Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Có thể tổn thất hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, ngoài ra còn phải chịu ô nhiễm trên diện rộng, hoàn cảnh sinh thái trong nước bị tổn thất nghiêm trọng, có thể phải đầu tư hơn mấy mươi tỷ đô la Mỹ và cần thời gian hơn mười năm, thậm chí hơn cả trăm năm để khôi phục. Trong lúc này, chẳng những sản xuất nông và ngư nghiệp bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà người dân cư ngụ ở đây khả năng bị ung thư và các chứng bệnh mãn tính cũng rất cao, hậu quả thế này, vương thất Kuwait chỉ nhìn thôi đã sợ.
Tuy bọn họ giàu có, có thể không cần ở trong nước, đến các nước Âu Mỹ cũng không thành vấn đề. Nhưng trong bọn họ, có rất nhiều người phụ trách các chức vụ trọng yếu của chính phủ, lãnh đạo các công ty nhà nước của Kuwait, nếu toàn bộ đều chạy ra nước ngoài thì ai sẽ lãnh đạo? Sẽ khiến cho nhân dân cảm thấy thế nào? Hiện giờ không thể so sánh được với quá khứ, một tin tức có thể truyền đi khắp toàn cầu trong vòng mấy giờ, cho dù nội bộ muốn che đậy nhưng Ả rập Sadi, Iran và các nước Trung Đông khác cũng sẽ không phối hợp.
Nhất là Emile của Kuwait, bất cứ ai có thể chạy đi nhưng ông ta thì không thể làm như vậy. Sao lại có một nguyên thủ quốc gia ở nước ngoài suốt được? Nếu tin này loan ra ngoài, khẳng định trò thành trò cười cho thế giới, Emile là tôn nghiêm của vương thất Kuwait, chắc chắn phải ở Kuwait. Lần này, nguy cơ hỏa hoạn dầu mỏ đã vô cùng nghiêm trọng.
Người đầu tiên phát hiện nguy cơ này trong vương thất Kuwait, Hoàng tử Abdullah tất nhiên được ngợi khen. Emile thậm chí đã ám chỉ, sau Á Vận Hội sẽ giao nhiều trọng tách hơn cho anh ta, để anh ta yên tâm làm việc tại Á Vận Hội.
Tuy người Ả rập không có thành ngữ “Miệng vàng lời ngọc” gì cả nhưng truyền thống của họ là chú trọng chữ tín. Có những lời này của Emile, sau Á Vận Hội, Hoàng tử Abdullah trở về chắc chắn sẽ được trọng dụng, nếu không vì nguy cơ hỏa họan dầu mỏ đè nặng trong lòng làm người ta không thở nổi, Hoàng tử Abdullah đã sớm mừng rỡ bay lên.
Lúc này anh ta tìm Phương Minh Viễn nói thật là cũng không ôm hy vọng lớn lắm. Dù sao thì mọi người trong nước cũng đã đề xuất không ít phương án khả thi, Hoàng tử Abdullah chỉ muốn nghe xem Phương Minh Viễn có ý tưởng mới mẻ nào không. Ai muốn cho Phương Minh Viễn một niềm vui bất ngờ. Những điều Phương Minh Viễn nói ra không phải chưa từng có người đề xuất, nhưng chưa ai nói được như hắn, có trật tự, có phương pháp, tiến hành từng bước một, nói được thấu đáo như vậy.
Hoàng tử Abdullah đã nghĩ đến lúc chính anh ta mang tin tức này về nước, Emie sẽ ban thưởng không tiếc. Nghĩ đến đây, lòng Hoàng tử Abdullah như nở hoa.
- Hoàng tử Abdullah, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Phương Minh Viễn đột nhiên nói.
Hoàng tử Abdullah cố gắng nén cười, nghiêm mặt nói:
- Phương thân mến, có chuyện gì mà phải nói một cách nghiêm trọng như vậy?
- Chuyện hôm nay ngài biết, tôi biết, nhiều nhất là Emlie của quý quốc biết, xin đừng cho người khác biết khiến tôi khó xử.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn rất thành khẩn.
- Hả? Vì sao?
Hoàng tử Abdullah nén sự vui sướng trong lòng lại. Nếu Phương Minh Viễn cố ý như thế, anh ta có thể mang tất cả công lao vơ về phía mình. Nhưng chưa rõ dụng ý của Phương Minh Viễn phía sau, anh ta còn chưa dám biểu lộ ra.
Hiện giờ Phương Minh Viễn là quý nhân của anh ta, nếu vì lời nói không thích hợp mà đắc tội với hắn thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
- Ha ha…. Thưa hoàng tử, tôi vốn lười biếng, không thích ôm việc vào người, hơn nữa sau này nhà họ Phương tôi phát triển mậu dịch, các nước Âu Mỹ cũng là thị trường quan trọng…
Tuy Phương Minh Viễn không nói thêm gì nhưng Hoàng tử Abdullah hiểu được, Phương Minh Viễn lo lắng xự việc truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho sự phát triển sau này của hắn. Mặc dù Hoàng tử Abdullah không biết chính phủ Anh Mỹ sẽ làm thế nào, nhưng nếu Phương Minh Viễn đã đề nghị, kết quả đối với anh ta cũng có lợi. Anh ta tất nhiên thuận nước đẩy thuyền mà ứng phó.
Võ Uy lúc này quả thật đã hối hận tột đỉnh, ngồi trên sô pha hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Sao lúc ấy y lại mê muội như vậy, đã thảo luận với Lô Minh Nguyệt xong rồi, muốn kiếm thêm tí tiềnmột cách nhẹ nhàng, chỉ cần tìm được nhà máy thích hợp, mang hàng hóa mua ra, đưa đến cảng chỉ định cũng có thể kiếm được tí lời mà xem nhẹ hậu quả. Hiện giờ chẳng những đắc tội với Lô Minh Nguyệt, chỉ e người ta chê hàng không tốt mà không mua nữa, mấy triệu tệ tiền hàng phải tìm nguồn tiêu thụ khác.
Nhưng Võ Uy đặt chuyện đau đầu đó sang một bên. Hiện giờ làm thế nào xử lý Trương Hiển Lập cho tốt để vuốt giận Lô Minh Nguyệt mới là chuyện mấu chốt. Sự tình đã rối rắm như thế, phải nghĩ biện pháp bù đắp mới là trọng yếu. Nếu không giải quyết cho tốt, e rằng không chỉ chính y mà cha y cũng bị liên lụy.
Trong quan trường, có nhiều lúc có những việc không thể xác định được. Nếu để tin tức gia đình mình và gia đình họ Lô có mâu thuẫn lan truyền ra ngoài, có thể làm cho người khác này sinh ý khác không thì rất khó nói. Võ Uy hiểu rất rõ, bản thân y không có khả năn về việc kinh doanh, mấy năm qua sở dĩ tích lũy được chút sản nghiệp phần lớn vì người khác nể tình cha y không cần quan tâm đến kết quả.
Nếu không có sức ảnh hưởng của cha y, tương lai phát triển của y thật vô cùng hạn chế. Nếu lại chọc giận nhà họ Lô rất có thể cha y phải lui về dưỡng lão.
Võ Uy nghĩ đến đây, ngay cả tay cầm điếu thuốc cũng không tự chủ được mà run nhè nhẹ. Nếu các anh và cha y biết được con đường làm quan của họ bị hủy trong tay y nhất định sẽ đánh chết y.
- Anh rể, anh rể, anh nên làm chủ giúp em!
Lúc y còn đang suy nghĩ thì Trương Hiển Lập mang theo cánh tay băng bó kêu khóc tiến vào.
Gọi là anh rể, nhưng thực ra chị của Trương Hiển Lập chỉ là tình nhân của Võ Uy. Nhưng cô đã sinh con trai cho Võ Uy, bộ dáng xinh đẹp, lại hiểu được Võ Uy nên hiện giờ đã thành phòng nhì của Võ Uy. Vợ của Võ Uy bị ra rìa.
- Khóc cái gì mà khóc? Anh còn chưa chết đâu!
Võ Uy lạnh lùng trách mắng.
Lúc này Trương Hiển Lập mới chú ý đến khói thuốc tràn ngập gian phòng, sắc mặt Võ Uy hết sức lạnh lùng, không khỏi ngây ngốc đứng yên ở cửa.
- Trương Hiển Lập, anh hỏi cậu, lô hàng đó thế nào rồi?
Võ Uy nén giận nói.
Trương Hiển Lập lập tức đắc ý đứng lên, lấy tập chi phiếu kẹp trong ngực, rút ra một tờ chi phiếu đặt trươc mặt Võ Uy.
- Anh rể , em đã gom hết tiền hàng về, không thiếu một xu.
Võ Uy liền sửng sốt. Lô Minh Nguyệt không nói gì trong điện thoại đã đành, không ngờ Trương Hiển Lập lại mang về một chi phiếu nữa.
- Anh rể, em nói với anh, những người đó không biết phải trái. Gấu trúc là động vật quý hiếm nổi tiếng trên thế giới, nhà nước còn cần nữa, bọn họ lại nói là người Ả rập cho rằng gấu trúc giống heo, lô hàng này không thể nhận được, mẹ nó, không phải là nói hươu nói vượn sao? Gấu trúc với heo tám gậy với cũng không tới, nói gấu trúc giống heo quả thật có mắt như mù. Lý do buồn cười như vậy sao khiến em sợ được! Em đi tìm bọn họ đòi tiền. Ban đầu cô gái đó không trả tiền cho em, sau đó còn ra tay đánh em. Anh rể, tay em giờ vẫn còn đau đến mức không dùng sức nổi.
Trương Hiển Lập khoe thành tích. Võ Uy luôn hào phóng với cấp dưới được việc, Trương Hiển Lập suy nghĩ chuyến này cũng có thể mò được một khoản tiền thưởng từ ba mươi đến năm mươi ngàn.
- Vậy cậu làm thế nào lấy được chi phiếu này? Không được nói dối nửa lời đó.
Võ Uy kiềm chế ý muốn đánh gã, tiếp tục hỏi, chỉ khi có thể hiểu được rõ ràng chân tướng sự việc y mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
- Đám người kia đánh ba người chúng ta, lại còn muốn ra tay nặng hơn. Em vừa nói đến tên chủ tịch Võ thì bọn họ đã lập tức viết chi phiếu cho chúng ta..
Trương Hiển Lập còn chưa dứt lời Võ Uy đã đứng dậy tát gã thật mạnh đến nỗi gã quay hai vòng. Võ Uy vẫn chưa hả giận, đưa chân đá thêm cho gã nằm dài trên đất.
- Ui da! Anh Võ, Hiển Lập chọc giận gì anh mà anh tức đến thế?
Ngoài cửa vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp theo có một thiếu phụ còn trẻ từ phòng ngủ xông ra, ngăn cản Võ Uy đang muốn đá tiếp, vội vàng nói:
- Nếu Hiển Lập làm gì sai, trước khi đánh anh cũng cho nó nói một chút chứ.
- Nếu không đánh nó, cha chúng ta sẽ bị nó hại chết!
Võ Uy trừng mắt quát lên.
- Nó nghĩ nó là ai vậy? Còn nó cho ta là ai? Dưới chân Tử Cấm Thành tôi đã mang cái đuôi để làm người, nó thì cợt nhả e là thiên hạ chưa đủ loạn, nghĩ cha ta là gia đình bất bại sao?
Võ Uy đầy lửa giận. Trương Hiển Lập này không ngờ lại mang cha ra để dọa người ta, tấm chi phiếu này rõ ràng là chiến thư rồi!
Nghĩ lại lúc trước nhận đơn hàng này từ tay Lô Minh Nguyệt, anh ta còn dặn dò mãi, nhất định phải thật sự chú ý, trong lòng Võ Uy như rơi xuống hầm băng.
- Trương Hiển Lập, tôi nói cho cậu biết, đánh cậu là còn nhẹ. Cậu mau thành thật nói đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho tôi rõ. Lời của cậu, lời của đối phương đếu phải nói từng chữ cho tôi biết, không được bỏ sót. Hừ hừ, lần này mà cậu còn dám giấu diếm nửa chữa, cho dù chị cậu có can ngăn thì tôi cũng phải đánh gãy năm chân của cậu. Hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, cả cha tôi và các anh của tôi cũng không bỏ qua cho cậu đâu.
Võ Uy nghiến răng nghiến lợi mắng to.
- Năm chân?
Thiếu phụ hốt hoảng, sắc mặt lập tức ửng đỏ, nhưng rất nhanh cô nhận ra không phải lúc để ý đến chuyện này.
- Hiển Lập, mày rốt cuộc quậy ra chuyện gì để anh rể giận dữ như vậy?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
- Che chở nó, em chỉ biết che chở nó! Em có biết rằng lúc này nó đã hại chết cả nhà họ Võ chúng ta rồi không?
Võ Uy vươn tay tới túm lấy cổ áo của Trương HIển Lập, đánh vào mông Trương HIển Lập, quăng gã lên sô pha, hung tợn nói:
- Nói, không được giấu diếm một chữ!
Trương Hiển Lập bị Võ Uy đang cáu tiết như sư tử nổi giận đe dọa sợ đến mất cả hồn vía. Từ lúc chị gã lấy Võ Uy đến nay gã chưa từng thấy dáng vẻ của Võ Uy như vậy. Dáng vẻ này có ánh mắt như muốn nuốt cả xương cốt gã, khiến trong lòng gã sợ hãi vô cùng. Gã không rõ rốt cuộc mình đã chọc vào ai mà khiến Võ Uy lại phản ứng như vậy.
Một năm trước, khi gã đánh con của Cục trưởng cục công thương, tuy Võ Uy cũng khá tức giận nhưng cũng không đến mức thế này. Chẳng lẽ cái quán ăn nhỏ bé đó, thằng nhóc xấu xa kia còn có người chống lưng sao? Ánh mắt Võ Uy như muốn giết người nhìn gã chăm chú, Trương Hiển Lập vuốt vội hai má đã sưng vù, mơ hồ kể lại toàn bộ sự việc.
- Phòng giám đốc quán ăn Phương gia? Thằng nhóc thối tha?
Võ Uy cau mày, trong lòng đoán thân phận của đối phương. Ông ta đã nói rõ rồi, chắc Trương Hiển Lập không dám lừa dối. Tuy quán ăn Phương gia là ngôi sao mới nổi trong giới ẩm thực Bắc Kinh, nhưng chưa từng nghe nói họ có thân thế đặc biệt gì.
Tuy siêu thị Carrefour của nhà họ Phương mấy tháng gần đây cực kỳ phát đạt nhưng chi nhánh của nó vẫn còn chưa có ở Bắc Kinh. Có thể nói, sức ảnh hưởng của họ vẫn chỉ trong phạm vi tỉnh Tần Tây. Đối với người ngoài tỉnh, người Bắc Kinh luôn có cảm giác cao hơn, Võ Uy cũng không ngoại lệ. Vì thế ông ta cho rằng, nhà họ Phương tuy có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Tần Tây nhưng tới Bắc Kinh cũng không thể như vậy nữa.
Chẳng lẽ không phải người họ Phương mà là những người khác mượn địa điểm của họ Phương thôi? Võ Uy cảm thấy như vậy mới hợp lý.
Theo lời Trương Hiển Lập, người chủ trì của đối phương là một thanh niên dưới hai mươi tuổi. Võ Uy lập tức tức giận, Trương Hiển Lập hai năm nay mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, mang nhà họ Võ và gã đặt lên hàng đầu, khắp nơi đều có người nịnh bợ, quên hẳn chính mình còn đang ăn bát cơm khô.
Ông ta ngẫm nghĩ, tuổi tác của người ta còn nhỏ như thế mà đã có thể ký ra một tấm chi phiếu như vậy, bên cạnh còn có lực lượng vệ sĩ hùng hậu, sao có thể là người dễ dàng đắc tội được? Không ngờ còn dám đập bàn trừng mắt với họ, không đánh nó thì còn đánh ai nữa?
Nhưng Võ Uy nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra thân phận của Phương Minh Viễn. Không thể không nói, nước ở Bắc Kinh quá sâu, không biết có bao nhiêu nhân vật có thế lực ẩn náu. Dựa vào tin tức của Trương Hiển Lập, ông ta đoán hắn có thể là con cháu nhà danh giá.
- Anh Võ, Hiển Lập chỉ đắc tội với đàn em của gã nào đó mà anh đã tức giận như vậy sao?
Người thiếu phụ lúc này đã hiểu em ả gây ra họa, trong lòng lo lắng không ngừng, nhìn thấy nét mặt Võ Uy đã dịu xuống mới dè dặt hỏi.
- Nếu biết là nhà nào thì tốt rồi, có thể giải quyết xong.
Võ Uy nhìn tấm chi phiếu trên bàn. Trong mắt ông ta, đó không phải là tiền mặt lóa mắt mà là một bức chiến thu đầy sát khí. Tuy không nhất thiết phải lấy mạng người, nhưng sinh mạng chính trị của cha y cùng với tương lai mọi người nhà họ Võ đều đang lâm vào nguy hiểm.
Võ Uy nghĩ đến đây lại thấy tức giận, một cơn tức bụng không thể nào giải phóng, lại nhấc chân đá Trương Hiển Lập nói:
- Cái đồ khốn kiếp nhà cậu, ai bảo cậu tự tiện tới đòi lại tiền hàng? Chuyện đã xảy ra thế này, cậu muốn làm gì trước tiên phải nói cho tôi biết tùy tôi quyết định phải làm thế nào!
Dưới cơn giận của Võ Uy, lực bàn chân không hề giảm bớt, Trương Hiển Lập ôm chân, đau đến run người, miệng há to nhưng không dám kêu lên. Đi theo Võ Uy đã vài năm nhưng chưa từng thấy Võ Uy như thế, tự nhiên gã hiểu rõ, chắc chắn là nhân vật mà gã đã trêu, ngay cả Võ Uy cũng không dám đụng vào. Trong lòng chợt thấy lạnh toát. Ngay cả Võ Uy cũng không thể trêu vào, vậy người ta bóp chết gã cũng chỉ như giết con sâu cái kiến mà thôi.
- Anh Võ, anh Võ, xin anh bớt giận. Nếu mọi việc không ổn, sao Hiển Lập còn có thể mang tiền hàng về?
Nhìn vẻ đau đớn của Trương Hiển Lập, thiếu phụ kia vội vàng ôm lưng Võ Uy, kéo y ra xa Trương Hiển Lập vài bước, hoảng hốt hỏi.
- Cái mà nó lấy về đâu phải là tiền hàng mà là tiền mua mạng đó.
Chân đã vung lên lại bị ngăn cản, Võ Uy bèn thu chân lại. Vợ bé y đã hoài thai đứa con thứ hai, tuy chưa lộ bụng lắm nhưng cũng đã xác nhận qua nên Võ Uy cũng không dám giãy mạnh. Nhưng cục tức bị đè nén trong lòng khiến Vũ Uy nuốt không trôi.
- Tiền mua mạng? Mua mạng gì?
Vợ bé y lúc này mới thật sự nhận ra là có việc lớn rồi.
Đương nhiên không phải đòi tính mạng của họ, nhưng nếu sinh mạnh chính trị của cha y không có tương lai, thì cũng chi sống như cái xác không hồn, như vậy tất nhiên tương lai của họ Võ cũng âm u không ánh sáng. Võ Uy hiểu rất rõ, các anh y và y không thể nào được như cha y, mấy năm nay sở dĩ xuôi chèo mát mái là vì có cha che chở thôi.
- Trương Hiển Lập, đi với ta một chuyến.
Võ Uy có chút nản lòng nói. Hiện giờ y cũng chỉ có thể dẫn Trương Hiển Lập đến chỗ Lô Minh Nguyệt hỏi thăm thôi.
Những chuyện Võ Uy gây ra, Phương Minh Viễn tất nhiên không để trong lòng. Hắn mang việc này báo cho Sài Yên biết, tin chắc rằng mặc kệ hợp đồng thu mua hàng tiêu dùng do ai đưa ra, chắc chắn ba nhà Sài, Lô, Mai sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Điều hắn lo lắng hiện giờ là làm sao tìm được người thích hợp để gánh vác áp lực công việc với Lâm Liên.
Vì công việc ngày càng nhiều, Lâm Liên cũng ngày càng để xảy ra nhiều sai lầm, việc thu mua hàng lần này xảy ra chuyện đã hoàn toàn lộ rõ điểm này. Hiện giờ điểm yếu nhất trong toàn bộ kế hoạch của Phương Minh Viễn là gì? Không thể nghi ngờ là lực lượng nhân sự quá mỏng.
Chuyện ở Nhật Bản hoàn toàn có thể giao cho Asohon Kagetsu và Miyamoto, chuyện ở Hong Kong mặc dù có chú Út, nhưng nếu không có Vu Thu Hạ giúp đỡ thì với năng lực của chú Út, không thể tự lực cánh sinh, ít nhất là hai năm gần đây không thể trộng cậy vào một mình chú Út được. Cha hắn thì xem ra một lòng một dạ gắn bó với Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây rồi, nhưng làm thế nào để thu mua nó thì Phương Minh Viễn còn chưa có kế hoạch.
Chú Hai hiện giờ đã từng bước làm quen mọi việc ở siêu thị Carrefour. Với năng lực của chú ấy, sau này Tôn Chiếu Luân sẽ dồn sức vào vùng duyên hải hoa hạ, quản lý siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây và huyện Bình Xuyên chỉ là chuyện vặt vãnh. Phương Minh Viễn tin tưởng như thế.
“Ít nhất cần có bốn đến sáu nhân viên quản lý cao cấp, còn phải có cơ chế bồi dưỡng và dự trữ nhân tài.” Phương Minh Viễn hơi nhức đầu. Nhà họ Phương phát triển thật sự quá nhanh, khiến hắn cơ bản không đủ thời gian tìm kiếm và phát hiện nhân tài, không đủ để bồi dưỡng thành các quản lý cao cấp của doanh nghiệp trong lúc giao thời. Tuy trong thời gian ngắn tình hình trước mắt có hơi hỗn loạn nhưng cũng không ảnh hưởng rõ ràng đến các dự án phát triển, nhưng Phương Minh Viễn hiểu được, hắn không thể đợi đến lúc tất cả các nhược điểm lộ rõ ra mới bắt tay giải quyết, lúc ấy đã quá muộn.
Bạch Lâm mới được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, được đãi ngộ cấp cục trưởng, trong tay nắm quyền thẩm tra sách báo xuất nhập khẩu, là một ngôi sao mới nổi ở tổng công ty. Từ trưởng phòng đến phó cục trưởng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Bạch Lâm cũng khiến không ít kẻ trong công ty hâm mộ không ngừng.
Hơn nữa, mọi người trong công ty đều biết Bạch Lâm là nhân tài do Bí thư Đảng ủy Trịnh Đông Vũ phát hiện ra, lần trước được đề bạt từ trưởng phòng lên phó cục trưởng là do Trịnh Đông Vũ đề nghị. Không đến mấy năm, Trịnh Đông Vũ lại đề bạt anh ta làm phó chủ nhiệm xuất nhập khẩu sách báo. Hiện giờ chủ nhiệm bộ phận xuất nhập khẩu sách báo là Vương Nghĩa đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt. Trong một năm ông ta đã ở nhà dưỡng bệnh hơn nửa năm rồi, công việc phần lớn là do phó chủ nhiệm gánh vác. Tuy Bạch Lâm là người được đưa lên muộn nhất nhưng có rất nhiều người cho rằng, người có khả năng tiếp nhận chức vụ của Vương Nghĩa nhất chính là Bạch Lâm, chuyện này đương nhiên làm cho hai vị phó chủ nhiệm kia bất mãn.
Nhưng Bạch Lâm là do Trịnh Đông Vũ đề bạt, hai người dù trong lòng có bất mãn cũng không dám đối mặt với nhân vật số một trong công ty, cũng chỉ có thể nể mặt Phật mà không nể mặt tăng, luôn tươi cười chào đón Bạch Lâm, vui vẻ đưa tiễn Bạch Lâm.
Nhưng trong lòng Bạch Lâm hiểu rất rõ, sở dĩ anh ta được Trịnh Đông Vũ xem trọng, nói trắng ra là vì có gốc rễ nhà họ Tô. Lúc trước Phương Minh Viễn định xuất bản truyện tranh ở Nhật Bản, lúc ấy Tôn Lam của công ty Nhật Bản muốn giúp Keiji Kozumi có được hợp đồng mà thông qua quan hệ của công ty ép buộc Bạch Lâm, Tô Ái Quân trực tiếp đến gặp Trịnh Đông Vũ, kết quả Tôn Lam bị Trịnh Đông Vũ đày tới thư viện của công ty làm quản lý, không quá ba tháng đã từ chức ra đi. Còn vị phó tổng giám đốc kia, tuy lúc ấy đã xin lỗi Bạch Lâm nhưng sau đó cũng bị Trịnh Đông Vũ điều đến các bộ phận ngồi chơi xơi nước.
Theo địa vị của Tô Ái Quân trong chính phủ trung ương thì nước lên thuyền lên, Trịnh Đông Vũ không dám xem thường Bạch Lâm, đây là người có thể kết nối quan hệ với con của Tô Hoán Đông, hơn nữa Bạch Lâm cũng có năng lực, cũng là người có nhiều công trạng xuất sắc. Hơn nữa, ngày trước việc cũng có vài quản lý cấp cao của công ty biết một ít, ai cũng không muốn có mâu thuẫn gì với anh ta, Trịnh Đông Vũ hay thậm chí là nhà họ Tô, kết quả tất nhiên là mau chóng thăng chức.
Nhưng kinh nhà mình thì khó niệm, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió của Bạch Lâm gần đây cũng có không ít chuyện phiền lòng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Bạch Lâm có một trai một gái. Con trai đã kết hôn rồi, con gái vẫn chưa lập gia đình. Hai người vốn làm việc ở đơn vị trực thuộc công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Nhưng sau này thu nhập ở nhà máy cao hơn ở đơn vị đó nên con trai Bạch Bân của ông ta xin về nhà máy.
Trong mấy năm gần đây, vì nhà họ Phương giàu có nhanh chóng, Bạch Bình trong tay có tiền tất nhiên cũng rộng rãi hơn, hàng năm đều đến Bắc Kinh thăm người thân. Mỗi lần cô về, ngoại trừ quà cáp bao to bao nhỏ thì cũng biếu không ít tiền. Sau khi Phương Minh Viễn đến Bắc Kinh, tuy không như kiếp trước ở lại đó nhưng cũng thường đến thăm. Mỗi lần hắn đến cũng không đi tay không, rượu thuốc xa hoa, các loại đồ điện hàng hiệu, còn có quà xa xỉ, trong mấy năm, quà cáp lẻ tẻ cũng phải đến hơn trăm ngàn tệ. Thường xuyên qua lại, Bạch Lâm cũng dư chút tiền, nhà họ Bạch cũng khấm khá lên.
Nhưng lúc này, nhà máy vốn làm ăn không tồi đột nhiên lâm vào tình trạng khó khăn. Bạch Bân tuy đã là trưởng phòng nhưng vẫn đang có khả năng phải thất nghiệp, còn thu nhập của cán bộ nhân viên Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ lại tăng.
Bạch Lâm đang nghĩ cách để có thể một lần nữa đem anh ta về làm việc trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Hiện giờ xem như ông cũng là một trưởng phòng có thực quyền, trong các đơn vị trực thuộc, muốn nhét ai vào mà không được. Tuy chức vị trưởng phòng này không có nhiều đất sống nhưng chắc chắn không cần phải lo cơm áo mai sau. Sau này nếu có cơ hội, lại có chính ông ở công ty chiếu cố đến, Bạch Bân cũng còn có cơ hội.
Nhưng Bạch Bân lại muốn trở thành diễn viên chuyên nghiệp nên cha con không vui vẻ gì.
Trong lòng Bạch Lâm hiểu rõ, Bạch Bân đã sớm có ý tưởng này. Cháu Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi mà gia tài đã đến bạc triệu. Hắn rốt cuộc ở Nhật Bản kiếm được bao nhiêu Bạch Lâm không biết nhưng siêu thị Carrefour của nhà họ Phương một trận thập tử nhất sinh kia cả nước đều xôn xao. Người nước ngoài ra giá mấy trăm triệu mà hắn còn không bán. Em gái mỗi năm đến Bắc Kinh đều cho mỗi nhà không dưới một trăm ngàn tệ, chưa kể quà cáp. Bởi vậy có thể thất được, em gái út nhà mình hiện giờ đang được hưởng phúc.
Những người bà con trong gia đình có đôi khi cùng nhau đến nhà, khó tránh khỏi nghĩ đến việc con cái trong nhà, so sánh Phương Minh Viễn với đám con cháu cùng lứa. Mấy người Bạch Bân phỏng chừng cũng bị họ kích thích, muốn chứng minh năng lực của mình trong xã hội. Nhưng muốn chứng minh năng lực của mình trong xã hội này dễ dàng vậy sao?
Vừa nghĩ đến cháu Phương Minh Viễn, khóe miệng Bạch Lâm liền nhếch lên cười. Em út Bạch Bình vận mệnh cũng khổ, cha mẹ mất sớm, theo ông lớn lên, đến lúc đi học lại gặp phải phong trào xuống nông thôn, không thể không từ Bắc Kinh xuống tỉnh Tần Tây, kết quả là kết hôn rồi không thể trở về Bắc Kinh được nữa. Vốn cho rằng em gái sẽ phải ở luôn ở cái thị trấn Hải Trang thâm sơn cùng cốc kia, nhưng thật không ngờ, cháu mình lại là thiên tài. Không ngờ trong vài năm ngắn ngủi khiến cho một gia đình công nhân ở thị trấn Hải Trang biến thành một gia tộc kinh doanh mới nổi ở tỉnh Tần Tây.
Lúc trước, Bạch Lâm có đi qua thị trấn Hải Trang, cũng hiểu biết được tình hình trong nhà em rể. Nhưng tình hình nhà họ Phương hiện giờ so với khi ấy quả là khác nhau một trời một vực.
Không phải ông ta xem thường con trai mình, nhưng so với thằng nhóc tinh ranh kia, tuy con ông lớn hơn hắn mười tuổi nhưng bất kể phương diện nào đều thua xa Phương Minh Viễn.
Bạch Lâm không phải chưa từng nghĩ qua việc đưa con trai vào làm trong công ty của cháu, nhưng Bạch Lâm lại cảm thấy không tiện mở miệng. Bởi vì ông ta đứng ở vị trí này, có hiểu biết khác lớn với tình hình bên ngoài. Trên thế giới, có rất nhiều công ty vốn là công ty gia đình đều phải chuyển hướng sang chế độ quản lý hiện đại.
Công ty gia tộc có thể nói là một hình thái công ty tổ chức nhất thời từ xưa. Nói nó là từ xưa, vì loại hình thái xí nghiệp như thế đã được hình thành từ rất lâu đời. Nói nó nhất thời vì từ khi phát triển đến nay, tuyệt đại đa số các công ty gia tộc đều đang trong chu kỳ kéo dài quy luật “thế hệ giàu có đời thứ ba”. Cháu Phương Minh Viễn dường như ngay từ đầu đã có ý tránh cho toàn bộ thành viên trong gia tộc đều bước vào sản nghiệp họ Phương.
Theo ông biết, đời thứ hai của nhà họ Phương có năm người. Ngoại trừ Phương Bân, ngay từ đầu đã tiến vào sản nghiệp họ Phương, bốn người còn lại, kể cả cha Phương Minh Viễn, em rể ông đều không gia nhập sản nghiệp này. Trong sản nghiệp họ Phương, siêu thị Carrefour là cái quan trọng nhất , ngay từ đầu cũng đã có một giám đốc người Hong Kong và kéo dài đến hiện tại.
Tuy ông không biết Phương Minh Viễn nhìn vấn đề thế nào, có phải quá chú ý đến tai hại của công ty gia tộc không mà ngay từ đầu đã muốn tránh né. Nhưng người một nhà họ Phương còn không vào sản nghiệp họ Phương mà vùng vẫy, thì họ hàng họ Bạch như ông sao có thể ở mở miệng bàn về việc làm với Phương Minh Viễn? Huống chi những năm gần đây, Phương Minh Viễn cũng như Bạch Bình đều tặng cho các gia đình quà và tiền không nhỏ, nên Bạch Lâm cảm thấy không thể nói nên lời với Phương Minh Viễn.
Có tiếng gõ cửa văn phòng nhẹ nhàng, Bạch Lâm mới dừng suy nghĩ lên tiếng:
- Vào đi!
Nhân viên trong trung tâm đưa đến một xấp báo cáo phê duyệt sách báo xuất nhập khẩu. Bạch Lâm cầm lấy, nhìn qua mấy lần đã chú ý đến công ty Game Station, nổi bật là “Nguy cơ sinh hóa”. Bộ tiểu thuyết ảo tưởng khủng bố này, sau khi đưa ra thị trường Nhật Bản từ năm nay đã được người dân văn hóa khủng bố sâu sắc của Nhật Bản truy lùng, số lượng tiêu thụ không ngừng tăng cao, rất nhanh chóng xếp trên bảng loại sách bán chạy tại Nhật Bản, theo thời gian đã tiến lên top 3.
- Đây có tính là xuất khẩu chuyển sang tiêu thụ nội địa không?
Bạch Lâm tự giễu khẽ cười. Trong nhà ông còn có then một quyển sách tiếng Anh “Nguy cơ sinh hóa” do Phương Minh Viễn ký tên. Đó là do cách đó vài ngày, Phương Minh Viễn đến thăm ông, nhân tiện mang tới. Vì thế Bạch Lâm mới biết, bộ truyện này làm dấy lên một làn sóng tác phẩm khủng bố ở Nhật Bản, không ngờ cũng là của Phương Minh Viễn. Tuy rằng nhiều tình tiết trong tác phẩm không phải tự tay Phương Minh Viễn viết nhưng dàn ý câu chuyện, nhân vật, tư tưởng trung tâm, tình tiết quan trọng đều do Phương Minh Viễn mà ra, cho nên Phương Minh Viễn ký tên trên sách cũng không có gì quá đáng.
“Thằng nhóc này, truyện tranh vẽ đẹp như vậy, không ngờ viết tiểu thuyết cũng được hoan nghênh, thật không hiểu nhà em rể dạy dỗ hắn thế nào!”
Bạch Lâm lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ thấy đã đến gần giờ tan sở. Ông ta sửa sang lại báo cáo, để vào bao công văn của mình định về nhà sẽ duyệt lại cẩn thận.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
- Chủ nhiệm Bạch, tan sở hả?
Mới ra đến cửa đã gặp phải một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông ta nói với vẻ lạ lùng.
Bạch Lâm nhận ra người này. Đó chính là Nghiêm Trọng, phó chủ nhiệm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo trong thành phố. Năm nay 52 tuổi, vị phó chủ nhiệm này đã ở vị trí này đến tám năm. Trước khi Bạch Lâm được điều đến tiếp nhận chức vụ phó chủ nhiệm trung tâm xuất nhập khẩu sách báo thì tiếng nói của ông ta là lớn nhất. Vì thế, dù y không có ý kiến gì với Bạch Lâm, không dám lộ liễu làm khó dễ cho Bạch Lâm, nhưng từng câu nói luôn có vẻ lạ lùng, khiến người nghe trong lòng cảm thấy khó chịu.
- Chủ nhiệm Nghiêm, tôi đến lầu phía trước hỏi cán bộ hậu cần vài chuyện, định xong mọi việc thì đi về luôn, khỏi phải quay lại lấy đồ đạc.
Tuy Bạch Lâm ra sớm mười phút cũng không thể cho là về sớm, theo cấp bậc của bọn họ, ở đây không có ai quan tâm đến việc này. Nhưng đối mặt với Nghiêm Trọng, Bạch Lâm không thể để cho y bắt được chút sơ hở nào.
- Chủ nhiệm Bạch, đúng lúc tôi có việc muốn tìm anh, nếu đã gặp ở đây thì chúng ta nói ở đây luôn.
Nghiêm Trọng lôi kéo Bạch Lâm, ngồi xuống cửa lầu thường trực. Các nhân viên ở phòng thường trực biết điều nên nhường chỗ cho họ, còn bản thân mình thì đi xuống lầu.
- Chủ nhiệm Bạch, anh đã xem qua danh sách sách báo đề cử xét duyệt chưa?
Nghiêm Trọng không chút khách khí ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Lâm nhìn bốn phía, đành phải bước qua, ngồi xuống ghế.
- Đang xem, có việc gì sao? Chủ nhiệm Nghiêm cảm thấy có vấn đề gì sao?
Bạch Lâm nhẫn nại nói. Khối phê duyệt sách báo nhập khẩu chủ yếu do Bạch Lâm phụ trách, Nghiêm Trọng phụ trách các công việc hành chính ở trung tâm. Theo lý mà nói, việc này không cần Nghiêm Trọng phải đụng vào.
- Đương nhiên là có vấn đề!
Nghiêm Trọng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chủ nhiệm Bạch, thời gian anh đến Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo còn ít, không quen thuộc mấy với một số tiên chuẩn quy định của trung tâm nên nhất định phải chú ý hơn, cẩn thận hơn một chút. Có một ít loại sách nhà nước quy định cấm nhập khẩu, không cần phải nói đến sách có khuynh hướng chính trị, các loại sách bạo lực, ca ngợi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, phá hoại ổn định xã hội này tuyệt đối không thể phê chuẩn nhập khẩu.
Ngiêm Trọng tỏ vẻ kẻ cả.
Bạch Lâm gật gù. Giọng điệu và thái độ của Nghiêm Trọng khiến người nghe bực dọc. Nhưng y nói không sai, khi ông phê duyệt sách báo nhập khẩu nhất định phải chú ý một chút. Ông nhìn lướt qua ngoài phòng thường trực, giờ đã gần đến giờ tan sở, ngoài hành lang đã đông người hơn, trong đó có nhiều người nhìn thấy Bạch Lâm và Nghiêm Trọng còn ngồi yên ở phòng thường trực nên không dám đi. Lãnh đạo còn chưa ra về, sao mình có thể về sớm, có phải là không xem lãnh đạo ra gì sao? Cho nên có người quay lại văn phòng, cũng có người đứng ngoài hành lang, lắng tai nghe.
- Cho nên, chủ nhiệm Bạch, anh nhất định phải quan tâm đến việc này, nhất định không để mấy tư tưởng Nhật Bản rác rưởi đó có cơ hội tiến vào trong nước…
Nghiêm Trọng nói thao thao bất tuyệt, tuy ở trong phòng thường trực nhưng bên ngoài hành lang cũng nghe rất rõ. Nghiêm Trọng không khỏi cười thầm, y cố ý khiến mọi người nghe thấy. Tuy hiện tại Bạch Lâm đã nhậm chức chủ nhiệm, có tiếng nói to nhất, nhưng đối mặt với y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ mà nghe. Về năng lực, về quan hệ có lẽ tôi không bằng anh, nhưng mấy chuyện kinh nghiệm thế này, Bạch Lâm anh còn kém xa lắm.
“Reng…”
Tiếng chuông tan sở vang lên, ngoài hành lang liên tiếp vọng đến tiếng mở cửa, sau đó hành lang vốn yên tĩnh vang lên tiếng người xôn xao. Rõ ràng mọi người đều định ra khỏi cửa để về nha. Nhưng Nghiêm Trọng vẫn đang khoa tay múa chân mà nói thật to, nói tới nói lui cũng có bấy nhiêu đó mà thôi.
- Chủ nhiệm Nghiêm, tôi còn có chút việc, nếu còn có việc gì, anh xem ngày mai có thể nói tiếp được không?
Bạch Lâm cũng đâu phải đồ ngốc, tuy ngay từ đầu không nghĩ ra, nhưng nói chuyện lâu như vậy, thấy bộ dạng của Nghiêm Trọng kẻ cả như vậy, liền biết ngay lão này đang lập uy. Tuy Bạch Lâm không phải loại người bộc lộ tài năng nhưng cũng không phải quả hồng nhũn tùy ý người khác.
- Khoan, khoan đã chủ nhiệm Bạch, tôi còn chưa nói xong đâu.
Nghiêm Trọng vừa nói, vừa lưu ý đến động tĩnh bên ngoài, trong lòng rất vui.
Nhìn thấy Bạch Lâm đang nhíu mày, y tiếp tục nói:
- Các báo cáo phên duyệt vừa mới đưa lên, lúc nãy khi tôi xuống văn phòng tình cơ nhìn thấy, có một quyển tôi thấy không ổn, không thể xếp nó vào danh sách nhập khẩu được.
Bạch Lâm đành phải lại ngồi xuống:
- Quyển nào?
- Chính là quyển “Nguy cơ sinh hóa” gì gì đó!
Lời nói của Nghiêm Trọng khiến Bạch Lâm ngẩn người.
- Sao lại không ổn?
Tuy Nghiêm Trọng không phụ trách mảng phê duyệt này, nhưng lời nói của một phó chủ nhiệm, lại là cán bộ lão thành, Bạch Lâm không thể không xem xét đến ý kiến của y. Nhất là liên quan đến tác phẩm của Phương Minh Viễn, Bạch Lâm lại càng phải lắng nghe.
- Đương nhiên là không ổn. Anh xem thử đi, trong sách toàn nói những chuyện rắm cho không ra gì. Một vi-rút có thể khiến người chết sống lại? Còn điên cuồng cắn người sống? Đây không phải là nói dối không chớp mắt sao? Trên thế giới này lẽ nào có vật nào như thế? Hơn nữa trong sách này, nội dung toàn là bạo lực và máu me. Một quyển sách như vậy sao có thể đưa nó vào để đầu độc quốc dân? Đây rõ ràng là văn hóa độc hại của chủ nghĩa tư bản.
Nghiêm Trọng oang oang trách cứ.
Bạch Lâm khẽ lắc lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, không quá nghiêm trọng như anh nói đâu. Đây chỉ là tiểu thuyết giả tưởng, không phải văn học hiện thực. Hơn nữa trong văn học nước ta cũng có không ít thần tiên quỷ quái đó sao? Tây Du Ký, Phong Thần, Liêu Trai Chí Dị, chẳn phải là những câu chuyện như thế sao? Hơn nữa, điện ảnh Hong Kong còn có phim ma, một bộ phim kinh điển như Thiện nữ u hồn, không phải sao? Đúng rồi! Tôi còn nhớ rõ anh Nghiêm rất khen ngợi Tây Du Ký và Liêu Trai Chí Dị mà. Trước đó mấy ngày tôi còn nhìn thấy băng ghi hình Thiện Nữ U Hồn trong văn phòng của chủ nhiệm Nghiêm mà.
Nếu nói đến quyển sách khác, có lẽ Bạch Lâm còn đủ kiên nhẫn nghe y nói lý lẽ, nhưng cấm tác phẩm của Phương Minh Viễn nhập vào Hoa Hạ, trước hết trong lòng Bạch Lâm đã thấy bất mãn, lập tức phản bác.
Ông từng xem qua “Nguy cơ sinh hóa”, không sai, nội dung quả thật là bạo lực và máu me, nhưng đây là tiểu thuyết kinh dị, không phải tiểu thuyết tình cảm, yêu cầu trong tiểu thuyết kinh dị hoàn toàn không có máu me và bạo lực thì chẳng bằng yêu cầu trong tiểu thuyết chiến tranh không cần có súng đạn. Vào lúc này, Bạch Lâm thật sự cảm thấy các nước Âu Mỹ đáng để Hoa Hạ tham khảo, đem sách báo phân loại thành loại nào trẻ em có thể xem, loại nào người vị thành niên không thể xem, quả là một hệ thống không tồi. Yêu cầu người có trải nghiệm xã hội, người trưởng thành hiểu được đúng sai thật giả, hiếu biết văn học và trẻ con đều như nhau quả là một chuyện buồn cười.
Hơn nữa, nếu theo cách nói của Nghiêm Trọng, các bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử và tiểu thuyết võ hiệp đều phải cấm cả vì bên trong hở chút là bày đao bày súng, một lời không vừa ý là có thể đánh đập tàn nhẫn. Ông còn nhớ rõ Phương Minh Viễn từng kể một câu chuyện cười, trong tiểu thuyết võ hiệp, tiểu nhị trong quán là một chức vụ đầu nguy cơ, vì người trong giang hồ thích nhất là dùng tiểu nhị rút đao ra uy, cũng thường là nơi cho bọn họ trút giận. Hiện nay học sinh tiểu học ở Hoa Hạ xem tiểu thuyết võ hiệp cũng không lấy làm lạ.
Nghiêm Trọng thật không ngờ, Bạch Lâm dám phản bác y trước mặt mọi người, dám chống đối cách nhìn của y! Y tất nhiên không biết quan hệ khúc chiết giữa Bạch Lâm và Nguy cơ sinh hóa, nhưng nhất thời y không thể nghĩ ra lời nào để phản bác Bạch Lâm. Bạch Lâm đã nắm được điểm yếu của y. Y quả thật rất thích xem phim ma Hong Kong. Bộ phim Thiện Nữ U Hồn của Từ Khắc được y tôn sung là bộ phim kinh điển. Đương nhiên, dù sao y cũng không thừa nhận, y thích Vương Tổ Hiền trong phim hơn. Vì chuyện này mà bà vợ của y đã càu nhàu không ít.
- Chủ nhiệm Bạch, anh nói vậy là có ý gì? Nguy Cơ Sinh Hóa có thể cùng để bàn luận với Tây Du Ký và Liêu trai Chí Dị sao? Một bên là văn hóa truyền thống của dân tộc ta, là tinh hoa trong các tác phẩm văn học cổ điển của nước ta, còn bộ kia là độc hại của tư bản chủ nghĩa. Tư tưởng của anh vô cùng nguy hiểm, là sính ngoại!
Nghiêm Trọng lập tức cao giọng khiến cho nhiều người ngoài hành lang thì thầm bàn tán.
- Chủ nhiệm Nghiêm, vài năm trước, cái mà anh gọi là văn hóa truyền thống ấy bị xem là tư tưởng mê tín phong kiến, bị nhân dân cả nước phê phán!
Bạch Lâm cũng tức giận đứng dậy, lão này cố ý bới long tìm vết, hở ra là chụp mũ lên đầu ông. Y còn tưởng rằng hiện giờ là “Thời đại văn cách” hay sao? (*)
(*):<i>Vô sản giai cấp văn hóa đại cách mạng; thường gọi tắt là Đại cách mạng văn hóa hay vắn tắt hơn là Văn cách là một giai đoạn hỗn loạn xã hội và tình trạng vô chính phủ ở Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ năm 1966-1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.</i>
Gương mặt sưng sỉa của Nghiêm Trọng đỏ bừng, nếu không còn sót lại chút lý trí tự nhắc nhở chính y, không thể không đập bàn mà la lối om sòm, chỉ sợ là ngay trước mặt mọi người phải đập bàn rồi.
- Hay lắm, hay lắm, chủ nhiệm Bạch, anh nhất định kiên trì nhìn nhận như vậy sao?
Nghiêm Trọng cười khẩy nói.
- Chủ nhiệm Nghiêm, anh cũng đừng nói quá lời. Không đồng ý với ý kiến của anh là cố chấp, là sính ngoại sao? Cái mũ này tôi không đội nổi đâu!
Nếu đã như vậy thì Bạch Lâm cũng không ngại ăn miếng trả miếng mà đáp lại. Lão này quả là quan được phóng hỏa nhưng không cho dân thắp đèn. Y cho rằng y là Bộ trưởng Ban Tuyên giáo Trung Ương sao!
Nghiêm Trọng xô cửa bước ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
- Đúng là càn quấy mà!
Bạch Lâm cũng đầy tức giận bước ra khỏi phòng thường trực. Cái lão cậy già lên mặt này, lo việc của chính y cho xong đi, lại còn muốn xen vào chuyện của mình. Nếu mình không nổi giận, chắc y thật sự cho rằng mình là quả hồng nhũn mặc cho y ngắt nhéo.
Nhìn bóng Bạch Lâm bước ra ngoài, mọi người trong hành lang lúc này mới túm tụm lại, châu đầu kề tai mà lục tục ra khỏi cửa. Hôm nay Nghiêm Trọng và Bạch Lâm xung đột cũng không nằm ngoài dự liệu của họ. Nghiêm Trọng kỳ vọng rất cao vào việc tiếp nhận ghế chủ nhiệm, đương nhiên là Bạch Lâm lại cản đường y. Trừ phi Nghiêm Trọng được trung tâm xuất nhập khẩu sách báo điều đi, nếu không, khả năng được lên chức thật sự rất nhỏ.
Tục ngữ đã nói chó còn không đâm đầu vào tường huống chi là người. Nghiêm Trọng đã nín nhịn được đến ngày hôm nay cũng đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Nên biết rằng tính tình Ngiêm Trọng không tốt, tuy chưa đến nỗi như lửa đốt nhưng tuyệt đối không phải là người lành tính. Đối với người làm việc cùng phòng, mở miệng là dạy dỗ, thường dạy dỗ như nói với con cháu vậy, nên cũng không được lòng người. Nhưng thứ nhất y có lý lịch kinh nghiệm đầy đủ, thứ hai là nhiều năm làm việc tại Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, y cũng giao hảo với vài người trong nhóm lãnh đạo công ty. Cho nên dù mọi người có ý kiến cũng không lung lay được địa vị của y ở trung tâm. Ngay cả Vương Nghĩa cũng không có biện pháp gì với y.
Từ khi Bạch Lâm được điều đến đây làm phó chủ nhiệm, mọi người luốn đồn đoán, khi nào Nghiêm Trọng sẽ bốc hỏa, phát sinh xung đột với Bạch Lâm. Nhưng mọi người không ngờ, Nghiêm Trọng đã nhịn được tới giờ, ngoại trừ nói năng hơi kỳ lạ nhưng ngày thường cũng không gây rắc rối gì cho Bạch Lâm. Nhưng cuối cùng hôm nay sao chổi cũng đụng quả đất rồi! Xem ra hôm sau sẽ có màn kịch hay để xem.
- Anh nói thử xem, cuối cùng chủ nhiệm Nghiêm hay chủ nhiệm Bạch sẽ chiếm thế thượng phong? Gió đông áp đảo gió tây hay gió tây áp đảo gió đông?
Có người đùa nhỏ. Trong doanh nghiệp nhà nước khó tránh khỏi các loại tệ nạn, cơ chế cứng nhắc, tạo thành một doanh nghiệp không có sức sống là một hiện tượng khá phổ biến, Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, tỷ lệ nhân viên nữ không nhỏ nên sự kiện như thế phát sinh, lập tức trở thành đề tài bàn tán trong trung tâm.
- Sau lưng chủ nhiệm Bạch là Bí thư Trịnh, không dễ dàng áp đảo chủ nhiệm Bạch vậy đâu!
Có người tin tưởng Bạch Lâm mười phần nói. Có lão Đại của công ty chống lưng, chỉ cần không có sai lầm nghiêm trọng, ai có thể làm Bạch Lâm lâm nguy? Đừng nói là Nghiêm Trọng, ngay cả Tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ Vu Kiến Sinh muốn chèn ép Bạch Lâm cũng phải nghĩ đến phản ứng của Trịnh Đông Vũ.
- Chủ nhiệm Nghiêm cũng không phải đèn cạn dầu, hơn nữa phó bí thư Triệu Hưng Quốc và phó giám đốc Mã Hưng đều là thủ trưởng cũ của ông ta, chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?
Cũng có người phản bác lại. Trịnh Đông Vũ tuy là nhân vật số một nhưng cũng không thể hờ hững cới ý kiến của trợ lý của chính mình. Nếu quá độc đoán, tin tức lan truyền ra ngoài, Trịnh Đông Vũ cũng mất thể diện.
Nghiêm Trọng thẹn quá hóa giận hầm hừ đi về phía văn phòng của y. Y thật không ngờ, vốn định dẹp bỏ cái dáng vẻ bệ vệ của Bạch Lâm trước đám đông, kết quả y bị Bạch Lâm chống đối ngay trước mặt mọi người. Trong lòng y thấy rất lạ, sau một thời gian quan sát, Bạch Lâm rõ ràng là một người không hay kích động, sao hôm nay lại phản ứng dữ dội trước sự châm chọc của y như vậy.
Nhưng dù sao thì lúc này y cũng đã mất hết mặt mũi với cấp dưới. Một phó chủ nhiệm vừa mới tới không bao lâu chống đối với một phó chủ nhiệm kỳ cựu như y, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trung tâm, thậm chí là cả tổng công ty. Sau này e rằng y sẽ trở thành đối tượng đàm tiếu trong tổng công ty.
Nghiêm Trọng càng nghĩ càng tức. Y đã làm việc lâu năm như vậy, chịu đựng cơn giận của các sếp thì không cần nói đến, nhưng cán bộ đồng cấp lại làm cho y mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, thật là nhục nhã! Nhưng ngược lại y không hề suy nghĩ vì y muốn chèn ép Bạch Lâm trước mặt mọi người mới có kết quả như thế.
Nghiêm Trọng ngồi im lặng trên ghế một lúc, rồi với lấy điện thoại.
Bạch Lâm cũng đang nổi giận đùng đùng đẩy xe đạp ra khỏi bãi xe, trên đường còn chào hỏi các đồng nghiệp cũng đang ra về, chợt nghe gọi một tiếng:
- Cậu!
Nhìn theo tiếng gọi, thấy bên cạnh cửa lớn có một chiếc Audi màu đen, sau cửa kính là gương mặt của Phương Minh Viễn, hắn đang ngoắc ông. Bạch Lâm hơi ngạc nhiên, đẩy xe đi tới. Trần Trung từ ghế tài xế nhảy xuống, đón xe ông ta.
- Cậu mang xe gởi lại công ty đi, hôm nay cháu đưa cậu về!
Phương Minh Viễn cũng lên tiếng.
- Hả? Được, được!
Bạch Lâm biết Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc quan trọng muốn bàn với ông nên gật đầu đáp. Bạch Lâm trước mặt nhiều người mang xe gởi ở phòng thường trực, dặn dò người của phòng thường trực vài câu rồi vội vàng bước ra, leo lên chiếc Audi.
Nhìn chiếc xe Audi hòa vào dòng xe cộ, mọi người đang đứng trước cổng tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ đều bàn tán. Có người nhận ra đó là xe Audi nhập khẩu từ Đức, trong lòng rất kinh ngạc. Không cần phải nói, khoảng những năm 90, người có thể sử dụng xe Audi nhập khẩu từ Đức ở Bắc Kinh thật không nhiều, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chỉ được ngồi Santana.
- Đó có phải là chủ nhiệm Bạch Lâm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo không?
Nhiều người không quen biết Bạch Lâm cũng hỏi.
Bạch Lâm cũng không chú ý thấy, bên cạnh cổng có một người phụ nữ trên dưới năm mươi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Lý Hải Cầm, tâm phúc của Tổng giám đốc Vu Kiến Sinh, Chánh văn phòng tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, tuy không phải thuộc hàng các lãnh đạo cao cấp nhất nhưng sức ảnh hưởng của cô ở công ty không thể xem thường.
Lý Hải Cầm vừa rồi nhìn thấy rất rõ người thanh niên ngồi phía sau xe, hơn nữa hắn còn gọi Bạch Lâm là “cậu”, xem ra phải là con của chị hay em Bạch Lâm rồi. Nhưng điều lạ là Lý Hải Cầm thấy Bạch Lâm nói chuyện với hắn không giống bề trên nói chuyện với con cháu mà giống hai người ngang hàng với nhau.
Cô cũng nhận ra chiếc xe đó là Audi Đức, cũng được xem là Limousine trongg nước, bình thường chỉ có các lãnh đạo cấp cao và sếp của các công ty ăn nên làm ra mới có được. Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng là doanh nghiệp nhà nước, tuy trong đó cũng có nhiều nhân tài kiệt xuất nhưng Vu Kiến Sinh và Trịnh Đông Vũ cũng chỉ ngồi xe nhập khẩu từ Nhật Bản. Chiếc Audi kia và giá trị con người ngồi trên nó không nhỏ tí nào.
“Nhà Bạch Lâm từ khi nào lại có loại bà con như vậy?” Lý Hải Cầm không khỏi suy nghĩ. Trong ấn tượng của cô, nhà Bạch Lâm cũng không giàu có gì. Nhà ở của ông hiện nay cũng là do đổi lấy căn nhà và gia sản tổ tiên truyền lại mà có. Hơn nữa, bình thường Bạch Lâm cũng thuộc loại người khiêm tốn chỉ biết công việc. Nếu không phải mấy năm trước, vì một chuyện nhỏ khiến Trịnh Đông Vũ biết đến ông, e rằng bây giờ ông vẫn còn là một trưởng phòng nhỏ bé.
Lúc ấy Vũ Kiến Sinh mới vào làm, còn cô ta thì làm việc trong phòng phó chủ nhiệm cũng không biết vì sao Trịnh Đông Vũ lại lại giận dữ vì một trưởng ban nho nhỏ như thế mà đày ngay một nhân viên khoa Nhật Bản đi làm quản lý thư viện. Chuyện này còn chưa thấm tháp vào đâu, nhưng vì ông ta, một phó tổng giám đốc phải xin lỗi một trưởng phòng công tác hậu cần, ngoài xin lỗi còn phải bị kiểm điểm và giáng nửa cấp. Bạch Lâm được phó cục trưởng đề cao, việc này chẳng tầm thường chút nào.
Việc này cũng không lan truyền rộng rãi trong tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, chỉ một số ít người biết, và cô là một trong những người ấy.
Sau này, Lý Hải Cầm cũng từng nghe ngóng hỏi thăm gia cảnh Bạch Lâm, nhưng tin tức thu được, tuy rằng nhà họ Bạch không ít bà con thân thích nhưng không người nào có chức có quyền, càng không thể có người làm cán bộ cao cấp để quan hệ tốt với Trịnh Đông Vũ. Hơn nữa, vì sau này Bạch Lâm rất khiêm tốn nên Lý Hải Cầm cũng dần dần bỏ qua việc này. Nhưng cảnh tượng hôm nay lại khiến cô đột nhiên nghĩ tới chuyện năm ấy.
“Bạch Lâm này e rằng cũng không phải đơn giản.” Lý Hải Cầm thầm nghĩ. Có lẽ người thanh niên chi hôm nay mới chính là chỗ dựa của Bạch Lâm.
“Két!”
Một chiếc Toyota dừng ngay trước mặt cô, Lý Hải Cầm mới thoát khỏi suy nghĩ.
- Lên xe!
Người nói chuyện chính là Vu Kiến Sinh, hai người về nhà rất tiện đường, nhà Lý Hải Cầm còn xa hơn nhà Vu Kiến Sinh một ít. Lý Hải Cầm vội vàng lên xe, ngồi xuống vị trí phụ lái.
- Vừa rồi cô nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn vậy? Ngay cả chúng tôi đến nơi rồi cũng không chú ý.
Vu Kiến Sinh cười hỏi. Chánh văn phòng của ông ta tuy là phụ nữ nhưng thông minh tháo vát không kém gì các bậc mày râu. Nếu không phải có sự giúp đỡ của cô, lúc ban đầu Vu Kiến Sinh cũng không mau chóng nắm được quyền lực như vậy. Vì thế Vu Kiến Sinh rất xem trọng ý kiến của cô.
- Ha ha… Giám đốc Vu, vừa rồi ở ngoài cổng tôi đã nhìn thấy được một cảnh tượng hiếm có.
Dù sao nếu cô không nói, ngày mai việc này cũng sẽ lan truyền ở công ty thôi.
- Vậy sao? Việc gì?
Lòng hiếu kỳ của Vu Kiến Sinh đã bị cô khơi gợi.
- Vừa rồi tôi nhình thấy vị phó chủ nhiệm mới nhận chức của Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Bạch Lâm, vừa mới đẩy xe ra khỏi cửa đã bị một người thanh niên ngồi trên xe Audi gọi lại. Nghe cách xưng hô của hai bên, người đó hình như là cháu kêu ông ta là cậu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc