Bầu trời không chút ánh sáng, bóng đêm sâu thẳm.
Cho dù bên ngoài phát sinh biến hóa gì, thì Huyễn ba lâm vẫn như thường, không gian tĩnh lặng phảng phất làm cho người ta liên tưởng đến sự yên lặng chết chóc.
Bên trong phòng, Trần Hương đang lơ lửng ở trên giường gỗ, quần áo phiêu phiêu, mái tóc tung bay, quanh thân xuất hiện một quầng sáng màu xanh biếc.
Mà trên đỉnh đầu của nàng, là hai khối "Thiên tinh" lớn chừng mắt rồng đang cuồn cuộn đưa linh khí không dứt vào trong cơ thể.
Vì cứu Nhạc Phàm, Trần Hương đã cố gắng thi triển cấm thuật, tiêu hao chân nguyên cùng tinh thần lực của bản thân, hy sinh như vậy không thể không lớn. May là trong lúc nguy cấp còn có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nếu không thì tính mạng của nàng đã sớm khô kiệt.
Lúc này, Nhạc Phàm đang yên lặng ở một bên, trên vẻ mặt không biểu lộ gì nhiều lắm, chỉ là trong mắt ẩn chứa sự ưu thương cùng quan tâm. Tiểu Hỏa vẫn đang nằm gật gà gật gù trên mặt đất, không có chút gì giống như là mãnh thú. Thật không biết thượng cổ dị thú này đang ngẫm nghĩ chuyện gì.
Thời gian vẫn không ngừng trôi đi, hiện tại đã qua hai ngày rồi, nhưng Trần Hương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mà luồng sáng quanh người nàng lại hình thành một vách ngăn kỳ dị, làm cho người ta căn bản không cách nào tới gần được. Nếu không phải cảm giác được tinh thần lực của Trần Hương, Nhạc Phàm sợ là đã ra tay đánh thủng rồi.
"Nhã Nhi, đã hai ngày rồi, nàng bao giờ mới tỉnh lại đây?”
Tu luyện là thói quen của Nhạc Phàm, hoặc có thể nói là một loại bản năng sinh tồn. Nhưng không giống trước chính là, hiện tại bất kể Nhạc Phàm tập trung tinh thần như thế nào, hết lần này tới lần khác cũng không cách nào hấp thu được nguyên khí nhập thể, cảm giác này như là mọi lỗ hổng ở toàn thân đều bị bịt kín lại làm cho người ta không thể nào hô hấp được, hết sức khó chịu.
Tình trạng như vậy làm cho có muốn tu luyện cũng không cách nào tu luyện được. Ít nhất, Nhạc Phàm bằng vào thân thể khỏe mạnh của mình, vẫn tự tin làm việc muốn làm được – điều mà chân chính làm cho hắn lo lắng chính là tình trạng tại đan điền, chính là ba đạo năng lượng bị vậy tỏng một màn sương màu trắng, bị đè ép, bành trướng, cọ sát lẫn nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "Tinh tinh" tựa hồ không chịu an phận.
Nhạc Phàm âm thầm cười khổ, mặc dù hắn không biết làm sao lại xuất hiện thêm hai đạo năng lượng nữa, nhưng hắn có thể cảm nhận được hai đạo năng lượng cường đại này, một khi mà bộc phát ra trong cơ thể, đừng nói là huyết nhục cơ thể, cho dù thật sự là mình đồng da sắt cũng khó tránh khỏi việc bị nổ tung. Cũng may lớp phong ấn của Trần Hương cứng cỏi dị thường, chỉ cần không bị phá tan đi sự cân bằng thì tính mạng tạm thời không bị nguy hiểm.
Đương nhiên, cũng không phải là chuyện gì cũng xấu cả, phàm điều gì cũng có hai mặt của nó. Mặc dù lực lượng của Nhạc Phàm bị suy yếu đi rất nhiều, nhưng tinh thần lực của hắn lại đột nhiên tăng mạnh một cách dị thường, chỉ có thể dùng từ kinh khủng mới có thể diễn tả được, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Ở trung ương Thức hải, "Tiễn hồn"màu đen tỏa ra ánh sáng màu vàng lợt, lúc ra lúc vào từng trận dao động rất có quy tắc. Luồng sáng bảy sắc vờn quanh trên dưới Tiễn hồn, mà ở bên ngoài là một luồng huyết vụ mà đỏ sậm bao bọc.
Luồng huyết vụ này đúng là sát khí đặc trưng của quân hồn, Nhạc Phàm bốn năm chém giết trên chiến trường, tự nhiên sẽ không cảm thấy xa lạ. Bản chất của nó là cuồng bạo, bất cứ sinh linh cũng chịu ảnh hưởng, nếu tâm chí không đủ kiên định, tất sẽ bị trầm luân trong địa ngục.
Nhớ ngày đó, Nhạc Phàm hôn mê bất tỉnh là bởi vì tâm thần bị luồng huyết sát này vây khốn, suýt nữa bị vây khốn ở trong đó. Nếu không phải ý chí bản thân kiên cường, chỉ sợ hắn hiện tại đã biến thành một dã thú không có lý trí.
Nếu là như thế, Nhạc Phàm cũng chỉ có thể dựa vào đặc tính của "Tiễn hồn", đem huyết sát này luyện hóa hấp thu từng chút một, cho đến khi Trần Hương dùng tinh thần lực đột phá tạo nên một lỗ hổng, Nhạc Phàm mới tỉnh lại được.
"Tinh!"
Nhạc Phàm mở mắt ra, "Tiễn hồn" chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay, tỏa ra luồng sáng thâm trầm còn muốn sắc bén hơn cả ánh mắt.
Mặc dù bị huyết sát ảnh hưởng rất nặng, nhưng nó dù sao cũng là lực lượng tinh thần thuần túy, sau khi được luyện hóa hấp thu, "Tiễn hồn" sinh ra biến hóa không ngờ được. Thân tiễn càng thâm đen hơn, lực lượng lại càng lớn mạnh, khí tức hủy diệt lan tỏa ra bốn phía, ngay cả luồng sáng bảy sắc tỏa ra cũng lạnh lẽo hơn trước.
Lông chợt dựng lên, Tiểu Hỏa đột nhiên thức giấc, cho đến khi Nhạc Phàm thu hồi "Tiễn hồn", cái loại khí tức áp bức này mới tiêu tán.
Lực Lượng kỳ dị của "Tiễn hồn", đã vượt xa sự tưởng tượng của Nhạc Phàm, cho dù trong cơ thể không còn nguyên khí, Nhạc Phàm vẫn không phải là kẻ yếu, thậm chí so với trước còn mạnh hơn nhiều. Như vậy xem ra, coi như là được nhiều hơn mất.
"Bùng…"
Trong lúc Nhạc Phàm đang thất thần, bên trong phòng lại truyền đến một trận dị động, linh khí trong thiên địa ùn ùn kéo tới.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Hương toàn thân trên dưới tản ra thanh quang chói mắt, tạp chất màu xám không ngừng từ da bay ra, sau đó biến mất không thấy nữa.
Đột nhiên, một vật thể lớn bằng hạt gạo lơ lửng giữa mi tâm của Trần Hương, giống như là một cái hạt đã bị khô héo từ lâu, đang hấp thu thanh quang quanh thân thể Trần Hương.
Biến hóa dị thường làm cho Nhạc Phàm vừa kích động vừa khẩn trương. Nếu như bản thân nghĩ không sai thì Trần Hương sau khi hấp thu thanh quang này sẽ có thể tỉnh lại. Dù vậy, Nhạc Phàm vẫn cảm thấy khẩn trương, vado thời điểm mấu chốt này, hắn tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ biến cố nào.
"Ngạo…"
Không đợi Nhạc Phàm phân phó, Tiểu Hỏa đả khởi mười hai phần tinh thần, toàn thân biến đổi, hiển lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Một lát sau, ánh sáng đã thu lại, linh khí tiêu tán, Trần Hương từ từ hạ xuống gường.
Chậm rãi mở mắt ra, một khuôn mặt quen thuộc đã khắc ghi vào trong trái tim, xúc động ở sâu trong linh hồn đã trải qua sự tẩy rửa của sinh tử, khí chất của Trần Hương đã xảy ra biến hóa thật lớn, còn tốt hơn là chạy trốn khỏi sông rộng cùng vực sâu.
Tròn vẹn làm một, thiên địa là ta, một hít một thở, một phá một lập, đó mới là đạo viên mãn.
Nhạc Phàm không có tâm lĩnh ngộ, chỉ đưa ánh mắt nhìn đối phương, Trần Hương dời ánh mắt đi, như là tránh né. Nhạc Phàm trên mặt lộ vẻ mất mác, trong mắt hiện lên nét ưu thương nhè nhẹ. Giờ khắc này, hắn muốn đến cỡ nào được ôm đối phương vào lòng, đáng tiếc là hắn không thể.
Hai người gần trong gang tấc, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một loại khoảng cách vô cùng xa xôi.
Đến tột cùng là vì cái gì? Vì cái gì đã giúp họ vượt qua bao khó khăn thử thách?
"Nhã Nhi…"
Nhạc Phàm môi run nhè nhẹ, trong lòng phảng phất thừa nhận sự thống khổ rất lớn: "Mặc dù ta biết nàng chính là Nhã Nhi, nhưng nàng đã không phải là nàng lúc đầu, nàng không phải…
Trần Hương cũng nhận thấy được tâm tình của đối phương, từ trong linh hồn cũng xuất hiện sự rung động. Tất cả mọi việc nàng vẫn nhớ rõ, chỉ là nàng lựa chọn quên đi, hoặc có thể nói là trốn tránh. Bởi vì, Trần Hương không phải là Nhã Nhi, nàng vẫn còn trách nhiệm của mình, còn có chức trách phải gánh vác.
Nhạc Phàm hiểu rõ, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng.
Một lúc lâu sau, Trần Hương phá vỡ sự trầm tĩnh nói: "Ngươi, hiện tại thân thể ra sao rồi?”
"Cũng không tệ lắm" Nhạc Phàm cười khổ, tâm tình dần dần bình phục "ngoại trừ không thể sử dụng nguyên khí, thì mọi cái khác đều rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước”.
Trần Hương có chút xin lỗi nói: "Ta cũng không có cách nào loại trừ được lực lượng dị thường nọ trong cơ thể của ngươi, cho nên chỉ có thể đem nó phong bế lại tại đan điền. Cũng chỉ có thể làm như vậy. Cho nên ngươi có thể tạm thời không cách nào tu luyện được”.
Nhạc Phàm lắc đầu, ánh mắt lạnh nhạt nói: "Thật ra, cũng không ảnh hưởng gì, với lực lượng của ta hiện tại, cũng đã có thể ứng phó được rất nhiều chuyện” Dừng một chút, Nhạc Phàm quan tâm nói: "Nhưng thật ra nàng vì giúp ta áp chế lực lượng trong cơ thể, tính mạng lực của bản thân thiếu chút nữa đã khô kiệt, hiện tại cảm giác thế nào rồi?”
Trần Hương trong lòng ấm áp, không khỏi mỉm cười nói: "Ta khỏe lắm, cho tới bây giờ cũng chưa từng khỏe như vậy. Lần này phá rồi lại lập, làm cho ta cùng với thiên địa đã có một sự liên hệ khó mà hình dung được, chỉ cần ta tĩnh tâm, sẽ bất giác dung nhập với thiên địa, tất cả chung quanh phảng phất như ở trong lòng bàn tay của ta vậy”.
Đột phá lần này đối với Trần Hương có ý nghĩa phi phàm, chẳng những có thể đem “Nhược thủy tâm kinh” lĩnh ngộ đến cảnh giới thượng thừa, mà ngay cả “Thiên huyền mật pháp” cũng có thể thi triển đến trọng điệp, có thể nói là biến hóa về chất.
"Gừ gừ…"
Trong khi hai người đang nói chuyện, thì Tiểu Hỏa truyền đến tín hiệu cảnh báo, ở ngoài phòng đang có người đi tới.
“Minh Hữu? !’’
Nhạc Phàm đi ra ngoài phòng, lúc này bầu trời vẫn chưa sáng rõ, chỉ thấy một nam hài quần áo kì dị đứng ở trước cửa. So với hai ngày trước, Minh Hữu đã có sự biến hóa
phi thường lớn. Vóc dáng chẳng những cao lớn vài phần, khí chất càng thêm thành thục không ít. . Chẳng qua hắn mặc áo da thú khoác áo choàng dài đầu mang vòng gỗ (mộc hoàn)tay cầm cốt trượng(trượng xương) trên trán điểm một cái kí hiệu thần bí .Diện mạo như thế cũng khó trách khiến Nhạc Phàm cảm thấy ngạc nhiên
- Oa đại ca, đây đều là bọn họ để cho ta mặc .
Nhìn biểu tình trên mặt Nhạc Phàm, khuôn mặt Minh Hữu có chút nóng lên, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Bộ trang phục này là Tang Nha tộc trưởng sống chết
bắt hắn mặc vào,nói cái gì là chỉ có thánh giả của Thủ Lăng bộ tộc mới có tư cách mặc vào. Vốn Minh Hữu sinh trưởng tại trung thổ có quan niệm tương đối truyền thống
nào đâu chịu được lối ăn mặc như vậy? Đương nhiên mặc dù trang phục có vẻ cổ quái nhưng thứ tốt cũng không phải là không có,không nói cái khác chỉ nói cái “Cốt
Trượng” trên tay Minh Hữu ‘’chính là Đại Minh lừng lẫy thượng cổ tế tự quyền trượng ,hàm chứa năng lượng lớn có thể tăng cường tinh thần niệm lực, không phải phàm
vật có thể sánh được,nếu không có đánh chết Minh Hữu cũng sẽ không đội mấy thứ này.
Ngạo!
Tiểu hỏa theo sau lưng Nhạc Phàm đi ra ngoài, chứng kiến trang phục của Minh Hữu ,suýt nữa thì không nhận ra
-"Vẫn là Tiểu Hỏa tốt"
Minh Hữu kích động nhìn tiểu tử kia,nghĩ thầm rằng động vật trong mắt không có phân biệt xấu đẹp, ai ngờ hắn liền ngoảnh đi,nhảy ra thật xa làm ra bộ dáng không quen
biết.
‘’Ngươi,tên gia hỏa vô lại này ‘’
Minh Hữu vẫn cảm thấy một sự an ổn, mặc dù hiện tại hắn là thánh giả của Thủ Lăng bộ tộc nhưng hắn vẫn cảm thấy không muốn xa rời dù việc này là không thể cải biến.
Có lẽ ngay cả lúc này hắn cũng không phát giác ra điều này
Đúng lúc này ,một người từ trong phòng đi ra,thân ảnh phiêu phiêu(nhẹ nhàng như gió thổi ) khí chất như sương
-Ách ,Trần Hương tỷ
Về biến cố phát sinh trên người Trần Hương, Minh Hữu từ miệng Tang Nha tộc trưởng cũng có biết.Chỉ là đột nhiên gặp mặt lúc này tự nhiên không biết nói gì cho phải .
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Phàm ,trong mắt tựa hồ ít đi vài phần tăm tối lại thêm vài phần mất mát.
-Xem ra bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
-“Minh Hữu lại đây tỷ xem nào”
-“Ân”(vâng ạ)
-“vài ngày không gặp Minh Hữu có vẻ cao thêm không ít”
Nhìn hài tử với bộ trang phục quái dị trước mặt Trần Hương bất giác cảm thấy kỳ quái,nhưng mà lại lộ ra vẻ tiếu ý thân thiết không giống bộ dạng lãnh khốc lúc trước .
Nhạc Phàm thấy được biến hóa của Trần Hương ,trong lòng xuất hiện một cảm giác không nói lên lời ,muốn buông bỏ nhưng cũng đành chịu không biết phải nói gì
Nhưng hắn vẫn tự nói với mình, Nhã Nhi là Nhã Nhi, nhưng có thể Nhã Nhi không có ở đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Hương như vậy.
Thu hồi tâm tình Nhạc Phàm hỏi dò:
“Minh Hữu, tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
-“Tình huống bên ngoài không tốt cho lắm. Tình huống trong tộc coi như tương đối ổn định nhưng bên ngoài rất loạn,nhất là mặt tây thú đàn rất lớn từ bốn phía di chuyển,
vài tộc nhân ở bên ngoài đều đã bị tập kích, tổn thất thảm trọng…”
Nghĩ tới tai nạn sắp tới tâm tình Minh Hữu thoáng trầm trọng đi rất nhiều :
“Hơn nữa dư chấn trên đảo đã giảm bớt nhưng chấn động càng lúc càng mạnh hơn. Nếu ta đoán không sai chúng ta tối đa chỉ có thêm hai ngày thời gian.”
Hiệu quả củaCửu U phong ấn sẽ giảm dần.Đến lúc đó sẽ có lượng lớn sát khí phún phát ra.Sở dĩ lần này Minh Hữu tới quấy rầy chính là muốn cùng đại ca và Trần Hương tỷ thương lượng việc này
Dừng một chút mục quang Minh Hữu lại nhìn hai người nói:
“Trần Hương tỷ , không biết thần bí môn phái truyền thừa Thiên môn nhất mạch có ý kiến gì về Cửu U phong ấn không?”
-Cửu U phong ấn ?
Nói đến việc phong ấn Trần Hương vẻ mặt nghi hoặc nói:
“Theo ta biết thì lăng mộ dưới đất dưới đất xuất hiện phải là Cửu Châu phong ấn ,các ngươi tại sao…”
Minh Hữu tiếp lời:
“Trần Hương tỷ có thể không rõ lắm ,ta từ cổ lão truyền thừa cũng biết được một chút tin tức Cửu U phong ấn này là chỉ là cách xưng hô thời thượng cổ tổng cộng có
chín đạo kết giới phân biệt ẩn giấu ở chín nơi trên Cửu Châu bởi vậy sau này người ta gọi là Cửu Châu phong ấn”
- A
Nghe đến đó Trần Hương càng thêm nghi hoặc :
“ Cửu Châu phong ấn lúc đầu không phải ở cửu Châu sao,sao giờ lại xuất hiện trên đảo ?”
Minh Hữu giải thích :-“Sự thật phong ấn xuất hiện trên đảo là cái thứ 10,còn như vì sao xuất hiện cái phong ấn thứ 10 này có phải là một cái phong ấn khác hay không thì
ta cũng không biết rõ ràng, chỉ biết trong đó đề cập đến rất nhiều thượng cổ bí văn, có lẽ năm đó đạo sĩ Từ Phúc cũng chưa biết điều này vì hắn là người đầu tiên tới đây”
Đối với những lời Minh Hữu nói Trần Hương không có vẻ hoài nghi,chỉ cúi đầu trầm ngâm tự hỏi . Nhạc Phàm thấy thế cũng không quấy rầy ,đem ánh mắt hướng về nơi xa ,không ai biết hắn trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Một lát sau Trần Hương ngẩng đầu nói :
“Ta nhớ kỹ là Thiên môn cổ tịch có ghi lại Tại thời hồng hoàn trời giáng tại kiếp trên trời dưới đất bị phá thành mảnh nhỏ ,tai nạn ập đến yêu ma loạn vũ(gây rối loạn-nd ) nhân gian ,thượng cổ trí giả vì cứu vớt nhân gian tự lấy thân mình tụ tập vạn nhân chi lực(lực lượng của vạn người) hóa thành vạn quân chi phong trấn yêu ma dưới Cửu u kết thành truyền thuyết phong ấn Cửu Châu “
Đang nói thì Trần Hương vẻ mặt nghiêm túc :
“Cửu Châu phong ấn là kết tinh tâm lực của thượng cổ trí giả,lấy châu môn lực lượng để phong ấn lại Cửu U trên cơ bản là việc không có khả năng hoàn thành, trừ khi…. ”
-“Trừ khi cái gì ? Nhạc Phàm nhướng mày ,trong lòng sinh ra một dự cảm không hay.”
Trần Hương hít sâu một hơi ,sau đó chậm rãi nói :
“Trừ khi có người tự nguyện hy sinh thân mình, trả giá bằng sinh mệnh lực một lần nữa trọng phục(sửa lại) phong ấn..đó là biện pháp duy nhất mà ta biết.”
-Trả giá bằng sinh mệnh lực ? Vậy phải hy sinh bao nhiêu người cho vừa ?
Nghe xong lời Trần Hương nói Nhạc Phàm trong đầu càng rối loạn .Không biết tại sao hắn cảm thấy đối phương ngày càng xa cách
Không đợi Nhạc Phàm nói Trần Hương âm thanh chợt đổi :
“Minh Hữu ,của ngươi truyền thừa ký ức có biện pháp nào không?”
Minh Hữu nói luôn;
“Biện pháp của ta với Trần Hương tỷ không sai biệt lắm. Chỉ bất quá ta định dùng cấm thuật cùng kỳ môn trận pháp bố trí thành “thập nhị kiền chi đại trận”, như vậy không cần người hy sinh sinh mệnh lực để phong ấn lần nữa”
-“Thật sự có trận pháp này sao?”
Hai người cùng ngạc nhiên ,Trần Hương có chút khó tin ,Nhạc Phàm nội tâm sinh ra một tia hoạt ý không cần hy sinh liền có thể trọng phục phong ấn tự nhiên là việc không thể tốt hơn .
-“ Đương nhiên rồi”
Minh Hữu gật đầu lại nói tiếp :
“
Chẳng qua ta cần mượn dùng đại ca thanh Thái A .”
“Được”
Không một chút do dự Nhạc Phàm bay thẳng đến trong phòng. Khi hắn đi ra trong tay đã xuất hiện một thanh cổ kiếm giản dị
Ba năm rèn Thái A kiếm,lấy yếu chống mạnh binh bất phá
Thiên quân vạn mã kiếm trong tay,lập uy một kiếm trảm thiên hạ
Sát đạo,uy đạo ,cường đạo,chí đạo hợp lại Thái A chi đạo
Thần binh có linh,tự nhiên không giống vật thường
Minh Hữu tiếp lấy cổ kiếm từ Nhạc Phàm,nội tâm dâng lên một trận kích động phập phồng,nhiệt huyết dâng trào!Kiếm nắm trong tay, phảng phất cảm thấy tựa như mình là tướng quân tung hoành rong ruổi giữa thiên quân vạn mã.
Đúng là thần kiếm Thái A! Một thanh hảo kiếm!
Cảm xúc qua đi,Minh Hữu bình phục tâm tư nói :
“Cám ơn đại ca!Có thần kiếm Thái A làm vật dẫn,ta nhất định tu phục hoàn toàn phong ấn”
Nhìn đối phương kích động ,Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới điều gì,vì thế hỏi luôn:
“Minh Hữu,thượng cổ danh kiếm này có lai lịch ra sao,chẳng lẽ ngày đó lời Thái Tiêu đạo trưởng nói đều là sự thật?”
Lại nói ,Thái A Ngư Tràng hai thanh kiếm này đều là Nhạc Phàm lấy được từ tay Huyết Y Môn,cho đến giờ cũng chưa biết hết bí mật của nó.Hắn chỉ biết trong mỗi thanh kiếm ẩn chứa lực lượng cực đại,một khi phóng xuất ra thì uy lực vô cùng. Thái A Ngư Tràng trong tay hắn,Thuần Quân trong tay Thái Tiêu,còn có Thừa Ảnh trong tay Trần Hương đều là thần binh.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nhạc Phàm Minh Hữu giải thích:
“Kỳ thật mỗi danh kiếm đều có cố sự riêng,chính là đủ loại truyền thuyết mới có cổ kiếm uy danh hiện tại. Tuy rằng không biết mấy cái truyền thuyết này có đúng sự thật hay không nhưng ta tin rằng cái gì tồn tại cũng có đạo lý”.
Ít nhất theo ký ức truyền thừa mỗi thanh danh kiếm đều phong ấn một linh hồn thượng cổ dị thú ,chẳng qua trong mắt người thường thượng cổ danh kiếm chỉ giá trị như vài món tuyệt phẩm lỗi thời,nhiều lắm là sắc bén hơn binh khí thường ,rất ít người biết được uy lực chân chính của chúng…”
Nhạc Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý,người chủ trước của Ngư Tràng cũng chỉ cho rằng nó là một thanh thủy chủ không tồi mà thôi.
Đối với lai lịch mười đại đanh kiếm Nhạc Phàm không có hứng thú,chỉ là tùy tiện hỏi một chút,nhưng Trần Hương lại tỏ vẻ mặt thận trọng nâng tay vuốt nhẹ lên thanh Thừa Ảnh không biết lại nghĩ đến điều gì.
“Làm sao vậy?”
Nghe Nhạc Phàm hỏi ,Trần Hương không nói gì chỉ lắc đầu nhè nhẹ
Lúc này ,cách đó không xa truyền đến một trận cước bộ dồn dập ,vài bóng người liền lao đến gần,đúng là thiếu niên Thiên Sinh.
Nhìn thấy ba người Thiên Sinh liền tiến lên chỗ Nhạc Phàm Trần Hương rồi hướng tới Minh Hữu nói:
“Thánh giả,bọn A Đồ đã phát hiện người ngoài xâm nhập địa cung,tộc trưởng bảo ta đến báo”
“Người từ ngoài đến ?”
Minh Hữu đầu tiên sửng sốt,sau đó vẻ mặt lạnh lùng:
“Bọn họ có bao nhiêu người ? Hiện tại ở chỗ nào?”
Thiên Sinh trả lời:
“ Dã môn tổng cộng 7 người ,đang ở bờ biển phía tây,bộ dáng muốn li khai nơi này. Tộc trưởng ra lệnh,chúng ta không được khinh cử vọng động,còn xử lý ra sao xin thánh giả định đoạt”
Minh Hữu nhíu mày ,ánh mắt theo thói quen hướng về Nhạc Phàm ,sau đó vẻ mặt liền thản nhiên không có một nửa điểm quan tâm.
‘Ta hiểu rồi!”
Do dự trong lòng biến mất,Minh Hữu hướng Thiên Sinh nói;
“Thiên Sinh đại ca,phiền ngươi về nói với tộc trưởng,gọi toàn bộ tộc nhân bên ngoài về tộc ,ta có chuyện trọng yếu muốn an bài”
“Toàn bộ trở về?”
Thiên Sinh nghe vậy rùng mình
“Vậy ngoại nhân xâm nhập thì làm sao?’’
Minh Hữu nghiêm mặt nói;
“Việc tối quan trọng bây giờ là tu phục lại phong ấn phía dưới địa cung ,việc này không chỉ quan hệ đến sự tồn vong của Thủ Lăng bộ tộc mà còn quan hệ đến an nguy của sinh linh thiên hạ ,trước mặt không có chuyện gì quan trọng hơn việc này.Cho nên chúng ta tạm thời không cần tái xung đột với ngoại nhân xâm nhập,nếu không sẽ lợi bất cập hại.”
Đừng nhìn Minh Hữu nhỏ tuổi ,thân hình nhỏ con nhưng nói mấy câu ngắn gọn có trật tự ,rõ ràng nặng nhẹ ,quả thật làm cho người ta nhìn với con mắt khác,liền ngay cả Nhạc Phàm Trần Hương cũng gật đầu thầm khen,Thiên Sinh nhìn hắn vẻ mặt kính nể.
“Thiên Sinh đại ca ,ngươi đi thông tri cho tộc trưởng bọn họ chuẩn bị một chút,ta liền qua thương nghị cùng bọn họ”
“Vâng ,thánh giả”
Đợi Thiên Sinh rời đi ,Nhạc Phàm tùy ý nhặt một cành cây trên mặt đất ,đối diện Minh Hữu nói;
“Ngươi đã sở hữu truyền thừa của Thủ Lăng bộ tộc,để cho ta xem bản lĩnh hiện tại của ngươi như thế nào”.
Vừa dứt lời,thân hình Nhạc Phàm đột nhiên biến mất khiến Minh Hữu không kịp suy nghĩ,tinh thần liền xoay chuyển,một đạo tinh thần vô hình liền xuất hiện như bình chướngngăn cách bản thân với đối phương
“Bồng”
Một tiếng vang nhỏ,song phương đều tự thối lui mấy trượng.
“Dị thuật”
Nhạc Phàm hơi hơi chậm lại,mang vẻ mặt thản nhiên rút lui ngay khi đối phương còn đang ngây người ngạc nhiên, lúc này Minh Hữu bắt đầu phản kích
Không khí lưu động kịch liệt,mặt đất, cành lá ,đá vụn nhẹ nhàng bay lên,phảng phất như mất đi trọng lực …Tâm niệm vừa động tất cả giống như lưỡi đao sắc bén đánh về phía Nhạc Phàm
Xuy xuy…..
Tất cả cắt gió bay đến ,Nhạc Phàm dáng điệu thản nhiên bất loạn ,thân ảnh dịch chuyển bước chân tại khe hở xuyên qua cọc thuyền ,bộ pháp quỉ dị,phiêu hốt không ngừng chuyển đổi phương hướng …..Một loạt biến hóa làm cho người ta thấy hoa mắt chóng mặt quả thật là thần kỳ bộ pháp.
So với trước kia tốc độ hiện tại của Nhạc Phàm có thể nói là cách biệt một trời một vực, ‘Thiên tường thiểm’ phối hợp ‘Thác trận bộ’ được dùng đến cực hạn,mỗi phân lực lượng đều sử dụng tới mức vi diệu.
Thời gian trôi qua,song phương vẫn chưa phân thắng bại.
Lúc này,niệm lực của Minh Hữu không theo kịp tốc độ của Nhạc Phàm , lâm vào cục diện bị động ,chính là hắn không chịu bỏ cuộc,trên mặt hiện lên vẻ quật cường.
“Hừ ,chẳng lẽ ngoại trừ dị lực ngươi cũng không lãnh hội được gì khác?”
Né tránh xong,Nhạc Phàm lạnh lùng mở miệng nói;
“ Những gì dạy ngươi trước kia đều công cốc cả sao?”
“Đại ca!”
Minh Hữu như ngộ ra điều gì ,tán đi niệm lực nắm Thái A hướng Nhạc Phàm lao tới.
Hàn khí bức đến ,lúc này Nhạc Phàm không có tránh né, lập tức hai người liền chính diện giao phong ,nhất thời quanh ảnh vung lên đầy trời
Nhìn hai người đánh nhau Tiểu Hỏa tất nhiên hưng phấn không thôi,mà Trần Hương ở một bên đang xem cuộc chiến chứng kiến được chỗ tinh diệu không khỏi thầm tán thưởng. Cứ lấy cảnh giới hiện tại của Trần Hương thì chiêu thức giang hồ khó mà lọt vào mắt nàng nhưng chiêu thức của hai người đã tới cảnh giới đại thừa tự nhiên không thể khinh thường. Cùng trên đại đạo tương thông,giờ phút này Trần Hương có điều lĩnh ngộ.
-Bồng!
Mấy lần giao thủ,cành cây trong tay Nhạc Phàm không chịu nổi lực lượng trùng kích bị tan thành bột phấn.
Cùng lúc ,hai người đều dừng tay.
Nhìn tàn phấn trên mặt đất,Minh Hữu không có chút đắc ý ,ngược lại vẻ mặt phức tạp;
“Nếu đại ca sử lực chỉ sợ Minh Hữu một chiêu cũng không đỡ được”
Tại nội tâm Minh Hữu , cho tới bây giờ Nhạc Phàm vẫn là một tòa cự đại sơn phong thần thoại bất bại,cho nên hắn chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ siêu việt hơn đối phương. Chính tại hôm nay hắn phát hiện mình có thể bắt đầu hướng tới ngọn núi phía trước đi một bước,một loại cảm xúc không thể nói rõ là cao hứng hay mất mát ,bởi vì Minh Hữu không muốn li khai,sợ hãi mất đi…hắn rất mâu thuẫn,thật sự rất mâu thuẫn
Nhạc Phàm không phản bác,chỉ nở nụ cười :
“Người không ngừng tiến bộ,Minh Hữu ngươi làm rất tốt,tốt lắm”.
Trải qua trận chiến này , Nhạc Phàm đối với Minh Hữu mới chân chính yên tâm chuyện ngày sau,hắn có thể đi làm việc riêng của mình không chút nào cố kỵ .
Minh Hữu nhìn ra Nhạc Phàm có ý muốn đí, thiết tha nói
“Đại ca quyết định khi nào thì rời đi ?”
Nhạc Phàm nhàn nhạt;
“Chờ ngươi giải quyết xong sự tình này,ta mới cùng Trần Hương rời khỏi nơi này “.
“Đại ca”
Minh Hữu rất muốn giữ hắn lại ,nhưng hắn không thể mở miệng,cuối cùng đề thanh nói:
“Đại ca,ngươi có tính toán gì cho sau này”.
-Tính gì sao?
“Báo thù”
Nhạc Phàm trầm giọng nói:-
“Có một số sự tình cần phải làm rõ”.
Đơn giản hai chữ bao hàm ít nhiều tư oán.
Trần Hương thân mình khẽ run lên,chính là xúc động từ trong linh hồn…
Nhìn thấy Vạn Nhân Trảm trong tay đám người Bạch bà bà ngẩn ngơ cả nửa ngày trời vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Rốt cuộc đối phương có ý tứ gì? Là âm mưu hay thành ý ? Hay còn có điều gì khác ? Trong lòng suy nghĩ ,mọi người không khỏi đề cao cảnh giác.
Bạch bà bà nhướng mày nói :“ Các hạ có ý tứ gì đây ?”
“Không có ý tứ gì cả ’’. Quỷ diện nhân thản nhiên nói: “Thứ này đối với bổn tôn coi như vô dụng, cho nên bắt nó cho các ngươi cũng đơn giản vậy thôi. Vạn sự thường không dễ dàng như vậy. Bạch bà bà tự nhiên sẽ không tin có tiện nghi như thế. Nhìn ánh mắt hoài nghi của lão bà, quỷ diện nhân cười lạnh nói :”Hừ! Coi như bổn tôn tâm tình tốt bố thí cho vậy,muốn hay không là tùy các ngươi”
Nghe Quỷ diện nhân(người mặt quỷ) lạnh giọng trào phúng. Bạch bà bà tỉnh táo trở lại. Một khi đối phương đã dám cho chẳng lẽ mình lại không dám nhận?
“Một khi các hạ đã trọng lễ như vậy lão bà cũng không khách khí nhận lấy.
Tay cầm hung khí, quấn quanh Bạch bà bà tâm tính ổn trọng, trong mắt không lộ vẻ vui mừng, nhiều lần khó khăn Vạn Nhân Trảm rốt cuộc cũng rơi vào tay mình, có thể không vui sao? Hiện tại khi về gặp tông chủ cũng có chút công đạo
Không để ý đến tâm tình người đối diện, người mặt quỷ đứng khoanh tay, ánh mắt hướng về hải vực, thầm oán hận một mình : “Lý Nhạc Phàm ,lại là Lý Nhạc Phàm ba lần bảy lượt phá hoại kế hoạch của bản tôn ,thật sự đáng hận ,đáng hận .’’
Lần này chuyện phát sinh trên đảo cũng nằm trong kế hoạch của hắn, mặc dù Lý Nhạc Phàm xuất hiện cũng được trù tính rồi, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, kết quả cuối cùng lại không như bản thân dự tính, mà lại vượt ra ngoài ý liệu,vẫn là Lý Nhạc Phàm .
“Không quan hệ ! Cho dù không được thánh giáo hỗ trợ ,cũng sẽ không làm trở ngại kế hoạch của bản tôn.”
Bình phục tâm tình ,người mặt quỷ lại chuyển hướng bọn nguời Bạch bà bà nói :” Hiện tại các ngươi có tính toán gì không ?”
Giờ phút này Bạch bà bà tâm tình cực tốt, địch ý đối với người mặt quỷ phai nhạt không ít, vì thế nói thẳng :’’ Ẩn lâm đại hội sắp bắt đầu, chúng ta tự nhiên là muốn trở về Trung Nguyên. Chỉ có điều thuyền của chúng ta không thấy đâu”.
Đang nói lại dừng, Bạch bà bà thâm ý nhìn đối phương, ẩn ý trong đó không cần nói ra cũng biết.
Tháo mặt nạ quỷ, người mặt quỷ lạnh lùng cười cười, thoải mái nói :“Cũng được ,thuyền các người chính là bản tôn cướp, về phần lý do bản tôn không cần giải thích “
“Ngươi…..”
Hồng lão bà muốn phát hỏa ,Bạch bà bà nhanh hơn ngắt lời nói : “ Một khi các hạ đã thừa nhận, chúng ta cũng bỏ đi những lời vô nghĩa, chẳng qua chúng ta muốn mau quay về Trung Thổ, các hạ có thể thuận đường cho chúng ta đi nhờ một đoạn không ?”.
Tình thế hiện tại người ta là kẻ mạnh, mặc dù Bạch bà bà trong lòng không muốn, nhưng vẫn vì đại cục mà suy nghĩ
“Ha ha ha…’’
Người mặt quỷ cười lớn nói ; “Được, nếu các ngươi không sợ có kẻ trộm trên thuyền , thì cùng bản tôn trở về”. Vừa dứt lời, thân người vọt lên hướng tới phía trước ngự không mà đi, phía trước là hải vực vô tận , người mặt quỷ hành động như thế chẳng lẽ muốn bay về Trung Thổ hay sao? Ý tưởng này không phải quá điên cuồng sao!
Nhưng mà lúc này , hải vực phía trước đột nhiên truyền đến một trận rung động lớn . Sóng cuộn trào lên, mạch nước ngầm chảy mạnh, chỉ thấy một con thuyền quái dị đang chậm rãi mọc lên từ dưới nước.
Bọn người Bạch bà bà trao đổi ánh mắt thật nhanh , rồi lập tức đi tới.
Chạng vạng tối, sắc trời ảm đạm , trong tộc vẫn còn một mảnh bận rộn , thu thập vẫn thu thập,sửa sang vẫn sửa sang , mọi người đều vì chuẩn bị cho ngày mai.
“Ông ơi , ông ơi, người đem tiểu cung của cháu đi đâu mất rồi?”
Trước nhà , tiểu cô nương hờn dỗi một trận ai oán , làm cho ông lão bất đắc dĩ lắc đầu: “ Bây giờ còn nhiều thứ phải sửa chữa lại, cái thứ kia không dùng được thì giữ lại làm gì ?”
Tiểu cô nương gắt gao ôm tiểu cung trong lòng , vẻ mặt tràn đầy bất mãn :“Đây là của anh A Tang cho cháu, chờ cháu lớn lên cũng giống bọn họ bảo vệ tộc nhân”.
“Tốt lắm ,thật là tốt…’’
Ông lão ôm cô bé , bộ dáng vui mừng lẫn lộn tùy ý có thể thấy được.
Lão nhân thì đi an ủi, con gái chờ đợi, nhìn những đứa hài tử hương hỏa truyền thừa của tộc mà cảm động, đồng dạng còn có hi vọng.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương bước chậm bên nhau, yên lặng cảm thụ hết biến hóa xung quanh.
Không biết là ảo giác hay không , thời gian phảng phất như lặp lai, cảnh tượng lúc còn trẻ con hiện ra trong đầu hai người . Bọn họ từng có một cuộc sống mộc mạc mà bình thản, không có cao sang, nhưng là hưởng thụ một loại hạnh phúc bình đạm , đáng tiếc bây giờ là hiện tại , cuộc sống bình thường chính là tưởng tượng vô cùng xa xỉ.
Lơ đãng, Nhạc Phàm theo thói quen cầm tay Trần Hương như khi còn bé: “Nha đầu hôm nay muốn ăn cái gì? Đại ca sẽ lấy cho em ăn,..”
Nụ cười Nhạc Phàm ấm áp, Trần Hương cho dù muốn trốn tránh, cũng không thoát được, cuối cùng chỉ có để đối phương tùy ý cầm lấy.
“ Hôm nay, ta chính là Nhã Nhi…’’
Tựa hồ thông suốt, Trần Hương mỉm cười, trên mặt bớt đi vài phần lãnh ý, tâm linh bất giác biến đổi .
Ban đêm, người trong tộc quây quần bên đống lửa, bên trên nướng vài con ngỗng.
Không có nhiều tiếng cười vui, không có nhiều lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bởi vì ngày mai bọn họ phải rời khỏi nơi này, có lẽ không bao giờ còn trở về nữa. Đương nhiên ,ngày mai đến cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Non cao nước biếc một màu xanh
Thiên địa hoang sơ ta tiêu dao
Hoa dại nở, cỏ cây ngát hương
Chúng ta ca hát, ca hát…’’
Một người bắt nhịp mọi người còn lại bắt đầu phụ họa theo.
Tiếng ca cao vút đánh vỡ xiềng xích của bóng đêm, điệu nhảy ưu mỹ hòa tan đi sự đau khổ trước mắt.
Chỉ một lát, trong tộc lại là một mảnh vui vẻ, ca múa cùng nhau.
Đây là tộc nhân Thủ Lăng , là người miền núi , bọn họ không lùi bước trước khó khăn, bọn họ thẳng thắn, đơn giản ,cho nên họ có thể khoái hoạt.
Trở lại phòng nhỏ, Nhạc Phàm cùng Trần Hương trầm lặng không nói, giây phút này thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nên nói điều gì.
“ Nhã Nhi, sau này nàng có tính toàn gì không?”
Dẫu biết nàng không phải là người kia, nhưng Nhạc Phàm vẫn gọi Trần Hương là Nhã Nhi.
Đối với xưng hô như vậy , Trần Hương cũng không phản bác, hơn nữa hồi phục nói-: “ Ta phải tham gia Ẩn lâm đại hội, có rất nhiều chuyện đang chờ ta, đó là trách nhiệm của ta…”
“Không thể trách được’’ Nhạc Phàm thì thầm nói nhỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Hương nhè nhẹ lắc đầu, tựa hồ che dấu đi mâu thuẫn trong nội tâm.
Không khí xấu hổ mà trầm tĩnh, chỉ có thanh âm hai trái tim liên hệ với nhau.
“ Đại ca, có thể giúp ta chải tóc lần nữa không?”
Trần Hương đột nhiên mở miệng nói, trong lòng Nhạc Phàm nổi lên từng đợt sóng.
Nhớ khi còn bé, Nhã Nhi rất hưởng thụ chuyện được Nhạc Phàm chải đầu, lúc đó kỹ thuật của Nhạc Phàm không linh xảo nhưng Nhã nhi vẫn rất thích thú.
Vuốt ve mái tóc phiêu nhu của cô gái, đầu ngón tay Nhạc Phàm run nhẹ . Lúc này,trong đầu hắn trống rỗng.
Trong phòng tối đen,mặc dù không thấy bóng hình xinh đẹp, lại ngửi được từng trận hương thơm thanh nhã, từng đợt từng đợt tóc dài phiêu dật.
Nhè nhẹ bung ra, uốn quanh từng búi tóc.
“Nhã Nhi!”
Nhạc Phàm đột nhiên ôm trầm lấy Trần Hương, phát ra nỗi thống khổ bấy lâu.
Giờ phút này , nhẫn nại trong lòng như đê vỡ, liều lĩnh không chùn bước không hề lý trí, không thể thu hồi.
Nhạc Phàm quên mình là ai, quên thân phận đối phương, hắn chỉ biết mình nên quý trọng người trước mắt.
Bởi vì mất quá nhiều , cho nên Nhạc Phàm so với mọi người càng quý trọng hơn, đó là sự khác biệt giữa vui mừng đơn thuần và trân ái. Mà đạo lý này Trần Hương cũng minh bạch, bởi thế , lúc Nhạc Phàm ôm lấy nàng ,lòng nàng bắt đầu hòa tan đi.
“ Đại ca ,hôm nay ta là Nhã Nhi”
Trần Hương âm thanh nhè nhẹ , hai người lúc này tâm hỏa rốt cục bùng cháy. Cô gái thì ngượng ngùng , nam tử thì khẩn trương. Một lúc thì quần áo trút dần di.
Qua tối nay, Trần Hương sẽ không hối tiếc nữa.
Qua tối nay, Nhạc Phàm sẽ thỏa mãn được cõi lòng khát khao.
Qua tối nay, tâm tình hai ngươi sẽ tương liên lẫn nhau.
"Quân mạc vấn, thiên địa đồng thọ dữ thùy miên
Vọng loan thương, sinh tử đạo tẫn ly biệt vãn" - Ai biết đôi câu này thì giúp nhé!!!
Hiện tại ta đang theo bộ KPTH, sau khi ta dịch xong bộ nớ sẽ chuyển qua bộ này, tinh thần của ta là bộ nào người ta bỏ không dịch nữa thì ta dịch. Mà từ để bộ KPTH kết thúc thì cũng cần một thời gian nữa, cho nên lâu lâu ta sẽ dịch một chương bộ này.
Sáng sớm hôm sau, bên trong Huyễn Ba Lâm ngập tràn sương trắng, mùi thơm ngát lượn lờ, phảng phất như là tiên cảnh.
Trước cửa phòng, Tiểu Hỏa đang nằm chểnh chệch, đôi tai tròn trịa thi thoảng lại đung đưa, giống như là đang cảnh giác với cảnh vật chung quanh!
"Kẽo kẹt!"
Cửa phòng chậm rãi mở, Nhạc Phàm cất bước đi ra, ưu thương ở trong con ngươi cũng đã vơi đi vài phần... Tựa hồ như thế giới ở trong mắt đã không còn nguội lạnh u ám như trước nữa.
"Ngao!"
Tiểu Hảo co người tiến tới, nhảy vờn ở xung quanh Nhạc Phàm, khiến cho người ta không khỏi lộ ra vẻ cười cười.
Cho tới bây giờ, tinh thần của Nhạc Phàm vẫn còn hoảng hốt như cũ, phảng phất như chìm đắm trong một giấc mộng tuyệt vời. Hắn chưa từng có bao giờ giống như đêm hôm qua, hoàn toàn buông thả hết tâm tình của mình, hắn có thể phát thệ rằng, đêm qua sẽ là một đoạn hồi ức khó quên nhất trong cả cuộc đời của hắn!
Yêu cùng với bao dung đã làm cho Nhạc Phàm từ trong hắc ám bước đi về phía quang minh, một lần nữa thấy được hi vọng của tương lai.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, theo sau đó là Trần Hương. Nàng lúc này, thân vận một bộ bạch y không hề nhiễm phong trần, biểu tình vẫn rất lãnh đạm, chẳng qua là hai má ửng hồng làm cho người ta không thể không mơ màng liên miên.
Mục quang hai người tiếp xúc với nhau, tâm tình vô pháp trở nên yên tĩnh, giống như là một hồ nước, nổi lên trận trận gợn sóng.
Tiểu Hỏa theo ở phía sau Nhạc Phàm, tò mò mở to hai mắt. Bằng vào trực giác của dã thú, nó dám khẳng định giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì. Đương nhiên, mặc dù Tiểu Hỏa thông minh như thế, nhưng nói gì thì nói nó vẫn là dã thú, làm sao có thể cảm thụ được tình cảm vừa phong phú lẫn tinh tế giữa người với người được?
Hai người lặng lẽ không nói, tuy rằng bọn họ không ai nói gì, nhưng trong lúc đó giữa tâm và tâm mơ hồ có một loại liên hệ khó hiểu.
- Nhã Nhi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng ta đây.
Nhạc Phàm đột nhiên mở miệng, dứt lời, người đã đi thật xa rồi. Đợi Trần Hương phục hồi tinh thần lại, phía trước chỉ có một thân ảnh nhàn nhạt đang hướng phía nhà ăn tiến tới, một tia ấm áp xẹt qua trong lòng người thiếu nữ, đây là thứ ấm áp mà không phải một mồi lửa có thể mang lại.
- Cô cô, người nói tu luyện « Nịch Thủy Tâm Kinh », phải vong tình mới có thể đạt tới đại thừa, cho nên người mới kìm chế cảm tình của ta, cấm chế tâm của ta, mà ta cũng vậy nỗ lực hết sức để khắc chế chính mình. Nếu không phải lần này tu luyện có biến cố, ta vẫn cứ tiếp tục như vậy, rồi chẳng phải sẽ thành một người vô tình sao!
Tùy theo tâm cảnh biến hóa, thể ngộ của Trần Hương đối với sinh mệnh càng thêm sâu sắc! Nàng lẩm bẩm nói thầm, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần:
"Vô tình thì như thế nào mà vong tình? Nếu như ngay cả cảm tình mà cũng không biết đến, thì có tư cách gì mà quên đi? Cô cô, ta biết mình không thể vô tình, ta không thể khống chế mình như thế được."
Hữu tình mới có thể vong tình, vong tình cũng không đại biểu cho vô tình. Đúng như cổ nhân thường nói, cầm lên thì mới có thể để xuống, mà để xuống cũng không có đại biểu cho buông tha.
Tháo gỡ được vướng mắt trong nội tâm, giờ khắc này, Trần Hương đột nhiên minh ngộ!
Giữa trưa, mặt trời hừng hực chiếu xuống phía tây hải đảo, một đội ngũ cỡ mấy trăm người, đang hướng tới chỗ sâu trong cánh rừng mà đi. Trong đội ngũ này trẻ có già có, nữ có nam có, cơ hồ trên lưng mỗi người đều có đeo một bọc hành lý, thật cẩn thận mà bước từng bước một, bọn họ đúng là Thủ Lăng nhất tộc.
Địa thế ở phía tây Loạn Lâm vô cùng phức tạp, căn bản là không có đường để mà tìm ra, cho dù là thợ săn có kinh nghiệm phong phú, có khi cũng sẽ bị lạc phương hướng ở bên trong. Hơn nữa nơi đây cây cỏ mọc tràn lan đang xéo lẫn nhau, dã thú lại sống theo bầy đàn, khắp nơi đều là nguy cơ, nếu hơi có chút sơ ý, sẽ lập tức trở thành thức ăn trong bụng dã thú. Bởi vậy, ngoài trừ thợ săn của Thủ Lăng nhất tộc mà nói, sẽ không có người nào nguyện ý xuất hiện ở nơi này, cho dù là săn thú, bọn họ cũng chỉ hoạt động ở ngoại vi mà thôi, bình thường sẽ không xâm nhập vào sâu trong cánh rừng.
Một đường đi thẳng, thật là một cánh rừng to lớn nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ! Trừ bỏ tiếng cước bộ hỗn độn sột soạt ra, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Trên mặt đất khắp nơi đều là cành lá đã thối rữa mục nát, mùi bùn đầy rẫy khắp cả không gian, kích thích khứu giác của con người, làm cho người ta cảm thấy khó chịu dị thường.
Nhạc Phàm cùng với Trần Hương đi ở phía trước đội ngũ, cẩn thận chỉ dẫn phương hướng cho mọi người. Mà Tang Nha tộc trưởng thì lại chỉ huy những chiến sĩ trẻ tuổi phân bố ở hai bên đội ngũ, bảo vệ an toàn của tộc nhân. Không có mười hai thủ hộ thần tướng, trách nhiệm trên vai bọn họ nặng nề hơn rất nhiều, mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc, hoàn toàn đem tinh thần cảnh giác phát huy cao độ.
So với bọn họ, thằng nhãi ranh Tiểu Hỏa phải thoải mái hơn rất nhiều. Nó nghênh ngang tiêu sái đi phía sau cùng của đội ngũ, cái gì cũng không cần làm, chỉ phải đi theo mọi người mà thôi.
"Soạt soạt..."
Từ chung quanh truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ, tóc gáy mọi người nhất thời dựng đứng lên, phảng phất như cảm giác được tử thần đang đến gần. Tùy theo động tĩnh dần dần biến đổi, biểu tình ngưng trọng đã hiện lên rõ ràng trên mặt của mọi người.
- Mọi người cẩn thận, đây hẳn là bầy thú!
Lên tiếng nhắc nhở cũng không phải là Nhạc Phàm hay là Trần Hương. Cũng không phải là Tang Nha tộc trưởng, ngược lại là một vị chiến sĩ trẻ tuổi của Thủ Lăng nhất tộc - A Lạp! Là thợ săn ưu tú nhất ở trong đội ngũ, A Lạp không thể nghi ngờ là có cảm giác linh mẫn vượt xa thường nhân.
- Mọi người tổ chức phòng hộ tại chỗ, đội một chuẩn bị tấn công, đội hai A Đồ chuẩn bị luân phiên thay thế, đội ba Phong bá chuẩn bị bẫy rập, đội bốn A Tang phụ trách yểm hộ, cung tiễn thủ Thiên Sinh thử dò xét tính công kích trong vòng mười trượng, Duy Bị chuẩn bị kèn hiệu...
Một loạt mệnh lệnh từ trong miệng A Lạp truyền ra, không có ai phát ra bất kỳ dị nghị gì, toàn tâm phục tùng. Để trở thành một đội săn ưu tú, không những cần có một đầu lĩnh với phán đoán chuẩn xác, mà càng cần phải có những đội viên chấp hành mệnh lệnh một cách cẩn thận kỹ lưỡng... Không hề nghi ngờ chút nào, thợ săn của Thủ Lăng nhất tộc có đủ tư cách của thợ săn chính cống, bọn họ chẳng những làm được, hơn nữa còn làm rất khá.
Nhạc Phàm nhìn một màn trước mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Lấy bản lĩnh hiện tại của hắn, tự nhiên là phát hiện ra được tình trạng ở xung quanh. Mà Trần Hương cùng với Tang Nha tộc trưởng cũng không có nói gì, tự nhiên là cũng có ý nghĩ như thế.
Rất hiển nhiên, đám người A Lạp cũng không có khiến cho ba người thất vọng. Nhạc Phàm tin tưởng rằng, cho dù là chính mình đích thân hành động, cũng sẽ không tốt hơn so với đối phương được.
- Thổi địch! Bắn tên!
A Lạp ra lệnh một tiếng, từng mũi tên thưa thớt hướng chỗ sâu trong sương trắng bắn tới, từ trong đó đủ loại âm thanh của thú địch vang lên, ba động kỳ dị hướng xung quanh khuếch tán ra.
"Hống!!!!!!"
Bị công kích, một đoàn dã thú hung hăng từ bốn phương tám hướng vọt ra, dáng vẻ kiêu ngạo dị thường!
Hình dáng của Lăng Giác Thú là như thế, cơ thể to như sói, có nanh vuốt sắc bén cùng với da lông dày chắc, đúng là quần thú cường đại nhất ở trên hải đảo này. Trong mọi tình huống nói chung, không ai lại nguyện ý đi trêu chọc bọn chúng.
- Không tốt! Là Lăng Giác Thú!
Chân mày A Lạp không khỏi nheo lại cùng một chỗ, hét lớn:
- Ba người một tổ, trường mâu sẵn sàng, độ một, hai chuẩn bị tiêu diệt đàn súc sinh này!
- Sát!
- Sát! Sát! Sát!
Chiến đấu đã được mở màn, không quản là lão nhân hay là hài tử, cũng không có chút nào rối loạn. Dù sao, đối mặt với thiên tai dữ dội hơn cũng đã đối mặt rồi, uy hiếp của thì tính là cái gì.
Hống lên một tiếng phấn khích, thân hình Tiểu Hỏa đột nhiên bạo trướng, khí thế như hổ nhìn thấy bầy dê mủm mỉm liền nhào vào. Có lẽ là lâu lắm rồi không có giết chóc, tiểu tử này rốt cục cũng nhịn không được lộ ra hung tính của mình!