Cho nên từ từ, tâm tư đề phòng của hắn đối với Thôi Hải Long đã nhạt đi.
Lại nói, vài tên trưởng lão cường giả trong Thanh Phong Lâu, hắn cũng không quá thân thuộc, thứ nhất là vì trên giang hồ có một ít quy tắc ngầm, muốn vận dụng sát thủ là cường giả Thất phẩm rất phiền toái, cho nên chỉ có thể cho bọn họ tọa trấn ở nhà, mà hang ổ của Thanh Phong Lâu phải nói là rất kiên cố, lại thập phần che giấu, chưa từng có người nào xông vào thẳng như Tiểu Báo Tử hiện giờ, thứ hai là sau khi tu vi bước vào Thất phẩm, truy cầu lực lượng còn chấp nhất hơn cả người bình thường, thời điểm không có việc gì sẽ không lộ diện, đặc biệt là Thôi Hải Long, tu luyện chính là Vạn Độc Càn Khôn Công, cơ hồ là mấy tháng không thấy bóng dáng của hắn, không thể ngờ được, vào lúc mấu chốt thế này, đột nhiên hắn làm phản, làm cho Lam Vũ không có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
- Phản bội Thanh Phong Lâu, ngươi cũng không có bất cứ chỗ tốt nào!
- Ta không nói mình muốn phản bội Thanh Phong Lâu a, lâu chủ, ta chỉ cảm thấy ngươi làm thống lĩnh của Thanh Phong Lâu rất bất lực, cho nên, chuẩn bị thay thế ngươi mà thôi!
- Là thay thế à, không thể ngờ ngươi lại có dã tâm lớn đến như vậy.
- Ha ha, thứ ngươi không ngờ tới còn rất nhiều đấy!
Thôi Hải Long từ từ nói ra.
- Nhưng hiện giờ, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.
- Ngươi...
Một màu đen tràn lên ót của Lam Vũ, hắn muốn vận công kháng độc, nhưng nội khí không thể vận dụng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất, sau đó bắt đầu co rút, miệng sùi bọt mép, qua một hồi lâu, rốt cuộc không thể động đậy, tay chân co lại thành một đoàn, không còn một tia sinh cơ.
- Loại độc ngươi dùng với ta không giống với hắn?
Nhìn một màn hí kịch trước mặt, Tiểu Báo Tử dùng tay chống đỡ thân thể, nói ra.
- Đương nhiên, Thanh Phong Lâu đối với ta không còn gì là bí mật, nhưng ngươi thì không giống, mười bảy tuổi đạt tới Thất phẩm, trên người của ngươi nhất định có đại bí mật, ta không khinh địch đến mức đi giết ngươi nha.
- Ngươi sợ đánh rắn không chết, bị rắn cắn sao?
- Ha ha ha ha ha...
Thôi Hải Long cười lớn.
- Ngươi biết ta hạ độc gì với ngươi không?
- Ngươi không biết, Bích Lân Độc Hạt đang ở trên tay ta sao?
Khóe miệng Tiểu Báo Tử khẽ cong lại, trên miệng xuất hiện nụ cười quỷ dị.
- A?
Thôi Hải Long sững sờ một lúc, còn chưa rõ Tiểu Báo Tử nói thế là ý gì, trong nháy mắt hắn ngây người, chỉ thấy trong tay Tiểu Báo Tử, thu hai thanh đại chùy vào trong tay, nện xuống một cái thật mạnh.
- Ngươi... Phốc!
Một tiếng kêu sợ hãi, sau đó là một tiếng nổ, cuối cùng là tiếng thiết chùy va chạm vào nhau.
Tiểu Báo Tử cũng không cho thằng này bao nhiêu cơ hội để suy nghĩ, cầm hai thanh đại chùy giơ lên, đối mặt với một kích mạnh mẽ như thế, hiển nhiên Thôi Hải Long không ngờ rằng Tiểu Báo Tử lại không bị trúng độc, cho nên không có chút phòng bị nào, cho nên cứ như vậy, cái đầu bị thiết chùy đánh nát như dưa hấu, bị song chùy biến thành một đống nhão nhoẹt.
- Vốn, ta còn muốn nói, ta muốn Thanh Phong Lâu các ngươi vong, nhưng hiện tại xem ra, không phải chỉ có ta muốn Thanh Phong Lâu vong, mà ông trời cũng muốn Thanh Phong Lâu vong, nhưng ông trời lại mượn tay của ta làm mà thôi.
Giết chết tên cường giả cuối cùng của Thanh Phong Lâu, Tiểu Báo Tử cũng không có cảm giác thoải mái gi cả, trái lại, hắn còn có cảm giác quỷ dị.
Vốn hắn chờ mong một trận đại chiến, nhưng lại không xảy ra, cường giả Bát phẩm mạnh nhất Thanh Phong Lâu bởi vì thao túng Hư không thần trảm và mượn nhờ lực lượng không gian, bị nó phản phệ mà chết, cho nên không có cơ hội ra tay, về phần hai tên cường giả khác, tên Lam Vũ không chết trong tay mình, mà là bị người mình hạ độc chết, mà Thôi Hải Long, hoàn toàn có lòng tin vào công phu hạ độc của mình, cho nên không có chút phòng bị nào, cứ như vậy bị Tiểu Báo Tử đập chết.
Chuyện này đúng là quá dễ dàng, chẳng khác nào một vở hài kịch.
Dù Thanh Phong Lâu có rất nhiều ngành, rất nhiều sát thủ, nhưng lực uy hiếp không thể so sánh được với bốn tên cường giả và một tên cao thủ có chiến lực cấp cường giả, đặc biệt là đại trưởng lão có tu vi Bát phẩm. Hiện tại năm người này đều đã chết, những tên sát thủ còn lại, hoàn toàn không đáng kể.
Ba trăm năm qua, Thanh Phong Lâu ám sát biết bao nhiêu người, có bao nhiều vô tội?
Hiện tại chiến lực mạnh nhất đã không còn, những thế lực, môn phái từng có người bị sát thủ Thanh Phong Lâu giết chết, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Báo Tử từ từ đi tới bên cạnh thi thể Lam Vũ và đại trưởng lão, ngẫng đầu, một đạo hỏa diễm kim sắc hiện ra, lập tức đem thi thể Lam Vũ đốt thành tro tàn, về phần đại trưởng lão, Tiểu Báo Tử cũng không chủ quan, thao túng Tu La Âm Sát Châm còn thừa lại, đâm vào đầu của hắn, sau khi xác định thì đúng là tên này đã chết thật.
Hắn cũng không dám dùng lửa thiêu, mà hắn nhìn chằm chằm vào Hư không thần trảm dưới người của tên đại trưởng lão.
Sau khi xác định đại trưởng lão đã chết, tay Tiểu Báo Tử nhấc lên, hắn hút tấm Hư không thần trảm có công dụng xuyên toa hư không vào trong tay, một cổ sát khí vô cùng quen thuộc từ trên tấm thảm truyền ra.
- Sát khí phù quang a, nhưng mà, hình như quá mức pha tạp, hỗn tạp, trách không được mỗi lần sử dụng đều tạo ra không giân chấn động mạnh như vậy.
Tiểu Báo Tử âm thầm nắm lấy, liền biết rõ nguyên do trong đó, lại vẫy tay một cái, hắn lại chặt đứt liên hệ với Tu La Âm Sát Châm, phá vỡ Lục Long Nhận và cầm vào trong tay.
- Pháp khí tiến nhập Huyền cấp sao?
Nhìn thanh binh khí trong tay có màu xanh cổ quái Tiểu Báo Tử nhẹ giọng lẩm bẩm,
- So với Tu La Âm Sát Châm của ta cao hơn một bậc, như vậy, Tu La Âm Sát Châm của ta là sát khí cấp bậc nào? Tuy ta đã sớm biết rõ cấp bậc của pháp khí Tu La Âm Sát Châm, nhưng chưa từng có tư liệu rõ ràng, chẳng lẽ bên trong Thanh Phong Lâu này lại có?
Dùng Hư không thần trảm bao bọc Lục Long Nhận, Tiểu Báo Tử ngẩn đầu nhìn trời, lại nhìn một mảnh bừa bộn trong sân nhỏ, khẽ chau mày, bắt đầu đi và Thanh Phong Lâu đã biến thành hoang tàn.
Hắn không chút do dự vung chùy phá hủy vách tường, sau đó hủy đi vách phòng, thậm chí hắn còn dùng chùy đập xuống mặt đất, giống như bị điên vậy, nhưng sau khi gõ vài chục chùy xuống đất, đại chùy của hắn đánh bật cửa một mật thất.
Trong mật thất, cũng không có nhiều thứ, chỉ có mấy dãy giá sách, trong đó ghi lại rất nhiều danh mục sinh ý và mục tiêu của Thanh Phong Lâu đã nhận trong nhiều năm nay, hắn muốn tìm được người ủy thác giết mình là ai, liếc mắt nhìn lên một trang giấy ghi tên của mình, thuận tay xé tờ này xuống, nhét vào trong ngực, trừ các mục đó ra, trong mật thất chỉ còn một cái mộc đàn màu tím, trong hộp chứa rất nhiều ngân phiếu của Đại Tấn, đây chính là vốn sinh tồn của Thanh Phong Lâu, cũng là tất cả tài sản của Thanh Phong Lâu, số lượng kinh người, chỉ mỗi Đại Thông Tiền Trang, thì Thanh Phong Lâu đã tồn hơn hai mươi vạn lượng bạc.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiền bạc của Thanh Phong Lâu là tiền đen, sát thủ là một chức nghiệp không hợp pháp ở Đại Tấn, cho nên, số tiền này không thể lấy danh nghĩa của Thanh Phong Lâu mà sử dụng được, với ánh mắt của một người hiện đại, những tấm ngân phiếu này là kỳ phiếu công trái, tích góp qua ba trăm năm, những kỳ phiếu công trái này đủ để đại bộ phận người trong thiên hạ điên cuồng, ngân hàng tư nhân cũng muốn thu của hắn.
- Trách không được có rất nhiều người lại thích làm cường đạo như vậy, thì ra chỉ cần làm một chuyến thật lớn là tâm tính sảng khoái như vậy.
Từ trong mật thất đi ra, Tiểu Báo Tử quăng lại một hỏa cầu, đốt sạch sẽ mật thất.
- Các vị tiền bối, ta diễn thì cũng diễn xong rồi, hiện tại phải rời đi, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Đi trở về trong nội viện, Tiểu Báo Tử cũng không có lập tức rời đi, mà nói vào không khí, sau khi đợi mấy hô hấp, chung quanh không có một tia âm thanh trả lời, Tiểu Báo Tử cười cười gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Thanh Phong Lâu cứ như vậy là xong?
Sau nửa ngày khi Tiểu Báo Tử san bằng Thanh Phong Lâu, diệt hết toàn bộ cao tầng của Thanh Phong Lâu, chuyện này lại truyền khắp giang hồ.
Trước sau điều làm giang hồ dậy sóng, nhưng lần này giang hồ cũng không oanh động bao lâu, mọi người phát hiện, mọi người đã chết lặng với những chuyện Tiểu Báo Tử làm ra, mặc kệ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, cũng từ từ có thể tiếp nhận.
Dù sao so với chuyện của Thanh Phong Lâu, chuyện hắn làm Diệt Trần bị trọng thương còn oanh động hơn nhiều, tuy nhiên, chuyện này cho đến bây giờ chưa được chứng minh.
Lúc này đây, mọi người càng quan tâm là Tiểu Báo Tử đã cướp được gì trong Thanh Phong Lâu.
Tuy không nhất định là toàn bộ của Thanh Phong Lâu, nhưng mà, có rất nhiều cường giả quan sát hành động lần này của Tiểu Báo Tử, đều nhìn về cái mật thất bị Tiểu Báo Tử mở ra, lại nhìn cái mật thất này bị một mồi lửa đốt thành tro bụi. Tuy không biết hắn đã lấy được cái gì ở trong mật thất, nhưng nhìn thấy thần sắc của hắn khi ra khỏi mật thất, tuyệt đối không phải ra về tay không.
Nhưng mà, cho dù trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại ghen ghét, nhưng không có người nào ngốc đến mức đứng ra hỏi Tiểu Báo Tử rốt cuộc là cái gì, cũng không có ai đi ngấp nghé đồ vật mà Tiểu Báo Tử đạt được.
Bởi vì lần này Tiểu Báo Tử bày ra không chỉ là thực lực của bản thân, mà hắn còn bày ra thế lực của mình.
Hai tên cường giả Thất phẩm bảo hộ người nhà của hắn, làm cho sát thủ của Thanh Phong Lâu ra về tay không, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
...
- Chuyện này kỳ thật về mặt ý nghĩa, chẳng khác gì mấy tên côn đồ tranh đoạt địa bàn của nhau cả!
Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, Tấn đế Yến Vân Thiên híp mắt, nhìn công báo trên bay, bỗng nhiên cười, nói:
- Vừa đi ra ngoài lăn lộn, không có căn cơ, giống như phù du trong nước, gió lớn thổi là bay, thời điểm này, đấu với người ta rất hung ác, giống như không muốn sống, cầm đao lao tới chém lẫn nhau, ngươi chém ta một đao, ta cũng chém ngươi một đao, ai ngã xuống trước, thì người đó phải chết, người cuối cùng còn đứng được, chính là người thắng, chỉ khi ngươi biểu hiện ra mặt hung ác của bản thân mình trước mặt người khác, có đầy đủ thực lực, thời điểm người khác muốn tính toán ngươi, muốn đối đầu với ngươi, cũng phải suy nghĩ tới sự hung ác của ngươi, trong nội tâm mới có cố kỵ, bình thường sẽ không ra tay. Mà loại băn khoăn này, loại ra tay không cho người khác cơ hội thở dốc này, đã cho ngươi đại cơ hội, cho ngươi cơ hội tăng tiến thực lực, mà đợi đến lúc thực lực của ngươi tăng lên đến đỉnh điểm, thì không còn ai dám tính toán hay đối đầu với ngươi cả, càng thêm không dám xuống tay, như vậy, ngươi mới có thể kinh doanh, địa bàn của ngươi mới phát triển an toàn, mới có thể đánh ra uy phong của mình, đây chính là cách làm hiện tại của Chu Báo!
- Ý ngài là, hắn cố tình biểu hiện hung ác?
- Đúng, nhất định là hắn cố ý, trước đó, dù thực lực của hắn không tệ, cũng có thanh danh to lớn trong giang hồ, nhưng người đánh chủ ý lên người hắn không ít, trong đó cũng không thiếu cao môn đại phiệt, cũng bởi vì hắn không có căn cơ, chỉ dựa vào thực lực bản thân và quan hệ với Vương Xà, cũng không mang tới bao nhiêu uy hiếp cho ngươi, cho nên Thanh Phong Lâu mới có lá gan tiếp sinh ý về hắn, cho nên mới dám phát sát thủ đi ám sát, cũng chính vì thế. Hắn mới ra tay hung ác, một lần hành động san bằng Thanh Phong Lâu, loại chuyện này nói dễ nghe là lập uy, nói khó nghe một chút, chính là hung ác, rất rõ ràng, hiện giờ, hắn rất hung ác với Thanh Phong Lâu!
- Nói như vậy, tên Chu Báo kia, đúng là một nhân vật có số má.
- Hắn đúng là nhân vật có số má!
Ánh mắt Tấn đề bình thản nhìn thiếu nữ trước mặt.
- Ngươi có muốn đi gặp hắn một lần hay không?
Thiếu nữ được Yến Vân Thiên gọi là Yến nhi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trong đôi mắt chớp động hào quang thông minh, bị Yến Vân Thiên hỏi như vậy, biểu lộ có chút ngưng trọng.
- Phụ hoàng, ta có thể gặp hắn sao?
- Tuổi ngươi không còn nhỏ, qua ngày mai, ngươi đã mười sáu, cũng nên tìm một tấm chồng, mà tuổi của tên Chu Báo này tương tự như ngươi, lại có một thân võ công cao tuyệt, cách làm người không tệ, trọng yếu nhất chính là hắn rất thông minh, có tiền đồ to lớn, hiện tại đã có rất rất nhiều cao môn đại phiệt đánh chủ ý lên người hắn, Bình Châu Lý thị, Sóc Châu Nghiêm thị, còn có rất nhiều tiểu thế gia, hình như cũng có ý đánh quan hệ thông gia với hắn, ngươi gả cho hắn, còn tốt hơn gả cho đám nhị thế tổ ở kinh thành, còn mạnh hơn đám tiểu vương tử man di a!
Yên nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nói chuyện, trên mặt xuất hiện ráng mây đỏ, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi:
- Phụ hoàng, ngài kỳ vọng vào hắn cao như vậy sao?
- Vì sao lại hỏi vậy?
- Hiện tại hắn chỉ là một huyện tử bình thường, hơn nữa đất phong nằm ở Bắc Nguyên xa xôi, tuy không có nhiều người lập công trong lần diệt Bắc Nguyên, nhưng cũng không ít, thế nhưng ta chỉ thấy phụ hoàng quan tâm nhất chỉ có một mình hắn, lại muốn gả ta cho hắn, điều này chẳng phải nói lên kỳ vọng của ngài vào hắn sao?
- Đúng vậy a, đúng là ta có chút kỳ vọng vào hắn, nhưng hiện tại ta còn không có thăm dò rõ ràng quan hệ chính thức giữa hắn và Thiên Long Đạo, đợi đến lúc quan hệ này rõ ràng thì nói sau.
- Vậy ngài muốn ta đi...
- Không, đương nhiên không phải, ngươi cho rằng ta vì chuyện muốn biết rõ quan hệ giữa hắn và Thiên Long Đạo mới gả ngươi cho hắn sao?
Yến Vân Thiên lắc đầu.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Yên nhi a, ngươi quá thông minh, chính vì ngươi quá mức thông minh, cho nên, nhiều khi ngươi biểu hiện sự hiểu biết của mình quá mức, trước khi ta biết rõ ràng chi tiết của hắn, ta sẽ không gả ngươi cho hắn, ta chỉ muốn ngươi đi gặp mặt hắn một lần, cho ngươi tự cảm nhận về hắn, ánh mắt nhìn người của ngươi gần đầy rất tinh chuẩn a!
Yến Vân Thiên mỉm cười nói ra.
- Đa tạ phụ hoàng, ta hiểu ý của ngài!
...
Một hào quang bích lục bao phủ từ đầu tới chân, cảm thụ được một tia thuần âm chi khí tinh thuần từ ánh trăng, chạy dọc theo lỗ chân lông, từng điểm từng điểm thẩm thấu vào trong cơ thể, sau đó hóa thành quang hạt, dung hợp với khí lưu trong cơ thể, tiến vào đan điền.
Đan điền!
Điểm cuối cùng của tất cả khí lưu chính là đan điền a!
Chuyện này không cần tu luyện công pháp, cũng không cần thăm dò kinh mạch rõ ràng, đây chính là một loại bản năng.
Thuần âm chi khí của ánh trăng dung hợp với thiên địa nguyên khí ở chung quanh, sau đó chạy dọc theo khiếu huyệt của Bích Lân Độc Hạt, chuyện duy nhất Tiểu Báo Tử có thể làm chính là theo sát phương hướng lưu động của cổ khí lưu này, cũng chỉ có như vậy, cổ khí lưu này mới không tiêu tán dọc đường, cuối cùng chạy vào trong "Đan điền".
Suốt hai tháng, mỗi khi có trăng vào buổi tối. Hắn đều phải làm như vậy, hắn đem tất cả lực chú ý của mình tập trung lên người của Bích Lân Độc Hạt, tuy không bảo chứng nó tu thành yêu tu chính thức, nhưng trải qua thời gian hai tháng này, hắn cũng có một chút thu hoạch.
Khí lực của Bích Lân Độc Hạt đã mạnh hơn không ít, độc tố cũng đậm đặc hơn trước kia, càng sền sệt, trọng yếu nhất là, hắn phát hiện, cái độc châm của nó, hình như càng ngày càng cứng, càng ngày càng sắc nhọn.
Trong quá trình hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi lần khí lưu chảy qua cái châm đều lưu lại một bộ phận, nếu mà hắn tận lực làm như vậy, cơ hồ mỗi lần đem tất cả khí lưu lưu lại trong cây độc châm thì phát hiện công dụng không rõ, giống như khí lưu có thể cường hóa độc châm một cách vô hạn.
- Chẳng lẽ đây chính là Đảo Mã Độc Thung trong truyền thuyết?
Trong đầu Tiểu Báo Tử xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái.
- Yêu tu chi đạo đúng là quá mức vớ vẩn, ta cũng không tìm được thứ gì để tham khảo, đành phải đem tinh lực đặt lên cây độc châm này, nói không chừng trong tương lai có được thu hoạch ngoài ý muốn a!
Ngay vào lúc Tiểu Báo Tử nghĩ ngợi lung tung, hắn cảm giác được xe ngựa đã dừng lại.
Thần niệm khẽ động, hắn cho một tia thần niệm tiến vào trong thân thể Bích Lân Độc Hạt, mà con bò cạp này vẫn đứng ở trên cửa sổ, hấp thu tinh toa của mặt trăng, đây chính là chỗ tốt của việc dùng ý niệm thay thế linh hồn, đây cũng là thứ có thể tu luyện một ngày hai mươi bốn giờ, ban đêm có tinh hoa của ánh trăng, ban ngày có tinh hoa của mặt trời, gọi là nhật nguyệt tinh hoa.
Chỉ cần truyền ý niệm của mình vào đầu của hắn, Bích Lân Độc Hạt sẽ thành thật chấp hành, làm cho được một trăm phần trăm yêu cầu của hắn.
- Đại nhân, phía trước có một con sông!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, vừa rồi hắn đang chìm đắm trong ảo tưởng Đảo Mã Độc Thung, hiện giờ nghe được lời nói này, thiếu chút nữa nghe thành "Sư phụ, phía trước có một con sông!"
- Ta không phải Đường Tăng, ngươi cũng không phải Bát Giới!
Bọn họ đang đi tới đất phong của Tiểu Báo Tử, gọi là Hắc Thạch Dục, phương viên sáu trăm dặm, nhưng dù hắn là chủ nhân của phong địa, hay là Yến Vân Thiên phong địa cho hắn, cũng không biết rốt cuộc Hắc Thạch Dục là cái địa phương nào, vào thời điểm phong đất, trước tiên triều đình của Yến Vân Thiên nghĩ tới phong đất cho cao môn đại phiệt, võ lâm đại phái trước tiên, về phần trên đó có cái gì, bọn hắn mặc kệ, chớ nói chi đến nhân vật cấp bậc như Tiểu Báo Tử, đất phong của bọn họ, chính là một đám người Hàn Lâm Viện đem địa đồ Bắc Nguyên chia ra làm một ngàn khối đất phong, sau đó, tùy tiện chỉ một ngón tay, liền quyết định vấn đề.
Dù là bọn họ hay là Tiểu Báo Tử, Hắc Thạch Dục, chẳng qua là một cái tên lạ lẫm a.
Đứng nhìn con sông dài không thấy điểm đầu và điểm cuối này, lại không nhìn thấy bờ bên kia, nước sông chảy xiết, tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn lại địa đồ trong tay, Tiểu Báo Tử cũng sững sờ.
- Chu sẹo, chúng ta không đi sai đường đấy chứ?
- Ta cũng không biết, ngài phải hỏi Giang Hiểu a, ta nhìn thì nhất định đi nhầm, trên bản đồ không có nói là có một con sông lớn a.
Chu sẹo nói ra.
Tiểu Báo Tử đưa ánh mát nhìn về phía Giang Hiểu đang cầm địa đồ.
- Đại nhân, chúng ta đi đúng đường rồi, nhiệm vụ không có vấn đề.
- Phần địa đồ này do Hàn Lâm Viện làm ra rất vội vàng, nói là làm ra chứ thật sự là đem bản đồ của Bắc Nguyên phóng lớn lên gấp nhiều lần, sau đó vẽ ra, có lẽ nhiều thứ không có trên đây, mà con sông lớn này trên bản đồ chỉ là một đầu dây nhỏ, ta còn tưởng rằng đây là một con mương đấy, ai mà biết nó là một con sông lớn chứ.
Giang Hiểu cười khổ chỉ vào đoạn dây nhỏ trên bản đồ cho Tiểu Báo Tử nhìn.
Tiểu Báo Tử nhìn địa đồ, lại ngẩng đầu nhìn dòng sông lớn trước mặt.
- Nói cách khác, chúng ta đi hai tháng trên thảo nguyên mênh mông này, sau đó lạc đường?
- Đại nhân nói đùa, chúng ta không có lạc đường, nhưng trên bản đồ con sông này quá nhỏ. Tiếp tục đi về phía trước, lại đi thêm hai tháng, sẽ đi tới đất phong của ngài.
Khóe miệng của Tiểu Báo Tử co quắp.
- Còn phải đi hai tháng sao?
- Đại nhân, đây đã là không tệ rồi, đất phong của ngài cũng không phải là xa nhất, có rất nhiều người còn xa hơn cả ngài đấy!
Giang Hiểu cùng cười nói, nhưng trong lòng thầm oán trách: "Nếu như lão nhân gia nguyện ý cưỡi ngựa mà không phải ngồi xe ngựa, bây giờ chúng ta đã tới đất phong của ngài rồi!"
Nhưng những lời này, hắn không dám nói ra, hắn cũng không biết vì sao Tiểu Báo Tử lại nhiễm tật xấu như vậy, xe ngựa, làm sao mà nhanh hơn cưỡi ngựa a!
- Một con sông lớn như vậy, chắc có lẽ cũng nổi danh a?
Tiểu Báo Tử buông địa đồ ra, đi đến bờ sông, suy nghĩ rồi nói ra.
- Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi xem trên mặt sông có thứ đồ cổ quái nào không!
Tiểu Báo Tử nói xong, thân hình nhảy lên, nhảy lên không trung mấy thước, vận dụng Long Ngự Phong Quyết, cưỡi gió mà đi, trong nháy mắt, liền biến mất trước mặt mọi người.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhìn thấy thân hình của Tiểu Báo Tử biến mất, làm cho ánh mắt của đám người đứng đợi trên bờ sông nhìn mà hâm mộ, cường giả Thất phẩm biết bay, đây là một thưởng thức, nhưng trong đời bọn họ chưa từng gặp được cường giả Thất phẩm bay qua, hiện tại tận mắt nhìn thấy, trong nội tâm xin ra một ít cảm xúc.
Về phần chuyện cường giả Thất phẩm phải ngưng luyện ra cương khí là điều kiện tiên quyết, bọn họ hoàn toàn quên đi.
Tiểu Báo Tử cưỡi gió bay trên không, thần sắc không được tốt lắm, một con sông lớn như vậy chảy qua thảo nguyên, mà đất phong của hắn lại nằm ở nơi đối diện, đối với tương lai thập phần bất lợi.
Với tư cách là người có ý thức của kiếp trước, hắn cũng biết rõ mình vĩnh viễn không thể trở về được, cho nên sau đó Tiểu Báo Tử liền bắt đầu cố gắng nuôi dưỡng lòng trung thành với cái thế giới này.
Nhưng mà, chuyện này không dễ dàng.
Hiện tại có một cơ hội cực tốt, hắn có được đất phong của mình, trên thế giới này văn bản pháp luật rất rõ ràng, là đất phong hoàn toàn thuộc về mình, đã cho hắn một cơ hội, một cơ hội có thể bài dưỡng lòng trung thành đã đánh mất vài chục năm.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, đây là cơ hội!
Cho nên, thời điểm hắn đi ra khỏi Vân Châu là ngồi xe ngựa, đúng là hắn đã ưa thích cái không gian tư nhân độc lập thuộc về chính mình, thứ hai, hắn muốn nhân cơ hội này quen thuộc lộ tuyến và hoàn cảnh đi tới đất phong của mình, chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng hắn không ngờ, lần này đi tới hai tháng, lại gặp được một con sông còn lớn hơn cả con sông Trường Giang ở kiếp trước của hắn, hoàn toàn ngăn cách đất phong của hắn với Trung Nguyên, chuyện này làm cho tâm tình của hắn không tốt lắm.
Cho nên hắn mới nghĩ ra cách.
Về phần tìm cầu, đây chính là chuyện cười, với kỹ thuật kiến trúc của thế giới hiện tại, không thể làm ra một cây cầu có thể bắt ngang con sông rộng lớn này.
- Mẹ kiếp, đúng là con sông này còn dài hơn cả Trường Gian a, nước chảy rất xiết, nhưng lại không nằm trong lãnh địa của ta, thời điểm vận chuyển trong tương lại, qua sông là một vấn đề lớn, ồ, ở chỗ kia có người.
Tiểu Báo Tử đứng trên không trung nhìn con sông rộng lớn trên thảo nguyên, nhìn thấy một đội ngũ từ xa xa đi về phía trước, mục tiêu, hình như cũng là con sông lớn này.
Thân thể Tiểu Báo Tử khẽ động, liền nhắm chỗ đó bay đi.
Đội nhân mã này còn nhiều hơn đội ngũ của Tiểu Báo Tử, hơn trăm người, từ những lời nói chuyện của bọn họ, Tiểu Báo Tử cũng tinh tường, cũng giống như hắn, vỗ lâm thế gia này đã lập công trong cuộc chiến với Bắc Nguyên, họ Triệu, chỉ là một tiểu thế gia, còn kém xa Ô gia, cũng may mắn như bằng hữu ở Trữ Châu của Từ Ung sư phụ của hắn, có thể xưng vương xưng bá ở một ít tiểu thành, nhưng trong thời điểm diễn ra cuộc chiến diệt Bắc Nguyên, vận khí cức chó, đoạt được trấn tộc chi bảo của một bộ tộc, hiến cho triều đình, do đó được phong làm huyện nam, được phong một lãnh thổ gần hai trăm dặm ở Bắc Nguyên.
Đúng, là phong địa gần hai trăm dặm, mà đám người này, chính là người của Triệu gia phái tới tiếp nhận phong địa, nhưng tên gia chủ Triệu gia kia không tự mình tới đây, mà phái một đám nô bộc và họ hàng xa, phái tới trông coi phong địa, dù nhân số nhiều, nhưng gia hỏa có thực lực cao nhất chỉ là Tam phẩm mà thôi, không có ai bước vào đoán cốt giới.
Cũng giống như Tiểu Báo Tử, sau khi người Triệu gia đi tới bên cạnh con sông lớn này, đều dừng bước lại, bọn họ có chừng trăm người, cho nên mang theo nhiều đồ vật hơn so với đội ngũ của Tiểu Báo Tử, nhìn thấy con sông lớn như vậy, cũng chỉ có thể than thở nhìn sông.
- Mẹ kiếp, ngươi là cái đồ đáng chết, dẫn đường cái quỷ gì, tại sao ở đây có một con sông?
Bỗng nhiên lúc này, một người đi ở phía trước nắm cổ áo một người, hung ác nâng thân thể của hắn lên.
- Nói, tại sao ở nơi này lại có một con sông lớn như vậy!
- Khục, khục, khục, khục, tại đây, tại đây...
Bị nắm cổ áo, bị người ta ghì chặt cổ áo, cho nên sắc mặt biến thành màu tím.
- Triệu Khắc, ngươi hỏi như vậy cũng không ra tin tức gì đâu, ngược lại sẽ bóp chết hắn đấy!
- Hừ!
Tên hán tử Triệu Khắc hừ lạnh một tiếng, ném mạnh người nọ xuống đất, chỉ vào mũi của hắn nói ra.
- Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, bằng không thì, ta sẽ ném ngươi xuống sông cho cá ăn.
- Ta, khục, ta đã từng nói với ngươi rồi, khục, khục, ta là người bộ lạc Mạc Tang, chỉ đi qua tiểu thạch hà, những nơi khác chưa từng đi qua.
Người bị hắn ném xuống đất nói ra với ngữ khí đứt quãng.
- Chúng ta còn giữa ngươi lại làm gì? Lãng phí lương thực à!
Triệu Khắc trừng mắt, tiến lên muốn đánh.
- Ta biết rõ đây là nơi nào, ta biết rõ.
Người nọ nói ra.
- Hỗn đản, ngươi còn dám lừa ta!
Nói còn chưa dứt lời, Triệu Khắc đã quát lên.
- Ta chưa từng đi qua nơi này, nhưng ta biết rõ đây là nơi nào, ta không có lừa ngươi a!
Người nọ vừa thấy Triệu Khắc tiến đến, vội vàng ôm đầu, co lại trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên.
Từ khẩu âm của hắn, Tiểu Báo Tử nghe ra được, người này chính là một người Bắc Nguyên.
- Tên Chu sẹo đúng là ngu ngốc a, cả bọn thuộc hạ nữa, đi thảo nguyên mà không tìm người Bắc Nguyên dẫn đường, đúng là ngu ngốc mà.
Nói đến chuyện này, Tiểu Báo Tử có xúc động muốn thổ huyết, hắn vốn muốn tìm một người Bắc Nguyên dẫn đường, phải biết rằng, Bắc Nguyên bị diệt, tuy quân đội Đại Tấn tiến hành diệt sạch các bộ tộc trên thảo nguyên, nhưng cũng không thể diệt sạch huyết mạch của Bắc Nguyên được, trên thực tế, rất nhiều người Bắc Nguyên bị bắt tới Đại Tấn, biến thành đầy tớ, dù là người bình thường hay quý tộc thảo nguyên, cũng bị buôn bán giống như gia súc, mậu dịch buôn bán nô lệ vốn đã suy tàn trở nên hưng thịnh, mà Đại Tấn vốn đả kích loại chuyện này cũng bảo trì trầm mặc, nhưng có một chuyện mà thương nhân buôn nô lệ truyền miệng với nhau, đó chính là, ngươi muốn bán thì bán người Bắc Nguyên, nếu dám bán một người Trung Nguyên, chẳng những sinh ý của ngươi không thành công, mà còn lãnh đủ, ngươi sẽ táng gia bại sản, cho nên, dù lá gan của đám buôn nô lệ có lớn hơn nữa, cũng không dám bắt người Trung Nguyên đem bán.
Nhưng Tiểu Báo Tử nhìn ra, đây là chuyện sớm muộn.
Chỉ cần một thứ có lợi, tất sẽ có một tệ, Tiểu Báo Tử cũng không thèm để ý, lợi cũng tốt, tệ cũng thế, có quan hệ với hắn sao? Hắn chỉ đi Bắc Nguyên làm thổ hoàng đế.
Đồng thời, trước kia đi, hắn đã bảo Chu sẹo đi tìm người quen thuộc Bắc Nguyên dẫn đường, lúc ấy ở Vân Châu có mở màn thị trường nô lệ, phần lớn là nô lệ Bắc Nguyên, muốn tìm một người quen đường cũng không khó, nhưng do lúc ấy giao cho Chu sẹo quá nhiều việc, mà tên vương bát đản này cũng là chúa hay quên, kết quả đến thời điểm rời đi, mới đi tìm, lúc này thị trường nô lệ đã đóng cửa từ sớm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cho dù thời điểm Vân Châu chiến tranh, có bắt đại lượng nô lệ Bắc Nguyên, nhưng vì Vân Châu quá gần với Bắc Nguyên, dân chúng song phương có chút thù hận với nhau, tại Vân Châu, nô lệ Bắc Nguyên không đáng giá, hơn nữa sau khi bán ra ngoài, kết cục thường thường là bị người mua đánh chết ngay lập tức, mà dù là quân đội, hay là đối với thương nhân buôn nô lệ mà nói, không phải là nơi buôn bán tốt, hơn nữa, triều đình Đại Tấn cũng không muốn có nô lệ Bắc Nguyên sống ở Vân Châu, nơi gần Bắc Nguyên như thế, bởi vậy, mậu dịch bán nô lệ ở Vân Châu như phù dung sớm nở tối tàn, thời điểm đoàn người Tiểu Báo Tử đi tìm mua, thì thị trường buôn nộ lệ ở Vân Châu đã đóng cửa chuyển đi.
Đây cũng không phải là không có nô lệ Bắc Nguyên ở Vân Châu, mà những nô lệ còn lại ở Vân Châu, phần lớn là những bộ tộc ở phía nam, hoàn toàn không hiểu về phương bắc, mà đại bàn của Tiểu Báo Tử, lại nằm ở phía tây bắc xa xôi, những người ở các bộ tộc phía năm không có đi qua, thậm chí không có khái niệm, cho nên, cũng không cần bọn họ làm gì.
Nhưng khá tốt, bọn họ còn có địa đồ, mà Giang Hiểu cũng xung phong nhận việc này, mà đường đi trên thảo nguyên không có hiểm địa, một đường bước đi là được. Cho nên mới trực tiếp ra đi, đi được hai tháng, một đường coi như là bình tĩnh, Bắc Nguyên bị diệt, thảo nguyên trống trải, cũng không có người nào sinh sống, ngẫu nhiên cũng gặp được một ít người, đều là người lập công trong chiến đấu với Bắc Nguyên, có được công huân, có được đất phong ở Bắc Nguyên, nhưng Bắc Nguyên quá lớn, người được phong cũng nhiều, cũng không phải cùng đường, cho nên trên đường gặp nhau, thì đường ai nấy đi, trong năm sáu ngày nay, từ từ xâm nhập phương bắc, những người gặp được càng ngày càng thưa thớt, trừ đàn sói ra, đúng là không gặp được người nào, trên đường đi cũng thông suốt, cho tới hôm nay, bị con sông lớn này ngăn cản đường đi.
- Tuy người này chưa từng đi qua đây, nhưng cũng nghe nói qua, có trời mới biết sau khi qua sông, còn gặp phải địa phương gì, mang theo hắn, còn tốt hơn thầy bói xem voi.
Nghĩ tới đây, ống tay áo Tiểu Báo Tử cuốn lên, một đạo cương khí đỏ thẫm xuất hiện, tiến vào trong dòng nước.
Người Bắc Nguyên kia cũng không biết võ công, cho dù biết võ công, sau khi biến thành đầy tớ, một thân võ công cũng bị phế, hiện tại chỉ là một người bình thường, bị Tiểu Báo Tử cuốn lên rất dễ dàng.
Trong mắt của người khác, chỉ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cổ quái phong, một đạo khí lưu đỏ thẫm này giống như tấm lụa trống rỗng xuất hiện, cuốn người này lên trời, trong thời gian ngắn liền không thấy bóng dáng, không khỏi kinh hãi, một hồi bối rối không đáng nhắc tới.
Lại nói Tiểu Báo Tử đem người này nhiếp lên, cũng không nói gì, trực tiếp đưa hắn đến đội xe của mình, sau đó buông ra.
Tên Bắc Nguyên này nhìn thấy trận thế như vậy, vừa rồi bay trên bầu trời, cho rằng mình gặp quỷ, còn không bằng lúc Tiểu Báo Tử bị Huyết Vô Nhai bắt đi, ngay cả nước tiểu cũng xì ra, cho đến khi rơi xuống đất, nhìn thấy một đội nhân mã, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhưng mùi khai của nước tiểu không thể lấn át được.
- Đại nhân, đây là...
Chu sẹo hỏi.
- Một người Bắc Nguyên, nói là biết cách qua con sông này, cho nên ta mang hắn đến.
Tiểu Báo Tử hung hăng liếc nhìn hắn.
Chu sẹo tự biết đuối lý, bị Tiểu Báo Tử liếc nhìn, co đầu rụt cổ lại, ấp úng không dám trả lời.
- Vừa rồi ngươi mới nói dù chưa tới nơi này, nhưng biết rõ tên của con sông này đúng không, nói đi, ở đây là nơi nào?
- Nơi này, chính là Áp Long Giang!
Tên Bắc Nguyên này rụt rè sợ hãi, tuy hắn không biết võ công, nhưng cũng là một tiểu quỷ tộc, cho nên cũng có hiểu biết đôi chút về võ công, tự nhiên biết rõ, người võ lâm có thể bay, đều là gia hỏa không thể đụng vào, đám người này có thủ đoạn thông thiên, mình ở trước mặt người như vậy, không nên tồn tại bất cứ dối trá nào.
- Áp Long Giang? Cái tên đúng là không tệ a, làm cách nào để sang sông?
- Sang... Sang sông? Dùng... Dùng thuyền a!
- Nói nhảm, đương nhiên ta biết là phải dùng thuyền, nhưng trên con sông này làm gì có thuyền?
Tiểu Báo Tử chửi nhỏ một tiếng, làm cho hắn giật mình.
- Tốt rồi, không phải sợ, ta không có ác ý với ngươi, ta cũng giống như đám người kia, chỉ muốn ngươi dẫn đường a!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Vừa rồi ngươi nói, sang sông phải dùng thuyền, như vậy, ngươi biết ở đây có thuyền không?
- Tại Tà Thạch Than!
Người nọ vội hỏi.
- Ta là người bộ lạc Mạc Tang, thuộc về bộ tộc Hắc Lang, nơi xa nhất của bộ tộc chúng ta chính là tiểu thạch hà, còn cách Áp Long Giang này bốn trăm dặm, đi qua tiểu thạch hà, chính là địa bàn của bộ tộc Hoành Sơn, mà Áp Long Giang nằm ở địa bàn cảu bộ tộc Hoành Sơn, mà ở nơi đó có một cái ghềnh, chính là Tà Thạch Than.
- Đại nhân, Tà Thạch Than ở chỗ này!
Thời điểm người này nới đến ba chữ "Tà Thạch Than". Giang Hiểu đã tìm trên địa đồ, hơn nữa nhanh chóng tìm ra.
- Cách nơi này rất xa a!
Tiểu Báo Tử liếc nhìn địa đồ, lông mày nhíu lại.
- Chí ít cũng hơn trăm dặm!
Giang Hiểu cũng nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Lại nói, dù sao người của chúng ta không nhiều lắm, các ngươi đều đi vào trong xe ngựa đi, ta sẽ đưa các ngươi sang sông, tránh khỏi phiền toái.
Tiểu Báo Tử nói ra.
Lúc này đây, chủ yếu là tính chất dò đường, cho nên người đi không nhiều lắm, chỉ có hắn và một đám thủ hạ, kỳ thật chỉ có mấy người Giang Hiểu, Vương Thành, Chu sẹo và mấy tên lão binh thủy quân Giang Thành, cũng chỉ hơn mười người, cộng thêm những thứ mang theo, tối đa cũng không nhiều hơn một ngàn cân, chỉ nửa xe mà thôi.
Dùng năng lực của Tiểu Báo Tử, chỉ có bao nhiêu người thế này, mang của người lẫn ngựa và vật tư, toàn bộ cõng qua sông cũng không có gì.
- Đại nhân, như vậy sao được, ngài là người cao quý a.
- Câm miệng lại, sang sông sớm một chút mới tới nơi sớm!
Tiểu Báo Tử không kiên nhẫn nói ra, ống tay áo cuốn một cái, hình thành một đạo khí lưu, giống như vừa rồi, cuốn lấy ba con ngựa, bay lên không trung, bay sang bờ bên kia của Áp Long Giang, mọi người hai mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Móa, Chu sẹo, lần này chúng ta bị ngươi hại thảm rồi!
Giang Hiểu chửi nhỏ một tiếng, tiến vào trong xe ngựa, Vương Thành cũng hung hăng liếc nhìn Chu sẹo, chui vào bên trong, Chu sẹo bị hai người này làm toàn thân phát lạnh, cũng không dám nhiều lời, cũng không dám đi vào, mà ra ý bảo đám lão binh tiến vào trong xe.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế