Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 528: Thật hay ảo?
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc lập tức đáp:
-Hôm qua La Như Húc Phụng Ti đại nhân đến cửa hàng chúng ta mua trân châu. Nhưng không có đủ hàng. Hôm nay mới vận chuyển về, cho nên đem đến bổ sung. Hàng hóa nhiều nhưng Phụng Ti đại nhân chỉ cho một người vào, tại hạ đã may mắn được chọn. Vốn là định chỉ đem hàng hóa vào rồi rời đi, không ngờ được Đại Tế Ti triệu kiến, thật là lo lắng.
-Ngươi nói dối!
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc chằm chằm, giọng lạnh lùng:
-Ngươi… là gian tế…!
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống.
Ý niệm đầu tiên xẹt qua đầu hắn là sợ rằng mình đã có kẻ bán đứng.
Nhưng giống như phản xạ có điều kiện, đối mặt với tình huống này, Hàn Mạc lập tức ngơ ngác, hỏi:
-Đại Tế Ti… người nói gì…?
Liễu Như Mộng thản nhiên cười. Nhưng vẻ tươi cười lúc này không còn đem đến cảm giác kiều diễm quyến rũ, mà ngược lại, có chút coi thường:
-Mỗ nói… ngươi thật sự không nghe ra? Ở trước mặt mỗ, ngươi không cần phải diễn trò…
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt vẫn như cũ, ngơ ngơ ngác ngác.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú dường như còn có chút gì đó như trẻ thơ, thoạt nhìn tiểu tử này đúng là trông còn rất khờ dại.
-Trăm phương ngàn kế xâm nhập Thánh đàn, mỗ không tin ngươi chỉ là một thương nhân.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
-Ngươi muốn tìm cái gì ở Thánh đàn?
Hàn Mạc nói:
-Đại Tế Ti… ý là … tại hạ đến Thánh đàn có rắp tâm khác?
-Không phải sao?
-Chủ nhân Thánh đàn là Đại Tế Ti.
Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng:
-Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ khả nghi, có thể cho người bắt lại mà.
Liễu Như Mộng cong môi lên một cách duyên dáng:
-Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Không dám gạt Đại Tế Ti. Khi tại hạ đến nước Phong, nhiều người đã nói qua cho tại hạ biết, nước Phong núi sông hiểm trở, thần bí khó lường, muôn phần hiểm ác, khuyên ta đừng đến nơi này. Nhưng có lẽ Đại Tế Ti chưa biết, ở nơi tại hạ sống, có lưu truyền một câu nói rất thú vị.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc. Tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là chờ Hàn Mạc tiếp tục nói tiếp.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
-Muốn vào Phong quốc đi buôn, phải ăn lòng hổ gan báo!
-Lòng hổ gan báo?
Liễu Như Mộng chớp mắt, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra ý cười:
-Nói như vậy, ngươi đã nếm qua lòng hổ gan báo chưa?
-Thật không có. Gan tại hạ nhỏ hơn sự hình dung của mọi người nhiều.
Hàn Mạc bĩnh tĩnh đáp.
-Nước Phong là một xứ sở thần kỳ. Tại hạ đối với văn hóa nước Nam Phong rất là ngưỡng mộ. Lần này đến Phong quốc cũng có chút hiểu biết. Nhưng điều nuối tiếc nhất là chưa được đến thánh địa của nước Phong, thành Thần Sơn. Hôm nay có dịp, thực là một may mắn. Lại được vào Thánh đàn, chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của Đại Tế Ti, cũng không ân hận. Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ không đáng tin, chi bằng cứ đem tại hạ ra xử lý…
Liễu Như Mộng khẽ cười:
-Ngươi rất biết ăn nói.
-Ăn ngay nói thật mà thôi!
Hàn Mạc tỏ ra cung kính:
-Thánh đàn kỳ bí. Đại Tế Ti tuyệt sắc. Đối với tại hạ, sống thế cũng không uổng.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một chút, nói:
-Ta nghe nói nước Khánh mênh mông rộng lớn, mỹ nữ không thiếu, dung nhan của mỗ, chẳng lẽ nào có thể so sánh với nữ nhân nước Khánh sao?
Hàn Mạc trong lòng thầm than: “Nữ nhân khắp thiên hạ, bất kể thân phận địa vị như thế nào, chiêm ngưỡng dung nhan luôn có hứng thú”
Ngoài miệng thì nói:
-Đại Tế Ti siêu trần thoát tục, không vướng chút bụi trần nào, một vẻ đẹp hiếm thấy.
Lời này của hắn không hề giả dối. Liễu Như Mộng quốc sắc thiên hương, có thể nói là thế gian ít có. Hàn Mạc được gặp không ít mỹ nhân, hơn nữa, từng gần gũi nữ tử, cũng là những giai nhân tuyệt sắc. Nhưng Liễu Như Mộng đúng là đẹp điên đảo chúng sinh.
Liễu Như Mộng tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ hơn, liếc Hàn Mạc một cái, rốt cuộc nói:
-Ngươi nói thật chứ?
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đúng.
Hàn Mạc lúc này hiểu rõ, Liễu Như Mộng lúc nãy đột nhiên chỉ thẳng mình là gian té, chỉ sợ là làm một phép thử mà thôi.
Nhưng phép thử này khiến Hàn Mạc càng khó hiểu. Xem phản ứng của Liễu Như Mộng, chẳng lẽ là cô nương xinh đẹp này đã hoàn toàn quên mình rồi?
Nàng đến tột cùng đã trải qua biến cố gì mà quên sạch cả quá khứ?
Bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm, lòng lập tức trầm xuống, trong nháy mắt, hắn nhớ tới lọ thuốc đã lấy từ trong tay Hạ đại trưởng lão: Vong ưu thủy.
Tuy rằng chưa bao giờ sử dụng qua, nhưng Hàn Mạc nhớ y như in lời đại trưởng lão đã nói: Tác dụng lớn nhất của Vong ưu thủy là khiến người ta mất hẳn trí nhớ, quên hết chuyện cũ.
Hàn Mạc tinh thông dược phẩm, trong lòng hiểu rõ Vong ưu thủy kia kỳ thật là một loại dược vật phá hủy thần kinh não, dược tính rất mạnh, có thể làm tổn thương hệ thống thần kinh não. Mà khi bộ nhớ bị phá hỏng, đương nhiên sẽ quên hết mọi chuyện trước đây.
Biểu hiện của Liễu Như Mộng hôm nay, hoàn toàn coi Hàn Mạc là kẻ xa lạ. Nếu không phải là vì đã quên hết quá khứ, thì không thể có thái độ như vậy được. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết về Liễu Như Mộng, cho dù Liễu Như Mộng cố ý làm ra vẻ không quen biết, nhưng thể hiện quá thật. Một người bề ngoài cao ngạo nội tâm sâu sắc như Liễu Như Mộng không có khả năng giả vờ một cách chân thật như thế.
Chẳng lẽ Liễu Như Mộng thật sự đã mất trí?
Hàn Mạc đi theo Liễu Như Mộng, chậm rãi đi trong mê cung ở phía sau bình phong. Liễu Như Mộng đi phía trước, rõ ràng có mặc áo choàng, nhưng thân hình tuyệt đẹp của nàng thì áo bào cũng không thể che dấu.
Thướt tha uyển chuyển, vòng eo lắc nhẹ, áo choàng phủ kín mông, giống như hoa trong gió khẽ lay động, đung đưa, giữa Thánh đàn cao quý, lại càng hấp dẫn.
Hàn Mạc biết Đại Tế Ti ở nước Phong là nhân vật tột cùng cao cả, là lãnh tụ tinh thần của nước Phong, nhưng có lẽ, không có nhiều người nước Phong biết, Đại Tế Ti của bọn họ là một mỹ nhân tuyệt thế.
Hắn càng lúc càng nghi vấn. Nếu Liễu Như Mộng cố ý làm như không quen mình, biết tin mình vào Thánh đàn, âm thầm theo dõi mình, cho người dẫn mình đến đây, thì còn có thể giải thích được.
Nhưng nếu Liễu Như Mộng mất trí nhớ, không biết bản thân là ai, vì sao vẫn phái người dẫn mình tới lầu các bên trong này? Mình chỉ là một thương nhân nước khác, thân là lãnh tụ tinh thần tối cao của Phong quốc thì đâu dễ dàng tiếp kiến một thương nhân nhỏ nước khác? Chẳng lẽ thật sự cần giải thích vài câu nói trong “Đạo đức kinh” mà thôi?
Hàn Mạc hôm nay đến thành Thần Sơn, tìm cách đút lót La Như Húc để vào được bên trong Thánh đàn, mục đích tất nhiên là muốn xem địa thế thành Thần Sơn. Bởi vì trên bản đồ tuy có đánh dấu các nơi trong thành, nhưng khu vực Thánh đàn thì không rõ ràng. Nếu muốn lập kế hoạch cứu Chu Tiểu Ngôn, thì phải biết rõ cấu tạo đại khái bên trong.
Kế hoạch có chút thay đổi, ban đầu chỉ là muốn vào tra xét một số việc, nhưng không ngờ lại bị dẫn vào lầu các bên trong gặp lại Liễu Như Mộng, lúc này, có vô số những nghi vấn kinh người tràn ngập trong đầu hắn.
Nhưng Hàn Mạc biết, chỉ có thể tiếp tục người bất động ta bất động.
Nếu chưa làm rõ chân tướng sự việc, thì mình cũng phải đóng giả làm người xa lạ tiếp tục trò chơi này.
Đi lại giữa Thánh đàn, Hàn Mạc cảm thấy bài trí trong này cực kỳ quỷ dị, giao nhau chằng chịt. Nếu không hiểu rõ cửa vào đường đi, chỉ sợ sẽ rất nhanh lạc lối trong này. Hàn Mạc chợt cảm giác giống như mình đang đi ở mê cung ngầm dưới đất trước đây vậy.
Hắn đột nhiên giật nảy mình. Không phải là phòng xá bên trong Thánh đàn và trong lầu các này đều là bình phong, che dấu một trận đồ?
Hay nơi mình vừa đi qua cũng là một Bình phong trận?
-Có phải là cảm thấy bố trí của bình phong rất lạ?
Liễu Như Mộng đi phía trước không cần quay đầu lại, dường như nhìn thấu tâm can Hàn Mạc, dịu dàng hỏi.
Hàn Mạc nói:
-Bố cục tinh diệu… quả thật rất kỳ lạ…
Liễu Như Mộng nói:
-Mỗ biết, các ngươi đất nước của lễ nghi, lại thích âm mưu trù tính, phồn mà hóa giản, các ngươi thích bày binh bố trận, chém giết ngang dọc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đại Tế Ti muốn nói đến cờ vây?
Vừa nói chuyện, Liễu Như Mộng vừa dẫn Hàn Mạc đi ra khỏi Bình phong trận, tới một góc, có một cánh cửa sổ mở ra, cánh kia khép lại, phía dưới có một cái bàn gỗ đen, đúng là trên đó có bày một bàn cờ.
Trên bệ cửa có đặt hai bồn hoa, là loại hoa cỏ lạ của Phong Quốc, mùi hương trên người Liễu Như Mộng trộn lẫn với mùi thơm của kỳ hoa dị thảo xông thẳng vào mũi Hàn Mạc.
Lầu các u tĩnh, giai nhân quyến rũ, nếu không phải Hàn Mạc trong lòng đầy nghi hoặc, toàn bộ tinh thần cảnh giác cao độ, thì cũng là một cảnh tượng thích ý.
-Đánh với mỗ một ván cờ.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống:
-Nếu ngươi thua mỗ, mỗ cho rằng ngươi là gian tế, ngươi sẽ không có khả năng rời khỏi thành Thần Sơn này.
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng đúng là có chút hống hách của Đại Tế Ti.
Hắn ngồi đối diện Liễu Như Mộng, bên cửa sổ đánh cờ, trong lúc đó, Hàn Mạc dường như đã tìm lại được cảm giác ngày đó ở sau hoa viên Đông Hải, hồ như nhớ đến một thời khắc ấp áp.
Liễu Như Mộng đi con trắng, Hàn Mạc đi con đen, cũng không nhiều lời, ngay bên cửa sổ, bắt đầu xem bàn cờ như chiến trường.
Chỉ có điều hơn 20 nước, Hàn Mạc có cảm giác Liễu Như Mộng thay vì lãnh đạm như trước, bắt đầu dịu dàng hơn, đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười, một nụ cười lay đông lòng người.
Vào lúc này, Hàn Mạc cảm thấy Liễu Như Mộng cực kỳ xa lạ dường như đã quen thuộc hơn phần nào…
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 529: Khó hơn lên trời
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc thuật cờ vây không giỏi nhưng không quá yếu, từ bé, trong việc học hành rèn luyện cũng không thiếu được môn cờ vây. Ở Đông Hải, từng đánh cờ vây với Liễu Như Mộng ở hoa viên phía sau. Khi đó hai người cũng không bận tâm lắm đến chuyện ai thắng ai thua, chỉ đơn giản là tiêu khiển mua vui mà thôi.
Tuy nhiên hôm nay, cùng Liễu Như Mộng đánh cờ, Hàn Mạc cảm thấy khác hẳn. Kỹ thuật của Liễu Như Mộng không những không tiến bộ mà còn có chút kém hơn.
Chính vì thế, Hàn Mạc đấu trận này có vẻ như chiếm được ưu thế.
Tuy rằng bị lép vế, nhưng Liễu Như Mộng từ đầu đến cuối thần sắc rất dịu dàng, dường như cũng không câu nệ thắng thua, mà là tận hưởng niềm vui đánh cờ, hoặc nói cách khác, nàng thích không khí này.
Từ đầu đến cuối, Liễu Như Mộng miệng cười tủm tỉm, đôi mắt mơ màng, gương mặt tuyệt mỹ êm ả như nước, chỉ có điều không hề nói một câu nào.
Kết thúc ván cờ, Hàn Mạc thắng 6 mục. Liễu Như Mộng thua nhưng không hề cay cú, buông quân cờ, ngước lên nhìn Hàn Mạc, vẻ dịu dàng trên mặt biết mất, khôi phục bộ dáng cao quý bình thản, chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cửa sổ, nhìn Thánh đàn, vẫn lặng thinh không nói.
Hàn Mạc cũng đứng dậy, nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới, quan sát Thánh đàn ở mặt Bắc, mày lập tức nhíu lại.
Chỉ thấy bao xung quanh nơi này là lầu các phòng xá. Đến lúc này mới biết, nhìn từ đây, các phòng ốc đúng là như bày binh bố trận, tựa như kinh mạch, trong đó đúng là có nhiều đường chết. Nếu không quen nơi này, tùy tiện tiến vào, liền mắc kẹt bên trong, không tìm thấy lối ra.
Hàn Mạc lúc này cũng đã hiểu, vì sao Liễu Như Mộng nhanh chóng phát hiện mình vào Thánh đàn.
Đứng ở bên cửa sổ này, có thể nhìn rõ toàn cảnh phía dưới, khi mình hộ tống La Như Húc từ Đông đi sang Tây, cũng trong tầm mắt của Đại Tế Ti.
-Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của mỗ.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
-Mỗ muốn ngươi dạy mỗ “Đạo đức kinh”, ngươi có đồng ý không?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp:
-Kỳ thật, “Đạo đức kinh” rất khó hiểu, tại hạ giải thích cũng không nhiều, chỉ sợ làm Đại Tế Ti thất vọng.
-Dạy mỗ những điều ngươi hiểu!
Liễu Như Mộng nói bằng giọng điệu không khoan nhượng.
Hàn Mạc đúng là cũng không đoán ra tâm tư của Liễu Như Mộng, càng băn khoăn không biết có nên đáp ứng yêu cầu này không.
-Mỗ sẽ không bạc đãi ngươi.
Liễu Như Mộng bình tĩnh:
-Các ngươi là thương nhân, đương nhiên muốn đến buôn bán ở nước Phong ta.
Trên gương mặt xinh đẹp thoáng cười nhạt:
-Nước Phong không có các ngươi, sẽ có các thương nhân khác. Nhưng nếu các ngươi rời khỏi nước Phong, sẽ không tìm thấy nơi nào như vậy…
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
-Đại Tế Ti… là uy hiếp tại hạ?
Liễu Như Mộng dường như rất thẳng thắn:
-Nếu ngươi cảm thấy… như vậy … thì đúng là như vậy…
Hàn Mạc cười khổ:
-Có nghĩa là tại hạ không thể từ chối?
-Ngươi sẽ nhận được những phần thưởng tương xứng.
Liễu Như Mộng liếc nhìn Hàn Mạc:
-Mỗ không phải là người hẹp hòi.
Chính vào lúc này, có người bẩm báo:
-Đại Tế Ti, đến giờ thánh tu rồi…
Liễu Như Mộng hơi nhíu mày, nhưng rồi thản nhiên nói:
-Đã biết. Ngươi tiễn chân hắn.
Nhìn thẳng vào Hàn Mạc:
-Mỗ vốn không thích dùng sức mạnh, nhưng… ngày mai… cũng vào giờ này mà mỗ không thấy ngươi, mỗ sẽ cho người đưa các ngươi rời khỏi Phong quốc.
Hàn Mạc thở dài, Liễu Như Mộng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó, tỏ ra rất quyền uy, muốn dùng cơ hội buôn bán uy hiếp hắn.
-Ngươi đi trước đi.
Liễu Như Mộng ngồi xuống ghế, nhìn bàn cơ đã tàn cuộc, đăm chiêu suy nghĩ.
Hàn Mạc chắp tay:
-Tại hạ cáo từ
Rồi xoay người rời khỏi.
Liễu Như Mộng cũng không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng:
-Những điều ngươi thấy hôm nay, nếu tiết lộ, sẽ phải chết!
Ba chữ cuối cùng, mang đầy hàn ý.
Hàn Mạc nhíu mày. Liễu Như Mộng lúc này lại khiến hắn có cảm giác cực kỳ xa lạ, trầm mặc một chút, rồi nhấc chân lên, rời khỏi lầu các.
…
Hoàng hôn. Trong hậu viên của Hiệu buôn Quan Thị, Quan Mộ và Hàn Mạc ngồi uống trà. Quan Mộ vuốt chòm râu, như thoáng chút suy nghĩ. Trong phòng không đốt đèn, nên không khí hôn ám dị thường.
Hàn Mạc đem toàn bộ sự việc kể lại, vì nghĩ rằng nếu mình không kể, thì La Như Húc cũng sẽ tiết lộ, cho nên không hề giấu diếm, chỉ không nói ra chuyện hắn và Đại Tế Ti của nước Phong vốn có quen biết. Hơn nữa, dường như trên thế gian này, cũng chẳng có mấy người biết hắn và Liễu Như Mộng có kết giao với nhau.
-Tiểu Thủy, tiếp theo ngươi tính làm gì?
Quan Mộ trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:
-Theo như lời ngươi nói, bên trong Thánh đàn giống như mê cung, hơn nữa, từ trên lầu có thể quan sát khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn. Ngươi nếu muốn cứu người, thứ cho lão phu nói thẳng, còn khó hơn lên trời!
Hàn Mạc uống trà, thần sắc bình tĩnh, vẫn thản nhiên cười.
Theo lý mà nói, nếu Chu Tiểu Ngôn bị nhốt ở trong một căn phòng nào đó của Thánh đàn, từ Thánh đàn muốn cứu người ra, cũng chẳng khác nào chuyện thần thoại.
Thành Thần Sơn trong ngoài đều có trọng binh canh gác, chưa kể đến Hắc Xà thay phiên nhau tuần tra, căn phòng nhốt Chu Tiểu Ngôn nhất định cũng có nhiều cao thủ vây quanh.
Tiến vào Thánh đàn đã muôn vàn khó khăn, hơn nữa, bên trong chằng chịt như mê cung, nếu không hoàn toàn nhớ rõ từng chi tiết chỉ sợ cho dù cứu được người cũng không dễ dàng rời khỏi mê cung.
Hơn nữa, có cảm giác trong các lầu các luôn có người theo dõi bốn phía, theo dõi khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn, chỉ cần bên trong có chút dị động, rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Thành Thần Sơn tầng tầng hộ vệ, nếu dùng cả một đội quân tấn công cũng chưa chắc đã đánh hạ, để cứu Chu Tiểu Ngôn. Hiện giờ hành động, lại chỉ có hai ngươi Hàn Mạc và Hồng Tụ.
Quan Mộ nói rất đúng, việc này còn khó hơn lên trời.
Với trí tuệ của Quan Mộ có lẽ cũng không nghĩ ra một kế hoạch khả thi nào.
Chỉ có điều nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hàn Mạc, Quan Mộ trong lòng có chút kỳ quái. Không phải là tiểu tử này đã có biện pháp hoàn hảo rồi chứ?
-Ngươi có phải hay không là đã nghĩ ra biện pháp?
Quan Mộ hỏi:
-Muốn chúng ta làm gì?
Hàn Mạc lắc đầu:
-Rối như tơ tằm, chưa gỡ được.
Dừng một chút, mới nói:
-Tuy nhiên, nếu mọi việc đúng như ta dự đoán, trong vòng 3 ngày, ta nhất định sẽ có cách.
Thấy Quan Mộ đang nhìn mình, hắn mỉm cười:
-Đại Tế Ti muốn ta giảng giải “Đạo đức kinh” cho nàng, ta phải nhân cơ hội này nắm vững bản đồ của Thánh đàn mê cung. Phải dùng trí nhớ lưu lại đâu là đường sống đâu là đường chết…
Quan Mộ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc:
-Tiểu Thủy, theo ta được biết, Đại Tế Ti Phong quốc xưa nay thần bí vô cùng, ngay cả bậc quyền quý của Phong quốc cũng chưa chắc đã được gặp. Dường như cũng chỉ có nhóm Phụng Ti Thánh đàn là có cơ hội. Các đại trại chủ gia cũng chưa chắc đã diện kiến dung nhan của người. Lúc này, người lại muốn gặp lại ngươi. Việc này thật là lạ!
Thân hình lão hơi nghiêng:
-Việc ngươi làm rất hệ trọng, chỉ cần có chút sơ suất, hậu quả thật không tưởng nổi. Cho nên, nếu có gì khác thường, đều phải hết sức lưu ý. Đại Tế Ti Phong quốc không biết gì về ngươi lại muốn gặp ngươi lần nữa, chuyện này là vô cùng đặc biệt.
Hàn Mạc cũng nhíu mày.
Kỳ thật vấn đề này hắn cũng không lý giải nổi.
Nếu nói Đại Tế Ti vì nhận ra hắn, nên mới phái người dẫn hắn đến gặp, còn có thể hiểu.
Nhưng vấn đề là hiện tại, Liễu Như Mộng nhất cử nhất động đều vô tình lạnh nhạt, hoàn toàn đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng không nhớ ra Hàn Mạc. Trong trường hợp này, nếu nói muốn gặp lại mình lần nữa, quả thật hết sức khó hiểu.
Vì sao muốn gặp lại, phía sau có bí mật gì, thậm chí là âm mưu gì, Hàn Mạc tuy trí tuệ không kém nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm ra nguyên do trong đó.
-Việc hôm nay rất lạ.
Quan Mộ thấp giọng nói:
-Các bước tiếp theo, phải hết sức cẩn thận. Lấy thân phận của Đại Tế Ti, quyết sẽ không vô duyên vô cớ gặp ngươi.
-Ta hiểu.
Hàn Mạc gật đầu:
-Tuy nhiên… nếu nàng đã biết điều gì đó, tuyệt đối sẽ không phí sức cùng ta chơi trò mèo vờn chuột. Lại càng không thể dứt dây động rừng. Ta cho rằng nàng muốn gặp ta, không phải vì đã biết thân phận của ta. Có lẽ có nguyên nhân khác. Cũng may nàng chủ động đề xuất ta giảng giải Đạo đức kinh cho nàng, ta sẽ có cơ hội thăm dò…
-Vậy phải cẩn thận!
-Nàng nếu thật sự biết mục đích của ta, hôm nay sẽ không để ta rời khỏi thành Thần Sơn.
Hàn Mạc nâng cằm, nheo mắt suy tư:
-Tuy rằng cảm giác của ta chưa hoàn toàn chính xác nhưng trực giác cho ta biết nàng đối với ta cũng không hoàn toàn ác ý. Ít nhất hiện tại là như thế…
Trầm ngâm một chút, bỗng nhiên cười nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài có hiểu hết “Đạo đức kinh” không?
Quan Mộ đáp:
-Ý nghĩa của “Đạo đức kinh” e rằng khắp thiên hạ cũng chẳng có mấy người lĩnh hội hết. Tuy nhiên, trước đây ta cũng có đọc qua một ít.
-Những chuyện viết trong Đạo đức kinh ta hiểu được cũng không nhiều.
Hàn Mạc cười:
-Hai ngày này muốn ứng phó với Đại Tế Ti cũng cần thể hiện vài thứ. Hiện giờ nước đã tới chân rồi, phiền Đại chưởng quỹ chỉ giáo một phần, ta cũng tự tin hơn chút ít…
Quan Mộ vuốt râu cười, bỗng gay gắt hạ giọng nói:
-Tiểu Thủy, có việc khẩn cấp, không hề tầm thường, lão phu lại không biết có nên nói ra hay không?
Hàn Mạc thấy Quan Mộ thần sắc nghiêm trọng, biết chuyện không nhỏ, liền chăm chú nhìn lão, nói:
-Đại chưởng quỹ, xin thỉnh giáo!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 530: Tin tức từ Yến Kinh
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Quan Mộ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi hỏi:
-Tiểu Thủy, ngươi rời Yến Kinh cũng gần mười ngày rồi nhỉ?
Vừa dứt câu hỏi, Hàn Mạc đã hiểu, Quan Mộ muốn nói việc cấp bách, chắc hẳn là văn tự khẩn cấp từ Yến Kinh truyền tới… Lúc hắn rời kinh cũng là lúc sứ giả nước Khánh đến Yến Kinh, thậm chí hắn đã từng cùng Phó sứ nước Khánh Vân Thương Lan qua lại, những chuyện đó không hẳn Hàn Mạc có thể hiểu được, hơn nữa các nha môn cấp cao của của triều đình nước Yến đã có cách ứng phó với Khánh sứ, hắn chỉ nghĩ cách làm thế nào để cứu viện Chu Tiểu Ngôn mà thôi.
- Trước khi ngươi rời kinh thìđoàn sứ giả nước Khánh đã đến Yến Kinh.
Quân Mộ nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Tình hình ở Yến Kinh như hiện nay, chắc hẳn ngươi cũng đã biết ?
Hàn Mạc nâng chén trà uống một ngụm, lắc đầu.
Hắn và Hồng Tụ đến nước Nam Phong trước, cũng là bí mật hành sự, người biết chuyến đi này của bọn họ rất ít, nhưng vì sự an toàn nên Hàn Mạc cũng không liên hệ với Yến Kinh, tất cả đều nằm trong bí mật tuyện đối.
Quan Mộ thở dài và hỏi:
-Việc phó sứ Khánh Quốc An Ngọc Thanh bị giết ở Yến Kinh, ngươi cũng không biết sao?
Hàn Mạc nhăn mày lại.
Mặc dù hắn không hề nhúng tay vào chuyện của sứ giả Khánh Quốc, nhưng là thế sự hiện nay hắn thực sực nắm rất rõ.
Sứ giả Khánh Quốc đến Yến Kinh, mặc nhiên là vì việc Nguỵ Khánh khai chiến, Khánh quốc muốn ổn định hậu phương, cho nên mới đàm phán với Yến Quốc, nhưng Hàn Mạc cũng biết việc đó, cuộc chiến Nguỵ Khánh thực ra là thiên hạ đại sự, mặc dù không trực tiếp tham gia và ảnh hưởng đến sinh tử của cuộc chiến Nguỵ Khánh, nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến Yến Quốc
Ở thời điểm này, vì lợi ích quốc gia, càng vì lợi ích các thế lực lớn của Yến Quốc, trong nội bộ Yến Quốc ắt sẽ có một phen tranh giành ác liệt.
Về lập trường của Hàn gia, Hàn Mạc phân rất rõ ràng, nhất định sẽ cùng Khánh Quốc ký hiệp định, ổn định cục diện chính trị trước mắt của Yến Quốc, chỉ có như vậy, Hàn gia mới có thể từng bước tích luỹ thực lực, tránh cho Yến Quốc biến thành vật hy sinh trong trận chiến này.
Từ trước đến nay, quốc gia không có thực lực, chung quy cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực chính trị mà thôi.
Nhưng Quan Mộ nói ra tin này, đối với Hàn Mạc mà nói, đó là một tin không mấy tốt đẹp gì.
An Ngọc Thanh bị giết ở Yến Quốc, cho dù là người không có đầu óc chính trị, thì cũng có thể trực quan cảm thấy cuộc đàm phán giữa hai nước Khánh Yến sẽ xuất hiện những nguy cơ và sự trở ngại lớn.
Trong phòng yên ắng một lát, Hàn Mạc cười nhạt và nói:
_ Đối với việc này, thực sự ta không hề hay biết, chỉ là … việc này liên quan đến đại cục của thiên hạ, coi như ta biết đi chăng nữa cũng chỉ là suy ngẫm, đối với chuyện này ta không có hứng và cũng không có tư cách để hỏi.
Quan Mộ nhìn Hàn Mạc, mỉm cười nói:
- Tiểu Thuỷ, theo Lão phu được biết, hiện tại, sứ thần Nguỵ Quốc mấy ngày trước đã tới kinh thành Yến Quốc…
Hàn Mạc mỉm cười nhìn Quan Mộ.
Lúc này đây, trong lòng hắn đã nhận ra một vấn đề hết sức nhạy cảm.
Nếu theo lẽ thường, Quan Mộ thân là người nước Khánh, xuất phát từ lợi ích quốc gia, lão đương nhiên hy vọng cuộc đàm phán giữa hai nước Yến Khánh sẽ thành công, từ trước tới giờ, Khánh Quốc chỉ chuyên tâm đối phó với Nguỵ Quốc, đối với lợi ích quốc gia của Khánh Quốc mà nói, quả nhiên đó là một việc rất tốt.
Nhưng đồng thời Hàn Mạc cũng biết, trong nội bộ Khánh Quốc, vì lợi ích mà trành giành, đó cũng là một lực lượng làm phá hỏng cuộc đàm phán giữa hai nướcYến Khánh, hay nói cách khác, vì lợi ích của chính bản thân họ mà làm tổn hại đến lợi ích quốc gia.
Quan Thị mậu dịch hành làm cho nước mạnh, không thể phủ nhận, có được thực lực như hiện tại, trong triều đình Khánh Quốc không thể thiếu chỗ dựa vững chắc đó.
Điều mà Hàn Mạc muốn biết bây giờ chính là, đứng đằng sau chỗ dựa vững chắc của mậu dịch Quan Thị trong triều đình Khánh Quốc, là những thế lực như thế nào?
Nếu chỗ dựa vững chắc của mậu dịch Quan Thị là những thế lực luôn muốn phá hoại cuộc đàm phán này thì thực ra mà nói, xuất phát điểm của chính họ và lợi ích của mậu dịch Quan Thị nhất định xuất hiện mâu thuẫn.
Cho nên Hàn Mạc không nêu ý kiến của mình ngay, chỉ nhìn Quan Mộ và nghe lão nói tiếp.
Trong lòng hắn cũng biết rõ, mậu dịch Quan Thị có thể nhanh chóng biết được tin tức của Yến Kinh, chỉ có thể dựa vào tin tức truyền về từ bồ câu đưa thư, trong thời đại này, tin tức truyền đi nhanh nhất chỉ có thể là bồ câu đưa thư.
Bởi vậy, Hàn Mạc cũng biết thêm được thế mạnh trong lĩnh vực tình báo của mậu dịch Quan Thị.
Cần biết rằng để huấn luyện bồ câu đưa thư không phải là việc đơn giản, tin tức truyền đi càng xa thì công việc huấn luyện bồ câu đưa thư càng khó khăn, càng hao tốn nhân lực và vật lực.
Hơn nữa, đoạn đường bồ câu đưa thư từ Yến Kinh đến Phong Quốc, huấn luyện càng thêm khó khăn. Theo Hàn Mạc suy đoán, mạng lưới tình báo của mậu dịch Quan Thị cực kỳ hoàn thiện, những loại bồ câu đưa thư kiểu này nhất định không hề ít.
Ờ thời đại nào đi chăng nữa, nắm bắt thông tin càng nhanh, cũng coi như nắm trong tay quyền chủ động
Ở thời đại này, bồ câu đưa thư là công cụ truyền tin hữu hiệu nhất. Vấn đề này Hàn Mạc đã sớm biết đến, thời kỳ ở Đông Hải, hắn đã nuôi được hai con bồ câu đưa thư, còn mời người huấn luyện bồ câu đến huấn luyện, nhưng hai con bồ câu đó chỉ truyền tin nội trong phạm vi một trăm mét, từ lúc đó Hàn Mạc đã biết phải không ngừng huấn luyện bồ câu.
- Nếu hiện giờ thiên hạ có biến, lê dân sẽ thiệt thòi!
Quan Mộ thở dài lắc đầu:
- Chiến sự đao binh giữa Khánh Quốc và Nguỵ Quốc khó mà tránh khỏi…
Hàn Mạc vẫn chỉ mỉn cười nhìn Quan Mộ mà không nói gì.
- An Ngọc Thanh bị nạn lần này, cuộc đàm phán giữa hai nước Yến Khánh ắt gặp trở ngại
Quan Mộ vuốt râu chậm rãi nói:
- Tin này tới thì cũng là ngày sứ thần Nguỵ Quốc đến Yến Kinh, Hoàng đế của các ngươi cùng lúc triệu kiến hai sứ thần của hai nước tới.
Hàn Mạc cuối cùng cũng mỉm cười nói:
- Đại chưởng quỹ đối với tình thế của Yến quốc ta thật rõ mồn một
Quan Mộ ngay lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị nói :
- Tiểu Thuỷ, ngươi đã hiểu lầm ý của lão phu, lão phu đem chuyện này nói với ngươi, không có ý khác, chỉ là cảm thấy việc này nên cho ngươi biết. Ngươi và Thiếu Hà cũng có tình giao, lão phu cũng coi ngươi như người của chính mình vậy, cho nên việc này … không giấu ngươi! Nếu ngươi cho rằng lão phu có mưu đồ khác, lão phu sẽ không đề cập câu nào nữa, mà sẽ tự tát vào cái mặt già nua này!
Vẻ mặt Quan Mộ cũng nghiêm nghị, lời nói cũng rất chân thành.
Hàn Mạc đứng phắt dậy, đi lên phía Quan Mộ chắp tay nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử đường đột, nếu có thất ngôn, mong đại chưởng quỹ thứ lỗi. Đại chưởng quỹ thành tâm đối đãi tại hạ, tấm thâm tình này , không dám quên!
Quan Mộ vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ Hàn Mạc nói :
- Tiểu Thuỷ, đừng nói như vậy, ta và ngươi tuy là người hai nước, nhưng nói cho cùng cũng là cùng cội nguồn, mấy trăm năm trước, tổ tiên của ta và ngươi cùng là người một nước, nhưng do thiên hạ biến cố, mới có sự phân biệt hai nước… Nhưng ai dám nói trước, vài năm nữa, hoặc vài chục vài trăm năm nữa, con cháu chúng ta lại cùng một nước? hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp… Chuyện thế gian, khó mà nói rõ, những người nh ư chúng ta, trừ phi sống trong hai chữ “ tín nghĩa”…!
Hàn Mạc cười ôn hoà, đỡ Quan Mộ ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống và hỏi ;
-Đại chưởng quỹ biết tình hình Yến Kinh hiện tại ra sao?
- Theo lão phu được biết thì có hai chuyện!
Quan Mộ chậm rãi đáp:
- Chuyện thứ nhất, đó là lệnh cho sứ giả hai nước lập tức hạ lệnh, những thám tử của hai nước đang ẩn náu tại Yến Kinh , lập tức rời khỏi, nếu điều tra thấy nước nào vẫn còn thám tử hành sự ở Yến Kinh thì lập tức ngưng việc đàm phán.
- Điều này có thể dẫn đến hai đoàn sứ giả ám sát lẫn nhau.
Hàn Mạc bình tĩnh đáp:
- Nếu hai đoàn sứ giả xảy ra thương vong tại Yến Quốc, thì Yến Quốc ta sẽ gặp không ít phiền phức a …!
Hàn Mạc lại hỏi:
- Còn chuyện thứ hai là gì?
-Chính là việc an bài quan viên hai nước đàm phán!
Quan Mộ cười bí ẩn đáp:
- Lần này Hoàng đế của các ngươi an bài việc đàm phán, quả thật có chút ý nghĩa!
Hàn Mạc nhìn Quan Mộ đợi lão nói tiếp.
- Nếu tình báo không sai, hiện nay đại bá phụ của ngươi… và cũng chính là Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo, dẫn theo đoàn quan viên đàm phán với Nguỵ Quốc, mà đích thân Tiêu thái sư đã thương lượng cùng Đại Khánh ta…!
Quan Mộ cười kỳ quặc nói :
- Tiểu Thuỷ, việc này có thú vị không?
Hàn Mạc nheo mắt lại
Việc này quả thật rất thú vị, nhưng Hàn Mạc thừa khả năng quan sát, điều thú vị bên trong chuyện này, đó là ám chỉ sự huyền bí, Hàn Mạc trong chốc lát cũng cảm thấy trong lời nói đó chứa đựng sự sắc bén!
Như triều đình Yến Quốc hiện nay, trong lòng ai cũng rõ, phe Hàn gia một lòng muốn cùng Khánh Quốc nghị hòa, nhưng phe Tiêu Thái Sư thì muốn liên Nguỵ đánh Khánh, dựa vào chiến tranh làm bàn đạp để mở rộng thế lực, dần dần tích luỹ để trừ bỏ những thế lực khác.
Nhưng hiện nay Hàn gia và Nguỵ đàm phán, Tiêu tộc và Khánh đàm phán, với thế lực của Hàn gia thìắt sẽ có cách làm khó dễ cho Nguỵ Quốc, nhưng cũng thấy rõ Tiêu thái sư sẽ dùng trăm phương ngàn kế để phá hoại việc đàm phán mới Khánh Quốc.
Nhìn lại thì thấy Hoàng đế Yến Quốc rõ ràng dùng người có chút không hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì trong đó hàm chứa một đường lối vô cùng to lớn.
Kiểu đàm phán này, khi muốn phá hoại thì cũng không nên để lại dấu vết, không những không để địch tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng tỏ sự phá hoại đó mà trong quá trình đàm phán, cũng không nên để địch nắm được ý đồ của việc phá hoại đàm phán.
Không khó để hiểu , trong cuộc đàm phán của những nhân vật hai bên, thực ra sự chú ý không ở chỗ đàm phán thế nào mà là chú ý xem bên kia đàm phán ra sao.
Hơn nữa việc ngồi vào bàn đàm phán, vì không để lộ dấu vết của sự phá hoại đó , mở lời đưa ra điều kiện đàm phán cũng là một trong những thủ đoạn của hai phái Yến Quốc.
Thực ra lần an bài này, đã làm cho các thế lực bên trong và bên ngoài cùng giằng co nhau, hai bên giao tranh chẳng phải là hay lắm sao, nói cách khác, kiểu an bài này, có thể trên một số phương diện nào đó tổn hại đến Hoàng tộc, nhưng tổng thể mà nói, Hoàng tộc đạt được các lợi ích còn hơn thế rất nhiều.
Ánh mắt Hàn Mạc loé lên, chiêu này thật huyền diệu, lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà nói;
- An Ngọc Thanh mặc dù bị sát hại tại Yến Quốc… Yến Khánh còn có thế thể đàm phán nữa hay không?
Quan Mộ khẽ thở dài đáp:
- Một số chuyện, nhìn có vẻ không thể, nhưng có lòng ắt sẽ thành, cái chết của An Ngọc Thanh trong chuyện này, Nguy Quốc nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong… nhưng đối với việc đàm phán này, thực chất chỉ là những thủ đoạn đấu đá nhau, trước khi chưa có kết quả xác thực nào, không ai có thể đoán được kết cục ra sao!
Hàn Mạc cũng thở dài, tuy không trực tiếp nhìn thấy, nhưng hắn quả quyết, tình hình Yến Kinh hiện nay, chướng khímù mịt, những thế lực bên trong và bên ngoài cùng đấu đá nhau, vở kịch hay đang diễn ra ở đó.
Chuyện của Phong Quốc, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, để trở về xem vở kịch này!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 531: Cô nương lạnh lùng trong bóng đêm
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc rời khỏi phòng của Quan Mộ, về tới phòng mình.
Trong phòng đốt ngọn đèn dầu, ở đây giống như ở phủ của chính mình, tĩnh lặng vô thanh. Người của hiệu buôn ngày ngày ngủ rất sớm, chỉ có hai tên đứng ngoài cửa canh gác, còn lại đều đã đi nghỉ.
Việc này thực chất là đảm bảo có tinh thần tốt để làm việc, nhưng có một nguyên nhân cốt lõi bên trong đó là tránh xảy ra những điều ngoài ý muốn xảy ra. Mặc dù những tên này đều có mững thân thủ vô cùng nhanh nhạy, nhưng đối với một nước lớn như Phong Quốc, khó có thể biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì, về đêm, ở yên trong phòng vẫn là an toàn nhất.
Hàn Mạc sau khi bước vào phòng liền đóng cửa lại, lúc này ánh mắt mới hướng về phía Hồng Tụ đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Ngũ quan của nàng trông thật sắc, làn da trắng ngần, nhưng trên khuôn mặt luôn hiện lên vẻ lạnh lùng, làm người khác khi nhìn vào nó cảm thấy rất khó gần.
Lúc này nàng vẫn trong trang phục nam nhân, trên miệng vẫn dán 2 hàng ria nhỏ, nếu người nào không rõ nội tình thì cũng không biết được, nhưng Hàn Mạc thì biết rõ, nên càng nhớ khuôn mặt trước lúc nàng hoá trang. Lúc đó khuôn mặt trắng nõn nà của Hồng Tụ đã được hoá trang bằng một màu nám vàng, thêm vào hai bờ ria mép, nhưng trong con mắt Hàn Mạc, nó không những không xấu mà còn có một cảm giác rất khác lạ.
Cái cảm giác này làm Hắn nhớ lại kiếp trước đã từng xem qua trên truyền hình, Thượng Hải thời xã hội cũ, trongnhững câu lạc bộ ca vũ trong đêm, ở đó cũng có những mỹ nữ dán đôi ria mép giả dạng nam nhân. Không những không làm mất đi vẻ mê hoặc của phụ nữ mà còn làm tăng thêm phần phấn khích.
Ngọn đèn loé sáng, Hồng Tụ ngồi xếp bằng ở góc giường, song song với giường của Hồng Tụ, được thiết kế một chiếc giường khác, và đó chính là giường nghỉ của Hàn Mạc.
Hai chiếc giường trông rất đơn giản, nhưng chăn chiếu thì rất sạch sẽ và gọn gàng, khoảng cách giữa hai giường cũng không quá một mét.
Hồng Tụ vì muốn che giấu mùi hương tỏa ra từ cơ thể, cho nên luôn mang bên mình dược thảo để khỏa lấp mùi hương cơ thể, khi ngửi sẽ cảm thấy một mùi rất lạ, tuy không nồng nhưng cũng đủ để che giấu mùi hương trên cơ thể mình.
Hàn Mạc tiến về phía giường của mình và nằm xuống, gối đầu lên hai tay, hơi hướng về phía Hồng Tụ.
Không biết do trời sinh hay là sau này mới luyện được, trên người Hồng Tụ luôn mang theo khí chất của một sát thủ, nàng có khả năng sát thủ bẩm sinh, hơn nữa còn có thể rất điềm tĩnh mà ra tay.
Mặc dù chỉ là một cô nương 17, 18 tuổi, nhưng đã lạnh lùng như vậy, như một cái máy giết người không ghê tay, nhìn có vẻ không có chút hỉ nộ ái lạc, Hàn Mạc không biết nên nhìn nhận thủ đoạn do Tiết Công Nhan dạy với thái độ như thế nào nữa.
Có thể huấn luyện được một siêu sát thủ trong bóng tối, th ật kính ph ục tài n ăng c ủa lão, nh ưng đồng thời cướp đi ni ềm viu và c ảm tính c ủa m ột c ô gái, qu ả th ật quá tàn nh ẫn.
Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, bình thường mà nói, cho dù không xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nào cũng lan toả một không khí ấm áp, ho ặc có th ể n ảy sinh m ột chuy ện thú v ị nào đó.
Theo lẽ thường, m ột nam thanh và m ột nữ tú cùng trong một phòng, lẽ t ất nhiên nhịp đ ập của trái tim s ẽ loạn hơn thường lệ, đặc bi ệt trong màn đêm tĩnh mịch này, trái tim loạn nhịp khó mà tránh được.
Nhưng thật tiếc, cùng phòng với Hồng Tụ nhưng Hàn Mạc lại không có cảm giác này.
Quả thực, trong lòng Hàn Mạc, diện mạo của nàng ta cũng không tồi, hơn nữa do tập luyện võ nghệ, nên vóc dáng rất tuyệt, trước khi hoá trang, ngực nở mông mẩy, chân dài eo thon, với làn da trắng ngần khoẻ khoắn.
Nhưng nàng ta lạnh lùng quá, lạnh lùng đến độ không còn cảm xúc của con người nữa, nếu một cô nương không có bi ểu hiện của hỉ nộ ái lạc, thì rất khó làm cho đàn ông có cảm giác, càng khó có thể nảy sinh tình cảm.
Muốn tiếp xúc với người đ ẹp, nhưng sẽ ngại vẻ lạnh lùng thái quá. Hàn Mạc không khỏi nhớ tới Tiểu Thiến ở nơi Yến Qu ốc xa xôi, trong đầu thậm chí vụt loé bóng dáng của Diễm Tuyết Cơ, sống cùng với họ tình cảm thắm thiết, nam nữ hoan ái, như vậy mới vui sướng.
Nghĩ đến đây, không khỏi thoát ra tiếng thởi dài.
Thính giác của Hồng Tụ r ất nhạy bén, hơn nữa kho ảng cách giữa hai người lại rất gần, tiếng thở dài tuy kh e khẽ nhưng Hồng Tụ nghe r õ mồn một, mắt mở to, nàng quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay vào ánh mắt của Hàn Mạc, cô không né tránh ánh mắt đó, không vì ánh mắt của Hàn M ạc làm ngại ngùng, thản nhiên nhìn Hàn Mạc.
Không biết vì sao, Hán M ạc trước kia không ngần ngại nhìn vào bất cứ ánh mắt nào, nh ưng ánh m ắt c ủa H ồng Tụ nhìn vào cơ th ể Hàn M ạc, làm h ắn có chút kh ông thoải mái, Hắn cười m ột tiếng và hỏi:
- Cô… nhìn ta như vậy là có ý gì?
Hồng Tụ nhiú mày lại, thản nhiên đáp:
- Ngài cũng đang nhìn chằm chằm vào ta đó thôi.
Hàn Mạc vẫn hai tay kê đ ầu, nghĩ một lát rồi nói:
-Ta nhìn cô chỉ là đoán xem cô có phải học thi ền định hay không thôi.
Ngừng một chút cười và nói:
- L ão tăng kiên nhẫn nhập đ ịnh để thi gan với ngươi!
- Ta không phải Hoà thư ợng!
Hồng Tụ thản nhiên đáp:
- Chẳng qua ngồi thiền để b ản thân có thể sống lâu hơn mà thôi!
Hàn Mạc hiểu hàm ý trong câu nói của cô ta, thân là m ột sát thủ bóng tối, lợi dụng tất cả thời gian rảnh rỗi để d ưỡng thể lực và tinh lực dồi dào, ng ồi thi ền cũng là m ột ph ương pháp dưỡng t âm, có thể dưỡng thể lực và tinh lực dồi dào, ngoài ra còn thể luy ện đ ược khả n ăng nhẫn nại tốt.
Đối với một sát thủ bóng t ối mà nói, thủ đoạn trong bóng tối rất mãnh liệt, đó là điều không thể thiếu được, nhưng muốn sống lâu hơn, nhất định phải có một tâm lý điềm tĩnh và sức chịu đựng cực tốt.
Ph ương pháp luyện tập th ân thể của Hồng Tụ, hiển nhiên chính là toạ thiền nhập định.
- Có một việc cần ngươi giúp!
Hàn Mạc trầm ngâm một chút rồi nói.
Thần sắc của Hồng Tụ rất điềm tĩnh, nhìn Hàn Mạc, đợi Hàn M ạc ra lệnh.
Hàn Mạc nhìn thoáng chút rồi đóng chặt cửa sổ lại, m ột tay kê đầu duỗi ra, ra hi ệu cho Hồng Tụ ngồi gần lại. Hồng Tụ nhíu màu lại, nhưng cũng từ trên giường đi xuống, đi đến bên Hàn M ạc, vóc dáng thon thả đứng bên giường, đầu hơi cúi, đứng đó nhìn Hàn Mạc đang nằm.
- Chế một loại thuốc!
Hàn Mạc nằm trên giường nhìn Hồng Tụ nói.
Đôi mày liễu của Hồng Tụ vẫn nhíu lại, nhưng đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hàn Mạc.
Phối độc dược đó chính là sở trường của cô, nhưng cô không biết Hàn Mạc muốn loại độc dược nào, và Hàn Mạc chế độc dược để làm gì cũng không làm cô quan tâm.
Hàn Mạc hạ giọng nói;
- Ngươi kề sát vào đây một chút!
Hồng Tụ nhìn vẻ uể oải của Hàn Mạc, dừng lại một chút rồi ngồi xổm xuống, nhìn có vẻ rất kính cẩn ngồi bên giường.
Hàn Mạc lúc này mới khẽ mỉm cười, quay đầu lại gần chỗ nàng. Hồng Tụ thấy Hàn Mạc quay đầu gần lại, cũng không né tránh , nhưng ánh mắt hiện nên vẻ lạnh lùng, một tay nhanh như cắt di chuy ển đến th ắt lưng, đ ụng phải con dao g ăm bên hông.
Hàn M ạc mặc dù là chỉ huy của nàng, nàng phải tu ân theo mệnh lệnh mà hắn đưa ra, nh ưng nếu như vị chỉ huy trẻ tuổi này muốn lợi dụng nàng, Hồng Tụ chắc chắn sẽ phản kháng lại.
Hàn Mạc cũng cảm thấy phản ứng của Hồng Tụ, cười nhạt, hạ giọng nói:
- Cô muốn làm gìđây, muốn động thủ với ta?
Hồng Tụ khẽ nghiến răng, nói:
- Bỉ chức không dám, nhưng…đại nhân nên tự trọng!
- Ngươi đang nghĩ gì vậy!
Hàn Mạc oánh trách nói:
- Ta muốn ngươi phối chế loại thuốc nào… ta không nói lẽ nào ngươi có thể biết?
- Đó là do bỉ chức đã hiểu lầm !
Giọng Hồng Tụ rất điềm tĩnh.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Căn nguyên của sự hiểu lầm, chỉ là do cô hoài nghi nhân phẩm của ta mà thôi. Hồng Tụ à, nói gì thì nói ta và ngươi cũng không phải mới quen, lẽ nào…đến bây giờ ngươi vẫn chưa biết ta là một người như thế nào ư?
Hồng Tụ liếc nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Đại nhân là một người vô cùng to gan!
Hàn Mạc ha ha cười lớn:
- Cô thực sự cho là như vậy sao?
-Đúng vậy
Hồng Tụ hơi gật đầu:
- Đối với bỉ chức mà nói, không có việc gì màđại nhân không dám làm cả.
Hàn Mạc ha ha cười lớn, kề sát Hồng Tụ một chút, nói nhỏ:
- Lời cô nói chỉ đúng một nửa thôi, ta thực ra to gan, nhưng … có một số việc ta cũng không dám làm đâu!
Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc, nhưng không nói gì, nhưng trong đôi mắt vẫn hàm ẩn một chút nghi vấn.
- Cô cho rằng ta muốn sàm sỡ với cô… thực ra đó mới là việc ta không dám làm!
Hàn Mạc tuy nói có vẻ trêu đùa nhưng trên khuôn mặt hiện nên nét nghiêm túc, không chút đùa cợt.
Vẻ mặt Hồng Tụ không có chút biểu cảm gì, chỉ : “Ừhm” một tiếng.
- Phối một loại thuốc
Hàn Mạc chuyển chủ đề, nói lại chuyện vừa nãy:
- Nhưng không phải để giết người, mà là… cứu người!
Hồng Tụ lắc đầu:
- Bỉ chức chế thuốc, chỉ có thể sát thương người, còn cứu người, phải mời đại phu!
Hàn Mạc mỉm cười, lắc đầu, vẫn kề sát vào Hồng Tụ, nhẹ nhàng phân phó:
- Thuốc này, ngươi có thể phối được không?
- Có thể!
Hồng Tụ không một chút do dự đáp:
- Nhưng bỉ chức phải đi tìm nguyên liệu, nguyên liệu đầy đủ, hai giờ sau thuốc có thể chế xong!
- Nguyên liệu có phức tạp không?
- Cần tám loại nguyên liệu
Hồng Tụ đáp:
- Có hai loại nguyên liệu ở Phong Quốc nhưng rất khó tìm được… nhưng trên người bỉ chức có mang theo những dược liệu khác, có thể luyện những dược liệu này để lấy những nguyên liệu còn thiếu để phối thuốc.
- Vậy tốt, muộn nhất… giờ này ngày mai giao thuốc cho ta!
Hàn Mạclấy tay kê đầu tiếp tục nằm xuống, bắt đầu lọc lại những kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu.
Chú ý từng chi tiết nhỏ, từng quá trình, quyết không được xảy ra sự cố nào.
Lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng để đạt được mục đích, đem từng điều kiện có lợi vào kế hoạch, cân nhắc kỹ càng, như vậy mới có thể chuẩn bị trước kế hoạch cứu viện một cách hoàn hảo nhất.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 532: Hạ bộ
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thần Sơn một mình, không ngờ nhìn thấy La Nhật Húc chờ ở cửa thành.
Vừa thấy Hàn Mạc tới, La Nhật Húc bước nhanh tới chào đón:
- Tốt quá tốt quá, ngươi đã đến đây. Nếu đến chậm một chút, chỉ sợ Đại Tế Ti sẽ phái người tới cửa trói ngài mang đến!
Hàn Mạc mặc áp dào xanh, sạch sẽ, hôm nay đến cũng không mang theo Hồng Tụ, dù sao muốn Hồng Tụ phối chế ra dược phẩm bản thân cần, cũng phải cho nàng một ít thời gian.
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu được, theo như lời Liễu Như Mộng nói hôm qua, thật sự không phải nói giỡn, nếu thật sự vi phạm sự phân phó của Liễu Như Mộng, cô gái kia quả thật muốn ra tay trả thù.
Đi theo La Nhật Húc thẳng tới Thánh Đàn, bởi vì thân phận của La Nhật Húc cho phép, một đường đi thẳng không có bất kỳ trở ngại nào.
Giống như hôm qua, vào trong Thánh Đàn, vẫn do Nguyệt Thánh Ti hôm qua tới dẫn, mang theo Hàn Mạc lên lầu hai của tòa lầu lớn, vẫn là tấm bình phong trận khổng lồ như cũ.
Tình hình hôm nay cũng không quá khác hôm qua, Liễu Như Mộng vẫn một thân áo choàng lớn màu trắng, đầu tiên hỏi một chút câu lạ trong “Đạo Đức Kinh”, để Hàn Mạc giải thích, sau đó để Hàn Mạc bồi nàng đánh cờ.
Hôm nay Liễu Như Mộng nói rất ít, nàng không mở miệng, Hàn Mạc có nhiều lời tự nhiên cũng không thể chủ động nói ra. Chẳng qua làm Hàn Mạc kỳ quái chính là, lúc đánh cờ trên mặt Liễu Như Mộng luôn nhu tình như nước, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng một khi đánh cờ chấm dứt, vẻ dịu dàng sẽ nhanh chóng biến mất trên mặt nàng, thay vào đó là một mảnh lãnh đạo như trước.
Cũng chỉ có lúc đánh cờ, khiến Hàn Mạc tìm được cảm giác từng quen thuộc.
Hàn Mạc chỉ đoán trong lòng, chẳng lẽ lúc đánh cờ, có thể khiến Liễu Như Mộng mất đi trí nhớ cũng có thể tìm được cảm giác ở Hậu hoa viên Thanh Lại Ti ở Đông Hải lúc trước.
Hay là cô gái mất trí nhớ này, sẽ nhớ tới cảm giác từng quen thuộc ở một số thời điểm?
Nhưng vì sao nàng lại không nhận ra mình?
Vì sao nhiều lần mình ám chỉ một số động tác và lời nói hai người ở chùng một chỗ lúc trước, vị Đại Tế Ti này lại hoàn toàn không hiểu?
Tiếng Nguyệt Phụng Ti truyền đến cùng thời gian giống hôm qua:
- Đại Tế Ti, tới giờ Thánh Tu rồi… !
Giống như hôm qua, Nguyệt Phụng Ti lập tức dẫn Hàn Mạc rời khỏi lầu các, giao cho La Nhật Húc vẫn chờ, lại tiện nhể nhắn xuống, để La Nhật Húc lấy 20 lạng bạc thưởng cho Hàn Mạc.
Phần thường như vậy, Hàn Mạc tự nhiên không để vào mắt, nhưng đối với người Phong bình thường mà nói, đây chính là một phần thưởng rất lớn, cho dù là La Nhật Húc, cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Chẳng qua khi La Nhật Híc đi tới ngân khố lấy 20 lạng bạc ra muốn giao cho Hàn Mạc, Hàn Mạc lại nhẹ nhàng đẩy về cho La Nhật Húc, ý tứ trong đó, La Nhật Húc sao có thể không rõ, vui vẻ ra mặt, thu bạc lại, liền khen Hàn Mạc tiền đồ vô lượng, lại mời Hàn Mạc vào phòng mình uống trà.
Hàn Mạc người ta đưa ra 20 lạng bạc, nếu ngay cả một chén trà cũng không mời, vậy thật sự không thể nói nổi.
Nếu là người khác, La Nhật Húc chưa chắc dám mời hắn ở lại dùng trà, dù sao trong Thánh Đàn là trọng địa của Phong Quốc, người ngoài không thể ở lâu. Chỉ có điều hiện giờ Đại Tế Ti cũng thật sự coi trọng Hàn Mạc, ngay cả lầu các lớn Hàn Mạc cũng đi vào, uống một ly trà trong Thánh Đàn tự nhiên càng không có vấn đề.
Chỗ ở của La Nhật Húc là một gian trong phần lớn các phòng ở, tuy rằng ngắn gọn, lại rất sạch sẽ.
- Đại Tế Ti rất coi trọng ngươi, tiền đồ của ngươi vô lượng đó.
La Nhật Húc cười tủm tìm nhìn Hàn Mạc:
- Nếu thật sự làm Đại Tế Ti cao hứng, sau này ban cho ngươi chức quan, cũng không phải không có khả năng!
Hàn Mạc vội xua tay cười nói:
- Phụng Ti đại nhân chê cười, ta là người nước Khánh, có thể nào trở thành quan Phong Quốc các ngài? Hơn nữa… ta không có bản lĩnh làm quan, chỉ có bản sự buôn bán!
- Lời này khó mà nói. Người Phong chúng ta cũng không phải chưa có tiền lệ người nước khác làm quan.
La Nhật Húc cười ha ha nói:
- Nếu ngươi thật sự được Đại Tế Ti coi trọng, thành quan viên Phong Quốc, tới lúc đó làm chuyện kinh doanh sẽ rất tiện lợi!
- Làm phiền Phụng Ti đại nhân chỉ giáo!
Hàn Mạc chắp tay nói:
- Đại Tế Ti sâu xa khó hiểu, rốt cuộc nàng có ý gì, tại hạ không dám tự tiện suy nghĩ. Có thể tận tâm làm việc cho Đại Tế Ti, tại hạ cũng rất vinh hạnh!
Trong mắt La Nhật Húc lộ ra vẻ tán thưởng, thấp giọng nói:
- Nếu người làm quan, tự nhiên thăng chức từng bước!
Hàn Mạc cười ha ha:
- Nếu thật sự có một ngày như vậy, tất cả đều do Phụng Ti đại nhân dìu dắt!
- Uống trà!
La Nhật Húc mặt mày hớn hở, cho dù nói chuyện hay làm việc người thanh niên trước mắt này đều rất khôn khéo, điều này khiến La Nhật Húc rất có thiện cảm với Hàn Mạc.
- Đừng xem trong Thánh Đàn có nhiều phòng ở như vậy, nhưng có tư cách ở bên trong Thánh Đàn, lại rất ít.
La Nhật Húc thấy sau khi Hàn Mạc uống trà xong buông chén xuống, mới đắc ý nói:
- Trong Thánh Đàn, ngoại trừ Đại Tế Ti, ngay cả mỗ, chẳng qua cũng chỉ hai mươi người!
Trong mắt Hàn Mạc lóe ra ánh sáng, mỉm cười hỏi:
- Phụng Ti đại nhân, phòng xá trong Thánh Đàn này được xây dựng thật sự rất kỳ quái. Tôi thấy hành lang dài khắp nới, nếu không có ngài dẫn vào, chỉ sợ sẽ lạc đường!
La Nhật Húc đắc ý nói:
- Ngươi không phải người ngốc, mỗ không nói, chắc chắn ngươi cũng nhìn ra được. Tuy Thánh Đàn chỉ hơn hai mươi người, nhưng phòng xá lại gần trăm, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều phòng xá chẳng qua là để không… !
Trong mắt hắn chuyển động, thấp giọng nói:
- Đừng nói là ngươi, ngoại trừ đám Thánh Ti Phụng Ti phụng dưỡng Đại Tế Ti trong Thánh Đàn, nếu muốn ra vào tự nhiên trong Thánh Đàn, cũng không có mấy người… !
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: “Chu Tiểu Ngôn từng lấy thánh vật của các ngươi từ nơi này!” Hiện giờ nghĩ tới, Chu Tiểu Ngôn có thể trộm được Bát giác chi từ trong Thánh Đàn đề phòng sâm nghiêm này, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi chưa tự mình chứng kiến bố cục trong Thánh Đàn, Hàn Mạc chỉ có thể nói là khâm phục đối với việc Chu Tiểu Ngôn đánh cắp thánh vật trong Thánh Đàn. Nhưng thấy sự phòng vệ của Thánh Đàn, lại nghĩ tới Chu Tiểu Ngôn có thể ở trong Thánh Đàn như vào chỗ không người, hiện giờ Hàn Mạc không chỉ khâm, lại cảm thấy bản lĩnh của Chu Tiểu Ngôn thật sự có chút khủng bố.
Bản lĩnh của tên kia, xem ra còn cao minh xa so với sự tưởng tượng của mình.
Thấy Hàn Mạc không nói gì, dường như La Nhật Húc nhớ tới điều gì, thấp giọng nói:
- Cường đạo trộm thánh vật ngày trước, chỉ sợ hiểu rất rõ trận pháp trong Thánh Đàn, nếu không tuyệt đối không thể đắc thủ được!
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, ghé sát lại thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, tên trộm kia… là bị nhốt trong Thánh Đàn này sao?
La Nhật Húc trầm ngâm một chút, nhìn Hàn Mạc, mới hơi vuốt cằm thấp giọng nói:
- Ngay ở trong Thánh Đàn!
Nếu là người bình thường, La Nhật Húc tự nhiên sẽ không tiết lộ nửa câu.
Chẳng qua Hẵn vẫn âm thầm tiến hành giao dịch tin tức với Quan Mộ, được rất nhiều ưu đãi của hiệu buôn Quan thị, trong mắt hắn, Hàn Mạc là cháu trai Quan Mộ, hơn nữa ra tay hào phóng, hơi để lộ một chút tin tức cho người thanh niên này, cũng không phải chuyện gì lớn.
Dù sao hiện giờ ngay cả Đại Tế Ti dường như cũng rất có thiện cảm với người thanh niên này, liên tục triệu kiến, chuyện tương lai ai cũng không biết, nếu có thể quan hệ tốt với người thanh niên này, luôn có lợi mà không có hại.
Hơn nữa trong mắt La Nhật Húc, người thanh niên này chẳng qua tò mò đối với việc này mà thôi, hẳn là không có ý tứ khác.
Dù sao nhiều năm như vậy, giao dịch vô số lần với Quan Mộ, để lộ rất nhiều tin tức ra ngoài, nhưng cho tới này bên hiệu buôn Quan thị kia cũng không làm ra chuyện gì, chỉ thành thật buôn bán, điều này khiến La Nhật Húc tương đối an lòng.
- Vậy cũng vất vả Phụng Ti đại nhân.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Mỗi ngày Phụng Ti đại nhân vẫn phải tới lo đồ ăn cho tên trộm kia sao?
La Nhật Húc lắc đầu cười khổ nói:
- Mỗ phụ trách ăn uống trong Thánh Đàn, đạo tặc kia ở trong Thánh Đàn, việc này mỗ không tới lo, thì ai tới lo?
- Chẳng qua là một tên trộm, thật sự khó đối phó vậy sao?
Hàn Mạc cố ý nhíu mày thấp giọng nói:
- Thứ cho tại hạ mạo muội lỡ lời, tùy ý một gã đạo tặc tác oai tác quái trong Thánh Đàn, nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc không phải là chuyện gì tốt!
La Nhật Húc gật đầu:
- Ai nói không phải.
Hắn lại thở dài:
- Cam Lợi thị vệ trưởng coi như là người thông minh, bao nhiêu kẻ trộm lợi hại đều bị hắn sửa cho hồn phi phách tán. Nhưng tên trộm lần này… ài, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp cũng không được. Dùng Xà Thần tới áp chế, chúng ta có thể thế nào? Nếu dồn ép tên trộm này quá, để hắn làm thương Xà Thần, trách nhiệm này ai cũng không gánh được!
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, như thoáng suy nghĩ.
Dường như La Nhật Húc cảm thấy chuyện này cũng thật sự rất mất mặt, thở dài, nâng chén trà lên uống một ngụm.
- Phụng Ti đại nhân!
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mơi nói:
- Tại hạ có một câu hỏi, cũng không có ý khác, nếu Phụng Ti đại nhân đồng ý nghe, tại hạ liền hỏi một câu, nếu mạo muội, ta hạ cũng không dám nói.
La Nhật Húc buông chén trà nói:
- Mỗ quan hệ rất tốt với thúc thúc ngươi, có cái gì ngươi cứ hỏi, có thể nói, mỗ tuyệt đối không giấu diếm ngươi!
Hàn Mạc ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, tên trộm kia khó chơi như vậy, ngay cả Cam Lợi thị vệ trưởng cũng không thể thu thập, xem ra quả thật vô cùng khó giải quyết.
Hắn dừng một chút, lại thấp giọng nói:
- Tôi có một câu hỏi, nếu Phụng Ti đại nhân có cơ hội khuyên được tên trộm kia, khiến hắn giao ra Xà Thần, không biết có lợi đối với Phụng Ti đại nhân không?
Thần sắc La Nhật Húc biến đổi, có vẻ hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, kích động nói:
- Đó… đó tự nhiên là có lợi rồi!
Dường như hắn nghĩ đến cái gì, cười khổ nói:
- Đây chẳng qua là người si nói mộng. Đã thử qua vô số biện pháp, tên trộm kia cứng mềm không ăn, dù chết cũng không nói, mỗ… mỗ làm sao có biện pháp khiến hắn chủ động thả Xà Thần ra. Việc này… không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười nói:
- Không dối gạt Phụng Ti đại nhân, loại chuyện này, quả thật phát sinh không ít ở nước Khánh ta. Năm đó một vị Thượng thư nước Khánh bị người trộm quan ấn, tuy ằng bao vây người trộm ấn, nhưng bởi vì cũng giống như đạo tặc ở chỗ các ngài, dùng quan ấn ép Thượng thư.
Hắn nhìn La Nhật Húc nói:
- Chắc Phụng Ti đại nhân rõ ràng, làm quan mà đánh mất quan ấn, đó là phải chém đầu!
La Nhật Húc tỉnh táo tinh thần, truy hỏi:
- Sau đó thế nào? Có bắt được kẻ trộm ấn không?
Hàn Mạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Sau đó nghĩ ra một biện pháp, chẳng những bắt được kẻ trộm ấn, ngay cả quan ấn cũng không chút tổn thương. Chuyện này rất bí ẩn, người biết tới không nhiều lắm, chẳng qua tại hạ cũng rất trùng hợp mà biết được chuyện này.
Trong mắt La Nhật Húc phát ra ánh sáng, thần sắc kích động, hưng phấn nói:
- Làm… làm như thế nào được?
Hắn rất rõ ràng, nếu thật sự có thể bắt đạo tặc, nhận Xà Thần về, bản thân đã lập ra công lao kinh thiên!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào