Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 516: Được ăn cả, ngã về không
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ba người phụ nữ vừa rời khỏi, không khí trong phòng khách lập tức trở lên nghiêm túc.
Vân Hán Dân hôm nay tới đây thăm hỏi, không chỉ đơn giản là nghi lễ kết thông gia giữa hai nhà. Ông ta là cố ý đến. Vị “cô gia” này, vẫn thật sự là “quỷ thần khó lường”, khiến người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Đâu năm nay, báo Đảng thành ủy Minh Châu đăng một bài văn ủng hộ cải cách không lâu thì Lưu Vĩ Hồng đích thân tới nhà, nói rõ với Vân Hán Dân rằng phải nắm bắt cơ hội, tỏ thái độ đúng lúc, theo sát Thủ trưởng, bằng không sẽ không còn cơ hội khác nữa. Vân Hán Dân đã suy xét nhiều lần, “chứng thực” nhiều mặt, xác định tư tưởng của Lưu lão gia đã chuyển biến, phía bên Kim Thu Viên thực sự đã thay đổi tư tưởng chính trị, mới có bài viết và bài xã luận ủng hộ Đảng Minh Châu trong “ Nhật báo nhân dân”. Từ tình hình hai tháng nay có thể thấy, bước đi này là một nước cờ đúng, hiện nay xu thế chung của dư luận, cơ bản bắt đầu có dấu hiệu nghiêng về một bên, tư tưởng của mọi người dường như đã dần dần thống nhất.
Qua một vài con đường bí mật, Vân Hán Dân biết được thủ trưởng tối cao khá hài lòng đối với “Nhật báo nhân dân” của ông ta, thậm chí sau khi nghe thư kí đọc một đoạn phát biểu trong bài xã luận ở “Nhật báo nhân dân”, thủ trưởng rút điếu thuốc, nói một câu khích lệ:
- Điều này khá đúng.
Trước mặt Thủ trưởng tối cao được khen ngợi, điều này không thể nghi ngờ được
Bên phía Kim Thu Viên tự nhiên không có biểu thị gì đặc biệt, nhưng đối với điểm này, Vân Hán Dân không cần quá lo lắng. Nguyên nhân rất đơn giản, ông ta sẽ nhanh chóng trở thành nhạc phụ của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu lão gia có ảnh hưởng khá lớn đối với Kim Thu Viên, thiên hạ đều biết. Nếu thật là áp “bảo” thì đã áp sai rồi, đến lúc đó, chỉ cần Lưu lão gia đồng ý phát ra một tiếng, để Vân Hán Dân giữ được địa vị hiện nay, hoàn toàn không thành vấn đề. Theo nguồn tin đáng tin cậy, sức khỏe của Lưu lão gia vô cùng tốt, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện thân thể, đây là một tin rất là có lợi.
Thật sự mọi việc đều rất thuận lợi.
Cho nên Vân Hán Dân mấy tháng qua sống rất mãn nguyện.
Lúc đầu có người muốn làm ông ta bốc hỏa nhưng hoàn toàn thất bại. Quan hệ giữa Vân Hán Dân và Hạ Thái Bình cũng nhanh chóng trở nên bất hòa. Hạ gia không trượng nghĩa, trong mắt chỉ có lợi ích, không có thân tình, Vân Hán Dân đã có được sự lĩnh hội cho bản thân. Sau cơn bão chính trị năm kia, con đường làm quan của Vân Hán Dân thuận lợi trải qua hai bước then chốt nhất, đều có liên quan tới Lưu lão gia. Thời điểm quan trọng, là Lưu lão gia vươn tay trợ giúp ông ta chứ không phải Hạ lão gia.
Không ngờ những ngày tháng an nhàn chỉ vỏn vẹn có hai tháng.
- Vĩ Hồng, nói suy nghĩ của cháu đi.
Vân Hán Dân nâng chén trà lên uống một ngụm, từ từ nói, liếc nhìn Lưu Thành Gia một cái.
Lưu Thành Gia gật đầu, cho thấy những lời này cũng là ông đang muốn hỏi.
Lưu Vĩ Hồng không vội vàng trả lời, lấy điếu thuốc trên bàn trà, kính cẩn đưa cho hai ông bố, mình cũng ngậm một điếu, hút hai hơi, mới nói:
- Bác Vân, cha, những điều con nghĩ đều ở trong bài viết đó, đó chính là cách nghĩ thực sự của con.
Vân Hán Dân nhíu mày, nói:
- Vĩ Hồng, tình hình ở Liên Xô không nghiêm trọng như cháu nói chứ? Đảng chấp chính Liên Xô nắm toàn quyền trong tay, rất tốt, không xảy ra vấn đề gì quá lớn được.
Lưu Vĩ Hồng trố mắt một cái, nói:
- Bác Vân, Yelstin được bầu làm tổng thống của Nga rồi, đây cũng không phải vấn đề lớn sao? Trong một quốc gia, xuất hiện hai tổng thống, quả thực quá buồn cười. Con người Gorbachev nói suông có thừa, quyền mưu cơ biến, đều không có đủ. Ngay cả tình hình của Yeltsin như vậy cũng có thể dễ dàng tha thứ, Đảng chấp chính Liên Xô còn có uy vọng gì đáng nói sao? Cải cách không phải là làm như vậy. Tiền đề của cải cách là phải có một nền tảng xã hội ổn định. Bằng không, bất cứ loại cải cách nào cũng có thể không như mong muốn, cuối cũng lại biến thành công dã tràng, làm rung chuyển xã hội, thậm chí là gây tai họa cho xã hội. Từ trước tới giờ cháu chưa từng nghe nói, một bên thì dựa vào hệ thống này để duy trì sự vận chuyển của cả nước, lại hoàn toàn đào rỗng từ trong nội bộ mà có thể đạt được thành công. Trong lịch sử chưa từng có, cháu nghĩ sau này cũng sẽ không thể có. Quá là mâu thuẫn.
Vân Hán Dân không khỏi ngẩn người, hơi trầm ngâm, rồi lại không thể không thừa nhận, Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý.
Gorbachev từ trên xuống dưới đều thực hiện phẫu thuật Đảng chấp chính Liên Xô, quả thật không thể thực hiện. Trừ phi, ông ta muốn lật đổ Đảng, lật đổ toàn bộ Liên Xô. Bằng không, chính ông đã đem phá hủy cây đại thụ, lại tiếp tục trông cậy vào cành lá, quả thật là rất mâu thuẫn.
Lưu Thành Gia đột nhiên hỏi:
- Vậy ý của con là Liên Xô thật sự nguy hiểm?
Lúc này, Lưu Thành Gia nghĩ đến hai năm trước, Lưu Vĩ Hồng ở trong kí túc của cơ quan Quân khu Bắc Kinh lần đầu nói chuyện với ông lâu như vậy, lần đó mục đích chính là vấn đề cải cách quân sự nhưng Vĩ Hồng từng nói qua rằng Liên Xô sẽ sụp đổ. Nhưng lúc đó, Lưu Vĩ Hồng đưa ra lí do là Liên Xô sẽ trong một thời gian dài bị quân đội Mỹ kéo xuống làm sụp đổ.
Mặc kệ là lí do gì, Lưu Vĩ Hồng dường như nhận định, Liên Xô sụp đổ là không còn nghi ngờ gì nữa.
Lưu Vĩ Hồng khẳng định đáp:
- Đúng vậy, Theo con thấy, nếu Gorbachev không thay đổi sách lược, không lập tức dừng ngay cái biện pháp cải cách của ông ta lại, không giải quyết những bè phái chống lại Đảng trong nước, mặc cho là phát triển như thế nào, Liên Xô ắt phải sụp đổ, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, không được bao lâu nữa đâu.
Nói tới đây, vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng trở lên rất nghiêm túc. Mặc dù trong một thế giới song song, đây cũng là một sự thật đã được chứng minh, nhưng vẫn chưa xảy ra ở thế giới này, một cường quốc tồn tại đã bảy mươi năm sụp đổ một cách thẳng thừng như vậy, cũng là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Lưu Thành Gia và Vân Hán Dân đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
Người thanh niên này, thật đúng là dám nói.
- Vĩ Hồng, những người trẻ tuổi chắc chắn phải động não, quan sát nhiều, suy xét nhiều, phân tích nhiều, vậy mới đúng, bác không phản đối. Nhưng kết luận phải rất cẩn thận, không thể dễ dàng đưa ra. Suy xét thế nào, phân tích thế nào cũng không sao, nhưng đưa ra kết luận rồi là không dễ thay đổi.
Vân Hán Dân trầm trọng nói.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cháu biết, bác Vân, cha, chúng ta đừng ngại phân tích một chút. Việc này đơn giản có hai kết quả. Một là, Liên Xô không sụp đổ, con nói chuyện giật gân. Hai là, Liên Xô sụp đổ, lời tiên đoán của con thành sự thật.
Hai kết quả này, nhất định là thứ nhất. Chúng ta bây giờ phải làm chính là nhằm vào hai kết quả khác nhau này, sẵn sàng sắp xếp trước.
Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia lại nhìn nhau, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng khiến họ kinh ngạc. Giống như bất kể vấn đề nào, trong đầu hắn cũng chuyển động, lập tức trở nên đơn giản. Nhưng suy nghĩ kĩ, lại thực sự là việc như vậy.
Hai cái tất có một.
Bài viết của Lưu Vĩ Hồng đã được đăng trong “Tiếng Kèn” là, không có cách nào thay đổi. Bây giờ việc phải làm là chuẩn bị phương án tiếp theo. Nếu Lưu Vĩ Hồng đúng sẽ như thế nào. Sai lại sẽ như thế nào. Nếu cứ truy cứu hắn tại sao lại làm như vậy, chẳng có ý nghĩa gì.
Người này tuổi còn trẻ, ánh mắt vẫn là nhìn về phía trước, không hề bàng hoàng do dự.
- Vậy, con nói thử xem, con cho rằng nên chuẩn bị thế nào?
Lưu Thành Gia chậm rãi hỏi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nếu con sai, Liên Xô trong thời gian ngắn không xảy ra biến động gì, con nên xem xét có nên đổi đơn vị làm việc không, không cần ở cơ sở, quay về Bắc Kinh làm một thời gian.
Khi Lưu Vĩ Hồng nói câu này, vẻ mặt rất thật, tuyệt đối không phải là nói qua loa cho xong. Trên thực tế, trước khi hắn phát biểu đã xem xét kĩ khả năng này. Dù sao đây cũng là thế giới sau tái sinh, không phải là thế giới trước tái sinh. Tất cả mọi việc xảy ra trong thế giới đó, ở thế giới này cũng không có khả năng không thể thay đổi. Ngộ nhỡ, thật sự có thay đổi thì sao? Liên Xô “không theo quy củ”, “ Giả thần giả thánh” trở thành “nói chuyện giật gân”, làm sao đây?
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, vấn đề không phải quá lớn. Dù sao chức vụ của hắn, trong mắt các vị đại lão không là gì cả. Lưu lão gia đối với thế cục của nước láng giềng loạn ngôn nhất thông, chỉ có thể nói vì tuổi trẻ bồng bột, không có kinh nghiệm, cần phải ren luyện một chút. Đối với Lưu lão gia và Lưu gia đều không thể có ảnh hưởng quá lớn, chỉ có thể trì hoãn thời gian tiến bộ mấy năm của Lưu Vĩ Hồng. Mà đại cục trong nước cũng sẽ không gợn sóng, kiên định tiến tới đường lối chung của thủ trưởng. Đây mới chính là mục tiêu mà Lưu Vĩ Hông luôn phải cố gắng. Tư tưởng của ông cụ chuyển biến, thân thể khỏe mạnh, Lưu gia cũng sẽ không bị “tẩy trừ”. Có hậu thuẫn mạnh như vậy, Lưu Vĩ Hồng đông sơn tái khởi là điều tất nhiên, trì hoãn vài năm, từ từ lấy lại không muộn.
Được ăn cả ngã về không!
Đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất, Lưu Vĩ Hồng dám chiến đấu đến cùng.
Lưu Thành Gia và Vân Hán Dân đều cảm thấy, phương án này của Lưu Vĩ Hồng cũng được. Chủ yếu là hắn trẻ tuổi, đã lên tới cấp Phó, quay lại Bắc Kinh làm việc mấy năm nữa cũng không sao, quan trọng là kinh nghiệm lý lịch.
- Nếu con phân tích đúng, Liên Xô trong thời gian tới sẽ xảy ra biến động lớn, trái lại sẽ rất khó để phản ứng kịp.
Lưu Vĩ Hồng nói, hai hàng lông mày hơi nhấc lên.
- Tại sao?
Lưu Thành Gia và Vân Hán Dân đồng thanh hỏi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài, nói:
- Thật nếu như vậy, sẽ chứng minh Gorbachev ở Liên Xô tiến hành cải cách quả thực là sai lầm. Tuy tình hình Liên Xô và nước ta không giống nhau, nhưng luôn có một số người sẽ so sánh. Con lo, điều đó sẽ dẫn đến sự tranh luận trong nước, thế cục sẽ trở lên rất phức tạp. Mà thủ trưởng kiên trì quyết tâm thi hành cải cách mở cửa là cái đáng hoài nghi.
Vẻ mặt Lưu Thành Gia và Vân Hán Dân càng trở nên nghiêm túc.
Quả thực như vậy, chỉ e các nhà cầm quyền ở Bắc Kinh sẽ một lần nữa bị cuốn vào lốc xoáy, không ai có thể đứng ngoài vòng. Thật không dễ đạt được sự nhất trí, sẽ lại một lần nữa bị lật đổ.
Thắng bại thật sự chưa thể biết.
- Cho nên mục đích con đăng bài này là để nhắc nhở trước. Hi vọng khi chuyện này xảy ra, mọi người đều có chút tâm lý chuẩn bị, bình tĩnh và lý trí để xử lý. Có lẽ, không đến mức quá kịch liệt.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 517: Cùng nhau công kích
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Cái gì gọi là quần chúng phẫn nộ, cái gì gọi là cùng nhau công kích, hai ngày nay xem như là đã nhận thức được sâu sắc.
Trên thực tế, tờ tạp chí “Tiếng Kèn” kia khi vừa đăng bài viết của hắn, ngay ngày thứ hai đã có một tờ báo nhảy ra phản đối, phát biểu rất kịch liệt để phản đối bài viết, nói là Lưu Vĩ Hồng ra vẻ cao thâm, nói chuyện giật gân.
Tờ báo này đến từ thành phố Nam Phương, từ trước tới nay tư tưởng của tòa báo này rất là tiến bộ, luôn dám nói dám làm, Ngay cả thủ tướng của một quốc gia cũng dám thẳng thắn khiển trách.
Tờ báo này là tờ báo đầu tiên nhảy ra bác bỏ, đúng như trong dự kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Tiếp đó, các kênh truyền thông bao gồm các tạp chí thậm chí các đài truyền hình cũng lần lượt lên tiếng, chỉ trích bài viết của Lưu Vĩ Hồng là muốn dội nước lã vào đại cục lớn đang cải cách mở cửa, là muốn lái chuyến xe lịch sử, quảng đại cán bộ, quần chúng đều kiên quyết không đáp ứng.
Những bài viết bác bỏ, trong hai, ba ngày ngắn ngủi lại đăng đến hơn ba chục bài. Không có lấy một người lên tiếng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, thậm chí ý kiến trung lập cũng không có, tất cả đều nghiêng về một bên là bác bỏ.
Rất nhiều báo và tạp chí xếp chồng chất trên bàn.
Nhìn những tờ tạp chí xếp chồng lên nhau, hai hàng lông mày của Vân Vũ Thường nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng có vẻ rất ưu tư.
- Vệ Hồng, sao mọi người đều phản đối anh chứ?
Lưu Vĩ Hồng nằm dài trên ghế sofa, vươn tay ôm lấy eo cô, hai người dính sát vào nhau, chẳng hề để ý nói:
- Từ xưa đến nay, những người mở đường luôn cô độc.
Đây là phòng khách của Văn phòng Tập đoàn quân khu Thủ đô, Lưu Vĩ Hồng không chút ngại ngùng, Vân Vũ Thường cũng đành để mặc hắn. Người này luôn có đức hạnh đó, Vũ Thường đã uốn nắn vô số lần, nhưng không hề thay đổi.
Vân Vũ Thường không kìm nổi nhẹ nhàng cười, rồi lắc đầu nói:
- Lại còn người mở đường nữa...Em thấy chuyện này thực sự lớn rồi, nhỡ anh sai thì phải làm sao?
- Yên tâm, cho dù anh sai, những máy móc chúng ta nhập từ Liên Xô cũng sẽ không lỗ vốn đâu.
Vân Vũ Thường lập tức dở khóc dở cười, nói:
- Em không phải lo chuyện đó, kiếm tiền được hay không không quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vậy thì không vấn đề gì. Anh cũng không lo, làm quan hay không cũng không sao cả.
- Hừ, anh cứ giả bộ đi! Em thấy anh luôn ham làm quan. Nếu anh không làm quan, anh ở lại Lâm Khánh làm gì? Anh viết bài báo đó làm gì? Ăn no rồi chống đỡ, nhàn rỗi không có việc làm sao? Muốn em nói, anh không làm chức này cũng được, lục đục đấu tranh với nhau, đời người già nhanh lắm. Tới Giang Khẩu kinh doanh đi. Em thoái vị, anh là Chủ tịch hội đồng quản trị, em đi an tâm làm vợ.
Vòng eo của Vân Vũ Thường bị hắn ôm chặt bằng cánh tay gắt gao, chỉ cách một lớp tơ lụa, cảm nhận được sức nóng truyền ra từ lòng bàn tay chắc khỏe của hắn, trong lòng hơi có chút không bình tĩnh, cơ thể cũng không tự kìm hãm được hơi mềm lại.
Lưu Vĩ Hồng ánh mắt sáng ngời, nói:
- Đây thực sự là một ý kiến hay, em để anh suy nghĩ đã. Anh thấy hay là thôi đi, nếu anh tới Giang Khẩu làm ăn, sẽ không công bằng với người khác.
Vân Vũ Thường không hiểu, nói:
- Không công bằng với ai?
- Không công bằng với rất nhiều người. Những người đó vốn hi vọng thành công trong sự nghiệp, thậm chí có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Anh mà đi, vậy thì không có việc gì cho bọn họ rồi. Đời này, không nhất định phải ngồi ở một nơi, làm giàu phát tài đều bằng cái đầu. Giống như anh một nhân vật thiên tài như vậy, lại đi tranh giành bát cơm với người khác sao, rất không trượng nghĩa.
Lưu Vĩ Hồng da mặt dày lên, nói hươu nói vượn.
Vân Vũ Thường không khỏi cười ra tiếng, quay người lại, vặn tai hắn, cắn răng nói:
- Anh ở trước mặt em, không khoác lác có phải là hay hơn không?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cánh tay bỗng mạnh hơn, Vân Vũ Thường kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả người ngã nhào xuống, nằm đè lên thân hình rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng, không đợi Vân Vũ Thường kịp phản ứng lại, Lưu Vĩ Hồng đã nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
- Đừng!
Vân Vũ Thường bất ngờ không kịp phòng, dùng sức giãy dụa.
Lưu Vĩ Hồng đôi vai giống như chuột rút, rắn chắc trên vòng eo mềm mại của cô, Vân Vũ Thường làm sao giãy dụa nổi?
Vân Vũ Thường tránh được vài cái, đầu óc liền có chút mơ màng, thân mình lại càng mềm đi, ngoan ngoãn nằm trong lòng của Lưu Vĩ Hồng, không nhúc nhích, sau đó đôi tay cũng từ từ mò mẫm, ôm lấy cánh tay Lưu Vĩ Hồng, hai cặp môi dính sát vào nhau.
Lưu Vĩ Hồng lại không thật thà, lén lút vén chiếc áo phông bó sát người Vân Vũ Thường lên, ngón tay chắc khỏe, cẩn thận ve vuốt sống lưng bóng loáng, mượt mà của Vân Vũ Thường, thấy Vân Vũ Thường không có ý phản đối, Lưu Vĩ Hồng liền mạnh dạn hơn chút nữa, dùng cả bàn tay để che phủ, từ từ một chút hướng lên trên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường càng đỏ lên bừng bừng, thân hình mềm mại có chút cứng nhắc, đôi mắt khép hờ, cặp lông mi dài rung lên dồn dập, hơi thở cũng trở lên gấp gáp.
Đôi bàn tay chắc khỏe của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc thì cũng chạm được vào dây áo trong, dừng lại một lát, đột nhiên nhét ngón tay vào, chuyển động theo dấu vết kia, cái chỗ mà tay chạm vào, rất là trắng mịn và mềm mại, tựa như mỡ dê, cảm giác mê mẩn vô cùng.
Hơi thở bỗng nhiên cũng trở nên vô cùng dồn dập.
Vân Vũ Thường đột nhiên khẽ khanh khách cười một tiếng, mạnh mẽ ngửa người, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Lưu Vĩ Hồng, cuộn mình ở phía kia của sofa, vẻ mặt rạng ngời.
- Ngứa chết đi được.
Ngước nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mặt ngập nước.
Lưu Vĩ Hồng lại kinh ngạc nhìn ngón trỏ của mình, lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Cái ngón tay này, mày hạnh phúc hơn tao nhiều.
- Chỉ biết nói bậy!
Vân Vũ Thường đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, nhảy người lên, chạy vào nhà vệ sinh. Vài phút sau đi ra, đã lại chỉnh tề, khuôn mặt đỏ ửng khi nãy cũng dần nhạt đi, chỉ để lại đôi má có chút ửng hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Vân Vũ Thường một lúc, cũng đứng dậy, nói:
- Vợ yêu, đi thôi, chúng ta tới Thanh Tùng Viên thăm ông bà nội đi.
Vân Vũ Thường lại nhảy dựng lên:
- Đi Thanh Tùng Viên sao?
- Đúng vậy, chúng ta đã lâu lắm rồi không đi mà, cũng nên hiện ra trước mặt ông bà. Bằng không chắc chắn anh lại bị ông mắng là bất hiếu.
- Này, như vậy, không tốt đâu. Em chưa chuẩn bị gì cả.
Vân Vũ Thường nói, rồi nhìn bản thân vài lần, chiếc áo phông ngắn tay màu trắng bạc, chiếc quần bò bạc màu, bó sát vào đôi chân thon dài, quá là trẻ trung. Với bộ dạng này mà đi gặp Lưu lão gia, Vân Vũ Thường thấy thật quá lo lắng.
- Thế phải chuẩn bị gì? Đó là ông bà nội của chúng ta mà, không phải sao?
Lưu Vĩ Hồng không hề để ý.
Lưu Thành Gia sáng sớm hôm nay đã đi gặp Thủ trưởng Quân khu, Lâm Mỹ Như đi gặp đồng sự cũ của bà ở bệnh viện 301, thật ra đó chỉ là cái cớ, không muốn quấy rầy cuộc hẹn của bọn trẻ.
- Vậy, để em đi thay quần áo.
Lưu Vi Hồng vung tay lên nói:
- Không cần thay đâu, như vậy là được rồi. Đừng tưởng rằng ông nội là ông già, thật ra ông luôn thích những thanh niên mạnh mẽ. Quan niệm về chính trị là một chuyện, cuộc sống gia đình lại là chuyện khác.
- Thật sao?
Vân Vũ Thường bán tín bán nghi.
Nếu nói Vân Vũ Thường xuất thân là một đại tiểu thư quyền quý, hôm nay lại là một bà chủ lớn, nhân vật số một của thành phố Giang Khẩu, có việc gì mà chưa gặp qua? Nhưng đột nhiên phải đi gặp ông cụ, vẫn không kìm nổi chút khiếp đảm trong lòng.
Ông cụ kia trong cung cấm, thật sự uy vọng rất cao.
- Đi thôi nào.
Lưu Vĩ Hồng chạy tới kéo đôi tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường.
- Cứ đi như vậy sao? Không gọi điện hẹn trước à?
Vân Vũ Thường bị hắn lôi đi, “mê mê tỉnh tỉnh” ra khỏi cửa, sau đó mới nhắc Lưu Vĩ Hồng một câu.
- Đã nói rồi, đều là ông bà nội của mình mà. Ông nội đã nói, anh phải đến thăm ông, lúc nào đi chẳng được.
Lưu Vĩ Hồng kéo tay Vân Vũ Thường cười nói.
Vân Vũ Thường cũng tự nhiên cười, không hé răng. Câu nói của Lưu Vĩ Hồng nghe ra rất bình thường, thực tế lại không đơn giản chút nào. Đây không phải là “ông bà nội” theo nghĩa bình thường. Trong Đại nội có rất nhiều quy tắc phải tuân thủ, không phải cứ là cháu nội thì có thể vào bất cứ lúc nào. Ông cụ nói như vậy, chứng tỏ địa vị của Lưu Vĩ Hồng trong lòng ông cụ quả không bình thường.
Hai người cầm tay nhau ra xe, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc Audi, nhanh chóng ra khỏi Tòa nhà làm việc.
Vân Vũ Thường vẫn còn chút lo lắng, nói:
- Vệ Hồng, lần đầu đi gặp ông, cái gì cũng không chuẩn bị hết.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em chính là món quà quý nhất rồi. Anh đã tìm cho ông nội một cô cháu dâu xinh đẹp như vậy, sau này lại sinh cháu trai nữa, đẹp trai biết bao nhiêu? Ông có thể không thích được sao?
- Chỉ biết nói hươu nói vượn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lại đỏ ửng lên, nghiêm mặt nói:
- Này, em cảnh cáo anh, đợi ở trước mặt ông, xem anh có thể nói như vậy nữa không. Nói thế nào thì bây giờ anh cũng là lãnh đạo Huyện ủy rồi, phải có dáng vẻ của một cán bộ lãnh đạo chứ, quá là không giữ mồm, ông có thể sẽ không thích đâu.
- Vâng, nghe anh hết, em là lãnh đạo mà.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, dường như ba mươi mấy bài viết phản đối kia, dưới con mắt hắn chẳng là gì.
Thấy bộ dạng không để ý như vậy của hắn, Vân Vũ Thường vẫn có chút bất an, cũng dần dần bình yên trở lại. Tiểu tử thối tha năm đó bất giác đã trở thành một cây đại thụ che trời, Vân Vũ Thường dần có chút tâm lý ỷ lại.
Cái này, thực sự mới là “khí chất chân chính” của một thế hệ trước.
Xe đi rất nhanh, nhanh chóng đã tới Đại nội thấp thoáng ngói xanh tường đỏ.
Vệ sĩ ngăn cản chiếc Audi như thông lệ.
Lưu Vĩ Hồng lấy ra giấy chứng minh bản thân, giải thích mấy câu với vệ sĩ.
Vệ sĩ nhìn biển xe của chiếc Audi, quay lại phòng bảo vệ gọi điện thoại, phía Thanh Tùng Viên trả lời rõ ràng, có thể cho đi.
Chiếc Audi từ từ tiến vào Đại nội.
Vân Vũ Thường ngồi bên ghế phụ lái, có chút tò mò đánh giá cái nơi uy nghiêm thần thánh nhất Trunh Hoa này. Cho dù cô cũng là con cháu quý tộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến Đại nội, trong lòng có cảm giác giống như là người hành hương.
Chiếc Audi đi qua một con đường nhỏ rải đá xanh, vững vàng tiến vào Thanh Tùng Viên, một cái sân đầy cổ kính, nghiễm nhiên có cái không khí uy nghiêm của hoàng gia ngày xưa, dường như trong khoảnh khắc quay trở về nhiều năm trước.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 518: Chỉ cần là đúng thì nên kiên trì
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Trong sân của Thanh Tùng Viên có một ngôi đình nhỏ để hóng mát, tạo thành từ dây thường xuân, rất có hương vị của thiên nhiên, dạt dào lục ý.
Dưới đình hóng mát có hai chiếc ghế mây, ông cụ nhàn tản tựa vào một chiếc ghế, nghiêng đầu sang môt người khác ngồi bên chiếc ghế kia nói chuyện. Người này cũng khoảng 50 tuổi, gương mặt chữ điền, chính là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam.
Gặp bác cả ở đây là ngoài dự đoán. Hắn vẫn chưa biết bác cả đã trở về Bắc Kinh. Ánh mắt đảo một lượt, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy cuốn tạp chí “Tiếng Kèn” đang nằm trên chiếc bàn đá. Xem ra Lưu Thành Thắng quay về Bắc Kinh, phần lớn là có liên quan tới chuyện này.
Ngay sau đó, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sóng vai bước tới, cúi đầu thỉnh an ông.
- Chào ông nội, chào bác ạ.
Ông cụ ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhã nhặn, quan sát Vân Vũ Thường một lát, gật đầu, nói:
- Ừ, tốt. Cô bé, cháu là cháu gái của đồng chí Hoài Viễn à?
Vân lão gia, tên thật là Vân Hoài Viễn, là chiến hữu với Lưu lão gia. Lưu Vĩ Hồng dẫn khách tới Thanh Tùng Viên, đương nhiên phải thông báo tên tuổi, lai lịch trước, vệ sĩ đã sớm báo cáo với ông cụ.
Vân Vũ Thường vội vàng đáp:
- Vâng ạ, thưa ông. Cha cháu là Vân Hán Dân.
Ông cụ mỉm cười gật đầu:
- Ta biết, ông ấy hiện giờ ở tòa soạn rồi.
Việc thuyên chuyển những người trọng yếu trong Trung ương, hơn nữa còn là sự thuyên chuyển đời con cháu, ông cụ trước nay đều biết rõ.
Vân Vũ Thường nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của ông ạ.
- Cô bé, cháu và Vĩ Hồng yêu nhau bao lâu rồi?
Ông cụ có chút cao hứng hỏi, xem ra tâm trạng đang rất tốt, không hề chịu sự ảnh hưởng lớn lao của bài báo đó. Trong mắt người khác là việc kinh thiên động địa, xem ra đối với ông cụ cũng chỉ là một việc quá bình thường. Trên thực tế, khi đến được vị trí của ông cụ bây giờ, kẻ địch trên ý nghĩa chân thực là không hề tồn tại, nếu nhất định phải là có kẻ địch, thì chỉ có “ thời gian” mà thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lại ửng đỏ, đối diện với một người chấn động thiên hạ này, cô có chút không quen, lại càng không ngờ ông sẽ hỏi chuyện “ tình yêu” của mình với Lưu Vĩ Hồng, chần chừ một lát mới đáp:
- Thưa ông, khi còn nhỏ cháu và Vệ Hồng là hàng xóm, cùng nhau lớn lên.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. Câu trả lời của Vân Vũ Thường rất khéo léo.
- Haha, thanh mai trúc mã, rất tốt. Vĩ Hồng, hai cháu vào trong thăm bà đi, rồi lại đây nói chuyện.
Ông cụ lại quan sát Vân Vũ Thường, có vẻ rất hài lòng, liền ôn tồn bảo.
- Vâng, ông nội.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp.
Vân Vũ Thường lại hướng về ông nội cung kính chào, sau đó mới cùng Lưu Vĩ Hồng vào trong nội viện hoàng gia.
Thời tiết bình thường khá là nóng bức, bà cụ cũng không thể nào ra ngoài, chỉ ngồi trong nhà xem ti vi, trò chuyện cùng với người phục vụ và vệ sĩ.
Bây giờ, đang ngồi ở phòng bên xem vở kịch Hoàng mai, đeo kính viễn thị, xem rất chăm chú.
Bà cụ kém ông cụ mấy tuổi, cơ bản là tai thính mắt tinh, không cần đến máy trợ thính hỗ trợ.
- Bà nội!
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì gọi một tiếng. Ở trước bà nội, hắn rất thoải mái.
Bà cụ vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
- Vĩ Hồng, về rồi sao?
- Vâng, bà nội, cháu còn dẫn cả cháu dâu tương lai của bà về nữa này, bà xem, đoan chính không ạ?
Lưu Vĩ Hồng cười lại gần, ngồi xuống trước mặt bà, hơi cợt nhả nói.
Vân Vũ Thường lần đầu đến nhà, không thể không biết lớn nhỏ như vậy, lễ phép đi tới trước mặt bà, cúi đầu rất sâu, gọi một tiếng:
- Cháu chào bà nội.
- Ừ, đây là người yêu của cháu à.. lại đây nào, cháu, lai đây, lại đây, ngồi bên cạnh bà nội nào.
Phản ứng của bà nội còn sôi nổi hơn nhiều so với ông nội, vừa nghe xong, vui vẻ ra mặt, liên tục vẫy Vân Vũ Thường, vẻ mặt rất trìu mến.
Thấy bà thân mật như vậy, Vân Vũ Thường vội vàng đi tới, ngồi cạnh bà, lưng thẳng tắp.
Bà kéo tay Vân Vũ Thường, không ngừng quan sát, miệng không ngớt:
- Đứa bé này xinh quá, là con cái nhà ai vậy?
- Bà nội, cháu tên là Vân Vũ Thường, ông nội cháu là Vân Hoài Viễn, bố cháu là Vân Hán Dân của Nhật báo nhân dân.
Vân Vũ Thường mau chóng tự giới thiệu.
- Ừ, hóa ra là cháu của đồng chí Hoài Viễn, thảo nào xinh như vậy. Khi bà nội cháu còn trẻ, cũng rất xinh đẹp, chúng ta đã từng ngồi đánh bài với nhau.
Cháu gái của Vân gia, làm cháu dâu của Lưu gia, quả nhiên là môn đăng hộ đối, bà cụ đối với việc hôn nhân này rất đỗi hài lòng, kéo tay Vân Vũ Thường, hỏi han. Vân Vũ Thường vẫn dịu dàng cười, cẩn thận trả lời các câu hỏi của bà cụ.
- Bà nội, Vũ Thường ở đây nói chuyện với bà, cháu ra ngoài kia nói chuyện với ông và bác.
Thấy hai bà cháu nói chuyện rất mực hăng say, Lưu Vĩ Hồng liền nói.
Bà cụ liền phất tay nói:
- Đi đi, đi đi, các anh đi bàn chuyện quốc gia đại sự của các anh đi, cô bé này ở lại đây nói chuyện nhà chuyện cửa với bà.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vợ yêu, em thấy không, em vừa đến, bà nội không coi anh ra gì nữa.
Vân Vũ Thường e thẹn cười.
Bà nội trừng mắt nói:
- Nói cái gì? Thằng bé này, cũng học được cách nói ngọt rồi. Mau đi đi, nhớ là đừng ngồi quá lâu, mấy phút lại để ông nội đứng dậy hoạt động một chút.
- Vâng, cháu biết rồi, bà nội yên tâm đi ạ.
Nhìn bóng Lưu Vĩ Hồng đi ra khỏi, bà lại cười tủm tỉm nói:
- Cháu gái, thằng cháu này của bà, trời sinh tính tình hoạt bát, sau này cháu phải quản nó nghiêm một chút, đừng để nó đi quá giới hạn.
Vân Vũ Thường vội vàng nói:
- Bà nội, Vệ Hồng bây giờ lớn rồi, đã làm lãnh đạo Huyện ủy rồiạ nha.
- Cái này bà biết. Cha nó bây giờ là Quân đoàn trưởng, trong mắt bà cũng vẫn là một đứa trẻ.
Vân Vũ Thường không khỏi khẽ mỉm cười, câu nói này mà để Quân đoàn trưởng Lưu uy nghiêm nghe thấy thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Xem ra, trong mắt các bậc cha mẹ, con cái mãi mãi là trẻ con.
Lưu Vĩ Hồng ra bên ngoài, thấy ông nội đã đứng dậy, đang đi cùng với Lưu Thành Thắng, dựa vào hành lang chậm rãi bước đi.
- Ông nội, bác cả.
Ông cụ dừng bước, nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Vĩ Hồng, cháu bây giờ đã là một nhân vật quan trọng rồi, chọc vào tổ ong vò vẽ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ông nội, cháu cũng là ăn ngay nói thật, nghĩ cái gì thì nói cái ấy.
- Haha, Cháu lại bình tĩnh như vậy. Cháu thật sự xem cải cách của Liên Xô như vậy sao?
Ông cụ khẽ gật đầu, hình như đối với sự điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng có sự tán thưởng, không hấp tấp hỏi.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói:
- Vâng, cháu thấy như vậy. Họ làm như vậy là không được, Gorbachev đánh giá quá cao danh tiếng của bản thân, cũng đánh giá quá cao mức độ ổn định của Đảng chấp chính Liên Xô. Ông ta là muốn tự do hóa toàn bộ,, muốn xây dựng một trật tự mới, trước hết phải đập nát trật tự cũ. Đã quên rằng, tất cả quyền lực và danh tiếng của ông ta đều từ trật tự cũ mà có. Mà đối với việc xây dựng một trật tự mới, ông ta một chút cũng không nắm bắt được, biểu diễn dựa theo người khác. Như vậy làm sao không xảy ra chuyện được chứ?
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, một chút bối rối cũng không có.
Lưu Thành Thắng đột nhiên hỏi:
- Sao cháu có thể dám khẳng định chắc chắn ông ta sẽ có chuyện? Gorbachev muốn làm cải cách thể chế, cũng không phải ngày một ngày hai.
Ngụ ý nói, người ta làm lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện, nếu như anh nói thì đã gặp chuyện rồi? Chưa từng có chuyện như vậy.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Bác cả, phàm là mọi việc đều có một quá trình tích lũy. Thể chế cũ của Liên Xô, quả thật chưa nói tới rất nhiều những tiến bộ kĩ thuật, nhưng đã thực hành bảy mươi năm, đã ba thế hệ, mọi người cơ bản đều đã thích ứng với chế độ này rồi. Đương nhiên, bất cứ một chế độ nào cũng sẽ tồn tại những khiếm khuyết, trên thế giới này không có gì là hoàn mỹ, là không sứt mẻ cả, càng không thể xuất hiện một chế độ hoàn mỹ, không có khiếm khuyết được. Hơn nữa, mâu thuẫn xã hội của Đảng chấp chính Liên Xô đối với các thành phần hủ bại dần trở lên gay gắt, cũng là điều tất yếu. Gorbachev không tốn sức chỉnh đốn lại tham ô hủ bại bên trong chính Đảng, không ổn định căn cơ chấp chính của bản thân, lại ngây thơ muốn thông qua việc cải cách thể chế để giải quyết một loạt những mâu thuẫn xã hội. Nói ông ta suy nghĩ viển vông, cũng không phải là quá.
Lưu Thành Thắng sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt có chút không hài lòng.
Cho dù nói thế nào thì Gorbachev cũng là Lãnh đạo tối cao đương nhiệm của Liên Xô, Lưu Vĩ Hồng nói như vậy thì hơi bất kính.
Ông cụ dường như rất có hứng. lại hỏi:
- Vậy theo ý của cháu, nên cải cách thế nào?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trước hết phải thống nhất ý kiến bên trong, phải có một hệ thống chính quyền vững chắc để chống đỡ. Trong lịch sử những cải cách chính trị đã thành công đều có tiền đề như vậy. Biến pháp Thương Ưởng không có sự ủng hộ của Tần Hiếu Công thì không có khả năng thành công. Sau khi Tần Hiếu Công chết, Thương Ưởng cũng lập tức bị sát hại, cũng là phản chứng. Biến pháp Trương Cư Chính, thân là thân phận đế sư, hoàng đế Vạn Lịch tuổi nhỏ lại có sự ủng hộ của Thái Hậu, Trương Cư Chính cũng giống như là Hoàng đế, mới có thể thành công. Cải cách chính trị của Vương An Thạch cũng tương tự như vậy. Chúng ta lúc trước ở muốn làm cải cách ruộng đất, cũng cần phải xây dựng chính quyền ổn định. Căn cứ địa có thể làm cải cách ruộng đất, Khu du kích lại không được. Về lý không có khác biệt. Gorbachev làm như hiện nay, nội bộ Đảng chấp chính Liên Xô sẽ xảy ra hỗn loạn, Yestin cũng sẽ không trung thành một lòng với ông ta. Xảy ra vấn đề là điều tất yếu. Cải cách của chúng ta bắt đầu từ cải cách thể chế kinh tế, đợi khi cải cách kinh tế có hiệu quả nhất định, dần dần thành một đường ray của thế giới, tiếp tục tiến hành cải cách thể chế chính trị, tuần tự mà làm, đây mới chính là biện pháp chính xác. Hơn nữa, cải cách thể chế chính trị không thể nóng vội, nhất định phải thí điểm bắt đầu từ cơ sở, sau khi nghiệm chứng, sẽ mở rộng thêm một bước. Bảo đảm ổn định xã hội, là cơ sở tiến hành bất cứ cải cách nào.
Ông cụ liền vuốt cằm.
Cái này, kỳ thật chính là quan điểm của bản thân ông cụ. Nhìn chung cả đời cách mạng của ông cụ, cho dù là thời đại chiến tranh hay là những năm kiến thiết hòa bình, ông cụ luôn hết mình theo đuổi, chính là một chữ “Ổn định”. Không vội, không nóng nảy, từng bước tiến hành, cuối cùng thì nước cũng chảy thành sông. Đương nhiên, khi đánh giặc kì binh xông lên cũng là có. Nhưng không phải là thường lệ. Phần lớn thời điểm của ông cụ là một nhân vật Thống soái.
- Ừ, nếu cháu cho rằng điều đó là đúng, vậy thì phải kiên trì.
Ông cụ chậm rãi nói.
- Vâng.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn trả lời một tiếng, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 519: Vô độc bất trượng phu
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Tòa nhà trong một cơ quan của Quốc vụ viện, Trong gian phòng lớn có hai phòng khách và bốn phòng ngủ, Hạ Thái Bình và con trai đang nói chuyện ở phòng khách. Trên bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đặt một bộ đồ trà vô cùng tinh xảo.
Hạ Cạnh Cường khẽ cầm lấy ấm trà, từ trong ấm rót ra hai ly trà vàng óng, bưng lên một ly rồi nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Hạ Thái Bình một cách nhã nhặn.
Ở trong nhà nhưng Hạ Cạnh Cường cũng ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng dài tay, quần tây màu đen, đầu tóc gọn gàng, cũng như vậy, y đi đôi giày sáng bóng với một phong thái đường hoàng.
Hạ Thái Bình không nói gì, ngồi ở đây thưởng thức nước trà của con trai, toát lên một phong thái thanh cao, cảm thấy rất vui sướng. Tiếp đến thì nhấc chén trà ở trước mặt lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, gật đầu mỉm cười nói:
- Ừ, mùi vị không tồi. Nghe nói bên Việt Trung phần lớn đều quen với loại trà này.
Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói:
- Vâng, tập tục này lưu truyền nhiều năm rồi. Những lúc có khách tới thăm, họ say sưa với bình trà và uống một cách thư thái, vừa uống vừa nói chuyện. Dù đó là thói quen tốt nhưng rất lãng phí thời gian. Thông thường việc này có thể kéo dài hàng giờ.
Hạ Thái Bình nói:
-Kinh tế của Việt Trung vẫn rất phát triển nhanh.
- Ừ, chủ yếu là nắm được địa lợi, còn có những chính sách ưu đãi nhất định, nhưng người Việt Trung rất táo bạo, tính độc lập khá cao, tính cách này có một tác dụng rất lớn.
Hạ Cạnh Cường vẫn ung dung đáp lại.
Hạ Thái Bình khẽ chau mày, nói:
-Bên huyện Vĩnh Lạc nằm ở nơi hẻo lánh, đi lại khó khăn, không dễ gì làm nên thành tích. Chi bằng, đổi sang chỗ khác đi?
Nói đến đây, trong lòng Hạ Thái Bình không khỏi bốc lên một cỗ tức giận. Hạ Cạnh Cường vốn dĩ nên tạo lập thành tích lớn từ lâu rồi. Vẫn cứ như thế, lại đưa ra cái “Kinh nghiệm Lâm Khánh” gì đó, chính là đoạt lấy mô hình công tác xây dựng cơ sở Đảng mà Hạ Cạnh Cường đề xướng, biến thành công lao của Sở Nam.
Thật sự vô lý!
Hạ Cạnh Cường khẽ lắc đầu rồi nói:
-Đừng căng thẳng, vị trí hẻo lánh một chút cũng không phải vấn đề gì to tát.
Hạ Thái Bình không khuyên nữa. Đứa con này, bề ngoài hào hoa phong nhã, văn vẻ lịch sự, nhưng thực ra cứng đầu cứng cổ, dù thế nào cũng không thua kém một đứa miệng còn hơi sữa Lưu Vĩ Hồng. Huyện Vĩnh Lạc có lạc hậu cũng không lạc hậu bằng vùng núi huyện Lâm Khánh. Lưu Vĩ Hồng ở đây làm nên thành tích, còn trở thành thí điểm cảu Quốc vụ viện, Hạ Cạnh Cường lúc này sao có thể yếu thế, chịu rút lui khỏi huyện Vĩnh Lạc? dù sao chăng nữa, cũng cần làm ra mô hình tốt hơn của Lưu Vĩ Hồng.
Nói một cách nghiêm túc, môi trường chính trị của Hạ Cạnh Cường bây giờ tốt hơn Lưu Vĩ Hồng. các địa bàn trong tỉnh đều được chú trọng, cũng không có ai gây khó dễ. Hạ Cạnh Cường vẫn nắm quyền cao trong tay, thêm vào đó là sự ủng hộ của các bộ ngành trung ương. Nếu vậy mà không làm nên công trạng gì, thể diện của Hạ Cạnh Cường để đi đâu?
- Thằng nghịch tử nhà Lưu gia, trong lúc lơ là thì nó trở thành đối thủ mạnh nhất của con sao?
Hiện tại Hạ Thái Bình cảm thấy hơi khó tin.
Sử dụng một câu thường dùng trong tiểu thuyết đó là: Lưu Vĩ Hồng này rốt cuộc đã làm gì?
- Thằng nhãi nhà Lưu gia gửi bài viết đó lên báo “Tiếng Kèn”, con thấy thế nào?
Hạ Thái Bình tạm gác lại việc phát triển kinh tế của huyện Vĩnh Lạc, hỏi về vấn đề này với ánh mắt đầy “hào hứng”. Trên thực tế, lúc này Hạ Cạnh Cường nhanh chóng trở lại Bắc Kinh, trên danh nghĩa là chạy hạng mục, kỳ thực là vì bài viết của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải là con cháu Lưu gia mà phát biểu một bài kỳ văn “Ly kinh bạn đạo” như vậy, sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người. Đứa trẻ miệng còn hơi sữa nói chuyện giật gân, tiện tay lấy mũ quan của anh ta đi rồi thì làm được gì nữa chứ.
Nhưng con cháu nhà Lưu gia thì lại khác.
Tuyệt đối đáng để mọi người quan tâm.
Hạ Cạnh Cường chầm chậm cầm ấm trà lên, rồi khẽ rót đầy ly uống tiếp. rồi mới nói:
- Con thấy cũng có đạo lý nhất định.
Hạ Thái Bình khẽ mỉm cười. Đây là điểm ông ta thích nhất ở Hạ Cạnh Cường. Bất kể lúc nào, luôn đứng trên lập trường khách quan để phân tích, tuyệt không mù quáng kích động.
- Nói thử xem nào
Hạ Thái Bình cổ vũ nói.
- Vâng, những phân tích tính cách Gorbachev của anh ta, con thấy khá đúng. vị tổng thống nước Nga này thực sự là một người của chủ nghĩa lý tưởng. Trước đây, con đường thăng tiến của ông ấy trải qua rất thuận lợi, chưa đến 50 tuổi thì đã nằm trong cấp những nhà lãnh đạo tối cao, tiếp đó lên làm Tổng bí thư. Ông ta đã quen với hoa tươi và tiếng vỗ tay, bị quyền lực làm cho tê liệt, ông ta cho rằng chỉ cần là việc mà ông ta muốn làm thì nhất định sẽ làm được. Người theo chủ nghĩa lí tưởng và tính cách như vậy, thực sự chưa chắc là nhà lãnh đạo tốt
Hạ Cạnh Cường bình thản nói với vẻ mặt đầy trầm tư.
Hạ Thái Bình không nói gì. Những lời này không phải những ý trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng mà do Hạ Cạnh Cường có được sự tổng kết nhất định. Nhưng, tổng kết được chính xác, căn cứ theo bài viết của Lưu Vĩ Hồng để phân tích thì dưới ngòi bút của hắn, Gorbachev thực sự là một người như vậy. Về điểm này, Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng kiến giải thống nhất. Một người của chủ nghĩa lý tưởng có tính cách ôn hòa thực sự phù hợp làm một nhà lãnh đạo.
Hạ Thái Bình đã hơn ba lần xem bài viết của Lưu Vĩ Hồng và có ấn tượng rất sâu sắc.
- Thứ hai. Con cho rằng, anh ta đã phân tích khá sâu sắc những sai lầm trong việc cải cách của Liên Xô. Gorbachev bị quyền lực nắm trong tay mà mê muội và có chút nóng vội. Cải cách thể chế chính trị không đơn giản như vậy. Trước tiên nên bảo đảm sự ổn định về hệ thống lãnh đạo, mới có thể từng bước bảo đảm sự ổn định xã hội, có như vậy từ trên xuống dưới mới thống nhất về tư tưởng, làm thay đổi tình hình. Hệ thống xã hội nói chung mới có thể thực hiện. Ví dụ như vấn đề cải cách kinh tế có thể từng bước mở rộng, cổ vũ việc tiến hành thử nghiệm, sai sót không thành vấn đề, chỉ cần đại cục ổn định, sai lầm đều có thể khắc phục. Nhưng hệ thống chính trị không thể tùy tiện sửa đổi, càng không thể thay đổi toàn bộ một lần, vậy nhất định sẽ gây rối loạn, về điểm này Gorbachev nhận thức không được tỉnh táo.
Ý kiến của Hạ Canh Cường và Lưu Vĩ Hồng vậy mà thống nhất đến kinh ngạc.
Hạ Thái Bình hỏi:
- Điều mà hắn nói về các phần tử có dã tâm thì sao? Con nghĩ như thế nào?
Hạ Cạnh Cường trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói:
- Điểm này, con không được rõ lắm. Mấy người như Yeltsin là khá sôi nổi, nhưng không đủ quyền lực thực sự. Hệ thống đảng cầm quyền của Liên Xô vẫn chưa xuất hiện những vấn đề lớn, quân đội cũng chưa xuất hiện đại loạn, Yeltsin lấy danh nghĩa là tổng thống Nga, trên thực tế vẫn là nhà vận động dân quyền, nhiều nhất là phái cấp tiến. Kiểu nhà nước cường quyền ở Liên Xô, trong tay không nắm quân quyền muốn thách thức những nhà lãnh đạo cao nhất là rất khó.
Hạ Thái Bình cười và nói:
- Cha cũng nghĩ như vậy. Giờ phút then chốt báng súng vẫn làquan trọng nhất.
Hạ Cạnh Cường uống một ngụm trà rồi nói:
- Chỉ cần báng súng không giải quyết được, những người như Yeltsin muốn làm loạn cũng sẽ không có kết quả.
Hạ Thái Bình cười nhạt nói:
-Đúng là như vậy, lúc này làm gì cũng như trứng chọi với đá.
Hạ Cạnh Cường nhếch mày, nói:
- Cha, ý của cha là thứ này do Bí thư Lưu bảo hắn làm.
Hạ Thái Bình khinh thường nói:
- Điều này là đương nhiên rồi, Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu hiểu biết, có thể viết ra một bài viết như vậy, cũng phải có người gợi ý cho hắn mới được.
Hạ Cạnh Cường không phụ họa với cha, y nheo mày, do dự một lúc rồi nói:
-Cha, con thấy chưa chắc như vậy.
- Chưa chắc?
- Đúng vậy, cha không nhớ bài văn năm trước ư? Cũng được đăng trên “Tiếng Kèn”. Khi đó chúng ta đều cho rằng Lưu Vĩ Hồng không có tài như vậy, nhưng về sau chứng minh bài viết đó thực sự là chính Lưu Vĩ Hồng viết.
Hạ Thái Bình cũng nheo mày lại. Con trai nói có lý, chỉ có điều trong lòng ông ta chưa thực sự chấp nhận. Thằng con nghịch tử nhà Lưu gia mà trở nên tài cán như vậy sao.
Hạ Cạnh Cường lại cười nói:
-Cha, bất kể là chủ ý của ai, cũng như bài viết này là của ai, cũng không quan trọng, quan trọng là Thanh Tùng Viên phải chăng tán thành với quan điểm của Lưu Vĩ Hồng?
Sắc mặt của Hạ Thái Bình lập tức nghiêm lại:
- Con thấy thế nào?
Hạ Cạnh Cường nói:
- Con thấy, điều này là nhất quán với quan điểm chính trị của Thanh Tùng Viên.
Hạ Thái Bình hừ một tiếng, nói:
- Khoảng thời gian trước đây, cũng không có thay đổi phải không? Bên Vân Hán Dân đều trực tiếp nhận được chỉ thị rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhật báo Nhân Dân có thể xuất bản ra những bài viết làm sáng rõ quan điểm này. Vân Hán Dân nhất định đã bàn bạc với những người đứng đầu Lưu gia, nếu không tuyệt đối không hành động bừa bãi. Nói một cách khác, ý kiến của nhà họ Lưu biến hóa đến nỗi mà phương thức thực hiện biện pháp chính trị bên Kim Thu Viên cũng không một tiếng động thay đổi theo.
Hạ Cạnh Cường cười và nới:
- Thay đổi thì thay đổi, nhưng thay đổi quá nhiều thì người già cũng sẽ không vui. Ba, con nghĩ cứ quan sát một chút, đừng vội vã đưa ra kết luận. Mấu chốt là chúng ta phải ổn định đầu trận tuyến.
Hạ Thái Bình nhận định sâu sắc, tình thế bây giờ không cần quan tâm đến cách đứng thành hàng như thế nào, cũng như không cần quan tâm đến việc ủng hộ ai hay phản đối ai, mà hãy quan tâm đến thực lực của mình có đủ không. Chỉ cần có đủ thực lực, mặc kệ là ai thắng, cuối cùng đều phải hướng đến nhà ông Hạ cầu cạnh mà thôi. Tranh chấp hay đánh nhau quả thật là không thực tế. Nhiều năm rồi, Hạ gia vẫn thực hiện phương châm này, hiệu quả rất rõ nét. Mỗi lần tranh chấp về chính trị, cuối cùng luôn được phân chia rõ ràng, có lẽ mỗi một lần nhà họ Hạ không phải là nhà được lợi lớn nhất, nhưng dần dần thực lực nhà họ Hạ ngày càng lớn mạnh.
Nhưng không ngờ đứa con nhà họ Lưu đã thay đổi tất cả mọi thứ như vậy!
Hạ Thái Bình không vui nói:
- Chín quá hóa ngâu, cứng quá dễ gãy. Mỗi người đều sẽ có khuyết điểm.
Hạ Cạnh Cường thản nhiên đáp, ánh mắt hiện lên đầy đáng sợ.
Cho dù tình hình như thế nào, ít nhất đối với chính quyền ở cục mà nói, thời gian này được coi là cơ hội phải biết tận dụng tốt.
Cho nên mới có cái gọi là ”Tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu” (Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu)
Hạ Tịnh Cường cho rằng dùng bất kì thủ đoạn nào đối phó với Lưu Vĩ Hồng đều không quá đáng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 520: Nói cho em một bí mật
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sau khi trở về từ Bắc Kinh, hắn ở lại Đại Ninh một ngày.
Lí Hâm vẫn không thay đổi, vẫn muốn thành lập một câu lạc bộ nhỏ ở Đại Ninh. Lần này y đi Giang Khẩu- tham gia câu lạc bộ phú hào của Vân Vũ Thường vài ngày. Sau đó, đã nghĩ ra ý tưởng mới này.
Sự xa hoa của câu lạc bộ Giang Khẩu , việc quản lí nghiêm túc cùng với thân phận của các hội viên ở đây, khiến cho Lý Hâm lấy làm hứng thú. Y cảm thấy nếu làm một câu lạc bộ như vậy ở Đại Ninh, hẳn là rất có tiền đồ.
Đương nhiên, sự phát triển của kinh tế Đại Ninh giai đoạn hiện tại còn lâu mới bằng Giang Khẩu. Nhưng những người giàu “không lộ diện”cũng không ít. Ví dụ như bản thân Lý Hâm. Bề ngoài là một Phó giám đốc của một cơ quan tỉnh, kỳ thật cũng là thân phận phú hào. Những con em của các quan chức cùng một loại như Lý Hâm ở Đại Ninh không phải ít, âm thầm trở thành một tầng lớp giàu có. Tuy nhiên mọi người đều không thể hiện ra ngoài.
Khi hầu hết mọi người có mức sống ổn định, khoe khoang quá mức là một việc làm không sáng suốt.
Ngoại trừ quy mô nhỏ hơn ra, về phương diện tuyển chọn hội viên trong hội cũng không có gì nghiêm khắc như câu lạc bộ Giang Khẩu. Nếu hoàn toàn rập khuôn theo câu lạc bộ ở Giang Khẩu theo kiểu thẩm tra hội viên thì chỉ sợ câu lạc bộ Duy Đức này của Lý Hâm không thể hoạt động tiếp. Danh tiếng của câu lạc bộ Duy Đức và đạo đức của các hội viên sợ không cao như vậy.
Trời đã khuya rồi, vùng đất Sở Giang với những ánh đèn nhấp nháy, cảnh sắc thật tuyệt.
Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà đi trên con đường được lát bằng đá cuội bên sông, hai người đều không biết nói gì, cứ đi trong im lặng. Đại Ninh là thành phố đất liền. Lý Hâm không thể làm được câu lạc bộ bên bờ biển, nhưng ở Sở Nam muốn xây dựng một căn biệt thự nhỏ làm trụ sở của câu lạc bộ, điều này vẫn có khả năng. Phong cảnh bên sông cũng không kém gì phong cảnh bên bờ biển, ít nhất cũng không có mùi tanh.
Bên bờ sông những cành dương liễu lả lướt, lòng người trở nên thanh tịnh.
Lưu Vĩ lại đặc biệt mời Chu Ngọc Hà đến đây để thư giãn.
- Ngồi một lát đi!
Lưu Vĩ Hồng có lời đề nghị.
- Ừ!
Chu Ngọc Hà lại trở về với tính cách thản nhiên của mình trước kia, cùng Lưu Vĩ Hồng ngồi lên bãi cỏ bên hồ. Thời tiết giữa tháng 8 vẫn hơi nóng, nhưng đến tối lại khá mát mẻ, ngồi ở bên hồ thật sự dễ chịu.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên quàng tay qua cái eo nhỏ của Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà cũng không phản đối, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của hắn.
Chuyện của họ tính ra rất đặc biệt. trải qua chuyến hành trình đến Minh Châu, Chu Ngọc Hà vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề thể hiện ra điều gì quá khác lạ. Khi nói chuyện điện thoại với Lưu Vĩ Hồng, đa số thời điểm như làm cho có lệ, chưa bao giờ nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu với hắn, vẫn giống như quan hệ bạn bè trước kia. Ngược lại, Lưu Vĩ Hồng lại không thể không nói vài câu thể hiện sự quan tâm đến cô trong điện thoại. Vừa đến Đại Ninh thì đã nhất định đến tìm cô, đưa cô đi ăn.
Có lúc hắn ta có chút hối hận, không nên bốc đồng như vậy.
Dù cho bản thân Chu Ngọc Hà chủ động đề xuất “thử..”, nhưng có một vài chuyện sau khi thử rồi, lại muốn trở lại như trước là rất khó. Lưu Vĩ Hồng mất một chút thời gian để điều chỉnh lại tình cảm của hắn, nếu không khi đối diện với Chu Ngọc Hà sẽ luôn có ý nghĩ như vậy.
- Lần này anh đi Bắc Kinh phải chăng là về chuyện bài viết đó?
Hai người ngồi yên lặng một lúc, Chu Ngọc Hà nói nhỏ
Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc:
- Làm sao em biết?
Bề ngoài thì dường như Chu Ngọc Hà không quan tâm đến tính chính trị của tạp chí đảng “Tiếng Kèn”. Cô ấy không hứng thú với vấn đề này.
- Nghe bố của em nói. Bố em ở nhà rất lo lắng, luôn oán hận, nói anh quá kích động rồi, điều gì cũng dám nói.
Lưu Vĩ Hồng rất cảm động, lại có chút hổ thẹn.
Chu Kiến Quốc thật sự rất quan tâm đến hắn.
Một lát sau, Chu Ngọc Hà lại nói:
- Thấy ông lo lắng như vậy, em thực sự muốn nói với ông, ông nội anh là ông cụ Lưu.
Lưu Vĩ Hồng trố mắt lên một lát, lập tức nói:
- Không sao, em nên nói với nói với ông ấy. Trước đây anh đã gạt ông ấy, cũng là muốn duy trì tình cảm này, Hiệu trưởng Chu rất tốt với anh, anh rất cảm động”
Chu Ngọc Hà im lặng một lát, khẽ lắc đầu nói:
- Muốn nói cho ông ấy biết thì khi nào anh cảm thấy thích hợp thì tự mình nói đi.
- Cũng được.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người nhìn hắn, nghiêm túc nói. Cô không thể gạt chính mình, trong thâm tâm cô đã để ý đến người thanh niên này rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói:
- Em cũng biết, ông nội anh là Chủ tịch Lưu?
- Vậy thì tốt rồi. Việc này em không hiểu, chẳng qua bố của em nói có vẻ nghiêm trọng như vậy nên em có chút lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra, nhẹ nhang sờ lên khuôn mắt nhỏ nhắn của cô gái, nói:
- Tại sao em càng ngày càng ốm vậy?
Chu Ngọc Hà cười thản nhiên, nói: - Em trước giờ có bao giờ mập đâu.
– Chỉ là nghiên cứu sinh thôi mà, đâu cần phải khổ sở như vậy chứ?
Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt nhẹ má của cô, có chút đau lòng nói.
Chu Ngọc Hà lắc đầu:
- Không thể nói có khổ sở hay không, điều này đã thành thói quen rồi. Có lúc muốn ngồi ở đây, không nghĩ đến điều gì cả.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Điều này đúng là người giống nhau mà mạng thì khác nhau. Anh muốn cả ngày ngồi ở đây không nghĩ đến gì, chưa đến một tháng thì trở thành người mập mạp. Xem ra cái này gọi là nét đẹp trời cho…
Chu Ngọc Uỷ cười lên nói:
- Thôi đi, đừng có dỗ dành em.
- Lẽ nào em chưa từng nghe qua trong mắt người tình thì con gái đều là Tây Thi sao?
Chu Ngọc Hà không kìm được đánh hắn ta, nói trách móc:
- Em cũng đâu đến nỗi xấu. Không phải trong mắt người tình mới có thể thấy Tây Thi.
Chọc cho cô ta cười rồi, Lưu Vĩ Hồng rất vui mừng, vỗ trán nói:
- Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên. Anh có thẻ hội viên câu lạc bộ Duy Đức, đồng thời cũng là cổ đông ở đây. Nếu em cảm thấy ở trường buồn thì đến đây thư giãn, mọi chi phí đều thanh toán vào hóa đơn cho anh.
Lưu Vĩ Hồng nói xong thì lôi ra một tấm thẻ đưa cho Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà lắc đầu nói:
- Không cần đâu, em cầm nó cũng không có tác dụng. Một mình em sẽ không đi đến đó đâu.
Nghe những lời này trong lòng Lưu Vĩ Hồng có chút khó chịu. Hắn không phải là không muốn giành nhiều thời gian đi cùng cô. Với cô gái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm thì hắn đều thành tâm thành ý. Nghẫm lại quả thật hơi có phong cách của “Trấn Nam Vương”.
Cầm đi, lúc nào đó có thể mời bạn bè cùng lớp đến đây giải trí một lúc. Biết là em không thích ồn ào, nhưng trong giao tiếp của một số người là không tránh khỏi thì theo tình hình mà ứng phó một chút.
Lưu Vĩ Hồng nắm lấy bàn tay thon dài của cô ta, rồi để tấm thẻ vào đó.
Chu Ngọc Hà cũng không từ chối, tiện tay bỏ vào trong ví.
Hai người ngồi bên hồ, nói chuyện với nhau. Bóng đêm càng đậm hơn, một cơn gió lạnh thổi tới, Chu Ngọc Hà khẽ rùng mình. Lưu Vĩ Hồng kéo cô ta đứng dậy, nói:
- Về thôi, không thì cảm lạnh đó.
Chu Ngọc Hà tùy ý cho hắn kéo tay, từ từ đi đến ngôi biệt thự nhỏ hai tầng cách đó không xa.
Biệt thự không lớn, theo sự phân loại của Lưu Vĩ Hồng thì nó thuộc loại biệt thự đơn, hai tầng, năm phòng ngủ, nhưng diện tích các phòng ngủ đều không nhỏ, đặc biệt là phòng chính xấp xỉ 40m2. Giường lớn cao cấp, đệm giường màu hồng, trên trần nhà treo đèn pha lê phát sáng, vừa đi vào đã có cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy cái giường sang trọng, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Ngọc Hà hơi đỏ lên và có chút ngần ngại.
Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa nói với cô ta:
- Yên tâm đi, biệt thự này có bốn phòng ngủ.
Chu Ngọc Hà khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, cầm ngay bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. ngay lúc đó xuất hiện một cái bóng thon thả hiện lên mờ mờ ảo ảo trên lớp cửa kính.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa kế bên.
Hắn thật sự không miễn cưỡng Chu Ngọc Hà. Đương nhiên, bản thân cô ta cũng sẽ không giả bộ. Loại tình cảm này nhất định phải chú ý đến tâm lý bên trong chứ không phải hoàn toàn ở vẻ cứng nhắc bên ngoài.
Hai mươi phút sau, Chu Ngọc Hà mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trên đầu quấn một cái khăn màu hồng, đi chân trần bước ra, dưới ánh đèn dịu nhẹ, người đẹp giống như ngọc.
Trong nháy mắt, Lưu Nhị Ca đã đánh mất sự tự chủ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc Hà.
Khuôn mặt của cô ta đỏ lên, ngồi lên giường, cầm điều khiển bật ti vi để tránh ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng.
Lời nói của đàn ông là không thể tin.
Đặc biệt càng không thể tin lời nói của họ trong phòng ngủ.
Lưu Nhị Ca cũng im lặng, cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Chu Ngọc Hà liếc nhìn cửa kính, khẽ cắn môi, đỏ mặt lên. Có một số việc thực sự không thể thử tùy tiện, vì sau khi thử rồi, thì sẽ nảy sinh kiểu“ tâm lý nương tựa” nào đó, dùng tục ngữ mà nói thì chính là sẽ “nghiện”.
Lúc còn ở Minh Châu, Chu Ngọc Hà thực sự nhiều lần khổ sở vì cơ thể khỏe mạnh của chàng trai này. Trở lại Đại Ninh, trọn vẹn mười ngày vẫn đều cảm thấy không khỏe. Nhưng hiện tại thì có vẻ “vết sẹo đã bớt đau”.
Mặc kệ hắn!
Chu Ngọc Hà lại khẽ cắn môi.
Lưu Vĩ Hồng cũng mặc bộ đồ ngủ đi ra, có vẻ rất chỉnh tề, bước lại giường ngồi xem ti vi với Chu Ngọc Hà, hai tay để vào trong chăn, nhìn không chớp mắt, ra vẻ rất quy cũ.
Nhìn thấy dáng vẻ vờ vịt của hắn, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên tức điên lên.
Chẳng ra làm sao cả!
Lẽ nào muốn mình chủ động à?
- Anh nói cho em một bí mật…
Không được bao lâu, cuối cùng hắn không kìm chế được, bắt đầu lên tiếng.
Chu Ngọc Hà cứ liên tục cắn môi, không nói lời nào.
- Bây giờ chưa nói được, đợi một lúc sẽ nói cho em nghe.
Sau đó, sói xám bắt đầu lộ ra chân tướng.
Rất nhanh, tiếng thở hổn hển át cả tiếng tivi.
Cơ thể họ quấn lại với nhau. Đôi chân thon dài của Chu Ngọc Hà vắt lên tấm lưng rắn chắc của hắn.
Khi họ đang tình tứ với nhau thì, Lưu Vĩ Hồng nói với giọng thở hổn hển:
- Giờ thì nói cho em bí mật đó. Đừng mở mắt ra, đừng nhìn lên trên.
Cô ta liền mở mắt ra nhìn lên trên, sau đó giật mình kêu lên một tiếng sợ hãi.
Hóa ra trần nhà được lắp bằng kính. Mọi thứ trên giường đều thu vào tầm mắt.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ sẫm lên, toàn thân đều cứng lại, mắc cỡ chết đi được!
Đồ lưu manh!
Đồ xấu xa!
Cô ta bỗng nhiên nói một hồi rồi hung hăng cắn lên vai của Lưu Vĩ Hồng
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina