Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 76: Đâm lao phải theo lao.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Dương Khánh trốn ở trong Động Lâm tự, đảo mắt đã ba ngày trôi qua hắn đang cầu xin phật tổ thì ở trước Đại Hùng bảo điện đã truyền tới một hồi xôn xao.
Hắn nhăn mày lại, hướng về phía phật tổ vái ba cái rồi bước ra đại điện.
- Chốn phật tổ thanh tịnh tại sao các ngươi lại xôn xao như vậy?
- Điện hạ có hỉ sự có hỉ sự.
Một tên gia thần vội vàng tiến tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hổ Lao quan đại thắng, Ký thủy đại thắng. Lý lang quân ra trấn Hổ Lao quan, trong buổi trưa đã toàn diệt phỉ tặc tiên phong.
Dương Khánh há hốc mồm cả nửa ngày sau vẫn chưa có phản ứng.
- Hổ Lao quan đại thắng... toàn diệt... khoan đã Lý lang quân tới Hổ Lao quan khi nào?
- Nghe nói là rạng sáng hôm nay.
- Tin tức này xác định chứ?
- Tân lang quân đã phái người tiến về phía Hổ Lao quan điều tra dự tính ngày mai sẽ có tin tức.
Gia thần nói:
- Tân lang quân nói Lý lang quân không phải là người ăn nói khoác lác, hắn đã tiêu diệt được thì mới phái người tới báo. Tân lang quân còn phái người tới đây mong điện hạ mau chóng trở về phủ nha, thương nghị quân tình.
Trên khuôn mặt của Dương Khánh lộ ra vẻ vui mừng, hắn khẽ gật đầu.
Không ngờ Lý Ngôn Khánh xuất hiện ở Hổ Lao quan mặc dù đột ngột nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù sao Ngôn Khánh ngoại trừ là Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang Tướng thì còn có chức tư mã Huỳnh Dương.
Huỳnh Dương tư mã đủ để chủ trì chiến sự cho nên Ngôn Khánh cũng không tính là mạo muội.
Thương nghị quân tình?
Đơn giản hơn là muốn điều động binh mã, tăng cường phòng giữ Hổ Lao quan.
Muốn chiêu mộ binh lính phải có mệnh lệnh của Dương Khánh, mặc dù Tân Văn Lễ cũng là huyện lệnh huyện Huỳnh Dương nhưng không thể thay đổi điều này.
Chỉ nguyên chuyện chiêu mộ binh lính đã khiến cho Dương Khánh không có đường lui rồi. Dương Khánh tuy rằng rất tin tưởng Lý Ngôn Khánh nhưng dù sao thì tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, mặc dù có mấy trận thắng nhưng Trương Tu Đà vừa đại bại thì thật khiến cho người ta không yên tâm.
Còn phải đợi xem tin tức này có phải là thật hay không, cũng không biết Lý Ngôn Khánh kế tiếp muốn làm thế nào.
- Muộn rồi ta đi nghỉ ngơi, mọi chuyện ngày mai hãy nói tiếp.
Dương Khánh nói xem lộ vẻ lãnh đạm phất tay trở về bảo điện Đại Hùng.
Tuy nhiên ngồi ở trước tượng phật hắn vẫn khó lòng bảo trì sự bình tĩnh, rốt cuộc là nên đánh hay nên hàng.
Đây là cả một vấn đề... theo đạo lý mà nói. Dương Khánh là tôn thất nên tận trung vì nước nhưng mà Dương Khánh đối với tùy thất tình cảm không nhiều, từ khi Dương Khánh lên ngôi cả hắn và cha hắn đều cảm thấy khủng hoảng.
Đối với Dương Khánh mà nói, thân phận tôn thất ngoại trừ mang cho hắn vinh hoa phú quý bên ngoài thì chỉ có sợ hãi và lo lắng.
Đầu hàng phỉ tặc chưa chắc đã khá hơn hiện tại nhưng trung với tùy thất chưa chắc có kết cục tốt.
Cứ như vậy Dương Khánh lo nghĩ cả một đêm không ngủ được.
Sau khi hừng đông sáng rọi hắn liền đi ra Đại Hùng bảo điện:
- Tin đại thắng ở Hổ Lao quan đã tra được chưa?
Các gia thần cảm thấy kỳ lạ tại sao đêm qua khi nghe tin chiến thắng vị vương gia này cũng không mừng cho lắm, hiện tại sao lại hứng thú như vậy? Tuy nhiên trong lòng kỳ quái thì kỳ quái bọn họ cũng không dám hỏi.
- Tân lang quân sáng sớm đã phái người đưa tin, tin tức chiến thẳng ở Hổ Lao quan đã được xác nhận.
- Quân tiên phong của Ngõa Cương phỉ tặc sáu nghìn người bị diệt, chém hai nghìn người tù binh hai nghìn người, đầu của Ngô Hác Các vẫn đang được treo ở trên Hổ Lao quan.
- Khốn kiếp sao không báo sớm cho ta?
Dương Khánh giật tím mặt nhưng phần nhiều là đóng kịch.
Hắn vội vàng sai người chỉnh đốn quần áo cất bước ra khỏi, đột nhiên nói với gia thần kia:
- Lý phủ quân có tính toán của mình chưa?
- Hắn chủ động xuất kích hay là vẫn giữ vững Hổ Lao quan?
Vấn đề này vô cùng trọng yếu.
Nếu như Lý Ngôn Khánh chủ động xuất kích như Trương Tu Đà trước kia thì lỡ như chết trận như Trương Tu Đà thì phải làm sao đây?
Chiến thì có thể chiến.
Nhưng phải lấy Hổ Lao quan làm chủ, không thể tự tiện xuất kích.
Gia thần kia nghĩ nghĩ nói:
- Tân lang quân có nói, Lý lang quân cũng phân phó, nếu như muốn thủ thắng thì chỉ có thể thủ vững ở trong thành, phỉ tặc bên ngoài không ai hỗ trợ khó có thể chống cự lâu dài, chỉ cần dựa vào hùng quan thủ ngự, đợi đầu xuân năm sau, phỉ tặc sẽ không đánh mà lui.
Thủ vững?
Chiến pháp này ta rất hài lòng.
Trên khuôn mặt của Dương Khánh nở ra một nụ cười tươi, xem ra Lý Ngôn Khánh tuổi không lớn lắm nhưng lại lão luyện thành thục, Trương Tu Đà chỉ biết xuất kích không biết đến lợi hại. Ha ha Lý Ngôn Khánh nói không sai, đầu xuân năm sau, phỉ tặc Ngõa Cương có thể giữ vững trạng thái này sao?
Tư tưởng của dân chúng kỳ thật rất đơn giản, bọn họ chỉ cần có đất trồng có cái ăn cái mặc. Trung nguyên năm ngoái đại hạn gặp thiên tai, người trôi dạt khắp nơi, ruộng đất khô cằn nên mới tạo phản.
Hiện tại thanh thế của Ngõa Cương đúng là rất lớn, lên tới trăm vạn người nhưng chờ tới đầu xuân năm sau có bao nhiêu người tiếp tục đi theo bọn họ? Chỉ vào điều này Dương Khánh đã thấy Lý Ngôn Khánh có một phong độ của đại tướng.
- Lập tức chuẩn bị ngựa ta trở về phủ nha.
Có lẽ trong mắt của Lý Ngôn Khánh phục kích ở bên bờ Ký thủy chỉ là một thắng lợi nhưng trong mắt nhiều người nó có ý nghĩa đại biểu rất lớn.
Trước hết toàn diệt quân Ngõa Cương xâm phạm khiến cho Huỳnh Dương quận vốn rối loạn liền trở nên bình tĩnh trở lại.
Cuộc đại thắng lần này cũng khiến cho Dương Khánh từ Huỳnh Dương trở về Hổ Lao quan.
Nghị sự với Lý Ngôn Khánh, Dương Khánh quyết định thi hành chính sách chiêu binh hai mươi lấy một, đồng thời đối với hộ tích ở Huỳnh Dương cũng quản lý nghiêm ngặt hơn, hiện tại các nơi gió lửa không ngừng, cũng khiến cho lưu dân không dứt, Huỳnh Dương quận tuy tương đối an ổn nhưng cũng tụ tập lưu dân bốn phương tám hướng, chuyện này đối với Huỳnh Dương quận mà nói đã thành áp lực rất lớn.
Lý Ngôn Khánh đề nghị tra rõ hộ tịch tăng thêm binh lính.
Huỳnh Dương quận vốn có hơn bảy mươi vạn người, nếu tính cả những lưu dân thì nhân khẩu đã qua trăm vạn.
Hai mươi lấy một cũng có tới năm vạn binh lực.
Bằng vào sự hung hiểm của Hổ Lao hùng quan, năm vạn đại quân đủ để chống lại.
Đề nghị này đối với Huỳnh Dương chỉ có lợi chứ không có hại, tuy nói tra hộ tịch có phiền toái nhưng Dương Khánh vẫn đáp ứng.
Dù sao Hổ Lao quan an toàn hắn há chẳng phải an toàn hay sao?
Đồng thời lần thắng lợi này của Lý Ngôn Khánh cũng khiến cho Địch Nhượng đâm lao phải theo lao.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 77: Hậu chiêu.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Ngươi nhìn xem, lúc Lý Mật còn ở đây Trương Tu Đà bị giết chết, Lý Mật vừa đi Địch Nhượng ngươi đã tổn binh hao tướng, chẳng phải nói là Địch Nhượng ngươi vô năng hay sao? Chuyện này khiến cho Địch Nhượng mất hết mặt mũi, ở Ngõa Cương trại mâu thuẫn cũng thêm kịch liệt.
Nhìn Ngưu Tiến Đạt ở trên xe đang hôn mê bất tỉnh, Địch Nhượng cắn răng không nói ra lời.
Xuất sự bất lợi.
Địch Nhượng trong lòng buồn bã không thôi.
Vốn tưởng rằng Trương Tu Đà vừa chết Huỳnh Dương sẽ lấy dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại thì tựa hồ không tốt đẹp như hắn nghĩ, Trương Tu Đà chết rồi còn có Lý vô địch Lý Ngôn Khánh. Chẳng lẽ thật sự phải thừa nhận mình kém cỏi hơn Lý Mật hay sao?
- Đại tướng quân Lý Ngôn Khánh ở bên ngoài phái người tới khiêu chiến.
Đan Hùng Tín đi vào trong quân trướng hạ giọng mà nói với Địch Nhượng.
Binh lâm Hổ Lao quan đã hơn mười ngày.
Địch Nhượng một lần phát động công kích với Hổ Lao quan nhưng cuối cùng không công mà lui.
Trải qua công kích mãnh liệt, quân Ngõa Cương đã cảm thấy mệt mỏi.
Địch Nhượng bất đắc dĩ phải ngừng tiến công Hổ Lao quan mà hồi phục, Lý Ngôn Khánh lúc này phái binh thay phiên nhau ra ngoài khiêu chiến.
Địch Nhượng nếu không xuất chiến thì Tùy quân ở ngoài mắng mỏ.
Nếu như Địch Nhượng xuất chiến thì Tùy quân lại lui về giữ quan nội Hổ Lao quan, không giao phong nữa.
Thái độ của Lý Ngôn Khánh cho thấy ta không cùng ngươi giao phong mà đấu trận xem ai lợi ai hại, dĩ nhiên Địch Nhượng ngươi cũng có thể cường công Hổ Lao quan, như vậy chúng ta công thủ đấu với nhau, ở trong Huỳnh Dương quân nhu dồi dào lại không ngừng có viện binh đến, khó có thể biết ai thắng ai bại, quan trọng nhất là Hổ Lao quan là nơi hiểm yếu, Lý Ngôn Khánh muốn dùng để luyện binh, các binh linh ở các huyện chiêu mộ tới đều phải trải qua huấn luyện đơn giản mới có thể tùy thời chiến đấu.
Đan Hùng Tín lúc này buồn bực nói:
- Đại tướng quân chúng ta có nên xuất chiến không?
Địch Nhượng cất bước đi ra khỏi quân trướng mà khẽ nói:
- Xuất chiến, xuất chiến như thế nào? Tùy quân của Lý Ngôn Khánh khi xuất chiến lại lui về Hổ Lao quan, không xuất chiến thì bọn chúng ở bên ngoài mắng chửi tiếp tục như vậy sẽ khiến sĩ khí ngày càng giảm sút.
Đan Hùng Tín cắn răng nói:
- Dù sao chúng ta cũng phải cố gắng chống đỡ, truyền lệnh xuống sau khi công phá Hổ Lao quan xong cho mọi người tận tình cướp bóc mười ngày, mười vạn đại quân chúng ta ở đây chẳng lẽ lại còn sợ Hổ Lao quan nhỏ bé chật hẹp sao?
- Ý của ngươi là cùng Lý Ngôn Khánh quyết chiến?
- Hiện tại chỉ có cách tử chiến, kéo dài sẽ bất lợi với chúng ta.
Địch Nhượng trầm ngâm một lát rồi tán dương:
- Lão Đan ngươi nói không sai, truyền quân lệnh của ta mệnh cho tất cả các doanh nhận khẩu phần lương thực mười ngày, từ giờ trở đi thay nhau công kích ta cũng không tin Hổ Lao quan đúc bằng sắt théo, mười vạn đại quân chúng ta không công kích được.
Kỳ thật những ngày qua Đan Hùng Tín cũng suy nghĩ rất nhiều.
Để cho một đám quân ô hợp đấu trận với quân Tùy không phải là một quyết định thông minh.
Chỉ có cách cường công Hổ Lao quan mới là biện pháp xử lý thích đáng.
- Địch Nhượng không chịu nổi rồi.
Thấy tiếng kèn vang rền của quân Ngõa Cương, ở đầu thành Hổ Lao quan cũng vang lên tiếng chiêng.
La Sĩ Tín suất bộ lui về trong Hổ Lao quan, lệnh kỳ màu đen ở trên cửa thành lay động, đong đưa ba lượt, tùy quân lập tức lên trên thành.
Tùy quân chi làm bốn quân, do Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo cùng với Tân Sĩ Kiệt từ Huỳnh Dương điều đến nắm giữ, Tân Sĩ Kiệt là tộc chất của Tân Văn Lễ, năm nay hai mươi sáu tuổi, nhưng đã có gần mười năm cầm quân.
Tân Văn Lễ cũng biết Lý Ngôn Khánh hiện tại thiếu tướng lãnh.
Hắn ở Hắc Thạch phủ tuy nói là nhân tài đông đúc nhưng mà dù sao cũng phải trấn thủ Hắc Thạch quan và Củng huyện không thể điều tới toàn bộ cho nên Tân Văn Lễ phái Tân Sĩ Kiệt tới hiệp trợ Lý Ngôn Khánh giữ Hổ Lao quan.
Vốn Lý Ngôn Khánh chia binh sĩ Hổ Lao quan làm bốn quân, Hám Lăng giữ một quân nhưng hiện tị Tân Sĩ Kiệt tới đây, Hám Lăng có thể rời chức vụ, mà Hám Lăng thật sự cũng thích ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh như hồi ở Cao Ly hơn.
Hơn nữa viện quân không ngừng tới binh lính không ngừng tăng lên.
Hiện tại Hổ Lao quan đã tụ tập tới mười vạn năm nghìn người để Hám Lăng làm giáo úy thì thật miễn cưỡng cho nên hắn cũng cam tâm tình nguyện thoái vị nhường cho Tân Sĩ Kiệt.
Bởi vì Hổ Lao quan cổng thành không rộng cho nên một quân đủ để thủ ngự.
Ở trên đầu tường quân coi giữ luân phiên thay nhau canh giữ, La Sĩ Tín lui ở phía bên trong sắp xếp đội ngũ.
La Sĩ Tín là người không chịu nổi tịch mịch cho nên đã kéo Bùi Hành Nghiễm, Vương Phục Bảo, leo lên trên đầu thành xem tình hình.
- Địch Nhượng cường công chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.
Tiêu Hoài Tĩnh cất tiếng nói:
- Ty chức đột nhiên nhớ tới chuyện Tào Mạnh Đức tiến thoái lưỡng nan ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hạ Hầu Uyên kia hỏi thăm khẩu lệnh, Tào Tháo nói đây là gân gà ăn vào thì vô vị bỏ đi thì tiếc... Hiện tại cũng là tâm tình của Địch Nhượng hiện nay.
Lý Ngôn Khánh nghe thấy nhịn cười không được.
- Hóa ra Hoài Tĩnh công cũng đọc tam quốc.
- Ha ha hổ thẹn, Tiêu mỗ gần đây mới biết sự kỳ diệu của Tam Quốc.
Hai người một bên hỏi một bên đáp không để ý đến đám quân Ngõa Cương bên ngoài vào trong mắt.
