Huyết khí trong ngực bị kích phát, từ sâu trong đáy lòng tóe phát ra phẫn nộ cùng bi ai như núi lửa tuôn trào, trong sát na nuốt ngập hỏa diễm cùng băng hàn.
Tả Mạc giống như điên rồi, tụ tập lực lượng toàn thân vung nắm tay ra!
Kẹp lấy hỏa diễm yêu dị đỏ thẫm, nắm tay hắn trùng trùng đánh vào vách đá ven đầm.
Oanh!
Lấy nắm tay Tả Mạc làm trung tâm, trên vách đá xuất hiện chi chít vân rạn như lưới nhện, ở trung tâm vẫn còn có vết tích bị thiêu cháy.
Lãnh Vụ cốc, bên bờ hàn đầm.
Tả Mạc nhìn rất khủng bố, toàn thân hắn đỏ hồng giống như tôm luộc, trên da thấy rõ những mạch máu li ti, tròng mắt chi chít tơ máu cực kỳ hãi người.
Lúc ở trong tiểu viện, trong thân thể hắn đã giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, bây giờ cảm giác như mỗi tế bào đều bị hun đúc, thiêu đốt…
Đôi mắt hắn hơi mờ mịt, mọi thứ trong tầm nhìn trở nên vặn vẹo vô cùng kỳ quái, ý thức dần chìm vào mơ hồ, chỉ cảm thấy nóng, quá nóng…! Hệt như con cá giãy dụa trong biển lửa, tầng tầng lớp sóng lửa dồn ép gần như ngạt thở, phảng phất bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị thiêu thành một đống tro tàn.
"Ăn Hỏa Long thảo vào."
Thanh âm rất xa xôi chợt phiêu phiêu chợt truyền vào trong tai Tả Mạc.
Cố gắng trấn tĩnh, Tả Mạc lấy chút ý thức còn sót lại cầm Hỏa Long thảo trong tay nhét vào miệng. Một cổ nhiệt lưu từ trong miệng trôi xuống cổ họng.
Oanh!
Giống như tưới một nồi dầu nóng lên trên đống lửa bập bùng! Trong thoáng chốc Tả Mạc chỉ cảm thấy biển lửa đang ầm vang sụp vỡ, vô số hỏa diễm đỏ rực tán nhập vào lục phủ ngũ tạng hắn, từng luồng từng luồng nhiệt lưu như nước thép men theo kinh mạch Tả Mạc, xông ngang đụng thẳng!
"A!"
Tả Mạc nhịn không được gào thét vang trời, một cỗ nhiệt lưu tuôn vào não hải, não đại yếu ớt giống như bị bàn ủi lướt qua một cái.
Xuy! Ngọn lửa luồn lên y phục hắn, chỉ trong thoáng chốc đã nhanh chóng khuếch đại, y phục toàn thân hắn đã hóa thành một mảnh tro tàn. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là ngọn lửa không hề đả thương một chút đến lông tóc Tả Mạc.
Tả Mạc cả người xích lỏa, toàn thân đỏ bừng như viên gạch mới ra khỏi lò, có thể thấy bằng mắt thường sóng nhiệt trong không khí gần kề thân thể hắn.
"A a a a!"
Tiếng rào thét trầm thấp như dã thú, từng mạch máu của Tả Mạc lồi cả ra nhìn như từng mảnh dây thép nung đỏ, tràn khắp toàn thân.
"Thật là dễ nghe." Bồ yêu ở một bên quan khán đầy vẻ say mê thích thú, tán thán không thôi: "Ngay cả hồn phách đều thống khổ đến chết đi sống lại, ài, đã thật lâu không nghe được thanh âm mê người như thế này, thật khiến người ta hoài niệm a."
"A a a!" Tả Mạc đã hoàn toàn mất đi ý thức, giống hệt như dã thú bị thiêu sống, điên cuồng gào thét theo bản năng. Hỏa diễm không chỉ quậy tưng trong thể nội hắn mà còn chui ra khỏi làn da, lượn lờ quanh thân thể phút chốc Tả Mạc đã nghiễm nhiên trở thành một hỏa nhân. Nếu như lúc này Tả Mạc thanh tỉnh, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm đang thiêu đốt toàn thân hắn đỏ thẫm mà yêu diễm, cùng hỏa diễm trong thức hải cực kỳ tương tự.
Nhìn hồng sắc hỏa diễm điên cuồng vũ động trên thân Tả Mạc, nhãn thần Bồ yêu dần trở nên âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên không biết đang nghĩ đến việc gì.
Tiếng gào thét của Tả Mạc càng lúc càng thấp trầm giống như vỡ ra trong khi hỏa diễm tựa hồ càng trở nên thịnh vượng.
Thần sắc Bồ yêu bỗng biến ảo, một lát sau, nhãn thần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thì thào tự nói.
"Người ngươi tuyển, ta sẽ cho hắn một cơ hội."
Nói xong, hắn vươn ngón tay ra điểm về phía Tả Mạc. Tả Mạc giống như bị đại chuỳ kích trúng, bay ngang lên “phốc thông” một tiếng rồi rơi vào hàn đàm.
Tả Mạc y như tảng đá, rất nhanh chìm xuống. Nhưng quỷ dị chính là hỏa diễm hồng sắc không chịu ảnh hưởng của nước trong hàn đầm, vẫn điên cuồng nhảy động.
Nhưng đúng lúc này, băng hà trong thức hải Tả Mạc đột nhiên như bị thứ gì đó kích động chợt bạo khởi, băng tinh chi chít trong băng hà được một cổ lực lượng vô hình thúc đẩy, chậm rãi gia tốc. Băng hà vốn thẳng tắp an tĩnh trong sát na kiếm mang tung hoành, vô số kiếm mang hoặc lớn hoặc nhỏ men theo mặt sông ầm ầm kích phát đi ra.
Tê tê tê!
Những kiếm mang này phủ kín cả mặt sông, hướng hỏa diễm bốn phía kích xạ.
Kiếm mang băng hàn vừa đụng đến hỏa diễm ven bờ thì phát sinh biến hóa! Thế lửa mãnh trướng, trong thức hải chỉ thấy liệt diễm đầy trời, ngay cả viên tinh thần trên đỉnh đầu cũng như bị hỏa diễm thôn phệ. Chỉ riêng có bia mộ trong biển lửa vẫn mây đen lượn lờ, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Trong băng hà dòng băng tinh lưu phập phồng càng thêm mãnh liệt, kiếm mang miên miên không ngừng kẹp lấy hàn khí trắng mênh mông đầu nhập vào trong biển lửa.
Thân thể Tả Mạc tùy theo đó cũng có biến hóa, bên ngoài thân thể đỏ bừng bỗng xuất hiện thêm một băng tầng bàng bạc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tầng băng mỏng đã bị hòa tan. Một lát sau, lại xuất hiện một tầng băng mỏng khác… cứ như thế liên miên không dứt .
Hàn đàm tịnh không sâu, rất nhanh Tả Mạc chìm xuống đáy đầm, nước dưới đáy so với mặt trên băng lãnh gấp mấy lần, tôm cá đều tuyệt tích.
Tựa hồ chịu ảnh hưởng nên băng tầng mỗi lần xuất hiện, thời gian kiên trì càng lúc càng dài hơn. Song hỏa diễm quanh thân Tả Mạc không hề có nửa điểm nhượng bộ, vẫn quỷ dị thiêu đốt trong nước. Vòm ngực Tả Mạc đột nhiên phát ra quang mang nhàn nhạt, những quang mang này vận hành men theo kinh mạch Tả Mạc nhưng phàm là chỗ nó trôi qua hỏa diễm đều trở nên hơi yếu ớt, song rất nhanh sau đó hỏa diễm đỏ thẫm lại lần nữa khôi phục tư thái cuồng vũ.
Tả Mạc giống như bị tống vào một chỗ rất kỳ quái, hắn hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể, lúc thì hắn cảm thấy mình đang bị nướng trong hỏa lò, đột nhiên lại bị ném vào cực địa. Nhưng cho dù dày vò như thế nào đi nữa hắn đều trơ trơ như khúc gỗ, không cách nào phản kháng.
"Đừng quên. . ."
"Chết cũng không thể quên. . ."
Thanh âm mơ hồ kia lại xuất hiện, Tả Mạc đang mơ hồ phảng phất như được tưới một bồn nước lạnh, ý thức xuất hiện một cái khoảnh khắc thanh tĩnh ngắn ngủi. Một khắc này, cảm giác thiêu đốt đau đớn cùng băng lãnh thấu xương giống như thủy triều hành hạ thần kinh hắn.
"A. . ." Hắn không kìm được há miệng, nước đầm lạnh toát ào ào trút ngược vào trong miệng hắn.
Không cách nào hình dung cảm thụ của hắn lúc này, toàn thân vốn đang bị điên cuồng thiêu đốt, từng điểm từng điểm xương cốt cùng máu thịt kịch đau đến tê dại, thiếu chút nữa khiến hắn ngất đi. Trong khi nước đầm trút vào lại cơ hồ đem hắn đông thành một khối băng, đầu óc mới vừa thanh tỉnh bỗng hơi mơ hồ.
Cái này là Trúc Cơ sao?
Cái này là uy lực Hỏa Long thảo ư?
Còn giấc mộng kia. . .
Trong mơ hồ, Tả Mạc chợt siết chặt bàn tay, cả người cong lại, trong sát na lực lượng toàn thân đích tụ tập tại một chỗ, phút chốc tròng mắt nộ mục trợn tròn, một mảnh xích hồng.
Ai?
Ai muốn khống chế ta?
Ai đem ta cải dung mạt thức?
Ai. . . Ai làm. . .
Mẹ của ta là ai!
…………………
Vô số ý niệm không chịu khống chế vụt qua đầu hắn, từ sâu trong thân thể truyền đến cơn đau đớn tê dại của máu thịt thiêu đốt cùng thấu xương băng lãnh.
Ai làm. . . Ai làm. . . Ai làm!
Hỗn đản!
Huyết khí trong ngực bị kích phát, từ sâu trong đáy lòng tóe phát ra phẫn nộ cùng bi ai như núi lửa tuôn trào, trong sát na nuốt ngập hỏa diễm cùng băng hàn.
Tả Mạc giống như điên rồi, tụ tập lực lượng toàn thân vung nắm tay ra!
Kẹp lấy hỏa diễm yêu dị đỏ thẫm, nắm tay hắn trùng trùng đánh vào vách đá ven đầm.
Oanh!
Lấy nắm tay Tả Mạc làm trung tâm, trên vách đá xuất hiện chi chít vân rạn như lưới nhện, ở trung tâm vẫn còn có vết tích bị thiêu cháy.
Oanh!
Lại tiếp một quyền! Hoa lạp, đá vụn văng tứ tung, mấy viên xát qua người Tả Mạc mang theo vài đạo vết cắt, máu tươi thấm ra hòa cả vào nước đầm đỏ thẫm.
Rầm rầm rầm!
Tả Mạc hoàn toàn điên dại, hai mắt hắn đỏ rực, gân xanh lồi lên, điên cuồng vung tay. Đáy đầm vốn yên ắng loạn thành một đoàn, vẩn đục một mảnh.
Ở bên đầm, Bồ yêu phát giác chấn động dưới mặt đất, vội nhìn vào từng vòng nước xoáy mới xuất hiện, thần sắc hắn vẫn như thường, giơ tay lên tiếp lấy một giọt nước mà thác nước tóe lên. Mở tay ra, hạt nước trôi nổi trong trên không phía trên bàn tay hắn, tròn trịa dịch thấu phản chiếu con mắt huyết đồng của y.
"Ngươi còn chưa ra tay sao? Chẳng lẽ ngươi còn ngu xuẩn nghĩ là hắn có thể áp chế Thiên Yêu hỏa?" Trên mặt hắn chợt hiện ra vẻ cười nhạo nhàn nhạt, thong thả nói: "Ngươi vẫn cứ như thế, không nghe lời khuyên của ta. Ba ngàn năm đi qua, ngươi vẫn ngoan cố như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết, người ngươi tuyển chọn vĩnh viễn vẫn ngu xuẩn như vậy sao?"
Hắn nhè nhẹ thổi một hơi, giọt nước hoàn mỹ trôi nổi trong lòng bàn tay hóa thành một chùm hơi nước, tán nhập vào không trung.
"Ngươi cứ như vậy làm ta chán muốn chết." Bồ yêu vỗ vỗ tay, thần sắc hờ hững.
Dưới bàn chân hắn chấn động đã tan biến, đầm nước lại khôi phục vẻ an tĩnh.
"Kết thúc." Khóe miệng Bồ yêu nhếch lên, nhún nhún vai: "Ha ha, chỉ bất quá lại ấn chứng ngươi một lần nữa tuyển chọn ra phế vật thôi."
Vô Không sơn, Tân Nham đang đả tọa bỗng mở tròng mắt, hắn vội đứng lên thân hình chợt tan biến, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi. Trong khoảnh khắc, ba người Bùi Nguyên Nhiên, Diêm Nhạc, Thi Phượng Dung trước sau bay tới đứng bên cạnh hắn.
Bốn người nhìn nhau, đều một mặt kinh dung ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Đông Phù, Thiên Tùng tử đang chăm chú nhìn danh sách Du Bạch viết.
"Tông Minh Nhạn này là đồ đệ Tả Mai Thiên à." Thiên Tùng tử gật đầu nói: "Tại Đông Phù, nếu luận thực lực, Tả Mai Thiên cùng Tân Nham đều bá đạo một vùng. Năm đó Tả Mai Thiên lăng lệ sát phạt, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, điểm này khá tương tự cùng Tân Nham. Chỉ là không biết đệ tử hắn như thế nào."
Du Bạch cung kính nói: "Đệ tử cùng Tông Minh Nhạn kia từng gặp qua một lần, tuy không giao thủ qua, nhưng đệ tử nhìn khí độ đại đạo của hắn, chỉ sợ không yếu."
"A a, người tuổi trẻ mà có thể được ngươi xưng một câu không yếu cũng không nhiều. Nghe nói Tả Mai Thiên tại trên thân tên đệ tử này tiêu phí rất nhiều tâm huyết, chắc hẳn sẽ không yếu." Thiên Tùng tử a a cười nói: "Tương lai Đông Phù chỉ sợ không thoát khỏi tay ba người ngươi, Tông Minh Nhạn, còn có Vi Thắng của Vô Không kiếm môn."
"Đệ tử tất không cô phụ sư phó kỳ vọng." Du Bạch cung thanh đáp lời.
Thiên Tùng tử vẫy vẫy tay: "Hư danh mà thôi, ngươi cũng không nên quá để ý. Ta chỉ hy vọng trong loạn thế ngươi có thể tự bảo. Phần cơ nghiệp này ta tuy không bỏ được, nhưng an nguy của ngươi lại càng trọng yếu hơn."
Du Bạch trong lòng cảm động, ứng câu: "Là!"
Thấy Du Bạch đầy mặt âu lo, Thiên Tùng tử liền an ủi: "Vi sư chỉ là tính trước thôi, ngươi đừng quá lo lắng. Nếu có việc, ha ha, trước hết những lão gia hỏa chúng ta phải ra tay trước." Dư quang quanh khóe mắt thoáng nhìn một cái tên trong danh sách, hơi hơi cả kinh: "Di, Lúc nào Vô Không kiếm môn lại thêm một tên Tả Mạc? Hắn có chỗ nào đặc biệt?"
"Đệ tử cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Hắn đương thời cùng Tông Minh Nhạn và một tên đệ tử Đông Kỳ phát sinh xung đột, bởi vì hắn là Linh Thực phu đệ tử bèn muốn đứng ra giải hòa. Không nghĩ tới lại phát hiện hắn cư nhiên lĩnh lược được kiếm ý!" Du Bạch bổ sung thêm một câu: "Hắn còn chưa Trúc Cơ."
"Nga!" Thiên Tùng tử vẻ mặt biến đổi: "Vô Không kiếm môn lại thêm một nhân vật lợi hại như vậy? Chưa Trúc Cơ đã có thể lĩnh lược kiếm ý, loại thiên phú tu kiếm này rất là hiếm thấy a! Lão thiên thật ưu ái Vô Không kiếm môn!"
Trong ngữ khí hắn có vài phần hâm mộ.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn khẽ biến, lướt ra ngoài cửa sổ. Du Bạch hơi ngớ ra vội vàng theo sát phía sau.
Chỉ thấy Thiên Tùng tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên thiên không trên đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, đỉnh Mai Phong, chỗ cao nhất Đông Kỳ kiếm môn, một vị nam tử tóc dài mặc hắc y nghênh phong mà đứng, hắn kinh dung ngửa mặt lên nhìn chăm chú thiên không.
Trấn tĩnh tinh thần, cắn răng nhập định, hắn muốn xem xem tình trạng chính mình lúc này như thế nào.
Tình trạng linh lực trong thể nội xuất hiện trước mặt hắn, trước là cả kinh sau đó lập tức cuồng hỉ! Trúc Cơ! Đã hoàn thành Trúc Cơ!
Mặt trời trên cao vẫn tỏa ánh nắng chói chang nhưng khiến người ta cảm giác mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy) chính là trên thiên không xuất hiện từng điểm điểm tinh thần màu bích lam chói mắt!
"Bạch nhật tinh hiện. . ." Bùi Nguyên Nhiên thì thào lẩm bẩm, ba người bên cạnh sắc mặt khẽ biến.
"Sư huynh." Thi Phượng Dung ngữ khí run run: "Đây là chuyện gì?"
"Không biết." Sắc mặt Bùi Nguyên Nhiên ngưng trọng lắc lắc đầu: "Thiên tượng bạch nhật tinh hiện vài ngàn năm mới xuất hiện một lần, ta cũng chỉ đọc qua một ít điển tịch mới biết được. Nhưng đây hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì."
Tuy bốn người đều là cao thủ Kim Đan kỳ nhưng khi nhìn thấy loại cảnh tượng kỳ dị trước mắt này, trong lòng vẫn nhịn không được phát lạnh.
Đông Phù, Du Bạch trợn mắt há mồm nhìn vào điểm điểm phồn tinh trên trời cao, sâu trong đáy lòng hắn nổi lên một cảm giác hàn ý lạnh thấu xương.
Thiên Tùng tử thì thào lẩm bẩm: "Bạch nhật tinh hiện. . ."
Mai phong Đông Kỳ, quang mang trong mắt Tả Mai Thiên bạo trướng, thì thào lẩm bẩm: "Bạch nhật tinh hiện. . ."
Toàn bộ Thiên Nguyệt giới, vô số cao thủ liên tục bị kinh động. Trên không trung mười ba trọng trấn của Thiên nguyệt, đưa mắt nhìn xem đều chi chít chi chít tu giả. Trong hoang dã, trên đỉnh núi vô luận là tu giả đang làm gì đều ngừng tay lại, bay lên bồng bềnh giữa không trung. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm phiến thiên không quen thuộc trên đỉnh đầu.
Vô luận tu vị cao thấp, trên mặt ai ai cũng đều là vẻ kinh hãi.
Trong Lãnh Vụ cốc, đồng tử Bồ yêu co rút lại, coi chừng đầm nước trước mặt. Trong con ngươi huyết đồng của hắn có thể nhìn thấy rõ nét một vệt quang tuyến tinh quang điểm điểm từ trên trời giáng xuống trực chỉ vào đáy đầm. Song nếu bằng mắt thường nơi nào thấy được nửa điểm quang tuyến? Không có linh lực, không có bất kỳ chút ba động nào, chỉ có nhìn qua huyết đồng mới có thể thấy được đạo quang tuyến vô hình vô ảnh kia.
"Ngươi cảm thấy ngươi đã chọn đúng sao?" Bồ yêu lãnh đạm nói, mắt phải huyết đồng sát ý lẫm nhiên.
Thoại âm vừa dứt, đầm nước vốn trong vắt chợt đen nhánh như mực, tiếng vang của thác nước đột ngột tan biến, thác nước giống như liệt mã bị thuần phục, dòng nước êm đềm chảy vào trong đầm nước cư nhiên không tóe lên một giọt thủy hoa nào.
Trong cốc bỗng chìm vào an tĩnh dị thường.
Nhìn hắc thủy đàm trước mặt, Bồ yêu không chút sợ hãi hung hăng bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự muốn vì phế vật này mà động thủ cùng ta?"
Hắc thủy đầm vẫn vắng lặng yên tĩnh…
Một yêu một đầm cứ như vậy đối trì.
Thời gian từng chút từng chút dần trôi qua.
Bỗng Bồ yêu thu hồi lại bước chân, thần tình khôi phục như thường, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng nói không nên lời: "Bạch nhật tinh hiện, hắc hắc, ngươi vẫn tưởng rằng đây là ba ngàn năm trước sao? Ngươi dám nháo sự tình đến bước này..." Ngữ khí của hắn có chút hạnh tai nhạc họa (vui mừng khi người khác gặp họa)
Hắc thủy đàm vẫn bất vi sở động (không hề cử động).
Bồ yêu nhún nhún vai: "Bạch nhật tinh hiện thì đã sao? Có thể diệt Thiên Yêu hỏa ư? Cho dù có là ngươi cũng đều diệt không hết được Thiên Yêu hỏa."
Hắc thủy đàm đột nhiên cuồng nộ sôi trào sủi bọt ầm ầm, nước đầm đen nhánh như mực phát ra tạc âm “ba ba”.
Bồ yêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiên không, nói bâng quơ một câu tức thì nước đầm an tĩnh trở lại.
"Ngô, xem ra mọi người đều thích xem náo nhiệt a."
Trong chớp mắt nước đầm trở lại như ban đầu, thác nước vừa thuần thục lại khôi phục bạo liệt như trước, rầm rầm rền vang, thủy hoa bắn tung tóe.
Bồ yêu khẽ cười một tiếng rồi chợt tan biến.
Một đạo thần thức vô cùng cường đại quét qua Lãnh Vụ cốc.
Tả Mạc vừa mở tròng mắt ra tức thì lẩy bẩy một cái, lạnh quá! Trong nước, hàn ý xung quanh truyền đến khiến hắn nhận ra hiện tại mình đang ở đâu. Hàn đàm Lãnh Vụ cốc, lần trước cũng chính ở nơi này đột phá một thai tức, hắn phi thường quen thuộc cảm giác trước mặt. Song từ khi đột phá một thai tức, cho dù có ở dưới đáy nước cũng không cảm thấy ngạt thở nữa, lúc đầu Tả Mạc thậm chí còn hoài nghi có phải sau này mình sẽ biến thành cá hay không.
Tê!
Tả Mạc bất giác nhe răng, đau quá! Chỉ hơi động tí xíu, một cảm giác đau đớn xé tim nứt phổi truyền đến từng tế bào khiến mặt hắn nhăn nhó vặn vẹo.
Cũng may, không chết!
Hắn chỉ có thể nhớ được khi thanh âm phiêu hốt kia vang lên khiến hắn ăn sạch Hỏa Long thảo. Sau đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tiếp theo hắn hoàn toàn không biết. Chẳng qua trước mắt hắn cũng không quan tâm, toàn thân đau nhức đến tê dại, hơn nữa rất nhanh liền phát hiện trên thân mình không có một mảnh vải nào.
Làm sao bây giờ?
Hắn muốn cười nhưng cười không nổi. Kỳ thực hiện tại hắn chẳng muốn làm gì cả chỉ muốn lập tức đánh một giấc thật ngon. Song nước đầm quá lạnh, hàn khí thấm sâu vào cốt tủy, ài…xem ra chỗ này không phải là nơi để ngủ.
Vì cái gì mỗi lần mình đều bị dày vò thê thảm đến như vậy. . .
Trấn tĩnh tinh thần, cắn răng nhập định, hắn muốn xem xem tình trạng chính mình lúc này như thế nào.
Tình trạng linh lực trong thể nội xuất hiện trước mặt hắn, trước là cả kinh sau đó lập tức cuồng hỉ! Trúc Cơ! Đã hoàn thành Trúc Cơ!
Nội thị, đây là nội thị! Hắn si mê "Xem" tí ti linh lực trong thể nội lưu chuyển như thế nào, mỗi một tia linh lực đều “nhìn thấy” vô cùng rõ nét. Một cảm giác thấu hiểu vạn vật tự nhiên mà sinh, tâm thần tựa hồ cũng theo đó thanh minh hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Tả Mạc mới bình tĩnh trở lại. Hắn vội vàng kiểm tra lại linh lực một lần nữa, càng thêm kinh hỉ phát hiện linh lực chính mình cư nhiên hồn hậu gấp ba lần có dư so với trước đây.
Khó trách tu giả Trúc Cơ kỳ cùng tu giả Luyện Khí kỳ tầng thứ mười cách nhau đâu chỉ một bậc. Chính mình mới vừa vặn đột phá Trúc Cơ, tu vị đã đề thăng gấp ba lần, đây là khái niệm gì đây?
Không biết có phải vì quá cuồng hỉ hay không mà cảm giác đau đớn truyền đến cũng giảm bớt đi nhiều. Tả Mạc giãy dụa bò lên khỏi đáy đầm, khi đầu hắn vươn ra mặt nước, vội vàng hung hăng dùng sức hít một hơi lớn!
Không nghĩ tới mình thật sự ăn xong Hỏa Long thảo mà còn có thể sống nổi.
Hiện tại hắn vẫn còn hơi chút không dám tin tưởng, Hỏa Long thảo chính là thứ chỉ có loại người khủng bố đến biến thái như sư huynh mới có thể thừa thụ a! Chính mình cư nhiên cũng có thể chịu được! Nhưng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, nguy hiểm trong đó trùng trùng, không cần đi đâu xa cứ nhìn thảm trạng hiện tại của hắn là biết.
Chẳng qua, cuối cùng cũng xong rồi!
Hắn toét miệng, muốn ngửa mặt lên trời trời cười lớn, lại phát hiện cổ họng đau đau khàn khàn không phát nổi thanh âm. Hai tay chống lên ven đầm muốn leo ra khỏi nước, bỗng xương cốt toàn thân kêu răng rắc một trận tí nữa nện hắn trực tiếp ngất đi. Đành chịu vậy, hắn chỉ còn cách lấy hai tay ôm lấy tảng đá ven đầm, thân thể vẫn ngâm trong nước.
Cảm giác vui sướng còn sống sau tai họa khiến hết thảy mọi thứ trong mắt hắn đều trở nên tươi đẹp.
Qua hơn nửa ngày, đau đớn mới hơi giảm, thể lực cũng khôi phục lại một ít. Giãy dụa leo ra khỏi đầm, hắn phát hiện ngọc giản cùng mấy thứ linh tinh nằm bừa bãi trên mặt đất. Cẩn thận nhặt chúng lên, khi chứng kiến tam phẩm Thần Hành phù bị đốt chỉ còn hơn phân nửa hắn xót xa tiếc đến đứt ruột.
Chẳng lẽ thân thể mình thật sự bốc lửa?
Cảm giác thiêu đốt cường liệt trước lúc hôn mê hắn còn nhớ khá rõ nhưng cũng chỉ nhớ được đến vậy. Cũng may mấy thứ như ngọc giản pháp bảo đều an nhiên vô dạng. Chỉ là không có Thần Hành phù, trên người hắn giờ không mảnh vải che thân, làm sao quay về Tây Phong cốc đây?
Bỗng nhiên linh cơ vừa động, trên tay ngắt động 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》, chỉ thấy một đoàn bạch vân xuất hiện trước mặt hắn.
Tả Mạc khẽ cười hắc hắc, pháp quyết trên tay biến ảo, người luồn vào trong đoàn bạch vân. Ngô, lành lạnh mát mẻ thoải mái vô cùng, rất nhanh hắn phát hiện đau đớn trong thân thể tựa hồ tiêu giảm không ít. Chẳng lẽ 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 còn có tác dụng trị thương? Nhưng trước mắt không phải là lúc nghiên cứu, trước nghĩ biện pháp về nhà cái đã.
…………………………………….
Lão Đầu Đen vừa làm việc trong linh điền xong, đang chuẩn bị đi về.
Vừa đi trên đường hắn vừa âm thầm suy nghĩ, một màn dị tượng vừa rồi hiện tại hắn còn nhớ rõ, cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng. Trời sáng trưng cư nhiên lại xuất hiện Thiên Tinh, quái sự trên đời này thật nhiều, dị tượng như vậy chẳng lẽ báo hiệu điều gì không tốt?
Hắn không kìm được lại ngẩng đầu lên, trong thiên không trừ ánh mặt trời chói lòa nào có thứ gì khác.
Không thấy nữa rồi, lão Đầu Đen thở nhẹ một hơi. Bình thường a, bình thường là tốt, ngày nay bình thường là tốt nhất, ngàn vạn lần đừng có biến động gì cả. Vừa nghĩ ngợi lung tung vừa hướng chỗ ở đi tới. Chỗ hắn cư trú bây giờ chính là đại viện trước kia của Tả Mạc.
Phát giác trước mặt có người đi tới, bất giác ngẩng đầu lên, vừa nhìn tức thì hắn đứng ngây trên mặt đất, biểu tình trên mặt ngốc trệ.
Qua nửa ngày, hắn mới có phản ứng, lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu Mạc ca, ngươi, ngươi đây là. . ."
Chỉ thấy toàn thân Tả Mạc được một đoàn bạch vân bảo hộ, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, nhìn xuống phía dưới ẩn ẩn có thể thấy một đôi chân trần mờ mờ.
Lão đầu đen cảm thấy đoàn bạch vân có vẻ quen mắt, đột nhiên nhớ ra đây không phải là đám mây《 Tiểu Vân Vũ quyết 》sao?
Chẳng lẽ là tắm rửa?
Nghĩ đến tơ mưa của 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》, lão Đầu Đen nghĩ nghĩ ý tưởng này rất sáng tạo à nha.
Chỉ là. . . Cũng không cần phải chạy đến sơn đạo để tắm chứ. . . Hơn nữa còn men theo sơn đạo để tắm a. . .
Tả Mạc quẫn trí, hận không tìm được kẽ đất nào để chui vào. Cũng may hắn da mặt cương thi vạn năm không đổi sắc, nào biết đến cái gì gọi là thẹn thùng, nhìn thế nào cũng có vẻ rất thản nhiên. Toàn thân hắn đau nhức vô cùng, chỉ cần hơi chút dùng sức lập tức đau đến tâm tạng chực trào ra, gian nan lết từng bước từng bước...
Lão Đầu Đen không biết gì còn vỗ mông ngựa một cái, hắn vểnh ngón tay cái ra, khen: "Tiểu Mạc ca, chiêu này cao!"
Tả Mạc không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình của hắn lúc này cả, chỉ đành thập phần thâm trầm gật đầu tỏ ý một cái rồi tiếp tục men theo sơn đạo chậm rãi uốn lượn mà đi!
Trông theo bóng lưng trắng mênh mông chậm rãi độc hành kia, lão Đầu Đen âm thầm khâm phục, tiểu Mạc ca quả nhiên càng ngày càng có khí độ.
Khiến Tả Mạc kêu trời chính là dọc đường gặp phải mấy tên ngoại môn đệ tử, ánh mắt kỳ quái của bọn họ khiến Tả Mạc rất muốn đâm đầu xuống đất. Khi mò về được Tây Phong cốc, thiếu chút nữa hắn vui đến phát khóc. Nhưng lúc hắn đứng trước cửa tiểu viện, con Hỏa Uế nhạn đứng trên nóc nhà đột nhiên thụ chấn kinh, dùng cánh che kín tròng mắt lại. Tâm tình đang trên mây của Tả Mạc rơi phịch phát xuống đất.
Nguyên lai con nhạn này là giống cái a. . .
Khiến Tả Mạc buồn bực chính là con nhạn này còn trộm dùng cánh hé ra một khe nhỏ, con mắt lơ láo nhìn lén hạ bộ hắn. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi hơn nữa chính là ánh mắt nó tấn tốc từ hiếu kỳ chuyển sang xem thường!
Con nhạn dở hơi!
Tả Mạc thẹn quá thành giận vươn tay phóng ra một đạo kiếm mang.
Két!
Hỏa Uế nhạn kinh khiếu một tiếng, linh hoạt tránh ra, bay đến giữa không trung bỗng nhiên nó nghiêng cổ lại thập phần khinh bỉ hướng xuống dưới phun một tràng.
Điều duy nhất an ủi hắn là dọc đường không gặp bất kỳ vị trưởng bối nào. Nếu như bị sư phó bắt gặp trong tình trạng ấy chỉ sợ nàng trực tiếp băm Tả Mạc thành vụn thịt ném xuống núi cho chó ăn.
Lê lết về phòng, hắn nằm bẹp xuống giường, ngay cả ngón tay cũng không buồn động. Hiện tại hắn chẳng thiết tha gì cả, mệt mỏi muốn chết, chỉ cần được ngủ một giấc cho đã đời. Cũng không lâu lắm, hắn liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Để chống nghiện cho những người vật vã vì chê quá ít thuốc thì mềnh lập box Vp của TCTT trong box convert. Mọi người vào đấy mà đọc nhấy...........
link đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=499091#post499091
Ps: Mặc dù bên TTV cũng có nhưng đây là sản phẩm vườn nhà trồng được, mọi người vào ủng hộ nha
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Đệ nhất canh Hắn vẫn quyết định chạy đến chỗ Hứa Dật sư huynh một chuyến, pháp quyết tốt cầu không xong vậy đành lui một bước, tìm thứ gì đó tàm tạm cũng được. Kiếm quyết đối với hắn là một tờ giấy trắng, kiếm một ít cơ sở về tham khảo cũng tốt.
Hừ, môn phái không cấp, cùng lắm thì mình bỏ tiền túi mua.
Chỉ cần nện đủ nhiều tinh thạch tự nhiên có thể mua được kiếm quyết không tồi.
Ta đường đường là Linh Thực Phu, là loại người thiếu tinh thạch sao? Hắn hồn nhiên quên mất khối linh thạch sau cùng cũng đã bị Bồ yêu nghiền ép sạch sẽ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, ánh mặt trời chói lòa khiến Tả Mạc híp cả mắt lại.
Thoải mái rên rỉ một tiếng, cảm giác đau nhức hôm qua biến mất tiêu khiến toàn thân hắn nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Tuy rất muốn ngủ nướng thêm tí nữa nhưng giãy dụa trong khoảnh khắc, hắn bèn quyết định tỉnh dậy. Đến Trúc Cơ rồi thì nhu cầu đối với giấc ngủ rất ít, trừ để khôi phục thể lực ra thì tác dụng trọng yếu nhất của nó chỉ là khiến tinh thần được nghỉ ngơi.
Trong ánh dương quang vươn mình vặn vẹo một cái, xương cốt toàn thân giống như đậu rang kêu vang bôm bốp dọa cho Tả Mạc nhảy dựng. Vội vàng sờ mó khắp toàn thân, không phát hiện vấn đề gì hắn mới yên tâm trở lại.
Mỗi lần đột phá, hắn đều cảm thấy hồ đồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Như lúc đột phá《 Tiểu Vân Vũ quyết 》tầng thứ tư hay hoàn thành một hơi thai tức 《 Thai Tức Luyện Thần 》 đều như vậy cả, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Trừ trận xương cốt kêu răng rắc đầy dọa người kia thì tu vi còn tăng thêm mấy bậc, ngoài ra hắn chưa phát hiện thêm chỗ tốt nào của việc Trúc Cơ.
Mình cũng quá tham lam đi, Tả Mạc cười cười tự giễu, chỉ riêng tu vị tăng thêm đã khiến hắn được ích lợi vô cùng.
Đi ra khỏi phòng, cảm giác còn sống sau tai họa khiến Tả Mạc nhận ra ánh mặt trời kia quý giá đến nhường nào. Ngay cả con nhạn trên nóc nhà kia trong mắt hắn cũng không còn vẻ đáng ghét như hôm qua.
An nhiên đứng vững, hít một ngụm khí thật sâu, mười ngón vung lên phút chốc chỉ còn nhìn thấy những vệt hư ảnh chạy dài. Thần tình Tả Mạc trở nên chuyên chú, mười ngón tay cực kỳ linh động, tốc độ nhanh như chớp biến hóa phức tạp nhìn hoa cả mắt. Từ sau khi học tập 《 Thảo Mộc quyết 》loại chỉ pháp này gần như trở thành một trong những pháp quyết hắn thường xuyên tu luyện.
