Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 504: Ai đang uy hiếp
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
-HP đang điều động thêm quân đội ở biên giới Lưu Xà, hơn nữa cũng phái đến hai quản lý của doanh nghiệp, muốn tiếp quản toàn bộ công ty dược Lạc Nguyệt của chúng ta, ra lệnh công ty dược Lạc Nguyệt phải rời khỏi Lưu Xà trong vòng hai mươi tư giờ, nhưng những nhân viên kỹ thuật thì nhất định phải ở lại, bây giờ Phương Nam và tổng giám đốc Úc đang thương lượng với họ.
Hư Nguyệt Hoa lo lắng nói.
Mấy tên này đúng là không nói lý lẽ gì mà? Diệp Mặc thậm chí còn không thể tin nổi những lời Hư Nguyệt Hoa nói.
-Cô nói bọn chúng muốn tiếp quản Lưu Xà, đồng thời còn muốn chiếm công ty của chúng ta, thậm chí còn muốn lấy cả các nhân viên kỹ thuật?
Diệp Mặc dường như không thể tin vào điều này.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu, vừa rồi Lô Lâm đã nói rất rõ như vậy.
Diệp Mặc cười nhạt, nếu như HP chỉ muốn bọn họ rời khỏi Lưu Xà thì còn có thể bỏ qua được, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác. Nhưng không ngờ đến cả công ty và nhân viên bọn chúng cũng muốn tiếp quản, thì đúng là quá bá đạo rồi. Việc này chứng tỏ bọn chúng không công nhận chỗ đứng của công ty dược Lạc Nguyệt trong ngành dược, hay nói cách khác bọn chúng coi công ty dược Lạc Nguyệt không có tư cách là đối thủ của bọn chúng.
-Chuyện này giao cho tôi được rồi, chị Nguyệt Hoa, chị đi bàn với Khinh Tuyết chuyện xây dựng thành phố. Anh Hai đi cùng với em là được rồi.
Diệp Mặc lập tức đứng dậy, trong lòng có chút tức giận, hắn đương nhiên không cho rằng tên HP đó lại bá đạo đến như vậy, lấy chuyện này ra lừa ai được chứ. Chuyện này chỉ giống như của thiên trả địa mà thôi.
Chắc chắn là HP rất thèm muốn công ty dược Lạc Nguyệt, mục đích chính mà bọn chúng quay về Lưu Xà là vì công ty dược Lạc Nguyệt, trước tiên bọn chúng muốn đẩy giá lên thật cao, sau đó đợi công ty dược Lạc Nguyệt hoàn giá. Diệp Mặc phỏng chừng cuối cùng bọn chúng sẽ muốn được chia hoa hồng với công ty dược Lạc Nguyệt, rồi sau đó sẽ đem quân rút khỏi Lưu Xà.
Nhưng bọn chúng đồng ý, không có nghĩa là Diệp Mặc cũng đồng ý. Một khi bọn chúng muốn uy hiếp, thì hắn cũng phải uy hiếp lại chúng.
Thấy Diệp Mặc đi ra ngoài, Hư Nguyệt Hoa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không hiểu Diệp Mặc nhiều bằng Ninh Khinh Tuyết. Nhưng Ninh Khinh Tuyết thì lại hiểu ý của Diệp Mặc, hơn nữa cô cũng biết cách mà Diệp Mặc định làm. Chỉ có điều có những lời cô không thể nói ra. Chỉ đành quay sang Hư Nguyệt Hoa nói:
-Chị Hoa, một khi Diệp Mặc đã muốn chúng ta bàn bạc về chuyện xây dựng thành phố, thì chúng ta nên nghe theo lời anh ấy.
...
Diệp Mặc còn chưa xuống lầu, một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Trong đại sảnh của công ty dược Lạc Nguyệt, người của hai bên đang giằng co nhau. Người của HP không nhiều, chỉ là mười mấy tên lính có trang bị vũ khí, cùng với hai gã giống như là người đại diện đến đàm phán, hoặc cũng có thể là kẻ cầm đầu. Bên Úc Diệu Đồng, ngoại trừ cô và Phương Nam còn có Tàng Gia Nghiêm, Dương Cửu, cùng mười mấy người bảo vệ nữa.
Có một thành viên của đội bảo vệ đang nằm trên mặt đất, Tiểu Hỏa dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mười mấy tên lính cầm súng của HP.
Từ vẻ mặt coi thường của mấy tên lính này cũng đủ biết chúng căn bản là không coi người của công ty dược Lạc Nguyệt ra gì. Cho dù có đánh chết một người, thì cũng chẳng đáng để bọn chúng phải bận tâm.
-Đừng nổ súng
Một tên HP vội vàng khoát tay nói, nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn không để ý gì đến việc bọn chúng đã nổ súng giết chết một người.
Có lẽ trong mắt bọn chúng. Bọn chúng là đại diện của quân đội, cho dù công ty dược Lạc Nguyệt có làm ăn kinh doanh tốt đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một đám con buôn mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là dân thường mà thôi. Bọn chúng uy hiếp những người này, rồi muốn làm gì thì làm. Bắn chết một người cũng chỉ là để uy hiếp mà thôi, cũng không phải là cố ý.
-Chủ tịch Diệp...
-Anh Diệp...
Diệp Mặc vừa đến, Úc Diệu Đồng và Phương Nam cùng với đám người ở đó đều lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt của ai cũng đều rất phẫn nộ, nhưng bọn họ không có súng, chỉ có thể thể hiện sự phẫn nộ trên khuôn mặt. Trong lòng Diệp Mặc cũng rất giận, hắn biết bọn người này đến uy hiếp, sau đó sẽ giành quyền chủ động đàm phán, nhưng không ngờ bọn chúng giám giết người để thị uy.
-Ngài đây chính là chủ tịch Diệp của công ty dược Lạc Nguyệt? Tôi là Mạch Sái, vừa nãy binh lính chúng tôi lạc đạn, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho người bị nạn. Chuyện này tôi thay mặt cho HP gửi lời xin lỗi chân thành đến các vị.
Giọng điệu của người đại diện của HP rất thành khẩn, giống như thật sự là do bất cẩn nên mới để xảy ra chuyện này vậy.
Diệp Mặc cười nhạt trong lòng, hắn biết ngay rằng những kẻ đến hôm nay chắc chắn là muốn uy hiếp, và dò xét công ty dược Lạc Nguyệt. Một khi công ty rơi vào cảnh hoảng loạn, thì bọn chúng sẽ điều binh lính đến để chiếm cứ nơi này, đúng là muốn cướp bằng được công ty dược Lạc Nguyệt rồi đây. Nếu như công ty mà làm rắn, thì bọn chúng sẽ bàn bạc đến việc hợp tác. Cho nên mới giết một người trước, rồi luôn miệng đề cập đến quân đội của HP, kỳ thực là chỉ muốn thể hiện thực lực và quyết tâm của mình mà thôi, tranh thủ thu lợi về phía mình.
Nói trắng ra, bọn chúng không sợ công ty dược Lạc Nguyệt, mà sợ chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến thị trường thế giới.
Vẻ mặt của Diệp Mặc vô cùng bình tĩnh, không phủ định cũng không đồng ý, không hề nói đến chuyện nên hay không nên. Mặc dù có rất nhiều người biết đến chuyện của công ty dược Lạc Nguyệt, biết rằng HP muốn gây áp lực, hơn nữa cho dù bọn chúng có bao vây Diệp Mặc ở đây, thì cũng không còn cách nào khác, dù sao thì bọn chúng cũng là lính chuyên nghiệp được trang bị đầy đủ vũ khí, còn bên này thì không có bất cứ thứ vũ khí gì.
Diệp Mặc không nói gì, Úc Diệu Đồng tức giận nói:
-Bọn chúng không nói lý lẽ gì hết, rõ ràng là cố ý giết người, lại còn nói không cẩn thận nên mới để súng cướp cò. Bọn chúng không chỉ muốn chúng ta rời khỏi Lưu Xà, mà còn muốn chúng ta hai tay dâng công ty dược Lạc Nguyệt cho bọn chúng.
-Tổng giám đốc Úc, Lưu Xà vốn dĩ là của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đóng quân ở đây, thì đương nhiên các cô phải rời đi thôi. Đối với việc binh lính của tôi không cẩn thận để súng cướp cò, tôi đã công khai xin lỗi rồi, thậm chí còn muốn bồi thường.
Mạch Sái chỉ đề cập đến chuyện bồi thường cho người đã chết, chứ không hề đả động gì đến chuyện bồi thường cho những người rời khỏi công ty dược Lạc Nguyệt.
-Tôi nhổ, tôi giết một người của các anh, rồi bồi thường cho các anh chút tiền có được không?
Úc Diệu Đồng vô cùng tức giận, cô cảm thấy kể từ ngày cô rời khỏi xã hội đen đến bây giờ, cô chưa từng tức giận đến như vậy.
Mạch Sái thấy Diệp Mặc không nói câu nào, trong lòng khấp khởi mừng thầm, tên họ Diệp này hóa ra lại là một tên nhát gan, như vậy thì dễ rồi. Bây giờ anh ta nghe thấy Úc Diệp Đồng nói như vậy, liền sầm mặt lại, nói:
-Tổng giám đốc Úc, không thể nói như vậy được, đây là chỗ của chúng tôi, thực tế nếu quân của chúng tôi có giết người ở đây thì cũng không sao, chúng tôi chỉ bồi thường theo tinh thần nhân đạo mà thôi, chứ không phải vì làm sai mà bồi thường, nếu như các cô cứ khăng khăng là chúng tôi làm sai, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Bây giờ bên ngoài Lưu Xà chúng tôi vẫn còn một đội quân nữa, chỉ vì không muốn Lưu Xà rơi vào tình trạng khủng hoảng, nên đội quân đó mới đóng tạm ở bên ngoài mà thôi.
-Anh đang uy hiếp chúng tôi sao?
Úc Diệu Đồng lạnh lùng nói, Diệp Mặc vẫn không nói gì, thì tuyệt đối cô không thể lùi bước được.
-Nếu cô cứ khăng khăng cho là như vậy, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Mạch Sái nói rất trôi chảy, Diệp Mặc quả thực là rất khâm phục khả năng ăn nói của thằng cha này.
Úc Diệu Đồng hừ lạnh một tiếng:
-Lưu Xà là của HP sao? Sao tôi lại nghe nói đây là mảnh đất vô pháp vô chủ nhỉ. Thời đầu Đông Hán đây là nơi sinh sống của một bộ lạc tên Quang Hòa, sau này, vì ở đây đất đai không phì nhiêu màu mỡ, bốn bề đều là núi, lại thiếu nguồn nước, nên những người sống ở đây đều dần dần chuyển đi, cho đến khoảng một trăm năm nay, kẻ tội phạm của HP mới đào tẩu đến đây, tập hợp một đám thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa, bắt đầu cướp bóc, dần dần mới hình thành nên trại Lưu Xà. Chắc các anh cũng sẽ nói đây là địa bàn của các anh, vì đám thổ phỉ đó là người của các anh đúng không.
-Cô cả vú lấp miệng em.
Mạch Sái rõ ràng là không hiểu về những chuyện này, thậm chí giận đến mức không thể nói chuyện được, mấy tên lính đứng sau anh ta nắm chặt súng trong tay.
Ánh mắt Diệp Mặc sáng lên, không ngờ lại có chuyện như vậy, sao Úc Diệu Đồng không nói sớm? Nhưng Diệp Mặc cũng bắt đầu hiểu ra rồi. Không phải là Úc Diệu Đồng không nói, mà là vì chuyện của đám thổ phỉ đó nên mới cho rằng nơi này là của HP. Hay nói cách khác nếu như không phải vì công ty dược Lạc Nguyệt làm ăn phát đạt, thì sẽ không có người nào thèm để ý đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức nói:
-Chị Úc ở lại đây, những người khác lui xuống hết đi.
Tuy rằng không biết Diệp Mặc định làm gì, nhưng mọi người đều lui hết ra ngoài.
Diệp Mặc thấy tất cả mọi người đều đã lui hết ra ngoài, lúc này mới bắt đầu cất tiếng đe dọa Mạch Sái:
-Không ngờ mày dám đến địa bàn của tao giết người, mày dám làm vậy chứ gì.
Mạch Sái nhếch miệng cười nhạt, còn chưa kịp cất tiếng, thì thấy trong tay Diệp Mặc xuất ra hơn mười tia sáng, lóe lên rồi vụt tắt.
-Bộ kim châm này theo tao cũng đã lâu, bây giờ cho bọn rác rýởi chúng mày thýởng thức. Ðem quân ðội ðến ðể uy hiếp tao ý, HP khốn khiếp của chúng mày vẫn chýa ðủ tý cách ðâu.
Giọng điệu của Diệp Mặc lạnh lùng, nếu như không phải vì sợ địa bàn của mình bị vấy bẩn bởi mấy tên khốn khiếp này, thì hắn đã dùng tới đao rồi.
Bụp...
Sau khi Diệp Mặc cất lời, những tiếng ngã gục liên tiếp vang lên.
Mạch Sái ngơ ngác nhìn mười hai tên lính đứng sau, đôi mắt đỏ ngầu, không ngờ trong nháy mắt những tên này đã bị chủ tịch Diệp đứng trước mặt giết chết.
Điên rồi, người này điên mất rồi, Mạch Sái cho rằng Diệp Mặc điên mất rồi. Không ngờ hắn lại giám giết mười mấy binh lính của quốc gia y, chẳng khác gì khai chiến với nước HP. Anh ta nhất thời không thể hiểu được, Diệp Mặc làm thế nào có thể giết được đám người này, hay nói cách khác là không thể nào tưởng tượng được.
-Anh...
Mạch Sái thất thần chỉ vào Diệp Mặc, không biết nên nói gì nữa.
Diệp Mặc ngồi xuống, rồi lại rút một cây kim nữa ra, dường như muốn nhắm vào tên trợ lý đang đứng sau anh ta.
-Tao làm sao? Tao giữ lại mạng cho mày, quay về nói cho chủ của bọn mày biết, tối nay tao sẽ đến thăm bọn chúng, nếu như nội trong vòng hai tư giờ mà chúng mày không rút khỏi đây, thì sẽ giống như mấy cái xác này đấy. Cút!
Diệp Mặc rất khinh thường bọn chỉ biết giễu võ dương oai ức hiếp kẻ yếu, hắn biết Mạch Sái đến để dọa công ty dược Lạc Nguyệt, nếu như là một công ty bình thường, thì làm sao giám chống lại một quốc gia, cho dù có là một quốc gia nhỏ đi chăng nữa. Bị bọn chúng uy hiếp như vậy, nhất định sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo thôi.
Diệp Mặc cảm thấy thế giới này nếu như không phải anh giết tôi, thì sẽ là tôi giết anh, bạn lùi một bước, người ép bạn sẽ tiến một bước. Nếu như mấy tên lính của HP không giết người, chỉ đến uy hiếp thôi, thì chắc Diệp Mặc cũng chỉ đánh cho đám người này tàn phế là cùng, nhưng một khi bọn chúng đã giết người rồi, thì hắn cũng không khách khí nữa.
-Anh Hai, đợi sau khi Mạch Sái rời khỏi đây, để hắn mang mấy cái xác HP rác rưởi này về, hai chân, hai tay hai chân của Mạch Sái nhất định phải đánh cho gãy mới được.
Diệp Mặc không thèm để ý đến Mạch Sái đang đứng ngây ngây dại dại một chỗ, quay sang nói với Hứa Bình.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 505: Nụ hôn nhung nhớ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Một giờ sau, Mạch Sái bị đánh cho đến gãy chân gãy tay, dẫn theo một tên lính hoảng sợ chạy về. Mặc dù lần này Mạch Sái là người chịu trách nhiệm, nhưng anh ta không dám hạ lệnh động thủ nữa rồi. Anh ta chỉ đến uy hiếp, tạo áp lực mà thôi, không ngờ chủ tịch Diệp này lại quyết đoán đến như vậy, không hề do dự, ra tay giết chết mười mấy người của anh ta.
Anh ta thay vì uy hiếp dồn công ty dược Lạc Nguyệt rơi vào cảnh khốn khổ, còn giết chết một người, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành người bị uy hiếp, bị người ta giết sạch hết thủ hạ, nếu như không phải vì giữ anh ta lại để chuyển lời, nói không chừng chân tay của anh ta không chỉ là bị đánh gãy, đến mạng cũng còn không giữ nổi cũng nên.
Đương nhiên chuyện này không phải là chuyện mà anh ta cảm thấy sợ nhất, chuyện khiến anh ta cảm thấy kinh hãi nhất đó chính là chủ tịch Diệp này làm thế nào có thể giết được mười mấy người trong cùng một lúc? Thậm chí anh ta còn không nhìn thấy gì, đúng là quái dị và kinh khủng, chuyện này nhất định phải lập tức về báo cáo cho Tổng thống biết mới được.
Hứa Bình dẫn Mạch Sái đi được một lúc lâu, Úc Diệu Đồng mới hoảng hốt tỉnh táo lại, mặc dù cô biết Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng không ngờ Diệp Mặc có thể lợi hại đến mức này, khoát tay một cái mà đã có thể giết chết mười mấy người trong thời gian không đến nháy mắt.
Không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần so với lần đầu tiên gặp mình?
Đương nhiên, chuyện này cũng chưa phải là chuyện khiến cô ngạc nhiên nhất, chuyện khiến cô ngạc nhiên và lo lắng nhất chính là Diệp Mặc dám giết lính của HP, mà lại còn giám giết công khai như vậy.
-Chủ tịch Diệp, chuyện này có khiến nước HP tức giận không, muốn giết hết người của chúng ta ở Lưu Xà không? Nhưng chúng ta không có chút sức chiến đấu nào.
Úc Diệu Hoa coi như cũng đã tỉnh lại, mặc dù cô không nói ra, nhưng Diệp Mặc cũng hiểu được ý của cô, cho dù một mình hắn có thể đánh lại được, nhưng người ta là quân đội của cả một nước, phải làm như thế nào đây? Nếu như người ta phát động tấn công thì phải làm như thế nào đây?
Diệp Mặc cười thản nhiên, mặc dù những lời Úc Diệu Đồng nói không phải là không có khả năng xảy ra, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Về việc đi giết đám người ở biên giới, thì cũng chỉ là để uy hiếp Mạch Sái thôi. Nhưng không có nghĩa là hắn không thể giết nổi đám người đó. Hắn có thể làm được việc đó, nhưng đấy không phải là mục đích của hắn, nếu như muốn giết, hắn cũng có thể giết được đến cả tên cầm đầu của đội quân đó, thậm chí là chỉ huy cao nhất của HP.
-Không cần phải lo lắng, chuyện của Lưu Xà tôi có thể tự mình xử lí được, đến lúc đó chị Nguyệt Hoa cần mua một lượng lớn nguyên liệu, chị đi phối hợp với tổng giám đốc Tàng là được rồi.
Diệp Mặc quyết định tốt hơn hết là mình nên đến HP một chuyến xem sao.
Chuyện này không thể chậm trễ được, Diệp Mặc thật sự cũng không muốn đánh nhau, chuyện đó không có lợi với Lưu Xà. Chuyện này tốt nhất không nên làm kinh động đến bất cứ tổ chức quốc tế nào, không thì sẽ tổn hại lớn đến những người ở Lưu Xà. Công ty dược Lạc Nguyệt chỉ là một công ty làm ăn buôn bán mà thôi, một công ty mà tiến hành tranh cãi với một quốc gia, đương nhiên là sẽ không có lợi rồi.
Nếu như Diệp Mặc thật sự mạnh mẽ đến một mức độ nào đó, cho dù có là Trúc Cơ, thì hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý đến lợi ích này lợi ích nọ, nhưng bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa có được sức mạnh lớn như vậy.
Diệp Mặc muốn đến HP vào buổi tối, nên quay về hỏi ý kiến Ninh Khinh Tuyết về chuyện này. Nhưng hắn vừa quay về đã gặp phải rất nhiều chuyện, đến hôn Ninh Khinh Tuyết cũng còn không có thời gian chứ đừng nói đến chuyện hỏi cô những chuyện này.
Chỉ sau khi phân công cho Úc Diệu Đồng và Hư Nguyệt Hoa bàn bạc về chuyện xây dựng thành phố, Diệp Mặc quay về phòng của mình, Ninh Khinh Tuyết dường như đã sớm biết là hắn sẽ quay về, nên đã đợi hắn từ trước rồi.
-Khinh Tuyết...
Diệp Mặc vừa mới bước vào phòng đã cất tiếng gọi, Ninh Khinh Tuyết chạy từ trên lầu xuống, ôm chầm lấy hắn đồng thời hôn hắn một nụ hôn cuồng nhiệt.
Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết rất chặt, hai người nhiều lần tan rồi hợp, hợp rồi lại tan, Ninh Khinh Tuyết bây giờ đã không thế khống chế được bản thân mình nữa rồi, cô không thể không ngừng nhớ đến Diệp Mặc. Đôi môi mềm mại và ướt át đó khiến Diệp Mặc đắm say, cái ấm áp và mạnh mẽ của Diệp Mặc khiến cho Ninh Khinh Tuyết không thể kiềm chế được. Hai người hôn nhau đến hơn nửa tiếng đồng hồ, mới buông nhau ra thở hổn hển.
-Anh lại phải đi sao?
Ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết có chút không nỡ rời xa, cô không muốn Diệp Mặc suốt ngày chạy đi chạy lại, cô muốn Diệp Mặc luôn ở bên cạnh cô. Mặc dù cô muốn sống an nhàn ở một nơi cố định, nhưng nếu việc xây dựng thành phố khiến Diệp Mặc quá vất vả, thì cô cũng không muốn nữa.
-Xin lỗi em, Khinh Tuyết...
Diệp Mặc nghĩ đến chuyện mình không thể giành nhiều thời gian bên cạnh Ninh Khinh Tuyết, cộng với chuyện của Tống Ánh Trúc, khiến cho hắn càng cảm thấy áy náy hơn.
Ninh Khinh Tuyết giơ tay chặn lấy môi của Diệp Mặc, lắc lắc đầu nói:
-Thật ra em chỉ muốn anh ở bên cạnh em là được rồi, nếu như việc xây dựng thành phố quá vất vả, thì thôi bỏ đi.
-Không phải, chuyện xây dựng thành phố cũng không có gì vất vả với anh, hơn nữa anh cũng hi vọng có một nơi thuộc về chúng ta. Anh cũng không thể dẫn em vào thâm sơn ẩn cư, cho nên việc xây dựng thành phố là việc phải làm.
Diệp Mặc kiên định nói.
Ninh Khinh Tuyết không nói gì nữa, chỉ gật đầu, nếu Diệp Mặc đã quyết định như vậy, cô cũng không muốn cản hắn.
-Kỳ thực, anh nói xin lỗi em là vì chuyện khác, hôm đó anh...
Diệp Mặc có chút do dự, nhưng vẫn muốn nói ra chuyện giữa hắn và Tống Ánh Trúc.
-Cô ấy đâu?
Lúc Diệp Mặc đang định nói thì không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại cất lời hỏi trước.
Diệp Mặc lắc lắc đầu
-Chắc cô ấy đã đi rồi, anh nghĩ chắc sau này cô ấy sẽ không đến tìm anh nữa, anh chỉ cảm thấy rất có lỗi với em và Lạc Ảnh...
Diệp Mặc nghĩ gì nói nấy, quả thực hắn cảm thấy rất áy náy với Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, với Tống Ánh Trúc, Diệp Mặc có cảm giác rất mãnh liệt, cô ấy chắc sẽ không đến tìm hắn để báo thù đâu. Nói không chừng cô ấy còn cho rằng mình đã chết ở dưới ngôi mộ đó rồi cũng nên, mặc dù nghĩ đến chuyện ân ân oán oán giữa cô và hắn, hắn cũng cảm thấy có chút bồi hồi, nhưng Diệp Mặc là người cầm lên được thì cũng sẽ đặt xuống được.
-Vâng...
Ninh Khinh Tuyết không hỏi về chuyện của Tống Ánh Trúc nữa, ngả đầu vào lòng Diệp Mặc không nói gì. Diệp Mặc không biết trong lòng Ninh Khinh Tuyết đang nghĩ gì, có phải là đang giận không, nhất thời cũng không tìm được điều gì để nói.
Cũng không biết bao lâu sau, trời cũng đã bắt đầu tối rồi, tiếng nói du dương của Ninh Khinh Tuyết truyền đến tai Diệp Mặc:
-Tối nay em muốn ở cùng anh...
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy rất ấm áp, hắn đương nhiên là hiểu ý của Ninh Khinh Tuyết rồi, với tính cách kiêu ngạo của cô, mà có thể nói ra được những lời này là vì trong lòng cô chỉ có Diệp Mặc mà thôi. Cô cũng không nhắc đến chuyện của Tống Ánh Trúc, lời của cô đã thể hiện hết những suy nghĩ của cô rồi.
Diệp Mặc nâng khuôn mặt Ninh Khinh Tuyết lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi cô một nụ hôn ấm áp.
-Khinh Tuyết, anh đã nói rồi, nhất định sẽ đường đường chính chính cưới em làm vợ. Nếu như không tìm thấy Lạc Ảnh, thì đợi đến lúc “Lạc Nguyệt thành” của chúng ta xây xong, đó cũng chính là lúc chúng ta động phòng.
-Vâng...
Ninh Khinh Tuyết đã bị mất phương hướng trong đêm tối mất rồi.
Thật ra còn một câu nữa mà Diệp Mặc không nói, không phải là hắn không muốn động phòng cùng với Ninh Khinh Tuyết, mà thực sự là rất rất muốn. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng mơ hồ, chính là một ngày nào đó có thể tìm thấy một lượng lớn bảo vật của trời đất, thậm chí là linh thạch, như vậy, hắn và những người xung quanh hắn có thể luyện đến Trúc Cơ rồi.
Nhưng Trúc Cơ khó đến mức nào Diệp Mặc đương nhiên hiểu rất rõ, ở đại lục Lạc Nguyệt một ngàn người luyện thì mới có một người có thể luyện được đến Trúc Cơ mà thôi, chứ đừng nói là ở trái đất, cơ hội luyện thành Trúc Cơ sẽ càng ít hơn. Nhưng tư chất của Ninh Khinh Tuyết cũng rất tốt, nếu như có cơ duyên rất có thể sẽ tới Trúc Cơ, nhưng nếu hắn lấy đi thuần âm khí của cô trước khi luyện được Trúc Cơ, thì mọi chuyện sẽ trở nên càng khó khăn hơn, hắn không muốn bỏ qua cơ hội nhỏ nhất của Ninh Khinh Tuyết.
Tuy nhiên hắn lại không muốn nói cho Ninh Khinh Tuyết biết những lời này, hắn sợ cô sẽ bị gánh nặng tâm lý, Diệp Mặc phỏng chừng “Lạc Nguyệt thành” sẽ được xây dựng xong trong vòng vài năm. Nếu như trong vòng mấy năm tới mà hắn vẫn không tìm được dược liệu để thăng cấp, thì hắn sẽ không đợi nữa, mà sẽ sống yên ổn cùng với người hắn yêu cả đời.
-Đúng rồi, Khinh Tuyết, anh muốn hỏi em, sau đó mấy tên dị nhân người nước ngoài có đến tìm nữa không?
Diệp Mặc nhớ đến nguyên nhân quan trọng nhất mà hắn đến tìm Ninh Khinh Tuyết.
-Không, hình như lại có người đi Du Châu. Sau đó bị Ý Phi phát hiện, nhưng Ý Phi lại không bắt được gã.
Ninh Khinh Tuyết lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói.
Diệp Mặc gật gật đầu, chuyện này có lẽ sẽ không chấm dứt như vậy, nhưng một khi mình đã quay về rồi, thì cũng không cần phải lo lắng nữa.
Ăn tối cùng với Ninh Khinh Tuyết xong, Diệp Mặc rời khỏi Lưu Xà, hắn đến biên giới xem xét tình hình đóng quân của HP. Đám người này không có dấu hiệu gì sẽ rời đi, thậm chí còn phái mười mấy tên trinh sát đến do thám Lưu Xà, Diệp Mặc không hề do dự giết chết mười mấy tên trinh sát này.
Lúc này văn phòng làm việc của tổng thống HP - Hải Mặc Đơn giữa rừng núi được canh phòng cẩn mật, không khí bên trong rất căng thẳng, tổng tư lệnh quân đội HP là Mặc Hãn Kiệt và bộ trưởng quốc phòng Vưu Kim, còn có Mạch Sái mặc dù bị thương nhưng vẫn nằm trên cáng để tham gia cuộc họp khẩn cấp này.
Vưu Kim dáng người thấp bé, hai mắt hơi lồi, đầu đã hói đến quá nửa. Ông ta nhìn chằm chằm vào Mạch Sái nói:
-Những gì cậu nói là thật sao? Hắn thực sự có thể giết chết mười hai binh sĩ của chúng ta trong vòng chưa đến một giây sao? Còn nói tối nay sẽ đến đây sao?
Mạch Sái nằm trên cáng cứu thương, trán vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ anh ta không có cách nào lau đi được. Anh ta nghe xong lời của Vưu Kim, vội vội vàng vàng nói:
-Tôi không dám nói dối nửa lời, hắn ta thực sự đã làm như vậy, tôi nghi ngờ rằng hắn chính là Vu Sư trong truyền thuyết, mặc dù tôi biết chuyện này rất hoang đường, nhưng thực sự hắn đã khiến tôi vô cùng hoảng sợ như vậy đó.
-Hừ, muốn ta lui binh trong hai mươi tư tiếng đồng hồ sao? HP của chúng ta mặc dù là một nước nhỏ, nhưng cũng không thể để một tên doanh nhân bình thường ức hiếp được, dám giết lính của ta, ta không những không lui binh, mà ngày mai ta sẽ dẫn quân đến đóng ở Lưu Xà. Bộ trưởng Vưu, lẽ nào ông cũng tin vào chuyện Vu Sư này sao...
Những lời này là của Mặc Hãn Kiệt. Ông ta dáng người cao lớn, là tổng tư lệnh lục quân của HP. Hơn nữa lời ông ta nói cũng rất cứng rắn, câu cuối cùng còn có chút bất mãn, xem chừng ông ta không muốn thương lượng gì hết, cứ cho quân tiến thẳng vào đó là xong.
Vưu Kim bị hỏi đến thì có chút bực bội, cùng lắm cũng chỉ là một tên biết đánh nhau mà thôi, nghe nói Hoa Hạ có rất nhiều người đánh nhau rất giỏi, nhưng giỏi cỡ nào, thì cũng không thể giỏi bằng quân đội được.
Hải Mặc Đơn nghe thấy những người này nói như vậy, cau có nhíu mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Tên chủ tịch họ Diệp đó chắc là người đến từ Hoa Hạ phải không?
Vưu Kim gật đầu nói:
-Đúng vậy, Diệp Mặc đến từ Hoa Hạ, nhưng tư liệu liên quan đến hắn đều đang trong giai đoạn điều tra.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 506: Lại thấy Lạc Ảnh?
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Bọn họ khẳng định chủ tịch Diệp là một Vu sư trong truyền thuyết. Vu sư hùng mạnh trong truyền thuyết thậm chí có thể nguyền rủa một quốc gia lớn diệt vong, chứ nói gì đến một quốc gia HP nhỏ bé này.
- Đồng ý, đồng ý…
Gần như không có bất kỳ lời nói nào, Hải Mặc Đơn không ngừng tỏ vẻ đồng ý với yêu cầu của hắn, đồng thời vì lòng tham tiền của bọn họ âm thầm hối hận, nơi Lưu Xà đến 1 con chim cũng không ỉa, nếu như không có dược phẩm Lạc Nguyệt, bọn họ căn bản cũng không nhớ tới, đừng nói là đóng quân
Không nghĩ tới bởi vì sai sót trong phút chốc, không ngờ đắc tội chết với một Vu sư. Nước HP mười mấy năm trước vẫn là nước quân chủ, hình thức tổng thống bây giờ tuy mới được mười mấy năm mà thôi, cho nên quyền lực của Hải Mặc Đơn so với tổng thống bình thường của một quốc gia bình thường thì lớn hơn nhiều.
- Tổng thống của chúng tôi tỏ vẻ đồng ý, quân đội của chúng tôi sẽ rút nhanh thôi, xin ngài yên tâm…
Mạch Sái gật đầu như một cái máy.
Diệp Mặc mặc dù cảm thấy sự uy hiếp cao độ của hắn, cao tầng nước HP không dám phản đối, nhưng không nghĩ tới sẽ quá đơn giản thoải mái như vậy, điều này cũng quá dễ dàng. Hắn đâu nghĩ tới những người này đã xem hắn trở thành Vu Sư không gì là không thể.
Nếu như đã đồng ý với hắn cũng không cần phải giết người để lập uy, hắn nhìn Mạch Sái nói:
- Còn cần chúng ta phải đem nhường dược phẩm Lạc Nguyệt ra không?
- Không cần, không cần, bọn ta sẽ lập tức đem Lưu Xà giao cho ngài quản lý…
Lần này Mạch Sái không đợi hỏi Hải Mặc Đơn mà trực tiếp trả lời luôn.
Đây cũng quá là thoải mái rồi, Diệp Mặc ban đầu còn muốn giết lmột hai tay đầu xỏ không ngờ chưa nhắc tới đã phải lấy đất, bọn người kia liền đồng ý ngay.
- Ký tên vào phần hiệp nghị thu mua đất này, sau ngày mai trực tiếp đưa Lưu Xà.
Hắn ném bản hiệp nghị lên mặt bàn. Sau đó lắc đầu, dùng thuật ẩn thân trực tiếp bước ra cửa sổ. Đương nhiên đây cũng là lập uy, chính là muốn khiến cho những người ở đây sợ hãi, chỉ có không hiểu sự tình mới có thể làm cho bọn họ sợ hãi.
Trong phòng bốn người trơ mắt nhìn hắn biến mất, ngơ ngác nhìn nhau. Hơn 10 phút sau không ai nói gì, nếu không phải trên mặt bàn còn 1 bản hiệp nghị, bọn họ tưởng rằng từ nãy chỉ là ảo giác, là nằm mơ.
Ninh Khinh Tuyết trong mơ mơ màng màng bỗng nhiên có cảm giác mình được ôm lấy, trong nội tâm nàng hết sức kinh ngạc, tuy nhiên cái mùi quen thuộc này cô lập tức nhận ra ngay là hắn đã trở lại, với niềm vui bất ngờ, Ninh Khinh Tuyết vùi đầu vào lòng hắn.
Hắn liên tục triển khai mấy lần thanh tâm pháp quyết, rồi mới miễn cưỡng áp chế những xao động không ngừng nổi lên trong lòng trở lại bình thường, trong lòng thầm trách, từ việc lần trước cùng với Tống Ánh Trúc, chống cự đối với kiểu việc này dường như lại giảm xuống
Sáng sớm hôm sau, hắn và Ninh Khinh Tuyết còn đang trùm chăn trên giường, điện thoại của Ninh Khinh Tuyết vang lên, là điện thoại của Úc Diệu Đồng gọi tới.
Lúc đợi hắn và Ninh Khinh Tuyết vội vàng đến phòng họp, hắn mới phát hiện trừ hắn và Ninh Khinh Tuyết ra, gần như tất cả mọi người đều đã đến rồi, hắn còn không cảm thấy rằng, Ninh Khinh Tuyết lại có cảm giác mặt có chút nóng bừng, dường như mọi người đều nhìn chăm chăm vào mình
Cũng may Úc Diệu Đồng nói chuyện cũng kịp lúc giải vây cho cô ta, Úc Diệu Đồng lộ rõ vẻ mặt vui mừng đem đống văn kiện trong tay đưa cho Diệp Mặc xem:
- Về việc của HP, từ sáng sớm đã nhượng ra địa phận của Lưu Xà, hơn nữa đã mang hợp đồng tới, bọn họ cũng không có yêu cầu gì.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đây cũng trong dự liệu, mấy tên râu xem ra vẫn rất sợ hắn. Cũng may trong đáy lòng hắn vẫn còn rất lương thiện, nếu như cho một kẻ lòng dạ đen tối thì không chừng khiến cho HP phải bồi thường một khoản.
Úc Diệu Đồng vừa nói xong, Hư Nguyệt Hoa liền đứng lên nói:
- Buổi sáng tôi còn nhận được một tin khác, bên KL còn truyền tới điều kiện, bọn họ đồng ý đem Lưu Xà đây giao cho chúng ta, nhưng họ có điều kiện, thứ nhất là bên KL có một doanh nghiệp muốn đầu tư vào đây, cần chúng ta miễn thuế và cung cấp tiện lợi. Thứ hai dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta phải mở một cửa hàng độc quyền ở KL
Diệp Mặc gật đầu:
- Không tồi, hai tin này đều là tin tức tốt, điều kiện của phía KL tôi đồng ý ngay, đối với chúng ta mà nói, thêm một doanh nghiệp của KL thì cũng chả có bất cứ quan hệ gì.
Đối với sự lựa chọn của phía KL, hắn hiểu rất rõ. Diện tích của Lưu Xà ở KL rất nhỏ, dược phẩm Lạc Nguyệt thậm chí không cần cũng được. Một nhà doanh nghiệp sắp ngụ lại Lưu Xà khẳng định cũng là một doanh nghiệp có bối cảnh, nói cách khác là không có khả năng trở thành một điều kiện được.
Đối với việc xây thành, hắn giao hoàn toàn cho Hư Nguyệt Hoa, lợi nhuận của dược phẩm Lạc Nguyệt ngoại trừ một phần dùng để vận hành ở ngoài, còn lại đưa cho Hư Nguyệt Hoa chuẩn bị xây thành. Ý tưởng của hắn là hướng tới phương thức tường thành, mặc dù người đang ngồi có chút ý tưởng khác nhau, tuy nhiên cũng không ai phản đối.
Diệp Mặc đương nhiên là biết những ý muốn của người không đồng ý xây tường thành là như thế nào, là do mọi người cho rằng ở thời hiện đại này,tường thành có hay không có đối với sự an toàn của một thành phố cũng chả có tác dụng gì lớn lao.
Nhưng hắn lại không cho như vậy, bây giờ tu vi của hắn thấp thì không nói rồi, một khi có một ngày hắn thật sự có thể thăng cấp đến Trúc Cơ, thậm chí còn cao hơn, thì hắn có thể bố trí một trận pháp ở đây. Như vậy thành phố của hắn sẽ trở thành nơi kiên cố nhất toàn cầu.
Sau khi tan họp, tất cả mọi người tự đi về vị trí của mình. Toàn bộ Lưu Xà càng trở nên bận rộn và sôi sục, bởi vì Lưu Xà vừa cần phải xây thành, vừa cần phải lập nhà xưởng.
Diệp Mặc lại nghĩ đợi quy hoạch thành thị của Lưu Xà tới mức tàm tạm, đi tìm Phong Vũ một chuyến, hỏi y có biết linh đàm của Hồ Lô cốc hay không. Nếu bốn khối tinh thạch kia thật sự là linh thạch, nói không chừng hắn có thể tiến thêm một bước nữa, như vậy cũng có thể đi nội ẩn môn tìm kiếm một số dược liệu
Sau khi thấy được sự lợi hại của Nhâm Bình Xuyên, Diệp Mặc lại không muốn tùy tiện như vậy đi vào nội ẩn môn, tự đưa mình vào hiểm địa.
- Chị Nguyệt Hoa, chị còn có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc thấy Hư Nguyệt Hoa chưa đi, lập tức hỏi.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu, cô có chút cẩn thận nói:
- Lần trước anh để cho tôi tra tổ chức Bắc sa, hôm nay lúc rạng sáng người của chúng ta có báo tin về, là cùng lúc với tin tức phía KL
Tinh thần hắn rung lên, hắn vẫn nhớ kỹ về Bắc Sa, chính đang suy nghĩ có thời gian đi xem Bạch Vĩ Câu của KL, bởi vì đó là căn cứ Châu Á của Bắc Sa. Không ngờ tới hiện tại, Hư Nguyệt Hoa thậm chí đã có tin tức từ Bắc Sa rồi.
Hư Nguyệt Hoa từ bên trong tập tư liệu lấy ra một bức thư, nói:
- Bắc Sa hiện giờ như làm mất một món đồ quan trọng, hơn nữa nhân viên kỹ thuật phụ trách món đồ này cũng chạy mất rồi. Hiện giờ bọn họ cũng đang bao vây tứ phía đi bắt tên nhân viên kỹ thuật chạy trốn, tôi có chút tư liệu ảnh chụp ở đây.
Nói xong Hu Nguyệt Hoa đưa cho Diệp Mặc phong thư bằng da trâu đang cầm trong tay.
Diệp Mặc nhận phong thư có chút thưởng thức nói:
- Không ngờ rằng cô đã phái người đi thật là lợi hại, đến ảnh cũng có thể mang về được.
Hư Nguyệt Hoa thản nhiên cười nói:
- Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, những tấm ảnh này không phải là người của chúng tôi chụp lại được, mà là bọn họ tình cờ gặp được một thành viên Bắc Sa trọng thương sắp chết, là từ trong miệng của người đó biết được những điều này, hơn nữa những hình ảnh này cũng là trên người của người đó lấy được, người trong tấm ảnh chính là tên nhân viên kĩ thuật chạy trốn.
Tên nhân viên kỹ thuật chạy trốn? Hắn đột nhiên nhớ tới “bản thiết kế không quỳ” nếu la nhân viên kỹ thuật thiết kế ra cái bản đồ này, nếu hắn đem nhân viên kỹ thuật này thu vào tay, khiến tên nhân viên đến Lưu ách… Diệp Mặc không dám nghĩ tiếp, hắn mau chóng mở cái túi bằng da trâu.
Những tấm hình này đa số đều rất mơ hồ, có thể khoảng cách chụp khá xa.
- Lạc Ảnh?
Hắn cầm trong tay một tấm hình, cái hắn nhìn trên tấm ảnh không phải là khuôn mặt của nhân viên kỹ thuật kia, mà là một bóng dáng khác trong đám người.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 507: Kẻ thù quái lạ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Lạc Ảnh?
Hư Nguyệt Hoa không biết Lạc Ảnh trong miệng Diệp Mặc là có ý gì, thuận miệng hỏi
Diệp Mặc cầm lấy tấm ảnh xem lai nhiều lần, hắn đã hoàn toàn quên mắt tên nhân viên kỹ thuật trốn khỏi Bắc Sa kia, mà chỉ chú ý đến hình bóng Lạc Ảnh trong hình.
Rất thanh mảnh yêu kiều, yếu ớt, chính là Lạc Tố Tố trong bộ váy dài màu vàng mà hắn đã gặp trong sa mạc năm ấy
Tâm tình Diệp Mặc lúc này đã bay đến sa mạc xa xôi ngày ấy, vào cái ngày nóng bức khủng khiếp đó, một cô gái váy vàng đã dùng một dãi khăn lụa trắng tinh khôi kéo hắn thoát khỏi cát lún sa mạc. Trên mặt nàng che một tấm lụa mỏng, đôi mắt nàng sáng đẹp lung linh. Nàng đứng trong cảnh sa mạc mênh mông mờ ảo không gió, tựa như một nữ thần vĩnh hằng…
Nhìn thấy Diệp Mặc có vẻ bần thần, Hư Nguyệt Hoa không nói gì cả, cô biết chắc là Diệp Mặc đang hồi tưởng gì đó, cô chỉ đợi Diệp Mặc lấy lại tinh thần
- Chị Nguyệt Hoa, chị biết những tấm ảnh này chụp ở đâu không?
Diệp Mặc thở dài, lấy lại tinh thần, thời gian trên hình là hai tháng trước, tuy rằng biết chắc cho dù hắn tìm được chỗ chụp tấm ảnh, cũng chưa chắc có thể gặp được Lạc Ảnh, nhưng nếu hình dáng đó đúng là Lạc Ảnh, hắn nhất định phải đi xem
Hư Nguyệt Hoa lắc đầu
- Số ảnh này lấy được từ người của tổ chức Bắc Sa, cụ thể chụp ở đâu, tôi cũng không biết được
Diệp Mặc gật đầu nói
- Thôi được, cảm ơn chị, chị Nguyệt Hoa, tình hình của Bắc Sa cứ tiếp tục thu thập. Nhưng hiện tại tập trung toàn bộ tinh lực vào việc xây thành đã. Chúng ta nhất định phải kiến tạo một thành trì thuộc về chình mình
Hư Nguyệt Hoa lại nói:
- Chủ tịch Diệp, hệ thống điện lực của Lưu Xà hiện tại vẫn là từ Quế Lâm, hơn nữa vì chúng ta hiện nay xây dựng quy mô lớn, điện lực đã bắt đầu không đủ cung ứng. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn Lưu Xà thành chỗ của mình, thì hệ thống điện lực không thể cứ dựa vào người ta mãi
Trong lòng Diệp Mặc nhất động, hắn nào giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này, không những là điện lực và một số trang thiết bị dân dụng khác, không thể cứ ỷ lại vào người khác, nếu cứ ỷ lại mãi, tương lai mà có gút mắc lợi ích thì chắc sẽ bị người ta khống chế
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lập tức nói:
- Chúng ta tiếp tục tuyển thêm nhiều nhân viên kỹ thuật hơn, đồng thời phát triển các trang thiết bị dân dụng riêng mình, tranh thủ khống chế những thứ này trong tay ta
- Nhưng mặt tài chính chúng ta hiện nay…
Hư Nguyệt Hoa có chút lo lắng nói, dược phẩm Lạc Nguyệt hiện nay tuy rằng tiền kiếm được rất nhanh chóng, nhưng tiêu tiền còn nhanh đến chóng mặt hơn
Vấn đề tài chính đúng là vấn đề lớn, Diệp Mặc cau mày nửa phút sau bỗng nói:
- Chuyện tiền nông để tôi giải quyết, cô cứ làm tốt việc trước mắt đã
Sau khi Hư Nguyệt Hoa đi rồi, Diệp Mặc vẫn ngồi ở phòng hội nghị nghĩ cách kiếm tiền, hắn có Trú nhan đan, có Dạ Minh Châu, nhưng thứ này chỉ là buôn bán một chiều, bán đi rồi sẽ hết, không bằng Dưỡng Nhan Hoàn cứ luôn kiếm được tiền
Nếu đã bán đi thì hết, chi bằng đừng bán. Nhưng nếu đem đến hội đấu giá tầm thường, thì đồ của mình bán không được giá. Lần trước Mạc Hải giúp mình bán Trú nhan đan cũng chỉ được một hai trăm triệu một viên, cái giá này Diệp Mặc rất ư không hài lòng. Xem ra mình cần phải đến Tê Hà tự tìm cái tổ chức Vu Hội đó, chỉ có bọn họ mới có thể bán được giá cao
Lúc Diệp Mặc còn đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền thì Diệp Lăng với đôi mắt đỏ hoe chạy tới, tinh thần đang rất lo lắng.
- Anh, anh hai xảy ra chuyện rồi, hôm qua anh ấy mất tích thì hôm nay có người gửi tới một bức thư tới Lưu Xà nói là đưa cho anh, nói là có quan hệ tới anh hai.
Diệp Lăng nức nở đưa cho Diệp Mặc một bức thư.
Lẽ nào tiếng tăm của mình còn chưa đủ vang hay sao mà vẫn có kẻ dám động vào Diệp Tử Phong? Diệp Mặc đã từng nói Diệp Tử Phong và Diệp Lăng đều là người thân của hắn, có kẻ dám động vào Diệp Tử Phong thì đừng trách hắn khai sát giới.
Hơn nữa, Diệp Mặc rất không vừa ý với Đàm Giác và Loan Thanh Phong. Lúc trước vì hai người họ đồng ý bảo vệ Diệp gia nên hắn mới tha mạng cho Đàm Giác, nhưng thoáng một cái, Diệp Tử Phong đã bị bắt cóc rồi.
- Trước hết, em không được lo lắng quá, để anh xem xem chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Mặc an ủi Diệp Lăng rồi mở bức thư ra.
Thư viết rất khách khí, hay nói có chút hơi quá khách khí.
- Diệp Mặc các hạ, đại danh của anh chúng tôi nghe như sấm bên tai, nếu có thể, tôi thề chúng tôi không muốn trêu chọc anh. Nhưng vì để tránh hiểu lầm của anh, chúng tôi không bắt em gái của anh đi mà lựa chọn bắt em trai Diệp Tử Phong của anh, xin hãy tha thứ.
- Diệp Tử Phong giờ đang ở chỗ chúng tôi rất tốt, chúng tôi sẽ không bạc đãi anh ta, anh yên tâm đi. Nhưng có điều, hiện tại chúng tôi có một vài chuyện cần gặp anh thương lượng, nhưng không có cách nào gặp được nên đành dùng hạ sách này. Nếu anh đồng ý, chúng tôi mời anh nội trong ba ngày đến “Vực ngoại hưu nhàn” ở Lạc Thương gặp mặt.
Trong thư chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi đó, không có câu đề tặng, không uy hiếp cũng chẳng có nguyên nhân, chỉ là viết về một địa điểm mà thôi, ngay cả thời gian cũng không xác định.
Vực ngoại hưu nhàn ở Lạc Thương đương nhiên Diệp Mặc biết. Nơi này trước đây là sào huyệt của Thiết Giang nhưng cuối cùng đã bị hắn tiêu diệt, mấy người này sao lại chọn nơi ấy, hơn nữa còn chọn ở thành phố Lạc Dương này?
Diệp Mặc nghĩ chuyện này trăm phần trăm có quan hệ tới mình, Diệp Tử Phong vì thế mà bị liên lụy. Rốt cuộc là hắn đã đắc tội với ai? Người đắc tội với hắn đã bị tiêu diệt hết, cho dù còn vài người thì họ cũng không to gan dám động tới người bên cạnh hắn.
- Diệp Lăng, em không cần phải lo lắng. Sau này có thời gian em nên học tập một ít pháp môn luyện khí với chị dâu Khinh Tuyết của em nhé!
Diệp Mặc vỗ nhẹ vào vai Diệp Lăng nói.
Chuyện này khiến Diệp Mặc biết dù hắn có lợi hại đến đâu thì không có địa bàn của mình, không có một sào huyệt an toàn, người bên cạnh cũng sẽ không an toàn. Chỉ cần liên quan tới lợi ích thì sẽ có người động thủ với hắn.
Ninh Khinh Tuyết cũng biết được việc của Diệp Tử Phong cô tạm gác công việc bước tới. Nghe xong lời Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc muốn cô dạy Diệp Lăng tu luyện. Cô nghĩ tới Đường Bắc Vi ở Ninh Hải, tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng lại không hỏi gì.
Đối với Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không lo lắng lắm vì hiện giờ cô đã đạt tới đỉnh cao luyện khí tầng hai rồi, cô lại mới học xong thuật hỏa cầu, có thể tự bảo vệ mình.
- Khinh Tuyết, ở đây giao cho em, để anh hai chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn ở Lưu Xà. Anh sẽ đi đưa Tử Phong về.
Diệp Mặc đứng lên nói, hắn biết, không bị người đố kị là không có khả năng.
Dù mấy kẻ này có mục đích gì, ngữ khí thành khẩn cỡ nào chăng nữa, nhưng khi bắt cóc Diệp Tử Phong thì chẳng khác gì tuyên chiến với Diệp Mặc. Diệp Mặc không tin những người này vì không tìm được hắn mới bắt cóc Diệp Tử Phong. Họ viết thư mặc dù không có uy hiếp nhưng hành động của họ rõ ràng là đang uy hiếp. Ý muốn nói, nếu anh không thỏa hiệp, chúng tôi có thể bắt cóc người thân của anh bất cứ lúc nào.
Bọn họ có rất nhiều cách có thể liên lạc với Diệp Mặc, nhưng mục đích lựa chọn cách này vừa nhìn đã biết ngay.
Diệp Mặc mới vừa dự tính ở lại Lưu Xà một thời gian ngắn, vừa ở bên Khinh Tuyết, vừa để kiếm tiền, thậm chí còn muốn xây dựng thành trì cho Lưu Xà, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này. Nói không bực là không đúng, hắn vốn chưa có lúc nào được dừng lại nghỉ ngơi.
Tiếp tục như vậy đừng bảo là tu luyện, ngay cả muốn an tĩnh cũng không thể. Lần đầu tiên Diệp Mặc cảm giác tuy người bên cạnh hắn ngày càng nhiều, hơn nữa vì hắn mà chia sẻ lo lắng cũng ngày càng nhiều, nhưng chân chính chỉ có mấy người ít ỏi Hư Nguyệt Hoa, Úc Diệu Đồng mà thôi.
Hơn nữa thủ hạ của mình không có vũ trang cường mạnh, ví dụ chuyện Thiên Long Đầu lúc trước, tuy y chỉ là một lão đại hắc bang nhưng nếu y không gặp được mình thì dù ở bất cứ nơi nào, y cũng làm cho người ta sợ hãi. Thậm chí chỉ một câu của y, số hắc bang chống đối y cũng phải nhường đường
Là mình có chút lương thiện sao? Diệp Mặc tự hỏi một câu. Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc cảm thấy hắn cần phải vũ trang cho chính mình, cần đội quân cho mình, cần thực lực cường mạnh hơn.
- Có lẽ lúc rỗi rãi ta nên đến Senna một chuyến, nếu đóng quân ở đó, có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Diệp Mặc tự lẩm bẩm với mình, đã không có cách nào tu luyện tới cảnh giới cao hơn thì hãy xây dựng quân đội của mình, củng cố địa bàn của mình vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền đứng dậy. Tuy cục diện ở thế giới này đã được hình thành, muốn thành lập quân đội, thành trì cho chính mình là rất gian nan, nhưng một khi hắn đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm được.
Người đi theo Diệp Mặc hắn thì vận mệnh tuyệt đối không thể đề người ngoài nắm lấy được.
Lạc Thương.
Khi Diệp Mặc trở lại nơi này mới nhớ mình cũng đã lâu chưa quay trở lại. Lúc trước hắn đem theo Nhị hổ tới đây mở một phòng khám nhỏ, thậm chí còn mua một ngôi biệt thự ở ngoại thành.
Vừa đến nơi này, Diệp Mặc liền nghĩ tới Trì Uyển Thanh - người con gái thanh xuân tràn đầy sức sống đó. Ngẫm lại đã hơn năm nay chưa gặp cô rồi, không biết cô giờ như thế nào?
So với lần trước Diệp Mặc tới “Vực ngoại hưu nhàn” thì lần này hào hoa hơn nhiều, có thể thấy được ở đây từ sau thế lực củaThiết Giang thì đã bị sửa chữa lại khá nhiều.
Diệp Mặc vừa bước vào “Vực ngoại hưu nhàn” thì đã có một nữ nhân viên phục vụ thanh tú bước tới hỏi:
- Xin hỏi, anh có phải là Diệp Mặc không?
Diệp Mặc gật đầu, không nói gì.
- Diệp tiên sinh, mời anh đi theo tôi.
Giọng điệu của cô gái này nhẹ nhàng, trong trẻo, tác phong khá kính cẩn, rõ ràng cô ở đây là để đợi Diệp Mặc.
- Xin dẫn đường.
Giọng Diệp Mặc bình tĩnh. Thần thức của hắn đã quét tới tầng cao nhất trong đại sảnh và phát hiện có ba mươi người đang đứng nhưng Diệp Tử Phong lại không có ở trong đó.
Cô gái dẫn Diệp Mặc tiến vào một thang máy chuyên dụng, rất nhanh, nó dừng lại tại tầng cao nhất. Cô gái kia không bước ra cùng hắn. Có hai gã áo đen đứng trước cửa thang máy đưa tay mời Diệp Mặc tiến vào đại sảnh.
Diệp Mặc nhìn qua, đại sảnh ở tầng cao nhất này ít nhất hai trăm mét vuông, ở đây có tới hai mươi ba gã đàn ông áo đen. Tuy bọn họ đều tay không nhưng Diệp Mặc biết, sau lưng họ mỗi người đều có một khẩu súng trường. Tuy Diệp Mặc không hiểu lắm về súng ống nhưng cũng biết những khẩu súng đó nhất định không đơn giản.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 508: Cường thế.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Hai mươi ba tên áo đen này đều là những thanh niên tràn đầy khí huyết, thoạt nhìn cũng biết không phải hạng người đơn giản. Nhưng trong mắt Diệp Mặc, họ chẳng có gì khác biệt so với mấy con kiến, bởi vì tu vi cao nhất của họ chưa qua Hoàng cấp sơ kỳ mà thôi.
Trừ những người đó ra thì còn có bốn gã tu vi Huyền cấp nữa. Họ đứng trên hai mươi ba gã áo đen kia, Diệp Mặc đoán mấy người này chắc là thủ lĩnh. Nhưng họ cũng không khiến Diệp Mặc chú ý mà điều duy nhất khiến hắn chú ý chính là ba người ngồi trên đài hội nghị.
Gã áo trắng ở giữa không có bất kỳ tu vi nào hẳn là một người bình thường, nhưng hai gã đứng bên cạnh lại khiến Diệp Mặc để ý tới. Gã đứng bên trái có dáng người cao lớn, mũi cao, mắt xanh, chắc là một người ngoại quốc. Năng lượng trên người gã dao động rất kỳ quái, Diệp Mặc không thể nhìn ra nhưng Diệp Mặc biết, gã này và hai gã dị năng lần trước hắn giết chết ở Lưu Xà có chút tương đồng, xem ra gã ta cũng là một người dị năng.
Còn gã đứng bên phải kia dáng người trung bình, mũi ưng, ánh mắt rất âm, không ngờ là một người đã đạt đến Địa cấp đỉnh cao. Tuy mấy người họ Diệp Mặc đều không để ý, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy tổ chức này có chút không đơn giản. Chỉ có điều, cùng hắn đàm phán ở Lạc Thương nơi này , lại có nhiều cao thủ tới đây. Số lần đánh nhau giữa Diệp Mặc và ẩn môn cũng không ít, hắn biết trở thành cao thủ Địa cấp đỉnh cao không phải chuyện một sớm một chiều, ngay cả danh phái thứ tư của ngoại ẩn môn là Điểm Thương cũng chỉ có một mình môn chủ đạt tới Địa cấp đỉnh cao mà thôi.
Diệp Mặc không phải kẻ ngốc nghĩ rằng, mấy người họ là toàn bộ lực lượng của tổ chức này, càng không cho rằng gã áo trắng kia chính là lão đại của tổ chức. Một cuộc đàm phán bên dưới tổ chức đã phái ra đội hình này có thể thấy được thực lực của tổ chức đó như thế nào.
Ngay cả nhân vật khủng bố Nhậm Bình Xuyên ấy Diệp Mặc cũng giết thì đâu sợ gì mấy người này. Nếu họ động thủ thì hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ mấy người họ trong chớp mắt, dù cho Diệp Mặc bây giờ cũng không muốn sát sinh, gây thù chuốc oán với tổ chức này. Giết chết bọn họ thì sau họ vẫn còn, ai biết được rốt cục có bao nhiêu người như thế? Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hôm nay hắn nhất định phải giết người, nếu như không giết thì sau này mấy người họ sẽ được voi đòi tiên, ngày càng ngông cuồng.
Diệp Mặc cũng biết, cho dù hắn muốn giết người nhưng ba người thủ lĩnh kia lại không thể giết. Nếu giết họ thì quanh quẩn cũng không còn đường sống, chỉ có thể mất cả chì lẫn chài. Gã Cao thủ Địa cấp đó Diệp Mặc rất hiểu, hơn nữa tên dị năng ấy cũng không đơn giản. Nên hai người này nhất định là có vai vế trong tổ chức, còn tên áo trắng ở giữa kia nữa, chắc chắn địa vị cũng lớn hơn một chút.
Đương nhiên đây chỉ là tính toán của Diệp Mặc, một khi những người này mà quá đáng thì hắn cũng không sợ hãi mà sẽ đắc tội tới cùng.
Tên áo trắng sau khi thấy Diệp Mặc tiến vào không nói gì, thần sắc của hắn cũng rất tự nhiên, vẻ mặt không có chút sợ hãi, gã gật gật đầu, đứng lên nói:
- Anh chính là Diệp Mặc? Đại danh của các hạ tôi nghe như sấm bên tai. Hôm nay tận mắt thấy, quả nhiên là nhân trung chi long, mời ngồi. Tôi là Lương Thạch Quốc, có thể gặp được các hạ, quả thật rất lấy làm vinh hạnh.
Diệp Mặc cười lạnh lùng. Gã áo trắng ngồi ở phía trên lại muốn hắn ngồi phía dưới cách xa hơn mười thước, rất rõ ràng là muốn uy thế phủ đầu hắn. Hắn không ngồi xuống mà lạnh lùng nói:
- Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, hãy bảo người dẫn em tôi, Diệp Tử Phong ra đây.
- Còn những người áo đen hai bên này nữa, tôi thấy rất không thoải mái, hãy bảo họ lui xuống đi!
Lương Thạch Quốc làm như không nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, liền đáp:
- Lần này mời Diệp Tử Phong tiên sinh đến, chúng tôi thật lấy làm tiếc. Chỉ là tôi có một việc phải kính nhờ anh nên đã mạo phạm, cho tôi xin lỗi trước.
Lương Thạch Quốc giọng điệu thành khẩn, thái độ cũng khá khiêm tốn. Nếu không phải vừa rồi gã làm bộ như không nghe thấy lời của Diệp Mặc thì từ trên nhìn xuống người khác lại tưởng gã thực sự rất tôn kính Diệp Mặc.
- Tôi vừa nói rồi đó, anh không nghe thấy à?
Diệp Mặc bây giờ chưa nhìn thấy Diệp Tử Phong thì hắn không muốn nhẫn nhịn thêm.
Lương Thạch Quốc lần này không giả vờ ngốc nữa mà làm vẻ khó xử đáp:
- Diệp Mặc tiên sinh có thể giết chết Ninjia mặt trời đen Thiên Tứ Khả Lang ở trên lôi đài, có thể thấy được anh thần công tái thế. Chỉ có điều người hai bên anh, tôi lại không quản được nên tôi cũng không có quyền gì mà sai bảo họ cả.
Diệp Mặc chợt mỉm cười:
- Nói như vậy, tôi cho họ ngủ đi một lúc, Lương tiên sinh không ngại chứ?
- Ha ha…
Lương Thạch Quốc cười ha hả:
- Đương nhiên là tôi không ngại rồi, chỉ là họ sẽ làm gì để phản ứng lại thì tôi không hiểu được đâu! Tôi biết tuy thân thủ của Diệp Mặc anh rất khá nhưng họ có hai mươi ba người đấy, không phải là hai ba người đâu!
Nói xong, Lương Thạch Quốc nhìn Diệp Mặc một cách thích thú, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, còn có một câu nữa gã chưa nói ra đó chính là những người này đều có súng. Trên đại sảnh trống trải này, cho dù Diệp Mặc có lợi hại như thế nào cũng không thể trong mấy giây có thể giết được hai mươi ba võ sĩ hạng nhất đã được huấn luyện. Bọn họ thậm chí chỉ trong một giây đồng hồ bóp cò thì sẽ không một ai có thể thoát.
Tuy tu luyện cổ võ tới Huyền cấp là có thể tránh được một viên đạn bình thường, nhưng súng này đều là súng đặc chế, dù Diệp Mặc đạt tới đỉnh cao Địa cấp cũng không ngăn được chứ nói gì đến việc nhiều súng như vậy sẽ cùng nhau nổ.
Dường như để chứng minh lời của Lương Thạch Quốc, khi gã vừa dứt lời thì hai mươi ba người này đều lập tức rút súng từ sau lưng ra.
- Nếu Lương tiên sinh không ngại là tốt rồi…
Diệp Mặc vừa dứt lời thì người hắn đã bay lên không trung.
Mặt Lương Thạch Quốc liền biến sắc, gã không ngờ Diệp Mặc thật sự dám động thủ, lẽ nào hắn không sợ mất mạng ư? Mười mấy người một khi đồng loạt nổ súng thì cho dù hắn là thần tiên đi nữa cũng khó mà thoát được. Ngay cả Ninja Thiên Tứ Khả Lang có thể chui xuống đất thì cũng không có cách nào ở nền xi măng này có thể chạy trốn.
Lương Thạch Quốc lại không muốn Diệp Mặc chết, nếu muốn hắn chết thì gã có rất nhiều cách, đương nhiên đó chỉ là cách nghĩ của gã. Điều mà gã muốn chỉ là hợp tác với Diệp Mặc, cho dù không hợp tác được thì việc lần này chỉ cần hắn ra mặt cũng giúp đỡ gã được, vì gã biết Diệp Mặc rất lợi hại, thế nên gã không có tính đắc tội chết với Diệp Mặc mà lựa chọn bắt cóc Diệp Tử Phong.
Bởi vì, gã nghe nói đối với phụ nữ, Diệp Mặc rất để ý. Tống gia bị diệt vong là vì muốn động đến vợ hắn, Ninh Khinh Tuyết; Đông Phương Tê bị Diệp Mặc xử lý là bởi y tính toán giết Diệp Mặc và em gái hắn. Lần này Lương Thạch Quốc bắt cóc Diệp Tử Phong là gã đã cân nhắc đi cân nhắc lại, vừa không đắc tội với Diệp Mặc, lại có thể để Diệp Mặc thấy được thực lực và năng lượng của họ.
Nếu cuối cùng bọn họ hạ thấp tư thái lấy ra thêm một phần tiền thì nói không chừng còn có thể kết giao được với Diệp Mặc. Việc này đối với họ có rất nhiều tác dụng vì ở Hoa Hạ, Diệp Mặc đã có ảnh hưởng nhất định.
Nhưng gã không nghĩ tới một điều là, trong lòng Diệp Mặc, Diệp Tử Phong và Diệp Lăng đều như nhau. Điều gã càng không ngờ tới là, Diệp Mặc tính tình rất nóng nảy, nói ra tay thì lập tức sẽ ra tay.
Đoàng! Đoàng!…
Tiếng súng nổ vang lên loạn xạ. Động tác của những người áo đen này rất nhanh chóng, nhanh đến nỗi, sau khi Diệp Mặc bay lên một giây thì liền nổ súng.
Chỉ có điều, tiếng súng vang lên mau bao nhiêu thì cũng dừng lại mau bấy nhiêu.
Sau loạt súng đó thì không thấy nổ nữa, giống như lúc trước. Lương Thạch Quốc ngây dại, Diệp Mặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ dường như không nhúc nhích. Nhưng hai bên trước mặt gã, hai mươi ba tên áo đen và bốn tên tu luyện Huyền cấp đã ngã trên mặt đất, nếu không phải máu từ người họ chảy ra thì Lương Thạch Quốc còn tưởng những người này chỉ là đang ngủ thôi.
- Anh, anh, anh…
Lương Thạch Quốc sững sờ, không nói được một câu hoàn chỉnh. Không ngờ chỉ trong chốc lát đã chết nhiều người như vậy.
Lần này không những chết hai mươi ba gã thành viên tinh anh mà ngay cả bốn gã tu luyện Huyền cấp cũng bị chết. Bọn họ đều là bảo bối trong tổ chức, chết một người đã là tổn thất rất lớn rồi, huống chi cả bốn người!
Lương Thạch Quốc không ngờ Diệp Mặc lại phản kháng lớn như thế. Gã biết Diệp Mặc rất lợi hại nhưng dù lợi hại đi chăng nữa, giờ vẫn đang đàm phán mà hắn ra tay cũng không thể nói trước một câu ư?
Hai gã còn lại bên cạnh Lương Thạch Quốc cùng phản ứng lại, lập tức muốn động thủ. Lương Thạch Quốc vội vàng kéo hai người này, gã biết, Diệp Mặc có thực lực giết được Địa cấp đỉnh cao, nếu chẳng may người luyện võ đạt Địa cấp đỉnh cao bên cạnh gã mà chết thì chắc Lương Thạch Quốc chỉ còn nước tự sát.
- Sao anh có thể giết nhiều người của chúng tôi như vậy?
Lương Thạch Quốc muốn mình có thể bình tĩnh hơn, nhưng gã không thể.
Diệp Mặc thản nhiên đáp:
- Tôi đã hỏi qua anh rồi đấy thôi, anh bảo không ngại nên tôi đã giết!
- Diệp Mặc, tôi biết anh rất lợi hại nhưng anh không thể giết người của tôi khi còn chưa bắt đầu đàm phán. Hôm nay anh đã giết sạch toàn bộ người của chúng tôi rồi, chẳng lẽ anh còn muốn giết hết người của “Bắc Sa” sao?
Lương Thạch Quốc rất nhanh tỉnh táo lại, gã cảm thấy nhất định phải để Diệp Mặc biết Bắc Sa là một tổ chức gì, muốn hắn biết rằng, một mình hắn dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người mà thôi.
Hóa ra là người của Bắc Sa, mình còn đang điều tra về họ, không ngờ họ lại đến tìm mình. Nhưng giữa mình và Bắc Sa có tranh cãi lợi ích gì đâu, cho dù Diệp Mặc đang điều tra Bắc Sa thì hắn cũng tin tưởng Hư Nguyệt Hoa nhất định sẽ không để người khác biết đến.
Nếu đã không có bất hòa quyền lợi thì gã bắt cóc người bên cạnh Diệp Mặc làm gì? Diệp Mặc hắn dễ bắt nạt thế sao?
Nghe xong lời của Lương Thạch Quốc, Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Đàm phán ư? Tôi nói đàm phán với các người khi nào? Các anh bắt cóc Diệp Tử Phong, tôi đồng ý sao? Tôi nói thêm câu nữa, muốn đàm phán cũng được, nhưng trước hết phải dẫn em tôi tới đây, thứ hai là không được ngồi cao như vậy nữa, không cẩn thận tôi cho đi gặp Diêm Vương đấy!
- Chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi sẽ giết em trai của anh sao? Hơn nữa, hôm nay chúng tôi mời anh tới đây chỉ là việc thương thảo, hợp tác mà thôi, anh cần gì phải làm như thế? Tôi biết tuy Diệp Mặc anh rất lợi hại nhưng Bắc Sa chúng tôi cũng không phải gặp ai là giết.
Giọng điệu của Lương Thạch Quốc mạnh mẽ nói. Gã không ngờ Diệp Mặc không để ý lời gã, hơn nữa khi đã nói ra thế lực của mình, Diệp Mặc vẫn kiêu ngạo như thế.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Các anh có thể giết Diệp Tử Phong, tôi bảo đảm ba người các anh sẽ không ai ra khỏi đại sảnh này. Hơn nữa, từ nay về sau, tôi thề sẽ không bỏ qua cho người của Bắc Sa, không giết sạch Bắc Sa, Diệp Mặc tôi thề không bỏ qua
- Hừ!
Gã áo trắng bên cạnh Lương Thạch Quốc khi nghe lời của Diệp Mặc liền hừ lạnh một tiếng. Gã đứng lên, muốn động thủ ngay.
Lương Thạch Quốc ngăn lại, gã biết nếu động thủ, cứ cho là hai người bên cạnh có thể thắng được Diệp Mặc thì gã cũng có tổn thất không nhỏ. Ngay cả tên Ninja mặt trời đen kia cũng bị hắn giết chết thì hai gã bên cạnh mình tuy có lợi hại nhưng cũng chưa lợi hại bằng một mình tên Thiên Tứ Khả Lang ấy thì có là cái gì!
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương