“Mở cửa, mở cửa nhanh, nếu không bọn tao sẽ đốt phòng!”Ngoài cửa có tiếng người kêu gào.
Dương Minh nổi điên lên, đang muốn mở cửa ra đập tụi này một trận, không ngờ rằng lại xảy ra một biến cố!
Chỉ thấy cửa phòng đối diện mở ra, Trương Tân để ngực trần tay trái cầm cái bình nước nóng, tay phải cầm lấy cây sắt chuyên dùng để đốt nướng, cứ như vậy mà vọt ra.
“Đis mẹ tổ tông nhà bọn mày”Trương Tân trực tiếp cầm bình nước nóng đập lên đầu tên đang gõ cửa, cái bình nước nhất thời vỡ ra, nước sôi từ bên trong đổ lên mặt tên côn đồ, trực tiếp làm cho làn da mặt của hắn bị phỏng nặng như muốn rớt thịt ra, tên này bụm mặt lại, ngã xuống đất lăn qua lăn lại, phát ra những tiếng kêu thảm làm cho người ta không rét mà run...
Biến cố bất thình lình xảy ra, làm cho vài tên côn đồ kia im miệng, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Trương Tân.
Trương Tân hồn nhiên không biết sợ, cầm lấy cây sắt đập thẳng vào đầu của tụi kia, trên cây sắt còn có những cái móc, cứ như vậy mà đập vào đầu sao? Không vỡ óc ngay tại chổ à? Không chết cũng biến thành người thực vật.
... nói thẳng ra mấy tên côn đồ này chỉ ỷ vào số đông để ăn hiếp người khác, lại không ngờ đụng phải một thằng điên như vậy! Cái tiếng gió từ cái cây sắt vù vù vang lên, làm cho mấy tên côn đồ sợ đến xanh mặt, xoay người bỏ chạy.
Nhưng cái hành lang dài hẹp này muốn chạy làm gì dễ dàng thế? Tuy rằng lấy tay che đầu rồi, nhưng chổ khác trên người cũng không tránh được bị Trương Tân quơ trúng, trong đó có một tên côn đồ thảm thương, lấy tay ngăn cản, trực tiếp bị cái móc sắt đâm vào tay, tạo thành một lổ đỏ, đau đến mức la hét ầm trời.
Những tên khác nhìn hai mắt rực đỏ như kẻ điên của Trương Tân, đều không tự chủ mà run lên... người này học đánh nhau ở đâu vậy, quả thật là chiêu nào cũng dồn người ta vào chổ chết hết!
Mấy tên côn đồ lúc đầu vênh váo, nhưng lập tức chạy trối chết, mà cái tên đang lăn lộn dưới đất cũng biến mất cuối hành lang.
Chẳng qua, trong đó có một tên nhìn như đầu lĩnh, lúc chạy thật xa rồi mới đưa tay chỉ về phía Trương Tân, uy hiếp : “Tiểu tử, mày ngon lắm, nhưng mày biết mày đã chọc đến ai không? Bọn tao là người của Quách Kim Bưu Cát Đốn! Người mà mày vừa tưới nước sôi lên là cháu của Quách lão đại! Chết mẹ mày rồi!”
“Cút mẹ đi!”Trương Tân thấy tên này vẫn còn đứng sủa mãi, liền quơ cây sắt đuổi theo, kết quả là làm cho tên kia sợ đến mức tè ra quần.
Khi tên côn đồ kia nói ra ba chữ Quách Kim Bưu, Dương Minh không khỏi nhíu mày, Quách Kim Bưu, bàn tay cũng lớn đấy, ở Xuân huyền mà cũng có người của hắn.
Cát Đốn bắt đầu nhúng tay vào hắc đạo Xuân huyền từ khi nào? Nếu có nhúng tay thì phải là mình nhúng mới đúng! Chẳng qua, Dương Minh đột nhiên cười trừ, xem ra mình đã quá coi nhẹ một chuyện, cho dù Xuân huyền là thị trấn trực thuộc Tùng Giang, nhưng từ Tùng Giang đến đây quá xa, nhưng lại gần giáp với Cát Đốn... Cái này cũng không trách được người của Quách Kim Bưu hoạt động tại đây!
Mở cửa phòng ra, Dương Minh đi đến chổ Trương Tân đang đứng thở hổn hển ngoài hành lang.
“Thật không ngờ, mày quả thật là liều mạng, sao lại đột nhiên mạnh như vậy?”Hành động vừa rồi của Trương Tân đã làm cho Dương Minh choáng váng, xém tí còn tưởng đâu chiến thần chuyển thế chứ.
“Thật là thích chết mẹ...”Trương Tân thở hổn hển, mặt đỏ lên, nói : “Thì ra đánh nhau thích như vậy, mấy thằng này ban ngày tao đã thấy không vừa mắt. Buổi tối còn dám đến đây, nhìn xem tao có đánh chết bọn nó không...”
Lúc Trương Tân nói chuyện, giọng nói run lên, hiển nhiên là do kích động quá mức...
Dương Minh hiểu được tâm tình của Trương Tân mà, lần đầu tiên đánh nhau, phần lớn mọi người đều có cảm giác kích động như vậy, tựa như bản thân năm đó vậy. Vỗ vỗ vai Trương Tân nói : “Phục mày rồi, độc ác như vậy mà cũng ra tay được”
“Tao cũng không biết, ý nghĩ nóng lên là tao vọt ra, hoàn toàn là đánh loạn lên...”Bây giờ Trương Tân vẫn còn run rẩy, không thể bình phục được tâm tình của mình: “Tao đang ở trong phòng, chợt nghe bên ngoài có tiếng người làm ồn, là hai thằng chó ban ngày dám đùa giỡn với Triệu Tư Tư, tao liền tức giận lên, thầm nghĩ, nam tử hán đại trượng phu, cùng lắm là liều mạng với chúng...”
“Làm rất tốt... chẳng qua về sau đừng xúc động như vậy”Dương Minh khuyên: “Hôm nay mày có thể đánh bọn chúng hoàn toàn là dựa vào sự điên cuồng của mày, hơn nữa là từ phía sau thình lình xông lên, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Nếu bọn chúng có chuẩn bị trước, thì mày sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy...”
“Tao biết...”Trương Tân lộ vẻ mặt xấu hổ : “Không biết vì cái gì, bây giờ tao vẫn còn chút sợ... bọn nó sẽ không tìm giết đến đây chứ? Vừa rồi tên kia lúc gần đi có nói là người của lão đại Cát Đốn gì đó...”
“Được rồi, không có chuyện gì đâu, yên tâm, nếu bọn chúng đến, tao sẽ dọn giúp mày cho”Dương Minh cười nói.
“Hắc hắc...”Trương Tân an tâm gật đầu, thực lực của Dương Minh hắn biết, không giống như loại chó ngáp phải ruồi này.
Dương Minh thì không sao cả, Quách Kim Bưu thì thế nào? Con của mày tao còn dám đánh, chứ đừng nói là cháu mày. Hơn nữa bởi vì Trương Tân đột nhiên đánh ra, làm cho lửa giận trong lòng Dương Minh không có chổ phát tiết. Đis mẹ, quấy rầy chuyện tốt của mình, cái này cũng được sao?
Vì thế, Dương Minh liền ghi hận tên Quách Kim Bưu, trong lòng hung tợn nói, tốt nhất mày đừng rơi vào tay tao, nếu không thì mày xong rồi đó!
Tao tìm vài con ** thả vào phòng mày, sau đó lại tìm Trần A Phúc đến hù dọa mày! Dương Minh tà ác nghĩ...
Chờ khi mấy tên côn đồ kia bỏ chạy, thì các cửa phòng mới mở ra, kỳ thật những người này đã nghe từ sớm, bên ngoài đang đánh nhau, nhưng không ai dám ra, lúc này thấy không còn gì, muốn đúc đầu ra nhìn.
“Sao thế? Có chuyện gì không?”Vu Ức quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì, mấy tên côn đồ đến gây chuyện, đã bị Trương Tân đánh chạy”Dương Minh đơn giản giải thích một câu, đem tất cả sự tình đơn giản hóa lại, chỉ nói là côn đồ đến gây chuyện.
“Gây chuyện? Bọn họ sao lại chạy đến đây?”Vu Ức nhíu mày, dù sao thành viên trong Đông Lệnh Doanh xảy ra chuyện, thì hắn cũng chịu trường học xử lý.
“Ai mà biết, có thể là muốn cướp chút tiền...”Dương Minh thuận miệng nói: “Mặc kệ nó!”
“Ừ, có cần báo cảnh sát không?”Vu Ức gật đầu, tuy rằng không hiểu tại sao đám côn đồ đến đây, nhưng không có chuyện gì thì tốt rồi.
“Được rồi, báo cảnh sát cũng vô dụng, chúng ta không tổn thất gì, mà bọn chúng bị đánh không nhẹ”Dương Minh cười : “Đi ngủ đi...”
Vu Ức nghĩ một hồi, cũng thấy vậy, nên bỏ luôn cái suy nghĩ báo cảnh sát đi. Nhưng cũng đi dặn dò mọi người đi ra khóa cửa lớn biệt thự lại, vốn chỉ nghĩ rằng khóa kỹ cửa phòng là được, nhưng cửa lớn lại không khóa, xem ra lần này phải thật cẩn thận.
Lại dặn mọi người chú ý an toàn, rồi hành lang mới khôi phục lại yên tĩnh... giờ phút này, trời đã bắt đầu tỏ... mặt trời đã lên...
Trước đó Dương Minh và tmn vẫn chưa có gì mãnh liệt cả, thật ra, là tmn thật sự có chút mệt mỏi, cũng khó trách, cả ngày hôm qua đi trượt tuyết, sau đó buổi tối lại đi đốt lửa cắm trại, mệt không ít, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
...............
“Hoa tổng, xin chào xin chào!”Vương Tích Phạm cười cười vươn tay ra với một quý phụ rất hấp dẫn.
“Xin chào, Vương tổng!”Người phụ nữ tên là Hoa tổng này cũng nhẹ nhàng bắt tay Vương Tích Phạm.
“Mời ngồi, Hoa tổng, giới thiệu một chút, vị này là phó tổng giám đốc công ty chúng tôi, Quách Kiện Siêu, Quách phó tổng”Vương Tích Phạm giới thiệu người bên cạnh.
“Xin chào, Hoa tổng”Quách Kiện Siêu cũng rất cung kính với Hoa tổng.
“Quách phó tổng thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn”Hoa tổng cười nói.
“Hoa tổng nói quá...”Quách Kiện Siêu không dám kiêu ngạo nói.
Bây giờ là làm ăn bên ngoài, nên Hoàng Hữu Tài không cần ra mặt, Vương Tích Phạm mang theo trợ thủ Quách Kiện Siêu cũng được rồi. Đối với Quách Kiện Siêu, Vương Tích Phạm cũng rất hứng thú, tuổi trẻ, nhưng lại có năng lực. Mặc dù có chút kiêu ngạo, chẳng qua thời gian gần đây đã kín đáo lại.
Không biết thì tưởng rằng Quách Kiện Siêu đã trưởng thành, nhưng thực tế là Quách Kiện Siêu sợ Bạo Tam Lập, nên bắt đầu làm đuôi cho người.
Hoa tổng cũng mang theo một vị phó tổng giám đốc đến, phần lớn xã giao là hai vị phó tổng này với nhau. Còn Vương Tích Phạm và Hoa tổng thì bàn chuyện thành lập khách sạn tại Đông Hải.
Vương Tích Phạm rất nóng lòng với hạng mục này, dù sao nếu khách sạn thật sự hoàn thành, thì chổ tốt có không ít. Nếu ó thể trở thành khách sạn mặt tiền của Đông Hải, vậy thì khẳng định chính phủ sẽ chỉ định tiếp khách, nếu như vậy, bản thân khẳng định có thể tiếp xúc với nhân vật thượng lưu, vậy có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái.
Cho nên Vương Tích Phạm cũng không coi trọng lợi nhuận, cái khách sạn này đầu tư tuy nhiều, nhưng cũng rất đáng giá!
Đã có 177 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của AQ_donquichotte
Thương nhân mà không trục lợi không phải là thương nhân, Hoa tổng và Vương Tích Phạm sau khi bàn bạc chính sự xong, hai người tự nhiên đem đề tài chuyển xuống đám con cháu.
Cũng khó trách, bọn họ cũng đã đến tuổi rồi, cho nên trừ bỏ nói chuyện trên thương trường ra, thì cũng chỉ quanh quẩn sang lũ trẻ.
Bắt đầu, hai người còn than phiền một chút, con người sống trên đời này, quan tâm nhất chính là con cháu mình. Bất luận là thành công thế nào cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy...”Vương Tích Phạm thở dài : “Làm ăn liều mạng như vậy, toàn bộ gia nghiệp to như vậy, vì cái gì? Còn không phải muốn cho con cái có cuộc sống tốt đẹp sao? Chúng ta đã đến tuổi rồi, còn hưởng thụ được bao nhiêu? Nếu nói hưởng thụ, tiền của chúng ta hai đời xài không hết, bây giờ còn không ngừng tranh đấu, là vì cái gì?”
“Thì ra Vương tổng cũng là một con người của gia đình, con của ông nhất định rất hạnh phúc”Hoa tổng cười nói.
“Tiểu tử kia hả, đừng nhắc nửa, lớn vậy rồi mà vẫn không yên, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi”Vương Tích Phạm giận dữ nói : “Lớn rồi, mà ngay cả bạn gái cũng không có, tôi thấy mà cũng sốt ruột”
Hoa tổng nghe vậy cảm động, điều kiện của Vương Tích Phạm, nói thế nào cũng môn đăng hộ đối với gia đình mình, vì thế thuận miệng hỏi : “Lệnh lang bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín, đang học năm nhất tại đại học Tùng Giang”Vương Tích Phạm thuận miệng đáp.
“Ồ? Con của ông đang học tại đại học Tùng Giang à?”Hoa tổng sửng sốt hỏi, Vương Tích Phạm cười gật đầu : “Đúng vậy, hâm mộ sao, con cái đã lớn vậy rồi đó! Xem Hoa tổng còn trẻ như vậy, con gái chắc cũng không quá lớn? Đang sơ trung hả?”
“Cái gì... Vương tổng, ông nói quá ... tôi làm gì mà trẻ như vậy?”Hoa tổng tuy rằng nói vậy, chẳng qua cũng vô cùng cao hứng, cười nói : “Con gái của tôi cũng đang học tại đại học Tùng Giang, thật là trùng hợp”
“Ồ?”Vương Tích Phạm kinh ngạc nói : “Trùng hợp thế, ha ha, con gái của
bà học chuyên ngành gì?”
“Máy tính, còn con cửa ông”Hoa tổng hỏi.
“Con của tôi học quản lý kinh tế... con tôi đây...”Vương Tích Phạm đem điện thoại đưa cho Hoa tổng, trên màn hình là hình của Vương Chí Đào.
“Ồ, cũng không tệ, bộ dáng cũng tuấn tú, Vương tổng, lệnh lang còn anh tuấn hơn ông nhiều”Hoa tổng cười nói.
“Haha, đúng vậy, đúng vậy”Vương Tích Phạm nghe lời ca ngợi về Vương Chí Đào này xong, trong lòng còn cao hứng hơn : “Tôi đã già rồi... ha ha”
“Đây là con gái của tôi, ông cũng nhìn xem...”Hoa tổng đưa điện thoại của mình cho Vương Tích Phạm.
Vương Tích Phạm không khỏi buồn cười, xem ra, bọn họ dù đã già rồi, nhưng vẫn thích chụp hình con cái.
“A, tiểu cô nương thật xinh đẹp, vừa thấy đã biết thông minh”Vương Tích Phạm tán dương : “Vừa thấy đã làm người ta thèm... không biết con bé có hôn ước với ai chưa?”
“Vương tổng lại nói giỡn, mới nhiêu đó tuổi, làm sao mà có hôn ước gì được. Chẳng qua nếu Vương tổng thấy có người thích hợp, thì giới thiệu cho Giai Giai nhà tôi một chút, người trẻ tuổi bây giờ, không giống như lúc trước nữa. Giống như cái thời đại của chúng ta vậy, chỉ hôn một cái mà phải kết hôn”
Vương Tích Phạm nghe lời Hoa tổng nói xong, trong lòng vừa động : “Hoa tổng, cô thấy tiểu tử nhà tôi thế nào? Chí Đào nhà tôi cũng chưa có đối tượng, tôi đây xin tự đề cử nó”
“Không thể nào? Thật sao? Vương tổng, lệnh lang đẹp trai như vậy, sao lại chưa có bạn gái?”Hoa tổng kinh ngạc nói.
“Không phải tôi vừa mới nói sao, tiểu tử này lớn như vậy mà vẫn chưa có bạn gái”Vương Tích Phạm nói.
“Haha, lúc đó tôi còn tưởng ông nói giỡn”Hoa tổng cười nói : “Vậy cũng được, hai đứa nhỏ này nhìn rất xứng, để cho bọn chúng đến với nhau”
“Cũng được, vậy hai ta thành thân gia rồi, nào, chúng ta phải cạn ly...”Vương Tích Phạm giơ ly rượu trong tay lên uống cạn.
“Cụng ly...”Hoa tổng cũng giơ ly lên.
Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, rồi trao đổi luôn ảnh chụp của con cái, tiệc rượu lần này kết thúc trong vui vẻ.
Buổi tối, Vương Chí Đào từ trường học về, mà Vương Tích Phạm cũng vừa từ tiệc rượu về, thấy Vương Chí Đào hỏi : “Chí Đào, kỳ thi cuối kì thế nào?”
“Cũng không tồi, cha, cha lại uống rượu?”Vương Chí Đào nhíu mày : “Không phải bác sĩ dặn cha uống ít chút sao?”
“haha, hôm nay rất vui, nếu đổi lại bình thường, cha cũng chỉ nhấp môi thôi”Vương Tích Phạm cười nói.
“Rất vui? Cha, cha lại làm được đại sinh ý gì à?”Vương Chí Đào thuận miệng hỏi.
“Làm ăn thì có gì mà vui”Vương Tích Phạm lắc đầu nói : “Chuyện tốt của cha, chính là về con”
“Haha, Chí Đào, con đã trưởng thành rồi, có phải cũng nên tìm một người bạn gái không?”Vương Tích Phạm nói.
“Cha...”Vương Chí Đào nghe Vương Tích Phạm nói xong, thần sắc có chút ảm đạm : “Đừng bàn chuyện này...”
“Sao thế? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, có gì mà không nói”Vương
Tích Phạm ngạc nhiên nói.
“Cha, cha cũng không phải là không biết, chuyện tốt của con đều bị tiểu tử Dương Minh kia phá hủy...”nói đến đây, trong mắt Vương Chí Đào hiện lên một tia oán độc.
“Haha, trời đất bao la làm gì có chổ thiếu cỏ?”Vương Tích Phạm cười nói: “Cha giới thiệu cho con một người”
“Được rồi, cha có giới thiệu chưa chắc con đã thích...”Vương Chí Đào lắc đầu nói.
“Con không nhìn làm sao biết không thích?”Vương Tích Phạm nói : “Cha cảm thấy rất tốt, cha có một người bạn làm ăn...”
“...”Vương Chí Đào lắc đầu : “Hôn nhân vì làm ăn con càng không thích “
“Chí Đào, con cũng trưởng thành rồi, cha giới thiệu cho con bạn gái, cũng chỉ vì tốt cho con”Vương Tích Phạm đột nhiên nghiêm nghị nói : “Đứa con gái cha nhìn trúng còn không tốt sao? Con là con của cha, cha có thể hại con sao? Ảnh chụp cha cũng lấy về, con tự xem đi”
“Này... được rồi, vậy con xem trước...”Vương Chí Đào thấy cha tức giận, cũng đành gật đầu. Chẳng qua chỉ là nhìn một bức ảnh, cũng đâu phải là chấp nhận hôn sự.
Vương Tích Phạm đưa lấy điện thoại ra, mở ảnh lên, sau đó đưa cho Vương
Chí Đào.
Vương Chí Đào tùy ý nhận lấy, liếc nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên không rời ra, kinh ngạc nói : “Sao lại là nàng? Chu Giai Giai?”
“Hả? Chí Đào, sao thế?”Con quen biết con gái của Hoa tổng?”Vương Tích Phạm nhìn biểu tình của con trai, hỏi han.
“Cha, sao lại là Chu Giai Giai?”Vương Chí Đào có chút kích động, dồn dập hỏi.
“Hình như gọi là cái gì Giai Giai...”Vương Tích Phạm gật đầu : “Đây là con gái của Hoa tổng Tân Hoa Minh Nguyệt, bà ta là bạn làm ăn của cha”
“Cha, việc hôn sự này con đồng ý!”Vương Chí Đào kích động nói : “Mấu chốt là nàng có đồng ý không?”
“Hoa tổng đương nhiên đồng ý, nếu không đồng ý, sao có thể kêu cha giới thiệu cho con”Vương Tích Phạm gật đầu nói.
“Không phải đâu, cha, ý của con là Chu Giai Giai có đồng ý không?”Vương Chí Đào giải thích.
“Chu Giai Giai? Sao con biết nó không đồng ý? Mẹ nó đã đồng ý, nó còn ý kiến được gì?”Vương Tích Phạm không rõ, cười nói. “Đây là người mà con cạnh tranh với Dương Minh”Vương Chí Đào vội vàng nói.
“Hả?”Vương Tích Phạm nghe xong, không khỏi sửng sốt : “Thật sao? Sao trùng hợp quá vậy?”
“Thật đấy, con lừa cha làm gì?”Vương Chí Đào không ngừng nói.
“Vậy con chờ một chút, cha gọi điện cho Hoa tổng hỏi một chút”Vương Tích Phạm do dự một chút rồi nói.
“Dạ được...”Vương Chí Đào cầm điện thoại mà run lên, đưa lại cho cha, sau đó đứng bên cạnh nhìn Vương Tích Phạm gọi điện.
Vương Tích Phạm nhìn thấy vẻ lo lắng của con trai, không khỏi cười nói : “Yên tâm đi, chuyện này nắm chắc rồi”
Điện thoại chuyến đến, trong điện thoại truyền ra giọng của Hoa tổng : “Vương tổng, sau vừa chia tay đã gọi cho tôi vậy? Có chuyện gấp gì sao?”
“Haha, là như vậy, sau khi tôi về nhà, đưa ảnh chụp con gái bà cho Chí Đào nhìn, Chí Đào lập tức đồng ý”Vương Tích Phạm nói : “Tôi cũng vội vàng gọi cho bà báo tin vui”
“Thật không? Vậy thì tốt quá”Hoa tổng cười nói : “Tôi còn chưa gặp con gái của tôi, để lát nữa tôi nói với nó”
“Hoa tổng, chẳng qua có một câu không biết có nên nói hay không...”Vương Tích Phạm do dự.
“Sao thế? Vương tổng, cái này không giống ông, tại sao lại phải do dự? Hai ta đã nhanh chóng thành thân gia rồi, còn có gì mà không thể nói”Hoa tổng nói.
Đã có 177 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của AQ_donquichotte
“Là như vậy, Hoa tổng, Chí Đào nó quen biết với Giai Giai nhà bà trong trường, hơn nữa nó rất thích Giai Giai...”Vương Tích Phạm nói.
“Thật sao? Vậy đây là chuyện tốt rồi, có gì mà khó nói”Hoa tổng vui vẻ nói.
“Nhưng mà, tôi nghe Chí Đào nói, Giai Giai trong trường có một người bạn trai tên là Dương Minh?”Vương Tích Phạm nói.
“Haha, thì ra ông nói Dương Minh đó à, hắn và Giai Giai không thích hợp, tôi đã gặp hắn nói qua, hắn cũng nói sẽ không tìm Giai Giai nữa, ông cứ yên tâm! Chuyện này cam đoan sẽ không bị trở ngại...”Hoa tổng nghe đến chuyện của Dương Minh, vội vàng giải thích, sau đó cam đoan nói.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”Vương Tích Phạm nói : “Tôi cũng an tâm”
“Không thành vấn đề, lát nữa tôi gặp Giai Giai, sẽ nói với nó, rồi gọi cho ông”Hoa tổng nói.
“Vậy tôi chờ tin tốt”Vương Tích Phạm gật đầu.
Cúp điện thoại, Vương Tích Phạm cười nói với Vương Chí Đào : “Được rồi, lúc nãy Hoa tổng đã nói, bà ta đã nói chuyện với Dương Minh, Dương Minh cũng không can thiệp vào chuyện này”
“Vậy thì không thể nào tốt hơn rồi!”Vương Chí Đào gật đầu : “Cha, cha thật vĩ đại!”
“Haha, đứa nhỏ này!”Vương Tích Phạm lắc đầu nói : “Đúng rồi, Chí Đào, con nghỉ đông chưa? Bắt đầu từ ngày mai đến công ty đi, con đi theo chú Tài và chú iêu học tập cách quản lý công ty, sau này con còn tiếp quản nữa”
“Sao gấp vậy? Con vừa mới năm nhất...”Vương Chí Đào trong lòng suy nghĩ, nếu thật sự có thể kết đôi với Chu Giai Giai, vậy thì không tránh đượcphải hẹn hò, mà nếu đến công ty thì khẳng định chẳng còn bao nhiêu thời gian.
“Sao lại không vội? Năm nhất thì sao? Cha đã lớn tuổi rồi, muốn về hưu rồ. Con nên bắt đầu tiếp nhận chuyện của công ty đi!”Vương Tích Phạm nghiêm túc nói : “Chuyện này quyết định vậy đi!”
“Nhưng mà, cha, không phải cha giới thiệu cho con bạn gái sao....”Vương Chí Đào nói.
“Tiểu tử này!”Vương Tích Phạm tức giận nói : “Nhi nữ tình trường, khi nào mà không được, buổi tối không phải có thời gian sao? Sao cứ muốn hẹn hò ban ngày chứ? Con làm cha tức chết! Hoa tổng cũng là người có thân phận, thấy con suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, còn muốn gả con gái cho con sao?”
“Dạ, cha nói rất đúng..”Trong lòng Vương Chí Đào cả kinh, vội vàng gật đầu, Chu Giai Gai cũng không phải là người bình thường, nếu mình cứ ăn chơi suốt, thì nàng còn để ý đến mình sao?
“Con hiểu là tốt rồi”Vương Tích Phạm gật đầu : “Con trai, đường đời con dài, thân cha cũng không còn tốt, nói không chừng có một ngày nào đó phải nằm xuống, con phải nhanh chóng tự lập thôi”
Vương Tích Phạm không nói rõ chuyện buôn lậu, mà chỉ tìm lý do, nói là thân thể không được tốt.
“Cha, cha nói cái gì vậy? Cha mới có nhiêu đó tuổi, mà thân thể đã không tốt? Còn cường tráng thế này, sao lại nói những lời đó!”Vương Chí Đào quái dị nhìn cha.
“Haha, là cha tùy tiện nói thôi, đây không phải là muốn con tự độc lập sao!”Vương Tích Phạm cười nói : “Được rồi, đừng đoán mò, cha mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
“Được rồi, cha, con sẽ nhanh chóng tiếp quản mọi chuyện của công ty, cha yên tâm...”Vương Chí Đào gật đầu.
“Vậy mới đúng...”Vương Tích Phạm hiền lành gật đầu, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Buổi tối, Vương Tích Phạm nhận được điện thoại của Hoa tổng, hẹn hắn và Vương Chí Đào ra ngoài ăn cơm một ngày, nàng sẽ dẫn theo con gái cùng đi.
Vương Tích Phạm đương nhiên vui vẻ rồi, còn Vương Chí Đào thì cười toe tóe.
Mà bên kia Chu Giai Giai cũng tức giận nhìn mẹ nàng, chính là Hoa tổng.
“Mẹ, sao mẹ lại như thế, mẹ đi tìm Dương Minh làm gì?”Chu Giai Giai tức đến run cả người.
“Mẹ tìm hắn làm gì?”Chu mẫu hèn mọn nói : “Cái tên Dương Minh kia căn bản không xứng, hỏi hắn chuyện của con với hắn, hắn không dám nhận, người như vậy, con còn nói thay cho hắn?”
“Mẹ! Con đã nói rồi, con và Dương Minh chỉ là bạn tốt! Sao mẹ lại có thể can thiệp lung tung thế này!”Chu Giai Giai vội la lên.
“Bạn tốt! Lần trước hình như con không phải nói thế này với mẹ!”Chu mẫu tức giận nói : “Được rồi, tiểu nha đầu đừng suy nghĩ nữa, chuyện của con và Dương Minh, mẹ không đồng ý! Nếu con muốn đến với hắn, trừ khi mẹ chết!’
“Mẹ...”Nước mắt của Chu Giai Giai không tự kìm hãm được, rơi xuống, ôm mặt chạy vào phòng.
“Đứa nhỏ này, mẹ sẽ gọi điện cho cha con!”Chu mẫu thở dài, cầm điện thoại lên.
Không lâu sau, Chu Giai Giai liền nhận được điện thoại của cha, nóithật, Chu Giai Giai sợ nhất chính là người cha này, bị cha răn dạy, tuyrằng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không dám dị nghị, đành phải ủy khuất chấp nhận.
Cuối cùng, cha nàng còn dặn, phải nghe lời mẹ, Chu Giai Giai đành phải đáp ứng.
Chẳng qua, đáp ứng là đáp ứng, Chu Giai Giai quật cường như vậy, thật sự sẽ bị cha mẹ thuyết phục sao, đi theo con đường mà họ lựa chọn? Tình yêu người trẻ tuổi, nói cản là có thể cản được sao?
...........................
Giữa trưa, Dương Minh cùng đoàn người Đông Lệnh Doanh khởi hành trở về,
lúc này, mấy tên côn đồ kia cũng không dám đến gây chuyện, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đường trở về cũng không gặp biến cố gì.
“Đi chổ nào ăn cơm?”Trương Tân lấy xe đến, chở Triệu Tư Tư và Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên.
“Ăn cơm tay đi!”Triệu Tư Tư đề nghị : “Sáng hôm nay em thấy vài người nước ngoài ăn cơm, thật là hâm mộ!”
“Dương Minh, còn mày?”Trương Tân đương nhiên muốn hỏi ý kiến của Dương Minh.
“Mộng Nghiên, em ăn cơm Tây được không?”Dương Minh thì không sao cả, nhưng vẫn phải trưng cầu ý của Trần Mộng Nghiên.
“Được, Tư Tư muốn ăn, chúng ta cùng nhau đi đi!”Trần Mộng Nghiên trước mặt bạn bè là người hiền hòa, nếu Triệu Tư Tư muốn ăn, thì nàng cũng không vấn đề gì. Đối với cơm Tây, Trần Mộng Nghiên chưa nói thích, nhưng cũng không nói rõ là không thích.
“Được, vậy chúng ta đi Ba Tư ăn đi, ở đó tao có thẻ VIP, được giảm giá”Trương Tân nói xong, lái xe quay đầu lại, hướng ra một đường khác.
Quán cơm Tây Ba Tư là quán cơm đặc thù theo kiểu Tây, ở Tùng Giang có thể coi là có một không hai, khẩu vị rất ngon. Dương Minh tuy rằng không đi qua, nhưng cũng nghe nói đến hoàn cảnh nơi này cũng tốt, đồ ăn cũng rất ngon.
Lái xe đến quán cơm, dừng lại tại bãi giữ xe, đoàn người của Dương Minh bắt đầu tiến vào.
Nhà hàng ngoại quốc không coi trọng về vấn đề phòng riêng, cho nên quán cơm Ba Tư này trừ mấy cái bàn cái ghế ra, thì cũng không có phòng riêng, chẳng qua, cũng không sao cả, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn ở đây.
Được vài người phục vụ dẫn đến bàn, Trương Tân bắt đầu gọi món.
Dương Minh cũng chưa từng đến đây, nhưng cũng biết một chút ít về đồ ăn, nên chờ Trương Tân gọi xong, hắn cũng gọi mấy món.
“Dương Minh, mày xem, bên kia không phải là thằng ngu Vương Chí Đào sao?”Chờ phục vụ rời đi, Trương Tân chỉ chỉ phía sau Dương Minh, nhỏ giọng nói. “Ồ?”Dương Minh quay đầu lại, quả nhiên thấy Vương Chí Đào ngồi cách đó không xa, làm cho Dương Minh ngạc nhiên chính là, Chu Giai Giai lại ngồi bên cạnh hắn.
Dương Minh hừ lạnh một tiếng, vài ngày không gặp, con nhỏ hư hỏng này lại bắt đầu hẹn hò với Vương Chí Đào! Điều này làm cho Dương Minh càng sinh ra cảm giác chán ghét Chu Giai Giai, mày ngồi với ai cũng được, sao lại cố tình ngồi chung với Vương Chí Đào?
Nghĩ đến đây, tâm tình Dương Minh không khỏi có chút khúc mắc, hai người này ngồi chung, không phải muốn mưu hại gì mình chứ? Khó mà đoán trước lòng người.
Hôm nay Chu Giai Giai đến đây là do bị me kéo đến, lại không nói trước gì, chỉ nói là đi ăn cơm với một người bạn. Tâm tình Chu Giai Giai khôngtốt lắm, nhưng Chu mẫu lại giở trò hâm dọa ra, uy hiếp Chu Giai Giai, Chu Giai Giai không có biện pháp, đành phải đi theo.
Kết quả, phát hiện ra người bạn mà mẹ nói lại chính là cha con Vương Chí Đào, không khỏi sửng sốt kinh ngạc. Nghe mẹ và Vương Tích Phạm nói chuyện mà thấy khó hiểu.
Chẳng qua, càng nghe được nhiều, Chu Giai Giai càng hiểu được nhiều! Cảm thấy mẹ muốn mình thân cận! Chẳng qua, đã đến rồi, không thể nói đi là đi được.
Chỉ đành không tự nhiên ngồi ở kia, nghe mẹ khen Vương Chí Đào, còn Vương Tích Phạm lại khen Chu Giai Giai, chẳng qua, trong lúc Chu Giai Giai phiền não nhất, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình.
Chu Giai Giai tò mò quay đầu lại, vừa lúc nhận thấy ánh mắt của Dương Minh! Chu Giai Giai chấn động, nhất thời không biết nên làm thế nào...
Đã có 186 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của AQ_donquichotte
Dương Minh cười miệt thị, xem ra, vừa mới có một chút hảo cảm nho nhỏ với Chu Giai Giai, bây giờ đã biến mất ko thấy đâu.
Chu Giai Giai nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của Dương Minh, trong lòng chợt lạnh, khóe miệng có chút run run... Chu Giai Giai cũng biết giữa Dương Minh và Vương Chí Đào có mâu thuẫn, tuy rằng ko rõ, nhưng cũng biết Dương Minh ko thích gặp Vương Chí Đào.
Bây giờ, Dương Minh thấy mình ngồi cùng với Vương Chí Đào, sẽ nghĩ cái gì? Nhất là Vương Chí Đào vẫn đang theo đuổi mình, vậy có phải Dương Minh đã nghĩ mình hướng về trận tuyến của kẻ địch hay ko?
“Sao thế, Giai Giai?” Vương Chí Đào vui như hoa, giấc mơ Chu Giai Giai rốt cục đã thuộc về hắn! Vương Chí Đào sao có thể ko vui.
Cho nên, lúc dùng cơm, Vương Chí Đào lúc nào cũng muốn làm Chu Giai Giai cười, nhưng thấy biểu tình của nàng đột nhiên thay đổi, ko khỏi có chút kỳ quái.
Chu Giai Giai bây giờ làm gì còn tâm tình ứng phó với Vương Chí Đào, nàng còn ko kịp phân rõ giới hạn với Vương Chí Đào, làm sao mà rãnh nói chuyện với hắn?
Thấy Chu Giai Giai ko nói gì, Vương Chí Đào buồn bực ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Chu Giai Giai, nhất thời một cổ lửa giận nháy lên trong lòng!
Dương Minh! Lại là Dương Minh! Người Chu Giai Giai nhìn lại là Dương Minh! Chẳng qua, cha mình và mẹ của Chu Giai Giai đều đang ở đây, hắn ko thể phát tác lửa giận, đành phải nén xuống.
Tại sao mình xui vậy? Sao mỗi lần như vậy đều gặp Dương Minh? Thật sự là xui bỏ mẹ ra! Chẳng qua, Vương Chí Đào cũng biết, cho dù muốn làm gì Dương Minh cũng ko được. Thủ đoạn của mình trong mắt người ta ko tính là gì.
“Hai đứa đang làm gì vậy? Ngẩng đầu nhìn cái gì thế?” Vương Tích Phạm nhấc đầu lên, thấy con trai và Chu Giai Giai đều nhìn về một hướng, có chút buồn bực hỏi.
“Dương Minh... hắn cũng đến đây ăn cơm...” Vương Chí Đào nhỏ giọng nói, chẳng qua nghiến răng mà nói, ai cũng có thể cảm nhận được oán hận của hắn...
“Ồ?” Vương Tích Phạm sửng sốt, lập tức nói : “ Mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm?”
“Sao lại mặc kệ, dù sao cũng là bạn học phải ko?” Chu mẫu đã mở miệng : “ Chí Đào, con dẫn Giai Giai cùng qua chào hỏi bạn học đi, hai người có chuyện vui, cũng nên nói cho bạn học cũ biết chứ, phải ko?”
Vương Chí Đào làm sao mà ko nhìn rõ ý tứ của Chu mẫu! Đây rõ ràng là muốn cho mình mặt mũi! Mình có thể tuyên bố với Dương Minh, Chu Giai Giai là người của mình!
A, lúc đầu Dương Minh còn ko dám đối diện với Dương Minh, nhưng bây giờ, mẹ của Chu Giai Giai cũng đã lên tiếng ủng hộ, vậy thì còn sợ cái gì? Có cơ hội thể hiện trước mặt Dương Minh, tại sao lại bỏ?
Vì thế, đứng dậy, nói với Chu Giai Giai : “ Giai Giai, đi thôi, chúng ta qua chào hỏi đi!” Chu Giai Giai còn đan glo ko có cơ hội giải thích với Dương Minh, bây giờ có cơ hội, sao lại buông tha? Vì thế cũng đứng dậy, đi theo Vương Chí Đào về hướng bàn của Dương Minh.
Vương Chí Đào đắc ý vô cùng, có thể nói là khí phách oai vệ hùng dũng hiên ngang, mình và Dương Minh tranh đấu rốt cục cũng đã phân thắng bại! Vì thế, hắn giống như một chiến sĩ trở về trong chiến thắng, đi đến trước mặt Dương Minh.
“Haha, ko phải Dương Minh sao? Thật là trùng hợp” Vương Chí Đào cười nói, chẳng qua, trong giọng mang theo chút thỏa mãn.
Dương Minh ko quan tâm, ngẩng đầu nhìn Vương Chí Đào một cái nói : “Thật trùng hợp, đến dùng cơm sao?”
“Đúng vậy, tôi và bạn gái đến dùng cơm, còn có cha tôi và nhạc mẫu đại nhân...” Vương Chí Đào đắc ý nói.
Dương Minh cũng nhíu mày, Chu Giai Giai đã trở thành bạn gái của tiểu tử này? Hơn nữa ngay cả nhạc mẫu cũng đến? Dương Minh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là con mẹ điên hôm bữa lại kiếm mình.
Chẳng qua, Dương Minh có chút buồn bực, Chu Giai Giai trước kia hình như ko thích Vương Chí Đào, sao bây giờ lại thành bạn gái hắn? Chuyện này thật kỳ lạ! Chẳng phải hai người này muốn hợp mưu hại mình chứ?
Dương Minh có chút nghi hoặc.
“Bạn nói với tôi làm gì?” Ko nghĩ ra, nên Dương Minh cũng có chút phiền não.
“Haha, chỉ là nói cho bạn biết một tiếng, bạn có Trần Mộng Nghiên rồi, đừng có chú ý đến Chu Giai Giai nữa, nàng ta bây giờ là bạn gái của tôi rồi” Vương Chí Đào bây giờ đã chiếm được Chu Giai Giai, đương nhiên ko cần phải giả làm người tốt nữa tuy rằng đánh ko lại Dương Minh, nhưng hắn vẫn muốn hạ nhục Dương Minh.
Cho nên, hắn cố ý nói cái gì là “ Có Trần Mộng Nghiên rồi thì đừng chú ý đến Chu Giai Giai”. Muốn châm ngòi gây rối cho quan hệ của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, gây thêm phiền toái cho Dương Minh.
Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên nghe xong, sắc mặt đổi màu, muốn nói Dương Minh ko chú ý đến Chu Giai Giai, cũng rất là khó nói! Lần trước Dương Minh chính là cùng Chu Giai Giai hôn nhau! Nếu Dương Minh hôn rồi có cảm giác, có lẽ sẽ đem Chu Giai Giai vào tay...
Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên lập tức mất đi ý niệm này trong đầu... Nếu đổi người nói, Trần Mộng Nghiên ko chừng đã tin, nhưng người nói bây giờ lại là Vương Chí Đào!
Lời nói của Vương Chí Đào nàng có thể tin sao? Vớ vẫn! Trần Mộng Nghiên ko bao giờ tin tưởng Vương Chí Đào nữa, người như vậy, nhất định là muốn gây bất hòa cho mình và Dương Minh!
Nghĩ vậy, Trần Mộng Nghiên cũng trở lại bình thường, lạnh lùng nhìn Vương Chí Đào diễn trò.
“Ồ, tốt, nói xong chưa?” Dương Minh thấy Vương Chí Đào cũng ko còn khách khí, cũng biết người này chuẩn bị giở trò! Nghĩ cũng đúng, Vương Chí Đào trước đó duy trì quan hệ với mình cũng bởi vì Trần Mộng Nghiên, sau lại vì Chu Giai Giai, bây giờ Chu Giai Giai đã là bạn gái của hắn, vậy hắn khách khí với mình thì có lợi ích gì? Cũng ko cần phải tiếp tục duy trì mới quan hệ giả dối này nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Minh cũng ko tiếp tục chơi đùa với hắn, lúc trước giữ mối quan hệ tốt, cũng vì sợ người này trả thù, gây bất lợi cho mình. Nhưng bây giờ thì khác, Dương Minh căn bản ko sợ hắn, đừng nói hắn, ngay cả thằng cha của hắn Vương Tích Phạm Dương Minh cũng ko xem là cái chó gì!
Cho nên, Dương Minh trực tiếp phất tay nói : “ Nói xong rồi có thể đi, đứng trước mặt làm sao tôi ăn?”
“Mẹ mày...” Vương Chí Đào vừa định mở miệng chửi, nhưng do dự một hồi, vẫn nhịn xuống, nếu mình mắng Dương Minh, cũng ko chiếm được chổ tốt gì, ngược lại còn gây ấn tượng xấu với mẹ của Chu Giai Giai. Còn nếu đánh nhau, mình vốn ko phải là đối thủ của Dương Minh, vi thế Vương Chí Đào đành phải hừ một tiếng, xoay người kéo Chu Giai Giai rời đi.
Kéo Chu Giai Giai hai cái, phát hiện ra Chu Giai Giai đang thờ ơ ngơ ngác đứng một chổ nhìn Dương Minh, phiền não gọi một tiếng : “ Giai Giai, nhìn cái gì, chúng ta đi về”
“A...” Chu Giai Giai cả kinh, giật mình hồi tỉnh lại : “ Bạn đi về trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Dương Minh...”
“Nói cái gì?” Vương Chí Đào nghe Chu Giai Giai nói xong, cảm thấy rất mất mặt, quát : “ Em và Dương Minh có cái gì để nói, mau trở về thôi, bá mẫu đang chờ kia...”
“Đừng kéo tôi, tôi và bạn ko có quan hệ...” Chu Giai Giai hờn giận hất tay Vương Chí Đào ra.
Sắc mặt Vương Chí Đào lập tức sầm xuống, cái này ko phải là làm xấu mặt mình sao? Vừa định nói cái gì, lại nghe Chu Giai Giai nói : “Dương Minh, mình và hắn ko có gì đâu... thật đấy... mình ko thích hắn...”
“Bạn có thích hắn hay ko thì có quan hệ gì với tôi?” Dương Minh nhíu mày nói.
“Dương Minh... ngàn vạn lần đừng hiểu lầm... mẹ của mình tìm bạn, ko phải là ý của mình...” Chu Giai Giai vội vàng giải thích : “ Là mẹ của mình tìm bạn, hôm nay cũng là mẹ gạt mình đi gặp hắn...”
“Nói xong chưa? Nói xong rồi có thể té” Dương Minh nhíu mày, nhìn sắc mặt hơi đổi của Trần Mộng Nghiên, trong lòng lo lắng, Chu Giai Giai có vấn đề hả? Ko phải muốn làm hại mình chứ?
“Dương Minh... mình... em... em đới với anh thế nào anh còn ko hiểu sao...” Chu Giai Giai thấy Dương Minh lạnh nhạt, nước mắt ko nhịn được rơi xuống : “Dương Minh, em yêu anh! Chẳng lẽ anh ko rõ sao... lần trước anh hôn em... em cũng ko cự tuyệt... còn buổi tối trong khách sạn...”
Bây giờ Chu Giai Giai đang thương tâm muốn chết, nàng đột nhiên cảm thấy tim mình như hóa đá, với mới làm dịu quan hệ với Dương Minh, mà lại bị mẹ và Vương Chí Đào phá hủy!
Cố gắng của mình trong thời gian dài như vậy, mà chỉ thất bại trong nháy mắt, tất cả... tất cả đều đã hết, quan hệ của mình và Dương Minh, lại biến thành người xa lạ! Điều này sao có thể ko làm cho một cô gái đang yêu đau khổ chứ?
Đã có 172 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái
Chu Giai Giai đau đớn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dương Minh, dần dần hai mắt trở nên mơ hồ.
Mà bên cạnh, mặt của Vương Chí Đào cũng méo xẹo, trừng hai mắt đỏ tươi, lộ ra hung quang, như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Minh vậy.
Đồng dạng, còn có một cặp mắt đen lạnh lùng nữa, của Trần Mộng Nghiên, vừa rồi Vương Chí Đào có nói gì đi nữa, nàng cũng không lo lắng, dù sao người này nói chuyện cũng không chừng, mình cũng không nên tin tưởng hắn.
Nhưng bây giờ, nghe Chu Giai Giai nói vậy, thì lại hoàn toàn khác! Nhất là khi Chu Giai Giai nói Dương Minh hôn nàng... đương nhiên, mình cũng biết là Dương Minh đã hôn qua Chu Giai Giai, nhưng chỉ có một lần!
Một lần là vô ý, những lần sau cũng nói là vô ý sao? Ai mà tin? Cái này còn không tính gì, mà Chu Giai Giai còn nói về cái đêm ở khách sạn nữa... cái này khiến cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy trời đất như sụp đổ!
Dương Minh quả nhiên là có chuyện với Chu Giai Giai! Nhớ lại trước đó Vương Chí Đào đã nói Dương Minh cùng Chu Giai Giai ngồi một chổ... thì ra, Dương Minh vẫn lừa gạt mình!
Hơn nữa, Chu Giai Giai còn nói là mẹ nàng tìm hắn... tại sao lại không nói cho mình! Nếu Dương Minh và Chu Giai Giai không có gì, thì vì sao mẹ của nàng lại tìm hắn?
Nếu như nói, chuyện này là do Dương Minh giấu mình, không nói với mình, Trần Mộng Nghiên sẽ không tức giận như vậy! Vấn đề bây giờ chính là, hôm qua mình đã hỏi hắn rõ ràng, trừ mình và Lam Lăng ra, còn có người con gái khác không, hắn đã cho mình một câu trả lời thuyết phục rồi, không có!
Cho nên, bây giờ Trần Mộng Nghiên cơ hồ là không thể tin vào mắt cũng như lỗ tai của mình, cái cảm giác bị người yêu phản bối, làm cho lòng nàng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cũng không khỏi động lòng! Cô nàng này nếu không có cảm tình thật sự với Dương Minh, thì cũng không thể đau khổ đến chết như vậy.
“Dương Minh, anh thật sự làm em rất thất vọng”Trần Mộng Nghiên cố gắng khống chế tâm tình của mình, để cho giọng nói được bình thường một chút, nàng cố gắng không phát hỏa với Dương Minh.
“Mộng Nghiên... anh...ai!”Dương Minh cười khổ thở dài : “Anh và nàng ta thật sự không có quan hệ...”
“Rầm!”Trần Mộng Nghiên rốt cục không nhịn được tức giận, trực tiếp tát cho Dương Minh một cái, lớn tiếng nói : “Tôi thật không ngờ anh lại là con người như vậy, dám làm không dám nhận, anh chẳng những làm tổn thương tôi, mà còn làm tổn thương nàng ta..”
Nói xong, Trần Mộng Nghiên liền xoay người bước ra khỏi quán cơm, để lại Dương Minh với khuôn mặt ngạc nhiên cùng Trương Tân và Triệu Tư Tư.
“Cô...”Dương Minh nhìn Chu Giai Giai, không khỏi chán nản nói : “Cô không ép tôi chết là cô vẫn không từ bỏ ý định hả? Cô và Vương Chí Đào cấu kết với nhau hại tôi đủ chưa? Chia rẻ tôi và Tô Nhã còn chưa đủ, lần này lại muốn phá hủy nữa à?”
Cũng không trách Dương Minh nổi giận như vậy, nếu để Trần Mộng Nghiên túm được chuyện của mình và Tiếu Tình, thì Dương Minh cũng không nói lời nào. Mấu chốt là Dương Minh và Chu Giai Giai căn bản không có quan hệ gì, cái này thật là oan uổng!
“Em...”Chu Giai Giai vừa rồi nhìn thấy Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên tát cho một cái, cũng giật mình tỉnh lại! Đúng rồi, mình thật sự quá nóng lòng, trong lúc nhất thời đã nói bậy, xem thường Trần Mộng Nghiên ngay bên cạnh Dương Minh. Đợi Trần Mộng Nghiên đánh Dương Minh rồi, sau đó bỏ đi, Chu Giai Giai mới ý thức được mình đã gây họa! Mình lại gây phiền toái lớn cho Dương Minh rồi!
Nghe Dương Minh nói xong, Chu Giai Giai nhất thời sợ đến mức không biết làm sao... đúng vậy, mình đã từng phá hủy chuyện tốt của Dương Minh và Tô Nhã, bây giờ lại phá hư hắn và Trần Mộng Nghiên... mình thật là thành sư không đủ mà bại sự có thừa!!!
“Em... em không cố ý, Dương Minh, em sẽ đi giải thích với nàng một chút, được không...”Chu Giai Giai cúi đầu cẩn thận nói.
“Thôi được rồi, cô cách xa tôi ra một chút là được!”Dương Minh không kiên nhẫn nhìn Chu Giai Giai một cái, bây giờ hắn hận không thể tát nàng một cái thì có, chẳng qua dù sao Dương Minh bây giờ cũng không phải là Dương Minh thời sơ trung.
“Được rồi, Chu Giai Giai! Em ầm ĩ đủ chưa?”Vương Chí Đào vốn muốn khoe khoang với Dương Minh một chút, chẳng qua, khoe thì không thành, mà bạn gái tương lai của mình lại trước mặt công chúng thổ lộ với Dương Minh! Điều này làm cho Vương Chí Đào rất mất mặt mũi!
Chẳng qua, nhìn thấy Trần Mộng Nghiên chạy đi, Vương Chí Đào cũng cười vui sướng khi người gặp họa. Cái này cũng được, Trần Mộng Nghiên cũng biết được con người xấu xa của mày, nhìn mày còn phá được chuyện của tao và Chu Giai Giai nữa không? Vương Chí Đào nghĩ thế, chỉ cần Dương Minh không nhúng tay vào chuyện của mình và Chu Giai Giai, thì cuối cùng sẽ có một ngày mình bắt được trái tim của Chu Giai Giai.
“Đừng đụng vào tôi!”Chu Giai Giai không chừa cho Vương Chí Đào một chút mặt mũi : “Người tôi thích là Dương Minh, không phải anh”
“Đừng giả bộ, Trần Mộng Nghiên đã đi rồi”Dương Minh nhàn nhạt nói, có chút hèn mọn nhìn Chu Giai Giai.
“Chu Giai Giai, em không cần dọa người, người ta căn bản là không để ý đến em, em còn ở đây chịu nhục làm gì?”Vương Chí Đào khuyên giải : “Em trở về với anh đi, hai ta mới là một đôi!”
“Cho dù Dương Minh không để ý đến tôi, tôi cũng sẽ không thích anh”Chu Giai Giai bị Vương Chí Đào làm phiền nên bực vô cùng, chuyện của mình và Dương Minh đã đủ loạn rồi, tên Vương Chí Đào này còn thêm mắm thê muối vào, không phải là muốn châm thêm dầu vào lửa sao!
“Đis mẹ!”Vương Chí Đào giận đến run cả người, cũng bất chấp tất cả, lời nói của Chu Giai Giai giống như một đòn đánh vào ót của hắn, làm cho hắn mất đi lý trí! Rồi lật tung thức ăn trên bàn mà Dương Minh vừa kêu, chỉ vào Dương Minh nói : “Tiểu tử này có cái gì mà tốt? Hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn!”
“Đis mẹ, nhịn mày thì mày làm tới à?”Dương Minh thấy Vương Chí Đào có chút quá đáng, nhất thời nổi giận, không nhịn nổi nữa rồi, Chu Giai Giai là nữ, Dương Minh không chấp nàng, nhưng Vương Chí Đào thì khác. Nói xong, Dương Minh liền cầm cái đĩa đồ ăn trên ụp lên đầu Vương Chí Đào, làm nước chảy lênh láng.
Dương Minh túm lấy cổ áo của Vương Chí Đào, nâng hắn lên, rồi dùng sức ném về phía sau, Vương Chí Đào liền ngã xuống đất.
“Dương Minh! Thằng chó, tao đis cả mười tám đời tổ tông nhà mày!”Vương Chí Đào nổi điên lên, ngồi dậy từ mặt đất, lao đến hướng Dương Minh : “Đis mẹ, hôm nay bằng bất cứ giá nào, không phải mày chết thì tao vong!”
Vốn bên bàn Dương Minh nói chuyện không quá lớn tiếng, cho nên vtp và Hoa tổng cũng không chú ý, mãi cho đến vừa rồi Vương Chí Đào nổi bão lên, thì vtp mới chú ý qua bên này, thấy con trai mình nổi điên lên chửi bậy, vtp vội vàng chạy đến, kéo Vương Chí Đào lại, quát hỏi : “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Chí Đào không trả lời, hai mắt vẫn nhìn trừng trừng về Dương Minh : “Dương Minh, mày đợi đi! Tao Vương Chí Đào thề, tao khẳng định sẽ giết mà, tao mà không giết mày, tao sẽ không họ Vương!”
“Đủ rồi! Chí Đào! Con nói bậy cái gì thế?”vtp tán cho Vương Chí Đào một bạt tay, thầm nghĩ, cho dù con có cừu hận với ai, muốn giết người ta, thì cũng không thể nói ra!
“Ông cũng đánh tôi? Hahahaha....”Vương Chí Đào cười phá lên.
Chu Giai Giai cũng không để ý đến Vương Chí Đào, chỉ ngơ ngác nhìn Dương Minh, trong mắt tràn ngập quyến luyến, nhu tình không nỡ. Nàng cũng biết, Dương Minh bây giờ đã hoàn toàn hận mình.
“Chúng ta đi thôi, nơi này ồn quá!”Dương Minh buồn bực lắc đầu, móc túi ra ném lên bàn một trăm đồng, cũng đủ để bồi thường đồ đạc bị vỡ rồi!
Ném tiền xong, liền cùng Trương Tân và Triệu Tư Tư đi ra khỏi quán ăn...
Trần Mộng Nghiên đi rồi, Dương Minh thở dài, hiểu lầm lần này quá lớn, chẳng qua, Dương Minh cũng rất thản nhiên, không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ kêu cửa. Mình và Chu Giai Giai thật sự không có gì, hơn nữa mình căn bản là không thích nàng!
Tất nhiên, mình cũng không cần phải vội vả giải thích với Trần Mộng Nghiên! Muốn để cho nàng bình tĩnh vài ngày, suy nghĩ cẩn thận lại. Dương Minh cảm thấy bản thân không thể cứ nhân nhượng cho Trần Mộng Nghiên mãi được, bình dấm chua nhỏ này muốn nổi bão khi nào là nổi à, chẳng phân biệt thời gian và địa điểm sao? Thật đúng là làm cho Dương Minh đau đầu.
Cho nên, lần này Dương Minh quyết định không đi tìm Trần Mộng Nghiên giải thích, cũng để cho nàng suy nghĩ lại. Nếu cứ để ầm ĩ vậy hoài, chỉ có thể làm tình cảm tan vỡ!
Trần Mộng Nghiên sau khi chạy khỏi đây, vốn nghĩ rằng Dương Minh sẽ đuổi the, nhưng quay đầu lại không thấy có người phía sau. Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy ủy khuất, Dương Minh không coi trọng mình? Chẳng qua, không đuổi thì không đuổi, ai sợ ai? Trần Mộng Nghiên hờn dỗi, đón một chiếc taxi rời khỏi đây...
Chẳng qua, không bao lâu sau, tiểu Mộng Nghiên của chúng ta liền thật sự hối hận...
Đã có 189 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạo Soái