Mà sự tiêu sái bình tĩnh này lại lây truyền, Tân Sĩ Kiệt đang đứng ở bên cạnh cũng kính nể nhìn lại Lý Ngôn Khánh.
Lúc trước Tân Văn Lễ phái hắn tới hiệp trợ Lý Ngôn Khánh hắn còn không phục.
Nhưng hiện tại nhìn khí độ này hắn đã biết danh tiếng Lý vô địch hoàn toàn không phải ngẫu nhiên mà có được
Quân Ngõa Cương đã bày trận hoàn tất, người người nhiệt huyết sôi trào, hơn vạn cây cường cung cùng nhau phát ra tên như châu chấu bắn về phía Hổ Lao quan.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hét lớn một tiếng, một tay nâng cự thuẫn đứng trước Lý Ngôn Khánh và Tiêu Hoài Tĩnh, thanh âm kẹt kẹt vang lên, từng khối đá lớn bắn vào.
Lý Ngôn Khánh tựa hồ như không thèm để ý, hắn cười ha hả nói với Tiết Thu:
- Địch Nhượng nghỉ ngơi hồi phục lâu như vậy mà chỉ có mấy thủ đoạn như vậy thật khiến cho người ta phải thất vọng.
Tiêu Hoài Tĩnh thì tỉnh táo cười một tiếng nói:
- Hẳn phủ quân còn có hậu chiêu?
Hắn bề ngoài bình tĩnh nhưng thanh âm vẫn đứt gãy cho thấy trong lòng vẫn lo lắng.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 78: Chiêu hàng.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Với thân phận Dũng Tướng Lang Lưu Trường Cung nhận mệnh của Dương Vượng tiến về Lương quận đảm nhiệm chức vụ Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ cùng với Vương Thế Sung tham gia tiễu sát Lô Minh Nguyệt, công huân lớn lao.
Theo đạo lý mà nói có một nhân vật thân phận hiển hách công huân to lớn như vậy lĩnh quân chắc chắn là không có vấn đề gì.
Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy lo lắng... Nguyên nhân vô cùng đơn giản bởi vì Lưu Trường Cung hiện tại có đối thủ là Lý Mật chứ không phải là Lô Minh Nguyệt.
Quân Ngõa Cương liên tục cường công ba ngày tử thương vô số.
Mà Hổ Lao quan tuy tổn thất tương đối ít nhưng cũng là số lương khó có thể thừa nhận.
Cũng may là Dương Khánh không ngừng điều phối đội ngũ liên tục chuyển vận về phía Hổ Lao quan, mà binh sĩ ở Hổ Lao quan càng thêm nhanh nhẹn dũng mãnh.
Quân doanh của quân Ngõa Cương lúc này đã trở nên âm lãnh.
Những người còn sống khóc thút thít cho người chết.
AI cũng không biết rằng qua hôm nay ai sẽ vì mình khóc đây.
Lý Ngôn Khánh leo lên trên thành nhìn cảnh đêm tối đen như mực trong lòng hắn thầm cảm khái, những phỉ tặc này kỳ thực cũng chẳng qua là vì ăn không no được bụng bất đắc dĩ phải buông nông cụ cầm đao cầm thương lên, đây là quan bức dân làm phản, nếu như bọn họ có đất trồng trọ,t có nơi để ở có cơm để ăn thì tại sao phải chạy tới nơi này? Nói chung lại vẫn là trách nhiệm của triều đình.
Ngôn Khánh cũng không rõ mình tại sao hiện tại lại đa sầu đa cảm như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh trên cao, chỉ thấy mây đen quay cuồng.
Xem ra tối nay sẽ có gió lớn, cũng không biết sau trận gió này Huỳnh Dương quận sẽ trở nên biến hóa thế nào.
- Tối nay là tới phiên ai túc trực?
- Thiếu gia là Bùi lão hổ và La Sĩ Tín hai người cùng nhau thủ hộ.
- Truyền xuống phía dưới nói rằng tối nay có thể có bão tuyết, các huynh đệ mặc nhiều y phục hơn vào.
Báo với Bùi lão hổ và La Sĩ Tín, thời tiết này cần phải đề phòng phỉ tặc đánh lén... mặt khác, mỗi một đám quân tốt đều được phân phối một chậu than.
Hùng Khoát Hải đáp ứng một tiếng rồi quay người rời đi.
Lý Ngôn Khánh vịn tay vào tường thành nhìn màn đêm tối đen như mực mà thở dài một tiếng.
Bão tuyết cuối cùng đã tới, bay mù trên bầu trời.
Bầu trời trắng xóa một mảng, lộ ra sự tịch liêu không hiểu nổi, ở bên đồng trống gần Thông Tế kênh thi thể ngổn ngang lộn xộn nhanh chóng bị tuyết trắng bao trùm.
Ở cách Thông Tế kênh không xa có một gò núi diện tích không lớn.
Tần Quỳnh tay cầm bội kiếm, khôi giáp dính đầu máu đen rất nhiều nơi đã kết thành băng.
Ở phía sau hắn, hơn trăm tên tùy quân hữu khí vô lực tránh gió sự tấn công của bão tuyết.
- Thúc Bảo.
Một thanh niên văn sĩ tiến tới gọi:
- Cổ phó sứ cho mời.
Tần Quỳnh vội vàng đáp ứng sau đó gọi vài tên thân binh tiến lên ý bảo giám thị động tĩnh dưới núi.
- Cổ phó sứ....
Tần Quỳnh tiến tới một bước một chân quỳ xuống.
Người trung niên kia chính là phụ tá của Trương Tu Đà, Cổ Vụ Bản.
Mà người lúc nãy cho mời Tần Quỳnh chính là con của Cổ Vụ Bản Cổ Nhuận Phủ.
Cổ Nhuận Phủ vừa mới tiến tới đã đỡ Cổ Vụ Bản đứng lên.
Một hồi lâu sau Cổ Vụ Bản mới mở to mắt nhìn thấy Tần Quỳnh liền lộ ra một nụ cười khổ.
Đại Hải sau khi bị tập kích, Cổ Vụ Bản cùng với Tần Quỳnh suất lĩnh một doanh binh mã trong đám loạn quân lao ra ngoài trốn, Tần Quỳnh chuẩn bị tiến về phía Hổ Lao quan, cùng với La Sĩ Tín và Trương Tu Đà hợp lại thì nghe được tin dữ, Tần Quỳnh lúc này không biết phải làm sao cho phải muốn tụ hợp lại cùng với Vương Thế Sung.
Nhưng Cổ Vụ Bản lại không đồng ý.
Cổ Vụ Bản cho rằn Trương Tu Đà đã chết Hổ Lao quan dĩ nhiên không cách nào ngăn cản quân Ngõa Cương công kích.
Lúc này trở về Hổ Lao quan không khác nào chui đầu vào lưới, Huỳnh Dương không cách nào trở về thì chỉ có thể nương tựa Lương quận thái thú Dương Vượng người này trung thành với Tùy thất, tận tâm không kém, từng bình định phản loạn ở Ngụy Quận sẵn tiện tới đó cứu viện.
Cổ Vụ Bản ôm ý nghĩ này xong vừa tới Ung Khâu thì nghe nói Lý Ngôn Khánh ở Hổ Lao quan đã chiến thắng, Tần Quỳnh và Cổ Vụ Bản đều hơi hối hận.
Tuy nhiên Dương Vượng vẫn tiếp nhận họ.
Hơn nữa còn mệnh cho Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ Lưu Trường Cung làm chủ soái xuất binh cứu viện.
Vốn đường đi rất thuận lợi.
Cổ Vụ Bản từng khuyên can Lưu Trường Cung cẩn thận quỷ kế của Ngõa Cương phỉ tặc nhưng mà Lưu Trường Cung lại không để ở trong lòng.
Dọc đường Tùy quân gặp tao ngộ Ngõa Cương phục kích, tuy nhiên nhân số của đối phương cũng không nhiều, cho nên Lưu Trường Cung cũng không để ý suất bộ truy kích.
Thế nhưng mà Lý Mật ở bên bờ Thông Tế kênh phục kích quân của Lưu Trường Cung.
Hắn cũng sử dụng cách mà Lý Ngôn Khánh đố phó với Ngưu Tiến Đạt và Ngô Hác Các.
Cũng là dụ địch xâm nhập sau đó phục kích chém giết mà thắng lợi, Lý Mật sau đó liên lạc với đám người Mạnh Nhượng mượn binh mã mấy vạn người, Lưu Trường Cung không kịp chuẩn bị bị Lý Mật chém giết thảm bại tới ba vạn người, cơ hồ toàn quân bị diệt, Lưu Trường Cung chết trận tại chỗ.
Tần Quỳnh che chở cho phụ tử Cổ Vụ Bản, chạy trốn tới ngọn núi này lập tức bị đoàn quân Ngõa Cương bao vây.
Cổ Vụ Bản khẽ nói:
- Một bước sai, các bước tiếp theo đều sai... Thúc Bảo hiện tại Lý Mật nhận thiên mệnh, có bản lĩnh hay là chúng ta cần phải đầu hàng.
Đầu hàng?
Đã đến bước này, Tần Quỳnh đầu hàng phỉ tặc thật quá không cam tâm tình nguyện.
- Cổ phó sứ Quỳnh biết phải chọn lựa thế nào, phó sứ cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt chớ hao tổn tâm tư.
Tần Quỳnh an ủi Cổ Vụ Bản một phen rồi quay người ra khỏi.
Hắn ở trên đỉnh núi nhìn một đám Tùy quân đang rét run, Tần Quỳnh cũng biết nếu tiếp tục đánh thì chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Huống chi Cổ Vụ Bản cũng cần trị liệu, nếu không sẽ chết chắc ở chỗ này.
Ở sau lưng truyền tới từng bước chân, chính là tiếng chân của Cổ Nhuận Phủ.
- Nhuận Phủ hiền đệ,, chúng ta thật sự không có lối đi rồi....
Cổ Nhuận Phủ cười khổ nói:
- Thúc Bảo, huynh xem hiện tại tình huống của chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Hắn do dự một thoáng rồi nhẹ giọng nói:
- Đào lý tử, được thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu... Thúc Bảo lời tiên tri đó đã trở thành sự thật, Lý Mật luân phiên chiến thắng đây chính là số trời hiện tại chúng ta không thể ngăn cản chỉ có hai con đường một là tận trung với Dương thị hai là tuân theo số trời.
Trong lời nói cũng không có bao nhiêu ý tận trung.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 79: Tổn thất thảm trọng.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Với thân phận Dũng Tướng Lang Lưu Trường Cung nhận mệnh của Dương Vượng tiến về Lương quận đảm nhiệm chức vụ Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ cùng với Vương Thế Sung tham gia tiễu sát Lô Minh Nguyệt, công huân lớn lao.
Theo đạo lý mà nói có một nhân vật thân phận hiển hách công huân to lớn như vậy lĩnh quân chắc chắn là không có vấn đề gì.
Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy lo lắng... Nguyên nhân vô cùng đơn giản bởi vì Lưu Trường Cung hiện tại có đối thủ là Lý Mật chứ không phải là Lô Minh Nguyệt.
Quân Ngõa Cương liên tục cường công ba ngày tử thương vô số.
Mà Hổ Lao quan tuy tổn thất tương đối ít nhưng cũng là số lương khó có thể thừa nhận.
Cũng may là Dương Khánh không ngừng điều phối đội ngũ liên tục chuyển vận về phía Hổ Lao quan, mà binh sĩ ở Hổ Lao quan càng thêm nhanh nhẹn dũng mãnh.
Quân doanh của quân Ngõa Cương lúc này đã trở nên âm lãnh.
Những người còn sống khóc thút thít cho người chết.
AI cũng không biết rằng qua hôm nay ai sẽ vì mình khóc đây.
Lý Ngôn Khánh leo lên trên thành nhìn cảnh đêm tối đen như mực trong lòng hắn thầm cảm khái, những phỉ tặc này kỳ thực cũng chẳng qua là vì ăn không no được bụng bất đắc dĩ phải buông nông cụ cầm đao cầm thương lên, đây là quan bức dân làm phản, nếu như bọn họ có đất trồng trọ,t có nơi để ở có cơm để ăn thì tại sao phải chạy tới nơi này? Nói chung lại vẫn là trách nhiệm của triều đình.
Ngôn Khánh cũng không rõ mình tại sao hiện tại lại đa sầu đa cảm như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh trên cao, chỉ thấy mây đen quay cuồng.
Xem ra tối nay sẽ có gió lớn, cũng không biết sau trận gió này Huỳnh Dương quận sẽ trở nên biến hóa thế nào.
- Tối nay là tới phiên ai túc trực?
- Thiếu gia là Bùi lão hổ và La Sĩ Tín hai người cùng nhau thủ hộ.
- Truyền xuống phía dưới nói rằng tối nay có thể có bão tuyết, các huynh đệ mặc nhiều y phục hơn vào.
Báo với Bùi lão hổ và La Sĩ Tín, thời tiết này cần phải đề phòng phỉ tặc đánh lén... mặt khác, mỗi một đám quân tốt đều được phân phối một chậu than.
Hùng Khoát Hải đáp ứng một tiếng rồi quay người rời đi.
Lý Ngôn Khánh vịn tay vào tường thành nhìn màn đêm tối đen như mực mà thở dài một tiếng.
Bão tuyết cuối cùng đã tới, bay mù trên bầu trời.
Bầu trời trắng xóa một mảng, lộ ra sự tịch liêu không hiểu nổi, ở bên đồng trống gần Thông Tế kênh thi thể ngổn ngang lộn xộn nhanh chóng bị tuyết trắng bao trùm.
Ở cách Thông Tế kênh không xa có một gò núi diện tích không lớn.
Tần Quỳnh tay cầm bội kiếm, khôi giáp dính đầu máu đen rất nhiều nơi đã kết thành băng.
Ở phía sau hắn, hơn trăm tên tùy quân hữu khí vô lực tránh gió sự tấn công của bão tuyết.
- Thúc Bảo.
Một thanh niên văn sĩ tiến tới gọi:
- Cổ phó sứ cho mời.
Tần Quỳnh vội vàng đáp ứng sau đó gọi vài tên thân binh tiến lên ý bảo giám thị động tĩnh dưới núi.
- Cổ phó sứ....
Tần Quỳnh tiến tới một bước một chân quỳ xuống.
Người trung niên kia chính là phụ tá của Trương Tu Đà, Cổ Vụ Bản.
Mà người lúc nãy cho mời Tần Quỳnh chính là con của Cổ Vụ Bản Cổ Nhuận Phủ.
Cổ Nhuận Phủ vừa mới tiến tới đã đỡ Cổ Vụ Bản đứng lên.
Một hồi lâu sau Cổ Vụ Bản mới mở to mắt nhìn thấy Tần Quỳnh liền lộ ra một nụ cười khổ.
Đại Hải sau khi bị tập kích, Cổ Vụ Bản cùng với Tần Quỳnh suất lĩnh một doanh binh mã trong đám loạn quân lao ra ngoài trốn, Tần Quỳnh chuẩn bị tiến về phía Hổ Lao quan, cùng với La Sĩ Tín và Trương Tu Đà hợp lại thì nghe được tin dữ, Tần Quỳnh lúc này không biết phải làm sao cho phải muốn tụ hợp lại cùng với Vương Thế Sung.
Nhưng Cổ Vụ Bản lại không đồng ý.
Cổ Vụ Bản cho rằn Trương Tu Đà đã chết Hổ Lao quan dĩ nhiên không cách nào ngăn cản quân Ngõa Cương công kích.
Lúc này trở về Hổ Lao quan không khác nào chui đầu vào lưới, Huỳnh Dương không cách nào trở về thì chỉ có thể nương tựa Lương quận thái thú Dương Vượng người này trung thành với Tùy thất, tận tâm không kém, từng bình định phản loạn ở Ngụy Quận sẵn tiện tới đó cứu viện.
Cổ Vụ Bản ôm ý nghĩ này xong vừa tới Ung Khâu thì nghe nói Lý Ngôn Khánh ở Hổ Lao quan đã chiến thắng, Tần Quỳnh và Cổ Vụ Bản đều hơi hối hận.
Tuy nhiên Dương Vượng vẫn tiếp nhận họ.
Hơn nữa còn mệnh cho Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ Lưu Trường Cung làm chủ soái xuất binh cứu viện.
Vốn đường đi rất thuận lợi.
Cổ Vụ Bản từng khuyên can Lưu Trường Cung cẩn thận quỷ kế của Ngõa Cương phỉ tặc nhưng mà Lưu Trường Cung lại không để ở trong lòng.
Dọc đường Tùy quân gặp tao ngộ Ngõa Cương phục kích, tuy nhiên nhân số của đối phương cũng không nhiều, cho nên Lưu Trường Cung cũng không để ý suất bộ truy kích.
Thế nhưng mà Lý Mật ở bên bờ Thông Tế kênh phục kích quân của Lưu Trường Cung.
Hắn cũng sử dụng cách mà Lý Ngôn Khánh đố phó với Ngưu Tiến Đạt và Ngô Hác Các.
Cũng là dụ địch xâm nhập sau đó phục kích chém giết mà thắng lợi, Lý Mật sau đó liên lạc với đám người Mạnh Nhượng mượn binh mã mấy vạn người, Lưu Trường Cung không kịp chuẩn bị bị Lý Mật chém giết thảm bại tới ba vạn người, cơ hồ toàn quân bị diệt, Lưu Trường Cung chết trận tại chỗ.
Tần Quỳnh che chở cho phụ tử Cổ Vụ Bản, chạy trốn tới ngọn núi này lập tức bị đoàn quân Ngõa Cương bao vây.
Cổ Vụ Bản khẽ nói:
- Một bước sai, các bước tiếp theo đều sai... Thúc Bảo hiện tại Lý Mật nhận thiên mệnh, có bản lĩnh hay là chúng ta cần phải đầu hàng.
Đầu hàng?
Đã đến bước này, Tần Quỳnh đầu hàng phỉ tặc thật quá không cam tâm tình nguyện.
- Cổ phó sứ Quỳnh biết phải chọn lựa thế nào, phó sứ cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt chớ hao tổn tâm tư.
Tần Quỳnh an ủi Cổ Vụ Bản một phen rồi quay người ra khỏi.
Hắn ở trên đỉnh núi nhìn một đám Tùy quân đang rét run, Tần Quỳnh cũng biết nếu tiếp tục đánh thì chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Huống chi Cổ Vụ Bản cũng cần trị liệu, nếu không sẽ chết chắc ở chỗ này.
Ở sau lưng truyền tới từng bước chân, chính là tiếng chân của Cổ Nhuận Phủ.
- Nhuận Phủ hiền đệ,, chúng ta thật sự không có lối đi rồi....
Cổ Nhuận Phủ cười khổ nói:
- Thúc Bảo, huynh xem hiện tại tình huống của chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Hắn do dự một thoáng rồi nhẹ giọng nói:
- Đào lý tử, được thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu... Thúc Bảo lời tiên tri đó đã trở thành sự thật, Lý Mật luân phiên chiến thắng đây chính là số trời hiện tại chúng ta không thể ngăn cản chỉ có hai con đường một là tận trung với Dương thị hai là tuân theo số trời.
Trong lời nói cũng không có bao nhiêu ý tận trung.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 80: Địch Nhượng khó xử.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Thế nhưng mà Địch Nhượng lại không cam lòng.
- Đại tướng quân, Hổ Lao quan xem ra không thể nào phá được.
Đan Hùng Tín và Trương Lượng bọn họ liên tục tới khuyên can.
Địch Nhượng mấy lần giơ roi ngựa muốn tiếp tục xông lên nhưng cuối cùng cũng nén tức giận mà thốt lên hai chữ:
- Thu binh.
Lúc này đêm đã khuya, Địch Nhượng ngồi ở trong đại trướng tự mình buồn bực uống rượu.
Ở ngoài trướng thỉnh thoảng truyền tới thanh âm khóc than.
Chẳng lẽ cơ nghiệp mà mình vất vả xây dựng như vậy cứ vậy mà ra đi hay sao?
Đúng lúc này tấm vải trướng được vén lên, một người đi vào.
Địch Nhượng trong cơn say lờ mờ mông lung nhìn lại.
- Lão Hoàng vừa vặn tới, mau uống rượu với ta.
Người mới tới chính là Hoàng Quân Hán đồng thời cũng là người năm đó cùng nhau lên Ngõa Cương với Địch Nhượng.
Địch Nhượng cùng với Hoàng Quân Hán có quan hệ mật thiết với nhau, năm đó Địch Nhượng gặp chuyện bị bắt chính Hoàng Quân Hán mạo hiểm lao vào trong lao cứu hắn ra, sau đó cả hai cùng nhau lên núi, có thể nói là Ngõa Cương trại là do Địch Nhượng và Hoàng Quân Hán hai người một tay tạo dựng nên, cho nên Địch Nhượng đối với Hoàng Quân Hán thủy chung giữ gìn một sự kính trọng.
Hoàng Quân Hán thần sắc hơi kích động đi tới trước mặt của Địch Nhượng, trong tay cầm một khối mộc bài đặt ở trên bàn.
- Đây là cái gì?
- Vừa rồi trong quân nấu cơm mổ bụng một con cá thì phát hiện ra đồ vật ở bên trong.
Địch Nhượng hai mắt nheo lại hắn cầm lấy mộc bài màu đen kia, ở trên đó một mặt viết ba chữ Ngõa Cương hưng, một mặt viết ba chữ Lý đương vương.
- Cái này có ý gì?
Địch Nhượng mơ hồ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Quân Hán.
Hôm nay quân chúng thả lưới bắt cá đầu bếp lúc xào nấu phát hiện ra vật này trong bụng cá, đại tướng quân đây chính là thiên mệnh đó.
Ngõa Cương hưng, Lý đương vương.
Địch Nhượng suy nghĩ một cái rồi bỗng nhiên trở nên run rẩy mà ngồi thẳng người lại.
Hắn cầm lấy mộc bài xem mấy lần nữa.
Thời gian trôi qua, hắn hiểu được sự ảnh hưởng của mộc bài này.
- Lão Hoàng đây là thật sao?
- Chắc chắn.
Hoàng Quân Hán đặt mông ngồi xuống cười khổ mà nói:
- Ta ngay từ đầu cũng không tin nhưng mà sau khi xem xét thì đúng như vậy, đại tướng quân đây chính là thiên mệnh chúng ta làm sao có thể nghịch thiên được.
Lúc trước có câu Đào Lý tử, được thiên hạ.
Hiện tại lại xuất hiện Ngõa Cương hưng, Lý đương vương.
Đây là thiên mệnh của trời xanh.
- Vậy ngươi nói xem cần phải làm sao bây giờ?
Đối với quỷ thần thì Địch Nhượng cũng không dám tùy tiện nói bừa.
Trong nhất thời hắn chờ đợi nhìn Hoàng Quân Hán, muốn hắn đưa ra chủ ý.
Hoàng Quân Hán thở dài:
- Từ khi Lý Mật lên núi có thể nói là hắn bách chiến bách thắng, thiên ý này chúng ta không thể trái được, chuyện Hổ Lao quan há không phải là điều mà trời xanh trách phạt chúng ta sao? Nếu không tại sao vừa mất Trương Tu Đà lại xuất hiện một Lý vô địch, đại tướng quân nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cuối cùng khó có thể thành sự.
Địch Nhượng cũng mê man.
Hắn cũng không biết phải làm sao cho phải.
- Đại tướng quân hay là chúng ta quy phục.
Địch Nhượng đột nhiên ngẩng đầu khẽ nói.
Hoàng Quân Hán cũng gật đầu:
- Tình huống như vậy chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác hiện tại lui một bước không chừng ngày sau còn có thu hoạch, nếu như tiếp tục như vậy thì ta thật sự lo lắng.
- Thuần phục Lý Mật.
Địch Nhượng cười khổ nhìn Hoàng Quân Hán hồi lâu không nói ra lời.
Sớm biết như vậy lúc trước ta đã không phạm sai lầm.
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời thở dài.
- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
- Khoan đã.
Địch Nhượng còn chưa dứt lời thì bên ngoài trướng có mấy người xông vào.
Người cầm đầu đúng là huynh trưởng Địch Hoằng của hắn.
- Lão Hoàng ngươi tại sao lại khuyên đại tướng quân cúi đầu?
- Huynh đệ ngươi cần phải hiểu rõ Ngõa Cương trại là ta, ngươi các huynh đệ một đao một thương chém giết mà lập nên cơ nghiệp, lúc trước chúng ta thoải mái cỡ nào, ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn Lý Mật lúc đó cũng chưa xuất hiện triều đình hiệp lực cũng không làm gì được.
Thế nhưng mà khi Lý Mật tới thì các huynh đệ đều trở nên xa lạ.
- Cái gọi là quân quy đồ bỏ kia của Lý Mật cũng đổ lên trên người của chúng ta, chúng ta ra trận chém giết còn hắn núp ở phía sau, huynh đệ cũng không còn thân mật như năm đó. Lời tiên tri chó má gì, Lý Mật nếu như hắn muốn thiên hạ thì cứ để hắn tự lập môn hạ, cơ nghiệp của chúng ta làm sao có thể giao cho hắn được.
- Cái gì mà Ngõa Cương hưng Lý đương vương, ta không quan tâm.
- Nếu như muốn làm vương thì cũng phải là huynh đệ ngươi đứng ra, Ngõa Cương vương này là của ngươi chứ không phải của tên Lý pháp chủ kia.
Mày rậm của Địch Nhượng liền nhíu lại:
- Nhưng mà đại ca thiên mệnh không thể trái được.
- Thiên mệnh *** chó.
Địch Hoằng nghiêm nghị quát:
- Thiên mệnh ở nhà họ Dương, chúng ta tạo phản nói thẳng ra là chống lại thiên mệnh cho dù mất đầu thì cũng là mệnh của huynh đệ ta, nếu như cứ như vậy mà nhận thua thì trong các huynh đệ ở đây có bao nhiêu người chịu thuần phục Lý Mật .
- Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?
- Chúng ta cần quay trở lại Ngõa Cương đó là cơ nghiệp của chúng ta.
- Chỉ cần bảo vệ tốt cơ nghiệp của chúng ta, không cần quan tâm đến Lý Mật nữa.
Trở lại Ngõa Cương.
Địch Nhượng liền do dự.
Hắn nhìn Hoàng Quân Hán thì thấy Hoàng Quân Hán cũng lộ vẻ không biết phải làm sao.
Địch Hoằng bọn họ thì kiên quyết không chịu thuần phục Lý Mật.
Địch Nhượng trầm ngâm một hồi sau đó mới khẽ nói:
- Đại ca để ta suy nghĩ.
Mùa đông tiết trời ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Trương Tu Đà sau khi chết Ngõa Cương trại đã mang tới áp lực rất lớn cho Huỳnh Dương quận, quận trưởng Dương Khánh và tất cả các thế trụ danh môn cho tới người buôn bán nhỏ dân chúng tầm thường đều bàng hoàng.
Cộng thêm với việc Lý Mật cướp lấy Úy thị Khai phong và tiêu diệt đội ngũ của Lưu Trường Cung khiến cho tất cả mọi người đều có một tảng đá nặng ở trên đầu.
Mà hiện tại tảng đá kia đã có thể dời đi.
Mặc dù Lý Mật chiếm lấy Khai Phong và Úy thị nhưng so với lúc trước thì hiện tại áp lực đã giảm hơn rất nhiều.
Dương Khánh sau khi bức Địch Nhượng lui binh tới ngày thứ ba, lập tức hạ lệnh quân coi giữ Hổ Lao quan chia làm hai đội đi về phía Huỳnh Dương huyện cùng Quản thành huyện tiến hành nghiêm ngặt tử thủ đồng thời mệnh cho Lý Ngôn Khánh tăng cường phòng giữ Hổ Lao quan.