Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 19-04-2008, 08:00 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 47





Vô danh tăng lại gần thưa rằng :
- Sư phụ, Hắc Hải nhi con làm như thế có được hay không?
Nhất Liá»…u thiá»n sư trợn mắt thét lá»›n :
- Nghiệt đồ! Mi to gan thiệt, dám mượn tiếng bần tăng triệu tập võ lâm đại há»™i. Việc này phải phạt mi quỳ gối suốt ba năm để sám hối, nếu không sẽ trục xuất khá»i sư môn.
Vô danh tăng sợ hết hồn, lắp bắp nói :
- Bẩm sư phụ, đồ đệ quả thật.
Nhất Liá»…u thiá»n sư nạt lá»›n :
- Chả lẽ ta đùa với mi sao?
Vô danh tăng quỳ xuống, chắp tay thưa :
- Xin sư phụ mở rá»™ng hồng ân, đây chẳng qua là sá»± vạn bất đắc dÄ© để cứu vãn võ lâm đại há»a, từ nay đệ tá»­ xin chừa, không dám tá»± tiện nữa.
Niệp Sáp Hòa Thượng cũng sợ hại thất sắc, đứng yên không dám nói gì hết.
Nhất Liá»…u thiá»n sư vuốt râu cưá»i :
- Hắc Hải nhi. Thôi, cho con đứng dậy!
Vô danh tăng mừng như chết đi sống lại, lóp ngóp ngồi dậy :
- Ân sư! Từ nay Hắc Hải nhi hết dám thày lay.
- Thôi, mi đã biết hối cải, ta đã bỠqua không nhắc tới nữa. Lần sau nhất định phải quỳ úp mặt vào vách đá ba năm tròn đấy nhé.
Vô danh tăng ríu ríu bước lại đứng gần Niệp Sáp Hòa Thượng.
Nhất Liá»…u thiá»n sư vuốt râu cưá»i khà khả nói lá»›n :
- Bần tăng bá» phế việc dá»i từ mấy chục năm nay, chưa bao giá» nếm mùi vị Ä‘iá»u khiển má»™t ai. Nay được quần chúng tín nhiệm, bần tăng xin cố gắng làm tròn sứ mạng.
Hàng trăm võ lâm hào kiệt vui mừng hoan hô vang dậy. Tiếng hò, vỗ tay náo nhiệt cả núi rừng.
Nhất Liá»…u thiá»n sư quay vá» phía đông há»i :
- Chư vị đã có lòng tín nhiệm bần tăng, không biết có nhận lá»i cất đặt cá»§a bần tăng hay không?
Quần hùng đồng thanh nói :
- Chúng tôi nhất tâm nhất trí tuân theo lệnh cá»§a lão thiá»n sư.
Nhất Liá»…u thiá»n sư gật đầu :
- ÄÆ°á»£c lắm, xin cám Æ¡n chư vị. GiỠđây chúng ta phải cấp tốc trở vá» Vân Má»™ng sÆ¡n ngay.
Quần hùng dạ vang rồi kẻ trước ngưá»i sau lần lượt kéo nhau Ä‘i.
Niệp Sáp hòa thượng há»i :
- Lão thiá»n sư, chúng ta có thể đến Vân Má»™ng sÆ¡n rồi thừa lúc bá»n U Linh má»›i đến, chân ướt chân ráo, chưa kịp chuẩn bị, đánh rấp má»™t trận cho xong có được không?
Nhất Liá»…u thiá»n sư lắc đầu nói :
- Không được, mà trái lại...
Niệp Sáp hòa thượng kinh ngạc quá, há»i ngay :
- Ủa, tại sao còn trái lại?
Nhất Liá»…u thiá»n sư từ từ nói :
- Sau khi đến Vân Má»™ng sÆ¡n, bổn tăng sẽ Ä‘em quyá»n chá»§ tá»a đại há»™i giao lại cho Chí Tôn Vô Nhân cốc vì bần tăng đã có má»™t kế hoạch sâu xa hÆ¡n.
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- á»’, nói vậy có khác nào lùa dê vào hang cá»p.
Nhất Liá»…u thiá»n sư vuốt râu cưá»i khà khà :
- Không hỠchi, chính bần tăng có dụng ý từ trước rồi.
Niệp Sáp hòa thượng ngẩn ngưá»i suy nghÄ© má»™t lúc rồi gật gù nói :
- Phải rồi hòa thượng này đã hiểu rõ thâm ý cá»§a lão Thiá»n sư rồi!
Nhất Liá»…u thiá»n sư mỉm cưá»i rồi quay lưng Ä‘i.
Trong lúc quần hùng lục đục lên đưá»ng, Khúc Tá»± Thá»§y lại gần Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Xin các vị đi trước và tha thứ cho chị em chúng tôi vì có việc riêng, không thể nào cùng đi được.
Niệp Sáp hòa thượng sá»­ng sốt há»i :
- Hay là vì lệnh muội Lệ cô nương mà các cô...
Khúc Tự Thủy lanh miệng đáp :
- Không phải đâu. Chị em chúng tôi cần thu xếp má»™t việc riêng. Rồi sá»›m muá»™n gì chúng tôi cÅ©ng tìm cánh có mặt tại Vân Má»™ng sÆ¡n. Vì gấp quá, xin cho phép được Ä‘i gấp ngay bây giá».
Nói xong cả ba nàng chắp tay cúi đầu bái biệt rồi thoắt một cái đã đi mất dạng.
Phần Văn Thiếu Côn, hai tay bồng Thá»i Tư Tình bước Ä‘i, không bao lâu đã rá»i Vô Nhân cốc trên năm dặm đưá»ng.
Bạch Thái Vân lẽo đẽo bước theo khẽ há»i :
- Văn ca, bây giỠanh định đi vỠđâu đây?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Càng xa càng tốt. Cần tìm má»™t nÆ¡i thật hẻo lánh, đừng có bóng ngưá»i lai vãng.
Nàng vá»™i níu vai chàng há»i :
- Anh điên rồi sao lại dự định như vậy? Bây giỠcần tìm nơi kín đáo tạm ẩn trú phòng mưa gió chứ.
Văn Thiếu Côn sực tỉnh nói :
- Ừ, phải đấy, bây giỠcần tìm đỡ một nơi nào để gia gia dưỡng bệnh đã.
Nhưng khắp vùng này, đâu đâu cũng toàn núi hoang rừng vắng, muốn tìm ra một chỗ ẩn trú đàng hoàng đâu phải việc dễ?
Thá»i Tư Tình, nằm trong tay Văn Thiếu Côn thỉnh thoảng há miệng gá»i :
- Tình nương, nàng hiểu cho ta! Tình nương, đâu rồi.
Hết nói mơ lại mở mắt nhìn láo liên, tâm hồn bị xúc động mãnh liệt. Chặp sau ông lặng thinh, mê man không còn biết gì hết.
Văn Thiếu Côn thoăn thoắt bước đi hơn năm dặm nữa. Bỗng Bạch Thái Vân mừng rỡ đưa tay chỉ vỠphía trước nói :
- Äàng kia hình như có cổ miếu! May quá!
Văn Thiếu Côn quay đầu nhìn rồi rảo bước lại gần. Cạnh núi, sau má»™t hàng cây cổ thụ có má»™t ngôi miếu nhá», tưá»ng xiêu vách nát.
Hai ngưá»i cùng nhau bước vào miếu. Tuy là má»™t tòa miếu xưa sập nát nhiá»u nÆ¡i, nhưng bên trong khá sạch sẽ gá»n gàng. Văn Thiếu Côn Ä‘em Thá»i Tư Tình đặt trên bục đất rồi dùng chưởng áp vào huyệt Chí hải cá»§a ông ta, vận dụng má»™t luồng kình lá»±c chuyá»n vào ngưá»i. Toàn thân Thá»i Tư Tình rung lên mấy cái rồi mở mắt tỉnh dậy ngay :
Ông lóp ngóp ngồi dậy đưa mắt nhìn láo liên, cất giá»ng run run há»i :
- Tình nương, nàng còn giận tôi không? Tại sao nàng lại hất hủi tôi mãi thế này.
Nói xong ông vùng lại đưa tay chụp Bạch Thái Vân.
Bạch Thái Vàn khẽ lách mình né tránh rồi dậm chân nói :
- Bậy quá, ông ta đi nổi cơn khùng, loạn não mất rồi.
Thá»i Tư Tình đã yếu, hai chân lại bị gãy, vừa chá»™p hụt đà té huỵch xuống đất.
Nhưng ông đã lóp ngóp bò dậy, quay vỠphía Bạch Thái Vân kêu lớn :
- Tình nương, tôi cần giải thích cho nàng biết rõ những sự hiểu lầm trước kia. Nàng không nên đối xử cùng tôi như vậy.
Hai mắt lá» Ä‘á», đôi tay quá» quạng múa lung tung rồi khóc òa lên, nước mắt ràn rụa, trông thật đáng thương hại.
Văn Thiếu Côn ruá»™t Ä‘au như cắt, đưa tay đỡ lấy Thá»i Tư Tình nói :
- Thá»i lão tiá»n bối xin hãy bình tÄ©nh má»™t chút.
Mặc dầu chàng Ä‘oán biết ông ta là cha mình, vì chưa có gì chứng minh xác thá»±c nên chưa dám gá»i là cha.
Thá»i Tư Tình đưa cặp mắt đỠngầu nhìn chầm chập vào Văn Thiếu Côn rồi bá»—ng phá lên má»™t trá»™ cưá»i nghe chói tai rợn ngưá»i. Quả là giá»ng cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘iên.
Hồi lâu ông ngừng hẳn tiếng cưá»i rồi nhìn ngay mặt chàng quát lá»›n :
- Quân khốn nạn, mày đã cố tâm phá hoại tình cảm chúng tao. Quân khốn nạn. Hôm nay mày đến ná»™p mình, tao cÅ©ng liá»u mạng cùng mày má»›i được.
Nói xong vung hai chưởng đánh vào mặt Văn Thiếu Côn.
Chàng vội đưa tay nắm lại và nói :
- Thá»i lão tiá»n bối, ngài chẳng nhá»› những việc tại Vá»ng Tình lư hay sao?
Thá»i Tư Tình nhe răng cưá»i khanh khách nói :
- Nhớ rồi, chính mày là tên thích khách định mưu sát lão phu. Phe này lão phu nhất định chẻ xương lột da mày mới được.
Bạch Thái Vân đứng xéo qua má»™t bên, Ä‘iểm luôn năm chỉ đúng vào năm đại huyệt cá»§a Thá»i Tư Tình.
Ông ta ngã ra, đôi mắt lim dim như ngưá»i ngá»§ say, tinh thần có vẻ bình tÄ©nh trở lại.
Văn Thiếu Côn ngậm ngùi than :
- Ông ta đã điên thật mất rồi?
Bạch Thái Vân nói tiếp :
- Văn ca, cả anh cũng điên luôn thôi.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Sao, tôi cũng điên nữa sao?
- Nếu anh không Ä‘iên tại sao làm những Ä‘iá»u cuồng dại như vậy?
Văn Thiếu Côn thở dài nói :
- Chả lẽ em không nhận thấy ông ta là thân sinh của tôi sao?
Bạch Thái Vân há»i :
- Anh đã có bằng cớ gì mà dám quả quyết như vậy được?
Văn Thiếu Côn sửng sốt, và nghĩ bụng :
- “Nàng nói cÅ©ng đúng. Ta chỉ dá»± Ä‘oán mà thôi chứ đã có yếu tố gì đích xác đâu mà chắc chắn Ä‘iá»u ấy đượcâ€.
Chàng suy nghĩ rồi cảm thấy thèn thẹn vỠhành động và nhận xét hơi nông nổi của mình, đứng lặng thinh không nói gì hết.
Bạch Thái Vân tủm tỉm nhìn chàng nói :
- Theo tôi nghÄ©, chúng mình cÅ©ng nên Ä‘i cho thật xa, tìm má»™t nÆ¡i hoang vu hẻo lánh không có ngưá»i ở để cùng nhau riêng sống má»™t cõi Ä‘á»i thoát tục, đừng bận tâm đến chuyện giang hồ làm gì nữa.
Văn Thiếu Côn nhìn nàng ngập ngừng nói :
- Chưa được, bây giá» chưa làm thế được. Thân thế, oán ân, trách nhiệm, còn bao nhiêu Ä‘iá»u hệ trá»ng còn quằng nặng đôi vai. Bao nhiêu hình ảnh quay cuồng, chưa giải quyết xong thì chưa thể nói đến chuyện bá» Ä‘i xa được.
Bạch Thái Vân há»i tiếp :
- Bây giỠanh tính liệu như thế nào?
Chàng ngước lên nhìn vá» phía Thá»i Tư Tình rồi quả quyết đáp :
- Bất luận ngưá»i này là thân sinh cá»§a tôi hay không, công việc đầu tiên phải làm, vẫn là việc chạy chữa cho hết bệnh.
Bạch Thái Vân chép miệng nói :
- Äó là Ä‘iá»u khó khăn thiệt.
- Tại sao, chẳng lẽ trên Ä‘á»i này không tìm được má»™t ngưá»i chữa được hay sao?
Bạch Thái Vân nói :
- Thiên hạ chẳng thiếu gì danh y, nhưng phần đông chuyên vỠbệnh cảm mạo, hay trúng độc. Bệnh này đặc biệt là tâm bệnh. Phàm chữa tâm bệnh phải dùng phương pháp vỠtình cảm. Chỉ trừ khi nào vị Chí Tôn thuận tình yêu ông ta lại thì may ra mới có thể chữa nổi.
Suy nghĩ một hồi lâu nàng nồi tiếp :
- Xưa nay thiên hạ đồn rằng trong dãy núi Long Thá»§ có má»™t ngưá»i rất giá»i vá» y dược. Nếu tìm được ngưá»i ấy có lẽ cÅ©ng còn hy vá»ng.
Văn Thiếu Côn mừng quá há»i nhá» :
- Ngưá»i ấy là ai, tên gì?
Bạch Thái Vân đáp :
- Long Thủ Vu Bà.
Chàng lặp lại :
- Long Thủ Vu Bà! À, té ra là một phụ nữ!
Bạch Thái Vân cưá»i nói :
- Äàn ông hay đàn bà miá»…n chữa lành bệnh thì thôi, cần chi phải phân biệt. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u trở ngại đáng chú ý là tánh tình ngưá»i này rất quái gở, buồn vui bất ngá», chưa chắc ngưá»i ta đã bằng lòng nhận chữa giúp.
- Như vậy phiá»n em chỉ đưá»ng tìm há»™.
Bàn xong cả hai lập tức lên đưá»ng ngay.
Hai hôm sau hai ngưá»i đã đến chân núi Long Thá»§.
Văn Thiếu Côn nói :
- Äây là núi Long Thá»§ rồi. Nhưng vì địa thế bao la hiểm trở biết Vu Bà ở đâu mà tìm cho ra được.
Bạch Thái Vân lắc đầu nói :
- Xưa nay chỉ nghe đồn chứ chưa hỠgặp nên chẳng biết đích xác ở nơi nào.
Tuy nhiên, nếu mình cố tâm tìm kiếm, có lẽ rồi cũng được.
Văn Thiếu Côn bồn chồn nôn nóng cứ bồng Thá»i Tư Tình theo đưá»ng mòn Ä‘i băng vào rừng.
Loay hoay qua những lùm cây, gá»™p đá, nhiá»u lúc phải lá»™i qua suối, băng qua đèo, má»™t hồi lâu đã lạc mất lối Ä‘i.
Trá»i đã gần tối, đưá»ng tối càng quanh co khúc khuá»·u chưa thấy nẻo ra. Mặc dù võ công hai ngưá»i rất mầu nhiệm nhưng cÅ©ng không dùng được việc gì lúc này.
Văn Thiếu Côn ngừng bước, đặt Thá»i Tư Tình nằm trên má»™t tảng đá, dưới bóng cây và nói :
- Trá»i đã tối rồi, chúng mình suốt ngày chưa ăn uống gì cả. Em hãy ngồi đây xem chừng, để anh Ä‘i tìm xem có thức gì ăn cho đỡ đói đêm nay.
Bạch Thái Vân cÅ©ng thấy ruá»™t gan cào lên vì đói gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thá»i Tư Tình.
Thá»i tiết vào lúc cuối đông, khí trá»i trở nên lạnh lẽo, chim muông tìm nÆ¡i ẩn nấp, tìm rất khó khăn.
Bạch Thái Vân phần mệt phần đói, ngồi chỠVăn Thiếu Côn từ lâu chưa thấy trở lại.
Nàng nhìn Thá»i Tư Tình Ä‘ang năm thiêm thiếp lòng ngao ngán, suy nghÄ© mông lung.
Thình lình có tiếng động khẽ, từ bên phải có một bóng mỠthoáng qua rồi biến mất. Bạch Thái Vân giật mình ngồi phắt dậy, phóng ra hai điểm hàn tinh và thét lớn :
- Ai đó, đứng lại.
Tay nàng luôn luôn thủ hai chiếc yến vĩ cương thoa để phóng chim muông mỗi khi chúng xuất hiện. Vì vậy nên vừa thoáng có bóng lạ, nàng đã phóng ra như chớp.
Nhưng bóng ấy lanh lẹ chập chá»n như gió thoảng, chỉ thoắt má»™t cái rồi biến mất. Cặp yến vÄ© cương thoa xé gió vu vu rồi ghim vào tảng đá choeng choeng hai tiếng.
Bạch Thái Vân hoang mang chẳng biết bóng ấy là ngưá»i hay ma, nếu là ngưá»i thì tài khinh công đã đến mức tuyệt diệu.
Trong khi suy nghĩ, bóng đen ấy đã quay lộn lại lần nữa.
Nàng nổi nóng tung mình nhảy theo, trong nháy mắt đã đuổi đi trên một trăm trượng.
Khinh công của bóng đen vượt cao hơn nàng một mức xa, nên chỉ loáng một cái lại biến đâu mất.
Bạch Thái Vân ngần ngơ rợn tóc gáy :
- Quái, chỉ là ma quá»·, chứ ngưá»i ta làm sao biến hóa lẹ làng như thế này được!
Nàng thẫn thá» quay lại. Nhưng khi vá» tá»›i chá»— cÅ© thì trên tảng đá không còn Thá»i Tư Tình nữa.
Lúc bấy giỠnàng mới chợt tỉnh :
- Thôi, quả mình đã trúng vào kế “điệu hổ ly sÆ¡n†cá»§a bá»n nào rồi! Chính há» cố ý lừa mình Ä‘uổi theo để bắt cóc Thá»i Tư Tinh mà chẳng tốn chút hÆ¡i sức nào.
Bạch Thái Vân Ä‘ang đứng vào cái thế dở khóc dở mếu. Äối vá»›i nàng, Thá»i Tư Tình chỉ là cái gai báo hại, chỉ mong sao khuất mắt cho rồi. Nhưng khốn ná»—i, Văn Thiếu Côn lại khăng khăng nhận là cha đẻ quý hóa như vàng rồi giao cho nàng canh giữ há»™.
Bây giỠvì vô ý xao lãng, lão già điên đã bị kẻ địch bắt đem đi, lát nữa chàng trở vỠbiết ăn làm sao, nói làm sao cho phải.
Ná»­a giá» sau, má»™t bóng Ä‘en khác lại thấp thoáng bìa rừng. Nàng giật mình phóng tá»›i định rút kiếm tấn công. Nhưng xem lại là Văn Thiếu Côn vừa trở vá», vá»›i má»™t cặp thá» xách trong tay.
Nàng lập tức trình bày lại câu chuyện đã xảy ra, Văn Thiếu Côn sững sá» vá»™i há»i :
- Bây giỠcó biết được ông ở nơi nào không?
Nàng lắc đâu đáp :
- Mất tích!
Văn Thiếu Côn đỠmặt tía tai há»i :
- Em cùng ở đây tại sao ông biến mất không hay? Có lẽ bị cá»p beo tha mất rồi chăng?
Nàng đáp :
- Không phải cá»p beo nhưng chính do ngưá»i bắt cóc.
- Tại sao em biết, lúc đó đang ở đâu?
Nàng tuần tá»± thuật lại hết má»i việc từ khi có bóng ngưá»i xuất hiện, Ä‘uổi theo và Thá»i Tư Tình bị mất tích.
Văn Thiếu Côn nóng nảy, ruột gan như bị lửa đốt than dài :
- Thế là há»ng bét rồi? Nếu bá»n chúng đã bắt được ông mang Ä‘i, thì còn bao nhiêu Ä‘iá»u rắc rối sẽ xảy ra, và tính mạng ông nhất định sẽ dữ nhiá»u lành ít.
Bạch Thái Vân vừa tức mình vá» sá»± việc xảy ra quá đột ngá»™t hÆ¡n nữa lại không được Văn Thiếu Côn thông cảm, buông lá»i trách móc nên vừa buồn lại càng thêm bá»±c tức, nặng lá»i cãi vã.
Bình sinh nàng vẫn có tánh chất cang cưá»ng bất khuất, trong lá»i qua tiếng lại, Bạch Thái Vân cÅ©ng thốt ra những câu nói phÅ© phàng.
Văn Thiếu Côn luôn luôn bị những Ä‘iá»u không may dồn dập, vừa lo vừa tức, ngưá»i không còn bình tÄ©nh nữa. Lại bị Bạch Thái Vân dùng lá»i nặng ná» chỉ trích và khiêu khích nên nhất thá»i không nén được giận, vung chưởng tát mạnh vào mặt nàng.
Vì không ngỠđến đỠtránh né, hay vận công chịu đựng, Bạch Thái Vân lãnh đủ một chưởng đánh “bốp†vào má, sưng híp lên, in dấu năm ngón tay bầm tím, máu chảy ra có vòi.
Nàng choáng váng và sửng sốt hồi lâu mới kêu được :
- Äồ vÅ© phu khốn kiếp! Mày đánh tao!
Lá»i nói đứt Ä‘oạn, cả máu cùng nước mắt tuôn ra đâm đìa.
Nói xong nàng xông lại chộp ngay vào ngực chàng.
Văn Thiếu Côn đã hoàn toàn mất cả lý trí, thấy Bạch Thái Vân vừa mắng vừa xông tới, hăng máu chẳng còn suy nghĩ gì nứa, bồi thêm một chưởng nữa, thét lớn :
- Con tiện tỳ, ngươi đã hại ta rồi!
Bạch Thái Vân không ngá» chàng đánh nữa nên chẳng đỠphòng lãnh thêm má»™t đòn sau lạng ngưá»i qua má»™t bên loạng choạng Ä‘i mấy bước má»›i đứng vững, máu mồm tuôn ra đỠcả vạt áo trước, nước mắt chảy đâm đìa.
Sau khi tung chưởng thứ hai, cÆ¡n tức cÅ©ng lắng địu xuống Văn Thiếu Côn giật mình sá»­ng sốt ân hận vá» cá»­ chỉ vÅ© phu lá»— mãng cá»§a mình. Chàng cÅ©ng không thể nghÄ© rằng con ngưá»i như mình mà có thể làm được Ä‘iá»u ấy đối vá»›i vợ?
Chàng thở phào một cái, nhìn nàng lắp bắp :
- Vân muá»™i! Ngu huynh đã làm Ä‘iá»u không phải... xin lá»—i...
Bạch Thái Vân đưa tay gạt nước mắt, cố nuốt dòng máu, lạnh lùng đáp :
- Anh đá đánh tôi hai chưởng. Äáng lắm và cÅ©ng vô ích lắm? Hai đòn này đã phá tan cái má»™ng tưởng viển vông cá»§a tôi và đồng thá»i cÅ©ng chấm dứt mối liên hệ giữa hai ta từ nay.
Nói xong, nàng quay đầu toan đi thẳng.
Văn Thiếu Côn hoảng hốt gá»i :
- Vân muội, hãy khoan?
Nàng cưá»i cay đắng nói :
- Sá»± quan hệ cá»§a đôi ta đến đây đã hết rồi. Từ đây anh Ä‘i đưá»ng anh, tôi Ä‘i đưá»ng tôi. Còn chút tình lưu luyến nữa, phải chăng vì anh muốn có tôi để cùng di tìm kiếm cho được ngưá»i cha yêu quý cá»§a anh? Rồi sau đó cÅ©ng không còn tình nghÄ©a gì nữa.
Văn Thiếu Côn hối hận quá không biết dùng lá»i nào để biện bạch, chỉ ấp úng :
- Vân muá»™i, em đã lầm rồi? Anh đã làm Ä‘iá»u không phải...
Bạch Thái Vân chỉ cưá»i lạt, không thèm ngó lại, quay mình Ä‘i luôn.
Văn Thiếu Côn hoảng hốt gá»i lá»›n :
- Vân muội, hãy dừng lại! Em không thể tha thứ cho anh một lần được hay sao?
Miệng gào, chân cũng vội vã chạy theo.
Tài sản của anhhe1281

  #47  
Old 19-04-2008, 08:01 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 48





Chàng cố Ä‘em hết sức thi triển thuật khinh công Ä‘uổi theo Bạch Thái Vân, không bao đã gần sát sau lưng, cách chừng má»™t trượng, miệng gá»i lá»›n :
- Vân muá»™i, Vân muá»™i, anh van em! Anh có lá»—i vá»›i em quá nhiá»u.
Bạch Thái Vân lạnh lùng hét lớn :
- Äây là lá»i cuối cùng, xin anh hãy thả tôi ra. Nếu không đừng trách tại sao tôi trở mặt!
Văn Thiếu Côn vẫn một mực kêu gào :
- Vân muội, Vân muội!
Lòng sắt đá vẫn không lay chuyển, Bạch Thái Vân xoay ngưá»i phất tay má»™t cái, phóng luôn ba Ä‘iểm hàn tinh vào mặt chàng như Ä‘iện xẹt.
Văn Thiếu Côn vội vàng nghiêng mình né tránh.
Nhưng vì khoảng cách xa qua gần, né được hai mũi đầu, tiếp đến mũi kim thao yến vĩ chót đã ghim đúng vào bả vai.
Bạch Thái Vân dừng chân, dựng cặp mày ngài, hét lớn :
- Há» Văn kia, Bạch Thái Vân này không khi nào nói hai lá»i và cÅ©ng không muốn xá»­ trí quá đáng. Má»™t mÅ©i kim thoa này vừa đủ đối lại cái nhục hai chưởng đó. Trên kim thoa không bôi thuốc độc nên tánh mạng ngươi chẳng can hệ gì đâu. Nhưng đó cÅ©ng là má»™t lưu niệm để ngày sau còn nhá»› lại những lúc này.
Nàng thở dài một cái rồi nói tiếp :
- Trong huyết mạch chàng đã có hàng vạn “Vô vÄ© cá»­u trùng†đang lưu thông. Từ nay không còn kinh huyết cá»§a tôi để bồi dưỡng, trong vòng má»™t thá»i gian chúng sẽ chết khô cả. Chừng ấy độc tố cÅ© tái phát, mạng anh cÅ©ng chẳng còn đâu.
Văn Thiếu Côn cau mày đáp :
- Sống chết là việc thưá»ng, anh đâu có sợ! Nhưng anh chỉ ân hận và tá»± trách mình...
Bạch Thái Vân khanh khách cưá»i :
- Thôi, chẳng cần dài dòng cho thêm chuyện. Mạng sống cá»§a anh còn kéo thêm nhiá»u nhất là má»™t năm. Kể ra thì quá ngắn, nhưng nếu biết trước, anh cÅ©ng có đủ thì giá» dể giải quyết những Ä‘iá»u Ä‘ang dang dở.
Nói xong tung ngưá»i lao Ä‘i.
MÅ©i kim thoa yếu vÄ© đã bắn chết hy vá»ng cá»§a Văn Thiếu Côn. Chàng biết rằng :
- Dù mình có hạ mình quỳ lạy chưa phắc nàng đã hồi tâm.
Chàng cứ ngớ ngẩn sững sỠđứng nguyên một chỗ không đuổi theo nữa.
Thật ra dù chàng muốn đuổi theo cũng không còn đủ sức nứa, vì mũi yến vĩ cương thoa đã ghim đúng vào huyệt kiên tĩnh rồi xuyên luôn vào thịt, lút mất trong cơ thể. Mỗi khi cử động một chút là thấy toàn thân tê liệt, nhức nhối vô cùng. Vì vậy mà chàng không thể nào chạy theo được nữa.
Bạch Thái Vân bay đi rất mau, chỉ trong chốc lát đã xa tít mù không còn trông thấy nữa.
Văn Thiếu Côn trở lại với thực tại, lòng ngao ngán chán nản vô cùng.
Chàng ngước mặt nhìn trá»i cao, thở dài má»™t cái và suy nghÄ© :
- “Äá»i sống cá»§a mình chỉ còn má»™t năm nữa. Mặc dù không phải hạng ngưá»i ham sống sợ chết, nhưng má»™t khi biết trước hạn định cá»§a mạng mình, quả là Ä‘iá»u rất Ä‘au khổâ€.
Bao nhiêu thắc mắc cũ lại quay cuồng trong trí óc :
- “Chí Tôn Vô Nhân cốc có phải là mẹ ta không? Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình có phải là cha ta không? Kẻ nào đã đến bắt cóc ông ấy Ä‘em Ä‘i đâu? Và lý do nào, thật là kỳ quái, nghÄ© mãi không giải đáp nổi.
Rồi đến những lá»i giáo huấn cá»§a ân sư Nhất Liá»…u cÅ©ng văng vẳng vang lênâ€.
Chàng suy nghĩ tiếp :
- “GiỠđây bao nhiêu U Linh Vô Nhân cốc đã cùng nhau vá» Vân Má»™ng sÆ¡n để khởi đầu cuá»™c võ lâm đại sát! Tá»± mình đã có tấm thân tuyệt há»c mà ngày nay đành bất lá»±c khoanh tay đứng nhìn, thật là vô dụngâ€.
Lòng căm há»n uất hận bốc lên ngùn ngụt như thiêu đốt tâm cang cÆ¡ hồ muốn chết ngay cho bá»›t tức.
Khi ấy đêm đã sang canh hai. Núi rừng trầm lặng trong hư vô, vạn vật bao phá»§ má»™t màng Ä‘en tối, quang cảnh thật tiêu Ä‘iá»u buồn bã!
Chàng cử động đôi chân muốn bước đi. Mũi yến vĩ kim thoa ghim sâu vào thịt, xuyên suốt qua bả vai, cắm vào kẽ xương. Cứ mỗi lúc khẽ cựa quậy một chút là đau buốt đến tận xương tủy.
Chàng đưa tay sỠtìm cách nhổ ra nhưng không tài nào làm được.
Sắp qua canh ba, Văn Thiếu Côn lê chân chưa được ná»­a dặm đưá»ng.
Thật ra chàng đã Ä‘i lạc đưá»ng, không còn tìm ra phương hướng nào nữa.
Bỗng dưng chàng ngừng bước lắng tai nghe và mới phát giác được tiếng chân đi cách đây chừng vài dặm. Tuy xa nhưng vì đêm khuya yên lặng, tai chàng rất thính nên vằn nghe được rõ ràng.
Chàng nghiến răng chịu đựng vì bị hành nhức Ä‘au đớn nÆ¡i vai, cố lại sau tảng đá lá»›n để ẩn nấp, đồng thá»i ngầm vận thần công phòng đối phó vá»›i má»i tấn công bất ngá».
Không bao lâu, có mấy ngưá»i lao vút qua lanh như chá»›p nhoáng. Bước chân qua há» nhẹ nhàng không gây tiếng động nhá», rõ ràng là công lá»±c rất cao siêu, bản lãnh ngưá»i nào cÅ©ng có vẻ thoát tục.
Các ngưá»i ấy, ai cÅ©ng bịt đầu và che mặt bằng the Ä‘en và vải xanh, má»›i nhìn qua đã biết là các U Linh cá»§a Vô Nhân cốc.
Chàng ngạc nhiên tá»± há»i :
- “Bá»n U Linh đã kéo nhau vá» Vân Má»™ng sÆ¡n, tại sao có má»™t số còn Ä‘ang lẩn quẩn nÆ¡i chốn này?â€
Nhưng chàng bá»—ng nghÄ© ra đấy chỉ là má»™t kế hoạch cá»§a bá»n chúng phân công theo sát để Ä‘iá»u tra hành động cá»§a chàng.Nếu quả như vậy thì Vá»ng Tình lư chá»§ nhất định đã do bá»n chúng bắt mất rồi.
Thình lình trong số U Linh có tiếng nói :
- Những vết máu còn chảy tại chốn này không?
Bây giá» chàng má»›i để ý là vết thương trên vai chàng nãy giá» vẫn ri rỉ ra máu và nhá» giá»t trên đưá»ng Ä‘i.
Nghe tiếng nói quen quen, chàng giật mình khi nhận ra là cá»§a Huyá»n Trung Tá»­.
Chàng nghĩ bụng :
- “Mình Ä‘ang bi thương Ä‘au đớn như thế này, nếu chỉ má»™t mình Huyá»n Trung Tá»­ còn chưa đối địch nổi, huống chi có bảy, tám U Linh nữa, làm sao thoát khá»i tay bá»n chúng phen này? Tránh voi chẳng xấu mặt nào, chi bằng ta cứ im hÆ¡i lặng tiếng, may ra chúng không tìm thấyâ€.
Nghĩ thế rồi đứng yên, sát mình vào tảng đá, không nhúc nhích, đôi tai chăm chú theo dõi tình hình.
Bá»n U Linh và Huyá»n Trung Tá»­ cứ Ä‘i loanh quanh lùng xét, chưa chịu bá» Ä‘i.
Trong số đó có má»™t tên cúi khòm lưng sà mÅ©i sát đất đánh hÆ¡i từ chá»— này đến chá»— ná», dần dần đến gần tảng đá nÆ¡i chàng ấn nấp. Té ra khứu giác cá»§a tên này bén nhạy chẳng khác nào loại chó săn có huấn luyện đàng hoàng.
Văn Thiếu Côn nhìn thấy biết rằng trước sau gì hắn cũng tìm ra được nên rón rén tuốt thanh Dương kiếm cầm sẵn nơi tay thủ thế chỠđợi.
Tên U Linh đánh hơi đến cạnh tảng đá vùng hét lớn :
- Nó đây rồi.
Tức thì hắn phóng vá»t mình vá»phía sau tảng đá đưa tay vồ lấy chàng.
Khi tay nó vừa chạm đến là cả thân ngưá»i đã đứt tiện làm hai khúc, má»—i khúc rÆ¡i má»™t nẻo, ruá»™t gan lòng thòng, máu me đỠđất.
Văn Thiếu Côn đã cầm kiếm chá»±c sẵn, khi hắn vừa nhoai lên thì lưỡi Dương kiếm đã đưa ngang má»™t nhát rồi Ä‘á»i.
Văn Thiếu Côn nhận thấy không tiện ấn nấp nữa, lập tức nhịn Ä‘au, tung ngưá»i nhảy ra.
Huyá»n Trung Tá»­ bước tá»›i cưá»i khà khà nói :
- Oắt con, xét ra mày không còn đủ sức để chống cá»± lâu dài, hãy đầu hàng cho mau để bản tòa khá»i mất thì giá» vô ích.
Văn Thiếu Côn trợn mắt quát lớn :
- Äồ yêu đạo có phải chúng bây đã bắt cóc Thá»i lão tiá»n bối rồi không?
Huyá»n Trung Tá»­ cưá»i ngất :
- Thá»i Quân Hào là ngưá»i mà Chí Tôn bổn Cốc oán ghét nhất. Cần phải bắt nó đập chết nghiá»n xương, đốt thành tro bụi má»›i đáng tá»™i. Bây giá» chúng ta phải giải hắn vá» Vân Má»™ng sÆ¡n để chịu án tá»­ hình.
Ngừng một chập lão nói luôn :
- Nếu mày không nỡ nhìn nó chịu chết thảm, hãy cố sang đó mà tìm cách giải cứu đi.
Văn Thiếu Côn nổi giận vung thanh Dương kiếm, tóe ra muôn đạo hào quang sáng rực và thét lớn :
- Mau mau Ä‘em Thá»i lão tiá»n bối giao trả lại thì muôn việc Ä‘á»u xong, nếu không...
Huyá»n Trung Tá»­ há»i gằn :
- Nếu không thì sao?
- Thì chúng mày sẽ nếm mùi thần công U Hạo.
Huyá»n Trung Tá»­ càng cưá»i lá»›n hÆ¡n và nói :
- Ngưá»i ta thưá»ng nói kẻ gần chết lại ưa nói càng! Oắt con, mày dã sắp chết đến nÆ¡i rồi, sao còn cứng đầu bướng bỉnh lắm vậy?
Rồi lão tiến lại sát bên Văn Thiếu Côn, nói lớn :
- U Hạo thần công quả là má»™t môn thiên hạ tối thượng, oai lá»±c phi thưá»ng.
Nhưng bổn tòa đã thừa rõ, nếu mày cùng con bé há» Bạch cùng liên hợp chiến đấu, âm dương tương trợ thì ngay cả đấng Chí Tôn bổn cốc cÅ©ng chưa hẳn là tay đấu thá»§. Nhưng hiện nay mi bÆ¡ vÆ¡ má»™t thân má»™t bóng, vai lại bị trá»ng thương, công lá»±c giảm sút thì đâu phải là Ä‘iá»u dáng ngại nữa mà hòng Ä‘em lá»i Ä‘e dá»a hão huyá»n.
Văn Thiếu Côn hừ một tiếng rồi vũ lộng thanh Dương kiếm, một làn sáng bạc rộng trên ba trượng, lẫn năm màu lấp lánh làm cho mấy tên U Linh phải hoa cả mắt, giật mình nhay tránh ra sau.
Huyá»n Trung Tá»­ cưá»i nói :
- á»’! Thanh kiếm tốt quá nhỉ! Chỉ đáng tiếc là mi không vận dụng nổi ba thành công lá»±c, trước mặt lão phu có múa rối cÅ©ng chả ích gì, nếu khôn hồn, mau tuân theo lá»i lão phu, theo vá» gặp ngài Chí Tôn, may ra được tha khá»i tá»™i chết.
Văn Thiếu Côn cả giận gầm lên :
- Äừng hòng Ä‘iá»u đó! Trừ phi khi nào chúng bây Ä‘oạt được thanh kiếm trong tay ta.
Nói xong bước đến một bước, chém vút ngang một kiếm.
Thanh Dương kiếm ngắn không đến ba thước, nhưng lúc vung lên kiếm quang lòe ra sáng rực rộng trên sáu thước. Một U Linh vừa xông vào chưa kịp xoay trở đã bị chém dứt tiện một cánh tay văng đi xa lắc.
Huynh75 Hắn chỉ rú lên một tiếng rùng rợn, lảo đảo ngã vang sang một bên.
Làn kiếm quang đảo lá»™n quay cuồng bao trùm má»™t chu vi gần hai trượng, chỉ trong giây lát thêm má»™t chết và ba U Linh mang trá»ng thương.
Huyá»n Trung Tá»­ nổi nóng hét lá»›n :
- Thằng bé con, ta vâng lệnh Chí Tôn cốc chá»§ đến đây bắt sống mày Ä‘em vá». Nhưng ta cÅ©ng nhận chỉ thị được tùy ý giết chết mày nếu xét cần thiết. Nếu không lo liệu sá»›m quăng kiếm đầu hàng thì đừng trách bản tòa quá cay nghiệt.
Văn Thiếu Côn không đáp, chỉ hừ một tiếng rồi vung kiếm đâm luôn.
Thân hình các U Linh huyá»n ảo như nóng ma, khi ẩn khi hiện, quay cuồng trong làn kiếm quang như cá lẩn trong nước. Mặc dầu kiếm thuật cá»§a Văn Thiếu Côn có cao siêu lợi hại thật, nhưng khi chúng đã cảnh giác đỠphòng cÅ©ng không còn mảy may hiệu lá»±c nữa.
Càng lâu, vết thương nơi vai càng sưng lên, máu chảy đâm đìa, đau nhức cơ hồ muốn tê liệt nửa thân mình. Văn Thiếu Côn nghiến răng bấm bụng chịu đựng, mồ hôi tháo đầm mình, đầu óc đã choáng váng, tay chân hết còn linh động nữa.
Huyá»n Trung Tá»­ thừa lúc chàng đã bắt đầu kiệt sức, đôn đốc các U Linh gia tăng ná»™i lá»±c tấn công ráo riết thêm lên.
Bốn mặt toàn những bóng Ä‘en chập chá»n, bao vây Văn Thiếu Côn và dồn chàng vào thế bí.
Trước sức áp đảo dồn dập cá»§a bá»n chàng, Văn Thiếu Côn khó bá» kéo dài cuá»™c đấu. Má»™t tiếng “choang†vang lên, thanh kiếm rá»i khá»i tay văng Ä‘i xa lắc.
Văn Thiếu Côn không còn sức đứng vững, ngã quay ra liá»n.
Cùng một lúc chàng đã bị điểm trúng một chưởng năm chỉ, các đại huyệt bị bế tắc trở lại.
Huyá»n Trung Tá»­ đắc chí cưá»i ha hả :
- Oắt con hết còn múa môi, bây hãy áp giải hắn đem vỠngài Chí Tôn đinh đoạt.
Mấy tên U Linh lẳng lặng tuân lá»i, bước lại bồng chàng lên.
Huyá»n Trung Tá»­ bước lại lượm thanh Dương kiếm đưa lên ngắm nghía má»™t chặp trầm trồ là thanh kiếm quý.
Thình lình có tiếng hét :
- Hãy buông ra, không được chạm vào nó!
Tiếng hét khàn khàn nhưng âm ba vang động, nghe bùng cả tai khiến ai nấy Ä‘á»u giật mình, ngừng tay nhìn ngÆ¡ ngác.
Cách đó chừng năm trượng đã xuất hiện từ bao giá» hai bóng ngưá»i, má»™t cao má»™t thấp.
Ngưá»i cao lá»›n là má»™t lão bà, mặt mày cổ quái, tóc phá»§ gần kín cả mắt tai, chỉ chừa chiếc mÅ©i cong vòng như má» két và miệng không răng móm xá»m. Bên cạnh là má»™t cô gái chừng mưá»i tám tuổi, hình dung xấu xí không thua gì bà lão.
Cả hai mưá»ng tượng như mẹ con, càng nhìn lâu càng gá»›m ghiếc.
Văn Thiếu Côn cÅ©ng giật mình khi nhìn thấy hai ngưá»i này. Từ bé đến lá»›n chưa bao giá» chàng trông thấy má»™t ngưá»i nào xấu xa như thế. Chàng muốn quay mình chá»±c chạy Ä‘i nhưng vì các đại huyệt đã bị khóa không cục cá»±a được, phải đành nằm yên mà ngó.
Huyá»n Trung Tá»­ sà ngưá»i lại gần hét lá»›n :
- Các ngươi là ai, đêm hôm lần mò đến đây để làm gì?
Bà lão quắc mắt nói :
- Câu đó đáng lẽ để già này há»i chúng bay má»›i phải. Vì chúng bây đâu phải là ngưá»i ở địa phương này.
Huyá»n Trung Tá»­ ngạc nhiên há»i :
- Thế tất các ngưá»i sinh sống nÆ¡i đây hay chỉ đến săn bắn?
Ngưá»i con gái chẫu cặp môi to tướng như hai miếng thịt mỡ, cất tiếng ồ á» như quạ kêu, nÅ©ng nịu bảo mẹ :
- Má Æ¡i, bá»n này muốn khiêu khích xem thưá»ng mẹ con ta đây! Má hãy thanh toán chúng cho rồi kẻo gai mắt quá.
Tướng mạo đã xấu xa gớm ghiếc mà lại nũng nịu trông khó coi làm sao!
Bà lão cau mày nói :
- Hãy khoan đã. Chá» mẹ há»i qua lai lịch thằng nhá» rồi sẽ hay.
Liếc mắt nhìn Văn Thiếu Côn rồi quay sang phía bá»n Huyá»n Trung Tá»­, bà quát lá»›n :
- Vì cớ gì chúng bây ỷ đông bức sách thằng bé này? Bây định hạ sát nó sao?
Huyá»n Trung Tá»­ đáp :
- Chúng ta không cần giết mà chỉ cần bắt nó mang đi.
- Vì lẽ gì?
- Mụ không có quyá»n há»i.
Lão bà nổi nóng trợn mắt nói :
- Bá»n mày có biết lão bà là ai không?
Huyá»n Trung Tá»­ nói :
- Ta chưa hỠbiết, nhưng cũng không cần phải biết nữa.
Lão bà cưá»i gằn nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng bây sẽ nếm mùi?
Nói xong bà hé miệng phun ra một luồng khói đen mù mịt, có lẫn màu đỠửng như máu.
Huyá»n Trung Từ hoảng hốt vá»™i vàng huy động song chưởng để đánh giạt luồng hÆ¡i Ä‘en đỠấy Ä‘i.
Nhưng khi chưởng lá»±c vừa chạm phải luồng hÆ¡i bá»—ng nhiên bị má»™t hấp lá»±c vô hình hút sạch, và luồng Ä‘en đỠcàng bùng lên mãnh liệt, bao phá»§ cả ngưá»i Huyá»n Trung Tá»­ và bá»n U Linh.
Huyá»n Trung Tá»­ thất kinh lặp bặp há»i :
- Nhà ngươi làm cái tà thuật gì thế?
Lão bà cưá»i ha ha nói :
- Tà thuật? Ha! ha! Bây giỠthân thể nhà ngươi đã nhiễm hàng vạn “Hồng đấu trùng†của ta rồi, tánh mạng không còn bảo đảm nữa.
Huyá»n Trung Tá»­ nổi nóng hét :
- Yêu phụ, đừng giở trò ma ố trước mặt bổn tòa. Hôm nay nhà ngươi không còn đất chôn thây nữa.
Tức thì đôi chưởng dá»±ng lên đẩy mạnh tá»›i. Từ luồng chưởng phát ra hai luồng sương má» trắng đục, bắn vá»t như tên bay vá» phía mẹ con lão bà quái gở.
Làn hơi mù ấy là môn tuyệt độc vô song của Vô Nhân cốc: Khu thi bách độc chưởng!
Bao nhiêu U Linh khác cũng không chỠra lệnh, nhất tỠphóng ra cái luồng khu thi bách độc, bao phủ trắng mịt cả một vùng.
Lão bà cưá»i hô hố :
- Chà, chưởng độc khá lợi hại! Hãy xem đây.
Nói xong bà chỉ lắc vai má»™t cái, má»™t làn hÆ¡i má» từ trong ngưá»i tiết ra chỉ trong phút chốc hình như có hàng trăm hàng ngàn thân hình lão bà từ khắp nÆ¡i tấn công đến.
Trước pháp thuật phân thân kỳ lạ này, Huyá»n Trung Tá»­ không còn tin nÆ¡i cặp mắt mình nữa, đầu óc quay cuồng chẳng biết đâu chống đỡ, chỉ múa chưởng lung tung đánh không chuẩn đích nữa.
Y sá»±c tỉnh hoảng hốt gá»i lá»›n :
- Long Thá»§ Vu Bà! Trá»i!
Ảo ảnh trước mặt vụt biến mất, lão bà cưá»i lá»›n há»i :
- Bây giỠmi đã biết rõ lão bà chưa?
Huyá»n Trung Tá»­ vá»™i chắp tay bái và lá»… phép nói :
- Kính chào lão bà. Xưa nay kẻ này hằng ngưỡng mộ đại danh, đến nay mới được gặp. Còn cô nương có phải là lệnh ái Tư Mã Huệ?
Lão bà gật đầu đáp :
- Phải, chính là nó! Còn lão bà là Long Thá»§ Vu Bà Tư Mã Äại nương?
Nói xong trố lên má»™t chuá»—i cưá»i đắc ý, hình như không xem bá»n Huyá»n Trung Tá»­ ra gì, nhưng cÅ©ng không có ác cảm mấy.
Huyá»n Trung Tá»­ trầm ngâm má»™t lát rồi nói nhá» :
- Bản lãnh cá»§a Tư Mã Äại nương còn có phần cao hÆ¡n cả Vu Cổ giáo chá»§ nữa. Kẻ hèn này quả mang tá»™i thất kính rồi.
Long Thủ Vu Bà được ca tụng càng ra vẻ tự đắc nói :
- Hay lắm! Nếu không biết thì không đáng chấp đâu.
Huyá»n Trung Tá»­ chắp tay há»i :
- Trong đêm khuya sao Tư Mã Äại nương không ở trong động lại nhá»c thân đến chốn này?
Long Thủ Vu Bà nói :
- Ta thấy thằng bé này tướng mạo đáng yêu nên muốn kết nạp nó làm con rể.
Huyá»n Trung Từ sá»­ng sốt :
- Việc này quả thật...
Lão bà nói :
- Kể vá» võ công và tướng mạo, thằng bé này quả xứng đáng vá»›i con gái yêu cá»§a lão. Nếu hai đứa nó được kết hợp vá»›i nhau, quả là đôi ngưá»i ngá»c...
Huyá»n Trung Tá»­ suýt bật cưá»i nhưng cố nén lại và há»i :
- Phải, thật xứng đôi lắm! Nhưng chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u...
- Còn Ä‘iá»u gì nữa hả?
Huyá»n Trung Tá»­ nói :
- Thằng bé này chính là ngưá»i mà bá»n tôi được lệnh bá» trên bắt sống Ä‘em Ä‘i, vì vậy nên bổn tòa rất tiếc không thể làm vừa lòng lão bà được.
Long Thủ Vu Bà phất chưởng trợn mắt, quát lớn :
- Không nhận lá»i hả?
- Mong lão đại nương thông cảm!
Long Thá»§ Vu Bà cưá»i hà hà nói :
- Không chịu rồi cÅ©ng phải chịu mà thôi! Thằng nhá» này đã được lão bà lá»±a chá»n, nhất định không má»™t kẻ nào có thể mang Ä‘i đâu hết?
Miệng nói, tay phải khẽ nắm lấy tả chưởng Văn Thiếu Côn từ từ kéo đi.
Huyá»n Trung Tá»­ hoảng hốt vá»™i nói :
- Hãy khoan, xin nán lại má»™t tý để có Ä‘iá»u cần thương lượng.
Long Thủ Vu Bà trợn mắt quát :
- Ta đã quyết định rồi, không còn gì thương lượng nữa. Thằng bé này đã lá»t vào tay ta rồi, không má»™t kẻ nào được xía vào nữa.
- Nhưng đây là nghiêm lệnh của cấp trên phải thi hành.
Long Thủ Vu Bà lạnh lùng đáp :
- Nếu nhà ngươi ngại cấp trên làm khó dễ, cứ trình vật này của ta làm tín hiệu. Sau này nếu kẻ bỠtrên không bằng lòng, cứ đến núi Long Thủ tìm Vu Bà này để giải quyết.
Nói xong bà rút trên đâu một chiếc trâm cài tóc ném ra.
Huyá»n Trung Tá»­ đưa tay bắt lấy nhìn kỹ. Äó là má»™t loại trâm nhá» dài chừng ba tấc, làm theo hình con rắn, chế bằng loại thép tốt, ánh sáng xanh biếc lập lòe chói mắt.
Huyá»n Trung Tá»­ ngán bản lãnh kinh hồn và tánh tình quái dị cá»§a Long Thá»§ Vu Bà, không dám cưỡng lại, lặp bặp nói :
- Như vậy, bổn tòa xin rút lui.
Nói xong bá» chiếc trâm vào bá»c, quay mình định phóng Ä‘i.
Nhưng Vu Bà bóng gá»i giật lại :
- Hãy khoan, ta cần há»i.
Huyá»n Trung Tá»­ giật mình đứng lại trố mắt nhìn, bụng áy náy, chưa biết bà này còn giở chứng gì nữa đây?
- Nhà ngươi hễ mở miệng là xưng bổn tòa, ngậm miệng cũng bổn tòa, thế là tòa gì? Chủ nhân ngươi là ai, nhân vật thế nào, hãy nói ra nghe thử?
Nói ra cÅ©ng ngại vì chưa biết bà này vá»›i Vô Nhân cốc có thù oán gì không, mà giấu Ä‘i cÅ©ng không được nào! Huyá»n Trung Tá»­ đành nhá» nhẹ nói :
- Thật chẳng giấu gì đại nương, bỠtrên của kẻ này là vị Chí Tôn cốc chủ Vô Nhân cốc.
Long Thá»§ Vu Bà cưá»i ha hả rồi ngạo nghá»… nói :
- Chí Tôn hả? Sá gì má»™t cái hang nhá», không ngưá»i ở mà cÅ©ng xưng Chí Tôn? Ngưá»i ấy tài cán bao nhiêu mà lá»›n lối lắm vậy?
Huyá»n Trung Tá»­ không dám nói lại, mặc dầu lòng tá»± ái bị động chạm khá nặng. Lão vẫn giữ giá»ng Ä‘iá»m đạm đáp :
- Cốc chủ bỠtrên của kẻ này hiện nay không còn ở Vô Nhân cốc!
- Ủa sao thay đổi chóng thế? Vậy thì đi đâu rồi?
- Thưa Cốc chá»§ Chí Tôn đã Ä‘i Vân Má»™ng sÆ¡n há»p đại há»™i quần hùng. Nếu Äại nương thấy hứng thú xin má»i đến đó, tá»± nhiên sẽ gặp ngài.
Long Thủ Vu Bà nghe nói có đại hội quân hùng mừng lắm nói :
- Äại há»™i quân hùng hả? Hay lắm, nÆ¡i này chắc có nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ và vui nhá»™n lắm, lão bà phải đến đó má»›i được. Nhưng ngày nào má»›i há»p?
Huyá»n Trung Tá»­ tính đốt ngón tay lẩm nhẩm má»™t lát đáp :
- Nhật kỳ tuy chưa được ấn định dứt khoát nhưng có lẽ cũng cận kỠrồi?
Nếu Äại nương muốn dá»± xin Ä‘i sá»›m thì vừa.
Long Thủ Vu Bà nhếch mép nói :
- ÄÆ°á»£c rồi! Nhà ngươi cứ Ä‘i trước, lão bà còn bận lo việc hôn lá»… cho gái cưng vài ngày rồi Ä‘i Vân Má»™ng sÆ¡n ngay.
- Thưa Äại nương còn Ä‘iá»u gì đặn bảo không?
- Thôi, nhà ngươi có thể đi được rồi.
Huyá»n Trung Tá»­ hất hàm ra hiệu các U Linh rồi hấp tấp Ä‘i ngay.
Nhưng lão chưa đi được vài chục bước, Long Thủ Vu Bà lại quát lớn :
- Hãy quay lại đây ngay.
Giật mình trước sá»± thay đổi quá đột ngá»™t này, Huyá»n Trung Tá»­ vá»™i vàng quay lại lá»… phép há»i :
- Có lẽ đại nương không muốn làm phiá»n lòng bá» trên kẻ này nên muốn giao thằng bé kia cho chúng tôi mang vá» Vân Má»™ng sÆ¡n chăng?
Long Thá»§ Vu Bà khoát tay cưá»i lạt đáp :
- Làm gì lại cố câu chuyện vớ vẩn như thế?
- Như thế thì tại sao.
- Ta muốn há»i thanh kiếm này...
Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào thanh Dương kiếm cá»§a Văn Thiếu Côn do Huyá»n Trung Tá»­ Ä‘ang cầm nÆ¡i tay.
- Thưa đây là vật tùy thân của bổn tòa.
Long Thủ Vu Bà trợn mắt hét lớn :
- Này, đừng nói bậy! Bao kiếm do thằng bé còn Ä‘eo nÆ¡i mình tất nhiên kiếm kia phải cá»§a hắn, mày đừng hòng chiếm Ä‘oạt cá»§a rá»… ta, phải trả ngay lập tức kẻo mang há»a vào mình.
Tài sản của anhhe1281

  #48  
Old 19-04-2008, 08:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 49

Một cuộc hôn nhân ép buộc



Long Thá»§ Vu Bà vừa nói vừa đưa tay vào bá»c hình như định lấy má»™t vật gì. Huyá»n Trung Tá»­ hoảng hốt vá»™i vàng cưá»i gượng hấp tấp nói :
- Xin Äại nương chá»› nóng giận. Kiếm này bổn tòa cÅ©ng chẳng dùng được việc gì, xin trả lại cho thằng bé ấy ngay bây giá».
Nói rồi hai tay cầm thanh kiếm trao lại cho Vu Bà.
Tiếp lấy thanh kiếm Ä‘ang chiếu ánh sáng lấp lánh xanh dá»n, Vu Bà đưa lên ngắm nghía má»™t chặp rồi trao cho con gái :
- Con có nhận ra thanh kiếm này không?
Cô gái nũng nịu lắc đầu và chu miệng rộng như cá ngão :
- Con không biết! Mẹ có biết thì nói cho con nghe, còn há»i đố làm gì nữa.
Hãy nói mau lên. Con nóng lòng muốn biết lắm.
Long Thủ Vu Bà từ từ giải thích :
- Äây là má»™t trong hai thanh bảo kiếm đã nổi tiếng nhất từ ngàn xưa lưu truyá»n lại. Dương kiếm đã xuất hiện, còn thanh Âm kiếm không rõ lưu lạc vào đâu. Ta thiết tưởng Âm Dương song kiếm ít khi rá»i nhau! Há»… có Dương kiếm thì chắc Âm kiếm cÅ©ng không đâu xa.
Cô gái nÅ©ng niu há»i :
- Kiếm này so với “tập thiết đao†của con như thế nào hở mẹ?
Vu Bà cưá»i ha hả nói :
- Äây má»›i thật là thanh kiếm quý, chém sắt như chém bùn, tập thiết Ä‘ao cá»§a con là loại vÅ© khí tầm thưá»ng làm sao bì kịp! Con quả là ngây thÆ¡!
Tư Mã Huệ mừng rỡ hoa tay múa chân, miệng liếng thoắng nói :
- ÄÆ°á»£c lắm, con giữ lấy thanh kiếm này để dùng.
- Không được.
Vu Bà nói xong đưa tay chỉ vào Văn Thiếu Côn đang nằm dưới đất nói tiếp :
- Äây là thanh Dương kiếm, phải để chồng con dùng. Con là gái nên dùng thanh Âm kiếm. Mẹ cố tìm cho được Âm kiếm cho con. Hai vợ chồng con cùng sá»­ dụng âm dương nhị kiếm là hợp lý lắm.
Văn Thiếu Côn tuy trúng má»™t chưởng cá»§a Huyá»n Trung Tá»­ không lấy gì làm nặng lắm, nhưng vì bị năm luồng phỉ phong Ä‘iểm trúng, bế cả năm đại huyệt nên toàn thân cứng đỠnằm yên má»™t chá»— như ngưá»i tê liệt không cá»±a quậy gì được.
Tuy vậy trí não chàng vẫn tỉnh táo, mắt vẫn nhìn thấy, tai vẫn nghe ró má»i việc. Nãy giá» nằm đó nhưng chàng vẫn biết hết, nên trong lòng vừa tức vừa lo ngại.
Thật quả là oái oăm! Chàng nghĩ bụng :
- “Long Thá»­ Vu Bà chính là nhân vật mà mình cùng Bạch Thái Vân Ä‘ang cố lòng tìm kiếm. Không ngá» vì câu chuyện Thá»i Tư Tình bị bá»n U Linh Vô Nhân cốc bắt cóc đã xảy ra sá»± xích mích khiến Bạch Thái Vân tức mình ôm hận bá» ra Ä‘i. Nay mình lại bị trá»ng thương và Ä‘iểm huyệt, rÆ¡i vào tay chúng và bị chúng xem không hÆ¡n gì heo chó. Nhưng biết đâu còn gặp nhiá»u cái bất ngá» nữa, không biết chừng nào má»›i ra khá»i cái cảnh này? Long Thá»§ Vu Bà muốn chá»n mình làm chồng con gái bà ta? Bất hạnh hÆ¡n nữa là cô gái này xấu như chằn tinh quá»· sứ mà còn nÅ©ng nịu không hÆ¡n gì trẻ nít. Phải lấy má»™t ngưá»i vợ như vầy, thà chết còn mát thân hÆ¡nâ€.
Äang suy nghÄ©, bá»—ng Tư Mã Huệ nhõng nhẽo nói :
- Không chịu đâu, thanh Dương kiếm này phải để cho con dùng, sau này má tìm được thanh Âm kiếm sẽ giao lại cho hắn.
Long Thá»§ Vu Bà cưá»i xòa nói :
- Con gái của mẹ sao ngây ngô thế? Có lý nào lại đảo lộn âm dương hay sao?
Nàng phụng phịu quay đầu nơi khác rồi nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- Ngưá»i nầy có vẻ tầm thưá»ng lắm, không có gì xuất sắc thì con đâu chịu khuất phục làm vợ hắn. Còn chỉ muốn làm trai, đóng vai chồng, còn hắn phải phục tòng con như ngưá»i vợ thôi.
Long Thá»§ Vu Bà ngá»t ngào dá»— :
- Con bé này hay thật. Trá»i sanh con gái thì làm sao biến thành trai, còn hắn là trai thì làm sao làm vợ được, thôi con đừng đòi há»i chuyện kỳ Ä‘á»i như vậy mà làm trò cưá»i cho thiên hạ.
Tư Mã Huệ dậm chân phụng phịu rồi trợn mắt trắng dã hét lớn :
- Không được, con chỉ bằng lòng lấy hắn, chứ không chịu hắn lấy con đâu.
Nếu mẹ không thuận thì con phải giết hắn rồi tìm má»™t ngưá»i khác xứng đáng hÆ¡n.
Thật quả là tánh gàn đã Ä‘i đôi vá»›i con ngưá»i ngợm. Trên Ä‘á»i chưa thấy má»™t cô gái nào xấu hÆ¡n mà cÅ©ng chưa thấy má»™t sá»± vòi vÄ©nh nào đáng ghét hÆ¡n?
Văn Thiếu Côn nằm yên, nhìn nàng ta tức muốn lộn ruột, nhưng vì không cử động được nên phải bóp bụng nhắm mắt làm thinh.
Long Thá»§ Vu Bà quá nuông chiá»u con gái, chẳng biết nói sao, đành xuống giá»ng dá»— :
- Thôi cÅ©ng được? Äể mẹ bắt buá»™c hắn cải trang làm gái và con mặt đồ con trai cÅ©ng được.
Tư Mã Huệ hài lòng, nhe răng như bán cuốc cưá»i há» há» và nói :
- Mẹ nói phải lắm. Như vậy mới hợp ý con. Nói rồi đưa tay cởi bao kiếm của Văn Thiếu Côn đeo lên hông, tra thanh Dương kiếm vào luôn.
Long Thủ Vu Bà thấy con gái đã hài lòng, vui vẻ bảo :
- Thôi, con chịu khó bế con dâu của má dậy,chúng ta cùng vỠđi thôi.
Tư Mã Huệ vâng lá»i, cúi xuống bồng Văn Thiếu Côn rồi phi thân chạy theo Long Thá»§ Vu Bà.
Phần bị động vết thương nơi vai nhức nhối không thể tưởng, phần bị mùi mồ hôi của Tư Mã Huệ xông vào mùi hăn hắc muốn lộn mửa, Văn Thiếu Côn khó chịu tái cả mặt mày, toàn thân rung động.
Tư Mã Huệ thấy chàng như vậy hốt hoảng dừng chân gá»i lá»›n :
- Mẹ ơi, vợ con sao thế này? Vết thương nơi vai hắn sưng to, mặt mày tái xanh, có lẽ đau nặng, làm cách gì để cứu chữa ngay kẻo nguy mất.
Long Thá»§ Vu Bà cưá»i nói :
- Con quên mẹ là danh y sao?
- Phải rồi, vậy mẹ hãy chữa bệnh ho hắn mau đi.
- Khá»i cần lo lắng gì hết! Miá»…n hắn còn thở là còn cứu sống được.
- Nhưng, con muốn mẹ chữa liá»n tại đây mà thôi!
- Con cá»§a mẹ khó tánh và lảng trí lắm. NÆ¡i đây ở giữa đưá»ng, thuốc men Ä‘á»u để ở nhà, lấy chi mà chạy chữa.
Nghe bà nói có lý, Tư Mã Huệ nín thinh, tăng thêm tốc lực phi thân lao tới như bay biến.
ÄÆ°á»ng Ä‘i lên xuống gập ghá»nh Ä‘au quá, Văn Thiếu Côn ngất Ä‘i từ lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, thấy mình Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc chõng tre á»p ẹp.
ÄÆ°a mắt nhìn xung quanh thấy đây là má»™t căn phòng con thiếu ánh sáng, đồ đạc vất há»—n độn bừa bãi, lâu ngày thiếu quét dá»n, hÆ¡i ẩm thấp hôi hám xông lên muốn nghẹt thở. Thật là chá»— ở hợp vá»›i con ngưá»i.
Long Thá»§ Vu Bà tươi cưá»i đưa tay sá» lên trán Văn Thiếu Côn rồi xem mạch.
Tư Mã Huệ ra phía sau bưng lên một mâm đầy đựng nào lỠnào chai, nào dao, kéo, thuốc viên, thuốc bột đủ thứ.
Lòng Văn Thiếu Côn rất bất mãn, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không thốt má»™t lá»i, để mặc hai mẹ con muốn làm gì tùy ý.
Long Thủ Vu Bà cầm một con dao ngắn, lưỡi bén như nước, hoa lên nhoang nhoáng rồi bảo đùa :
- Gái cưng cá»§a mẹ, à quên trai cưng, hãy nhìn Ä‘i nÆ¡i khác để khá»i xót xa, mẹ sắp mổ vết thương cho vợ con đấy.
Tư Má Huệ vội bịt mắt quay đi, kêu lớn :
- Mẹ, ra tay mau lên con nóng ruá»™t lắm rồi. Äừng để hắn kêu rên đấy nhé.
- Con khá»i lo? Cả năm đại huyệt cá»§a hắn bị ká»m chế rồi làm sao mà kêu la giãy giụa được nữa.
Miệng nói, tay đưa lưỡi dao rạch sâu vào vết thương nơi vai Văn Thiếu Côn.
Äá»™ng tác vô cùng mau lẹ và chính xác, lưỡi dao vừa ghim vào là mÅ©i Yến VÄ© Cương Thoa đã theo dòng máu vá»t ra ngoài. Văn Thiếu Côn không thấy gì là Ä‘au đớn.
Bà ta dùng nước rửa sạch vết thương rắc thuốc trừ độc rồi băng bó xong trong nháy mắt.
Sau đó khẽ dùng hữu chưởng phất qua má»™t nhát Ä‘iểm năm chỉ giải tá»a năm đại huyệt tức thì.
Văn Thiếu Côn cảm thấy trong ngưá»i nhẹ nhàng dá»… chịu, vá»™i vàng thá»­ vận công Ä‘iá»u tức. Chàng vui mừng khi nhận thấy ngÅ© tạng lục phá»§ Ä‘iá»u hòa khí huyết lưu thông, bao nhiêu cảm giác khó chịu nặng nỠđã tiêu tan đâu mất.
Chàng suy nghĩ :
- “NÆ¡i đây đầy nguy hiểm, không thể ở lâu được, phải lập tức tìm cách xa chạy cao bay rồi sau đó sẽ hay. Tam thập lục kế dÄ© đào vi thượng. Hai kẻ này đối vá»›i mình tuy có Æ¡n nhưng nếu còn lưu luyến, thế nào cÅ©ng bị ép buá»™c lấy cô dạ xoa này làm vợ thì thật là đại há»aâ€.
Äang suy nghÄ©, bá»—ng Vu Bà há»i lá»›n :
- Thằng bé, mày thấy trong ngưá»i ra sao?
- Cám Æ¡n lão tiá»n bối ra Æ¡n cứu chữa Æ¡n sâu này xin ghi nhá»›, sau sẽ đáp Ä‘á»n xứng đáng.
Long Thá»§ Vu Bà cau mày há»i :
- Già này muốn biết mày thấy trong ngưá»i ra sao rồi.
- Dạ đã khá»e lắm rồi.
Bà há»i thêm :
- Khí huyết đã Ä‘iá»u hòa chưa?
Văn Thiếu Côn cúi đầu suy nghÄ© chưa biết nên trả lá»i ra sao. Nếu muốn chạy trốn, có lẽ đây là cÆ¡ há»™i thuận tiện nhất. Nếu để chúng lưu tâm đỠphòng khó mà thoát được.
Chàng cố vận công Ä‘iá»u tức chá»±c cÆ¡ dịp tốt.
Ngay khi ấy bỗng sau lưng đau nhói, huyệt “âm giao†đã bị điểm rồi.
Văn Thiếu Côn tái mặt, lắp bắp há»i :
- Lão tiá»n bối, bà... bà...
Long Thá»§ Vu Bà cưá»i hì hì nói :
- Lão bà không có gì muốn hại đâu mà sợ hãi. Chỉ cần Ä‘iểm sÆ¡ vào ruá»™t huyệt để công lá»±c mày không thể dồn tụ, phòng mày khá»i trốn tránh mà thôi.
Văn Thiếu Côn giật mình không ngỠmụ già này ma quái đến thế. Nhưng chàng cố giả bộ bỡ ngỡ không hiểu nói :
- Tiểu sinh đã có lá»i từ tạ đâu.
Long Thủ Vu Bà nói :
- Già nầy không cần đến mày, nhưng con gái cá»§a già nó không bao giá» bằng lòng cho mày trốn khá»i nÆ¡i này đâu nhé.
Mắt bà ta long lên sáng rỡ và nói tiếp :
- Äây là má»™t thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt tuyệt kỹ cá»§a bổn môn, già này không tin rằng mày tá»± giải nổi.
Văn Thiếu Côn cÅ©ng nhận lá»i ấy là đúng vì má»—i danh thá»§ Ä‘á»u có má»™t phương pháp Ä‘iểm huyệt khác nhau, nếu không hiểu rõ bí quyết thì không thể nào hóa giải được.
Sau khi sắp đặt thuốc men và dụng cụ rồi, Long Thủ Vu Bà nhìn Văn Thiếu Côn và con gái rồi nói :
- Bây giỠthương tích đã lành, già này quyết định kết hợp mày với con gái ta làm chồng vợ.
Văn Thiếu Côn thất kinh nói :
- Không, việc này không thể được đâu.
Long Thá»§ Vu Bà quắc mắt há»i :
- Sao, mày chê con gái tao không đủ tài sắc làm vợ mày sao?
Văn Thiếu Côn cố giữ bình tĩnh nói :
- Thưa, không phải như thế đâu?
- Chứ vì sao lại từ chối?
- Vì cháu đã có vợ rồi!
Chàng Ä‘inh ninh câu trả lá»i này tuy có vẻ tàn nhẫn nhưng ngoài ra không còn cách nào khác nữa.
Nhưng hình như Long Thủ Vu Bà không thèm quan tâm đến, đáp ngay :
- Việc này rất dễ. Trước kia mày đã lấy ai cũng được già này cho phép mày được thoát hôn để làm theo ý muốn của ta. Ngoài ra không có gì đáng ngại nữa.
Văn Thiếu Côn vội vàng đáp :
- Cháu rất cám Æ¡n lão tiá»n bối và tiểu thư có lòng chiếu cố. Tuy nhiên vấn đỠhôn nhân là đại sá»±, cần sá»± định Ä‘oạt cá»§a mẹ cha và theo đúng nghi lá»… huống chi cháu đã có vợ rồi, nên không thể nào tuân lệnh được.
Long Thủ Vu Bà lạnh lùng nói :
- Khi già này đã quyết định rồi không còn gì có thể lay chuyển nữa. Mày có bằng lòng cũng tốt, không bằng lòng cũng tốt. Già này sẽ có cách!
Văn Thiếu Côn vừa uất hận vừa lo âu, vá»™i vàng ngấm ngầm vận đủ mưá»i hai thành công lá»±c cố xung kích giải khai huyệt đạo “Âm Giao†nhưng sau mấy lần không thấy hiệu quả gì hết.
Nhìn qua thái độ cá»§a chàng, Long Thá»§ Vu Bà đã Ä‘oán được ngay. Lão cưá»i dài và bảo :
- Lão bà đã nói trước rồi. Một khi lão đã ra tay, huyệt kia không thể nào giải được dễ dàng như mày lầm tưởng đâu nhé?
Quay sang Tư Mã Huệ, bà nói :
- Con ơi, con hãy sửa soạn đi là vừa!
Từ trong nhà, Tư Mã Huệ chạy bay ra, miệng đáp :
- Mẹ Æ¡i, má»i việc xong cả rồi!
Má»™t cảnh tượng vừa buồn cưá»i vừa gai mắt khiến Văn Thiếu Côn tức lá»™n ruá»™t không muốn nhìn nữa.
Thì ra cô gái càn dở này đã xấu xí mà còn mặc một bộ y phục đàn ông rộng thùng thình trông thật khó coi.
Nàng ném trước mặt chàng một bộ y phục phụ nữ màu đỠchói, có đủ cả thắt lưng nịt bụng, yếm che ngực rồi nói lớn :
- Hãy mặc áo quần cô dâu vào để rồi làm lễ thành hôn kẻo qua giỠtốt rồi đấy nhé. Mau lên cưng!
Tài sản của anhhe1281

  #49  
Old 19-04-2008, 08:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 50

ÄÆ°a tin vá» NgÅ© Äài sÆ¡n



Long Thá»§ Vu Bà dùng cưá»ng lá»±c buá»™c Văn Thiếu Côn phải lấy đứa con gái cưng cá»§a bà. Tư Mã Huệ chẳng những xấu như ma lem mà tánh tình vô cùng quái gở, chỉ nhìn thấy mặt đã tởm, vừa nghe giá»ng nói ứa gan.
Thật không còn gì đau đớn tủi nhục bằng hoàn cảnh chàng lúc này. Chẳng những thế, Tư Mã Huệ còn đùa nghịch muốn làm chồng và bắt Văn Thiếu Côn cải trang làm phụ nữ.
Lúc đầu còn nghi ngỠcho là chuyện nói đùa cho vui, không dè Tư Mã Huệ đã ném trước mặt một gói đồ và nói :
- Hãy mặc bộ y phục này vào để làm lễ thành hôn.
Gói y phục bị mở tung. Chàng định thần nhìn kỹ thấy ngoài số quần áo lòe loẹt còn có cả trâm cài, hoa tai, xâu há»™t và má»™t đôi giày cưá»m thêu hoa Ä‘á». Äôi giày này có lẽ cá»§a cô ả, đã rá»™ng, thô mà còn hôi thối khó chịu.
Văn Thiếu Côn đã bị Ä‘iểm huyệt “Âm Giao†không thể nào vận tụ được công lá»±c, làm sao chạy thoát được nÆ¡i đây. Chàng vừa tức vừa buồn cưá»i, nghÄ© hận cho số phận hẩm hiu, lòng dạ xốn xang dở mếu dở khóc. Giá có tài độn thổ sẽ chun xuống đất cho khuất mắt.
Tư Mã Huệ nhìn chàng, ỡm á» há»i :
- Chàng ngốc, sao không mặc vào cho rồi, làm gì mà đỠngưá»i ra đấy?
Nàng đã xấu, thân hình thô kệch lại ăn mặc quần áo đàn ông, nói năng õng ẹo thật ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ngợm không ra ngợm.
Thấy Văn Thiếu Côn không đáp, cô ta đưa tay nắm lấy chéo áo trước định kéo ra.
Văn Thiếu Côn tức quá, bước tránh sang má»™t bên né khá»i và hét lá»›n :
- Tránh ra, gớm lắm rồi!
Cô ta sá»­ng sốt trợn mắt há»i :
- Ngươi.... ngươi mắng ta hả?
Rồi chạy lại, ôm chầm lấy Vu Bà dúi dầu vào lòng mẹ, la lớn :
- Mẹ có nghe nó chửi con không? Thôi, con không thèm nó nữa đâu!
Văn Thiếu Côn tức gần lộn ruột, nghĩ bụng :
- “Giá mày chán và bá» Ä‘i thật quả là đại phúc cho ta rồiâ€.
Long Thủ Vu Bà vuốt tóc con đỗ :
- Con đừng khó tính như thế nữa. Trên Ä‘á»i này không thiếu gì đàn ông, nhưng tìm được má»™t đứa như nó không phải việc dá»…, phải kiên nhẫn má»›i được.
Tư Mã Huệ lái nũng nịu nhõng nhẽo nói :
- Nhưng, nói dám mắng chửi và khinh rẻ con, không thể chịu nổi đâu.
- Äánh là mến, chá»­i là yêu. Hắn có thương má»›i làm thế đó.
Cô ta vụt đứng dậy nhìn mẹ, há»i :
- Thật hả?
Rồi ngó Văn Thiếu Côn :
- Anh yêu tôi thật không?
Văn Thiếu Côn chỉ muốn khạc nhổ ngay vào mặt, nhưng xét trong lúc này, chá»c giận mẹ con mụ chỉ mang há»a chứ chẳng ích gì, nên cố dằn lòng đáp :
- Tôi đã nói là tôi có vợ rồi? Dù rằng có yêu cô lúc này cÅ©ng vá»™ ích thôi vì chẳng còn duyên phận nữa, chỉ có thể chá» qua kiếp khác há»a chăng...
- Nhưng mẹ tôi đã bảo anh có thể thoái hôn được cơ mà. Chỉ cần anh thật bụng yêu tôi thì chúng mình sẽ...
Văn Thiếu Côn vội xua hai tay rối rít :
- Không, không thể nào được như thế. Phàm ngưá»i có lá»… giáo thì bạn nghèo không thể quên, vợ nghèo không thể phụ. Tôi đã nhất định rồi.
Cô ta cau mày gạt lớn :
- Mẹ nghe chưa? Còn bảo hắn yêu mến con nữa không?
Long Thủ Vu Bà nói :
- Dù muốn dù không cÅ©ng không thành vấn Ä‘á», mẹ đã có cách buá»™c hắn phải tuân theo.
- Ủa, mẹ làm sao được.
- Con quên mẹ sở trưá»ng vá» y há»c hay sao?
Tư Mã Huệ không hiểu ngÆ¡ ngác há»i :
- NghỠthuốc thì có ăn thua gì trong việc này. Mẹ có phương pháp gì đổi ý hắn được?
Vu Bà trầm tĩnh giải thích :
- Hay lắm, nghá» thuốc có đủ khả năng và uy lá»±c buá»™c con ngưá»i hành động theo ý muốn. Äừng nói đến việc chá»­i mắng hay cãi cá», chừng ấy con có thể sai bảo Ä‘iá»u gì hắn cÅ©ng ngoan ngoãn tuân theo. Khi đã uống phải thuốc rồi, con ngưá»i không còn cá tính riêng, không thể tá»± chá»§ được việc làm và hành động như má»™t cái máy. Như thế con gái mẹ đã hài lòng chưa?
Văn Thiếu Côn làng tai nghe nói hãi kinh vội vàng nói :
- Lão tiá»n bối cứ như tài năng và sắc diện cá»§a lệnh ái, kiếm má»™t ngưá»i chồng còn hÆ¡n gấp trăm lần tôi, cần gì phải ép buá»™c và dùng đến thá»§ Ä‘oạn ấy.
Tôi nói thật...
Long Thủ Vu Bà hứ một tiếng nói :
- Thôi, hãy im mồm. Bây giỠkhông còn là lúc được biện luận nữa.
Rồi quay sang con gái :
- Này cưng, bây giỠcưng đã bằng lòng chưa?
Tư Mã Huệ chẫu mõ nheo cặp mắt ốc nhồi, lắc lư cái đầu bù xù như rễ tre rồi nhăn mặt đáp :
- Không, con chẳng thèm con ngưá»i này đâu!
Long Thủ Vu Bà phất chưởng nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, công việc đâu tiên là cá»­ hành hôn lá»…, sau rồi má»i việc sẽ tuần tá»± sắp đặt lại. Äã có mẹ đây rồi, hắn không dám khinh rẻ con nữa đâu.
Nói rồi đưa tay vỠphía Văn Thiếu Côn phất nhẹ một cái. Một luồng kình lực từ bàn tay Vu Bà phát ra cuốn cả thân hình Văn Thiếu Côn kéo lùi trở lại như dắt một đứa con nít.
Vì huyệt “âm giao†đã bị bế tắc, công lá»±c không thể nào quy tụ vá» Äan Ä‘iá»n được, tay chân rụng rá»i không còn má»™t tý khí lá»±c nào, thật uổng thay cho Văn Thiếu Côn, bây giá» yếu như bún thiêu, chẳng khác nào má»™t ngưá»i thưá»ng nên không thể nào cưỡng lại vá»›i sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a mẹ con bà già ác nghiệt.
Long Thủ Vu Bà xuất chỉ điểm luôn huyệt Kiên tỉnh nơi vai Văn Thiếu Côn rồi nói :
- Thằng bé, hãy chịu khó má»™t thá»i gian nhé. Con gái ta quen được nuông chiá»u từ lúc bé, không chịu được những sá»± phản kháng hay lá»i nói nặng ná». Bây giá» mày tạm đóng vai trò làm vợ cho nó vui lòng. Sau đây lúc đã thương yêu nhau rồi thì mày làm chồng nó làm vợ cÅ©ng chỉ bao nhiêu đó mà thôi.
Nói xong bà đưa tay lần cởi nút áo chàng.
Văn Thiếu Côn hậm hực, tức gần ứa gan, nhưng vì huyệt kiên tỉnh bị điểm, tay chân hầu như liệt bại, cử động không nổi đừng nói gì đến việc chống cự lại.
Nghĩ rằng có cưỡng lại hay mắng chửi cũng vô ích, Văn Thiếu Côn đành nhắm mắt lặng thinh mặc kệ.
Ngay lúc ấy, má»™t tiếng hú thảnh thót xé không gian, tá»­ xa vá»ng lại.
Long Thủ Vu Bà giật mình chợt ngừng tay, lắng nghe. Tư Mã Huệ cũng cụt hứng ngơ ngác nhìn.
Tiếng hú chỉ vang lên một tí rồi im ngay.
Hồi lâu ngoài cửa có tiếng kèn kẹt.
Long Thá»§ Vụ Bà chau mày há»i :
- Ai đấy?
Không có tiếng trả lá»i, nhưng có giá»ng ngâm thÆ¡, ngâm khe khẽ từ ngoài vá»ng vào.
Văn Thiếu Côn mừng mừng tủi tủi, đứng nghiêng tai nghe :
“Kẻ ấy ngâm rằng :
Ngoài trá»i muôn dặm sương bay,
CỠcây đồi núi, chỠngày thu sang
Riêng ta lòng những xốn xang
Nhìn dòng sông lạnh bên hàng phong xanhâ€.
Ngưá»i ấy ngâm chưa xong, Long Thá»§ Vu Ba đùng đùng nôi giận gầm lá»›n :
- Tên đồ gàn, đêm khuya còn lại đây làm gì hở?
Tiếng ngâm ngừng bặt. Má»™t giá»ng nói vang lên :
- Nghe tin Äại nương vừa kén được rể hiá»n nên kẻ hèn xin lại chúc mừng kiếm chung rượu lạt.
Thì ra đó là má»™t ngưá»i quen cá»§a Long Thá»§ Vu Bà. Bao nhiêu hy vá»ng cá»§a Văn Thiếu Côn đã tiêu tan theo câu nói đó.
Long Thủ Vu Bà vẫn chưa hết giận nhưng không biết làm sao hơn chỉ hứ một tiếng rồi quay sang bảo con gái :
- Hãy mở cửa cho hắn vào.
- Không dám làm phiá»n Äại nương, kẻ này đã vào rồi!
Cánh cá»­a vừa hé mở, má»™t trung niên thư sinh, ngưá»i rong rá»ng cao, mặt vàng như nghệ, lanh lẹ lách vào, nhẹ nhàng không gây tiếng động. Thá»§ pháp và khinh công cá»§a ngưá»i ấy quả không phải tầm thưá»ng.
Nhìn kỹ thi ngưá»i ấy ăn mặc theo lối há»c trò khó, áo quần đã cÅ© kỹ, rách nát nhiá»u nÆ¡i, chằm vá trăm mảnh.
Mặc dầu trá»i đã sang đông lạnh lẽo nhưng trong tay y vẫn phe phẩy má»™t chiếc quạt xương sắt.
Tư Mã Huệ cất tiếng nói :
- Chào Hoàng Äại Thúc! Chú tá»›i lúc này thật đúng dịp quá.
Ngươi ấy khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt rồi từ tốn nói :
- Hiá»n đệ, cháu mặc áo quần con trai, xem ra vẻ anh dÅ©ng hiên ngang lắm.
Thật không kém bá»n mày râu tý nào. Rất tiếc cháu không phải là đàn ông!
Long Thủ Vu Bà nói :
- Chú đồ gàn, nhà ngươi đến đây cũng có ích. Vậy hãy làm nhân chứng cho đám cưới con gái ta nhé.
Ngưá»i ấy chắp tay vái :
- Hân hạnh cho kẻ này lắm. Xin sẵn sàng.
Quay sang nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- A ha, chắc là chú rể đây rồi. Ta xin có lá»i chào mừng chú rể đây.
Văn Thiếu Côn xấu hổ đỠmặt tía tai, hiá»m vì đã bị Ä‘iểm huyệt nên dù muốn chạy trốn Ä‘i cho đỡ thẹn cÅ©ng không làm được. Äành đứng yên, nhìn xuống đất.
Ngưá»i ná» cưá»i hì hì, chắp tay lá»… phép chào và nói :
- Tiểu sinh tên là Hoàng Lương Mộng. Xin cho biết phương danh quý tánh để tiện xưng hô.
Văn Thiếu Côn đành trả lá»i :
- Tại hạ là Văn Thiếu Côn. Cái tên Hoàng Lương Mộng có vẻ văn hoa quá.
Hoàng Lương Má»™ng mỉm cưá»i nói :
- Tiểu sinh nhìn thấy cuá»™c Ä‘á»i nay thay mai đổi, kiếp phù sinh thấm thoắt như giấc mÆ¡. Vì cảm giác ấy nên lấy tên là Hoàng Lương Má»™ng.
Tiếp theo đó, ông dùng truyá»n ầm nhập mật nói :
- Có lẽ anh không được hài lòng lắm vỠcuộc hôn nhân này phải không?
Văn Thiếu Côn mừng rỡ, cÅ©ng dùng truyá»n âm nhập mật đáp lại :
- Chẳng giấu gì tiá»n bối vãn sinh bị ngưá»i ta cưỡng bức, nhưng chẳng biết làm sao để thoát được, thật là khổ tâm.
- Tiểu sinh muốn giúp má»™t tay để thoát khá»i cạm bẫy này, chú có bằng lòng không?
- Äa tạ tiá»n bối! Thật không có gì hân hạnh cho bằng.
- Nhưng để đáp lại, ta cần má»™t Ä‘iá»u kiện nhá»!
Văn Thiếu Côn hồi há»™p há»i :
- Xin tiá»n bối cứ nói. Nếu được vãn bối xin tận lòng.
Hoàng Lương Mộng nói tiếp :
- Việc này hết sức đơn giản nhưng khá nguy hiểm.
Hoàng Lương Má»™ng định nói tiếp thì má»™t bàn tay vá»— mạnh vào vai. Long Thá»§ Vu Bà sốt ruá»™t, chá»™p lấy y xoay má»™t vòng, trợn mắt há»i :
- Äồ gàn, mày lẩm bẩm thứ gì đó?
Hoàng Lương Má»™ng lảo đảo đứng thẳng dậy, phe phẩy cây quạt rồi cưá»i khá» khà đáp :
- Äại nương nhè nhẹ tay chứ?
- Chuyện gì cứ nói ra, tại sao dùng truyá»n âm nhập mật, muốn qua mặt lão bà hay sao?
Hoàng Lương Mộng chỉ vào Văn Thiếu Côn rồi nói :
- Cậu bé không hài lòng cuộc hôn nhân này, muốn nhỠtiểu sinh giúp một tay để tẩu thoát.
Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ :
- “Ủa, sao chú này lại bá»™c lá»™ dá»± định cá»§a mình cho lão bà biết. á»’, nguy hại thậtâ€.
Nhưng Long Thá»§ Vu Bà đã cưá»i ha hả nói :
- Không cần nói, ta cÅ©ng biết rồi! Nhưng nhà ngươi đã nhận lá»i hắn chưa?
Hoàng Lương Mộng so vai lè lưỡi nói :
- Nhận lá»i! Tiểu sinh này có mấy cái đầu mà dám nhận lá»i giải thoát cho cậu ấy! HÆ¡n nữa, tiểu sinh đối vá»›i hắn có quen biết gì đâu mà dại dá»™t mang há»a vào thân.
Vu Bà cưá»i hà hà nói :
- Già này cũng đoán biết là mày không dám. Bây giỠmày hãy tạm lánh đi, chỠkhi nào cử hành hôn lễ xong sẽ vào.
Suy nghĩ một chặp, bà nói lại :
- À mà quên! Nơi đây chả còn ai nữa. Thôi già đứng chủ hôn. Mày làm nhân chứng cũng được.
Hoàng Lương Má»™ng há»i :
- Việc hôn nhân là Ä‘iá»u quan trá»ng má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Vậy lão bà đã xem lịch coi ngày lành tháng tốt chưa?
- À, cái đó...
- Hôm nay là ngày Hắc đạo, sát nhật, không lợi cho việc hôn nhân. Ngày mai mới đúng là kiết nhật!
Thấy y nói năng có vẻ nhiệt thành nên Long Thá»§ Vu Bà tin lá»i ngay, gật đầu nói :
- Thôi cÅ©ng được. Vậy để ngày mai đã con nhé! Chậm má»™t hôm nhưng chá»n được ngày lành giá» tốt, hợp vá»›i cuá»™c hôn nhân má»™t Ä‘á»i, không nên hấp tấp...
Rồi nhìn Hoàng Lương Mộng, bà nghiêm trang nói :
- Từ nay đến mai, ta giao thằng bé này cho mày coi sóc. Nếu sơ mất một cái lông của nó, mày sẽ mất mạng đấy nhé!
Nói xong dắt cô gái vào trong. Tư Mã Huệ có ý không vui, nhưng thấy mẹ đã quyết định rồi, đành riu ríu bước theo.
Trong căn nhà trống chỉ còn Hoàng Lương Mộng và Văn Thiếu Côn.
Văn Thiếu Côn dùng truyá»n âm nhập mật chất vấn ngay :
- Vì sao vừa rồi tiá»n bối lại Ä‘em câu chuyện dá»± tính cá»§a mình nói thật cùng bà lão. CÅ©ng lạ là bà ấy cÅ©ng cho qua, hình như không thèm quan tâm đến.
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i hì hì nói :
- Cậu bé quả ngây thÆ¡! Nếu không nói thật, dá»… gì giấu được bà ấy. Thà nói như vậy mà Vu Bà còn tin tưởng nÆ¡i mình, hÆ¡n là gieo Ä‘iá»u ngá» vá»±c. HÆ¡n nữa bà ta không thể ngá» là ta dám bá»™i phản. Tiểu sinh này nói như vậy cÅ©ng đã sành tâm lý lắm đấy.
Tuổi y đã quá tứ tuần nhưng xưng hô lúc nào cÅ©ng tá»± gá»i mình là tiểu sinh.
Má»—i lá»i nói lại lắc lư cái đầu quả tánh tình còn ham đùa nghịch.
Văn Thiếu Côn há»i :
- Tiá»n bối cùng mẹ con lão bà có liên hệ gì từ trước?
Hoàng Lương Mộng ngậm ngùi nói :
- Tiểu sinh vốn ở má»™t mình trong dãy núi phía sau đây. Trước kia vì vô ý bị Vu Bà bắn má»™t mÅ©i ám khí có cấy nhiá»…m trùng “Hắc bì cổâ€. Suốt mưá»i hai năm qua Long Thá»§ Vu Bà cứ má»—i tháng cấp cho má»™t viên thuốc “Linh cổ đơn†để kìm chế loại trùng này bá»™c phát. Nếu quá hạn mà không có thuốc này tất nhiên phải mất mạng ngay.
Thở dài một cái, y buồn rầu đáp :
- Mẹ con mụ này có đủ khả năng hóa giải hết trùng độc trong ngưá»i tiểu sinh, nhưng há» muốn kéo đài tình trạng này, cầm chân tiểu sinh phải ở gần đây để phục vụ cho chúng. Cần mạng sống, không còn cách gì thoát khá»i Long Thá»§ SÆ¡n quá má»™t tháng, cho nên tiểu sinh Ä‘au lòng oán hận chúng đến tận xương tá»§y.
Văn Thiếu Côn cảm thấy bùi ngùi xúc động. Té ra hoàn cảnh cá»§a ngưá»i này cÅ©ng mang máng như mình, hiện nay còn má»™t số “Vô vi cổ†trong huyết quản. Nếu kéo dài quá má»™t năm thì không còn sống được nữa.
Thật tình có gặp nhau, cùng bệnh tương liêu!
Suy nghĩ một chập, chàng e dè nói :
- Nếu tiá»n bối thả cho cháu trốn Ä‘i thế nào Long Thá»§ Vu Bà cÅ©ng nổi cÆ¡n thỉnh ná»™, như vậy chẳng quá ra là gieo tai há»a cho tiá»n bối sao?
Hoàng Lương Mộng khoát tay nói :
- Cậu khá»i quan tâm tá»›i Ä‘iá»u ấy.
- Hồi nãy, tiá»n bối có nêu má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi xin cho biết.
Hoàng Lương Mộng gật đầu nói :
- Phải, việc này hết sức đơn giản nhưng rất nguy hiểm. Nếu cậu không sợ, dám nhận lá»i, tiểu sinh sẽ thả cậu ra khá»i nÆ¡i này tức khắc.
Văn Thiếu Côn chắp tay nói :
- Cháu không há» biết sợ là gì! Xin tiá»n bối cứ giúp cho.
- Sau khi thoát khá»i chốn này, cậu lập tức đến ngay chùa Thiên Trấn tại NgÅ© Äài sÆ¡n, Ä‘em má»™t phong thư giao tận tay ngưá»i trụ trì Phương trượng ở trong ngôi chùa ấy.
- Còn phải làm gì nữa không?
- Không! Chỉ cần Ä‘em phong thư này đến nÆ¡i, giao tận tay ngưá»i ấy. Như thế kể ra đã Ä‘á»n đáp được cái Æ¡n cá»§a tiểu sinh đã giải thoát cậu ra khá»i nÆ¡i này.
Sau này gặp nhau, đôi bên khá»i còn nợ nhau Ä‘iá»u gì nữa.
Văn Thiếu Côn sốt sắng bảo :
- Hay lắm, việc này tôi xét có thể thực hiện được. Vậy phong thư đâu rồi.
Hoàng Lương Má»™ng há»›n hở há»i :
- Thế là cậu đã bằng lòng đảm nhận rồi đấy chứ?
- Xin bằng lòng.
Hoàng Lương Má»™ng đưa tay vào bá»c lấy ra má»™t gói nhá» rồi phất luôn năm chỉ, giải khai huyệt Kiên tỉnh cho Văn Thiếu Côn.
Văn Thiếu Côn đưa tay trịnh trá»ng tiếp nhận gói ấy, cầm thấy khá nặng.
Hình như ngoài bức thư và những tài liệu ra còn có những vật gì khác nữa. Nhưng vì bên ngoài có niêm xi cẩn thận không tiện mở ra để nhìn thấy chứa đựng những gì.
Hoàng Lương Má»™ng đưa ngón tay chỉ vào gói ấy, run run cất giá»ng nói :
- Thư và tài liệu này chẳng những quan hệ đến sá»± sống còn cá»§a tiểu sinh mà ngoài ra còn có má»™t sá»± quyết định vô cùng quan trá»ng cho sá»± tồn vong...
Câu nói chưa hết, nhưng y nín luôn không nói nữa và hướng sang một câu chuyện khác :
- Bây giỠđã sắp sang canh tư rồi. Theo tiểu sinh dá»± Ä‘oán, con mẹ kia nhiá»u lắm là canh năm thế nào cÅ©ng trở lại. Bây giá» cậu lên đưá»ng là vừa lúc.
Cứ nhận đúng phương hướng Ä‘i thẳng vá» phía Äông là có thể thoát khá»i vùng núi rừng này.
Văn Thiếu Cộn cầm lấy gói đồ khá nặng, bỗng nhiên lắc đầu nói :
- Không tiện đâu. Cháu tá»± thấy không cáng đáng nổi việc này. Xin tiá»n bối hãy tìm má»™t kẻ khác để giao phó thì hÆ¡n.
Hoàng Lương Má»™ng vừa ngạc nhiên vừa bá»±c mình, chau mày há»i :
- Ủa, sao cậu bỗng nhiên lại đổi ý như vậy? Hay ý cậu muốn ở lại để lấy cô gái con mụ La Sát này làm vợ phải không?
Chàng lắc đầu :
- Không.
- Thế tại sao?
Văn Thiếu Côn ngậm ngùi đáp :
- Tiá»n bối không biết là cháu đã bị Long Thá»§ Vu Bà dùng thá»§ pháp đại liệt Ä‘iểm vào huyệt “âm giaoâ€. GiỠđây không còn cách gì vận tụ công lá»±c, nên không hÆ¡n gì ngưá»i thưá»ng. Từ đây đến NgÅ© Äài sÆ¡n, đưá»ng sá xa xôi hiểm trở, biết đâu sẽ có nhiá»u sá»± bất trắc xảy ra cháu làm sao ứng phó nổi. Nếu rá»§i tài liệu này không đưa đến tận tay vi trụ trì chùa Thiên Trấn thì quả đã làm lở vỡ cả đại sá»± cá»§a tiá»n bối phó thác. Vì vậy cho nên cháu không dám nhận.
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i xòa nói :
- Việc này cậu khá»i phải lo âu nữa. Tiểu sinh chung sống vá»›i mụ La Sát này gần mưá»i năm rồi, đã lén lút tìm hiểu và há»c há»i được thá»§ pháp cá»§a nó. Vậy tiểu sinh có thể giúp cậu giải khai huyệt đạo được rồi.
Nói xong đưa tay rá» vào mình Văn Thiết Côn vừa bóp vừa xoa. Chỉ nghe các đầu khá»›p xương cá»§a chàng chuyển lắt rắt, bao nhiêu sá»± mệt má»i nặng nỠđã tiêu tan hết.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ vá»™i vàng vận công đỠkhí. Má»™t luồng khí nóng đã chuyển động khắp cÆ¡ thể, cuồn cuá»™n đưa vá» Äan Ä‘iá»n qua phế phá»§, rần rật theo các kinh mạch, thông suốt tận đến tay chân.
Trong phút thốc, bao nhiêu trá»ng huyệt đã giải khai, công lá»±c phục hồi sung mãn như trước.
Hoàng Lương Má»™ng mỉm cưá»i nói :
- Sao, cậu cảm thấy thế nào trong ngưá»i?
Văn Thiếu Côn hớn hở cất gói tài liệu vào mình chắp tay vái dài nói :
- Cháu Ä‘i ngay. Trong thá»i gian ba ngày, nếu chậm lắm là bốn hôm thế nào thư này cÅ©ng đến nÆ¡i đến chốn.
Bá»—ng nhiên chàng nhá»› lại má»™t việc, ngập ngừng há»i :
- Nhưng, nếu mẹ con mụ ấy truy cứu ra việc này thì sao?
Hoàng Lương Mộng khoát tay nói :
- Khá»i cần lo, việc nay tiểu sinh đã trù liệu kế hoạch rồi. Cậu cứ lo Ä‘i, đừng há»i gì lôi thôi nữa.
- Vậy cháu xin cáo từ.
Văn Thiếu Côn vừa xoay mình bước ra khá»i cá»­a thì Hoàng Lương Má»™ng kêu vá»›i lại :
- Hãy khoan.
- Tiá»n bối còn Ä‘iá»u gì chỉ dạy?
Hoàng Lương Má»™ng Ä‘iá»m đạm nói :
- ÄÆ°á»ng Ä‘i hiểm trở, đầy dẫy gian nguy. Má»™t mình cậu xông pha giang hồ chẳng lẽ cứ hai tay không cần vÅ© khí tùy thân.
Nói xong đưa tay chỉ trên tưá»ng.
Văn Thiếu Côn đưa mắt nhìn theo, thấy thanh dương kiếm của mình bị Tư Mã Huệ chiếm đoạt, còn treo lủng lẳng nơi đó.
Vừa mừng vừa sợ, thật suýt nữa đã quên mất báu vật này. Chàng vội vàng tiến lại nhẹ nhàng cầm lấy, đeo vào hông rồi bước đi ngay.
Hoàng Lương Má»™ng Ä‘i theo tiến ra khá»i cá»­a, dặn dò :
- Cậu nhớ kỹ là phải đưa tận tay cho trụ trì Phương trượng, ngoài ra nhất thiết không trao cho bất cứ một kẻ nào khác đấy nhé.
Văn Thiếu Côn gật đầu nhận lá»i, bái biệt rồi phi thân Ä‘i ngay.
Lúc này đã cuối canh tư.
Nhiá»u cÆ¡n gió tây thổi tá»›i ào ào, lạnh như cắt. Äêm khuya càng đượm vẻ thê lương huyá»n bí.
Văn Thiếu Côn không dám ngừng chân, nhận đúng phương hướng vượt qua những khoảng đưá»ng đá lởm chởm, chạy vá» phía Äông.
Trong căn nhà, tứ bỠvắng lặng. Mẹ con Long Thủ Vu Bà vẫn còn mê man trong giấc ngủ say.
Hoàng Lương Má»™ng đứng tá»±a cá»­a nhìn theo. Äến khi Văn Thiếu Côn khuất dạng má»›i chậm rãi lê bước Ä‘i vá» hướng Tây.
Tài sản của anhhe1281

  #50  
Old 19-04-2008, 08:04 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 51

Tài liệu bí mật chứa đựng những gì?



Văn Thiếu Côn nóng lòng như lửa đốt, mải miết đi hoài suốt ba ngày đêm.
Chiá»u hôm thứ ba vừa đến chùa Thiên Trấn, thuá»™c NgÅ© Äài sÆ¡n.
Äây là má»™t ngôi cổ tá»± nguy nga đồ sá»™, kiến trúc lá»™ng lẫy. Nhiá»u lâu đài san sát, nhiá»u ngá»n tháp cao vút tận mây xanh, quả là má»™t ngôi chùa bá» thế xếp vào hàng nhất nhì trong nước.
Lạ lùng nhất là cửa chùa đóng chặt, khắp nơi vắng lặng như bỠhoang lâu ngày.
Văn Thiếu Côn tiến tới cổng tam quan, đưa tay gõ nhẹ vào chiếc khoen đồng mấy cái.
ChỠmột chập lâu, cửa chùa hé mở. Một nhà sư đã đứng tuổi ló đầu nhìn ra rồi chắp tay nói :
- A di đà Phật! Thí chủ đến đây có việc gì cần thiết.
Văn Thiếu Côn lễ phép đáp :
- Tôi có một phong thư muốn đưa đến Phương trượng quý tự.
Hòa thượng Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Trước khi đóng cá»­a, Phương trượng bổn tá»± đã bảo rằng không bao lâu sẽ có má»™t vị thí chá»§ do Hoàng Lương Má»™ng nhỠđưa đến má»™t phong thư. Ngưá»i có chỉ thị cho bần tăng rồi để chuẩn bị tiếp nhận chu đáo.
Văn Thiếu Côn tình thật tin ngay. Chàng đưa tay vào bá»c định lấy ra, nhưng bá»—ng giật mình ngừng lại.
Cứ nhìn qua tướng mạo và dáng Ä‘iệu cá»§a vị lão hòa thượng, Văn Thiếu Côn thấy vị này có nhiá»u Ä‘iểm đáng nghi ngá». Trên vẻ mặt tuy cố tình che đậy, vẫn lá»™ nhiá»u bản chất tàn ác gian hiểm man trá.
Ngoài ra chàng bá»—ng nhá»› lại lá»i dặn cuối cùng cá»§a Hoàng Lương Má»™ng, tuy việc này có vẻ đơn giản nhưng thật tế nhị và nguy hiểm.
Bao nhiêu đó đã khiến chàng thêm e dè, và rụt tay lại ngay.
- Sao thí chủ lại có vẻ ngập ngừng do dự như thế. Phong thư ấy đã rơi mất rồi sao?
Chàng lắc đầu :
- Không có gì mất mát cả. Nhưng chỉ phiá»n má»™t việc...
- Việc gì?
- Vì chịu lá»i á»§y thác phải dốc lòng làm tròn nhiệm vụ đối vá»›i Hoàng Lương Má»™ng lão tiá»n bối, tại hạ cần trao tận tay Ngá»c Phổ thiá»n sư. Äó là Ä‘iá»u không thể nào thay đổi được.
Lão hòa thượng cưá»i khà khà :
- Thí chá»§ rất đáng phục vì đã giữ đúng tín nghÄ©a, nhưng ngưá»i quân tá»­ cÅ©ng cần phải biết quyá»n biến má»›i được. Vì trưá»ng hợp đặc biệt, nếu Phương trượng bổn tá»± không gặp được, chẳng lẽ thí chá»§ lại mang phong thư Ä‘em trở vá» lại sao?
- Việc này... Nếu cuối cùng không gặp được Ngá»c Phổ thiá»n sư có lẽ tại hạ buá»™c lòng cÅ©ng phải dùng cách ấy chứ sao?
- Hà hà, như thế quả nhiên quá cố chấp.
- Äó chỉ là Ä‘iá»u vạn bất đắc dÄ©, tại hạ đâu muốn như vậy. Bây giá» xin cho phép được cáo từ.
Văn Thiếu Côn đã có ý định phải giao tài liệu tận tay Ngá»c Phổ thiá»n sư.
HÆ¡n nữa cứ xem tướng mạo vị sư già có nhiá»u Ä‘iểm đáng nghi ngá» và thiếu thành thật, do đó chàng chỉ muốn tạm lánh khá»i chốn này, rồi sau sẽ hay.
Cho nên vừa nói dứt lá»i, Văn Thiếu Côn chắp tay bái dài rồi quay mình định bước trở ra.
Nhắm không thể thuyết phục nổi, lão hòa thượng cưá»i khà khà nói :
- Ngưá»i đã đến thì muốn Ä‘i cÅ©ng không được.
Nói rồi xuất thá»§ vá» phía Văn Thiếu Côn. Văn Thiếu Côn tung mình ra cá»­a Ä‘iện, đồng thá»i quay ngưá»i đánh trả lại bằng má»™t chiêu cá»§a U Hạo thần công, lão hòa thượng trúng chưởng há»™c máu mồm lăn ra chết tốt. Vì Văn Thiếu Côn nôn Ä‘i nên đã ra tay khá nặng.
Bỗng có tiếng quát lớn :
- Nghịch tử! Ngươi định chạy đi đâu?
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™