Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: longhach1811
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên người thân. Happy New Year
Boom quả thứ bẩy
- Ha ha, rốt cục đã trở lại!
- Rời đi đã hơn một năm, chỉ có quê hương là thoải mái nhất, cũng không biết Hổ Tử nhà ta cao lớn đến đâu rồi.
- Trở về đem hàng hóa bán đi, chúng ta sẽ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Một năm này ăn không ngon, ngủ không yên, quả thật là mệt muốn chết mà.
Một đám ha hả mà cười, cả đội ngũ hành thương không ngờ tốc độ nhanh hơn vài phần.
Vào cửa thành, những người bán rong đã rời đi gần hết. Lão Tôn đầu uy vọng khá cao. Mọi người gom góp từng phân tiền đặt trong túi trữ vật nhờ hắn giao cho thủ lĩnh. Vậy là chuyện lần này coi như xong.
- Tiền bối, bên trong là ba ngàn hạ phẩm linh thạch, kính xin tiền bối kiểm tra, trên đường đi, đa tạ tiền bối mấy lần xuất thủ, trong lòng chúng ta vô cùng cảm kích.
Trong lúc nói chuyện, lão Tôn Đầu hai tay đem túi trữ vật kia dâng lên.
Nam tử kia lạnh lùng đưa tay nhận lấy, thần thức đảo qua rồi lạnh nhạt gật đầu, sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện.
Nhưng mọi người đối với tính tình lạnh lùng của hắn đã sớm biết được, giờ phút này cũng không có người nào tỏ ra kinh ngạc.
- Được rồi các vị, bây giờ chúng ta trước tiên đem hàng hóa trên xử lý một chút, nếu như ai đồng ý thì đến nơi ở của ta, lão Tôn Đầu ta sẽ cho các ngươi nếm thử tay nghề của lão bà nhà ta.
Lão Tôn đầu thoải mái cười một tiếng, dù sao lần này đem hàng hóa an toàn trở về, sau này bán lại sẽ có một khoản lời không nhỏ.
Mọi người nghe vậy liền rối rít ôm quyền, cười đùa vài tiếng chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này lại có một tiếng cười lạnh từ bên cạnh truyền đến, phát ra hàn ý nhàn nhạt.
- Tạ sư huynh, xem ra lần này vận khí không tệ nên không có bị mất mạng.
Thanh âm vừa dứt liền có mấy tên tu sĩ tiến lên, nhìn quần áo cũng biết là tu sĩ cùng một tông môn, khóe miệng tất cả đều chứa đựng một tia cười lạnh.
Lão Tôn đầu nhìn rõ người tới, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Đến khi thấy rõ áo bào trên người hắn, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh nói:
- Tần Huy, ngươi đã ngưng kết Kim Đan!
Tu sĩ cầm đầu nhóm người có vóc người cao ráo, có chút phong lưu phóng khoáng, giờ phút này nghe vậy trên mặt nhất thời sinh lòng tự mãn.
- Mấy tháng trước may mắn được trưởng lão trong tông môn chiếu cố, giúp ta ngưng kết Kim Đan, như thế cũng coi như bước vào hàng ngũ tu sĩ cao cấp. Cũng là nhờ Tạ sư huynh năm đó bị trục xuất khỏi tông môn nên hiện nay tu vi vẫn không có nửa điểm tiến bộ, vẫn như xưa dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ, khặc khặc. Việc này cùng với việc năm đó sư huynh được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp, thật sự có chút hữu danh vô thực a.
Tần Huy mở miệng với giọng điệu châm chọc không chút nào che dấu, vênh váo hung hăng.
Lão Tạ sắc mặt đỏ lên, đáy mắt tràn ngập lửa giận, thân thể vì vậy mà khẽ run, một lúc sau mới trầm giọng nói:
- Tần Huy, sự tình năm đó trong lòng ta rất rõ ràng, ta không muốn nói thêm, sau này ta và ngươi ai đi đường nấy không liên quan đến nhau.
- Minh sư đệ, theo ta được biết, Nguyệt Hoa Tông chúng ta có điều quy định, đối với các lộ hành thương có thể trưng thu một ít linh thạch, không biết có phải hay không?
Phía sau, một gã tu sĩ Nguyệt Hoa Tông trong lòng khẽ động, chắp tay khẽ cười nói:
- Tần sư huynh nói không sai, quy định này là do tông môn lão tổ ban bố, những hành thương ở bên trong thành Nguyệt Hoa chịu sự che chở của Nguyệt Hoa Tông, tự nhiên cần nộp một chút linh thạch phí.
Tần Huy hài lòng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người lão Tạ, trầm giọng nói:
- Tại hạ thân là hộ pháp Nguyệt Hoa Tông, tự nhiên có quyền lợi thay thế tông môn thu linh thạch. Tạ sư huynh, mặc dù ta và ngươi chính là bạn cũ, nhưng quy định tông môn không thể bỏ đi, cho nên hôm nay kính xin giao nộp linh thạch, nếu không đừng trách sư đệ không khách khí.
Tần Huy rõ ràng nhằm vào Tạ lão đầu, tu sĩ hành thương xung quanh mặc dù trong lòng phẫn uất, nhưng do đang ở bên trong Nguyệt Hoa thành kiếm sống nên dĩ nhiên không dám chống đối, lập tức hơi chần chờ rồi lui về phía sau mấy bước, để tránh tự chuốc lấy tai vạ. Duy chỉ có Lưu Vân khẽ cau mày, trong đôi mắt đen nhánh nháy mắt xẹt qua mấy phần lãnh mang, chợt lóe lên.
Nguyệt Hoa Tông trưng thu linh thạch của hành thương, quy định này quả thật tồn tại, nhưng phần lớn là nhằm vào đại hành thương đội mới áp dụng, đối với hành thương tán tu, bọn họ đều là mở một mắt nhắm một mắt, nếu không chẳng phải là chặt đứt đường sống người ta sao. Nhưng giờ phút này Tần Huy này lại dùng chuyện này làm cái cớ, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ.
Sác mặt Lão Tạ đỏ lên, trong mắt tức giận đùng đùng nhưng vẫn là không có trở mặt, nhà của hắn ở Nguyệt Hoa thành, nếu như đắc tội Nguyệt Hoa Tông thì ngày sau tất nhiên sẽ càng thêm gian nan. Lúc này đây, biết rõ là Tần Huy cố ý gây khó khăn, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bàn tay khô gầy bên trong ống tay áo đã nắm lại thật chặt.
Sắc mặt Tiểu Quân trắng bệch, trốn ở phía sau phụ thân, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi. Truyện được dịch tại 4vn.eu
- Đã như vậy, không biết tại hạ cần giao nộp bao nhiêu linh thạch?
LãoTạ mở miệng hỏi.
Trong mắt Tần Huy hiện lên vẻ cười lạnh, giờ phút này hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:
- Dựa theo Nguyệt Hoa Tông ta ghi lại, Tạ sư huynh hành thương mấy năm, nhưng lại chưa bao giờ nộp linh thạch lần nào, cho nên gộp chung lại mà tính, lần này cần một ngàn hạ phẩm linh thạch. Tạ sư huynh, mời giao nộp linh thanh.
Một ngàn hạ phẩm linh thạch!
Thân thể Lão Tạ cứng đờ, chậm rãi ngửng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Huy, lạnh giọng nói:
- Tần sư đệ, thật là muốn đuổi tận giết tuyệt, một ngàn hạ phẩm linh thạch, ta lấy đâu ra.
Tần Huy cười lạnh
- Tạ sư huynh cần gì như thế, làm như là Tần mỗ cố ý nhằm vào ngươi không bằng, chẳng qua là quy định tông môn, sư đệ cũng lực bất tòng tâm a. Nhưng mà ta xin khuyên sư huynh vẫn là nên đưa linh thạch, nếu không Nguyệt Hoa Tông có quyền đem tất cả tài phú của ngươi toàn bộ trưng thu, sau đó lại đem một nhà ngươi trục xuất khỏi Nguyệt Hoa thành, vĩnh viễn không thể vào thành một bước! Sư huynh không nên làm khó ta a.
Lão Tạ Đầu giận quá hóa cười
- Tốt! Hay cho một câu đừng làm ngươi khó xử, chẳng lẽ Nguyệt Hoa Tông muốn đem tán tu ép không chết không thôi.
- Hôm nay một ngàn linh thạch ta tuyệt đối sẽ không giao ra, cho dù có làm huyên náo đi chăng nữa khiến mọi người đều biết cũng là do Nguyệt Hoa Tông đuối lý trước, đến lúc đó bản thân ta muốn nhìn xem Tần sư đệ sẽ có bởi vì ức hiếp tán tu mà chịu sự trừng phạt của tông môn hay không?
Giờ phút này chuyện phát sinh ngoài cửa thành đã hấp dẫn rất nhiều tu sĩ chú ý, trong đó tán tu tự nhiên số lượng cũng không ít, giờ phút này nghe vậy trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ bất mãn, bàn luận xôn xao, nhưng không người nào dám đứng ra.
Sắc mặt Tần Huy hơi trầm xuống, nếu chuyện hôm nay quả thật vỡ lở ra, quả thật có chút không tốt. Ánh mắt người này lóe lên, lúc này lạnh giọng nói:
- Người này đúng là dùng ngôn từ tà đạo mê hoặc mọi người, làm tổn hại danh dự Nguyệt Hoa Tông ta, thật là ghê tởm! Tại hạ thân là hộ pháp của tông môn, tất nhiên không thể cho phép chuyện này phát sinh, hôm nay phải dạy dỗ ngươi một phen.
Người này đầu óc cũng là có chút linh mẫn nên liền gán lên đầu Tạ lão đầu một cái mũ lớn như thế, tràng diện nhất thời an tĩnh lại, mặc dù biết rõ người này nói sai sự thật, nhưng cũng không dám tiếp tục mở miệng, dù sao không cẩn thận liền vô cùng có khả năng rước lấy phiền toái.
Tần Huy thấy thế trong lòng âm thầm đắc ý, giờ phút này không muốn tiếp tục trì hoãn nữa nên tiến lên một bước bộc phát uy áp của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ khiến trong nháy mắt đem Tạ lão đầu hoàn toàn trấn áp. Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Quân trắng bệch, uy áp như vậy đối với nàng mà nói tự nhiên là không thể ngăn cản, một chút sơ sẩy liền vô cùng có khả năng tạo thành tổn thương linh hồn bổn nguyên.
Ánh mắt Lưu Vân lệ mang chợt lóe, Tần Huy làm như vậy, cũng là kích thích sát cơ trong lòng hắn. Nhưng vào thời khắc này, hắn khẽ nhíu mày, cước bộ dừng lại, nguyên nhân vì trong sân đã xuất hiện một đạo thân ảnh, đem Tần Huy ngăn lại. Người tới, hẳn là thống lĩnh thương đội lúc trước, nam nhân lạnh lùn, đã sớm cầm linh thạch rời đi.
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 68: Nam tử lãnh mạc
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: longhach1811
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên người thân. Happy New Year
Boom quả thứ tám
Tần Huy cau mày, thần thức đảo qua nhận thấy được tu vi của nam nhân lạnh lùng này không dưới hắn, lập tức thu lại cước bộ, trầm giọng nói:
- Nguyệt Hoa Tông làm việc, đạo hữu nếu không muốn rước lấy phiền toái, kính xin tránh ra.
Lão Tôn đầu đem Tiểu Quân che ở phía sau, trên trán toát ra chi chít mồ hôi hột, giờ phút này ánh mắt hướng nam nhân lạnh lùng, nhất thời lộ ra vô tận ý cảm kích.
- Vãn bối đa tạ tiền bối xuất thủ. Truyện được dịch tại 4vn.eu
Nam nhân lạnh lùng khẽ gật đầu, lần đầu mở miệng nói:
- Nếu đã thu linh thạch của các ngươi, ta tất nhiên phải bảo vệ cho các ngươi an toàn. Chuyện hôm nay nếu ta không có gặp phải cũng không sao, nếu đã gặp Lãnh mỗ ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không để cho người ta đả thương ngươi.
Người này tính tình lạnh lùng, mở miệng cũng là lạnh băng băng không có chút hơi ấm nào, nhưng giờ phút này Tôn lão đầu nghe tới cũng là cảm kích không thôi.
Tần Huy nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Đạo hữu chớ để nhất thời kích động mà nhúng tay vào chuyện hôm nay, nếu không là tự rước lấy họa, chớ nên trách tại hạ không có nhắc nhở. Trước mắt nếu tránh ra, chuyện hôm nay Nguyệt Hoa Tông xem như không có phát sinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Trong khi nói chuyện, mấy tên tu sĩ Nguyệt Hoa Tông phía sau khẽ tiến lên, tu vi cũng đều là cảnh giới Kim Đan, khóe miệng cười lạnh, mặc dù nam nhân lạnh lùng tu vi mạnh mẽ, nhưng mấy người bọn hắn liên thủ tự nhiên là nắm chắc thắng lợi
- Lãnh mỗ làm việc cũng không vọng động, hôm nay thả bọn họ rời đi, ngày sau cùng ta không có liên quan. Nhưng trước mắt, các ngươi không được làm khó.
Nam tử lạnh lùng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng lại rất có lực chấn nhiếp.
Trong lòng Tần Huy biến đổi, tiện đà cười lạnh liên tục,
- Nếu như đạo hữu đã muốn tự tìm phiền toái, vậy tại hạ sẽ thành toàn cho ngươi. Bản thân ta muốn nhìn, ở bên trong Nguyệt Hoa thành, ngươi như thế nào có thể bảo vệ được hắn!
Nói xong, người này không có chút nào báo trước, trong nháy mắt xuất thủ, uy áp của tu sĩ Kim Đan toàn bộ bộc phát, đồng thời trong miệng quát khẽ,
- Chư vị sư đệ cùng xuất thủ, tốc chiến tốc thắng, bắt giữ người này giao nộp tông môn xử lý!
Phía sau Tần Huy, mấy tên tu sĩ Nguyệt Hoa Tông đồng thời xuất thủ, hướng nam tử lạnh lùng kia bao vây lại.
Đối mặt mấy tên tu sĩ đồng cấp vây quanh, sắc mặt nam tử lạnh lùng cũng chưa từng phát sinh nửa điểm biến hóa, hừ lạnh một tiếng trong nháy mắt xuất thủ.
Nhanh!
Nhanh cực kì!
Mọi người chung quanh chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh người này đã trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện đã ở phía sau một gã tu sĩ Nguyệt Hoa Tông, một chưởng chụp xuống. tu sĩ Nguyệt Hoa Tông kia lộ vẽ khiếp sợ, chưa kịp có nửa điểm phản ứng thì thân thể đã đột nhiên cứng đờ, ầm ầm ngã xuống đất. Đường đường Kim Đan tu sĩ, lại không thể làm ra nửa điểm phản ứng, liền triệt để bị chế trụ.
Bá! Bá!
Tốc độ nam tử lạnh lùng nhanh như sét đánh, chỉ vài lần xuất thủ đã khiến mấy tên tu sĩ Nguyệt Hoa Tông không kịp xuất thủ mà đã bị đánh ngã, duy nhất chỉ còn lại một người là Tần Huy.
Ánh mắt Lưu Vân ngưng lại, nhìn lên trên người nam tử lạnh lùng , không khỏi có một chút kinh ngạc.
Nhưng vào thời khắc nam tử lạnh lùng xuất thủ, Tần Huy mặc dù không có sức phản kháng, nhưng trên người rõ ràng có phòng ngự chi bảo, giờ phút này tự động tế ra, đem công kích người này đỡ lấy. Sắc mặt Tần Huy trắng bệch, nhìn mấy tên đồng môn ngã xuống đất sống chết không rõ, trong lòng tự nhiên sợ hãi không dứt, lập tức thét lên chói tai, trong tay xuất ra một hạt châu rồi đột nhiên ném về phía chân trời.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng lóe lên, một cái phi châm trong nháy mắt bắn ra, bắn vào viên châu kia. Nhưng dù vậy, vẫn không thể ngăn trở vật này nổ tung. Viên châu nổ tung, hóa thành hai chữ "Nguyệt Hoa " trôi nổi trên không, chính là phương thức truyền tin lúc nguy cấp của đệ tử Nguyệt Hoa Tông.
Sắc mặt nam tử lạnh lùng khẽ biến, chân mày trong nháy mắt nhăn lại, đây là lần đầu tiên bộ mặt hắn có động tác này.
Sau một khắc, bên trong Nguyệt Hoa Thành liền có một đạo khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt bộc phát, làm cho phía chân trời bỗng nhiên âm u.
- Người phương nào dám can đảm giương oai trong Nguyệt Hoa thành, thật sự không muốn sống sao?
Thanh âm chưa dứt thì một đạo độn quang đã phá vỡ không gian gào thét mà đến, độn quang thu liễm lộ ra trong đó một lão giả sắc mặt âm lãnh.
Tần Huy thấy người, nhất thời trong lòng bình tĩnh, vội vàng tung mình quỳ gối,
- Đệ tử tham kiến sư tôn! Người này làm tổn thương nhiều tu sĩ Nguyệt Hoa Tông, hiện tại sống chết không rõ, kính xin sư tôn mau xuất thủ bắt giữ người này.
Người tới đạo hiệu Thiên Tuyệt, chính là một trong hai vị trưởng lão của Nguyệt Hoa Tông, tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.
- Ở trong Nguyệt Hoa thành, làm tổn thương đệ tử Nguyệt Hoa Tông ta, xem ra tiểu tử thật không để Nguyệt Hoa Tông ở trong mắt! Hôm nay lão phu phải xuất thủ dạy dỗ cho ngươi biết được như thế nào là trời cao đất rộng!
Thiên Tuyệt đạo nhân từ trước đến giờ luôn luôn bao che khuyết điểm, mặc dù biết được chuyện hôm nay có lẽ có ẩn tình, nhưng hắn cũng không quan tâm. Nếu đã làm tổn thương đệ tử Nguyệt Hoa Tông thì dĩ nhiên phải vì vậy mà trả giá thật nhiều!
Uy nghiêm tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bộc phát khiến đông đảo tu sĩ nơi này săc mặt tất cả đều trắng bệch chật vật lui về phía sau.
Tạ lão đầu biểu lộ vẻ chua sót che chở Tiểu Quân lui về phía sau, tránh để cho nàng bị uy áp làm thương tổn. Lưu Vân khẽ cau mày, giờ phút này tiến lên một bước ngăn ở trước người Tiểu Quân, Tạ lão đầu nhất thời đưa tới một ánh mắt cảm kích.
Nam nhân lạnh lùng cau mày, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, nhưng trong đôi mắt vẫn như cũ một vẻ lành lạnh, cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi.
- Hừ!
Uy áp cũng không chấn nhiếp được nam nhân lạnh lùng , trên mặt Thiên Tuyệt đạo nhân lộ vẻ âm trầm, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên chụp xuống. Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tùy tiện ra tay một kích như vậy tuyệt đối không phải là thứ Kim Đan tu sĩ có thể thừa nhận. Sắc mặt nam tử lạnh lùng khẽ biến, không dám đối chiến, dựa vào tốc độ chợt lóe lên màtránh thoát, thân ảnh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Tuyệt đạo nhân cau mày, tiểu tử kia thân ảnh đột nhiên biến mất trước mắt. Nhưng vào thời khắc này, sau lưng người này lông măng đột nhiên dựng lên, đúng là làm cho Thiên Tuyệt trong lòng sinh ra vô tận hàn ý, quay đầu lại vừa kịp bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng. Nam nhân lạnh lùng chẳng biết lúc nào chuyển tới phía sau người này, trong tay cầm một thanh chủy thủ nhỏ nhắn hướng sau lưng Thiên Tuyệt đạo nhân hung hăng đâm vào.
Chủy thủ cùng vòng bảo hộ do pháp lực tạo thành chạm nhau, vòng bảo hộ rốt cuộc vẫn không cách nào ngăn cản, dễ dàng bị phá vỡ đem đạo bào xé rách.
Thiên Tuyệt đạo nhân kinh sợ, pháp lực trong cơ thể bạo liệt, trong nháy mắt đem nam tử lạnh lùng bức lui, sắc mặt âm trầm như nước, trong mắt sát cơ tung hoành. Dưới sự khinh thường, hắn đã bị một gã Kim Đan tu sĩ làm cho chịu thiệt, đạo bào trên người rách rưới, vô cùng nhục nhã!
- Tiểu bối, ngươi đáng chết!
Thiên Tuyệt đạo nhân nổi giận, giờ phút này tu vi toàn bộ bộc phát, toàn lực xuất thủ, áo bay phần phật, khí thế cũng có chút kinh người.
- Ngã cho ta!
Uy áp Nguyên Anh trung kỳ đánh xuống, thân thể nam nhân lạnh lùng hơi cứng lại, chân mày trong nháy mắt nhíu lại. Mặc dù thân thể cứng nhắc, thời gian trì hoãn cực ít, nhưng đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói, cũng đủ để bọn họ xuất thủ thần thông.
Thiên Tuyệt đạo nhân cười lạnh, tiếp theo trở tay, linh lực trong không gian ngưng tụ hóa thành một bàn tay, trong nháy mắt đem nam nhân lạnh lùng giam cầm ở bên trong.
- Tiểu bối, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi biết được, dám cùng Nguyệt Hoa Tông đối địch là ngu xuẩn bực nào.
Độn quang lóe lên, thân ảnh Thiên Tuyệt đạo nhân xuất hiện bên cạnh nam nhân lạnh lung,
- Lão phu năm đó giết chết một gã ma đạo tu sĩ, từng tình cờ nhận được một ma đạo bảo vật, âm độc vô cùng, cắn nuốt nguyên thần tu sĩ, làm cho người ta đau đớn mà chết. Vật này lão phu giữ lại đến nay, hôm nay liền lấy ra dùng trên người tiểu bối ngươi, cũng là giết một người răn trăm người, cho thấy uy nghiêm của Nguyệt Hoa Tông.
Đang khi nói chuyện, người này trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một bình ngọc, toàn thân đen nhánh, nhìn thật kỹ bình ngọc này thật ra là do ôn ngọc chế thành, hơi mờ, màu đen trong đó chính là một loại sâu độc, mặc dù đang hôn mê, nhưng cũng làm người ta sởn hết cả gai óc.
Thiên Tuyệt đạo nhân cười dữ tợn, đang muốn động thủ, nhưng vào thời khắc này, trong sân cũng truyền đến một tiếng cười ôn hòa.
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: longhach1811
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên người thân. Happy New Year
Boom quả thứ chín
- Tiểu Quân, có phải muội rất không thích lão nhân này hay không?
Lưu Vân nửa ngồi ở trước người Tiểu Quân, ôn hòa nói.
Tiểu nha đầu vốn là sợ hãi vô cùng, nhưng nhìn đôi mắt ôn nhuận của Lưu Vân một chút liền rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Thiên Tuyệt đạo nhân một cái rồi chần chờ gật đầu.
-Ừm, thật ra thì Lưu Vân ca cũng vô cùng chán người như thế, dựa vào tu vi ức hiếp người khác, lại càng tùy tiện quyết định sinh tử người khác. Tiểu Quân phải nhớ kỹ, sau này cho dù có lợi hại nhưng ngàn vạn lần không thể học người như thế, nếu không lưu Vân ca ca sẽ rất tức giận, đến lúc đó cũng không thích Tiểu Quân nữa rồi.
Tiểu nha đầu nghe vậy gật đầu lia lịa, bộ dạng như sợ bị không được yêu thích nữa.
Lưu Vân gật đầu, giờ phút này đưa tay chỉ Tuyệt Thiên đạo nhân, cười nói:
- Người như thế thật rất chán, Tiểu Quân nhìn Lưu Vân ca ca đem hắn đuổi đi, có được không?
Nói xong, Lưu Vân đưa thay sờ đầu tiểu nha đầu, vươn người đứng dậy, chân đạp hư không mà lên, cùng lúc đó, khí tức trên người lại càng lấy một tốc độ tăng vọt kinh người, chỉ qua vài tức thời gian đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Uy áp mạnh mẽ xông lên trời, đem cả Nguyệt Hoa Thành bao phủ ở bên trong.
Nụ cười lạnh trên mặt Thiên Tuyệt đạo nhân biến mất, giờ phút này biến thành một mảnh âm trầm, nhưng sâu trong mắt khó nén được sự sợ hãi. Người này nhìn như không chút nào thu hút vậy mà lại là một gã đại thần thông tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, biến cố như vậy thật ngoài dự đoán của hắn.
Hai mắt Tạ lão đầu trợn to, trên đầu toát ra chi chít một tầng mồ hôi, thật sự không cách nào nghĩ tới cách đây nửa tháng , cùng hắn nói chuyện với nhau không có chút nào ra vẻ, lại có thể là một tiền bối cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cao cao tại thượng ! Về phần một vài tu sĩ hành thương, giờ phút này cũng là rối rít trố mắt, đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi, thầm nghĩ may nhờ lúc trước nhìn ra Lưu Vân này bất phàm, chưa từng phát sinh xung đột, nếu không hậu quả tất nhiên không thể lường được.
- Buông người này ra, hơn nữa ngày sau không được làm khó nhà họ Tạ, hôm nay Lưu Vân sẽ không làm khó dễ các ngươi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Lưu Vân mở miệng, mặc dù giọng nói hờ hững, nhưng trong đó ẩn chứa ý chí lạnh lung cũng là đủ khiến lòng người run sợ.
Sắc mặt Thiên Tuyệt đạo nhân trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nếu hôm nay bị người này dọa lui, uy tín Nguyệt Hoa tông hắn ở đâu , tất nhiên sẽ bị những tu sĩ khác âm thầm nhạo báng. Nhưng Lưu Vân này tu vi cao cường, vượt qúa xa, bọn họ không thể địch nổi. Mà lúc này đại trưởng lão lại không có ở đây, nếu chọc giận người này, sợ rằng hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Chần chờ chốc lát, Thiên Tuyệt trầm giọng nói:
- Lưu Vân đạo hữu, chuyện hôm nay chính là chuyện của Nguyệt Hoa Tông, kính xin đạo hữu nể mặt Băng Viêm đại trưởng lão mà chớ nhúng tay vào, nếu không chính là cùng Nguyệt Hoa Tông ta đối địch, quan hệ hơn thiệt trong đó kính xin Lưu Vân đạo hữu suy nghĩ cho kỹ.
Lưu Vân nghe vậy ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Thiên Tuyệt đạo nhân, thản nhiên nói:
- Rắm thối. Truyện được dịch tại 4vn.eu
Nói xong phất tay áo, một cổ lực lượng mạnh mẽ sinh ra, Thiên Tuyệt đạo nhân không một chút sức phản kháng, sắc mặt trắng bệch mạnh mẽ bị bức lui.
- Nếu còn dám nhiều lời nửa câu, đừng trách tại hạ xuất thủ, cho Nguyệt Hoa Tông các ngươi một bài học.
Sắc mặt Thiên Tuyệt đạo nhân âm tình bất định, trong lòng kinh sợ không thôi, Lưu Vân cuối cùng vẫn không để cho Nguyệt Hoa Tông hắn một chút thể diện nào!
- Tốt! Đã có Lưu Vân đạo hữu ra mặt, Nguyệt Hoa Tông liền tạm thời dừng tay. Nhưng chuyện hôm nay coi như là tính trên người đạo hữu, ngày sau nếu có cơ hội, Nguyệt Hoa Tông chắc chắn sẽ đòi lại.
Quẳng xuống một tràng lời nói, người này phất tay áo hướng chúng đệ tử trên mặt đất chật vật thối lui.
Tần Huy theo sát sau đó, không dám có nửa điểm chần chờ, nhưng trong lòng thì hoảng sợ không dứt, không biết Tạ Uyên có vận khí *** chó gì mà lại cùng tiền bối kia có chút quan hệ. Độn quang chạy đi, người này không nhịn được quay đầu nhìn lại, cũng là vừa mới bắt gặp ánh mắt Lưu Vân quét tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Huy trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, há mồm phun ra máu, trong nháy mắt ngất đi.
Thiên Tuyệt đạo nhân lại càng kinh sợ, cũng không dám nhiều lời, một đám tu sĩ Nguyệt Hoa Tông hoảng hốt rời đi.
- Nhớ kỹ, ngày sau chớ làm khó đám người Tạ Uyên , nếu không Lưu Vân tất nhiên sẽ cho Nguyệt Hoa Tông các ngươi trả giá đắt.
Thanh âm bình thản nhưng có pháp lực gia trì hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn, quét ngang ra, hấp dẫn vô số tu sĩ chú ý, tất cả đều lộ ra ý kính sợ.
Lưu Vân nói xong, khẽ lắc đầu, tiện đà đáp xuống mặt đất , đối mặt Tạ lão đầu, sắc mặt vẫn còn trắng bệch cười nói:
- Như thế nào, Tạ lão đầu ngươi không định dẫn Lưu Vân về nhà thưởng thức một chút rượu ngon do chị dâu đích thân ủ sao?
- Nguyện ý! Nguyện ý! Lưu Vân huynh ... Tiền bối, mời, tiền bối có thể đến nhà chúng ta, là vinh hạnh cho một nhà ta.
Về phần các tu sĩ hành thương còn lại, mặc dù có toan tính đến gần làm quen để được một ít chổ tốt, nhưng lại không thể mở miệng.
Lưu Vân thấy thế cười khẽ, tiếp theo chắp tay, nói:
- Chư vị đạo hữu, nửa tháng qua đa tạ các vị chiếu cố, hôm nay trước tiên hãy giải tán đi xử lý hàng hóa trên tay, ngày mai chúng ta gặp mặt ở Tạ gia
Lời vừa nói xong, mấy chục hành thương nhất thời cảm thấy “thụ sũng nhược kinh”, liên tục hoàn lễ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, mọi người ưỡn ngực ngẩng đầu.
Lưu Vân chắp tay, tiện đà cười nói:
- Đi thôi lão Tạ, Lưu Vân nghiện rượu đành có chút mạn phép, ngươi nhất định phải bảo đảm đủ rượu ngon a.
Tạ lão đầu thô lỗ cười một tiếng, thò tay kéo Tiểu Quân gạt mọi người ra tiến lên phía trước dẫn đường, khuôn mặt tự hào, bên trong Nguyệt Hoa thành có thể mời tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ làm khách, Tạ gia bọn họ cũng là độc nhất .
Đợi đám người Lưu Vân rời đi, một ít hành thương nhất thời bị đông đảo tu sĩ vây quanh, nhao nhao hỏi thăm.... Mấy tên hành thương này vào nam ra bắc nhiều nên công phu miệng lưỡi tự nhiên rất cao, bắt đầu khoác lác, giả nói là đã sớm nhìn ra Lưu Vân tiền bối thâm tàng bất lộ..…lừa dối mọi người, thu hút rất nhiều ánh mắt hướng tới. Cuối cùng đưa đến đây hơn năm mươi tên hành thương, căn bản không cần mang tới hành thương sở xử lý cũng đã bị mấy nhà xung quanh toàn bộ mua sạch, giá tiền so với giá thị trường còn cao hơn ba thành, tự nhiên là khiến cho đám hành thương cười híp mắt lại, trong lòng đối Lưu Vân tiền bối càng nhiều thêm mấy phần kính sợ cùng cảm kích.
…....
Đám người Lưu Vân rời đi, nam nhân lạnh lùng liền đi cùng ở phía sau, không nói một lời.
Tạ lão đầu quay đầu lại nhìn nam nhân lạnh lùng phía sau, há miệng nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, thấy Lưu Vân tiền bối không có tỏ vẻ, hơi chần chờ chắp tay thi lễ, vậy liền không cần phải nhiều lời nữa.
- Tiểu Quân, nhanh chạy về trước gọi cửa, nói cho mẫu thân ngươi biết trong nhà có khách quý tới, bảo nàng nhanh chóng ra đón tiếp.
Tạ lão đầu buông tay, Tiểu Quân nhìn Tiêu Thần một cái, liền nhanh chân hưng phấn chạy về phía trước.
Phía tây Nguyệt Hoa Thành, nơi này không được coi là nơi phồn hoa, phòng ốc kiến trúc phần lớn đều đơn sơ, mặt đất toàn là đá vụn, đôi chỗ còn có ổ gà thật lớn, đường đi không chút bằng phẳng.
Tạ lão đầu xoa xoa đôi bàn tay, mỉm cười nói:
- Chỗ ở có chút giản lược, để cho lưu Vân tiền bối chê cười.
Trong miệng mặc dù nói như thế, nhưng ánh mắt Tạ lão đầu vẫn là thỉnh thoảng hướng mảnh sân nhỏ phía trước nhìn lại, có vẻ mừng rỡ.
Tiêu Thần thấy thế cười khẽ, lắc đầu không nói.
Tiểu Quân gõ cửa, chốc lát đại môn mở ra, lộ ra một phụ nhân xinh đẹp, nhìn khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da trắng nõn, dáng vẻ tao nhã. Tướng mạo như vậy cũng được coi là có chút tư sắc, giờ phút này đang ôm Tiểu Quân với khuôn mặt mừng rỡ.
Tạ lão đầu nhìn mỹ phụ, nét mặt già nua hồi hộp, nhưng ngay sau đó có chút xấu hổ nói:
- Lưu Vân tiền bối, đây là bà nương nhà chúng ta.
Trong lòng Tiêu Thần quái lạ, lúc này giơ ngón cái lên, cười nói:
- Chị dâu quả nhiên xinh đẹp, Tạ lão đầu thật có phúc khí.
Lão Tạ nghe vậy lại càng cười đến không ngậm miệng lại được, muốn biểu hiện lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không thể áp chế sự đắc ý, vội vàng khoát tay nói:
- Chiêu Nhiên mau tới bái kiến Lưu Vân tiền bối, nếu hôm nay không phải có tiền bối xuất thủ tương trợ, không chừng ta tiêu rồi.
Thê tử lão Tạ tên là Lý Chiêu Nhiên, giờ phút này nghe vậy nhanh chóng tiến lên, mang theo Tiểu Quân vén áo thi lễ, cũng rất có dáng dấp.
- Xin mờ tiền bối vào nhà, trong nhà có chút đơn sơ. Cái lão già này trở về nhà cũng không báo trước một tiếng. Tiền bối mời ngồi, để cho thiếp thân đi lấy bầu rượu và thức ăn.
Lý Chiêu Nhiên tựa như cũng không có nhu nhược như vẻ bề ngoài, hơi có chút hung hăn, cũng không ngại có người ngoài. Tiêu Thần cười gật đầu, kéo tiểu nha đầu đi về phía trước. Về phần nam nhân lạnh lùng còn lại vẫn là đi phía sau Lưu Vân, như cũ chưa từng mở miệng.
Phía sau Tạ lão đầu nói dăm ba câu, đem chuyện mới vừa rồi nói một lần, rồi nói rõ thân phận Tiêu Thần. Lý Chiêu Nhiên trong lòng khiếp sợ, nam nhân nhà mình ra sao trong lòng nàng hiểu rõ. Từ khi nào có được tiền đồ như vậy, lại còn có thể mời về nhà một vị tiền bối cảnh giới Nguyên Anh khiến nàng có chút phổng mũi. Dặn dò lão Tạ bồi tiếp tiền bối thật tốt, rồi xoay người hấp tấp đi chuẩn bị tiệc rượu.
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: longhach1811
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên người thân. Happy New Year
Boom qủa thứ mười. Kết thúc!
Nơi ở của lão Tạ mặc dù đơn sơ, nhưng sửa sang lại thì vô cùng sạch sẽ, mặt đất phủ đá vụn không nhiễm một hạt bụi nên đi ở phía trên cực kỳ thoải mái.
Hai người ở chính đường ngồi xuống, Tiêu Thần ngồi trên chủ vị, nam nhân lạnh lùng trầm mặc đứng ở phía sau, lão Tạ ôm lấy eo Tiểu Quân , hai người nói chuyện phiếm.
Chỉ một lát sau, Lý Chiêu Nhiên quay lại, đi theo phía sau là một gã trung niên vóc người không cao không thấp, không giận mà uy.
Lão Tạ thấy người vội vàng đứng dậy, sắc mặt đỏ lên hơi có chút lúng túng , ấp úng đứng ở một bên, Tiểu Quân khoan khoái chạy tới, ôm lấy bắp tay nam nhân liên tục hô cậu.
Người tới chính là huynh trưởng của Lý Chiêu Nhiên, Lý Chiêu Chiến cười cười trìu mến đối với Tiểu Quân, đồng thời ánh mắt quét qua lão Tạ, hừ nhẹ một tiếng rồi dừng lại trên người Lưu Vân, trong mắt nhất thời vài phần kinh nghi. Lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ của hắn mà cũng không phát hiện ra nửa điểm khí tức của người này, lập tức trong lòng âm thầm kính sợ, đối với lời nói của muội muội cũng đã tin bảy tám phần, kính cẩn ôm quyền thi lễ, nói:
- Vãn bối Lý Chiêu Chiến, tham kiến Lưu Vân tiền bối. Vừa rồi xá muội cho biết tiền bối giá lâm, vãn bối liền chạy đến đây bái kiến kính xin tiền bối di giá đến Lý gia ta. Tại hạ đã sai người chuẩn bị sẵn bữa tiệc khoản đãi tiền bối, kính xin tiền bối nhận cho.
Lý gia của Nguyệt Hoa thành cũng là gia tộc tu chân lừng lẫy, lão tộc trưởng trong nhà là một gã tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, ở trong thành này cũng có tiếng nói.
Ánh mắt Lưu Vân lóe lên, quét qua nhìn Lý Chiêu Nhiên. Lý Chiêu Chiến cùng Tạ lão đầu trong lòng nhất thời sáng tỏ, giờ phút này hơi trầm ngâm, nhàn nhạt nói:
- Tạ lão ca, ngươi nhìn bây giờ là chúng ta ở trong nhà của ngươi hay là đi nhà Lý gia?
Ngụ ý cũng là trưng cầu ý kiến Tạ lão đầu.
Lý Chiêu Chiến nghe vậy sắc mặt nhất thời cứng ngắt, nhưng cũng nhanh chóng che dấu đi .
Lý Chiêu Nhiên thì đôi mắt hơi hơi đỏ hồng, nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt nhất thời có vài phần cảm kích.
Tạ lão đầu mặt đỏ lên, một lúc sau ấp úng nói:
- Nếu.... Nếu Lý gia muốn mời, vậy chúng ta hãy qua đó một phen, cũng có thể chiêu đãi Lưu Vân tiền bối tốt hơn.
Lưu Vân nghe vậy gật đầu, vươn người đứng dậy,
- Nếu Tạ lão ca đã nói như vậy, vậy thì đi Lý gia.
Lý Chiêu Nhiên nghe vậy tiến lên một bước, chỉnh đốn trang phục kính cẩn thi lễ,
- Tiền bối mời, thiếp thân dẫn đường cho ngài.
Nói xong tiến lên đi trước.
Sắc mặt Lý Chiêu Chiến phức tạp nhìn Tạ lão đầu một cái, hơi chần chờ, trầm giọng nói:
- Đi thôi muội phu, chớ để cho người trong nhà sốt ruột chờ.
Tạ lão đầu nghe vậy thiếu chút nữa rơi lệ, thanh âm muội phu này mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn nghe được, lập tức gật đầu lia lịa, nắm tay Tiểu Quân cùng vị đại cữu ca cùng nhau bước ra ngoài.
Hôm nay chính là thọ yến sáu trăm năm của lão gia chủ Lý gia, đệ tử các chi khắp nơi tất cả đều đem theo lễ vật đến đây chúc mừng. Lúc trước Tạ lão đầu chưa trở lại, Lý Chiêu Nhiên bởi vì không thể tham gia đại thọ của Lão gia, đang một mình trốn trong phòng thương tâm. Sau khi biết được thân phận của Lưu Vân, phụ nhân này tâm tư linh hoạt, liền muốn mượn Lưu Vân tiền bối trước mặt lão gia chủ đem ngăn cách của giữa phu quân và gia tộc mình xóa bỏ nên lúc trước mới chạy thẳng tới nhà mẹ đẻ mời người đại ca mà từ trước đến giờ vẫn thương yêu nàng.
Trong khi đi trước dẫn đường, Lý Chiêu Nhiên kính cẩn hữu lễ, giảm thấp thanh âm nói:
- Lưu Vân tiền bối, hôm nay chuyện thiếp thân tự tiện làm chủ, kính xin ngài đừng trách, thiếp thân đây cũng là hành động bất đắc dĩ, ai bảo cái lão chết tiệt kia không được người trong nhà chào đón.
Lưu Vân nghe vậy cười nhạt, nói:
- Tẩu chớ để ý, ta cùng với Tạ lão ca quen biết chính là duyên phận, tự nhiên không ngần ngại xuất thủ giúp hắn một chút, ngày sau như thế nào còn phải nhờ tẩu chiếu cố nhiều hơn, lão Tạ không phải là người giỏi tính toán.
Trong lòng Lý Chiêu Nhiên cảm kích, con ngươi ửng đỏ cúi đầu, không muốn bị người khác thấy.
- Tiền bối, phía trước chính là Lý gia rồi. Truyện được dịch tại 4vn.eu
Lý Chiêu Nhiên nói xong, Lưu Vân ngẩng đầu lên, quẹo vào một con phố liền thấy xuất hiện một tòa nhà có chút khí thế, giờ phút này trước cửa đứng chi chít không dưới trăm người, cầm đầu là một lão giả mặc dù râu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần vô cùng tốt, nhìn cũng biết chính là phụ thân của Lý Chiêu Nhiên.
Lão giả này xa xa thấy Tiêu Thần, sắc mặt khẽ biến, không dám chậm trễ mà tiến lên đón tiếp, chắp tay nói:
- Lưu Vân đạo hữu, thật là vẻ vang cho Lý gia ta, đạo hữu mời vào bên trong.
Đối mặt lão giả này, Lưu Vân còn coi là để ý tới, cười khẽ ôm quyền, nhưng đi về phía trước mấy bước cũng là quay đầu lại, cười nói:
- Tạ lão ca đi nhanh chút, ta còn muốn cùng ngươi say sưa một bữa. Đúng rồi, rượu ngon chị dâu tự nhưỡng hẳn là không ít, ít nhất cũng phải đem ra bảy tám vò a.
Thanh âm vừa dứt, lão Tạ nhất thời trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, trên mặt lộ ra ý áy náy, cười ngây ngô nói:
Lý Chiêu Nhiên hung hăng ngắt Tạ lão đầu một chút, nhẹ giọng trách mắng:
- Lưu Vân tiền bối gọi ngươi sao không nhanh đi qua, bây giờ ta trở về nhà một chuyến đem toàn bộ Khổ Cúc nhưỡng được mang tới, ngươi phải hảo hảo phụng bồi tiền bối có biết không?
Tạ lão đầu nhe răng trợn mắt gật đầu lia lịa khiến mặt Lý Chiêu Nhiên ửng đỏ, vội vàng xoay người về nhà lấy rượu.
Lý lão thái gia, Lý Sùng, nhớ năm đó không nhìn nhận con rể, ánh mắt có chút phức tạp. Ba người cùng mọi người tập trung vào đại môn, tại đây thọ yến chưa bắt đầu nên liền ngồi xuống phía trên.
Lưu Vân ngồi ở chủ vị, bên trái là Lý Sùng, Bên phải còn lại là Tạ lão đầu, còn thừa lại mới là theo thứ tự trưởng bối mà phân ra. Ánh mắt mọi người ở Lý gia đều rơi trên thân nam nhân nhỏ gầy đang ở vị trí chủ vị kia, sắc mặt cực kỳ phức tạp, hâm mộ, ghen tỵ tất cả đều hiện hữu.
- Hôm nay là đại thọ của Lý lão gia chủ, Lưu Vân cùng Tạ lão ca là vội vã mà đến, không kịp chuẩn bị lễ vật, ở đây có một món pháp bảo liền coi như là tâm ý của hai người chúng ta , kính xin lão gia chủ chớ có chê cười.
Trong khi nói chuyện, Lưu Vân trở tay lấy ra một kiện tấm chắn pháp bảo, ước chừng nhỏ bằng lòng bài tay, nhưng tràn ngập các loại màu sắc lóng lánh, hiển nhiên không là vật phẩm bình thường.
Ánh mắt Lão gia chủ rơi vào tiểu lá chắn , sắc mặt trong nháy mắt đại biến, liên tục khoát tay nói:
- Không được, không được, lễ vật quý trọng như thế, lão phu trăm triệu lần không thể nhận lấy. Lưu Vân đạo hữu hôm nay có thể tới, đã là vinh hạnh lớn lao cho Lý gia, có thể nào làm cho đạo hữu tốn kém như thế.
Đám người Lý gia nghe vậy xoay đầu lại, nhìn đến tiểu lá chắn, chính là nhất tề hít một hơi lãnh khí.
Cực phẩm pháp bảo!
Lưu Vân này tùy ý xuất thủ chính là phòng ngự chí bảo như vậy, dốc hết cả Lý gia bọn họ, bất quá cũng chỉ có thể lấy ra một hai kiện có thể sánh ngang bảo vật này, chẳng trách lão gia chủ lại thất thố như thế.
Lưu Vân cười khoát tay,
- Có đạo lí nào là tay không đến dự thọ yến chứ, nếu lão gia chủ không chịu thu lễ vật của tại hạ, vậy vật này ta liền đưa cho Tạ lão ca, hắn có tặng cho ngài hay không, liền do Tạ lão ca lựa chọn.
Tạ lão đầu sờ sờ tiểu lá chắn trong tay, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Lưu Vân tiền bối, sao có thể không rõ đây đều là vì hắn mà nâng thân phận lên, lập tức thiếu chút nữa đỏ tròng mắt, ánh mắt cảm kích, nhưng ngay sau đó tung mình quỳ gối, kính cẩn nói:
- Cung chúc Thái Sơn đại nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, bảo vật này Tạ Uyên xin dâng lên, kính xin Thái Sơn đại nhân nhận lấy.
Lão gia tử tròng mắt lóe lên vẻ phức tạp, chung quy là vẫn đem tiểu lá chắn kia thu vào trong tay, trở tay đem lão Tạ đầu kéo lên,
- Những năm này cũng là khổ cho ngươi rồi, sau này hãy dọn đến đây ở, nhà mình ở đây cần gì phải đến tây thành ở chứ.
Tạ lão đầu nghe vậy thân thể cứng ngắt, liền gật đầu lia lịa không dứt.
Bàn nữ quyến, Lý Chiêu Nhiên giờ phút này đột nhiên đỏ tròng mắt, nước mắt lạch cà lạch cạch rơi xuống khiến Tiểu Quân luống cuống, liền nói sau này không cùng phụ thân ra ngoài ở lại nhà phụng bồi mẫu thân, mắt nhỏ cũng là đỏ cả lên. Lý Chiêu Nhiên ôm chặt tiểu nha đầu, liền nói mẫu thân đây là cao hứng, sau này chúng ta một nhà ở chung một chỗ không phân biệt, trên bàn một đám nữ quyến Lý gia giờ phút này ánh mắt quét tới hâm mộ không thôi. Suy cho cùng có thể được Lưu Vân tiền bối coi trọng như thế, chỉ cần thêm chút chỉ bảo, địa vị một nhà lão Tạ đầu này liền sẽ tăng lên thật nhiều.
Tạ lão đầu đứng dậy, ngồi vào bàn rượu, trầm mặc không nói đẩy ra một vò Khổ Cúc trước mặt Lưu Vân tiền bối, đồng thời ngửa mặt nâng ly. Mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ hãnh diện giống như hôm nay.
Thọ yến tiến hành, không khí phát ra càng náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài gã tu sĩ Lý gia tiến lên mời rượu, Lưu Vân cũng đều tận tình đáp ứng, cho Lý gia đủ thể diện. Nhưng ở nơi này lúc cuộc vui gần như sắp tan, phía chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh,
- Đạo hữu thật to gan, đả thương tu sĩ Nguyệt Hoa Tông của ta còn dám lưu ở nơi đây dự tiệc, xem ra thật không để Nguyệt Hoa Tông ở trong mắt.
Tiếng gầm cuồn cuộn xen lẫn vô tận uy áp, trong nháy mắt khiến cho một đám tu sĩ Lý gia biến sắc.
Lưu Vân khẽ cau mày, giờ phút này ánh mắt nhìn hướng xa xa phía chân trời, trong mắt hiện lên mấy phần vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cầm bầu rượu trong tay, chưa từng lộ ra nửa điểm kinh hoảng. Thấy hắn trầm ổn như thế, đám người Lý lão gia chủ cũng không có quá mức thất kinh.
Thanh âm ngừng lại, mấy đạo độn quang từ phía chân trời mà đến, đáp xuống trước đại điện Lý gia, độn quang thu liễm, lộ ra trong đó mấy tên tu sĩ. Một người trong đó sắc mặt âm lãnh khóe miệng cười lạnh, chính là một trong hai vị trưởng lão Nguyệt Hoa Tông Thiên Tuyệt đạo nhân.
Cầm đầu là một lão giả sắc mặt lạnh nhạt, người này khí tức bình thản, cũng không tản mát ra nửa điểm uy áp, nhưng ánh mắt quét qua thật giống như ẩn chứa đại thế vô tận, làm cho người ta trong lòng kinh nghi. Đứng phía sau người này là một đạo nhân áo bào màu bạc, chính là Nguyệt Hoa Tông đại trưởng lão Băng Viêm đạo nhân, nhưng nhìn thái độ người này, rõ ràng kính cẩn trước lão giả cầm đầu, điểm này rơi vào trong mắt mọi người, không khỏi khiến cho một đám kinh nghi. Băng Viêm đã là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, được hắn đối đãi kính cẩn như thế thì sẽ là tồn tại bậc nào?
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: longhach1811
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, hạnh phúc bên người thân. Happy New Year
Sắc mặt Lý lão gia tử cứng ngắt, đồng thời liền cười vui vẻ, đứng dậy chắp tay nói:
- Băng Viêm, Tuyệt Thiên hai vị đạo hữu cùng tới, thật sự là vinh hạnh cho lão phu. Hôm nay chính là đại thọ sáu trăm tuổi của lão phu, chư vị đạo hữu hay là ngồi vào cùng uống một chén.
Băng viêm đạo nhân cười lạnh, thản nhiên nói:
- Lý đạo hữu thật hào hứng, nhưng hôm nay Nguyệt Hoa Tông ta bị lăng nhục như thế, nếu không đem cái tên gây chuyện kia trừng trị một phen thì chén rượu hôm nay lão phu chỉ sợ là uống không được.
Nói tới chỗ này, ánh mắt sắc bén của Băng Viêm đạo nhân hướng Lưu Vân nhìn lại,
- Hừ hừ! Tâm lý đạo hữu quả là rất tốt, cục diện trước mắt còn không đứng dậy, chẳng lẽ muốn lão phu tự mình đi mời hay sao?
Giọng điệu lành lạnh có ý sát phạt.
Nếu hôm nay chỉ có một mình, cố kỵ thực lực Lưu Vân, có lẽ chỉ còn biết ngậm bồ hòn. Nhưng giờ phút này Thái thượng trưởng lão bổn tông cũng vừa vặn đến, Băng Viêm đạo nhân tự nhiên trong lòng tin tưởng chắc chắn. Phải biết Thái thượng trưởng lão thân là tồn tại đỉnh phong của nhân giới, chính là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mặc dù thực lực không kém, nhưng muốn giết chết bất quá cũng chỉ là một cái nhất tay.
Lão giả phía trước nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn tới hướng Lưu Vân, vẫn là muốn hảo hảo nhìn một cái xem đến tột cùng là tiểu bối nào, dám ở trước mặt hắn vô lễ như thế.
Ánh mắt rơi xuống, lão giả này sắc mặt hơi đổi, trong mắt lộ ra ý kinh nghi, mặc dù tướng mạo bất đồng, nhưng thân ảnh ấy cũng khiến cho hắn có cảm giác mấy phần quen thuộc.
Đúng vào thời khắc này, Lưu Vân ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh cùng lão giả này nhìn nhau, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tường Vân đạo hữu, chẳng qua chỉ là mấy tháng không gặp, chẳng lẽ lại không biết được cố nhân đến sao?
Thanh âm bình thản, nhưng rơi vào trong tai lão giả kia, cũng là để cho hắn trong nháy mắt sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, tiện đà hóa thành kính sợ. Mặc dù bộ dáng hoàn toàn bất đồng, nhưng thanh âm này không có nửa điểm thay đổi.
Lão giả này, chính là Huyền Không Môn - Tường Vân lão tổ, mà Lưu Vân kia, tự nhiên chính là Tiêu Thần.
Săc mặt Tường vân lão tổ trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, đột nhiên quay đầu, quát lên:
- Chắc hẳn là các ngươi trêu chọc, nếu không lấy thân phận Tiêu... Lưu Vân đạo hữu, như thế nào cùng đám tiểu bối các ngươi phát sinh xung đột! Mau tiến lên nói lời xin lỗi cùng Lưu Vân đạo hữu, nếu không cho dù Nguyệt Hoa Tông bị nhổ tận gốc, cũng là vạ do các ngươi tự chuốc lấy!
Cục diện trong sân đột nhiên nghịch chuyển, Tường Vân lão tổ đột nhiên nói ngược, giận dữ mắng mỏ khiến cho Băng Viêm đạo nhân ngây ngốc, nhưng ngay sau đó liền từ lời Tường Vân lão tổ nói đã nhận ra điều gì, thân thể lạnh lẽo run rẩy, sắc mặt hóa thành trắng bệch.
- Vãn bối có mắt không tròng, mạo phạm tiền bối, kính xin tiền bối chớ cùng bọn ta chấp nhặt!
Hai người Băng viêm, Tuyệt Thiên giờ phút này trực tiếp dùng đại lễ quỳ xuống, liên tục xin khoan dung.
Kết cục như vậy, trong nháy mắt để cho toàn thể Lý gia dại ra.
Băng Viêm này chính là một gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, thế nhưng hiện tại hắn lại quỳ xuống cầu xin tha thứ, Lưu Vân tiền bối kia đến tột cùng là thân phận bực nào! Giờ phút này đông đảo tu sĩ Lý gia đang chứng kiến, tất cả đều nhìn ra ý rung động trong lòng nhau, lần nữa nhìn về phía Lưu Vân, ánh mắt càng trở nên vô cùng kính sợ.
- Được rồi, chuyện hôm nay ta vốn là chưa từng để ở trong lòng. Tường Vân đạo hữu, hôm nay vừa vặn là đại thọ của Lý lão gia chủ, không bằng ngồi xuống cùng uống một chén.
Tường Vân lão tổ nghe vậy cười gật đầu, cũng hơi có cảm giác thụ sũng nhược kinh. Dù sao ban đầu Tiêu Thần ở trên đại hội tông môn tấn chức một kích giết chết Mục trưởng lão, đã khiến hắn hoàn toàn kinh sợ.
- Nếu Lưu Vân đạo hữu đã nói , tại hạ tự nhiên đáp ứng.
- Hai người các ngươi còn quỳ ở chỗ này làm gì, lập tức đi chuẩn bị một phần thọ lễ, coi như là đền bù sai lầm hôm nay.
Hai người Băng Viêm, Tuyệt Thiên nghe vậy như được đại xá, còn không kịp lau mồ hôi lạnh trên trán, kính cẩn thối lui, hoảng hốt khống chế độn quang rời đi.
Tường vân lão tổ ngồi xuống, Tạ lão đầu tự động tránh ra nhường chỗ, ngồi ở phía dưới, trên bàn một đám tu sĩ Lý gia giờ phút này nhận thấy khác thường, đã kính cẩn thi lễ lui ra. Cái bàn lớn như thế, liền chỉ có Tiêu Thần, Tường Vân lão tổ, Lý lão gia chủ cùng lão Tạ bốn người. Lý Chiêu Nhiên cuống quýt đánh mắt qua ý bảo Tạ lão đầu hãy đi mời rượu, lập tức liên tục nâng chén, khiến Lý Chiêu Nhiên sinh ra một đầu mồ hôi lạnh.
Tường Vân lão tổ mặc dù kinh ngạc vị tu sĩ này chỉ là một tu sĩ trúc cơ vì sao còn có thể lưu ở chỗ này, nhưng thấy Tiêu Thần cũng không lộ ra nửa điểm vẻ kinh dị, lập tức trong lòng hơi đổi, đối Tạ lão đầu cũng không dám khinh thường, nên khi mời rượu toàn bộ đều đón lấy, có thể nói là vô cùng nể tình.
Bốn người đàm tiếu uống rượu, không khí cực kỳ hòa hợp.
Nhưng khi Tường Vân lão tổ lời nói đến từ Huyền Không Môn , Lý lão gia tử sắc mặt khẽ biến, sau đó giọng điệu càng trở nên kính cẩn thân mật hơn, nhưng trong lòng là kích động tới cực điểm. Đại thọ sáu trăm năm của mình có thể mời tới hai vị nhân vật bậc này tuyệt đối là vinh quang mà trước nay chưa từng có! Hơn nữa Lưu Vân tiền bối rõ ràng nhìn trúng Tạ lão đầu, nếu là nắm lấy cơ hội, Lý gia bọn họ không phải là không có cơ hội một bước lên trời.
Tiệc rượu tiến hành đến đêm, khách và chủ vui mừng mà rời đi, Tiêu Thần được tu sĩ Lý gia kính cẩn chiêu đãi thu xếp chổ ngủ, cả đêm không nói gì.
Hôm sau, trong chòi nghỉ mát tại hậu viện Lý gia, Tiêu Thần cùng Tường Vân lão tổ ngồi đối diện nhau, nam nhân lạnh lùng đứng ở phía sau, sắc mặt đạm mạc, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Thần , nhưng lại hiện vẻ nóng bỏng.
Lý gia lão tổ tiếp khách, một lát sau thức thời lui ra, ánh mắt Tường Vân lão tổ lóe lên nhìn nam nhân lạnh lùng một cái.
Tiêu Thần thấy thế khẽ gật đầu, nói:
- Tường Vân đạo hữu có việc gì không cần che dấu, người này không phải là người ngoài.
Nam nhân lạnh lùng nghe vậy không có vẻ kinh dị nào, nhưng sâu trong mắt cũng hiện lên mấy phần khác thường.
Tường Vân lão tổ gật đầu, nếu Tiêu Thần mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không nhiều lời, lập tức hơi trầm ngâm, nói:
- Không biết Tiêu Thần đạo hữu tới đông vực này, có phải vì chuyện Cơ gia?
Thân thể Tiêu Thần trong nháy mắt cương cứng đồng thời ngửng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tường Vân lão tổ, trầm giọng nói:
- Cơ gia? Tường Vân đạo hữu, đến tột cùng là nói đến chuyện gì? Tiêu Thần nửa điểm không biết, kính xin đạo hữu thẳng thắng cho biết.
Cơ gia! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần tiến vào đông vực đã hơn hai tháng, vào nam ra bắc, tuy biết đại danh đỉnh đỉnh Cơ gia, ở Trung Châu đông vực số lượng tu sĩ cũng không ít, nhưng chân chính có thể tìm được chổ ẩn cư của tu sĩ gia tộc kia, cũng là ít lại càng ít. Hôm nay khổ công tìm kiếm không có kết quả, chợt nghe thấy tin tức Cơ gia, chẳng trách Tiêu Thần hơi có chút thất thố.
Trong lòng Tường vân lão tổ khẽ động, Tiêu Thần nếu không biết chuyện này, sao phản ứng rõ ràng là có chút quá mức.
Tiêu Thần thấy thế tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng người này, hơi chần chờ, chắp tay nói:
- Không dối gạt Tường Vân đạo hữu, Tiêu Thần lần này tới Trung Châu, mục đích là phải tìm một người đối với ta rất trọng yếu, nàng rất có thể cùng Cơ gia có liên quan, tại hạ tới đông vực chính là vì tìm kiếm tin tức của Cơ gia, chuyện này thỉnh đạo hữu kể lại rõ ràng.
Tường vân lão tổ nghe vậy gật đầu
- Thì ra là như vậy, nếu là như vậy, sợ rằng lần này Tiêu Thần đạo hữu khó có thể tránh khỏi phiền toái rất nhiều. Tháng trước Cơ gia hướng các thế lực lớn ở Trung Châu đưa thiệp mời, Huyền Sát giới lần nữa xuất hiện dấu hiệu không yên, mời tu sĩ các tông đến cùng nhau gia trì củng cố Huyền Sát giới.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra ý không giải thích được.
Tường vân lão tổ, cười nói:
- Lão phu cũng quên mất, Vạn Ma Tông chỉ là mới vừa tấn chức Trung Châu tông môn, dựa theo lệ cũ có thể không phải đi tham gia Huyền Sát giới lần này. Nếu Tiêu Thần đạo hữu còn không biết nguyên do trong chuyện này vậy hãy nghe lão phu giải thích một chút. Huyền sát giới, chính là một không gian kỳ dị, bên trong đầy rẫy huyền sát khí, trình độ đậm đặc có thể nói là kinh người, đã trải qua biết bao năm tháng tích lũy lại, trong chuyện này là do huyền sát khí ngưng tụ ra một loại tà vật kỳ dị tên là Huyền Sát Thú! Tà vật này thực lực cực mạnh, yếu nhất đều có thực lực Nguyên Anh, một khi bộc phát, sợ rằng sẽ tạo thành một trường hạo kiếp cho cả Trung Châu Tu Chân Giới. Bảy ngàn năm trước, Huyền Sát Giới thủ độ xuất hiện dấu hiệu không yên, phá vỡ không gian phủ xuống nhân giới. Khe không gian này nằm trong phạm vi thế lực của Cơ gia, gia tộc Cơ gia đem hết thực lực, tiêu diệt toàn bộ Huyền Sát Thú chạy vào nhân giới kia. Cũng chính là từ khi đó, Cơ gia mới dần dần lộ diện ra trước thế nhân. Trong Huyền Sát giới đó sát khí không ngừng tăng cường, cứ cách hơn ngàn năm, sẽ bộc phát một lần, khiến cho sát khí xông phá không gian. Mỗi khi đến thời điểm đó Cơ gia sẽ truyền tin đến các tông môn ở Trung Châu phái môn hạ tu sĩ tiến vào Huyền Sát Giới chém giết huyền sát thú trong đó, làm suy yếu sát khí này, mong duy trì ổn định không gian. Nhưng không gian Huyền Sát giới cực kỳ yếu ớt, chỉ có tu sĩ dưới Bất Trụy mới có thể vào, nếu không có thể dẫn tới sự sụp đổ không gian. Cũng chính bởi vì chúng ta có thể xác định bên trong Huyền Sát Giới không có Bất Trụy Huyền Sát Thú, nếu không sợ rằng thế lực khắp nơi đã sớm ngồi không yên, toàn lực xuất thủ đem tiêu diệt. Mà lần này Cơ gia truyền tin, là bởi vì Huyền Sát Giới lần nữa xuất hiện dị thường, lúc này lão phu mới dẫn theo tu sĩ Nguyên Anh của tông môn tiến đến , gia cố Huyền Sát Giới.
Các bạn luận đàm và thanks nhiều thì mình sẽ tung boom tiếp. Mong các bạn ủng hộ
Thân!