Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 467: Đến văn phòng giám sát
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Nhà này vốn có ông lão, vợ chồng con trai và một người cháu gái, gia cảnh cũng được. Người đàn ông làm ở công trường xây dựng, người vợ làm việc ở một quán ăn. Biến hoá xảy ra từ ba năm trước, người đàn ông làm thuê bị ngã xuống gãy chân tạo thành liệt chân. Bao tiền tiết kiệm trong nhà tiêu sạch mà không chữa hết. Họa vô đơn chí, người vợ trong một lần làm đêm về bị tai nạn xe qua đời, xe gây tai nạn không tìm được nên không bắt được hung thủ, không được bồi thường.
Tuyệt vọng bao trùm gia đình này, cô bé tên Vi Hiểu Lâm chủ động gánh vác gia đình. Cô bé vừa đi học vừa làm việc nhà, cuối tuần đẩy xe đi bán hàng rong kiếm tiền. Ông lão mỗi ngày đi khắp phố nhặt rác bán lấy tiền. Một năm trước Vi Hiểu Lâm lúc đi bán hàng rong gặp cơn mưa lớn, bị sốt. Cô bé không muốn bỏ tiền đi khám bệnh bởi vì nhà có nhiều việc cần dùng tới tiền. Cô bé sốt mấy ngày liền, lúc khỏe lên thì không nói được nữa.
Chuyện nghe không phức tạp nhưng nghĩ đến lúc chiếc xe đẩy bị nhân viên quản lý thị trường tịch thu, nhớ đến ánh mắt quật cường và tuyệt vọng của Vi Hiểu Lâm, Vương Quốc Hoa và Lưu Linh không khó nghĩ đến những năm mà cô bé đã sống.
Lưu Linh ôm cô bé nói muốn giúp cô bé, cô bé lắc đầu ra vẻ mình có thể tự lo liệu được. Trước mặt người tốt, trong mắt cô bé hiện rõ vẻ tự tin và kiên cường vào tương lai.
Lưu Linh một lần nữa không nhịn được, ôm cô bé khóc. Vương Quốc Hoa không nhìn được nữa đi ra ngoài hút thuốc. Mộc Tô lặng lẽ đi theo nhỏ giọng nói.
- Thủ trưởng, cái này….
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi không phải thủ trưởng gì cả, anh có thể gọi chức vụ của tôi là chủ nhiệm Vương. Chuyện ở đây đã kết thúc, anh về trước đi.
Mộc Tô không đi ngay mà về nói chuyện với nhân viên một chút, khi về trên tay có thêm một xấp tiền mặt với nhiều mệnh giá. Vương Quốc Hoa thấy đưa tay ngăn lại.
- Bạn tôi mở công ty lớn, tôi biết tâm ý của các anh là được rồi.
Mộc Tô do dự một chút rồi cười khổ thu tiền lại. Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Tôi không có ý khác, anh làm cảnh sát hình sự, cuộc sống ngày tháng này cũng chưa chắc đã tốt được. Cô bé này cần hỗ trợ thì chúng tôi có đủ năng lực giúp.
Mộc Tô cười cười với Vương Quốc Hoa rồi đi. Vương Quốc Hoa xoay người vào phòng, Lưu Linh lúc này đang nhẹ nhàng nói với Vi Hiểu Lâm.
- Chị sẽ đưa em đi khám bệnh, chữa cho em nói lại. Em nhất định phải nghe lời chị.
Có lẽ do việc nói lại được đầy hấp dẫn, cô bé cuối cùng đã gật đầu đồng ý an bài của Lưu Linh. Chuyện cũng không khó làm, Lưu Linh tìm người phụ trách của trong thôn mua một tút thuốc đưa cho hắn, mời hắn thay mặt người trong thôn tìm người giúp đỡ nhà Vi Hiểu Lâm một chút. Lưu Linh mang theo Vi Hiểu Lâm về ở cùng một thời gian, chữa thương cho tốt sau đó mang đi chữa bệnh. Lưu Linh bỏ ra một tháng một ngàn đồng nên rất nhanh tìm được bác gái đến làm thuê.
Mang theo hành lý đơn giản, Vi Hiểu Lâm đi theo hai người. ông lão rất cảm kích đưa mấy người ra tận ngõ mới về.
Lúc Lưu Linh an bài công chuyện, Vương Quốc Hoa cũng hỏi thăm rõ. Đội quản lý thị trường hôm nay thuộc về phân cục quản lý thị trường quận Lĩnh Đông. Bây giờ mới là 2h chiều, mọi người đều đã đói, Lưu Linh bảo Vương Quốc Hoa trực tiếp lái xe đến nhà của cô ở nội thành.
Bố trí xong cho Vi Hiểu Lâm, Lưu Linh chuẩn bị ra tay nấu cơm mới phát hiện nhà bếp đã được mở cửa. Vương Quốc Hoa khoác tạp dề nấu ăn.
- Anh nấu cơm rồi, đồ ăn cũng đã rửa sạch. Cà chua đun trứng ngà và cá nướng thì anh nấu được, cái khác làm thì chắc anh không chắc dám ăn món mình nấu.
Vương Quốc Hoa nói xong đi ra ngoài, về phòng khách gọi điện. Chuyện hôm nay hắn không định cứ thế bỏ qua nhưng làm như thế nào cũng cần chú ý. Quận Lĩnh Đông có thị ủy thành phố Việt Châu quản lý, Vương Quốc Hoa coi như là làm ở tỉnh ủy cũng không làm gì được người ta.
Vương Quốc Hoa nói chuyện này iss Ngôn Lễ Hiếu, Ngôn Lễ Hiếu ở bên kia nghe xong gãi đầu cười cười nói.
- Tìm phóng viên đưa việc này ra ánh sáng, bên tuyên giáo thì tôi cũng có chút quan hệ.
Vương Quốc Hoa thấy biện pháp này có hiệu quả quá chậm. Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút dập máy cầm chìa khóa đi ra ngoài. Hắn chỉ kịp nói một câu với Lưu Linh:
- Anh ra ngoài có việc, tối liên lạc.
Hôm nay là chủ nhật, Vương Quốc Hoa trực tiếp đến nhà Hứa gia, hắn gọi điện hỏi một chút, Du Vân Vân vừa lúc ở nhà. Vương Quốc Hoa đến nhà tự nhiên là được chào đón.
Vương Quốc Hoa đến Hứa gia đã là 4h, Vương Quốc Hoa vừa vào cửa đã kêu lên.
- Dì, dì mau cho cháu bát mì, cháu chết đói mất.
Du Vân Vân cười hì hì nói.
- Sao thế, bị vợ ngược đãi à?
Du Vân Vân như rất thích tìm khuyết điểm của Sở Sở, cũng không biết cô có tâm tư gì nên vậy.
- Đâu có ạ, không phải mai cháu chính thức đến văn phòng giám sát nên đến sớm một ngày sao ạ. Ai ngờ cháu gặp một chuyện làm người ta rất tức giận. Dì cho cháu bát mì đi, ăn xong cháu báo cáo với dì.
Vương Quốc Hoa cười nói.
Mì rất nhanh được đưa lên, Vương Quốc Hoa vừa ăn, một bên nói chuyện của Vi Hiểu Lâm. Du Vân Vân nghe rất cẩn thận, nghe thấy Vi Hiểu Lâm bị đẩy ngã xuống đường chảy máu, Du Vân Vân không nhịn được đập bàn nói.
- Đám khốn nạn.
Chờ nghe Vương Quốc Hoa nói hết, Du Vân Vân lau nước mắt nói.
- Cô bé đáng thương, cháu phải giúp nó.
Vương Quốc Hoa bỏ bát nói.
- Người bạn học kia của cháu đã quyết định hỗ trợ, chủ yếu là giúp cô bé nói lại được. Chẳng qua từ góc độ của cháu thấy chỉ xử lý vài cán bộ cá biệt này thì chỉ là chữa ngọn, không chữa gốc. Những người bán hàng rong, bán vỉa hè là ai? Bọn họ là quần thể yếu đuối nhất xã hội, quản lý thị trường là gì? Là cơ quan chấp pháp của nhà nước, xuất phát từ việc cân nhắc hoàn cảnh của đô thị nên quản lý thị trường cần tồn tại. Nhưng là chính quyền thì không phải cả ngày hô phục vụ nhân dân sao? Sao lại không cân nhắc đến lợi ích sinh tồn của những người này?
Du Vân Vân nghe ra mùi vị, cô cầm gạt tàn đưa cho Vương Quốc Hoa.
- Cháu nói tiếp đi, cháu vẫn luôn có nhiều ý tưởng mà.
- Việc kinh doanh bây giờ cơ bản đều đến chợ. Mấy quán hàng kia vì sao không vào chợ bán mà lại muốn kinh doanh ở ngoài đường, suốt ngày sợ bị đuổi bắt chứ? Vấn đề là do cửa khu chợ quá cao, tiền thuê, tiền quản lý, tiền thuế…. Mấy chi phí này khiến các cửa hàng kinh doanh nhỏ lẻ không chịu nổi. Quản lý thị trường bắt bớ những người kinh doanh trộm đó chỉ vì việc gây ảnh hưởng đến xã hội thôi sao?
Vương Quốc Hoa nói tới đây ngừng lại, Du Vân Vân không lập tức nói chuyện, mà là cân nhắc ý trong vấn đề này. Lát sau, Du Vân Vân mới nói.
- Chuyện này dì sẽ nói với Hứa thúc của cháu. Đầu tiên phải làm rõ vấn đề chấp pháp văn minh, vấn đề này không rõ ràng thì về sau tất nhiên sẽ tạo thành đối lập và mâu thuẫn càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa mâu thuẫn này lúc nào cũng có thể kích phát tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Về phần chính quyền các cấp đi giúp những người này như thế nào thì dì cảm thấy cháu tốt nhất đưa ra đề nghị chung. Cứ như vậy đi, cháu viết văn rất tốt, viết ra một bản thảo đưa cho dì rồi đưa lên Nhật báo Nam Thiên.
Du Vân Vân có tầm nhìn rất nhạy cảm, nhạy cảm chính trị cũng rất cao. Vương Quốc Hoa nói hàm súc không ảnh hưởng đến việc Du Vân Vân nghe ra mấu chốt của vấn đề. Đó chính là “lợi ích”, “lợi ích” của chính quyền các cấp. Xây dựng các siêu thị, khu chợ lớn không đơn giản là thuận tiện cho quản lý. Chính quyền các cấp có quyền lợi rất lớn từ đó. Mà cán bộ nhà nước thì trong công việc gần như không cân nhắc đến lợi ích sinh tồn của quần thể yếu đuối. Cái mông quyết định cái đầu, bọn họ nghĩ tới vĩnh viễn là chiến tích cùng lợi ích.
Nói cách khác chấp pháp văn minh thì Hứa Nam Hạ tỏ thái độ một chút cũng không khó, đưa ra văn bản xuống dưới nhấn mạnh việc này cũng không khó khăn. Nhưng đê chính quyền các cấp đi cân nhắc cho lợi ích của quần thể nhược thế kia thì ở trình độ nhất định sẽ giảm bớt lợi ích bản hân của chính quyền.
Nếu muốn nói cực đoan một chút chính là cán bộ nhà nước đều sống nhờ thuế thu từ dân chúng, mà những người này có đặc quyền lấy tiền thuế của dân chúng ăn uống, phè phớn rồi có hành vi khi dễ dân chúng. Đương nhiên nói là như vậy nhưng đề tài này quá mẫn cảm, Du Vân Vân cũng vô thức tránh đi.
- Vâng, cứ như vậy đi ạ, chuyện hôm nay thì cháu nên xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa vòng đề tài trở lại, Du Vân Vân nghe xong không khỏi cười khổ nói.
- Còn có thể thế nào chứ? Đối với nhân viên chấp pháp bạo lực liên quan thì tuyệt đối không nhân nhượng. Cháu chờ chút, dì gọi cho lão Hứa, lão Hứa đang ở Bắc Kinh.
Du Vân Vân gọi điện nói qua chuyện rồi đưa cho Vương Quốc Hoa.
- Cháu nghe đi.
Vương Quốc Hoa nghe xong ân cần chào hỏi:
- Hứa thúc.
Hứa Nam Hạ bên kia rất nghiêm túc nói.
- Quốc Hoa, vấn đề này cháu phản ánh rất kịp thời, chú cho rằng tỉnh ủy phải rất coi trọng. Vấn đề bây giờ là không chỉ đơn giản có quản lý thị trường chấp pháp bạo lực, một vài ngành công an, kiểm sát khi chấp pháp cũng hay dùng bạo lực. mấy vấn đề này không giải quyết thì nhất định sẽ nghiêm trọng xúc phạm tình cảm của quần chúng nhân dân với Đảng, với chính quyền. Chú sẽ gọi điện cho Lâm Củng, mai cháu sau khi báo danh thì lấy thân phận phó chủ nhiệm văn phòng giám sát tỉnh ủy đi tới, người có trách nhiệm liên quan cần phải nghiêm túc xử lý, chuyện còn lại đợi chú về rồi nói tiếp.
Cuộc điện này coi như cho Vương Quốc Hoa thượng phương bảo kiếm, Hứa Nam Hạ có lẽ thích lấy lý do này để gõ Lâm Củng một chút.
Vương Quốc Hoa dập máy, Du Vân Vân cười nói với hắn.
- Lão Hứa khen cháu, nói khứu giác chính trị của cháu rất nhạy cảm. Mượn việc này chú dự định cuộc vận động chỉnh đốn phương pháp làm việc.
- Sao ạ, Lâm Củng còn chưa khuất phục?
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, Du Vân Vân nghe xong nhướng mắt nói.
- Thằng bé này, có dì mới được nói như vậy, đừng nói ở ngoài. Đúng, chuyện thằng con người giàu nhất tỉnh Nam Thiên đến đâu rồi?
- Cứ giam thêm vài ngày ạ, không gấp. Đợi đến lúc Hứa thúc từ Bắc Kinh về đã.
Vương Quốc Hoa không nói rõ nhưng ý là rất rõ ràng, phải xem nhu cầu chính trị của Hứa Nam Hạ. Từ lời của Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa biết được một tin Lâm Củng vẫn còn cứng.
Về chỗ Lưu Linh trời đã hoàng hôn. Vương Quốc Hoa gõ cửa không ngờ không có phản ứng, đợi một lúc hắn còn tưởng không có ai ở nhà. Hắn đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi thì cửa mở ra. Lưu Linh thò đầu ra nhỏ giọng nói.
- Vào nhanh một chút.
- Làm kẻ trộm à?
Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói, hắn vào xong cũng đóng cửa. Hắn xoay lại phát hiện Lưu Linh đi toilet lưu lại một hình bóng với chiếc áo ngắn. Vương Quốc Hoa tiến vào theo sau nhưng nghe thấy Lưu Linh nói vọng ra.
- Không được vào, em đang tắm cho Hiểu Lâm.
Vương Quốc Hoa đi tới cửa dừng lại nhìn kết cấu trong căn phòng. Căn phòng không quá rộng, ba phòng một phòng khách, có lẽ khoảng 80m, loại căn hộ này bây giờ rất lưu hành.
Phòng ngủ chính nằm ở giữa, cách vách là một phòng đặt hành lý của Hiểu Lâm, đồ dùng trên giường đều mới mua, xem ra đây là phòng của Hiểu Lâm. Vương Quốc Hoa có chút lo lắng về hiệu quả cách âm, Lưu Linh thường có tiếng không nhỏ.
Về phòng ngủ nằm một lúc, hắn nghe thấy tiếng cười ở phòng bên mà không muốn sang ngồi cùng. Thấy trên bàn có máy vi tính, hắn mở ra, đáng tiếc trong máy vi tính chỉ có chút tài liệu và sổ sách, không có một trò chơi nào. Vương Quốc Hoa lên mạng một vòng rồi thôi. Thời này chưa có chat, muốn nói chuyện phiếm cũng chỉ có thể vào một phòng, nói thật năng lực nói chuyện phiếm của Vương Quốc Hoa không quá cao.
Vương Quốc Hoa đọc báo một lúc, Lưu Linh quấn khăn tắm tiến vào cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Hiểu Lâm rất hiểu chuyện.
Lưu Linh vừa nói vừa rất không phụ trách đi tới trước cửa sổ, cởi khăn tắm ra. Vương Quốc Hoa không tự giác đứng phía sau lưng, hai mắt Lưu Linh mọc sau lưng nên cô nhỏ giọng nói.
- Đừng, Hiểu Lâm ở phòng bên, đợi tối đi.
Tối, được, tối vậy. Vấn đề là đến tối muộn Lưu Linh lại sang phòng bên cùng Hiểu Lâm. Vương Quốc Hoa chờ mệt nên nằm ngủ.
Không biết qua bao lâu Vương Quốc Hoa có một giấc mơ tắm suối nước nóng, sau đó hắn tỉnh dậy. Ánh đèn phòng khá mờ tối, hắn thích ứng một chút thì thấy rõ Lưu Linh đang quỳ gối trước người. Cô ngẩng đầu lên cười nói với hắn.
- Em muốn có con, chúng ta phải nhanh một chút.
Lưu Linh như càng muốn ở bên trên, chiếc eo hay tập võ không ngừng lắc lư gây ra hiệu quả cọ xát và hấp dẫn lớn. Chẳng qua tư thế này làm Lưu Linh không duy trì được lâu, chỉ vài phút cô đã nằm dựa vào ngực hắn, miệng thở hổn hển nhỏ giọng nói.
- Không được, không chịu được nữa.
Lời này tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, thành công kích thích Vương Quốc Hoa đầy hưng phấn lao tới. Vương Quốc Hoa ngồi dậy tạo thành hậu quả khiến Lưu Linh vội vàng nhét tay vào miệng ô ô. Lưu Linh rất nhanh rơi vào dục vọng, lắc lư càng thêm kịch liệt, đôi thỏ ngọc trước ngực bị Vương Quốc Hoa túm lấy như muốn chảy ra. Vương Quốc Hoa há mồm cắn đúng yếu hại của Lưu Linh, Lưu Linh dừng lắc lư, ôm chặt cổ hắn, cả người run rẩy, một luồng khí nóng từ chỗ nóng bỏng chảy ra ngoài.
….
Sau khi làm xong thủ tục ở phòng Nhân sự, Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm xuống lầu. Vương Quốc Hoa không muốn quá bắt mắt nên từ chối việc Ngôn Lễ Hiếu đến bắt chuyện. Vương Quốc Hoa thậm chí còn nói với Ngôn Lễ Hiếu là ở tỉnh ủy coi như không quen hắn là tốt nhất.
Ngôn Lễ Hiếu đưa hắn tới phòng Nhân sự khiến Vương Quốc Hoa làm việc rất nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng cũng sẽ bỏ qua vài thứ. Ví dụ như lúc làm thủ tục vị trưởng phòng nhân sự lúc đầu không quá chú ý, cầm tài liệu của Vương Quốc Hoa lại biến sắc. Vương Quốc Hoa không có danh tiếng gì ở trên tỉnh ủy nhưng không ngại vị trưởng phòng nhân sự có thừa nhận ở trong cơ quan. Trên tài liệu viết Vương Quốc Hoa 28 tuổi, cấp chính huyện, từng làm chủ tịch quận Hồng Sam. Điều này nói rõ rất nhiều vấn đề với vị trưởng phòng nhân sự.
Vương Quốc Hoa từ chối phòng Nhân sự phái người dẫn đường, hắn lững thững xuống lầu đi tới tòa nhà phía đông, tầng ba là phòng làm việc của văn phòng giám sát. Vương Quốc Hoa theo lệ đi tới văn phòng chủ nhiệm, cũng chính là phòng làm việc của Phó chánh văn phòng Lâm. Trùng hợp chính là phòng làm việc của Phó chánh văn phòng Lâm đóng cửa, gõ cũng không nhúc nhích. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đến văn phòng lớn – văn phòng giám sát.
Bên trong phòng làm việc khá yên tĩnh, có tổng cộng tám bàn làm việc, không gian ở giữa khá lớn. Vương Quốc Hoa liếc mắt thấy có ba người ở đây, hai nữ một nam, ba người này còn trẻ, trông còn trẻ hơn Vương Quốc Hoa.
Hai người phụ nữ ngồi ở hai bàn trên dưới nhau, cô phía trước đang quay đầu lại nói chuyện với cô phía sau. Ở bàn còn lại là cậu thanh niên mặt rỗ đang vùi đầu viết gì đó, đồng thời cũng ngẩng đầu xen miệng nói.
- Bộ phim đó tôi cũng đã xem, tình tiết rất bình thường, phim Mỹ hầu hết đều như vậy.
- Anh biết cái gì, tôi thấy rất hay.
Cô gái ngồi ở bàn trên cùng bên tay phải đả kích cậu thanh niên một câu, cô nói tiếp với cô gái phía sau.
- Nghe không, nhà thể dục sắp tổ chức hội diễn, rất nhiều ca sĩ từ Bắc Kinh đến biểu diễn nhưng vé không dễ kiếm.
- Tôi không đi, mấy chục ngàn người chen chúc, cả người đầy mồ hôi có gì mà thích.
Cậu thanh niên đáp lại rồi ngẩng đầu thấy Vương Quốc Hoa đứng cửa, hắn nở nụ cười:
- Đồng chí, anh tìm ai?
- Đây là văn phòng giám sát phải không? Tôi đến đưa tin.
Vương Quốc Hoa cười nói, thuận tay cũng đưa thuốc tới. Hắn phát hiện hai cô gái có chút khinh bỉ nhìn hắn vì động tác quen thuộc đó, thấy thế hắn liền thu thuốc lại.
- Nhìn tuổi của anh chắc là nghiên cứu sinh mới được chia tới hả?
Cô gái ở hàng hai vừa nói vừa đứng lên cười cười đưa tay ra.
- Tôi tên là Mạnh Khiết, sau này mọi người là đồng nghiệp, anh chờ chút, chủ nhiệm Tạ sắp đến rồi.
- Hả, tôi đúng là có bằng nghiên cứu sinh và mới được phân tới văn phòng. Đúng, chủ nhiệm không phải họ Lâm sao?
Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải làm rõ.
- Mơ à, vừa đến báo danh đã đòi gặp phó chánh văn phòng Lâm – chủ nhiệm văn phòng giám sát. Chờ đi, lát chủ nhiệm Tạ tới.
Người phụ nữ ngồi bàn đầu không hề khách khí nói một câu, cô híp đôi mắt một mí đánh giá Vương Quốc Hoa.
- Tôi nhìn ra được anh có dã tâm không nhỏ, vừa đi làm đã định đòi nịnh bợ lãnh đạo.
Cô gái này có khuôn mặt bình thường, cao hơn 1m6. Mạnh Khiết ngồi sau trội hơn, là người có thân hình nhỏ nhắn, khéo léo, lả lướt, tính cách dịu dàng.
- Đừng nghe Cao Quyên Quyên nói linh tinh, lúc đầu tôi tới thì cô ta cũng nói tôi như vậy. Tôi là Trương Quốc Thắng, trước đây không ít bị hai cô gái này khi dễ, sau này chúng ta phải đoàn kết, kiên quyết đấu tranh chống thế lực hắc ám ở văn phòng giám sát.
Cậu thanh niên bên tay trái khá biết tạo không khí đưa tay ra giới thiệu mình.
Mọi người đều còn trẻ, Vương Quốc Hoa không ra vẻ gì cả, bắt tay báo danh tính coi như nhận thức.
Ba người có tâm cơ kém xa Vương Quốc Hoa, không lâu sau Vương Quốc Hoa đã tìm hiểu được tình hình của văn phòng giám sát. Phó chánh văn phòng Lâm là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, về cơ bản không xuất hiện ở văn phòng giám sát, tầm tuần xuất hiện một lần. Cụ thể là ngày nào thì không có quy luật cụ thể. Văn phòng giám sát còn có hai phó chủ nhiệm, vị xếp trước là cấp chính huyện, tương đương với thường vụ chủ trì công việc hàng ngày. Mấy hôm trước vị phó chủ nhiệm này được điều đi, người được điều tới là Vương Quốc Hoa chưa làm xong thủ tục. Ngoài ra còn một vị phó chủ nhiệm khác họ Tạ, tạm thời chủ trì công việc, ngoài ra còn có ba chuyên viên giám sát đang chạy ở bên ngoài. Mấy vị ở đây đều là người ở cấp phòng. Ba vị này có địa vị thấp nhất ở văn phòng giám sát, chỉ là cấp phó trưởng phòng, cấp bậc không có. Bình thường ba vị làm việc vặt, bây giờ có thêm một người.
Chủ nhiệm Tạ là người nghiêm túc, nói năng thận trọng, gần đây không biết ăn nhầm thuốc gì mà cứ động chút là gầm lên với nhân viên. Ba vị chuyên viên giám sát cùng cấp với chủ nhiệm Tạ, không do chủ nhiệm Tạ quản lý, vì vậy đen đủi là nhân viên bình thường ở văn phòng. Mạnh Khiết thiện ý nhắc Vương Quốc Hoa là có ý tốt. Vương Quốc Hoa cũng phối hợp tỏ vẻ cẩn thận ứng phó.
Nói chuyện một lúc Cao Quyên Quyên đột nhiên vỗ đầu nói.
- Không đúng, không nghe nói văn phòng giám sát thiếu người mà. Mấy hôm trước còn có người tìm bố tôi muốn nghĩ quan hệ đưa con gái vào tỉnh ủy, tôi còn xen miệng có thể đến văn phòng giám sát làm việc. Kết quả bố tôi mắng tôi, nói là văn phòng giám sát đã thừa biên chế.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ngắt lời nói.
- Cao Quyên Quyên, bố cô là ai? Đừng để sau này tôi không biết mà thất lễ với lãnh đạo.
Trương Quốc Thắng ghen tức nói.
- Phó trưởng ban thư ký Cao, còn ai vào đây chứ? Mọi người đều biết, cô không cần nói suốt ngày như vậy.
Cao Quyên Quyên là người không giỏi dùng tâm cơ, cô vung tay lên nói với Trương Quốc Thắng.
- Trương mặt rỗ, tôi luôn nhắc đến bao giờ hả, nói lung tung cẩn thận tôi đánh anh.
Trương Quốc Thắng lẩm bẩm nói.
- Chú ý hình tượng của cô, cô không phải suốt ngày gào lên đòi làm thục nữ sao?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 468: Xuất trận
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Hai người trông như sắp đấu mồm. Về tổng thể mà nói Cao Quyên Quyên chiếm ưu thế hơn, có giọng lớn hơn, giọng Trương Quốc Thắng kém hơn đôi chút. Mạnh Khiết lúc này đột nhiên lên tiếng.
- Nói nhỏ một chút đi, không xem đây là đâu. Tôi nói hai người cả ngày đấu võ mồm không phải là thích nhau đó chứ?
Hay, Mạnh Khiết không ngờ mở miệng lại xảo quyệt đến thế.
- Hừ, tôi dù thích ăn xin cũng không thích hắn.
Cao Quyên Quyên ra vẻ che miệng nôn chứ không tức Mạnh Khiết. Trương Quốc Thắng lẩm bẩm một tiếng gì đó, giống như là tôi cũng không thèm cô.
Mạnh Khiết này không đơn giản, tâm cơ thâm trầm hơn nhiều.
Vương Quốc Hoa vừa có kết luận này thì ngoài cửa có tiếng ho khan. Ba vị kia lập tức như chuột thấy mèo, nghiêm trang làm việc.
Chỉ có Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm quay đầu lại. Một người đàn ông đầy uy nghiêm đứng đó, người cao khoảng 1m7. Y chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Vương Quốc Hoa.
- Cậu ở đơn vị nào? Đến có việc gì?
- Chánh văn phòng Lâm, hắn tên là Vương Quốc Hoa, là nghiên cứu sinh mới phân tới.
Cao Quyên Quyên đáp thay Vương Quốc Hoa.
Chánh văn phòng Lâm cũng chính là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, người đứng đầu Ban giám sát. Nghe Cao Quyên Quyên xen miệng, chánh văn phòng Lâm nhíu mày nhưng lập tức nhớ ra gì đó nên vỗ đầu nói.
- Cậu là đồng chí phó chủ nhiệm Vương Quốc Hoa mới đến. Ồ, cậu xem tôi đó, văn phòng nhiều việc nên quên cả việc này.
Vẻ mặt uy nghiêm biến thành nụ cười diễn ra cực nhanh, một đôi bàn tay to chủ động đưa tới.
Vương Quốc Hoa bị chánh văn phòng Lâm bắt chặt tay, hắn có chút bất ngờ vì phản ứng của chánh văn phòng Lâm. Nhưng hắn rất nhanh thoải mái, trên đời không có bức tường nào cản được gió hoàn toàn. Là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, chánh văn phòng Lâm đương nhiên có con đường tin tức của mình.
Ba vị thanh niên còn lại không bình tĩnh tốt như vậy. Cao Quyên Quyên kém giấu tâm lý trực tiếp kêu lên:
- Chủ nhiệm Vương, còn trẻ như vậy ư?
Trương Quốc Thắng đầy phức tạp nhìn Vương Quốc Hoa, răng cọ xát vào nhau, Mạnh Khiết lại thoáng liếc mắt cúi đầu.
- Phòng Nhân sự làm gì không biết, không gọi điện đến báo một tiếng là sao?
Chánh văn phòng Lâm vứt vấn đề sang bên. Trên thực tế chánh văn phòng Lâm không biết nhiều về lai lịch của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có quan hệ với bí thư Hứa thì chỉ có một phạm vi khá nhỏ biết. Nhưng rất rõ ràng hai mắt của chánh văn phòng Lâm rất độc, mặc kệ Vương Quốc Hoa có lai lịch như thế nào thì mình duy trì thái độ nhã nhặn là cần thiết. Đương nhiên chánh văn phòng Lâm là lãnh đạo cấp trên nên bất cứ chuyện gì đều cần giữ một mức độ, nếu không sao có thể giữ gìn được uy tín của chánh văn phòng Lâm?
Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, chánh văn phòng Lâm lại biến sắc buông tay Vương Quốc Hoa, hắn liếc quanh những người khác:
- Tạ Vệ Quốc đâu? Làm như thế nào vậy hả, sao giờ này còn chưa tới?
Tạ Vệ Quốc – phó chủ nhiệm Ban giám sát giờ phút này vừa dậy từ một căn phòng khách sạn. Hắn vuốt vuốt đầu nhìn người phụ nữ trần truồng nằm bên. Tạ Vệ Quốc từ từ mặc quần áo.
Người phụ nữ trên giường thực ra đã dậy, ả ngồi lên lấy một bao thuốc trên đầu giường châm hút.
- Bây giờ không phải do anh phụ trách sao? Đi gấp như vậy làm gì?
- Đã xác nhận phó chủ nhiệm mới, đáng tiếc không phải là anh.
Tạ Vệ Quốc một bên mặc quần áo một bên buồn bã nói. người phụ nữ trên giường không quá để ý vẻ mặt của Tạ Vệ Quốc, ả nói tiếp.
- Cửa hàng ghi âm của em đã đóng cửa ba ngày, anh mau nghĩ biện pháp giải quyết đi.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Tạ Vệ Quốc vội vàng cầm lấy thấy số liền ra hiệu người phụ nữ im lặng rồi mới cung kính nói:
- Chánh văn phòng Lâm, là tôi, hả tôi có chút chuyện ở ngoài, vâng vâng, tôi lập tức trở về.
Tạ Vệ Quốc bỏ máy mệt mỏi ngồi xuống giường.
- Tân phó chủ nhiệm đã tới nhận chức, chuyện của em để tạm đó đi. Chỉnh đốn thị trường ghi âm là do trưởng ban tuyên giáo Hô Diên tự mình phê duyệt, bên cục Văn hóa thành phố không tiện mở lỗ hổng nếu không sau này muốn làm việc cũng khó khăn.
- Tạ Vệ Quốc, tôi tiền, người cũng cho anh, anh vậy mà nói như vậy sao? Đừng ép tôi, ép quá tôi đến Ủy ban kỷ luật kiện anh.
Ả phụ nữ nhảy dựng lên, bộ ngực to hơi rủ cũng phập phồng vì tức tối.
Chánh văn phòng Lâm dập máy đầy uy nghiêm nói với Mạnh Khiết:
- Tiểu Mạnh, cô dẫn hai người bọn họ đi dọn văn phòng của chủ nhiệm Vương một chút.
Sai xong, chánh văn phòng Lâm không quá nhiệt tình như trước, hắn thản nhiên nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, cậu làm quen với mọi người, 10 phút nữa đến văn phòng tôi ngồi, Tạ Vệ Quốc đến rồi họp một chút.
Vương Quốc Hoa vẫn không có cơ hội nói chuyện thấy Mạnh Khiết đứng lên “vâng” một tiếng liền nuốt lời bên miệng về. Chờ Mạnh Khiết ngồi xuống hắn mới mở miệng nói:
- Vâng chánh văn phòng Lâm.
Ánh mắt Mạnh Khiết có chút hoảng hốt tránh ra, Vương Quốc Hoa thoáng xác định một chuyện Mạnh Khiết này không đơn giản, nhất định là một cây đinh mà chánh văn phòng Lâm để ở Ban giám sát. Phải nói là trước đó mình ẩn dấu rất tốt nhưng vừa nãy thể hiện quá vụng về, cô ta gần như là thấy đúng lúc Vương Quốc Hoa định mở miệng nói thì nói trước.
Để một nhân viên văn phòng bình thường cướp lời của lãnh đạo, không thể không nói thủ đoạn này của chánh văn phòng Lâm quá kém.
Vẻ mặt Vương Quốc Hoa trông có chút đờ đãn, thực tế hắn đang muốn đẩy hình tượng của mình ra với mấy người kia. Mắt chánh văn phòng Lâm thoáng hiện ra một tia kinh ngạc rồi vội vàng rời đi.
Theo góc độ của chánh văn phòng Lâm thấy thì phó chủ nhiệm “thường trực” này thì hắn hy vọng dành cho Tạ Vệ Quốc, thậm chí còn hắn từng đề cử với phó trưởng ban thư ký Tào về Tạ Vệ Quốc. Kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn, chánh văn phòng Lâm mới vừa từ chỗ phó trưởng ban thư ký Tào phụ trách phân công nhận được tin tức chính xác đó là phó chủ nhiệm mới tới đã làm xong thủ tục ở phòng Nhân sự.
Chánh văn phòng Lâm lần đầu nhìn thấy Vương Quốc Hoa, y rất giật mình, còn quá trẻ. Vì vậy chánh văn phòng Lâm thu hồi ý định, lộ vẻ thân thiện. Nhưng sau đó chánh văn phòng Lâm xuất phát từ góc độ nắm giữ toàn cục nên cần biểu diễn một phen, Mạnh Khiết cũng rất phối hợp, đáng tiếc vẻ trầm ổn của Vương Quốc Hoa nằm ngoài dự đoán của chánh văn phòng Lâm.
Chánh văn phòng Lâm không biết như thế nào mà trong lòng thấy có chút hoảng hốt. Hắn vừa về văn phòng liền lấy máy gọi.
- Lão Dư, Vương Quốc Hoa mới đến Ban giám sát, trên tài liệu viết gì vậy?
Vẻ mặt chánh văn phòng Lâm dần thay đổi theo nội dung cuộc nói chuyện. Ký ức của chánh văn phòng Lâm rất nhanh đã được dùng tới. Vương Quốc Hoa – nguyên chủ tịch quận Hồng Sam. Ồ, trên báo thì hắn đã đọc qua về quận Hồng Sam, trước đây do quá xa xôi nên chánh văn phòng Lâm không coi vào đâu. Bỏ máy, chánh văn phòng Lâm thoáng cái trở nên mờ mịt. Từ một chủ tịch quận phát triển đến làm phó chủ nhiệm Ban giám sát, đây không thể coi là đề bạt, miễn cưỡng là điều ngang cấp thậm chí còn có thể được coi là xử lý.
Chánh văn phòng Lâm bắt đầu suy nghĩ đối với một cấp dưới như vậy thì nên đối xử như thế nào. Từ tài liệu bên nhân sự thì Vương Quốc Hoa là người tỉnh Đại Giang, là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy trực tiếp quản lý. Điểm này rất quan trọng, lão Dư phòng Nhân sự coi như có ý tốt nói ra điểm này, đây cũng là điều làm chánh văn phòng Lâm chú ý.
- Trưởng ban thư ký Tào, đồng chí Vương Quốc Hoa đã đến báo danh, ngài có chỉ thị gì với công việc của cậu ta không?
Chánh văn phòng Lâm quyết định gọi điện thoại xin chỉ thị một chút. Một phó chủ nhiệm không có gì đáng sợ, đáng sợ là do độ tuổi của Vương Quốc Hoa còn quá trẻ. Sắp xếp theo lý lịch ở trong chính trị thì ai đến làm phó chủ nhiệm này cũng không đến lượt Vương Quốc Hoa.
Trưởng ban thư ký Tào phụ trách quản lý Ban giám sát, trước khi xác định bổ nhiệm Vương Quốc Hoa thì hắn cũng tôn trọng đề nghị của chánh văn phòng Lâm, đã báo tên Tạ Vệ Quốc với cấp trên. Kết quả trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác gọi hắn tới văn phòng dặn một câu:
- Công việc của Ban giám sát rất quan trọng, lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ chú ý.
Nói xong câu này y đuổi người đi. Trưởng ban thư ký Tào nghe không quá rõ ý. Văn phòng tỉnh ủy có bốn phó trưởng ban thư ký, xếp thứ nhất không phải hắn mà là Ngôn Lễ Hiếu, trưởng ban thư ký Ngôn còn kiêm nhiệm chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy, nói cách khác mảng chủ trì công việc hàng ngày là do hắn kiêm chức.
Vấn đề nhân sự bên Ban giám sát, Trưởng ban thư ký Tào vốn rất có quyền lên tiếng. chánh văn phòng Lâm gọi điện hỏi chuyện này, Trưởng ban thư ký Tào cũng không cần phải giải thích cho hắn. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, chánh văn phòng Lâm bình thường khá kính trọng Trưởng ban thư ký Tào.
- Vương Quốc Hoa này còn rất trẻ ư? Phó chủ nhiệm trước đây tên là gì? Họ Uyển, sắp 50? Cứ như vậy đi, có việc nói sau.
Trưởng ban thư ký Tào coi như tận tình tận nghĩa, chánh văn phòng Lâm thật ra đang lọt vào sương mù vì phải cân nhắc ý của lãnh đạo.
Phó chủ nhiệm trước đây có sao đuâ? Đây là người ôn hòa, từ bề ngoài thì mọi việc đều nghe lời mình. mấy năm qua phó chủ nhiệm Uyển có thể nói là ngoan ngoãn trước mặt chánh văn phòng Lâm.
Chẳng lẽ nói Vương Quốc Hoa này không dễ chọc vào? Câu trả lời đã miêu tả sinh động việc này.
Sau khi chánh văn phòng Lâm rời đi, văn phòng lớn bắt đầu trở nên vi diệu nhất là Mạnh Khiết, cô ả luống cuống tay chân làm giấy tờ rơi xuống mặt đất. Thật ra Cao Quyên Quyên lại có vẻ bình thường, nhìn Vương Quốc Hoa trông giống đặc vụ.
- Chủ, chủ, chủ nhiệm Vương, tôi dẫn ngài tới văn phòng.
Trương Quốc Thắng không ngờ là người đầu tiên chủ động nói chuyện, xem ra đàn ông đúng là chiếm ưu thế về dũng khí hơn cả.
Dọn xong mấy thứ rơi trên mặt đất, Mạnh Khiết lúc này mới khẽ ho khan một tiếng.
- Chủ nhiệm Vương, tôi cầm chìa khóa văn phòng ngài, ngài trước hết ngồi nghỉ một lát, chúng tôi đi dọn qua rồi ngài sang.
Vương Quốc Hoa cười cười chắp tay sau lưng.
- Mấy người làm việc đi, tôi ra ngoài hút thuốc, lát tôi còn phải đến phòng làm việc của chánh văn phòng Lâm.
Thân hình Vương Quốc Hoa vừa biến mất ngoài cửa, văn phòng liền rơi vào trầm lắng. Cao Quyên Quyên lạnh nhạt nói.
- Không ngờ được đó Trương Quốc Thắng, anh đúng là giỏi nịnh bợ.
- Cao Quyên Quyên, cô không nên nói loạn, tôi nịnh bợ lúc nào?
Trương Quốc Thắng đương nhiên không chịu nhận việc này, Cao Quyên Quyên cười lạnh nói:
- Biết rõ chìa khóa trong tay Mạnh Khiết, anh không ngờ đòi dành đưa chủ nhiệm Vương đến văn phòng, không phải nịnh bợ thì là cái gì?
- Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, đừng để chủ nhiệm Vương nghe được. Đi, theo tôi đi dọn văn phòng.
Mạnh Khiết vội vàng cắt nang hai người.
Tương phản quá lớn, Vương Quốc Hoa chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bây giờ đột nhiên thành lãnh đạo, không phải là lãnh đạo nhỏ bình thường mà lại là phó chủ nhiệm cấp chính huyện, chủ trì công việc thực tế của Ban giám sát.
Văn phòng chủ nhiệm bình thường đều có người quét dọn, ba người đến chỉ là kiểm tra qua mà thôi, xem có thiếu hụt gì không?
- Hai người đoán xem bố mẹ chủ nhiệm Vương có phải là quan chức cao cấp trên Bắc Kinh không?
Lời này do Cao Quyên Quyên nói ra. Cô nói như vậy cũng là có căn cứ, tình hình nhà lãnh đạo chủ yếu của tỉnh thành thì Cao Quyên Quyên vẫn biết. Cán bộ trẻ tuổi như vậy thì không thể nào là con cái lãnh đạo tỉnh, thành phố được.
- Thứ không có căn cứ thì đừng nói linh tinh, bị lãnh đạo nghe được sẽ ăn mắng đó.
Mạnh Khiết đã khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng nhưng không tò mò. Chẳng qua cô nói vậy càng làm Cao Quyên Quyên hứng thú hơn, cô nhỏ giọng nói.
- Mấy người làm việc, tôi ra ngoài.
Vừa nói cô bỏ lại giẻ lau chạy nhanh ra ngoài.
Chánh văn phòng Lâm nói là 10 phút nhưng 10 phút sau khi Vương Quốc Hoa tới, cửa phòng làm việc của chánh văn phòng Lâm vẫn đóng.
Vương Quốc Hoa có chút tò mò chính là sao không thấy thư ký của chánh văn phòng Lâm, chánh văn phòng Lâm dù sao cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở mà.
Cửa không mở, Vương Quốc Hoa cũng không tiện gõ, hắn rất kiên nhẫn đứng chờ ở cửa. Nửa tiếng trôi qua, Vương Quốc Hoa quay lưng về phía phòng làm việc nghe thấy tiếng ho khan, hắn xoay người thấy chánh văn phòng Lâm đang nở nụ cười.
- Quốc Hoa đến sao lại đứng đây, vào đi vào đi.
Thực tế chánh văn phòng Lâm đã phát hiện Vương Quốc Hoa đến một lúc. Cửa văn phòng đóng là do hắn đang nghe mấy cuộc điện quan trọng nên thuận tay đóng lại.
Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa vào rồi thuận miệng nói.
- Sao tôi không thấy thư ký của chánh văn phòng Lâm?
- Nhà Tiểu Chu có chút chuyện nên xin nghỉ.
Chánh văn phòng Lâm giải thích, thực ra câu này Vương Quốc Hoa không nên hỏi, chánh văn phòng Lâm cũng không cần phải trả lời.
Khách khí vài câu, chánh văn phòng Lâm quan tâm một chút vấn đề cuộc sống. Lúc này Tạ Vệ Quốc cũng đã vội vàng đến. Vương Quốc Hoa liếc nhìn, Tạ Vệ Quốc này khá đẹp trai, khoảng 35, 36 tuổi, thân hình cao lớn, khỏe mạnh.
- Chánh văn phòng Lâm, tôi tới.
Tạ Vệ Quốc lúc nói chuyện còn cố ý không thèm nhìn Vương Quốc Hoa.
Chánh văn phòng Lâm đứng lên, Vương Quốc Hoa cũng đứng theo.
- Đây là đồng chí phó chủ nhiệm Ban giám sát – Vương Quốc Hoa. Sau này anh phải giúp đỡ tốt cho chủ nhiệm Vương. Chủ nhiệm Vương mới tới, trong công việc có gì không biết thì anh là lão đồng chí cần phải giúp đỡ nhiều hơn. Đồng chí Vương Quốc Hoa có năng lực rất mạnh, từng chủ trì công việc chính quyền ở địa phương. Tôi tin hai anh đoàn kết nhất định sẽ làm tốt công việc của Ban giám sát.
Sau khi chánh văn phòng Lâm giới thiệu chính thức, Tạ Vệ Quốc không tiện ra vẻ mù mắt, mặc dù trong lòng vẫn có chút buồn bực nhưng ngoài mặt y tươi cười đưa tay ra.
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Tạ Vệ Quốc.
Thực tế Tạ Vệ Quốc lần đầu thấy chánh văn phòng Lâm có thái độ ôn hòa như vậy với một nhân viên ở trường hợp công khai, cho nên điều này làm Tạ Vệ Quốc khá loạn. Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là chánh văn phòng Lâm, thái độ của chánh văn phòng Lâm nói rõ cho hắn biết dù sau này có làm tốt công việc hơn nữa cũng đừng mong đánh bật vị trí của Vương Quốc Hoa.
- Chào anh, sau này chúng ta cùng làm việc. Tôi vừa tới hy vọng chủ nhiệm Tạ giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa khách khí nói, trên cơ bản là nói theo chánh văn phòng Lâm. Bởi vì có một số người đi công tác nên không thể tổ chức hội nghị tập thể. Mấy người ngồi trong văn phòng lớn coi như chào mừng Vương Quốc Hoa tới nhận chức.
Cuộc họp này kéo dài nửa tiếng, ngoài cửa xuất hiện một người làm chánh văn phòng Lâm trong nháy mắt nhảy dựng lên, hắn từ xa đã đưa tay tới, lớn tiếng nói:
- Chánh văn phòng Cao, sao anh lại tới đây?
Cao Nguyên – thư ký của Hứa Nam Hạ còn kiêm chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy, 35 tuổi làm đến cấp phó giám đốc sở coi như khá nhanh. Cao Nguyên khá may mắn, làm thư ký mặc dù phải phục vụ người khác nhiều năm nhưng cũng đạt được thành quả cao.
Cũng là cấp phó giám đốc sở, Cao Nguyên là thư ký của Hứa Nam Hạ nên có địa vị hoàn toàn khác so với chánh văn phòng Lâm.
Cao Nguyên khẽ chạm tay chánh văn phòng Lâm rồi cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, vấn đề mà anh phản ứng thì bí thư Hứa rất coi trọng. bí thư Hứa vừa về đã đưa ra chỉ thị quan trọng, còn bảo tôi tới một chuyến. Đây là văn bản anh cầm lấy, yêu cầu nhanh chóng chứng thực với thị ủy, ủy ban thành phố Việt Châu.
Cao Nguyên đưa một tờ công văn đến, Vương Quốc Hoa không biết trong đó là gì. Cầm lấy, Vương Quốc Hoa không xem ngay mà nói:
- Tôi nhất định nghiêm túc hoàn thành công việc bí thư Hứa giao phó, mai tôi sẽ tự mình đi thực hiện việc này.
Cao Nguyên cười cười xua tay nói với chánh văn phòng Lâm.
- Không có việc gì, mọi người tiếp tục đi.
Từ lúc vào đến lúc đi ra, Cao Nguyên chỉ cười với mình Vương Quốc Hoa.
Mấu chốt của việc Cao Nguyên tới đây là vấn đề mà Vương Quốc Hoa phản ứng với bí thư Hứa. Nói cách khác phó chủ nhiệm Ban giám sát mới đến có con đường liên lạc với bí thư Hứa. Cung kính đưa Cao Nguyên tới cầu thang, chánh văn phòng Lâm đang suy nghĩ rất kỹ vấn đề này.
Ngược lại Tạ Vệ Quốc lúc này cũng thấy mình như trúng đạn, vấn đề mà chánh văn phòng Lâm nghĩ tới, hắn cũng nghĩ đến. Thực tế quá tàn khốc, Tạ Vệ Quốc biết mình không có bất cứ hy vọng thắng nào.
Tạ Vệ Quốc không khỏi gào lên trong lòng, tôi không cam lòng.
- Được rồi, tan họp.
Chánh văn phòng Lâm vào trong nói một câu rồi đi.
Tạ Vệ Quốc đứng ngẩn ra đó, Trương Quốc Thắng là người đầu tiên lên tiếng, hắn tươi cười đầy mặt hỏi Vương Quốc Hoa:
- chủ nhiệm Vương, ngài có gì cần nói không?
Vương Quốc Hoa khá hài lòng với thái độ của Trương Quốc Thắng, hắn cũng cần có một nhân viên tay sai như vậy.
- Không có gì, tan họp thôi, mọi người tiếp tục làm việc của mình.
Vương Quốc Hoa xua tay đi ra ngoài về văn phòng của mình. Mạnh Khiết lúc này như mới nhớ đến mình chưa đưa chìa khóa cho lãnh đạo, cô vội vàng lấy một chiếc chìa trong ngăn kéo rồi chạy theo.
- Chủ nhiệm, tôi mở cửa cho ngài.
Mạnh Khiết nói không lớn nhưng mang theo ý gấp gáp. Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự khẩn trương của cô. Từ việc Mạnh Khiết quản lý chìa khóa, Vương Quốc Hoa thấy cô bé này phụ trách quản lý mấy thứ hậu cần nhỏ của ban.
Văn phòng phó chủ nhiệm Ban giám sát so với văn phòng của Vương Quốc Hoa ở quận Hồng Sam có thể nói là quá bình thường. Bàn ghế hơi cũ, không có gian trong gian ngoài. Mạnh Khiết mở cửa xong cũng không vội vàng rời đi mà cẩn thận pha ly trài rồi nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống.
- Chủ nhiệm, ngài còn gì cần phân phó không?
- Được rồi, không có việc gì, cô đi làm việc đi.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
Vương Quốc Hoa cầm máy gọi cho Sở Sở nói mình đã nhận chức. Sở Sở ở bên kia cười nói:
- Vấn đề công việc của em đã chứng thực xong, bí thư chi đoàn – cục cung ứng điện tỉnh. Chuyện nhà thì anh mau thu xếp, một vài đồ dùng trong nhà cũng cần chuyển lên.
- Đồ dùng đều do người tặng, anh định mua một căn nhà mới, lớn hơn. Em đến thì đầu tiên ở khách sạn, nhà mới được bố trí xong thì ở.
- Đúng, mấy ngày hôm nay em không ở bên, anh không trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?
Sở Sở đột nhiên hỏi một câu như vậy, Vương Quốc Hoa hơi giật mình nói.
- Em nói xem.
- Đừng để em thấy là được.
……..
Trương Quốc Thắng cẩn thận tiến vào gật đầu cúi người nói:
- Chủ nhiệm, tôi tới xem ngài có gì cần sai không?
Hai người chênh nhau khoảng ba tuổi, vẻ mặt nịnh bợ của Trương Quốc Thắng là điều Vương Quốc Hoa gặp được rất nhiều.
- Không có việc gì, đúng, cậu nói với Mạnh Khiết và Cao Quyên Quyên tối tôi mời mọi người ăn cơm, ca hát.
- Vâng, chủ nhiệm, không có việc gì thì tôi xin ra.
Trương Quốc Thắng định nói lại thôi, Vương Quốc Hoa thấy thế xua tay nói:
- Ở chỗ tôi gì cũng có thể nói, không vì nguyên nhân này mà trách móc gì ai.
- Là như thế này, tối qua tôi ở trên đường gặp được chủ nhiệm Tạ đi cùng một người phụ nữ vào khách sạn, đó là chủ một hãng ghi âm. Gần đây ban đang chỉnh đốn thị trường ghi âm, trước khi ngài tới việc này do chủ nhiệm Tạ phụ trách.
Trương Quốc Thắng khẽ cắn môi rồi nói.
- Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.
Trương Quốc Thắng có chút bất ngờ rời đi. Báo cáo này có hiệu quả quá bình thường, lãnh đạo không có biểu hiện gì. Thực tế một nhân viên mà nói lãnh đạo như vậy là khá ngu ngốc, điểm này có lẽ Trương Quốc Thắng chưa biết rõ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 469: Nắm giữ tình hình
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Đến trưa định đứng lên đi ăn nhưng Vương Quốc Hoa thấy không quá đói nên quyết định ngồi xuống xem văn bản. Tiếng gõ cửa cắt ngang ý định này của hắn. Mạnh Khiết đứng ngoài cửa, tay cầm hộp cơm đi vào nhỏ giọng nói.
- Chủ nhiệm, tôi lấy cơm cho ngài.
- Được, cảm ơn, bỏ đó đi, lát tôi ăn.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào toilet rửa tay rồi cầm hộp cơm lên ăn. Mạnh Khiết rót một cốc nước cho hắn, cô không có ý đi ngay mà đứng bên xem.
- Mạnh Khiết, cô làm ở ban được mấy năm rồi? Nhà ở đâu?
Vương Quốc Hoa vừa ăn vừa hỏi, tay vẫn thi thoảng giở văn bản để đưa mắt đọc. Cử động này làm cho Mạnh Khiết bớt sợ hãi hơn.
- Nhà tôi ở trên tỉnh, năm trước thi được vào làm công chức, vừa mới được phân vào Ban giám sất.
- Ồ, nhà cô làm gì?
Vương Quốc Hoa vẫn không nhìn Mạnh Khiết. Mạnh Khiết có chút khẩn trương nhỏ giọng nói.
- Bố tôi làm việc ở Cục vệ sinh thành phố Việt Châu, mẹ tôi không có công việc, trước đây ở nông thôn nên không đi học.
Vương Quốc Hoa nghe tới đây mới ngẩng đầu lên:
- Cô ngồi xuống rồi nói chuyện, đứng làm gì?
Mạnh Khiết xua tay nói:
- Không ngồi, ngài không có việc gì khác thì tôi về trước. Ngài ăn xong bỏ hộp đó, lát tôi vào dọn.
- Ừ, cô đi đi.
Vương Quốc Hoa không giữ làm Mạnh Khiết cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Là con một gia đình bình thường, Vương Quốc Hoa thoáng cái dần xuất hiện một suy nghĩ sau khi nghe Mạnh Khiết nói về gia đình mình. Mấy cô gái này vào tỉnh ủy làm việc thì luôn thấy có nguy cơ. Trưa mua cơm cho mình có lẽ là thủ đoạn tự bảo vệ của cô.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán sơ bộ của Vương Quốc Hoa, từ phản ứng của chánh văn phòng Lâm đến Tạ Vệ Quốc có thể thấy tình hình của Ban giám sất rất phức tạp. Một chủ nhiệm cấp phó giám đốc sở, một phó chủ nhiệm cấp chính huyện, một phó chủ nhiệm cấp phó huyện, ba chuyên viên giám sát cấp phó huyện, đúng là đông đảo.
Điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa bỏ hộp cơm xuống nghe, bên trong truyền tới giọng cười của Ngôn Lễ Hiếu.
- Lão đệ, sao, hôm nay nhận chức thế nào?
Vương Quốc Hoa cười cười nói:
- Tình huống rất phức tạp, tôi còn đang thích ứng.
Ngôn Lễ Hiếu nghe xong cười ha ha nói:
- Ra ngoài ngồi một chút, tôi nói qua tình hình với cậu.
Hỏi rõ địa chỉ, Vương Quốc Hoa đóng cửa xuống lầu.
Lúc này Tạ Vệ Quốc đang ở một nhà hàng tiếp chánh văn phòng Lâm dùng cơm, bên cạnh còn có ả phụ nữ ban sáng.
- Lãnh đạo, Vương Quốc Hoa này có lai lịch gì? Trong công việc sau này có gì cần chú ý? Ngài cho một câu, tôi còn dễ làm việc, tránh gây phiền cho ngài.
Tạ Vệ Quốc nói rất thẳng, chánh văn phòng Lâm nghe xong không lên tiếng, cân nhắc nên nói chuyện với Tạ Vệ Quốc như thế nào thì ả phụ nữ ở bên đã giơ chén lên nói:
- Chánh văn phòng Lâm, em mời ngài một chén, em và Tạ Vệ Quốc là bạn lâu năm, y nhiều lần nhắc đến ngài với em.
Chánh văn phòng Lâm cười cười bưng chén, hai người chạm chén thì tay ả phụ nữ còn thoáng chạm vào tay chánh văn phòng Lâm. Ả phụ nữ này cũng có chút nhan sắc, khá hấp dẫn.
- Người này có lai lịch không nhỏ, anh không nên trực diện xung đột với hắn.
Chánh văn phòng Lâm thuận miệng nói như vậy, Tạ Vệ Quốc thầm giật mình.
Ngôn Lễ Hiếu mời khách là tại nhà của Hiểu Ninh, một căn nhà khá đơn giản. Đồ ăn ở phòng khách đều do Hiểu Ninh tự nấu.
Ngôn Lễ Hiếu dẫn Vương Quốc Hoa vào thì Hiểu Ninh đang bưng bát canh lên.
Vương Quốc Hoa cười nói với cô:
- Hiểu Ninh tỷ vất vả rồi.
Cách xưng hô khá khúc chiết, quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu thật ra khó xác định. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì Ngôn Lễ Hiếu chức vị cao, tuổi lớn, gọi một tiếng theo chức vụ cũng được, nhưng Ngôn Lễ Hiếu lại hạ thấp tư thế, không phải Vương Quốc Hoa ngăn thì Ngôn Lễ Hiếu đã gọi hắn là ngài.
- Tôi nấu ăn bình thường, chỉ sợ cậu không thích.
Hiểu Ninh nở nụ cười, trên mặt đầy thỏa mãn.
Đợi Hiểu Ninh rời đi, Ngôn Lễ Hiếu mới mở miệng nói.
- Quốc Hoa, Ban giám sất khá đặc biệt. Ban đầu chỉ có chủ nhiệm, phó chủ nhiệm và mấy nhân viên. Sau khi Lão bí thư điều đi nên vì nhân tình mới thêm ba chuyên viên giám sát cấp phó huyện. Họ Lâm kia khá vui vẻ khi nhiều cán bộ ở Ban giám sất có chỗ dựa. Tôi nói như vậy chắc cậu cũng hiểu.
- Ý của anh là tôi nếu muốn nắm quyền ở Ban giám sất thì cần phải đấu với họ Lâm?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Ngôn Lễ Hiếu khẽ gật đầu nói.
- Thực ra không cần phiền phức như vậy, họ Lâm chỉ là kiêm nhiệm, hắn đây là lạm quyền. Cậu chỉ cần muốn xử hắn thì tôi tìm lý do rồi nói chuyện với trưởng ban thư ký Hô Diên là xong.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Bỏ đi, chuyện này không thể làm.
Ngôn Lễ Hiếu cười hắc hắc nói:
- Năm đó Lão bí thư còn đương chức khá chú trọng công tác giám sát vì vậy mới để phó chánh văn phòng tỉnh ủy làm chủ nhiệm Ban giám sất. Hôm nay bí thư Hứa làm chủ, kiêm nhiệm hay không không phải do bí thư Hứa sao?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười mắng.
- Xong rồi, anh quá xấu xa, tôi còn đang chờ tương lên lên chính để tiến bộ một bậc, anh làm vậy không phải là hại tôi ư?
Ngôn Lễ Hiếu nghe xong không khỏi cười ha ha, liên tục gật đầu nói:
- Suy nghĩ không chu đáo.
Hai người vừa uống rượu, Ngôn Lễ Hiếu lại nói không ít việc. Trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác kiêm chức chánh văn phòng tỉnh ủy, bên dưới có bốn phó trưởng ban thư ký, Cao Nguyên còn kiêm chức phó chánh văn phòng, chức này khá hư. Ngôn Lễ Hiếu kiêm chức phó chánh văn phòng chủ trì công việc văn phòng tỉnh ủy hàng ngày.
Ban chiều đi làm tất cả rất bình thường, Vương Quốc Hoa ngồi ở văn phòng độc văn bản. Tạ Vệ Quốc không đến báo cáo công việc, ba người thanh niên thì Trương Quốc Thắng đến một lần, Cao Quyên Quyên thấy Vương Quốc Hoa liền trốn, Mạnh Khiết thì rất bình thường.
Trước khi hết giờ làm ba phút, Vương Quốc Hoa đi tới văn phòng lớn, ngang qua văn phòng Tạ Vệ Quốc thấy cửa đóng, hắn cười lạnh một tiếng.
- Ở đây hết à, Quốc Thắng nói với mọi người chưa? TỐi tôi mời mọi người đi ăn cơm, ca hát.
Cao Quyên Quyên ngẩn ra rồi lập tức nhảy dựng lên hoan hô.
- Tốt quá, chủ nhiệm vạn tuế.
Mạnh Khiết có chút do dự nói:
- Chủ nhiệm, ngài không nói đùa chứ?
- Tôi không có thói quen đó, được rồi, dọn đi, nhà hàng Phương Nguyên.
- Không phải chứ? Nơi đó đắt lắm, chủ nhiệm đúng là ví dầy.
Cao Quyên Quyên to gan nói.
Đến nhà hàng Phương Nguyên, đỗ xe Vương Quốc Hoa nói lấy phòng lớn nhất, bên lễ tân nói phòng đã được đặt trước.
- Chủ nhiệm, hay là chúng ta lấy phòng nhỏ hơn.
Mạnh Khiết nhỏ giọng nói.
Cao Quyên Quyên thật ra không hề khách khí hỏi Vương Quốc Hoa.
- Chủ nhiệm, ở đây ăn cơm phải đặt phòng trước mà anh không biết sao?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi không cần biết việc này, hôm nay không có phòng lớn nhất, tôi không chịu.
Vẻ tự tin của Vương Quốc Hoa đổi lấy ánh mắt không quá tin tưởng của cấp dưới cùng vẻ khinh thường của lễ tân.
Lúc này có mấy khách đi tới, hai nhà máy hai nữ nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy, một người đàn ông khoảng 30 tuổi nói với cô ả bên cạnh.
- Thấy chưa, có thằng ra vẻ kìa.
Giọng điệu đầy khinh thường, nói xong hắn còn lớn tiếng nói với lễ tân:
- Bích Trúc Đình, đã đặt trước.
Trương Quốc Thắng đột nhiên ngăn đối phương lại.
- Anh đứng lại, sao nói chuyện với lãnh đạo của tôi như vậy?
Thằng kia đứng lại cười lạnh nói:
- Lãnh đạo? Quan to quá nhỉ sao tôi chưa từng thấy?
Một người đàn ông khác ở bên cạnh hắn cười cười lấy lòng:
- Thư ký Chư, chúng ta vào thôi, sao phải chấp nhặt đám người này.
Trương Quốc Thắng đang định mắng không ngờ Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đừng gây chuyện.
Bên đối phương nghênh ngang tiến vào, ba nhân viên của Vương Quốc Hoa có vẻ mặt khó coi như mình mất mặt. Vương Quốc Hoa lại thấy không có việc gì, hắn nói với lễ tân:
- Cô đi nói với giám đốc nhà hàng nói Vương Quốc Hoa đến ăn cơm, bố trí phòng lớn nhất.
- Giám đốc ư? Rất bận, sảnh còn phòng trống, tôi đưa mấy người vào.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 470: Đưa con chó về
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Ba người Trương Quốc Thắng đều nhăn nhó mặt mày, Mạnh Khiết còn đỡ một chút chỉ cúi đầu không nói, Trương Quốc Thắng thì nắm chặt tay hiện rõ gân xanh, Cao Quyên Quyên cũng bắt đầu vén tay áo.
Đúng lúc này từ xa đã có người gọi:
- Cán bộ, cán bộ…
- Ôi, tôi nói từ xa đã thấy ngài, ngài đến đúng là làm khách sạn chúng tôi được vẻ vang.
Người chạy tới là quản lý bảo vệ. Tên này rất có ánh mắt, lần trước Vương Quốc Hoa đến ăn cơm rồi cả đám cảnh sát vũ trang đến, một đám anh em bị sũng chĩa vào đầu không được phép lộn xộn, việc này hắn vẫn nhớ kỹ.
Vương Quốc Hoa nhìn nhìn không nói, quản lý bảo vệ thấy tình hình không ổn liền xoay người lớn tiếng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Nói gì không thích hợp với lãnh đạo hả?
Tên quản lý bảo vệ này không phải người xấu, có thể là do được cải tạo, giáo dục tốt. Nếu không hắn đã không phí miệng lưỡi với nữ lễ tân mà trực tiếp mắng một trận đã là nhẹ.
- Hắn nói muốn gặp giám đốc, giám đốc Lâm đâu có thời gian công sức như vậy? Chẳng may lát tổng giám đốc Hoàng tức thì ai chịu?
Ả lễ tân thật ra khá cứng rắn, cô ả này có lẽ mới đi làm vài ngày nên vậy.
Quản lý bảo vệ cẩn thận nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa, vẻ mặt cán bộ không hề tức tối, điều này làm hắn thấy yên tâm đôi chút.
- Cô đi báo cáo với tổng giám đốc Hoàng, không có gì, tổng giám đốc nhất định không mắng mà còn khen cô.
Câu này rất có trình độ, một là nịnh Vương Quốc Hoa, hai là làm lễ tân không sợ, ba là tránh tình hình trở nên ác liệt.
Nữ lễ tân thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu đi lên, chẳng qua cô không gặp tổng giám đốc Hoàng mà báo cáo với người phụ trách ca trực.
Ngoài cửa quản lý bảo vệ cúi người gật đầu với Vương Quốc Hoa:
- Lãnh đạo, cô bé kia trẻ con không hiểu chuyện, mới đi làm vài ngày mong ngài bỏ qua.
Vương Quốc Hoa nghe xong không ngờ cười cười lấy thuốc đưa cho đối phương.
- Anh rất được, biết nói chuyện.
- Cảm ơn lãnh đạo khích lệ.
Nữ lễ tân lên báo cáo với trực ban, trực ban cũng mơ hồ. Chẳng qua nghe ý của quản lý bảo vệ thì chắc không phải hại cô lễ tân kia. Nếu như là nhân vật lớn đến mà không báo thì mình sẽ đui đủi. Vì vậy trực ban gọi ngay cho Hoàng Nhàn.
Hoàng Nhàn –- Tổng giám đốc khách sạn Phương Nguyên rất chú ý đến việc kinh doanh của khách sạn, vì vậy khi khách hơi có chức vụ tới thì cô đều tới gặp mặt, nói vài câu khách khí. Nếu khách bình thường thì gặp nói chuyện rồi có thể giảm giá đôi chút, có thể không cần Hoàng Nhàn tới gặp cũng được. Chẳng qua có một số kẻ rất đáng ghét, lần nào tới ăn cơm cũng đòi Hoàng Nhàn ra gặp, hơn nữa mỗi lần còn ép cô uống vài chén, sờ tay sờ mặt rồi mới cho cô đi.
Hôm nay cũng trùng hợp, Hoàng Nhàn vừa từ phòng khác đi ra lên lầu liền gặp phải thư ký Chư. Theo bình thường chỉ là chào hai câu, dặn nhân viên phục vụ giảm một số % là đủ. Ai ngờ vào phòng thư ký Chư này bắt chặt tay Hoàng Nhàn không chịu buông. Bên cạnh có một ả phụ nữ đi theo mà hắn cứ thân thiết cầm tay Hoàng Nhàn lâu như vậy. Họ Chư trông khá được vấn đề là cách làm không đúng.
Vì vậy cuộc điện đến rất kịp thời, Hoàng Nhàn bị thư ký Chư nắm tay vài phút cuối cùng đã có cơ hội thoát thân. Cô lấy điện thoại di động xin lỗi một tiếng định ra ngoài nghe rồi đi thẳng.
Ai ngờ thư ký Chư lạnh nhạt nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, cô đi cũng được nhưng lát phải về uống rượu phạt đó.
Hoàng Nhàn tốt xấu gặp qua nhiều vị lãnh đạo lớn nên đâu sợ lời uy hiếp của hắn, chẳng qua là người làm ăn nên cô vẫn cười nói:
- Ngài từ từ dùng, lát tôi tới mời rượu.
Mời khách hôm nay là cục trưởng cục cung ứng điện thành phố Việt Châu. Hắn thấy thư ký Chư có vẻ có ý với Hoàng Nhàn nên cười nói:
- Con ả này, lát tôi gọi vài người tới ép ả vài chén, không cho ả ra.
Đáng chết chính là một ả phụ nữ bên cạnh nói một câu:
- Họ Hoàng này không đơn giản, bố giàu nhất tỉnh.
Thư ký Chư vừa nghe vậy liền sa sầm mặt, cười lạnh nói:
- Giàu thì sao, ông muốn chỉnh ả ta còn không phải quá dễ sao?
…
Vương Quốc Hoa đợi chưa đầy ba phút thì Hoàng Nhàn đã cười hì hì xuất hiện, từ xa đã đưa tay tới.
Phải nói Vương Quốc Hoa đến đây, Hoàng Nhàn rất vui vẻ. Đây không phải vấn đề nam nữ mà Vương Quốc Hoa có thể tới ăn cơm chứng tỏ vấn đề của em cô không lớn, chắc giam vài ngày để lãnh đạo cấp trên hết giận rồi thôi. Trừng trị nhỏ này không quá nghiêm trọng.
- Chủ tịch Vương cũng đúng là, không gọi trước một tiếng để tôi chuẩn bị, chậm trễ để ngài đợi dưới lầu.
Hoàng Nhàn mở miệng nói làm nữ lễ tân rụt cổ, vội vàng cúi thấp đầu như sợ Vương Quốc Hoa nói mình.
- Không sao, cô bận trăm công ngàn việc, tôi quấy rầy rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc, Hoàng Nhàn thấy thế liền liếc nhìn âu yếm nói:
- Ngài đây là mắng em, được ngài làm phiền, em mơ còn không được.
Trước thư ký Chư nắm tay Hoàng Nhàn không bỏ, bây giờ Hoàng Nhàn nắm tay Vương Quốc Hoa không bỏ, cô còn lấy ngón tay cọ cọ vào bàn tay hắn.
Hoàng Nhàn hiện thân làm ba người Mạnh Khiết đều hoảng hốt. Vốn tưởng chủ nhiệm Vương sẽ mất mặt, ai ngờ…
- Bố trí một phòng tốt nhất, tôi đổi cơ quan nên muốn lấy lòng mấy đồng nghiệp.
Vương Quốc Hoa nói làm ba nhân viên đều phải cười cười che giấu sự bất an trong lòng.
- Không vấn đề gì, như vậy ở trên tầng đỉnh, cả khách sạn chỉ có một phòng này, trên tầng đỉnh ngoài văn phòng của tôi thì chỉ còn phòng này.
Hoàng Nhàn nói như vậy, Vương Quốc Hoa ra vẻ đau tiền sờ sờ túi nói.
- Tôi nhìn ra rồi, cô định làm thịt tôi đây. Chúng ta là người quen có thể giảm giá chút không?
Hoàng Nhàn lại nháy mắt đưa tình, đưa tay khoác tay Vương Quốc Hoa:
- Không thể.
Cử động này đầy ý gian tình, mấy người lững thững đi lên lầu, tới tầng ba thì ở phòng Bích Trúc Đình có người thò đầu ra thấy Hoàng Nhàn khoác tay Vương Quốc Hoa, mặt hắn đỏ bừng lên.
- Cô Hoàng, cô không được, tôi giúp việc kinh doanh của cô không ít mà sao bắt tay thì cô ra vẻ không nhịn được, vậy mà với thằng này thì …
Thư ký Chư tức đến choáng váng đi nhanh tới cản đường.
Hoàng Nhàn liếc nhìn Vương Quốc Hoa, tay càng dùng sức cọ cọ ngực vào tay hắn. Cô cười nói với thư ký Chư.
- Thư ký Chư, điều này sao lại nói như vậy? Tôi thân thiết với ai còn cần anh phe chuẩn ư?
Vương Quốc Hoa vốn nghĩ tên thư ký Chư kia là bạn trai hay gì gì đó của Hoàng Nhàn nên mới hung hăng như vậy, thì ra là đến ăn cơm vài lần mà thôi.
- Theo ý của anh thì anh đến đây ăn cơm thì cô Hoàng còn phải đi cùng anh ư?
Vương Quốc Hoa không phải muốn ra mặt nhưng bị người cản đường, phía sau còn có mấy cấp dưới thì cũng cần phải để bọn họ thấy năng lực của mình, như vậy có lợi cho công việc sau này ở ban. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng nhìn ra ý đồ gây chuyện của Hoàng Nhàn, chẳng qua việc này để sau tính sổ.
Thư ký Chư không ngu, vừa nãy do tức quá nên vậy, hắn ra nghe điện đột nhiên thấy cảnh này nên điên người, bây giờ đã bình tĩnh lại chút, hắn lạnh lùng nói với Vương Quốc Hoa:
- Anh ở đơn vị nào?
- Vậy anh ở đơn vị nào?
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu. Cao Quyên Quyên ở bên nói:
- Chủ nhiệm, vị này là thư ký của cục trưởng Nhâm – cục cung ứng điện tỉnh.
- Nhâm Đại Giang?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nở nụ cười, thư ký Chư nhìn còn tưởng Vương Quốc Hoa sợ. Hắn có chút đắc ý nói:
- Thằng kia, tên của cục trưởng Nhâm mà mày cũng gọi được ư?
Vương Quốc Hoa không nhịn được phì cười. Hắn lấy máy gọi rồi thản nhiên nói.
- Lão Ngôn, anh nói với Nhâm Đại Giang bảo hắn có một con chó chạy đến khách sạn Phương Nguyên sủa loạn, bảo hắn đến dẫn chó về đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy sau đó nói với thư ký Chư đang trợn mắt há mồm:
- Tôi ở trên tầng đỉnh, hôm nay nếu anh về sớm, Nhâm Đại Giang không tìm được chó thì tôi đảm bảo anh về sau chỉ cần dính vào cơ quan nhà nước nào đó của tỉnh Nam Thiên thì nhất định không làm được gì cả.
Nói xong câu này Vương Quốc Hoa đưa tay gạt thư ký Chư ra từ từ đi lên lầu.
Ba nhân viên đi theo sau Vương Quốc Hoa, nghe hắn nói, thấy khí thế của hắn không khỏi giật mình. Nhất là Cao Quyên Quyên, trong mắt đầy ngôi sao. Trương Quốc Thắng thì hơi run lên, Mạnh Khiết nắm chặt tay lại.
- Mày là ai, dọa tao à?
Chờ đến khi Vương Quốc Hoa đi xa, thư ký Chư đứng tại chỗ mới lẩm bẩm nói. Lời này không đủ tự tin, từ thái độ của Hoàng Nhàn đối với Vương Quốc Hoa thì thư ký Chư đã nhìn ra vài điều. Sau đó mấy tên nhân viên kia nữa nhìn qua là biết ở cơ quan lớn.
Lên tầng bốn của nhà hàng, Hoàng Nhàn bỏ tay Vương Quốc Hoa rồi đột nhiên hỏi.
- Anh vừa nãy không phải dọa hắn đó chứ? Cục cung ứng điện là cơ quan không do tỉnh quản lý mà. Nhâm Đại Giang tốt xấu cũng là cấp giám đốc sở, anh gọi điện là có thể tới sao?
Đây coi như là cô nhắc mấy nhân viên đi sau Vương Quốc Hoa, đừng có coi đây là chuyện thật.
- Hừ, nếu không chúng ta đánh cuộc, Nhâm Đại Giang nếu không tự mình tới thì tôi thua, tôi trả gấp hai lần tiền bữa ăn này. Nếu hắn tới thì cô có thể trả gì cho tôi?
Vương Quốc Hoa cười nói, mắt cũng quét mấy nhân viên của mình.
Hoàng Nhàn nghe xong không thèm quan tâm ưỡn ngực nháy nháy mắt nói.
- Anh nói tôi còn có gì để dành cho anh?
Ý là mình tự đưa mình lên cửa mà hắn còn không cần nữa là.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ chỉ có thể cười ha hả nói.
- Không nói cái này nữa, đói rồi, ăn thôi.
Thấy đến điểm quan trọng, người này liền chuyển sang việc khác. Hoàng Nhàn có chút không cam lòng, cô đã 28 mà chưa được thử cảm giác kia nên một chuyện đã nhận định thì sẽ rất cố chấp. Vương Quốc Hoa càng không muốn nói sâu thì Hoàng Nhàn càng để tâm.
Hoàng Nhàn có vận mệnh khá kỳ quái, lúc còn nhỏ cuộc sống gia đình rất bình thường, đồ ngon, đồ đẹp đều dành cho em trai. Lớn lên bố kiếm được nhiều tiền nhưng ông bà, mẹ đều nói con gái nuôi phí tiền, cho bao tiền cũng chỉ là có lợi cho người ngoài. Hoàng Nhàn rất không thích nghe lời này vì thế lên đại học cô không xin tiền gia đình, người khác vội vàng yêu đương thì cô lại cố gắng kiếm tiền, lấy tiền sinh hoạt, tiền tiêu.
Cuối cùng đến năm tốt nghiệp về nhìn thằng em trai không học hết cấp ba, nhưng trong nhà vẫn yêu thương nó, chiều chuộng nó. Sau đó Hoàng Nhàn nói với bố mình muốn kinh doanh, muốn bố đầu tư. Hoàng Kiên tỏ vẻ mình khó khăn về tài chính lưu động.
Hoàng Nhàn không thể làm gì khác hơn là nói với bố, bố cho con tài chính khởi động, sau này con sẽ không xin một đồng của gia đình. Vì vậy Hoàng Kiên lúc này mới đáp ứng, cho Hoàng Nhàn một khoản tiền, làm cho Hoàng Nhàn muốn làm gì thì làm.
Hai năm đầu khách sạn đầu tư không quá nhiều, kinh doanh cũng bình thường. Hoàng Nhàn gần như cắn răng kiên trì, sau đó một vài quan hệ của Hoàng Kiên tới khách sạn, kinh doanh dần tốt lên. Tiền kiếm được nhưng tình cảm cá nhân mãi không có. Hơn nữa cô kinh doanh khách sạn nên có loại đàn ông gì chưa từng thấy. Vì vậy Hoàng Nhàn coi thường hầu hết các loại đàn ông, vô thức còn có cảm giác bài xích.
Vương Quốc Hoa là kẻ khác lạ so với những người đàn ông mà Hoàng Nhàn đã gặp. Còn trẻ, có sự nghiệp, không quá xấu trai. Hoàng Nhàn từ bé sùng bái bố, coi bố là thần tượng, khát vọng được một ngày ông bố thừa nhận mà không ngừng cố gắng. Bây giờ đột nhiên có một tên trẻ tuổi mà bố mình cũng phải chịu nhún nhường, mình tự dâng lên mà hắn không nhận. Tâm trạng của Hoàng Nhàn như thế nào có thể nghĩ ra được.
Hoàng Nhàn ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa cười nói.
- Muốn ăn gì, chỉ cần chỗ người ta có thì anh có thể gọi hết.
Nói xong Hoàng Nhàn còn dùng ngực khẽ cọ cọ vào cái rồi như muốn dán sát người vào với hắn.
- Tôm hùm dài một thước có không, bào ngư to như chậu rửa mặt cho vài chục con, còn có …
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Hoàng Nhàn nghe xong không nhịn được cười cười cầm tay đấm ngực hắn.
- Đáng ghét.
- Vậy bỏ đi, miễn cưỡng cho tầm mười món ăn, ăn xong chúng tôi ra ngoài hát.
Vương Quốc Hoa lúc này mới thôi không trêu chọc.
- Vậy anh ngồi đi, tôi đi bố trí. Đúng, nếu muốn hát thì ở chỗ tôi cũng có, đầy đủ trang thiết bị.
Hoàng Nhàn muốn giữ Vương Quốc Hoa lại là muốn lát có cơ hội nói chuyện riêng, làm sao cho Vương Quốc Hoa chấp nhận để Hoàng Cường ra sớm. Có lẽ việc này cũng chỉ là ăn uống, hát hò là giải quyết xong.
Ở phòng bên dưới, thư ký Chư về phòng, tên cục trưởng bên trong đi lên nịnh bợ lại thấy vẻ mặt hắn khó coi nên quan tâm nói:
- Thư ký Chư, không có việc gì chứ?
Thư ký Chư thuận miệng nói qua việc vừa nãy, có lẽ có người thổ lộ nên tâm trạng tốt hơn đôi chút. Chuyện này chẳng may là thật thì quá phiền phức, có người thương lượng cũng tốt hơn.
- Nghe hắn ra vẻ làm gì. Việc này vừa thấy sẽ biết là giả, tôi gọi điện cho người cắt điện ở đây là xong.
Tên này là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng cục cung ứng điện tỉnh thành, đối phó một khách sạn có gì là khó. Thằng kia còn khá trẻ, dẫn theo ba nhân viên có lẽ có chút lai lịch nhưng chỉ là như vậy mà thôi. Nếu có thể một cuộc gọi mà làm c tr Nhâm tới còn không phải là cán bộ từ cấp bộ trưởng trở lên sao? Dù là phó chủ tịch tỉnh bình thường ở tỉnh thì Nhâm Đại Giang cũng chưa chắc đã nể mặt.
Thư ký Chư cẩn thận nghĩ cũng thấy mình quá mất mặt, bị đối phương nói vài câu đã sợ.
Ai ngờ ngay khi do dự có nên phái người cắt điện hay không thì bên Nhâm Đại Giang đã náo động. Nhâm Đại Giang không mấy khi về nhà ăn cơm, hôm nay vừa uống hết bát canh thì máy điện thoại vang lên. Sau đó Ngôn Lễ Hiếu nói lại những lời Vương Quốc Hoa nói.
Mẹ nó chứ, chọc ai không chọc, đi chọc tên sát tinh này. Mình thấy hắn còn phải đi đường vòng. Nói đến Vương Quốc Hoa, Nhâm Đại Giang coi như hoàn toàn phục. Trên tỉnh có bí thư Hứa làm chỗ dựa không nói, bên trên cũng có chỗ dựa đủ để làm người ta sợ chết người. Chuyện lần trước may người ta không so đó nếu không thì xong rồi.
Nhâm Đại Giang vội vàng hỏi:
- Lão Ngôn, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không biết gì cả.
Ngôn Lễ Hiếu nói.
- Tôi không biết, đang ở nhà xem Tv lại đột nhiên bị Quốc Hoa gọi tới, chẳng qua có lẽ đây không phải việc lớn nếu không Quốc Hoa đã không gọi điện mà trực tiếp làm xong rồi mới báo anh.
Nhâm Đại Giang nghĩ thấy cũng có lý, tên này lần trước không phải trực tiếp điều động quân đội sao?
- Ừ, tôi biết rồi, tôi đến xem thằng khốn nào mù mắt mà liên lụy tôi, tôi biết sẽ lột da nó.
Nhâm Đại Giang cũng tức giận, thằng cháu mình còn bị đuổi về quê nữa là thằng khác.
Nhâm Đại Giang định dập máy thì Ngôn Lễ Hiếu đã nói thêm.
- Bỏ đi, tôi sẽ cùng đến, có tôi thì Quốc Hoa sẽ không làm khó dễ anh.
Hai vị rất nhanh đã có mặt ở khách sạn Phương Nguyên, hai người gặp ở cổng khách sạn rồi đi lên lầu. Ngôn Lễ Hiếu gọi cho Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, tôi và lão Nhâm đang tới, cậu ở đâu?
Vương Quốc Hoa đã bắt đầu ăn, không gọi rượu mà chỉ có bia và nước ngọt. Chủ yếu là Vương Quốc Hoa không dự định cho mình cơ hội uống rượu rồi làm loạn. Trong ba nhân viên thì chỉ có Cao Quyên Quyên oán giận vài câu.
Mạnh Khiết lại ra vẻ không sao cả, do lãnh đạo làm chủ. Vương Quốc Hoa cũng nhìn ra được Trương Quốc Thắng uống không quá tốt nhưng hai cô gái này uống không kém.
Hoàng Nhàn sau khi để nhân viên mang rượu và đồ ăn lên thì không đi mà ngồi sát xuống bên Vương Quốc Hoa, vẻ thân mật đúng là còn kém nói với mấy người Mạnh Khiết là chủ nhiệm Vương của các người đã lên giường tôi.
Cử động này làm Vương Quốc Hoa có chút đau đầu. Hắn cũng không tiện quát cô đi ra ngoài chứ? Vương Quốc Hoa hơi hối hận đã tới đây dùng cơm.
Mấy cốc bia vào bụng, Hoàng Nhàn cười hì hì mở miệng nói:
- Chủ tịch Vương bây giờ đến đâu làm việc vậy? Tôi vừa nãy quên không hỏi, mấy vị cũng chưa kịp giới thiệu.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên giới thiệu qua, không giấu đơn vị mới của mình. Nghe nói Vương Quốc Hoa đến Ban giám sát tỉnh ủy làm việc, Hoàng Nhàn có chút tò mò:
- Lạ thế, quận Hồng Sam là quận nổi tiếng toàn tỉnh, anh làm đang tốt sao lại chạy lên tỉnh ủy?
Lời này coi như đúng trọng tâm, tai mấy người Mạnh Khiết đều dựng lên. Vương Quốc Hoa không giải thích rõ mà chỉ thản nhiên nói:
- Đảng viên đi đâu công tác là theo yêu cầu của tổ chức.
- Tên lừa gạt.
Hoàng Nhàn uống rượu làm mặt đỏ lên trông càng quyến rũ hơn, hơn nữa cùng với việc tỏ vẻ thân thiết làm cô càng đẹp hơn. Chân cô bắt đầu không an phận, dùng chân cọ cọ lên mu bàn chân hắn.
Đang nói chuyện, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn báo phòng nói.
- Ừ, lên đi.
Hoàng Nhàn nghe vậy hỏi.
- Ai đến thế?
- Đến là biết.
Hoàng Nhàn rất không cam lòng thu chân lại. Cô ả này đúng là to gan, mũi chân vừa nãy đang có xu thế dịch lên trên nếu không có người gọi tới thì ai biết cô có thể làm gì chứ?
Có một điểm Hoàng Nhàn nắm rất chính xác đó là đàn ông đều thích bị kích thích. Cô vừa nãy dùng bàn chân vuốt nhẹ sẽ làm Vương Quốc Hoa bị kích thích.
Cửa rất nhanh được mở ra, vào đầu tiên là Ngôn Lễ Hiếu, sau đó là Nhâm Đại Giang.
Ba người Mạnh Khiết trực tiếp cúi đầu xuống, thì ra lão Ngôn mà chủ nhiệm Vương gọi là trưởng ban thư ký Ngôn. Chủ nhiệm Vương này quá ngưu, một cuộc điện làm trưởng ban thư ký Ngôn tự mình tới đây, chuyện này nói ra ai dám tin chứ? Cao Quyên Quyên lúc này đang đảo đảo mắt, Trương Quốc Thắng như đang say, mặt Mạnh Khiết thoáng trắng hơn.
Tâm trạng ba người khá khác nhau, đây cũng là bình thường. Cao Quyên Quyên bên ngoài hời hợt nhưng thực tế không đơn giản. Con gái phó trưởng ban thư ký, từ nhỏ gặp qua bao việc. Nếu không vì sao lúc Vương Quốc Hoa đến Ban giám sát lần đầu lại nói đến vấn đề vượt quá biên chế? Chẳng qua cô ả này giỏi diễn trò, Vương Quốc Hoa cũng bị lừa. Trương Quốc Thắng thì khác, hắn là thấy hy vọng nên đi theo.
Mạnh Khiết thì sao? Tóm lại lúc này Mạnh Khiết đang rất sợ hãi.
- Quốc Hoa, có việc gì mà gọi điện gấp như vậy?
Ngôn Lễ Hiếu không nhìn người khác mà trực tiếp chạy đến hỏi Vương Quốc Hoa. Nhâm Đại Giang ở phía sau không tiện nói xen vào chỉ có thể mỉm cười đi lên, trong đầu hắn đang suy nghĩ nên ứng biến chuyện này như thế nào.
- Không có việc gì lớn, chỉ là dưới lầu gặp thư ký của cục trưởng Nhâm, hắn rất có ý kiến với việc tổng giám đốc Hoàng khoác tay tôi, tỏ vẻ tức tối một chút. Điện là con cọp, ai không phải nhường vài phần chứ?
Vương Quốc Hoa nói hơi thiếu đức, hắn nói thế có khác gì tát vào mặt Nhâm Đại Giang.
Nhưng Nhâm Đại Giang nghe xong lại thấy thoải mái, cái gì là thể hiện chút tâm trạng oán giận? chuyện này không có quan hệ gì với Nhâm Đại Giang, ít nhất Vương Quốc Hoa đã tỏ ý này. Hoàng Nhàn ở bên lại xen vào một câu.
- Cục trưởng Nhâm, anh không thấy cảnh lúc đó.
Hoàng Nhàn không biết có phải hận Nhâm Đại Giang đến không đúng lúc không, muộn một chút có phải tốt hơn không. Tóm lại cô rất sinh động nói qua quá trình, cuối cùng còn nói cả việc thư ký Chư mỗi lần bắt tay mình đều giữ ba phút.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 471: Đánh lén và phản kích
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
- Cục trưởng Nhâm, tôi mở cửa kinh doanh, khách đến thì không thể nào không chào đón. Chẳng qua người của cục cung ứng điện mà đều giống thư ký Chư thì về sau tôi đúng là không dám tiếp. Nếu như tôi tiếp đón không chu đáo thì cứ vài hôm lại bị kiểm tra, sửa điện thì ai có thể chịu được.
Hoàng Nhàn càng nói càng hăng.
- Chủ tịch Vương, anh chờ, tôi xuống kéo người lên xin lỗi anh. Mẹ nó chứ, dám cướp phụ nữ của anh.
Nhâm Đại Giang nói hơi tục nhưng nghe cũng là thật. Phải biết rằng Nhâm Đại Giang vốn luôn nổi tiếng nho nhã, không mấy khi nói câu như vậy.
Nhâm Đại Giang vừa nói xong thì tạch một tiếng, đèn trong phòng bị tắt, cả phòng tối đen.
- Con mẹ nó.
Nhâm Đại Giang lại chửi đổng, giọng điệu của hắn rất tức giận.
- Cục trưởng Nhâm, có thể do nổ cầu chì.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Nhâm Đại Giang thầm nói mình cũng hy vọng như vậy.
Trong bóng tối một thân hình không thành thật dán lên, một bàn tay to gan đưa lên đùi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có chút giật mình, cô ả này điên rồi. Hắn vội vàng lấy tay đè tay kia lại, chẳng qua một bàn chân lại tiến lên.
“Mẹ chứ, chơi mình à” Vương Quốc Hoa vốn không phải người thích bị động vì vậy liền dùng tay đè chân này lại, tay kia đưa lên theo đùi. Hoàng Nhàn học được chiêu này trong phim thì sao so được với Vương Quốc Hoa đã thực chiến vô số lần.
Mặc váy còn đi tất chân, trang bị như vậy mà dám khiêu chiến. Hoàng Nhàn trong bóng tối hừ một tiếng, Nhâm Đại Giang nghe xong còn tưởng cô bất mãn cười lạnh nên vội vàng nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, chuyện hôm nay nếu là có người quấy rối thì tất cả tổn thất của khách sạn do tôi.
- Cục trưởng Nhâm quá khách khí rồi, tôi không dám.
Giọng Hoàng Nhàn hơi run rẩy, người không biết còn tưởng cô đang tức. Vương Quốc Hoa thật ra biết được có người quá mẫn cảm, chỉ khẽ chạm một chút vào đó mà đã ướt, mềm nhũn lại.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang nến tới, vẻ mặt Nhâm Đại Giang đen xì lại. Việc này rất rõ ràng là có người gây chuyện, là ai không phải rất rõ sao?
- Tổng giám đốc Hoàng, không phải vấn đề cầu chì, có mấy vị khách ở phòng … ngài chú ý một chút.
Trực ban tiến vào báo cáo. Hoàng Nhàn mặt đoan trang đứng lên thản nhiên nói.
- Cô đi thông báo miễn phí cho tất cả khách hôm nay.
Trực ban có chút do dự nhưng vẫn nói:
- Vâng, tôi sẽ đi.
Bịch, Nhâm Đại Giang đập mạnh vào bàn, hắn rút điện thoại di động ra, tức giận nói:
- Hồ Dật, anh đang ở cùng Tiểu Chư hả? khách sạn Phương Nguyên là sao? Anh không cần giải thích với tôi, tôi ở tầng đỉnh, anh lên đây.
Hồ Dật mời thư ký Chư ăn cơm thì Nhâm Đại Giang biết, mấy chuyện này thư ký Chư cũng báo cáo. Việc thư ký qua lại mật thiết với bên dưới là điều Nhâm Đại Giang cần đề phòng, vì vậy thư ký Chư biết ý nên báo cáo nếu được ai mời.
Nhâm Đại Giang coi như khá phóng túng với thư ký, loại chuyện này dù có biết cũng không nói gì. Người bên cạnh kiếm được chút chỗ tốt cũng là cần thiết, nếu không thì ai theo anh làm việc chứ? Chỉ là không ngờ thư ký Chư lại kiêu căng như vậy, còn dám cắt điện khách sạn Phương Nguyên khi mình và Ngôn Lễ Hiếu có mặt ở đây. Chuyện này có khác gì Nhâm Đại Giang đưa mặt cho Vương Quốc Hoa tát. Hai người ở dưới tầng nghe khách sạn kêu loạn lên khi điện bị cắt thì khá vui vẻ, chỉ muốn gào ầm lên nói đây là do mình làm. Hồ Dật thậm chí còn lấy tay vỗ bàn chúc mừng, thư ký Chư cũng hưng phấn bóp ngực ả phụ nữ bên cạnh, vừa bóp vừa nói:
- Con điếm kia chứ, tao xem mày có phải lên xin tha không? Thằng chó, mày ngưu lắm mà, cục trưởng đâu? Sao không thấy tới.
Cao hứng chưa đầy ba phút thì máy điện thoại của Hồ Dật vang lên, nghe xong chỉ nghe tiếng bịch, máy rơi xuống, rơi vào bát canh, sau đó hắn lắp bắp nói với thư ký Chư đang bóp vú gái.
- Thư ký Chư, cục trưởng Nhâm ở trên lầu.
Thư ký Chư cứng người như bị sét đánh, trùng hợp là lúc này nhân viên phục vụ bưng nến vào cười cười tỏ vẻ xin lỗi nói miễn phí bữa tối, mong quý khách thông cảm.
Thư ký Chư đầu đầy mồ hôi, một tay còn quên thu lại từ trong áo ả phụ nữ. Nhân viên phục vụ không khỏi khinh bỉ, sờ ngực thì thôi, lúc này còn không chịu bỏ tay, còn dùng sức nhiều đến độ đổ mồ hôi.
Trên lầu Vương Quốc Hoa còn an ủi Nhâm Đại Giang:
- Bỏ đi, tức không đáng. Chẳng qua cục trưởng Nhâm, quá nuông chiều cấp dưới cũng không tốt, có lúc cần nhắc nhở cảnh cáo nếu không sớm muộn cũng có chuyện. Lần này là tôi, tôi và anh còn quen biết nên mọi chuyện còn có thể bàn. Lần sau thì sao? Gặp một người không thể chọc vào thì sao?
Lời này Nhâm Đại Giang nghe xong thấy việc này không vấn đề gì, mấy người Mạnh Khiết lại có cảm giác hoàn toàn khác. Thủ đoạn của chủ nhiệm Vương đúng là tàn nhẫn, vừa nãy lúc ở dưới lầu không phải là sợ chuyện mà là không muốn nhiều chuyện. lần thứ hai gặp thư ký Chư, không phải chủ nhiệm Vương đã rút đao sao? Trực tiếp gọi cho lãnh đạo của thư ký Chư, chiêu này có lẽ làm thư ký Chư cả đời không thể xoay người trong hệ thống cục cung ứng điện tỉnh Nam Thiên.
Nghĩ đến bản thân mình, mấy vị này đều có tâm tư. Cao Quyên Quyên càng nghĩ càng thấy mất mặt, ngày đầu mình còn nhắc với chủ nhiệm Vương bố mình là ai. không phải phó trưởng ban thư ký Cao sao, còn là xếp cuối cùng trong bốn phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy.
Nhìn người ta xem, trực tiếp gọi phó trưởng ban thư ký đứng đầu tới.
Trương Quốc Thắng mím chặt môi không phát ra một tiếng, cảnh hôm nay làm hắn ghi nhớ cả đời, về sau nhất định phải theo sát chủ nhiệm Vương, dù làm con chó cũng oai phong. Không phục thì anh gọi làm hai cán bộ cấp giám đốc sở đến đây đi.
Mạnh Khiết lại thấy rất phức tạp, một bên sợ hãi, một bên may mắn. SỢ chính là vì mình nhận an bài của chánh văn phòng Lâm mà báo cáo không ít chuyện ở ban, may là trưa mua cơm cho chủ nhiệm Vương coi như để lại ấn tượng tốt. chủ nhiệm Vương xem ra không phải người quá quắt, ngay cả chuyện lúc này cũng là tìm người nói chuyện mà thôi.
Bịch, cửa mở ra, thư ký Chư và Hồ Dật rất nhanh đã tới. Bọn họ thấy vẻ mặt đầy tức tối của Nhâm Đại Giang dưới ánh nến, chân thư ký Chư mềm nhũn lại, nếu không phải đưa tay chống tường thì đã ngã xuống mặt đất.
- Ra ngoài, cửa cũng không biết gõ sao? Cút, nhớ bảo cho điện rồi hãy vào.
Nhâm Đại Giang vừa tức vừa xấu hổ nói, hôm nay quá mất mặt.
Hai vị bị quát làm sợ hãi ngồi bệt xuống đất, gần như là lăn ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Nhâm Đại Giang cẩn thận đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó nháy mắt với Ngôn Lễ Hiếu. Chuyện hôm nay nhất định phải giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất, như vậy Ngôn Lễ Hiếu sẽ có ích không nhỏ.
- Lão Nhâm, không phải tôi nói anh, anh xem người mình dùng đi. Ôi, về phải sửa lại, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ngôn Lễ Hiếu rất phối hợp đả kích Nhâm Đại Giang. Nhâm Đại Giang cũng phối hợp cúi đầu nói.
- Ôi, thật sự là mất mặt.
Hai vị giám đốc sở kẻ diễn người họa thật sự làm cho người xem trợn mắt há mồm. Vương Quốc Hoa còn đỡ một chút, Hoàng Nhàn nhìn Vương Quốc Hoa mà ánh mắt như tóe lửa.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius