. v. và toà n là những khu vá»±c trá»ng yếu vá» phÃa Bắc Ký Châu. Sau khi mưá»i sáu châu nà y được cắt cho nước Liêu rồi, ba triá»u đại Tấn, Tống, Chu đã phải nhiá»u phen chinh phạt, mà thá»§y chung vẫn không lấy lại được.
Ãịa thế mưá»i sáu châu Yên Vân nà y rất thuáºn lợi cho nước Liêu đóng quân. Má»—i lần nước nà y có cuá»™c động binh lại xua quân qua má»™t cánh đồng bát ngát, Ãại Tống không có địa thế hiểm yếu để phòng thá»§. Hai nước Tống, Liêu thưá»ng xảy ra cuá»™c giao binh đến hÆ¡n năm trăm năm mà Tống triá»u chưa được phen nà o thắng tráºn, cố nhiên không phải kếm vá» lá»±c lượng mà tại Liêu quốc ở trên cao đánh xuống kiá»m chế đươc chiến tráºn và chiếm được tiện nghi nhiá»u hÆ¡n.
Kiá»u Phong và o thà nh rồi, thấy Nam kinh phố xá rá»™ng rãi bá tÃnh Nam triá»u qua lại rất đông. Bên tai ông toà n nghe tiếng nói Trung Nguyên, chẳng khác gì mình đã và o Trung Nguyên váºy. Vá» phần phồn hoa đô há»™i, nÆ¡i đây hÆ¡n thượng kinh rất nhiá»u.
Kiá»u Phong cùng A Tá» thấy phố xá phồn thịnh rất lấy là m vui thÃch, hôm sau hai ngưá»i dùng xe nhẹ Ä‘i dong chÆ¡i phố phưá»ng. Thà nh Yên Kinh rá»™ng ba mươi sáu dặm vuông chia là m tám cá»a. Mặt Ãông có cá»a An Ãông và cá»a Nghình Xuân. Mặt Nam có cá»a Khai Dương và Ãan Phụng. Mặt Tây là cá»a Hiá»n Tây và Thanh Tấn. Mặt Bắc là cá»a Thôn đại và cá»§ng Thần. Tên hai cá»a mặt Bắc có ngụ ý thần phục phương Bắc, tuân theo thánh chỉ cá»§a Hoà ng đế Bắc quốc.
Vương phá»§ Nam Viện Ãại Vương ở vá» mé Tây Nam trong ná»™i thà nh. Tieu Phong và A Tá» Ä‘i chÆ¡i được ná»a ngà y thấy chợ búa, phố xá, chùa chiá»n rất là trù máºt, không phải Ä‘i coi má»™t lúc mà hết được.
Kiá»u Phong đã là m Nam Viện Ãại Vương, không phải quản hạt mưá»i sáu châu Yên Vân mà thôi đến cả má»™t giải phá»§ Ãại Ãồng thuá»™c đạo Tây Kinh và phá»§ Ãại Ãịnh thuá»™c đạo Trung Kinh cÅ©ng phải tuân theo lệnh ông. Vì oai quyá»n quá lá»›n, ông không thể ở trong doanh trại lụp xụp được đà nh dá»n và o vương phá»§.
Kiá»u Phong trông coi được mấy ngà y cảm thấy đầu óc tối tăm, không được phóng khoáng như ở chốn giang hồ, nên rất lấy là m khó chịu. Ông thấy Nam Viện Khu Máºt Sứ Gia Luáºtb Mạc Ca rất tinh minh mẫn cán, thà nh thuá»™c vá» chÃnh trị, liá»n giao hết cho y.
Là m quan to kể ra cÅ©ng có chá»— hay là trong vương phá»§ không thiếu gì đồ quý trá»ng cùng dược liệu hiếm có. A Tá» tha hồ mà ăn cao hổ cốt cùng máºt gấu, nà ng dùng như cÆ¡m bữa. Ná»™i thương cá»§a nà ng má»—i ngà y má»™t đỡ. Sang đến mùa đông, nà ng đã Ä‘i lại được và cỠđộng tá»± do. Trước hết nà ng Ä‘i chÆ¡i trong ná»™i thà nh Yên kinh, sau nà ng ra chÆ¡i cả ngoà i thà nh trong phạm vi mưá»i dặm.
Má»™t hôm trá»i vừa tạnh mưa tuyết, A Tá» mặc áo cừu và o Ä‘iện Tuyên Giáo cá»§a Kiá»u Phong nói:
- Tỷ phu ơi! Tiểu Muội ở mãi trong thà nh buồn quá, tỷ phu đưa em đi săn.
Kiá»u Phong ở trong cung Ä‘iện lâu ngà y cÅ©ng phát ngán, nghe A Tá» nói váºy thì cả mừng, liá»n sai thuá»™c hạ sắp ngá»±a Ä‘i săn. Ông không thÃch lối săn Ä‘em nhiá»u ngưá»i Ä‘i để bao vây dã thú mà chỉ dẫn mấy tên tùy tùng để phục dịch cho A Tá». Ông lại e là m kinh động đến dân gian, nên chỉ mặc bá»™ áo da dê như quân sÄ©, rồi Ä‘eo cung dắt tên cưỡi tuấn mã cùng A Tá» ra cá»a Cá»§ng Thần Ä‘i vá» phÃa Bắc.
Ãoà n ngưá»i ra khá»i cá»a Cá»§ng thần hÆ¡n mưá»i dặm, chỉ săn được mấy con thá» nhá».
Kiá»u Phong nói:
- Chúng ta thỠqua mặt Nam coi.
Nói xong bắt ngá»±a rẽ ra ngã Tây rồi quay xuống phÃa Nam. Lại Ä‘i được hai mươi dặm thì gặp được má»™t con hươu sao chạy xéo qua mặt.
A Tá» liá»n nhắc lấy cung cá»§a tên tùy tùng, lắp tên toan bắn. NgỠđâu cánh tay nà ng còn yếu quá không dương cung nổi.
Kiá»u Phong tay trái quà ng sau lưng A Tá» nắm lấy cây cung, tay phải kéo dây cung rồi buông tay ra đánh tách má»™t tiếng, mÅ©i tên vừa bay ra, con hươu sao đã ngã lăn xuống đất. Bá»n tùy tùng hoan hô rầm lên.
Kiá»u Phong buông tay A Tá» tá»§m tỉm cưá»i, bá»—ng thấy mắt nà ng ngấn lệ chạy quanh thì lấy là m kỳ há»i:
- Sao váºy? Cô không muốn ta giúp cô bắn dã thú ư?
A Tá» nghe Kiá»u Phong há»i nước mắt trà n xuống, nà ng nói:
- Tiểu Muá»™i... Tiểu Muá»™i thà nh ngưá»i vô dụng mất rồi, dương cái cung tầm thưá»ng còn không nổi thì là m được cái gì?
Kiá»u Phong an á»§i nà ng:
- Cô đừng nóng nảy, khà lá»±c sẽ dần hồi phục. Nếu sau nà y không khôi phục lại được nguyên khà thì tôi sẽ rèn luyện phép táºp ná»™i công cho, nhất định khà lá»±c sẽ tăng gia.
A Tá» Ä‘ang khóc phá lên cưá»i há»i: "Tá»· phu nói tháºt không? Có nhất quyết rèn tiểu Muá»™i táºp ná»™i công không?
Kiá»u Phong đáp:
- Cô hãy yên lòng! Ta nhất định dạy cho cô.
Ãang lúc nói chuyện, bá»—ng nghe mé Nam có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Kiá»u Phong nhìn ra thì thấy má»™t đại đội nhân mã Ä‘ang rong ruổi trên mặt đất đầy tuyết Ä‘á»ng. Ông nhìn phÃa trước bá»n nà y không thấy cá» hiệu chi hết. Há» toà n là quan binh nước Liêu, chúng Ä‘ang ca hát vang lừng vui nhá»™n. PhÃa sau bá»n quan binh có nhiá»u ngưá»i bị bắt cá»™t và o khấu Ä‘uôi ngá»±a, tá»±a hồ Ä‘i tráºn mạc đắc thắng trở vá».
Kiá»u Phong tá»± há»i:
- Bên ta có đánh nhau vá»›i ai đâu? Váºy chắc đã xảy ra cuá»™c giao phong ở đâu trở vá»?
Ông thấy đội quan lÃnh rẽ ra ngã Ãong rồi Ä‘i và o thà nh Nam Kinh, liá»n quay lại bảo má»™t tên tùy tùng:
- Ngươi lại há»i bá»n kia xem chúng Ä‘i đâu vá»?
Tên tùy tùng đáp:
- Vâng!
Rồi nói tiếp:
- Ãây là bá»n anh em thuá»™c hạ Ä‘i kiếm lương vá». Nói xong gã phóng ngá»±a chạy tá»›i chá»— bá»n quan binh.
Chạy gần đến nơi, gã lớn tiếng nói mấy câu.
Bá»n quan binh nghe Nam Viện Ãại Vương ở đây liá»n hoan hô ầm Ä©, rồi nhất tá» nhảy xuống ngá»±a tay cầm dây cương dắt ngá»±a rảo bước đến trước Kiá»u Phong cúi đầu thi lá»… và hô to:
- Ãại Vương thiên tuế!
Kiá»u Phong giÆ¡ tay lên nói:
- Thôi, các ngươi đứng dáºy Ä‘i! Ông thấy đội quan binh ước chừng dư tám trăm ngưá»i, trên lưng ngá»±a chất đầy vải lụa cùng đồ váºt và số ngưá»i bị bắt cÅ©ng đến dư tám trăm, phần đông là con gái Ãt tuổi và má»™t số trai tráng. Há» Ä‘á»u mặc y phục ngưá»i Tống, ai nấy khóc lóc kêu gà o, vẻ mặt cá»±c kỳ buồn thảm. Gã đội trưởng nói:
- Bữa nay đến phiên đội binh cá»§a tiểu nhân Ä‘i kiếm lương thảo may nhá» phúc lá»›n cá»§a Ãại Vương thu lượm được kết quả mỹ mãn.
Ãoạn gã quay bảo binh sÄ©:
- Các ngươi lá»±a chá»n lấy những cô gái xinh đẹp cùng những đồ và ng bạc quý giá để dâng Ãại Vương xin Ãại Vương thiên tuế thâu dụng.
Các quân sĩ dạ ran.
Chúng đưa hÆ¡n hai chục mỹ nữ đến trước ngá»±a Kiá»u Phong, và gói nhiá»u đồ trang sức và ng bạc, vải vóc và o trong má»™t tấm vải gai. Bá»n quan binh Khất Ãan rất tôn kÃnh những báºc anh hùng. Nếu Kiá»u Phong chịu thu dụng những con gái, lụa là cùng châu báu Ä‘i cướp vỠđược thì chúng lấy là m vinh dá»± lắm.
Ngà y trrước, Kiá»u Phong đến ngoà i Ải Nhạn Môn Quan, chÃnh bắt ông đã thấy bá»n quan binh nhà Ãại Tống hiếp đáp nhân dân Khất Ãan, lần nà y ông lại thấy quân binh Khất Ãan Ä‘i bắt con dân Ãại Tống. Vẻ mặt những nhưá»i bị bắt bữa nay cÅ©ng sầu hổ chẳng khác gì những ngưá»i Khất Ãan bị bắt ngà y ná».
Kiá»u Phong ở nước Liêu Ãt lâu, ông đã biết đại khái vá» chế độ quân binh trong nước. Nước Liêu đã không phát lương thảo cho quân đội mà cÅ©ng không trả tiá»n lương. Những thức nhu dụng cá»§a quan binh Ä‘á»u trông và o các đồ cướp được bên địch. Háng ngà y phái bá»™ đội qua các nước lân bang như Ãại Tống, Tây Hà , Nữ chân, Cao Ly để cướp bắt dân là nh. Công việc nà y há» gá»i là "kiếm lương thảo"mà thá»±c ra là hà nh động cá»§a quân cưá»ng đạo.
Quan binh triá»u Tống cÅ©ng Ä‘i"kiếm lương thảo"bên nước Liêu để báo thù. Vì thế mà nhân dân ở vùng biên giá»›i hai nước cá»±c kì khổ sở, lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›m lo sợ, sá»›m lo hôm, tối lo mai.
Kiá»u Phong trông thấy những hà nh động cá»±c kì tà n nhẫn vô đạo nà y nên không muốn là m quan lâu bá»n. Ông chỉ muốn kéo dà i thá»i gian để vẹn nghÄ©a vá»›i Gia Luáºt Hồng CÆ¡ rồi cáo quan vỠở ẩn. Chá»§ ý đã định như váºy, nên bất luáºn vá»›i những việc cÆ¡ binh trá»ng đại gì trong nước, ông cÅ©ng không phát biểu chá»§ trương chi hết. Bây giá» trước mắt ông xảy ra thảm trạng ông không khá»i Ä‘au thương.
Ông há»i lại đội trưởng:
- Ngươi đi kiếm lương thảo ở đâu v�
Ãá»™i trưởng kÃnh cẩn đáp:
- Bẩm đại vương! Bá»n tiểu nhân di kiếm lương thảo ở ngoà i địa hạt Trai Châu nhà Ãại Tống. Từ khi đại vương vỠđây, thuá»™c hạ không dám lấy lương thảo trông phạm vi Châu quáºn nhà .
Kiá»u Phong nghÄ© thầm:
- Nghe lá»i gã nà y, thì ra trước nay chúng vẫn cướp bóc cá»§a ngưá»i Tống trong Châu quáºn nà y.
Kiá»u Phong quay lại dùng tiếng Hán há»i má»™t thiếu nữ Ä‘iệu đến trước ngá»±a:
- Ngươi ở đâu?
Thiếu nữ quỳ xuống khóc lóc đáp:
- Tiểu nữ ngưá»i ở Trương Gia thôn, xin đại nhân mở lòng nhân đức tha cho tiểu nữ vá» nhà để được Ä‘oà n tụ cùng cha mẹ.
Kiá»u Phong lại ngẩng đầu trông sang bên, thì mấy trăm ngưá»i bị bắt Ä‘á»u quỳ hết má»™t lượt.
Trong đám nà y chỉ có một chà ng thiếu niên vẫn hiên ngang đứng sững.
Trong số mấy trăm ngưá»i vừa trai vừa gái bị bắt Ä‘á»u quỳ má»p dưới đất mà má»™t thiếu niên dám hiên ngang đứng sững tá» rõ thái độ quáºt cưá»ng cá»§a gã.
Kiá»u Phong thấy thiếu niên chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi mặt dà i, cặp mắt loang loáng, tuyệt không có chút gì khiếp sợ, liá»n há»i:
- Chú nhỠkia! Nhà chú ở đâu?
Thiếu niên đáp:
- Tôi có việc cÆ¡ máºt cần được bẩm đại vương.
Kiá»u Phong nói:
- Chú lại đây nói ta nghe!
Gã thiếu niên giơ hai tay bị cột bằng sợi dây thừng rất lớn lên nói:
- Xin đại vương dá»i ra xa bá»n thuá»™c hạ, việc nà y không thể để ngưá»i ngoà i nghe thấy được.
Kiá»u Phong động tÃnh hiếu kỳ, tá»± há»i:
- Thằng nhá» nà y đã biết gì mà bảo là có việc cÆ¡ máºt? Gã ở dưới Nam lên hoặc gã có Ä‘iá»u chi báo cáo quân tình nhà Ãại Tống? Nhưng ông lại nghÄ© rằng: "Gã đã là ngưá»i Ãại Tống mà đến báo cáo việc cÆ¡ máºt trong nước cùng ngưá»i Khất Ãan thì cÅ©ng chỉ là má»™t tên Hán gian hèn hạ, đáng khinh. Dù sao gã đã bảo có việc cÆ¡ máºt trá»ng đại, âu là ta cÅ©ng thá» nghe coi cÅ©ng chẳng há» chi."
NghÄ© váºy Kiá»u Phong tung ngá»±a chạy ra xa mưá»i mấy trượng vẫy tay bảo:
- Chú theo ta lại đây!
Thiếu niên chạy lại giơ hai tay lên nói:
- Xin đại vương hãy cắt dây trói cho tôi đã, tôi sẽ lấy má»™t váºt trong bá»c để trình đại vương.
Kiá»u Phong rút đơn Ä‘ao ở sau lưng ra.
Soạt má»™t tiếng, lưỡi dao bổ xuống, đưá»ng Ä‘ao trông như để bổ dá»c gã thiếu niên, nhưng rất đúng vị trà lưỡi dao chỉ chặt đứt dây trói mà không động chạm gì đến tay gã.
Thiếu niên giá»±t mình chú ý nhìn Kiá»u Phong hồi lâu.
Kiá»u Phong tá»§m tỉm cưá»i tra Ä‘ao và o vá» rồi há»i:
- Nà o! Chú có gì đâu đưa ta coi.
Thiếu niên thò tay và o bá»c móc ra má»™t váºt cầm trong tay nói:
- Ãại vương coi đây sẽ rõ.
Nói xong chạy lại trước ngá»±a Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong vừa giÆ¡ tay ra đón lấy vùa để mắt trông thì thấy đồ váºt cầm trong tay thiếu niên cá»±a quáºy, ông rất lấy là m lạ bảo:
- Chú ruỗi bà n tay ra cho ta coi.
Rồi không đón lấy nữa.
Thiếu niên biết âm mưu mình đã bại lộ, sắc mặt tái mét.
Ãá»™t nhiên gã cầm váºt trong tay liệng và o mặt Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong vung roi ngá»±a lên hất váºt đó xuống đất.
Ông chú ý nhìn thì té ra là má»™t con rắn nhá» xÃu Ä‘an sì.
Ông nhÃu cặp lông mà y rồi không để ý gì đến nữa, chỉ nghÄ© thầm:
- Thằng nhá» nà y tinh nghịch tháºt. Dám bắt rắn Ä‘em cho mình chÆ¡i chắc?
Ông lại để ý nhìn con rắn rớt xuống đất, nó lầp tức nhảy lên há miệng cắn và o đùi ông.
Kiá»u Phong không ngỠđến con rắn nhá» xÃu nà y lại tung bay lên được, bất giác giáºt mình đánh thót má»™t cái, rút chân vá».
Con rắn cắn hụt ông, liá»n đớp ngay và o chân trước con ngá»±a ông Ä‘ang cưỡi.
Ngá»±a bị rắn cắn mình má»m nhÅ©n ra, ngã váºt xuống đất.
Kiá»u Phong Ä‘ang ngồi trên ngá»±a nhảy xuống kịp.
Ông thấy con ngựa không hà lên được một tiếng chỉ giãy giụa mấy cái rồi chết ngoẻo.
Thiếu niên xông và o phÃa trước nhặt lấy con rắn nhá» trên mình ngá»±a ra rồi liệng và o ngưá»i Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong thấy con rắn nhá» nà y ná»c độc ghê gá»›m.
Còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, nó đã lè lưỡi lắc lư cái đầu nhảy và o mình, ông không dám chần chừ, váºn ná»™i kình và o roi ngá»±a quất mạnh má»™t cái hất ra xa.
Con rắn bị roi quất mà nó vẫn chưa chết, nó tung bay ra xa ngòi mấy một trượng rơi xuống đống tuyết, quằn quặi một chút rồi quay đi mất hút.
Kiá»u Phong tuy đã trải qua nhiá»u phen nguy hiểm bất ngá», thế mà nghÄ© đến lần nà y ông không khá»i á»›n da gà .
Trâu ngá»±a là những súc váºt to lá»›n, khi mắc bệnh ngưá»i ta phải dùng liá»u thuốc hà ng ná»a cân hay má»™t cân trở lên má»›i thấu bệnh, chứ không phải chỉ mấy đồng cân hay mấy lạng là đủ như trị bệnh cho ngưá»i.
Cứ suy đó mà ra thì đủ biết rằng muốn dùng chất độc để đánh chết trâu ngá»±a, số lượng cÅ©ng phải nhiá»u hÆ¡n má»›i có công hiệu.
Con rắn nhá» xÃu nà y chỉ đớp má»™t cái mà là m chết được ngá»±a, thì ná»c độc cá»§a nó mãnh liệt biết đến đâu mà kể?
Gã thiếu niên đã cầm rắn trong tay được để liệng và o Kiá»u Phong thì cÅ©ng phải là má»™t nhân váºt rất lợi hại vá» cách dùng độc, trị độc.
Kiá»u Phong từng là m Bang chá Cái Bang.
Những bạn bè trong Bang trị độc kể có đến hà ng ngà n hà ngvạn.
Chức Tư Không cÅ©ng là má»™t tay giá»i vá» nghá» nà y, nhưng chưa có gì đáng gá»i là kỳ lạ.
Ãến con rắn Ä‘en sì nhá» xÃu nà y má»›i tháºt là hạn hữu.
Những nhà trị rắn độc ở Cái Bang Ä‘á»u là những ngưá»i đứng tuổi hoặc ngưá»i già , trải qua bao lâu năm kinh nghiệm má»›i là nh nghá».
Gã thiếu niên nà y má»›i mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi mà đã có má»™t bản lãnh tinh vi đến thếthì tháºt là trên Ä‘á»i nà y hiếm có.
Kiá»u Phong nghÄ© lại bấy nhiêu Ä‘iá»u rồi lẩm bẩm: "Nếu mình không có tâm linh mau lẹ, lại đưa tay ra đón lấy thì uổng mạng rồi còn gì? ."
Quan binh Khất Ãan thấy con ngá»±a cá»§a Kiá»u Ãại Vương ngã ra chết, tá»›i tấp chạy lại.
Kiá»u Phong xua tay nói:
- Các ngươi đừng lại đây!
Quan binh nghe ông ra lệnh Ä‘á»u dừng bưóc.
Kiá»u Phong nhìn xuống con ngá»±a bạch nằm chết trong đống tuyết bây giá» toà n thân biến ra sắc Ä‘en, chẳng khác gì má»™t con hắc mã thì trong lòng kinh hãi vô cùng.
Ông lẩm nhẩm gáºt đầu, nói:
- Giá»i lắm! Giá»i lắm! Tên chú là gì? Cá»› sao lại đến nhằm ta hạ độc thá»§?
Thiếu niên mÃm chặt môi không trả lá»i.
Kiá»u Phong nói:
- Ngươi cứ nói đi ta sẽ tha mạng cho?
Thiếu niên nói:
- Ta đến báo thù cho cha mẹ ta không xong, còn nói gì được?
Kiá»u Phong há»i:
- Cha mẹ chú là ai? Chẳng lẽ ta giết chết cha mẹ chú ư?
Thiếu niên tiến lên hai bước, giÆ¡ tay trá» và o mặt Kiá»u Phong vẻ mặt cá»±c kỳ căm phẫn nói:
- Kiá»u Phong kia! Mi đã giết hại bá phụ lại giết luôn cả gia gia cùng má má ta. Ta căm háºn không ăn tươi nuốt sống mi được và xé xác mi ra là m muôn mảnh.
Kiá»u Phong nghe gã nói đến tên cá»§a mình là Kiá»u Phong lại biểu mình giết hại bá phụ cùng song thân gã tì biết ngay chắc là ngà y trước mình đã gây thù oán ở Trung Nguyên.
Ông há»i:
- Bá phụ và song thân chú là ai?
Thiếu niên đáp:
- Ta không muốn sống nữa nên ta bảo cho ngươi biết là m trai há» Du ở Tụ Hiá»n Trang chúng ta không phải là phưá»ng tham sanh úy tá».
Kiá»u Phong nghe nói đến há» Du ở Tụ Hiá»n Trang liá»n nói:
- Ủa! Ngươi là con cháu song hùng há» Du. Váºy hiá»n tôn là Du Câu hay Du Nhị Gia rồi.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
- Ngà y đó ta ở Quà trang bị quần hùng Trung Nguyen vây đánh và bức bách ta phải ứng chiến. Ãó là việc bất đắc dÄ©, lệnh tôn cùng lệnh bá phá»§ Ä‘á»u tá»± vẫn chết đấy chứ!
Tới đây ông lắc đầu nói tiếp:
- Hỡi ôi! Dù ngưá»i tá»± vẫn hay ngưá»i bị giết cÅ©ng chẳng khác gì nhau, vì ngà y đó ta cướp mất binh khà cá»§a bá phụ cùng gia gia chú đến ná»—i các ngưá»i phải tá»± vẫn. Chú em Æ¡i! Tên chú là gì?
Thiếu niên đứng phưỡn ngực ra đáp:
- Ta là Du Thản Chi. Ta không cần ngươi hạ sát, ta há»c lối bá phụ cùng gia gia ta.
Nói xong gã thò tay và o ống bÃt tất rút ra má»™t lưỡi Ä‘oản Ä‘ao rồi cầm Ä‘ao đâm ngá»±c.
Kiá»u Phong vá»™i lấy roi ngá»±a vung ra quấn lấy lưỡi Ä‘oản Ä‘ao kéo vá».
Du Thản Chi cả giáºn nói:
- Ta muốn tá»± vẫn, ngươi cÅ©ng không cho ư? Quân Liêu tá»™i ác ngáºp đầu kia! Mi tháºt lòng lang dạ thú!
Lúc nà y A TỠđã tung ngá»±a đến bên Kiá»u Phong quát lên:
- Thằng quá»· con chưa ráo máu đầu kia! sao dám mở miệng mắng ngưá»i? Mi muốn chết phải không? Ha! Ha! Muốn chết cÅ©ng không dá»… đâu!
Du Thản Chi Ãá»™t nhiên thấy má»™t vị tiểu cô nương kiá»u diá»…m, gã đứng ngây ngưá»i ra mà nhìn không nói nên lá»i.
A TỠnói:
- Tá»· phu Æ¡i! Thằng lá»i nà y hiểm độc gá»›m lắm. Gã toan dùng rắn độc để hại tá»· phu. Bây giá» tiểu Muá»™i cÅ©ng dùng rắn độc để cắn cho y biết mùi.
Nà ng là môn đệ phái Tinh Tú, vỠmôn tà độc thì hiện nay không đâu bằng phái nà y.
Kiá»u Phong quay lại bảo tên đội trưởng:
- Bữa nay Ä‘i kiếm lương được những thứ gì cá»§a ngưá»i Tống ta cho các ngươi tát, nghe chưa!
Ãá»i trưởng mừng quá đáp:
- Ãại Vương có lòng thương thuá»™c hạ xin Ä‘a tạ.
Kiá»u Phong nói:
- Những quân binh bắt được ngưá»i Tống Ä‘em vá» cho ta thì sẽ vá» Vương phá»§ để lãnh thưởng.
Bá»n quan binh mừng rỡ vô cùng đồng thanh nói:
- Bá»n tiểu nhân xin thà nh tâm dâng Ãại Vương hết đâu dám mong lãnh thưởng.
Kiá»u Phong nói:
- Các ngươi để những kẻ bị bắt lại đây rồi đưa nhau vá» thà nh trước Ä‘i, và nhá»› đến lãnh... thưởng. Ãám quân binh cúi đầu tạ Æ¡n.
Gã đội trưởng nói:
- Bữa nay không được nhiá»u dã thú, Ãại Vương bắt lấy đám Tống chư (1) nà y là m "bia thịt." Trước kia Sở Vương ưa món đó lắm. Có Ä‘iá»u đáng tiếc là món hôm nay bá»n tiểu nhân bắt được phần nhiá»u đà n bà . Lần sau sẽ bắt những hạng trai tráng nhiá»u hÆ¡n vỠđể Ãại Vương dùng là m bia thịt. Tống chư là lợn Tống. Tiếng nói để tỠý khinh bỉ cÅ©ng như Liêu cẩu (chó Liêu).
Nói xong thi lá»…, kéo quân vá».
Câu chúng vừa nói: "Bắt đám lợn Tống là m bia thịt" vừa lá»t tai Kiá»u Phong, khiến ông rùng mình. Tước mắt ông hiện ra cảnh tượng thê thảm. Sở Vương ngà y trước từng bắt ngưá»i Tống là m"bia thịt"khá»§ng khiếp vô nhân đạo biết chừng nà o!
Háng trăm ngưá»i Tống chẳng khác gì loà i dã thú hoặc ngồi trên đống tuyết kêu gà o hoặc chạy trốn. Những báºc quý nhân Khất Ãan cưá»i ha hả dương cung lắp tên để bắn chết chÆ¡i. Còn ngưá»i nà o chạy được xa rồi thì ngưá»i Khất Ä‘an reo hò Ä‘uổi theo tá»±a như cuá»™c săn Ä‘uổi chồn thá» váºy. Rút cuá»™c Ä‘á»u bị bắn chết hết. Các trò bắn ngưá»i nà y há» gá»i là bia thịt. Cảnh tượng thảm khốc nà y không chỉ má»™t lần mà thôi, ngưá»i Khất Ä‘an coi những vụ đó là thưá»ng, há» bà n tán đến luôn, tá»±a hồ câu chuyện bình thưá»ng không có chi lạ.
Kiá»u Phong đưa mắt nhìn những ngưá»i bị bắt thì thấy sắc mặt cá»§a ngưá»i nà o cÅ©ng tái mét, run cầm cáºp trước ngá»n gió heo lạnh buốt.
Trong bá»n dân miá»n biên giá»›i nà y có nhiá»u ngưá»i hiểu tiếng Khất Ãan từng nghe đến chuyện bia thịt lại cà ng khá»§ng khiếp.
Kiá»u Phong thở dà i sưá»n sượt, ngó vá» phÃa nam rừng núi trùng Ä‘iệp, bá»—ng nhá»› lại: "Nếu không có ngưá»i phát giác ra thân thế mình thì đến ngà y nay ta vẫn tưởng mình là ngưá»i nhà Ãại Tống. Ta vá»›i bá»n ngưá»i đó cùng nói má»™t thứ tiếng cùng ăn má»™t thứ cÆ¡m, có khác chá»— nà o đâu? Là m sao đã là ngưá»i cả lại còn phân chia là m ngưá»i Khất Ãan, ngưá»i Ãại Tống, rồi ngưá»i Nữ Chân, ngưá»i Cao Ly... Bá»n ngưá»i bên nà y sang bá» cõi nước kia để kiếm lương rồi bá»n ngưá»i kia lại qua đất bên nà y để giết ngưá»i đốt nhà ? Ngưá»i nà y mắng ngưá»i kia là "Liêu cẩu" ngưá»i kia lại mắng ngưá»i nà y là "Tống chư."
Trong má»™t lúc không biết bao nhiêu là sóng tư tưởng cuồn cuá»™n trà n ngáºp đầu óc ông.
A Tá» vẫn nhìn chằm chặp và o Du Thản Chi Ä‘ang tÃnh toán xem hà nh hạ gã cách nà o đừng để gã chết ngay tức khắc. Nà ng lẩm bẩm:
- Mấy bữa nay mình Ä‘ang buồn đây. Tuy bắt được tên nà y vá» nháao bằng bắt được con hươu con hoẳng chÆ¡i cho thÃch?
Rồi nà ng reo thầm:
- À phải rồi! Ta hãy Ä‘em thá» uy lá»±c chiếc BÃch Ngá»c VưởngÃinh xem thế nà o cÅ©ng hay! Trước hết ta bắt mấy con rắn độc cho cắn tay phải gã chá» cho chất độc chạy và o trái tim rồi hãy chém tay gã Ä‘i. Ãoạn lại cho rắn cắn tay trái và cÅ©ng là m theo cách đó có thể tiêu khiển cho mình được bốn năm ngà y.
Kiá»u Phong thấy lÅ© quan binh nước Liêu Ä‘i xa rồi không còn ai nữa liá»n bảo đám nạn nhân:
- Hôm nay ta tha các ngưá»i vá», váºy các ngươi chạy ngay Ä‘i!
Bá»n ngưá»i bị bắt vẫn tưởng Kiá»u Phong tha cho há» chạy Ä‘i rồi lại bắn bia thịt như những lần trước, thà nh ra há» vẫn thất vá»ng ngồi yên.
Kiá»u Phong lại giục:
- Các ngươi vá» rồi nên rá»i xa biên giá»›i để khá»i bị chúng Ä‘i cà n quét vá». Ta có cứu các ngươi cÅ©ng chỉ đươc má»™t lần mà thôi, chứ không được lần thứ hai đâu.
Bây giá» bá»n nạn nhân má»›i tin là Kiá»u Phong nói tháºt reo hò mừng rỡ quỳ má»p cả xuống Ä‘áºp đầu lạy, đồng thanh nói:
- Æ n đức Ãại Vương Æ¡n nặng tà y non. Bá»n tiểu nhân trở vá» nhà sẽ cầu trá»i khấn pháºt cho Ãại Vương được sống lâu hưởng phúc.
Nên biết rằng bá»n dân Tống bị ngưá»i Liêu cà n quét bắt vá» rồi trừ khi là nhà đại phú có và ng bạc Ä‘em đến chuá»™c vá» thì không kể còn ngoà i ra bị chết trên đất Liêu, thảm cảnh xương trắng quê ngưá»i đã diá»…n ra nhiá»u lần.
Luôn mấy năm Tống cùng Liêu đánh nhau liên miên nên ngưá»i già u có Ä‘á»u di cư và o ná»™i địa cả rồi. Bá»n dân bị bắt nà y Ä‘á»u là hạng cùng khổ, là m gì có tiá»n bạc lụa là để Ä‘em chuá»™c. Há» biết rằng thân pháºn há» không bằng trâu ngá»±a, nay được Kiá»u Phong buông tha cho há» trở vá» vá»›i gia đình thì ná»—i vui mừng biết lấy chi cân?
Kiá»u Phong nhìn thấy bá»n nạn nhân vui mừng dắt giúm nhau Ä‘i vá» phÃa nam, nghÄ© thầm:
- Ngưá»i Khất Ãan mình bắt há» vỠđây, rồi lại tha há» khiến bá»n há» phải nhá»c nhằn khiếp sợ má»™t phen thì là m gì còn có Æ¡n đức vá»›i ai.
Ông thấy bá»n nạn nhân kéo nhau Ä‘i má»—i lúc má»™t xa, chỉ còn mình gã Du Thản Chi vẫn phưỡn ngá»±c đứng đó liá»n há»i:
- Sao chú không chạy đi? Bây giỠchú vỠTrung Nguyên đã có lộ phà chưa?
Nói xong ông thò tay và o bá»c toan lấy tiá»n bạc cho gã nhưng bên mình lại không Ä‘em theo đồng tiá»n nà o. Lúc móc túi định lấy tiá»n tiện tay ông móc cái gói nhá» bằng giấy dầu ra, ông bá»—ng chua xót trong lòng thấy gói giấy dầu nà y bá»c cuốn Dịch Cân Kinh bằng tiếng Phạn.
Nguyên ngà y trước A Châu và o chùa Thiếu Lâm lấy cắp được pho sách nà y, nà ng bắt buá»™c ông phải nháºn lấy cất Ä‘i. Nay ngưá»i mất mà kinh còn, trách nà o trông thấy di váºt ông chẳng Ä‘au thương?
Kiá»u Phong lại cất gói nhá» và o bá»c buồn rầu nói:
- Bữa nay ta Ä‘i săn không mang tiá»n theo. Nếu chú không có tiá»n xà i Ä‘i theo ta vá» thà nh mà lấy.
Cặp mắt Du Thản Chi giáºn như muốn tóe lá»a, lá»›n tiếng quát:
- Gã há» Kiá»u kia! Mi muốn giết thì giết, muốn mổ thì mổ, hà tất còn dùng ngụy kế để trêu cợt và là m nhục ta. Há» Du nà y nghèo khổ chết thôi, chứ không thèm nháºn má»™t đồng má»™t chữ cá»§a mi.
Kiá»u Phong cho gã nói thế là phải. Mình là kẻ thù giết cha gã mối thù không đội trá»i chung, dù nói lắm cÅ©ng vô Ãch, liá»n bảo:
- Ta không giết chú. Chú muốn báo thù thì lúc nà o muốn đến tìm ta cũng được.
A TỠvội nói:
- Tá»· phu Æ¡i! Không thể tha gã được! Thằng lõi nà y độc ác lắm, gã có báo thù cÅ©ng không dùng võ công đà ng hoà ng, mà chỉ dùng thuốc độc hoặc rắn độc. Vô luáºn là thá»§ Ä‘oạn hèn mạt nà o gã cÅ©ng dám là m, khiến cho mình biết đâu mà đỠphòng. Ãã nhổ cá» phải nhổ táºn gốc má»›i khá»i lo vá» sau.
Kiá»u Phong lắc đầu nói:
- Bước đưá»ng giang hồ chá»— nà o cÅ©ng đầy gai chông nguy hiểm, mình Ä‘á»u bước qua cả rồi. Xem chừng gã thiếu niên nà y không hạ nổi ta đâu. Ngà y trước vì ta nói khÃch mà bá phụ cùng thân phụ gã tá»± vẫn chết! Ãó cÅ©ng là chuyện vô tình. nhưng món nợ máu đó ta hãy còn chịu đó chưa trả, có lý nà o lại giết cả con cháu há» Du nữa.
Du Thản Chi nghe Kiá»u Phong muốn tha mình mà vị tiểu cô nương cứ khuyên y giết mình. Tuy chà ng cÅ©ng muốn Ä‘i luôn để khá»i sợ Kiá»u Phong biến đổi lòng dạ. Nhưng mình chạy Ä‘i ngay thì là m hại đến uy danh cá»§a phụ thân mình. Gã miá»…n cưỡng tá» vẻ gan dạ lạnh lùng đứng nhìn hai ngưá»i.
Kiá»u Phong nói:
- A Tá»! Chúng ta vá» thôi. Bữa nay chả còn gì mà săn bắn nữa.
A TỠbĩu môi nói:
- Tiểu Muội đã nghĩ cách an bà i gã kia đâu và o đấy rồi mà tỷ phu cứ đòi tha gã. Thế rồi tiểu Muội vỠthà nh lấy gì mà chơi?
Nói váºy thì nói chứ nà ng không dám trái ý Kiá»u Phong, bắt ngá»±a quay đầu cùng Kiá»u Phong dong cương vá» thà nh.
Ãi được mấy trượng, nà ng còn quay đầu lại bảo:
- Thằng lá»i kia! Mi vá» luyện lấy sáu chục năm võ công nữa rồi hãy tìm đến tá»· phu ta để báo thù!
Nói xong nà ng mỉm cưá»i, gia roi cho ngá»±a chạy nhanh.
Du Thản Chi thấy bá»n Kiá»u Phong Ä‘i vá» phÃa tây thá»§y chung vẫn không quay đầu lại má»›i biết là mình đã thoát chết. Gã lẩm bẩm má»™t mình: "Tên gian tặc nà y, sao lại không giết ta? Chắc y coi ta chẳng và o đâu, không thèm giết ta cho bẩn tay. Nay y đã là m chức đại vương chi chi đó ở nước Liêu. Từ đây vá» sau việc báo thù cá»§a ta khó lắm rồi. Nhưng rồi cÅ©ng có ngà y ta phải tìm đến chá»— y."
Gã cắm đầu vừa Ä‘i trên đất đầy tuyết phá»§ vừa tìm con rắn Ä‘en nhá» xÃu để bắt nó Ä‘em vá». Gã Ä‘ang tìm kiếm bá»—ng thấy trên bụi cá» mé tả má»™t gói nhá» bá»c giấy dầu chÃnh là cá»§a Kiá»u Phong vừa đánh rá»›t.
Gã liá»n nhặt lên mở ra xem, thì ra là má»™t cuốn sách. Gã giở luôn mấy trang, nhưng trang nà o cÅ©ng chỉ thấy chi chÃt những chữ ngoằn ngoèo hoặc khuyên hoặc Ä‘iểm. Gã chẳng hiểu gì hết.
Nguyên Kiá»u Phong nhìn thấy váºt lại nhá»› đến ngưá»i. Lúc ông đút"Dịch cân Kinh"và o bá»c, lòng dạ thẩn thá», không bá» kinh và o trong túi lại bá» ra ngoà i, rồi lúc ngá»±a chạy xốc nên giấy dầu rá»›t xuống bụi cá», mà ông không hay biết, nênDu Thản Chi bắt được.
Gã xem từ đầu đến cuối, mù mịt chẳng hiểu má»™t chữ nà o thì nghÄ© thầm: "Ãây chắc là chữ Khất Ãan, cuốn sách nà y hẳn là váºt rất hữu dụng cá»§a tên gian tặc. Ta không trả lại y, để y khổ sở cho bá» ghét!"
Du Thản Chi nghÄ© mình lấy được cuốn sách cá»§a Kiá»u Phong tất là m khó cho ông, gã cảm thấy có Ä‘iá»u khoan khoái trong lòng vì gã cho là thế cÅ©ng gỡ gạc được tà chút trong việc báo thù cha gã.
Cố nhiên, mối thâm thù giết cha mẹ, sâu tấy biển cả, không phải vì cái việc cá»n con đó mà Kiá»u tan, nhưng nó là m phiá»n cho kẻ thù phải rầy rà bá»±c bá»™i, cÅ©ng là hay rồi.
Gã gói cuốn sách lại trong tá» giấy dầu, cất kỹ và o trong túi áo lót mình rồi trông vá» phÃa nam mà đi.
Từ ngà y còn nhá», Du Thản Chi đã theo phụ thân há»c võ, nhưng tư chất kém cá»i lại thân thể gà y yếu nên sức lá»±c cánh tay không sao mạnh lên được.
Bá phụ cùng phụ thân gã Ä‘á»u nổi tiếng anh hùng trong giá»›i võ lâm ở Trung Nguyên, mà gã há»c võ ba năm chưa ăn thua gì, tháºt không xứng đáng là con cái nhà danh gia.
Du Thản Chi há»c võ cho đến ngà y mưá»i hai tuổi, phụ thân gã là Du Câu phát ngán, bà n cùng bá phụ gã:
- Không ngá» nhà há» Du ta lại sanh ra con mẻ má»t chẳng bõ để ngưá»i ta cưá»i cho thúi óc. HÆ¡n nữa khi ngưá»i ngoà i nghe tiếng là con cháu Du Tị Song Hùng ở Tụ Hiá»n Trang, thì lúc ra tay há» sẽ dùng hết sức và chỉ má»™t chiêu là y tất uổng mạng. Âu là mình cho y há»c nghá» văn để bảo toà n lấy mạng sống hay hÆ¡n.
Thế là từ năm mưá»i hai tuổi, Du Thản Chi thôi không há»c võ nữa theo thầy đồ Ä‘á»c sách. Song gã Ä‘á»c sách cÅ©ng lại chểnh mảng vì gã còn để tâm nghÄ© đến chuyện đâu đâu, Thảnsá»± há»c hà nh luôn luôn bị gián Ä‘oạn.
Má»™t hôm sư phụ nhắc lại cho Du Thản Chi câu nói cá»§a Ãức Khổng Tá»:
- Việc há»c có siêng năng và nhuyên cần thì má»›i tìm thấy sá»± hứng thú.
Gã nói:
- Ngà i nói như váºy;nhưng đệ tá» chưa hiểu là nói vá» môn gì. Gia gia dạy đệ tá» táºp quyá»n, đệ tá» rất siêng năng và chuyên cần mà tuyệt chẳng thấy hứng thú chi hết.
Sư phụ gã tức mình nói:
- Ãức Khổng Tá» nói đó là má»™t há»c thuyết cá»§a thánh hiá»n để dá»±ng nghiệp lá»›n trên Ä‘á»i, chứ ngà i nói đến cái nghỠđánh quyá»n múa thương là m gì?
Du Thản Chi liá»n nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Sư phụ bảo bá phụ cùng gia gia đệ tỠđánh qu yá»n múa thương là chẳng ra gì. Ãệ tá» phải Ä‘em chuyện nà y tố vá»›i gia gia.
Ãại khái là gã chá»c tức để thầy đồ tức mình phải bá» Ä‘i.
Du Câu đã đánh y không biết bao nhiêu lần, song con ngưá»i như gã cà ng đánh cà ng quáºt cưá»ng bướng bỉnh.
Du Câu thấy con hư cứng đầu khó dạy cũng chẳng biết là m thế nà o được, chỉ thở dà i rồi bỠmặc gã muốn là m gì thì là m không nói đến nữa.
Vì thế nên Du Thản Chi đã mưá»i bảy tuổi lại con nhà danh giá mà vẫn văn dốt võ nát;chỉ Ä‘i theo má»™t ngưá»i khách trong nhà đi há»c nghá» bắt rắn, suốt ngà y chạy lăng xăng trên núi hay dưới đồng.
Từ khi bá phụ cùng phụ thân gã tá»± vẫn chết, rồi mẫu thân cÅ©ng Ä‘áºt đầu và o cá»™t tá» tiết theo cha, thì gã lênh đênh cÆ¡ khổ, du đảng khắp nÆ¡i. Trong tâm gã chỉ muốn Ä‘i tìm Kiá»u Phong để báo thù.
Hôn xảy ra cuá»™c đại chiến ở Tụ Hiá»n Trang, gã nấp ở sau nhà để xem đánh nhau nên gã đã nhá»› rõ mặt ông.
Gã nghe nói ông là mgưá»i Khất Ãan, thế là cứ ngây ngô Ä‘i vá» hướng Bắc. Tuy gã chá»§ tâm Ä‘i báo thù mà rút cục trong bụng chẳng biết là m thế nà o để báo thù.
Má»™t hôm gã Ä‘ang chạy lăng băng ở miá»n biên giá»›i rồi gặp bá»n kỵ binh Khất Ãan đến bắt Ä‘i và tá»± nhiên gặp Kiá»u Phong. Âu đó cÅ©ng là má»™t chuyện khuôn thiên lừa lá»c, không hẹn mà nên.
Gã được Kiá»u Phong tha rồi, vừa Ä‘i vừa nghÄ© bụng: Hiện bây giá» mình chạy xa được chừng nà o hay chừng nấy để khá»i bị quân Khất Ãan bắt trở lại. Rồi mình sẽ Ä‘i bắt rắn độc tìm cách lẻn và o giưá»ng Kiá»u Phong, bá» rắn và o chăn má»n để nó cắn chết kẻ thù. Còn vị tiểu cô nương kia! Trá»i Æ¡i! Sao mà ngưá»i nà ng đẹp thế!
Gã nhá»› đến hình dung A Tá», bất giác luồng nhiệt huyết nổi lên bừng bừng.
Từ nhỠđến giá», năm nay gã mưá»i bảy tuổi và đây là lần đầu tiên trong tâm gã nảy ra cảm giác quá»· quái nà y...
Gã nhá»› đến bá»™ mặt xanh lướt nhưng thanh nhã mÄ© miá»u cá»§a cô bé kia, trong lòng gã lại cảm thấy vui sướng vô cùng!
Du Thản Chi cắm đầu Ä‘i mau. Má»™t loáng gã đã qua mặt bá»n nạn nhân. Vì gã ở dưới nam nên không quen biết ai trong bá»n nà y. Có ngưá»i kêu gã kết bạn đồng hà nh nhưng gã cÅ©ng mặc, chỉ lá»§i thá»§i Ä‘i má»™t mình.
Du Thản Chi Ä‘i được mưá»i mấy dặm đưá»ng thì bụng đói như cà o, nhìn đông ngó tây để kiếm xem có thứ gì ăn được không. Nhưng ở giữa cánh đồng bát ngát ngoà i cá» khô cùng tuyết trắng, chẳng có thứ gì nữa.
Gã lẩm bẩm: "Giả tá»· mình là con trâu hay con dê có lẽ lại thú hÆ¡n" vì nó gặm cá» uống tuyết cÅ©ng khoan khoái rồi. Hừ! Nhưng nếu mình là m con dê nhiá»u ngưá»i ta giêt gia gia, má má là hai con dê già để ăn thịt thì mình có báo thù không? Nhưng báo thù bằng cách nà o? Mình lấy sừng húc kẻ đã giết cha mình ư? CÅ©ng vô lý, ngưá»i ta nuôi trâu nuôi dê là để ăn thịt, là m sao mình lại tÃnh đến chuyện báo thù vá»›i chẳng báo thù?
Du Thản Chi vừa nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn, bá»—ng lại nghe thấy tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Ba tên kỵ binh Khất Ãan Ä‘ang ruổi ngá»±a trên đất đầy tuyết phá»§ rầm ráºp Ä‘i đến, chúng vừa thấy gã thì reo hò mừng rỡ.
Má»™t tên quân Khất Ãan vung cái thòng lá»ng ra chụp và o cổ gã rồi giáºt mạnh má»™t cái.
Du Thản Chi thấy nghẹt cổ khó thở, vội giơ tay lên đằng ra.
Không ngá» tên quân Khất Ãan huýt lên má»™t tiếng còi rồi giá»±t cương cho ngá»±a chạy nhanh.
Du Thản Chi chân đứng không vững, té lăn xuống đất rồi bị tên quân Khất Ãan kéo tuá»™t Ä‘i.
Du Thản Chi kêu lên được mấy tiếng tháºt to, nhưng rồi cổ há»ng bị rÃt chặt lại, không kêu được nữa.
Tên quân Khất Ãan sợ cứ kéo như váºy sẽ là m chết Du Thản Chi liá»n dừng ngá»±a lại.
Du Thản Chi lóp ngóp bò dáºy, vừa ná»›i dây thòng lá»ng ra má»™t chút thì tên quân Khất Ãan lại giáºt mạnh má»™t cái khiến cho gã lảo đảo chúi vá» phÃa đằng trước hai bước suýt ngã váºt xuống.
Ba tên quân Khất Ãan thấy váºy lại cưá»i ồ. Rồi má»™t tên lá»›n tiếng nói bi bô vá»›i Du Thản Chi mấy câu, nhưng gã không hiểu tiếng Khất Ãan chỉ lắc đầu quà y quạy.
Tên quân Khất Ãan lại quất ngá»±a chạy, lần nà y ngá»±a chạy nhanh hÆ¡n trước.
Du Thản Chi sợ nghẹt cổ há»ng không thở được phải hấp tấp chạy theo.
Ba tên kỵ binh Khất Ãan trông vá» hướng tây mà đi. Tuy chúng không cho ngá»±a phóng nước đại, nhưng so vá»›i ngưá»i Ä‘i chân cÅ©ng nhanh hÆ¡n nhiá»u.
Du Thản Chi muốn giữ cho khá»i té nhà o cứ phải chạy gần. Gã thấy ba tên kỵ binh nhắm vá» phÃa Kiá»u Phong cho ngá»±a chạy, thì không khá»i hoảng hồn rá»§a thầm: "Thằng cha Kiá»u Phong nà y miệng thÆ¡n thá»›t da á»›t ngâm. Y bảo tha mình rồi lại cho quân Ä‘uổi theo bắt lại. Phen nà y bị y bắt nữa chắc khó lòng thoát chết!"
Từ ngà y Du Thản Chi lìa cá»a lìa nhà đi vá» phương Bắc, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến việc báo thù, chứ có biết trá»i cao đất rá»™ng là gì.
Gã gặp Kiá»u Phong má»™t cách đột ngá»™t, cảnh cha mẹ gã bị thảm tá» hiển hiện ra trước mắt, máu nóng gã sôi lên sùng sục. Gã tưởng liệng rắn độc ra cắn chết được kẻ thù ngay. Song gã liệng không trúng thế là bao nhiêu chà khà lại tiêu tan. Gã tưởng thoát chết là may ngỠđâu lại bị quân Khất Ãan bắt trở lại.
Lần trước bá»n Khất Ãan Ä‘i kiếm lương bắt được gã cho gã Ä‘i theo bá»n đà n bà con gái. DÄ© nhiên bá»n nà y Ä‘i thong thả thôi, nên gã theo không khó nhá»c gì. Chỉ có lúc gã bị bắt, gã bị đánh má»™t sống Ä‘ao và o sau lưng là hÆ¡i Ä‘au ê ẩm mà thôi.
Lần nà y gã bị bắt khác hẳn lần trước, gã đã bị ngá»±a kéo xá»nh xệch má»™t lúc, bây giá» lại phải gần theo kịp ngá»±a cho khá»i ngã lăn ra. Gã vừa chạy vừa thở hồng há»™c trông rất thiểu não.
Mặt đưá»ng đầy tuyết rất trÆ¡n. Du Thản Chi chỉ chạy được và i chục bước lại trượt chân té nhà o xuống. Má»—i lần té là đây thòng lá»ng lại xiết chặt sau cổ đến trầy da chảy máu.
Tên kỵ binh Khất Ãan vẫn cho ngá»±a chạy Ä‘á»u Ä‘á»u, không dừng lại lúc nà o, và cÅ©ng chẳng thèm để ý đến gã sống hay gã chết nữa, cứ thế kéo gã và o thà nh Nam Kinh. Lúc và o thà nh Du Thản Chi mình đầy những máu, trông không còn ra hình ngưá»i nữa. Gã chỉ mong được chóng chết cho khá»i Ä‘au đớn.
Và o thà nh rồi, ba tên kỵ binh Khất Ä‘an còn cho ngá»±a chạy mấy dặm đưá»ng nữa má»›i kéo gã đến má»™t tòa cung Ä‘iện. Du Thản Chi thấy đưá»ng lót đá tảng mà u xanh, cổng cao cá»™t lá»›n chẳng biết đó là cung Ä‘iện nà o.
Dừng lại trong thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , tên quân Khất Ãan lại kéo Du Thản Chi đến má»™t khu sân rá»™ng rồi đột nhiên huýt lên má»™t tiếng sáo, thÃch cặp giò và o sưá»n ngá»±a phóng rất nhanh. Du Thản Chi không ngá» tên quân phóng ngá»±a má»™t cách đột ngá»™t chỉ chạy được ba bước rồi té nhà o.
Tên kỵ binh Khất Ãan miệng huýt sáo liên hồi, kéo Du Thản Chi chuyển qua ba khúc quanh trong sân. Vó ngá»±a chạy má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n. Mưá»i mấy tên quan binh đứng ngoà i xem, reo hò trợ oai. Du Thản Chi nghÄ© thầm: à ra bá»n chúng lôi ta cách nà y đến chết đây.
Từ đầu cho đến chân tay gã va và o đá xanh lát dưới đất khiến gã Ä‘au đớn khắp mình mẩy. Bá»n quan binh Khất Ãan Ä‘ang cưá»i rá»™, đột nhiên nổi lên má»™t giá»ng cưá»i trong trẻo cá»§a má»™t thiếu nữ.
Du Thản Chi giữa lúc hôn mê vẳng tiếng cô gái vừa cưá»i vừa nói:
- Ha ha! Cái diá»u giấy bằng ngưá»i nà y, e rằng khó lòng thả lên được.
Du Thản Chi tá»± há»i: Diá»u giấy ngưá»i là ai váºy? Gã còn Ä‘ang nghÄ© ngợi, bá»—ng thấy sau cổ bị rÃt chặt lại rồi ngưá»i gã tung lên trên không.
Nguyên tên kỵ mã Khất Ãan phóng ngá»±a cho chạy tháºt nhanh, lôi gã tung bay lên tá»±a như cái diá»u giấy để là m trò chÆ¡i.
Du Thản Chi ngưá»i tung bay vì ngá»±a chạy nhanh, cổ gã bị xiết chặt Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i, không còn biết gì nữa. Mồm miệng và lá»— mÅ©i gã bị gió trà n và o đầy rất khó thở.
Bá»—ng nghe tiếng cô gái vá»— tay cưá»i:
- Hay quá! Hay quá! Quả nhiên chẳng khác gì thả diá»u giấy.
Du Thản Chi ngoảnh mặt vá» phÃa phát ra tiếng cưá»i nói, thì thấy ngưá»i vá»— tay tươi cưá»i chÃnh là thiếu nữ chim sa cá lặn mình mặc áo tÃa.
Du Thản Chi nhìn thấy nà ng không biết gã vui mừng hay Ä‘au thương. Ngưá»i gã Ä‘ang bay trên không trung nên không hiểu gã tư tưởng thế nà o. Thiếu nữ kiá»u diá»…m nà y chÃnh là A Tá».
Nguyên nà ng thấy Kiá»u Phong buông tha Du Thản Chi, trong bụng không vui. Nà ng cưỡi ngá»±a theo ông Ä‘i má»™t lúc rồi cố ý lùi lại sau để bảo bá»n tùy tùng Ä‘i bắt gã trở lại và dặn chúng không được cho Kiá»u đại vương hay biết.
Bá»n tùy tùng biết Kiá»u đại vương nuông chiá»u cô bé nà y, việc gì cÅ©ng theo lá»i cô, dÄ© nhiên là chúng không dám trái lệnh. Nhân lúc Kiá»u Phong không để ý, chúng dừng lại trên sưá»n núi chá» cho đòan ngưá»i Ä‘i xa rồi, bấy giá» má»›i quay lại Ä‘uổi theo bắt Du Thản Chi.
A Tá» vá» thà nh rồi và o cung Há»±u tránh xa chá»— ở Kiá»u Phong để ngồi chá».
Lúc bắt được Du Thản Chi Ä‘em vá», nà ng gạn há»i bá»n Khất Ãan có cách nà o đánh Ä‘áºp hà nh hạ tá»™i nhân má»›i mẻ đặc biệt không? thì có gã đưa ra ý kiến: "thả diá»u ngưá»i."
Trò nà y là m cho A Tá» ThÃch quá, nà ng hạ lệnh láºp tức thi hà nh. Thế la "cái diá»u" Du Thản Chi được tung lên.
A Tá» xem cách thả diá»u ngưá»i rất lấy là m thÃch thú, liá»n gá»i bảo:
- Ngươi để ta thả một chút!
Rồi nà ng lẹ là ng tung mình nhảy lên lưng ngá»±a để tên Khất Ãan Ä‘ang cưỡi cầm lấy dây thòng lá»ng giá»±t tên quân:
- Thôi, ngươi xuống đi.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 11:16 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 49 : Du Thản Chi mê mẫn tâm thần
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tên quân Khất Ãan nhảy xuống ngá»±a để cho A Tá» thả "diá»u ngưá»i."
A Tá» cầm đầu dây rồi phóng ngá»±a để cho chạy đưá»ng vòng tròn. Nà ng sung sương hở tươi cưá»i miệng hô:
- Thú quá! Thú quá!
Nhưng nà ng bị ghương má»›i khá»i mà chưa được bình phục bà n tay vẫn còn yếu sức rồi má»m nhÅ©n ra tuá»™t mất đầu dây.
Du Thản Chi rá»›t xuống đất đánh cái "huỵch"má»™t tiếng, trán gã đụng và o cạnh phiến đá sắc nhá»n, bị thương má»™t lá»—, máu chảy ra như suối.
A TỠcụt hứng tức mình la mắng:
- Thằng khốn nạn nà y sao nặng thế!
Du Thản Chi đã Ä‘au xuýt ngất ngưá»i lại nghe nà ng quát mắng vì thân thể vì quá nặng, những muốn quay lại cãi lá»™n, nhưng không nói nên lá»i.
Má»™t tên quân Khất Ãan chạy ná»›i lại dây lá»ng tròng cổ gã, má»™t tên khác xé vạt áo buá»™c vết thương, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra ướt hết không thể cầm được.
A TỠnói:
- Các ngươi lại thả diá»u Ä‘i cho ta coi, liệu có thả lên cao bà ng nóc nhà được khkông?
Du Thản Chi không hiểu tiếng Khất Ãan chỉ thấy há» vừa nói vừa giÆ¡ tay chỉ chá» lên nóc nhà cÅ©ng Ä‘oán là chuyện khong hay cho mình.
Quả nhiên má»™t tên quân Khất Ãan nhắc đầu dây lên luồn qua nách rồi bước lên lưng để khởi là m ngẹn cổ gã rồi quát lên má»™t tiếng:
- Lên đi!
Ãoạn phóng ngá»±a chạy nhanh. Du Thản Chi trước còn chạy lệt sệt dưới đất mấy vòng rồi tung lên cao dần dần. Tên quân Khất Ãan thả dây má»t lúc lại dà i ra. Ngưá»i Du Thản Chi dần lên cao. Tên Khất Ãan đột nhiên hô lên má»™t tiếng rồi buông đầu dây ra. Du Thản Chi tá»±a hồ như mÅ©i tên báºt khá»i dây cung bắn tung lên.
A Tá» cùng các quan binh reo ầm lên. Du Thản Chi không gượng được đà nh để cho ngưá»i tung mạnh lên trên không, gã nghÄ© bụng:
"Phen nà y chắc chết!." Khi ngưá»i gã tung lên hết đà , gã chúc đầu xuống chân ngược lên tưởng chừng như đầu đổ xuống phiến đá xanh đến vỡ óc.
Bốn tên quân Khất Ãan vá»™i tung giây thòng lá»ng ra tròng lấy lưng gã rồi giáºt mạnh ra bốn phÃa. Du Thản Chi ngất xỉu, bốn luồng sức mạnh giữ gã cứng đơ lÆ¡ lá»ng trên không, đầu gã chá» xuống chỉ còn cách mặt đất chừng ba thước.
Trước tình trạng cá»±c kỳ nguy hiểm nếu chỉ má»™t trong bốn tên quân Khất Ãan cháºm giáºt dây má»™t chút, khiến cho sức mạnh bốn bên không cân nhau thì Du Thà n Chi sẽ đụng đầu xuống đá vỡ óc ra mà chết.
Bá»n Khất Ãan thưá»ng ngà y vẫn Ä‘em ngưá»i Tống ra là m trò chÆ¡i như váºy, trong mưá»i ngưá»i bị chết hết chÃn. Dù là ở trong cánh đồng cá» mặt đất má»m dẻo hÆ¡n nhưng từ trên cao rá»›t xuống cÅ©ng vỡ óc gãy cổ chết nhiá»u rồi.
Giữa lúc tiếng hô vang dá»™i bốn tên quân Khất Ãan hạ Du Thản Chi xuống.
A Tá» lấy tiá»n ra thưởng cho đám quan binh má»—i tên mươi lượng.
Bá»n quan binh sung sướng tạ Æ¡n rồi há»i:
- Cô nương còn muốn coi trò gì nữa không?
A Tá» thấy Du Thản Chi ngất Ä‘i khôngbiết còn sống hay đã chết rồi. HÆ¡n nữa cô vừa thả"diá»u ngưá»i"đã dùng sức quá nhiá»u trước ngá»±c, không đủ sức để xem nữa liá»n đáp:
- Ta xem đủ rồi. Thằng lá»i nà y nếu không chết thì sáng mai Ä‘em gã và o yết kiến ta để ta nghÄ© cách têu khiển khác. Gã đã toan ám toán sát Ãại Vương thì không thể để nó chết má»™t cách dá»… dà ng được.
Ãám quan binh dạ vang.
Lúc Du Thản Chi tỉnh lại thì mÅ©i ngá»i thấy mùi khê nằng nặc. Gã bừng mắt ra nhìn mà chẳng thấy gì, câu đầu tiên gã tá»± há»i: "Ta còn sống hay chết rồi? ."
Gã cảm thấy khắp mình Ä‘au đớn, miệng khát nước phi thưá»ng.
Gã cất tiếng gá»i:
- Nước! Nước!
Nhưng nà o có ai thèm thưa.
Gã gá»i luôn mấy tiếng rồi ngất Ä‘i. Gã mÆ¡ thấy bá phụ, phụ thân giao đấu vá»›i Tiêu Phong, máu chảy lênh láng lại nhìn thấy ngưá»i mẹ rất thân yêu dắt gã ngồi và o lòng dá»— dà nh và bảo gã đừng sợ.
Gã lại thấy cả A Tá» xuất hiện ra trươc mắt vá»›i vẻ đẹp nồng nà n dưới cặp mắt hồ thu và sắc sảo dị thưá»ng. Bá»™ mặt nà ng đột nhiên co rúm lại biến thà nh cái đầu rắn hổ mang bà nh hai má phùng phình, mình sặc sỡ lại cắn gã.
Du Thản Chi sợ quá muốn trốn chạy, nhưng đến ngón tay còn không nhúc nhÃch được. Gã gắng gượng né tránh nhưng ngưá»i vẫn cứng Ä‘á». Rồi gã bị con rắn độc cắn lôi từng miếng thịt ở trên cánh tay, dưới đùi, sau lưng, trước cổ, khắp má»i chá»— trong ngưá»i, nhất là ở trên trán rắn cắn còn mạnh hÆ¡n. Gã thấy những miếng thịt rá»›t ra thì hết hồn toan kêu lên mà không ra tiếng.
Du Thản Chi ngưá»i nóng bừng thần trà mê man suốt đêm. Lúc gã tỉnh lại thì ngưá»i ê ẩm cÅ©ng khổ sở như lúc nằm mÆ¡.
Hôm sau hai tên quân Khất Ãan áp giải gã đến yết kiến A Tá», ngưá»i gã hãy còn nóng ran. Gã vừa bước Ä‘i má»™t bước thì ngưá»i lại ngã lăn ra.
Hai tên quân Khất Ãan vá»™i cắp gã lên rồi vừa mắng vừa dìu đến má»™t căn nhà bằng đá rất lá»›n. Du Thản Chi tá»± há»i: Bá»n nà y Ä‘em ta Ä‘i đâu? Phải chăng lôi mình ra giết?
Ãầu óc gã vẫn hôn mê, không nghÄ© nhiá»u được. Gã chỉ biết chúng đưa mình qua hai dãy hà nh lang đến ngoà i má»™t tòa sảnh đưá»ng...
Hai tên quân Khất Ãan ở ngoà i cá»a tòa sảnh rồi bẩm báo mấy câu.
PhÃa trong có tiếng cô gái đáp lại, cá»a nhà sảnh đưá»ng mở ra. Hai tên quân Khất Ãan liá»n đẩy gã và o. Du Thán Chi ngá»ng đầu nhìn lên thì thấy ná»n nhà trãi má»™t tấm thảm sặc sỡ. Má»™t thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên cẩm đôn táºn phÃa trong chÃnh là A Tá».
Nà ng để bà n chân trần đặt xuống tấm thảm. Du Thản Chi thấy đôi bà n chân nhá» nhắn như tuyết, trong như ngá»c, má»m như Ä‘oạn thì trái tim gã Ä‘áºp mạnh, lòng gã rạo rá»±c. hai mắt gã nhìn choằm chặp và o hai bà n chân xinh đẹp kia. Gã tưởng chừng như da thịt bà n chân nà ng trong bóng tối có thể soi gương được.
Bà n chân có ẩn hiện mấy đưá»ng gân xanh, gã muốn vươn tay ra vuốt ve lưng bà n chân A Tá».
Hai tên quân Khất Ãan buông tay ra để Du Thản Chi đứng má»™t mình. Du Thản Chi loạng choạng xuýt ngã, nhưng rồi cố gượng đứng vững được.
Cặp mắt Du Thản Chi vẫn không rá»i bà n chân A Tá». Gã thấy mưá»i ngón chân nà ng Ä‘á»u má»™t mà u hồng phá»›t tá»±a như những canh hoa nhá» bé.
A TỠđưa mắt nhìn Du Thản Chi thấy gã đầy như những máu me dÆ¡ bẩn mặt mÅ©i xưng vếu. Hà m dưới đưa ra, hai mắt đỠngầu ham muốn như tóe lá»a.
A Tá» chợt nhá»› lại má»™t con chó sói đói bị thương. Hôm ấy nà ng cùng Tiêu Phong Ä‘i săn, nà ng bắn má»™t phát trúng đầu con chó, nhưng vì không đủ sá»±c mạnh nên không bắn chết được nó. Con sói bị thương cÅ©ng dương đôi mắt tóe lá»a ra nhìn mình, khác nà o cặp mắt Du Thản Chi lúac nà yÄ‘ang nhìn nà ng. nà ng tưởng gã muốn nhảy chồm lại cắn mình. Nhưng gã Ä‘ang bị thương trong miệng lại há»c máu ra như suốikhông còn ođủ sức. A Tá» thÃch trông cặp mắt hằm hắm như con dã thú, nà ng còn muốn con dã thú gầm lên nhữbg tiếng thê thả. Nhưng gã Du Thản Chi bạc nhược quá rồi không còn chút sức nà o để phản kháng dù kÃch thÃch đến đâu cÅ©ng không có phản ứng.
Hôm trước gã toan dùng rắn cho cắn Tiêu Phong, mà không chịu quỳ lạy ăn nói quáºt cưá»ng không thèm lấy tiá»n cá»§a ông. A Tá» rất vui mừng và coi gã như má»™t loà i dã thú rất lợi hại.
A Tá» còn muốn hà nh hạ đâm cho gã bị thương khắp ngưá»i. Nà ng còn muốn má»—i lần bị thương gã lại chồm lên cắn mình má»™t miếng và đương nhiên không để gã cắn trúng. Ãằng nà y Ä‘i bắt gã Ä‘em vỠđể thả diá»u ngưá»i thì cái loà i dã thú không phản nà y có dùng là m trò chÆ¡i cÅ©ng không thú.
A Tá» khẽ chau mà y tá»± há»i: "Bây giá» tìm cách gì má»›i lạ hà nh hạ gã nà y cho vui".
Ãá»™t chiên Du Thản Chi kêu lên mấy tiếng "Hà hà " rồi không biết má»™t luồng khà lá»±c ở đâu đưa đến, khiến gã đủ sức nhảy đến gần A Tá» khác nà o con beo vồ mồi. Gã ôm chặt lấy chiếc đùi bé nhá» cá»§a nà ng lên, cúi ráºp đầu xuống để hôn hÃt hai bà n chân nà ng.
A Tá» cả kinh kêu thét lên. Hai tên quân Khất Ãan cùng bốn ả nữ tỳ hầu cáºn nà ng Ä‘á»u la ầm lên, chạy và o cố gỡ nà ng ra.
Du Thản Chi vẫn bám chặt lấy chân nà ng dai như ** a đói, dù chết cũng không chịu buông tay.
Tên quân Khất Ãan vì dằng mạnh khiến cho A Tá» Ä‘ang ngồi trên cẩm đôn tuá»™t xuống tấm thảm trãi dưới đất. Hai tên quân Khất Ãan vừa sợ vừa tức không dám dằn ra nữa. Má»™t tên đạp mạnh và o sau lưng Du Thản Chi còn má»™t tên tát và o mặt gã.
Những vết thương cá»§a Du Thanû Chi vẫn nóng ran, thần trà gã vẫn như ngưá»i Ä‘iên chưa tỉnh. Bất luáºn tình cảnh gì trước mắt gã cÅ©ng chỉ thấy lá» má». Gã hết sức ôm chặt lấy chân A Tá» và vẫn đặt môi xuống hôn bà n chân nà ng.
A Tá» thấy môi gã khô và nóng bá»ng và o chân mình thì trong lòng sợ hãi, nhưng trái lại nà ng thấy có cảm giác kỳ dị tê tê buồn buồn rồi đột nhiên nà ng thét lên lanh lãnh:
- Ôi chao! Thằng lõi nà y cắn đầu ngón chân ta.
Rồi nà ng vội bảo các ngươi mau ra xa! Gã nà y phát điên rồi đừng để gã nổi khùng cắn đứt ngón chân ta.
Du Thản Chi cắn mÆ¡n man ngón chân A Tá». Tuy nà ng không thấy Ä‘au nhưng nà ng sợ đột nhiên gã cắn mạnh.
Vì nà ng e tên quân Khất Ãan đánh Ä‘áºp gã là m cho gã cáu lên liá»u chết cắn báºy, nên phái bảo chúng xa ra.
Hai tên quân Khất Ãan không biết là m thế nà o đà nh buông tay ra. A Tá» dá»— ngá»t:
- Mi buông ra đừng cắn ta, ta sẽ tha chết cho.
Lúc nà y tâm thần Du Thản Chi đã mê loạn không hiểu nà ng nói gì.
Má»™t tên quân Khất Ãan cầm Ä‘ao rút ra khá»i vá» toan chặt và o cổ gã cho đứt rÆ¡i đầu ra, nhưng lại sợ nhát dao chém xuống là m bị thương đến A Tá» nên dùng dằn chưa dám hạ thá»§.
A TỠlại nhủ:
- Chao ôi! Mi không phải dã thú, cắn ngưá»i là m gì? Mau nhả ra ta sẽ kêu ngưá»i đến chữ vết thương cho ngươi và tha ngươi vá» Trung Nguyên.
Du Thản Chi vẫn mặc kệ. Răng lưỡi gã vẫn nhẹ nhà ng đưa qua đưa lại trên bà n chân A Tá» chứ không cắn cho nà ng Ä‘au, rồi hai bà n tay gã mân mê vuốt ve lưng bà n chân nà ng má»™t cách âu yếm. Tâm hồn gã thấy phiêu diêu tá»±a như lúc là m diá»u ngưá»i bay bá»—ng lên mây.
Má»™t tên quân Khất Ãan mau trà đột nhiên thò tay ra bóp cổ Du Thản Chi. gã bị nghẹt cổ không tá»± do mở ra được.
A TỠvội co đùi lên rút ngón chân trong miệng gã ra.
Nà ng sợ gã phát Ä‘iên lại cắn nữa, liá»n đứng dáºy rút hai chân để vá» phÃa sau cẩm đôn.
Hai tên quân Khất Ãan nắm chặt lấy Du Thản Chi rồi nắm tay đấm và o miệng gã hÆ¡n mưá»i quyá»n. Gã há»™c lên máy tiếng rồi á»c máu tuÆ¡i ra là m dÆ¡ bẩn cả tấm thảm trãi dưới đất.
A TỠnói:
- Các ngươi dùng tay đừng đánh gã nữa.
Trãi qua cơn nguy hiểm vừa rồi, nà ng thấy gã còn có chỗ để là m trò chơi được, chưa đến nỗi vô vị, nên không muốn cho gã chết ngay.
Hai tên quân Khất Ãan dừng tay không đánh nữa. A Tá» ngồi xếp bằng trên ghế để hai bà n chân xuống dưới mông, rồi tÃnh toán: "Bây giá» hà nh hạ gã bằng cách nà o đây?"
Nà ng ngẩng đầu lân thấy Du Thản Chi cặp mắt vẫn nhìn mình trừng trừng, liá»n há»i:
- Mi nhìn ta gì mà dữ váºy?
Du Thản Chi chẳng quan tâm gì đến sá»± sống chết nữa, không cần nghÄ© ngợi gì đáp liá»n:
- Cô nương đẹp quá! Nên tôi muốn nhìn mãi.
A TỠđỠmặt lên nghÄ© bụng: "Thằng lõi nà y tháºt là gan liá»n, dám buông lá»i xúc phạm."
Có Ä‘iá»u trước nay nà ng chưa từng thấy má»™t chà ng trai nà o mở miệng khen nà ng đẹp trước mặt. Lúc nà ng còn há»c võ phái Tinh Tú, bá»n sư huynh Ä‘á»u coi nà ng là má»™t đứa trẻ ranh mãnh tinh nghịch. Từ khi nà ng theo Tiêu Phong, không phải ông sợ nà ng tinh ngịch mà chỉ lo nà ng chết. Ông chưa từng để ý đến đẹp hay xấu. Bây giá» nà ng thấy Du Thản Chi khen mình thì trong bụng không khá»i mừng thầm rồi định bung: "Ta lưu gã ở bên mình để lúc nà o ngồi buồn lại Ä‘em gã ra tiêu khiển, như váºy cÅ©ng hay! Có Ä‘iá»u tỉ phu ta bảo tha gã, nếu biết ta bắt gã vá» tát nhiên cấu giáºn. Dù ta có dối được bữa nay thì bữa mai tất cÅ©ng bị lá»™. Muốn cho tỉ phu ta thá»§y chung không hay biết được thì phải dùng cách gì đây? Cấm má»i ngưá»i xung quanh không được tố cáo vá»›i tỉ phu thì ta có thể là m được. Xong lỡ tỉ phu đột ngá»™t đến đây trông thấy gã thì sao?
Nà ng trầm ngâm má»™t lát rồi chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì nà ng lẩm bẩm: "A Châu tỉ nương rất giá»i cải trang. Tỉ nương giả là gia gia mà tỉ phu không nháºn ra. Ta Ä‘em gã nà y thay hình đổi dạng, tất tỉ phu không thể biết được, chỉ còn e gã nếu không tá»± nguyện thì dù là cải trang cho gã cÅ©ng chỉ được má»™t lúc rồi gã vá»™i rá»a Ä‘i, khôi phục lại chân tướng cÅ©ng bằng vô dụng"
Cặp lông mà y cong cong cá»§a A Tá» nhÃu lại. Nà ng nghÄ© ra được mưu kế, vá»— tay cưá»i ha hả reo lên:
- Hay lắm, hay lắm! Ta cứ là m thế là được.
Nà ng nói tiếng Khất Ãan bảo hai tên quân má»™t hồi. Chá»— nà o chúng nghe chưa hiểu há»i lại thì nà ng giải thÃch rõ rà ng. Nà ng lại sai thị nữ lấy ra ba chục lạng bạc giáo cho chúng.
Hai tên Khất Ãan cầm tiá»n rồi cúi mình thi lá»…, kéo Du Thản chi ra ngoà i phòng Du Thản Chi la lên:
- Ta muốn ở đây nhìn nà ng! Ta muốn nhìn cô bé xinh đẹp mà độc ác kia.
Mấy tên quân Khất Ãan cùng bá»n thị nữ không hiểu tiếng Hán chẳng hiểu gã kêu la chuyện chi.
A Tá» cưá»i hì hì nhìn sau lưng gã lại tưởng đến sáng kiến thông minh cá»§a mình, cà ng nghÄ© cà ng đắc chÃ.
Du Thản Chi bị lôi vỠchỗ cầm tùvà quẳng xuống đống cỠkhô.
Ãến chiá»u có ngưá»i mang lại cho Du Thản Chi má»™t dÄ©a thịt cừu và mấy cái bánh bao.
Ngưá»i gã vẫn còn nóng ran miệng nói lảm nhảm. Ngưá»i đưa bánh đưa thịt đến sợ quá vá»™i đặt ăn xuống rồi chạy Ä‘i.
Du Thản Chi đói quá, đói đến nỗi không biết gì nữa. Thức ăn để đó thủy chung gã vẫn không đụng đến.
Chiá»u hôm ấy, thốt nhiên có ba ngưá»i Khất Ãan đến, Du Thản Chi tuy thần trà mê man, nhưng gã cÅ©ng biết lá» má», tưởng là những chuyện không hay sắp đến cho mình. Gã gượng gạo đứng lên.
Du Thản Chi vẫn già giá»ng mắng nhiếc:
- Mấy con chó Khất Ãan nà y muốn chết phải không? Ãại gia sẽ băm bá»n bay ra là m muôn Ä‘oạn!
Ãá»™t nhiên tên Khất Ãan thứ ba, hai tay bưng má»™t váºt gì trắng toát trông giống như gạo hay là n tuyết. Chúng giữ chặt lấy mặt gã.
Du Thản Chi thấy mặt mình vừa ướt vừa mát lạnh. Ãầu óc gãtỉnh lại nhưng hÆ¡i thở không thông. Gã nghÄ© thầm: "Bá»n nà y bÃt kÃn thất khiếu cho ta chết ngay đây!" Nhưng gã lại biết ngay là mình Ä‘oán sai, mồm miệng và mÅ©i gã có ngưá»i chá»c ra mấy lần gã lại thở hÃt được như thưá»ng, chỉ còn cặp mắt là không mở ra được. Gã cảm giác mặt mình ướt đẫm và đang có ngưá»i xoa nắn tá»±a hồ như trát bá»™t hay trát bá»™t và o.
Du Thản Chi bị hà nh hạ hai ngà y liá»n, Ä‘au khổ đủ Ä‘iá»u. Bây giá» trong lòng gã mê man tá»± há»i: "Bá»n ác tặc nà y không biết Ä‘ang dùng phương pháp cổ quái nà o để giết ta đây?"
Sau má»™t lúc gã thâùy há» khẽ náºy chất bá»™t trên mặt mình ra.
gã mở mắt nhìn thì thấy một chiếc mặt nạ bằng bôt mì vừa tháo ra.
Tên quân Khất Ãan hai tay cầm rất cẩn thạn cái mặt nạ bằng bá»™t còn Ä‘ang ướt nà y chỉ sợ vỡ nát.
Du Thản Chi lớn tiếng mắng:
- Quân Liêu cẩu hèn mạt nà y! Ta sẽ cho bá»n mi chết không có đấùt mà chôn.
Ba tên quân Khất Ãan để mặc Du Thản Chi tha hồ chá»i bá»›i kêu gà o, chúng mang cái mặt nạ đắp bằng bá»™t Ä‘i.
Du Thản Chi sá»±c nhá»› ra lẩm bẩm: "Phải rồi! Chúng bôi thuốc độc và o mặt mình, chắc chẵn bao lâu mặt mình sẽ nát rá»a da thịt, biến thà nh quá»· sứ..."
Gã cà ng nghĩ cà ng sợ hãi rồi định bụng:
Nếu để chúng hà nh hạ cho đến chết thì thà rằng tá»± tá» Ä‘i còn hÆ¡n. Gã chá»§ ý rồi liên tiếp Ä‘áºp đầu và o tưá»ng"binh binh"luôn mấy cái.
Nhưng tên ngục tốt nghe tiếng chạy và o trói chặt tay chân gã lại.
Du Thản Chi đã Ä‘áºp đầu đến choáng óc, sắp ngất Ä‘i, để mặc bá»n ngục tốt muốn là m gì thì là m.
Qua được mấy ngà y, gã thấy mặt mình chẳng đau đớn gì mà cũng không nát rữa song gã quyết lòng một chết cho rồi. Gã tuy bụng đói mà ngục tốt đưa cơm và o ăn nữa.
Ãến ngà y thứ tư, ba tên quân Khất Ãan lại chạy đến chá»— Du Thản Chi xiá»ng gã Ä‘em Ä‘i. Trong lúc Ä‘au khổ vô cùng gã chỉ còn xót lại má»™t chút hy vá»ng là được đưa đến chá»— A TỠđể nà ng hà nh hạ khảo đã, thì dù có Ä‘au khổ đến đâu chăng nữa cÅ©ng còn được thấy dung nhan ngưá»i đẹp để mà an á»§i. Hoà i bão hy vá»ng đó, trên nét mặt Ä‘au khổ thoáng má»™t nụ cưá»i chua chát.
Ba tên quân Khất Ãan Ä‘em gã qua mấy đưá»ng hẻm nhá» rồi đưa và o má»™t gian phòng tối Ä‘en. Bươc qua má»™t cái bệ Ä‘a chừng mưá»i báºc thì đến má»™t nÆ¡i than hồng bốc lên ngùn ngụt soi sáng ná»a căn nhà đá.
Má»™t bên thợ rèn vai u thịt bắp mình trùng trục đứng bên lò lá»a. gã chăm chú nhìn má»™t váºt Ä‘en sì mà gã Ä‘ang cầm trên tay.
Ba tên quân Khất Ãan đẩy Du Thản Chi đến trước mặt gã thợ rèn. Hai tên chia nhau giữ chặt hai tay gã, còn má»™t tên nắm lấy sau lưng.
Ngưá»i thợ rèn ngẹo đầu ngắm nhìn đồ váºt cầm trong tay tá»±a hồ như để so sánh.
Du Thản Chi đưa mắt nhìn đồ váºt trong tay ngưá»i thợ rèn thì thấy má»™t cái mặt nạ đúc bằng thép, có dùi thá»§ng miệng, lá»— mÅ©i và hai mắt. Gã tá»± há»i: "Cái mặt nạ bằng thép nà y để là m gì? ."
Bá»—ng ngưá»i thợ rèn cầm chiếc mặt nạ lên úp và o mặt gã.
Du Thản Chi bất giác ngẩng đầu vá» phÃa sau để tránh nhưng rút cục ngưá»i thợ vẫn lồng và o được. Gã thấy mặt mình giá lạnh vì da thịt chạm và o gang théo. Gã rất là m kỳ ở chá»— chiếc mặt nạ nà y lồng và o mặt mình vừa khẳm vừa khăm, mồm miệng mặt mÅ©i chá»— nà o cÅ©ng ăn khá»›p, dưá»ng như cái mặt nà y há» là m để cho Ä‘eo.
Du Thản Chi không phải hạng ngu ngốc cho lắm, gã chỉ nghi ngá» má»™t lúc rồi biết ngay cứu cánh vá» vụ nà y. Ãá»™t nhiên gã, cảm thấy lạnh đến xương sống, than thầm: "trÆ¡i Æ¡i! Ãúng là chúng là m cái mặt nà y để cho mình Ä‘eorồi. Bữa trước bá»n chúng đã lấy bá»™t ướt để nhòi và o mặt mình thì ra là chúng là m khuôn mặt. Không biết bá»n chúng là m cái mặt nạ nà y là có dụng ý gì? Hay là ..."
Dưá»ng như Du Thản Chi đã Ä‘oán ra cái trò độc ác cá»§a bá»n Khất Ãan đúc mặt nạ để là m gì, gã không dám nghÄ© thêm nữa, chỉ cố cá»±u quay lùi lại.
Ngưá»i thợ rèn lại tháo mặt nạ ra gáºt lia lịa ra vẻ vừa lòng. Y lấy ra má»™t cái kiá»m to tướng cặp lấy mặt nạ đặt và o lò lá»a nung cho đỠlên. Tay phải cầm má»™t cái dùi sắt đánh và o mặt nạ beng beng má»™t hồi rồi lại đưa tay sỠđầu sá» gáy Du Thản Chi để sữa lại những chá»— không ăn khá»›p.
Du Thản Chi quát mắng:
- Mấy thằng Liêu cẩu trá»i đánh nà y! Tụi bây định là m việc thương thiên nghịch lý gì đây? Tụi bây là những con quá»· hung tà n, hoà ng thiên sẽ giáng há»a để tụi bay không được chết yên là nh đâu! Nhà trá»i sẽ ra tay sát hại cả đến lục súc cùng con cái cá»§a tụi bây.
Gã lá»›n tiếng chá»i mắng ầm ầm, nhưng bá»n Khất Ãan chẳng hiểu gì hết.
Ngưá»i thợ rèn đột nhiên quay đầu lại nhìn Du Thản Chi bằng đôi mắt hung dữ, giÆ¡ cái đầu kim sắt nung đỠlên như muốn chỉ và o mặt gã.
DuThản Chi khiếp quá mắt trợn lên miệng há hốc ra.
Ngưá»i thợ rèn chỉ hăm dá»a thế thôi rồi cưá»i ha hả rút kiá»m vá». Ãoạn y lấu má»™t cái khuôn sắt ngư hình ná»a quả dưa, ướm và o sau gáy Du Thản Chi bằng đôi mắt hung dữ, giÆ¡ cái đầu kim sắt nung đỠlên. Ãoạn y lá»›n tiếng nói mấy câu.
Ba tên quân Khất Ãan dằn ngá»a Du Thản Chi trên mặt bà n đầu thò ra ngoà i. Lại thêm hai ngưá»i Khất Ãan nữa lại tiếp tay giữ đầu gã không cho gã động dáºy. Cả thảy năm nưá»i giữ cả chân tay mình mẩy Du Thản Chi. Khói trắng bốc lên hÆ¡i mùi thịt khét lẹt bay ra.
Du Thản Chi rú lên một tiếng ngất đi.
Ngưá»i thợ rèn lấy kiá»m gắp nốt miếng mô hình nữa lắp và o sau gáy gã. Cả hai ná»a úp và o nhau thà nh ra cái hình tròn chụp cả lấy đầu Du Thản Chi.
Cái lồng sắt hãy còn nóng bá»ng chạm và o da thịt cháy lên xèo xèo, thịt cÅ©ng má»m nhÅ©n ra.
Ngưá»i thợ rèn nà y là tay khéo nhất trong thà nh Yên Kinh. Hai ná»a đầu ráp và o nhau trông liá»n như má»™t không hở sợi tóc.
Du Thản Chi khác nà o kẻ và o địa ngục, trãi qua muôn trượng lá»a nóng. Gã ngất Ä‘i không biết bao lâu dần dần hồi tỉnh, cảm thấy trước mặt sau gáy Ä‘au rát không chịu được gã lại ngất Ä‘i.
Nên biết rằng ngưá»i ta lúc thần trà mê man mà ngất Ä‘i được cÅ©ng là má»™t việc trá»i sanh ra để há»™ vệ cho tâm trÃ. Nếu không có lúc ngất Ä‘i đó thì sẽ Ä‘au khổ cho đến chết.
Du Thản Chi ba lần ngất đi, ba lần hồi tỉnh. Gã lớn tiếng kêu gà o mà bên tai vẫn chẳng nghe thấy tiếng mình.
Lúc đầu gã tưởng tại mình Ä‘iếc, nhưng rồi kêu to lên má»™t lần nữa má»›i phát giác ra mình kêu không thà nh tiếng. Gã nằm thẳng ngưá»i muốn cỠđộng cÅ©ng không được. Gã không nghÄ© ngợi gì chỉ cắn răng để cố nhịn Ä‘au đớn từ trước mặt đến sau gáy.
Gã giữ nguyên tình trạng như váºy hồi lâu rồi gắng gượng giÆ¡ tay lên sá» mặt lạnh cứng ngắtvà như thế đã đủ chứng minh gã Ä‘oán không lầm là cái mặt nạ chụp và o đầu gã.
Du Thản Chi căm háºn vô cùng cố gắng kéo mặt nạ ra, nhưng dưá»ng như đã gắn chặt và o mặt gã, kéo thế nà o cÅ©ng không nhúc nhÃch được. Gã vừa căm phẫn vừa tuyệt vá»ng, không nhẫn nại được, khóc òa lên. Nước mắt gã tuôn ra như suối mà tiếng khóc cÅ©ng chỉ ấm ức, không phát ra thanh âm.
Gã đang độ thiếu niên nên dù đau đớn đến đâu cũng vẫn đủ sức chịu đựng, không đến nỗi chết.
Mấy hôm sau những vết thương và những chá»— Ä‘au đớn dần dần giảm bá»›t Ä‘i, gã đã cảm thấy đói bụng ngá»i mùi bánh mùi thịt thèm quá không nhịn được, liá»n bốc ăn. Ä‚n và o thấy ngưá»i cà ng dá»… chịu hÆ¡n.
Bây giá» Du Thản Chi đưa tay lên sá» khắp trên đầu, trên mặt biết rằng cái lồng sắt đã úp chụp kÃn cả đầu, mặt mình không còn cách nà o tháo ra được.
Mấy hôm đó gã tức giáºn như Ä‘iên cuồng, nhưng sau ba ngà y dần dần gã bình tÄ©nh trở lại. Rồi tá»± há»i: Quân Liêu cẩu nà y dùng lồng sắt chụp lấy đầu mình là có dụng ý gì?
Gã cho đây chỉ là mệnh lệnh của Tiêu Phong, còn dụng ý gì thì gã nghĩ mãi cũng không đoán ra.
Sở dÄ© A Tá» sai đắp lồng sắt chụp và o đầu và o mặt gã là để bịp Tiêu Phong. Vụ nà y nhất thiết do gã đội trưởng Thất Lý chiá»u ý A Yá» mà là m ra.
Hằng ngà y A Tá» vẫn há»i dò Thất Lý vá» má»i tình hình Du Thản Chi sau khi đầu gã đã chụp lồng sắt và o rồi. Ban đầu nà ng vẫn lo rằng nhân vụ nà y mà Du Thản Chi sẽ chết mất, nhưng vá» sau nà ng biết gã đã dần dần khá»e lại như cÅ© thì rất mừng lòng.
Má»›i đây A TỠđược tin Tiêu Phong ra duyệt binh ngoà i cõi Nam Giao, liá»n truyá»n cho Thất Lý Ä‘em Du Thản Chi và o để nhìn hình thù gã sau khi đầu bịt lồng sắt và mặt nạ ra sao? Nà ng ngồi trong cung Ãoan Phúc để chá» cho đến khi ba quân Khất Ãan bá»™ hạ cá»§a Thất Lý dẫn Du Thản Chi và o.
A TỠvừa trông thấy hình thù Du Thản Chi trong lòng xiết bao nỗi mừng vui vỠcách giả tạo nà y. Nà ng lẩm bẩm:
- Phương pháp nà y tháºt là tuyệt diệu! Bây giá» thằng lá»i Ä‘eo bá»™ mặt nà y và o thì dù gã có đứng đối diện, tá»· phu ta cÅ©ng không thể nháºn ra được.
Du Thản Chi tiến lên mấy bước. A TỠvỗ tay khen hay rồi bảo Thất Lý:
- Ngươi lấy năm chục lạng bạc để thưởng cho tên thợ rèn đã là m việc chu đáo!
Thất Lý nói:
- Xin vâng. Ãa tạ Quáºn chúa.
Nguyên Gia Luáºt Hồng CÆ¡ muốn chiá»u lòng Tiêu Phong đã đặc biệt giáng chỉ phong A Tá» là m Ãoan Phúc quáºn chúa. Cung Ãoan Phúc nà y cấp riêng cho nà ng là m nÆ¡i cư trú.
Du Thản Chi nhìn qua lá»— mắt trên mặt nạ thấy A Tá» tươi cưá»i xinh đẹp vô cùng, thì trong lòng không khá»i rung động. Gã thấy nà ng cưá»i nói tuy chẳng hiểu gì, nhưng cÅ©ng thấy khoan khoái trong lòng bất giác nhìn nà ng chằm chặp không chá»›p mắt. A Tá» thấy Du Thản Chi Ä‘eo mặt nạ coi rất kỳ dị, song nháºn ra gã vẫn nhìn mình không chá»›p mắt, liá»n há»i:
- Thằng lá»i ngu ngốc kia! Mi nhìn ta là m chi váºy?
Du Thản Chi ấp úng:
- Tôi... tôi không biết!
A Tá» há»i lại:
- Mi đeo mặt nạ có dễ chịu không?
Du Thản Chi lại há»i:
- Cô nương thỠđoán xem có dễ chịu không?
A Tá» cưá»i khanh khách đáp:
- Ta nghĩ không ra.
Nà ng thấy cá»a miệng Du Thản Chi rất hẹp chỉ đủ để ăn cÆ¡m húp canh. Còn muốn ăn thịt phải phải nghiá»n nát ra má»›i đưa và o được. Như váºy dù gã muốn cắn ngón chân mình cÅ©ng không thể được, liá»n cưá»i há»i:
- Sỡ dĩ ta bắt mi phải đeo mặt nạ để vĩnh viễn mi không cắn ta được.
Du Thản Chi mừng thầm, nói:
- Phải chăng cô nương muốn tôi... tôi ở luôn bên mình để hầu hạ?
A TỠđáp:
- Chà ! Mi là một đứa khốn nạn, để mi ở bên mình đặng mi nghĩ cách hại ta phải không?
Du Thản Chi nói:
- Tôi quyết không để ý hại cô nương. Tôi chỉ thù một mình Tiêu Phong mà thôi.
A TỠnói:
- Mi muốn hại tá»· phu ta, phá»ng có khác gì hại ta?
Du Thản Chi nghe A Tá» nói váºy trong lòng chua xót, không biết trả lá»i thế nà o.
A Tá» cưá»i nói:
- Mi muốn hại tá»· phu ta, ta tưởng lên trá»i cÅ©ng không khó bằng. Thằng ngốc kia! Mi có muốn chết không?
Du Thản Chi đáp:
- DÄ© nhiên là tôi không muốn chết. Có Ä‘iá»u hiện giá» trên đầu tôi chụp má»™t cái lồng sắt thà nh thá» ngưá»i chả ra ngưá»i, quá»· chả ra quá»· thì dù chết cÅ©ng váºy thôi, chả khác gì.
A TỠnói:
- Nếu quả mi muốn chết thì ta cho mi được toại nguyện, có Ä‘iá»u không phải được chết má»™t cách dá»… dà ng đâu.
Nà ng quay sang bảo gã Thất Lý đứng bên cạnh:
- Thất Lý! Ngươi lôi nó ra chặt cánh tay trái đi!
Thất Lý dạ một tiếng rồi lôi Du Thản Chi đi.
Du Thản Chi cả kinh la lên:
- Không! Không! Tôi không muốn chết! Cô nương... Cô nương đừng sai chặt cánh tay tôi.
A Tá» cưá»i lạt nói:
- Lá»i ta đã nói ra lẽ nà o không thi hà nh, trừ phi... mi chịu quỳ xuống khấu đầu!.
Du Thản Chi còn đang ngần ngừ, Thất Lý đã lôi gã ra hai bước.
Du Thản Chi không dám chần chừ nữa, quỳ má»p ngay xuống dáºp đầu lạy, đầu gã chụp lồng sắt chạm xuống đá xanh kêu"boong boong."
A Tá» cưá»i khanh khách đáp:
- Từ thuở nhá» ta chưa được nghe ai dáºp đầu lại có âm thanh dá»… nghe như váºy. Mi lạy tháºt lâu cho ta nghe.
Du Thản Chi là má»™t vị Tiểu trang chúa ở Tụ Hiá»n trang, dù gã văn dốt võ dát má»i ngưá»i trong trang Ä‘á»u biết gã là má»™t thiếu niên đốn mạt, nhưng con Du Ký chết rồi, Du Câu chỉ có mình gã, quý gã như hòn ngá»c báu.
Tiểu Trang chúa gá»i má»™t tiếng ngươì nhà đã răm rắp. Từ thuở nhá» gã đã được nuông chiá»u, ăn sung mặc sướng, có bao giá» chịu khổ nhục như ngà y nay?
Lúc Du Thản Chi má»›i thấy Tiêu Phong gã còn có khà phách quáºt cưá»ng, thà chết chứ không chịu quỳ lạy. Nhưng mấy bữa nay từ tâm hồn cho đến thể xác, gã chịu không biết bao nhiêu là đau đớn cá»±c nhục cho nên mất hết chà khà cá»§a trang thiếu niên. Gã vừa nghe A Tá» muốn chặt tay mình, bắt gã quỳ xuống, gã cÅ©ng phải quỳ rồi bắt gã lạy gã cÅ©ng phải lạy. A Tá» bảo gã dáºp đầu nghe hay, gã cÅ©ng dáºp đầu lia lịa kêu"boong boong."
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Hay lắm! Từ đây trở Ä‘i, ta sai bảo ngươi Ä‘iá»u gì, ngươi không kháng cá»± thì thôi. Nếu còn trái lệnh, láºp tức ta sai chặt tay, mi đã nhá»› chưa?
Du Thản Chi nói:
- Vâng, vâng.
A TỠnói:
- Ta cho ngươi đội cái lồng sắt, ngươi có hiểu tại sao không?
Du Thản Chi nói:
- Thực tình tôi không biết.
A TỠnói:
- Ãáng lẽ mi chết rồi, ta cứu mạng mi mà mi không biết cám Æ¡n ta. Tiêu đại vương muốn bằm mi nát ra như cám, mi có biết không?
Du Thản Chi đáp:
- Y là kẻ thù giết cha tôi, cố nhiên không chịu buông tha.
A TỠnói:
- Y giả vá» tha mi, rồi lại sai ngưá»i Ä‘i bắt ngươi vỠđể băm vằm mi ra. Ta thấy mi là má»™t đứa nhá» không đến ná»—i hèn hạ lắm, nên sai ngưá»i bắt mi vỠđây, giết mi Ä‘i nghÄ© cÅ©ng tá»™i nghiệp, nên ta phải nghÄ© cách giấu mi. Nếu Tiêu đại vương lại gặp mi thì mi tất phải chết mà rầy rà đến cả ta nữa.
Du Thản Chi chợt tỉnh ngộ nói:
- À! Thế ra cô nương đúc cái lồng sắt nà y bịt đầu tôi là để cứu mạng cho tôi. Tôi cảm kÃch vô cùng!
ChÃnh A TỠđã là m cho gã Ä‘au đớn ê chá», lại bịp gã khiến gã Ä‘em lòng cảm kÃch. Nà ng thấy gã tin lá»i mình mà khoan khoái vô cùng, mỉm cưá»i nói:
- Vì thế mà rồi đây mi có gặp Tiêu đại vương thì đừng nói năng chi hết để y không nghe được thanh âm mà nháºn ra mi nữa. Nếu mi lên tiếng, y nháºn ra mi, tất Ä‘em chặt má»™t cánh tay mi Ä‘i. Rồi Ä‘i má»™t thá»i gian ngắn lại chặt nốt má»™t cánh tay thứ hai.
A TỠquay sang bảo tên đội trưởng:
- Thất Lý! Ngươi Ä‘i thay quần áo Khất Ãan cho gã mặc, tắm rá»a cho sạch những vết máu má»§ tanh hôi trong ngưá»i gã Ä‘i!
Thất Lý vâng lệnh lôi Du Thản Chi ra ngoà i.
Chẳng mấy chốc tên đội trưởng lại đưa gã và o.
A Tá» thấy gã đã thay mặc quần áo Khất Ãan. Thất Lý muốn lấy lòng A Tá», cho gã mặc quần áo sặc sỡ, giống má»™t tên tiểu sá»u (thằng há» trong tuồng tà u).
A Tá» cả cưá»i nói:
- Ta đặt tên cho mi là Thiết Sá»u. Từ đây nếu ta kêu Thiết Sá»u thì mi phải thưa ngay.
Rồi nà ng cát tiếng gá»i to:
- Thiết Sá»u! Du Thản Chi vá»™i đáp:
- Dạ, dạ!
A Tá» thÃch lắm đột nhiên nà ng nhá»› ra Ä‘iá»u gì há»i:
- Thất Lý! Có phải nước Ãại Tá»± bên Tây Vá»±c Ä‘em đến biếu má»™t con sư tá» không? Ngươi kêu quản sư Ä‘em nó và o đây, đồng thá»i gá»i mấy tên vệ sÄ© đến nữa.
Thất Lý vâng lệnh chạy Ä‘i. Mưá»i sáu tên vệ sÄ© tay cầm trưá»ng mâu chạy và o Ä‘iện, khom lưng thi lá»… trước A TưÛ. Ãoạn đứng ngay ngưá»i lên, chỉa mưá»i sáu mÅ©i trưá»ng mâu ra phÃa ngoà i để bảo vệ cho A Tá».
Chỉ trong khoảnh khắc ngoà i Ä‘iện có tiếng sư tá» gầm thét. Tám Ãại Hán khiên má»™t chiếc cá»§i sắt Ä‘i và o. Trong cÅ©i có má»™t con sư tỠđực chạy quanh. Con sư tá» nà y lông và ng bá»m dà i nanh vuốt rất nhá»n trông rất hung dữ. Gã quản sư tay cầm roi da Ä‘i trước.
A TỠthấy con sư tỠhung mãnh mà phát khiếp. Nà ng hớn hở nói:
- Thiết Sá»u! Ta bảo ngươi là m má»™t việc, thá» coi ngươi có chịu nghe lá»i ta không?
Du Thản Chi đáp:
- Vâng!
Gã trông thấy con sư tá» thì trong lòng hồi há»™p tá»± há»i: "Không biết A Tá» có dụng ý gì đây?" nghe nà ng nói trống ngá»±c đánh hÆ¡n trống là ng.
A TỠnói:
- Ta không hiểu cái lồng sắt bịt đầu ngươi có được kiên cố không? Váºy ngươi thá» dò đầu sắt và o cho con sư tá» cắn mấy miếng thá» xem có vỡ được không?
Du Thản Chi nghe nói cả kinh ấp úng:
- Cái đó... Cái đó... Không nên thỠlà m chi. Giả tỷ nó cắn vỡ thì đầu tôi...
A Tá» gắt gá»ng:
- Mi tháºt là đồ vô dụng! Có việc cá»n con thế mà đã khiếp sợ. Kẻ là đại trượng phu thì coi cái chết như không má»›i phải. Và ta chắc rằng nó cắn không vỡ được đâu.
Du Tharn Chi nói:
- Cô nương! Chuyện nà y há phải trò đùa. Giả tỉ nó cắn không vỡ thì cái lồng sắt cũng bị móp méo, và đầu tôi...
A Tá» cưá»i khanh khách nói:
- Thì đầu ngươi có méo xệch Ä‘i cÅ©ng chẳng sao. Thằng lá»i nà y tháºt khoa chịu quá! Cái đầu mi cÅ©ng chẳng còn đẹp đẽ gì nữa. Dù cái lồng có méo mó thì cái đầu ngươi ở bên trong cÅ©ng chẳng ai trông thấy. Hà tất ngươi phải quan tâm nó đẹp hay xấu? ...
Du Thản Chi vội nói:
- Có phải tôi còn có tham vá»ng cho cái đầu dá»… coi đâu? ...
A TỠsa sần nét mặt gạt phắt đi:
- Mi không nghe lá»i ta ư? ÃÆ°á»£c lắm!
Ãoạn nà ng quay ra bảo gã đội trưởng:
- Thất Lý! Ngươi quẳng cả ngưá»i nó và o trong cá»§i cho sư tỠăn thịt Ä‘i!...
Thất Lý"dạ"một tiếng rồi chạy lại nắm lấy Du Thản Chi.
Du Thản CHi nghÄ© thầm: "Nếu quẳng cả ngưá»i mình và o cÅ©i cho sư tá» cắn thì còn chi là tÃnh mạng. Thôi ta đà nh nghe lá»i cô nà y thò cái đầu sắt và o cá»§i, còn sống hay chết đà nh phó mặc số pháºn"
NghÄ© váºy gã la lên:
- Thôi đừng! Tôi xin vâng lá»i cô nương!
A Tá» cưá»i nói:
- Có thế chứ! Ta bảo cho ngươi biết:
từ đây trở Ä‘i ta biểu ngươi là m sao thì láºp tức ngươi phải là m ngay! Nếu còn bướng bỉnh để bản cô nương nổi nóng thì không hay đâu.
Ãoạn nà ng thét gã đội trưởng:
- Thất Lý! Ngươi ná»c cổ gã ra đánh ba chục roi để từ đây cho gã biết phép.
Thất Lý vâng lệnh láºp tức rút lấy cây bì tiêu trong tay gã quả sư quất và o lưng Du Thản Chi.
Du Thản chi đau quá không chịu được, rú lên một tiếng:
- Úi chao!
A TỠnói:
- Thiết Sá»u kia! Ta cho mi hay:
ta sai ngưá»i đánh mi tức là ta tá» tế vá»›i mo lắm đó. Thế mà mi lại la là ng. Phải chăng mi không muốn ta sai ngưá»i đánh mi?
Du Thản Chi vội nói:
- Không! Không! Tôi vui lòng lắm. Xin đa tạ cô nương có lòng hạ cố đã cho tôi được ăn đòn.
A TỠthét:
- Ãánh Ä‘i!
Thất Lý quất veo véo liá»n má»™t lúc đến mưá»i roi.
Du Thản Chi nghiến chặt hai hà m răng chịu đựng không dám hé miệng. Bởi vì gã đã đội lồng sắt những ngá»n roi chừa đầu gã ra, chỉ vụt và o lưng, nên gã có thể nhẫn nại được.
A Tá» thấy gã chịu đựng không rên rỉ gì, lại cảm thấy trò nà y vô vị há»i:
- Thiết Sá»u! Ta lại há»i ngươi, có phải ngươi nói vui lòng để ta sai ngưá»i đánh mi không?
Du Thản Chi đáp ngay:
- Vâng!
A Tá» lại há»i:
- Ngươi nói thực hay nói dối? Ta nghĩ rằng ngươi buột miệng nói để bịp ta.
Du Thản Chi nói:
- Thá»±c tình như váºy, đâu dám lừa bịp cô nương.
A TỠnói:
- Mi đã vui lòng, sao lại không cưá»i, và không reo lên "Thú quá! Thú quá!"
Du Thản Chi bị nà ng hà nh hạ đến ruá»™t, tan hồn, quên cả mối căm thù. Nà ng nói là m sao cÅ©ng bà o hao là m váºy. Gã miá»…n cưỡng lên tiếng:
- Cô nương đối vá»›i tôi tháºt là phúc đức. Tôi dược ăn đòn khoan khoái vô cùng!
A TỠnói:
- Thế mới phải chứ! Nà o ta thỠxem.
Nà ng nói xong Ä‘áºp bà n má»™t cái, Thất Lý giÆ¡ roi lên vụt tá»›i tấp.
Du Thản Chi cưá»i ha hả nói:
- Sướng quá! Sướng quá! Ãa tạ cô nương đã ban Æ¡n cho.
A Tá» lại Ä‘áºp bà n ra hiệu roi lại quất xuống, Du Thản Chi vẫn bám gan chịu đòn reo lên:
- Ãa tạ cô nương đã cứu mạng cho, Roi đòn nà y tháºt là sung sướng.
Chỉ trong khoảnh khắc đã đánh đến hai chục roi, kể cả đòn đánh trước tổng cộng đến ba mươi roi.
Du Thản Chi bị Ä‘au ê ẩm cả ngưá»i loạng choạng bước đến bên cÅ©i sắt. Gã nghiến răng thò đầu và o trong cÅ©i.
A TỠbảo gã quản sư:
- Ngươi cho sư tỠcắn gã đi. Sao mãi nó không vồ?
Gã quản sư quát lên mấy tiếng. Con sư tá» nghe hiệu lệnh chồm lại há miệng tháºt to cắn và o đầu Du Thản Chi.
Bỗng nghe tiếng xà o xạo. hà m răng sư tỠnhá chiếc lồng sắt. Du Thản Chi sợ quá nhắm mắt lại.
Gã cảm thấy má»™t luồng nhiệt khà qua những lá»— há»—ng lồng sắt chui và o thì biết rằng cả cái đầu mình đã lá»t và o hà m sư tá». Tiếp theo gã cảm thấy trước trán và sau gáy Ä‘au đớn kịch liệt.
Nguyên ngưá»i thợ rèn lúc chụp cái lồng sắt và o đầu gã, đầu và mặt mÅ©i bị lồng sắt còng nóng bá»ng là m cho gã xém da cháy thịt. Sau mấy bữa những vết thương má»›i Ä‘ong vẩy. Bây giá» sư tá» cắn và o, những vết thương lại toét ra.
Sư tỠcố sức gặm mà cắn không và o, lại thấy đau răng. Nó nổi hung giơ vuốt lên cà o vai Du Thản Chi.
Du Thản Chi bị sư tỠcà o vai bị thương đau tới xương tủy hét lên một tiếng Úi chao! rùng rợn.
Con sư tá» thấy trong miệng mình tá»± nhiên báºt lên tiếng thét thì không khá»i giáºt mình, há miệng ra lùi lại phÃa sau cÅ©i sắt.
Nên biết rằng sư tá» hay hùm beo tuy Ä‘á»u là loà i thu sdữ nhưng không phải nó chỉ má»™t má»±c liá»u lÄ©nh vồ cà nkhông suy xét. Lúc gặp Ä‘iá»u gì khác lạlà nó lại thụt vỠđể coi cho rõ xem có nên vồ nữa hay không, nhất là con sư tá» nà y sau khi bị bắt, tÃnh hung hăn giảm Ä‘i rất nhiá»u. Du Thản Chi vừa la lên má»™t tiếng, sư tá» sợ quá lùi lại.
Gã quản sư coi đó là một việc mất thể diện cho mình, gã lại lớn tiếng quát tháo giục sư tỠvồ Du Thản Chi cắn nữa.
Du Thản Chi cả giáºn, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo gã quản sư gắng sức kéo mạnh, lôi đầu gã đứt và o cÅ©i sắt.
Gã quản sư rú lên.
A Tá» thÃch quá vá»— tay cưá»i ha hă:
- Hay quá! Hay quá! Ta được coi hai ngưá»i đánh nhau trà mạng tháºt là tuyệt!
Mấy tên quân Khất Ãan toan chạy ra gỡ gã quản sư ra khá»i tay Du Thản Chi, nhưng nghe A Tá» nói váºy lại thôi. Gã quản sư hết sức cá»±a quạy, nhưng lúc nà y Du Thản Chi đã nổi tinh, cố giữ chằng chằng gã quản sư, nhâùt quyết không chịu buông tha.
Gã quản sư chỉ còn trông con sư tỠlại cứu mình, gãthét lên:
- Cắn! Cắn chết đi!
Con sư tá» lại nghe gã giục rối rÃt, gầm lên má»™t tiếng Ä‘au tai nhức óc, nhảy chồm lại. Nó chỉ thấy chá»§ nhân giục cắn chết Ä‘i mà không biết cắn ai? Nó nhe hà m răng sắc nhá»n, trắng ởn ngoạm rau ráu cắn đứt má»™t bên đầu gã quản sư, óc và máu tươi vá»t ra tung tóe nhà y nhụa trên mặt đất!
A Tá» há»›n hở tươi cưá»i reo ầm lên:
- Ha ha! Thiết Sá»u đại thắngThiết Sá»u đại thắng!
Nà ng vẫy tay ra lệnh cho mấy tên quân Khất Ãan khiêng cÅ©i sư tá» Ä‘i và đem tá» thi gã quản sư ra ngoà i. Ãoạn nà ng bảo Du Thản Chi:
- Thế là được rồi! Mi đã là m cho ta được vừa lòng trong chốc lát. Ta muốn thưởng mi mà chưa biết thưởng gì đây?
Nà ng chống tay lên cằm ra chiá»u suy nghÄ©.
Rồi! Mi toan ở chỠTiêu đại vương đến thăm ta, mi thừa cơ hạ thủ để sát hại đại vương, báo thù cho cha mẹ mi phải không?
Du Thản Chi nói:
- Tiểu nhân đến đây cốt để báo thù cho song thân nhưng không ngá» vụ nà y lại dÃnh lÃu đến cô nương.
A Tá» nói; - Tại sao mi lại thÃch là m nô lệ cho ta?
Du Thản Chi đáp; - Cô nương là ngưá»i đẹp nhất trên trần gian. Tiểu nhân... Tiểu nhân tưởng tìm khắp thiên hạ cÅ©ng không tìm được ngưá»i thứ hai nà o như cô nương!
Gã nói câu nà y tháºt là há»—n xược vô cùng! Giả tỉ A Tá» là má»™t cô gái tầm thưá»ng mà thấy kẻ đê hèn dám ra Ä‘iá»u trêu cợt thì đã giết rồi. Nhưng A Tá» lại ưa nghe ngưá»i ta tán tụng mình dẹp.
A Tá» là má»™t cô gái nhá» tuổi tuy nhan sắc mỹ miá»u song chưa hết độ trưởng thà nh hÆ¡n nữa nà ng bị trá»ng thương chưa khá»i hoà n toà n ngưá»i vẫn gầy nhom và ng á»ng, mà biểu đẹp nhất trần gian thì tháºt là quá đáng. Nhưng nà ng thấy ở Ä‘á»i có kẻ khen mình nhan sắc khuynh thà nh cÅ©ng nức lòng hả dạ.
A Tá» toan ưng thuáºn lá»i khẩn cầu cá»§a Du Thản Chi, bá»—ng có thị vệ báo:
- Ãại vương đã đến!
A TỠđưa mắt nhìn Du Thản Chi khẽ há»i:
- Ngươi có sợ không?
Du Thản Chi run run đáp:
- Không sợ.
Thá»±c ra gã nghe Tiêu Phong đến hồn vÃa đã rụng rá»i. Nếu quả gã không sợ tháºt thì việc gì vừa nói vừa run?
Bá»—ng thấy cá»a Ä‘iện mở rá»™ng. Tiêu Phong mình mặc áo cừu nho, lưng thắt Ä‘ai lụa Ä‘i đến.
Tiêu Phong vừa bước và o cá»a Ä‘iện đã nhìn thấy ngay vÅ©ng máu tươi lại thấy má»™t ngưá»i đầu chụp lồng sắt, trông Ä‘iệu bá»™ rất kỳ dị, ông nhìn A Tá» cưá»i há»i:
- Bữa nay coi khà sắc cô có vẻ tươi cưá»i, chắc lại có trò chÆ¡i gì má»›i lạ?
A Tá» cưá»i đáp:
- Nước Cao Xương bên Tây Vá»±c má»›i Ä‘em cống gã nà y tên gá»i Thiết Sá»u. Ãầu gã sư tá» cắn cÅ©ng không vỡ được. Tá»· phu coi đầu gã còn in vết sư tá» cắn đây nè!
Tiêu Phong nhìn kỹ cái lồng sắt quả nhiên vết răng sư tỠhãy còn rõ mồn một.
A TỠlại nói tiếp:
- Tỷ phu ơi! Tỷ phu có cách nà o tháo cái lồng sắt đầu gã ra coi được không?
Du Thản Chi nghe A Tá» nói váºy thì hồn vÃa lên mây. Gã đã được mục kÃch Tiêu Phong trổ oai thần đánh nhau vá»›i quần hùng Trung Nguyên ở Tụ Hiá»n Trang. Ông vung song chưởng đánh bá phụ cùng phụ thân gã khiến cho lá má»™c bằng sắt trên tay phải văng mất thì bây giỠông muốn tháo cái lồng sắt đầu gã phá»ng có khó gì?
Lúc thợ rèn lắp lồng sắt và o đầu gã thì gã muốn ngất đi, song bây giỠtrái lại, gã chỉ mong cái lồng nà y vĩnh viễn lấy đầu mình, không muốn Tiêu Phong nhìn rõ bản tướng.
Tiêu Phong đưa ngón tay ra khẽ gõ và o cái lồng sắt nghe"coong coong"thì báºt cưá»i nói; - Cái lồng nà y bá»n chặt gá»›m! Ngưá»i thợ chế ra nó lại rất tinh vi, phá há»§y Ä‘i há chẳng đáng tiếc ư?
A TỠnói:
- Sá» giả nước Cao Sương cho tiểu Muá»™i hay rằng: gã nà y mặt tinh răng lồi, ba phần giống ngưá»i bảy phần giống quá»·. Ai trông thấy cÅ©ng phải tránh xa, nên cha mẹ gã mướn thợ rèn đúc cái lồng sắt nà y chụp và o đầu gã để ngưá»i ngoà i trông thấy khá»i khiếp sợ! Tá»· phu Æ¡i! Tiểu Muá»™i muốn coi chân tướng gã thế nà o mà thiên hạ phải khá»§ng khiếp?
Du Thản Chi lại cà ng run sợ, hai hà m răng Ä‘áºp nhau cầm cáºp.
Tiêu Phong thấy gã kinh sợ lạ thưá»ng, liá»n nói:
- Gã nà y sợ quá rồi! Mở mặt gã là m cóc gì? Gã đã chụp lồng sắt từ thuở nhá», nếu mình miá»…n cưỡng lấy ra, e gã khó lòng sống được...
A Tá» vá»— tay cưá»i nói:
- Nếu váºy cà ng hay! Tiểu Muá»™i đã thấy con rùa, đầu nó thò ra thụt và o trong cái mai cứng rắn, tiểu Muá»™i muốn bắt lá»™t bá» cái mai kiên cố Ä‘i, thá» coi nó có sống được không?
Tiêu Phong nghe A Tá» nói váºy, bất giác châu mà y, cho là má»™t câu vô cùng khinh bạc, tâm địa cá»±c kỳ tà n nhẫn! Ông nói:
- A Tá»! Em là cô bé nhá» tuổi ngoan ngoãn sao lại ưa chÆ¡i những trò độc ác là m cho ngưá»i ta phải sống dở chết dỡ như váºy?
A Tá» mồm năm miệng mưá»i, chu chéo lên:
- Trá»i Æ¡i! Tá»· phu không thương tiểu Muá»™i phải không? Tiểu Muá»™i đâu có hay được bằng chị A Châu. Nếu tá»· phu coi tiểu Muá»™i cÅ©ng như chị A Châu thì sao mấy ngà y liá»n không lại thăm tiểu Muá»™i lấy má»™t lần?
Tiêu Phong nói:
- Là m cái chức Nam Viện Ãại Vương chi chi đó tháºt là ngán quá! Ngà y nà o cÅ©ng như ngà y nấy, công kia việc ná» báºn tÃu tÃt chẳng có lúc nà o mở mắt ra được. Tuy báºn là thế mà má»—i ngà y tôi chả đến thăm cô má»™t lần là gì?
A Tá» cướp lá»i:
- Má»—i ngà y má»™t lần! Má»—i ngà y má»™t lần! Tiểu Muá»™i không muốn tá»· phu diá»…n cái trò má»—i ngà y đến thăm má»™t lần lấy lệ ấy. Giá mà có chị A Châu thì nhất định tá»· phu ở luôn bên cạnh không dá»i nữa bước chứ chẳng"má»™t lần"gì ráo!
Tiêu Phong nghe nhắc đến A Châu, cảm thấy Ä‘au lòng, xong thá»±c tình như váºy, không biết trả lá»i sao chỉ cưá»i khà khà nói:
- Tá»· phu là ngưá»i lá»›n, không biết chÆ¡i những trò cho hợp cỡ trẻ con như cô. Váºy cô kiếm mấy cô bé cùng má»™t cỡ vá»›i cô để trò chuyện cho vui có hÆ¡n không?
A TỠlại xoen xoét nói:
- Cái gì mà trẻ con chớ chẳng trẻ con. Tiểu Muội có phải trẻ con đâu? Nếu tỷ phu không muốn chơi với tiểu Muội thì còn đến đây là m gì?
Tiêu Phong nói:
- Tôi đến đây xem cô có mạnh hÆ¡n chút nà o không? Bữa nà y cô đã uống máºt gấu chưa?
A TỠnhấc chiếc cẩm đôn lên, hùng hổ quẳng xuống đất nói:
- Trong lòng tiểu Muá»™iđã phiá»n muá»™ng thì dù má»—i ngà y có uống đến hà ng trăm cái máºt gấu cÅ©ng chẳng ăn thua gì?
Tiêu Phong thấy A Tá» vẫn giữ thói con nÃt thưá»ng là m mình là m mẩy. Giả tá»· nà ng là A Châu, thì ông cam tâm nghÄ© cách khiến cho nà ng đổi giáºn là m là nh, nhưng đối vá»›i con ngưá»i Ä‘iêu ngoa độc ác như A Tá», thì ông không thể nhịn nổi sá»± chán ghét, chỉ buông thá»ng má»™t câu:
- Cô hãy nằm nghÄ© má»™t lát cho đỡ mệt. Rồi đứng dáºy Ä‘i ra.
A Tá» trông sau lưng Tiêu Phong, ngưá»i nà ng run run muốn khóc òa lên. Nà ng chợt nhìn thấy Du Thản Chi đứng đó. Bao nhiêu lá»a giáºn đầy ruá»™t liá»n chi trút lên đầu gã. Tháºt là giáºn cá chém thá»›t.
Nà ng quát lên:
- Thất Lý! Quất cho gã ba mươi roi.
Thất Lý"dạ"rồi rút lấy roi da.
Du Thản Chi vội kêu lên:
- Cô nương! Tiểu nhân có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i đâu?
A Tá» chẳng thèm trả lá»i gã, chỉ quát Thất Lý:
- Ãánh đòn mau!
Thất Lý được lệnh cà m roi quất"véo"và o lưng Du Thản Chi.
Du Thản Chi không ngớt kêu la van vỉ:
- Cô nương! Xin cô cho biết tiểu nhân đã phạm tá»™i gì để sau nà y khá»i tái phạm.
Thất Lý lại quất mạnh luôn mấy roi.
Du Thản Chi kêu giãy lên, A TỠnói:
- Ta muốn đánh là đánh! Mi không có quyá»n được chất vấn ta. Chẳng lẽ mi vô tá»™i mà ta sai đánh oan mi hay sao? Mi muốn biết phạm tá»™i gì ư? Ta cho mi hay:
mi dám chất vấn ta, cũng là một tội rồi đó! Cần phải đánh đau!
Du Thản Chi cãi:
- Vì cô nương đánh trước tiểu nhân má»›i há»i. Lúc tiểu nhân chưa há»i cô nương đã sai đánh rồi kia mà .
Roi lại quất "Ãét, đét, đét" luôn ba ngá»n. A Tá» cưá»i nói:
- Ta biết trước là mi vẫn chưa chịu má»™t phép, nên ta sai gã đánh mi, quả nhiên mi chất vấn ta tháºt! Thế có phải là ta Ä‘oán việc như thần không? Và ta biết rõ lòng dạ mi vẫn bướng bÄ©nh quáºt cưá»ng. Nếu mi đúng là kẻ táºn trung thì thốt nhiên có bị ta đánh, tất đã cố sức chịu đựng, hÆ¡n nữa mi vui vẻ tá»± động hiến thân để hứng lấy những roi đòn má»›i phải. Mi đã la là ng là trong lòng mi không phục ta rồi. Thôi! Mi không muốn để ta đánh chẳng thèm sai ngưá»i đánh cho bẩn tay.
Du Thản Chi nghe A Tá» nói váºy lại cà ng sợ hãi, ngưá»i gã run lên mình sởn gai ốc. Gã biết rằng nếu A Tá» không đánh gã nữa thì nhất định nà ng sẽ nghÄ© ra thứ hình phạt còn thảm khốc gấp mưá»i thà rằng chịu mấy chục roi đòn Ä‘i còn hÆ¡n.
NghÄ© váºy gã vá»™i kêu van:
- Tiểu nhân thá»±c có lá»—i! Tiểu nhân thá»±c có lôi. Xin cô nương cứ đánh, đánh nữa cho! Tiểu nhân được đội Æ¡n đức rất nhiá»u! Cô nương đánh nhiá»u chừng nà o có bổ Ãch cho tiểu nhân chừng ấy.
A Tá» mỉm cưá»i há»i:
- Mi cũng khá thông minh đấy, nhưng ta chả mắc mưu mi đâu. Phải chăng mi nói đãi lòng xin ta cà ng đánh hay là để ta hả dạvà sẽ tha cho mi.
- Tiểu nhân không dám nói đãi lòng cô nương.
A Tá» lại há»i:
- Mi chân tâm muốn ta đánh tháºt nhiá»u ư?
Du Thản Chi đáp:
- Ãúng là tâm nguyện cá»§a tiểu nhân như váºy.
A TỠnói:
- Nếu váºy được lắm! Ta sẽ cho mi được toại nguyện.
Ãoạn nà ng quay sang bảo gã đội trưởng:
- Thất Lý! Ngươi đánh gã đủ má»™t trăm roi cho gã tâm nguyện được ăn nhiá»u đòn.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 11:17 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 50 : Một lối luyện công kỳ dị
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Du thản Chi giáºt mình nghÄ© thầm:
- Nếu cô nà y sai ngưá»i đánh mình má»™t trăm roi thì còn chi là tánh mạng, nhưng việc đã đến thế nà y nếu mình kiên quyết không chịu, ngưá»i ta vẫn cứ đánh mình. Váºy mình có chống cá»± cÅ©ng chẳng ăn thua gì.
Gã nghÄ© váºy nên không nói gì nữa.
A Tá» há»i:
- Là m sao mi lại lầm lì không nói? Phải chăng trong lòng mi còn có chá»— ấm ức? Ta kêu ngưá»i đánh mi chắc mi cho ta là bất công phải không?
Du Thản Chi nói:
- Tiểu nhân chân tâm kÃnh phục cô nương, biết rõ cô nương sai đánh tiểu nhân tức là có hảo tâm muốn thà nh toà n cho tiểu nhân váºy.
A Tá» há»i:
- Thế sao mà rồi mi chẳng nói năng gì?
Du Thản Chi không biết trả lá»i ra sao, gã ấp úng:
- Cái đó... cái đó... tiểu nhân lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến Æ¡n đức cô nương thâm trá»ng tà y non, tiểu nhân vô cùng cảm kÃch, không lá»i nà o giải tá»a cho xiết được! Tiểu nhân chỉ nghÄ© cách sau nà y không biết lấy chi Ä‘á»n đáp cô nương cho phải đạo?
A TỠnói:
- Chà mi bảo Ä‘á»n đáp ta? Dá»n đáp cách nà o? Ta sai ngưá»i đánh mi má»™t roi mi ghi và o góc lòng để căm thù ta chứ gì?
Du Thản Chi khoát tay lia lịa đáp:
- Không không! Không phải! Tiểu nhân nói Ä‘á»n đáp là đúng chân tình. Tiểu nhân đã nhất quyết dù có phải nhảy và o đống lá»a hay phải tan xương nát thịt vì cô nương cÅ©ng cam lòng.
A TỠnói:
- Nếu váºy thì hay lắm! Thất Lý đâu? Ngươi đánh gã Ä‘i!
Thất Lý "dạ" má»™t tiếng rồi rút bì tiên ra quất Du Thản Chi. Lúc đánh được hÆ¡n năm chục roi. Du Thản Chi Ä‘au tê dại cả ngưá»i và đầu óc tối tăm không còn biết gì nữa. Hai đầu gối gã nhÅ©n ra từ từ ngã xuống.
A Tá» thấy váºy cưá»i hì hì. Nà ng chá» cho gã cất tiếng van xin và định bụng há»… gã cất lá»i năn nỉ thì lại tăng gia năm mươi roi nữa.
NgỠđâu lúc nà y Du Thản Chi đã mê man bất tỉnh. Thỉnh thoảng gã khẽ rên ư Ỡtrong miệng chứ không van vỉ chi hết.
Ãánh được hÆ¡n bảy mươi roi thì gã ngất lịm Ä‘i. Thất Lý vẫn chẳng dung tình, đánh đủ trăm roi má»›i buông tay ra.
A Tá» thấy Du Thản Chi chỉ còn thoi thóp thở. Tình trạng tháºp tá» nhất sinh cá»§a gã là m cho nà ng cụt hứng. Nà ng nói:
- Các ngươi Ä‘em gã ra ngoà i thôi! Thằng lá»i con nà y chả còn gì đáng coi nữa.
Rồi nà ng quay ra há»i tên đội trưởng:
- Thất Lý! Ngươi còn có trò gì mới mẻ nữa không?
Thất Lý dưá»ng như không nghe rõ, sai mấy tên thuá»™c hạ khiêng Du Thản Chi Ä‘i. Du Thản Chi bị tráºn đòn nà y phải dưỡng thương đến hÆ¡n má»™t tháng má»›i khá»i.
Những tên quân Khất Ãan thấy A Tá» dưá»ng như lãng quên Du Thản Chi rồi, đã lâu nà ng không kêu Ä‘em gã lại để hà nh hạ nữa. Chúng liá»n ghi tên và o danh sách những ngưá»i Tống má»›i bị bắt và cho theo bá»n nà y Ä‘i là m những công việc đê tiện, như: hốt phân, kì cá» chuồng dê, nhặt phân trâu, lá»™t da cừu, gặp việc gì là m việc ấy.
Trên đầu Du Thản Chi lại chụp chiếc lồng sắt, má»i ngưá»i nhằm và o đó mà chế nhạo, khinh mạn gã. Cả đến ngưá»i Hán đồng bà o vá»›i gã cÅ©ng coi như má»™t con quái váºt.
Du Thản Chi ráng sức chịu đựng, ai nói ngược nói xuôi cÅ©ng mặc không bao giỠđối đáp, cÆ¡ hồ gã biến thà nh kẻ câm Ä‘iếc. Có ai đánh mắng gã, gã cÅ©ng không há» chống cá»±. Chỉ trừ phi có ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i ngang qua là gã má»›i ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái.
Du Thản Chi chỉ còn má»™t Ä‘iá»u tâm nguyện là mong có ngà y được "cô nương" gá»i gã đến để đánh cho má»™t chặp. Gã coi việc mình không được gặp A Tá» là má»™t cá»±c hình còn Ä‘au khổ hÆ¡n việc bị đánh đòn.
Thá»i gian lặng lẽ trôi hÆ¡n hai tháng nữa, tiết trá»i đã đỡ lạnh.
Má»™t hôm Du Thản Chi Ä‘ang theo má»i ngưá»i ra ngoà i thà nh Nam kinh vác đất, khuân gạch để bồi đắp cho tưá»ng thà nh dầy thêm, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a từ cá»a nam ra, má»™t âm thanh trong trẻo cưá»i nói:
- A ha! Gã Thiết Sá»u chưa chết ư? Ta tưởng gã bá» mạng từ lâu rồi.
Ãoạn nà ng gá»i:
- Thiết Sá»u! Mi lại đây!
Ãó chÃnh là A Tá».
Du Thản Chi mÆ¡ tưởng ngà y đêm chỉ mong đến lúc được nghe ngưá»i sang sảng tiếng và ng. Vừa nghe gá»i, gã cuống cả lên hai chân dưá»ng như đóng chặt xuống đất không sao cất bước nổi nữa. Trái tim gã rạo rá»±c dưá»ng như muốn nhảy ra ngoà i lồng ngá»±c. Lòng bà n tay gỉ mò hôi ra ướt đẫm.
A TỠgắt lên:
- Thiết sá»u! Thằng chết kia! Ta kêu mi lại đây mi không nghe thấy hay sao?
Du Thản Chi vội đáp:
- Dạ! Cô nương!...
Gã xoay mình chạy lại trước ngá»±a A Tá». Ãang chạy, gã không nhìn được ngẩng đầu lên nhìn nà ng.
Thấm thoát đã bốn tháng, bây giá» Du Thản Chi má»›i lại được thấy mặt ngưá»i tiên. Nà ng da dẻ thêm phần hồng hà o, vẻ đẹp lại cà ng tăng lên gấp bá»™i.
Du Thản Chi trong lòng xiết bao hồi há»™p, gã vừa Ä‘i vừa nghếch mặt lên, vấp chân má»™t cái ngã lăn ra. Má»i ngưá»i thấy váºy Ä‘á»u cưá»i rá»™. Gã lổm ngổm đứng dáºy và không dám nghếch mặt lên nhìn A Tá» nữa.
A Tá» trong lòng há»›n hở, cưá»i há»i:
- Thiết Sá»u! Sao mi lại chưa chết?
Du Thản Chi đáp:
- Tiểu nhân đã có lá»i nói:
Phải tìm cách để báo đáp ơn đức cô nương, khi nà o đã chết được?
A Tá» lại cà ng khoan khoái cưá»i khanh khách nói:
- Ta Ä‘ang tìm má»™t tên nô bá»™c hết dạ trung thà nh để là m má»™t việc trá»ng đại. Ta e rằng ngưá»i Khất Ãan tay chân cục mịch là m há»ng việc cá»§a ta. Nay mi chưa chết thì hay lắm. Mi theo ta Ä‘i!
Du Thản Chi đáp:
- Xin vâng.
Rồi Ä‘i theo sau ngá»±a A Tá».
A Tá» vẫy tay ra hiệu cho Thất Lý cùng ba tên vệ sÄ© Khất Ãan trở lại, không phải Ä‘i theo nà ng nữa.
Thất Lý đã biết A Tá» nói đâu là đúng thế, không ai khuyên can được. Vả lại thằng lõi mặt sắt, con ngưá»i hèn hạ nhu nhược dù có theo nà ng quyết cÅ©ng không xảy ra biến cố gì. Y chỉ dặn má»™t câu:
- Xin cô nương vỠsớm cho.
Ãoạn cả bốn tên nhảy xuống ngá»±a đón chỠở ngoà i cổng thà nh. A Tá» lá»ng buông tay khấu cho ngá»±a Ä‘i thong thả. Ãi chừng được bảy tám dặm thì đưá»ng lối cà ng hoang vu tịch mịch. Sau đến má»™t nÆ¡i khe núi âm u ráºm rạp.
Du Thản Chi chân dẫm xuống đất lõm bõm, vì những lá rụng và cá» thối lâu năm nhão ra thà nh bùn. Lại Ä‘i chừng hÆ¡n má»™t dặm, đưá»ng núi cÅ©ng gáºp ghá»nh. A Tá» phải xuống ngá»±a, tay cầm dây cương dắt ngá»±a Ä‘i má»™t quãng nữa.
Nà ng đưa mắt nhìn ra bốn mặt thấy chá»— nà y âm u má» mịt. Gió lạnh rÃt từng cÆ¡n theo khe núi thổi vèo vèo, khiến cho ngưá»i rét buốt thấu xương.
Nà ng nói:
- Hay lắm! Chỗ nà y được đây!
Nà ng buột ngựa và o gốc cây rồi dặn Du Thản Chi:
- Những việc gì mi trông thấy bữa nay phải nhá»› kỹ rằng không được tiết lá»™ vá»›i má»™t ai và ngay vá»›i chÃnh ta mi cÅ©ng không được đỠcáºp đến nữa. Mi nghe rõ chưa?
Du Thản Chi đáp:
- Vâng vâng!
Lúc nà y gã mừng như Ä‘iên. Dù A Tá» gá»i gã Ä‘i theo ra nÆ¡i hẻo lánh nà y để đánh gã má»™t tráºn nhừ xương, gã cÅ©ng vui vẻ can tâm.
A Tá» thò tay và o bá»c lấy chiếc đỉnh ngá»c mà u xanh biếc đặt xuống đất nói:
- Lúc mi thấy những loà i sâu bỠcổ quái xuất hiện, ta cấm mi không được sợ sệt và nhất là không được lên tiếng.
Du Thản Chi lại đáp gá»n:
- Vâng.
A Tá» lại lấy trong bá»c má»™t cái túi vải nhá» xÃu mở ra thì bên trong có mấy viên sắc và ng, sắc Ä‘en, sắc tÃa, sắc Ä‘á».
Nà ng véo lấy má»—i thứ má»™t chút bá» và o trong đỉnh ngá»c quẹt lá»a đốt lên, rồi Ä‘áºy nắp đỉnh lại. Nà ng nói:
- Chúng ta ngồi gốc cây nà y để coi chừng.
A Tá» ngồi xuống gốc cây. Du Thản Chi không dám ngồi bên nà ng, chạy lại ngồi trên má»™t tảng đá, cách chá»— nà ng chừng hÆ¡n má»™t trượng. Gió lạnh căm căm vẫn thổi Ä‘á»u, quyện mùi thÆ¡m ngát từ quần áo A Tá» tiết ra đưa và o mÅ©i Du Thản Chi, khiến cho gã ngây ngất đê mê. Gã nghÄ© rằng cuá»™c Ä‘á»i gã mà còn được giây phút như lúc nà y thì bấy nhiêu lâu gã có chịu cá»±c nhá»c Ä‘au đớn ê chá» cÅ©ng là được trả má»™t cách quá háºu rồi! Gã chỉ mong A Tá» vÄ©nh viá»…n ngồi dưới gốc cây, để cho gã đứng xa xa hầu tiếp nà ng là mãn nguyện lắm rồi.
Tâm hồn Du Thản Chi Ä‘ang bay bá»—ng lên chÃn tầng mây thì bá»—ng nghe dưới bụi ráºm có tiếng sá»™t soạt, má»™t giống rắn rết gì Ä‘ang bò lại.
Du Thản Chi tuy không có tà i cán gì, nhưng gã sở trưá»ng vá» nghá» bắt rắn rết... Gã vừa nghe tiếng động đã biết ngay có váºt kì dị.
Quả nhiên trong đám cá» xanh ráºm rạp có váºt gì Ä‘ang động Ä‘áºy nhìn kỹ thì là má»™t con rết toà n thân nó lấp lánh. Ãnh sáng đầu nó đỠnhư máu khác hẳn vá»›i giống rết thưá»ng.
Con rết nà y ngá»i mùi hương từ trong đỉnh ngá»c bay ra liá»n tìm đến ngay. Nó thấy đỉnh ngá»c có lá»— thá»§ng nên chui và o không ra nữa.
Du Thản Chi sắp la lên:
- Con rết nà y độc ghê gớm!
Thì phÃa sau lại thấy tiếng "xì xì", má»™t con bò cạp sắc và ng ở trong bụi cá» Ä‘ang bò rất nhanh.
Du Thản Chi vừa toan đưa chân ra giẫm chết, thì A TỠvội quát lên:
- Ô kìa! Không được giẫm chết nó. Mi tháºt là ngu ngốc!
Du Thản Chi còn Ä‘ang giÆ¡ chân phải lên chưa giẫm xuống, gã nghe A Tá» la, liá»n dừng lại. Con bò cạp cÅ©ng chạy mau lại phÃa đỉnh ngá»c rồi chui và o.
Chỉ trong chá»›p mắt, trong đỉnh ngá»c nổi lên những tiếng"chi chi." Con rết cùng bò cạp đánh nhau.
Du Thản Chi vốn ưa coi loà i côn trùng đấu chÆ¡i. Từ thuở nhá» gã vẫn nuôi dế để xem chúng chá»i chÆ¡i. Lúc nà y gã muốn mở nắp đỉnh để coi rết và bò cạp chá»i nhau, xem con nà o thắng con nà o bại. Nhưng gã khiếp oai A Tá» không dám cỠđộng hấp tấp.
Lúc con rết và con bò cạp Ä‘ang chá»i nhau trong đỉnh ngá»c thì từ góc Tây Bắc má»™t con thạch thùng chạy lại, từ góc Tây Nam cÅ©ng có má»™t giống côn trùng chạy ra không biết là giống gì. Con nà y tròn như quả cầu toà n thân lấp lánh. Hai giống côn trùng nà y Ä‘á»u chạy vá» phÃa đỉnh ngá»c. Láºp tức có những tiếng kỳ dị phát ra loạn cả lên.
Du Thản Chi đưa mắt nhìn vá» phÃa A Tá» thì thấy nà ng lá»™ vẻ vui mừng.
Nà ng xoa hai bà n tay nhỠnhắn và o nhau khẽ nói:
- Bốn con đến rồi quả nhiên hương liệu mình rất linh nghiệm!
Nà ng chưa dứt lá»i, thì lại thêm má»™t con nhện chạy và o trong đỉnh ngá»c.
Bấy giá» Du Thản Chi má»›i hiểu là cô nà y tìm đến đây vì chá»— nà y ráºm rạp ẩm thấp có nhiá»u trùng độc. Nhưng gã chưa hiểu cô dẫn dụ những trùng độc đến để là m gì. Nếu muốn xem chúng chá»i nhau thì sao lại không mở nắp đỉnh?
Bá»—ng nghe má»™t tiếng "tạch" con bò cạp từ trong đỉnh ngá»c bị hất ra, không nhúc nhÃch, vì nó đã chết rồi.
Má»™t lát sau, lần lượt đến con nhện, con thạch thùng và con váºt mình tròn không biết tên Ä‘á»u bị đẩy ra ngoà i và đá»u chết cả rồi.
A Tá» vá»— tay cưá»i nói:
- A ha! Con rết đầu đỠlợi hại hơn hết.
Du Thản Chi há»i:
- Cô nương! Cô đốt hương liệu gì mà dẫn dụ bao nhiêu thứ côn trùng độc bò đến?
A TỠsa sầm nét mặt nói:
- Ta đã bảo mi không được há»i lôi thôi. Mi quên rồi hay sao? Nếu lần sau mi còn lắm miệng thì ta cho ăn trăm roi đòn đó!
Du Thản Chi cúi đầu nói: Vâng! Tiểu nhân cao hứng, không kịp suy nghĩ buột miệng nói ra, xin cô nương lượng thứ cho...
A Tá» không thèm nói gì vá»›i gã nữa. Nà ng móc trong bá»c lấy má»™t cái túi vải ra. Trong túi có má»™t mảnh Ä‘oạn rất dà y. Miếng Ä‘oạn nà y có hà o quang lóng lánh, hình như những ánh ngÅ© sắc không nhất định. Má»—i khi tay nà ng cỠđộng má»™t chút thì mà u sắc rá»±c rỡ lại biến ảo ly kỳ.
A Tá» tiến lại gần cái đỉnh ngá»c phá»§ tấm Ä‘oạn lên gói cái đỉnh lại. Du Thản Chi nhìn xuống con bò cạp cùng mấy con váºt bị chết nằm dưới đất thì thấy bốn con nà y Ä‘á»u xác xÆ¡. Bao nhiêu chất nước trong mình chúng Ä‘á»u bị hút khô kiệt.
A Tá» lấy mảnh Ä‘oạn gói chặt đỉnh ngá»c, dưá»ng như sợ con rết ở trong bò ra mất, rồi nà ng bá» và o trong má»™t cái túi da treo ở cổ ngá»±a.
Nà ng cưá»i nói:
- Chúng ta vỠthôi!
Ãoạn giục ngá»±a cho Ä‘i!
Du Thản Chi theo sau A Tá», nghÄ© thầm: Cái đỉnh ngá»c nà y đã cổ quái. Nhưng chất hương liệu lại cà ng kì dị hÆ¡n. Chỉ thắp lên là dẫn dụ được bá»n côn trùng tìm đến.
A Tá» vỠđến Ä‘iện Ãoan Phúc dặn bá»n thị vệ trong Ä‘iện dá»n má»™t buồng xép bên cạnh cho Du Thản Chi ở.
Du Thản Chi cả mừng, gã biết rằng từ nay thưá»ng được thấy mặt A Tá» luôn.
Quả nhiên sáng hôm sau A Tá» cho gá»i Du Thản Chi đến tòa Ä‘iện phụ. ChÃnh nà ng Ä‘ong cá»a Ä‘iện lại. Trong Ä‘iện chỉ có hai ngưá»i. A Tá» chạy lại đầu phÃa Tây Ä‘iện, mở má»™t cái lá» sà nh ra cưá»i nói:
- Ngươi coi đây có hùng vĩ không?
Du Thản Chi nhìn và o thì thấy con rết bắt được hôm qua Ä‘ang chạy rất nhanh trong lá».
A TỠnói:
- Bữa nay chúng ta lại Ä‘i bắt má»™t con trùng độc khác Ä‘em vá»...
Du Thản Chi xiết đỗi hoà i nghi, nghÄ© bụng: Má»™t cô gái xinh đẹp như thế kia, thiếu gì trò chÆ¡i mà phải Ä‘i tìm những trùng độc dÆ¡ dáy mà nguy hiểm vá» chÆ¡i." Nhưng gã không dám há»i nhiá»u, chỉ đáp gá»n má»™t tiếng:
- Vâng!
A Tá» dẫn Du Thản Chi đến má»™t khe núi khác. Nà ng cÅ©ng đốt hương liệu bá» và o ngá»c đỉnh như hôm trước và cÅ©ng dẫn vỠđược năm thứ trùng độc. Sau má»™t phen tranh đấu, lần nà y còn lại được con nhện Ä‘en.
A TỠlại mang vỠbỠvà o lỠkhác nuôi.
Nà ng gá»i Du Thản Chi Ä‘em chăn chiếu và o căn Ä‘iện phụ để tối ngá»§ tại đó canh chừng mấy con trùng độc.
Du Thản Chi xem qua đã biết những loại côn trùng nà y có thể đục lá»— vì chúng ở trong chá»— kÃn mÃt không có kẽ hở, có khi lại tá»± khoét vết nứt để trốn ra. Gã nghÄ© thầm:
Bất luáºn là để con rết hay con nhện chạy mất mình cÅ©ng phải tá»™i trước tiên. Huống chi A TỠđã tổn hao bao nhiêu tinh thần má»›i bắt được chúng vá». Nếu mình để chạy mất má»™t con, có khi nà ng nổi hung giết mình Ä‘i thế là uổng mạng. Vì váºy, nên lúc nà o gã cÅ©ng nÆ¡m ná»›p để ý trông coi hai cái lá» nà y. Gã chợp ngá»§ chốc lát, lúc chợt tỉnh dáºy lại quẹt lá»a soi xem ngay.
Chiá»u hôm sau, A Tá» lại dùng phương pháp đó Ä‘i bắt được má»™t con cóc.
Ngà y thứ tư Ä‘i bắt thì dẫn dụ toà n những giống côn trùng rất nhá», rõ rà ng chất độc không được mạnh lắm, A Tá» chưa vừa lòng lại Ä‘i thêm hÆ¡n mưá»i dặm má»›i bắt được con bò cạp xanh biếc. Suốt ngà y thứ năm không bắt được thứ gì, cả ngà y thứ sáu cÅ©ng váºy.
Ãến ngà y thứ bảy má»›i bắt được con rắn xanh nhá». A Tá» ra chiá»u vui thÃch, sai Du Thản Chi má»—i ngà y phải giết má»™t con gà trống lấy tiết để nuôi những con trùng độc nà y. Nuôi được hÆ¡n mưá»i ngà y, má»™t buổi sáng kia, A Tá» lại và o tòa Ä‘iện nhỠđể xem năm thứ trùng độc rồi nói:
- ÃÆ°á»£c rồi!
Nà ng lại lấy đỉnh ngá»c và hương liệu thắp lên rồi bảo Du Thản Chi:
- Mi mở nắp năm cái lỠsà nh ra.
Du Thản Chi tuân mệnh mở hết các lỠrồi đứng sang một bên.
Bá»—ng nghe thấy tiếng sá»™t soạt, năm con trùng độc ngá»i thấy mùi hương tranh nhau chui và o đỉnh ngá»c. Tiếp theo là tiếng chá»i nhau chà chÃ.
Năm con trùng độc nà y con nà o cÅ©ng hút hết những chất độc cá»§a bốn con khác nên trong mình chúng Ä‘á»u có chất độc kịch liệt. Chúng lại ăn tiết gà lâu ngà y, dương khà rất vượng, vừa gặp những loại khác, chúng cắn xé nhau đến chết ngay láºp tức.
Ãầu tiên là con cóc bị chết trước, thứ hai là con rắn xanh bị chết theo.
Còn ba con nữa đấu nhau má»™t lúc thì con nhện và con bò cạp Ä‘á»u nhảy ra ngoà i đỉnh ngá»c, trong đỉnh chỉ còn con rết bắt được hôm đầu tiên là lợi hại hÆ¡n cả.
Con rết toà n thắng rồi bò ra ngoà i đỉnh ngá»c Ä‘i hút những chất độc ở mấy con kia. Rồi mình nó cÅ©ng sưng vù lên. Cái đầu đỠbiến sang sắc tÃa, rồi từ sắc tÃa biến sang sắc biếc, sau cùng biến ra mà u đục.
A TỠrất lấy là m mừng khẽ nói:
- Xong rồi! Thế là môn phái ta lại có thể luyện được môn tuyệt kỹ nà y!
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Té ra cô nà y đi bắt những con trùng độc để luyện một môn tuyệt nghệ gì đây.
Con rết ăn những chất độc no rồi lại quay vỠđỉnh ngá»c.
A Tá» há»i Du Thản Chi:
- Thiết Sá»u! Ta đối vá»›i mi thế nà o?
Du Thản Chi đáp:
- Cô nương đối với tiểu nhân ơn nặng tà y non.
A Tá» há»i:
- Mi biểu rằng dù có phải vì ta mà tan xương nát thịt hoặc nhảy và o đống lá»a mi cÅ©ng can tâm. Câu đó là ngươi nói thá»±c hay nói dối?
Du Thản Chi đáp:
- Tiểu nhân không dám dối cô nương. Cô nương có việc gì xin cứ sai bảo, tiểu nhân quyết không từ chối.
A TỠnói:
- Nếu váºy thì hay lắm! Ta cho mi hay ta muốn luyện má»™t môn tuyệt kỹ cần có ngưá»i trợ giúp má»›i xong. Mi có ưng giúp ta không? Giả tá»· luyện được thà nh công, nhất định ta sẽ trá»ng thưởng cho mi.
Du Thản Chi nói:
- Lý đơn nhiên là tiểu nhân phải tuân theo lá»i cô nương sai bảo, cô nương bất tất phải quan tâm đến chuyện ban thưởng.
A TỠnói:
- Thế thì lại cà ng tuyệt nữa! Váºy chúng ta bắt đầu luyện thôi.
Nói xong nà ng ngồi xếp bằng, hai tay sát và o nhau, nhắm mắt váºn khà má»™t hồi rồi nói:
- Mi đưa tay ra bắt láy con rết đó lại đây. Thế nà o con rết cÅ©ng cắn mi, nhưng mi đừng có nhúc nhÃch, để yên cho nó hút khà huyết cá»§a mi, cà ng hút cà ng hút được cà ng hay.
Du Thản Chi từ thuở nhỠđã quen chÆ¡i rắn rết, biết rằng những loà i nà y tuy hình thù nhá» xÃu mà chất độc lợi hại vô cùng. Nếu ngưá»i sÆ¡ ý để nó đớp má»™t miếng, vết thương cÅ©ng sưng vù hà ng mấy ngà y chưa khá»i.
Con rết nà y hình thù quái dị, mấy con rắn con nhện... không ná»c độc bằng, nó cắn chết thì đủ biết nó độc cỡ chừng nà o!
Du Thản Chi nghe A TỠbảo mình để cho con rết hút máu, gã rùng mình ghê sợ hơn là bị đánh trăm roi, vẻ băn khoăn lộ hẳn ra ngoà i mặt.
A Tá» sa sầm nét mặt há»i:
- Sao? Mi không muốn thế ư?
Du Thản Chi ấp úng:
- Không phải là tiểu nhân không muốn. Có Ä‘iá»u... có Ä‘iá»u...
A TỠnói:
- Có Ä‘iá»u con rết nà y độc quá, mi sợ chết chứ gì?
Du Thản Chi không biết nói thế nà o. Gã nhá»› lại lá»i hứa tá»± nguyện vì nà ng dù tan xương nát thịt, vì nà ng nhảy và o đống lá»a... Nhưng giá» gặp cảnh nguy nan gã lại sợ co vòi.
Du Thản Chi ngẩng đầu lên nhìn A Tá», thấy mặt nà ng đỠnhừ, môi chúm lại ra chiá»u khinh miệt gã vô cùng! Gã mê hoảng như ngưá»i bị ma ám, nói:
- Hay lắm! Tiểu nhân xin vâng mệnh cô nương.
Ãoạn gã nghiến răng nhắm mắt lại, tay trái mở nắp đỉnh ngá»c, tay phải thò và o trong đỉnh.
Vừa thò và o đầu ngón tay giữa Ä‘au nhói như bị kim đâm. Du Thản Chi cố nhịn Ä‘au, gã mở bừng mắt ra, nhìn thấy con rết Ä‘ang cắn ngón tay giữa mình, quả nhiên để hút máu. Gã khiếp quá khắp ngưá»i sởn gai ốc. Gã toan vẫy tay cho con rết rÆ¡i ra, chân gã đạp mạnh xuống đất, nhưng dù gã không nhìn cÅ©ng biết cặp mắt sắc như dao cá»§a A Tá» Ä‘ang nhìn chòng chá»c và o lưng mình nên gã lại không dám nhúc nhÃch.
Thá»±c ra thì lúc con rết hút máu gã không Ä‘au lắm, nhưng gã nhìn con rết thấy má»—i lúc má»™t phồng lên mà ngón tay gã tÃm bầm lại. Quầng máu tÃm trước lợt sau đã mồi dần dần thẫm lại.
Sau một lúc vết thâm từ ngón tay loang ra bà n tay rồi từ bà n tay lên ngón tay.
Ãến lúc nà y thì Du Thản Chi không còn nghÄ© gì đến tÃnh mạng mình nữa, gã trở lại bình tÄ©nh, miệng lá»™ vẻ tươi cưá»i, nhưng vì mặt gã chụp lồng nên A Tá» trông không được rõ. Con rết nà y từ khi hút nhiá»u chất độc, cái đầu đỠbiến thà nh mà u lục, bây giá» lại từ mà u lục trở lại mà u hồng.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Bao nhiêu chất độc ngươi đã truyá»n và o ngưá»i ta. Hay lắm. Ta là Thiết Sá»u thì bây giá» lại biến thà nh Ãá»™c Sá»u.
A Tá» cưá»i khánh nói:
- Mi hãy còn cưá»i nói được kia ư?
Miệng nà ng nói váºy hai mắt chú ý nhìn con rết, để hết cả tâm thần và o đó. Ãá»™t nhiên, con rết buông ngón tay Du Thản Chi, nằm phục xuống trong lòng đỉnh ngá»c. Má»™t lát sau lá»— đỉnh có máu rươm rướm chảy ra.
A Tá» lá»™ vẻ vui mừng đưa ngón tay đón lấy huyết dịch, nà ng ngồi xếp bằng váºn ná»™i công cho huyết dịch thấm và o trong da bà n tay.
Du Thản Chi nghĩ thầm:
- Thế là huyết dịch ta thấm và o trong ngưá»i nà ng. Xem chừng nà ng Ä‘ang luyện môn "ngÅ© độc chưởng" chi đây.
Gã là ngưá»i há»§ láºu hẹp hòi, nên không biết cái đỉnh ngá»c nà y là váºt chi bảo cá»§a phái Tinh Tú, mang danh là "BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh" và môn tuyệt nghệ cá»§a A Tá» luyện kêu bằng: "Hóa công đại pháp", má»™t môn tuyệt há»c cá»§a tà phái đã là m cho các tay hà o kiệt võ lâm phải kinh hồn táng đởm. Con rết tiết hết huyết độc xong lăn ra chết liá»n.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 01:58 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 51 : Ãòi Báo Váºt Nhà Sư Ãá»™ng Thá»§
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
A Tá» xoa tay mạnh và o nhau rồi nhìn và o lòng bà n tay thì thấy hai bà n tay vẫn đẹp như ngá»c không có chút vết tÃch gì, mà cÅ©ng không có dấu máu dÆ¡ bẩn chi hết. Nà ng biết những gì mình nghe trá»™m ở nÆ¡i sư phụ vá» phép luyện công quả đúng rồi bất giác cả mừng. Nà ng cầm đỉnh ngá»c lên đổ xác con rết xuống đất rồi bon bon chạy ra ngoà i Ä‘iện không thèm để mắt ngó Du Thản Chi nữa, tá»±a hồ như ngưá»i đó đã thà nh váºt vô dụng như con rết váºy.
Du Thản Chi nhìn sau lưng A Tá» Ä‘i khá»i rồi cởi áo ra, thì thấy quầng Ä‘en đã chạy tá»›i nách đồng thá»i má»™t cánh tay bị ngứa ngáy khó chịu.
Bệnh ngứa lan ra mau chóng chỉ trong chớp mắt, gã cảm thấy tựa hồ có đến hà ng ngà n hà ng vạn con kiến đang cắn rứt.
Du Thản Chi nhảy lên chồm chồm, đưa tay lên gãi. Nhưng không gãi còn khá, vì cà ng gãi bao nhiêu thì cà ng ngứa dữ dá»™i thêmbấy nhiêu, dưá»ng như trong xương tá»§y và trong ruá»™t gan Ä‘á»u có sâu bá» bò qua bò lại lúc nhúc.
Ngưá»i bị Ä‘au còn chịu được chứ bị ngứa ngáy thì không thể nà o chịu được, Du Thản Chi nhảy lên nhảy xuống la hét om sòm rồi rồi Ä‘áºp cái đầu sắt và o tưá»ng kêu binh binh.
Gã chỉ mong sao cho mình ngất Ä‘i không còn biết gì nữa để khá»i chịu đựng những cÆ¡n ngứa ngáy kì dị.
Du Thản Chi Ä‘áºp đầu má»™t lúc nghe đánh tạch má»™t tiếng, má»™t váºt trong bá»c rÆ¡i xuống.
Ãó là gói giấy dầu tuá»™t ra để lá»™ má»™t cuốn sách giấy và ng, chÃnh là cuốn sách chữ Phạn mà gã lượm được cá»§a Kiá»u Phong.
Du Thản Chi bị cơn ngứa ngáy hà nh hạ chẳng buồn lượm lên nữa.
Trong lúc vô tình gã trông thấy bìa sách láºt ra trang đầu có vẽ má»™t nhà sư ngưá»i gầy như que cá»§i.
Hình vẽ nhà sư nà y rất là kì dị , đầu luồn xuống dưới hai chân quặp lại, hai bà n tay thì nắm lấy hai chân.
Du Thản Chi đang ngứa ngáy khó chịu, chẳng còn lòng dạ nà o để ý đến hình vẽ kì dị nà y.
Gã chồm lên nhảy xuống một hồi nữa thì cảm thấy cơn ngứa ngáy là m cho khó thở.
Gã nằm xuống đất xé hết quần áo rách tươm rồi lăn mình cho da thịt sát xuống mặt đất.
Gã gãi một hồi nữa đến trầy da chảy máu.
Trong lúc Du Thản Chi vừa lăn lộn vừa gãi tự nhiên đầu gã luồn và o giữa hai chân quặp lấy. Vì đầu gã có chụp lồng sắt thà nh lớn quá không ra được.
Gã đưa hai tay nắm chân định kéo rá»™ng ra rồi hất đầu lên, song lúc nà y gã kiệt sức quá rồi, không nhúc nhÃch được nữa tạm dừng tay thở lên hồng há»™c.
Ngẫu nhiên cuốn sách bà y ra trước mắt kiểu hình vẽ nhà sư gầy trong cuốn sách giống như kiểu gã đang ngồi.
Trong lòng gã vừa kinh ngạc lại vừa buồn cưá»i. Kì dị ở chá»— gã ngồi kiểu nà y tuy vẫn ngứa như cÅ© nhưng hÆ¡i thở nhẹ nhà ng hÆ¡n. Vì váºy nên gã không muốn rút đầu ra khá»i chân mà cứ để nguyên váºy gục xuống đất.
Gã gục đầu như váºy thì hai mắt cà ng gần sách hÆ¡n. Gã nhìn lại ảnh nhà sư đột nhiên thấy ngưá»i trong tranh vẽ có những sợi dây rất nhá». Vì sách cÅ© quá, mà u giấy đã và ng khè và xám xịt, nên chẳng thấy gì.
Du Thản Chi cảm thấy tay mặt ngứa má»™t cách kì lạ, mắt gã cÅ©ng ngẫu nhiên nhìn và o cánh tay phải nhà sư trong đồ hình, bá»—ng thấy từ cánh tay nà y có sợi dây nhá» thông lên đến cổ há»ng rồi chuyá»n xuống trước ngá»±c Ä‘i vòng vèo đưa ra hai vai rồi lên đến đỉnh đầu.
Du Thản Chi nhìn sợi dây nhỠđó thì trong lòng tá»± nhiên cảm thấy tá»±a hồ như tay phải ngứa ghê gá»›m, có má»™t luồng hÆ¡i ấm áp Ä‘i theo những đưá»ng như sợi dây, từ cổ há»ng xuống trước ngá»±c rồi từ hai vai đến đỉnh đầu, dần dần biến mất.
Gã tiếp tục đưa luồng tư tưởng theo những đưá»ng chỉ trong đồ hình mấy lần và má»—i lần Ä‘á»u thấy má»™t luồn khà ấm thông và o đầu óc, rồi cánh tay Ä‘ang ngứa cÅ©ng bá»›t dần Ä‘i.
Du Thản Chi cảm thấy rất là kì lạ, gã chẳng hoà i công suy xét nguyên do tại sao? Chỉ cho luồng tư tưởng tiếp diá»…n như váºy đến ba mươi mấy lượt. Cánh tay chỉ còn hÆ¡i ngứa gã là m thêm mưá»i lần nữa thì từ cánh tay cho đến bà n tay không còn thấy gì nữa.
Bấy giá» gã má»›i rút đầu ra khá»i đôi chân.
Gã giÆ¡ bà n tay lên xem thì những quầng Ä‘en trên tay cÅ©ng Ä‘á»u biến mất.
Du Thản Chi đang mừng rỡ bỗng la lên:
- Chao ôi! Thôi há»ng rồi! Ná»c rết kịch độc đã chuyá»n và o mình cả rồi.
Nhưng dù sau gã hết được cơn ngứa kì dị đã thấy đỡ khổ, còn những mối lo gì hãy bỠđó. Gã lẩm bẩm:
- Việc Ä‘á»i kể ra cÅ©ng lạ, mình ngẫu nhiên đưa đến kiểu ngồi như hòa thượng nà y là nghÄ©a là m sao? Phải chăng đó là ý trá»i?
Tháºt ra hình vẽ trong sách là má»™t diệu pháp để trút bá» những mối ưu phiá»n trong lúc luyện công.
Du Thản Chi đang rất khổ sở đến cực độ biến diễn ra cách đó chứ không phải do sự ngẫu nhiên mà gặp.
Nên biết rằng "Vướng cổ thì ho, ăn no quá thì má»a." Ãó là tÃnh cách tá»± nhiên cá»§a con ngưá»i. Du Thản Chi Ä‘ang lúc ngứa ngáy khổ sở thì gục đầu xuống cÅ©ng chỉ là má»™t táºp quán tá»± nhiên chẳng có gì lạ. Có Ä‘iá»u cuốn sách rá»›t xuống lại tá»± nhiên mở ra đúng tranh đó thì quả là má»™t sá»± ngẫu hợp... Còn bao là ý trá»i ban phước hay gieo há»a thì còn khó mà biết được.
Du Thản Chi ngơ ngẩn một lúc, gã mệt quá lăn ra ngủ.
Sáng sá»›m hôm sau, gã vừa thức giấc mở chăn ra đã thấy A Tá» láºt Ä‘áºt Ä‘i và o Ä‘iện.
Nà ng thấy Du Thản Chi thân thể lõa lồ bá»™ dạng kì quái thì la lên má»™t tiếng kinh ngạc rồi há»i:
- Mi vẫn chưa chết ư?
Du Thản Chi giáºt mình rồi vá»™i kéo chăn trùm lên che mình rồi đáp:
- Tiểu nhân chưa chết.
Rồi gã lẩm bẩm:
- Té ra nà ng tưởng mình chết rồi!
A TỠnói:
- Mi chưa chết thì hay lắm! Mau mặc quần áo rồi theo ta đi bắt trùng độc.
Du Thản Chi vâng lá»i ngay.
A Tá» ra ngoà i rồi gã nói vá»›i tên quân Khất Ãan lấy cho má»™t bá»™ áo.
Tên quân Khất Ãan nà y thấy gã hà ng ngà y Ä‘i theo A Tá», ngÄ© rằng gã được quáºn chúa thương yêu, liá»n kiếm má»™t bá»™ y phục là nh lặn sạch sẽ cho gã thay.
Du Thản Chi theo A Tá» ra khá»i cung như mấy hôm.
Nà ng Ä‘em đỉnh ngá»c đốt hương dẫn dụ trùng độc bắt vá».
Sau cùng cÅ©ng chá»n má»™t con độc nhất cho ăn tiết gà , rồi cho hút máu Du Thản Chi để Ä‘em ra luyện công.
Du Thản Chi lại chiếu theo đồ hình trong sách để hóa giải độc.
Lần thứ hai là con nhện xanh hút máu gã.
Lần thứ ba là con bò cạp lớn.
Lần nà o A Tá» cÅ©ng chắc là gã cÅ©ng phải chết, thế mà gã vẫn không sao, nà ng không khá»i Ä‘em lòng ngá» vá»±c.
Cuá»™c bắt những trùng độc cá»§a A Tá» tiếp diá»…n sau ba tháng thì bên ngoà i thà nh Nam kinh trong vòng mưá»i dặm, rắn rết độc má»—i ngà y má»™t Ãt Ä‘i, rồi chỉ còn những con không độc mấy, không hợp ý A Tá». Cà ng vá» sau hai ngưá»i cà ng phải Ä‘i xa thêm.
Má»™t hôm hai ngưá»i ra ngoà i thà nh phÃa tây hÆ¡n ba mươi dặm.
A Tá» thắp hương liệu lên chá» hồi lâu má»›i thấy trong đám cá» ráºm có tiếng sá»™t soạt.
A TỠhô lên:
- Cúi thấp xuống!
Du Thản Chi vội phục xuống, thoáng nghe những tiếng phì phì.
Trong tiếng kì dị nà y có lẫn mùi tanh hôi, khiến ngưá»i phải buồn nôn. Du Thản Chi nÃn thở không nhúc nhÃch, bá»—ng thấy trong đám cá» dại rẽ ra hai bên, má»™t con trăn lá»›n, mình trắng chấm Ä‘en từ phÃa Tây Ä‘i qua phÃa Ãông.
Ãầu con trăn nà y hai mang bà nh ra hình tam giác. Trên đầu nhô lên má»™t miếng thịt sù sì.
Ở phương Bắc vốn rất Ãt rắn rết.
Du Thản chi chưa thấy con trăn hình thù quái dị nà y bao giá». Con trăn chạy đến bên đỉnh ngá»c, rồi Ä‘i vòng quanh chiếc đỉnh. Nhưng thân nó dà i hÆ¡n trượng, mình to bằng cánh tay thì là m thế nà o chui và o trong đỉnh được? Nó ngá»i thấy mùi thÆ¡m rồi nó cứ Ä‘áºp cái đầu và o đỉnh"cốp cốp."
A Tá» không ngá» mùi hương lại dẫn dụ cả con váºt lá»›n đến thế. Nà ng kinh dị vô cùng chưa có ý định ra sao.
Nà ng khẽ bò đến bên Du Thản Chi há»i nhá» và o tay gã:
- Là m thế nà o bây giá»? Nếu để con trăn Ä‘áºp vỡ đỉnh ngá»c thì há»ng bét!
Du Thản Chi vừa nghe tiếng oanh thá» thẻ lại hÆ¡i ấm lá»t và o tai là má»™t chuyện suốt Ä‘á»i gã chưa được thấy bao giá».
Gã lấy là m vinh hạnh vô cùng liá»n đáp:
- Không hỠchi! Tiểu nhân ra đuổi nó đi!
Nói xong gã đứng dáºy rà o bước đến gần con trăn. Con trăn vừa nghe thấy tiếng động, láºp tức ngẩn đầu lên, thè lưỡi đỠhá»n ra phun phè phè, sắp nhảy chồm lại.
Du Thản chi thấy váºy sợ hãi chưa dám tiến lên, gã toan nhặt viên đá để toan ném nó, nhưng lại sợ là m vỡ đỉnh ngá»c.
Gã còn Ä‘ang phân vân chưa biết là m thế nà o, bá»—ng thấy má»™t luồng gió lạnh thổi và o mặt, khiến gã kinh hãi rùng mình cúi đầu xuống xem thì thấy từ góc Tây Bắc có má»™t dây lá»a cháy Ä‘i tá»›i. Chỉ trong khoảnh khắc dây lá»a cháy đến trước mặt.
Lúc gần đến thì nhìn rõ không phải là dây lá»a mà trong bụi cá» có váºt gì bò lại. Là n cá» xanh gặp phải váºt đó trở thà nh cá» khô và ng úa trông xa như lá»a cháy. Khà lạnh ở dưới chân gã má»—i lúc má»™t lạnh buốt thêm. Gã lùi lại mấy bước thì thấy vết cá» khô và ng Ä‘i dần dần vá» phÃa đỉnh ngá»c. Con váºt đó là má»™t con tằm.
Con tằm nà y trắng như ngá»c có ẩn hiện sắc xanh khác vá»›i con tằm thưá»ng. Nó lá»›n hÆ¡n con tằm thưá»ng nhiá»u và giống như con giun. Mình nó trong suốt như thá»§y tinh.
Con trăn khà thế hung hãn ngẩng đầu lên vừa thấy con tằm nà y thì tựa hồ như sợ lắm. Nó rút đầu lại để dấu dưới mình.
Con tằm trong suốt bò mau lạ thưá»ng qua mình con trăn chẳng khác nà o cục than hồng. Nó bò đến đâu xương sống con trăn cháy thà nh tro đến đó. Lúc bò lên đến đầu, con trăn bị xẻ đôi tá»±a như má»™t lưỡi dao rạch dá»c.
Con tằm chui và o túi ná»c độc bên mang con trăn để hút ná»c má»™t lát là hết ráo. Mình con tằm chướng lá»›n lên gấp đôi.
Ãứng xa trông chẳng khác má»™t bình thá»§y tinh bên trong đựng má»™t thứ nước xanh xanh.
A TỠvừa mừng vừa sợ khẽ nói:
- Con tằm nà y ghê gá»›m quá. Quả là ông vua trong các loại ná»c độc.
Du Thản Chi trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
Giả tỷ con tằm nà y mà hút máu mình thì còn chi là tánh mạng.
Con tằm Ä‘i má»™t vòng quanh cái đỉnh ngá»c, bò qua bò lại, nó Ä‘i tá»›i đâu thà nh chết đến đấy. Nhưng tá»±a hồ như nó biết rằng nếu chui và o trong đỉnh tất là phải chết nên chỉ quyện vòng ngoà i mà thôi.
Nó quyện đi quyện lại một lúc thì bỠđi vỠhướng Tây Bắc.
A TỠla lên:
- Ta phải rượt theo nó cho mau!
Nà ng lấy tấm khăn Ä‘oạn ra bá»c đỉnh lại rồi lên ngá»±a chạy theo con tằm.
Du Thản Chi lết thếch chạy theo A Tá».
Con tằm tuy nhá», mà nó chạy rất lẹ, cÅ©ng may là nó để vết Ä‘en lại má»›i biết đưá»ng mà đuổi theo, nếu không thì đã mất hút ngay từ lúc đầu.
Hai ngưá»i chạy theo má»™t mạch chừng ba bốn dặm bá»—ng nghe phÃa trước có tiếng nước chảy róc rách, thì ra đã đến bá» suối, và không thấy dấu vết đâu nữa.
A TỠnhìn sang bỠsuối bên kia, cũng không thấy vết con tằm bò lên, dĩ nhiên là nó lặn xuống suối rồi. Nà ng bực mình dặm chân oán trách Du Thản Chi:
- Mi phải tìm kiếm kì được bắt nó đem vỠcho ta, không thì đừng vác mặt vỠra mắt ta nữa.
Nói xong nà ng xoay mình nhảy tót lên ngá»±a vá» thà nh Du Thản Chi rất đỗi hoang mang, đà nh theo dá»c bá» suối Ä‘i vá» phÃa hạ lưu để tìm. Gã Ä‘i đến bảy tám dặm đưá»ng.
Lúc trá»i đã hoà ng hôn, đột nhiên gã thấy giữa đám bụi ráºm bá» bên kia có má»™t vệt Ä‘en thì mừng rỡ vô cùng, gá»i ầm lên:
- Cô nương! Cô nương! Tiểu nhân kiếm thấy nó rồi!
Nhưng A TỠđi xa từ lâu rồi.
Du Thản chi lá»™i xuống suối qua bá» bên kia, cứ theo vệt Ä‘en mà đi. Vệt Ä‘en nà y theo sưá»n núi đến khu thung lÅ©ng trước mắt.
Du Thản chi trong lòng phấn khởi nên chạy rất nhanh. Gã ngẩng mặt nhìn lên đầu núi có một ngôi chùa, cách kiến trúc cực kì hùng vĩ.
Du Thản chi ngẩng đầu lên trông, trước cổng chùa có tấm biển đỠnăm chữ lá»›n "sắc kiến Mẫn Trung Tá»±" Gã chẳng còn lòng nà o mà ngắm phong cảnh miếu Ä‘iện, chỉ lá»§i thá»§i theo vệt Ä‘en bên sưá»n núi mà đi quanh co mấy chá»— ở phÃa sau.
Bá»—ng trong chùa có tiếng chuông, tiếng khánh, tiếng mõ và tiếng tụng kinh. Chư tăng Ä‘ang báºn khóa lá»…, thanh âm nhá»™n nhịp dưá»ng như khá đông ngưá»i.
Du Thản Chi từ khi trên đầu chụp lồng sắt, đã tá»± thẹn vá»›i hình thù kì dị cá»§a mình, không dám xuất hiện trước mặt má»i ngưá»i. Gã sợ chư tăng trông thấy, liá»n men theo chân tưá»ng lầm lÅ©i mà đi. Gã thấy vệt Ä‘en Ä‘i qua má»™t khu bùn lầy rá»™ng lá»›n rồi ra đến khu vưá»n rau.
Du Thản Chi mừng thầm chắc trong vưá»n không có ngưá»i, gã chỉ cần con tằm Ä‘ang ăn rau tại đó, thì bắt được ngay. Gã rảo bước Ä‘i vá» phÃa vưá»n rau.
Ãến chân dáºu láºp tức dừng bước, vì nghe trong vưá»n có tiếng ngưá»i Ä‘ang mắng nhiếc.
Gã nghe rõ:
- Mi không giữ kỉ luáºt, má»™t mình bá» Ä‘i rong chÆ¡i khiến cho lão sợ hết hồn ná»a ngà y trá»i chỉ lo mi Ä‘i rồi mất biá»n biệt không vá» nữa. Lão Ä‘em mi từ đỉnh núi Côn Luân đưá»ng xa muôn dặm tá»›i đây, mà mi chẳng biết cái công trình khổ nhá»c cá»§a lão đối vá»›i mi. Mi như váºy là mi tá»± hại bước tiến trình cá»§a mi đó, không còn ai thương mi nữa.
Nghe giá»ng ngưá»i nà y ra chiá»u căm háºn nhưng vẫn đầy vẻ thương yêu và kì vá»ng rất nhiá»u, chẳng khác gì lá»i cha mẹ dạy má»™t đứa con bướng bỉnh hư đốn.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Lão nói cái gì Ä‘em từ núi Côn Luân, đưá»ng xa muôn dặm tá»›i đây xem chừng như lão là sư phụ hay là bá»™c tiá»n bối ngưá»i nà o đó, chứ không phải là phụ thân.
Du Thản Chi vừa nghÄ©, vừa nép mình và o bên dáºu để ngó trá»™m thì thấy lão đó là má»™t vị hòa thượng.
Nhà sư nà y thấp lá»§n thá»§n mà béo chùn béo chụt, ngưá»i tròn á»§ng như trái bóng. ChÃnh ra đã là ngưá»i tu hà nh tất nhiên đầu trá»c, nhưng đặc biệt nhà sư vẫn để tóc dà i, tay chân mặt mÅ©i cÅ©ng đầy lông lá. Nhưng quần áo nhà sư mặc trên ngưá»i rất là sạch sẽ, tháºt là chẳng nhuốm bụi trần.
Bỗng nhà sư trỠtay xuống đất, vẻ mặt căm tức mắng nhiếc không ngớt miệng.
Du Thản chi nhìn theo tay nhà sư chỉ thì vừa kinh dị vừa mừng thầm.
Té ra nhà sư kia nà o phải Ä‘ang trách mắng ai đâu, mà chÃnh Ä‘ang thống mạ con tằm kì dị.
Tưởng nhà sư lùn cổ quái nhất là lão cất tiếng mắng nhiếc con tằm thì lại là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng nổi.
Du Thản Chi thấy ở dưới đất con tằm Ä‘ang chạy tá»›i chạy lui dưá»ng như muốn tìm đưá»ng chạy thoát, nhưng tá»±a hồ như nó đụng đầu và o bức tưá»ng vô hình và láºp tức rụt lại chuyển hướng.
Du Thản Chi chú ý nhìn thấy dưới đất có vạch một vòng tròn sắc và ng.
Con tằm tả xung hữu đột mà thá»§y chung không sao vượt khá»i cái vòng.
Bấy giỠgã mới tỉnh ngộ, lẩm bẩm một mình:
- À phải rồi! Nhà sư đã dùng một thứ thuốc để vẽ vòng tròn kia mà thuốc nà y lại kị với con tằm đó, khác nà o rắn sợ hồng hoà ng.
Nhà sư lùn nhiếc mắng má»™t hồi rồi lấy trong bá»c ra má»™t váºt gì cắn ăn ngấu nghiến, nhìn kÄ© thì thấy cái đầu dê nướng chÃn rồi. Lão ăn má»™t cách ngon là nh. Lão móc trên đầu cá»™t má»™t bầu cÅ© kÄ© và rách nhiá»u chá»—, mở nút ra, rồi ngá»a cổ dốc bình và o miệng nuốt ừng á»±c má»™t hồi.
Du Thản Chi ngá»i thấy mùi thÆ¡m biết ngay bầu nà y đựng rượu ngon.
Gã lẩm bẩm:
- Té ra nhà sư nà y uống rượu ăn thịt. Xem chừng lão nuôi con tằm nà y và quý báu vô cùng! Mình biết là m thế nà o để lấy cắp đây?
Du Thản Chi còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, chợt góc vưá»n bên kia có tiếng ngưá»i gá»i:
- Tam Tĩnh! Tam Tĩnh!
Nhà sư lùn nghe thấy giáºt mình hoảng hốt giấu vá»™i cái đầu dê cùng bầu rượu và o đống rÆ¡m. Bên ngoà i tiếng ngưá»i kia lại gá»i dồn:
- Tam TÄ©nh! Tam TÄ©nh! Ngươi ẩn và o đâu mà kÃn thế? Sao không lên cúng pháºt?
Nhà sư lùn vội nhắc cái cuốc chạy ra luống rau vừa cuốc vừa nói:
- Tôi còn xá»›i rau mà ! Phương trượng bảo phải ráng sức trồng rau, có được rảnh đâu mà cúng Pháºt?
Ngưá»i kia Ä‘i lại gần.
Du Thản Chi ngó trộm thấy một nhà sư đứng tuổi vẻ mặt nghiêm trang tựa hồ như bao phủ một là n sương mỠlạnh lùng nói:
- Má»™t ngà y hai khóa cúng: sáng và chiá»u, ai cÅ©ng phải đông đủ. Ngươi lên dá»± khóa cúng xong rồi xuống xá»›i rau.
Nhà sư thấp lùn pháp danh là Tam Tĩnh nói:
- Vâng.
Rồi bỠcuốc theo nhà sư đứng tuổi đi ngay. Lão không dám ngoái đầu nhìn lại con tằm, tựa hồ như sợ nhà sư đứng tuổi kia phát giác.
Du Thản Chi chá» cho hai ngưá»i kia Ä‘i ra rồi lắng tay nghe bốn bá» vẳng lặng như tá», gã lẩm bẩm:
- Trên chùa Ä‘ang khóa cúng Pháºt, các nhà sư Ä‘á»u trên Tam Bảo, mình không đánh cắp con tằm thì biết đợi đến khi nà o?
Gã liá»n từ chân giáºu chui ra, thấy con tằm vẫn chạy lăng xăng không ngá»›t, bụng bảo dạ:
- Là m thế nà o bắt được nó bây gi�
Gã ngây ngưá»i ra má»™t lúc ngẫm nghÄ© cách bắt con tằm, rồi chạy lại đống rÆ¡m, móc cái bầu ra, giÆ¡ lên lắc lắc, Gã thấy hãy còn đến ná»a bầu rượu, gã uống liá»n mấy hÆ¡i, còn thừa dổ xuống vưá»n rau, gã từ từ để miệng bầu quay và o phÃa trong vòng tròn vẽ dưới đất.
Con tằm bò má»™t lát đến miệng bầu quả nhiên chui lá»t và o trong.
Du Thản Chi cả mừng bịt nút miệng bầu lại hai tay bưng bầu chui qua dáºu ba chân bốn cẳng theo đưá»ng cÅ© chạy vá».
Du Thản chi ra khá»i chùa Mẫn Trung má»›i được và i chục trượng thì cái bầu tiết ra khà lạnh tê ngưá»i chẳng khác gì cầm má»™t tảng băng.
Gã hết đổi bầu từ tay phải sang tay trái, rồi lại từ tay trái sang tay phải. Nhưng cái bầu lạnh thấu xương không thể nà o cầm được.
Du Thản Chi để lên đầu đội thì cà ng lại không xong vì khà lạnh truyá»n qua cái lồng sắt thấu và o óc buốt không chịu nổi các mạch máu trong cÆ¡ thể hồ như đông lại không lưu thông được.
Du Thản Chi gặp tình trạng cấp bách nghĩ ra được một kế .
Gã cởi dây lưng ra buá»™c và o cổ bình rồi xách Ä‘i. Dây lưng không truyá»n khà lạnh má»›i cầm Ä‘i nhanh được. HÆ¡i lạnh trong bầu chỉ tiết ra trong khoảnh khắc phÃa ngoà i bầu má»™t tầng sương lạnh đóng váng.
Du Thản Chi rảo nhanh vỠđến ngoại thà nh Nam Kinh thì trá»i đã khuya. Cổng thà nh đã đóng rồi gã đà nh phải ngá»§ ngoà i má»™t đêm.
Sáng sá»›m hôm sau gã má»›i và o cung Ãoan Phúc, trình A Tá» là đã bắt được con tằm mang vá».
A TỠnghe nói cả mừng, bỠtằm và o trong lỠsà nh để nuôi.
Hồi đó đã sang tháng năm và o tiết đầu hạ khà trá»i ấm áp. Thế mà nuôi má»™t con tằm bên trong Ä‘iện phá»§, khà lạnh trong Ä‘iện má»—i lúc má»™t lân cao chẳng mấy chốc mà bình trà chén nước Ä‘á»u đóng băng.
Ãêm hôm ấy Du Thản Chi ngá»§ tại đó, rét run lên bần báºt suốt đêm không sao ngá»§ được.
Gã nghÄ© lẩn thẩn: "Con tằm nà y tháºt là kì dị thiên hạ hiếm có. Giả tá»· cô nương cho nó hút máu mình dù chẳng bị ná»c độc là m cho uổng mạng thì cÅ©ng chết cóng."
A Tá» thấy con tằm phát ra khà lạnh kì dị thì biết con váºt hạn hữu. Nà ng tiếp tục Ä‘i bắt những rắn độc, trùng độc Ä‘em vá» cho đấu vá»›i con tằm. Con tằm chỉ quanh má»™t vòng Ä‘i đủ là m cho con váºt kia lạnh cóng rồi nó hút lấy chất nước trong mình con váºt bị chết.
A Tá» thá» luôn mưá»i mấy ngà y như váºy, không còn giống trùng nà o có thể chống cá»± được vá»›i con tằm nữa.
Một hôm A tỠvà o Thiên điện bảo Du Thản Chi:
- Bữa nay ta giết con tằm bóng rá»ng (trong suốt) kia. Mi thò tay và o trong lỠđể cho nó hút máu!
Du Thản chi mấy hôm nay ban ngà y lo sốt vó, ban đêm nằm mÆ¡ thấy toà n chuyện hãi hùng. Bây giá» gã thấy nà ng chẳng chút rá»™ng tình bắt mình phải hy sinh cho con tằm. Trong lòng gã siết ná»—i thê lương! Cặp mắt đăm đăm nhìn A Tá» nhưng gã không nói gì cÅ©ng không nhúc nhÃch.
A Tá» ngồi xếp bằng tÄ©nh tâm váºn ná»™i công, hà há»ng mừng thầm bụng bảo dạ:
- Ngẫu nhiên ta được váºt dị bảo nà y vá» luyện Hoa Công Ãại Pháp. Sá»± thà nh tá»±u cá»§a ta biết đâu chẳng lợi hại hÆ¡n sư phụ ta?
Nà ng giục Du Thản Chi:
- Mi thò tay và o trong lỠđi!
Du Thản Chi nước mắt tuôn rơi, quỳ xuống lạy A TỠnói:
- Cô nương Æ¡i! Khi cô nương luyện xong độc chưởng thần công rồi, đừng quên kẻ tiểu nhân nà y đã chết vì cô nương. Tiểu nhân há» Du tên Thản Chi, chứ không phải là Thiết Sá»u, Ãồng Sá»u gì ráo!
A Tá» tá»§m tỉm cưá»i nói:
- ÃÆ°á»£c rồi ngươi tên Du Thản Chi! Ta nhá»› kÄ© lắm! Mi đối vá»›i ta má»™t dạ trung thà nh, ta coi ngươi là má»™t đứa nô bá»™c trung nghÄ©a.
Du Thản Chi nghe A Tá» khen mình gã, gã cảm thấy cõi thấy cõi lòng được an á»§i rất nhiá»u trước khi nhắm mắt, gã dáºp đầu lạy hai lạy rồi nói:
- Ãa tạ cô nương!
Nhưng ai mà chả có lòng ham sống sợ chết.
Du Thản Chi không muốn bó tay chịu chết gã nghÄ© đến bữa trước bị rắn rết cắn, nhá» phép váºn công cá»§a nhà sư trong đồ hình mà thoát chết, bữa nay gã lại Ä‘em cách đó ra thá».
Gã đứng vững hai chân, cuối mình luồn đầu qua hai chân rồi thò tay phải và o trong lá», đồng thá»i tâm niệm má»™t sợi chỉ và ng xâu trong ngưá»i nhà sư vẽ trên hình đồ.
Ãá»™t nhiên ngón trá» thấy hÆ¡i ngứa ngáy, má»™t luồn khà lạnh chui và o trong tâm.
Gã đã chuẩn bị từ trước, tâm tâm niệm niệm và o đưá»ng chỉ và ng, quả nhiên thấy luồng khà lạnh Ä‘i theo mạch lạc hẳn hòi, đúng như luồng sợi chỉ và ng mà hắn Ä‘ang để tâm suy nghÄ©. Luồng khà lạnh từ trong tâm ra ngón tay rồi lại vá» cánh tay... Sau cùng chuyá»n lên đỉnh đầu...
Luồng khà lạnh nà y nhá» xÃu nhưng lạnh vô cùng, Du Thản Chi phải nhẫn nại lắm má»›i chịu nổi!
A Tá» thấy kiểu cách cá»§a Du Thản Chi vừa lấy là m lạ vừa buồn cưá»i, nà ng động tÃnh hiếu kì lại gần coi thì thấy con tằm kia Ä‘ang cắn chặt đầu ngón tay trá» Du Thản chi. Mình con tằm trong suốt như thá»§y tinh, nà ng trông thấy rõ má»™t dây máu do miệng tằm hút và o, chạy qua mé tả, sang mé hữu, đưa ra miệng rồi trở vá» ngưá»i Du Thản chi.
Từ đầu sắt cho đến quần áo cùng chân tay gã Ä‘á»u bao phá»§ má»™t mà n sương bạc.
A Tá» lẩm bẩm gã nà y chết rồi! Trong mình ngưá»i sống có má»™t luồng nhiệt khi phát ra thì khi nà o sương đóng thà ng băng thì được.
Nà ng lại thấy trong mình con tằm vẫn có máu chuyển động rõ rà ng đó là chưa hút hết sức. Nà ng định chá» cho nó no lăn rồi má»›i Ä‘áºp chết lấy huyết luyện công. Nà ng để hết tâm trà chăm chú theo dõi cuá»™c diá»…n biến.
Ãá»™t nhiên trên mình con tằm có má»™t luồng nhiệt khà toát ra.
A TỠcòn đang kinh hãi bỗng nghe"tạch"một tiếng, con tằm từ ngón tay Du Thản Chi rớt xuống.
Trong tay A TỠđã cầm sẵn má»™t cây côn gá»—, liá»n Ä‘áºp xuống.
Con tằm nà y bản tÃnh rất linh mẫn, chÃnh ra khó lòng đánh trúng nó. Dè đâu nó rÆ¡i xuống đáy lá» rồi ngá»a bụng lên, cá»±a quáºy má»™t lúc mà không sao trở mình lên được nên cây côn cá»§a A Tá» vừa đánh xuống con váºt đã nát nhừ.
A Tá» cả mừng, A Tá» vá»™i mừng vá»™i thò tay và o lá» lấy nước trấp dịch trong mình con tằm xoa và o hai bà n tay, rồi nhắm mắt váºn công cho huyết dịch thấm và o tay. Nà ng biết rằng con tằm nà y là váºt chi bảo không phải má»™t lúc mà tìm được ngay, nên nà ng lấy nước đó sát hết lần nà y đến lần khác để luyện công, kì cho đến lúc khô kiệt má»›i thôi.
A Tá» vất vả ná»a ngà y trá»i, bây giá» nà ng má»›i duá»—i chân đứng dáºy vãn thấy Du Thản Chi đứng kiểu đó, và khắp ngưá»i chá»— nà o cÅ©ng phá»§ má»™t là n sương đóng lại trắng xóa. Nà ng lấy là m kinh dị, đưa tay sá» và o ngưá»i gã thì thấy giá buốt vô cùng, phải co lại ngay. Quần áo gã cÅ©ng Ä‘á»u đóng băng cứng nhắc.
A TỠchẳng hiểu ra sao, ngơ ngác đứng nhìn gã hồi lâu mới bỠđi.
Hôm sau A TỠđến thiên Ä‘iện xem thấy Du Thản Chi vẫn đứng nguyên như cÅ©, băng giá đóng lạitrên ngưá»i gã dà y thêm má»™t lá»›p nữa.
Nà ng vừa kinh hãi vừa buồn cưá»i cho gá»i Thất Lý đến, sai y Ä‘em xác Du Thản Chi Ä‘em chôn.
Thất Lý dẫn mấy tên quân Khất Ãan khiêng xác Du Thản Chi bá» và o xe ngá»±a.
A Tá» dặn Thất Lý chôn cất cẩn tháºn. Nhưng gã Thất Lý chẳng buồn cất công đà o lá»— chôn táng, ném xác Du Thản Chi xuống khe nước rồi trở vá» thà nh.
Không ngá» cái tÃnh lưá»i nhác cá»§a Thất Lý lại cứu được mạng sống cá»§a Du Thản Chi.
Nguyên ngón tay gã bị con tằm cắn, đáng là ra phải dùng phép váºn công trong Dịch cân kinh để giải độc.
Pho dịch cân kinh do thá»§ bút cá»§a Ãạt ma lão tổ để lại. Trong kinh nà y truyá»n cho những ngưá»i có ná»™i công tối cao theo phép mà là m.
Du Thản Chi sau khi bị con tằm hút máu, máu lại nháºp vá» ngón tay và o huyết quản, đồng thá»i Ä‘em những tinh hoa cá»§a con váºt độc nhất thiên hạ là con tằm giá lạnh kia đưa và o thân thể. Giả tá»· gã đã luyện hết toà n bá»™ pháp quyết trong Dịch Cân Kinh thì gã có thể đẩy chất độc ra ngoà i. Nhưng gã chỉ nhìn theo tranh vẽ rồi theo phép hà ng công, chất độc và o rồi không biết cách trụt ra chứa chất độc con tằm và o trong ngưá»i.
Chất kịch độc nà y thuá»™c loại âm hà n, thêm và o đó những chất độc khác cá»§a con rết, nhện, rắn... đã chứa sẵn trong ngưá»i gã.
Mấy chất độc chồng chất lên là m cho gã chết cứng.
Giả tá»·, Thất Lý Ä‘em xác gã chôn xuống đất thì mấy trăm năm sau xác lão vẫn cứng đơ, chưa chắc đã tiêu hóa được. Ãằng nà y xác gã hất xuống suối, từ từ chảy xuôi, chảy được chừng hai mươi dặm thì dòng nước đến chá»— quanh co và cháºt hẹp xác gã bị vướng đám lau sáºy. Chẳng bao lâu nước quanh chá»— gã đóng lại thà nh băng trông tá»±a hồ xác gã đã đưa và o quan tà i bằng thá»§y tinh.
Nước suối tiếp tục cá» sát không ngá»›t, là m cho khà lạnh trong ngưá»i Du Thản Chi giảm xuống dần dần rồi sau cùng khối băng quanh ngưá»i lão từ từ tan ra.
May mà đầu gã chụp lồng sắt, chất sắt mau nóng mà cÅ©ng mau lạnh. Vì thế nước bá»c trong ngoà i lồng sắt tan trước.
Du Thản Chi bị nước trà n và o miệng ho một lúc, đầu óc tỉnh táo lại. Gã từ lòng suối bò lên, toà n thân còn lại những mảnh băng chạm và o nhau lách cách.
Gã mÆ¡ mà ng như ngưá»i Ä‘ang nằm má»™ng tỉnh giấc.
Lúc ngưá»i bắt đầu lạnh cứng, không phải gã chết tri giác. Có Ä‘iá»u bị băng đóng chặt chung quanh không sao nhúc nhÃch được.
Du Thản Chi ngồi bỠsuối nhớ lại, mình đối với A TỠhết dạ trung thà nh, nguyện đem thân nuôi trùng độc cho nà ng luyện công. Thế mà mình chết rồi. A TỠtuyệt không một tiếng thở dà i.
Gã bị băng đóng chung quanh ngưá»i trông ra rất rõ. Gã thấy A Tá» há»›n hở tươi cưá»i lấy huyết con tằm ra đổ trên bà n tay luyện công. Gã nhìn thấy A Tá» ngoẹo cổ, nhìn xác mình, dưá»ng như cái chết cá»§a mình khiến nà ng thú vị tuyệt không có chút gì là thương tiếc mình.
Gã tự nhủ: "con tằm kia đủ chất độc, nó đánh ngã bao nhiêu loại trùng độckhác. Cô nương lấy huyết dịch nó luyện và o bà n tay chắc là môn độc chưởng luyện xong rồi. Nếu mình vỠxem nà ng...
Ãá»™t nhiên ngưá»i gã run bắn lên, gã lẩm bẩm:
- Cô nương mà thấy mặt mình, chắc Ä‘em mình ra thỠđộc chưởng, nếu độc chưởng luyện xong thì chỉ má»™t chưởng thì mình toi mạng. Nếu chưa thà nh thì nà ng bắt mình Ä‘i bắt trùng độc cho đến khi nà o luyện xong độc chưởng, rồi bấy giá» lại thá» chưởng thì mình cÅ©ng hết sống. Ãằng nà o cÅ©ng chết, mình trở vỠđó là m cóc gì.
Gã đứng dáºy nhảy lên mấy bước cho những hòn băng còn Ä‘á»ng ttrên ngưá»i hay trong quần áo rÆ¡i hết ra rồi tá»± há»i:
- Ta biết đi đâu bây gi�
Còn Ä‘ang phân vân bá»—ng nghe tiếng cưá»i khanh khách như tiếng nhạc và ng thuáºn theo chiá»u gió đưa lại rồi thanh âm má»™t thiếu nữ thá» thẻ nó:
- Tỉ phu ơi! Lâu nay tỉ phu không đi chơi với tiểu Muội, bây giỠdu ngoạn lâu thêm một chút không được sao?
Giá»ng nói trong trẻo á»n thót nà y có lẫn cả phần cám dá»— không phải A Tá» thì còn ai và o đây? Du Thản Chi cả kinh nghÄ©:
- Là m sao cô nương ấy đến được đây? Dưá»ng như nà ng Ä‘i vá»›i Kiá»u Ãại vương?
Tiếp theo là tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, hai con ngá»±a từ đà ng xa phóng tá»›i. Du Thản Chi nhìn bốn phÃa không thấy chá»— nà o ẩn lánh được, gã đà nh co rúm ngưá»i lại, nằm phục đám cá» ráºm sau gốc cây, gã vừa cỠđộng má»™t cái thì Kiá»u Phong trông thấy ngá»c cá» phất phÆ¡ đằng xa, liá»n nói:
- A Tá» trong đám cá» ráºm sau cây kia có con dã thú, chưa hiểu là chó sói hay hươu nai.
A Tá» cưá»i nói:
- Mắt tỉ phu tinh tháºt! Còn ở xa thế mà đã trông rõ.
Nói xong phóng ngá»±a lại gần, vẫn còn e con thú chạy trốn mất, khi hai ngưá»i cách bụi cá» vừa tầm mÅ©i tên, bá»—ng nghe: "vèo" má»™t mÅ©i tên bắn ra, Du Thản Chi không dám nhúc nhÃch, đà nh gá»i tÃnh mạng cho số trá»i, may mà Kiá»u Phong cùng A Tá» không trông thấy rõ, mÅ©i tên say xÃt qua đầu, cắm và o gốc cây. Giả tỉ tên trúng và o lồng sắt thì dù gã không đến ná»—i bị thương nhưng tên chạm và o báºt ra tiếng vang, tất Du Thản Chi bị lá»™ tung tÃch.
Lại khéo là m sao trong đám cỠnà y có hai con thỠrừng.
Phát tên A Tá» bắn tá»›i, chúng kinh hãi phải chạy ra bon bon chạy trốn vá» phÃa trước.
A Tá» cưá»i nói:
- Chà chà ! Phen nà y tỉ phu trông sai rồi! Chỉ có hai con thỠlà m gì có chó sói, với hươu nai?
Nói xong giục ngựa tiến lên. Véo véo!
Hai mũi tên bay ra, cặp thỠtrúng tên ngã quay.
A Tá» ngồi trên ngá»±a nhặt lấy hai con thá» thì bất thình lình bên kia bá» suối có tiếng ngưá»i há»i:
- Tiểu cô nương! Cô nương có thấy con hà n độc trùng của tôi đâu không?
A Tá» ngẩn đầu lên thì thấy ngưá»i gá»i mình là má»™t nhà sư hình dong cổ quái.
Nhà sư nà y thấp lá»§n thá»§n mà béo chùn béo chụt, ngưá»i tròn á»§ng chẳng khác nà o má»™t quả bóng khổng lồ.
Du Thản Chi nấp trong đám cá» ráºm cÅ©ng trông rõ thì đúng là Tam TÄ©nh hòa thượng ở sau vưá»n rau chùa Mẫn Trung. Con tằm kia được nhà sư nà y nuôi. Y gá»i là Hán Ngá»c trùng thì đúng là tên thá»±c cá»§a con tằm.
Gã lẩm bẩm:
- Con tằm đó đã bị cô nương Ä‘áºp chết rồi. Nhà sư nà y há»i lại đúng cô ta!
Bá»—ng thấy A Tá» ngẩn ngưá»i ra rồi cưá»i khanh khách nằm phục xuống lưng ngá»±a không ngẩng lên nữa.
Tam TÄ©nh nổi giáºn nói:
- Ta có con tằm trắng, há»… nó Ä‘i đến đâu là cây cá» cháy đến đó. Mi có trông thấy không? Cá»› sao lại cưá»i?
A Tá» nhìn Kiá»u Phong nói:
- Tỉ phu coi kìa! Quả bóng khổng lồ tròn á»§ng kia có đáng buồn cưá»i không?
Kiá»u Phong nghiêm mặt nói:
- Tuồng con nÃt nói năng chẳng biết Ä‘iá»u kÃnh trá»ng, không được vô lá»… vá»›i đại sư phụ.
Ông thấy Tam TÄ©nh tướng mạo kì dị, tiếng nói sang sảng như tiếng chuông đồng, rõ rà ng là má»™t tay bản lãnh cao cưá»ng, lại nghe nhà sư Ä‘i tìm con Hà n Ngá»c trùng chi chi thì biết ngay là không phải váºt tầm thưá»ng.
A TỠnói:
- Ãại hòa thượng Æ¡i! Hòa thượng nuôi con tằm đó ư?
Tam Tĩnh vội nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Tôi Ä‘em nó từ núi Côn Luân đưá»ng xa muôn dặm tá»›i đây. Cô nương đã nhìn thấy nó, xin là m Æ¡n trỠđưá»ng cho.
A TỠnói:
- Con tằm đó Ä‘i qua đâu thì có má»™t vệt Ä‘en kéo theo phải không? Mình nó lạnh vô cùng nên bất luáºn cái gì xung quanh Ä‘á»u đóng lại thà nh băng, có đúng không?
Tam Tĩnh nói:
- Ãúng rồi! Ãúng rồi! Không sai má»™t li nà o hết.
A Tá» cưá»i nói:
- Hôm qua tôi thấy con tằm đó đánh nhau với con rết, và bị rết cắn chết rồi.
Tam TÄ©nh tức giáºn nói:
- Thúi lắm quân chó đẻ! Con Hà n ngá»c Trùng cá»§a ta là vua độc trong thiên hạ. Bất luáºn rắn độc hay trùng độc nà o thấy nó cÅ©ng Ä‘á»u sỡ hãi không dám nhúc nhÃch, có là đâu bị rắn cắn được?
A Tá» thấy lão nói thô tục thì cà ng chá»c tức thêm:
- Thầy chùa không tin thà thôi. Hôm qua tôi cÅ©ng thấy má»™t con tằm lá»›n trong suốt như thá»§y tinh, thấy hình dạng cổ quái nên giẫm chết rồi! Tam TÄ©nh nhảy chồm lên má»™t cái đã xa hÆ¡n trượng trông chẳng khác chi quả bóng báºt lên trên không.
Lão cất tiếng chá»i:
- Tổ mẹ mưá»i tám Ä‘á»i nhà ngươi! Con Hán Trùng Ngá»c cá»§a ta linh hoạt như gió, nếu mi không có thuốc kị thì là m sao chế phục được nó. Mi chưa dẫm và o nó thì nó đã cắn ngươi toi mạng rồi.
A Tá» thò tay và o bá»c, lấy ra gói nhá». Nà ng mở gói ra thì đúng là xác con tằm kì dị đó. Con tằm nà y bị côn gá»— Ä‘áºp chế huyết dịch phá»t ra còn Ä‘á»ng đóng lại thà nh băng cứng Ä‘á».
Nguyên A TỠbiết xác con tằm nà y chắc còn có chỗ dùng được việc, nên gói lại đem theo.
Tam TÄ©nh thấy con tằm quà cá»§a mình quả nhiên đã chết rồi. Sắc mặt lão nhợt nhạt như xác chết trôi. Ngưá»i lảo đảo, đột nhiên lão nằm phục xuống đất khóc rống lên má»™t hồi rồi bất thình lình đưa tay ra cướp lấy xác con tằm ôm và o lòng vừa khóc vừa nói:
- Con Æ¡i! Ta trăm cay nghìn đắng đưa con từ núi Côn Luân đến đây. Con không nghe lá»i ta, má»™t mình Ä‘i du ngoạn để con tiện tì kia dẫm chết!
Lão cà ng khóc cà ng thê thảm, sau nghẹn ngà o khóc không ra tiếng nữa.
A TỠvỗ tay cả nói:
- Hay quá! Hay quá!
Kiá»u Phong là ngưá»i hiểu rá»™ng biết nhiá»u, ông chắc chắn nhà sư không để yên ông cầm cương ngá»±a toan đứng chắn trước ngưá»i A TỠđể há»™ vệ cho nà ng rồi hãy kiếm lá»i từ tạ nhà sư.
Nà o ngá» Tam TÄ©nh đại sư chưa dứt tiếng khóc đã nhảy vá»t lên như quả bóng nhằm lao xuống A Tá».
Nhà sư nhảy cá»±c kì mau lẹ, như Kiá»u Phong ngồi trên ngá»±a chưa chạy được đến A Tá» thì lão đã nhảy bổ tá»›i nÆ¡i.
Kiá»u Phong nghe tiếng gió cấp bách, vá»™i la lên:
- Chá»› đánh chết ngưá»i!
Tay trái ông nắm lấy sau lưng A TỠnhấc bổng nà ng lên ngồi trước mình.
Bá»—ng nghe tiếng binh má»™t cái." Trái bóng thịt"Tam TÄ©nh đụng và o con ngá»±a cá»§a A Tá». Con ngá»±a bị hất ra xa ngã ká»nh xuống đất chết ngay láºp tức.
A TỠsợ tái mặt không ngỠlão hòa thượng hình thù cổ quái mà uy mãnh đến thế.
Tam TÄ©nh đụng và o là m chết con ngá»±a cá»§a A Tá» rồi ngưá»i báºt lên như cái lò xo xoay sang A Tá».
Kiá»u Phong hÃch và o hai bên vế đùi cho ngá»±a nhảy tung lên để tránh nhưng Tam TÄ©nh vá»t lại quá nhanh mà ngá»±a nhảy cháºm hÆ¡n.
Kiá»u Phong xem chừng nguy hiểm đến nÆ¡i.
Nhà sư chồm tá»›i uy lá»±c dÅ©ng mãnh ghê gá»›m. Nếu muốn chống lại phải phóng chưởng ra. Song ông lại nghÄ© Rõ rà ng A Tá» có lá»—i đạp chết con tằm quý cá»§a ngưá»i ta. Bên mình Ä‘uối lÃ, chẳng lẽ cáºy mạnh hiếp ngưá»i.
Ông liá»n tay trái ôm lấy A Tá» phi thân nhảy ra ngoà i yên ngá»±a má»™t quãng xa chừng hai trượng." Binh"má»™t cái Tam TÄ©nh đã nhảy xổ xuống con ngá»±a Kiá»u Phong.
Lần nà y lảo nhảy mạnh hÆ¡n, con ngá»±a báºt văng Ä‘i đúng và o cây xuyên qua bụng, ruá»™t gan cùng máu tươi chảy ra lênh láng.
Tam TÄ©nh thản nhiên nhằm Kiá»u Phong cùng A Tá» xông tá»›i.
Kiá»u Phong rất lấy là m kinh dị, ông lẩm bẩm:
Thế võ cá»§a nhà sư Ä‘em thân mình để choảng và ngưá»i quả là Ãt thấy. Nhưng lão cứ dùng tấm thân bằng da bằng thịt để nhảy xổ và o, gặp ngưá»i cầm khà giá»›i há chẳng uổng mạng?
Ông thấy nhà sư vẫn tiếp tục nhảy xổ và o mình.
Lần nà y ông không tránh nữa cất tiếng nói:
- Xin hòa thượng đừng bức bách tôi nữa, để tôi có lá»i nói lại vá»›i hòa thượng.
Tam Tĩnh chỉ cách ông không quá ba thước. Nhà sư nghe ông nói câu nà y đột ngột tung mình lên trên ba trượng xoay lốc ba vòng.
Kiá»u Phong ôm lấy A Tá» lùi sau hai bước.
Tam TÄ©nh lẹ là ng hạ mình xuống. Vai lão vừa chạm đất, láºp tức lão trà o mình tiến đến chân Kiá»u Phong la lá»›n:
- Trả con tằm ta đây! Trả con tằm ta đây!
Thân pháp nà y so vá»›i địa đưá»ng quyá»n thưá»ng thấy trong các phái võ tháºt khác xa. hai chân lão co lên như quả bóng khổng lồ lă tròng trá»c đến nÆ¡i.
Kiá»u Phong nghÄ© thầm:
- Nhà sư nà y tháºt là kì cục. Ãánh nhau vá»›i ngưá»i mà dùng thế nà y sao được. Ông nhảy sang bên hai bước. Vừa nhảy vừa liếc mắt xuống thấy phấn và ng rÆ¡i rụng đầy mặt đất.
Ông là ngưá»i linh cÆ¡ mau lẹ, tuy chưa biết thứ phấn và ng nà y có Ä‘iá»u chi lạ, nhưng rõ rà ng không phải có từ trước, mà đúng là nhà sư trong lúc cỠđộng tay chân đã rắc ra. Nếu mình dẫm và o e mắc bẫy. Ông quát ra má»™t tiếng phóng chân đá ra, ngưá»i nhảy vá»t lên ôm A Tá» nhảy theo, không chịu dẫm chân xuống phấn và ng.
Nguyên thứ phấn nà y là thứ phấn độc cá»§a Tam TÄ©nh rắc ra. Nếu Kiá»u Phong dẫm phải, phấn bay tung lên thì ông cùng A Tá» sẽ hÃt phải và láºp tức toà n thân nhÅ©n ra rồi để cho kẻ địch muốn băm vằm thế nà o cÅ©ng được.
Tam TÄ©nh ghê cho Kiá»u Phong rất linh cÆ¡, lão thấy ông sắp mắc và o bẫy, thế mà đang lúc nguy nan ông lại nhảy vá»t lên tránh khá»i. Lão đã nhảy báºt lên như cái lò so nhằm Kiá»u Phong bổ tá»›i. Lão chắc mẫm dù võ công Kiá»u Phong cao cưá»ng đến đâu nhưng tay ẵm má»™t ngưá»i nhảy lên má»™t lần rồi, hẳn không thể nhảy lên cái thứ hai. Chỉ cốt sao cho hai ngưá»i ngã lăn ra là xong. Trong mồm miệng lão đã để thuốc độc sẵn, còn đối phương nhất địng trúng độc.
Kiá»u Phong thấy nhà sư lại nhảy tá»›i không tránh được nữa liá»n khẽ đưa chân trái Ä‘áºp và o trái bóng thịt , để mượn đà nhảy ra chá»— khác.
Tam TÄ©nh dùng hết sức bình sinh nhảy lại, mà Kiá»u Phong đã hất trở vá». Lúc toà n thân lão bị đá hất lên, khác nà o như gốc cây từ trên không rá»›t xuống, lão không tá»± chá»§ được duá»—i hai chân ra. Chân rá»›t xuống đất đá "binh"má»™t tiếng, chẳng khác nà o đóng cá»c xuống đất. Ãầu gối không co lại được, sức nặng toà n thân đè xuống cái ống chân nhá» bé kêu rắc rắc, hai ống chân đã bị gãy rồi.
Kiá»u Phong đạp và o ngưá»i nhà sư, bản ý chỉ cốt lấy đà nhảy ra chá»— khác tránh chất độc. Ông không ngỠđến cách luyện ná»™i công kì dị cá»§a nhà sư nà y. Ná»™i lá»±c không ăn ý vá»›i kinh mạch. Thân thể lúc ở trên không, lại không thà nh ý định cá»§a ngưá»i.
Kiá»u Phong thấy hòa thượng gãy hai chân trong lòng rất ân háºn, ông nói vá»›i nhà sư:
- Ãại sư đừng có nhúc nhÃch. Nằm yên đấy chá» tôi gá»i ngưá»i đến đưa đại sư vá» quý tá»±. Ãại sư ở chùa nà o?
Tam Tĩnh nhịn đau hồi lâu rồi mới nói:
- Cha mi khắp thiên hạ đâu chả là nhà ? Việc gì mi phải há»i cha mi trụ trì chùa nà o? Ta gãy chân thì tá»± biết Ä‘iá»u trị. Mi còn giả vá» nói đãi lòng là m chi?
Kiá»u Phong nói:
- Nếu đại sư đã tá»± chữa được lấy cho mình thì còn gì hay bằng! Tại hạ há» Kiá»u tên Phong, đại sư muốn báo thù thì đến Nam Kinh tìm tại hạ.
Ãoạn ông quay sang A Tá»:
- Chúng ta vỠthôi!
A TỠcũng nhìn Tam Tĩnh thè đầu lưỡi ra, lấy ngón tay chỉ và o má mà nói:
- Tại hạ há» Ãoà n tên Tá», đại sư muốn báo thù thì đến thà nh Nam Kinh tìm tại hạ!
Nói xong cầm tay Kiá»u Phong dắt Ä‘i.
Du Thản Chi nấp trong bụi ráºm, ngó trá»™m tấn kịch vừa rồi, trong lòng kinh hãi. Gã thấy A Tá» Ä‘i khá»i tuy cÅ©ng hÆ¡i yên tâm nhưng bâng khuân ngÆ¡ ngẩn như ngưá»i mất hồn. Nhất là gã thấy A Tá» nắm tay Kiá»u Phong ra chiá»u thân thiết thì trong lòng cà ng uất háºn buồn rầu.
Bỗng gã nghe Tam Tĩnh kêu:
- Nước! Nước! Ta khát nước quá!
Du Thản Chi nghÄ© thầm: "Con tằm đó là do ta bắt cắp vá» cho cô nương là m lụy đến nhà sư nà y, nay y lại gãy chân, mình tháºt áy náy quá."
Gã nghe lá»i nhà sư đòi uống nước liá»n từ trong bụi chui ra nói:
- Ãại sư chá» má»™t chút tôi lấy nước cho.
Tam TÄ©nh quay lại coi thấy gã mặt sắt hình thù quái dị thì giáºt nảy mình lên há»i:
- Mi là ngưá»i hay là quá»· sứ?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i không trả lá»i, gã nói:
- Tôi đi lấy nước đây!
Gã chạy ra suối gần đấy, hai tay vốc nước từ từ để và o miệng nhà sư.
Nhà sư uống nước rồi nói:
- Chưa đủ, còn khát lắm!
Du Thản Chi nói:
- ÃÆ°á»£c rồi!
Ãoạn lại vốc nước nữa cho đại sư uống.
Nhà sư hết khát rồi, gã nói:
- Ãại sư không Ä‘i được, từ đây vá» chùa Mẫn Trung cÅ©ng không bao xa, ta cõng đại sư Ä‘i!
Tam Tĩnh trố mắt nhìn Du Thản Chi xem cỠđộng, còn thì gã đã chụp cái lồng sắt không trông thấy rõ chân tướng.
- Sao mi biết ta là hòa thượng chùa Mẫn trung?
Du Thản Chi chá»™t dạ nghÄ© thầm: "Há»ng bét! Mình thò Ä‘uôi ra mất rồi!" Gã đà nh hà m hồ nói:
- Gần đây chỉ có một chùa Mẫn Trung là ngôi chùa lớn. Tại hạ nghĩ đai sư ở chùa đó.
Tam Tĩnh nói:
- À! Thằng nà y thông minh đấy! Ta không cần mi cõng. Ở vưá»n sau chùa Mẫn Trung ta có cái bầu đựng rượu thuốc trị thương rất linh nghiệm. Ta phiá»n mi tá»›i đó Ä‘em ra đây cho ta.
Du Thản Chi lấy là m kì há»i:
- Trong vưá»n rau còn có cái bầu nữa ư? Thế cái bầu kia...
Ba tiếng "cái bầu kia" vừa ra khá»i miệng, gã biết mình dại rồi nên im bặt không nói sao nữa.
Tam Tĩnh cũng nói:
- Ủa! Ta hồ đồ mất rồi! Cái bầu ấy không thấy nữa. Ta nhá» mi cõng ta vá» váºy.
Du Thản Chi nói:
- ÃÆ°á»£c!
Từ chổ bỠsuối đã trông thấy mái chùa Mấn Trung, bất quá cũng chừng hơn một dặm, Du Thản Chi cúi xuống cõng nhà sư rồi cất bước.
Gã má»›i Ä‘i được bảy tám bước, bá»—ng thấy mưá»i đầu ngón tay nhà sư cứng như sắt chạm và o cổ mình má»—i lúc má»™t nghẹt thở.
Du Thản Chi cả kinh, gã cố hết sức hất Tam Tĩnh xuống đất.
Nà o ngỠhai chân nhà sư quặp lấy lưng gã.
Lúc hất nhà sư ra thì thấy lưng mình đau đớn kịch liệt.
Bá»—ng nghe Tam TÄ©nh há»i: Cái bầu rượu ta có phải thằng lõi nà y đánh cắp không? Thằng giặc non! Mi đã lấy trá»™m uống lại ăn cắp luôn cả bầu rượu nữa nghÄ©a là m sao?
Du Thản Chi Ä‘ang bị nhà sư nắm giữ, đà nh cãi liá»u:
- Không phải! Tôi không lấy bầu rượu của đại sư đâu.
Tam Tĩnh nói:
- Mi vừa nghe ta nói trong vưá»n rau còn cái bầu rượu đã tá» ra sá»ng sốt. Mi có táºt giáºt mình. Cái bầu cá»§a ta không phải mi lấy cắp thì ai và o đây?
Du Thản Chi không thấy nhà sư đỠcáºp đến con tằm thì nghÄ© bụng:
- Lấy cắp cái bầu thì chẳng chi quan hệ.
Hơn nữa cũng không còn cách nà o cãi được, gã đáp:
- Thôi được rồi! Nếu tại hạ có ăn cắp cái bầu của nhà sư thì để tại hạ vỠlấy trả là xong.
Tam TÄ©nh cưá»i ha hả rồi đột nhiên khóc rống lên, nghẹn ngà o há»i:
- Thằng giặc con nà y! Lúc mi ăn cắp cái bầu rượu cá»§a ta ngươi có thấy đứa con quý báu cá»§a ta là "Hà n Ngá»c Trùng" không?
Du Thản Chi đáp:
- Không thấy! Tại hạ chỉ thấy ở dưới đất có vẽ một vòng tròn chứ không thấy gì hết.
Tam Tĩnh nói:
- Hỡi ôi! Nó không giữ bổn pháºn bá» trốn Ä‘i bị ngưá»i ta đánh chết rồi! Thằng giặc nà y Ä‘i vá» phÃa Ãông?
Du Thản Chi há»i:
- Sao lại Ä‘i vá» phÃa Ãông?
Nhà sư hai tay bóp chặt cổ gã nói:
- Ta bảo ngươi Ä‘i vá» phÃa Ãông thì ngươi Ä‘i vá» phÃa đó. Sao còn há»i lôi thôi?
Du Thản Chi bị Tam TÄ©nh bóp cổ Ä‘au quá đà nh Ä‘i vá» hướng Ãông.
Nhà sư nà y tuy thấp lùn nhưng béo chụt nên ngưá»i y nặng quá, Du Thản Chi chỉ Ä‘i được và i dặm là thở hồng há»™c, gã phá»u phà o nói:
- Tại hạ mệt quá không Ä‘i được nữa rồi, ngồi nghÄ© chút xÃu Ä‘i.
Tam Tĩnh tức mình nói:
- Ta bảo ngươi nghÄ© đâu mà ngươi dám nghÄ©? Ãi mau! Ãi mau!
Nhà sư vừa nói vừa kẹp hai chân và o ngưá»i, tá»±a như ngưá»i thúc vế và o lưng ngá»±a.
Du Thản Chi bị nhà sư thôi thúc không là m thế nà o được, đà nh miễn cưỡng bước đi.
Lại Ä‘i thêm năm sáu dặm nữa, gã cất chan không nổi, ngưá»i gã té nhà o vá» phÃa trước, miệng sùi bá»t giãi hồng há»™c.
Tam Tĩnh hét:
- Ãi mau! Ãi mau!
Y vừa giục vừa đánh Du Thản Chi.
Du Thản Chi nói:
- Ãại sư có đánh chết tôi cÅ©ng không Ä‘i nổi nữa.
Tam Tĩnh nói:
- Ngươi không đi ta sẽ giết mi.
Vừa dứt lá»i thì phÃa sau có tiếng ngưá»i gá»i:
- Tam TÄ©nh! Ngươi to gan tháºt! Dám trốn ra đây! Phương trượng truyá»n pháp chỉ sai chúng ta Ä‘i bắt ngươi vá».
Du Thản Chi quay đầu nhìn lại thì thấy phÃa sau, trên đưá»ng lá»›n có hai nhà sư mặc áo bà o xám chạuy như bay đến.
Ngưá»i Ä‘i trước chÃnh là nhà sư lá»›n tuổi mà gã đã gặp trong vưá»n rau lúc trước.
Tam Tĩnh kêu vang:
- Sư huynh Æ¡i! Hai chân tiểu đệ bị kẻ địch đánh gãy rồi bây giá» không thể nà o nhúc nhÃch được. Chá» cho tiểu đệ chữa xong rồi sẽ vá» chùa chịu tá»™i vá»›i phương trượng.
Nhà sư đứng tuổi quát lên:
- Có ngưá»i cõng ngươi trốn đến đây, thì có ngưá»i cõng ngươi vá» chùa. Trá»i Æ¡i! Ngưá»i ngợm gì... mà kì quái như váºy?
Nhà sư thấy Du Thản Chi đội lồng sắt, bất giác la lên những tiếng kinh ngạc.
Còn nhà sư kia Ãt tuổi hÆ¡n, nói:
- Bắt luôn cả tên tà ma quỷ quái nà y vỠchùa.
Tam Tĩnh nói:
- Nếu hai vị sư huynh bắt buộc phải đưa tiểu đệ vỠchùa thì tiểu đệ xin tuân mệnh.
Rồi lão quát Du Thản Chi:
- Thằng giặc con nà y! Cõng ta theo hai vị sư huynh.
Du Thản Chi nói:
- Tôi đi không nổi nữa rồi, cần nghĩ một lúc đã.
Tam Tĩnh nói:
- Không được! Chúng ta cần phải vá» chùa Mẫn Trung trước trá»i tối.
Nhà sư đứng tuổi cũng nói:
- Phải rồi! Mau lên! Còn nghĩ gì nữa?
Nói xong liá»n tiện tay nhặt lấy má»™t cà nh cây bên đưá»ng quáºt và o vai Du Thản Chi.
Du Thản Chi đau quá nghĩ thầm:
- Sao những nhà tu hà nh lại nóng nảy thế mà không nghe lá»i nói tháºt?
Gã đà nh gượng gạo đứng dáºy cõng Tam TÄ©nh, chân ngang đá chân xiêu, Ä‘i vá» lối cÅ©.
Hai nhà sư đi sau Du Thản Chi để canh chừng, thấy ống chân Tam Tĩnh quả bị gãy rồi, hai bà n chân lủng lẳng đưa qua đưa lại, nên chẳng cần quan tâm đỠphòng.
NgỠđâu bốn ngưá»i Ä‘i đến khe núi, Tam TÄ©nh đột nhiên ấn tay trái và o lưng Du Thản Chi, ngưá»i y nhảy tung lên, nhắm nhà sư đứng tuổi xô lại!
Nhà sư nà y quát mắng:
- Mi muốn chết đó chăng?
Nhà sư không kịp rút giá»›i Ä‘ao phóng chưởng ra đánh Tam TÄ©nh cÅ©ng phóng chưá»ng dánh trúng và o háºu tâm nhà sư kia.
Hai chưởng giao nhau nổi lên một tiếng vang ghê rợn.
Nhà sư trẻ tuổi lùi lại má»™t bước dùng cả song quyá»n đánh và o trước mặt Tam TÄ©nh.
Tam TÄ©nh để cánh tay trái lên cánh tay nhà sư để mượn đà ngưá»i y tung lên cao tay phải phóng chưởng đánh trúng đầu nhà sư đứng tuổi.
Tiếp theo Tam Tĩnh lộn mình một vòng đã vỠđến trên lưng Du Thản Chi.
Du Thản Chi thấy trên lưng bá»—ng nhiên nhẹ bổng, thì ra Tam TÄ©nh phi thân ra ngoà i cá»± địch. Gã toan chạy trốn, nhưng chưa kịp rá»i khá»i chá»— cÅ© thì Tam TÄ©nh đã bay trở vá». Tay trái y nắm lấy cổ gã.
Du Thản Chi nhìn ra thấy hai nhà sư kia đầu gối nhÅ©n ra, từ từ ngồi phệt xuống mặt nhăn nhó ra chiá»u Ä‘au đớn vô cùng!
Gã vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên tá»± há»i:
- Tam Tĩnh hòa thượng đánh đòn gì mà ghê gớm thế? Y mới phóng ra một chưởng mà xem chừng đối phương bị thương rất nặng!
Bá»—ng nghe hai nhà sư má»›i đến miệng thở há»™c lên mình co rúm lại mình giãy dụa mấy cái rồi chết liá»n.
Tam TÄ©nh giÆ¡ tay phải ra trước mặt Du Thản Chi ra chiá»u đắc ý nói:
- Mi trông rõ rồi chứ!
Du Thản Chi ngó bà n tay y thấy má»™t ngón tay giữa Ä‘eo nhẫn. Trên mặt nhẫn chìa ra má»™t mÅ©i kim châm nhá» xÃu. Ãầu mÅ©i kim châm hãy còn dÃnh máu tươi.
Gã nghĩ một lúc rồi tỉnh ngộ ra lẩm bẩm:
- Té ra trong tay y có giấu ngầm má»™t mÅ©i kim châm. MÅ©i kim nà y bôi thuốc kịch độc nên hai chưởng phóng ra đánh chết luôn hai ngưá»i.
Tam TÄ©nh giÆ¡ mÅ©i kim châm và o lá»— mắt Du Thản Chi hăm dá»a nói:
- Mi mà không nghe lá»i ta, ta sẽ cho mi ăn má»™t mÅ©i.
Nói xong đưa hai tay trái ra nắm lấy hai xác chết nhấc bổng lên rồi quăng xuống khe núi.
Y bảo Du Thản Chi:
- Ãi vá» hướng Ãông.
Du Thản Chi không dám cãi lá»i gã nghÄ© đến thá»§ Ä‘oạn độc ác cá»§a nhà sư hổ mang vừa giết hai nhà sư kia, gã không khá»i sởn gai rùng mình.
Má»™t luồng khà lá»±c không biết từ đâu nháºp và o chân gã là m cho gã run lẩy bẩy, nhưng bước chân rất mau hết cả mệt nhá»c trông vá» hướng Ãông mà đi.
Lúc đó trỠxẩm tối, Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Hai chân thằng cha nà y chưa nối được, chỠcho hắn ngủ say rồi mình sẽ có cơ hội chạy thoát.
Nà o ngá» lúc trá»i tối, Tam TÄ©nh bắt Du Thà n Chi Ä‘i và o bụi cá» rồi bắt nằm xuống, y co ngưá»i lại như trái bóng thịt ngồi chồm chồm lên cái lồng sắt đầu Du Thản Chi.
Một lúc sau thấy Tam Tĩnh ngáy pho pho thì ra y đã ngủ say.
Du Thản Chi nghẹt thở muốn chết, nhưng biết rằng mình chỉ khẽ động Ä‘áºy má»™t chút là Tam TÄ©nh dáºy ngay và mình sẽ ăn đòn.
Du Thản Chi bị"trái bóng thịt" đè lên cổ khổ sở vô cùng.
Nguyên cái lồng sắt nà y chụp và o đầu gã lúc còn nóng hổi, nên da đầu, da mặt gã đã dÃnh và o lồng, không có cách nà o gỡ ra được.
Tam TÄ©nh ngồi trên cái lồng sắt, chỉ khẽ động Ä‘áºy má»™t cái là Du Thản Chi Ä‘au đớn vô cùng.
Sáng sớm hôm sau Tam Tĩnh lại giục Du Thản Chi cõng mình ra đi.
Tam TÄ©nh xem chừng chân mình bị gãy chấp nối rồi thì năm sáu chục ngà y má»›i Ä‘i lại bình thưá»ng.
Du Thản Chi cũng biết thế gã nghĩ đến cơ cực nà y cà ng rùng mình lẩm bẩm:
- Nếu suốt ngà y, suốt đêm trong hai tháng trá»i mà lưng mình phải chịu đựng trái bóng thịt. dư hai trăm cân đè lên thì chịu sao nổi?
Giữa giá» ngá» hôm ấy hai ngưá»i đến má»™t thị trấn liá»n và o tiệm nghÄ© chân ăn uống.
Du Thản Chi thấy có ngưá»i đánh má»™t đà n lừa ngá»±a Ä‘i qua liá»n nói:
- Sư phụ thuê một con lừa cưỡi há chẳng hay hơn và đi mau hơn là ngồi trên lưng tôi?
Tam Tĩnh quát mắng:
- Mi nói năng gì thế? Cưỡi ngá»±a cưỡi lừa là m sao tiện bằng ngồi trên lưng ngưá»i? Con ngá»±a có đưa ta và o giưá»ng được không? Có cõng ta Ä‘i Kiá»u được không?
Du Thản Chi ngẫm nghÄ© lá»i lão nói quả đúng nên không nói năng gì nữa.
Tam TÄ©nh muốn gã có sức lá»±c Ä‘i nhanh hÆ¡n, liá»n mua bánh cho gã ăn tháºt no.
Chiá»u hôm ấy Ä‘i vá» hướng Nam.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû