Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 509: Bầu trưởng thôn
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Nhận được tin tức đáng tin cậy từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm liền chẳng thèm để ý tên Quách Nhất Quân này nữa.
Quách Nhất Quân miễn cưỡng lăn lộn trong ngành xây dựng này. Y rất thích hai lô đất của công ty Âu Phil, giờ những chỗ đẹp hơn tí trong khu quy hoạch mới của thành phố Song Giang đều đã bị cướp sạch rồi.
Nếu y kiếm được một miếng đất có vị trí không đẹp thì dù là xây văn phòng hay nhà ở đều rất khó bán đi, như vậy y chẳng phải là thiệt hại nặng sao?
Bởi vậy y nhắm vào hai lô đất địa điểm đẹp của công ty Âu Phil này. Hai lô này là lúc ấy Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt phê chuẩn, vị trí rất đẹp, cũng là khu đất được tranh giành nhiều.
Không chỉ Quách Nhất Quân mà rất nhiều nhà đầu tư khác đều rất thích. Nhưng họ lại không có cái thực lực ấy. Đối với thành phố Song Giang mà nói, cho dù là ai, chỉ cần trả hết một lần 5,6 tỷ để khai thác, họ đương nhiên sẽ cho những ưu đãi rất lớn. Cho dù là đem cả khu đất đó tặng cho nhà đầu tư thì đối với chính quyền mà nói cũng là một việc rất có lời.
Nhưng những nhà đầu tư lớn như Âu Phil sợ rằng tìm cả cái đất này lên cũng không tìm được mấy nhà, giờ đột nhiên nhận được tin tức từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm tự nhiên sẽ loại bỏ tư tưởng cho Quách Nhất Quân tham gia vào vụ này.
Ăn xong, Trương Nhất Phàm cũng không cho y câu trả lời rõ ràng, chỉ nói sẽ xem xét. Quách Nhất Quân liền nhét một phong bì cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.
Trước mắt, hắn vẫn chưa muốn đắc tội với Chủ tịch Ân, nên thái độ khá nền nã với Quách Nhất Quân.
Đến thứ ba, Trương Nhất Phàm vừa đi vào văn phòng, khi Lý Vĩ vào phòng rót trà cho hắn có chút gì đó nhăn nhăn nhó nhó. Trương Nhất Phàm biết y có điều muốn nói liền bảo:
- Cậu có gì thì nói đi.
Triệu Vĩ đi theo Trương Nhất Phàm đã gần một năm nay rồi, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa thể thân thiết như với Tần Xuyên ngày xưa được. Đây chính là điều tiếc nuối trong lòng Triệu Vĩ, cho nên thường thường, y có chuyện gì sẽ không dám trực tiếp đề cập với Trương Nhất Phàm.
Buổi sáng nay Triệu Vĩ đến từ sớm, liền ngồi đó đọc báo, trên đó có một tiêu đề làm y chú ý.
Tối qua huyện Sơn Dương xảy ra một vụ tai nạn, Lưu Vĩnh nguyên Chủ nhiệm ủy ban thôn Tân Quang đã chết do tai nạn xe cộ khá kỳ lạ hôm qua. Trong lòng Triệu Vỹ khá run sợ.
Y quá quen với cái tên Lưu Vĩnh này rồi. Bởi vì đây là người duy nhất dám đến văn phòng Bí thư Thành ủy xin hắn chén nước.
Lưu Vĩnh đang khỏe mạnh như thế sao lại chết được?
Vài hôm trước khi mà Chỉ tịch Ân đến đây thị sát, Y còn cản đường kêu oan mà. Triệu Vĩ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì.
Y cầm tờ báo sáng nay cung kính đặt trước mặt Bí thư Trương.
- Bịch
Đúng là coi trời bằng vung mà.
Trương Nhất Phàm xem xong báo, đập bàn đứng dậy, trên báo viết khá mập mờ như có ý nói bóng gió. Trương Nhất Phàm sao có thể không nhìn ra ý của phóng viên viết trong bài báo rõ ràng ám chỉ vụ tai nạn này là có chủ định chứ.
Lần trước khi Lưu Vĩnh đến kêu oan, hắn vốn tưởng rằng Triệu Vỹ gọi điện xuống, thì bọn họ có thể giàn xếp được vụ này, ai ngờ vài hôm sau một người đang sống sờ sờ ra đó đã chẳng còn nữa.
Hai tay Trương Nhất Phàm ôm đầu suy nghĩ, thở dài một hơi, cầm điện thoại lên gọi:
- Cục trưởng Diệp, hôm nay cô đi cùng tôi xuống thôn một chuyến.
Diệp Á Bình thấy có chút kỳ lạ, Bí thư Trương sao lại đột nhiên gọi điện thế này nhỉ? Trương Nhất Phàm trong điện thoại chỉ bảo cô là mang theo ba đến năm người, mục đích là gì thì không nói, cụ thể làm gì Diệp Á Bình cũng không biết.
Nhưng Bí thư Trương yêu cầu không đi xe cảnh sát.
Diệp Á Bình không biết được ý nghĩa của việc này nhưng vẫn làm theo.
Không đến nửa giờ, đội của Diệp Á Bình đã xuất phát, đợi sẵn ở dưới tòa nhà Thành Ủy.
Đến thành phố Song Giang lâu như vậy rồi Trương Nhất Phàm rất ít khi đi đến những huyện bên dưới thị sát, bởi hắn không thích tiền hô hậu ủng, lại thêm mười mấy phóng viên vác máy quay chạy theo, viết những bài chỉ mang tính chất đưa tin.
Gọi thêm Diệp Á Bình thì hệ số an toàn sẽ cao hơn chút. Hắn gọi thêm cả Tần Xuyên, Triệu Vĩ, tổng có ba chiếc xe liền xuất phát.
Đến cả lái xe cũng là đến lúc đi mới biết hôm nay phải xuống huyện Sơn Dương.
Đi đến con đường hơn trước đã đi, Trương Nhất Phàm có chút tức cảnh sinh tình, Lão Tống chính là bị người ta đâm chết ở đây. Nghĩ đến lão Tống, Trương Nhất Phàm liền hỏi Triệu Vỹ :
- Công việc của con gái lão Tống đã thu xếp ổn thỏa chưa?
Triệu Vỹ trả lời:
- Tôi đã đánh tiếng với ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Trương Nhất Phàm cũng không hỏi thêm nữa. Triệu Vỹ liền dặn lòng phải nhớ việc này ngày mai phải đi thúc người ta mới được.
Lúc đến huyện Sơn Dương, Trương Nhất Phàm cũng không vội vào thị trấn mà bảo lái xe lái thẳng đến thôn Tân Quang. Diệp Á Bình không hỏi gì cũng không nói gì, chỉ bảo với lái xe đi theo xe phía trước.
Cô sờ vào báng súng đeo trên người, suy nghĩ xem dụng ý hành tung lần này của Bí thư Trương.
Chỉ là cô không sao hiểu nổi, Bí thư Trương đột nhiên sao lại muốn về vùng núi này? Một cảnh sát ngồi bên cạnh Diệp Á Bình cũng xem báo hôm nay, một câu của anh đã nhắc nhở Diệp Á Bình:
- Cục trưởng Diệp này, Bí thư Trương đã xem báo sáng này rồi phải không nhỉ?
Diệp Á Bình vẫn chưa kịp xem báo sáng nay, cô liền vội vã hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát trả lời:
- Là bài báo đưa tin về một ông Chủ nhiệm ủy ban thôn bị xe đâm chết.
- Người bị xe đâm chết? Lại còn có chuyện như thế nữa à?
Diệp Á Bình lau mồ hôi:
- Báo đâu?
Vừa hay trên xe có một tờ báo buổi sáng, có người đưa cho cô. Diệp Á Bình chộp lấy, đọc tỉ mỉ bài báo.
Xe đã đến thôn Tân Quang tự bao giờ.
Trong thôn rất náo nhiệt, hỏi ra mới biết hôm nay là ngày bầu cử của thôn thảo nào mà nhiều người vội vội vàng vàng thế, như là họp chợ phiên vậy.
Rất trùng hợp, vừa may đúng vào ngày thôn Tân Quang bầu cử, ở quảng trường trước văn phòng của ủy ban thôn có hai người đầu tóc bóng loáng đang ngồi, có lẽ là cán bộ thôn, một thanh niên tầm ba mươi tuổi tay cầm bốn điếu thuốc đi lại, chia mỗi người một điếu, người này ngồi đối diện với hai người kia, ba người cười cười nói nói.
- Chủ tịch xã Đàm, hay là đợi lúc nữa đi câu cá?
- Được đấy.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ âu cách tân, rút điếu thuốc ra khỏi túi, người thanh niên liền châm thuốc cho ông ta.
Chủ tịch xã Đàm hút xong điếu thuốc, điệu bộ kiểu cách nói:
- Buổi chiều sau khi câu cá xong, buổi tối đến chốn Đào Viên hát hò tí, cậu đi sắp xếp đi.
Tên trẻ tuổi gật đầu.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Người trung niên trẻ hơn người kia một chút nói:
- Lưu Tam, lần này cậu lên Chủ nhiệm ủy ban thôn Tân Quang thì nên ăn mừng mới được. Chủ tịch xã Đàm thích hát, tôi thích mát xa, hay là sau khi ca hát xong cậu đưa bọn tôi đi đấm lưng.
- Yên tâm đi, chủ nhiệm Vương, có hết, có hết.
Người thanh niên cười duyên dáng trả lời.
Trên sườn núi, vài cán bộ xã chia làm bốn tổ. Mỗi tổ vác một cái hòm. Trong tay những người này cầm phiếu bầu, đi đến từng nhà từng hộ điền phiếu bầu.
Trong đó một người nói:
- Điền cái *** à. Vài người chúng ta tự điền cũng được mà?
- Không được, như thế thì quá đáng quá.
- Quá đáng? Ha ha ha …… Nếu cậu thấy quá đáng thì đừng đi cùng nữa.
- Hai người cãi nhau cái chó gì. Mục tiêu của anh Lưu Tam là thông qua 100%. Hơn nữa cần bọn họ tâm phục khẩu phục tự mình điền vào phiếu. Đừng phí thời gian nữa. Chủ tịch xã Đàm còn đang đợi kìa, việc này sẽ phải làm xong trước 2h.
Vài người lại vác hòm đi xuyên từ nhà này sang nhà khác. Một người thanh niên đập cửa thô lỗ:
- Điền phiếu bầu, điền phiếu bầu.
Một đôi vợ chồng từ trong nhà đi ra hỏi:
- Năm nay bao nhiêu tiền một phiếu?
- Chọn anh Lưu Tam thì 20, chọn người khác thì không có gì.
Có người đưa ra 60 đồng:
- Đây là ba phiếu của gia đình anh chị.
Người phụ nữ trẻ cầm lấy 60 đồng, đẩy chồng:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau điền đi.
Đợi bốn người vác thùng đi rồi, người chồng nói với vợ:
- Em lấy tiền của người ta làm gì? Đã nói là sẽ bầu cho Thư ký Lưu cơ mà.
- Chọn ai chẳng là chọn. Bỏ phiếu lại còn có tiền, ngu mới không thèm. Người vợ trừng mắt với chồng:
- Anh không thấy Lưu Vĩnh đi khiếu nại bị người ta giết chết đấy à?
Anh chồng không nói gì nữa chỉ lắc đầu, thời buổi này người tốt chưa chắc đã có kết cục tốt.
Cô vợ biết chồng đang lẩm bẩm liền run bần bật nói:
- Em biết là chú Lưu Vĩnh chết oan, nếu chú ấy không tranh giành chức Chủ nhiệm ủy ban thôn với Lưu Tam thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay đâu. Anh còn không tỉnh ra, đấu với Lưu Tam anh đấu lại được không? Không nghe thấy y đưa lời hăm dọa nếu không bầu cho y, sẽ không có ngày tháng yên bình nữa đâu. Giờ người ta dùng tiền mua phiếu bầu, anh có gì không phục, nếu anh có tiền anh cũng mang tiền đi mua xem sao?
- Cô thì biết cái chó gì. Lông dê mọc trên người dê. Hôm nay mình lấy của hắn 20 tệ mai hắn bắt mình trả 2000 tệ. Cô nghĩ Lưu Tam là thứ tốt đẹp gì chứ?
Anh chồng tức giận đi vào nhà.
Lúc này, nhà bên cạnh đang xảy ra xung đột, một người trung niên tầm 50 tuổi cầm một cái cuốc đứng canh giữ cửa:
- Chúng mày đứa nào dám vào nhà tao, lão đây hôm nay sẽ cuốc chết đứa đấy. Xem chúng mày đứa nào có gan làm bừa. Muốn tao bầu cho Lưu Tam, chúng mày cứ ngồi đấy mà mơ.
Người trung niên múa lưỡi cuốc, bộ dạng như muốn liều chết với người ta vậy.
Người thanh niên trẻ vác cái hòm nói:
- Chú Lưu, chú thế đừng nên không chịu giác ngộ thế. Phiếu của chú hôm nay điều cũng phải điền mà không điền cũng phải điền. Tóm lại 80 tệ này cho chú, bốn phiếu nhà chú chúng tôi sẽ điền giúp chú.
- Tao cuốc chết lũ súc sinh chúng mày. Giúp kẻ xấu làm điều ác, chúng mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Thôn Tân Quang này ai mà không biết thằng Lưu Tam có ý định gì, chẳng phải là muốn tự mình nhận thầu mỏ than trong thôn. Nếu nó làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, thì mỏ than này sẽ trở thành của riêng nó rồi.
- Được rồi, được rồi, chú Lưu. Chúng tôi không nói nhiều với chú. Mấy phiếu này chú muốn hay không đều như nhau, Anh Lưu Tam lên giữ chức Chủ nhiệm ủy ban thôn là chắc rồi. Người ta Chủ tịch xã Đàm chỉ định anh ấy làm, chú không phục thì đi tìm Chủ tịch xã Đàm mà lý luận.
- Đàm Sơ Sinh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cá mè một lứa. Loại người như nó, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi.
Ông già bất bình kèm tức giận mắng.
Vài người dưới sự mắng mỏ như té tát của lão Lưu liền bỏ chạy, có người nói:
- Vậy bốn phiếu của nhà họ phải làm sao?
- Mày ngu thế. Họ không điền thì mình điền giúp họ. Anh Lưu Tam nói rồi, không cần biết dùng cách gì chỉ cầm bảo đảm 100% số phiếu là được.
- Mẹ nó chứ, lão già này không biết đường, nếu là ngày thường, tôi đã đánh cho lão một trận rồi.
- Tế Mạnh Tử, không được làm bậy. Hôm nay là ngày anh Lưu Tam được chọn làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, không cho phép đánh người, sẽ rủi ro.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 510: Cuộc bầu cử hôm nay không tính
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Trương Nhất Phàm cùng mọi người xuống xe, hỏi thăm đến nhà của Lưu Vĩnh.
Lưu Vĩnh là Chủ nhiệm Ủy ban thôn trước đây, chỉ cần nghe ngóng trong thôn một chút, là rất dễ tìm.
So với cảnh tượng náo nhiệt ở Ban quản lý thôn, nhà Lưu Vĩnh lại lạnh lẽo khác thường, nghe nói Lưu Vĩnh bị tai nạn xe trên huyện, thi thể vẫn chưa lĩnh về, gia đình đã làm chỗ để linh cữu, cành thông vải trắng, vang tiếng khóc.
Người trong thôn đều nói cái chết của Lưu Vĩnh là do tranh chấp chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn mà ra. Nhưng không ai có chứng cứ, mấy anh em trong gia tộc, sống chết muốn đem cuốc, côn đến Ủy ban thôn làm to chuyện, bị mấy người tuổi cao trong gia tộc ngăn lại.
Trương Nhất Phàm vốn dĩ không tin ở huyện Sơn Dương lại có chuyện xấu xa như thế, vốn cho rằng một cuộc điện thoại của Triệu Vĩ, thì người cấp dưới có thể dẹp yên sự việc, thật không ngờ mấy ngày sau, lại dẫn đến thiệt hại cả mạng người.
Điều này mới làm cho hắn ngồi không yên, nhất định phải đích thân đi xem xét địa phương thuộc quyền quản lý của mình, không ngờ lại xôn xao việc vớ vẩn như thế. Nếu truyền đi, chẳng phải khiến người ta cười cho?
Một Chủ nhiệm Ủy ban thôn là làm ầm ĩ nhiều việc như vậy, thì cấp trên không cần phải nói nữa.
Mua quan bán quan, là hiện tượng xã hội mà Trương Nhất Phàm ghét cay ghét đắng, nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ chấm dứt đươc. Trương Nhất Phàm hôm nay đến, là muốn giết hết bọn bất chính này.
Trong nhà, phát ra từng hồi tiếng khóc thê lương, vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, khóc đau tận đáy lòng. Mấy ông già lớn tuổi, ngồi quanh bên cạnh chiếc bàn rít thuốc.
Tần Xuyên đi đến, chào hỏi họ, Diệp Á Bình đem theo mấy cảnh sát đứng bên cạnh Trương Nhất Phàm, đảm nhiệm công việc bảo vệ, Triệu Vĩ cầm sổ và bút, bất kể lúc nào có thể ghi nội dung lại.
Không bao lâu, một ông lão gần sáu mươi cùng Tần Xuyên đi đến:
-Ngài này là Bí thư Trương, chúng tôi đặc biệt từ Song Giang đến đây để tìm hiểu hình hình. Ông có thể nói chi tiết việc của thôn Tân Quang cho Bí thư Trương nghe được không?
Ông lão suy nghĩ một hồi, có chút không tin người thanh niên này, chính là Bí thư Thành ủy của khu vực Song Giang, nhưng ông ta dù sao cũng dày dạn, lại nhìn những người bên cạnh Trương Nhất Phàm, từng người từng người tư thế uy nghiêm, giống như những vệ sỹ nhìn thấy trên truyền hình, trong lòng ông ta thầm khiếp sợ.
Mấy hôm trước còn nghe nói Lưu Vĩnh muốn đi tìm Bí thư Thành ủy, không biết phải người này không?
Triệu Vĩ nhìn thấy ông ta do dự không quyết, liền nghiêm túc nói:
-Không nhanh chào Bí thư Trương.
-Ngài…Ngài chính là Bí thư Trương? Bí thư Trương Nhất Phàm của thành phố Song Giang.
Ông lão có chút kích động nhìn Trương Nhất Phàm, chỉ đến khi Trương Nhất Phàm gật đầu xác nhận, ông ta liền kéo mạnh tay hắn:
-Bí thư Trương, đúng là Bí thư Trương rồi.
Ông ta xoay người gọi những người phía sau:
-Các người còn đứng đó làm gì? Bí thư Trương đến rồi, Bí thư Trương của thành phố Song Giang đến rồi. Lưu Vĩnh nó ở trên trời có thiêng rồi!
Lại có bảy tám người, gồm cả vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, đều từ trong linh đường đi ra, nghe trưởng bối nói trước mắt người này là Bí thư Trương. Vợ của Lưu Vĩnh vội quỳ dưới đất:
-Bí thư Trương, xin ngài giải oan cho Lưu Vĩnh! Anh ấy thực sự là người tốt, cả đời chưa đắc tội với ai, nếu không vì lợi ích của thôn Tân Quang, thì anh ấy đâu có sớm đi như vậy.
Con trai của Lưu Vĩnh nhìn qua thấy quen, hắn cố gắng lục lọi một hồi, cuối cùng đem người thanh niên trước mặt này và Bí thư thành ủy thường nói chuyện trên ti vi ra liên hệ lại, không sai, người này chính là Bí thư Trương.
Bí thư Trương đến rồi, bố mình sẽ không chết uổng.
Con trai Lưu Vĩnh đi đến gần:
-Bí thư Trương, bố tôi nói muốn đi tìm ngài, không ngờ cuối cùng các ngài cũng đến, chỉ có điều các ngài đến muộn một bước, ông ấy đã bị bọn người xấu hại rồi.
Nhìn thấy những người trước mặt, Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác mắc tội, nếu lúc đầu mình cẩn thận một chút, có lẽ Lưu Vĩnh đã không phải chết.
Mấy người trước mặt đều là họ hàng của Lưu Vĩnh, có anh em họ, anh em ruột, cũng có trưởng bối trong tộc họ, một số đi thị trấn nhận thi thể của Lưu Vĩnh, một số người ở lại nhà bố trí nhiệm vụ.
Vừa hay kịp hôm nay là ngày bầu cử, mấy anh em của Lưu Vĩnh vốn định lên Ủy ban thôn làm ầm ĩ, nhưng bị mấy vị trưởng bối ngăn lại. Bọn Chủ tịch xã Đàm đều ở đó, nếu những người này đi làm ầm ĩ, tức là đã trở ngại công vụ. Đến lúc đó người ta một cuộc điện thoại, người sẽ phái đi, bắt mấy người ngồi xổm vài ngày, phạt mấy trăm hơn ngàn ngươi một câu cũng không dám nói.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhẫn nại nghe khiếu nại của người nhà Lưu Vĩnh. Lưu Vĩnh vốn là chủ nhiệm Ủy ban thôn, còn Lưu Tam này, trước đây là bạo chúa trong thôn, từ nhỏ không chuyện ác gì mà không làm, việc trộm gà bắt chó không ít lần làm. Sau khi lớn lên, thường xuyên gây chuyện thị phi, trước đây đã bị ngồi tù, cũng là người có tiền án bị kết án hình phạt.
Mấy năm nay ra ngoài kiếm được ít tiền, lại hùn vốn với đối tác khai thác mỏ than lậu trong thôn, may mắn gặp lúc than đá kinh doanh tốt, mấy người liền phát tài.
Lưu Tam con người này từ nhỏ đã không làm việc chính nghĩa, bị người trong thôn coi là chuột chạy qua đường, thật không ngờ năm nay gã đột nhiên đề xuất, muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, mà dưới sự kết hợp của lũ bạn chó mèo của gã, đã phá vỡ được mối quan hệ chính quyền xã.
Không ngờ đã có được sự ủng hộ của Đàm Sơ Sinh, còn về việc gã biếu cho Đàm Sơ Sinh bao nhiêu tiền, mọi người trong lòng đều không rõ, chỉ duy nhất có thể khẳng định được là, Đàm Sơ Sinh đã từng tìm đến Lưu Vĩnh, yêu cầu anh ta phải đưa ra ba mươi nghìn đồng thì chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta nắm, còn nếu không đưa ra được, thì sẽ thay người.
Đây là một yêu cầu vô lý, bị Lưu Vĩnh từ chối. Không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, Lưu Tam liền nhảy ra, nói là mình tình nguyện xuất một trăm nghìn đồng, mua số phiếu bầu của tất cả người trong thôn, do đó, chỉ cần người nào trong thôn chọn gã, thì đều có được hỗ trợ hai mười đồng một phiếu.
Mà Lưu Vĩnh còn biết, mục đích của gã muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, chính là muốn lấy mỏ than trong thôn hợp pháp hóa tư hữu, cho nên anh ta đã đứng ra ngăn lại, không ngờ Đàm Sơ Sinh căn bản không đứng trên lập trường của anh ta, tuyên bố chỉ cần Lưu Vĩnh đưa ra ba mươi nghìn đồng, thì chức chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta làm.
Nếu không đưa ra được, thì không được ngăn đường tài lộc của người khác, Lưu Vĩnh không phục, chạy lên thị trấn cáo trạng, kết quả là bị người đánh cho một trận trở về.
Lưu Vĩnh tính khí bướng bỉnh, ông ta không tin thiên hạ không có công lý, thế là chạy đến Thành ủy tìm Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm lúc đó còn cho rằng sự việc không có gì nghiêm trọng, chỉ bảo Triệu Vĩ gọi điện xuống dưới nhắc nhở chút, thật không ngờ người cấp dưới lại coi là gió bên tai.
Càng căm tức hơn là, có người nhìn thấy ông ta đến khắp nơi kiện lung tung, muốn bịt đầu mối nên đã tạo ra vụ tai nạn xe.
Bây giờ người của nhà họ Lưu đi huyện rồi, xử lý vẫn chưa có kết quả, có điều trong thôn từ lâu đã lưu truyền ra, cái chết của Lưu Vĩnh có liên quan đến Lưu Tam, bởi vì Lưu Tam đã từng nói, nếu ông ta có bản lĩnh, hai người đấu xem ai nhiều tiền hơn.
Mọi người đều lấy tiền mua phiếu, không ai được kiện ai, đó là nguyên tắc cạnh tranh công bằng của Lưu Tam.
Nếu Lưu Vĩnh còn cố chấp đi kiện, thì đừng trách gã lòng lang dạ sói, nói chung cái chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này, Lưu Tam đã định rồi, không ai có thể ngăn cản nổi.
Tìm hiểu tình hình xong, Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ gọi điện thoại cho Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy huyện Sơn Dương, yêu cầu họ lập tức đến thôn Tân Quang.
Khi Triệu Vĩ gọi điện thoại đi, bí thư Huyện ủy Huyện Sơn Dương Vu Chí Quang nghe nói Bí thư Trương đã đến thôn Tân Quang, sợ đến nỗi lăn từ ghế xuống, Bí thư Trương sao lại đến thôn Tân Quang?
Từ lâu đã nghe nói Bí thư Trương thích điều tra ngầm, Vu Chí Quang cứ làm công việc của mình một cách cẩn trọng, cuộc điện thoại này của Triệu Vĩ không thiếu chút nữa đã dọa ông ta rơi mất nửa mạng.
Lập tức liên hệ Chủ tịch huyện Tưởng huyện Sơn Dương, Chủ tịch huyện Tưởng cũng vừa mới nhận được điện thoại của Triệu Vĩ gọi đến, biểu lộ cũng giống như Vu Chí Quang, Bí thư Trương xuất hiện ở thôn Tân Quang, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Lúc hai người đang lòng như lửa đốt chạy tới thôn Tân Quang, Trương Nhất Phàm đi cùng con trai Lưu Vĩnh, đến quảng trường trước văn phòng Ủy ban thôn.
Người ở quảng trường rất đông, người công chứng của chính quyền xã đang đọc phiếu, nếu một thôn to, hơn hai nghìn số, công dân đủ 18 tuổi, ít nhất cũng chiếm đến 3/5.
Trong số hơn một nghìn phiếu, Lưu Tam chiếm ưu thế tuyệt đối, độc chiếm đầu bảng, hai người còn lại thi thoảng có một hai phiếu, nhưng ít đến gần như không nhìn thấy.
Có người thậm chí hoài nghi, mấy phiếu này liệu có phải người đọc phiếu cố ý đọc sai, cho họ bức tranh hai phiếu, hình thành một sự so sánh, chỉ có điều sự so sánh này quá chênh lệch, Lưu Tam được làm Chủ nhiệm ủy ban thôn với hầu hết các số phiếu bầu.
Chủ tịch xã Đàm ngồi trên đài cả mặt ửng đỏ, thờ ơ hút thuốc, nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như không để ý đến kết quả của cuộc bầu cử, hoặc là kết quả đã sớm ở trong lòng ông ta, bầu phiếu chỉ là hình thức, một quân tử ngụy trang mà thôi.
Lưu Tam hôm này rất ý tứ, tóc rẽ ngôi, dưới ánh mặt trời tinh thần khác thường, gã kéo kéo cà vạt, đang muốn nói mấy câu cám ơn.
Một âm thanh từ xa truyền đến:
-Tôi phản đối, hôm nay bầu cử không tính, các người là kéo phiếu phi pháp.
Chủ tịch xã Đàm ánh mắt lặng lẽ, trên mặt lộ tia cười lạnh. Người bên cạnh kia cũng có chút khinh thường, hôm nay cán bộ chính quyền xã đến không nhiều, họ nhìn thấy người đến là con của Lưu Vĩnh, không ai để ý.
Lưu Vĩnh còn chẳng làm được gì, con trai y có thể đưa ra bao nhiêu để thỏa hiệp?
Lưu Tam chỉ người đến nói:
-Tôi khuyên cậu không nên làm càn, hôm nay là một ngày đẹp, tôi không muốn làm tổn thương hòa khí của mọi người.
-Đúng, hôm nay chính xác là ngày đẹp, có điều cũng là ngày giỗ của người nào đó cả đời khó quên. Lưu Tam, các người lừa gạt quần chúng như vậy, thông đồng với nhau, chắc chắn không có kết cục tốt, bây giờ tôi chính thức đề xuất phản đối, bầu cử ngày hôm nay không tính.
-Ngươi tính hàng thứ mấy? Chủ tịch xã Đàm ở đây ai tha cho ngươi làm càn?
Lưu Tam ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai Lưu Vĩnh, vẻ mặt khinh thường.
Trương Nhất Phàm đi lại:
-Chủ tịch xã Đàm là ai?
Đàm Sơ Sinh lẩm bẩm, mắt lé nhìn Trương Nhất Phàm:
-Các người là ai?
Trương Nhất Phàm không trả lời, chỉ đánh giá người trung niên bụng phệ áo vest cà vạt phía trước, bộ vest hiệu Goldlion, dây lưng hoa hoa, giày của người già. Tên tiểu tử này có tiền chăng? Người hơn bốn mươi tuổi, còn ăn mặc như một công tử vậy.
-Có phải anh là tên súc sinh họ Đàm không?
Sơ và Súc đồng âm, Trương Nhất Phàm liền nhìn ông ta hỏi một câu.
Vẻ mặt chủ tịch xã Đàm co lại, đều trách bố gã lúc sinh hắn ra nghiền ngẫm từng chữ một, nói cái gì mà con nghé mới sinh không sợ hổ, kết quả là sau khi lớn lên bị người ta gọi sau lưng là súc sinh.
Một cán bộ trong thị trấn chủ nhiệm Vương ở bên cạnh kẹp điếu thuốc đi lại:
-Người không liên quan tránh đi, không được trở ngại công vụ, nếu không bắt được các người sẽ cho đi ngồi xổm mấy ngày, ăn hai trận đòn, mọi người mới phục.
-Bốp!
Trương Nhất Phàm cho gã một bạt tai:
-Tôi đang nói chuyện với súc sinh, khi nào đến lượt anh chen vào?
Chủ nhiệm Vương sờ mặt, lúc lâu mới phản ứng lại:
-Ngươi, ngươi.
-Phản lại các người à? Dám giữa ban ngày ban mặt sáng sủa mà lại làm cái chuyện bẩn thỉu thế, giỏi làm quyền thuật, treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối, các người thật là khốn kiếp.
Một cái bạt tai vang dội, đánh cho người ở trong quảng trường đều giật mình! Từng người từng người một ngây ra, nhìn người thanh niên này ra uy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 511: Đòi lại công bằng.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
- Ngươi là ai? Dám động thủ đánh bố!
Chủ nhiệm Vương mặt lúc xanh lúc trắng, mình chẳng phải nói sai có một câu thôi sao, lại bị hắn đánh 1 bạt tai trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chỉ có điều gã chưa kịp nhảy dựng lên, đã sớm bị một cảnh sát giơ một chân trực tiếp đá gã quỳ ở dưới đất, hai cảnh sát vặn cánh tay, khiến không thể động đậy được.
Chủ tịch xã Đàm ngây ra, ai dám to gan thế, dám đánh người của Ủy ban xã thị trấn? Ông ta nhìn quần chúng có chút khiếp sợ.
Trương Nhất Phàm chỉ gã:
- Anh xuống đây cho tôi!
Sau đó hắn đi vào văn phòng Ủy ban thôn, không nói lời nào ngồi ở đó.
- Các anh là ai?
Lần đầu nhìn thấy tư thế như thế. Chủ tịch xã Đàm đâu dám dương uy diễu võ. Trong lòng cố gắng suy nghĩ xem thân phận của vị khách không mời mà đến này.
Tần Xuyên móc ra thẻ công tác:
- Chúng tôi là người của Thành ủy, vào đi!
Thành…Thành ủy?
Chủ tịch xã Đàm suýt chút nữa hai chân mềm ra, run run như sắp đổ.
Người của Thành ủy sao lại chạy đến nơi sơn cùng thủy tận này? Nhưng nhìn thấy mấy người vừa nãy tư thế thân thủ nhanh nhẹn, hắn có chút sợ hãi. Rất nhiều người vây quanh xem, Tần Xuyên khoát tay:
- Mọi người im lặng một chút, không vây quanh xem! Chúng tôi là người của Thành ủy, đối với vấn đề bầu cử của thôn, đợi lát nữa sẽ có kết quả rõ ràng.
Một số cán bộ trong xã khác, cũng đã bị cảnh sát của Diệp Á Bình khống chế. Chủ tịch xã Đàm bất đắc dĩ đi vào văn phòng Ủy ban thôn.
Tần Xuyên nói:
- Vị này là Bí thư Thành ủy Trương, Đàm Sơ Sinh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm khắc, chúng tôi đã đi hỏi trong thôn rồi, anh hãy giải thích việc anh mua quan bán quan, khống chế bầu cử như thế nào, giải thích đi?
Chủ tịch xã Đàm nhìn mấy người trong phòng, Bí thư Trương vẻ mặt nghiêm khắc ngồi đó, hút thuốc bực tức không nói gì, Diệp Á Bình đứng bên cạnh hắn, Tần Xuyên ở cửa, còn Lý Vĩ cầm cuốn sổ, để chuẩn bị ghi chép tất cả hiện trường.
- Các anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu, cái gì mua quan bán quan, chuyện căn bản không có, cứ cho các anh là người của huyện ủy, cũng không thể tùy tiện vu oan cho một cán bộ quốc gia.
Đàm Sơ Sinh chết đến nơi rồi cũng không nhận tội.
- Rầm!
Đột nhiên Bí thư Trương đập mạnh lên bàn đứng dậy:
- Anh mà cũng dám tự xưng là cán bộ quốc gia à? Có những cán bộ quốc gia như các anh, đã làm vấy bẩn trí tuệ của nhân dân, vấy bẩn sự tôn nghiêm của đảng, anh còn có một cơ hội, còn không nói nữa, tự ghánh lấy hậu quả.
- Tôi thật sự không mua quan bán quan, đó là người trong thôn họ tự kéo phiếu, có tài thì ở trên, bất tài thì ở dưới! Bí thư Trương ngài đừng bao giờ nghe lời của một bên. Lần này bầu cử tuyệt đối công bằng công chính, dân trong thôn đều tự nguyện bỏ phiếu.
- Chết mà không hối cải!
Trương Nhất Phàm mắng câu, hướng ra cửa nói:
- Tần Xuyên, đưa con trai Lưu Vĩnh vào!
Con trai Lưu Vĩnh đi vào, Trương Nhất Phàm nhìn cậu ta:
- Cậu đem những lời Đàm Sơ Sinh nói với bố cậu nói lại một lần.
Lưu Khang Ý chỉ vào Đàm Sơ Sinh nói:
- Chính ông ta nói với bố tôi là giao ba mươi nghìn đồng, thì chủ nhiệm Ủy ban thôn khóa này vẫn do ông ấy làm, bố tôi không làm, sau đó ông ấy đi cáo trạng, Đàm Sơ Sinh liền uy hiếp ông ấy, nếu ngươi không muốn chết thì cứ đi kiện.
- Thối tha! Tao nói những lời này khi nào? Mày không được ngậm máu phun người!
Đàm Sơ Sinh mắng Lưu Khang Ý.
- Anh thế là vấy bẩn cán bộ quốc gia.
Hắn quay đầu về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Trương, việc này chưa xong đâu, tôi muốn kiện lên tỉnh.
Chết tiệt, tên quạ đen này khẩu khí thật lớn, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.
Trương Nhất Phàm gọi mấy người dân đến, Tần Xuyên nói:
- Mọi người không phải sợ, chúng tôi là người của Thành ủy, hôm nay đến là để điều tra vụ kéo phiếu phi pháp này, để làm sáng tỏ mọi việc, Bí thư Trương hỏi cái gì, mọi người trả lời cái đó.
Những người trong thôn nghe nói người của Thành ủy đến, vì mọi người chủ trì công bằng, đồng thời vừa nãy họ tận mắt nhìn thấy chủ nhiệm Vương bị hai cái bạt tai, trong lòng vui mừng.
Mấy người này ngày thường đến thôn làm việc, cũng là việc bình thường, nói toạc ra, động cái là mua thuốc, uống rượu, ấn tượng của người trong thôn đối với họ không tốt.
Còn Chủ tịch xã Đàm Sơ Sinh, mặc dù không chào hỏi dân chúng, nhưng mỏ than trong thôn là do ông ta làm chủ, rất nhiều người đều biết, hàng năm ông ta đều cầm đi hơn trăm nghìn của thôn.
Sự việc này, nhiều người trong thôn đều biết, do đó khi Trương Nhất Phàm hỏi họ, họ đều nói thật.
Đàm Sơ Sinh mặt lúc xanh lúc trắng, mà dân chúng này biết đến đâu nói đến đó, có kiểu nhổ cỏ tận gốc, người trong thôn tố cáo việc gã lấy mỏ than làm cổ phần danh nghĩa. Trương Nhất Phàm vẫn vẻ mặt đanh thép nhìn hắn:
- Anh còn gì để nói không?
Đàm Sơ Sinh biết che dấu không được, nhưng gã lại không muốn nhận hết:
- Bí thư Trương..
Bí thư Trương khoát tay:
- Được rồi, lời của anh giữ lại để nói với viện kiểm soát nhé!
Đàm Sơ Sinh giống như bị người bắn tên vậy, toàn thân không còn sức lực ngồi thụp xuống đất, vừa nãy Bí thư Trương bảo gã khai, gã không muốn khai, giờ gã muốn khai, người ta lại không cần gã khai nữa.
Một câu gặp viện kiểm soát, Đàm Sơ Sinh biết ngày là mình đã bị phán tội tử hình.
Ngoan cố là bản tính của con người, nhưng gã dùng nhầm chỗ, Trương Nhất Phàm không có nhiều thời gian để theo gã, nếu không phải gã quá đáng, gây ra cho người ta cái chết, Trương Nhất Phàm cũng không muốn đích thân ra mặt.
Ngoài cửa đến sáu bảy cái xe, đều là những quan to của huyện Sơn Dương, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, còn có cả Giám đốc Sở công an đem theo mấy người, vội vàng đến thôn Tân Quang.
Trên đường đi, hai vị đứng đầu trong lòng thấp thỏm không yên, vốn dĩ hai người ngồi hai xe, sau đó Chủ tịch huyện không làm chủ được, liền xuống xe ngồi bên cạnh Bí thư huyện ủy.
Hai người trên đường đi vẫn cứ suy nghĩ, thôn Tân Quang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà đã kinh động đến Bí thư Trương lặng lẽ đến thôn miền núi nhỏ bé này để chủ trì công bằng.
Cuộc bầu cử Ủy ban thôn nhỏ xíu, mà lại kinh động đến Bí thư Thành ủy, hai người trong lòng lo sợ, thư ký ngồi hàng ghế trên nói:
- Nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban trước đây của thôn Tân Quang hôm qua bị người ta đâm chết. Liệu có phải Bí thư Trương vì việc này mà đến không?
Chủ tịch huyện Tưởng vỗ mạnh đùi :
- Hỏng rồi.
- Việc gì vậy
Bí thư Vu hỏi.
- Lưu Vĩnh đó tôi nhớ ra rồi, nửa tháng trước ông ta có đến Ủy ban nhân dân huyện, lúc đó tôi bận quá, ứng phó ông ta mấy câu, bảo ông ta đi tìm phòng Thông tin đối ngoại. Không ngờ hắn chạy đến Thành ủy tố cáo.
Chủ tịch huyện Tưởng đột nhiên nhớ ra, Bí thư tỉnh ủy Lý Vĩ gọi điện cho ông ta việc này, lúc đó bận rộn, không ngờ quên mất. Chủ tịch huyện Tưởng vội quá đến nỗi mồ hôi đầy đầu. Khi mấy chiếc xe đỗ ở quảng trường Ủy ban thôn Tân Quang, đã nhìn thấy rất nhiều người dân thôn vẫn còn tụ tập bàn luận.
- Bí thư Trương, Bí thư Trương!
Hai người vội vàng xuống xe, vội vàng chạy vào.
Sau khi vào phòng, hai người nhìn thấy Đàm Sơ Sinh dáng vẻ như con cá chết vậy, trên mặt tỏ vẻ lúng túng, xem ra Bí thư Trương đã bắt tên này.
- Các anh đến thật đúng lúc! Tần Xuyên, gọi Bí thư Chi bộ của thôn Tân Quang đến.
Bí thư Chi bộ là Bí thư Chi bộ trước đây, gần 60 tuổi, nghe nói Bí thư Trương muốn tìm ông ta, không ngờ ông ta còn chạy nhanh hơn cả thanh niên, sau khi Bí thư Chi bộ trước đây vào, Trương Bí thư dặn dò ông ta nói:
- Ông là Bí thư Chi bộ của thôn à?
- Vâng Bí thư Trương, tôi là Bí thư Chi bộ trước đây của thôn, tên là Lưu Quốc Khánh.
- Thế này nhé, ông đi tổ chức một chút, gọi các thôn dân có ở nhà đến, toàn bộ đến đây tập hợp.
Lưu Quốc Khánh gật gật đầu, lập tức đi làm ngay. Những người khác không hiểu, Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn tập hợp dân trong thôn làm gì? Mọi người trong lòng thầm suy đoán, nhưng không đoán được dụng ý của hắn.
Trương Nhất Phàm nói với quần chúng:
- Mọi người nhớ nhé, hôm nay làm mẫu cho mọi người, sau này bầu cử thì dựa vào thế này để làm, nếu ai còn tái phạm, quyết không tha!
Không ủng hộ tức là thôi, lại còn không biết xấu hổ lại gọi, đúng là thế giới rộng lớn, không có việc gì kỳ lạ là không có! Khó chịu!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 512: Thỏa đáng!
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Dân trong thôn đều đã đến đủ, vì đã sớm thông báo, nên người ở nhà đặc biệt đông, người của thôn Tân Quang rất quan tâm đến cuộc bầu cử này, chủ yếu là Lưu Tam đã đánh tiếng từ sớm, trước hơn một tháng đã đi chào hỏi, rất nhiều người là nhằm vào 20 đồng một phiếu mà đến, mà năm nay tiền không dễ kiếm, bỏ một tờ phiếu cũng thu được 20 đồng, thấy đủ.
Chỉ có điều rất nhiều người không ngờ được sự việc ngày hôm nay, một chủ tịch xã Đàm trên cao vời vợi, lại bị người mắng, Chủ nhiệm Vương người năm người sáu, bị ăn hai bạt tai, còn cái rắm cũng không đánh nổi ra ngoài.
Rất nhiều người còn chưa biết, hôm nay đến thôn là nhân vật to như thế nào, nhưng rất nhiều người thích tụ tập thì lưu lại, còn những người không đến tham gia, nghe đến Bí thư Chi bộ nói Bí thư Thành ủy đến, từng người từng người từ nhà chạy ra, đều đến Quảng trường Ủy ban thôn báo danh.
Ở Quảng trường tụ tập ít nhất bảy tám trăm người, có nhà thì một nhà hai khẩu, có nhà cả nhà đi, nhà nào không đến hết, ít nhất cũng có một người đại diện, họ đều muốn xem xem nhân vật đến thôn Tân Quang giỏi như thế nào.
Bí thư Thành ủy là khái niệm như thế nào, quan cao như thế nào, quyền lực to như thế nào, hắn ở toàn bộ khu vực Song Giang tồn tại như thế nào? Rất nhiều người đều không biết.
Chỉ nghe Bí thư Chi bộ nói, Bí thư Trương là quan to nhất của cả khu vực Song Giang, người đứng đầu, đứng đầu các người có biết không? Cái gì? Vẫn không hiểu à? Nói với các người thế này nhé! Giả dụ thành phố Song Giang là một quốc gia cổ đại, thì Bí thư Trương đó là quốc vương.
Đương nhiên, Bí thư Trương không phải là quốc vương, nhưng quyền lực của ông ta ở thành phố Song Giang so với quốc vương gần giống nhau!
Bí thư trước đây nói như thế, mọi người đều hiểu, có rất nhiều ông già cao tuổi, cũng đều từ nhà kéo đến, để nhìn xem vị quan viên to nhất cả đời mới gặp.
Do đó, bình thường nhiều cũng chỉ mấy chục trăm người trên sân bãi, có thể gọi là người đông nghịt, cũng may nơi này đủ rộng, bảy tám trăm người dồn vào, một chút việc cũng không có.
Ủy ban thôn bình thường là dùng để họp hành, dùng làm việc hiếu hỉ, hôm nay được sử dụng hết.
Đã hơn 12h, Bí thư Vu thận trọng hỏi:
- Bí thư Trương, liệu có ăn cơm xong rồi bắt đầu không?
Trương Nhất Phàm không có ấn tượng gì với Vu Chí Quang, chỉ là việc hôm nay, hắn phải mượn cơ hội này, giết hết bọn bất chính, lập cho họ một tấm gương, nếu không cứ thế mãi, còn gì là thể thống.
Mọi người đều cầm tiền mua phiếu, cạnh tranh phi pháp, sau khi lên chức thì mò tiền khắp nơi, tham lam. Người như thế mà lên được chức, cũng không có gì là tốt.
Thực ra, người có đầu óc đều có thể tưởng tượng được, hắn dựa vào cái gì để lấy tiền ra mua phiếu? Nếu không phải là muốn sau khi lên chức kiếm chác, thì bạn tưởng hắn bị thần kinh à?
Đối với sự việc này, từ trước đến nay Trương Nhất Phàm ghét đến tận xương tủy.
Rất nhanh chóng, dân trong thôn nhìn thấy một thanh niên mắt to lông mày rậm từ từ đi lên bục chủ tịch của Ủy ban thôn:
- Thưa các vị hương thân, các vị phụ lão. Tôi là Trương Nhất Phàm Bí thư Thành ủy Song Giang, đối với sự việc phát sinh ngày hôm nay ở thôn Tân Quang như thế, tôi vô cùng căm tức, những người này to gan lớn mật, tham lam mù quáng, thông đồng làm những chuyện phi pháp như thế, là Bí thư Thành ủy Song Giang, tôi cảm thấy rất buồn, cũng tự trách bản thân, là do tôi không quản lý tốt, tạo kẽ hở cho những phần tử không tuân thủ pháp luật, đối với sự việc này, tôi thật sự muốn bày tỏ lời xin lỗi đối với mọi người, đồng thời tôi cũng xin lỗi mọi người! Tôi xin lỗi những hương thân phụ lão, xin lỗi đồng chí Lưu Vĩnh đã qua đời, cho nên bây giờ tôi tuyên bố, kết quả bầu cử sáng nay hủy bỏ. Bây giờ do Bí thư Chi bộ trước đây và hương thân phụ lão đề cử danh sách, bỏ phiếu lại, để bầu cử tân cán bộ Ủy ban thôn.
Lời của Trương Nhất Phàm vừa dứt, dưới sự điều động của Tần Xuyên mấy người, dưới khán phòng tiếng vỗ tay nhiệt liệt
Triệu Vĩ cầm sổ, ghi chép lại bài phát biểu của Trương Nhất Phàm
Lưu trình tuyển chọn cán bộ Ủy ban thôn mới, là do dân trong thôn tự đề cử ứng cử viên, sau đó trong số những người được ứng cử đưa ra đánh giá, sau đó mọi người sẽ bầu cử tại chỗ cán bộ Ủy ban thôn .
Trước đây do Ủy ban Xã thị trấn giám sát quản lý, nay những người Ủy ban xã không cần nữa, do Trương Nhất Phàm và Vu Chí Quang huyện Sơn Dương và Chủ tịch huyện Tưởng mấy người đích thân giám sát.
Trong trường hợp đích thân mấy vị lãnh đạo cấp cao của Thành ủy và huyện Ủy Ủy ban huyện chủ trì, tuyệt đối không sử dụng được một chút mưu mẹo nào, cũng không tồn tại bất cứ nghi vấn nào.
Trình tự dưới đây, dựa vào ý đồ của Trương Nhất Phàm, bây giờ đề cử danh sách các ứng cử viên, sau nửa tiếng, năm cái tên ứng cử viên được đưa ra.
Sau đó dưới sự giám sát của rất nhiều lãnh đạo, bỏ phiếu công khai, tất cả đều tiến hành trong sự quản lý, không người nào có thể thực hiện cái gọi là mua phiếu trong lúc này hoặc hành vi dùng tiền mua phiếu.
Trước kia, việc bầu cử Ủy ban thôn, tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, tổ trưởng hòm phiếu, thường có quyền quyết định, họ sex thay một số dân trong thôn làm công việc này, hoặc đưa ra ý kiến, hoặc là thậm chí yêu cầu dân trong thôn cử ra ai đó.
Đồng thời với việc yêu cầu dân trong thôn điền phiếu, Trương Nhất Phàm nói với Bí thư Vu:
- Sau này hoạt động bầu cử, nhất định phải đảm bảo nguyên tắc dân chủ, công bằng, công chính, không ai có thể sử dụng thủ đoạn bất chính để làm hoạt động kéo phiếu, dùng tiền để mua quan bán quan là hành vi phạm tội, Bí thư Vu, Chủ tịch huyện Tưởng, sau khi các anh về, liệt kê ra một điều khoản mới, nếu là việc tuyển cử như này, thì không dùng phương thức truyền thống để làm nữa, nhất định phải tập trung mọi người lại, dưới sự giám sát quản lý hiệu quả tiến hành, nếu không kết quả bầu cử sẽ không được tính.
Bí thư Vu và Chủ tịch huyện Tưởng hăng hái gật đầu.
Trương Nhất Phàm nhìn hai người nói:
- Danh sách ứng cử viên, cũng phải trải qua sự thẩm tra cẩn thận, phải quán triệt nội dung và yêu cầu của luật bầu cử trung ương, kiên quyết ngăn chặn những kẻ lòng dạ bất lương thừa nước đục thả câu, sau khi đạt được mục đích thì lợi dụng chức quyền làm đầy túi tiền riêng. Bây giờ rất nhiều cán bộ thôn, tồn tại vấn đề tác phong, cán bộ thôn là cán bộ cơ sở trong thể chế quốc gia chúng ta, họ trực tiếp đối diện với người dân, họ cũng là đại diện cho quảng đại quần chúng nhân dân. Chúng ta không được coi nhẹ vấn đề này, hình thức này của ngày hôm nay, do vấn đề thời gian, mặc dù thô giản đi một chút, sau này về, các anh phải suy nghĩ cẩn thận, viết thành văn bản sau khi tôi xem xong, lập tức thực hiện.
- Vâng ạ, vâng ạ!
Trương Nhất Phàm quay đầu, nhìn Đàm Sơ Sinh và chủ nhiệm Vương mấy người :
- Mấy người này đạo đức bại hoại, hành vi ác tục, chúng tôi đã tìm hiểu hình hình dân trong thôn, sự việc này anh đi xử lý, tôi cũng muốn biết kết quả xử lý.
Bàn giao xong việc này, thì bên bỏ phiếu cũng đã kết thúc, sau đó là đọc phiếu.
Một thế hệ Chủ nhiệm Ủy ban thôn mới ra đời, lần này tuyệt đối công bằng công chính, cũng phù hợp với tình hình và ý nguyện của đại đa số người dân bầu ra cán bộ thôn.
Trương Nhất Phàm dặn dò mấy người một lượt, mấy người trước mặt Bí thư Trương, biểu hiện vô cùng cung kính, họ là do đích thân Bí thư Trương chủ trì, do Bí thư Vu huyện ủy tuyên bố cán bộ, ý nghĩ vô cùng.
Bận rộn việc bầu cử, Trương Nhất Phàm bảo mấy cán bộ thôn mới cho sơ tán quần chúng, sau đó đoàn người lại đến nhà Lưu Vĩnh, an ủi người nhà Lưu Vĩnh một hồi, và chỉ thị cho Bí thư Vu và Chủ tịch huyện Tưởng, nhất định phải cho gia đình người chết một lời giải thích vừa lòng.
Người nhà Lưu Vĩnh nghìn cảm ơn vạn cảm ơn, đưa tiễn đoàn Bí thư Trương ra tận giao lộ.
Khi từ thôn Tân Quang đi ra, đã là hơn bốn giờ chiều rồi, cả đoàn cơm cũng chưa ăn, đói ngồi trên xe gặm nhấm lương khô.
Vu Chí Quang và Chủ tịch huyện Tưởng nhìn thấy toàn bộ như thế, hai người trong lòng cảm thấy áy náy, buổi chiều gần năm giờ, mới về đến huyện thành Sơn Dương, trên đường đi, Trương Nhất Phàm vẫn cứ suy nghĩ, hiện tượng xã hội này có từ bao lâu rồi, mình phải làm sao để chỉnh đốn trào lưu bất chính này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 513: Muốn thay chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ!
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Chuyến đi Sơn Dương của Trương Nhất Phàm, những điều ác không lành mạnh ở thôn Tân Quang, lại để cho phóng viên đâu cũng nhúng tay vào biết được. Có người đem sự việc báo cáo lên báo huyện, lại có người đem tin này truyền báo lên báo thành phố.
Bài báo nói là Bí thư Trương đích thân chỉnh đốn trật tự bầu cử thôn, nhưng rất nhiều người thấy khó hiểu với hành động này của Trương Nhất Phàm, rất êm đẹp, tại sao đột nhiên lại giết đến tận thôn nhỏ bé huyện Sơn Dương này. Có người trong lòng đoán mò, không biết lại có cuộc vận động chỉnh đốn gì sắp tới.
Đới Lập Công ngồi trong văn phòng, buồn bực hút thuốc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Tối qua có người gọi điện thoại đến cho ông ta cầu cứu, nói Đàm Sơ Sinh bị bắt rồi. Đới Lập Công gác điện thoại xong chửi câu:
“ Mẹ nó, bố mày còn chưa giữ nổi thân, mày bị bắt thì liên quan gì đến tao!
Gã lập tức gọi vợ dặn dò, nếu người nhà họ Đàm lại gọi điện đến thì nói là mình không có nhà.
Sau khi Trương Nhất Phàm về đến Thành ủy, ngày hôm sau thì triệu tập cuộc họp chính trị, nhằm vào sự việc tương tự như thôn Tân Quang, một lần nữa nhấn mạnh phải tăng cường đào tạo tư tưởng cán bộ và công tác xây dựng chính trị.
Những người này coi trời bằng vung, không ngờ dám thách thức dư luận làm những chuyện xấu xa thế.
Mà Đới Lập Công luôn cảm thấy, những lời nói của Trương Nhất Phàm làm nhằm vào gã ta mà nói, dường như mỗi câu nói, từng câu từng chữ đều khoét vào lòng gã.
Sau khi tan họp, Đới Lập Công ngồi bất động, gã nghĩ đến lời của vợ khi đó, anh phải suy nghĩ rõ ràng, đắc tội với người đứng đầu không phải chuyện đùa, Chủ tịch thành phố Phương có thân với anh thế nào, cuối cùng ở thành phố Song Giang vẫn là Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại, Đới Lập Công có chút hối hận.
Nghĩ phát bực, trong nhà lại gọi điện thoại đến, là tiếng của vợ:
- Lập Công, anh có thể gọi điện thoại cho Bí thư Vu huyện Sơn Dương không, việc của Sơ Sinh liệu có thể xử lý giáng chức không, không nên truy cứu ông ta trách nhiệm pháp luật.
- Bây giờ nói chuyện này với tôi có ích gì? Ngay từ đầu lão đã làm gì. Nói cho cô biết, sau này việc nhà các người, đừng đến tìm tôi.
Đới Lập Công hét lên rồi dập điện thoại.
Lưu Sơ Sinh là em họ của vợ gã, vào những dịp lễ tết năm mới đều thường qua lại nhà mình, bây giờ Đới Lập Công chỉ muốn làm thế nào để đấy đi mối quan hệ này, nếu để Trương Nhất Phàm biết được, chắc chắn sẽ lại có cái nhìn đối với gã.
Trên thực tế, Lưu Sơ Sinh có ngày hôm nay, Đới Lập Công cũng không phải không có công.
Như Đới Lập Công nhân vật cấp bậc này, có lúc không cần đích thân gọi điện thoại, cũng có tác dụng rất lớn, người cấp dưới, ai dám cố ý đắc tội với vị Trưởng tổ chức cán bộ này?
Lúc Đàm Sơ Sinh vừa mới lên, nhiều lắm cũng chỉ cầm rượu thuốc của người ta, nhưng thời gian lâu, gan cũng từng bước từng bước to ra, đến bây giờ thì dám công khai hành vi mua quan bán quan.
Mặc dù gã chỉ là Chủ tịch xã, bán cũng chỉ là quan thôn, với tình hình thông thường, những sự việc do Chủ tịch xã nhúng tay vào, cơ bản có thể khống chế được, nghe nói mua một chức trưởng thôn là ba mươi đến năm mươi nghìn, Bí thư chi bộ trong khoảng năm đến tám mươi nghìn.
Điều này còn phải căn cứ vào tình hình thu chi trong thôn để quyết định chức vụ này giá cao thấp bao nhiêu tiền, dùng lời nói của Đàm Sơ Sinh, thế giới này không có gì là không thể khống chế được, đừng nói là chức chủ nhiệm ủy ban thôn bé tí tẹo này.
Hôm nay Đới Lập Công lo chết đi được, gã cân nhắc liệu có nên chạy lên tỉnh một chuyến không.
Thực ra, đến bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề biết Đàm Sơ Sinh này và Đới Lập Công có mối quan hệ gì, nhưng Đới Lập Công này lo lắng quá, thành ra tự mình làm loạn lên.
Sáng ngày hôm sau, Bí thư Vu huyện Sơn Dương liền vội vàng chạy đến.
Trước đây hai ngày Trương Nhất Phàm đích thân dặn dò gã, gã phải suốt đêm cân nhắc và thảo luận sự việc, hôm qua cầm được cái kết quả, ngồi ở trong văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang có phần thận trọng.
Làm Bí thư huyện ủy của huyện Sơn Dương, hắn không phải lần đầu đến văn phòng Bí thư Thành ủy báo cáo công tác.
Nhưng hôm nay có chút không giống nhau, hắn đem ý kiến xử lý nhằm vào Đàm Sơ Sinh đệ trình lên, Trương Nhất Phàm nhận trong tay xem, dần dần sắc mặt của hắn trở lên thâm trầm.
- Xét xử lý, điều này có ý gì? Chủ ý của ai, lẽ nào nhà nước mình không có pháp luật để căn cứ à?
Vu Chí Quang lập tức cười trừ:
- Bí thư Trương, Đàm này…Đàm..Sơ Sinh.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta ấp a ấp úng, liền biết ngay có người đằng sau giật dây, trên báo cáo xử lý đối với Đàm Sơ Sinh chỉ là khai trừ công chức, còn không có truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Vu Chí Quang dường như trong lời nói có chuyện, Trương Nhất Phàm liền không vui chau mày, đem báo cáo đè ở trên bàn, yên lặng nhìn Vu Chí Quang, cuối cùng Vu Chí Quang nói ra sự thực:
- Ông ta là em họ của vợ bộ trưởng Đới, cho nên, cho nên…
Bộp___, không ngờ Trương Nhất Phàm đập mạnh bàn đứng dậy:
- Khốn kiếp! Cầm về xử lý lại.
Vu Chí Quang trong lòng nhủ thầm, nghe nói gần đây Bí thư Trương và Bộ trưởng Đới bất hòa, xem ra đúng là thật. Thế là gã liền đứng dậy, thận trọng trả lời:
- Nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư Trương, vi phạm tất truy cứu, nghiêm trị không chối bỏ trách nhiệm!
Rời khỏi văn phòng Bí thư Trương, Vu Chí Quang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xuống lầu dưới, gã nhìn về phía Ban Tổ chức cán bộ một cái, lóe lên tia cười lạnh.
Đới Lập Công, mày cũng có ngày hôm nay!
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, nói với Lý Vĩ:
- Gọi Trưởng ban Đới qua đây một chút.
Triệu Vĩgọi điện đi, Thư ký của Đới Lập Công trả lời, Trưởng ban Đới đi tỉnh thành rồi.
Đi tỉnh thành à? Trương Nhất Phàm trong lòng tức giận. Đới Lập Công đi tỉnh thành, tự nhiên không đánh mà khai, đem cứu hậu binh đi đi!
Trương Nhất Phàm trong lòng bốc hỏa, quyết định chuyển Đới Lập Công này, xem ra ông ta ở vị trí Bộ tổ chức này quá an nhàn.
Đang bực tức chuyện này thì điện thoại của Ôn Nhã gọi đến:
- Emi buổi chiều đến tỉnh thành, anh qua đón tiếp được không?
Emi đến rồi, Trương Nhất Phàm chỉ đành gác lại tâm tư, để tâm tiếp đãi vị khách này, trong mắt Trương Nhất Phàm sự phát triển kinh tế của thành phố Song Giang, lớn hơn mọi thứ.
Emi lần này về, ít nhất có 8,9% hy vọng.
Trương Nhất Phàm gọi Triệu Vĩ, thông báo cho Vu Quan ở Cục xúc tiến đầu tư cùng đi tiếp đón.
Emi là nhà đầu tư lớn nhất của thành phố Song Giang, cô ta có tư cách khiến cho mình người đứng đầu đích thân đi tiếp đón. Trước đây Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang chỉ vì muốn đoạt tập đoàn Hoa Long, đã đem cảo mấy người thân tín nhất của mình đến, phục vụ Vương Phú Nhân đánh hai buổi mạt chược, câu cá hai ngày mới xong chuyện.
Quan Bảo Hoa vẫn được phân quản lý công tác thu hút đầu tư, do đó ông ta cũng nằm trong đội ngũ tiếp đón lần này.
Đoàn người đến tỉnh thành, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Nhã, máy bay của Emi bị hoãn, cô ấy đổi vé máy bay sáng mai, Trương Nhất Phàm rất buồn bực, bao nhiêu người như này xem ra đành phải qua đêm ở tỉnh thành.
Lưu Hiểu Hiên dường như ở cùng Ôn Nhã, cô ta gọi điện đến:
- Tối nay có về nhà ăn cơm không.
Lưu Hiểu Hiên coi nhà mình thành tổ ái ân với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với cô ta, tối nay e rằng không rỗi, đến lúc đó nói sau!
Bởi vì hắn vừa nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm nói mình đang ở tỉnh thành, do đó hai người đã bàn bạc tối nay gặp mặt.
Trương Nhất Phàm liền suy đoán, chắc chắn là Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm quan hệ. Có điều chắc hắn và Thẩm Hoành Quốc không quen biết.
Đây là kết quả không mong muốn, Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn tạm gác chuyện này lại, đột nhiên thay đổi chủ ý, chẳng phải Đới Lập Công chạy lên tỉnh thành tìm kiếm quan hệ sao? Vậy thì mình sao không nhân cơ hội này, chuyển Trưởng ban Tổ chức cán bộ này đi chỗ khác.
Chỉ có điều là ai mới là ứng cử viên tốt nhất cho chức Trưởng ban tổ chức cán bộ này? Hắn nhìn Quan Bảo Hoa đang ngồi ở trên một chiếc xe khác!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai