 |
|

04-09-2008, 07:06 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Quyển ba: kẻ bắt chim
Tháng 10 đến tháng 12 năm 1984
1
Chim vặn dây cót trong mùa đông
*
Từ Ä‘oạn cuối mùa hè kỳ lạ ấy cho tá»›i mùa đông, cuá»™c sống cá»§a tôi không có gì thay đổi. Ngà y nà o cÅ©ng khởi đầu bình lặng, chấm dứt cÅ©ng bình lặng như khi nó khởi đầu. Tháng chÃn trá»i nhiá»u mưa. Tháng mưá»i có và i ngà y ấm sá»±c đến toát cả mồ hôi. Ngoà i khà háºu ra thì hầu như chẳng có gì phân biệt ngà y nà y vá»›i ngà y kia. Tôi cố gắng táºp trung và o những gì thá»±c tế và hữu Ãch. Ngà y nà o tôi cÅ©ng Ä‘i bÆ¡i tháºt lâu, Ä‘i dạo, tá»± nấu ăn ba bữa.
Nhưng dẫu váºy Ä‘i nữa, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy cô đơn đến nhói lòng. Ngay cả nước tôi uống, không khà tôi thở dưá»ng như cÅ©ng tua tá»§a những chiếc kim dà i, bén ngót. Những trang sách trên tay tôi lấp lánh ánh kim loại đầy Ä‘e doạ như những lưỡi dao lam. Lúc 4 giá» sáng, chung quanh lặng tỠđến độ tôi như nghe thấy tiếng ná»—i cô đơn đâm rá»… và o thân tôi má»—i lúc má»™t sâu.
* * *
Thế nhưng vẫn có những ngưá»i không chịu để tôi yên, đó là gia đình Kumiko. Há» viết thư cho tôi. Há» bảo Kumiko không thể tiếp tục cuá»™c hôn nhân vá»›i tôi nữa, rằng tôi nên đồng ý li dị ngay láºp tức. Là m váºy sẽ giải quyết được má»i vấn Ä‘á». Những bức thư đầu tìm cách gây sức ép vá»›i tôi bằng giá»ng văn lạnh lùng, sá»± vụ. Khi tôi không trả lá»i, há» chuyển sang Ä‘e doạ, sau rốt là cầu khẩn. Nhưng mục Ä‘Ãch trước sau vẫn là má»™t.
Cuối cùng cha cá»§a Kumiko gá»i Ä‘iện cho tôi.
- Con không nói rằng con cương quyết không li dị, - tôi nói. – Nhưng trước hết con muốn gặp Kumiko nói chuyện tay đôi. Nếu Kumiko thuyết phục được con rằng quả tháºt cô ấy cần li dị thì con sẽ cho li dị. Không thì sẽ chẳng ly dị gì hết.
Tôi ngoái lại cá»a sổ nhà bếp nhìn bầu trá»i xám xịt trÄ©u mưa trải dà i tÃt đằng xa. Trá»i mưa đã bốn ngà y dòng. Cả thế gian biến thà nh Ä‘en kịt, ướt sÅ©ng.
- Kumiko và con đã bà n bạc vá»›i nhau má»i chuyện trước khi quyết định cưới nhau, thà nh thá» nếu chấm dứt cuá»™c hôn nhân đó thì con cÅ©ng muốn là m đúng như váºy.
Cha cá»§a Kumiko và tôi tiếp tục đối đáp qua lại má»™t hồi mà chẳng Ä‘i tá»›i đâu, Ãt nhất là chẳng Ä‘i tá»›i kết quả tÃch cá»±c nà o.
* * *
Má»™t số câu há»i vẫn chưa có lá»i đáp. Có tháºt Kumiko muốn ly dị tôi không? Có phải Kumiko đã nhá» cha mẹ cố thuyết phục tôi đồng ý ly dị? “Kumiko nói nó không muốn gặp cáºuâ€, cha nà ng bảo tôi váºy, hệt như anh trai nà ng, Wataya Noboru đã nói. Có thể không phải há» hoà n toà n nói dối đâu. Cha mẹ Kumiko đúng là những kẻ luôn lý giải sá»± váºt theo cách có lợi cho mình, nhưng theo tôi biết, há» không phải là loại ngưá»i dá»±ng chuyện từ không thà nh có. Dù tốt hay dù xấu, há» vẫn là ngưá»i thá»±c tế. Nếu Ä‘iá»u cha cá»§a Kumiko nói là sá»± tháºt thì hiện giá» Kumiko Ä‘ang được há» cho “nương náu†ở đâu đó chăng?
Nhưng Ä‘iá»u đó tôi lại không tin được. Từ nhá» Kumiko đã không có cái gá»i là tình yêu thương đối vá»›i cha mẹ và anh. Äã bao năm nay nà ng đấu tranh để không bị lệ thuá»™c và o há». Rất có thể Kumiko bá» tôi vì nà ng có nhân tình. Cho dù tôi không sao chấp nháºn được lá»i giải thÃch nà ng đưa ra trong thư, nhưng tôi biết không thể loại trừ hoà n toà n khả năng đó. Song, Ä‘iá»u tôi không thể chấp nháºn là Kumiko bá» tôi để đến thẳng nhà cha mẹ hay má»™t chá»— nà o đó hỠđã chuẩn bị sẵn sà ng cho nà ng và thông qua há» mà giữ liên lạc vá»›i tôi.
Cà ng nghÄ©, tôi cà ng không hiểu. Có má»™t khả năng là Kumiko bị suy sụp thần kinh và không sao qua được cÆ¡n chấn động đó. Má»™t khả năng khác là nà ng Ä‘ang bị ai đó dùng vÅ© lá»±c giam giữ. Suốt mấy ngà y tôi xếp lui xếp tá»›i trong đầu chuá»—i sá»± kiện, lá»i nói và ký ức, để rồi rốt cuá»™c đà nh chịu thua không nghÄ© nữa. Äoán già đoán non chẳng Ä‘i tá»›i đâu.
* * *
Thu sắp tà n, trong không khà đã nghe hÆ¡i hướng cá»§a mùa đông. CÅ©ng như má»i năm, cứ tá»›i độ nà y là tôi lại hót lá rụng trong vưá»n rồi nhét và o túi nhá»±a. Tôi dá»±a thang và o mái nhà rồi dá»n sạch lá rụng trong ống máng. Khu vưá»n nhá» nhà tôi ở không có cây, nhưng gió cứ vặt lá những cây cối sum suê ở mấy khu vưá»n cả hai bên mà dồn đống và o đây. Tôi là m việc nà y chẳng ná» hà gì. Tôi lÆ¡ đãng ngắm những chiếc lá úa rÆ¡i trong nắng chiá»u mà quên cả thì giá». Má»™t cái cây lá»›n ở vưá»n hà ng xóm bên phải ra những quả đỠmá»ng tươi. Hà ng đà n chim Ä‘áºu trên đó, kêu inh á»i như Ä‘ang thi vá»›i nhau. LÅ© chim có bá»™ lông mà u sáng, tiếng kêu ngắt quãng, chói lá»i như thá»c và o không khÃ.
Tôi tá»± há»i nên cất giữ quần áo mùa hè cá»§a Kumiko bằng cách nà o hay nhất. Tôi có thể là m như nà ng đã viết trong thư là tống khứ chúng Ä‘i. Nhưng tôi nhá»› lại, nà ng đã từng chăm chút nâng niu từng thứ má»™t đến thế nà o. Mà đâu phải tôi không có chá»— nà o để giữ. Thế nên tôi quyết định tạm thá»i quần áo Ä‘ang treo đâu thì cứ để nguyên ở đấy.
Dẫu váºy, má»—i khi mở tá»§, tôi lại va phải sá»± vắng mặt cá»§a Kumiko. Những bá»™ áo váy treo kia là cái vá» còn lại cá»§a má»™t cái gì không còn tồn tại nữa. Tôi biết rõ nà ng trông ra sao khi mặc những bá»™ đồ đó, má»™t số cái còn gắn liá»n vá»›i những ká»· niệm cụ thể. Nhiá»u khi tôi cứ ngồi thừ trên mép giưá»ng, nhìn đăm đăm những dãy áo dà i, áo cánh hoặc váy kia. Tôi không biết mình ngồi đó bao lâu. Có thể mưá»i phút, cÅ©ng có thể má»™t tiếng.
Äôi khi, ngắm má»™t bá»™ áo váy, tôi lại hình dung má»™t ngưá»i đà n ông mà tôi không quen biết Ä‘ang giúp Kumiko cởi nó ra. Bà n tay hắn trút áo váy khá»i ngưá»i nà ng, rồi cởi nốt đồ lót bên trong. Bà n tay hắn ve vuốt cặp vú nà ng, banh háng nà ng ra. Tôi thấy rõ đôi vú và cặp đùi má»m mại trắng nõn cá»§a nà ng, thấy hai bà n tay gã đà n ông kia Ä‘ang sá» mó chúng. Tôi không muốn nghÄ© vá» những chuyện như váºy, nhưng không thể nà o không nghÄ©. Có lẽ những chuyện đó đã diá»…n ra trong thá»±c tế. Tôi phải cố quen vá»›i những hình ảnh đó. Tôi không thể gạt phắt thá»±c tại như thế được.
Thi thoảng tôi lại nhá»› đến cái đêm ngá»§ vá»›i Kano Creta, song ký ức vá» nó khá mÆ¡ hồ. Äêm đó tôi ôm cô ta trong vòng tay, nháºp thân thể mình và o thân thể cô không biết mấy lần, đó là má»™t sá»± kiện không thể phá»§ nháºn. Nhưng tuần nối tuần qua, cảm giác chắc chắn kia dần dần biến mất. Tôi không còn phục hồi lại được hình ảnh rõ nét vá» thân thể cô ta, hay cách mà thân thể đó đã hoà là m má»™t vá»›i thân tôi. Có chăng là ký ức vá» những gì tôi đã là m vá»›i cô ta từ trước nữa, trong tâm khảm tôi – trong cõi phi thá»±c – còn sống động hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ký ức vá» cái đêm đó. Hình ảnh cô ta chồng chất lên tôi, mặc chiếc áo váy mà u xanh biển cá»§a Kumiko, trong căn phòng khách sạn xa lạ, trở Ä‘i trở lại mãi vá»›i tôi, rõ rà ng đến kinh ngạc.
* * *
Và o đầu tháng mưá»i, ông bác cá»§a Wataya Noboru là m dân biểu Hạ viện tỉnh Niigata qua Ä‘á»i. Ông ta bị lên cÆ¡n Ä‘au tim ngay sau ná»a đêm trên giưá»ng bệnh ở Niigata; dù bác sÄ© đã hết sức cứu chữa song đến sáng ông vẫn ra Ä‘i. DÄ© nhiên, cái chết cá»§a ông đã được ngưá»i ta tiên liệu từ lâu, kỳ tổng tuyển cá» thì sắp đến, cho nên những ngưá»i á»§ng há»™ ông bác liá»n mau mắn thá»±c hiện kế hoạch đã có từ trước là để Wataya Noboru thừa kế chức dân biểu nà y. Bá»™ máy váºn động phiếu bầu cá»§a vị dân biểu quá cố vốn có cÆ¡ sở rất vững chắc và rất ư bảo thá»§. Hoạ chăng có má»™t sá»± kiện lá»›n bất ngá» nà o đó, nếu không thì việc Wataya Noboru được bầu là chắc như Ä‘inh đóng cá»™t.
Tôi Ä‘á»c được tin đó trong tá» báo ở thư viện, và ý nghÄ© đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là : từ nay trở Ä‘i nhà Wataya Noboru sẽ vô cùng báºn rá»™n, chẳng hÆ¡i đâu báºn tâm đến chuyện ly hôn cá»§a Kumiko nữa.
* * *
Vết bầm xanh Ä‘en trên mặt tôi không lá»›n lên cÅ©ng chẳng teo Ä‘i. Nó không nóng cÅ©ng chẳng Ä‘au. Dần dà , tháºm chà tôi quên mất rằng mình có nó. Tôi thôi tìm cách giấu Ä‘i vết bầm bằng cách Ä‘eo kÃnh râm hay đội mÅ© che sùm sụp. Thi thoảng tôi vẫn phải nhá»› tá»›i nó, đó là những khi tôi Ä‘i mua sắm, ngưá»i ta nhìm chằm chằm và o tôi hoặc ngoảnh Ä‘i chá»— khác, nhưng rồi chẳng mấy chốc ngay những phản ứng đó cÅ©ng chẳng là m tôi báºn tâm nữa. Có vết bầm trên mặt thì tôi cÅ©ng chẳng là m hại ai. Má»—i sáng, khi cạo râu rá»a mặt, tôi Ä‘á»u kiểm tra vết bầm, nhưng không thấy có gì thay đổi. KÃch thước, mầu sắc và hình dáng cá»§a nó vẫn váºy.
Có cả thảy bốn ngưá»i lên tiếng bà y tá» mối quan tâm đối vá»›i vết bầm tá»± dưng xuất hiện trên má tôi: chá»§ hiệu giặt là gần nhà ga, tay thợ cắt tóc, gã thanh niên ở quán rượu Omura, và chị thá»§ thư ngồi ở quầy thư viện địa phương. Má»—i lần bị há»i, tôi Ä‘á»u tá» vẻ bá»±c bá»™i và nói má»™t câu gì đó mÆ¡ hồ đại loại như “tôi bị má»™t tai nạn nhá»â€. Thế là há» lẩm bẩm “Ồ, ồ, à , à †hay “Xui cho anh quáâ€, như thể xin lá»—i vì đã nhắc tá»›i nó.
Cà ng ngà y dưá»ng như tôi lại cà ng xa cách chÃnh mình hÆ¡n. Má»—i khi ngắm bà n tay mình hồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy mình Ä‘ang nhìn xuyên qua nó. Hầu như tôi không nói chuyện vá»›i ai. Chẳng ai viết thư hay gá»i Ä‘iện cho tôi. Trong hòm thư tôi chỉ thấy rặt những hoá đơn và thư quảng cáo linh tinh, hầu hết là các catalogue thiết kế và thá»i trang gá»i cho Kumiko, đầy những ảnh mà u các kiểu áo váy xuân. Mùa đông năm nay lạnh, nhưng thỉnh thoảng tôi lại quên báºt lò sưởi, vì không chắc đấy là lạnh tháºt hay là lạnh ở bên trong mình. Tôi thưá»ng chỉ báºt công tắc lò sưởi sau khi đã nhìn nhiệt kế mà tá»± nhá»§ “Ờ, lạnh tháºtâ€, nhưng ngay cả khi đó, cái lạnh mà tôi cảm thấy vẫn không há» giảm bá»›t.
Tôi viết thư cho Trung uý Mamiya mô tả khái quát những gì Ä‘ang diá»…n ra vá»›i tôi. Nháºn được thư nà y có lẽ ông ta sẽ bối rối hÆ¡n là vui vẻ, song tôi chẳng nghÄ© ra được ai khác để viết thư cả. Tôi mà o đầu bằng chÃnh lý do đó. Rồi tôi báo cho ông Mamiya biết chuyện Kumiko đã bá» tôi đúng và o cái ngà y ông đến chÆ¡i nhà tôi, rằng nà ng ngá»§ vá»›i ngưá»i khác đã hà ng mấy tháng trá»i, rằng tôi đã trải qua ba ngà y dưới đáy giếng mà suy tư, rằng hiện nay tôi sống má»™t mình, và rằng món quà ông Honda để lại chỉ là má»™t há»™p đựng whisky rá»—ng.
Má»™t tuần sau Trung uý Mamiya gá»i thư phúc đáp cho tôi.
Nói tháºt, từ khi ta gặp nhau lần trước ông luôn luôn hiện diện má»™t cách lạ lùng trong suy nghÄ© cá»§a tôi. Tôi rá»i khá»i nhà ông mà cảm thấy thá»±c ra hai ta cần phải tiếp tục trò chuyện, phải “rút gan rút ruá»™t†cho nhau, có thể nói váºy, và tôi vô cùng ân háºn rằng hai ta đã không là m váºy. Thế nhưng, tháºt không may, tôi có việc đột xuất phải quay vá» Hiroshima ngay đêm đó. Vì váºy, theo nghÄ©a nà o đó, tôi rất vui khi nháºn được thư ông. Tôi tá»± há»i phải chăng tất cả là do ông Honda đã có ý định đưa hai ta đến vá»›i nhau. Có lẽ ông ấy tin rằng nếu tôi gặp ông và ông gặp tôi thì sẽ rất tốt. Việc trao di váºt chỉ là má»™t cái cá»› để tôi đến thăm ông. Có thể vì váºy mà món di váºt ná» chỉ là má»™t cái há»™p rá»—ng. Bản thân việc tôi đến thăm ông má»›i là món quà mà ông Honda để lại cho ông.
Tôi sá»ng sốt khi được biết ông đã chui xuống giếng, bá»›i chÃnh tôi cÅ©ng luôn luôn cảm thấy mình bị những cái giếng lôi cuốn mãnh liệt. Má»™t khi đã biết trưá»ng hợp cáºn ká» cái chết cá»§a tôi, ngưá»i ta sẽ cho rằng tôi hẳn sẽ không bao giá» muốn thấy má»™t cái giếng nà o nữa, nhưng không, hoà n toà n ngược lại: cho tá»›i táºn giỠđây, bất cứ khi nà o thấy má»™t cái giếng, tôi không thể không dòm xuống. Và nếu hoá ra đó là giếng cạn, tôi cảm thấy nôn nao muốn trèo xuống. Có lẽ vì tôi vẫn nuôi hy vá»ng gặp má»™t cái gì đó dưới kia, rằng nếu trèo xuống dưới rồi cứ đợi, có thể tôi sẽ gặp má»™t cái gì đó. Chẳng phải vì tôi trông đợi nó sẽ phục hồi cuá»™c Ä‘á»i cho tôi đâu. Tôi già rồi, không còn ở cái tuổi trông mong những Ä‘iá»u như váºy. Cái mà tôi hy vá»ng tìm thấy được là ý nghÄ©a cá»§a cuá»™c sống mà tôi đã đánh mất. Cái gì đã tước nó khá»i tôi? Vì sao? Tôi muốn biết lá»i đáp tuyệt đối chắc chắn cho những câu há»i đó. Tháºm chà tôi có thể nói rằng, nếu như biết được những lá»i đáp đó, tôi sẽ chẳng kể gì cho dẫu còn đánh mất chÃnh mình má»™t cách sâu xa hÆ¡n cả bây giá». Tôi sẽ vui lòng chấp nháºn cái gắng nặng đó dù Ä‘á»i tôi còn lại bao năm Ä‘i nữa.
Thá»±c lòng tôi rất lấy là m tiếc khi hay tin bà nhà đã bỠông, nhưng vá» việc nà y tôi không thể khuyên nhá»§ gì ông được. Tôi đã sống quá lâu mà không há» biết tá»›i tình yêu thương hay mái ấm gia đình nên không có tư cách gì để nói vá» những chuyện đó. Tuy nhiên, tôi tin rằng nếu ông có dù chỉ chút lòng mong muốn đợi thêm Ãt lâu may ra bà ấy quay vá» thì hẳn ông cứ đợi như ông Ä‘ang đợi. Äó là ý kiến cá»§a tôi, nếu như ý kiến cá»§a tôi có chút giá trị gì. Tôi hiểu lắm, phải sống mãi má»™t mình ở nÆ¡i mà có kẻ đã bá» rÆ¡i mình thì khó đến nhưá»ng nà o, song trên Ä‘á»i nà y chẳng có gì tà n nhẫn bằng không còn gì để hy vá»ng nữa.
Nếu có thể, tôi muốn đến Tokyo nay mai để gặp lại ông, nhưng tháºt không may, tôi Ä‘ang bị Ä‘au má»™t bên chân, phải mất Ãt lâu má»›i chữa là nh. Xin ông bảo trá»ng.
Äôi khi tôi trèo qua bức tưá»ng sau vưá»n rồi Ä‘i dá»c cái ngõ quanh co đến nÆ¡i từng toạ lạc căn nhà bá» trống cá»§a gia đình Miyawaki. Mặc áo khoác dà i đến giữa đùi, khăn quà ng quấn kỹ dưới cằm, tôi giẫm lên lá»›p lá rụng mùa đông trên con ngõ. Gió mùa đông lạnh buốt giáºt từng cÆ¡n, rÃt qua những hà ng dây Ä‘iện ở trên đầu. Căn nhà đã bị Ä‘áºp bá» hoà n toà n, mảnh sân giỠđây bị quấn kÃn bởi má»™t hà ng rà o cao bằng ván. Tôi có thể nhìn và o trong qua khe hở giữa những tấm ván, nhưng chẳng có gì để nhìn – không còn nhà , không còn những hòn đá lát lối Ä‘i, không giếng, không cây, không ăng-ten, không bức tượng chim; chỉ là má»™t khoảnh đất bằng phẳng, Ä‘en đúa trông lạnh lẽo, chằng chịt vết xe á»§i đất, dăm ba cụm cá» dại lÆ¡ thÆ¡. Tháºt khó tin rằng từng có má»™t cái giếng sâu trong khoảnh sân nà y và tôi đã từng chui xuống đáy giếng đó.
Tôi tá»±a và o hà ng rà o, nhìn lên ngôi nhà cá»§a Kasahara May, nÆ¡i từng có căn phòng cá»§a cô, trên tầng hai. Nhưng cô không còn ở đó. Cô sẽ không còn bước ra mà nói: “Chà o Chim vặn dây cótâ€.
* * *
Và o má»™t buổi chiá»u tháng Hai lạnh cắt da cắt thịt, tôi ghé và o văn phòng địa ốc gần nhà ga tên là công ty địa ốc Setagaya Dai-ichi mà ông cáºu tôi từng nói vá»›i tôi. Khi và o trong, ngưá»i đầu tiên tôi gặp là má»™t nữ tiếp tân đã đứng tuổi. Mấy chiếc bà n là m việc kê thà nh hà ng gần lối và o, nhưng các ghế ngồi Ä‘á»u trống, như thể tất cả nhân viên môi giá»›i Ä‘á»u Ä‘i gặp khách hà ng. ChÃnh giữa phòng là má»™t cái máy sưởi lá»›n chạy gas toả ánh đỠrá»±c. Trên chiếc Ä‘i-văng trong gian tiếp khách nhỠở mé trong có má»™t ông già bé nhá» ngồi mê mải Ä‘á»c báo. Tôi há»i ngưá»i tiếp tân xem ông Ichikawa có ở đây không. “Tôi đâyâ€, ông lão vừa quay vá» phÃa tôi vừa nói. “Tôi có thể giúp gì cho ông đây?â€.
Tôi tá»± giá»›i thiệu là cháu cá»§a cáºu tôi, hiện Ä‘ang sống ở má»™t trong các căn nhà thuá»™c sở hữu cá»§a ông cáºu.
- À, tôi hiểu rồi, - ông già vừa nói vừa đặt tá» báo xuống. – Váºy ông là cháu cá»§a ông Tsuruta! – Ông gấp cặp kÃnh Ä‘á»c sách lại rồi nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi không biết mình gây ra ấn tượng thế nà o vá»›i ông ta. – Và o đây, và o đây. Ông dùng trà nhé?
Tôi bảo ông xin đừng báºn tâm, nhưng ông hoặc không nghe thấy hoặc không thèm đếm xỉa đến lá»i từ chối cá»§a tôi. Ông bảo ngưá»i tiếp tân pha trà . Chẳng mấy chốc bà ta đã mang trà tá»›i, nhưng khi hai chúng tôi ngồi đối diện nhau uống trà , lò sưởi tắt, căn phòng đâm ra mát lạnh. Trên tưá»ng treo má»™t tấm bản đồ chi tiết tất cả các căn nhà trong khu vá»±c, đây đó được đánh dầu bằng bút chì hay bút dạ. Gần tấm bản đồ là tấm lịch cá»§a ngân hà ng nà o đó, có in bức tranh nổi tiếng cá»§a Van Gogh vẽ cây cầu.
- Äã khá lâu tôi không gặp cáºu cá»§a anh. Ông ấy dạo nà y thế nà o? – ông già há»i sau khi nhấp má»™t ngụm trà .
- Cáºu tôi chắc vẫn khoẻ, lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n. Bản thân tôi cÅ©ng chẳng mấy khi gặp cáºu, - tôi nói.
- ÄÆ°á»£c thế thì tôi mừng. Từ lần cuối tôi gặp ông ấy đến giỠđã mấy năm rồi nhỉ? Thấy như đã hà ng bao nhiêu năm trá»i không gặp lại nhau. – Ông lấy má»™t Ä‘iếu thuốc từ trong túi áo khoác, cẩn tháºn ướm thá» rồi quẹt diêm châm thuốc bằng má»™t cá» chỉ đầy quyết Ä‘oán. – Tôi chÃnh là ngưá»i đã khuyên cáºu anh mua căn nhà đó, sau đó cÅ©ng lại là tôi quản lý nó cho ông ấy suốt má»™t thá»i gian dà i, Dù sao, được biết ông ấy vẫn báºn rá»™n thì tôi cÅ©ng vui.
Bản thân ông Ichikawa xem ra chẳng lấy gì là m báºn rá»™n. Tôi Ä‘oán ông ta hẳn đã vá» hưu má»™t ná»a, chỉ thi thoảng tạt và o cÆ¡ quan để trông nom các khách hà ng lâu năm thôi.
- Váºy anh có thÃch căn nhà không? Không có vấn đỠgì chứ?
- Không, hoà n toà n không có gì ạ, - tôi đáp.
Ông lão gáºt đầu.
- Váºy thì tốt. Chá»— đó đẹp lắm. Có thể nhà hÆ¡i nhá», nhưng sống ở đó rất tốt. Ai sống ở đó thì má»i chuyện Ä‘á»u xuôi chèo mát mái. Anh cÅ©ng váºy phải không?
- Tà m tạm ạ, - tôi nói. Ãt nhất là mình vẫn còn sống, tôi tá»± nhá»§. – Tuy nhiên, tôi có đôi Ä‘iá»u muốn há»i ông. Cáºu tôi nói ông rà nh khu nà y hÆ¡n bất cứ ai.
Ông già tá»§m tỉm cưá»i.
- Nếu bảo là rà nh thì khu nà y tôi hơi bị rà nh đấy. Tôi kinh doanh nhà đất ở khu nà y đã gần bốn mươi năm rồi còn gì.
- Tôi muốn há»i ông là há»i vá» nhà cá»§a gia đình Miyawaki, phÃa sau nhà chúng tôi. Nhà ấy bị san phẳng rồi, như ông biết đấy.
- Phải, tôi biết, - ông lão nói, môi mÃm lại như thể Ä‘ang lục qua các ngăn kéo trong trà nhá»›. – Nhà ấy ngưá»i ta bán hồi cuối tháng Tám. Rốt cuá»™c há» cÅ©ng trả được hết nợ, lo liệu xong quyá»n sở hữu và các vấn đỠpháp lý để đưa nhà ra bán. Má»™t nhà đầu cÆ¡ mua lại, phá nhà đi để bán đất. Má»™t căn nhà dù tốt đến mấy mà để trống lâu như váºy thì cÅ©ng sẽ khó bán. DÄ© nhiên, những ngưá»i mua căn nhà đó không phải ngưá»i ở đây. Nếu là dân khu nà y thì chẳng ai **ng tá»›i chá»— đó. Anh có nghe và i chuyện vá» căn nhà ấy chưa?
- Có, tôi có nghe cáºu tôi kể.
- Thế thì anh hiểu ý tôi nói gì rồi. Nếu là ngưá»i biết sá»± tình thì đã không mua. Lẽ ra chúng tôi cÅ©ng có thể cứ mua rồi tìm má»™t ai đó chẳng biết gì để bán lại, nhưng chúng tôi không là m váºy. Thối lắm. Chúng tôi không là m ăn kiểu đó.
Tôi gáºt đầu đồng tình.
- Váºy thì ai đã mua?
Ông lão nhÃu mà y lắc đầu, rồi cho tôi biết tên cá»§a má»™t công ty bất động sản có tiếng.
- Chắc là hỠchẳng nghiên cứu gì hết, vừa thấy vị trà căn nhà và giá bán là chộp ngay, chắc mẩm phen nà y lãi nhanh. Nhưng đâu có dễ.
- Äến giá» há» vẫn chưa bán được sao?
- Mấy lần cÅ©ng suýt bán được rồi, - ông lão vừa nói vừa khoanh tay lại. – Mua má»™t mảnh đất đâu có rẻ. Äầu tư cả Ä‘á»i chứ có Ãt gì. Ai ngưá»i ta cÅ©ng cẩn tháºn lắm. Trước khi quyết định mua, ngưá»i ta bắt đầu tìm hiểu kỹ hÆ¡n, thế là má»›i biết hà ng bao nhiêu chuyện xung quanh cái nhà ấy, mà chẳng chuyện nà o tốt là nh cả. Anh đã nghe mấy chuyện như váºy rồi, ngưá»i bình thưá»ng mà nghe thấy thì Ä‘á»i nà o dám mua. Hầu hết những ai sống quanh đây Ä‘á»u biết mấy chuyện đồn đại vá» nÆ¡i đó.
- HỠđòi bao nhiêu?
- Äòi gì kia?
- Giá mảnh đất nơi nhà của Miyawaki trước kia ấy.
Ông Ichikawa nhìn tôi, xét theo cách ông nhìn, tôi đã gây sự tò mò ở ông.
- Äể xem nà o. Khu ấy rá»™ng hÆ¡n ba ngà n năm trăm bá»™ vuông má»™t chút. Chưa tá»›i má»™t trăm tsubo . Giá thị trưá»ng là má»™t triệu rưỡi Yên má»™t tsubo. à tôi là khu đất ấy thuá»™c hạng nhất đấy – vị trà tuyệt vá»i, hướng Nam. Tuy thị trưá»ng hiện Ä‘ang eo sèo nhưng giá má»™t triệu rưỡi là chắc. DÄ© nhiên có thể đợi thêm Ãt lâu, rồi giá cÅ©ng sẽ lên khoảng đó. Nhưng đấy là nói vỠđất bình thưá»ng. Nhưng đất cá»§a nhà Miyawaki thì đâu có thưá»ng. Có đợi lâu đến mấy giá cÅ©ng không tăng nữa đâu. Giảm thì có. Hiện nay đã giảm còn má»™t triệu mốt Yên má»™t tsubo, nhưng nếu mặc cả chút Ãt thì có thể mua trá»n khu đất vá»›i giá má»™t triệu Yên tròn.
- Ông có cho rằng giá sẽ tiếp tục hạ nữa không?
Ông lão gáºt đầu cả quyết.
- DÄ© nhiên còn hạ nữa. Xuống còn chÃn trăm ngà n má»™t tsubo, dá»… không. Äó chÃnh là cái giá mà hỠđã trả để mua. Giá» thì há» Ä‘ang lo sốt vó lên. Chỉ cần hoà vốn là há» vui lắm rồi. Tôi không biết liệu há» có giảm xuống nữa không. Nếu cần tiá»n quá thì có khi há» cÅ©ng đà nh chịu lá»—. Nếu không thì há» có thể đợi. Tôi chẳng biết tình hình công ty ấy thế nà o. Nhưng tôi biết chắc rằng há» hối tiếc đã mua chá»— đó. Tốt nhất là chá»› dây và o mảnh đất đó, chỉ rách việc.
Ông gạt tro và o tà n thuốc.
- Mảnh đất ấy có má»™t cái giếng phải không ạ? – tôi há»i. – Ông có biết gì vá» cái giếng ấy không?
- Hừm, đúng là có má»™t cái giếng. Giếng sâu. Nhưng chắc há» lấp rồi. Äằng nà o cÅ©ng là giếng cạn mà . Äâu có dùng được.
- Ông có biết vì sao nó bị cạn không?
Ông lão khoanh tay nhìn lên trần một lát.
- Từ lâu lắm rồi. Thá»±c tình tôi không nhá»›, nhưng nghe nói hồi trước chiến tranh thì nó từng có nước. Chắc nó đã bị cạn sau chiến tranh. ChÃnh xác khi nà o thì tôi không biết. Nhưng tôi biết khi bà diá»…n viên dá»n và o ở thì nó đã cạn rồi. Lúc đó ngưá»i ta bà n cãi nhau rất ghê xem có nên lấp giếng lại không. Nhưng rồi chẳng ai là m gì cả. Chắc là vì nhiêu khê quá.
- Tôi nghe nói giếng ở sân nhà Kasahara phÃa bên kia ngõ thì lại nhiá»u nước, mà nước rất ngon là khác.
- Có thể, có thể. Tất cả giếng ở khu nà y luôn luôn có nước, ngon, ngá»t. Chuyện nà y chắc có liên quan đến đất. Anh biết đó, chuyện mạch nước nà y ná» thì phức tạp lắm. Má»™t chá»— có nước mà ngay bên cạnh lại không thì chẳng bình thưá»ng đâu. Nhưng có gì khiến anh quan tâm tá»›i cái giếng ấy váºy?
- Thú tháºt vá»›i ông, tôi muốn mua mảnh đất đó.
Ông lão ngước lên chăm chú nhìn và o tôi. Äoạn ông nâng tách trà lên lặng lẽ nhấp má»™t ngụm.
- Anh muốn mua mảnh đất ấy?
Tôi chỉ im lặng gáºt đầu.
Ông lão rút từ trong bao ra má»™t Ä‘iếu thuốc nữa rồi báºp báºp lên mặt bà n. Nhưng rồi, thay vì châm lá»a, ông lại kẹp nó giữa mấy ngón tay, tặc tặc lưỡi giữa hai môi.
- Hay để tôi nói thêm lần nữa rằng chá»— đất đó có lắm chuyện không ổn. Không ai – tôi xin nói rõ là không má»™t ai – sống ở đó mà gặp Ä‘iá»u là nh cả. Anh có hiểu không? Dù có rẻ cách mấy thì cÅ©ng chá»› mừng là được món há»i. Biết váºy mà anh vẫn muốn mua sao?
- Vâng, tôi vẫn muốn mua. Nhưng cho tôi nói rõ Ä‘iá»u nà y: hiện tôi không có đủ tiá»n để mua chá»— đó dù giá có hạ đến mấy so vá»›i giá thị trưá»ng Ä‘i nữa. Nhưng tôi định sẽ lo chạy tiá»n, dù phải mất má»™t thá»i gian. Vì váºy tôi muốn rằng trong thá»i gian đó vẫn theo dõi được tình hình mảnh đất, giá cả lên xuống thế nà o, có ngưá»i nà o muốn mua không. Ông có thể giúp tôi chuyện đó không?
Ông lão nhìn đăm đăm Ä‘iếu thuốc chưa châm lá»a, đắm mình suy nghÄ©. Rồi ông khẽ ho để hắng giá»ng và nói:
- Äừng lo, anh còn thá»i gian; chá»— ấy không bán nhanh được đâu, đảm bảo vá»›i anh thế. Chỉ khi nà o há» bán vá»›i giá gần như cho không thì may ra má»›i có nhúc nhÃch gì, mà chuyện đó thì còn lâu. Thà nh thá» anh cứ thá»§ng thẳng gom góp tiá»n, cần bao nhiêu thá»i gian cÅ©ng được. Nếu anh thá»±c sá»± muốn mua.
Tôi cho ông ta số điện thoại. Ông lão ghi và o một cuốn sổ bìa đen ố mồ hôi. Nhét cuốn sổ và o túi áo khoác xong, ông nhìn thẳng và o mắt tôi một lát rồi nhìn vết bầm trên má tôi.
* * *
Tháng Hai đã qua, đến giữa tháng ba thì cái lạnh tê tái có phần giảm bá»›t. Gió ấm thổi từ phương Nam lại. Cây cối đâm chồi, trong vưá»n xuất hiện những đà n chim má»›i. Những hôm trá»i ấm, tôi hay ngồi ngoà i hiên ngắm khu vưá»n. Má»™t chiá»u ná» tôi nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a ông Ichikawa. Ông cho biết mảnh đất cá»§a nhà Miyawaki vẫn chưa bán được, giá thì đã hạ.
- Tôi đã bảo anh rằng chẳng má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà được đâu, - ông nói thêm, giá»ng nhuốm vẻ tá»± hà o. – Äừng lo, từ giá» trở Ä‘i sẽ cà ng ngà y cà ng rẻ hÆ¡n thôi. Mà nà y, công việc cá»§a anh thế nà o rồi? Tiá»n gom góp được chứ?
* * *
Lúc 8 giá» tối hôm đó tôi Ä‘ang rá»a mặt thì nháºn ra vết bầm cá»§a cá»§a mình Ä‘ang hÆ¡i sốt. Äặt ngón tay lên nghe âm ấm, trước đây không váºy. Mầu sắc dưá»ng như cÅ©ng Ä‘áºm hÆ¡n, gần như tÃa. NÃn thở, tôi nhìn trân trân và o gương má»™t hồi, đủ lâu để bắt đầu thấy gương mặt mình thà nh cái gì đó chứ không phải mặt mình nữa. Vết bầm bắt đầu bảo tôi Ä‘iá»u gì đó: nó cần má»™t cái gì đó ở tôi. Tôi không rá»i mắt khá»i cái tôi cá»§a chÃnh mình trong gương, và cái tôi đó nhìn chằm chằm lại tôi từ phÃa bên kia gương, không nói má»™t lá»i.
Ta phải có cái giếng đó. Dẫu có chuyện gì đi nữa, ta phải có cái giếng đó.
Tôi đã kết luáºn như váºy.
|

04-09-2008, 07:06 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
2
Tỉnh giấc đông miên
*
Thêm một danh thiếp nữa
*
Äồng tiá»n vô danh
DÄ© nhiên, muốn mảnh đất đó không thôi thì chưa đủ biến nó thà nh cá»§a mình. Số tiá»n tôi hiện có trong tay gần như bằng không. Tôi vẫn còn má»™t Ãt tiá»n mẹ tôi để lại, nhưng khoản ấy chẳng mấy chốc cÅ©ng chẳng còn gì, miệng ăn núi lở. Tôi không có việc là m, cÅ©ng chẳng có gì thế chấp. Mà trên thế giá»›i nà y chẳng có ngân hà ng nà o cho má»™t kẻ như tôi vay tiá»n chỉ vì lòng tốt. Có hoạ là phù thuá»· thì má»›i phù phép ra tiá»n từ không khà được. Äã váºy còn phải là m tháºt nhanh.
Má»™t buổi sáng ná» tôi Ä‘i bá»™ đến nhà ga mua mưá»i tấm vé số năm mươi triệu Yên có dãy số kế tiếp nhau. Tôi dùng Ä‘inh ghim cắm chúng lên má»™t mảng tưá»ng nhà bếp rồi ngắm hà ng ngà y. Äôi khi tôi để hà ng tiếng đồng hồ ngồi trên ghế mà nhìn chúng chăm chăm, như thể đợi má»™t máºt mã báºt ra từ chúng mà chỉ mình tôi Ä‘á»c được. Sau mấy ngà y như váºy, bá»—ng dưng tôi như choà ng tỉnh:
Tôi sẽ chẳng bao giỠtrúng số cả.
Chẳng mấy chốc tôi biết chắc Ä‘iá»u đó. Má»i việc đâu thể giải quyết dá»… dà ng như váºy: ra nhà ga mua mấy tá» vé số rồi ngồi đợi kết quả. Tôi phải kiếm tiá»n bằng ná»— lá»±c cá»§a chÃnh mình thôi. Tôi bóc hết các tá» vé số ra khá»i tưá»ng vứt Ä‘i. Rồi tôi lại đứng trước gương nÆ¡i bồn rá»a mặt, nhìn chăm chú và o chiá»u sâu cá»§a nó. Phải có cách nà o đó, tôi nói vá»›i chÃnh mình ở trong gương, nhưng dÄ© nhiên không có lá»i đáp lại.
* * *
Mệt nhoà i vì cứ giam mình mãi trong nhà , quẩn quanh vá»›i những ý nghÄ© cá»§a mình, tôi bắt đầu tản bá»™ quanh các khu lân cáºn. Tôi cứ Ä‘i loanh quanh vô mục Ä‘Ãch như thế suốt ba, bốn ngà y, đến khi đã chán những khu lân cáºn thì tôi bắt xe lá»a đến khu Shinjuku. à muốn Ä‘i xuống khu trung tâm nảy đến khi tôi tình cá» Ä‘i qua nhà ga. Tôi nghÄ©, đôi khi thá» chuyển sang má»™t khung cảnh khác mà suy nghÄ© thì cÅ©ng tốt. Vá»›i lại, đã lâu tôi không Ä‘i tà u Ä‘iện. Thá»±c váºy, khi bá» tiá»n và o máy bán vé tá»± động, tôi cảm thấy lúng túng như khi là m má»™t việc gì đó không quen. Lần cuối tôi Ä‘i trên các phố trung tâm là khi nà o nhỉ? CÅ©ng phải hÆ¡n sáu tháng rồi. Từ khi tôi Ä‘i theo gã đà n ông mang thùng ghi-ta từ cổng phÃa tây khu Shinjuku.
Quang cảnh đám đông ở ga Shinjuku là m tôi choáng váng. Chỉ cần thấy dòng ngưá»i Ä‘i lại là tôi đã thấy nghẹt thở, tháºm chà tim Ä‘áºp thình thình, ấy thế mà nà o phải giá» cao Ä‘iểm! Khó khăn lắm tôi má»›i chen qua được khối ngưá»i. Äây không phải là đám đông mà là má»™t dòng chảy khổng lồ xé tan tà nh và cuốn phăng nhà cá»a. Má»›i Ä‘i bá»™ được dăm phút, tôi đã cảm thấy phải là m cho thần kinh dịu lại. Tôi và o má»™t quán cà phê đối diện vá»›i đại lá»™, ngồi cạnh ô cá»a sổ lá»›n bằng kÃnh. Äã xế trưa, quán thưa khách. Tôi gá»i má»™t tách ca cao rồi lÆ¡ đãng nhìn ngưá»i qua kẻ lại ngoà i kia.
Tôi không biết bao nhiêu thá»i gian đã trôi qua. Có thể mưá»i lăm phút, có thể hai mươi phút, nhưng rồi tôi nháºn ra mình Ä‘ang dõi theo từng chiếc Mercedes-Benz, Jaguar và Porsche bóng lá»™n Ä‘ang cháºm chạp bò trên đại lá»™ nêm kÃn những xe. Trong ánh nắng mai tươi rói sau má»™t đêm mưa, những chiếc xe kia lấp lánh chói lá»i hầu như nhức mắt, như là biểu tượng cho má»™t cái gì. Không có lấy má»™t hạt bụi. Những kẻ ngồi trong xe đó có tiá»n. à nghÄ© như váºy chưa bao giá» nảy ra trong tôi trước đây. Tôi nhìn hình ảnh chÃnh mình phản chiếu trong gương mà lắc đầu. Từ cha sinh mẹ để đến giá», đây là lần đầu tiên tôi cần tiá»n ghê gá»›m đến váºy.
Khi đám đông khách ăn trưa bắt đầu ùa và o quán, tôi quyết định Ä‘i dạo. Tôi chẳng có mục Ä‘Ãch nà o cụ thể, chỉ là muốn Ä‘i bá»™ qua khu trung tâm thà nh phố mà đã lâu tôi không đến. Tôi Ä‘i bá»™ từ phố nà y sang phố ná», ý nghÄ© duy nhất cá»§a tôi là cố sao tránh va và o những ngưá»i Ä‘i ngược chiá»u tôi. Tôi rẽ phải, rẽ trái hay Ä‘i thẳng tuỳ theo sá»± thay đổi cá»§a đèn giao thông hay ý thÃch nhất thá»i. Thá»c tay và o túi, tôi táºp trung và o bản thân hà nh động Ä‘i – từ các đại lá»™ vá»›i hà ng dãy siêu thị và cá»a sổ bà y hà ng, đến những ngõ hẻm phÃa sau vá»›i những pornoshop trang hoà ng loè loẹt, qua những con phố đông vui lắm rạp chiếu phim, qua khuôn viên tÄ©nh mịch những Ä‘á»n thá» Thần đạo rồi lại quay vá» các đại lá»™. Buổi chiá»u ấm áp, gần má»™t ná»a đám đông đã bỠáo khoác lại nhà . Là n gió nhẹ chốc chốc lại thổi, cảm giác đổi thay dá»… chịu. Chưa kịp nháºn ra thì tôi đã lại đứng trong khung cảnh quen thuá»™c. Tôi nhìn những viên gạch dưới chân mình, nhìn bức tượng nhỠđứng kia, nhìn toà nhà bằng kÃnh cao chót vót phÃa trên tôi. Tôi Ä‘ang đứng ngay giữa quảng trưá»ng nhá» bên ngoà i toà nhà cao tầng nÆ¡i tôi đã đến hồi mùa hè năm ngoái để nhìn ngưá»i qua kẻ lại theo lá»i khuyên cá»§a ông cáºu. Tôi đã là m váºy suốt mưá»i má»™t ngà y, cuối cùng tôi theo gã đà n ông kỳ quặc ôm thùng đà n ghi-ta bước và o gian ngoà i căn nhà lạ lùng kia, ở đó hắn tấn công tôi bằng gáºy bóng chà y. GiỠđây lang thang vô định quanh khu Shinjuku, bước chân tôi lại đến chÃnh nÆ¡i nà y.
CÅ©ng như trước, tôi mua cà phê và bánh cam vòng tại cá»a hà ng bánh Dunkin rồi Ä‘i đến chá»— băng ghế trên quảng trưá»ng. Tôi ngồi nhìn mặt những ngưá»i qua lại, việc đó khiến tâm trạng tôi cà ng lúc cà ng bình an. Tôi dá»… chịu vì má»™t lý do mà tôi không hiểu được, như thể tôi đã tìm thấy má»™t cái ổ tiện nghi trên tưá»ng nÆ¡i không ai có thể nháºn ra rằng tôi Ä‘ang quan sát há». Äã lâu lắm rồi tôi không nhìn mặt thiên hạ kỹ đến váºy. Nhưng rồi tôi hiểu ra rằng không chỉ mặt. Tôi đã không há» nhìn – tháºt sá»± nhìn – bất cứ cái gì trong sáu tháng qua. Tôi ngồi thẳng ngưá»i dáºy trên ghế, lấy tư thế thăng bằng để nhìn sá»± váºt. Tôi nhìn những con ngưá»i, nhìn những toà nhà cao ngất trên đầu, nhìn bầu trá»i mùa xuân ló ra qua những đám mây vừa tản mác, tôi nhìn những bảng hiệu nhiá»u mà u sắc, tôi nhặt má»™t tá» báo nằm bên cạnh rồi nhìn nó. Khi chiá»u xuống, mà u sắc chân thá»±c dần dần quay trở lại vá»›i vạn váºt.
* * *
Sáng hôm sau tôi lại bắt tà u Ä‘iện đến khu Shinjuku. Tôi ngồi cÅ©ng trên băng ghế ấy, nhìn mặt ngưá»i qua lại. Buổi trưa tôi lại ăn bánh cam vòng và uống cà phê. Trước khi đến giá» cao Ä‘iểm chiá»u, tôi lên xe Ä‘iện vá» nhà . Tôi là m bữa tối, uống bia rồi nghe nhạc trên radio. Ngà y hôm sau tôi cÅ©ng là m đúng như váºy. Hôm ấy cÅ©ng không có gì xảy ra. Nhưng tôi có má»™t cảm giác mÆ¡ hồ rằng mình Ä‘ang nhÃch gần đến má»™t cái gì đó từng tý má»™t. Tôi có thể nháºn ra cái chuyển động đó, cái gần gÅ©i hÆ¡n từng tà má»™t đó má»—i khi nhìn chÃnh mình trong gương trước bồn rá»a mặt. Mà u sắc cá»§a vết bầm cà ng sống động hÆ¡n bao giá» hết, ấm áp hÆ¡n bao giá» hết. Vết bầm cá»§a mình có sá»± sống, tôi tá»± nhá»§. Nó Ä‘ang sống, cÅ©ng như tôi.
Tôi lặp lại quy trình đó hà ng ngà y, hệt như mùa hè trước: sau mưá»i giá» sáng má»™t chút lên tà u Ä‘iện đến thà nh phố, ngồi trên băng ghế nÆ¡i quảng trưá»ng cạnh toà nhà cao tầng, nhìn ngưá»i qua kẻ lại suốt ngà y, tuyệt không nghÄ© ngợi gì. Thỉnh thoảng, chẳng hiểu sao những âm thanh có thá»±c quanh tôi trở nên xa xăm, nhá» dần rồi tắt ngấm. Cái duy nhất tôi nghe thấy và o những lúc đó là tiếng nước chảy sâu thẳm, êm lặng. Tôi nghÄ© tá»›i Kano Malta. Cô đã nói vá» chuyện lắng nghe tiếng nước. Nước là chá»§ đỠchÃnh cá»§a cô. Nhưng tôi không thể nhá»› ra Kano Malta đã nói gì vá» tiếng nước. Tôi cÅ©ng không nhá»› được mặt cô. Chỉ nhá»› được má»—i mà u đỠchiếc mÅ© bằng vải vinyl mà cô đội. Tại sao lúc nà o cô ta cÅ©ng đội chiếc mÅ© bằng vải vinyl mà u đỠấy?
Nhưng rồi các âm thanh dần dần trở lại vá»›i tôi, và má»™t lần nữa tôi lại ngắm gương mặt má»i ngưá»i.
* * *
Và o buổi chiá»u ngà y thứ tám tôi lên phố, má»™t ngưá»i đà n bà nói chuyện vá»›i tôi. Lúc đó tôi Ä‘ang nhìn hướng khác, tay cầm cốc cà phê rá»—ng. “Xin lá»—i†bà ta nói. Tôi quay lại, ngước mắt lên thì thấy gương mặt má»™t phụ nữ Ä‘ang đứng trước mặt tôi. Äó chÃnh là ngưá»i đà n bà luống tuổi mà tôi đã gặp ở đây mùa hè năm ngoái, ngưá»i duy nhất đã nói chuyện vá»›i tôi trong suốt khoảng thá»i gian tôi ngồi trên quảng trưá»ng. Chẳng phải tôi ngồi ở đây vá»›i ý định sẽ gặp lại bà ta, nhưng khi bà ta lên tiếng vá»›i tôi, dưá»ng như đó là kết cục tá»± nhiên cá»§a má»™t dòng chảy lá»›n váºy.
CÅ©ng như trước, ngưá»i đà n bà ăn mặc không chê và o đâu được, cả vá» chất lượng từng thứ bà ta mặc lẫn cách kết hợp thứ nà y vá»›i thứ kia. Bà ta Ä‘eo kÃnh đồi mồi mà u tối, váºn áo khoác mà u xanh khói có độn vai, váy nỉ kẻ ô mà u Ä‘á». Ão blouse cá»§a bà bằng lụa, trên ve áo khoác lấp lánh má»™t chiếc ghim bằng và ng chạm khắc tinh xảo. Äôi già y cao gót mà u đỠcá»§a bà có kiểu dáng giản dị, song số tiá»n bà ta bá» ra mua nó hẳn đủ cho tôi sống được và i tháng. Quần áo tôi thì chẳng đâu và o đâu, như má»i khi: chiếc áo khoác bòng chà y tôi mua từ hồi má»›i và o đại há»c, áo thun mà u xám cổ đã doãng ra, và đôi già y tennis xưa kia mà u trắng nhưng bây giá» chẳng biết gá»i mà u gì.
Mặc sá»± tương phản má»™t trá»i má»™t vá»±c kia, bà ta ngồi xuống cạnh tôi, bắt tréo chân, rồi chẳng nói chẳng rằng rút từ trong và cầm tay ra má»™t gói Virginia Slims. Bà ta má»i tôi má»™t Ä‘iếu, hệt như dạo hè năm ngoái, và má»™t lần nữa tôi từ chối. Bà ta cho má»™t Ä‘iếu lên miệng rồi châm lá»a bằng cái báºt lá»a bằng và ng dà i dà i, thanh mảnh, cỡ bằng viên tẩy. Rồi bà ta tháo kÃnh, cho và o túi áo khoác, Ä‘oạn nhìn tôi chăm chú như thể Ä‘ang tìm má»™t đồng bạc bà ta đánh rÆ¡i và o má»™t cái ao cạn. Tôi cÅ©ng nhìn và o mắt bà ta. Mắt bà ta tháºt lạ, sâu thẳm nhưng vô cảm.
Bà ta hơi nheo mắt rồi nói:
- Thế là cáºu quay lại đấy.
Tôi gáºt. Tôi dõi theo khói thuốc má»ng tang bay lên từ đầu Ä‘iếu thuốc cá»§a bà ta rồi tản Ä‘i theo gió, biến mất và o không khÃ. Bà ta ngoái lại nhìn quang cảnh chung quanh, như để táºn mắt thấy tôi Ä‘ang nhìn những gì từ chiếc ghế nà y. Tuy váºy, những gì trông thấy hình như chẳng là m bà ta báºn tâm. Bà lại quay sang nhìn tôi. Bà nhìn chằm chằm và o vết bầm cá»§a tôi má»™t hồi lâu, Ä‘oạn nhìn và o mắt tôi, và o mÅ©i, và o miệng tôi, rồi lại nhìn vết bầm. Tôi có cảm giác tháºt ra bà chỉ muốn săm soi tôi như săm soi má»™t con chó ngoà i há»™i chợ: cạy mõm ra để kiểm tra răng tôi, dòm và o trong tai tôi.
- Hiện giá» tôi Ä‘ang cần tiá»n, - tôi nói.
Bà im lặng một chút.
- Bao nhiêu?
- Tám mươi triệu Yên là đủ.
Bà ta thôi nhìn tôi mà ngước lên trá»i như để nhẩm tÃnh: xem nà o, nếu mình lấy chá»— nà y má»™t chút, chuyển từ kia má»™t chút… Suốt thá»i gian đó tôi quan sát cách trang Ä‘iểm cá»§a bà ta: mắt đánh rất nhạt như cái bóng cá»§a má»™t suy nghÄ©, hà ng mi cong tinh tế như má»™t biểu tượng nà o đó.
- Số tiá»n đó không nhá», - bà ta nói, môi hÆ¡i cong lại.
- Tôi thì tôi nói là quá lớn.
Äiếu thuốc chỉ má»›i hút được má»™t phần ba, nhưng bà ta thả xuống đất rồi cẩn tháºn dùng gót già y di nát. Rồi ba ta lấy má»™t há»™p đựng danh thiếp bằng da thuá»™c ra khá»i chiếc và cầm tay má»ng mảnh, gà má»™t tấm danh thiếp và o tay tôi.
- Chiá»u mai đúng 4 giá» hãy đến địa chỉ nà y, - bà ta nói.
Trên danh thiếp chỉ ghi có má»—i địa chỉ - má»™t toà nhà văn phòng ở quáºn Akasaka già u có. Không có tên. Tôi láºt mặt sau xem, nhưng mặt sau trắng. Tôi đưa lên mÅ©i ngá»i, nhưng nó chẳng có mùi gì. Nó chỉ là má»™t tấm danh thiếp trắng bình thưá»ng.
- Không có tên à ? - tôi há»i.
Lần đầu tiên bà ta mỉm cưá»i, nhẹ nhà ng lắc đầu.
- Cáºu chỉ cần tiá»n thôi mà . Tiá»n thì có tên không?
Tôi lắc đầu giống như bà ta. DÄ© nhiên, tiá»n thì vô danh. Nếu có tên thì nó chẳng còn là tiá»n nữa. Cái mang lại cho tiá»n ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c là sá»± vô danh tối mò như đêm Ä‘en cá»§a nó, cái khả năng trao đổi đầy áp đảo và nghẹt thở cá»§a nó.
Bà ta đứng dáºy khá»i ghế.
- Cáºu đến lúc 4 giá» chiá»u được chứ?
- Nếu tôi đến, bà sẽ đưa tiá»n táºn tay tôi sao?
- Äể xem, - bà ta nói, má»™t nụ cưá»i nÆ¡i khoé mắt bà ta như những hình mà gió vẽ ra trên cát. Bà ta ngắm khung cảnh xung quanh má»™t lần nữa rồi kéo thẳng nếp váy cho có lệ.
Bà ta rảo bước rồi biến mất và o dòng ngưá»i. Tôi vẫn nhìn Ä‘iếu thuốc mà bà ta đã giẫm nát, nhìn mà u son môi vấy trên đầu lá»c. Mà u đỠtươi là m tôi nhá»› tá»›i chiếc mÅ© bằng vải vinyl cá»§a Kano Malta.
Nếu tôi có má»™t cái gì đó cá»§a riêng mình, ấy chÃnh là việc tôi chẳng có gì để mất. Có lẽ váºy.
|

04-09-2008, 07:07 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
3
Chuyện xảy ra trong đêm
*
Giữa đêm khuya, chú bé nghe má»™t tiếng động rõ mồn má»™t. Chú tỉnh dáºy vá»›i tay báºt đèn bà n rồi nhìn quanh phòng. Äồng hồ treo tưá»ng chỉ 2 giá» sáng. Chú bé tá»± nhá»§: chuyện gì trên Ä‘á»i có thể xảy ra và o giá» nà y được nhỉ?
Rồi tiếng động lại vang lên, từ bên ngoà i cá»a sổ, cái nà y thì chắc chắn. Nghe như ai đó Ä‘ang vặn má»™t sợi dây cót khổng lồ. Ai mà vặn dây cót giữa đêm hôm khuya khoắt thế nà y? Mà khoan, nghe như ai đó Ä‘ang vặn dây cót, nhưng tháºt ra chẳng phải sợi dây cót nà o hết. Äó là tiếng kêu cá»§a má»™t con chim. Chú bé dịch ghế lại gần cá»a sổ rồi trèo lên. Chú vén rèm rồi hé mở cá»a sổ. Treo giữa bầu trá»i là vầng trăng lá»›n trắng phau, vầng trăng tròn tiết cuối thu, rá»i sáng khu vưá»n như ánh sáng ban ngà y. Cây cối ngoà i kia trông hoà n toà n khác lúc ban ngà y đối vá»›i chú bé. Chúng tuyệt không còn vẻ hiá»n là nh thân thiện nữa. Cây sồi vạn niên thanh có vẻ bá»±c bá»™i vì thỉnh thoảng lại bị má»™t là n gió động là m rung lên, cất tiếng ken két đầy khó chịu. Những hòn đá trong vưá»n trông như trắng hÆ¡n, nhẵn hÆ¡n bình thưá»ng, ngó trân trân lên trá»i má»™t cách vô cảm như khuôn mặt những ngưá»i chết.
Tiếng chim kêu hình như vang lên từ chá»— cây thông. Chú bé tỳ và o cá»a sổ nhìn lên, nhưng từ góc hẹp nà y thì không thể thấy con chim qua những cà nh thông to nặng. Chú muốn thấy con chim kia trông thế nà o. Chú muốn nhá»› nằm lòng mà u sắc và hình dáng cá»§a con chim để ngà y mai có thể tìm thấy nó trong cuốn bách khoa toà n thư có minh hoạ cá»§a chú. Ná»—i hiếu kỳ mạnh mẽ khiến chú bé hoà n toà n tỉnh như sáo. Chú bé thÃch nhất là tìm những loà i chim, cá và các loà i váºt khác trong cuốn bách khoa toà n thư. Bá»™ sách có nhiá»u táºp dầy cá»™p, chất đầy cả má»™t kệ sách trong phòng chú. Chú chưa đến tuổi Ä‘i há»c nhưng đã biết Ä‘á»c rồi.
Con chim nÃn lặng sau khi vặn dây cót mấy lần liên tiếp. Chú bé tá»± há»i liệu có ai khác nghe tiếng kêu cá»§a nó không. Bố mẹ chú có nghe thấy không? Bà cá»§a chú? Nếu không thì sáng ra chú có thể kể cho má»i ngưá»i nghe: có má»™t con chim có tiếng kêu y hệt như tiếng vặn dây cót, nó ở trên cây thông lúc 2 giá» sáng. Giá như chú nhìn thấy nó, dù chỉ má»™t lần thôi! Chừng đó thì chú có thể cho má»i ngưá»i biết cả tên nó.
Nhưng con chim không há» cất tiếng kêu nữa. Nó câm lặng như tảng đá, trên những cà nh thông tắm trong ánh trăng. Giây lát sau má»™t là n gió lạnh ùa và o phòng, như thể mang tá»›i má»™t lá»i cảnh báo. Chú bé rùng mình đóng cá»a sổ. Äây là má»™t loà i chim khác, chú biết, không phải sẻ hay bồ câu, nó không dá»… dà ng xuất hiện trước mắt con ngưá»i. Chú đã Ä‘á»c trong cuốn bách khoa toà n thư rằng hầu hết các loà i chim đêm Ä‘á»u khôn ngoan và tháºn trá»ng. Con chim nà y có lẽ biết chú Ä‘ang rình quan sát nó. ChÃnh vì váºy nó sẽ không ló mặt dù chú đợi bao lâu Ä‘i nữa. Chú bé tá»± há»i có nên Ä‘i xuống phòng vệ sinh không. Nếu váºy thì phải Ä‘i dá»c theo hà nh lang hun hút tối om. Không, tốt nhất là và o lại giưá»ng. Tháºt tệ là chú không thể đợi đến sáng.
Chú bé tắt đèn rồi nhắm mắt, nhưng ý nghÄ© vá» con chim trên cây thông khiến chú trằn trá»c mãi. Ãnh trăng vằng vạc tuôn và o từ dưới tấm rèm cá»a như má»i gá»i. Khi con chim vặn dây cót lại kêu lần nữa, chú bé nhảy ra khá»i giưá»ng. Lần nà y chú không báºt đèn mà choà ng áo len ra ngoà i bá»™ pijama rồi trèo lên chiếc ghế bên cá»a sổ. Chỉ hé rèm ra má»™t tý, chú nhìn chăm chăm và o cây thông. Lần nà y hẳn con chim sẽ không nháºn ra rằng chú Ä‘ang rình nó.
* * *
Tuy nhiên, lần nà y chú bé lại thấy bóng dáng hai ngưá»i đà n ông. Chú nÃn thở. Hai ngưá»i đà n ông quỳ gối như hai cái bóng Ä‘en kịt dưới gốc cây. Cả hai Ä‘á»u mặc quần áo mầu sẫm. Má»™t ngưá»i đội mÅ©, ngưá»i kia đội cái gì đó giống như mÅ© phá»›t có và nh. Tại sao mấy ngưá»i lạ nà y lại ở đây, trong vưá»n nhà mình giữa đêm khuya? Chú bé tá»± há»i. Sao chó lại không sá»§a? Chắc là chú phải báo cho cha mẹ ngay. Nhưng ná»—i tò mò giữ chú lại nÆ¡i cá»a sổ. Chú muốn xem mấy ngưá»i nà y Ä‘ang là m gì.
Thế rồi, đột nhiên con chim vặn dây cót lại cất tiếng kêu. Không chỉ kêu má»™t tiếng mà cả má»™t trà ng dà i liên tục Quick... Quick... Nhưng hai ngưá»i đà n ông dưá»ng như không nháºn thấy. Há» không động Ä‘áºy, cÅ©ng chẳng nhìn lên. Há» vẫn quỳ dưới cây thông, mặt đối mặt. Dưá»ng như há» Ä‘ang bà n bạc Ä‘iá»u gì đó bằng giá»ng thì thầm. Những cà nh cây che khuất ánh trăng, thà nh thá» chú bé không nhìn rõ được mặt há». Chẳng mấy chốc, hai ngưá»i đà n ông đứng dáºy cùng má»™t lúc, má»™t ngưá»i cao hÆ¡n ngưá»i kia dá»… đến hai mươi phân. Cả hai Ä‘á»u gầy gò, ngưá»i cao (đội mÅ©) mặc áo khoác dà i. Ngưá»i thấp mặc quần áo bó sát ngưá»i.
Ngưá»i thấp lại gần cây thông rồi đứng đó, nhìn lên những cà nh cây. Lát sau, y bắt đầu sá» nắn, vá»— vá»— thân cây bằng cả hai tay như để kiểm tra, rồi thình lình nhảy lên cây. Thế rồi, hoà n toà n không phải ná»— lá»±c chút nà o (hoặc là do chú bé có cảm tưởng váºy), y leo thoăn thoắt lên cây hệt như diá»…n viên xiếc. Chú bé biết rõ cái cây nà y như biết rõ má»™t ngưá»i bạn cÅ©. Chú biết rằng leo lên cây ấy chẳng dá»… chút nà o. Thân nó nhẵn thÃn, trÆ¡n tuá»™t, đã váºy lên đến trên cao thì chẳng có gì để bám. Nhưng cá»› sao gã đà n ông lại leo lên cây giữa đêm khuya? Hay y muốn bắt con chim vặn dây cót?
Ngưá»i cao đứng dưới gốc cây nhìn lên. Chẳng mấy chốc sau ngưá»i bé nhỠđã biến mất. Những cà nh cây thi thoảng lại xà o xạc, thế là y ắt vẫn Ä‘ang trèo lên cây thông. Con chim vặn dây cót ắt sẽ nghe tiếng y đến gần mà bay Ä‘i thôi. Ngưá»i nà y hẳn trèo cây giá»i, nhưng con chim vặn dây cót không dá»… bắt như váºy đâu. Tuy váºy, chú bé hy vá»ng rằng nếu gặp may thì sẽ nhìn thấy được con chim, dù chỉ thoáng qua thôi, khi nó bay Ä‘i. Chú nÃn thở, chá» tiếng vá»— cánh. Nhưng tiếng vá»— cánh không hỠđến, cÅ©ng chẳng có tiếng kêu nà o.
* * *
Im lặng rất lâu, không có âm thanh hay chuyển động nà o. Vạn váºt tắm trong ánh trăng trắng bạc như không có tháºt, khu vưá»n trông như đáy biển ướt át lá»™ ra khi nước đột nhiên rút hết. Như bị há»›p hồn, không nhúc nhÃch, chú bé vẫn nhìn chong chong và o cây thông và ngưá»i đà n ông cao lá»›n dưới gốc cây. Chú không thể nà o rá»i mắt được dù có cố Ä‘i chăng nữa. HÆ¡i thở chú che má» mặt kÃnh. Ngoà i kia hẳn phải lạnh lắm. Ngưá»i đà n ông đứng nhìn lên, tay chống nạnh, không hỠđộng Ä‘áºy, như đã hoá thà nh băng. Chú bé cho rằng y Ä‘ang lo cho ngưá»i bạn đồng hà nh bé nhá» cá»§a y, đợi hắn ta hoà n thà nh má»™t sứ mạng nà o đó rồi tụt từ trên cây thông xuống. Kẻ nà y lo cÅ©ng phải: chú bé biết rằng cây thông nà y tụt xuống khó hÆ¡n leo lên. Nhưng rồi, hoà n toà n đột ngá»™t, ngưá»i cao lá»›n sải bước thẳng và o trong bóng đêm, như thể bá» bê hết việc Ä‘ang là m.
Chú bé cảm thấy giỠđây mình là ngưá»i bị bá» rÆ¡i. Ngưá»i bé nhỠđã biến mất và o trong cây thông, còn ngưá»i cao lá»›n đã bá» Ä‘i đâu đó. Con chim vặn dây cót vẫn im lặng. Chú tá»± há»i mình có nên đánh thức bố dáºy không. Nhưng chú biết mình sẽ không thể là m bố tin được chuyện nà y. “Chắc con lại nằm mÆ¡ đấy thôiâ€, bố sẽ nói váºy. Äúng là chú hay mÆ¡, chú thưá»ng lẫn lá»™n giấc mÆ¡ vá»›i thá»±c tại, nhưng chú không quan tâm những gì ngưá»i khác nói: chuyện nà y hoà n toà n có thá»±c – con chim vặn dây cót và hai ngưá»i đà n ông mặc đồ Ä‘en. Tất cả đã đột ngá»™t biến mất, chỉ có thế. “Bố hẳn sẽ tin nếu mình giải thÃch cho ra đầu ra đũaâ€, chú nghÄ© váºy.
Chỉ khi đó chú má»›i nháºn ra: ngưá»i đà n ông bé nhá» kia trông rất giống bố chú. DÄ© nhiên y nhá» con quá nên không thể là bố chú, nhưng ngoà i cái đó ra y giống bố ở má»i Ä‘iểm: giáng ngưá»i giống, cá» chỉ cÅ©ng giống. Nhưng không, bố chú chẳng bao giá» trèo cây được như váºy. Bố không nhanh nhẹn cÅ©ng chẳng khoẻ mạnh như thế. Cà ng nghÄ© chú bé cà ng hoang mang.
Ngưá»i cao lá»›n quay lại dưới chá»— gốc cây. Bây giá» hắn ta mang cái gì đó trong tay – má»™t cái xẻng và o má»™t cái bao lá»›n bằng vải. Hắn đặt cái bao xuống mặt đất rồi bắt đầu đà o gần chá»— rá»… cây. Cái xẻng xắn và o đất là m vang lên tiếng động sắc ngá»t, nghe rất rõ. Giá» thì ai cÅ©ng phải thức dáºy đây, chú bé nghÄ©. Tiếng động lá»›n rõ mồn má»™t thế kia mà !
Nhưng chẳng ai thức dáºy. Ngưá»i đà n ông vẫn không ngừng tay đà o, dưá»ng như chẳng quan tâm xem liệu có ai nghe thấy. Mặc dù cao lêu đêu, gầy gò, hắn khoẻ hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i bá» ngoà i, xét theo cách hắn sá» dụng cái xẻng. Hắn là m việc Ä‘á»u Ä‘á»u, không phà sức. Khi đã đà o được má»™t cái hố vừa ý, ngưá»i đà n ông dá»±a xẻng và o thân cây rồi đứng đó nhìn xuống. Hắn chẳng bao giá» nhìn lên, như thể đã quên phắt kẻ trèo lên cây lúc nãy. Dưá»ng như hắn chỉ quan tâm đến má»™t thứ duy nhất là cái hố. Chú bé không thÃch Ä‘iá»u đó. Lẽ ra hắn phải lo cho ngưá»i Ä‘ang ở trên cây kia chứ.
Qua đống đất mà ngưá»i đà n ông đà o lên, chú bé có thể Ä‘oán rằng cái hố không sâu lắm, có lẽ chỉ trên đầu gối chú là cùng. Ngưá»i đà n ông ý chừng hà i lòng vá» hình dáng và kÃch thước cái hố. Hắn quay lại phÃa cái túi và nhẹ nhà ng nhấc từ trong túi ra má»™t váºt bá»c vải nom Ä‘en Ä‘en. Cái váºt ấy má»m, nhÅ©n, xét theo cách ngưá»i đà n ông nâng nó. Có lẽ hắn sắp chôn má»™t cái xác nà o đó và o cái hố. à nghÄ© đó khiến tim chú bé Ä‘áºp thình thịch. Nhưng cái váºt bá»c vải kia không lá»›n hÆ¡n con mèo. Nếu là ngưá»i thì chỉ có thể là má»™t đứa bé sÆ¡ sinh. Nhưng sao hắn ta lại phải chôn má»™t thứ như váºy ngay trong vưá»n nhà mình cÆ¡ chứ? - chú bé nghÄ©. Chú nuốt nước bá»t mà chẳng biết từ lúc nà o đã tiết đầy mồm. Tiếng á»±c to đến ná»—i chÃnh chú bé cÅ©ng đâm hoảng hốt: ngá»™ nhỡ gã đà n ông ngoà i kia nghe thấy thì sao.
Ngay lúc đó, như thể được tiếng á»±c cá»§a chú bé đánh thức, con chim vặn dây cót lại cất tiếng, lần nà y vặn má»™t dây cót lá»›n hÆ¡n bao giá» hết: Quick... Quiiiiiiiick... Khi nghe tiếng kêu đó, chú bé cảm thấy bằng trá»±c giác rằng má»™t cái gì đó nghiêm trá»ng sắp xảy ra. Chú cắn môi và bất giác gãi da trên cánh tay. Lẽ ra chú không nên thấy cảnh nà y, chú cảm thấy váºy. Nhưng giá» thì đã quá muá»™n. GiỠđây chú không thể nà o dứt ra khá»i cảnh tượng Ä‘ang bà y ra trước mắt chú. Chú hé môi, tỳ mÅ©i và o khung cá»a sổ giá lạnh, sững sá» trước tấn kịch lạ lùng Ä‘ang diá»…n ra trong vưá»n nhà mình. Chú không còn hy vá»ng có ai trong nhà sẽ thức dáºy. Dù ngoà i kia có tiếng động to cách mấy thì cÅ©ng không ai thức dáºy đâu. Mình là ngưá»i sống duy nhất có thể nghe thấy những tiếng động đó. Ngay từ đầu đã váºy rồi, - chú nghÄ©.
Ngưá»i cao lá»›n khom mình xuống và hết sức cẩn trá»ng, đặt cái váºt bá»c vải Ä‘en xuống đáy hố. Rồi hắn vươn thẳng ngưá»i lên nhìn xuống váºt nằm dưới kia. Chú bé không thể nhìn rõ khuôn mặt ngưá»i đà n ông dưới và nh mÅ©, nhưng dưá»ng như hắn có vẻ mặt nghiêm trang, tháºm chà trang trá»ng nữa. Phải, đó ắt là má»™t cái xác nà o đó, chú bé nghÄ©. Phút chốc sau ngưá»i đà n ông quả quyết cầm lấy xẻng, bắt đầu lấp hố lại. Khi đã lấp xong, hắn nhẹ nhà ng lấy chân dầm đất, và san cho phẳng. Sau đó hắn tá»±a xẻng và o thân cây, rồi cầm túi vải trong tay, chầm cháºm bá» Ä‘i. Hắn không quay đầu lại. Hắn không ngước lên cây. Và con chim vặn dây cót không há» cất tiếng nữa.
Chú bé ngoái nhìn đồng hồ treo tưá»ng. Căng mắt trong bóng tối, khó khăn lắm chú má»›i nhìn ra là 2 giá» rưỡi sáng. Chú còn nhìn đăm đăm lên cây thông thêm khoảng mưá»i phút nữa qua khe hở giữa mấy tấm rèm, nhỡ ra có gì đó chuyển động ngoà i kia, nhưng má»™t cÆ¡n buồn ngá»§ kinh khá»§ng xâm chiếm chú ngay láºp tức, như thể có má»™t cái nắp bằng sắt nặng trịch Ä‘ang khép lại trên đầu chú. Chú muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i ngưá»i đà n ông bé nhỠở trên cây và con chim vặn dây cót, nhưng chú không còn trong mắt được nữa. Chú cố cởi cho xong chiếc áo len trong khi vẫn còn tỉnh rồi vùi mình và o chăn và chìm ngay và o giấc ngá»§.
|

04-09-2008, 07:07 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
4
Mua già y mới
*
Kẻ vá» nhÃ
Từ ga xe Ä‘iện ngầm Akasaka tôi Ä‘i theo má»™t con phố sầm uất hai bên san sát nhà hà ng và quán bar để đến nÆ¡i tá»a lạc tòa cao ốc văn phòng, hÆ¡i lên dốc má»™t quãng ngắn. Äó là má»™t tòa nhà chẳng có gì đặc biệt, không má»›i không cÅ©, không to không nhá», không sang trá»ng chẳng tồi tà n. Má»™t hãng du lịch chiếm má»™t phần tầng trệt, khung cá»a số lá»›n trang hoà ng hai tấm áp phÃch quảng cáo, má»™t là cảnh hải cảng trên đảo Mykono, má»™t là xe cáp treo ở San Francisco. Cả hai Ä‘á»u bạc phếch vì treo ngoà i cá»a sổ lâu ngà y. Ba nhân viên hãng Ä‘ang miệt mà i là m việc sau tấm kÃnh, ngưá»i nói chuyện qua Ä‘iện thoại, kẻ gõ bà n phÃm máy tÃnh. Giả vá» xem các tấm poster, tôi giết thá»i giá» bằng cách quan sát cảnh văn phòng trong khi đợi đồng hồ Ä‘iểm 4 giá». Vì lý do nà o đó, cả Mykono lẫn San Francisco Ä‘á»u dưá»ng như cách chá»— tôi đứng đến hà ng năm ánh sáng.
Cà ng nhìn tòa nhà nà y, tôi cà ng nháºn thấy nó tầm thưá»ng đến mức nà o. Dưá»ng như nó được xây theo nguyên xi bản vẽ bằng bút chì cá»§a má»™t đứa trẻ con nếu như ngưá»i ta bảo nó vẽ má»™t tòa nhà ; hoặc dưá»ng như ngưá»i ra cố tình thiết kế sao cho nó không nổi báºt giữa môi trưá»ng xung quanh. Dẫu trong khi Ä‘i tìm tôi đã kiểm tra các số nhà cẩn tháºn đến mấy, suýt nữa tôi đã bá» qua tòa nhà nà y mà không biết, nó bình thưá»ng quá. Lối và o khiêm nhưá»ng cá»§a nó ở ngay cạnh cá»a và o cá»§a hãng du lịch. Nhìn qua các bảng tên, tôi có cảm tưởng rằng thuê văn phòng ở đây hầu hết là những doanh nghiệp nhá» - văn phòng luáºt, kiến trúc sư, nhà nháºp khẩu, nha sÄ©. Má»™t và i bảng tên sáng choang đến độ tôi có thể soi rõ mặt mình trên đó, nhưng bảng tên cho phòng 602 thì đã má» xỉn vì năm tháng, chuyển sang má»™t mà u khó xác định. Hẳn ngưá»i đà n bà nà y đã thuê văn phòng ở đây từ lâu. "Hãng thiết kế thá»i trang Akasaka", tấm biển Ä‘á». Vẻ cÅ© kỹ cá»§a tấm bảng là m dịu Ä‘i ná»—i nghi hoặc cá»§a tôi.
Giữa sảnh đợi và thang máy là má»™t cánh cá»a bằng kÃnh khóa chặt. Tôi bấm chuông phòng 602 rồi nhìn quanh tìm ống kÃnh camera mà chắc hẳn Ä‘ang truyá»n hình ảnh cá»§a tôi và o mà n hình ở bên trong. Có má»™t thiết bị nhá» trông như camera trên má»™t góc trần sảnh đợi. Chẳng mấy chốc chuông reo, khóa cá»a mở ra, tôi liá»n bước và o buồng thang máy.
Tôi Ä‘i trên cái buồng thang máy tuyệt đối không trang hoà ng gì để lên tầng sáu, rồi sau má»™t hồi loanh quanh trong cái hà nh lang tuyệt đối không trang hoà ng, tìm thấy cảnh cá»a số 602. Sau khi kiểm tra xem có đúng là trên cánh cá»a có biển đỠ"Akasaka Fashion Design", rồi má»›i bấm chuông đúng má»™t tiếng.
Mở cá»a cho tôi là má»™t thanh niên mảnh dẻ tóc cắt ngắn, đưá»ng nét gương mặt tháºt căn đối. Có lẽ y là gã đà n ông Ä‘iển trai nhất tôi từng gặp. Nhưng Ä‘áºp và o mắt tôi còn mạnh mẽ hÆ¡n cả khuôn mặt là quần áo cá»§a y. Y váºn má»™t chiếc áo sÆ¡-mi trắng đến nhức mắt, thắt cà vạt mà u xanh thẫm có há»a tiết tinh tế. Không chỉ bản thân cà vạt rất đúng mốt mà nút thắt cÅ©ng không chê và o đâu được. Từng nếp gấp Ä‘á»u đúng hệt như thưá»ng thấy trong tạp chà thá»i trang dà nh cho nam giá»›i. Tôi chẳng bao giá» thắt cà vạt được như váºy, và bá»—ng dưng tôi tá»± há»i y là m cách nà o. Có phải đó là tà i năng thiên bẩm cá»§a y, hay là kết quả sá»± dà y công khổ luyện? Y mặc quần xanh thẫm và mang già y đế phẳng mà u nâu có trang trà núm tua. Má»i thứ y mặc Ä‘á»u má»›i tinh, như thể y mặc lần đầu tiên má»›i cách đây và i phút.
Y thấp hÆ¡n tôi. Trên môi y thấp thoáng nụ cưá»i, như thể y vừa nghe má»™t mẩu chuyện khôi hà i và lúc nà y y Ä‘ang mỉm cưá»i má»™t cách tá»± nhiên nhất. Chẳng phải má»™t mẩu chuyện khôi hà i dung tục đâu: đó là loại hà i hước thanh lịch mà cách đây má»™t thế hệ ngà i bá»™ trưởng ngoại giao hẳn đã nói vá»›i hoà ng thái tá» trong má»™t bữa tiệc ngoà i trá»i, khiến những ngưá»i nghe xung quanh cưá»i khe khẽ đầy lịch sá»±. Tôi toan tá»± giá»›i thiệu, nhưng y đã khẽ lắc đầu ý nói tôi không cần phải nói gì. Tay giữ cá»a mở, y để tôi và o, Ä‘oạn đảo mắt nhìn khắp hà nh lang rồi đóng cá»a lại. Suốt thá»i gian đó y không hé môi, chỉ nheo nheo mắt nhìn tôi như thể xin lá»—i rằng y không thể nói năng gì bởi có con báo Ä‘en nóng nảy Ä‘ang ngá»§ ngay bên cạnh. Nói thế không có nghÄ©a là quả tháºt có con báo Ä‘en nà o Ä‘ang ngá»§ cạnh y, đơn giản là gã thanh niên nà y có cái vẻ như váºy.
Giá» tôi Ä‘ang đứng ở má»™t phòng tiếp khách có má»™t chiếc Ä‘i-văng và ghế da trông khá tiện nghi, má»™t giá treo quần áo bằng gá»— theo kiểu cổ và má»™t cây đèn chân đế. Bức tưá»ng đằng xa có má»™t cánh cá»a, ý chừng để dẫn sang phòng bên cạnh. Bên cánh cá»a nà y, quay lưng lại tưá»ng, là má»™t chiếc bà n là m việc đơn giản bằng gá»— sồi trên đó là má»™t chiếc máy vi tÃnh lá»›n. Chiếc bà n kê phÃa trước Ä‘i-văng hẳn chỉ đủ lá»›n để đặt má»™t cuốn danh bạ Ä‘iện thoại. Sà n phòng trải má»™t tấm thảm mà u lục nhạt trông dịu mắt. Từ những chiếc loa dấu kÃn phát ra nho nhá» má»™t bản tứ tấu đà n dây cá»§a Haydn. Trên tưá»ng có mấy bức tranh dá»… thương vẽ hoa lá và chim chóc. Nhìn qua cÅ©ng biết đây là má»™t căn phòng không chê và o đâu được, không má»™t chút bừa bá»™n. Các giá sách trên tưá»ng chất toà n những mẫu vải và tạp chà thá»i trang. Äồ đạc trong căn phòng không xa hoa cÅ©ng chẳng má»›i, nhưng lại mang vẻ ấm áp, xưa cÅ© và quen thuá»™c là m ta bình tâm.
Ngưá»i thanh niên dẫn tôi lại chá»— Ä‘i-văng, còn chÃnh mình thì Ä‘i vá» phÃa bên kia bà n là m việc rồi ngồi xuống đối diện tôi. Chìa hai lòng bà n tay vá» phÃa tôi, y ra hiệu rằng phải đợi má»™t lát. Thay vì nói "Xin lá»—i đã bắt ông phải đợi", y chỉ khẽ mỉm cưá»i, và thay vì nói "Không lâu đâu", y giÆ¡ má»™t ngón tay lên. Dưá»ng như y có khả năng diá»…n đạt ý mình mà không cần lá»i nói. Tôi gáºt đầu má»™t lần để tỠý hiểu. Mở mồm nói khi có mặt y hẳn sẽ không đúng chá»— và thô bỉ.
Y nhặt má»™t cuốn sách nằm cạnh máy vi tÃnh, cẩn tháºn như Ä‘ang cầm trong tay má»™t váºt dá»… vỡ, rồi láºt tá»›i trang Ä‘ang Ä‘á»c dở. Äó là má»™t cuốn sách dà y mà u Ä‘en không có bìa ngoà i nên tôi không nhìn ra tá»±a Ä‘á». Mở sách ra là y toà n tâm toà n ý và o việc Ä‘á»c, dưá»ng như quên hẳn rằng tôi Ä‘ang ngồi đó. Lẽ ra tôi cÅ©ng muốn Ä‘á»c má»™t cái gì cho qua thá»i gian, nhưng chẳng có gì để Ä‘á»c. Tôi bắt tréo chân, ngồi cho thoải mái trên Ä‘i-văng mà nghe nhạc Haydn (mặc dù, nếu há»i ra thì tôi cÅ©ng không dám chắc đó là Haydn). Nhạc thì hay, song đó là loại nhạc dưá»ng như vừa xuất phát từ nguồn là láºp tức tan biến và o không trung. Trên bà n là m việc cá»§a gã thanh niên, ngoà i chiếc máy vi tÃnh là má»™t cái Ä‘iện thoại bình thưá»ng mà u Ä‘en, má»™t khay đựng bút và má»™t cuốn lịch.
Tôi vẫn mặc đúng lá»… bá»™ đã mặc ngà y hôm trước: áo khoác bóng chà y, áo len cõ mÅ© trùm đầu, quần bò xanh, già y tennis. Trước khi ra khá»i nhà tôi đã vá»› được gì thì mặc nấy. Trong căn phòng ngăn nắp chỉn chu không chê và o đâu được nà y, có mặt chà ng thanh niên đẹp trai tươm tất không chê và o đâu được kia, đôi già y tennis cá»§a tôi trông cà ng bẩn thỉu, cà ng cÅ© rÃch. Cả năm qua ngà y nà o tôi cÅ©ng mang đôi già y nà y, trèo qua bức tưá»ng sau nhà không biết mấy lần, thỉnh thoảng dẫm lên phân chó trong khi Ä‘i vá» theo con ngõ, lại còn chui xuống đáy giếng nữa. Chẳng là lạ chúng bẩn thỉu, cÅ© mèm. Không phải đợi đến khi thôi việc tôi má»›i quan tâm đến chuyện mình Ä‘ang mang đôi già y ra sao. Xem xét đôi già y kỹ thế nà y, tôi cà ng thấm thÃa mình cô đơn đến nhưá»ng nà o, cảm thấy thế giá»›i đã bá» xa tôi đến mức nà o. Äến lúc phải mua già y má»›i rồi, tôi tá»± nhá»§. Äôi nà y tháºt kinh khá»§ng quá sức.
Chẳng mấy chốc, nhạc Haydn kết thúc – má»™t cái kết đột ngá»™t, chẳng đâu và o đâu. Sau má»™t quãng lặng ngắn, má»™t tác phẩm dà nh cho harpsichord cá»§a Bach lại cất lên (tuy cả lần nà y nữa tôi cÅ©ng không dám chắc là cá»§a Bach). Tôi bắt tréo chân nà y rồi lại đổi chân kia. Äiện thoại reo. Gã thanh niên dùng má»™t mẩu giấy đánh dấu chá»— Ä‘ang Ä‘á»c dở, đặt sách qua má»™t bên rồi nhấc ống nghe. Y áp ống nghe và o tai rồi khẽ gáºt đầu. Nhìn sang cuốn lịch để bà n, y lấy bút chì đánh dấu. Äoạn y giữ ống nghe gần mặt bà n rồi gõ gõ đốt ngón tay hai lần lên lá»›p gá»— như Ä‘ang gõ cá»a. Sau đó y gác máy. Cuá»™c gá»i chỉ kéo dà i khoảng hai mươi giây, suốt thá»i gian đó gã trai không nói má»™t câu nà o. Thá»±c ra, y đã không há» thốt má»™t tiếng từ khi má»i tôi và o phòng. Tại sao y không nói chuyện được nhỉ? Rõ là y có thể nghe được, cứ xem cách y trả lá»i Ä‘iện thoại và lắng nghe những gì ngưá»i ta Ä‘ang nói ở đầu bên kia phòng thì đủ biết.
Y ngồi nhìn chiếc Ä‘iện thoại má»™t hồi như Ä‘ang suy nghÄ©. Rồi y đứng dáºy không má»™t tiếng động, Ä‘i vòng qua bà n là m việc, tiến thẳng tá»›i chá»— tôi Ä‘ang ngồi và ngồi xuống cạnh tôi. Rồi y đặt hai tay lên đầu gối, Ä‘á»u tăm tắp. Những ngón tay y thanh mảnh, tuyệt đẹp, đúng như ta có thể hình dung má»™t khi đã nhìn thấy mặt y. Các đốt ngón và khá»›p nối có rất Ãt nếp gấp; ngón tay thì thể nà o cÅ©ng phải có nếp gấp, Ãt ra cÅ©ng phải và i nếp, không thì ngón không gáºp được. Song những ngón tay y không có nhiá»u nếp gấp, không nhiá»u quá mức tối thiểu cần thiết. Tôi cố nhìn những ngón tay y sao cho không quá sá»— sà ng. Gã trai nà y hẳn là con cá»§a ngưá»i đà n bà kia, tôi nghÄ©. Những ngón tay y có hình dáng như ngón tay cá»§a bà ta. Khi ý nghÄ© đó nảy ra trong đầu, tôi bắt đầu nháºn ra thêm những Ä‘iểm giống nhau khác: cái mÅ©i nhá» khá nhá»n, cặp mắt sáng như pha lê. Nụ cưá»i thÃch thú lại bắt đầu nở trên môi y, hiện ra rồi lại biến Ä‘i hoà n toà n tá»± nhiên như má»™t cái hang bên bá» biển lá»™ ra rồi lại chìm và o những cÆ¡n sóng. Chẳng mấy chốc gã trai đứng dáºy, cÅ©ng nhanh nhẹn như lúc y ngồi xuống, và môi y động Ä‘áºy: "Má»i Ä‘i lối nà y". Mặc dù y tuyệt không phát ra má»™t tiếng nà o, nhưng tôi hiểu rõ Ä‘iá»u y muốn nói. Tôi đứng dáºy Ä‘i theo y. Y mở cánh cá»a trong rồi má»i tôi và o.
Sau cánh cá»a là má»™t căn bếp nhá» có bồn rá»a, sau đó nữa lại là má»™t căn phòng khác, rất giống căn phòng tiếp khách nÆ¡i tôi ngồi nãy giá», song nhá» hÆ¡n má»™t chút. Thảm trải sà n cÅ©ng cùng má»™t mà u như ở phòng kia. Giữa phòng là má»™t cái bà n là m việc chuyên dụng trên đó có kéo, há»™p dụng cụ, bút chì, tạp chà thiết kế, tất cả Ä‘á»u sắp xếp ngay ngắn. Có hai con ma-nÆ¡-canh mà các thợ may vẫn dùng. Cá»a sổ không chỉ treo mà nh mà treo tá»›i hai bá»™ rèm, má»™t bằng vải má»™t bằng ren, cả hai Ä‘á»u khép kÃn. Äèn trần không báºt nên phòng tranh tối tranh sáng như buổi chiá»u hôm nhiá»u mây. Bóng đèn duy nhất cá»§a chiếc đèn chân đế bên cạnh chiếc sofa cÅ©ng không báºt sáng. Má»™t bình hoa bằng thá»§y tinh đựng hoa layÆ¡n đặt trên bà n cà phê phÃa trước sofa. Hoa còn tươi, như thể vừa má»›i cắt và i phút trước, nước trong bình vẫn trong. Ở phòng nà y không nghe thấy tiếng nhạc, cÅ©ng chẳng có bức tranh hay cái đồng hồ nà o ở trên tưá»ng.
Gã thanh niên lại im lặng ra dấu, lần nà y để bảo tôi ngồi xuống sofa. Khi tôi đã ngồi như y bảo, y liá»n lấy trong túi quần ra cái gì đó trông như cặp kÃnh bÆ¡i rồi giương ra trước mắt tôi. Äó đúng là cặp kÃnh bÆ¡i, chỉ là kÃnh bÆ¡i thông thưá»ng là m bằng cao su và nhá»±a, y như những cặp kÃnh tôi vẫn dùng khi Ä‘i bÆ¡i. Tại sao y lại mang theo và o đây, tôi chịu không hiểu.
- Äừng sợ, - gã thanh niên nói. Äúng ra, y chẳng há» "nói" gì. Y chỉ khẽ động Ä‘áºy môi và cá»a động mấy ngón tay còn nhẹ nhà ng hÆ¡n. Thế nhưng tôi vẫn hiểu hoà n toà n chÃnh xác y định nói những gì. Tôi gáºt đầu.
- Xin hãy mang kÃnh và o. Äừng tá»± tháo ra. Tôi sẽ tháo. Ông cÅ©ng không được xê dịch kÃnh. Ông hiểu không?
Tôi gáºt.
- Nó chẳng hại gì cho ông đâu. Má»i chuyện sẽ ổn. Äừng lo.
Tôi gáºt.
Gã thanh niên Ä‘i vòng lại phÃa sau sofa và đeo cặp kÃnh bÆ¡i và o mắt tôi. Y kéo căng sợi dây cao su qua đầu tôi rồi Ä‘iá»u chỉnh hai tròng kÃnh sao cho lá»›p đệm mút khá»›p và o quanh hai mắt tôi. Äiểm duy nhất mà cặp kÃnh nà y khác vá»›i những cặp kÃnh tôi vẫn dùng là tôi không nhìn thấy gì qua nó cả. Ngưá»i ta đã phết má»™t lá»›p dà y cái gì đó ra ngoà i lá»›p nhá»±a trong suốt. Má»™t bóng tối hoà n toà n – và nhân tạo – vây quanh tôi. Tôi chẳng thấy gì hết. Tôi không biết cây đèn chân đế Ä‘ang chiếu sáng ở chá»— nà o nữa. Tôi có cái ảo giác như ai đó đã sÆ¡n lên khắp ngưá»i tôi má»™t lá»›p dà y cá»§a cái gì đó.
Gã thanh niên khẽ đặt tay lên vai tôi như để khÃch lệ tôi. Y có những ngón tay thon mảnh, tinh tế, song hoà n toà n không yếu á»›t chút nà o. Chúng có sức mạnh đầy quyết Ä‘oán cá»§a các ngón tay má»™t nghệ sÄ© dương cầm đặt trên mặt phÃm, thông qua những ngón tay nà y tôi có thể cảm thấy má»™t thiện chà nà o đó, hoặc nếu không hẳn là thiện chà thì cÅ©ng rất gần như váºy. “Không sao cả, đừng loâ€, những ngón tay bảo tôi váºy. Tôi gáºt đầu. Äoạn y rá»i khá»i phòng. Trong bóng tối, tôi nghe những bước chân y xa dần, sau đó là tiếng cá»a mở ra rồi đóng lại.
* * *
Tôi tiếp tục ngồi trong tư thế đó má»™t hồi lâu sau khi gã thanh niên Ä‘i khá»i. Bóng tối nÆ¡i tôi Ä‘ang ngồi có cái gì đó tháºt kỳ lạ. Tối như hÅ© nút, không nhìn thấy bất cứ cái gì, vá» Ä‘iểm đó thì cÅ©ng như bóng tối nÆ¡i đáy giếng kia, song ngoà i ra bóng tối nà y có cái gì đó nữa hoà n toà n khác. Nó không có hướng, không chiá»u sâu, không trá»ng lượng, không thể nắm bắt. Nó không chỉ là bóng tối mà đúng hÆ¡n là hư vô. ÄÆ¡n giản ngưá»i ta đã là m tôi mù tạm thá»i bằng cách nhân tạo. Tôi nghe cÆ¡ bắp mình căng cứng, miệng và cổ há»ng tôi khô khốc. Chuyện gì sẽ còn xảy ra vá»›i tôi đây? Nhưng rồi tôi nhá»› lại cái **ng chạm cá»§a những ngón tay gã thanh niên. Äừng lo, chúng đã bảo tôi váºy. Chẳng hiểu vì lý do gì, tôi cảm thấy có thể tin được và o “lá»i nói†đó.
Căn phòng im lặng hoà n toà n đến ná»—i khi nÃn thở, tôi bị trà n ngáºp bởi cảm giác rằng thế giá»›i đã hoà n toà n ngưng lại giữa chừng và vạn váºt sẽ bị nuốt chá»ng, chìm xuống những đáy nước sâu vÄ©nh viá»…n. Nhưng không, rõ rà ng thế giá»›i vẫn Ä‘ang chuyển động. Chẳng mấy chốc má»™t ngưá»i đà n bà mở cá»a, sẽ sà ng bước và o phòng.
Tôi biết đó là đà n bà qua mùi nước hoa tinh tế. Äây không phải là thứ mùi cá»§a đà n ông. Hẳn đó là loại nước hoa đắt tiá»n. Mùi thÆ¡m có vẻ quen thuá»™c, tôi cố nhá»› ra nhưng không được. Dưá»ng như khi đã bị tước Ä‘i thị giác thì khả năng ngá»i cá»§a tôi cÅ©ng bị mất thăng bằng. Äiá»u duy nhất tôi biết chắc, ấy là mùi thÆ¡m tôi Ä‘ang ngá»i thấy lúc nà y khác vá»›i mùi nước hoa cá»§a ngưá»i đà n bà ăn mặc đẹp đẽ đã chỉ cho tôi đến đây. Tôi nghe tiếng sá»™t soạt cá»§a quần áo ngưá»i đà n bà khi cô ta bước ngang qua phòng rồi se sẽ ngồi xuống sofa, bên phải tôi. Cô ta ngồi xuống đệm sofa hết sức nhẹ nhà ng, gần như không trá»ng lượng, rõ rà ng đấy là má»™t phụ nữ có thân hình bé nhá».
Ngưá»i đà n bà ngồi nhìn thẳng và o tôi. Tôi có thể cảm thấy cặp mắt cô ta nhìn và o mặt tôi; và tôi chợt nháºn ra rằng ngưá»i ta có thể cảm thấy cái nhìn cá»§a ngưá»i khác mà không cần đến mắt. Ngưá»i đà n bà không nhúc nhÃch, cứ nhìn tôi chằm chặp. Tôi cảm thấy tiếng thở khẽ khà ng, cháºm rãi cá»§a cô ta, nhưng hầu như không nghe thấy được. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, hướng thẳng vá» phÃa trước. Vết bầm trên má tôi dưá»ng như bắt đầu nóng lên, mà u cá»§a nó hình như cÅ©ng trở nên sống động hÆ¡n bình thưá»ng. Ngưá»i đà n bà chìa tay, khẽ đặt mấy đầu ngón tay lên vết bầm cá»§a tôi, tháºt cẩn trá»ng như thế đó là váºt gì quý báu và dá»… vỡ. Rồi cô ta bắt đầu vuốt ve vết bầm.
Tôi không biết phải phản ứng ra sao hoặc cô ta muốn tôi phản ứng ra sao. Tôi chỉ có má»™t cảm nháºn hết sức xa xôi vá» thá»±c tại. tôi cảm thấy mình Ä‘ang ở má»™t thế phân ly lạ lùng, như thể tôi Ä‘ang cố nhảy từ má»™t chiếc xe Ä‘ang chạy sang má»™t chiếc xe khác chạy vá»›i váºn tốc khác. Tôi hiện hữu ở khoảng trống giữa hai bên, má»™t căn nhà trống rá»—ng. bây giá» tôi là má»™t căn nhà bá» trống, như căn nhà cá»§a gia đình Miyawaki trước kia. Ngưá»i đà n bà nà y đã bước và o căn nhà trống đó, và vì là do nà o đó, Ä‘ang lướt tay dá»c tất cả các bức tưá»ng và thân cá»™t. dù là do cá»§a cô ta là gì Ä‘i nữa, bởi tôi là căn nhà trống (và tôi là váºy, căn nhà rá»—ng, không gì hÆ¡n) nên tôi không thể là m gì (mà cÅ©ng không cần là m bất cứ cái gì). Khi ý nghÄ© đó hiện lên trong tâm trÃ, tôi cảm thấy phần nà o nhẹ nhõm.
Ngưá»i đà n bà không nói không rằng. Ngoà i tiếng quần áo sá»™t soạt, căn phòng chìm trong im lặng sâu thẳm. Ngưá»i đà n bà miết đầu ngón tay trên da tôi như cố Ä‘á»c ra má»™t thứ chữ viết nhá» xÃu bà máºt nà o đã được viết lên đó từ lâu lắm.
Cuối cùng cô ta thôi vuốt ve vết bầm cá»§a tôi. Cô ta đứng dáºy, Ä‘i vòng vá» phÃa sau tôi, rồi bắt đầu dùng lưỡi thay vì các đầu ngón tay. CÅ©ng như Kasahara May đã là m trong vưá»n hồi mùa hè năm ngoái, cô ta liếm vết bầm cá»§a tôi. Tuy nhiên, cô ta là m thà nh thạo hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Kasahara May. Lưỡi cô ta di động, riết chặt lấy thịt tôi. Lúc mạnh lúc nhẹ, dưới nhiá»u góc độ khác nhau, bằng nhiá»u động tác khác nhau, nó nếm, mút và kÃch thÃch vết bầm cá»§a tôi. Tôi cảm thấy nóng bá»ng, giần giáºt nÆ¡i bụng dưới. Tôi không muốn cương cứng. Tháºt hoà n toà n vô nghÄ©a! Tôi không tá»± ngăn mình được.
Tôi cố sức áp đặt hình ảnh chÃnh mình lên hình ảnh căn nhà bá» trống. Tôi nghÄ© vá» mình như má»™t cây cá»™t, bức tưá»ng, trần nhà , sà n nhà , mái nhà , cá»a sổ, cá»a ra và o, tảng đá. Dưá»ng như đó là điá»u hợp lý nhất nên là m.
Tôi nhắm mắt lại và tách ra khá»i cái vá» bằng nhục thể nà y, vá»›i đôi già y tennis cÅ© rÃch, cặp kÃnh bÆ¡i kỳ quặc, cÆ¡n cương cứng vụng vá» cá»§a nó. Tách khá»i xác thịt mình không đến ná»—i khó. Tôi thấy dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u, Ãt nhất việc nà y cÅ©ng cho phép tôi rÅ© bá» cảm giác vụng vá» mà tôi Ä‘ang cảm thấy. Tôi là má»™t khu vưá»n um tùm cá» dại, má»™t con chim đá không bay, má»™t cái giếng cạn khô. Tôi biết rằng má»™t ngưá»i đà n bà đang ở trong căn nhà trống vốn là bản thân tôi. Tôi không nhìn thấy cô ta, song Ä‘iá»u đó chẳng là m tôi báºn lòng nữa. Nếu cô ta Ä‘ang tìm cái gì đó ở trong kia, tôi có thể cho cô ta cái đó.
Tiến trình thá»i gian cà ng ngà y cà ng trở nên không rõ rà ng. Xung quanh tôi lúc nà y có nhiá»u loại thá»i gian, tôi không biết mình Ä‘ang ở thá»i gian nà o trong số đó. à thức dần dần trở lại vá»›i thể xác tôi, và đến lượt mình ngưá»i đà n bà dưá»ng như cÅ©ng rá»i khá»i đó. Cô ta ra khá»i phòng cÅ©ng êm ru như lúc và o. Tiếng quần áo sá»™t soạt. Mùi nước hoa phảng phất. Tiếng cá»a mở ra đóng lại. Má»™t phần ý thức tôi vẫn nằm ở đó như má»™t căn nhà trống. Äồng thá»i tôi vẫn ở đây, chÃnh tôi trên chiếc sofa nà y. Tôi nghÄ©: Mình nên là m gì bây giá»? Tôi không thể nà o quyết đâu là thá»±c tại. Từng tý má»™t, cái từ “ở đây†dưá»ng như tách là m hai ở bên trong tôi. Tôi ở đây, nhưng tôi cÅ©ng ở đây. Cả hai Ä‘á»u có sá»± như nhau đối vá»›i tôi. Ngồi trên sofa, tôi dấn và o sá»± phân đôi kỳ lạ đó.
* * *
Chẳng bao lâu sau cá»a mở, ai đó bước và o phòng. Qua tiếng bước chân tôi biết đó là gã thanh niên. Y vòng lại sau lưng tôi tháo kÃnh bÆ¡i ra. Căn phòng vẫn tối, ánh sáng duy nhất là từ bóng đèn đơn cá»§a cây đèn chân đế. Tôi lấy lòng bà n tay dụi mắt, để là m quen vá»›i thế giá»›i thá»±c tại. Lúc nà y gã thanh niên đã váºn com-lê, pha má»™t chút ánh lục, là sá»± phối mà u hoà n hảo vá»›i mà u chiếc cà vạt y Ä‘eo. Mỉm cưá»i nhẹ nhà ng, y nắm lấy tay tôi, giúp tôi đứng dáºy rồi đưa tôi vá» phÃa cánh cá»a ở đầu bên kia phòng. Y mở cá»a, phÃa bên kia là má»™t buồng tắm. Buồng có bệ xÃ, đằng sau là má»™t góc tắm hoa sen nhá». Nắp bệ xà đang Ä‘áºy, y cho tôi ngồi lên đó rồi mở vòi hoa sen. Y đợi cho nước nóng bắt đầu chảy rồi ra hiệu cho tôi tắm dưới vòi. Y mở giấy gói má»™t bánh xà phòng má»›i đưa cho tôi. Rồi y ra khá»i buồng tắm, đóng cá»a lại. Tại sao tôi phải tắm hoa sen cÆ¡ chứ? Tháºt không thể hiểu.
Cuối cùng, khi cởi quần áo thì tôi hiểu. Tôi đã xuất tinh dưới quần lót. Tôi bước và o dưới vòi hoa sen nóng rồi tắm rá»a bằng bánh xà phòng má»›i mà u xanh. Tôi gá»™t sạch chá»— tinh dịch bết và o lông dương váºt. Tôi ra khá»i vòi hoa sen rồi lau mình bằng chiếc khăn tắm lá»›n. Ngoà i khăn tắm ra tôi còn thấy má»™t chiếc quần lót và má»™t chiếc áo thun hiệu Calvin Klein, cả hai Ä‘á»u còn nguyên giấy gói và đá»u đúng cỡ tôi. Có thể hỠđã tÃnh trước rằng tôi sẽ xuất tinh trong quần. Tôi nhìn đăm đăm và o chÃnh mình trong gương má»™t lát, nhưng đầu tôi không nghÄ© được gì cho ra đầu ra đũa. Tôi vứt chiếc quần lót vấy bẩn và o sá»t rác rồi mặc chiếc quần lót má»›i trắng tinh, chiếc áo thun má»›i trắng, sạch bong. Rồi tôi mặc quần bò và áo len có cổ qua đầu. Tôi Ä‘i tất rồi mang đôi già y tennis bẩn, cuối cùng là chiếc áo khoác bóng chà y. Rồi tôi ra khá»i buồng tắm. Gã thanh niên Ä‘ang chá» tôi ở ngoà i, liá»n dẫn tôi ra phòng đợi ban đầu.
Căn phòng nom vẫn như trước. Trên bà n là m việc vẫn là cuốn sách để mở, cạnh đó là chiếc máy vi tÃnh. Bản nhạc cổ Ä‘iển không biết cá»§a ai vẳng ra từ loa. Gã thanh niên bảo tôi ngồi xuống sofa rồi Ä‘em tá»›i cho tôi má»™t cốc nước khoáng mát lạnh. Tôi uống ná»a cốc. “Tôi mệt là m sao đóâ€, tôi nói. Giá»ng nói nghe như không phải cá»§a tôi. Chẳng phải tôi định nói Ä‘iá»u gì như váºy. Mấy chữ đó báºt ra chẳng biết từ đâu, ngoà i ý chà cá»§a tôi. Tuy nhiên, giá»ng nói thì dÄ© nhiên là cá»§a tôi.
Gã thanh niên gáºt đầu. Y lấy từ trong túi áo khoác cá»§a mình ra má»™t chiếc phong bì trắng rồi dúi và o túi trong chiếc áo khoác bóng chà y cá»§a tôi. Rồi y lại gáºt đầu lần nữa. Tôi nhìn ra ngoà i. Trá»i đã tối đưá»ng phố lấp lánh những bảng hiệu nê-ông, ánh đèn tá» cá»a sổ các cao ốc văn phòng, những ngá»n đèn đưá»ng, những đèn pha ô-tô. à nghÄ© phải nán lại thêm chút nà o trong cái phòng nà y trở nên không thể chịu nổi. Chẳng nói chẳng rằng, tôi đứng dáºy, băng qua căn phòng, mở cá»a bước ra ngoà i. Gã thanh niên đứng ở bà n là m việc nhìn theo tôi, vẫn im lặng như bao giá», không giữ tôi lại.
* * *
Chuyến tà u Akasaka Mitsuke cháºt nÃch ngưá»i Ä‘i là m vá» nhà . Không có lòng dạ nà o chui và o xe Ä‘iện ngầm, tôi quyết định Ä‘i bá»™ cà ng xa cà ng tốt. Tôi Ä‘i bá»™ qua cung Ä‘iện dà nh cho các phái bá»™ nước ngoà i đến táºn ga Yotsuya. Rồi tôi Ä‘i dá»c theo đại lá»™ Shinjuku và ghé và o má»™t quán nhá» không đông khách, gá»i cốc bia. Ngụm đầu tiên khiến tôi nháºn ra mình Ä‘ang đói cồn cà o, thế là tôi gá»i bánh snack. Tôi nhìn đồng hồ má»›i biết đã gần 7 giá» tối. Song thá» nghÄ© mà xem, thá»i gian còn có quan trá»ng gì vá»›i tôi đâu.
Äến má»™t lúc, tôi nháºn ra có cái gì đó ở túi trong áo khoác. Tôi đã quên bẵng chiếc phong bì gã thanh niên đưa tôi khi tôi ra vá». Äó chỉ là má»™t chiếc phong bì trắng bình thưá»ng, nhưng cầm trong tay, tôi nháºn ra nó nặng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i thoạt nhìn. Mà không phải chỉ nặng, trá»ng lượng cá»§a nó có gì đó là lạ, như thể có cái gì đó bên trong Ä‘ang cố ghìm hÆ¡i thở. Sau má»™t thoáng lưỡng lá»±, tôi xé phong bì ra, sá»›m muá»™n gì thì tôi cÅ©ng phải là m việc đó cÆ¡ mà . Bên trong là má»™t táºp giấy bạc mưá»i ngà n Yên gói chặt, má»›i cứng, không có lấy má»™t vết gấp hoặc nếp nhăn. Tiá»n má»›i quá, trông như không phải tháºt, mặc dù tôi chẳng có là do gì không tin là tiá»n tháºt. Có hai mươi tá» tất cả. Tôi đếm lại lần nữa cho chắc. Phải chẳng nghi ngá» gì nữa: hai mươi tá». Hai trăm ngà n Yên.
Äoạn tôi nhặt chiếc nÄ©a trên bà n lên mà nhìn nó chăm chăm chẳng vì là do gì. Äiá»u đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là nên dùng số tiá»n nà y để mua má»™t đôi già y má»›i. Äó chÃnh là điá»u tôi cần hÆ¡n hết thảy. Tôi trả tiá»n ăn uống rồi quay lại đại lá»™ Shinjuku nÆ¡i có má»™t hiệu già y lá»›n. Tôi chá»n má»™t đôi già y Ä‘iá»n kinh rất bình thưá»ng mà u xanh dương rồi cho ngưá»i bán biết cỡ chân cá»§a mình mà không há»i giá tiá»n. Nếu vừa thì tôi có thể mang luôn vá» nhà , tôi nói. Ngưá»i bán (hẳn cÅ©ng là chá»§ hiệu) luồn cặp dây già y trắng và o các lá»— trên hai chiếc già y rồi há»i: “Còn đôi cÅ© thì là m sao đây?â€. Tôi bảo ông ta vứt Ä‘i, nhưng rồi nghÄ© lại, liá»n bảo tôi sẽ mang vá» nhà .
Ông ta mỉm cưá»i tá» tế vá»›i tôi. “Già y cÅ© mà tốt thì dù nhếch nhác má»™t tý vẫn được việcâ€, ông ta nói, như muốn hà m ý rằng những đôi già y bẩn thỉu đến thế ông vẫn thưá»ng gặp luôn. Äoạn ông cho đôi già y cÅ© và o cái há»™p vốn đựng đôi già y má»›i, lại cho há»™p và o má»™t cái túi mua hà ng. Nằm trong há»™p má»›i đôi già y tennis cÅ© trông như xác chết cá»§a hai con váºt nhá». Tôi trả tiá»n bằng má»™t trong các tá» má»™t vạn Yên má»›i cứng đựng trong phong bì, nháºn tiá»n trả lại gồm má»™t và i tá» má»™t ngà n Yên không má»›i lắm. Xách chiếc túi đựng đôi già y cÅ©, tôi lên tuyến xe Ä‘iện Odakyu để vá» nhà . Tôi nÃu chặt và o vòng tay vịn, hoà mình và o đám đông Ä‘ang trở vá» nhà mà nghÄ© vá» những thứ má»›i mình Ä‘ang có trên ngưá»i – quần lót má»›i, áo thun má»›i, già y má»›i.
* * *
Vá» nhà , tôi lại ngồi bên bà n dưới bếp như má»i khi, vừa uống bia vừa nghe nhạc trên radio. Bá»—ng dưng tôi muốn nói chuyện vá»›i ai đó, nói vá» thá»i tiết, vá» sá»± ngu xuẩn cá»§a chÃnh phá»§, vá» cái gì cÅ©ng được. Chỉ cần được trò chuyện vá»›i ai đó, nhưng tôi không nghÄ© ra được ai, không má»™t ngưá»i nà o tôi có thể cùng trò chuyện. Ngay cả con mèo tôi cÅ©ng chẳng có.
* * *
Sáng hôm sau, khi cạo râu, tôi kiểm tra vết bầm trên mặt như má»i khi. Không thấy có gì thay đổi. Tôi ngồi ngoà i hiên, và đã lâu lắm tôi má»›i lại dà nh cả ngà y trá»i chẳng là m gì, chỉ ngồi ngắm khu vưá»n nhá» ngoà i kia. Buổi sáng tháºt đẹp trá»i, buổi trưa cÅ©ng đẹp. Lá trên cây Ä‘u đưa trong là n gió nhẹ đầu xuân.
Tôi rút cái phong bì đựng mưá»i chÃn tá» giấy bạc mưá»i ngà n Yên ra khá»i túi áo khoác rồi cho và o ngăn kéo bà n là m việc. Nó vẫn có vẻ nặng đến kỳ lạ trong tay tôi. Cái sức nặng nà y hẳn hà m chứa má»™t ý nghÄ©a nà o đó, nhưng tôi không thể hiểu đó là gì. Äá»™t nhiên tôi hiểu ra: nó nhắc tôi nhá»› lại má»™t cái gì đó. Việc tôi đã là m nhắc tôi nhá»› lại má»™t cái gì đó. Nhìn chăm chăm và o cái phong bì trong ngăn kéo, tôi cố nhá»› ra cái gì mà không được.
Tôi đóng ngăn kéo lại, xuống bếp pha Ãt trà rồi đứng trước bồn rá»a mặt mà uống; đúng và o lúc đó tôi sá»±c nhá»›. Việc tôi đã là m hôm nay cÅ©ng giống như việc mà Kano Creta đã là m trong vai gái gá»i. Ngưá»i ta gá»i tá»›i đâu thì tôi Ä‘i tá»›i đó, ngá»§ vá»›i má»™t ngưá»i xa lạ, rồi được trả tiá»n. Tháºt ra tôi không ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà đó (tôi chỉ xuât tinh trong quần), nhưng ngoà i cái đó ra thì thá»±c chất là má»™t. Vì cần má»™t số tiá»n lá»›n, tôi đã bán mình cho ngưá»i khác để được tiá»n. Tôi vừa uống trà vừa ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó. Má»™t con chó sá»§a đằng xa. Rồi có tiếng máy bay. Song những ý nghÄ© cá»§a tôi không thể nà o mạch lạc cho được. Tôi lại ra ngoà i hiên ngắm khu vưá»n tắm dưới ánh nắng chiá»u. Khi đã chán, tôi nhìn hai lòng bà n tay mình. Liệu có cần thế chăng: tôi đã thà nh má»™t tên ** đực! Ai có thể tưởng tượng nổi rằng có ngà y tôi Ä‘em thân mình ra bán lấy tiá»n? Và vá»›i số tiá»n đó, việc đầu tiên tôi là m là đi mua đôi già y má»›i?
Tôi muốn hÃt thở không khà ngoà i trá»i, bèn quyết định Ä‘i mua sắm. Tôi Ä‘i bá»™ xuôi theo phố, chân Ä‘i đôi già y má»›i. Tôi có cảm giác như đôi già y má»›i kia đã biến tôi thà nh má»™t con ngưá»i má»›i, khác vá»›i con ngưá»i cá»§a tôi trước kia. Quang cảnh đưá»ng phố, những khuôn mặt ngưá»i mà tôi Ä‘i qua trông cÅ©ng khác. ở siêu thị khu vá»±c, tôi mua rau, trứng, sữa, cá và hạt cà phê, trả tiá»n bằng mấy tá» giấy bạc mà tối qua ngưá»i ta trả lại tôi ở hiệu già y. Tôi muốn kể cho ngưá»i phụ nữ trung niên có bá»™ mặt tròn đứng bên quầy rằng tôi đã kiếm được món tiá»n nà y hôm trước bằng cách bán mình. Tôi đã kiếm được hai trăm ngà n Yên. Hai trăm ngà n Yên! Có là m việc hùng hục như khổ sai ở hãng luáºt, là m thêm giá» tất cả các ngà y trong tháng, tôi cÅ©ng chỉ Ä‘em vá» nhà được hÆ¡n trăm năm mươi ngà n Yên má»™t chút. Tôi muốn nói vá»›i bà ta váºy. Nhưng dÄ© nhiên tôi chẳng nói gì. Tôi đưa tiá»n rồi nháºn má»™t túi giấy đầy các thứ đã mua.
Có Ä‘iá»u nà y thì chắc chắn: má»i việc đã bắt đầu chuyển động. Tôi vừa cuốc bá»™ vá» nhà , tay xách túi đựng thức ăn, vừa tá»± nhá»§ mình như váºy. Giá» tôi chỉ còn má»™t việc phải là m là trụ tháºt vững để không bị quáºt ngã. Nếu là m được váºy thì Ãt nhất tôi cÅ©ng đến được chá»— nà o đó, má»™t nÆ¡i nà o đó khác nÆ¡i tôi Ä‘ang ở hiện nay.
* * *
Linh cảm cá»§a tôi không sai. Khi tôi vỠđến nhà , con mèo ra đón tôi. Ngay khi tôi mở cá»a trước, nó kêu meo má»™t tiếng rõ to như thể đã đợi tôi suốt cả ngà y rồi chạy ùa đến vá»›i tôi, chót Ä‘uôi quặp dá»±ng đứng lên. Vâng, chÃnh là Wataya Noboru, Ä‘i lạc đã gần má»™t năm nay. Tôi đặt túi đồ ăn xuống rồi ôm nó và o lòng.
|

04-09-2008, 07:08 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
5
Má»™t nÆ¡i mà nếu nghÄ© tháºt lung thì sẽ Ä‘oán ra
(quan điểm của Kasahara May. Phần 1)
*
Chà o Chim vặn dây cót!
Em cá là anh cứ nghÄ© em Ä‘ang ngồi trong lá»›p há»c trước cuốn giáo khoa để mở, Ä‘ang nhằn má»™t môn nà o đó như bất cứ đứa há»c trò nà o. Äúng là lần trước gặp nhau chÃnh em có bảo anh rằng em sắp Ä‘i há»c má»™t “trưá»ng khác†thà nh thá» anh nghÄ© váºy thì cÅ©ng tá»± nhiên thôi. Thá»±c ra em cÅ©ng có tá»›i má»™t trưá»ng khác tháºt, trưá»ng tư dà nh cho nữ sinh, ở xa lắm, trưá»ng rất oách, phòng vừa sạch vừa rá»™ng rãi như phòng khách sạn, có quán cà phê muốn ăn gì có nấy, có sân tennis má»›i cáu rá»™ng mênh mông, lại có cả hồ bÆ¡i, dÄ© nhiên là rất đắt, chỉ dà nh cho con gái nhà già u. Mà không phải những đứa bình thưá»ng đâu nhé, toà n mấy đứa cá biệt thôi. Anh có hình dung được thế là thế nà o không? Má»™t cái trưá»ng kiểu như trưá»ng tư ở miá»n quê hoặc trong rừng, cá»§a dân nhà già u ấy. Bao quanh là tưá»ng cao chót vót rà o kẽm gai, cổng thì cổng sắt to đùng cỡ Godzilla chắc cÅ©ng không phá nổi, có lÃnh canh gác thay phiên suốt ngà y đêm, cứ như là ngưá»i máy, để ngăn không cho ngưá»i ngoà i và o thà Ãt mà ngăn không cho ngưá»i ở trong ra thì nhiá»u.
Giá» chắc anh sẽ há»i: “Äã biết là má»™t nÆ¡i kinh khá»§ng như váºy sao còn tá»›i là m gì?â€. Anh nói đúng, nhưng em không có cách nà o khác. Äiá»u duy nhất em muốn là thoát khá»i cái nhà đó, nhưng sau tất cả những gì em đã gây ra thì chẳng còn trưá»ng nà o ngoà i cái trưá»ng ấy đủ “khoan dung†để nháºn em là m há»c sinh chuyển tiếp. Äã váºy thì em quyết định cứ ráng chịu thá» xem. Nhưng cái trưá»ng ấy tháºt tình là kinh khá»§ng quá sức! Ngưá»i ta hay dùng chữ “ác má»™ngâ€, nhưng ở đó còn tồi tệ hÆ¡n cất cứ cÆ¡n ác má»™ng nà o. Ở đó hầu như lúc nà o em cÅ©ng mÆ¡ toà n ác má»™ng, thức dáºy thì mồ hôi đã vã ra như tắm, nhưng dẫu váºy Ä‘i nữa em thà cứ mÆ¡ tiếp còn hÆ¡n, bởi những cÆ¡n ác má»™ng cá»§a em còn tốt hÆ¡n thá»±c tại ở cái chá»— đó. Chả biết anh có hiểu Ä‘iá»u em nói không hở Chim vặn dây cót? Giá mà anh rÆ¡i và o má»™t chá»— như thế nhỉ.
Thế là rốt cuá»™c em chỉ ở lại cái khách sạn cao cấp hay nhà tù hay trưá»ng há»c trong rừng nà y vẻn vẹn có má»™t há»c kỳ. Khi được vá» nhà nghỉ và o mùa xuân, em tuyên bố vá»›i cha mẹ rằng nếu phải quay lại đó thì em sẽ tá»± tá». Em sẽ nhét ba cục bông và o cổ há»ng rồi uống cả xô nước, em sẽ cắt cổ tay, em sẽ đâm đầu từ trên mái trưá»ng xuống đất. Em đã nói là em là m. Em không đùa. Cả bố lẫn mẹ em cá»™ng lại trà tưởng tượng cÅ©ng chỉ bằng má»™t con ếch, nhưng qua kinh nghiệm há» cÅ©ng biết, má»™t khi em đã tá»›i nước đó thì không phải doạ xuông đâu.
Thế là em không bao giá» quay lại chá»— đó nữa. Suốt cả tháng Ba, tháng Tư, em chỉ ngồi nhà đá»c sách, xem ti-vi vá»›i lại ăn không ngồi rồi. Và ngà y nà o cÅ©ng váºy, có tá»›i trăm lần em nghÄ©: “Giá như được gặp Chim vặn dây cótâ€. Em muốn Ä‘i xuôi con ngõ ná», trèo qua hà ng rà o đến nói chuyện tháºt lâu, tháºt thú vá»›i anh. Nhưng đâu dá»… thế. Nếu váºy thì khác gì lặp lại hè năm ngoái đâu. Thế nên em chỉ ngắm cái ngõ từ phòng mình mà tá»± há»i: Chim vặn dây cót giá» Ä‘ang là m gì nhỉ? Mùa xuân Ä‘ang từ từ, lặng lẽ chiếm ngá»± cả thế gian, nhưng chuyện gì Ä‘ang xảy ra vá»›i anh ấy trong thế gian nà y? Kumiko đã trở vá» vá»›i anh ấy chưa? Chuyện gì Ä‘ang xảy ra vá»›i hai ngưá»i đà n bà kỳ lạ Kano Malta và Kano Creta? Mèo Wataya Noboru đã vá» chưa? Vết bầm trên má Chim vặn dây cót đã biến Ä‘i chưa?...
Sống má»™t tháng như váºy rồi em không chịu nổi nữa. Em không biết là m thế nà o hay tá»± lúc nà o mà cái khu nhà mình đối vá»›i em nay chẳng là gì khác ngoà i “thế giá»›i cá»§a Chim vặn dây cótâ€, và khi em ở trong đó thì em chẳng là gì khác ngoà i “cái tôi trong thế giá»›i cá»§a Chim vặn dây cótâ€. Äó chẳng phải là chỉ nói váºy đâu... Không phải lá»—i tại anh, dÄ© nhiên, nhưng dù sao... Thà nh thá» phải tìm má»™t chá»— cho riêng mình.
Em nghĩ mãi, nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra mình phải đi đâu.
* * *
(Gợi ý) Äó là má»™t chá»— mà nếu anh suy nghÄ© tháºt lung và o thì sẽ Ä‘oán ra. Anh sẽ hình dung được em Ä‘ang ở đâu nếu anh cố nghÄ©. Äây không phải má»™t ngôi trưá»ng, không phải khách sạn, không phải nhà tù, không phải má»™t cái nhà . Nó là má»™t chá»— đặc biệt, ở xa. Nó là ... bà máºt. Ãt nhất là tạm thá»i.
* * *
Em lại đến vùng núi, ở má»™t nÆ¡i khác có tưá»ng vây quanh (nhưng không đến ná»—i cao ngất ngưởng thế), có má»™t cái cổng, có má»™t ông già dá»… chịu là m gác cổng, nhưng mình có thể ra và o bất cứ lúc nà o tuỳ thÃch. Khuôn viên rá»™ng mênh mông, có cả rừng, cả hồ, nếu Ä‘i dạo khi mặt trá»i má»c thì sẽ gặp cÆ¡ man nà o là thú, sư tá» nà y, ngá»±a vằn nà y..., không em đùa đấy, nhưng anh có thể gặp những con váºt nho nhá» dá»… thương như lá»ng và công. Có má»™t ký túc xá, em sống ở đó.
Em Ä‘ang viết thư nà y trong má»™t căn phòng bé tÃ, trên má»™t cái bà bé tÃ, cạnh má»™t kệ sách bé tÃ, bên má»™t cái tá»§ quần áo bé tÃ, chẳng cái nà o có trang hoà ng tà tị nà o, tất cả Ä‘á»u được thiết kế đủ đáp ứng những nhu cầu chức năng tối thiểu. Trên bà n là má»™t cái đèn bà n, má»™t tách trà , giấy bút đặng viết bức thư nà y và má»™t cuốn từ Ä‘iển. Nói tháºt, em chả bao giá» dùng từ Ä‘iển. Vốn là em không ưa từ Ä‘iển. Em không thÃch bá»™ dạng chúng, cÅ©ng chẳng ưa những gì ngưá»i ta nói trong đó. Má»—i khi dùng từ Ä‘iển, em Ä‘á»u nhăn mặt nghÄ©: Ai mà cần cÆ¡ chứ? Những ngưá»i như em không hợp vá»›i từ Ä‘iển đâu. Chẳng hạn như em tìm từ “chuyển tiếpâ€, trong từ Ä‘iển nói: “giai Ä‘oạn chuyển từ trạng thái nà y sang trạng thái kiaâ€. Thì đã sao? Em nghÄ©. Có liên quan gì tá»›i em nà o. Vì váºy má»—i khi thấy má»™t cuốn từ Ä‘iển trên bà n là em lại có cảm giác mình Ä‘ang thấy má»™t con chó lạ Ä‘ang ị má»™t đống phân xoắn tÃt trên bãi cá» nhà em váºy. Nhưng dù sao em vẫn mua má»™t cuốn vì chắc em phải tra gì đó khi viết thư cho Chim vặn dây cót.
Em còn có má»™t tá bút chì, thảy Ä‘á»u gá»t sắc, sắp thà nh hà ng. Toà n bút má»›i tinh. Em má»›i mua ở cá»a hà ng văn phòng phẩm, mua chỉ để viết thư cho anh (chẳng phải em muốn anh cảm kÃch hay gì gì đó đâu; đơn giản là bút má»›i, gá»t sắc thì trông tháºt đẹp, đúng không?) Em lại có má»™t cái gạt tà n, có thuốc lá và diêm quẹt. Em không hút nhiá»u như hồi trước, chỉ thỉnh thoảng má»›i hút khi tâm trạng thay đổi (như bây giá» chẳng hạn). Äó là tất cả những thứ trên bà n em. Bà n đối diện cá»a sổ, cá»a sổ thì có rèm. Rèm có vẽ những bông hoa nhá» trông khá dá»… thương – chẳng phải em chú ý chá»n đâu, khi em vá» thì đã thế rồi. Kiểu vẽ hoa ấy là thứ duy nhất không bình bình, giản dị ở đây. Äây là căn phòng hoà n hảo dà nh cho má»™t thiếu nữ má»›i lá»›n – mà cÅ©ng có thể không. Không, dÄ© nhiên là hÆ¡n má»™t cái xà lim hiện đại được xây vá»›i ý tốt dà nh cho những ngưá»i phạm lá»—i lần đầu. Máy nghe nhạc cá»§a em đặt ở trên kệ (cái máy to, anh có nhá»› không hở Chim vặn dây cót?), hiện em Ä‘ang nghe Bruce Springsteen đây. Äang chiá»u Chá»§ nháºt, ai nấy ra ngoà i kia vui chÆ¡i nên em có vặn tháºt to thì cÅ©ng chẳng ai than phiá»n gì cả.
Thú giải trà duy nhất cá»§a em hồi nà y là cuối tuần lại sang thị trấn lân cáºn mua những cuốn băng cát-xét em thÃch ở má»™t cá»a hà ng băng đĩa. (Em hầu như chẳng bao giá» mua sách. Nếu muốn Ä‘á»c gì thì đã có thư viện). Em chÆ¡i khá thân vá»›i con bé phòng bên. Nó mua má»™t chiếc ô-tô cÅ©, thà nh thá» khi nà o muốn xuống phố em Ä‘á»u Ä‘i vá»›i nó. Và anh thá» Ä‘oán xem nà o? Em Ä‘ang há»c lái ô-tô nhé. Ở đây rá»™ng mênh mông, em tha hồ táºp bao nhiêu chẳng được. Em chưa có bằng lái nhưng lái cÅ©ng khá đấy.
Tháºt ra, chả giấu gì anh, ngoà i chuyện mua băng nhạc thì xuống phố cÅ©ng chả để là m gì. Ai cÅ©ng nói há» phải ra ngoà i Ãt nhất má»™t lần má»—i tuần, không thì sẽ phát Ä‘iên, nhưng em lại thấy thoải mái được ở lại đây má»™t mình khi ai nấy Ä‘á»u Ä‘i khá»i, được nghe thứ nhạc mình thÃch như thế nà y. Có lần em Ä‘i ô-tô cùng vá»›i cô bạn đến chá»— hẹn vá»›i má»™t anh chà ng mà em chưa biết mặt. Thá» xem thế nà o thôi mà . Con bé là dân vùng nà y nên quen biết nhiá»u ngưá»i. Anh chà ng em hẹn là má»™t cáºu cÅ©ng dá»… thương, sinh viên, nhưng... Biết nói thế nà o nhỉ, em vẫn chưa xác định được cảm xúc cá»§a mình vá» mấy chuyện nà y. Cảm xúc cá»§a em Ä‘á»u như ở đằng xa, xếp hà ng như má»™t lÅ© hình ná»™m trong trưá»ng bắn, và có tá»›i hà ng mấy dãy bình phong trong suốt ngăn giữa chúng vá»›i em.
Nói tháºt vá»›i anh, khi gặp anh hồi mùa hè năm ngoái, khi hai ta ngồi ở bà n bếp vừa uống bia vừa trò chuyện, em cứ nghÄ©: nếu ngay lúc nà y đây Chim vặn dây cót đột ngá»™t đè em ra toan cưỡng hiếp thì em sẽ là m gì? Em chẳng biết mình sẽ là m gì. Cố nhiên, hẳn là em sẽ chống cá»± mà nói: “Không, Chim vặn dây cót à , anh không nên là m thế!â€. Nhưng rồi hẳn em sẽ lại nghÄ©: mình phải giải thÃch tại sao là m thế là sai, tại sao anh lại không nên là m thế, và cà ng nghÄ© em lại cà ng rối trÃ, trong thá»i gian đó thì hẳn anh đã hiếp em xong rồi. Há»… nghÄ© đến chuyện đó là tim em lại Ä‘áºp như Ä‘iên, và em lại nghÄ© chuyện nà y có phần không công bằng. Em cuá»™c là anh không ngá» nổi trong đầu em lại có những ý nghÄ© như váºy đâu. Anh có cho rằng thế là ngu ngốc không? Chắc là có. Äúng là em ngốc tháºt. Nhưng lúc ấy thì em tuyệt đối nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc vá» những chuyện đó. Hẳn vì váºy mà em đã kéo thang lên khá»i giếng và đáºy nắp giếng lại trong khi anh Ä‘ang ở dưới đáy, em là m váºy như là để nhốt anh lại mãi mãi. Sẽ không còn Chim vặn dây cót nà o trên Ä‘á»i nà y nữa, em sẽ không còn phải báºn tâm vá»›i những ý nghÄ© đó mà sống yên ổn.
Dù sao em cÅ©ng xin lá»—i, em biết lẽ ra không bao giá» nên là m váºy vá»›i anh (hay vá»›i bất kỳ ai). Nhưng đôi khi em không thể kìm mình được. Em biết Ä‘Ãch xác mình Ä‘ang là m gì, nhưng em không dừng được. Äó là điểm yếu lá»›n nhất cá»§a em.
Em tin rằng chẳng bao giá» anh lại hiếp em, Chim vặn dây cót ạ. Giá» thì em biết chắc Ä‘iá»u đó, không hiểu vì sao. Không hẳn là anh sẽ không bao giá», chẳng Ä‘á»i nà o là m váºy (ý em là chẳng ai biết chắc được sẽ xảy ra chuyện gì) nhưng có lẽ anh sẽ không là m váºy Ãt nhất là để khá»i là m em bối rối. Em không biết nói sao cho rõ hÆ¡n, nhưng em cảm thấy váºy đó.
Mà thôi, nói chuyện cưỡng hiếp thế đủ rồi.
Nói gá»n là , dù Ä‘i hẹn hò vá»›i má»™t chà ng trai nhưng em không sao táºp trung cảm xúc và o đó được. Em vẫn cưá»i cưá»i nói nói nhưng tâm trà em cứ phiêu diêu mãi đâu đâu, như quả bong bóng bị đứt dây. Em cứ nghÄ© chuyện ná» xá» chuyện kia, chẳng liên quan gì vá»›i nhau hết. Em chả biết, chắc là bởi em muốn ở má»™t mình lâu lâu má»™t chút, muốn thả cho ý nghÄ© mình mặc sức tá»± do. Theo nghÄ©a đó, hẳn là em vẫn Ä‘ang “trên đưá»ng hồi phụcâ€.
Em sẽ lại viết thư cho anh, không lâu nữa đâu. Lần sau, chắc em sẽ có thể nói sâu hÆ¡n má»™t chút vá» má»i chuyện.
TB: Trước khi nháºn được thư sau, anh hãy cố Ä‘oán xem em Ä‘ang ở đâu, Ä‘ang là m gì nhé.
|
 |
|
| |