- Chuyện này thật sự khiến ta giật mình, nếu đã là như vậy, ta cũng sẽ phá tiền lệ truyền hết Lục Dực cho con. Thật ra những kiếm pháp này con phải đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể học tập nhưng hiện tại ta sẽ dạy hết cho con, có thể học được nhiều hay ít, vậy phải xem cơ duyên của con.
Dư Tắc Thành gật đầu ngồi ngay ngắn lại, cẩn thận lắng nghe.Nam Thiên Chân Nhân vươn tay phóng xuất một đôi phi kiếm, hai thanh phi kiếm này biến thành khi thì một luồng sáng, khi là một luồng lôi điện, có khi là lửa cháy, là hàn băng, là thanh phong, là kim dực.
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Kiếm Phi Dực nhất mạch chúng ta hoành hành trên không, có thể một mình ngạo thị giữa hàng ngàn hàng vạn địch nhân, đối mặt hết thảy.
- Sở dĩ có thể làm được điểm này là vì chỉ cần chúng ta phóng xuất kiếm dực, không ai có thể đuổi kịp. Địch nhân không đuổi kịp chúng ta, đương nhiên không thể đánh được chúng ta, mà chúng ta lại có thể phản kích lại chúng, đây gọi là biến không gian thành chiến trường, thiên địa bao la tùy ta sử dụng.
- Các môn phái tu tiên trong thiên hạ, vẫn có vài môn phái có tốc độ nhanh hơn chúng ta, nhưng nhanh là nhanh về tốc độ phi hành mà thôi. Nếu bọn họ muốn đuổi theo chúng ta thi pháp công kích, lập tức nhược điểm của bọn họ sẽ lộ ra, lúc bọn họ thi pháp ở tốc độ cao, sẽ phải ngưng trệ trong nháy mắt, đây lại là ưu thế của chúng ta, chúng ta có thể lợi dụng khoảnh khắc ngưng trệ này của họ. Bọn họ công kích không nhanh hơn chúng ta, chạy trốn cũng không hơn chúng ta, cho nên không thể làm chúng ta sợ hãi.
- Tôn chỉ của kiếm dực Kiếm Phi Dực chúng ta chính là tiêu diệt địch nhân trong khi di chuyển. Chỉ nội điểm này đã không ai địch lại.
- Khi số lượng địch nhân vượt xa con, con sẽ chạy. Địch tiến thì ta lui, địch đứng lại thì ta quấy nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi theo. Phải làm sao trước mặt con lúc nào cũng chỉ có một địch nhân.
- Nếu địch nhân yếu hơn con, vậy cường công, nháy mắt bùng nổ, chém giết cường địch. Nếu y mạnh hơn con, vậy bỏ chạy, tìm sơ hở địch, đánh lâu làm y mệt mỏi, sau đó đột ngột bạo phát, giết chết địch nhân.
- Đây mới là kiếm ý của Kiếm Phi Dực chúng ta, kiếm pháp Kiếm Phi Dực chính vì ý đối địch như vậy mới được sáng tạo ra.
Dư Tắc Thành chăm chú lắng nghe, lúc ấy mới phát hiện mình đã thật sự đi đường vòng. Chuyện này cũng giống như trường thương dài một trượng tám nhưng lại dùng như côn bổng, hộ thuẫn phòng ngự lại mang đi đập địch nhân, không thể phát huy được tác dụng của chúng. Vì vậy nên mình chưa phát huy được lực sát thương chân chính của Kiếm Phi Dực này.
Nam Thiên Chân Nhân thấy Dư Tắc Thành đã hơi hiểu ra bèn nói tiếp: - Được rồi, hiện tại ta sẽ chính thức truyền Lục Dực cho con. Lục Dực của Kiếm Phi Dực chúng ta bao gồm Quang Dực kiếm, Phong Dực kiếm, Viêm Dực kiếm, Băng Dực kiếm, Lôi Dực kiếm, Kim Dực kiếm.
- Kim Dực kiếm hiện tại con đã đại thành, vậy sẽ bắt đầu học năm dực còn lại.
- Quang Dực kiếm lấy ánh sáng làm cánh, ngự kiếm công kích tầm xa là đệ nhất. Kiếm ý điều khiển kiếm này ở chỗ nhanh mạnh như ánh sáng lóe lên, phi hành đường xa, đánh nhau liên tục cùng địch, nháy mắt vượt qua ngàn dặm, hào quang vạn trượng, một kiếm mãnh liệt.
- Phong Dực kiếm lấy gió làm cánh, cận chiến ngự kiếm linh hoạt đệ nhất. Kiếm ý kiếm này ở chỗ tung hoành vô ngại như gió, vờn quanh địch nhân, tìm nhược điểm của chúng. Nếukhông có nhược điểm, tạo ra nhược điểm, đánh chết cường địch. Nếu luyện tinh thông kiểm này, lấy một vây mười là chuyệnbình thường.
- Viêm Dực kiếm, lấy lửa làm cánh, ngự kiếm mãnh liệt bùng nổ chẳng khác gì lửa cháy, vô tình chẳng khác gì lửa, đột ngột bùng nổ, một kiếm hủy diệt, đánh chết cường địch.
- Băng Dực kiếm dùng băng làm cánh, ngự kiếm lạnh lùng như băng giá, không cần nhanh chỉ cần làm đông địch nhân. Có thể không nhanh bằng địch, nhưng chỉ cần làm đông y lại, ắt y không thể đuổi kịp mình.
- Lôi Dực kiếm, sét đánh như điện, đột ngột vô cùng, xa gần đều được, vô thượng thần uy. Oai của lôi điện, không người địch nổi.
- Kim Dực kiếm, đạp bằng chông gai dùng ý chém vàng phá đá giải khai hết thảy. Trong chiến đấu khó tránh khỏi bị người vây khốn, phải nhờ vào nó chém phá hết thảy, từ trên không nắm thế chủ động toàn trường.
Nam Thiên Chân Nhân vừa nói xong những lời này, lập tức Dư Tắc Thành kinh ngạc ngây người. Quả nhiên hiểu biết của mình là sai lầm, xem ra phải tu luyện lại một lần nữa.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói: - Đưa tay ra đây, ta sẽ truyền cho con Hoán Nguyên đại pháp. Muốn học Lục Dực, trước hết phải học Hoán Nguyên đại pháp này. Thuật này là do tổ sư khai tông lưu lại, hết sức thần diệu.
- ở phái ta không truyền nghệ bằng văn tự, cho dù truyền cũng không thể lĩnh hội, tự mình tu luyện vĩnh viễn cũng không luyện được, chỉ có nhờ vào sư phụ truyền thụ mới có thể học được. Bí pháp như vậy mới là bí mật chân chính của các thượng môn trên Tu Tiên Giới.
- Cho dù con lấy được vô số kinh thư của một môn phái nào đó nhưng sẽ có những bí pháp con vĩnh viễn không thể luyện thành. Bởi vì những bí pháp này chỉ có sư đồ truyềnmiệng với nhau, nếu con mò mẫm tu luyện, cuối cùng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma chết không kịp ngáp.
- Đương nhiên chuyện này cũng có khuyết điểm, nếu vấn đề truyền thừa đoạn tuyệt, tất cả những đệ tử biết bí pháp này chết hết, vậy môn phái ẩy cũng sẽ suy tàn.
- Cho nên các môn phái đều có người vệ đạo, người truyền đạo. Người vệ đạo nắm giữ chân nghĩa hùng mạnh nhất của môn phái, hoặc dùng sinh, mệnh bạo phát hoặc siêu cấp chí bảo trấn phái vào thời khắc nguy cấp nhất đứng ra xuất thủ cứu lấy môn phái.
- Người vệ đạo của Vô Lượng tông chính là Vô Thương Chân Nhân, đáng tiếc bị người phát hiện, chết không minh bạch. Mà Vạn Tướng tông trong quá khứ, đạo thừa đã bị gián đoạn, tự nhiên không có người vệ đạo nào, sau đó bị Hiên Viên kiếm phái ta giáng một đòn mà trầm luân.
- Người truyền đạo chính là biện pháp dự phòng để có thể truyền bí pháp xuống. Phái ta cũng có người truyền đạo, nghe nói ở phái ta có sự tồn tại của một Tổ Sư đường, chỉ có đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể biết được bí mật này. Chính nhờ sự tồn tại của Tổ Sư đường này cho nên trải qua mấy lần đại kiếp nạn, việc truyền thừa Lục Kiếm mới không gián đoạn.
Tổ Sư đường... Dư Tắc Thành mấp máy môi định nói nhưng nhớ tới lão điên từng cảnh cáo, lập tức ngậm miệng lại. Trong khi Nam Thiên Chân Nhân nói chuyện, hai tay ông và Dư Tắc Thành chạm vào nhau, dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được uy năng trên người sư phụ. Theo chân nguyên vận chuyển trong cơ thể sư phụ, chân nguyên toàn thân Dư Tắc Thành cũng vận chuyển theo. Dần dần lực Kim Dực kiếm của Dư Tắc Thành đạt tới điểm cao nhất.
Nam Thiên Chân Nhân tiếp tục kể các bí văn truyền thuyết, thật ra là để thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành. Lúc thấy hắn đã chìm đắm trong đó, bất chợt ông phát lực, nháy mắt chân nguyên của Nam Thiên Chân Nhân hóa thành hư vô không tồn tại, lập tức hấp thu hết sạch lực Kim Dực kiếm của Dư Tắc Thành. Sau đó ông gõ mạnh vào trán Dư Tắc Thành một cái, quát lớn: - Không mau xuất hiện, còn đợi khi nào?!
Toàn thân Dư Tắc Thành run lên, lập tức trong cơ thể sinh, ra ba luồng chân nguyên khác lạ, một là ánh sáng, một là lửa, một là không.Nam Thiên Chân Nhân chậm rãi trà lực Kim Dực kiếm trở về: - Giỏi, quả nhiên là kỳ tài ngự kiếm, chỉ chuyển hóa lần đầu tiên đã đạt được ba loại nguyên lực của Kiếm Phi Dực. Ánh sáng kia là nguyên lực Quang Dực kiếm, lửa là nguyên lực Viêm Dực kiếm, không kia chính là nguyên lực Phong Dực kiếm.
- Hôm nay chỉ học tới đây, con hãy trở về tự học. Bước đầu tiên phải chuyển hoán hoàn toàn nguyên lực Kim Dực kiếm Thành nguyên lực của ba loại dực kiếm này. Bước thứ hai phải đạt tới chuyển hoán trong nháy mắt, phải đạt tới mức chuyển hoán uy năng của bốn loại dực kiếm này trong vòng ba lần hô hấp một lượt.
- Khi nào con đạt được hai bước này hãy tới tìm ta, chúng ta sẽ học tiếp.
Dư Tắc Thành nói: - Sư phụ, đệ tử đã hiểu, nhưng sư phụ đã nói bốn tháng sau, con phải rời khỏi Hiên Viên kiếm phái vân du thiên hạ, không biết có thể đi muộn một chút không?
Nam Thiên Chân Nhân cười nói: - Ta đã truyền kiếm thuật cho con, còn đi làm gì nữa, kế hoạch đã thay đổi, đừng để ý tới kỳ hạn bốn tháng nữa. Nếu con chưa tu luyện thành công kiếm thuật, cũng đừng ra ngoài vân du, để tránh đi rồi không quay lại, chết trong thâm sơn mất công ta phải đi tìm hài cốt con trở về an táng.
- về đi, hãy tu luyện thật chăm chỉ.
Dư Tắc Thành vâng dạ, chuẩn bị quay về tu luyện, nhưng đi được vài bước, hắn chợt nhìn thấy Lục sư đệ và Thất sư đệ đang chơi đùa bên ngoài.
Dư Tắc Thành hừ lớn một tiếng, đi tới nói: - Hai người các ngươi không tu luyện chăm chỉ, lại ham chơi rồi phải không?
Lục sư đệ nói: - Sư huynh, hàng ngày phải đả tọa luyện công, thật hết sức nhàm chán. Chúng ta đã đạt tới cảnh giới Thai Tức, huynh truyền cho chúng ta ít tiên thuật đi, chúng ta muốn học ngự kiếm phi hành.
Thất sư đệ Yến Quy Lai cũng nói: - Xin huynh, xin sư huynh dạy chúng ta đi...
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói: - Được rồi, ta sẽ truyền cho các đệ Phá Diệt Cửu Thuật hùng mạnh nhất ở Luyện Khí kỳ của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Lúc trước ta dựa vào thuật này đánh chết mười mấy cường giả, được người xưng là đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Nhớ lúc đó ta tới Thương châu có việc, trên đường trở về...
Dư Tắc Thành bắt chước khi xưa Tam sư huynh từng dạy hắn Phá Diệt Cửu Thuật; bắt đầu kê chuyện thu hút sự chú ý của hai người bọn chúng. Khi bọn chúng đã hoàn toàn mê mẩn câu chuyện của mình, bất chợt Dư Tắc Thành đâm cho mỗi tên một chiêu Kinh Thần Thứ.
Lập tức hai vị sư đệ này bị đâm thét lên một tiếng chói tai, sau lưng chúng như có một cây kim đâm mạnh, dường như là đâm trúng linh hồn, cảm giác vừa đau vừa giật mình này khiến người ta khó lòng chịu được. Hai người kêu la một lúc. Yến Quy Lai đau tới nỗi ứa nước mắt: - ôi, đệ sẽ đi tìm phụ thân sư huynh ăn hiếp người ta...
Tên Yến Quy Lai này hở ra một chút là khóc, không giống sư phụ chút nào.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả: - Đây là quy củ, phàm là đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta đều phải bị đâm một lần như vậy. Đó chính là Kinh Thần Thứ một trong Phá Diệt Cửu Thuật Luyện Khí kỳ của Hiên Viên kiếm phái ta.
- Chín thuật này có thể nói là pháp chú chiến đấu cao cấp nhất mà người tu tiên Luyện Khí kỳ thích nhất. Hỏa cầu thuật Băng Trùy thuật Càn Khôn Chưởng... gì gì đó, thiên hạ có được một môn đã là may mắn, không ai bằng được Phá Diệt Cửu Thuật này của chúng ta.
- Lúc bọn họ còn đang vất vả luyện những pháp thuật này, đệ tử phái ta chỉ cần tu luyện một chút Phá Diệt Cửu Thuật là có thể dễ dàng đánh chết người tu tiên cùng cảnh giới, tiết kiệm được rất nhiều thời gian nâng cao tu vi, đây là ưu thế của phái ta ở Luyện Khí kỳ.
Dư Tắc Thành bắt đầu truyền cho chúng Phá Diệt Cửu Thuật, lập tức cả hai tên đều bị hấp dẫn, bắt đầu học tập say mê. Cuối cùng Dư Tắc Thành cho mỗi tên một ngọc giản, trong đó ghi lại tỉ mỉ đặc điểm của Phá Diệt Cửu Thuật này.
Sau khi truyền thụ xong, Yến Quy Lai lại nói: - Sư huynh chúng ta muốn học bán lãnh ngự kiếm phi hành, huynh có thể dạy được không?
Thanh Hà nói: - Ngươi là túi đựng nước mắt, còn muốn học ngự kiếm phi hành, lúc đó té ngã lại khóc không ngừng...
Hai người bọn chúng hàng ngày chơi đùa với nhau. Yến Quy Lai mỗi lần gặp chuyện không vừa ý lại khóc, cho nên bị Thanh Hà đặt cho ngoại hiệu là túi đựng nước mắt.
Dư Tắc Thành nhìn ánh mắt mong chờ của chúng, nhớ tới niềm vui của mình lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, bèn nói: - Được, ta sẽ dạy cho.
Dứt lời bèn lấy ra hai đôi Kim Dực kiếm: - Đây là phi kiếm do ta luyện chế, tặng cho các đệ, bất quá hiện tại các đệ còn chưa dùng được. Khi nào đạt tới Trúc Cơ, kiếm này có thể làm mẫu kiếm cho Kiếm Phi Dực.
- Hiện tại các đệ hãy dùng hai thanh kiếm này, đây là phi kiếm tam giai Thanh Phong Tề Vũ kiếm, là phi kiếm ít hao chân nguyên nhất mà sư huynh đã chọn. Các đệ hãy cầm lấy luyện tập, hiện tại ta sẽ dạy các đệ thuật ngự kiếm.
Dư Tắc Thànhbắt đầu dạy chúng thuật ngự kiếm, chúng học rất nhanh, không lâu sau đãcó thể ngự kiếm bay lên, bất quá chỉ có thể đứng trên thân kiếm, nhờ vào kiếm quang lôi kéo phi hành. Bay cũng không cao, chỉ có một trượng, bay xa nhất chỉ được một dặm. Nhưng phi hành vĩnh viễn là giấc mơ lớn của con người, có thể bay được như vậy đã khiến hai người bọn chúng mừng như điên dại.
Dư Tắc Thành nhìn hai người bọn chúng ngự kiếm, trong lòng cao hứng, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình ngự kiếm phi hành, khi đó thật sự là nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, nhưng không ai cho mình phi kiếm, dạy kiếm thuật cho mình, hết thảy đều dựa vào chính mình.
Dư Tắc Thành trở về động phủ bắt đầu tiềm tu. Biến hóa nguyên lực Kim Dực kiếm thành Quang Dực kiếm, Phong Dực kiếm. Dư Tắc Thành chỉ cần một ngày đã hoàn thành. Nhưng biến thành Viêm Dực kiếm lại vô cùng gian nan, Dư Tắc Thành tu luyện khoảng bảy ngày vẫn chưa thành công.
Dư Tắc Thành khổ sở vô cùng, không hiểu vì sao mình không luyện được, bắt đầu vất vả nghiên cứu, phân tích phán đoán từng chút một, rốt cục phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào. Thật ra lần đó sư phụ dẫn phát kiếm nguyên, thật ra Băng nguyên lực cũng bị dẫn phát. Viêm nguyên lực và Băng nguyên lực thật ra là Thủy lực và Hỏa lực trong thế giới Bàn Cổ của mình.
Nhưng lúc trước khi mình mới tu luyện Trúc Cơ trong ba mươi sáu huyệt đạo chứa Tam Muội Chân Hỏa. Chân Hỏa này bùng nổ, hoàn toàn áp chế Băng nguyên lực kia. cho nên cũng chỉ có thể biểu hiện ra Viêm nguyên lực, Viêm nguyên lực này vì là Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể mình biến thành, hùng mạnh vô cùng, cho nên hiện tại mình không thể tiến hành chuyển hóa.
Tìm được nguyên nhân là có thể tìm được biện pháp giải quyết. Dư Tắc Thành bắt đầu nghiên cứu đổi sách, rốt cục vào ngày thứ mười chín mới có thể chuyển hóa nguyên lực của Kim Dực kiếm Thành Viêm nguyên lực.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu bước thứ hai chính là chuyển hoán thật nhanh, vốn theolời sư phụ, hẳn là bước này rất hao phí công phu nhưng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày. Dư Tắc Thành đã có thể tùy ý hoán chuyển nguyên lực trong vòng ba lần hô hấp. Đặc biệt Kim - Hỏa nguyên lực chỉ cần nháy mắt là có thể thành công.
Sau khi đạt tới bước thứ hai, Dư Tắc Thành cũng thử nghiệm một chút, muốn dùng nguyên lực khác để thúc đẩy kiếm thuật Kim Dực kiếm, nhưng đều thất bại. Rõ ràng mình có nguyên lực nhưng ở giữa lại thiếu đi một thông đạo liên kết, cho nên không thể dùng nguyên lực khác điều khiển phi kiếm. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, có lẽ thông đạo liên kết kia sẽ là bước học tập tiếp theo của mình.
Dư Tắc Thành tìm sư phụ báo cáo tình hình học tập của mình, Nam Thiên Chân Nhân gật đầu khen ngợi: - Khá, khá lắm, con có biết những người khác học chuyển hoán nguyên lực Kiếm Phi Dực cần thời gian bao lâu không?
Dư Tắc Thành lắc đầu: - Một tháng ư?
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Đệ tử càng có ít Linh Căn càng khó có thể chuyển hoán nguyên lực, bọn họ chuyển hoán một loại nguyên lực cần ít nhất ba năm.
- Đây là ích lợi của Ngũ Hành Linh Căn chúng ta, trên đời này cái gì cũng có hai mặt lợi hại. Tuy rằng chúng ta cần phải vất vả gấp năm lần người khác mới có thể sáng ngang bọn họ nhưng về việc chuyển hoán nguyên lực này, chúng ta lại dễ dàng hơn bọn họ rất nhiều lần. Bởi vì chúng ta trời sinh là Ngũ hành Linh Căn chuyển hoán chân nguyên đối với chúng ta chỉ là sự tình đơn giản nhất.
Dư Tắc Thành hỏi: - Sư phụ, vậy khi nào con có thể kích phát hai loại nguyên lực Kiếm Phi Dực vậy?
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Chờ sau khi con đạt tới cảnh giới Kim Đan, ta có thể kích phát một lần cho con, ở Trúc Cơ kỳ đừng nghĩ tới. Bất quá cũng có tiền bối từng vì kích phát một thời kỳ tu luyện nào đó, cho nên tiến hành hai lần kích phát nguyên lực.
- Được rồi, hiện tại con đã có thể tự do chuyển hoán, ta sẽ chính thức truyền thụ Quang Dực kiếm, Phong Dực kiếm, Viêm Dực kiếm.
Sau đó Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho Dư Tắc Thành, một người dạy một người học, một người giảng một người nghe, bắt đầu quá trình dạy dỗ như thuở trước.
Kim Dực kiếm lấy Kim làm tên, sát khí nội liễm, không gì không thể phá, chỉ gãy không cong, là kiếm cương mãnh. Tâm này là kiếm, dẹp mọi chông gai, chém phá hết thảy lấy Cửu Thức Thất Thập Nhị Trảm là kiếm pháp chủ yếu.
Quang Dực kiếm lấy Quang làm tên, hào quang vạn đạo, mau lẹ vô cùng, dù khoảng cách xa đến mức nào cũng có thể tới. Ẩn chứa lực dẻo dai, nháy mắt một kiếm, vô cùng vô tận là kiếm bền bỉ lâu dài, hung mãnh, lấy Ngũ Quang Cửu Thứ làm kiếm pháp chủ yếu.
Viêm Dực kiếm lấy Viêm làm tên, là lực hủy diệt, bùng nổ mạnh mẽ, hủy thiên diệt địa có lực vô cùng, có thể nháy mắt bùng nổ, phi hành siêu cấp là kiếm tuyệt diệt, lấy Lục Hỏa Thập Nhị Bạo làm kiếm pháp chủ yếu.
Phong Dực kiếm lấy Phong làm tên, mơ hồ bất định, vô ảnh vô hình, không thể nắm bắt, là kiếm thần kỳ, kiếm tự do lấy Thất Phong Bát Nhận là kiếm pháp chủ yếu.
Dư Tắc Thành bắt đầu học tập, đã có Kim Dực kiếm làm cơ sở chỉ trong vòng bốn mươingày. Dư Tắc Thành đã học xong tất cả kiếm thuật biến hóa của Quang Dực kiếm, Phong Dục kiếm, Viêm Dực kiếm.
Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu tiến vào bước thứ hai dạy Dư Tắc Thành, tiến hành phân loại những kiếm pháp và Dư Tắc Thành đã học sau đó kết hợp lại. Tỷ như Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm được dùng lực của Kim Dực kiếm thúc đẩy hoặc Bất Dực Nhi Phi kiếm, Mãnh Hổ Thiểm Dực kiếm đổi thành lực Phong Dực kiếm thôi thúc, lập tức hai loại kiếm pháp này trở nên linh hoạt, hùng mạnh hơn trước ba phần.
Lại dùng Quang Dực kiếm thôi thúc Chiến Lân Tiền Dực kiếm, Cực Đạo Kiếm Mang, khiến cho Chiến Lân Tiền Dực kiếm càng hiện rõ kiếm ý đột ngột bất ngờ của nó. Còn Cực Đạo Kiếm Mang, hiện tại ngay cả Dư Tắc Thành cũng không biết sẽ công kích địch nhân từ phương vị nào.
Rốt cục Dư Tắc Thành cũng đã có thể tự do sử dụng Cực Đạo Kiếm Mang, thì ra trước kia không thể sử dụng tùy ý là vì kiếm này cần dùng Quang Dực kiếm thúc đẩy. Trước kia sau khi hắn bùng nổ, lợi dụng kiếm quang thúc đẩy, cho nên không phát huy hết sự hùng mạnh của kiếm này.
Sau khi Dư Tắc Thành ôn lại một lượt tất cả kiếm pháp của mình, đột nhiên Nam Thiên Chân Nhân bảo Dư Tắc Thành dùng Viêm nguyên lực điều khiển những kiếm pháp ấy. Dư Tắc Thành dựa theo lời sư phụ chỉ bảo, điều chỉnh lại, dần dần có thể khống chế vô cùng thuận lợi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nam Thiên Chân Nhân thấy Dư Tắc Thành đã điều chỉnh xong kiếm pháp, lại bảo hắn dùng Phong nguyên lực điều khiển kiếm pháp. Sau đó ông đợi cho Dư Tắc Thành điều khiển ổn định, lại bảo hắn dùng Quang nguyên lực điều khiển tất cả kiếm pháp, hoàn toàn đảo lộn thứ tự.
Ban đầu Dư Tắc Thành vô cùng thắc mắc nhưng vẫn dựa theo lời dạy của sư phụ tiến hành tu luyện, rốt cục có chút sở ngộ.
Nam Thiên Chân Nhân hỏi: - Tắc Thành, con có biết vì sao ta bảo con làm như vậy hay không?
Dư Tắc Thành đáp: - Sư phụ muốn dạy con không nên học kiếm một cách máy móc bảo thủ, kiếm thuật chân chính hữu dụng là kiếm thuật thích hợp nhất với mình. Bất kể một môn kiếm thuật hùng mạnh đến mức nào ở trong tay người khác có thể hủy thiên diệt địa nhưng nếu ở trong tay ta lại không phát huy được kiếm ý, vậy đối với ta cũng bằng vô dụng, nên bỏ nó đi.
- Nếu một môn kiếm thuật người khác không dùng được, nhưng ta lại có thể hoành hành vô ngại, vậy nó là kiếm thuật tốt nhất với ta.
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu: - Đúng, đúng là ý này tuy nhiên bất quá mới là bước đầu, bước thứ hai ta muốn con dần dần quên đi những kiếm pháp này. Phải làm sao trong tay có kiếm, trong lòng không kiếm, biến nó thành bản năng của mình.
- Sau đó tới bước thứ ba, tự mình nghĩ ra kiếm pháp, trên cơ sở của chúng sáng tạo ra kiếm pháp của riêng mình, đây là phương pháp luyện kiếm của Hiên Viên kiếm phái chúngta.
Dư Tắc Thành nghe lời sư phụ dạy bảo, trầm ngâm rất lâu không nói, sau đó căn cứ theo lời sư phụ bắt đầu luyện tập những kiếm pháp này dần dần quên chúng đi, dần dần biến chúng thành bản năng của mình.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành tu luyện từng bước từng bước, rốt cục sau một tháng đã đạt tiểu thành. Nam Thiên Chân Nhân nhìn thấy biểu hiện của Dư Tắc Thành, gật gật đầu tò vẻ hài lòng: - Tắc Thành này, con thấy thế nào?
- Sư phụ, đã quên hết hơn phân nửa, còn nhớ không tới phân nửa.
- Giỏi, tiếp tục.
Lại qua một tháng sau. - Tắc Thànhnày, con thấy thế nào?
- Sư phụ, con đã quên sạch.
Nam Thiên Chân Nhân nghe vậy gật gật đầu: - Giỏi, Tắc Thành, hiện tại coi như Kiếm Phi Dực của con đã luyện thành, trong Lục Kiếm đã xong được một môn. Nếu là đệ tử Ngũ Lĩnh, vậy nên học tập năm thứ kiếm còn lại.
Dư Tắc Thành thở phào, rốt cục cũng đạt tiểu thành, công phu vất vả bấy lâu không uổngphí
Nam Thiên Chân Nhân nói tiếp: - Được rồi. từ giờ trở đi, con đã có tư cách học kiếm pháp đặc thù của Thiên Đạo phongta.
Dư Tắc Thành nghe vậy suýt nữa hộc máu: - Sư phụ nói gì vậy, con tu luyện mãi tới bây giờ mới có tư cách tu luyện kiếm thuật đặc thù của Thiên Đạo phong chúng ta ư?
Nam Thiên Chân Nhân gật đầu: - Đúng vậy, cũng giống như Thiên Ảnh phong có Liệt Thần Phân Thân kiếm. Thiên Tướng phong có Xá Thân Kiếm cô thuật, Thiên Nguyên phong có Vô Tình Kiếm Hàn thuật, Thiên Dạ phong có Hắc Ám kiếm pháp, Thiên Đạo phong nhất mạch chúng ta tự nhiên cùng có kiếm pháp đặc thù của riêng mình.
- Thật ra hiện tại ta truyền cho con vẫn còn hơi sớm một chút, kiếm pháp này trước kia chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể tu luyện, nhưng ta quyết định đặc biệt truyền trước cho con ba bộ Kiếm Dực thuật đặc thù của Thiên Đạo phong ta.
Dư Tắc Thành lập tức ngồi ngay ngắn lại, cẩn thận lắng nghe, Nam Thiên Chân Nhânnói: - Thật ra ba bộ kiếm thuật này hỗ trợ cho nhau, nói là một bộ cũng không sai.
- Bộ thứnhất gọi là Tinh Thành Sở Chí Kim Thạch Vi Khai. (Chỉ cần có lòng thành, đến vàng đá cũng phải động lòng.)
- Đặc điểm của kiếm thuật này là tiến hành tinh luyện những kiếm pháp mà con đang nắm giữ. Tỷ như Viêm Dực kiếm của con áp dụng tâm pháp Viêm Viêm Tương Hợp dung hợp tinh túy đặc thù của kiếm pháp này sẽ giúp cho Viêm Dực kiếm của con không ngừng tích lũy tinh hoa.
- Đây gọi là chỉ cần có lòng thành đến vàng đá cũng phải động lòng, cuối cùng nâng cao chất lượng kiếm pháp. Sau khi Viêm Dực kiếm của ta tiến hành tinh luyện đã từ Viêm hóa Bạo chuyển hóa Thành Bạo nguyên lực là một loại nguyên lực biến dị. Chuyện này con chỉ có thể từ từ nghiên cứu, trong một vạn người, mỗi người có một loại nguyên lực biến dị khác nhau, không ai giống ai.
Dư Tắc Thành lẳng lặng nghe, đột nhiên hỏi: - Sư phụ, phải chăng Hiên Viên Lục Kiếm của chúng ta đều có kiếm pháp đặc thù như vậy?
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Thập Tam phong chúng ta đều truyền thừa loại kiếm pháp đặc thù này, mỗi một phong đều có chỗ độc đáo riêng của mình. Thập Tam phong chúng ta chuyên về tinh thâm chuyên sâu. Kiếm pháp Ngũ Lĩnh là Lục Kiếm hợp nhất, hóa thân kiếm cưu, bọn họ nghiêng về biết nhiều hiểu rộng, không đi sâu như Thập Tam phong chúng ta.
- Thật ra đây mới là nguồn gốc mà Hiên Viên kiếm phái ta được xưng là Trúc Cơ trảm Kim Đan, Kim Đan phá Nguyên Anh. Chỉ có luyện tập kiếm pháp siêu cấp của Lục Kiếm, hoặc có thể hóa kiếm thành cưu, mới có được khả năng này.
- Sau khi con được nguyên lực biến dị của mình, hoàn toàn có thể dùng nó khống chế kiếm thuật đã học sử dụng chúng.
- Đây là nguyên nhân mà ta muốn con quên đi tất cả kiếm chiêu kiếm thức đã học. Nếu con không quên kiếm chiêu kiếm thức, sau khi con thi triển nguyên lực biến dị sẽ bị tu luyện trước kia làm cho ảnh hưởng, khiến con sử dụng kiếm pháp không thông. Hiện tại con đã quên được kiếm chiêu kiếm thức, thuận theo tự nhiên, nguyên lực biến dị sẽ không ảnh hướng với con nữa.
- Có nguyên lực này giúp đỡ, cho dù trong lúc con vân du thiên hạ gặp phải cao thủ KimĐan kỳ, chỉ cần bọn họ không phải là cao thủ của thượng môn, không đạt tới cảnh giới Long Hổ con hoàn toàn có thể giết chết bọn họ.
- Nếu đối phương là cao thủ Kim Đan kỳ của thượng môn, nhất định sẽ nắm giữ kỳ công dị pháp, vậy phải xem tình hình thực chiến. Nếu đối phương đạt tới cảnh giới Long Hổ bất kể môn phái nào, trước mặt thực lực tuyệt đối như vậy, dù kiếm thuật của con cao đến mức nào cũng không có hiệu quả gì. Trừ phi ở vào tình huống đặc thù nhưng con muốn chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Dư Tắc Thành nói: - Thì ra Trúc Cơ trảm Kim Đan, Kim Đan phá Nguyên Anh có nguồn gốc là như vậy...
Nam Thiên Chân Nhân nói tiếp: - Bộ kiếm pháp thứ hai có tên là Song Dực Nhất Triển Phô Thiên Cái Địa.
- Kiếm pháp này là kiếm pháp chuyên môn sử dụng nguyên lực biến dị. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta gặp chiến ắt thắng, không thắng ắt tử. Đến lúc hai cường giả gặp nhau trong ngõ hẹp, kẻ dũng sẽ thắng. Bộ kiếm pháp này là vì chuẩn bị cho tình huống ấy.
- Hiên Viên kiếm phái chúng ta lập phái đã vạn năm, cừu gia vô số, lấy kiếm mà sống, có thể nói kiếm pháp rất nhiều. Nghe nói vào thời Trung Hưng Tổ Sư, kiếm pháp nhiều tới nỗi vào ngày mưa thì có kiếm pháp gì, vào ngày nắng chói chang thì có kiếm pháp gì, tất cả đều có kiếm thuật truyền thừa tương ứng. Thậm chí gặp địch trong lúc đang ngủ ăn cơm hay đi ngoài, đều có kiếm pháp chuyên môn.
- Như vậy chỉ cần chúng ta không ngừng tu luyện, nắm giữ các loại kiếm thuật, trong lúc người khác gặp địch còn đang do dự, phi kiếm chúng ta đã chém tới đầu bọn họ. Đây gọi là trên đài đánh một khắc, dưới đài tốn mười năm nếu không Hiên Viên kiếm phái chúng ta làm sao có thể thịnh vượng, hoành hành thiên hạ được như vậy.
- Đáng tiếc trải qua hai lần đại kiếp do Tâm Kiếm Thiền tông gây ra, vô số kiếm pháp đã thất truyền, hiện tại chỉ còn lại một phần ba của thời kỳ hưng vượng nhất.
- Nói xa một chút, kiếm thuật này chính là vì chuẩn bị cho tình huống cận chiến trong nháy mắt, nó có thể phát huy kiếm thuật của con đến cực hạn, nháy mắt mở ra hai cánh, dùng khí thế che trời phủ đất tập kích địch nhân. Lúc ấy sẽ lập tức phân ra sinh tử, ngươi không chết thì ta chết.
- Bộ kiếm pháp thứ ba tên là Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa. Khi con gặp phải địch nhân hùng mạnh, có được phòng ngự siêu Quần điều khiển phép thuật như Kim Cương Tráo, Hỗn Độn Thuẫn, hoặc Phật gia Bất Diệt Kim Thân, Ma đạo Huyết Ma Thân, Yêu thú Vĩnh Hằng Thể hãy dùng kiếm pháp này thủ thắng bọn chúng.
- Kiếm này dùng nguyên lực của con đánh trúng vào một điểm, hóa kiếm thành phù dực nén ép hư không đến mức vô hình vào trong phù dực kiếm này, sau đó đâm vào thân thể đối phương, bùng nổ bên trong, không gì kiên cố mà không phá nổi.
- Đây là ba bộ kiếm pháp mà ta sẽ dạy cho con, có ba bộ kiếm pháp này, con có thể yên tâm rong chơi thiên hạ, dù là gặp Kim Đan Chân Nhân cũng không cần phải sợ, cũng có thể giết chết y dưới kiếm của mình.
Dứt lời. Nam Thiên Chân Nhân truyền ba bộ kiếm pháp này cho Dư Tắc Thành, sau khi dạy xong, ông lại nói: - Được rồi, con hãy về chuẩn bị đi. Mồng Một tháng sau, hãy đi vân du thiên hạ, chớ quên đến Thiên Mục tông ở Sở Tây tặng bảo bối giùm Tứ sư huynh ngoài ra còn có phong thư này, con hãy tới địa vực cổ Tần Tử Dương cốc đưa cho Nhị sư huynh.
- Còn phong thư này nữa, con hãy chạy tới chỗ Sầu Khổ Đại sư ở Hán Tình Thương Lăng hà. Tùy Viễn, phong thư này con đưa tới Băng Tuyết thần cung ở Mạc Bắc. Được rồi, ta đã an bày nhiệm vụ ở Sở Tây. Tùy Viễn, cổ Tần, Mạc Bắc cho con, đủ để con đi trong mười năm. sắc mặt Dư Tắc Thành tỏ ra đau khổ: - Sư phụ à, còn Miêu Sương nữa, sao người không cho con tới đó truyền tin luôn thể?
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Miêu Sương cao thủ như mây, môn phái rất nhiều, trước nay vẫn vô cùng đa sự, ta không đề nghị con dạo chơi đất ấy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dư Tắc Thành lại hỏi: - Sư phụ, vừa rồi con lại lập được hai đại công cho môn phái, không biết có thể lãnh thần lôi của môn phái được chăng?
Nam Thiên Chân Nhân nói: - Nếu con tu luyện Tinh Quán Bạch Nhật Cải Thiên Hoán Địa đến chí cực, không cần dùng tới thần lôi gì cả. Chỉ cần xuất ra một kiếm này, còn hiệu quả hơn bất cứ thần lôi nào.
- Cho con cái này, đây là đai lưng trữ vật, một trong những bảo bối của ta. Tuy rằng không gian trữ vật trong đó không lớn, nhưng ẩn chứa bảy tầng Tỵ Lôi chú, bây giờ còn lại được bốn tầng.
- Con đừng mải nghĩ tới chuyện dùng thần lôi ném người khác, đừng quên người ta cũng có thể dùng thần lôi ném lại con. Có được Tỵ Lôi chú này là có thể tránh né được uy lực thần lôi.
- Phải biết rằng thần lôi bùng nổ với phương thức lấy một điểm làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh bằng sóng dao động. Tỵ Lôi chú này có thể hủy diệt sóng xung kích của thần lôi lúc nó lan tới gần con, nó sẽ hình thành một chiếc thuẫn bảo vệ hình tán, nương lực khuếch tán của thần lôi mà đẩy con ra xa khỏi phạm vi bùng nổ. Tuy rằng con cũng sẽ bị thần lôi lan tới nhưng so với đứng yên một chỗ thì tốt hơn rất nhiều.
Dư Tắc Thành nhận lấy đai lưng trữ vật, cung kính thi lễ: - Cảm tạ sư phụ.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói: - Con hãy tới Hiên Viên kiếm phong lãnh, một phần bản đồ pháp dẫn đưa nó vào trong không gian ý thức Diễn Võ của con, như vậy con sẽ không bị lạc đường trong Lục Vực.
- Nên mua nhiều đan dược để dự trữ phòng thân. Đến Tàng Lôi các thử xem sao, sau đó hãy đi đi, ngao du thiên hạ. Khi ta đạt tới Trúc Cơ kỳ đã đi hết ba mươi hai năm, sau đó mới trở về Hiên Viên kiếm phái ngưng kết Kim Đan.
- Được rồi, con đi đi. lúc con đi, ta sẽ không tiễn, hãy tự lo lấy cho mình.
Dứt lời. Nam Thiên Chân Nhân quay đầu rời khỏi, ngự kiếm bay đi.Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, sư phụ đi hết ba mươi hai năm ư, như vậy quá lâu... Được rồi, mình phải bắt đầu chuẩn bị. Dư Tắc Thành bèn trở lại động phủ dọn dẹp tạp vật. Hai con rối Pháp Linh này... Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, thấy chúng theo mình cũng đã nhiều năm, hầu hạ mình cũng vô cùng chu đáo. Nếu lần này mình đi hai mươi năm mới trở về, lúc ấy có lẽ chúng cùng đã hư hỏng, không bằng mang theo bên mình là hơn.
Dư Tắc Thành bèn thu chúng vào trong thế giới Bàn Cổ giao cho Lão Thất gia công xừ lý sửa sang khắp nơi trong động phủ một phen, sau đó đi dạo các nơi nói lời từ biệt cùng các vị trưởng bối, các bằng hữu.
Cuối cùng Dư Tắc Thành chạy tới Hiên Viên kiếm phái, một lần nữa tới Tàng Lôi các, vẫn là lão nhân mũi đỏ mắt nhập nhèm đón tiếp Dư Tắc Thành như mọi khi, vừa thấy Dư Tắc Thành, ánh mắt lão lập tức sáng rực lên: - Ngươi lại tới lãnh thần lôi ư?
Dư Tắc Thành lén lút đưa ra một bình rượu: - Đúng vậy, tiền bối, xin ngài giúp cho...
Lão nhân nhanh nhẹn thu lấy bình rượu: - Để ta tra cho ngươi... Ngươi còn một đại công chưa lãnh, ngươi có thể lãnh một thanh phi kiếm bậc cao hoặc một viên thần lôi cao cấp.
Dư Tắc Thành lập tức hiểu rõ, đây là phần thưởng mà chưởng môn Thạch Cơ đã nói mình có thể lãnh một thanh phi kiếm bậc cao cũng có thể đổi lấy thần lôi.
Tất cả mọi người sẽ chọn phi kiếm, không chọn thần lôi nhưng Dư Tắc Thành không phải là người bình thường, hắn đã có phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa có được Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, có được kiếm lâm sức hấp dẫn của phi kiếm đối với hắn không lớn, ngược lại hắn thích thần lôi hơn, bèn nói: - Vãn bối lãnh thần lôi cao cấp.
Lão nhân cười nói: - Ngươi vẫn muốn quả Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi như lần trước ư?
Đây quả thật là có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, nhờ có bình rượu, thái độ của lão nhân này với Dư Tắc Thành rất tốt.
Dư Tắc Thành nhớ lại uy lực của thần lôi, gật gật đầu: - Đúng, văn bối muốn quả đó.
Lão nhân niệm chú, lập tức trên bàn xuất hiện một quả thần lôi, giống như một đám tia chớp tụ tập lại, lôi quang mỏng như tơ. Nếu quan sát thật kỳ, chúng đang lặng lẽ chuyển động theo một quỹ tích hình trôn ốc kỳ dị. Đây là Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi là do tổ sư Nguyên Anh Chân Quân hấp thu lực Dần Thủy tương hợp cùng Thất Sát luyện chế mà thành. Bên trong lấy Dần Thủy Chi Tinh làm hạch tâm ngưng tụ lực Thất Sát lôi đình dung luyện. Tuy rằng không lộ ra vẻ cương mãnh bá đạo như những thần lôi khác, nhưng lại có đặc tính liên miên bất tuyệt lại thêm có thể ăn mòn vạn vật, là một trong những loại âm lôi âm độctàn ác nhất.
Dư Tắc Thành càng nhìn càng thấy thích, lão nhân nhìn quanh quất, sau khi xác định không có người nào khác, bèn hạ giọng hỏi: - Ngươi có muốn lấy thần lôi nữa không?
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, nhìn lão nhân với ánh mắt khó tin, lão nhân hạ giọng nói tiếp: - ở đây ta có năm viên thần lôi trung cấp, là phần của những đệ tử đã chết đi không kịp lãnh, trong mấy năm qua. Bọn họ đều lập được công lớn nhưng đã hy sinh, đúng lý ra phần thưởng này coi như hủy bỏ nhưng ta đã lỡ kích hoạt. Cho nên ta đã để riêng năm quả thần lôi này, cho dù xuất hiện vấn đề đó cũng là chuyện của ba trăm năm sau, khi đó ta đã chết từ sớm. Thần lôi ta giữ cũng vô dụng, ngươi có muốn lấy không?
Dư Tắc Thành bèn nói: - Muốn, xin lão tiền bối ra giá.
Lão nhân nói: - Ta muốn rượu này, một quả thần lôi một bình, ngoài ra một quả thần lôi bù thêm cho ta một vạn linh thạch.
Lão nhân này khi còn trẻ là nông dân thuộc đại lục Quân châu, tính tình trung hậu, thành thật. Trong một lần Hiên Viên kiếm phái đại chiến, hai vị Nguyên Anh Chân Quân bị trọng thương, ngẫu nhiên được lão cứu mạng. Hai vị Nguyên Anh Chân Quân này bèn hỏi lão có yêu cầu gì, lão đáp rằng muốn tu tiên, cho nên được đưa vào Hiên Viên kiếm phái.
ở trong môn phái, tính tình lão cũng thật thà, công tác siêng năng cẩn trọng, cả đời chưa từng đỏ mặt với ai, chưa từng lớn tiếng với ai, đừng nói là động qua đao kiếm, chính là nhânsự thuộc hàng cực phẩm trong Hiên Viên kiếm phái.
Các vị Nguyên Anh Chân Quân thương hại lão, bèn tìm Trúc Cơ đan cho lão, để lão đạt tới tu vi Trúc Cơ. Cả đời này lão chưa từng bước ra khỏi Gò Hiên Viên nửa bước, thành thật sống cả quãng đời còn lại trong Hiên Viên kiếm phái, cho nên mới nhận được chức vụ trông coi Tàng Lôi các này. Tất cả Phản Hư Chân Nhất vàNguyên Anh Chân Quân trong phái biết lão đã ba trăm năm qua hết sức yên tâm về lão.
Nhưng không ai có thể tưởng tượng được người thành thật như vậy cũng có gan lớn như hôm nay. Lần trước sau khi Dư Tắc Thành hối lộ, lão mới ý thức được chức vụ của mình có thể đem lại ích lợi cho mình, sau khi trở về bèn nghe ngóng, không ngờ rượu này lại có giá cao như vậy. Lúc này lão đã cảm nhận được giá trị của rượu này, cho nên lén lút bán đi lấy linh thạch, mua loại linh tửu rẻ tiền hưởng thụ một phen.
Hơn nữa mỗi lần trở về gia tộc của mình trong Gò Hiên Viên, thấy đám con cháu hậu bối cung kính với mình, lão lại nảy sinh suy nghĩ. Người khác có kẻ phải bỏ nửa linh hồn mới có thể ở lại được Gò Hiên Viên, có thể nói để được ở lại Gò Hiên Viên phải cố gắng rất nhiều. Hơn nữa gần đây gia tộc lão sinh ra rất nhiều con cháu, có kẻ trên người phát hiện có được hai tầng Linh Căn, lập tức cả gia tộc nảy sinh hy vọng.
Nhưng thọ mệnh lão nhân cũng đã sắp hết, cũng chỉ có thể sống được mười mấy năm nữa. Người ta ai mà không chết, làm sao cũng phải để lại chút gì đó cho con cháu, không thể để chúng bị đuổi ra khỏi Gò Hiên Viên, trở lại cố hương khỉ ho cò gáy, bị người khác ức hiếp, sống cuộc đời vô cùng thể thảm.
Mình còn mười mấy năm nữa sẽ chết, cả đời chưa từng hưởng thụ qua, quả thật không cam lòng. Cho nên sau khi Dư Tắc Thành hối lộ lão lần đó, lão năm lần liên tục sửa bản ghi chép, giấu đi năm viên thần lôi trung cấp, chờ ngày Dư Tắc Thành tới một lần nữa.
Đánh chết lão cũng không dám mang bán ngoài phường thị, cũng không dám đem cho con cháu của mình. Nếu chẳng may sự tình bị lộ chính là hại tới bọn họ, cho nên lão cứ ở đây chờ đại giá Dư Tắc Thành quang lâm.
Lão chưa từng buôn bán bao giờ, trong mắt lão, một vạn linh thạch đã là một con số rất lớn. Cho nên lão nghiến răng nghiến lợi kêu giá một viên thần lôi một vạn linh thạch cộng thêm một bình rượu.
Dư Tắc Thành nhìn nhìn lão nhân, thầm nghĩ có thế nào đây là một cái bẫy hay không... Hắn nhanh chóng xuất ra một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần thức Hóa Sinh Thuật, lập tức xâm nhập thân thể lão nhân. Nhìn bề ngoài lão nhân như không có chuyện gì, thật ra trong lòng lão vô cùng kinh hoảng, suy nghĩ lung tung. Dư Tắc Thành đã biết rõ tất cả suy nghĩ trong lòng lão.
Dư Tắc Thành lập tức lấy tiên tửu và linh thạch ra. lén lút đưa cho lão nhân. Lão nhân giơ tay đón lấy, tay khẽ run run. Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới giấc mộng trong ảo cảnh năm xưa, mình trong mộng cũng không khác gì lão nhân lúc này. Dư Tắc Thành không nhịn được, bèn lấy ra thêm năm vạn linh thạch đưa cho lão: - về sau đừng làm chuyện này nữa, hãy biết cân nhắc chừng mực. Môn quy nghiêm khắc, không thể làm trái, cho dù là con cháu của tiền bối có hai tầng Linh Căn cũng không nên làm!
Lão nhân nghe vậy giật thót trong lòng, đưa mắt nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, tự hiểu trong lòng, không cần phải nói. Lão nhân lại nhìn quanh quất, lấy năm viên thần lôi trong túi trữ vật ra đưa cho Dư Tắc Thành: - Chỉ có thần lôi trung cấp không thể chọn lựa, chỉ có bấy nhiêu...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Năm quả thần lôi này có một quả dường như do ngọn lửa tạo thành. Ngọn lửa này bập bùng không ngớt, khi đỏ khi tím, lúc vàng lúc xanh, tổng cộng có năm loại biến hóa đúng là Ngũ Hỏa thần lôi.
Một quả khác to bằng quả trứng gà, màu đen không sáng, xung quanh nó dường như có sóng gợn tỏa ra đây là Huyền Minh Vô Quang thân lôi.
Quả thứ ba giống như một cụm mây tụ tập mà thành, quay cuồng không ngớt, hình thái bất định. Đây là Lưu Vân Hóa Hình Kiếp Lôi.
Quả thần lôi tiếp theo chỉ là một quả trứng kim loại, không thấy có vẻ gì là thần kỳ chỉ có bề mặt của nó có một chữ Âm, chính là Vô Âm thần lôi. Vô Âm thần lôi này năm xưa Dư Tắc Thành từng khống chế con rối Nguyên Anh phóng ra vài lần, uy lực rất lớn.
Quả thần lôi cuối cùng có màn sương đen lượn quanh, giống như vật phẩm nơi Cửu u, âm khí rất mạnh, chính là Cửu Âm Ma Lôi.
Dư Tắc Thành thu hồi năm viên thần lôi này, gật gật đầu với lão nhân, sau đó xoay người rời khỏi. Lần này quá thật thu hoạch không nhỏ, một hơi lấy được sáu quả thần lôi. Có chúng làm chỗ dựa, sau này vân du thiên hạ không có nơi nào là không tới được.
Dư Tắc Thành lại tới Hiên Viên kiếm phong lãnh một bản đồ pháp dẫn thiên hạ, cho vào trong không gian ý thức Diễn Võ của mình. Bản đồ pháp dẫn này mỗi đệ tử Hiên Viên kiếm phái khi đi vân du thiên hạ, ai cũng có thể lãnh một cái.
Bản đồ thuộc về bảo vật quan trọng của môn phái, có tiền cũng không mua được, nhờ vào đệ tử môn phái mình tích lũy biết bao năm, mới có thể tụ tập lại mà thành.
Các môn phái bảo vệ bản đồ bản môn rất kỹ, có cho thêm bí pháp vào đó để bảo đảm sau khi đệ tử môn phái mình tử trận, địch nhân sẽ không lấy được bản đồ.
Dư Tắc Thành lại tới Linh Dược các lãnh rất nhiều linh dược giải độc, chữa thương, bổ sung nguyên khí, khôi phục thần thức, giải trừ mệt nhọc. Mỗi loại hắn mua vài bình, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Dư Tắc Thành lại đi một vòng, thu thập không ít vật dụng cần thiết cho chuyến vân du thiên hạ lần này. Hiện tại chỉ còn một chuyện, chính là phần thường tu luyện năm ngày ở Tổ Sư đường, mình có nên luyện ngay bây giờ không?
Học thôi, phải học, thay vì để dành cho tương lai, chẳng bằng hiện tại gia tăng tu vi của mình. Một con chim trong tay còn hơn hai con chim trong bụi, đây là tín niệm trong đời của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức thôi thúc thần thức, nháy mắt lại tới Tổ Sư đường lần nữa. Hắn nhìn quanh một lượt, không ngờ mình cũng có được cơ hội tới lại nơi này.
Đại điện uy nghiêm hùng vĩ, đình viện sâu thẳm, Dư Tắc Thành vẫn hành lễ bái lạy như lần trước, sau đó đi lên đại đạo thông thiên kia. Một ngàn lẻ một bậc thang bằng đá kim cương điêu khắc dẫn thẳng tắp về phía trước, xuyên qua mây mù lượn lờ.
Dư Tắc Thành chậm bước tiến lên, hắn cũng không ngự kiếm bay lên, nơi này hết sức trang nghiêm, ngự kiếm phi hành chính là làm nhục các bậc tiên hiền.
Rốt cục hẳn cũng lên tới đỉnh, tiến vào Tổ Sư đường. Dư Tắc Thành lại từng bước tiến về phía trước, tiến vào cửa vàng Hóa Nguyên Tinh. Bạch quang chợt lóe, Dư Tắc Thành được truyền tống vào một thạch thất.
Sau khi vào thạch thất, một đạo hào quang quét trên người Dư Tắc Thành vài lần, sau đó một đạo thần thức truyền vào đầu Dư Tắc Thành: - Khởi động năm ngày tiềm tu ở Tổ Sư đường, ngươi có thể chọn một môn kiếm thuật đã tu luyện qua để lãnh ngộ tinh thâm, cũng có thể chọn một môn kiếm thuật mới tiến hành họctập. Thời gian năm ngày, có thể học được bao nhiêu, vậy phải trông vào duyên phận của ngươi, xin hãy nắm chắc cơ hội.
Bên trong thạch thất, trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện vô số ảo ảnh. Lần này đã có bốn phần năm ảo ảnh rực sáng, chỉ còn một phần năm là tối đen.
So với lần trước, số ảo ảnh rực sáng lần này tăng lên gấp đôi, Dư Tắc Thành thấy vậy mỉm cười, đây là thành tựu mấy năm qua của mình.
Dư Tắc Thành bèn nói: - Cho ta chọn lựa kiếm thuật tương quan với Kiếm Sủng thuật của Kiếm Tiêu Diêu, sử dụng Kiếm Sủng do Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân luyện chế mà thành.
Lúc Dư Tắc Thành nói tới Kiếm Tiêu Diêu, lập tức các ảo ảnh tối đi hết năm phần sáu, nói tới Kiếm Sủng thuật lại tối đi một số nữa nói tới Kim Đan Chân Nhân tối đi gần hết, chỉ còn lại mười một loại còn sáng, có thể lựa chọn.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua. lại nói: - Không cần kiếm thuật hiện còn truyền thừa ở Hiên Viên kiếm phái.
Lập tức có tám ảo ảnh tối đi, chỉ còn lại ba cái cuối cùng. Dư Tắc Thành chăm chú quan sát, một loại là Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm, loại thứ hai là Thất Hình Hóa Thân kiếm, loại thứ ba là Lục Lục Quy Nguyên kiếm trận.
Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm, thi triển một kiếm này phải trả giá bằng một Kiếm Sủng. Phóng xuất Kiếm Sủng lên trời cao, càng bay càng cao, cuối cùng hấp thu lực Liệt Dương hư không vô cùng mãnh liệt, từ trên cao giáng xuống, hình thành một kiếm tịch diệt. Kiếm này có uy lực ngang với thần lôi cao cấp, một kiếm có thể diệt hết tất cả vạn vật trong phạm vi ba mươi dặm.
Thất Hình Hóa Thân kiếm, luyện hóa bảy Kiếm Sủng lại với nhau, hiến tế chúng, thu hút Vực Ngoại Ma Thần giáng lâm, hóa thần khắc địch. Nhưng sau khi chiến đấu chấm đứt. Ma Thần rời khỏi, bảy Kiếm Sủng cũng bị hủy diệt hoàn toàn.
Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận dùng sáu Kiếm Sủng hình thành trung tâm, phối hợp với chủ nhân hình thành Lục Nhất Thiên Nguyên trận, cứ thêm sáu Kiếm Sủng là hình Thành thêm một Nhất Nguyên kiếm trận, ba mươi sáu Kiếm Sủng kết Thành Quy Nguyên kiếm trận.
Uy lực của trận này nằm ở chỗ vào khoảnh khắc Nhất Nguyên kiếm trận hình thành. Dư Tắc Thành sẽ có thêm sáu tay thủ hạ. Hơn nữa số Kiếm Sủng này sẽ dần dần khôi phục hết thảy những gì bản thân chúng có trước kia: phép thuật, ký ức, còn có được tu vi chiến đấu trước kia. Những thứ này Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể cộng hưởng sử dụng chung.
Bọn chúng vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh Dư Tắc Thành, có thể khéo léo sử dụng chiến trận giết chết địch nhân. Nếu như trận pháp bị phá bọn chúng sẽ nỗ lực chiến đấu vì chủ nhân đến giờ phút cuối cùng, cũng tương đương với Dư Tắc Thành có ba mươi sáu tay đánh thuê siêu cấp.
Nếu trận này được bày bố, có người công kích Dư Tắc Thành, thương tổn mà Dư Tắc Thành hứng chịu cũng sẽ được ba mươi sáu Kiếm Sủng đồng thời hấp thu. Chỉ cần còn một Kiếm Súng không chết, vậy Dư Tắc Thành sẽ không chết.
Khuyết điểm của nó là thực lực của Kiếm Sủng tương đương với thực lực của chủ nhân. Nói cách khác, nếu Dư Tắc Thành ở cảnh giới Trúc Cơ Tố Thể kỳ, những Kiếm Sủng này cũng sẽ có tu vi Tố Thể. Nếu Dư Tắc Thành ở Linh Tịch kỳ, bọn chúng cũng sẽ khôi phục đến Linh Tịch kỳ. Nếu Dư Tắc Thành đạt tới Kim Đan kỳ, tu vi bọn chúng cũng sẽ khôi phục đến Kim Đan kỳ. Nhưng nếu Dư Tắc Thành đạt tới Nguyên Anh kỳ, bọn chúng vẫn chỉ là Kim Đan kỳ.
Dư Tắc Thành nhìn tới nhìn lui, Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm tự nhiên loại trừ trước hết. Mình có thần lôi trong tay cần gì phải học nó, không có chút ý nghĩa gì.
Thất Hình Hóa Thân kiếm cần hy sinh bảy Kiếm Sủng. Dư Tắc Thành cũng tự động gạtbỏ.
Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này quả thật đáng để Dư Tắc Thành chọn lựa. Hắn có thể thu thập Kim Đan, không thành vấn đề, trong đó tốt nhất là chuyện chỉ cần một Kiếm Sủng không chết, chủ nhân bất diệt, điểm này đã hoàn toàn hấp dẫn Dư Tắc Thành.
về phần cung cấp chân nguyên, đối với Dư Tắc Thành là không thành vấn đề, có thể giải quyết. vì thế Dư Tắc Thành chọn Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này. bắt đầu học pháp năm ngày trong Tổ Sư đường.
Non xanh nước biếc, gió nhẹ hiu hiu, mặt biển rải rác thuyền đánh cá giương buồm quăng lưới, sóng xanh nhè nhẹ.
Dư Tắc Thành quay nhìn lại Gò Hiên Viên, rốt cục mình đã có thể du ngoạn thiên hạ, có thể đi xem Lục Vực thế giới Thương Khung có bộ dạng thế nào. Đây là giấc mộng từ nhỏ của mình, Dư Tắc Thành nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, tự hỏi không biết trời cao bao xa, đất sâu bao nhiêu, người đông tới mức nào...
Bất quá trước khi đi xa, mình phải về thăm nhà một chuyến, thăm mẫu thân, đệ đệ. Hơn nữa một thời gian trước, thông qua Lưỡng Tâm ngọc liên hệ, tiểu muội cũng muốn về nhà sum hợp như vậy rốt cục người trong nhà có thể đoàn tụ với nhau.
Dư Tắc Thành đã hình thành sơ lược kế hoạch dạo chơi khắp thiên hạ của mình. Trước tiên về thăm nhà, sau đó tới thăm Mộc Tư Y ở Phân Phương Giải Ngữ môn, Lư châu. Sau nữa ra khỏi Lư châu, chạy tới Thiên Mục tông ở Sở Tây, chuyển nhánh bồ đề cho Tứ sư huynh, đồng thời tới thăm phu thê Tam sư huynh.. Sau đó sẽ chạy tới Băng Tuyết thần cung ở Mạc Bắc, đưa thư cho sư phụ.
Xong chuyến đi Mạc Bắc. Dư Tắc Thành sẽ chạy sang địa vực cổ Tần thăm Nhị sư huynh, cuối cùng tới chỗ sầu Khổ Đại sư ở Hán Tình Thương Lăng hà. Đi một vòng như vậy, ngoại trừ địa vực Miêu Sương ra, có thể nói là mình đã dạo khắp Lục Vực thế giới Thương Khung, đi hết một vòng tròn, không mất năm ba năm là không được.
Ngoài ra mình còn phải tới hai địa phương do Lão Thất chỉ dẫn để tìm Tiên Thiên Linh Bảo. Tuy rằng cơ hội hết sức mỏng manh, nhưng thế nào cũng phải đi tìm thử một chuyến. Hai địa phương này, một nơi ở vùng phụ cận Tùy Viễn, vừa khéo tiện đường. Một nơi ở địa vực Miêu Sương. Dư Tắc Thành vẫn nhớ lời sư phụ dạy, nơi này đợi về sau hãy tính.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào