Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 511: Bây giờ trả lời anh
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by Codon.trai ----- 4vn
Tiếng chuông cửa bất ngờ khiến cho Dương Thần lập tức từ trên giường xoay người bật dậy, đứng lên, ra dấu tay “chớ có lên tiếng” với Catherine, nhỏ giọng bảo:
- Nhanh mặc áo quần vào, để cháu xem ngoài kia ai đến rồi mới mở cửa.
Catherine lập tức hiểu chuyện gì, che miệng khẽ cười, trêu ghẹo bảo:
- Cứ nghĩ cuộc hôn nhân của cháu chỉ là trò khôi hài, bây giờ xem ra có vẻ rất quan tâm đến người đó, làm cô có chút ghen tị rồi đó…Đúng rồi, sợ bị vợ trông thấy, không biết giải thích thế nào sao?
Dương Thần biết nguyên nhân vì sao Catherine cười, dù sao chính hắn đã từng hoàn toàn không để tâm đến phụ nữ, bây giờ lại xử sự lo lắng sợ hãi như thế này, thật là biến đổi quá lớn.
- Cô biết thế thì tốt, nếu chẳng may nhà cháu tìm đến, để cô ấy thấy cô ở trong phòng cháu, người không một mảnh che thân, cháu dù có không chết thì cũng bị ánh mắt lạnh lùng của cô ấy làm cho đông cứng ba tháng.
Dương Thần buồn bã nói.
Catherine hờn dỗi hừ lên một tiếng, thè lưỡi với Dương Thần, lại lần nữa giở tính trẻ con hàng ngày, khiến cho người khác không phân biệt được mặt nào mới là thật.
- Cô chẳng để cho người ta nhìn thấy mình chẳng có mảnh vải nào trên người, không cần cháu nhắc cô cũng sẽ mặc áo quần.
Catherine nói, đã bắt đầu nhanh chóng nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, mặc từng cái vào.
Chuông cửa lại bị bấm vang lên vài tiếng, Dương Thần sau khi nhanh chóng mặc xong quần áo, cào cào mái tóc, rồi bước tới cửa ra vào, dùng mắt mèo nhìn xem tình hình bên ngoài cửa.
Thân đầy công phu, nhưng Dương Thần cảm thấy mắt thấy vẫn thực, không dám dựa vào cảm giác phán đoán xem rốt cuộc ai đang ở bên ngoài.
Nhìn thấy rõ người tới, Dương Thần thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ ngực, quay đầu nói với Catherine:
- Là Edward, xem ra là cậu ta đến đón cô.
Catherine đã dùng chiếc áo trắng mỏng che dáng người đầy đặn của cô, chiếc áo chỉ có hiệu quả một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy nội y tơ lụa mày tím bên trong, bên dưới là quần đùi jeans màu nhạt mang nét thanh xuân trẻ trung, ôm chặt lấy phần đùi trọn trịa, không đoán được Catherine bao nhiều tuổi, nhìn giống với thiếu nữ đôi mươi đầy sức sống tinh nghịch.
Quần áo như thế nghĩ lại cũng chỉ là để cô che giấy thân phận của mình mà mặc, nếu không, trong trường hợp giao tiếp xã giao, mặc như thế thì quá mức tuỳ tiện.
- Kỳ thực nếu cô biết sớm, đêm qua cô đã nhờ Edward đến đón cô rồi, Jane không ở bên cạnh cô, thì chỉ có anh ta làm việc khiến cô hài lòng.
Catherine đi đến cửa, ôm lấy cổ Dương Thần, miềng kề miệng tặng một cái hôn, cười nói:
- Thần Thần yêu dấu, nếu buổi tối còn muốn, cô sẽ lại đến, tuy nhiên cháu không được chỉ đi cửa sau…
Lúc sắp chia tay, chính câu này thiếu chút nữa lại khiến ánh mắt của Dương Thần bốc cháy, người phụ nữ này không những mang dáng dấp của yêu tinh hút hồn đến lời nói hành động cũng có sức hấp dẫn người khác đến điên cuồng.
- Cho dù có ngồi lên ngai nữ hoàng, cũng không thể khiến cô kiềm chế được chút nào.
Dương Thần cười đau khổ.
- Trước mặt cháu, cô chỉ muốn mãi mãi như lúc ban đầu, làm một người con gái đáng thương muốn dựa dẫm vào cháu, cô rất thích cái cảm giác đó.
Catherine hé miệng cười bảo.
- Thật hết cách với cô.
Dương Thần vỗ cặp mông tròn trịa của cô ta.
- Ra đi, tuy Edward không phải là người ngoài, nhưng không thể khiến hắn ta đứng đợi mãi ngoài cửa.
Catherine thôi không quậy nữa, ngoan ngoãn mở cửa đi ra, chào hỏi Edward với vẻ mặt cười kỳ quái bên ngoài cửa.
- Ward Ward, cậu thức dậy sớm thật, một năm dậy sớm một lần vậy cũng không tốt đâu.
Edward đang định trêu chọc Dương Thần và Catherine, nghe câu đó kích động đến độ muốn hộc máu, giận dữ đảo đảo mắt trắng dã.
- Bác à, bác đúng thật biết cách chặn đầu người ta.
- Đương nhiên rồi, Jane thông minh là từ bụng ta chui ra, làm mẹ thì chắc chắn không kém rồi.
Catherine đắc ý chỉ tay vào bụng nhỏ nhắn của cô.
Hai người dứt lời nói đùa, liền chào từ biệt Dương Thần, Dương Thần đứng ở cửa ra vào, vừa tiễn Catherine đi, đang định nói “tạm biệt” nhưng lời nói vừa trên môi bỗng nửa chữ cũng không thốt ra được…
Chỉ vì lúc đó, từ góc rẽ hành lang cách đó không xa, một bóng dáng yểu điệu vừa khéo bước ra.
Chiếc áo sơ mi nữ màu xanh, áo khoác ngoài màu trắng gạo tinh tế giản dị kết hợp với váy vân bồng tơ lụa màu trắng ngắn bên dưới, đôi chân đẹp mang tất trắng trơn bóng, chân đi đôi giày cao gót đen bóng ánh sáng pha lê.
Lâm Nhược Khê ăn mặc trang điểm tỉ mỉ như thế có vẻ tâm trạng không tồi, bước chân nhẹ nhàng như phong thái tao nhã hàng ngày bước đến, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại thấy cảnh tượng Dương Thần và Catherine từ phòng Dương Thần bước ra…
Trong nháy mắt, vẻ mặt tươi sáng điềm tĩnh của Lâm Nhược Khê rơi vào trạng thái ngỡ ngàng đờ đẫn…
Dương Thần hiển nhiên cũng chú ý đến tình huống này, sao cứ phải đúng lúc Catherine bước ra khỏi phòng, thậm chí đúng lúc hắn vỗ mông của Catherine, cái tình huống đó, bản thân hắn bất lực không thể thay chuyển tình thế.
Nhìn thấy khuôn mặt Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm ngơ ngác, sắc mặt đần dần hóa thành sông băng, Dương Thần ngoài việc cười đau khổ trong lòng, trên mặt khóc không ra nước mắt, căn bản là không nghĩ được ý tưởng gì.
Hai người Catherine và Edward phát hiện vẻ mặt Dương Thần kỳ quái, nhìn theo ánh mắt Dương Thần, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở góc rẽ cách đó không xa, lúc đó đều hiểu rõ vì sao.
Catherine như đứa trẻ làm sai, co rụt đầu, len lén liếc nhìn Edward, ra hiệu cho cậu ta nhanh rời đi, sau đó cô liền cúi đầu, bước từng bước nhỏ nhanh như chạy bỏ đi.
Edward lộ vẻ mặt bất đắc dĩ “lực bất tòng tâm” với Dương Thần, sau đó vội vàng theo Catherine thoát khỏi hiện trường.
Thời khắc khi Catherine và Lâm Nhược Khê đi qua nhau, Catherine không kìm nổi len lén nhìn kỹ gương mặt trái xoan của Lâm Nhược Khê, không nhìn thì tốt hơn, nhìn rồi thân thể không khỏi cảm giác lạnh buốt, bĩu môi, thiếu chút thì khóc, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, nhưng sao lại có thể băng giá thế, quả nhiên là muốn đông lạnh chết người khác.
Tên tiểu tử xấu xa này đúng không phải là người bình thường, người vợ như thế cũng dám cưới về, trong lòng Catherine nghĩ ngợi lung tung, chân không ngừng bước, nhanh như chớp cùng với Edward vào thang máy đi xuống.
Dương Thần đứng ở cửa, cảm giác chân đứng như thế nào cũng không thoải mái, hai cánh tau thả thế nào cũng không thấy tự nhiên, đối diện với dáng vẻ không chút biểu cảm của Lâm Nhược Khê bảo:
- Cái kia … Bà xã, sao sớm vậy đã dậy rồi, anh cứ nghĩ là em phải nghỉ ngơi nhiều, anh sửa soạn chút xíu rồi cùng em đi làm.
Lâm Nhược Khê không thèm chú ý đến Dương Thần, dường như không nghe thấy gì, quay người bỏ đi.
Dương Thần vội vàng đuổi theo, dùng công phu nháy mắt lách tới trước mặt Lâm Nhược Khê, hai tay nắm lấy bả vai của Lâm Nhược Khê, không cho cô đi.
Dương Thần muốn giải thích gì đó nhưng lời đến miệng thì không lại không biết làm thế nào mở miệng, hắn có thể giải thích được gì chứ? Nói rằng Catherine chỉ lỡ đường ngủ ké? Là bạn bình thường?
Những lời như vậy, hắn thấy nói ra gạt người thật hạ cấp.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh giá như vực thẳm, châm biếm để lộ nụ cười khẩy.
- Sao vậy, đến giải thích cũng không biết giải thích thế nào, đúng không.
Dương Thần im lặng, hắn biết không thể lừa dối được người phụ nữ này, tuy nhiên Lâm Nhược Khê đối với chuyện tình cảm không có nhiều kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bị gạt.
Quan trọng là, Dương Thần không muốn lừa dối cô.
Hốc mắt Lâm Nhược Khê có chút hoe đỏ, nhưng không phải có ý muốn khóc, ngược lại vẻ mặt như thế trong mắt Dương Thần lại càng làm tổn thương thêm.
- Buông ra, đừng đụng vào tôi.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng ra lệnh, mắt như hình viên đạn nhìn chằm chằm Dương Thần.
Hai tay Dương Thần run rẩy, cho dù cả ngày một tay cầm súng máy quét ngang cũng không run rẩy như vậy, lúc này đây sinh lực như bị hút sạch, mềm nhũn hạ xuống, buông bả vai Lâm Nhược Khê ra.
- Anh xin lỗi.
Dương Thần nhắm mắt lại.
- Tuy rằng anh biết ba từ này chẳng có ý nghĩa gì, đặc biệt là vào thời điểm này, nhưng ngoại trừ nói “xin lỗi” ra anh chẳng thể nói gì cả.
- Không có lời nào để nói… Hừ, thật là câu trả lời hoàn mỹ.
Lâm Nhược Khê cười đau thương, hít một hơi sâu, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút, quay đầu đi chỗ khác, giọng nói yếu ớt:
- Không phải hôm qua anh hỏi tôi, có phải trong mắt tôi, anh có phải là tên đàn ông suốt ngày muốn lừa tôi lên giường hay không, lúc đó tôi thật không hiểu, nên chẳng nói gì với anh, bây giờ trả lời anh …
Lâm Nhược Khê dừng một chút, cười nhạo nói:
- Không phải là tôi nghĩ hay không nghĩ vấn đề đó, anh căn bản … căn bản chính là không đáng hoài nghi.
- Đinh đong.
Đúng lúc đó thì thang máy mở cửa, một nhân viên phục vụ từ trong bước ra.
Lâm Nhược Khê không nhiều lời nữa, đi thẳng vào thang máy.
Dương Thần không xoay người đi, nghe âm thanh chậm rãi của thang máy bên tai, mặc nhiên vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu.
Một hồi lâu, khoé miệng Dương Thần mới lộ nụ cười tự giễu cợt, thân thể rung lên, cười đến mức giống như điên dại.
Vỗ vỗ trán, Dương Thần bùi ngùi hít một tiếng, tự nhủ:
- Dương Thần à Dương Thần, có cả vợ lẫn bồ… đâu có dễ…
Đại sảnh lầu một khách sạn Sophie.
Lúc Lâm Nhược Khê bước từ thang máy ra, đầu óc cứ ngây ngây dại dại, hốc mắt có chút hoe đỏ, nhưng lý trí nói với cô, đây không phải thời điểm để rớt nước mắt vì tên đàn ông kia, hắn cũng không xừng đáng để cô vì hắn mà rơi nước mắt.
Để tránh người khác chú ý, Lâm Nhược Khê dùng tay lau lau khoé mắt, tuy nhiên hốc mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng không nhìn kỹ thì không thấy.
Cố Đức Mạn làm việc rất khá, tài xế phụ trách lái xe mấy ngày này đã sắp xếp ổn, đang chờ ở vị trí đỗ xe của khách quý bên ngoài khách sạn.
Lâm Nhược Khê biết cô còn có việc phải làm, cần bận rộn, không dám trì hoãn thêm, bước chân không tự chủ bước nhanh.
Dù có thêm đau khổ và không cam lòng, nhưng nội tâm kiên cường độc lập là chỗ dựa lớn nhất của cô để một mình bước đi trong mấy năm qua.
Lúc Lâm Nhược Khê bước qua quán cà phê kiểu Italy trong khách sạn, thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô …
- Cô Lâm, cô Lâm.
Lâm Nhược Khê hướng nhìn về phía quán cà phê, giọng nói nghe có chút quen thuộc.
- Ở đây, phiền cô qua đây chút.
Chỉ thấy người đàn ông dáng người anh tuấn mặc chiếc áo sơ mi Versace màu hồng nhạt đang ngồi ở vị trí góc quán cà phê, hướng về cô ngoắc tay, ngồi bên cạnh người đó còn mỹ nhân xinh đẹp tóc bạch kim, cũng dáng bộ cười hớn hở hướng về cô chào hỏi.
- Ông Stern, cô Alys.
Lâm Nhược Khê thì thào thốt ra tên hai người, chẳng phải đây là hai anh em Cromwell hôm qua cùng chạy trốn sao, bọn họ kêu mình làm gì nhỉ?
Lâm Nhược Khê nghĩ đến, gia tộc Cromwell có nhãn hiệu quý tộc lâu đời thế lực ở Anh quốc thế này, chắc chắn trong thâm tâm không coi trọng người làm kinh doanh, tuy rằng cùng bọn họ trải qua một lần “vào sinh ra tử”, dù gì thì mọi người đều an toàn, sau này cũng sẽ chẳng có bất cứ gặp gỡ nào.
Cho nên lúc nhìn thấy Stern nhiệt tình chào hỏi và gọi lại chỗ họ, trong đầu Lâm Nhược Khê khó hiểu, thậm chí tạm thời không nghĩ đến việc Dương Thần làm tim cô như bị dao cứa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 512: Không phải em gái ruột của tôi
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by Codon.trai ----- 4vn
- Hai vị thức dậy thật là sớm.
Lâm Nhược Khê điều chỉnh lại tâm trạng, thu hết sức nở nụ cười ôn hòa, đi vào quán cà phê trước mặt hai anh em Stern hỏi:
- Gọi tôi đến có chuyện gì sao?
Stern cười rạng rỡ, trong cái rạng rỡ ấy có chút gì đó ngại ngùng.
- Việc này … cô Lâm à, không biết cô có mang theo tiền không?
Stern hỏi nhỏ giọng.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, nếu không phải biết hai anh em này không thiếu tiền, Lâm Nhược Khê còn hoài nghi không chừng bọn họ có xảo trá với cô.
Stern cười ha hả bảo:
- Là thế này, tôi và người yêu sáng sớm xuống uống cà phê, nhưng uống xong rối mới nhớ ra, toàn bộ chi phiếu và tiền mặt của chúng tôi đều ở trên xe bị cướp ngày hôm qua rồi, chúng tôi hiện giờ nửa xu cũng không có, thế này … có thể …
Nhìn ánh mắt của hai anh em trông mong ở mình, Lâm Nhược Khê thiếu chút bất nhã cười ra tiếng, ra vẻ hiểu chuyện gật đầu bảo:
- Tôi biết rồi, cứ xem như tôi mời hai vị uống cà phê, nhưng hai vị phải liên lạc với người thân, cho dù không tìm được đồ đã mất thì cũng gửi một ít sang đây.
- Cô Lâm, cô thật là tốt, cô là Thánh mẫu Maria của chúng tôi.
Alys đột nhiên nhào tới, ôm lấy cổ của Lâm Nhược Khê, hôn “chụt” lên má Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê từ nhỏ dến lớn đây là lần đầu tiên bị phụ nữ hôn, lại còn làm “Thánh mẫu”, không khỏi ngẩn ra.
- Alys bé bỏng, anh cũng muốn hôn.
Stern ghen tỵ, hôn cô em một cái.
Alys cười duyên, rất thoải mái hôn thật kêu lên môi ông anh hai cái.
Lâm Nhược Khê chợt nghĩ đến, hai anh em này đúng loạn luân, không khỏi có ác cảm, hai má bị Alys hôn cũng cảm thấy ngứa khó chịu, không biết có phải do tâm lý không.
Sau khi giúp anh em Stern trả tiền cà phê, Lâm Nhược Khê đang muốn chào tạm biệt bọn họ, không nghĩ tới, Alys lại nghĩ ra điều gì đó mở miệng hỏi:
- Cô Lâm, cô đi tham dự buổi trình diễn Tuần lễ Thời trang à?
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
- Tôi nhận lời mời đại diện cho công ty, còn hai vị?
- Hì hì, tôi được biết, Quốc tế Ngọc Lôi là một trong những công ty thời trang lớn nhất châu Á, nhất định sẽ tham gia.
Alys vui vẻ vỗ vỗ tay bảo:
- Chúng tôi cũng nhận lời đại diện cho gia tộc, cô Lâm à, xe của chúng tôi đã không còn, lái xe cũng không có, tiền lại càng không…Cô xem…Chúng tôi đây…
Nhìn Alys gương mặt nhăn nhó dáng vẻ ngượng ngùng, còn vẻ mặt Stern tràn đầy hi vọng, Lâm Nhược Khê trong lòng càm thấy có chút buồn cười, hai anh em này tuy rằng “loạn”, nhưng nói thật rất đáng yêu.
- Quý vị có phải là sáng sớm ra đã bàn bạc kỹ ở dưới lầu đợi tôi đi ra không?
Lâm Nhược Khê cười đùa.
Stern vẻ mặt hoảng hốt, mắt mở to:
- Không không không có, chúng tôi chỉ muốn gặp vận may, gặp được người quen thì nhân cơ hội…
- Anh…
Alys trừng mắt ngắt lời của Stern, hạ thấp âm giọng nói:
- Sao anh nói hết sự thật ra vậy…
Stern vẻ mặt bí bách, xấu hổ gãi đầu.
Hai anh em họ người hát người múa phụ họa thật tấu hài rất giỏi, khiến tâm trạng của Lâm Nhược Khê đứng bên nhìn cũng tốt hơn nhiều.
- Đã vậy nếu hai vị không chê thì mời đi cùng tôi, tôi cũng không có bạn đồng hành, mọi người cùng đi còn có thể chuyện trò với nhau.
Lâm Nhược Khê đã không còn ngại giao tiếp với gia tộc Cromwell, dù sao đối với sự nghiệp tại châu Âu của công ty có ít nhiều sự hỗ trợ.
Anh em nhà Stern vui mừng khôn xiết, lại đươc dịp tâng bốc Lâm Nhược Khê, rồi vội vội vàng vàng cùng ra khỏi khách sạn.
Cố Đức Mạn chuẩn bị cho Lâm Nhược Khê một chiếc Maybach 62 màu đen, nguyên do là vì chiếc Bentley bị hư hỏng không ít, đã gửi đi bảo dưỡng, tuy nhiên so với Bentley, giá của Maybach 62 cao hơn một bậc, hơn nữa có vẻ xa hoa bóng loáng hơn nhiều.
Ba người bước vào trong xe, Lâm Nhược Khê thân là chủ nhân nên tất nhiên nhường hàng ghế sau cho anh em Stern, cô thì ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế.
Khi tất cả đã thắt dây an toàn, Lâm Nhược Khê nói với tài xế ngồi bên cạnh:
- Đi Tuileries.
- Tuân lệnh, thưa cô.
Giọng nói của người lái xe có chút quen thuộc.
Lâm Nhược Khê ngẩng mạnh đầu lên, kinh ngạc phát hiện, người lái xe không phài ai khác mà chính là Dương Thần người vừa nãy làm cô tức giận khó chịu.
Dương Thần thay áo quần thành âu phục thắt cà-vạt, ngồi ở vị trí lái xe, vốn chẳng để ý gì, lúc vừa lên xe cũng không phát hiện ra là hắn.
Lúc Lâm Nhược Khê muốn xuống xe thì xe đã khởi động, lái đi khỏi khách sạn.
- Dừng xe, anh để tôi xuống xe.
Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thần đương nhiên chẳng ngoan ngoãn mà nghe lời, vừa thao tác ngón tay tìm kiếm địa chỉ của vườn hoa Tuileries trên màn hình GPS trong xe, vừa bảo:
- Em yêu, khách người ta đang ngồi ở sau kìa, giận dỗi chẳng hay tí nào.
Lâm Nhược Khê giờ mới phát hiện, đằng sau lưng còn có hai anh em Stern và Alys, đang nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò thọc mạch, dường như rất muốn biết vì sao cô lại bất mãn với Dương Thần.
Bị người bên cạnh nhìn chằm chằm, Lâm Nhược Khê tốt nhất nhẫn nhịn trước, thở phì phì nhìn đường ở phía trước, không thèm để ý đến Dương Thần.
Vườn hoa Tuileries đã từng là không gian thư giãn riêng tư của hoàng thất nằm giữa cung điện Louvre và quảng trường Concorde, có thể thấy rất nhiều tượng điêu khắc, được mệnh danh là viện bảo tàng ngoài trời.
Bởi vì một bên vườn hoa Tuileries dựa vào dòng sông Seine nổi tiếng, nên ngổi bên hồ lớn trong vườn hoa hay quán cà phê ngoài trời, uống một tách cà phê BlueMountain thơm nồng, mới cảm nhận được trải nghiệm nhàn nhã nhất theo phong cách Paris.
Cây hạt dẻ, cây chanh tây cùng với hoa cỏ rực rỡ sắc màu đem đến cho vườn hoa Tuileries sự yên tĩnh, tác phẩm điêu khắc bằng đồng xanh tăng thêm không khí trang nghiêm, khung cảnh hoàn chỉnh tinh tế nhẹ nhàng là đặc điểm nổi bật điển hình của thiết kế vườn hoa kiểu Pháp.
Bởi vì có liên quan đến Tuần lễ Thời trang, bên ngoài vườn hoa so với bình thường có vẻ nhộn nhịp hơn nhiều, phía cảnh sát phái một lượng lớn cảnh sát đến để bảo đảm những vị khách quý ở đây có thể an toàn thưởng thức trọn vẹn mỗi màn biểu diễn.
Sau khi Dương Thần chạy xe đến khu vực đậu xe dành riêng khách quý, bốn người bọn họ xuống xe, đi về hướng cửa lớn của vườn hoa.
Vẫn chưa đến cổng, đã có nhân viên bảo vệ lịch sự nho nhã tiến đến, mời bốn người xuất trình giấy mời và các giấy tờ chứng nhận, còn phái riêng nhân viên bảo vệ nam nữ, lục soát bốn người xem có mang bất cứ vậy gì nguy hiểm hay không.
Alys cảm thấy bất mãn đối với việc thân thể cô bị nhân viên bảo vệ nữ đụng đến, bĩu môi nói:
- Xem ra chính quyền thành phố Paris bị bọn cướp dọa cho sợ rồi, Tuần lễ Thời trang năm ngoái đâu có nhiều bước kiểm tra thế này.
- Vì nghĩ đến sự an toàn, nên như thế, không thể vì vừa mới diệt được một loạt mấy tên cướp, lại tiếp thêm loạt khác, đúng Nhược Khê bé bỏng nhỉ.
Dương Thần nháy nháy mắt với Lâm Nhược Khê sắc mặt hững hờ đứng bên.
Lâm Nhược Khê hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới Dương Thần, đợi bảo vệ lục soát xong, tự mình dẫn đầu tiến vào cửa chính.
Stern hứng thú tiến gần bên Dương Thần bảo:
- Ông Dương, ông với cô Lâm có phải xảy ra chuyện gì đó không, vấn đề quan hệ nam nữ, tôi rất rành, ông có thể nói với tôi, sau đó tôi sẽ nói với ông cách giải quyết.
Dương Thần chẳng lấy làm ngạc nhiên đối với phản ứng của Lâm Nhược Khê, sớm biết cô ấy sẽ như thế, kinh nghiệm “chiến tranh lạnh” trước đây đã giúp hắn có sự chuẩn bị về tâm lý.
Nghe được những lời của Stern, Dương Thần tràn đầy niếm vui vỗ vỗ vai của ông ta:
- Người anh em, tôi cảm thấy kinh nghiệm quan hệ nam nữ của anh đối với tôi vô dụng, cô gái của nhà tôi, tiếc là không phải là em gái ruột của tôi.
Stern sờ sờ cằm hỏi:
- Thế có gì khác nhau?
- Khác nhau nhiều chứ.
Dương Thần nghiêm túc bảo.
Vẻ mặt Stern ra chiều đăm chiêu suy tư.
- Để sau tôi bớt chút thời gian nghiên cứu xem sao.
- Anh muốn đi gặp Satan không, Stern đáng ghét?
Alys nghe hai người nói chuyện, chợt dùng lực hai tay bóp phần má của Stern kéo ra hai bên, hét lớn:
- Anh dám sau lưng tôi đi tìm người khác thí nghiệm, thì anh chết chắc.
- Không không anh mãi mãi chỉ yêu mình em, em gái Alys thân yêu.
Stern vội cao giọng hét xin tha thứ.
Cảnh đó lập tức thu hút không ít sự chú ý của quan khách xung quanh, rất nhiều người khẽ xì xầm, nhưng vẫn có âm thanh truyền đến tai của Dương Thần.
- Bọn họ là anh em loạn luân gia tộc Cromwell?
- Chính là bọn họ, đáng tiếc cho đôi nam thanh nữ tú.
- Hừ, thật chẳng biết liêm sĩ, bại hoại thanh danh tổ tiên …
- Nỗi nhục của giới qúy tộc …
Dương Thần nghe được hết những thảo luận xung quanh, nhếch mép cười:
- Xem ra anh em quí vị, tiếng tăm như cồn.
- Điều đó là đương nhiên.
Stern đắc ý gật đầu, kéo Alys, ngẩng đầu sải bước đi vào trong vườn hoa, vốn chẳng quan tâm ánh nhìn của những người xung quanh.
Dương Thần vốn không thèm để ý đám người kia, cùng anh em Stern đuổi theo chân Lâm Nhược Khê, bốn người cùng đến dưới khán đài của buổi biểu diễn Tuần lễ Thời Trang.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp và ôn hòa, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ thơm dịu, không ngớt quan khách và người tiếp đãi khiến cho không gian ngoài trời của hội trường có vẻ đông đúc nhưng vẫn trật tự.
Hàng loạt hàng loạt ghế màu trắng được xếp dọc theo sân khấu, từ đầu đến cuối, từ gần đến xa đều sắp đặt có chủ ý, quan khách có thân phận địa vị cao tất nhiên sẽ ngồi ở vị trí trước hết, còn đại diện cho thương hiệu bình thường và nhân vật nổi tiếng thì xếp ngay sau.
Sau khi Lâm Nhược Khê đưa giấy chứng nhận ra, dưới sự dẫn dắt của một nữ tiếp đãi mặc đồ trắng, đi đến vị trí hàng đầu chính diện của khán đài, tuy nhiên không phải là vị trí chính giữa, nhưng thế đã là vị trí cao cấp nhất rồi.
Lâm Nhược Khê được xếp ngồi ở hàng trước nhất dường như khiến anh em Stern không khỏi kinh ngạc bảo:
- Nghe nói năm nay trên toàn thế giới chất liệu của Quốc tề Ngọc Lôi chiếm vị trí chủ đạo, nhưng không ngờ có thể đạt được đến mức này, cô Lâm quả là nhà kinh doanh tài ba xuất sắc, còn trẻ vậy mà đã lợi hại thế rồi.
Là người thì ai cũng thích nghe lời hay, đối với Lâm Nhược Khê mà nói, người khác khen cô xinh đẹp sẽ không khiến cô quá chú ý, bởi vì điều đó với cô đã sớm quen rồi, nhưng nghe người khác tán thưởng thành tích công việc, cô rất vui, vì thế sau khi cười đáp “cảm ơn”, còn lịch sự hỏi:
- Vị trí của hai vị ở đâu vậy?
Stern chỉ chỉ vị trí bên cạnh Lâm Nhược Khê bảo:
- Thật khéo quá, ngay bên cạnh cô Lâm.
Với thực lực của gia tộc Cromwell, xếp vị trí hàng đầu tiên, không khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy kỳ lạ tí nào, gật gật đầu cười, rồi ngồi xuống.
Dương Thần làm “người hầu” cho Lâm Nhược Khê đương nhiên sẽ không có sự đãi ngộ tốt như vậy, theo hướng dẫn của tiếp đãi viên, ngồi hàng ghế ngay sau lưng Lâm Nhược Khê, đảm đương vai trò trợ lý, Dương Thần không bận tâm lắm, đối với hắn mà nói, đi theo bên cạnh Lâm Nhược Khê, tìm cơ hội khiến Lâm Nhược Khê gạt bỏ những bất mãn với hắn mới là nhiệm vụ cấp bách.
Chỉ có điều bốn người vừa ngồi xuống được vài giây thì có bóng vài người lạ đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Nhược Khê, đứng bất động.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 87 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Lâm Nhược Khê đang muốn lấy văn kiện ghi chép buổi trình diễn thời trang và bút từ trong bao đựng công văn ra, cảm thấy ánh sáng phía trước bị một dám người che mất, bản thân cô bị vây quanh, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên …
Trước mắt xuất hiện một người đầu đội mũ vành màu hồng nhạt, dáng người cao gầy tóc hạt dẻ mang chiếc váy nữ tính phong cách Milano, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra vẻ kiêu ngạo và cao quý từ trong cốt cách.
Son môi màu pha lê, sống mũi cao, từ đôi mắt kính râm màu đen nhạt có thể thấy hàng lông mi dài cong cong, lớp phấn nền mịn, hương nước hoa Saint Laurent thoang thoảng.
Ở hai bên người phụ nữ đội mũ, hai gã vệ sĩ cao lớn mặc đồ tây, đeo kính đen, dáng vẻ uy nghiêm đứng tách biệt.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, cô có thể cảm giác được người phụ nữ này đến với ý đồ không tốt, nhưng cô không nhận ra người phụ nữ này.
- Cút ngay.
Người phụ nữ đó đột nhiên dùng tiếng Anh giọng London quát.
Lâm Nhược Khê có chút ngẩn người, không hề nghĩ tới, một người phụ nữ thoạt nhìn đoan trang cao quý như vậy miệng lại có thể thốt ra những lời vô lễ thế kia.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lâm Nhược Khê liền phản ứng lại, sắc mặt dần trở nên lạnh băng, sau đó tiếp tục cúi đầu, lựa chọn không thèm nhìn cô ta, bắt đầu lật tìm tài liệu cô đang cần.
- Hừ.
Người phụ nữ cười nhạt.
- Làm bộ như không nghe thấy sao, người là kẻ điếc hay người mù vậy hả?
Lâm Nhược Khê dừng động tác tay đang làm, ngẩng đầu nhìn lên.
- Tuy rằng tôi không biết cô là ai, nhưng tôi không muốn ở đây tranh cãi với người phụ nữ điên khùng ngang tàng vô lễ không biết gì, đây là vị trí của tôi, tôi không biết vì sao cô muốn tôi rời vị trí này, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, không có khả năng đó.
Người phụ nữ gỡ kính râm xuống, đôi mắt xếch hất hàm vênh mặt nhìn cô.
- Hàng đầu tiên, không phải dành cho bọn tiểu thương như ngươi ngồi, người xếp hàng đầu trừ ngươi ra bọn họ đều biết bổn tiểu thư ta, người không biết chỉ vì ngươi không đủ tư cách, không xứng xếp ngồi hàng đầu tiên.
- Meryl, dẹp cái tính khí khó ưa của cô đi, vị trí này là của cô Lâm, cô không tự mình đặt trước, lấy lý do gì để ngưới khác nhường cho cô chứ.
Stern ngồi bên cạnh vốn không muốn mở lời chen vào một câu, hiển nhiên biết người phụ nữ tên Meryl này.
- Stern, tốt hơn là ngươi cứ ôm Alys của ngươi, quản lý tốt bản thân các ngươi đi đã, nếu ta là một trong các ngươi thì ta chẳng có mặt mũi nào mà bước ra đường, anh em bại hoại của giới quý tộc.
Meryl lạnh lùng giễu cợt.
Alys kéo kéo tóc bạch trên áo choàng, bĩu môi, nói với Lâm Nhược Khê:
- Cô Lâm à, người phụ nữ ngực to đầu quả nho đó tên là Meryl, là hoàng thân quốc thích hoàng gia Anh, tính tình khó chịu của cô cháu gái bên ngoại của Nữ hoàng chủ yếu dựa vào sự yêu thương của Nữ hoàng - ngoại tổ mẫu của cô ta, và địa vị quan hệ của đại gia tộc Stewart, cô ta chẳng qua chỉ là người phụ nữ ngu ngốc không ai thèm lấy, cho nên người trí tuệ như cô Lâm đây không cần bận tâm đến cô ta.
- Alys ngươi dám mắng chửi ta?
Meryl kêu lên thất thanh.
- Ngươi cho rằng ngươi là người của phủ công tước Cromwell thì ta sợ các ngươi sao? Ngươi như thế là khiêu chiến với gia tộc bọn ta đó.
Một loạt âm thanh chửi mắng cao vút, tự nhiên thu hút không ít sự chú ý của quan khách xung quanh, nhưng đa số những người địa vị cao quý đều nhận ra Meryl và anh em Stern, tuy biết rằng Meryl đang đỏng đảnh tính khí đại tiểu thư, nhưng chẳng có người nào chịu ra mặt giúp Lâm Nhược Khê.
Dương Thần thích thú ngồi tại chỗ nhìn dáng điệu lời qua tiếng lại của Meryl và Lâm Nhược Khê, mặc dù quyết định cho người phụ nữ đó nếm chút đau khổ, nhưng thực ra không vội ở nơi công cộng động thủ bứt dây động rừng, bản thân hắn vốn thần kinh thô, không quan tâm, nhưng nếu Lâm Nhược Khê muốn cùng hợp tác với không ít người ở đây, mà hình tượng quá bạo lực, thì chắc chằn sẽ phải đối mặt với không ít vấn đề đau đầu.
Tuy nhiên nhân viên của hội trường cũng không dám tùy ý để phát sinh vấn đề, lập tức có một gã nhân viên mặc lễ phục trắng phụ trách trật tự hiện trường chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Khê và Meryl, cúi chào, hướng về phía Meryl hỏi han:
- Cô Stewart, xin hỏi có vấn đề gì mà khiến cô giận dữ như thế ạ?
Tất nhiên sớm nhận ra Meryl là khách vip quen thuộc, nên miệng mồm nịnh nọt hỏi.
- Không ngờ mới qua một năm, đẳng cấp hàng đầu tiên của vườn hoa Tuileries lại lại xuống thấp như vậy, người phụ nữ này là cái thá gì chứ, cô ta dựa vào đâu mà ngồi ở hàng thứ nhất?
Meryl chỉ vào Lâm Nhược Khê nói.
Người phụ trách khó xử cười đáp:
- Thưa cô Stewart, xin hãy nghe tôi giải thích, vốn dĩ vị trí này là của cô, nhưng lúc trước cô đi Thụy Điển bảo thời gian này cô không rảnh, nên xếp vị trí này cho cô Lâm, Tổng giám đốc Quốc tế Ngọc Lôi lần đầu tiên tham dự, Quốc tế Ngọc Lôi của cô Lâm là một trong những công ty thời trang lớn nhất toàn cầu hiện nay, cô ấy cũng là khách quý của chúng tôi, xin cô hãy hiểu cho.
- Ha ha, Quốc Tế Ngọc Lôi? Một công ty rách nát mắc cười, không biết năm nào thì đóng cửa, các người còn xem cô ta như bảo bối cưng chiều, cực kỳ hoang đường.
Meryl mỉa mai:
- Ta trước đây đi Thụy Điển tham gia hôn lễ vương gia, không sai, nhưng ta bây giờ đã về đây sớm hơn dự định, không lẽ các người để ta ngồi sau người phụ nữ này sao?
Người phụ trách toát mồ hôi lạnh, không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn Meryl, lại nhìn qua Lâm Nhược Khê, bên nào cũng không dám đắc tội.
Lâm Nhược Khê nãy giờ lẳng lặng nghe nhìn, đối diện với yêu cầu vô lý của Meryl, cuối cùng khóe miệng cũng lộ nụ cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Tôi ngồi ở vị trí này, vì đây là công việc của tôi, đây cũng là vị trí tôi nên ngồi, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không liên quan đến tôi.
Nói xong, Lâm Nhược Khê chẳng thèm để ý đến Meryl nữa, lôi văn kiện từ trong bao ra bắt đầu đọc.
Bị xem thường, Meryl lập tức nổi trận lôi đình.
- Tiện dân tiện dân người đàn bà đê tiện như ngươi cho rằng ta không dám làm gì người sao?
- Meryl, có chừng mực thôi, bằng không cô sẽ nếm quả đắng đó.
Stern cười gian đáp.
- Câm mồm, không tới lượt các ngươi dọa ta.
Meryl nghiến răng nói:
- Nếu người phụ trách hội trường không dám, thế thì tự ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài…là ngươi tự chuốc lấy, vốn dĩ ngươi ngoãn ngoãn nhường lại vị trí không phải của ngươi, mọi thứ cho qua, ngươi muốn dùng thân phận thấp kém của ngươi khiêu chiến với gia tộc Stewart vinh quang của chúng ta, ta sẽ cho ngươi thấy bản thân ngươi nghèo hèn bao nhiêu.
Meryl nói dứt lời, vỗ vỗ tay, nói với bốn gã vệ sỹ bên cạnh:
- Ném người phụ nữ này xuống sông Seine, ném cô ta xa xa vào, tất cả hậu quả, ta gánh chịu.
- Vâng, thưa cô.
Bốn gã vệ sỹ lớn tiếng đồng ý, rất quyết đoán, nghĩ lại cũng là việc làm thường xuyên, muốn trách cũng không trách được.
Lâm Nhược Khê không ngờ là người phụ nữ tên Meryl này lại điên cuồng đến mức đó, ngay tại hội trường này, trước mắt bao nhiêu nhân vật có tiếng trong xã hội, không ngờ cô cũng dám có hành vi như vậy.
Nghe được lời đáp của bốn gã vệ sỹ, Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng hoảng hốt, cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể chống lại những tên vệ sỹ da trắng cao to thế kia?
Ánh mắt nhìn hai bên bốn phía phát hiện anh em Stern ngồi xuống với vẻ mặt cổ quái, cũng không biết là nghĩ cái gì, còn các vị khách khác và nhân viên tất cả làm như là không nhìn thấy hoặc nói nhỏ khe khẽ, đợi xem cảnh Lâm Nhược Khê bị ném xuống sông, không ai chịu tự nguyện đứng ra ngăn cản Meryl.
Trong khoảnh khắc, Lâm Nhược Khê trầm lặng, đống rơm cứu mạng duy nhất chính là Dương Thần ở phía sau.
Nhưng Lâm Nhược Khê vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Dương Thần bắt chéo hai tay trước ngực, vẻ mặt thảnh thơi xem kịch hay, còn nháy nháy mắt với cô.
Cái tên đáng ghét, không lẽ hắn trơ mắt nhìn cô bị vứt xuống sông? Chẳng lẽ là vì việc sáng nay cô tỏ vẻ bất mãn với hắn sao?
Hay là, hắn cũng sợ hãi?
- A…
Đột nhiên, tiếng hét thảm thiết phía phát ra sau lưng Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê quay phắt đầu lại, ngạc nhiên phát hiện, trong bốn gã vệ sỹ vừa mới tiến lên, có một gã bộ mặt đau đớn vặn vẹo kêu lên một tiếng, sau đó mềm nhũn ngã xuống.
Một người đàn ông tóc đỏ cao lớn khôi ngô xuất hiện phía sau bọn vệ sỹ, chính là cánh tay của anh ta vừa nãy lẹ làng tóm lấy cổ của gã vệ sỹ, trực tiếp dùng hết sức bóp, đối với mạch máu động mạch của gã vệ sỹ tạo nên tấm chắn, trong nháy mắt khiến gã vệ sỹ choáng váng ngất xỉu.
- Chậc chậc, thật đúng là thủ pháp tuyệt vời.
Stern đứng bên nhìn cảnh ấy vỗ tay tán thưởng, phá vỡ không gian im lặng của hội trường.
Ba gã vệ sỹ còn lại quay lại nhìn người đàn ông trung niên tóc đỏ, đều sợ đến mềm nhũn cả chân, mặt trắng bạch bước lùi sang một bên.
Meryl nhìn thấy rõ người đến, dung nhan thất sắc, môi run rẩy, miễn cưỡng thốt ra.
- So…Solon…
Sự thay đổi đột ngột ấy khiến không ít vị khách ở đó nhìn thất thần, nhưng đại đa số đều đã gặp qua người đó, việc một gã vệ sỹ bị ngất xỉu không khiến cho mọi người quá kích động và sợ hãi, ngược lại những người không biết Solon bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận người đàn ông tóc đỏ là ai.
- Solon? Không ngờ anh ta cũng tới, có chuyện gì vậy nhỉ, anh ta sao lại đến nơi như thế này…
- Ông anh, anh biết à? Tên tóc đỏ đó là ai vậy, nhìn rất là hung ác.
- Anh đến anh ta cũng không biết à? Anh ta có ngoại hiệu là Ưng Vương Hồng Mao, nhưng vì việc làm quá khủng bố, nhiều quý tộc Anh quốc lén gọi anh ta là Quỷ Tóc Đỏ…
- Là anh ta?
- Chả trách dám động thủ với người nhà công tước Stewart ở đây…Tôi có nghe nói, quân át chủ bài của lầu Năm góc Anh, năm đó do chính phủ xung đột, gặp phải sự truy sát của phái đối lập, lẩn trốn ra hải ngoại hơn một tháng sau đó lại quay về Anh như kỳ tích, bí mật ám sát không biết bao nhiêu nhân vật quan trọng của mười mấy phái đối lập, gây áp lực buộc chính phủ phải huỷ bỏ lệnh truy bắt đối với anh ta, năm đó còn nhận được tước vị Bá tước cha truyền con nối của vương thất xứ Wales, hoàng thất Anh trước đây muốn giết anh ta giờ cuống quýt hoảng hốt thỏa hiệp … Cho đến bây giờ cũng không rõ anh ta lấy đâu ra lực lượng để làm được việc giết chóc không có khả năng hoàn thành ấy, người đàn ông này, không phải là nhân vật tầm thường, đợt này Meryl rước họa vào thân rồi …
Không ít quý tộc và đám nhà giàu châu Âu khe khẽ bàn luận về thân phận của Solon, nhân vật máu lạnh như thế, xuất hiện ở buổi trình diễn thời trang, quả nhiên hiếm có.
Nhưng Solon không thèm để ý đến ánh mắt kính sợ của những người xung quanh, mà bước lùi một bước, cung kính cúi tấm thân cao lớn, một tay trước ngực, tay kia sau lưng.
Mặt hướng về phía Lâm Nhược Khê mắt đang mở to, chưa hoàn hồn, Solon mặt không chút biểu cảm, như điêu khắc bằng thép dùng câu nói mang những từ ngữ tiếng Anh trung cổ nói những lời mà chỉ có Lâm Nhược Khê đứng gần mới nghe thấy.
- Lần đầu diện kiến, tên tôi là Solon Von Erbolander, rất vinh hạnh được vì quý bà tận lực, phu nhân Persephone tôn quý.
Persephone? Lại là tên này?
Lâm Nhược Khê nghe đến cái tên này, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, nhớ lại lúc đầu ở ngân hàng Thụy Sỹ Trung Hải, Giám đốc cũng đã từng dùng cái tên cổ quái đó để gọi mình.
Tuy rằng lời của Solon không bị những người xung quanh nghe thấy, nhưng anh ta thành kính cong lưng hướng về phía Lâm Nhược Khê, còn hành lễ biểu thị sự trung thành mọi người đều thấy cả.
Lần này, những quý tộc có trí óc cũng ngẩn ngơ, bởi bọn họ thực sự không nghĩ ra, vì sao một nữ thương nhân Hoa Hạ bình thường lại có được sự thành kính của Quỷ Tóc Đỏ.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ hiểu ra, lại có thêm một màn nữa khiến mắt họ mở trừng trừng nhìn.
Thấy Solon sau khi đứng thẳng lưng lại vòng qua Lâm Nhược Khê, đến chỗ người đàn ông trẻ tuổi lười biếng đang nửa nằm nửa tựa trên ghế hơi cúi đầu cung kính chào.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 86 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Một loạt những hình ảnh khiến cho khách khứa và những người phụ trách ở đây khó có thể tưởng tượng được, và cũng khiến cho buổi trình diễn thời trang đáng lẽ đến giờ bắt đầu nhưng lại không có ai dám tiến hành.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía của Dương Thần và Solon nhưng lại không có ai dám tùy tiện đến gần, chỉ có thể cố gắng vểnh tai lên mà nghe những điều Solon và Dương Thần nói.
So với Solon, một kẻ nổi tiếng với biệt danh “Quỷ Tóc Đỏ” trong giới xã hội thượng lưu tại Châu Âu thì Dương Thần thì lại là người chẳng ai biết đến, thậm chí có người còn hoài nghi, liệu người đàn ông này có phải là người của Wales, một thành viên vương tộc bí ẩn nào đó hay không. Nói cho cùng thì Solon luôn nhất mực trung thành với hoàng tộc Wales.
- Thật là, tuy ta biết là ngươi sẽ động thủ, nhưng cũng không cần vừa xuất hiện đã làm người ta ngất xỉu đi rồi chứ. Người này xung huyết não, không chừng sẽ mất trí nhớ, cũng phải nằm nghỉ mấy ngày mới khá hơn được.
Dương Thần có chút bất lực với cách hạ thủ của Solon nhưng không hề có ý trách móc, cười nói.
Vẻ mặt lạnh lùng của Solon bỗng sầm lại nói:
- Các hạ, người phụ nữ trong gia tộc Stewart này giết chết luôn ở đây hay ra ngoài mới giết?
Câu hỏi của Solon khiến cho những người đứng ở xung quanh có thể trực tiếp nghe thấy đều lạnh xương sống toàn thân mềm nhũn ra.
Giết trong đây, hay là ra ngoài giết ư?
Đường đường là một tiểu thư của gia đình công tước mà lại rơi vào hoàn cảnh chỉ xem xét để giết ở đâu thôi sao?
Ma quỷ, tên này đúng là ma quỷ.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy đáng buồn chính là vừa rồi chí khí còn cao ngất ngưởng như Meryl mà bây giờ sau khi đã nhìn ra Solon này thì hoàn toàn không có chút hơi sức phản kháng.
Ba tên vệ sĩ còn lại thì đã sớm lui về một nơi nào đó không biết rồi, hoàn toàn chẳng có chút tính chuyên nghiệp gì đáng nói cả. So với công việc, bọn họ coi trọng cái mạng nhỏ của mình hơn.
- Cầu… cầu xin ngươi, xin ngươi đừng giết tôi…Tôi biết tôi sai rồi, Bá tước đại nhân, xin người hãy tha cho tôi lần này…
Meryl đứng đó run rẩy, muốn chạy nhưng lại không có dũng khí, thậm chí hai chân đều đã dính chặt trên mặt đất, không thể nhấc lên được.
Nhìn những giọt nước mắt bắt đầu tuôn chảy quanh vành mắt của Meryl, không ít vị khách cũng đã không ngừng thổn thức, một cô gái quý tộc cậy mạnh bắt nạt yếu, đơn giản là thế.
Solon tuyệt nhiên không để ý tới lời thỉnh cầu của Meryl, y vẫn chờ Dương Thần đưa ra chỉ thị.
Dương Thần suy nghĩ một chút, nghiêng người lại thì thấy Lâm Nhược Khê trước mặt, cười một cách hiền từ:
- Nhược Khê yêu dấu, vừa rồi người con gái này đã ức hiếp em, anh sẽ để em quyết định rằng em muốn giết cô ta ở trong đây hay là muốn giết ở bên ngoài, muốn một phát súng bắn chết? Hay là muốn dùng xe nghiền chết? Nếu vẫn chưa thể giải hận thì có thể quăng cho cá mập trong hồ. Người bạn cũ Solon này của anh nuôi không ít cá mập , có lẽ là chúng thích ăn thịt người, có thể từ phần đùi bắt đầu thả vào trong hồ, cho cá mập ăn từ dưới lên trên để cô ta có thể nhìn thấy cơ thể mình, bắt đầu từ chân, ngắn dần ngắn dần…”
Dương Thần cố ý nói không thèm giấu giếm bằng tiếng anh, nhiều người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, không ít người phụ nữ bắt đầu buồn nôn còn đàn ông thì mặt mũi xanh mét, chính ánh mắt của Dương Thần cũng trở lên sợ hãi rụt rè.
Lâm Nhược Khê cũng đã bất chấp Solon là ai, cũng không nhớ điều mình đã quyết tâm không cho Dương Thần đẹp mặt. Nhìn thấy cái dáng bộ cười cợt của Dương Thần như vậy, cô tâm tư rối loạn, chần chừ một lúc lâu rồi hết sức bình tĩnh lại, nói:
- Cần gì phải làm như vậy, điều cô ta làm cũng đâu đến mức nghiêm trọng thế…
- Điều đó cũng chưa chắc. Hôm nay cô ta muốn ném em xuống sông Seine. Vậy những người cô ta đã động đến trước đó, nếu như địa vị thấp hơn em thì có lẽ đã bị cô ấy giết luôn rồi. Hơn nữa, cô ấy nóng nảy như này, cũng không phải là chuyện một hai năm, người mà bị cô ấy hại có thể không phải chỉ riêng em.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nghe xong, biết điều Dương Thần nói là sự thật. Nếu như đúng là chính mình bị Meryl ném xuống sông Seine trước mặt công chúng thì điều đó quả là đau đớn hơn so với việc giết chính mình.
Meryl cứ tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ tha cho mình, nhưng thấy Lâm Nhược Khê im lặng, ả như phát cuồng, hai chân mềm nhũn, vội quỳ rạp xuống đất, bắt đầu khóc rống lên.
Những người phụ trách tại hiện trường tuy vô cùng kinh hãi. Nhưng nghĩ những lời này hẳn là Dương Thần chỉ nói chơi thôi, vì thế đi lên trước nhỏ giọng nói một cách miễn cưỡng:
- Thưa ngài, trò đùa này có lẽ không nên đâu ạ. Tiểu thư Meryl đã cầu xin như vậy. Cô ấy đã xin lỗi chân thành như vậy thì mọi người nên rộng lượng một chút ạ…
- Cút!
Không để người phụ trách nói nữa, Solon đã bước tới trước mặt, thân hình cao lớn đen sì sì chắn trước mặt người phụ trách, nói một câu lạnh lùng.
Người phụ trách cảm nhận được hơi lạnh đến thấu xương như thể là trong hơi thở tỏa ra mùi máu tanh nên bỗng thấy sợ hãi vô cùng liền xoay người quay đầu bỏ chạy.
- Lâm tiểu thư, cô có thể mau chóng đưa ra quyết định chứ, mọi người đều đang đợi đấy.
Stern đứng ở bên cạnh người đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng mà cười ha hả chờ đợi được xem cảnh hay.
Từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên Lâm Nhược Khê có thể quyết định vấn đề sinh tử của một người, cuối cùng đã lắc đầu nói:
- Đừng giết, hãy tha cho cô ta. Cô ta đã được một bài học lớn nhất để cô ta không mắc lại lỗi lầm này là được rồi.
- Ta biết ngay em là người yếu mềm mà.
Dương Thần hiểu rõ cười.
Meryl nghe thấy Lâm Nhược Khê không định giết mình thì mừng đến phát khóc, bổ nhào xuống chân Lâm Nhược Khê, không ngừng nói “Cảm ơn”.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, thấy Meryl chuyển sang nịnh bợ mình mà cảm thấy ghê tởm.
- Lâm tiểu thư, tôi tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên tấm lòng nhân từ của cô, tôi… gia tộc Stewart chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cho cô.
Meryl khóc nức nở nói
- Hừ, câm cái miệng của ngươi lại, đồ đàn bà ngu ngốc, cái tên gia tộc của ngươi vốn không xứng để được nhắc tới ở đây.
Solon lạnh lùng nói.
Meryl vội co người lại lui ra ngoài, chỉ có điều là ả không ngừng gật đầu như muốn nói là lần sau ả sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.
Tuy rằng ả bẩm sinh ngạo mạn nhưng không có nghĩa là ả không biết lượng sức mình. Đối mặt với Solon người mà đến người hoàng thất cũng kinh hồn bạt vía thì cái mạng nhỏ của ả thật không đáng giá.
- Nếu em đã nói là không giết thì sẽ không giết nữa.
Dương Thần mân mê miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói với Solon:
- Vậy thì giao cho những người ở dưới xử lý, hãy nói với người trong gia đình họ rằng chúng ta đã thay mặt bọn họ dạy bảo cho người phụ nữ này rồi.
- Các hạ, xin hỏi dạy bảo như thế nào đây.
Solon hỏi.
- Không cần dùng máu tanh hay bạo lực, vợ ta nói là chỉ cần trừng phạt nhẹ thôi. Đó là hãy bóp nát tất cả ngón tay, ngón chân của cô ta
Dương Thần thuận miệng nói.
Meryl vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy vậy, phút chốc lại như rơi vào vực sâu vạn trượng, mắt trợn ngược, mồm há hốc, sợ tới mức quên cả thở.
Vẫn chưa hết, Dương Thần lại nói tiếp:
- Nhưng đừng bóp nát tay chân cô ta trong vòng một ngày mà mỗi ngày chỉ bóp nát một ngón, hai mươi ngày hết một lượt, nếu như vậy thì một bên vỡ thì một bên lại phuc hồi lại như cũ, làm như vậy ba lượt, khi trong hai tháng thì nhớ tìm bác sĩ đến khám, đừng để người ta chết.
- Rõ.
Solon đáp lại một cách dứt khoát.
Nghe xong những lời này, hai mắt Meryl trắng bệch, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người trong hội trường gần như nín thở lại, cái “trừng phạt nhỏ” của Dương Thần khiến cho đầu óc họ tê dại.
Chẳng biết là từ đâu xuất hiện hai gã thân hình cường tráng, mặc bộ quân phục màu lam của người lính, nhấc Meryl đang bất tỉnh dưới mặt đất đi về hướng hội trường. Suốt dọc đường đi, không có ai dám ngăn cản họ.
Lâm Nhược Khê liên tiếp chứng kiến những chuyện xảy ra trước mắt mình, trong lòng đầy phức tạp. Cô khẽ nhìn về phía Dương Thần thì đúng lúc Dương Thần cũng đang hướng về phía cô mỉm cười.
- Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện một chút nhé.
Dương Thần cười nói, rồi không đợi Lâm Nhược Khê trả lời, tự quay đầu đi về phía khu nghỉ ngơi ở bên bờ sông.
Lâm Nhược Khê cắn nhẹ vào đôi môi mỏng manh, khẽ thở dài. Cô đứng lên, đặt túi và tập tài liệu lên ghế, đi theo phía Dương Thần đã đi.
Biến cố vừa xảy ra khiến mọi người trong hội trường không ai dám coi thường thân phận của Dương Thần và Lâm Nhược Khê nữa. Vì vậy mà khi hai người đi về phía khu nghỉ ngơi lúc đầu vốn rất đông người ở đó thì mọi người đều tản ra thật xa.
Dương Thần đi về phía lan can ven sông, nhìn ra sông, đợi chờ Lâm Nhược Khê đi đến bên cạnh mình mới quay người lại.
- Em thấy anh tàn nhẫn hay có nhiều điều muốn hỏi?
Dương Thần hỏi
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt lại sợi tóc bị gió thổi tung lắc đầu:
- Em không biết…không biết là nên vì anh cho em được quyết định như thế mà thấy sung sướng hay là… hay là vì em không khuyên ngăn anh mà thấy hối hận.
- Là thế à? Em không còn câu hỏi nào khác chứ?
Dương Thần cười một cách tự giễu.
- Nói thật lòng thì anh thấy rất hiếu kỳ, bảo bối của anh à, cuối cùng thì em có tính hiếu kỳ hay không?
- Em nhớ là em đã nói cùng anh rồi, nếu anh muốn nói cho em thì cứ nói. Nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần cười gượng:
- Có thể anh cảm thấy như vậy cũng không hay lắm, nếu em không hỏi thì có rất nhiều lúc anh cũng không thể giải thích rõ cho em.
- Được rồi, anh thấy em nên hỏi anh điều gì?
Lâm Nhược Khê hạ quyết tâm, hỏi ngược lại.
Dương Thần hơi sửng sốt, nghĩ một chút, hướng về phía sau, chỗ Solon đang đứng cách đó không xa giảo mồm nói:
- Ví dụ như tại sao anh lại quen cái tên đang đứng ở đằng kia. Hay ví dụ như… vì sao anh chẳng bao giờ kể về tên giết người kia, em cũng không hiếu kỳ về chuyện sáng hôm nay người phụ nữ đi ra từ phòng anh là ai sao? Thực ra những câu hỏi đó, không phải là em sớm nên hỏi anh sao?
- Có được đáp án thì sao chứ?
Đôi mắt Lâm Nhược Khê hiện ra vài phần chua xót, nói:
- Thực ra nếu anh không nói, em cũng thấy anh không phải là người bình thường, thời gian bên anh càng dài càng thấy rằng thế giới của anh và em không giống nhau. Anh có thể tự nhiên tới ngân hàng Thụy Sĩ lấy một trăm triệu Euro, so với số tiền em có thì hơn rất nhiều. Số tiền ít ỏi của em trong mắt người đời có thể là con số trên trời. Nhưng với anh mà nói, đó chẳng qua chỉ là một món tiền nhỏ.
Về quyền lực thì không cần phải nghĩ nhiều, anh có thể không cần kiêng nể ai, giết chết người mà anh muốn giết. Lúc còn ở Trung Hải, anh có thể tạo ra những bạo động của hắc bang, anh có thể khiến… khiến Sắc Vi trở thành tay trong của mình ở Trung Hải thì em đã biết thân phận của anh không bình thường thì chính phủ mới dung túng cho anh làm như vậy.
Nhưng như vậy thì sao chứ. Chẳng lẽ vì anh có nhiều tiền hơn em, có quyền thế hơn em, anh có thể làm những việc mà em không thể làm mà em phải hiểu cho việc anh cùng người phụ nữ khác sao, vui vẻ nhìn anh cùng một người đàn bà ngoại quốc từ phòng anh đi ra hay sao? Hay là em phải bao dung để chấp nhận chuyện anh bên cạnh những người phụ nữ khác, cảm thấy anh trời sinh ra là đã phải sống cùng những người phụ nữ đó à?
Lâm Nhược Khê nói nhẹ nhàng nhưng Dương Thần thấy như tiếng sấm mùa xuân đang nổ tung.
Đúng vậy, tại sao cô lại phải hỏi, cô hỏi thì sao chứ, chẳng lẽ những điều cô biết còn chưa đủ nhiều hay sao?
Chẳng lẽ nếu cô biết tất cả về mình thì cô sẽ vui vẻ, sẽ can tâm tình nguyện làm cánh chim nhỏ luôn dựa vào mình, đem tất cả hiến dâng cho mình hay sao?
Nếu vậy thì cô ấy đã không phải là vợ mình mà chỉ là một đóa hoa đắt tiền mua về mà thôi.
- Những lời em nói, thực sự làm tổn thương người ta.
Dương Thần cười nhạt
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, khóe mắt hơi ươn ướt nhìn về phía chiếc du thuyền xa xôi đang chạy chầm chậm trên sông, buồn bã nói:
- Nếu anh thật lòng hy vọng em hỏi anh thì em sẽ hỏi một câu.
- Em cứ hỏi đi, nếu biết anh sẽ nói cho em.
- Thập thất, là ai?…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 90 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 515: Câm ngay!
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by Codon.trai ----- 4vn
Bên bờ dòng sông Seine với những gợn sóng lăn tăn yên bình, những cây ngô đồng Pháp đồ sộ đang xòe những tán lá thật rộng. Những chiếc lá vàng lần lượt bị gió thổi khẽ rung rinh.
Loại lá cây ngô đồng này thường có thể vượt qua được cái giá lạnh của mùa đông, để đến mùa xuân mới dần dần lụi tàn.
Lúc này, có một vài chiếc lá mà phiến lá đã ố vàng, bị gió thổi rụng, nhẹ nhàng khẽ bay tới chỗ lan can mới rơi xuống, lằng lặng ngủ yên.
Dương Thần mông lung nhìn những chiếc lá cây rơi xuống nền đất sét đen dưới chân, cũng không biết rằng đã qua bao thời gian rồi, có thể là rất lâu, cũng có thể chỉ mới vài giây, chỉ thấy đầu óc mình dường như trống rỗng, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê vẻ mặt thản nhiên mới miễn cưỡng nhếch miệng cười nói:
- Em biết rồi à?
- Anh mong em không biết sao?
- Thực ra anh thấy cũng không nên ngạc nhiên. Chắc chăn là cái loa Christine kia đã nói cho em rồi.
Dương Thần cười gượng.
- Cô ấy có kể cho em một chút. Nhưng em muốn nghe chính anh nói ra. Đương nhiên anh có thể không cần trả lời.
Lâm Nhược Khê nói.
- Chẳng có gì là muốn hay không muốn cả. Dù em có biết hay không thì đây cũng chỉ là một quãng thời gian đã qua giống như một sai lầm của thời thơ ấu. Đến khi lớn lên rồi nói ra sẽ thấy xấu hổ. Nhưng tồn tại thì vẫn là tồn tại, dù em muốn quên đi thì người khác vẫn sẽ nhắc em nhớ lại.
Dương Thần cười cười.
- Đương nhiên rồi, chuyện của anh và Thập Thất không thể chỉ coi đơn giản như sai lầm của tuổi trẻ, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc quên đi cô ấy… Dù thế nào thì anh cũng rất vui vì em biết Thập Thất từ Christine, điều này chứng tỏ, em và cô ta đã lén nói về chuyện của anh.
Lâm Nhược Khê nét mặt vẫn không có gì thay đổi, lặng lẽ nhìn Dương Thần một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Anh vẫn còn yêu cô ta đúng không?
Dương Thần lắc đầu, nhìn vào đối phương nói:
- Yêu ư? Anh không biết. Lúc còn nhỏ, trong khoảng 21 - 22 năm trước khi ta trở về Trung Quốc, cô ấy đã là người đặc biệt ở bên anh. Cô ấy không chỉ là một người bạn đơn thuần, bởi vì tình cảm của cô ấy so với những người bạn khác sâu đậm hơn, anh và cô ấy có thể liều mạng vì nhau. Nhưng cũng không phải là người yêu của nhau vì bọn anh chưa bao giờ tỏ tình với nhau, thậm chí chưa từng đưa cho nhau bất cứ tín vật gì. Cô ấy cũng không phải là tình nhân của anh, vì chưa bao giờ cô ấy ngoan ngoãn nghe theo lời anh, và cô ấy cũng sẽ không tự nhiên rời xa ta, cô ấy… chỉ là một người phụ nữ đặc biệt như vậy thôi.
Lâm Nhược Khê lặng lẽ nghe, nhìn nét mặt của Dương Thần khi thì mỉm cười nhẹ nhàng, lúc thì đau khổ. Không hiểu tại sao mà Lâm Nhược Khê thấy tim mình đau nhói, cứ như là có trăm nghìn mũi kim đâm vào trái tim mềm yếu của mình, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn không thể nhận ra được đó là vì hắn hay là vì chính mình.
- Em muốn hỏi là anh còn yêu cô ấy hay không, anh cũng không biết nói với em như thế nào về Thập Thất, người con gái mà anh chưa từng nói lời “anh yêu em”, những lời tình cảm anh nói với người con gái đó còn không nhiều bằng những lời tình cảm anh nói với em trong một ngày. Anh cảm thấy cô ấy giống như một nửa sinh mạng khác của mình, lúc bên cạnh cô ấy, anh thấy rõ dù thế giới của mình là một mảnh đen tối, cũng sẽ khiến anh thấy yên tâm…
- Đó là cảm xúc của anh với cô ấy, có thể được xem là câu trả lời cho câu hỏi của em rồi chứ?
Dương Thần nói xong, mỉm cười hỏi lại.
Lâm Nhược Khê không trả lời mà tiếp tục hỏi:
- Christine nói với em rằng em và Thập Thất rất giống nhau, là vậy sao?
- Đúng vậy, tính cách của em, ánh mắt của em và Thập Thất rất giống nhau. Nhưng Thập Thất không xinh đẹp như em … Christine cũng chỉ gặp Thập Thất một lần, là lần gặp ở bên Mỹ nên không biết nhiều, nếu cô ta mà nói vài điều bừa bãi thì em hoàn toàn có thể không cần để ý tới.
Dương Thần nói.
Bàn tay trắng nõn nà của Lâm Nhược Khê bám lấy lan can phía trước mình, không tự kìm được, hơi run rẩy, khi thấy lòng bình tĩnh hơn mới hỏi:
- Em trong mắt anh chỉ là vật thay thế Thập Thất đúng không?
Hỏi xong câu này, Lâm Nhược Khê dường như đã mất hết toàn bộ sức lực của mình nhưng cô vẫn cố gắng đứng thẳng người, đôi mắt long lanh nhìn Dương Thần.
Trong đầu Dương Thần bỗng giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới ngày đó, khi Yeon Hee Lee sau hậu trường biểu diễn đi ra, những lời nói của Lâm Nhược Khê thật kỳ lạ…
- Dù sao em trong mắt anh cũng chỉ là vật thay thế…
Là như thế này, lúc đó cô chỉ biết sự tồn tại của Thập Thất, cũng biết cô và Thập Thất giống nhau nên mới đột nhiên nói như vậy.
Dương Thần bỗng cảm thấy buồn cười liền cất tiếng cười ha hả, chút nữa thì cười ra nước mắt, thở dài nói:
- Chẳng trách lần trước em nói với anh những lời thật kỳ lạ, nói em chẳng qua chỉ là “vật thay thế”. Lâm Nhược Khê bảo bối của anh, em đã nghĩ nhiều quá rồi. Em là em, Thập Thất là Thập Thất. Đối với anh mà nói, Thập Thất là ký ức không thể xóa đi được. Còn hiện tại, em mới là vợ của anh.
Nếu anh thật sự coi em là vật thay thế Thập Thất thì sao anh phải lao tâm khổ tứ để mong em có thể tiếp nhận những lời khó nghe của anh. Nếu như em chỉ là vật thay thế, anh cần gì phải để tâm tới cảm nhận của em.
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm Dương Thần một lúc, khóe miệng bỗng hiện lên một điệu cười kỳ lạ:
- Lúc đầu tại tiệm café, em muốn anh kết hôn với em, anh lại không đồng ý, cuối cùng lúc em định nhảy lầu, anh lại ngăn em lại. Rồi sau đó anh vội đồng ý luôn… Lúc đó hẳn anh đã thấy em và Thập Thất rất giống nhau mới có thể thay đổi nhanh đến như vậy phải không?
Dương Thần không hiểu Lâm Nhược Khê tại sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hồi mới quen nhau như vậy nhưng tình hình lúc đó đúng thật là hiện ra rõ ràng trước mắt, đúng là khi Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn trước khi ngảy lầu khiến hắn nghĩ đến ánh mắt đoạn tuyệt khi Thập Thất ra đi. Cũng không thể phủ nhận được rằng, nếu không phải là vì cái ánh mắt đó, Dương Thần có lẽ sẽ không nhanh chóng đồng ý yêu cầu kết hôn đột ngột như vậy, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện về sau như vậy.
- Đúng vậy. Anh nói rồi, ánh mắt của em, tính khí của em rất giống Thập Thất.
Dương Thần gật đầu:
- Nhưng đây không có nghĩa là anh coi em như vật thay thế Thập Thất, cùng em vượt bao nhiêu chuyện sau đó. Thực ra đã rất nhiều lần chúng ta hiểu được tình cảm của nhau, không phải sao?
Lâm Nhược Khê cúi đầu, khẽ mỉm cười:
- Nói như vậy thì em nên cảm ơn Thập Thất, nếu không phải là vì em giống cô ta thì có lẽ lúc đầu em đã có thể nhảy xuống lầu mà chết rồi, cứ coi như là không chết thì cũng sẽ thì cũng bị tên Hứa Trí Hoành hại chết, hoặc là bị cướp đi hết rồi vể làm đồ chơi của hắn ta… em thực sự nên cảm ơn Thập Thất không đúng sao?
Nói xong mấy câu cuối cùng, đôi mắt Lâm Nhược Khê bỗng trào ra dòng nước mắt trong suốt, nước mắt theo đôi má cô, rơi xuống đất mà không thể kiềm chế được.
Tuy Lâm Nhược Khê đã cố hết sức để giấu đi cảm xúc của mình nhưng cơ thể cô càng ngày càng run lên bần bật.
Dương Thần ngớ người ta, hắn không hiểu, tại sao tự nhiên Lâm Nhược Khê lại khóc lên như vậy. Hắn cứ nghĩ rằng câu trả lời của mình đã có thể làm Lâm Nhược Khê an tâm, có thể cởi bỏ khúc mắc giữa hai người, khiến cho tình cảm tiến thêm một bước nữa. Nhưng bây giờ thấy thế này, hóa ra kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
- Lâm Nhược Khê, em sao vậy? Chẳng phải là đã nói rõ rồi sao? Tại sao em lại khóc? Anh đã nói rất nhiều lần rồi mà. Em không phải là vật thay thế Thập Thất. Đối với anh, em là người vợ duy nhất. Em… tại sao em lại khóc? Em nói đi..
Dương Thần cảm thấy hắn căn bản là không kiểm soát được sự việc. Cơn tức trong lòng bắt đầu bốc lên, goọng điệm không khỏi tăng thêm vài phần, gọi thẳng tên Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không trả lời, vẫn cứ cúi đầu, những dòng nước mắt long lanh như những hạt chân trâu không ngừng rơi xuống.
Nếu như không phải là hầu hết những người trong hội trường đều sợ Dương Thần, lại có thêm Solon bắt tay đằng sau không cho người khác lại gần thì Dương Thần có lẽ đã không buồn bực như vậy.
Ai mà muốn để cho người khác thấy một người đàn ông nói mà khiến cho vợ mình bật khóc lên như vậy chứ?
Cuối cùng, Lâm Nhược Khê cố nén nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Tuy đôi mắt vẫn còn đỏ nhưng ít nhất thì không còn thấy đôi mắt cô nhỏ lệ nữa.
Nền phấn nhạt trên khuôn mặt của cô có chỗ đã bị nước mắt làm mờ đi. Người phụ nữ mà từ trước tới nay vẫn luôn thể hiện ra là người mạnh mẽ kiên cường đến giờ phút này bỗng trở lên vô cùng mềm yếu khiến người ta thấy xót thương.
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn hỏi han:
- Nhược Khê, rốt cuộc em làm sao vậy? Em như này khiến anh không biết anh phải nói gì mới được nữa.
Lâm Nhược Khê hướng đôi mắt đỏ ngân ngấn nước của mình về phía Dương Thần, cười một cách chua xót nói:
- Christine nói rằng, Thập Thất là người đã mang trong mình người phụ nữ duy nhất đã mang trong mình đứa con của anh. Là vậy sao?
Dương Thần lúng túng gật đầu. Chẳng nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là nỗi đau nhân đôi mãi mãi trong lòng hắn, Thập Thất và đứa bé trong bụng. Nếu không phải là người phụ nữ và cốt nhục chưa ta đời này trong mắt họ như những vách băng như thủy triều thì khi ấy hắn cũng sẽ không mất hết can đảm, từ trong cái vũng bùn sống lại, một mình quay lại Trung Quốc, dự định cứ như thế sống cả đời.
Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Dương Thần, cười một cách đau đớn, lại hỏi tiếp:
- Vậy thì em xin hỏi anh một câu hỏi cuối cùng thôi.
- Em…em nói đi.
Dương Thần linh tính có điều gì đó sắp đên, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lâm Nhược Khê từng chữ từng chữ một, hỏi:
- Nếu như Thập Thất và đứa bé bây giờ trở lại bên anh, cho anh một cơ hội, liệu anh có còn chọn em làm vợ anh không?
- Câm ngay!
Dương Thần đột nhiên thét to một tiếng, khuôn mặt bỗng trở lên dữ tợn, đôi mắt đầy tia máu trợn trừng nhùn Lâm Nhược Khê.
- Thập Thất… Thập Thất và đứa bé… đã… đã không còn nữa rồi.
Giọng Dương Thần run run, lập bập nói:
- Câu hỏi này, câu hỏi như thế này… vốn không cần phải nghĩ…
Thấy khuôn mặt Dương Thần gần như hóa cuồng, Lâm Nhược Khê lại hoàn toàn không chút sợ hãi, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm đi nhiều, thấp giọng nói:
- Em biết sẽ là như vậy… tuy ngoài miệng anh nói, trong mắt anh, em không phải là vật thay thế Thập Thất. Nhưng trên thực tế, từ lúc anh đồng ý lấy em làm vợ thì trong lòng anh đã nghĩ như vậy rồi.
- Trong lòng anh chưa từng để em và Thập Thất tách biệt riêng rẽ ra. Nếu không phải là vì Thập Thất, em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội làm vợ anh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by codon.trai; 04-11-2012 at 10:39 PM.
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai