Mới rồi Hắc Mạn cũng bị huyết sắc liệt diễm hù dọa chạy vắt giò lên cổ, nhưng chốc lát sau gã kịp phản ứng lại, biển lửa đó không phải của bản thân Âu Dương. Nếu đó là biển lửa của bản thân Âu Dương thì lúc này Hồn Giả còn cơ hội chạy trốn không?
Nếu lấy tính cách của ác ma Âu Dương thì e rằng lúc này phạm vi vạn dặm sớm bị biển lửa của hắn cắn nuốt hết, dù là Hắc Mạn cũng sẽ bị giết chết tại đây.
Hiện tại biển lửa chỉ đốt hừng hực trên bầu trời Vạn Tiên sơn, thủ vệ Vạn Tiên sơn nhưng chưa từng công kích chúng, những Hồn Giả chạy tứ tán, điều này nói lên cái gì? Nói lên biển lửa không phải của bản tôn ác ma, đây chẳng qua là lực lượng hắn để lại trong pho tượng. Mặc kệ hắn để lại lực lượng cường đại bao nhiêu thì không có khả năng ngăn cản bước chân của Hồn Giả.
Dù sao pho tượng là sống, lực lượng rồi sẽ có lúc khô kiệt, khi lực lượng cạn kiệt là lúc Vạn Tiên sơn bị phá.
Hồn Giả nghe lời Hắc Mạn nói từ từ ổn định lại, qua mười mấy phút hỗn loạn thật nhiều Hồn Giả lại tụ tập hình thành mây đen trên trời.
Toàn bộ Hồn Giả quan sát biển lửa, chúng dần nhìn ra biển lửa hình thành một vòng bảo hộ to lớn bao bọc Vạn Tiên sơn bên trong, nhưng chỉ phòng thủ chứ không tấn công.
- Ha ha ha! Thì ra chỉ là một pho tượng chết, nếu như là bản tôn ác ma giáng xuống thì e rằng chúng ta đã bị giết sạch! Nhưng nếu là pho tượng chết thì làm sao cản được chúng ta?
Các trưởng lão Hồn Giới nhe răng cười. Âu Dương để lại ấn tượng quá sâu cho Hồn Giới, sâu sắc đến dù Hồn Giả tổ chức lực lượng cường đại bao nhiêu đều bị hắn hù tan tác hết. Bây giờ phát hiện không phải là bản tôn ác ma Âu Dương mà chỉ là pho tượng, mặc dù Hồn Giả hơi sợ huyết sắc liệt diễm nhưng nỗi sợ này không đủ để chúng ngừng bước chân tấn công!
- Chúng ta dùng lực lượng tiêu hao hết huyết sắc liệt diễm này! Khi đó là lúc Vạn Tiên sơn bị diệt vong!
Hắc Mạn xung phong đi trước, lực linh hồn tổ thành hắc sắc đại thủ chộp hướng biển lửa.
Hắc sắc đại thủ mới đụng vào biển lửa liền có ngọn lửa xông tới đốt nó thành tro. Hắc sắc đại thủ ở trong huyết sắc liệt diễm tổ thành biển lửa không thể chống đỡ được một giây.
Nhưng mặc dù biển lửa hỏa táng hắc sắc đại thủ nhưng biển lửa cũng bị tiêu hao, thật nhiều Hồn Giả theo sau Hắc Mạn bắt đầu dùng lực linh hồn công kích biển lửa. Biển lửa không từ chối ai, bất cứ lực linh hồn nào có gan dám đến gần biển lửa đều bị đốt thành tro.
Mấy chục vạn Hồn Giả cấp Đại Đế cộng thêm mười mấy cấp ý chí thế nhưng không thể nhúc nhích huyết sắc biển lửa một ly! Đều này khiến mọi người trong Vạn Tiên sơn cực kỳ giật mình.
Cái này cần lực lượng cường đại đến mức nào? Một người chỉ dựa vào để lại pho tượng cứng rắn chống mấy chục vạn Đại Đế và mười mấy ý chí, trong số những ý chí còn có Hắc Mạn gần như đạt đến ý chí tam phương!
Khổng Si ánh mắt ngơ ngác nói:
- Cái này chắc chỉ lực phi tiên mới có được đi!
Khổng Si nhìn biển lửa trên bầu trời không ngừng chống lại công kích từ mấy chục vạn Hồn Giả Đại Đế và cường giả ý chí mà không hề yếu thế, gã cảm thấy đầu óc rối loạn.
Trung Châu thành, trong Ức Dương lâu, một cái bàn dài to lớn chế tạo bằng vàng ròng bày giữa đại sảnh. Một trăm lẻ hai món ăn tinh mỹ đến khiến người không nữo ăn dùng chén đĩa làm bằng kim ngân ngọc từ, bốn loại chất liệu chế tác đặt trên bàng vàng ròng.
Âu Dương, Vệ Thi, Lý Bảo Sơn, Lý Uyển Như, Lý Khánh Minh, Đỗ Thanh Quân ngồi trên bàn dài nhìn những món ăn tinh mỹ.
Lý Bảo Sơn cực kỳ kích động nói:
- Âu Dương, từ cái ngày ta học chí tôn yến hội thì một trăm lẻ hai thức ăn chưa từng xuất hiện cùng lúc, ta vốn tưởng đời này không có cơ hội đó, không ngờ cách biệt bốn mươi lăm năm chúng ta gặp mặt, chí tôn yến hội rốt cuộc có cơ hội toàn bộ hiện ra trước mắt ngươi!
Từ ngày đầu tiên lão học một trăm lẻ hai món chí tôn yến hội thì Cửu Mục Điền liền nói cho lão, lão có thể xuất sư, khi đó lão nghĩ khi nào thì tự tay làm nó cho Âu Dương ăn, hôm nay rốt cuộc có cơ hội này.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn Ức Dương lâu bày trí tinh mỹ, lúc này đã là buổi tối, một trăm lẻ hai thức ăn từ giữa trưa làm đến đêm rốt cuộc đã xong. Âu Dương chờ gần mười canh giờ nhưng hắn không hề sốt ruột.
Âu Dương cảm nhận được pho tượng bị kích hoạt, mặc dù Hồn Giả cường đại hơn hắn tưởng nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn công phá biển lửa pho tượng bố trí là không thể nào. Trước tiên cho Hắc Mạn vênh váo một lúc, đợi hắn ăn xong rồi sẽ đem những Hồn Giả trên bầu trời Trung Châu thành cùng với đám Hồn Giả chạy tới Vạn Tiên sơn cùng nhau ném vào Hồn Giới, khiến chúng cút về thế giới của mình.
Truyền thuyết huyết sắc ác ma đã qua bốn mươi năm, hiện tại Hồn Giới Hồn Giả đã quên mất năm đó Âu Dương một mình một ngựa giết toàn Hồn Giới của chúng như tang gia bại khuyển. Bây giờ là lúc hắn khiến chúng hiểu đây không phải chỗ của chúng, đến nơi đây phải chuẩn bị tốt bị đốt chết.
Hiện tại Vệ Thi gần như hoàn toàn hóa hình người, cho nên nàng cũng có thể ăn thứ gì.
Vệ Thi vừa gắp một miếng đầu hủ màu xanh biếc vừa hỏi:
- Ngươi định đối phó Hắc Mạn như thế nào?
Âu Dương không nhìn Vệ Thi, nói:
- Hắc Mạn và ta xem như là lão bằng hữu, năm đó ta ở Hồn Giới mặc dù đại khai sát giới nhưng chưa từng muốn tiêu diệt Hồn Giới. Một kẻ dã tâm bừng bừng như vậy ta tuyệt đối không thể giữ lại hắn.
Thật ra nếu dựa theo tính cách của Âu Dương thì một mồi lửa thiêu hết Hồn Giả cũng được, nhưng hắn có hiệp nghị với Vệ Thi. Vệ Thi cùng hắn đi hết đường viễn cổ, vũ hóa phi tiên, còn hắn thì phải tha cho Hồn Giới Hồn Giả con đường, đưa chúng trở về Hồn Giới.
Vệ Thi nghe Âu Dương nói định giết Hắc Mạn thì vội nói:
- Ngươi đã hứa với ta!
- Đừng nói điều kiện với ta. Những gì Hắc Mạn làm chính nàng cũng nhìn thấy, hắn muốn không phải vào Chân Linh Giới mà là đồ tận vlg! Một kẻ như vậy ta tuyệt đối không để hắn sống! Được rồi, đừng nói những điều này, tối nay chúng ta tới đây ăn cơm chứ không phải nói những chuyện đó.
Âu Dương trước nay không phải người tùy tiện bị kẻ khác ảnh hưởng quyết định. Hắn nói một câu cứng rắn chặn miệng Vệ Thi, rồi bắt đầu cùng gia đình Lý Bảo Sơn nói việc nhà, thảo luận chuyện thú vị mấy năm nay.
Đây tuyệt đối là bữa cơm Âu Dương ăn phong phú nhất cũng tốn thời gian dài nhất.
Một trăm lẻ hai món ăn, mỗi món mùi vị khác nhau, ăn theo trình tự Lý Bảo Sơn trình bày, tất cả mùi vị dựa theo thứ tự kỳ diệu, ăn vào là loại hưởng thụ gần như hoàn mỹ.
Thỉnh thoảng Âu Dương liếc Vệ Thi, nữ vương Hồn Giả ít khi lựa chọn ăn thực vật nhân loại đang ăn ngon lành.
Lý Bảo Sơn lắc đầu, thở dài nói:
- Chí tôn yến hội tương truyền sớm nhất là từ viễn cổ, những tài liệu này chỉ là vật thay thế, rất nhiều tài liệu bây giờ không thể tìm kiếm nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Mặc dù dùng những tài liệu này cũng không tệ nhưng muốn chân chính đạt được cảm giác chí tôn yến hội thời viễn cổ thì cực kỳ khó khăn.
Âu Dương dùng đũa bạc gắp một miếng thịt bò màu vàng kim mở miệng hỏi:
- Nếu miếng thịt này ở viễn cổ thì dùng tài liệu gì?
- Miếng thịt bò này cũng là vật thay thế, ở viễn cổ chắc là lấy mũi cánh yêu long trên ngàn năm làm tài liệu mới hoàn thành thượng phẩm nhất.
Mặc dù Lý Bảo Sơn không thể tìm ra tài liệu nhưng vẫn còn nhớ tất cả nguyên liệu cần thiết cho chí tôn yến hội.
Âu Dương gật gù:
- Hèn chi!
Cái này tuyệt đối đúng là chí tôn yến hội, dùng mũi cánh yêu long ngàn năm làm tài liêuj, những tài liệu khác chắc cũng không kém gì cái này.
Tài liệu như vậy sợ là chỉ có nhân vật đạt đến chí tôn mới có tư cách hưởng thụ. Hơn nữa cho dù là ở viễn cổ, muốn gom đủ nhiều tài liệu như vậy chế tạo ra chí tôn yến hội thật sự thì hao tốn rất là lớn.
- Bảo sơn!
Âu Dương nhìn Lý Bảo Sơn tuổi đã già, hắn không giao lưu với người thường, gần như đã quên năm tháng mới là sát thủ lớn nhất. Bốn mươi lăm năm chỉ là một cái búng tay của hắn nhưng với người thường đủ để đi đến cuối đời.
- Viên đan dược có thể tục mệnh trăm năm cho ngươi.
Âu Dương lại lấy ra Hóa Thần Hoàn bỏ vào tay Lý Bảo Sơn. Là người bình thường, dù Âu Dương dốc hết sức thì tối đa chỉ tục mệnh thêm trăm năm cho Lý Bảo Sơn.
- Không cần!
Lý Bảo Sơn đặt đan dược lại trên bàn, nói:
- Sống sáu mươi mấy năm, ta cũng thấy đáng rồi, nếu lại cho ta sống thêm trăm năm ta thật không biết nên sống làm sao.
Lý Bảo Sơn nói lời này khiến Âu Dương nhẹ gật đầu, hắn từ miệng lão biết một chút chuyện. Không phải Lý Bảo Sơn không muốn sống tiếp mà vì lão biết dù sống thêm trăm năm cũng không có ý nghĩa gì lớn.
- Cuộc đời không ở dài ngắn mà là sống có đặc sắc không.
Âu Dương cất đi đan dược, lại lấy ra một lệnh bài, bên trên chỉ có một chữ Âu đơn giản.
Âu Dương cầm lệnh bài, yêu khí đỏ bay vào trong lệnh bài. Âu Dương đưa lệnh bài cho Lý Bảo Sơn.
- Bảo Sơn, lệnh bài này xem như là lễ vật thứ hai ta tặng ngươi. Bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi bóp nát nó thì dù ta đang ở đâu chắc chắn sẽ ra tay.
Âu Dương nói câu này, đám người bên ngoài từ khi Âu Dương bắt đầu ăn cơm vẫn cứ đứng nhìn cùng hút ngụm khí.
Lệnh bài kia là Âu Dương tặng, dù là khi nào, chỉ cần bóp nát nó là sẽ dược Thần Tiễn giúp đỡ cho một lần, đây đúng là lệnh bài miễn tử. Có lệnh bài này, dù ngươi ở Chân Linh Giới làm bao nhiêu chuyện khiến người tức giận thì Âu Dương đều sẽ che chở ngươi.
Nếu ở Chân Linh Giới ngay cả Âu Dương ra tay cũng không thể bảo vệ thì người đó không cần tồn tại.
- Ha ha, Âu Dương, lệnh bài kia ta nhận, nhưng ta tin một dân chúng như ta không cần dùng lệnh bài này, chỉ có thể xem như vật gia truyền cho hậu nhân lưu truyền xuống.
Lý Bảo Sơn cười cất đi lệnh bài.
Bốn mươi lăm năm trước gặp gỡ, bốn mươi lăm năm sau gặp lại, Âu Dương vẫn không quên đi Lý Bảo Sơn, không quên mọi chuyện năm đó, điều này khiến lão vô cùng cảm động. Bây giờ Âu Dương tặng lễ lớn như vậy, Lý Bảo Sơn không nói những lời cảm ơn, dù sao ân tình của hắn thì lão đã không có cơ hội trả hết.
Âu Dương đứng dậy nhìn ra ngoài, bên ngoài đã là đêm khuya, trăng treo trên cao. Âu Dương biết giải quyết xong chuyện này cũng là lúc hắn rời đi.
Vạn Tiên sơn, Hồn Giả tổ thành mây đen từ ngày hôm qua luôn oanh kkichs điên cuồng huyết sắc biển lửa, mấy chục vạn Đại Đế cộng thêm nhiều cường giả ý chí ra tay, nếu không phải Linh Hồn Liệt Diễm có được năng lực gần như miễn dịch loại lực lượng này thì có lẽ Vạn Tiên sơn đã bị công phá từ lâu.
Vô số tu luyện giả cùng bình dân nhìn biển lửa ngày càng mỏng manh, bọn họ lại bắt đầu hồi hộp.
- Huyết sắc biển lửa của Âu Dương thật nghịch thiên, trời sắp sáng rồi mà biển lửa vẫn còn duy trì!
Lúc trước Phi Vân Tiên Tử chỉ biết Âu Dương rất mạnh, bây giờ nàng nhớ đến bốn mươi năm trước bị Âu Dương dùng huyết sắc tên chỉ vào, cảm thấy người đổ mồ hôi lạnh.
Âu Dương cường đại đã vượt qua sức tưởng tượng của họ, Âu Dương như vậy e rằng đã thoát khỏi phạm trù thế giới này, họ đều đoán có lẽ hắn sắp vũ hóa phi tiên.
- Ài...
Bạch Hủ Minh thầm thở dài. Mọi người chỉ thấy biển lửa thủ vệ Vạn Tiên sơn nhưng không biết nếu Âu Dương không xuất hiện thì biển lửa tối đa còn chống chọi được mấy canh giờ, đến lúc đó hắn chưa quay về Vạn Tiên sơn thì đúng là tận thế đến.
"Chỉ còn lại năm mươi năm tuổi thọ lại phải đối mặt nhiều chuyện như vậy. Âu Dương! Con đường phía trước của ngươi đầy nhấp nhô, nhưng sư phụ luôn tin tưởng ngươi có thể vượt qua!"
Bạch Hủ Minh luôn tin rằng tiểu tử sáng tạo kỳ tích này bất cứ lúc nào đều có thể sáng bạo ra kỳ tích khiến người không dám tin.
Khổng Si nhìn Lỗ Tu, hỏi:
- Âu Dương có trở về hay không?
Biển lửa ngày càng yếu, họ đã nhìn ra không bao lâu sau biển lửa sẽ biến mất, đó là lúc tai nạn đến.
- Đúng vậy, Âu Dương rốt cuộc đi nơi nào? Có người nói Âu Dương đi Bách Tôn đảo, nhưng Âu Dương không có lên thuyền ở Lâm Hải thành, hơn nữa biển bình thường sao có thể ngăn cản bước chân của Âu Dương? Chắc hắn đã đi trên đường nghịch thiên, muốn đánh vỡ truyền thuyết viễn cổ.
Đến lúc này Phi Vân Tiên Tử không muốn đối địch với Âu Dương nữa.
Một người đi lên con đường nghịch thiên, muốn đánh vỡ truyền thuyết đã không phải Thái Nhất tông bọn họ có thể chọc vào, e rằng nguyên Chân Linh Giới liên hợp cũng tuyệt đối không thể cùng Vạn Tiên sơn hiện tại liều mạng.
- Có lẽ hắn đã đi lên con đường viễn cổ, tiến vào sâu nhất Mê Hồn Hải, Tu La Huyết Hải, truy tìm bí mật viễn cổ!
Bỗng vang lên giọng nữ, thanh âm này dẫn đến nhiều người ngoái đầu nhìn.
Người nói chuyện là Linh San của Vạn Tiên sơn! Đối với chuyện xảy ra ở Vạn Tiên sơn thì Linh San là biết rõ ràng nhất. Nàng xem như là người nhìn Âu Dương từng bước một từ khi mới vào Vạn Tiên sơn, bị nàng dùng lực lượng hù đến không dám nhúc nhích trở thành siêu cường giả đi lên con đường nghịch thiên!
- Cái gì?
Nghe Linh San nói, các cường giả lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Âu Dương đã tiến vào Tu La Huyết Hải? Nếu nói Âu Dương đã vào Tu La Huyết Hải thì chẳng phải là lần này bọn họ chết chắc?
- Câm miệng!
Bạch Hủ Minh nhíu mày:
- Linh San, ngươi đừng tưởng ngươi là sơn linh thì ta không dám làm gì ngươi. Nếu ngươi ở đây nói nhảm làm loạn lòng người nữa thì ta sẽ phong ấn ngươi!
Bạch Hủ Minh biết rõ bất kể khi nào thì tuyệt đối không thể để lộ tin Âu Dương tiến vào Tu La Huyết Hải đi con đường viễn cổ cho người Vạn Tiên sơn biết.
Bây giờ mọi người đều cho rằng Âu Dương sẽ trở về nên lòng họ tràn đầy hy vọng, nhưng nếu mọi người biết hắn đã vào Tu La Huyết Hải, có lẽ hoàn toàn không biết chuyện xảy ra nơi đây thì hy vọng sẽ chớp mắt tan vỡ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Khi đó nguyên Vạn Tiên sơn sẽ đại loạn, hiện tại không nói gì thì coi như huyết sắc biển lửa bị diệt, mọi người chỉ cần có hy vọng thì phút cuối còn liều mạng được, có lẽ có một ít người có thể trốn thoát.
- Bạch lão ca, nàng nói là sự thật?
Phi Vân Tiên Tử nhìn Bạch Hủ Minh, nàng là người phụ nữ có tâm kế, từ các loại biểu hiện của Bạch Hủ Minh nàng nhìn ra mới rồi cô gái nói là thật.
Nếu không thì Bạch Hủ Minh cần gì kích động như vậy?
- Đúng vậy, nếu đó là sự thật thì chúng ta...chúng ta có chạy không?
Trong lòng Khổng Si bất an, vốn gã cảm thấy pho tượng kia chính là Âu Dương từ phương xa kích hoạt, hắn sẽ quay về khu trục Hồn Giả, bây giờ nghe nói hắn dã vào Tu La Huyết Hải, gã không có tự tin.
Lỗ Tu chỉ tay vào Khổng Si, mắng:
- Trốn! Ngươi còn có tôn nghiêm của cường giả ý chík không? Chết không đáng sợ, sợ chết mới là đáng sợ!
Khổng Si dù gì cũng là bá chủ một phương, Lỗ Tu không thể tưởng tại tại sao đến lúc này gã sẽ biến thành như vậy.
Cũng không thể trách Khổng Si, dù là cường giả nào thì đó chỉ là con người, chỉ cần vẫn là con người thì kẻ đó chắc chắn tồn tại nỗi sợ.
Vốn biển lửa đốt lên hy vọng của mọi người, khiến họ tin rằng chỉ cần Thần Tiễn Âu Dương bất diệt thì Chân Linh Giới sẽ không bị Hồn Giả chiếm lĩnh, họ sẽ nhanh chóng lấy lại mọi thứ đã mất.
Nhưng bây giờ họ biết được có lẽ Âu Dương không biết chuyện bên này, sao không khiến họ hoảng loạn được?
Trốn! Lúc này ai cũng chạy không thoát!
Thánh chủ Bà Sa thánh địa khinh thường cười nhạo Khổng Si, nói:
- Hồn Giả biến thành mây đen đã sớm bao bọc nguyên Vạn Tiên sơn, nếu như là lúc biển lửa mới xuất hiện Hồn Giả rối loạn những cường giả ý chí chúng ta có chút cơ hội trốn thoát, nhưng bây giờ...
Gia Lạc lắc đầu, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta căn bản không có khả năng thoát khỏi tay Hồn Giả mạnh nhất, mà chúng ta chạy trốn thì người trong Vạn Tiên sơn sẽ ra sao? Chỗ này không chỉ có đệ tử Vạn Tiên sơn mà còn có môn hạ đệ tử chúng ta. Không lẽ khiến chúng ta bỏ lại đệ tử chạy trốn sao?
Đông Phương gia tộc Đông Phương Thiên lên tiếng:
- Trốn! Đông Phương Thiên ta sống đã quá đủ, đời này Đông Phương Thiên ta chưa từng làm đào binh, lúc này ta thà đứng chết tại đây cũng không muốn bỏ trốn!
Lời của Đông Phương Thiên kích động nhiều miệt, trong phút chốc mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn Khổng Si. Cái tên này khi còn trẻ chính là đồ nhát gan nghiêng theo chiều gió, bây giờ là cường giả ý chí mà vẫn như vậy, khiến người cùng thời đại với gã thấy khinh thường.
- Những Hồn Giả này nên xử lý thế nào? Là nàng đưa chúng về nhà hay là ta?
Âu Dương ở trong bóng đêm âm u trên trời một tay cầm Thứ Kiêu cung, một tay Linh Hồn Liệt Diễm hừng hực cháy. Một số Hồn Giả cách hắn khá gần bị Linh Hồn Liệt Diễm nóng cháy khiến chúng vặn vẹo. Mặc dù Linh Hồn Liệt Diễm không trực tiếp đụng vào người chúng nhưng lấy tu vi hiện tại của Âu Dương e rằng một chút đốm lửa đụng phải cũng đủ giết chết một Đại Đế.
- Ngươi đã hứa với ta không giết những Hồn Giả!
Vệ Thi lại bàn ra hiệp nghị giữa hai người.
- Lúc ta hứa với nàng thì Hồn Giả chưa bắt đầu đồ sát Chân Linh Giới, khi đó hiệp nghị giữa chúng ta là công bình, nhưng bây giờ thì sao?
Trong mắt Âu Dương lộ sát khí, Hồn Giả ở Chân Linh Giới đồ sát thật sự quá ác.
Gần như tất cả Hồn Giả dựa vào hấp thu linh hồn con người đạt đến Đại Đế, có thể tưởng tượng cần giết chết bao nhiêu người mới thực hiện được. Mặc dù những bình dân không liên quan nhiều với hắn nhưng dùng nó tăng thêm tiền cược với Vệ Thi thì cũng đáng.
- Nhóm Hồn Giả và nhân loại vốn là quan hệ thợ săn cùng con mồi, nhân loại các ngươi cũng từng đồ sát Hồn Giả!
Vệ Thi nghĩ đến dùng chuyện quá khứ khiến Âu Dương bình ổn.
Nhưng Âu Dương lắc đầu, khinh thường nói:
- Nếu tính kỹ thì chẳng phải mọi chuyện đều phải vì năm đó Hoắc Khải Phong phong ấn các ngươi?
Vệ Thi là cô gái thông minh, nàng từ ngữ điệu của Âu Dương nghe ra ý hắn. Nàng biết đây là một ác ma thật sự, một ác ma không từ thủ đoạn. Hắn nói những điều này với Vệ Thi là vì muốn từ trên người nàng lấy được ích lợi gì, nhưng nàng không có cách nào cò kè mặc cả với Âu Dương.
Cùng là cường giả ý chí tam phương, bốn mươi năm trước nàng không là đối thủ của Âu Dương, bốn mươi năm sau hắn so với năm đó đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm, ngàn lần. Nếu như Âu Dương hết sức ra tay thì e rằng Vệ Thi khó mà trốn thoát.
Âu Dương nói đồ tận Hồn Giới Hồn Giả không phải nói suông. Vệ Thi biết lấy tính tình độc ác với địch của Âu Dương, hắn thật sự sẽ làm chuyện diệt hết mấy trăm vạn Hồn Giả Hồn Giới.
- Ngươi muốn sao?
Cuối cùng Vệ Thi lựa chọn thỏa hiệp. Thật ra lúc trước Vệ Thi là một người rất mạnh mẽ, dù là lúc này, nếu có một cường giả ý chí tam phương dám ăn nói như vậy với nàng thì nàng không tiếc chiến đấu, nhưng đối diện là Âu Dương, nàng không thể.
Vệ Thi không phải đối thủ của Âu Dương, mạng của toàn Hồn Giả nằm trong lòng bàn tay hắn. Âu Dương giống như đồ tể, đồ đao đang giơ lên, dưới lớp da hiền lành ẩn chứa trái tim tàn ác đẫm máu.
Âu Dương liếc Vệ Thi, nói:
- Ta không hy vọng đồng bạn của ta vào phút máu chốt sẽ phản bội ta, bởi vì ta rất sợ rắc rối. Cách giải quyết rắc rối tốt nhất hình như là linh hồn đúng không?
Vệ Thi biến sắc mặt, ngón tay chỉ vào Âu Dương, lắp bắp:
- Ngươi...
Âu Dương biểu đạt ẩn ý quá rõ ràng, là muốn nàng lấy linh hồn hiến tế cho hắn. Một khi nàng hiến tế linh hồn cho Âu Dương thì tương đương biến thành khôi lỗi mặc cho hắn khống chế, không có chút đường phản kháng.
Âu Dương nhìn ra được Vệ Thi tức giận, hắn vươn một ngón tay, nói:
- Trước giờ ta luôn là người giữ danh dự, ta cần chẳng qua là nàng cùng ta đi hết con đường viễn cổ, khi ta vũ hóa phi tiên sẽ trả lại hết cho nàng. Vậy nên nàng không cần lo vĩnh viễn sẽ thành khôi lỗi của ta!
- Tại sao ta phải tin ngươi?
Hiển nhiên Vệ Thi không tin danh dự mà Âu Dương nói.
Âu Dương nói:
- Thôi được.
Ngọn lửa rực cháy trong tay hắn tỏa ra biến thành tường lửa, không ngừng lan sang bốn phía. Tường lửa đi qua đâu là tất cả Hồn Giả bị đốt thành tro, vài giây ngắn ngủi có ít nhất mấy trăm Hồn Giả bị Âu Dương nhẹ nhàng thiêu chết.
Linh Hồn Liệt Diễm cấp ý chí tam phương, lúc này coi như là Hồn Giả cấp phi tiên cũng đừng mơ đấu cùng Âu Dương! Đây là khắc tinh của Hồn Giả, khắc tinh khiến Hồn Giả không còn lựa chọn nào khác.
- Dừng tay!
Vệ Thi nhìn vô số đồng loại của mình bị giết chết, nàng nhìn sợ hãi trong mắt Hồn Giả, ánh mắt chúng cầu xin nhìn nàng. Nàng biết đã bị Âu Dương bắt lấy nhược điểm lớn nhất, nàng không còn đường để đi.
- Đã nghĩ rõ ràng?
Lúc này Âu Dương thật sự giống như một ác ma. Nữ tính giống Vệ Thi bình thường đàn ông sẽ thương hương tiếc ngọc, nhưng hắn thì không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Mà cũng không thể trách Âu Dương, mười mấy tuổi hắn đi đến thế giới này, từ nay con đường hắn đi ngập biển máu đến ngày hôm nay, đời sống bình tĩnh tình cảm không phải chủ yếu trong sinh hoạt của hắn. Âu Dương như vậy lấy đâu ra thương hương tiếc ngọc?
- Âu Dương, ngươi là người ác nhất ta từng thấy, ngươi đã thắng!
Cuối cùng Vệ Thi vẫn phải cúi đầu, bị Âu Dương bắt lấy chỗ yếu, nàng không có lựa chọn chỉ đành thỏa hiệp.
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi trán Vệ Thi, luồng sáng biến thành bộ dạng Vệ Thi nhỏ xíu, đó là một phần mấu chốt trong linh hồn của nàng, nắm giữ một phần linh hồn này tương đương với nắm mạng của nàng, đại biểu cho bắt đầu từ hôm nay Âu Dương gần như có thể khiến Vệ Thi làm bất cứ điều gì cho hắn.
Bắn lấy phần linh hồn vào tay, Âu Dương cảm nhận hơi thở cực nóng thuộc về Vệ Thi trong linh hồn.
Âu Dương nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói mình là người giữ lời, khi chung kết viễn cổ vũ hóa phi tiên thì ta sẽ trả lại linh hồn cho nàng.
Âu Dương không lừa Vệ Thi, mặc dù Hồn Giả cấp ý chí tam phương rất cường đại nhưng hắn cũng mạnh mẽ, thế giới này đã không còn đối thủ của hắn, hắn không cần nàng giúp làm gì.
Lý do hắn dùng cách này uy hiếp Vệ Thi cùng mình điểm mấu chốt là không biết con đường viễn cổ. Hồn Giới hiểu biết về viễn cổ vượt xa Chân Linh Giới, có Vệ Thi ở xem như là hướng dẫn viên, con đường viễn cổ của hắn sẽ đi càng dễ dàng.
- Được rồi, hãy đưa tộc nhân của nàng trở về thế giới thuộc về chúng, nhưng nhất định phải để lại Hắc Mạn!
Âu Dương nói xong xoay người bay hướng Vạn Tiên sơn.
Lúc này trên Vạn Tiên sơn nhiều người hai tay chắp vào nhau như đang khẩn cầu điều gì. Biển lửa đã mỏng đến sắp tan biến, nếu biển lửa biến mất mà Âu Dương còn chưa trở về thì chính là tận thế, là lúc Hồn Giả lấy mạng tất cả người trên Vạn Tiên sơn.
- Bạch Hủ Minh, thật sự không có cách nào liên lạc với Âu Dương sao?
Phi Vân Tiên Tử sợ chết hơn bất cứ ai, giọng nàng hơi run, mặc dỳ là cường giả ý chí nhưng đối diện cái chết thì nàng không cường hơn người bình thường bao nhiêu.
Bạch Hủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, từ một canh giờ trước liền có nhiều người cứ liên tục hỏi lão, khắp Vạn Tiên sơn dù là tông phái nào cũng hiểu được một điều.
Âu Dương không đến! Đây chẳng qua là pho tượng có lực lượng thủ vệ cuối cùng của Âu Dương, khi lực lượng này biến mất là lúc họ chịu trói.
- Ha ha ha ha! Cái gì biển lửa cũng không thể ngăn cản đồ đao của chúng a!
Trong mắt Hắc Mạn đầy điên cuồng, mặc dù biển lửa ngăn cản gã thời gian dài như vậy, mặc dù phá mở biển lửa làm gã tiêu hao nhiều lực lượng nhưng gã vẫn rất vui vẻ, chỉ cần đồ sát hết người trong Vạn Tiên sơn thì gã có thể lĩnh ngộ ý chí thứ ba, có được ý chí hủy diệt!
Bạch Hủ Minh nói với Lỗ Tu:
- Mở ra tổ sư tế đàn! Thỉnh hồn tổ sư!
Lỗ Tu gật đầu, bây giờ xem ra Âu Dương không không khả năng trở lại, chỗ dựa cuối cùng của họ là hồn tổ sư. Mặc dù hồn tổ sư cường đại nhưng còn kém xa để ngăn cản những Hồn Giả này, tối đa là đỡ được một lúc, chế tạo thời gian cho họ chạy trốn.
Trước sơn môn, một đệ tử Bà Sa thánh địa nhìn Lăng Túc, hỏi:
- Tại sao thái thượng trưởng lão các ngươi còn không xuất hiện?
Một đệ tử Linh Thiên tông cũng hùa theo:
- Đúng vậy! Không phải các ngươi đã nói thái thượng trưởng lão của các ngươi bất cứ lúc nào đều là thủ hộ thần Vạn Tiên sơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ không làm Vạn Tiên sơn gặp nguy hiểm sao? Tại sao đến bây giờ thái thượng trưởng lão của các ngươi còn chưa xuất hiện? Không lẽ thái thượng trưởng lão của các ngươi cũng từ bỏ Vạn Tiên sơn?
Lăng Túc ánh mắt vô cùng kiên quyết nói:
- Nói nhảm! Chắc chắn Âu Dương sẽ trở về! Chắc chắn hắn sẽ trở về! Dù hắn ở đâu chắc chắn sẽ trở về! Bất cứ lúc nào Âu Dương sẽ không từ bỏ huynh đệ!
Âu Dương là loại người gì người khác không rõ ràng chứ gã thì rất hiểu.
Thần xa thủ vô tình bị gã phát hiện trong tiểu sơn thôn, hắn trưởng thành vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, hắn dùng thời gian người khác vĩnh viễn không dám mơ tới đi xong đoạn đường người ta dùng thời gian gấp trăm lần cũng không thể thực hiện.
Từ thần xạ thủ tiểu sơn thôn không biết cái gì từng bước một trưởng thành sát thần trên chiến trường, trưởng thành một Yêu Cung Thủ kiếm tẩu thiên phong.
Đối diện vô số trào phúng và châm biếm, Âu Dương chưa bao giờ lùi bước, hắn vẫn luôn kiên trì con đường của mình, đi trên đường thuộc về mình.
- Ta tuyển chọn chính là con đường này, dù phía trước có gian nguy như thế nào, dù ta phải trả cái giá lớn bao nhiêu, ta phải đi đến cuối đường!
Đây là lời của Âu Dương, Lăng Túc con nhờ khi hắn nói câu này thì trong mắt kiên quyết.
- Chúng ta là huynh đệ, chúng ta là huynh đệ sóng vai chiến đấu, cho dù có một ngày chúng ta không cùng nhau chiến đấu nữa nhưng ta sẽ ghi nhớ tất cả, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ nhớ!
Đây cũng là lời Âu Dương đã nói, lúc trước hắn rời khỏi đệ thất trung đội, nơi tràn đầy hồi ức của họ.
Chớp mắt đã qua vài chục năm, bọn họ từ một tiểu thế giới đi đến Chân Linh Giới, mặc dù ở Chân Linh Giới họ không thể giống như trước kia sóng vai chiến đấu nhưng tất cả người đi theo Âu Dương cùng bước vào Vạn Tiên sơn, dù là Lăng Túc, Lý Vĩ, Lam Thông hay người khác đều nhớ kỹ những lời Âu Dương đã nói.
Lý Vĩ kiên quyết nói:
- Đừng từ bỏ! Bất cứ lúc nào cũng không được từ bỏ! Tin tưởng Âu Dương! Âu Dương chắc chắn sẽ đến!
Lý Vĩ chính chắn hơn xưa rất nhiều, bây giờ gã sớm là cường giả một mình đảm đương một phía. Dù Lý Vĩ có trưởn thành thế nào thì gã vẫn nhớ đến dã trư lâm năm xưa.
Trong rừng cây, Âu Dương lần đầu tiên giương cung giết người, bình tĩnh quyết đoán! Âu Dương từng mũi tên lấy mạng, như sát thần đến từ địa ngục.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng này siêu cấp cường đại, ta nói ngươi biết, bình thường ta không truyền cho người ngoài, truyền cho ngươi là vì thấy ngươi có thiên phú dị bẩm!
Đây là lúc Âu Dương dạy cho Lý Vĩ cái gọi là Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nói, bây giờ gã nhớ lại vẫn thấy khó quên như hôm qua.
- Ta đến từ nơi rất xa xôi, ta là long truyền nhân, tương lai của ta sẽ chóia lọi như mặt trời!
- Ngươi lại thổi phồng nữa! Yêu long đều là yêu thú, hơn nữa yêu long sớm đã biến mất.
- Chết tiệt! Ngươi căn bản chưa từng thấy long, ta nói long đây là thần long bay cao chín tầng trời chứ không phải đại quái vật có cánh mà ngươi nói!
- Vậy ngươi nói ngươi sẽ chói lọi như mặt trời, ta không tin, nếu ngươi thật sự làm được thì trước tiên làm thôn trưởng cho ta xem đi!
- Thôn trưởng có gì hay? Muốn làm thì phải làm thần! Thần khiến người kính người, ngươi nên biết làm người xuyên qua ta bị áp lực rất lớn.
- Thần? Cái gì là thần? Cái gì là người xuyên qua?
Đây là lời Âu Dương từng nói với Lý Vĩ, lúc đó hắn là tiểu nhân vật mới vào Kháo Sơn thôn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Ngươi đã là thần! Ngươi hiện tại đã là thần mọi người kính ngưỡng. Âu Dương, ta tin tưởng ngươi. Từ sau dã trư lâm thì ta tiền tin tương lai ngươi sẽ chói lọi như mặt trời, ngươi sẽ trở thành thần người người kính ngưỡng!
Có ai ngờ năm đó hai đứa trẻ mười mấy tuổi nói lời sẽ trở thành hiện thực ngày hôm nay?
Lam Thông nhìn mây đen rậm rạp trên trời, vẻ mặt gã không có gì sợ hãi. Gã giống như Lý Vĩ, Lăng Túc, cũng tin tưởng Âu Dương sẽ đến! Âu Dương chắc chắn đến!
Thiên phú của Lăng Trung Thiên kém hơn đám Lăng Túc một chút, nhiều năm như vậy gã xem như bước vào hàng ngũ pháp thân. Lúc này gã nhìn trên bầu trời, nhớ lại năm xưa trong quân doanh lần đầu tiên gặp Âu Dương.
Lăng Trung Thiên nhớ đến phong thái của Âu Dương ở trên chiến trường một cung bắn bốn tên buộc Mộc Vãn Phong thà vi phạm điều ước bốn quốc cũng nhất định phải ra tay, nhớ đến nghe gã nói thiên phú của hắn rất tệ không thể tu luyện nhưng Âu Dương vẫn không từ bỏ.
- Âu Dương, ta thừa nhận đã nhìn lầm ngươi! E rằng không chỉ mình ta, bất cứ ai cũng không ngờ ngươi một đường đón sóng đi, đánh vỡ tất cả quy tắc, trở thành thần sống hôm nay!
Trong đầu Lăng Trung Thiên tràn ngập cảnh tượng năm đó.
Lăng Trung Thiên đưa di vật của Mộc Vãn Phong đến đệ thất trung đuội là muốn nhìn thần xạ thủ trẻ tuổi có chút cuồng vọng rốt cuộc có đáng giá gã chú ý, nhưng ai ngờ một Hóa Yêu quyết bình thường ai cũng xem là đồ bỏ đi lại tạo thành một quái vật như vậy, một Yêu Cung Thủ hoành hành thiên hạ!
Một ác ma khai sáng một lưu phái, một người khiến vô số người sùng bái, Âu Dương!
- Mặc dù ta không chính mắt thấy Âu Dương trưởng thành nhưng ta nghe nói hình như hắn cùng Lý Vĩ đến từ một tiểu sơn thôn! Một sơn thôn ra hai cường giả, một là vương giả thiên hạ đệ nhất, một là Đại Đế! Nếu có một ngày các ngươi có thể quay về thôn đó, tin tưởng thôn kia sẽ trở thành thôn huy hoàng nhất trong vô số tiểu thế giới.
Lý Thanh Phong tiếp xúc với Âu Dương rất ít nhưng gã biết chút chuyện quá khứ của hắn.
Năm đó lúc tiến vào Chân Linh Giới, Âu Dương từng nói hắn muốn làm Hoàng Thiên Đại Đế thứ hai, khi đó Lý Thanh Phong cảm thấy hắn nói khoác lác. Đại Đế là người bình thường có thể chạm tới sao?
Nhưng có ai ngờ, năm đó Âu Dương luôn mồm hét phải làm Hoàng Thiên Đại Đế đâu chỉ đơn giản trở thành Đại Đế!
Thiên hạ đệ nhất! Trong tiểu thế giới tiễn thuật của Âu Dương chỉ là thiên hạ đệ nhất! Bây giờ Âu Dương có thể đứng ở bất cứ đâu, hét to với bất cứ ai, ta chính là thiên hạ đệ nhất! Ta chính là cường giả thiên hạ đệ nhất!
Vinh quang đặc biệt này từ viễn cổ đến nay chưa từng xuất hiện, Bạch Hủ Minh từng được người gọi là thiên hạ đệ nhất nhưng luôn có người không phục cái danh này của lão. Tuy nhiên, Âu Dương thì khác, thiên hạ đệ nhất của hắn được công nhận.
Một thiếu niên đi ra từ tiểu sơn thôn có thể dựa vào thiên phú người ta coi như rác rưởi, và công pháp vứt đi từng bước một đi đếm hôm nay.
- Thiên ta? Ta trước giờ không phải thiên tài, bởi vì ta là thiên tài chung kết giả!
Lý Thanh Phong còn nhớ lúc trước Âu Dương đã nói như thế, câu này năm xưa nghe cực kỳ cuồng vọng nhưng hôm nay hắn có tư cách nói.
Thiên tài thì như thế nào? Siêu cấp thiên tài thì như thế nào? Tất cả thiên tài đều bị Âu Dương đạp trên đầu vượt qua, thù vinh này coi như là tính từ viễn cổ đến hôm nay e rằng chỉ mình Âu Dương có.
Lý Vĩ lên tiếng nói:
- Lần đầu tiên ta gặp Âu Dương hắn mới mười lăm tuổi, lúc chúng ta tiến vào Chân Linh Giới hình như Âu Dương hai mươi bốn tuổi, vào Chân Linh Giới gần sáu mươi năm, bây giờ Âu Dương mới chỉ khoảng tám mươi tuổi!
Không có thiên phú hơn người, không có công pháp nhất đẳng, không phải đệ tử thế gia từ nhỏ bồi dưỡng, Âu Dương từ mười lăm tuổi bắt đầu tu luyện đến bây giờ chỉ có sáu mươi lăm năm. Sáu mươi lăm năm đạt được ý chí tam phương, thành tựu thiên hạ đệ nhất, thù vinh này chỉ thuộc về một mình hắn.
- Đúng vậy, tính toán thì hình như Âu Dương chỉ dùng hơn sáu mươi năm đi đến một bước này! Đúng là khiến người giật mình.
Trên Vạn Tiên sơn đám huynh đệ, chiến hữu lúc xưa của Âu Dương thảo luận, xung quanh các đệ tử tông phái nghe trợn mắt há hốc mồm.
Tám mươi tuổi? Đệ tử tông phái khác đứng đây người trẻ tuổi anhast cũng một, hai trăm tuổi, thế mà năm nay Âu Dương mới tám mươi tuổi, thời gian thực tế hắn tu luyện chỉ có sáu mươi lăm năm.
Lý Vĩ lại nói:
- Âu Dương không giống như người bình thường, tốc độ hấp thu linh nguyên của hắn chậm hơn chúng ta nhiều, hắn từ cuộc chiến sinh tử không ngừng dựa vào lĩnh ngộ sinh tử tăng tiến. Thật tình thì thiên phú của hắn rất tệ, nhưng thiên phú kém không đại biểu không thể trở thành thiên hạ đệ nhất, Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất.
Lại một thanh âm vang lên:
- Thiên phú kém có gì đáng sợ? Năm đó ta muốn gia nhập tông phái bị vô số tông phái từ chối, lão sư đem Hóa Yêu quyết quý giá nhất của mình tặng cho ta, mới có ta ngày hôm nay!
Trong Vạn Tiên sơn mở miệng gọi Âu Dương là lão sư thì chỉ có một người, Dạ Chi Đại Đế, Dạ Thiên!
Người này giống sao băng bỗng lóe trên không trung, rất nhiều người không biết rõ về y.
Dạ Thiên nói:
- Thiên phú của ta tốt hơn lão sư một chút, nhưng tốc độ hấp thu linh nguyên của ta không bằng một nửa người thường. Nhưng thế thì sao? Ta vẫn theo bước chân của lão sư, từng bước một đạp vào đỉnh Đại Đế, ta tin tưởng sau này ta sẽ giống như lão sư, ngộ đạo ý chí. Có một ngày ta sẽ truy tìm bước chân lão sư, vũ hóa phi tiên!
Y siết nắm tay khẽ run.
Năm đó Dạ Thiên bị nhiều người mắng là đồ bỏ, nếu y bái sư đúng là uổng phí thời gian, nên ngoan ngoãn cút về nhà cùng gia gia của mình bán rượu. Năm đó ở Trung Châu cuối cùng gặp Âu Dương, khi ấy Dạ Thiên đã định từ bỏ.
Nhưng Âu Dương nói một câu khiến Dạ Thiên hiểu, cơ hội vĩnh viễn nằm trong bàn tay mình, thiên phú không là gì, mấu chốt là ngươi có cố gắng chạy tới trước hay không. Dạ Thiên nghe Âu Dương nói xong, vài chục năm ngắn ngủi đã có tu vi đỉnh Đại Đế ngày nay.
Dạ Thiên có được như hôm nay có thể nói là Âu Dương một tay thành tựu. Nếu không có sách Âu Dương tặng cho, có lẽ Dạ Thiên thật sự sẽ chạy đi bán rượu, vậy thì không có sau này Dạ Chi Đại Đế Dạ Thiên hoành hành thiên hạ, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, đi trong đêm tối.
Lời của Dạ Thiên khiến nhiều người gật đâu, rất nhiều kẻ luôn oán trách mình không có cơ hội, không có thiên phú bằng người khác, mình không thích hợp cái gì, tất cả đều là lấy cớ!
- Lý do từ bỏ có trăm vạn cái, nhưng kiên trì thì chỉ cần một lý do!
Đây là lời Âu Dương nói với Dạ Thiên, cũng là động lực cho y đi đến hôm nay.
Lý do từ bỏ có trăm vạn cái, nhưng kiên trì thì chỉ cần một lý do. Cái gì thiên phú, kỳ ngộ gì gì đều không phải mấu chốt quyết định vận mệnh, quan trọng là xem ngươi có giữa đường cố gắng hơn người không!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc