Lục Nguyên liên tục đánh xong một vạn đấm. Đánh xong hết một vạn đấm tay hơi run, tùy tiện vung tay, không sai, dù tay hơi run chút nhưng rất đã ghiền, tiếp theo là càn quét chiến lợi phẩm. Dễ dàng cướp lấy ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, thêm vào năm mươi con linh thú cấp truyền thuyết, cùng với một điểm năm lượng kết tinh phòng ngự. Trừ điều đó ra còn thấy kiếm phổ 'Đại Trí Đại Tuệ Kiếm'. Nếu nói lúc trước không có tác dụng gì, nhưng bộ 'Đại Trí Đại Tuệ Kiếm' này có tác dụng khá lớn.
Bộ kiếm pháp kia có đại trí đại tuệ bên trong, một khi thi triển thì tuệ kiếm có thể chém chết nhiều ảo thuật! Ma pháp!
Kiểm kê sơ chiến lợi phẩm, hắn phát hiện tài nguyên bây giờ có một trăm hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, hai trăm con linh thú cấp truyền thuyết, sáu lượng kết tinh phòng ngự. Cách tích lũy tài nguyên thế này sướng hơn đau khổ gom góp nhiều, tiếc rằng không có nhiều cơ hội đại sát đại phạt, tiếc quá là tiếc.
- Ha ha ha ha.
Lục Nguyên sảng khoái cười thành tiếng.
Sống trên đời lúc khóc thì khóc, lúc cười nên cười.
Đây là cuộc sống vui vẻ của mình.
Lúc này thì bốn đối thủ trong Thiên Trác Thần Điểu Kiếm Tuệ, Kiếm Ma, Hiên Viên Ti Long, Hiên Viên Cốt Long đều mất mạng trong tay hắn, giờ trong Thiên Trác Thần Điểu đã không còn là đối thủ. Lục Nguyên liếc Thiên Trác Thần Điểu, phát hiện nó hơi phập phồng, chắc con chim còn đang bay.
Lục Nguyên nhanh chóng tìm kiếm lối ra, rất nhanh đã thấy rồi.
Lối ra tức là miệng chim nhỏ nhọn.
Khi đi qua lối ra, ra khỏi bên trong Thiên Trác Thần Điểu, lập tức phát hiện trời cao mây bay, có ánh áng chói lòa. Lục Nguyên nghiêng người đi lên lưng Thiên Trác Thần Điểu, đứng trên lưng Thiên Trác Thần Điểu. Thiên Trác Thần Điểu phát hiện không phải chủ nhân ở trên lưng mình thì hết sức chống cự, nhưng Lục Nguyên sao để nó làm vậy, dùng pháp lực cứng rắn đè ép.
Thiên Trác Thần Điểu phản kháng ở trên không trung lên rồi lại xuống, bềnh bồng, điên cuồng đập cánh chim. Con chim to ba ngàn trượng đập cánh chim khiến bốn phía dấy cuồng phong, gió to có thể dễ dàng thổi chết một người đại đạo cảnh. Nhưng đoi chân Lục Nguyên như nam châm đứng trên lưng chim, mặc kệ chim to ba ngàn trượng lên xuống lượn ngang, hắn không leo xuống, còn dùng pháp lực mạnh đánh vào chim to. Lăn qua lộn lại thật lâu, từ ban ngày vật đến tối, chim to mệt mỏi thần phục Lục Nguyên.
Lý do Lục Nguyên muốn thu phục con Thiên Trác Thần Điểu chỉ vì bây giờ đột nhiên muốn một tọa kỵ thôi.
Nghĩ xem, một người cưỡi con chim to ba ngàn trượng xuất hiện thì oách cỡ nào.
Hơn nữa con Thiên Trác Thần Điểu bề ngoài xem sức chiến đấu chỉ chừng hỗn động cảnh lục tầng, nhưng qua Kiếm Tuệ cải tạo thì lực phòng ngự cho dù Lục Nguyên cũng không công phá nổi. Chim to có phong cách như vậy không bắt để cưỡi thì không nói nổi rồi.
Đúng rồi, trong công pháp Kiếm Tuệ để lại dường như có ghi chép về con chim to này. Lục Nguyên dùng thần thức len vào không gian của mình lấy ra bản 'Ngự Điểu chân quyết'. Lục tìm mới phát hiện con Thiên Trác Thần Điểu không phải Kiếm Tuệ chế tạo ra, mà gã tìm được từ di tích thời đại trung cổ. Lực phòng ngự của Thiên Trác Thần Điểu thật ra cao không thể tưởng, đừng nói là hỗn động cảnh lục tầng, dù là chí tôn bình thường cũng không thể nổ nát phòng ngự của nó. Hơn nữa tác dụng chân chính của Thiên Trác Thần Điểu là miệng nó chính là trời sinh linh vật, có thể đâm phá nhiều pháp bảo, đặc biệt pháp bảo mộc hệ, không có cái nào không phá được. Dù là đại thụ như kiếm đạo thụ vào lúc đặc biệt sẽ bị đâm thủng, người thời trung cổ luyện ra con chim này chính vì kẻ thù có pháp bảo mộc hệ lợi hại.
Đương nhiên tiền bối trung cổ kia báo thù xong đóng băng bảo vật này, cuối cùng bị Kiếm Tuệ chiếm lấy. Kiếm Tuệ vì đối phó Lục Nguyên mà lấy ra con chim, sau đó nó rơi vào tay hắn.
Con Thiên Trác Thần Điểu dù bản thân là binh khí nhưng quái dị có thể sinh trưởng, chỉ cần cung cấp đủ tài nguyên là có thể biến càng mạnh hơn, cụ thể cuối cùng mạnh bao nhiêu thì ngay cả tiền bối thời trung cổ sáng tạo ra con chim cũng không biết. Bởi vì con Thiên Trác Thần Điểu vốn là huyết mạch thời thượng cổ.
Không tệ, không tệ, Lục Nguyên rất vừa lòng.
Thì ra con Thiên Trác Thần Điểu có tác dụng như vậy.
Hơn nữa trong 'Ngự Điểu chân quyết ' Lục Nguyên còn thấy một tấm ngự điểu lệnh, một khi không cần con chim hiện hình thì có thể bỏ nó vào trong ngự điểu lệnh, thật quá tiện lợi, Lục Nguyên thấy khá thú vị.
Nhưng bây giờ phải chơi đã rồi tính.
- Xông lên!
Lục Nguyên quát dài một tiếng, Thiên Trác Thần Điểu đột nhiên bay lên trên, bay hướng chín tầng trời.
- Hạ xuống!
Lục Nguyên lại quát dài, Thiên Trác Thần Điểu đáp xuống, khí lưu to lớn khiến tóc Lục Nguyên bay ra sau, như rơi xuống đất. Nhưng Thiên Trác Thần Điểu sẽ không té xuống đất, khi sắp tiếp xúc mặt đất thì ngừng thế, la đà trên mặt đất.
Thật là sung sướng, Lục Nguyên sướng đến không thể tả.
Chơi một lát xong Lục Nguyên định quay về kiếm đạo thụ, ở bên ngoài đủ lâu, thật ra quan trọng nhất là kiếm tu tinh thần không mấy an toàn, đừng tưởng giờ mình lên hỗn động cảnh tứ tầng thì bảo đảm nhiều. Có mọt số nơi trong kiếm tu tinh thần dù là chí tôn cũng không chống nổi.
Lại nói lúc này trên kiếm đạo thụ đã trở về bình yên.
Kết tinh phòng ngự vỡ nát năm mươi năm một lần lại mọc ra, như hoa nở hoa rơi, một vòng luân hồi. Bây giờ luân hồi vòng lại, sẽ tiến vào thời gian bình tĩnh năm mươi năm một lần. Nhưng trong lần luân hồi này xảy ra nhiều chuyện lớn chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung, đó là kinh tâm động phách.
Đầu tiên Lục Nguyên ở trong cướp đoạt kết tinh phòng ngự biểu hiện quá kinh người, đè đầu Kiếm Ngục. Nên biết nhiều năm qua Kiếm Ngục luôn xưng hùng trong kiếm tu tinh thần, cao thủ trong đệ tử trung tâm không dám cả ý nghĩ khiêu chiến với Kiếm Ngục. Nhưng bây giờ gã bị Lục Nguyên đè ép, đó là việc kinh khủng cỡ nào.
Thứ hai là quanh co khúc khuỷu, một loại quái điểu tập kích kiếm đạo thụ. Kiếm đạo thụ được gọi là không gì phá được mà bị đâm thủng cía hố to, rồi Lục Nguyên đang lên như gió biến mất, sao không khiến người cảm thán phong vân thay phiên chuyển.
Đương nhiên trong nhiều tầng kiếm đạo thụ có lan truyền kiểu nói rằng.
Lục Nguyên tiêu rồi!
Dù không có chứng cớ đích thực nhưng đắc tội người Hiên Viên chí tôn thì xưa nay chưa ai sống sót nổi. Người Kiếm Tuệ muốn đối phó càng không thể trốn thoát.
Cho nên dù việc này không có chứng cứ nhưng tất cả đều cho rằng Lục Nguyên tiêu đời.
Quả nhiên, đắc tội Hiên Viên chí tôn không có kết cuộc tốt. Hơn nữa Hiên Viên chí tôn làm việc tay chân sạch sẽ, làm như vậy bất cứ ai không lời nào để nói, dù sao không có bằng chứng. Lục Nguyên ngươi là bị yêu thú giết, liên quan gì hệ Hiên Viên chí tôn ta? Thủ đoạn của Hiên Viên chí tôn thật cao minh!
Kiếm Ngục chắp tay sau lưng đứng ở đỉnh tầng thứ nhất kiếm đạo thụ. Gã đứng ở đỉnh cao, có cảm giác tay nắm quyền to, thiên hạ nằm trong tay.
Lục Nguyên, dám chơi với đám chúng ta hả, đúng là muón tìm chết, tiếc rằng một thiên tài kiếm đạo cứ thế tiêu đời, nhưng không thuộc về ta thì giết thôi.
Kiếm Ngục chắp tay đứng, bây giờ chắc là lúc đám Kiếm Tuệ, Kiếm Ma trở về rồi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Chương 878 : Tất cả kinh động (hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Kiếm Ngục nhìn phương xa.
Lúc này phái xa có cầu vồng bảy sắc cực kỳ xinh đẹp, rất nhiều người đều nhìn hướng đó.
Chân trời đông nam xuất hiện một con chim to hiện ra từ bầu trời.
Chim to dài ba ngàn trượng, trên lưng còn đứng một cường giả dùng kiếm. Chim to một đường bay đi hướng tới kiếm đạo thụ.
Kiếm Ngục đang chờ Kiếm Tuệ và Kiếm Ma trở về.
Chờ tin tốt của hai người này.
Chắc là Lục Nguyên dù làm sao cũng trốn không thoát.
Đối mặt trí tuệ ngất trời của Kiếm Tuệ thì mấy ai thoát được, dù gì Kiếm Tuệ là đệ tử đắc ý của trong truyền thuyết đệ nhất trí giả Thiên Châu Giản Vân Sầu.
Kiếm Ngục chắp tay sau lưng chờ, kết quả chượt thấy một con chim khổng lồ cỡ ba ngàn trượng.
Thiên Trác Thần Điểu! Kiếm Ngục nheo mắt lại. Không đúng, theo kế hoạch thì con Thiên Trác Thần Điểu không nên xuất hiện, dù gì nó nuốt vào Lục Nguyên, nếu lại hiện ra thì chẳng phải là khiến hệ Thái Sử chí tôn nghi ngờ? Đúng rồi, không lẽ Kiếm Tuệ đổi ý, cố ý khiến Thái Sử Không tức giận rồi đối phó gã, một phen xóa sạch Thái Sử Không luôn.
Trong lòng Kiếm Ngục xoay chuyển suy nghĩ.
Gã nhìn Thiên Trác Thần Điểu, theo con chim to lớn ngày càng gần thì rốt cuộc hiện ra người bên trên.
Đó là một bộ áo xanh theo gió phần phật bay.
Lòng Kiếm Ngục chìm xuống, không biết tại sao, bây giờ gã hơi ghét màu xanh.
Càng gần.
Một thanh kiếm rồi một hồ lô, một khuôn mặt lười nhác.
Quả nhiên là hắn!
Lục Nguyên xuất hiện!
Vậy người chết là Kiếm Tuệ! Kiếm Ma!
Dù sao trong Thiên Trác Thần Điểu chỉ có một phe sống được chứ không khả năng là hai phe.
Ủa, không đúng. Trái tim Kiếm Ngục rớt xuống vực sâu, thật là không thích hợp. Kiếm Ngục có xem kế sách của Kiếm Tuệ rồi, không có gì sai sót, gã cho rằng lấy thực lực như mình đối mặt kế hoạch của Kiếm Tuệ tuyệt đối không đường sống, Lục Nguyên càng không có khả năng. Tại sao bây giờ Lục Nguyên sống sót trở về, còn Kiếm Tuệ, Kiếm Ma thì không thấy.
Chính vì sâu sắc biết kế sách này đáng sợ, Kiếm Tuệ đáng sợ cho nên mới đặc biệt rung động.
Con chim to lớn đáp xuống ngoài kiếm đạo thụ, không vào kiếm đạo thụ được.
Không biết có phải là trùng hợp, hay là lý do gì, Lục Nguyên và Kiếm Ngục nhìn thẳng nhau.
Lục Nguyên nhìn hướng Kiếm Ngục, mỉm cười nói:
- Kiếm Ngục, buổi sáng tốt lành.
Đương nhiên bây giờ không phải sáng sớm, chào hỏi không vì chào mà là thị uy.
- Không biết Kiếm Tuệ và Kiếm Ma có phải đi lạc đường không.
Lục Nguyên rõ ràng đang tát mặt.
Lục Nguyên ngồi trên lưng chim biểu thị rõ mình trở về.
Lục Nguyên ta trở lại.
Môn hạ Thái Sử chí tôn rất là vui vẻ, Thái Sử Bi lập tức đưa tin phát qua kiếm môn tinh thần. Từ khi Lục Nguyên mất tích, Thái Sử Không sắp đứt hơi, giờ hắn rốt cuộc trở về, khó khăn lắm mới quay về.
Chuyện tiếp theo đương nhiên là phản ứng các phương.
Bên Hiên Viên Vọng đúng là không ngờ kế hoạch của Kiếm Tuệ thất bại. Kế hoạch của Kiếm Tuệ vốn nên không có gì sai sót, thật ra sai nhất là Lục Nguyên có thể phản quy tắc kỷ nguyên, không bị hồng hoang tinh thạch áp chế. Đương nhiên Hiên Viên Vọng không biết điều đó, gã tràn đầy kinh ngạc.
Hiên Viên Vọng cũng biết rằng Lục Nguyên đã đến mức không đối phó không được.
Nếu không thì tiểu nhân vật này có khả năng từng bước trưởng thành đại nhân vật, thậm chí lật bàn.
Đương nhiên Hiên Viên Vọng không cần tự mình đối phó Lục Nguyên, Kiếm Tuệ là thuộc hạ của Kiếm Chi Tử, quân sư Kiếm Tuệ chết thì do Kiếm Chi Tử đối phó hắn.
Một khi Kiếm Chi Tử ra tay là Lục Nguyên tuyệt đối không có đường sống.
Lẽ đương nhiên còn có sư phụ thật sự của Kiếm Tuệ là Giản Vân Sầu, vị này chắc cũng có hứng thú đối phó Lục Nguyên.
Hiên Viên Vọng phát ra hai phong thư rồi ngồi chờ, bây giờ không cần gã ra tay. Kiếm Chi Tử và Giản Vân Sầu cùng xuất thủ, Lục Nguyên không thể nào không chết. Lục Nguyên, tiểu bối bình thường như ngươi không lẽ thật sự để cho ngươi lật ngược cờ? Hiên Viên Vọng cười lạnh.
Bên Thái Sử Không thì đương nhiên rất vui vẻ. Mới đầu Lục Nguyên biến mất, Thái Sử Không dù cảm thấy hắn sẽ không mất mạng nhưng vẫn rất lo lắng, suýt chút muốn đại sát tứ phương rồi. Nhưng dưới tình huống không chứng cớ mà đại sát tứ phương thì sẽ lại rơi vào bố cục của Hiên Viên Vọng. Thật ra bố cục của Kiếm Tuệ bao gồm lợi dụng Lục Nguyên biến mất chọc giận Thái Sử Không, gã không có chứng cớ sẽ đại sát tứ phương, thế là bắt lấy gã. Lại nói Thái Sử Không biết Lục Nguyên an toàn trở về, từ chỗ hắn biết tin Kiếm Tuệ và Kiếm Ma đã chết thì cười to. Đệ tử của mình xem ra có khí vận rất lớn, Kiếm Tuệ và Kiếm Ma liên hợp mà đều chết trong tay hắn.
Dần dần tại kiếm tu tinh thần mọi người đều biết tin Kiếm Tuệ, Kiếm Ma mất tích. Không biết là ai lan truyền rằng Kiếm Tuệ, Kiếm Ma đều thua trong tay Lục Nguyên. Nhưng mặc kệ thế nào đều không có chút chứng cứ.
Tất nhiên theo tin tức lan truyền, dần dần không khí trên kiếm tu tinh thần biến đổi.
Trước kia dù Lục Nguyên sáng tạo ra một bộ kiếm pháp cấp tinh thần rất là ghê gớm, dù rằng ở mặt kết tinh phòng ngự đè đầu Kiếm Ngục, nhưng đại thế kiếm tu tinh thần vẫn là nghiêng bên Kiếm Ngục, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng bây giờ theo tin Kiếm Tuệ, Kiếm Ma chết trong tay Lục Nguyên, dần dần bên Kiếm Ngục không chiếm ưu thế gì nữa. Tiếp theo là Lục Nguyên trên cơ.
Tình thế kiếm tu tinh thần biến đổi, dần lấy Lục Nguyên làm tôn.
Kết quả thành cục diện quái dị, kiếm môn tinh thần lấy Hiên Viên chí tôn làm tôn, còn kiếm tu tinh thần thì Lục Nguyên là tôn.
Bản thân Lục Nguyên không mấy để ý mấy chuyện này, hắn đang nghiên cứu kiếm đạo văn tự của mình. Giờ hắn có tổng cộng năm kiếm đạo văn tự là tiến, đốn, tham, ma, tuệ. Trong đó bốn chữ hắn sớm nghiên cứu một phen, chẳng qua chữ ma thì còn chưa điều tra.
Lục Nguyên nghiêm túc nghiên cứu chữ ma.
Chợt phát hiện chữ ma nhào hướng hắn, bên trên ẩn chứa bí quyết tăng sức chiến đấu không thể tưởng tượng, tiếc rằng đều là cách rất hung ác, hở chút là lấy mạng người để luyện, thiêu đốt hồn người. Những cách ác độc kiểu này Lục Nguyên sao mà dùng được.
Tạm thời giữ lại đi, bây giờ trong ba mươi hai chữ coi như gom được năm, còn lại hai mươi bảy chữ, bản kỷ nguyên sinh ra duy nhất văn tự chữ phong e rằng có chút bí ẩn quái lạ, chỉ nhìn chữ tiến là hơi hiểu ngay.
Tập trung nghiên cứu chữ ma xong hắn bắt đầu suy tư con đường tu hành.
Giờ hắn là hỗn động cảnh tứ tầng không gian sơ thành, cần trùng kích hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc. Cái gọi là không gian pháp tắc tức đem bản thân nắm giữ từng pháp tắc chuyển hóa thành pháp tắc trong không gian. Hắn hiểu hơn một trăm cái thiên địa pháp tắc, muốn đến hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc thì chắc chắn sẽ khó khăn hơn người khác nhiều.
Lục Nguyên chợt cảm giác có áp lực to lớn.
Đây là kiếm khí!
Không đúng, trên kiếm tu tinh thần là ai có thể phát ra kiếm khí cường đại như núi như biển thế này!
Dù là Kiếm Ngục phát ra kiếm khí cũng không thể khiến hắn kinh sợ đến vậy!
Thế mà kiếm khí này làm được!
Đây là loại kiếm khí cường đại cỡ nào chứ!
Lục Nguyên giật nảy mình, trước kiếm khí này thì không rảnh bế quan, nhảy ra ngoài thụ động.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Chương 879 : Kiếm Chi Tử khiêu chiến (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Thật ra không chỉ mình Lục Nguyên, bất cứ đệ tử trung tâm nào trong kiếm đạo thụ đều nhảy ra ngoài hết, trng đó bao gồm Đồ Cương, Nguyệt Phương Hoa, những đệ tử trung tâm bình thường bế quan ít khi xuất hiện, cũng bao gồm Kiếm Ngục, cường giả nổi danh đã lâu, bao gồm đám Hiên Viên Lệnh.
Trong đó răng Hiên Viên Lệnh run lập cập, gã không có bệnh run rẩy nhưng kiếm khí quá mức cường đại, cường đến không thể tưởng tượng, đè ép gã chỉ có nước răng kêu lanh cách.
Tất cả mọi người đều nhìn hướng phát ra kiếm khí.
Đó là một vật giữa bầu trời.
Vật đó càng tới càng gần, mọi người rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà tỏa ra kiếm khí kinh nguiwf như vậy! So với bất cứ kiếm khí của ai trên kiếm tu tinh thần thì mạnh hơn nhiều.
Rốt cuộc, mọi người thấy vật đó.
Là một phong thư!
Đó là ai, chỉ một lá thư mà làm được đến mức này, có kiếm khí cường đại như vậy.
Phong thư bay thẳng hướng Lục Nguyên, hắn lấy làm lạ. Lá thư cuối cùng rơi vào tay Lục Nguyên, hắn xem bên trên lá thư có ba chữ to như rồng uốn xà lượn.
'Kiếm Chi Tử', Lục Nguyên thầm kinh ngạc, đây là lá thư Kiếm Chi Tử gửi đến.
*Bùm!*
Kiếm khí bùng nổ, xuất hiện trước mặt Lục Nguyên là vài hàng chữ to.
'Dám giết trợ thủ Kiếm Tuệ của ta, to gan lắm. Lục Nguyên, ta cho ngươi tám năm, sau tám năm ngày này ứng ước chiến của ta, Kiếm Chi Tử.'
Ước chiến!
Kiếm Chi Tử ước chiến!
Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lục Nguyên. Trước đó không lâu Lục Nguyên là người đứng nhất kiếm tu tinh thần, khí thế đè đầu Kiếm Ngục, nhưng bây giờ Kiếm Chi Tử đưa ra thư khiêu chiến thì tất cả đệ tử trung tâm đều cho rằng Lục Nguyên tiêu chắc rồi. Không sai, bây giờ Lục Nguyên đúng là đứng đầu kiếm tu tinh thần, nhưng dù có là người số một kiếm tu tinh thần thì bị Kiếm Chi Tử khiêu chiến coi như xong đời.
Kiếm Chi Tử, bách chiến bách thắng, là một trong Khí Vận Thất Tử.
Cái gọi là Kiếm Ngục, Kiếm Tuệ, Kiếm Ma, Kiếm Tham không xứng cả xách giày cho Kiếm Chi Tử. Bởi vì, đó là Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên có mạnh hơn thì sao chứ, đối mặt Kiếm Chi Tử chỉ có nước thua thôi.
Xem ra Kiếm Tuệ đúng là bị Lục Nguyên giết chết, đáng tiếc giết gã là nước cờ sai lầm của hắn, chẳng ngờ chọc vào Kiếm Chi Tử.
Tức là nói sau tám năm Lục Nguyên chết chắc, không có một con đường sống.
Phong thư khiêu chiến của Kiếm Chi Tử viết bá khí hùng hồn, khinh rẻ bất cứ ai.
Gã đúng là có tư cách coi khinh tất cả, vì gã là Kiếm Chi Tử.
Chỉ một phong thư khiêu chiến đã có áp lực vô tận.
Áp lực to lớn ập hướng Lục Nguyên, đối mặt áp lực như núi này môi hắn nhếch lên!
Số tự kiếm ứng đối thật ra là tám.
Có lẽ khó mà giải thích nhưng nó quái dị như vậy đấy.
Kiếm Đạo Bát Cực.
Chữ phong tách biệt bốn hướng, một hướng là tám phần.
Khí vận kiếm đạo kỷ nguyên trước của kiếm ý quái vật cũng là tám đạo.
Duyên phận của kiếm và bát khó mà phân chia.
Kiếm Chi Tử nhất ngôn nhất hợp, hợp đại đạo kiếm đạo khiêu chiến là tám năm sau.
Bên cạnh có tiếng bàn tán xôn xao, đều nói về tám năm sau Lục Nguyên chết chắc, dù gì đối mặt Kiếm Chi Tử không có một chút cơ hội thắng. Kiếm Chi Tử là mạnh nhất, một trong Khí Vận Thất Tử.
Trong tiếng xì xầm, khóe môi Lục Nguyên cong lên, nụ cười ngày càng lớn, cuối cùng biến thành cười to.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Lục Nguyên cất tiếng cười to.
Bên cạnh đang thảo luận về Lục Nguyên chết chắc, tám năm sau sẽ chết, kết quả phát hiện hắn không hề sợ hay nhát gan, còn cất tiếng cười làm đám người đứng xem thầm nhủ, chắc không phải dưới áp lực lớn của Kiếm Chi Tử ép Lục Nguyên điên rồi đi? Bị hù phát điên rồi, chứ nếu là người bình thường thì lúc này cười to không nổi đâu.
Nhưng dưới áp lực to lớn của Kiếm Chi Tử bị hù điên thì không có gì mất mặt.
Đây là chuyện rất bình thường.
Vì ba chữ Kiếm! Chi! Tử! Đại biểu là vô thượng quyền uy.
Đừng nhìn Hiên Viên chí tôn là đệ nhất chí tôn nhưng trong lòng mọi người, Kiếm Chi Tử còn cao hơn cả Hiên Viên chí tôn.
Lục Nguyên tiếp tục cười to:
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Lục Nguyên chẳng hề thấy sợ, vô cùng vui sướng.
Kiếm Chi Tử, lần đầu tiên mình nghe cái tên này là khi nào, phải rồi, lúc ấy mình ở Tấn quốc, trường sinh kỳ. Nghe danh tiếng của Kiếm Chi Tử, biết là cường giả khí vận kiếm đạo mạnh nhất, chân chính thiên tài kiếm đạo số một! Khi đó mình lấy Kiếm Chi Tử làm mục tiêu, nhưng cho đến nay chưa từng tới gần Kiếm Chi Tử. Đến trung ương thiên triều rồi phát hiện Kiếm Chi Tử cách mình càng xa xôi.
Tham gia Kiếm Môn, cùng Kiếm Chi Tử chung một môn phái.
Nhưng Kiếm Chi Tử quá xa xôi, cao cao tại thượng, cao không thể với tới.
Đầu tiên mình tranh với Hiên Viên, rồi đấu với Kiếm Đạo Bát Cực, nhưng đến đây là ngừng, không có tư cách khiêu chiến với Kiếm Chi Tử.
Bởi vì chênh lệch rất xa xôi, Kiếm Chi Tử đã từng giết người chí tôn.
Bây giờ rốt cuộc thấy uy phong của Kiếm Chi Tử.
Một phong thư phát ra kiếm khí còn mạnh hơn cả mình!
Kiếm Chi Tử quá mạnh!
Lục Nguyên cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nếu mạnh vậy thì đấu đi.
Tám năm ngắn ngủi, muốn thắng Kiếm Chi Tử không phải dễ, nhưng nếu đã khiêu chiến tới cửa thì mình tiếp nhận. Nếu không có cả can đảm nhận khiêu chiến thì mình không cần lăn lộn nữa.
Lục Nguyên cười to nói:
- Được, Kiếm Chi Tử, tám năm sau chúng ta chiến! Để ta xem thử rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu!
Lục Nguyên vô cùng khí khái, hào tình hùng ý!
Điên rồi! Điên rồi! Lục Nguyên thật sự điên, dám khiêu khích Kiếm Chi Tử, hắn quả niên bị Kiếm Chi Tử buộc điên. Kiếm Ngục nhìn hướng Lục Nguyên, hay cho Lục Nguyên. Dù Kiếm Ngục là mạnh nhất trong Kiếm Đạo Bát Cực nhưng không có can đảm khiêu chiến Kiếm Chi Tử, chỉ điểm này thì hắn đã mạnh hơn gã. Nhưng Kiếm Ngục biết Lục Nguyên là đi chịu chết, tuyệt đối không có chút đường sống.
Náo nhiệt rồi cũng có lúc tàn, đương nhiên người trở về lập tức xôn xao tin tức rung động lòng người. Tám năm sau Kiếm Chi Tử khiêu chiến Lục Nguyên, tươi sống bóp chết hắn.
Đám Thái Sử Không vẻ mặt rầu rĩ, họ lạc quan không nổi. Dù Lục Nguyên có bản lĩnh lật trời nhưng đối mặt Kiếm Chi Tử thì sao có một phần cơ hội thắng đây. Đó là Kiếm Chi Tử, một sự tồn tại cường đại đến không thể tưởng tượng.
Trong đó thong dong nhất chỉ mình Lục Nguyên.
Lục Nguyên trở về sân của mình, định tìm chút kiếm pháp luyện tập, tám năm sau sẽ quyết chiến cùng Kiếm Chi Tử, trước tiên tu luyện đã, không thì địch không lại Kiếm Chi Tử.
Nhưng Lục Nguyên chợt giật nảy mình.
Bởi vì hắn lờ mờ cảm giác trong sân có một người, dù cảm giác tồn tịa mờ nhạt nhưng hắn vẫn nhận ra được.
- Là vị nào đại giá quan lâm, cần gì núp núp ló ló?
Lúc này trước mặt Lục Nguyên bỗng xuất hiện một người, người đó cao gầy, râu tóc bạc phơ, mặt ủ mày chau.
Kiếm Chủ!
Lục Nguyên lập tức hành lễ nói:
- Tham kiến Kiếm Chủ!
- Không cần đa lễ.
Kiếm Chủ giơ tay nói:
- Ta đến tìm ngươi vì thư kiêu chiến của Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên mời Kiếm Chủ ngồi.
Kiếm Chủ ngồi xuống, nói:
- Thật ra thư khiêu chiến này ta đã sớm biết, có lẽ ngươi sẽ hiểu ta tại sao không ngăn cản, rất đơn giản, ta ngăn không được. Vốn Kiếm Chi Tử là muốn lập tức khiêu chiến với ngươi, giết chết ngươi. Đích thực trong môn quy không thể giết hại đồng môn.
- Nhưng môn quy, quy tắc chỉ là thứ trói buộc người bình thường, yếu ớt, đối với cường giả tuyệt đối nghịch thiên thì hạn chế không được. Nếu nói môn quy của Kiếm Môn hoàn toàn hạn chế Kiếm Chi Tử là không thể nào.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Chương 880 : Kiếm Chi Tử khiêu chiến (hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Kiếm Chủ cười khổ nói:
- Môn chủ như ta tuy hơi yếu thế nhưng dù gì là môn chủ đương thời của Kiếm Môn, vậy nên dù là Kiếm Chi Tử nhiều ít chừa chút mặt mũi cho ta. Hắn vốn muốn giết ngươi ngay nay đổi thành khiêu chiến tám năm.
- Đương nhiên khiêu chiến tám năm là khích lệ với ngươi, giờ xem ra ngươi không sợ hãi, tốt lắm.
Không biết từ khi nào trong tay Kiếm Chủ xuất hiện một chén trà.
- Ngoài ra muốn giải thích sơ thế cục Kiếm Môn hiện tại cho ngươi. Chắc ngươi lấy làm lạ là tại sao Kiếm Chủ như ta yếu thế, Hiên Viên chí tôn mạnh mẽ như vậy.
Kiếm Chủ thở dài nói:
- Đây không phải ta đùa với Hiên Viên Vọng, ta chơi không nổi.
- Ta làm Kiếm Chủ không mạnh mẽ được đương nhiên có liên quan đến bị thương trong tay Pháp Hoàng Đế Tử. Còn lý do khác là bởi vì cách cục Kiếm Môn. Kiếm Môn chỉ là một Vô Thượng Đại Giáo, theo lý thì trong trung ương thiên triều Vô Thượng Đại Giáo thế này không mấy ngàn cũng có vài trăm, không có gì lạ cả, nhưng cố tình kỷ nguyên trước là kiếm kỷ nguyên, khiến Kiếm Môn trong Vô Thượng Đại Giáo không bình thường.
- Đầu tiên Kiếm Môn chúng ta trên danh nghĩa là pháp cổ văn minh thống trị, tất nhiên Kiếm Môn chúng ta ở biên duyên pháp cổ văn minh nên mức thống trị không quá lớn, cơ bản hơi tự do. Chúng ta tuyệt đối không dám thoát khỏi pháp cổ văn minh thống trị, bởi vì giản chi văn minh.
- Giản chi văn minh là một trong ba mươi văn minh bình thường, còn có sâu xa với Kiếm Môn chúng ta.
- Nghe nói phó chủ giản chi văn minh xuất thân là một phó chủ văn minh kỷ nguyên kiếm, cũng có thể sống sót trong đại kiếp nạn kỷ nguyên băng diệt, rồi yếu đến cấp bậc thiên tôn cảnh không khả năng sống sót. Phó chủ giản chi văn minh vốn là luyện kiếm, nhưng nghe nói sau đó phản bội kiếm đạo, chính vì phản bội kiếm đạo mà gã mới sống tiếp được.
- Giản kiếm đồng nguyên.
Kiếm Chủ nói:
- Cùng kiếm tương đồng là thiết giản, không lưỡi có bốn góc, ngôn phương lăng tự dã.
- Phó chủ giản chi văn minh luôn mưu đồ trọng bảo trấn môn của Kiếm Môn chúng ta, nghe nói tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển là vật gã mơ ước. Nếu thoát khỏi pháp cổ văn minh thống trị thì e rằng ngày thứ hai đã bị giản chi văn minh diệt môn cướp bảo rồi. Cố tình chúng ta có pháp cổ văn minh thống trị, mấy năm trước Kiếm Linh Đế Cơ tham gia vào Kiếm Môn tu hành, khiến giản chi văn minh không dám cứng rắn cướp.
Kiếm Chủ nửa cười nửa không nói:
- Đây là thế giới sau lưng mặt phải, nhiều việc âm u, Kiếm Linh Đế Cơ tiến vào Kiếm Môn không phải chuyện đơn giản.
- Vậy nên giản chi văn minh không dám cứng rắn cướp, gã không có gan tranh với cổ văn minh. Tuy văn minh rất mạnh nhưng so với cổ văn minh thì vẫn cách biệt rất xa, nhưng gã dám làm mềm. Kết quả phái người xâm nhập vào, trong thái thượng trưởng lão Kiếm Môn có không ít người đầu hướng giản chi văn minh. Dù gì giản chi văn minh là con đường tương lai rất tốt cho người dùng kiếm. Giản kiếm đồng nguyên có sức hấp dẫn quá lớn với với người dùng kiếm chúng ta. Một khi tu được cách này, biến thành dùng giản thì có thể không bị bản kỷ nguyên áp chế.
- Nói đơn giản là phái Hiên Viên chí tôn cơ bản là người giản chi văn minh, hơn nữa trong thái thượng trưởng lão có không ít người ủng hộ phái Hiên Viên chí tôn.
- Cái gọi là thái thượng trưởng lão tức người thế giới cảnh, Kiếm Môn chúng ta dù chỉ là Vô Thượng Đại Giáo nhưng ít nhiều vẫn có một ít thế giới cảnh.
- Hiên Viên bành trướng, nói trắng ra là giản chi văn minh ăn mòn nội bộ Kiếm Môn chúng ta.
- Đương nhiên nếu nội bộ Kiếm Môn chỉ như vậy thì không có gì, cố tình còn có thái cổ văn minh. Thái cổ văn minh từng giây phút muốn quét sạch tất cả người dùng kiếm, dù chúng ta có pháp cổ văn minh bảo vệ nhưng thái cổ văn minh muốn ký kết một ít điều kiện bất bình đẳng với chúng ta, Kiếm Môn thế mới sinh tồn được.
Kiếm Chủ nói xong thở dài.
Lục Nguyên thế mới biết hóa ra Kiếm Môn có thế cục phức tạp đến vậy.
Hai cổ văn minh pháp cổ văn minh, thái cổ văn minh.
Một văn minh bình thường, giản chi văn minh.
Nhiều thế lực cấp văn minh cuốn vào, vậy thì Kiếm Chủ muốn mạnh mẽ cũng làm không được.
Có thể nói dưới tình huống này, Kiếm Chủ đem khiêu chiến của Kiếm Chi Tử từ lập tức biến tám năm đã là không dễ.
Tình này, ta nhận.
Thời gian tám năm!
Mình chắc chắn sẽ cố gắn tu hành, tám năm sau thắng Kiếm Chi Tử.
Kiếm Môn khó khăn như vậy, thế thì kiếm của ta sẽ mở ra kiếm vô thượng đại đạo.
Khiến sau này người dùng kiếm không đến mức khó khăn như thế.
Giản chi văn minh!
Văn minh này là một văn minh bình thường.
Đương nhiên coi như là văn minh bình thường cũng lợi hại hơn Vô Thượng Đại Giáo rất nhiều.
Giản chi văn minh có Giản Vân Sầu là một nhân vật khá nổi tiếng.
Xưng là đệ nhất trí giả Thiên Châu, tức là nói trong một đại châu người này tính toán cao siêu nhất. Người này có ngoại hiệu gọi là quỷ khóc thần sầu, ý là quỷ thần đụng phải người này đều sẽ rầu. Thực lực của Giản Vân Sầu chỉ là sơ thế giới cảnh, chưa đến cảnh giới thiên tôn khiến người thấy cao không thể với tới.
Nhưng thời nay không phải dùng sức mạnh là giải quyết mọi thứ.
Cần có đầu óc, Giản Vân Sầu là người nhờ vào đầu óc sống.
Hơn nữa người này còn có một thân phân, là sư phụ của Kiếm Tuệ. Kiếm Tuệ, mặt ngoài là người của Kiếm Môn. Nhưng giản chi văn minh sớm xâm nhập vào Kiếm Môn, ngoài mặt sư phụ của Kiếm Tuệ là Hiên Viên chí tôn nhưng sư phụ chân chính là Giản Vân Sầu. Kiếm Tuệ có môn tính kế đều học từ Giản Vân Sầu, nhưng lấy bản lĩnh của Kiếm Tuệ thì kém xa quỷ khóc thần sầu Giản Vân Sầu nhiều lắm. Giản Vân Sầu diện mạo tuấn tú, mặt tái nhợt thậm chí trắng bệch, chân mày lá liễu, đôi mắt phượng.
- Kiếm Tuệ đã chết.
Nhận được thư đến từ Kiếm Môn, Giản Vân Sầu mỉm cười.
- Kiếm Tuệ chết không là gì.
Giản Vân Sầu nói:
- Nhưng cố tình đánh chết Kiếm Tuệ là Lục Nguyên, tiềm lực trên cả Kiếm Đạo Bát Cực, đuổi sát Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử muốn chờ tám năm mới giết Lục Nguyên, tiếc rằng ta không thích chờ. Đối với Lục Nguyên có tiềm lực to lớn như vậy, thời gian tám năm có quá nhiều biến số.
- Cố tình biến số này là kẻ cuồng nhiệt kiếm đạo, không thích hợp chúng ta nắm giữ Kiếm Môn, được đến báu vật trấn phái và tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển của Kiếm Môn.
Giản Vân Sầu nhướng mày:
- Đương nhiên không thể phái người giản chi văn minh chúng ta đi. Cỡ như Kiếm Ngục đặt ở giản chi văn minh là đỉnh cấp, Kiếm Ngục không thắng được thì đệ tử của chúng ta sẽ rất khó.
Giản Vân Sầu mỉm cười nói:
- Báo cho thái cổ văn minh đi, nói ra xuất hiện một người có tư chất hơn xa Kiếm Đạo Bát Cực xuất hiện, tin tưởng thái cổ văn minh sẽ rất có hứng thú.
Tin Kiếm Tuệ chết truyền đến hai hướng, dẫn hai cường địch cho Lục Nguyên.
Bây giờ Lục Nguyên không biết việc bên Giản Vân Sầu.
Hơn nữa dù có biết hắn cũng không để ý. Giản! Phản bội kiếm đạo.
Người như vậy bản thân trời sinh là kẻ địch, loại không chết không ngừng.
Lục Nguyên ngồi tại chỗ, Kiếm Chủ đã rời đi.
Nhưng dù Kiếm Chủ rời đi thì Lục Nguyên vẫn cảm giác được loại bi ai.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đúng là rất bi ai, Vô Thượng Đại Giáo Kiếm Môn cuối cùng của kiếm đạo lại bị cổ văn minh, văn minh bóp méo tròn, đó là việc khiến người buồn cỡ nào.
Trong gió dường như có tiếng kiếm bi kêu. Khó chịu.
Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ khó chịu!
Rồi sẽ có một ngày ta sẽ mở ra kiếm vô thượng thịnh thế.
Đương nhiên kẻ địch lớn nhất của kiếm là thái cổ văn minh.
Phải rồi, mình có kiếm khắc hoang!
Lục Nguyên lản ý thức vào thức hải, trong thức hải có một thanh kiếm khắc hoang nho nhỏ chỉ có một điểm năm tấc còn hiện ra. Lục Nguyên dùng thần thức quan sát thanh kiếm khắc hoang, phát hiện thanh kiếm vẫn là hình thức kiếm phôi, không tỏa ra ánh sáng chân chính. Kiếm phôi khác với kiếm, kiếm phôi không thể phát huy uy lực thật sự.
Kiếm có thể phát huy ra uy lực chân chính, nhưng dù là kiếm phôi đã khắc chế được hồng hoang tinh thạch, không tệ lắm!
Lục Nguyên suy tư, một luồng ý thức tiến vào kiếm phôi, phát hiện bên cạnh kiếm phôi lập tức hiện ra một vài chữ. 'Có thể khắc chế vật hạ cổ hồng hoang, nếu hóa ra hình kiếm có thể khắc chế vật thượng cổ hồng hoang.'
Hồng hoang cũng có chia cấp.
Bình thường là ban đầu nguyên thủy hồng hoang, thượng cổ hồng hoang, trung cổ hồng hoang, hạ cổ hồng hoang.
Ví dụ hồng hoang tinh thạch là rất hung dữ trong hạ cổ hồng hoang. Nhưng hạ cổ hồng hoang không thể sánh bằng trung cổ hồng hoang, thậm chí có không ít thái cổ văn minh thế giới cảnh luyện là thần thông trung cổ hồng hoang.
Nếu nói hạ cổ hồng hoang có tác dụng lớn khắc chế kiếm đạo, vậy trung cổ hồng hoang khắc chế kiếm đạo đáng sợ không thể tưởng tượng, đến thượng cổ hồng hoang càng khủng bố, có thể dễ dàng áp chế cỡ Kiếm Chủ. Còn nguyên thủy hồng hoang, đó là trong truyền thuyết, dù ở thái cổ văn minh người luyện thành cũng đếm trên đầu ngón tay.
Kiếm tu bình thường bàn về trung cổ hồng hoang đều biến sắc mặt, khi đối đầu với trung cổ hồng hoang sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Kiếm phôi này một khi luyện này là có thể khắc chế trung cổ hồng hoang, tác dụng quá lớn.
Lục Nguyên cũng thấy chú thích bên dưới, hiện ra hàng chữ: 'Cần nuốt nhiều vật hồng hoang mới luyện ra hình kiếm, hóa thành kiếm khắc hoang chân chính!'
vật hồng hoang! Kiếm phôi của chính mình thật quá dị, nhưng thú vị. Lục Nguyên chợt nghĩ, mình từ đâu lấy vật hồng hoang đây, thật là muốn kiếm vật hồng hoang mà cố tình không thấy, nói thậ ra vật hồng hoang ở trong thái cổ văn minh thường thấy nhưng ở nơi khác thì rất hiếm. Đặc biệt là Kiếm Môn, trừ Kiếm Tuệ có ý xấu ra ai mà có một vật hồng hoang chứ.
Kiếm khắc hoang của mình luôn thăng cấp thì sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Lục Nguyên có vài phần tò mò.
Kiếm khắc hoang không có vật hồng hoang là không thể tu luyện, không thú vị gì cả, Lục Nguyên chơi chốc lát thì không xem xét nữa, bắt đầu tu hành pháp lực, nhưng bây giờ bản thân hắn tăng pháp lực không dễ dàng. Hỗn động cảnh tứ tầng không gian sơ thành muốn xông hỗn động cảnh ngũ tầng không gian pháp tắc không dễ chút nào.
Từng chút một tích lũy pháp lực, nhưng luyện chốc lát liền thấy mệt, cầm linh hầu rượu uống.
Tuy có áp lực khổng lồ như núi của Kiếm Chi Tử nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc vẫn sống an nhàn, cuộc đời thôi.
Ngày không ngừng trôi qua, hôm nay bỗng truyền đến tin tức.
Sứ giả thái cổ văn minh đến!
Lúc trước đã giới thiệu, quan hệ của thái cổ văn minh và Kiếm Môn rất lạ, muốn hủy diệt Kiếm Môn nhưng cố tình kẹt ngưỡng cửa pháp cổ văn minh, nên xem như một nửa người giám thị. Dù sao Kiếm Tuệ không thể không cho thái cổ văn minh chút mặt mũi, mọi người cùng là cổ văn minh thôi.
Sứ giả thái cổ văn minh lần này đến là gây chuyện.
Thái Cổ tới Kiếm Môn không kiếm chuyện mới là lạ.
Lần này do Hiên Viên chí tôn đến, trên người gã có chút hơi thở giản, trong mắt thái cổ văn minh chỉ xem như một nửa kẻ phản nghịch, cộng thêm giao tiếp với Hiên Viên chí tôn nhiều năm, không biết gã đút lót bao nhiêu ích lợi, vậy nên các sứ giả nhiều ít cho gã chút mặt mũi.
Sứ giả thái cổ văn minh là một ông lão xám, trông tu vi rất đáng sợ, người này có tên Bát Hoang chí tôn, tên gọi Bát Hoang Quyển, là một chí tôn cường đại. Sau lưng Bát Hoang chí tôn đi theo bốn đệ tử, là đệ tử của thái cổ văn minh.
Tên của bốn đệ tử là Thất Hoang Tập! Thất Hoang Động! Thất Hoang Chiến! Mỗi người đều có khí thế vô cùng khủng khiếp, hơi thở thía cổ quá đậm, đó là khí thế nhiếp người. Họ đều là cao thủ trong đệ tử trung tâm thái cổ văn minh, như hồng hoang không thể khắc kiếm thì họ cũngc thắng được Kiếm Ngục, mà dưới quy tắc kỷ nguyên hồng hoang khắc iếm, mỗi người có thể dễ dàng tiêu diệt Kiếm Ngục.
Bát Hoang chí tôn đi phái trước, bốn đệ tử theo sau.
Bát Hoang chí tôn liếc kiếm đạo thụ, gã thấy gốc kiếm đạo thụ là khó chịu rồi, sau đó đưa mắt liếc nhiều đệ tử trung tâm Kiếm Môn.
Rất nhanh gã liếc qua Kiếm Ngục, hơi tạm dừng một chút mới nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma đâu? Tu vi kiếm đạo của hai người này không tệ lắm.
Hiên Viên Vọng ở bên cạnh nói:
- Kiếm Tuệ và Kiếm Ma mất tích.
- Mất tích ư?
Bát Hoang chí tôn mỉm cười, nhìn Lục Nguyên như nhìn kẻ phản nghịch, nói:
- Ngươi chính là Lục Nguyên?
Lục Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thái cổ văn minh là tử địch của kiếm, đối thủ một mất một còn, hồng hoang có thể khắc kiếm. Có thể nói trong ngũ đại cổ văn minh khiến Lục Nguyên buồn nôn nhất là thái cổ văn minh, cố tình bây giờ người thái cổ văn minh hắn ghét nhất làm bộ dáng cấp trên tuần tra Kiếm Môn, nhìn từng người.
Thêm nữa bây giờ thái cổ văn minh nhìn hắn như nhìn kẻ phản nghịch, ánh mắt đó làm hắn vô cùng khó chịu.
Lục Nguyên nghi ngờ nếu mình có thể thắng Bát Hoang chí tôn thì chắc chắn sẽ lấy ra kiếm phôi kiếm khắc hoang hung hăng đánh. Chém xuống cái đầu chó của Bát Hoang chí tôn, chắc chắn trước khi đầu rớt xuống sắc mặt của gã dễ nhìn lắm. Tiếc rằng thực lực hiện nay của hắn chưa đủ.
Đường kiếm đạo gian nan hiểm trở, không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ con đường này có khó bao nhiêu mình vẫn đi tiếp.
Bởi vì kiếm là lựa chọn của ta.
Đối mặt Bát Hoang chí tôn chất vấn, Lục Nguyên nhún vai đáp:
- Chính là ta.
Giọng điệu khó chịu, Lục Nguyên nói giọng điệu khó chịu như vậy khiến xung quanh các đệ tử trung tâm kinh sợ, không bao giờ ngờ hắn dám nói chuyện như vậy với thượng sử thái cổ văn minh.
Đây chính là người thái cổ văn minh! Một trong ngũ đại cổ văn minh, lại còn là cổ văn minh có thể khắc chế kiếm.
Lục Nguyên ăn gan hùm mật gấu mà.
Cũng đúng, Lục Nguyên luôn là ăn gan hùm mật gấu, đối mặt ước chiến của Kiếm Chi Tử không bị hù sợ còn dám cười to, bản thân là kẻ to gan làm loạn.
Bát Hoang chí tôn nhìn chằm chằm Lục Nguyên, nói:
- Tốt lắm, Lục Nguyên, ta nhớ ngươi.
Trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Đêm đó Bát Hoang chí tôn ở lại Kiếm Môn.
Cũng đêm đó, có bốn cái bóng vọt hướng tầng hai kiếm đạo thụ.
Lục Nguyên đang luyện công.
Tuy tính tình hắn luôn là tự do nhưng dù gì có ước hẹn tám năm với Kiếm Chi Tử, bây giờ vô tướng thôn phệ quyết chỉ mới luyện thành một trong bảy quyết là thôn mộc long, còn có sáu thôn phệ long chưa luyện thành. Thôn phệ long này nếu luyện thành bảy hệ sẽ có lực lượng không thể tưởng tượng, là công pháp vô cùng khủng bố.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden