“Vương tổng, ngài nói gì vậy, nếu xảy ra chuyện, Hoàng Hữu Tài tôi khẳng định sẽ chịu thay...”Hoàng Hữu Tài nghe Vương Tích Phạm nói xong, lập tức kích động.
Hoàng Hữu Tài tuy rằng gian xảo, nhưng hắn biết Vương Tích Phạm đối đãi với hắn rất tốt, Vương Tích Phạm đối với hắn không giống như Tô Đại Trí, mấy năm nay buôn lậu kiếm được nhiều tiền, Vương Tích Phạm cho hắn không ít, hơn nữa, Hoàng Hữu Tài ở công ty cũng là một nhân vật dưới một người trên vạn người, vì thế Hoàng Hữu Tài làm cái gì, thì cũng đều là tốt cho Vương Tích Phạm.
“Chú không được...”Vương Tích Phạm lắc đầu nói : “Nếu đế ngày đó, bọn họ nhất định tìm tôi, ai lại tin rằng một thư kí như chú lại có thể làm nhiều chuyện như vậy chứ? Cho nên, Hữu Tài, chú hãy nhớ cho kỹ, nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ gánh chịu mọi tội danh, chú cứ chối hết, chắc chắn sẽ không liên quan đến chú...”
“Vương tổng, sao được chứ, có chuyện gì thì hai ta cùng tiến cùng lui...”Hoàng Hữu Tài vội vàng nói.
“Hữu Tài, chú nghe tôi nói đã...”Vương Tích Phạm khoát tay, cản Hoàng Hữu Tài nói : “Vương Chí Đào còn nhỏ, không thể không có người chăm sóc... nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, chú phải giúp tôi chăm sóc nó, nuôi dưỡng nó thành người, tập đoàn Vương thị sẽ để lại cho nó...”
Vương Tích Phạm kéo thi thể của Tô Đại Trí đến một cái hố đã đào, sau đó chuẩn bị ném xuống.
“Khoan đã!”Hoàng Hữu Tài vội vàng kêu lên.
“Sao thế?’ Vương Tích Phạm sửng sốt.
“Xem trên người hắn coi còn có gì làm bại lộ thân phận của hắn không!”Hoàng Hữu Tài nói.
“Ừ, cũng là chú nghĩ chu đáo!”Vương Tích Phạm gật đầu, vội vàng mò trên người của Tô Đại Trí, Hoàng Hữu Tài cũng làm giống như vậy.
Quả nhiên, tìm được bóp tiền của Tô Đại Trí, bên trong có chứng minh và vài tấm danh thiếp.
Vương Tích Phạm ném cái bóp cho Hoàng Hữu Tài, nói : “Lát nữa đem về công ty tiêu hủy”
“Hiểu rồi”Hoàng Hữu Tài cẩn thận gật đầu, cất cái bóp đi, sau đó kiểm rta lại trên người của Tô Đại Trí một lần nữa, mới gật đầu với Vương Tích Phạm : “Được rồi”
Vương Tích Phạm thở dài, sau đó đẩy thi thể của Tô Đại Trí xuống, sau đó dùng đất lấp lên. Đợi đến lúc thi thể bị phát hiện, phòng chừng cũng đã thối rữa rồi.
Chẳng qua, Hoàng Hữu Tài cẩn thận như vậy, lại phạm phải một sai lầm trí mạng, xem nhẹ một chi tiết nhỏ...
...................
Dương Minh bước xuống xe của Chu mẫu, trực tiếp đi đến trường, muốn đi xem thông báo Đông Lệnh Doanh từ miệng của Trần Mộng Nghiên.
Đi đến gần bảng thông báo, Dương Minh quả nhiên nhìn thấy thông báo Đông Lệnh Doanh, bên cạnh cũng đang có vài sinh viên đứng coi, một tờ giấy thật lớn, còn có vẻ rất bắt mắt.
Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đầu đề ghi là : “Vì muốn làm phong phú hoạt động ngoại khóa của sinh viên...”
Đối với loại quảng cáo này, Dương Minh trực tiếp bỏ qua, sau đó tìm phần quan trọng bên dưới.
Thì ra, cái hoạt động này là do hội sinh viên cùng tổ chức, mọi sinh viên đều có thể đăng ký tham gia, chẳng qua phải tự lo cho bản thân.
Chẳng qua, đăng ký cũng có một điều kiện, phải là sinh viên không bị nợ môn nào mới được tham gia, điều kiện này làm giữ chân rất nhiều người.
Vốn sau kỳ nghỉ đông là đến năm mới, rất nhiều sinh viên cũng đã bắt đầu mua vé về nhà, sau khi thi cuối kỳ xong, liền trực tiếp ngồi xe về. Còn một phần ọt sách trong trường yêu thích học tập, căn bản là coi thường các hoạt động giải trí, cho nên, có thể đồng thời không bị nợ môn, và có hứng thú với hoạt động ngoại khóa này, cũng không có nhiều người.
Phần lớn mọi người có hứng thú với Đông Lệnh Doanh đều phải lắc đầu. Vì bọn họ đều là tình nhân, nhưng không ai dám cam đoan rằng bản thân hoặc một nửa kia không bị nợ môn thi.
Dương Minh xem xong cũng cười cười, cái này hình như không ảnh hưởng đến mình... Mình bị nợ môn? Hình như là không thể, mà Trần Mộng Nghiên lại là loại sinh viên ngoan giỏi, cũng không có khả năng bị nợ môn.
Cho nên, hai người tham gia Đông Lệnh Doanh, có thể nói là nắm chắc rồi.
Sau khi xem xong, Dương Minh liền gọi cho Trương Tân : “Đại Tân, mày đang ở đâu?”
“Gì, tao đang học!”Trương Tân mắng : “Lớp của vợ mày mà mày không biết à? Tao với nàng học chung một lớp, mày hỏi tao ở đâu làm...”
“Nói chuyện có tiện không?”Dương Minh xấu hổ, sao lại quên nhĩ, chỉ nghĩ là Trần Mộng Nghiên đi học, chứ không nghĩ là Trương Tân sẽ đi học.
“Tiện hay không tiện thì đã sao, có chuyện gì cứ nói”Trương Tân nói.
“Ngoài cửa chính của trường có cái thông báo về Đông Lệnh Doanh, mày có thấy chưa?”
“Thấy rồi, sao lại không thấy, tao và Triệu Tư Tư cùng đi xem mà, sao, mày muốn đi hả?”Trương Tân nhỏ giọng nói.
“Trần Mộng Nghiên có nói với tao, tao tiện đường đi ngang qua coi, đợi thi xong chúng ta cùng đi?”Dương Minh đề nghị.
“Bản thân tao cũng muốn đi, nhưng tao sợ tao thi rớt quá...”Trương Tân bất đắc dĩ nói : “Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên khẳng định không vấn đề, còn mày thì tự nhiên cuối năm cấp ba học phẩm tự nhiên bạo phát, cứ như là gắn hỏa tiễn trên lưng vậy... chỉ đáng thương cho một mình tao...”
“Vậy tao không nói nữa, mày tự nghĩ biện pháp đi, đúng rồi, tao có quen biết một người tên là Trương Uy Hàn, để lát nữa tao hỏi giùm mày một chút, xem hắn ta có thể giúp mày được không”Dương Minh vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra người này : “Hắn chuyên môn chạy chân mấy chuyện này”
“Thật sao?”Trương Tân nghe xong lập tức vui vẻ : “Vậy tốt lắm, mày giúp tao hỏi nhanh một chút, ngày mai là thi rồi”
“Được, lát tao gọi cho mày liền!”
“Ừ ừ, có chuyện gì để tao mời khách!”Trương Tân vui mừng nói.
“Vậy thì chi phí của Đông Lệnh Doanh là mày lo!”Dương Minh cười nói.
“Mẹ kiếp, mày còn giàu hơn tao nữa, mà hai chuyện này không liên quan đến nhau, tao không ý kiến!”Trương Tân cười mắng, rồi cúp điện thoại.
Dương Minh dò trong danh bạ nửa ngày trời cũng không thấy số của Trương Uy Hàn, phỏng chừng trước đó đổi điện thoại đã không có lưu số của hắn, không còn cách nào, Dương Minh đành phải gọi cho Lưu Duy Sơn, bây giờ Trương Uy Hàn đang là đệ tử của Lưu Duy Sơn, Lưu Duy Sơn khẳng định là có phương thức liên lạc.
Quả nhiên, Lưu Duy Sơn chỉ hỏi hai câu, rồi đưa số điện thoại của Trương Uy Hàn cho Dương Minh, Dương Minh liền trực tiếp gọi đi.
“Dương lão đệ hả, tìm anh có việc gì?”Trương Uy Hàn nghe thấy giọng nói của Dương Minh, lập tức trở nên nhiệt tình.
“Trương ca, hôm nay em gọi cho anh quả thật có chuyện cần phiền anh”
“Phiền cái gì, em giúp anh nhiều việc rồi, bây giờ em có việc cần nhờ anh, chỉ cần nói một câu là được, anh tuyệt đối không nói hai lời”Trương Uy Hàn cam đoan, gần đây Trương Uy Hàn đã muốn cảm ơn Dương Minh một chút, bất quá hắn cũng biết cha nuôi của Dương Minh chính là Lưu Duy Sơn, nên điều hắn có thể làm thật sự rất ít, nhưng bản thân không chừng về sau lại có việc nhờ Dương Minh, cho nên bây giờ nghe được Dương Minh có chuyện cần nhờ, lập tức vui vẻ.
“Haha, vậy em không khách khí”Dương Minh cười nói : “Chuyện là như vậy, em có một người bạn học khoa quản trị, hắn sợ thi cuối kì bị rớt, cho nên hỏi Trương đại ca có phương pháp nào không?”
“À, quản trị! Cái này dễ rồi, mấy người nghiên cứu sinh bên kia đều là bạn của anh, chuyện này tuyệt đối không có vấn đề”Trương Uy Hàn nghe xong lập tức cười nói : “Chuyện nhỏ! Em cho anh mã số sinh viên, cam đoan là toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn”
“Vậy cảm ơn anh, Trương đại ca, em thay mặt bạn của em cảm ơn anh”Dương Minh nói : “Nếu anh cần gì, cứ việc nói”
“Dương lão đệ, em nói như vậy là sao? Đây không phải là đánh vào mặt anh à? Đừng nói anh có phương pháp, cho dù không có, anh cũng sẽ giúp em chạy phương pháp, cái này em không cần quan tâm”Trương Uy Hàn nói : “Bạn của em không phải là bạn của anh sao?”
“Được, vậy em không nói nữa, lát nữa em và bạn em sẽ mời cơm anh!”Dương Minh cũng không cố gắng nữa, hắn cũng biết Trương Uy Hàn cảm kích mình, cho nên thật lòng muốn giúp mình, bằng không trong lòng hắn vẫn sẽ không nỡ.
“Được. lát nữa để anh mời các em”Trương Uy Hàn nói : “Ờ đúng rồi, lát nhớ nhắn tin mã sinh viên cho anh”
Dương Minh cười khổ lắc đầu, không ngờ lại dễ như vậy, vì thế gọi điện báo cho Trương Tân, để cho hắn đưa mã số sinh viên.
Cái này làm Trương Tân mừng như điên, ngồi học trong lớp mà cứ cười ngây ngô. Nếu kỳ này thị đậu toàn bộ, Trương Giải Phóng khẳng định sẽ có thưởng.
Đã có 210 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Tối hôm đó, sự việc phát sinh tại cửa Bất Dạ Thiên vẫn chưa bình ổn, cuối cùng còn phát triển thêm nữa.
Tối đó, chính Bạo Tam Lập đã ra tay đánh Quách Đông Xuyên, hung hăng đánh đập một trận. Đương nhiên, ý muốn làm cho Quách Đông Xuyên ít nhất phải nằm trên giường bệnh một tháng.
Quách Đông Xuyên sao có thể nuốt giận được, nói thế nào cũng là thái tử của hắc đạo Cát Đốn, thế mà ở Tùng Giang lại bị người ta làm nhục nhã!
Lão đại Quách Kim Bưu của Cát Đốn sau khi biết con xảy ra chuyện, tức giận đập bàn, rồi trực tiếp gọi điện cho Tôn Hồng Quân.
“Tôn lão đại, chuyện này, ông mặc kệ sao?”Quách Kim Bưu đem chuyện Quách Đông Xuyên bị đánh tại Tùng Giang kể ra.
“Cái này... Quách lão đại, chuyện này, tôi không có biện pháp để quản”Tôn Hồng Quân âm thầm cười, chẳng qua giọng nói lại có vẻ rất nghiêm túc : “Chuyện này, không phát sinh tại Đông Hải, nếu lả ở Đông Hải, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ông, nhưng Tùng Giang không thuộc về phạm vi thế lực của tôi”
“Hừ, con mẹ nó, Tùng Giang không phải chỉ có một Bạo Tam lập sao? Chỉ là một thằng oắt con mà dám kiêu ngạo với tôi? Tính cái gì, lão tử lúc đặt chân ra giang hồ, không biết nó còn đang nhảy lò cò ở đâu nữa?”Quách Kim Bưu mắng một câu : “Tùng Giang hết người rồi hả, sao lại để hắn lên làm loạn”
“Lão Quách, dù sao cũng là địa bàn của người ta, theo tôi thấy chuyện ày có lẽ là do Đông Xuyên không lễ phép, bằng không người ta cũng không ra tay nặng như vậy”Tôn Hồng Quân khuyên.
“Nói nhảm, Tôn lão đại, ông thật sự là không biết gì cũng nói, người bị đánh đâu phải con ông”Quách Kim Bưu hừ lạnh nói : “Nếu ông mặc kệ, thì đừng trách tôi không khách khí, thù này tôi phải báo, hy vọng Tôn lão đại đừng nhúng tay vào!”
“Vậy... ông quyết định... Động đến Tùng Giang?”Tôn Hồng Quân trầm ngâm rồi hỏi.
“Không động đến hắn, tâm tình của tôi khó có thể bình tĩnh!”Quách Kim Bưu nói.
“Được rồi, tôi sẽ không can thiệp vào, điều tôi có thể làm chỉ có nhu vậy”Tôn Hồng Quân nhàn nhạt nói.
“Vậy được rồi, khá lắm, Bạo Tam Lập, cái chó gì!”Quách Kim Bưu mắng một câu.
Trong lòng Tôn Hồng Quân cười trộm, thầm nghĩ, tôi đang muốn kết quả này đây! Ông kêu tôi không nhúng tay vào? Tôi còn đang ước gì đây nè, chỉ sợ đến lúc đó ông lại cầu tôi giúp đỡ!
Bạo Tam Lập? Tôn Hồng Quân lắc đầu, Quách Kim Bưu tuyệt đối đã xem thường người này, nếu Bạo Tam Lập có thể đuổi Tứ Xà bang ra khỏi Tùng Giang, đã nói lên hắn có chổ hơn người! Hơn nữa, bên cạnh còn có Hầu Chấn Hám, Tôn Hồng Quân còn chưa thăm dò được người này... Cho nên, nói túm lại, thế lực của Tùng Giang rất phức tạp, không hề đơn giản như Quách Kim Bưu nghĩ!
Nếu Quách Kim Bưu thật sự tìm Bạo Tam lập, hươu chết về tay ai vẫn chưa biết!
Thật ra, tối hôm đó, Bạo Tam Lập từ miệng Hầu Chấn Hám đã biết được thân phận của Quách Đông Xuyên, chẳng qua đánh cũng đã đánh, bây giờ muốn nhận sai là điều không thể, huống chi chuyện này cũng không thể trách hắn, là Quách Đông Xuyên tự gây chuyện trước, hắn chỉ là đáp lễ mà thôi.
Chẳng qua, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều hiểu được, Quách Kim Bưu sẽ không có khả năng bỏ qua, dù sao cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi, hơn nữa người bị đánh lại là con của hắn... thái tử hắc đạo Cát Đốn!
Cho nên, lúc Quách Kim Bưu đưa người đến nói muốn đàm phán với Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập cũng không thấy gì bất ngờ.
“Làm sao bây giờ? Ông chủ có biết chuyện này không?”Bạo Tam Lập cũng không sợ Quách Kim Bưu, lão đại Cát Đốn thì thế nào? Cường long cũng không áp được đầu xà, huống chi người này vốn không phải cường long gì, Cát Đốn cũng chỉ lớn bằng một nửa Tùng Giang.
“Ông chủ vốn không để loại mãng phu như Quách Kim Bưu vào mắt, để cho chúng ta tự xử lý”Hầu Chấn Hám nói.
“Vậy chúng ta có gặp hắn không?”Bạo Tam Lập bây giờ đã quen nghe chỉ thị của Hầu Chấn Hám.
“Hắn gửi một thằng lính đến, muốn gặp chúng ta? Vớ vẫn vừa thôi!”Hầu Chấn Hám cười lạnh : “Chúng ta cũng gửi một thằng lính đi nói chuyện với hắn!”
“Ừ, Hầu ca làm chủ là được”Bạo Tam Lập cũng biết bản thân không thích hợp để chơi cái trò đấu trí này, vì thế không tham dự.
“Tiểu tử Tất Hải cũng có cái đầu không tồi, dùng cũng được, để cho hắn đi đi”Hầu Chấn Hám trầm ngâm rồi nói.
Buổi chiều, Tất Hải được Hầu Chấn Hám bày mưu, dẫn theo Tôn Hạo Minh đi đến địa điểm đàm phán.
Vốn tên thủ hạ do Quách Kim Bưu phái đến đàm phán, khi đi vẫn tràn đầy chí khí, bởi vì trước khi đi Quách Kim Bưu đã dặn phải phóng đại vô hạn, chà đạp Bạo Tam Lập dưới chân, dưới con mắt của Tinh tử, Bạo Tam Lập bất quá chỉ là một tên côn đồ bình thường mà thôi.
Chẳng qua, khi Tinh tử vào Tùng Giang, thấy được sự phồn hoa ở đây, liền cảm thấy không thích hợp, mà khi hắn thấy được sự hùng vĩ của công ty bảo an Danh Dương, càng thấy chột dạ.
Hơn nữa, khi đến đây, mặc dù người ta tiếp đãi cũng là trà ngon bánh ngọt, nhưng, nhưng từ sáng đến trưa không thấy một ai đến cả, hỏi ai cũng đều nói không biết, không có trách nhiệm.
Ở địa bàn của người ta, Tinh tử cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành phải ngồi chờ, chờ đến tận hai giờ chiều, mới thấy được hai người, một có sắc mặt lạnh lùng và một vô cùng kiêu ngạo đi đến.
Hai người này là Tất Hải và Tôn Hạo Minh.
“Mày là người mà Quách Kim Bưu phái đến đàm phán?”Tất Hải nhìn Tinh tử, lạnh lùng hỏi.
“Là em, là em... xin hỏi vị nào là Báo ca?”Tinh tử nghĩ rằng một trong hai người này là Bạo Tam Lập.
“Hahahaha!”Tôn Hạo Minh đột nhiên cười nói : “Báo ca? Mày cho rằng mày là ai? Còn muốn Báo ca tự đến gặp mày?”
“Mày...”Sắc mặt Tinh Tử lập tức trở nên khó coi, chẳng qua vẫn nhẫn nại nói : “Tôi đại biểu cho Bưu ca đến đàm phán, hy vọng các người có thể có chút thành ý”
“Thành ý? Bọn tao sao không có thành ý?”Tất Hải cười lạnh : “Quách Kim Bưu phái một mình mày đến, bọn tao đưa ra hai người đến nói chuyện với mày, chính là đã cho mày mặt mũi!”
“Nhưng Báo ca không đến sao?”Tinh Tử không cam lòng hỏi, Quách Kim Bưu đã dặn hắn nhất định phải nói chuyện với Bạo Tam Lập, hơn nữa còn phải hù dọa Bạo Tam Lập, nếu không đồng ý với điều kiện của mình, liền khai chiến...
“Báo ca đến làm gì? Quách Kim Bưu đến sao? Nếu hắn tự đến thì Báo ca sẽ suy nghĩ về việc gặp mặt”Tôn Hạo Minh hết kiên nhẫn nói : “Đến gặp mày là đã cho mày mặt mũi rồi, đừng có mà ở đó kỳ cò, muốn gì cứ sủa!”
“Cái này...”Tinh Tử không ngờ người bên này lại nói chuyện như vậy, có chút bất ngờ, lúc đi Quách Kim Bưu đã phân tích cho hắn, khi hắn đến đây thì bên này nhất định sẽ nơm nớp lo sợ, cúi đầu trước hắn. Thật không ngờ người ta căn bản không coi hắn ra gì.
“Cái gì mà cái? Mày có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì cút, đừng có ở đây tốn thời gian!”Tôn Hao Minh trừng mắt nói.
“Đây là thái độ đàm phán của bọn mày hả, bọn mày không sợ vì chuyện này mà tạo thành mâu thuẫn giữa hai bang sao?”Tinh Tử kiên trì nói.
“Thái độ cái gì? Mày có lầm không? Thằng nhóc con, bây giờ mày đến đàm phán với bọn tao, chứ không phải là bọn tao tìm mày đàm phán! Đầu mày chắc là có vấn đề gì rồi!”Tất Hải cũng lên tiếng : “Mâu thuẫn? Haha, không sao cả, nếu mày muốn khai chiến, thì chúng ta không cần nói chuyện, mày có thể cút”
Tinh Tử tức giận đến run cả người, bất quá hắn cũng rõ ràng mục đích mình đến đây là để đàm phán chứ không phải là để cãi nhau, vì thế cố nén giận nói : “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đàm phán”
“Nói đi!”Tất Hải đỉnh đạc nói, sau đó dặn dò Tôn Hạo Minh : “Mày đi lấy ít hạt dưa lại đây, tiểu tử này vừa nhìn là đã biết màu mè rồi, không biết sẽ tốn bao lâu đây”
Tinh Tử tức đến hộc máu, chẳng qua vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn, hắn bây giờ sắp biến thành ninja rùa rồi.
“Người của bọn mày đánh công tử của Bưu ca bọn tao bị trọng thương...”Tinh Tử vừa mới mở miệng, đã bị Tất Hải chặn họng.
“Công tử cái gì? Mày nói rõ một chút đi, là ai?”Tất Hải giả bộ hồ đồ.
“Chính là Quách Đông Xuyên, là người mà tối hôm qua bọn mày đã đánh”Tinh Tử không có biện pháp, đành phải giải thích.
“Ồ, mày nói cái thằng ngu si đần độn đó hả, tao biết rồi”Tất Hải gật đầu : “Đúng rồi, thằng ngu đần đó ra vẻ nguy hiểm với Báo ca và Hầu ca, cho nên bị đánh, có vấn đề gì sao? Mày cần phải xin lỗi bọn tao, nhưng thôi, bọn tao rất rộng lượng, hơn nữa thằng ngu đần đó cũng nhận được giáo huấn tương ứng.
“...”Tinh Tử nghe Tất Hải nói xong, cái đầu sắp nổ tung rồi, người ta nghĩ mình đến xin lỗi sao?
“Còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì thôi, bọn tao người lớn không chấp con nít, chỉ là về sau đừng để thằng ngu đó đến Tùng Giang nữa”Tất Hải phất tay nói.
Đã có 226 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Cái gì?” Tinh Tử choáng váng, cái gì mà người lớn ko chấp con nít?”
“Biểu tình của mày là gì?” Tất Hải giả điên hỏi : “ Bọn tao đã tha thứ cho lỗi lầm của công tử nhà mày, thế nào, mày ko thể tin được à? Vui quá à?”
Tinh Tử bây giờ hận ko thể có một tảng đá để đập đầu vào đó!
“Tao nghĩ mày đã hiểu lầm rồi... thật ra tao đến đây để nói về vấn đề bồi thường...” Tinh Tử bất đắc dĩ nói.
“Bồi thường? Ko cần đâu, bên tao cũng ko có người nào bị thương cả...” Tất Hải lắc đầu : “ Chuyện này coi như bỏ qua”
“Ko phải, là bọn mày bồi thường cho tụi tao ...” Tinh Tử cẩn thận nói.
“Rầm!” Tôn Hạo Minh vừa bước vào phòng, nghe thấy Tinh Tử nói vậy, đặt mạnh dĩa hạt dưa lên bàn, trừng mắt hỏi : “ Mày nói cái gì?”
“Ko... ko có gì...” Tinh Tử hoảng sợ, chẳng qua nhớ đến sứ mạng của mình, vẫn cắn răng nói : “ Lão đại của bọn tao nói, bọn mày phải bồi thường một ngàn vạn, bằng ko sẽ khai chiến...”
“Nó nói cái gì vậy?” Tất Hải cau mày nhìn Tôn Hạo Minh : “ Nó có bệnh sao?”
“Ko biết, có thể là bị tâm thần” Tôn Hạo Minh nói xong, liền túm lấy cổ áo của Tinh Tử, kéo đến cửa sổ.
“Mày muốn làm gì...” Tinh Tử thuộc loại dùng đầu óc, làm sao là đối thủ của Tôn Hạo Minh, cho nên bị kéo đi như con gà chết vậy!
“Mày sẽ biết ngay” Tôn Hạo Minh nói xong, liền mở cửa sổ ra, thuận tay ném đi, trực tiếp ném Tinh Tử từ lầu hai xuống.
“A...” Một tiếng hét thảm, Tôn Hạo Minh ko cần nghe, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Buổi tối, Dương Minh đứng ở dưới khu lớp học, đợi Trương Tân và Trần Mộng Nghiên.
“Chuyện đó xong chưa?” Trương Tân vừa thấy Dương Minh, vội vàng hỏi.
“Xong rồi, hẳn là ko có vấn đề, anh ta có giao tình với nghiên cứu sinh bên này. Ngày mai sau khi thi xong, sẽ để ý một chút” Dương Minh nói : “ Còn nữa, đừng nộp bài quá sớm”
“Ừ, tao biết” Trương Tân cao hứng gật đầu : “ Đi, tao mời khách, ra ngoài ăn một chút”
“Nói nhảm, tao đang muốn cùng đi ăn cơm với Trần Mộng Nghiên” Dương Minh nói.
“Hắc hắc, chờ Tư Tư một chút rồi cùng đi” Trương Tân nói.
“Có nhớ anh ko?” Dương Minh quay đầu nhìn về hướng Trần Mộng Nghiên : “ Lại đây, ôm một chút!”
“Nhiều người như vậy mà, anh làm gì thế!” Trần Mộng Nghiên lui về phía sau tránh né, đỏ mặt, vội đổi đề tài : “ Cái thông báo Đông Lệnh Doanh anh xem chưa?”
“Đương nhiên là xe rồi, anh và Trương Tân đang nghiên cứu chuyện này” Dương Minh nói.
“Ồ? Bạn và Triệu Tư Tư cũng đi sao? Vậy thì tốt quá” Trần Mộng Nghiên nhìn Trương Tân nói.
“Có thể đi hay ko, phải coi Dương Minh đã, ko biết người mà hắn tìm có chắc ăn ko...” Trương Tân nói : “ Nế ko bị rớt, tôi khẳng định đi!”
Một lát sau, Triệu Tư Tư đến, hiển nhiên là đã có liên lạc trước rồi.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Triệu Tư Tư ôm lấy cánh tay của Trương Tân, sau đó hỏi.
“Chúng ta đang bàn về chuyện của Đông Lệnh Doanh, bạn có muốn đi ko?”Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi cũng bắt chước theo Triệu Tư Tư ôm lấy cánh tay của Dương Minh.
Con gái quả thật đôi khi rất rụt rè, nhưng nếu bên cạnh có ai đó hay thứ gì đó làm vật thử nghiệm trước, thì khẳng định là lá gan của các nàng sẽ tự nhiên lớn lên... Trần Mộng Nghiên vốn cảm thấy rằng dù sinh viên có thể yêu nhau, nhưng ở trong sân trường cũng nên kiêng dè một chút, nhưng nhìn thấy Trương Tân và Triệu Tư Tư thân mật như vậy, Trần Mộng Nghiên lập tức ko cảm thấy gì, tất cả mọi người đều như vậy, mình cần gì phải giả bộ làm cục cưng?
“Mình đương nhiên muốn đi, chỉ sợ Trương Tân nhà mình ko được thôi”Triệu Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu : “ Chúng ta đều từ một trường mà ra, thành tích học tập của Trương Tân mọi người cũng rõ, chỉ sợ hắn thi rớt thôi”
“A, em yêu, anh khẳng định sẽ ko rớt đâu, vấn đề đã được giải quyết” Trương Tân cười nói.
“Sao thế? Sao anh chắc chắn quá vậy? Giữa trưa còn nói là mình ko qua được mà” Triệu Tư Tư kỳ quái hỏi.
“Hắc hắc, Dương Minh đã nhờ một người bạn hỗ trợ, người đó có quen biết với nghiên cứu sẽ bên anh, đến lúc đó nhờ bọn họ nương tay một chút, chắc là ko sao ...” Trương Tân giải thích.
“Thật sao?” Triệu Tư Tư nghe xong, lập tức vui vẻ nói : “ Vậy thì tốt quá! Nếu đã như vậy, chúng ta thi xong rồi cùng đi đăng ký đi”
Trương Tân ko nói giỡn, hôm nay hắn mời nguyên đám đi ăn thịt nướng, mùi vị vô cùng ngon. Mọi người ăn rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, vì sáng mai tám giờ phải đi thi, cho nên mọi người ko có tiết mục nào khác, liền trực tiếp về trường.
Dương Minh quả thật rất mệt, cả ngày hôm qua ko được ngủ rồi, nên vừa về đến phòng, liền vùi đầu đi ngủ.
Sáng hôm sau, kỳ thi tiến hành rất thuận lợi, đề thi cũng nằm trong chương trình học rất nhiều, giống như hệ tính máy của Dương Minh, đề thi chủ yếu chỉ là thao tác máy tính cùng với nguyên lý hoạt động và vài lý thuyết thôi. Một chút chuyên sâu cũng ko đề cập.
Mặt khác, vài khoa khác, ví dụ như đại học tiếng Trung, hóa học, hành văn đều có thêm một phần thi viết, cái này còn đơn giản hơn cả chương trình học.
Bởi vì người ra đề cũng là sinh viên, cho nên đề thi cũng có vẻ đơn giản, phần lớn là một số khái niệm, Dương Minh trực tiếp nhìn vào sách,rồi ứng dụng cùng sáng tác ra bài làm của mình. Còn đề thi viết thì càng dễ nữa, sinh viên có những cảm xúc gì sau khi lên đại học, chỉ cần người viết ko phạm lỗi chính tả hoặc viết lan man quá nhiều, thì được điểm tốt cũng ko quá khó.
Về phần thao tác máy tính đơn giản kia, Dương Minh cũng ko dùng sách giáo khoa hoặc copy của người khác, mà trực tiếp trả lời. Vài nguyên lýliên quan đến máy tính có chút khó khăn, bất quá đối với Dương Minh thì chỉ là một bữa ăn sáng.
Sau khi so sánh, hắn phát hiện ra cũng ko khác biệt gì mấy, Dương Minhdù tin tưởng đáp án của mình có thể nắm chắc tám chín phần, nhưng dùng dị năng chỉ là để nắm chắc thêm một chút.
Chẳng qua, Dương Minh đã hạ quyết tâm rồi, sau khi kỳ thi này kết thúc, Dương Minh quyết định học tập nghiêm túc một chút, dù sao mấy cái thứ này đều rất có tác dụng trong tương lai mà.
Dương Minh thì thuận lợi, nhưng phía Trương Tân thì như chết rồi vậy, Trương Tân vốn ko phải là người nhớ bằng cách học, mấy cái như “quản lý tài chính” “ công ty trách nhiệm hữu hạn” hay “công ty trách nhiệm vô hạn” làm cho hắn nhức cả đầu. Chẳng qua hắn vẫn còn nhớ lời dặn của Dương Minh, biết thì viết, ko biết thì ko viết, chứ đừng có viết loại... cứ như vậy, cuối cùng cũng lết qua được hai ngày thi.
Trần Mộng Nghiên là học sinh giỏi rồi, trình độ cao, cho nên thành tích nhất định ko tồi, còn Triệu Tư Tư thì thuộc loại học hành chăm chỉ, nên chắc là cũng ko có vấn đề.
Sau khi thi xong, Dương Minh liền gọi cho Trương Uy Hàn, nhắc nhở hắn một chút, sợ hắn quên, Chẳng qua Trương Uy Hàn đã làm cho Dương Minh vô cùng yên tâm, vì chuyện này đã giải quyết xong, thành tích của Trương Tân đều được thông qua, toàn bộ OK!
Dương Minh sau khi nói cảm ơn, mới yên lòng, rồi đem chuyện nói cho Trương Tân, làm cho hắn mừng như điên.
Hiệu suất chấm bài của đại học tương đối cao, sau khi cuộc thi kết thúc, vào buổi tối có thể lên mạng mà tra điểm. Còn phiếu điểm thì được gửi về tay cha mẹ thông qua đường bưu điện.
Vì thế, có rất nhiều sinh viên cúp khóa ko vượt qua nổi cửa này. Tuy rằng hậu quả của việc này cũng ko lớn, nhưng ít nhất cũng nghe chửi mấy câu...
Sở dĩ thành tích có nhanh như vậy, cũng ko phải do thầy cô có bí quyết gì đâu, mà do có một lượng lớn lao động miễn phí... ví dụ như đám nghiên cứu sinh, sau mỗi kì thi, được giáo sư phái đến chấm bài, mà ko ai dám nói chữ ko!
Quả nhiên, khi Trương Tân tra điểm của mình xong, liền mừng như điên, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn, mặc dù chỉ có được khoảng sáu mươi điểm mà thôi, chẳng qua đây cũng vừa đủ để vượt qua kì thi này rồi, sáu mươi điểm là đủ đế ăn mừng rồi.
Sau khi lấy được phiếu điểm in ra xong, bốn người Dương Minh liền đến chổ đăng ký Đông Lệnh Doanh.
Khi đến đây, người đăng ký cũng ko nhiều lắm, toàn bộ nguyên cái đại họcTùng Giang to đùng thế này mà tính luôn cả bốn người Dương Minh cũng chỉ có mười người. Cán bộ của hội sinh viên tiếp đãi đám Dương Minh vô cùng nhiệt tình, sau khi hướng dẫn đăng ký xong, xác minh phiếu điểm, mới nói: “ Mỗi người nộp hai trăm tiền phí, cần thì tôi viết biên lai”
“Được rồi” Trương Tân gật đầu, móc bóp ra thanh toán, Dương Minh cũng ko giành với hắn, bởi vì trước đó hai người đã thương lượng với nhau rồi, Trương Tân mời khách.
Đã có 171 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Cán bộ hội sinh viên sau khi đưa biên lai cho bốn người, liền dặn : “ Ngày mai mười giờ sáng tập họp tại cổng trường, có xe buýt đển rước. hành trình của chúng ta khá xa, đây là bản đồ cùng với vấn đề cùng chú ý, các bạn về nghiên cứu một chút đi”
“Được” Dương Minh cầm lấy bản đồ và tờ giấy ghi chú, gật đầu.
“Nhớ đừng đến trễ...” Cán bộ dặn.
“Biết rồi...” Dương Minh đang nói, liền thấy đối diện có người quen đi tới, bất quá người này ko chú ý đến Dương Minh, mà trực tiếp đi đến trước mặt cán bộ, vỗ vai hắn nói : “ Thiết Tử, chuyện ngày hôm nay cảm ơn cậu! Đi, tôi mời cậu ăn cơm!”
“Trời, chỉ là chuyện nhỏ...” Cán bộ nói : “ Trương Uy Hàn, cậu với tôi còn khách khí làm gì! Nhỏ giọng một chút, tôi còn có khách đó!”
“Hả? Dương Minh?” Trương Uy Hàn quay đầu lại, nhất thời sửng sốt : “ Sao em ở đây?”
“Trương ca, em và bạn đến đăng ký tham gia Đông Lệnh Doanh, người nhờ anh chính là hắn!” Dương Minh chỉ chỉ Trương Tân nói.
“Haha, ko phải là cùng đi sao?” Trương Uy Hàn cười nói : “ Trương Tânđúng ko? Em nên cảm ơn hắn, đều là do hắn lo đấy” Trương Uy Hàn bĩu môi với cán bộ hội học sinh.
“A, cảm ơn nhiều, anh gì đó ơi, chúng ta cùng đi ăn cơm, em mời khách!” Trương Tân nói.
“Đi thôi, cùng đi chứ” Trương Uy Hàn cũng muốn thân cận với Dương Minh một chút, dù sao bản thân cũng là lính dưới tay cha nuôi người ta.
“Được rồi!” Cán bộ lần này cũng ko từ chối, gật đầu, sau đó tự giới thiệu : “ Anh là Lý Nghiễm Khôn, là thư ký tuyên truyền của hội sinh viên”
“Xin chào, em là Dương Minh, đây là bạn gái của em” Dương Minh bắt tay với Lý Nghiễm Khôn, sau đó giới thiệu Trần Mộng Nghiên.
“Haha, đệ muội thật xinh đẹp, chú em có phúc lắm!” Lý Nghiễm Khôn đã nghe Trương Uy Hàn nói qua, Dương Minh là con nuôi của Lưu Duy Sơn, sang năm hắn cũng muốn làm nghiên cứu sinh của Lưu Duy Sơn, cho nên muốn tạo quan hệ với Dương Minh một chút.
“Trương Tân, anh hẳn là biết em rồi” Trương Tân cười nói : “ Đây là vợ em, Triệu Tư Tư!”
“Haha, sao anh lại ko biết được, tiểu tử này cũng rất thông minh? Câu nào ko biết thì để trắng, như vậy cũng tiện một chút, tìm chữ viết giống giống một chút, thêm vào vài chữ là xong việc!” Lý Nghiễm Khôn bắt đầu tán thưởng một câu : “ Anh rất thích làm việc với người thông minh! Có vài người tự cho là đúng, ko biết gì cứ viết loạn lên, đến lúc đó muốn sửa cũng ko tốt!”
Trương Tân nhìn Dương Minh, có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ, Dương Minh cũng có kinh nghiệm trong vấn đề này nha!
Những người cùng làm chuyện xấu, rất dễ dàng trở thành đồng minh, cho nên, bởi vì chuyện của Trương Tân, nên qua vài câu, quan hệ của đám người bắt đầu trở nên hòa hợp.
Lúc ăn cơm, Dương Minh từ miệng của Lý Nghiễm Khôn biết được, Đông Doanh Lệnh ngày mai hoàn toàn là do hội sinh viên tổ chức, ko có thầy cô tham gia, cho nên mọi người có thể chơi đùa thoải mái...
Đương nhiên đây chỉ là ý ngoài, ý chính của câu này chính là, tình nhân cũng ko cần kiêng dè cái gì, buổi tối cứ việc ngủ với nhau và muốn làm gì thì làm... cái này làm Trương Tân mừng vô cùng, còn Trần Mộng Nghiên thì thẹn thùng cúi đầu.
Sáu người sau khi ăn cơm xong, lúc tính tiền, Trương Tân đã cố ý trả tiền, nhưng cuối cùng vẫn là do Trương Uy Hàn trả, Dương Minh cũng kéo Trương Tân lại, ko để hắn kiên trì, dù sao Trương Uy Hàn cũng thật tâm mời khách.
Trương Tân lái xe, chở ba người đến siêu thị gần trường, chuẩn bị vài món đồ cần thiết cho ngày mai. Tuy rằng đã đóng hai trăm đồng tiền ăn uống, nhưng Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên là con gái mà, khó tránh phải mang theo một ít đồ ăn vặt.
Sau khi gửi xe, bốn người bước vào siêu thị, Trương Tân đẩy một cái xe, còn Dương Minh thì đi tay ko, điều này làm cho Trương Tân nói là ko công bằng, nhưng cuối cùng chẳng làm gì được.
Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư vào siêu thị, liền phóng thẳng đến khu bắn đồ ăn, hai người trở lấy một cái giỏ nhỏ rồi điên cuồng mua sắm.
Nhưng Dương Minh và Trương Tân bây giờ thì đang làm một số việc khác.
Sau khi hai người mua xong vật dụng hằng ngày, Trương Tân đột nhiên nhìn quanh hỏi : “ Triệu Tư Tư các nàng có gần đây ko?”
“Ko, cách mày rất xa” Dương Minh dùng thấu thị nhìn một cái, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư còn đang nghiên cứu xem món nào nên mua.
“Vậy là tốt rồi” Dương Minh cười gian, sau đó lấy một hộp bao ca su xuống, nói với Dương Minh : “ Mày có cần ko?”
“Ặc...” Dương Minh xấu hổ, bản thân cho đến bây giờ vẫn chưa dùng cái này! Nói thật thì Dương Minh đúng là chưa bao giờ bỏ tiền ra mua cái này cả!
Lam Lăng nói nàng có biện pháp riêng, tuy rằng Dương Minh ko hỏi, nhưng cũng đoán được là có liên quan đến cổ thuật của nàng. Còn Tiếu Tình, bởi vì do ko thể có thai, cho nên Dương Minh cũng ko dùng cái thứ này.
“Haha, mày còn ngượng ngùng với tao à?” Trương Tân cười mờ ám nhìn Dương Minh.
“Khụ khụ, mày cũng biết, sau khi Lam Lăng đi, tao và Trần Mộng Nghiên còn chưa phát triển đến bước này, tao mua thì có lợi ích gì?” Dương Minh đành phải giải thích, chuyện của Tiếu Tình tuyệt đối ko thể nói với Trương Tân.
“À, thì ra là vậy, hèn chi tao thấy mày lại có biểu tình như vậy, ko sao đâu, Đông Lệnh Doanh lần này là cơ hội tốt đó, chuyện của mày và Trần Mộng Nghiên khẳng định sẽ thành!” Trương Tân cười nói : “ Tao nói mày nghe, mày và Trần Mộng Nghiên coi như cũng là tình chàng ý thiếp rồi, hơn nữa hai người quen nhau đã lâu, tại sao vẫn chưa tiến triển đến bước đó?”
“Mẹ kiếp, mày ko phải ko biết sao, lần trước bởi vì chuyện của Lam Lang, Mộng Nghiên cãi nhau với tao một thời gian, dù tao có muốn, cũng phải có cơ hội chứ!” Dương Minh bất đắc dĩ nhún vai.
“Vậy mua một hộp đi, để dành từ từ” Trương Tân nói xong, cầm lấy một hộp từ trên giá hàng xuống : “ Durex đó, loại siêu mỏng, rất phê!”
“...”Dương Minh ko biết nói gì, nhìn cái hộp nhỏ trong tay Trương Tân, sau đó nói : “ Để ở chổ mày đi, tao vào Mộng Nghiên còn chưa đến bước đó, nếu để cho nàng ta thấy tao có cái này, nói ko chừng sẽ lại nghi ngờ tao có quan hệ với người khác”
“Ko thành vấn đề” Trương Tân trực tiếp cầm hai cái hộp đi đến quầy thanh toán gần đó, sau đó gôm lại bỏ trong túi áo khoác.
Dương Minh và Trương Tân sau khi mua một ít cơm hộp cùng với đồ dùng lặt vặt, liền đi hội hợp với các nàng. Thấy trong tay hai người toàn là đồ ăn với đồn ăn, ko khỏi cười khổ : “ Chỉ có hai ngày thôi mà, cần phải mua nhiều vậy ko?”
Chẳng qua, nói là nói vậy thôi, Dương Minh và Trương Tân cũng cầm lấy cái rổ, sau đó để vào trong xe, bốn người dùng nhau đẩy xe ra tính tiền. Nhưng lúc bước ra ngoài, đột nhiên cái máy báo hiệu vang lên.
Một người bảo vệ lập tức chạy đến ngăn cản Trương Tân : “ Tiên sinh, xin chờ một chút”
“Sao thế?” Trương Tân sửng sốt, hỏi.
“Tôi hoài nghi trên người ngài có mang theo đồ dùng của siêu thị, xin ngài cởi áo khoác ra, để tôi nhìn xem có gì bên trong ko” Bảo vệ nói.
“Mẹ kiếp, lão tử tốn nhiều tiền để mua đồ nhu vậy, còn có thể ăn trộm đồ của các người?” Trương Tân cau mày chỉ vào một đống đồ trên xe đẩy : “ Anh cảm thấy tôi là người ko trả nổi tiền?”
“Cái này... tiên sinh, ý tôi ko phải là vậy, tôi ko nói là ngài ăn trộm đồ...Chỉ là máy báo vừa vang lên, tôi phải theo quy định của siêu thị kiểm tra, xin ngài đừng lám khó tôi...” Người bảo vệ nhìn cách ăn mặc cùng với đống đồ mà Trương Tân mua, cũng biết người này ko giống với kẻ ăn trộm, vì thế cũng trở nên khách khí.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người bảo vệ, Trương Tân cũng ko muốn làm khó dễ, người ta cũng vì tiền mà làm việc mà, nên Trương Tân biết có làm khó cũng vô dụng.
“Anh muốn kiểm tra thế nào?” Trương Tân bất đắc dĩ nói.
“Ngài cởi áo khoác ra, sau đó bước qua máy một lần nữa là được” Bảo vệ nói : “Tiên sinh, ngài có thể nghĩ lại một lần nữa, có cái gì đó để quên trong túi mà chưa lấy ra thanh toán hay ko?”
“A? Thanh toán bên trong cũng ko được?” Trương Tân sờ sờ cái ót, đột nhiên nhớ ra trong túi của mình có hai hộp bao cao su.
“Thanh toán rồi cũng ko được, phải đưa cho nhân viên kiểm nghiệm một chút...” Bảo vệ giải thích.
“Tôi ko lấy ra được ko?” Trương Tân cảm thấy khó xử.
“Điều này e là ko được...” Bảo vệ càng thêm khó xử : “Tiên sinh, nếu như đã thanh toán rồi, ngài cứ lấy ra kiểm nghiệm một chút là được, ngài còn gì phải sợ?”
“Nhưng thứ này của tôi...”Trương Tân nhìn Triệu Tư Tư, tuy rằng hai người đã có tầng quan hệ đó, chẳng qua trước mặt công chúng, Trương Tân móc ra hai hộp bao cao su, Triệu Tư Tư ko giận mới là lạ!!!
Đã có 175 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tiên sinh, phiền ngài phối hợp một chút...”Bảo vệ nhìn Trương Tân nói.
“Được rồi!”Trương Tân cắn răng, bất đắc dĩ lôi từ trong túi ra hai cái hộp nhỏ, giao cho bảo vệ, vì bên ngoài đã gói kỹ lại, nên không thể nhìn rõ đồ vật bên trong.
Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư mặc dù tò mò vì sao Trương Tân lại không chịu lấy ra, nhưng do bên ngoài gói rất tốt, nên không thể thấy được gì.
“Có hóa đơn thanh toán không?”Bảo vệ cầm lấy gói đồ, sau đó nhìn thoáng qua thu ngân.
“Có!”Trương Tân móc hóa đơn ra đưa cho người bảo vệ.
“Hai hộp bao cao su Durex, đúng không?”Người bảo vệ lớn tiếng nói với thu ngân.
“Đúng vậy...”Thu ngân nhìn cái túi nhỏ trong tay, sau đó giao trả lại cho Trương Tân : “Xin lỗi tiên sinh, đã làm chậm trễ thời gian của ngài”
Bây giờ cái mặt của Trương Tân đã tái lắm rồi! Con mẹ nó, đọc cho chết hả sao mà đọc to quá vậy? Trương Tân hung tợn nhìn chằm chằm tên bảo vệ chết tiệt, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn trên người của bảo vệ đã thủng mấy trăm lỗ.
“Hừ”Trương Tân cũng lạnh lùng hừ một câu, rồi quay đầu bỏ chạy. Ở trước mặt đám đông, cái này là quá xấu hổ rồi!
“Triệu Tư Tư!”Trương Tân bất đắc dĩ đuổi theo.
“Bọn họ làm sao vậy?”Người bảo vệ đầy khó hiểu nhìn Trương Tân và Triệu Tư Tư chạy đi, lầm bầm hỏi.
“Cầu nguyện đi, nếu bạn tôi mà mất bạn gái, nửa đêm tôi sẽ đến cào nhà anh”Dương Minh cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ vai của người baảo ệ, sau đó giúp Trần Mộng Nghiên đẩy xe ra ngoài bãi giữ xe.
“Hai hộp đó là do hắn mua?”Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn Dương Minh, trên mặt tràn đầy vẻ trêu tức.
“Ặc... đúng vậy...”Dương Minh ngạc nhiên, có chút xấu hổ nói : “Nhất định là do hắn mua, còn không phải có hóa đơn sao, hắn sẽ không làm chuyện ăn cắp vặt này đâu...”
“Em không nói cái này”Trần Mộng Nghiên cười như không cười, nhìn Dương Minh nói : “Em nói là, hắn mua một lúc hai hộp?”
“Có thể... hắn có lẽ rất dũng mãnh...”Có đánh chết thì Dương Minh cũng không thừa nhận là bên trong có một hộp của mình.
“Thật không? Vậy coi như xong...”Trần Mộng Nghiên lắc đầu.
“Xong cái gì?”Dương Minh nghe xong có chút khó hiểu hỏi : “Mộng Nghiên, em nói cái gì vậy?”
“Không có gì, vốn muốn cho anh một cơ hội... chẳng qua anh không biết tranh thủ, vậy quên đi...”Trần Mộng Nghiên bướng bỉnh cười nói.
“Em nói ...”Dương Minh cũng không ngốc, nghe xong liền biết ý của Trần Mộng Nghiên, trong lòng vui vẻ.
“Cái gì em cũng chưa nói...”Trần Mộng Nghiên nhéo vào eoc ủa Dương Minh một cái, nói : “Đi nhanh lên...”“Được được... hắc hắc...”Dương Minh cũng đã lĩnh ngộ rồi, nếu bây giờ Trần Mộng Nghiên đã ngầm đồng ý, vậy thì cơ hội của mình sẽ đến ngày mai...
Vốn nghĩ rằng Trương Tân và Triệu Tư Tư còn đang cãi nhau, nhưng khi đi vào bãi giữ xe, thấy hai người này đang vừa nói vừa cười đứng cạnh xe.
Dương Minh chợt thấy buồn bực, hai người này quả là cực phẩm. Tốc độ trở mặt cũng nhanh quá vậy... cứ như là hai người...
Chẳng qua, sau đó biết được lý do, Dương Minh nhất thời giận đến sôi gan, thì ra tiểu tử này dám nói với Triệu Tư Tư rằng, hai hộp này là do Dương Minh mua! Rồi do ngại lấy ra trước mặt Trần Mộng Nghiên, nên đành phải gửi nhờ ở chổ mình!
Nhưng Dương Minh nghĩ lại, quả thật có một hộp của mình, cũng không tính
là Trương Tân nói bậy, vì thế cũng không truy cứu trách nhiệm nữa.
Bốn người lái xe về gần trường, Trương Tân bỗng nhiên đề nghị : “Tư Tư, hay là tối nay em đến phòng của anh ngủ đi...”
“Ặc, ý của anh là, ngày mai chúng ta đi, ở cùng một chổ thì tiện hơn...”Trương Tân nhìn biểu tình của Triệu Tư Tư, vì thế giải thích.
Có đôi khi, con gái đều rất rụt rè, trên mặt của Triệu Tư Tư cũng không có biểu tình phản cảm gì, nói lên rằng nàng cũng không bài xích đề nghị của Trương Tân.
“Như vậy...”Triệu Tư Tư cũng có chút tâm động, dù sao gần đây do bận thi, nên rất ít có thời gian với Trương Tân. Vì thế ngẩng đầu nhìn Trần Mộng Nghiên : “Mộng Nghiên, bạn nói sao?”
“Bạn hỏi mình làm gì chứ... bạn muốn đi thì đi đi...”Trần Mộng Nghiên trêu ghẹo nói.
“Đương nhiên muốn hỏi bạn, nếu bạn đi thì mình sẽ đi...”Triệu Tư Tư rụt rè nói, dù sao nếu Trần Mộng Nghiên đi, thì Triệu Tư Tư cũng sẽ đi theo, hai người thì đỡ ngượng hơn một người.
“Cái đó có liên quan gì đến mình...”Mặt của Trần Mộng Nghiên hơi hồng lên, nhìn thoáng qua Dương Minh, thấy vẻ mặt của Dương Minh cũng chờ mong, Trần Mộng Nghiên nhất thời cũng có chút tâm động...
Hai người mấy ngày nay rất ít có cơ hội gặp nhau, mà tiến triển của haingười cũng chỉ ở mức hôn nhau. Cho nên, Trần Mộng Nghiên có được cơ hội cùng Dương Minh, đương nhiên không muốn bỏ qua, nhưng nếu mà đáp ứng, thì có phải là quá tùy tiện hay không?
Triệu Tư Tư người ta dù gì cũng đã có tầng quan hệ kia với Dương Minh, nhưng còn mình?
Trần Mộng Nghiên do dự một chút, sau đó nói : “Đó là phòng ngủ của nam sinh, quản lý có thể cho bọn mình vào sao?”
“Đúng vậy, đây mới là mấu chốt”Triệu Tư Tư nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, lập tức nghĩ đến vấn đề này, chần chờ hỏi.
“Haha, yên tâm, để cho anh lo”Trương Tân vỗ ngực, ý bảo không cần quan tâm!
Nghe được Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên giáp tiếp tỏ thái độ, Trương Tân cũng không cần hỏi tiếp, trực tiếp đảm nhiệm việc dẫn đường.
“A, Vương đại gia đang xem TV à?”Trương Tân đỉnh đạc bước vào phòng quản lý.
“Ồ, Trương Tân à, có chuyện gì?”Quản lý cũng quen biết Trương Tân, tiểu tử này thường xuyên ra ngoài với Triệu Tư Tư đến sáng mới về, nên không ít lần làm phiền Vương đại gia mở cửa cho hắn.
“Không có chuyện gì, bạn gái của con hôm nay không có chổ ở, nên muốn lên lầu ngủ, không biết được không?”Trương Tân nói xong liền móc trong túi ra một gói thuốc kẹp tiền đặt lên bàn.
“Sinh viên trường chúng ta? Sao không ở trong phòng mình?”Vương đại gia biết rõ vẫn hỏi.
“Hôm nay vừa mới thi xong, bạn học của nàng đều đi rồi, con gái ở một mình nên sợ!”Trương Tân giả điên nói.
“Ừ, đừng gây ra chuyện gì, đi lên đi...”Vương đại gia cất gói thuốc vào trong túi, gật đầu nói : “Tôi không thấy gì hết, tôi buồn ngủ quá...”Nói xong liền dựa lên bàn.
“Ồ!”Trương Tân đi ra khỏi phòng quản lý, sau đó cười nói : “Đi thôi, chúng ta lên!”
“Ông ta sao thế? Sao đột nhiên gục thế?”Triệu Tư Tư kỳ quái nhìn Vương đại gia trong phòng hỏi.
“Ai biết được, có thể là mệt quá chăng?”Trương Tân thuận miệng nói : “Dù sao chúng ta lên là được”
“Cái này cũng được sao?”Trần Mộng Nghiên thấy rõ động tác nhỏ của Trương Tân, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Có gì mà không được, Trương Tân rất quen thuộc với quản lý mà!”Dương Minh cười nói : “Bình thường đưa rượu mời thuốc không ít...”
“A? Sao hắn lại làm nhiều chuyện như vậy?”Trần Mộng Nghiên nghi hoặc nói.
“Hắc hắc, hắn thường ra ngoài với Triệu Tư Tư, trở về rất khuya, đôi khiký túc xá đã đóng cửa, hắn còn phải làm phiền Vương đại gia mở cửa cho hắn”Dương Minh giải thích.
“Thì ra là vậy!”Trần Mộng Nghiên gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi : “Đúng rồi, cái người tên Điền Đông Hoa đâu?”
“Hắn hả? Về nhà rồi”Dương Minh nói : “Không cần lo lắng, bốn chúng ta đều là bạn học từ trung học, cũng không cần phải e dè gì”
“Ừ, vậy thì tốt rồi”Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, tuy rằng nàng cũng quen biết Điền Đông Hoa, nhưng không thân thuộc lắm, đến lúc đó khẳng định sẽ rất là e dè, bây giờ nghe Điền Đông Hoa đã về nhà, nên liền yên lòng.
“A!”Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên hô lên : “Dương Minh, em còn phải về phòng một chuyến”
“Sao vậy”Dương Minh hỏi.
“Em phải lấy đồ, ngày mai đi chơi, bên ngoài gió lớn, nhất định phải mặc dày một chút...”Trần Mộng Nghiên nói : “Đồ trên người em không đủ chống lạnh...”
“Đúng rồi, em hỏi Triệu Tư Tư có về hay không?”Dương Minh nghe xong gật đầu.
Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên vừa nói với Triệu Tư Tư, Triệu Tư Tư cũng thấy có đạo lý, vì thế hai người cùng trở về lấy quần áo, Dương Minh và Trương Tân cùng lên lầu trước.
Dù sao Trương Tân cũng đã giao tiếp với Vương đại gia, cho nên không sợ các nàng đến mà không được vào.
Đã có 189 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận