Chương 495: Đối chiến Vương Cấp.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hoàng đế Trạm Lam thấy hai vị Hoàng tử quỳ xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, quay đầu hướng Nghệ Công quỳ trên mặt đất nói:
- Ngươi đứng lên đi!
Nghệ Công không rõ Hoàng đế Trạm Lam rốt cuộc làm sao, thế nhưng cũng phải run rẩy đứng lên.
Toàn bộ đại điện một mảnh vắng vẻ, không ai dám phát ra một thanh âm, hai vị Hoàng tử quỳ trên mặt đất, Hoàng đế Trạm Lam cũng không nói một câu gì. Nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn, phảng phất chỉ cần bọn họ quỳ xuống là được!
Một màn này, làm cho trong lòng mọi người tính toán lên, cử động này đại biểu ý tứ của Hoàng đế Trạm Lam, trong lòng mọi người đồng loạt dâng lên một cách nghĩ, đó chính là Hoàng đế Trạm Lam đối với hai vị Hoàng tử kéo bang kết phái vô cùng bất mãn. Hoàng đế Trạm Lam làm tất cả đều rất rõ ràng, ngày hôm nay Nghệ Phong đại náo triều đình, là hắn bày mưu đặt kế!
Mọi người nghĩ vậy, cả đám nhìn Nghệ Phong càng kinh hãi. Nếu như cử động ngày hôm nay thực sự là Hoàng đế Trạm Lam bày mưu đặt kế, kia chẳng phải là nói Nghệ Phong là người hoàng đế cực kỳ tín nhiệm sao? Trước đó hướng Nghệ Công vạch tội, sau đó nhắm vào Hoàng tử! Hoàng đế Trạm Lam có phải là quá trọng dụng hắn rồi không?
Mọi người lại một lần nữa định lại mức độ nguy hiểm của Nghệ Phong, bọn họ nghĩ Nghệ Phong quật khởi nhanh như vậy, sợ là phía sau có Hoàng đế chống đỡ.
Nghĩ như vậy, cả đám hoảng sợ không ngớt.
Hoàng đế Trạm Lam tự nhiên cũng suy đoán đến những thần tử này đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng hắn để hai vị Hoàng tử quỳ xuống là bởi vì chuyện tình hạ độc, thế nhưng những triều thần này không biết a, sợ là cả đám sẽ hiểu sai!
Nghĩ vậy, Hoàng đế Trạm Lam phải tính toán hậu quả, lấy thực lực và thông minh của Nghệ Phong, nếu như để cho bọn họ nghĩ lầm phía sau Nghệ Phong chính là Trạm Lam hắn, cái này sẽ rất phiền phức.
Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Nghệ Phong, xét thấy tội của ngươi không nhỏ! Trẫm bãi bỏ tước vị hầu tước của ngươi! Ngươi biết tội chưa?
Đối với cái tước vị này, Nghệ Phong không thèm quan tâm, hắn thấy Hoàng đế Trạm Lam nói như vậy, hắn nói:
- Thần biết tội!
Hoàng đế Trạm Lam thấy vẻ mặt Nghệ Phong chẳng hề để ý, hắn hận không thể một cước đá tới. Hắn thấy nghiêm phạt này đối với Nghệ Phong không có một điểm tác dụng, tiểu tử này là người gì vậy, ngay cả tước vị cũng không cần.
Nghĩ vậy, Hoàng đế Trạm Lam hít sâu một hơi, tiểu tử ngươi không phải cuồng sao? Tốt lắm, ta để ngươi cuồng một chút!
- Nghệ Phong, ngươi không phải nói ngươi và Bao Đạt thích diễn trò sao? Vì dân chúng đế đô diễn một hí kịch sao? Trẫm hiện tại cũng mệt mỏi, rất muốn thư giãn, ngươi có phải là nên vì ta mà biểu diễn một màn?
Nghệ Phong nghe thế, suýt nữa chửi mẹ nó.
Hắn hít sâu một hơi, hướng Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Bệ hạ, ta không có tài năng văn nghệ gì. Chỉ biết đánh đánh đấm đấm, sợ là làm bẩn mắt hoàng thượng!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói:
- Không sao! Ta thích nhìn chính là đánh đánh đấm đấm! Ha ha, không ngờ ngươi cũng có hứng thú này! Ta đây sẽ nhìn một hồi!
Bố Lan gia chủ thấy Hoàng đế Trạm Lam nói như thế, hắn vội vàng tiến lên một bước nói:
- Bệ hạ, thần đề cử một người có thể quyết đấu cùng Nghệ Phong!
- Ân? Là ai?
- Là Liên Lập Thân vương!
Lời vừa nói ra làm cho mọi người kinh hãi, Liên Lập Thân vương là Vương Cấp a, Nghệ Phong làm sao có thể đánh lại?
Hoàng đế Trạm Lam nhíu mày, hướng Nghệ Phong nói:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Nghệ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Bố Lan gia chủ, hít sâu một hơi nói:
- Bệ hạ, ta tiếp được!
Lời vừa nói ra nhất thời làm phía dưới ồ lên một mảnh, đám không thể tin được nhìn Nghệ Phong. Trời ạ, tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Cư nhiên muốn quyết đấu cùng Vương Cấp!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, muốn chơi ta sao? Vậy ta sẽ cùng chơi với các ngươi, hi vọng ngươi không đến nỗi chơi không nổi!
- Nghệ Phong! Ngươi nói không sai? Ngươi thực sự tiếp được?
- Chỉ là một Vương Cấp mà thôi, có gì ghê gớm chứ?
Một câu kiệt ngạo bất tuân đến cực điểm làm cho mọi người ồ lên một mảnh: cuồng, thật ngông cuồng! Vương Cấp cũng không có gì ghê gớm? Lẽ nào Tôn Cấp mới ở trong mắt ngươi?
Cho dù là Tam Hoàng tử, đám người Bạo Cương nghe được những lời này của Nghệ Phong, cũng có chút trợn mắt nhìn Nghệ Phong, tiểu tử này mẹ nó kiêu ngạo đến biến thái!
Nguyên bản Hoàng đế Trạm Lam còn chuẩn bị cấp Nghệ Phong một chút mặt mũi, thế nhưng cũng bị một câu nói này của Nghệ Phong làm kích động nổi lên cơn tức. Hắn thích thanh niên tự tin, thậm chí tự ngạo một chút, thế nhưng không thích thanh niên tự đại càn rỡ. Ngươi không phải tự nhận rất giỏi sao? Tốt, trẫm muốn nhìn ngươi giỏi đến mức nào!
Chỉ là Hoàng đế Trạm Lam nhớ tới Tôn lão từng nói, hắn quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Nghe nói ngươi có một chiêu có lực phá hoại cực đại, ha ha, kiến trúc trong hoàng cung cực kỳ trân quý, trẫm không muốn bởi vì các ngươi tranh đấu mà phá hư!
Hoàng đế Trạm Lam nói rất rõ ràng, nếu như ngươi muốn so đấu thì không nên dùng tới chiêu kia. Ý tứ của Hoàng đế Trạm Lam, làm cho đám người Bố Lan gia chủ nhìn có chút hả hê lên, chiêu Phệ Linh Nộ Bạo kia của Nghệ Phong, bọn họ xác thực rất cố kỵ, mặc dù ngay cả Liên Lập là Vương Cấp, thế nhưng cũng không có mười phần tiếp được chiêu kia. Thế nhưng hiện tại bệ hạ đã tước đường lui của Nghệ Phong, lẽ nào một Vương Cấp còn có thể không đối kháng được Tướng Cấp?
Nghệ Phong thấy đám người kia nhìn có chút hả hê, hắn cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, xem ra chuyện tình của Bao Đạt bá tước còn không có cho các ngươi run sợ, nếu như vậy ta dùng một Vương Cấp lập uy cho các ngươi?
- Tự nhiên! Ta cũng không có ý muốn phá hư kiến trúc hoàng cung!
- Ngươi đã đồng ý, vậy ta sẽ mở mắt nhìn ngươi diễn kịch! Truyền Liên Lập đi vào giác đấu trường của hoàng gia!
- Vâng!
Sứ giả cung kính lên tiếng, quay đầu phân phó người khác đi truyền Liên Lập.
- Nghệ Phong đi thôi! Chúng ta đi tới giác đấu trường. Hi vọng trận tranh đấu này của các ngươi có thể để trẫm nhìn thoải mái!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói.
- Bệ hạ yên tâm! Ta nhất định có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn thoải mái!
Nói xong, Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhị Hoàng tử và Bố Lan gia chủ, nghĩ đến bọn họ rốt cục cũng nhịn không được muốn xuất thủ. Nếu như vậy, ta sẽ bóp chết kế hoạch của các ngươi tại chỗ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 496: Mời các nàng tiến đến.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hoàng đế Trạm Lam đi phía trước dẫn đường, đáy lòng hắn kỳ thực cũng rất nghi ngờ, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra được Liên Lập và nhị Hoàng tử đi lại rất gần. Nghĩ không ra dưới tình huống hắn muốn gõ toàn bộ triều thần, Bố Lan gia chủ còn ra chiêu Nghệ Phong. Kia nói rõ bọn họ đối với Nghệ Phong cố kỵ cực kỳ!
Hoàng đế Trạm Lam nghĩ đến những chuyện mà Nghệ Phong làm, đáy lòng hắn phải bội phục Nghệ Phong thông minh, đồng dạng bội phục Nghệ Phong cường thế, hai vị Hoàng tử so với Nghệ Phong xác thực còn yếu trên một bậc, khó trách bọn hắn cố kỵ Nghệ Phong như vậy, nhất tâm muốn đẩy Nghệ Phong vào tử địa!
Hoàng đế Trạm Lam lần thứ hai tính toán giá trị của Nghệ Phong, nhân tài như vậy với hắn mà nói chính là thanh kiếm hai lưỡi, vận dụng tốt đối với hắn có chỗ tốt rất lớn, vận dụng không tốt sợ là sẽ tự hại bản thân. Hoàng đế Trạm Lam cũng muốn mượn tay Liên Lập diệt đi Nghệ Phong từ trong trứng nước, tiểu tử này càn rỡ quá mức, làm cho hắn có chút không thích.
- Đáng tiếc mạng ta không dài, bằng không có thể gả Khinh Nhu cho Nghệ Phong, mượn hơi Nghệ Phong trấn hưng đế quốc!
Đáy lòng Hoàng đế Trạm Lam cảm thán một tiếng, hắn tự tin có thể ngăn chặn Nghệ Phong, thế nhưng sau khi hắn chết, hắn không tin các Hoàng tử có thể áp chế Nghệ Phong, tuy rằng hai vị Hoàng tử cũng là người thông minh, cũng có thủ đoạn, thế nhưng so với Nghệ Phong còn kém một bậc! Chỉ sợ đến lúc đó đảo khách thành chủ!
Thời điểm Hoàng đế Trạm Lam đi tới phía trước, hai vị Hoàng tử nhìn bóng lưng Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam cũng biến ảo bất định. Ngày hôm nay tất cả bọn họ đều đã nhìn ra, tất cả đều là thủ đoạn của phụ hoàng bọn hắn bày ra, mục đích là muốn gõ bọn họ!
Nghĩ vậy, đáy lòng bọn họ cũng không khỏi cười khổ, cảm thấy sau này hành sự nên điệu thấp một chút, bằng không phụ hoàng bọn họ tức giận, đối với bọn họ cũng không có lợi. Dù sao Hoàng đế Trạm Lam mới là người quyết sách ngôi vị hoàng đế thuộc về ai!
Bất quá Nghệ Phong đã là cái đinh trong mắt bọn hắn, nếu như ngày hôm nay có thể mượn luận võ giải quyết Nghệ Phong là hay nhất, nếu như không thể, sau này tìm hắn gây phiền phức sẽ rất khó khăn. Dù sao, bọn họ chung quy vẫn cảm giác Nghệ Phong là tâm phúc của Hoàng đế Trạm Lam.
Trong lòng mọi người đều có tâm tư riêng, cả đám hướng về giác đấu trường của hoàng gia đi đến.
Rất nhanh, đám người Nghệ Phong đi tới một giác đấu trường to lớn, giữa sân giác đấu trường trống không, nền sân là do những tảng đá lớn cấu thành, trọng lượng mỗi tảng đá sợ là đến đơn vị hàng tấn. Những tảng đá cấu thành một quyết đấu trường hình tròn, to lớn đồ sộ cực kỳ. Không hổ là giác đấu trường của hoàng gia, chỉ là những tảng đá kia cũng là một đại thủ bút!
Chỉ là những vết tích trên tảng đá kia nói rõ, nơi này trải qua không ít cuộc chiến, đồng thời cũng chứng minh sự cường đại của hoàng tộc.
- Bệ hạ! Liên Lập Thân vương tới!
Lời vừa nói ra làm cho tất cả ánh mắt chuyển hướng đến một nam tử, nam tử này mặc hắc bào, tuy rằng không tính anh tuấn, thế nhưng thuộc loại lạnh lùng nghiêm nghị có mỹ cảm, có thể bởi vì khí thế Vương Cấp của hắn, cư nhiên làm cho đám quý tộc cao cao tại thượng kia lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn hắn cũng cực kỳ kính nể!
Nghệ Phong nhìn người này, cũng không khỏi có chút sửng sốt, nghĩ không ra là người quen! Đây là một trong hai người ngày đó dây dưa Tần Y, đã từng bị Lão ma đầu tha cho một lần, nghĩ không ra ngày hôm nay còn tới tìm hắn gây phiền phức. Nghệ Phong nhìn hắn có chút không thích! Đáy lòng tính toán có nên tìm Lão ma đầu làm một cái giao dịch, giết chết hỗn đản này!
Đương nhiên, nói như vậy cũng chỉ có thể ngẫm lại, ban đầu Lão ma đầu không tiết nói hai cái vừa mới vào Vương Cấp cũng tìm hắn hỗ trợ, nếu không nhìn mặt mũi Thiên Nghịch, sợ là sẽ không đến. Hiện tại mời hắn đối phó người cũ, hắn đến mới là lạ!
Chỉ là người không đáng gì này, ở trước mặt Nghệ Phong lại rất cường hãn a, tuy rằng hắn chỉ vừa mới vào Vương Cấp, thế nhưng Vương Cấp và Tướng Cấp có cách biệt một trời một vực, huống chi Nghệ Phong chỉ mới Tướng Cấp nhị giai!
Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Nghệ Phong, Liên Lập! Điểm đến thì thôi, chỉ cần một phương chịu thua, phương khác lập tức ngừng tay, biết chưa?
Hoàng đế Trạm Lam cũng không muốn có tai nạn chết người, hai người kia đối với mình đều có chỗ dùng, hắn không muốn tổn thất một người.
Nghệ Phong cùng Liên Lập đồng thanh nói:
- Vâng.
- Đi thôi!
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong đồng ý, lúc này mới gật đầu phất tay nói.
Thời điểm Liên Lập đi qua bên người Bố Lan gia chủ, hắn hướng Liên Lập ra một ánh mắt, vừa lúc Nghệ Phong nhìn thấy. Nghệ Phong không nhịn được cười nhạt, quả nhiên, Liên Lập đứng ở bên nhị Hoàng tử, hắn thật ra cũng có thủ đoạn, Vương Cấp cũng bị hắn mượn hơi! Bất quá, ngươi cho rằng như vậy là có thể loại trừ ta sao?
Thời điểm Nghệ Phong đi qua bên người Bố Lan gia chủ, thấp giọng nói:
- Cẩn thận đừng để lật thuyền trong mương!
Ánh mắt Bố Lan gia chủ ngưng trọng, thế nhưng lại phát hiện Nghệ Phong và Liên Lập đã đi vào giữa sân, làm cho hắn có nộ cũng phát không ra!
Thời điểm Nghệ Phong đã đứng trong giác đấu trường, đột nhiên có thị vệ tới trước mặt Hoàng đế Trạm Lam bẩm báo nói:
- Bệ hạ! Hoàng hậu và Điệp phi ở ngoài giác đấu trường, hỏi bệ hạ có thể cho các nàng vào không!
Hoàng đế Trạm Lam sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Mời các nàng vào!
…
Dung nhan Điệp Vận Du kiều diễm, mười phần chín chắn phong vận, thân thể đường cong nhiều vẻ, lại càng dụ hoặc. Đôi môi đầy đặn, mang theo hương thơm. Khí tức tươi đẹp cùng hồng nhuận. Mặc váy trắng tinh khiết. Đôi chân dài thấp thoáng, trong suốt sáng bóng. Làn da dụ hoặc! Dáng người mảnh mai thon thả giống như không chịu nổi một cái ôm chặt, bụng mềm mại bằng phẳng, không có chút dư thừa, đường cong lả lướt. Dưới bộ váy ôm chặt lấy cơ thể, trông cực kỳ mị hoặc. Toàn thân nữ nhân này từ trên xuống dưới đều tản ra sự quyến rũ.
Nữ nhân đứng ở bên cạnh nàng tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng lại là người đẹp một thời, có dung nhan xinh đẹp nhẹ nhàng, bộ dạng lại cực kỳ dịu dàng hiền thục, và có phần khá giống Liễu Mộng Nhiên! Nếu Nghệ Phong nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán vì sao khi đó nàng có thể trở thành hoàng hậu quốc gia, bỏ qua dung nhan mỹ mạo, còn có khí rất rất đặc biệt.
Điệp Vận Du bước đi, thân thể nàng giống như rắn nước. Mỗi một bước đi đều có thể phát ra phong tình vạn chủng. Một đám nam nhân nhìn chăm chú vào Điệp Vận Du. Bọn họ cảm giác trong đầu, trong tim đều có có một ngọn lửa thiêu đốt, yết hầu không tự chủ được nuốt nước miếng, hơi cúi người che dấu xấu hổ ở phía dưới bọn họ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 497: Đánh cuộc gì.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Yêu vật! Mẹ nó thật sự là yêu vật! Nữ nhân này toàn thân cao thấp đều có thể lấy tính mạng của nam nhân!
Trong lòng mọi người đều dâng lên một suy nghĩ như vậy. Mặc dù Hoàng Hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng Điệp Vận Du quá quyến rũ, quá cám dỗ. Nên so sánh với Điệp Vận Du, những người này tự động quên nàng đi. Tất cả ánh mắt không tự chủ được tập trung ở trên người Điệp Vận Du.
Chẳng qua ánh mắt bọn họ cũng không dám dừng lại quá lâu ở trên người Điệp Vận Du. Mặc dù trong lòng bọn họ có ý tưởng như vậy, nhưng nữ nhân này là hoa hồng có gai, không ai dám đi trêu chọc, thậm chí là hoàng đế Trạm Lam!
Hoàng Hậu thấy ánh mắt của những nam nhân lấp lánh nhấp nháy, nàng thản nhiên nhìn lướt qua trước mặt báu vật xinh đẹp này, không thể không thừa nhận muội muội của nàng giống như quả đào mật đọng hơi sương, cực kỳ dụ hoặc, mỗi người đều muốn cắn một miếng. Đây là một nữ nhân khiến nữ nhân khác phải ghen tị!
- Bái kiến Hoàng Hậu, Điệp phi!
Mọi người thu hồi ngọn lửa hừng hực trong lòng, nhìn hai nàng hành lễ nói.
- Ừ!
Hoàng Hậu phất tay, nhìn những người này mỉm cười, cực kỳ nhã nhặn. Tuy nhiên so với nàng, Điệp Vận Du lại lãnh đạm hơn, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn nhóm người này một cái. Ánh mắt quay sang nhìn phía trường giác đấu.
- Ha ha! Sao Hoàng Hậu và Điệp phi lại có hứng thú tới nơi này nha?
Hoàng đế Trạm Lam ha hả cười, nhìn Hoàng Hậu và Điệp Vận Du nói.
- Thần thiếp và Điệp muội muội nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nghe được có người muốn quyết đấu với thân vương Liên Lập, nên mới tới đây xem!
Hoàng Hậu giải thích nói.
Hoàng đế Trạm Lam chuyển mắt nhìn Điệp Vận Du một cái, lại phát hiện Điệp Vận Du ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng chưa từng, hắn cũng không để ý. Hắn biết rõ tính tình của nữ nhân này. Từ ngày đầu tiên bắt đầu vào cung đã như thế. Hắn cũng không muốn nữ nhân này thay đổi điều gì. Hắn chỉ muốn có được sự ủng hộ của tông môn phía sau nữ nhân này!
- Khó có được lúc nào Hoàng Hậu và Điệp phi lại có hứng thú. Vậy chúng ta cùng nhau xem đi! Một người là thiếu niên tài tuấn Đế Đô, một người là Vương cấp trẻ tuổi nhất đế quốc. Hẳn là rất nên xem!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói.
- Vương cấp trẻ tuổi nhất?
Đột nhiên Điệp Vận Du mỉm cười nói một tiếng. Trong giọng nói đầy vẻ khinh thường
Nếu người khác dùng loại giọng điệu này phản bác lời nói của hoàng đế Trạm Lam, sợ là một đám triều thần đều đòi đánh đòi giết. Nhưng Điệp Vận Du làm như thế, lại không ai dám nói gì. Một đám vụng trộm nhìn thân hình mị hoặc kiều diễm vạn phần này. Trong mắt đầy vẻ kính sợ và ngọn lửa hừng hực!
- Sao?
Hoàng đế Trạm Lam cũng không buồn bực, lại quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du nghi hoặc hỏi.
- Chỉ là một con chó của người khác mà thôi, chẳng lẽ còn muốn ta khích lệ hắn nữa sao?
Điệp Vận Du cười lạnh một tiếng. Ánh mắt không chút che dấu quay sang nhìn Nhị hoàng tử, khiến trong lòng Nhị hoàng tử cảm thấy sợ hãi. Nữ nhân này lại phát điên cái gì, sao hôm nay lại nhằm vào hắn.
Một câu này khiến gia chủ Bố Lan gia cũng đổ mồ hôi trán. Nghệ Phong nói những lời này, hắn còn có thể phản bác, nhưng người trước mặt là người nào chứ? Yêu vật ngay cả hoàng đế Trạm Lam cũng phải nể ba phần, hắn không thể phản bác, cũng không dám phản bác. Hắn biết phong cách của Điệp Vận Du, chỉ cần hắn phản bác một câu sẽ bị nàng dồn ép tới đường chết. Điệp Vận Du khác với Nghệ Phong. Nữ nhân này một khi bất chợt nổi điên lên. Không ai có thể ngăn cản được nàng. Thậm chí hoàng đế Trạm Lam cũng sẽ không bảo được hắn.
- Điệp phi nói như vậy là có ý tứ gì? Ha ha, chẳng lẽ một người ta đã đích thân phong vương còn có thể làm chó của người khác được sao?
Hoàng đế Trạm Lam cũng rất muốn biết sao hôm nay Điệp Vận Du lại nhằm vào Nhị hoàng tử như vậy. Bình thường không phải nàng không thèm để ý tới hắn sao?
- Cái này còn phải hỏi hoàng tử của ngài! Học cái gì khác không học, đi học kéo bè kết phái! Ta thật sự rất muốn biết, bọn họ kéo bè kết phái để làm gì? Chẳng lẽ là muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của bệ hạ?
Điệp Vận Du không chút uý kỵ liền nói ra!
- Câm miệng!
Một câu này, khiến hoàng đế Trạm Lam cũng phải nổi giận. Điều hắn không muốn nghe chính là những lời này.
Điệp Vận Du thấy hoàng đế Trạm Lam tức giận, nhất thời ánh mắt nàng cứng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía giữa sân nhìn thân ảnh mạnh mẽ kia, trong ánh mắt đầy vẻ tin tưởng.
Hoàng đế Trạm Lam hít một hơi thật sâu. Hắn cũng biết hiện tại không thể quá cứng rắn gây mâu thuẫn với nữ nhân đại biểu hộ cho Hộ Quốc tông phía sau nàng. Hắn thản nhiên nói:
- Điệp phi không thể nghĩ sao nói vậy được. Với thân phận của nàng, khi nói chuyện hẳn là nên chú ý tới thân phận!
Điệp Vận Du thản nhiên nói:
- Thiếp nói là thật hay là giả, không phải trong lòng bệ hạ đã sớm biết rồi sao?
Một câu này khiến hoàng đế Trạm Lam biến sắc, Trong lòng hắn cũng nảy sinh một sự tức giận đối với Điệp Vận Du. Nữ nhân này luôn tự cho mình là đúng. Chẳng lẽ nàng thật sự khinh thường ta, cho rằng không dám làm gì nàng hay sao?
Hoàng đế Trạm Lam hít một hơi thật sâu. Dù sao cũng không cần làm căng với Điệp Vận Du chỉ vì chút chuyện nhỏ này, hắn liền trút giận lên trên người hoàng tử nói:
- Hừ, tốt nhất là các ngươi không kéo bè kéo cánh giống như những lời Điệp phi đã nói, bằng không... Hừ...
- Nhi thần không dám...
Vài vị hoàng tử khẩn trương quỳ rạp xuống đất hô lớn.
Điệp Vận Du nhìn ba vị hoàng tử đang quỳ rạp xuống đất, cũng không muốn nói thêm điều gì. Nàng biết Nghệ Phong muốn tạo áp lực cho hai vị hoàng tử. Với thân phận của hắn, muốn làm chuyện này cũng dễ dàng. Cho nên nàng muốn giúp Nghệ Phong một phen. Làm rõ chuyện này, hẳn áp lực đến hai vị hoàng tử này sẽ rất lớn.
Tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam cũng muốn gõ hai vị hoàng tử, nhưng lại không muốn nói trắng ra như vậy. Tuy nhiên nếu Điệp Vận Du đã nói thẳng nói ra, hắn cũng để cho các hoàng tử của hắn quỳ. Như vậy về sau, bọn họ sẽ có phần kiêng dè hơn!
Hoàng đế Trạm Lam cũng không liếc mắt nhìn hai vị hoàng tử một cái, lại chuyển ánh mắt đến trên người nữ nhân xinh đẹp này, thản nhiên nói:
- Điệp phi, nàng cho rằng Nghệ Phong có thể kiên trì được mấy chiêu?
Điệp phi quay đầu lại thoáng nhìn lão nhân phía trước mắt, nàng hít một hơi thật sâu. Nghệ Phong đã cho nàng thứ đó, Nghệ Phong đã đích thân nói chỉ cần rải thứ này trong không khí, hoàng đế Trạm Lam chắc chắn sẽ phải chết. Điệp phi cũng rất muốn làm như vậy, nhưng nhớ ra bây giờ còn chưa thể khiến lão gia hỏa này chết được. Lúc này, nàng mới thoáng thôi không suy nghĩ tới điều đó, thản nhiên nói:
- Chó chính là chó, vĩnh viễn sẽ không phải là đối thủ của người!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 498: Lôi Đình Phá Nhật Kiếm Tam Trọng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hoàng đế Trạm Lam sửng sốt, lập tức cười ha ha nói:
- Xem ra Điệp phi rất có tin tưởng Nghệ Phong!
Điệp Vận Du thản nhiên nói:
- Nếu bệ hạ không tin, chúng ta có thể cá cược một phen! Đương nhiên, nếu hai vị hoàng tử cũng đồng ý tham gia, cũng có thể cá cược một phen!
Một nói câu khiến mọi người sửng sốt. Ngay lập tức, một đám ngoái đầu lại nhìn Điệp Vận Du với vẻ ngạc nhiên.
Dường như Hoàng đế Trạm Lam cũng có hứng thú, hắn cười nói:
- Được, khó có khi nào Điệp phi có hứng thú. Đánh cuộc thế nào?
Đương nhiên, Nghệ Phong không biết Điệp Vận Du đang cá cược với hoàng đế Trạm Lam về hắn. Nếu hắn biết được, nhất định cũng sẽ chạy đi lên yêu cầu tham gia, sau đó mang toàn bộ toàn thân trên dưới đổ chính mình, bao gồm cả khố bên trong làm tiền đặt cược.
Liên Lập nhìn thấy Nghệ Phong ở trước mặt nhỏ hơn hẳn một vòng, khóe miệng không được cong lên, cười lạnh nghĩ:
“Tiểu tử này thật liều lĩnh, không biết thế nào là lợi hại, lại đắc tội với Nhị hoàng tử.”
Khi vừa lên đài, gia chủ Bố Lan gia đã dùng mắt ra hiệu cho hắn, nói nếu có cơ hội đừng quên giết chết Nghệ Phong.
Liên Lập nhìn Nghệ Phong, cũng không hiểu vì sao hắn luôn cảm thấy người này trông rất quen. Trong lòng hắn mơ hồ có chút sợ hãi. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đồng thời, ý tưởng muốn loại bỏ Nghệ Phong lại càng thêm kiên định. Hắn không cho rằng một tên Tướng Cấp sơ giai, lại có thể là đối thủ của hắn! Đó chỉ là một Tướng Cấp mà thôi. Hắn có thể tùy ý vo tròn bóp dẹt!
- Nghệ Phong công tử, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Ta ra tay đây!
Liên Lập ra vẻ cao thượng. Hắn quyết định làm như vậy mới có thể thể hiện được phong độ của một cao thủ như hắn. Tuy rằng lần trước thủ hạ của nam nhân Tần Y đã khiến cách đối nhân xử thế của hắn thấp đi nhiều, nhưng đối với một Tướng Cấp hắn vẫn có thể coi thường!
Nghệ Phong nhìn nam tử trước mặt, ánh mắt thoáng tập trung. Dù sao Vương cấp cũng là Vương cấp, chênh lệch so với hắn quá lớn. Nếu không có nguyên nhân nào đặc biệt, nhất định là không thể bại đối phương.
- Mời!
Nghệ Phong hiếm thấy tỏ ra thân sĩ một hồi. Hắn tạo ra một tư thế rất suất khí.
Khóe miệng Liên Lập xuất hiện một nụ cười mang vẻ châm chọc, thân ảnh chợt hung hăng đánh quyền về hướng Nghệ Phong. Tuy rằng đây chỉ là chiêu công kích thăm dò của Liên Lập, nhưng từng đạo lực lượng cắt qua hư không tạo ra những tiếng vang khiến người ta khiếp sợ không thôi. Đây là sức mạnh Vương cấp sao? Một chiêu tùy ý cũng mang khí thế như vậy!
Nghệ Phong cũng đang đứng rất nghiêm túc, vừa nghe tiếng động vang lên do áp lực của nắm tay di chuyển trong không gian, thân ảnh hắn chớp động, lưu lại một đạo tàn ảnh ở tại chỗ.
Nắm tay của Liên Lập hung hăng đánh vào vị trí tàn ảnh của Nghệ Phong. Trong nháy mắt tàn ảnh biến mất, không gian đã bị một quyền này tấn công bóp méo một chút.
Ngay khi Liên Lập đang tìm kiếm bóng dáng Nghệ Phong, hắn cảm giác có một đạo kình khí từ phía sau lưng đang bay nhanh về hướng hắn. Trong lòng hắn thoáng kinh ngạc trước tốc độ của Nghệ Phong. Nhưng động tác tay của hắn lại không hề chậm lại, nắm tay từ dưới vung lên, xoay người về phía Nghệ Phong, hung hăng đánh về phía nắm tay của Nghệ Phong.
- Binh...
Từng đạo kình khí từ hai quyền xông ra, tàn sát bừa bãi không trung. Toàn bộ không gian đã bị sức mạnh này làm vặn vẹo, thậm chí trong không gian còn có vết rách.
Phụt...
Dưới một quyền này, Nghệ Phong phụt lên ra một búng máu, toàn thân bay ngược ra phía sau. Khi chạm vào tảng đá, hắn mạnh mẽ đạp lên tảng đá mấy cái, lúc này thân hình mới ổn định. Chẳng qua hắn không khống chế được máu tươi từ trong yết hầu lại phun ra ngoài.
Điệp Vận Du thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang lạnh giá. Sau khi thoáng hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại. Chỉ có điều, đôi tay xinh xắn vẫn đang nắm chặt.
Nghệ Phong lau máu tươi bên khóe miệng, trong lòng hắn cũng kinh hãi vạn phần. Thật không thể tưởng tượng được, một quyền này hắn đã thi triển Toái Phá mười thành lực đạo, lại bị người ta đánh một quyền tùy ý đỡ được. Nghệ Phong tin tưởng đối phương tuyệt đối chưa dùng đến bảy phần lực đạo. Nghĩ vậy, Nghệ Phong không thể không cảm thán trước sự chênh lệch giữa hai người.
Quả thật, trong tình huống bình thường, Vương Cấp và Tướng Cấp căn bản là không cùng một đẳng cấp!
Nghệ Phong cảm thấy huyết khí trong cơ thể có phần nhộn nhạo. Hắn cũng không dám đánh trực tiếp với Liên Lập. Hắn sắp phải quyết đấu với truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông. Nếu hắn bị trọng thương trước, sợ là khi quyết đấu sẽ bị thiệt thòi lớn. Nghệ Phong hiểu rất rõ bên nào nhẹ, bên nào nặng!
Nhưng hiện tại, Nghệ Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ không nương tay. Hắn hít một hơi thật sâu, từ trong nạp linh giới lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, tay không ngừng múa may, từng đạo đấu khí ngưng tụ lại, tản ra hào quang chói mắt.
Theo Nghệ Phong càng khua kiếm nhanh hơn, khí thế trên thân Tiêm Hổ Kiếm tản ra càng mạnh mẽ, gống như có hàng vạn lôi đình đánh xuống!
Mọi người thấy cảnh tượng này, một đám không khỏi ngẩn người, không biết Nghệ Phong phát ra đại chiêu gì.
Bạch Liệt Hỏa ở trong đám người, thấy Nghệ Phong thi triển chiêu này, ánh mắt hắn thoáng có chút bốc lửa. Đây là chiêu Lôi Đình Phá Nhật Kiếm vũ kỹ lúc Địa giai trước đã khiến tổ tiên hắn phải chịu thua. Cũng vì chiêu này nhà hắn mới mất đi bảo điển.
Tuy nhiên, Bạch Liệt Hỏa nhìn Nghệ Phong thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, hắn thoáng nhíu đầu mày. Đúng là Nghệ Phong vẫn chưa tu luyện xong. Bằng không khí thế của nó tuyệt đối không chỉ nhỏ như vậy!
Khi Bạch Liệt Hỏa đang cảm thán, hào quang của Tiêm Hổ Kiếm trong tay Nghệ Phong tăng lên. Đấu khí mạnh mẽ trong cơ thể Nghệ Phong hướng về phía trên Tiêm Hổ Kiếm. Toàn bộ linh khí trong không gian dũng mãnh hướng về phía Nghệ Phong. Khí thế rất lớn ép vào trong không khí. Không gian dưới sự múa may của Tiêm Hổ Kiếm lại thoáng vặn vẹo. Khí thế lớn như vậy kích động tạo lên từng cơn lốc, tàn sát bừa bãi không trung..
Đồng dạng, tro bụi phía trên trường giác đấu dần lắng xuống. Ánh sáng xuất hiện, lộ ra mặt đá rất lớn trơn bóng.
Bạch Liệt Hỏa có chút kích động. Đây mới là Lôi Đình Phá Nhật Kiếm chân chính!
Khi Bạch Liệt Hỏa còn đang khiếp sợ, một cỗ đấu khí của Nghệ Phong lại dũng mãnh hướng về phía trên Tiêm Hổ Kiếm. Khí thế mạnh mẽ của Tiêm Hổ Kiếm tăng vọt. Khí thế khiến Liên Lập vốn không thèm để ý phải khẽ cau mày.
- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm Tam Trọng?
Bạch Liệt Hỏa kinh hãi không thôi. Trước kia, tiểu tặc cũng thi triển ra Lôi Đình Phá Nhật Kiếm Tam Trọng. Lúc đó, thực lực của hắn còn mạnh hơn so với Nghệ Phong rất nhiều!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lôi Đình Phá Nhật Kiếm dựa theo khí thế chồng chất, chia làm nhiều lần, khí thế càng tăng lên theo số lần, uy lực của Lôi Đình Phá Nhật Kiếm càng lớn. Lần đầu tiên khi Nghệ Phong sử dụng Nhất Trọng là ở học viện. Lần đó sử dụng là Nhị Trọng. Hôm nay hắn lại thi triển ra Tam Trọng!
Khí thế này khiến mọi người ngừng thở. Một đám người đứng ở ngoài trận đều cảm giác được một áp lực đang quay xung quanh Nghệ Phong. Cơn lốc rất lớn tàn sát bừa bãi càng khiến người ta chấn động.
- Rốt cuộc đây là chiêu thức gì? Sao có thể khiến Nghệ Phong phát ra uy thế lớn như vậy?
- Thảo nào Nghệ Phong dám chấp nhận khiêu chiến, hóa ra còn giấu chiêu thức như vậy! Chiêu thức này hẳn không thấp hơn vũ kỹ Địa giai?
- Mẹ nó, tiểu tử này thật sự biến thái. Hắn không nên có nhiều vũ kỹ biến thái như vậy a!
- Biến thái thì biến thái, nhưng không có khả năng có thể đánh bại Vương cấp, cho dù là vũ kỹ Địa giai!
- Đúng vậy! Lực lượng chênh lệch quá lớn, không phải vũ kỹ có thể bù đắp được, trừ phi là vũ kỹ Thiên giai! Hoặc là cấm pháp!
- Chắc chắn tiểu tử này sẽ bại thôi!
Mỗi người đều bàn tán không ngừng về điều đó. Mặc dù vậy, Điệp Vận Du cũng không phản bác. Quả thật, chiêu này của Nghệ Phong rất chấn động, nhưng muốn đánh bại Vương Cấp cũng thật sự không có khả năng. Nếu Nghệ Phong có thể đạt tới Tướng Cấp bát giai hoặc là cửu giai, lại dùng một chiêu này còn có có thể bại Vương Cấp. Chỉ có điều hiện tại sức mạnh của hắn quá kém, cho dù là vũ kỹ Địa giai cũng vô dụng.
Tuy nhiên Điệp Vận Du rất muốn biết nhiều hơn về Nghệ Phong. Vũ kỹ Địa giai chấn động lòng người cỡ nào. Sợ là sau một trận chiến ngày hôm nay, sẽ có rất nhiều người vừa xem muốn tìm hiểu về nguồn gốc vũ kỹ này của Nghệ Phong, càng tin tưởng có một lực lượng lớn đứng ở phía sau hắn. Bằng không, hắn làm sao tìm được Vũ kỹ Địa giai.
Điệp Vận Du quay đầu nhìn về phía hoàng đế Trạm Lam. Quả nhiên, nàng thấy hắn cau mày. Hẳn là điều này làm hắn cảm thấy rất phiền toái. Nghĩ vậy, khóe miệng Điệp Vận Du cong lên, lộ ra vẻ tươi cười.
Ngay lúc Điệp Vận Du nghĩ như vậy, trong lòng hoàng đế Trạm Lam đang suy nghĩ về thân phận của Nghệ Phong. Càng ngày hắn càng cảm thấy Nghệ Phong không đơn giản. Không ngờ trong phạm vi đế quốc xuất hiện một thế lực mà hắn tra xét mãi vẫn không tìm hiểu được. Điều này khiến hắn rất tức giận. Nhưng bề ngoài, Nghệ Phong lại mang bóng dáng của một người cô độc. Hắn không phải không muống động thủ với Nghệ Phong, chỉ có điều hắn lại lo sợ về thế lực ở phía sau Nghệ Phong. Nếu ra tay, sẽ chỉ làm cho Đế Đô loạn tới mức không chấp nhận nổi. Hoàng đế Trạm Lam vĩnh viễn là người suy nghĩ quá nhiều so với những người khác.
- Chẳng lẽ là lực lượng của Tần Y? Xem ra phải tìm thời gian nói chuyện hỏi kỹ về tiểu tử này mới được! Tiểu tử này rất khiến người ta cảm thấy quá bất an!
Liên Lập nhìn thấy Nghệ Phong ở phía trước, khí thế đang tăng vọt, ánh mắt hắn đầy vẻ nghiêm trọng. Ghen tị trong lòng hắn đối với Nghệ Phong tăng thêm vạn phần. Nếu hắn có vũ kỹ như vậy, thực lực của hắn sẽ đạt tới loại trình độ nào?
- Ngao...
Một tiếng hét to, kiếm trong tay Nghệ Phong hung hăng tấn công về phía Liên Lập.
- Ầm ầm...
Giữa sân, vô số cơn lốc không khí cuốn lên, trong đó có tiếng vang giống như tiếng sấm sét. Thậm chí có thể thấy điện quang thi thoảng xuất hiện. Tiếng động tiếng gầm vang khiến những người ở ngoài trận cũng không thể chịu đựng được phải bịt chặt lỗ tai.
Từng đạo kình khí bay nhanh về phía mặt đất, nền đá vốn dày như vậy cũng lưu lại từng vết cắt, đá vụn bắn nhanh về bốn hướng, mang theo từng tiếng xé gió.
Quý tộc ở ngoài trận nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy chấn động. Một đám người đều không nhịn được chép miệng chậc lưỡi. Đối với phần lớn những người ngay cả Sư Cấp thậm chí Nhân Cấp cũng chưa đạt tới như bọn họ mà nói, uy áp như thế khiến tim bọn họ đập thình thịch.
Trong cơn lốc ẩn hiện bóng người không ngừng biến hóa. Từng đạo tàn ảnh dưới sự tấn công của kình khí tan rã. Tiếng binh khí từ trong đó cũng vọng ra không dứt!
Không gian thoáng vặn vẹo và cơn lốc mạnh mẽ không kiêng nể gì ngăn cản tầm nhìn của rất nhiều người. Nhưng mặc dù như thế, không ai dời mắt đi nơi khác. Thậm chí vài người trong đám quý tộc vốn vụng trộm nhìn ngắm Điệp Vận Du cũng đã không còn để ý tới Điệp Vận Du nữa.
Lúc này, ở phía ngoài trường giác đấu, tiếng kêu to của những người xem to đã bị át đi. Nghệ Phong bị vây ở trung tâm cũng không tốt lắm. Tuy rằng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm có thể diệt thiên, nhưng dù sao vẫn có sự chênh lệch về cấp bậc. Cho dù Nghệ Phong phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí không ngừng dùng đan dược để khôi phục đấu khí, khiến đấu khí được duy trì ở mức đỉnh phong, nhưng vẫn bị từng kiếm, từng kiếm của Liên Lập khiến huyết khí chấn động nhộn nhạo. Nghệ Phong biết, nếu còn tiếp tục đánh như vậy, khẳng định hắn sẽ thật sự bị trọng thương. Nghĩ tới đây, Tiêm Hổ Kiếm trên tay Nghệ Phong càng khua lên mạnh mẽ. Toàn bộ không gian không ngừng phát ra những tiếng nổ như sấm sét. Tiêm Hổ Kiếm giống như một đạo điện quang tư thế quỷ dị cắt qua không gian đâm về phía Liên Lập.
Liên Lập thấy thế không ngừng cười lạnh. Tướng Cấp chính là Tướng Cấp. Cho dù ngươi giãy dụa như thế nào cũng sẽ không thể là đối thủ của Vương Cấp. Quả thật Lôi Đình Phá Nhật Kiếm khiến hắn phải e dè, nhưng hắn không tin Nghệ Phong còn có thể kiên trì được bao lâu. Chiêu thức như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều đấu khí!
Liên Lập nhìn thấy lực công kích của Tiêm Hổ Kiếm đang tăng vọt, hắn hít một hơi thật sâu, cũng không dám coi thường. Đấu khí toàn thân liền bành trướng đón lấy chiêu thức của Nghệ Phong. Một kiếm này đủ để sánh ngang với sức mạnh toàn thịnh của hắn. Bởi vậy Liên Lập càng thêm ghen tị với vũ kỹ của Nghệ Phong.
Thực lực Tướng Cấp lại phát huy đến sức mạnh sánh ngang sức mạnh Vương cấp, khiến người ta chấn động đến mức nào?
Những người ở ngoài trận người thấy cảnh tượng như vậy cũng chăm chú nhìn hai người. Một Tướng Cấp và Vương Cấp đánh đến mức như vậy, khiến bọn họ càng thêm kính sợ đối với Nghệ Phong.
Bạch Liệt Hỏa nhìn hai người trong sân, hắn thì thào nói:
- Có lẽ không có Bạo Cương làm hậu thuẫn, ta cũng sẽ không làm gì được tiểu tử này!
Tia sáng kỳ lạ chợt lóe lên trong mắt Điệp Vận Du. Khóe môi nàng cong lên nở cười đầy mị hoặc: Đây là nam nhân của Điệp Vận Du ta. Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đi xa hơn. Chỉ cần cho ngươi thời gian, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đứng ở đỉnh điểm của thế giới này. Không bởi gì khác, chỉ cần dựa vào một điểm, ngươi là nam nhân của Điệp Vận Du ta
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào