Cẩm Y Dạ Hành Tác Giả: Nguyệt Quan
Quyển 13. Bình uy lộ
-----oo0oo-----
Chương 499: Thỉnh anh (1+2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả tự: Thụy An An - ************
Sưu Tầm by htnt2005 --- 4vn.eu
Chu Lệ cười nói: “Dũng khí thì đáng khen! Nhưng không phải một câu hùng hồn, tan xương nát thịt vì quân thượng là sẽ làm được!”
“Bệ hạ lo việc gì?”
“Bây giờ là nguyên niên Vĩnh Lạc, niên đại vừa mới đi vào! Thiên hạ, do cựu thần Kiến Văn thống trị, do võ thần Tĩnh Nan trông coi. Binh mã thiên hạ, tất cả tập hợp vào, muốn trấn trụ bọn họ, cũng phải dựa vào việc quan hẹ. Khâu Phúc và Chu Năng, là phụ tá đắc lực trong quân. Hắn ngã, liền gãy một cánh tay.
Không chỉ như thế, chỉ cần động đến hắn, đề phòng hậu hoạn, rất nhiều binh lính hắn mang theo nhiều năm, liên đều muốn nhúc nhích. Giờ đây địa phương vừa mới yên ổn, có chịu nổi gây chiến không?”
Hạ Tầm phản bác nói: “Trên đời không có tường nào không lọt gió, chuyện Song Tự vệ, bệ hạ cho rằng, còn bịt được không? Chính như bọn họ bị hãm hại, thật ra đã có lỗ thủng nặng nề, mặc dù trong thời gian này không phát sinh sơ sẩy trọng đại, chỉ cần triều đình muốn tra, nhất định có thể tra được chân tướng. Ngàn vạn người tham gia sự tình, muốn cam đoan giữ bí mật, căn bản chính là mơ tưởng hão huyền.
Bọn họ chính thức cậy vào, là người mặc dù chịu thiệt thòi, có chứng cớ cũng không lấy ra được, vì thế bọn họ phải một tay che trời, lừa dối thiên tử. Mà thần, hoàn toàn là người bọn hắn không cách nào dùng chuyện xấu khống chế, cho nên thần mới có thể tự dưng hãm thân trong đó, bị bỏ tù oan. Chỉ cần hãm hại thành công, người biết chuyện giới hạn trong một góc, hơn nữa người biết chuyện sẽ không lan truyền ra.
Hôm nay lại khác, án này là Hoàng Thượng ngài đích thân hạ chỉ thẩm tra xử lí, triều dã chú ý, kết cục giờ phút này đã truyền ra kinh sư, cho dù bệ hạ muốn bỏ qua cũng không thể, rất nhanh, nó sẽ biến thành một “bí mật” ai ai cũng biết, khi đó nếu không công khai chân tướng, chẳng lẽ không phải lừa mình dối người?
Tướng lãnh cao cấp trong quân mưu hại lẫn nhau, hãm hại đồng liêu, một khi gièm pha bực này truyền ra, mới thật sự là hủy Trường Thành. Hoàng Thượng lúc trước lời nói răn dạy, chiếu dụ công thần Tĩnh Nan, tất nhiên là hy vọng chúng ta không phạm phải sai lầm, có thể quân thần hòa thuận, sống quốc gia, dù sao cũng không phải bởi vì lo lắng công thần Tĩnh Nan chỉ là thần tử trong phủ Yến vương thời phiên vương, nhưng quan viên một phủ lớn nhất, chỉ vì theo rồng, cá chép hóa rồng, đột nhiên lên địa vị cao, sợ hắn hủ hóa, thối nát không chịu nổi?
Thần mang Phi Long bí điệp mới vào Kim Lăng, đã từng gặp qua tình hình cùng loại, tỉ mỉ tuyển ra những chiến sĩ nhiệt huyết từ trong Yến Sơn ba đạo hộ vệ của bệ hạ kia, xưa nay quân kỷ nghiêm túc, chiến đấu dũng cảm, vừa vào Kim Lăng, lại bị rượu và mỹ nhân mê hoặc, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường. Thần quả quyết xử trí, xác thực bởi vậy mà đội ngũ tình báo của ta bị tổn thất trọng đại, hao tổn một số người đắc lực, một số cơ sở ngầm bố trí tỉ mỉ cũng bởi vậy nên phải buông tha. Nhưng nếu không làm như thế, chỉ sợ thần sẽ không chờ được đến ngày bệ hạ dẫn binh vào Kim Lăng. Bệ hạ, từ xưa tranh đấu giành thiên hạ đã khó, thủ giang sơn càng khó. Thủ giang sơn, cũng phải giống với tranh đấu giành thiên hạ, cần sát phạt quyết đoán!”
Chu Lệ nói: “Án này, khác xa so với án của ngươi, ngươi chẳng qua là một người tham ô. Nhưng lại rất nhiều tướng lãnh trong quân, liên thủ mưu hại đồng chí, ảnh hưởng to lớn, liên quan sâu xa, một khi tướng sĩ bởi vậy mà mất tâm, hậu quả có thể nghĩ’.
Hạ Tầm bật cười nói: “Bệ hạ, thứ cho thần nói lời mạo phạm. Bệ hạ ngài thông minh một đời, tại sao vì việc này mà lâm vào mây mù? Không sai, bệ hạ cũng biết hậu quả nghiêm trọng, nhưng hậu quả này, hoàn toàn là mây mù không bằng đường hoàng. Chỉ có nghiêm tra đến cuối, quan viên có liên quan vụ án đều nghiêm trị, quyết không bất công, mới có thể nâng cao chính khí, mới có thể cho các tướng sĩ khôi phục tin tưởng!”
“Như người... là Vĩnh Lạc nguyên niên. Tân niên bắt đầu, gièm pha như thế lại có công thần Tĩnh Nan tham dự, văn võ cựu triều chờ xem để chê cười, một khi đường hoàng, thể diện triều đình..
“Hoàng Thượng, thể diện là đánh được mang về, không phải giấu về. Thủy sư Chiết Đông đẩy tất cả trách nhiệm binh bại lên trên người Song Tự vệ, ngày nay đã chứng minh, chí do một phái nói bậy. Lũ khấu cũng không bởi vậy mà tổn thương. Thần xin hỏi bệ hạ, bệ hạ có thể cấm được miệng văn thần cả triều, nhưng có cấm được miệng người trong thiên hạ? Có cấm được miệng lũ khấu? Mắt thấy lại xuân về hoa nở, xuân qua đi, lũ khấu lại lướt sóng mà đến, làm hại hải cương, đến lúc đó, vẫn đánh vào thể diện triều đình...”
Thần sắc Chu Lệ có phần giãy dụa, hiển nhiên là khó có thể lấy hay bỏ.
Hạ Tầm thấy thế, thở dài nói: “Bệ hạ lúc trước dùng tám trăm thân binh khởi binh Tĩnh Nan, có từng sợ qua cái gì? Ngày nay ngồi thiên hạ mới có nửa năm, thay đổi, trở nên sợ đầu sợ đuôi! Bệ hạ, ngài một mực lo lắng công thần đi theo ngài giành chính quyền Tĩnh Nan biến đổi, nhưng chính bệ hạ người làm sao không biến đổi? Trong nhà nhiều bình bình lọ lọ, sợ đụng cái này, vậy cũng sợ ngã, toàn bộ nhuệ khí đã tiêu tan!”
Chu Lệ phảng phất bị một thanh búa lớn nhìn không thấy đánh mạnh xuống, bỗng dưng lui hai bước, lồng ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, hai mắt chăm chú nhìn Hạ Tầm, trong mắt bắn ra hàn mang làm cho người ta sợ hãi.
Hạ Tầm phảng phất giống như không thấy, đứng lên trước một bước, quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thần mạo phạm thiên tử, tội đáng chết vạn lần! Xin trị thần tội chết!”
“Ngươi...”
Hạ Tầm không phải Tỷ Can, hắn cũng không có thói quen động một chút lại khoét tâm can liều chết can gián, nhưng những lời hắn nói xác thực quá nặng, không nặng không đủ để xúc động Chu Lệ, nói nặng lại có khả năng thật sự làm tức giận Chu Lệ, cho nên câu nói thứ hai của hắn lập tức nói ra.
“Nếu bệ hạ không chê thần ngu dốt, nguyện xin gánh trách nhiệm tiêu diệt lũ khấu, thần cam đoan, nhất định đánh ra uy phong Đại Minh ta, bắt lũ khấu quăng mũ cởi giáp, thua chạy như chó, mặc dù không dám nói từ đó mà bốn bể yên lặng, cũng có thể khiến cho lũ khấu từ nay về sau không dám làm bừa!”
Hạ Tầm nói như vậy không chỉ tìm cớ vì câu trước đã mạo phạm nghiêm trọng đến hoàng đế, trong đó còn có ý nghĩa càng sâu xa. Hắn muốn tham dự quân vụ, rút kinh nghiệm xương máu, hắn cảm thấy, dùng một chi lực lượng đặc vụ âm thầm nắm giữ lấy một thân phận Quốc Công, tại trên triều đình, không có bao nhiêu quyền lên tiếng, lực ảnh hưởng cũng có hạn. Nhưng Như Thường Bá Gia đều từ chức Thượng Thư, một Quốc Công hắn thì không cách nào có hệ thống nhỏ nhoi trong quan văn.
Hoàng minh tổ, quan văn cao nhất phong bá, tước vị không cho phép quá cao, chỉ có võ tướng mới có thể. Cho nên hắn không cách nào nhúng tay hệ thống quan văn, nhưng có thể chen vào trong hệ thống võ thần. Mà tiêu diệt người Oa, chính là một cơ hội vô cùng tốt.
về phần thành bại, hắn vẫn có nắm chắc nhất định. Trên quân sự, hắn có bọn người Hồ Tông Hiển, Thích Kế Quang, một sổ người nhiều kinh nghiệm chống người Oa, lại có Song Tự vệ, tự nhiên là khó mà tổn thất nặng. Chính trị như thế nào?
Hồ Tông Hiển, Thích Kế Quang, đều là danh tướng có thể đánh, Thích Kế Quang, nếu đặt hắn tại niên đại này, chưa hẳn kém hơn so với Kỳ Quốc Công Khâu Phúc, thậm chí sẽ càng manh hơn. Chỉ là hắn không có kỳ ngộ như Khâu Phúc, mới không có tước lộc địa vị như vậy.
Nhưng mặc dù lấy sự manh mẽ của Thích Kế Quang, cũng chỉ là thường xuyên đánh thắng trận khi đổi mặt lũ khấu, không làm thiệt hại nghiêm trọng, vẫn không đánh cho lũ khấu đau đến tận xương, nguyên nhân ở đâu? Bởi vì lũ khấu không phải một chi quân đội, cũng không có mục đích chính trị nào. Nếu là một đội quân, đánh bại hắn trên quân sự, người tham gia chính trị và người thống trị hắn đạt thành hiệp nghị nhất định, đám kẻ địch này tất nhiên biến mất.
Nhưng lũ khấu lại khác, bản chất bọn họ chính là một đám hải tặc, cuộc sống duy nhất của bọn họ là cướp đoạt, duy sứ mạng chiến đấu duy nhất là chém giết. Ngươi giết sạch một đám, lại đến một đám, trừ phi người trên đảo quốc chết hết, cuộc chiến này vĩnh viễn đánh suốt đời, không phải biện pháp ngươi nghĩ theo căn nguyên. Hạ Tầm rất có kinh nghiệm của Khế Thuấn Banh trong lịch sử, chứng minh thành công tiêu diệt đả kích lũ khấu, lại từ căn nguyên hình thành vấn đề giải quyết lũ khấu.
Ke từ đó, tuy hải tặc trăm ngàn năm sau vẫn tồn tại, là giết đến vô cùng, nhưng như giặc Oa có sẵn quy tắc của hải tặc, lại có thể tuyệt tích tại Đông hải. Mà muốn làm được điểm này, sau khi thành công trên mặt quân sự, theo sát nó chính là trên mặt chính trị, nếu có thể coi đây là cơ hội, lại xúc tiến thay đổi chính sách cấm biển vô cùng nghiêm khắc của Đại Minh từ thời Hồng Vũ, chẳng lẽ không phải sẽ thành có lợi?
Chu Lệ nghe xong, quả nhiên đổi giận thành kinh, bỏ lời nói đại nghịch bất đạo của hắn vào sau đầu, giật mình nói: “Chuyện gì? Ngươi muốn xin đi giết giặc, lãnh binh tiêu diệt? Dương Húc, ngươi không cần phải bởi vì Khâu Phúc nếm mùi thất bại, liền coi thường hắn. Khâu Phúc cả đời cầm binh, đánh chiến cả đời trận, tuy lần này bị đánh bại, lại không thể bởi vậy mà gạt bỏ công tích cả đời của hắn, coi hắn là một phế vật. Nếu bàn về mang binh đánh giặc, ngươi không bằng hắn!”
“Thần hiểu rõ! Nhưng, đánh lũ khấu, khác với chiến tranh tầm thường. Đánh người khác, Khâu Phúc mạnh hơn so với thần! Đánh giặc Oa, thần nhất định manh hơn!”
“Ngươi cũng chưa từng mang binh, tiêu diệt người Oa cũng không phải việc của ngươi, không nên tự mình chuốc lấy cực khổ. Ngươi chủ động xin chiến, lại tổn binh hao tướng, đại bại mà về, cũng biết quân pháp vô tình?”
“Thần biết! Cho nên, thần dám xin chiến, đồng thời cũng muốn xin bệ hạ toàn lực ủng hộ!”
“Ngươi muốn ủng hộ thế nào?”
“Sứ tiết Nhật Bản là Túc Lợi Nghĩa Mãn phụng chỉ sắp đến kinh, thần xin bệ hạ, cho phép thần làm sứ mạng ngoại giao! Tại điều kiện tiên quyết không tổn hại quốc thể Đại Minh ta, ban cho các loại phổi hợp!”
Chu Lệ bước đi qua lại thong thả trong điện một hồi, đứng lại nói: “Đồng ý! Chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai, thần không cần thủy sư Chiết Đông. Thần muốn lính mới, chuyên dùng để đánh người Oa!”
Thích Kế Quang có thể đánh như vậy, là vì hắn có Thích gia quân, nếu dựa vào chỗ vệ binh đã thối nát không chịu nổi lúc ấy, hắn có bổn sự thông thiên cũng phải xong đời. Hôm nay Đại Minh lập quốc không lâu, sức chiến đấu của quân đội vẫn rất manh, muốn chiến đấu, đâu cũng có thể dùng. Nhưng vấn đề ở chỗ, thủy sư Chiết Đông không nát, hệ thống chỉ huy Chiết Đông đã nát.
Những tướng lãnh có liên quan vụ án kia, người nào không có mấy người tâm phúc? Những người kia đều đảm đương các trình tự công vụ ở trong quân, bọn họ chịu phục Dương Húc? Nếu giật nhẹ chân phía sau, không chịu tuân lệnh... Hạ Tầm nào có thời gian rảnh rồi đi huấn luyện quân đội nghiêm túc, chải vuốt một lần cho tướng tá sĩ quan, nhất nhất để bọn họ hiểu rõ, liên kết, điều chỉnh, phục tùng? Những sự tình này mà làm thật, nhanh nhất cũng phải ba năm năm năm, biện pháp hữu hiệu nhất nhanh nhất hôm nay, chính là điều một chi quân đội khác đến.
Chu Lệ suy tư một lát, sờ quai hàm nói: “Đồng ý ! Còn gì nữa không?”
Hạ Tầm nói: “Một sự kiện cuối cùng, thần muốn Sơn Đông, Nam Trực Đài, phủ ứng Thiên, Chiết Giang, Phúc Kiển, quyền làm Tổng đốc năm vùng duyên hải!”
Minh sơ Tổng đốc và Tổng đốc về sau khác nhau, khi đó từ Tổng đốc này không phải chức thường, chỉ là khi dụng binh thì tổng đốc là chủ quản một khu vực quân sự, chờ chiến sự chấm dứt, thời gian chiến tranh chức vụ tổng quản này phải triệt tiêu, tất cả chỗ để quân đội cũng phải về các nơi, cho nên quyền lực tuy lớn, cũng không có gì rất giỏi. Ý tứ Hạ Tầm tương đương với thời kì chiến tranh hiện đại, xác định một khu vực quân sự, trong khu vực này, tất cả quân chính pháp tư các quyền lợi đều tạm thuộc về quân bộ, nắm tất cả quyền lực chiến đấu.
Trước đó Lý Cảnh Long đến Chiết Đông tiêu diệt hải tặc, chính là chức vụ cùng loại, chỉ có điều quyền hạn còn phải ít hơn một chút.
Con mắt Chu Lệ hơi nheo lại, trầm giọng nói: “Làm ra trận chiến lớn như vậy, ngươi cũng đã biết, một khi binh bại, không có người nào cứu được ngươi!”
Hạ Tầm đương nhiên hiểu rõ, cho dù khi đó Chu Lệ chịu tha cho hắn, phái võ thần của Chu Cao Hú chịu nghẹn uất cũng quyết không tha cho hắn. Nhưng hắn giờ đây đã như nước lửa cùng phái Nhị hoàng tử, một khi Nhị hoàng tử lên nắm quyền, người khác không nhất định có việc, hắn lại nhất định xong đời. về công về tư, hắn phải liều mạng. Nếu cho và ủng hộ hắn quyền lực lớn như vậy, hắn vẫn giống Khâu Phúc, cũng xong đời, xong đời thì xong đời đi, hoàng để không trừng phạt hắn, hắn cũng phải giao cho Đại Minh khi đất nước trả giá tất cả, làm người cần có đảm lượng, chẳng lẽ lại giống Khâu Phúc, đây trách nhiệm cho người khác sao?
Bởi vậy, Hạ Tầm chém đinh chặt sắt nói: “Thần nguyện dùng quân lệnh trạng, nhưng quyền sinh sát trong tay Tổng đốc năm tỉnh, Hoàng Thượng cần phải cho thần!”
Chu Lệ lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tốt! Ngươi muốn quyền lực, liền cho ngươi! Ngày mai, ta tuyên bố, phong ngươi là Tổng đốc tiêu diệt người Oa năm tỉnh vùng duyên hải, dùng Trịnh Hòa làm Giám quân, lập tức nhậm chức! Thủy sư Chiết Đông mưu hại đồng liêu... bọn họ đều ở trong khu trực thuộc của ngươi, ngươi tự đi làm đi!”
“Thần Dương Húc, tuân chỉ!”
Hạ Tầm cao giọng lĩnh chỉ, sau đó nói: “Bệ hạ, nếu không việc gì phân phó, thần xin cáo lui!”
“Đi đi!”
Chu Lệ nhìn Hạ Tầm rời khỏi Cẩn Thân điện, một mình một người đứng ở đằng kia thật lâu không nói gì. Qua một hồi, Mộc Ân đứng ở cửa. Vô cùng sầu não, lưỡng lự không dám nói chuyện.
Chu Lệ dường như lâm vào trong trầm tư, không thấy được hắn, cũng đã mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Mộc Ân cẩn thận nói: “Bệ hạ, Kỳ Quốc Công Khâu Phúc còn đang ở sau Thiên điện, mắt thấy, cửa cung phải khóa lại, Hoàng Thượng...”
Chu Lệ nhàn nhạt nói: “Ta không gặp, bảo hắn trở về đi!”
Hạ Tầm xuất cung, thị vệ phủ Phụ Quốc Công sớm đã nghe hỏi chạy đến, đang ở bên ngoài cửa cung.
Hạ Tầm lên chiến mã của mình, lập tức phóng nhanh chạy về phía gia môn.
Lại qua một hồi, Khâu Phúc chậm rãi đi ra từ trong nội cung, hắn vừa ra cửa cung, cửa cung đóng lại, bên trong truyền ra thanh âm trầm trọng của bản lễ, cửa cung khóa lại.
Khâu Phúc ngẩn người nhìn cửa cung đóng chặt, trong đầu căng lên từng đợt. Hoàng Thượng bảo hắn đi về phía sau Thiên điện, rõ ràng là muốn có chuyện phân phó hắn, tại sao đột nhiên lại không có động tĩnh, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài? Đại hoàng tử, nhị hoàng tử còn có Dương Húc, rốt cuộc nói chuyện gì ở trước mặt hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cung cấm muốn khóa? Hoàng Thượng chỉ cần một câu, để hắn nửa canh giờ một canh giờ thì có quan hệ gì?
Khâu Phúc trái lo phải nghĩ, làm sao chịu cứ thế mà về phủ, hắn lưỡng lự lên ngựa, đi một hồi, đột nhiên thúc ngựa phi hướng đường phố nhà nhị hoàng tử Chu Cao Hú, không bao xa liền ghìm mạnh ngựa đứng lại, suy nghĩ một phen, lại thúc đầu ngựa phi về hướng phủ đệ mình. Cứ giằng co vài lần như thế, rốt cuộc hắn cũng quay đầu ngựa lại, chạy vội về phủ đệ mình.
Đến trước phủ nhảy xuống ngựa, hắn mới ngoắc một thị vệ thân tín qua, nhỏ giọng phân phó nói: “Chút nữa thay đổi y phục, lặng lẽ đi một chuyển đến chỗ Nhị điện hạ, hỏi tin tức phát sinh hôm nay trong nội cung một chút, có gì khó khăn, cũng mời Nhị điện hạ phân phó luôn!”
Thị vệ kia ngầm hiểu, tiếp nhận dây cương cả Khâu Phúc, nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
Khâu Phúc lúc này mới thở phào một hơi thật dài, bước chân trầm trọng đi về phía trong phủ...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Cẩm Y Dạ Hành Tác Giả: Nguyệt Quan
Quyển 13. Bình uy lộ
-----oo0oo-----
Chương 500: Xuất mả (1+2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả tự: Thụy An An - ************
Sưu Tầm by htnt2005 --- 4vn.eu
Hạ Tầm trở lại trong phủ, một hạ nhân sớm đã chờ ở nơi đó lập tức đón chào. Tử Kỳ và Tạ Tạ tuy trước khi Hạ Tầm bị bỏ tù đã dặn dò các nàng, nhưng trượng phu vài nhà tù, vẫn lo lắng không thôi, đến lúc nghe thấy tin tức hắn đã vô tội phóng thích, người trong cực kỳ nhà hân hoan, nếu không phải thân phận hôm nay không thể so với trước kia, không thể để cho Hạ Tầm mất mặt, một đại gia đình này đã sớm chạy đến Ngũ quân đô đốc phủ nghênh đón gia chủ.
Tin tức là tiểu quận chúa Minh Nhi đưa tới, Minh Nhi nói xong tin tức vốn là phải ly khai, Tạ Tạ và Tử Kỳ sớm xem nàng là ân nhân cứu phu quân, sao chịu để nàng đi, nhất định phải giữ nàng lại, cùng nhau dùng cơm, ngồi ở đằng kia nói chuyện. Tạ Tạ vốn là nhân vật khéo léo, Tử Kỳ cũng từng trải giang hồ, mà chút sự tình họ nói hoàn toàn là sự tình Minh Nhi trước kia tuyệt đối không thể tiếp xúc, bởi vậy nên nghe rất say sưa.
Hạ Tầm hồi phủ, mọi người liền cùng nhau đi ra nghênh đón, Hạ Tầm nói ngắn gọn vài câu với người nhà trước, trấn an một phen, lại thấy Vương Vũ Hiệp đứng ở phía sau, nhất thời chen chúc không đến được trước mặt, liền chủ động đặt câu hỏi về phía hắn: “Vũ Hiệp, giờ đây Hứa Hử ở nơi nào?”
Người nhà nghe xong lập tức tránh ra một con đường, Vương Vũ Hiệp bước nhanh về phía trước, cúi bái về phía Hạ Tầm: “Đa tạ Quốc Công chờ rửa sạch oan khuất cho ta, Đô ti đại nhân vừa mới dùng thuốc, đang nghỉ tạm”.
Hạ Tầm đã sai người đưa Hứa Hử vào trong nhà mình để tiện khám và chữa bệnh, nghe vậy lập tức cùng bọn người Vương Vũ Hiệp, Lý Thiên Ngân thăm Hứa Hử, khí sắc Hứa Hử tốt hơn chút ít, giờ phút này đang ngủ thật say, Hạ Tầm không gọi hắn tỉnh dậy, thăm hỏi một phen, hỏi bệnh tình, Hạ Tầm xoay người ra khỏi phòng ngủ, liền nói với Vương Vũ hiệp: “Vũ Hiệp, thương thế Hứa Hử nghiêm trọng, ở lại phủ ta khám và chữa bệnh. Ngươi giờ đây lập tức chạy về, không thể dừng lại lúc này”.
Vương Vũ Hiệp kích động nói: “Quốc Công, chúng ta đã chết nhiều người như vậy, án này thẩm vấn đến đây sẽ kết thúc sao? Người vu oan hãm hại chúng ta, chẳng lẽ không bị trừng phạt?”
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không, bất quá, đây là một án tử khác, tội danh các ngươi đã rửa sạch, triều đình lập tức sẽ phái người chạy tới Chiết Đông, phóng thích tướng sĩ bị bắt, ngươi phải lập tức chạy trở về, mang bọn họ hoàn chỉnh về Song Tự, để Song Tự một lần nữa nằm dưới tầm khống chế của mình.
Đồng thời, việc truy cứu trách nhiệm, đều có triều đình đi làm, ngàn vạn lần không được có người tự chủ trương dùng vũ lực trả thù, bất luận mượn cớ gì, điểm này rất quan trọng yếu. Chúng ta đã chiếm một chữ lí, chớ để chúng ta mất thế, nếu ta đoán không sai, bọn họ chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đả kích các ngươi trả thù, các ngươi đã được rửa sạch tội danh tạo phản lại một lần nữa định ra, mặc dù ngươi có một ngàn một vạn lý do, cũng không nói rõ được, hiểu chưa?”
Vương Vũ Hiệp đối với Hạ Tầm, bây giờ là cảm động đến rơi nước mắt, tất nhiên bảo sao nghe vậy, trong lòng tuy có phẫn hận, thực sự không dám trái lời.
Hạ Tầm nói: “Nhâm Tụ Ưng còn đang ở trên biền chờ tin tức, nguyên nhân hậu quả ngươi rõ ràng nhất, ngươi đi, cũng trấn an hắn một phen, nhớ lấy, không cần phải tự sinh sự. Các ngươi là người chịu oan khuất, việc rửa sạch oan khuất, để ta làm! Hoàng Thượng đã giao việc này cho ta lo liệu, đối với ta, ngươi nên tin tưởng chứ?”
Vương Vũ hiệp vừa nghe lời này quả nhiên yên tâm, vỗ ngực nói: “Quốc Công, ngài yên tâm! Ty chức lập tức trở lại, tuân theo ngài phân phó, xem trọng những huynh đệ kia, tuyệt không để cho một người nào sinh sự, giết người!”
Hạ Tầm gật đầu nói: “Tốt, ta không lưu ngươi lại, sự tình khẩn cấp, ngươi lập tức đi ngay, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, nhiệm vụ duy nhất: Coi chừng người một nhà!”
“Tuân mệnh!”
Vương Vũ Hiệp cũng là một hán tử thẳng thắn, được tín nhiệm liền không chút do dự, hô một tiếng, liền dẫn hán tử Song Tự vệ kia đi ra ngoài.
Hạ Tầm nhìn về phía Tả Đan trong đám người, nói: “Theo ta đến thư phòng!”
Tả Đan trong đám người lập tức theo hắn bước đi, đó là văn phòng, những người khác không được đi theo, Tạ Tạ nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, lão gia đã trở lại, mọi người có thể an tâm, đều đi làm việc của mình, giờ đây lão gia đang bận rộn, cần chú ý đến rất nhiều việc”.
Tiếp đó rồi hướng Minh Nhi nói: “Quận chúa, lão gia nhà ta có chỗ thất lễ xin hãy tha lỗi, tình thế bất đắc dĩ, lại mời quận chúa tới trước phòng khách ngồi, tin tưởng lão gia sử lý xong công sự, sẽ đích thân nói lời cảm tạ với quận chúa”.
Minh Nhi vẫn mặc một thân nam trang, nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ tỷ khách khí rồi, Minh Nhi nhìn các ca ca quen làm việc, làm việc vốn nên là trước công sau tư mới đúng, Minh Nhi làm sao tức giận được”.
“Mời quận chúa...”
“Mời tỷ tỷ”.
Mấy nữ nhân hoà hợp êm thấm đi về hướng phòng khách, trong thư phòng bên cạnh, cửa phòng vừa mới đóng kỹ, Hạ Tầm đã không đợi mà hỏi thăm: “Phía bên Ngũ quân đô đốc phủ có động tĩnh gì?”
Tả Đan nói: “Quốc Công, từ lúc thẩm vấn xong thông lũ án đến giờ, Ngũ quân đô đốc phủ đã phái ra mười hai nhóm nhân mã, phân biệt cầm công hàm khác nhau, chạy tới địa phương khác nhau.
Bọn họ cố ý bố nghi trận, trực tiếp đi về hướng Chiết Đông, chưa hẳn là chạy về hướng Chiết Đông, chạy về phía chỗ hắn, cũng chưa chắc sẽ không chạy đường vòng tới Chiết Đông, cho nên ty chức không dám hành động, phái người tách ra đuổi theo. Nhưng mà, bọn họ trên đường không cần lo sợ, với công văn Ngũ quân đô đốc phủ phát ra yểm hộ, chúng ta sẽ không thể giữ người, nếu không dù có chứng cớ, cũng không lấy ra được, huống chi, bọn họ cẩn thận như vậy, chỉ sợ là không cầm theo vật chứng gì”.
Hạ Tầm xua tay nói: “Ta rõ ràng! Trận chiến này, đã mất ân oán cá nhân, chúng ta không thể nghĩ việc trả thù, đả kích kẻ địch một cách lớn nhất, suy yếu lực lượng bọn họ, mới là mục đích của chúng ta. Trước cứ đi theo, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Mặt khác, ngươi an bài xuống, trước hết để cho đại hoàng tử bên kia hiểu rõ tình hình, tối nay, ta muốn nghĩ biện pháp bí mật gặp mặt Đại điện hạ”
“Tuân mệnh!”
“Còn nữa, trước đây, ta từng phân phó các ngươi tìm hiểu tình hình trong nước Nhật, giờ đây tiến triển thế nào?”
“Ty chức đã phái người dùng thân phận thương nhân đến được Nhật Bản, bí mật ẩn núp, tin tức hôm nay đưa về không coi là nhiều, muốn bọn họ dung nhập vào trong đó, còn cần thời gian”.
“Thời gian không còn kịp rồi, ta cần bọn họ lập tức phát huy tác dụng. Lợi dụng tất cả thủ đoạn, ở Nhật Bản, vốn là có kiều dân người Hán ta, có thể dừng bước ở nơi đó, đều có thế lực nhất định, gia nhập trong đó, không cách nào lập tức để mình dùng, cũng có thể mượn tai mắt bọn họ. Mặt khác, lại mật lệnh một nhóm người gia nhập đội ngũ hải tặc, tạm thời làm ‘hán gian’, chỉ có ở trong tim gan hắn, mới có thể nắm giữ tình báo trực tiếp, hữu dụng nhất, ta sẽ trọng dụng!”
“Tuân mệnh!”
“Ngươi đi làm trước đi, giờ đây ta đã nghĩ nhiều như vậy, để nhân thủ chúng ta tận lực tập trung ở Chiết Đông, người khác có thể đến đó trước cắm xuống, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh”.
“Tuân mệnh!”
Tả Đan ôm quyền về phía Hạ Tầm, vội vã đi ra ngoài.
Hạ Tầm không lập tức đến hậu trạch, đi an ủi mình hai vị kiều thê, vì tâm can hắn không yên, hắn ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư, phảng phất như lão tăng nhập định, đem những việc hắn đã làm, việc đang làm, việc kế tiếp cần làm, cẩn thận sắp xếp một lần, nghĩ đến vấn đề đều dùng mấy chữ rải rác nhắc nhở ghi trên giấy, lại cân nhắc hồi lâu, xác định không cần lập tức an bài việc gì, lúc này mới nặng nề dừng lại, mở một quyển sách ra, kẹp tờ giấy kia vào, một lần nữa để lại chỗ cũ, đứng dậy.
Trong khách sảnh, mấy nữ nhân hài nhi đang nói chuyện, đứng ở cửa. Tiểu Địch đi tới đi lui trông thấy Hạ Tầm vượt qua cửa tròn, lập tức hưng phấn mà kêu một tiếng vào trong phòng: “Thiếu gia đã về rồi!” Nói xong liền chạy vội ra nghênh tiếp.
Trên mặt Tiểu Địch dâng lên một mảng màu hồng giống như ánh bình minh, dù sao, đối với loại phương thức thân mật này của thiếu gia có phần không được tự nhiên, bất quá vẫn là rất hưởng thụ, rất vui vẻ.
Hạ Tầm cất bước vào phòng khách, Tử Kỳ và Tạ Tạ đều chào đón, kích động nói: “Tướng công!”
Vừa rồi nhiều người, không thể không khắc chế, lúc này có hai người lại khó kìm lòng nổi, nhưng trong phòng còn có tiểu quận chúa Minh Nhi, không thể tiến vào trong ngực Hạ Tầm, liền cưỡng chế đứng lại. Hạ Tầm lại mở hai tay ra, Tử Kỳ và Tạ Tạ thấy thế, cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, nghẹn ngào gọi một tiếng “tướng công”, nước mắt tràn ra liền làm ướt đầu vai hắn.
Minh Nhi ôn ôn nhu nhu đứng ở đằng kia, nhẹ nhàng cười, ánh mắt thâm tình nghênh tiếp hai con ngươi nóng bỏng của Hạ Tầm, một vùng đỏ ửng liền hiện lên hai gò má nàng: hy vọng... nữ hài nhi nhào vào trong lồng ngực hắn là mình.
“Được rồi, ta không phải bình yên vô sự sao, đừng khóc!”’
Hạ Tầm vỗ vỗ các nàng vai, hai vị kiều thê lau nước mắt, nhìn sang nhau, xấu hổ quay đầu đi. Hạ Tầm nhìn Minh Nhi, từng bước một đi vào, đầu tiên là vái chào thật dài, Minh Nhi thở nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêng người ra, vội la lên: “Ngươi... Quốc Công, ngươi đang làm chuyện gì vậy?”
Hạ Tầm nghiêm nét mặt nói: “Công là công, tư là tư, nên tạ ơn, còn phải tạ ơn!”
Minh Nhi tất nhiên hiểu rõ hắn nói là có ý tứ gì, trong tâm nhất thời ngòn ngọt: “Coi như ngươi có lương tâm, rốt cuộc biết người ta làm tốt!”
Hạ Tầm nói: “Được rồi, đều ngồi đi, quận chúa cũng mời ngồi, vừa vặn có một số việc, nói cùng nhau”.
Tâm hồn thiếu nữ của Minh Nhi nhất thời nhảy dựng lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa vui vừa thẹn: “Hắn muốn nói chuyện gì, không phải là... ?”
Nghĩ đến đây, Minh Nhi nhất thời xấu hổ, hận không thể lập tức chạy đi, hết lần này tới lần khác, hai chân dường như ghim chặt trên mặt đất, động cũng không động được.
Không ngờ Hạ Tầm ngồi xuống, câu nói đầu tiên đã khiênh nàng thần trí trở về.
“Ta đã xin Hoàng thượng đi giết giặc, ít ngày nữa sẽ đến Chiết Đông, Tổng đốc Sơn Đông, Nam Trực Đài, phủ ứng Thiên, Chiết Đông, Phúc Kiến, binh mã năm tỉnh, chuyên tiêu diệt hải tặc! Ngày mai lên triều, ý chỉ sẽ hạ xuống!”
Tử Kỳ vui vẻ nói: “Tổng đốc năm tỉnh? Tướng công, cái này... cái này chẳng phải còn uy phong hơn so với Quốc Công sao?”
Tiểu Địch cao hứng nhảy lên: “Thiếu gia lại thăng quan sao?”
Tạ Tạ liếc nàng một cái nói: “Quyền lực, thật ra lớn hơn chút so với Quốc Công, nói thăng quan, cũng chưa hẳn!” Nói xong liền chuyển hướng Hạ Tầm, mày ngài cau lại nói: “Tướng công, quyền lực lớn, trách nhiệm tương ứng cũng lớn, Khâu Phúc cũng không phải là người tầm thường, nhưng hắn thất bại thảm hại ở chiến trường Chiết Đông. Tướng công chưa bao giờ mang qua binh, bỗng chốc mang nhiều như vậy binh, có thể thành công sao, vạn nhất thất bại...”
Tử Kỳ và Tiểu Địch vừa nghe, lúc này mới hiểu cũng không phải chuyện gì tốt, Tiểu Địch lập tức khẩn trương nói: “Thiếu gia, nếu không... chúng ta không cần phải cũng được, không đi chiến tranh nhé?”
Hạ Tầm không nói gì, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhi.
Tiểu nha đầu là sẽ vì hắn mà lo lắng không? Lo lắng? Hay không lo lắng?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh