“Tiểu sư thúc, anh bỏ tay ra đi, anh, anh làm vậy để người ta nhìn thấy thì không hay đâu.” Ngả Tiểu Ny theo quán tính đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhưng hiện giờ bốn bề đều một là một màu đen như mực, hơn nữa để người của ba môn phái không bị quấy rầy thì người của những môn phái khác đều phải dựng trại ở phía xa trong rừng cây, nên chỗ này chẳng có ai cả.
“Bây giờ thì làm gì có ai chứ, em đừng sợ, không có ai nhìn thấy chúng ta đâu.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Nhưng chúng ta như vậy không hay đâu, anh bỏ tay ra đi.” Ngả Tiểu Ny làm bộ rút tay mình ra, nhưng Trần Thiên Minh đã nắm rất chặt, làm sao mà bỏ tay ra được chứ. Hơn nữa Ngả Tiểu Ny cũng không thật sự muốn rút tay mình ra, dù sao thì nàng cũng muốn giả bộ rụt rè một chút.
“Anh không bỏ, trừ phi em nói em thích anh.” Trần Thiên Minh bóp bóp vào bàn tay mịn màng của Ngả Tiểu Ny, nhỏ nhắn, trắng ngần, sờ vào cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Tiểu sư thúc, anh muốn nói gì với em thì nói luôn đi.” Ngả Tiểu Ny thẹn thùng nói. Giờ đây nàng cũng không rút tay lại nữa, cứ để mặc cho Trần Thiên Minh tự do sờ bóp.
“Anh, anh ...” Tiểu Ny không ngờ là Trần Thiên Minh lại nói ra những lời như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vô cùng e thẹn.
“Tiểu Ny, nửa năm trở lại đây anh luôn nhớ tới em.” Trần Thiên Minh dịu dàng nói.
“Em không tin.” Ngả Tiểu Ny nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói vậy.
“Thật đó, không phải anh đã bảo Lý Quân đem một cái lắc tay đến cho em rồi sao? Điều đó nói lên rằng, nếu anh không nhớ em thì sao anh có thể tặng đồ cho em được?” Trần Thiên Minh dùng bàn tay còn lại của mình vỗ vỗ vào ngực vài cái, dù gì thì mình cũng đã vận nội lực rồi, có vỗ mạnh nữa thì cũng không làm thương đến mình được.
Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh vỗ bùm bụp vào ngực mình như vậy thì nàng cảm thấy xót xa vô cùng: “Tiểu sư thúc, em tin, anh không cần phải dùng sức như vậy, nếu anh tự làm tổn thương mình thì việc đấu võ ngày mai phải làm sao đây?”
Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, cố tình làm bộ không thèm để ý gì: “Ài, nếu lấy đấu võ ra mà so với em, thì em quan trọng hơn nó rất nhiều lần.”
“Em thực quan trọng đến vậy sao?” Ngả Tiểu Ny thấp giọng hỏi.
Bình thường nàng rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt là hạng người mồm mép, chuyên đi dỗ dành phụ nữ này như Trần Thiên Minh,. Vì thế nên khi nghe Trần Thiên Minh nói mình quan trọng hơn cả đấu võ thì như sung sướng vô cùng. Trong mắt nàng, lần tụ hội của Tam Môn lần này rất rất quan trọng, cho dù có mất mạng thì cũng phải giành chiến thắng, nhưng Trần Thiên Minh lại nói vậy làm cho nàng phải cảm động.
“Tất nhiên, trong lòng anh thì em vô cùng quan trọng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay ra kéo một cái, kéo Ngả Tiểu Ny đến trước mặt mình, sau đó hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, thân thể ngọc ngà thơm mát đã bị hắn ôm gọn trong tay. Hiện giờ, Ngả Tiểu Ny quay lưng về phía Trần Thiên Minh, thân thể nàng dính liền vào người hắn.
“Tiểu, tiểu sư thúc, anh bỏ em ra.” Ngả Tiểu Ny vừa lo vừa ngại, nàng cảm thấy việc Trần Thiên Minh nắm chặt tay mình như thế đã là chuyện bất bình thường rồi, vậy mà giờ đây lại ôm nàng vào lòng thì nàng biết làm thế nào cho phải đây?
“Tiểu Ny, anh thực sự là rất nhớ em đó.” Vừa dứt lời, Trần Thiên Minh liền ôm chặt Ngả Tiểu Ny, tựa như sợ nàng chạy mất vậy.
“Tiểu sư thúc, anh đừng như vậy, như vậy là không tốt đâu.” Ngả Tiểu Ny bất lực nói. Một mùi thân thể của đàn ông từ người của Trần Thiên Minh phát ra làm cho nàng cảm thấy tim mình đập ngày một dộn dịp hơn, nhưng làm nàng bối rối hơn đó là, bản thân mình dường như cũng rất thích cảm giác này thì phải.
“Anh thích em, có gì là không tốt cơ chứ?” Trần Thiên Minh chậm rãi nói. Thân hình mềm mại của Ngả Tiểu Ny làm cho hắn có cảm giác hưng phấn, hắn rất rất muốn đưa tay vào trong lồng ngực của Ngả Tiểu Ny vuốt ve nó, nhưng lại nghĩ Ngả Tiểu Ny không giống với những cô gái khác, nếu làm nàng sợ hãi thì về sau có lẽ sẽ không dám gặp riêng mình như thế này nữa, nên Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng.
“Nhưng em....” Ngả Tiểu Ny bỗng dừng lại rồi thở dài một hơi.
“Nhưng gì thế, Tiểu Ny, em có thể nói cho anh biết được không?” Trần Thiên Minh nhận thấy sự do dự trong câu nói của Ngả Tiểu Ny thì không khỏi hỏi lại.
Ngả Tiểu Ny lo lắng nói: “Tiểu sư thúc, giữa chúng ta là không thể được, anh là sư thúc của em, chúng ta không phải là bằng vai phải lứa với nhau, hơn nữa em đã thề độc ở trước mặt sư phụ rồi, em phải ở bên sư phụ. Em, em không thể...” Ngả Tiểu Ny hoang mang lắc đầu.
Hiện giờ trong lòng nàng cũng vô cùng mâu thuẫn, không phải nàng không thích Trần Thiên Minh mà là không thể thích Trần Thiên Minh được. Thứ nhất là sư phụ không thích Trần Thiên Minh, không những thế còn cảnh cáo nàng hết lần này đến lần khác là không được ở bên Trần Thiên Minh; Còn quan hệ giữa hai người bọn họ, lại còn chuyện mình đã hứa suốt đời ở bên sư phụ nữa, tất cả những điều này đều nói lên rằng, nàng không thể đến với Trần Thiên Minh.
“Tiểu Ny, sao em lại dại dột thế chứ? Cả đời em đều ở trên núi như vậy sao?” Nghe thấy Ngả Tiểu Ny nói vậy, Trần Thiên Minh rất đau lòng. Ngả Tiểu Ny thuộc vào tuýp người đã nói được thì sẽ làm được, không phải là người biết nói đùa, nếu nàng đã nói như thế thì chắc chắn sẽ làm thế, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
“Tiểu sư thúc, sư phụ nuôi dưỡng em khôn lớn, em phải đền đáp công ơn, ít nhất thì vào những năm tháng mà sư phụ còn trên cõi đời này, em phải ở bên người.” Ngả Tiểu Ny nói.
“Những năm tháng còn lại trên cõi đời này?” Trần Thiên Minh ngẩn người, Tượng Trí Tĩnh hiện giờ mới trên dưới bốn mươi tuổi, hơn nữa bà ta còn là người luyện võ, nếu không có gì bất trắc, thì nhất định là có thể sống thêm bốn mươi, năm mươi năm nữa, đến lúc đó thì Tiểu Ny cũng thành một bà già rồi.
“Ừm, tiểu sư thúc, em không thể ở bên anh được.” Ngả Tiểu Ny nhớ đến tình thương yêu của sư phụ đối với mình, thì nàng lại càng kiên định ý niệm của bản thân.
“Ài, Tiểu Ny, đến lúc đó hẵng tính, chúng ta hãy trân trọng thời điểm tốt đẹp của hôm nay đi.” Trần Thiên Minh không muốn nói những chuyện về sau, nếu tiếp tục nói thì sẽ càng thấy sự việc trở nên rắc rối. Thà phải đau buồn thì chi bằng bây giờ vui vẻ.
Ngả Tiểu Ny không nói gì, nàng chỉ im lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của Trần Thiên Minh, hưởng thụ cảm giác tim đập rộn ràng này. Mặc dù ngày trước nàng cũng bị Trần Thiên Minh kéo tay luyện công gần giống như thế này, nhưng đó là luyện công, không giống với tâm tư lúc này, hiện giờ nàng đang dựa vào người đàn ông mà mình thích, từ từ, nhẹ nhàng nếm trải cảm giác hạnh phúc đó.
Trần Thiên Minh có phần ngượng ngùng, bởi vì cái phần dưới yếu đuối của hắn lại bắt đầu có phản ứng, đối mặt với một người đẹp như thế này, nó lại không có phản ứng được sao? Nhưng hắn cảm giác được phần dưới của mình bắt đầu cương cứng, nên có chút xấu hổ, sợ rằng Ngả Tiểu Ny phát giác ra sự thay đổi đó của mình.
“Tiểu Ny”, Trần Thiên Minh dịu dàng gọi nàng một tiếng, hắn muốn đánh lạc hướng của Ngả Tiểu Ny.
“Ư”, Ngả Tiểu Ny thấp giọng đáp. Hiện giờ nàng có cảm giác lâng lâng khó tả, có chút gì đó giống như là đang phiêu du trên mây vậy.
“Ngày sau cứ ba tháng một lần anh lại đến Huyền Môn thăm em được không?” Trần Thiên Minh nói.
“Anh có thời gian không?” Ngả Tiểu Ny xúc động hỏi lại.
“Anh sẽ bớt chút thời gian, có điều, anh đến thăm em thì em phải để anh ôm em như bây giờ nhé.” Trần Thiên Minh nham hiểm nói.
Một lần lạ thì hai lần sẽ quen, chỉ cần Ngả Tiểu Ny để mình ôm thế này, thì có lẽ không cần ôm rất nhiều lần thì chắc chắn là mình có thể cho được vào bên trong, he he, đến lúc đó Ngả Tiểu Ny không phải cũng thuộc về mình rồi sao? Nàng ở Huyền Môn cũng tốt, khi nào mình có thời gian thì đến đó hẹn hò với nàng, cảm giác lén lén lút lút này cũng không tồi chút nào.
“Đến, đến lúc đó hẵng tính.” Ngả Tiểu Ny thẹn thùng đáp.
“Khụ khụ”, một âm thanh lạnh lùng vọng đến ở cách đó không xa.
Nghe thấy âm thanh này thì hai người Trần Thiên Minh và Ngả Tiểu Ny liền vội vã tách nhau ra. Ngả Tiểu Ny ngẩng đầu lên nhìn ra nơi mà âm thanh vọng đến nói: “Sư phụ.”
“Hừ”, Trí Tĩnh hừ mạnh lên một tiếng. Vốn dĩ tối ngày hôm nay bà đã tức giận sẵn rồi, muốn tìm Chung Hướng Lượng, nhưng Chung Hướng Lượng chỉ nói chuyện với mình một lát thì liền lấy cớ ngày mai phải đấu võ nên muốn về nghỉ ngơi sớm. Khi bà quay trở lại lều vải thì không thấy Ngả Tiểu Ny ở trong đó, bà sợ Ngả Tiểu Ny bị làm sao liền đi ra xung quanh tìm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh như vậy ở đây.
“Chào sư tỷ.” Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói. Mình hẹn hò lén lút với đồ đệ của bà bị bà ta bắt được, chắc bà ta đang vô cùng tức giận, muốn giết chết mình lắm đây.
“Trần Thiên Minh, đệ không ở trong lều nghỉ ngơi, chạy ra ngoài làm gì thế?” Trí Tĩnh nổi giận nói. Nếu không phải vì ngày mai phải đấu võ với Ma Môn thì bà rất muốn dạy cho Trần Thiên Minh một bài học ngay bây giờ, chẳng cần biết võ công của hắn có cao không nữa.
Trần Thiên Minh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái nói: “Đệ ngủ không được, nên đi ra ngoài tản bộ một chút, nhưng ai biết là lại gặp Tiểu Ny ở đây, thế nên đứng lại nói vài câu với nàng, giờ đang chuẩn bị quay về nghỉ ngơi đây.”
“Vậy sao? Trùng hợp thế sao?” Trí Tĩnh cười nhạt. Trần Thiên Minh nói dối quả thật là lợi hại, nói dối mà không đỏ mặt chút nào, vừa rồi hắn còn ôm lấy Tiểu Ny tình tình tứ tứ, giờ lại phủ nhận ngay được, xem ra, Trần Thiên Minh đúng là da dày hết chỗ nói.
“Đúng đấy, đúng là trùng hợp thật đấy, Tiểu Ny, nàng nói có đúng không?” Trần Thiên Minh cố gắng chớp chớp mắt ra hiệu với Tiểu Ny, nhưng không biết nàng có nhìn thấy không nữa. Trần Thiên Minh không biết Trí Tĩnh đến tự lúc nào, nhưng hắn nghĩ là vẫn nên phủ nhận là tốt nhất, nếu mình mà nói là đã hẹn hò lén lút với Tiểu Ny ở đây thì sẽ càng làm cho Trí Tĩnh giận dữ hơn.
Ngả Tiểu Ny nhìn Trí Tĩnh với ánh mắt đáng thương, Trí Tĩnh là người nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không bao giờ lừa gạt Trí Tĩnh cả.
“Trần Thiên Minh, có phải đệ nên quay về nghỉ ngơi rồi không?” Trí Tĩnh liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, lạnh lùng nói. Nếu không phải vì danh tiếng của Tiểu Ny thì Trí Tĩnh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Trần Thiên Minh.
“Sư tỷ, Tiểu Ny, ta về nghỉ ngơi trước đây.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vội vã quay người bỏ chạy. Ở vào tình huống khó xử này thì chạy nhanh một chút là tốt hơn cả, Tiểu Ny là đệ tử được Trí Tĩnh yêu mến nhất, có lẽ là sẽ không mắng nàng đâu.
“Tiểu Ny, con nói đi, chuyện này là thế nào?” Trí Tĩnh thấy Trần Thiên Minh đã đi rồi, liền quay ra hỏi Ngả Tiểu Ny.
“Con, con...” Ngả Tiểu Ny ấp a ấp úng không nói nên lời.
“Có phải con cũng muốn lừa gạt sư phụ như Trần Thiên Minh phải không?” Trí Tĩnh tức giận nói.
Ngả Tiểu Ny mắt đỏ ngầu, lắc đầu lia lịa nói: “Không, con không dám lừa dối sư phụ đâu, sư phụ, con sai rồi, người hãy trừng phạt con đi!”
Nhìn bộ dạng đau khổ của Ngả Tiểu Ny, Trí Tĩnh đi đến bên người nàng rồi nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nàng, nói: “Tiểu Ny, không phải sư phụ không muốn con được hạnh phúc, nhưng đàn ông chẳng được mấy thằng ra gì cả đâu, ta không muốn còn dẫm vào vết xe đổ đau khổ của sư phụ, thích một người mà mình không được thích, con có biết nỗi thống khổ đó như thế nào không?”
Trí Tĩnh ấn vào huyệt Thái Dương của mình, mặt trắng xanh, tối nay lại một lần nữa bà cảm thấy đau khổ. Biết rõ là không thể được, nhưng vẫn đi tìm Chung Hướng Lượng. Vì thế mà bà muốn nhân lúc tình cảm của Tiểu Ny vẫn còn chưa sâu đậm thì cắt đứt nó đi, thà đau một lần còn hơn là đau mãi mãi.
“Sư phụ, người sao vậy?” Thấy bộ dạng vô cùng đau khổ của Trí Tĩnh, Ngả Tiểu Ny sợ hãi hỏi.
“Không có gì, ta chỉ là hơi đau đầu, nghỉ một chút là hết thôi, mấy năm trở lại đây ta đều như vậy, ta cũng quen rồi.” Trí Tĩnh hơi lắc đầu nói.
Tích cực thanks thể hiện sự ủng hộ với bộ truyện đi các đồng đạo :D
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
“Sư phụ, con sai rồi, xin người chớ thương tâm, về sau con sẽ nghe lời người.” Ngả Tiểu Ny đau đớn kêu lên. Nàng nhìn thấy sư phụ tôn kính yêu thương của mình như vậy, trong lòng ruột đau như cắt.
“Tiểu Ny, con có thể đồng ý sư phụ một việc không?” Trí Tĩnh nói với Ngả Tiểu Ny. Đúng là bà có chút đau khổ, nhưng cũng không đau khổ đến mức như vừa rồi, vừa rồi là bà giả bộ chỉ là muốn ép Ngả Tiểu Ny đồng ý với yêu cầu của mình.
Ngả Tiểu Ny rưng rưng nước mắt, gật đầu nói: “Sư phụ, con nghe lời sư phụ, sư phụ bảo con làm gì con cũng nghe theo, xin người đừng làm gì tổn thương đến bản thân.” Bây giờ đừng nói là một việc, cho dù có là mười việc, một trăm việc thì Ngả Tiểu Ny cũng sẽ nhận lời.
Trí Tĩnh nói từng câu từng chữ một: “Về sau đừng có đi lại với Trần Thiên Minh, quan hệ giữa hai người chỉ là đồng môn, còn nữa, cả đời này ở bên sư phụ, không được xuống núi.”
Không nghi ngờ gì, những lời nói của Trí Tĩnh như một quả bom làm nổ tung trái tim của Ngả Tiểu Ny, mặc dù Ngả Tiểu Ny sớm biết Trí Tĩnh sẽ yêu cầu mình ở bên bà như vậy, nhưng không ngờ lại còn bắt nàng không được qua lại với Trần Thiên Minh, thế thì về sau Trần Thiên Minh có đến Huyền Môn cũng không gặp được mình nữa rồi.
Nhưng hiện giờ Ngả Tiểu Ny cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trong mắt nàng thì Trí Tĩnh mới là người thân thiết nhất của nàng, hơn nữa bà còn nuôi dưỡng nàng bao nhiêu năm trời, vì vậy mà nàng không thể không nghe theo lời của bà. Thế nên nàng gật đầu nói: “Sư phụ, con biết rồi, ngày sau con không tiếp cận tiểu sư thúc nữa đâu, con nghe lời sư phụ.”
Nghe thấy Ngả Tiểu Ny đồng ý yêu cầu của mình, Trí Tĩnh hài lòng nói với Tiểu Ny: “Tiểu Ny, sư phụ cũng là muốn tốt cho con, ngày sau con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ.” Nói rồi bà kéo Ngả Tiểu Ny quay về lều của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiên Minh đi ra khỏi lều liền nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ giữa Ngả Tiểu Ny và Lý Quân, thì vui vẻ bước đến nói với họ: “Chào buổi sáng.”
“Chào tiểu sư thúc.” Lý Quân và Ngả Tiểu Ny đồng thanh nói. Ngả Tiểu Ny nói xong, thì vội vã rời đi, như cố tình lảng tránh Trần Thiên Minh vậy.
“Tiểu Ny hôm nay làm sao vậy? Có phải vừa rồi ngươi trêu chọc gì cô ấy không?” Trần Thiên Minh hỏi Lý Quân.
“Không có, chúng con khi nãy vẫn nói chuyện bình thường mà, tiểu sư thúc đến rồi thì cô ấy liền đi.” Lý Quân lắc lắc đầu nói.
“Thế sao Tiểu Ny nhìn thấy ta lại đi thế?” Trần Thiên Minh lẩm bẩm một mình. Lẽ nào do tối qua Trí Tĩnh nói gì với Tiểu Ny, nên giờ đây nàng nhìn thấy mình là bỏ chạy? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Xem ra, đợi đấu võ xong, mình phải nói chuyện đàng hoàng với Ngả Tiểu Ny mới được.
Lý Quân nói với Trần Thiên Minh: “Tiểu sư thúc, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con bảo bọn họ đem đến cho chúng ta nhé.” Lý Quân nói xong liền rời đi.
Sau khi mọi người ăn sáng xong liền tiến bước đến trung tâm vùng đất trống, nơi đấu võ của ngày hôm nay là ở đó. Người của các môn phái khác đều vây hết ở xung quanh, lúc này Trí Tĩnh là uy phong nhất, suốt dọc đường đi đều có người chào bà, điều đó cho thấy ngày thường bà thường đại diện cho Huyền Môn để xuống núi đi gặp người của các môn phái khác.
“Tiểu sư thúc, chỗ đó có hai người mặc đồ đen bịt mặt là người của Đạo Môn. Hôm qua con nghe người của Ma Môn nói vậy.” Lý Quân đứng bên cạnh Trần Thiên Minh khẽ nói.
Trần Thiên Minh nghe Lý Quân nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, người hơi sững lại, bởi vì hai người mặc đồ đen che mặt một cao một thấp ở phía trước, trong đó một người lại là người cứu họ trong lần triển lãm trước, dáng người đó hắn vẫn còn nhớ. “A Quốc, cậu xem, người mặc đồ đen bịt mặt đó có phải là người lần trước cứu chúng ta không?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc đứng đằng sau.
Lâm Quốc quan sát một hồi rồi nói: “Lão đại, đúng là rất giống người đó, sư phụ không phải từng nói, người dùng loại Vô Ảnh Đao đó là người của Đạo Môn sao? Thế thì người đó mười phần thì đến tám chín phần là người của Đạo Môn.
Hôm đó là buổi tối nênTrần Thiên Minh nhìn không được rõ cho lắm, nhưng hiện giờ, hắn thấy thân hình cao gầy mặc đồ đen che mặt kia có phần giống Phạm Văn Đình, chỉ có điều nàng ta che mặt nên không dám nhận bừa. “Đi, chúng ta đến chào họ một câu, nhân tiện cảm tạ ơn cứu mạng của người ta.” Trần Thiên Minh nói với mấy người Lâm Quốc.
Sau đó, mấy người Trần Thiên Minh bèn bước tới trước mặt người mặc đồ đen đã từng cứu mình, khẽ nói: “Xin chào, tối hôm đó là cô cứu chúng tôi sao?”
Người mặc đồ đen đó không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau khi nghe người mặc đồ đen nói chính là nàng đã cứu bọn họ thì Trần Thiên Minh vui vẻ nói: “ Rất vui được gặp cô ở đây, chúng tôi là công ty An An Bảo, nếu về sau cô cần sự giúp đỡ thì cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cố hết mình.” Chịu ơn người một giọt nước, thì trả ơn cả thác nước, về điểm này Trần Thiên Minh không hàm hồ được.
Người mặc đồ đen đó vẫn không nói gì, nàng lắc lắc đầu, ý nói không cần Trần Thiên Minh báo đáp.
Thấy người mặc đồ đen không chịu nói, chỉ lắc đầu và gật đầu, Trần Thiên Minh lấy làm kỳ lạ, lẽ nào người mặc đồ đen đó lại quen mình, hoặc nàng chính là Phạm Văn Đình. Khi Trần Thiên Minh nghĩ đến Phạm Văn Đình thì điệu bộ có phần cổ quái, giờ hắn mới kiên định dự đoán của mình, vì thế nên hắn hỏi: “Cô có thể lên tiếng nói chuyện không?”
Nhưng nàng lại không chịu nói, nếu nàng mở miệng thì có lẽ nàng chính là người mà mình quen, hoặc là nàng chính là Phạm Văn Đình. Giờ đây Trần Thiên Minh nhìn người mặc đồ đen đứng trước mặt, càng nhìn càng thấy thân hình của nàng ta đặc biệt giống với Phạm Văn Đình.
“Tôi vừa rồi đã cho các anh thấy ý của tôi, tôi là người đã cứu các anh tối hôm đó, nhưng tôi không cần các anh báo đáp. Chúng tôi không quen nói chuyện với người lạ, các anh cứ bận việc của các anh đi.” Cuối cùng thì người bận đồ đen đó cũng chịu nói, nhưng giọng nói có phần kiêu ngạo, không giống với giọng nói thùy mị của Phạm Văn Đình.
Sau khi nghe được giọng nói của người bận đồ đen thì Trần Thiên Minh biết được đây không phải là giọng của Phạm Văn Đình, cho dù nàng ta có nén giọng xuống thì cũng không có cách nào thay đổi âm thanh vốn có của mình, về điểm này thì Trần Thiên Minh nghe ra được. Từ giọng nói của người mặc đồ đen cho thấy, nàng là một người phụ nữ, giọng của một phụ nữ mà hắn chưa từng nghe bao giờ.
Có thể người của Đạo Môn đều như vậy,không màng đến danh lợi, sự đời, không giao lưu nhiều với người khác, như cô gái dáng người cao cao mặc đồ đen đứng bên cạnh thì chỉ nhìn mấy người Trần Thiên Minh một cái, rồi không thèm để ý gì đến họ, một bộ dạng cao cao tại thượng, vô cùng khinh khỉnh.
Nếu người ta đã thế này thì Trần Thiên Minh cũng không thèm bắt thân nữa làm gì, hắn chắp tay nói với người mặc đồ đen: “Cảm ơn vì tối đó đã cứu chúng tôi, nếu ngày sau có cần gì chúng tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi mãi nhớ đến ân tình của cô.” Nói xong, mấy người Trần Thiên Minh liền bước đến chỗ của mình ở Huyền Môn.
Lần đấu võ này, Ma Môn an bài hai vòng tròn lớn, người của Tam Môn đứng thành hình tam giác ở trong vòng tròn nhỏ, còn những môn phái khác thì ở vòng tròn lớn bên ngoài, như thế thì những người khác sẽ không làm phiền Tam Môn bọn họ đấu võ.
“Sư huynh, người mặc đồ đen kia chính là người cứu chúng ta tối hôm đó.” Trần Thiên Minh đi đến bên Chung Hướng Lượng, chỉ vào người mặc đồ đen đó nói.
“Ta quả nhiên là đoán không sai, người đó là người của Đạo Môn.” Chung Hướng Lượng hơi gập đầu xuống nói.
“Có điều họ không để ý đến người khác.” Trần Thiên Minh nói.
Chung Hướng Lượng cười cười nói: “Người của Đạo Môn đều như vậy cả, không thèm để ý đến người khác, cho dù bây giờ chúng ta qua đó chào bọn họ, thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ gật gật đầu mà thôi. Bởi vì họ chẳng màng gì danh lợi hay sự đời gì cả nên người của bọn họ mới ngày càng ít đi, cậu xem, lần này họ cũng chỉ đến có hai người, không nhiều cũng không ít.”
Trần Thiên Minh ngẫm nghĩ một lát rồi cũng không để ý đến việc của Đạo Môn nữa, mỗi người đều có một phương thức sống của riêng mình, hà tất phải cưỡng ép người khác chứ.
Một lát sau, một người phụ trách chủ trì sự việc đứng lên nói. Để công bằng đối với tất cả mọi người, mỗi lần đấu võ đều do những nhân sĩ đức cao vọng trọng ở các môn phái khác đảm nhiệm việc chủ trì. Lần chủ trì này là đạo trưởng Bạch Mi, trưởng môn phái Hoa Lôn. Phái Hoa Lôn là một môn phái chỉ đứng sau Tam Môn, đệ tử trong phái vô cùng đông đảo, võ công cao cường, cũng có một vị trí nhất định trong võ lâm.
“Các vị, Tam Môn đấu võ bây giờ bắt đầu. Lần đấu võ này tổng cộng có năm trận, trận thứ nhất và trận thứ hai lần lượt là những cao thủ được chọn ra từ Ma Môn và Huyền Môn so chiêu với cao thủ của Đạo Môn, thắng bại sẽ được tính điểm cho cuộc tranh đoạt Long Đầu (vị tríđộc tôn trong võ lâm). Ở trận thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ do Ma Môn và Hyền Môn phái ra ba cao thủ, chỉ định ba trận phân thắng bại, bên nào thắng sẽ được đảm nhiệm làm Võ Lâm Long Đầu (cầm đầu võ lâm) trong vòng mười năm, và được quyền nắm bắt những việc quan trọng của Võ Lâm” Bạch Mi đạo trưởng trịnh trọng tuyên bố.
Võ Lâm Long Đầu (người cầm đầu Võ Lâm) là người sẽ duy trì sự hòa bình ổn định trong Võ Lâm, nếu như có hai môn phái nào đó xuất hiện tranh chấp không thể đàm phán được, thì sẽ do Võ Lâm Long Đầu đứng ra giải quyết, chính vì vậy mà người nào làm Võ Lâm Long Đầu sẽ có được sự tôn kính của tất cả mọi người. Nhưng việc này đối với những kẻ có dã tâm mà nói thì bọn chúng sẽ dùng quyền lực của Long Đầu đi làm những việc mà bọn chúng muốn mà không ai ngăn cản được cả.
Bên dưới các môn phái trong Võ Lâm đều dương to con mắt của mình ra xem trận đấu võ này, không phải bọn họ không muốn tranh Long Đầu, mà là vì bọn họ không có đủ trình để tranh nó mà thôi. Trong bọn họ không một ai là đối thủ của Tam Môn cả, chính vì vậy hôm nay bọn họ đến đây thực chất là xem náo nhiệt, học hỏi kinh nghiệm, kết giao bạn bè, xem xem mình có thể dùng võ lực để có một tương lai tươi sáng hơn không!
“Bây giờ, đấu võ bắt đầu, trận thứ nhất, mời cao thủ của Huyền Môn và cao thủ của Đạo Môn xuất trận.” Bạch Mi đạo trưởng lớn tiếng nói. Giọng nói của ông vang to như một chiếc chuông lớn vậy, lập tức truyền ra khắp xung quanh.
Xem ra, võ công của Bạch Mi đạo trưởng cũng rất cao, nhưng, trong mắt của Trần Thiên Minh thì võ công của Bạch Mi đạo trưởng có khi còn kém hơn một chút so với Lâm Quốc mấy người. Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Mi đạo trưởng, Trí Tĩnh chỉnh lại áo quần của mình sau đó bước ra ngoài sân, còn bên Đạo Môn cho ra lại chính là người bận đồ đen đã từng cứu mấy người Trần Thiên Minh.
Nhìn thấy người bận đồ đen đi ra, Trần Thiên Minh hơi cau mày lại, bởi vì hắn biết võ công của người này, võ công của nàng ta hơn hẳn Trí Tĩnh, lần đấu võ này có lẽ Trí Tĩnh không thẳng nổi rồi. Nhưng Trần Thiên Minh cũng không lo lắng, vì trận thứ nhất và trận thứ hai sẽ không tính điểm cho việc tranh cướp Long Đầu.
Đây chính là cấp bậc trên dưới của võ lâm làm hại người ta, giống như giờ đây, võ công của Lâm Quốc và Trương Ngạn đều giỏi hơn Trí Tĩnh, nếu để một trong hai người bọn họ ra trận thì có lẽ sẽ không thua một cách thảm hại như vậy, ít nhất thì cũng làm mấtt mặt cho Huyền Môn.
Nhưng nếu mình để Lâm Quốc thay thế cho Trí Tĩnh, thì Trí Tĩnh chắc sẽ muốn giết chết mình. Thôi, bỏ đi, cứ để bà ta lăn lộn một chút. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Mời!” Trí Tĩnh chắp tay nói.
“Mời!” Người bận đồ đen cũng chắp tay nói theo, sau đó nàng ta làm một động tác mời, ý nói để cho Trí Tĩnh ra tay trước.
Trí Tĩnh cũng không dám chậm trễ, coi thường, bởi vì người của Đạo Môn rất ít lộ diện, các môn phái khác cũng không biết gì về võ công bọ họ thâm hậu đến nhường nào, hơn nữa nghe trưởng bối nói rằng võ công của Đạo Môn vô cùng lợi hại, chỉ có điều bọn họ thường không lộ ra mà thôi. Thế nên, Trí Tĩnh phải vô cùng tỉnh táo.
Tay phải của bà vung về phía trước, phất ra một chưởng bay thẳng về phía người mặc áo đen kia, chưởng phong khí thế ầm ầm như một trận cuồng phong áp đến người mặc áo đen, bởi vì đây là chiêu đầu tiên, nên Trí Tĩnh không dùng hết toàn lực, bà chỉ dùng tám thành công lực mà thôi.
Tích cực thanks thể hiện sự ủng hộ với bộ truyện đi các đồng đạo :D
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Chỉ thấy Trí Tĩnh từ từ đặt tay lên trước ngực, cùng lúc đó nội lực trong người bà ngầm vận chuyển, một luồng khí lực mạnh mẽ dần dần tích tụ lại dưới hai bàn tay của bà, sau đó hai Trí Tĩnh song chưởng hướng lên xuất ra chiêu Việt Nữ Tán Hoa, luồng chưởng phong của bà phất ra như muôn vạn cánh hoa phóng thẳng về phía người mặc áo đen, những luồng kình lực dưới sức ép của chưởng phong kêu lên ro ro trong gió.
Chỉ vì muốn giành phần thắng trong trận đánh này mà Trí Tĩnh cũng không quan tâm đến độ sát thương của Việt Nữ Công này vô cùng lớn, xuất ra chiêu không làm cho kẻ địch không chết thì cũng bị thương. Bởi vì người mặc đồ đen trước mặt mạnh hơn mình, nếu mình không đánh ra nội lực thì sẽ không có cách nào thắng được đối thủ cả.
Nhìn chân khí bao trùm kín cả bầu trời đang tiến về hướng mình thì người mặc đồ đen cũng không xem thường Trí Tĩnh, nàng thầm nghĩ, xem ra võ công của Huyền Môn cũng rất lợi hại, vì thế nên, nàng cũng vận hết mười phần công lực của mình, hai bàn tay múa lên thành tiếng. Phút chốc, toàn thân nàng toát ra một luồng khí dầy như một bức tường che kín nàng lại.
Trí Tĩnh có chút giật mình, vốn nghĩ nội lực được đánh ra của mình sẽ đánh trúng người mặc đồ đen, nhưng, khi nội lực của bà đến gần người mặc đồ đen, thì bỗng phát hiện ra nội lực của mình bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, không thể thông qua để vào bên trong được. Trí Tĩnh nghiến răng lấy hết nội lực trong người mình công lên phía trước, bà muốn công phá vòng phòng vệ của người mặc đồ đen, sau đó sẽ đả thương nàng ta.
Nhưng, rất tiếc đã làm cho Trí Tĩnh phải thất vọng, bất kể cho bà dùng bao nhiêu là chân khí công phá thì đều bị vòng phòng ngự của người mặc đồ đen chặn lại không thấy bóng dáng đâu nữa, chân khí của mình như bị rơi vào động không đáy, biến mất không một dấu vết vậy.
“Đến lượt tôi, chuẩn bị tiếp chiêu nhé!” Người mặc đồ đen lạnh lùng nói. Hai bàn tay đột nhiên dùng sức vung ra phía trước, hai vệt sáng đánh về phía Trí Tĩnh.
Trí Tĩnh thấy người mặc đồ đen ra chiêu về phía mình, thì vội vàng phi thân lên trước, đồng thời song chưởng hướng tới, hai luồng nội lực từ lòng bàn tay bà phóng ra mạnh mẽ, Trí Tĩnh không có cách nào tránh khỏi nội lực cường hãn của người mặc áo đen, nếu mà bà tránh được thì đã sớm tránh rồi, cần gì phải song chưởng tiếp chiêu như vậy.
Hơn nữa trước bao nhiêu con mắt theo dõi của mọi người dưới kia, bà làm sao dám né tránh một cách hèn nhát được, do vậy Trí Tĩnh mới dồn hết nội lực của mình ra đấu trực diện với người mặc áo đen.
“Uỳnh!” Một tiếng nổ khô khốc vang lên, bả vai của người mặc áo đen hơi lắc lư một cái, nhưng Trí Tĩnh thì lại hoàn toàn trái ngược, bà bị nội lực của người mặc áo đen đánh cho người bay ngược trở lại. “Sư phụ!” Một thân hình nhỏ nhắn vụt bay lên phía trước, hai tay đỡ lấy thân hình của Trí Tĩnh đang lảo đảo ngã xuống. Thì ra thân hình yêu kiều bay ra đó chính là Ngải Tiểu Ny, nàng lúc này trông thấy sư phụ của bị bị người mặc áo đen đánh bật ra khỏi sàn đấu liền vội vã phi thân đến đỡ lấy sư phụ mình.
Mọi người đứng xem trông thây thủ pháp khinh công của Ngải Tiểu Ny thì đều khen thầm trong bụng, bọn họ không ngờ đệ tử của Trí Tĩnh võ công lại cừ như vậy, từ tốc độ phi thân của Ngải Tiểu Ny cho thấy công phu của nàng cũng chẳng thua kém gì Trí Tĩnh cả. Ài! Đúng là hậu sinh khả úy! Người tài trong Huyền Môn quả là quá nhiều!
Nhưng mọi người cũng vô cùng kinh ngạc trước võ công của người mặc đồ đen của Đạo Môn, từ võ công mà người mặc đồ đen đánh với Trí Tĩnh mà nói, thì võ công của người mặc đồ đen mạnh hơn rất nhiều so với Trí Tĩnh. Xem ra, tin đồn không sai chút nào, Đạo Môn quả là một môn phái lợi hại, mặc dù nhân số không đông, nhưng võ công lại cao. Nếu không phải như thế thì bọn họ cũng không thể chen vào trong Tam Môn trở thành một trong ba môn phái lớn nhất võ lâm rồi.
“Sư phụ, người có sao không?” Ngả Tiểu Ny ôm lấy Trí Tĩnh sau khi từ từ rơi xuống đất, thì vội vàng kêu lên.
Trí Tĩnh mở mắt rồi lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ là bị đối phương dùng nội lực đánh bay mà thôi.”
“Sư phụ, con phải tìm cô ta báo thù cho sư phụ.” Ngả Tiểu Ny tức giận nói.
“Con bé ngốc nghếch này, đây là đấu võ, làm sao có tổn thương được chứ. Hơn nữa người ta cũng ra tay nhẹ lắm rồi, chỉ là đánh bay ta đi thôi, không làm thương đến ta. Con mau bỏ ta xuống đi, đừng để người khác chê cười.” Trí Tĩnh nói. Vừa rồi đúng là người mặc đồ đen đã không hề mạnh tay, như khi nãy, sau khi mình vận hết nội công tấn công đối phương, nhưng đối phương lại không hề hạ độc thủ phản công, thế đã là tốt lắm rồi.
Ngả Tiểu Ny thấy sư phụ nói vậy liền đặt Trí Tĩnh xuống, sau đó quay về nơi nghỉ ngơi của Huyền Môn. Trí Tĩnh sau khi quay về nơi nghỉ ngơi thì không khỏi ngượng ngùng nói với Trí Thâm: “Trí Thâm sư huynh, muội đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi.”
Trí Thâm lắc lắc đầu, an ủi nói: “Võ công của đối phương rất cao, muội đã cố gắng hết sức rồi, mọi người đều chứng kiến, muội không phải áy náy nữa đâu.”
Bạch Mi đạo trưởng đứng ra lớn tiếng nói: “Trận thứ nhất, Đạo Môn thắng. Tiếp theo, tiến hành trận đấu thứ hai, mời cao thủ của Ma Môn và cao thủ của Đạo Môn xuất trận.
Sau khi nghe Bạch Mi đạo trưởng nói vậy thì Lôi Ma đứng ra, sau đó bay vào giữa lôi đài đấu võ. Còn lại một người cao gầy mặc áo đen của Đạo Môn cũng đi ra. Lần này ở Đạo Môn có hai người đến, nên trận còn lại này tất nhiên sẽ là giành cho hắn rồi.
Lôi Ma thấy trận vừa rồi người của Huyền Môn bị thua, nên hắn muốn đánh bại người của Đạo Môn trong trận này, trước tiên mình phải dùng khí thế áp đảo người của Huyền Môn. Nghĩ đến đây, Lôi Ma chắp tay hướng về phía người bận đồ đen, tiếp theo sẽ bắt đầu xuất chiêu.
Lôi Ma không nói không rằng phi thân bổ đến bên người mặc áo đen mới lên, sau đó hắn vung quyền đánh vào những chỗ yếu điểm trên người của người áo đen, mỗi một quyền của hắn đều rít lên như những tiếng sấm rền vang, làm cho mọi người ở đó cứ tưởng như tiếng sấm đánh giữa trời xanh vậy.
“Lão đại! Quyền pháp của Lôi Ma sao lại giống tiếng sấm như vậy? Chiêu này của hắn công nhận rất hợp với phong cách và tên của hắn!” Trương Ngạn Thanh ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi Trần Thiên Minh.
“Chiêu Lôi Ma đánh ra gọi là Lôi Quyền, nghe nói đây là bài quyền làm cho hắn thành danh trong thiên hạ, vô cùng lợi hại. Có điều, ngày sau nếu mấy cậu gặp phải tình huống này, thì có thể lấy nhu để chế cương, làm cho bài quyền của hắn không thể thi triển được, khi bài Lôi Quyền này của hắn ta đánh không ra tiếng sấm rền thì bài quyền này của hắn sẽ không còn uy lực nữa rồi.” Trần Thiên Minh cười nói.
Trương Ngạn Thanh chăm chú nhìn một lúc, đúng như những lời Trần Thiên Minh nói, quyền này của Lôi Ma đánh ra sẽ vang lên một tiếng, sau khi tiếng vang này phát ra, thì nắm tay hắn sẽ phát ra một tia bạch quang như sét vậy, những luồng sét đó sẽ làm cho người ta cảm thấy có phần chói mắt. Nếu mình mà gặp phải tình huống này thì mình sẽ làm cho hắn ta không phát ra được uy lực của ánh sáng đó. Trương Ngạn thầm nói.
Người mặc áo đen cao lớn không dùng biện pháp lấy nhu chế cương như Trần Thiên Minh đã nói, chỉ thấy hắn đưa chưởng lên đỡ, trong chưởng của hắn cũng có những luồng sáng trắng tóe lên. Lúc này, những người đứng xem đều cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm tất cả, cảm giác như một trận bão tuyết đang lùa về đây vậy.
“Đây là Hàn Băng Chưởng.” Chung Hướng Lượng khẽ nói. Hắn vừa như đang tự lầm bầm một mình, lại vừa như giải thích cho mọi người vậy. “Hàn Băng Chưởng là võ công độc môn của Đạo Môn, vô cùng lợi hại, nếu bị đánh trúng thì toàn thân sẽ bị đóng băng như một cây kem cho đến chết.
“Sư phụ, lợi hại vậy sao, thế nếu ai luyện được chưởng này thì nhà họ chắc không cần phải mua tủ lạnh đâu nhỉ.” Trương Ngạn Thanh lè lưỡi cười nói.
Chung Hướng Lượng cười nói: “Xem ra, tên Lôi Ma này chưa hẳn đã thắng được, vì Hàn Băng Chưởng lại chính là khắc tinh của Lôi Quyền.” Chung Hướng Lượng vừa dứt lời, thì người mặc đồ đen và Lôi Ma bắt đầu đánh rồi.
Mặc dù Lôi Quyền của Lôi Ma rất lợi hại, nhưng đúng như lời của Chung Hướng Lượng nói, Hàn Băng Chưởng là khắc tinh của Lôi Quyền, mỗi lần Lôi Ma xuất một chiêu thì dường như lại bị đóng băng lại vậy, chẳng có một uy lực ghê ghớm nào cả. Hơn nữa tiếng vang của Lôi Quyền càng lúc càng yếu ớt, cứ như Lôi Quyền của hắn bị khản cổ vậy.
Lôi Ma thấy những bài quyền của hắn đều bị người áo đen kia dùng chưởng lực khống chế hết, nên hắn cảm thấy sốt ruột vô cùng, nếu cứ đánh mãi thế này thì nội lực của hắn chắc sẽ bị tiêu hao đến hết mất, đến lúc đó hắn chỉ còn nước là làm bao gạo cho người mặc áo đen kia mặc sức ra đòn mà thôi. Nghĩ đến đây, Lôi Ma bèn vận toàn bộ nội công trong cơ thể của hắn xuất ra một chiêu Lôi Phùng Chi Nộ, nội lực từ hai quyền cùng phát ra một lúc bắn thẳng vào ngực cùng với hạ bàn của người mặc áo đen.
Người mặc áo đen trông thấy Lôi Ma dùng chiêu độc như vậy nên cũng ra chiêu không phần kém cạnh, song chưởng ép lên vận toàn bộ nội lực phản công lại Lôi Ma. Bỗng chốc, mọi người đột nhiên cảm thấy mình dường như đang ở trong một cái động băng, một cái lạnh thấu xương thấu thịt ùa đến bao trùm lên toàn bộ thân thể, tuy rằng mọi người đều luyện võ, nhưng cái lạnh này cũng làm cho bọn họ phải run lên cầm cập.
“Thiên Minh, Hương Ba Công của cậu chính là khắc tinh của Hàn Băng Chưởng đó.” Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh gật gật đầu, hắn biết điều này, mọi thứ trên đời đều có khắc tinh, Hương Ba công của hắn là loại võ công chí dương, hoàn toàn trái ngược với Hàn Băng Chưởng, chỉ là hắn không biết nếu hắn ra tay cùng với người áo đen đó kết quả sẽ ra sao. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh bỗng cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nếu như không phải hắn là người cuối cùng xuất trận, thì chắc là hắn đã ra tỉ thí với Hàn Băng Chưởng xem ai lợi hại hơn ai rồi.
Lúc này, hiện trường bỗng xuất hiện một hiện tượng vô cùng kỳ quái, nếu như theo lẽ thường thì khi hai luồng nội lực va chạm vào nhau sẽ vang lên một tiếng chát chúa, nhưng khi Hàn Băng Chưởng và Lôi Quyền va chạm vào nhau thì lại phát ra những tiếng tí tách, như tiếng người ta đang tưới cây vậy.
“Ài! Lôi Ma sắp thua rồi!” Trần Thiên Minh thở dài nói, hắn đã trông thấy người mặc áo đen lúc này đã ra chiêu tất sát của cùng của mình. Sau khi cùng Lôi Ma xuất chiêu đọ nội lực thì người mặc áo đen đó lại thu hồi một chưởng lại, rồi bất thình lình ra đòn liên tiếp vào Lôi Ma.
Lôi Ma trông thấy vội nghiêng người né tránh, nhưng chưởng phong của người mặc áo đen quá nhanh, hơn nữa hắn cũng đang so bì nội lực với người mặc áo đen, làm sao có thể tránh kịp được, hắn bị người mặc áo đánh đánh trúng vào bụng cả thân hình bị hất văng ra ngoài.
“Bịch!” Vì khi Lôi Ma bị đánh ra khỏi võ đài không có người chạy đến đỡ hắn nên khi rơi xuống đất mới kêu lên một tiếng bịch to như vậy, một lúc sau Lôi Ma mới lồm cồm bò dậy, nhếch nhách lết về phía Ma Vương, hắn biết mình đã bị trọng thương, không dám tiếp tục đấu với người mặc áo đen nữa, nếu hắn vẫn cố tỉ thí thì có lẽ tính mạng của hắn chắc cũng không còn nữa.
Tích cực thanks thể hiện sự ủng hộ với bộ truyện đi các đồng đạo :D
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 505: Diệp Đại Vĩ vs Chung Hướng Lượng.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: *********
Lôi Ma đi đến bên mấy người chỗ Ma Vương, vẻ mặt thê thảm nói: “Ma Vương, em lạnh quá, em muốn có cái chăn, lạnh chết mất, ôi mẹ ơi!” Lôi Ma vừa nói vừa run cầm cập, xem ra hắn đã bị nội thương rồi.
Thấy Lôi Ma nói vậy, Ma Vương đặt tay lên mạch môn của Lôi Ma rồi nói: “Cậu chỉ là trúng phải Hàn Băng Chưởng, đối phương không muốn giết cậu, chỉ là làm cậu bị thương mà thôi. Cậu bây giờ vận công điều thương một chút là ổn thôi. “Nói xong, Ma Vương móc từ trong người ra một viên dược hoàn đưa cho Lôi Ma uống.
Vào thời khắc mấu chốt như thế này, Ma Vương sẽ không lãng phí công lực của mình để vận công trị thương cho Lôi Ma làm gì, cho dù Lôi Ma bây giờ có sắp chết đi chăng nữa, hắn sẽ không vì Lôi Ma mà từ bỏ việc trở thành người cầm đầu võ lâm của mình.
Bạch Mi đạo trưởng lại đứng ra nói lớn: “Trận thứ hai, Đạo Môn thắng. Trận thứ ba, mời cao thủ của hai phái Ma Môn và Huyền Môn xuất trận tỷ thí.”
Người của các môn phái bây giờ đều phải nhìn Đạo Môn bằng một con mắt khác, hai trận liên tiếp đều thắng người của Ma Môn và Huyền Môn, nếu mà họ cũng đến để tranh xem ai cầm đầu võ lâm, thì nhất định sẽ có kịch hay để xem, ài, thật là đáng tiếc.
Kỳ thực là người của các phái đều không biết, đó là vì Đạo Môn không tranh giành ngôi vị đầu tiên, nên Ma Môn và Huyền Môn mới phái bốn người võ công yếu nhất ra, nếu mà là những cao thủ khác xuất trận thìĐạo Môn chưa chắc đã thắng.
“Được rồi, đến lượt ta xuất trận rồi.” Chung Hướng Lượng đứng dậy nói, sau đó bước tới hướng bên kia. Hắn không biết người của Ma Môn lần này là ai, nếu là Vân Ma thì hắn cũng có tự tin để đối phó.
Nhưng mấy người Chung Hướng Lượng không ngờ Ma Vương lại để cho Diệp Đại Vĩ xuất trận. Ma Vương là một tên tiểu nhân gian trá, võ công của Diệp Đại Vĩ còn cao hơn cả Vân Ma, nên hắn ta sắp xếp cho Diệp Đại Vĩ ở trận thứ ba, nếu hắn và Diệp Đại Vĩ thắng liền hai trận, thì cho dù Vân Ma có thua một trận đi chăng nữa, thì vẫn là hai thắng một thua, Ma Môn vẫn coi là thắng lợi, lại còn lấy được vị trí ngôi vị cầm đầu nữa.
Hắn làm vậy cũng không ai dám nói hắn đây là Điền Kỵ Tái Mã (Đây là một điển cố của Trung Quốc thời xưa, chuyện là thế này: Thời chiến quốc, vua nước Tề rất thích đua ngựa với danh tướng Điền Kỵ của mình, và luôn giành được thắng lợi. Điền Kỵ sau khi suy ngẫm bèn nghĩ ra một phương pháp đua ngựa mới của mình, ông cho con ngựa chạy yếu nhất ra so với con ngựa mạnh nhất của vua Tề, sau đó cho con ngựa mạnh nhất của mình ra đua với con ngựa chạy nhanh thứ hai của vua Tề, rồi con ngựa thứ hai của ông thì đua với con ngựa kém nhất của vua. Như vậy Điền Kỵ đã thua trận đầu tiên, nhưng lại thắng hai trận về sau, tính tổng điểm thì ông lại là người thắng cuộc.) Bởi vì theo cấp bậc cao thấp mà nói, thì vị thế của Vân Ma cao hơn Diệp Đại Vĩ, thế nên có thể để Diệp Đại Vĩ ra đánh trận thứ ba trước, như thế thì, võ công cao đối phó với võ công thấp, phần thắng chắc chắn sẽ lớn hơn. Hắn đã tính kỹ rồi, lần đấu võ của Tam Môn này, Ma Môn phải giành được ngôi vị đầu tiên.
Khi Diệp Đại Vĩ từ trong đám đệ tử của Ma Môn bước ra, thì kính mắt của mấy người Trần Thiên Minh xém chút nữa rớt xuống đất, nhưng cũng may là họ không đeo kính. “Lão đại, người đó không phải là Diệp Đại Vĩ sao?” Lâm Quốc chỉ và Diệp Đại Vĩ đang bước ra sân, rồi nói với Trần Thiên Minh.
“Đúng vậy, sao tên tiểu nhân đó cũng gia nhập Ma Môn? Theo đạo lý mà nói, thời gian hắn ta gia nhập Ma Môn không lâu, võ công hẳn sẽ không cao, sao Ma Vương lại để cho hắn ta xuất trận chứ? Trong này chắc chắn là có điều gì đó mờ ám.” Trần Thiên Minh vò đầu bứt tai, không hiểu tại sao trận thứ ba này lại là Diệp Đại Vĩ đánh. Mình lại cứ tưởng hắn ta đang mở câu lạc bộ đêm ở huyện J cơ đấy.
“Đúng đấy, việc này thật kỳ lạ, nhìn bộ dạng trấn tĩnh của tên tiểu nhân đó đi, như là tự tin lắm vậy.” Trương Ngạn Thanh cũng đứng bên cạnh nói xen vào.
“Xem ra, Diệp Đại Vĩ bây giờ không đơn giản chút nào.” Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Đại Vĩ nói. Trong hoàn cảnh đấu võ như thế này, chủ yếu là dựa vào bản lĩnh thực sự của mình, trong lúc đấu võ thì đến ám khí cũng không được dùng, lại càng không nói đến thương, đao và những thứ khác nữa, lẽ nào võ công của Diệp Đại Vĩ lại lợi hại đến vậy sao? Nếu không thế thì hắn không thể dám đánh trận này.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh có chút lo lắng, mình không phải cũng là có kỳ ngộ, sau đó võ công đột nhiên tăng mạnh đó sao? Xem ra, có thể Diệp Đại Vĩ cũng có kỳ ngộ gì rồi, nếu không thì võ công của hắn không thể mạnh hơn Lôi Ma được.
Bởi vì Chung Hướng Lượng đã đi đến đó nên mấy người Trần Thiên Minh cũng không có cách nào nói cho Chung Hướng Lượng biết cả, chỉ có thể chăm chú nhìn cuộc đấu võ sắp diễn ra.
“Tiền bối, xin chào, chúng ta bắt đầu thôi!” Diệp Đại Vĩ hơi hé nụ cười với Chung Hướng Lượng, sau đó thầm vận nội lực để chuẩn bị xuất chiêu.
Chung Hướng Lượng thấy Diệp Đại Vĩ lễ phép như vậy thì cũng gật đầu chào Diệp Đại Vĩ một cái, sau đó nhìn Diệp Đại Vĩ một cách dè chừng. Nếu bây giờ xuất trận là Vân Ma thì Chung Hướng Lượng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng giờ đây lại là một người trẻ tuổi, làm cho hắn không khỏi không cẩn thận ứng chiến.
Cũng giống như Trần Thiên Minh vậy, đừng nhìn người ta tuổi còn trẻ, nhưng võ công thì lợi hại hơn hẳn những người lớn tuổi như họ đây. Vì thế nên Chung Hướng Lượng cũng không dám khinh thường, không phải rồng lớn thì không qua sông, người trẻ tuổi này dám xuất trận thì chắc chắn là hắn ta có nét độc đáo riêng. Đây cũng là điểm mà Chung Hướng Lượng đề phòng, nếu hắn quá khinh thường đối phương thì có khi chưa đánh được vài chiêu đã bại bởi Diệp Đại Vĩ rồi.
Diệp Đại Vĩ bỗng nhiên thất sắc, đôi mắt cười tủm tỉm giờ chẳng khác nào một cục đá như muốn xuyên thủng qua người của Chung Hướng Lượng vậy. Hắn sẽ không khách sáo với Chung Hướng Lượng, vừa rồi chỉ là công phu ở bề mặt mà thôi, khi động thủ thì hắn muốn lấy đi tính mạng của Chung Hướng Lượng. Tối qua Ma Vương cũng nói rồi, lúc nào động thủ, thì có thể giết chết được đối phương thì giết chết, ngàn vạn lần đừng có tuân thủ theo quy định, dù sao thì khi đánh, có những lúc chẳng may làm thương đến đối phương cũng là chuyện bình thường.
Lúc này ngón tay của Diệp Đại Vĩ bỗng búng tách lên một tiếng, một luồng Hoa Chỉ bắn thẳng vào chỗ yếu trên người của Chung Hướng Lượng, điệu bộ búng tay của hắn chẳng khác gì một cô gái đang trách yêu chàng trai của mình vậy, nhưng trông bề ngoài thì chiêu của Diệp Đại Vĩ ỏn ẻn như con gái, nhưng bên trong đó ẩn chứa một luồng chân khí âm nhu đang bắn thẳng vào giữa ngực của Chung Hướng Lượng.
Chung Hướng Lượng thấy Diệp Đại Vĩ xuất chiêu với mình nhanh như vậy, liền lật đật phất chưởng lên đỡ, chân trái của hắn ta xoãi ra, tay phải xuất chưởng, chưởng phong của Chung Hướng Lượng vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào luồng khí âm nhu của Diệp Đại Vĩ. Trần Thiên Minh chưa bao giờ trông thấy Chung Hướng Lượng thật sự ra tay bao giờ cả, giờ đây khi hắn trông thấy Chung Hướng Lượng xuất chiêu như vậy thì nhận thấy võ công của hắn ta cao hơn Trí Tĩnh rất nhiều.
“Thằng ái?” Trương Ngạn Thanh kêu lên kinh hãi, Diệp Đại Vĩ giờ đây đâu còn giống với một người đàn ông chứ, muốn nói giống phụ nữ bao nhiêu thì giống phụ nữ bấy nhiêu.
“Trời ơi, đây hình như là Qùy Hoa Thần Công của Ma Môn.” Trí Thâm đứng bên cạnh kêu lên.
“Qùy Hoa Thần Công?” Trần Thiên Minh kỳ lạ hỏi.
“Đúng vậy, Ma Môn có hai đại thần công, một là Qùy Hoa Thần Công, còn một là Âm Dương Công. Nghe nói luyện Qùy Hoa Thần Công cần phải tự thiến, còn Âm Dương Công thì cần những đứa trẻ cả nam lẫn nữ thì mới luyện được, toàn võ lâm đã gay gắt yêu cầu Ma Môn không được luyện Âm Dương Công. Thế nên, những năm gần đây Ma Môn không nhiều cao thủ cho lắm, chính vì nguyên nhân này mà người có thể luyện cũng không dám luyện, còn dám luyện thì mọi người lại không cho luyện.” Trí Thâm nói.
“Lão đại, tên Diệp Đại Vĩ đó có phải cũng luyện giống với Đông Phương Bất Bại, nam không ra nam nữ không ra nữ rồi không?” Trương Ngạn Thanh cười nói. Nếu là như thế thế thì đúng là chết cười, đến lúc đó Diệp Đại Vĩ còn thích đàn ông nữa thì lại càng buồn cười.
“Có lẽ thế, mấy người nhìn xem tên Diệp Đại Vĩ bây giờ có điểm nào giống đàn ông nữa chứ, đến cả chiêu thức tấn công cũng chẳng khác gì phụ nữ cả, nhìn mà buồn nôn. Cũng may mà Diệp Đại Vĩ không đánh với tôi, nếu đánh với tôi thì có lẽ chưa bị đánh vào thìđã nôn đến chết rồi.” Trần Thiên Minh đùa nói.
“Hy vọng Ma Vương đừng luyện Âm Dương Công, nếu mà luyện thì lần này chúng ta khó mà thắng nổi bọn chúng.” Trí Thâm lo lắng nói.
“Âm Dương Công thực sự là lợi hại như vậy sao?” Trần Thiên Minh không khỏi nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng vậy, vô cùng đáng sợ, hiện giờ tôi nhìn mái tóc của Ma Vương là biết, có thể ông ta đã luyện Âm Dương Công.” Trí Thâm nhìn mái tóc đen trắng đan xen lẫn lộn của Ma Vương nói. Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy Âm Dương Công, nhưng khi đã gọi là Âm Dương thìđại khái là cũng có cái gìđó giống giống như thế, mái tóc của Ma Vương hiện giờ giống như một cái đầu có hai thái cực âm và dương vậy.
“Trí Thâm sư huynh, anh nói mái tóc của Ma Vương chính là do luyện Âm Dương Công nên mới thành cái đầu âm dương đó?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Rất có thể, nhưng chưa có ai thấy Âm Dương Công, tôi chỉ là đoán vậy mà thôi.” Trí Thâm nói.
“Mẹ kiếp, tôi lại cứ nghĩ là hắn chỉ vì đẹp mắt rồi bị nhiễm cơ?” Ngô Tổ Kiệt ngồi một bên nói.
“Chát!” một tiếng làm cho câu chuyện của mọi người bị ngắt quãng, mọi người lại chú ý đến trận đấu. Nội lực của Chung Hướng Lượng và Diệp Đại Vĩ đều được đánh ra rồi, Diệp Đại Vĩ chỉ hơi nghiêng một chút, còn Chung Hướng Lượng thì lùi lại mấy bước mới đứng vững được, xem ra, nội lực của Diệp Đại Vĩ mạnh hơn Chung Hướng Lượng mấy phần.
Chứng kiến cảnh đó, Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc cùng mấy người đang ngồi cạnh: “Mấy cậu đi ra bên kia xem họ đấu đi, trông chừng sư huynh, đừng để huynh ấy bị Diệp Đại Vĩ đả thương.”
Trần Thiên Minh bây giờ cũng bắt đầu lo lắng, đây đúng là giống như Trí Thâm đã nói, chắc chắn loại võ công mà Diệp Đại Vĩ thi triển là vô cùng lợi hại, nhìn từ cách giao thủ giữa hắn với Chung Hướng Lượng mà nói, thì Chung Hướng Lượng không phải là đối thủ của Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ thấy mình mới xuất một chiêu đã đắc thủ thì trong lòng đắc ý lắm. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, nên hắn càng phải thể hiện mình tốt hơn trước mặt mọi người, hắn biết, nếu lần này Ma Môn ngồi vào chiếc ghế thống lãnh võ lâm, thế thì thân làm đệ tử của Ma Vương, nhất định là hắn sẽ được trọng dụng.
Do đó, Diệp Đại Vĩ liên tục phát chiêu về phía Chung Hướng Lượng. Hắn bắt đầu thi triển thân pháp nhanh mà lẹ của mình, chuyển động xung quanh Chung Hướng Lượng, chốc chốc lại tấn công vào những điểm yếu của Chung Hướng Lượng.
Chung Hướng Lượng cũng biết là mình đã gặp phải kình địch rồi, hơn nữa tên địch trước mắt lợi hại hơn mình tưởng rất nhiều, thân pháp quỷ dị, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng mỗi chiêu lại ẩn chứa đầy sát khí, chiêu nào cũng như muốn cướp đi tính mạng mình vậy. Hơn nữa, nội lực của đối thủ mạnh hơn mình, điều này làm hắn cảm thấy kinh ngạc, một người trẻ tuổi như vậy mà nội lực đã mạnh thế rồi, xem ra, trận đấu võ này mình thắng không nổi rồi.
Hiện giờ, Chung Hướng Lượng không dám đôi công nữa, mà chỉ dám phòng thủ giữ mạng thôi, hắn cố gắng sử dụng Đà Tự Quyết để đối phó với Diệp Đại Vĩ để cầu hòa.
Nhưng Diệp Đại Vĩ đời nào bỏ qua cơ hội này, hắn đưa tay phải lên rồi dịu dàng xuất ra một chiêu Hữu Xuyên Hoa, sau đó thân hình hắn nhẹ nhàng lướt tới bên Chung Hướng Lượng, tai phải vận nội lực phất thẳng ra, nội lực của hắn như một trận cuồng phong tát thẳng vào địch thủ.
Chung Hướng Lượng cắn chặt răng vận hết mười thành công lực, tay phải phát chưởng đẩy lên lên một chiêu Hỗn Tảo Thiên Quân chưởng phong đem theo toàn bộ chân khí của hắn, Chung Hướng Lượng lúc này đã muốn liều chết sống mái một phen với Diệp Đại Vĩ rồi, do vậy hắn ta không còn bảo thủ như trước nữa, Chung Hướng Lượng toàn thân xuất kích dùng hết sức bình sinh ra để xuất chiêu.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ đó là thân pháp của Diệp Đại Vĩ quá ư là quỷ quái, sau khi hắn ta đánh một chưởng làm cho Chung Hướng Lượng phải lùi lại vài bước, tiếp sau đó hắn lại như một cái bóng vậy, nhẹ nhàng lướt qua mặt của Chung Hướng Lượng rồi tiếp tục đánh cho một chưởng nữa. Chưởng này nhanh như một tia sét vậy, cho dù ngày thường Chung Hướng Lượng cũng chưa chắc đã né được, huống hồ là bây giờ đây?
Lúc này, Chung Hướng Lượng cho dù là có là thần tiên cũng không có cách gì tránh né được cả. Hắn vừa mới đánh nội lực ra, vẫn còn chưa kịp đứng vững lại thì chiêu thứ hai của Diệp Đại Vĩ đã lại công đến rồi.
“Bộp”, chưởng này của Diệp Đại Vĩ đánh thẳng vào vai của Chung Hướng Lượng, làm cho Chung Hướng Lượng bay lùi về phía sau, nhưng Diệp Đại Vĩ thì vẫn không dừng tay, hắn tiếp tục bay bay theo hướng bay của Chung Hướng Lượng, sau đó tay trái hơi vung lên, chuẩn bị cho Chung Hướng Lượng đang bay trên không thêm một chưởng nữa nhằm kết thúc tính mạng của Chung Hướng Lượng.
Nếu thế thì Huyền Môn lại mất đi một cao thủ, đến lúc đó Ma Môn muốn diệt trừ Huyền Môn cũng dễ dàng hơn một chút. Dù gì thì hiện giờ trọng tài cũng không bảo dừng, nên hắn có thể tiếp tục ra tay.
Last edited by ng0ctu231; 06-12-2010 at 09:06 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 506: Đều thắng một trận.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: *********
Nói thì chậm nhưng diễn biến thì rất nhanh. Lâm Quốc hét to một tiếng rồi hắn vội vàng phi thân nhằm hướn Chung Hướng Lượng đánh tới, trong khi đó ba người Trương Ngạn Thanh, Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ cũng lâph tức nhảy ra, nhắm Diệp Đại Vĩ đang ở trên không trung chuẩn bị ra chiêu đánh tới. Bọn Lâm Quốc phối hợp rất tốt. Một người cứu người, ba người đánh giải vây, tất cả đều đồng thời đánh ra.
"Ba' Diệp Đại Vỹ ba mặt thọ địch nên đành phải đánh chưởng lực của mình về phía ba người Trương Ngạn Thanh. Nếu bản thân hắn vẫn tiếp tục đánh Chung Hướng Lượng vậy chắc chắn hắn sẽ bị ba người Trương Ngạn Thanh đánh trúng vì vậy trước tiên hắn phải nghĩ tới tính mạng của bản thân mình, giải trừ nguy cơ của chính mình.
Sau khi cùng mấy người Trương Ngạn Thanh đấu chưởng, thân hình của Diệp Đại Vỹ bị đẩy bay lui lại phía sau. Mặc dù võ công của Diệp Đại Vĩ rất cao nhưng hắn cũng không thể cao hơn sự liên thủ của ba người Trương Ngạn Thanh.
Ánh mắt của những người trên khán đài luận võ sáng lên. Mới rồi Ngải Tiểu Ny xuất hiện đã làm mọi người không dám coi nhẹ Huyền Môn. Bây giờ bốn người Lâm Quốc xuất hiện lại làm mọi người thất kinh. Võ công của bốn người trẻ tuổi này lại càng làm bọn họ hoảng sợ. Rõ ràng võ công của bốn người này rất cao. Đặc biệt dựa vào thân pháp có thể thấy võ công của Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh không kém võ công của Chung Hướng Lượng bao nhiêu.
"Ngạn Thanh hộ vệ, tôi chữa thương cho sư phụ" Sau khi Lâm Quốc đỡ lấy Chung Hướng Lượng hắn hạ xuống đất, vừa nói hắn vừa đặt Chung Hướng Lượng ngồi trên đất, tay Lâm Quốc dặt vào mạch môn của Chung Hướng Lượng. Lâm Quốc vận nội lực của mình, chậm rãi rót chân khí vào trong người Chung Hướng Lượng.
Trương Ngạn Thanh nghe Lâm Quốc nói thế hắn vội vàng cùng Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ, đứng theo ba góc vây quanh Lâm Quốc. Đang trong lúc vận công bọn họ sợ nhất bị người ngoài làm phân tâm rất dễ dẫn tới tẩu hoả nhập ma.
"Như thế này bọn mi cũng gọi là luận võ công sao?" Diệp Đại Vĩ tức giận nói. Nếu không có mấy người Lâm Quốc ra tay, rất có thể bây giờ Chung Hướng Lượng đã trên đường tới địa ngục gặp Diêm Vương rồi. Mấy người Trương Ngạn Thanh tức giận nhìn Diệp Đại Vĩ nhưng không nói gì. Bọn họ sợ Diệp Đại Vĩ tiếp tục ra tay.
"Diệp Đại Vĩ, mi dám ra tay hạ độc thủ sao? Trận thứ ba chúng ta thua. Nếu như mi không làm theo quy tắc luận võ, tiếp tục ra tay với sư huynh của ta, chúng ta cũng không tuân thủ quy tắc" Trần Thiên Minh quát to. Giọng nói của hắn có vẻ không to lắm nhưng khi âm thanh đó lọt vào tai mọi người thì rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng.
Bạch Ma đạo trưởng kinh hoảng khi nghe xong. Nội lực của chàng trai này thật sự đáng sợ. Mới rồi bản thân ông ta phải dùng hết nội lực mới có thể nói cho mọi người nghe rõ nhưng chàng trai này chỉ nói như người bình thường nói chuyện, không cố sức chút nào mà giọng nói còn rõ ràng hơn của ông ta như vậy nội lực tuyệt đối vượt trên nội lực của ông ta.
Nghe Trần Thiên Minh nói thế, Ma Vương vội vàng nói: "Đại Vĩ, quay lại đây, quyền cước không có mắt. Bọn họ nhận thua là được, không nên đả thương bọn họ để mất hoà khí giữa hai bên" Bây giờ người Huyền Môn đã nhận thua nếu Diệp Đại Vĩ tiếp tục đánh nữa những người có mặt ở đây sẽ không thể nào chấp nhận vì thế Ma Vương mới gọi Diệp Đại Vĩ quay lại, ông ta còn nói trông chuyện luận võ quyền cước không có mắt, chuyện gây ngộ thương đương nhiên hoàn toàn có thể xảy ra.
Một lát sau Lâm Quốc thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại. Sau khi được mấy người ra tay cứu giúp kịp thời Chung Hướng Lượng bị thương không nặng lắm. Sau khi Lâm Quốc truyền nội lực vào trong cơ thể Chung Hướng Lượng, nội thương của Chung Hướng Lượng đã gần như khỏi hẳn, bây giờ chỉ cần Chung Hướng Lượng tự vận công là không còn điều gì đáng ngại nữa.
Trần Thiên Minh không ngờ võ công của Diệp Đại Vĩ lại cao cường như vậy. Quỳ Hoa thần công của hắn quả nhiên lợi hại. Có vẻ như nội lực của Chung Hướng Lượng không bằng Diệp Đại Vĩ nên không đánh lại hắn.
Bạch Mi đạo trưởng nói tiếp: "Trận luận võ thứ ba Ma Môn thắng. Bây giờ là trận thứ tư, xin mời bên Ma Môn cùng Huyền Môn hãy phái một cao thủ ra trận" Mọi người có vẻ sốt ruột trông đợi khi nghe thấy trận thứ tư sắp bắt đầu. Như mới rồi đánh liền ba trận, trận sau căng thẳng hơn trận trước. Võ công của Ma Môn và Huyền Môn thực sự quá lợi hại.
Tâm trạng Ma Vương cũng rất cao hứng, tính tóan của của mình quả rất chính xác, Diệp Đại Vĩ đã thắng một trận, chỉ cần bản thân mình thắng trận thức năm là thắng chung cuộc.
Lúc này Vân Ma xuất trận, hắn nhẹ nhàng thi triển khinh công hạ xuống giữa sân luận võ. Vân Ma thấy Diệp Đại Vĩ, sư điệt của mình thắng trận, bản thân hắn cũng muốn thắng trận này.
"Trí Thâm sư huynh, tới lượt anh" Trần Thiên Minh nói với Trí Thâm ở bên cạnh. Vân Ma đã ra sân đấu trong lúc đó Trí Thâm vẫn ngồi yên trên ghế.
'Không phải vội. Anh ra bây giờ" Thấy Vân Ma xuất trận Trí Thâm rất cao hứng. Ông ta biết võ công của Vân Ma. Với võ công của mình ông ta thừa sức đối phó với Vân Ma. Nghĩ tới đó Trí Thâm chậm rãi đứng dậy sau khi bước lên mấy bước ông ta nhún chân bay lên.
Tiếp theo hai chân Trí Thâm giống như đang bước lên cầu thang, từng bước một đi trên không trung, bề ngoài thì có vẻ rất chậm nhưng thân thể ông ta lại lướt tới chỗ Vân Ma nhanh như gió.
"Tiểu sư thúc, đây là võ công gì vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy võ công này" Lý Quân ở bên cạnh Trần Thiên Minh hỏi hắn.
"Đây là Vân Nghê công, một loại khinh công của Huyền Môn chúng ta. Cậu đừng thấy loại khinh công này đẹp mắt mà thích, loại khinh công này tốn rất nhiều nội lực" Nói xong Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày. Bây giờ là lúc luận võ công Trí Thâm dùng loại khinh công huyền diệu này làm gì? ông ta không biết dùng loại khinh công này rất hao tốn nội lực sao?
Thế nhưng dáng vẻ Trí Thâm trông rất nhàn nhã. Xem ra nội lực của ông ta rất cao, thi triển môn khinh côn này cũng không ảnh hưởng tới nội lực. Xem ra trong Huyền Môn, ngoại trừ đại sư bá, chưởng môn sư huynh cùng bản thân mình, võ công của Trí Thâm là cao nhất. Môt khinh công của Trí Thâm lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Một số người còn ra sức vỗ tay cổ vũ cho môn khinh công cao thâm này của Trí Thâm.
Sau khi bay tới giữa sân, Trí Thâm nhẹ nhàng hạ xuống sân. ông ta chắp tay, thầm vận nội lực nhìn mọi người xung quanh nói: "Xin chào quý vị. Tôi là Huyền Môn Trí Thâm. Xin mời Ma Môn Vân Ma chỉ giáo" Lời nói của ông ta có vẻ khiêm nhường nhưng ngữ khí ngược lại khá kiêu ngạo.
Mọi người lại vỗ tay cổ vũ. Lúc trước tài khinh công của Trí Thâm đã khiến mọi người thầm bội phục nhưng khi giọng nói của ông ta vang động khắp sân đấu mọi người lại càng bội phục, không thể ngờ võ công của ông ta lại cao thâm như vậy, có lẽ đã vượt qua cả chưởng môn sư huynh Trí Hải của ông ta. Kỳ thật bản thân Trí Thâm đã cố ý làm thế, ông ta muốn biểu diễn một ít võ công huyền diệu trước mặt mọi người để có được chút danh tiếng cùng địa vị trong giới võ lâm.
Trần Thiên Minh thấy Trí Thâm như vậy hắn không khỏi nhíu mày. Trí Thâm đã mấy chục tuổi sao vẫn còn thích phô trương bản thân. Dù lúc trước cũng có người dùng khinh công bay ra sân luận võ nhưng rõ ràng không thể hiện võ công huyền diệu so với của Trí Thâm. Hơn nữa khi nói Trí Thâm còn ngầm vận nội lực để toàn trường đấu có thể nghe thấy, điều đó không hay chút nào. Hình như ông ta cảm thấy Vân Ma không chịu nổi một đòn của ông ta nên ông ta mạo hiểm dùng nội lực hùng hậu của mình để biểu diễn cho mọi người xem.
Ở bên kia Ma Vương thấy hành động như vậy của Trí Thâm ông ta lại không tức giận, ngược lại ông ta vuốt cằm, âm trầm suy nghĩ.
Luận võ bắt đầu, Trí Thâm còn nói sẽ nhường Vân Ma ba chiêu làm mọi người bên ngoài xôn xao. Xem ra Trí Thâm này tài cao lớn mật, tham gia tỷ thí võ công mà vẫn dám nhường Vân Ma ba chiêu.
Vân Ma không thèm để ý, hắn vừa ra tay đã dùng ngay sát chiêu, song chưởng biến thành đao, nhắm Trí Thâm chém tới. Với nội lực của Vân Ma, song chưởng của hắn sắc bén như hai thanh đại đao, âm thanh vù vù, lập tức trong sân từng cơn gió mạnh nổi lên tất cả đều do song chưởng của Vân Ma tạo nên.
Tuy vừa rồi không tỷ thí khinh công với nội lực của Trí Thâm nhưng Vân Ma hiểu rằng hắn không phải là đối thủ của Trí Thâm vì vậy ngay từ đầu hắn đã dùng sát chiêu. Hắn nghĩ muốn đánh một trận làm Trí Thâm luốn cuống rồi nhân cơ hội ra tay.
Nhưng điều làm Vân Ma thất vọng là nội lực của Trí Thâm cao hơn Vân Ma. Hơn nữa ngày thường Trí Thâm thường bảo Bàng Chí Dũng ăn trộm võ công nên ông ta học trộm được không ít tuyệt học của Huyền Môn. Nếu có Trí Hải ở đây ông ta tuyệt đối không dám thi triển võ công đã học trộm nhưng bây giờ Trí hải không có ở đây ông ta muốn mọi người được mở rộng tầm mắt.
Bởi vì võ công của Trí Thâm cao cường như vậy, bản thân đã có thể sáng tạo ra võ công. Người Huyền Môn nhìn tuyệt chiêu của ông ta sẽ tưởng rằng đó là do chính ông ta nghiên cứu ra. Hai tay Trí Thâm hoá trảo rồng, mười đạo kình phong từ ngón tay bắn ra. Kình phong đón đỡ chưởng phong của Vân Ma, hơn nữa còn đánh tới Vân Ma.
Vân Ma càng đánh càng kinh hãi. Võ công của Trí Thâm cao cường hơn hắn rất nhiều. Cũng như bây giờ hắn không biết Long Trảo công là gì, cũng không biết mỗi ngón tay phát ra chân khí, chân khí đó giống như tia laser. Nếu bản thân người bị chân khí đánh trúng chắc chắn sẽ bị thương vì vậy Vân Ma dùng tuyệt chiêu của bản thân chuẩn bị đánh chiêu liều mạng với Trí Thâm.
Lập tức chân khí phát ra xung quanh, mọi người đang dự khán cũng không biết chân khí nào là của Vân Ma, chân khí nào là của Trí Thâm, họ chỉ biết có hai nhân ảnh đánh nhau qua lại, mà họ cũng không biết nhân ảnh nào là của Trí Thâm, nhân ảnh nào là của Vân Ma.
"Bình" Nội lực của Vân Ma va chạm với nội lực của Trí Thâm. Hai người abứt đầu đấu nội lực. kỳ thật Vân Ma hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đấu nội lực bởi vì Vân Ma biết nội lực của hắn không thâm hậu như của Trí Thâm. Nếu hai người đấu nội lực chắc chắn hắn sẽ thất bại nhưng do Trí Thâm cứ bám sát hắn, liên tục công kích làm hắn không tránh được.
Lần này thì Vân Ma hoàn toàn không tránh được. Trí Thâm công kích vừa nhanh vừa mạnh mẽ nên Vân Ma chỉ còn cách vận nội lực toàn thân của mình đối đầu với nội lực của Trí Thâm. Nội lực hùng hậu của Trí Thâm làm cho thân thể Vân Ma lắc lư mấy cái nhưng Vân Ma vẫn cắn chặt răng chịu dựng hắn không dám lùi lại nếu hắn làm như thế nội lực của Trí Thâm sẽ thừa cơ xâm nhập, đánh bại hắn.
Trí Thâm thấy cơ hội đã tới lập tức gia tăng nội lực của mình tới mười thành. Lập tức Vân Ma cảm thấy nội lực của Trí Thâm gây sức ép lên mình càng mạnh hơn. Dần dần thân thể Vân Ma hơi nghiêng đi, hơn nữa hai chân hắn hơi khuỵ xuống. "A" Trí Thâm hét to một tiếng, Long Trảo thủ mạnh mẽ đánh mạnh về phía trước.
Vân Ma chỉ cảm thấy yết hầu mình ngòn ngọt, sau đó hắn há mồm, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra sau đó thân thể Vân Ma giống như diều đứt dây bị Trí Thâm đánh bay ra ngoài. Ban đầu bị đánh hộc máu, sau đó bị chấn bay ra ngoài, xem ra Vân Ma bị thương khá nặng.
Trí Thâm thấy Vân Ma bị mình đánh bay ra ngoài, ông ta làm ra vẻ bối rối nói: "Vân Ma, thực ngại quá, lúc trước tôi chậm trễ thu hồi nội lực đã làm anh bị thương" Tuy nói vậy nhưng trong lòng Trí Thâm dương dương tự đắc. Lần luận võ công cùng Vân Ma này ông ta thắng vô cùng vinh quang. Hơn nữa còn góp phần vãn hồi thế yếu của Huyền Môn bây giờ Huyền Môn và Ma Môn đã cân bằng. Trận cuối cùng mới là trận mấu chốt. Điều này phải dựa vào Trần Thiên Minh. Trận thứ năm này môn phái nào thắng, môn phái đó sẽ là Long Đầu chưởng quản võ lâm trong mười năm tới.
Bây giờ tâm trạng của mọi người rất hưng phấn có thể nói Ma Môn và Huyền Môn tương đương với nhau, ngang tài ngang sức. Trận thứ năm là quyết định, trận này chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt làm cho mọi người càng có tâm lý chờ mong.
Last edited by ng0ctu231; 06-12-2010 at 09:01 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231