Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 505: Minh Ngộ Tử
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Ánh mắt của đại trưởng lão của Phụng Thiên lấp lánh, lão hít mạnh một cái, với thị lực của lão, lão không rõ rốt cuộc một kích của Lôi Cương làm thế nào để Đồng Sư rơi xuống đất. Sau khi tốc độ của Lôi Cương đạt tới thể tu Ngũ hành thứ tư, mới chính thức khai thác được sự mạnh mẽ của nó. Sức mạnh thân thể và tốc độ tuyệt không có người thường nào có thể so sánh được với hắn.
Sắc mặt Đồng Chiến tái nhợt, phức tạp nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lôi Cương trên không trung. Lúc này, Lôi Cương ở trong lòng của Đồng Chiến giống như thần nhân, hắn càng hiều rõ, giữa mình và Lôi Cương có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Băng Vân Long cũng thế, tuy nhiên y kiến quyết hơn so y với Đồng Chiến.
Trong số hai mươi vị cường giả của Phụng Thiên, không một vị nào có thể đối mặt với đòn tấn công làm cho Đồng Sư trọng thương. Hơn nữa, nghe ý nói của Lôi Cương, thì còn có biện pháp dự phòng, điều này càng làm cho bọn họ chấn động. Chẳng nhẽ hắn không phải là cương thánh thiên giai sao? Hắn có thể che giấu tu vi sao? Cho dù có đạt được cương thánh thiên giai cũng không thể có được sự mạnh mẽ như vậy. Chẳng nhẽ hắn đã đạt tới cảnh giới giả thần? Trong lòng mấy người phỏng đoán, khuôn mặt cũng ngưng trọng. Hơn một nghìn người tu luyện đã tập trung ở Trong thành Phụng Thiên, bọn họ đều chọn ở lại thành Phụng Thiên. Nhưng lúc này, bọn họ kinh hoàng phát hiện ra rằng cái lựa chọn và ý kiến ở lại thành Phụng Thiên của họ thật ấu trĩ biết bao nhiêu. Theo đồn đại, thì việc Cương Ma đã một mình hủy diệt Hỏa Huyền tông là thật.
Trong giờ khắc này, trong lòng họ vừa khiếp sợ lại vừa cảm thấy khó tin. Đặc biệt, xưa kia Lôi Cương đã từng là người tu luyện ở Phụng Thiên. Trong khi, bọn họ mấy trăm năm nay vẫn giẫm chận tại chỗ như cũ, chỉ có ít người may mắn được nâng lên một cấp.
Lúc này, Kỳ Minh nắm chặt hai tay, trong cơ thể gã tỏa ra khí cực kỳ ác liệt, chiến ý tràn đầy trong mắt. Lực một kích của Lôi Cương khiến cho nội tâm Kỳ Minh khiếp sợ đồng thời thật sâu trong lòng gã lại có vẻ không cam chịu và sự kiêng dè.
- Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao chỉ có trong vòng mấy trăm năm, ta đã cố gắng, đã nỗ lực đến như vậy mà vẫn không có cách nào vượt qua hắn? Ta không cam lòng, ta không chịu!!
Nội tâm Kỳ Minh điên cuồng gào thét. Lúc trước, gã thua trong tay Lôi Cương, đã khiến gã cực kỳ không cam lòng, sau đó được Thiên Uy toàn lực đào tạo thì tu vi của gã đột nhiên tăng mạnh. Nhưng trong lòng gã vẫn có một người, người đó là Lôi Cương. Ngày xưa Kỳ Minh chưa bao giờ thất bại, với tư cách là đội trưởng, con át chủ bài trong tiểu đội, gã vô cùng kiêu ngạo, nhưng sau đó, tất cả hào quang đã thuộc về Lôi Cương. Kỳ Minh là loại người hiếu chiến, ngày xưa, sau khi đánh một trận với Lôi Cương, gã đã mơ mộng muốn đánh bại Lôi Cương. Lúc này, gã tỏa ra khí tức ác liệt, rồi dần dần trở nên điên cuồng. Một thanh kiếm to vàng óng sắc bén từ trong giới chỉ của gã tự động bay ra. Mấy tên thống lĩnh đứng đằng sau Kỳ Minh đều hoảng hốt, rồi lùi về phía sau tránh.
- Cương Ma, ta muốn đánh với ngươi một trận.
Kỳ Minh buông lỏng hai tau, ánh mắt đầy vẻ kiên định, nhìn Lôi Cương chằm chằm, cao giọng quát. Trên trán gã nổi đầy gân, khuôn mặt lạnh lùng cũng đầy vẻ hung ác.
Hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm vào thanh kiếm to vàng óng ở phía sau Kỳ Minh, gần như che nửa bầu trời, ánh mắt hắn chợt lóe khi phát hiện ra thanh kiếm to đó là do có trên một vạn thanh kiếm vàng óng. Ánh mắt Lôi Cương dữ tợn, hơi nghi ngờ nhìn. Hắn nhận ra Kỳ Minh thì trong lòng khiếp sợ. Lúc trước Kỳ Minh chỉ có thể kiểm soát được hơn một trăm, vậy mà lúc này lại có thể khống chế được nhiều như vậy, Lôi Cương thầm than. Tư chất của Kỳ Minh cao, thiên phú mạnh làm cho kẻ khác lấy làm lạ đồng thời cũng đố kị. Trong mấy trăm năm ngắn ngủi, có thể đạt tới mức như vậy, ngay cả lúc trước Thiết Kiếm vương cũng chỉ có thể khống chế được mười vạn thanh. Nhưng phải biết rằng, Thiết Kiếm Vương đã có tiếng từ vô số năm trước rồi.
Thấy đại kiếm ùn ùn kéo tới, đám người tu luyện ở phía dưới vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái mét. Nhưng vẻ tuyệt vọng lúc trước cũng biến dần đi.
- Theo thời gian, có lẽ người này chắc chắn sẽ là Thiết Kiếm Vương. Theo diện mạo của gã lúc này, gã lại hết sức oán hận mình, chẳng nhẽ mình và hắn có cừu oán gì?
Lôi Cương suy tính trong chốc lát, rồi hiểu ra chắc chắn lúc trước do mình đã đánh bại gã, khiến trong lòng gã vẫn oán hận mình. Đã như vậy thì người này không thể tiếp tục sống được.
Tư chất thiên phú cao của Kỳ Minh khiến Lôi Cương cũng kiêng dè, hắn đã từng trải qua vô số việc lớn nhỏ, nên hiểu rõ rằng, người ta có thể làm bất cứ điều gì để giết chết người uy hiếp mình.
Mặc dù lúc này, trên bầu trời có thể có hàng vạn kiếm tiên, nhưng cũng vẫn chưa thể đe dọa được Lôi Cương.
- Ngươi muốn đánh nhau, thế thì ta sẽ đánh với ngươi một trận.
Nói xong, Lôi Cương bước ra phía trước, hắn nhìn Kỳ Minh chằm chằm. Sắc mặt Thiên Uy cứng ngắc như thể nhìn ra trong lòng Lôi Cương nghĩ gì, lúc đại kiếm phía sau Kỳ Minh tấn công Lôi Cương, thì y kéo Kỳ Minh lại, trầm giọng nói:
- Kỳ Minh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Kỳ Minh giật mình, vẻ dữ tợn khiến cho khuôn mặt y méo mó. Gã quay đầu lại, nhìn Thiên Uy chằm chằm, nếu là người khác, thì Kỳ Minh chắc chắn sẽ chém chết y vì tội ngăn cản gã, nhưng người ngăn cản gã lúc này là Thiên Uy. Thiên Uy đã ban tặng tu vi cho Kỳ Minh, mà lúc này lại làm như vậy. Kỳ Minh nhìn Thiên Uy chằm chằm, một lúc lâu sau vẻ dữ tợn trên khuôn mặt gã mới dịu lại. Gã thù hằn nhìn Lôi Cương, hừ lạnh một tiếng, rồi đại kiếm vàng óng hóa thành từng đạo ánh sáng bắn xuyên vào trong giới chỉ.
Thiên Uy thấy vậy, thì mũi nhọn trong mắt chợt lóe lên, nhưng rồi lại giấu kín đi rất nhanh. Hai mắt y chuyển hướng về phía Lôi Cương trên bầu trời, đang muốn nói cái gì đó thì lại bị đại trưởng lão ngắt lời. Đại trưởng lão bước lên phía trước Thiên Uy, cao giọng nói:
- Lão phu, Minh Ngộ Tử hôm nay muốn được thấy thực lực Cương Ma lục tổ.
Giọng nói của Minh Ngộ Tử giống như tiếng sấm sét vang lên trong hư không. Lão bước từng bước lên phía trước, toàn thân tản ra ánh sáng màu tím mờ ảo.
Sắc mặt Lôi Cương hơi cau lại, từ trong cơ thể của Minh Ngộ Tử, Lôi Cương cảm thụ được một lực Lôi Hành. Nếu là người thường chắc chắn không có cách nào nhìn ra, nhưng Lôi Cương cũng lĩnh ngộ lực Lôi Hành. Ngay lập tức, hắn khẽ động, mặc dù không biết Minh Ngộ Tử này làm thế nào để lĩnh ngộ Lôi Hành, nhưng Lôi Cương chưa bao giờ đánh nhau với một cao thủ Lôi Hành, điều này khiến cho hắn kỳ vọng. Ngay lập tức, ánh sáng trong mắt Minh Ngộ tử lóe lên, lão khẽ quát:
- Mọi người hãy lui ra ngoài vạn thước.
Người tu luyện bên dưới đều chìm trong khiếp sợ, rồi chạy trối chết để thoát khỏi thành Phụng Thiên. Đám người Thiên Uy cũng rút lui, Đồng Sư được Đồng Chiên cõng trên lưng rời ra ngoài vạn thước.
Lôi Cương cũng không phí lời, chân phải hắn lại bước lên phía trước một bước, không khí bắt đầu khởi động, một tiếng ầm ầm vang lên trong không gian. Tay phải Lôi Cương quay về phía Minh Ngộ Tử, xuất một quyền cỡ cái bàn như bão táp từ trong không khí vọt tới chỗ Minh Ngộ Tử. Một quyền này là sức lực thuần khiết của Lôi Cương biến thành quyền kình, đạt tới mức độ này, một quyền bao hàm sự tấn công có thể nói là kinh khủng.
Sắc mặt Minh Ngộ Tử ngưng trọng , bão táp vừa xuất hiện, lão chợt quát:
- Kim lôi!!
Minh Ngộ Tử vừa nói xong, bầu trời còn sáng rực lúc trước đột nhiên vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. Trong nháy mắt một đạo sấm sét giữa trời quang hóa thành một cánh tay to màu tím tấn công quyền kình của Lôi Cương.
- Ầm…
Một sóng chấn động ầm ầm bùng lên, cuốn các đại lộ của thành Phụng Thiên ở phía dưới đổ sụp.
Lúc này, Minh Ngộ Tử được một lớp cương khí che phủ, lão lĩnh ngộ Lôi Hành, trong ngoài của lớp cương khí đều có lực Lôi Hành. Có rất nhiều con rắn màu bạc rải rác xung quanh lớp cương khí, cũng khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Thấy quyền kình của mình bị sấm sét làm cho nổ nát, ánh mắt Lôi Cương lóe lên, hiểu ra Minh Ngộ Tử vài phần. Ngay lập tức cơ thể hắn chợt thoáng qua, tiếng sấm xung quanh Minh Ngộ Tử đột nhiên cuồn cuộn. Hơn mười đạo bão táp quyền kình mạnh mẽ hướng về phía Minh Ngộ Tử mà lao đến. Một chiêu này là tốc độ cực hạn của Lôi Cương phát ra, gần như bắn ra một quyền cùng một lúc mới có thể dẫn đến tình trạng như lúc này.
- Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Minh Ngộ Tử hoảng hốt, lão cảm nhận được sự đe dọa đang buông xuống. Lão đột nhiên quát:
- Thiên lôi hối thể!
Theo tiếng quát của Minh Ngộ Tử, mây đen trong không gian đột nhiên bay tới, tia chớp trong không gian chợt lóe lên. Sấm sét cỡ ngón tay nhanh chóng tập hợp.
- Ầm!
Bị sấm sét trong hư không bắn phá, quyền kình nổ tung, thiên lôi cuồng bạo đánh vài đạo quyền kình vỡ tan. Sau đó Minh Ngộ Tử bao vây khiến cho người ta không thể thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong đó.
Sắc mặt Lôi Cương từ từ cau lại, nhìn lôi điện bị Minh Ngộ Tử bao vây, cùng với việc lôi điện kia phát ra tiếng chi chi, trong lòng Lôi Cương kiêng dè ba phần, hắn không dám liều lĩnh tới gần. Mặc dù Lôi Cương lĩnh ngộ Lôi Hành, nhưng hắn chưa hề tu luyện qua, lại càng không hề học đạo thuật Lôi Hành, nên cũng giống như cầm giữ Kim Sơn mà không có cách nào để khai thác nó.
Điều càng khiến cho Lôi Cương lấy làm lạ chính là, Thiên lôi hổi thể của Minh Ngộ Tử, mây đen trên không là từ đâu mà tới? Thiên lôi lại sinh ra một cách vô cớ?
Khi Lôi Cương còn đang suy tư, thiên lôi bị Minh Ngộ Tử bao vây từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng lại hóa thành một lôi điện cỡ nắm tay nhập vào đầu lão. Trong nháy mắt, một khí thế kinh khủng từ trong cơ thể Minh Ngộ Tử bạo phát, lôi điên ào ào tràn ngập phía sau lão khiến cho lão giống như Lôi thần giáng trấn.
Ở phía ngoài vạn thước, trừ Sinh Vân, Thiên Linh, Thiên Uy ra, đám người tu luyện nhìn trân trân, trong đáy lòng càng trào dâng sự sợ hãi. Đối với pháp thuật Lôi Hành, trong Ngũ Hành giới, có thể nói có rất ít người có hiểu biết về nó.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 506 : Hủy Diệt Chi Lôi.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Tu vi của Minh Ngộ Tử vốn là đạo thánh thiên giai, sau thiên lôi hối thể, tu vi của lão đã đạt đến cảnh giới giả thần. So với Hỏa Huyền lúc trước, thì đánh ra cũng mạnh hơn vài phần. Hai mắt Minh Ngộ Tử mở ra, lôi quang lập lòe, toàn thân lão chi chít những con rắn màu trắng, khiến cho kẻ khác lạnh sống lưng.
Lôi Cương cau mặt lại, dù cho hắn có đạt đến mức độ nào, thì đối với giả thần vẫn nắm chắc bảy phần chiến thắng, Nhưng Minh Ngộ Tử là cao thủ Lôi hệ, Lôi Cương lại chưa có kinh nghiệm đánh trận với cao thủ Lôi hệ. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn ở ấn đường của Minh Ngộ Tử có một con rắn hình tia chớp màu tím, hắn lấy từ giới chỉ ra một thanh kiếm tiên màu đỏ. Kiếm tiên này là vật duy nhất trong giới chỉ, Hư Kiếm thì ở một nơi, còn kiếm tiên màu vàng ở trong Lôi phủ hạo huyền, Lôi Cương chỉ có thể làm được như vậy.
Bất thình lình, một tia sáng lóe lên trong mắt Lôi Cương, cương khí và nội kình trong cơ thể hắn cuộn trào mãnh liệt, thanh kiếm tiên tỏa ra ánh sáng. Lôi Cương cầm kiếm phóng tới chỗ Minh Ngộ Tử.
- Thức thứ ba mươi sáu của Khai Thiên!
Sau khi đứng cách chỗ Minh Ngộ Tử chỉ còn trăm mét, Lôi Cương khẽ quát. Trong đầu hắn đột ngột hiện lên việc lĩnh ngộ thức thứ ba mươi sáu của khai thiên. Một mũi kiếm trăm trượng từ trong kiếm tiên cuộn trào mãnh liệt, ẩn chứa áo nghĩa chém xuống.
- Rầm, ầm!
Trong không gian có tiếng nổ như tiếng sấm vang lên. Đây là do Lôi Cương sử dụng khai thiên sau khi đạt được ngũ hành thể thu tầng thứ tư. Lúc này, Lôi Cương dần dần trở nên mạnh, khiến cho số lần sử dụng khai thiên càng ít đi. Có lẽ chỉ có chờ sau khi có được tới thức thứ năm mươi, Lôi Cương mới tiếp tục sử dụng nó. Lúc này, sức mạnh của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào trong khai thiên. Lúc trước ở phái Kiếm Đỉnh, khi có được Khai Thiên, thì phần miêu tả phía bên trên nó nói là cần phải có sức mạnh làm cơ sở mới có thể phát huy được sức mạnh thực sự của nó.
Minh Ngộ Tử lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu, trong mắt lão lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cảm thụ được mối nguy hiểm, Minh Ngộ Tử liền xem Lôi Cương là kình địch, lão trợn tròn hai mắt, quát:
- Thiên địa lôi động!
Âm thanh của Minh Ngộ Tử giống như ẩn chứa lực Lôi hệ, khiến cho mây đen tụ tập trên bầu trời không ngừng bạo động. Một đạo thiên lôi màu tím lớn từ trong đám mây đen nổi lên, nhanh như chớp bắn về phía Lôi Cương.
- Kinh lôi!
Minh Ngộ Tử nhìn Lôi Cương chằm chằm, rồi lại hét lên một tiếng lớn. Trom đám mây đen, một đạo thiên lôi to bằng cánh tay đánh xuống người Lôi Cương. Đạo sấm sét này giống như có thể biết trước vị trí hắn sẽ né tránh. Hắn đang nhanh chóng di chuyển để né tránh, thì đạo sấm sét này lại tấn công bên cạnh hắn. Trong lòng Lôi Cương kinh hãi, đối với Lôi hệ hắn tất nhiên có chút kiêng dè. Dựa vào quỹ đạo lúc trước sấm sét đánh xuống, Lôi Cương cơ bản đã có thể tránh được, nhưng lúc này nó lại tấn công hắn. Lôi hệ quả nhiên không hổ danh vượt lên trên Ngũ Hành.
- Bịch!
Một tiếng nổ từ thức thứ ba mươi sáu của khai thiên vang lên, trong nháy mắt mũi kiếm vỡ tan.
Ánh mắt tám vị trưởng lão của Phụng Thiên ở xa lộ ra vẻ trầm tư và cau lại, như thể đối với “thiên địa lôi động” của Minh Ngộ Tử, Lôi Cương lại chỉ có thể dùng thức thứ ba mươi sáu của khai thiên là điều vô cùng ngạc nhiên. Vẻ mặt Thiên Uy cũng cuồng ngạo, càng không thèm nhìn Lôi Cương, đối với y, lần này không còn nghi ngờ gì nữa, Lôi Cương phải chết. Mặc dù sức mạnh của Lôi Cương bạo phát khiến cho Thiên Uy kiêng nể bảy phần, nhưng đối với Minh Ngộ Tử, thì y lại hoàn toàn tự tin.
Nếu lúc này, Minh Ngộ Tử hiểu được suy nghĩ trong lòng Thiên Uy, thì chắc chắn lão sẽ vô cùng khổ tâm. Một kích mạnh mẽ của Lôi Cương đã khiến da đầu của Minh Ngộ Tử tê dại, thiên địa lôi động này của Minh Ngộ Tử là sở học trong đạo thuật trong Lôi hệ đủ đứng trong năm loại đầu tiên, nhưng sau khi một kích này va chạm với một kích của Cương Ma thì đã tiêu tán. Điều này có nghĩ gì? Nó có nghĩa là kích này của Cương Ma so với uy lực một kích “lôi động thiên địa” không kém là bao.
Bị sấm sét của Minh Ngộ Tử bắn phá, Lôi Cương chỉ cảm thấy một lực thiên lôi điên cuồng vào trong cơ thể, khiến cho hắn tê liệt, điều đó khiến Lôi Cương không thể không chú trọng trận đấu này, khai thiên mạnh mẽ cho hắn sự tự tin. Nhưng Minh Ngộ Tử mới tùy tiện đánh một kích mà mình đã tê liệt, nếu mà gặp phải một cao thủ khác có tu vi cao hơn so với Minh Ngộ Tử, thì chắc chắn mình đã chết. Cao thủ trong cuộc chiến, chỉ chần chừ trong chốc lát là tình hình cuộc chiến có thể nghịch chuyển. Nếu sấm sét của Minh Ngộ Tử khiến mình tạm dừng ba tức, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe, hắn quyết định gọi cốt giáp ra, trong đầu hắn cũng nảy ra sự ngạc nhiên mừng rỡ.
- Lực Lôi hệ, ha ha, cao thủ Lôi hệ. Tiểu tử, đừng có trốn nữa, cứ để thiên lôi oanh kích người đấy. Lực Lôi hệ này còn hơn cả thuốc bổ đối với ta. Không tiểu tử, ngươi phải đầy người này vào bước đường cùng, thì mới có thể khiến y sử dụng được lực Lôi hệ mạnh mẽ hơn.
Có tiếng nói đầy vẻ mừng rỡ vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương choáng váng, âm thanh này chính là Hủy Diệt Chi Lôi trong cơ thể hắn. Hắn gần như đã quên Hủy Diệt Chi Lôi, lúc này không nghĩ là nó lại xuất hiện.
- Tiểu tử, cứ làm theo lời ta đi. Sau khi ta hấp thu lực Lôi hệ này, sẽ đủ để hạt châu màu tím trong đan điền của ngươi viên mãn. Hấp thu càng nhiều, thì hạt châu màu tím sẽ vỡ vụn thành anh, ta lại có thể dung nhập vào trong đó, khi đó, ngươi có thể nhờ vào lực lượng của ta quét sạch thời đất.
Lời Hủy Diệt Chi Lôi ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối lại vang lên.
Lôi Cương nghe thấy Hủy Diệt Chi Lôi nói thì cũng không quá ngạc nhiên mừng rỡ. Nếu hạt châu màu tím nghiền nát thành anh, Hủy Diệt Chi Lôi sẽ nhập vào trong đó. Khi đó, Hủy Diệt Chi Lôi sẽ kiểm soát tình hình, liệu mình còn có thể chống lại sao
Như thể hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng Lôi Cương, giọng nói của Hủy Diệt Chi Lôi lại vang lên:
- Tiểu tử, mặc dù không biết tại sao lại ở trong cơ thể ngươi, nhưng tất cả điều này rõ ràng là ý Trời. Nếu ý Trời khiến ta thôn phệ ngươi, thì dù ngươi có mạnh trở lại cũng không thể trốn được. Nếu ý Trời mà không phải như vậy, ta sẽ vĩnh viễn không có cách nào ràng buộc ngươi. Đó cũng là lý do vì sao ta không thể thôn phệ được tiểu lôi long kia trong cung Nê Hoàn của ngươi. Ngươi đã tu luyện đến giờ, thì cũng phải hiểu rõ rằng, ý Trời là nắm thế gian trong tay Người. Chúng ta chỉ là con kiến hôi dưới ý Trời mà thôi.
Lần này Hủy Diệt Chi Lôi nói làm cho sóng to gió lớn trong cơ thể Lôi Cương dấy lên, ý Trời là nắm thế gian trong tay Người sao? Trong lòng Lôi Cương có ý chống lại, nhưng lúc này, Lôi Cương không có thời gian để suy nghĩ. Trong khi đó, Minh Ngộ Tử đã dựa vào thời gian còn đang sửng sốt của Lôi Cương để tiếp tục tăng cường sức mạnh, mây đen trong bầu trời đã bao phủ trời đất, khiến cho trời đất trở nên u ám. Lôi thần cuồn cuộn, ánh sáng màu tím lóe lên, khiến cho các cường giả ở Cửu U giới đều kinh hãi.
Trong lòng đất U Phủ, một lão giả đang ngồi ngồi nhắm mắt từ từ mở hai mắt ra, trong ánh mắt để lộ vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc, Địa Linh tông cũng tương tự.
Cuộc chiến đấu ở thành Phụng Thiên khiến cho các cao thủ của U Phủ, Địa Linh tông, liên minh Cửu Minh cùng giật mình tỉnh giấc.
Còn những người tu luyện bình thường mặc du rời khỏi thành Phụng Thiên nhưng họ đều cảm thụ được một thế lực kinh khủng, như thể lão Thiên nổi giận. Mà việc Cương Ma trở về đã truyền khắp Cửu U giới, điều này làm cho trong lòng họ vô cùng kinh hãi và càng có thể khắng định rằng uy lực bộc phát ra từ thành Phụng Thiên chắc chắn là do Cương Ma. Những cao thủ rời khỏi thành Phụng Thiên đều nghĩ mà sợ, và cho rằng quyết định rời đi của mình là may mắn.
Thật ra, đúng như suy nghĩ của những người tu luyện này nghĩ, người tu luyện vốn vẫn ở lại thành Phụng Thiên mặc dù đa số đã bỏ đi, nhưng có mấy trăm người vẫn cố nén sự sợ hãi ở trong lòng để chứng kiến cuộc chiến ngày hôm nay. Nhưng kết quả là bọn họ đều bất tỉnh trên mặt đất, ngay cả đám người Đồng Chiến khi cảm thụ được luồng uy lực này thì sắc mặt cũng đều tái nhợt.
Hai mắt Kỳ Minh lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, trong mắt gã đầy chiến ý, nhìn Lôi Cương chằm chằm.
Đồng Sư bị thương nặng cũng âm thầm cười ngượng. Mặc dù lão và Minh Ngộ Tử chưa có nhiều giao lưu, nhưng lão không nghĩ rằng, tu vi của Minh Ngộ Tử lại đạt đến mức như vậy, có lẽ còn mạnh hơn nhiều so với vực chủ. Đồng Sư chợt phát hiện ra, chín vị trưởng lão của thành Phụng Thiên cực kỳ huyền bí, mà vực chủ Thiên Uy lại càng huyền bí. Đồng Sư nghĩ đến đó, khóe miệng toát lên vẻ giễu cợt, mình trong mắt Thiên Uy có lẽ chỉ là một cây đao, vậy thôi!
- Minh Ngộ Tử, ta muốn hắn phải chết trong vòng nửa khắc nữa!!
Giọng nói của Thiên Uy vang lên trong không trung, át cả tiếng sấm sét ầm ĩ trong không trung.
Lúc này, Minh Ngộ Tử ngồi xếp bằng trên mặt đất, môi nhúc nhích như thể nhớ kỹ cái gì đó. Nghe thấy Thiên Uy nói, ánh mắt lão lộ ra vẻ gượng gạo, Lôi Cương mạnh mẽ vượt quá cả dự tính của lão. Lúc trước, khi Lôi Cương ở Phụng Thiên, trong mắt Minh Ngộ Tử, hắn chỉ là một con kiến hôi, thế mà lúc này, hắn lại làm cho lão rơi vào tình bị ép buộc.
- Không biết ở đây, một chiêu này có thể phát huy được bao nhiêu uy lực?
Minh Ngộ Tử lẩm bẩm, từ đám mây đen trong không trung những tia chớp liên tục đánh xuống. Sấm sét quét qua người Lôi Cương này không phải bắn vào hắn mà lại đánh vào đỉnh đầu của Minh Ngộ Tử. Mỗi một lần đánh vào người Minh Ngộ Tử, thì con rắn tia chớp màu bạc ở phía sau lão lại càng lớn lên.
Một làn khí thế khổng lồ tỏa ra từ trong cơ thể Minh Ngộ Tử. Lôi Cương đang chìm trong suy tư thì bừng tỉnh, nhìn Minh Ngộ Tử ngồi xếp bằng, Lôi Cương nhíu mày lại, mình lại phải tiếp một đòn nữa sao? Khí tức lúc này của Minh Ngộ Tử khiến cho Lôi Cương cảm nhận được một sư đe dọa.
- Hủy Diệt Chi Lôi!!
Sau khi từ mây đen giáng xuống hàng nghìn thiên lôi, Minh Ngộ Tử chợt quát, chi chít những con rắn màu bạc phía sau lưng lão nhanh chóng tập trung ở phía sau. Một tiếng long ngâm rít gào từ trong đó, những con rắn màu bạc này nhanh như tia chớp tập hợp thành một lôi long trăm trượng, sấm sét ngưng tụ lại phát ra những tiếng động ầm ầm lao về phía Lôi Cương.
- Hủy Diệt Chi Lôi? Chờ sau khi ta hấp thụ xong Lôi hệ, ta muốn xem Hủy Diệt Chi Lôi ngươi có được bao nhiêu sức mạnh hủy diệt.
Trong đầu Lôi Cương vang lên tiếng xem thường của Hủy Diệt Chi Lôi.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 507 : Quá khứ của Đồng gia.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Long rống một tiếng khiến cho trời đất rung động, tiếng sấm cuồn cuộn trong mây đen càng nổ ầm ầm. Ánh mắt của tám vị trưởng lão ở phía xa lập lòe, ánh mắt Thiên Uy cũng lộ ra vẻ âm độc, hai tay Kỳ Minh nắm chặt, gã vẫn nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, trong mắt đã có phần phức tạp. Lúc này, gã vừa muốn Lôi Cương chết dưới tay lôi long, lại vừa muốn Lôi Cương còn sống để gã sẽ đánh bại hắn.
Uy thế của Lôi Long trăm trượng thật lớn. Sấm sét kia tập trung thành một cái thân thể khổng lồ bắt đầu khởi động, khí thế của nó dồn về phía Lôi Cương, miệng hé rộng ra, đúng là muốn nuốt lấy Lôi Cương.
Sắc mặt Lôi Cương khẽ biến, Lôi Long này khiến cho Lôi Cương cảm giác về một mối nguy thật lớn. Bản năng hắn muốn kêu ra cốt giáp, mặc dù lôi long này không thể đánh chết Lôi Cương, nhưng cũng đủ để khiến hắn bị thương nặng.
- Tiểu tử, tin ta đi, ta là do Hủy Diệt Chi Lôi sinh ra thật. Hủy Diệt Lôi Linh lại có thể bị thương sao? Hơn nữa, sấm sét này đối với ngươi cũng là tẩy lễ. Mặc dù tên tiểu tử này đối với việc lĩnh ngộ lôi đã đạt tới một trình độ nhất định, nhưng lôi này đủ để làm thân thể của ngươi mạnh thêm.
Tiếng nói của Hủy Diệt Lôi Linh lại vang lên.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi nhắm mắt lại, chờ Lôi Long lao tới. Mặc dù Lôi Cương cũng không tin Hủy Diệt Lôi Linh nói, nhưng đúng như Hủy Diệt Lôi Linh nói thông qua tẩy lễ cũng đủ khiến cho Lôi Cương đón nhận một đòn cực mạnh này. Đối với Ngũ Hành thể tu sau này, thân thể rất khó nâng lên. Tuy nhiên đối với Lôi Long, Hủy Diệt Lôi Linh cũng phải than thở bởi tất nhiên nó có thể đạt được hiệu quả của việc tẩy lễ thân thể.
- Ầm!
Lôi Cương cảm thấy một âm thanh cường bạo vang lên như thể muốn xé rách vạn vật trong thế gian, Hủy Diệt Chi Lôi bao phủ toàn thân. Không đợi cho Lôi Cương phản ứng lại, những bạo lôi này điên cuồng lao vào hắn, điên cuồng xuyên qua cơ thế, kinh mạch thậm chí cả tủy xương của hắn. Trong giờ khắc này, thần trí Lôi Cương gần như tan vỡ, toàn thân hắn đau nhức như kim châm muối sát. Hắn cắn chặt răng, bảo vệ thần trí của mình. Bạo lôi như vậy, nếu mà lơi lỏng một chút thì thần hồn của hắn sẽ bị xé rách trong nháy mắt.
Nhưng cảm giác này chỉ là trong nháy mắt, những bạo lôi này đột ngột tập trung trong cung nê hoàn của Lôi Cương, giống như nước nhập vào biển rộng. Chỉ trong một vài hơi thở ngắn, Lôi Long trăm trượng giống như trăm sông đổ về một biển, điên cuồng nhập vào trong cơ thể Lôi Cương.
Trong chốc lát tất cả đã nhập vào Lôi Cương. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngồi ở trên không trung, Minh Ngộ Tử thở phào nhẹ nhõm, vẻ trang nghiêm trong mắt lão từ từ mất đi. Tám vị trưởng lão ở phía xa cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vẻ cuồng ngạo trên khuôn mặt Thiên Uy càng thêm đậm, khóe miệng y nhếch lên vui vẻ, ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt, thản nhiên nhìn Lôi Cương. Trong mắt y, Lôi Cương là một người chết.
Đồng Chiến nhìn Lôi Long nhập vào Lôi Cương, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ thương xót. Còn gương mặt Kỳ Minh cứng nhắc nhìn Lôi Cương, ánh sáng trong hai mắt lóe lên nhìn Lôi Cương chằm chằm. Gã lẩm bẩm nói:
- Muốn chết sao? Cương Ma, cuối cùng, ta và ngươi không có cơ hội chiến đấu sao?
Từ trên không trung, cơ thể Lôi Cương từ từ rơi xuống phía dưới.
- Quả nhiên là ngu dốt, lại còn muốn chống lại Hủy Diệt Chi Lôi của Minh Ngộ Tử sao? Hạng người mới chỉ có tu luyện đến trình độ này mà thật là kiêu ngạo.
Thiên Uy thấy Lôi Cương ngã xuống thì không ngừng cười nhạt nói.
- Bịch!!
-
Lúc cơ thể Lôi Cương rơi xuống mặt đất, từng lớp cát bụi nổi lên. Toàn bộ bạo lôi dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt cũng đi vào cung nê hoàn của hắn, mà trong nháy mắt cơn đau kim châm muối xát kia cũng biến mất. Lôi Cương nằm thẳng trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt kèm theo một tia màu tím. Trong lòng hắn thở phào nhẽ nhõm, hắn không thể nghĩ được bạo lôi ở trong, hắn có thể kiên trì được bao lâu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Lôi Cương đứng giữa ranh giới sống chết. Sau khi bạo lôi dũng mãnh đi vào trong cung nê hoàn giống như nước vào biển không có bất cứ xáo trộn nào. Sinh mệnh thụ nhanh chóng tỏa ra lực sống tràn trề, khiến cho Lôi Cương nhanh chóng khôi phục. Khi có một tia khôi phục lại thần thức, Lôi Cương vội vã kiểm tra mình.
“Thân thể mạnh lên rồi.” thần thức Lôi Cương đảo qua thân thể thì đó ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu. Lúc này thân thể hắn giống như một thế giới màu tím nhạt, mỗi một cơ bắp, kinh mạch, ngay cả tủy xương, máu, cương khí, nội kình đều có màu tím. Mặc dù bị bạo lôi hủy diệt, thôn phệ lôi linh, nhưng lúc này, sau khi trải qua thử thách của bạo lôi, thân thể Lôi hệ của hắn như thể càng thêm tinh thuần. Lúc này, đây là lần đầu tiên sau khi đột phá Ngũ Hành thể tu, thân thể có được sự tiến bộ.
Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng Lôi Cương vẫn có vẻ lo âu. Mặc dù Hủy Diệt Lôi Linh nói đúng, bạo lôi này thử thách mình, nhưng gần như khiến thần hồn của mình bị tiêu diệt. Nếu Hủy Diệt Lôi Linh cố ý, thì…sau này phải thận trọng hơn. Song được bạo lôi tẩy lễ, cũng khiến trong đầu Lôi Cương hiện lên một ánh sáng. Nội tâm hắn thầm nghĩ, nếu sau này không có cách nào đề thăng, mà có bị cao thủ Lôi hệ cố ý trêu chọc, thì lại chấp nhận tẩy lễ để đề thăng cũng là biện pháp tốt. Không biết sức mạnh ngũ hàng tột cùng có thể khiến thân thể tăng lên hay không?
Ngay lập tức, Lôi Cương mở hai mắt ra, nhanh chóng lấy Hỗn Mộc kim nhũ từ giới chỉ ra, sau đó nuốt một giọt. Tất cả những đau đớn lúc trước biến mất, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể lại lớn hơn, ngay cả tay đưa ra cũng có tiếng gió vù vù.
Đám người Thiên Uy đi về phía Minh Ngộ Tử. Minh Ngộ Tử đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương ở phía dưới. Đám người Thiên Uy cũng đột ngột dừng lại, hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn Lôi Cương lại đứng lên.
- Làm sao có thể chứ? Hắn không chết sao?
Thiên Uy kinh ngạc kêu lên, sắc mặt của tám vị trưởng lão sau lưng y cũng đại biến, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ. Đối với Hủy Diệt Chi Lôi này, bọn họ đương nhiên hiểu được uy lực của nó. Lúc trước Minh Ngộ Tử dùng một chiêu này không biết đã tiêu diệt biết bao nhiêu cao thủ cương thần, đạo thánh, có thể nói, những người ở dưới cương thần, đạo thánh, không ai dám đỡ đạo pháp này. Mà lúc trước rõ ràng đã thấy Lôi Cương bị Hủy Diệt Chi Lôi nhập thể rồi, làm sao hắn lại không việc gì thế này?
Ánh mắt Kỳ Minh lóe lên, vể phức tạp trong mắt gã càng đậm. Đối với Lôi Cương, chiến ý trong lòng Kỳ Mình gần như ngút trời. Nếu Thiên Uy không nói, thậm nếu nếu mà Thiên Uy không có đại ân với Kỳ Minh khiến cho gã phải kiềm chế nội tâm nghe lời của Thiên Uy, thì lúc này Kỳ Minh đã sớm xông lên rồi.
Ánh mắt hai người Đồng Sư và Đồng Chiến đầy vẻ khiếp sợ nhìn Lôi Cương. Trong lòng Đồng Chiến có cảm giác lạ lẫm. Lôi Cương mạnh lên khiến cho nội tâm Đồng Chiến không cam lòng nhưng lại có một sự quyết tâm vô cùng lớn.
- Chiến nhi, gia gia tin ngươi, có một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ đạt tới cấp bậc này, bởi vì ngươi là tôn nhi của Đồng Sư, cũng là huyết thống cuối cùng của Đồng gia.
Hai mắt Đồng Sư đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn Đồng Chiến nói. Đồng Chiến run lên, nhìn về phía Đồng Sư, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
- Sau việc này, gia gia sẽ nói cho ngươi biết quá khứ của Đồng gia ta.
Giọng nói của Đồng Sư lại vang lên, sau đó lão dửng dưng nhìn về phía trước, sâu trong đôi mắt lão có chút kỳ vọng. Lão lẩm bẩm nói:
- Chiến nhi, hi vọng ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của Đồng gia thành công. Gia gia và phụ thân ngươi đều…
Cùng lúc đó, trong cung nê hoàn của Lôi Cương cũng vang lên lời tán thưởng:
- Không nghĩ tới, hắn thực sự có thể chịu được sự thử thách của bạo lôi, chẳng lẽ đó là y Trời thật sao?
Khuôn mặt Lôi Cương bình thản, hắn bước về phía trước một bước, thì chợt thấy Minh Ngộ Tử xuất hiện ở phía trước trăm mét. Lôi Cương nhìn Minh Ngộ Tử chằm chằm, sát khí đầy trong ánh mắt hắn.
- Tám vị sư đệ, hãy bố trí cửu linh lôi trận!!
Thấy Lôi Cương hiện ra trước mắt mình, sắc mặt Minh Ngộ Tử đại biến, trong mắt lão càng lộ ra vẻ kiên định, lão cao giọng quát. Minh Ngộ Tử cảm thụ được sự uy hiếp. Lôi Cương nhìn lão một lát thì hiểu ra đạo anh của Minh Ngộ Tử đã gần như tan vỡ. Lôi Cương mạnh mẽ khiến cho Minh Ngộ Tử hoảng hốt, đồng thời cũng hạ quyết tâm, hôm nay dù có phải liều mạng cũng phải xóa bỏ Lôi Cương. Một tên hậu bối khiến cho Minh Ngộ Tử sau khi tới Cửu U giới lại có dự cảm chết chóc như vậy.
Tám vị trưởng lão phía sau giật mình, không do dự chút nào, cùng biến mất, rồi xuất hiện ngay bên cạnh Minh Ngộ Tử. Tám người bọn họ vây quanh Minh Ngộ Tử, Minh Ngộ Tử đứng ở giữa tám người, tính cả lão là chín. Chín người cùng ngồi xuống, hai tay bắt quyết, khóe miệng khẽ động như thể đang đọc cái gì đó.
Mây đen trong không trung lại từ từ tụ tập, so với điệu bộ lúc trước còn điên cuồng gấp trăm lần. Khí tức mạnh mẽ điên cuồng khiến cho trời đất đông cứng.
- Không ngờ lại có thể bức chín người Minh Ngộ Tử phát ra Cửu Tinh Lôi trận? Hắn cũng mạnh mẽ đến thế sao?
Thiên Uy nhìn Lôi Cương, lẩm bẩm nói, vẻ cuồng ngạo trong mắt y từ từ biến mất mà thay vào đó là sự khiếp sợ.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 508 : Thể tu dư nghiêt.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Cương choáng váng, nhìn về phía chín người gây ra dị biến trong không trung, là Cửu Tinh Lôi trân? Lôi Cương trầm ngâm. Sáu đó, hắn cau mày lại nhìn về phía không trung giống như trăm sông đổ về một biển, mây đen tụ tập phía bầu trời. Hắn không hề do dư, mặc dù cửu tinh lôi trận này không biết là vật gì, nhưng lại khiến cho Minh Ngộ Tử này xuất ra, thì chắc chắn có thể tạo ra đe dọa với mình. Nhoáng một cái, Lôi Cương vọt tới chỗ Minh Ngộ Tử.
Khi Lôi Cương đang di chuyển, mây đen trong bầu trời như thể cảm thụ được sát khí của hắn, tiếng sấm liên tục vang lên, lôi quang lập lòe, một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống. Đạo lôi điện đó to chừng một trượng, hình dáng to lớn giống như Lôi Long, tấn công về phía Lôi Cương.
Lôi điện này cực kỳ kỳ lạ, như thể Lôi Cương chỉ có ở một phạm vi nào đó, cho dù hắn di chuyển nhanh thì trong nháy mắt lôi điện vẫn bắn trúng hắn. Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên chính là, lôi điện này không chỉ không thể làm hắn bị thương, mà ngược lại còn làm cho hắn có cảm giác thư thái. Lôi điện này nhập vào trong người Lôi Cương, nhưng trong nháy mắt lại bị hút vào trong cung nê hoàn, điều này khiến cho hắn cau mày lại. Lúc này, Lôi Cương vẫn không rõ sau khi Hủy Diệt Lôi Linh hấp thụ đủ lực Lôi hệ thì sẽ như thế nào. Cho dù đúng như Hủy Diệt Lôi Linh nói là khiến cho hạt chậu đại viên mãn, nhưng có lẽ sự đe dọa sẽ càng lớn hơn. Lôi Cương không nắm được việc kiểm soát Hủy Diệt Lôi Linh thì sẽ không có một ít cơ hội nào cả.
Ngay lập tức, Lôi Cương gọi cốt giáp ra. Mặc dù lúc này, lôi điện còn chưa ảnh hưởng đến hắn, nhưng cũng không có nghĩa là sau này vẫn thế. Cơ thể Lôi Cương nhanh chóng di chuyển, mấy đạo lội điện bắn tới chỗ hắn. Lúc hắn và một trưởng lão ở phía trước cách nhau mười thước, thì nắm tay to lớn của hắn nhanh như tia chớp đánh về chỗ tên kia. Quyền kình mạnh mẽ cuộn trào mãnh liệt, gào thét, đánh về phía trưởng lão kia. Đang nhắm mắt, miệng đang lẩm bẩm, vị trưởng lão cảm thụ được mối nguy bỏ mạng, đột ngột mở choàng hai mắt. Nhưng lão còn chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt, đã bị quyền kình nghiền nát.
Minh Ngộ Tử hoảng hốt, cao giọng quát:
- Cửu tinh Lôi Long, xuất hiện!!
Theo tiếng quát của Minh Ngộ Tử, trong nháy mắt mây đen trong bầu trời ẩn chứa lôi điện trở nên điên cuồng. Một lôi điện đánh về phía tám người Minh Ngộ Tử, trong nhất thời, mấy người Minh Ngộ Tử bị lôi điện chi chít bắn phá. Những lôi điện này ẩn chưa khí tức hủy diệt mạnh mẽ, khiến Lôi Cương vô cùng kiêng sợ, hắn không dám đến gần trong chốc lát mà lùi lại phía sau mấy chục thước. Lôi Cương nhìn tám người Minh Ngộ Tử chằm chằm, sắc mặt hắn cau lại.
Sắc mặt Thiên Uy ở phía trước hoang mang. Y nhìn đám người Minh Ngộ Tử, lầm bẩm nói:
- Đáng chết, cửu tinh lôi trận bị hủy diệt một người. Trận pháp này còn có thể phát huy được sức mạnh vốn có sao?
Khi lôi điện khắp bầu trời điên cuồng bắn phá tám người Minh Ngộ Tử, mấy nghìn lôi điện bắn vào tám người, khiến cho Đồng Chiến cực kỳ khiếp sợ. Hiện tượng như vậy khiến cho kẻ khác nghĩ tới độ kiếp, mà lôi điện lúc này so với độ kiếp lúc trước còn mạnh hơn vài phần. Những người tu luyện cương quân, đạo quân, sau đó sẽ không có độ kiếp, nhưng độ kiếp vẫn khiến mỗi một người tu luyện bọn họ sợ hãi.
Lôi Cương nhìn chằm chằm tám người bị lôi điện vây quanh. Nhưng lôi điện này dĩ nhiên là bắn vào tám người bọn họ, mà mỗi một đạo lôi điện tấn công vào bọn họ, Lôi Cương lại cảm thụ được khí tức tăng vọt lên trong nháy mắt.
- Đây là đạo pháp gì?
Lôi Cương cau mày nói. Lúc này, khí tức tám người Minh Ngộ Tử điên cuồng tăng vọt lên gấp mười lần, toàn thân tụ tập đầy lội điện, lại như thể có long ảnh hiện ra. Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến lúc trước Minh Ngộ Tử quát, là cửu tinh lôi long?
- Ngao…
Một tiếng long ngâm bỗng nhiên lấn áp tiếng sấm cuồn cuộn trong trời đất. Toàn thân Minh Ngộ Tử đầy sấm sét chợt phóng lên trời, thân thể lão cũng nhập vào trong lôi điện, hóa thành một Lôi Long. Lôi Long này không giống như lúc trước Minh Ngộ Tử gọi ra, mà hai mắt nó dũng mãnh nhìn Lôi Cương chằm chằm, từ trong mắt nó dĩ nhiên có thể nhìn ra vẻ tức giận và sát khí nồng đậm khiến cho người ta có một ảo giác rằng, đây là thần thú Lôi hệ thực sự.
- Ngao…!!
- Ngao…!!
Một tiếng long ngâm lại vang lên, bảy vị trưởng lão còn lại cũng nhảy lên bầu trời, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, tất cả tám lôi long. Điều này khiến cho Đồng Chiến chết lặng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Tiếng sấm trong bầu trời vẫn liên tục không ngừng, từng tia chớp từ mây đen vẫn đánh xuống tám Lôi Long như trước. Theo từng lần lôi điện đánh vào, hình dáng của tám Lôi Long này lại càng lớn hơn.
Lúc này, Lôi Cương cũng khiếp sợ không hề kém so với Đồng Chiến, tám Lôi Long này giống như vật sống, nhưng lại càng lớn thêm khiến cho hắn không thể tin được. Khí tức của tám Lôi Long này khiến cho Lôi Cương có dự cảm không lành, đây là đạo pháp gì? Thế gian vẫn còn có đạo pháp mạnh mẽ mượn lực Lôi hệ trong trời đất nhập vào mình như vậy, lấy thân hóa thành long sao? Không đợi cho Lôi Cương kịp phản ứng, tám thần long cũng rít lên lao về phía hắn. Từng lôi cầu cỡ cái bàn ẩn chứa khí tức mạnh mẽ từ trong miệng tám Lôi Long phun về phía Lôi Cương.
Lôi Cương chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn khẽ quát một tiếng, lớp bàn thạch liền bao phủ toàn thân hắn. Ánh mắt hắn lóe lên, đánh ra tám quyền, tám đạo quyền kình quay đầu về phía lôi cầu tấn công. Lúc này, tám con Lôi Long đã bám theo lôi cầu, con lớn nhất gầm lên một tiếng, rồi phun ra một lôi cầu lớn hơn. Bảy con Lôi Long còn lại cũng theo đó mà phun ra lôi cầu. Tám đạo quyền kình đánh tan lôi cầu. Nhưng tám lôi cầu mạnh mẽ hơn lại tới gần, khiến Lôi Cương phải rút lui.
Tám con long công kích khiến cho Lôi Cương không ngừng rút lui, hắn gần như rơi vào trong tuyệt vọng.
- Được, lực Lôi hệ nồng nặc, tiểu tử, với lực Lôi hệ này, sức mạnh của ngươi sẽ càng mạnh hơn.
Trong đầu Lôi Cương lại vang lên tiếng của Hủy Diệt Lôi Linh, nhưng lúc này, hắn cũng không thèm đếm xỉa. Lôi cầu này khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm, hắn sẽ không ngu ngốc mà chống lại lôi cầu lúc này, e rằng lúc đó, cơ thể hắn sẽ tê liệt trong nháy mắt. Trong nháy mắt mà tám con long lao tới, thì hắn thục sự đối mặt với chúng thì chỉ có rơi vào bước đường cùng. Đối với Hủy Diệt Lôi Linh, trong lòng Lôi Cương có chút nổi giận. Lúc này, hắn cho rằng Hủy Diệt Lôi Linh chắc chắn không có ý tốt.
Lôi Cương lấy ra thanh kiếm tiên, nếu không thể ngăn được, hắn chỉ có thể tấn công để chống lại. Chợt trong đầu hắn hiện lên một chiêu, một chiêu không sử dụng đã lâu, là tử hồn thí thần trảm! Lúc trước khi có được tử hồn thí thần trảm ở phái Kiếm Đỉnh, Lôi Cương rõ ràng còn nhớ, tử hồn thí thần trảm là cương kỹ không có phẩm cấp, mà chỉ có một thức.
Khi lôi cầu phóng tới còn cách mười trượng, hai mắt Lôi Cương đột nhiên phát ra ánh sáng. Ánh sáng trong mắt hắn nhanh như chớp quét xuống, hắn khẽ gầm gừ:
- Trảm!!
Trong đầu hắn nhớ lại chiêu thức tử hồn thí thần trảm, kiếm tiên trong tay hắn nhanh như chớp chém ra một kiếm.
- Ngao…!
Một tiếng long ngâm vang tới chín tầng mây, một kiếm của Lôi Cương chém ra hình thành một đầu Lôi Long khổng lồ. Đầu Lôi Long này vừa xuất hiện, thì miệng của nó mở rộng hướng về phía tám lôi cầu để nuốt. Đầu Lôi Long thôn phệ Tám lôi cầu, nhưng không có bất cứ chấn động nào, trái lại nó còn lớn vọt lên. Vốn đầu của Lôi Long chỉ có cỡ trăm trượng, vậy mà đã tăng vọt lên gấp đôi trong nháy mắt. Khi tám lôi cầu tấn công Lôi Long, sắp chạm tới vào nó, thì một kích tử hồn thí thần trảm của Lôi Cương biến thành Lôi Long, bộc phát trong nháy mắt.
- Rầm, ầm…!
Một sóng chấn động kinh khủng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, phá hủy toàn bộ mặt đất của thành Phụng Thiên trong nháy mắt. Mặt đất cuộn lên thành những con sóng đất. Những sóng chấn động này khiến cho Lôi Cương phải lùi lại vài trăm thước. Ở bốn con lôi long ở giữa trực tiếp bị nghiền nát, còn bốn con ở hai bên thì nổ tung . Nhưng vẫn chưa biến mất hẳn, mà có bốn bóng người bay ra từ đó. Lúc đó lôi long mới biến mất. Mây đen trong bầu trời cũng ngừng hết lại, có dấu hiệu tan đi.
Thiên Uy đứng ở chỗ xa, sau khi chống lại sóng chấn động này sắc mặt y trắng bệch. Thấy bốn người Minh Ngộ Tử bay ngược ra, sắc mặt hoảng hốt, cửu tinh lôi trân cũng không còn cách nào để giết hắn sao? Hơn nữa, một chiêu lúc trước của hắn là…cũng ẩn chứa lực Lôi hệ kinh khủng như vậy sao? Minh Ngộ Tử ầm ầm rơi xuống đất, ba người còn lại cũng rơi xuống cách chỗ lão không xa. Sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, máu chảy khắp người. Tu vi của Minh Ngộ Tử là cao nhất trong số chín người, sau khi bị thương nặng, lão từ từ ngồi dậy nhìn ba vị sư đệ, thì phát hiện ra không thấy ba vị lão giả còn lại đâu cả. Sắc mặt lão không những trở nên dữ tợn, mà lão còn không cảm thụ được khí tức của ba lão giả còn lại. Nhớ lại cái đầu đại long lúc trước, sắc mặt của Minh Ngộ Tử trở nên vô cùng dữ tợn.
“Tám sư đệ của mình, thì năm người đều chết trong cuộc chiến này sao? Điều này làm sao mình có thể nói với sư tôn?” Minh Ngộ Tử đột nhiên nhớ lại một kích của Lôi Cương lúc trước, toàn thân lão như bị sét đánh, đứng im tại chỗ.
Trong lòng Lôi Cương không còn mảy may khiếp sợ Thiên Uy. Sau khi hắn học được tử hồn thí thần trảm căn bản là nó chưa từng phát huy tác dụng, nhưng lúc này dùng một chút, Lôi Cương chỉ là muốn lấy lôi công lôi, chứ không nghĩ tới uy lực của nó lại mạnh mẽ như vậy. Hắn hít một hơi thật sâu, chợt hiểu rằng, lúc trước mình đã quá xem thường Tử Hồn Thì Thần Trảm, hắn hơi cười ngượng. Lôi Cương dự định sau đó sẽ giành thời gian để nghiên cứu Tử Hồn Thí Thần Trảm. Còn lúc này, hắn cười nhạt, bước chân phải về phía trước một bước, biến mất trong nháy mắt, rồi lại đã xuất hiện trước mặt khoảng Thiên Uy mười trượng.
- Vực chủ, bây giờ, có thể cho Cương mỗ một sự công bằng hay không? Phái Ma Cương của ta đã đắc tội Phụng Thiên của ngươi sao? Làm cho ngươi muốn diệt phái Ma Cương ta.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn Thiên Uy chằm chằm, nói.
Sắc mặt Thiên Uy tái nhợt, nhưng vẻ cuồng ngạo trên khuôn mặt vẫn không hề giảm như thể chẳng hề lo lắng đến tính mệnh mình sẽ rơi vào tay Lôi Cương. Nhưng điều này lại khiến cho Lôi Cương trầm ngâm, lẽ nào, hôm nay Thiên Uy còn có thể tiến thoái sao?
- Nói gì? Phụng Thiên ta muốn thôn tính phái Ma Cương của ngươi mà lại phải khai báo sao? Hơn nữa, ngươi có tư cách đến chất vấn ta sao?
Thiên Uy lạnh nhạt nói.
- Muốn chết!
-
Lôi Cương lạnh lùng quát, một quyền từ tay phải hắn hướng về phía Thiên Uy.
Thiên Uy không hề né tránh, mà nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, khóe miệng hiện lên vẻ coi thường.
- Được rồi!
Một âm thanh tang thương đột nhiên vang lên từ trong hư không. Trong nháy mắt, sắc mặt Lôi Cương đại biến, quyền kình của hắn cũng bị một lực kinh khủng đánh tan, hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Khi cơ thể bay ngược ra đến một ki-lô-mét, thì hắn cũng mãnh mẽ ổn định trên không trung.
Trên bầu trời chợt hiện ra một vòng xoáy, một bàn tay khổng lồ từ vòng xoáy trong không trung chìa ra, chộp tới chỗ Lôi Cương. Sắc mặt Lôi Cương vừa mới ổn định thì lại đại biến, khi bàn tay to chộp tới, thì cốt giáp của hắn cũng có dấu hiệu tan vỡ. Đây là điều mà sau khi đột phá ngũ hành thể tu chưa từng xảy ra.
- Dư nghiệt Thể tu?
Trên không trung lại vang lên một tiếng tang thương. Trong giọng nói ẩn chứa sự kinh ngạc.
- Đừng giết hắn!
Thiên Uy nhìn bàn tay khổng lồ, cao giọng quát, sau đó nhìn về phía Lôi Cương, nói:
- Cương Ma, lần này sẽ không giết ngươi, hi vọng chúng ta vẫn còn có cơ hội tái kiến, khi đó ta sẽ cho ngươi sự ngạc nhiên.
Sau đó y nhìn về phía không trung, cao giọng quát:
- Hãy mang bọn hắn theo!
Thiên Uy nhìn Kỳ Minh.
Bàn tay khổng lồ bao phủ vạn thước xung quanh. Khi nó dần biến mất, thì tất cả bốn người Minh Ngộ Tử, Thiên Uy, Thiên Linh, Kỳ Minh, Sinh Vân cũng biến mất.
Sắc mặt Lôi Cương tái nhợt, đứng ở trên không trung nhìn bàn tay khổng lồ từ từ biến mất, vòng xoáy trên không trung cũng trở về vẻ yên lặng. Trong lòng Lôi Cương vô cùng khiếp sợ, tu vi của người này là gì? Bỗng nhiên, Lôi Cương lại biến sắc, âm thanh tang thương kia lại vang lên:
- Thể tu dư nghiệt!
Trong nháy máy, lời Thái Huyền khi xưa vang lên trong đầu Lôi Cương, chưa đến thể tu ngũ hành thứ tư, không nên để lộ. Mình tu luyện thể tu ngũ hành, mà lúc này…chẳng nhẽ lại để lộ sao?
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 509 : Thổ linh đan
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
So với Lôi Cương, Đồng Sư còn khiếp sợ hơn. Lão đã theo Thiên Uy mấy nghìn năm rồi, mà không phát hiện ra thân phận huyền bí của y. Ngày xưa, Đồng Sư bị truy sát được người của Thiên Uy cứu nên liền quên mình phục vụ cho y. Những năm gần đây, Đồng Sư một mực suy đoán thân phận của Thiên Uy, cuối cùng cùng chỉ có thể dùng bốn chữ “cực kỳ thần bí” để miêu ta về y. Điều đó cũng là nguyên nhân cho sự trung thành trước sau như một của Đồng Sư với Thiên Uy. Nhưng lúc này, Thiên Uy rời đi lại chỉ mang theo Kỳ Minh, khiến cho trong lòng Đồng Sư vừa khiếp sợ lại vừa thấy như đùa cợt. Những năm gần đây, lão chỉ là một quân cờ với Thiên Uy mà thôi.
Cùng có những tâm tình như vậy với Đồng Sư là Băng Vân Long, Băng Vân Long đoán thân phân của Thiên Uy cực kỳ phi phàm, mà Thiên Linh, Sinh Vân và Thiên Uy có quan hệ trực tiếp, còn Kỳ Minh cũng được Thiên Uy khen ngợi, nên mới được mang đi. Trong lòng Băng Vân Long cực kỳ không cam lòng, y tự cho rằng bản thân mình không hề kém Kỳ Minh, vậy mà lúc này Thiên Uy lại chỉ mang Kỳ Minh theo khiến cho trong lòng hắn đầy oán hận. Nhìn lên trời, Băng Vân Long oán hận nói:
- Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết, lựa chọn lúc này của ngươi là sai lâm. Băng Vân Long không hề kém so với Kỳ Minh.
Sau khi hít một hơi thật sâu, kiềm nén sự khiếp sợ trong lòng, Lôi Cương đưa mắt nhìn đám người Đồng Sư, sát khí trong lòng hắn đã tiêu tan. Muốn tiêu diệt người của phái Ma Cương là Thiên Uy, còn bọn chúng chỉ là quân cờ mà thôi. Hơn nữa, lúc trước với bọn họ cũng có ân tình, Lôi Cương cũng không phải là người vô tình. Hắn lạnh lùng nhìn Đồng Sư, nói:
- Kể từ hôm nay, ta không muốn nghe đến hai chữ Phụng Thiên ở Cửu U giới nữa. Về phần các ngươi, nếu có tâm, thì có thể gia nhập vào phái Ma Cương.
Sau khi nói xong, Lôi Cương liền biến mất.
Những gì Lôi Cương nói chính là coi trọng thực lực của thành Phụng Thiên. Những năm gần đây, Thiên Uy chắc chắn đã tự mình bồi dưỡng được thế lực cho mình, mà những đệ tử , Lôi Cương không thấy bọn chúng đến thành Phụng Thiên. Hẳn là, Thiên Uy đã điều bọn họ đi rồi, biết chỗ bọn chúng có lẽ chỉ có Đồng Sư. Thực lực của phái Ma Cương quá yếu, mà chỉ chỉ có mấy nghìn đệ tử thật sự. Nếu mà không tăng thêm thực lực, thì một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị U Phủ, Địa Linh tông chiếm đoạt. U Phủ và Địa Linh tông sẽ không ngồi nhìn phái Ma Cương mạnh lên, nên nếu có đám người Đồng Sư tham gia thì lại là chuyện khác.
Lôi Cương không muốn tham gia vào chuyện của phái Ma Cương ở Cửu U giới. Phái Ma Cương là do Quân Thắng và Khoát Dục xây dựng, thì để cho hai người họ để ý, lúc này, Lôi Cương thầm nghĩ, dành thời gian cho việc tu luyện hệ Thổ nhanh hơn một chút. Câu nói của chủ nhân bàn tay khổng lồ vô hình kia “thể tu dư nghiệt” khiến cho hắn có cảm giác không lành.
Sau khi trở lại phái Ma Cương, Lôi Cương xây dựng một tòa bảo tháp lớn phía sau cửa thành Ma Cương để tu luyện. Hắn xây dựng trong bảo tháp ba tụ linh trận là mộc, hỏa, thổ. Điều này đối với các đệ tử tu luyện ba thuộc tính mộc, hỏa thổ này có thể nói là có một lợi thế cực lớn. Còn hai hệ khác, Lôi Cương tin rằng linh khí nồng nặc cũng sẽ khiến cho tốc độ tu luyện sẽ nâng cao.
Đúng như Lôi Cương dự liệu, sau khi Lôi Cương vừa mới xây dựng bảo tháp tu luyện, thì Đồng Sư dẫn năm vị thống lĩnh và mấy vạn tên đệ tử Phụng Thiên gia nhập phái Ma Cương, hình như chỉ có một vị là thống lĩnh Băng Vân Long không gia nhập. Sau khi Phụng Thiên đánh một trận, thì y liền rời đi, người này không khiến cho Lôi Cương chú ý, hắn cũng không gặp đám người Đồng Sư, mà sau khi xây dựng bảo tháp tu luyện cho tốt, hắn mới kêu Quân Thắng và Khoát Dục lên để dặn dò. Sau khi Lôi Cương lấy thiên tài địa bảo và hai phần ba đan dược trong giới chỉ ra đưa cho hai người, rồi rời đi.
Lúc này, Lôi Cương giống như một người bình thường đi tới Cửu U giới, hắn cũng không có mục đích cụ thể, tu luyện Ngũ Hành thể tu cùng với luyện chế phân thân thứ hai cần phải luyện thiên tài địa bảo làm đan dược để phụ trợ. Để nâng cao xác suất thành công, luyện chế phân thân hệ Thổ cần phải uống một loại tiên đan là thổ linh đan cửu giai, luyện chế phân thân hệ mộc cần mộc nguyên đan là cửu giai. Chỉ riêng thấy đẳng cấp của hai loại đan dược này, da đầu Lôi Cương đã tê dại. Tiên đan cửu giai có thể so với tiên khí cửu giai, thậm chí còn khó hơn. Người có thể luyện chế được đan dược cửu giai, có lẽ cả Ngũ Hành giới cũng không quá ba người.
Luyện chế thổ linh đan yêu cầu năm loại vật liệu chính là: thổ nguyên thủy vạn năm, uẩn hồn thảo, âm dương hoa, Đại địa thổ linh, kim nhũ hỗn mộc. Còn luyện chế mộc nguyên đan lại đòi hỏi sáu loại, trong đó tất nhiên là có kim nhũ hỗn mộc. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn dự định dò la thiên tài địa bảo ở Cửu U giới để luyện chế thổ linh đan. Mặc dù có đại địa chi nguyên, nhưng Lôi Cương cũng không dám thử nghiệm luyện chế phân thân giống như hệ Hỏa. Căn cứ theo miêu tả của Thái Huyền sư tôn, phân thân thành người thứ hai để luyện chế sẽ càng khó khăn hơn. Một chuyện không tốt sẽ mãi mãi không có cách nào gặp được hệ Thổ, nếu như không có tiên đan thì xác suất sẽ lại giảm đi vài phần. Điều này khiến Lôi Cương không dám hành sự thô lỗ, mà đành căn cứ theo lời của Thái Huyền sư tôn để làm từng bước một.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng như đuốc nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:
- Mấy ngày nay, có lẽ chỉ có ở thương hội lớn Vạn Tượng các mới có thể có thiên tài địa bảo.
Thần thức của Lôi Cương tản ra, nhanh chóng tìm vị trí của một thành phố lớn trong phạm vi gần đó.
Lôi Cương không hề biết, lúc này ở Cửu U giới đã dấy lên sóng to gió lớn, Phụng Thiên trở thành lịch sử của Cửu U giới, không thấy tung tích của vực chủ của Phụng Thiên đâu, đại thống lĩnh Đồng Sư tuyên bố Phụng Thiên giải tán. Điều này khiến cho những người tu luyện ở Cửu U giới đều dấy lên những phỏng đoán. Mấy trăm năm nay ở Cửu U giới, có thể nói Phụng Thiên gần như đi sâu vào trong lòng mỗi người tu luyện, tiếng tăm của nó càng ngày càng lớn. Địa vị của Phụng Thiên, U Phủ và Địa Linh tông đều ngang nhau, vậy mà lúc này lại tuyên bố giải tán, làm sao không khiến người tu luyện kinh ngạc chứ? Sau đó, đại thống lĩnh Đồng Sư mang theo mấy vạn đệ tử của Phụng Thiên gia nhập vào phái Ma Cương.
Điều này khiến cho hết thảy những người tu luyện nghe thấy đều rối như như gà mắc tóc. Nghĩ đến việc lúc trước Cương Ma quay lại, đã khiến cho tất cả những người tu luyện đều thở dài, chẳng lẽ tất cả việc này lại đều là do Cương Ma sao? Đủ loại tin đồn liên tục được truyền ra, mặc dù rất nhiều lời đồn đại, nhưng có một chuyện thực không thể không thừa nhận đó là, Cương Ma quay lại khiến cho Phụng Thiên giải tán. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cũng chỉ có mấy người là biết rõ.
Sóng to gió lớn ở Cửu U giới như thể không có liên hệ gì đến Lôi Cương. Sau khi dung mạo bên ngoài của hắn đã thay đối, thì hắn liền đi vào trong tòa thành Thanh Minh ở trung bộ Cửu U giới. Thành Thanh Minh là chỗ giao giới trung bộ ở Cửu U giới, mức độ phồn hoa của nó không hề thua kém so với thành Phụng Thiên. Lúc này, người tu luyện tập trung ở thành Thanh Minh, tiếng thét to, tiếng rao hàng không ngừng vang lên. Chỉ có điều, đa số người tu luyện đều đang thảo luận về chuyện xảy ra ở Cửu U giới hai ngày nay, về Cương Ma lại càng có nhiều chuyện hơn để mà thảo luận.
Lúc này, Lôi Cương biến thành một người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, hắn bình thản đi vào các cửa hàng ở thành Thanh Minh, đến mỗi một cửa hàng hắn đều thăm dò thiên tài địa bảo để luyện chế thổ linh đan. Còn về các ý kiến bàn luận xung quanh, Lôi Cương để ngoài tai. Sau khi dò la một hồi, Lôi Cương chẳng những thất vọng, mà những cửa hàng này tuy lớn, nhưng mấy tài liệu luyện chế thổ linh đan thì lại căn bản chưa nghe thấy bao giờ.
Sau khi đi ra một cửa hàng lớn, Lôi Cương thở mạnh ra, hắn nhìn bản hiệu Vạn Tượng Các dựng cao cao bên phải, xem ra chỉ có đi tới Vạn Tượng các mới có được thông tin. Ngay lập tức, hắn rời đi, lách qua đám người, hắn chợt dừng lại trước một cửa hàng bình thường. Lôi Cương cảm thụ được từ trong cửa hàng này tản ra linh khí dày đặc, linh khí này đúng là không có ở những cửa hàng khác. Hắn quay đầu nhìn, tên của cửa hàng này là “Diệu đan”, hai mắt hắn lóe lên, phát hiện ra cửa hàng này không những nhỏ, mà người mua bên trong cũng chỉ có mấy người. Lôi Cương trầm ngâm trong chốc lát rồi đi vào trong. Tu luyện đến giờ, hắn hiểu rõ, mọi cường giả lánh đời đều thích ẩn nấp phố xá náo nhiệt như vậy. Như Ngu Đao và Lưu lão khi xưa, đều ẩn nấp trong phố xá náo nhiệt.
Bước vào trong “Diệu đan”, hương dược nồng đậm tỏa ra, Lôi Cương cảm thấy toàn thân thoải mái, tất cả lỗ chân lông gần như nở ra, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, cửa hàng “Diệu đan” này thật là quái dị. Hắn đảo qua cửa hàng này, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ cửa hàng lại chỉ có một quầy hàng. Trên quầy hàng không có thứ gì cả. Một lão giả đang cùng hai gã tu luyện đang thảo luận chuyện gì đó.
- Đan lão, chỉ cần mỗi năm ta cung cấp cho Thổ Minh tông mười viên Phá Đế đan, thì hàng năm từ Thổ Minh tông ta có…
Gã đàn ông trung niên mặc áo đen đang bàn bạc thì chợt quay đầu lại, ánh mắt gã sắc bén đảo qua chỗ Lôi Cương, lộ ra vẻ cảnh giác. Còn lão Đan lại lạnh lùng nhìn Lôi Cương, trầm tư, rồi đứng dậy.
- Vị đạo hữu này, một lát nữa hãy đến đây.
Gã trung niên mặc áo đen hồn hậu ẩn chứa một chút oai phong, nói. Trong lòng gã cực kỳ nghi ngờ, mình rõ ràng đã bố trí một đạo kết giới ngoài cổng, người này không những đi qua, mà lại còn để cho mình phát hiện, nếu bản năng mình mà không cảm thụ được có người phía sau, thì mình nhất định không thể phát hiện ra sự có mặt của hắn. Chẳng nhẽ hắn là cao thủ?
Lôi Cương đưa mắt nhìn gã trung niên, rồi nhìn về phía lão giả tóc trắng, sau đó sắc mặt của lão giả này khẽ biến. Sau khi lão kinh ngạc quan sát Lôi Cương một hồi, thì đưa mắt nhĩn gã trung niên áo đen, trầm giọng nói:
- Ngươi đi trước đi, cứ theo những giao hẹn trước đây.
- Lão Đan …
Gã trung niên như thể chưa từ bỏ ý định.
- Thổ Bạch, lão phu không muốn nói lần thứ hai!!
Lão Đan trầm thấp nói.
Sắc mặt gã trung niên cau lại, sau khi quyết định, thì hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Cương, rồi cùng một gã đàn ông khác đi ra ngoài.
Thấy hai người rời đi, lão Đan vung tay phải lên, một đạo kết giới che lão bên trong. Lão lại quan sát Lôi Cương, sau đó nói:
- Ngươi nói xem, ngươi muốn cái gì?
- Không biết, tiền bối có từng nghe nói tới thổ nguyên thủy vạn năm, uẩn hồn thảo, âm dương hoa, đại địa thổ linh chưa?
Lôi Cương chậm rãi nói, nhìn lão Đan chằm chằm. Trong lòng hắn vui vẻ thấy dáng điệu bề ngoài của lão Đan, thì chắc lão đã từng nghe qua thiên tài địa bảo, nếu không thì lão đã không biểu hiện như vậy.