Ngay sau đó, vô số hắc ám lực ở xung quanh bắt đầu hội tụ đến. Chỉ trong nháy mắt, một Ma Long hình người, từ đầu đến chân đều là vảy đen bỗng xuất hiện trước mặt tiểu ma nữ, làm nàng sợ tới mức không khỏi lui lại phía sau mấy bước.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Tiểu ma nữ đề phòng trừng mắt nhìn Phong Liệt, trong tay ngưng tụ Băng Phong Thần Chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.
- Đừng sợ, là ta!
Phong Liệt vội vàng khôi phục nhân thân, tránh việc tiểu ma nữ làm ngộ thương.
- Phong Liệt? Ngươi... Ngươi không chết?
Trên khuôn mặt đẫm nước mắt của tiểu ma nữ tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng thấy rõ Phong Liệt đã hóa thành một đống vụn băng, sao có thể không chết được?
- Lời thừa, ngươi thấy ta giống như đã chết lắm sao... ách!
Phong Liệt còn chưa nói xong, tiểu ma nữ đã nhào vào lòng hắn oa oa khóc lớn.
- Ô ô ô! Tử Phong Liệt! Xú Phong Liệt! Ngươi dọa chết người ta! Ô ô ô, ta ghét ngươi! Ghét cái không gian đáng chết này! Ta nhớ gia gia! Ô ô!
Phong Liệt vỗ nhẹ lên vai tiểu ma nữ, cũng không khỏi có chút đau lòng. Lúc trước hắn suýt nữa đã ngỏm, nếu không phải đã biến ảo thành Hắc Ám thân, hiện giờ tuyệt đối hắn đã chết.
Nếu hắn thật sự đã chết, để một mình tiểu ma nữ ở lại trong không gian tĩnh mịch chỉ có xương khô này chậm rãi chờ chết, đích thực là một việc cực kỳ tàn nhẫn.
- Được rồi, đừng khóc nữa. A Ly, chúng ta sẽ không chết, hơn nữa nhất định ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây!
Phong Liệt kiên định nói.
- Thật vậy không?
Tiểu ma nữ ngẩng mặt lên, sụt sịt hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi.
Phong Liệt gật gật đầu nói.
- Vậy được rồi, người ta không khóc nữa! Hả? Lam Lam của ta đâu?
Tiểu ma nữ ngừng khóc, lại nhớ tới con thỏ nhỏ kia.
Vừa nghe tiểu ma nữ nhắc đến Lam Lam, vẻ mặt Phong Liệt thoáng chốc đã đại biến, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Chậm đã! Con thỏ kia không phải vật phàm, rất có thể nó chính là Huyền Lam Băng Diễm thông linh hóa thành!
- Cái gì? Huyền Lam Băng Diễm?
Mỹ mâu của tiểu ma nữ chớp động, trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Không sai, lúc nãy ta bị nó phun một luồng lam diễm, suýt nữa đã toi mạng rồi.
Phong Liệt ngưng trọng nói.
Vẻ mặt tiểu ma nữ biến ảo một chút, cũng dần dần tin lời Phong Liệt, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nghĩ tới việc mình vừa ôm Huyền Lam Băng Diễm xếp thứ mười chín trên Thần Diễm bảng, ngay cả một nha đầu vô tâm như tiểu ma nữ đều toát mồ hôi lạnh.
Kế tiếp, hai người phát hiện ra con thỏ màu xanh kia trong một góc cách đó không xa.
Lúc này, nó chính đang co đầu rụt cổ dưới mấy bộ xương khô, ánh mắt kinh sợ nhìn Phong Liệt, có vẻ như rất e ngại hắn. Chỉ có điều dường như nó lại khá thích tiểu ma nữ, dường như muốn đến gần, rồi lại không dám.
- A Ly, hình như nó rất có hảo cảm với ngươi, không chừng có thể thu phục được nó đấy.
Phong Liệt nghĩ nghĩ, sau đó liền lùi ra xa một chút.
- A? Ta... Ta thử xem sao.
Trên mặt tiểu ma nữ không khỏi có chút do dự, nàng chậm rãi tiến lên vài bước, vươn hai tay ra với con thỏ.
Ngay sau đó, con thỏ nhảy vọt vào lòng tiểu ma nữ, làm nàng sợ tới mức muốn ném nó đi luôn.
Nhưng khi cảm thấy vật nhỏ trong lòng dường như không có ác ý, nàng mới dần dần yên tâm hơn, thân thể cứng ngắc cũng thả lỏng xuống.
Sau đó nàng thử lấy ra một lọ Long Nguyên Đan đút cho nó ăn, rất nhanh cả hai đã trở nên thân thiết.
- Hì hì! Lam Lam! Xem ra chúng ta rất có duyên đấy, về sau ngươi chính là của bản tiểu thư rồi. Gia gia nói người ta sẽ có kỳ duyên, chỉ sợ chính là ngươi a? Lạc lạc lạc!
Tiểu ma nữ mặt mày hớn hở trêu đùa Lam Lam, quả thực vui mừng không biết mệt.
Phong Liệt ở một bên nhìn mà hâm mộ không thôi. Huyền Lam Băng Diễm kia uy lực rất lớn, Luyện Hồn ma khải của hắn vậy mà không có chút tác dụng nào.
Thu phục một hỏa diễm dị chủng như vậy, chẳng khác gì có thêm một đòn sát thủ cường đại, thậm chí nó còn có lực uy hiếp nhất định với cường giả Long Biến Cảnh.
Chỉ tiếc là dường như Huyền Lam Băng Diễm chỉ cảm thấy hứng thú với Băng hệ huyết mạch, còn với Ma Long huyết mạch của hắn lại rất e ngại.
Nếu tiểu ma nữ chiếm được Huyền Lam Băng Diễm, Phong Liệt cũng không chút khách khí thu thi thể Hùng Bá Thiên vào trữ vật giới chỉ.
Trong mắt tiểu ma nữ chỉ còn lại có Lam Lam, hơn nữa lấy tài sản trên người nàng, tài liệu luyện khí trên người Hùng Bá Thiên nàng còn không để vào mắt, tất nhiên không có gì dị nghị với Phong Liệt.
Trong lòng Phong Liệt lại không khỏi sảng khoái vô cùng. Đối với hắn mà nói, thi thể Hùng Bá Thiên chẳng những là báu vật vô giá, đợi ngày sau chân chính khống chế được Âm Lão thú, cho nó thôn phệ thi thể này. Lúc đó, chắc chắn Âm Lão thú sẽ tiến hóa đến một mức độ cực kỳ kinh khủng, thậm chí có khả năng trở thành U Long chân chính.
Sau đó, Phong Liệt lại tiếp tục tế Trấn Long Thiên Bi ra, điên cuồng thôn phệ Nguyên lực của cự ngạc.
Không gian thôn phệ này khác với không gian Long ngục của Phong Liệt, cũng không cách ly hoàn toàn với bên ngoài, chỉ có thể được cho là một thế giới giả thuyết.
Chẳng qua, lối ra của không gian này cũng chẳng dễ tìm được, mà cho dù có tìm được thì cũng rất khó để thoát ra ngoài.
Phong Liệt biết rõ, cách thoát đi duy nhất là làm cho con cự ngạc kia “đau dạ dày”, sau đó nó sẽ tự đẩy hắn và tiểu ma nữ ra.
- Con bà nó, lão tử cũng muốn xem ngươi kháng cự được bao lâu! Có bản lĩnh ngươi làm Trấn Long Thiên Bi khôi phục đến vạn trượng đi!
Trong lòng Phong Liệt cũng nảy sinh ác độc, toàn bộ tâm thần chìm đắm trên Thiên Bi, khiến cho xung quanh Thiên Bi rất nhanh đã lại xuất hiện một vòng xoáy Nguyên lực thật lớn.
Hiện giờ tiểu ma nữ có Huyền Lam Băng Diễm, rốt cuộc cũng có chuyện để làm, cả người lại khôi phục thần thái trước kia. Trong không gian tĩnh mịch thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ.
Nàng chậm rãi thử làm cho con thỏ nhận chủ, kết quả rất dễ dàng đã thu Huyền Lam Băng Diễm vào trong cơ thể.
Tâm ý vừa động, một đóa băng diễm màu lam thỉnh thoảng lại lóe lên ở các nơi trên thân thể, tùy ý biến ảo các loại hình thái. Bất quá, Huyền Lam Băng Diễm vẫn thích biến thành một con thỏ nhất, ngoan ngoãn ghé lên ngực tiểu ma nữ.
Thời gian một ngày trôi qua, độ cao của Trấn Long Thiên Bi lúc nào cũng đang tăng trưởng, làm Phong Liệt nhìn mà mát lòng mát dạ.
Muốn Trấn Long Thiên Bi khôi phục lại trạng thái cường thịnh ở thời viễn cổ, ít nhất phải cao đến vạn trượng, số lượng Long tinh cần chỉ sợ sẽ là một con số khủng khiếp mà Phong Liệt không dám nghĩ tới.
Nhưng hiện giờ, trong hoàn cảnh Nguyên lực đầy đủ như vậy, cơ hội khôi phục Trấn Long Thiên Bi đã lớn hơn rất nhiều.
Dần dần, Phong Liệt cũng không vội ra ngoài như trước nữa, nếu có thể hoàn toàn chữa trị Trấn Long Thiên Bi, vậy hành trình đến Long Hoàng thần phủ lần này của hắn cũng coi như không tệ rồi.
Bất quá, người định không bằng trời định.
Nửa tháng sau, ngay khi Thiên Bi khôi phục đến độ cao năm ngàn trượng, trong không gian đột nhiên xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 531: Lạc vào không gian(1)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Ô —— ô ——!
Theo một tiếng rít chói tai, một cơn gió lốc màu đen đột nhiên xuất hiện trên đầu Phong Liệt, ý đồ cuốn hắn và Trấn Long Thiên Bi vào trong đó.
Phong Liệt cả kinh, nhưng ngay sau đó hắn lại không khỏi mừng rỡ.
Hắn vội vàng thu hồi Trấn Long Thiên Bi lại, sau đó liền gọi tiểu ma nữ cùng tiến vào gió lốc.
Nếu hắn đoán không lầm, đây chắc hẳn là cơ hội để rời khỏi không gian tĩnh mịch này.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt lại phát hiện chẳng thấy tiểu ma nữ đâu, điều này làm hắn không khỏi quýnh lên.
Cơ hội rời khỏi nơi này đã ở ngay trước mắt, nhưng muốn hắn bỏ tiểu ma nữ lại một mình để chạy trốn thì hắn tuyệt đối không làm được.
Phong Liệt tự nghĩ, tuy mình có thể ra tay độc ác với kẻ địch, nhưng với bằng hữu thì hắn lại khó có thể bội bạc.
Giờ phút này, mắt nhìn mình như sắp bị cuốn vào trong gió lốc, hắn vội vàng lắc mình bỏ chạy về phía xa, một bên cấp tốc chạy đi, một bên hô tên tiểu ma nữ. Mà cơn gió lốc kia lại vẫn gắt gao đuổi theo phía sau, giống như thề muốn nuốt chửng hắn vậy.
- A Ly! A Ly!
Phong Liệt lo lắng kêu to, trong thanh âm ẩn chứa Nguyên lực hùng hồn, truyền đi thật xa trong không gian.
- A, ta ở trong này!
Phía trước rất nhanh đã vang lên tiếng đáp lại của tiểu ma nữ. Trong chớp mắt, Tiểu Bạch Long chở tiểu ma nữ và một con thỏ màu lam xuất hiện trong mắt Phong Liệt.
Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, vội vàng tăng tốc lướt về phía tiểu ma nữ.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt lại buồn bực phát hiện, gió lốc phía sau đã biến mất không còn tăm hơi. Tro cốt đầy trời dần dần rơi lại xuống đất, tất cả lại trở về bình tĩnh.
Triêu ma nữ bay đến gần Phong Liệt, hai người không khỏi nhìn nhau cười khổ.
- Phong Liệt, xin lỗi...
Tiểu ma nữ đỏ mặt lên, nắm góc váy cúi đầu lẩm bẩm nói.
- Quên đi, vẫn còn cơ hội mà, không chừng rất nhanh chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Phong Liệt cười cười, đã chờ hơn một tháng rồi, lâu hơn vài ngày nữa cũng chẳng sao.
- Ừm!
Tiểu ma nữ gật gật đầu, sau đó nàng lấy một tấm sắt đen tuyền ra, đưa tới trước mặt Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, ngươi xem xem đây là thứ gì? Ta tìm được nó trong một đống tro cốt.
Vẻ mặt Phong Liệt hơi sửng sốt, cầm lấy nó nhìn nhìn.
Đây là một miếng sắt hình cung lớn chừng chiếc đĩa, giống như miếng hộ tâm trên chiến giáp vậy. Nó tản ra vầng sáng u ám của kim loại, mặt trên có thể mơ hồ thấy được một ít hoa văn chằng chịt, nhưng không nhìn ra được là làm từ tài liệu gì, chỉ cảm thấy cầm nó vào tay cực kỳ nặng. Một miếng sắt nhỏ này mà thậm chí nặng tận mấy trăm cân.
Trong lòng Phong Liệt có chút ngạc nhiên, tấm sắt này có thể giữ vững Nguyên khí không bị thất thoát trong không gian thôn phệ này đã nói lên nó không đơn giản. Về phần rốt cuộc là vật gì thì hắn còn chưa nhìn ra được.
Đúng lúc này, đột nhiên trên không trung lại vang lên tiếng gió rít. Trong chớp mắt, một cơn gió lốc màu đen đã quét tới trước mặt.
- A? Nhanh như vậy đã lại đến tiếp!
Tiểu ma nữ kinh ngạc nhìn không trung, không khỏi kinh hãi hô lên một tiếng.
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi ở trong này còn chưa chán sao?
- Làm gì có chuyện đó, người ta chẳng ưa nổi cái nơi quỷ quái này chút nào! Ha ha ha, rốt cuộc có thể ra ngoài tầm bảo được rồi!
Tiểu ma nữ vui mừng kêu lên, nháy mắt đã thu Tiểu Bạch Long vào trong không gian bảo nang, sau đó không khỏi ôm lấy cánh tay Phong Liệt, dính sát lấy như muốn chui vào lòng hắn.
Trong lòng Phong Liệt sửng sốt, nhưng không đợi cho hắn kháng nghị, hai người đã bị gió lốc cuốn vào.
Tương tự với tình cảnh khi tiến vào, lại quay cuồng trong bóng tối một lần. Vì không bị gió lốc chia rẽ, hai thân thể liền dán sát lại một chỗ.
Giờ phút này, dường như toàn bộ thế giới đều không liên quan gì đến hai người, bọn họ dần bị lạc bên trong bóng tối.
Cứ việc là trong gió lốc cuồng loạn, nhưng hai má tiểu ma nữ lại hơi phiếm hồng, tim cũng đập nhanh hơn vài phần. Nàng vùi đầu vào ngực Phong Liệt, lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.
- Sư phụ nói nam nhân trên đời này không có một ai tốt, nhưng thật ra tên Phong Liệt này trừ bỏ hơi sắc một chút, nhưng tính tình cũng không quá xấu nha.
- Không biết bây giờ hắn có nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của mình không? Ừm ừm, hắn ôm mình chặt đến vậy, nhất định là có rồi. Nhưng loại cảm giác này dường như cũng không tệ...
Trong lòng tiểu ma nữ không khỏi suy nghĩ một mớ chuyện linh tinh, khuôn mặt tuyệt mỹ bây giờ đã đỏ bừng, rất là đáng yêu, chỉ tiếc là không có ai may mắn được thưởng thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay sau đó thân thể liền đột nhiên tiến vào trong nước.
Cảm nhận áp suất của nước xung quanh, Phong Liệt hiểu tất nhiên mình đang ở dưới đáy hồ.
Hắn vội vàng ngưng mắt nhìn quanh một vòng. Không có gì ngoài ý muốn, ngay ở nơi cách đó trăm trượng, một đôi mắt thật lớn màu đỏ đậm đang nhìn chằm chằm hắn và tiểu ma nữ.
Trong đôi mắt này tràn ngập sự khát máu, cuồng bạo, nhưng cũng không có bao nhiêu linh tính. Từ điểm này, Phong Liệt không khó để đoán ra con cự ngạc này hẳn là một Hoang thú.
Không để hắn kịp nghĩ nhiều, cự ngạc đã không chút khách khí há chiếc miệng rộng đớp về phía hai người Phong Liệt, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Lần trước đó, nó nuốt hai người Phong Liệt vào không gian thôn phệ, cũng chẳng hề nghĩ rằng mình sẽ không tiêu hóa nổi. Nhưng lúc này nó đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải nhai nát hai người Phong Liệt, sau đó mới nuốt vào, đỡ phải phiền phức.
Giờ phút này, nhìn cái miệng rộng đủ nuốt gọn một ngọn núi nhỏ kia, khuôn mặt tiểu ma nữ không khỏi sợ hãi đến trắng bệch. Dưới cái miệng rộng kia, phỏng chừng bất cứ công kích gì cũng như gãi ngứa cho nó.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh xung quanh biến đổi, không hề còn là dưới đáy hồ nữa. Nàng và Phong Liệt xuất hiện trong một thế giới âm trầm tối tăm.
Xung quanh chỗ nào cũng lượn lờ một mảnh âm vụ, trừ bỏ việc không có xương khô ra thì dường như chẳng có gì khác không gian thôn phệ của cự ngạc.
- A? Phong Liệt, không phải chúng ta lại bị hút vào chỗ kia chứ?
Tiểu ma nữ không khỏi kinh hô một tiếng.
- Không! Nơi này là một chỗ còn đáng sợ hơn không gian thôn phệ của cự ngạc, chỉ có điều nó là địa bàn của ta.
Phong Liệt cười cười đáp.
- Thế là có ý gì?
Tiểu ma nữ chỉ ngây ngốc nhìn Phong Liệt, thiếu chút nữa đã duỗi tay ra sờ trán hắn xem có phát sốt hay không.
- Ngao hống!
Đột nhiên, một tiếng rống vang tận mây xanh phát ra từ cách đó không xa, tầng tầng âm vụ trên không trung đều tiêu tán.
Phụt!
Tiểu ma nữ nhịn không được mà phun một ngụm máu tươi, thân hình hơi lay động một chút, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Vẻn vẹn là một tiếng gầm đã chấn cho mình hộc máu, không biết sâu trong sương mù rốt cuộc cất dấu thứ kinh khủng như thế nào?
- Mau bịt tai lại!
Khuôn mặt Phong Liệt trở nên ngưng trọng, nhắc nhở tiểu ma nữ một tiếng.
- A, ừm! Đó là cái gì?
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 532: Lạc vào không gian(2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Mỹ mâu của tiểu ma nữ hơi máy động, chỉ thấy một con quái vật cao hơn ba mươi trượng đang vọt qua sương mù tiến về phía này, theo đó là một cỗ khí tức hung lệ đập mặt mà đến.
Con quái vật nảy vảy đen đầy người, trên đầu mọc một sừng, trán có ba mắt, ở cổ sinh ra một vòng xúc tua vừa thô vừa to, dưới người là hai cái đuôi rắn. Cả người tản ra một cỗ khí tức hung lệ âm tà, giống như một quỷ vật vừa trốn khỏi địa ngục.
Không hề nghi ngờ, đây chính là Âm Lão thú đã đạt tới Ngũ giai hậu kỳ.
Phong Liệt cũng chẳng muốn nhiều lời, hắn vội vàng túm lấy tay của tiểu ma nữ. Tâm ý vừa động, lập tức biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện ở một chỗ khác trong không gian.
Mà ngay khi họ biến mất, thân hình to lớn của Âm Lão thú đã rơi ầm ầm xuống mặt đất. Đồng thời, một cái xúc tu thô to đã hung hăng vụt đến chỗ hai người đúng.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn.
Mặt đất bị sụp xuống một hố to hơn mười trượng, bụi đất bay mù mịt đầy trời.
Vừa thấy con mồi biến mất, Âm Lão thú nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình chợt lóe tiếp tục truy kích về phía xa xa.
- Phong Liệt! Đó rốt cuộc là thứ quỷ gì? Quả thực là đáng sợ!
Tiểu ma nữ kinh hãi đến mặt mũi trắng bệch, bị Phong Liệt dẫn theo không ngừng thuấn di qua lại trong không gian, hốt hoảng né tránh con quái vật kinh khủng kia.
Theo quan sát của nàng, lực sát thương của con quái vật này không thua kém cự ngạc, thậm chí là càng kinh khủng hơn. Tốc độ nhanh đến chóng mặt kia thật làm cho người ta tuyệt vọng, nếu không được Phong Liệt dẫn theo không ngừng thuấn di, chỉ sợ sớm đã bị xử lý.
- Không cần sợ nó, nó không làm gì được chúng ta đâu.
Phong Liệt sờ sờ tay nàng, an ủi.
- Ừm...
Hai má tiểu ma nữ đỏ lên, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều.
Phong Liệt một bên thuấn di, một bên vội vàng suy nghĩ cách giải quyết.
Con cự ngạc bên ngoài chắc vẫn còn lởn vởn tuần tra quanh đó, xem ra không thể đi ra trong thời gian ngắn được. Lúc này ra ngoài chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp cả.
Nhưng vẫn tránh né như vậy trong Long ngục cũng không phải thượng sách. Vạn nhất không cẩn thận bị Âm Lão thú chặn lại được, vậy chẳng phải chết rất oan uổng sao?
Sau một lát, hai mắt Phong Liệt bỗng sáng lên, một chủ ý xuất hiện trong lòng.
- Móa, việc đơn giản như vậy mà sao trước giờ lại không nghĩ tới?
Ngay sau đó, hắn vừa tiếp tục trốn tránh, vừa cau mày ngưng tụ tâm thần chậm rãi kiến tạo một không gian nhỏ ở sâu trong đại địa.
Tuy hắn chưởng khống toàn bộ không gian Long ngục, nhưng lấy cảnh giới hiện giờ mà muốn cải tạo không gian thì cũng chẳng phải việc dễ dàng. Vẻn vẹn chỉ tạo một không gian nhỏ ở sâu trong đại địa đã làm cho hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
Sau một lát, Phong Liệt dẫn theo tiểu ma nữ lại một lần nữa biến mất trước mắt Âm Lão thú.
Khi hai người tiếp tục hiện thân thì đã xuất hiện trong một không gian nhỏ chừng mười mét vuông, xung quanh tối đen như mực.
Tiểu ma nữ cảm thấy Phong Liệt buông tay mình ra, trong lòng không khỏi cả kinh, hô lớn lên:
- Phong Liệt, ngươi...
- Tốt lắm, không sao nữa rồi, tên kia không đến được đây.
Phong Liệt cười an ủi nàng.
Nơi này là sâu năm ngàn mét dưới không gian Long ngục, tinh thần lực của Âm Lão thú không thể phát hiện được chỗ sâu như vậy, cho nên ở đây sẽ an toàn hơn.
Sự thật cũng là như vậy, sau khi mất đi mục tiêu, Âm Lão thú liền dần dần yên tĩnh lại. Nó đi du đãng không mục đích, thường thường phát ra một tiếng rống to.
Phong Liệt lấy một viên dạ minh châu từ trữ vật giới chỉ ra, phất tay khảm vào phía trần của không gian. Nhất thời, không gian nhỏ lớn chừng mười mét vuông này đã trở nên sáng sủa hơn.
Tiếp theo, hắn lại phất tay đem ra mấy đồ lặt vặt như bàn, giường, ghế... Khiến cho không gian nhỏ này rất nhanh đã có hương vị của một căn nhà.
Tiểu ma nữ há to miệng ra, kinh ngạc nhìn Phong Liệt bố trí mọi thứ, cuối cùng nhịn không được mà bĩu bĩu môi nói:
- Phong Liệt, rốt cuộc đây là chỗ nào a?
- Đây là một không gian của ta, con quái thú kia là sủng vật ta nuôi. Còn nơi hiện giờ chúng ta đang đứng là lòng đất sâu năm ngàn trượng, bây giờ ngươi hiểu chưa?
Phong Liệt biết nếu không nói rõ cho tiểu ma nữ thì nàng sẽ bám riết để hỏi han, cho nên liền thuận miệng giải thích một chút.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, lấy một bầu rượu ra rót hai chén cho mình và tiểu ma nữ, vừa nói vừa thản nhiên uống rượu.
- À, hiểu rồi.
Tiểu ma nữ gật gù tỏ vẻ như đã hiểu, cũng ngồi xuống tiếp nhận chén rượu, khẽ nhấp môi một ngụm. Nhấm nháp rượu ngon do chính tay gia gia mình ủ, tâm tình lo lắng bất an của nàng cũng dần bình phục.
Bất kể thế nào đi nữa, giờ phút này họ đã thoát khỏi không gian thôn phệ của cự ngạc, tảng đá lớn đè nặng trong lòng hai người rốt cuộc cũng biến mất, làm cho mỹ tửu trong tay càng thơm ngon hơn.
Nhớ tới không gian thôn phệ chỉ toàn xương khô kia, nhớ tới sự tuyệt vọng thường bao phủ đầu óc, hai người không khỏi thổn thức.
Chẳng qua, sau một lúc yên lặng, ánh mắt tiểu ma nữ nhìn về phía Phong Liệt lại mang theo vẻ cổ quái và hiếu kỳ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc trong tay Phong Liệt lại nắm giữ một không gian, lại còn nuôi dưỡng một con mãnh thú cực kỳ hung lệ có tu vi Ngũ giai hậu kỳ. Hơn nữa, Trấn Long Thiên Bi vô cùng uy lực, lại thêm Bất Tử chi thân thần bí. Trong lúc nhất thời, hình ảnh Phong Liệt trong lòng tiểu ma nữ trở nên cao lớn mà thần bí, như một mê đoàn vậy.
- Chẳng trách gia gia lại không đánh giá thấp hắn, người này quả nhiên là chẳng đơn giản chút nào! Không biết hắn còn có bí mật gì không? Ừm, có cơ hội nhất định phải tra hỏi một phen mới được.
- Nhưng hình như mình không phải đối thủ của hắn a! Thiết, trước giờ bản tiểu thư dùng trí không dùng lực, nhất định sẽ có cơ hội!
Tiểu ma nữ cầm chén rượu, lặng lẽ đánh giá Phong Liệt. Lúc mỹ mâu của nàng lưu chuyển, vẻ giảo hoạt chợt lóe mà qua.
Phong Liệt lại không chú ý đến vẻ mặt của tiểu ma nữ. Giờ phút này, hắn một bên uống rượu, một bên quan sát động tĩnh phía ngoài.
Lúc này, con cự ngạc kia vẫn ở nguyên chỗ cũ, trong con ngươi đỏ đậm hiện lên một chút nghi hoặc, dường như nó rất kỳ quái việc Phong Liệt và tiểu ma nữ đột nhiên biến mất.
Đồng thời, dường như nó còn đang đề phòng điều gì đó, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bốn phía một cách cảnh giác, mơ hồ như đang bảo vệ cái động thật lớn phía sau.
Trong lòng Phong Liệt máy động, thử thăm dò cái cửa động kia, nhưng bị một tầng cấm chế chặn lại, tinh thần lực không thể xuyên qua được.
Thứ có thể để cho con cự ngạc này để ý như vậy, chắc hẳn không phải vật phàm.
Bất quá, muốn cướp thức ăn trước miệng con cự ngạc kia thì lại quá khó, nằm ngoài phạm vi năng lực của Phong Liệt có thể làm được, liều lĩnh thì chẳng khác nào chịu chết.
- Phong Liệt, lúc nào chúng ta có thể ra ngoài tầm bảo đây?
Tiểu ma nữ cằn nhằn nói.
- Muốn đi tầm bảo cũng phải chờ con cự ngạc kia tránh ra chỗ khác. Nếu không, chúng ta ra ngoài cũng là chịu chết.
Phong Liệt lắc đầu nói.
- À, vậy được rồi.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiểu ma nữ gật gật đầu, sau đó nàng không chút khách khí cầm bầu rượu rót cho mình một chén.
- Phong Liệt, chúc mừng chúng ta đại nạn không chết, cụng ly!
Tiểu ma nữ tùy tiện nói một câu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
- Tốt! Cụng ly!
Phong Liệt cười cười, hai người vui vẻ đối ẩm với nhau, lần này có thể thoát khỏi tuyệt cảnh, đúng là rất đáng chúc mừng.
Không bao lâu sau, cả bầu rượu đã thấy đáy. Tiểu ma nữ uống đến mặt đỏ hồng, mỹ mâu mông lung, đôi môi kiều diễm ướt át, làm Phong Liệt không khỏi nhìn đăm đăm.
Bất quá, tửu lượng của tiểu ma nữ cũng không quá tốt, mới uống nửa bình rượu mà đã bắt đầu nói linh tinh. Đôi mắt đẹp trừng lên nhìn chằm chằm Phong Liệt, ồn ào nói:
- Phong Liệt, ta nói rồi... Nếu ngươi có thể dẫn bản tiểu thư rời khỏi không gian chết tiệt kia, bản tiểu thư sẽ giúp ngươi cưa đổ Đại sư tỷ! Tuyệt không... nuốt lời! Rót rượu!
Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, nói:
- Thôi khỏi đi, Đại sư tỷ của ngươi tuy đẹp thật đấy, nhưng lại là một ngọn núi băng vạn năm, lão tử không có phúc tiêu thụ!
- Dối trá! Nam nhân trong thiên hạ ai mà không thích Đại sư tỷ chứ! Nếu để người khác giành mất, ngươi... ngươi cũng đừng hối hận!
Tiểu ma nữ khinh thường nói.
Phong Liệt bỗng chớp mắt, đứng dậy nói:
- Tiểu ma nữ, ta nghĩ chúng ta có thể ra ngoài rồi!
- A? Có thể ra ngoài rồi? Thật tốt quá!
Tiểu ma nữ vui mừng kêu lên một tiếng.
Chẳng qua, nàng vừa dứt lời thì cả người đã đổ sụp xuống bàn, sau đó không thấy ngồi dậy nữa.
Phong Liệt bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến đến ôm lấy thân thể mềm mại của tiểu ma nữ, đặt lên trên một chiếc giường lớn.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng, Phong Liệt không khỏi rục rịch một trận. Nhất là nhìn hai quả bưởi cao vút trên ngực nàng, quả thực sắp không nhịn được mà nhéo nó một cái.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn vượt qua dục niệm trong lòng, đắp một cái chăn cho tiểu ma nữ, sau đó lắc mình rời khỏi không gian.
Thật lâu sau, tiểu ma nữ đột nhiên mở hai mắt ra. Trong mắt tràn ngập tỉnh táo và giảo hoạt, không hề có chút men say nào.
Nàng buồn bực cau mũi lại, lẩm bẩm nói:
- Hừ! Xú Phong Liệt! Coi như ngươi gặp may đấy! Ừm? Hay là bản tiểu thư chưa đủ mị lực? Sâu trong đáy hồ, sau khi thân hình khổng lồ của cự ngạc vừa chạm vào cái cửa động tối đen như mực sau lưng nó thì bỗng đột nhiên biến mất, rất là quỷ dị.
Sau một lát, Phong Liệt hiện thân hình ra, kinh nghi bất định nhìn cái động đen ngòm kia. Chỉ thấy nó cao chừng hơn ba mươi trượng, từ ngoài nhìn vào tối đen như mực, không biết nông sâu thế nào. Giống như một cái miệng thật lớn, không ngừng cắn nuốt nước trong hồ.
Phong Liệt trầm ngâm một chút, cố gắng áp chế sự tò mò trong lòng, sau đó triển khai thân hình bơi nhanh về phía mặt nước.
Hắn biết rõ, dù thế nào mình cũng chẳng thể trêu nổi con cự ngạc kia, cách xa nó một chút là tốt nhất.
Sau một lát, chỉ nghe “ầm” một tiếng, rốt cuộc Phong Liệt cũng chui ra khỏi mặt nước. Cảm nhận được không khí trong lành đang tràn vào phổi, thoải mái đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Hắn đưa mắt quan sát bốn phía, lại thấy mình đang cách bờ hồ không xa, cho nên lập tức bơi về phía đó.
Lúc này, xung quanh chẳng có lấy nửa cái bóng người. Ma Long Hoàng đừng sừng sững trên sáu hòn đảo nhỏ vẫn như lúc trước. Xa xa trong rừng thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thú rống, tăng thêm một ít sự sống cho mảnh không gian này.
- Hả? Qua lâu vậy rồi mà còn chưa mở được lối vào sao?
Phong Liệt đi lên bờ, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc.
Hắn biết rõ, mình và tiểu ma nữ ở trong không gian thôn phệ kia chừng hơn một tháng. Theo lý mà nói, thời gian một tháng kia cũng đủ để mở cấm chế a?
Nhưng giờ phút này, núi rừng xung quanh lại cũng chẳng có bao nhiêu dấu vết của Long Vũ giả.
Đột nhiên, Phong Liệt phát hiện cách đó không xa có một tấm ván gỗ. Hắn nhớ rõ đó chính là phần thừa mà mình chặt bớt khi chế tạo chiếc thuyền gỗ nhỏ kia.
Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó nhặt tấm ván gỗ lên xem xét.
Ngay sau đó, hắn không khỏi kinh ngạc vô cùng. Chỉ thấy trong ván gỗ vẫn còn ẩm, mặt trên còn có chồi non xanh mượt, sinh cơ bừng bừng.
- Hả? Đây là có chuyện gì? Nhìn tấm ván gỗ này dường như mới được chặt xuống không lâu, nhiều nhất cũng sẽ chẳng vượt quá một ngày, vậy chẳng lẽ...
Đột nhiên, ánh mắt Phong Liệt co rụt lại, nghĩ tới một khả năng, đó chính là công hiệu gia tốc thời gian cực kỳ cường đại trong không gian thôn phệ.
Bên ngoài qua đi một ngày, trong không gian thôn phệ của cự ngạc đã là một tháng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, chỉ có như vậy thì không gian thôn phệ mới có thể cắn nuốt tất cả sinh linh trong thời gian ngắn nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt không khỏi mừng rỡ. Vốn hắn cho rằng mình đã bỏ lỡ mất cơ hội Long Hoàng thần phủ mở ra này. Nhưng hiện giờ xem ra vẫn chưa muộn lắm a!
Trên khuôn mặt hắn hơi mỉm cười, lúc này điều hắn muốn làm nhất chính là đến Long Hoàng thần phủ để tầm bảo. Tiến vào một chuyến cũng không dễ dàng, tất nhiên sẽ không thể ra về tay không rồi.
Bất quá, tiếp theo hắn lại không khỏi có chút nhức đầu, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Chẳng lẽ lại phải làm một chiếc thuyền nhỏ chèo qua đó sao? Sẽ không bị cự ngạc nuốt lần nữa chứ?
Đang lúc Phong Liệt tiến thoái lưỡng nan, tiểu ma nữ đang ngủ trong không gian Long ngục cũng vừa lúc tỉnh lại.
Trong lòng Phong Liệt lập tức máy động, kéo tiểu ma nữ ra khỏi không gian Long ngục.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, tiểu ma nữ không khỏi hoan hô một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn.
- Không sai!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- Hả? Sao xung quanh chúng ta lại chẳng có ai thế này? Chẳng lẽ bảo bối đã bị cướp sạch rồi sao? Hừ! Đám người kia cũng quá nhanh a!
Tiểu ma nữ quan sát xung quanh, cũng hỏi ra nghi vấn vừa rồi của Phong Liệt, hậm hực nói.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù chúng ta ở trong không gian thôn phệ một tháng, nhưng thật ra bên ngoài mới chỉ qua một ngày mà thôi, cho nên đại đa số người hẳn là vẫn chưa tiến vào.
Phong Liệt liền giải thích cho nngf.
- À, ra là vậy!
Tiểu ma nữ nhất thời giật mình, nhưng cũng không phải quá kỳ quái.
- Tiểu ma nữ, mau thả Tiểu Bạch Long ra đưa chúng ta đến đảo nhỏ trong hồ đi. Nếu còn để tốn thời gian nữa, đợi lúc người bên ngoài vào hết thì chúng ta chẳng xơ múi dược gì đâu.
Phong Liệt nhịn không được thúc giục nói.
- A! Đúng vậy! Chúng ta phải thừa dịp bọn họ chưa vào để chiếm hết thứ tốt! Hì hì!
Mỹ mâu của tiểu ma nữ sáng ngời, đắc ý cười gian hai tiếng. Sau đó, nàng thả Tiểu Bạch Long ra, nhảy lên lưng nó rồi bay vọt về phía hồ, đem Phong Liệt ném đến chín tầng mây.
- Này! Tiểu ma nữ, còn có ta...
Phong Liệt thấy vậy liền quýnh lên.
- Phong Liệt, ngươi lại tạo một chiếc thuyền, chúng ta so xem ai nhanh hơn, thế nào hả? Lạc lạc lạc!
Trên không trung truyền đến tiếng cười to đầy đắc ý của tiểu ma nữ.
Phong Liệt không khỏi tức giận, chẳng ai ngờ tiểu nha đầu này lại chơi qua sông đoạn cầu. Thật muốn bắt nàng xuống đánh cho nát mông.
Bất quá, ngay lúc Phong Liệt định chặt cây làm thuyền thì đã thấy tiểu ma nữ bay trở lại, lượn lờ trên đầu Phong Liệt, ném cho hắn một cái mị nhãn, cười duyên nói:
- Lạc lạc, lên đây đi! Người ta trêu ngươi chơi chút thôi!
Vẻ mặt Phong Liệt ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy hết cách với cô nàng này. Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lập tức nhảy lên ngồi phía sau tiểu ma nữ,
Tiếp đó, Tiểu Bạch Long chở hai người hóa thành một bóng trắng bay vọt về phía giữa hồ như tên rời cung.
...
...
Không bao lâu sau, Tiểu Bạch Long đã đi tới hòn đảo nhỏ chỗ đầu của Ma Long Hoàng. Phong Liệt và tiểu ma nữ nhảy xuống mặt đất, đưa mắt nhìn chiếc Long đầu to như núi kia, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.
Nhìn ở khoảng cách gần, có thể thấy vô số dấu vết do bàn tay con người tạo nên trên con Cự Long này, nhưng chỉnh thể vẫn rất hùng hồn đại khí. Mỗi chiếc răng nanh đều lớn chừng mấy trăm trượng, mỗi chiếc vảy đều lớn như một căn phòng, thật sự là quá kinh thế hãi tục. Ánh mắt lại là khối Hắc Diệu tinh điêu khắc thành, tản ra hắc mang u ám, cái miệng thật lớn kia cơ hồ có thể nuốt trọn trời cao.
- Trời ạ, không ngờ trên đời này lại có phủ đệ lớn đến như vậy! Quả thực quá thần kỳ!
Tiểu ma nữ không khỏi cảm thán nói.
Phong Liệt cũng không khỏi tâm thần đại chấn, hắn cảm thấy khiếp sợ về chủ nhân của tòa phủ đệ này. Có được phủ đệ như vậy, nhất định đây chính là một tuyệt thế cường giả kinh thiên động địa.
Đúng lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy trong Long đầu truyền ra một tiếng nổ có phần mơ hồ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiểu ma nữ liếc nhìn Phong Liệt một cái, hơi nhíu mày nói:
- Phong Liệt, xem ra có người tới trước chúng ta một bước rồi. Chúng ta phải làm gì bây giờ a? Vạn nhất gặp phải một vài lão yêu nghiệt, chúng ta có thể bị chụp chết tại chỗ hay không?
- Ừm, rất có khả năng là như vậy.
Phong Liệt hơi nhíu mày, băn khoăn của tiểu ma nữ cũng đích thật là một vấn đề lớn.
Bất quá, Long Hoàng thần phủ đã ở ngay trước mắt, nếu lùi bước như vậy thì Phong Liệt cũng rất không cam lòng.
- Đi thôi, cứ đến xem trước rồi tính, gặp phải nguy hiểm thì cùng lắm là trốn vào không gian của ta.
Sau một lúc trầm ngâm, Phong Liệt liền hạ quyết định.
- Ừm!
Tiểu ma nữ ứng tiếng, lập tức thu Tiểu Bạch Long lại, sau đó rất dứt khoát khoác lấy cánh tay của Phong Liệt.
Phong Liệt chỉ cảm thấy một làn gió thơm bay tới, khuôn mặt không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn tiểu ma nữ, hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
- Mặc kệ! Ta sợ vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì mà ngươi không kịp kéo bản tiểu thư vào. Cho nên, ở gần ngươi một chút vẫn an toàn hơn.
Tiểu ma nữ trừng mắt, nói năng cực kỳ hùng hồn.
- Ách, được rồi, coi như ngươi có lý.
Phong Liệt ngẩn ngơ, cũng tùy ý nàng khoác tay mình, nâng bước đi về phía trước.
Tiểu ma nữ phẫn nộ hừ một tiếng:
- Hừ, chiếm tiện nghi mà còn tỏ vẻ.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, đôi đại bạch thỏ cao ngất của tiểu ma nữ lại không ngừng cọ qua cọ lại lên tay Phong Liệt. Cọ đến nỗi tâm thần Phong Liệt sốt ruột không yên, dục hỏa cháy lên trong lòng, thân thể đều hơi cứng lại.
Mà tiểu ma nữ lại giống như không có việc gì, mắt không liếc, vẻ mặt nghiêm trang, chỉ là nơi đáy mắt lại có một chút giảo hoạt.
Bất đắc dĩ, Phong Liệt đành phải hít một hơi thật sâu, đẩy cánh tay của tiểu ma nữ ra, sau đó hắn kéo tay nàng đi, không hề để ý đến nàng kêu la thế nào, nhanh chóng bước lên bậc thang đi đến miệng của Ma Long Hoàng.
Con đường rộng nửa trượng này bắt đầu từ một long trảo, sau đó đi qua cổ, rồi uốn lượn đến trong miệng. Ước chừng dài đến mấy ngàn bậc, hai người một bên không nhanh không chậm bước đi, một bên âm thầm đề phòng bốn phía.
Vảy của con Cự Long này không biết làm từ loại tài liệu nào, tản ra hắc mang u u.
Phong Liệt thử dùng một thanh linh bảo trường kiếm chém thử một nhát, nhưng lại khiếp sợ phát hiện, ngay khi trường kiếm tiếp xúc với vảy thì trên chiếc vảy lập tức tản ra từng tia chớp màu đen, sau đó chớp mắt đã bao bọc lấy trường kiếm, biến nó thành một đống bụi phấn, mất hết Nguyên khí.
- Long Văn cấm chế thật là lợi hại!
Thấy vậy, hai người Phong Liệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong lòng đều có thêm vài phần cẩn thận. Dọc theo đường đi nơm nớp lo sợ, không dám tiếp xúc với bất cứ thứ gì ngoại trừ bậc thang.
Hai người đi chừng mười lăm phút mới qua tất cả bậc thang, đến được chỗ miệng của Ma Long Hoàng.
Trong miệng cực kỳ trống trải, giống như một điện phủ thật lớn. Ở sâu trong đó còn có một cánh cửa lớn hơn mười trượng, bên trong tối đen như mực, không biết kéo dài đến nơi nào.
- Phong Liệt, bên trong cánh cửa kia hẳn là chỗ ở của Long Hoàng a? Bất quá, nơi ở của Long Hoàng sao lại âm trầm như vậy?
Tiểu ma nữ chớp chớp đôi mắt to, kinh ngạc nói.
- Ma Long Hoàng là thể chất hệ Ám, nơi đây âm trầm tối tăm thì có gì khó hiểu chứ?
Phong Liệt bật cười nói.
- A? Vậy không phải ngươi cũng thích mấy nơi âm trầm như vậy sao?
Tiểu ma nữ nghiêng nghiên đầu nhìn Phong Liệt.
- Có lẽ a... Hả? Có người đến đây!
Hai mắt Phong Liệt co rụt lại, lập tức tập trung tinh thần phòng bị, che tiểu ma nữ lại phía sau, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối đen kia.
Đúng lúc này, tiếng nổ mơ hồ lúc trước đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh quen thuộc lướt ra từ cánh cửa, xuất hiện trước mắt Phong Liệt và tiểu ma nữ.
Phong Liệt chăm chú nhìn lại, không khỏi cười lạnh một tiếng. Người này không phải ai khác, đúng là Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt.
- Phong Liệt? Là ngươi!
Đồng tử Lâm Tử Thông co rụt lại, mấy chữ này được nhổ ra từ kẽ răng đang nghiến chặt, trên khuôn mặt anh tuấn che kín vẻ oán độc.
Vừa nghĩ tới việc hôm trước Phong Liệt đánh lén, Lâm Tử Thông liền không nhịn được cơn tức trong lòng, hận không thể lập tức đánh Phong Liệt thành tro bụi để giải mối hận trong lòng.
Mà ánh mắt Hoàng Tử Nguyệt nhìn về phía Phong Liệt cũng tức giận không thôi. Giờ phút này nàng vẫn ăn mặc như nam tử, tuy bộ ngực bằng phẳng, nhưng khuôn mặt hồng hồn vẫn rất xinh đẹp, thân thể yêu kiều, quyến rũ động lòng người.
Phong Liệt lạnh lùng đánh giá hai người vài lần, lại kinh ngạc phát hiện dường như tu vi của Lâm Tử Thông và Hoảng Tử Nguyệt đã tăng mạnh so với trước kia, hiển nhiên là đã chiếm được một chút cơ duyên.
Tiếp theo không đợi hắn mở miệng, tiểu ma nữ bên cạnh đã nhảy dựng lên, không nhịn được mà tức giận quát mắng:
- Hừ! Thì ra là tên khốn nhà ngươi! Đi chết đi!
- Băng Phong Thiên Lý!
Vừa nói, tiểu ma nữ vừa thi triển Đại thần thông của Băng Long Hoàng – Băng Phong Thiên Lý. Nhất thời, từng đạo sóng gợn màu trắng trào về phía Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt. Nơi nó đi qua, cả không gian đều kết thành băng, những tiếng rắc rắc giòn tan vang lên không dứt bên tai.
- Chậm đã!
Thấy vậy, sắc mặt Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt đều đại biến, không hẹn mà cùng lên tiếng ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lâm Tử Thông bất đắc dĩ phải vội vàng tế Huyền Hạo tháp ra bảo vệ mình và Hoàng Tử Nguyệt.
Chúc tất cả các thầy cô sức khỏe để tiếp tục truyền kiến thức cho bao thế hệ học sinh, sinh viên.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden