Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: "Ngươi không cầu xin ta tha mạng cho ngươi sao?"
Lý Thường cười sầu thảm nói: "Lão hủ sống đã bằng này tuổi, còn hy vọng sống thêm mấy ngày nữa sao? Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho người nhà lão hủ. Lão hủ sẽ nói tất cả mọi chuyện với ngài".
"Được. Ta đồng ý với ngươi. Nếu như ngươi nói ra tất cả mọi chuyện, cung khai ra cả những người khác, có biểu hiện lập công. Ta có thể không giết ngươi".
Trong mắt Lý Thường hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi. Mặc dù ông ta đã già nhưng khát vọng sống vẫn còn rất mạnh mẽ. Ông ta run run hỏi: "Có thật thế không?"
"Đương nhiên. Đừng quên, Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền cho cục an toàn chúng ta độc lập thẩm án các ngươi. Nói cách khác tính mạng của ngươi nằm trong tay ta. Chỉ cần ngươi có thể nói rõ chi tiết, cũng tố cáo thêm người khác, cung cấp đầu mối phạm tội quan trọng của người khác. Đặc biệt đầu mối mưu thông với địch, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết".
Lý Thường khẽ gật đầu. Hơi thở của ông ta dồn dập: "Được, ta khai báo, ta tố giác".
"Được. Ta hỏi ngươi, người mới rồi bắt được trong hầm nhà ngươi có phải là người từ Tây Hạ phái tới không?"
"Ừ. Hắn là do Tây Hạ phái tới".
"Hắn tới làm gì?"
"Hắn tới là muốn hối lộ. Hắn muốn ta nghĩ cách giúp chúng thay đổi chủ soái tây chinh Tây Hạ".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Có ý định gì?"
"Lão hủ nghe hắn nói lần này quân đội Đại Tống chúng ta dùng chiến lược tiến từng bước một, dùng chiến trại dày đặc tiến lên phía trước, đồng thời cũng xử dụng một loại cung có tầm bắn rất xa. Khi quân Tây Hạ tập trung binh lực đột phá thì gặp phải đại quân ta nghênh chiến nên phải lui về phía sau. Bọn chúng rất đau đầu với chiến thuật này của quân ta, hy vọng thông qua ta và những người khác thuyết phục Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi chủ soái".
Đỗ Văn Hạo như mở cờ trong bụng nhưng hắn vẫn thản nhiên hỏi: "Ngươi đừng có ăn nói loạn bậy. Ta sẽ tra hắn để xác minh. Nếu ngươi ăn nói lung tung, có biết hậu quả gì không?"
Lý Thường thở dài nói: "Lão hủ đã rơi vào tình trạng này rồi, còn cần phải ăn nói lung tung sao?"
"Biết là tốt rồi. Ta hỏi ngươi. Vàng bạc chất thành núi trong nhà ngươi là từ đâu ra?"
"Đa số là do người Tây Hạ hối lộ để ta làm việc giúp chúng. Một số ít nữa là những quan lại bị xét xử hối lộ".
Đỗ Văn Hạo rùng mình. Hắn trầm giọng nói: "Ngươi cấu kết với người Tây Hạ từ khi nào? Đã chuyển bao nhiêu tin tức tình báo ra ngoài?"
Lý Thường trầm mặc không nói.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Lúc này ngươi không thể nhìn trước lo sau. Đừng mang ảo tưởng trong lòng. Hãy khai thật ra đi".
Trên mặt Lý Thường hiện lên sự đấu tranh. Cuối cùng ông ta ngẩng đầu hỏi: "Mới rồi ngài đống ý tha mạng cho người nhà của ta và ta. Điều này có thật không?"
"Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền cho ta có hoàn toàn quyền sinh quyền sát đối với quan lại phạm tội mưu phản từ tam phẩm trở xuống. Điều này ngươi cũng đã biết vì vậy ta có thể quyết định sự sinh tử của ngươi nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi phải khai báo ra một điều gì đó có đủ giá trị".
"Được! Ta nói" Lý Thường nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng: "Trong cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc, quân ta liên tiếp chiến thắng. Quân Tây Hạ không địch nổi vũ khí dịch bệnh của quân ta, chúng rất bối rối sau đó đã thông qua Thái Kinh làm quen với ta".
'Đúng vậy. Ông ta có thân thích làm ăn buôn bán bên Tây Hạ nhiều năm rồi, kết bằng hữu với rất nhiều hoàng thân Tây Hạ. Sau khi người Tây Hạ biết ta, liền bỏ ra một lượng vàng bạc lớn mua chuộc ta để ta cung cấp cho chúng tin tức tình báo".
Đỗ Văn Hạo giật mình. Hắn thầm nghĩ thân thích của Thái Kinh chính là Thái Đầu là một gián điệp hai mang sao? Đây chính là một tin tức rất quan trọng. Trước tiên không nên làm kinh động. Tương kế tựu kế sử dụng gián điệp hai mang đôi khi lại mang tới hiệu quả không ngờ tới.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi cung cấp tin tức tình báo gì cho chúng?"
"Ta không biết kế hoạch tác chiến nhưng ta có mối quan hệ rất tốt với Xu Mật viện sứ Hàn Chẩn. Ta đã mang rất nhiều vàng bạc tới hối lộ ông ta, dụ dỗ ông ta nên đã moi được kế hoạch tác chiến, cung cấp cho quân Tây Hạ".
Rốt cuộc Đỗ Văn Hạo đã hiểu tại sao quân Đại Tống trong sự trợ giúp của vũ khí dịch bệnh, ban đầu thắng như chẻ tre nhưng sau đó lại rơi vào thế bị động khắp nơi, cuối cùng thất bại trong cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc. Thì ra có quỷ trong triều đình, tiết lộ kế hoạch tác chiến của Xu Mật viện cho quân Tây Hạ. Khi đó quân Tây Hạ mới có thể tiêu diệt hoàn toàn hai mươi vạn quân Tống trong thành Vĩnh Nhạc, tạo ra một thất bại lớn nhất trong chiến sử Tống Hạ.
Thì ra cầm đầu bè lũ đó lại chính là Ngự Sử trung thừa quanh minh chính đại Lý Thường cùng Hàn Chẩn bị biếm chức tới đảo Hải Nam.
Thế mà bản thân hắn còn thương cảm cho Hàn Chẩn khi bị đày tới đảo Hải Nam. Nếu đúng như Lý Thường nói, Hàn Chẩn không đáng được thương cảm, hắn còn muốn ông ta rơi đầu.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới hiểu rõ tại sao lúc ban đầu Lý Thường không nói tới việc tha mang cho chính mình nhưng sau đó lại muốn Đỗ Văn Hạo khẳng định có thể tha mạng cho mình. Thì ra Lý Thường biết rõ một khi chuyện này được tiết lộ, ông ta nhất định phải chết.
Thế nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không hối hận đã hứa hẹn với Lý Thường. Lúc này đã tìm ra nhân vật quan trọng, thu được nhiều tin tức tình báo quan trọng, tìm ra quỷ trong triều đình, cũng tìm ra người cung cấp những tin tức tình báo tác chiến quan trọng. Nếu như Lý Thường có thể cung cấp những tin tức tình báo quan trọng. Đầu của ông ta có rơi xuống hay không cũng không còn quá quan trọng.
Đỗ Văn Hạo không ngờ bản thân mình đúng là chó ngáp phải ruồi. Hắn vốn chỉ muốn điều tra mấy tật xấu của Lý Thường để ông ta không gây trở ngại trong cải cách quân đội là được nhưng không ngờ lại tra ra một con cá lớn. Nhất định phải lợi dụng, tra tới cùng.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, chắp tay sau lưng đi mấy vòng quanh phòng sau khi nghĩ thông suốt việc này, hắn quay người lại hỏi: "Ngoại trừ kế hoạch tác chiến của quân ta, ngươi còn phạm phải tội gì nữa không?"
"Không có".
"Nói bậy! Năm đó Hạ Huệ Tông từng chuẩn bị dâng Hà Nam cho Đại Tống đổi lấy việc kết đồng minh với Đại Tống, giết chết Lương Thái hậu nhưng cuối cùng tin tức tiết lộ ra ngoài. Không phải ngươi đã tiết lộ chuyện này sao?"
Lý Thường vội vàng nói: "Đại nhân, quả thực chuyện này không phải là ta. Ta thật sự không biết chuyện này. Ta đã nói ra cả chuyện tiết lộ kế hoạch tác chiến thành Vĩnh Nhạc, cần gì phải giấu giếm chuyện này nữa? Thật sự không phải ta làm. Đây là lần đầu tiên ta biết chuyện này từ đại nhân".
"Vậy ngươi cho rằng người nào có khả năng làm việc này?"
"Điều này… thật sự ta cũng không biết nhưng chuyện cơ mật như này hẳn là người trong Tể Chấp mới biết. Có lẽ ngay cả Hàn Chẩn cũng không biết".
"Ngươi còn cung cấp cho Tây Hạ những thông tin tình báo gì nữa?"
"Thật sự không có. Sau khi ta biết được kế hoạch tác chiến từ chính Hàn Chẩn, ta không giao bất kỳ thông tin nào khác cho chúng. Lần này đây chúng tới tìm ta, muốn ta tìm cách thay đổi chủ soái, hay thay đổi kế hoạch tác chiến. Ta vốn muốn tìm Hàn Chẩn thảo luận việc này nhưng lại xảy ra chuyện hôm đó, ta bị cách chức, Hàn Chẩn bị đày tới đảo Hải Nam nên chuyện này tạm thời lắng xuống. Gian tế Tây Hạ muốn ta nghĩ biện pháp. Ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào nên mấy ngày nay hắn vẫn ở trong nhà ta tới khi bị bắt".
Đỗ Văn Hạo thầm kêu may mắn. Nếu không có chuyện đó tạm thời làm rối loạn kế hoạch của chúng, không ai biết còn xảy ra những phiền phức gì nữa. Khi mấy người Khúc Trân cầm quân lên đường, hắn đã luôn căn dặn bọn họ phải làm theo từng bước một của kế hoạch tác chiến. Bây giờ xem ra đã thu được hiệu quả, quân Tây Hạ đã bắt đầu luống cuống.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: "Vậy ngươi còn làm chuyện gì trái với Vương pháp không?"
"Chuyện khác thì chính là chuyện nhận hối lộ của những quan tham ô, ăn hối lộ bị xét xử. Tổng cộng nhận hối lộ hơn mười lần. Có cần phải nói từng lần một không?"
"Điều này cũng không cần nóng vội. Chỉ cần ngươi viết ra tất cả là được. Điều quan trọng nhất lúc này là ngươi hãy tố giác người khác. Mới rồi ngươi mới thẳng thắn nhận tội của mình, cũng khai ra Hàn Chẩn bị ngươi mua chuộc, chuyện cung cấp kế hoạch tác chiến. Bởi vì các ngươi cùng nhau phạm tội nên chuyện khai ra đồng phạm là trách nhiệm của ngươi, không đủ để giảm bớt tội của ngươi. Ngươi khai ra người hối lộ cũng chính là thừa nhận hành vi ăn hối lội của ngươi, cũng không tính là ngươi lập công vì vậy ngươi phải khai ra điều gì đó có giá trị".
Lý Thường gật đầu, ông ta lại nuốt nước bọt rồi nói: "Ta biết một số viên quan có liên lạc với người Tây Hạ bởi vì gian tế Tây Hạ đã từng hỏi ta về địa vị và tác dụng của những người này trong triều. Có lẽ chúng cũng muốn hối lộ những người này nhưng rốt cuộc có hối lộ hay không thì ta không biết".
Đỗ Văn Hạo chấn động trong lòng. Đây chính là một đầu mối rất tốt: "Được. Ngươi cứ viết tên, chức vụ của những người này. Nếu như ta điều tra ra có người bị Tây Hạ mua chuộc thì coi như ngươi lập công".
Lý Thường nghe xong lập tức phấn chấn, ông ta vội vàng đồng ý.
Sau khi Đỗ Văn Hạo hỏi đi hỏi lại, biết Lý Thường không biết gì khác nữa hắn mới dừng lại và bảo Lý Thường viết ra danh sách những quan lại đó. Cuối cùng hắn bảo Lý Thường chậm rãi khai báo chuyện hắn nhận hối lộ.
Sau khi Đỗ Văn Hạo rời khỏi phòng thẩm vấn, lập tức hắn cho gọi cục trưởng sở tình báo nội vụ tới, giao cho ông ta bản danh sách đó, bảo ông ta lập tức tiến hành điều tra, giám sát cả ngày lẫn đêm những người đó.
Thẩm Thăng Bình không hỏi làm thế nào có được những thông tin đó. Ông ta khom người trả lời, nhận danh sách, xoay người định đi thì Đỗ Văn Hạo gọi ông ta quay lại. Hắn thì thào: "Ngươi hãy tự mình phái mấy người tâm phúc tiến hành giám sát cả ngày lẫn đêm Thái Kinh. Mặt khác phái mấy người tới biên giới Tống Hạ, âm thầm giám sát chặt chẽ Thái Đầu, thân thích của Thái Kinh, cũng chính là trưởng ban tình báo Tây Hạ nhưng nhất định phải chú ý không được rút dây động rừng".
Thẩm Thăng Bình kinh hãi, ông ta hỏi nhỏ: "Quốc Công gia, chẳng lẽ Thái Kinh này bị Tây Hạ mua chuộc sao?"
"Rất có thể thế nhưng bây giờ vẫn chưa nên động tới hắn, chỉ âm thầm giám sát hắn. Đường dây này vẫn còn tác dụng với ta. Mặt khác ngươi cũng phải mất chút sức lực, tự mình tổ chức mạng lưới tình báo Tây Hạ, đừng để Thái Kinh biết".
"Dạ!" Thẩm Thăng Bình trả lời.
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ngươi lập tức phái một đội hành động đặc biệt, bí mật bắt giữ Hàn Chẩn mang về đây".
Thẩm Thăng Bình lại càng kinh hãi: "Không phải Hàn Chẩn bị đày tới đảo Hải Nam rồi sao?"
Đỗ Văn Hạo không nói ra chuyện Hàn Chẩn bị Tây Hạ mua chuộc, tiết lộ kế hoạch tác chiến thành Vĩnh Nhạc. Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hắn gật đầu nói: "Đúng. Ông ta rời kinh thành đã hơn mười ngày thế nhưng không thể đi nhanh được nên vẫn còn đuổi kịp. Phải bí mật bắt ông ta mang về đây. Không được để người khác biết, hiểu chưa?"
"Thuộc hạ đã rõ. Xin Quốc Công gia yên tâm. Ty chức nhất định mang ông ta bình an về đây" Thẩm Thăng Bình khom người nói rồi xoay người đi ra cửa.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Đỗ Văn Hạo trực tiết xét hỏi tên gián điệp Tây Hạ. Mỗi lần Tây Hạ đều phái những gián điệp khác nhau tới nên tên gián điệp này cũng chỉ biết mỗi nhiệm vụ lần này. Quả nhiên cũng giống như khi hỏi Lý Thường, Đỗ Văn Hạo hỏi về đối sách của quân Tây Hạ với chiến thuật tiến chắc từng bước của quân Đại Tống, hắn cũng không biết tình hình cụ thể.
Sau khi tên gián điệp này chịu đủ mọi cực hình, khai báo tất cả mọi chuyện. Ngay cả chuyện đáng xấu hổ nhìn lén cô nương bên nhà tắm khi còn nhỏ cũng khai hết, Đỗ Văn Hạo mới ngừng hỏi cung.
Kết quả thu được hôm nay làm Đỗ Văn Hạo rất hài lòng. Hắn muốn vào cung bẩm báo thu hoạch hôm nay để Cao Thao Thao hiểu rõ tác dụng của nha môn do chính hắn mới thành lập này.
Khi Đỗ Văn Hạo đi vào Hoàng cung, Cao Thao Thao không có trong tẩm cung, nàng đã tới công trường xây dựng.
Mấy ngày nay, ngoại trừ việc ở biệt điện Đông Môn nghe báo cáo và quyết định chính sự, gần như tất cả thời gian còn lại, Cao Thao Thao đều có mặt ở trên công trường, tự mình giám sát thi công.
Việc di rời và xây dựng vườn hoa mới đã hoàn thành. Mặt bằng cũng đã chuẩn bị xong. Bây giờ bắt đầu tiến hành đào móc đất đá hồ nhân tạo. Công trình này hết sức to lớn, trong chốc lát không thể hoàn thành vì vậy Cao Thao Thao cũng không có nhiều việc để làm nhưng vì lúc nào trong đầu nàng cũng suy nghĩ về công trình nên không có mặt ở hiện trường thì cứ có cảm giác trống rỗng. Nàng thường tới đây đi dạo.
Khi Đỗ Văn Hạo đi tới công trường xây dựng chiếc ô màu vàng của Cao Thao Thao đang dựng dưới một cây đại thụ trên ngọn núi nhỏ. Hắn liền đi tới chân núi. Nội thị, cung nữ cùng các hộ vệ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi tới vội vàng thi lễ nhưng không thông bao cho Cao Thao Thao.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi đi lên ngọn núi nhỏ. Quả nhiên hắn thấy Cao Thao Thao đang hai tay chống cằm, dáng vẻ xuất thần nhìn công trường xây dựng bên dưới. Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu có thú vui rất tao nhã".
Cao Thao Thao vui mừng khi nhận ra giọng nói của Đỗ Văn Hạo. Nàng vội vàng quay người, vui vẻ nói: "Ngươi đã tới! Mau tới đây!".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đi tới bên cạnh nàng.
"Ban ngồi" Cao Thao Thao nói.
Tiêu công công vội vàng bưng một cái ghế gập tới, đặt bên cạnh. Đỗ Văn Hạo tạ ơn rồi ngồi xuống. Tiêu công công biết hai người muốn nói chuyện riêng tư nên khẽ phất tay. Ông ta dẫn cung nữ cùng thái giám và hộ vệ lui xuống núi.
Cao Thao Thao chỉ vào những công nhân nhỏ con kiến đang bận bịu bên dưới cùng với phần công trường đang được đào móc nói: "Ta cho chia công nhân làm việc ba ca cả ngày đêm. Bộ Công nói với tiến độ này thì đầu mùa xuân sang năm là có thể đào xong chiếc hồ này. Chỉ cần đào xong chiếc hồ còn những việc khác dễ xử lý hơn".
"Đúng vậy. Hành động rất nhanh".
"Ai. Ta chỉ hận không thể đào xong ngay lập tức".
"Nóng vội không ăn được đậu hủ" Đỗ Văn Hạo cười nói. "Lần trước nàng xử lý quan lại phản đối cải cách quân đội cũng hơi nóng nảy. Người của cục an toàn chúng ta dò la được thông tin nói trong triều có người đang nói nàng chèn ép văn võ bá quan quá mức".
Cao Thao Thao gật đầu nói: "Sau đó ta cũng nhận ra bản thân mình cũng hơi độc ác. Hẳn nên chỉ cách chức bọn họ rời khỏi kinh thành là được, giống như tiên đế thì sẽ không có ai phản đối".
"Thế nhưng chúng ta quả thực đánh bừa mà trúng. Ta đã điều tra ra Hàn Chẩn đó cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tội của ông ta đáng chém đầu. Ngự Sử trung thừa Lý Thường cũng vậy".
Cao Thao Thao giật mình hỏi: "Hai người đó có vấn đề gì?"
Đỗ Văn Hạo liền thuật lại việc thẩm vấn.
Nghe xong, Cao Thao Thao ngây người hồi lâu rồi nàng buồn rầu nói: "Ngay cả Ngự Sử trung thừa cũng không trang sạch, vậy trong triều còn đại thần nào trong sạch không?"
Đỗ Văn Hạo cũng thở dài nói: "Đúng vậy. Kẻ thù có thể mua chuộc được cả Tể Chấp đương triều, sự an toàn của Đại Tống chúng ta đã rơi vào tình trạng vô cùng nghiêm trọng rồi".
Cao Thao Thao nặng nề gật đầu nói: "Ừ. Vì vậy ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Thành lập cũng rất đúng lúc. Nếu mất bò mới lo làm chuồng thì đã quá muộn. Các người muốn dùng vụ án này để khai đao thì cứ tiếp tục điều tra. Ta không cần biết điều tra ra ai cũng phải điều tra triệt để, nhất định không được e ngại. Cho dù có tra ra Hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều thì cũng đối xử như nhau hết".
"Được. Có Thượng Phương bảo kiếm của nàng ta không còn sợ gì nữa. Thế nhưng ta còn muốn nàng thảo một đạo ý chỉ thì ta mới dám xuống tay".
"Ừ. Ngươi nói đi".
"Di huấn của Thái Tổ là không giết sĩ phu. Nếu như các sĩ phu phạm tội dùng điều này làm lá chắn bảo vệ mình, đương nhiên sự uy hiếp của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều. Rất nhiều vụ án sẽ không thể tra ra được. Ta muốn thỉnh nàng…".
"Ta đã hiểu. Ta sẽ lập tức hạ chỉ. Chỉ cần cục an toàn của các ngươi phán xét đúng người đúng tội là được".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Có sự ủng hộ của nàng đối với cục an toàn mà còn không làm tốt sao? Thế nhưng dù hoạt động hiệu quả nhưng vì cục an toàn mới thành lập, quyền lực quá lớn. Nếu bây giờ quy định ngay như thế sẽ khiến quần thần bất mãn. Giờ chúng ta phải có lửa dẫn đã".
"Có lý. Vậy theo ngươi nên định như thế nào?"
"Ta nghĩ khi Lữ Huệ Khanh âm mưu hành thích tiên đế, bị tiên đế chu di cửu tộc. Chúng ta cứ căn cứ vào tiền lệ này mà làm, xử tử hình những trọng thần phạm tội mưu phản. Sau khi bắt Hàn Chẩn về đây, dùng hành vi bán kế hoạch tác chiến làm cho trận chiến thành Vĩnh Nhạc thất bại, toàn quân hai mươi vạn tướng sĩ chết trận để khép tội, đem xử tử, chu di cửu tộc. Thế nhưng tốt nhất là không cần chu di cửu tộc, chỉ cần tịch biên toàn bộ gia sản, không cần bắt làm nô tỳ. Khi đó nàng đích thân hạ chỉ xử tử. Sau đó soạn lại sắc chỉ của tiên đế cùng với sắc lệnh xử tử Hàn Chẩn của nàng ban bố thành sắc lệnh như vậy có đủ điều kiện để trở thành pháp luật. Sau này ta sẽ thực hiện theo đạo sắc lệnh này, sẽ tử hình những sĩ phu phạm tội mưu phản, phản quốc".
Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Chủ ý này rất hay. Vừa phù hợp với quy củ, lại không khiến cho quần thần phản đối. Tướng công rất thông minh".
Lúc trước Đỗ Văn Hạo có nói khi hai người ở riêng với nhau có thể gọi nhau là phu thê. Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nương tử khen sai rồi. Thật ra vi phu cho rằng: không giết sĩ phu chính là một hạn chế. Trong triều đình không ai là người có tội. Không thể dùng lời bàn mà giết sĩ phu. Đây mới là câu trả lời. Nếu như sĩ phu giết người, thậm chí thông đồng với kẻ thù mưu phản, chúng đều có mục đích lật đổ Đại Tống ta, chúng ta lại khư khư không giết sĩ phu, miễn cho chúng tội chết. Thật sự không còn gì để nói".
"Tướng công nói rất có lý. Không giết sĩ phu chính là tổ huấn của Thái Tổ. Nếu bỏ đi thì chỉ sợ quần thần phản đối".
"Có thể khẳng định điều này chính là thần hộ mệnh, miễn tử kim bài của chúng. Hiển nhiên chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thế nhưng không phải ta muốn bãi bỏ toàn bộ. Chỉ cần xử tử với trọng tội mưu phản và phản quốc còn các tội phạm bình thường vẫn được miễn tội chết. Ta cảm thấy các đại thần có thể hiểu được việc chúng ta xử tử hình các đại thần mưu phản cùng phản quốc. Hơn nữa quy định là do con người đặt ra. Chúng ta đương nhiên phải tuân thủ tổ huấn của tổ tông nhưng khi không phù hợp với xã hội, thậm chí sai lầm chúng ta nhất định phải sửa, tuyệt đối không thể bảo thủ theo thói cũ. Ta đã nói rồi. Đây chính là: Tất cả cùng tiến".
Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Được. Nếu chỉ xử tử các đại thần mưu phản cùng thông đồng với kẻ thù, các đại thần sẽ không phản đối mạnh. Vậy cứ làm theo như tướng công nói".
"Được. Khi xử tử Hàn Chẩn, chúng ta phải gióng trống khua chiêng, tiến hành tuyên truyền, dùng mục đích gõ sơn chấn hổ để quần thần biết rằng một khi sĩ phu mắc phải tội mưu phản cùng phản quốc thì nhất định sẽ mất đầu. Đồng thời cùng thông báo cho trên dưới triều đình biết sự tồn tại của cục an toàn, áp chế những kẻ rục rịch có ý đồ bán tin tức tình báo của đất nước cho kẻ thù".
"Được. Cứ làm theo sự sắp đặt của tướng công".
'Tốt quá!" Đỗ Văn Hạo cao hứng nói.
Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được rồi, sắp tới lập thu. Không phải tướng công muốn diễn tập quân sự sao? Công việc chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Cũng khá tốt. Nàng muốn tới xem sao?"
"Ta không đi, chỉ cần mình tướng công đi là được. Lam nhi muốn đi xem náo nhiệt. Tướng công đưa Lam nhi đi là được".
"Lam nhi?"
"Lam nhi chính là Tần Quốc trưởng công chúa. Chính là đứa bé lần trước bị lạc trong gió tuyết khi theo chàng đi săn bắn".
Tần Quốc trưởng công chúa tên là Triệu Lam, không phải là con đẻ của Cao Thao Thao. Thân mẫu của nàng là một Tài nhân của Tống Anh Tông. Vị Tài nhân này được Tống Anh Tông sủng hạnh. Khi mang thai, Tống Anh Tông vẫn chưa kịp phong lên làm phi thì đã băng hà.
Lý tài nhân thương tâm gần chết, tâm tư lao lực, khi sịnh bị băng huyết. Sau khi sinh Triệu Lam xong thì chết. Cao Thao Thao nuôi dưỡng Triệu Lam, huống chi Cao Thao Thao lại là mẹ cả nên Triệu Lam luôn gọi nàng là mẫu hậu. Cao Thao Thao cũng coi Triệu Lam như con mình sinh ra nên rất yêu thương.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy mặt mình nong nóng khi nghe Cao Thao Thao nhắc tới Tần Quốc trưởng công chúa: "Ha ha, là nàng ta ư? Nàng ta gọi là Triệu Lam hả?"
"Đúng. Lam nhi rất đáng thương. Một mình ở trong Hoàng cung rất buồn bực. Mấy lần nó bảo ta cho tướng công dẫn nó đi săn thú nhưng ta thấy tướng công quá bận bịu, không thể phân thân nên không đồng ý. Lần này Lam nhi nghe nói quân đội có diễn tập. Từ nhỏ Lam nhi đã thích múa thương, giương cung bắn tên nên nhất định đòi đi xem. Ta không nỡ từ chối nên đồng ý. Tướng công cứ mang Lam nhi đi là được".
"Được. Dù sao diễn tập quân sự không có gì nguy hiểm. Buổi diễn tập quân sự dự định vào ngày lập thu. Hôm đó nàng cứ bảo Lam nhi tới tam nha tìm ta rồi đi cùng với ta".
"Được".
Đã gần tới giờ ngọ. Cao Thao Thao và Đỗ Văn Hạo trở về tẩm cung. Sau khi hai người thân thiết với nhau, Cao Thao Thao hạ lệnh, hai người cùng nhau ăn cơm xong, Đỗ Văn Hạo mới cáo từ rời khỏi Hoàng cung.
Khi thẩm vấn Lý Thường ban sáng, Đỗ Văn Hạo đã biết một thông tin là quân Tây Hạ rất kiêng kỵ với loại sàng nỏ uy lực của quân Tống. Trong đầu Đỗ Văn Hạo đã sớm có ý định chế tạo một loại pháo có uy lực còn lớn hơn cả sàng nỏ. Nhưng vấn đề là trước đây không đủ thời gian cho bên sở quân giới nghiên cứu phát triển, bây giờ càng không thể chậm trễ.
Đỗ Văn Hạo cưỡi ngựa đi cùng đội hộ vệ tới sở quân khí, viện cung nỏ. phó quân khí giám nghênh đón Đỗ Văn Hạo vào trong, dâng trà hảo hạng. Đỗ Văn Hạo sai gọi tân viện trưởng của viện cung nỏ tới. Viện trưởng mới, Lý Hoành, người phát minh ra Thần tý cung nhanh chóng tới chào Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Thế nào? Lần trước ta bảo ngươi triệu tập thợ thủ công có kinh nghiệm. Ngươi làm tới đâu rồi?"
"Đã làn theo sự căn dặn của Đại tướng quân, chỉ còn chờ chỉ thị của ngài".
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn quay người hỏi viên phó quân khí giám: "Sở quân khí chúng ta có thợ rèn không?"
"Có. Chế tạo khí giới công thành mà không có thợ rèn thì sao có thể làm được. Hì hì. Có thể nói những thợ rèn tốt nhất kinh thành đều ở trong sở quân khí chúng ta. Người bên ngoài muốn đánh nồi tốt cũng phải tới nhờ chúng ta. Hì hì" Viên phó quân khí giám thấy Đỗ Văn Hạo nói chuyện hiền hoà nên cũng dám buông mấy câu đùa.
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Vậy tốt quá. Sở quân khí chúng ta có luyện đan sư và hoả dược không?"
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Viên phó quân khí giám nói vẻ khó xử: "Quả thật không có. Sở quân khí chúng ta không luyện đan nên không cần luyện đan sư".
Lần trước Đỗ Văn Hạo đã thị sát toàn bộ sở quân khí. Hắn quả thật không phát hiện ra nơi chế tạo hoả khí ( súng ống, đạn dược ). Không chế tạo hoả khí thì đương nhiên không cần bố trí hoả dược.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vậy các ngươi có biết ai là luyện đan sư tốt nhất không?"
Hai người Lý Hoành và phó quân khí giám nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Tư Mã Thiên Sư".
"Tư Mã Thiên Sư?" Đỗ Văn Hạo cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như hắn đã nghe ở đâu nên hỏi lại: "Đạo quán của người này ở đâu?"
Viên phó quân khí giám nói: "Không có đạo quán. Ở… hì hì, ông ta đã về chầu trời".
"Chầu trời?" nghe xong mấy câu đó lập tức Đỗ Văn Hạo nhớ ra. "Có phải là cẩu quân sư của Ung Vương gia không?"
Đỗ Văn Hạo dám nói như vậy nhưng viên phó quân khí thì không dám nói, thậm chí hắn còn không dám cả gật đầu, chỉ cười ngượng ngùng, ý xác nhận Đỗ Văn Hạo nói đúng.
Đỗ Văn Hạo nói: "Người đó là luyện đan sư giỏi nhất sao?"
Viên phó quân khí giám gật đầu nói: "Đúng vậy. Tất cả các luyện đan sư ở kinh thành đều nói như vậy. Nghe nói Ung Vương gia hao tổn rất nhiều tâm trí mới mời được về phủ, trợ giúp luyện tiên đan".
Đỗ Văn Hạo cười gượng gạo nói: "Nhưng hắn đã bị xử tử. Ngoại trừ hắn ra còn có ai nữa không?"
Viên phó quân khí giám ngạc nhiên hỏi: "Quốc Công gia muốn luyện đan sao?"
"Ồ, không phải. Ta muốn làm hoả dược, hoả dược như phóng pháo hoa đó".
"Ồ. Vậy không cần tìm luyện đan sư. Chỉ cần tìm thợ thủ công làm pháo hoa là được".
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ trán nói: "Đúng vậy. Ta tự dưng lại đi hỏi sai vấn đề. Ta khôing luyện đan thì tìm luyện đan sư làm gì? Phải tìm thợ thủ công làm pháo hoa hả? Thợ thủ công của xưởng pháo hoa nào là giỏi nhất kinh thành?"
"Hì hì. Quốc Công gia. Thợ thủ công giỏi nhất đương nhiên là của xưởng pháo hoa Hoàng cung".
Hoàng cung có xưởng chuyên môn sản xuất pháo hoa, sản xuất pháo hoa chuyên dùng cho Hoàng gia. Thợ thủ công trong xưởng Hoàng cung tuyển từ khắp cả nước, đương nhiên là những thợ thủ công hàng đầu
Đỗ Văn Hạo cho những người đó lui ra còn chính hắn vội vã rời khỏi sở quân khí, đi thẳng tới xưởng pháo hoa Hoàng cung.
Đường đường Tể Chấp đại nhân ghé thăm chính là một vinh hạnh lớn. Đỗ Văn Hạo nói rõ mục đích tới đó nên chủ xưởng pháo hoa lập tức đi gọi mấy người thợ thủ công giỏi nhất tới.
Đỗ Văn Hạo chọn hai người thợ thủ công. Hắn bảo với chủ xưởng pháo hoa là muốn đưa hai người này tới sở quân khí. Tể Chấp đại nhân đã quyết định, chủ xưởng không dám phản đối, chỉ cười đồng ý.
Đỗ Văn Hạo mang theo hai thợ thủ công làm pháo hoa quay về sở quân khí.
Đỗ Văn Hạo triệu tập phó quân khí giám, cục phán viện cung nỏ, cục phán các xưởng thợ cùng với các thợ rèn đã tuyển chọn lần trước và hai thợ thủ công làm pháo hoa tới tập trung thương nghị.
Đỗ Văn Hạo trịnh trọng nói: "Hôm nay ta muốn thành lập một cơ cấu bên trong sở quân khí, gọi là: Sở nghiên cứu binh khí. Chức cục phán do cục phán viện cung nỏ Lý Hoành đảm nhiệm. Sở nghiên cứu này chuyên nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí cùng trang bị. Ta sẽ sắp đặt một biệt viện nhỏ trong sở quân khí cho các ngươi làm trụ sở nghiên cứu vũ khí. Nơi này được phong toả hoàn toàn".
Những người này đều sản xuất vũ khí cho binh lính sao có thể không biết uy lực của vũ khí tiên tiến. Vấn đề là trước kia rất ít người quan tâm tới việc này. Hôm nay Tể Chấp đương triều tự mình làm chuyện này nên ai nấy cũng đều mỉm cười.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Công việc chính sau này của các ngươi chính là nghiên cứu vũ khí. Ta sẽ trả cho các ngươi đãi ngộ tốt nhất và vinh quang. Tạm thời tiền lương của các ngươi gấp năm lần binh tượng. Khi có phát minh mới, ta sẽ trọng thưởng vàng bạc, giống như Lý Hoành phát minh ra Thần tý cung vậy".
Vào triều Tống, binh tượng thuộc nhóm thợ thủ công mà địa vị xã hội của thợ thủ công cực kỳ thấp, cũng tương tự như nô tỳ. Đặc biệt là binh tượng khi mà địa vị của binh lính vốn đã thấp.
Khi mà địa vị của thợ thủ công thấp kém, hơi một chút bị chửi mắng, tiền lương cùng đãi ngộ cũng rất thấp. Bây giờ Đỗ Văn Hạo trả gấp năm lần tiền lương, có phát minh trọng thưởng. Đây quả thực là một sự kiện gây chấn động làm mọi người ai nấy đều phấn chấn.
Lý Hoành khom người nói: "Quốc Công gia, ngài đối xử với bọn tiểu nhân tốt như vậy. Nếu bọn tiểu nhân không làm tốt phận sự của mình thì thực rất có lỗi với ngài".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thế nhưng công việc của các ngươi có tính cơ mật rất cao, không thể để cho người ngoài biết vì vậy tự do của các ngươi sẽ bị hạn chế ở một mức độ nhất định. Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu điều này. Các ngươi có thể đưa người nhà của mình vào ở trong sở quân khí. Ta sẽ cho xây dựng nhà ở cho các ngươi, cung cấp trường học cho con các ngươi. Thế nhưng các ngươi phải nghiêm khắc giữ bí mật công việc của mình, chỉ giới hạn trong bằng này người chúng ta biết. Ai tiết lộ ra ngoài là phạm vào tử tội. Hiểu chưa?"
Những thợ thủ công liên tục gật đầu, trả lời.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Tốt lắm. Bây giờ ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đầu tiên. Ta đã thiết kế một loại súng và một loại đại pháo. Các ngươi hãy lam chúng giúp ta. Bây giờ ta giao bản vẽ cho các ngươi, hướng dẫn nguyên lý chế tạo cho các ngươi. Các ngươi căn cứ vào đó làm cho ta".
Đỗ Văn Hạo yêu cầu viên phó quân khí giám mang giấy và bút mực tới sau đó hắn lần lượt vẽ loại súng không nòng xoắn bắn bằng nhồi thuốc cùng với sơ đồ của súng không nòng xoắn bắn bằng nhồi thuốc cùng với sơ đồ các bộ phận, cả sơ đồ của viên đạn.
Đỗ Văn Hạo đã từng đi thăm bao tàng quân sự. Hắn đã từng nhìn thấy kết cấu cùng hiện vật của loại súng bắn bằng mồi lửa. Hơn nữa bản thân hắn học pháp y, cũng hiểu rõ kiến thức về súng đạn. Hắn cũng tham khảo thiết kế của súng đạn hiện đại sau đó mới sắp đặt chế tạo loại súng bắn bằng nhồi thuốc.
Sau đó hắn lại vẽ sơ đồ của một khẩu đại bác cùng mặt cắt. Vì để đề phòng tạc thang (Tạc thang là một loại sự cố vô cùng nghiêm trọng của súng ống, nguyên nhân chủ yếu là vì súng ống bình thường không có khoá hoặc súng ống thì vấn đề chất lượng chế tạo cùng với sử dụng đạn dược chất lượng thấp kém. Tổn hại chủ yếu của tạc thang chính là nòng súng cùng cơ bẩm của súng ), hắn đã vẽ một pho tượng bằng đá để cố định thân pháo để cho thợ đá tạc.
Sau khi phác thảo xong, Đỗ Văn Hạo bảo các thợ thủ công lại gần quan sát bản vẽ, hắn giảng giải cho bọn họ nghe nguyên lý của súng và đại pháo sau đó hắn hỏi xem thợ thủ công có thể làm ra loại súng và đại pháo như vậy không.
Kết cấu của súng bắn bằng nhồi thuốc và đại pháo cũng khá đơn giản nên hiển nhiên không gây nhiều khó khăn cho những thợ rèn có tay nghề cao. Thế nhưng bọn họ cảm thấy rất lạ lùng với việc Đỗ Văn Hạo dùng mồi lửa phóng viên đạn, thầm suy nghĩ có thể chế tạo ra được nhưng không ai nói ra ngoài. Sau khi hỏi mục đích sử dụng và mấy chỗ không hiểu, tất cả cùng nhau gật đầu.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Cần bao nhiêu thời gian?'
Mấy người thợ rèn nhìn nhau, cuối cùng một lão thợ rèn nói: "Đại tướng quân muốn làm ra bao nhiêu?"
"Súng chế tạo ra bốn cái. Hai cái lắp trước còn hai cái để sau. Đại pháo thì chỉ cần chế tạo trước một khẩu".
"Súng đại khái mất ba ngày. Đại pháo mất nhiều thời gian hơn, đại khái khoảng mười ngày".
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Tốt lắm. Mấy ngày này các ngươi không cần làm chuyện gì khác, chuyên tâm chế tạo súng và pháo. Sau khi làm xong hãy báo cho ta biết".
Mọi người đồng thanh trả lời.
Đỗ Văn Hạo quay về tam nha. Thủ hạ của hắn bẩm báo đã có chiến báo. Đây là đạo chiến báo thứ nhất từ khi bắt đầu xuất chinh Tây Hạ.
Chiến báo đã chứng thực lời khai của gián điệp Tây Hạ. Chiến báo đã thông báo về tình hình áp dụng chiến thuật tiến chắc từng bước. Trên đường chiến tuyến dài hai trăm dặm của Kinh lược ti Hoàn Khánh đã thiếp lập mấy ngàn chiến trại. Năm vạn đại quân tập trung phía sau, chia làm hai tầng. Tầng thứ nhất tập trung đội kỵ binh phản ứng nhanh. Tầng thứ hai tập trung binh lực ở ba điểm. Quân Tây Hạ tập kích bất kỳ địa điểm nào, chỉ cần khói từ chiến trại bốc lên, lập tức có quân đội nghênh chiến.
Quân đội Tây Hạ lâm vào tình cảnh xấu, không dám đối chiến cùng quân Tống, sử dụng chiến thuật vu hồi, muốn đột kích từ hai bên sườn không có chiến trại nhưng những chỗ đó lại nằm trong phạm vi tiến xa nhất của kỵ binh Tây Hạ, tất cả đã tiến hành chiến thuật vườn không nhà trống. Sau khi quân Tây Hạ đột kích tới không tìm được thôn trại cùng dân chúng. Binh lực của chúng lại không đủ để đóng quân chiếm giữ nên đành phải lui về.
Trong khi chiến trại của quân Tống từng bước vững chắc tiến lên trước, quân Tây Hạ đã dùng tất cả mọi cách cũng không thể đánh lui quân Tống đang vững chắc tiến lên, không nghĩ ra đối sách hợp lý nên đành liên tiếp thất bại rút lui.
Cuối chiến báo có nhắc tới quân số Tây Hạ ít mà phân tán các nơi. Thời cơ chiến đấu rất tốt, hy vọng có thể hy vọng để bọn họ tập trung ưu thế kỵ binh, tiến đánh vu hồi, chỉ một hai trận là tiêu diệt được quân Tây Hạ.
Lập tức Đỗ Văn Hạo hạ lệnh không được phép đột kích, phải nghiêm khắc chấp hành chiến thuật tiến từng bước một. Nếu ai làm trái lệnh, đột kích thì cho dù có lập công hay không đều xử tử hết.
Khi hạ tử lệnh, Đỗ Văn Hạo hoàn toàn hiểu rõ quân Tây Hạ đang cố ý tỏ ra yếu thế, nhử quân Tống đột kích rời bỏ chiến trại rồi sẽ tập trung binh lực ăn tươi nuốt sống quân Tống đột kích, tuyệt đối không thể mắc lừa nên Đỗ Văn Hạo lại phái một Đô Ngự sử làm đặc sứ tới đốc chiến.
Sau khi sắp đặt mọi việc xong, Đỗ Văn Hạo hạ lệnh mang bản đồ bố trí chiến trại của quân Tống xem xét vị trí chiến trại cùng với tốc độ tiến lên phía trước. Trước mắt tình hình rất lạc quan, Đỗ Văn Hạo cầm bản đồ vào Hoàng cung tìm Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao bẩm báo tình hình chiến sự.
Sau khi Cao Thao Thao nghe nói quân Tống đã tiến lên trước một dặm và đánh lui hơn mười lần tiến công của quân Tây Hạ. Cung nỏ hùng hậu của chiến trại bắn ra làm thương vong mấy trăm quân Tây Hạ, lại nhìn vào bản đồ Đỗ Văn Hạo mang vào, tâm trạng rất cao hắn. Nàng cũng muốn kiên quyết tiến hành chiến thuật tiến chắc từng bước.
ba ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng ngày thứ ba, viên phó quân khí giám chạy tới bẩm báo súng đã chế tạo xong.
Đỗ Văn Hạo đang cùng Vương Nhuận Tuyết cùng nghiên cứu binh pháp. Khi nghe bẩm báo, biết Đỗ Văn Hạo phát minh ra loại vũ khí mới nên Vương Nhuận Tuyết cũng háo hức muốn tới xem. Đỗ Văn Hạo đồng ý, cùng Vương Nhuận Tuyết và độ hộ vệ kích động đi tới khu thí nghiệm của sở quân khí.
Trên chiếc bàn có đặt ba khẩu súng bắn bằng nhồi thuốc. Nhìn hình dáng bên ngoài có thể thấy kỹ thuật chế tạo khá tốt. Dù sao đây cũng là những thợ thủ công hàng đầu của Đại Tống.
Bên cạnh có để thuốc nổ cùng với đạn. Bên cạnh bàn còn có một khung gỗ dùng để đỡ cố định súng. Phía trước đó năm mươi bước có một bia hình người để ngắm bắn. Ở sau mấy bước, theo yêu cầu của Đỗ Văn Hạo có một công sự cao bằng nửa thân người bằng bao cát.
Sau khi Đỗ Văn Hạo kiểm tra khẩu súng bắn bằng mồi lửa, kiểm tra việc lắp ráp các bộ phận của khẩu súng, cùng với độ an toàn của cò súng rồi hắn đút một viên đạn giấy vào vào nòng súng, đặt khẩu súng lên bệ bắn cố định, dùng một sợi dây buộc vào cò súng rồi lùi lại sau.
Sau khi Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây vào tới sau công sự bằng cát, hắn yêu cầu mọi người ngồi xổm và giật mạnh sợi dây. Một tiếng "ken két" nhỏ vang lên, tiếng súng hắn đang mong đợi không xảy ra. Đỗ Văn Hạo lại kéo một lần nữa. Tiếng "ken két" lại vang lên, vẫn không có tiếng súng.
Hắn kéo liên tiếp mấy lần nhưng vẫn không thể kích nổ.
Đỗ Văn Hạo chán nản ném sợi dây xuống đất, đứng dậy đi tới cạnh khẩu súng. Trước tiên hắn lấy viên đạn giấy ra, rồi bấm cò súng mấy lần, không có ánh lửa, hiển nhiên là bộ phận dẫn lửa có vấn đề.
Đỗ Văn Hạo làm lại lần thứ hai. Sau khi cố định khẩu súng vào giá, lắp đặt đạn, buộc dây thừng cẩn thận, bảo mọi người núp sau công sự chắn bằng bao cát.
Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây. Một tiếng "bùm" vang lên, Đỗ Văn Hạo cao hứng vung tay nói: "Thành công!".
Hắn vội vàng đứng dậy chạy tới cạnh khẩu súng. Nụ cười vui mừng trên gương mặt Đỗ Văn Hạo nhanh chóng vụt tắt. Hắn nhận ra hình người phía trước không có một lỗ thủng nào. Khẩu súng thử nghiệm trên giá nứt toác một miếng to - tạc thang.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đỗ Văn Hạo cười gượng. Hắn cầm tiếp một khẩu súng khác trên bàn lên, đổ thuốc nổ vào nòng súng. Hắn dùng que trúc bọc da hươu ngâm qua mỡ nhét vào nòng súng để thông nòng súng sau đó hắn lại cố định khẩu súng trên bệ bắn sau khi buộc lại dây thừng hắn lùi lại công sự phía sau, bảo những người xung quanh ngồi xuống, bản thân hắn thì nằm xoài trên công sự quan sát.
Tay hắn kéo sợi dây. Một tiếng "bùm" vang lên.
Đỗ Văn Hạo lại cao hứng khi nghe âm thanh đó, hắn vội vàng chạy tới chỗ khẩu súng. Hình người phía trước vẫn nguyên vẹn. Viên đạn rơi vào khoảng trống cách nòng súng hai, ba bước. Hiển nhiên là lượng thuốc nổ quá ít, không đủ lực.
Đỗ Văn Hạo biết nguyên lý bóp cò nhưng không biết liều lượng thuốc nổ. Hắn sợ khẩu súng bị tạc thang nên tra hơi ít thuốc nổ.
Sau khi Đỗ Văn Hạo tra thuốc nổ một lần nữa, nhét viên đạn vào súng, bắn thử một lần nữa. Lần này hắn cho khá nhiều thuốc nổ. Chỉ nghe "phanh" một tiếng, nòng súng lại nứt toác.
Liên tiếp hai khẩu súng nứt toác, xem chất liệu làm nòng súng không đủ tiêu chuẩn. Đỗ Văn Hạo hỏi: "Dùng nguyên liệu gì để làm súng?"
Lão thợ rèn nói: "Chỉ dùng sắt".
"Mặc dù sắt rất cứng nhưng lại giòn, rất dễ nứt toác sau này phải đổi lại làm bằng đồng thau hay đồng đen".
"Dạ!" Mấy người thợ rèn vội vàng trả lời.
Đỗ Văn Hạo cầm khẩu súng cuối cùng. Bởi vì đã có kinh nghiệm nổ nòng súng hai lần trước nên lần này Đỗ Văn Hạo tra lượng thuốc nổ ở giữa hai lần trước.
Hai lần tạc thang trước chỉ là nổ nòng súng. Đỗ Văn Hạo phát hiện ra uy lực của thuốc nổ không đủ mạnh để gây ra một vụ phá nổ mạnh mẽ vì vậy hắn cũng chẳng buồn tránh ở trong công sự. Hắn đứng cách khẩu súng mấy bước kéo dây. Vương Nhuận Tuyết và mấy thợ thủ công ở phía sau ngạc nhiên nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo quay đầu cười, kéo mạnh dây thừng. Chỉ nghe "bùm" một tiếng. Một đám khói đen bốc lên từ nòng súng rồi nhanh chóng tan mất.
Tấm bia hình người ở cách đó năm mươi bước đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng nhỏ.
"Thành công rồi!" Đỗ Văn Hạo vui mừng gào lên. Hắn vội vàng chạy tới xem xét hình người đó. Hắn thấy viên đạn sắt bằng đầu ngón tay cắm vào hình người đó. Mặc dù viên đạn cắm không sau nhưng chừng đó cũng đủ làm hắn vui mừng.
Mấy người Vương Nhuận Tuyết nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sức mạnh của thuốc nổ bắn viên đạn ra từ khẩu súng. Vấn đề là uy lực kém xa so với cung nỏ. Cung tên có thể dễ dàng xuyên qua hình người này. Điều kỳ quái là khẩu súng này lại chỉ có thể xuyên qua lớp ngoài của hình người đó. bọn họ không biết Đỗ Văn Hạo thí nghiệm một loại vũ khí phức tạp hơn cung nỏ để làm gì.
Đỗ Văn Hạo cũng không hài lòng với uy lực của súng. Hắn đoán chừng không đủ liều lượng thuốc nổ. Hắn lại tăng liều lượng thuốc lên bắn thử lần nữa. Kết quả lần này lại tạc thang.
Muốn ngăn ngừa tình trạng tạc thang chỉ còn cách dùng gang bền hơn so với sắt. Một điều nữa là dùng vỏ đạn kim loại, vừa có thể gia tăng độ kín, đồng thời có thể giảm bớt tạc thang.
Đỗ Văn Hạo lại sai mang giấy bút tới. Hắn vẽ một vỏ đạn hình kim loại. Bộ phận ngòi nổ thì hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết. Dùng thuốc nổ dẫn nổ như trước thì mất đi độ kín nhưng trước mắt vẫn chưa có biện pháp nào khác.
Cuộc thí nghiệm không thể coi là thành công nhưng đã đạt được mục đích chủ yếu. Đó chính là thông qua thí nghiệm lần này, mấy người Lý Hoành đã tận mắt nhìn thấy nguyên lý phóng đạn của súng, tiến thêm một bước trong việc đặt nền tảng trong việc chế tạo súng cùng đại pháo.
Đỗ Văn Hạo sai thợ thủ công tách nòng súng bị tạc thang ra, hắn phát hiện thành trong của nòng súng không được mài. Đỗ Văn Hạo gọi thợ thủ công tới, chỉ vào nòng súng nói: "Mặt trong của nòng súng phải được chà sát bóng loáng, càng bóng càng tốt. Lực cản viên đạn càng nhỏ, viên đạn bắn ra càng xa. Mặt khác bây giờ chúng ta sử dụng đạn sắt, quá nặng. Sau này cần đổi lại kim loại khác nhẹ hơn, đổi thành đạn chì".
Lý Hoành vội vàng trả lời. Đỗ Văn Hạo lại thiết kế lắp đặt một lưỡi lê có thể tháo rời gắn vào nòng súng. Hắn yêu cầu bọn họ sắp đặt lượng thuốc. Mục đích của thí nghiệm lần tới là bắn được viên đạn chì xuyên qua hình người gỗ ở khoảng cách năm mươi bước, bắn liên tục mà không tạc thang.
Trên đường quay về Vương Nhuận Tuyết nói: "Tướng công, chàng phát minh ra đồ chơi này chỉ để làm kinh động ngựa sao?'
Đỗ Văn Hạo sửng sốt: "Làm kinh động ngựa?"
"Đúng vậy. Thiếp thấy âm thanh đó rất to, còn to hơn mấy chục lần so với trống trận. Nếu trên chiến trường chiến mã kẻ thù nghe thấy âm thanh lớn đó phát ra liên tục rất định sẽ bị hoảng loạn".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Đây là vũ khí bắn xa, bắn ra viên đạn kim loại cũng giống như cung nỏ vậy. Thế nhưng nàng nói nó làm kinh động ngựa thì cũng coi như tác dụng phụ vậy. Dùng để đối phó với chiến mã tấn công cũng có tác dụng nhất định".
"Nhưng vừa rồi thiếp thấy uy lực của bắn đạn còn lâu mới bằng cung nỏ".
"Bây giờ thí nghiệm còn chưa thành công. Tương lai khi thành công, uy lực của nó vượt xa rất nhiều so với cung nỏ sắc bén nhất. cứ từ từ, sau này nàng sẽ biết".
"Ồ" Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói: "À, cuộc diễn tập quân sự được chuẩn bị thế nào rồi?"
"Cũng khá tốt. Ngày lập thu chính thức bắt đầu".
"Thiếp tham gia có được không?"
"Nàng đương nhiên phải tham gia. Nàng phải giúp ta kiểm tra bọn họ diễn luyện có đúng với binh pháp hay không, đưa ra các phương án chỉnh sửa".
"Thiếp có ý kiến hả? Thiếp không biết đâu".
"Nàng thành thục binh pháp, sao lại không biết? Nàng chỉ cần giúp ta xem bọn họ rốt cuộc có chỗ nào không đúng. Ta sẽ chỉnh sửa lại".
"Vậy được, để thiếp thử xem" Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói.
Mấy ngày sau.
Mấy hôm nay, Đỗ Văn Hạo không tới kiểm tra các quân doanh. Hắn để mặc cho bọn họ thao luyện. Sáng sớm hôm nay, Đỗ Văn Hạo toàn thân khôi giáp, cưỡi chiến mã màu đỏ. Một bên treo ngân thương, một bên treo cung tên. Vương Nhuận Tuyết cũng mặc chiến bào, cưỡi ngựa trắng, tư thế oai hùng hiên ngang.
Đỗ Văn Hạo cùng Vương Nhuận Tuyết và đội hộ vệ tới tam nha.
Ngay bên ngoài cổng chính của tam nha đã có một viên chiến tướng cưỡi một chiến mã đen như than. Viên chiến tướng mặc áo giáp, khoác chiến bào. Cạnh yên ngựa có treo một cây phác đao ( phác đao - một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cạn ngắn, sử dụng bằng hai tay) . Viên chiến tướng mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo. Người đó chính là Tần Quốc trường công chúa Triệu Lam.
Không hiểu sao Đỗ Văn Hạo thoáng chột dạ, hắn liếc mắt nhìn Vương Nhuận Tuyết bên cạnh nhưng Vương Nhuận Tuyết lại giục cương ngựa tiến lên trước nói: "Triệu Lam tỷ. Sao tỷ lại tới đây?"
Triệu Lam lớn hơn Vương Nhuận Tuyết mười tuổi. Năm đó khi nàng xuất giá, Vương Nhuận Tuyết còn nhỏ tuổi. Sau này khi phu quân Triệu Lam thông đồng với giặc nên bị xử tử, Triệu Lam thành quả phụ trẻ, quay về Hoàng cung. Vương Nhuận Tuyết là nữ nhi của Tể tướng nên thường xuyên tới chơi với Triệu Lam. Hai người trở thành tỷ muội tâm giao.
Triệu Lam liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: "Ta nghe mẫu hậu nói hôm nay Đỗ tướng quân tổ chức diễn tập quân sự. Ta rất thích náo nhiệt, ta bảo mẫu hậu cho phép tới xem. Còn muội? Muội trở thành phu nhân Đại tướng quân kiêm đội trưởng đội hộ vệ sao?"
"Công phu mèo quào của muội sao có thể làm hộ vệ? Muội cũng tới xem náo nhiệt như tỷ vậy".
Đỗ Văn Hạo nhìn nhị nữ nói: "Sắp tới giờ mão rồi. Ta muốn vào thăng trướng điểm tướng. Hai người ở bên ngoài chờ ta".
Nhị nữ cùng kêu lên: "Không. Chúng ta cũng muốn vào".
"Thôi được" Đỗ Văn Hạo không muốn nói nhiều: "Nhưng mà khi thăng trướng điểm tướng, hai người phải ở sau bình phong, không được xuất hiện".
"Được".
Ở hậu viện của tam nha có một trường điểm tướng. Ở giữa nổi lên chóp của một chiếc lều lớn. Bây giờ đang ở kinh thành, đáng lý cũng không cần dựng đại trướng nhưng Đỗ Văn Hạo muốn gây khí thế nên sai thuộc hạ dựng một đại trướng hành quân.
Giờ phút này hơn mười tên Chỉ Huy Sứ của các quân doanh đang xếp hàng chờ bên trong.
Đỗ Văn Hạo bước vào đại trướng chủ soái, ngồi xuống rồi liếc mắt nhìn viên quan quân luật hỏi: "Mấy giờ rồi".
"Sắp tới giờ mão".
"Đã đến đông đủ sao?"
Viên quan quân luật cười xấu hổ nói: "Còn thiếu hai người nữa".
Đỗ Văn Hạo sầm mặt hỏi: "Còn hai người nữa? Đi đâu?"
"Không rõ lắm, hẳn là chờ một chút là tới".
"Chờ một chút? Ta đường đường là Trấn Quốc công, tam nha Đô Điểm Kiểm, một trong tám vị Tể Chấp. Trong quân còn ai to hơn ta? Vậy tại sao ta phải đợi hắn? Hãy đánh trống thăng trướng. Bản tướng quân muốn điểm tướng".
Lập tức ngay bên ngoài trướng tiếng trống trận nổi lên vang trời.
Sau hồi trống ai còn chưa tới chính là tới muộn.
Sau khi hết hồi trống vẫn không thấy ai tới, Đỗ Văn Hạo cười nhạt. Hắn mở danh sách trên bàn ra, bắt đầu điểm danh.
Sau khi điểm hết danh sách, quả nhiên có hai viên tướng vẫn chưa tới. Đỗ Văn Hạo gấp danh sách lại, đứng dậy nói: "Chư vị, hãy theo ta ra ngoài thành diễn binh" Tất cả chúng tướng chắp tay trả lời rồi quay người cùng Đỗ Văn Hạo rời khỏi trướng, lên chiến mã theo Đỗ Văn Hạo ra ngoài thành.
Ngay khi vừa tới cửa thành thì nghe tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Một người nhanh chóng cưỡi ngựa tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo cười toét miệng nói: "Đại tướng quân, xin lỗi. Mạt tướng đã tới muộn".
Đỗ Văn Hạo ghìm cương ngựa, không quay người lại, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết khi điểm tướng chưa tới là mắc tội gì không?"
"Điều này. Ha ha. Xin Đại tướng quân tha thứ. Tối hôm qua mạt tướng tiếp rượu Tào Vương gia, uống hơn hai chén nên tới chậm. Lần sau mạt tướng không dám nữa".
"Tiếp rượu Tào Vương gia?"
"Đúng vậy. Hôm qua là đại thọ Tào Vương gia nên mạt tướng uống mấy chén rượu. Ha ha, những lần điểm tướng trước đây mạt tướng chưa bao giờ tới muộn. Lần này xin Đại tướng quân khai ân bỏ qua cho mạt tướng".
Đỗ Văn Hạo chậm rãi quay người nói: "Không hẳn là không thể tha cho người. Bây giờ không phải là hành quân đánh trận nên cũng không cần nghiêm khắc quá mức".
Viên tướng nọ cười nói: "Đúng vậy. Đại tướng quân là người thông tình đạt lý. Tối nay mạt tướng xin thiết tiệc tạ tội với Đại tướng quân, được không?"
Đỗ Văn Hạo vẫn lạnh lùng nói: "Ta vẫn còn chưa nói hết, ngươi đừng vội vui mừng. Vốn có thể không cần xử phạt ngươi. Nhưng vấn đề là hôm nay ta lần đầu tiên thăng trướng điểm tướng, ngươi tới muộn ta không xử phạt. Sau này ai cũng làm theo ngươi. Ta sao có thể để chúng tướng tin phục đây? Quan quân luật, điểm tướng không tới thì nên xử trí thế nào?"
"Thời bình đánh ba mươi roi. Thời chiến trảm".
"Được" Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào viên tướng nói: "Ngươi may mắn là không phải điểm tướng ở Kinh lược ti Hoàn Khánh. Nếu không cái đầu trên cổ ngươi đã rất khó giữ rồi. Người đâu! Đánh ba mươi roi!".
Lúc này Đỗ Văn Hạo mang theo cả một đội quân luật chuyên môn phụ trách kỷ luật quân đội. Mấy tiếng trả lời vang lên, năm, sáu tên lính quân luật đi tới kéo viên tướng kia xuống ngựa.
Viên tướng đó cực kỳ hoảng sợ, hốt hoảng cầu xin tha thứ nhưng vẫn bị binh lính quân luật đè xuống đất, vung gậy định đánh.
Viên tướng đó vội vàng gào lên: "Đại tướng quân, xin hãy nể mặt Tào Vương gia, tha cho mạt tướng lần này".
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nể mặt Tào Vương gia? Ngươi có quan hệ thế nào với Tào Vương gia?"
"Tào Vương gia là tỷ phu của mạt tướng".
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đỗ Văn Hạo cười, thì ra có hậu đài rồi, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Mạt tướng là Ngô Nhân, là chỉ huy sứ tiểu đội trà rượu quân Tư mã trước điện Công Chưởng”
Tiểu đội trà rượu tương đương với bộ phận hậu cần của quân Tư mã trước điện, thảo nào ‘tai to mặt lớn’thế
Đỗ Văn Hạo thật không thể coi như không thấy hậu đài Tào vương gia của tên Ngô Nhân này. Hắn đã từng bắt cóc Tào vương gia, còn để lại trên cố người ta một vết cắt, sau còn làm cho anh tra người ta là Ung vương gia bị điên nữa chứ.
Có điều, Tào vương gia dù gì cũng là con trai của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, vuốt mặt phải nể mũi thôi.
Do dự một lúc, hắn quay đầu nhìn đám tướng lĩnh cao cấp sau lưng, phát hiện ra có vài nụ cười ruồi chế giễu, rõ ràng là nói, ngươi đang bắt nạt lũ không có hậu đài như chúng ta , gặp người có hậu đài thật ngươi lại không mở to mắt ra!
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm, nếu không làm rõ chuyện này, thì về sau đừng mong chỉnh đốn quân kỉ.
Lúc này Vương Nhuận Tuyết cũng thì thầm: “Tướng công, khi dứt khoát mà không dứt khoát tất sẽ chịu hậu quả không lường!”
Đỗ Văn Hạo lại nhìn trưởng công chúa nước Tần Triệu Phong, hắn là chú ruột, xem nàng có biểu hiện gì không, Triệu Phong tươi cười, nhè lưỡi ra nghịch ngợm, nhưng cũng hơi gật đầu.
Với sự ủng hộ của hai mĩ nhân, quan trọng là mĩ nhân thứ ba, chính là Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, với Cao Thao Thao, Đỗ Văn Hạo dám khẳng định, nàng nhất định sẽ ủng hộ mình, hơn nữa chỉ là em vợ của Tào Vương gia, chứ không phải họ hàng ruột
Vì vậy, Đỗ Văn Hạo quyết định ra tay, hơn nữa không nể mặt chút nào nữa
Hắn cười lớn, cố ý nói to: “Tào vương gia hiểu chuyện đại nghĩa, không thể bao dung cho hành vi vi phạm quân kỉ của ngài được, người đâu! Hành hình!”
Các quân binh túm lấy hắn đè xuống đất để đánh, Ngô Nhân bắt đầu xin tha, sau khi đánh thật, đành cắn răng chịu đựng, mọi người xung quanh ban đầu còn cười, nhưng sau thấy Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy thì im hẳn, không gian chỉ còn tiếng gập đập vào da thịt người.
Đỗ Văn Hạo nhìn mấy quan quân lúc nãy còn biểu lộ sự mỉa mai lúc này mặt mũi tái mét, nụ cười chế giễu không biết chạy đâu mất, các quan quân khác nhìn cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đỗ Văn Hạo biết chiêu vừa rồi đã phát huy hiệu quả rất tốt.
Sau khi kết thúc hành hình, Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Ngô Nhân, ngươi còn gì để nói không?”
Ngô Nhân đau đến nỗi cắn nát cả môi, hai chân đầy máu, nói không thở ra hơi nữa: “Mạt tướng … mạt tướng … tội đáng …!”
“Tốt biết sai là tốt, mong rằng ngươi nhớ bài học lần này!”
Đỗ Văn Hạo xuống ngựa, bảo thị vệ lấy túi thuốc cho mình, từ lần đi tuần quân doanh trước, sau chuyện một binh sĩ bị thương do sơ suất mà không có phương pháp điều trị thích hợp, Đỗ Văn Hạo vừa bồi dưỡng quân y các cấm quân về ngoại khoa, vừa dặn dò đội hộ vệ của mình lúc nào cũng phải mang theo túi thuốc đề phòng.
Hắn cầm lấy túi thuốc, đến bên Ngô Nhân đang nằm bẹp dưới đất để trị thương cho ông ta.
Cùng lúc đó quân y cũng vội vàng đến tiếp tay, Đỗ Văn Hạo xua tay cho bọn họ lui ra, tự mình mở túi thuốc, lấy kéo, cắt miếng vải nơi chân của Ngô Nhân bị thương, dung thuốc sát trùng rửa vết thương.
Ngô Nhân vội vàng nói: “Đại tướng quân, không được, vết thương này của mạt tướng không sao hết, về gọi lang trung là không sao mà!”
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vai ông ta: “Xem ngươi kìa, bị đánh như vậy mà không kêu một lời, được lắm! bản tướng rất hài lòng, vì vậy đích thân trị thương cho ngươi. Đừng cử động!”
Đỗ Văn Hạo dung nước thuốc cẩn thận rửa vết thương, rồi lấy thuốc có chứa 7 phần kim thương dược do mình tự làm đắp lên, sau đó lấy vải quấn kín, đoạn nói: “Được rồi, chỉ là thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, có thể đi theo bản tướng tiếp tục thị sát không?”
Đường đường trấn quốc công, Tam Nha đô kiểm điểm, tể chấp đương triều, lại đích thân băng bó cho mình, Ngô Nhân cảm động đến rơi nước mắt, hắn ắp bắp nói: “Đại tướng quân…mạt tướng… dẫu có phải bò…cũng phải theo đại nhân đi thi sát…!”
“Được! hay cho một hảo hán! Người đâu, mang một cái cáng mềm ra đây, khiêng vương gia đi thị sát với ta!”
Quân binh dạ rồi chạy đi tìm cáng, cả nhòm thị sát đi ra trong tiếng hoan hô của những người xung quanh.
Vương Nhuận Tuyết thì thầm mỉm cười với Đỗ Văn Hạo: “Tướng công, chiêu này của chàng được lắm, vừa chẩn chỉnh quân kỉ, chấp hành quân pháp, lại mua được lòng người. Thiếp dảm bảo, tên này về sau sẽ sống chết theo chàng! Những tướng quan khác cũng bị cảm kích, làm chủ soái vừa phải uy vừa phải gia ân, để người dưới vừa nể vừa sợ mới được”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Ta lại không phải vì muốn mua chuộc hắn mới trị thương cho hắn, ta chỉ định đánh xong thì cho người khênh hắn về nhà để xem mồm mép hắn thế nào thôi, thấy hắn như vậy cũng có phần kính phục, vì vậy mới sơ cứu cho hắn”
“Thiếp thấy chàng quả là có tài thống lĩnh quân đội đó, làm như vậy quả không tồi!”
Đỗ Văn Hạo chỉ cười, hắn biết muốn xây dựng một đội quân lớn mạnh thì chỉ có như vậy thôi chưa đủ.
Ra khỏi thành chưa xa thì đến bãi diễn binh.
Đây là khu chuyên dung để diễn tập quân sự, có điều đã hoang phế nhiều năm không dung đến. Sauk hi Đỗ Văn Hạo ra quyết định quân diễn mùa thu thì nơi đây mới được dọn dẹp lại.
Lúc này bãi diến tập đã rất đông người, cờ hiệu được phất lên, các cấm quân được chỉ định tham gia diễn tập đều đã có mặt.
Đỗ Văn Hạo cùng các tướng lĩnh cấp cao lên đài duyệt binh ngồi, Vương Nhuận Tuyết và Triệu Phong dĩ nhiên không thể ngồi cùng Đỗ Văn Hạo, đành đứng phía sau với đội hộ vệ, bọn họ dung mạo xuất chúng, nhưng do đã giả trai nên không ai phát hiện ra họ trong đội hộ vệ.
Phía bên kia đài duyệt binh là một hàng dài mười mấy quân lệnh binh, đều do Đỗ Văn Hạo chọn trực tiếp từ quân lệnh binh của cấm quân trong lần diễn tập này, họ chính là trọng tài trong lần diễn tập quân sự này.
Diễn tập gồm hai phần, phần thứ nhất là các đơn vị đô, doanh, quân tiến hành tấn công, rút lui, phòng ngự theo hiệu lệnh của chỉ huy, cùng các loại diễn luyện biến hình; phần thứ hai là diễn tập tổng hợp của tất cả các loại binh chủng.
Trong thời đại binh khí lạnh, việc nghe theo hiệu lện của chỉ huy rất quan trọng, một quân đội kỉ luật nghiêm minh hành động thống nhất mới có thể phát huy được sức mạnh chiến đấu của cả đội, có thể hình thành ưu thế binh lực cục bộ nhanh chóng trong trận chiến. Vì vậy, diễn tập quân sự cổ đại, quan trọng nhất là kiểm tra sự tuân theo hiệu lệnh của quân sĩ.
Nghe theo hiệu lệnh lại được chia làm hai phần: phần 1 là mệnh lệnh thông thường, quân lệnh quan dùng cờ hiệu, quân nhạc thủ đánh la và thanh đồng phát ra những hiệu nhạc khác nhau. Binh sĩ căn cứ vào hiệu lệnh mà tiến hành tác chiến.
Khi tiến hành diễn tập theo đơn vị đô, do quân số chỉ có 100 người, vì vậy nghe hiệu lệnh sai rất ít, nhưng với đơn vị doanh, một doanh có 5 đô, mỗi đô lại có đội chỉ huy quân nhạc riêng, hiệu lệnh bị nhiễu, làm thế nào để hân biệt được nhạc hiệu quả là không đơn giản, số binh sĩ nghe nhầm hiệu lệnh tăng rõ rệt.
Mà lúc diễn tập theo đơn vị quân thì con số đó còn lớn hơn, có một số quân còn loạn cả lên, hoặc chen lấn xô đẩy, hoặc đứng trơ ra không biết phải làm gì.
Đỗ Văn Hạo sa sẩm mặt mày không nói.
Đến giờ ăn trưa, Đỗ Văn Hạo mới hạ lệnh tạm dừng diễn tập, ăn trưa nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng trong lều doanh trại khu diễn tập cho Đỗ Văn Hạo và các tướng lĩnh đi cùng, Đỗ Văn Hạo không ăn, hắn chắp tay sau lưng quan sát tình hình binh sĩ phía dưới, những binh sĩ khác dĩ nhiên cũng phải đứng theo hắn.
Binh sĩ đang ngồi trên đất ăn lươg khô đã chuẩn bị trước mang theo, thấy bọn họ đi đến liền đứng dậy hành lễ. Đỗ Văn Hạo … bắt tay hỏi han những binh sĩ lúc nãy diễn tập xuất sắc, những ai nổi trội hẳn còn hỏi cả tên, quân hiệu, đơn vị trực thuộc, việc này được mấy sử quan đi sau ghi chép lại.
Đỗ Văn Hạo thấy binh sĩ nào cũng nhồm nhoàm bèn cười hỏi: “Hương vị thế nào?”
Binh sĩ ai nấy đều toét miệng cười gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nhìn xung quanh, thấy binh sĩ đều ăn một loại bánh khô như nhau mới hỏi: “Đây là loại cả quân đội cấp đồng loạt sao?”
Phó đô chỉ huy sứ Lý Phố vội đáp: “Dạ, đây là lương khô được phát đồng đều trong tác chiến ạ”
“Mỗi lần có thể mang theo bao nhiêu?”
“Thoe quy định, đơn binh chỉ được mang nhiều nhất cho 5 ngày, mang nhiều hơn sợ rằng mang không nổi”
Đỗ Văn Hạo gật đầu, rồi chìa tay ra phía một anh lính nói: “cho ta thử tí”
Anh lính đó sợ hãi đưa miếng bánh đang ăn dở cho Đỗ Văn Hạo, xong cảm thấy có gì đó không đúng nên lấy từ trong túi ở dây lưng ra một chiếc bánh mới nguyên đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nhận lấy, cắn một miếng, mùi vi thật không ra gì, khiến hắn nhớ lại cái bảnh Tuyết Lôi Nhi đưa cho lúc vừa đến thế giới này.
Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ như không có gì, ăn sạch cái banh đó, binh sĩ thấy đường đường là tể chấp mà có thể ăn hết cái loại bánh kho nuốt của quân đội, ai nấy đều kính phục ngước nhìn. Đỗ Văn Hạo cầm lấy 1 chai nước, uống ừng ực, đó đâu phải là phong thái của 1 tể chấp, giống một anh nông dân đi lính thì đúng hơn.
Uống xong hắn đưa tay quẹt miệng, hỏi anh lính ban nãy đưa bánh cho mình: “Loại bánh này ăn ngon không?” Anh lính đó do sự rồi gật đầu.
Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu nói: “Ngươi nói dối, nói thật đi!”
Các binh sĩ xung quanh đều nhìn nhau rồi mới nói: “Có thể nuốt được, chỉ kém hương vị do vợ làm chút xíu”
Mọi người đều rộ lên cười.
P/S: Anh em xơi tạm vài chương sau bao ngày thiếu thuốc...Tối sẽ có 2 bi nữa...mai hàng lại về
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc