Đồ Thần Chi Lộ
Chương 508: Muốn Tiêu Di Nhiên hay Đỗ Tuyết?
Dịch: colaoban
Nguồn: ST Cảm ơn garnet đã tài trợ!!!
Ma Nhĩ cũng không rõ tại sao hắn lại buông tha cho đám thanh niên xa lạ này, nhưng mà, hắn đã chọn quyết định này, hơn nữa, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Đương nhiên, Ma Nhĩ có chết cũng nghĩ không ra là bởi vì Trương Dương phát ra tinh thần lực làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, trong suy nghĩ của hắn, Trương Dương tuyệt đối là một người chính phái tràn đầy tin thần chính nghĩa. Cho nên, Ma Nhĩ nghĩ rằng không nên làm cho một người chính nghĩa như vậy chết cùng mình.
“Oành oành!” toàn bộ đều sụp đổ, long trời lở đất. Trương Dương mới vừa ra khỏi căn cứ dưới đất qua cánh cửa không tới 100 thước, thì dưới đất truyền đến tiếng nổ mạnh, cả sa mạc tựa hồ đang run rẩy, cát đá đầy trời.
Mọi người mặt này đầy bụi bặm điên cuồng chạy trong bụi mù, cả người đầy vết thương, Na Na rốt cuộc cũng chỉ là một người con gái, bị tiếng nổ kinh thiên động địa chấn văng là cho ngất xỉu.
Nếu như bọn Trương Dương là người bình thường, thì đã bị vụ nổ “sơn băng địa liệt” bạo chết rồi.
Cả đoạn đường chạy nhanh như điện chạy như hơn 10’ đồng hồ, mọi người mới thoát ra khỏi hiểm địa.
“****, lão đầu đáng chết hại người kia, còn nói là dư thời gian” Lưu Bưu lau vết máu trên trán mở miệng mắng to, lấy võ công của hắn cũng không thể chống cự lại vụ nổ lớn như vậy, rốt cuộc, loài người cường độ cũng có hạn, hơn nữa, Lưu Bưu còn chưa đạt tới cảnh giới cường giả, mà A Trạch cùng Tiểu Lý Tử thì mạnh hơn nhiều, trên người không dính một hạt bụi.
“Hắn chỉ là một nhà khoa học, không phải chuyên gia phá hủy” Trương Dương nhìn hơn 100 thước cát bụi dựng lên không khỏi cười khổ, nghĩ không ra hắn võ công cái thế, nhưng thiếu chút nữa lại chết ở địa phương này, lấy vụ nổ vừa rồi mà tính, thì cũng không thua gì cỡ một đầu đạn hạt nhân nổ mạnh.
“Có thể ông ta cho rằng số thuốc nổ này chỉ đem căn cứ phá hủy mà thôi”.
A Trạch gật đầu, mà Tiểu Lý Tử cũng gật đầu, trên thực tế, trong lòng cả hai vẫn cảm tạ lão đầu nhà khoa học kia, vì hắn đã sớm thông báo. Ở tại trung tâm có vụ nổ quy mô lớn như vậy, ngay cả bọn hắn có võ công thông thiên cũng bị nổ cho nát bấy.
“Trời ! Xem ra chúng ta còn muốn cảm ơn tử lão đầu kia, đúng rồi, Trương Dương, Na Na thế nào rồi?” Lưu Bưu nhìn Na Na trong lồng ngực Trương Dương hỏi.
“Không có việc gì, là do ta quá sơ ý. Nàng bị chấn động mạnh một chút, ta đã giúp nàng điều hòa kinh mạch rồi. Nghỉ ngơi một lát liền không có việc gì”.
Lúc này đây hành trình tại Mỹ Quốc Trương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của Na Na, nhưng mà, không có đạt được mục tiêu. NY tánh mạng mật mã nghiên cứu, sợ rằng ngay cả một trang giấy bọn họ cũng không có lấy ra nữa.
Bất quá, NY tánh mạng mật mã nghiên cứu hoàn toàn đã bị hủy diệt. Cho dù Mỹ Quốc còn có một bộ phận tư liệu, nhưng mà, nếu muốn khôi phục lại trình độ quy mô nghiên cứu NY tánh mạng mật mã như bây giờ, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể làm.
Có lẽ một thời gian không khác biệt lắm, các quốc gia trên địa cầu trong tương lai các lĩnh vực đều sẽ có đột phá lớn. Có lẽ, đến lúc đó người sinh hóa gien sẽ bị đào thải.
Trên thực tế, cái mà Trung Quốc muốn, chính là có đủ thời gian. Dù sao, để bồi dưỡng ra một người võ công cao thủ khẳng định còn khó khăn hơn so với bồi dưỡng ra một người sinh hóa cải tạo gien. Có lẽ khoảng thời gian sau, Trung Quốc khẳng định sẽ làm ra một cái kế hoạch bồi dưỡng.
Sau khi đi ra khỏi sa mạc, Trương Dương trở về Trung Quốc. Đến chỗ Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên ở đây vài ngày. Mà Na Na thì trực tiếp trở về Bắc Kinh. Nàng muốn đem sự việc này báo cáo lên cấp trên.
Trương Dương càng ngày càng trở nên trầm mặc, càng ngày càng cổ quái, không có ai có thể đến gần hắn, hắn cả ngày chỉ đứng ở trong phòng tu luyện.
Mỗi lần chứng kiến Trương Dương, Tiêu Di Nhiên cùng Đỗ Tuyết cảm giác Trương Dương tiều tụy đi rất nhiều.Hắn đang trau dồi lại những gì đã xảy ra hơn 1 năm nay. Cũng trau dồi lại cuộc sống thời thơ ấu của mình.
“Mẹ, có manh mối về thân thế của con không?” Trương Dương lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt thâm thúy nhìn mẫu thân hắn. Mà phụ thân hắn thì vẻ mặt khẩn trương nhìn Trương Dương.
“Có” Trương mẫu chần chờ một chút rồi trả lời vấn đề của Trương Dương.
“Là cái gì?”
“Trương Dương, có phải con muốn rời khỏi mẹ không?” Trương mẫu hai con mắt đẫm lệ.
“Không đâu, mẹ, con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi các người, các người là cha mẹ ruột của Trương Dương, ai cũng không có thể thay thổi sự thật này!” Trương Dương lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói.
“Ừm, mẹ biết là con yêu mẹ nhất?”
Trương mẫu liền mỉm cười, ôm đầu Trương Dương thân mật vuốt ve tóc Trương Dương, đây là loại ngôn ngữ thể hiện tình cảm từ mẫu.
“Mẹ, nói cho con biết, đồ vật đó đặt ở nơi nào, con muốn xem, bởi vì, thân thế của con rất trọng yếu” Trương Dương ôm thắt lưng của mẹ mình, đột nhiên sinh ta một loại tính ỷ lại nghiêm trọng, Trương Dương còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, mẹ vẫn luôn chăm sóc mình như bảo bối vậy, thẳng đến khi trưởng thành đi học, Trương Dương lúc này mới rời nhà ở lại ký túc xá tại trường học, cha mẹ mới đi xa tha hương làm công.
“Tại thành thị C bên trong căn phòng của chúng ta”.
“Hả, là cái phòng trọ kia hả!”Trương Dương nhất thời khẩn trương, cái phòng đó là cha mẹ Trương Dương vì hắn mà tại thành thị C đặc biệt mua, nhưng mà Trương Dương vì muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cha mẹ mà cho thuê, còn mình thì ở trong trường học, mấy năm nay, hắn chưa từng nghĩ tới trong căn phòng đó còn có vật quan trọng liên quan đến thân thế hắn.
“Ha ha, con ngoan đừng lo lắng, căn phòng đó là do mẹ lắp đặt, ở bên trong tường có một cái két bảo hiểm, bên trong toàn là một số đồ vật trọng yếu của người nhà chúng ta”.
“Két bảo hiểm ở phía sau tủ quần áo?” Trương Dương linh quang chợt lóe.
“Đúng, ha ha, phía sau tủ quần áo, chính là ngay cả trên ăn trộm cũng không thể nghĩ đến phía sau có két bảo hiểm, hơn nữa, trong két bảo hiểm ngoại trừ một ít đồ vật có tính quan trọng, thì không có đồ vật nào đáng giá cả, ngay cả khi tên trộm mở két bảo hiểm ra cũng không muốn lấy.”
“Đúng vậy, hắc hắc” Trương Dương gật đầu, trước mặt cha mẹ, hắn cảm giác mình như một đứa hài tử chưa trưởng thành. Bây giờ Trương Dương căn bản không lo lắng đến an toàn của cái két bảo hiểm, dù sao, ở trọ trong căn phòng đó là một đôi vợ chồng buôn bán, cũng rất yên phận, đã thuê nhiều năm.
“Mẹ, ba. Con phải trở về thành thị C một chuyến, các người chú ý một chút đến thân thể chính mình, con rất nhanh sẽ quay lại”.
“Ừm, chúng ta cũng không cần con lo lắng, con làm cho xong xuôi sự tình rồi quay lại đây, Di Nhiên mỗi ngày đều trông ngóng ngươi, lần này tới liền nhốt mình cả ngày ở trong phòng người nào cũng không gặp, Di Nhiên bây giờ cả ngày buồn bực”.
“Mẹ , ngươi nói Di Nhiên tìm bạn trai khác đi, con không thích hợp đâu” Trương Dương vẻ mặt ảm đạm, hắn không dám nhìn vào hai mắt của mẹ, bởi vì, hắn biết, cho tới nay, cha mẹ đã chọn Tiêu Di làm con dâu rồi.
Quả nhiên!
“Ngươi ngươi… Ngươi ngươi nói cái gì?!” Trương mẫu nổi trận lôi đình, đem đầu Trương Dương đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa làm cho Trương Dương ngã trên mặt đất, thấy vậy Trương phụ đau lòng không thôi, vội vàng từ phía sau Trương Dương đỡ Trương Dương.
“Con… Con không thích hợp.” Trương Dương không dám ngẩng đầu lên, âm thanh nhu nhược nói.
“Trương Dương, ngươi là tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa, nếu như ngươi không cần Tiêu Di Nhiên, thì cũng không cần nhận người mẹ này, ta biết, ngươi đã sớm không muốn có người mẹ như ta, hừ!”
Trương mẫu thanh âm nổi giận đùng đùng phất áo bỏ đi, Trương Dương nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ tới hậu quả sẽ như thế này.
“Trương Dương, con không cần khẩn trương, ta đi khuyên mẹ con, mẹ con chính là tính tình như vậy, một hồi sẽ tốt hơn… Hả… Tiêu Di Nhiên.”
Ngay lúc Trương phụ đang an ủi Trương Dương, đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh chạy trốn cùng với âm thanh đuổi theo, cùng với tiếng khóc nức nở.
Là Tiêu Di Nhiên.
Trương Dương nhất thời tối sầm lại, hắn tự nhiên không có giám sát hoàn cảnh xung quanh, mà Tiêu Di Nhiên ở bên ngoài nghe trộm hắn cũng không biết, cái này quả thực khó tin.
Đương nhiên, Trương Dương căn bản không có ngờ phòng cha mẹ, mà Tiêu Di Nhiên cũng ở chỗ này, hơn nữa còn đứng ở bên ngoài cửa, quan trọng là, Trương Dương cũng sẽ không đối với Tiêu Di Nhiên sinh ra ý nghĩ giám sát.
Bây giờ, rối loạn!
Ngay lúc Trương Dương đang đau đầu, Trương phụ vội vàng chạy trở về.
“Trương Dương, có phải là con muốn Đỗ Tuyết?”
“Hả. Không có, không có” Trương Dương nhìn vẻ mặt thần bí của phụ thận trợn mắt há hốc mồm.
“Cái gì?! Không muốn Tiêu Di Nhiên, cũng không muốn Đỗ Tuyết, rốt cuộc con muốn thế nào?!”
Lần này, đến lượt Trương phụ đột nhiên nổi giận, đầu ngón tay đâm lên trán Trương Dương, Trương phụ rất ít khi nổi nóng, cũng có vài phần uy nghiêm của cha mẹ, Trương Dương cũng muốn tránh khỏi rắc rối này.
“Con…”
“Con cái rắm, ta không quản ngươi nhiều như vậy, tóm lại, chọn Đỗ Tuyết hay chọn Tiêu Di Nhiên, hay là cả hai, bằng không, ngươi cũng đừng nhận ta là phụ thân nữa.”
“Khụ khụ… con… con đi ra ngoài một chút”.
Trương Dương đứng dậy, ngay lúc phụ thân vừa muốn mở miệng thì đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, động tác không một chút ưu nhã, cắm đầu chạy trốn như chuột.
Trong nháy mắt, Trương Dương chứng kiến cách đó không xa Tiêu Di Nhiên đang ôm lấy mẫu thân khóc nức nở, Trương Dương chỉ có thể thở dài một hơi.
Trên con đường khi còn bé vẫn hay đi, Trương Dương quyết định trước tiên quay về thành thị C, tránh cha mẹ nổi nóng.
“Lưu Bưu các ngươi đang ở đâu?” Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Bưu.
“Hả, chúng ta đang ở trong quán trò chơi, Tiểu Lý Tử, bên trái, bên trái, ngất, ngươi như thế nào không nổ súng hả? Ngươi là cường giả, cường giả cái rắm, mau mau, lại tới nữa, cương thi”.
Lưu Bưu trong điện thoại phi thường ồn ào, bên trong tràn ngập các loại âm thanh, Trương Dương nghe thấy toàn bộ tiếng mắng chửi ầm ĩ của Lưu Bưu, người đang cộng tác chơi trò chơi với hắn bị mắng cho chó huyết cũng không dám cãi.
Trương Dương tắt điện thoại, đột nhiên cảm giác vô cùng buồn bực, thậm chí có chút ghen tị, Lưu Bưu thằng nhãi này vĩnh viễn so với hắn lúc nào cũng khoái hoạt, vô luận là trong trường học, hay ngoài xã hội.
Đi thôi.
Xem xét lịch bay một chút, vừa vặn có chuyến bay nửa giờ nữa khởi hành đi thành thị C, Trương Dương lập tức mua vé máy bay rồi ngồi taxi tới thẳng sân bay.
up up up full gòi:0 (146)::0 (146)::0 (146)::2 (51)::2 (51):
Dịch: colaoban
Nguồn: ST Cảm ơn garnet đã tài trợ!!!
Trương Dương khi đến sân bay, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại lên chiếc máy bay đi đến tỉnh thành.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn vào biển mây màu vàng dưới ánh mặt trời biến hóa thành những hình dạng vô cùng lộng lẫy, Trương Dương cảm giác mình có lối suy nghĩ cực độ hỗn loạn. Giống như tầng tầng lớp lớp đám mây chật chội bị gió thổi đi vậy.
Hắn không biết đối mặt như thế nào với Vương Yến.
Nếu như đối với Tiêu Di Nhiên cùng Đỗ Tuyết các nàng hắn có thể tàn nhẫn nói ra. Nhưng mà, Vương Yến lại làm cho hắn không thể nào mở miệng được. Dù sao, bọn họ quan hệ đã không phải là yêu đương bình thường.
Từ sân bay GZ bay đến tỉnh thành mất 2 canh giờ. Đứng ở bên ngoài sân bay Trương Dương đột nhiên có một cảm giác héo rút trước đây chưa từng có.
Vấn đề tình cảm, không phải võ công cao là có thể giải quyết.
Hiện tại Trương Dương đang lâm vào trong cực độ mâu thuẫn. Trên thực tế, Trương Dương vẫn mong muốn gặp lại Vương Yến, nhưng lại muốn tránh né Vương Yến. Đây là một loại tâm linh dằn vặt.
Quan trọng nhất chính là, quan hệ với Vương Yến, Trương Dương thủy chung có một loại cảm giác hư ảo. Tựa hồ, Vương Yến cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới Trương Dương. Từ sau khi cùng Trương Dương tách ra, Vương Yến ngay cả một tin tức cũng không có gửi cho Trương Dương. Điều này làm cho Trương Dương cảm thấy rất mất mát.
Tựa hồ, đây không phải là tính cách của Vương Yến. Vương Yến là loại người dám yêu dám hận. Ngay lúc đầu ở chung với Vương Yến, Trương Dương thậm chí còn lo lắng Vương Yến cả ngày dính theo hắn một chỗ. Nhưng mà, chuyện này hoàn toàn trái ngược.
Đương nhiên, tại tỉnh thành phiền não của Trương Dương không chỉ có Vương Yến, mà còn có Liễu Ám.
Dây dưa mãi rốt cuộc cũng đi tới con phố.
Lúc này đã là ba giờ chiều. Trên đường người đi lại phi thường đông đúc. Trương Dương cảm thấy mình cô đơn lạc lõng trong khung cảnh này.
Cho tới nay, Trương Dương đối với thân thể Vương Yến rất mê luyến. Mà bây giờ, hắn lại muốn nói cho Vương Yến biết bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ.
Quý tộc thành nằm trên con phố phi thường phú lệ hào hoa. Lối vào làm bằng đá cẩm thạch màu vàng kim cùng cánh cửa thủy tinh tự động không dính một hạt bụi làm cho người ta úy kị. Dân chúng bình dân căn bản không dám đi vào.
Đương nhiên, Trương Dương không biết, bây giờ tại quý tộc thành khái niệm hoạt động kinh doanh đã chính thức trở thành quý tộc thành.
Nhìn vào cánh cửa mặt tiền quen thuộc, Trương Dương bất ngờ sinh ra một loại cảm giác nhút nhát.
Trương Dương tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không muốn đối mặt với Vương Yến, nhưng mà, cứ không thể mỗi lần gặp mặt lại trốn tránh.
Trương Dương thoạt nhìn có một tia nhu nhược. Nhưng mà, bên trong lại là một loại ý chí vững vàng. Cho dù là đối mặt với tình cảm, hắn cũng chỉ thích khoái đao trảm loạn mã, chứ không phải là ướt át bẩn thỉu.
Chết thì chết!
Trương Dương cắn chặt răng. Dứt khoát đi nhanh vào.
“A. Trương Dương!”
“Trương Dương!”
“Trương Dương đã trở về!” Các thành viên cũng nhiệt tình chào hỏi. Bất quá, quý tộc thành tựa hồ rất bận rộn. Ngay cả Liễu Ám cũng phải ra tiếp khách.
Trương Dương có chút xấu hổ ngồi ở trên ghế sa ***. Nơi này hắn mặc dù rất quen thuộc. Nhưng mà nếu công việc bề bộn không có ai bắt chuyện cùng hắn. Hắn tựa hồ có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Hiển nhiên, Vương Yến không có mặt ở chỗ này.
Chẳng qua, Liễu Ám ở đây. Trước tiên giải quyết trước một người cũng tốt. Ngay từ đầu Trương Dương còn đang lo lắng khi gặp lại hai người, nói ra chuyện đó thật sự có chút khó khăn.
Lúc này, Liễu Ám tựa hồ đang vì một người thanh niên mà giới thiệu một bộ tây trang hưu nhàn.
Có thể nhìn thấy, Liễu Ám nhìn thấy Trương Dương liền rất vui vẻ. Lúc bắt chuyện với khách hàng thường hay quay đầu lại hướng Trương Dương thản nhiên cười. Mỗi nụ cười làm cho tim Trương Dương đập nhanh hơn. Mấy tháng không có gặp lại Liễu Ám. Liễu Ám thiếu đi một chút ngây ngô của con gái, thành thục nhiều hơn một chút. Nhưng lại càng có mị lực của người phụ nữ.
Không cần phải nói. Liễu Ám là một mỹ nữ. Vô luận là vóc dáng hay làn da, hoặc là khí chất đều là thượng đẳng.
Đáng tiếc!
Nhìn vóc người yểu điệu thướt tha kia. Trương Dương thở dài một hơi. Hắn phát hiện, bây giờ mình đối với sắc đẹp có sức kháng cự mạnh mẽ hơn rất nhiều.Nhưng mà, sâu trong tâm linh có một loại dục vọng càng ngày càng mãnh liệt có một loại, đó là dục vọng chiếm giữ mãnh liệt. Thậm chí, còn có một loại không nên có, một loại dục vọng hủy diệt hoàn toàn.
Đôi khi, Trương Dương cho rằng tâm lý mình bị méo mó nghiêm trọng, tuy nhiên không có đạt tới trình độ biến thái, nhưng mà so với người thường thì mạnh mẽ hơn nhiều. Trương Dương tin tưởng, nếu không có “Tiên Đạo Mạn Mạn” khắc chế. Hắn có thể trở thành một tên bạo ngược sát nhân điên cuồng.
“Trương Dương, anh về tỉnh thành lúc nào vậy? Tại sao không gọi điện thoại trước?!”
Lúc này, khách hàng của Liễu Ám đã lấy một bộ quần áo vào phòng thử. Liễu Ám liền giao việc lại cho một thành viên quý tộc thành khác rồi vội vàng chạy tới trước mặt Trương Dương ngồi xuống. Ôn nhu nắm lấy bàn tay của Trương Dương, liền đặt câu hỏi liên tục như pháo liên thanh.
“Mới vừa về.” Nhìn vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi của Liễu Ám, Trương Dương không đành lòng đem tay rút ra khỏi bàn tay của Liễu Ám. Há miệng thở dốc không biết mở miệng như thế nào. Dù sao, hiện tại hoàn cảnh không có thích hợp. Mà Trương Dương lại không muốn lề mề.
Ngay lúc Trương Dương đang vắt óc suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Thì liên tiếp những hành động của Liễu Ám đã chặt đứt lối suy nghĩ của hắn.
“Trương Dương, anh như thế nào rồi! Sao lại tiều tụy như thế này?” Liễu Ám vuốt chòm râu khuôn mặt Trương Dương, nhìn đầu tóc rối loạn của Trương Dương hỏi.
“Vẫn bình thường” Trương Dương có chút không yên lòng. Hắn trong khoảng thời gian này cả ngày nhốt mình trong phòng tự hỏi. Nào có để ý đến hình dáng mình trông như thế nào. Thậm chí, tóc hắn một tháng rồi vẫn chưa cắt.
“Anh chờ một chút…”
Liễu Ám liền chạy như gió tới phía sau căn phòng tiếp khách. Lập tức, nàng liền chạy ra. Cầm trong tay một cái máy cạo râu, một lọ gel, còn có một cái lược.
Sau khi trở lại liền lập tức bắt đầu sửa sang lại cho Trương Dương. Đầu tiên là cạo sạch chòm râu, sau đó dùng lược chải vuốt lại tóc tai. Cuối cùng là trên tóc phun lên một ít gel.
Cảm thụ sự chăm sóc của Liễu Ám. Trương Dương chỉ có thể cười khổ cho qua.
“Hi hi, không tệ. Đẹp trai hơn nhiều, nhưng mà, hình như có phải còn thiếu cái gì đó hay không?”
Đôi mắt sáng ngời của Liễu Ám nhìn Trương Dương. Hai con mắt không ngừng chuyển động. Bây giờ tuy Trương Dương đã sạch sẽ hơn nhiều, nhưng mà, chung quy còn thiếu một cái gì đó.
“Liễu Ám tỷ tỷ…”
Lúc này, quý tộc thành đã vắng vẻ hơn nhiều. Một số thành viên cũng có vẻ nhàn hạ. Bất quá, các nàng cũng không có qua đây. Trong đó có một nữ hài tử kêu Liễu Ám một tiếng sau khó nháy mắt đối với Liễu Ám.
“Oh. Đúng. Đúng! Quần áo. Anh cần phải thay đổi quần áo!” Liễu Ám thấy nữ hài tử kia chỉ vào quần áo trên người, nhất thời giật mình hiểu ra.
Đích xác, quần áo Trương Dương có chút thê thảm không đành lòng. Mặc dù là mặt hàng cao cấp. Nhưng mà bởi vì Trương Dương mấy ngày nay chán nản, nên ngay cả quần áo cũng bẩn thỉu nhăn nheo.
Trên thực tế, Trương Dương mấy ngày nay ăn mặc rất luộm thuộm, Trương mẫu cùng Tiêu Di Nhiên mỗi ngày đều giúp hắn đem quần áo ủi thẳng. Đáng tiếc, Trương Dương một khi chán nản uể oải đều không chú ý đến. Ngồi chỗ này nằm chỗ nọ, làm cho quần áo bẩn thỉu nhăn nheo đến chịu không nổi.
Trương Dương chỉ ngây người một lát. Lập tức, Liễu Ám liền vì Trương Dương lấy một bộ tây trang màu trắng nhã nhặn lại đây.
“Thay đi, đây là mặt hàng mới năm nay, rất nhiều người đều thích.”
Trương Dương không có động. Chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Ám. Hắn cảm giác hai mắt mình có chút khó chịu.
Không cần nói cũng biết, rất nhiều người thích mà không có bán là bởi vì rất đắt, mà Liễu Ám lại không chút do dự lấy cho hắn, tự nhiên là nàng dùng tiền mình để mua.
“Anh nhìn em làm gì…” Liễu Ám bị Trương Dương nhìn cho đỏ mặt, sẳng giọng nói.
Trương Dương lắc đầu, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn nữ hài tử thanh thuần này. Nữ hài tử này mặc dù không có cùng hắn phát sinh quan hệ, nhưng có một chút đụng chạm da thịt.
Liễu Ám tựa hồ cũng nhận ra được ánh mắt ôn nhu của Trương Dương, cũng không có lên tiếng. Ánh mắt hai người nhìn nhau. Khó khăn hưởng thụ lúc bình an này. Lúc này, Trương Dương đã đem dục vọng của mình vứt lên chín tầng mây rồi.
“Hắn là ai vậy?”
Nhưng mà, cảnh đẹp này không có kéo dài lâu, một âm thanh the thé của nam nhân phá hỏng tâm linh trao đổi của hai người. Thanh âm mang theo vẻ tức giận.
Người nói chuyện chính là một người thanh niên, là khách hàng lúc đầu Liễu Ám tiếp. Trong tay hắn đang cầm bộ tây trang màu đen mới tinh.
up up up full gòi:0 (146)::0 (146)::0 (146)::2 (51)::2 (51):
Dịch: colaoban
Nguồn: ST Cảm ơn garnet đã tài trợ!!!
“Đây là ai vậy?” Ánh mắt vốn ôn hòa của Trương Dương đột nhiên biến thành sắc bén như dao.
“A… Em em…” Liễu Ám bị Trương Dương nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng. Cả người cứng đơ như vừa rơi vào hầm băng, lắp bắp nói không ra lời.
“Tôi đang hỏi anh là ai!” Lúc này người trẻ tuổi mới nhìn Trương Dương lạnh lùng nói.
Trương Dương im lặng. Chỉ lạnh lùng nhìn bộ mặt dữ tợn của người trẻ tuổi. Rất hiển nhiên, trông quan hệ của người trẻ tuổi và Liễu Ám không bình thường. Ít nhất, người tuổi trẻ phi thường này thích Liễu Ám.
“Đây là bằng hữu của em” Liễu Ám rốt cuộc cũng định thần. Vội vàng trả lời người trẻ tuổi.
“Anh cũng là bằng hữu của em” Người trẻ tuổi cười lạnh nói: “Mà em, lại đem y phục của bằng hữu mà em thích đưa tới cho một bằng hữu khác”.
“Không không, anh ấy khác anh” Vẻ mặt Liễu Ám đỏ lên nhìn thoáng qua Trương Dương rồi lại nhìn người trẻ tuổi. Có chút hoảng sợ không tìm được lời nào cho thỏa đáng.
“Có gì không giống?” Người trẻ tuổi đôi mắt hung hăng nhìn Trương Dương chằm chằm.
“Em em… em… Em thích anh ta…”
Liễu Ám vẻ mặt e lệ. Cúi đầu lắp bắp nói. Khó giải thích. Trương Dương cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn về phía Liễu Ám với ánh mắt hòa nhã hơn rất nhiều.
“Thì ra là vậy. Em chính là vì hắn mà xa lánh anh. Ha ha. Vậy mà anh còn tưởng rằng thần thánh phương nào!” Người trẻ tuổi thấy một người thì e lệ, một người thì ôn hòa. Ngay tức khắc vẻ mặt âm u trở nên tươi tỉnh. Ánh mắt nhìn bộ đồ của Trương Dương.
“Tôn thiếu. Em xem anh là bằng hữu. Xin anh tỏ ra tôn trọng một chút.” Liễu Ám vốn là người ngoài nhu trong cương. Người trẻ tuổi ngữ điệu lúc này tổn hại Trương Dương. Nhất thời vẻ mặt giận dữ
“Tốt tốt tốt. Bằng hữu! Loại bằng hữu như người này không cần cũng được. Ta sẽ không thiếu một bằng hữu là nữ bán hàng!” Người trẻ tuổi giận dữ cười nói.
“Anh…” Liễu Ám mặt đỏ bừng.
“Đừng có anh anh gì nữa. Tôi là khách hàng của cô. Hơn nữa, tôi là khách VIP của Quý Tộc Thành. Bây giờ. Tôi cần bộ vest màu vàng trắng này, ừm, cái áo sơ mi này nữa!”
“Không được. Đây là y phục tôi đã mua” Liễu Ám như đinh đóng cột, ngữ khí không chút đường lui.
“Cô… cô mua sao?” Tôn thiếu sửng sốt
“Đúng vậy. Tôi đã mua. Tôi tặng cho anh ta” Liễu Ám không chút do dự. Hiển nhiên, Liễu Ám cũng biết Trương Dương tức giận. Bây giờ cái nhìn của nàng không chút nhượng bộ có thể khiến cho Trương Dương hiểu lầm. Thậm chí cho dù nàng đã đánh mất điều này thì công việc tuyệt đối không thể thoái lui.
“Cô xác định rằng cô đã mua? Ngươi có biết bộ vest này giá bao nhiêu không?” Người trẻ tuổi thấy Liễu Ám cương quyết thì có chút ngạc nhiên.
“160.000, nếu tôi dùng thẻ hội viên để giảm giá. Chỉ cần 112.000”.
“Tốt tốt. Ha ha… Thế giới này quả nhiên thay đổi. Một nhân viên bán hàng tầm thường cũng biết nuôi trai. Ha ha…” Người trẻ tuổi sắc mặt biến đổi. Vẻ mặt dữ tợn nói: “Gọi ông chủ các ngươi ra đây. Bộ quần áo này ta xem trước. Ta phải được quyết định. Nếu không. Hừ hừ…”
“Nếu không thì sao?” Trương Dương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người trẻ tuổi mất đi lý trí.
“Nếu không. Cái cửa hàng này… Ha ha… Cái cửa hàng này…” Người trẻ tuổi nhìn xung quanh cười ẩn ý. Như thể cả cái Quý Tộc Thành này đã thành rau trong đĩa của hắn ta.
“Ta rất muốn biết. Cái cửa hàng này rốt cuộc sẽ trở nên thế nào?” Trương Dương cười nhếch mép, như thể đang dụ người phạm tội.
“Nói vậy ngươi còn không biết bổn công tử đây là ai. Nói cho các ngươi biết. Bổn công tử họ Tôn. Tại tỉnh hội…”
“Ngươi họ Tôn hay họ Hầu ta cũng không có hứng thú. Ta chỉ biết. Nếu phụ thân ngươi biết có đứa con như ngươi. Hắn chắc hộc máu vì tức. Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi. Cút nhanh!” Trương Dương đột nhiên có chút hứng thú ác độc. Bất kể đối phương có thân phận gì. Trong mắt hắn có ý nghĩa gì? Một con voi sẽ chỉ bỏ qua khi đang đối mặt với sự khiêu khích của con kiến. Hơn nữa, hắn phát hiện, dường như hắn đã quên mục đích chính khi đến đây.
“Ngươi cút đi cho ta!”
Người trẻ tuổi cơn giận công tâm. Vẻ mặt đỏ lên. Thân thể đột nhiên xông tới, vẻ mặt hung hãn.
“Cút đi!” Một tiếng quát chói tai truyền đến. Người trẻ tuổi giật mình, lùi về phía sau hai bước.
Đó là tiếng của Vương Yến. Không biết từ khi nào. Vương Yến đã đứng ở trong đại sảnh. Sau lưng là hai người to cao đeo kính mát, mặc vest đen.
“Cô là ai?” Rõ ràng, người trẻ tuổi không biết Vương Yến. Nhưng bị khí thế cùng sự phô trương của Vương Yến đàn áp. Đã bớt phần kiêu căng mà cẩn thận hỏi lại.
“Tôi chính là chủ ở đây” Sau khi Vương Yến duyên dáng thoáng nhìn Trương Dương lại lạnh lùng chằm chằm nhìn người trẻ tuổi.
“Cô là chủ?” Trong ánh mắt của người trẻ tuổi hiện lên một tia kinh ngạc. Đương nhiên, một chút mừng vui cũng nhen nhóm. Hiển nhiên đối phó với một tiểu cô nương yếu đuối dễ hơn nhiều với một thương nhân chân chính.
“Đúng” Vương Yến liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái. Ánh mắt lại vô cùng dịu dàng nhìn về phía Trương Dương. Nhìn mơ hồ đến nỗi Trương Dương run cả da đầu. Trương Dương thậm chí tin rằng. Nếu như không có ai ở đây. Vương Yến đã sớm nhào lên người hắn rồi.
“Cô chính là bà chủ. Vấn đề dễ giải quyết thôi. Là như thế này. Ta đã xem bộ vest vàng trắng này. Nhưng người làm của cô lại đột nhiên nói có người khác đã mua” Người trẻ tuổi giọng rõ ràng.
“Vậy anh muốn thế nào?” Vương Yến rốt cuộc cũng rời ánh mắt khỏi Trương Dương quay sang nhìn người bên cạnh.
“Tôi hy vọng. Quý cửa hàng cho tôi một câu trả lời!” Người trẻ tuổi cười nói.
“Được thôi. Bộ y phục này anh có thể mua. Dựa theo chiết khấu mà làm. Anh vừa lòng chưa?” Vương Yến lạnh nhạt nói.
“Chị Yến” Liễu Ám nhất thời khẩn trương.
“Liễu Ám tỷ tỷ. Đừng nóng vội. Trên lầu còn một bộ nữa. Đợi lát nữa đưa cho chị mà tặng cho tình lang” Vương Yến nhìn Liễu Ám ranh mãnh cười nói. “A, khụ khụ…” Liễu Ám nhất thời xấu hổ mặt đỏ bừng. Chính Trương Dương cũng cảm giác trên mặt một trận hỏa khí. Hắn không thể hiểu Vương Yến làm trò nhiều như vậy để làm gì. Hơn nữa. Vương Yến cùng Liễu Ám đã có chút quan hệ. Nhiều ít Trương Dương cũng cảm thấy quái lạ.
“…” Người trẻ tuổi nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết như thế nào cho phải.
“Hiện tại ngài chưa vừa lòng sao? Ngài có thể trả tiền rồi đi!” Vương Yến quay đầu lại. Ánh mắt giá băng.
“Không. Tôi thay đổi ý định. Tôi không cần bộ y phục này nữa. Tôi cần quý cửa hàng cho tôi một câu trả lời hợp lý. Bời vì, tôi đã vì bộ y phục này mà tiêu phí thời gian. Hơn nữa. Đã bị hạ nhục nhân cách. Tôi nhớ, cô khi vào đây từng nói một câu, cô bảo tôi cút đi”.
“Vậy tôi sẽ nói một lần nữa. Cút đi!”
“Cô…”
“Dẫn hắn đến trước mặt phụ thân hắn. Cho ông ấy biết, ông ta có một đứa con trai rất vĩ đại. Hơn nữa, nói cho ông ấy, con trai ông ấy không phải lần nào cũng gặp may đâu” Vương Yến nhẹ nhàng phất phất tay.
“Vâng!” Bốn đại hán cao to trả lời lớn. Khí thế làm cho người ta sợ hãi. Cả Quý Tộc Thành đều bị chấn động.
“Cô… Các ngươi biết mình làm cái gì không? Làm cái gì? Buông ta ra. Buông ta ra…”
Người trẻ tuổi vẻ mặt trắng bệch. Đáng tiếc. Không chờ hắn nói hết câu. Bốn đại hán cao to đã bắt lấy hắn, gần như là quẳng ra ngoài. Sau đó Quý Tộc Thành đã đặc biệt yên an tĩnh. An tĩnh đến có chút quái dị.
Vô số ánh mắt nhìn vào Trương Dương. Trương Dương cảm giác lo lắng như có mũi nhọn kề lưng. Đặc biệt Vương Yến với cái nhìn bốc lửa làm hắn có một cảm giác sợ hãi. Dù sao. Hôm nay hắn tới nơi này cũng không có chuyện gì tốt lành.
“Trương Dương”.
“Trương Dương”
Vương Yến và Liễu Ám đồng thanh gọi. Hai người nhìn nhau thoáng qua, trên gương mặt đã đỏ ửng. Ngay cả Vương Yến da mặt như tường thành cũng biết ngượng ngùng.
“Chị Yến, chị nói trước đi”.
“Liễu Ám. Chị nói đi”.
“Chúng ta hay là cùng nói đi” Trương Dương thở dài một tiếng. Nhìn thoáng qua những người trong Quý Tộc Thành xung quanh che miệng cười.
“Anh”.
Hai người lại đồng thanh trả lời. Thấy xung quanh mọi người cười trộm. Nhất thời mặt hai nàng đỏ lên như ánh nắng buổi chiều thiêu đốt. Vội vàng như một trận gió thơm chạy lên lầu hai.
Khi Trương Dương lên lầu hai. Hai người đang chuẩn bị bộ vest vàng trắng, lột nhãn. Trên bàn trà đặt một đống lớn y phục. Có sơ mi, tất, dây lưng, và cả quần đùi.
“Vương Yến”.
“Không cho nói!” Hai người lại lần nữa đồng thanh nói.
“…” Trương Dương há miệng vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tắm rửa rồi nói chuyện. Dơ bẩn. Tránh bị hiểu lầm là trai bao” Vương Yến tức giận nói.
“Đúng vậy. Cả người thối muốn chết”.
“Khụ… anh tắm, để anh tắm…”
Trương Dương ôm lấy quần áo lập tức chạy vào phòng tắm. Hắn là người thông minh. Hắn sẽ không ngu xuẩn cùng 1000 con vịt tranh luận.
Rất nhanh. Trương Dương liền xuất hiện.
Đầu tóc đã sạch. Nửa khô nửa ướt. Rõ ràng là rất thanh lịch. Khác hẳn phong cách trước kia.
Bộ vest cũng đã mặc vào, bên trong là áo sơ mi trắng. Không có caravat, vạt mở rộng, lộ rõ vẻ tùy ý.
“Rất đẹp!”
Ngay cả một thiếu nữ cũng phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Dương. Trương Dương lúc nãy và hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau. Trương Dương lúc trước tràn ngập cảm giác tang thương, hơn nữa có chút tiều tụy và hơi nhạt. Trương Dương hiện tại, tinh thần hay khí chất đều làm cho người ta có cảm giác quý tộc.
“Ừm, anh hôm nay đến. Có chuyện quan trọng muốn nói với các em. Các người đừng nói gì, hãy nghe ta nói xong. Bất kể ta có nói điều gì, làm ơn hãy kiên nhẫn nghe anh nói. Có được không?” Trương Dương ngồi xuống ghế tựa. Nhẹ nhàng uống một ngụm nước. Vẻ mặt nghiêm túc.
“Liễu Ám. Chúng ta hãy đoán, Trương Dương định nói gì với chúng ta?” Vương Yến không thèm quan tâm thái độ nghiêm túc của Trương Dương.
“Ồ. Chị Yến đoán trước đi. Chị là chủ, chị trước!” Liễu Ám nói, vừa sắp xếp lại bộ quần áo cũ của Trương Dương vừa trêu ghẹo.
“Nha đầu chết tiệt kia. Lúc này ta là bà chủ của ngươi. Ngươi mua y phục mà không thèm nghĩ tới bà chủ này. Sống chết phải muốn đem bộ y phục này lưu lại?”
“Yến tỉ.” Liễu Ám nhất thời đỏ bừng mặt. Chạy đến bên Vương Yến không ngừng đánh.
“Được rồi được rồi. Chị nói trước. Chị dám khẳng định. Là tên vô lương tâm này có niềm vui mới. Hôm nay tìm đến đây là để nói rõ, muốn vứt bỏ chúng ta…”
“A…” Trương Dương vẻ mặt khó tin nhìn Vương Yến.
up up up full gòi:0 (146)::0 (146)::0 (146)::2 (51)::2 (51):
Đồ Thần Chi Lộ
Chương 511: Không cần chịu trách nhiệm
Dịch: colaoban
Nguồn: ST Cảm ơn garnet đã tài trợ!!!
“Anh xem, bị tôi nói trúng rồi chứ gì, hừ! Đồ đàn ông vong ân phụ nghĩa” Vương Yến nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Dương liền tức giận nói.
“Vương Yến... Liễu Ám... anh...” Hào khí ngút trời của Trương Dương bỗng chốc hoá thành hư không, cúi đầu không dám nhìn vào mắt của Vương Yến và Liễu Ám
“Thật là…”
Vương Yến chợt rơi vào trạng thái trầm lặng, Liễu Ám cũng đang nhìn Vương Yến và Trương Dương mà không biết phải nói gì, thực tế, quan hệ giữa ba người họ vẫn chưa được làm rõ ràng, bây giờ càng phức tạp.
“Vương Yến, Liễu Ám, anh cũng không biết phải nói như thế nào, tóm lại, các em trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh... anh... anh không thể...” Trương Dương vốn là người ăn nói rất lưu loát, nhưng khi nói đến trọng điểm thì vẫn không có cách nào nói ra khỏi miệng, hắn chỉ hi vọng Vương Yến và Liễu Ám có thể tự hiểu.
“Được rồi, Trương Dương, chuyện của anh em biết, chỉ là Liễu Ám không hiểu thôi, nhưng, em hiểu, không cần anh phải nói với em, em biết em nên làm như thế nào rồi, em biết rồi...”
Vương Yến đột nhiên nhẹ nhàng bước tới trước mặt Trương Dương, ngồi lên đùi y, đôi tay mềm mại nâng mặt Trương Dương lên dịu dàng vuốt ve, ánh mắt đầy tình ý, dường như những tảng băng hàng vạn năm cũng đều bị ánh mắt đó làm tan chảy.
“Vương Yến, anh xin lỗi” Trương Dương nắm chặt lấy đôi bàn tay ấm áp của Vương Yến, có một chút xót xa, hắn từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ có kết cục như thế này.
“Liễu Ám, chị muốn một mình ở cùng Trương Dương một lúc có được không?” Vương Yến quay đầu nói với Liễu Ám đang cúi đầu với vẻ mặt ngại ngùng
“Ừm… ừm…” Liễu Ám liên tục gật đầu trả lời, chạy nhanh xuống lầu như một cơn gió.
U u …
Những âm thanh nhỏ lướt qua, rồi cửa kính và rèm cửa đều tự động đóng lại, giờ đây, nơi này đã trở thành thế giới của hai người.
Nơi đây đã trở thành chốn nảy nở mối quan hệ thân mật của hai người.
Khi chiếc rèm cửa được kéo vào, ánh đèn của gian phòng trở nên mờ nhạt. Mờ mờ ảo ảo chỉ có thể nhìn thấy bóng của hai con người đang kề sát bên nhau, Vương Yến ngồi trên đùi của Trương Dương, hai đôi bàn tay đan chặt vào nhau, không khí cũng bắt đầu trở nên đam mê.
Đột nhiên, bóng hai người càng lúc càng dựa sát vào nhau
Cuối cùng, giữa hai cái bóng đó không còn một chút khoảng cách nào, chỉ còn nghe thấy những tiếng hôn mãnh liệt
Sự kiềm chế của Trương Dương như núi lửa phun trào.
Quan hệ giữa hắn và Vương Yến sớm đã vượt qua khỏi mối quan hệ nam nữ bình thường. Hai người đối với cơ thể của nhau đã quá quen thuộc rồi.
“Anh…”
Trong màn đêm, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên khắc cốt của Vương Yến, còn có âm thanh phát ra khi y phục rơi xuống, âm thanh đó đầy sự mê hoặc, cơ thể như ngọc của Vương Yến trong bóng tối giống như đang phát sáng, vô cùng loá mắt.
“Không…”
“Không…”
Trương Dương nghĩ tới Na na, trong lòng anh nảy sinh sự kháng cự mãnh liệt. Nhưng sự mê hoặc quá lớn cùng với khoái cảm trong tay đã làm anh không có cách nào kìm lòng đẩy Vương Yến ra, tất nhiên là Trương Dương đã đẩy ra. Chỉ là cái đẩy đó rất yếu chẳng có chút sức nào. “Trương Dương, Trương Dương, em muốn chàng, em muốn chàng...” Vương Yến như đang trong mơ, cô hoàn toàn vứt bỏ đi cái vẻ kiêu ngạo giả tạo, cô giờ đây chỉ như là một cô gái muốn giữ người yêu cho riêng mình mà thôi. Sự dịu dàng đó đã hoá nham thạch nóng chảy, cơ đồ làm tan chảy trái tim đang do dự của Trương Dương
“Không”
“Em muốn!”
“Em muốn!”
Cơ thể của Vương Yến giống như một con cá bát quái, giữ chặt lấy Trương Dương, da thịt mềm mại chạm vào nhau làm cho Trương Dương như đang đi trong hoả diệm sơn...
Trương Dương là một người đàn ông
Là một người đàng ông chân chính.
Sự mê hoặc của mềm mại ngọc ngà và hương thơm nồng đối với một người đàn ông mà nói thì đó là một điểm chí mạng. Nhưng, trong tâm trí của họ, luôn có một sợi dây không có cách nào vượt qua, đó chính là đạo đức.
Hắn không thể cho Vương Yến hạnh phúc.
“Vương Yến, nghe anh nói. Không được, anh không thể cho em hạnh phúc... không thể...” Tiếng của Trương Dương có một chút gì đó khàn khàn run rẩy, hắn vận dụng chân khí của “Tiên Đạo Mạn Mạn” nhằm hoá giải ngọn lửa nhục dục tày trời, nhưng, “Tiên Đạo Mạn Mạn” dường như có tác dụng hoàn toàn ngược lại, ngọn lửa nhục dục càng lúc càng bốc cháy hừng hực, không chỉ tiếng nói của hắn run rẩy mà cả đôi tay cũng run lên, hắn nhận ra rằng hắn không có cách nào khống chế đôi bàn tay của mình không vuốt ve chạm vào cơ thể mềm mại đẹp không tì vết kia, sơn lam kia, đê cốc kia, rừng rậm rạp đều làm thoả mãn sự mê hoặc chí mạng...
“Trương Dương, chúng ta cuối cũng sẽ ở bên nhau, sẽ như vậy, cho dù anh không cần em, em cũng sẽ không hận anh, cho em đi, em muốn...”
Giọng nói của Vương Yến cứ vang vẳng bên tai Trương Dương, đầy mê lực, ý thức Trương Dương bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mà “Tiên Đạo Mạn Mạn” lại giống như dầu làm ngọn lửa lớn hơn.
Lời của Vương Yến hoàn toàn làm Trương Dương thoát ra khỏi hạn chế của đạo đức.
Không có một người đàn ông nào có thể chống lại sự mê hoặc của một người con gái đẹp đang nằm trong lòng mình, người phụ nữ này còn nói không cần chịu trách nhiệm
Đương nhiên, vẫn có những người chống lại được sự mê hoặc này, nhưng loại người này đã không thể gọi là đàn ông, nên trở thành thánh nhân.
Hỏi thế gian thánh nhân có bao nhiêu?
Không nhiều, không nhiều, từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thánh nhân không sắc giới ít lại càng ít hơn, Liễu Hạ Huệ cũng mới có một người. Chính Khổng Tử cũng biết, thực sắc, tính dã!
Trương Dương đương nhiên không phải là thánh nhân, Trương Dương càng không phải là Liễu Hạ Huệ, thứ da thịt mềm mại đó, những ngọn núi làm cho Trương Dương mê mệt hoàn toàn, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác gia thịt khoẻ khoắn, mềm mại mà lại đầy tính đàn hồi, làm mạch máu người ta căng nở ra, ngọc nữ với sắc thanh tú vô cùng càng thẹn thùng không kiềm chế nổi, má lúm đồng tiền làm người ta ngây ngất, thẹn đỏ vô cùng.
Hai người không phải là lần đầu, xa cách lâu ngày gặp lại làm cho hai người như đang thiêu đốt hừng hực, cơ thể hai con người trên ghế sofa đang quấn vào nhau,, rên rỉ, líu ríu.
Thiếu nữ với quốc sắc thiên hương, đẹp như tiên nữ, cơ thể nõn nà trắng như tuyết có thể so sánh với những đoá hoa đang động đậy, thuần khiết nhã nhặn, khuôn mặt với nhan sắc làm động lòng người trở nên hồng hào với má lúm đồng tiền ửng đỏ, mắt nhíu mày ngài, ngượng ngùng e thẹn, hết lòng hầu hạ, dịu dàng khéo léo, những lần co giật người không có quy luật... Vương Yến trong cơn phấn khích cực độ dưới ánh đèn mông lung, má lúm đồng tiền đỏ như lửa, đẹp không sao tả xiết, mày liễu hơi nhíu lại, hàm răng trắng bạc cắn nhẹ vào vai Trương Dương. Một lúc sau, đôi trai gái đã đến cực điểm khoái lạc của hợp thể. Cơ thể mềm mại của Vương Yến như không còn sức nằm soài trên giường, mồ hôi đầm đìa, hơi thở như hoa lan, thở nhè nhẹ, tuyệt sắc má lúm đồng tiền đỏ như lửa, chiếc cằm nhỏ xinh đẹp làm cho người ta phải yêu mến. Lúc này, trong đầu nàng chỉ là một khoảng trắng, mơ hồ không biết cơ thể mình đang ở đâu.
Trong bóng tối, một chút ánh sáng đỏ lúc tỏ lúc mờ. Trong không khí phảng phất lờ mờ múi khói thuốc lá, nhìn cơ thể yểu điệu trên giường, trong đầu Trương Dương là một màu trắng xoá. Dường như ngày càng xa với cái kết quả mà anh đã đến đây.
Làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Sau những kích thích tất nhiên sẽ là sự trừng phạt, trong lòng có một cảm giác nóng lòng khó tả, nếu như nói là lần đầu tiên quan hệ với Vương Yến là trong hoàn cảnh bản thân vẫn chưa có bất kì quyết định gì, nhưng lần này lại xảy ra lần nữa trong lúc đã suy nghĩ rõ ràng, điều này rõ ràng là không thể tha thứ được, hơn nữa, đây chính là sự phản bội với Na Na, nghĩ đến Na Na, Trương Dương có cảm giác trái tim mình đang bị dao cứa....
Thời gian dần trôi qua, Vương Yến luôn trong trạng thái yên lặng. Sự điên cuồng của cô ấy lúc trước đã lấy đi sức lực của cô ấy.
Trương Dương ngồi đờ người trên ghế sofa, anh ấy không dám nhìn cơ thể trắng ngần như tuyết, mềm mại làm mê hồn người kia, anh sợ bản thân không thể kiềm chế được mê hoặc.
Một bao thuốc lá đã hút gần hết, trong gian phòng nồng nặc mùi thuốc lá, từ khe hở của rèm cửa có thể nhìn thấy, bây giờ đã là nửa đêm, cũng chính là nói họ đã ở trong căn phòng này từ trưa đến giờ.
Cuối cùng, Trương Dương cũng đã đứng dậy
Hắn không có lựa chọn nào, hắn chỉ còn cách không từ mà biệt.
Trong bóng tối, Trương Dương nhẹ nhàng mặc quần áo, đeo cà vạt. Sau đó đi đến bên giường, nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn mỏng lên tấm thân đẹp đẽ của cô ấy, cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Vương Yến...
Trời tối như mực.
Trương Dương quay đầu lần nữa nhìn người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường, mở cửa sổ.
“Trương Dương”.
Một tiếng gọi khẽ vang lên, Trương Dương đang định bước ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, giống như bức tượng, không động đậy, cũng không quay đầu.
“Trương Dương, đi đi, anh là người đàn ông đầu tiên của em, em tin, anh cũng sẽ là người đàn ông cuối cùng của em, nhưng, anh cũng không cần phải có áp lực tâm lí, có rất nhiều chuyện mà không phải chúng ta đều có thể khống chế được, em yêu anh, nhưng, em sẽ không dùng tình yêu của em để ép buộc anh”.
“Yến…” Trương Dương cảm thấy giọng nói của mình thật nặng nề.
“Không sao, đi đi, em mãi mãi sẽ không hận anh, anh sau này sẽ hiểu, vì anh là Trương Dương, chỉ có anh biết “Tiên Đạo Mạn Mạn”, nhớ điện thoại cho em”.
“Ừm”.
“Anh đi xuống dưới đi, em nghĩ Liễu Ám đang đợi anh dưới đấy” Nghe thấy âm thanh nhè nhẹ trượt qua cửa kính, rõ ràng Vương Yến đã mở cửa kính tự động. Trương Dương lặng im một lát, hắn không hiểu Vương Yến rốt cuộc đang nghĩ gì, nếu như nói Na Na đối với tình cảm thì chỉ có một chút, vậy thì Vương Yến đã quá dễ dãi với tình cảm ư, thoáng với Trương Dương có gì đó là không thích hợp, thậm chí hắn còn nghi ngờ Vương Yến rốt cuộc có yêu hắn không, nếu như yêu thì tại sao không ghen? Tại sao lại còn đẩy mình về phía người con gái khác?
Rất nhiều điều không thể hiểu nổi, nhưng, đây là câu hỏi không có cách nào có thể trả lời, hắn không thể hỏi Vương Yến nguyên nhân.
“Đi đi, không cần phải hứa gì cả, em sẽ không nói với cô ấy”.
“Được rồi” Trương Dương thở dài một tiếng quay đầu bước về phía cửa kính.
“Không hôn em một cái ư?” Vương Yến nũng nịu.
“Em muốn”
“…” Trương Dương cảm thấy tim mình đang đập, anh lại có cảm giác máu đang trào lên cuồn cuộn.
Lần này, Trương Dương không một chút do dự, sải bước tới bên cạnh giường, hôn vội lên đôi môi thở ra mùi hoa lan, khi Vương Yến giơ cánh tay định ôm Trương Dương, người Trương Dương vội lùi ra sau, biến mất sau tấm cửa kính.
“Không được ức hiếp Liễu Ám nha... hì hì”
Khi Trương Dương đi ra khỏi cửa kính, nghe thấy những tiếng cười như chuông bạc.
Tầng một của Quý Tộc Thành không còn ánh điện, nhưng vì những cái cửa cuốn điện vẫn chưa được kéo xuống, ánh đèn đường của phố đi bộ hắt vào trong, lờ mờ có thể nhìn thấy sự bày trí bên trong của cửa hàng.
up up up full gòi:0 (146)::0 (146)::0 (146)::2 (51)::2 (51):
Dịch: colaoban
Nguồn: ST Cảm ơn garnet đã tài trợ!!!
Trương Dương nhẹ nhàng im lặng, nhanh chóng đi đến gần chỗ ghế sa ***, Liễu Ám ôm lấy một cái nệm, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cánh cửa pha lê, như một cái khăn che mặt thần bí in lên mặt trên Liễu Ám, tạo ra đường cong rõ ràng nhẹ nhàng trên thân thể, ngập tràn cảm xúc thanh xuân.
Khi nhìn ngũ quan xinh xắn của nàng, Trương Dương cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thời gian dường như đọng lại tại khoảnh khắc này.
Trong giấc mơ Liễu Ám như có một thần giao cách cảm, đột nhiên mở mắt ra thì thấy vẻ mặt ấm áp của Trương Dương.
“Trương Dương…” Liễu Ám nhẹ nhàng kêu một tiếng, cố gắng tựa cánh tay vào ghế mà đứng dậy.
“Ngủ đi, anh lập tức phải rời khỏi đây rồi” Trương Dương nhẹ nhàng giữ thân thể mềm của Liễu Ám lại.
Liễu Ám vô cùng ngạc nhiên nói: “Muốn đi rồi sao?”
“Ừm”
“Có việc gấp lắm sao?”
Trương Dương gật nhẹ đầu: “Đúng vậy”.
“Thế Vương Yến có biết không?”
“Biết”.
“Ồ…” Trong lòng Liễu Ám có ngàn lời muốn nói, thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Anh đi rồi, nói với Vương Yến biết, không cần phải chờ anh nữa, không cần đâu” Trương Dương đứng dậy đi gần tới cạnh cánh cửa pha lê, nhẹ nhàng giơ tay lên, ổ khóa trên mặt cánh cửa pha lê liền phát ra âm thanh rắc rắc.
"Trương Dương" Thanh âm Liễu Ám tràn ngập u oán.
“Không cần phải đợi nữa”.
Tiếng của Trương Dương có vẻ khàn khàn, lúc mà ở trên lầu bước xuống đã gặp lại bức "Đại tần thiết giáp như vân", Trương Dương cảm thấy vô cùng nặng nề, cái người thanh niên kia giống như một quả núi đè nặng trên vai của Trương Dương, và Trương Dương nhanh chóng vụt biến mất. Cánh cửa pha lê nhìn trống rỗng. Không kiềm được cảm xúc, nước mắt Liễu Ám đã tuôn ra.
Bên trong những lời nói của Trương Dương ý nghĩa rõ ràng, Vương Yến đã không cần chờ nữa, nên Liễu Ám không cần phải nói thêm gì.
Trương Dương một mình đi trên con đường tối tăm, cái bóng cũng trông dài hơn, và cảm thấy vô cùng cô độc.
Tỉnh thành vào ban mai rất im ắng, tấp nập xe qua lại trên đường, thỉnh thoảng có bắt gặp một số người lớn tuổi đặc biệt dậy sớm đang đi bộ trên đường.
Trương Dương cứ thế chờ đợi để làm một chuyện.
Hiện giờ, hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn cảm thấy dường như có một con người vô cùng vĩ đại ngày càng gần hắn, thậm chí là rất gần nữa.
Cái cảm giác không thể nào kháng cự lại được.
Vương Hào!
Vương Hào!
Vương Hào!
Sự tồn tại của một người có loại siêu sức mạnh, thế giới của những vị vua, một cường giả dấu chân có sức ảnh hưởng hơn cả một thế giới, bản thân dù có cố gắng thế nào hắn cũng không thể vượt qua được cái thần thoại đã từng tồn tại. Suốt cả cuộc đời hắn luôn sống dưới bóng ma.
Cuối cùng vương giả là ai?
Ai mới chính là chủ nhân của “Tiên Đạo Mạn Mạn”?
Trương Dương cảm thấy bên trong cơ thể máu nóng sôi trào, đột nhiên, cơ thể như sắp vỡ tung, giống như làn khói trong không trung lướt ngang qua.
Tăng tốc!
Tăng tốc!
Tăng tốc!
Thân thể điên cuồng của Trương Dương đang tăng dần lên, một trận điên cuồng đã nổi loạn lên, phía sau những chiếc lá từ từ rơi xuống đất và cứ thế, lá càng lúc càng rơi nhiều hơn, xếp thành một con rồng, và Trương Dương chính là đầu của rồng.
“Vù”.
Thân thể của Trương Dương đang bay lên không, và con rồng cũng bay lên, tại không trung vụt đi rất nhanh, và nhanh chóng biến mất trong hư không mờ mịt.
“!”
“Ái ui…”
Đó là lão nhân dậy sớm, vừa lúc Trương Dương ở trên không đã đi qua, lão nhân kinh ngạc nhìn một người trẻ tuổi đang mặc trên người bộ đồ tây bay vụt đi, lão nhân liền thẩn người, lão cứ thế mà theo quán tính đi về trước đụng phải cây cột điện.
“Vợ, vợ ơi…”
“Hả?”
“Tôi thấy có người bay lên trời…”
“Lão già chết tiệt, cho lão lợi hại, không phải thấy xe bay lên thì gặp người bay lên, ngủ đi…”
Lúc lão nhân ngắt điện thoại, một mình ngồi ở bậc thang sân thượng, đang sờ vào vết thương trên đầu, trên không tại đường cao tốc khu C, xuất hiện một con rồng xám uốn lượn cách nơi đó hơn mười dặm, cả bầu trời tất cả các con thú đều hoảng hốt bay hết, chấn động cả vùng nơi đó.
Chính là Trương Dương ở trên không đang phát ra lực chạy như điên.
Hiện giờ, hắn không còn muốn chờ đợi nữa, chờ đợi không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn muốn làm một việc lớn mà từ lâu đã chuẩn bị.
Việc này, rất có thể là hành động tự sát như thiêu thân, nhưng hắn không thể không làm vậy, hắn không thể đợi “Tiên Đạo Mạn Mạn” đạt đến cảnh giác cao nhất.
Không còn thời gian nữa!
Không còn thời gian nữa…
Phụ nữ, quyền lợi, tiền tài, đối với hắn cũng chỉ là phù du.
Tại trên không, gương mặt của Trương Dương vô cùng tức giận, “Tiên Đạo Mạn Mạn” liền xuất ra chiêu lốc xoáy, nó mang sức mạnh của quỷ, nó hủy diệt tất cả nơi mà nó đi qua, bầu trời cũng trời cũng trở nên u ám.
Trương Dương vung tay nhẹ lên trời, liền tạo ra nguồn điện chói mắt, tốc độ cũng tăng dần lên, Trương Dương liền biến thành ánh sáng hư vô.
Bùm, một tiếng nổ tại khu C quảng trường tòa nhà Bạch Vân, tại không trung xuất hiện một bóng người, quảng trường rộng lớn nơi đó bị hắn làm nổ một nửa, mặt đất nứt ra kéo dài gần mấy chục thước.
Là Trương Dương.
Trương Dương vẻ mặt đờ đẫn, rồi nhẹ nhàng bước vào tòa nhà Bạch Vân, tại bên dưới lầu có một kho bạc phú khả địch quốc.
Âm thanh chói tai của tòa nhà Bạch Vân vang lên, vô số lính bảo an vọt đứng dậy, hiển nhiên đó là đã kích lớn tại tòa nhà an ninh.
Không đến mười phút, tin rằng cảnh sát thị cục cũng sẽ đến.
Đương nhiên, đây không phải là điều mà Trương Dương lo lắng, người nhiều bao nhiêu với Trương Dương không còn quan trọng nữa.
“Đứng lại!” Một trung niên bảo an có vẻ mặt nghiêm túc đang đứng trước mặt Trương Dương.
“Trương Dương”.
“Trương tiên sinh, tuy rằng tôi quen biết ngài, nhưng tôi hiện giờ tôi không có quyền cho ngài đi vào tòa nhà Bạch Vân, xin Trương tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử”.
“Cho ngươi 5 phút thông báo ngay cho Lâm chủ tịch, ta muốn gặp cô ấy ngay bây giờ!”
“Trương tiên sinh…”
“Còn 4 phút 50 giây”.
“Trương tiên sinh…”
“Còn 4 phút 40 giây” Trương Dương không hề quan tâm mà cứ thế nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Vị trung niên an ninh sờ nhẹ vào thắt lưng súng, mắt trầm trầm đầy do dự nhìn Trương Dương.
“Còn 4 phút 20 giây” Trương Dương như thể không nhìn thấy hành động rờ vào súng của hắn.
“Đợi đã, để ta liên lạc với Lâm chủ tịch, ta không bảo đảm cô ấy sẽ gặp ngươi” Vị bảo an kia rốt cuộc cũng khuất phục, Trương Dương không cho chút đường lùi.
“Còn 3phút 50 giây!”
Các bảo an đổ mồ hôi như thác, bầu không khí vô cùng nặng nề, hắn có cảm giác không thể nào thở được.
Các bảo an không còn ngần ngại nữa, ngay lập tức lùi về sau lấy ra một bộ đàm nhỏ.
“Lâm chủ tịch…”
“Hả?” Tiếng nói kéo dài hẳn ra, dường như không còn tính nhẫn nại thêm nữa.
“Trương tiên sinh muốn gặp người ngay bây giờ?”
“Ai là Trương Tiên sinh?”
“Trương Dương tiên sinh, chính là lần trước đã đến đây” Bảo an lòng sợ hãi nhìn Trương Dương, hiển nhiên chuyện lần trước hắn còn nhớ như vừa xảy ra.
“Ừm, dẫn hắn vào phòng làm việc của ta”.
“Vâng”.
“Ngài đã có thể gặp mặt, mời!”
“Cảm ơn”.
Trương Dương gật nhẹ đầu rồi nhanh chân rời khỏi, đối với nơi này, hắn đã vô cùng quen thuộc, cũng tại nơi này, hắn cũng đã từng với Vu Cơ giao đấu, hơn nữa tại bên dưới kho bạc cũng đã từng gặp qua…
up up up full gòi:0 (146)::0 (146)::0 (146)::2 (51)::2 (51):
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của rennynguyen