Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: mini crocodile
Biên dịch: monsoon
Biên tập: blackcat123
Nguồn: TTV
Sau khi giải quyết được nỗi lo, cuối cùng Tả Mạc cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm, trong đầu hắn vẫn luốn nhớ tới việc tìm Thuỷ Vân Thai cho A Quỷ.
A Quỷ khôi phục rất tốt, tuy còn có chút chậm nhưng phản ứng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
“Mấy ngày nữa chúng ta có thể đi tìm Thuỷ Vân Thai, đến lúc đó nàng có thể khôi phục hoàn toàn rồi!” Tả Mạc rất hài lòng, chỉ cần có thể tìm được Thuỷ Vân Thai là có thể chữa trị được cho A Quỷ.
Tướng mạo xấu xí của A Quỷ không tạo ra ác cảm đối với Tả Mạc, trên môi hiện ra nụ cười.
Cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo đang nắm lấy tay hắn.
Chuyển biến của A Quỷ càng ngày càng tốt hơn, mỗi khi nàng phát hiện Tả Mạc ở gần đó đều sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh Tả Mạc, nàng thích nhất là được cầm tay Tả Mạc.
Tả Mạc tuỳ ý để nàng nắm tay, tay còn lại thì xoa xoa đầu nàng, cười cười nói: “Chờ nàng bình thường trở lại, bọn chim ngốc nhất định sẽ vui lắm.”
Trong góc phòng, chim ngốc béo ú đang híp mắt ngủ gật, mí mắt nhắm tít.
Nhìn đầu tóc của A Quỷ bị mình xoa xoa trở nên rối tung, Tả Mạc không nhịn được cười ha ha.
A Quỷ vẫn thế ngồi bên cạnh Tả Mạc, không chút nhúc nhích.
---------------------------
“Sao lại ngồi một mình thế này? Có tâm sự à?”
Tiếng Minh Quyết Tử phát ra từ đằng sau Nam Nguyệt, hắn đi tới bên cạnh Nam Nguyệt, đặt mông ngồi xuống. Mấy ngày nay, mọi người tập trung một chỗ để tu luyện, tu luyện điên cuồng khiến tình cảm mọi người càng thêm nồng.
Vừa mới tu luyện bên trong Thập Chỉ Nguc, Nam Nguyệt bị Bồ yêu nổi giận mắng cho một trận. Nam Nguyệt một thân một mình chạy ra khỏi Thập Chỉ Ngục. Mọi người cảm thấy hơi lo lắng liền phái Minh Quyết Tử, kẻ có khả năng ăn nói nhất đi an ủi Nam Nguyệt.
“Có phải ta rất ngu ngốc hay không?” Giọng Nam Nguyệt thều thào, viền mắt ửng đỏ, thần thái vô cùng uể oải: “Cố thế nào cũng không thể thoả mãn yêu cầu của Bồ đại nhân.”
Xưa nay Nam Nguyệt vốn kiên nghị cũng bị Bồ yêu mắng tới mức như này khiến Minh Quyết Tử cảm thấy Bồ yêu vô cùng đáng sợ.
“Chúng ta đều không thể thoả mãn được yêu cầu của Bồ đại nhân.” Minh Quyết Tử an ủi nói: “Không phải ngươi không nỗ lực mà do yêu cầu của Bồ đại nhân quá cao! Thực sự, yêu cầu của Bồ đại nhân ngay cả những Yêu Thuật phủ cấp cao kia cũng không có mấy người làm được! Ngươi có thể đi đến bước này đã là phi thường giỏi rồi! Trong chúng ta, ngươi là kẻ tiến bộ nhanh nhất!
Nam Nguyệt cắn chặt môi không nói gì.
“Bồ đại nhân tuy có hơi nghiêm khắc nhưng cũng là vì tốt cho chúng ta. Nhìn trình độ của chúng ta bây giờ so với trước đây, ai mà không tiến bộ gấp mấy lần?”
Nói tới đây Minh Quyết Tử không khỏi so sánh thực lực của mình lúc trước và bây giờ, đột nhiên cảm thấy kinh sợ, bất tri bất giác hắn cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều!
“Ta nhớ đại nhân.” Trong giọng nói của Nam Nguyệt mang đầy sự thương cảm: “Đại nhân chưa bao giờ làm thế.”
Nhớ tới khoảng thời gian khi Tả Mạc chỉ dạy cho mình, trong lòng Nam Nguyệt không khỏi hoài niệm.
“Đúng vậy, không biết đại nhân đang bận rộn việc gì?” Minh Quyết Tử cũng cảm khái, nhìn về phương xa nói: “Nhưng Bồ đại nhân cũng là vì đại nhân mà phục vụ. Mọi người đều đoán Bồ đại nhân hẳn là một vị trưởng lão trong tộc của đại nhân. Không biết đại nhân xuất thân từ đầu mà có được vị trưởng lão có thực lực mạnh mẽ như vậy, nói không chừng chính là những đại thế gia trong truyền thuyết kia.”
“Bất luận đại nhân có thân phận như nào ta đều là người đi theo đại nhân! Vĩnh viễn đi theo đại nhân!” Nam Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.
“Ừ, ta cũng vậy.” Minh Quyết tử thu lại vẻ mặt hi hi ha ha bất cần đời, biểu lộ ra vẻ chân tình.
Nam Nguyệt dụi mắt đứng lên, viền mắt vẫn đỏ bừng nhưng một lần nữa vẻ mặt lại tràn ngập sự kiên định.
“Thế nào rồi?” Minh Quyết Tử có chút mờ mịt.
“Ta muốn tiếp tục tu luyện!” Nam Nguyệt bước đi không quay đầu lại nói.
“Ồ…”
“Ta phải đi theo đại nhân!”
Bóng lưng như gió bỏ lại lời thề sắt son.
---------------------------
Hai mắt của Cố Minh Công sưng mọng như hai quả đào chín, mười ngày mười đêm không chợp mắt, kim đan cũng không chịu nổi! Ai mà thấy được bộ dạng của hắn lúc này đều không thể nghĩ tới đây chính là luyện khí chế phù tông sư Cố Minh Công đại danh đỉnh đỉnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào vầng thái dương trước mắt.
Lần đầu tiên trông thấy thứ này, cả người Cố Minh Công kích động run lên. Bảo bối! Tuyệt thế bảo bối! Khi hắn biết cái này chính là hạt giống mà thái dương thần thụ kết xuất ra thì cả người giống như dại đi, từng trận tê buốt nổi lên.
A, ông trời ơi!
Thái dương thần thụ, đó là thái dương thần thụ trong truyền thuyết, nó không phải đã sớm biến mất rồi sao?
Khi hắn biết được bản thân được cấp cho mấy khoả để nghiên cứu thì suýt nữa ngất xỉu vì quá hạnh phúc. Không gì có lực sát thương hơn tài liệu trong truyền thuyết đối với một gã phù tu.
Nhưng khi hắn biết được mục đích của đối phương chỉ là muốn bày bố một truyền tống trận bên trong thái dương thì hắn thiếu chút nữa điên mất!
Truyền tống trân! Hắn nói chính là truyền tống trận! Báu vật vô giá vô cùng trân quý lại chỉ dùng để làm truyền tống trận thôi sao? Hắn suýt nữa đấm cho tên đó một quả!
Hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được sự lãng phí khiến người ta giận sôi gan như vậy, thật phí phạm!
Nhưng rất nhanh đối phương khiến hắn hiểu không chịu hợp tác thì sẽ có kết quả gì.
Ông chủ vĩ đại đã phải chạy tới chỗ hắn để đả thông tư tưởng, ẩn ý sâu xa là hãy cố gắng, lúc đó mới có thể rời đi được. Cố Minh Công đang thương cảm lúc này đầy khiếp sợ, tuy ông chủ không nói chút nào tới định phách thần quang, không nói chút nào về việc điều chế, vân vân, nhưng vẫn khiến Cố Minh Công rơi vào khủng hoảng.
Hắn không dám chậm trễ chút nào, lãng phí thì lãng phí, phá hư thì phá hư, ta cũng chỉ là kẻ làm công mà…
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra, tên gia hoả mặc hắc y cả ngày giống như quỷ hồn này chính là một trong những kẻ giám sát kinh khủng nhất trong lịch sử.
Nhưng tình huống phức tạp hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Thái dương tử phi thường hiếm thấy, trước đây hắn chưa từng thấy, ngay cả những điển tích luyện khí kia cũng không nhắc chút nào tới tính chất của thái dương tử.
Cố Minh Công đành phải bắt đầu từ con số không.
Bên trong thái dương tử tràn ngập thái dương thần lực, thái dương thần lực là thái dương thần thụ trải qua một thời gian rất dài chắt lọc tinh hoa mà hình thành, vô cùng bá đạo. Linh lực vừa tiến vào liền bị thái dương thần lực thôn phệ, căn bản không thể vẽ phù trận ở trong đó.
Hắn chạy tới giải thích với Bồ yêu liền bị Bồ yêu đánh cho lên bờ xuống ruộng mà trở về.
Sự tàn bạo của Bồ yêu khiến hắn khiếp sợ.
Sự thương cảm của Cố Minh Công liền biến mất! Chỉ tiếc là rơi vào tay ma quỷ thì muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Cố Minh Công bị đánh hu hu khóc chạy về đành phải cắn răng đâm đầu vào nghiên cứu, nghĩ hết tất cả mọi biện pháp có thể.
“Ha ha ha ha ha ha ha! Ta làm được rồi! Ta làm được rồi!”
Tiếng cười lớn giống như bị điên vang lên khắp phòng. Vù, Bồ yêu giống như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, không nói nhiều lập tức cầm lấy thái dương tử trên bàn, động tác của hắn vô cùng cẩn thận.
Thái dương thần lực bên trong thái dương tử đối với Bồ yêu mà nói chính là kịch độc.
Thần thức vừa chạm vào liền thu lại, mặt Bồ yêu hiện lên sự mừng rỡ, không chút tiếng động liền biến mất.
---------------------------
Bên trong trưởng lão hội của Thương tộc tiếng tranh luận từ đầu đến giờ không có dừng lại.
Thương Trạch ngồi trong góc không nói câu nào, ở nơi này hắn không có quyền lên tiếng. Đối với tranh luận của các trưởng lão hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn nổi.
Hắn cảm thấy những trưởng lão đang nhao nhao ồn ào kia thật quá hồ đồ.
Không có đại nhân liệu có Thương tộc như giờ không? Thời gian tới? Trong thời buổi loạn lạc này, một tiểu bộ tộc như Thương tộc có thể tồn tại được bao người?
Bọn họ còn tưởng rằng ngọn lửa chiến tranh không lan tới hậu phương sao? Bây giờ nơi nào còn được gọi là hậu phương chứ?
Bộ tộc không có chiến lực giống như một khối thịt mỡ, ai cũng không chút do dự mà nhào đến cắn một miếng.
Bồ đại nhân một mực giúp bọn họ huấn luyện chiến bộ nhưng lại muốn Thương tộc tự bảo vệ mình, này thật quá ngu xuẩn!
Mình là người đi theo đại nhân!
Lưng Thương Trạch thẳng tắp, mặt không chút biểu tình nghe các vị trưởng lão thảo luận.
Đại trưởng lão chú ý tới sự bất mãn của Thương Trạch, trong lòng khẽ động, bỗng mở miệng nói: “A Trạch, ngươi đối với việc dời tộc thấy thế nào?”
Một vị trưởng lão bất mãn nói: “Đại trưởng lão, a Trạch còn nhỏ như vậy, hắn biết được gì…”
Hàn quang bỗng hiện lên trong mắt đại trưởng lão, trầm giọng cắt ngang: “Câm miệng! A Trạch là tộc trưởng tương lai, thời gian tới nói khi nói những lời như vậy ngươi phải động não suy nghĩ nghe chưa!”
Vị trưởng lão vừa rồi nghe thấy vậy đỏ bừng mặt lui về sau.
Quyển uy của đại trưởng lão rất lớn, Thương Trạch chính là tộc trưởng tương lai, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thương Trạch.
Thương Trạch không luống cuống, hắn không nhìn các vị trưởng lão, trực tiếp nói: “Ta là người đi theo đại nhân, bất luận đại nhân đi tới chỗ nào ta sẽ đi đến chỗ đó!”
Mọi người chợt nhớ ra, A Trạch là người đi theo Tiếu Ma Qua.
Tại yêu giới, phi thường coi trọng lời thề “truy tuỳ giả” (người đi theo), trở thành người đi theo của cường giả là mộng tưởng của rất nhiều người, không ai dễ dàng đổi ý.
Đại trưởng lão biết được tâm lý không thoải mái của A Trạch, cười nói: “A Trạch, ngươi nói tiếp đi.”
Bỗng Thương Trạch nhìn lướt qua các vị trưởng lão, trầm giọng nói: “Chư vị trưởng lão, chúng ta đang rất an toàn sao? Chúng ta rất cường đại sao? Cường đại tới mức dù cho chiến loạn đến cũng có thể tự bảo vệ được mình sao?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
“Chúng ta không có chiến bộ, chúng ta không có chiến tướng, dù có ‘thương ngân thuật’ chúng ta cũng không đủ sức tự bảo vệ mình. Sau đó thì sao? Chúng ta bị người ta thôn tính, ‘thương ngân thuật’ bất truyền bí thuật của Thương tộc chúng ta sẽ rơi vào tay kẻ khác. Bọn họ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy!”
Thương Trạch không chút khách khí nói ra sự thật tàn khốc.
“Đại nhân sẽ thôn tính chúng ta sao? Đại nhân cần ‘thương ngân thuật’ của chúng ta à? Các vị trưởng lão, các ngươi lẽ nào quên ‘thương ngân thuật’ này là từ đâu mà có?”
“Có thể ở dưới trướng một vị chiến tướng có thể đánh bại tuyệt thế chiến tướng, quân đoàn trưởng Ngọc Hành, vậy có an toàn không?”
“Đây là vinh quang!”
Sự cuồng nhiệt hiện lên trong mắt Thương Trạch.
Tất cả trưởng lão không khỏi ngẩn ra.
Trầm mặc một lúc, đại trưởng lão không chút che giấu, mở miệng tán thưởng nói: “Không ngờ, chúng ta một đám già lại không thể nhìn sự việc sâu sắc như A Trạch tuổi còn trẻ.”
Những trưởng lão ban đầu muốn ngăn cản việc di chuyển của cả tộc lúc này không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Tai hoạ… Tai hoạ!” Tiếng thở dài của đại trưởng lão quanh quẩn khắp phòng: “Không biết còn cần bao nhiêu máu nữa! Các vị, đừng cầu may nữa, loạn thế bắt đầu rồi!”
Mọi người không khỏi nghĩ đi nghĩ lại những lời này của đại trưởng lão.
Bỗng đại trưởng lão đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng, cao giọng nói: “Gặp lúc loạn thế, Thương tộc ta muốn tồn tại cần có sức mạnh. Tại đây, ta đề nghị A Trạch đứng ra đảm nhiệm chức vị tộc trưởng!”
Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: mini crocodile
Biên dịch: monsoon
Biên tập: blackcat123
Nguồn: TTV
Khi đám người Nam Nguyệt trông thấy Tả Mạc thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc, dù bọn họ biết đại nhân còn rất trẻ nhưng khi tận mắt nhìn thấy đều cảm thấy chấn động, ở trong Thập Chỉ Ngục không thể so nổi.
Càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là đại nhân đang ở Tu Chân giới! Bọn họ giờ mới hiểu ra tại sao đại nhân muốn bọn họ trước khi tới thay đổi bộ dáng thành tu giả.
Nhưng giật mình thì giật mình, Dã Lăng và Nam Nguyệt đều không ai hoài nghi thân phận yêu tộc của Tả Mạc. Một người biết rõ các loại yêu thuật thất truyền, có thể hoàn thành cuộc chiến phá ngục, có thể đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành, ngoại trừ yêu thì hắn còn có thể là gì chứ?
Tu giả? Thật nực cười....
Từ điểm này, đám người Dã Lăng vô cùng ăn ý mà suy nghĩ giống nhau, khẳng định đại nhân chính là một thiên tài của thế gia suy bại nào đó lưu lạc tới Tu Chân giới, thảo nào đám gia hoả kia tại yêu giới không thể nào tìm thấy đại nhân!
Lúc này bọn họ chợt hiểu ra, đại nhân căn bản không phải ở yêu giới.
Tả Mạc giờ đây là cái tên đứng đầu tại Vân Hải giới, Vân Hải giới có rất nhiều vân đảo lớn nhỏ, hắn chọn một cái vân đảo yên bình bố trí cho Thương tộc.
Ngày đầu tiên khi đám người Nam Nguyệt tới, Bồ yêu nhanh chóng bố trí cho bọn họ huấn luyện hoàn toàn mới.
Bồ yêu mãn nguyện, thân là chiến tướng cao nhất yêu tộc tung hoành thiên hạ năm xưa, hắn quyết tâm phải đào tạo đám người Nam Nguyệt thành chiến tướng đứng đầu yêu tộc!
Hắn quyết tâm phải khiến Vệ nhận rõ hiện thực – ngươi chỉ là giáp của mộ bia, tiểu Vệ tử cũng dám sánh với đệ nhất chiến tướng năm đó à!
Đám người Nam Nguyệt đáng thương, thời gian tới khổ rồi, bị Bồ yêu ném vào trong tu luyện điên cuồng. Vân đảo yên tĩnh không người, cấm chế được bố trí xung quanh quả thực chính là thiên đường tu luyện ma quỷ.
Sau khi được Tả Mạc uỷ quyền, Vân Hải giới rất nhanh ổn định trở lại, những người được tuyển đều là loại đức cao vọng trọng. Mà sự việc hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ của Vân Hải giới trước mặt mọi người chạy trối chết trong Thái Dương thần điện giống như chưa từng tồn tại, lần xâm lấn này của ma quân cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.
Rất nhiều người đoán rằng bọn họ đã rời khỏi Vân Hải giới, nghĩ vậy cũng đúng, lần này thật sự quá mất mặt, bọn họ làm sao dám lưu lại Vân Hải giới chứ?
Sau khi an bài tốt mọi chuyện, Tả Mạc quyết định thâm nhập Vân Hải tìm kiếm Thuỷ Vân Thai.
Lần này hắn không mang theo quá nhiều người, ở sâu trong Vân Hải không thích hợp để chiến đấu với quy mô lớn.
Một gã hướng dẫn, Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, A Quỷ còn có đám nhỏ, nhìn qua giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh vậy.
Tuy nhân số không nhiều nhưng lực chiến đấu tuyệt đối đứng đầu Vân Hải giới! Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, ba người liên thủ ngay cả cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng có thể liều mạng. Tả Mạc vốn không định mang theo A Quỷ nhưng Bồ yêu nói với hắn, Thuỷ Vân Thai phải dùng tại chỗ mới có hiệu quả tốt, Tả Mạc mới quyết định mang A Quỷ theo.
Vẻ mặt chim ngốc đầy kiêu ngạo, giống như nữ vương vậy, bước từng bước, không coi ai ra gì, theo sát đằng sau A Quỷ, không thèm nhìn Tả Mạc một cái. Tháp nhỏ cùng tiểu hoả mặt dày mày dạn ùi ủi trong lòng A Quỷ, tiểu hắc ôm tóc A Quỷ không chịu buông. Thập Phẩm và Dương Quang cố bày ra bộ dáng bảo tiêu, bay tới bay lui bên cạnh A Quỷ.
Tả Mạc bóp trán đầy chán nản.
Vô sỉ chơi xấu, đám nhỏ này được Tả Mạc dạy dỗ, mỗi đứa đều lĩnh hội rất sâu.
Tả Mạc nhức đầu không thôi, dù sao mang một đứa cũng là mang, mang cả đám cũng là mang. Hơn nữa chiến lực của chúng không tồi chút nào.
Chim ngốc không cần phải nói, trong đám nhỏ là kẻ đứng đầu, ngay cả Tả Mạc cũng không đánh giá được nông sâu của nó. Thứ hai là Thập Phầm, thường xuyên tìm kiếm côn trùng, thực lực đã sớm thoát thai hoán cốt. Tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, mỗi ngày nhìn nó chơi đùa, không chịu tu luyện nhưng cũng có thể dùng để bày trận gì gì đó. Thân thủ của Dương Quang Tả Mạc chưa từng thấy qua. Chiến lực của tiểu hắc bằng không nhưng có khả năng tầm bảo rất tốt. Còn tiểu hoả có thể giải khuây dọc đường…
Tả Mạc mang theo một đám người, trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Kẻ dẫn đường tên là Khang Đức, sinh sống bằng cách bắt Thuỷ Vân Thai, đối với chỗ sâu trong Vân Hải phi thường quen thuộc.
Dựa theo sự an bài của Khang Đức, bọn họ cần đến một đảo nhỏ có tên là Tiêm Chuỷ, từ nơi đó đi sâu vào trong Vân Hải. Đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là nơi dừng chân vô cùng nổi danh tại Vân Hải giới. Sâu trong Vân Hải giới có đủ loại nguy hiểm, nếu như tuỳ ý xâm nhập thường không còn mạng để trở về.
Rất lâu lúc trước tại đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, nơi bước vào Vân Hải là một vùng tương đối an toàn, không có quái vật nào lợi hại.
Đường đi từ Quy Đảo tới đảo nhỏ Tiêm Chuỷ khá xa, có rất nhiều đoạn không có truyền tống trận. Chuẩn bị đầy đủ, Tả Mạc đem thuyền quy hào bên người, giảm bớt nỗi khổ khi phải phi hành đường dài.
Mỗi ngày hai người Vi Thắng Tông Như đều bế quan tu luyện, Tả Mạc lại cùng đám nhỏ chơi đùa, lúc nhàn rỗi thì lấy kim diệp thu được từ Thái Dương thần điện ra chậm rãi tìm hiểu.
Phiến kim diệp này không biết dùng bí pháp nào mà luyện thành, nội dung bên trong cực kỳ phong phú, bởi từ thời viễn cổ nên có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu. Tâm trạng Tả Mạc khá tốt, không chút sốt ruột, câu được câu không xem xét, ngoại trừ phương pháp tu luyện thần lực hắn đối với một số bí mật thời viễn cổ rất có hứng thú.
Từ bên trong kim diệp biết được, Vân Hải giới lúc đó chỉ là một khoảng hoang vu, không có bộ lạc nào sinh sống, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà thần điện ở đây có thể bảo lưu hoàn hảo.
Nhưng khiến Tả Mạc cảm thấy hứng thú chính là bên trong kim diệp còn lộ ra một chút rằng thần điện đang ở trong Vân Hải giới tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thuỷ chung không thể tìm được. Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, một số thắc mắc trong lòng cũng hiểu ra đôi chút.
Thanh Lâm đại ca từng nói, đẳng cấp của thần điện nơi đây không hề thấp. Thần điện như vậy sao không xây dựng tại nơi đông người chứ? Tại sao lại xây dựng tại nơi hoang vắng như Vân Hải giới?
Nhưng bên trong kim diệp không đề cập đến điều này, rốt cuộc bọn họ tìm kiếm cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều là bọn họ chưa tìm được, bởi vì ngữ khí ghi lại trong kim diệp toát ra sự tiếc nuối không thôi.
Tả Mạc chưa bao giờ ngừng tu luyện thần lực nhưng tiến bộ rất chậm. Tu luyện thần lực khó hơn rất nhiều so với tu luyện ba lực, cũng may Tả Mạc không chút sốt ruột. Duy nhất khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là sau khi ba lực trở nên cân bằng, linh lực cả hắn được đề cao nhưng vẫn cách kim đan một khoảng.
Nếu như thành công đột phá kim đan, thực lực của hắn sẽ tăng gấp mấy lần!
Thần lực giống như nước lên thuyền lên, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!
Nhưng Tả Mạc cũng khá thoả mãn, thần lực, Định Phách thần quang, đại nhật ma thể, cấp cổ hoang tế thuật, một trong số đó không phải cũng có uy lực vô cùng cường đại sao? Thứ như vậy mình đều đã luyện thành, còn không thoả mãn sao?
Làm người không thể quá tham lam, Tả Mạc tự đắc nghĩ. (e lạy a )
Sau nửa tháng, cuối cùng thì bọn họ cũng đến được đảo nhỏ Tiêm Chuỷ.
Nhìn tu giả không ngừng di chuyển khắp đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, Tả Mạc hơi giật mình: “Sao nhiều người vậy?”
Khang Đức giải thích nói: “Bây giừo chính là mùa đi tìm Thuỷ Vân Thai, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, thu hoạch cả năm thế nào vậy phải xem vào vận khí lúc này tốt hay không.”
“Những người này đều đang tìm kiếm Thuỷ Vân Thai?” Tả Mạc cả kinh cằm suýt rớt xuống đất.
“Đại bộ phận. Vân Hải có rất nhiều sản vật nhưng khoảng thời gian này chính là mùa bắt Thuỷ Vân Thai.” Khang Đức đối với tình trạng trước mắt vô cùng quen thuộc.
“Tăng nhiều cháo ít, chúng ta không gặp phiền phức gì chứ?” Tả Mạc nhíu mày.
Khang Đức lắc đầu: “Thuỷ Vân Thai nào có dễ bắt như vậy? Đảo chủ không cần lo lắng, đừng thấy nhiều người thực ra người có thu hoạch vô cùng ít. Hơn nữa thực lực bọn họ không đủ, không có biện pháp tiến sâu vào trong, Thuỷ Vân Thai có phẩm chất tốt đều ở sâu trong Vân Hải.”
Lúc này Tả Mạc mới cảm thấy hơi hơi yên tâm.
Đám người Tả Mạc đều thay đổi tướng mạo, không ai để ý tới. Trái lại đám tháp nhỏ lại hấp dẫn sự chú ý của đám tu giả, ánh mắt tham lam của bọn họ khiến Tả Mạc nhíu mày.
“Huynh đệ, con hoả linh thú này bán không? Ra giá đi!” Một vị nam tử mũi ưng đi tới, cách đó không xa, đồng bọn của hắn nhìn nhìn về phía này.
Tiểu hoả giật nảy mình, nhất thời luồn sâu vào trong lòng A Quỷ.
Phản ứng đầy linh tính của tiểu hoả khiến ánh mắt của nam tử mũi ưng này càng trở nên nóng bỏng.
“Không bán.” Tả Mạc giận tái, bước về phía trước.
“Ài, đừng đi.” Nam tử mũi ưng kêu lên một tiếng, ngăn cản, cợt nhả nói: “Tiểu đệ là thật tâm muốn có, tuyệt đối có thành ý, huynh đệ cho giá đi, tất cả đều dễ nói!”
Bỗng Khang Đức mở miệng nói: “Hà gia huynh đệ, đại nhân nhà ta đã nói không bán, ngươi đừng lằng nhằng nữa.”
Nam tử mũi ưng mắt nheo nheo, quang mang chợt loé: “Có thể gọi ra tên của tại hạ xem ra là người quen rồi, Hà Uy ta mắt kém không biết các hạ là ai?”
Khang Đức cười nhạt: “Ngươi không cần hỏi lai lịch của ta, thành thật khuyên một câu, an phận chút đi, bằng không, hừ, huynh đệ nhà người đừng tên nào mong sống sót.”
Đụng phải gai rồi!
Hà Uy cảm thấy run sợ, có thể gọi ra tên của mình, khẳng định là người quen! Khẩu khí của đối phương lại rắn như vậy hiển nhiên có ô dù che đỡ, không cần nể mặt hắn.
Hà Uy cũng trải qua mưa gió, co được giãn được, không lộ ra chút gì cười nói: “Huynh đệ nói phải, tiểu đệ chỉ là thích thú nhất thời mà hỏi, tuyệt không có ác ý gì.”
Nói xong rất thức thời nhường đường.
Hắn nhìn nhóm người Tả Mạc rời đi mà cố gắng nghĩ, là ai chứ?
Rất nhanh, mấy vị huynh đệ của hắn bước tới: “Thế nào? Bọn họ không bán à?”
“Không bán.” Mặt Hà Uy đầy ngưng trọng: “Hơn nữa trong đó có người biết chúng ta, khẳng định là người quen, nhưng chắc đã thay đổi tướng mạo.”
“Mặc kệ đi, đoạt được rồi nói tiếp, con hoả linh thú kia khẳng định phẩm giai rất cao, nếu có thể đạt được, thực lực của nhị đệ khẳng định tăng lên mấy lần!” Có người không chút để ý nói.
“Đám người này lai lịch không đơn giản, không phú cũng quý!” Hà Uy hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, phát giác ra đối phương rất thong dong trấn tĩnh, căn bản không để ý tới bọn hắn, lắc đầu nói: “Đám người này rất có thể là một thế lực lớn, chúng ta không nên gây phiền phức.”
Mấy người khác lộ vẻ không quan tâm.
Địa hình của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ phi thường đặc biệt, giống như một chiếc miệng chim mở lớn hướng lên trời, chỗ tiến vào Vân Hải chính là chiếc miệng chim mở ra này.
Chỗ tiến vào Vân hải không chút mây mù, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy một sơn đạo kéo dài không dứt, tận cùng sơn đạo biến mất trong mây.
Trên thực tế đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là một ngọn núi, lộ ra một chút trong Vân Hải.
Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: mini crocodile
Biên dịch: monsoon
Biên tập: blackcat123
Nguồn: TTV
Đám Tả Mạc không chú ý tới đám Hà gia huynh đệ, ngay cả Khang Đức cũng không để ý tới chúng. Bên cạnh hắn chính là người đứng đầu các thế lực tại Vân Hải, những kẻ như Hà gia huynh đệ không đáng nhắc tới.
Không ngừng đi xuống, ánh sáng dần biến mất, biển mây dày đặc ngăn cách ánh sáng nhưng không có tối tăm như dự đoán của Tả Mạc. Trong tầng mây, sinh trưởng rất nhiều vân tảo, chúng phiêu phù trong tầng mây, phát ra quang mang nhạt, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới Vân Hải.
Khang Đức thấy được sự hiếu kì của đám người Tả Mạc đối với vân tảo thì vội vàng giới thiệu: “Đây là nơi vân tảo sinh trưởng cực tốt, phẩm chất phi thường cao, thỉnh thoảng có thương nhân nơi khác tới đây thu mua nhưng ở đây thì lại không đáng tiền.”
“Thứ này có ích lợi gì?” Tả Mạc hiếu kì hỏi.
Lần đầu tiên hắn trông thấy vân tảo, vân tảo này có hình giống như bèo, kích cỡ khoảng bằng đầu ngón tay, toàn thân trắng như tuyết, toả ra quang mang nhạt. Quần thể tảo nhỏ bằng giỏ trúc, thỉnh thoảng lại thấy được những mảng tảo khổng lồ.
“Có thể sử dụng để luyện chế thuỷ hành linh đan, phẩm giai không cao chỉ đạt tới nhất phẩm.” Khang Đức nói tiếp: “Không có thực lực thì ai dám đi xuống. Thực lực mạnh như vậy thì mấy thứ như vân tảo này đáng gì, nó sinh trưởng cực nhanh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.”
Tả Mạc hiểu ra.
Mọi người tiếp tục đi xuống dưới, từng đợt vụ khí thưa thớt trôi qua.
“Phía dưới Vân Hải nhiều nhất chính là các loại vân thú, cũng có rất nhiều người đi bắt vân thú. Vân thú thuộc thuỷ hành, rất nhiều người ưa thích nhưng muốn phẩm giai cao phải đi sâu vào trong Vân Hải.”
Tả Mạc hiếu kì hỏi: “Vân thú có lợi hại lắm không?”
“Thuỷ hành mà, lợi hại nhất là huyễn thuật, hơn nữa thân thể là do mây mù tạo thành, trừ phi gặp hoả quyết thì thương tổn do pháp quyết khác đối với nó không lớn.” Khang Đức hiển nhiên hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, giọng đều đều, không cần suy nghĩ.
“Lão Khang đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi?” Vi Thắng hỏi Khang Đức.
Khang Đức không khỏi có chút hoài niệm: “Hơn chục năm rồi. Kỳ thực nơi vào Vân Hải còn có vài chỗ, chỉ là nơi đây nổi tiếng nhất, tu giả tới đây kiếm ăn cũng nhiều nhất.”
Vi Thắng cười cười, mặc dù lúc trước hắn cũng từng trải qua gian khổ nhưng gã vẫn cố gắng, tâm không lo nghĩ, nỗi khổ vì sinh hoạt không lưu lại chút nào trong lòng gã, tự nhiên không tạo ra cảm xúc gì. Ngược lại là Tả Mạc, hắn nghĩ lại bản thân lúc còn sống tại Vô Không Sơn, cả ngày cố gắng vì một khoả tinh thạch, không khỏi đồng cảm.
Thấy sắc mặt Khang Đức có chút khẩn trương, Tả Mạc vội cười nói sang chuyện khác: “Người không đi xuống không thể tưởng tượng ra phong cảnh lại đẹp như này.”
Mây mù nhàn nhạt, như sa như dệt, những vân tảo phiêu phù trong tầng mây chậm rãi trôi nổi khắp Vân Hải.
“Ha ha, đại nhân thật tao nhã, nếu luận về phong cảnh thì lát nữa còn đẹp hơn!” Khang Đức sang sảng cười nói.
Quả nhiên, đúng như Khang Đức nói, phong cảnh phía dưới mỹ lệ vô cùng.
Đi gần hai canh giờ, trước mắt mọi người đột nhiên trở nên trong sáng, bọn họ đã xuyên qua biển mây dày đặc!
Biển mây dày đặc đang chậm rãi di chuyển trên đầu bọn họ, vô số vân tảo đang chậm rãi rơi xuống, những vân tảo này cực kì khổng lồ, to tới vài mẫu, thân tảo dài tới mười trượng. Nhìn từ xa, Vân Hải giống như một mái vòm, những vân tảo đang rơi xuống giống như một thác nước, dày đặc chi chít nhìn không thấy cuối, vô cùng đồ sộ!
“Đẹp quá!” Tả Mạc kinh ngạc thốt lên.
Vi Thắng và Tông Như bị cảnh tưởng đồ sộ trước mắt làm cho ngơ ngẩn. Mấy đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, đuổi nhau tới lui xung quanh A Quỷ Tả Mạc, tiểu hoả càng hưng phấn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chít chít.
Khang Đức mỉm cười, tình cảnh trước mắt với hắn chẳng có gì lạ, đã sớm không còn hứng thú.
Những tu giả đi qua thấy bọn họ đều hiểu ý cười cười, ai lần đầu tiên tiến sâu vào Vân Hải đều sẽ lộ ra vẻ mặt “gà mờ” như này.
Dọc đường có thể thấy được tu giả nối dài không dứt, mọi người đều hy vọng sớm có được thu hoạch, hàng năm giá cả nhóm vân thú và Thuỷ Vân Thai đầu tiên đều là cao nhất.
Nhưng vào lúc này, Tông Như vẫn nhắm mắt bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hơi ngó lại phía sau.
Mấy tên thiện tu khiến hắn cảm thấy hứng thú, cầm đầu là một gã thiện tu mặc tử bào, mi tu bạc trắng, khí độ bất phàm, phía sau hắn là ba gã thiện tu mặc thanh bào, tuổi đời còn rất trẻ.
Mấy tên thiện tu này cũng chú ý tới Tông Như, quang mang chợt loé trong mắt vị thiện tu mặc tử bào đứng đầu, không nói gì, chỉ chắp tay hướng Tông Như thi lễ.
Hai mắt Tông Như tuy nhắm nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hoà, chắp tay đáp lễ.
Chú ý tới dị dạng của Tông Như, Vi Thắng nhìn về phía đối phương.
Đối phương cũng để ý tới Vi Thắng, trong mắt thiện tu mặc tử bào một lần nữa lại hiện lên sự kinh ngạc nhưng trên mặt lại không đổi sắc, hoà khí hướng Vi Thắng thi lễ.
Vi Thắng không nói gì, hơi khom người đáp lại.
Từ đầu đến cuối song phương không nói câu nào nhưng bầu không khí vô cùng huyền bí lại xuất hiện giữa song phương.
Cho tới tận lúc đối phương đã đi xa, Tông Như và Vi Thắng mới không nhìn nữa.
“Mấy người này không đơn giản.” Vi Thắng trầm giọng nói: “Thiện tu mặc tử bảo kia rất mạnh, có khả năng là nguyên anh, dù không phải nguyên anh thì cũng không khác biệt nhiều lắm.”
Tông Như gật đầu đồng ý nói: “Bọn họ chắc là xuất thân từ đại tự, có thể hỏi Y Chính, hắn hẳn biết rõ.”
Lúc này Tả Mạc vô tâm không nhìn nữa, thấy bộ dáng như gặp đại địch của hai người vội vàng hỏi. Hai người đem chuyện vừa rồi kể lại, Tả Mạc suy nghĩ một chút quyết định hỏi Y Chính.
Khang Đức vốn không dự định chen ngang nhưng vẫn không nhịn được phải nói: “Đại nhân, biển mây dày đặc, hạc giấy và phi kiếm truyền tin không thể sử dụng được ở đây, không thể nào truyền tin ra ngoài được.”
Tả Mạc khoát tay, trầm giọng nói: “Không có gì, ta tự có biện pháp.”
Tông Như thi triển một huyễn thuật nhỏ, bên trong chính là hình dáng của mấy thiện tu vừa rồi. Tả Mạc ghi nhớ trong đầu, sau đó tiến vào thức hải. Hắc, người khác không dùng được hạc giấy nhưng hắn có thể thông qua Bồ yêu để truyền tin ra bên ngoài.
Bồ yêu sau khi nhìn thấy hình dáng của mấy người này liền hừ một tiếng: “Không cần đi hỏi người khác, ta biết bọn họ xuất thân từ đâu.”
Tả Mạc nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết á?”
Bồ yêu cười lạnh nói: “Năm xưa đánh nhau lâu như vậy, không đến nỗi nhận lầm đâu. Mấy con lừa ngốc này đến từ Huyền Không tự, hắc, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút.”
Bây giờ có bốn thế lực đứng đầu Tu Chân giới, Côn Luân, Thiên Hoàn, Tây Huyền, Huyền Không.
Huyền Không cảnh là thánh địa của thiện tu, tập trung rất nhiều danh tự, mà Huyền Không tự là tự đứng đầu thiên hạ! Đừng tưởng Y Chính xuất thân từ Đại Phật tự, mặc dù cũng được xếp vào thập đại danh tự nhưng so với Huyền Không tự thì đó hoàn toàn không cùng một cấp độ.
“Huyền Không tự, một đám lừa ngốc, ngươi tốt nhất đừng dính vào, bằng không, hắc hắc…” Biển máu trong đồng tử màu đỏ của Bồ yêu bốc lên.
Tả Mạc bị bộ dạng hung tợn của Bồ yêu hù doạ suýt ngã, dù cho là Côn Luân cũng không khiến Bồ yêu lộ ra biểu tình như vậy: “So với Côn Luân còn lợi hại hơn sao?”
“Lợi hại hơn Côn Luân? Không đến mức đó.” Bồ yêu lạnh lùng nói: “Chiến lực của Côn Luân là đệ nhất nhưng về mức độ lằng nhằng thì không lợi hại bằng đám lừa ngốc này. Mẹ kiếp, đám lừa ngốc này là một lũ điên không sợ chết, trận chiến năm đó, đám lừa ngốc này vì tiêu diệt bầy ma quỷ ác yêu chúng ta mà tự bạo sáu mươi vị nguyên anh! Nếu không phải lão tử nhìn ra manh mối thì đã dính đòn rồi, bị tan thành từng mẩu vụn.”
“Tự bạo…Sáu…sáu mươi vị nguyên anh…” Tả Mạc lắp bắp, nói năng không còn lưu loát nữa. Hắn bị tin tức này làm cho ngây ra, mất khả năng suy nghĩ, sáu mươi vị nguyên anh, sau mươi vị nguyên anh tự bạo tập thể, mức độ điên cuồng này làm sao có thể tưởng tượng nổi đây?
Nghĩ lại một gã nguyên anh Thiên Hoàn đã khiến toàn bộ Vân Hải giới gà bay chó chạy, đây lại còn tận sáu mươi vị nguyên anh…
Khi Tả Mạc rời khỏi thức hải, Vi Thắng Tông Như đồng thời nhìn về phía hắn, bọn họ đã sớm để ý thấy sắc mặt bất ổn của Tả Mạc.
Tả Mạc mở mắt, giọng cứng ngắc: “Mấy tên gia hoả kia đến từ Huyền Không tự.”
“Huyền Không tự?”
Hai người Vi Thắng Tông Như đồng thời hít vào một hơi thật sâu, nhất thời sắc mặt Khang Đức trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Huyền Không tự! Thiên hạ đệ nhất thiện tu, một trong tứ đại phái!
“Sao bọn họ lại chạy tới đây?” Vi Thắng kiếm tâm như sắt, rất nhanh tỉnh táo lại.
Công phu thiền định của Tông Như cực kì thâm hậu, tâm run lên chút rồi rất nhanh cũng khôi phục lại như bình thường.
Tả Mạc dần bình tĩnh lại, Huyền Không tự thì sao chứ, trưởng lão Thiên Hoàn không phải cũng bị mình “thịt” hay sao? Lần này lại bị Bồ yêu doạ nạt bằng sáu mươi vị nguyên anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, chưa tới lượt mình được hưởng đãi ngộ cao cấp như thế.
Bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhất định phải căn dặn Vệ Doanh Hôi Doanh và đám người Nam Nguyệt trong khoảng thời gian này không được thò đầu ra ngoài, vạn nhất bị đám điên này nhìn thấy, khẳng định sẽ giơ cao ngọn cờ “trừ yêu hàng ma”.
Bồ yêu đối với hành vi chưa đánh đã lùi như vậy rất không hài lòng, nhưng hắn biết thời điểm này Tả Mạc đấu với Huyền Không tự tuyệt đối không có cơ hội thắng.
Vệ thuỷ chung chỉ cười nhìn Bồ yêu và Tả Mạc đối khẩu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rằng hắn đang cười nhạo Bồ yêu.
Căn dặn xong, Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, mắt đầy vẻ sợ hãi vội vàng an ủi nói: “Đi thôi. Đừng quản bọn họ nữa, Vân Hải lớn như vậy, mọi người còn có việc, chưa chắc đã đụng nhau đâu.”
Lúc này sắc mặt Khang Đức mới tốt trở lại, nghĩ lại thì thấy, Vân Hải không lớn lắm, lẽ nào mọi người lại cùng có chủ ý với một thứ?
Nhưng trải qua chuyện này, chút hứng thú vừa rồi của Tả Mạc biến mất, vốn cảnh sắc bao la hùng vỹ mỹ lệ lúc này lại trở nên vô vị xấu xí.
“Biển mây vô biên vô hạn, bên trong có rất nhiều đường, nếu là người không quen thuộc khẳng định sẽ bị lạc trong đó.” Nỗi lo trong lòng Khang Đức dần biến mất, mọi người cùng bắt đầu đi từ đảo Tiêm Chuỷ nhưng xác suất trên đường có thể gặp nhau ít tới mức đáng thương.
Tả Mạc nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: “Vì sao mọi người không bay?”
Khang Đức vội vàng giải thích: “Vân Hải hơi khác so với các nơi, ở trong tốt nhất là không nên phi hành, linh lực ba động rất dễ gây sự chú ý của vân thú ẩn nấp trong các tầng mây. Lúc đầu nhiều kẻ tự cho mình có thực lực cường đại, ở trong đánh nhau loạn lên, kết quả không kẻ nào đi ra nổi. Dần dần, mọi người không còn dám phi hành nữa.”
“Thì ra là thế!” Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng may mọi người tu vi thâm hậu, việc đi bộ đối với mọi người không quá nặng nhọc.
Đi sâu vào trong khoảng mấy canh giờ, lưu quang do vân tảo phát ra ở những tầng mây dầy đặc càng ngày càng cách xa họ, trên đường dần xuất hiện mây mù, những mây mù này rất đặc biệt, tụ mà không tán, dù có gió thổi qua cũng rất ổn định.
Giữa những đám mây mù này là những đường mòn lúc ẩn lúc hiện, như mạng nhện vô cùng rắc rối kéo dài vô tận trong mây mù.
Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: mini crocodile
Biên dịch: monsoon
Biên tập: blackcat123
Nguồn: TTV
Nhìn một số đường mòn kéo dài vào mây mù, không có đầu đuôi, Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, đột nhiên thiện tu của Huyền Không tự xuất hiện khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Có thể hấp dẫn thiện tu của Huyền Không tự tuyệt đối không phải là phàm vật, Tả Mạc không chút hứng thú, hắn không muốn có chuyện gì xảy ra trong quá trình trị liệu của A Quỷ.
“Nhiều lối rẽ như vậy các ngươi đều có thể nhớ sao?” Tả Mạc hiếu kì hỏi Khang Đức. Đường mòn trước mặt không ít hơn trăm cái, rắc rối phức tạp, chỉ nhìn đã khiến người ta hoa mắt.
“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã lăn lộn ở đây hơn chục năm rồi, nhắm mắt cũng không nhầm được đâu.” Khang Đức ngạo nghễ đáp, sau đó tiếp tục nói: “Những đường mòn này nhìn qua thì thấy phức tạp nhưng chỉ cần đi vài lần là có thể nhớ được. Từ đây bắt đầu, chúng ta chính thức bước chân vào biển mây rồi, mây mù nơi này không dày, càng đi vào trong mây mù càng dày đặc.”
Khang Đức đi trước tiên dẫn đường cho mọi người.
Bọn họ đi vào một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, rất nhanh liền biến mất trong mây.
----------------------------
“Sư thúc, mấy người vừa rồi có chút khả nghi?” Minh Tịnh hỏi thăm dò, trong ba gã đệ tử trẻ tuổi, đầu óc của hắn linh hoạt nhất, lúc nãy hắn đã thấy được dị dạng của sư thúc.
Bồ yêu không nhìn lầm, máy người này chính là thiện tu của Huyền Không tự. Thiện tu mặc áo tím mi trắng cầm đầu tên là Định Chân, ba gã thiện tu mặc thanh bào là tam đại đệ tử. Lần này Định Chân mang ba gã sư điệt ra ngoài lịch lãm, nửa đường nhận được tin của chưởng môn liền đổi hướng đi tới Vân Hải giới.
Định Chân gật đầu: “Tên thiện tu kia không biết là đệ tử của môn phái nào mà có thể tu thành nguyện lực, thật là hiếm thấy.”
“Nguyện lực?”
Ba gã đệ tử lắp bắp, mặt không chút tin tưởng, vừa rồi bọn họ có qua tên thiện tu đó, tuổi tác không lớn hơn bọn họ lắm, càng không nhìn ra chút khác biệt nào.
Nguyện lực, đó là một trong những lực lượng hiếm thấy nhất trong giới thiện tu. Bọn họ đều là những người nổi bật trong đám đệ tử trẻ của Huyền Không tự, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của nguyện lực.
Huyền Không tự, thiên hạ đệ nhất tự, có thể tu thành nguyện lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Nhân ngoại hữu nhân, ngoài núi còn có người, thế giới bên ngoài rất to lớn, ngoạ hổ tàng long.” Định Chân nhìn ba người, thản nhiên nói: “Còn tên kiếm tu kia, kiếm ý tinh thuần ngưng luyện, ta chỉ thấy trên người mấy tên đệ tử Côn Luân. Các ngươi nếu gặp qua thì ngàn lần phải cẩn thận, không được làm bừa.”
Vị đệ tử tên Minh Thanh phản ứng rất nhanh: “Sư thúc, có phải là đệ tử của Côn Luân không?”
“Không phải là Côn Luân.” Định Chân lắc đầu: “Kiếm ý của Công Luân không có cảm giác như thế.”
Ba gã đệ tử khẽ thở nhẹ ra, không phải đệ tử của Côn Luân là tốt rồi, trong tứ cành thiên Côn Luân đã chiếm vị trí đệ nhất mấy ngàn năm rồi…Đã rất lâu, đệ tử Huyền Không tự không còn ý định so tài với đệ tử của Côn Luân. Mặc dù tứ đại phái cạnh tranh rất gay gắt nhưng trực tiếp xung đột thì rất ít, mọi người đều là thế lực lớn, một khi khai chiến vậy thì không thể vãn hồi nổi.
Chỉ cần không phải gặp mặt đệ tử của ba phái khác, bọn họ liền không chút cố kỵ. Có thể khiến bọn họ cố kỵ và đối đãi một cách bình đẳng cũng chỉ có đệ tử của tứ đại môn phái mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của ba vị đệ tử, Định Chân âm thầm lắc đầu. Nhưng nghĩ tới bản thân khi còn trẻ cũng kiêu ngạo thì lại cười xoà bỏ đi.
Bước ra từ Huyền Không tự đều có tư cách để kiêu ngạo.
----------------------------
Dọc đường đi, Khang Đức thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại kỳ văn quái chuyện trong biển mây. Tài ăn nói của hắn không tốt lắm nhưng kinh nghiệm phong phú, biết rất rõ ràng khiến nhóm người Tả Mạc rất chú ý.
Đi liền một ngày một đêm, mây mù xung quanh dần dày đặc hơn, vụ khí trăng tinh giống như sợi bông tràn ngập khắp nơi. Những đường mòn ẩn ẩn hiện hiện trong mây mù, hơi không cẩn thận bước lạc vào mây mù thì sẽ mất đi phương hướng, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tả Mạc hiếu kì đánh giá mây mù đang phiêu phù ở xung quanh, những mây mù huyền phù bất động, đường mòn rất nhỏ lại không có chút vụ khí nào.
Tả Mạc liền hỏi Khang Đức vấn đề này.
Khang Đức vò đầu bức tai: “Đại nhân, vấn đề này thuộc hạ không có biết. Tuy thuộc hạ đã sống ở đây mười năm, hàng năm mây mù đều có chút biến hoá nhưng những đường nhỏ này lại rất ít khi xảy ra biến hoá.”
“Nơi này có nguy hiểm gì không?” Tả Mạc hỏi.
“Vùng này rất ít nguy hiểm, đây là nơi tu giả hoạt động tương đối nhiều, vân thú gì gì đó đều đã bị giết sạch.” Khang Đức nói.
Khang Đức vừa dứt lời, Tông Như đang nhắm mắt đi sau cùng của cả nhóm bỗng á một tiếng rồi dừng bước.
Trong mắt Tả Mạc Vi Thắng bỗng xuất hiện một tia hàn mang, lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn quanh.
Khang Đức không hiểu gì, ngây ra.
“Có thứ gì đó đang tiến gần tới phía chúng ta.” Tông Như thấp giọng nói.
Thiền định công của Tông Như cực kì thâm sâu, lục thức trở nên vô cùng nhạy bén, trừ phi Tả Mạc triển khai thần thức nếu không cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng Tả Mạc Vi Thắng đều là kẻ có thực lực hơn người, từ miệng Tông Như bọn họ có thể cảm nhận được nguy hiểm!
Hắc kiếm trong tay Vi Thắng, thần lực của Tả Mạc chuyển sang ba lực, súc thế chờ đợi.
Vù vù vù!
Mấy đạo bạch mang như tiễn đột nhiên bắn ra từ trong mây mù, mang theo tiếng gió rít.
Động tác của Tả Mạc cực nhanh, thần thức khẽ động, mấy cái “băng kính” quăng ra ngoài. Từ khi nghe Khang Đức nói tới một số đặc điểm của vân thú, Tả Mạc cảm thấy yêu thuật dùng trong biển mây là thực dụng nhất.
“Băng kính” là một loại tiểu yêu thuật, Tả Mạc sử dụng nhanh tới mức mắt người không thể nhìn thấy.
Binh binh binh!
Băng kính vỡ tan, hàn khí trong nháy mắt khuếch tán ra.
Từ trong mây mù lao ra vài đạo bạch quang đâm vào hàn khí nhất thời cả người cứng đờ.
Trong hàn khí, xuất hiện ba con vân thú nhỏ như con sóc, cả người chúng bị hàn khí đông thành những khối băng óng ánh, vẫn giữ nguyên tư thế lao tới.
Tượng băng trong sáng óng ánh, một đôi mắt màu xanh nhạt rất xinh đẹp.
Rầm rầm rầm!
Chúng nó rơi xuống đất, lập tức hoá thành một đống bông tuyết.
Rất nhanh, bông tuyết tan chảy thành nước, hoá thành mây mù biến mất.
“Vân thử!” Khang Đức khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm: “Không đúng! Không đúng! Nơi này sao có thể xuất hiện vân thử chứ?”
Tả Mạc nghe vậy nhướng mày nói: “Ý ngươi là chúng nó không nên xuất hiện ở đây đúng không?”
Khang Đức lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: “Đúng vậy, thưa đại nhân! Vân thử đối với hoạt động của tu giả vô cùng mẫn cảm, bình thường đều sinh sống ở sâu trong biển mây, nơi hiếm có dấu chân con người. Hơn nữa…”
Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Hơn nữa làm sao?” Tả Mạc trầm giọng hỏi.
“Hơn nữa vân thử cực ít chủ động công kích tu giả.” Sắc mặt Khang Đức không quá tốt: “Vân thử tính tình rất ngoan ngoãn, rất hợp làm sủng vật, được giới nũ tu yêu thích. Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy vân thử chủ động công kích tu giả.”
“Có gì cứ nói!” Tả Mạc thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Khang Đức không khỏi trầm giọng nói.
Khang Đức cắn răng nói ra suy đoán của bản thân: “Thuộc hạ hoài nghi, sâu trong biển mây có chuyện gì không bình thường xảy ra khiến những vân thử này…”
“Được rồi. Chúng ta cẩn thận một chút, chú ý an toàn.” Tả Mạc hiểu rõ ý của Khang Đức, nhưng quay đầu đi về thì Tả Mạc không nguyện ý chút nào.
Trước khi xuất phát, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được Thuỷ Vân Thai.
Chuyện này không những liên quan đến A Quỷ mà còn liên quan rất lớn tới thân thế của hắn, hắn có dự cảm, giữa mình và A Quỷ có quan hệ không đơn giản chút nào!
Hơn nữa lần này Tả Mạc chuẩn bị rất đầy đủ, hắn đã lấy từ Cố Minh Công mấy truyền tống phù, gặp nguy hiểm gì cũng không sợ.
Thấy được thái độ kiên quyết của Tả Mạc, Khang Đức không biết phải làm sao, ai bảo người ta là ông chủ chứ.
-----------------------------
“Sư thúc, có chút không ổn.” Sắc mặt Minh Tịnh không tốt lắm, bọn họ đã liên tục gặp mấy lần công kích, trong lòng hắn cảm thấy chút bất an. Trước đây Minh Tịnh đã từng gặp qua vân thú của biển mây, đối với nơi này cũng không quá xa lạ, tình trạng trước mắt không giống bình thường, hiển nhiên không ổn.
“Không ổn như nào?” Định Chân hỏi.
“Đệ tử từng đi qua biển mây, những vân thử này thập phần nhát gan, không bao giờ chủ động công kích tu giả, bây giờ lại dám tấn công, đệ tử hoài nghi trong đó có gì không ổn, hay là có dị biến gì đã phát sinh.” Minh Tịnh cẩn thận trả lời.
“Dị biến?” Ánh mắt vốn đạm bạc của Định Chân đột nhiên loé sáng, thần sắc mơ hồ có chút kích động, ánh mắt nhìn sâu vào trong biển mây.
Minh Tịnh bị ánh mắt nóng cháy của Định Chân làm cho giật mình, lần đầu tiên hắn thấy Định Chân sư thúc vốn lãnh đạm thong dong lại có ánh mắt như vậy, lẽ nào…
Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, nhớ tới tin tức mà trưởng môn nửa đường truyền tới cho Định Chân sư thúc khiến sư thúc lập tức ngày đêm mang bọn họ đi tới Vân Hải giới.
Chẳng lẽ sâu trong biển mây đang che giấu thứ gì khiến chưởng môn cũng phải để ý tới?
Định Chân liếc nhìn Minh Tịnh, Minh Tịnh thót tim, ánh mắt sư thúc lợi hại như kiếm, giống như đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
“Đi thôi.” Vẻ mặt Định Chân khôi phục như thường, nhấc chân bước tiếp vào sâu trong biển mây.
-----------------------------
Tâm trạng Lê Thứ rất không ổn.
Nhiệm vụ Thái Dương thần điện lần trước thất bại, tuy chưởng môn không trách phạt hắn nhưng nghĩ đến việc làm trò cười cho thiên hạ khiến lửa giận sục sôi trong lòng hắn.
Ma quân xâm lấn, tin tức Vân Hải giới rơi vào tay Quy đảo cũng đã truyền tới tai hắn.
Thực lực Quy đảo một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, có thể chiến thắng ma quân, cho dù phổ thông ma quân thì thực lực của Quy đảo cũng vô cùng cường đại.
Che giấu thật giỏi, bản thân mình lại không phát hiện ra!
Đáng tiếc, sau Thái Dương thần điện môn phái không còn chút hứng thú nào với Vân Hải giới nữa. Hơn nữa các giới Thiên Hoàn quản lý không ngừng phát hiện khe hỗn độn, có vài giới đã phát hiện các chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma, toàn môn phái đều khẩn trương cao độ.
Thậm chí con số chiến bộ tại tiền tuyến cũng giảm mạnh, nếu như nội đại bị yêu ma đột phá thì thủ ở tiền tuyến có giá trị gì chứ.
Tinh thạch, tài liệu, linh cốc vân vân, mỗi thứ đã xuất hiện vấn đề cung ứng, đây là một đại phiền toái.
Thân trưởng lão cũng được phái tới tiền tuyến, mà Lê Thứ cũng được lệnh phái đến địa phương tên là Thông Ngọc giới, hiệp trợ chiến bộ của địa phương, vì nơi đây có phát hiện chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma.
Thông Ngọc giới là địa phương trọng yêu cung cấp linh ngọc, linh ngọc là nguyên liệu quan trọng nhất trong việc luyện khí chế phù, tầm quan trọng của Thông Ngọc giới đối với Thiên Hoàn không nói cũng biết.
Ngược lại, Vân Hải giới hẻo lánh không có sản vật gì thật sự không đáng nhắc tới.
Thiên liệt tai ương không chút dấu hiệu báo trước khiến mỗi đại môn phái đều loạn hết cả lên.
Bất luận Thân Vô Hợi hay Lê Thứ nghĩ gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh, bọn họ đành ngoan ngoãn đi làm.
Tác giả: Phương Tưởng
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: mini crocodile
Biên dịch: monsoon
Biên tập: blackcat123
Nguồn: TTV
Liên tục đi bảy ngày bảy đêm, hàn khí trong mây mù dần nặng, mọi người không thể không vận linh lực chống đỡ hàn khí. Lúc này đám người Tả Mạc mới hiểu ra, dám thâm nhập vào sâu trong biển mây đều là những tu giả kim đan trở lên. Chỉ riêng hàn khí này không có tu vi kim đan kỳ căn bản không thể chịu nổi.
Tả Mạc bản thân có đại nhật văn diễm, còn có thái dương tinh loại chí bảo, hàn khí đối với hắn không gây chút ảnh hưởng nào. Khiến hắn cảm thấy giật mình chính là đám nhỏ, mỗi đứa đều sinh long hoạt hổ, ngày ngày chơi đùa hồ hởi, ngay cả tiểu hoả lúc trước hắn tưởng không kiên trì nổi giờ đây đối với hàn khí cũng không thấy chút khó khăn nào.
Thỉnh thoảng dọc đường gặp phải một ít vân thú nhưng cũng may không gặp phải vân thú nào quá lợi hại.
Khang Đức thần sắc tràn ngập lo lắng, dị dạng của Vân Hải làm hắn cảm thấy vô cùng bất an.
“Đại nhân, phía trước chính là Vân Hà.” Khang Đức giọng run run nói: “Qua Vân Hà chúng ta có thể tìm thấy Thuỷ Vân Thai.”
Những lời này khiến sĩ khí trong đoàn tăng mạnh, mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Không lâu sau, một dòng sông lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người nhìn thấy Vân Hà không khỏi sửng sốt ngây ra.
Trên mặt Khang Đức bỗng tỏ ra vui mừng, thất thanh hô lớn: “Vân tinh vụ lưu! Mùa này sao có thể xuất hiện vân tinh vụ lưu được?”
Một dòng sông thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mặt sông không có chút mây mù nào nhưng trong sông chảy không phải là nước sông mà là dày đặc những bông tuyết. Những bông tuyết ước chừng quả trứng gà, hiện ra quy tắc hình thoi, óng ánh trong sáng, bên trong có những đoàn mây nho nhỏ chậm rãi lưu động.
Mặt sông rộng mấy chục dặm tất cả đều là bông tuyết, vô số quang mang chiết xạ, chói mắt vô cùng.
Tả Mạc giơ tay lên, một bông tuyết từ trong sông bay đến tay Tả Mạc, kỳ dị vô cùng đó là bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông liền nhanh chóng biến thành một đám mây mù, tiêu tán trong không khí.
Vi Thắng Tông Như hai người chưa từng thấy qua thứ này, nhanh chóng ra tay thử nghiệm bông tuyết.
Vi Thắng nhẹ a một tiếng: “Hàn khí thật nặng!”
Khang Đức cười nói: “Mây mù ngưng tụ thành dòng nước, tụ tập ở Vân Hà, mỗi mười năm lại có một dòng nước lạnh xuất hiện, dòng nước lạnh xuất hiện ở Vân Hà hình thành nên vân tinh vụ lưu. Những bông tuyết nho nhỏ kia chính là vân tinh thuần khiết nhất, là thứ rất tốt để luyện chế pháp bảo! Mỗi lần vân tinh vụ lưu xuất hiện đều khiến rất nhiều tu giả kết đội đi tới đây thu thập vân tinh! Vận khí chúng ta thật tốt, loại chuyện như này cũng gặp được!”
Tả Mạc phát hiện, bên bở sông đã xuất hiện không ít tu giả, sắc mặt mỗi người đều mừng rỡ như điên, đang liều mạng cầm các loại pháp bảo để thu thập vân tinh.
Khang Đức xuất ra một chiếc bình ngọc, cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu thu thập vân tinh.
Tả Mạc cười hắc hắc nói: “Chúng ta đừng để vào núi bảo mà tay không ra về!”
Nói xong, chỉ thấy trước mặt hắn bỗng xuất hiện hàng trăm bình ngọc hộp ngọc, chồng chất như núi.
Vi Thắng và Tông Như vội vàng bắt đầu thu thập.
Phi kiếm có vân tính càng khiến phi kiếm linh động, mau lẹ. Vi Thắng đem hắc kiếm vất vào không trung, hắc kiếm nhẹ ong một tiếng, đột nhiên sản sinh ra một luồng hấp lực vô cùng lớn, như cá kình hút trăm sông thu nạp các bông tuyết. Bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông nhanh chóng tan chảy, nhưng trong đó có rất nhiều vân tinh không kịp tan chảy liền bị hắc kiếm hút vào trong.
Tông Như hiện ra đạt gia kim thân, đạt già kim thân khổng lồ xuất hiện toả ra uy nghiêm thiền vị thoang thoảng. Chỉ thấy kim thân giống như toà núi nhỏ trên tay bỗng ngưng tụ ra một bảo bình, bảo bình cúi xuống mặt sông bắt đầu hút, vô số bông tuyết như chim non về tổ, chui vào trong bảo bình.
Ngược lại, Tả Mạc vô cùng kém, tuy hiệu suất của hắn rất nhanh, hộp ngọc bình ngọc trước mắt từng chút một đầy lên nhưng hắn không hài lòng chút nào.
Mắt láo liên, hắn bỗng nhớ tới “âm hoả châu thiên”, vân tinh này không phải vật thuần âm sao? Ngay lập tức thử bấm pháp quyết, dùng thủ pháp ngưng âm châu hướng về phía Vân Hà hút một cái.
Ầm!
Mấy trăm bông tuyết trong sống bỗng nhiên nổ tung, từng chùm vân tinh giống như vũ tiễn trong phút chốc rơi vào tay Tả Mạc, ngưng tụ thành một hạt châu to bằng đầu ngón tay cái. Hạt châu rất tròn và trong sóng, giống như được tạo ra bởi thuỷ tinh, kì diệu nhất chính là xung quanh thân nó xuất hiện những mây mù lượn lờ, vô cùng xinh đẹp.
Tả Mạc thấy biện pháp này làm được liền cười ha ha, rất hưng phấn.
Tháp nhỏ cũng cố gắng vỗ hồ lô trên mái tháp của mình, liều mạng hấp thu vân tinh. Theo đánh giá của Tả Mạc, tu giả luyện chế ra tháp nhỏ mặc dù có sáng tạo nhưng thủ pháp thì còn rất nguyên thuỷ thô ráp. Tháp nhỏ có thể tiến tới bước này hoàn toàn là dựa vào vô số pháp bảo và tài liệu quý giá.
Kim mộc thuỷ hoả thổ năm tầng, lục phẩm thượng giai bích câu mộc được Tả Mạc để vào tầng một, hoả tầng là đại nhật văn diễm độc bộ thiên hạ của Tả Mạc, kim tầng là mênh mông kim lưu sa hải, bây giờ đúng lúc lại gặp phải vân tinh vụ lưu, không phải suy nghĩ đây chính là cơ hội ngàn vàng.
Vân tinh cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể tháp nhỏ, chỉ thấy thuỷ tầng đang ảm đạm của nó dần sáng lên, hiện ra mây mù phảng phất.
Đám tu giả ở bờ sông bị động tĩnh của đám người Tả Mạc làm cho kinh động, ánh mắt tràn ngập kính nể.
----------------------------
“Đạt già kim thân!” Mắt Định Chân bỗng toả sáng, nhìn thấy kim thân phía sau Tông Như, tuy rằng có hơi mơ hồ nhưng mười phần uy nghiêm, sự khiếp sợ lộ ra trong lời nói, trầm mặc một hồi không nói.
“Sư thúc, đạt già kim thân là cái gì?” Trong lòng Minh Tịnh vô cùng kinh ngạc, chuyện gì lại khiến sư thúc thất thố như vậy?
Hai người còn lại cũng không kìm được mà dừng tay.
“Không ngờ lại là đạt già kim thân!” Định Chân cố gắng bình tĩnh cười nói: “Là một môn kì công của thiện tu, từ đại chiến ngàn năm trước đã mai danh ẩn tích, vốn tưởng rằng đã thất truyền không ngờ vẫn còn dư mạch. Thảo nào người này có thể tu luyện thành nguyện lực, truyền nhân của “đạt già kim thân”quả nhiên không phải kẻ tầm thường!”
Ba gã đệ tử chữ Minh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là kì công đã thất truyền của thiện tu.
Minh Trúc vốn vẫn yên lặng không nói gì bỗng mở miệng: “Hai kẻ kia cũng rất lợi hại.”
Định Chân nghe vậy sửng sốt, trong ba gã đệ tử thì Minh Trúc ít nói nhất nhưng lời hắn nói ra đều chỉ trúng vấn đề. Lúc này ánh mắt Định Chân mới rời khỏi đạt già kim thân bắt mắt kia, khi nhìn thấy thanh hắc kiếm của Vi Thắng thì con ngươi nở rộng ra.
“Sát khí thật nặng! Sát khí thật năng! Trên đời lại có hung khí như vậy sao?”
Nhìn lại Vi Thắng thì thấy ánh mắt hắn trong suốt, không có chút tà ý, cử chỉ quang minh phóng khoáng, đủ thấy sát ý trong kiếm không ảnh hưởng chút nào đến tâm thần hắn, không khỏi thốt lời khen: “Hảo nâm nhân tâm kiên như thiết!”
Lại nhìn tới Tả Mạc.
Nhẹ a một tiếng, ngay sau đó lộ vẻ nghi hoặc: “Cổ quái, quá cổ quái!”
Hắn lẩm bẩm: “Rõ ràng chưa đạt tới kim đan kì vậy sao có thể tiến vào đây? Thủ pháp cũng vô cùng kì quái, không thể nhìn thấu được.”
Hắn lắc đầu liên tục.
Khi tầm mắt chuyển sang tháp nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên nhưng sau đó đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc.”
Ba gã đệ tử nghe chẳng hiểu gì.
Định Chân không giải thích, chỉ nói: “Lai lịch ba người này bất phàm, chuyến đi lần này của chúng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ cùng bọn họ phát sinh xung đột.”
Nhìn thấy vẻ mặt không chú ý của ba gã đệ tử, Định Chân hơi nhíu trán, nhưng nghĩ đến bản thân là Nguyên Anh đứng áp trận, hắn không khỏi bật cười, mình quá cẩn thận rồi.
Sau đó không khuyên bảo mà cười nói: “Các ngươi không ngại thì thu thập một ít, tinh thuần vân tinh về sau chỉ sợ khó gặp. Trở về đưa cho sư huynh đệ đồng môn cũng là một chút lễ vật tốt.”
Lúc này ngay cả Minh trúc cũng lấy ra bình ngọc, bắt đầu thu thập.
----------------------------
Trong ba ngươi, Tông Như là người thứ nhất hoàn thành, bảo bình càng ngưng thực, chỉ thấy thân bình thon dài, trên thân có một đoá huyết liên đỏ sẫm, chớp sáng bất định, quanh thân bình mây mù lượn lờ, nó dần dần biến mất vào trong kim thân.
Tông Như chắp tay đứng lên, hướng Vân Hà thi lễ.
Tả Mạc cũng ngưng tụ được mấy trăm khoả vân châu, linh lực trong cơ thể tiêu hao hết sạch, lập tức ngừng tay, quăng mấy viên linh đan vào miệng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục linh lực.
Tháp nhỏ giống như ăn quá no, như say rượu bay vào trong lòng A Quỷ, nằm ngửa mà thở.
Hắc kiếm thu nạp vân tinh không chút dừng lại.
Vi Thắng nhìn chăm chú vào hắc kiếm, hơi kinh ngạc khi phát hiện ra hình dáng của hắc kiếm đang từng chút một xuất hiện biến hoá.
Thân kiếm trở nên ngày càng nhỏ hẹp, nhìn qua thì thấy thân kiếm càng thêm thon dài, càng hung lệ hơn so với trước đây, vô cùng linh động. Chiều dài hắc kiếm cũng không ngừng rút ngắn, vốn là đại kiếm cao bằng người giờ co rút lại chỉ cao ngang sườn Vi Thắng. Thân kiếm thẳng tắp giản dị tự nhiên, đen như mực thâm trầm không chút ánh sáng, không có cả hoa văn.
Lúc này hắc kiếm so với phi kiếm bình thường vẫn lớn hơn một chút, nhưng so với lúc trước đã nhỏ nhắn hơn nhiều. Giống như một con dã thú hoang dã đã thu lại nanh vuốt sáng bóng, yên tĩnh ẩn giấu.
Không còn chút hung thần khí, không còn chút sát ý nhưng không biết vì sao trong lòng Vi Thắng tràn ngập cảm giác vui sướng.
Một giờ trôi qua, hắc kiếm mới thôi thu nạp vân tinh.
Bỗng hắc kiếm biến mất, ngay sau đó xuất hiện trong tay Vi Thắng.
Vi Thắng nắm chuôi kiém dài nhỏ hoàn hảo, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Khang Đức đã sớm hoàn thành trước cả Tông Như, lúc trước không nghĩ tới sẽ gặp được vân tinh vụ lưu, chuẩn bị không có đầy đủ. Nhưng hắn không tham, thu lợi ngoài ý muốn này đã khiến hắn rất thoả mãn rồi.
“Đại nhân, vượt qua Vân Hà đi hai ngày nữa là đã tới nơi có thể thu thập Thuỷ Vân Thai…”
Khang Đức chưa nói hết câu bỗng nhiên ngừng lại, cùng lúc đó, đám người Tả Mạc lập tức đều chú ý tới Vân Hà.
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bông tuyết bỗng dao động, đột nhiên bay ra một đạo lam sắc quang mang, bắn trúng một gã tu giả. Tu giả bị bắn trúng nhất thời hoá thành băng, không kịp kêu một tiếng liền rơi vào Vân Hà, biến mất không còn chút tăm hơi!
“Băng tức thú!” Sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, giọng nói đầy sự run sợ.
Tu giả đang thu thập vân tinh bên bờ sông nhất thời loạn cả lên, sắc mặt cả đám vàng như đất, xoay người muốn rời đi.
Chỉ thấy vài chục đạo lam sắc quang mang từ trong sông bắn ra, tu giả bị quang mang bắn trúng nhất thời đều hoá thành băng, biểu tình trên mặt vẫn còn rất sống động.
Điều này khiến đám người Tả Mạc cũng biến sắc!
Mười mấy tên tu giả không ai không phải kim đan kỳ nhưng đối với mặt với lam quang lại không chịu nổi một đòn!
Khiến người ta cảm thấy khó tin chính là tu giả bị bắn trúng đều là tu giả đang xoay người rời đi.
Tả Mạc rùng mình, trí tuệ thật cao!
Đột nhiên có người hô lớn: “Trời ơi! Vân Hà đang bành trướng!”
Quả nhiên, chỉ thấy tầng tầng bông tuyết đang dao dộng không ngừng bành trướng, rất nhanh đã cao bằng bờ sông, còn không ngừng tăng lên!
Đúng lúc này bỗng có vài đạo lam quang bắn về phía đám người Tả Mạc!
Sắc mặt Khang Đức trắng bệch, trong nháy mắt hồn phi phách tán!