Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 497: Thu phục quận Tề
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Trong lòng Vũ Văn Trí Cấp vô cùng căm hận, phải chăng đại ca vơ vét tài sản rất nhiều ép người ta tạo phản.
Lúc này, Vũ Văn Thuật từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên mà ông ta bật ra:
- Giữ kín việc này, không cho phép bất cứ người nào nói tới chuyện này. Thư đâu? Thư đâu rồi?
Vũ Văn Trí Cập vội vàng mang thư tới,
- Phụ thân, cha không sao chứ?
Vũ Văn Thuật nhận lại thư thở dốc nói:
- Ta không sao cả, con bảo mọi người đều lui ra cả đi.
Nhóm thân vệ đều lui xuống, Vũ Văn Thuật lại đọc thư một lần nữa. Bức thư có hai trang, trang phía trước là con trai Vũ Văn Hóa Cập viết, bảo phụ thân đừng manh động, Trương Tế đã nắm đước sơ hở của nhà Vũ Văn, khiến cho Vũ Văn Thuật kinh hồn bạt vía, rốt cục thì là sơ hở gì chứ?
Trang sau của bức thư là Thái Thú Trương Tế viết, nói rằng Vũ Văn Hóa Cập vơ vét tài sản rất nhiều ép hắn phải tạo phản, hắn còn nói nếu ông ta mà đám phái quân binh tới tiêu diệt thì hắn chém đầu Vũ Văn Hóa Cập ngay lập tức, đồng thời công bố những điều xấu xa của Vũ Văn ra cho thiên hạ biết để cả nhà Vũ Văn đều bị diệt môn.
Cách mấy dòng cuối cùng lại viết, nếu như đáp ứng điều kiện của hắn thì hắn sẽ thả Vũ Văn Hóa Cập nhưng là điều kiện gì thì Trương Tế không viết.
Vũ Văn Thuật lật đi lật lại xem mấy lần nhưng đều không tìm thấy điều kiện của Trương Tế ở chỗ nào, ông ta lập tức ra lệnh:
- Gọi tên gia đinh đưa thư tới đây.
Tên gia đinh đưa thư rất nhanh được đưa tới, Vũ Văn Thuật hỏi hắn:
- Thái Thú Trương Tế có bảo ngươi mang khẩu tin gì không?
Gia đinh lắc đầu:
- Không có gì cả, ta đi cùng công tử tới Nha quận, ta chờ ở bên ngoài, kết quả có binh sĩ tới bắt ta vào trong, đến gặp mặt công tử ta cũng không được gặp.
Vũ Văn Thuật đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ông ta đã ý thức được Trương Tế là muốn kéo dài thời gian, hoặc là hắn có mục đích khác. Việc này vẫn không thể gấp được, ép Trương Tế quá thì ngược lại sẽ là chó cùng rứt giậu, điều may là Dương Quảng lập tức đi tuần tra rồi, việc này chưa đến mức bị bại lộ.
Vũ Văn Thuật lập tức lại cho triệu đến một thị vệ có võ nghệ cao cường, ông ta nói với tên thị vệ và gia đinh:
- Các ngươi mang thêm năm trăm lượng vàng tới quận Thượng Lạc, nói với Trương Tề không được làm hại con trai ta, có việc gì từ từ nói. Nếu hắn dám động tới một sợi tóc của con trai ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn chết không có chỗ chôn.
Tên thị vệ và gia đinh đi rồi Vũ Văn Trí Cập lo lắng hỏi:
- Phụ thân, chuyện này nên làm thế nào đây?
- Ta làm sao biết được?
Vũ Văn Thuật hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tên vô dụng kia, trong tay giữ mười ngàn quân mà vẫn bị người khác bắt.
Một lúc sau, Vũ Văn Thuật lại nói tiếp:
- Chuyện này không còn cách nào khác chỉ có thể đợi thôi, cái tên đại ca bất lực kia của con chẳng có giá trị lợi dụng gì, sớm muộn họ cũng đưa ra điều kiện thôi. Nhớ kỹ việc này bắt buộc phải phong tỏa tin tức, nếu có người hỏi tới thì nói đại ca của ngươi ở Thượng Lạc diệt phỉ.
Vũ Văn Thuật nghĩ tới bên phía triều đình, ông ta còn phải nghĩ cách để triều đình không nghi ngờ, một chuyện không ngờ xảy ra khiến ông ta không khỏi đau đầu.
…………..
Ở quận Tề, Trương Tu Đà chỉnh đốn lại mười ngàn tàn quân của quận Tề, lại mượn được quận Bắc Hải và quận Lỗ mỗi nơi năm ngàn quân, ông ta dẫn hai mươi ngàn quân liên tục chiến đấu tại các chiến trường quận Bắc Hải và quận Tề. Trải qua mấy tháng chiến đấu, từng đánh hơn ba mươi trận lớn nhỏ khác nhau, liên tục đánh tan đám loạn phỉ Quách Phương Dự, Tần Quân Hoằng và Tả Hiếu Hữu, khiến binh lực của ông ta lớn mạnh tới năm mươi ngàn quân. Cuối cùng khiến cho Lư Minh Nguyệt từ bỏ huyện Lịch Thành, dẫn đại quân tới huyện Trường Thanh, quận Tế Bắc.
Đến đây, huyện Lịch Thành rơi vào tay giặc gần nửa năm đã giành lại được, nhưng huyện Lịch Thành đã bị đã bị chúng phá tan hoang, hơn 60% dân chúng đều bị chúng hành hạ tới chết, đặc biệt là những người nhà quan binh thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Hai con gái của Trương Tu Đà đều bị lăng nhục chết, người nhà của đại tướng La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt đều chết dưới tay giặc, chỉ còn thê tử và lão mẫu của Tần Quỳnh may mắn không ở huyện Lịch Thành nên thoát kiếp nạn.
Trương Tu Đà vô cùng đau khổ, trấn an bộ hạ, mai táng thi thể, sửa chữa lại các công trình kiến trúc, chỉnh đốn lại binh mã. Càng bị hận thù đè nặng, ông ta càng không dễ dàng xuất chiến, chỉnh đốn huấn luyện quân đội gần 2 tháng. Triều đình phát binh khí áo giáp từ Giang Đô, năm mươi ngàn quân của ông ta lại trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Tháng mười, Trương Tu Đà để lại hai mươi ngàn đại quân, lệnh cho Giả Vụ Bản phòng thủ thành, lại lệnh mười ngàn quân chia thành mười doanh trại đóng giữ dọc Hoàng Hà, phòng loạn phỉ đồi Đậu Tử qua Hà Nam sang.
Ông ta đích thân dẫn hai mươi ngàn quân tinh nhuệ tiến vào quận Bắc Tề. Trước khi xuất phát, ông ta thề trước bia của những tướng sĩ đã chết tại huyện Lịch Thành, ông sẽ truy cùng giết tận quân Lư Minh Nguyệt, không từ một ai.
Cờ quân bay phấp phới, khôi giáp sang choáng, kỵ binh và bộ binh mỗi loại mười ngàn người, tổng cộng hai mươi ngàn đại quân chậm rãi tiến vào phía tây.
Trương Tu Đà thúc ngựa đuổi theo La Sĩ Tín, ông ta thấy tinh thần của La Sĩ Tín sa sút, ông ta vỗ vai hắn nói:
- Người mất đã mất rồi, chúng ta những người còn sống phải báo thù cho họ, lấy đầu và máu tươi của kẻ thù để tế người thân.
La Sĩ Tín lặng lẽ gật đầu, trong mắt lệ sắp tuôn trào. Cha và thê tử của hắn đều chết dưới tay phỉ tặc, thù này không trả, La Sĩ Tín hắn thề sẽ không làm người.
- Sư phụ, bọn phỉ tặc này sao lại độc ác đến thế chứ?
Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn phỉ tặc này rất nhiều người vốn dĩ đều là nông dân lương thiện, ruộng vườn nhà họ bị thiên tai, người nhà chết thảm, trong lòng họ tràn ngập sự hận thù. Vốn họ định trút hết hận thù với triều đình nhưng họ không dám, bọn họ hèn nhát nên chỉ có thể dám trút hết thù hận lên những người dân yếu đuối.
La Sĩ Tín chậm rãi chỉnh thẳng lại thắt lưng, hắn biết sự đau khổ trong lòng sư phụ không hề ít hơn những người khác nhưng sư phụ lại không biểu lộ ra bên ngoài, đây mới là thiết huyết nam nhi chân chính, hắn phải noi gương theo sư phụ.
- Sư phụ, Lư Minh Nguyệt có một trăm năm mươi ngàn quân, gấp đến tám lần chúng ta, chúng ta phải đối phó với chúng thế nào đây.
- Trong lòng chúng ta có hận thù, trong lòng họ có sự sợ hãi, chỉ thấy họ bỏ thành mà chạy thì biết ngay họ đã sợ. Hận thù có thể làm cho chúng ta bộc phát gấp mười lần lực lượng, sự sợ hãi lại làm suy yếu khí thế của họ, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.
Trương Tu Đà lại cười cười nói:
- Tuy nhiên sự hận thù chỉ có thể tích tụ trong lòng binh lính, làm một đại tướng bắt buộc phải giữ được bình tĩnh, không được để hận thù làm mờ mắt. Lư Minh Nguyệt kia cũng là người có đầu óc, bị Dương Nguyên Khánh đánh bại ở Trác quận vậy mà lại có thể tái khởi Đông Sơn, hơn nữa lại còn dùng kế điệu hổ ly sơn đánh bại Từ Tiến Phương, đủ thấy người này là một nhân tài, không thể coi thường, không được khinh địch.
La Sĩ Tín trầm ngâm một lúc lại hỏi:
- Tại sao sư phụ không đi giúp đỡ sư huynh.
Sắc mặt của Trương Tu Đà thay đổi, lạnh lùng đáp:
- Giúp hắn cái gì chứ? Giúp hắn cướp ngôi, chiếm đoạt giang sơn Đại Tùy sao? Đại trượng phu trung thành với quân phụ, trung thành với Đại Tùy mới không hổ thẹn với trời đất. Nếu Dương Nguyên Khánh hắn dám cả gan có tâm địa khác, Trương Tu Đà ta tuyệt đối không nhận hắn là đồ đệ của ta.
Lại cảm thấy lời mình nói có vẻ hơi nặng nên ông ta cười cười nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, bây giờ phải tập trung tinh thần để đối phó với Lư Minh Nguyệt.
……………..
Hai ngày sau, đại quân của Trương Tu Đà đã tiến vào quận Tế Bắc, nơi này là chỗ ẩn náu của Lư Minh Nguyệt. Trương Tu Đà cưỡi ngựa chạy tới trước một gò đất nhỏ, nhìn ra xa đây là một địa thế bằng phẳng, nhiều sông ngòi chảy qua, bên ngoài còn thấy một bãi cỏ lau, dễ dàng ẩn nấp rất thích hợp đánh phục kích.
Lúc này xa xa có một tên mật thám quân Tùy chạy tới gò đất nhỏ rồi khom người xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, phía trước ba mươi dặm có phát hiện chủ lực quân địch, đang chạy về hướng chúng ta.
- Có bao nhiêu người?
- Khoảng một trăm mười ba, một trăm mười bốn ngàn người.
Trương Tu Đà giơ nắm đấm lên nhìn ra xa, bây giờ ông ta vẫn chưa nhìn thấy, ông ta lập tức nói:
- Truyền lệnh của ta, đại quân đóng quân ngay tại đây, trong nửa canh giờ bắt buộc phải hạ trại xong.
Quân đội của ông ta từ xa tới mệt nhọc, ông ta không muốn chiến đấu với quân địch, đại quân đóng trại, không tới nửa canh giờ tất cả các trại đã được hoàn tất.
Hơn nửa canh giờ sau, Lư Minh Nguyệt tự mình dẫn đại quân tới, cách doanh trại của Trương Tu Đà khoảng vài dặm, trong lòng Lư Minh Nguyệt vừa hận vừa sợ Trương Tu Đà. Người này dẫn mười ngàn tàn quân có thể quét ngang quận Bắc Hải và quận Tề, lớn nhỏ cũng hơn ba mươi trận, chưa bao giờ thất bại. Chỉ trong vòng vài tháng đã hồi phục trở thành một đội quân tinh nhuệ năm mươi ngàn người, có thể thấy khả năng dẫn binh và huấn luyện binh của người này không giống với người thường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của linp9
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 498: Phục hồi lại sự sống
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Nhưng Lư Minh Nguyệt cũng không giống với bọn phỉ tặc thông thường khác, gã có đầu óc nhạy bén, biết nắm bắt thời cơ và năng lực chiến đấu, gã phát hiện Trương Tu Đà tới đây cũng không mang theo nhiều lương thực, chỉ là những hành lý đơn giản, cũng có nghĩa là lương thảo của quân Tùy sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Lư Minh Nguyệt cũng không nóng lòng quyết đấu với Trương Tu Đà, gã cũng hạ lệnh như vậy:
- Đại quân đóng quân ngay chỗ này đi.
Quân của Trương Tu Đà và Lư Minh Nguyệt cùng đóng quân ở đó đã mười ngày nhưng hai bên không bên nào chủ động phát động tấn công. Trương Tu Đà đợi đối phương sơ hở trong việc phòng thủ, còn Lư Minh Nguyệt thì chờ đợi quân lương của Trương Tu Đà cạn kiệt, hai bên giữ nguyên trạng thái như vậy.
Buổi sáng hôm nay, có một đội kỵ binh quân Tùy chạy như bay phía bãi cỏ lau, chiếm hết trăm mẫu đất, một tên Tùy binh nhanh chóng vẽ bản đồ trên giấy, rồi dùng than củi vẽ phác thảo, y lớn giọng hỏi:
- Có thực địa không?
- Đang kiểm tra!
Giữa đám lau có một tên Tùy binh trả lời, một lát sau mười tên Tuy binh đi ra nói:
- Đội trưởng, góc đông nam có thực địa, ngựa có thể đi, khoảng chứng mười mẫu.
Tên đội trưởng nhanh chóng dùng than củi tô màu đen lên góc đông nam của bãi lau, nhóm thám báo quân Tùy lại kiểm tra thêm một lát rồi quay ngựa chạy sang phía tây.
Vài ngày sau, một đội quân chở lương thực từ quận Tề dần dần tiến vào quận Tế Bắc, tổng cộng có gần năm trăm xe lương thực, mỗi xe vận chuyển 3 thạch lương, tổng có hơn một ngàn thạch lương, gần ngàn người phu xe và hơn năm trăm kỵ binh quân Tùy bảo vệ.
Trong mười ngày đóng quân cũng có hai lần đội vận chuyển lương thực tới, số lượng đều rất ít, chỉ cần duy chỉ lượng lương thực hai ngày cho hai mươi vạn quân, nhưng lần này vận chuyển số lương thực có thể đủ cho hai mươi ngàn người dùng trong vòng bảy tám ngày.
Đội vận chuyện đi qua một mảnh rừng rậm, đi tiếp hai mươi dặm về phía trước. Lúc này, chỉ nghe thấy những tiếng hét vang lên từ trong rừng rậm, mấy ngàn quân giặc của Lư Minh Nguyệt từ trong rừng rậm xông ra đông nghịt chạy ra phía đội xe lương thực. Những phu xe sợ tới mức xuống xe chạy trốn, năm trăm kỵ binh xông tới tiêu diệt, tự biết mình không địch nổi liền mở một đường màu mà chạy đi.
Một gã trong đội quân tặc giơ đao lên hô to:
- Lập tức mang xe lương về!
Mấy ngàn quân giặc vội mang theo những xe bò chở lương thực chạy vào rừng, lúc ba ngàn quân Tùy chạy tới thì bọn tặc đã mang xe lương đi xa rồi.
Khi xe lương được đưa vào doanh trại của quân địch, một trăm mấy chục ngàn quân vô cùng vui sướng, giống như bọn họ đã giành thắng lợi được từ quân Tùy. Vô số các binh tặc lấy đao để rạch các bao lương ra lôi hết lương thực bên trong ra, thậm chí có những binh tặc còn bắt đầu giết bò cắt thịt, trong doanh trại vô cùng hỗn loạn.
Lư Minh Nguyệt híp mắt nhìn xe lương của quân Tùy, trong lòng lại nhanh chóng tính toán lương thực của quân Tùy, không ngờ gã kinh ngạc phát hiện ra rằng lương thực của quân Tùy không thể trụ nổi qua tối nay, trừ khi là bọn họ giết ngựa. Nhưng chiến mã của Trung Nguyên cực kỳ quý giá, một con chiến mã có giá trên mười ngàn xâu tiền đấy, không đến mức sơn cùng thủy tận thì không có đội quân nào đồng ý giết chiến mã.
Quân Tùy hiển nhiên sẽ không giết chiến mã, họ vẫn có thể lựa chọn rút lui, Lư Minh Nguyệt lập tức hạ lệnh:
- Phái ra mười đội thám báo đi theo dõi động tĩnh của đại doanh quân Tùy.
Trong đại doanh của Trung quân quân Tùy, Trương Tu Đà cũng đang triệu tập các tướng lại họp, mười mấy tên tướng tụ tập dưới một trướng, Trương Tu Đà từ từ liếc nhìn mọi người một cái rồi nói:
- Trước tiên ta muốn nói cho mọi người một tin, lương thảo của chúng ta đã cạn, không thể trụ nổi qua đêm nay.
Trong trại vẫn yên lặng như cũ, trong lúc Trương Tu Đà nói không ai dám xen vào, cũng không có ai dám nói chuyện riêng, nhưng lúc này sắc mặt của ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lương thực đã cạn kiệt, điều này có nghĩa là trận này chưa đánh đã bại, nếu như bị đối phương phát hiện thì chẳng phải là đại bại quay về sao?
Trương Tu Đà lại cười cười,
- Báo thêm cho mọi người tin thứ 2 nữa là đối phương cũng đã biết lương thực của chúng ta đã cạn kiệt.
Đây vốn là tin tức làm cho người ta tuyệt vọng nhưng nụ cười trên mặt của Trương Tu Đà khiến cho mọi người một tia hy vọng, chủ soái Trương Tu Đà của họ luôn chiến thắng vì giỏi binh lược.
- Ta nói cho mọi người biết một tin thứ 3, cạn kiệt lương thực là do ta cố ý tạo nên, đối phương biết chúng ta cạn kiệt lương thực cũng là do ta làm, cho nên sẽ quyết chiến trong đêm nay, chúng ta sẽ phục hồi lại sự sống.
Trương Tu Đà đảo mắt nhìn mặt từng người, ông ta nhìn thấy từng ánh mắt tràn đầy sự phấn khích và mong chờ, ông ta hài lòng gật gật đầu, đây là khí thế mà ông ta muốn nhìn thấy mà không phải buồn rầu vì nghe được tin cạn kiệt lương thực.
- Tần Quỳnh, La Sĩ Tín đâu rồi?
Trương Tu Đà truyền đạt mệnh lệnh.
- Có mạt tướng!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín hai người cùng đứng ra cúi đầu thi lễ,:
- Xin Đại soái hạ lệnh!
Trương Tu Đà xoay người nhìn thoáng qua, hai tên thân binh hội vàng đưa vào một cái giá đỡ bằng gỗ, trên cái giá có một tấm bản đồ vẽ sơ sài bằng than củi, tất cả mọi người đều nhận ra, đây là tấm bản đồ mà bọn họ thực địa, một mảng màu hồng chắc là bãi cỏ lau.
Trương Tu Đà chỉ vào tấm bản đồ nói:
- Đây là tấm bản đồ tác chiến mà đội thám báo làm ra trong mười ngày, hai bên chúng ta đều ở trên một mảnh đất bằng phẳng, các ngươi nhìn hai bên này, đều có những bãi cỏ lau rộng lớn, đội do thám đã thăm dò rồi, không phải tất cả đều là nước, ta sẽ đưa bản vẽ chi tiết cho hai ngươi.
Nói đến đây, Trương Tu Đà quay lại nói với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín:
- Ta cho các ngươi mỗi người một ngàn kỵ binh, các ngươi có thể thừa lúc nửa đêm ra ngoài, mai phục hai bãi cỏ lau hai bên, chờ quân địch chủ lực đuổi theo hai mươi dặm, các ngươi đánh vào quân địch, hai ngươi tự trao đổi với nhau về sự phối hợp chi tiết.
- Tuân lệnh!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín tiến lên tiếp chỉ rồi đi ra.
Trương Tu Đà nói với mọi người:
- Đêm nay là ngày chúng ta báo thù rửa hận!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cưỡi ngựa tới trước cửa doanh trướng, đây là doanh trướng của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh là Đô úy thứ nhất dưới tay Trương Tu Đà, có trong tay bốn ngàn bộ hạ, hai tên Quả Nghị Đô Úy, lần này Tần Quỳnh chỉ dẫn một ngàn kỵ binh đi phục kích, còn những bộ hạ khác giao cho phó tướng Thống soái của hắn.
- Vào trong doanh trướng trao đổi đi!
Tần Quỳnh xoay người xuống ngựa dẫn theo La Sĩ Tín vào trướng của mình. Tần Quỳnh năm nay đã gần bốn mươi tuổi, đi theo Trương Tu Đà cả trăm trận chiến. Hắn cũng giống như những tướng lĩnh khác, hắn cũng gặp thảm bại hồi đầu năm, nhưng may mắn là lão mẫu và thê tử của hắn đúng lúc không ở huyện Lịch Thành nên thoát khỏi đại hạn. Điều này làm cho Tần Quỳnh hết lần này tới lần khác cảm ơn trời phật đã phù hộ.
Hắn và La Sĩ Tín cùng nhau thảo luận bàn bạc về chuyện phối hợp công việc đêm nay, kỳ thực những việc tấn công như vậy bọn họ cũng không cần thương lượng, bọn họ đã phối hợp tác chiến nhiều lần, phong cách của hai bên cũng đều hiểu rõ, bình thường là Tần Quỳnh sẽ dẫn binh ra chiến đấu trước rồi La Sĩ Tín xuất binh theo ngay sau đó.
Tần Quỳnh chỉ có điều muốn tận dụng cơ hội lần này để nói chuyện với La Sĩ Tín, bao nhiêu năm nay hắn vẫn coi La Sĩ Tín như là đệ đệ của mình vậy.
- Ta nhận được tin tức của Trình Hắc Tử rồi.
Tần Quỳnh cười cười nói, hắn không hề đề cập tới chuyện buồn của La Sĩ Tín, mà chỉ nói những chuyện vui với La Sĩ Tín.
- Hắn đang ở đâu? Bao nhiêu năm nay chưa gặp tên tiểu tử này rồi.
Trên mặt La Sĩ Tín lộ ra một ý cười, lần trước nói chuyện với sư phụ xong khúc mắc trong lòng hắn đã được giải tỏa hơn một nửa, không còn bi thương như trước nữa.
- Hắn ở trại Ngõa Cương, đầu quân cho một người bạn thân của ta tên Đơn Hùng Tín, hai người trước đây là oan gia, không ngờ bây giờ lại trở thành bạn tốt.
- Đúng thế! Nhân thế vô thường, ai có thể dự đoán trước chuyện ngày mai chứ, Trình Hắc Tử ở Ngõa Cương, không biết sư phụ mà biết thì sẽ có tâm trạng như thế nào?
La Sĩ Tín cười khổ một tiếng lại nói:
- Sư phụ rất có thành kiến với Dương Nguyên Khánh. Lần trước ta nhắc đến tên Dương Nguyên Khánh, sư phụ rất giận dữ, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ sư – đồ với huynh ấy nữa. Tần đại ca, huynh thấy Dương Nguyên Khánh có quá đáng không?
Tần Quỳnh trầm tư một lát nói:
- Quan trọng là ngươi thấy triều Tùy thế nào. Nếu ngươi cảm thấy triều Tùy sắp hết đời rồi thì những việc là Dương Nguyên Khánh làm là thỏa tình đạt lý, ngược lại ngươi cảm thấy rằng triều Tùy còn vững chắc lâu dài thì Dương Nguyên Khánh là phản nghịch nguy hiểm.
- Vậy Tần đại ca, huynh cho rằng triều Tùy sẽ như thế nào?
Tần Quỳnh lắc đầu:
- Cha và ông nội ta đều là quan viên ở Bắc Tề, ta không có ấn tượng tốt với Triều Tùy. Những việc hiện tại ta làm không phải là bảo về Triều Tùy mà là bảo vệ gia viên, ta oán hận đám phỉ tặc không có chuyện ác nào là không làm này.
La Sĩ Tín gật đầu thật mạnh,
- Kỳ thực ta rất sùng bái sư huynh, không ngờ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà tạo một khoảng trời riêng. Nếu như có một ngày ta được lựa chọn lại, ta sẽ đi giúp huynh ấy, mặc dù sư phụ có bất mãn với huynh ấy nhưng ta thì không, ta cho rằng huynh ấy là đúng, ta không muốn dốc sức cho tên hôn quân này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của linp9
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 499: Thâu tóm quận Linh Võ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Tần Quỳnh mỉm cười,
- Thôi được rồi, nói chuyện chính đi! Sau này có cơ hội huynh đệ chúng ta cùng uống rượu tâm sự.
Tần Quỳnh lấy từ trong áo ra tấm bản đồ, rải trên bàn nhỏ,
- Xem trước vị trí mai phục và khoảng cách so với địch doanh.
Trong màn đêm, Lư Minh Nguyệt đứng ở một gò đất xa xa nhìn về phía doanh trại quân Tùy, chỉ toàn một màu đen khiến y không nhìn rõ cái gì cả, nhưng trong lòng y lại tràn đầy hy vọng, y hy vọng có thể nhìn thấy quân Tùy hốt hoảng rút lui về phía bắc.
Lúc này, vài bóng đen chạy giữa màn đêm tới, đây là người mà Lư Minh Nguyệt cử đi thăm dò tình hình về báo tin. Trong lòng Lư Minh Nguyệt lập tức có một luồng khí nhảy dựng lên, từ xa nhìn thấy đã hỏi lớn:
- Quân Tùy có động tĩnh gì sao?
Kỵ binh thám báo chạy như bay tới,
- Tướng quân, quân Tùy rút lui rồi chỉ còn doanh trại trống không.
Lư Minh Nguyệt mừng như điên, y xoay người hô to:
- Truyền lệnh tam quân tức tốc đuổi theo!
Từ huyện Trường Thanh tới huyện Lịch Thành không xa chỉ có trăm dặm, chậm một bước là quân Tùy đã về tới thị trấn rồi. Lư Minh Nguyệt không muốn đánh mất cơ hội ngàn năm có một này, hắn tự suất lĩnh hơn trăm ngàn quân đuổi theo quân Tùy. Đi qua đại doanh của quân Tùy, trong đại doanh quả nhiên trống rỗng, không có lấy một tên binh sĩ nào, Lư Minh Nguyệt kích động hét lớn:
- Bắt được Trương Tu Đà, bất luận sống chết thưởng ngàn lượng vàng.
Hơn trăm ngàn quân giặc chạy như nước thủy triều điên cuồng đuổi theo.
Trong bãi cỏ lau cách bọn tặc phỉ khoảng bốn dặm, Tần Quỳnh chăm chú nhìn vào đại quân đi xa theo sau là hơn ngàn quân đang chờ lệnh. Ánh mắt hắn đưa tới đại doanh quân địch, doanh trại của quân địch được bao vây bởi hàng rào, trong một cái trại lớn có hàng ngàn cái trại nhỏ, trong doanh trại cũng có quân bảo vệ, nhưng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ngàn người.
Cơ hội đã tới Tần Quỳnh nhấc cái thiết sóc của hắn lên và nói với mọi người:
- Thời khắc lập công ngay trước mắt, các huynh đệ theo Tần Quỳnh ta giết vào trong đi!
Hắn vung thanh sóc dài, hai đùi kẹp vào mình ngựa chiến, thúc ngựa chạy như tên xông ra, một ngàn binh lính phía sau cũng chạy theo hướng vào doanh trại của địch mà đánh.
Một đội kỵ binh lao nhanh trong bóng đêm, nhưng trên trạm lính canh gác vẫn phát hiện ra bọn họ, tùng! Tùng! Tùng những tiếng trống báo hiệu đập vang lên, dẫn tới vô số những tên địch chạy ra phía trước doanh trại. Nhưng âm thanh này cũng có một báo hiệu khác, đội quân của La Sĩ Tín đang ẩn nấp bên kia cũng bắt đầu xuất phát, hắn dẫn một ngàn kị binh đánh vào từ cửa bên, quân địch đều bị thu hút tới cửa chính còn cửa bên thì trống rỗng.
La Sĩ Tín dẫn theo một ngàn kỵ binh trong nháy mắt đã giết vào trong doanh trại, bọn họ lấy đuốc trong trại đốt cháy từng trướng từng trướng một, trong đại doanh của Lư Minh Nguyệt náo loạn, những binh lính canh trại đã bắt đầu bỏ chạy. Lúc này, Tần Quỳnh cũng dẫn quân vào trong doanh trại, bọn họ giết người phóng hỏa trong đại doanh, đốt cháy hàng rào, đốt cháy lều trại, lửa cháy khắp doanh trại hơn mười dặm, ngọn lửa bùng bùng lên sáng rực cả bầu trời đêm.
Lư Minh Nguyệt vừa mới đuổi theo hơn mười dặm, bỗng nhiên có tên thân binh chỉ về phía sau hoảng sợ hô to:
- Tướng quân, mau nhìn kìa!
Lư Minh Nguyệt vừa quay đầu lại cả kinh, chỉ nhìn thấy đại doanh của hắn là một đám lửa ngút trời, ngọn lửa cao vút sang rực đến mười mấy dặm bên ngoài đều nhìn rõ.
- Không ổn rồi!
Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã bị mắc lừa, Trương Tu Đà dùng kế điệu hổ ly sơn.
- Quay lại, Quay lại giết chúng!
Hắn hô to rồi suất lĩnh đại quân đánh ngược trở lại phía doanh trại, lúc này Trương Tu Đà ở nơi xa hơn cũng nhìn thấy ngọn lửa lớn, ông ta biết đã thành công rồi, ông ta đang lĩnh suất hai mươi ngàn tinh binh đang chờ đợi cơ hội cuối cùng.
Một tên thám báo chạy tới bẩm báo:
- Đại soái, quân địch lui về doanh trại rồi!
Trương Tu Đà vung chiến đao lên:
- Quay lại giết chúng cho ta!
Hai mươi ngàn quân Tùy quay đầu đuổi giết, lúc này hai ngàn quân đánh lén của Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cũng đánh ra ngoài, hai mũi trước sau cùng đánh vào, quân Lư Minh Nguyệt đại bại. Trương Tu Đà hạ lệnh giết chết không tha, cả đường quân Tùy vừa đuổi vừa giết, giết đến nỗi đâu đâu cũng thấy xác chết, máu chảy thành sông.
Trận chiến này Trương Tu Đà dẫn hơn hai mươi ngàn quân mà tiêu diệt hết hơn một trăm hai mươi ngàn tặc phỉ nhưng Lư Minh Nguyệt vẫn trốn thoát dưới sự bảo vệ của hơn hai trăm thân binh. Trương Tu Đà lập tức hạ lệnh dùng một trăm hai mươi ngàn cái đầu của tặc phỉ xây thành “Kinh Quan” để hiến tế quân dân huyện Lịch Thành bị hại chết.
Qua trận chiến này tiếng tăm của Trương Tu Đà chấn động khắp nơi. Trương Tu Đà tái chấn quân uy, trong vòng một tháng ông ta suất quân đi quận Tế Bắc và quận Lỗ chiến thắng liên tiếp. Trước sau đánh tan hơn mười bọn phỉ loạn như Lữ Minh Tinh, Soái Nhân Thái, Hoắc Tiểu Hán …vv. Quân của ông ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đại quân đến nơi đâu bọn tặc phỉ đều khiếp đảm.
Trước khi lên đường đi Giang Đô tuần tra, Tùy đế Dương Quảng nhận được tin chiến thắng hết sức vui mừng, gia phong cho Trương Tu Đà làm Quang Lộc Đại Phu, dẫn dắt mười hai quận Hà Nam.
Trương Tu Đà liên tiếp thắng trận vẫn không thể ngăn cản Tuỳ đế Dương Quảng tiến bước nam tuần. Bất cứ ai đều không thể ngăn được quyết định này của ông. Hữu hậu vệ Triệu Đại tướng quân vừa mới khẩn cầu ông huỷ bỏ nam tuần, bị vào lao trị tội. Kiến thiết uý Nhậm tông thượng thư khuyên ngăn bị trượng hình đến chết. Phụng tín lang Thôi Dân Tượng quỳ xuống cầu xin Dương Quảng ở lại kinh thành bị xử tử. Phụng tín lang Vương Ái Nhân Thượng thư khuyên ngăn nam tuần bị xử tử. Lương quận hữu nhân thượng thư khuyên ngăn cũng bị xử tử.
Tuỳ đế Dương Quảng nam hạ ý đã quyết, không có ai có thể khuyên ngăn. Lúc này Phàn Tử Cái đã bị chết vì bệnh. Ông hạ chỉ lệnh Nội sử lệnh Độc Cô Chấn, Quang Lộc đại phu Đoạn Đạt, Giáo kiểm dân bộ Thượng thư Vi Tân, Hữu võ vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, đám người Hữu ti lang Lư Sở phụ tá, Việt vương Dương Đồng trấn thủ kinh thành.
Dương Quảng đã không có bất kỳ lưu luyến với Lạc Dương. Ông để lại thơ ly biệt cho cung nhân: “Ngã mộng giang đô hảo, chinh liêu diệc ngẫu nhiên” (Dịch nghĩa: ông ta coi trọng Giang Đô hơn, cuộc chiến Triều Tiên chỉ là một sự kiện nhân tiện mà thôi).
Ngày 25 tháng 10, Năm Đại nghiệp thứ mười một, Dương Quảng lấy cớ tuần tra các quận phương nam, vội vàng nam tuần Giang Đô trước khi Hoàng Hà đóng băng, hai trăm nghìn quân lính bảo vệ mấy trăm chiếc thuyền lớn của Dương Quảng, trùng trùng điệp điệp hướng về Giang Đô.
Dương Quảng nam tuần Giang Đô, như một đốm lửa nhỏ đã làm sôi trào cả chảo dầu. Tình thế thiên hạ tạo phản càng kịch liệt hơn. Còn các thế lực lớn của triều Tuỳ đều đã rục rịch, lúc này như trước đêm bão tố tiến đến, thiên hạ tranh bá hết sức căng thẳng.
Chính trong ngày thứ mười Dương Quảng đáp thuyền đi, đầu tháng 11, Dương Nguyên Khánh cũng bắt đầu hành động. Quận Linh Võ, hai mươi ngàn kỵ binh đang nhanh chóng xuống nam, bụi đất bay mù mịt, cờ bay phấp phới, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đích thân thống soái quân tiến về quận Linh Võ.
Hai năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ký hiệp nghị liên phòng với sáu quận phía bắc quan ải, để quận Linh Võ trong phạm vi thế lực của hắn. Nhưng dù sao đây chỉ là khống chế quân sự, của cải và dân của quận Linh Võ vẫn như trước nắm giữ trong tay của triều đình.
Cho dù Dương Nguyên Khánh đối với quận Linh Võ như hổ rình mồi. Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Tin tức Dương Quảng rời khỏi kinh thành truyền đến, Dương Nguyên Khánh liền biết, thời cơ đã chín muồi, hắn không chút do dự thống soái quân nam hạ. Hắn cần thâu tóm toàn diện mảnh đất Giang Nam màu mỡ nhiều năm chờ đợi này. Nơi này đất đai phì nhiêu, ánh sáng sung túc, nguồn nước dồi dào. Mấy trăm dặm của kênh Tần, kênh Hán, không bị người Hồ ở thảo nguyên phá hoại. Tưới tiêu vô cùng thuận lợi khiến cao lương thực phẩm ổn định một năm hai vụ. Còn có lúa nước mà đồng bằng Hà Sáo không có, sản vật vô cùng dồi dào.
Quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã nghĩ đến rất lâu. Trong trời đầy bão cát, Dương Nguyên Khánh một ngựa dẫn đầu, sau lưng là mấy trăm các cờ đạo. Cờ xích ưng của quân Tuỳ Phong Châu phần phật bay lên.
Dương Nguyên Khánh dẫn đầu, người mặc áo giáp sáng chói, dưới khố ngựa Xích Vân, ánh mắt nghiêm túc, uy phong lẫm liệt, bám sát sau lưng hắn còn có trăm chiến tướng và thân vệ. Trường mâu sắc bén, đao chiến sáng chói, sát khí đằng đằng hướng đi đến huyện Hồi Nhạc.
Quân đóng của quận Linh Võ lúc này cũng không nhiều. Khoảng hơn tám nghìn người, trong đó ba nghìn quận binh và năm nghìn quân Phong Châu. Quân đội hoàn toàn bị Phong Châu điều khiển. Thủ hạ của Thái thú Khâu Hoà chỉ có mấy trăm người. Phòng ngự của quận Linh Võ không có liên quan gì với y.
Cũng may, quận Linh Võ có hơn hai mươi nghìn hộ dân, dân số đông, cũng khiến y mỗi ngày bận rộn. giảm bớt buồn bực trong lòng y.
Buổi sáng, Khâu Hoà giống như mọi ngày, ở trong quận nha viết báo cáo công tác. Thời gian đã đến tháng mười một, lại đến thời khắc viết báo cáo công tác. Năm nay Thánh thượng tuy đi Giang Đô, người có thể không cần đi kinh thành. Nhưng báo cáo công tác vẫn phải viết.
Khâu Hoà đã viết hơn mười nghìn chữ lưu loát phóng khoáng. Viết thêm hơn một nghìn chữ có thể dưng bút. Đúng lúc này, thủ hạ của y Binh Tào tham quân sự Lương Sư Đô vội vàng chạy đến. Lương Sư Đô là hào cường bản địa quận Linh Võ, võ công cao cường. Từng đảm nhiệm thị vệ của Tề vương Dương Giản. Sau đó được Tề vương giới thiệu làm Ưng Dương lang tướng của quận Linh Võ. Vì án Tề Vương bị truất quyền, vẫn luôn ẩn cư trong nhà.
Sau khi Khâu Hoà nhậm chức, vì xây dựng quan hệ với hào cường địa phương. Y liền bổ nhiệm Lương Sư Đô làm binh Tào tham quân sự của quận Linh Võ. Thống lĩnh năm trăm nha dịch. Vì người không nhiều, cho nên Phong Châu hoàn toàn không can thiệp.
Lương Sư Đô chạy vào trong phòng nói:
- Sứ quân, Dương Nguyên Khánh thống soái đại quân đến rồi. Đã đến ngoài thành.
Khâu Hoà “hả” một tiếng đứng dậy. Vẻ mặt lo lắng khác thường. Từ khi y nhậm chức đến nay, Dương Nguyên Khánh chưa từng đến quận Linh Võ. Lúc này đến, chưa chắc là chuyện tốt. Khâu Hoà có dự cảm không tốt.
Nhưng một lát sau, lòng Khâu Hoà liền bình tĩnh lại. Nếu Dương Nguyên Khánh đến rồi, y phải ứng phó, y nói với Lương Sư Đô:
- Lập tức triệu tập nha dịch, bất cứ lúc nào cũng phải đợi mệnh lệnh của ta.
Lương Sư Đô do dự một lúc nói:
- Sứ quân, Ty chức có thể không gặp Dương Nguyên Khánh không? Ty chức trước đây trong phủ Tề vương có thù riêng với hắn.
Khâu Hoà gật đầu:
- Có thể, ngươi tránh đi!
Lương Sư Đô hành lễ một cái rồi lui ra. Khâu Hoà sửa sang lại y quan, bước nhanh ra ngoài.
Quân Tuỳ Phong Châu đã đồn trú trong quân doanh ngoài thị trấn. Dương Nguyên Khánh thống soái hơn nghìn thân vệ và tướng lĩnh cưỡi ngựa đến huyện Hồi Nhạc. Ở cửa thành, vừa lúc gặp Khâu Hoà đang dẫn quan viên quận nha cùng với Huyện lệnh, Huyện thừa Hồi Nhạc, ra nghênh đón.
Khâu Hoà khom người thi lễ. Nếu từ chức vị tán quan y cùng cấp bậc với Dương Nguyên Khánh. Nhưng tước vị của Dương Nguyên Khánh cao hơn y. Hơn nữa, tổng quản còn cao hơn Thái thú một cấp, quan trọng hơn là, quận Linh Võ thực tế khống chế trong tay Dương Nguyên Khánh. Người ở dưới mái hiên, Khâu Hoà không thể không cúi đầu.
Dương Nguyên Khánh cười khà khà nói:
- Khâu tổng quản, năm đó chúng ta gặp nhau, từ biệt một cái đã bao nhiêu năm rồi.
Cái Dương Nguyên Khánh chỉ tới chính là năm đó Dương Chiêu bị Hạ Nhược Bật ám sát, chính Khâu Hoà dẫn quân giải quyết. Khâu Hoà khẽ thở dài:
- Đúng vậy! Thoáng cái đã một năm trôi qua. Dương tổng quản đã trở thành rường cột của nước nhà, còn ta đã già rồi.
- Khâu lão tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Hẳn nên ở nhà dưỡng lão an hưởng tuổi già. Ở Linh Võ đảm nhiệm Thái thú, quả thật uất ức cho Lão tướng quân rồi.
Trong lời nói của Dương Nguyên Khánh hàm ý, khiến tim Khâu Hoà nhảy lên. Y nhìn Dương Nguyên Khánh, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng sát khí, lòng Khâu Hoà trầm lắng, y biết Dương Nguyên Khánh quả nhiên là lai giả bất thiện.
Lúc này, y bỗng nhiên phát hiện đội ngũ đứng bên cạnh Dương Nguyên Khánh đều là quan văn. Rất quen mắt, lại nhìn kỹ, không ngờ là Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện uý, chủ bộ của ba huyện Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, bọn họ cũng đến rồi.
Địa hình của quận Linh Võ thiên về chiều dài, hướng bắc hướng nam trong phạm vi tám trăm dặm phân bố sáu huyện thành Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, Hồi Nhạc, Phong An, Minh Sa. Bây giờ huyện quan của bốn huyện đều đến đủ. Khâu Hoà liền thầm đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Tuy rằng đoán được, y cũng đành chịu.
- Dương tổng quản, mời vào thành!
- Mời!
Hơn ngàn kỵ binh vây quanh Dương Nguyên Khánh đi vào trong thành. Đám người Dương Nguyên Khánh vừa vào thành, phía nam lại chạy đến một đội kỵ binh, đuổi theo bảo vệ bảy tám quan viên. Đây là quan viên của huyện Phong An và huyện Minh Sa đã đến rồi. Đến lúc này, tất cả các quan địa phương của quận Linh Võ đều đến đầy đủ.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chầm chậm đi trên đường lớn trong thành. Hai bên dày đặc cửa hàng và nhà dân. Huyện Hồi Nhạc thuộc quản lý của quận Linh Võ, thành trì to lớn, chu vi gần ba mươi dặm, là thành lớn hiếm thấy trong sáu quận Quan bắc. Trong thành sông ngòi chằng chịt. Đại thụ um tùm, tuy đã vào đông, cây cối xơ xác, nhưng vẫn như trước có thể tưởng tượng được thắng cảnh lúc xuân hạ.
Dân số trong thành không nhiều. Chỉ có hơn bốn nghìn hộ. Hầu hết đất đai đều bỏ không, hoặc làm đồng ruộng, hoặc cỏ dại mọc. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đây là thành trì có thể phát triển lớn. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Lương Sư Đô. Người này cuối thời Tuỳ khởi sự ở quận Linh Võ. Trở thành một trong những chư hầu tranh bá. Trước đây ở kinh thành gặp qua y. Hiện nay y hẳn phải ở quận Linh Võ mới đúng.
- Khâu thái thú, ông có quen một người tên là Lương Sư Đô không?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Trong lòng Khâu Hoà cả kinh. Y không dám nói dối, liền nói:
- Đương nhiên biết, anh ta là Binh tào tham quân sự của bổn quận.
- Hiện nay anh ta ở đâu. Ta muốn gặp cố nhân này.
Khâu Hoà không muốn bán đứng Lương Sư Đô, liền thản nhiên nói:
- Thật không may, anh ta phụng mệnh dẫn nha dịch đi xem xét tình hình đóng băng bờ sông rồi. Vừa lúc không có ở huyện.
- Ồ! Thật có chút đáng tiếc.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nói với thân vệ bên cạnh:
- Để ý cho ta một chút, đợi người này trở về, dẫn anh ta đến gặp ta.
Khâu Hoà thâm kêu một tiếng may mắn. Xem ra Dương Nguyên Khánh quả thực không có hảo ý với Lương Sư Đô, may mà mình để tâm. Y nhanh chóng nháy mắt với một tuỳ tùng. Tuỳ tùng hiểu ý, chầm chậm đi. Nhân lúc không có ai để ý đến gã, vô tình biến mất.
Mọi người đến quận nha, Dương Nguyên Khánh dặn dò quan huyện và quan quận đều ngồi xuống bàn chuyện. Hắn và Khâu Hoà đến một phòng bên cạnh.
Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền thẳng thắn nói:
- Khâu sứ quân, lần này ta đến, là chuẩn bị chính thức mở rộng phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu. Cũng gộp quận Linh Võ vào phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu.
Đây là thôn tính trắng trợn. Khâu Hoà nén không nổi lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh nói:
- Tướng quân làm như thế Thánh thượng đồng ý không? Triều đình đồng ý không?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Lời này của Khâu thái thú có ý nghĩa không?
Khâu Hoà bỗng chốc bạo dạn, Dương Nguyên Khánh dám làm như thế, sẽ không còn để ý suy nghĩ của triều đình và Thánh thượng rồi. Một lúc lâu sau, y hỏi:
- Vậy ty chức phải làm sao bây giờ?
- Về việc đi ở của Khâu sứ quân có thể có ba lựa chọn. Thứ nhất là chấp nhận sự thật, Khâu sứ quân điều khỏi quận Linh Võ. Chúng ta có bố trí khác. Thứ hai là ta đưa Khâu sứ quân về nhà dưỡng lão. Phong Châu tự có phí từ chức. Cuối cùng là Khâu sứ quân lựa chọn đối kháng. Còn chúng ta không thể không thể hiện thái độ cứng rắn. Đây là ba lựa chọn. Khâu sứ quân có thể chọn một trong đó.
Khâu Hoà cúi đầu không nói, Dương Nguyên Khánh đứng lên nói:
- Khâu sứ quân suy nghĩ đi! Ta đi họp với các quan huyện.
Dương Nguyên Khánh đi đến cửa, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng thở dài của Khâu Hoà:
- Được rồi! Ty chức chọn cách thứ hai.
Dương Nguyên Khánh hiểu ý cười. Đây la sự lựa chọn sáng suốt.
Phòng họp ngồi kín hơn hai mươi vị quan của sáu huyện. Có người trầm mặc không nói, có người khe khẽ nói nhỏ. Nhưng bất kể là lo lắng hay là mong đợi. Có một điểm mọi người đều biết rõ trong lòng. Quận Linh Võ từ nay về sau chắc sẽ không thuộc về triều đình. Mà thuộc về sự quản hạt của Dương Nguyên Khánh. Nói cách khác, quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh thâu tóm.
Lúc này cửa mở, Dương Nguyên Khánh và quan lớn của Phong Châu Trương Đình tiến vào. Trong phòng họp liền im lặng. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười nói với mọi người:
- Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút.
Ngón tay hắn chỉ vào Trương Đình:
- Vị này vốn là Tổng quản phủ Phong Châu Trương tư mã. Từ bây giờ, ông ấy chính thức đảm nhiệm Thái thú quận Linh Võ. Là bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh ta.
Hắn nhìn ánh mắt quan huyện ai cũng phức tạp nói:
- Nếu các huyện sứ quân này đồng ý tiếp tục ở lại cai quản địa phương. Ta vô cùng hoan nghênh, sẽ trước sau hậu đãi. Nếu không muốn ở lại, ta cũng không ép, ta sẽ tặng hậu lễ tiễn ra khỏi quận Linh Võ.
Dương Nguyên Khánh lấy một tệp công văn, lại chậm rãi nói:
- Nếu đồng ý ở lại, có thể ký tên trên thư trung thành này. Cần viết rõ là, mọi người vẫn là quan Tuỳ. Dương Nguyên Khánh ta cũng là thần của Tuỳ. Chẳng qua, các vị không còn trực tiếp liên hệ với triều đình. Mọi việc đều phải báo cáo Thái thú, chỉ thế thôi.
Chính trong thời khắc Dương Nguyên Khánh cùng quan huyện ký kết thư cam đoan. Một đội kỵ sĩ hơn trăm người vây xung quanh hơn hai mươi chiến xe rời khỏi huyện Hồi Nhạc. Nhanh chóng hướng đến quận Hoằng Hoá. Dẫn đầu đội kỵ sĩ chính là hào tộc quận Linh Võ Lương Sư Đô. Y nhận được cảnh báo của Thái thú Khâu Hoà, không dám tiếp tục ở lại quận Linh Võ, thu dọn một ít tiền của cải. Dẫn vợ con và hơn trăm gia đinh rời khỏi quận Linh Võ.
Dã tâm của Lương Sư Đô bừng bừng, giống các nhà quyền quý các quận khác. Y cũng muốn khởi binh tạo phản nhà Tuỳ. Lợi dụng uy thế của các gia đình quyền thế của quận Linh Võ, cắt cứ quận Linh Võ tự lập. Nhưng Dương Nguyên Khánh thâu tóm quận Linh Võ, khiến kế hoặch và giấc mộng của y đều tan biến. Y đành phải vạch mưu tìm đường khác.
Chạy được hơn hai mươi dặm, bọn họ đến một ngã ba đường. Có ba con đường, một đường đi quận Hoằng Hoá, một đường đi quận Bình Lương, còn một đường đi quận Hội Ninh. Đội ngũ chầm chậm dừng lại, một gia đinh tiến lên trước xin chỉ thị:
- Lão gia, chúng ta đi đường nào?
Lương Sư Đô do dự rất lâu. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mây đen giáng xuống. Đây sắp có tuyết rơi rồi, y thở dài, cuối cùng chỉ hướng tây:
- Đi đường Hội Ninh!
Y chuẩn bị đi quận Kim Thành nương nhờ Tiết Cử. Năm đó ở phủ Tề vương, y và Tiết Cử đều là tứ đại hộ vệ cho Tề Vương Dương Giản, quan hệ rất tốt. Tiết Cử là hào tộc ở quận Kim Thành, thường ngày có qua lại với y. Y biết Tiết Cử cũng đang tích cực chuẩn bị khởi sự, nương nhờ tìm cơ hội.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của linp9
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 500: Vô cùng lo lắng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Lương Sư Đô dẫn người nhà, chạy nhanh vào hướng quận Kim Thành.
Nhân sự của quận Linh Võ nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh. Ngoài tâm phúc của hắn và Khâu Hoà, Huyện thừa huyện Hồi Nhạc Trương Tán lấy lý do bệnh tật mà rời khỏi. Các quan khác đều vui sướng ký tên lên thư trung thành. Mọi người đều biết, quan viên của quận Ngũ Nguyên mong đợi đãi ngộ hậu đãi, bổng lộc cao gấp đôi so với triều đình. Nhưng quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh được Thánh thượng thừa nhận. Hắn vẫn trung thành là thần của triều Tuỳ, không có liên quan đến tạo phản. Chính vì điểm này, Dương Nguyên Khánh thuận lợi hoàn thành thôn tính quận Linh Võ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Hoà dưới sự bảo vệ của hơn chục tuỳ tùng ảm đạm rời khỏi quận Linh Võ. Ba trăm kỵ binh của Phong Châu luôn hộ tống y đến vùng tiếp giáp với quận Hoằng Hoá, đưa y ra khỏi quận Linh Võ. Đến đây, Quận Linh Võ giàu có chính thức bị Phong Châu thôn tính. Trở thành quận thứ hai của tổng quản phủ Phong Châu.
Quận Linh Võ có nhiều việc vô cùng phức tạp cần xử lý. Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh mà nói, việc cấp bách chính là thành lập đường giao thông nhanh nối liền liên hệ với quận Ngũ Nguyên.
Giao thông thuận lợi là thủ đoạn có hiệu quả nhất để hai bên cùng liên hệ chặt chẽ. Quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên đường xá xa xôi. Khoảng cách từ phía bắc huyện Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên xa hơn một ngàn dặm. May mà Dương Quảng năm đó lúc bắc tuần tu sửa mở rộng đường cái bằng phẳng. Khiến người bình thường cưỡi ngựa bốn năm ngày có thể đến nơi. Còn kỵ binh phối hợp hai ngựa, ba ngày có thể chạy xong hành hình.
Đây chỉ là giao thông của nhân viên, còn hàng hoá thì vận chuyển đường thuỷ xa hơn. Hoàng Hà chính là hành lang giao thông tự nhiên nhất của hai nơi. Từ khi bắt đầu vận chuyển quặng sắt và sau khi xây dựng xong ngũ thành Hà Sáo, Quận Ngũ Nguyên kiến tạo mấy nghìn thuyền vận chuyển đáy bằng. Hợp lại thành năm đội ngũ vận chuyển, có thể vận chuyển hàng hoá qua Hoàng Hà đến bất kỳ nơi nào của quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên.
Nhưng mùa đông thì không được, mùa đông Hoàng Hà đóng băng khiến hầu hết vận chuyển hàng hoá ngừng lại. Tuy nhiên, từ năm trước bắt đầu, Phong Châu liền áp dụng một phương thức vận chuyển hàng hoá khác, vận chuyển trên mặt băng. Dùng các xe trượt được trên băng, lợi dụng ưu thế phong phú của súc vật Phong Châu, dùng hai hàng ngựa kéo một xe trượt tuyết chạy trên mặt băng của Hoàng Hà. Thực tế chứng minh, phương thức vận chuyển này không thua gì tàu thuyền. Đây cũng là phương thức vận chuyển vào mùa đông của người bản địa.
Tối ngày thứ hai Dương Nguyên Khánh đến quận Linh Võ, quận Linh Võ bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên, bông tuyết bay lả tả hoa mắt người. Cả bầu trời mờ mịt, đất bị tuyết bay lả tả bao trùm, biến thành một thế giới trắng như tuyết.
Một đêm rơi xuống trận tuyết lớn, tuyết đã dần dần dừng lại. Nhưng bầu trời vẫn bay tới tấp bông tuyết nhỏ, đang bay múa trong không trung. Dương Nguyên Khánh dẫn một đám quan viên thị sát bên bờ Hoàng Hà. Hoàng Hà của quận Linh Võ và Phong Châu đã đóng băng. Mặt sông băng đã kết lại. Trên mặt nước phủ tuyết dày nửa thước. Tuyết này sẽ không bị tan, sau khi đến mùa xuân, cùng với tầng băng bên dưới, hoà vào trong nước Hoàng Hà cuồn cuộn.
Vốn ánh sáng như gương, mặt băng không thấy tung tích của người. Vì trận tuyết này đến, bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Tuyết rơi xuống, mọi người không ngại ở trên mặt băng trượt ngã, tuyết rơi rồi, càng lợi cưỡi ngựa chạy trên mặt băng. Thỉnh thoảng có thể thấy được một chiếc xe trượt tuyết lao đi vùn vụt.
Mặt sông Hoàng Hà của quận Linh Võ dài có vài dặm. Bởi vì hầu hết mọi người đều ngồi xe trượt tuyết qua sông, rất nhiều phu xe khách đều tụ tập ở bến tàu, chờ khách đến cửa.
Huyện lệnh Tống Tương của huyện Hồi Nhạc dẫn Dương Nguyên Khánh và một đám quan quân thị sát bên Hoàng Hà. Bọn họ đến bến tàu trước, mấy chục phu xe đợi khách đều dồn dập tản ra. Y đến trước một chiếc xe trượt tuyết mô hình lớn. Nói với Dương Nguyên Khánh :
- Dương tổng quản, đây chính là xe trượt tuyết chuyển hàng mùa đông của vùng đất này, bình thường đều giống cái này.
Thật ra, Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải là đến xem phương tiện giao thông. Xe trượt tuyết vận chuyển hàng mô hình lớn Phong Châu cũng có rất nhiều. Hắn muốn tiếp cận kho hàng lớn của bến tàu ở bên cạnh. Đồng thời xây dựng bến tàu, cũng xây dựng tuyến đường vận chuyển mùa đông từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ. Cả mùa đông, giữa quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ không có bất kỳ qua lại nào.
Tuy nhiên, xe trượt tuyết chở hàng mô hình lớn này hắn cũng cần, hắn đang muốn chuyển lô sắt thô tốt nhất trong kho quận Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên.
Dương Nguyên Khánh đi đến trước xe trượt tuyết. Hắn cúi đầu nhìn xe trượt tuyết mô hình lớn này. Xe trượt tuyết dùng hai thân gỗ Hồ liễu làm thành. Mặt trước chếch lên một chút để cản tuyết, bên trên một tầng da trâu, làm rất đơn giản, so với xe trượt tuyết quân dụng của Phong Châu, loại xe trượt tuyết này chỉ có thể coi là mô hình nhỏ, chỉ có một ngựa kéo.
Dương Nguyên Khánh nhấc vó ngựa lên xem, dùng móng sắt ngựa bình thường. Không phải là móng sắt ngựa đặc biệt. Loại này ngựa chạy không được quãng đường dài, khiến trong lòng hắn có chút thất vọng.
- Có thể một lần kéo được bao nhiêu hàng hoá?
Dương Nguyên Khánh hỏi phu xe.
Phu xe không biết thân phận của Dương Nguyên Khánh. Nhưng gã cũng biết Huyện lệnh, thấy Huyện lệnh rất cung kính với Dương Nguyên Khánh, trong lòng gã liền sợ hãi, khom người nói:
- Hồi bẩm lão gia, nhiều nhất có thể kéo được hai thạch hàng hoá. Cộng thêm hai người.
- Vậy có thể chạy được bao xa?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
- Xa nhất chạy qua huyện Hoằng Tĩnh, hơn một trăm dặm, xa hơn nữa không được. Nếu thêm một ngựa, vậy có thể chạy đến huyện Linh Võ.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu, lượng hàng vận chuyển quá ít, xe trượt tuyết lớn của hắn một lần có thể chuyển được sáu thạch lương thực, thậm chí còn có thể kéo được thuyền đáy bằng đi lại trên mặt sông. Xe trượt tuyết bên này không thể thoả mãn nhu cầu của hắn.
Dương Nguyên Khánh liền quay đầu lại lệnh:
- Gửi thư bồ câu đến Phong Châu, bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết mô hình lớn, tiện thể chuyển đến một số tiền cho ta.
Một gã thân binh nhận lời, lập tức đi bố trí. Dương Nguyên Khánh lại nói với Thái thú tân nhiệm Trương Đình và Đốc quân Hàn Hữu Phượng trú tại quận Linh Võ:
- Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên chính là phải liên kết chặt chẽ quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ lại. Bao gồm trạm Ưng, bến tàu còn có trạm Dịch, trạm Dịch tại cảnh nội quận Ngũ Nguyên Thôi Quân Túc đã bắt tay xây dựng cải tạo rồi. Trong quận Linh Võ cũng tăng tốc độ hơn. Theo tiêu chuẩn của Phong Châu, mỗi đoạn tám mươi dặm xây một trạm dừng chân. Ta yêu cầu mùa đông này phải xây xong. Yêu cầu này hẳn không khó.
Trương Đình gật gật đầu:
- Ty chức hiểu, lập tức bắt tay chuẩn bị.
- Còn nữa chính là vận chuyển hàng hoá của mùa đông.
Dương Nguyên Khánh lại cười nói với Trương Đình:
- Ta đã bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết lớn tới. Chuyên trang bị cho quận Linh Võ. Ngươi phải lợi dụng hết, nếu các nguyên liệu mà xây trạm Dịch cần dùng, có thể dùng nó vận chuyển. Có đồ vật gì chuyển đến quận Ngũ Nguyên, cũng có thể dùng nó, Còn nữa chính là đóng thuyền, mặt nước quận Linh Võ rộng, càng thích hợp cho đóng thuyền. Ta chuẩn bị chuyển phường đóng thuyền của Phong Châu đến quận Linh Võ. Địa điểm do ngươi lựa chọn. Việc này ta uỷ thác cho ngươi, ta không có thời gian suy xét việc này.
- Tổng quản không cần bàn giao từng cái một, ty chức đều hiểu, còn xây dựng Quan học, cửa hàng, còn điều chỉnh thuế…. Hầu hết việc đều cần ty chức làm, ty chức đều sẽ làm ổn thoả.
- Ngươi hiểu được là tốt. Nhưng quan trọng nhất là giao thông.
Sở dĩ Dương Nguyên Khánh cực kỳ coi trọng giao thông, chính là vì hắn lo lắng Đột Quyết. Một khi Đột Quyết tấn công Phong Châu, như vậy hầu hết vật tư con người Phong Châu cần chuyển đến quận Linh Võ. Cứ như thế, tính quan trọng của giao thông hai vùng vô cùng cấp bách.
Đây cũng là nguyên nhân Dương Nguyên Khánh nóng lòng thâu tóm quận Linh Võ. Hắn chuẩn bị coi quận Linh Võ là hậu phương của Phong Châu. Dân chúng của Phong Châu dần dần chuyển đến quận Linh Võ, Phong Châu là nơi trú quân.
Vị trí chiến lược của Phong Châu bất lợi, đây cũng là tai hoạ ngầm hắn đang đối mặt. Trong lòng Dương Nguyên Khánh rõ hơn ai. Nguy cơ Nhạn Môn lần này, nếu không phải Hoàng đế đại Tuỳ thu hút đại quân Đột Quyết, hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bốn mươi ngàn thiết kỵ binh đè áp Phong Châu, đủ để phá huỷ tất cả mà hắn nhiều năm tích góp. Cho nên hắn mới vội vàng thôn tính quận Linh Võ, chuyển dân chúng lương thảo của hắn đến quận Linh Võ.
Bây giờ là tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ 11, phải nói thời giàn còn khá dư dả. Nhưng phòng ngừa chu đáo, xây dựng cơ sở của quận Linh Võ, bến bãi, kho hàng cũng cần nhanh chóng cải tạo.
Dương Nguyên Khánh lại nói với Đốc quân Hàn Hữu Phượng:
- Ta thấy trong thành huyện Hồi Nhạc có đất trống rất lớn. Không ngại dùng để xây dựng kho lương thảo. Ta muốn chuyển triệu thạch lương thực đến trước, một kho lương chứa hai mươi nghìn thạch. Vậy ít nhất dựng năm mươi kho. Ngươi cho ta một thời gian, ngươi lúc nào có thể hoàn công?
Hàn Hữu Phượng cúi đầu suy nghĩ nói:
- Ty chức có thể động viên tất cả quân lính xây dựng kho hàng. Nhanh nhất là trước tháng hai năm sau, có thể hoàn thành xây dựng năm mươi kho hàng này.
- Được! Vậy ta vận chuyển lương thảo quy mô nhỏ đến trước. Một khi kho lương của ngươi xây dựng xong, ta liền bắt đầu dùng thuyền quy mô lớn chuyển đến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của linp9