Với lực tấn công của đám bướm độc này, Đường Tiêu nghĩ nếu bị tấn công trực tiếp thì với tu vi hiện tại của hắn, hơn nửa không chết cũng bị tổn thương, nếu như bị đám bướm độc này vây lấy, khẳng định là khó bảo toàn được cái mạng nhỏ này.
Đường Tiêu nhìn về phía sau lưng, ý định bỏ đi lập tức biến mất. Bởi vì đằng sau hắn vốn là thông đạo, không biết từ lúc nào bị đám ruồi muỗi khổng lồ tương đương với thực lực của một võ giả Thiên Nguyên lấp kín.
Cơn bão táp trong Phong BạoThiên Nhãn này quả không phải là nơi Đường Tiêu có thể đến. Nếu không gặp năm người tên ăn mày gầy gò này, hắn căn bản không bước đi được nửa bước.
Đừng nói là Đường Tiêu, cho dù là võ giả Thiên Nguyên khác nếu như tu vi quá thấp cũng rất khó mà vượt qua cơn bão táp trong Phong BạoThiên Nhãn.
Khi năm người chăm chú chuẩn bị cho trận đại chiến, mộtđám bướm khổng lồ ngay lập tức bị thiếu mất mấy con, bầy bướm hình như có chút hỗn loạn, một lát sau không hiểu sao lại thiếu mất mấy con bướm độc, sau đó bầy bướm độc buông tha việc tấn công mọi người, quay về phía thông đạo sâu bỏ chạy thục mạng, nhưng không được bao xa đã biến mất trước ánh mắt của mọi người.
Tất cả những chuyện xảy ra đều quá đột ngột, hầu hết mọi người không linh tính được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có tên ăn mày gầy gò là dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn thông đạo thạch bích phía trên, vẻ mặt im lặng không nói gì.
Những người khác nhìn theo ánh mắt của tên ăn mày gầy gò, cùng nhìn vào một chỗ mới phát hiện ra, trên thông đạo thạch bích phía trên, rõ ràng có một con thạch sùng khổng lồ nằm sấp.
Bởi vì màu sắc của thân thể con thạch sùng giống như đúc với màu thạch bích, lại thêm trong thông đạo không sáng lắm, cho nên căn bản không nhận thấy sự hiện hữu của nó.
- Thạch sùng Thôn Thiên!
Hằng Sái gọi tên của con thạch sùng khổng lồ.
- Xếp trong một trăm loài kỳ trùng của bảng Khai thiên kỳ trùng.
Hồ Tuyến nheo mắt nhìn về phía trước.
- Vừa rồi đám bướm lông Hoa Vũ đều bị đầu lưỡi của thạch sùng Thôn Thiên quấn nuốt vào ăn hết. Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên không thể thấy rõ được, giống như đám bướm lông Hoa Vũ đột nhiên biến mât. Đầu lưỡi của loài thạch sùng Thôn Thiên này vô cùng mạnh mẽ, cho dù Lão Khiếu Hóa Tử nếu như không để ý cũng bị nó dễ dàng cuốn lấy nuốt chừng.
Tên ăn mày gầy gò nói nhỏ với những người khác.
- Những côn trùng trong bảng Khai thiên kỳ trùng đều là tương sinh tương khắc, ta thấy loại thạch sùng Thôn Thiên này ít nhất có tới sáu mạng, hơn nữa khắc chế loài bướm lông Hoa Vũ cho nên mới có thể đơn giản mà săn mồi bọn chúng. Nếu năm người chúng ta liên thủ chưa hẳn đã là địch thủ của nó.
Hồ Tuyến quan sát một hồi, đưa ra một kết luận không mấy lạc quan.
- Loài thạch sùng Thôn Thiên này lời hại như thế, chúng ta phải làm thế nào mới có thể thông qua nơi đây?
Hằng Sái nghe Hồ Tuyến nói như thế, trong lòng liền có chút sốt ruột.
- Chúng ta cần phải sắp xếp một người đi trước, thu hút sự chú ý của con thạch sùng, sau đó khi con thạch sùng thè lưỡi ra, những người khác sẽ cùng nhau phát ra công lực, chặt đứt đầu lưỡi của nó. Chỉ cần có thể chặt đứt đầu lưỡi của nó, con thạch sùng này cũng không có gì đáng sợ.
Tên ăn mày gầy gò nói, một lúc sau ánh mắt liền quét qua trên người Đường Tiêu.
Trong lòng Đường Tiêu trầm xuống, quả nhiên là đi theo những lão già này không có chuyện gì tốt cả, cái này không được. Muốn ta làm mồi nhử ư.
- Haha, theo như lão phu thấy, nhiệm vụ lần này nên giao cho tiểu hữu là hợp lý quá rồi.
Hồ Tuyến cũng nhìn về phía Đường Tiêu, ánh mắt không hề có ý tốt.
- Yên tâm đi, ngươi chỉ cần qua đó thu hút đầu lưỡi của nó. Chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho người.
Hằng Sái cầm một cái khiên to trong tay, đĩnh đạc nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn những người này, nếu như tin lời của bọn chúng thì sợ là sai lầm rồi. Nếu có thể chắc chắn chém được đầu lưỡi của con thạch sùng không phải bọn họ đi là được sao. Sao phải đem nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ ấy giao cho một võ giả Địa Nguyên cấp bốn như Đường Tiêu?
- Tiểu hữu không cần quá lo lắng, lão chắc hơn bảy tám mươi phần trăm có thể chặt đứt được đầu lưỡi của thạch sùng Thôn Thiên khổng lồ. Hơn nữa có bốn vị khác phối hợp. Sự an toàn của tiểu hữu chắc không có vấn đề gì.
Tên ăn mày gầy gò xoay người lại nói với Đường Tiêu.
- Ta có thể từ chối không?
Đường Tiêu hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Cái này e rằng không được.
Tên ăn mày gầy gò vuốt lên bộ râu của mình, vẻ mặt lộ ra nét nham hiểm. Mặt khác bốn tên võ giả Thiên Nguyên cũng mỉm cười nhìn Đường Tiêu. Đường Tiêu hiểu rằng trong giờ phút này nếu như quay đầu bỏ chạy bọn họ nhất định sẽ cùng nhau ra tay.
- Ài, gió lớn như thế, phải có lợi ích gì mới được.
Đường Tiêu bất đắc dĩ phải thối lui nghĩ yêu cầu, bằng không những người này nhất định sẽ trói hắn lại rồi ném qua đó, kết quả còn bi thảm hơn.
- Ngươi muốn lợi ích như thế nào?
Đám võ giả Thiên Nguyên cùng nhìn về phía Đường Tiêu.
- Những trùng đan cấp thấp mà các ngươi săn bắt được, có thể chia cho ta một nửa được không? Như thế ta có thể liều chết làm mồi nhử cho các ngươi.
Đường Tiêu nói với những người này, nghĩ đến việc động tay động chân nhẹ nhàng mà có thể giết được phần lớn yêu thú trong Phong BạoThiên Nhãn, những trung đan này cũng không phải là vật quá có giá trị, chia cho hắn một nửa chắc cũng không phải quá tiếc.
Đường Tiêu giống như sư tử ngoạm mồi, tưởng những người này không đồng ý, cho nên hắn mới đưa ra yêu cầu đám trùng đan cấp thấp.Đương nhiên, trùng đan cấp thấp ở Phong BạoThiên Nhãn đến thế giới bên ngoài cũng đều là bảo vật có giá trị liên thành.
- Cái này không có vấn đề gì. Ngươi cầm lấy những trung đan này đi, sau này khi giết được trung đan sẽ cho ngươi một nửa. Chỉ cần ngươi gặp lúc nào cần phải ra tay thì đừng trốn tránh.
Tên ăn mày gầy gò ném cho Đường Tiêu một túi đựng đồ rộng thùng thình, bên trong đó có hơn mười viên trùng đan, tất cả đều là trung đan thu được từ đầu đến giờ. Những vật này đối với hắn không có sức hấp dẫn gì, cho nên mới ném cho Đường Tiêu như vậy.
Không chỉ có thế, túi đựng đồ mà hắn ném cho Đường Tiêu, không gian bên trong so với túi đựng đồ của Đường Tiêu cũng to hơn chục lần, rõ ràng là một túi đựng đồ giá trị.
Đi theo những lão già này, tuy là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng bọn họ tiện tay ném ra vài thứ đều không phải là vật phẩm bình thương.
Thu hồi trùng đan rồi, Đường Tiêu đành phải kiên trì đi lên phía trước, hiện tại trong tâm hắn chỉ cầu nguyện sao cho mình không bị xé xác ra, không bị đám thạch sùng khổng lồ nhìn thấy, chỉ cần tránh được kiếp này.Những lão già kia trong nháy mắt có thể chém đứt được lưỡi thạch sùng khổng lồ hay không căn bản hắn cũng không dám hy vọng nhiều.
Vì để phòng ngừa lỡ may, chỉ có thể an ủi tâm lí mình. Đường Tiêu đành đi lên phía trước, một tấm khiên băng lớn che trên đỉnh đầu làm mưa làm gió, sau đó toàn thân tập trung cương khí hộ thể hướng lên trên đỉnh đầu, lúc này mới tập trung đi từ từ lên phía trước.
Mấy tên võ giả Thiên Nguyên đằng sau trông từng cử động của Đường Tiêu, sắc mặt đều rất khinh thường. Đường Tiêu dùng những thủ đoạn này trong mắt bọn chúng căn bản là không đáng giá, hơn nữa cũng không có khả năng qua được lưỡi tấn công của con thạch sùng. Sự dựa dẫm duy nhất của Đường Tiêu chính là năm tên võ giả Thiên Nguyên này là trong khi đầu lưỡi của thạch sùng cuốn lấy Đường Tiêu, bọn họ có thể chém đứt được nó.
Ngay khi Đường Tiêu tiến vào phạm vi tấn công của thạch sùng Thôn Thiên, thạch sùng Thôn Thiên quả nhiên hộc đầu lưỡi ra như sét đánh không kịp bưng tai, đủ để uy hiếp tính mạng của võ giả Thiên Nguyên. Hoàn toàn không phải là bắn ra từ không trung mà lượn lờ lờ trong không gian, không xuất hiện trên đỉnh đầu Đường Tiêu.
Tên ăn mày gầy gò và bốn gã võ giả Thiên Nguyên phản ứng lại, hơn nữa tất cả đều ra tay, nhưng vẫn chập hơn một nhịp, rõ ràng là bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của thạch sùng Thôn Thiên.
Nhưng một cảnh tượng xuất hiện ngoài dự liệu của mọi người, dường như lúc thạch sùng Thôn Thiên dơ lưỡi ra định cuốn lấy Đường Tiêu, một cung tiễn mang màu vàng đậm lẫn những màu bạc bắn ra theo hướng Đường Tiêu, hướng thẳng vào cái lưỡi khổng lồ của thạch sùng Thôn Thiên.
Mũi tên chạm vào lưỡi khổng lồ, hình như đã chặn lại cái lưỡi khổng lồ, không chỉ có thế, mũi tên thậm chí còn hóa thành một đám sương mù dính chắc vào lưỡi thạch sùng Thôn Thiên, rồi bị thạch sùng Thôn Thiên thu vào trong.
Nhưng một lát sau, thân thể khổng lồ của thạch sùng Thôn Thiên nặng nề rơi xuống mặt đất, hơn nữa còn co rút kịch liệt, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, như là đau khổ đến cực hạn.
- Linh hồn của võ giả Thiên Nguyên cảm nhận được năng lực mạnh mẽ, quay lại nhìn mũi tên màu vàng rõ ràng là phi ra từ trong người Đường Tiêu như thế nào.
- Thạch sùng Thôn Thiên này có mấy loài thiên địch, ong linh hoa trong Hạp Cốc cũng là một trong số đó. Thật không ngờ tới, tên ngày rõ ràng là linh hồn đứng thứ mười bảy trong bảng khai thiên kỳ trùng, đội của tên ăn mày gầy gò rõ ràng không phải là khách từ của đại lục Bàn Long, cho nên cũng không biết tên ong Ngân Từ này được Ong Ngân Từ nữ tử nuôi dưỡng, đã được đổi tên thành ong Ngân Từ.
Vỗn ong Ngân Từ chỉ có hai mạng, trải qua một trận đánh thiết sa chỉ, rốt cục đã trở thành ba mạng, vốn dĩ thực lực ba mạng của ong Ngân Từ có vẻ hơn sáu mạng của thạch sùng Thôn Thiên, nhưng ong Linh Hoa lại là khắc tinh của thạch sùng Thôn Thiên, cho nên khi thạch sùng Thôn Thiên vừa chạm vào, lập tức chúng theo bản năng rụt đầu lưỡi lại, lúc này bị mấy nọc độc của ong Ngân Từ châm vào bên trong, nuốt không nổi đành phải phun ra, cho nên phải nằm trên mặt đất lăn lộn đau khổ.
Càng nhiều ong Ngân Từ bay từ trong cơ thể Đường Tiêu ra, bay ù ù bu lấy thạch sùng Thôn Thiên đang nằm trên mặt đất.
Dù sao con thạch sùng Thôn Thiên này cũng có sáu mạng, nhưng bị nọc độc của ong Ngân Từ ba mạng ăn vào, không bao lâu liền nhanh chóng bị thương. Cũng may mỗi lần lột xác, số lượng ong Ngân Từ sẽ tăng hơn gấp mười lần, cho nên thương vong vẫn có thể chịu đựng được.
Một cảnh tượng ngay cả Đường Tiêu cũng không thể ngờ tới. Hắn vỗn nghĩ là thế giới đã đóng cửa với loài ong Ngân Từ, loại ong Ngân Từ này vốn chính là biến hóa từ ong Ngân Từ tám mạng, giờ phút này Đường Tiêu đã cảm nhận được nguy hiểm về sau, liều lĩnh đưa ra ong Ngân Từ ba mạng, đã giúp Đường Tiêu ngăn cản được cái lưỡi khổng lồ.
Tên ăn mày gầy gò cùng võ giả Thiên Nguyên lúc này cũng liên tục rat ay, các loại pháp bảo cùng nhau được xuất ra, thừa dịp tấn công chủ yếu vào cái lưỡi khổng lồ của thạch sùng Thôn Thiên bị ong Ngân Từ chích. ầm ầm như vũ bão chém thạch sùng Thôn Thiên nát thịt. Thạch sùng Thôn Thiên vừa chết, mấy vạn con ong Ngân Từ ba mạng liền bắt đầu phản công, không bao lâu sau đến cả một phần của thạch sùng Thôn Thiên cũng không còn, cuối cùng chỉ còn là một viên trùng đan cùng lớn được đem đến trước mặt Đường Tiêu.
Nhìn thấy năm người tên ăn mày gầy gò nhìn về phía mình ánh mắt quái dị. Đường Tiêu biết đại sự không ổn, có phần lo lắng những người này muốn đoạt lấy Ong Ngân Từ, do đó sẽ hạ thủ đau đớn với hắn.
- Muốn có trùng đan này sao? Cho ngươi…
Đường Tiêu ném trùng đan của thạch sùng Thôn Thiên cho tên ăn mày gầy gò. Đồng thời quan sát phản ứng của hắn.
Nếu như tình hình không đúng, vậy thì đào tẩu thôi. Nhưng đào tẩu ở chỗ này có tới tám chin mươi phần trăm là rơi vào trong đám trùng khổng lồ.
- Tiểu hữu được đấy.
Tên ăn mày gầy gò thật sự không có ý lấy trùng đan, bắt lấy nó ném trả lại Đường Tiêu.
- Phong BạoThiên Nhãn có khá nhiều kỳ trùng, lúc Lão Khiếu Hóa Tử khó khăn có ong Linh Hoa của tiểu hữu giúp đỡ, chiến trận sau này, tiểu hữu có thể tạm thời trở thành một thành viên trong đội ngũ, nhưng nếu như gia nhập vào đội rồi thì phải nghe theo điều khiển của Lão Khiếu Hóa Tử, trùng đan và các nguyên liệu khác sẽ chia cho cậu một phần, chúng tôi cũng sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cậu.
Đường Tiêu nghe tên ăn mày gầy gò nói thế cũng rất yên tâm, thật không ngờ tới bởi vì chuyện Ong Ngân Từ mà hắn có thể có được sự khẳng định của tên ăn mày gầy gò, rõ ràng đã coi hắn như là đồng đội, có thể phân chia càng nhiều chiến lợi phẩm, cái này đúng là ngoài ý muốn.
Cái này cũng không có gì kỳ lạ, mấy vạn con ong Ngân Từ ba mạng, cho dù là gặp võ giả Thiên Nguyên cũng đau đầu vô cùng, Đường Tiêu hiện tại tổng lực chiến lực, tăng thêm sự hỗ trợ của mấy vạn ong Ngân Từ ba mạng, miễn cưỡng cũng vượt qua được hơn nửa võ giả Thiên Nguyên.
Đương nhiên đây chưa coi là thốn mang và lực ý niệm.
Tên ăn mày gầy gò hình như có một bức bản đồ về địa lao, mỗi lần gặp chỗ ngã ba hắn đều dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, trầm tư rồi sau đó quyết định tiểu đội tiến đi theo hướng nào. Sau khi năm tên võ giả Thiên Nguyên cùng liên thủ phối hợp với mấy vạn ong Ngân Từ ba mạng, bảy ngày sau đó, mọi người đã đánh bị thương vô số yêu trùng, gian nan cũng đã tới được tầng thứ tư của địa lao.
Đoạn đường này vô cùng gian nan, Đường Tiêu mấy lần bị trọng thương, ngay cả năm tên võ giả Thiên Nguyên cũng hơn một lần thân thể nhuốm màu, ong Ngân Từ cũng bị tổn thất tới hai vạn, nhờ ăn những côn trùng trên đường đi mà đám ong Ngân Từ dã lợi dụng trùng đan làm nguyên liệu đặc chế trùng đan về sau, số ong Ngân Từ còn lại sẽ nhanh chóng tiến hành lột xác lần nữa.
Mỗi lần lột xác đều là một sự tăng vọt về chất, một khi bốn mạng hoàn thành, mấy vạn ong Ngân Từ cùng nhau bao vây tấn công, đủ để cho một võ giả Thiên Nguyên tiến vào vẫn bị lạc.
Lại đi tiểu nửa ngày, tên ăn mày gầy gò rẽ trên một ngã ba đường chỗ một bức thạch bích điêu khắc ra hiệu dừng lại, hơn nữa còn giơ tay kéo Đường Tiêu qua.
- Tiểu hữu, phía dưới là nơi Lão Khiếu Hóa Tử muốn đi, với tu vi của ngươi không thể nào qua được, vì vậy chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi. Tiểu hữu phải tìm cổ bảo nghịch thiên, tiếp tục đi về phía trước rẽ phải tìm xem, nếu như có thể tìm thấy Truyền tống trận phù văn thì hãy thử vận, nói không chừng có dấu hiệu của cổ bảo nghịch thiên, chỉ là… Cổ bảo nghịch thiên bên cạnh được sắp đặt những có quan trùng điệp, yêu thú bảo vệ cổ bảo cũng vô cùng dũng mãnh, đối phó với những yêu thú đó phải hết sức cố gắng, cẩn thận chính mình.
Suốt chặng đường, đã coi Đường Tiêu như là đồng đội, tên ăn mày gầy gò nói chuyện ngữ khí cũng khách khí không ít.
- Nơi này có Truyền tống trận của Bí Cảnh sao? Ta cũng không có hứng thú với cổ bảo nghịch thiên, chỉ muốn tìm đường quay trở lại Bí Cảnh, Đường Tiêu xác định hỏi dò tên ăn mày gầy gò.
- Ngươi muốn tìm Truyền tống trận của bc à?
Tên ăn mày gầy gò nhíu mày, dường như đang xem xét bản đồ bí mật của hắn.
Một lát sau, tên ăn mày gầy gò đem một viên ngọc xém cho Đường Tiêu:
- Ta phục chế lại hầu hết bản đồ cho ngươi, phía trên là những đốm lam sắc, có thể đi thông qua Truyền tống trận của bc, nhưng Lão Khiếu Hóa Tử không tự mình đi được, ngươi thử vận may xem.
- Đa tạ tiền bối.
Đường Tiêu thu hồi ngọc về, chắp tay thi lễ với tên ăn mày gầy gò.
Tên ăn mày gầy gò chuẩn bị quay người, đột nhiên nhớ lại điều gì đó:
- Đúng rồi, Lão Khiếu Hóa Tử đồng ý cho tiểu hữu một bảo vật thượng phẩm, chút nữa thì quên, ngươi cầm lấy cái này đi, sẽ có ích cho việc bảo vệ tính mạng của cậu.
Nói rồi, tên ăn mày gầy gò ném một đôi ủng da cho Đường Tiêu, sau đó không nói gì quay đầu đi thẳng cùng với bốn tên võ giả Thiên Nguyên, tên ăn mày gầy gò đến rồi, năm người bèn ngậm khẩu quyết gì đó, sau đó cùng đi vào bên trong bức bích họa thạch bích.
Thạch bích nổi lên một hồi sóng rồi lại quay trở lại trạng thái ban đầu.
- Lão Khiếu Hóa Tử, không giết tên tiểu tử đó diệt khẩu sao?
Đi vào trong bích họa thạch bích, Hằng Sái bèn hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Vốn dĩ tính toán như vậy.
Tên ăn mày gầy gò nheo mắt lại.
- Tiểu tử kia cũng khiến người ta thích thú đây, Lão Khiếu Hóa Tử đột nhiên không hạ thủ được rồi.
Hồ Tuyến chọc vào một câu.
- Ta nghĩ tiểu tử này sẽ không bán đứng chúng ta đâu, chỉ sợ hắn bị rơi vào tay người khác, bị ép hỏi ra bất cứ cái gì, rất có thể sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta.
Một võ giả Thiên Nguyên có bộ râu lớn trong đội bộ mặt lo lắng nói.
- Điều này thì không sao, cho dù hắn có dẫn người tới bên cạnh bích họa này, nghĩ mọi biện pháp để vào đây cũng không có khả năng tìm được chúng ta. Thế giới trong này giờ đây phức tạp nguy hiểm hơn thế giới bên ngoài. Nơi chúng ta đang đi căn bản không có ai có thể tìm ra được.
Tên ăn mày gầy gò sờ sờ cái mũi của mình, vừa rồi đúng là hắn đã mềm lòng, không giết Đường Tiêu diệt khẩu, còn đưa cho Đường Tiêu một bảo vật thượng phẩm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, Đường Tiêu giống như là con sâu cái kiến, sự sống chết tất cả chỉ trong ý niệm.
- Cũng phải, ta thấy tiểu tử kia một mình trong cơn bão táp cũng không có khả năng sống sót bao lâu.
Hằng Sái nghe lời tên ăn mày gầy gò cũng yên tâm.
- Chúng ta đi thôi.
Tên ăn mày gầy gò dẫn đầu bước đi, bốn người khác lập tức chăm chú đi theo.
Đường Tiêu đương nhiên vừa rồi mình gặp phải cảnh sinh tử nguy hiểm, giờ phút này hắn đang đứng bên cạnh bức họa thạch bích, ngạc nhiên bất định nhìn về nơi năm võ giả Thiên Nguyên biến mất.
Đường Tiêu thử đi về phía trước một chút, lại đâm đầu vào tường phía trwn, hắn dùng nắm đấm và phi kiếm thử tấn công bích họa kia, kết quả là cái hố nhỏ lập tức mở ra rồi khép lại, căn bản không có cách nào phá vỡ.
Đường Tiêu nhìn bích họa thạch bích trước mặt một hồi lâu, có chút tò mò năm võ giả Thiên Nguyên mạnh mẽ đã đi đâu. Rốt cuộc, Đường Tiêu đã đè nén được lòng hiếu kỳ của mình, cầm miếng ngọc mà tên ăn mày gầy gò đưa cho hắn cẩn thận xem xét, sau đó quyết định dò đường.
Đi theo năm tên võ giả Thiên Nguyên, trên đường đi không có yêu thú nào có thể ngăn cản, nhưng hiện tại Đường Tiêu lẻ loi một mình, thân ở cái nơi mà yêu thú hoành hành, không thể không cẩn thận từng li từng tí, phải biết rằng những yêu thú này đều có thực lực tương đương với một võ giả Thiên Nguyên.
May là ở đây không có đủ loại cấm chế như ở Phong BạoThiên Lô, thuấn di phù có thể sử dụng rồi, nhưng ở chỗ này sử dụng thuấn di phù cũng tương đối nguy hiểm, bởi vì những thuấn di phù này không thể sử dụng liên tục được. Không cẩn thận truyền đến đám yêu thú bên trong thì phiền toái to đây.
Cho nên cố gắng cẩn thận một chút, không nên trêu chọc những yêu thú kia, có thể tránh đến đâu thì tránh tốt hơn.
Trước khi xuất pháp,Đường Tiêu tập trung đến đôi giầy da trên tay. Đôi giầy da này long lánh, cũng coi là cổ bảo thượng phẩm, bên trên quả nhiên là có công quyết điều khiển, cần từng tầng từng tầng một luyện để khống chế.
Cái này là bảo vật thượng phẩm, không có bất kỳ tổn hại nào, phía trên viết ba chữ “ giầy Phù Vân”, xem ra là tên của nó, điều này khiến cho Đường Tiêu nhớ đến thần mã cũng là Phù Vân.
Đường Tiêu đi giầy Phù Vân vào chân, dùng tầng thứ nhất của khẩu quyết thử nhúc nhích giầy Phù Vân, kết quả trong nháy mắt, Đường Tiêu đã đi đến bên ngoài mấy trượng, giật mình tới mức đầu óc mê man một hồi.
Đây không phải là dịch chuyển, nhưng tốc độ này, không phải là loại tốc độ bình thường, đều là điện ban đầu kèm thêm tốc độ lớn, hoàn toàn không hơn kém phù chú dịch chuyển .
Hơn nữa lá bùa Thuấn di không thể sử dụng liên tục, giày Phù Vân này không bị hạn chế, tùy tâm sử dụng, muốn chuyển là chuyển. Nhưng Đường Tiêu rất nhanh là phát hiện ra nhược điểm của giày Phù Vân, đó chính là tiêu hao lực lượng vô cùng, chỉ thử ba lần, nội lực Đường Tiêu có cảm giác như bị trút sạch. Theo như phỏng đoán của Đường Tiêu, nếu như cả ngày sử dụng giầy Phù Vân này, tu vi của hắn nhiều lắm là có thể thúc dục được năm lần, nội lực sẽ tiêu hao gần hết.
Đương nhiên, trên người Đường Tiêu hiện tại ít nhất có thể khôi phục được nội lực bằng đan dược linh dịch, chỉ cần nuốt những đan dược này, ngay lập tức thúc cho giầu Phù Vân này liên tục cũng không thành vấn đề. Đối với việc thân thể đang ở một nơi vô cùng nguy hiểm như Phong BạoThiên Nhãn mà nói, giầy Phù Vân thực sự theo lời của tên ăn mày gầy gò sẽ trợ giúp không nhỏ trong việc bảo vệ tính mạng của Đường Tiêu.
Xác định cách dùng của giầy Phù Vân xong, Đường Tiêu đem nó ở chân, sau đó cẩn thận ci chuyển tới bất kỳ hướng khác.
Mười mấy ngày sau.
Trong lòng đất của Phong BạoThiên Nhãn, một âm thanh vỡ tan truyền đến, ngăn cản tên ăn mày gầy gò cùng những võ giả Thiên Nguyên đánh hội đồng phía dưới, rốt cục đã sụp đổ hoàn toàn, hóa thành điểm sáng biến mất trong không trung.
Bên trong màn cấm chế lại có một truyền tống trận.
- Cái này là tầng thứ năm của truyền tống trận, nếu như che giấu nguy hiểm thì thật không dễ dàng gì tìm được.
Hằng Sái rung đùi đắc ý nói.
- Trước kia vẫn cho rằng Phong BạoThiên Nhãn có bốn tầng, rõ ràng có có đường đến tầng thứ năm, che giấu đường xuống không cần xuyên qua tường, không có bản đồ chỉ dẫn thực sự là không có đường nào tới đây.
Hồ Tuyến bộ mặt rất cảm khái.
- Lão Khiếu Hóa Tử, chúng ta mau đi xuống đi.
Hằng Sía thúc giục tên ăn mày gầy gò.
Tên ăn mày gầy gò rời bộ râu trắng của mình, không lên tiếng, quan sát bên trong truyền tống trận một lát rồi, hướng tới những linh thạch trang trí ở trong truyền tống trận, sau đó đi vào bên trong truyền tống trận. Bốn người khác thấy ông ta tiến vào trong, cũng nhập theo vào truyền tống trận.
Trong truyền tống trận bạch quang, ánh bạch quang biến mất, tha hình năm người liền biến mất trong truyền tống trận. Sau một khắc, năm người cùng xuất hiện trong một không gian u ám, ở đây ánh sáng cực kỳ ảm đạm, nhưng đối với những thần thức vô cùng nhạy cảm của võ giả Thiên Nguyên cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Thần thức của năm người nhanh chóng khuếch tán ra, kết quả phát hiện ở đây căn bản không có đại điện, hoàn toàn là một màn hư không, hơn nữa là một màn hư chân không bất kể đầu hay chân đều cũng không có lực lơ lửng trong không trung.
- Lão Khiếu Hóa Tửm chúng ta không phải truyền nhầm chỗ rồi chứ?
Hằng Sái cảm nhận thấy bốn phía không có kết quả gì, có chút buồn bực hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Đi cùng với Lão Khiếu Hóa Tử!
Tên ăn mày gầy gò hình như cảm nhận được điều gì, trong giọng nói có chút hưng phấn, quay người bay vội về hướng phóng qua. Bốn người khác cũng vội bay theo phía sau.
Sau khi bay được hơn mười phút, tên ăn mày gầy gò dừng lại trước một tảng băng cực lớn trước mặt, tảng băng cao tới hơn trăm thước, tầng ngoài dán vô số lá bùa cấm chế, còn quấn những xiềng xích thô khổng lồ màu bạc.
Các linh quang cấm chế bên trong tảng băng không ngừng chớp động, ở giữa trung tâm mảng băng giày đặc, có một bong đen mơ hồ đông kết trong đó không nhúc nhích.
Không chỉ có như thế, bên cạnh tảng băng còn có một vết nứt không gian, cứ một khắc lại không ngừng phun lên một ngọn lửa mày bạc trên tảng băng, nếu có người tiến vào, hỏa diệm màu bạc này sẽ phát hiện. Hỏa diễm màu bạc này căn bản không có bất kỳ nhiệt lượng nào, không chỉ thế, ngọn lửa màu bạc còn lạnh vô cùng. Cho dù võ giả Thiên Nguyên bị ngọn lửa này dính vào cũng sẽ lập tức biến thành một khối băng.
Cả khối băng đông cứng tất cả, nếu như không phải tên ăn mày gầy gò dẫn dắt, những người khác căn bản không thể phát hiện nơi này có một khối băng khổng lồ như vậy.
- Ký ức của đại đế bị phong chế trong tảng băng khổng lồ này sao?
Hồ Tuyến hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Chính là hắn, đại đế cửu nhất, vạn năm trước khi ma giới thống trị địa ngục, Lão Khiếu Hóa Tử đã tìm mấy ngàn năm, gần đây mới có được tin tức.
- Nói linh hồn của hắn đã bị tiêu tán trong hắc ám hư không, phần ký ức còn sót lại bị phong tỏa không biết đã trôi đạt dến nơi nào.
Tên ăn mày gầy gò vẻ mặt mừng rỡ, nhưng thần sắc bên ngoài có phần nghiêm trọng.
- Lúc trước vì sao thiên giới không đem linh hồn của hắn hủy đi trong hắc ám hư không?
Hằng Sái có chút kỳ lạ hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Phong ấn ký ức linh hồn của đại đế, bị đưa vào hắc ám hư không chính là linh hồn của đại đế. Nếu như đem linh hồn cùng với ký ức này vào trong hắc ám hư không, rất có thể không có cách nào hủy diệt, ngược lại nó có thể xé vết nứt không gian ra bỏ trên. Cho nên thiên giới mới đem hồn và ký ức của nó phong ấn lại. Chỉ đem ý thức căn bản của linh hồn vào trong hắc ám hư không, chuẩn bị sau khi xác nhận linh hồn của đại đế đã hoàn toàn bị tiêu tán, sau đó mới đem linh hồn và tu vi của đại đế nhập vào trong hắc ám hư không tiến hành tiêu hủy.
- Chỉ là thiên giới không nghĩ tới việc giam giữ đại đế một mình trong không gian vài năm trước mà đột ngột biến mất trong không trung, lại để cho bọn hắn triệt để hủy diệt toàn bộ kế hoạch rơi vào không gian, hiện tại không chỉ có Lão Khiếu Hóa Tử đang tìm kiếm đại đế, thiên giới cũng phái ra nhân thủ tìm kiếm tung tích của đại đế khắp nơi. May mắn là Lão Khiếu Hóa Tử đã tìm được trước!
- Thần hồn của đại đế mạnh mẽ thế sao? Thiên giới không có cách nào hủy diệt nó sao?
Hằng Sái kinh ngạc nhìn bóng đen bên trong tảng băng khổng lồ.
- Đại đế cửu nhất không phải dễ dàng hủy diệt như thế? Có những thần hồn mạnh mẽ đến mức căn bản ngươi không tưởng tượng được, mạnh mẽ đến mức chỉ cần còn lại một thần hồn mỏng như tơ cũng có thể dục hỏa trùng sinh.
Tên ăn mày gầy gò lạnh lùng hừ một tiếng.
- Lão Khiếu Hóa Tử vừa nói trong phóng ấn này chỉ có linh hồn của đại đế, đã mất đi linh hồn của đại đế cửu nhất, không có bất luận tu vi ma pháp gì, đối với chúng ta còn có tác dụng sao?
Hồ Tuyến hỏi tên ăn mày gầy gò.
- Đại đế là một con cờ, chỉ có hắn mới có thể sử dụng thúc đẩy để tìm ra nơi che giấu các lão đại của địa ngục ma giới. Dù cho đại đế có bị mất đi linh hồn, pháp lực mất hết, nhưng thể diện vẫn to hơn ta và ngươi.
Tên ăn mày gầy gò giải thích cho Hồ Tuyến.
- Chúng ta may làm hắn xuất hiện đi, để tránh đêm dài lắm mộng.
Hồ Tuyến thúc giục tên ăn mày gầy gò.
- Các ngươi cho Lão Khiếu Hóa Tử mượn chút lực, để Lão Khiếu Hóa Tử dùng bí thuật truyền trước cho đại đế mấy lời.
Tên ăn mày gầy gò nhắm hai mắt lại, trên trán bỗng nhiên hiện ta một đường màu hồng từ từ đâm vào trong tảng băng.
Hồ Tuyến, Hằng Sái và bốn võ giả khác cùng đặt tay trên vai và lưng tên ăn mày gầy gò, đồng thời thúc giục ý niệm trợ giúp đường tơ màu hồng trên trán của tên ăn mày gầy gò xâm nhập vào trong tảng băng.
- Lão Khiếu, là ngươi sao?
Một âm thanh mệt mỏi truyền ra từ trong tảng băng khổng lồ, đương nhiên tên ăn mày gầy gò đã thành công liên kết linh hồn của đại đế cửu nhất.
- Ngoại trừ Lão Khiếu Hóa Tử, còn có ai vẫn cố chấp tìm kiếm ngươi như vậy?
Tên ăn mày gầy gò nghe âm thanh quen thuộc của đại đế cửu nhất từ trong tảng băng, kích động giọng nói có chút run rẩy.
- Haha, tìm ta làm gì? Cảm giác ngủ say thật sự không tồi…
Âm thanh từ trong tảng băng khổng lồ truyền ra ngược lại rất là lạnh nhạt, dường như thấy tất cả bình thường. Hoặc là trờ sinh hắn lười biếng, hắn rất thích ngủ.
- Thế sao được? Lão Khiếu Hóa Tử sẽ không để cho ngươi lười biếng.
Tên ăn mày gầy gò dường như rất bất mãn với âm thanh truyền ra từ trong tảng băng khổng lồ.
- Đây là đại đế cửu nhất từ thời kỳ viễn cổ thống nhất toàn bộ ma giới và địa ngục, cùng thiên giới đối kháng mấy chục vạn năm sau?
Hằng Sái nói nhỏ với Hồ Tuyến.
- Ngươi thấy thế nào? Lão Khiếu Hóa Tử chẳng lẽ nhầm sao?
Hồ Tuyến liếc nhìn Hằng Sái.
- Đem hắn cho ra, có thể dẫn đầu chúng ta chống lại thiên giới sao?
Hằng Sái nhìn cái bóng đen tàn tạ trong tảng băng khổng lồ, có chút thất vọng.
- Cho dù là không được, làm lãnh tụ tinh thần cũng có thể, thỉnh thoảng lộ diện ra lời, tổ chức hoạt động khủng bố, lại để cho đám lão tử thiên giới đau đầu cũng tốt.
Hồ Tuyến ngược lại rất vui vẻ.
- Trừ phi Lão Khiếu ngươi cứu ta ra? Cứu ta ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng, ổ khóa này làm bằng dây xích, băng diễm, những bùa chú cấm chế cũng không phải dễ dàng bài trừ.
Đại đế cửu nhất nhìn quanh một phen rồi nói với tên ăn mày gầy gò.
- Bệ hạ yên tâm! Thần đã đến, tất nhiên sẽ có cách từ từ hóa giải những cấm chế này để cứu bệ hạ ra khỏi lao tù.
Tên ăn mày gầy gò bộ dạng tràn đầy tin tưởng, đồng thời cũng thay đổi cách xưng hô.
- Những bùa cấm chế này không phải là nguyên nhân chính khóa ta ở đây, ái khanh chỉ cần phá vỡ những cấm chế này, sẽ làm thức giấc hai gã thủ vệ canh gác ở cấm địa này, với lực lượng của năm ngươi, đối diện với hai gã thủ vệ cấm địa kia, rất có thể sẽ bị rơi vào đây.
Đại đế cửu vạn lạnh nhạt nhắc nhở tên ăn mày gầy gò mấy câu.
- Có hai gã thủ vệ cấm địa sao?
Tên ăn mày gầy gò nghe nói như thế xong, quả nhiên nhíu mày, thần sắc cảm thấy khó xử.
- Trừ phi ái khanh có thể nghĩ cách giết được hai gã thủ vệ cấm địa trước khi tỉnh dậy, nếu không vẫn đừng đụng chạm tới cấm chế kẻo tránh tai bay vạ gió.
Đại đế cửu nhất thở dài.
- À, đi đến nơi nào mới có thể tìm thấy hai tên thủ vệ cấm địa?
Tên ăn mày gầy gò không hoàn toàn đánh mất niềm tin.
- Trong màn hư không này có một khe hở không rõ ràng, hai gã thủ vệ cấm địa ẩn thân trong đó, nhưng ái khanh cần phải nhớ kỹ, nếu như các ngươi không giết chết hai tên thủ vệ trước khi chúng tỉnh lại thì cũng đừng khinh suất thử đến đó, nếu không hậu quả khó lường.
- Lão Khiếu Hóa Tử có một ma bảo pháp phong tỏa linh hồn, cũng có chút tác dụng khắc chế đối với mấy con thủ vệ cấm địa, chỉ là sử dụng hơi phiền toái, cần hơn mười ngày để đổ đầy hồn lực.
Tên ăn mày gầy gò nói xong bèn đem tỏa hồn linh trên người lấy ra.
- Ái khanh có ý rồi, nếu như đã tìm được tỏa hồn tinh, vẫn tỏ ra đại đế cửu nhất ngu si đần đồn sau khi nhìn thấy tỏa hồn linh rõ ràng có chút phấn chấn hơn.
- Các ngươi cùng giúp Lão Khiếu Hóa Tử đổ đầy hồn lực, thứ này chỉ có thể tạm thời đổ đầu thôi.
Tên ăn mày gầy gò khoanh chân ngồi xuống lơ lửng trong hư không trung, đem một con tỏa hồn linh màu đen ra giữa không trung, trên tay xuất ra một đọa lam sắc, trược tiếp phóng vào tỏa hồn linh.
Hồ Tuyến, Hằng Sái và các võ giả Thiên Nguyên khác cũng đều ngồi khoanh chân như vậy xuống, từng người xuất ra một đạo hắc mang, bắc vào bên trong tỏa hồn tinh giữa không trung, hư không lập tức trở nên yên tĩnh lại, ngoại trừ băng diễm phát ra âm thanh cách đó không xa tiếng kêu vù vù của.
Vài ngày sau.
Đường Tiêu quần áo rách nát đứng ở trước một đường cấm, con mắt nhìn vào ba chữ thật to khắc phía sau, trong lòng kích động không ngừng.
Ba chữ đó là: Tinh bàn điện.
Không chỉ như vậy, chữ to phía dưới còn có năm dấu hiệu, trong đó bốn dấu rất nhỏ, hào quang đã phai nhạt, chỉ còn một dấu lớn nhất vẫn đang phát ra hào quang óng ánh.
Tinh bàn hư không chính là cổ bảo nghịch thiên, có thể tùy ý xuyên qua tất cả các gian ở bc trong hắc ám hư không mà không có bất kỳ hạn chế nào.
Đường Tiêu đoán bên trong Điện bàn tinh vỗn dĩ có năm chiếc Tinh bàn hư không, bốn chiếc nhỏ đã bị người trước sau lấy đi mất rồi, mà Lão Khiếu Hóa Tử cũng lấy một chiếc rồi quay trở về Tinh Thần Tông. Hiện bên trong còn lại một chiếc cuối cùng, cũng là chiếc Tinh Bàn lớn nhất.
Nếu như có thể lấy được nó, cũng không cần tìm kiếm truyền tống trận khắp bc, có thể dùng nó cưỡi trở về đảo Áo Bỉ.
Những ngày này Đường Tiêu đi theo địa đồ mà tên ăn mày gầy gò đưa cho, vừa trốn chạy dưới sự trợ giúp của giày Phù Vân, lại ăn hết đan dược dự trữ để phục hồi nội lực cơ thể, mới nguy hiểm chọn ra những con trùng khổng lồ không biết tên, đi tới chỗ điểm sáng lam sắc đánh dấu vị trí. Vốn dĩ hắn muốn tìm truyền tống trận của bc, không định đến chỗ bảo vật, nhưng bảo vật Tinh bàn hư không này quả là thứ mà Đường Tiêu cần.
Chỉ là, bảo vật Tinh bàn hư không không dễ dàng lấy đến tay như vậy, không cần thận rất có thể không có được mà còn phải dùng cả tính mạng của mình.