Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 516: Đại Ngu Thiên Cung!
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
“Nếu không thì ngươi dựa vào cái gì khiến ta tự nguyện đưa cho ngươi ngón tay phải thứ ba của ta?” Tiểu nhân đen nhìn Tô Minh, thanh âm sắc bén.
“Bằng vào ngươi đi theo ta mới có ngày thức tỉnh mười lăm năm trước!" Biểu tình của Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhìn tiểu nhân đen, chậm rãi nói.
Mười lăm năm trước tiểu nhân đen trợ giúp khiến Tô Minh cảm nhận được Xích Thạch, việc này trước kia hắn có chút thắc mắc, nhưng ngại tu vi cho nên không nhìn thấu được. Mãi đến mười lăm năm sau đi ra khỏi bất tử bất diệt giới, đạt được Chúc Cửu Âm chúc phúc, tu vi của Tô Minh tăng phạm vi lớn, hắn lại lần nữa quan sát tiểu nhân đen thì phát hiện manh mối.
Trong người tiểu nhân dù vẫn tồn tại tử khí nhưng là vì che giấu một tia sự sống!
Hiểu về che giấu, xuất hiện sức sống, lại liên tưởng đến hình ảnh mười lăm năm trước, Tô Minh có tám phần nắm chắc. Tiểu nhân đen này khi lần đầu mình có nó thì đang ngủ say, mãi đến mười lăm năm trước, bị Xích Thạch kích động mới thức tỉnh!
Nếu nó sớm thức tỉnh thì sẽ không bị người lấy đi đấu giá!
Tô Minh hơi phân tích liền đoán ra, mặc dù tiểu thân thức tỉnh nhưng ở trong người Chúc Cửu Âm, theo thân hình Tô Minh hóa thạch, cho nên không cách nào chạy ra. Sau đó hóa thạch kết thúc, gặp Tô Minh tu vi tăng nhiều, nó phán đoán xong không dám bỏ chạy. Có lẽ nó muốn tìm cơ hội nhưng vẫn không thấy xuất hiện.
Đối diện câu nói bình tĩnh của Tô Minh, tiểu nhân đen im lặng. Tô Minh có đủ sự kiên nhẫn, khoanh chân xếp bằng không lên tiếng.
Một lát sau, mắt tiểu nhân đen chợt lóe, nhìn Tô Minh.
"Có lẽ chúng ta có thể làm giao dịch, ngươi có muốn rời khỏi nơi này không? Ý ta nói...đất âm tử!"
“Ngón tay thứ ba." Biểu tình Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi nói.
Tiểu nhân đen do dự một chút, ở trong tảng đá nâng lên tay phải, biểu tình phức tạp thay đổi, cuối cùng lộ ra dứt khoát. Nó cắn đứt ngón thứ ba, phun ra cầm lấy, không biết thi triển thần thông gì mà ném đi thì xuyên thấu tảng đá bay đến trước mặt Tô Minh.
Khoảnh khắc tay phải Tô Minh bay lên bắt lấy ngón tay thì nó nổ một cái biến thành khói đen, bên trong lộ ra cái mồm to sắc nhọn táp tay phải hắn.
Thần thức Tô Minh vẫn luôn bình tĩnh, không trốn không tránh, mặc kệ khói đen biến thành mồm to nuốt bàn tay mình. Nhưyng khoảnh khắc cái mồm đụng vào tay Tô Minh, tay phải của hắn lập tức héo rút, trông như cánh tay người già, máu thịt chớp mắt hõm xuống.
Khói đen lập tức bị lực phản chấn mạnh mẽ bắn ra, bùng nổ. Tay phải Tô Minh chộp, những khói đen đảo vòng ngưng tụ trong tay, hóa thành một ngón tay đen thui. Cùng lúc đó, cánh tay Tô Minh trở lại như thường, máu thịt héo rút lại hiện ra.
Cầm ngón tay đen, Tô Minh nhìn đằng trước.
Tiểu nhân đen trong tảng đá biểu tình lộ ra chấn kinh. Nó ngây ngốc nhìn tay phải Tô Minh, mắt dần trồi lên hoảng sợ.
“Ngươi...đây là thuật nguyền rủa! Ngươi lại nắm giữ được thuật nguyền rủa của Chúc Cửu Âm, cái này..."
“Từ khi ta đạt được chúc phúc của Chúc Cửu Âm thì nhận ra ngươi ẩn giấu sự sống, dù ngươi có thể thấy hành động và lời nói khi ta rời khỏi Chúc Cửu Âm, nhưng những điều đó là ta cố ý cho ngươi thấy.” Tô Minh cầm ngón tay thứ ba, lạnh nhạt nói.
Không đợi tiểu nhân đen tiếp tục nói, tay trái hắn vung lên, lập tức tảng đá trong suốt lượn lờ ánh sáng vàng, bị ánh sáng vàng bao phủ, cất vào trong túi trữ vật của Tô Minh.
Cầm ngón tay trái của tiểu nhân đen, Tô Minh không thèm để ý tiểu nhân, đi hướng dược đỉnh, dựa theo ký ức cách luyện Nạp Thần Dược, bỏ ngón tay đen vào đỉnh làm thuốc, ngồi xếp bằng bên cạnh, một tay ấn vào dược đỉnh, bắt đầu rèn luyện.
'Dựa theo cách này, Nạp Thần Dược luyện chế chín trăm chín mươi bảy ngày sẽ có hai ngày xuất hiện biến thiên kiếp, nếu thành công độ qua, tròn chín trăm chín mươi chín ngày thì có thể thành Nạp Thần!’ Tô Minh nhìn dược đỉnh trước mặt, đôi mắt dần khép lại.
Thời gian bất giác trôi qua từng ngày, thế giới biển băng giá bốn phía vĩnh viễn yên tĩnh, không có quấy rầy, không có trời trăng sao luân phiên, chỉ có hắc ám vô tận.
Đôi khi Tô Minh thức tỉnh, cho rắn nhỏ một chút dịch đen, còn có quy thú thường đến chờ sẽ lấy vật phẩm được tăng dịch đen còn dư.
Có lẽ vì Tô Minh ở đây lâu, có lẽ vì dịch đen, quy thú rõ ràng không oán hận hắn như ban đầu nữa, ngược lại có một vài lúc lộ ra vẻ mặt nịnh nọt để được dịch đen.
Ngày cứ thế bình yên trôi qua, hai năm sau, nếu tính cả một năm đó thì Tô Minh ở trong thế giới băng đã ba năm.
Nạp Thần Dược vẫn chưa luyện thành.
Ngày qua ngày, đến cái ngày thứ chín trăm chín mươi tám Nạp Thần Dược được luyện, có lẽ vì chỗ này ngăn cách thế giới bên ngoài nên thiên kiếp không đến. Mãi tới ngày thứ chín trăm chín mươi chín, dược đỉnh trước mặt Tô Minh phát ra từng tiếng ầm ầm, vô số tiếng như rền rĩ phát ra từ dược đỉnh.
Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra, nắp dược đỉnh trực tiếp mở, một vệt sáng kỳ lạ chớp mắt bay ra. Đôi mắt Tô Minh chợt lóe, thuấn di đi, ở đỉnh động phủ dưới băng tầng bước ra một bước, tay phải nâng lên chộp hướng ánh sáng đến.
Ánh sáng kỳ lạ muốn né tránh nhưng Tô Minh hừ lạnh một cái, trong không khí động phủ đột nhiên xuất hiện một mảnh dao động. Dao động khuếch tán, như đông lại hư vô, khiến tốc độ của ánh sáng kỳ lạ khựng lại.
Khoảnh khắc khựng lại, tay phải Tô Minh túm lấy ánh sáng kỳ lạ. Giây phút đụng vào thì ánh sáng tan biến, trong tay Tô Minh xuất hiện một viên đan dược tím đỏ!
Đan dược hiện ra khuôn mặt giống hệt như Tô Minh, đang nhìn hắn, phát ra tiếng gầm.
[Nạp Thần Dược, có lực lượng hủy thiên diệt địa, biến ảo vạn thiên, bên trong có thể dung thần nạp ý, bên ngoài có thể hút thiên địa tàn linh, giáng xuống thân, sử dụng vì tạo vật! Cắn nuốt có thể hút lấy thể tàn hồn, gió mây nghịch chuyển, lay động khung trời!]
Đây là trước kia Tô Minh có được cách luyện chế Nạp Thần Dược thì nghe giới thiệu dược hiệu.
Lúc trước hắn đối với điều này hơi mơ hồ, nhưng Tô Minh bây giờ thấy ra tác dụng thật sự của dược! Như đã giới thiệu, cái gọi là Nạp Thần chia trong ngoài! Trong thì dung nạp nguyên thần, thiên biến vạn hóa thành khu, tựa phân thân! Ngoại có thể cảm nhận hồn tàn tồn trong thiên địa, cưỡng ép thu nạp, sau đó nuốt vào đan này liền hóa thân thành tàn hồn, có ý chí bản thân mà phát huy lực tàn hồn, cụ thể mạnh yếu thì tùy theo tàn hồn bị thu nạp!
‘Nạp Linh mà hóa...’ Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, nguyên thần tiên tộc trong người tản ra lao hướng Nạp Thần Dược, chớp mắt dung nhập vào trong.
Nạp Thần Dược bay ra khỏi tay Tô Minh, ở giữa không trung chớp lóe ánh sáng âm u, dần biến thành một thiếu niên.
Hình dạng thiếu niên chính là Tô Minh năm đó.
‘Còn cần tìm đến tàn hồn cường đại, đáng tiếc lúc gặp Chúc Cửu Âm thì không có dược này, nếu không...nếu mình dung nạp tàn hồn Chúc Cửu Âm rồi nuốt vào đan dược, dựa theo công hiệu mình có thể hóa thân thành Chúc Cửu Âm...’ Mắt Tô Minh chớp lóe, tim đập nhanh.
‘Nhưng không biết dược này có nói ngoa không.’ Tô Minh nhìn chính mình năm đó, tinh thần chấn động, lập tức thiếu niên trước mắt toàn thân tỏa ánh sáng âm u, nguyên thần của hắn trở về thân thể. Ánh sáng ngưng tụ lại biến thành đan dược, bị Tô Minh thu vào túi trữ vật, hắn ngẩng đầu nhìn màn đen ngoài băng tầng.
“Bốn năm, bốn năm ta tu luyện, Man Cốt trong người tăng tiến chút, bây giờ đã đạt tới gần bảy phần toàn thân thành máu thịt xương Man Cốt! Là lúc nên rời đi, Nam Thần và Đông Hoang va chạm chắc đã kết thúc."
Trước mắt Tô Minh hiện ra Cửu Phong, lát sau hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì hắn sửa sang lại động phủ băng tầng ở bốn năm, thu lại dược đỉnh và độc thi, hồn Túc Nữ và A Hổ cũng bị hắn lấy đi. Rắn nhỏ nằm sấp trên vai hắn. Tô Minh đi tới núi băng lối ra động phủ, nhìn truyền tống môn trong núi băng, định rời đi.
Bỗng nhiên có tiếng gầm trầm thấp phát ra từ ngoài băng tầng. Tô Minh ngẩng đầu nhiên, khóe môi nhếch lên. Chỉ thấy trong nước biển đen có quy thú lao nhanh đến, miệng kéo vật to, xem vật đó có hơn mười mét, không thấy rõ. Nó kéo đồ đi tới băng tầng, nhìn Tô Minh, quy thú liền nhả ra, đôi mắt trông mong nhìn hắn, còn dùng vuốt đẩy vật ngậm đến.
Tô Minh nhìn quy thú, mỉm cười xoay người, tay phải ấn vào băng tầng. Tiếng két két vang vọng, quy thú chớp mắt, nó và Tô Minh trong bốn năm luôn cách băng tầng vỡ vụn, hắn cất bước đi ra.
Quy thú không lộ ra vẻ dữ tợn năm đó mà biểu tình càng mong chờ, thậm chí tiến vài bước dựa vào gần Tô Minh.
Tô Minh không tránh đi, mặc kệ quy thú gần sát. Hắn nhìn con thú, mắt lộ ý cười. Hắn không nhìn vật nó ngậm đến mà lấy bình nhỏ chứa dịch đen, rót tám giọt.
“Tám giọt này đều cho ngươi, ta không còn bao nhiêu, phải chừa chút cho rắn nhỏ. Hôm nay ta phải rời đi, không biết truyền tống môn còn kiên trì đến lần sau ta tới không.” Tay phải Tô Minh vỗ đầu quy thú.
Con thú lùi ra sau, liếc nhìn tám giọt dịch đen, rồi mặc kệ Tô Minh vỗ đầu nói.
“Ta đi đây.” Tô Minh nhìn quy thú, thu lại tầm mắt, định đi thì con thú vươn ra đầu lưỡi trước ánh mắt ghen ghét của rắn nhỏ nuốt hết tám giọt dịch đen vào miệng, biểu tình say mê. Thấy Tô Minh định đi, nó vội dùng vuốt đẩy vật nó ngậm đến.
Tô Minh bản năng nhìn qua, vẫn là vật tàn phá, xem ra là cung điện nào đó tan vỡ để lại một góc tấm bảng liên tiếp, mặt trên tràn ngập vụn băng, thậm chí có một ít chữ viết mơ hồ.
Tô Minh ngồi xổm xuống, xóa đi vụn băng trên tấm bảng bị tổn hại, nhìn mặt trên những chữ viết mơ hồ. Khoảnh khắc nhìn nó, thân thể Tô Minh mạnh chấn động, đầu óc ù vang, biểu tình hoảng hốt.
[Đại Ngu Thiên Cung]
Bảng hiệu tàn phá viết bốn chữ to này!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 517: Ông lão trên tế đàn
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
[Đại Ngu Thiên Cung]
Nét chữ toát ra tang thương, khiến người nhìn như có mục nát năm tháng ập đến!
Tô Minh ngồi xổm tại đó ngây ra thật lâu. Hai chữ Đại Ngu đối với bất cứ người Man tộc nào đều cực kỳ quan trọng, bởi vì Đại Ngu Thiên Cung đại biểu thánh địa và trung tâm Man tộc, là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo, là tượng trưng của Man nhân!
Đặc biệt là khi đại lục tách ra, Tử Hải ngăn chặn mỗi đại lục nối liền khiến mọi người ấn tượng về Đại Ngu Thiên Cung theo từng đời từ từ biến thành truyền thuyết.
Tô Minh đối với Đại Ngu Thiên Cung là khi trở thành thần tướng khai trần, thành thần tướng tế cốt chậm rãi sâu thêm, theo trải qua mà dần khắc sâu.
Dù có nhiều lời đồn, trong số đó có Đại Ngu đã không còn, nhưng việc này chỉ là đồn đại. Ba đại thần tượng xuất hiện khiến không ai tin lời đồn đó, sâu trong đáy lòng nhiều Man nhân thì Đại Ngu Thiên Cung vẫn tồn tại, nó ở giữa năm khối đại lục, vẫn luôn bảo vệ Man Cốt, chờ đợi Man Thần đời thứ bốn đến.
Tô Minh ngẩn ngơ nhìn tấm biển cung điện tàn phá trước mắt, đầu óc cuồng phong rít gào, thật lâu khó thể bình tĩnh. Mãi đến nửa tiếng sau, hắn cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn quy thú ở một bên lộ vẻ đắc ý.
Quy thú do dự một chút, chậm rãi nằm sấp xuống. Tô Minh không do dự leo lên lưng nó. Hắn đứng vững, quy thú ngửa đầu phát ra tiếng gầm, lao về phía xa.
Bốn phía tối đen, nhìn không thấy quá xa. Nước biển tràn đầy, sinh ra áp lực năm đó Tô Minh không thể chịu đựng nhưng giờ thì có thể.
Hắn ở trong thế giới băng nhiều năm, trừ trước kia lấy ra cây gậy thì không ra ngoài tìm kiếm nữa, dù là thần thức cũng không tản quá xa. Không phải hắn không muốn mà giờ phút này nó rất bài xích thần thức, khó tản ra, hơn nữa đa số thời gian hắn tu luyện, có quy thú ở bên ngoài, cho nên không đi tìm chỗ mình ở rốt cuộc tại đâu. Sâu trong lòng hắn, lờ mờ đoán chỗ này chắc là Tử Hải, chẳng qua không biết mặt biển bên trên là chốn nào.
Giờ phút này, hắn đứng trên lưng quy thú, theo nó tiến lên. Tô Minh rời khỏi động phủ cư ngụ bốn năm, hướng tới phía xa lướt đi.
Thần thức của hắn chậm rãic tản ra, dù không thể vươn rất xa nhưng hắn kiên trì có thể phủ lên một ít. Quy thú lao nhanh, hắn thấy phía sau động phủ của mình rõ ràng là một ngọn núi!
Động phủ của hắn ở vị trí đỉnh núi!
Càng xa hơn, hắn trông thấy một tòa cung điện khổng lồ. Cung điện bị đóng băng chỉ lộ ra một góc, quy thú tiếp tục tiến lên, tinh thần Tô Minh chấn động.
Dần dần, hắn thấy một tòa lại một tòa cung điện, thấy trong băng giá mọi người mặc đồ kỳ lạ. Còn có mãnh thú khổng lồ, rắn to dữ tợn, và vô số người đang chém giết.
Giờ phút này, bọn họ đều trở thành một phần băng giá, bộ dạng sinh động như thật. Thậm chí lúc quy thú tiếp tục lao nhanh, Tô Minh thấy phái trên có một ông lão đầu đầy tóc bạc, mặc áo tím, uy vũ bất phàm. Tay phải nâng lên, một vòng tròn bềnh bồng, dưới chân là một con huyền quy vô cùng khổng lồ. Chẳng qua bây giờ tất cả hóa thành băng điêu, liên tiếp với cột băng mặt đất. Đối diện lão là một người đàn ông trung niên mặc áo vàng, người đàn ông mặt còn tồn tại họa giống đồ đằng lại giống Man Văn, biểu tình đau thương, tay cầm một lát cờ như muốn vung lên, nhưng biến thành tượng băng trở thành một phần đóng băng nơi đây.
Chính giữa họ là từng mảng băng tuyết, vậy là lúc đóng băng tuyết đang rơi, có gió thê lương quanh quẩn.
Có thể tưởng tượng trong năm tháng một ngày nào đó, gió thê lương nức nở xẹt qua trời đất, từng đợt tuyết trắng theo gió bay, phân cách khung trời vỡ vụn, tầng tầng rơi rụng mặt đất.
Hình ảnh này bị thần thức của Tô Minh thấy được, khiến hắn tinh thần chấn động. Quy thú lao nhanh, hắn dần thấy càng nhiều. Khắp nơi đại điện lầu các, liếc mắt không thấy tận cùng, bên ngoài cung điện là khắp nơi phòng ốc, mỗi một gian nhà nhìn cực kỳ tang thương. Thậm chí ngoài gian nhà còn trông thấy từng người giữ bộ dáng chém giết, đang điên cuồng chiến đấu với nhiều người mặc quần áo kỳ lạ!
Những quần áo lạ lùng này Tô Minh không xa lạ, hắn từng thấy trên người tu mệnh, trên người tiên tộc ở đất Vu tộc, trên người Đế Thiên!
Đây là một tòa thành!
Hoặc nên nói là...
“Đại Ngu hoàng thành...” Tô Minh thì thào.
Ở trên lưng quy thú, hắn nhìn thấy một chỗ cao ngất, một chỗ khổng lồ nhất trong tất cả cung điện, thậm chí nó tàn phá, ngay cả vị trí tấm biển cũng tan tành.
Lao đi xa, hiển nhiên quy thú đã quen với tất cả, bơi đi mang theo Tô Minh tới thành trì đóng băng bị chôn giấu dưới Tử Hải. Mãi đến vọt vào trung tâm băng thành, Tô Minh trông thấy một ngọn núi!
Hay nói chính xác hơn là một tòa tế đàn!
Thành hình bảy góc, màu đen, sừng sững trong băng, nguy nga bất động.
Dưới tế đàn, hắn thấy hươn mười vạn người đứng đó, như là bái lạy. Trên đỉnh tế đàn, Tô Minh trông thấy một ông lão ngồi xếp bằng.
Ông lão mặc áo tím, cùng tế đàn bị đóng băng.
Tô Minh ngơ ngác nhìn hình ảnh, quy thú dưới thân hoan hô rống, mang hắn bay lên tòa tế đàn. Bay lên trên tế đàn, khi Tô Minh cúi đầu, hắn thấy ông lão áo tím bị đón băng trên tế đàn.
Ông lão mặt đầy nếp nhăn, có lấm tấm màu nâu. Lão trợn to mắt nhìn bên trong không có chút ánh sáng. Trước người lão đặt một xương sống lưng hoàn chỉnh, tay phải cầm miếng đá, ngừng ở khối xương thứ mười ba.
Ông lão ngẩng đầu như nhìn trời, nhưng khi Tô Minh nhìn ông lão thì đầu óc ù vang, có ảo giờ bây giờ, ông lão trên tế đàn đang nhìn hắn. Ánh mắt kia như đến từ năm tháng, không biết tồn tại bao lâu, như trước khi ông lão chết đúng thật có thấy thứ gì. Có lẽ ông ta thấy chính là hiện tại.
Đây là cảm giác khó miêu tả, đầu óc Tô Minh rung động, hắn cảm thấy nguyên thế giới băng này đều lộ ra quái dị khó tả.
Ngay lúc này, bỗng nhiên, trong thành trì băng có tiếng gầm trầm đục. Tiếng gầm như phát ra từ bên dưới vô tận tầng băng, chấn động hàn băng, dường như cách thật xa nhưng truyền ra thì khiến quy thú dưới thân Tô Minh phát ra tiếng hét thảm, vội rời đi. Tô Minh chấn động tinh thần, mắt mơ hồ, hộc búng máu, tu vi gần như tan vỡ.
Chỉ là một tiếng gầm, xuyên thấu vô tận băng tầng đến mà có lực lượng kinh ngời như thế. Con ngươi Tô Minh co rút, quy thú dưới thân sợ hãi tăng nhanh tốc độ, chớp mắt đã vội vã đi xa.
Theo quy thú lướt ra xa, tế đàn dần mơ hồ, tiếng gầm gừ chậm rãi tán đi. Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, lòng còn sợ hãi. Hắn thấy đất băng càng xa có từng thân hình tiên tộc đóng băng trên mặt đất, lan tràn vô tận. Tô Minh cảm giác được nhiều cỡ vài chục vạn, sau lưng họ còn có vô số, cụ thể bao nhiêu thì khó mà tính toán.
Tô Minh im lặng, mặc kệ quy thú mang hắn vòng tám phương, cuối cùng rời khỏi thành trì băng, ở rìa một bình nguyên đáy biển, quy thú dừng lại, gầm vài tiếng hướng phía dưới.
Tô Minh cúi đầu nhìn, trên bình nguyên khắp nơi là mảnh vụn tàn phá của cung điện, giờ có vài khối đang bềnh bồng bay lên trên.
Tương tự, quy thú mang Tô Minh bơi một vòng lớn, hắn thấy những mảnh vụn từ trên trầm xuống, hiển nhiên chỗ này vì kịch liệt chấn động hoặc ngoài ý muốn mà xảy ra thả lỏng khiến những vật vỡ nát lên xuống. Có bơi hướng mặt biển, có trầm xuống.
Trận kịch biến này Tô Minh có thể đoán ra, bởi vì Đông Hoang và Nam Thần va chạm khiến cả Tử Hải chấn động.
Mang theo buồn phiền và áp lực khó tả, quy thú dẫn theo Tô Minh bơi về động phủ, vì sợ tiếng gầm kia nên quy thú đi đường vòng. Tô Minh đứng trên lưng quy thú, từ xa nhìn tế đàn, còn có ông lão áo tím ở trên tế đàn.
‘Khi đối mặt tiên tộc tổng tấn công thì lão ở đó ngẩng đầu nhìn cái gì?’ Tô Minh nhìn ông lão trên tế đàn, thật lâu sau, mãi khi quy thú rời đi, không thấy cái gì nữa.
Quy thú mang theo Tô Minh trở lại ngọn núi kia, chỗ động phủ của hắn.
Đi xuống lưng quy thú, Tô Minh đứng cạnh núi băng, thật lâu sau khó mà bình tĩnh. Hắn phức tạp nhìn nơi này, một lát sau hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong mắt đã trở về bình tĩnh.
"Muốn cùng ta đi không?” Tô Minh sờ cái đầu to của quy thú, khẽ hỏi.
Quy thú do dự, lắc đầu. Tô Minh nhìn quy thú, không khuyên nhủ gì, xoay người quyết tuyệt đi hướng núi băng.
Hắn hiểu bây giờ nơi này không phải hắn có thể tìm kiếm sâu hơn. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến đóng băng, lại là nguyên nhân gì khiến chỗ này vùi sâu dưới Tử Hải. Tất cả điều này, Tô Minh tin tưởng rồi có một ngày mình có thể hoàn toàn hiểu rõ, chẳng qua bây giờ dù tu vi hắn cường nhưng vẫn không đủ.
Chỗ này bí ẩn, quái dị, và mới nãy đi dạo, hắn thấy ra có vài chỗ rõ ràng quy thú bản năng né tránh, thường đi đường vòng, tất cả dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ, chỗ này...không phải yên tĩnh như trước mắt đã thấy!
Cộng thêm tiếng gầm làm Tô Minh chấn kinh, càng phủ một tầng lên nơi đây bí ẩn.
Mang theo quyết tâm đó, Tô Minh đi vào trong núi băng, đi vào truyền tốn môn. Hắn ngoái đầu nhìn thế giới băng lần cuối, và chữ viết trên tấm biển ngoài núi băng.
“Đại Ngu Thiên Cung...” Tô Minh thì thào, bóng dáng trong ánh sáng chớp lóe của truyền tống môn, biến mất.
Chỉ có quy thú ở đó nhìn Tô Minh biến mất, phát ra mấy tiếng gầm gừ lưu luyến, nằm tại đó tiếp tục chờ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 518: Thế giới bên ngoài
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
Nước mưa liên miên, bầu trời vĩnh viễn không còn sáng sủa, một mảnh mây đen nặng trĩu đè ép trên vô tận biển rộng, khiến người nhiền khó tránh có cảm giác trầm buồn. Người bình thường hoặc là chết, dù may mắn thoát khỏi tai kiếp sống tiếp thì cả đời không thể thấy trời xanh nữa, thấy là một mảnh mông hung âm u. Nếu muốn nhìn trời xanh, trừ phi có tu vi nhất định, có thể bay vọt lên tầng mây cuồn cuộn, lên trên cao nhất mới thấy bầu trời bị che đậy.
Chẳng qua bay dưới mây thì đơn giản, muốn xuyên qua tầng mây tràn ngập sấm sét, xé rách thế này thì không phải chuyện dễ. Chẳng những yêu cầu rất cao với thân thể, tu vi chưa đến Man Hồn thì khó mà ở trong tầng mây chống cự sấm sét đánh trong thời gian dài.
Tầng mây dày đặc phủ lên đất Vu tộc xưa kia, cũng phủ lên Man tộc.
Trên đất, trừ nước biển mênh mông vô bờ ra, chỉ có thể thấy phương đông có mảng lớn cái bóng tồn tại trong màn mưa, như là Đông Hoang đại lục, nơi càng xa hơn thì là...đất trống.
Nam Thần, dường như không còn.
Giờ phút này, trên bầu trời âm u, mây đen cuồn trộn, trong màn mưa có ba bóng người lao nhanh, hóa thành ba vệt sáng xé gió lao trong trời đất.
Ba người biểu tình kinh hoảng, triển khai tốc độ cao nhất chớp mắt đi xa. Ba người hai nam một nữ, mặc đồ bình thường, diện mạo không có gì nổi bật, chỉ có tu vi là kha khá. Người đàn ông mạnh nhất hình như chỉ nước bước vào vào Hậu Vu, còn người đàn ông khác thì là hậu kỳ Ương Vu.
Nhưng lạ lùng là cô gái trong ba người chính là Man tộc, chẳng chút che giấu toàn thân tỏa dao động Tế Cốt. Thật rõ ràng, cô đại khái là hậu ký Tế Cốt. Lấy tu vi của ba người, đối mặt cường giả bình thường mới bước vào Hậu Vu thì cũng có thể miễn cưỡng đấu được, dù vẫn không địch lại nhưng nếu đồng tâm thì một người có thể trốn thoát. Nhưng giờ phút này, ba người tốc độ cực nhanh lao trên biển rộng, biểu tình kinh hoảng của họ, tốc độ mau lẹ, khiến người vừa thấy liền biết, họ đang lẩn trốn!
Sau lưng ba người có hai cầu vồng bám sát theo sau, đó là một già một trẻ. Ông lão biểu tình bình thản, thân thể không nhúc nhích, dưới chân hư không mà đi. Sau lưng lão là một thiếu niên, vẻ mặt kiêu ngạo khinh miệt nhìn phía xa ba người chạy trốn.
"Sư tôn, không lẽ ba người kia ngu lắm hả? Biết rõ không khả năng có đường sống mà còn liều mạng chạy trốn, nếu là ta thì thà tử chiến!” Thiếu niên nhìn ông lão bên cạnh, hỏi.
“Bởi vì ta cho bọn họ hy vọng.” Ông lão lạnh nhạt nói, bộ dạng hời hợt bâng quơ, dường như thế gian này không có bao nhiêu chuyện khiến lão rung động.
"Lấy tu vi của sư tôn, muốn giết ba người này dễ như chơi.” Thiếu niên nhíu mày.
“Ba người này chỉ là mồi. Vi sư không ra thì thôi, nếu đã mang ngươi đi săn bắn thì cứ săn nhiều chút. Họ bỏ chạy sẽ không ngừng kêu cứu, dẫn đến càng nhiều người Nam Thần, vậy thì có thể ở Ma La thịnh hội cho ngươi gom đủ chiến công tiến vào Ma La điện.” Ông lão bình thản, dường như nắm giữ trong tay mọi thứ.
“Đây chính là câu cá?” Thiếu niên mặt lộ nụ cười tàn nhẫn, nhìn ba người đằng trước bỏ chạy, cười càng vui vẻ.
"Ma La thịnh hội...” Thiếu niên vẻ mặt mong chờ, bốn chữ này đối với gã có sức hấp dẫn rất lớn.
“Nửa năm sau, trước Ma La thịnh hội sẽ có nhiều tộc nhân đến Nam Thần hoang trạch thu lấy linh nơi này, cho nên chúng ta phải tránh thời gian, đến trước tiên."
Sư đồ hai người đang nói chuyện thì thấy mặt biển dưới thân ba người bỏ trốn bỗng bắn tung, nước biển văng khắp nơi, có bốn cái bóng xé gió lao lên. Bốn cái bóng tốc độ cực nhanh, lao lên trời, hiện ra bốn người.
Bốn người đều là trung niên, trong đó có ba là Man tộc, một là Vu tộc. Bốn người xuất hiện đều bùng phát tu vi của mình. Giây phút bốn người xuất hiện thì ba người bỏ chạy khựng lại, không chút do dự đảo ngược, cùng bốn người vọt hướng già trẻ.
“Tế Cốt, Ương Vu bình thường cũng dám phản kích trước mặt lão phu?” Ông lão lạnh nhạt nói, trong mắt lộ khinh thường, tay phải nâng lên ấn mặt biển bên dưới.
Cái ấn này nước biển ầm ầm, dấy lên sóng to. Sóng to ngập trời, chớp mắt bao phủ bốn phía. Từng tiếng nổ và hét thảm vang vọng, khi sóng to tán đi, trong bảy người có năm thân hình nổ tung, biến thành máu thịt rơi xuống mặt biển. Hai người một nam một nữ khác hộc máu, mang theo bi thương vội vàng rút lui, lại dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy.
Ông lão đứng tại chỗ, lắc đầu.
“Người Nam Thần yếu ớt không chịu nổi một kích, đi đi, lại giết ba trăm là ngươi có thể đạt đủ chiến công.” Ông lão lạnh lùng nói, tiếp tục từ từ đuổi theo hai người phía trước.
Thiếu niên vẻ mặt bái lạy nhìn sư tôn mình, vội vàng theo sau.
........
Cách nơi đây một khoảng, dưới đáy Tử Hải, một mảnh tối đen có ánh sáng rực rỡ chợt lóe. Chỗ ánh sáng tắt đến từ đáy biển, từ một cánh cửa tràn ngập cảm giác mục nát.
Cửa gần như sắp tan vỡ, ánh sáng tán đi xuất hiện một bóng người.
Người ấy chính là Tô Minh!
Tô Minh chìm trong tận cùng Tử Hải, ngáoi đầu nhìn cánh cửa, qua một lúc nhoáng người vọt lên mặt biển lao nhanh đi. Tử Hải không có nhiều ánh sáng, bên trong tồn tại nhiều hung vật. Nhưng khi Tô Minh bay ra, từ người hắn tỏa ánh sáng tím khiến tất cả hung vật xung quanh cùng chấn động, nhanh chóng tránh đi, tựa như bây giờ Tô Minh trở thành cực kỳ đáng sợ với chúng.
Tô Minh im lặng lao nhanh trong nước, tốc độ cực nhanh, trong đáy biển mở ra một vòng xoáy. Vòng xoáy ầm ầm động, mang theo mặt biển chậm rãi xoay tròn. Lát sau, mặt biển bỗng nổ tung, tiếng nổ ầm ầm, bóng dáng Tô Minh vọt ra khỏi đáy biển.
Nước biển bắn lên dung hợp với màn mưa trên trời, lại rơi xuống đất. Tô Minh đứng trên mặt biển, nhìn bốn phía, một mảnh trống trải vô tận khiến Tô Minh im lặng thật lâu.
“Nam Thần, chắc là không còn.” Ánh mắt Tô Minh hướng phía nam, chỗ ấy là Man tộc, chỗ ấy cũng có Cửu Phong.
Nhìn nhìn, mắt Tô Minh tràn ngập tưởng niệm, hắn nhớ Cửu Phong, nhớ sư tôn, nhớ Đại sư huynh, nhớ Nhị sư huynh, còn có Hổ Tử.
"Hai mươi năm...” Thiên Môn thì thào.
Hắn rời khỏi Cửu Phong đã hai mươi năm, giờ phút này hắn từ thế giới băng trở về rất khát vọng đi đất Man tộc, đi Cửu Phong, nhìn mọi thứ đã qua.
Trong thương nhớ, Tô Minh nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh trong trời đất, xé gió lao hướng đất Man tộc.
Hắn chẳng chút che giấu tu vi tản ra, khí thế xông trời, tốc độ kinh người, còn có khí lạnh tồn tại mấy năm trên người Tô Minh, khiến hắn bay đi thì đủ khiến người phát hiện chấn động tinh thần.
Dù tu vi đến cảnh giới Man Hồn, Hậu Vu, nếu cảm giác khí thế trên người Tô Minh sẽ có loại áp lực, loại cảm giác này biến thành tim đập chân run!
Tô Minh lao nhanh đi, không tạm dừng, ánh mắt hắn rơi vào mặt biển bên dưới, hắn thấy từng hòn đảo bềnh bồng trên biển!
‘Nam Thần trong va chạm chia năm xẻ bảy, hoặc tan vỡ chìm vào đáy biển, hoặc biến thành nhiều đảo. Địa thế nguyên Nam Thần hoàn toàn bị thay đổi.’
Tô Minh lắc đầu, người nhoáng lên, chướp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ở nơi rất xa, hướng tới Man tộc xưa kia. Hắn định tiếp tục tiến lên bỗng khựng người, nghiêng đầu nhìn mặt biển phía xa.
‘Chỗ đó là...’ Tô Minh ngây ra, đổi hướng.
.........
Trên Tử Hải có một hòn đảo, đảo này trông rất nhỏ, tràn ngập đá núi, không có bất cứ thảm thực vật, trông thì trụi lủi. Nơi này vốn không có đảo, thậm chí bốn phía Nam Thần năm đó không có đảo. Nhưng tai kiếp qua đi, từng tòa đảo dần xuất hiện. Trên đảo cư ngụ chưa đến hai mươi người, có một màn sáng nhạt bao phủ đảo, hình thành phòng hộ đơn giản. Trong đảo có hơn mười người xây dựng mấy động phủ đơn giản ở lại đây. Động phủ của họ trông như một sơn cốc, trên sơn cốc chỗ vách đá có một pho tượng. Pho tượng kia bị người điêu khắc ra, có thể lờ mờ thấy là một người đàn ông mái tóc dài.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn phía xa, tay cầm thanh cung lớn, diện mạo mơ hồ thấy không rõ.
Bên dưới pho tượng người đàn ông, trên tảng đá đang ngồi xếp bằng hai ông lão. Hai người quần áo tả tơi, dung nhang tang thương, đang nhắm mắt tĩnh tọa, từng làn khói bếp từ động phủ bên dưới sơn cốc tản ra. Người trong tộc đang chuẩn bị thức ăn.
Đối với bộ lạc nhỏ gần hai mươi người mà nói, từ khi họ tụ tập trên hòn đảo này thì sinh hoạt cứ thế trôi qua từng ngày.
Không lâu sau, trong động phủ từng người bước ra, có nam có nữ, có già có trẻ, cùng đi lên trên sơn cốc, quỳ xuống trước pho tượng, thấp giọng bái lạy.
"Mệnh tộc ta sinh tại thiên hoang, vốn không có tương lai, tương lai cần chúng ta sáng tạo. Cung phụng Mặc tôn, mãi đến khi Mệnh tộc không còn."
"Mặc tôn là trời, chúng ta là linh, cung phụng ngôn, cả đời này đến đời khác không thay đổi."
"Dưới Thiên Hà sơn, nơi tập kết, người Mệnh tộc đời đời nhớ kỹ, tìm...Thiên Hà sơn."
Loại bái lạy mỗi ngày tiến hành trong mấy năm nay họ mưa gió không ngại, tất cả mọi chuyện không thể đánh gãy nghi thức thành kính của họ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện ở giữa không trung tiểu đảo. Hắn nhìn những người trong đảo, khuôn mặt họ có một số hơi quen. Những người này chính là người Mệnh tộc lúc trong Chúc Cửu Giới.
Nhìn thấy họ, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn nhoáng người lên, màn sáng giống như không có, xuyên thấu qua đi vào trong đảo nhỏ.
Hắn đến, không khiếnnhững người bái lạy pho tượng trên sơn cốc chú ý. Tô Minh đứng một góc đá núi, nhìn không xa trong sơn cốc mọi người bái pho tượng. Dù pho tượng mơ hồ nhưng hắn lập tức nhận ra đó là mình.
'Mệnh tộc.' Sâu trong lòng Tô Minh lại lần nữa khắc sâu với tộc quần sinh ra tại Chúc Cửu Giới.
Ở trong Chúc Cửu Giới còn dễ nói, dù sao lúc đó Tô Minh đối với họ là cực kỳ quan trọng. Nhưng sau khi đi ra họ có tuân theo ước định hay không, thật ra Tô Minh không để ý. Nhưng giờ phút này, hắn thấy mười mấy người Mệnh tộc vẫn dựa theo ước định cung phụng thì chẳng những ấn tượng khắc sâu, hắn càng có cảm xúc khác biệt.
Từng tiếng kính bái, từng câu hai chữ Mặc tôn, còn có Thiên Hà sơn không quên tập kết đều khiến Tô Minh cảm thán, ánh mắt tập trung vào pho tượng, đang định đi ra thì bỗng chau mày. Hắn vượt qua những tộc nhân Mệnh tộc còn đang tiếp tục bái, nhìn bầu trời phía xa.
Giờ phút này, trên bầu trời cách đảo nhỏ mấy trăm mét, một nam một nữ bị ông lão Đông Hoang truy đuổi biểu tình đau thương, hai bên nhìn không ra thù hận từng có giữa hai tộc Vu Man.
“Nha Mộc, làm sao đây, đằng trước chính là di trạch hoang đảo.” Cô gái Man tộc cắn môi dưới, mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi.
“Tông Trạch đại nhân và Vân Lai đại nhân còn đang bế quan, nếu không sao có thể để một người Đông Hoang Man Hồn cảnh tại đây huênh hoang chứ! Nếu đổi làm trước khi tai kiếp, người này dám đến thì chết chắc!” Người đàn ông tên Nha Mộc vẻ mặt bi thương, chính là thanh niên Thu Hải bộ lạc năm đó kết bạn cùng Tô Minh, Nha Mộc!
Chẳng qua bây giờ y đã bước vào trung niên, hai bên thái dương có chút tóc bạc.
“Người Đông Hoang đại lục luôn cuồng vọng tự kiêu, người này một đường truy kích mà vẫn không đuổi tận giết tuyệt, chắc là vì muốn dẫn là người hai tộc của ngươi và ta. Chúng ta không thể về đảo, không thể để người Đông Hoang biết chỗ ở của chúng ta. Đằng trước là di trạch hoang đảo, chúng ta đi chỗ đó!” Nha Mộc biểu tình lộ dứt khoát.
“Nhưng trên di trạch hoang đảo cư ngụ một số người tự xưng Mệnh tộc, chúng ta..."
“Không để ý nhiều như vậy được!” Nha Mộc nhoáng người, đổi hướng lao đến di trạch hoang đảo trong trí nhớ.
Cách mấy trăm dặm, ông lão mang theo thiếu niên không gắt gao truy đuổi khiến Nha Mộc và cô gái sau nửa tiếng đã nhanh chóng đến gần di trạch hoang đảo, chậm rãi trong mắt họ xuất hiện một hòn đảo trụi lũi trên mặt biển.
Hai người nhanh chóng đến gần, khi họ bay đến giữa không trung đảo nhỏ thì thấy bên dưới, trong màn sáng gần hai mươi tộc nhân Mệnh tộc, thấy họ đang bái lạy pho tượng.
Họ không xa lạ pho tượng kia, kỳ thực hai năm trước họ có đến đây, định nguyên nhủ Vu nhân chỗ này cùng họ đi Nam Trạch đảo, đó là sau tai kiếp một trong các đảo lớn nhất. Nhưng những người này lạnh lùng với họ khiến lần khuyên bảo đó thất bại. Theo Nha Mộc thấy thì những Vu nhân này ai nấy cực kỳ quái dị, họ tự xưng Mệnh tộc, họ cung phụng là Mặc tôn gì đó. Mặc tôn đó là pho tượng khắc người. Khiến Nha Mộc càng thấy kỳ dị là pho tượng kia cho y cảm giác quen thuộc, nhưng vì nó thô ráp, mơ hồ nên không thể làm rõ quen thuộc đến từ đâu.
Giây phút Nha Mộc và cô gái đến hoang đảo này thì hai người không hề hay biết, trên tảng đá trong đảo, Tô Minh đứng đó, nhìn hai người.
'Nha Mộc.’ Tô Minh cảm thấy người đàn ông ngoài màn sáng hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ thì nhận ra người này, cùng lúc đó hắn trước tiên phát hiện đằng sau Nha Mộc che giấu sự kinh hoàng là một ông lão đuổi theo đến.
‘Trung kỳ Man Hồn.’ Tô Minh không đi ra ngoài, ngồi khoanh chân trên tảng đá, bình tĩnh nhìn.
"Các vị Nam Thần hữu Mệnh tộc, ta là Nha Mộc, đến từ tộc nhân Thu Hải bộ lạc, bây là là vệ sử ba cấp trong liên minh đảo Nam Trạch, hai năm trước có từng đến đây.” Ngoài màn sáng, Nha Mộc đè nén nỗi lòng kinh hoàng chắp tay cúi đầu vớim ười mấy người trên sơn cốc.
Cô gái Man tộc bên cạnh y cũng chắp tay.
“Bây giờ sau lưng chúng ta có cường địch truy đuổi, xin các vị Mệnh tộc mở ra màn sáng, cho hai chúng ta vào tị nạn.” Nha Mộc nói đến đây cảm thấy mình hơi quá đáng, tương đương với dẫn kẻ địch đến.
Nhưng y thật tình hết cách rồi, hoặc là bỏ mình, hoặc là tại đây nhờ người Mệnh tộc có lẽ còn có một chút sự sống. Còn việc trở về đảo Nam Trạch thì y nghĩ thôi cũng không dám. Gã biết rõ hai năm nay người Đông Hoang luôn tìm từng hòn đảo cư ngụ người sống sót qua tai kiếp, mỗi tìm đến một cái là sẽ tàn sát giết chóc. Đảo Nam Trạch làm một trong đảo lớn tại khu vực này, bị cường giả hai tộc Vu Ma thi pháp che đậy nên mới giữ lại được, người ngoài không cách nào biết đảo ở đâu, thậm chí mỗi một người rời khỏi đảo bên trong có cấm chế, nếu có ai cưỡng ép lục tìm ký ức thì những ký ức đó sẽ chớp mắt tan vỡ.
“Người truy đuổi đến từ Đông Hoang, là tử địch của Nam Thần ta, hễ gặp phải người Nam Thần là sẽ giết chóc lấy hồn. Hai chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, xin bằng hữu Mệnh tộc giúp đỡ, dù lúc này chúng ta rời đi thì đảo đã bại lộ.” Nha Mộc chua xót nói.
Mọi người trên sơn cốc trong màn sáng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hai người. Biểu tình của tộc nhân Mệnh tộc không có sợ hãi kinh hoàng, cả đời họ gặp phải sự việc so với bây giờ thì nhỏ bé không đáng kể. Dù sao kẻ địch hiện tại vẫn là người, chứ không phải Bức Thánh tộc, Phù Du tộc, Âm Linh tộc.
Trong mười mấy Mệnh tộc đi ra một ông lão, mắt lão như điện, tu vi tương tự Nha Mộc, đều là đỉnh Ương Vu, còn nửa bước là vào Hậu Vu.
Đầy tiên lão lạnh lùng nhìn Nha Mộc và cô gái, sau đó vung tay áo, lập tức màn sáng dưới thân Nha Mộc mở ra một khe hở.
Nha Mộc và cô gái không chút do dự nhanh chóng chui vào trong khe hở, bước vào trên đảo. Màn sáng lại khép kín, chân trời phía xa có thể thấy một ông lão, đằng sau đi theo thiếu niên đang chậm rãi đạp hư không đến.
Đi trên sơn cốc, Nha Mộc quét mắt qua tộc nhân Mệnh tộc ở bốn phía. Mỗi người Mệnh tộc biểu tình đều rất lạnh lùng, nhìn hai người mà như nhìn không khí. Ánh mắt như vậy khiến cô gái bên cạnh Nha Mộc bản năng lùi mấy bước.
Nha Mộc không hiểu nhiều về Mệnh tộc nhưng hơn cô gái chút. Y biết tộc quần kỳ dị này mỗi tộc nhân đều là Vu tộc, họ cung phụng Mặc tôn, không muốn tiếp xúc với bên ngoài, họ rất phong bế. Trừ những điều đó ra y không hiểu gì thêm.
Đối mặt ánh mắt lạnh lùng của các tộc nhân Mệnh tộc, Nha Mộc lập tức tiến lên một bước đi hướng pho tượng to lớn phía trước, chắp tay thật sâu cúi đầu.
"Vãn bối là Nha Mộc đảo Nam Trạch, bái kiến tượng Mặc tôn, nguyện Mặc tôn thiên thu vạn đại, thần linh không ngừng!"
Cô gái bên cạnh Nha Mộc cũng lập tức tiến lên vài bước, cúi đầu.
Thấy hai người như vậy, những tộc nhân Mệnh tộc sắc mặt dần dịu xuống nhưng vẫn lạnh lùng.
"Mặc tôn không phải thần linh mà là thần của tộc ta, cường đại hơn cả thần linh. Hai người kính bái chỉ có lợi, không chỗ xấu.” Thủ lĩnh người Mệnh tộc, ông lão vừa nói chuyện từ từ lên tiếng.
Trong lòng Nha Mộc không đồng ý cách nói này nhưng biểu tình nghiêm túc, định mở miệng thì thấy ông lão Mệnh tộc nâng lên tay phải, lập tức trong tay lóe ánh sáng, một cây cung đen to lớn chớp mắt huyễn hóa ra.
Bên cạnh trong tộc nhân Mệnh tộc giờ bước ra một người đàn ông trung niên, toàn thân phát ra tiếng bùm bùm, tay phải nâng lên, cũng lộ cung to. Ngay sau đó, hai người Nha Mộc chưa từng thấy Mệnh tộc ra tay lập tức thấy mười mấy người đi ra bốn, bốn người khí thế tỏa ra, toàn bộ đều là Nhiếp Hồn!
Đó còn là Nhiếp Hồn Ương Vu, tu vi đạt tới hậu kỳ Ương Vu, tuy rằng chưa phải đại viên mãn nhưng Nhiếp Hồn Vu vốn đã cường mà rất hiếm thấy!
Khi n ngẩn ra thì mười mấy người lại ra bốn người, đứng bên cạnh ông lão và người đàn ông trung niên cầm cung, bốn người tỏa khí thế, họ là Linh Môi!
‘Trong mười chín tộc nhân có ba thiếu niên, còn lại mười sáu người bốn là Nhiếp Hồn, bốn là Linh Môi, hai Chiến Vu...' Nha Mộc hít ngụm khí, tổ hợp như vậy đều là Ương Vu, dù là trước tai kiếp chỉ có bộ lạc cỡ trung mới lấy ra được.
Nhưng chưa đợi y hút khí hết lập tức trợn to mắt, vì y thấy còn lại đám người lại đi ra bốn!
Bốn người này ở trước mặt mọi người nhắm mắt lại, đôi tay nâng lên, lực lượng Dự Tư tản ra.
'Dự Tư!!!' Nha Mộc bản năng lùi một bước, không thể tin điều mình trông thấy.
'Bốn Dự Tư, bốn Nhiếp Hồn, hai Ương Vu. Trong mười chín người tồn tại nhiều cường giả như vậy!' Nha Mộc biết rõ Dự Tư cường đại, giờ thấy bốn Dự Tư bước ra vẫn là hậu kỳ Ương Vu thì bị chấn nhiếp.
Càng khiến y không thể tin là trên người bọn họ vẫn lạnh lùng, trong lạnh lùng tồn tại sát khí đậm đặc. Sát khí này tuyệt đối không chỉ xảy ra một sớm một chiều mà cần trong không ngừng giết chóc và điên cuồng, ở hoàn cảnh đặc biệt cần thật lâu mới xuất hiện!
Đặc biệt là Nha Mộc thấy ba đứa trẻ trên người cũng tồn tại sát khí đậm đặc như vậy, y bỗng đối với Mệnh tộc bí ẩn đột nhiên xuất hiện vài năm nay thật sâu kiêng dè.
'Họ...rốt cuộc đến từ chốn nào?'
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tô Minh nhìn phía xa những tộc nhân Mệnh tộc, trên mặt lộ nụ cười. Họ trải qua mười lăm năm sinh tử tôi luyện tại Chúc Cửu Giới, có thể sống tiếp chắc chắn là nổi bật trong vạn người. Dù bọn họ chưa đạt tới tu vi Hậu Vu, nhưng họ trải qua kinh nghiệm đặc biệt khiến sát khí và quyết tâm vượt qua người ngoài, có thể ngập trời dấy lên, có thể đối mặt tất cả cường giả, chiến đấu vì vận mệnh bản thân!
Bởi vì, bọn họ là Mệnh tộc!
Bởi vì, vận mệnh của họ phải nắm trong tay mình. Họ không cầu người ngoài cứu, họ sẽ tự cứu!
Bởi vì họ phải khiến tất cả người trong thiên hạ chính mắt thấy sau khi bị vứt bỏ, mất đi tương lai, Mệnh tộc sinh ra tại Chúc Cửu Giới sẽ làm sao khống chế tương lai!
Họ lạnh lùng bởi vì thế gian đều vứt bỏ họ. Họ lạnh lùng với thế nhân, chỉ đưa ấm áp cho tộc nhân của mình, chỉ sẽ đổ máu nóng, đổ ở trong chiến tranh bảo vệ vận mệnh bản thân!
Theo thời gian trôi qua, năm tháng ra đi, những tộc nhân Mệnh tộc bước ra một bước, đạt đến Hậu Vu thì sẽ cho mảnh đất này, thế giới này, dấy lên bão tố không thể hình dung!
Bão tố đến từ quyết tâm của họ, đến từ sau khi bị vứt bỏ, khát vọng nắm giữ vận mệnh!
Tô Minh nhìn họ, như trông thấy chính mình. Hắn từ bỏ quyết định ra tay trợ giúp, hắn muốn xem lực lượng Mệnh tộc có thể phát triển đến mức độ nào. Đây là cuộc chiến đấu của Mệnh tộc, chưa đến lúc cần hắn ra tay.
Nhưng có hắn ở, sẽ không khiến tộc nhân Mệnh tộc chịu nguy hiểm tính mạng!
Bốn Dự Tư, bốn Nhiếp Hồn, bốn Linh Môi, hai Chiến Vu, mười bốn người đứng đó, tỏa sát khí ngập trời, khiến ông lão đến gần màn sáng khựng bước chân.
Ông lão biểu tình nghiêm tục nhìn đảon hỏ ngoài mấy trăm mét, nhìn mười mấy người đứng trên sơn cốc nhìn lão đến.
“Không ngờ, tại đất Nam Thần này, qua tai kiếp này vẫn có hồn sắc bén như vậy. Hồn của họ một cái có thể so với vài chục!” Ông lão thì thào, mắt chợt lóe, một bước hướng tới hòn đảo.
Khoảnh khắc đạp bước xuống, áo tay phải lão vung lên, lập tức nước biển dưới thân lão rống gầm vòng quanh hòn đảo hóa thành sóng dữ như muốn nhấn chìm đảo.
Cùng lúc đó, trong Tử Hải, ông lão phất tay, xuất hiện một Tử Hải cự nhân cao trăm mét. Tử Hải cự nhân dường như bị ông lão nô dịch, gầm rống đôi mắt vô thần, nhảy người lên vọt huướng hòn đảo.
Nha Mộc tinh thần chấn động. Lúc trước y có thấy Tử Hải cự nhân rồi, chính là mãnh thú trong biển giết hơn phân nửa đội ngũ y dẫn dắt.
Đang lúc y định nhắc nhở những tộc nhân Mệnh tộc thì bốn Dự Tư Mệnh tộc đôi mắt khép, lực lượng thuộc về Dự Tư lượn lờ bốn phía, hóa thành từng đợt khí mắt thường không thấy hướng đến hai Chiến Vu.
Cũng chính lúc này, hai Chiến Vu Mệnh tộc lần lượt nâng lên cung to trong tay, khoảnh khắc mạnh kéo ra, bốn Nhiếp Hồn đôi mắt lộ tia sáng âm u, tầng mây trên trời khoảnh khắc cuồn cuộn, trong phạm vi nước mưa rơi xuống ngưng tụ giữa không trung.
Ngay sau đó, bốn Nhiếp Hồn duỗi ra đôi tay, tiếng thì thào vang vọng, từ trong Tử Hải bốn phía, trong đảo, từng đợt vong hồn rít gào đến, lao hướng cung to của Chiến Vu.
*Ong* một tiếng, cung trong tay trung niên Chiến Vu đầu tiên thả ra, một luồng sáng âm u như mũi tên rít gào lao ra khỏi màn sáng đảo, hướng tới Tử Hải cự nhân.
Tốc độ cực nhanh, phút chốc phá tan tất cả hư vô, kéo theo hư không xuất hiện một chuỗi vết rạn, càng ẩn chứa sát khí điên cuồng không thể hình dung, khiến tầng mây đều co cụm lại, chớp mắt va đụng với Tử Hải cự nhân gầm rống đến.
"Lực xé rách hư vô!!!” Nha Mộc ở một bên trợn mắt há hốc mồm thất thanh kêu.
Cô gái Man tộc đứng bên cạnh hít thở dồn dập, vẻ mặt khó tin.
Tiếng ầm ầm vang vọng từ bốn phương tám hướng, Tử Hải cự nhân phát ra tiếng hét thảm, thân hình bị một mũi tên tạc nổ hơn phân nửa, rơi hướng mặt biển.
“Đây là mũi tên gì vậy!!!” Cùng một câu nói phát ra từ miệng Nha Mộc, cô gái Man tộc, ông lão Đông Hoang.
Nha Mộc hoàn toàn bị chấn nhiếp, y không thể tin nổi trên cô đảo, Mệnh tộc trước đó chẳng hề nổi bật lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy!
Ông lão đến từ Đông Hoang chấn động, phải biết rằng Tử Hải cự nhân có thể so với sơ kỳ Man Hồn, thế mà dưới mũi tên này tan vỡ, tuy chưa chết nhưng lực lượng như vậy đủ khiến lão vô cùng chấn động.
“Đây là mũi tên cùng Bức Thánh tộc, Phù Du tộc chém giết mười lăm năm, chết vô số tộc nhân thì bị sáng tạo ra, mũi tên Mệnh tộc!” Tô Minh thấp giọng nói khẽ.
"Mệnh tộc ta không tranh chấp cùng ngoại giới, Nam Thần cũng tốt, Đông Hoang cũng thế, nơi đây thuộc về Mệnh tộc ta, không cho xâm phạm!” Nói chuyện là ông lão vẫn chưa thả cung to, lão nhìn ông lão Đông Hoang trên bầu trời, trầm giọng nói.
'Mệnh tộc.' Con ngươi ông lão Đông Hoang co rút, đây là lần đầu tiên lão nghe tên này.
Thiếu niên sau lưng lão mặt tái nhợt, mới nãy một mũi tên khiến gã hoảng sợ vô cùng.
'Hay cho người Mệnh tộc chỉ có mười mấy người, nếu tới vài trăm thì sẽ là lực lượng cực kỳ đáng sợ!’ Ông lão Đông Hoang hít sâu, lão có thể tưởng tượng, nếu mới nãy mũi tên liên tiếp ra trăm cái, vậy lực sát thương mạnh mẽ đủ so với hậu kỳ Man Hồn dốc sức ra một kích.
Ông lão nhìn người cầm cung trong đảo, mắt chợt lóe, cười nhạt cất bước, khoảnh khắc tới gần đảo này.
“Tuy lực mũi tên cường nhưng lão phu thật muốn xem, trừ đièu đó ra Mệnh tộc ngươi còn có chỗ huyền diệu gì!” Lão nói rồi tới gần, tay phải bỗng nâng lên.
Không khí trước mặt lão ầm ầm vang vọng, chỉ thấy biển ảo một mảnh sông núi cực kỳ chân thật mạnh áp xuống đảo.
Ông lão Mệnh tộc cầm cung to mắt nheo lại, không chút do dự thả tay. Tiếng vù vù lại vang vọng, trời đất ầm vang, ánh sáng âm u chớp lóe, không để ý sông núi ảo ảnh mà lao hướng ông lão Đông Hoang.
Chớp mắt đến gần, ông lão Đông Hoang con ngươi co rút, một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay bỗng phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng khoảnh khắc chiếu tám hướng khiến người không thấy rõ bên trong.
Ánh sáng chớp mắt tan biến, u quang tiễn biến mất, ông lão lùi ra sau ba bước, mặt hơi tái xanh.
"Mũi tên mạnh lắm, nếu ngươi đạt tu vi Hậu Vu thì mũi tên này sẽ khiến lão phu trọng thương, nhưng bây giờ...” Mắt ông lão lóe sát khí, tay phải nâng lên. Ảo ảnh sông núi đánh vào màn sáng.
Màn sáng trực tiếp tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn đảo vòng, khiến đảo này thoáng chốc không còn phòng hộ. Mặt Nha Mộc tái nhợt, cô gái bên cạnh cũng vậy, mắt hai người lộ ra tuyệt vọng.
Theo họ thấy thì dù Mệnh tộc mạnh nhưng có cực hạn, đối mặt ông lão Đông Hoang trung kỳ Man Hồn thì vẫn không thể chống cự.
Nhưng rất nhanh, hai người phát hiện tộc nhân Mệnh tộc ai nấy biểu tình chẳng chút thay đổi, vẫn lạnh như băng. Ông lão bắn tên chân phải nâng lên mạnh giẫm xuống đất.
Cái dậm chân cả đảo chấn động. Ảo ảnh sông núi phá đi màn sáng, ầm ầm giáng xuống, tộc nhân Linh Môi và Nhiếp Hồn cùng quỳ lạy dưới pho tượng Tô Minh. Chỉ thấy tử khí đậm đặc từ trong sơn cốc ngưng tụ bùng phát hướng bầu trời.
Chỗ Mệnh tộc họ ở nhất định phải có tử khí đậm đặc, đây là truyền thống bất diệt trong chém giết và đối kháng mười lăm năm tại Chúc Cửu Giới của họ. Cho nên họ lựa chọn hòn đảo nhỏ này, bởi vì dưới đảo họ phát hiện có tử khí, dù không bằng sơn cốc Chúc Cửu Giới nhưng có thể phóng ra hai lần!
Loại cải tạo này là cách đặc biệt của Mệnh tộc, là họ lần mò ra từ trong sinh tử.
Tử khí ầm ầm lao ra, đè xuống sông núi hư ảo, giây phút va chạm thì tiếng chấn điếc tai van vọng. Sông nước tan vỡ, tử khí tan biến, còn lại ông lão Đông Hoang trên bầu trời vẻ mặt không thể tin.
Còn có thiếu niên bên cạnh mở to mắt tràn đầy kinh sợ.
"Âm tử dao động. Ngươi, Mệnh tộc của ngươi rốt cuộc từ đâu đến? Đảo nhỏ này hình thành tối đa bốn năm, thời gian bốn năm đã cải tạo có thể bùng phát lực âm tử dao động, điều này tuyệt đối không thể, dù là Âm Ty đại bộ lạc cũng cần mười năm mới làm được!!!” Ông lão lùi mấy bước, gầm gừ.
Tô Minh nhìn sơn cốc phát ra tử khí, nghe ông lão Đông Hoang ở giữa không trung nói, hắn bỗng hiểu Mệnh tộc ở trong sơn cốc tại Chúc Cửu Giới mười lăm năm, thời gian mười lăm năm họ dựa vào tất cả sơn cốc giãy dụa cùng phản kháng, loại trải qua này khiến họ am hiểu lợi dụng địa thế.
Nói chính xác hơn là am hiểu lợi dụng tử khí!
Từ khi Nha Mộc đi tới đảo nhỏ này thì cứ bị chấn kinh, giờ sâu hơn nữa. Y ngây ngốc nhìn sơn cốc, có cảm giác rợn tóc gáy.
Mệnh tộc cường đại vượt qua sức tưởng tượng của y. Y không ngờ Mệnh tộc chân chính vùng lên, trở thành tộc quần toàn Man tộc, toàn âm tử địa không sánh kịp, họ có đặc điểm rất rõ ràng!
Bộ lạc của họ vĩnh viễn ở sơn cốc!
Vũ khí của họ vĩnh viễn là cung to kinh người!
Dưới bộ lạc họ vĩnh viễn tồn tại tử khí nồng đậm!
Tương tự, tộc nhân họ chết đi vĩnh viễn sẽ bị táng được sơn cốc, bị mở ra ngoài tế đàn làm một phần tử khí, một loại ý nghĩa chân chính tiên nhân che chở!!!
"Còn muốn đấu không? Nếu ngươi muốn đấu thì Mệnh tộc ta theo tới cùng! Nhưng dù chúng ta cuối cùng chết thì ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng tương lai từng giây đề phong người bộ lạc Mệnh tộc khác sống chết truy sát! Bởi vì chúng ta Mệnh tộc, hồn chúng ta cùng một chỗ, ngươi giết một người là toàn tộc Mệnh tộc ta cảm nhận được. Mặc tôn của Mệnh tộc ta càng để ngươi biết cái gì là địa ngục, cái gì là suối vàng!” Ông lão Mệnh tộc ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Bao gồm con nít đều lạnh lùng nhìn lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc