03-05-2009, 09:47 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 386: Ôn nhu trên Tuyệt Phong
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Trong động tÄ©nh mịch như chết, từng cÆ¡n gió lạnh mang theo tiếng gà o rÃt à o à o thổi tá»›i, Lâm Tam vừa rồi còn hoạt bát hiếu động, lúc nà y nằm trên mặt đất không há» nhúc nhÃch. Trong lòng Ninh VÅ© TÃch mÆ¡ hồ, thân hình khẽ rung lên, cháºm rãi Ä‘i tá»›i phÃa hắn, rõ rà ng chỉ cách có và i bước, nhưng phảng phất kéo dà i dằng dặc như mấy ngà n mấy vạn năm.
Lâm Tam nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệnh, không nghe thấy tiếng hÃt thở, trong tay còn nắm chắc bảo kiếm Ninh VÅ© TÃch đưa cho.
- Ngươi, cứ như váºy mà chết sao?
Ninh VÅ© TÃch khe khẽ ngồi sụp xuống, nước mắt từ từ ứa ra:
- Ngươi nhiá»u lần xả thân cứu ta, nhưng lại khi nhục ta…. Chết rất tốt, ngươi nên chết từ sá»›m rồi, ta nhìn thấy ngươi là chán ghét, đặc biệt chán ghét!
Bà n tay nhá» nhắn cá»§a nà ng khẽ run lên, mặt vừa khóc lại vừa cưá»i, cháºm rãi vuốt má hắn:
- Ở trên núi tiên, xa cách hồng trần, ngươi là ai, ta là ai Ä‘á»u không quan trá»ng nữa, vốn muốn tìm ngưá»i là m bạn, tá»›i hết cuá»™c Ä‘á»i Ä‘au khổ nà y, nà o biết ngươi khi phụ ta như váºy…
- Cả Ä‘á»i nà y lòng ta hướng đạo, tất cả Ä‘á»u đạm bạc, không tranh vá»›i ngưá»i, nhưng vì ngươi mà phạm và o giáºn, phạm và o ná»™, dù là là m được thần tiên, cÅ©ng là má»™t vị tiên bị trục xuất phạm giá»›i. Ngươi trá»i sinh thÃch náo nhiệt, ta lại là m ngươi bị vây khốn ở đây cả Ä‘á»i, là m ngươi giáºn ta, háºn ta, nhưng không là m gì được ta… Chết rồi cÅ©ng tốt, sẽ không còn ai khi phụ ta nữa, trong lòng ta sẽ yên tÄ©nh, cả ngà y sẽ ở bên cạnh ngươi, nhá»› tá»›i những ngà y ngươi khi phụ ta, tu đạo hạnh luân hồi, kiếp sau sẽ lại để ngươi khi phụ ta.
Nà ng cứ nói cứ nói, nước mắt từng chuá»—i nhá» xuống, bà n tay vừa chạm và o mặt Lâm Tam, lại cảm thấy nóng ấm ướt má»m, còn có hÆ¡i thở phả ra, đâu phải là má»™t ngưá»i chết, rõ rà ng là quá»· sống.
- Ngươi, ngươi…
Trong lòng Ninh VÅ© TÃch thầm kinh hãi, nhảy dá»±ng lên, chùi nước mắt, nhấc chân hung hăng đá lên chân hắn:
- Tên tiểu tặc giả chết ngươi, ta đánh chết ngươi!
Lâm Vãn Vinh rốt cuá»™c không nÃn thở được nữa. Thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i, mở mắt ra cưá»i, nói:
- Tá»· tá»·, ta chưa từng nói ta đã chết, là chÃnh tá»· tưởng lầm mà thôi. Ấy a, đừng đá.
Ninh tiên tá» bị hắn đùa bỡn, tâm tình bị tổn thương, nà o còn có chút má»§i lòng nà o, nhấc chân hung hăng giẫm lên ngưá»i hắn. Lâm Vãn Vinh Ä‘au đớn thét lên mấy tiếng, ánh mắt lạc trên ngưá»i nà ng, tức thì mắt nổi lên tia kỳ dị, ngay cả kêu Ä‘au cÅ©ng quên mất.
Ninh VÅ© TÃch cho hắn má»™t tráºn đòn tà n bạo, nhưng lại không nghe thấy tiếng kêu thét, thầm thấy hÆ¡i ngạc nhiên. Trong lúc tay chân vẫn là m việc thì bá»—ng liếc hắn má»™t cái, chỉ thấy ánh mắt hắn Ä‘ang nhìn chằm chằm và o trước ngá»±c cá»§a mình, nước giãi ở khóe miệng chảy dà i tá»›i ná»a xÃch.
Nhá»› tá»›i thân thể mình nà ng láºp tức báºt thét lên, mặt như lò than. Nà ng má»›i vừa tắm rá»a, lại nghÄ© Lâm Tam chết ở trong tay mình, trong lúc cấp bách, ngay cả dải áo cÅ©ng chưa buá»™c xong đã chạy tá»›i. Äánh má»™t phen thá»a thÃch, y phục không chỉnh tá» nữa, váy dà i tán loạn, lá»™ ra chân ngá»c thon dà i thẳng tắp, bá»™ ngá»±c đầy đặn căng tròn chỉ được phá»§ má»™t chiếc yếm nhá», khe núi ẩn hiện, xuân quang bên trong nhìn vô cùng rõ rà ng.
- Tặc tỠchết tiệt!
Ninh VÅ© TÄ©nh vốn bình đạm như tiên, đã khi nà o từng thê thảm như hôm nay. Cả thân thể lẫn tâm linh Ä‘á»u bị ngưá»i ta Ä‘em ra bỡn cợt, vừa thẹn vừa giáºn, nước mắt Ä‘iên cuồng trà o ra, đá mạnh má»™t cước và o mông Lâm Tam, lướt như bay và o trong động.
Lâm Vãn Vinh “ ối’ má»™t tiếng liên tục lăn mấy vòng trên mặt đất, toà n thân Ä‘au đớn. Vừa rồi khi Ä‘i qua dây xÃch ngá»±c đã bị má»™t lần trá»ng thương, hiện giá» mông cÅ©ng nháºn má»™t cái, dù là ngưá»i sắt cÅ©ng không chịu nổi nữa.
Nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm lá»›n, trong lòng lại có chút đắc ý, may mắn ta Ä‘i ra kịp thá»i, hôm nay tháºt là quá đủ nghiện, phải nói thân hình cá»§a Ninh tiên tỠđúng là tuyệt vá»i, ngá»±c cao mông nở, bụng phẳng eo liá»…u, sắc đẹp chẳng thua kém vá»›i An tá»· tá»·, quả nhiên không hổ là sư tá»· muá»™i, có thể chiếm được tiện nghi cá»§a nà ng, lão tỠđại khái cÅ©ng là thiên hạ đệ nhất nhân rồi.
Dương dương đắc ý má»™t hồi, trong lòng hết sức sảng khoái, ngay cả Ä‘au đớn trên mình cÅ©ng tá»±a hồ giảm bá»›t được mấy phần. Y phục toà n thân nát bấy, tán loạn, ống quần từ đầu gối trở xuống đã thà nh mảnh vụn, trên chân vết thương chằng chịt, Ä‘á»u là do hố bẫy đá vụt do Ninh tiên tá» sắp đặt là m bị thương. Có Ä‘iá»u so vá»›i tiện nghi mà đêm nay chiếm được, những Ä‘iá»u nà y không đáng nhắc tá»›i.
Nghỉ ngÆ¡i ở cá»a động má»™t lát, không nghe thấy âm thanh bên trong, cÅ©ng không biết tiên tá» rốt cuá»™c thế nà o rồi. Hắn từ trên mặt đất bò dáºy, cố nhịn cÆ¡n Ä‘au ở chân, nhón từng bước Ä‘i và o trong.
Vừa má»›i Ä‘i tá»›i cá»a thạch thất, còn chưa thò đầu và o trong, liá»n thấy kình phong lao tá»›i, mấy thứ đồ lao vá» phÃa mình như bay, giá»ng tiên tá» nghiến răng nghiến lợi thống háºn truyá»n ra:
- Tiểu tặc vô sỉ, ngươi xéo ngay ra cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!
Lâm Vãn Vinh vá»™i nghiêng đầu né khá»i táºp kÃch, mấy thứ đó rÆ¡i trên mặt đất vang lên bình bịch, hóa ra là mấy ống trúc vừa rồi hắn vót qua.
Hắn vá»™i tránh ở bên cá»a thạch thất, cẩn trá»ng mở miệng:
- Tiên tá» tá»· tá»·, tá»· muốn chia nhà vá»›i ta sao? Váºy được, xin tá»· đưa những thứ cá»§a ta trả lại cho ta.
- Ta và tên tiểu tặc vô sỉ ngươi có quan hệ gì, có thứ gì để trả cho ngươi.
Ninh VÅ© TÃch cưá»i lạnh, ngón tay siết chặt, nhá»› tá»›i hà nh động cá»§a Lâm tiểu tặc, tức giáºn thẹn thùng, háºn không thể chém hắn ngang lưng.
Lâm Vãn Vinh than một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ muốn cầu xin tỷ tỷ, đem trái tim trả lại cho ta!
- Vô sỉ!
Tim Ninh VÅ© TÃch Ä‘áºp loạn lên, tiện tay nhấc lên má»™t thứ ném ra:
- Ngươi lăn đi nhanh, đừng để ta nhìn thấy ngươi!
Một tiếng choang giòn tan vang lên, bên kia cái chà y thuốc có vẻ rất cổ xưa gãy thà nh hai đoạn, Lâm Vãn Vinh sợ nhảy dựng lên:
- Tá»· tá»· nhẫn tâm như váºy là m gì? Ta phải lăn để là m gì, ta Ä‘i ra không được sao!
Bên ngoà i vang lên tiếng bước chân lạo xạo, tên tiểu tặc vô sÄ© kia tá»±a hồ đã Ä‘i xa rồi, Ninh tiên tá» thở má»™t hÆ¡i dà i, nhìn những váºt phẩm ném loạn trên đất, trong lòng hÆ¡i kinh hãi:
- Äây Ä‘á»u là do ta là m sao? Sao lại biến thà nh thế nà y.
Nà ng trá»i sinh bình đạm, bình sinh chưa từng nổi giáºn vá»›i ai, hôm nay lại bị Lâm Tam chá»c giáºn tá»›i như phát Ä‘iên, sá»± trấn định ngà y thưá»ng sá»›m đã không biết Ä‘i đâu mất, trong lòng từng tráºn mê mang và sợ hãi.
Hiện giá» tâm tình cá»§a tiên tá» không tốt, không thể đụng và o nà ng mà gặp xui xẻo, Lâm Vãn Vinh háºm há»±c Ä‘i được và i bước, dá»±a và o góc tưá»ng ngồi xuống. Äá ở nÆ¡i nà y lạnh như băng, lại không có đống lá»a, so vá»›i sá»± ấm áp trong thạch thất khác biệt má»™t trá»i má»™t vá»±c, may mắn là bảo kiếm cá»§a tiên tá» còn ở trên tay ta. Lâm Vãn Vinh cảm khái, cầm lấy mấy Ä‘oạn trúc bị tiên tá» ném ra, tỉ mỉ khắc lên .
Äêm dà i vô táºn, thạch động lạnh buốt, Ninh VÅ© TÃch ngồi xếp bằng má»™t hồi, nhìn đống lá»a cháy bừng bừng, trong lòng thá»§y chung khó yên tÄ©nh lại được. Bên ngoà i lạnh lẽo, cÅ©ng không biết tiểu tặc kia thế nà o rồi? Nà ng đột nhiên giáºt mình, khẽ phì má»™t tiếng, quan tâm đến hắn là m gì, hắn đóng băng chết là tốt nhất.
Cố nén ná»—i lòng xuống muốn Ä‘i ngá»§, chợt nghe má»™t tráºn lá»c cá»c khẽ vang lên, từ cá»a thạch thất lăn và o mấy thứ. Nà ng táºp trung nhìn lại, thứ Ä‘ang lăn tá»›i lại là má»™t ống trúc thô ngắn, vừa khéo lăn tá»›i ngay dưới chân, dưới đáy ống trúc còn xuyên má»™t sợi dây đồng, kéo dà i tá»›i trong góc ngoà i phòng.
Äây là cái gì? Ninh VÅ© TÃch nghi hoặc, nhặt ống trúc lên, cẩn tháºn xem xét má»™t lượt. Äáy ống trúc kia xuyên má»™t lá»— nhá», dây đồng từ lá»— đó xuyên và o. Lại buá»™c thêm má»™t cục than Ä‘en xì xì, hình dáng rất là quái dị.
Trên cả ngá»n tuyệt phong nà y, ngưá»i sống chỉ có hai. Chẳng cần phà công nói, tá»± nhiên là con quá»· Lâm Tam quấy rối rồi. Trong thạch động những công cụ bằng sắt tiá»n nhân để lại không Ãt, có thể tìm Ãt dây đồng nà ng cÅ©ng không thấy kỳ quái, chỉ là tên tiểu tặc kia rốt cuá»™c là muốn là m gì?
Äem ống trúc kia láºt qua láºt lại tìm ná»a ngà y, cÅ©ng nhìn không ra là thứ gì. Äặt ở bên tai lắc lắc, cÅ©ng không có động tÄ©nh, Ä‘ang thấy mất kiên nhẫn. Chợt từ trong ống trúc vá»ng ra má»™t tiếng:
- Tỷ tỷ…
- A!
Ninh VÅ© TÃch bị dá»a nhảy dá»±ng lên, vô thức vứt ống trúc trong tay xuống, ta là m sao lại nghe được Lâm Tam nói chuyện?
Äợi hồi lâu, trong thạch thất yên tÄ©nh dị thưá»ng, không nghe thấy tiếng vang nà o, tiên tá» trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ ta nghe lầm ? Nà ng lại cẩn tháºn Ä‘em ống trúc đặt bên tai, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.
Trong lòng có hÆ¡i chút thất vá»ng, Ä‘ang muốn ném ống trúc xuống. Trong ống kia lại có giá»ng nói đáng ghét vá»ng tá»›i:
- Tỷ tỷ, tỷ ngủ rồi sao?
Lần nà y không nghe lầm, âm thanh Ä‘Ãch xác là từ trong ống trúc truyá»n tá»›i, Ninh tiên tá» sợ hãi, Lâm Tam sao lại chui và o ống trúc rồi?
- Ngươi, ngươi ở đâu nói vá»›i ta váºy?
Trong giá»ng cá»§a nà ng có chút run rẩy.
- Tá»· tá»·, má»i tá»· nói và o thoại đồng ( microphone). Ài, kỳ thá»±c ta cÅ©ng không biết mình Ä‘ang ở đâu.
Trong giá»ng cá»§a Lâm Tam mang theo vẻ quyến luyến sâu Ä‘áºm và chút Ãt ná»—i thống khổ:
- Ta trong lúc mÆ¡ ngá»§ gặp được thần sông Tương ( Còn gá»i là Tiêu Tương), bà ấy nói loại trúc Tương nà y chÃnh là linh hồn bà hóa thà nh, bà há»i ta còn có nguyện vá»ng gì chưa thà nh. Ta vốn muốn bảo bà đưa ta xuống núi, nhưng nghÄ© tá»›i để má»™t mình tá»· tá»· ở lại nÆ¡i nà y lênh đênh khổ sở, ta sao có thể nhẫn tâm? Vì váºy ta liá»n nói cho Tương trúc, ta muốn nói chuyện vá»›i tá»· tá»·, vừa tỉnh lại, liá»n chui và o trong trúc rồi. Äúng, không sai, chÃnh là bên trong trúc. Tá»· tá»·, tá»· bây giá» Ä‘ang sá» lên ngưá»i ta đó.
(Nguồn :
Tiêu Tương thần tức là nữ thần sông Tiêu Tương.
Truyá»n thuyết kể rằng xưa đế Thuấn Ä‘i tuần du phương nam, mất ở Thương Ngô, táng ở Cá»u Nghi. Hai ngưá»i vợ cá»§a vua Thuấn Ä‘i tìm, đến bá» sông Tiêu Tương vá»ng vá» miá»n Thương Ngô mà khóc vua Thuấn. Nước mắt cá»§a hai ngưá»i nhá» lên những cây trúc bên sông Tiêu Tương, để lại những ngấn lốm đốm rất đẹp. Rồi hai ngưá»i gieo mình xuống sông Tương, trở thà nh nữ thần sông Tương.)
Ta đúng là thiên tà i, Lâm Vãn Vinh trốn trong góc tưá»ng che miệng đắc ý cưá»i trá»™m, vô cùng vừa lòng vá»›i hiệu quả cá»§a “điện thoại†mà mình chế tạo.
- Váºy ngưá»i chẳng phải là không trở vỠđược nữa rồi?
Trong âm thanh cá»§a Ninh VÅ© TÃch mang chút nghi hoặc, nhưng lãnh đạm không nói lên lá»i.
- Theo lý thuyết mà nói, ta không trở vỠđược nữa. Có Ä‘iá»u …
Lâm Tam kéo dà i giá»ng, ngữ khà sâu xa:
- Tương thần nói rồi, nếu tá»· tá»· nguyện ý hôn lên ống trúc má»™t cái, bà sẽ đặc biệt cho phép ta biến vá» hình ngưá»i.
- Váºy sao?
Ninh VÅ© TÃch cưá»i lạnh:
- Cuối cùng ngươi còn có chút tá»± biết mình, biết ngươi hiện tại không phải là hình ngưá»i. Váºy ngươi cứ yên tâm mà chỠđợi Ä‘i! Äợi có ngưá»i thèm hôn ngươi, là m ngươi biến lại thà nh ngưá»i.
- Tá»· tá»·, tá»· sao có thể tuyệt tình như váºy? Ấy, âm thanh nghe gần thế, chẳng lẽ Ä‘iện thoại rá»›t há»ng rồi? NÆ¡i nà y sao lại có đôi tú hà i!
Hắn vừa ngẩng đầu lên, liá»n thấy ngay Ninh VÅ© TÃch cầm ống trúc đứng trước mặt mình, trên gương mặt nở má»™t nụ cưá»i lạnh lùng.
- A, ta có chân có tay rồi, ta biến vá» hình ngưá»i rồi. Tiên tá» tá»· tá»·, tháºt cám Æ¡n tá»·!
Lâm Tam đứng báºt dáºy, là m bá»™ vừa mừng vừa kinh ngạc kêu lá»›n, trên trán toà n là mồ hôi lạnh.
Äúng là má»™t kẻ không biết xấu hổ tá»›i cá»±c Ä‘iểm! Thấy hắn tác quái, trong lòng muốn cưá»i, nhưng lại cố sức nhịn, thấy y phục hắn mong manh, môi rét tá»›i thâm xì, toà n thân run bần báºt, vá»™i cúi đầu xuống hừ má»™t tiếng, quay đầu rá»i Ä‘i.
“Mẹ nó, không nghÄ© tá»›i bị bóc trần sá»›m như váºy!“ Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, chán nản ngồi xuống đất.
- Äi và o mà nói chuyện!
Trong ống trúc đột nhiên truyá»n tá»›i má»™t âm thanh rất nhá», may là trong ống trúc buá»™c than hoạt tÃnh hiệu quả cá»±c tốt, hắn má»›i có thể nghe thấy.
- Tiên tỠtỷ nói chuyện với ta sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ như Ä‘iên, kêu và o trong thoại đồng. Bên kia tÄ©nh lặng không má»™t tiếng động, không có tin tức truyá»n đến nữa.
Vá»™i vã thu tháºp đống lá»™n xá»™n dưới chân, Ä‘i tá»›i cá»a thạch thất, tháºn trá»ng thăm dò bên trong, chỉ thấy Ninh VÅ© TÃch lãnh đạm ngồi bên giưá»ng, trong tay cầm ống trúc thần kỳ kia nghiá»n ngẫm, tá»±a như không nhìn thấy hắn đã đến.
- Tỷ tỷ, ta tới rồi.
Có tráºn giáo huấn lúc trước, Lâm Tam ngoan ngoãn hÆ¡n rất nhiá»u, trước khi tiến và o liá»n báo cáo.
Ninh VÅ© TÃch không nói lá»i nà o, đầu cÅ©ng chẳng ngẩng lên, cÅ©ng không biết là cho phép, hay là không nữa!
Sợ chết thì không phải là Lâm Tam! Lâm Vãn Vinh cẩn tháºn bước lên má»™t bước. Thấy Ninh tiên tá» không có phản ứng gì khác lạ, lúc nà y má»›i yên tâm bước nhanh và o.
Äống lá»a bừng bừng, từng tráºn hÆ¡i nóng áºp tá»›i, Lâm Vãn Vinh kÃch động ngồi phịch xuống. Thá»±c là muốn khóc mà , cảm tạ chúa, cảm tạ Tương thần, ta cuối cùng cÅ©ng từ địa ngục trở vá» tá»›i nhân gian rồi.
Thấy dáng vẻ kÃch động cá»§a hắn, trên mặt Ninh VÅ© TÃch lá»™ ra má»™t nụ cưá»i:
- Cái ống trúc có thể truyá»n tiếng nói nà y là ngươi là m sao? Nó gá»i là gì?
Chỉ cần tiên tá» không đánh đánh giết giết, váºy hết thảy Ä‘á»u nói được. Thấy Ninh VÅ© TÃch vuốt ve ống trúc kia, có vẻ rất thÃch thú, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng yên tâm, cưá»i đáp:
- Cái nà y sao, gá»i nó là truyá»n thoại khÃ, là phát minh má»›i nhất cá»§a ta. Hai ngưá»i cách rất xa cÅ©ng có thể nói chuyện vá»›i nhau. Rất là thần kỳ.
Ninh VÅ© TÃch mỉm cưá»i, há» hững nói:
- Cách rất xa cÅ©ng có thể nói chuyện ? Váºy chúng ta trên núi và dưới núi cÅ©ng có thể trò chuyện sao?
- Bây giá» còn chưa tá»›i mức nà y, có Ä‘iá»u trăm năm sau, nhất định là có thể.
Lâm Vãn Vinh cưá»i trả lá»i.
- Váºy thì tốt rồi.
Ninh tiên tỠthản nhiên:
- Trăm năm sau, chúng ta đã sá»›m chẳng còn ở nhân thế. Ai trò chuyện vá»›i ai, không quan hệ vá»›i chúng ta, ta quan tâm chÃnh là hiện tại.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, hiểu rõ tâm tư cá»§a nà ng. Ninh tiên tá» muốn Ä‘em Lâm Tam cả Ä‘á»i vây khốn trên đỉnh Tuyệt Phong nà y. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không cãi lại, ấm áp là điá»u cần nhất, chuyện khác sau nà y hãy nói.
Trong phòng yên tÄ©nh trở lại, Lâm Vãn Vinh lấy Ä‘oạn trúc ra tiếp tục gá»t. Tâm tình Ninh VÅ© TÃch dưá»ng như dần dần chuyển biến tốt, cầm truyá»n thoại khà lúc thì trầm tư, lúc thì mỉm cưá»i, có chút cảm giác yêu thÃch không nỡ rá»i tay. Nhìn vá» phÃa Lâm Tam, thấy hắn cầm bảo kiếm cá»§a mình, tỉa tót các mấu khá»›p cá»§a các Ä‘oạn trúc, rồi Ä‘em từng Ä‘oạn trúc dà i nối lại má»™t chá»—, liên tiếp ba bốn Ä‘oạn.
- Äây lại là cái gì?
Ninh VÅ© TÃch lấy là m lạ há»i.
- Äây là kÃnh viá»…n vá»ng đơn giản! Nhìn xem!
Lâm Vãn Vinh đưa một đoạn trúc cho nà ng.
Ninh VÅ© TÃch nâng ống trúc lên đặt ở trước mắt, cẩn tháºn nhìn má»™t cái, chỉ thấy đối diện cÅ©ng có má»™t con mắt, Ä‘ang nháy mắt vá»›i mình. Hai ngưá»i ánh mắt giao nhau, nà ng bị dá»a nhảy dá»±ng lên, tim Ä‘áºp thình thịch, vá»™i vứt kÃnh viá»…n vá»ng kia xuống, giá»ng run rẩy:
- Äây là thứ quá»· quái gì, ngươi chá»› nên giở trò.
- Cái kÃnh viá»…n vá»ng nà y còn thiếu má»™t Ãt thấu kÃnh, trong tay ta không có nguyên liệu, cÅ©ng chỉ có thể là m tá»›i mức nà y, táºp trung ánh mắt vẫn có thể nhìn xa.
Hắn cưá»i khan má»™t tiếng.
Vừa truyá»n thoại khà lại vừa là kÃnh viá»…n vá»ng, có nguyên liệu, là có thể chế ra theo hoà n cảnh, cÅ©ng không biết trong đầu hắn lấy đâu ra nhiá»u chá»§ ý quá»· quái như váºy, thánh phưá»ng bại ở trong tay hắn đúng là không oan. Ninh VÅ© TÃch cảm khái, nhá»› tá»›i căn nguyên hai ngưá»i oán háºn, nhất thá»i ngÅ© vị trá»™n lẫn, trăm mối cảm xúc giao nhau.
- Cái truyá»n thoại khà nà y tặng cho tá»· tá»·.
Lâm Vãn Vinh cưá»i Ä‘em hai ống trúc nhét và o tay nà ng:
- Tá»· phải giữ cẩn tháºn, sau nà y nó có thể là di sản văn hóa đó.
Ninh VÅ© TÃch khẽ lắc đầu:
- Ta muốn truyá»n thoại khà nà y là m gì? Nói chuyện vá»›i chÃnh mình sao?
Äem truyá»n thoại khà định nhét lại và o tay Lâm Tam, nà ng bá»—ng nghÄ© ngợi má»™t chút, lại lấy vá» má»™t cái giữ trong tay mình, mặt thoáng hồng lên.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, rồi lại vướng và o vết thương ở chân, mặt Ä‘ang cưá»i thà nh nhăn nhó vì Ä‘au đớn.
- Äáng Ä‘á»i.
Thấy trên chân hắn đầy là vết máu tÃm bầm do dấu vết cá»§a đá vụn gây ra, Ninh VÅ© TÃch vừa bá»±c tức vừa buồn cưá»i:
- Bảo ngươi ở trong thạch thất đợi, ngươi lại muốn cố ý đi ra là m chuyện xấu. Lần sau ta là m cái lồng bắt thú, kẹp chặt hai chân của ngươi, xem ngươi còn là m ác như thế nà o?
Ngoà i miệng nà ng nói, nhưng không biết từ đâu biến ra má»™t Ãt dược cao, bóc vá» ra, hương thÆ¡m ngát bốn phÃa, quả thá»±c là linh Ä‘an diệu dược.
Cái loại việc hầu hạ ngưá»i nà y, đương nhiên không phải là tiên tá» là m rồi, Lâm Vãn Vinh biết tá»± giác, nháºn lấy dược cao kia, xé má»™t mảnh áo, dùng cái chà y thuốc gẫy kia là m cái gạc thuốc tìm cách đắp lên bắp chân để buá»™c lại.
Nhìn dáng vẻ tay chân lóng ngóng cá»§a hắn đắp thuốc sau chân không tiện, Ninh VÅ© TÃch khẽ nhÃu mà y, cầm lấy gạc thuốc kia hừ má»™t tiếng:
- Äừng lãng phà dược cao cá»§a ta. Ngươi ngồi xuống, chá»› động Ä‘áºy.
Má»™t cảm giác mát lạnh truyá»n đến, chÃnh là Ninh tiên tá» ngồi xuống Ä‘ang cẩn tháºn đắp thuốc cho hắn. Dáng vẻ dịu dà ng từ tốn kia, Lâm Vãn Vinh bình sinh chưa từng thấy.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm động không nói lên lá»i, chợt nắm lấy bà n tay nhá» cá»§a Ninh VÅ© TÃch:
- Tá»· tá»·, chúng ta không nên đánh đánh giết giết như váºy nữa có được không. Trên ngá»n tuyệt phong nà y chỉ có hai ngưá»i chúng ta, trừ tá»· ra là ta, tá»· chết rồi ta thương tâm, ta chết rồi tá»· tịch mịch, Ä‘á»i ngưá»i trăm năm, nghèo khổ vất vả ta Ä‘á»u không sợ, chỉ sợ tư vị cô đơn kia, đó không phải là thứ con ngưá»i có thể chịu được.
Trong lòng Ninh tiên tỠthoáng rung động, vội rụt tay lại, hừ một tiếng:
- Ta không sợ cô đơn …Là ta muốn đánh đánh giết giết với ngươi sao? Nếu không phải ngươi khi phụ ta, ta là m sao lại là m thế với ngươi!
- Ta cũng rất oan uổng, kỳ thực ta chẳng nhìn thấy gì cả.
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nói dối mà thần sắc vẫn vô cùng chÃnh trá»±c.
- Còn nói nữa!
Ninh VÅ© TÃch tức giáºn, mặt đỠbừng má»™t mảng, nhá»› tá»›i bá»™ dạng thẹn ngưá»i kia. CÅ©ng chỉ là trên tuyệt phong nà y nà ng má»›i dá»… nói chuyện như thế, nếu là đổi má»™t nÆ¡i khác, sá»›m đã ra tay giết ngưá»i rồi.
Trên ngá»n tuyệt phong, trong căn phòng hẹp, dưới ánh lá»a nhà n nhạt, Ninh tiên tá» giá»ng nói dịu ngá»t, bá»±c bá»™i xen lẫn thẹn thùng, khuôn mặt nhỠđỠbừng lên từng mảng, quả là có má»™t không hai trên Ä‘á»i. Lâm Vãn Vinh mồm miệng khô khốc, thì thầm:
- VÅ© TÃch, ta…
Bà n tay nhá» cá»§a Ninh VÅ© TÃch dừng lại, hô hấp không tá»± chá»§ được rối loạn. Không phải là lần đầu tiên hắn gá»i tên mình, nhưng chỉ có lần nà y cảm giác lại mãnh liệt hÆ¡n trăm lần, dưá»ng như từng tiếng sấm mùa xuân đánh và o tâm linh.
- Ngươi, ngươi muốn nói gì?
Vẻ mặt Ninh VÅ© TÃch bối rối, ngá»±c thở gấp, không biết nói là m sao má»›i phải.
- VÅ© TÃch , ta thÃch…
- Oà nh…
- Oà nh…
NÆ¡i xa vang lên tiếng pháo ầm ầm cắt đứt lá»i cá»§a hắn, thần sắc Lâm Vãn Vinh biển đổi, đứng báºt dáºy:
- Thanh Tuyá»n đến rồi!
Tà i sản của thuyuy12
03-05-2009, 10:24 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 387: Thang trá»i
Phần I
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Tỷ tỷ, đại ca thực sự ở trên núi nà y sao?
Lạc Ngưng vén rèm xe ngá»±a lên, nhìn lướt qua bên ngoà i, vẻ mặt đầy lo lắng há»i. Ãnh trăng phá»§ kÃn, Ngá»a Pháºt Tá»± đổ nát khắp nÆ¡i là tưá»ng vỡ vách tan, hiện lên giữa ánh sáng mịt má». Trong bóng đêm, xa xa núi cao non thẳm, núi đèo trùng Ä‘iệp, lá»™ vẻ thanh cao không nói lên lá»i.
Tiêu Thanh Tuyá»n ngồi trên chiếc giưá»ng thấp, cháºm rãi vuốt ve bụng, thở dà i:
- Hẳn là không sai được. Xảo Xảo, vừa rồi muá»™i tá»›i Tiêu gia, quả tháºt không thấy bóng dáng Lâm lang ư?
Xảo Xảo “ vâng†một tiếng, mặt buồn rầu:
- Khi Ngưng tá»· tá»· và o cung tìm tá»·, muá»™i liá»n tá»›i Tiêu gia, còn kinh động phu nhân và Nhị tiểu thư. Ban đầu bá»n há» cÅ©ng cho rằng đại ca ở trong phòng, nà o ngá» bá»n muá»™i ở ngoà i phòng gá»i tá»›i ná»a ngà y, cÅ©ng không nghe thấy động tÄ©nh gì ở bên trong. Không còn cách nà o đà nh phá cá»a và o, chỉ thấy trên giưá»ng chăn vẫn còn hÆ¡i ấm, nhưng đại ca đã biến mất hút, phu nhân và Nhị tiểu thư cÅ©ng không biết chà ng Ä‘i đâu, Tiêu nhị tiểu thư lo tá»›i mức òa khóc.
- Có cái gì mà khóc.
Ngưng Nhi hai mắt đỠbừng:
- Nguyên má»™t tướng công giao cho bá»n há», nhưng bá»n há» lại là m mất, không tìm bá»n há» tÃnh sổ đã là tiện nghi cho bá»n há» rồi. Khi ở Kim Lăng ta đã nhìn ra, mẹ con Tiêu gia bá»n chúng đối xá» vá»›i chà ng, hô là phải đến quát là phải Ä‘i, nhưng lại rất giảo hoạt, đánh má»™t cây gáºy lá»›n lại thưởng má»™t quả táo ngá»t, là m trong lòng tướng công hà i lòng. Äại ca cÅ©ng má»m lòng, bị mẹ con bá»n chúng khi phụ lâu như váºy, ngược lại còn sinh ra tình cảm, đợi ngà y mai tìm được huynh ấy, khiến chà ng ba ngà y không được và o phòng ta, xem huynh ấy có nhá»› Ä‘á»i hay không.
Xảo Xảo mặt đỠlên, thầm nghÄ©: “Äừng nói là ba ngà y, dù là ba tuần trà tá»· cÅ©ng không nhịn nổi đâu. Tá»›i lúc đó kéo đại ca và o phòng nhanh nhất khẳng định là tá»·.“
Nghe Lạc Ngưng nói à o à o má»™t hÆ¡i như váºy, Thanh Tuyá»n lắc đầu cưá»i khổ, hÅ© dấm cá»§a nha đầu nà y còn chua hÆ¡n ta, cÅ©ng không biết mẹ con Tiêu gia ngưá»i ta trêu chá»c ả ở chá»— nà o.
- Chẳng phải là má»™t tên nam nhân thối sao, đáng cho các tá»· phải lo lắng sầu khổ như váºy ư?
Tiểu cô nương Lý Hương Quân ở trên giưá»ng trở mình, từ trong chăn lụa thò cánh tay sen trắng muốt ra, xoa xoa bụng Tiêu tiểu thư:
- Là m ngưá»i ta lúc tối trá»i ngá»§ cÅ©ng không yên, muá»™i thấy không có hắn cà ng tốt hÆ¡n, muá»™i liá»n có thể má»—i ngà y ở chung phòng vá»›i sư tá»·, sống rất là vui vẻ. Sư tá»·, muá»™i cÅ©ng tá»›i sá» xem…
Bà n tay nhá» cá»§a nà ng đưa tá»›i chá»— bụng nhô lên cá»§a Thanh Tuyá»n, Tiêu tiểu thư mặt đỠtÃa tai, khẽ gắt má»™t tiếng đánh bạt tay nà ng ra:
- Tiểu nha đầu là m trò gì đó, ta đang nói chuyện với các vị tỷ tỷ.
Lý Hương Quân và nh mắt á»ng Ä‘á», hừ má»™t tiếng:
- Muá»™i chỉ muốn sá» xem em bé lá»›n thế nà o thôi, lại chẳng phải chiếm tiện nghi cá»§a tá»·. Muá»™i thấy, nếu là lang quân cá»§a tá»· muốn sá», sư tá»· nhất định sẽ rất cao hứng. Tên nam nhân thối tha đó ngà y hôm qua là m mưa là m gió. Cho rằng muá»™i không biết sao? CÅ©ng không sợ là m thương em bé…
Tiêu tiểu thư kêu lên má»™t tiếng, thẹn đỠcả mặt. Ngưng Nhi phì cưá»i, che đôi môi đỠmá»ng:
- Tá»· tá»·, đại ca là há»—n thế ma vương, tá»· chá»› nên má»i việc Ä‘á»u thuáºn theo huynh ấy. Hương Quân tiểu muá»™i muá»™i, muá»™i đúng là việc gì cÅ©ng hiểu.
Lý Hương Quân hừm má»™t tiếng, khinh thưá»ng nhìn nà ng:
- Việc muá»™i biết đúng là không có Ãt. Có má»™t cô ả, canh ba ná»a đêm, kêu gà o cái gì a…“đại ca, mau tá»›i thôi“!
Nà ng bóp mÅ©i há»c theo Ä‘iệu bá»™ cá»§a Lạc tiểu thư, sống động tá»›i từng chi tiết.
- Ta đánh chết nha đầu ngươi!
Ngưng Nhi mặt cÅ©ng đỠbừng, nà ng ở trước mặt tá»· muá»™i có cởi mở hÆ¡n, cÅ©ng không chịu nổi, nhà o và o truy Ä‘uổi tiểu nha đầu. Lý Hương Quân cưá»i khanh khách trốn ở sau lưng sư tá»·, hướng vá» Lạc Ngưng là m mặt quá»·.
- Hương Quân muội muội đừng là m loạn nữa.
Xảo Xảo tÃnh tình tốt nhất, thấy Ngưng tá»· tá»· trên mặt có chút mất kiểm soát, vá»™i kéo lấy Lý Hương Quân. Tiểu nha đầu cảm kÃch nhìn nà ng, cưá»i hì hì:
- Vẫn là Xảo Xảo tá»· tá»· tốt vá»›i muá»™i nhất. Chẳng trách tên nam nhân thối kia yêu thương tá»· như váºy. Má»—i lần Ä‘á»u ôm tá»· ngá»§ trong lòng, còn không mặc y phục nữa.
Dù là tÃnh tình Xảo Xảo có tốt hÆ¡n nữa, cÅ©ng nhịn không được đỠbừng mặt. Tiểu nha đầu Lý Hương Quân nà y ranh mãnh tinh quái, hà ng ngà y cÅ©ng không biết suy tÃnh cái gì, theo cách nói cá»§a nà ng, việc nhìn trá»™m nà ng ta là m không Ãt.
Thấy tiểu nha đầu nà y má»™t hÆ¡i đùa bỡn cả ba vị Lâm phu nhân trong khoang xe, ngay cả sư tá»· cá»§a mình cÅ©ng không bá» qua, trong lòng Ngưng Nhi thăng bằng trở lại, cưá»i khanh khách:
- Hương Quân tiểu muá»™i muá»™i, cùng là má»™t sư phó dạy ra, muá»™i và Tiêu tá»· tá»· nhà ta lại khác biệt lá»›n như thế? Muá»™i ngược lại giống như đại ca ta rèn luyện ra váºy, háo sắc giống huynh ấy. Muá»™i chá»› nên hiểu lầm, đây là ta khen muá»™i đó, quân tá» háo sắc cÅ©ng có nguyên nhân cả, đại ca chÃnh là má»™t ngưá»i như váºy, khách khách…
Ầm Ä© vá»›i Lý Hương Quân má»™t hồi, không khà trong khoang xe nhất thá»i cÅ©ng thoải mái rất nhiá»u, nhưng Tiêu Thanh Tuyên khẽ nhÃu mà y, thần tình chuyển sang lạnh lùng:
- Hương Quân, muá»™i tuổi còn nhá», không hiểu thế sá»±, những thứ lung tung nà y há»c từ ai? Tháºt hay cho má»™t cô gái nhá», nói chuyện không biết đúng má»±c, tương lai lá»›n lên rồi còn như thế nà o nữa?
Lý Hương Quân tá»±a hồ cá»±c kỳ e sợ Tiêu Thanh Tuyá»n, thấy sư tá»· nổi giáºn tháºt sá»±, tức thì không dám là m loạn nữa, vá»™i nắm lấy tay nà ng, ngoan ngoãn êm ái nói:
- Sư tá»·, không phải là muá»™i cố ý. Ná»a năm nay má»™t mình tá»· len lén nhá»› Lâm lang cá»§a tá»· phát ngây ra, sư phó lại thưá»ng ra ngoà i, muá»™i và các sư tá»· muá»™i khác nói chuyện không hợp, chỉ đà nh tìm mấy loại sách lặt vặt ra xem, những thứ nà y Ä‘á»u là há»c trong sách. Tá»· đừng tức giáºn, sau nà y muá»™i không là m loạn nữa.
Hóa ra là do giáo dục không tốt, Lạc Ngưng cÅ©ng là ngưá»i má»m lòng, kéo Lý Hương Quân trốn sau ngưá»i mình, giải vây cho nà ng:
- Tá»· tá»·, Hương Quân tuổi còn nhá», chỉ là nhất thá»i ham chÆ¡i thôi, tá»· đừng nên trách nó. Äúng rồi, tá»· tá»·, sao tá»· biết đại ca nhất định ở trên ngá»n núi nà y?
Nói tá»›i chÃnh sá»±, trong xe tức thá»i trở nên yên tÄ©nh lại, Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng không có thá»i gian Ä‘i dạy dá»— Lý Hương Quân, khẽ thở dà i:
- Lâm lang nói vá»›i Ngưng Nhi muá»™i, Ä‘á»u là có thâm ý. Trên dưa chuá»™t khắc tên chà ng là đại biểu cho chà ng rồi, bảo sư phó trong nhà bếp không nên giết dưa chuá»™t, ý tứ chÃnh là , sư phó cá»§a ta muốn giết chà ng.
- Sư phó trở lại rồi?
Lý Hương Quân kinh hỉ nhảy cẫng lên, lại thấy ánh mắt mấy nữ tá» trong xe như muốn giết ngưá»i, vá»™i và ng im lặng trở lại.
Ngưng Nhi kinh hãi thất sắc, nước mắt long lanh lưu chuyển:
- Sư phó cá»§a tá»· muốn giết tướng công? Như váºy phải là m sao má»›i được! Tá»· tá»· võ vông đã cao cưá»ng như váºy, sư phó cá»§a tá»· cà ng kinh khá»§ng hÆ¡n rồi, đại ca là m sao là đối thá»§ cá»§a ngưá»i được? Nếu đại ca không còn, Ngưng Nhi cÅ©ng không sống trên Ä‘á»i nà y nữa.
Tiêu Thanh Tuyá»n cháºm rãi lắc đầu, kiên định nói:
- Ngưng Nhi chá»› hoảng, tÃnh tình cá»§a sư phó ta rất hiểu, ngưá»i là m việc quyết Ä‘oán, không bao giỠđể dây dưa kéo dà i. Muá»™i tá»± nghÄ© xem, nếu sư phó cá»§a ta thá»±c sá»± muốn giết Lâm lang, đã giết ở Tiêu gia rồi, còn phải mang chà ng Ä‘i sao?
Lá»i nà y có chút đạo lý, Lạc Ngưng tỉnh táo lại:
- Nhưng, nếu sư phó cá»§a tá»· tá»· không phải vì giết tướng công, lại mang huynh ấy Ä‘i là m gì? Ôi, hai ngưá»i bá»n há» thà nh thế nước lá»a. CÅ©ng không biết bây giỠđánh nhau thà nh cái dạng gì rồi.
- Äúng thế, tương công và sư phó ở cùng nhau sẽ phát sinh ra cái gì đây? Bá»n há» sẽ đánh thà nh cái dạng gì đây?
Tiêu tiểu thư trong lòng phiá»n não không nói ra lá»i, lắc đầu khẽ than:
- Äiá»u nà y ta cÅ©ng không rõ nữa, chỉ có sư phó và Lâm lang hiểu thôi. Ở thá»i Ä‘iểm quan trá»ng nà y, chúng ta không thể rối loạn, phải ổn định tâm thần, là m Lâm lang yên lòng má»›i được. Sư phó võ công tuy cao cưá»ng, nhưng phu quân cá»§a chúng ta cÅ©ng không phải dá»±a và o võ nghệ mà dà nh phần thắng. Chà ng má»™t đưá»ng từ Kim Lăng tá»›i đây, trải qua bao nhiêu gian hiểm Ä‘á»u có thể hóa nguy thà nh an, Ä‘á»u dá»±a và o trà tuệ và mưu kế cá»§a chà ng. Sư phó lần thứ nhất không giết được chà ng, vá» sau cà ng không tìm ra biện pháp, chúng ta phải có lòng tin vá»›i chà ng má»›i được.
Tiêu Thanh Tuyá»n nói chuyện có căn cứ lý luáºn rõ rà ng, là m ngưá»i yên tâm không Ãt. Äúng như lá»i nà ng nói, muốn giết Lâm Tam, cÆ¡ há»™i tốt nhất là lần thứ nhất, bá» qua lần thứ nhất, Lâm Tam chÃnh là mèo chÃn mạng (1), muốn chết cÅ©ng không chết được.
- Tá»· tá»·, tá»· phải chăng biết sư phó mang đại ca Ä‘i đâu? Trên núi nà y gió to sương dà y, cÅ©ng không biết đại ca mặc mấy áo, nếu chà ng bị lạnh, váºy thì phải là m sao?
Xảo Xảo lầm bẩm tự nói, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Ta cũng không biết.
Tiêu tiểu thư lắc đầu, trong lòng cà ng khổ sở hÆ¡n cả Xảo Xảo, má»™t bên là sư phó dưỡng dục, truyá»n há»c vấn và võ công cho mình, má»™t bên khác là tướng công cùng nhau sinh tá». Hai ngưá»i há» thà nh thế nước lá»a, bảo nà ng phải chá»n lá»±a như thế nà o?
- Chỉ có cách lên núi xem sao. Trước tiên Ä‘i tá»›i chá»— sư phó ở, lại tìm kiếm bốn phÃa má»™t lượt. Ta đã xin hổ phù binh lệnh cá»§a phụ hoà ng, Ä‘iá»u động mấy vạn nhân mã cá»§a ba doanh, cẩn tháºn tìm kiếm trong chu vi hai mươi dặm, không tìm thấy tướng công, tuyệt không thu binh.
Trong lá»i nói cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n mang theo má»™t vẻ quyết liệt, nà ng xuất thân phú quý, khà chất ung dung, vững và ng là m ngưá»i tin phục, Lạc Ngưng và Xảo Xảo nghe nà ng nói má»™t lượt, tức thì an tâm không Ãt.
Thoáng chốc đã tá»›i trước Ngá»a Pháºt Tá»±, má»™t Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a xe thùng dừng lại, đằng xa má»™t ngưá»i phóng ngá»±a phi nhanh đến, hạ mình xuống ngá»±a quỳ xuống trước xe:
- Mạt tướng Hồ Bất Quy, tham kiến Xuất Vân công chúa. Xin công chúa ra chỉ thị.
Lạc Ngưng nháºn ra được Hồ Bất Quy, ở SÆ¡n Äông chÃnh là hắn giúp Lâm Vãn Vinh tìm bạc, nghe được tiếng kinh hỉ, nắm lấy cánh tay Tiêu Thanh Tuyá»n nói:
- Tỷ tỷ, vị Hồ tướng quân nà y là theo tướng công là m việc, cũng rất có năng lực.
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt gáºt đầu, thần sắc bình tÄ©nh:
- Ta biết. Ngưng Nhi má»i được Từ Vị đêm khuya và o cung tìm ta, ta liá»n biết Lâm lang xảy ra chuyện, khi xin phụ hoà ng binh phù, Ä‘iá»u động tá»›i Ä‘á»u là những bá»™ hạ cÅ© cá»§a phu quân khi thống binh ở SÆ¡n Äông, như váºy bá»n há» là m việc sẽ táºn tâm táºn lá»±c, ta Ä‘iá»u động cÅ©ng dá»… dà ng thuáºn tiện.
Tiêu tiểu thư quả nhiên không hổ là công chúa hoà ng gia, xỠsự vững và ng lão luyện, Ngưng Nhi và Xảo Xảo nghe được rất là bội phục.
- Tướng quân mau mau đứng lên.
Tiêu Thanh Tuyá»n cách rèm xe thản nhiên nói:
- Ta và Lâm Lang là phu thê kết tóc, phụ hoà ng sá»›m đã gả ta cho chà ng, sau nà y ta chÃnh là ngưá»i cá»§a Lâm gia, không cần xưng hô công chúa nữa. Các ngươi Ä‘á»u là hảo huynh đệ theo phu quân và o sinh ra tá», váºy ta liá»n gá»i ngươi má»™t tiếng Hồ đại ca.
- Mạt tướng không dám.
Hồ Bất Quy kÃch động quỳ rạp xuống liên tục dáºp đầu:
- Xin công chúa.. xin phu nhân yên tâm, Lâm tướng quân chÃnh là cá»™t trụ cá»§a lương thảo quân chúng thuá»™c hạ, không có tướng quân, chúng thuá»™c hạ không là gì cả. Những ngưá»i mạt tướng mang theo, Ä‘á»u là lão huynh đệ cùng Lâm tướng quân tắm máu dÅ©ng cảm chiến đấu ở SÆ¡n Äông, tuyệt không để cho ngưá»i nà o là m rụng má»™t sợi tóc cá»§a tướng quân.
Công chúa đúng là công chúa, má»™t câu ngắn ngá»§i không động thanh sắc liá»n lấy được lòng ngưá»i, Lạc Ngưng bá»™i phục trong lòng, chá»›p mắt nhìn Tiêu tiểu thư. Tiêu Thanh Tuyá»n hÆ¡i chút dừng lại:
- Nếu đã như thế, váºy là m phiá»n chư vị rồi. Hồ đại ca, xin huynh phái ngưá»i vây chặt chu vi hai mươi dặm, từ ngoà i và o trong cẩn tháºn tìm kiếm, má»™t cà nh cây má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không được bá» sót. Cách má»—i ná»a canh giá» bắn pháo má»™t lần, để cho Lâm lang biết, chúng ta ở ngay bên chà ng.
Tiêu Thanh Tuyá»n an bà i má»i việc thứ tá»± rà nh mạch, Hồ Bất Quy vá»™i và ng lÄ©nh mệnh rá»i Ä‘i, không lâu sau, tiếng pháo đầu tiên vang lên, kinh động cả sÆ¡n cốc, ầm ầm nổ vang.
Tiêu Thanh Tuyá»n dưới sá»± nâng đỡ cá»§a Xảo Xảo và Lạc Ngưng, cháºm rãi xuống xe, nghe thấy tiếng pháo nổ ầm ầm, vuốt ve cái bụng nhô lên khẽ cưá»i khổ:
- Hà i nhi của chúng ta đúng là mệnh khổ, nương thân vừa mới thoát khốn, phụ thân lại và o khổ lao.
Xảo Xảo lo lắng nói:
- Tá»· tá»·, trên ngá»n núi nà y gió lạnh quá, đưá»ng lại khó Ä‘i, tá»· có thai, hay là không nên Ä‘i lên nữa, muá»™i và Ngưng tá»· tá»· Ä‘i tìm là được rồi.
Tiêu Thanh Tuyá»n kiên định lắc đầu:
- Không thể! Các muá»™i không quen thuá»™c tình hình trên núi, cÅ©ng không biết thói quen tÃnh cách cá»§a sư phó, rất dá»… lá»™ dấu vết, ta có võ nghệ, không há»ng việc được, các muá»™i không nên lo lắng, sá»›m ngà y sẽ tìm được Lâm lang. Chúng ta má»™t nhà đoà n tụ má»›i là đúng đắn.
Hai ngưá»i vất vả khuyên can không có kết quả, chỉ đà nh theo lá»i nà ng, tiểu nha đầu Lý Hương Quân lại vá»— tay:
- Hay quá, sư phó trở vỠrồi, sư tỷ trở vỠrồi, muội cũng vỠrồi, chúng ta cũng là một nhà đoà n tụ.
Mấy vạn quân sÄ© đốt Ä‘uốc lên, nối Ä‘uôi nhau mà lên. Xa xa nhìn lại giống như má»™t cái thang trá»i sáng rá»±c, thông lên thẳng tá»›i trá»i. Bốn nữ tá» Ä‘i trong vạn quân vây quanh. Theo cùng đại quân lên núi, tâm tình gấp gáp, bước chân cà ng nhanh hÆ¡n.
Binh mã thá»§ hạ cá»§a Hồ Bất Quy và Äá»— Tu Nguyên, Ä‘á»u là Lâm Vãn Vinh ở SÆ¡n Äông tá»± mình mang theo, là binh lÃnh trung kiên. Há» trong mắt ngưá»i Ä‘á»i là lương thảo binh không đáng má»™t xu, chỉ nhá» má»™t mình Lâm Vãn Vinh, trong má»™t đêm liá»n dương danh thiên hạ. Lâm tướng quân có dÅ©ng khÃ, có nghÄ©a khÃ, tiêu diệt Bạch Liên, diá»…n binh sa trưá»ng, chiến công lừng lẫy, thiên hạ kÃnh ngưỡng, những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u là má»i ngưá»i tá»± thân trải qua, có ai không phục hắn?
Nghe Hồ Bất Quy nói mấy vị nà y Ä‘á»u là phu nhân cá»§a Lâm tướng quân. Trong đó còn có má»™t vị là Xuất Vân công chúa tiếng tăm rung chuyển Äại Hoa, đúng là anh hùng ứng vá»›i mỹ nhân, đây chÃnh là vinh diệu cá»§a lương thảo quân, quân sÄ© cà ng phấn chấn gấp nhiá»u lần, bất giác liên kết thà nh đội hình. Äem bá»n há» quây ở giữa, dùng thân mình che gió cho các nà ng.
- Bá»n há» là m cái gì thế nà y? Gió lạnh có thể ngăn được sao? Äúng là đồ ngốc nghếch!
Lý Hương Quân không hiểu sá»± ảo diệu bên trong. Nà ng đối vá»›i nÆ¡i nà y không thể quen thuá»™c hÆ¡n, trên đưá»ng xe nhẹ quen đưá»ng, nhìn binh sÄ© quây thà nh rừng, liá»n kÃn san sát, không nhịn được mở miệng giá»…u cợt.
- Câm miệng!
Ba nữ tá» cùng giáºn dữ quát lên, không chỉ có Thanh Tuyá»n và Ngưng Nhi là m thế, ngay cả Xảo Xảo tÃnh tình luôn rất tốt cÅ©ng biến sắc, cau mà y nhìn nà ng trấn áp.
Tiêu Thanh Tuyá»n tức giáºn hừ má»™t tiếng:
- Hương Quân, muá»™i còn nhá» tuổi, nhưng không thể không phân biệt phải trái. Những binh sÄ© nà y là bách tÃnh thưá»ng dân, tình cảm cá»§a bá»n há» là chất phác nhất. Ai đối tốt vá»›i bá»n há», bá»n há» liá»n đối tốt vá»›i ngưá»i đó. Trên đưá»ng Ä‘i, bá»n há» chăm lo bảo vệ chúng ta, không phải vì ta là công chúa, cÅ©ng không phải bởi vì muá»™i xinh đẹp, bá»n há» kÃnh trá»ng không phải là chúng ta, mà là phu quân nhà ta.
Xảo Xảo cúi đầu nước mắt long lanh:
- Sá»± kÃnh trá»ng cá»§a bá»n há» là do đại ca lấy tÃnh mạng đổi được, muá»™i đừng lấy việc nà y để đùa bỡn.
Ngưng Nhi là thẳng thắn nhất, mặt lộ vẻ ác, hung hăng nói:
- Tiểu muá»™i muá»™i, ta rất trịnh trá»ng cảnh báo muá»™i, nếu muá»™i còn dám nói chuyện như váºy trước mặt đại ca, đại ca nhất định sẽ giết chết muá»™i.
- Oa!
Lý Hương Quân sợ tá»›i mức báºt khóc:
- Các, các ngươi Ä‘á»u khi phụ ta, ta Ä‘i tìm sư phó.
Nà ng dáºm chân, lao như bay lên núi, đảo mắt má»™t cái đã biến mất hút.
Ba vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, Tiêu tiểu thư khẽ than:
- Hương Quân chỉ là tÃnh tình có chút ngang bướng, lòng dạ cÅ©ng không phải xấu, hai vị muá»™i muá»™i đừng nên trách nó.
- Muội không trách nó.
Xảo Xảo lau nước mắt, duyên dáng kéo tay Ngưng Nhi lại:
- Ngưng tỷ tỷ, muội thấy gần đây cách nói chuyện, động tác của tỷ, tựa hồ có chút giống đại ca đó!
- Tháºt sao?
Lạc tiểu thư xấu hổ che má, nhưng trong lòng lại đắc ý:
- Ta đâu có giống chà ng, chẳng phải xấu chết sao?
Xảo Xảo nói má»™t câu đánh thức ngưá»i trong má»™ng, Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng giáºt mình, vừa rồi nói chuyện má»™t phen, chẳng phải chỉ có Lâm Tam má»›i có thể nói ra sao? Là m sao cả ta cÅ©ng gần như váºy rồi? Äúng là theo gà giống gà , theo chó giống chó.
Tà i sản của thuyuy12
03-05-2009, 10:45 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 387: Thang trá»i
Phần II
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Tháºt sao?
Thần sắc Ninh VÅ© TÃch đột nhiên trở nên lạnh nhạt, tiện tay ném gạc thuốc ra, cháºm rãi trở lại giưá»ng ngồi nhắm mắt trầm tư:
- Váºy ngươi Ä‘i tìm nó Ä‘i!
Ninh VÅ© TÃch đột nhiên thay đổi thái độ, trong lá»i nói lạnh như băng có sá»± lạnh nhạt không nói nên lá»i, so vá»›i tình hình vừa rồi hoà n toà n khác biệt. Lâm Vãn Vinh vô cùng tháºn trá»ng đáp:
- Thần tiên tá»· tá»·, kỳ thá»±c ta cÅ©ng không muốn rá»i khá»i đây. Nhưng bây giá» Thanh Tuyá»n Ä‘ang mang thai, giá» lại Ä‘i lên núi cao sương dà y tìm ta, nếu vạn nhất xảy ra chút gì bất ngá», ta dù chết trong lòng cÅ©ng khó yên. ChÃnh gá»i là là m quá»· hoa tâm, chứ không là m ngưá»i phụ bạc, ta Ä‘i xem má»™t chút, rồi láºp tức trở lại …
Ninh VÅ© TÃch không nói không rằng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt bình thản, tá»±a như không nghe thấy lá»i cá»§a hắn.
“Äây là thái độ gì? Rốt cuá»™c là cho ta Ä‘i xem, hay là không đây!“ Lâm Vãn Vinh nhÃu chặt mà y, nghÄ© ngợi ná»a ngà y trá»i, nghiến răng: “Chẳng lo được nhiá»u như váºy, Ngưng Nhi, Äại tiểu thư, Xảo Xảo bá»n há» Ä‘á»u ở dưới núi, hÆ¡n nữa Thanh Tuyá»n còn bụng lá»›n, ta nà o có thể bá» bừa bá»n há» không lo, thế còn là nam nhân sao?“
Hắn hạ quyết tâm, đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i, Ä‘i tá»›i cá»a đột nhiên quay ngưá»i lại, nhưng thấy tiên tá» ngồi ngay ngắn trên giưá»ng không hỠđộng Ä‘áºy. “Äà nh như váºy thôi!“ Lâm Vãn Vinh thở dà i, sải bước như sao băng Ä‘i ra ngoà i, không quay đầu lại nữa.
Ninh VÅ© TÃch mở mắt ra, nhìn dược cao, kÃnh viá»…n vá»ng vứt lại trên mặt đất, đống lá»a bừng bừng chiếu rá»i trên khuôn mặt nà ng, gương mặt dưá»ng như có vẻ sầu khổ.
Xuyên qua thạch động, vượt qua suối nước nóng, liá»n tá»›i bên bá» vách núi. Nhìn vá» xa xa, xuyên qua tầng tầng mây mù, mÆ¡ hồ có thể thấy dưới núi phát ra từng Ä‘oà n từng Ä‘oà n ánh lá»a. Cỡ như Ä‘om dóm, cháºm rãi Ä‘i lên trên. Äối diện chÃnh là tiên phưá»ng, cách trở giữa tầng lá»›p mây mù, nhìn không rõ rà ng, tiếng pháo ầm ầm không ngá»›t bên tai.
- Ta ở đây, ta ở đây. Thanh Tuyá»n, Xảo Xảo, Ngưng Nhi…
Hai tay hắn bắc ở bên miệng, dùng toà n bộ sức lực, hét xuống dưới chân núi.
Gió núi vù vù, nháy mắt liá»n thổi tán âm thanh cá»§a hắn, còn chưa truyá»n ra được mưá»i trượng.
Nhất định là do đêm nay gió quá to! Hắn nghiến răng, lòng tin không đổi táºp trung sức lá»±c toà n thân, hét vỡ cổ há»ng. Thiên Tuyệt Phong nà y cao ngà n trượng, thánh phưá»ng gần nhất cÅ©ng có khoảng cách mấy trăm trượng, cả ngà y mây mù trà n ngáºp, u ám bao quanh. Giá»ng cá»§a hắn dù cho có lá»›n hÆ¡n gấp chục lần trăm lần, cÅ©ng không ai có thể nghe thấy, chẳng ai có thể nhìn ra. Trong mắt ngưá»i Ä‘á»i, hắn chỉ là má»™t hạt bụi nho nhá» trên Tuyệt Phong, ai có thể lưu ý tá»›i hắn.
Kêu gà o, nhảy nhót cuối cùng Ä‘á»u là phà công, hao hết tất cả khà lá»±c, giá»ng nói cá»§a hắn như là n khói, thương má»›i Ä‘au cÅ© cùng xá»™c lên trong lòng, không chịu được ngồi phịch xuống đất, cả ngưá»i như tan ra, thở từng ngụm lá»›n. Tiên tá» nói không sai, ngá»n Tuyệt Phong nà y đâm thẳng tá»›i trá»i, cách xa thế giá»›i, tuyệt chẳng phải sức ngưá»i có thể tá»›i được, cho dù ở nÆ¡i nà y kêu cả Ä‘á»i, cÅ©ng không ai có thể nghe thấy.
Chẳng lẽ tháºt sá»± phải chết ở đây? Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác bất lá»±c, nằm thẳng trên mặt đất lạnh như băng, mặc cho gió lạnh thổi qua, chẳng muốn nhúc nhÃch.
- Sao ngươi không kêu tiếp đi.
Má»™t âm thanh nhẹ nhà ng vá»ng lại, Ninh Tiên Tá» tá»§m tỉm cưá»i, dá»±a và o cá»a động nhìn hắn, trên mặt sung sướng khó tả.
- Ta chỉ muốn nói vá»›i Thanh Tuyá»n mấy câu, vì sao lại khó như váºy?
Ngá»a đầu lên nhìn trá»i sao mịt má», Lâm Vãn Vinh thở dà i:
- Tá»· tá»·, tá»· là sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n, đáng lẽ phải quan tâm tá»›i nà ng giống như ta chứ, chẳng lẽ tá»· nhẫn tâm nhìn nà ng mất Ä‘i lão công, đứa bé mất Ä‘i phụ thân như váºy?
Ninh tiên tỠthần sắc bình thản, lẳng lặng đáp:
- Ta yêu thương Thanh Tuyá»n không phải là giả, nhưng trở thà nh kết quả như hôm nay, lại là ngươi hại nó. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải chịu trách nhiệm vì hà nh vi cá»§a mình, khi ngươi dùng pháo bắn Thánh phưá»ng, có nghÄ© tá»›i phải đối diện vá»›i háºu quả hôm nay hay chưa? Äây là sá»± trừng phạt đối vá»›i ngươi.
Äối diện vá»›i Ninh VÅ© TÃch cố chấp, hắn không có biện pháp nà o, chỉ đà nh lắc đầu cưá»i khổ, nhìn từng đốm từng đốm đỠdo Ä‘uốc phát sáng dưới núi kia, mặc dù rất gần, nhưng như cách chân trá»i góc biển, loại cảm giác nà y, cả Ä‘á»i hắn cÅ©ng khó quên được.
Thấy dáng vẻ bị đả kÃch cá»§a hắn, trong lòng Ninh VÅ© TÃch thống khoái khôn xiết, đứng ở cá»a động xa xa đối láºp vá»›i hắn, hai ngưá»i cùng không nói gì. Gió núi rét lạnh, chân tay Lâm Vãn Vinh sá»›m đã rét tá»›i tê dại, nhưng hắn cố nhịn, không nói lá»i nà o. Ninh VÅ© TÃch nhìn chằm chằm và o ngưá»i hắn, ánh mắt sâu kÃn, cÅ©ng không biết Ä‘ang nghÄ© gì.
Không biết trải qua bao lâu, trên núi dưới núi truyá»n lại từng tráºn hò hét đồng thanh â€Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…†Mấy vạn ngưá»i cùng hô lên tuy kinh thiên động địa, nhưng truyá»n tá»›i nÆ¡i nà y thì đã như hư vô xa xăm, Lâm Vãn Vinh thình lình nhảy dá»±ng lên:
- Ta ở đây, Thanh Tuyá»n, ta ở đây…
"Äoà ng†má»™t tiếng, cách biển mây, xa xa nhìn thấy trên đỉnh tiên phưá»ng đối diện má»™t cá»™t lá»a bùng lên trá»i, cách xa cÅ©ng nhìn rõ rà ng. Khóe mắt Lâm Vãn Vinh ướt hoe, đây là đang nhắc nhở ta, nhất định là Thanh Tuyá»n và Xảo Xảo các nà ng tá»›i rồi.
“Lá»a? Äúng rồi lá»a!“ Trong lòng hắn chấn động, vá»™i và ng xoay ngưá»i chạy như bay và o trong động.
- Ngươi đang tìm cái nà y sao?
Ninh VÅ© TÃch cưá»i thản nhiên, giÆ¡ cái đánh lá»a trong tay lên.
Ãnh mắt Lâm Vãn Vinh rá»±c sáng, vừa muốn gáºt đầu, đột nhiên cảm thấy tình hình không đúng, tiên tá» tuyệt đối sẽ không dá»… nói chuyện như váºy.
- Ngươi cứ nhìn là được rồi!
Thần sắc Ninh VÅ© TÃch băng lãnh, ném mạnh cái đánh lá»a trong tay Ä‘i, giống như má»™t tráºn gió lốc, rÆ¡i thẳng xuống vách núi, má»™t chút tiếng động cÅ©ng không nghe thấy.
- Ngươi…
Lâm Vãn Vinh nhảy dá»±ng lên, trong lòng sá»›m sinh ra phẫn ná»™ trà n ngáºp:
- Ngươi ném đánh lá»a Ä‘i rồi, sau nà y chúng ta ăn thế nà o? Uống thế nà o? Sao ngươi có thể ác độc như thế?
- Ngươi nói cái gì?
Ninh VÅ© TÃch láºp tức đứng thẳng dáºy, thần tình bi phẫn:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!
- Ta nói ngươi ác độc, chẳng lẽ sai sao?
Lâm Vãn Vinh căm tức vô cùng, đã không còn khách khà với nà ng như trước.
- Ta, ta, ta giết chết ngươi!
Ninh tiên tá» nước mắt lưng tròng, quát lên má»™t tiếng, khẽ Ä‘iểm chân lao vá»t tá»›i.
Lâm Vãn Vinh không chút phản kháng hay sợ hãi, cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Giết đi, cũng chẳng phải là lần đầu nữa. Trừ biết chút võ công ra, ngươi còn có tà i khác sao?
- Ta đánh chết tên tiểu tặc ngươi!
Ninh VÅ© TÃch nhà o tá»›i, giÆ¡ quyá»n Ä‘áºp lên ngá»±c hắn. Lâm Vãn Vinh thẳng ngưá»i ưỡn ngá»±c chịu má»™t chưởng cá»§a nà ng. Há»± má»™t tiếng nghiến chặt khóe miệng, tuy máu tươi trà o ra, nhưng ngay cả cổ há»ng cÅ©ng không báºt ra má»™t tiếng.
Thấy bá»™ dạng không sợ chết cá»§a hắn, trong lòng Ninh VÅ© TÃch Ä‘au đớn khôn xiết, nghiến chặt răng, quyá»n cước như gió, liên tục đánh lên ngưá»i hắn.
- Nếu ngươi không đánh chết ta, ta sẽ cắn chết ngươi!
Lâm Vãn Vinh phun máu trong miệng ra, mắt hiện hung quang, ác độc nói.
CÅ©ng không biết vì sao nhìn ánh mắt hung hãn cá»§a hắn, Ninh VÅ© TÃch chợt run lên, lại có chút e ngại, quyá»n cước tá»± nhiên nhẹ Ä‘i.
- Không dám đánh nữa sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh, ánh mắt khinh thưá»ng.
TÃnh tình Ninh VÅ© TÃch so vá»›i hắn cà ng ngang ngạnh hÆ¡n. Từ khi sinh ra chưa từng cúi đầu, nghe thấy hắn nói, ná»™ há»a bốc lên đầu, không còn để ý gì nữa, ngưng tụ tám thà nh công lá»±c, “ Hây†má»™t tiếng, song chưởng đồng loạt ấn và o ngá»±c hắn.
Lâm Vãn Vinh thản nhiên khép mi lại, trong mắt thoáng hiện vẻ lưu luyến, nhưng không phải là sợ hãi, máu tươi ở khóe miệng xuôi ngược, nhưng trên mặt có nét cưá»i kỳ dị.
Nhìn thấy máu tươi ở khóe miệng hắn, trong lòng Ninh VÅ© TÃch như có kim đâm, mắt thấy song chưởng sắp tá»›i trước ngá»±c hắn, vá»™i và ng tản công lá»±c toà n thân, má»m mại như bông đánh và o ngá»±c hắn, nước mắt lại Ä‘ua nhau trà o ra.
Thừa dịp nà ng rối loạn, Lâm Vãm Vinh ôm lấy chiếc eo mảnh mai của nà ng, khẽ nói bên tai:
- Tỷ tỷ, ta muốn cắn nà ng!
- Ngươi muốn cái gì, ư …
Trong ná»—i kinh hãi, cả ngưá»i Ninh VÅ© TÃch bị hắn ôm và o lòng, má»™t chiếc miệng lá»›n nóng bá»ng mang theo vết máu nhanh như chá»›p chụp lên đôi môi anh đà o đỠtươi ướt át cá»§a nà ng.
“Oà nh“ má»™t tiếng, trái tim cá»§a tiên tá» Ä‘áºp nhanh thêm vô số lần, đầu óc trống rá»—ng, tá»±a như không còn biết gì nữa, chua xót, đắng cay, ngá»t ngà o... giống như trá»—i dáºy cả trăm loại hương vị, nhất thể trà o lên trong lòng. Nà ng liá»u mạng giãy giụa, quyá»n cước vung lên, liên tục đánh và o trên ngá»±c trên chân hắn, nhưng lại yếu á»›t vô lá»±c, sá»± hung hãn ngà y xưa không biết đã Ä‘i đâu mất.
Tiên tá» giãy giụa kịch liệt, nhưng Lâm Vãn Vinh cÅ©ng chẳng phải là thứ vô dụng, răng nghiến lại, hai tay ôm chặt thân hình yêu kiá»u cá»§a nà ng vá» phÃa lòng ngá»±c mình, hai ngưá»i cùng ngã lăn ra mặt đất.
Ninh VÅ© TÃch sá»›m đã quên mất võ công, liá»n giống như má»™t cô bé không biết Ä‘iá»u, đánh đấm túi bụi lên ngá»±c hắn, liá»u mạng chống lại, Lâm Vãn Vinh ôm lấy bá» eo má»m mại không xương, in chặt và o chiếc miệng nhá» dá» tươi cá»§a nà ng, đánh chết cÅ©ng không buông tay.
Hai ngưá»i trên vách núi không ngừng lăn lá»™n, đánh đấm, ai cÅ©ng không chịu khuất phục, mấy lần lăn tá»›i bên vách sắp cùng nhau ngã xuống. Nhìn thấy nhãn thần không há» sợ hãi cá»§a Lâm Vãn Vinh, Ninh VÅ© TÃch run lên bần báºt, nhưng cÅ©ng không biết đỠtỉnh hắn thế nà o, chỉ đà nh chịu ngượng ngùng lăn trở lại, lạc và o trong mắt Lâm Vãn Vinh lại trở thà nh, tiên tá» tá»· tá»· chá»§ động hôn ta rồi, nhất thá»i tình cảm cà ng không thể kiá»m chế được ôm cà ng chặt hÆ¡n, cái lưỡi lá»›n nóng như lá»a tiến và o cái miệng nhá» cá»§a nà ng, tìm đúng cái lưỡi đỠtươi cá»§a nà ng, liá»u mạng mút lấy. Cái miệng nhá» cá»§a tiên tá» dưá»ng như có hương thÆ¡m nhà n nhạt, phả và o trong miệng, ngá»t ngà o say đắm khó tả.
Äầu óc Ninh VÅ© TÃch mÆ¡ mà ng, cứ như đã đánh mất Ä‘i chÃnh bản thân, việc duy nhất nhá»› được chÃnh là ngưá»i nà y phóng túng cưỡng ép, ta đánh không lại hắn, nhưng ta tuyệt không khuất phục.
Trên đỉnh tuyệt phong nà y, tuyệt đối sẽ không có ngưá»i tá»›i quấy rầy bá»n há», hai ngưá»i ôm lấy nhau, tá»›i tá»›i lui lui không biết đã lăn bao nhiêu lần, đầu óc Lâm Vãn Vinh mụ mị, cái miệng lá»›n hiện giá» bị cắn mấy miếng, máu tươi trà o ra, sưng phù lên. à chà cá»§a Ninh VÅ© TÃch quả tháºt kinh ngưá»i, nếu là nữ tá» khác rÆ¡i và o nước nà y, sợ là đã sá»›m buông thả rồi, chỉ có nà ng không chịu khuất phục, cùng Lâm Vãn Vinh đấu tá»›i khó phân thắng bại.
“Ôi chao†má»™t tiếng, trong lúc lắn lá»™n đầu Ä‘áºp và o đá, hắn Ä‘au tá»›i nghiến răng trợn mắt, nước mắt suýt chảy ra. Nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy eo Ninh VÅ© TÃch, tiên tá» nằm trên ngưá»i hắn, hai ngưá»i thở hồng há»™c nhìn lẫn nhau.
Trong không gian mịt má», nhìn giá»t lệ trong suốt như trân châu chảy xuống từ khóe mắt cá»§a Ninh VÅ© TÃch, nhá» lên ngá»±c hắn, Lâm Vãn Vinh hoảng hốt kêu lên:
- Tỷ tỷ…
Hắn cố sức ngẩng đầu lên, hôn lên chiếc miệng nhá» cá»§a nà ng, chợt cảm thấy Ä‘au buốt, Ninh VÅ© TÃch cắn lấy môi hắn. Hà m răng trắng bóng ngáºp và o thịt cá»§a hắn, từng giá»t máu trà n ra.
Ninh VÅ© TÃch nhảy báºt lên, y phục toà n thân đã rách nát, những đưá»ng cong mượt mà kia chá»— ẩn chá»— hiện, xuân quang trà n ngáºp, nhưng nà ng chẳng còn tâm tình mà để ý, nước mắt từng chuá»—i dà i chảy xuống, che hai gò má khóc rống lên:
- Sao lại có thể như thế nà y? Ngươi Ä‘i chết Ä‘i, ta háºn ngươi, ta háºn ngươi!
Bị ngưá»i ta khi phụ thà nh ra như váºy. Nà ng đã không trở lại được vẻ ung dung như thiên tiên nữa, nhưng lại thêm mấy phần sức sống cá»§a nhân gian. Phối hợp vá»›i đôi má tuyệt đẹp, nước mắt trong suốt cá»§a nà ng, dưá»ng như hoa đà o đương thì đẹp nhất Ä‘ang nở rá»™ trên Tuyệt Phong.
Bà n chân nà ng đạp lên ngá»±c Lâm Vãn Vinh, dẫm dẫm mấy cái, lại cảm thấy không dùng ná»—i sức lá»±c, nước mắt mông lung, không nói nổi tư vị trong lòng ra sao. Ninh VÅ© TÃch nghẹn ngà o che mặt khóc, trở gót sen chạy vá» phÃa trong thạch động.
“Loạn rồi, loạn tháºt rồi...!“ Lâm Vãn Vinh nằm thẳng trên mặt đất, thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i: “Tiên tá» tá»· tá»· là sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n. Thanh Tuyá»n lại là lão bà cá»§a ta, ta và sư phó cá»§a nà ng cô nam quả nữ ở cùng má»™t căn phòng…. Quả thá»±c là loạn đến rối tinh rối mù!“
Nhá»› tá»›i mùi vị cá»§a tiên tá», trong lòng lại nóng lên. Tướng mạo thân hình cá»§a Ninh VÅ© TÃch không cần phải nói, nhưng tâm tÃnh cứng rắn, trước nay chưa từng thấy, loại kỹ thuáºt quấn lấy nhau đánh lá»™n nà y, hắn vốn khinh thưá»ng không thèm sá» dụng, không ngá» rằng hôm nay dùng tá»›i lại kinh thiên động địa như thế.
- Aaa…
Hắn hét to má»™t tiếng tháºt dà i, sá»± dồn nén trong lòng cuối cùng có thể phát tiết ra. Cả thân hình trên dưới toà n là vết thương, y phục tìm không thấy má»™t chá»— hoà n chỉnh, thê thảm nhất chÃnh là môi bị cắn sưng vù lên, giống như hai cái bánh bao chưa lên men. May mắn là nÆ¡i nà y xa tÃt mù không có dấu vết con ngưá»i, nếu đổi lại nÆ¡i khác, sá»›m đã bị cưá»i đến rụng sạch răng rồi.
Vách đá đối diện sau khi ánh lá»a bốc lên chưa từng bị tắt, trong ánh lá»a thiêu đốt hừng há»±c, hắn dưá»ng như nhìn thấy khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a Thanh Tuyá»n, Ngưng Nhi, tư vị gần trong gang tất mà cách biệt nghìn trùng đúng là khiến ngưá»i ta Ä‘au lòng đứt ruá»™t.
Nằm lặng im hồi lâu, cũng không biết tiên tỠở bên trong sao rồi, cuối cùng cũng có chút không yên tâm, cố gắng bước đi và o bên trong.
Vừa tiến và o thạch thất, liá»n thấy ngay Ninh VÅ© TÃch ngồi ở trên giưá»ng, sắc mặt khi thì trắng bệnh khi thì đỠbừng, vết nước mắt chưa khô, môi hồng run run, đôi mắt mỹ lệ đã khóc tá»›i sưng Ä‘á», tóc mây Ä‘en nhánh buông thõng xuống, chăm chú nhưng không biết nghÄ© gì. Y phục toà n thân nà ng rách tan tà nh, đã không còn có thể mặc lại nữa.
- Äi ra!
Ninh VÅ© TÃch hừ lạnh má»™t tiếng.
- Äánh chết ta cÅ©ng không Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh kiên quyết:
- Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta phải nói chuyện …
- Ngươi không ra tháºt chứ?
Nhìn hai cánh môi sưng vếu lên cá»§a hắn, Ninh VÅ© TÃch vừa giáºn vừa thẹn, háºn không thể cắn hắn thêm má»™t cái nữa, chợt đứng báºt dáºy:
- Váºy ta Ä‘i ra…
Nà ng quyết liệt, không giống nói đùa, Lâm Vãn Vinh vội giữ nà ng lại, thở dà i:
- Thôi thì ta ra váºy, dù sao da ta dà y, có chịu lạnh mưá»i ngà y hai mươi ngà y cÅ©ng chẳng xảy ra chuyện gì.
Thấy tiên tá» không có ý mở miệng giữ lại, hắn chỉ đà nh háºm há»±c Ä‘i ra. Äi tá»›i chá»— rẽ, nhìn thấy truyá»n thoại khà mình tá»± chế, thình lình nhặt ống trúc lên hét to:
- Nà y, nà y, tá»· tá»·, ta thÃch tá»·, ta thÃch tá»·, tá»· có nghe thấy không? Nghe thấy xin hãy trả lá»i, nghe thấy xin hãy trả lá»i. Yêu VÅ© Nhi...!
“Yêu VÅ© Nhi là sao?“ Sắc mặt Ninh VÅ© TÃch đỠlên, cầm ống trúc suy nghÄ©.
“Nói năng lung tung, miệng lưỡi trÆ¡n bóng, ta không tin ngươi!“ Tim nà ng Ä‘áºp thình thịch, muốn ném ống trúc Ä‘i, nhưng dứ dứ mấy lần, lại thu trở vá».
Trong khi do dá»±, cÅ©ng không biết qua bao nhiêu thá»i gian, tâm thần nà ng hoảng hốt, mở choà ng mắt ra, đã thấy bên ngoà i phòng có chút ánh sáng, không ngá» trá»i đã sáng rồi, phÃa Lâm Tam không có âm thanh nà o vá»ng lại nữa, cÅ©ng không biết là đang là m những gì.
Nhìn y phục nát vụn trên ngưá»i, nà ng khẽ lắc đầu, chiếc váy trắng luôn yêu thÃch nà y đã không mặc được nữa, nhưng nÆ¡i đây là Tuyệt Phong, Ä‘i đâu tìm bá»™ y phục thứ hai chứ? Mặc y phục đã chẳng ngăn được ánh mắt cá»§a hắn, nhưng nếu không mặc, sẽ như thế nà o? Mặt nà ng nóng lên, vá»™i áp chế tâm tư rối loạn, chỉnh lại diện mạo áo quần, rồi má»›i từ từ bước ra bên ngoà i.
Ãnh lá»a lên tá»›i táºn trá»i ở vách đá đối diện cả đêm vẫn chưa tắt, đó hẳn là chá»§ ý cá»§a Thanh Tuyá»n nghÄ© ra. Trá»i đã sáng rõ, hÆ¡i nước từ từ bốc lên, thêm và o mây mù ngáºp trà n vây quanh vách đá nà y, tiếng không thể truyá»n Ä‘i, mắt chẳng thế nhìn tá»›i, bá»n há» nếu có thể nghÄ© tá»›i nÆ¡i nà y má»›i là lạ.
Quét mắt bốn phÃa nhưng không nhìn thấy Lâm Tam, Ä‘ang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe má»™t loạt tiếng keng keng trong trẻo từ vách đá truyá»n lại. Nà ng kinh hãi vá»™i và ng lao ngưá»i Ä‘i, chỉ thấy Lâm Tam má»™t tay nắm lấy tảng đá bên bá» vách, ngưá»i đã thò ra má»™t ná»a, tay cầm bảo kiếm cá»§a chÃnh mình, những tiếng leng keng leng keng vang lên, không biết Ä‘ang khắc cái gì trên vách đá.
- Tá»· tá»·, thức dáºy rồi?
Lâm Tam đột nhiên quay đầu lại cưá»i vá»›i nà ng, mái tóc còn ướt đẫm sương. Gương mặt bị gió núi thổi tá»›i đỠbừng.
Nà ng cắn răng ừ một tiếng, quay đầu đi không dám nhìn hắn:
- Ngươi đang là m gì ở đây?
- Y phục của tỷ tỷ rách rồi.
Lâm Vãn Vinh thở dà i tháºt sâu, trong mắt lá»™ ra vẻ hối lá»—i:
- Tá»· yên tâm, má»™t ngà y nà o đó ta nhất định bồi thưá»ng cho tá»· má»™t bá»™ má»›i, để tá»· thà nh nữ tỠđẹp nhất thiên hạ.
- Không cần ngươi nói dễ nghe.
Lòng Ninh VÅ© TÃch rung động, âm thanh cÅ©ng mang chút run rẩy, cố là m ra vẻ cưá»i lạnh nói:
- Ngươi không phải có chứng sợ độ cao sao? Không sợ ta đá ngươi xuống à ?
- Từ từ cũng thà nh quen rồi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, tiếp túc báºn rá»™n là m việc. Ãnh ban mai xuyên qua lá»›p sương mù mong manh chiếu lên mặt hắn, là m mặt hắn biến thà nh má»™t mà u và ng. Ninh VÅ© TÃch lẳng lặng ngắm nhìn, trong lòng đột nhiên có má»™t cảm giác ấm áp, khiến lòng ngưá»i run lên, nhưng cái môi sưng vù kia, lại là m ngưá»i ta ghét vô cùng. Nà ng cúi đầu xuống, tim Ä‘áºp dữ dá»™i má»™t tráºn.
Nhân mã tìm kiếm phÃa dưới chưa dừng bước chân, cách má»™t tráºn đại pháo ầm vang lại là má»™t tráºn tù và đồng thá»i vang lên. Có mấy lần có thể nghe thấy trong biển mây đối diện mÆ¡ hồ truyá»n tá»›i tiếng trống, má»—i khi tá»›i giá», Lâm Vãn Vinh luôn đứng lên, hướng tá»›i đối diện gà o nát cổ, hi vá»ng đối diện có ngưá»i nghe thấy.
Nhưng má»i thứ Ä‘á»u là công cốc. Ninh VÅ© TÃch mỉm cưá»i, cÅ©ng không ngăn cản hắn, nhìn quá trình hắn từ trà n ngáºp hi vá»ng sang thất vá»ng, cÅ©ng là má»™t loại hưởng thụ.
Báºn rá»™n tá»›i táºn trưa, nên mệt má»i vô cùng, Lâm Vãn Vinh rụt lưng vá» thở phà o. Chợt nghe bên ngưá»i có mùi thÆ¡m lạ truyá»n đến, khi quay đầu lại, liá»n thấy bên cạnh má»™t mảng lá cây xanh biếc ướt át, bá»c lấy mấy trái cây đỠmá»ng đặt sau ngưá»i hắn, còn phát ra chút hÆ¡i nóng, hiển nhiên là vừa má»›i được rá»a ở suối nước nóng. Ninh VÅ© TÃch ở bên kia quay mặt Ä‘i, không thèm nhìn hắn.
- Tỷ tỷ, tỷ sợ ta ngã xuống sao?
Thấy Ninh tiên tá» cách mình rất gần, cả buổi trưa ngồi ở nÆ¡i nà y, Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, lấy má»™t quả mà u đỠnhét và o trong miệng, hương thÆ¡m đầy mÅ©i, mùi vị cá»±c ngon.
- Có quỷ mới lo cho ngươi!
Ninh VÅ© TÃch vá»™i lùi lại mấy bước hừ má»™t tiếng.
Lâm Vãn Vinh ăn má»™t hÆ¡i hai quả, gáºt đầu nói:
- Thần tiên tá»· tá»·, quả nà y đã rá»a qua ở suối nước nóng sao?
- Nói nhảm nhiá»u thế là m gì!
Tiên tá» tức giáºn trừng mắt nhìn hắn, lấy má»™t quả nhá» khẽ cắn má»™t tiếng, tư thế rất là ưu mỹ.
- Mùi vị rất tuyệt, tá»· tá»· đêm qua còn tắm rá»a ở đó!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, tay nhân tiện muốn Ä‘em tất cả số quả còn lại thu và o trong lòng.
- Ngươi muốn chết!
Ninh VÅ© TÃch mặt như được phá»§ má»™t mà n mây Ä‘á», mưá»i ngón tay liên tục bắn ra, là m những quả bên ngưá»i hắn rà o rà o rÆ¡i xuống khe sâu, khiến hắn muốn ăn cÅ©ng ăn không được. Lâm Vãn Vinh lại thò ngưá»i ra ngoà i vách trong tiếng cưá»i lá»›n, Ä‘i báºn rá»™n tiếp vá»›i công việc cá»§a mình.
Ninh VÅ© TÃch ở bên ngưá»i hắn, mấy lần muốn tá»›i xem rốt cuá»™c hắn Ä‘ang là m gì, nhá»› tá»›i sá»± trêu chá»c cá»§a hắn, lại cắn răng nhịn lại.
Quan quân tìm kiếm Lâm Vãn Vinh liá»n đóng lại ở dưới núi, cách má»™t Ä‘oạn thá»i gian lại cùng nhau hô hoán tên cá»§a hắn, pháo nổ trống rung cùng vang lên, cá»™t lá»a ở đối diện cÅ©ng chưa từng tắt. Mắt Lâm Vãn Vinh ướt đẫm nhìn ra xa hồi lâu, đợi tiếng kêu kia dừng rồi, má»›i lại vùi đầu vất vả là m việc.
Trong núi không ngà y tháng, tuế nguyệt chẳng biết năm. Chá»›p mắt má»™t cái ba ngà y đã trôi qua, má»—i đêm hắn ngá»§ ở ngoà i thạch thất, tiên tá» chưa từng má»i hắn và o phòng, nhưng khi tỉnh lại, chẳng biết là bị ai chuyển và o trong phòng, tiên tá» tá»· tá»· thì Ä‘ang ngá»§ say ở trên chiếc giưá»ng cách xa hắn.
Quan quân dưới núi chưa từng dừng việc tìm kiếm, những tiếng gá»i như sóng gầm đợt sau cao hÆ¡n đợt trước, tháºm chà có thể lá» má» nghe thấy tiếng nữ tá» kêu gá»i, Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, háºn không thể nhảy từ trên vách núi xuống.
Tá»›i buổi sáng ngà y thứ tư, thấy hắn vẫn từ sáng sá»›m đã báºn rá»™n, Ninh Tiên tá» tháºt sá»± nhịn không được nữa, len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy hắn đục trên vách đá từng báºc từng báºc thang lá»›n, dù tay nắm chân đạp Ä‘á»u có thể leo được.
- Ngươi là m cái gì thế nà y?
Thần sắc nà ng liá»n thà nh lạnh lùng.
- Là m thang trá»i.
Hắn cưá»i hì hì:
- Ngá»n núi nà y tuy cao ngà n trượng, nhưng ta cÅ©ng có sức khá»e vô cùng. Ta đã tÃnh rồi, nếu như ta vÄ©nh viá»…n có sức khá»e như thế, má»—i ngà y tạc má»™t đến hai báºc, không tá»›i ba mươi năm, là có thể tá»›i chân núi rồi.
- Ba mươi năm?
Ninh VÅ© TÃch cưá»i lạnh lùng:
- Tới lúc đó ngươi đã là ông già rồi, còn xuống dưới là m gì?
- Ta có già hơn cũng chẳng sao.
Lâm Vãn Vinh khẽ than:
- Quan trá»ng nhất là , việc ta đáp ứng tá»· tá»·, nhất định phải là m được.
- Ngươi đáp ứng ta việc gì?
Ninh VÅ© TÃch không hiểu.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Cái nà y gá»i là báºc thang tình yêu, má»—i ngà y tạc má»™t báºc, ba mươi năm sau, ta có thể cõng tá»· từ cái thang nà y trèo xuống. Ta đã nói, muốn bồi thưá»ng cho tá»· tá»· má»™t bá»™ áo má»›i, để tá»· là m nữ nhân đẹp nhất thiên hạ. Ta nói được nhất định sẽ là m được, tá»· tá»· nhất định phải đợi ta.
Ninh VÅ© TÃch ngây dại: “Tên ngốc nà y sao có thể nghÄ© ra cách như váºy!“ Äôi vai thon cá»§a nà ng rung lên, toà n thân cÅ©ng run rẩy, nước mắt như Hoà ng Hà vỡ đê, đột nhiên nhà o đến như Ä‘iên như dại:
- Ngươi muốn chết hả, ngươi sẽ không còn mạng nữa, tiểu tặc, ta háºn ngươi, ta háºn chết ngươi…!
Nà ng cố sức đấm lên ngực hắn, không nhịn được nỗi đau khắc cốt nà y, nhà o và o lòng ngực hắn, khóc rống lên.
Tà i sản của thuyuy12
03-05-2009, 11:16 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 388: Trầm luân
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Phương đông vừa má»›i lá»™ ra má»™t vệt sáng, nhìn phÃa chân trá»i xa xăm, vẫn thấy ánh rạng đông còn ẩn trong bóng Ä‘en mịt mù. Gió núi gà o thét, từng tráºn gió lạnh thấu xương quét tá»›i là m mặt ngưá»i ta nhức nhối.
Tiêu Thanh Tuyá»n đứng ở bên bá» Tuyệt Phong, khuôn mặt xanh xao, trong mi mắt mang má»™t ná»—i ưu sầu mÆ¡ hồ. Gió núi lùa trên váy và tóc nà ng, phấp phá»›i như tiên tá» giáng xuống trần gian.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ thêm chút nữa?
Má»™t âm thanh êm ái truyá»n đến, Xảo Xảo khoác má»™t chiếc áo choà ng nhung lên vai Tiêu Thanh Tuyá»n, nước mắt ẩn hiện, khẽ nói.
- Hảo muội muội.
Tiêu tiểu thư quay đầu lại nắm lấy tay nà ng, cưá»i khổ:
- Muá»™i chẳng phải cÅ©ng giống như ta sao? Còn cả Ngưng Nhi nữa, đêm qua trong mÆ¡ cÅ©ng gá»i tên Lâm lang.
- Không giống nhau.
Khuôn mặt nhá» cá»§a Xảo Xảo lạnh tá»›i đỠbừng, nhưng lại nổi lên vẻ kiên cưá»ng:
- Äại ca không ở bên ngưá»i chúng ta, tá»· tá»· chÃnh là ngưá»i đứng đầu má»™t nhà . Huống gì tá»· lại có mang, là đứa con trai đầu lòng cá»§a Lâm gia chúng ta, nếu tá»· bị há»ng mất thai, đại ca trở lại nhất định sẽ thương tâm muốn chết mất.
- Muá»™i đừng có nghe chà ng nói báºy.
Tiểu tiểu thư mặt nổi lên má»™t mảng Ä‘á»:
- Lâm lang là yêu tinh hại ngưá»i miệng lưỡi ngá»t ngà o, đứa trẻ còn chưa sinh ra, chà ng sao đã biết là nam Ä‘inh.
- Äại ca nói sẽ không sai được.
Xảo Xảo chăm chú:
- Huynh ấy mặc dù nói chuyện chẳng há» nghiêm chỉnh, nhưng đối vá»›i việc nghiêm túc, huynh ấy chưa từng nói sai. Huynh ấy nói tá»· tá»· sẽ sinh trưởng Ä‘inh cho Lâm gia chúng ta, váºy nhất định là nam Ä‘inh, sẽ không sai được.
Tiêu tiểu thư cưá»i nụ:
- Nha đầu muội đúng là quá yêu chà ng, mới có lòng tin với chà ng như thế.
- Huynh ấy là đại ca, là tướng công.
Xảo Xảo nắm chặt lấy bà n tay nhá» cá»§a Thanh Tuyá»n, mặt thẹn đỠbừng:
- Không dấu tá»· tá»·, khi ở Kim Lăng, lần đâu tiên muá»™i nhìn thấy huynh ấy, liá»n cảm thấy huynh ấy hoà n toà n khác ngưá»i, nhìn như việc gì cÅ©ng chẳng để tâm, nhưng việc gì cÅ©ng là m rất tốt. Bắt đầu từ đó, muá»™i đã hoà n toà n tin tưởng huynh ấy, tin tưởng má»—i câu huynh ấy nói. Khi đó đại ca là má»™t ngưá»i xấu, lừa tá»u lâu, lại là m sách tranh lừa Tiêu gia, muá»™i lại thấy ở cùng vá»›i đại ca xấu xa, lại vui mừng khoái hoạt không nói nên lá»i, vô cùng chân thá»±c …
- Ta thấy chà ng không chỉ lừa tá»u lâu, lừa Tiêu gia, ngay cả trái tim Xảo Xảo cá»§a chúng ta, nhất định là cÅ©ng bị lừa.
Tiêu Thanh Tuyá»n mỉm cưá»i.
Xảo Xảo ngượng ngùng vân vê khóe áo, trong mắt đầy tình ý kiên định:
- Không oán huynh ấy! Là muội, muội cam tâm tình nguyện …
“Nha đầu nà y, tháºt sá»± là ta thấy mà còn thương nữa!“ Tiêu Thanh Tuyá»n dù thân là nữ tá», cÅ©ng không khá»i cảm động, nắm lấy tay nà ng kéo và o trong lòng:
- Hảo muá»™i muá»™i. Muá»™i yên tâm, há»… má»™t ngà y còn có ta, tuyệt không để ngưá»i khác khi phụ muá»™i.
Xảo Xảo ngượng ngùng gáºt đầu, nhẹ nhà ng nói:
- Những lá»i nà y, muá»™i chỉ nói cho tá»· tá»·, chưa từng nói vá»›i đại ca, tá»· tá»· đừng chê cưá»i muá»™i, cÅ©ng đừng nói cho đại ca. Muá»™i chỉ cần má»—i ngà y nhìn thấy huynh ấy vui vẻ khoái hoạt, trong lòng cÅ©ng thấy vui mừng rồi.
Tiêu tiểu thư cảm động, ôm nà ng và o lòng khẽ vuốt ve mái tóc của nà ng:
- Muá»™i muá»™i ngốc cá»§a ta, muá»™i đúng là là m trái tim ngưá»i ta thương tá»›i nứt ra rồi.
Nà ng khẽ than:
- Duyên pháºn giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i tháºt là kỳ diệu. NghÄ© tá»›i ná»a năm trước, ta và muá»™i, Ngưng Nhi còn là những ngưá»i xa lạ. Bây giá» lại đã là tá»· muá»™i trong khuê phòng không có gì không thể nói vá»›i nhau rồi, đúng là ứng vá»›i hai chữ duyên pháºn. Lâm lang oan gia, dù có hoa tâm má»™t chút, nhưng nữ tá» chá»n trúng Ä‘á»u là phượng trong loà i ngưá»i, cho dù là chà ng hạ lòng độc ác vứt bá», ta cÅ©ng không thể bỠđược.
Trong gió lạnh hai ngưá»i ôm nhau nói chuyện, tâm trà cách nhau cà ng gần. Tiếng bước chân sà n sạt truyá»n lại, Hồ Bất Quy đầu ướt đẫm hÆ¡i sương, bá»™ râu lá»›n cÅ©ng kết đầy hoa tuyết, chạy như bay lên vách núi.
- Hai vị tướng quân phu nhân, trong chu vi hai mươi dặm, các huynh đệ cá»§a thá»§ hạ đã tìm kiếm cẩn tháºn hai lần không để sót chút gì, nhưng không há» phát hiện vết chân cá»§a tướng quân.
Hồ Bất Quy có chút mất tinh thần báo cáo.
Tiêu Thanh Tuyá»n thản nhiên gáºt đầu:
- Vất vả cho chư vị huynh đệ rồi, phiá»n Hồ đại ca trước tiên truyá»n lá»i xuống, các binh sÄ© hạ trại nghỉ ngÆ¡i ba canh giá».
Hồ Bất Quy cương quyết lắc đầu:
- Không mệt, chúng thá»§ hạ Ä‘á»u không mệt, tướng quân là chá»— dá»±a chÃnh cá»§a chúng thá»§ hạ, ngà y nà o còn chưa tìm thấy ngưá»i, chúng thá»§ hạ còn chưa nghỉ ngÆ¡i ngà y đó.
Tiêu Thanh Tuyá»n thở dà i:
- Tâm tình cá»§a chư vị tướng sÄ© Thanh Tuyá»n có thể hiểu được, nhưng xin Hồ đại ca truyá»n lá»i xuống, nghỉ ngÆ¡i láºp tức, đây là vì để tìm kiếm Lâm lang mau chóng hÆ¡n, nhất định không thể chỉ cần nghÄ©a khà để là m việc. GiỠđây phạm vi cá»§a chúng ta phải dần dần thu nhá», vùng Ngá»a Pháºt Tá»± và Thiên Tuyệt Phong là trá»ng Ä‘iểm tìm kiếm cá»§a chúng ta.
Hồ Bất Quy gáºt đầu nháºn lá»i, nhưng lòng có chút lo âu:
- Hôm nay đã là ngà y thứ tư rồi, tướng quân vẫn không có tin tức, liệu có thể là …
- Không thể.
Tiêu Thanh Tuyá»n cắt ngang lá»i cá»§a hắn, mặt nổi lên vẻ kiêu ngạo kiên định:
- Lâm lang cá»§a ta thông minh cÆ¡ trà không ai địch được, thiên hạ không ai có thể lấy được tÃnh mạng cá»§a chà ng. Chà ng không chỉ còn sống, mà còn sống rất khá»e nữa.
Ngay cả Xuất Vân công chúa Ä‘á»u có lòng tin như thế, Hồ Bất Quy an tâm rất nhiá»u, vá»™i vã xuống núi sắp xếp công việc. Xảo Xảo lo lắng không yên:
- Bốn phÃa chúng ta Ä‘á»u đã tìm kiếm rồi, nhưng không thấy bóng cá»§a đại ca, cÅ©ng không biết sư phó cá»§a tá»· tá»· rốt cuá»™c là mang chà ng Ä‘i đâu rồi.
- Chà ng ở nÆ¡i nà o, tạm thá»i ta còn không biết.
Tiêu Thanh Tuyá»n mỉm cưá»i:
- Nhưng có má»™t Ä‘iá»u ta có thể xác định, Lâm lang nhất định còn sống.
Nà ng cháºm rãi buông ngá»c thá»§ ra, trong lòng bà n tay còn có má»™t gói thuốc nhá» mà u trắng. Xảo Xảo cả kinh há»i:
- Tỷ tỷ, đây là cái gì?
- Äây là thuốc mê.
Trong đôi mắt đẹp cá»§a Tiêu tiểu thư trà n đầy sá»± ôn nhu, cưá»i đáp:
- Là thứ khi ở Kim Lăng ta tặng cho Lâm lang phòng thân, chÃnh hợp vá»›i bản tÃnh cá»§a chà ng.
Hôm đó vừa lên tá»›i đỉnh núi, ta liá»n nhìn thấy cái nà y. Thứ thuốc nà y từ sưá»n núi không tá»›i mấy trượng lại rải má»™t Ãt, thẳng tá»›i táºn nÆ¡i nà y.
- Tháºt chứ?
Xảo Xảo kinh hỉ lệ nóng tuôn trà o:
- Chẳng trách tá»· tá»· muốn đặt doanh trướng ở đây, còn muốn đốt má»™t ngá»n lá»a lá»›n cả đêm không ngừng ở chá»— nà y. Äại ca tháºt thông minh.
Thanh Tuyá»n nắm chặt lấy tay nà ng, mặt hiện lên vẻ thanh cao sâu sắc:
- Ta sá»›m nói rồi, phu quân là ngưá»i thông minh nhất thiên hạ, không ai có thể lấy được tÃnh mạng cá»§a chà ng.
Xảo Xảo vá»— tay má»™t cái rồi xoay ngưá»i chạy vá» phÃa doanh trướng, Tiêu tiểu thư vá»™i kéo nà ng lại:
- Xảo Xảo, muội là m gì thế?
- Muội đi kể tin tức tốt nà y cho Ngưng tỷ tỷ.
Xảo Xảo vui mừng vô hạn, khuôn mặt nhỠnhắn đã đỠbừng.
- Äể cho muá»™i ấy ngá»§ thêm má»™t chút Ä‘i.
Thanh Tuyá»n thở dà i:
- Mấy ngà y nà y, nha đầu Ngưng Nhi giống như Ä‘iên váºy, theo đại quân chạy đông chạy tây, chẳng nghỉ ngÆ¡i lấy má»™t chút, bất cứ chá»— nà o Ä‘á»u phải tá»± thân tra xét má»›i có thể yên tâm, nhìn bình thưá»ng muá»™i ấy yếu yếu á»›t á»›t, không ngá» rằng lại có nhiá»u sức mạnh như váºy.
- Ngưng tá»· tá»· chÃnh là như váºy, dám nói dám là m.
Xảo Xảo cưá»i:
- Tá»· tá»·. Theo tá»· tá»· mà nói, đại ca rải thuốc tá»›i táºn đây, chúng ta vì sao còn phải tìm kiếm trong phạm vi hai mươi dặm?
- Thuốc mặc dù rải đến đây, nhưng sư phó mang chà ng Ä‘i đâu, ta lại không thể phán Ä‘oán, chỉ đà nh trước tiên tìm kiếm xung quanh đã, rút gá»n phạm vi, ta má»›i có thể đại khái biết rõ được.
- Váºy đại ca bây giỠở đâu?
Xảo Xảo nhÃu mà y nói:
- Xung quanh đây chúng ta đã tìm kiếm hết rồi.
- Chưa tìm hết.
Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ nhướng mà y, ngá»c thá»§ xinh xinh chỉ vá» phÃa đối diện:
- Còn có Thiên Tuyệt Phong kia nữa.
- Thiên Tuyệt Phong?
Xảo Xảo kinh hãi:
- Theo kết quả tìm kiếm hai ngà y nay của Hồ tướng quân, Thiên Tuyệt phong nà y có nghìn trượng. Bốn vách trơn thẳng, không ai có thể trèo lên, đại ca và sư phó của tỷ sao có thể lên được?
- Sư phó và phu quân, má»™t ngưá»i võ công đệ nhất thiên hạ, má»™t ngưá»i trà tuệ mưu kế quán tuyệt thiên hạ, vá»›i bá»n há» mà nói, còn có việc gì không thể?
Trong đôi mắt đẹp cá»§a Thanh Tuyá»n nổi lên má»™t tầng sương mù, thần sắc trở nên ảm đạm:
- Ta từ thá»§a nhá» lá»›n lên ở nÆ¡i đây, đối vá»›i má»™t gốc cây, má»™t ngá»n cá» trên nà y quen thuá»™c vô cùng. Hôm trước khi cắm trại ở đây ta đã phát hiện, xÃch sắt nối giữa hai đỉnh núi đã bị cắt đứt. Hôm qua phái ngưá»i kéo Ä‘oạn xÃch sắt lên, đầu kia lại có má»™t vết kiếm cắt đứt….
- Äại ca tháºt sá»± ở ngay đối diện ư?
Xảo Xảo ngây ra, rồi đột nhiên nhảy lên, liá»u mạng vẫy tay vá»›i đỉnh núi đối diện:
- Äại ca, đại ca, bá»n muá»™i tìm thấy huynh rồi. Bá»n muá»™i tìm thấy huynh rồi!
- Nha đầu ngốc.
Tiêu tiểu thư giữ nà ng lại, mặt có vẻ sầu khổ:
- XÃch sắt nà y là đưá»ng duy nhất nối liá»n hai nÆ¡i. Dây xÃch đứt rồi, nÆ¡i đó liá»n cách xa vá»›i trần duyên, cho dù Lâm lang thá»±c sá»± ở nÆ¡i đó, chúng ta là m sao đón chà ng xuống được?
- Äừng lo, đừng lo…
Sau lưng má»™t âm thanh yêu kiá»u truyá»n đến, Lạc Ngưng mắt còn chưa hết ngái ngá»§, ngay cả y phục cÅ©ng chưa mặc xong, mặt trà n đầy mừng rỡ lao tá»›i ôm chặt lấy cánh tay nà ng:
- Tá»· tá»·, tá»· nói, đại ca tháºt sá»± ở nÆ¡i đó sao?
Thấy nà ng áo quần cÅ©ng chưa buá»™c hết, bá»™ ngá»±c phong mãn lá»™ ra hÆ¡n ná»a, má»™t mảng trắng loáng đạp và o mắt ngưá»i, Thanh Tuyá»n cưá»i nói:
- Nha đầu muội, thực không sợ lạnh, đại ca trở vỠnhìn thấy lại thương tâm.
- Muội không sợ, nếu để cho chà ng thấy, đảm bảo mắt cũng không chớp một cái, nước miếng chảy dà i từng nà y.
Nà ng khoa trương là m Ä‘iệu bá»™ minh há»a, mặt đỠbừng, chợt cưá»i hì hì:
- Tá»· tá»·, mấy ngà y nay tá»· vất vả rồi, muá»™i cÅ©ng thưởng công cho tá»· má»™t chút, để tá»· sá» má»™t chút nhé, hi hi, đại ca thÃch váºy nhất đấy!
- Con bé chết bầm nà y! Bảo chà ng Ä‘i mà sá»!
Thanh Tuyá»n mặt đỠlá»±ng mắng má»™t tiếng, trong lòng lại vui thÃch không nói lên lá»i. Tá»· muá»™i trong khuê phòng đùa bỡn, không ảnh hưởng gì, lại xúc tiến tình cảm, mấy ngà y nay tâm tình ức chế phảng phất đã nhạt Ä‘i rất nhiá»u, khó khăn nhất là nha đầu Ngưng Nhi nà y, nhìn như thÃch đùa bỡn, nhưng lại là ngưá»i tâm can lanh lẹ, trong lúc bất chi bất giác đã đổi cách để là m ngưá»i ta vui vẻ, tháºt sá»± là m khó cho nà ng rồi.
- Tỷ tỷ…
Ngưng Nhi ôm lấy nà ng đùa bỡn má»™t tráºn, cuối cùng cÅ©ng khó kiên trì thêm nữa, đôi vai má»m mại rung lên, nấp trong lòng Tiêu Thanh Tuyá»n, khẽ òa khóc.
- Äừng sợ, đừng sợ.
Thanh Tuyá»n vá»™i vá»— vai nà ng, Ä‘au lòng nói:
- Äá»u là do yêu tinh hai ngưá»i kia gây ra, đợi chà ng trở vá», phạt chà ng ba ngà y không được và o cá»a, vì Ngưng Nhi nhà ta mà xả giáºn.
- Tá»· tá»· phạt chà ng như váºy, chà ng không gì vui mừng hÆ¡n rồi.
Lạc Ngưng lau nước mắt, buồn bã nói:
- Hồ ly tinh chà ng nuôi ở bên ngoà i rất nhiá»u, dù là mưá»i ngà y ná»a tháng không vá» nhà cÅ©ng rất cao hứng. Theo muá»™i, đáng ra phải là tá»· muá»™i cùng ta dùng thá»§ Ä‘oạn, câu lấy hồn phách cá»§a tướng công, là m chà ng không nhá»› được những thứ hoa dại ở bên ngoà i má»›i đúng.
Thanh Tuyá»n cưá»i khẽ:
- Nha đầu muá»™i ấy à , muốn chà ng và o phòng muá»™i nhiá»u hÆ¡n cứ nói thẳng, mang chuyện xấu quẳng lên ngưá»i khác là m chi? Ta thấy muá»™i chÃnh là con hồ ly tinh dụ hoặc ngưá»i ta nhất.
Bị má»™t lá»i chạm đúng tâm tư, Lạc Ngưng mặt đỠtá»›i tai, vá»™i nhà o và o lòng Tiêu tiểu thư là m nÅ©ng:
- Không phải thế, dù sao đại ca cũng rất xấu, muội và Xảo Xảo cũng không ứng phó nổi chà ng, hoan nghênh tỷ tỷ cũng đến …
Cà ng nói cà ng không có ranh giá»›i, Tiêu tiểu thư hứ má»™t tiếng, trên mặt mây hồng nổi lên từng đám, không dám xem nhẹ nha đầu hồ mị nà y nữa. Ba vị phu nhân đùa giỡn má»™t hồi, tình cảm cà ng sâu Ä‘áºm, Tiêu tiểu thư nhá»› tá»›i việc vừa rồi, nghi hoặc nói:
- Ngưng Nhi, vừa rồi muội mới nói gì, nếu Lâm lang ở trên đỉnh núi kia, chúng ta có biện pháp gì đón chà ng xuống được chứ?
Lạc Ngưng gáºt đầu, nghiêm túc nói:
- Muá»™i không có biện pháp, nhưng mà có ngưá»i có thể nghÄ© ra biện pháp đó! Món cÆ¡ quan toán há»c nà y, trừ đại ca ra, còn có má»™t ngưá»i rất rà nh.
- Từ Chỉ Tình ư?
Tiêu tiểu thư giáºt mình.
Lạc Ngưng gáºt đầu, khẽ “ vâng†má»™t tiếng:
- Chỉ là đại ca đối xá» vá»›i ngưá»i ta như váºy, không biết tá»· ấy có nguyện ý tá»›i giúp không nữa?
- Con bé nà y.
Tiêu tiểu thư dứ tay chỉ và o trán nà ng:
- Vừa rồi còn nói chà ng nuôi nhiá»u hồ ly tinh, thế mà trong chá»›p mắt đã nói cho ngưá»i khác rồi. Muá»™i yên tâm …
Mặt nà ng hiện lên vẻ kiên nghị:
- Nếu Từ Chỉ Tình tháºt sá»± có thể cứu Lâm lang xuống, ta dù là rót trà dáºp đầu, cÅ©ng phải má»i nà ng ta đến.
Xảo Xảo ở bên cạnh cau mà y nói:
- Hiện giá» quan trá»ng nhất là đại ca có tháºt sá»± ở trên Thiên Tuyệt Phong không. Còn nữa, có sư phó cá»§a tá»· tá»· ở đó, cho dù có thể má»i Chỉ Tình tá»· tá»· tá»›i, là m ra cÆ¡ quan ngá»±a gá»—, đại ca cÅ©ng chẳng dùng được.
Äây chÃnh là vấn đỠhiện thá»±c, vá»›i công phu cá»§a Ninh VÅ© TÃch, mưá»i Lâm Tam cá»™ng và o cÅ©ng không phải là đối thá»§ cá»§a nà ng, Ä‘á»u không có cách nà o thắng được. Cho dù là cÆ¡ quan có tốt hÆ¡n cÅ©ng vô dụng. Ba vị phu nhân Ä‘au đầu, vẫn là Ngưng Nhi nghiến răng hừ nói:
- Không sợ, với năng lực của đại ca, chà ng nhất định chiến thắng sư phó của tỷ tỷ.
“Chiến thắng sư phó? Chiến thắng như thế nà o?“ Tiêu tiểu thư nhìn đỉnh núi đối diện đằng xa, Ä‘au đầu má»™t tráºn.
***
Ninh VÅ© TÃch nhà o và o lòng Lâm Vãn Vinh khóc thất thanh, dáng vẻ ruá»™t gan đứt ra từng khúc, đâu còn là tiên tá» phiêu diêu thế ngoại, rõ rà ng là má»™t nữ tá» bình thưá»ng trong trần thế mắc và o lưới tình.
“Tiên tá» rốt cuá»™c cÅ©ng hạ phà m rồi!“ Lâm Vãn Vinh cảm khái, ôm lấy vòng eo má»m mại cá»§a nà ng, khẽ hôn lên và nh tai nà ng, dịu dà ng bảo:
- Tá»· tá»·, tá»· không nên tin lá»i ta nói, là ta nói dối, là ta lừa tá»· khóc! Kỳ thá»±c ta là ngưá»i xấu, hạ lưu, hèn kém, vô sỉ, ta là m cái thang trá»i nà y là vì muốn chạy trốn …
- Ngươi nói lung tung cái gì!
Nước mắt Ninh VÅ© TÃch như mưa, Ä‘oạt lấy bảo kiếm trong tay hắn vứt xuống đất, lại nép nà o lòng hắn, thụi và o ngá»±c hắn và i cái:
- Tên tiểu tặc ngươi, đã tá»›i lúc nà y rồi, còn nói dối lừa ta. Ngươi là ngưá»i thế nà o, ta hiểu hÆ¡n ai hết.
“Chẳng lẽ trong mắt tá»· tá»· ta là ngưá»i tốt?“ Lâm Vãn Vinh vô cùng nghi hoặc.
- Ta, ta có phải là nữ tỠvô sỉ không?
CÅ©ng không biết qua bao lâu, Ninh VÅ© TÃch ngừng khóc, ngã và o lòng hắn, lẳng lặng mở miệng, nhu tình vô hạn:
- Ta là sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n, ngươi là tướng công cá»§a Thanh Tuyá»n, chúng ta…
Lá»i còn chưa dứt, liá»n có má»™t chiếc miệng lá»›n nóng bá»ng áp lên chiếc miệng nhá» cá»§a nà ng, hÆ¡i thở hừng há»±c kia như mang theo má»™t ngá»n lá»a, chiếu lên cả ngưá»i là m nà ng ấm áp.
Äây là lần thứ ba rồi, cảm giác nồng ấm kia đã có phần trở nên quen thuá»™c. Tim nà ng Ä‘áºp thình thịch, từ thá»§a nhá» nà ng đã quen thanh tu láºp chà là m tiên tá», lúc nà y đây bị hắn mang xuống địa ngục, lại còn có má»™t cảm giác khoái lạc như muốn bay bổng, thá»±c là má»™t tư vị khó nói nên lá»i.
Váºy thì cứ trầm luân Ä‘i. Nà ng giữ chặt lấy cánh tay hắn, hai ngưá»i ôm ghì lấy nhau, đến cả má»™t tá» giấy cÅ©ng không xen và o được, dưá»ng như muốn dung nháºp và o nhau, hà ng mi dà i khẽ chá»›p động, nước mắt trà o ra, giữa hÆ¡i thở hổn hển, chá»§ động đưa chiếc miệng anh đà o lên cùng hắn cuá»™n lại vá»›i nhau.
Má»™t nụ hôn kinh thiên động địa nà y, khÆ¡i ra thiên lôi địa há»a, cà ng hôn cà ng cuồng nhiệt, hai ngưá»i giống như những đứa trẻ sÆ¡ sinh, vứt bá» tất cả luân lý đạo đức, táºn tình đùa giỡn trong hải dương hoan lạc. Ngưá»i công lá»±c cao thâm như Ninh VÅ© TÃch, trái tim cÅ©ng không khá»i rung lên từng hồi, phảng phất ngay cả hô hấp cÅ©ng không đủ dùng nữa.
- Ta có phải là nữ tỠvô sỉ không?
Chẳng dá»… dà ng gì má»›i thoát khá»i sá»± ham muốn cá»§a hắn, trên bá» mi cá»§a Ninh VÅ© TÃch nổi lên tình ý sâu Ä‘áºm, sắc mặt đỠbừng, chiếc miệng anh đà o khẽ hé, toát má»™t sức hấp dẫn mê ngưá»i khó có thể diá»…n tả.
Lâm Vãn Vinh tinh thần sảng khoái, cưá»i ha hả:
- Tá»· tá»·, ở trước mặt ta không cần nhắc tá»›i hai chữ vô sỉ, da mặt ngưá»i trong thiên hạ có gá»™p lại, sợ rằng còn chẳng bằng má»™t ná»a cá»§a ta. Có kẻ tổ tông vô sỉ ta là m đệm, tá»· còn sợ cái gì? Trên Tuyệt Phong nà y, chỉ có hai ngưá»i chúng ta, chẳng có sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n, cÅ©ng chẳng có tướng công cá»§a Thanh Tuyá»n, ta là nam tá»· là nữ, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt:
- Tháºt là chưa từng thấy ngưá»i như ngươi, không lấy vô sỉ là sỉ nhục , ngược lại còn lấy vô sỉ là vinh quang. Ta gặp phải ngươi, xem như là ứng vá»›i kiếp váºn Ä‘á»i trước.
- Mặc kệ cái gì kiếp váºn vá»›i số mệnh. Lão thiên cÅ©ng không thể chia rẻ ngưá»i có tình!
Lâm Vãn Vinh khinh thưá»ng phất tay, bá đạo ngang tà ng.
Tên tiểu tặc nà y! Ninh VÅ© TÃch nhìn hắn muốn mỉm cưá»i nhưng nước mắt cứ tuôn ra, nà ng nằm trong lòng hắn, liá»n giống như bến đỗ bình lặng nhất trên thế giá»›i, trong ná»™i tâm vô cùng yên bình, như có má»™t sá»± má»i mệt trà o lên trong lòng, rồi chìm và o giấc ngá»§.
Hà ng lông mi dà i vẫn còn vương nước mắt long lanh, trong ánh ban mai rá»±c rỡ, ánh lên như sắc cầu vòng, gò má trắng nõn óng ánh như thá»§y tinh, giống như là khối ngá»c mỹ lệ nhất Ä‘iêu khắc thà nh, không chút tỳ vết nà o. Y phục rách nát, bầu ngá»±c trà n căng trÆ¡n mịn như được tắm bằng mỡ đông, cặp mông căng tròn đặt trên chân hắn, mượt mà như gấm lụa. Chân ngá»c thon xinh má»m mại trắng như tuyết, mịn mà ng như tÆ¡, khép chặt lại hình thà nh hình thà nh má»™t đưá»ng cong hoà n mỹ nhất.
Ôm lấy lấy thân hình xinh đẹp lá»™ng lẫy như má»™t tác phẩm nghệ thuáºt nà y, trong lòng Lâm Vãn Vinh rung lên từng tráºn, chợt cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi nà ng:
- Tá»· tá»·! Trá»i cao bao nhiêu, đất có từ bao lâu, ta không muốn biết. Ta yêu cầu rất thấp, chỉ mong có thể nhá»› được nà ng mưá»i Ä‘á»i, tá»›i Ä‘á»i thứ mưá»i má»™t, ta sẽ là m má»™t cục đá cái gì cÅ©ng không biết.
Ninh VÅ© TÃch trong lúc ngá»§ say, hai hà ng nước mắt vẫn từ từ ứa ra, từng giá»t rÆ¡i xuống đất không má»™t tiếng động.
Hai ngưá»i quấn quÃt bên nhau, từ khi mặt trá»i má»c tá»›i khi mặt trá»i lặn, nhúc nhÃch má»™t cái cÅ©ng không có. Tâm tình Lâm Vãn Vinh đã bình tÄ©nh rất nhiá»u. Nhìn cá»™t lá»a bừng bừng phÃa đối diện, trong lòng sợt sinh ra cảm giác mâu thuẫn. Vừa muốn bay đến phÃa đối diện, vừa muốn ở lại đây, chuyện khó xá» trong Ä‘á»i, lần nà y là khó nhất.
Khi đêm đến, Ninh tiên tỠmới tỉnh lại, thấy hắn chăm chú nhìn mình, tức thì thẹn đỠmặt, gắt:
- Tiểu tặc, nhìn cái gì…
Nà ng đột nhiên che gò má, khẩn trương nói:
- Hình dạng của ta bây giỠcó phải rất xấu không?
- Ta không biết.
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Bởi vì ta còn chưa từng nhìn thấy tỷ xấu.
- Miệng lưỡi ngon ngá»t!
Ninh VÅ© TÃch khẽ mắng, trên mặt mây hồng lãng đãng, vá»™i vã từ lòng hắn đứng dáºy, Ä‘i tá»›i bên suối nước nóng, dùng nước ao trong suốt rá»a mặt, lại buông xõa mái tóc dà i, khẽ gá»™i qua, thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cưá»i vá»›i hắn, Ä‘iá»m đạm và ôn tình vô cùng.
Hóa ra thần tiên tá»· tá»· cÅ©ng có lúc dịu dà ng đến thế, nhìn thần thái quyến rÅ© cá»§a má»—i cái giÆ¡ tay nhấc chân cá»§a nà ng, lại thấy những đưá»ng cong máºp mỠẩn hiện giữa váy áo cá»§a nà ng, Lâm Vãn Vinh nhìn tá»›i ngây ngưá»i.
- Ngươi nhìn cái gì!
Mặt Ninh VÅ© TÃch nóng bừng lên, vá»™i dùng tay che kÃn váy áo, nhưng lại cà ng lá»™ ra nhiá»u chá»— hÆ¡n, là m ánh mắt hắn sáng rá»±c thá»a mãn.
- Äáng ghét!
Ninh VÅ© TÃch khẽ hứ má»™t tiếng, nhưng chẳng là m gì được, lòng cà ng có má»™t sá»± vui sướng khó nói thà nh lá»i. Nà ng tuy là sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n, nhưng chỉ má»›i hÆ¡n ba mươi tuổi, chuyện tình cảm như thế nà y, cÅ©ng chỉ ngây thÆ¡ như thiếu nữ. Cảm giác ngá»t ngá»t chua chua như thế nà y, bình sinh nà ng chưa từng có trải nghiệm qua.
- Ta đâu có chiếm tiện nghi của tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Y phục cá»§a ta so vá»›i tá»· còn lá»™ ra nhiá»u hÆ¡n!
- Tiểu tặc hạ lưu.
Ninh VÅ© TÃch khẽ gắt, xuân quang kia chẳng thể che được, nà ng cứ để mặc nó không che Ä‘i nữa, chợt vẫy tay vá»›i hắn:
- Ngươi mau tới đây!
- Tỷ tỷ muốn là m cái gì?
Lâm Vãn Vinh nhảy ngay tới.
Ninh VÅ© TÃch lắc đầu, cưá»i dịu dà ng:
- Ngươi giống như con khỉ váºy, chưa từng thấy ngươi ngoan ngoãn nghe lá»i như váºy.
- Kỳ thực ta đang nghĩ Thanh…
Lá»i nói được má»™t ná»a liá»n thấy không ổn, vá»™i và ng phanh xe ngáºm miệng lại.
Ninh VÅ© TÃch là m như không nghe thấy hắn nói, đỡ hắn ngồi xuống, tay thon má»m duá»—i ra, cháºm rãi rưới nước lên mặt, lên tóc hắn, bà n tay má»m mại cháºm rãi cá» xát, lau Ä‘i vệt nước mắt trên mặt hắn, cần tháºn sá»a sang lại tóc cho hắn, động tác khẽ nhà ng chu đáo, giống như thê tỠđêm tân hôn.
- Tỷ tỷ, ta…
Mũi Lâm Vãn Vinh cay cay, vừa muốn nói chuyện, Ninh tiên tỠđã che lấy miệng hắn:
- Ngươi qua đây!
Hai ngưá»i cùng ngồi xuống bá» suối, nhìn và o trong nước, nước ao trong suốt có thể nhìn xuyên qua được, chiếu lên hai khuôn mặt, má»™t cái là thiếu niên góc cạnh rõ rà ng, khà huyết phương cương, má»™t là má»™t cô gái xinh đẹp kiá»u diá»…m tuyệt lệ như hoa như ngá»c.
Ninh tiên tá» ngây ra hồi lâu, vừa mừng vừa lo, vừa khóc vừa cưá»i, nước mắt rÆ¡i và o trong nước, lẩm nhẩm:
- Ngã sanh quân vị sanh, quân sanh ngã dĩ lão…
(Ta sinh ra thì chà ng còn chưa lá»t lòng, chà ng sinh ra thì ta đã già mất rồi...)
- Song chi tịnh vi xuân, tuế tuế tác niên thiểu.
( đôi nhà nh cùng hưởng xuân, thêm năm cà ng thêm trẻ)
Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nà ng tiếp lá»i, giá»ng Ä‘iệu vô cùng cương quyết.
Ninh tiên tỠkhóc như mưa, chỉ và o đối diện khẽ nấc lên:
- Ngươi trước tiên đừng nói những lá»i dá»… nghe, ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t câu … ngươi còn muốn vá» không?
- Äiá»u nà y…
Nhìn cá»™t lá»a bừng bừng ở đối diện, lại nhìn khuôn mặt tuyệt lệ cá»§a Ninh tiên tá», Lâm Vãn Vinh ngây ngưá»i ra.
Tà i sản của thuyuy12
03-05-2009, 11:42 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 389: Như đứng trên lá»a
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Hắn đắn Ä‘o ná»a ngà y, má»›i tháºn trá»ng trả lá»i:
- Trên lý thuyết mà nói, ta nên trở vá», bởi vì ngoà i Thanh Tuyá»n, Xảo Xảo, Ngưng Nhi, còn có đứa bé sắp sinh ra cá»§a ta, há» Ä‘á»u ở nÆ¡i đó đợi ta. Nhưng theo tâm lý mà nói, ta lại muốn ở đây cùng tá»·. Tá»· tá»·, nếu tá»· là ta, tá»· sẽ là m thế nà o?
Ninh tiên tỠnhìn hắn buồn bã đáp:
- Ngươi là đồ giảo hoạt, mang chuyện há»i lại ta. Tâm tư ở trên ngưá»i ngươi, ai có thể quản được ngươi.
Ninh VÅ© TÃch bình thản, nhưng trong mắt lại có vẻ ảm đạm không thể che dấu. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Ä‘au lòng, nắm lấy tay nà ng thăm dò:
- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cùng xuống núi …
- Xuống núi ư?
Ninh VÅ© TÃch sầu muá»™n, nép và o lòng hắn, nhẹ nhà ng nói:
- Trên đỉnh tuyệt phong nà y, chúng ta là má»™t nam tá» má»™t nữ tá», chẳng có sư phụ cá»§a Thanh Tuyá»n, cÅ©ng chẳng có tướng công cá»§a Thanh Tuyá»n, quên hết Ä‘i những cừu oán cá»§a nhân gian, ta và ngươi ở cùng vá»›i nhau có thể vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo. Nhưng nếu xuống núi rồi…
Nà ng dừng lại, không nói tiếp được nữa.
Lâm Vãn Vinh ôm ghì lấy thân hình má»m mại cá»§a nà ng, khẽ hôn lên tóc nà ng cưá»i vang:
- Xuống núi thì thế nà o chứ? Hạnh phúc là dá»±a và o tay mình để già nh lấy, chúng ta tháºt lòng vá»›i nhau, không là m việc gì thương thiên hại lý, đến ngay cả lão thiên cÅ©ng chẳng quản nổi chúng ta. Miệng má»c trên thân ngưá»i ta, ngưá»i ta muốn nói thế nà o, ta cÅ©ng chẳng thèm để ý.
- Cho dù ngươi không để ý, nhưng Thanh Tuyá»n thì sao? Nó có thể không để ý sao?
Nước mắt đẫm trên gương mặt Ninh VÅ© TÃch, nà ng khóc không ra tiếng:
- Cho dù nó không để ý nhưng… ta thì có ! Ta là sư phó cá»§a nó, ngươi và ta lại có thù diệt môn. Chúng ta lại phạm và o cấm kỵ như váºy…
- Cái gì cấm kỵ?!
Lâm Vãn Vinh đứng phắt dáºy, lá»a giáºn ngang mà y:
- Ta và tá»· có gì cấm kỵ? Tá»· và sư phó cá»§a Thanh Tuyá»n là không há» giả, nhưng cÅ©ng là thần tiên tá»· tá»· cá»§a ta, ta chưa từng gá»i tá»· là sư phó, ở trong mắt cá»§a ta, chÃnh là thần tiên tá»· tá»·, chưa từng là sư phó. Má»™t là nữ tá» chưa chồng, má»™t là nam tá» si tình. Tình đầu ý hợp, đôi bên yêu nhau, không có quan hệ máu má»§ gì, lão thiên cÅ©ng không dám chia rẽ chúng ta, đâu ra cấm kỵ chứ?
- Nhưng ngưá»i Ä‘á»i sẽ nhìn như thế nà o…
- Thế nhân là m sao?
Lâm Vãn Vinh vung tay áo, lớn tiếng:
- Ai là ngưá»i Ä‘á»i? Ai có thể đại biểu cho ngưá»i Ä‘á»i? Tá»· tá»·, uổng cho tá»· là nhân váºt như thiên tiên, là m sao lại không nhìn rá»™ng bằng má»™t phà m phu tục tá» như ta? Äá»i ngưá»i trăm năm, như bạch câu quá khÃch *, chúng ta sao có thể vì ngưá»i khác mà sống? Nếu ngay cả vui vẻ hạnh phúc cá»§a chÃnh mình cÅ©ng không thể tranh thá»§, sống còn có ý nghÄ©a gì nữa.
(*Bạch: Mà u trắng, rõ rà ng. Câu: Con ngá»±a tÆ¡. Quá: Ãi qua. KhÃch: Cái khe hở.
Bạch câu quá khÃch là con ngá»±a trắng chạy qua khe cá»a.
à nói: Thá»i gian Ä‘i qua rất mau, mau như thá»i gian con ngá»±a chạy qua khe cá»a.
Trang Tá» có viết: "Nhân sinh Thiên Ãịa chi gian, nhược bạch câu quá khÃch, hốt nhiên nhi dÄ©." NghÄ©a là : Ngưá»i ta sống trong khoảng Trá»i Ãất, như ngá»±a trắng lướt qua khe cá»a, trong chốc lát mà thôi.
* Ngá»±a qua cá»a sổ cuá»™c tan tà nh.
Ngá»±a qua cá»a sổ là nói theo thà nh ngữ: Bạch câu quá khÃch. )
Hai tay hắn bắc ở bên miệng, dùng hết sức lực toà n thân, quay vỠsơn cốc trống trải đằng xa hét lớn:
- Toà n thế giá»›i hãy nghe ta đây …. Toà n thế giá»›i hãy nghe ta đây! Ta, Lâm Vãn Vinh, thÃch Ninh VÅ© TÃch, ta yêu tiên tá» tá»· tá»·, ta muốn lấy nà ng là m vợ! VÄ©nh viá»…n yêu nà ng, vÄ©nh viá»…n chăm sóc cho nà ng ! Nếu như là m trái lá»i thế nà y, ta sẽ bị ngÅ© lôi giáng xuống đầu, vạn tiá»…n xuyên tâm, ruá»™t thá»§ng bụng nát, không được chết tá» tế …
Hắn hao hết khà lá»±c từ lúc bú sữa mẹ mà la, âm thanh kia truyá»n Ä‘i cá»±c xa. Trong sÆ¡n cốc trống trải cứ phiêu đãng qua lại, mÆ¡ hồ truyá»n lại từng tráºn tiếng vang:†… Ta yêu tiên tá» tá»· tỷ… viá»…n viá»…n yêu nà ng…. Viá»…n viá»…n chăm sóc nà ng…. Nếu như là m trái lá»i thá»â€¦. Không được chết tá» tế ….â€
- Ngươi điên rồi…
Ninh tiên tá» vá»™i vã che miệng hắn lại, nước mắt nhá» xuống thà nh chuá»—i dà i, nấp và o trong lòng hắn, hai vai run bần báºt, vừa khóc lại vừa cưá»i, nghẹn ngà o như muốn ngất lịm Ä‘i.
- Ta không hỠđiên!
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc của nà ng, nhẹ nhà ng nói:
- Danh dá»± gì, gièm pha gì, trong mắt cá»§a ta Ä‘á»u không đáng giá má»™t xu, chỉ có hạnh phúc má»›i là chân tháºt nhất. Nếu có má»™t ngà y tá»· muốn lén rá»i bá» ta, ta sẽ viết má»™t phong thư tình, sao ra trăm vạn bản, Ä‘i phát tá»›i từng căn nhà . Nà ng không phải là sợ ngưá»i khác biết sao? Ta cứ nói cho ngưá»i Ä‘á»i biết, Ninh VÅ© TÃch ôn nhã như tiên, là thê tá» Lâm má»— ta mê đắm, chúng ta từng sinh bảy nam tám nữ, trong đó còn có má»™t đôi là song sinh, ta sẽ khiến tá»· vÄ©nh viá»…n không là m được tiên tá»! Bản tÃnh không việc ác gì không là m cá»§a ta, tá»· tá»· cÅ©ng biết đấy, ngà n vạn lần chá»› có hoà i nghi quyết tâm cá»§a ta.
Ninh VÅ© TÃch thẹn lắm, trong lòng lại vừa đắng vừa ngá»t, hung dữ nện lên ngá»±c hắn, nói trong tiếng khóc:
- Cái gì mà bảy nam tám nữ vá»›i song sinh, tên tiểu tặc ác độc ngươi, cứ thÃch khi phụ ta như váºy, ngươi giết chết ta Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Không phải là bảy nam tám nữ, chẳng lẽ là tám nam bảy nữ? À, xem ra ta nhớ nhầm rồi, vẫn là tỷ tỷ có trà nhớ tốt.
Ngưá»i nà y không biết hổ thẹn là gì, da mặt cÅ©ng không biết là sinh ra như thế nà o, trong lòng Ninh VÅ© TÃch nổi lên má»™t cá»— cảm giác vô cùng bất lá»±c, đối diện vá»›i hắn, tất cả thá»§ Ä‘oạn Ä‘á»u mất hiệu quả, không ngá» cái vẻ bá đạo trong đùa bỡn vô sỉ kia, khiến nà ng sinh ra loại cảm giác yêu thÃch, muốn bá» mà không thể.
Hai ngưá»i nói chuyện trong chốc lát, tâm tình cá»§a Ninh VÅ© TÃch dần dần bình tÄ©nh lại, vá» việc xuống núi, đã không lắc đầu, cÅ©ng không gáºt đầu, không biết trong lòng rốt cuá»™c là nghÄ© như thế nà o.
Trước đây khi đối diện vá»›i Thanh Tuyá»n, Lâm Vãn Vinh có thể sá» ra thá»§ Ä‘oạn vô lại dá»… dà ng thu phục, nhưng tiên tá» tá»· tá»· không giống vá»›i Thanh Tuyá»n, nà ng khổ tu từ thá»§a nhá», từng trải cà ng nhiá»u hÆ¡n, tâm chà kiên định ngưá»i thưá»ng không thể bì được, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không dám ép nà ng quá đáng.
Sắc trá»i đã tối, đống lá»a cháy bừng bừng ở đối diện vẫn mÆ¡ hồ lá»™ ra chút ánh sáng chiếu tá»›i, cÅ©ng không biết Thanh Tuyá»n, Ngưng Nhi các nà ng đã gấp tá»›i mức nà o rồi. Lâm Vãn Vinh nhìn vá» phÃa bỠđối diện, trong lòng lo lắng, nhưng không biết phải là m gì, chuyện hai phÃa Ä‘á»u khó nà y, tất cả lại quyết định trên ngưá»i hắn, thá»±c là lần đầu tiên xảy ra. Ninh VÅ© TÃch tá»±a như nháºn ra tâm trạng cá»§a hắn, trong mắt ảm đạm, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Trên ngá»n núi nà y kỳ hoa dị quả nhiá»u không kể xiết, Ninh VÅ© TÃch có kiến thức uyên bác, chá»n những quả có mùi vị tháºt ngon hái lấy, hai ngưá»i không phải lo lắng vá» vấn đỠăn uống, có ở trên nà y cả Ä‘á»i cÅ©ng sẽ không chết đói.
- Äêm khuya rồi, chúng ta và o Ä‘i thôi.
Ninh VÅ© TÃch hôm nay hết khóc lại cưá»i, tuy ngưá»i còn chưa mệt, nhưng tinh thần đã có chút kiệt quệ rồi, kéo tay Lâm Vãn Vinh cưá»i yêu kiá»u, dịu dà ng nói.
- Hay, hay lắm.
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã gáºt đầu, có loại cảm giác được yêu mà sợ, cưá»i hi hì:
- Chúng ta mau tiến và o động …… phòng đi!
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt lên, đánh hắn má»™t cái:
- Nói lung tung gì đó? Ta là ngưá»i tu hà nh, không tham luyến nhân thế trần tục , ai Ä‘i …
Nà ng khẽ hứ một tiếng, không nói tiếp nữa.
- Ta biết, ta biết.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Ngưá»i tu đạo không gá»i là động phòng, gá»i là song tu đạo lữ, tháºt ra việc là m không khác nhau bao nhiêu, hiểu rồi, hiểu rồi.
- Vô lại!
Ninh tiên tỠtrừng mắt nhìn hắn, mặt đỠbừng, khẽ gắt:
- Cái gì mà song tu đạo lữ! Ta tu hà nh, không phải là tu đạo, cÅ©ng giống như ngưá»i phà m không khác gì cả.
- Nếu nói như thế, vẫn phải gá»i là động phòng rồi!
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Ta đã nói mà , động phòng thông tục dá»… hiểu biết bao nhiêu, già trẻ Ä‘á»u biết!
Nghe hắn dây dưa mãi, tiên tỠđỠmặt lưá»m hắn, bước chân không dừng lại, kéo hắn và o bên trong.
Thạch động nà y ra và o cÅ©ng được mấy mươi lần rồi, nhưng chỉ có lần nà y là khoái hoạt nhất. Nắm lấy bà n tay nhá» cá»§a tiên tá» tá»· tá»·, ngắm thân hình mỹ diệu, dung nhan tuyệt thế cá»§a nà ng. Nếu không phải là trong nhà còn có kiá»u thê Ä‘ang hết lòng chá» mong, nói không chừng hắn đã vứt bá» hết thảy, cùng tiên tỠở bên nhau mãi mãi trên núi nà y rồi.
Äi tá»›i ngoà i thạch thất, Lâm Vãn Vinh theo thói quen dừng bước, Ninh VÅ© TÃch liếc mắt nhìn hắn, mặt á»ng Ä‘á»:
- Ngươi là m gì váºy, ngá»§ trên phiến đá lạnh lẽo đó còn chưa đủ sao?
â€Ã gì đây?“ Lâm Vãn Vinh mừng quá kỳ vá»ng, lại thấy Ninh VÅ© TÃch buông hắn ra, và o phòng trước rồi.
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng bước và o, chỉ thấy Ninh tiên tá» nâng bà n tay trắng như tÆ¡, dùng mÅ©i kiếm khêu bấc đèn đã rạp xuống, ánh sáng trong phòng liá»n bừng lên. Khi nà ng quay đầu lại, gò má như đã nhuá»™m má»™t lá»›p phấn má»ng, trong nét hồng có sá»± tươi đẹp, dụ hoặc mê ngưá»i không thể tả.
Ninh VÅ© TÃch ngồi ở bên giưá»ng, nhìn hắn cưá»i nụ, tay nhá» khẽ vẫy hắn:
- Ngươi mau tới đây!
â€Äá»™ng phòng hay là song tu? Thần tiên tá»· tá»· xinh đẹp ôn nhu như thế!†Lâm Vãn Vinh chưa từng thấy qua, tim bất giác vá»t lên thình thịch, hăm hở Ä‘i tá»›i bên giưá»ng, ngồi ká» sát bên Ninh VÅ© TÃch, ngá»i u hương thoang thoảng từ ngưá»i nà ng truyá»n đến, tinh thần thoải mái dá»… chịu.
Ninh VÅ© TÃch mặt đỠlá»±ng mà ôn nhu, hai tay chắn ở trước ngá»±c, từ từ dá»±a và o lòng hắn:
- Ngươi đừng có nghĩ lung tung. Chỉ là ta lo lắng ngươi ở bên ngoà i chịu gió lạnh, chẳng phải là muốn cùng ngươi…
Nà ng cụp mắt xuống, má nóng bừng, dán sát và o ngá»±c hắn, không nói ra lá»i.
â€Mẹ cá»§a ta Æ¡i, thế nà y còn có thể bảo ta không nghÄ© lung tung?†Thân thể má»m mại không xương cá»§a tiên tá» tá»±a sát và o ngưá»i hắn, toà n thân sáng bóng như ngá»c, giống như má»™t cuá»™n sa tanh tốt nhất, má»™t chút không để ý sẽ là m trượt xuống, bầu ngá»±c đầy đặn kia dán sát và o ngá»±c hắn, má»m mại nảy nở không tả xiết, đôi chân thon dà i khép chặt ép lên chân hắn, trong lúc vô ý cứ cá» xát và o nhau, mang đến má»™t loại cảm giác lâng lâng khó diá»…n tả bằng lá»i.
- Muốn, muốn cùng ta thế nà o?
Vuốt ve trên vòng eo má»m mại cá»§a tiên tá», chÃnh Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có thể cảm thấy sá»± run rẩy trong giá»ng nói cá»§a mình.
- Tiểu tặc vô sỉ.
Äám mây đỠtrải rá»™ng trên mặt cá»§a Ninh VÅ© TÃch, thân thể má»m nhÅ©n tá»±a và o lòng hắn, phảng phất như công lá»±c mất hết, có thể nghe thấy được cả tiếng trống ngá»±c cá»§a mình:
- Ta khổ tu bao năm, ngươi, ngươi không thể phá há»ng… A….
Má»™t đôi tay nóng như lá»a đã luồn và o trong áo cá»§a nà ng, Ä‘ang vuốt ve trên tấm lưng nà ng, tim nà ng cà ng Ä‘áºp kịch liệt, môi hồng hé ra, trong mắt trùm má»™t tầng sương mụ.
- Tiểu tặc!
Nà ng báºt khóc nấc lên, hai giá»t nước mắt theo gò má xinh đẹp không chút tiếng động nhá» xuống.
Lâm Vãn Vinh giáºt mình, vá»™i vã nhìn nà ng, chỉ thấy hà m răng ngà cá»§a Ninh VÅ© TÃch cắn chặt đôi môi đỠmá»ng, đôi mắt như mưa mù, từng gá»t nước mắt như hạt Ä‘áºu nhá» xuống, trên mặt hỉ ná»™ ái lạc Ä‘á»u cùng trà o ra, vừa đáng thương vừa xinh đẹp, vô cùng động lòng ngưá»i.
- Tỷ tỷ …
Lâm Vãn Vinh nhìn tá»›i ngẩn ngÆ¡, thấy trong mắt nà ng có chút sầu thảm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác hổ thẹn: â€Con mẹ nó ná»a thân dưới cá»§a ta đúng là động váºt. Ninh tiên tá» tâm chà kiên định, thiên hạ không ai có thể bì được, nà o ngá» mấy hôm nay vui mừng sầu khổ lẫn lá»™n, từ thiên tiên giáng xuống phà m trần, ngay cả tấm đệm đỡ cÅ©ng chẳng có, đổi lại là ai khác chắc cÅ©ng không chịu được.†Lâm Vãn Vinh vá»™i ôm chặt lấy nà ng, dà y mặt nói:
- Tá»· tá»·, ta dá»a tá»· đấy thôi, tá»· xem ta là dạng ngưá»i đó sao?
Ninh VÅ© TÃch chợt cắn lên tay hắn, khóc nói:
- Ngươi chÃnh là là loại ngưá»i đó, tưởng ta không biết sao?
â€Ta nhịn!“ Lâm Vãn Vinh nghiến răng nghiến lợi chịu đựng không rên má»™t tiếng, má»™t lát sau, Ninh VÅ© TÃch chợt phì cưá»i ngẩng đầu lên, mặt chứa chan nước mắt nhưng dung nhan vẫn như hoa, phong tình vạn chá»§ng, nhìn hắn đầy thâm tình cưá»i:
- Tiểu tặc, cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta cái gì?
Lâm Vãn Vinh lấy là m lạ liá»n há»i.
Ninh tiên tỠép sát má và o ngá»±c hắn, chầm cháºm cá» xát, che Ä‘i sá»± thẹn thùng giữa mi, ngữ khà má»m nhẹ:
- Cám Æ¡n ngươi đối xá» vá»›i ta như thế. Có thể là m ngươi dừng tay chân, chÃnh là chuyện khó nhất thế gian.
â€Cái nà y rốt cuá»™c là khen tặng hay là châm biếm đây?†Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cưá»i. Ninh VÅ© TÃch thấy dáng vẻ buồn khổ cá»§a hắn, lắc đầu cưá»i khẽ, đặt tay cá»§a hắn lên eo mình, mặt nổi lên má»™t đám mây hồng:
- Ta đã bị ngươi kéo và o hồng trần rồi, không còn là thần tiên gì nữa, ngươi còn buồn khổ cái gì?
- Không buồn khổ, không buồn khổ!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Thứ trân quý nhất phải giữ lại cho thá»i khắc tuyệt vá»i nhất, ta đợi thá»i khắc động phòng hoa chúc Ä‘i.
- Äá»™ng phòng hoa chúc?
Ninh VÅ© TÃch lầm bẩm tá»± nói, trong sắc mặt phấn hồng có chút nhợt nhạt, bất chợt nước mắt như mưa, giá»ng nhá» như muá»—i kêu:
- Váºy giao cho trá»i cao quyết định Ä‘i. Tiểu tặc, ngươi ôm chặt lấy ta, ôm chặt lấy ta thêm má»™t chút...
- Ta yêu tiên tỠtỷ tỷ...
PhÃa bên kia Tiêu Thanh Tuyá»n bá»—ng giáºt mình, vá»™i chăm chú lắng nghe, nhưng âm thanh biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng nà ng quýnh lên, vá»™i và ng nắm lấy tay Xảo Xảo ở bên cạnh:
- Xảo Xảo, muội nghe xem, tiếng gì đấy?
- Äâu có tiếng gì? Tiếng gió thôi, ngoà i ra không nghe thấy gì cả.
- Không, không, có tiếng mà , nhất định là Lâm lang, nhất định là Lâm lang...!
Tiêu tiểu thư kÃch động, nhìn vá» phÃa đỉnh núi xa xa:
- Chà ng nhất định ở nơi đó!
Xảo Xảo cÅ©ng nhìn vá» phÃa Tuyệt Phong đối diện, mây mù che lấp, núi đồi ẩn hiện, căn bản không nhìn rõ cái gì. Nà ng vá»™i nắm lấy tay Tiêu Thanh Tuyá»n:
- Tá»· tá»·, Thiên Tuyệt Phong cách chúng ta mấy trăm trượng, cho dù là đại ca lên tiếng kêu hét, cÅ©ng không truyá»n được tá»›i đây, không phải là tá»· nhá»› huynh ấy tá»›i ngÆ¡ ngẩn rồi chứ?
- Không, nhất định là Lâm lang.
Trong mắt Tiêu Thanh Tuyá»n thoáng ươn ướt:
- Ta nghe thấy chà ng hét.
- Tháºt chứ?
Xảo Xảo ná»a tin ná»a ngá»:
- Äại ca tháºt sá»± ở nÆ¡i đó? Huynh ấy hét cái gì?
- Chà ng nói chà ng …
Tiêu Thanh Tuyển ngây ra, chợt lắc lắc đầu:
- Mặc kệ là cái gì, tóm lại nhất định là chà ng ở nÆ¡i đó. Xảo Xảo muá»™i xuống núi má»i Từ tiểu thư Ä‘i!
- Tá»· tá»·, đại ca tháºt sá»± ở nÆ¡i đó sao?
Thấy bóng lưng vá»™i vã xuống núi rá»i Ä‘i cá»§a Xảo Xảo, Lạc Ngưng lo lắng há»i.
Tiêu Thanh Tuyá»n đầy kiên quyết đáp:
- Không thể sai được, ta nghe thấy giá»ng cá»§a phu quân, chà ng nhất định ở nÆ¡i đó.
Suốt cả đêm, Tiêu tiểu thư lăn qua láºt lại ngá»§ không yên, tá»›i khi trá»i sáng vừa muốn chợp mắt, ngoà i trướng truyá»n tá»›i quân sÄ© cấp báo:
- Bẩm báo tướng quân phu nhân, đại sá»± không hay, Thiên Tuyệt Phong đối diện bốc lá»a rồi.
- Cái gì?
Lạc Ngưng vừa mừng vừa sợ, vá»™i cùng Tiêu tiểu thư mặc y phục lao ra, trá»i má»›i tá» má» sáng, từ trên Thiên Tuyệt Phong có má»™t Ä‘oà n khói Ä‘en cuồn cuá»™n chầm cháºm bốc lên, ngoà i mấy dặm Ä‘á»u có thể nhìn thấy.
Lạc Ngưng nhảy dựng lên vỗ tay:
- Äại ca, nhất định là đại ca phóng há»a!
Tiêu tiểu thư chăm chú nhìn hồi lâu, mới khẽ lắc đầu, hai mắt ươn ướt:
- Không phải là Lâm lang, là sư phó!
Tà i sản của thuyuy12
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì