Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 480: Đi đến U Ám Sâm Lâm.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Nhưng, La Mạn dường như đọc được suy nghĩ của Hàn Phong, không khỏi nhìn hắn khinh thường, sau đó nói:
- Chỉ cần ngươi phái người dẫn Phạm Tùng đi đế đô, bố trí một truyền tống trận ở hoàng cung, sau đó ta với ngươi cùng truyền tống đến đó, chỉ một lát là đến.
Nghe La Mạn nói vậy, Hàn Phong không khỏi hổ thẹn, truyền tống trận là thứ quá mới mẻ, bị tư duy theo thói quen ảnh hưởng nên Hàn Phong nhất thời không nghĩ đến điểm này.
Nhưng truyền tống trận đúng là rất thần kì, có nó rồi, sau này không phải vất vả chạy đi chạy lại nữa, Hàn Phong nghĩ đến đây cũng thấy vui mừng.
Rất nhanh, Hàn Phong bố trí Bố Lôi Địch bảo vệ Phạm Tùng đi đế đô trước, Bố Lôi Địch vốn dĩ là quản gia của La Mạn nên thấy bản thân ông tự xung phong, Hàn Phong cũng không từ chối.
Mấy ngày tiếp theo, La Mạn đều ở trong Huyền Thiên Tông.
Trong thời gian này, hắn cũng được nghe chuyện Trầm Ngọc, cùng Hàn Phong đi đến thăm cô.
La Mạn ấn tượng rất sâu sắc với cô gái ngày xưa gặp trong U Ám Sâm Lâm, hắn vẫn nhớ vừa nhìn đã bị dung mạo của cô hấp dẫn, nếu như không biết Trầm Ngọc thích Hàn Phong, nói không chừng La Mạn sớm đã theo đuổi cô rồi.
Không ngờ, sau lần từ biệt đó, hôm nay gặp lại lại là tình cảnh này.
La Mạn cũng không khỏi có chút cảm thán.
Đồng thời hắn cũng biết Hàn Phong muốn quay lại U Ám Sâm Lâm tìm cách giải cứu Trầm Ngọc, chuyện này La Mạn không giúp được gì nên có vẻ rất buồn.
Mấy ngày nay, Lâm Phi Vân là người vui vẻ nhất, vì Huyền Thiên Tông đột nhiên xuất hiện một người ngoại quốc có tướng mạo kì quái, nghe nói người này là bạn tốt của sư huynh mình, cô càng tò mò về La mạn hơn.
La Mạn lần đầu tiên gặp Lâm Phi Vân, cũng hồn xiêu phách tán.
Rõ ràng, dung mạo của Lâm Phi Vân đã thu hút La Mạn.
La Mạn đang định lấy ra mấy chiêu sát thủ của mình đối phó với Lâm Phi Vân thù đã bị Hàn Phong dùng thủ đoạn uy hiếp, bắt hắn từ bỏ ý định này.
La Mạn sau khi biết Lâm Phi Vân là muội muội mà Hàn Phong thương yêu nhất, cũng cảm thán ông trời quá bất công, nhưng cũng lập tức từ bỏ mọi suy nghĩ đen tối.
Cứ như vậy mấy ngày kiền, Phạm Tùng dưới sự đồng hành của Bố Lôi Địch đã đến được đế đô.
Sau khi Phạm Tùng đến đế đô, kiến lập một trận đồ truyền tống ở đó, Hàn Phong dưới sự hướng dẫn của La Mạn chớp mắt đã xuất hiện trong hoàng cung.
Cảnh tượng đó vừa hay được Tiêu Tấn tận mắt trông thấy.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Tiêu Tấn, Hàn Phong tỏ ra rất đồng cảm, lúc hắn nhìn thấy La Mạn biểu tình cũng chẳng khác ông là mấy. Hàn Phong giới thiệu La Mạn với Tiêu Tấn, sau đó nói mục đích đến đây lần này.
Tiêu Tấn nghe nói Hàn Phong sự định kiến thiết thương đoàn ở Thiên Tinh đế quốc, hơn nữa còn định dùng truyền tống trận thần kì lúc nãy trong thương đoàn đại lý, trong lòng cũng hơi hơi sáng lên.
Tiêu Tấn không phải kẻ ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng rõ giá trị của truyền tống trận, nếu như kiến lập điểm truyền tống ở các nơi trong Thiên Tinh đế quốc, như vậy có thể tăng cường lực thống trị của hoàng thất, đồng thời việc đi lại của nhân dân đế quốc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tấn trong lòng dự định bất luận thế nào cũng phải để La Mạn kiến lập thương đoàn ở Thiên Tinh đế quốc.
Nên, không đợi La Mạn nói nhiều, Tiêu Tấn đã chủ động đảm bảo, sẽ phái người hiệp trợ La Mạn xây dựng thương đoàn, vấn đề an toàn sẽ có hoàng thất đên phụ trách.
La Mạn đương nhiên biết Tiêu Tấn tỏ thái độ rộng rãi như vậy là vì nhìn thấy lợi ích to lớn mà truyền tống trận mang đến.
Hai người sau khi thảo luận sơ qua giá cả, cùng quyết định chỉ cần toàn quốc kiến lập truyền tống trận, sau khi bắt đầu thi hành, hai phần lợi nhuận thu được từ truyền thống trận sẽ thuộc về đế quốc.
Phương án này của La Mạn cũng được chế định theo tiêu chuẩn của Thiên Nguyệt đế quốc, Tiêu Tấn mặc dù có ý muốn lấy thêm một phần, nhưng cũng biết thứ này hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của riêng La Mạn, cuối cùng đành phải chịu thua.
Nói chuyện với Tiêu Tấn xong, Hàn Phong lợi dụng truyền tống trận trở về Huyền Thiên Tông lần nữa.
Về phần La Mạn, hắn cùng Phạm Tùng ở lại đế đô, cùng nhau làm một cuộc "khảo sát" trước khi kiến lập thương đoàn, tạm thời không thể quay về.
Nhưng, Hàn Phong mấy ngày nay nhận được một túi cát đỏ và viên thủy tinh đỏ chế tạo truyền tống trận từ chỗ La Mạn.
Kì thực phương pháp chế tác truyền tống trận vô cùng đơn giản, chỉ cần thực hành hai lần là có thể hoàn toàn nắm bắt được phương pháp bên trong.
Đối với điểm này, Hàn Phong không hề có ý định giấu diếm.
Đương nhiên, chỉ đơn thuần nắm bắt truyền tống trận thì không có tác dụng gì, Hàn Phong biết, bí mất lớn quan trọng nhất của truyền tống trận nằm ở số cát đỏ.
Số cát đỏ này và viên thủy tinh màu đỏ mới là điểm mấu chốt nhất của truyền tống trận.
Hàn Phong cũng đã thử nghiên cứu qua, nhưng không thể đoán ra số cát đỏ này là do nguyên liệu gì chế tạo thành.
Cho đến khi La Mạn nói cho hắn biết chúng đều là tinh thạch được luyện chế từ người một số cao giai ma thú, trải qua vô số công đoạn gia công, mới chế tạo thành nguyên liệu.
Về thủ pháp luyện chế, Hàn Phong cũng đã hỏi qua La Mạn, nhưng nguyên nhân không phải vì muốn biết phương pháp luyện chế tinh thạch, mà vì lo lắng phương pháp bị lộ ra ngoài, người khác có được phương thức điều chế, đối với thương đoàn mà nói là một sự đả kích không nhỏ.
Nhưng, câu trả lời của La Mạn khiến Hàn Phong yên tâm phần nào, thầm khen La Mạn tính toán cẩn thận.
Có thể chia các bước bố trí truyền tống trận thành vài bộ phận, sau đó mỗi một bộ phận giao cho một người khác nhau độc lập hoàn thành.
Cuối cùng, mấy người chủ chốt nhất phụ trách tổ hợp lại.
Hàn Phong cũng biết, trình tự tổ hợp đó, toàn thể giơi chỉ có hai người biết.
Một là La Mạn, một là người đến đây cùng La Mạn Phạm Tùng.
Phạm Tùng là do La Mạn tình cơ gặp được trong một lần đi ra ngoài.
Lúc đó Phạm Tùng vì đắc tội với một thế gia địa phương, hơn hai mươi nhân khẩu trong nhà đều bị giết chết hết, chỉ có một mình hắn vì đang ở ngoài mà may mắn thoát nạn, nhưng cũng gặp phải sự truy sát vô tình của thế gia đó. Trong lúc hắn gần như đã cùng đường, cận kề cái chết thì vừa hay gặp phải La Mạn.
La Mạn thấy Phạm Tùng liền nhớ lại tháng ngày cùng Bố Lôi Địch bốn người lang thang trong U Ám Sâm Lâm, nhất thời đồng cảm, thuận tay cứu mạng Phạm Tùng, hơn nữa còn giữ hắn bên mình, dự định đợi trở về sẽ sắp xếp cho một công việc trong thương đoàn.
Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, La Mạn nhanh chóng phát hiện ra điểm bất phàm của Phạm Tùng.
Phạm Tùng cũng là kẻ hiểu biết, tháng ngày tiếp theo hắn dùng hành động để chứng minh thiên phú của mình trên phương diện kinh doanh, liên tục đưa ra những kiến nghị rất có tầm nhìn xa rộng.
Cứ như vậy, Phạm Tùng trở thành một trợ thủ đắc lực của La Mạn.
Đương nhiên, La Mạn muốn dùng Phạm Tùng, cũng phải đi nghe ngóng tường tận về quá khứ của hắn.
Sau khi biết Phạm Tùng từng là một thương nhân, bởi vì năng lực của hắn khiến đối phương ghen tị nên mới bị thế gia địa phương đố kị, dẫn đến họa sát thân.
Để thu phục nhân tâm, La Mạn không ngại dùng năng lực thương đoàn, chèn ép thế gia đã hãm hại Phạm Tùng trên mọi phương diện.
Với thực lực của La Mạn, chỉ nửa năm sau thế gia đó đã thân bại danh liệt.
Lúc La Mạn chỉ động ném thế gia đó trước mặt Phạm Tùng, Phạm Tùng kích động đến nỗi quỳ mọp xuống, thế rằng sau này sẽ tuyệt đối trung thành với La Mạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 481: Gặp Võ Hoàng Điện.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Mấy năm tiếp theo, La Mạn vừa trọng dùng Phạm Tùng, vừa quan sát nhất cử nhất động của hắn cuối cùng mới xác nhận lòng trung thành.
Cũng bởi vậy, La Mạn mới yên tâm giao phương pháp phân phối truyền tống trận cho Phạm Tùng.
Biết được những chuyện này, Hàn Phong không khỏi cảm khái, quả không hổ là người giàu có nhất thiên hạ kiếp trước, luận những năng lực này thôi, Hàn Phong chỉ bằng cái móng tay. Vì La Mạn đến nên kế hoạch đi khu rừng âm u phải chậm lại.
Bây giờ thấy La Mạn đã tạm thời xử lý xong mọi chuyện, Hàn Phong không thể tiếp tục ở lại Huyền Thiên Tông thêm được nữa.
Chuyến đi đến khu rừng âm u đã gấp lắm rồi.
Lần này đến khu rừng âm u không bởi chỉ vì một mình Trầm Ngọc, nếu như có thể, hắn còn muốn tìm ra tứ diệu tháp ẩn giấu trong khu rừng âm u nữa.
Phải đến trước khi Võ Hoàng Điện tìm ra nơi này.
Mặc dù trong tay không có tứ diệu thạch, nhưng nếu như có thể trước một bước tìm ra vị trí tứ diệu tháp, như vậy có thể nắm được quyền chủ động.
Đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm cho Kỷ Thanh Thanh.
Thương lượng với Triệu Vô Cực xong, Hàn Phong ở lại Huyền Thiên Tông vài ngàu, xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện trong tông rồi mới khởi hành đi đến U Ám Sâm Lâm.
Đi theo đương nhiên có Triệu Vô Cực và cả Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bây giờ đấu khí không ngừng tăng trưởng, thực lực đã gần chạm đến thiên giai thất phẩm cảnh giới.
Đương nhiên cảnh giới đấu khí của ma thú và con người không giống nhau, không có chuyện lãnh ngộ thiên giai pháp.
Nên dù Tiểu Bạch đã tiến nhập thiên giai thất phẩm, nhưng vẫn chưa là đối thủ của Hàn Phong, chỉ đơn thuàn tăng trưởng đấu khí mà thôi.
Việc mang Tiểu Bạch theo là kết quả sau khi Hàn Phong và Triệu Vô Cực thương lượng.
Họ nghĩ, Tiểu Bạch chắc chắn có liên quan đến nơi giam giữ đó, biết đâu dựa vào nó, cơ hội tìm ra nơi giam hãm của Hàn Phong sẽ tăng lên rất nhiều.
Mục tiêu đầu tiên là địa điểm mà mười năm trước Hàn Phong cùng Trầm Ngọc vào U Ám Sâm Lâm.
Sau mấy ngày, Hàn Phong, Triệu Vô Cực và Tiểu Bạch đã đến được lối vào U Ám Sâm Lâm.
Nhìn khu rừng bị sương mù bao phủ, bao nhiêu suy nghĩ thi nhau lướt qua, cảnh tượng cùng Trầm Ngọc năm đó bỗng chốc hiện lên trong đầu Hàn Phong.
Không ngờ mới đó đã mười năm, nhưng quý nhân bên cạnh thì đã không còn nụ cười nữa.
Trong lòng có chút thương cảm, Triệu Vô Cực bên cạnh nhắc nhở nói:
- Hàn Phong, liệu có nên đón Trầm Ngọc đến đây không, theo như La Mạn nói, sau khi vào U Ám Sâm Lâm, truyền tống trận sẽ mất đi tác dụng.
Được Triệu Vô Cực nhắc nhở, Hàn Phong mới hồi lại thần, gật gật đầu, lấy từ trong ngực cát ra một cái tủ nhỏ, giống y như cái túi đựng cát đỏ trong tay Phạm Tùng.
Làm theo những gì La Mạn dạy, Hàn Phong tìm một nơi sạch sẽ, bắt đầu bài bố truyền tống trận.
Thứ này, giống như vẽ hồ lô, chẳng có gì khó lắm, chỉ một lúc sau, Hàn Phong đã làm xong truyền tống trận.
Sau đó, Hàn Phong lấy viên thủy tinh đỏ ra cầm ở tay, nói với Triệu Vô Cực:
- Ta đi rồi về ngay.
Dứt lời, viên thủy tinh đỏ trong tay Hàn Phong hơi phát ra một trận hồng quang, liền sau đó, thân ảnh Hàn Phong một lần nữa biến mất.
Một lúc sau, truyền tống trận trên mặt đất lại phát ra quang mang dịu mắt, Hàn Phong ôm theo Trầm Ngọc xuất hiện trước mặt Triệu Vô Cực.
Cẩn thận cõng Trầm Ngọc sau lưng, thay cô chỉnh sửa lại mớ tóc lòa xòa trước mặt, Hàn Phong quay sang Triệu Vô Cực, nói:
- Việc không thể chần chừ, chúng ta vào thôi!
Triệu Vô Cực nhìn động tác của Hàn Phong, khẽ lắc đầu, đối với mộ cô gái bề ngoài yếu ớt, bên trong mạnh mẽ dị thường như Trầm Ngọc, Triệu Vô Cực vô cùng bội phục.
Nên ông cũng không nói nhiều, kéo tay Hàn Phong, đi vào trong màn sương trắng.s
U Ám Sâm Lâm đối với người thường mà nói là một sự tồn tại cấm kị, nhưng đối với Hàn Phong và Triệu Vô Cực, nó chẳng có gì nguy hiểm.
Nhất là Triệu Vô Cực, U Ám Sâm Lâm đối với ông mà nói vô cùng quen thuộc, mấy trăm năm trước ông không chỉ một lần thăm viếng nơi này, mọi thứ bên trong đối với ông đều rất thân thuộc.
Một cảm giác choáng váng ùa đến, chớp mắt, đã thấy bạt ngàn thực vật xuất hiện trước mắt Hàn Phong.
Đây là những thực vật chỉ có trong U Ám Sâm Lâm, Hàn Phong vừa nhìn đã nhận ra luôn, Hàn Phong biết lúc này mình đã ở trong U Ám Sâm Lâm.
Cẩn thận quan sát bốn phía, kết quả trong lòng có chút thất vọng, nơi này không giống như nơi mà hắn cùng Trầm Ngọc lần đầu tiên bước vào U Ám Sâm Lâml
Như vậy, tâm lý ăn may của Hàn Phong cũng theo đó mà phá sản.
Xem ra vị trí truyền tống của U Ám Sâm Lâm đúng là khiến người ta đau đầu thật.
- Sao, có ấn tượng gì không?
Triệu Vô Cực đứng bên cạnh, hỏi.
Hàn Phong lắc lắc đầu, buồn bã nói:
- Không được, nơi này hoàn toàn không có ấn tượng, căn bản không phải là nơi chúng ta đã đi qua, xem ra chúng ta phải tìm rồi.
Triệu Vô Cực nghe vậy, cũng có chút thất vọng.
Tiếp đó, hai người một thú, cộng thêm một Trầm Ngọc đang hôn mê, bắt đầu tìm kiếm trong khu rừng ma thế nhân vẫn luôn khiếp sợ.
Nửa tháng thời gian, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đã ở trong U Ám Sâm Lâm được nửa tháng.
Chỉ có điều, trong nửa tháng đó, họ chẳng thu hoạch được gì.
Triệu Vô Cực đi phía trước, quay lại nhìn Hàn Phong, nói:
- Cứ tình hình này, chỉ e chúng ta có ở lại đây một hai tháng cũng không có bất cứ tiến triển gì.
`
Hàn Phong nghe vậy, thở dài, buồn bã nói:
- Dù có phải ở lại nửa năm, ta cũng phải tìm ra nơi giam hãm đó.
Dừng lại một lúc, Hàn Phong quay đầu nhìn Trầm Ngọc đang gục trên vao, xót xa nói:
- Chỉ có điều, ta có thể đợi được, nhưng sức khỏe Trầm Ngọc thì không đợi được đến lúc đó.
- Tình hình Trầm Ngọc bây giờ thế nào?
Triệu Vô Cực nghe Hàn Phong nói vậy, không khỏi thắc mắc.
Sắc mặt có chút sầm lại, lắc lắc đầu, Hàn Phong ủ rũ nói:
- Tạm thời vẫn chưa có gì lo ngại, nhưng nửa tháng vừa rồi, sức khỏe cô ấy cũng có chút ảnh hưởng, thân thể vốn dĩ rất yếu ớt, bây giờ càng trở nên thiếu ổn định hơn, cứ đà này, sớm muộn gì cũng không gắng gượng nổi.
Nghe vậy, Triệu Vô Cực chỉ im lặng, trước mắt cũng chẳng có cách gì hơn, trừ phi tìm được nơi giam hãm, nếu không e rằng Trầm Ngọc sẽ hương tiêu ngọc tổn.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo hai người, thỉnh thoảng lại nhảy lên vai Hàn Phong, ghé sát đầu vào Trầm Ngọc đang say ngủ, kêu lên mấy tiếng khe khẽ, sau đó thè lưỡi, liếm liếm lên khuôn mặt đã trắng bệch của Trầm Ngọc.
Nhìn hành động này của Tiểu Bạch, Hàn Phong ngăn lại mà chỉ thấy trong lòng đau xót vô cùng.
Hắn nhớ lại lúc mới gặp Tiểu Bạch, trừ hắn ra, Trầm Ngọc là người tiếp xúc với Tiểu Bạch lâu nhất.
Quan hệ giữa Trầm Ngọc và Tiểu Bạch, không hề thua kém hắn, cộng thêm mấy năm vừa qua hắn thường xuyên ở bên ngoài, thời gian Trầm Ngọc bên cạnh Tiểu Bạch còn nhiều hơn cả Hàn Phong.
Nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, Hàn Phong thì thầm nói:
- Tiểu Bạch, đừng làm phiền Trầm Ngọc nghỉ ngơi, ngoan, xuống dưới đất đi.
Tiểu Bạch nghe vậy, bất mãn rống lên một tiếng khe khẽ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống, đi bên cạnh Hàn Phong.
Mặc dù biết cứ tìm kiếm không mục đích thế này, cuối cùng sẽ chẳng thu hoạch được gì, nhưng Hàn Phong bây giờ đã chẳng còn cách nào khác, chỉ còn biết đi tiếp, nói không chừng may mắn lại tìm được.
Ôm theo hi vọng đó, Hàn Phong và Triệu Vô Cực tiếp tục đi về phía trước.
Không biết bao nhiêu lâu sau, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một con ma thú toàn thân đỏ rực.
Cả quãng đường đến đây, số lượng ma thú nguy hiểm hai người đã gặp nhiều vô số kể, chỉ là với thực lực của hai người, căn bản không sợ bị những con ma thú đó uy hiếp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 482: Bức cung
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Hàn Phong lúc nhìn thấy con ma thú này xuất hiện, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hắn không sợ con ma thú sẽ mang đến nguy hiểm gì cho mình, chỉ cảm thấy thấy ngạc nhiên là tại sao con ma thú này lại xuất hiện ở đây.
Hàn Phong nhận ra nó là huyết ngọc ma sư, là một loại thiên giai ma thú hiếm có, nhìn khí tức phát ra từ người nó, có lẽ chỉ là thiên giai nhị phẩm thực lực.
Tu vi như vậy, đã là rất cao rồi, nhưng trong mắt Hàn Phong thì chẳng là gì.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Chỉ có điều, về lý mà nói, huyết ngọc ma sư đáng lẽ phải ở trong rặng núi lửa giữa U Ám Sâm Lâm.
Thế nhân đều biết, huyết ngọc ma sư thích những nơi có nhiệt độ cao, như nơi mà bọn họ đang đứng, vì bị cây rừng che phủ quanh năm, nên nhiệt độ có phần lạnh hơn so với những nơi khác.
Nên, thấy huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây, Hàn Phong cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mức độ am hiểu về U Ám Sâm Lâm của Triệu Vô Cực không hề thua kém Hàn Phong, nên cũng rất rõ thói quen sinh hoạt của huyết ngọc ma sư.
Trong lòng đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của nó, nhưng huyết ngọc ma sư đâu cho hai người có thời gian suy nghĩ.
Một tiếng rống giận dữ, huyết ngọc ma sư điên cuồng lao về phía Hàn Phong.
Đối với đòn tiến công của huyết ngọc ma sư, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đương nhiên không sợ, nhưng vì sau lưng Hàn Phong còn cõng Trầm Ngọc, hành động tương đối bất tiện, nên mấy ngày nay, tất cả ma thú gặp phải đều do Triệu Vô Cực giải quyết.
Lần này cũng không ngoại lệ, với thực lực thiên giai bát phẩm, đối phó với một thiên giai nhị phẩm ma thú, dễ như trở bàn tay.
Căn bản không cần mất quá nhiều sức lực, huyết ngọc ma sư đã bị Triệu Vô Cực hạ đo ván.
Hàn Phong cảm thấy rất băn khoăn, chuyện huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây đã là chuyện đáng ngạc nhiên rồi, điều đáng nói là, không lẽ huyết ngọc ma sư không cảm nhận ra khí thế trên người hai người cao hơn hẳn nó sao?
Cho dù không cảm nhận được tu vi của họ, nhưng cùng là ma thú như Tiểu Bạch thì sao?
Phải biết, giữa ma thú với nhau, đẳng cấp phân chia rất rõ ràng.
Có thể bộ dạng Tiểu Bạch trong mắt người thường không có gì lợi hại.
Nhưng cùng là ma thú mà nói, thiên giai uy áp trên người Tiểu Bạch căn bản không thể che giấu, huyết ngọc ma tu ngu ngốc tấn công bọn họ, thực sự là một chuyện quá kì quái.
Trước đây họ cũng gặp phải một vài ma thú, nhưng những ma thú này sau khi cảm nhận khí tức trên người Tiểu Bạch đều sợ đến nỗi phủ phục ngay tại chỗ, một vài con nhát gan hơn thì không ngừng run lẩy bẩy.
Giải quyết huyết ngọc ma sư xong, Hàn Phong chẳng có tâm trạng để ý xem trên người nó có bảo bối gì, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là tìm ra nơi giam hãm, chữa trị cho Trầm Ngọc.
Nên, Hàn Phong và Triệu Vô Cực lại tiếp tục lên đường.
Một lúc sau, Hàn Phong cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn và dừng lại theo.
Lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói:
- Có chút bất bình thường!
Hàn Phong nhìn chằm chằm phía trước, đồng thời nói:
- Hình như có người!
Hai người quay sang nhìn nhau và cùng nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Triệu Vô Cực nói:
- Hình như đang đi về phía chúng ta, chúng ta trốn sang một bên, xem xong rồi nói.
Hàn Phong nghe vậy, đương nhiên không có ý kiến gì khác, hai người nhanh chóng trốn vào một nơi kín đáo, thu hút khí tức trên người, yên lặng quan sát.
Hai người vừa rời đi được một lúc, quả nhiên phía trước bước đến hai bóng người.
Bóng người vừa xuất hiện, Hàn Phong lập tức sững người.
Là người của Võ Hoàng Điện?
Mặc dù chưa từng gặp qua hai người này, nhưng khí tức tán phát ra từ người chúng khiến Hàn Phong có thể lập tức đoán ra thân phận.
Người của Võ Hoàng Điện sao lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu Hàn Phong mọc ra một câu hỏi, nhưng sau đó nghĩ, không lẽ chúng đến tìm tứ diệu tháp?
Nếu như Diệp Võ Hoàng đã biết đến sự tồn tại của tứ diệu thạch thì chắc chắn cũng biết tứ diệu tháp đang được cất giấu trong U Ám Sâm Lâm.
Hai người này hình như không phát hiện ra tung tích của bọn Hàn Phong, người thấp hơn lên tiếng trách móc:
- Thiên Cô, ông nói điện chủ rốt cục muốn chúng ta tìm cái gì, chúng ta đã ở trong này hai tháng rồi, cả quãng đường trừ đám ma thú đáng chết ra, chẳng phát hiện ra điều gì, rốt cục là muốn tìm đến bao giờ.
Lão giả được gọi là Thiên Cô mặt đầy sát khí, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn bạo, nghe đồng bọn nói vậy, chỉ lạnh lùng nói:
- Thiên Huyền, điện chủ hành sự không phải là chuyện chúng ta có thể phỏng đoán, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt những gì điện chủ dặn, những thứ khác, không cần chúng ta phải lo.
- Ài... ta cũng chỉ là oán thán một chút thôi, điện chủ suy nghĩ cao xa, đương nhiên chúng ta sao có thể đoán được. Nghĩ lại thời gian trước, Võ Hoàng Điện chúng ta thật đúng nở mày nở mặt, diệt hết tứ diệu các đáng chết, bây giờ thì tất cả mọi người đều biết thực lực của Võ Hoàng Điện ta rồi.
Thuyên Huyền tự lẩm bẩm một mình.
- Được rồi, đừng phí lời nữa, tiếp tục lên đường thôi!
Thiên Cô lạnh giọng nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc này, Hàn Phong đang trốn vào một chỗ nghe hai người trò chuyện, cũng cùng Triệu Vô Cực bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Người của Võ Hoàng Điện xuất hiện ở đây, đúng là một chấn động không nhỏ.
- Chúng đến làm gì? Chúng ta có cần đi theo không?
Triệu Vô Cực hỏi.
Hàn Phong ngẫm nghĩ, so với tìm kiếm không mục đích thế này, biết đâu lại tìm được một chút manh mối hữu dụng trên người bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng gật đầu nói:
- Cũng được, chúng ta đi theo chúng xem sao, làm rõ mục đích đến đây của hai tên đó.
Dứt lời, Hàn Phong cõng theo Trầm Ngọc, cùng Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đi theo hai tên Võ Hoàng Điện.
Lúc nãy quan sát, Hàn Phong nhận ra thực lực của chúng chỉ ở thiên giai nhị phẩm, mặc dù tu vi không yếu nhưng không phải là đối thủ của Hàn Phong và Triệu Vô Cực.
Nên hai người cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, Hàn Phong cảm thấy mình nhất định phải làm rõ mục đích đến đây của Võ Hoàng Điện.
Cẩn thận bám sát sau lưng hai người, hơn nửa ngày trời, cả hai tên căn bản không phát hiện ra động tĩnh gì, cứ thản nhiên đi việc của mình.
Nhưng, lúc hai tên đến chỗ bọn Hàn Phong gặp phải huyết ngọc ma sư, Hàn Phong trong lòng tự nhủ thầm: chết tiệt.
Vốn cứ tưởng trong rừng không có người, sau khi giải quyết xong con huyết ngọc ma sư, Hàn Phong và Triệu Vô Cực không xử lý thi thể của nó.
Không ngờ, lại gặp phải hai tên này, thế này rất khó đảm bảo không bị chúng phát hiện ra tung tích.
Đúng lúc này, Thiên Huyền nhìn huyết ngọc ma sư đang nằm trên mặt đất, nghi hoặc nói:
- Đây là một con súc dinh, sao nó lại chết ở đây nhỉ?
Nghe Thiên Huyền nói, Hàn Phong không khỏi ngây ra, theo như lời chúng thì việc huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây có liên quan đến chúng?
Thiên Cô sau khi quan sát một lúc, cười lạnh, nói:
- Không đúng, con súc sinh này bị người giết.
- Bị người giết, không lẽ trừ chúng ta ra vẫn còn có người trong U Ám Sâm Lâm?
Thiên Huyền kinh ngạc nói.
Thiên Cô mặt đầy vẻ hung ác, lạnh giọng nói:
- Cẩn thận chút, nói không chừng người đó đang ở gần đây, chúng ta tìm cho kĩ, nhất định phải tìm ra người đó.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực quay sang nhìn nhau, sau đó cùng lao nhanh về phía hai người.
Hàn Phong thấy hai tên kia đã phát hiện ra tung tích của mình, quay sang nhìn Triệu Vô Cực, quyết định không tiếp tục ẩn nấp nữa.
Đặt Trầm Ngọc vào trong một bụi cỏ, dặn Tiểu Bạch chăm sóc cô xong, Hàn Phong và Triệu Vô Cực lao về phía hai người kia.
Tu vi của họ đương nhiên Thiên Cô, Thiên Huyền sao có thể sánh được, Thiên Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Cẩn thận!
Sau đó cảm thấy một trận gió lạnh quét mặt mình, đồng thời một cơn đau nhói truyền đến từ ngục khiến cơ thể hắn không thể khống chế bay ngược lại phía sau.
Thiên Huyền bị tấn công đột ngột cũng trở nên bối rối, Hàn Phong tranh thủ cơ hội, đánh thẳng vào ngực Thiên Huyền.
Kình khí bá đạo đâm xuyên qua ngực hắn, máu tươi trào ra.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực không chịu buông tha, tiếp tục bám sát, liên tục xuất thủ, đánh đến nỗi hai người không ngừng lùi lại phía sau, chẳng còn sức đáp trả.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực không có ý muốn kéo dài, chỉ vài giây sau, Thiên Huyền và Thiên Cô hai người đã ngã xuống đất, mình mẩy bê bết máu, sắc mặt xám ngoét như tro lạnh.
- Ngươi... các ngươi là ai, tại sao lại ra tay tấn công hai người chúng ta?
Thiên Huyền miễn cưỡng dồn chút hơi sức, mặt lộ vẻ kinh hãi, hỏi.
Hàn Phong chẳng thèm để ý đến chúng mà quay lại cõng Trầm Ngọc lên lưng, Triệu Vô Cực đến trước mặt chúng, dùng vài thủ thuật khiến chúng nhất thời không thể vận dụng đấu khí.
Đợi Hàn Phong quay trở lại, Triệu Vô Cực mới chậm rãi trả lời:
- Chúng ta là ai, không lẽ các ngươi còn chưa đoán ra sao?
Thiên Huyền và Thiên Cô chăm chú nhìn hai người, vắt óc nghĩ, chúng thấy Hàn Phong còn trẻ như vậy mà đã có tu vi vượt trội. Đúng lúc này, Thiên Cô đột nhiên hét lên thảnh thốt:
- Ngươi là Hàn Phong!
- Xem ra các ngươi vẫn chưa phải quá ngốc! Diệp Võ Hoàng phái các ngươi đến đây làm gì?
Hàn Phong lạnh giọng hỏi.
- Hừ! Ngươi đừng mong bọn ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu các ngươi cứ cố tình chống lại Võ Hoàng Điện, sớm muộn cũng có ngày điện chủ thống lĩnh đại quân, giết chết các ngươi.
Thiên Cô thản nhiên nói.
Triệu Vô Cực nghe vậy, chỉ cười lạnh, sau đó chế giễu nói:
- Nhưng bây giờ hai người các ngươi đã rơi vào tay bọn ta rồi, e rằng không được nhìn thấy ngày đó nữa đâu.
- Muốn chém muốn gì tùy ý, dù sao cũng đã rơi vào tay các ngươi rồi, dù bọn ta có nói ra cũng không thoát khỏi cái chết.
Thiên Cô tỏ ra không hề sợ hãi.
Hàn Phong nghe vậy, thoáng nhíu mày. Xem ra hai tên này rất cứng đầu, muốn moi được thông tin từ miệng bọn chúng, xem ra là việc rất khó.
Nhìn Triệu Vô Cực, chỉ thấy Triệu Vô Cực cười lạnh, nói:
- Yên tâm đi, ta có mấy chục cách bắt chúng mở miệng, lúc nãy ta vừa khóa hết đấu khí của chúng, lúc này chúng muốn chết cũng khó.
Nhìn thấy nụ cười trên miệng Triệu Vô Cực, Hàn Phong cũng phải rùng mình. Không ngờ Triệu Vô Cực thường ngày dịu dàng cũng có lúc lộ ra biểu tình này.
Chỉ có điều, Hàn Phong không có bất cứ ý kiến gì khác, hai tên trước mắt là kẻ thù, từ bi với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Hàn Phong kiếp trước đã được lãnh ngộ đạo lý này.
Triệu Vô Cực muốn dùng thủ đoạn gì bức cung, Hàn Phong không quan tâm, mặc dù Trầm Ngọc đang trung trạng thái hôn mê nhưng Hàn Phong vẫn cố ý đi tránh sang một bên.
Liền sau đó chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, dần dần chuyển thành yếu ớt đến mức chỉ còn là những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Một lúc sau, hàn Phong thấy không còn tiếng động gì liền ngoảnh đầu lại, vừa hay nhìn thấy Triệu Vô Cực đi đến bên Thiên Cô, Hàn Phong cũng không khỏi bội phục sự ương ngạnh của Thiên Cô, bị Triệu Vô Cực dày vò lâu như vậy mà vẫn không chịu khuất phục.
Thiên Huyền bên cạnh sắc mặt còn tái hơn trước, hai mắt nheo lại lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên giơ tay tóm chặt lấy họng Thiên Cô, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên rất ương ngạnh, nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì ngươi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên giòn giã, Hàn Phong chỉ thấy cổ Thiên Cô từ từ ngoẹo sang một bên.
Thiên Huyền thấy Triệu Vô Cực chẳng buồn nói đến lần thứ hai đã giết chết Thiên Cô, trong lòng có chút run rẩy.
Nhưng, sau vài lần giao thủ cùng Võ Hoàng Điện, cả Hàn Phong và Triệu Vô Cực cùng biết sự đáng sợ của chúng.
Lúc này, Thiên Cô vừa chết cũng từ từ cử động, cái đầu vốn dĩ đang gục trên vai trở lại ngay ngắn trên cổ.
Hàn Phong biết đây là bí thuật của Võ Hoàng Điện, niết sát trùng sinh.
Lúc Hàn Phong nhìn thấy bí thuật này, hắn vẫn còn là địa giai cửu phẩm, đang cùng Lâm gia Lâm Hà giao thủ.
Sau khi Lâm Hà chết, tự động kích phát niết sát trùng sinh, đúng là khiến Hàn Phong kinh ngạc và khó xử vô cùng.
Nhưng, sau vài lần giao thủ, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đã nghiên chế ra phương pháp hóa giải bí pháp này.
Đối với sự biến hóa của Thiên Cô, Triệu Vô Cực đương nhiên không hề kinh ngạc, chỉ thấy tử khí trên người Thiên Cô mỗi lúc một đậm, hơn nữa còn đang nhánh chóng tấn công về phía Triệu Vô Cực trong khi Triệu Vô Cực vẫn đứng im một chỗ chẳng hề động đậy.
Đợi Thiên Cô đến sát bên mình, Triệu Vô Cực giơ một tay, một đương đấu khí cường liệt bất ngờ xuyên qua cơ thể Thiên Cô.
Một lúc sau, chỉ thấy thân thể Thiên Cô từ từ run rẩy.
Liền sau đó, một tiếng kêu bi thảm vang lên, thân thể Thiên Cô bất ngờ phát nổ từ bên trong.
Thi thể vốn đang lành lặn, chớp mắt biến thành bốn năm mảnh.
Chứng kiến cảnh tượng này, Triệu Vô Cực không hề động nét mặt, Hàn Phong cũng vậy.
Thiên Huyền nằm bên cạnh nhìn thấy đồng bọn lúc nãy vừa cùng mình nói chuyện, bây giờ đã chết thê thảm như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đến bên Thiên Huyền, lạnh giọng hỏi:
- Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi muốn có kết cục như hắn không, hay là nói ra những gì ngươi biết.
Hàn Phong bây giờ đã hiểu dụng ý của Triệu Vô Cực. Thủ đoạn lúc nãy không phải để Thiên Cô lên tiếng nói chuyện mà để là đe dọa Thiên Huyền.
Thiên giai cường giả do Võ Hoàng Điện bồi dưỡng ra, đương nhiên cũng phải trải qua quá trình huấn luyện tâm lý.
Cộng thêm các loại bí thuật của Võ Hoàng Điện vốn dĩ đều rất tàn nhẫn, nên khả năng chịu đựng của chúng đều cao hơn người thường.
Nên, những thủ đoạn bức cung thông thường đều không làm gì nổi chúng, bởi vậy Triệu Vô Cực mới dùng một chút mẹo nhỏ.
Nhìn Thiên Huyền lúc nãy, rõ tàng chiêu giết gà dọa khỉ lúc nãy của Triệu Vô Cực đã có tác dụng.
Thiên Huyền sợ đến mức trả lời không ra hơi.
Cuối cùng, dưới sức ép tâm lý mà Triệu Vô Cực gây ra, cuối cùng Thiên Huyền cũng không chịu được, dùng ngữ khí run rẩy, nói:
- Có phải nếu như ta nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ không làm khó ta không?
Nghe đến đây, Triệu Vô Cực và Hàn Phong quay sang nhìn nhau cười.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra vô cùng đơn giản, Thiên Huyền cũng không dám giở trò, thành khẩn khai ra mục đích chúng đến U Ám Sâm Lâm lần này.
Sau đó Triệu Vô Cực giữ đúng lời hứa, cho Thiên Huyền một cái chết nhẹ nhàng.
Làm xong mọi chuyện, Hàn Phong nhíu mày nói:
- Theo như tên đó nói, thì thời gian này Võ Hoàng Điện đã phái vài tốp người đến U Ám Sâm Lâm, xem ra chuyến đi này không nhẹ nhàng như ta tưởng đâu.
- Diệp Võ Hoàng hành động nhanh thật, vừa lên kế hoạch tấn công Mộ Tuyết bắt cóc Thanh Thanh, vừa phái người đi tìm kiếm tứ diệu tháp.
Triệu Vô Cực nói.
Hàn Phong cũng thầm thở dài, không ngờ cuối cùng mình vẫn nằm trong kế hoạch của Diệp Võ Hoàng.
Sau khi Kỷ Thanh Thanh bị bắt, Hàn Phong hiểu ra việc cứu thoát bọn Mộ Tuyết kì thực là một cái bẫy.
Mục đích là để cài gián điệp bên cạnh hắn, ý đồ tìm ra tung tích của thủy diệu thạch.
Không ngờ đúng lúc đó Kỷ Thanh Thanh lại tìm đến thăm Mộ Tuyết và bị Liệt Dư Bạch may mắn phát hiện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 483: Hoàn cảnh khó khăn.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Một loạt những kế hoạch liên hoàn khiến Hàn Phong không khỏi bội phục Diệp Võ Hoàng.
Chỉ có điều tình hình trước mắt của họ hình như có chút không ổn.
Lúc nãy từ miệng Thiên Huyền Hàn Phong biết lần này vào U Ám Sâm Lâm có hai thiên giai thất phẩm và Võ Hoàng phó điện chủ, người chỉ có địa vị thua mỗi Diệp Võ Hoàng.
Theo như Thiên Huyền nói, thực lực của phó điện chủ này là thiên giai bát phẩm trở lên.
Hàn Phong đoán, đây là thực lực thật sự của Võ Hoàng Điện, đương nhiên, tính cả Diệp Võ Hoàng mà từ đâu đến giờ chưa từng xuất hiện.
Hàn Phong chợt nghĩ, có thể những ngày tiếp theo, ngộ nhỡ chẳng may đụng phải hai thiên giai thất phẩm cường giả kia hay thiên giai bát phẩm phó điện chủ, e rằng hai người họ sẽ rơi vào thế bị động.
Nhất là, trên người Hàn Phong còn có Trầm Ngọc.
Như vậy, trách nhiệm của hắn càng nặng nề hơn.
- Bỏ đi, được đến đâu hay đến đấy, biết chúng đang ở trong này rồi, sau này hành động cẩn thận chút, ra sức che giấu hành tung của mình, tránh không để cho người của Võ Hoàng Điện phát hiện.
Triệu Vô Cực thở dài, nói.
Hàn Phong nghe vậy, chỉ lắc lắc đầu, nhíu mày nói:
- Chỉ sợ không trốn được, lúc nãy Thiên Cô chết, tử khí trên người hắn đã tán phát khắp nơi, ta tin rằng trong phạm vi vài trăm dặm vuông đều có thể cảm nhận được luồng tử khí đó, nếu như gần đây có người của Võ Hoàng Điện, nhất định cảm nhận được điều bất ổn.
Bởi vậy, hai người cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bây giờ chỉ còn cách ra sức tránh người của Võ Hoàng Điện, ở lại đây giao thủ với chúng là một lựa chọn vô cùng ngu ngốc.
Nhưng, bất luận Hàn Phong và Triệu Vô Cực mấy ngày tiếp theo hành sự cẩn thận thế nào, rõ ràng số người mà Võ Hoàng Điện phái đến đây không hề nhỏ.
Một ngày, Hàn Phong và Triệu Vô Cực cuối cùng cũng bị người của Võ Hoàng Điện chặn lại.
Không biết có phải ý trời hay không mà kẻ mà họ gặp phải chính là phó điện chủ của Võ Hoàng Điện và một thiên giai cửu phẩm cường giả.
Nhìn hai tên đang chặn trước mặt mình, chân mày Hàn Phong tự động nhíu chặt lại.
Cả hai đều còn rất trẻ, hơn nữa người đàn ông khí độ phi phàm chỉ cười nhạt, sau đó chậm rãi nói:
- Chạy bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng cũng bắt được các ngươi, để xem các ngươi còn chạy đi đâu!
Triệu Vô Cực nhìn hai người trước mặt, trong lòng mặc dù có chút lo lắng, nhưng ông biết nếu như cố liều, bọn chúng chưa chắc đã làm được gì.
Cho nên, Triệu Vô Cực lạnh giọng nói:
- Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà muốn chặn được chúng ta, có nằm mơ không đấy.
- Ha ha!
Một tiếng cười lớn vang lên, người đàn ông thản nhiên nói:
- Hai người bọn ta là đủ rồi, quên không giới thiệu, ta là phó điện chủ Võ Hoàng Điện Khương Khởi, người sau lưng ta là một trong tứ đại điện sử Thiên Dũng. Mấy năm nay ta rất ít ra tay, hôm nay các ngươi được chết trong tay ta là vinh hạnh cho các ngươi lắm đấy.
- Đánh thì đánh nhanh lên, tên này đang cố kéo dài thời gian để chờ người khác đến chi viện đây mà.
Hàn Phong nghe vậy, lập tức đoán ra ý đồ của Khương Khởi, thì thầm cảnh báo Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực nhìn Trầm Ngọc sau lưng Hàn Phong, nhíu mày nói:
- Ngươi không vấn đề gì chứ?
- Yên tâm, mặc dù có chút phiền phức nhưng vẫn còn Tiểu Bạch giúp đỡ, ông cứ cầm chân Khương Khởi, ta và Tiểu Bạch tiêu diệt tên còn lại, sau đó cùng nhau hợp lực đối phó Khương Khởi.
Hàn Phong nói nhanh.
- Vậy cũng được, lập tức ra tay!
Triệu Vô Cực cũng không phí lời, chỉ nói một câu, sau đó lao nhanh về phía Khương Khởi.
Hàn Phong thấy Triệu Vô Cực lao lên, cởi dây lưng, buộc chặt Trầm Ngọc vào lưng mình, đồng thời quay sang Tiểu Bạch hét lớn:
- Tiểu Bạch, cùng ta đối phó tên còn lại.
Tiểu Bạch nghe vậy, đôi mắt hổ lóe sáng, một tiếng rống thuộc về thiên giai ma thú vang vọng khắp bốn phía.
Sau tiếng rống đó, thân thể nhỏ bé của Tiểu Bạch không ngừng biến lớn, cuối cùng cao gần một nửa Hàn Phong.
Từng tia hàn ý không ngừng phát ra từ những sợi lông màu trắng tuyết, bên ngoài cơ thể cường tráng đó được bao phủ bởi một tầng lôi điện màu tím.
Lôi điện không ngừng chạy ra khỏi cơ thể Tiểu Bạch.
Lôi điện này được hình thành sau khi Tiểu Bạch hấp thu diệt hoàng tử điện.
Ban đầu diệt hoàng sử dụng sức mạnh thiên địa, định giết chết bọn Hàn Phong, ai ngờ cuối cùng lại chỉ có Tiểu Bạch hưởng lợi.
Không ai ngờ, thân thể Tiểu Bạch lại có khả năng hấp thu sức mạnh thiên địa.
Cũng nhờ có năng lượng tử điện, Tiểu Bạch mới vô tình có thêm một thuộc tính năng lượng nữa.
Sau khi Tiểu Bạch biến thân xong, lập tức chồm về phía Thiên Dũng, động tác của nó rất nhanh, chớp mắt đã thấy biến thành một đường tử quang, lao vào Thiên Dũng.
Hàn Phong thấy vậy, cũng không chịu thua kém, theo sát Tiểu Bạch, đồng thời ra tay.
- Các ngươi sao phải vội chết như vậy!
Khương Khởi vừa tiếp nhận một chiêu công kích của Triệu Vô Cực, nhưng vẫn có thời gian nói chuyên.
Động tác trên tay Triệu Vô Cực vẫn không dừng lại, truyền nhập đấu khí vào hai tay, liên tục xuất thủ, chẳng hề quan tâm đến câu châm chọc của Khương Khởi.
Bên Hàn Phong, mặc dù sau lưng cõng theo Trầm Ngọc, hành động có chút bị han chế, đồng thời tránh không để Trầm Ngọc bị thương, nên Hàn Phong cũng rất cẩn thận.
Cùng là thiên giai thất phẩm, nhưng rõ ràng cùng Thiên Dũng giao thủ, Hàn Phong vẫn ở thế hạ phong.
May mà có Tiểu Bạch bên cạnh trợ giúp chiến đấu, nên Hàn Phong mới có thể từ từ trấn áp Thiên Dũng.
Mặc dù Tiểu Bạch thuộc về ma thú, không hiểu lãnh ngộ thiên giai pháo tắc, nhưng ma thú cũng có pháo tắc của riêng mình, mặc dù hiệu quả không rõ ràng, nhưng chí ít lúc này cùng Thiên Dũng giao thủ cũng rất hữu dụng.
Nhìn Thiên Dũng không ngừng bị hắn và Tiểu Bạch áp chế, Hàn Phong thầm thở phào nhẹ nhõm.
Với tiến độ này, chỉ cần qua một tuần trà, Thiên Dũng sẽ bị đánh bại.
Chỉ cần diệt được Thiên Dũng, Khương Khởi không cần phải sợ nữa.
Nghĩ thì hay lắm, mà sự thật cũng đúng như Hàn Phong nói, dưới sự liên thủ của hắn và Tiểu Bạch, Thiên Dũng sớm đã phải liên tiếp lùi lại phía sau.
Chiến thắng đã gần ngay trước mắt, nhưng đúng lúc này, Hàn Phong phát hiện.
Bên kia Triệu Vô Cực hình như đã bị thương.
Hàn Phong căn bản không biết tại sao Triệu Vô Cực lại bị Khương Khởi đả thương, mặc dù vết thương không nghiêm trọng chỉ là cánh tay phải hơi bị cắt vào một chút.
Nhưng cũng chứng minh, thực lực của Khương Khởi vượt trội hơn Triệu Vô Cực.
Cường giả đối chiến với nhau, chỉ cần chênh lệch một chút là sẽ ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.
Lúc này, tình hình giữa Triệu Vô Cực và Khương Khởi cũng chẳng khác gì bên Hàn Phong và Thiên Dũng là mấy.
Điều duy nhất không giống là, bên này Hàn Phong và Tiểu Bạch áp chế Thiên Dũng, còn bên kia Triệu Vô Cực đang bị Khương Khởi ép cho liên tiếp thối lui.
Hơn nữa, chỉ hơi đảo mắt, Triệu Vô Cực yếu thế càng rõ ràng hơn.
Thấy Triệu Vô Cực sắp không chống đỡ nổi, Hàn Phong trong lòng lo lắng vô cùng.
Cũng không biết vì Trầm Ngọc đang cõng sau lưng hay là vì hắn quá quan tâm đến tình hình Triệu Vô Cực.
Một chút sơ sẩy, bị Thiên Dũng nắm bắt cơ hội, chạy thoát khỏi vòng bao vây của một người một thú.
Thân hình bay ngược lại phía sau, cho dù Hàn Phong nhanh chóng phát hiện con mỗi trong tay mình đã chạy thoát, đuổi sát theo sau, nhưng có cơ hội nghỉ ngơi, Thiên Dũng rõ ràng đã hồi phục rất nhiều.
Mặc dù vẫn không thể đánh lại được Hàn Phong và Tiểu Bạch, nhưng miễn cưỡng vẫn chặn được công thế của hắn.
Như vậy, muốn đánh bại được Thiên Dũng trong một thời gian ngắn, rõ ràng là chuyện không thể.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 484: Cái chết của Tiểu Bạch ?
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Triệu Vô Cực bên này một lần nữa lại bị chưởng phong của Khương Khởi chém trúng, cánh tay trái vốn dĩ không hề thương tổn bị cắt một miếng lớn.
Máu tươi thấm đẫm tay áo Triệu Vô Cực, từ từ nhỏ xuống đất.
Vết thương mới này có vẻ còn nghiêm trọng hơn vết thương bên cánh tay phải.
Sắc mặt Triệu Vô Cực biến hóa rõ rệt, rõ ràng là hậu quả của việc mất quá nhiều máu.
- Ha ha! Ta nói rồi, hôm nay các ngươi không chạy được đâu, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn từ bỏ kháng cự, như vậy sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa.
Khương Khởi cười lạnh nói.
Triệu Vô Cực nghe vậy, im lặng không nói gì, chỉ có đấu khí không ngừng trào ra từ cơ thể là đang thay ông trả lời Khương Khởi.
Hàn Phong bên này thấy vậy, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng bởi vì sơ suất lúc nãy nên bây giờ hắn buộc mình phải bình tĩnh hơn.
Cách duy nhất có thể giúp được Triệu Vô Cực là nhanh chóng giải quyết tên Thiên Dũng trước mắt.
Chỉ có như vậy, mới rảnh tay cùng nhau đối phó Khương Khởi.
Chỉ có điều, Thiên Dũng cũng không phải kẻ tầm thường, có thể đạt đến thiên giai thất phẩm cảnh giới, đương nhiên không thể dễ dàng đánh bại.
Có lẽ Võ Hoàng Điện phải mất rất nhiều công sức để bồi dưỡng ra những thiên giai cường giả này.
May mà lần trước trong lúc chiến đấu, Triệu Vô Cực bất ngờ ra tay giết chết hai tên, nếu không bây giờ không biết thực lực của Võ Hoàng Điện còn đáng sợ đến thế nào.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cánh tay của Triệu Vô Cực mặc dù đã hết chảy máu, nhưng ông cũng bị Khương Khởi ép cho hết sức chật vật.
Thất bại chỉ còn trong chớp mắt.
Hàn Phong bên này tìm lại ưu thế, đánh cho Thiên Dũng không thể nhấc chân, nhưng rõ ràng tên này cực kì cướng đầu, vẫn còn sức lực kháng cự.
Không biết làm thế nào, Hàn Phong phát lực, quên luôn cả Trầm Ngọc sau lưng.
Nếu như Triệu Vô Cực thất bại, vậy thì đợi bọn họ chỉ có cái chết, cho nên, chỉ còn cách là liều mạng.
Quả nhiên, Hàn Phong vừa phát lực, Thiên Dũng nhất thời có chút căng thẳng, nhưng Thiên Dũng cũng là kẻ thông minh, sau khi phát hiện Hàn Phong vô cùng quan tâm đến sự an nguy của Trầm Ngọc trên lưng, không ngừng tìm cơ hội lợi dụng Trầm Ngọc cầm chân Hàn Phong.
Mấy lần liền, hắn suýt nữa làm được, may mà Hàn Phong phản ứng nhanh, lợi dụng thân thể của mình, chặn đứng công kích của Thiên Dũng.
Mặc dù Hàn Phong có phòng ngự kim nguyên chi thể cực mạnh, nhưng cũng không thể chịu được vài nắm đấm của một thiên giai thất phẩm cường giả.
Bị Thiên Dũng đánh trúng, thân thể Hàn Phong cũng có chút khó chịu.
May là bên cạnh còn có Tiểu Bạch vô cùng nhạy bén, sau mấy lần liên tục tiến công, cuối cùng cũng khiến Thiên Dũng không thể ra tay.
Hàn Phong nắm bắt cơ hội, ra tay dứt điểm.
Sự ăn ý giữa Hàn Phong và Tiểu Bạch đương nhiên không cần nói nhiều, dưới sự phối hợp của họ, Thiên Dũng đã xuất hiện hình thức vỡ quân.
Triệu Vô Cực bên này mặc dù chật vật, nhưng rõ ràng vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ cần giải quyết xong Thiên Dũng, Hàn Phong có thể rảnh tay giúp đỡ Triệu Vô Cực.
Đang tính toán điều này trong đầu thì lúc này, từ xa lại bay đến một đường khí tức khác.
Vừa cảm nhận được luồng khí tức này, Hàn Phong sắc mặt vụt biến, nghĩ lại những gì Thiên Huyền nói lúc nãy.
Rõ ràng, luồng khí tức này thuộc về thiên giai thất phẩm cường giả còn lại.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, luồng khí tức ấy đã nhanh chóng tiếp cận.
Liền sau đó, một bóng người xuất hiện trong mắt Hàn Phong.
Lúc Hàn Phong nhìn rõ dung mạo người đó, cũng thầm có chút kinh ngạc.
Hàn Phong biết người này, hắn chính là kẻ giết chết đồng bọn để giành lấy cơ hội sống sót Thiên Khôi.
Một trong tứ đại điện sử của Võ Hoàng Điện mà hôm đó suýt nữa bị Triệu Vô Cực chém chết.
Thấy Thiên Khôi xuất hiện, tâm trạng Hàn Phong trùng ngay xuống.
Hai người trước mắt đã khiến họ ứng phó chật vật lắm rồi, bây giờ có thêm Thiên Khôi, chỉ sợ một lát nữa lành ít dữ nhiều.
Thiên Khôi lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của Triệu Vô Cực và Hàn Phong, đầu tiên ngây người, sau đó cười lạnh một tiếng, khoái chí nói:
- Ha ha, không ngờ hai ngươi cũng có ngày này, mối nhục lần trước, hôm nay ta sẽ đòi lại gấp đôi.
Thấy Thiên Khôi xuất hiện, Hàn Phong biết ngay có điều không ổn, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chẳng quan tâm đến sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Khôi, tập trung đấu khí toàn thân, tranh thủ cơ hội lúc Thiên Dũng sơ sẩy. một quyền đánh trúng ngực hắn.
Hàn Phong ra đòn quá đột ngột, Thiên Dũng căn bản không kịp phản ứng.
Cộng thêm đồng thời, Tiểu Bạch cùng Hàn Phong tâm ý tương thông, vừa hay chặn đứng đường lui của Thiên Dũng.
Bị trúng một đòn toàn lực của thiên giai thất phẩm, Thiên Dũng vốn đã yếu thế, sao có thể chịu đựng nổi.
Khí huyết trong người bị cường khí bá đạo của Hàn Phong làm cho chấn động, gãy vô số xương sườn trên ngực.
Xương sườn bị gãy đâm vào phủ tạng hắn, máu nóng điên cuồng trào ra, nhưng, bí thuật của Võ Hoàng Điện quả nhiên lợi hại, mặc dù tim phổi bị đâm thủng nhưng mãi mà Thiên Dũng vẫn chưa chết.
Thấy mình sắp tận mạng, Thiên Dũng cũng không biết lấy đâu ra sức, rống lên một tiếng giận dữ, dồn toàn bộ sức mạnh cơ thể, tranh thủ lúc Hàn Phong tiếp cận, đánh một chưởng vào đầu Hàn Phong.
Hàn Phong cũng bị hành động phản kháng này Thiên Dũng làm cho giật mình, may mà hắn phản ứng nhanh, hơi nghiêng người, định tránh né.
Nhưng hai người đứng cách nhau quá gần, Hàn Phong mặc dù muốn tránh nhưng đầu vai vẫn bị Thiên Dũng đánh trúng.
Đương nhiên, đòn phản kích trước khi chết của Thiên Dũng không làm Hàn Phong bị thương quá nặng nhưng vẫn gây nên cản trở nhất định.
Thiên Khôi vừa đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi đại nộ, thân hình loáng một cái, tranh thủ lúc Thiên Dũng tạo phiền phức cho Hàn Phong, chớp mắt đã thấy xuất hiện bên cạnh hắn.
Không hề do dự, vô số tử khí trong nháy mắt tập trung vào hết cánh tay Thiên Khôi, vô số tử khí quét qua không khí, nhanh chóng ập về phía Hàn Phong,
Lúc này Hàn Phong muốn tránh, nhưng thân thể bị cản nên bước chân chậm hơn một chút.
Dừng lại một lúc, Hàn Phong cảm thấy tử khí ngút trời điên cuồng ập vào người mình, miễn cưỡng vận đấu khí, đồng thời thân hình lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hàn Phong lúc này chẳng dễ chịu gì, trúng một đòn của Thiên Khôi, tử khí đáng sợ tiến nhập vào trong cơ thể hắn buộc Hàn Phong phải vận toàn bộ đấu khí không ngừng hóa giải sự tấn công của tử khí.
Nhưng, điều đáng mừng duy nhất là, Thiên Dũng sau khi tung đòn cuối cùng, hao tổn toàn bộ sức lực, cộng thêm nội tạng bị đâm thủng, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Thậm chí, sau khi hao tổn hết sức lực, Thiên Dũng đến ngay cả cơ hội sử dụng niết sát trùng sinh cũng không có, chết một cách triệt để.
Tiểu Bạch mặc dù muốn cầm chân Thiên Khôi, nhưng khoảng cách chênh lệch thực lực quá lớn, cộng thêm lúc nãy tiêu hao không ít sức lực, đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Khôi.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, bộ lông trắng tuyết đã có thêm một vài đốm máu đỏ, hơn nữa còn bị ép cho không ngừng lùi lại phía sau.
Bên Triệu Vô Cực cũng không hơn gì, Khương Khởi của Võ Hoàng Điện không biết là thần thánh phương nào mà có sức mạnh cường đại đến vậy, có thể khiến Triệu Vô Cực thảm hại vô cùng.
Điều khiến Hàn Phong khó hiểu nhất là, mặc dù có sức mạnh cường đại, cộng thêm còn có một Diệp Võ Hoàng chưa từng xuất hiện, trong mắt thế nhân, căn bản không ai địch nổi.
Tại sao Võ Hoàng Điện lại phải chịu đựng bao nhiều năm nay?
Nhưng bây giờ không phải lúc để Hàn Phong suy nghĩ vấn đề đó, tình hình trước mắt vô cùng bất lợi đối với bọn hắn.
Hơn nữa sau lưng Hàn Phong còn có Trầm Ngọc, nếu như đổi thành một thiên giai cường giả khác, cho dù phải cõng theo Trầm Ngọc, hắn cũng không sợ.
Nhưng người đang đứng trước mặt hắn bây giờ là Thiên Khôi, cũng là một thiên giai thất phẩm cường giả, cộng thêm lúc nãy bị Thiên Dũng và Thiên Khôi liên thủ tấn công.
Cứ đà này, chỉ e hôm nay bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Mọi suy nghĩ thi nhau lướt vèo vèo trong đầu, còn Thiên Khôi thì vẫn từng bước tiến tới.
Nghiến chặt răng, Hàn Phong không ngừng nghĩ đối sách.
Lúc này, Triệu Vô Cực hình như cũng phát hiện ra tình hình bên Hàn Phong, không biết có phải lúc nãy còn giấu thực lực hay không mà đột nhiên Triệu Vô Cực liều mình phản kích.
Tranh thủ lúc Khương Khởi khinh địch, Triệu Vô Cực khéo léo tránh một quyền của hắn, đồng thời tay phải nhanh chóng hội tụ đấu khí, đấm một đấm lên tay tráu Khương Khởi.
Một đòn toàn lực của thiên giai bát phẩm cường giả đâu có phải trò trẻ con, cho dù Khương Khởi cũng là thiên giai bát phẩm cường giả thì cũng không dám ngang nhiên đỡ một quyền đầy nộ ý của Triệu Vô Cực.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay trái của Khương Khởi gãy làm đôi.
Biến cố này khiến Khương Khởi ngây ra tại trận, Thiên Khôi bên này cũng không tin nổi vào mắt mình.
Cánh tay của một thiên giai bát phẩm cường giả bị người ta đánh gãy, đặt ở bất cứ địa điểm nào cũng khó có thể tưởng tượng.
Nhưng, Triệu Vô Cực đã làm được điều đó.
Chỉ có điều, Khương Khởi và Thiên Khôi hình như quá chấn động vì cảnh tượng trước mắt, hơn nữa không để ý thấy Triệu Vô Cực đang thở hổn hển, là dấu hiệu của việc sắp kiệt sức.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên hét lên một tiếng:
- Mau chạy!
Sau đó, dùng cơ thể mệt mỏi của mình, lao vào khu rừng bên cạnh.
Hàn Phong phản ứng cũng nhanh, vốn dĩ thấy không thể địch nổi đang tìm cách rút lui, khi Triệu Vô Cực vừa cất lời, gần như đồng thời, Hàn Phong tóm lấy Tiểu Bạch, lao theo Triệu Vô Cực.
Về phần Tiểu Bạch, nhận được lệnh, nhanh chóng thu nhỏ thân hình, chớp mắt đã quay trở lại hình dạng nhỏ bé đáng yêu ban đầu, nhảy lên vai Hàn Phong.
Hai người một thú, cộng thêm một Trầm Ngọc còn đang hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt biến khỏi tầm nhìn của Khương Khởi và Thiên Khôi.
Sau khi Triệu Vô Cực hét xong, Khương Khởi mới bừng tỉnh, thấy Hàn Phong và Triệu Vô Cực định chạy, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt, nhưng nộ ý thì hiện rõ trong mắt.
- Muốn chạy à? Mấy trăm năm nay ta chưa từng bị thương, hôm nay có người đả thương ta, ta đâu có thể bỏ qua dễ dàng đến vậy!
Khương Khởi sau khi lẩm bẩm tự nói một mình, chẳng buồn nhìn Thiên Dũng đang nằm vật trên đất, thân hình lóe lên một cái, nhanh chóng đuổi theo bọn Hàn Phong.
Thiên Khôi trước đây vì muốn giữ mạnh sống mà bán rẻ đồng đội mình nên đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến một Thiên Dũng đã chết.
Thấy Khương Khởi đã đuổi theo, Thiên Khôi cũng bám sát sau lưng.
Trong mắt hắn, Triệu Vô Cực và Hàn Phong lúc này đã cùng đường mạt lộ, một cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể bỏ qua. Nỗi nhục mà Triệu Vô Cực gây ra, hôm nay hắn phải trả lại gấp trăm lần mới mong giải được mối hận trong lòng.
- Tiền bối, người sao rồi?
Trốn vào rừng rồi, Hàn Phong nhanh chóng đuổi kịp Triệu Vô Cực.
Mặc dù tu vi của hắn thấp hơn Triệu Vô Cực một bậc nhưng có thốn ảnh trợ giúp, dù phải cõng theo Trầm Ngọc cũng không chậm hơn Triệu Vô Cực là bao.
Chỉ có điều hai người bây giờ đều bị thương không nhẹ, nên tốc độ so với thường ngày mà nói, chậm hơn rất nhiều.
Hàn Phong biết, mặc dù bọn họ tranh thủ được lúc Khương Khởi và Thiên Khôi thất thần, bỏ chạy, nhưng nếu như hai tên kia toàn lực đuổi theo, chỉ e chẳng mất bao nhiêu thời gian là sẽ có thể đuổi kịp.
Bây giờ Hàn Phong chỉ có thể dựa vào hi vọng mình thông thuộc địa hình U Ám Sâm Lâm này hơn bọn Khương Khởi biết đâu miễn cưỡng cắt đuôi hai tên đó.
Nên, tranh thủ lúc dừng lại lấy hơi, Hàn Phong quay sang hỏi thăm thương thế Triệu Vô Cực.
Tình hình Triệu Vô Cực lúc này hình như không được lạc quan cho lắm.
Nghe Hàn Phong hỏi, Triệu Vô Cực vừa chạy vừa cười khổ nói:
- Lúc nãy đánh gãy tay trái Khương Khởi, đã dùng hết toàn bộ sức lực của ta. Mặc dù dựa vào tiên thiên đấu khí có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng chúng ta chạy thế này tiêu hao không ít, nên nếu như bị chúng đuổi kịp, chỉ e chúng ta khó lòng thoát nổi. Ta chẳng còn sức để chiến đấu nữa.
Nghe Triệu Vô Cực trả lời, tâm trạng Hàn Phong cũng trùng xuống.
Triệu Vô Cực lại nói tiếp:
- Lúc nào Võ Hoàng Điện lại có một phó điện chủ đáng sợ như Khương Khởi vậy, tu vi còn cao hơn cả ta, hơn nữa còn rất khó đoán, nếu như dựa vào đó mà suy đoán, thì thực lực của Diệp Võ Hoàng còn cao hơn nữa!
Hàn Phong nghe vậy, cũng nhíu mày. Sau khi biết thực lực Khương Khởi, đây cũng là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng rõ ràng lúc này không phải là lúc suy đoán thực lực của Diệp Võ Hoàng, có thể thoát được khỏi kiếp nạn này hay không vẫn là một vấn đề nghiêm trọng.
Cả quãng đường tiếp theo, hai người đều im lặng không nói gì, rẽ Đông rẽ Tây, không ngừng vòng vèo, ở đâu địa hình phức tạp thì họ đi vào đó.
Đương nhiên là để cắt hai cái đuôi Khương Khởi và Thiên Khôi sau lưng.
Hàn Phong sớm đã phát hiện sau lưng có hai luồng khí tức đang không ngừng đuổi theo, căn bản không cần nghĩ cũng biết hai luồng khí tức đó là ai.
Cả quãng đường, Hàn Phong ra lệnh cho Tiểu Bạch đạp đổ hết cây hai bên đường, hi vọng có thể làm khó được hai kẻ sau lưng.
Chỉ có điều, hắn cũng biết, những thứ này căn bản không thể ngăn được thiên giai thất phẩm Thiên Khôi, đừng nói gì thiên giai bát phẩm Khương Khởi.
Mặc dù hao tổn tâm tư, nhưng sau một thời gian truy đuổi, hai luồng khí tức sau lưng vẫn không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Đến cuối cùng, thân ảnh Khương Khởi đã xuất hiện ngay sau lưng Hàn Phong.
- Ha ha! Không ngờ các ngươi chạy nhanh như vậy, chỉ có điều hình như hơi coi xem nhẹ ta rồi. Hôm nay ta quyết để các ngươi chết mất xác ở đây!
Khương Khởi chỉ còn các Hàn Phong năm bước chân, ngữ khí vô cùng huênh hoang nói.
Hàn Phong lúc này cũng hoảng lắm, tốc độ của Khương Khởi rõ ràng nhanh hơn hắn rất nhiều, nếu như tiếp tục chạy, nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.
Đúng lúc nãy, Tiểu Bạch đột nhiên rời khỏi vai Hàn Phong, lao về phía Khương Khởi.
Thân hình một lần nữa biến lớn, Khương Khởi thấy vậy, hét lên giận dữ:
- Súc sinh! Muốn chết!
- Tiểu Bạch! Quay lại!
Thấy Tiểu Bạch thay mình chặn đối phương, Hàn Phong lo lắng vô cùng, với thực lực Tiểu Bạch, sao có thể trở thành đối thủ của Khương Khởi, cứ thế này, làm vậy, có khác gì tự tìm đến cái chết, căn bản không có tác dụng gì.
Chỉ có điều, Hàn Phong căn bản không kịp phản ứng, Khương Khởi giận dữ tung quyền, đánh thẳng vào người Tiểu Bạch.
Thân hình vừa mới biến lớn của Tiểu Bạch một lần nữa thu nhỏ lại, đồng thời miệng phát ra một tiếng rống bi thương.
Cảnh tượng này khiến tim gan Hàn Phong như muốn vỡ ra.
Bị trúng một quyền, Tiểu Bạch phát ra một tiếng kêu bi thương, thân hình lại thu nhỏ lại.
Lúc này, màu sắc trên người Tiểu Bạch không còn trắng tuyết nữa mà thay vào đó là màu đỏ nhức mắt của máu tươi.
Khương Khởi vừa nhìn thấy Tiểu Bạch định ngăn mình, nhất thời cảm thấy tôn nghiêm bản thân bị một con súc sinh khiêu chiến, nên mới ra tay tuyệt tình như vậy.
Với thân thể rã rời của Tiểu Bạch, sao có thể chịu nổi một đòn toàn lực của một thiên giai bát phẩm cường giả đang giận dữ.
Thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch biến thành một vệt máu đỏ, theo đường parabol bắn về phía Hàn Phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào