Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 26-04-2008, 08:18 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 46

Những lá»i vàng ngá»c


Vấn đỠtiá»n bạc được giải quyết. Ai ai cÅ©ng hân hoan vì hòa khí được bảo trì.

Lệ Tuyệt Linh nhắc:

- Bây giỠcó thể trở vỠchưa? Tại hạ đói lả rồi đây!

Thân Xương Ngá»c phụ há»a:

- Ta cũng vậy.

Trì Cung vòng tay cưá»i:

- Các vị bỠqua đi cho! Hiện tại thì chúng ta có thể trở lại Cam Di Hiên được rồi!

Dương Äại Tài cầm chiếc bá»c ngân phiếu và tiá»n mặt tươi rói, thốt:

- Hà tất phải trở lại Cam Di Hiên, chủ nhân? Tại đây cũng có thức ăn thích khẩu

mà! Äể thuá»™c hạ bảo chúng dá»n tiệc lên ngay!

Trì Cung day qua Lệ Tuyệt Linh và Thân Xương Ngá»c:

- Hai vị nghĩ sao?

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Cam Di Hiên thanh tịnh hơn, mình dễ nói chuyện!

Dương Äại Tài vá»™i trình:

- Tại đây cũng có chỗ kín đáo, u nhàn lắm …

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Một ngày nào đó, tại hạ sẽ trở lại, mặc tình cho Dương huynh thiết đãi. Hôm

nay thì xin miễn cho!

Dương Äại Tài nghiêng mình:

- Bắt đầu từ phút giây này, tiểu nhân trông đợi dần.

Lệ Tuyệt Linh giục:

- Chúng ta đi chứ !

Hà Tinh Huỳnh gá»i Lệ Tuyệt Linh:

- Lệ đại gia ! Tôi có việc trá»ng yếu, cần cho đại gia biết …

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Cô nương cÅ©ng Ä‘i theo bá»n tại hạ mà!

Hà Tinh Huỳnh do dự:

- Có tiện không ?

Thân Xương Ngá»c đáp thay Lệ Tuyệt Linh:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tiện!

Há» trở lại Cam Di Hiên, số ngưá»i tăng cưá»ng Hà Tinh Huỳnh.

Tiệc rượu đã được dá»n lên rồi, bốn ngưá»i ngồi vào bàn, Dương Äại Tài không

ngồi, xin được đứng hầu rượu, anh em hỠCâu phần chạy tới chạy lui.

Má»—i ngưá»i uống vài chén xong, Trì Cung thốt:

- Bây giá» thì Hà cô nương có thể cho biết má»™t Ä‘iá»u …

Hà Tinh Huỳnh mỉm cưá»i:

- Trì đại ca cứ há»i !

Trì Cung nhìn nàng:

- Ngón nghỠđánh bạc cá»§a cô nương xảo diệu quá! Äó là cái tài đặc biệt hay cô

nương chơi gian?

Hà Tinh Huỳnh lắc đầu:

- Tôi không hỠchơi gian!

Trì Cung trố mắt:

- Thế thì đáng phục vô cùng! Ai truyá»n nghá» cho cô nương?

Hà Tinh Huỳnh buông gá»n:

- Hà Thanh! Ông chính là nhị thúc của tôi?

Trì Cung kêu lên kinh ngạc:

- Hà Thanh ? Äại Thiết Ưng Hà Thanh là nhị thúc cá»§a cô nương ư?

Hà Tinh Huỳnh gật đầu. Trì Cung sững sá». Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Thảo nào mà Hà cô nương chẳng là tay oanh liệt!

Hà Tinh Huỳnh không nói gì, Trì Cung há»i:

- Hiện tại, lịnh thúc ở đâu? Từ nhiá»u năm qua rồi, chẳng ai nghe nói đến Hà lão

anh hùng.

Hà Tinh Huỳnh lộ vẻ buồn:

- Ở tại nhà! Và vĩnh viễn không còn hạ sơn nữa!

Trì Cung lấy làm lạ há»i tiếp:

- Tại sao?

Hà Tinh Huỳnh nói giá»ng buồn thảm đáp:- Lão nhân gia đã thành tàn phế rồi!

Trì Cung kêu lên:

- Có việc như thế à?

Hà Tinh Huỳnh tiếp:

- Bị ngưá»i ta móc cả đôi mắt, chặt cả hai tay. Chỉ vì đánh bạc ở đâu là vét sòng ở

đó, những kẻ tiêu tan cơ nghiệp sanh tâm cừu hận, tìm cách trừ diệt. Trong số đó có

một tên phú thương, phát tài nhỠbuôn bán vải, một đêm gầy cuộc, thua cả sự nghiệp

vỠđến nhà, tiếc của, treo cổ và chết. Con trai của gã dỠbiết nguyên do, lấy chiếc Song

Long Ngá»c Châu là vật duy nhất còn lại bán lấy tiá»n thuê cao thá»§ trong hắc đạo trừ diệt

nhị thúc tôi. Từ đó nhị thúc tôi bá» nghá» luôn, không đánh bạc, không nói đến cái nghá»

đó nữa, ẩn mình luôn trong chốn thâm sơn. Tôi nhìn vào gương đó tự răn mình, thỉnh

thoảng cao hứng, cũng gầy vài sòng song không lấy đó làm kế sanh nhai. Hơn nữa tôi

còn lưu tâm nhận xét kỹ đối tượng trước khi gầy sòng.

Trì Cung tặc lưỡi:

- Cô nương chá»n đối tượng ác quá. Mà cÅ©ng không may cho tại hạ. Suýt chút nữa

tại hạ buông luôn hai tòa tửu lâu rồi.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ:

- Các vị lừa thiên hạ, tôi lừa lại các vị, dù các vị thua thì cũng cầm như của thiên

trả địa, tôi không ác đâu.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Chí lý! Hoạch tài đâu phải riêng ai!

Trì Cung thở dài:

- Thế các vị muốn rằng tay trắng làm nên, để chỠlúc tay trắng, công lao tâm

huyết bỠtrôi theo giòng nước.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Công lao của quỷ, có xứng đáng gì mà kể lể?

Hà Tinh Huỳnh tiếp:

- Lúc nhị thúc tôi thỠhại, thì tôi còn nhỠchẳng biết gì cả. Khi tôi trưởng thành,

việc làm trước tiên là trả thù cho lão nhân gia. Tôi thu thập chúng lần lần, tôi không

giết chúng chỉ móc mắt, chặt tay chúng biến chúng thành tàn phế, thắm thía hành

động ngày xưa, ôm tiếc hận suốt Ä‘á»i trong Ä‘au khổ.

Thân Xương Ngá»c mÆ¡ màng:

- Tao ngộ của lịnh thúc, kể ra cũng bi thảm thật.Hà Tinh Huỳnh lộ vẻ thương cảm:

- Má»—i lần nhá»› đến tình cảnh cá»§a lão nhân gia là má»—i lần tôi lạnh lòng. Äúng là

cái gương sống động cho tôi.

Nào phải chỉ là má»™t cái gương cho nàng? Chính Trì Cung cÅ©ng rợn ngưá»i, rượu

uống vào khá nhiá»u, rượu tan biến theo lòng lạnh khi nghe Hà Tinh Huỳnh kể Ä‘oạn bi

thảm của nhị thúc nàng. Trong một thoáng, y tự kiểm thảo lại những hành vi đã trải

qua …

Y bật cưá»i khan, thốt:

- CÅ©ng may từ lúc khai trưá»ng đổ bác, tại hạ chỉ bằng vào hên xui may rá»§i! Tại hạ

không áp dụng một thủ đoạn nào. Bởi lẽ dễ hiểu nhất là tại hạ không có thủ đoạn như

cô nương ! Chứ nếu thật sự có lừa ai thì sau khi nghe câu chuyện này, tại hạ không còn

ngủ yên được !

Thân Xương Ngá»c lạnh lùng:

- Äừng quên cái vụ hắc Ä‘iếm cá»§a ngươi ngày trước! Ta nghÄ© ngươi chưa có quyá»n

ngủ yên đâu!

Trì Cung cưá»i trừ:

- Nhắc làm chi dĩ vãng! Nó đã qua, hãy để nó qua luôn mà.

Thân Xương Ngá»c trầm giá»ng:

- Trên giang hồ, ân oán là truyá»n kiếp, dÄ© vãng nối tiếp tương lai, do cái mốc hiện

tại! Trừ khi mình biết hối đầu hướng thiện, chỉ có chánh nghĩa mới làm phôi pha được

lá»—i lầm ngày cÅ©. Nói má»™t cách khác ngươi phải làm má»™t cái gì chuá»™c tá»™i, có vậy ngưá»i

ta mới quên cho ngươi!

Trì Cung nghiêm sắc mặt:

- Ta luôn luôn nhớ ơn ngươi điểm hóa!

Thân Xương Ngá»c không nói gì . Rồi há» bá» qua câu chuyện buồn cá»§a Hà Thanh,

tiếp tục ăn uống, đàm đạo vui vẻ một lúc.

Bữa ăn xong, Lệ Tuyệt Linh hướng qua Hà Tinh Huỳnh, thốt:

- Bây giỠHà cô nương có thể cho biết mục đích tìm tại hạ được rồi.

Hà Tinh Huỳnh gật đầu, nhích chiếc ghế gần chàng một chút đáp:

- Äối tượng chánh cá»§a câu chuyện tôi sắp kể đây, là Lệ đại gia!
Tài sản của meongo75

  #47  
Old 26-04-2008, 08:19 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 47

Chim ương vươn móng


Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:
- Có phải vai chủ động là Hắc Lâu chăng?

Hà Tinh Huỳnh ngơ ngác:

- Hắc Lâu? Việc của Hắc Lâu à?

Lệ Tuyệt Linh biết mình đoán lầm, khoát tay bảo:

- Cô nương cứ cho biết việc gì muốn cáo tố vá»›i bá»n tại hạ trước Ä‘i.

Hà Tinh Huỳnh nhẹ giá»ng:

- Mấy hôm trước đây, tại má»™t kháck sạn ở Äại Tiên Tập, khi sắp sá»­a chia tay vá»›i

Hoa Tá»­ và lão Tạ, tôi gặp bá»n Ưng Bảo hÆ¡n mưá»i ngưá»i, dưới sá»± hướng dẫn cá»§a Bảo chá»§

là Äông Hầu La Nhữ Cưá»ng. La Nhữ Cưá»ng ít khi chịu xuất hiện trên giang hồ.

Lệ Tuyệt Linh bình tĩnh gật đầu:

- Xin cô nương cứ nói tiếp.

Hà Tinh Huỳnh trầm giá»ng:

- Lúc đó, chúng tôi Ä‘ang dùng cÆ¡m, Hoa Tá»­ vốn có quen biết vá»›i La Nhữ Cưá»ng,

gặp y liá»n gá»i, và má»i y cùng ngồi chung má»™t bàn, Hoa Tá»­ giá»›i thiệu tôi và lão Tạ vá»›i y.

Sau đó, Hoa Tá»­ há»i y có việc gì cần phải bôn tẩu như vậy. Bởi, con ngưá»i đó chịu xuất

ngoại thì hẳn là phải vì má»™t việc quan trá»ng lắm, La Nhữ Cưá»ng mỉm cưá»i, nụ cưá»i cá»§a

y có vẻ gượng gạo, nghỉ Hoa Tử đòi chia chác chút ít lợi lộc, y đáp là không phải xuất

ngoại để làm cho cuá»™c sanh ý, mà chính là để báo thù, Hoa Tá»­ lại há»i, cừu nhân là ai,

La Nhữ Cưá»ng cho biết, chính Lệ gia đó.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên há»i tiếp:

- Rồi sau đó?

Hà Tinh Huỳnh tiếp:

- Hoa Tá»­ và lão Tạ hận Lệ gia thấu xương, không ngần ngại cho La Nhữ Cưá»ng

biết cuá»™c xung đột vừa qua vá»›i Lệ gia, đồng thá»i tình nguyện nhập bá»n vá»›i hỠđể báo

chung má»™t mối thù. Hoa Tá»­ lại còn tiết lá»™ hành tung cá»§a Lệ gia theo sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a

hắn.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Hắn phá»ng Ä‘oán như thế nào?

Hà Tinh Huỳnh đáp:

- Rất có thể Lệ gia theo Thân gia vá» Trung Äiá»n SÆ¡n, hắn khuyên luôn La Nhữ

Cưá»ng nên đến đó, tìm Lệ gia, có nhiá»u hy vá»ng gặp nhau!

Nàng mỉm cưá»i tiếp:

- Xem ra, hắn đoán cũng không sai lắm!

Thân Xương Ngá»c trầm ngâm má»™t chút:

- Trung Äiá»n SÆ¡n là địa bàn cá»§a tại hạ, chúng là khách chắc gì chúng có lợi thế

hơn chủ?

Hà Tinh Huỳnh hấp tấp thốt:

- Thân gia đừng quá tự tin! Nếu có cuộc đụng chạm nhau ngay trên phần đất ảnh

hưởng cá»§a Thân gia thì còn nói gì! Äàng này, há» quyết chận đưá»ng Thân gia và Lệ gia,

há» hạ độc thá»§ bên ngoài phạm vi Trung Äiá»n SÆ¡n mà! Như vậy, lá»±c lượng tại Trung

Äiá»n SÆ¡n đâu có thể can thiệp tiếp trợ các vị?

Lệ Tuyệt Linh há»i Thân Xương Ngá»c:

- Äại Tiá»n Tập cách đây độ bao xa?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Äại Tiá»n Tập là má»™t tiểu trấn cá»§a tỉnh giáp ranh cánh đây độ ba trăm dặm.

Lệ Tuyệt Linh suy nghĩ một chút:

- Kể ra bá»n La Nhữ Cưá»ng cÅ©ng khá đó, má»›i theo sát chúng ta như thế này! Hệ

thống thông tin của hỠcũng linh diệu thật!

Hà Tinh Huỳnh tiếp:

- HỠvất vả lắm mới thu nhặt được tin tức và hành tung của các vị. Nhân biết

được các vị trổ thần oai áp đảo bá»n ngưá»i trong há»™i Hồng Tri Thù, há» Ä‘oán hoạt động

cá»§a các vị rồi sau đó há» dá» há»i nÆ¡i lão chá»§ quán bên vệ đưá»ng vắng, há» biết luôn các vị

có xô xát với phái Thập Toàn, từ đó hỠsuy diễn ra, dung hợp các giả thuyết của hỠvơí

sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a Hoa Tá»­ và lão Tạ, há» tin chắc các vị trở vá» Trung Äiá»n SÆ¡n.

Thân Xương Ngá»c hừ lạnh:

- Ta đã nói cái tên Hoa Tử đó, đáng giết chết!

Y trách Lệ Tuyệt Linh má»m lòng, thành ra có hậu hoạn ngày nay.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i khổ:

- Ngưá»i đáng trách, chính là Hoàng Quân Nhã! Không có nàng thì ta đã xuống

đao rồi.

Hà Tinh Huỳnh biện há»™ cho Hoàng Quân Nhã:- Hoàng cô nương làm như vậy rất phải. Bởi ngưá»i nhân hậu, từ bi có ai nỡ nhìn

đồng loại bị tàn sát, dù biết rằng kẻ đó đáng tội chết. Hoàng cô nương có cái tâm tốt,

đáng phục lắm.

Không có Hoàng Quân Nhã, thì Hà Tinh Huỳnh cũng chịu chung số kiếp với Hoa

Tá»­ rồi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nàng phải biện há»™ cho ân nhân chứ.

Lệ Tuyệt Linh sợ nàng hiểu lầm, thốt:

- Hà cô nương. Tại hạ chỉ đỠcặp đến mỗi một mình Hoa Tử thôi nhé. Bởi hắn

đến trước, má»i sá»± do hắn chá»§ trương.

Hà Tinh Huỳnh hơi hận:

- Äến bây giỠđại gia đã thấy sá»± khác biệt giữa những ngưá»i cùng bá»n chứ? Lúc

đó, chỉ sợ Lệ đại gia vơ đũa cả nắm! Nếu không nhỠHoàng cô nương van xin Lệ gia thì

chẳng những Hoa Tá»­ mất mạng, mà tôi cÅ©ng Ä‘i Ä‘á»i luôn.

Thân Xương Ngá»c chỉnh sắc:

- Hà cô nương nói sai! Ngưá»i muốn giết cô nương, chính là tại hạ. Nhá»› kỹ lại

xem, ai đã cứu cô nương dưới nhát búa của tại hạ?

Hà Tinh Huỳnh gật đầu:

- Tôi nhớ chứ! Chính Lệ gia vung đao can thiệp, ngăn chận nhát búa của Thân

gia! Tuy nhiên, cứu là cứu, chứ cái tâm của Lệ gia chưa quyết định là nên tha hay nên

giết kia mà! Dù sao đi nữa, tôi vẫn cảm ơn hai vị, bằng cớ là tôi đã tìm hai vị báo cáo

má»™t cái tin quan trá»ng.

Thân Xương Ngá»c không muốn kéo dài câu chuyện đó. Liá»n há»i sang việc khác:

- Vết thương nơi vai cô nương lành chưa?

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ:

- Äâu có mau quá như vậy? Chỉ má»›i kéo miệng thôi, tôi còn phải dán thuốc trong

ít hôm nữa.

Thân Xương Ngá»c tặc lưỡi:

- Cô nương thứ cho nhé! Tại hạ lỗi quá!

Lệ Tuyệt Linh tiếp nối:

- Còn ngá»n roi đó, tại hạ cÅ©ng xin cô nương tha thứ luôn.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i khan:

- Ngá»n roi cá»§a Hoa Tá»­ vút sang qua mà! Các vị khách sáo quá, tôi Ä‘ang cảm cái

đức độ của hai vị, xin đừng nói gì cho tôi phải hối hận thêm.

Lệ Tuyệt Linh nghiêm giá»ng:- Từ nay, nếu có ai gây phiá»n phức cho cô nương, xin cô nương đừng ngần ngại,

cứ kêu gá»i đến bá»n tại hạ.

Hà Tinh Huỳnh chớp mắt:

- Các vị tốt quá!

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Dù không có việc báo tin hôm nay, bá»n tại hạ cÅ©ng khẳng khái như thưá»ng!

Hà Tinh Huỳnh thành thật:

- Thế là tôi vững tâm lắm đó.

Thân Xương Ngá»c gật gù:

- Tuy nhiên cô nương cÅ©ng nên thận trá»ng trong má»i hành vi, dứt khoát vá»›i dÄ©

vãng.

Hà Tinh Huỳnh mỉm cưá»i:

- Hẳn là vậy rồi.

Thân Xương Ngá»c thở dài:

- Hoa Tử Oanh Tế Nhân đã mất bàn tay hữu, vậy mà cũng chưa ăn năn lại còn

hiệp bè với Ưng Bảo tiếp tục buông lung hung tánh. Hắn không sợ chết sao chứ.

Hà Tinh Huỳnh đáp:

- Chính vì mất bàn tay mà hắn sanh cừu hận, khi nào hắn hồi tâm. Hắn là con

ngưá»i tá»± cao, tá»± đại nhứt trần Ä‘á»i. Khó tiêu được những cái bại cỡ đó. Niá»m hận cá»§a

hắn càng lúc càng sâu, sự tàn phế chỉ là một khích thích cừu thù, chứ không là một cái

gương cảnh giác.

Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Hắn là kẻ úy tử tham sanh, không có tư cách anh hùng! Tại hạ nghĩ, trong lần

tái ngá»™ này, hắn sẽ không kỳ vá»ng má»™t cứu tinh nÆ¡i Hoàng Quân Nhã, như lần trước.

Hà Tinh Huỳnh đồng ý:

- Äúng như vậy! Hai vị buông tha cho hắn, chứ nếu hai vị bất hạnh mà sa vào tay

hắn, thì đừng mong hắn khoan dung.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Tại hạ biết, hắn là con ngưá»i hèn má»n.

Thân Xương Ngá»c cưá»i nhẹ:

- Các vị khá»i phải thắc mắc lâu vá» Oanh Tế Nhân. Lần này thì hắn sẽ vỠâm

cảnh mà hối hận thiên thu.

Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng cưá»i:- Äại ca nhưá»ng phần việc đó để cho đệ nhé.

Hướng qua Hà Tinh Huỳnh, chàng tán:

- Cô nương cao minh hÆ¡n bá»n đó rất xa. Tại hạ tá»± há»i chẳng biết vì lý do nào cô

nương lại hiệp đoàn được với chúng?

Hà Tinh Huỳnh đáp:

- Vì nghỠnghiệp chứ còn vì gì nữa? Khi nào lại có cái việc tâm đồng? Thực ra, tôi

cũng không tốt chi đó cho lắm. Bất quá, tôi hơn hỠở cái chỗ biết thế nào là ân thế nào

là oán và có cái tâm ân Ä‘á»n, còn oán thì trả hay bá» qua, tùy hoàn cảnh, vậy thôi.

Thân Xương Ngá»c chợt há»i:

- Hà cô nương! Cô nương bỠđi như vầy, chúng có nghi ngỠchi chăng?

Hà Tinh Huỳnh lắc đầu:

- Chắc chúng không nghi đâu! Bởi tôi có nói trước với chúng, là ăn cơm xong, tôi

có việc phải đi. Hoa Tử và lão Tạ có bảo tôi nên chậm lại một ít hôm, để giúp Ưng

Bảo, tôi cho biết là bằng má»i giá, tôi phải thanh toán việc riêng, sau đó, nếu còn kịp thì

giá», tôi tiếp tay vá»›i chúng, Hoa Tá»­ và lão Tạ thừa hiểu tôi phải trở lại Giang Nam, cho

nên tin lá»i, không cầm tôi lại. Chia tay chúng rồi, tôi Ä‘i ngay tìm các vị!

Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Chắc Oanh Tế Nhân không há» tưởng là cô nương lại liên lạc vá»›i bá»n này!

Hà Tinh Huỳnh mỉm cưá»i:

- Tự nhiên là vậy! Chúng luôn luôn có cảm tưởng là tôi đồng dạng với chúng, mất

cả nhân tánh, không phân biệt phải quấy, trắng đen, chỉ nhìn vào tư lợi, phục vụ cho

ích ká»·. Hà huống, tôi không ngá»›t mắng đậm hai vị mấy hôm liá»n, sau cuá»™c chạm trán.

Chúng chưa phải là thánh, thì làm gì thấu đáo nổi thâm tâm của tôi!

Lệ Tuyệt Linh cau mày:

- Cảm giác Ä‘au đớn nÆ¡i bàn tay cụt, chưa lành không làm cho hắn rợn ngưá»i khi

muốn chống đối bá»n tại hạ lần thứ hai nữa sao?

Hà Tinh Huỳnh lắc đầu:

- Y am tưá»ng y thuật, tá»± chữa trị, nên thương thế chóng qua, hiện tại không còn

đau đớn nữa.

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Dù sao thì bàn tay cụt cÅ©ng chẳng má»c lại cho hắn. Hai tay còn không làm nên

việc, một tay thì mong gì?

Hà Tinh Huỳnh gật đầu:- Nhưng có La Nhữ Cưá»ng làm thay cho y. Má»™t ván bài hùn hạp, cái vốn do Ưng

Bảo xuất ra mà.

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Thá»­ xem La Nhữ Cưá»ng có hÆ¡n gì Oanh Tế Nhân chăng.

Hà Tinh Huỳnh tỠvẻ lo âu:

- Hai vị không nên khinh địch, Äá»™ng Hầu La Nhữ Cưá»ng thân danh là má»™t bảo

chá»§, trong võ lâm ai cÅ©ng ngán y, má»™t tay không vừa đâu nhé. Nghe nói y sở trưá»ng má»™t

ngá»n xá mâu dài năm thước, đã có bao nhiêu cao thá»§...

Nàng thở dài tiếp:

- Hà huống, dưới tay y, có rất nhiá»u nhân tài, và lần này thì y xuất phát toàn lá»±c

lượng...

Lệ Tuyệt Linh chớp ánh mắt lạnh lùng:

- Bây giỠcó nói gì cũng cầm như thừa, đợi đến việc rồi cô nương hẳn biết!

Hà Tinh Huỳnh buông tiếp:

- Tuy nhiên địch đông ngưá»i...

Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên:

- Quý tại tinh, không tại nhiá»u. Äông ngưá»i chưa chắc bảo đảm cái lẽ tất thắng.

Hà cô nương cứ yên tâm tại hạ và Lệ Tuyệt Linh từng đơn thân độc mã đối địch với số

đông. Nếu không có kinh nghiệm thì làm gì sống sót đến ngày nay!

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm má»™t lúc, há»i:

- Äại ca! Theo ý đại ca thì hiện tại chúng đến địa phương nào?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Có thể chúng đã vào địa phận SÆ¡n Tây rồi, và Ä‘ang bố trí cuá»™c mai phục chá»

bá»n ta trên con đưá»ng vá» Trung Äiá»n SÆ¡n. Ta nghÄ©, nÆ¡i mai phục đó không gầ n Trung

Äiá»n SÆ¡n lắm vì chúng sợ bị thuá»™c hạ cá»§a ta phát giác.

Hà Tinh Huỳnh tiếp nói:

- Tôi rá»i Äại Tiá»n Tập là há» cÅ©ng khởi hành liá»n, tôi Ä‘i gấp há» cÅ©ng Ä‘i gấp, có lẽ

há» và tôi cùng chá»n má»™t con đưá»ng, và tôi đã đến đây há» cÅ©ng không bá» rÆ¡i phía sau xa

lắm đâu. May mà tôi dừng chân tại đây, gặp hai vị. Còn há», thì Ä‘i luôn rồi là cái chắc.

Có thể Ä‘ang chá» các vị ở Ä‘oạn đưá»ng phía trước, như Thân gia đã Ä‘oán.

Thân Xương Ngá»c há»i lại:

- Äệ có ý kiến như thế nào?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:- à kiến gì nữa? Trước mặt, Ưng Bảo Ä‘ang chá», sau lưng Hắc Lâu Ä‘uổi theo, vá»›i ý

kiến nào cũng phải đụng đầu với chúng không hơn không kém. Cứ để cho việc gì muốn

đến thì đến, suy nghĩ làm gì cho mệt?

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Phải! Và đưá»ng ta, ta cứ Ä‘i.

Lệ Tuyệt Linh hướng qua Hà Tinh Huỳnh tiếp:

- Hà cô nương! Nếu tại hạ nói là tri ơn cô nương thì thành ra khách sáo quá. Tuy

nhiên, không tá» lá»i cảm tạ cô nương, thì lòng nào tại hạ yên cho. Tại hạ xin hứa, sẽ có

ngày báo đáp

Hà Tinh Huỳnh vội đáp:

- Xin Lệ gia đừng nói vậy. Tôi có làm chi hơn nữa, cũng chưa vừa với đại đức của

Lệ gia. Äừng nói quá mà làm cho tôi thêm thẹn.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta không đỠcập đến ân nghÄ©a nữa. Ly khai nÆ¡i này, cô nương

sẽ đi vỠđâu, và làm gì?

Hà Tinh Huỳnh chớp mắt:

- Chưa biết sao mà nói, hiện tại tôi không có một chủ định nào. Có thể là sau

cuá»™c chạm trán giữa quý vị và Ưng Bảo, tôi má»›i chá»n má»™t phương thức cho hành vi mai

hậu.

Lệ Tuyệt Linh ngạc nhiên:

- Thế là cô nương chưa ly khai nơi này gấp! Cô nương còn chỠcuộc ác đấu giữa

bá»n tại hạ vá»›i Ưng Bảo. Äiá»u đó có liên quan gì đến cô nương!

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ:

- Tôi đã nói đại đức của các vị, tôi không hỠquên. Thì biết được sóng gió sẽ phát

sanh cho các vị, tôi làm sao bá» Ä‘i liá»n?

Lệ Tuyệt Linh kêu khẽ:

- Ạ? Cô nương muốn tiếp trợ bá»n tại hạ! Tại hạ nghÄ©, cô nương không cần phải

nhá»c công can thiệp. Hảo ý cá»§a cô nương, tại hạ xin ghi nhận.

Hà Tinh Huỳnh nghiêm sắc mặt:

- Tôi xem đó là bổn phận của tôi, và tôi thành tâm làm cái bổn phận đó, các

ngươi không nên thắc mắc.

Thân Xương Ngá»c thốt:- Äành là như vậy Ä‘i, song không cần thiết lắm đâu Hà cô nương, ít nhất cÅ©ng

trong sá»± việc này. Việc đáng làm, cô nương đã làm rồi, phần sau vá» bá»n này tá»± lo!

Hà Tinh Huỳnh hơi đỠmặt:

- Hai vị cho rằng tôi không xứng đáng tiếp trợ hai vị?

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Tại hạ nào có ý đó đâu? Chẳng qua, tại hạ muốn rằng cô nương đừng mạo hiểm!

Lệ Tuyệt Linh tiếp nối:

- Sự hy sinh của cô nương qua việc báo tin, cũng đủ lắm rồi, cô nương không nên

đi xa hơn!

Hà Tinh Huỳnh cố chấp:

- Tôi đã quyết tâm đứng vỠcánh các vị, thì có màng chi nguy hiểm mà phải đắn

đo?

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Thế là cô nương chuốc lụy phiá»n không ít và trong tương lai sẽ không còn má»™t

ngày nào an tịnh đấy nhé!

Hà Tinh Huỳnh lắc đầu:

- Tôi nghĩ khác! Không hẳn đáng sợ như Lệ gia nói đâu.

Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:

- Cô nương nghĩ thế nào?

Hà Tinh Huỳnh buông gá»n:

- Tôi nghĩ là hai vị sẽ thắng! Hai vị thắng, Ưng Bảo bị tiêu diệt, tôi còn sợ gì?

Riêng vỠOanh Tế Nhân và Tạ Tông, hỠkhông làm gì tôi nổi đâu, nếu hỠgiảo quyệt

đứng ngoài vòng chiến, tránh cái chết. Huống chi, nói cùng mà nghe, nếu bất hạnh hai

vị bại, thì tôi làm sao an tâm được! Do đó, tôi phải cố gắng hết sức mình, giúp các vị

thủ thắng, cho tôi được an tâm.

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Thế là cô nương trả trá»n vẹn món nợ nhân tình vá»›i bá»n tại hạ!
Tài sản của meongo75

  #48  
Old 26-04-2008, 08:20 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 48

Äến là cái chắc


Hà Tinh Huỳnh đáp:

- Chưa đủ đâu Thân gia, dù thân xác tôi nát đi, cũng chưa vừa nữa là một

việc nhá» má»n đó. Vả lại tôi có mạo hiểm đâu? Bất quá chỉ là má»™t viá»…n

cảnh hiểm nguy do suy tưởng mà có. Hai vị ơi, hày để cho tôi làm tròn tâm nguyện.

Thân Xương Ngá»c hÆ¡i bá»±c, day qua Lệ Tuyệt Linh:

- Tùy lão đệ quyết định vậy!

Hà Tinh Huỳnh chận luôn:

- Dù Lệ gia ưng theo hay không ưng tôi cÅ©ng xin nói trước Ä‘iá»u này, tôi đã nhất

định đi theo hai vị tham gia vào cuộc chiến sắp tới đây rồi!

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i khanh khách:

- Thật không ngỠcô nương hảo tâm như vậy. Tại hạ cũng không biết nói sao hơn

chỉ còn có cách là tuân mạng theo thôi. Thử nghĩ nếu như tại hạ không đáp ứng liệu có

được không chứ?

Hà Tinh Huỳnh sáng mắt cưá»i vang:

- Äa tạ! Äa tạ!

Chợt Thân Xương Ngá»c gá»i:

- Hiá»n đệ! Äệ còn quên má»™t việc.

Lệ Tuyệt Linh há»i dồn:

- Việc gì vậy?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Äệ đã thua cuá»™c vá»›i Hoàng cô nương rồi.

Lệ Tuyệt Linh giật mình, cắn môi suy tư, chốc chốc lại lắc đầu, đôi mắt nhìn vào

chén trà, đăm đăm…

Hà Tinh Huỳnh lấy làm lạ, há»i:

- Hai vị nói thua cuộc gì với Hoàng cô nương?

Thân Xương Ngá»c buông nhanh:

- Một cuộc đánh cá trên cá nhân cô nương.

Hà Tinh Huỳnh sững sá», lâu lắm má»›i ấp úng:

- Cá nhân tôi? Dùng má»™t ngưá»i sống đặt cuá»™c đánh cá?

Thân Xương Ngá»c từ từ giải thích. Lệ Tuyệt Linh nối tiếp:

- Ä‚n hay thua cuá»™c không thành vấn đỠđối vá»›i tại hạ. Äiá»u đáng nói là tại hạ có

lắm kinh nghiệm trên đưá»ng Ä‘á»i mà vẫn kém nhận xét tế nhị, không bằng má»™t vị tiểu

cô nương quanh năm suốt tháng sống giữa bốn bức tưá»ng.

Hà Tinh Huỳnh lắc đầu:

- Hay ngàn lúc cũng có dở một lần, nhân bất thập toàn mà.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i gượng. Rồi há» bàn sang việc đối phó vá»›i bá»n Ưng Bảo.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Äại ca có chá»§ trương gì chăng?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Vấn đỠthứ nhất là nhân số, chúng ta cần cân nhắc kỹ lực lượng song phương,

bên bá»n ta là ba ngưá»i, bên La Nhữ Cưá»ng thì gồm nhiá»u đồng đảng, có cả bá»n Oanh

Tế Nhân tăng cưá»ng thêm nữa.

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một chút:

- Äệ thấy không đến ná»—i gì. Sá»± chênh lệch nhân số quả có thật song không làm

cho chúng ta phải ngại chi lắm.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Dù không đáng cÅ©ng phải làm sao thá»§ thắng toàn diện. Äành rằng chúng không

làm sao chế ngá»± được chúng ta nhưng chúng ta cÅ©ng phải đánh cho bá»n chúng tÆ¡i bá»i,

không còn manh giáp. Äừng để phụ tấm lòng tốt cá»§a Hà cô nương mạo hiểm đến đây

báo tin dữ cho chúng ta biết chứ.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Äại ca muốn đánh má»™t ván bài xả láng?

Thân Xương Ngá»c gật đầu. Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Äại ca tính triệu tập số nhân mã ở Trung Äiá»n SÆ¡n à?

Thân Xương Ngá»c gật đầu luôn:

- Phải dùng đến biện pháp đó thôi. Giáo huấn chúng một phen là từ nay đừng

xâm phạm điạ phương của đồng đạo. Chúng phải tuân theo quy cũ giang hồ.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

- La Nhữ Cưá»ng vi phạm luật giang hồ như vậy, thật đáng trách mà cÅ©ng đáng

giáo huấn.

Thân Xương Ngá»c hừ lạnh:- Tá»± nhiên là đáng giáo huấn, đại giáo huấn nặng nữa là khác, Ưng Bảo sẽ chịu

chung số phận tiêu diệt tại Sơn Tây là cái chắc.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Vô độc bất trượng phu, cái thế bắt buộc như vậy thì phải vậy thôi.

Hà Tinh Huỳnh há»i:

- Thân gia làm sao mà Ä‘iá»u động các huynh đệ ở Trung Äiá»n SÆ¡n tá»›i đây kịp cho

được?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Rất dá»…, Trì Cung sẽ phái ngưá»i thân tín mang hiệu lịnh cá»§a tại hạ Ä‘i ngay trong

đêm. ÄÆ°á»ng không xa lắm, nên gia tăng tốc độ thì kịp thá»i gian như thưá»ng. Muốn cho

được nhanh chóng hơn, tại hạ sẽ triệu tập huynh đệ quanh vùng gần hơn trước, trong

khi chỠđợi ngưá»i từ Trung Äiá»n SÆ¡n tá»›i.

Hà Tinh Huỳnh chớp mắt:

- Thân gia có thủ hạ khắp nơi ư?

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Äất SÆ¡n Tây là giang sÆ¡n cá»§a tại hạ mà cô nương.

Hà Tinh Huỳnh chợt há»i:

- Còn Hoàng cô nương? Có nên đi theo chúng ta chăng?

Thân Xương Ngá»c đáp trước:

- Cái đó còn tùy thuộc vào lão đệ quyết định.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không tiện cho nàng cũøng như vướng bận cho chúng ta. Nàng sẽ ở lại đây, nhá»

Trì Cung bảo hộ.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên:

- Ta không có ý kiến gì cả.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Càng tránh phiá»n phức càng hay.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i khanh khách:

- Chỉ sợ Hoàng cô nương không chịu!

Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:

- Không chịu cũng phải chịu, mình muốn tốt muốn yên cho nàng mà!

Hà Tinh Huỳnh lại há»i:- Thân gia triệu tập ngưá»i ở đâu trước?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Tại Ngư Ông Hạp và NgÅ© Äế Miếu. Ngư Ôâng Hạp là má»™t trạm kiểm soát cá»§a

Trung Äiá»n SÆ¡n do Vân Hà Nhất Tẩu Äoan Má»™c Thụy chá»§ trì. Lão Äoan là há»™i chá»§ Hắc

Kỳ Hội, võ công và cơ trí vào bậc khá, lại có kinh nghiệm dồi dào, hành sự quả quyết.

Tại NgÅ© Äế Miếu vị phương trượng là Äại Không hoà thượng, má»™t lão hữu cá»§a tại hạ,

tuy nương mình vào cửa Phật, song tâm tính rất cương trực, ghét ác như cừu. Y có một

ngoại hiệu rất lạ lùng, “Báo Lai Taiâ€

Hà Tinh Huỳnh trố mắt:

- Báo Lai Tai? Hiệu gì mà kỳ thế?

Thân Xương Ngá»c giải thích:

-Báo là có làm tất có báo ứng, đã có báo ứng tất phải có đến, muốn có đến hay

không do mình làm hay không làm.

Hà Tinh Huỳnh tắc lưỡi:

- Võ công cá»§a vị hoà thượng chắc cÅ©ng cao cưá»ng lắm.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- HÆ¡n tại hạ nhiá»u.

Hà Tinh Huỳnh há»i lại:

- Dưới tay y còn có ai nữa không?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Một sư đệ, ba đệ tử là tay khá, nói ra cô nương đừng giận nhé, như cô nương đó,

miá»…n cưỡng đối địch vá»›i ngưá»i đệ tá»­ nhá» nhất thôi! Như vậy đủ biết bá»n trên phải lợi

hại ra sao?

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ:

- Có khi nào tôi tự phụ cho là võ công mình cao đâu mà phải giận vì tự ái bị

chạm chứ. Con ngưá»i phải biết phục thiện chứ, mình dở thì phải phục thiện khi ngưá»i

ta giá»i chứ, sao lại đố kỵ.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Thôi đừng nói dài dòng nữa, đại ca, bao giỠthì chúng ta đi đây?

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Ngay bây giơ,ø không thể trì hoãn được.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:- Cũøng nên cho Trì Cung biết qua trưá»ng hợp cá»§a Hoàng Quân Nhã. Hắn sẽ chiếu

liệu nàng và nàng sẽ yên tâm ở lại Ngá»c Thúy SÆ¡n chỠđợi bá»n ta.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Phải lắm!

Hà Tinh Huỳnh mơ màng:

- Sắp có nhiệt náo rồi!

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Nếu chúng biết rõ sự tình chắc sẽ hận cô nương thấu xương, vì cô nương thông

tin mật.

Hà Tinh Huỳnh cÅ©ng cưá»i:

- Hận mà làm gì? Chúng không thể hận lâu bởi hai vị sẽ dá»n đưá»ng cho chúng vá»

âm cảnh sớm kia mà.

Lệ Tuyệt Linh chép miệng:

- Cô nương giàu tá»± tin hÆ¡n bá»n này đó.

Hà Tinh Huỳnh thản nhiên:

- Chứ sao! Nếu tôi không tin tưởng như vậy thì đã khuyên các vị trốn gấp rồi.

Thân Xương Ngá»c suy tính:

- Äêm nay Trì Cung sẽ sai ngưá»i Ä‘i, viện thá»§ cá»§a chúng ta sẽ há»™i tỠđầy đủ. Ta sẽ

dặn dò trong thơ là hành động cẩn thận, đừng để lộ hình tích. Khi nào hỠđến mình sẽ

thảo kế hoạch đối phó với hỠqui mô hơn.

Hà Tinh Huỳnh tán:

- Chu đáo lắm.

Thân Xương Ngá»c đứng lên:

- Khoan khen sớm Hà cô nương.

Lệ Tuyệt Linh cũng đứng lên:

- Äại ca lo liệu nhé, đệ Ä‘i ngá»§ đây.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Các vị cứ tùy tiện.
Tài sản của meongo75

  #49  
Old 26-04-2008, 08:21 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 49

Móng vuốt chim ưng


Từ Hồng Khẩu Phụ đến Trung Äiá»n SÆ¡n có nhiá»u đưá»ng, hoặc lá»›n bằng

phẳng, hoặc nhá» lại ghồ ghá», hoặc quanh co, theo sá»± ức Ä‘oán cá»§a Lệ Tuyệt

Linh, Thân Xương Ngá»c và Hà Tinh Huỳnh, thì La Nhữ Cưá»ng hẳn mai

phục dá»c theo đưá»ng lá»›n, há» nghi bá»n Lệ Tuyệt Linh không lý do gì mà phải len lá»i

theo các con đưá»ng nhá».

Bá»n La Nhữ Cưá»ng cÅ©ng không há» biết là Lệ Tuyệt Linh, Thân Xương Ngá»c đã

hiểu sá»± theo dõi cá»§a bá»n chúng, thì tá»™i gì há» phải lẩn tránh. Cho nên nhân địch giăng

bẫy, bá»n chàng vá» mắc bẫy, để quật ngược trở lại.

Cứ theo sá»± xếp đặt cá»§a bá»n Lệ Tuyệt Linh, thì ba ngưá»i tiến tá»›i Ä‘á»u Ä‘á»u. Thân

Xương Ngá»c và Lệ Tuyệt Linh sóng ngá»±a chạy phía trước. Hà Tinh Huỳnh thì vấn khăn

lụa che khuất ná»­a phần mặt chạy phía sau, giữ khoảng cách vài trượng. Bá»n ngưá»i do

Thân Xương Ngá»c má»i đến, cÅ©ng đã gặp nhau kín đáo và hiện tại há» phân tán má»ng,

ngấm ngầm á»§ng há»™ bá»n Lệ Tuyệt Linh khắp các mặt tả hữu, hậu.

Bên hữu là bá»n Vân Hà Nhất Tẩu Äoan Má»™c Thụy vá»›i bốn thá»§ hạ cá»§a y là tứ thiết

bán đồng sử dụng chùy, nên có cái hiệu chung là Bát đại chùy.

Bên tả có bá»n ba ngưá»i thá»§ lãnh trong Tam Long bang, tên Giang Lương, Trang

Tuấn, Thạnh Huy. Phía sau có bá»n Äại Không hòa thưá»ng cùng ngưá»i sư đệ là Tiểu

không tăng và ba ngưá»i đệ tá»­ há»p thành nhóm Vô Tướng Tam tăng. Mà khách giang hồ

liệt vào hàng cao thá»§ đương thá»i.

HỠđã rá»i Hồng Khẩu Phụ bảy hôm rồi, trong thá»i gian đó há» chưa thấy gì đăïc

biệt khác lạ dá»c đưá»ng.

Nếu không có biến cố gì ngăn trở cuộc hành trình, thì trong ba ngày nữa, hỠsẽ

đến Vá»ng Phong tập, nằm trên con lá»™ cái, phàm ai xuất nhập Trung Äiá»n SÆ¡n cÅ©ng

phải đi ngang qua.

Không khí oi bức vô cùng. Thái Dương nhả nóng một cách tàn nhẫn, quanh vùng

không có cơn gió nhẹ thoảng qua. Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Bá»n quá»· đó sao chưa xuất hiện? Chẳng lẽ chúng đợi mình đến Vong Phong tập

mới ra tay ư?

Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên:

- Nếu vậy thì trá»i đã dứt tuổi thá» chúng rồi, chá»n chiến trưá»ng tại đó là chúng dá»n

đưá»ng vỠâm cảnh không hÆ¡n không kém.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Không lẽ chúng quá ngu? Ta tính có thể là chúng tính lầm. Cho nên chúng đặt

cạm bẫy trên má»™t con đưá»ng khác thành thá»­ song phương không gặp nhau.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Ta không nghÄ© như thế, La Nhữ Cưá»ng tinh tế lắm hẳn y cÅ©ng có dá» biết được

tập quán cá»§a bá»n ta không bao giá» chá»n con đưá»ng nào khác má»—i lần xuất nhập căn cứ

ngoài trực giao thông này.

Lấy bầu nước trên lưng ngựa tu một hơi, Lệ Tuyệt Linh đưa tay áo quẹt ngang qua

miệng nói:

- Äại ca Ä‘oán chắc là chúng ở phía trước chá» bá»n mình ư?

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Äại khái là vậy.

Rồi y mỉm cưá»i tiếp:

- Äáng lẽ chúng phải động thá»§ trước mấy ngày nay rồi. Ta lấy làm lạ sao chúng

để bá»n mình vá» gần tá»›i Trung Äiá»n SÆ¡n, Ä‘iá»u mà chúng cần phải tránh vì không thuận

lợi cho chúng.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Thực ra đệ chỉ mong sự tình kết thúc càng sớm càng hay. Chứ cái gì cũng lòng

thòng mãi ngày này sang ngày khác đệ bực chết đi được

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Thái Dương đốt cháy con tim đệ, nên đệ không còn bình tĩnh nữa rồi. Nóng

nảy cho lắm cũng thế thôi. Việc chưa đến lúc xảy ra, đệ làm gì nó cũng không xảy ra.

Quay đầu nhìn lại Hà Tinh Huỳnh vẫn giữ khoảng cách Ä‘á»u Ä‘á»u, Lệ Tuyệt Linh

mỉm cưá»i thốt:

- Kể cũng tội cho nàng, bôn ba dưới ánh nắng như thiêu này, vất vả thật!

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Thế mà nàng vui lắm đó, không vất vả với chúng ta thì nàng không thể nào yên

tâm được.

Lệ Tuyệt Linh:

- Bây giỠthì nhận xét của đệ vỠnàng đã hoàn toàn cải biến.

Thân Xương Ngá»c chợt há»i:- Äệ có ấn tượng như thế nào vá» bá»n ngưá»i ta gá»i đến giúp?

Lệ Tuyệt Linh đáp:

- Rất tốt. Há» là những tay thác lạc, hào hiệp, nhất là Äại Không và tiểu không

tuy xuất gia song vẫn trá»ng nghÄ©a khí giang hồ.

Dừng lại một chút chàng tiếp:

- Còn Äoan Má»™c Thụy cánh tay mặt cá»§a đại ca, thì khá»i phải nói, dÄ© nhiên hắn

phải có đặc Ä‘iểm gì đó má»›i được đại ca tin cậy như vậy. Äệ nhận thấy hắn có thừa cÆ¡

ứng trí, ứng biến nhanh chóng và hữu hiệu. Má»™t nhân tài chân chính đó. Bốn ngưá»i đệ

tá»­ cá»§a hắn cÅ©ng có nhiá»u triển vá»ng thanh danh thừa sức nối nghiệp sư môn.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Khi lâm trận, tám quả chùy của chúng cũng đáng sợ lắm đó.

Lệ Tuyệt Linh tiếp luôn:

- Riêng vỠTam Long Bang, thì Huỳnh Long Giang Lương nổi bật hơn hết, nói như

thế là bất quá làm một cuộc so sánh thôi, chứ Bạch Long Thạnh Huy và Thanh Long

Trang Tuấn cũng chẳng kém gì.

Thân Xương Ngá»c lại gật đầu:

- Äệ nhận xét rất là chính xác. Thanh Huy thì tâm cÆ¡ tinh xảo, còn Trang Tuấn

thì thâm trầm bình tĩnh, hành sự đúng là một tay lão luyện.

Nhớ đến Trì Cung y tiếp luôn:

- Làm sao mà đệ thuyết phục được lão Trì khá»i phải xen vào chuyện này vậy?

Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Hắn cÅ©ng là má»™t kẻ có lòng. Hắn đâu thể nào Ä‘iá»m nhiên toạ thị ngồi nhìn

chúng ta bước vào nguy hiểm? Äệ phải lá»±a lá»i khéo léo ve vuốt hắn, huống chi đệ còn

cần hắn ở lại nhà bảo vệ cho Hoàng Quân Nhã? Hắn đòi đi theo khi mình càng từ

chối, hắn ta giận dá»—i? Äệ nói là mình đà đủ nhân số rồi, hắn Ä‘i theo chỉ mất công thôi,

lúc đó hắn mới thôi đó.

HỠvừa đi vừa nói chuyện. Xa xa phía trước mặt một gành núi hiện ra. Gành núi

khá lá»›n, che khuất ná»­a phần đưá»ng trong sâu là má»™t khu rừng trúc nhá», trong khu rừng

trúc có giòng suối con, trúc xanh và nước mát khiêu gợi ý niệm một cuộc nghỉ chân,

trốn cái nóng Ä‘ang thiêu đốt trên dặm đưá»ng dài.

Thân Xương Ngá»c đỠnghị:

- Chúng ta hãy nghỉ một chút đi.HỠrong ngựa thẳng đến đó, xuống đất, lại bỠsuối vóc nước rửa mặt mày, rồi tìm

chá»— ngồi. Há» lại lấy bánh ra ăn. Thân Xương Ngá»c nhìn trên đưá»ng dài, không thấy

bóng dáng Hà Tinh Huỳnh, mỉm cưá»i thốt:

- Hà cô nương không chịu nổi cái nóng này, còn rÆ¡i tận phía sau xa. Äệ hãy ở

đây nhé, ta đi tìm nàng.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Nàng đâu còn là trẻ nít lên năm mà đại ca lại sợ lạc chứ?

Aên xong cả hai lim dim mắt dưỡng thần.

Bá»—ng, Thân Xương Ngá»c mở mắt ra, nghiêng đầu nghe ngóng. Lệ Tuyệt Linh nghe

động mở mắt ra luôn, há»i:

- Chúng đến rồi à?

Thân Xương Ngá»c gật dầu:

- Äến rồi!

Lệ Tuyệt Linh chớp mắt:

- Äại ca phá»ng Ä‘oán được bao nhiêu tên?

Thân Xương Ngá»c đưa ngón tay vẽ chữ thất vào khoảng không. Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Chắc chắn là chúng còn thêm.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i quái dị:

- Tự nhiên.

Bây giỠLệ Tuyệt Linh mới giật mình, ngồi dậy giũ áo cho bụi cỠkhô rơi xuống, từ

từ quay đầu vừa nhìn xa vừa nói:

- Phải rồi, đúng là bá»n Ưng Bảo.

Thân Xương Ngá»c nhìn kỹ gật đầu:

- Có cả La Nhữ Cưá»ng trong số bảy ngưá»i đó nữa.

Lệ Tuyệt Linh không nói gì, thong thả đứng lên. Thân Xương Ngá»c cÅ©ng đứng lên

theo. Vừa lúc đó ở mép bên kia gành núi, sáu bảy ngưá»i xuất hiện, rồi há» phân tán ra,

bá»c dần thành hình ná»­a vòng cung, tạo thành cái thế bao vây.

Trong số đó có Yếu Mạng Hoa Tử Oanh Tế Nhân và Cương Quái Tạ Tông.

Nhìn má»™t lúc Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i, chàng nhận ra má»™t ngưá»i quen mặt, kẻ đã

chiến bại dưới tay chàng, kẻ đó mất tay tả, chính là đại câu trảo Ngụy Bằng, một cao

thủ thuộc hàng kim ưng trong Ưng bảo.

Chàng từ từ bước tá»›i, thu hẹp khoảng cách giữa hai phía. Äá»™ tầm vừa phải, chàng

cưá»i nhạt, cất giá»ng mỉa mai:- Tá»™i quá, làm chi mà mà vất vả đến thế? Anh em ta có trốn Ä‘i đâu? Cần gì phải

bao vây cÆ¡ chứ? Các vị nên biết là bá»n tại hạ thích những trò đùa như thế này lắm,

gặp là tham gia liá»n, chết cÅ©ng không bỠđược đâu.

Äại câu trảo vốn ốm mà cao lá»ng khá»ng, hiện tại trông y như cành cây khô dá»±ng

đứng, da vàng như sáp, vận chiếc áo rá»Ã¢ng thùng thình, tà áo bay phất phÆ¡ theo gió kêu

phần phật, tay áo cánh tay cụt lại càng phất phÆ¡ hÆ¡n. Äôi mắt y đỠngầu, đôi mắt bốc

rá»±c lá»­a má»™t niá»m thống hận cá»±c độ.

Oanh Tế Nhân tiến lên đối diện với Lệ Tuyệt Linh, khoanh tay áo thừa nơi bàn tay

cụt, nhét vào hông trong đưá»ng giây cá» quấn quanh mình. Hắn rít lên, đôi hàm răng

ken két mắng lớn:

- Ta đã nói rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau mà! Hôm nay thì ngươi phải vỠchầu tiên

tổ, đúng đạo hiếu thuận cá»§a con ngưá»i tròn bổn phận sáng thăm tối viếng nÆ¡i âm cảnh.

Cả Thân Xương Ngá»c nữa cÅ©ng chẳng thoát nạn hôm nay đâu.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Mất một bàn tay ngươi còn cho là chưa đủ sao? Ngươi chỠđến lúc rụng đầu mới

ăn năn hối hận thì đã muộn màng rồi đó.

Oanh Tế Nhân nhảy dựng lên:

- Hãy dá»n mình chá» chết, Ä‘ao ká» cổ rồi mà ngươi còn ở đó ngông cuồng à?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i ha hả:

- Tánh ta quen vậy đó, huống chi ta có quyá»n ngông cuồng đối vá»›i kẻ chiến bại là

ngươi.

Oanh Tế Nhân gầm lên:

- Hôm nay ngươi sẽ chết dưới tay ta.

Hắn toan vá»t tá»›i. Äại câu trảo Ngụy Bằng khoát tay ra hiệu:

- Äừng nóng Oanh huynh, việc gì phải đến sẽ đùến. Vả lại chúng ta đã có bảo chá»§

chu toàn, huynh cứ yên trí đợi chỠkết quả.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Khiếp quá, nghe bằng hữu nói, ta đứng tim mất.

Ngụy Bằng lá»™ vẻ căm há»n:

- Lệ Tuyệt Linh! Chắc ngươi chưa quên lần tao ngộ tại nhà khách Kim Sam Mạnh

Ngạn chứ! Châu Thanh mất mạng, ta mất má»™t cánh tay. Ngươi phải Ä‘á»n bù xứng đáng.

Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:- Có những món nợ mà ngưá»i vay lại được, vay thêm mãi không cùng chứ chẳng

cần phải trả! Bằng vào tài nghệ của ngươi, không cho phép ngươi nhắc đến chuyện nợ

nần. Ngươi không đủ tư cách đòi thiệt hại.

Ngụy Bằng giận đến rung ngưá»i.

- Ngươi đừng tá»± đắc. Hãy chuẩn bị Ä‘á»n tá»™i.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Ta chỠđây! Chẳng lẽ má»›i má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà ngươi thành siêu việt?

Trên cao có bóng ngưá»i chá»›p chá»›p, rồi má»™t âm thính oang oang vá»ng tá»›i:

- Ngươi cho rằng bá»n chúng vô dụng ư?

Lệ Tuyệt Linh ngẩng mặt lên nhìn thì thấy má»™t ngưá»i có vóc hình thô, cưá»ng

tráng khôi vĩ, mắt chim ưng, mũi cũng giống mỠchim ưng, tuổi tác độ tứ tuần, hai tay

không, nhưng trước ngực có treo thanh màu bảy đốt, ngằm ngang chữ thập thêu trên áo.

Ngưá»i đó là Äá»™ng Hầu La Nhữû Cưá»ng, bảo chá»§ Ưng Bảo, má»™t nhân vật khét tiếng

trong giới lục lâm.

Lệ Tuyệt Linh khẽ xoay mình bình thản há»i:

- Ngươi là La Nhữ Cưá»ng?

La Nhữ Cưá»ng vênh mặt:

- Chính là ta!

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Với cái thế trận này, hẳn là ngươi không có mảy may hảo ý?

La Nhữ Cưá»ng hừ má»™t tiếng:

- Vá»›i hảo ý thì còn ai đòi nợ được. Äừng vá» vÄ©nh ngây thÆ¡ nữa.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Ngươi có biết là sự tình xảy ra đó là do nơi thuộc hạ của ngươi gây ra chăng?

La Nhữ Cưá»ng lắc đầu:

- Ta chỉ biết là ngươi có vay nợ máu, ngươi phải trả món nợ đó, có thế thôi! Công

đâu ta truy cứu căn nguyên xét đoán thị phi?

Thân Xương Ngá»c chen vào:

- Ngay tại lãnh thổ của ta à?

Nhìn Thân Xương Ngá»c, La Nhữ Cưá»ng cất giá»ng:

- Ta nghĩ việc không liên quan gì đến ngươi, thì ngươi nên đứng ngoài vòng, có lợi

hÆ¡n. Nếu ta hành động ngay trên vùng đất cá»§a ngươi, đó là Ä‘iá»u bất đắc dÄ©. Má»™t ngày

nào ta sẽ tạ tá»™i vá»›i ngươi. Hôm nay bằng má»i giá, ta bắt buá»™c phải vi phạm giang hồ.Thân Xương Ngá»c lạnh lùng:

- La Nhữ Cưá»ng! Trong con mắt ngươi, còn có ta chăng?

La Nhữ Cưá»ng trầm giá»ng:

- Phải là rồng thiêng má»›i dám vượt sông dài. Phải là mãnh hổ, má»›i dám rá»i non

xuống đồng hoang.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Thế là ta có dịp sỠvây rồng vuốt râu hổ.

La Nhữ Cưá»ng hừ má»™t tiếng:

- Thế là quả thật ngươi đã phản bội Hắc Lâu. Thoạt đầu bắt được tin đó, ta còn

hoài nghi. Bây giỠthì sự tình rõ rệt lắm rồi.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Ngươi nói sai, không phải phản bội, mà là ly khai. Nói một cách khác là bỠtối

vỠsáng.

La Nhữ Cưá»ng chá»›p mắt, chỉ Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Ngươi mạo hiểm chỉ vì hắn thôi ư? Ta thật thương hại cho ngươi.

Thân Xương Ngá»c bỉu môi:

- Việc của ta ngươi hiểu thế nào đuợc? Hãy lo đến số phận của ngươi đi.

La Nhữ Cưá»ng quát:

- Ngươi thiệt chán sống rồi ư?

Thân Xương Ngá»c diá»m nhiên:

- Chính ngươi mới là chán sống nên đã dẫn xác tới đây nạp mạng cho tử thần.

La Nhữ Cưá»ng thét:

- Bằng vào sức của hai ngươi, thiệt là dang nằm mộng giữa ban ngày.

Thân Xương Ngá»c cưá»i mỉa mai:

- Ta chấp luôn Oanh Tế Nhân và Tạ Tông.
Tài sản của meongo75

  #50  
Old 26-04-2008, 08:22 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 50

Còn kẻ cao hơn


La Nhữ Cưá»ng cắn cụp răng má»™t tiếng, bật cưá»i ghê rợn:

- Thế ra ngươi muốn có cuá»™c can qua giữa Ưng Bảo và Trung Äiá»n SÆ¡n và

sá»± hiá»m thù giữa há» La và Thân phải không? Ngươi đã suy nghÄ© ká»· chưa?

Thân Xương Ngá»c lạnh lùng:

- Ta đãø quyết định như vậy từ khi gặp lại Lệ Tuyệt Linh.

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- La Nhữ Cưá»ng! Chính ngươi má»›i là kẻ nên suy nghÄ© ká»· lại đó, má»™t khi sá»± việc

khai diễn rồi thì khó lòng dừng lại giữa chừng lắm.

La Nhữ Cưá»ng bỉu môi:

- Không có gì làm cho ta thay đổi chủ ý.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Vậy ngươi không thể trách ta đã chẳng nghĩ đến tình đồng đạo.

La Nhữ Cưá»ng không đáp lá»i, hắn xoay sang Thân Xương Ngá»c há»i má»™t lần cuối:

- Ngươi đã quyết định lại đi. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng trước khi chết.

Thân Xương Ngá»c buông gá»n:

- Bằng má»i giá ta phải trừng trị ngươi vì cái tá»™i xâm phạm vùng lãnh thổ cá»§a ta.

La Nhữ Cưá»ng cưá»i ngạonghá»…:

- Bá»n ta có tất cả là mưá»i bốn ngưá»i, còn ngươi thì chỉ có hai mạng, hãy sáng suốt

xác định tình hình rõ đi.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên:

- Ngươi đã vi phạm luật giang hồ khi lấy đông hiếp ít.

La Nhữ Cưá»ng hừ má»™t tiếng:

- Äối vá»›i bá»n các ngươi cần gì phải áp dụng quy cÅ©? Ngươi dám nói đến hai tiếng

công bình à?

Lệ Tuyệt Linh cắt ngang:

- Ta đỠnghị một cuộc sanh tử, ngươi có dám đấu với ta không?

La Nhữ Cưá»ng cưá»i nhẹ há»i lại:

- Ngươi đừng có nằm mộng, với bất cứ phương pháp nào nguơi cũng mất mạng

như thưá»ng. Ta thấy ngươi Ä‘ang cố tìm cách kéo dài thá»i gian đó thôi.

Vừa lúc đó, bên trên gành đó có bóng ngưá»i ẩn hiện nhanh hÆ¡n Ä‘iện, sáu ngưá»i

mặc áo vàng lao vút xuống, đồng thá»i gian há» vừa lao mình xuống vừa chá»n cương vị,

khi chân chạm đất, hỠđã chiếm những vị trí rất thuận lợi.

Ngưá»i đứng gần La Nhữ Cưá»ng hÆ¡n hết, có gương mặt xanh như chàm, môi thù lù

trông cực kỳ hung ác. Trong tay y có chiếc khiếu đồng côn, y cứ cao chiếc đồng côn

lên cao, hét lớn:

- Bảo chủ! Quật mấy con chó đó đi, lột da chúng.

Má»™t ngưá»i khác, đầu nhá»n tai vểnh, trán hẹp mÅ©i thấp, rít giá»ng như chó tru:

- Châu Thanh mất mạng, hai tên cẩu trệ đó phải dá»n tá»™i. Giết chúng trước rồi càn

quét Trung Äiá»n SÆ¡n sau.

Thân Xương Ngá»c liếc xéo ngưá»i đó, lạnh lùng thốt:

- Này Lam Diện Quỷ Phán, tại Ưng bảo ngươi là một nhân vật cấp Kim Ưng, song

trước mặt ta ngươi chỉ là một con chó điên cắn bậy.

Lệ Tuyệt Linh tiếp nối:

- Còn cái tên kia có lẽ là Thưá»ng Tam Dần, ngoại hiệu Thoa Äầu Sa. Buồn cưá»i

cho La Nhữ Cưá»ng, chỉ thu dụng được những thứ bất tài như các ngươi.

Thưá»ng Tam Dần sôi giận trào bá»t mép quát tháo vang rá»n:

Ngưá»i bên cạnh y cÅ©ng phụ há»a quát mắng oang oang. Lệ Tuyệt Linh khích:

- Äá»— Lập đừng giận chứ, ta sẽ đưa từng tên xuống diêm đài, bảo đảm ngươi sẽ là

ngưá»i trước tiên.

Äá»— Lập nhảy choi choi:

- Tiểu tử kia, ta dẫm nát xác ngươi.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Muốn thì cứ bước tới mà làm, ai cấm chứ!

La Nhữ Cưá»ng khoát tay:

- Hơi đâu mà mắng lộn với hắn, hãy bình tĩnh chỠxuất thủ.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Câu nói đó nghe được lắm, ta nghĩ các ngươi nên ra tay đi là vừa.

La Nhữ Cưá»ng trầm giá»ng:

- Ngươi hãy chuẩn bị đi.

- Nhanh lên Ä‘i, ta Ä‘ang đợi ngươi đây.La Nhữ Cưá»ng đáp:

- ÄÆ°á»£c rồi.

Bên ngoài bá»n Kim ưng, Ngân ưng, lập tức khép chặt vòng vây, dÄ© nhiên trong số

đó có luôn Oanh Tế Nhân và Tạ Tông. Tất cả bước từng bước một, thu hẹp dần dần

vòng vây. Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh, đưa tay tả lên cao, cá»­ thanh Sanh Tá»­ Kiá»u lẫn vá»

cùng lên. Chàng nhìn đăm đăm vỠcành trúc có lá dày.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Các ngươi đã quyết định lấy số đông đối phó vá»›i bá»n ta?

La Nhữ Cưá»ng hừ lạnh:

- Ngươi há»i như thế là thừa.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iá»m nhiên:

- Thế thì ngươi không được mãn nguyện đâu.

La Nhữ Cưá»ng bật cưá»i cuồng dại:

- Ngươi thật là ngây ngô quá. Trong tình thế này mà vẫn còn không thấy được

kết quả hiển nhiên trước mặt ngươi ư?

Thân Xương Ngá»c tiếp lá»i:

- Ta thấy chứ, có Ä‘iá»u cái kết quả đó sẽø đảo ngược vá»›i ý nguyện cá»§a ngươi.

La Nhữ Cưá»ng vẫn cưá»i vang:

- Hai ngươi hy vá»ng sẽ thá»§ thắng vá»›i số ngưá»i này à?

Thân Xương Ngá»c buông gá»n:

- Ta cÅ©ng có ngưá»i! Cho nên, ưu thế đông nhân số ngươi không nắm vững đâu.

La Nhữ Cưá»ng bá»—ng giật mình. Xong lấy lại bình tÄ©nh ngay, thốt:

- Ngươi định hư trương thanh thế, bịa chuyện để doạ ta đó ư. Vô ích, hoạ chăng

ngươi Ä‘ang nuôi ảo vá»ng là bá»n thuá»™c hạ cá»§a ngươi từ Trung Äiá»n SÆ¡n kéo đến. Nhưng

chúng làm gì mà đến đây kịp? Ta thì lại chẳng có thừa thá»i giỠđể đợi chúng.

Oanh Tế Nhân phụ hoạ:

- Ngươi Ä‘ang cố tạo má»™t sá»± hoang đưá»ng phải không? Chắc ngươi cho rằng bá»n ta

là trẻ nít lên ba hay sao mà có thể tin vào những lá»i nói hoang tưởng đó. Hoạ chăng là

ngươi Ä‘ang nằm mÆ¡ thấy ngưá»i từ cung trăng xuống đây tiếp trợ.

Má»™t vài ngưá»i nữa buông lá»i chế nhạo rồi tất cả bật cưá»i ngạo nghá»….

Thân Xương Ngá»c không tá» thái độ gì. Y để cho đối phương cưá»i ngạo bằng thích,

Ä‘oạn lấy trong ngưá»i ra má»™t cái còi nhá», vận công lá»±c thổi má»™t hÆ¡i dài, âm thanh tiếng

còi vang dá»™i bốn góc núi rừng.Bá»n La Nhữ Cưá»ng lấy làm lạ, tá»± há»i Thân Xương Ngá»c sắp giở trò gì đây.

Tất cả Ä‘á»u nín cưá»i ngưng thần chá» biến cố. Bá»—ng từ nÆ¡i ẩn khuất trong khu rừng

trúc, ba bóng ngưá»i chá»›p nhoáng, thoáng chốc hỠđã tá»›i hiện trưá»ng, ba ngưá»i đó là ba

vị đầu não trong Tam Long Bang, vận áo vàng là Huỳnh Long Giang Lương, áo xanh là

Thanh Long Trang Tuấn, và ngưá»i kia là Bạch Long Thạch Huy trong bá»™ áo trắng như

tuyết.

Tiếp theo đó có má»™t ngưá»i nữa xuất hiện, tuổi cao vốc ốm song còn quắc thước,

mặt trắng như ngá»c, tuy có tuổi nhưng tóc còn Ä‘en mướt. Lão có phong độ thiên nhiên

khoáng dật, ung dung như một nhân vật sống ngoài càn khôn, một bậc ẩn tu xuất thế.

Sau lưng lão là bốn đại hán, mỗi tay cầm một quả chùy. Lão nhân đó chính là

Vân Hà Tẩu Äoan Má»™c Thụy cùng vá»›i bốn đại đệ tá»­.

Bá»n Ưng Bảo biến sắc. Há» chưa biết phải ứng phó ra sao thì bá»—ng nghe tiếng gió

ngá»±a reo trên đưá»ng cái, sáu kỹ sÄ© lao Ä‘i vun vút như bay tiến đến cục trưá»ng. Ngưá»i

dẫn đầu có đôi mày rậm, mÅ©i to mặc áo nhà tu, chiếc thiá»n trượng màu vàng óng ánh

dưới ánh dương quang, đó chính là Äại Không thiá»n sư.

Phía sau đại sư là sư đệ tên hiệu là Tiểu Không, vận áo màu vàng, mặt vuông sắc

mặt nghiêm lạnh. Cùng vá»›i ba đệ tá»­ tiến vào ác trưá»ng. Ngưá»i còn lại chính là Hà Tinh

Huỳnh.

Hai đạo quân xuất hiện cùng má»™t lúc từ hai hướng khác nhau, chứng minh lá»i nói

cá»§a Thân Xương Ngá»c không hoang đưá»ng và cục diện xảy ra như lá»i thần thoại theo sá»±

chế riễu của Oanh Tế Nhân.

Với sự xuất hiện của đạo quân tiếp viện này, tình thế chuyển biến, gây sợ hãi cho

bá»n Ưng bảo là Ä‘iá»u tất nhiên.

Oanh Tế Nhân nhìn chầm chầm vào Hà Tinh Huỳnh, hai mắt hắn bắn lộ tinh

quang. Hắn nói:

- Ta đã hiểu rồi, thì ra con yêu phụ này đã thông tin cho bá»n chúng đưa chúng ta

vào bẫy.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i há»i:

- Ngươi làm gì ta?

Oanh Tế Nhân toan mắng tiếp, La Nhữ Cưá»ng chận lại, há»i Hà Tinh Huỳnh:

- Chính ngươi đã đem tin cho chúng?

Hà Tinh Huỳnh cưá»i há»i lại:

- Rồi sao?

Trừng mắt nhìn nàng như muốn nuốt trá»­ng, La Nhữ Cưá»ng gằn từng tiếng:- Thế là ngươi muốn chết. Hôm nay dù bá»n ta thắng hay bại, ngươi cÅ©ng phải

chết. Bá»n ta sẽ làm má»i cách, giết ngươi cho kỳ được.

Äôi mắt y ngá»i niá»m oán độc, Hà Tinh Huỳnh dù có can đảm đứng vá» cánh Lệ

Tuyệt Linh, nhưng cũng phải rùn mình.

Thân Xương Ngá»c từ từ há»i:

- Ngươi có thể giết được nàng chỉ khi nào bá»n ta Ä‘á»u chết hết rồi kìa.

La Nhữ Cưá»ng nói:

- Rồi ngươi xem, đừng tưởng là bá»n ngươi bảo vệ an toàn cho con tiện tỳ đó.

Lệ Tuyệt Linh bảo:

- Nói mãi vô ích, cứ làm đi cho ta xem nào.

La Nhữ Cưá»ng làm má»™t cuá»™c cân nhắc chá»›p nhoáng trong tâm. Trong tình huống

này, bá»n cá»§a y sa vào bẫy rõ rệt. Trong khi y há»›n hở tưởng rằng địch mắc mưu. Nhân

số song phương tuy xuýt soát, nhưng khí thế địch có phần hùng mạnh hơn.

Như vậy, trong cuá»™c chiến này, y không hy vá»ng thá»§ thắng.

Lui ?

Làm sao lui được? Mất hết danh dá»± còn gì, mà chắc gì địch để cho bá»n y rút lui.

Thân Xương Ngá»c mưá»ng tượng Ä‘oán được tâm ý cá»§a La Nhữ Cưá»ng, lạnh lùng thốt:

- Thấy chưa? Ta không bịa chuyện doạ ai mà. Bây giỠngươi có muốn gì cũng

muộn rồi.

Lệ Tuyệt Linh gá»i Oanh Tế Nhân:

- Bá»n ta đầu đội trá»i, chân đạp đất, ngang dá»c giữa trần ai, sợ gì bá»n ngươi mà

phải bịa chuyện. Rất tiếc ngươi cũng là một tay lão luyện giang hồ, thế mà vẫn có tư

tưởng trẻ con.
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn sanh tu kieu, àâòîøêîëà, ðîëèêè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™