Ở Luyện Khí kỳ thực sự không có nhiều pháp quyết có thể luyện tập cách vận dụng linh lực, mà những thứ như 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》cơ hồ Tả Mạc đã tu luyện tới cực hạn mà Luyện Khí kỳ có thể với tới. Trong khi những cách vận dụng linh lực hắn chưa nghe ai nói qua cả chứ đừng nói đến chuyện có được chút thành tựu. Thứ duy nhất có thể tiêu phí thời gian, hơn nữa cũng khiến hắn cảm thấy hữu dụng chính là chỉ pháp. Vậy là chỉ pháp《 Thảo Mộc quyết 》 cũng trở thành lựa chọn duy nhất của hắn.
Tăng thêm tu vi đối với việc đề thăng chỉ pháp không có tác dụng quá lớn, điểm này khiến Tả Mạc càng thêm cẩn thận, Trúc Cơ chỉ là đệ nhất quan đạo trong quá trình tu chân, con đường phía sau còn biết bao gian nan hiểm trở chỉ có tự thân mình bước đi mới có thể lĩnh ngộ.
Mục tiêu bản thân sớm đã không chỉ là kiếm tinh thạch nữa rồi.
Nếu muốn truy tìm đáp án vậy tất phải có lực lượng, ngay cả sư phó là tu giả Kim Đan kỳ khi nói đến gia hỏa đã cải dung mạt thức mình cũng đầy kiêng dè, chắc chắn thực lực đối phương phải cường đại đến mức nào đây! Nói cách khác, ít nhất hắn cần vượt lên lực lượng của sư phó mới có cơ hội.
Sư phó là Kim Đan kỳ. . .
Tả Mạc hít một ngụm trường khí thật sâu, ngẩng khuôn mặt không chút biểu tình lên nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm thật chặt.
Mục tiêu còn rất xa xôi, xa xôi đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Vô số tu giả nhưng có mấy người có thể có thành tựu Kim Đan? Chưa nói đâu xa xôi, hết thảy đệ tử đời thứ hai trong môn phái chỉ duy nhất Vi Thắng sư huynh có hy vọng thành tựu Kim Đan. Chính mình sao? Chỉ là một tên gia hỏa tại phương diện Ngũ Hành hơi có thiên phú thôi. . .
Nếu phải trở thành một tên Linh Thực phu hơi chút thực lực, Tả Mạc tịnh không nghi ngờ mình có hi vọng rất lớn. Nhưng nếu kết thành Kim Đan, cho dù hắn có lạc quan cách mấy thì chẳng qua chỉ là hy vọng nhỏ nhoi.
Từ khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn bèn không ngừng tự hỏi mình, theo đuổi mục tiêu xa xôi mờ mịt như thế có đáng hay không? Hiện nay hắn đã trở thành Linh Thực phu, sinh hoạt sẽ càng lúc càng được cải thiện, nếu cùng ai đó kết thành đạo lữ, con đường sau này cũng có thể rộng rãi thênh thang. Vậy mà lại chọn con đường này, đặt cược lên cuộc sống, đặt cược lên tính mạng, theo đuổi một mục tiêu cơ hồ không có hi vọng sẽ thắng lợi, đáng sao?
Mỗi khi hắn bắt đầu xuất hiện tâm lý dao động, hắn bèn nghĩ đến cơn ác mộng dày vò hắn mỗi đêm, cái giọng nói mơ hồ không ngừng nhắc nhở hắn "Chết cũng không thể quên" . Những lần như vậy hắn đều tự hỏi mình, cái gì đến chết cũng không thể quên?
Hắn không biết.
Tả Mạc là người thức thời , vì cuộc sống, hắn có thể cười bồi, có thể khom lưng. Nhưng. . .
Hắn muốn biết.
Biến hóa của tâm cảnh khiến thái độ đối với tu luyện của hắn cũng phát sinh nhận thức khác. Hắn càng thêm khắc khổ, càng thêm nỗ lực, hắn biết khởi điểm của mình thấp đến mức nào, hắn cũng biết thiên phú bản thân tịnh không tốt, nhưng hắn cũng biết, mình có ưu thế riêng của mình...
Bồ, tuy ở trong lòng từng nguyền rủa tên nhân yêu biến thái đáng chết này vô số lần nhưng Tả Mạc vẫn phải cảm tạ hắn. Không có Bồ yêu thì một tia hi vọng le lói hắn cũng không thấy được. Vì tia hi vọng này, cho dù phải trả giá bất cứ thứ gì hắn đều nguyện ý.
Lần này Trúc Cơ hắn chịu rất nhiều thống khổ, nhưng không biết tại sao tâm thái lại càng trở nên bình hòa, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Linh Thực phu có thể đề thăng địa vị bản thân trong môn phái, nhưng hiển nhiên Linh Thực phu không cách nào hoàn thành mục tiêu của mình, thứ có thể dựa vào chỉ có kiếm quyết. Tương lai Linh Thực phu chỉ là phương pháp trọng yếu giúp hắn kiếm lấy tinh thạch chứ không phải là phương hướng phát triển chủ yếu.
Phương pháp đề thăng lực chiến đấu lực có rất nhiều, nhưng trong vô số tu giả, chiến đấu lực mạnh nhất chính là kiếm tu. Càng huống hồ, thân mình ở trong môn phái kiếm tu, tự nhiên không thể bỏ gần nhìn xa được. Tuy hắn không có bao nhiêu thiên phú tu kiếm nhưng nỗ lực cố gắng thì hắn luôn sẵn sàng.
Vừa nghĩ tới tu kiếm, hắn bèn nghĩ đến sau khi đạt tới Trúc Cơ có thể tế luyện phi kiếm. Bất quá hắn rất nhanh nhận ra mình không có bất kỳ pháp quyết tế luyện phi kiếm nào cả.
Hành Phương viện, Thi Phượng Dung nhìn thấy Tả Mạc, hơi lộ ra vẻ kinh dung, nhưng lập tức khôi phục lại như thường: "Trúc Cơ xong cũng không được buông thả, đi vào Điển Tịch thất, bên trong có một ít ngọc giản ngươi có thể nhìn. Lần sau, ta sẽ tự thân khảo hạch, nếu lười biếng tất sẽ phạt nặng." Bốn tiếng sau cùng, ngữ khí đã chuyển thành thanh sắc câu lệ.
Tả Mạc bị sư phó mắng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm hô xui xẻo, xem ra đã đụng lúc tâm tình sư phó không tốt, không tự chủ được buồn bực, đến cùng là ai khiến sư phó tức giận rồi đổ vạ lên mình...
Đợi đến khi nộ khí sư phó hơi giảm, hắn mới cẩn thận dực dực mở miệng: "Sư phó, đệ tử muốn kiếm một bộ pháp quyết tế luyện phi kiếm."
"Tế luyện phi kiếm?" Thi Phượng Dung bất giác nhíu mày, hơi không vui nói: "Trọng điểm của ngươi nên đặt ở linh thực cùng luyện đan, không nên tham nhiều, tham nhiều nhai không nát, đạo lý này còn không hiểu sao?"
Tả Mạc vừa nghe, âm thầm kêu khổ, biết cầu không được pháp quyết tốt đẹp gì, trên miệng chỉ đành nói khó: "Đệ tử minh bạch, chỉ là Vô Không kiếm môn ta tốt xấu cũng là môn phái kiếm tu, nếu ngay cả tế luyện phi kiếm cũng không biết, vậy chẳng phải là mất mặt bản môn ư?"
"Cũng đúng." Thi Phượng Dung vừa nghe, cảm thấy có lý bèn nói: "Ngươi đi tìm Hứa Dật sư huynh, tùy tiện tìm một bộ mà luyện. Nhưng nên nhớ không được tiêu phí quá nhiều tinh lực vào đấy."
"Là." Tả Mạc vâng vâng dạ dạ đáp lời.
"Đi đi." Thi Phượng Dung không chút khách khí lệnh đuổi khách. Dị tượng bạch nhật tinh hiện hôm qua khiến tâm tình nàng kém đến cực điểm. Nàng cũng nghe được một ít lời đồn liên quan đến dị tượng này, thiên kỳ bách quái cái gì cũng có, nhưng có một điểm chung rất thần kỳ chính là thứ này không phải chuyện tốt. Loại sự tình kia nếu phát sinh tại giới khác, nàng tự nghĩ chắc có náo nhiệt để xem, nhưng nếu đã phát sinh tại Thiên Nguyệt giới thực sự tâm tình nàng không tốt đi đâu được. Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt lo âu của chưởng môn sư huynh nàng càng thêm không thoải mái.
Nàng rất rõ chưởng môn sư huynh, chưởng môn sư huynh vốn núi sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, mà lần này ngay cả hắn đều bận lòng như thế, tình huống trước mắt chắc so với tưởng tượng của mình càng thêm tệ hại!
Nếu cô nãi nãi biết ai làm trò quỷ, hừ hừ! Sát cơ trong mắt nàng bạo phát khiến Hứa Tinh đứng một bên run run đổ mồ hôi lạnh.
Về đến Hành Phương viện, Tả Mạc cảm thấy rất buồn bực. Cũng biết là sư phó vì muốn tốt cho hắn nhưng hắn có nỗi khổ trong lòng không cách nào nói rõ được. Xem ra mình đã suy nghĩ quá giản đơn, trong lòng Tả Mạc cười khổ. Hắn vốn đinh ninh, nếu bản thân đối với môn phái cống hiến càng nhiều,tự nhiên môn phái sẽ đề cao đãi ngộ, không còn lo lắng về những thứ như pháp quyết. Hiện tại mới biết được mình nghĩ quá ngây thơ rồi, đãi ngộ chắc chắn sẽ đề cao, nhưng những thứ muốn có không phải cứ muốn là được. Những loại như pháp quyết là tài sản quý giá nhất của môn phái, sao có thể dễ dàng tới tay được?
Trước mắt hắn đành gửi hy vọng vào Vi Thắng sư huynh từ kiếm động đi ra sẽ chỉ dạy cho mình.
Hắn vẫn quyết định chạy đến chỗ Hứa Dật sư huynh một chuyến, pháp quyết tốt cầu không xong vậy đành lui một bước, tìm thứ gì đó tàm tạm cũng được. Kiếm quyết đối với hắn là một tờ giấy trắng, kiếm một ít cơ sở về tham khảo cũng tốt.
Hừ, môn phái không cấp, cùng lắm thì mình bỏ tiền túi mua.
Chỉ cần nện đủ nhiều tinh thạch tự nhiên có thể mua được kiếm quyết không tồi.
Ta đường đường là Linh Thực Phu, là loại người thiếu tinh thạch sao? Hắn hồn nhiên quên mất khối linh thạch sau cùng cũng đã bị Bồ yêu nghiền ép sạch sẽ.
Trong thức hải, biển lửa phần phật, nếu Tả Mạc ở đây nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Những hỏa diễm hồng sắc cuồng vũ bốn phương tám hướng hiện nay đã cao thêm một đoạn. Trong khi hàn khí của băng hà lại có phần giảm đi, nhưng biến hóa lớn nhất lại là viên tinh thần trong hư không.
Lộng lẫy như mặt trời, quang hoa lóa mắt.
Trên bia mộ mây đen lượn lờ, Bồ yêu lười nhác dùng tay chống cằm, tay kia tiện tay xoa xao một đống phấn mạt, thì thào lẩm bẩm: "Tinh thạch lại dùng xong rồi, ai…gia hỏa này thật là phế vật, ngay cả kiếm tinh thạch mà cũng khổ sở đến như vậy."
Trong thinh không, hắn tự ngôn tự ngữ: "Sớm biết thế này ta đã tự thân đi kiếm. Hiện tại tốt rồi, ngươi đem sự tình nháo lớn, bên ngoài xuất hiện nhiều gia hỏa lợi hại như vậy. Ngay cả khi chết rồi còn muốn gây phiền hà cho ta, thật là chết tính không đổi a."
Một yêu ngồi trên bia mộ, nhởn nhơ cảm khái: "Chủ nhà cũng không có dư lương a!"
Văn Đạo đường, lúc Hứa Dật thấy Tả Mạc hơi hơi cả kinh, song rất nhanh khôi phục lại vẻ trấn định, cười nói: "Sư đệ quang lâm, khó được khó được, tới tới tới, ngồi đi."
Tả Mạc nhìn Hứa Dật sư huynh, đối phương từng là người hắn phi thường sùng bái khi còn là ngoại môn đệ tử, không nghĩ tới bản thân hiện tại lại có thể cùng hắn bình khởi bình tọa (ngang bằng). Nhân sinh thật sự biến hóa vô cùng vô tận a, trong lòng hắn bất giác sinh ra mấy phần cảm khái.
"Tả Mạc còn phải đa tạ sư huynh ngày xưa chỉ điểm." Hắn thành thành thật thât hành lễ.
Hứa Dật sửng sốt, vội vàng kéo Tả Mạc lên: "Sư đệ chớ quá khách khí, đó chẳng qua là chức trách bổn phận của ta thôi."
Phen đối thoại giữa hai người trong phút chốc trở nên cực kỳ thân thiết.
"Sư đệ tới nếm thử trà của ta xem sao." Tay Hứa Dật khinh chuyển, trước mặt liền xuất hiện một bộ trà cụ, khay trà bằng hoàng trúc có khắc hai đóa vân hoa, cổ phác giản khiết (đơn giản mà cổ xưa), mặt trên bày ra một bộ ấm chén màu đỏ. Trên mặt ấm quang mang ẩn hiện, hiển nhiên có khắc trận pháp. Bảy cái chén nhỏ tinh quang liên thiểm như Thất Tinh bắc đẩu.
Hứa Dật lấy ra một hộp ngọc, lúc mở Tả Mạc chỉ cảm thấy u hương xông vào mũi, bên trong quá nửa là chứa đựng linh trà. Linh trà thanh thúy như ngọc, mỗi một chi ba lá mỗi lá đều kiều diễm thanh thúy vô cùng.
"Đây là Văn Hương trà." Hứa Dật giới thiệu nói: "Thanh Đằng Thức Hương quán bào chế, ta phải bỏ rất nhiều tâm tư mới mua được." Mặt hắn cười tươi như hoa nói: "Ta không có ham thích gì khác, chỉ thích thỉnh thoảng thưởng thức một ngụm trà này thôi."
Thần tình Hứa Dật sư huynh chuyên chú, thủ pháp nhàn thục bắt đầu rửa ấm chén. Tả Mạc khi nào đã gặp qua những thứ này? Hắn nhìn đến trợn tròn mắt, nháy cũng không nháy một cái.
Chỉ thấy đầu tiên Hứa Dật sư huynh lấy chút ít lá trà thả vào trong ấm, đổ nước suối lạnh vào, tiếp đó ngón trỏ cùng ngón cái tay phải nhè nhẹ xiết vào nhau, một đóa hỏa diễm hồng sắc bồng bềnh trước mặt hắn. Động tác ngón tay thon dài trắng nõn của sư huynh rất nhu hòa, chỉ thấy hắn nhè nhẹ đem đóa hỏa diễm hồng sắc thả vào trong ấm.
Tư lạp tư lạp!
Trong ấm vô số hạt nước bung lên, nước suối hóa thành một đoàn vụ khí thúy lục song không hề có nửa điểm tràn ra. Hứa Dật sư huynh nhanh tay quơ lấy ấm trà, một dòng trà nóng tuyền màu bích lục đổ vào chén.
Trong chén trà, trà nóng thanh thúy dụ người, một hương vị thoang thoảng mê người xộc thẳng vào mũi.
"Uống nhanh, lạnh rồi hiệu quả sẽ không tốt." Thần tình Hứa Dật sư huynh trịnh trọng, hắn trực tiếp nâng một chén lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Bắt chước sư huynh, Tả Mạc cũng nâng chén lên, học theo thần sắc say mê chầm chậm tế phẩm như sư huynh, hắn nhấp một ngụm!
Oanh!
Không cách nào để hình dung cái cảm giác trà nóng bỏng lưỡi trong sát na kia. Phảng phất vô số loại vị đạo nhất tề bạo liệt trong miệng hắn, cơ hồ đồng thời lúc đó nước mắt nước mũi Tả Mạc trào ra.
Nhìn thấy hình dạng nhếch nhác của Tả Mạc, thiếu chút nữa trà trong miệng Hứa Dật sặc ra ngoài, hắn phải cố gắng lắm mới trấn định được thần sắc.
Tả Mạc không hề để ý đến giễu cợt của sư huynh, tất cả tinh thần hắn đang hồi vị loại cảm giác kỳ diệu vừa rồi. Một cỗ hàn ý tán nhập tứ chi toàn thân, khắp người nhẹ nhàng nói không ra lời, lỗ chân lông toàn thân dãn ra, thoải mái thật khiến người ta muốn rên rỉ sung sướng.
"Trà nóng này linh khí nồng nặc, ngươi mới vừa vặn Trúc Cơ, đối với ổn cố cảnh giới rất có ích." Hứa Dật đề tỉnh nói.
Tả Mạc nghe lời, vội vàng uống sạch một ngụm trà nóng còn lại rồi bó gối tọa định.
Nhìn thấy Tả Mạc ngưu ẩm (uống như trâu), Hứa Dật sư huynh lắc lắc đầu, tựa hồ đối với Tả Mạc chà đạp hảo trà khá là bất mãn, hắn một ngụm lại một ngụm nhỏ khoan thai hưởng thụ, thong thả thưởng thức danh trà.
Tả Mạc từ nhập định tỉnh lại, chỉ thấy thần thanh khí ích, thoải mái nói không ra lời. Cũng không nói nhảm trực tiếp hướng Hứa Dật sư huynh chắp tay: "Đa tạ sư huynh."
Hứa Dật khoát khoát tay: "Mời sư đệ uống chén trà mà thôi. Lần này sư đệ tới, khẳng định là có việc."
Tả Mạc liền đem yêu cầu kiếm pháp quyết nhằm tế luyện phi kiếm nói qua một lần, nghe xong, Hứa Dật gật đầu: "Ta hiểu rồi, không nghĩ tới sư đệ trích được ngọc bài rồi còn có chí tu kiếm."
"Ta hồ loạn mò bậy mà thôi." Tả Mạc vội vàng nói. Mới vừa bị sư phó đả kích xong, hắn nhận ra tốt nhất không nên nói lung tung.
"A a, nam nhi có chí ở kiếm, vốn là chuyện rất bình thường. Giơ kiếm thiên nhai, hàng yêu trừ ma, chẳng phải thích lắm sao! A a, sư huynh năm đó cũng một dạng như thế, chỉ là sau khi phát hiện thiên phú chỉ bình bình khó có thành tựu đành chuyển sang học luyện khí." Hứa Dật trước tự giễu một câu, sau đó thành thật khuyên: "Nếu như sư đệ đã có hứng thú đối với kiếm, sư huynh ở trong môn phái đã lâu nên chuyện này có biết một ít, có thể tâm sự cùng sư đệ."
Tả Mạc nghe thấy bốn chữ "Hàng yêu trừ ma", trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ tới tên nhân yêu biến thái kia, khả năng mình vì hàng ma vệ đạo mà thành con tốt thí là rất lớn.
Song hắn vẫn thành thật nói: "Xin phiền sư huynh."
Hum nay mãi mà hok vote thêm được phiếu nào. Nản hẳn.....
Nếu mọi người vote vượt cái TTĐC sẽ có đệ nhị canh, nếu hok chắc mình cũng chả có hứng làm đâu...Hehe
Mọi người vào giã đi nầu
Cầu phiếu a!!!
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:20 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
Đệ nhị canh Lời khuyên của Hứa Dật sư huynh vẫn còn vang vọng bên tai hắn… Ngũ Hành kiếm quyết uy lực nhược tiểu, đa mà không tinh…
Phương diện Ngũ Hành Tả Mạc hiểu rõ ràng, lời sư huynh nói rất có đạo lý, Ngũ Hành đa biến hóa lại khó tinh thuần. Một khi kiếm ý không tinh thuần uy lực sẽ giảm mạnh.
"Bản môn là môn phái kiếm tu, kiếm quyết mạnh nhất là 《 Vô Không kiếm quyết 》năm đó do chính tổ sư sáng lập, chỉ có điều bản môn dần suy vi, bộ kiếm quyết vốn năm đó được đánh giá là lục phẩm nay không có người nào học hết. Đến sau cùng không biết làm sao bị phân thành 《 Vô Hình kiếm quyết 》 cùng 《 Không kiếm quyết 》, La Ly sư đệ tu luyện là 《 Không kiếm quyết 》. Chỉ là hai bộ kiếm quyết phân ra này chỉ còn đạt tới tam phẩm. Ngoài ra, còn có 《 Băng Ly kiếm quyết 》bộ kiếm quyết này vốn chỉ tứ phẩm nhưng đến tay sư phó lại đại phóng quang thải, vinh đăng lên ngũ phẩm. Năm xưa sư phó bằng bộ kiếm quyết này, trong thú yêu tung hoành chém giết vô số yêu ma, được xưng là Băng Ly kiếm."
Nói đến sư phó Tân Nham, thần sắc Hứa Dật không khỏi có vài phần tự hào.
Một bộ tứ phẩm kiếm quyết có thể phát triển thành ngũ phẩm, điều này đủ để thuyết minh tạo nghệ của Tân Nham sư thúc tại 《 Băng Ly kiếm quyết 》không chỉ đạt tới một cảnh giới thâm hậu tuyệt luân mà còn tiến một bước hoàn thiện nó. Có thể làm được điều này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
"Không những thế, tiền bối bản môn đời đời không thiếu nhân tài, 《 Vân kiếm quyết 》《 Hồng Viêm kiếm quyết 》《 Thanh Lưu kiếm quyết 》 cũng được xưng là tứ phẩm kiếm quyết. A a, sư đệ đừng nhìn bản môn tại Đông Phù không có chút thanh danh gì, cho dù đưa mắt khắp Đông Phù, có thể có lục phẩm kiếm quyết trừ Đông Phù điện nhất mạch, cũng chỉ còn chúng ta. Ngay cả tứ phẩm kiếm quyết, tại Đông Phù không phải bất cứ môn phái nào cũng có được."
Tả Mạc mở lớn tròng mắt, trước nay hắn chưa từng nghĩ qua, nguyên lai bản môn còn lợi hại đến như thế.
Hứa Dật nhìn thấy ánh mắt Tả Mạc, cười nói: "Sư đệ cũng đừng có nghĩ quá lạc quan. Kiếm quyết tứ phẩm trở lên, bản môn tuyệt đối không dễ dàng truyền thụ cho môn hạ đệ tử. Năm đó La Ly sư đệ, trong lớp đệ tử đời thứ hai của bản môn không người nào có thể sánh kịp, nhưng ngay cả như vậy hắn cũng chỉ được truyền tam phẩm 《 Không kiếm quyết 》 thôi."
Quan sát thấy trong mắt Tả Mạc không dấu nổi vẻ thất vọng, hắn an ủi: "Sư đệ không nên quá thất vọng. Trong đám tam phẩm kiếm quyết cũng không thiếu tinh phẩm. Giống như《 Không kiếm quyết 》của La Ly sư đệ, còn có bộ đồng dạng xuất thân từ 《 Vô Không kiếm quyết 》 là 《 Vô Hình kiếm quyết 》, cũng là cực phẩm trong tam phẩm kiếm quyết. Sư đệ phải để ý, tuy cùng là tam phẩm kiếm quyết song cũng có cao thấp chi phân."
Tả Mạc lập tức vểnh tai lên, lúc này nếu như đã không thể theo đuổi mấy bộ cực phẩm thì cũng tuyệt đối không thể lấy thứ tạp phẩm được. Hắn rất thực dụng, chọn nhầm một phần tức là để mất mất một phần tinh thạch.
"Thông thường, Ngũ Hành kiếm quyết là kém nhất. Sư đệ là Linh Thực phu, đối với Ngũ Hành khẳng định trình độ hiểu biết thâm hậu hơn ta nhiều. Ngũ Hành biến hóa vạn ngàn song lại thiếu độ thuần nhất. Đại đạo tu kiếm, hai chữ tinh thuần là thứ tất không thể thiếu. Song Ngũ Hành tương sinh tương khắc khó thuần túy như nhất. Ta chưa từng nghe qua có Ngũ Hành kiếm quyết vượt quá tam phẩm, sư đệ ngàn vạn lần chớ nên chọn kiếm quyết này. Kiếm quyết còn lại mỗi thứ đều có thần diệu riêng. Có thứ uy mãnh bá đạo, thích hợp sát phạt, có thứ quỷ dị khó lường, phục kích vô song, có thứ ôn dưỡng tâm tính tăng trưởng tu vị."
"Ôn dưỡng tâm tính? Kiếm quyết không phải chủ sát phạt sao? Làm sao có thể ôn dưỡng tâm tính?" Tả Mạc ngạc nhiên hỏi.
"A a, người tu chân chúng ta mạn trường gian hiểm, nếu không có một tâm trí kiên định làm sao có thể đắc chứng đại đạo? Lấy kiếm dưỡng tâm, kiên định bản tâm, dạng kiếm quyết này người tu luyện không ít. Giống như《 Thiên Tâm kiếm quyết 》của ta chính là loại kiếm quyết này, không có uy lực gì nhưng dưỡng tâm định tính lại rất tốt." Hứa Dật cười giải thích.
"Điển Tịch thất của bản môn ở Vọng Giang phong, ngươi hiện tại đã là nội môn đệ tử có thể đi vào đó tra duyệt. Nhưng mỗi lần đi vào đều cần có điểm cống hiến, sư đệ nếu bình thường nhàn hạ, nhớ bỏ chút thời gian kiếm một ít điểm cống hiến cho môn phái, ngày sau tự nhiên có việc cần dùng." Hứa Dật tha thiết dặn dò.
Cáo biệt Hứa Dật sư huynh, Tả Mạc liền chạy thẳng đến Vọng Giang phong. Phía dưới Vọng Giang phong có một con sông, sơn thế hiểm trở, Điển Tịch thất kiến tạo giữa lưng chừng núi, cũng không lớn, chỉ là một viện lạc nho nhỏ, ngoài tường trồng các loại tế trúc song đã lâu nên có phần tiêu điều khiến Tả Mạc khá thất vọng. Trước đây hắn trước từng đặt chân đến đây, nơi này cũng chỉ mở cửa đối với nội môn đệ tử mà thôi.
Thủ vệ là một vị lão giả, lúc đầu Tả Mạc còn tưởng đối phương là ẩn thế cao nhân gì đó, nhưng rất nhanh hắn đã thất vọng. Vị lão đầu thủ vệ này chỉ có tu vi Luyện Khí chín tầng. Song Tả Mạc không hề dám thất lễ, tục thoại nói rất hay, hiện quan không bằng hiện quản. Chớ nhìn lão đầu này tu vị kém cỏi nhưng y nắm giữ Điển Tịch thất, muốn gây khó khăn cho hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cung kính đưa lệnh bài của mình ra, lão đầu nhìn lướt qua, mắt hơi rủ xuống nói: "Lầu một một canh giờ móc hai điểm cống hiến, lầu hai một canh giờ móc bốn điểm cống hiến. Ngọc giản trong lầu một có thể sao chép, lầu hai cấm chỉ sao chép. Tiến vào đi." Tiện tay y ném trả lệnh bài cho Tả Mạc.
Thật hắc!
Tả Mạc trong lòng thầm mắng. Điểm cống hiến của nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử khác nhau, hai thứ này không đổi đi đổi lại được. Tả Mạc tổng cộng có mười điểm cống hiến, trong đó năm điểm là khi hắn trích được ngọc bài chưởng môn thưởng cho, năm điểm còn lại là nhờ lần trước Diêm Nhạc sư thúc giúp hắn bán giùm mà được.
Mười điểm cống hiến có thể cho hắn xem năm canh giờ tại lầu một, tại lầu hai xem hơn hai canh giờ.
Nếu sao chép ngọc giản, tùy tiện lấy một thứ cũng mất một hai canh giờ. Nếu không thể sao chép, vậy chỉ đành cố sống cố chết ghi nhớ nhưng một hai canh giờ chắc chắn là không đủ.
Hiện thời hắn khắc sâu minh bạch vì sao Hứa Dật sư huynh đề tỉnh hắn nên kiếm nhiều điểm cống hiến một chút. Nguyên lai vì cái này! Bỗng nghĩ lại hắn hơi chột dạ, may mà Điển Tịch thất luyện đan của sư phó không phải mất điểm cống hiến, nếu không hắn chắc khóc không ra nước mắt. Tả Mạc thầm nghĩ Tân Nham sư thúc khẳng định cũng có Điển Tịch thất luyện khí riêng, nếu không Hứa Dật sư huynh chắc rất thảm.
Thời gian cấp bách không cho Tả Mạc nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng xông thẳng vào lầu một.
Chỉ thấy từng dãy ngọc giản xếp đặt rất chỉnh tề. Tả Mạc bất giác quệt quệt mũi, có vẻ nơi này so với Điển Tịch thất của sư phó kém rất nhiều. Trên giá gỗ tích một tầng tro bụi bạc bạc, xem ra bình thường không có người đếm xỉa đến nơi này. Tuy quản lý sơ sài nhưng cách xếp đặt ngọc giản rất dễ tìm.
Các loại ngọc giản loại nào cũng có, kiếm quyết, Ngũ Hành, tâm pháp, luyện khí …không thiếu thứ nào. Những ngọc giản này đều do lịch đại (lịch sử lâu dài) tiền bối Vô Không kiếm môn sưu tập mà được, mấy ngọc giản tuy phẩm giai đều không cao, không có giá trị quá thực dụng song vứt bỏ lại đáng tiếc nên môn phái bèn kiến thành một tiểu Điển Tịch thất, cho nội môn đệ tử ngày thường lấy làm tham khảo. Những ngọc giản này thường chỉ hữu dụng đối với tân nội môn đệ tử, tùy theo thời gian cùng sư phó học tập mà giá trị của chúng càng lúc càng giảm.
Vô Không kiếm môn có một đoạn thời gian rất dài không thu tân nội môn đệ tử. Sau khi Lý Anh Phượng thành nội môn đệ tử, ngày ngày cùng theo Diêm Nhạc sư thúc giúp đỡ quản lý các loại sản nghiệp. Còn Vi Thắng sư huynh trở thành nội môn đệ tử liền được Tân Nham sư thúc chỉ dạy từng li từng tí, tiếp đó trực tiếp tiến vào kiếm động tự nhiên là không cần phải tới đây.
Cho nên khi Tả Mạc tiến vào mới nhìn thấy cảnh tượng đầy tro bụi trước mắt như thế này.
Tuy không có pháp quyết cao cấp nào nhưng to to nhỏ nhỏ những ngọc giản rực rỡ khiến Tả Mạc hoa cả mắt, chảy miếng chảy ròng ròng. Đừng nhìn những ngọc giản này không được coi trọng mà xem thường, nếu ném chúng lên mặt chợ, mỗi một cái đều có thể bán với giá tiền kha khá. Đối với đệ tử Luyện Khí kỳ, mỗi một cái ngọc giản đều trân quý vô cùng.
Tả Mạc chạy đến nơi chứa kiếm quyết, cũng là chỗ chứa nhiều ngọc giản nhất ở lầu một. Vô Không kiếm môn là một môn phái kiếm tu, đối với việc thu tập ngọc giản kiếm quyết tự nhiên là dốc hết sức lực. Lầu một chứa rất nhiều nhị phẩm tam phẩm kiếm quyết, những thứ này tuyệt đối không phải tinh phẩm gì. Cưỡi ngựa ngắm hoa một hồi, hắn ngao ngán thả hết xuống, quả nhiên, không có thứ nào tốt cả. Dùng làm tham khảo thì còn được nhưng để chủ tu... đến bước đường cùng thì may ra.
Nhìn lại cầu thang thông lên lầu hai, hắn do dự trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn quyết định đi lên xem xem.
Không gian lầu hai nhỏ hơn phía dưới một ít, số lượng ngọc giản cũng giảm nhiều, nhưng trường cảnh cùng Điển Tịch thất của sư phó thập phần tương tự, ngọc giản bồng bềnh trôi giữa không trung, mỗi một ngọc giản đều được quấn quanh bởi vụ xoáy màu sắc bất đồng.
Trải qua kinh nghiệm lần trước, tự nhiên Tả Mạc biết nên làm thế nào.
Hắn lật xem từng cái ngọc giản kiếm quyết một. Cho đến lúc này, hắn chưa quyết định đến cùng sẽ tu loại kiếm quyết nào. Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ tuyển chọn giống như Hứa Dật sư huynh, lấy loại kiếm quyết như 《 Thiên Tâm kiếm quyết 》 làm chủ tu. Mài giũa tâm chí, đối với bất kỳ một vị tu giả nào cũng đều rất trọng yếu. Nhưng thứ hắn cần theo đuổi lại là lực lượng, tìm kiếm kiếm quyết uy lực cực đại mới là mong mỏi sâu trong lòng hắn.
Tả Mạc kiên trì lật xem từng cái từng cái một.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy ngọc giản với số lượng lớn thế này, nếu là trước kia mỗi một cái ngọc giản trên lầu hai đều là bảo vật hắn mơ tưởng dĩ cầu. Hắn không tự chủ sinh ra một loại cảm giác sung sướng mơ hồ như đang ở trong mộng vậy.
Quả nhiên, mấy loại kiếm quyết mà Hứa Dật sư huynh nhắc đến đều không có ở đây. Lầu hai toàn là tam phẩm kiếm quyết nhưng rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với những ngọc giản dưới lầu một, chắc đây đều là tinh phẩm trong đám tam phẩm.
Tỷ như bộ 《 Phong Lôi kiếm quyết 》, sau khi luyện thành phiêu hốt như phong, thế tới như sấm, uy lực kinh người. Nghe nói nó vốn là ngũ phẩm kiếm quyết nhưng trải qua ngàn năm không ngừng tán dật nên uy lực giảm mạnh rơi xuống hàng tam phẩm.
Một bộ khác là《 Thu Vũ kiếm quyết 》 càng thêm mới lạ, cần phải đủ bộ một trăm lẻ tám kiếm, ra tay như mưa rất khó chống đỡ. Chẳng qua giống hệt như 《 Phong Lôi kiếm quyết 》, rất nhiều nội dung của nó đã tuyệt tích, đặc biệt là luyện kiếm chi pháp trong đó đã thất lạc khiến cho uy lực cấp kịch giảm thiểu, không còn lăng lệ như xưa. Song thao túng biến hóa của nó vẫn thập phần tinh diệu nên còn được chen chân vào lầu hai.
Mỗi một loại kiếm quyết đều có chỗ độc đáo riêng, nhưng đồng dạng mỗi một loại kiếm quyết đều có khuyết điểm trí mạng riêng.
Mắt thấy số lượng ngọc giản có thể xem càng lúc càng ít, trong lòng Tả Mạc càng trở nên nôn nóng.
Chẳng lẽ chính mình không kiếm được một loại kiếm quyết vừa ý sao?
Hắn hồn nhiên không để ý đến thời gian đang dần trôi qua, số lượng ngọc giản dần giảm thiểu, tâm tình hắn càng chán nản.
Đến khi hắn đối mặt với ngọc giản cuối cùng.
《 Ly Thủy kiếm quyết 》, ly thủy, hai chữ này rõ ràng cùng Ngũ Hành tương quan khiến trong lòng Tả Mạc hơi nguội lạnh.
Lời khuyên của Hứa Dật sư huynh vẫn còn vang vọng bên tai hắn… Ngũ Hành kiếm quyết uy lực nhược tiểu, đa mà không tinh…
Phương diện Ngũ Hành Tả Mạc hiểu rõ ràng, lời sư huynh nói rất có đạo lý, Ngũ Hành đa biến hóa lại khó tinh thuần. Một khi kiếm ý không tinh thuần uy lực sẽ giảm mạnh.
Tả Mạc bất giác lật《 Ly Thủy kiếm quyết 》lên.
"Di!" Hắn bỗng có phát hiện, tinh thần khẽ rung, vừa muốn nhìn kỹ hơn, trước mặt đột nhiên hoa lên mới phát hiện thân mình đã đứng trong sân viện.
"Thời gian đã hết, điểm cống hiến của ngươi dùng hết rồi." Lão đầu ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Tả Mạc khóc không ra nước mắt.
Nếu bạn là fan đích thực của TCTG mong các bạn vào đây chích một phát cho nó đứng TOP nào. Come on...Please http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=499579 Ps:Nếu bạn nào lấy đi cop ở web khác làm ơn cop luôn cả dòng cầu vote phía trên cho mềnh được hok. Duy trì dịch giả...duy trì chính bản đọc...Nhá nhá
Mềnh cảm ơn trước
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:20 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang