Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 77: Chiến bằng thân thể
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: BM.KimDung
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Sắp tới mùng 8-3, chúc toàn thể chị em phụ nữ ngày càng xinh đẹp, giỏi giang, hạnh phúc
Càn Dương đạo nhân cùng Xuyên Vân vốn đều là tu sĩ nhánh phụ của Huyền Không Môn, quan hệ giữa hai người trước nay vẫn khá tốt, lúc này gặp nhau tất nhiên Xuyên Vân đạo nhân rất vui.
Càn Dương trên mặt lộ chút vẻ kính sợ, trầm giọng nói:
- Tại hạ được Lưu Vân tiền bối phái đến đón đạo hữu, Huyền Không Môn ta chỉ còn thiếu mỗi đạo hữu nữa là đủ.
- Lưu Vân tiền bối?
Xuyên Vân đạo nhân động tâm niệm, hiểu ra bàn tay huyết sắc kia là Lưu Vân tiền bối tạo ra, liền cảm thấy vô cùng cảm kích, vịn vào Càn Dương đạo nhân mà bước tới trước.
Đi được một lúc, còn cách Mẫu Phù chỉ khoảng mấy trăm trượng, Xuyên Vân đạo nhân nhìn thấy một một đoàn mấy trăm luồng Huyền Sát Khí lớn nhỏ, mặt liền dại ra, kinh sợ hết mức.
- Này… Cái gì vậy?!
Y hoảng sợ hỏi.
Càn Dương đạo nhân sắc mặt cũng ngưng trọng, bèn nói:
- Đạo hữu đừng lo lắng, Huyền Sát Khí này là do Lưu Vân tiền bối bố trí, lát nữa ngươi sẽ hiểu.
- Sao có thể, Huyền Sát Khí này cuồng bạo vô cùng, tu sĩ muốn cắn nuốt cũng phải vô cùng cẩn thận, chỉ sơ suất một chút cũng có thể bị sát khí cắn trả, biến thành cỗ máy sát nhân vô tri. Lưu Vân tiền bối dù tu vi mạnh mẽ nhưng cũng làm sao có thể luyện hóa một lúc nhiều Huyền Sát Khí như vậy?!
Càn Dương đạo nhân lắc đầu nói:
- Tiền bối năng lực thần thông không phải khả năng chúng ta có thể biết được, trong chuyện này tất nhiên tự có đạo lý của nó. Được rồi, đạo hữu theo ta tiến vào cấm chế, nhớ đi sát ta, nếu không cấm chế phát động thì hậu quả không tưởng tượng được đâu.
Càn Dương trầm giọng nói, sau đó dẫn Xuyên Vân từng bước đi vào cấm chế, vài ba bước thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Được rồi, đã vào trong cấm chế, có tiền bối ở đây an toàn của chúng ta coi như đã đảm bảo. Xuyên Vân đạo hữu nên nghỉ ngơi đi, tại hạ còn phải giúp Lưu Vân tiền bối thu thập huyền châu, không tiện bồi tiếp nữa.
Càn Dương đạo nhân chắp tay nói sau đó thân ảnh biến mất.
Xuyên Vân đạo nhân còn nhiều cái mù mờ chưa hiểu thì đột nhiên từ ngoài truyền đến một tiếng gầm, một con Huyết Sát xông vào, lập tức cấm chế phát động công kích. Huyết Sát kia kiên trì được chốc lát thì bị giết chết, thân thể hóa thành huyền sát khí tinh thần phiêu tán ra xung quanh, trên mặt đất lưu lại một Huyết Sắc Châu cùng đôi chân trước. Chỉ trong chốc lát, trước ánh mắt sợ hãi của Xuyên Vân đạo nhân, bảy tám con Huyết Sát thú lao vào bị cấm chế giết sạch. Mà Càn Dương đạo nhân lại đang phụ trách việc thu thập những thứ còn lại sau khi Huyền Sát thú chết đi và trong túi trữ vật.
Một lúc sau Xuyên Vân đạo nhân mới bình tĩnh lại, nhìn về phía đoàn Huyền Sát Khí, trong lòng lại sợ hãi thêm vài phần. Xem ra Lưu Vân tiền bối này tu vi so với tưởng tượng của hắn còn cao hơn rất nhiều. Xuyên Vân đạo nhân chậm rãi lắc đầu, cố hồi phục tinh thần, trở tay lấy trong túi trữ vật ra mấy viên đan dược, xếp bằng xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết bao lâu sau, Xuyên Vân đạo nhân thương thế hồi phục được khoảng bảy tám phần thì đột nhiên bị một tràng âm thanh kịch liệt đánh thức. Y thu pháp lực lại, mở hai mắt ra thì bắt gặp ba con Hắc Sát xông vào cấm chế, mặc dù cuối cùng cũng bị giết chết nhưng rõ ràng cấm chế đã dần nhạt đi, có vẻ năng lượng đã hao tổn nghiêm trọng. Càn Dương đạo nhân lúc này sắc mặt nghiêm nghị, thi triển Hư Nhiếp thuật thu lại những huyền châu, thấy Xuyên Vân đạo nhân tỉnh lại thì hô lên:
- Xuyên Vân đạo hữu nếu thân thể đã khá hơn thì mau giúp ta đi thu thập huyền châu xung quanh, không biết nơi này phát sinh chuyện gì mà tự nhiên rất nhiều Huyền Sát Thú lao tới.
Càn Dương có vẻ bất an, nhưng nhìn lại phía đoàn Huyết Sắc Khí ở phía sau thì tự nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nơi này có Lưu Vân tiền bối, có biến cố gì có thể gây nguy hiểm cho họ chứ.
Xuyên Vân đạo nhân nghe vậy gật đầu:
- Đạo hữu ở đây, ta đi chỗ khác tìm xem.
Nói xong xuất động độn quang mà đi. Dọc theo cấm chế, đi một lúc Xuyên Vân đạo nhân vô cùng kinh ngạc, chỉ trong chốc lát y đã lượm được mấy chục miếng Huyền châu, hơn nữa còn rất nhiều Huyền Sát Thú còn không sợ chết lao tới, bị giảo sát chết la liệt. Xuyên Vân đạo nhân tiếp tục đi một vòng, gặp rất nhiều tu sĩ Huyền Không Môn cũng đang bận rộn thu thập Huyền Châu, không ai rảnh mà nói chuyện.
- Các ngươi đừng thu thập những Huyền Châu đó nữa, mau tập hợp tới cạnh ta.
Đột nhiên lúc này một đạo âm nhàn nhạt truyền tới tai Xuyên Vân đạo nhân, y mặt hơi biến sắc, không dám chậm trễ nửa điểm vội vàng chạy tới cốc địa.
Bá!
Cốc địa này chưa đầy ngàn trượng, năm tu sĩ Huyền Không Môn trong nháy mắt xuất hiện, ánh mắt kính sợ nhìn về phía đoàn Huyền Sát khí. Giờ phút này một bóng người từ trong Huyền Sát Khí đi ra, sắc mặt trầm tĩnh ôn hòa, nhưng sát khí tỏa ra từ cơ thể đủ để khiến người người khiếp sợ. Mà bóng người vừa xuất hiện đoàn Huyền Sát Khí cũng dần tan rã.
- Vãn bối tham kiến Lưu Vân tiền bối!
Xuyên Vân đạo nhân cùng bọn Càn Dương đạo nhân kính cẩn thi lễ, lúc này nhìn thấy sơ qua được thực lực của Lưu Vân tiền bối họ không thể không kinh sợ.
Tiêu Thần khẽ gật đầu nói:
- Nơi này Huyền Sát Thú gia tăng là do có chút dị biến, bổn tọa sẽ giết toàn bộ đám Huyền Sát Thú này, nếu còn tu luyện ắt sẽ lại hấp dẫn bọn Huyền Sát Thú tới tiếp, các ngươi ở trong này chờ, nếu không cần thiết thì đừng đi đâu để tránh nguy hiểm.
- Vâng, mọi chuyền đều theo lời tiền bối.
Tiêu Thần gật đầu hài lòng, tay khẽ phất lên, giải khai cấm giới xung quanh, để toàn bộ Huyền Sát Thú ở ngoài tự do tràn vào.
Hống! Hống!
Cấm chế biến mất, tiếng gầm thét cuồng nộ từ khắp xung quanh ập tới. Đám Xuyên Vân đạo nhân cũng bị tràng cảnh này dọa cho kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải Tiêu Thần còn đang đứng bên cạnh thì đã sớm bị dọa cho bỏ chạy. Mấy trăm Huyền Sát Thú thực lực tương đương Nguyên Anh tu sĩ cùng nhau xông tới đâu phải chuyện đùa.
Tiêu Thần vẫn không đổi sắc, chầm chậm nhắm mắt lại, tới khi toàn bộ Huyền Sát Thu tới gần, hắn chợt trừng mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô cùng. Phất tay một cái, cấm chế vừa bị phá giải chợt khôi phục lại bao quanh tu sĩ Huyền Không Môn, bản thân thì lóe lên độn quang lao thẳng vào đám Huyền Sát Thú.
Huyền Sát Giới cũng không phải là quá vững chắc, tu vi trên Bất Trụy đều có nguy cơ gây hư hỏng. Nhưng Tiêu Thần tu vi bản thân mới chỉ là song anh trung kỳ, mặc dù sức chiến đầu ngang với Bất Trụy sơ kỳ nhưng cũng không phải Bất Trụy chính thức nên mới có thể tiến vào Huyền Sát Giới. Nhưng dù vậy bản thân Tiêu Thần cũng luôn khống chế sức mạnh không phát ra uy lực của Bất Trụy cảnh giới.
Ầm!
Tiêu Thần thân ảnh nhanh như chớp, một tay xách cổ hai con Huyền Sát Thú, dùng sức bóp nát rồi ném đi. Lại khẽ nghiêng người né một vuốt, một quyền đấm ra nát đầu một con Huyền Sát Thú khác khiến chúng trong nháy mắt bị mất mạng.
Dựa vào thân thể cảnh giới Trung phẩm đạo khí, Tiêu Thần chỉ dùng tay không cũng đủ, giờ lại thêm pháp lực Nguyên Anh đỉnh phong, lực chiến đấu trở nên vô cùng hung hãn, mặc dù chưa phải Bất Trụy cảnh giới nhưng giết hết bọn Huyền Sát Thú này cũng không thành vấn đề.
Ầm ầm!
Tiêu Thần dáng như Thần Long, mạnh như Mãnh hổ, khí tức bá đạo cuồng ngạo trong cơ thể phát ra mạnh mẽ, lại thêm sát khí lúc trước luyện hóa từ Huyền Sát Khí, lúc này toàn thân giống như một chiến thần hạ phàm đứng trước một đám chuột. Ngay cả Âm Sát vốn cực kỳ khó giết, cũng chỉ cần một ý niệm là đủ để hình thần câu diệt. Thỉnh thoảng lắm mới có một con Huyền Sát Thú cào được mảnh áo của Tiêu Thần rồi cũng về với cát bụi luôn.
Cuộc chiến chỉ trong giây lát, toàn bộ mấy trăm Huyền Sát Thú bị giết không còn một con.
Tiêu Thần thu tay, sắc mặt nhẹ nhàng bình tĩnh hạ xuống.
Thanks mạnh vào mọi người để mùng 8-3 có boom nào
Thân!
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: BM.KimDung
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Sắp tới mùng 8-3, chúc toàn thể chị em phụ nữ ngày càng xinh đẹp, giỏi giang, hạnh phúc
Đứng trước cấm chế trong hang, năm tên Huyền Không Môn tu sĩ đã hoàn toàn khiếp sợ.
- Lưu Vân tiền bối, hắn cũng là một gã thể tu ư?
Càn Dương đạo nhân ấp úng mở miệng, sắc mặt có phần trì trệ.
Mọi người nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, cùng nuối nước miếng một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần lại thêm vài phần kính sợ. Mấy trăm Huyền Sát thú với thực lực có thể sánh với Nguyên Anh tu sĩ không có nổi nửa điểm phản kháng, toàn bộ bị giết chết, hơn nữa từ biểu hiện của Lưu Vân có vẻ như đã biết từ trước. Nếu Tiêu Thần sử dụng sức mạnh của Bất Trụy tu sĩ để đuổi giết bọn chúng thì bọn họ cũng không khiếp sợ như vậy, nhưng lúc này hắn dùng toàn bộ sức mạnh của thân thể, tạo ra tràng diện huyết nhục như vậy khiến bọn nọ lâm vào tình trạng cực kỳ hoảng sợ.
Đến khi sơn cốc dần yên tĩnh lại, trên mặt đất lưu lại chi chít các huyền châu trong suốt đang tan ra đã chứng minh rõ ràng chuyện xảy ra vừa rồi tuyệt đối là thật.
Tiêu Thần thấy mọi người vẻ mặt rung động thì cũng không quan tâm. Măc dù hắn thân thể cường tráng, nhưng khi chiến đấu không thể không dùng tới một chút thủ đoạn. Nếu không phải Huyền Sát Giới hạn chế chiến lực, hắn cũng không vất vả như vậy. Lúc này chợt Tiêu Thần cau mày lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo phóng tới bên trong Huyền Sát Khí.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Thần dồn lực xuống chân, mặt đất liền vỡ vụn, đá bụi bay ra xung quanh, thân ảnh hóa thành một tia chớp bay vào trong.
Oanh! Oanh!
Trong nháy mắt âm thanh đánh nhau vang ra dày đặc, hiển nhiên Tiêu Thần đang cùng một kẻ thần bí giao chiến.
Một thời gian trôi qua, cuộc chiến chợt dừng lại, một đạo hắc ảnh từ bên trong Huyền Sát Khí bay ra, hoảng hốt bỏ chạy. Kẻ này dù tròng mắt đỏ như máu cũng không thể che giấu được sự sợ hãi. Tiêu Thần sắc mặt âm trầm đuổi theo sau. Huyền Sát Thủ này chính là Thôn Sát mà Cơ gia mới phát hiên. Mới vừa rồi Tiêu Thần giết mấy trăm tên Huyền Sát Thú, thông qua cấm chế biết được kẻ này đang không ngừng cắn nuốt Huyền Sát Khí, hơn nữa uy áp không ngừng tăng lên. Nhưng làm Tiêu Thần khiếp sợ nhất chính là Thôn Sát này lại có tư duy, mắt thấy không địch lại liền cố tình trúng chiêu để bỏ chạy.
Huyền Sát Thú mặc dù có chút linh tính, nhưng cũng không thể đạt tới trình độ như vậy, lần này Huyền Sát Giới bạo phát, mọi người tất nhiên không thể biết được lý do. Lúc trước Tiêu Thần cũng không để chuyện của Huyền Sát Giới trong lòng, nhưng bây giờ đã không thể không cẩn thận, Thôn Sát này tu vi đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu muốn giết những Nguyên Anh tu sĩ bình thường thì rất đơn giản, càng làm hắn lo lắng hơn chính là Thôn Sát này liền tục hấp thu tinh khí từ những xác chết của Huyền Sát Thú thông thường, chỉ e chẳng bao lâu sẽ tiến tới Bất Trụy cảnh giới, nếu thật đến lúc đó thì Huyền Sát Giới này sẽ gặp phải nguy cơ vô cùng lớn.
- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ta nhất định phải làm sáng tỏ!
Trong lòng Tiêu Thần bùng lên sát khí, độn quang bạo khởi bắn về phía trước, phong tỏa Thôn Sát kia để truy ra dấu vết.
Cả hai đều bộc phát tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, tốc độ nhanh như tia chớp, Tiêu Thần mặc dù có chút nhỉnh hơn nhưng Phệ Sát này cực kỳ linh hoạt liên tục thay đổi hướng chạy, trong khoảng thời gian ngắn khoảng cánh của hai bên cũng không bị thu hẹp.
Tiêu Thần cau mày, mặc dù Thôn Sát không ngừng thay đổi hướng linh tinh, nhưng không hiểu tại sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác bất an, tựa hồ Phệ Sát này đang dẫn dụ hắn. Nghĩ vậy, Tiêu Thần liền thu liễm nội quang, ánh mắt quét ra xung quanh thì thấy hiện tại đang ở một vùng đất bằng phẳng, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động, không khí tĩnh mịch có chút lạnh lẽo.
Thôn Sát ở phía trước cũng không dừng lại nửa điểm, chỉ trong thời gian một hơi thở đã biến mất không còn tung tích.
- Bên trong Huyền Sát Giới quá quỷ dị, ta nhất định phải cẩn thận, nếu không có ngày lật thuyền trong mương.
Đã biết Thôn Sát này có tu vi không kém Bất Trụy tu sĩ, lại có tư duy, trong lòng Tiêu Thần thầm nhủ phải cẩn thận. Cũng không biết nơi này là ở đâu trong Huyền Sát Giới, Tiêu Thần bèn dựa vào cảm giác mà chọn hướng đi, độn quang lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau khi Tiêu Thần rời đi, bên trong Huyền Sát Khí một con Hắc Sát hiện ra, con mắt đỏ như máu nhìn về hướng Tiêu Thần vừa biến mất, âm trầm một hồi, sau đó xoay người biến mất trong Huyền Sát khí.
.......
Ba mươi hai tên tu sĩ Cơ gia đang tề tụ đông đủ, đều là Nguyên Anh hậu kỳ, đứng đầu là một nữ tử tuyệt mỹ mà lạnh lùng.
- Tịch Nguyệt sư tỷ, theo thông kê thì Cơ gia ta tiến vào Huyền Sát Giới đã mười ngày, tổng cộng giết ba trăm hai mươi mốt con Hắc Sát, hai trăm ma bươi con Huyết Sát, còn Thôn Sát thì chưa phát hiện con nào. Ngoài ra tu sĩ trong gia tộc có một người bị thương nặng, hai người thương nhẹ, không có tử vong.
Cơ Lạc Vũ kính cẩn khai báo, đầu cúi xuống, ánh mắt hiện ra tia ái mộ không thể nhìn thấy. Bảy năm trước đại trưởng lão đem Cơ Tịch Nguyệt về gia tộc, dựa vào huyết mạch chính thống tu luyện bí pháp của gia tộc, dung mạo càng lúc càng mỹ lệ, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ trong Cơ gia. Hơn nữa có huyết mạch tinh thuần giúp nàng tu luyện với tốc độ không gì sáng kịp, chỉ trong bảy năm từ Kim Đan đã tiến thẳng tới Nguyên Anh đỉnh phong, trong cả lịch sử Cơ gia cũng là cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù nhiều người ái mộ, nhưng Cơ Tịch Nguyệt đều không quan tâm đến, nàng tính tình đạm bạc, đối với nam nhân Cơ gia cũng như vậy, cho dù là đứng trước các trưởng lão cũng thế. Mấy năm qua không biết đã bao nhiêu đệ tử Cơ gia tự cho mình là tu sĩ có thiên tư tuyệt thế bị từ chối, mà Cơ Lạc Vũ cũng là một trong số đó. Nhưng hắn cũng không nổi giận, cố gắng tu luyện để đợi một ngày có thể dựa vào thực lực mà đạt được ước nguyện. Lần này các tu sĩ trong gia tộc tiến vào Huyền Sát Giới, biết được Cơ Tịch Nguyệt cũng tham gia, Cơ Lạc Vũ liền không chút do dự cũng tham gia cùng, muốn thêm nhiều cơ hội để gần gũi nàng.
Cơ Tịch Nguyệt lãnh đạm gật đầu, môi anh đào khẽ động:
- Phiền Lạc Vũ sư đệ rồi.
Giọng điệu lạnh nhạt xa cách rõ ràng.
Cơ Lạc Vũ cũng không để trong lòng, trái lại còn cảm thấy có chút vui mừng, dù sao cả Cơ gia này nam tử có thể cùng Cơ Tịch Nguyệt nói chuyện cũng không có mấy người.
- Tịch Nguyệt sư tỷ quá lời, đây là chuyện tiểu đệ phải làm mà.
Cơ Lạc Vũ ôn hòa mở miệng, cố kéo gần khoảng cách hai người.
Cơ Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, không nói gì.
Cơ Lạc Vũ tự biết chừng mực, thấy thế cũng không dám tiếp tục nói nữa, kính cẩn lui xuống đi xem xét đệ tử bị thương.
Sau khi Cơ Lạc Vũ rời đi, Cơ Tịch Nguyệt ánh mắt chợt hiện lên vẻ hoài niệm. Bảy năm rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?! Không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra khuynh thành nhất tiếu, như bông hoa quỳnh lúc nửa đêm, chợt hiện rồi chợt tắt, sắc mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như trước.
Biến hóa ấy dù chỉ trong giây lát, nhưng vẫn không qua nổi ánh mắt của một người, chính là Cơ Lạc Vũ, lúc này hắn sắc mặt lạnh lùng, sát khí hiện lên rõ rệt. Hắn sớm phát hiện Cơ Tịch Nguyệt nở nụ cười, trong lòng tự hiểu, nữ thần khiến bao nhiêu đệ tử Cơ gia theo đuổi đã có hình bóng của một nam nhân trong lòng, cũng vì vậy mà nàng mới không tiếp nhận một nam tử nào khác.
- Hừ, đừng để ta biết ngươi, nếu không ta sẽ cho Tịch Nguyệt sư tỷ hiểu thế gian này xứng với nàng chỉ có một người là Cơ Lạc Vũ ta.
Cơ Lạc Vũ gầm lên trong đầu, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt.
Đúng lúc này chợt có độn quang tiến tới, là một tu sĩ chịu trách nhiệm canh gác.
- Tịch Nguyệt sư tỷ, vừa rồi ta trông thấy có pháo lệnh bắn lên trời, rất có khả năng là có người gặp nguy hiểm mà phát ra tín hiệu cầu cứu, ta không dám chậm trễ bèn về đây hồi báo chờ sư tỷ xử trí.
Tu sĩ Cơ gia nghe được đều ngưng tụ ánh mắt lại.
Cơ Tịch Nguyệt sắc mặt trầm tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ phát ra hàn ý nhàn nhạt, trầm giọng nói:
- Mau chuẩn bị, đệ tử bị thương thì ở lại, còn tất cả đi tới chỗ pháo lệnh.
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, sát khí dập dờn tỏa ra.
- Rõ!
Cơ gia đệ tử cùng hô, sắc mặt kính sợ, hiển nhiên tất cả đối với Cơ Tịch Nguyệt đều rất tín phục.
Đoàn người dừng lại chốc lát rồi xuất độn quang đi về phía trước.
.........
Thanks mạnh vào mọi người để mùng 8-3 có boom nào
Thân!
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 79: Tính toán
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: BM.KimDung
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Ngày mai, mùng 8-3-2013 sẽ ném boom 10 quả, anh em vào chêck nhé
- Mục Tuấn Nhiên, ta không cần biết tại sao ngươi lại được đại trưởng lão bổ nhiệm, nhưng ngươi nên tự biết thân phận mình chỉ là một đệ tử nhánh phụ, dựa vào cái gì mà đối đầu với đệ tử dòng chính như ta?! Nói khó nghe một chút, ngươi đừng nghĩ đem lông gà làm mũi tên. Đừng để bản thiếu gia phải khó chịu, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
Mục Lăng sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một cách hung dữ, quá nửa tu sĩ Mục gia lúc này cũng đứng về phía hắn, cười lạnh nhìn Mục Tuấn Nhiên. Các tu sĩ còn lại trong lòng cũng không ngừng tính toán, Mục Lăng thì có thân phận cao quý, được nhiều trưởng bối coi trọng, mà Mục Tuấn Nhiên lại được đại trưởng lão bổ nhiệm làm thủ lĩnh, đắc tội với bên nào cũng khó sống.
Mục Tuấn Nhiến trước kia là đệ tử theo hầu Mục Động Huyền, bề ngoài là một đệ tử nhu nhược, biểu hiện ở Mục gia cũng tầm thường, thế mà chẳng biết tại sao lần này hắn lại gặp đại vận, được đại trưởng lão nhìn trúng. Lần này Mục Tuấn Nhiên được bổ nhiệm làm thủ lĩnh của đội tiến vào Huyền Sát Giới, một đệ tử dòng chính thiên tư hơn người như Mục Lăng làm sao chịu phục. Đứng trước Mục Động Huyền thì Mục Lăng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ đã ở Huyền Sát Giới, hắn làm sao còn chịu nép mình nữa. Nếu là Mục Tuấn Nhiên biết điều một chút thì không sao, mà nếu tỏ ra thái độ đối nghịch thì Mục Lăng hắn cũng không ngại làm một chiêu giết gà dọa khỉ, để cho những đệ tử khác biết hắn không phải kẻ dễ chọc vào. Còn phần giết thế nào, hừ, nơi đây là Huyền Sát Giới, Huyền Sát Thú có tu vi mạnh nhiều vô cùng, chết một Mục Tuấn Nhiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nghĩ tới đó, Mục Lăng mắt đầy sát khí.
Mục Tuấn Nhiên sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão trước khi lên đường từng nói, lần này đi Huyền Sát Giới ta làm thủ lĩnh, phàm là kẻ không tuân lệnh đều có thể xử trí. Mục Lăng, hôm nay ta cho ngươi thêm một cơ hội, phục tùng sự chỉ huy của ta, nếu không ta buộc phải xuất thủ xử ngươi.
- Xử trí ta sao? Xem ra ngươi thực muốn đối đầu với ta rồi. Bản thiếu gia lại muốn xem xem ngươi làm sao để xử ta đây!
Mắt hiện lãnh quang, sát cơ trong lòng Mục Lăng đã phát ra.
Mục Tuấn Nhiên chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay xem ra ta không xuất thủ không được.
Nói xong, tử mang hiện lên trong mắt, uy áp mạnh mẽ chợt bộc phát ra, độn quang lóe lên, thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện bên cạnh Mục Lăng, một chưởng vỗ vào ngực lập tức đoạt đi mạng sống của hắn.
Mục Lăng mặt dại ra, trong mắt vẫn còn sự kinh ngạc, Mục Tuấn Nhiên dựa vào cái gì mà có thể giết hắn như vậy? Làm sao hắn dám? Ý niệm này xoay quanh một lúc thì dần chìm vào bóng tối.
Mục Tuấn Nhiên xuất thủ trong nháy mắt, tu vi vượt xa ngày thường, thủ đoạn tàn nhẫn khiến ai nấy khiếp sợ.
- Mục Lăng không nghe chỉ huy, tại hạ liền giết, nếu còn kẻ nào cãi lời thì chịu chung số phận.
Thanh âm lành lạnh, hơi thở chết chóc nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta phải sợ hãi.
Tu sĩ Mục gia không còn ai dám phản kháng. Tu vi Mục Tuấn Nhiên này có thể giết Mục Lăng đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thì bọn họ lại càng không phải đối thủ. Hơn nữa kẻ này ra tay tàn nhẫn, xem ra nếu bọn họ thực sự phản kháng thì hắn cũng thực sự giết hết.
- Truyền lệnh của ta, tiếp tục đi về phía trước, tiến tới nơi phát tín hiệu.
Nói xong độn quang xuất ra, phía sau hơn ba mươi tu sĩ Mục gia bám sát.
. . . . .
Tiêu Thần sắc mặt nghiêm nghị, khống chế độn quang đi về phía trước, bởi vì Huyền Sát Khí không cho phóng thần thức ra ngoài cơ thể nên độn quang cũng không bay nhanh, vừa bay vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Mới vừa rồi cùng Thôn Sát kia truy đuổi không biết bao xa, đến giờ có lẽ đã tiến vào sâu trong Huyền Sát Giới. Đoạn đường này rất khó gặp một tu sĩ, chỉ thuận tay chém mười mấy đầu Huyền Sát Thú để lấy Huyền Sát Châu. Đang lúc này trong lòng Tiêu Thần chợt sinh ra cảm giác bất an, tu vi đến cảnh giới của hắn bây giờ, mặc dù không biết trước được tương lai nhưng cũng có thể mơ hồ cảm ứng được. Lúc này Tiêu Thần thu lại độn quang, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo quét ra xung quanh.
Im lặng, quỷ dị.
Huyền Sát Giới mặc dù tĩnh mịch không có sinh cơ, nhưng chung quy vẫn có Huyền Sát Thú tồn tại, yêu vật này tính tình bạo ngược, hay gầm thét lung tung, nhưng ở đây lại không có chút tiếng động. Càng như vậy càng chứng tỏ nơi này có gì đó bí ẩn, làm lòng người bất an. Tiêu Thần sắc mặt nặng nề, chợt nhìn sang bên trái, lạnh giọng nói:
- Ta còn chưa ra tay giết ngươi, ngươi lại dám tới đây trêu chọc ta, nghĩ ta không đủ khả năng giết ngươi sao? Nếu đã đến thì hiện thân đi, sao phải che che dấu dấu, với tư duy của ngươi hẳn là hiểu ta đang nói gì.
Nói xong xung quanh vẫn yên tĩnh, sắt khí âm u nhàn nhạt lưu động, không có chút khác thường nào.
Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa, một chưởng đánh tới phía trước, Huyền Sát Khí ầm ầm rung động, trong hư không hiện lên hình một bàn tay đỏ như máu, trong khoảnh khắc đập mạnh xuống, bên trong Huyền Sát Khí liền vang lên tiếng gầm thét dữ dội, một đạo hắc ảnh nhanh chóng nhảy ra. Hắc ảnh này chính là Thôn Sát mà Tiêu Thần đuổi theo lúc trước. Lúc này trong mắt nó hiện ra vẻ hoảng sợ, không tưởng được Tiêu Thật lại có thể cảm nhận được hành tung bản thân nó.
- Tu sĩ nhân loại, người có thể cảm nhận được Hắc Thổ đại nhân, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Đôi mắt dã lang này đen như mắt người, giờ đây đã chuyển sang màu huyết sắc, trong đôi mặt lóe lên sát cơ không ngừng.
Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, có chút kiêng kị, chậm rãi nhìn quanh rồi lui ra sau mấy bước. Thôn Sát mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu đã dám hiện ra trước mặt mình thì nó tuyệt không đơn giản. Còn về phần con Hắc Sát cũng không làm Tiêu Thần quá kinh ngạc, dù sao tu vi tới cảnh giới có được tư duy như Thôn Sát kia thì chuyện này là bình thường.
Hắc Sát trông thấy Tiêu Thần có vẻ thận trọng thì hơi kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi rất cẩn thận, nhưng dù thế nào đi nữa hôm nay ngươi cũng đừng mong sống được mà rời khỏi đây.
- Địa Hỏa, kẻ này có cảnh giới rất cao, ngươi mau hiện thân giết hắn đi!
Dứt lời phía trước truyền đến tiếng bước chân, sau đó một con hổ màu máu từ trong Huyền Sát Khí đi ra, ánh mắt âm lạnh nhìn vào Tiêu Thần.
Hắc Sát, Huyết Sát không phải là loại thú bình thường mà là do Phệ Sát kia hóa thành, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong rất khó đối phó. Căn bản ở trong Huyền Sát Giới này không thể thi triển hết tu vi, muốn giết hai con thú này thực có phần khó khăn, nhưng hắn cũng không sợ hãi, ngược lại bình tĩnh vô cùng, sát khí lạnh lẽo trong cơ thể từ từ phát ra.
Hống! Hống!
Hắc Sát cùng Huyết Sát đều gầm lên, thân ảnh hóa thành tia sáng, đôi vuốt sáng như dao.
Mau!
Huyết Sát tốc độ nhanh như chớp, lóe một cái thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Thần, móng vuốt quét tới cổ họng hắn. Tiêu Thần hừ nhẹ, ánh mắt lạnh lùng, lấy tay bắt lấy móng vuốt của Huyết Sát. Ầm một tiếng nổ vang, thân hình Huyết Sát bị đại lực chấn bay về sau, gầm lên tỏ rõ sự thống khổ. Tiêu Thần chợt trông thấy trên bàn tay bị Huyết Sát cào vào có mấy đạo bạch ngân, có thể đả thương thân thể đã thuộc hàng trung phẩm đạo khí như hắn là đủ biết con thú này hung hãn thế nào. Tiêu Thần động tâm niệm, tự phục hồi vết thương ở tay, sau đó tiến lên một bước, một tay phất lên, pháp lực mãnh mẽ bắn ra ít nhất có thể đổ sập cả một tòa núi.
Thịch!
Hắc Sát tốc độ dù chậm nhưng chiến lực lại hơn Huyết Sát ba phần, Tiêu Thần phải lui về sau hai bước, nhưng Hắc Sát còn thảm hơn, hai chân trước còn run rẩy không đứng vững, hiển nhiên đã trọng thương. Tiêu Thần đối mặt với sự vây giết của hai con thú cũng không hề có chút đuối sức.
Thanks mạnh vào mọi người để mùng 8-3 có boom nào
Thân!
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 80: Giết chết
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Mrlinh900
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Đã là 8-3. Hôm nay ném boom chúc mừng chị em phụ nữ nào:254: Chúc một nửa luôn xinh đẹp, đáng yêu, tràn đầy hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!
Quả thứ nhất!
- Tu sĩ nhân tộc này có tu vi mạnh mẽ, thân thể lại cường kiện, quả là rất khó đối phó.
Huyết Sát mở miệng, mặc dù trong lời nói vẫn mang vẻ cẩn thận nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là vẻ vui mừng khôn tả.
Sau một lát, hắn nói tiếp:
- Hắc Thổ huynh, thân thể tên tu sĩ nhân tộc này có thể nhường cho ta không? Nếu Hắc Thổ huynh có thể nhường cho ta thì ta cũng sẽ toàn lực ra tay giúp huynh tìm được một thân thể thích hợp.
Hắc Sát nghe vậy thì con mắt liền sáng lên, suy nghĩ chốc lát rồi trầm giọng nói:
- Được, hi vọng Địa Hỏa huynh nói lời giữ lời.
- Đây là điều tất nhiên!
Huyết Sát mừng rỡ gật đầu liên tục.
Việc hai Thôn Sát bàn bạc làm sao có thể thoát khỏi tai mắt Tiêu Thần, nghe xong khiến sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh,
- Muốn đoạt xá thân thể Tiêu mỗ thì cũng phải xem các ngươi có thực lực đó hay không! Nếu không làm được thì hãy để ta làm giúp, khiến các ngươi hình thần tiêu tán!
Thanh âm tuy bình tĩnh nhưng lại có ý tứ lành lẽo.
Huyết Sát ngẩng đầu lên cười lạnh,
- Tên nhân tộc tu sĩ kia, ở ngoại giới ngươi có thể chống lại bọn ta nhưng ở bên trong Huyền Sát giới này thì đã không còn là đối thủ của bọn ta nữa rồi. Hôm nay ta sẽ đem nguyên thần ngươi cắn nuốt, sau đó sẽ chiếm lấy thân thể ngươi, cuối cùng sẽ rời khỏi nơi này mà tiến vào Nhân gian giới!
Nói xong, yêu vật này liền ngửa đầu lên trời gầm thét, tiếng gầm cuồn cuộn, ở bên trong Huyền Sát giới này như được lực lượng nào đó thôi động làm tản mát ra tám phương bốn hướng. Ở trong phạm vi tiếng gầm này, vô số Huyền Sát thú nhất tề ngẩng đầu lên gầm lên như để cộng hưởng, đồng thời chúng liền thay đổi phương hướng lao thẳng tới nơi này.
Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, theo âm thanh hạ xuống thì tròng mắt cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ. Không ngờ Thôn Sát này lại có khả năng chỉ huy Huyền Sát thú tầm thường khác! Chỉ trong thời gian ngắn quanh đây đã có đến bẩy tám mươi đầu Huyền Sát thú. Hơn nữa có thể thấy âm thanh vẫn không ngừng được truyền đi xa khiến cho Huyền Sát thú không ngừng kéo tới. Thôn Sát có khả năng hấp thu Huyền Sát khí của Huyền Sát thú khi chết đi để tăng cường thực lực bản thân, giờ đây lại còn khả năng gọi về những Huyền Sát thú phổ thông để vây giết Tiêu Thần. Nếu Tiêu Thần ra tay chém giết thì hai con Thôn Sát lại có cơ hội gia tăng thực lực, nhưng nếu không làm gì thì sẽ bị bọn chúng toàn lực đánh trả. Bất kể có làm gì thì đối với Tiêu Thần cũng là cực kỳ bất lợi.
- Giết hắn! [color] Truyện được dịch tại 4vn.eu[/color]
Gần trăm Huyền Sát thú bộc phát ra sự hung tàn trong nháy mắt, chồng chéo lên nhau, đem Huyền Sát khí nơi này trong nháy mắt thổi bay làm lộ ra không gian trong sáng trong vòng trăm trượng.
Ánh mắt Tiêu Thần bình tĩnh, chưa hề xuất hiện vẻ hoảng loạn, trong tiếng hừ lạnh liền ra tay. Dựa vào tốc độ di chuyển của thân thể mà tung hoành vô kỵ trong đám Huyền Sát thú. Tiêu Thần luôn cẩn thận đem Huyền Sát thú đẩy lui mà không lấy đi tính mạng của chúng. Nhưng Huyền Sát thú lại là do sát khí ngưng tụ mà thành chứ không phải dạng thực thể. Vì vậy nên chỉ cần đánh chúng không chết thì sau đó chúng cũng ngay lập tức quay lại đánh trả. Về phần Hắc Sát và Huyết Sát thì lại chạy quanh chiến trường, trong mắt hiển lộ sát ý, tìm thời điểm thuận lợi để phát động công kích
- Không thể nào cứ tiếp tục như vậy, nếu pháp lực hao tổn quá lớn thì hậu quả thật khó lường.
Tiêu Thần đánh tới thẳng mặt ba con Huyền Sát thú, ánh mắt đảo quanh tính toán, sau đó liền vung tay xuất ra trăm ngàn đạo phù văn cấm chế, trong nháy mắt dung nhập vào hư không không thấy gì nữa.
- Hư không thành lao, phong ấn!
Nếu không thể chém giết thì ta sẽ đem các ngươi phong ấn lại.
Tiêu Thần toàn lực ra tay, hư không trong nháy mắt trở thành nhà lao, đem phong ấn toàn bộ Huyền Sát thú bên trong. Mặc dù bọn chúng điên cuồng công kích bên trong, nhưng trong trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể nào phá vỡ nổi.
Tiêu Thần lật tay, lấy từ trong Trữ vật giới chỉ một bảo vật hình chữ nhật, bảo vật vừa rời khỏi tay liền hóa lớn lên thành ba trăm trượng. Thần quang màu đất bên ngoài gần như hóa thành thực chất, phát ra đại thế nặng như núi, giống như trấn thiên áp địa.
Tiểu Chuyên!
Ở bên trong Huyền Sát giới không thể vận dụng chiến lực của Bất Trụy cảnh giới. Lấy Tiểu Chuyên đã đạt tới Địa phẩm đạo khí, tuy không thể so sánh với Nguyên Anh đỉnh phong nhưng để xử lý việc trước mắt là cực kỳ ổn thỏa.
- Để ta trấn áp!
Tiểu Chuyên cảm nhận được ý niệm của Tiêu Thần, linh quang ngoài bản thể tăng vọt, uy năng nặng nề hướng xuống dưới mà nện xuống tạo thành tiếng ầm ầm.
Nhưng đối với Huyết Sát, việc bị Tiểu Chuyên đánh tới lại không thèm tránh né, ngược lại, trong đôi mắt màu huyết sắc lại hiện lên tia mỉa mai. Vào lúc này, bên trong Huyền Sát khí sau lưng Tiêu Thần lờ mờ có một đạo hư ảnh hiện lên, hình dáng lờ mờ nhỏ dẹp đang phiêu phù giữa không trung, ánh mắt chuyển động nhìn lên phía sau người Tiêu Thần, lộ ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn.
Âm Sát!
Trong nháy mắt, một cỗ sóng tinh thần âm lãnh tàn bạo bộc phát từ cơ thể kia lao thẳng tới Tiêu Thần. Âm Sát này ẩn thân trong Huyền Sát khí nên cực kỳ khó phát hiện nên dĩ nhiên dám xuất thủ đánh lén, tu sĩ tầm thường nếu không có phòng bị sẽ bị thương nặng.
Tiêu Thần cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cẩn thận. Đến giờ quay đầu lại mới dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như đao nhìn tên Âm Sát kia. Công kích nguyên thần của Âm Sát kia cũng tan rã sau khi tiến vào cơ thể Tiêu Thần, hẳn là không tạo nên chút tổn thương nào. Âm Sát kia trở nên si ngốc, đôi mắt dại ra như không thể tin vào đều mình chứng kiến. Nó toàn lực ra tay công kích vào nguyên thần vậy mà chẳng tạo nên chút tổn thương nào đối với tên tu sĩ nhân tộc kia.
- Ngươi cuối cùng cũng chịu ra tay, Tiêu Thần đợi đã lâu rồi!
Thanh âm lành lạnh, hiện ra sát khí vô cùng.
Âm Sát hồi phục tinh thần liền quẫy đuôi chạy đi, muốn trốn vào trong Huyền Sát khí.
Nhưng giờ đã quá trễ.
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng, đánh về phía trước một chưởng.
Oanh!
Ở bên trong Huyền Sát giới này, Huyền Sát khí đột nhiên run lên khắp nơi, âm phong cũng không biết từ đâu sinh ra, gào thét liên tục phát ra khí tức chết chóc. Gió này cũng không quá mạnh mẽ nhưng lại có khí tức hung tàn, đủ để giết chết những ai dám xông vào trong đó.
Thần thông, Phong Khởi!
Âm phong khắp trời đem Âm Sát kia bao phủ vào bên trong khiến nó thét lên chói tai, điên cuồng lui về phía sau chạy trốn.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, một chưởng đánh xuống rồi quét ngang.
Bên trong Huyền Sát giới vốn tràn ngập khí tức hung sát, giờ đây như dung hợp cùng thần thông tạo thành từng áng mây màu đen nhánh, thật đáng sợ vô cùng. Mây lần này chính là do khí hung sát ngưng tụ mà thành, có thể ăn mòn thân thể, làm ô uế pháp bảo, tổn hại nguyên thần, âm độc vô cùng!
Thần thông, Vân Dũng!
Song chưởng đồng thời quét ngang ra, trong mây đen liền hiện ra màu huyết sắc, đồng thời huyết vũ vô tận cứ thế rơi xuống. Mưa huyết sắc lần này là tập hợp sát khí độc mà nên, mức độ âm độc càng mạnh mẽ hơn nữa.
Thần thông, Vũ Chí!
Phong Khởi, Vân Dũng, Vũ Chí! Tiêu Thần nắm giữ ba đại thần thông âm độc, giờ đây lại đang thi triển ở bên trong Huyền Sát giới khiến cho uy năng càng thêm mạnh mẽ.
Âm Sát bị âm phong rạch cắt, lệ vân ăn mòn, huyết vũ tan rã khiến cho hắn hét lên kinh sợ chói tai cùng sự oán độc vô cùng. Tu sĩ nhân tộc này xuất ra thần thông như nước chảy mây trôi chứng tỏ lúc trước đã sớm có chuẩn bị. Mà cũng trong lúc đó, trong mắt Huyết Sát kia cũng hiển lộ sự khiếp sợ muốn bỏ chạy, nhưng thân thể sớm đã bị trấn áp đông cứng không cách nào chạy trốn. Bản thể ba trăm trượng chủa Tiểu Chuyên rơi xuống, thần quang màu đất lay động không ngừng, bên trên bản thể như có hư ảnh một ngọn núi hùng vĩ, mạnh mẽ.
Oanh!
Huyết Sát liều chết phản kháng trước sự trấn áp của Tiểu Chuyên. Nhưng bản thể nó đã bị bao vây bởi thần quang màu đất, dù có phản kháng thế nào cũng không thể tránh thoát.
Từ lúc Tiêu Thần đem phong ấn phần lớn Huyền Sát thú đến khi xuất ra ba thần thông giết chết Âm Sát, cùng với Tiểu Chuyên trấn áp Huyết Sát cũng chỉ là thực hiện trong giây lát. Tình hình trước mắt biến chuyển nhanh chóng, trừ Hắc Sát ra thì hai Thôn Sát kia đã rơi vào hiểm cảnh. Cẩn thận tính toán, ra tay mau lẹ thì mới có được thành quả trước mắt.
Đối với việc Âm Sát đang đau khổ chống đỡ, Tiêu Thần mặt không đổi sắc đánh ra một chưởng.
Thần thông, Phúc Thủ!
Âm phong, lệ vân, huyết vũ trong nháy mắt liền quay cuồng kịch liệt, ngưng tụ thành một bàn tay huyết sắc, màu sắc so tương tự với Huyền Sát khí, từ trên trời hạ xuống.
Âm Sát vạn phần sợ hãi, thét lên chói tai lộ vẻ tuyệt vọng.
Oanh!
Chưởng xuống, Âm Sát kia không thể chống cự, thân thể bị chấn thành phấn vụn, chỉ còn một đoàn ô quang đột nhiên xuất hiện rồi hoảng hốt hướng ra ngoài chạy trốn.
Hừ!
Tiêu Thần hừ lạnh, bàn tay mở ra đem ô quang kia giam cầm trong nháy mắt. Ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại khi nhìn thấy rõ bản thể của ô quang, trong lòng như có sóng dậy. Ô quang sau đó hiện ra thành thứ giống như tồn tại của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng thứ này toàn thân đen nhánh, ngoài thân hiện đầy lân giáp, miệng có răng nanh, nhìn vào thật không khác gì Ma Anh bình thường. Giờ đây, trong mắt Ma Anh đang thể hiện sự hoảng sợ vô cùng.
Tiêu Thần cau mày, đem Ma Anh kia nhiếp đến bên cạnh, dùng phòng ấn trấn áp đưa vào hộp ngọc, sau đó dán lên mấy tấm phù rồi đưa vào túi trữ vật. Xoay người nhìn Hắc Sát, hiện tại Âm Sát bị bắt, Huyết Sát bị trấn áp, chỉ còn mình hắn bình yên vô sự. Giờ này, bị ánh mắt Tiêu Thần nhìn đến, Hắc Sát liền thét lên chói tai, đồng thời thân ảnh phóng vào trong Huyền Sát khí điên cuồng chạy trốn.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, cũng không vội mà đuổi giết, bước ra một bước đã đến bên người Huyết Sát, sau khi chần chờ đôi chút liền ra tay đem đánh chết rồi lại đem Ma Anh phong ấn tiếp lại.
Ba con Thôn Sát thì hai bị bắt, một chạy trốn. Ánh mắt Tiêu Thần chợt lóe, ống tay áo vung lên đem hư không cấm giải trừ, lực không gian hung hãn nhất thời đem đám Huyền Sát Thú toàn bộ giết chết hầu như không còn, chỉ còn lại hơn trăm huyền châu rơi trên mặt đất. Tiêu Thần vung tay đem thu vào trong túi trữ vật, ánh mắt thản nhiên nhìn phương hướng Hắc Sát kia chạy trốn, chân bước ra hướng theo hướng hắn ta bỏ chạy.
- Nếu trên người ngươi còn để lại ấn kỹ của Tiêu mỗ thì bất kể ngươi chạy đến nơi nào cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của ta. Hôm nay ta sẽ theo ngươi đi vào chỗ sâu trong Huyền Sát giới xem rốt cục là đã xảy ra dị biến gì.
Khóe mắt Tiêu Thần như có lãnh mang, thân ảnh lao về phía trước mà đi, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 81: Không gian tịch mịch
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: F.A
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Đã là 8-3. Hôm nay ném boom chúc mừng chị em phụ nữ nào:254: Chúc một nửa luôn xinh đẹp, đáng yêu, tràn đầy hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!
Quả thứ hai!
Một chỗ sâu vô cùng trong Huyền Sát giới, Địa Huyền sát khí tỏa ra càng nồng nặc, đặc dính ướt át gần như hóa thành chất lỏng, phát ra khí tức lành lạnh.
Đúc lúc này một đạo hắc ảnh gào thét lao đến bức ra một lối trong màn sát khí nồng nặc, phóng thẳng vào chỗ sâu.
- Tu sĩ nhân tộc chết tiệt, thủ đoạn quả nhiên mạnh mẽ, dù chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Sợ rằng lúc này Huyền Sát với Âm Sát đã bị người này giết chết rồi, nếu không phải ta thấy nguy cơ liền chạy đi thì chỉ sợ đã bị tu sĩ này hạ độc thủ rồi.
Bóng đen này chính là Hắc Sát chạy trốn trong tay Tiêu Thần, giờ đây sự sợ hãi trong đôi mắt đỏ như máu của y đã dần lắng xuống, dù sao thì đây là nơi vô cùng sâu trong Huyền Sát giới, tu sĩ nhân tộc nếu không có ai chỉ dẫn thì tuyệt đối không có cách nào xông vào. Hơn nữa chỉ cần qua chốc lát là y có thể về bên trong giới, coi như hoàn toàn thoát được sát kiếp lần này. Tu sĩ nhân tộc kia mặc dù lợi hại nhưng tuyệt đối không dám bước vào trong giới nửa bước, nếu không hẳn sẽ bị đại nhân chém chết tại chỗ. Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng tốc độ của Hắc Sát không hề chậm lại nửa điểm mà còn nhanh thêm vài phần, gầm thét lao thẳng về phía trước.
Hưu!
Thân ảnh Hắc Sát bắn ra từ bên trong Huyền Sát khí, quanh thân tự nhiên trở nên trống trải rõ ràng. Lúc này Hắc Sát hẳn đã ở chỗ sâu nhất trong Huyền Sát giới, phía trước có một chỗ không gian vỡ vụn, một cái khe không gian lớn chừng ngàn trượng ẩn hiện trong không trung, Huyền Sát khí nồng nặc chính là từ cái khe này tỏa ra, tràn ngập cả Huyền Sát giới.
- Rốt cục cũng trốn được rồi, tu sĩ nhân tộc chết tiệt chớ có bị Hắc Thổ đại nhân gặp phải, để lần sau gặp lại chính tay ta sẽ lấy mạng ngươi.
Hắc sát nói xong đang định chui vào trong khe không gian thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng quát lạnh như băng.
- Muốn lấy tính mạng Tiêu Thần ta thì phải xem ngày hôm nay ngươi có bình yên thoát đi được hay không! [color]Truyện được dịch tại 4vn.eu[/color]
Thanh âm chưa dứt, một cảm giác nguy hiểm cực độ nháy mắt quanh quẩn trong đầu, Hắc Sát hét lên một tiếng, thân ảnh hóa hành ô quang chạy thẳng tới khe không gian. Lấy tốc độ của nó mà nói thì chỉ cần thời gian một hơi thở là có thể tiến vào trong khe, giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng đúng lúc đó, cảm nhận được uy áp cường đại từ sau lưng ập đến, trong lòng Hắc Sát tràn ngập sự tuyệt vọng.
Một ngón tay cực lớn hình thành trong hư không, tựa như Thần ma xuất thủ, uy thế vạn quân, tốc độ nhanh như bôn lôi, ngay khi hắc ảnh chuẩn bị lao vào khe không gian thì đánh vào yêu vật. Thôn Thiên Chỉ bộc phát toàn bộ uy năng, thân thể Hắc Sát tan vỡ, thậm chí ngay cả Ma Anh trong cơ thể cũng bị tán luôn, hình thần câu diệt, hoàn toàn biến mất.
Một thân ảnh cao ngất bước ra từ trong màn Huyền Sát khí, ánh mắt đặt lên khe không gian, không nhịn được mà nhẹ nhàng ngưng trọng lại, dần dần lộ ra ý kiêng kị.
Sắc mặt Tiêu Thần âm tình bất định hồi lâu, trong lòng đang nổi sóng, ai có thể nghĩ tới sâu trong Huyền Sát giới này lại có cảnh tượng như vậy. Vòm trời bị xé rách tạo thành một lối đi, huyền sát khí nồng nặc từ nơi đó tản ra tràn ngập không gian, hình thành nên Huyền Sát giới ngày hôm nay. Lối vào như thế, bên trong nó sẽ là cảnh tượng như thế nào? Chỉ tỏa ra Huyền Sát khí mà khiến cho tất cả tông môn của đại lục Trung Châu liên hiệp phong ấn Huyền Sát giới, như thế đã có thể hiểu rằng sau cái thông đạo kia là một vùng đất đại hung!
- Tên này muốn trốn vào cái khe, hẳn là muốn không bị truy sát nên mới vào đó, Như vậy thì nơi kia không phải tạo vật của Huyền Sát giới, mà là môt cái lối tiến vào một không gian khác chăng?
Thần quang trong đôi mắt Tiêu Thần khẽ nhấp nháy nhìn cái khe trên không trung kia, trong lòng lại sinh ra vô vàn ý niệm. Dù rằng không biết cái khe đó thông đi đâu nhưng lúc này nhìn nó Tiêu Thần cũng có cảm giác bất an.
- Thôi cứ vào dò xét một phen, nếu như có sự tình không đúng thì lập tức thối lui, tránh xa nơi này.
Nếu như cứ thể bỏ đi thì Tiêu Thần cực kì không cam lòng, thân ảnh lóe lên, nháy mắt đã hiện ra trước cửa khe không gian. Một bước bước ra nhưng thân ảnh còn chưa tiến vào khe không gian đó. Khe không gian luôn tràn ngập nguy hiểm, không gian xé rách lực lan tràn, tuy có Huyền Sát khí ngăn cản nhưng vẫn cần cẩn thận, nếu không rơi vào trong đó thì thật phiền toái. Sắc mặt Tiêu Thần hiện vẻ cẩn trọng, linh quang ngoài cơ thể tự khởi thành vòng bảo hộ, tốc độ không nhanh đi về phía trước. Mới đi chốc lát, phía trước đột nhiên hiện ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt. Trong lòng Tiêu Thần rung lên, không gấp gáp tiến tới mà ngược lại tốc độ di chuyển càng chậm, đồng thời thi triển Liễm khí thuật đem khí tức toàn thân thu lại tới cực hạn, sau đó mới cất bước đi về phía trước.
Nhích tới gần khe không gian rồi đi qua bên kia, ánh mắt Tiêu Thần xuyên thấu ra bên ngoài, trong nháy mắt trên mặt hắn hiện lên sự rung động. Khe không gian nối tới một không gian khác, nhìn qua thì lớn không biết bao nhiêu vạn dạm, rộng vô cùng. Ở không gian này ánh sáng lờ mờ, phía chân trời có vô số Huyền Sát khí tụ tập gần như hóa thành thực chất, bao phủ khắp không gian, hiện lên màu máu đỏ thẫm khiến cho cả phiến không gian giống như một huyết sắc thế giới. Cuồng phong rít gào thổi tro bụi màu xám trên mặt đất tung lên đầy trời, mặt đất hiện ra màu xám đen, thê lương tĩnh mịch không hề có chút sinh cơ. Trên mặt đất, hố to và khe sâu chi chít, vô số Huyền Sát thú gầm thét chạy qua chạy lại, từng đôi chém giết lẫn nhau, vô cùng hung hãn.Nhưng khiến người ta khiếp sợ nhất lại là ở giữa không gian này lại có một thân ảnh đỉnh thiên lập địa tồn tại, thân ảnh này đầu có hai cái sừng, ngoài cơ thể có lân giáp bao phủ, hình thể lớn không biết mấy ngàn mấy vạn trượng, tựa như người tộc Cự Nhân thời thái cổ, giơ tay nhấc chân cũng có uy năng hủy thiên diệt địa. Dù cách xa không biết bao nhiêu nhưng Tiêu Thần vẫn có thể cảm ứng được khí tức Hung sát của thân ảnh ấy truyền tới, khiến cho tâm thần hắn không tự chủ mà rung động sợ hãi không ngừng.
Con ngươi Tiêu Thần kịch liệt co rút, cảnh tượng trong cái khe này thực nằm ngoài xa dự liệu của hắn, thế nhưng lại thật giống như một thế giới đầy đủ phát triển thành!
- Không gian này có Huyền Sát khí dày đặc như thế hẳn cần vô số sinh linh tử thương mới có thể hình thành, chẳng lẽ vô tận năm tháng trước kia nơi này là một phần của Nhân gian giới nhưng vì một biến cố nào đó mới hóa thành cảnh tượng ngày hôm nay.
Đầu óc sinh ra ý nghĩ như thế nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Thần lại có lòng tin sợ rằng suy đoán của mình rất có khả năng là sự thật!
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Thần chợt có một cảm giác lạnh người sinh ra từ tận đáy lòng cắt đứng suy nghĩ của hắn, không cần suy nghĩ thêm nửa điểm, hắn vội bước đi theo bản năng, nháy mắt thân ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, lần xuất hiện tiếp theo đã thấy hắn đứng trước khe không gian hơn trăm trượng.
Oanh!
Ngay sau đó, không gian ở chỗ đứng cũ của Tiêu Thần đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một mảnh đen nhánh, thật giống như một lực lượng nào đó chợt phủ xuống phá hỏng không gian kia. Một cỗ thần niệm bàng bạc phô thiên cái địa quét ngang đến, nháy mắt chui vào trong khe không gian, thẳng tới Tiêu Thần. Thần niệm mạnh bực này vượt xa cực hạn mà Tiêu Thần có thể tưởng tượng ra, nhưng có một điều hắn rõ ràng, một khi thần niệm này phủ xuống hắn chắc chắn vô lực phản kháng, chết trong nháy mắt.
Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, đồng tử co lại nhưng đáy mắt vẫn vững vàng như cũ.
Bá!
Thần thông thuấn di được sử dụng, dù rằng nơi này không gian không tĩnh lặng, thi triển thuấn di rất có khả năng rơi vào bên trong khe không gian, chịu không gian chi lực nguy hiểm vô cùng. Nhưng lúc này đây nếu như không trốn đi sợ rằng chỉ sau nháy mắt đã không còn mạng, Tiêu Thần không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể tất tay đánh cược một lần, hi vọng còn có sinh cơ.
Liên tục thuấn di mà chạy nhưng tốc độ của luồng thần niệm kia vẫn nhanh hơn, khoảng cách giữa đôi bên không ngừng ngắn lại. Tiêu Thần mím chặt môi, đáy mắt lóe lên ý điên cuồng tàn nhẫn, tốc độ thuấn di chớp mắt tăng vọt, hoàn toàn buông bỏ phòng ngự, chỉ hi vọng đạt tới tốc độ nhanh nhất.
Năm mươi trượng!
Một hơi thở sau khoảng cách của cỗ thần niệm và Tiêu Thần chỉ còn có thế, lập tức có thể bắt kịp, khí thế như muốn ép chết Tiêu Thần tại chỗ. Dù chưa tiếp xúc nhưng Tiêu Thần đã cảm nhận được sát cơ lành lạnh bạo ngược trong đó. Rơi vào khốn cảnh, Tiêu Thần trở tay, một viên đá màu đen xuất hiện trong tay hắn, ánh mắt tĩnh lặng. Nếu thực sự không thể trốn được thì hắn chỉ có thể trốn vào bên trong Tả Mi đạo tràng. Nhưng nếu làm như vậy, sợ rằng bản thể Tả Mi đạo tràng sẽ bị lấy đi. Đến lúc đó không nghĩ cũng có thể biết được, ngày sau sẽ càng thêm khó khăn ngàn lần.
Cho nên không tới đường cùng, Tiêu Thần thật không muốn như thế.
Ngay trong sát na thần niệm sắp sửa phủ xuống, bàn tay Tiêu Thần nắm chặt, chỉ cần hắn động tâm niệm là có thể chui vào bên trong, thoát khỏi sát kiếp hẳn phải chết này. Nhưng đúng lúc đó cỗ thần niệm bàng bạc kia cũng đột nhiên dừng lại, mặc dù khoảng cách tới Tiêu Thần chỉ còn mấy trượng nhưng nó cũng không dám tiếp tục tiến lên, chỉ dừng lại tại chỗ gầm thét không ngừng.
Tiêu Thần không rảnh suy nghĩ chuyện gì xảy ra, hắn không dám trì hoãn nửa điểm, vội vã thi triển thuấn di chạy dọc theo khe không gian hướng về phương hướng Huyền Sát giới.
Rống!
Thân ảnh mới chạy được trăm trượng đột nhiên một tiếng gầm thét dữ dội từ thế giới kia truyền lại, cả khe không gian kịch liệt rung động. Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch nhưng tốc độ độn quang không hề giảm, điên cuồng lao về phía trước.