Khi hắn biến mất trong nháy mắt, cánh cửa kia cũng khép lại, chặt chẽ không có một kẽ hở, phảng phất cái gì cũng không phát sinh qua.
-Thiên a! Người kia là ai a? Thế nhưng có thể một người đánh lui mười ba tên cường giả Long Biến Cảnh! Đây được coi là tu vi gì a?
-Thiên Tru Lệnh Bài thế nhưng thật sự có thể dùng!
-Hắn là Thiên Hoang Tán Nhân! Đại đỉnh kia hẳn là Thập Long Thiên Hoang Đỉnh lưu truyền từ viễn cổ, tục truyền đỉnh này chính là dùng mười đầu Chân Long chủng loại bất đồng cùng với vô số luyện khí thánh tài để chế tạo, một đỉnh ra, thiên hạ hoang, uy lực vô cùng a! Không nghĩ tới ngay cả nhân vật thần tiên trong truyền thuyết cũng xuất thế!
"..."
Mọi người không khỏi nghị luận rối rít, tâm trí hướng về uy thế của đồng tử kia, mà đám người Sở Hóa Long, Thiên Độc Lão Quái cùng hơn mười tên cường giả Long Biến Cảnh bị đánh lui sắc mặt tất cả mọi người lại vô cùng khó coi, trong ánh mắt nhìn đạo cấm chế kia hơi lộ ra một tia sợ hãi.
Ở trước mặt Thiên Hoang Tán Nhân, những người bọn họ thân là đính đoan cường giả của Long Huyết Đại Lục, cũng chỉ có thể coi là tiểu bối, nếu không phải Thiên Hoang Tán Nhân hạ thủ lưu tình, một cái tát chụp chết bọn họ cũng không phải không có khả năng, một đám trong lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi.
Kế tiếp, đang lúc kia mấy trăm tên cao thủ Thần Thông Cảnh tiếp tục bắt đầu công kích cấm chế, đột nhiên, một gã mãnh nhân lại tới nữa.
Người này là một gã đại hán tóc bạc thân cao gần trượng, cả người da thịt cầu trát, như một pho tượng Thiết Tháp màu bạc, làm cho người ta một cỗ cảm giác bị áp bách không gì sánh kịp.
Đại hán từ từ phi tới, không coi ai ra gì dừng ở dưới cấm chế.
Kỳ quái chính là, người này đến tựa hồ cũng không có khiến cho một đám cường giả Long Biến Cảnh ngăn cản, bọn người Sở Hóa Long chẳng qua là ngơ ngác nhìn động tác của người này.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Đại hán vung quả đấm hung hăng đánh một kích vào cấm chế, chấn thành toàn bộ tòa núi nhỏ cũng nhất thời sập xuống nữa khắc, làm màn hào quang kia lung lay sáng ngời, nhưng cũng không phá vỡ, uy thế như vậy thực sự vô cùng kinh người.
-Ta kháo! Cái tên hỗn đản nào bố trí cấm chế, thật không ngờ khó dây dưa như vậy! Lão Hùng ta đây cũng không tốn công phu làm ra việc nặng này, hay là tiết kiệm thêm chút sức khí cùng Thiên Hoang lão khốn kiếp đoạt bảo bối sao!
Đại hán ồm ồm tự nói một câu, sau đó cũng lấy ra một tấm lệnh bài, biến mất ở trong cấm chế.
-Người kia là ai a? Làm sao cường giả các đại môn phái không ai quản hắn vậy?
-Ngừng! Còn phải quản được nữa à! Nó cũng không phải là người, chính là một đầu Đại Địa Long Hùng Vương, tự xưng là cái gì Hùng Bá Thiên! Nghe nói mười vạn dặm đất Tây Bộ của Ma Long Sơn Mạch cũng là địa bàn của nó, ngay cả người của Ma Long Giáo cũng không dám vượt qua.
-Ai! Con mẹ nó! Cây hồng cũng là lấy mềm nắm a! Đáng thương chúng ta những con cá nhỏ này, mặc dù có Thiên Tru Lệnh Bài cũng không dám dùng a!
"..."
Kế tiếp, kế sau Thiên Hoang Tán Nhân cùng đầu Hùng Vương đại hán Hùng Bá Thiên kia tiến vào cấm chế, liên tiếp lại có năm sáu tên tuyệt thế cường giả tiến đến, bằng vào Thiên Tru Lệnh Bài trong tay tiến vào trong đó.
Sở Hóa Long, Thiên Độc Lão Quái đám người cũng dần dần chết lặng, một đám sắc mặt khó coi muốn chết, trên cái thế giới này vốn dĩ người mạnh là vua, chỉ cần quả đấm cứng là ghê gớm, có thể hưởng thụ đặc quyền, người nào cũng không thể phủ nhận điểm này.
Cuối cùng, mấy tên cường giả Long Biến Cảnh cũng dần dần không nhịn được.
Thiên Độc Lão Quái sắc mặt hung ác, đột nhiên bay về phía cấm chế, trong miệng quát to:
-Các vị, không có Thiên Tru Lệnh Bài kia chỉ có thể oán các ngươi vận khí không tốt a ! Người nào ngăn trở lão phu nữa, đừng trách lão phu trở mặt!
Thiên Độc Lão Quái thú nhận một thanh quải trượng màu lục sắc, ánh mắt sẳng giọng, cả người đằng đằng sát khí.
Sở Hóa Long vừa định tiến lên ngăn cản, lại bất đắc dĩ phát hiện, những người còn lại tựa hồ cũng không có động tĩnh.
Hắn khẽ thở dài, nếu người khác cũng không động, mình cũng không cần thiết vô duyên vô cớ đắc tội lão nhân kia.
Rất nhanh, lại có hai gã cao thủ Long Biến Cảnh của Ngân Long Giáo, Hỏa Long Giáo cũng tiến vào bên trong cấm chế.
Mà một chút giáo phái còn lại không có lệnh bài là hết sức thúc giục cao thủ môn hạ gia tăng độ mạnh yếu, hy vọng có thể mau chóng phá vỡ cấm chế, đừng để cho thứ tốt cũng bị người khác đoạt hết.
Phong Liệt đứng thẳng trong đám người, trong mắt tinh mang lóe lên, giờ phút này hắn không khỏi có chút do dự, âm thầm tự định giá có nên bắt buộc mạo hiểm hay không.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt hắn trở nên hung ác, đột nhiên chớp động thân hình, hướng phía trước phóng đi.
Ở Phong Liệt nghĩ tới, trong tay mình có hai khối Thiên Tru Lệnh Bài, nếu như lại phải từ từ đợi chờ, vậy không phải là tươi sống nghẹn mà chết?
Hơn nữa, thừa dịp giờ phút này bọn người Sở Hóa Long đã bị bảy tám tên tuyệt thế cường giả tiến vào thần phủ làm cho mặt xám mày tro, chính mình vẫn là có cơ hội để lợi dụng.
Kế tiếp, Phong Liệt đem chính mình che dấu ở trong sương mù màu đẹp, lại dùng Chập Long Châu ẩn nặc toàn bộ khí tức, đem tốc độ thi triển đến mức tận cùng, như một luồng khói nhẹ trong chớp mắt liền đi tới ngoài cách cấm chế kia năm mươi trượng.
Cử chỉ của Phong Liệt tự nhiên đưa tới rất nhiều người chú ý, hơn nữa là một đám đệ tử các đại giáo phái trấn thủ ở ngoài cấm chế phòng ngừa người rảnh rỗi nhích tới gần, sắc mặt lại càng lạnh lẽo, cũng rối rít ngăn trở ở trước người Phong Liệt, giương cung bạt kiếm, sát khí bức người.
-Di? Người kia là ai a? Không phải là hắn cũng muốn dùng Thiên Tru Lệnh Bài xông vào chứ?
-Sẽ không phải là vị cao nhân nào chứ?
-Ngừng! Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều cao nhân như vậy a? Chỉ sợ là một người không muốn sống a, nhìn hắn tựa hồ ngay cả ngự không phi hành cũng không làm được, nào có nửa điểm phong phạm của tuyệt thế cao nhân a?
-Hừ, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra! Những chuyện lặt vặt, những lão yêu nghiệt vài ngàn năm kia nào có người không có điểm đặc biệt ham mê? Nói không chừng người ta thích đi bộ đâu!
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lúc mọi người ở đây liên tục nghị luận, đột nhiên, chỉ thấy "Oanh" một chút, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông thẳng lên trời từ trên người Phong Liệt lan ra.
Cỗ uy áp này thậm chí so sánh với đám người Thiên Hoang Tán Nhân, Hùng Bá Thiên cộng dồn lại cũng mạnh hơn, làm tâm thần của mấy vạn người tại chỗ giống như đang ở trong thuyền nhỏ gặp phải cuồng phong sóng lớn, bấp bênh.
Mà giờ khắc này, mười mấy tên đệ tử của các đại phái che ở trước người Phong Liệt kia tâm thần lại càng chấn động mãnh liệt, kinh hãi muốn chết, "Phù phù phù phù" quỳ đầy đất.
Ngay cả bọn người Sở Huyền, Sở Hóa Long, Chiến Thiên Ma Vương sắc mặt không khỏi đại biến, kinh nghi bất định nhìn Phong Liệt, trong lòng âm thầm suy đoán lai lịch của người này.
-Cạc cạc cạc dát! Lão tổ ta hôm nay tâm tình không tệ, không chấp nhặt với các ngươi mấy con thỏ nhỏ chết này, cạc cạc cạc!
Phong Liệt cạc cạc cười quái dị mấy tiếng, học đủ lão quái vật cường điệu, chắp hai tay sau lưng nghênh ngang đi tới cấm chế.
Quả nhiên, bọn người Sở Hóa Long bị mấy lão quái vật đả kích tới sợ, mặc dù tên "Tuyệt thế cao nhân" trước mắt này tựa hồ cùng hắn có thể biết một chút cường giả bất thế không giống, nhưng giờ phút này bị uy áp chí cường của Phong Liệt chấn nhiếp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai dám can thiệp vào.
Bất quá, trước khi Phong Liệt sắp đi tới cấm chế, lại vẫn là bị chặn đường.
Người này không phải người nào khác, dĩ nhiên là Mộc Thiên Tình đang oanh kích cấm chế lúc trước.
Mộc Thiên Tình thật ra thì cũng không cố ý chặn Phong Liệt lại, chẳng qua là bị uy áp của Phong Liệt chấn nhiếp, ngây ngốc ngẩn người tại chỗ, một đôi mắt đẹp ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn về vị"Cao nhân" đang đi tới gần mình, thế nhưng đã quên nhường đường.
Phong Liệt không khỏi khẽ cau mày, cô nàng này thế nhưng vừa lúc ngăn chặn đường đi của mình, không phải muốn cho tuyệt thế cao nhân biết rằng phải đi đường vòng chứ? Điều này tựa hồ không thích hợp a?
Trong lòng hơi suy nghĩ một chút, hắn cước bộ không ngừng đi tới trước người Mộc Thiên Tình.
Sau một khắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Liệt khinh bạc cười quái dị một tiếng, nhưng ngay sau đó động một cái lột khăn che mặt của Mộc Thiên Tình xuống, đồng thời thuận tay sờ soạng một cái trên gương mặt như ngọc không chút tỳ vết nào của giai nhân kia.
-Ừm, xúc cảm không tệ.
-A!
Vừa bị sờ, Mộc Thiên Tình cũng phục hồi tinh thần lại, nàng nhất thời kinh hô một tiếng, bụm mặt hơi lui về sau một bước, khiếp sợ nhìn Phong Liệt.
-Di? Tiểu nha đầu thật xinh đẹp! Ngươi ngăn trở đường của lão tổ ta, chẳng lẽ là muốn làm nha đầu làm ấm áp giường cho ta sao?
Phong Liệt âm trầm nói.
-Không không không! Tiền bối, tiểu nữ tử tuyệt không ý đó.
Mộc Thiên Tình đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vội vàng khoát tay, sắc mặt khẩn trương.
-Ừm? Không phải là ngươi không muốn?
Phong Liệt cố ý tăng cao âm điệu, hừ lạnh nói:
-Hừ! Chuyện mà bổn lão tổ đã quyết định cũng không sửa đổi, quyết định như vậy! Tiểu mỹ nhân, đợi chuyện này qua đi lão tổ ta liền dẫn ngươi trở về núi! Cạc cạc cạc dát!
-Ta …
Mộc Thiên Tình nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, nhanh chóng nói không ra lời.
Phong Liệt cũng không ép nàng nữa, sau khi khinh bạc cười quái dị mấy tiếng, liền vòng qua Mộc Thiên Tình, chắp tay đi tới cấm chế, giờ phút này trong lòng hắn lại là cười thầm không dứt, lần này sợ rằng đem băng Tuyết mỹ nhân này dọa sợ đến không nhẹ a?
Lúc này, sau khi nghe lời nói của Phong Liệt, chẳng những sắc mặt của Mộc Thiên Tình tái nhợt, ngay cả vô số võ giả chung quanh cũng than thở buồn bã một trận, rối rít tiếc hận một viên rau cải trắng siêu cấp thủy linh lại bị một cái tao lão đầu tử cho nát bét.
Tên cao thủ Long Biến Cảnh trong trận doanh của Băng Long Giáo kia trên mặt nhẹ nhàng gấp gáp, muốn giúp đỡ Mộc Thiên Tình van xin, rồi lại không dám, cuối cùng ngượng ngùng ngậm miệng lại, làm mọi người chung quanh khinh bỉ một trận.
Nhưng kế tiếp, đang lúc Phong Liệt móc Thiên Tru Lệnh Bài ra, chuẩn bị tiến vào cấm chế, phía sau lại đột nhiên vang lên một âm thanh nũng nịu quen thuộc:
-Uy! Lão gia này! Ngươi quá ghê tởm đi? Sư tỷ của ta tại sao phải làm nha đầu giúp ngươi làm ấm giường a?
Phong Liệt một trận to đầu, hắn không cần xoay người cũng biết, nhất định là Băng Ly Tiểu ma nữ không thể nghi ngờ, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt này Tiểu ma nữ còn giảng giải nghĩa khí.
Phong Liệt trong lòng cười một tiếng, dù sao giờ phút này đã đứng ở bên cạnh cấm chế, những lão gia hỏa kia muốn ngăn cản mình cũng không còn kịp rồi, sửa trị Tiểu ma nữ vô pháp vô thiên này một chút cũng không sao.
Hắn xoay người lại, trong mắt bức ra hai đạo tinh mang quét mắt qua người Tiểu ma nữ một phen, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở phía trên bộ ngực cũng tương đối to lớn ngạo nghễ ưỡn lên của Tiểu ma nữ, làm Tiểu ma nữ không khỏi lui về sau một bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia cảnh giác.
Phong Liệt chậc chậc một tiếng nói:
-Sách sách! Ngươi tiểu nha đầu này cũng muốn bắt đền sao! Hơn nữa là bộ ngực khá lớn, lão tổ ta rất thích! Đã như vậy, ngươi sau này hãy cùng sư tỷ của ngươi cùng đi hầu hạ bổn lão tổ đi, đảm bảo các ngươi ngày ngày thoải mái vô cùng! Cạc cạc cạc!
-Ngươi … ta mới không cần!
Tiểu ma nữ sắc mặt giận dữ, vừa định chửi ầm lên, lại đột nhiên nghe được trong miệng Mộc Thiên Tình bên cạnh nhảy ra hai chữ:
-Phong Liệt?
Đôi mắt đẹp của Mộc Thiên Tình lóe lên, khe khẽ kích động mấy cái, kinh ngạc nhìn Phong Liệt nói:
-Kỳ quái! Làm sao lại có một tia mùi vị không khác gì của Phong Liệt?
-Ừm?
Tiểu ma nữ sắc mặt sửng sốt, kinh nghi bất định nhìn hướng Phong Liệt.
-Ta kháo! Làm sao đã quên cô nàng này có lỗ mũi chó!
Phong Liệt trong lòng không khỏi cả kinh, đột nhiên nhớ tới, Mộc Thiên Tình cô nàng này lỗ mũi vô cùng thính, chuẩn bị không tốt sẽ bị lộ a.
Mặc dù trong lòng kêu khổ, nhưng hắn ngoài mặt lại vẫn vân đạm phong khinh, miễn cưỡng cười quái dị nói:
-Cạc cạc cạc! Hai vị tiểu mỹ nhân sau này còn gặp lại! Hiện tại bổn tọa muốn cùng mấy cây củi mục Thiên Hoang kia đoạt bảo, sau khi xong chuyện lại tới tìm các ngươi!
-Phong Liệt! Hắn chính là Phong Liệt!
Mộc Thiên Tình đột nhiên khẳng định thân phận của Phong Liệt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bóng lưng Phong Liệt nũng nịu nói.
-Phong Liệt? Thật sự là hắn?
Tiểu ma nữ sắc mặt cổ quái nói, đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên:
-Không sai! Nhất định là hắn! Thối Phong Liệt! Ngươi đứng lại đó cho ta! Dám mơ ước sắc đẹp của sư tỷ, còn dám đánh chú ý lên bộ ngực của bổn tiểu thư! Hừ! Nhìn cô nãi nãi có cắt đứt ba cái chân của ngươi hay không!
-Ách … xong! Vừa gây họa!
Lại bị vạch trần, dưới chân Phong Liệt không khỏi lảo đảo vài cái, hắn nào dám dừng lại, vội vàng đem Thiên Tru Lệnh Bài trong tay tiến về đạo cấm chế kia.
Sau một khắc, cấm chế lập tức mở ra một khe hở cao một người, rộng nửa người, Phong Liệt cấp tốc nhanh đi vào.
Mà lúc khe hở của đạo cấm chế này sắp khép lại, Tiểu ma nữ Băng Ly vừa vặn cũng đi tới phụ cận, nàng không chút do dự liền phải bắt được vạt áo của Phong Liệt.
Lại không nghĩ, vạt áo của Phong Liệt không có bắt được, nhưng nửa thân thể nàng lại tiến vào cấm chế, sau đó kim quang chợt lóe, nàng cũng theo đó mà biến mất không thấy.
-A Ly.
Mộc Thiên Tình khuôn mặt nhỏ nhắn cả kinh, nhìn một màn này cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mở rộng ra.
-A Ly làm sao lại tiến vào rồi?
"Sưu! Sưu! Sưu!"
Trong nháy mắt khi Phong Liệt cùng Băng Ly biến mất, bảy tám tên cường giả Long Biến Cảnh nhất thời đi tới cấm chế lúc trước, phẫn hận vô cùng nhìn cấm chế kín kẽ, sắc mặt khó coi muốn chết.
-Tiểu cô nương, ngươi nói người nọ vừa mới rồi đi vào là Phong Liệt?
Sở Hóa Long một đôi con ngươi nhấp nháy tinh mang ngó chừng Mộc Thiên Tình nói, mấy tên cường giả Long Biến Cảnh còn lại tất cả cũng gắt gao ngó chừng Mộc Thiên Tình.
-Là —— ách, vãn bối cũng không xác định chắc chắn.
Mộc Thiên Tình từ ngữ mập mờ nói.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 517: Luyện hồn ma khải (1)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Trong nội tâm nàng thật ra thì khẳng định vạn phần, người nọ hẳn là Phong Liệt không thể nghi ngờ, nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới tên kia ngày sau có lẽ sẽ gặp phải sự truy sát của mười đại giáo phái, trong lòng đột nhiên phát lên một tia lòng trắc ẩn.
-Ừm? Tên kia nhìn lén bổn tiểu thư tắm rửa, mới vừa rồi còn sờ soạng mặt người ta! Hừ! Bổn tiểu thư nhất định phải đích thân giết hắn, chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng bổn tiểu thư! Ừ, nhất định là như vậy!
Mộc Thiên Tình tìm cho mình một cái lý do thích hợp, sắc mặt lần nữa khôi phục sự trong trẻo lạnh lùng thường ngày.
Đám người Sở Hóa Long không khỏi hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một thoáng, hắn sắc mặt âm trầm cất cao giọng nói:
-Không có gì phải hoài nghi, người này vô cùng có khả năng là vị tiền bối ở Xích Hóa Đảo kia!
-Ừm, không sai! Lão phu cũng cho rằng như thế.
-Đúng vậy đúng a!
"..."
Bảy tám tên cường giả Long Biến Cảnh cũng ngoài miệng phụ họa, bất quá, trong lòng bọ họ có ý nghĩ như thế nào cũng không biết được.
Bọn họ tất cả đều là đại nhân vật có uy tín danh dự, tự nhiên sẽ không thừa nhận chính mình bị một tiểu nhân vật đùa bỡn, nhưng cũng âm thầm đem cái tên Phong Liệt này ghi nhớ.
"Xôn xao"
Sau khi ngây ngốc một thoáng, mấy vạn võ giả dưới núi nhỏ cũng là nổ tung.
Những người này tất cả cũng cũng không phải là người mù, lúc trước một màn phát sinh ở dưới cấm chế cũng nhìn ở trong mắt, tự nhiên cũng nhân giả thấy nhân, trí giả thấy trí.
-Nghe Mộc tiên tử nói người nọ là Phong Liệt, không biết thiệt hay giả a?
Ngừng! Cô nàng Mộc Thiên Tình kia bị dọa sợ choáng váng cũng không biết chừng, Phong Liệt chính là đệ tử của Ma Long Giáo chúng ta, mặc dù thiên phú kinh người, nhưng hôm nay nhiều lắm là cũng chỉ là tu vi Chân Khí Cảnh, làm sao có thể là hắn?
-Hừ hừ! Tiểu huynh đệ, Phong Liệt của Ma Long Giáo các ngươi thân có uy áp kinh thế chuyện này hôm nay ở trên đại lục người nào không biết! Ngày đó hắn xuất thế ở Phiêu Miểu Thiên Cung chỉ bằng uy áp mạnh mẽ vô cùng đem mười mấy tên cường giả Hóa Đan Cảnh trêu chọc, hơn nữa đoạt được chí bảo Luyện Hồn Ma Khải! Lão phu nhưng là tận mắt nhìn thấy a!
-Sách sách! Không nghĩ tới tiểu tử này thế nhưng ngay cả cường giả Long Biến Cảnh cũng dám đùa bỡn, quả thực là to gan lớn mật a!
"..."
Nghe tiếng nghị luận chung quanh dâng lên như sóng biển, Lãnh Phi Hồng cùng Trịnh Thông liếc nhau một cái, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
-Tiểu tử kia sẽ không phải là Phong Liệt chứ?
Trịnh Thông cười toe toét miệng thấp giọng nói.
Lãnh Phi Hồng lắc đầu cười khổ một cái nói:
-Hẳn là không sai được, lấy thủ đoạn cùng can đảm của tiểu tử kia, chuyện này đoán chừng hắn làm được.
-Tiểu tử này ánh mắt cũng không sai, hắc hắc hắc!
Chung quanh âm vụ lượn lờ, tầm nhìn cực thấp.
Phong Liệt sau khi bước vào cấm chế, cũng là đột nhiên hiện ra trong không trung, dưới chân không có vật gì, hắn chỉ đành phải toàn thân đề phòng, không tự chủ được rơi xuống phía dưới.
-Phong Liệt chết tiệt! Ngươi … a!
Đột nhiên một giọng nữ thét chói tai từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Phong Liệt nheo mắt, ngay lập tức vội ngẩng đầu nhìn lại, nhưng không khỏi đại hao tổn tâm trí, đạo thân ảnh xinh đẹp phía trên kia không phải là Tiểu ma nữ thì là ai?
-Ừm? Này Tiểu ma nữ làm sao cũng tiến vào? Không phải là một tấm lệnh bài không thể mang hai người sao?
Phong Liệt cũng không muốn quan tâm tới nàng, chỉ đợi mau chóng sau khi hạ xuống liền bỏ rơi Tiểu ma nữ này, nếu không bị vạch trần thân phận, có thể bị mất hồn rồi, dù sao mình đã tuyên bố để cho hai nàng làm nha đầu làm ấm giường cho mình a.
-Phong Liệt! Ngươi đừng chạy!
Băng Ly sau khi cả kinh cũng khôi phục thái độ bình thường, ngược lại trở nên hưng phấn không thôi, tựa hồ sắp vạch trần Phong Liệt vô sỉ làm việc ác là một chuyện rất sung sướng.
-Ai là Phong Liệt a? Lão tổ ta nhưng không quen biết hắn!
Phong Liệt tiếp tục giả vờ ngu nói.
-Hừ! Cho ngươi con vịt chết mạnh miệng, ngay cả chim cũng sẽ không lại giả mạo cao nhân, thật là cười chết người, khanh khách lạc! Nhìn bổn tiểu thư đem ngươi đánh về nguyên hình!
-Ách …
Phong Liệt im lặng một trận, không thể ngự không phi hành đích xác là cản trở lớn nhất của chính mình, nếu không mà nói, chính mình giả trang cao nhân có thể càng thành công hơn một chút.
"..."
Kế tiếp, chỉ thấy Tiểu ma nữ giảo hoạt cười, phất tay thả ra một đường thân ảnh màu trắng, chính là Tiểu Bạch Long luôn luôn cùng nàng hợp tác cấu kết với nhau làm việc xấu.
-Hì hì! Tiểu Bạch Long, mang ta đuổi theo đồ lưu manh kia! Cô nãi nãi ta muốn đem đăng đồ tử vô sỉ này cắt thành tám khối!
-Tê tê.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 518: Luyện hồn ma khải (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Sau khi Tiểu Bạch Long xuất hiện phát hiện mình treo trên bầu trời, không sợ hãi chút nào, thân thể nó chấn động, hai bên thân thể đột nhiên toát ra hai cặp vũ sí hơi mờ mỏng như cánh ve, cánh khẽ vỗ liền tiếp được Băng Ly, sau đó trong nháy mắt liền đuổi theo Phong Liệt.
Phong Liệt không nghĩ tới Tiểu ma nữ còn có chiêu này? Mắt thấy người ta cưỡi trên lưng Tiểu Bạch Long diễu võ dương oai, hắn nhưng không khỏi buồn bực muốn hộc máu, trong lòng rất là hối hận không có mang theo Kim Câu bên người.
-Hừ hừ! Phong Liệt! Ngươi nói bổn tiểu thư nên thu xếp làm thế nào với ngươi đây?
Băng Ly ngồi trên lưng Tiểu Bạch Long, đắc ý nhìn Phong Liệt chật vật rơi xuống, trong đôi mắt đẹp rõ ràng lộ ra một tia không có hảo ý.
-Chết tiệt! Địa phương quỷ quái này làm sao cao như vậy?
Phong Liệt hung hăng mắng một câu, ý niệm trong đầu hắn nhanh quay ngược trở lại, sau khi suy nghĩ một chút, liền ngượng ngùng cười nói với Tiểu ma nữ:
-Tiểu ma nữ, lúc trước ta cũng chỉ đùa với các ngươi một chút mà thôi, cần gì coi là thật a. Hơn nữa, nếu không phải Thiên Tru Lệnh Bài của ta, ngươi làm sao có thể đi vào tầm bảo, đúng không? Nói không chừng ngươi còn phải cảm tạ ta một phen đâu!
Hôm nay nếu làm bộ không nổi nữa, trong lòng Phong Liệt dứt khoát nói hết ra, thẳng thắng được khoan hồng.
-Hừ! Ngươi rốt cục chịu thừa nhận? Được rồi! Như ngươi mong muốn, bổn tiểu thư lần này hảo hảo cảm tạ ngươi! Cảm tạ ngươi muốn ta cùng sư tỷ làm nha đầu làm ấm giường cho ngươi, cảm tạ ngươi đánh chú ý tới bộ ngực của bổn tiểu thư!
Băng Ly âm hiểm cười một tiếng, lộ ra hai khỏa răng mèo trắng phát sáng, điển hình là tiếu lý tàng đao.
-Ha hả, nói giỡn mà thôi, cần gì coi là thật a?
Phong Liệt thầm hô không ổn, lập tức tế Luyện Hồn Ma Khải ra, đồng thời biến ra Hắc Ám Chi Thân.
Khi hắn mới vừa chuẩn bị sẵn sàng, liền nghe trong kẽ răng Tiểu ma nữ đột nhiên nặn ra bốn chữ:
-Băng Phong Thiên Lý!
"Ken két ca!"
Một trận khí tức lạnh như băng trong nháy mắt vây quanh Phong Liệt, không gian nhất thời vang lên một trận âm thanh ken két.
Phong Liệt trong lòng cả kinh, hắn vội vàng dùng nguyên lực quán chú Luyện Hồn Ma Khải, đem khí tức lạnh như băng ngăn trở ở ngoài.
Nhưng sau một khắc, hắn lại giật mình phát hiện, phạm vi ba mươi trượng quanh thân mình đều biến thành một khối băng, hắn phảng phất trở thành một con Hổ phách trong con ruồi, ngoại trừ nửa thước quanh người còn có thể hơi xoay người, những địa phương khác cũng bị đóng băng.
Phong Liệt không khỏi mắng một câu, liền vung quyền đánh về phía tầng băng trước người.
"Oanh."
Một tiếng vang thật lớn, nhưng Huyền Băng này cũng vẫn không nhúc nhích, ngay cả một khối vụn băng cũng không vỡ.
-Hừ hừ! Phong Liệt, đại thần thông của bổn tiểu thư chơi thế nào? Kế tiếp ta muốn đem ngươi đóng băng mười ngày nửa tháng, vì ngươi đã nói những lời buồn nôn với sư tỷ!
Tiểu ma nữ hừ hừ nói.
-Di? Có chút môn đạo! Bất quá, còn không làm khó được lão tử.
Phong Liệt khẽ mỉm cười, lập tức liền muốn tế Trấn Long Thiên Bi ra, nổ nát Huyền Băng.
Nhưng vào lúc này, bốn phía đột nhiên sáng ngời, tất cả âm vụ cũng biến mất không thấy, phảng phất đi tới một thế giới sáng ngời, nơi xa không trung lại vẫn xuất hiện một mặt trời đỏ rực, tản ra quang mang yếu ớt.
-Ừm? Đây chính là Long Hoàng thần phủ? Thật là một mảnh thiên địa to a!
Phong Liệt không khỏi rất là kinh ngạc.
Đang lúc này, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh"Oa oa". làm người ta da đầu tê dại
-Oa! Thật xinh đẹp a! Di? Đó là những thứ đồ vật quỷ quái gì vậy a?
Phía ngoài truyền đến một tiếng hô kinh ngạc của Tiểu ma nữ.
Phong Liệt xuyên qua hơi mờ của Huyền Băng nhìn lại, chỉ thấy nơi xa phía chân trời một mảnh quái thú Ngưu Độc Tử đột nhiên bay tới, chi chít, che khuất bầu trời, trong thời gian nháy mắt liền đi tới phụ cận cách hai người không.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Phong Liệt chỉ cảm thấy thân hình chấn động, cũng đã theo khối đại băng rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó Tiểu ma nữ cũng rơi trên mặt đất, tò mò nhìn quái thú trên không trung.
Ngàn vạn quái thú rất nhanh liền đi tới phụ cận, cũng không chút do dự lao xuống phía Băng Ly cùng Tiểu Bạch Long, âm thanh "Ong ong" mãnh liệt vang lên.
Những quái thú này lưng mọc cánh chim, đầu báo đuôi lân, lại có hai trảo của chim, hai mắt hung lệ, thèm huyết, cực kỳ dữ tợn, nhìn tướng mạo bên ngoài, cực kỳ giống một loại hoang thú thời kỳ thượng cổ đã tuyệt tích — Báo Đầu Điêu.
"Oa … oa .. oa …"
Từng đợt tiếng hô thê lương liên miên phập phồng, những con Báo Đầu Điêu này một bên kêu lên những tiếng quái gở, một bên vô cùng hung mãnh tấn công Tiểu ma nữ cùng Tiểu Bạch Long.
-Hừ! Hôm nay tựu cho các ngươi biết một chút lợi hại của bổn tiểu thư!
Băng Ly không hề kinh hãi, nàng cho rằng những quái thú này cũng chỉ là một vài hoang thú có linh trí không cao mà thôi, không đủ để gây sợ.
Chỉ thấy nàng lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc, kiếm khí mạnh mẽ không ngừng phát ra, đem Báo Đầu Điêu có can đảm nhích tới gần rối rít chém giết, chỉ trong chốc lát trên mặt đất liền rơi xuống một tầng thi thể, hơn nữa phía trên cũng kết một tầng băng.
Tiểu Bạch Long cũng không ngừng phụt ra tàm ti sắc bén như lưỡi dao, thu lấy mạng nhỏ của Báo Đầu Điêu.
Chỉ bất quá, Tiểu ma nữ rất nhanh liền chau mày lại.
Bởi vì hưng phấn lúc đầu thoáng cái qua đi, nàng dần dần phát hiện, những quái thú này tựa hồ cũng không có bởi vì bị chính mình giết chóc mà giảm bớt chút nào, ngược lại càng giết càng nhiều, đem bốn phương tám hướng cũng tiến lại đây, đông nghịt không thấy mặt trời, nói chuyện không đâu.
Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới Phong Liệt, ngược lại nhìn lại bên cạnh.
Này vừa nhìn thấy hắn không hề gấp gáp, nhất thời đem Tiểu ma nữ giận đến lông mày dựng lên, giận sôi lên.
Bởi vì nàng rõ ràng phát hiện, chính mình vào giờ khắc này không ngừng ngăn cản để giết Báo Đầu Điêu, loay hoay bể đầu sứt trán, mà tên Phong Liệt kia thế nhưng nhàn nhã nằm ở bên trong Huyền Băng chơi, nhìn tự mình một người bận việc, nửa điểm cũng không có nhận được sự chiếu cố của Báo Đầu Điêu, chính mình thi triển đại thần thông ngược lại thành toàn lưu manh này.
-Uy! Tiểu ma nữ! Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, ngươi lại tiếp tục giết nữa, sợ là chúng ta bị vây ở này mười ngày nửa tháng cũng không đi được!
Phong Liệt lười biếng truyện âm nói, vừa nói, hắn chỉ chỉ về phía trước.
Băng Ly không khỏi một trận chán nản, nhưng khi nàng theo phương hướng mà Phong Liệt chỉ nhìn lại, sắc mặt lại nhất thời khẽ biến thành kinh ngạc, chỉ thấy phương vị kia thế nhưng xuất hiện một đám đại gia hỏa giương cánh cao hơn mười trượng, nhìn khí thế thế nhưng đã không kém gì cao thủ Cương Khí Cảnh.
Dĩ nhiên, nếu là có chừng một hai con nàng thật sự cũng không sợ, nhưng đây chính là ngàn vạn đầu a.
Tiểu ma nữ cũng không ngu, sau khi cả kinh, con ngươi nàng nhẹ nhàng chuyển động, nhất thời kế chạy lên não.
Sau một khắc, chỉ thấy nàng xuất ra một cái ấn quyết đánh vào phía trên Huyền Băng đang bao vây Phong Liệt, nhất thời, Huyền Băng với phương viên ba mươi trượng kia lập tức tiêu tán không còn, rất nhanh liền đem Phong Liệt bại lộ ở dưới công kích của Báo Đầu Điêu.
Sau đó, Tiểu ma nữ cho mình thêm một thức đại thần thông, đem thân thể của mình cùng Tiểu Bạch Long dùng Huyền Băng bảo vệ nghiêm mật, ở bên trong vô cùng đắc ý nhìn Phong Liệt kinh ngạc.
Chỉ bất quá, nàng lại thất vọng.
Phong Liệt không ngần ngại chút nào khẽ mỉm cười, âm thầm nói thầm một câu:
-Ừm, rốt cục có thể đem Tiểu ma nữ này bỏ rơi.
Mắt thấy ngàn vạn đầu Báo Đầu Điêu giương nanh múa vuốt vọt tới, trên mặt Phong Liệt vẫn phong khinh vân đạm, chỉ là tiện tay mở ra từng khe không gian.
Kế tiếp, những con Báo Đầu Điêu kia một con rồi lại một con đã xông vào trong Long Ngục Không Gian, làm phong phú thêm bữa trưa của Âm Lão Thú, ngay cả những tồn tại cường đại kia ba bốn cấp cường đại cũng không ngoại lệ.
Tiểu ma nữ kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, cơ hồ có thể nhét vào cả một quả trứng gà.
-Hắc hắc, lão tử không sợ nhất đúng là loại đấu đá lung tung ngu xuẩn này!
Một bên không ngừng thu nập ngàn vạn đầu Báo Đầu Điêu, Phong Liệt một bên thản nhiên xuyên qua bầy điêu, chậm rãi biến mất không coi Tiểu ma nữ vào đâu.
Cho đến thật lâu sau, Tiểu ma nữ mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại: chính mình tựa hồ để cho Phong Liệt chuồn mất.
Giận đến mức nàng ở trong Huyền Băng đồng dậm chân, đem Phong Liệt nguyền rủa mười vạn lần.
Sau nửa canh giờ, Phong Liệt rốt cục tránh được bầy điêu, đi tới ngồi trên một gò núi nhỏ, bắt đầu dõi mắt đánh giá tình cảnh bên trong phiến không gian này.
Trên trời có một mặt trời đỏ nhô lên cao, cả vùng đất màu xanh hoa cỏ tiêu điều lạnh lẽo, một mảnh sinh cơ bừng bừng, nơi xa có thể thấy được từng mảnh cổ mộc lâm chọc trời, thỉnh thoảng từng bầy chim thú hình thù kỳ quái bay lên, vang lên các loại tiếng chim hót thú rống liên miên.
Dần dần, Phong Liệt cho ra một cái kết luận, nơi này có lẽ chính là một Tiểu Thế Giới đầy đủ, chẳng qua là không biết cái thế giới này sẽ có bao nhiêu.
Phong Liệt đứng ở trên đồi nhỏ trầm ngâm một chút, đang muốn đi vào sâu trong không gian để tầm bảo, cước bộ lại đột nhiên hơi chậm lại, trong lòng có chút không yên lòng về Tiểu ma nữ.
Lại nói, mặc dù Tiểu ma nữ thân có đại thần thông Băng Long Hoàng, thực lực không tệ, nhưng Mãnh Hổ không chịu nổi đám sói, ngàn vạn ba, cấp bốn hoang thú Báo Đầu Điêu kia cũng không phải là dễ đối phó, Phong Liệt tự nghĩ nếu không phải mình có Long Ngục Không Gian, có thể lao ra hay không thật đúng là khó mà nói.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nghĩ tới điểm này, hắn liền chui vào bên trong một mảnh Thạch Lâm cách đó không xa, rất xa nhìn chăm chú vào động tĩnh ở tấm Hắc Vân kia.
Nhưng sau một khắc, đột nhiên, tấm Hắc Vân kia phát ra một tiếng "Oanh" lớn.
Nhưng ngay sau đó, một mảnh vân hà màu sắc rực rỡ từ từ dâng lên, toàn bộ Báo Đầu Điêu chỉ hơi dính vào vân hà kia một chút, lập tức tan xương nát thịt.
-Ừm? Đây là cái gì? Không phải là lại có cao nhân tiến vào chứ?
Phong Liệt con ngươi co rụt lại, chăm chú nhìn lại.
Rất nhanh, hắn liền thấy một đạo bóng trắng từ trong vòng vây phá vỡ bay ra, cấp tốc bay tới cạnh mình, chính là Băng Ly đang cưỡi Tiểu Bạch Long.
Chỉ bất quá, giờ phút này Băng Ly tựa hồ có chút chật vật, một bộ quần dài màu trắng bị lây vài miếng mây đỏ, ngay cả khóe miệng cũng mang theo một tia máu tươi, nàng ngồi xuống Tiểu Bạch Long cũng khiến nó mang theo màu sắc đó.
Theo sát phía sau Tiểu Bạch Long cũng là một Kim Sắc Bảo Tháp cao hơn ba mươi trượng, thất thải vân hà vờn quanh, cực kỳ xinh đẹp.
-Tiểu cô nương! Giao ra Thiên Tru Lệnh Bài của ngươi, Bổn công tử nhưng tha cho ngươi khỏi chết! Nếu không mà nói, đừng trách Bổn công thủ đoạn độc ác! Hừ hừ!
Từ trong bảo tháp truyền ra một thanh âm ngạo nghễ.
-Hừ! Ta nói trong tay ta không có Thiên Tru Lệnh Bài! Ta là theo chân tên khốn Phong Liệt kia tiến vào!
Tiểu ma nữ thở phì phò nũng nịu nhẹ nói.
-Nga? Nói như vậy ngươi cùng Phong Liệt quan hệ không phải là nông cạn lâu? Vậy thì thật là tốt bắt giữ ngươi trao đổi Thiên Tru Lệnh Bài với Phong Liệt.
-Ngươi … ghê tởm!
Tiểu ma nữ tức giận mắng một câu, ra lệnh cho Tiểu Bạch Long gia tốc.
"..."
Nghe thanh âm hai người nói chuyện với nhau, trên mặt Phong Liệt dần dần lộ ra một tia cười lạnh.
-Huyền Hạo Tháp? Hắc hắc, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới nhị thế tổ này tới nhanh như vậy.
Phong Liệt liếc mắt một cái đã nhận ra, chiếc bảo tháp màu vàng nhạt kia đúng là Huyền Hạo tháp không thể sai được. Hơn nữa, thanh âm ngạo khí mười phần kia cũng đích xác là của Lâm Tử Thông.
Tiểu Bạch Long cõng Băng Ly lướt qua không trung, tốc độ nhanh đến mức gần như hóa thành một luồng bạch quang. Chẳng qua, tốc độ của Huyền Hạo tháp phía sau lại nhanh hơn một chút, lập lòe vài cái đã đuổi kịp.
Sắc mặt tiểu ma nữ khẩn trương, nàng vội vàng xoay người hung hăng chém ra một mảnh bạch mang.
- Băng Phong Thiên Lý!
Ông! Rắc rắc!
Qua một loạt những tiếng động giòn tan, chớp mắt Huyền Hạo tháp đã bị đông cứng trên không trung, tính cả không gian mấy trăm trượng xung quanh cũng bị đóng băng lại. Trong thiên địa lan tràn một cỗ khí lạnh đến thấu xương, gần như làm cho người ta hít thở không thông. Uy lực đại thần thông của Băng Long Hoàng đích xác rất kinh người.
Phong Liệt thấy vậy cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong lòng biết lúc trước tiểu ma nữ hẳn đã hạ thủ lưu tình với hắn.
Uy thế mạnh mẽ như vậy, nếu đổi thành người thường, cho dù là cao thủ Thần Thông Cảnh hậu kỳ cũng rất có thể sẽ nuốt hận. Phong Liệt tự nghĩ, nếu muốn phá giải uy thế như vậy thì chỉ sợ hắn cũng phải ứng phó toàn lực.
Lúc này, Huyền Hạo tháp bị đông cứng trên không trung tiếp tục truyền ra thanh âm ngạo nghễ của Lâm Tử Thông:
- Hử? Chẳng lẽ đây chính là đại thần thông của Băng Long Hoàng? Hừ, cũng chỉ có vậy mà thôi!
Ngay sau đó, theo một tiếng nổ ầm ầm qua đi, chỉ thấy Huyền Hạo tháp đột nhiên bắn ra tinh mang chói mắt, giống như một mặt trời tỏa ra kim mang vạn trượng.
Theo đó, băng tuyết văng tung tóe đầy trời, trên đại địa cũng vang lên một loạt tiếng động nhỏ.
Đồng tử Phong Liệt hơi co rụt lại, chỉ thấy trong chớp mắt mà huyền băng bao trùm mấy trăm trượng đã bị đánh nát thành vụn, Huyền Hạo tháp tiếp tục khôi phục tự do.
- Ha ha ha ha! Tiểu nha đầu, ngươi trốn không thoát đâu! Ngoan ngoãn mà thú thủ chịu trói đi, đỡ phải chịu nhiều đau khổ!
Lâm Tử Thông cười to nói.
- Biểu ca, nàng này hẳn là Thánh Nữ của Băng Long giáo a? Nếu trên người nàng không có lệnh bài Thiên Tru, chúng ta cũng không nên làm khó nàng.
Trong bảo tháp vang lên một giọng nói thanh thúy dễ nghe.
- Tử Nguyệt, muội yên tâm, vi huynh sẽ không làm quá mức, chỉ muốn đổi lấy lệnh bài Thiên Tru của nàng ta mà thôi.
...
Giờ phút này, tiểu ma nữ phát hiện ngay cả đại thần thông của mình cũng không làm gì nổi chiếc bảo tháp đỏ, gấp đến độ chóp mũi cũng đổ mồ hôi, liều mạng thúc giục Tiểu Bạch Long chạy trốn:
- Tên khốn đáng giận! Nhanh như vậy đã thoát ra rồi! Tiểu Bạch Long, ngươi nhanh thêm chút a, chỉ cần thoát khỏi tên phía sau kia, tỷ tỷ cướp mấy viên đan dược Thần cấp cho ngươi nếm thử!
Dường như là đan dược Thần cấp phát huy tác dụng, Tiểu Bạch Long ngửa đầu lên trời rống lớn một tiếng, tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
Chỉ tiếc là tốc độ của Huyền Hạo tháp nhanh hơn Tiểu Bạch Long không ít, chỉ một lát sau đã đến gần trăm trượng, mắt thấy đã tiến vào phạm vi công kích.
Lúc này, hai bên một đuổi một chạy, lại vừa lúc đi đến trên bầu trời thạch lâm, nơi mà Phong Liệt ẩn thân.
Phong Liệt đứng dưới một cột đá thật lớn, ánh mắt hơi lóe lên.
Lê bá đối xử không tệ với hắn, hiện giờ tiểu ma nữ gặp rủi ro, tự nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy hôm nay hắn còn không làm gì nổi Lâm Tử Thông, nhưng tương tự, Lâm Tử Thông cũng chẳng thể làm gì nổi hắn.
- Thôi thôi, vậy thì giúp tiểu ma nữ kéo dài thời gian vậy.
Sau một lúc trầm ngâm, trong lòng Phong Liệt đã hạ quyết định.
Vù!
Một đạo bóng trắng bay qua không trung trên đầu Phong Liệt. Không thể nghi ngờ, đây đúng là Tiểu Bạch Long
Ngay sau đó, một cái bóng màu vàng cũng nhanh chóng lướt tới.
Đúng lúc này, một tiếng “hưu” nhỏ bỗng vang lên. Một đạo bi ảnh màu xanh lớn chừng trăm trượng bỗng mọc lên, chớp mắt đã đụng vào Huyền Hạo tháp.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Lâm Tử Thông không kịp đề phòng, Huyền Hạo tháp lập tức bị đâm trúng. Nhất thời, bảo tháp cao hơn ba mươi trượng bị đánh bay như tên vừa rời cung.
- Chết tiệt! Là tên khốn nào dám đánh lén bản công tử? Hả? Phong Liệt? Đây là tấm bia đá của Phong Liệt! Tiểu tạp chủng chết tiệt, cũng dám đánh lén bản công tử!
Trong Huyền Hạo tháp truyền ra tiếng rống to đầy tức giận của Lâm Tử Thông.
Phong Liệt toàn lực tế ra Trấn Long Thiên Bi tự nhiên là không thể coi thường, lại thêm cả ra tay bất ngờ, lập tức đã đánh bay Huyền Hạo tháp đi hơn mười dặm.
Điều làm Lâm Tử Thông căm tức nhất là trên Chí bảo Huyền Hạo tháp của mình thế nhưng lại xuất hiện vài vết nứt nhỏ, điều này quả thực là hắn đau lòng muốn chết.
Trên trời cao, bảo tháp đột nhiên biến mất, hiện ra hai thân ảnh trẻ tuổi, đúng là Lâm Tử Thông còn đang oán giận và Hoàng Tử Nguyệt thân mặc nam trang.
Trong tay Lâm Tử Thông còn cầm Huyền Hạo tháp lớn bằng nắm tay. Nhìn vết rạn mơ hồ phía trên, lại thêm bộ dạng nguyên khí đại thương, trong lòng hắn không khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thân hình đều hơi rung động.
- Phong Liệt! Bản công tử nhất định phải giết ngươi! Sư Long ra đây!
Lâm Tử Thông nổi giận gầm lên một tiếng, gọi ra con Sư Hống dữ tợn kia. Lập tức, hắn không chút do dự cưỡi lên Sư Hống lao xuống phía dưới.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden