28-04-2008, 05:55 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Truy tìm dấu bộ tứ
Chương 4: Câu chuyện cá»§a ngưá»i hói đầu
Chúng tôi Ä‘i theo ngưá»i Ấn Äá»™ dá»c theo má»™t hà nh lang bẩn thỉu, thiếu ánh sáng và thiếu cả bà n ghế. Cuối hà nh lang, hắn mở cánh cá»a bên tay phải. Ãnh đèn và ng rá»±c đón tiếp chúng tôi. Giữa vùng sáng chói chang đột ngá»™t đó hiện ra má»™t ngưá»i đà n ông thá» thó vá»›i cái đầu hói khổng lồ bóng loáng. Má»™t và nh tóc hung chạy quanh đầu tá»± nhiên gợi cho ta hình ảnh đỉnh má»™t quả núi nổi lên từ giữa đám rừng thông. Ngưá»i đà n ông đứng thẳng, vặn đôi tay vá»›i nhau, vẻ bứt rứt. Nét mặt thay đổi không ngừng, hết mỉm cưá»i rồi lại cau có mà ta chẳng biết tại sao. Ngoà i ra, môi dưới cá»§a ông ta bị táºt trá»… xuống, để lá»™ hà ng răng và ng bệch và má»c lá»™n xá»™n. Ông tìm cách che Ä‘áºy bằng cách chốc chốc lại đưa tay che phần dưới mặt. Ông có vẻ còn trẻ, tuy bị hói đầu:
thực ra, ông vừa mới ba mươi tuổi.
- KÃnh hầu cô, cô Morxtan! Ông nhắc Ä‘i nhắc lại bằng má»™t giá»ng lanh lảnh
- KÃnh hầu quý ngà i:
Xin má»i quý ngà i hạ cố bước và o bên trong ẩn phòng nhá» bé cá»§a tôi. Nó không lá»›n lắm đâu; thưa cô, song tôi đã thiết trà nó theo sở thÃch cá»§a tôi:
má»™t thánh đảo huy hoà ng giữa bãi sa mạc nóng bá»ng cá»§a Nam Luân Äôn.
Cả ba chúng tôi Ä‘á»u bà ng hoà ng ngÆ¡ ngẩn trước quang cảnh gian phòng ông má»i chúng tôi và o. Trong ngôi nhà buồn tẻ nà y, gian phòng trông đến lạc lõng, chẳng khác nà o viên kim cương tinh khiết nhất lại gắn và o má»™t chiếc nhẫn đồng. Bốn bức tưá»ng được trang hoà ng bằng thảm và mà n vá»›i mà u sắc và nghệ thuáºt rất tuyệt vá»i, đôi chá»— ngưá»i ta vén lên má»™t chút để là m nổi báºt hÆ¡n má»™t lá» cổ phương Äông hoặc má»™t bức tranh lồng khung sặc sỡ. Tấm thảm trải lên sà n nhà mà u hổ phách có vân Ä‘en, dà y đến độ chân ta lún và o đấy tháºt khoan khoái như bước lên má»™t lá»›p rêu. Hai tấm da cá»p rá»™ng lá»›n tăng thêm vẻ huy hoà ng Äông Phương. Má»™t cá»— Ä‘iếu cà y to tướng đặt trên má»™t cái mâm chẳng là m giảm vẻ đẹp đẽ cá»§a toà n cảnh chút nà o. Từ chiếc đỉnh trầm treo bằng má»™t sợi dây và ng nhá» gần như mắt không trông thấy được, ngay giữa gian phòng, toa? ra má»™t mùi hương nồng thắm.
Ngưá»i đà n ông vừa lăng xăng vừa tá»± giá»›i thiệu:
- Thađơx Sôntô là tôi. Cô chắc hẳn là cô Morxtan? Còn các ông đây là ....?
- Xin giới thiệu:
đây là ông Shelock Holmes và bác sĩ Watson.
- á»’, má»™t bác sÄ© à ? Ông la lá»›n, vẻ kÃch động rõ rà ng
- Thế ông có mang ống chẩn bệnh theo không? Tôi có thể há»i thăm ông là ....? Xin ông vui lòng....? Tôi Ä‘ang rất lo ngại không biết cái mão biện mạc cá»§a tôi có hoạt động tốt không, và nếu không phải là quá lợi dụng lòng tốt cá»§a ông thì....? Tôi nghÄ© là cái đại động mạch cá»§a tôi thì không sao, nhưng tôi rất mong được biết ý kiến cá»§a ông vá» cái mão biện mạc.
Tôi khám tim cho ông theo lá»i ông yêu cầu, nhưng thấy chẳng có gì là bất thưá»ng, chỉ có Ä‘iá»u là hình như ông Ä‘ang Ä‘au khổ vá» má»™t ná»—i lo sợ thầm kÃn nà o đó:
Toà n thân ông ta run lẩy bẩy từ đầu xuống chân thế kia.
- Má»i sá»± Ä‘á»u có vẻ bình thưá»ng
- Tôi bảo
- Ngà i chẳng có lý do gì để phải lo lắng cả.
- Xin cô cũng vui lòng bỠqua cho tôi nỗi lo âu hồi hộp nà y, cô Morxtan a.
- Ông nói bằng giá»ng nhẹ nhà ng hÆ¡n
- Sức khá»e cá»§a tôi rất yếu kém, và từ lâu nay cái biện mạc ấy vẫn là m tôi băn khoăn mãi. Nay tôi rất đỗi vui mừng được biết rằng không có gì đáng ngại. Nà y cô, nếu thân phụ cô không là m nhá»c tim mình quá độ, thì hôm nay ông ấy có thể vẫn còn sống đấy.
Tháºt tôi muốn tát tai ông ấy quá. Lối nói năng thô bạo và thá» Æ¡ vá» má»™t chuyện Ä‘au buồn như thế là m tôi tức đến lá»™n ruá»™t.
Cô Morxtan ngồi xuống, mặt mà y tái nhợt, đôi môi trắng bệch ra.
- Trong thâm tâm, tôi cũng biết là cha tôi đã chết rồi.
- Tôi có thể thuáºt lại cho cô má»i chi tiết. HÆ¡n nữa, tôi có thể Ä‘em lại công bằng cho cô. Và tôi sẽ là m đúng như thế, dù anh BácthôlÆ¡min cá»§a tôi có nói gì Ä‘i nữa. Tôi rất mừng là các bạn cô có mặt ở đây. Không phải chỉ vì há» là m cho cô an tâm mà còn vì há» sẽ là nhân chứng cho những Ä‘iá»u tôi sắp nói và là m.
Bốn chúng ta đây cÅ©ng đủ đương đầu vá»›i anh BácthôlÆ¡min cá»§a tôi rồi. Nhưng ta chá»› để kẻ lạ xen và o? Cảnh sát hay các viên chức khác cÅ©ng thế! Nếu không có sá»± can thiệp không phải lúc thì ta sẽ có cách thu xếp má»i chuyện rất thá»a đáng. Nếu là m rùm beng chuyện nà y lên thì anh BácthôlÆ¡min sẽ bá»±c mình lắm đấy.
Ông ngồi trên chiếc ghế tròn thấp, cặp mắt xanh yếu ớt và kèm nhèm nhìn chúng tôi như lục vấn.
- Riêng vá» phần tôi, những Ä‘iá»u ông sắp sá»a nói ra chắc là không Ä‘i xa hÆ¡n những suy nghÄ© cá»§a tôi lắm đâu
- Holmes bảo.
Tôi gáºt đầu đồng tình.
- Äiá»u đó tốt thôi!
- Ông ta nói:
- Rất tốt thôi! Tôi có thể má»i cô dùng ly rượu Kianti được chăng, cô Morxtan? Hoặc má»™t ly Tôkay nhé?' Tôi chẳng có thứ rượu vang nà o khác. Tôi khui má»™t chai nhé? Không à ? Thế thì tôi mong rằng khói thuốc không là m cô khó chịu:
Thuốc lá phương Äông có má»™t mùi thÆ¡m Ä‘áºm đà . Tôi hÆ¡i nóng tÃnh, như cô thấy đấy, và thứ thuốc Ä‘iếu cà y nà y đối vá»›i tôi là má»™t liá»u an thần tuyệt diệu.
Ông đưa ngá»n nến xÃch lại gần và trong khoảnh khắc từng tăm khói thuốc lá»c qua nước mà u hồng. Ngồi thà nh hình bán nguyệt, đầu hÆ¡i chồm vá» phÃa trước, cằm tỳ lên bà n tay, cả ba chúng tôi chăm chú nhìn con ngưá»i nhá» bé vá»›i cái đầu to tướng láng bóng ấy, đối diện vá»›i chúng tôi, rÃt từng hÆ¡i thuốc trên ống Ä‘iếu bằng dáng Ä‘iệu thiếu tá»± tin.
- Sau khi quyết định bắt liên lạc trực tiếp với quý vi.
- Ông nói
- tôi cÅ©ng ngần ngại lắm má»›i cho biết địa chỉ cá»§a mình. Tôi e rằng quý vị không theo lá»i yêu cầu cá»§a tôi, Ä‘em theo những kẻ có thể gây ra phiá»n hà . Thế nên tôi đã mạn phép định vá»›i quý vị má»™t Ä‘iểm hẹn sao cho Uyliêmd có thể trông thấy quý vị trước.
Tôi hoà n toà n tin tưởng anh ta. Vả lại tôi cũng đã căn dặn anh ấy đừng đưa quý vị đến đây, nếu thấy có dấu hiệu khả nghi.
Qúy vị chắc cÅ©ng miá»…n chấp cho tôi vá» những biện pháp phòng đó, nhưng tháºt tình là tôi Ä‘ang sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i có phần ẩn dáºt. HÆ¡n nữa, không có gì là m cho tÃnh mẫn cảm cá»§a tôi, mà tôi có thể coi là rất tinh tế, phát ghê tởm bằng má»™t tên cảnh sát.
Tôi có xu hướng bẩm sinh là tránh má»i hình thức thô bạo; và rất hiếm khi tôi tiếp xúc vá»›i cái đám bằng dân hạ đẳng kia. Như quý vị đã thấy, tôi sống trong má»™t khung cảnh thanh lịch. Tôi có thể tá»± cho tôi là ngưá»i bảo vệ nghệ thuáºt. Ấy, nhược Ä‘iểm cá»§a tôi là ở chá»— đó. Cảnh nà y là má»™t bức tranh cá»§a há»a sÄ© Côrô chÃnh hiệu đấy. Còn đây, vá» bức tranh nà y cá»§a há»a sÄ© Xanvato Rôda, thì má»™t chuyên gia có thể dè dặt nêu lên má»™t và i Ä‘iểm yếu; nhưng ngược lại, bức tranh nà y cá»§a Bugá»rô, thì không có gì phải bà n cãi thêm nữa. Tôi có xu hướng rõ rệt vá»›i trưá»ng phái há»™i há»a cá»§a Pháp má»›i đây, thú tháºt như váºy.
- Xin lỗi ông Sôntô, cô Morxtan cất tiếng
- Tôi đến đây theo lá»i yêu cầu cá»§a ông để nghe những Ä‘iá»u ông muốn nói vá»›i tôi.
Bây giỠcũng đã muộn lắm rồi, và tôi mong sao cuộc hội kiến nà y cà ng chóng cà ng tốt.
- Dẫu cho rằng một sự sẽ êm xuôi, thì cũng phải còn lâu lắm ạ.
- Ông đáp
- Chắc chắn là ta sẽ phải Ä‘i đến Noócud để gặp anh BáctôlÆ¡min cá»§a tôi. Chúng ta sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy là m cho anh ấy phải nghe ra lẽ phải má»›i được. Anh ấy rất giáºn tôi vì tôi đã là m Ä‘iá»u mà tôi cho là đúng. Tối qua chúng tôi đã gần Ä‘i đến chá»— cãi lá»™n nhau rồi đấy. Qúy vị không thể tưởng tượng được má»—i khi anh ấy nổi giáºn thì anh ấy khá»§ng khiếp như thế nà o.
- Nếu cần đi đến Noócud tốt hơn có lẽ ta nên đi bây giỠchăng?
- Tôi đánh bạo nói.
Ông vụt cưá»i đến đỠbừng cả tai.
- Không được đâu! Ông kêu lên
- Tôi không biết anh ấy sẽ phản ứng ra sao nếu tôi đưa quý vị đến đấy má»™t cách đột ngá»™t như váºy. Không ạ, chưa tiện, tôi cần giải thÃch cho anh ấy rõ vị trà cá»§a má»—i ngưá»i trong chúng ta. Và trước hết, cần phải nói thêm là trong câu chuyện nà y, còn má»™t số Ä‘iểm mà chÃnh tôi cÅ©ng còn chưa được tá» tưá»ng. Tôi chỉ có thể trình bà y cho quý vị thấy những gì mà tôi được biết.
- Thiếu tá Giôn Sôntô, thuá»™c đạo quân ở Ấn Äá»™, là thân sinh ra tôi, chắc quý vị cÅ©ng đã Ä‘oán biết. Ông nghỉ hưu cách đây gần mưá»i má»™t năm và đến định cư tại biệt trang PongÄ‘isêri, phố ẤppÆ¡ Noócud. Tại Ấn Äá»™ Ông rất già u; lúc trở vá», ông mang theo má»™t số tiá»n kếch sù, má»™t bá»™ sưu táºp phong phú những báu váºt hiếm có, và sau cùng là má»™t số gia nhân ngưá»i bản xứ. Thế rồi ông táºu má»™t ngôi nhà và sống rất đế vương. Chúng tôi, anh BáctôlÆ¡min và tôi là con song sinh, độc nhất.
- Tôi nhá»› rất rõ ná»—i sá»ng sốt khi hay tin đại úy Morxtan mất tÃch. Chúng tôi Ä‘á»c chi tiết ná»™i vụ đăng trong các nháºt báo, và được biết ông ấy là bạn thân cá»§a cha tôi, nên chúng tôi công nhiên thảo luáºn vụ ấy trước mặt ông. Vả lại; chÃnh ông cụ cÅ©ng tham gia ý kiến vá»›i chúng tôi để giải thÃch Ä‘iá»u bà ẩn nà y.
Nhưng tuyệt nhiên, không bao giá», má»™t trong hai chúng tôi lại có ý ngá» rằng ông cụ lại giữ kÃn Ä‘iá»u bà máºt táºn đáy lòng. Tuy nhiên, ông cụ biết rõ, và trên Ä‘á»i nà y chỉ có mình ông cụ mà thôi, vá» số pháºn cá»§a AthÆ¡ Morxtan.
Có Ä‘iá»u chúng tôi cảm thấy má»™t Ä‘iá»u bà ẩn nà o đó, má»™t hiểm nguy tháºt sá»± Ä‘ang Ä‘e dá»a cha chúng tôi. Ông cụ rất sợ phải ra phố má»™t mình và mướn cả hai cá»±u võ sÄ© quyá»n anh chuyên nghiệp là m ngưá»i gác cổng. Uyliêmd, ngưá»i đã đưa quý vị đến đây tối nay là má»™t trong hai tay đó. Äã có dạo anh chà ng nà y là vô địch hạng nhẹ cá»§a nước Anh đấy. Cha chúng tôi không muốn thổ lá»™ nguyên nhân những ná»—i sợ hãi cá»§a ông, nhưng ông cụ vô cùng kinh tởm những ngưá»i Ä‘i chân gá»—, đến độ, má»™t ngà y ná», ông cụ không do dá»± bắn má»™t phát súng ngắn và o má»™t ngưá»i như thế, mà thá»±c ra đó chỉ là má»™t nhân viên chà o hà ng vô hại Ä‘ang Ä‘i kiếm mối.
Chúng tôi đã phải trả má»™t khoản tiá»n rất lá»›n má»›i giữ kÃn được việc nà y. Anh tôi và tôi sau cùng rồi cÅ©ng cho đây chỉ là tÃnh ngông cá»§a tuổi già thôi. Nhưng các sá»± cố tiếp theo buá»™c chúng tôi phải thay đổi ý kiến.
Äầu năm 1882 trong lúc Ä‘ang Ä‘á»c báo trước bữa Ä‘iểm tâm, cha tôi nháºn má»™t bức thư từ Ấn Äá»™ gởi sang. Ông suýt ngất xỉu và cÅ©ng từ ngà y đó ông cụ héo hon dần. Lúc ấy chúng tôi không Ä‘á»c được ná»™i dung lá thư kia, nhưng đến khi ông cụ tỉnh lại tôi thấy nó chỉ gồm và i câu viết hà hoáy. Suốt nhiá»u năm sau, ông cụ mắc chứng sưng gan; tình trạng suy sụp rất nhanh. Khoảng cuối tháng tư, chúng tôi được thông báo là ông cụ không còn hy vá»ng gì nữa và muốn nói chuyện vá»›i chúng tôi má»™t lần cuối.
Khi chúng tôi bước và o phòng, ông cụ Ä‘ang ngồi, ngưá»i được đỡ bằng nhiá»u gối, và thở rất khó nhá»c. Ông bảo chúng tôi khóa cá»a lại và ngồi xuống bên cạnh giưá»ng. Nắm chặt lấy tay chúng tôi, ông cụ thuáºt lại chúng tôi nghe má»™t câu chuyện tháºt là ly kỳ. CÆ¡n xúc động và đau đớn đôi lúc đã khiến ông phải ngắt lá»i. Tôi cố gắng kể lại nguyên văn lá»i ông:
"Và o giây phút cuối cùng nà y
- Ông cụ nói
- chỉ còn má»™t Ä‘iá»u duy nhất là m cha khổ tâm:
đó là cung cách cha đã đối xá» vá»›i cô gái mồ côi cá»§a anh bạn Morxtan đáng thương cá»§a cha. Do cái tÃnh keo kiệt đáng nguyá»n rá»§a vốn là nguyên nhân tá»™i lá»—i cá»§a cha, cô bé đã bị truất mất má»™t kho báu mà Ãt ra nó cÅ©ng có quyá»n được hưởng má»™t ná»a. Tuy nhiên, chÃnh cha cÅ©ng không sá» dụng đến cá»§a ấy, bởi vì tÃnh keo kiệt đã khiến cha đâm ra mù quáng và ngu xuẩn. Cá»§a cái đã khiến cha quên hết tất cả nên cha không muốn chia sá»›t cho ai, dầu Ãt đến đâu chăng nữa.
Các con có trông thấy chuá»—i ngá»c bên cạnh lá» thuốc ký ninh cá»§a cha không? Äấy, mãi cho đến nay, cha vẫn chưa quyết định dứt khoát là nên xa nó đấy, các con à . Ấy thế mà cha đã lấy nó ra vá»›i quyết định gởi nó cho cô gái kia đấy. Váºy, nay đến lượt các con, các con hãy gởi cho cô ấy má»™t phần công bằng trong kho báu váºt Agta1 nhưng chá»› gởi gì cả, dẫu chỉ là má»™t hạt ngá»c trước khi cha chết. Dầu sao thì cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i còn Ä‘au yếu hÆ¡n cha mà vẫn bình phục được!".
GiỠcha sẽ cho các con biết Morxtan đã chết như thế nà o - Ông cụ nói tiếp
- Từ lâu, ông ấy mắc chứng Ä‘au tim, nhưng chẳng nói cho ai biết cả. Chỉ có mình cha là rõ chuyện ấy. Dạo còn ở bên Ấn Äá»™, nhá» thá»i cÆ¡ đặc biệt lạ lùng, ông ấy và cha nắm trong tay má»™t kho báu to lá»›n. Cha chuyển nó vá» Anh và ngay tối hôm vá» nước, Morxtan đến đòi phần mình. Ông ta đã Ä‘i bá»™ từ nhà ga và chÃnh Lal Saođơ, tên gia nhân trung thà nh cá»§a cha chết từ sau dạo ấy, đã đưa ông ta và o nhà . Má»™t cuá»™c cãi vã bùng ra sau khi ông ấy và cha bà n tÃnh chuyện chia chác kho báu. Lúc tức giáºn cá»±c Ä‘iểm, Morxtan vụt đứng dáºy, rồi đột ngá»™t 1 Agra:
má»™t thà nh phố Ấn Äá»™.
đưa tay sang bên. Mặt mất hết thần sắc, ông ngã ngá»a ngưá»i ra.
Äầu ông chạm mạnh và o góc chiếc há»™p đựng báu váºt. Cha cúi xuống nhìn xem và kinh hoà ng khi thấy ông ta đã chết.
Cha ngồi bất động hồi lâu trong ghế bà nh, đầu óc trống rá»—ng, chẳng biết phải là m gì nữa, ý nghÄ© đầu tiên cá»§a cha lúc bấy giá» dÄ© nhiên là chạy Ä‘i cầu cứu. Nhưng nếu thế thì chẳng há»™i đủ Ä‘iá»u kiện để cha bị buá»™c và o tá»™i sát nhân đó sao? Cái chết cá»§a ông ta xảy đến trong má»™t cuá»™c cãi vã; lại còn vết da đầu nứt lúc ông ấy té; bao nhiêu suy Ä‘oán chống lại cha. HÆ¡n nữa, má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra chÃnh thức sẽ phát hiện vá» kho báu váºt kia, Ä‘iá»u mà cha chẳng muốn phổ biến tà nà o. Morxtan đã báo vá»›i cha rằng:
chẳng ai hay biết gì vá» việc ông ấy đến nhà cha; váºy thì cÅ©ng chẳng cần để cho ai biết thêm là m gì nữa.
Cha Ä‘ang mải suy nghÄ© như thế thì, lúc ngước mắt lên, bá»—ng dưng cha thấy Lal Saođơ hiện ra trong khung cá»a. Hắn bước và o không má»™t tiếng động rồi khóa trái cá»a lại.
"Thưa chủ nhân, ngà i đừng e sợ gì cả! Hắn bảo
- Chẳng cần để cho ai biết ngà i đã giết ông ta. Ta đem đi giấu cho xa đi thì còn ai mà biết nữa?"
- Ta không giết ông ấy! Lal Saođơ lắc đầu mỉm cưá»i.
"Tôi đã nghe thấy, thưa chủ nhân
- Hắn bảo -Tôi đã nghe cuá»™c đấu khẩu và tôi cÅ©ng đã nghe tiếng nổ. Nhưng miệng tôi đã khóa lại rồi. Má»i ngưá»i trong nhà đang ngá»§. Nà o, ta hãy đưa ông ấy Ä‘i cho xa".
Những câu nói ấy giúp cha quyết định. Nếu tên gia nhân trung thà nh nhất cá»§a mình mà còn không tin được là mình vô tá»™i, thì là m sao cha có thể thuyết phục mưá»i hai bị thịt trong bồi thẩm Ä‘oà n? Lal Saođơ và cha phi tang thi thể ngay trong đêm ấy. Ãt hôm sau báo chà Luân Äôn thắc mắc vá» vụ mất tÃch đầy bà ẩn cá»§a đại úy Morxtan. Cứ theo lá»i cha thuáºt lại, các con cÅ©ng thấy là không thể đổ riệt cái chết ấy cho cha được. Sai lầm cá»§a cha là ở chá»— chẳng những cha đã cất giấu thi thể cá»§a Morxtan, mà còn giấu luôn cả kho báu váºt, trong đó má»™t phần đương nhiên thuá»™c vá» Morxtan hoặc con cháu ông ta. Váºy nên cha muốn các con hoà n trả lại số cá»§a đó. Lại gần đây mà xem nà y. Kho báu váºt được cất giấu trong....
Ngay lúc đó, nét mặt của ông cụ bỗng thất sắc vì khiếp đảm:
cặp mắt điên dại và mồm há hốc ra.
"Äuổi nó Ä‘i ngay! Trá»i Æ¡i, Ä‘uổi nó Ä‘i ngay". Ông hét lá»›n bằng cái giá»ng mà tôi không bao giá» quên được.
Chúng tôi trông vá» phÃa cá»a sổ nÆ¡i ông cụ Ä‘ang nhìn chăm chăm. Má»™t khuôn mặt từ trong bóng tối hiển ra nhìn chúng tôi chăm chú. Má»™t cái đầu ráºm tóc râu vá»›i tia nhìn hung bạo, man rợ, chất chứa mốt ná»—i căm há»n cháy bá»ng. Chúng tôi đổ xô vá» phÃa cá»a sổ, nhưng ngưá»i kia đã biến mất. Khi chúng tôi trở vá» chá»— ông cụ, thì cằm ông đã gục xuống và mạch ông đã ngừng Ä‘áºp.
Äêm ấy chúng tối sục sạo khắp khu vưá»n, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoà i dấu chân thá»t giữa luống hoa. Nếu không có dấu chân nà y, chắc chúng tôi sẽ nghÄ© rằng khuôn mặt hung dữ kia chỉ là do trà tưởng tượng cá»§a chúng tôi tạo ra. Tuy váºy, chúng tôi có thêm má»™t bằng chứng khác nữa, còn rõ rà ng hiển nhiên hÆ¡n, là kẻ thù Ä‘ang vây bá»§a chúng tôi. Tháºt váºy, qua sáng hôm sau ngưá»i ta thấy cá»a sổ phòng cha chúng tôi có ai đã mở trước rồi; tá»§, ngăn kéo bị lục soát kỹ, và trên ngá»±c ngưá»i chết, có gắn má»™t mảnh giấy vá»›i hà ng chữ nguệch ngoạc:
"Dấu bá»™ tứ". Äến nay chúng tôi vẫn chưa hiểu được những từ ấy có ý nghÄ©a gì, mà cÅ©ng chẳng rõ ai là tác giả. Má»›i nhìn qua thì chẳng có gì mất mát cả tuy đồ đạc đã bị lục tung lên. Từ cấu chuyện đầy chất quái đản nà y, anh tôi và tôi đã đặt mối liên hệ bình thưá»ng vá»›i ná»—i khiếp sợ mà cha chúng tôi đã phải chịu đựng cả cuá»™c Ä‘á»i. Nhưng vá»›i chúng tôi Ä‘iá»u bà ấn kia vẫn còn nguyên vẹn.
Ngưá»i đà n ông nhá» bé ấy ngừng lại để đốt ống Ä‘iếu cà y rồi im lặng hút và i hÆ¡i trong má»™t lúc. Ba chúng tôi ngồi yên, bà ng hoà ng trong câu chuyện lạ lùng nà y. Trong những khoảnh khắc ngắn ngá»§i mà cái chết cá»§a thân phụ được mô tả lại, cô Morxtan biến sắc, tái nhợt và tôi sợ rằng nà ng bất tỉnh. Tuy nhiên, nà ng cÅ©ng đã trấn tÄ©nh được sau khi uống cốc nước tôi đã kÃn đáo rót cho nà ng ở chiếc bình phalê kiểu Vênixni ở bên cạnh. Shelock Holmes ngồi lá»t và o ghế trong má»™t tư thế lÆ¡ đãng, đôi mắt lim dim. Trông anh tôi không thể không nhá»› lại má»›i hồi sáng nay thôi, anh than phiá»n vá» cái tầm thưá»ng cá»§a cuá»™c sống! Thì Ãt ra bây giá» anh chuẩn bị mang tà i xét Ä‘oán sáng suốt cá»§a mình ra thá» thách đây.... Cái nhìn cá»§a ông Thađớcx Sôntô lần lượt chuyển từ ngưá»i nà y qua ngưá»i khác. Hiển nhiên là tá»± hà o vá» tác dụng do câu chuyện kể gây nên, thỉnh thoảng ông ngừng lại để kéo má»™t khói thuốc.
Như quý vị có thể Ä‘oán được, anh tôi và tôi rất quan tâm đến kho báu mà cha chúng tôi đã đỠcáºp tá»›i. Tuần nà y qua tháng ná», chúng tôi lùng sục, đà o xá»›i từng mảnh đất trong vưá»n song chẳng tìm ra chá»— cất giấu. Cứ nghÄ© đến Ä‘iá»u bà máºt kia đã Ä‘á»ng lại trên môi khi ông cụ qua Ä‘á»i là cÅ©ng đủ khiến chúng tôi Ä‘iên tiết vì chán ngán. Cứ nhìn và o chuá»—i ngá»c kia chúng tôi cÅ©ng Ä‘oán ra được kho báu kia phải rá»±c rỡ, lá»™ng lẫy đến đâu rồi.
Vả chăng, anh tôi và tôi, chúng tôi cÅ©ng đã tranh luáºn nhau vá» chuyện nà y. Những hạt ngá»c tất nhiên là có má»™t giá trị to lá»›n và anh BáctôlÆ¡min không muốn phải xa rá»i chúng. Nói riêng để quý vị biết là anh tôi thừa hưởng được cá»§a cha tôi cái xu hướng biển láºn. Anh ấy cÅ©ng nghÄ© rằng chuá»—i ngá»c kia có thể gợi trà tò mò và đem đến cho chúng tôi những chuyện phiá»n phức sau nà y. Anh chỉ đồng ý vá»›i tôi má»™t Ä‘iểm là tôi sẽ tìm ra địa chỉ cô Morxtan và cứ Ä‘á»u đặn gởi đến cô má»™t viên ngá»c, để cô khá»i phải sống trong cảnh thiếu thốn.
- Ông tháºt là nhân từ bác ái quá
- Ngưá»i thiếu nữ hồn nhiên nói
- Tôi biết Æ¡n ông vô cùng! Ngưá»i đà n ông khoát tay.
- Ấy không phải thế đâu? Ông nói
- Chúng tôi là những kẻ thu thác cá»§a cô. Hay Ãt ra đó cÅ©ng là điá»u suy nghÄ© cá»§a tôi, chứ thú tháºt vá»›i quý vị là anh BáctôlÆ¡min không hiểu như tôi. Bản thân chúng tôi sống trong cảnh an nhà n sung túc. Tôi không còn ham muốn gì nữa. Vả chăng, tháºt là quá tệ nếu tá» ra bá»§n xỉn vá»›i má»™t phụ nữ. Ngưá»i Pháp đã chẳng nói má»™t cách chẳng kém lịch sá»± là "Sá»± thiếu ý tứ dẫn đến tá»™i ác" đó sao? Tóm lại, mối bất hòa giữa chúng tôi ngà y cà ng sâu sắc hÆ¡n nên tôi thấy tốt hÆ¡n là tôi nên Ä‘i ở riêng. Thế là tôi rá»i khá»i biệt trang PôngÄ‘isêri, mang theo Uyliêmd và tên gia nhân ngưá»i Ấn già .
Nhưng hôm qua tôi được hay má»™t tin rất quan trá»ng:
kho báu đã bị khám phá. Láºp tức tôi viết thư cho cô Morxtan, và giỠđây tôi chỉ còn má»—i má»™t việc là đi đến Noócud để đòi phần cá»§a chúng ta. Äêm qua, tôi đã trình bà y quan Ä‘iểm cá»§a tôi vá»›i anh tôi.
Cuá»™c viếng thăm cá»§a chúng ta chắc hẳn là không ai mong muốn đâu, nhưng chắc là có ngưá»i đợi.
Ông Thađớx Sôntô ngừng nói, nhưng vẫn không ngá»›t cá»±a quáºy trên chiếc ghế nệm tròn sang trá»ng. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u ngồi lặng yên suy nghÄ© kỹ hÆ¡n vá» những biến chuyển má»›i trong vụ đầy bà ẩn nà y, và Holmes là ngưá»i đầu tiên đứng dáºy.
- Từ đầu chà cuối, ngà i đã hà nh động rất đúng, thưa ngà i - Anh nói
- Có lẽ chúng tôi còn phải khiêm tốn tá» lòng biết Æ¡n đối vá»›i ngà i vì ngà i đã là m sáng tá» những Ä‘iểm còn tối tăm khó hiểu đối vá»›i chúng tôi. Nhưng bây giá» cÅ©ng đã muá»™n rồi, như cô Morxtan đã nháºn thấy, và ta không nên phà mất thì giá».
Gia chá»§ cẩn tháºn cuá»™n ống hút bình thuốc trả lại rồi lấy từ sau tấm mà n cái áo măng-tô dà i và nặng, cổ dùng đồ trang sức bằng da lông cừu non. Ông cà i nút cẩn tháºn mặc dầu khà háºu nặng ná» không lạnh nà y và sá»a lại trên đầu chiếc cát-két bằng da nhá» vá»›i đôi và nh che phá»§ tai.
- Sức khá»e cá»§a tôi có phần yếu kém, ông vừa bảo vừa hướng dẫn chúng tôi trong dãy hà nh lang. Vì thế nên tôi buá»™c phải đỠphòng.
Cá»— xe đợi chúng tôi. Cuá»™c hà nh trình có vẻ như đã được dá»± kiến trước, vì ngưá»i đánh xe cho xe chạy nhanh ngay sau đó.
Thađơx vẫn không ngừng nói bằng giá»ng ồm ồm át cả tiếng đánh xe lăn trên đưá»ng.
- BáctôlÆ¡min là má»™t con ngưá»i già u sáng kiến
- Ông bắt đầu nói
- Theo quý vị nghÄ© thì anh ấy phát hiện ra kho báu bằng cách nà o? Anh Ä‘i đến kết luáºn là nó phải nằm và o má»™t nÆ¡i nà o đó trong nhà . Thế là anh bắt đầu tÃnh toán kÃch thước chÃnh xác cá»§a ngôi nhà , ghi chép và o sổ rồi kiểm tra lại. Cứ thế nên trong nhà không có má»™t xăng-ti-mét nà o lá»t khá»i vòng Ä‘iá»u tra tìm kiếm cá»§a anh. Chẳng hạn, anh để ý thấy rằng chiá»u cao toà n bá»™ ngôi nhà là 25 mét, nhưng khi cá»™ng chiá»u cao các tầng vá»›i nhau, thì chỉ má»›i có 23,70 mét, dầu có tÃnh khoảng cách giữa trần và sà n nhà má»™t cách rá»™ng rãi chăng nữa. Váºy còn thiếu 1m30.
Phần thiếu nà y chắc chắn là phải ở trên mái nhà . Anh ấy liá»n khoét thá»§ng má»™t lá»— trên trần trong căn phòng cao nhất và phát hiện ra má»™t cái gác nhá» căn gác xép nà y bốn bá» tưá»ng xây kÃn, nên không ai biết đến nó cả. Ớ ngay giữa gác, là kho báu đặt trên hai cây đà . Anh đưa nó xuống qua lá»— hổng, và mở há»™p ra....
số châu báu trong há»™p trị giá Ãt nhất cÅ©ng lên đến năm trăm ngà n đồng li-vrÆ¡.
Khi nghe nói đến số tiá»n khổng lồ nà y, chúng tôi trố mắt nhìn nhau. Nếu chúng tôi có cách bảo đảm quyá»n lợi cá»§a cô Morxtan, ngưá»i quản gia Ä‘ang nghèo túng, thì cô sẽ là ngưá»i nữ thừa kế già u nhất nước Anh! Má»™t ngưá»i bạn trung thá»±c dÄ© nhiên chỉ có thể vui mừng trước má»™t cái tin như váºy. Nhưng tôi phải hổ thẹn mà thú nháºn rằng lòng vị ká»· cá»§a tôi mạnh hÆ¡n hết má»i sá»± và tim tôi đã hóa thà nh chì. Tôi lắp bắp dăm ba câu chúc mừng rồi ngồi thụp và o ghế, đầu gục xuống, đắm chìm trong ná»—i thất vá»ng, không buồn nghe Thađơx nói năng những gì nữa.
Äây Ä‘Ãch thá»±c là má»™t kẻ mắc chứng ưu uất lo sợ. Tôi mang máng nghe ông ta tuôn ra má»™t trà ng bất táºn những triệu chứng bệnh và nà i nỉ há»i thăm tôi vá» thà nh phần cấu tạo cùng tác dụng Ä‘iá»u trị cá»§a vô số thứ thuốc lang băm. Trong túi ông có mang theo và i mẫu xếp ngăn nắp trong má»™t cái túi da. Tôi mong sao ông chẳng nhá»› được gì vá» những câu trả lá»i cá»§a tôi đêm hôm ấy. Holmes cả quyết là anh có nghe tôi bảo ông ta hãy coi chừng chá»› dùng quá hai giá»t dầu Ä‘u đủ kẻo nguy hiểm. Và tôi cÅ©ng đỠnghị ngược lại và nên dùng mã tiá»n vá»›i liá»u lượng cao để là m thuốc xổ. Dẫu sao tôi cÅ©ng thấy nhẹ nhõm khi cá»— xe dừng lại sau cái lắc cuối cùng. Ngưá»i đánh xe nhảy xuống khá»i ghế, mở cá»a cho chúng tôi.
- Äây là biệt trang PôngÄ‘isêri, thưa cô Morstan -Thađơx Sôntô vừa nói vừa đưa tay đỡ cô xuống.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by Memory; 02-09-2008 at 03:49 PM .
28-04-2008, 05:57 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Truy tìm dấu bộ tứ
Chương 5: Tấm thảm kịch ở biệt trang Pôngđisêri
Lúc ấy gần mưá»i má»™t giá» khuya. Chúng tôi bá» lại đằng sau sương mù ẩm thấp cá»§a thà nh phố lá»›n, và đêm khá đẹp. Má»™t cÆ¡n gió ấm áp chở những tảng mây nặng ná» cháºm chạp trôi từ phÃa tây qua vòm trá»i. Và nh trăng non chợt hiện, chợt biến từng hồi.
Ãnh sáng tá»± nhiên cÅ©ng đủ soi sáng khá xa, nhưng Thađơx vẫn lấy chiếc đèn lồng trong xe ra.
Biệt trang PôngÄ‘isêri có má»™t khu vưá»n rá»™ng mênh mông.
Má»™t bức tưá»ng đá cao lởm chởm mảnh chai vụn cô láºp nó hoà n toà n. Má»™t cái cá»a hẹp được tăng cưá»ng những thanh sắt là lối và o độc nhất. Ngưá»i hướng dẫn gõ cá»a theo máºt hiệu riêng.
- Ai đó?
- Má»™t giá»ng kèn hòa nhã há»i lá»›n.
- Ta đây? Mác Má»›cđô. Kìa, từ bao lâu nay chắc anh đã nháºn ra cách gõ cá»a cá»§a ta rồi chứ?
Trả lá»i ông là má»™t tiếng động không rõ rà ng, rồi tiếng xâu chìa khóa khua lách cách. Cánh cá»a xoay nặng ná» trên bản lá».
Trong ánh đèn lồng, má»™t ngưá»i đà n ông dáng thấp, vóc khá»e, hiện ra ở khung cá»a nhìn chúng tôi bằng cà i chá»›p mắt ngá» vá»±c.
- Ông đấy à ,
- Thađơx? Còn những ngưá»i nà y là ai? Tôi không nháºn được lệnh gì vá» há» cả.
- Không à ? Anh là m tôi ngạc nhiên đấy. Mác Má»›cđô à ! Tối qua ta đã bảo trước vá»›i anh ta là ta sẽ đến cùng và i ngưá»i bạn kia mà .
- Hôm nay ông ấy không ra khá»i phòng, thưa ông Thađơx, mà tôi chẳng nháºn được chỉ thị đặc biệt nà o cả, ông cÅ©ng biết rằng mệnh lệnh rất nghiêm ngặt. Tôi có thể để ông và o, nhưng các bạn ông phải ở lại bên ngoà i.
Äứng trước trở ngại đó, Thađơx phân vân nhìn chúng tôi.
- Anh có vẻ hơi bướng bỉnh đấy!
- Sau cùng ông bảo ngưá»i gác cổng
- Tôi chịu trách nhiệm vá» hai ngưá»i nà y là cÅ©ng đủ cho anh rồi chứ? Trong chúng tôi, có má»™t phụ nữ; chắc chắn không thể để cô chỠđợi ngoà i đưá»ng và o má»™t giá» khuya khoắt như thế nà y!
- Tôi rất tiếc, ông Thađơx ạ.
- Ngưá»i đà n ông đáp lại bằng giá»ng không gì lay chuyển được
- Những ngưá»i nà y có thể là bạn cá»§a ông nhưng không phải vì thế mà cÅ©ng là bạn cá»§a chá»§ tôi.
Tôi được trả lương, mà trả háºu là đằng khác, để chấp hà nh má»™t số mệnh lệnh nà o đó; đây là vấn đỠnguyên tắc, không thể khác được. Tôi chẳng biết bạn ông là ai cả!
- á»’ , có chứ. Anh có biết má»™t ngưá»i, anh bạn Mác Má»›cđô Æ¡i.
- Shelock Holmes nói lá»›n bằng giá»ng nhã nhặn
- Tôi không tin rằng anh đã có thể quên tôi. Anh không còn nhớ anh chà ng võ sĩ nghiệp dư đã đấu với anh trong ba hiệp sao? Chuyện ấy cách đây đã bốn năm rồi, tại nhà ông Alixơn đó, nhân đêm võ đà i tổ chức lạc quyên giúp anh.
- Ông không muốn nhắc đến ông Shelock Holmes đấy chứ.
Tay cựu võ sĩ kêu lớn
- Ô, thế thì có chứ. Trá»i đất, sao tôi lại không nháºn ra ông ngay được thế nà y? Thay vì cứ đứng Ä‘iá»m nhiên ra đấy, ông đã có thể tặng cho tôi má»™t cú móc cằm thần sầu quá»· khóc rồi. Và thế thì tôi đã nháºn ra ông ngay rồi. Chà , ông đã để phà phạm tà i năng cá»§a ông nhiá»u lắm rồi đó, ông Æ¡i.
Ông còn có thể Ä‘i xa hÆ¡n nữa nếu ông chịu hiến trá»n vẹn Ä‘á»i mình cho môn nghệ thuáºt cao quý đó.
- Äấy, anh xem, Watson à , nếu má»™t mai tôi phải thiếu thốn tất cả, thì Ãt ra tôi vẫn còn cái nghá» khoa há»c sau cùng nà y
- Holmes vừa nói vừa cưá»i
- Bây giỠtôi chắc chắn rằng anh bạn của chúng ta đây sẽ không để ta phải chịu cảnh giá lạnh đêm khuya đâu.
- Vâng, má»i ông và o
- Gã đáp
- Má»i ông và các bạn ông và o Ä‘i.... Tôi rất ân háºn, thưa ông Thađơx, nhưng ông cÅ©ng hiểu là mệnh lệnh rất nghiêm. Tôi phải chắc chắn vá» bạn cá»§a ông trước khi để há» và o Bên trong tưá»ng thà nh, con đưá»ng lát sá»i lượn quanh co giữa đám đất hoang, dẫn đến má»™t ngôi nhà đồ sá»™, kiến trúc tầm thưá»ng, chìm hẳn và o bóng tối, chỉ trừ ở má»™t góc nÆ¡i ánh trăng lấp lánh trên khung cá»a sổ mái nhà . Tòa nhà to lá»›n tối tăm vắng lặng tá»a ra vẻ ngá»™t ngạt khó chịu. Ngay Thađơx dưá»ng như cÅ©ng cảm thấy bất an, và chiếc đèn lồng cầm ở đầu tay run lên má»™t cách lạ kỳ.
- Tháºt tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra thế nà y. Ông nói
- Chắc là có sá»± hiểu lầm gì đây. Tôi có nói rõ rà ng vá»›i BáctôlÆ¡min là tối nay chúng ta sẽ đến kia mà . Tại sao lại không có đèn ở cá»a sổ anh ấy? Như thế nghÄ©a là thế nà o?
- Ông ấy vẫn thưá»ng cho canh giữ cổng ra và o cẩn máºt như thế ư? Holmes cất tiếng há»i.
- Vâng, anh ấy vẫn giữ thói quen cá»§a cha tôi. Anh ấy là con cưng, ông biết đấy, và lắm khi tôi tá»± há»i có thể là cha tôi còn nói cho anh ấy biết nhiá»u hÆ¡n tôi nữa đấy. Cá»a sổ cá»§a BáctôlÆ¡min giỠđây có ánh trăng chiếu và o; tôi nghÄ© là bên trong không có đèn.
- Không đâu
- Holmes nói
- Nhưng tôi có thấy ánh sáng lá» mỠở cá»a tò vò phÃa bên cá»a lá»›n.
- À, đó là phòng bà giúp việc. Chắc bà lão Bá»›cxtôn có thể giải thÃch cho chúng ta. Tuy nhiên, quý vị không có gì phản đối nếu chá» tôi tại đây và i phút chứ? Nếu không được báo trước mà lại thấy chúng ta đến cùng mệt lúc, bà lão có thể phát hoảng lên. Ấy mà nà y? Gì thế?
Ông nhấc cao chiếc đèn lồng, tay ông run đến nỗi khoanh tròn ánh sáng nhảy múa quanh chúng tôi. Cô Morxtan nắm lấy cổ tay tôi. Chúng tôi đứng lặng yên, trống ngực đánh liên hồi, tai nghe ngóng:
Từ ngôi nhà to lá»›n tối Ä‘en bay ra má»™t giá»ng tháºt buồn bã, thảm thiết, ngân vang trong cảnh đêm tÄ©nh mịch, đó là tiếng khóc thảng thốt cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà bị khiếp đảm.
- Giá»ng bà lão Bá»›cxtôn đấy. Trong nhà chỉ có bà là đà n bà thôi
- Sôntô giải thÃch
- Qúi vị chỠđây. Tôi trở lại ngay.
Ông bước nhanh đến cá»a và gõ theo ám hiệu. Chúng tôi cÅ©ng nhìn ra được má»™t bà lão to béo ra mở cá»a và bà vươn mình nhẹ nhõm khi nhìn thấy ông ta.
- Ồ ! Ông Thađơx. Gặp ông tôi mừng quá. Vâng đúng thế.
Tôi tháºt là vui mừng vì ông đến đây, ông ạ.
Cánh cá»a khép lại đằng sau, hai ngưá»i. Nhưng biểu hiện mừng rỡ nhưá»ng chá»— cho má»™t cuá»™c độc thoại rì rầm.
Ngưá»i hướng dẫn đã để lại cho chúng tôi chiếc đèn lồng.
Holmes nắm lấy, lắc nhẹ, mắt chăm chú dò xét ngôi nhà và mấy đống vôi gạch vụn rải rác trên đám đất. Cô Morxtan và tôi đứng yên cạnh bên nhau, tay trong tay. Quả tháºt, tình yêu là má»™t thứ gì tinh tế mà tuyệt vá»i quá chừng. Thì đây nhé, hai chúng tôi, cho đến ngà y hôm ấy, chưa lần nà o gặp nhau, chưa bao giá» trao đổi má»™t cái nhìn hoặc nói vá»›i nhau và i câu tình cảm, ấy thế mà chúng tôi lại cùng tuân theo má»™t cỠđộng:
tay chúng tôi tìm lấy nhau. Vá» sau nà y, tôi vẫn lấy là m lạ vô cùng, nhưng đêm hôm ấy, tôi thấy việc tôi đến vá»›i nà ng rất là tá»± nhiên và vá» phÃa nà ng, sau nà y nà ng cÅ©ng thổ lá»™ vá»›i tôi rằng, nà ng đến vá»›i tôi để tìm thấy sá»± che chở và an á»§i thì cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng thôi. Chúng tôi tá»±a như hai đứa bé, tay trong tay, đứng giữa cõi âm u mịt mù vây kÃn chung quanh mà vẫn thấy bình yên.
- Chỗ ở gì mà kỳ lạ thế nà y.
- Nà ng buột miệng thở dà i.
- Tưởng chừng như tất cả những chú chuá»™t chÅ©i cả nước Anh Ä‘á»u táºp há»p vỠđây
- Tôi nói
- Tôi đã từng chứng kiến cảnh tượng tương tá»± như thế nà y trên sưá»n má»™t ngá»n đối, gần thà nh phố Balara1, sau thá»i kỳ sôi nổi đổ xô Ä‘i tìm má».
- Và cùng với những lý do tương tư.
- Hdlmes nói xen và o - Äây là dấu vết đà o xá»›i để tìm kho báu. Ta đừng quên rằng hỠđã tìm kiếm suốt sáu năm nay. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu chá»— nà y giống như ô vuông hầm má».
Vừa lúc đó, cá»a ra và o báºt tung ra, và Thađơx Sôntô chạy vá» phÃa chúng tôi, hai tay giÆ¡ thẳng lên, mắt đầy nét kinh hoà ng.
- Chắc có chuyện gì xảy ra cho anh Báctôlơmin rồi. Ông hét lớn
- Tôi sợ quái! Thần kinh tôi chịu đựng hết nổi rồi.
Quả tháºt ông nấc lên vì sợ hãi. Äóng khung trong chiếc cổ áo da cừu non to tướng, khuôn mặt vá»›i những đưá»ng nét chảy 1 Ballarat:
tên một thà nh phố Ôtxtrâylia, luyện kim đồng.
dà i cá»§a ông có má»™t vẻ khẩn cầu và tuyệt vá»ng cá»§a đứa bé trong cÆ¡n khá»§ng khiếp.
- Nà o, chúng ta hãy và o nhÃ
- Holmes nói Ä‘iá»m tÄ©nh và quả quyết.
- Vâng, xin má»i quý vi.
- Thađơx Sôntô nói
- Tôi chẳng còn biết phải là m gì nữa.
Chúng tôi theo ông ta và o phòng bà giúp việc, nằm bên trái dãy hà nh lang. Bà lão rảo bước trong căn phòng, vừa đi vừa cắn móng tay. Khi chợt thấy cô Morxtan, bà lão có vẻ khuây nguôi phần nà o.
- Xin Chúa ban phước là nh cho khuôn mặt dịu hiá»n cá»§a cô.
Bà thốt lên giá»ng như ngây dại. Gặp được cô tháºt là điá»u quý hóa. Hôm nay tôi phải chịu bao nhiêu là chuyện khổ não! Cô gái nắm lấy bà n tay khẳng khiu tiá»u tụy vì lam lÅ© cá»§a bà lão, miệng thì thầm dăm ba câu an á»§i. Lòng nhân háºu đầy trìu mến cá»§a cô đã trả lại đôi chút thần sắc lên đôi má tái nhợt cá»§a bà lão giúp việc.
- Ngà i chá»§ tôi ở riệt trong phòng, khóa kÃn cá»a lại, và không buồn trả lá»i tôi
- Bà lão giải thÃch
- Tôi đã chỠđợi suốt cả ngà y để ông có gá»i chăng. Tôi biết tÃnh ông ấy thÃch sống má»™t mình, nhưng sau cùng tôi cÅ©ng đâm ra thắc mắc không hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Thế là tôi lên lầu, cách đây khoảng tiếng đồng hồ và nhìn qua lá»— khóa. Ông cÅ©ng nên lên đó Ä‘i, ông Thađơx ạ. Lên đó Ä‘i ông ạ, rồi tá»± khắc ông sẽ thấy. Từ mưá»i năm nay, tôi từng biết ông BáctôlÆ¡min Sôntô qua những lúc phiá»n não cÅ©ng như những hồi vui sướng, song chưa bao giá» tôi thấy ông ta có má»™t gương mặt như thế cả.
Shelock Holmes cầm lấy cây đèn lần mò bước lên trước tiên, vì Thađơx Sôntô như đứng chết sững, hai hà m răng đánh và o nhau láºp cáºp. Tôi phải đỡ ông ta bước lên cầu thang:
đôi chân không mang nổi thân ông. Hai lần trong lúc lên cầu thang, Holmes lấy kÃnh lúp ra chăm chú quan sát mấy dấu vết nÆ¡i là mắt tôi chỉ thấy đơn thuần là những vết bùn để lại trên tấm thảm xÆ¡ dừa ở báºc cầu thang. Anh chầm cháºm leo lên từng báºc má»™t, đặt cây đèn dá»±a và o đôi chá»—, đưa mắt dò tìm quanh mình.
Cô Morxtan theo sau chúng tôi, đi cạnh bà lão giúp việc.
Tầng lầu thứ ba đưa đến má»™t hà nh lang khá dà i; trên tưá»ng bên phải là má»™t tấm thảm Ấn Äá»™ rá»™ng lá»›n; bên trái, ba cánh cá»a nằm thẳng hà ng. Chúng tôi nối gót ngay sau Holmes, anh bước tá»›i từng bước cháºm rãi, khoan thai. Bóng chúng tôi ngả dà i phÃa sau. Cánh cá»a thứ ba đúng là cánh cá»a chúng tôi quan tâm đến. Holmes gõ nhưng không ai trả lá»i; anh quay tay nắm toan dùng sức mạnh mở nó. NhÃch chiếc đèn lại gần, chúng tôi nháºn thấy cánh cá»a được cà i then chắc chắn từ bên trong.
Tuy nhiên, lúc tra chìa và o ổ khóa và quay trong chốt khóa, ta vẫn có được má»™t kẽ hở nhá». Shelok Holmes ngồi thụp xuống, dán mắt và o đấy, nhưng rồi đứng phắt ngay dáºy, hÆ¡i thở như nghẹn lại.
- Trong ấy có cái gì ghê khiếp quá chừng
- Anh bảo bằng má»™t giá»ng chưa bao giá» nghe xúc động đến như thế
- Anh nhìn đi, thế nghĩa là là m sao, anh Watson?
Äến lượt tôi ngồi xổm xuống trước ổ khóa, nhưng tôi giáºt lùi lại vì khiếp đảm. Vầng trăng chiếu và o căn phòng tia sáng má» nhạt và lạnh lẽo. Tôi thấy rõ, nổi báºt hẳn lên khá»i vùng tăm tối, má»™t khuôn mặt tưởng như bồng bá»nh trong không khà mà lại cứ nhìn chằm chặp và o mắt tôi. Quả tháºt ấy là bản sao nháºn dạng cá»§a Thađơx:
cÅ©ng cái sá» cao và bóng loáng ấy, cÅ©ng cái và nh tóc mà u hung ấy, cÅ©ng nước da tái nhợt ấy.... Nhưng đưá»ng nét trên khuôn mặt ấy nhăn nhúm lại vá»›i má»™t nụ cưá»i mỉm đến là khá»§ng khiếp. Dưới ánh trăng, cái nhếch mép lạnh cứng ấy còn ghê sợ hÆ¡n bất cứ cái nhăn mặt nà o. "Nó" trông giống hệt chân dung cá»§a ngưá»i bạn chúng tôi đến ná»—i tôi phải quay lại xem ông ta còn đứng đó không. Bấy giá» tôi má»›i sá»±c nhá»› ông ta có bảo hai ngưá»i là anh em sinh đôi.
- Khiếp tháºt
- Tôi nói khẽ
- Là m gì bây giá», anh Hoimes?
- Phải phá cá»a và o! Nói xong, anh chạy bổ tá»›i, lấy trá»ng lượng toà n thân đè lên ồ khóa. Cánh cá»a nghiến rÃt lên, kêu cót két, nhưng vẫn không lay chuyển. Lần nà y chúng tôi cùng tấn công má»™t lượt.
Cánh cá»a báºt tung sau má»™t tiếng răng rắc ngắn ngá»§i, và chúng tôi bị ném tung và o phòng BáctôlÆ¡min Sôntô.
Ngưá»i ta có thể nói đây là má»™t phòng thà nghiệm. Hai hà ng dà i những lá» thá»§y tinh có vòng quăn xếp ngay ngắn sát tưá»ng đối diện cá»a ra và o; má»™t chiếc bà n ngổn ngang những đèn Bân-xen, ống nghiệm và nồi cổ cong. Trong góc phòng còn có mấy chai phình bụng bá»c máy đựng a-xÃt; má»™t chai chắc đã bị nứt dẫu sao thì nó cÅ©ng rỉ nước bởi ta thấy má»™t chất nước mầu Ä‘en thẫm loang ra, là m cho không khà trong phòng nặng má»™t mùi nhá»±a đưá»ng đặc biệt. Trong má»™t góc phòng, giữa đống vôi gạch vụn, má»™t chiếc thang ngắn được bắc lên lá»— hổng khoét trên trần, đủ rá»™ng để má»™t ngưá»i có thể chui qua lá»t. Ớ chân thang xếp, ngổn ngang má»™t đống sợi thừng.
Cạnh bà n, BáctôlÆ¡min ngồi lù lù trong chiếc ghế bà nh, đầu ngả trên vai trái và vẫn cái nụ cưá»i bà hiểm ấy, tá» thi đã lạnh cứng rồi. Cái chết chắc đã xảy ra cách đây nhiá»u tiếng đồng hồ. Hình như những nét nhăn nheo lạ lùng trên gương mặt vẫn gặp lại trên tứ chi và tạo cho cái xác kia má»™t vẻ tháºt là quái đản. Trên bà n, trong tầm tay ngưá»i chết, tôi trông thấy má»™t dụng cụ kỳ quặc:
một kiểu cán bằng gỗ nâu, ở đằng đầu có buộc một viên đá, một cách sơ sà i. Bên cạnh có một mẩu giấy rách viết nguệch ngoạc nấy chữ. Holmes liếc qua rồi đưa tôi xem.
- Äấy, anh thấy chưa
- Anh thốt lên, nhướng mà y trong một dáng điệu đầy ý nghĩa.
Tôi đưa đèn lại gần và giáºt mình kinh hãi khi Ä‘á»c thấy mấy chữ "Dấu Bá»™ Tứ".
- Trá»i đất! Tất cả những chuyện nà y nghÄ©a là thế nà o? Tôi há»i.
- Một vụ ám sát
- Anh đáp, vừa nghiêng mình trên xác chết....
- À, tôi biết ngay mà ! Nà y, anh xem đây....
Anh chỉ và o một cái gai đen dà i ghim và o ngay bên trên và nh tai nạn nhân.
- Trông giống cái gai quá
- Tôi bảo.
- Thì đó là một cái gai mà . Anh có thể lấy nó ra. Nhưng coi chừng:
nó có tẩm thuốc độc đấy.
Tôi kẹp nó giữa ngón cái và ngón trá», lấy ra rất dá»… dà ng, hầu như chẳng để lại dấu vết gì cả. Äá»™c nhất chỉ má»™t giá»t máu nhá» nÆ¡i bị đâm thôi.
- Tôi thấy bà ẩn nà y không giải nổi
- Tôi nói
- Thay vì sáng tá», má»—i lúc nó lại cà ng rối rắm thêm.
- Trái lại ấy chứ!
- Holmes đáp
- Nội vụ cà ng đơn giản hơn lên. Chỉ còn thiếu một và i chi tiết bổ sung thôi....
Từ lúc chúng tôi phá cá»a và o, chúng tôi hầu như quên hẳn Thađơx. Ông vẫn đứng ở ngưỡng cá»a, đôi tay vặn lấy nhau, rên rỉ:
đúng là hình ảnh sống động cá»§a ná»—i kinh hoà ng. Nhưng bá»—ng nhiên, má»™t tiếng thét phẫn ná»™ buá»™t khá»i mồm ông ta:
- Kho báu không còn ở đó nữa!
- Ông thốt lên
- Chúng nó đã đánh cắp kho báu rồi! Trên kia là lá»— hổng mà qua đó chúng tôi đã Ä‘em nó xuống. Tôi biết rõ mà . ChÃnh tôi đã giúp anh ấy.
Tôi là ngưá»i cuối cùng được trông thấy kho báu ấy. Anh ấy ở trong phòng và tôi nghe rõ anh ấy cà i chốt cá»a sau lưng tôi mà .
- Lúc ấy là mấy gi�
- Mưá»i giá». Thế mà bây giá» anh ấy đã chết. Rồi cảnh sát sẽ đến. Rồi tôi sẽ bị tình nghi, bị kết tá»™i.... Ôi, đúng thế mà , tôi biết chắc là như thế mà . Nhưng quý ngà i không nghÄ© rằng tôi lại có thể.... chứ? Qúy ngà i không nghÄ© rằng chÃnh tôi đã.. phải không?
Nếu có thể thì tôi đâu đưa các ngà i đến đây là m gì, phải thế không ạ? á»i trá»i đất Æ¡i! á»i trá»i đất Æ¡i! Tôi phát Ä‘iên lên mất! Tôi biết quá mà ! Ông ta khua tay, dáºm chân. Má»™t ná»—i kinh hoà ng cuồng sảng bao trùm ông ta.
- Ông không có gì phải hoảng sợ, ông Sôntô ạ!
- Holmes vừa từ tốn nói vừa đặt tay lên vai ông
- Cứ nghe theo lá»i tôi khuyên đây. Ông hãy cho ngưá»i đưa ông đến đồn cảnh sát. Hãy thuáºt lại vụ án mạng và đỠnghị há» nháºn sá»± giúp đỡ hợp tác cá»§a ông. Chúng tôi sẽ lưu lại đây chỠông trở vá».
Ngưá»i đà n ông nhá» bé ấy đồng ý, vẻ gần như đỠđẫn, và chúng tôi nghe ông lần xuống cầu thang vá»›i bước chân lảo đảo.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by Memory; 02-09-2008 at 03:57 PM .
28-04-2008, 06:00 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Truy tìm dấu bộ tứ
Chương 6: Sherlock Holmes bắt đầu diễn giảng
- Anh Watson ạ, giỠđây chúng ta còn được ná»a tiếng đồng hồ. Vấn đỠlà phải biết lợi dụng. Như tôi đã nói anh rõ, hồ sÆ¡ cá»§a tôi hầu như hoà n tất. Nhưng chúng ta chá»› nên tin tưởng quá mà mắc phải sai lầm. Cho dù hiện nay ná»™i vụ có vẻ đơn giản đến đâu chăng nữa, vẫn có thể còn nhiá»u uẩn khúc.
- ÄÆ¡n giản à ?
- Tôi lá»›n tiếng há»i.
- Hẳn là thế!
- Anh đáp bằng giá»ng cá»§a má»™t giáo sư y khoa giảng giải vá»›i đám sinh viên ná»™i trú
- Nhưng anh bạn hãy ngồi yên trong góc kia, kẻo vết chân anh lại là m cho công chuyện thêm rắc rối. Nà o, giá» ta hãy bắt tay và o việc Ä‘i chứ! Trước tiên, những ngưá»i kia hỠđến bằng cách nà o? Cá»a ra và o vẫn đóng từ tối hôm trước. Thế còn cá»a sổ?
Anh dùng chiếc đèn lồng soi sáng cá»a sổ, miệng thốt lên những nháºn xét tuy bằng giá»ng nghe rõ rà ng nhưng tháºt ra là tá»± nói vá»›i chÃnh mình.
- Cá»a sổ đóng từ bên trong. Khung cá»a chắc. Không có bản lỠở má»™t bên. Nà o, ta mở thá» xem. Quanh quất đây chẳng có ống máng nà o. Từ đây, không thể nà o leo lên mái được.... Ấy thế mà má»™t ngưá»i đã leo lên bằng cá»a sổ; đêm qua có mưa chút đỉnh, và đây, trên thà nh cá»a sổ, ta thấy có dấu chân dÃnh bùn. Còn kia lại có dấu đất bùn hình tròn. A, ta lại thấy dấu ấy trên sà n nhà , rồi cạnh chiếc bà n. Nhìn đây nà y, anh Watson Æ¡i! Tháºt là má»™t cuá»™c biểu diá»…n tuyệt đẹp.
Tôi cúi xuống nhìn đấu vết rõ nét hình dáng giống một cái đĩa.
- Äây không phải là dấu bà n chân
- Tôi nói.
- Cái nà y còn chÃnh xác và quý giá hÆ¡n thế nữa kia. Äấy là dấu cá»§a má»™t đầu chà y bằng gá»—. Anh cứ nhìn lên thà nh cá»a mà xem; đây là dấu chiếc già y ống nặng trịch đế rá»™ng có đóng đĩa; cạnh đó là dấu cá»§a chân kia, nhưng đấu nà y lại tròn.
- Äúng là ngưá»i đà n ông chân gá»—.
- Äúng váºy. Nhưng còn má»™t tên khác nữa, má»™t kẻ đồng minh rất có khả năng và rất được việc. Nà y, anh xem thá» nhé, anh có thể trèo qua hà ng hiên kia không, bác sÄ©?
Tôi nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Ãnh trăng vẫn còn chiếu sáng đến phÃa nà y cá»§a ngôi nhà . Mặt đất ở bên dưới cách hÆ¡n hai mươi mét. Cho dầu có căng mắt ra nhìn, tôi cÅ©ng không thấy được má»™t Ä‘iểm tá»±a con con nà o, hoặc má»™t kẽ nứt nhá» nà o trong bức tưá»ng bằng gạch. Tôi lắc đầu bảo:
- Không tà i nà o được!
- Không tà i nà o được nếu chỉ có mình anh, đúng thế.
Nhưng nếu anh có má»™t ngưá»i bạn ở cá»a sổ nà y, và nếu bạn anh thòng xuống cho anh sợi dây thừng to khá»e mà tôi trông thấy ở góc tưá»ng, sau khi đã buá»™c nó và o cái móc lá»›n kia, thì anh bảo sao? Tôi lại nghÄ© rằng, trong trưá»ng hợp ấy, nếu anh có chút Ãt thể lá»±c, anh có thể Ä‘u mình lên đến đây kể cả cái chân gá»— nữa.
Và dÄ© nhiên, anh rá»i khá»i chá»— nà y cÅ©ng bằng cách đó thôi. Sau đó, bạn anh sẽ rút dây lên, tháo ra khá»i móc, đóng và chốt cái cá»a sổ lại từ bên trong và sau cùng ra Ä‘i bằng lối mà hắn đã đến. Tôi xin bổ sung thêm má»™t chi tiết phu.
- Anh vừa tiếp tục diễn giảng vừa mân mê sợi dây thừng
- Ngưá»i bạn chân gá»— cá»§a ta, mặc dù là má»™t tay leo trèo có hạng, nhưng không phải là má»™t thá»§y thá»§. Anh ta không có đôi tay chai sạn. Chiếc kÃnh lúp cá»§a tôi có cho tôi thấy nhiá»…u vết máu, nhất là ở Ä‘oạn cuối. Từ đó tôi suy ra là anh ta đã buông mình tuá»™t xuống ở má»™t tốc độ khiến đôi tay phải sướt da.
- Tất cả những Ä‘iá»u ấy nghe ra tháºt là hay -Tôi nói - Nhưng câu chuyện lại cà ng khó hiểu hÆ¡n bao giá» hết. Kẻ đồng minh bà máºt kia là ai? Hắn đột nháºp và o phòng nà y bằng cách nà o?
- À phải rồi, kẻ đồng minh ha?
- Holmes nhắc lại, vẻ nghĩ ngợi
- ChÃnh gã đồng minh ấy sẽ Ä‘em đến cho chúng ta nhiá»u yếu tố lý thú đấy. Nhá» hắn mà ná»™i vụ đã vượt ra ngoà i giá»›i hạn bình thưá»ng. Tôi cho chÃnh gã đồng minh nà y đã đưa má»™t cái má»›i mẻ và o biên niên hình sá»± cá»§a đất nước nà y. Tôi nhá»› lại có những "ca" tương tá»± như thế đã xảy ra rồi, nhất là ở Ấn Äá»™, và nếu trà nhá»› tôi còn tốt, thì ở cả Xênêgămbi.
- Nhưng hắn ta đến bằng cách nà o? Tôi nà i nỉ há»i
- Cá»a ra và o thì bị cà i then, cá»a sổ lại không lên đến được. Bằng lối ống khói chăng?
- Tấm lưới song sắt ở trên ấy quá hẹp
- Anh đáp
- Tôi cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, nhưng....
- Vâng, thế thì sao? Bằng lối nà o?
- Thá»±c tình anh không muốn áp dụng mấy nguyên tắc cá»§a tôi sao? Bao nhiêu lần tôi đã bảo vá»›i anh là sau khi đã gạt bá» ra ngoà i tất cả những trưá»ng hợp không thể nà o xảy ra được, thì giả thiết còn lại, dầu là bấp bênh, thiếu cÆ¡ sở đến đâu chăng nữa, cÅ©ng phải là giả thiết đúng đắn! Chúng ta biết rằng hắn ta không đến bằng cá»a ra và o, không bằng cá»a sổ, cÅ©ng không bằng ống khói. Ta cÅ©ng thừa biết rằng hắn không ẩn trốn trong phòng nà y, bởi vì phòng nà y không có chá»— nà o có thể ẩn trốn cả.
Thế thì hắn đã đến bằng lối nà o?
- Bằng một lỗ hổng khoét trên mái nhà ?
- Tôi há»i lá»›n.
- Tất nhiên rồi? Chỉ bằng lối đó thôi. Nếu anh vui lòng cầm há»™ tôi chiếc đèn nà y, ta sẽ đẩy cuá»™c tìm kiếm lên mãi táºn cái rầm thượng bà máºt, nÆ¡i phát hiện ra kho báu.
Anh trèo lên thang xếp, tì bà n tay và o hai cây đà và đu mình lên rầm thượng. Lên đến nơi, anh nằm sấp sát xuống, với tay nắm lấy cây đèn để tôi có thể lên theo anh.
Căn rầm thượng dà i khoảng 3,50 mét, rá»™ng 2 mét. Sân rầm là mấy cây đà , và phải nhảy từ đà nà y qua đà khác nếu muốn di chuyển, vì ở giữa hai hà ng đà chỉ là những tấm lách má»ng manh mà thôi. Mái rầm vươn lên thà nh góc nhá»n
- dÄ© nhiên là chỉ mặt bên trong cá»§a cái mái nhà tháºt. Căn rầm hoà n toà n trống trÆ¡n. Bụi đóng thà nh lá»›p dà y trên sà n.
- Äây rồi
- Holmes nói, tay đặt lên bức tưá»ng dốc nghiêng - Äây là cái cá»a chống mở ra trên mái nhà . Tôi có thể đẩy nó lên.
Mái nhà hiện ra để dốc thoai thoải xuống. Äây là con đưá»ng mà theo đó tên số má»™t đã Ä‘i và o. Ta hãy thá» xem còn có thể tìm thấy dấu vết gì khác giúp ta nháºn diện hắn nữa không.
Anh đưa đèn lại gần sà n, và đây là lần thứ hai trong cùng đêm ấy, tôi thấy gương mặt anh thoáng vẻ ngạc nhiên trái ý.
ÄÆ°a mắt theo hướng anh ta nhìn, tôi thấy nổi gai ốc dưới lần vải áo quần. Vì sà n rầm đầy dấu chân trần trông rõ cả hình thù, nhưng không lá»›n quá nữa dấu chân bình thưá»ng.
- Anh Holmes Ã
- Tôi bảo thầm
- Một đứa bé có thể là m được một chuyện khủng khiếp như thế chăng?
Anh lấy lại được tự chủ ngay.
- Lúc đầu tôi có ngạc nhiên tháºt. Tuy nhiên, chuyện nà y không có gì là lạ lùng đâu. Trong phút chốc trà nhá»› tôi bá»—ng sút kém hẳn Ä‘i, bởi vì lẽ ra tôi đã phải dá»± kiến sá»± việc nà y rồi. Ta chẳng còn có gì để phát hiện ra trên đây nữa. Ta xuống Ä‘i.
- Váºy thì vá» mấy dấu chân ấy, thuyết cá»§a anh như thế nà o?
- Tôi cất tiếng há»i khi chúng tôi đã trở xuống căn phòng bên dưới.
- Anh bạn Watson thân mến cá»§a tôi Æ¡i, anh thá» tá»± phân tÃch má»™t chút xem nà o
- anh nói với một thoáng nóng nảy
- Anh thừa biết phương pháp cá»§a tôi rồi kia mà . Hãy áp dụng xem sao. Äối chiếu những kết quả cá»§a chúng ta kể ra cÅ©ng lý thú đấy chứ.
- Tôi chẳng nghÄ© ra được bất cứ lối giải thÃch nà o cho phù hợp vá»›i các sá»± kiện đã xảy ra
- Tôi đáp.
- Anh sẽ thấy má»i việc hiện ra rất rõ rà ng
- Anh ung dung đáp lại
- Tôi nghÄ© rằng ở đây chẳng còn gì quan trá»ng nữa, song tôi cÅ©ng xem lại cho chắc hÆ¡n.
Anh chùi kÃnh lúp, lấy cây thước Ä‘o ra và bò khắp phòng, Ä‘o đạc, so sánh, xem xét, đưa cái mÅ©i thÃnh sát sà n nhà , đôi mắt chìm sâu trong hốc long lanh ánh xà cừ. Cá» chỉ cá»§a anh nhanh nhẹn, lặng lẽ thoăn thoắt như cá»§a má»™t con chó đánh hÆ¡i vết chân con mồi. Và tôi không thể không nảy ra cái ý nghÄ© báºy bạ rằng anh ta rất có thể là má»™t tên tá»™i phạm vô cùng nguy hiểm nếu anh quay cái trà óc minh mẫn và cái nghị lá»±c cá»§a anh chống lại luáºt pháp, thay vì sá» dụng chúng để bảo vệ luáºt pháp. Vừa tiến hà nh công việc, anh vừa lẩm bẩm những câu gì khó hiểu.
Sau cùng anh buông ra một tiếng reo khoan khoái nhẹ nhõm.
- Váºn may ở vá»›i chúng ta rồi! Anh thốt lên
- Bây giá», có lẽ chúng ta chẳng còn gặp khó khăn nà o nữa. "Tên số má»™t" cá»§a chúng ta không may đã dẫm lên chất má»™c du1. Ta có thể trông rõ và nh bà n chân nhá» bé cá»§a nó đây nà y, bên cạnh cái vÅ©ng nhầy nhụa hôi hám nà y. Cái bình chai phình bụng bị vỡ, anh hiểu ra rồi chứ? Và chất nước chứa bên trong chảy lênh láng ra ngoà i.
- Thế thì sao? Tôi há»i.
- Thế thì chúng ta đã bám nó được rồi, có thế thôi. Tôi được biết có má»™t con chó nó có thể bám theo má»™t mùi nà o đó đến mãi táºn cùng thế giá»›i má»™t cách rất là dai dẳng. Ta nắm được hắn rồi:
đây là điá»u có tÃnh toán há»c chÃnh xác chẳng kém gì quy tắc tam suất.... À, mà tôi nghe xôn xao gì thế? À, chắc hẳn là các vị đại diện có tÃn nhiệm cá»§a luáºt pháp.
Từ bên dưới đưa lên những giá»ng nói ồn à o, những bước chân nặng ná» vang dá»™i; có tiếng cá»a ra và o đóng rầm lại.
- Trước khi hỠđến, anh hãy đặt bà n tay anh lên cánh tay kẻ khốn khổ nà y
- Holmes nói
- Rồi bây giỠhãy đặt lên chân hắn đây. Anh cảm thấy gì nà o?
- Các cơ bắp rắn chắc chẳng khác gì gỗ. Tôi đáp.
- Äúng thế. Chúng ở trong trạng thái co rút cùng cá»±c vượt hẳn tình trạng co rút bình thưá»ng do sá»± chết. Anh cứ thêm và o đấy cái nét mặt nhăn nhúm kia, cái nụ cưá»i Hipôcá»rát, cái nụ cưá»i Ä‘anh ác, như cổ nhân thưá»ng gá»i Ä‘i. Rồi anh rút ra được kết luáºn gì, bác sÄ©?
- Chết vì một chất ancalốit thảo mộc cực mạnh
- Tôi đáp không chút do dư.
- Má»™t chất tương tá»± như mã tiá»n, nó gây nên chứng phong đòn gánh.
- Äó cÅ©ng là ý nghÄ© đến vá»›i tôi ngay sau khi tôi thấy tình trạng co rút tá»™t độ Ở các cÆ¡ bắp mặt. Lúc bước và o phòng, tôi đã tìm ngay xem độc dược đã xâm nháºp cÆ¡ thể bằng cách nà o. Tôi đã phát hiện ra má»™t cái gai, hoặc đã được đâm và o, hoặc đã được 1 Má»™c du (créosote):
một chất hóa hoác dùng tẩm gỗ để chống mục.
phóng tá»›i da đầu, nhưng dầu sao, thì cÅ©ng không mạnh lắm! Anh cÅ©ng có thể nháºn thấy rằng, nếu nạn nhân ngồi thẳng trong ghế bà nh thì phần bị trúng thương là phần đối diện vá»›i lá»— hổng khoét trên trần nhà . Bây giá», đỠnghị anh hãy xem kỹ cái gai nà y.
Tôi cẩn tháºn đón lấy cái gai và quan sát nó dưới ánh chiếc đèn lồng. Cái gai dà i, Ä‘en, nhá»n; mÅ©i gai như có phết sÆ¡n, như có chất nhá»±a khô quánh ở đó. MÅ©i gai cùn đã được gá»t chuốt lại bằng dao.
- Äây có phải là má»™t thứ gai ta có thể tìm thấy ở nước Anh không
- Anh há»i.
- Không, chắc chắn là không!
- Thế thì, với những dữ kiện đó, anh có thể rút ra một và i suy diễn đúng đắn rồi. Nhưng các viên chức đã đến đây rồi. Lực lượng phụ trợ có thể trỗi kèn rút lui rồi đấy.
Holmes vừa nói đến đây, thì trong hà nh lang có tiếng bước chân khua vang, và má»™t ngưá»i đà n ông lùn máºp, nước da đỠtươi, vạm vỡ, mặc bá»™ com-lê mà u xám, nặng ná» bước và o phòng.
Ông ta có khuôn mặt béo phị, đôi mi mắt húp lại, cặp mắt rất nhỠnhấp nháy ném ra một tia nhìn sắc sảo. Nối gót ông ta là viên thanh tra mặc đồng phục và Thađơx Sôntô, vẻ mặt vẫn còn tỠra xúc động.
- Trá»i đất! Vụ gì mà rắc rối đến thế nà y nhỉ? Ngưá»i đà n ông to béo thốt lên, giá»ng ồ ồ, khản đục. À vâng, má»™t câu chuyện hay đấy! À, mà mấy ngưá»i nà y là ai thế nà y? Nói tháºt đấy, nhà gì mà ngổn ngang bừa bãi tá»±a như cái hang thế nà y.
- Tôi nghÄ© là ngà i có thể nháºn ra tôi, thưa ngà i Atenni Giôn
- Holmes Ä‘iá»m nhiên nói.
- À vâng, hẳn thế rồi
- Ông đáp, giá»ng hổn hển
- Ngà i Shelock Holmes, nhà lý thuyết đại tà i. Nháºn ra ngà i à ? Tôi không bao giá» quên buổi thuyết trình nhá» cá»§a ngà i vá» những nguyên nhân, suy diá»…n kết quả trong vụ bảo váºt Bisốpghết. Nói đúng ra thì ngà i đã đặt chúng ta lên con đưá»ng đúng đắn.
Nhưng bây giá» thì ngà i cÅ©ng chấp nháºn rằng đó chẳng qua là do ngẫu nhiên hÆ¡n là kết quả cá»§a má»™t sá»± phát hiện Ä‘Ãch thá»±c.
- Chỉ cần má»™t lối láºp luáºn rất đơn giản thôi.
- á»’ thôi Ä‘i, tôi xin ngà i. Chẳng có gì xấu hổ phải chấp nháºn sá»± tháºt cả. Nhưng còn vụ nà y? Má»™t vụ hóc búa đây. Má»™t vụ rắc rối, phải thế không ạ? Äá» nghị chỉ đưa ra những sá»± kiện chÃnh xác thôi, và chá»› lý thuyết dà i dòng, ngà i đồng ý thế chứ?
CÅ©ng may là tôi có mặt ở Noócud trong má»™t vụ án khác. Tôi Ä‘ang ở Sở cảnh sát thì nháºn được tin vá» vụ án nà y. Theo ngà i, nạn nhân chết vì nguyện nhân gì?
- Ồ ! Trong vụ án nà y chẳng có chỗ nà o dà nh cho lý thuyết suông đâu
- Holmes nói sẵng giá»ng.
- Không, không đâu. Nhưng dù sao, ngưá»i ta không thể phá»§ nháºn rằng đôi khi ngà i cÅ©ng đánh đúng chá»—. Trá»i! Cá»a ra và o có cà i then, ngưá»i ta bảo vá»›i tôi như thế. Má»™t số báu váºt trị giá ná»a triệu biến mất. Thế còn cá»a sổ thì sao?
- Äóng từ bên trong; nhưng có dấu chân trên thà nh cá»a.
- À vâng. Nhưng nếu cá»a sổ đóng, dấu chân không dÃnh dáng gì đến câu chuyện cả. Äây chỉ là má»™t vấn đỠthưá»ng tình thôi. Nạn nhân có thể chết vì chứng động tim; thế mà báu váºt lại mất. À, tôi nghÄ© ra rồi, đôi khi tôi lại nảy ra những ý nghÄ© tà i tình như váºy đó. Bây giá» xin ông thanh tra cho tôi nói chuyện riêng, ông Sôntô cÅ©ng thế. Ông bạn cá»§a ngà i có thể ở lại đây, ngà i Holmes ạ. Xin ngà i cho tôi biết ngà i nghÄ© gì vá» sá»± việc như sau:
Sôntô tá»± mình đã thú nháºn đêm qua có ở cùng vá»›i ngưá»i anh. Ngưá»i nà y chết vì chứng động tim, và Sôntô ra Ä‘i vá»›i kho báu váºt. Sao, ý kiến ngà i thế nà o?
- Sau đó, ngưá»i chết vì sợ cảm lạnh, nên đã dùng cà i chốt cá»a lại chứ gì?
- Hừm! Có má»™t kẽ hở đấy. Nà o, ta hãy thá» dùng chút Ãt lý trà thông thưá»ng xem sạo. Cái ông Thađớx kia có ở vá»›i ngưá»i anh; và có xảy ra cuá»™c cãi vã. Chuyện đó, ta Ä‘á»u biết. Ngưá»i anh chết, báu váºt biến mất. Äiá»u đó, ta cÅ©ng đã biết. Không ai gặp ngưá»i anh từ khi Thađớx ra Ä‘i. Chăn nệm trên giưá»ng vẫn y nguyên:
như thế là nạn nhân đã không Ä‘i nằm. Mặt khác, Thađớx rõ rà ng ở trong má»™t tâm trạng giao động. Ông ấy, nà o, ta cứ nói thẳng ra là Ãt thiện cảm. Qúy vị chắc thấy tôi Ä‘ang dệt mạng lưới cá»§a tôi. Lưới siết chặt quanh ông ta.
- Ngà i chưa nắm vững hoà n toà n các sự kiện
- Holmes nói
- Cái dằm gỗ kia, mà tôi có đủ lý do để tin rằng nó bị tẩm độc, đã ghim và o đa đầu nạn nhân; dấu vết vẫn còn đấy. Tấm thiếp kia, với dòng chữ mà ngà i có thể trông thấy, được đặt trên bà n bên cạnh cái dụng cụ kỳ lạ gồm một cái cán và một viên đá.
Là m sao những Ä‘iá»u nà y có thể ứng hợp vá»›i lý luáºn cá»§a ngà i được.
- Trái lại đấy chứ? Má»—i má»™t chi tiết trong lý luáºn cá»§a tôi đã được xác nháºn là đằng khác. Nhà thám tá» cãi lại giá»ng huênh hoang
- Ngôi nhà thì đầy rẫy những váºt lạ từ Ấn Äá»™. Thađớx có thể mang lại cái dụng cụ kia. Và ông ta cÅ©ng có thể như bất cứ như má»™t ngưá»i nà o khác, sá» dụng dằm gá»— ấy và o mục Ä‘Ãch sát nhân, nếu nó có dấu vết bị tẩm độc. Còn tấm thiếp ná» chỉ là má»™t mánh khóe, có lẽ để đánh lạc hướng. Còn lại má»™t câu há»i duy nhất:
ông ấy ra đi bằng cách nà o? À, dĩ nhiên! Trên trần nhà có một lỗ hổng.
Ông nhảy tót lên chiếc thang, vá»›i má»™t tốc độ khiến phải kinh ngạc đối vá»›i má»™t ngưá»i to béo như ông, và tìm đưá»ng lên qua lá»— hổng. Äoạn, chúng tôi nghe ông loan báo giá»ng đắc thắng:
ông đã tìm thấy cái cá»a trống trổ lên mái nhà .
- Ông ta có thể phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó rồi. Holmes vừa nháºn xét vừa nhún vại. Äôi khi ông ta nảy sinh ra những tia thông minh. Tháºt chẳng có kẻ ngu xuẩn nà o lại rầy rà hÆ¡n những kẻ tưởng mình là có đầu óc thông minh.
- Äấy ngà i xem! Giôn vừa bước xuống mấy nấc thang xếp vừa nói
- Dầu sao thì sá»± kiện vẫn giá trị hÆ¡n lý luáºn suông. à kiến cá»§a tôi vá» vụ án nà y được cá»§ng cố vững chắc rồi đấy. Có má»™t ô cá»a chống trên mái mà ai đó đã mở nó ra rồi.
ChÃnh tôi đã mở nó ra đấy.
- À, thế ra ngà i cÅ©ng để ý đến nó à ? Ông nói, giá»ng hạ thấp
- dầu sao chăng nữa Ä‘iá»u nà y cho ta thấy ông bạn cá»§a chúng ta đã Ä‘i ra bằng cách nà o. Thanh tra đâu!
- Thưa ông, có tôi
- Má»™t giá»ng đáp trong hà nh lang.
- Má»i ông Sôntô và o đây. Nà y ông Sôntô, tôi có bổn pháºn báo ông biết rằng những Ä‘iá»u ông sắp nói ra đây có thể chống lại ông đấy. Nhân danh nữ hoà ng nước Anh, tôi bắt ông, vì có liên can trong vụ án mạng ngưá»i anh cá»§a ông.
- Äấy quà vị thấy không! Tôi đã chẳng nói trước chuyện nà y vá»›i quý vị rồi đó sao? Ngưá»i đà n ông khốn khổ đưa tay thốt lên vá»›i chúng tôi như váºy.
- Xin ông đừng lo, ông Sôntô ạ!
- Holmes nói
- Tôi xin hứa với ông là tôi sẽ mang lại bằng chứng vỠsự vô tội của ông.
- Chá»› hứa hẹn nhiá»u quá đấy, hỡi ngà i lý thuyết gia cá»§a tôi
- Viên thám tá» nhà nước cắt ngang, giá»ng Ä‘anh thép
- Äừng hứa hẹn nhiá»u quá, kẻo lại gặp nhiá»u khó khăn hÆ¡n ngà i tưởng khi phải giữ đúng những cam kết cá»§a mình đấy.
- Chẳng những tôi sẽ xóa tan má»i ngá» vá»±c cho ông ta, thưa ngà i Giôn, mà ngay bây giá», tôi biếu ngà i má»™t món quà :
tên há» và nhân dạng cá»§a má»™t trong hai ngưá»i đã đột nháºp và o đây đêm qua. Tôi có đủ lý do tin rằng hắn tên là Gionathan Xmol. Äó là má»™t gã Ãt há»c, thấp ngưá»i, lanh lẹ, cụt mất chân phải; gã mang chân gá»— mà mặt trong đã bị mòn. Chiếc già y ống bên trái có đế dà y, vuông và đóng con đỉa sắt. Hắn là má»™t tên cá»±u tù, tuổi trung bình, nước da nâu rất sẫm. Mấy chi tiết nà y chắc sẽ giúp ngà i rất nhiá»u. Tôi cÅ©ng nói thêm là lòng bà n tay hắn rướm máu. Còn tên kia thì....
- À, tên kia?
- Giôn vừa cất tiếng há»i vừa cưá»i mỉa.
Dẫu sao rõ rà ng là cung cách ăn nói chÃnh xác cá»§a Holmes cÅ©ng khiến ông ta có phần nao núng.
- Hắn ta là má»™t nhân váºt khá kỳ quặc. Bạn tôi vừa nói vừa quay gót Ä‘i
- Tôi mong có thể trình diện với quý vị cả hai tên trong chẳng bao lâu nữa đâu Anh Watson à , tôi có chuyện muốn nói với anh.
Anh ta dắt tôi ra cầu thang và thì thầm:
- Cái biến cố đột xuất nà y đã là m chúng ta quên bẵng đi mất cái lý do đầu tiên của chuyến đi.
- Tôi cũng đang nghĩ thế đấy
- Tôi đáp
- Không nên để cô Morxtan ở mãi trong ngôi nhà khốn khổ nà y.
- Không. Anh sẽ đưa cô ấy vá». Cô ta ngụ tại nhà bà XÆ¡xin PhorixtÆ¡, phố Lôơ CambÆ¡oen, không xa lắm đâu. Tôi sẽ chá» anh ở đây nếu anh muốn trở lại. Nhưng có lẽ anh mệt quá chăng?
- Hoà n toà n không. Tôi không tà i nà o nghỉ ngÆ¡i gì được trước khi được biết thêm vá» vụ án quái gở nà y. Tôi đã biết cuá»™c Ä‘á»i qua má»™t số tình huống mà không phải là những tình huống đẹp đẽ đâu nhé! Nhưng xin thá» vá»›i anh là những sá»± cố đột biến liên tiếp nhau như thế nà y đã là m cho cân não tôi quỵ gục. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn cùng anh Ä‘i đến cùng, vì nghÄ© ra thì tôi cÅ©ng đã Ä‘i khá xa rồi.
- Sá»± hiện diện cá»§a anh giúp đỡ tôi rất nhiá»u
- Anh đáp
- Ta cứ để anh chà ng Giôn kia thá»a mãn vá»›i những quả bong bóng mà anh chà ng tưởng là đèn lồng, và ta sẽ là m việc riêng. Tôi nhá» anh Ä‘i đến căn nhà số ba, hẻm Pinsin, phố Lambét, ngay trên bá» sông, sau khi anh đã đưa cô Morxtan vá» nhà . Căn nhà thứ ba vá» bên phải là nhà cá»§a má»™t ngưá»i nhồi rÆ¡m chim giả. Tên anh ta là SÆ¡man. Äến đấy anh sẽ thấy ở cá»a sổ má»™t con chồn cái ngoạm chú thá». Cho tôi nhắn gởi lá»i chà o thân ái nhất đến anh bạn già SÆ¡man ấy và bảo anh ấy tôi cần chú Tôbi ngay. Khi vá», anh mang nó theo trong xe.
- Một con chó, chắc thế?
- Äúng thế. Má»™t con chó lai hiếm có được thiên nhiên phú cho má»™t thÃnh giác lạ lùng. Tôi xem quý sá»± giúp được cá»§a Tôbi còn hÆ¡n cả sá»± tiếp tay cá»§a cả Sở Cảnh sát Xcốtland.
- ÄÆ°á»£c thôi, tôi sẽ mang Tôbi vá» cho anh.... Bây giá» là má»™t giá» sáng! Tôi sẽ trở vá» trước ba giá» nếu tôi có thể thay ngá»±a.
- Còn tôi
- Holmes bảo
- Tôi sẽ xem có thể rút ra được gì phÃa bà lão BÆ¡xtôn và anh gia nhân ngưá»i Ấn Äá»™. Anh nà y ngá»§ trong gác nhá» bên cạnh, ông Thađớx có bảo tôi thế. Rồi tôi sẽ nghiên cứu phương pháp cá»§a Giôn, nhà thám tá» vÄ© đại, bằng cách lắng nghe những câu chua chát thiếu tế nhị cá»§a ông ấy.
"Ngưá»i ta thưá»ng chế diá»…u những Ä‘iá»u mà ngưá»i ta không hiểu1.
Quả tháºt, thi hà o Gá»›t luôn luôn vẫn trà n trá» nhá»±a sống.
[1] TrÃch dẫn câu cá»§a Gá»›t, thi hà o Äức.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by Memory; 02-09-2008 at 04:10 PM .
28-04-2008, 06:01 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Truy tìm dấu bộ tứ
Chương 7: Câu chuyện chiếc thùng Tônô
Cảnh sát có đưa đến một chiếc xe; tôi dùng xe đó đưa cô Morxtan vỠnhà .
Theo cung cách tháºt là dá»… thương cá»§a giá»›i phụ nữ, mãi đến lúc nà y, nà ng đã chịu đựng tất cả trong khoảng thá»i gian dà i cần thiết để an á»§i ngưá»i yếu Ä‘uối hÆ¡n nà ng. Tôi đã thấy nà ng vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh và tươi cưá»i bên cạnh bà lão giúp việc chưa hoà n hồn sau ná»—i kinh hãi. Nhưng lúc ngồi và o xe, nà ng kiệt sức và òa lên khóc, bởi những sá»± cố xảy ra trong đêm đã kÃch động đến nà ng quá độ. Nà ng bảo tôi từ lúc nà ng thấy tôi lạnh lùng và xa cách trong chuyến Ä‘i nà y thì.... ấy thế mà nà ng đâu có hay trong tim tôi cuá»™c chiến đấu đã xảy ra như thế nà o đâu! Và tôi đã cố gắng ra sao má»›i dằn lòng được. Tình cảm yêu thương cá»§a tôi bay dồn vá» nà ng, y như hồi nà o, trong vưá»n, tay tôi tìm kiếm tay nà ng. Biết bao năm quen sống theo quy ước che dấu bản chất dịu dà ng và dÅ©ng cảm cá»§a nà ng cho bằng mấy tiếng đồng hồ kỳ diệu đó. Tuy nhiên những ngôn từ âu yếm không thoát khá»i miệng tôi:
hai suy nghÄ© buá»™c tôi phải câm nÃn. Trước hết là nà ng yếu Ä‘uối, không ngưá»i che chở, tâm trà lại hoang mang lạc lõng. Và o má»™t lúc như thế nà y mà áp đặt cho nà ng mối tình cá»§a tôi liệu có đứng đắn không? Mặt khác, nà ng lại già u! Nếu công cuá»™c truy tìm cá»§a Holmes Ä‘em lại kết quả nà ng sẽ là ngưá»i thừa kế được má»i ngưá»i ganh tị. Trong hoà n cảnh đó, má»™t bác sÄ© phẫu thuáºt hưởng ná»a lương nhân má»™t sá»± ngẫu nhiên lại Ä‘i lợi dụng má»™t mối quan hệ thân máºt như thế nà y thì có công bằng, vinh dá»± gì cho tôi không? Biết đâu nà ng lại không xem tôi chỉ là má»™t tay phiêu lưu hạ cấp? Chỉ má»™t ý trong đó mà thoáng qua đầu óc nà ng cÅ©ng đủ khiến tôi không chịu nổi. Giữa nà ng và tôi, sừng sững má»™t chướng ngại không tà i nà o vượt qua nổi:
kho báu Agá»ra1.
Chúng tôi đến nhà bà PhorixtÆ¡ khoảng hai giá» sáng. Gia nhân đã Ä‘i nghỉ từ lâu, nhưng bức thư cô Morxtan nháºn được đã gợi trà tò mò cá»§a bà nên bà vẫn còn thức. Bà tá»± ra mở cá»a cho chúng tôi. Äó là má»™t phụ nữ duyên dáng đứng tuổi; bà tiêp đón cô gái bằng giá»ng đằm thắm như giữa mẹ và con, bà âu yếm đưa tay choà ng lấy thân nà ng. Tôi thÃch thú nháºn ra rằng nà ng không đơn thuần chỉ là cô quản gia hưởng lương, mà còn là má»™t ngưá»i bạn được bà chá»§ trá»ng nể. Tôi được giá»›i thiệu, và ngay sau đó, bà PhorixtÆ¡ má»i tôi và o và yêu cầu thuáºt lại những chuyện phiêu lưu cá»§a chúng tôi. Tôi giải thÃch rõ tầm quan trá»ng cá»§a nhiệm vụ cá»§a tôi và hứa sẽ thông báo vá»›i bà những tiến triển chúng tôi đạt được. Cá»— xe lăn bánh xa dần, tôi ngoảnh lại nhìn theo hai ngưá»i. Dưá»ng như tôi vẫn còn trông rõ dưới cá»a hiên dáng hai ngưá»i quấn quÃt lấy nhau, cá»a ra và o hé mở, ánh đèn lối và o chiếu qua khung kÃnh mà u, chiếc phong vÅ© biểu và lan can cầu thang bóng loáng. Hình ảnh ấy, dẫu chỉ thoáng qua, cá»§a má»i ná»™i thất yên tÄ©nh cá»§a má»™t gia đình ngưá»i Anh cÅ©ng Ä‘em đến cho tôi những phút ấm áp, dá»… chịu trong lúc Ä‘ang vướng và o vụ án âm u nà y.
Vả chăng, cà ng suy nghÄ© tôi lại thấy nó cà ng phức tạp. Tôi Ä‘iểm lại các sá»± cố theo thứ tá»± thá»i gian cá»§a chúng. Vá» những gì có liên hệ đến bà i toán lúc ban đầu, bây giá» khá rõ rà ng rá»—i. Cái chết cá»§a đại úy Morxtan, việc gá»i những viên ngá»c, mục rao vặt trên báo, lá thư, đó là má»™t số chi tiết đã phăng ra được rồi. Tuy nhiên chúng tôi lại bị đưa đến má»™t bà hiểm:
sâu sắc hÆ¡n và bi thiết hÆ¡n. Cái kho báu Ấn Äá»™, tấm bản đồ kỳ quặc tìm thấy trong hà nh lý cá»§a đại úy, việc thiếu tá Sôntô xuất hiện và o lúc đại úy Morxtan chết, việc tìm thấy lại kho báu tiếp liá»n theo sau là án mạng cá»§a ngưá»i tìm ra nó, những hoà n cảnh tháºt lạ lùng bao quanh tá»™i phạm nà y, dấu chân, vÅ© khà chưa từng thấy, mấy chữ trên mảnh giấy phù hợp vá»›i tấm bản đồ cá»§a viên đại úy, toà n là những sá»± kiện mà má»™t ngưá»i kém thiên tư hÆ¡n Shelock Holmes không thể giải Ä‘oán ra nổi.
1 Agá»ra (Agra):
tên má»™t thà nh phố công nghiệp Ấn Äá»™.
Hẻm Pinsin vốn là má»™t dãy những ngôi nhà gạch hai tầng xáºp xệ, nằm trong khu phố Lambét dưới. Tôi phải Ä‘áºp cá»a khá lâu ở căn số ba má»›i có kết quả. Ãnh ngá»n nến rồi cÅ©ng lá»t qua ô cá»a kéo và má»™t khuôn mặt nhìn qua cá»a sổ bên trên.
- Thôi, thôi đi, tên bợm bãi, chẳng có gì đâu!
- Má»™t giá»ng thét ầm lên. Nếu cáºu không ngừng Ä‘áºp phá ta sẽ thả bốn mươi ba con chó cá»§a ta cắn cáºu đấy.
- Äó chÃnh là điá»u tôi tìm kiếm đấy ạ. Nếu bác chịu thả má»™t chú ra thì....
- Thôi xéo Ä‘i nÆ¡i khác, cha Æ¡i! Giá»ng ấy đáp lại
- Ta có sẵn đây một mảnh gang ngon là nh lắm, quỷ tha ma bắt ta nếu ta không ném nó lên đầu anh.
- Nhưng tôi cần một con chó
- Tôi la lớn.
- Thôi, không nói dông dà i
- Ông Sơman thét lên
- Cút đi không nà o? Ta đếm đến ba và ta quăng mảnh gang xuống đó....
- Dạ, ông Shelock Holmes....
- Tôi lên tiếng.
Cái tên đó có tác dụng đến là thần kỳ. Cá»a sổ đóng lại ngay, có tiếng rút then cà i và cá»a mở ra ngay trong chốc lát....
Ông SÆ¡man là má»™t ông lão cao lêu nghêu, đôi vai buông tuồng, cổ gân guốc, mắt Ä‘eo kÃnh mà u xanh lÆ¡.
- Bạn bè của ông Shelock Holmes luôn luôn được hoan nghênh? Ông nói
- Má»i ông và o Ä‘i. Äừng đến gần con chồn xù ấy, nó cắn đấy. Ãi chà , dữ quá ha! Mà y muốn bắt ông đây, hả?
Câu nói sau nà y dà nh cho chú chồn trắng đang thò cái đầu thèm thuồng với cặp mắt đỠngầu qua chấn song chuồng.
- Äừng báºn tâm đến con kia!
- Ông lão nói tiếp
- Äó chỉ là con thằn lằn thôi, nó không có nhanh đâu, lão cho nó tá»± do để bắt bá» rầy. Xin đừng để tâm giáºn nếu lúc nãy lão tiếp không được đà ng hoà ng lắm. Vá»›i đám trẻ con xóm nà y lão như là cái gai và chúng nó thưá»ng đến quấy rầy lão. Ông Shelock Holmes cần gì nà o?
- Một trong những con chó của bác.
- Tôbi chứ gì, phải không nà o?
- Vâng, đúng là con Tôbi đấy ạ.
- Nó ở số 7, đây nà y, bên trái đấy.
Nâng cao ngá»n đèn cà y lên, ông lão từ từ bước lên giữa đám thú mà ông đã táºp trung quanh mình. Dưới ánh lá»a máºp má» nhảy múa cá»§a ngá»n đèn, xuyên qua khe hở hoặc từ má»™t xó xỉnh nà o đó, những cặp mắt tinh anh chăm chăm nhìn chúng tôi. Ngay cả những cây xà ngang trên đầu chúng tôi cÅ©ng được trang hoà ng bằng những chú chim bị quấy rầy trong giấc ngá»§, chúng đổi thế đứng từ chân nà y qua chân kia vá»›i dáng oai vệ uể oải.
Chú Tôbi quả tháºt là xấu tướng:
Äôi tai buông thòng, lông thì dà i, dáng Ä‘i núng nÃnh trông chẳng được mắt tà nà o! Ná»a là giống chó xù, ná»a là giống béc-giê, vá»›i bá»™ lông trắng pha hung.
Sau má»™t hồi do dá»±, Tôbi cÅ©ng chấp nháºn mẩu đưá»ng mà nhà tá»± nhiên há»c già nua đã trao cho tôi. Và sau khi đã kết thúc thá»a ước, nó theo tôi ra xe và chẳng gây khó dá»… gì. Äồng hồ Hoà ng cung đổ ba tiếng khi tôi vá» lại biệt trang PôngÄ‘isêri. Tôi được biết là Mác Má»›cđô đã bị bắt vì tá»™i đồng lõa, cả ông Sôntô lẫn y đã được đưa đến Sở cảnh sát. Hai cảnh sát viên Ä‘ang giữ lối ra và o cháºt hẹp, nhưng hỠđể tôi qua cùng vá»›i con chó khi tôi nêu tên nhà thám tá».
Holmes đứng dưới vòm cá»a miệng phì phèo ống Ä‘iếu tay đút túi quần.
- A! Anh đã đưa nó đến đấy à ?
- Anh nói
- Má»™t chú chó khôn đấy! Anh chà ng Athenni Giôn đã Ä‘i rồi. Lúc anh vừa ra khá»i đây, đã diá»…n ra má»™t cảnh náo nhiệt sôi nổi ghê khiếp tháºt.
Anh ta ra lệnh bắt chẳng những ông bạn Tha đớx cá»§a chúng ta, mà cả ngưá»i gác cá»a, bà quản gia và anh gia nhân Ấn Äá»™. GiỠđây chúng ta tha hồ hà nh động, chỉ còn má»™t nhân viên cảnh sát trên kia thôi. Ta để con chó dưới nà y và lên đó.
Tôi buá»™c con chó và o chiếc bà n ở lối ra và o và bước theo anh. Căn phòng vẫn y nguyên như lúc chúng tôi rá»i khá»i, ngoà i má»™t tấm khăn trải giưá»ng đã được phá»§ lên mình nạn nháºn. Má»™t viên đội cảnh sát vẻ mệt má»i đứng tá»±a và o góc tưá»ng.
Thầy đội là m Æ¡n cho tôi mượn chiếc đèn lồng cá»§a thầy má»™t tÃ
- Bạn tôi nói
- Bây giá», nhá» thầy buá»™c nó và o cổ tôi bằng Ä‘oạn dây nà y để nó Ä‘ong đưa trước ngá»±c tôi. Cám Æ¡n. Tôi chỉ còn phải tháo già y và gỡ bÃt tất ra. Nhá» anh bạn Watson Ä‘em há»™ xuống dưới. Tôi sắp sá»a phải leo trèo đây. Nhúng giùm chiếc khăn tay tôi và o chất má»™c du. Tốt lắm. Bây giá» má»i anh lên vá»›i tôi trên rầm thượng trong chốc lát.
Chúng tôi Ä‘u mình lên qua lá»— hổng. Holmes xÃch ngá»n đèn lại gần dấu chân trong lá»›p bụi má»™t lần nữa.
- Phiá»n anh hãy xem kỹ những dấu vết nà y
- anh nói
- anh có nháºn thấy có gì đáng chú ý không?
- Những dấu vết nà y là cá»§a má»™t đứa bé hoặc cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà nhá» con
- Tôi bảo.
- Nhưng ngoà i tầm vóc ra? Chẳng còn gì khác nữa sao?
- Thì chúng vẫn giống bất cứ dấu chân nà o khác thôi.
- Tuyệt nhiên không phải thế đâu! Anh cứ xem kỹ và o đây nà y! Äây là dấu bà n chân phải. Bây giá» tôi in bà n chân tôi và o lá»›p bụi, bên cạnh đấy nhé. Anh thấy có gì khác biệt sâu sắc không nà o?
- Những ngón chân cá»§a anh thì dÃnh chặt và o nhau. Còn ở dấu chân kia thì những ngón chân lại tách rá»i nhau má»™t cách rõ rệt.
- Äúng thế đấy. Äó là điá»u chá»§ yếu? Anh hãy nhá»› lấy nhé.
Bây giá», anh vui lòng đến gần bên cá»a sổ kia và ngá»i ở báºu cá»a xem. Tôi phải đứng đây vì chiếc khăn tôi Ä‘ang nắm có thể là m mất mùi.
Tôi là m theo lá»i anh yêu cầu, và tôi nháºn ra ngay mùi dầu hắc rất nặng.
- Váºy chÃnh tại nÆ¡i đó hắn ta đã đặt chân khi Ä‘i ra. Nếu anh có thể đánh hÆ¡i được dấu vết cá»§a hắn, thì chú Tôbi sẽ chẳng gặp phải khó khăn gì. Bây giá», anh xuống Ä‘i; thả chó ra và đến mà xem váºn động viên nhà o lá»™n biểu diá»…n.
Tôi vừa bước ra đến vưá»n thì Shelock Holmes đã lên được mái nhà , và tôi có thể nhìn theo anh Ä‘ang bò chầm cháºm dá»c theo nóc nhÃ
- hệt má»™t con sâu khổng lồ bóng loáng. Có lúc anh mất hút sau hà ng cá»™t ống khói, nhưng sau đó lại hiện ra để rồi biến mất ở phÃa bên kia. Tôi Ä‘i vòng quanh khu nhà và thấy anh ngồi ở mép góc mái nhà .
- Anh đấy hả, Watson? Anh há»i lá»›n.
- Vâng, tôi đây.
- Tôi đã tìm ra chỗ kia rồi. Thế còn cái khối đen ngòm ngay bên dưới là gì thế?
- Cái thùng tô-nô nước.
- Có cái nắp Ä‘áºy bên trên chứ?
- Vâng.
- Không thấy dấu vết cái thang sao?
- Không.
- Con ngưá»i cừ khôi tháºt? Cả má»™t Ä‘oạn đưá»ng khiến ta phải gãy cổ đến cả và i chục lần chứ chẳng chÆ¡i. Nhưng tôi phải tìm cách leo xuống theo đúng lối mà hắn đã leo lên. Dầu sao, cứ thá» xem! Tôi nghe có tiếng bà n chân xát và o nhau, và chiếc đèn lồng bắt đầu hạ thấp từ từ theo bức tưá»ng. Rồi bằng má»™t cái nhảy nhẹ nhà ng, anh đáp xuống mặt thùng, rồi nhảy xuống đất luôn.
- Tìm ra dấu vết cũng dễ thôi
- Anh vừa nói vừa mang lại giầy.
- Những viên ngói bị xê dịch dá»c theo đưá»ng hắn di chuyển. Trong lúc vá»™i và ng, hắn đã đánh rÆ¡i váºt nà y, nó xác nháºn cách chẩn Ä‘oán cá»§a tôi, nói theo giá»ng nhà nghá» bác sÄ© cá»§a anh.
Váºt anh đưa tôi xem trông giống má»™t cái và nhá» hoặc má»™t cái bao đạn Ä‘an bằng lác được sÆ¡n phết và trang Ä‘iểm bằng mấy viên đá mà u. Cứ trông hình dáng và kÃch thước, thì nó giống há»™p đựng thuốc Ä‘iếu. Bên trong, có khoảng sáu bảy cây kim bằng gá»— sẫm, má»™t đầu nhá»n, đầu kia tròn. Cây kim đã giết BáctôlÆ¡min trông cÅ©ng giống hệt như thế.
- Quả tháºt là những vÅ© khà hiểm độc?
- Anh nói
- Cẩn tháºn kẻo chÃch và o tay đấy. Tôi rất mừng được nắm giữ chúng trong tay, vì có lẽ đây là tất cả số dá»± trữ còn lại. Như váºy ta khá»i phải e ngại có kẻ nà o trong chúng ta nháºn lãnh má»™t mÅ©i và o da. Vá» phần tôi, tôi thÃch má»™t viên đạn hÆ¡n. Anh có còn đủ phong độ để là m má»™t chuyến Ä‘i mưá»i cây số không, Watson?
- Hẳn nhiên
- Tôi đáp.
- Chân anh có thể đi đến cùng chăng?
- Ô vâng.
- À, chà o anh bạn, con chó của tôi. Khá lắm đấy, chú Tôbi?
Äánh hÆ¡i Ä‘i nà o. HÃt mạnh lên nà o, Tôbi! Anh dà chiếc khăn tay tẩm đầy chất má»™c du dưới mÅ©i con Tôbi. Tôbi đứng yên, cẳng dang rá»™ng, đầu nghiêng vá» má»™t bên má»™t cách tháºt buồn cưá»i, như má»™t tay sà nh Ä‘á»i đánh hÆ¡i mùi rượu quý. Sau đó, Holmes ném khăn tay ra xa, buá»™c má»™t sợi dây tháºt chắc và o cổ chó, và dắt nó vá» phÃa thùng tô-nô. Láºp tức, con chó rÃt lên má»™t hồi ăng ẳng the thé rồi chúi mÅ©i xuống đất, Ä‘uôi vểnh cao, lần theo đưá»ng hÆ¡i vá»›i má»™t tốc độ chúng tôi khó lòng theo kịp, dầu đã bị buá»™c và o má»™t đầu dây.
Phương đông, bầu trá»i dần dần bừng sáng và qua má»™t khoảng ánh sáng xám lạnh, chúng tôi có thể trông rõ được khá xa. Ngôi nhà đồ sá»™ vuông vắn hiện ra sừng sững đằng sau chúng tôi, vá»›i những khung cá»a sổ cao và trống rá»—ng cùng những hà ng hiên trÆ¡ trụi. Con đưá»ng đưa chúng tôi thẳng qua má»™t đám đất dá»c ngang đầy hầm hố mà chúng tôi phải vượt qua. Vá»›i những mô đất, rải rác đây đó và những bụi cây khô cằn, biệt trang nà y đượm má»™t vẻ sầu thảm bi đát rất phù hợp vá»›i tấm thảm kịch Ä‘ang đổ áºp lên nó.
Vừa đến chân tưá»ng rà o, chú Tôbi vừa rảo dá»c theo, vừa lên tiếng rên ư ư? nôn nóng trong bóng tối. Rồi sau cùng nó dừng lại ở má»™t góc vưá»n, khuất dưới bóng cây dẻ. Ớ góc hai bức tưá»ng, có nhiá»u viên gạch bị gỡ ra, tạo thà nh những báºc thang, chắc đã được dùng đến nhiá»u lần vì đã mòn nhắn. Holmes leo lên đầu tưá»ng, bắt lấy con chó tôi chuyển cho anh, rồi buông nó xuống phÃa bên kia tưá»ng.
- Äây là dấu bà n tay cá»§a gã đà n ông có chân gá»—
- Anh nháºn xét, trong khi tôi leo theo anh lên đầu tưá»ng
- anh có trông thấy những vết máu lá» má» trên lá»›p vôi trắng kia không? Tháºt may là từ hôm qua đến nay không có tráºn mưa lá»›n nà o! Mùi má»™c du vẫn còn phảng phất trên đưá»ng dầu bá»n chúng đã Ä‘i trước chúng ta những hai mươi tám tiếng đồng hồ rồi.
Riêng tôi, tôi phải thú nháºn rằng tôi vẫn còn ngá» vá»±c.
Trên con đưá»ng trong thà nh phố Luân Äôn nà y biết bao xe cá»™ đã chạy qua trong khoảng thá»i gian đó. Song, mối hoà i nghi cá»§a tôi cÅ©ng nhanh chóng tan biến Ä‘i. Không chút do dá»±, cÅ©ng không há» lệch hướng, chú Tôbi vẫn thong thả rảo bước theo cung cách ưỡn ẹo nhún nhảy cá»§a nó; mùi má»™c du vất vưởng quanh đây chắc lấn át tất cả những mùi khác Ä‘i.
- Anh chớ tưởng rằng
- Holmes nói
- Sá»± thà nh công cá»§a tôi là do ngẫu nhiên thuần túy; theo chúng ta đã thấy, má»™t trong những tên kia đã bước chân và o chất má»™c du. Bây giá» thì tôi biết khá nhiá»u cách để có thể tìm ra dấu vết cá»§a chúng. Cách nà y là cách dá»… nhất, và tôi sẽ phạm sai lầm lá»›n nếu bá» qua nó, vì dịp may đã đặt nó và o tay ta. Tuy nhiên, cÅ©ng váºn may ấy là m cho ná»™i vụ mất hẳn má»™t vấn đỠtri thức nho nhá» khá lý thú mà lúc nà y nó suýt đặt ra cho tôi. Phải thú nháºn rằng nếu không có vết chỉ dẫn quá hiển nhiên thế nà y thì chá»c thá»§ng được bà ẩn kia má»›i là công lao lá»›n!
- Nhưng chá»— công lao, mà rất nhiá»u công lao là đằng khác, là ở phương pháp anh lý giải ná»™i vụ chứ!
- Tôi nói
- Nói tháºt vá»›i anh là trong vụ nà y tôi lại còn kinh ngạc hÆ¡n trong vụ GiépphécxÆ¡n Hôp nữa kia. Tôi thấy vụ nà y còn sâu sắc và khó giải hÆ¡n nữa kia. Chẳng hạn như là m sao anh lại có thể mô tả nhân dạng chỉ cá»§a gã đà n ông chân gá»— má»™t cách tin tưởng chắc chắn như váºy?
- Thì có có gì đâu, đơn giản thôi, anh bạn tôi Æ¡i! Nà o tôi có kiếm cách là m trò ảo thuáºt gì đâu! Tất cả Ä‘á»u hiển nhiên rõ rà ng, tất cả Ä‘á»u nằm trong các sá»± việc đã xảy ra thôi. Có hai sÄ© quan trông coi má»™t trại tù biết được má»™t bà máºt quan trá»ng liên quan đến má»™t kho báu cất giấu đâu đó. Má»™t ngưá»i Anh tên Giônathan Xmol há»a giúp cho hai ngưá»i nà y tấm bản đồ. Xin anh nhá»› lại là chúng ta đã Ä‘á»c được tên nà y trên há»a đồ tìm thấy trong má»› đồ đạc cá»§a đại úy Morxtan. Giônathan Xmol đã nhân danh bản thân và nhân danh những ngưá»i cá»™ng sá»± ký tên và o tấm bản đồ:
"Dấu Bá»™ Tứ", đó là chỉ danh hiệu có vẻ hÆ¡i khoa trương mà y đã chá»n. Nhá» tấm há»a đồ đó, hai sÄ© quan kia, mà không chừng là má»™t trong hai ngưá»i thôi, đã Ä‘oạt lấy kho báu đưa vá» nước Anh, nhưng không là m đầy đủ ta hẳn cho là như thế Ä‘i, má»™t số nghÄ©a vụ để đánh đổi lấy bức há»a đồ đã được giao cho há». Thế bây giá» còn câu há»i nà y là tại sao Ä‘Ãch thân Giônathan Xmol không Ä‘oạt lấy kho báu? Câu trả lá»i tháºt hiển nhiên. Bức há»a đồ có từ thá»i Morxtan có liên hệ vá»›i đám tù khổ sai. Giônathan Xmol không chiếm được kho báu vì cả y lẫn những cá»™ng sá»± cá»§a y, tất cả Ä‘á»u là tù khổ sai, đã không thể đến nÆ¡i cất giấu để lấy.
- Nhưng đó đơn thuần chỉ là một giả thiết thôi.
- Ấy thế mà đó là giả thiết hiện nay ăn khá»›p vá»›i các sá»± kiện. Váºy đây là hÆ¡n cả giả thiết nữa đấy. Ta hãy thá» xem giả thiết ấy có phù hợp vá»›i phần kế tiếp không. Nà y nhé, trong và i năm, thiếu tá Sôntô sống trong bình yên hạnh phúc nhá» nắm giữ kho báu. Nhưng sau đó ông ta nháºn được thư từ Ấn Äá»™ gá»i sang và lá thư nà y đã khiến ông kinh hoảng. Thế ná»™i dung lá thư ấy như thế nà o? Nó báo cho ông ta biết là những ngưá»i mà ông ta phản bá»™i đã được trả tá»± do, phải thế chăng?
- Hay là chúng đã vượt ngục được? Tình huống nà y có thể đúng hÆ¡n, bởi vì ông biết rõ thá»i hạn lưu đà y cá»§a chúng, và , nếu chúng mãn hạn tù thì ông không lấy gì là m ngạc nhiên đâu. Giả thiết ngược lại ông ta sẽ là m gì? Tất nhiên là sẽ tìm cách để tá»± vệ. Có Ä‘iá»u là ông ta sợ nhất là gã đà n ông chân gá»—:
má»™t ngưá»i da trắng, xin anh nhá»› kỹ cho Ä‘iá»u nà y, bởi vì ông ta đã bắn lầm và o má»™t nhân viên chà o hà ng ngưá»i Anh!.... Xong rồi nhé. Trên mặt nà y, chỉ còn lại má»™t cái tên, mấy tên khác Ä‘á»u là Ấn Äá»™ hoặc thuá»™c dân Hồi giáo. Bởi lẽ đó nên ta có thể quả quyết dứt khoát là gã đà n ông chân gá»— và Giônathan Xmol chỉ là má»™t mà thôi. Lối láºp luáºn cá»§a tôi anh thấy có gì sai sót chăng?
- Không Nó rất sáng suốt và chÃnh xác.
- Tốt. Thế bây giá» ta hãy thỠđặt mình và o hoà n cảnh cá»§a Giônathan Xmol. Ta hãy nhìn sá»± việc diá»…n biến theo quan Ä‘iểm cá»§a hắn ta. Hắn đến Anh quốc vá»›i hai mục Ä‘Ãch:
thu hồi lại những thứ mà hắn xem như là thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a hắn, và trả thù kẻ đã phản bá»™i hắn. Hắn đã tìm ra nÆ¡i ăn chốn ở cá»§a Sôntô và rất có thể hắn đã là m quen vá»›i má»™t ai đó trong nhà .
Chẳng hạn như Lal Rao anh chà ng đầu bếp ná». Bà BÆ¡xtÆ¡n đã mô tả anh chà ng nà y vá»›i tôi bằng những lá»i lẽ không mấy tốt đẹp cho lắm. Tuy nhiên, Giônathan Xmol không tìm ra được nÆ¡i cất kho báu, vì chẳng ai biết được nÆ¡i ấy cả:
chẳng ai cả, ngoại trừ viên thiếu tá và má»™t gia nhân trung thà nh đã chết từ thuở ấy. Bá»—ng nhiên Xmol hay tin thiếu tá Sôntô Ä‘ang nằm trên giưá»ng chá» chết. Phát hoảng bởi ý nghÄ© là bà máºt cá»§a kho báu có thể bị chôn vùi xuống mồ cùng vá»›i viên thiếu tá, Xmol lá»t được qua vòng kiểm soát canh giữ cá»§a đám gia nhân và tìm cách đến cạnh cá»a sổ mà bên trong viên thiếu tá Ä‘ang hấp hối; chỉ vì sá»± hiện diện cá»§a hai ngưá»i con nên hắn không đột nháºp và o nhà được. Lòng căm thù đối vá»›i ngưá»i chết khiến hắn nổi Ä‘iên. Hắn đột nháºp và o phòng trong đêm, lục lá»i má»› giấy tá» bà máºt vá»›i hy vá»ng phát hiện ra má»™t tà i liệu nà o đó có liên quan đến kho báu.
Sau cùng, hắn ghi lại và i chữ trên tấm thiếp để nhắc nhở cuá»™c viếng thăm cá»§a hắn. Chắc hẳn là hắn dá»± kiến rằng, nếu có phải hạ sát viên thiếu tá thì hắn để lại vết tÃch kiểu nà y chỉ cho thấy đây không phải là má»™t vụ án mạng tầm thưá»ng, mà là má»™t hà nh vi tái láºp công lý, Ãt ra cÅ©ng là đứng trên quan Ä‘iểm cá»§a bốn ngưá»i cá»™ng sá»±. Những ý nghÄ© lạ lùng kỳ quặc như thế cÅ©ng khá thông thưá»ng trong các lịch sá» "tá»™i phạm" thưá»ng thì nó cho ta nhiá»u chỉ dẫn rất hữu Ãch vá» cá tÃnh tên tá»™i phạm. À, mà anh có theo tôi kịp không đấy?
- Rất tốt.
- Bây giá» thì Ginathan Xmol có thể là m gì nà o? Y chỉ có thể tiếp tục má»™t cách kÃn đáo những cố gắng để tìm ra kho báu.
Có thể hắn ta đã rá»i khá»i nước Anh để thỉnh thoảng trở vá» lại.
Nhưng lại xảy ra việc phát hiện ra rầm thượng. Hắn được thông báo vá» việc nà y ngay láºp tức. Má»™t lần nữa, ta lại thấy có sá»± hiện diện cá»§a má»™t kẻ đồng lõa ở hiện trưá»ng. Vá»›i cái chân gá»—, Giônathan không tà i nà o leo lên đến căn phòng quá cao cá»§a BáctôlÆ¡min. Thế là hắn Ä‘em theo má»™t tên đồng phạm khá bà máºt, tên nà y có thể leo trèo dá»… dà ng nhưng lại dẫm chân trần và o chất má»™c du. Do đó, má»›i nhỠđến chú Tôbi, và nhỠđến má»™t bác sÄ© hưởng ná»a lương vá»›i gót chân bị há»ng phải kháºp khiá»…ng Ä‘i trên Ä‘oạn đưá»ng mưá»i kilômét.
- Thế thì chÃnh tên tòng phạm, chứ không phải Giônathan đã phát khùng lên, nếu tôi cứ xét theo phong cách mà hắn ta đã Ä‘i Ä‘i lại lại trong căn phòng khi đã và o được. Hắn chẳng có thù oán gì vá»›i BáctôlÆ¡min Sôntô, có lẽ hắn ta chỉ muốn nhét giẻ và o miệng và trói ông nà y lại. Tháºt tình thì anh chà ng nà y chẳng muốn tá»± mắc dây thòng lá»ng và o cổ tà nà o! Nhưng hắn đã không thể ngăn ngừa những bản năng man rợ cá»§a tên tòng phạm bùng ra; và sau đó thuốc độc đã có tác dụng. Thế là Giônathan để lại chữ ký cá»§a mình, Ä‘em kho báu xuống và thoát ra cÅ©ng bằng lối như trước. Äó là diá»…n biến các sá»± cố đã xảy ra mà tôi có thể giải đáp được. Còn nói vá» dáng Ä‘i cá»§a hắn ta, thì chắc là hắn cÅ©ng đã có tuổi và nước da khá sẫm vì phải thỠán trong má»™t lò lá»a như vùng AnÄ‘aman1. Còn tầm thước cá»§a hắn thì tôi có thể tÃnh ra dá»… dà ng theo chiá»u dà i bước sải cá»§a hắn, và ta cÅ©ng được biết là hắn có để râu cằm. Bá»™ râu nà y là điá»u duy nhất khiến Thađớx Sôntô phải hoảng sợ khi trông thấy hắn ở cá»a sổ. Ngoà i ra....
- Thế còn tên tòng phạm?
- Ồ, chẳng có gì là bà ẩn cả? Nhưng rồi thì anh cũng sẽ biết thôi.... Chà , không khà ban mai mới dịu mát là m sao? Kìa anh hãy nhìn lên xem đám mây nhỠbé kia:
nó bồng bá»nh trông tá»±a chiếc lông hồng nhô ra từ má»™t con chim hồng hạc khổng lồ nà o đó. GiỠđây, viá»n đỠcá»§a đĩa mặt trá»i Ä‘ang nhô ra khá»i lá»›p mây trùm lên thà nh phố Luân Äôn. Mảnh mặt trá»i nay chiếu sáng cho khá nhiá»u ngưá»i đấy, nhưng chẳng có ai, tôi dám đánh cuá»™c như thế, lại nháºn lãnh má»™t sứ mạng lạ lùng như chúng ta! Chúng ta má»›i nhá» bé là m sao, vá»›i những tham vá»ng thấp hèn cÅ©ng như những sức mạnh to lá»›n sÆ¡ khai cá»§a thiên nhiên. Sao, thế nà o, anh đã tiến bá»™ gì trong việc nghiên cứu Giăng Pôl2?
- À cũng tạm. Tôi đã trở lại gặp ông ấy qua Ca-lid3.
- À, thế là lần theo con suối lên đến nguồn. Ông nà y đã nêu ra má»™t nháºn xét khá lạ lùng song rất sâu sắc:
bằng chứng đầu tiên vá» tầm vóc vÄ© đại cá»§a con ngưá»i là sá»± nháºn thức vá» mức độ hèn kém cá»§a mình. Äấy, anh thấy không, Ä‘iá»u nà y hà m ngụ má»™t khả năng so sánh và đánh giá mà chÃnh tá»± bản thân nó cÅ©ng đã là má»™t bằng chứng vá» tÃnh cao quý cá»§a con ngưá»i.
1 Anđaman:
tên má»™t quần đảo vịnh Bănggan, phÃa Miến Äiện nay thuá»™c lãnh thổ Ấn.
2 Giăng-Pôl:
(Jean Paul Ritchter) tên má»™t nhà văn Äức.
3 Ca-lid :
Nhà viết sỠvà phê bình Anh.
RÃsÆ¡lÆ¡ khiến ta phải suy nghÄ© nhiá»u đấy! Chắc là anh không có súng ngắn?
- Tôi có chiếc gáºy.
- Có khả năng là ta sẽ cần dùng đến má»™t dụng cụ đại loại như thế, nếu ta và o được táºn hang ổ cá»§a chúng. Tôi giao Giônathan cho anh, còn tên kia, nếu có tá» ra hung dữ, tôi sẽ hạ hắn ngay tại chá»—! Vừa nói anh vừa lấy khẩu súng ngắn cá»§a mình ra, cho hai viên đạn và o rồi nhét lại trong túi áo vét bên phải.
Trong lúc đó, chú Tôbi hướng dẫn chúng tôi dá»c theo những con lá»™, hai bên là là ng mạc đưa vá» Luân Äôn. Và giỠđây, chúng tôi Ä‘i và o những đưá»ng phố tháºt sá»± vá»›i đám phu bến tà u và công nhân Ä‘i đến nÆ¡i là m việc. Mấy bà ná»™i trợ ăn mặc xuá»nh xoà ng mở những ô cá»a kéo và quét báºc thang lối ra và o. Từ những quán rượu, ngưá»i ta đã thấy bước ra những đám đà n ông dáng Ä‘i thô bạo, vừa Ä‘i vừa lấy tay áo quệt hà m râu sau chầu nháºu buổi sáng. Mấy con chó thảm hại lang thang ngạc nhiên nhìn chúng tôi nhưng Tôbi cứ bước lên tá»›i trước chẳng ngó ngang ngó dá»c, múi chúi xuống đất, thỉnh thoảng lại rÃt lên báo hiệu má»™t mùi má»›i đâu đây.
Chúng tôi đã băng qua khu XtrÃtham, Birton CambÆ¡oen, và bây giá» chúng tôi Ä‘ang ở khu đưá»ng hẻm Keninhton; thế là chúng tôi đã Ä‘i qua những con đưá»ng ngang, vá» phÃa đông khu Ôvan. Những kẻ chúng tôi săn Ä‘uổi dưá»ng như đã dùng má»™t lá»™ trình ngoằn ngoèo quanh co, có lẽ là để tránh bị tìm ra. Không má»™t lần nà o chúng dùng con đưá»ng chÃnh nếu có đưá»ng nhá» song song. Äầu đưá»ng hẻm Keninhton, chúng rẽ trái băng phố Bon và phố MailÆ¡. Chú Tôbi dừng lại nÆ¡i phố MailÆ¡, rẽ và o quảng trưá»ng Nai. Rồi nó chạy lui chạy tá»›i, má»™t tai dá»±ng lên, tai kia kụp xuống, đúng là hình ảnh cá»§a sá»± bất định ở loà i chó? Sau cùng, nó lại rảo bước vòng quanh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, như thể mong chúng tôi hiểu giùm cho ná»—i bối rối cá»§a nó.
- Con chó mắc dịch nà y sao thế
- Holmes cà u nhà u
- Chắc chắn là chúng không dùng xe mà Ãt ra chúng cÅ©ng không cỡi khinh khà cầu rồi!
- Có lẽ chúng đã dừng lại đây trong chốc lát?
- Tôi gợi ý.
- À được lắm:
kìa nó lại bước đi tiếp!
- Bạn tôi nói giá»ng nhẹ nhõm.
Tháºt thế, Tôbi lại tiếp tục lần theo dấu vết đánh hÆ¡i. Nó còn Ä‘i quanh thêm má»™t vòng nữa, khịt khịt mÅ©i, rồi bá»—ng tá» ra quả quyết. GiỠđây nó phóng tá»›i trước bằng má»™t sức mạnh và quyết tâm mà trước đó nó chưa há» có. Mùi má»™c du có vẻ rõ rệt hÆ¡n trước, bởi nó chẳng cần đánh hÆ¡i mặt đất. Nó giáºt mạnh dây xÃch lên và tìm cách chạy Ä‘i. Cứ nhìn ánh mắt sáng rỡ cá»§a Holmes là cÅ©ng có thể biết được rằng anh Ä‘ang nghÄ© là cuá»™c hà nh trình cá»§a chúng tôi sắp sá»a chấm dứt.
GiỠđây lá»™ trình cá»§a chúng tôi dắt chúng tôi qua phố NainÆ¡ Dima. Chúng tôi đến xưởng gá»— Brođơric và NenxÆ¡n, nằm ngay sau quán rượu OaitÆ¡ Igon. Äến đó, chú chó dưới cÆ¡n kÃch động dữ dá»™i, chạy bổ và o xưởng má»™c bằng lối bên hông, nÆ¡i đây thợ cưa đã bắt tay và o việc rồi. Không ngừng kéo sợi dây xÃch lên, Tôbi chạy băng qua đống mạt cưa và dăm bà o, đâm bổ và o má»™t lối Ä‘i, len lá»i giữa hai đống gá»—. Sau cùng rÃt lên má»™t tiếng đắc thắng, nó nhảy phốc lên cái thùng lá»›n Ä‘ang còn nằm trên chiếc xe vừa má»›i đưa đến. Lưỡi thõng xuống, mắt long lanh, Tôbi ngồi chá»…m chệ trên nắp thùng, nhìn chúng tôi hết ngưá»i nà y qua ngưá»i khác, rõ rà ng muốn tìm má»™t sá»± tán đồng ở chúng tôi. Ván thùng tô-nô và bánh xe cá»§a chiếc goòng được phết lên bằng má»™t thứ nước Ä‘en ngòm, và bầu không khà quanh đó nồng nặc mùi má»™c du.
Shelock Holmes và tôi nhìn nhau chưng há»ng, rồi đột nhiên báºt cưá»i không sao nhịn được.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by Memory; 02-09-2008 at 04:29 PM .
28-04-2008, 06:03 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Truy tìm dấu bộ tứ
Chương 8: Nghĩa binh ở phố Bâycơ
- Thế thì
- Tôi há»i
- Tobi đã nhầm lẫn?
- Nó đã là m đúng Ä‘iá»u ta đòi há»i nó
- Holmes vừa nói vừa đưa con chó xuống khá»i thùng và kéo nó ra khá»i xưởng gá»—
- Nếu anh chịu nghÄ© đến lượng má»™c du chuyên chở tại Luân Äôn trong má»™t ngà y, thì không có gì phải ngạc nhiên, nếu đưá»ng theo dấu vết cá»§a chúng ta bị tắc nghẽn. Hôm nay con đưá»ng nà y được sá» dụng nhiá»u lắm. Chú Tôki khốn khổ chẳng có gì đáng quở trách cả.
- Tôi nghÄ© ta phải quay trở lại từ dấu vết thứ nhất thôi. - Äúng thế. CÅ©ng may là con đưá»ng không đến ná»—i dà i lắm. Äiá»u đánh lạc hướng con chó ở góc quảng trưá»ng Nai dÄ© nhiên là do sá»± kiện hai con đưá»ng gặp nhau, đã gặp nhau rồi tách xa nhau vá» hướng đối nghịch. Chúng ta đã Ä‘i theo hướng sai. Giá» chỉ còn lần theo hướng kia thôi.
Việc nà y chẳng có gì khó khăn. Khi quay trở lại nÆ¡i nó đã lầm đưá»ng, Tobi quanh má»™t vòng tròn lá»›n rồi phóng theo hướng má»›i.
- Cần phải trông chừng sao cho nó không đưa ta đến địa điểm xuất phát của một cái thùng đựng mộc du khác
- Tôi lưu ý.
- Vâng, tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nhưng anh cÅ©ng thấy rằng nó đứng yên trên lỠđưá»ng trong khi có má»™t chiếc xe chở má»™c du má»›i chạy ngang qua. Không, anh Watson à , lần nà y thì ta Ä‘i đúng đưá»ng rồi.
Hướng nà y dẫn vá» phÃa sông, ngang qua quảng trưá»ng Benmông và phố Pá»ringxÆ¡. Khi đến cuối phố Bông, nó đâm thẳng xuống bá» sông, nÆ¡i có má»™t khúc cầu nhá» bằng gá»—. Tobi dắt chúng ta đến đầu cầu,và cứ đứng đây rên ư ư? trước dòng sông Ä‘en ngòm.
- Ta tháºt không may
- Holmes nói
- Bá»n chúng đã tẩu thoát bằng tà u rồi.
Nhiá»u tà u và thuyá»n nhẹ bồng bá»nh trên nước bên chiếc tà u gá»—. Chúng tôi dắt Tôbi đến từng chiếc má»™t, nó ra sức đánh hÆ¡i nhưng chẳng có kết quả gì.
Cách chiếc cầu tà u thô sÆ¡ không xa, có má»™t ngôi nhà gạch nhá». Ớ cá»a sổ thứ hai trên má»™t tấm biển gá»— trên có ghi hà ng chữ lá»›n "Mócđơcai XmÃt" và bên dưới "Cho mướn tà u theo giá» hoặc ngà y". Má»™t tấm biển thứ hai treo bên cá»a ra và o cho biết căn nhà còn có thêm má»™t chiếc thuyá»n máy chạy bằng hÆ¡i nước.
Tháºt váºy, tôi thấy có má»™t đống than lá»›n cạnh cầu tà u. Holmes xem xét khu vá»±c bằng cái nhìn chán ngán.
- Báºy tháºt, báºy tháºt!
- Anh nói
- Mấy tên nà y khôn lanh hÆ¡n tôi nghÄ©. Có vẻ như chúng đã khoa? lấp được dấu vết cá»§a chúng rồi. Tôi e rằng chúng đã tuân theo má»™t phương án được bà n bạc kỹ lưỡng trước đó. Anh tiến lại gần nhà vừa lúc cá»a mở.
Má»™t cáºu bé tóc quăn khoảng sáu tuổi chay ùa ra, theo sau là má»™t ngưá»i đà n bà khoẻ mạnh, gương mặt hồng hà o, tay cầm chiếc khăn xốp.
- Giắc, trở lại đây mẹ rá»a ráy cho! Bà gá»i lá»›n. Có lại đây không nà o, đồ quá»· sứ! Nếu bố mà y vá» mà trông thấy mà y như thế thì chắc chắn ông ấy sẽ la toáng lên cho mà xem....
- Chà cáºu bé xinh quá!
- Holmes nói lá»›n như thế xác láºp vị trà chiến lược cá»§a đôi bên
- Có thể nà o tưởng tượng được đôi má hồng đến thế không? Nà y cáºu Giắc, cáºu thÃch cái gì nà o?
- Vâng, nếu được thì cháu thÃch có hai si-linh. Cáºu bé tuyệt vá»i đáp sau má»™t hồi suy nghÄ©.
- Thế thì đây! Bắt lấy nà y. Quả tháºt bà có cả má»™t kho tà ng tinh khôi đấy, bà XmÃt ạ.
- Xin thượng đế phù há»™ Ông, thưa ông! Nó còn hÆ¡n thế nữa kia! Nhưng lắm lúc nó cÅ©ng là m cho tôi đến phát Ä‘iên lên, nhất là khi nhà tôi phải Ä‘i vắng nhiá»u ngà y.
- Thế ông nhà đi vắng ?
- Holmes há»i, giá»ng thất vá»ng - Tiếc quá, tôi lại có ý muốn tiếp chuyện vá»›i ông.
- Ông ấy ra Ä‘i từ sáng hôm qua, thưa ông.Và cÅ©ng phải nói tháºt là tôi Ä‘ang bắt đầu lo ngại. A, mà nếu là vá» chuyện thuê tà u, thưa ông, thì chắc là tôi có thể giúp ông được.
- Tôi muốn thuê chiếc thuyá»n máy chạy hÆ¡i nước cá»§a ông nhà .
- Thế thì thưa ông, tiếc quá, ông ấy đã ra Ä‘i bằng chÃnh chiếc thuyá»n ấy. Tháºt ra tôi cÅ©ng ngạc nhiên, vì nó chỉ có vừa đủ than để Ä‘i đến Uluých và trở vá» thôi. Nếu ông nhà tôi Ä‘i bằng chiếc xà lan chở hà ng, tôi cÅ©ng chẳng lo lắng gì:
công việc là m ăn đôi khi kéo ông đến mãi táºn GÆ¡râyvÆ¡xen và khi nà o ở đấy báºn nhiá»u công chuyện, ông cÅ©ng thưá»ng lưu lại tại đó.
Nhưng vá»›i chiếc thuyá»n máy không đủ than thì phá»ng là m được việc gì?
- Ông nhà có thể kiếm mua than ở một bến tà u nà o đó khi xuôi sông.
- Có thể như thế tháºt, thưa ông, nhưng đó không phải là thói quen cá»§a ông ấy. Äã nhiá»u lần tôi nghe ông la lối chá»i rá»§a vì những món tiá»n ngưá»i ta đòi để lấy và i bao than. Vả lại, tôi không ưa được cái lão chân gá»— vá»›i cái lối ăn nói lạ hoắc. Lão ta có cái đầu trông không và o được tà nà o! Sao mà lúc nà o lão cÅ©ng rảo quanh đây thế?
- Ngưá»i đà n ông chân gá»—
- Holmes há»i bằng giá»ng ngạc nhiên má»™t cách ngây thÆ¡.
- Vâng, thưa ông, má»™t gã đà n ông khuôn mặt xạm Ä‘en trông đến là giống khỉ! Hắn đến gặp nhà tôi nhiá»u lần. ChÃnh hắn đã đánh thức ông ấy dáºy, đêm hôm kia. Có Ä‘iá»u lạ hÆ¡n nữa là nhà tôi biết hắn ta sẽ đến, vì ông đã đổ đầy nước và o nồi supde trên chiếc đò máy. Tôi chẳng quanh co gì, thưa ông, tháºt tôi lo quá chừng!
- Nhưng, thưa bà XmÃt thân mến, dầu sao bà chẳng việc gì phải lo ngại ca?
- Holmes nhún vai nói
- Nhưng trước hết, là m sao bà có thể bảo ngưá»i đến đêm ấy chÃnh là gã đà n ông chân gá»—? Tôi không hiểu sao bà lại có thể quả quyết như váºy.
- ChÃnh giá»ng nói cá»§a hắn, thưa ông. Tôi biết giá»ng nói cá»§a hắn, nó nghe như khản đục. Hắn gõ và o cá»a sổ, lúc ấy và o khoảng ba giá» sáng:
"Ê, trong kia, thức dáºy Ä‘i"
- hắn bảo "đã đến giỠđổi phiên gác rồi đấy". Ông nhà tôi đánh thức Gim, con trai cả chúng tôi, và thế là há» ra Ä‘i, không buồn nói vá»›i tôi má»™t lá»i. Tôi nghe rõ cả tiếng chân gá»— ầm vang trên đá lát đưá»ng.
- Còn tên chân gỗ kia, hắn đến một mình sao?
- Thưa ông, tôi không thể nói chắc chắn được. Tôi chẳng nghe thấy có giá»ng nói ai khác.
- Tôi tiếc lắm, bà XmÃt à . Tôi cần má»™t chiếc đò máy, và tôi đã nghe ngưá»i ta nói tốt vá» chiếc.... à , mà chiếc đò máy ấy tên là gì nhỉ? – "Rạng đông", thưa ông.
- A! Có phải đó là chiếc đò máy cÅ© kỹ sÆ¡n mà u xanh lục, có viá»n má»™t đưá»ng và ng và đáy rất rá»™ng?
- Không phải thế đâu! Nó là má»™t trong những chiếc tà u thon dà i nhất Ä‘ang chạy trên sông. Và nó được sÆ¡n má»›i lại tuyá»n Ä‘en vá»›i hai viá»n Ä‘á».
- Cám Æ¡n. Tôi mong bà sẽ sá»›m nháºn được tin tức cá»§a ông nhà . Tôi sắp sá»a xuôi sông đây, và nếu tôi thấy chiếc Rạng đông, tôi sẽ cho vị chá»§ tà u biết là bà đang lo lắng. Bà vừa nói ống khói tà u mà u Ä‘en?
- Không, thưa ông. Äen vá»›i má»™t đưá»ng viá»n mà u trắng.
- À, hẳn nhiên rồi! Hai bên má»›i mà u Ä‘en. Xin chà o bà , bà XmÃt! Ngưá»i lái đò và chiếc đò cá»§a anh ta kia rồi, Watson. Ta hãy nhỠđưa qua sông.
- Vá»›i những ngưá»i thuá»™c loại nà y
- Holmes nói tiếp khi chúng tôi ngồi và o thuyá»n gần chá»— lái tà u
- Ä‘iá»u quan trá»ng là đừng bao giá» cho há» có cÆ¡ há»™i nghÄ© rằng những Ä‘iá»u há» thuáºt lại cho ta có má»™t tầm mức trá»ng yếu nà o đó. Nếu không, há» sẽ ngáºm miệng hến ngay. Nhưng, ngược lại, bạn cứ giả vá» nghe há» má»™t cách miá»…n cưỡng, bạn má»›i may mắn được biết những Ä‘iá»u bạn muốn biết.
- Dầu sao ta đã biết được ta sẽ phải là m những gì rồi
- Tôi nói.
- Váºy kế hoạch anh như thế nà o?
- Mướn má»™t chiếc đò máy rồi xuôi dòng sông để tìm ra chiếc Rạng Äông.
- Nhưng, thưa ông bạn thân mến cá»§a tôi Æ¡i, đó má»›i tháºt là công tác khổng lồ. Chiếc đò máy kia có thể cáºp và o bất cứ cầu tà u nà o bên bá» sông từ giữa đây và Gá»rinÃch. Qua khá»i cầu, những Ä‘iểm cáºp tà u tạo thà nh má»™t mê lá»™ dà i trên nhiá»u kilômét. Anh sẽ phải mất toi không biết bao nhiêu ngà y má»›i có thể thám hiểm tất cả được.
- Nếu thế thì ta nhỠđến cảnh sát váºy.
- Không đâu. Chắc hẳn là tôi sẽ liên hệ vá»›i Atenni Giôn, nhưng chỉ và o lúc sau cùng thôi. Anh ta không phải là ngưá»i tệ, và tôi chẳng muốn là m bất cứ Ä‘iá»u gì có thể gây nguy hại cho anh ấy vá» mặt nghá» nghiệp. Nhưng tôi thÃch hà nh động má»™t mình hÆ¡n, nhất là hiện nay công việc cá»§a ta đã tiến triển rất nhiá»u.
- Hay là ta có thể đăng và o mục rao vặt trên báo, há»i thăm những chỉ dẫn ở những ngưá»i bảo vệ các bến tà u.
- Má»—i lúc má»™t tệ hÆ¡n. "Các bạn" cá»§a chúng ta lúc bấy giá» biết ngay là chúng ta Ä‘ang truy nã há» gắt gao và há» sẽ rá»i khá»i nước nà y ngay. Tất nhiên, dầu sao há» cÅ©ng sẽ ra Ä‘i thôi, nhưng chừng nà o há» còn cảm thấy tuyệt đối an toà n, há» sẽ chẳng vá»™i vã gì đâu. Quyết tâm cá»§a chà ng thám tá» Giôn sẽ giúp ta trong việc nà y. Các nháºt báo chắc chắn sẽ trình bà y quan Ä‘iểm cá»§a anh ấy, và mấy tên đà o thoát cá»§a chúng ta sẽ tin là cảnh sát Ä‘ang lầm đưá»ng.
- Váºy ta là m gì đây?
- Tôi há»i khi chúng tôi lên bá», gần nhà giam Minbăng.
- Ta sẽ lên chiếc xe ngá»±a kia, vá» nhà , gá»i bữa ăn, rồi Ä‘i nằm má»™t tiếng. Rất có khả năng là đêm tá»›i đây ta sẽ phải thức suốt. Bác xà Ãch Æ¡i, hãy cho chúng tôi xuống trạm bưu Ä‘iện đầu tiên trên đưá»ng. Chú Tôbi vẫn còn đắc dụng cho chúng ta, ta hãy giữ nó lại.
Xe ngá»±a dừng trước trạm bưu Ä‘iện phố Gá»mây, PitÆ¡ và Holmes xuống gá»i má»™t bức Ä‘iện tÃn.
- Theo anh thì tôi đã gá»i Ä‘iện cho ai? Anh há»i tôi lúc trở ra.
- Tôi tháºt chẳng nghÄ© ra đâu.
- Anh có còn nhớ phòng cảnh sát đặc biệt phố Bâycơ không? Tôi đã có nhỠđến hỠtrong vụ Giépphẹcxơn Hâupơ.
- Vâng, có. Thế rồi sao?
- Thì đây, đúng là má»™t bà i toán Ä‘iển hình mà sá»± giúp đỡ cá»§a há» có thể rất quý báu cho ta. Nếu há» thất bại, tôi có cách khác. Nhưng trước hết tôi thá» nghiệm cách nà y xem sao. Bức Ä‘iện tÃn cá»§a tôi gá»i đến chà ng trung úy nhá» bé cá»§a ta, tên gá»i Uyghin. Tôi nghÄ© anh ta và các bạn sẽ đến thăm ta trước khi ta dùng xong bữa Ä‘iểm tâm.
Bấy giá» và o khoảng tám giá» rưỡi và các sá»± cố trong đêm bắt đầu có tác dụng nặng ná». Tôi mệt má»i ê ẩm, đầu óc rối bá»i.
Äể chịu đựng được, tôi không có được cái nhiệt tình nghá» nghiệp cá»§a anh bạn tôi; vả chăng tôi không tà i nà o xem xét vấn đỠmá»™t cách trừu tượng như là má»™t bà i toán có tÃnh tri thức đơn thuần.
Vá» phần BáctôlÆ¡min, tôi được nghe thiên hạ nói nhiá»u Ä‘iá»u không tốt vỠông ta, còn những kẻ hạ sát ông ta cÅ©ng không gây nÆ¡i tôi mối ác cảm quá lắm. Nhưng nói đến kho báu thì lại là chuyện khác. Kho báu ấy, trên nguyên tắc, là sở hữu cá»§a cô Mortan toà n bá»™ hay má»™t phần. Chừng nà o còn cÆ¡ may tìm lại nó được thì tôi sẵn sà ng cống hiến cả mạng sống cá»§a tôi. Nhưng nếu thế thì thà nh công cá»§a chúng tôi có lẽ sẽ đưa cô ta mãi mãi ra khá»i tầm tay cá»§a tôi. Song mối tình cá»§a tôi, nếu để cho má»™t suy nghÄ© như thế ảnh hưởng đến thì hoá ra chẳng quá vị ká»· và nhá» nhen sao! Holmes có thể hà nh động và o việc bắt giữ tá»™i phạm. Còn tôi, tôi lại có má»™t lý do mưá»i lần mạnh hÆ¡n để lấy lại kho báu VỠđến phố BâycÆ¡, sau khi tắm và thay áo quần, tôi cảm thấy khoan khoái vô cùng. Khi bước xuống phòng, tôi thấy bữa Ä‘iểm tâm đã dá»n xong, và Holmes Ä‘ang pha cà phê.
- Ngưá»i ta Ä‘ang bà n tán vá» vụ án
- Anh vừa nói vừa chỉ và o tá» báo đã láºt ra
- Má»™t nhà báo có tà i ở khắp má»i nÆ¡i và chà ng Giôn có thừa quyết tâm và đầy nghị lá»±c đã thu xếp ná»™i vụ giữa hai ngưá»i. Nhưng chắc anh đã phải ngấy chán vá»›i câu chuyện nà y rồi! Hãy dùng món trứng thịt muối Ä‘i đã.
Tôi chụp lấy tá» báo và đá»c bà i ngắn dưới nhan đỠ"Má»™t vụ án bà ẩn tại ÂppÆ¡ Noóccúđ".
"Hôm qua, và o khoảng ná»a đêm
- Bà i báo Xtenđớt viết - Ông BáctôlÆ¡min, cư ngụ tại biệt xá PôngÄ‘isêri, thuá»™c phố ÂppÆ¡ Noócúđ, đã được ngưá»i ta tìm thấy chết trong tư phòng. Tình huống xảy ra cho thấy đây là má»™t hà nh động tá»™i ác. Theo chá»— chúng tôi được biết, trên thi thể nạn nhân ngưá»i ta không tìm thấy má»™t dấu vết hung bạo nà o. Nhưng má»™t bá»™ sưu táºp quý giá gồm những châu báu Ấn Äá»™ do ngưá»i quá cố khả kÃnh thừa hưởng cá»§a thân phụ đã biến mất. Tá»™i ác do ông Shelock Holmes và bác sÄ© Watson là hai ngưá»i đã đến căn nhà cùng vá»›i Thađớx Sôntô, anh cá»§a ngưá»i quá cố, phát hiện. Má»™t dịp may đặc biệt đã khiến ông Atenni Giôn, nhà thám tá» nổi danh cá»§a Sở cảnh sát trung ương có mặt tại Ty cảnh sát Noócúđ. Nhá» thế ông đã có mặt tại hiện trưá»ng sau khi có lệnh báo động chưa đầy ná»a tiếng đồng hồ. Kinh nghiệm và tà i ba cá»§a ông ta hướng ngay và o việc truy tầm tá»™i phạm. Kết quả tốt đẹp là ngưá»i anh cá»§a nạn nhân, Thađớx Sôntô, bà quản gia BÆ¡xtôn, ngưá»i đầu bếp Ấn Äá»™ tên Lal Rao, và ngưá»i gác cổng Mác Má»›cđô Ä‘á»u bị bắt.
Tháºt váºy, rõ rà ng là má»™t hay nhiá»u tên trá»™m đó phải biết rõ ngôi nhà . Những hiểu biết kỹ thuáºt lừng danh cá»§a ông Giôn kết hợp vá»›i những biệt tà i cÅ©ng nổi tiếng không kém cá»§a ông, đã giúp ông chứng minh má»™t cách không thể bác bỠđược là bá»n cướp không thể nà o xâm nháºp được bằng cá»a ra và o, hoặc bằng cá»a sổ. Chúng đã leo lên mái nhà , đột nháºp bằng cá»a trổ trên mái chui xuống căn phòng ăn thông vá»›i gian phòng nÆ¡i tìm thấy tá» thi. Thế là ngưá»i ta dứt khoát gạt bá» giả thiết má»™t vụ đánh cắp đơn thuần do những kẻ lạ mặt. Hà nh động chóng vánh và quả quyết cá»§a đại diện pháp luáºt tá» rõ rằng trong những trưá»ng hợp như thế, ta có lợi lá»›n nếu giao cuá»™c Ä‘iá»u tra cho má»™t bá»™ Óc duy nhất, mạnh mẽ và là m chá»§ phương tiện cá»§a mình. Ta không thể không nghÄ© rằng má»™t kết quả như váºy cống hiến má»™t luáºt cứ có trá»ng lượng thám tá» cá»§a ta. Lúc bấy giá» những ngưá»i nà y sẽ được tiếp xúc chặt chẽ hÆ¡n và có hiệu quả hÆ¡n vá»›i những vụ mà há» phải Ä‘iá»u tra".
- Tuyệt diệu, phải không?
- Holmes vừa nói vừa mỉm cưá»i nâng tách cà phê
- Anh nghĩ thế nà o?
- Tôi nghĩ suýt nữa chúng ta cũng bị bắt.
- à kiến tôi cũng thế. Chắc tôi không dám chịu trách nhiệm vỠsự tự do của chúng ta nếu đột nhiên anh ta lại nổi cơn quyết liệt khác.
Äúng ngay lúc ấy cả ngôi nhà vang lên tiếng chuông kéo dà i. Chúng tôi nghe thấy bà HơđxÆ¡n ngưá»i cho chúng tôi thuê nhà , thốt lên những lá»i ta thán và những câu mắng má» gay gắt.
- Trá»i đất!
- Tôi vừa kêu lên vừa đứng dáºy khá»i ghế
- Anh Holmes à , tôi nghĩ chắc hỠđến bắt ta đấy.
- Không, không đến ná»—i khá»§ng khiếp như thế đâu! Tôi nháºn ra ngay đội cảnh sát trợ lý cá»§a tôi mà , đám nghÄ©a binh BâycÆ¡ đấy.
Tháºt thế, tiếng la hét Ä‘inh tai và tiếng chân không chạy vá»™i và ng dá»™i trong cầu thang, và mưá»i hai, mưá»i ba đứa bé lang thang, nhá»›p nhúa, rách rưới chạy ùa và o phòng. Tôi nháºn thấy mặc dầu sá»± xâm nháºp có ồn à o tháºt, nhưng chứng tá» có ká»· luáºt.
Chúng láºp tức đứng xếp thà nh nà ng, và đứng trước chúng tôi là những khuôn mặt trẻ con linh hoạt vui vẻ. Sau đó, má»™t đứa trong bá»n chúng bước lên vá»›i má»™t vẻ uể oải bá» trên trông tháºt buồn cưá»i, so vá»›i lứa tuổi cá»§a cáºu. Äúng là má»™t chú ngáo á»™p.
- Äã nháºn rõ tÃn hiệu cá»§a ông, thưa ông
- Nó báo cáo - Cháu đưa tụi nó lại gặp ông đầy đủ. Phà tổn chuyên chở tÃnh tất cả là ba si-linh sáu pen-xÆ¡.
- Äây, Holmes vừa nói vừa lấy tiá»n ra
- Báºn sau cháu chỉ việc nghe các bản báo cáo, rồi báo lại cho chú là được rồi. Chú không muốn các cháu đến đông như thế nà y nữa. Tuy thế, tiện đây, chú cÅ©ng muốn tất cả Ä‘á»u nghe rõ lệnh công tác cá»§a chú.
Chú muốn tìm ra nÆ¡i Ä‘áºu cá»§a má»™t chiếc đò máy tên Rạng Äông.
Tên ngưá»i chá»§ là Moócđơcai XmÃt. Äò chắc là đã xuôi sông và ngừng lại đâu đó. Nó mà u Ä‘en, hai bên có viá»n mà u Ä‘á». á»ng khói cÅ©ng mà u Ä‘en và có má»™t vạch trắng. Má»™t trong các cháu phải trụ lại bến cá»§a Moócđơcai XmÃt, đối diện vá»›i Minbăng để xem ông ấy có trở vá» không. Số còn lại chia nhau hai bá» sông, và má»—i cháu phải là m tròn trách nhiệm cá»§a mình má»™t cách chu đáo. Há»… có tin gì, là cho chú biết ngay. Chú nói rõ tất cả rồi chứ?
- Vâng, thưa Äại tá! Uyghin đáp.
- Giá cả như thưá»ng lệ, lại thêm má»™t ghi-nê cho ai tìm thấy chiếc đò máy kia. Äây, tiá»n công má»™t ngà y chú đưa trước.
Và bây giá», bắt tay và o việc Ä‘i! Anh trao cho má»—i đưa má»™t si-linh, thế là đám trẻ tuôn xuống cầu thang. Chỉ má»™t lát sau, tôi đã thấy chúng chạy dà i theo con đưá»ng.
- Nếu chiếc đò mà y còn trên mặt nước, lũ trẻ sẽ tìm thấy thôi!
- Holmes nói và đứng dáºy khá»i bà n.
Anh đốt ống điếu.
- Chúng có thể Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, thấy tất cả và nghe tất cả.
Tôi tin rằng chúng sẽ tìm thấy chiếc đò trước tối nay. Trong khi chỠđợi, ta chẳng là m được gì đâu. Muốn lần lại dấu vết, ta phải tìm thấy chiếc Rạng Äông hoặc Moócđơcai XmÃt.
- Tôi chắc là Tôni sẽ được một bữa no nê với bữa ăn còn lại của chúng ta. Anh có đi nghỉ không, anh Holmes?
- Không, tôi không thấy mệt. Tạng ngưá»i tôi kể cÅ©ng lạ.
Tôi nhá»› chưa có lần nà o bị mệt má»i vì công việc. Ngược lại, nhà n rá»—i khiến tôi kiệt sức hoà n toà n. Tôi Ä‘i hút chút đỉnh và suy nghÄ© vá» cái vụ án lạ lùng đã đưa đến cho chúng ta má»™t thân chá»§ tháºt là duyên dáng. Nếu có nhiệm vụ nà o dá»… dà ng, thì đó chÃnh là nhiệm vụ cá»§a chúng ta. Những ngwòi có chân gá»— đâu phải là nhiá»u lắm. Còn vá» tên kia, tôi nghÄ© hắn ta tuyệt đối là duy nhất trong chá»§ng loại.
- Lại còn tên kia nữa?
- Tôi không có ý chơi trò ú tim với anh đâu, Watson à . Tuy nhiên anh chắc cũng có một chút ý kiến chứ, phải không nà o?
Ta hãy xem lại các dữ kiện:
đôi chân không nhá» thó, mấy ngón chân không bao giá» bị ép trong già y, cái chùy bằng đá, tÃnh nhanh nhẹn kỳ lạ, những mÅ©i tên tẩm độc.
- Má»™t ngưá»i man di!
- Tôi buột miệng kêu lớn
- Có lẽ đó là má»™t trong số những ngưá»i Ấn mà Giônâthn Xmol đã cá»™ng tác?
- Äáng ngá» lắm
- Anh nói
- Tôi đã nghÄ© đến cách giải thÃch nà y lúc trông thấy thứ vÅ© khà lạ lùng kia. Song những dấu chân kỳ quặc đã khiến tôi phải xét lại vấn đỠmá»™t số dân cư Ấn Äá»™ quả tháºt dáng ngưá»i nhá», nhưng không ngưá»i nà o lại có thể để lại dấu chân như thế. Ngưá»i Ấn có bà n chân dà i và thon; ngưá»i Hồi giáo có khác là ngón chân cái tách hẳn mấy ngón khác, vì há» mang dép có quai kẹp giữa ngón cái và ngón thứ hai. HÆ¡n nữa những mÅ©i tên kia chỉ có thể duy nhất được bắn ra bằng ống đồng. Thế thì anh chà ng man di cá»§a chúng ta có thể từ đâu đến?
- Từ Nam Mỹ chăng? Tôi thá» nói liá»u.
Holmes với tay lên kệ sách, và lấy xuống một cuốn sách dà y cộm.
- "Äây là cuốn thứ nhất cá»§a bá»™ bách khoa Ä‘ang được xuất bản. Ta có thể xem nó là hiện đại nhất. Ta Ä‘á»c thấy gì nà o?" Quần đảo Ä‚nÄ‘aman nằm cách đảo XumatÆ¡ra năm trăm sáu mươi bảy kilômét vá» phÃa Bắc, trong vịnh Băng-gai "Hừm! Hừm!". Còn gì đây? Xem nà o:
khà háºu ẩm thấp, đá ngầm san hô, cảng BÆ¡le, trại giam, RútlanÄ‘, đồn Ä‘iá»n bông. A, đây rồi! Dân bản xứ quần đảo Ä‚nÄ‘aman có thể tá»± hà o là dân tá»™c nhá» nhất trên quả đất mặc dầu má»™t số nhà nhân chá»§ng há»c dà nh danh vị nà y cho bá»™ tá»™c BÆ¡sÆ¡men ở châu Phi, bá»™ tá»™c DigÆ¡ ở Châu Mỹ và cư dân ở đảo Äất Lá»a. Chiá»u cao trung bình cá»§a há» không quá má»™t mét ba mươi, nhưng nhiá»u ngưá»i trưởng thà nh có thể tạng bình thưá»ng lại còn thấp hÆ¡n nữa. Bá»™ tá»™c nà y có tÃnh bạo tà n và khó tÃnh. Nhưng khi ta đã chiếm được cảm tình cá»§a há» thì há» có thể rất hết lòng hết dạ vá»›i ta". Xin anh nhá»› cho Ä‘iá»u đó, Watson ạ. Bây giá» hãy nghe nốt Ä‘oạn tiếp "Ngoại diện cá»§a há» rất ghê khiếp. Äầu thì to tướng chẳng ra hình thù gì, mắt nhá», đưá»ng nét trên mặt thì biến hình, tay chân nhá» thó. Há» tà n bạo và khó tÃnh đến ná»—i chÃnh quyá»n Anh đã thất bại trong má»i cố gắng để lấy được lòng tin cá»§a há». Từ thuở nà o há» vẫn là ná»—i hãi hùng cho những ngưá»i bị đắm tà u mà há» tà n sát bằng chùy đá hoặc tên tẩm độc. Những cuá»™c tà n sát nà y luôn kết thúc bằng má»™t bữa tiệc thịt ngưá»i". Thế đó, má»™t dân tá»™c hữu nghị và hiếu hòa Watson ạ! Nếu anh man di cá»§a chúng ta được tha hồ hà nh động thì vụ án nà y sẽ có má»™t diá»…n biến còn khá»§ng khiếp hÆ¡n nhiá»u. Tuy thế, tôi nghÄ© rằng ngay đến bây giá» Giônathan sẽ tiếc húi hụi nếu không dùng tên man di nà y.
- Nhưng bằng cách nà o mà hắn kiếm ra được một tên tòng phạm cỡ đó?
- À, tôi cÅ©ng không thể nói anh rõ thêm hÆ¡n nữa! Tuy nhiên, ta đã xác định được là Xmol đã cư ngụ tại đảo AnÄ‘aman; thế có gì là lạ nếu hắn có má»™t ngưá»i bạn là dân bản xứ. Ta sẽ hiểu biết tất cả Ä‘iá»u đó và o đúng thá»i Ä‘iểm, tôi chắc chắn như váºy. Thôi Ä‘i, Watson. Trông anh rã rá»i quá rồi, ngả lưng trên trà ng ká»· chốc lát Ä‘i, thá» xem tôi có thể đưa anh và o giấc ngá»§ được không.
Anh lấy cây vi- Ô-lông và bắt đầu dạo trong khi tôi nằm nghỉ. Äó là má»™t Ä‘iệu nhạc mÆ¡ má»™ng êm ái chắc hẳn do anh sáng tác vì anh biết sáng tác tùy hứng vá»›i rất nhiá»u tà i năng. Tôi mÆ¡ hồ hình dung đôi tay gầy guá»™c, nét mặt chăm chú cá»§a anh. Sau đó, tưởng chừng như tôi xa dần trong yên ổn, bồng bá»nh trên mặt biển âm thanh, để rồi bước và o vùng má»™ng ảo có khuôn mặt xinh xinh cá»§a Mari Morxtan nghiêng trên tôi.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by Memory; 02-09-2008 at 04:30 PM .