Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 522: Đêm động phòng bị quấy rầy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Bap đang rất giận. Phi điểu vương và thuộc hạ của hắn đã xuất phát mấy tiếng mà không có một tin tức gì. Cấp trên đã năm lần bảy lượt hỏi kết quả, hơn nữa hắn cũng đã phái mười mấy người bí mật dò xét, nhưng đều có đi không có về, rất quỷ dị.
Với sự hiểu biết về trong nháy mắt của hắn, sẽ không có lực lượng nào có thể ngăn cản Phi điểu vương tấn công. Dù là chiến thuật biển người, Phi điểu vương cũng có thể bình an rời đi. Nhưng không ngờ một chút tin tức cũng không có.
“Nghị trưởng đã không có thời gian cho chúng ta lãng phí. Người đã truyền lệnh cuối cùng, trong vòng ba ngày phải khống chế được Hongkong. Ngả Duy, ngươi là chiến tướng mạnh nhất trong đảng, lần này là lúc ngươi lập công. Ra lệnh tất cả quân lính, sáng mai phát động tổng tấn công vào trụ sở Ngạo Thiên Minh”
Bap là một đại hán khôi ngô hơn năm mươi tuổi, cao gần hai mét. Lúc này hắn đang đứng trước mặt bản đồ Hongkong, hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói.
Đứng hai bên người hắn, chính là bốn người đàn ông trẻ tuổi. Trong đó có một người cuồng ngạo nhất. Mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lóe ra vẻ rẻ mạng người, làm người ta rất không thoải mái.
Không thoải mái không sao hết, nhưng tốt nhất mày đừng để lộ ra. Nếu không Huyễn ảnh đao của hắn có thể cắt đứt yết hầu của mày chỉ một giây sau đó. Hắn từng làm như vậy, hơn nữa ra tay với thành viên trong đảng. Đơn giản là vì người này dám ô nhục uy nghiêm của chiến tướng là hắn.
Uy nghiêm muốn đạt được phải dựa vào máu.
Giờ phút này hắn đã đi tới một bước, lạnh lùng nói: “Đối phó một Ngạo Thiên Minh nho nhỏ, thật sự không cần lãng phí quá nhiều nhân lực. Chỉ bằng một mình tôi, có thể bắt hai con đàn bà đó. Chẳng qua tổ trưởng quá cẩn thận, phái tên phế vật Phi điểu, có lẽ bọn chúng sợ đắc tội người phương Đông nên đã bỏ chạy.
Người phương Đông có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đối với Ngả Duy mà nói, hắn chỉ tin vào bản thân mình. Bởi vì lực lượng trên người hắn đều do hắn từng bước huấn luyện mà có được. Hắn chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai. Ông trời rất công bằng, càng nỗ lực, đạt được cũng càng nhiều.
Hắn không tin trên đời còn có ai chịu khổ nhiều như hắn.
Vì học Huyễn ảnh thuật, hắn đã sống ba năm ở hồ nước sâu hàng trăm mét lạnh giá. Vì đề cao khả năng chuyên chú, hắn giết cả bố mẹ mình. Bởi vì hắn không muốn có thân nhân tồn tại, ảnh hưởng đến tiến thân của mình.
Mà bây giờ hắn đã đạt được tất cả, có được kết quả xứng đáng. Mặc dù mới hai mươi tám tuổi, nhưng hắn đã rất nổi tiếng trong Mafia. Mặc dù thực lực chưa chắc đã đứng thứ nhất, nhưng vinh dự đệ nhất chiến tướng chỉ có mình hắn đạt được.
Hành động ở Hongkong lần này do Bap phụ trách. Nhưng Ngả Duy không tán thành cách làm của Bap, quá phí thời gian.
Bap nhìn Ngả Duy một cái, coi như không thấy vẻ bất kính của hắn, nhắc một câu: “Phương đông có câu, người quá ngông cuồng, kết quả chính là thất bại. Hy vọng Ngả Duy mày là ngoại lệ”
Ngả Duy lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nói: “Chỉ cần tổ trưởng có thể ngăn cản đám quân đội đáng ghét, chuyện đối phó Ngạo Thiên Minh do tôi xử lý, không cần tổ trưởng lo lắng”
Nói đến nước này, đúng là không có gì để nói nữa, Bap gật đầu: “Đi đi, hy vọng hành động lần này có thể thành công”
Ngả Duy lui ra, không thèm hành lễ lấy một cái. Trong Mafia rất chú trọng quy củ, đây là bất kính. Nhưng Bap chỉ thở dài một hơi, không nói gì thêm. Bởi vì từ Ngả Duy, hắn thấy mình năm đó, cũng cuồng vọng tự đại như vậy.
Ai mà không có thời trẻ tuổi, ai không nghĩ đến vượt hơn tất cả, nhưng thường phải trả một cái giá rất đắt.
Long Thần phương Đông đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của hắn. Đêm đó, máu chảy thành sông, mười ba chiến tướng cường đại nhất của Mafia bị một mình hắn giết sạch. Chiến trường đó như địa ngục, cho dù hắn chỉ nhìn thấy đã không thể nào quên. Đó như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đời hắn.
Từ giây phút đó, hắn mới biết mình là con ếch ngồi đáy giếng, không phải gì hết. Chẳng qua cái giá của sự hiểu biết quá đắt, đêm đó, mấy huynh đệ tốt nhất của hắn đã thành người chết. Người đang đầy nhiệt huyết biến thành xác chết lạnh như băng. Hắn rất sợ phương Đông.
Nếu như có thể, hắn hy vọng cả đời không phải bước trên vùng đất này.
Nhưng hắn là thành viên Mafia, đây là số mạng của hắn. Hắn đến đây, trong lòng căn bản đã chuẩn bị không còn sống mà về. Nhìn Ngả Duy đang muốn động, hắn cảm thấy thương tiếc. Chiến tướng coi thường đối thủ sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Hơn nữa hắn cũng biết một ít chuyện mà Ngả Duy không biết. Ngạo Thiên Minh cũng không đơn giản như bề ngoài.
Mặc dù đối mặt với áp lực cường đại từ phía Mafia, nhưng Tiêu Thu Phong đã đến, đối với Thanh Bình Nhi mà nói là một điều hạnh phúc nhất. Thập Tam Muội đương nhiên biết tâm sự này của Thanh Bình Nhi, cho nên nhân lúc hoàng hôn, bố trí một phòng hoa chúc cho Thanh Bình Nhi, bên trong có treo đèn lồng, câu đối, rất giống không khí ngày cưới.
Mấy cô bé đương nhiên đứng ở bên cười trộm. Nhìn Thanh bang chủ và Tiêu thiếu gia trong truyền thuyết thành vợ chồng, các nàng vui mừng chúc phúc, đương nhiên cũng có tò mò. Nếu như không phải bị Thập Tam Muội mắng, sợ là các nàng chuẩn bị đứng đây xem hai người động phòng như thế nào.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trên chiếc giường mềm mại thơm mát, Thanh Bình Nhi luôn mạnh mẽ lại xấu hổ ngượng ngùng, ngón tay ngọc không ngừng vân vê tà áo. Tiêu Thu Phong cười cười đi đến trước mặt nàng, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên. Ai cũng có thể nhìn ra cô gái này đang rất khẩn trương.
Năm năm trước, bọn họ đã gặp nhau. Đêm hôm đó, nàng thề, ai giết tên súc sinh đó, nàng gả cho hắn. Mà hắn đã xuất hiện, như thiên thần từ trên trời giáng xuống, chiếm lấy trái tim nàng. Mặc dù giây phút đó bọn họ là kẻ địch, nhưng tình yêu không có lý do.
Trái tim đã yêu, nhưng lại phải chờ đợi trong mòn mỏi, tất cả tình yêu trở thành vô hình theo sự biến mất của Tiêu Thu Phong, chỉ còn lại nhung nhớ và chua xót. Thanh Bình Nhi vốn nghĩ cả đời này sẽ sống cuộc đời cô độc như Thập Tam Muội, nhưng thật không ngờ hạnh phúc lại đến.
Tay từ từ vươn ra, giơ cằm Thanh Bình Nhi lên, da thịt mềm mại, trơn bóng, tỏa mùi thơm ngát. Năm năm trước, nàng là một cô bé hai mươi tuổi. Bây giờ nàng đã hai mươi lăm tuổi, nàng như một quả đào chín mọng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, tính cách kiên định càng làm thêm hấp dẫn.
Mặt đối mặt, nhưng hai mắt lại khẽ nhìn nghiêng, Thanh Bình Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thu Phong. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nàng sớm có quyết định cả đời này làm người phụ nữ của hắn, yêu hắn cả đời.
Tiêu Thu Phong có chút buồn cười, nói: “Bình Nhi, chờ anh nhiều năm như vậy mà vẫn xấu hổ sao, chẳng lẽ chưa có quyết định, có muốn suy nghĩ nữa không?”
Thanh Bình Nhi vội vàng nhìn lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, có chút đau lòng nói: “Chẳng lẽ còn muốn làm người ta đợi ba năm nữa. Tuổi thanh xuân của phụ nữ trôi qua rất nhanh. Nếu còn ba năm nữa, sợ rằng anh không nhớ Thanh Bình Nhi là ai?”
Tiêu Thu Phong hơi động, ôm nàng, xin lỗi nói: “Bình Nhi, xin lỗi, mấy năm nay khổ cực em. Anh hứa với em, sau này sẽ không rời xa em nữa. Chờ xử lý xong chuyện ở Hongkong, giao Ngạo Thiên Minh cho Thập Tam Muội xử lý, sau đó tìm những người có tài giúp đỡ. Em chỉ có nhiệm vụ sinh con cho anh, không có thời gian làm việc khác”
Thanh Bình Nhi cảm thấy rất vui, hờn dỗi nói: “Mơ đẹp nhỉ, ai đáp ứng sinh con cho anh. Nếu anh đối tốt với em, có lẽ em còn lo lắng một chút”
Tiêu Thu Phong ôm ngang người nàng dậy, cười nói: “Sinh con cái, em có thời gian thì suy nghĩ nhé, nhưng cảnh đẹp lúc này không thể chậm trễ. Em cũng biết, trên đời có ba việc gấp, mà động phòng hoa chúc là một trong số đó. Bình Nhi, không thể lãng phí”
Há mồm định nói gì lại thôi, chỉ dựa đầu vào lòng Tiêu Thu Phong. Giờ phút này nàng thực sự không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Xuân sắc mê người từ từ hiện ra khi quần áo cởi dần, cô gái xinh đẹp tuyệt trần, ẩn giấu sự quyến rũ, lặng lẽ nở rộ như một đóa hoa, ngực đầy đặn, đùi thon dài, *** quyến rũ, làm người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Mặc dù trìu mến hơn là yêu Thanh Bình Nhi, nhưng năm năm, tình cảm đó đã thăng hoa. Trong cuộc dời hắn, lại có thêm một vị trí dành cho nàng.
Ai oán kích tình, trong nháy mắt đó, đôi nam nữ quấn lấy nhau, tình cảm điên cuồng diễn ra, kết hợp sinh mệnh với nhau, từng sóng từng sóng công kích, làm cho cả căn phòng đầy không khí ***
Thập Tam Muội đã cam đoan không cho bất cứ ai quấy rầy nơi này, nhưng lại không như mong muốn, tinh hoa vừa phát, trong lúc xuân sắc tràn ngập trong phòng, một khí tức bất an đã tràn vào trong phòng hoa chúc, làm cho Tiêu Thu Phong đang tận hưởng xuân sắc này chấn động trong lòng. Thanh Bình Nhi ở bên dưới cũng đã cảm nhận được.
Nàng đang trong cơn mê loạn, nhỏ giọng nói: “Ông xã, sao thế?”
Giờ phút này gọi như vậy thật đúng nghĩa. Mặc dù không có người thân, nhưng có ông xã, nàng đã có một gia đình, Đông Nam trong lòng nàng chính là quê hương.
“Hình như có tên đáng ghét đến quấy rối đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, thực sự quá ghê tởm, ít nhất cũng phải cho người ta tận hứng mới phải chứ”
Thanh Bình Nhi lấy tay khẽ đẩy hắn ra, bất đắc dĩ yêu kiều nói: “Được rồi, ông xã, người ta đã suýt chết ba lần. Anh tha cho em đi mà. Cùng lắm thì chờ em nghỉ ngơi một lát sẽ bồi thường cho anh. Đừng cho đám Mafia thừa lúc đêm tối mà đánh lén”
Tiêu Thu Phong cười cười ngồi dậy, mặc quần áo, nói: “Được rồi, anh đi giải quyết mấy tên không biết điều đó, sau đó tiếp tục giấc mộng uyên ương, bù đắp lại thiếu sót mấy năm qua cho em”
Không đợi Thanh Bình Nhi mắng, người đã biến mất. Trong căn phòng đầy xuân sắc này chỉ còn lại Thanh Bình Nhi vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 523: Không xứng là đối thủ
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Ngả Duy tài cao gan lớn đúng là vô cùng kiêu ngạo. Hắn hoàn toàn vi phạm tất cả kế sách tấn công mà Bap đặt ra, một mình đơn độc xâm nhập, căn bản không hề che giấu thân hình, cứ thế nhảy vào Ngạo Thiên Minh.
Theo hắn thấy, đối phó một bang hội bản địa nhỏ nhoi đất Hongkong này, thực sự không cần quá cẩn thận. Với lực lượng của Mafia, một khi tổng tấn công, hắn căn bản không có cơ hội ra tay. Hắn muốn chứng minh cho mọi người, đệ nhất chiến tướng trong đảng không chỉ là hư danh.
Chỉ cần một mình hắn đã đủ để bắt cả Ngạo Thiên Minh.
Trong khoảng không trống trải, ánh đèn sáng như ban ngày, không hề có chút khí tức nặng nề, giống như không phát hiện ra sự xâm nhập của hắn vậy. Ngả Duy thầm cười nhạt với sự lơ là này, trong lòng càng thêm cho rằng Bap quá cẩn thận.
Một người, một người đàn ông lẳng lặng đứng trên con đường đã giữa sân, nhà hạ ngẩng đầu nhìn trên, trên mặt tản ra vẻ nặng nề, lúc này còn bất đắc dĩ thở dài một hơi, hình như có nhiều tâm sự.
Tay cầm thanh đao sắc bén, hình thành sát khí, Ngả Duy muốn động. Từ bên ngoài xông vào ngoại trừ mấy tên ngu ngốc canh gác xung quanh ra, không gặp phải đối thủ nào. Có lẽ người đàn ông này chính là cao thủ. Người có thể ở bên trong nội viện Ngạo Thiên Minh, trên cơ bản đều là nhân vật cao cấp.
“Lá gan của mày rất lớn, một mình xông vào Ngạo Thiên Minh. Xem ra, mày là một kẻ rất ngông cuồng. Tao cho mày ba cơ hội ra tay. Mày có thể thử một lần ngưng tụ sát khí”
Tiêu Thu Phong rất thất vọng, chỉ bằng người này còn không xứng cho hắn ra tay. Thật không ngờ Giáo Hoàng Châu Âu lại không đến.
Giọng nói rất nhẹ, rất lạnh nhạt, nhưng Ngả Duy cũng nghe thấy. Những lời này đáng ra phải do hắn nói.
Ngả Duy có chút kinh ngạc. Người đàn ông này nhìn khá yếu ớt, không có một chút lực lượng, không ngờ có thể nhận ra khí tức của hắn, đây có lẽ là trùng hợp.
Ảo ảnh lóe lên, Ngả Duy đã đứng trước mặt Tiêu Thu Phong, trong mắt lóe ra hàn quang lạnh lùng, miệng nở nụ cười giễu cợt: “Mày có lẽ còn ngông cuồng hơn tao. Trước mặt bản chiến tướng mà cũng có thể nói như vậy, tao khuyên mày một câu, nên gọi thêm người đến. Người phương Đông bọn mày không phải thích đánh hội đồng sao?’
Tiêu Thu Phong không nhịn được cười, tên này đúng là quá ngông cuồng.
“Giết mày quá dễ, căn bản không cần tao ra tay. Chẳng qua tao bây giờ có một thói quen, thích lột sạch quần áo đám tự cho là thiên sứ thần thánh. Mà mày là ếch ngồi đáy giếng, không coi ai ra gì, tao thích giãm nát dưới chân, nhưng cũng không giết mày”
Nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như nụ cười ác quỷ làm người ta sợ hãi. Trong lòng Ngả Duy run lên, mắt co rút lại, sát khí cuồn cuộn tuôn trào.
“Tao cho mày toại nguyện” Huyễn ảnh thuật vô hình vô ảnh, dù có sát khí cường đại nhưng chỉ trong nháy mắt khi hắn vừa dứt câu đã biến mất. Giống như hắn chưa từng xuất hiện ở đây. Nơi này ngoại trừ Tiêu Thu Phong, căn bản không có ai khác.
Nhưng tay Tiêu Thu Phong đã vung lên, một vầng sáng đã từ trong không khí đâm mạnh tới, sau đó một thân hình dung nhập vào không khí bị mạnh mẽ đẩy ra, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Chiêu thứ nhất”
Ngả Duy rất tức, không thể, người đàn ông này không thể nào phá được Huyễn ảnh thuật của hắn.
Còn không chờ Tiêu Thu Phong nói xong, Ngả Duy đã quát lạnh một tiếng: “Vạn huyễn ma ảnh” Thân hình lại đổi, từ hai biến thành bốn, bốn thành tám, xung quanh Tiêu Thu Phong đều là bóng của Ngả Duy.
Nhưng Ngả Duy vẫn còn quá trẻ, tuổi trẻ lại ngây thơ. Hắn luôn cho rằng mình là mạnh nhất, luôn cho rằng Huyễn ảnh thuật là lực lượng cường đại nhất trên thế giới này. Nhưng hắn cũng không biết, chỉ dựa vào một đạo thân pháp này thì chẳng có tác dụng gì trước mặt Tiêu Thu Phong.
“Mày có phải cảm thấy chơi rất vui?” Tiêu Thu Phong đột nhiên cất tiếng, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Ngả Duy vậy. “Ba” một tiếng, Ngả Duy bị tát mạnh một cái vào mặt.
Thân hình bay ra ngoài hơn mười mét, Ngả Duy lăn tròn trên đất, chỉ một cái tát mà thôi nên hắn không bị thương. Nhưng tim hắn còn đau đớn hơn bị thương, bởi vì đó là sỉ nhục.
Tiếng kêu thảm thiết đã vang lên ở bên ngoài, cuộc công kích do Ngả Duy chỉ huy đã bắt đầu. Nhưng lúc này Ngả Duy không còn một chút tự tin. Người đàn ông trước mặt giống như một người không thể chiến thắng. Trước mặt hắn, mình bất lực, không làm gì được.
Lang Khuyển xuất hiện, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, khom người bẩm báo: “Tiêu thiếu gia, một trăm linh sáu người, thêm thằng này là một trăm linh bảy người, không có đối thủ cường đại”
Không có đối thủ cường đại, lời này Lang Khuyển nói là một cách đánh giá xác thực. Nhưng Ngả Duy lại nở nụ cười, thân hình lóe lên, đã lao tới một lần nữa.
Lúc này đối tượng của hắn không phải Tiêu Thu Phong mà là Lang Khuyển. Trong lòng hắn đã thừa nhận mình không phải đối thủ của người đàn ông kia. Nhưng Lang Khuyển, hắn không phục, một trăm linh bảy người, ít nhất có hắn là cường đại.
Lang Khuyển đã động. Hời Tiêu Thu Phong nói, hắn đã nghe thấy. Nhưng hắn ra tay còn tàn nhẫn hơn Tiêu Thu Phong nhiều. Huyễn ảnh thuật của Ngả Duy chưa phát huy hoàn toàn đã bị trúng quyền đánh bay ra xa.
“Đám phế vật Mafia bọn mày mà cũng dám ra tay với Tiêu thiếu gia, đúng là không tự lượng sức”
Quyền nhanh, lực lượng cực mạnh. Đây là nắm tay nhanh nhất mà Ngả Duy đã thấy. Ba quyền đánh mạnh vào người hắn, phá vỡ khí hải, đan điền, kinh mạch của hắn. Hắn căn bản không thể ngăn cản, đường đường đệ nhất chiến tướng Mafia, lúc này không khác gì đứa bé.
“Mày là kẻ đáng thương nhất trên đời, tao không giết mày. Đương nhiên, mày có thể tự tử. Mày sống chính là sai lầm” Làm một người chết không nhất định đã phải giết hắn. Có thể để cho hắn tự mình hủy diệt. Ngả Duy nằm trên mặt đất, gào lên như dã thú, nhưng không ai để ý đến hắn. Bởi vì kinh mạch của hắn đã bị hủy, lực lượng biến mất, còn không bằng một người bình thường. Hai thành viên Ngạo Thiên Minh đã nhấc cơ thể mềm nhũn của hắn lên như một con chó. Dù hắn muốn ra tay, nhưng tay cũng không thể giơ lên được nữa.
Một trăm linh bảy người thì chính mươi sáu người chết, mười một người bỏ chạy, nhưng trong đó có một người bị ném ra, đó là Ngả Duy.
Lực lượng này đối với Lang Tổ mà nói thật không xứng là đối thủ.
Một tiếng sau, Ngả Duy đã được đưa đến trước mặt Bap. Không có nước mắt, ám ảnh tử vong bao phủ mọi người, bọn họ thà nhìn thấy xác Ngả Duy, cũng không muốn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của hắn lúc này.
Ngoại trừ sĩ khí giảm sút, còn lại chỉ là thương xót, xung quanh đều là ánh mắt thương xót.
Trong mắt Bap cũng là như vậy. Chiến tướng Ngả Duy bị như vậy, hắn rất nuối tiếc. Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị cho kết cục này.
Ngả Duy đã mất tiếng, há mồm nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh gì, nhưng mắt hắn trợn trừng mong được chết.
“Mày muốn tao giết mày?” Bap hỏi.
Vẻ kích động trong mắt thay đổi, là vui mừng, là cảm ơn. Ngả Duy lúc này chỉ có chết mới là giải thoát. Chết, hắn còn có thể được coi là dũng sĩ.
Bap thở dài một hơi nói: “Có lẽ cái chết đối với mày chính là hạnh phúc” Đặt tay lên cổ Ngả Duy, hơi dùng sức, cổ tay hơi động, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương cổ gãy, nhưng trên mặt Ngả Duy không có đau đớn, chỉ có vẻ vui mừng.
Hắn đã được giải thoát.
Lúc Tiêu Thu Phong về phòng, Thanh Bình Nhi đã thiếp đi, tiến vào mộng đẹp. Hắn ôm lấy người phụ nữ trần truồng trên giường, cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc Tiêu Thu Phong rời giường thì Thanh Bình Nhi vẫn còn đang ngủ. Mà ngoài cửa, Thập Tam Muội đã sớm chờ, bởi vì có tin tức mới truyền đến. Giáo Hoàng Châu Âu sáng nay đã từ Đài Loan chạy đến Hongkong, tăng viện cho Mafia. Hơn nữa Hắc Dạ Châu Á cũng tiến vào Hongkong, âm thầm cấu kết với Mafia.
Tiêu Thu Phong có chút kỳ quái, Ma Tôn Hắc Dạ cũng đã bị giết, không ngờ Hắc Dạ còn ngông cuồng như vậy. Tên Cảnh Trưởng mới của Hắc Dạ rốt cuộc là ai. Lực lượng lãnh đạo tối cao của Hắc Dạ Châu Á chính là Cảnh Trưởng.
“Cho người giám sát chặt chẽ, có tình hình lập tức báo cáo. Còn có, tốt nhất có thể tra ra được chỗ ẩn của chúng. Phòng ngự không bao giờ hiệu quả bằng tấn công”
Thập Tam Muội khẽ gật đầu. Ý của Tiêu Thu Phong, nàng hiểu rõ. Đang định xoay người ra ngoài, cửa phòng mở ra, Thanh Bình Nhi chưa rửa mặt đang dụi dụi mắt đi ra, nói: “Thu Phong, anh ở đâu?”
Mở mắt ra không thấy Tiêu Thu Phong, nàng lo lắng.
Thập Tam Muội đã cười nói: “Bình Nhi, còn không mở mắt đã tìm ông xã rồi. Yên tâm, Tiêu thiếu gia ở đây, không đi đâu hết”
Bình Nhi dụi dụi mắt, thấy Tiêu Thu Phong đang cười, không hề xấu hổ nhào vào lòng hắn, khó chịu kêu lên: “Sáng ngày ra rời giường cũng không nói một tiếng. Người ta còn tưởng anh chiếm được tiện nghi liền bỏ chạy”
Thập Tam Muội lắc đầu bất đắc dĩ, cô gái mới được *** đúng là khác thường, ngay cả suy nghĩ thiệt hơn cũng xuất hiện. Đúng là...
Tiêu Thu Phong cũng không thể không cười, nói: “Bình Nhi, em yên tâm, tiện nghi của em, anh còn chưa chiếm đủ, nếu muốn chạy cũng phải chờ mấy ngày”
Mở to đôi mắt đẹp, Thanh Bình Nhi càng ôm Tiêu Thu Phong chặt hơn, vội vàng nói: “Anh dám, anh nếu dám trốn, em cắt”
Làm bang chủ nhiều năm như vậy, nàng cũng không phải ngồi không, sự hung hãn có thể so sánh với Ruth.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 524: Tình cảm ôn nhu
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Tất cả hệ thống tình báo đang được vận hành, thám tử Ngạo Thiên Minh, Thiên Võng Phượng Hề, còn có sát thủ Đồ Thần, các tin tức về Hắc Dạ và Mafia, rất nhanh được truyền đến tay Tiêu Thu Phong.
Mà Tiêu Thu Phong lúc này để Lang Tổ ở lại Ngạo Thiên Minh. Còn bản thân hắn đi đến chỗ Yên Nguyệt. Giống như lần trước, Tiêu Thu Phong không đi qua cổng, chui qua cửa sổ mà vào. Như vậy vừa đơn giản vừa dứt khoát, đỡ bị đám bảo vệ hỏi han, tốn thời gian.
Thân hình gợi cảm, mặc chiếc áo ngủ đầy quyến rũ, đang thay quần áo. Tiêu Thu Phong đột nhiên tiến vào, không tránh không né, hắn chưa kịp tránh thì nàng đã quay đầu lại, hai tay chắn trước ngực. Nhưng thật không ngờ gian phòng vốn thuộc về Liễu Yên Nguyệt, lúc này Tử Dao lại đang ở đây.
“Anh, anh làm gì đó? Vào sao không gõ cửa, không thấy người ta đang thay quần áo sao?” Mặt đỏ ửng, da thịt nõn nà như ngọc, xuân quang tiết ra ngoài, dù lấy hai tay che đi, cũng không thể che hết cảnh đẹp trên ngực. Thật ra lần chữa thương trước đây, Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được.
Tử Dao tiên tử nhìn bề ngoài rất lạnh lùng, dáng người rất tuyệt. Chẳng qua ngày thường mặc quần áo kín mít nên không thấy rõ mà thôi.
Tiêu Thu Phong ra vẻ không có chuyện gì, không thấy gì, không thèm để ý nói: “A, đang thay quần áo à, anh đi nhầm phòng. Em tiếp tục, em tiếp tục, coi như anh chưa đến”
Lúc này không đi còn đợi khi nào nữa. Mở cửa phòng ngủ, Tiêu Thu Phong chạy ra ngoài, chẳng qua vẫn thay đầu lại, nhìn chiếc quần lót đầy gợi cảm của Tử Dao, gật đầu tán thưởng: “Tử Dao, đồ lót của em rất được, nhớ mua mấy cái, anh thích nhìn”
Một cái gối được ném tới, Tử Dao tức giận mắng: “Anh xấu xa, anh nhìn thấy”
Nói nhảm, hắn có phải mù đâu, còn có thể không nhìn thấy gì sao. Hơn nữa cảnh đẹp mê người đó, hắn càng phải chú ý ngắm nhìn, nhìn thật kỹ.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tử Dao, đang ngồi trên giường, chẳng qua tay trên ngực đã chuyển sang che mặt đỏ bừng. Lần này lại bị người đàn ông đó chiếm tiện nghi.
Ngoài phòng khách, Liễu Yên Nguyệt và Vũ nghe được âm thanh bên trong, lại thấy Tiêu Thu Phong vội vàng chạy ra, đều che miệng cười.
“Ông xã, sao, dáng người tốc độ rất được phải không. Đúng là không ngờ, thường xuyên tắm nước nóng lại có tác dụng với da dẻ như vậy. Vũ tỷ, sau này chúng ta nhất định phải đi thử” Xem ra tối qua ba nàng ngủ rất muộn, ngay cả vấn đề da thịt trắng nõn cũng nói.
Vũ cũng cười nói: ”Dáng người Tử Dao đương nhiên tuyệt vời. Nhưng để ông xã nói thì có lẽ sẽ thích hơn đồ lót trên người Tử Dao. Sao, em và Yên Nguyệt cũng mua, có muốn mặc cho anh xem không?”
Đường đường một tiên tử không ngờ lại mặc quần lót trong suốt đầy gợi cảm đó, đây đúng là tiết độc thần thánh. Chẳng qua Tiêu Thu Phong chính là kẻ trời sinh phá vỡ nguyên tắc, hắn thích.
Tiêu Thu Phong nhảy lên, đã ngồi giữa hai nàng, ôm hai thân thể mềm mại thơm ngát vào lòng, háo sắc cười nói: “Vậy đương nhiên phải thưởng thức rồi, tốt nhất là hai bà vợ xinh đẹp cùng mặc, biểu diễn xem nào, như vậy sẽ rất ***”
Liễu Yên Nguyệt vung tay vỗ vào tay Tiêu Thu Phong, hờn dỗi xấu hổ quát: “Nghĩ hay nhỉ, người ta không làm chuyện xấu hổ đó. Nếu muốn nhìn về Đông Nam đi. Trong nhà có người muốn mặc cho anh xem đó. Sợ là mấy cô bé kia đang không đợi được”
Tiêu Thu Phong ôm Liễu Yên Nguyệt đang xấu hổ lên đùi mình, cười nói: “Ông xã cũng đang không đợi được đây. Yên Nguyệt, có muốn thân thiết, thân thiết ngay bây giờ không?”
Vũ đã kéo tay Tiêu Thu Phong ra: “Thu Phong, nhẹ nhàng chút, Yên Nguyệt đang có thai, không chịu được điên cuồng của anh đâu. Sao, đêm qua Bình Nhi không cho anh ăn no sao?”
Quả nhiên là có tin vui, hắn đang kỳ quái mấy hôm nay Liễu Yên Nguyệt càng lúc càng gầy, giống như ăn không no, xem ra đây là do nàng có thai nên vậy.
Liễu Yên Nguyệt vui mừng nói: “Ông xã, hy vọng lần này có thể sinh một cháu trai cho Tiêu gia. Trong nhà chỉ có một mình Mộ Thiên là cháu trai, bố mẹ rất mong có thêm đó?”
Tiêu Thu Phong cũng không biết nói gì cho tốt. Thực ra giữa Mộ Thiên và Tư Giai, hắn thích Tư Giai hơn. Cô bé này rất đáng yêu. Không giống Mộ Thiên, quá nghịch ngợm, cả người lúc nào cũng bẩn. Chẳng qua hai ông bà rất thích thằng bé này, tâm trạng mọi người là khác nhau mà.
Vũ lập tức khuyên: “Yên Nguyệt, việc này có quan hệ gì đâu. Em xinh như vậy, con gái sinh ra đương nhiên là đại mỹ nhân, không nhất định phải sinh con trai. Anh nghe Thu Phong nói rất thích Tư Giai, có phải không?”
Liễu Yên Nguyệt lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt còn có ý hỏi.
“Đương nhiên, thằng ranh Mộ Thiên có hai ông bà yêu là đủ rồi. Anh đương nhiên yêu Tư Giai nhất, mỗi lần thấy Tư Giai, nó gọi anh là ba, thật thân thiết, mỗi lần đều muốn ôm con thật lâu”
Mặc dù Hân Hân cũng đáng yêu, nhưng lại rất nghịch ngợm, không dễ lừa, không ngờ dám đánh nhau với Mộ Thiên. Không cần hỏi, Hỗn Thế Ma Vương tiếp theo nhất định là nó.
Lời Tiêu Thu Phong nói, Liễu Yên Nguyệt rất cao hứng, nhưng suy nghĩ trong lòng không hề thay đổi, trai gái đều có, nàng muốn một con trai.
Chuyện này có khuyên cũng vô dụng, mặc dù Tiêu Thu Phong không để ý, Vũ cũng hiểu không sao, có con là tốt, là nam hay nữ chẳng phải đều là con của mình sao.
Điện thoại di động vang lên, Thanh Bình Nhi gọi tới. Nhưng không phải là nhớ hắn, mà là có tin tức của Mafia.
Bỏ điện thoại xuống, Vũ hỏi: “Lại phải đi sao?”
Tiêu Thu Phong gật đầu: “Đúng vậy, Hongkong rất hỗn loạn, phải dọn dẹp không sẽ rất phiền. Được rồi, mấy người ở đây chơi, giúp anh chọn quà cho mấy đứa bé trong nhà, anh mà về tay không, mấy đứa bé nhất định sẽ mất hứng.
Liễu Yên Nguyệt ngoan ngoãn rời khỏi đùi Tiêu Thu Phong, mặc dù nàng thích cảm giác này, thích Tiêu Thu Phong sủng ái, nhưng đàn ông có chuyện phải làm, nàng luôn ủng hộ.
Lúc này cửa phòng ngủ mở ra, Tử Dao mặt đỏ hồng đi ra, thay một chiếc váy trẻ trung năng động, xem ra hôm qua mới mua, đúng là rất hợp người, làm khí chất lạnh lùng của nàng có thêm sức sống thanh xuân, kết hợp với sự quyến rũ của ma khí, hấp dẫn đến cực điểm.
Tiêu Thu Phong đứng lên cười nói: “Tử Dao, váy này rất được, nhưng không thích như vừa nãy”
“Đồ háo sắc, anh còn nói nữa, em cầm kiếm chém anh” Miệng anh đào khẽ run lên, mím môi, Tử Dao không chịu được nữa.
Tu luyện cả đời, không dính gì đến tình yêu nam nữ, nhưng xuất thế có mấy tháng, tất cả kiên trì của nàng đã từng bước tan đi. Bây giờ ngay cả thân thể trong sạch của nàng cũng bị Tiêu Thu Phong nhìn mấy lần, trong lòng đang rất xấu hổ, không ai có thể hiểu.
Chỉ là nàng sợ hãi, nhưng cũng kích động, chính nàng cũng không rõ đây là cảm giác gì.
Tiêu Thu Phong giơ tay ra xin tha, nói: “Được được, coi như anh không nói. Bây giờ anh có việc phải đi. Chờ xong chuyện sẽ về chơi với mọi người” Thân hình hơi động, đưa tay sờ lướt qua mặt Tử Dao khi nàng chưa lấy lại tinh thần, khẽ nói: “Ừ, da mịn thật, rất tuyệt”
Không cần biết Tử Dao có tức hay không, vì dù sao hắn cũng đã rời đi.
Tử Dao tức đến độ giơ chân lên, nhưng lại vô lực, đành phải chạy đến cạnh Yên Nguyệt và Vũ, mất hứng nói: “Vũ tỷ, các người sao không quản hắn, nghe người ta nói vợ không phải quản chồng sao?”
Hôm qua xem phim tình cảm nam nữ, cô gái này học theo.
Liễu Yên Nguyệt ngẩn ra không nhịn được cười. Mà Vũ lại nghiêm giọng nói: “Tử Dao, em không phải nói cũng là vợ của hắn sao, vậy em đi quản đi, chúng ta ủng hộ em”
Tử Dao đỏ mặt. Bây giờ nàng đã biết, với quan hệ giữa bọn họ, căn bản không phải vợ chồng, nhiều nhất chỉ coi là bạn trai bạn gái, có chút xấu hổ bĩu môi nói: “Em không phải, em xem Tv nên biết chỉ có ngủ với hắn, mới là vợ của hắn”
Toát mồ hôi, đây là lý luận gì, Vũ và Yên Nguyệt đều ngẩn ra.
Thanh Bình Nhi báo cho Tiêu Thu Phong vị trí của Mafia. Bọn chúng rất thông minh, đại bản doanh tấn công Hongkong của chúng lại là trên một du thuyền khổng lồ. Bap từ lúc đến Hongkong vẫn ở trên này, chưa lên bờ.
Phát hiện hành tung của chúng cũng là do tình cờ. Nhưng dù như thế nào, Tiêu Thu Phong bây giờ đã biết. Lúc hắn biết thì Dạ Ưng cũng đã biết. Ba đại cao thủ Long Tổ đều xuất động, đương nhiên còn có mấy thần binh được điều vào Long Tổ, chuẩn bị toàn lực công kích kẻ gây hỗn loạn ở Hongkong.
Du thuyền trên biển không có biện pháp khác, chỉ có trực diện công kích. Khi mấy người Long Tổ đến bờ biển, Tiêu Thu Phong và Lang Tổ cũng đã tới. Bọn họ không giống như Long Tổ che giấu bản thân bằng cách lặn xuống. Đám người Tiêu Thu Phong trực tiếp dùng ca nô chạy tới.
Nói thật ra, Tiêu Thu Phong không hề gấp gáp, bọn chúng ở trên thuyền đúng là không dễ tìm. Nhưng một khi tìm được lại không phải lo lắng bọn chúng chạy trốn. Nhiều nhất cho nổ cả du thuyền. Hắn không tin những người này ở trong nước còn hơn hắn. Hắn có Long thân mà.
Trên du thuyền không chỉ có cao thủ Mafia, còn có Giáo Hoàng, đương nhiên còn có một bộ phận thành viên Hắc Dạ. Bọn chúng không phải bạn, nhưng lại có chung lợi ích.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 525: Chiến ý.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Không chỉ có Long Tổ và Tiêu Thu Phong là nhận được tin. Đội bảo vệ bờ biển của Hongkong cũng đã chạy tới. Tiến hành bao vây chiếc du thuyền này. Cuộc hải chiến sắp diễn ra. Gió nổi lên cuốn theo những cơn sóng lớn, một cuộc giết chóc cảnh giới sắp diễn ra.
Giáo Hoàng Châu Âu, Bap và Cảnh Trưởng Hắc Dạ, lúc này đều đang có mặt trong mật thất bàn bạc kế hoạch tiến quân vào Hongkong. Việc này chỉ có Hắc Dạ và Cảnh Trưởng là hứng thú. Giáo Hoàng từ xa đến đây chỉ vì mục đích chấm dứt ân oán với người phương Đông.
Danh dự giáo hội càng lúc càng suy giảm, hắn cần trận chiến này để lấy lại vinh dự của Giáo Hoàng. Hắn muốn làm chuyện mà mấy Giáo Hoàng trước kia không dám làm, truyền giáo lý đến Trung Quốc, phát triển được nhiều giáo đồ hơn.
Cho nên, hắn cảm thấy Bap quá cẩn thận là không đúng, nhìn bản kế hoạch trên bàn, hắn lạnh lùng mở miệng nói: ”Tổ trưởng Bap, Mafia các người và Hắc Dạ muốn đạt được mặc dù gì, ta không cần biết. Ta chỉ hy vọng các người cho ta đánh một trận với người phương Đông, cái khác ta không làm”
Bap còn chưa mở miệng, Cảnh Trưởng đã ngẩng đầu lên. Nếu Tiêu Thu Phong có mặt ở đây nhất định sẽ kinh ngạc. Cảnh Trưởng này không ngờ chính là Bàng Binh Quyền con trai Cảnh Trưởng Bàng Xương Minh trước đây, đã mất tích ở Bắc Kinh hôm đó.
Bắc Kinh hỗn loạn, bốn đại gia tộc có ba nhà bị diệt, Hoàng gia ngoại trừ gia chủ Hoàng Đạo Sinh bị diệt, ba thằng con trai cũng bí mật bị bắt, sợ là cả đời không có khả năng xuất hiện. Mà Long gia, sau khi Long Tương chết, con trai hắn không ngờ kế thừa danh hiệu Ma Tướng, đúng là loạn.
Về phần sau khi Bàng Xương Minh chết, lại là con nối nghiệp cha. Con trai hắn, Bàng Binh Quyền lại làm Cảnh Trưởng tiếp theo, tất cả giống như không hề thay đổi.
Đến lúc này, Cảnh Trưởng chắc còn chưa biết tin Ma Tôn đã chết.
“Giáo Hoàng, cơ hội này ông nhất định sẽ có. Chúng tôi sẽ cho ông cơ hội này. Tổng tấn công Ngạo Thiên Minh, cuốn tất cả thế lực Hongkong vào. Ông yên tâm, tin rằng Nghị Trưởng sẽ cho ông được báo thù, trả thù lao thỏa đáng”
Có tiền có thể sui khiến ma quỷ. Giáo Hoàng mấy lần thất bại, sĩ khí giảm mạnh. Giáo phái bây giờ đã muốn ngã, nếu không như vậy, Giáo Hoàng luôn tự cho là đại biểu của thượng đế sao lại bị đám Mafia mời đến, đều là do lợi ích gây họa.
Có những lời này, Giáo Hoàng cũng chỉ có thể kiềm cơn tức giận, chờ đợi. Bap ở bên cũng cười nói: “Giáo Hoàng nhẫn nại chút. Chúng ta đều muốn cơ hội mà...”
Cửa vang lên tiếng cốc cốc, một bang chúng Mafia chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Tổ tưởng, quân đội bảo vệ bờ biển đã bao vây chúng ta. Chúng ta có nên tấn công không?”
Giáo Hoàng đứng lên nói: “Nếu hai vị muốn tấn công để vào, xin lỗi, bản Giáo Hoàng không theo. Các người phái thuyền nhỏ đưa ta về Hongkong. Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, ta đều là công dân hợp pháp”
Nhìn Giáo Hoàng tự cho mình là đúng, Bap lộ ra vẻ khinh bỉ, vì lợi ích ngay cả giáo lý cũng vứt đi. Giáo Hoàng vốn là kẻ vô sỉ, rõ ràng làm gái điếm còn đeo cái biển trinh trắng, đúng là ***
Bap nhìn Cảnh Trưởng một cái, hai người khẽ gật đầu. Bap nói: “Được, Giáo Hoàng nếu không muốn làm bạn với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa Giáo Hoàng lên bờ”
Nhưng Giáo Hoàng vừa ra khỏi mật thất, một thành viên lại chạy tới, vội vàng báo cáo: “Tổ trưởng, có người xông lên du thuyền, giết không ít huynh đệ của chúng ta. Bây giờ còn không tìm được chỗ ẩn thân của chúng”
Mọi người cả kinh, mà Giáo Hoàng động đầu tiên, lạnh lùng nói: “Không cần tìm, bọn chúng đã tới”
Nhìn một cái là thấy ba thân hình cao lớn đứng ở đó, đúng là ba đại cao thủ Long Tổ Dạ Ưng, Túy Quỷ và Dâm Tặc.
“Ra lệnh cho du thuyền chạy ra ngoài, sau đó làm thịt chúng” Ngoài biển chết bao nhiêu người cũng không ai quản. Hơn nữa trên du thuyền này lại có vũ khí lợi hại, có thể ngăn được quân đội bảo vệ biển tấn công.
Dâm Tặc cười nói: “Muốn chạy, sợ không dễ như vậy đâu. Đây là địa bàn của bọn tao, do bọn tao làm chủ. Khoanh tay chịu trói đi. Nếu không bọn mày sẽ chết rất thảm”
Giọng nói lạnh nhạt này làm người ta nghe thấy rất khó chịu. Giáo Hoàng là người đầu tiên rít lên: “Phải không. Tao muốn nhìn xem mày làm tao chết thảm như thế nào?”
Hai người rất nhanh đã đấu với nhau. So sánh với Giáo Hoàng cuồng ngạo, Dâm Tặc gầy hơn nhiều, đương nhiên chỉ có thể dựa vào thân pháp mà né tránh. Chẳng qua cũng may trên người Dâm Tặc có thất nhuyễn hương, dù Giáo Hoàng có chân khí hộ thân cường đại cũng không dám đến quá gần hắn.
Mà Dạ Ưng lại nhìn chằm chằm Cảnh Trưởng. Nhìn chằm chằm Bàng Binh Quyền quá quen thuộc.
Long Thiên Hành biến thành Ma Tướng, bọn họ đã nhận được tin tức này. Điểm này là do Vũ truyền cho Phượng Hề, mà Phượng Hề truyền cho Đinh lão.
Nhưng thật không ngờ Bàng Binh Quyền lại là Cảnh Trưởng. Đây đúng là có huyết thống, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột đẻ con, sẽ biết đào hang.
Chẳng qua Bàng Binh Quyền bây giờ đã không là Bàng Binh Quyền ba năm trước. Hắn giống như Long Thiên Hành, được Ma Tôn truyền thụ cho năng lượng ma công cường đại, tâm pháp giết chóc vô cùng cường đại.
“Mày có phải thương hại tao?” Bàng Binh Quyền nhìn Dạ Ưng, nhận ra ánh mắt thất vọng của hắn. Không khỏi cười cười, nhưng nụ cười này rất điên cuồng. Khi hắn mất đi tất cả, tại sao không có ai thương xót hắn?
Dạ Ưng không mở miệng, mà Túy Quỷ lại nói: “Bàng Binh Quyền, bố mày chính là một minh chứng, con đường này mày thực sự không nên chọn”
“Vậy sao, mày có thể cho tao con đường khác để đi sao. Bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh, trong vòng ba tháng, ba nhà bị hại. Tất cả đều do Tiêu Thu Phong Đông Nam hủy diệt. Thù này tao nhất định phải báo. Hơn nữa tao thích cuộc sống này, muốn làm gì thì làm, có những thứ tao muốn”
Dạ Ưng thở dài nói với Túy Quỷ: “Người xấu luôn có lý do xấu. Hắn đã như vậy không cần nói nhiều. Chúng ta không phải quan tòa, tội của chúng sẽ do quốc gia xét xử”
Mắt Bap lóe hàn quang, trừng mắt nhìn hai người nói: “Muốn bắt bọn tao, xem mày có bản lĩnh này không đã”
Trong Mafia, Bap là một người rất trầm mặc, hắn thường thường không để lộ gì hết, nhưng chỉ có Nghị Trưởng mới biết trong cơ thể hắn có một lực lượng khổng lồ. Chính bởi vì hắn tự cảm thấy mình nhỏ yếu cho nên mấy chục năm qua hắn vẫn theo đuổi tiến bộ, không bao giờ thả lỏng bản thân.
Mọi người trong Mafia còn cho rằng Ngả Duy là người khắc khổ luyện công nhất. Nhưng bọn chúng đều sai, người khắc khổ nhất chính là Bap.
Vì đề cao bản thân, hắn cả đời không lấy vợ, thậm chí không chạm vào gái. Dù cho lửa dục bốc lên, hắn cũng muốn biến nó thành lực lượng, một tia không bỏ phí. Mấy chục năm như một ngày, cuộc sống như khổ hành tăng sợ là Ngả Duy cũng không chịu được.
Ít nhất Ngả Duy khao khát vinh dự, quá tự kiêu, đây chính là một sai lầm. Chẳng qua khi Ngả Duy hiểu thì đã quá muộn.
Bap lao tới, một chưởng lực như sấm đánh về phía Dạ Ưng. Mà Túy Quỷ đương nhiên dành cho Bàng Binh Quyền.
Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài càng to hơn, thần binh mang theo ý giết chóc đã tưới máu boong tàu, tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, mọi âm thanh đều vang lên.
Giáo Hoàng đang rất tức giận, Dâm Tặc tránh đông tránh tây giống như trò mèo đuổi chuột làm hắn mất hết kiên nhẫn.
Chiếc áo Giáo Hoàng mới tinh đã bị phá một lỗ lớn, mà Dâm Tặc cũng không tốt hơn gì. Bị Giáo Hoàng đánh trúng một chưởng, ngực đang rất nặng nề.
Túy Quỷ là một cao thủ, ít nhất trong ba người hắn là lợi hại nhất. Nhưng đối mặt với Bàng Binh Quyền, hắn cũng cố hết sức.
Từ trận chiến giữa Tiêu Thu Phong và Long Thiên Hành, có thể thấy được lực lượng của Bàng Binh Quyền và Long Thiên Hành là ngang nhau. Lực lượng như vậy, Túy Quỷ đối mặt đương nhiên là có áp lực nặng nề, thấy rõ Dâm Tặc không ổn nhưng không thể hỗ trợ.
Dạ Ưng kịch chiến với Bap vừa mới diễn ra. Bọn họ một người là cao thủ phương Đông, một là dũng sĩ phương Tây, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, càng đánh càng kịch liệt, khí kình không ngừng tuôn ra, tiếng chưởng phong không dứt bên tai.
“Bịch” một tiếng, lúc này Dâm Tặc thảm rồi, bị trúng một cước đầy nội kình của Giáo Hoàng. Mặc dù không chết nhưng khí kình giảm đi, thân pháp trì trệ, lúc này không còn là né tránh, mà là chạy trối chết.
Miệng còn không ngừng kêu: “Túy Quỷ, mau... giúp với... nếu không giúp... tao chết” Càng là như vậy, Giáo Hoàng ra tay càng độc ác. Đến phương Đông, hắn đang rất tức giận, lúc này không phát tiết còn đợi đến bao giờ. Mỗi một chiêu đều dùng toàn lực, không cho Dâm Tặc cơ hội thở.
Tiểu tử này, bảo hắn hàng ngày chuyên tâm tập luyện mà không nghe, bây giờ thì xong rồi, bây giờ thì được, hối hận rồi.
Một thần binh lao tới, một giây không dừng lại, chạy tới giúp Dâm Tặc. Nhưng Dâm Tặc quá lười, có người giúp, khí kình tản đi, ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Không được, mệt chết, tao nghỉ lát đã”
Giáo Hoàng càng tức, ra tay càng độc ác hơn. Thân là Giáo Hoàng, ngay cả nhân vật nho nhỏ này cũng không diệt được, còn gì mặt mũi chứ. Ra tay càng nhanh hơn, ác hơn.
Thần binh mặc dù sinh ra từ giết chóc, thế công mãnh liệt, nhưng cao thủ đối nhau không phải tàn nhẫn là được. Thần binh kém Giáo Hoàng đâu chỉ một điểm.
Chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay, va vào động cơ, phun ra một ngụm máu, tay ôm ngực, không còn sức chiến đấu nữa.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 526: Lực lượng của Giáo Hoàng.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Dạ Ưng và Túy Quỷ bản thân khó bảo toàn, căn bản không thể phân thân. Mà mấy thần binh đều bị chiến tướng – thuộc hạ Giáo Hoàng quấn lấy, không thể giúp gì. Lúc này mấy người chỉ có thể hy vọng vào hạm đội bờ biển mau chạy đến, hỗ trợ một chút. Trước khi hành động, bọn họ đã đoán sai thực lực của đối thủ.
“Mẹ kiếp, hạm đội bờ biển chạy đi đâu rồi. Đám chết tiệt đó quá chậm” Dâm Tặc nhìn về xa xa, giữa sương mù có mấy chiến thuyền chạy nhanh tới, bọn họ thấy được cứu tinh.
Bap lạnh lùng cười nói: “Tăng tốc độ, thoát khỏi bọn chúng. Sử dụng ngư lôi, ngăn cản chúng truy kích. Cho bọn chúng kiến thức sự lợi hại của du thuyền chúng ta”
Du thuyền này đã được cải trang đặc biệt, trên boong tàu có giấu hệ thống hỏa lực cường đại. Lúc này Bap vừa ra lệnh một tiếng, hệ thống điều khiển đã ra lệnh, khởi động hệ thống vũ khí công kích. Tín hiệu rada lập tức bị quân đội bờ biển bắt được, cả đội quân có lệnh ngừng lại.
Nhìn đội quân dừng lại, Dâm Tặc tức giận mắng to. *** bọn họ đang liều chết, đám chết tiện đó lại sợ hãi, dừng lại không lên. Chẳng lẽ lần này bọn họ thực sự phải chết sao.
Giáo Hoàng đắc ý cười rộ, quát: “Không có ai đến cứu bọn mày đâu, nhận một quyền của tao” Khí thế tuôn ra, bọn họ vừa chiến vừa lui.
Thấy Dâm Tặc sắp không chịu được nữa, Túy Quỷ bị ép không có cách gì, đánh mạnh một quyền, thân hình lui ra sau, tiếp một kích của Giáo Hoàng, mang theo Dâm Tặc bay ra rất xa, một tiếng va chạm lớn vang lên, vách thuyền bị nát.
Mà Bàng Binh Quyền đã tiến lên, đứng sóng vai với Giáo Hoàng, nhìn chằm chằm vào hai người Dâm Tặc, sát khí ngập trời. Giáo Hoàng lạnh lùng quát: “Không tìm được thằng kia, tao chỉ có thể dùng bọn mày để tiết lửa giận trong lòng, tìm hắn tính sổ sau.
Bàng Binh Quyền cũng cười nói: “Giáo Hoàng yên tâm, chỉ cần đến được vùng biển quốc tế, ông muốn chơi thế nào cũng được. Quân đội biển không dám làm loạn trên vùng biển quốc tế”
Việc này ảnh hưởng đến hình tượng quốc gia. Mỗi nước phương Đông đều tuân thủ theo quy định này, không ai sinh sự ở vùng biển quốc tế. Gây ra chiến tranh, trách nhiệm này không ai gánh nổi.
Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được chiến sự trên du thuyền. Tin tức từ quân đội biển báo tới, trên thuyền có hỏa lực khổng lồ, chỉ có thể truy đuổi từ xa, không thể đến gần. Kẻ tấn công lên du thuyền rốt cuộc là ai?
“Labus, bọn mày chạy nhanh tới, tao đến đó trước. Xem ra bọn chúng muốn tiến ra vùng biển quốc tế. Tao muốn xem xem ra được vùng biển quốc tế, bọn chúng còn ai có thể sống sót không”
“Vâng, Tiêu thiếu gia” Labus tiến lên, tăng tốc độ.
Khí kình nhấc lên, Tiêu Thu Phong vận chuyển Long biến tâm quyết, hóa thành Thần Long, thân hình như một cơn vũ bão, đạp lên những cơn sóng, bay đi. Từ xa nhìn lại giống như một con cự long đằng vân giá vũ.
Lực lượng này chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập mặt biển. Dạ Ưng cảm nhận được. Bap cảm nhận được. Giáo Hoàng càng chấn động hơn. Loại lực lượng cường đại này không ngờ có thể gặp được ở trên biển, giống như đang hướng về phía bọn họ.
Vừa thấy thân hình Tiêu Thu Phong, Dâm Tặc gần như muốn quỳ xuống. Không để ý đến mặt mũi của cao thủ Long Tổ nữa, hắn lớn tiếng kêu lên: “Lão Đại, mau, mau cứu mạng. Dâm Tặc tao sắp chết rồi”
Túy Quỷ đứng cạnh hắn không khỏi bội phục Dâm Tặc rất vô sỉ và mặt dày, thực sự muốn nhấc hắn lên, ném xuống biển cho chết đuối. Người như thế, không ngờ làm bạn với mình mấy chục năm.
Bap cũng bay ngược lại, đứng bên cạnh Bàng Binh Quyền, nói: “Giáo Hoàng, đối thủ của ông đã đến. Bây giờ là lúc ông thể hiện”
Người đàn ông phương Đông này, Bap đã sớm thu được tin tức, thực ra từ thảm trạng của Ngả Duy, hắn đã có thể tưởng tượng ra người đàn ông này đã đến Hongkong. Chẳng qua hắn thật không ngờ, Tiêu Thu Phong lại tấn công lên du thuyền.
“Thập đại chiến tướng ở đâu..” Vừa thấy kẻ thù, mắt đỏ lên, Giáo Hoàng quên hết tất cả người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, hai mắt không nhúc nhích. Tất cả sỉ nhục của giáo hội đều do Tiêu Thu Phong ban cho, hôm nay đã đến lúc chấm dứt.
Tiêu Thu Phong đi rất nhẹ, nhẹ như một người bình thường, nhưng kiên định đi đến trước mặt mọi người, bước từng bước một đi tới, nhìn xung quanh, sau đó nói: “Thì ra là các người. Nhiều người quen như vậy lại gặp nhau trên du thuyền này, đúng là duyên phận”
Giáo Hoàng đi lên một bước, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Thu Phong, mày có nhận ra tao không?’
Giáo Hoàng mới nhận chức được ba năm, Tiêu Thu Phong sao biết được, nhưng không thèm nhìn hắn, trả lời: “Tao không cần biết mày, nhưng quần áo trên người mày đã có mấy người mặc, sợ là ngày mai lại phải đổi sang người khác”
“Tổ trưởng, lại có thuyền đuổi theo” Một thuyền viên lớn tiếng báo cáo với Bap.
Bap đâu còn tâm trạng nào mà để ý, mắng: “Ngu xuẩn, bất cứ thuyền nào đến gần đều đánh đắm cho tao, không cần hỏi gì hết” Cao thủ đối chiến chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn đâu thể phân tâm.
Bàng Binh Quyền cũng là người quen, trừ Bap ra, Tiêu Thu Phong cũng biết.
Mà mấy thần binh càng kích động chạy tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, vô cùng hưng phấn kêu lên: “Tiêu thiếu gia, người, người đã về”
Từ biệt ba năm, bọn họ không bao giờ quên Lão Đại của mình chính là Tiêu Thu Phong Đông Nam.
Boong tàu lại bắt đầu chuyển động, mấy họng pháo từ từ nhô lên. Tiêu Thu Phong đã động, ngưng tụ chân kình phát ra, mười hai đạo đao khí sắc bén trong nháy mắt ập đến, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sáu nòng pháo đã bị cắt thành hai nửa, chém rơi xuống sàn thuyền. Lực lượng này làm Giáo Hoàng biến sắc.
“Giết...” Hắn quát lên một tiếng, thập đại chiến tướng mới của giáo hội đã nhảy lên. Các chiến tướng cũ đã biết sự lợi hại của Tiêu Thu Phong, vội vàng lui lại, chuyển cho mấy tên tuổi trẻ vận mệnh bị giết.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Một đời không bằng một đời, giáo phái các ngươi quá suy bại, nên sớm bị hủy diệt. Hôm nay tao đưa bọn mày một đoạn đường”
Một chiến tướng nhanh nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất đã ra tay ngay khi Giáo Hoàng ra lệnh. Hắn vốn là đồ đệ của Giáo Hoàng, nên liều chết tuân theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến, hắn có thân thủ cường đại nhất trong thập đại chiến tướng lại chết đầu tiên.
Tiêu Thu Phong không hề động thân, tay biến thành trảo, chộp vào không trung, mọi người chỉ nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc” giòn tan, đến khi bình tĩnh lại, tên chiến tướng này đã thành xác chết, bị Tiêu Thu Phong túm cổ.
Bàng Binh Quyền trời sinh đã có cảm giác sợ hãi Tiêu Thu Phong, lúc này đang nghĩ biện pháp bỏ trốn. Bọn chúng là đồng minh, nhưng đều là vì lợi ích. Lúc này vì mạng sống, hắn không để ý gì nữa.
Nhân lúc Tiêu Thu Phong đối phó thập đại chiến tướng. Hắn đã từ từ di chuyển. Trên du thuyền này đã không còn an toàn, biện pháp duy nhất chính là nhảy xuống biển bỏ chạy. Nhưng Túy Quỷ đã phát hiện ra, chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Không phải vừa nãy mày rất ngông cuồng sao? Sao, định chạy à?”
Bàng Binh Quyền rất khẩn trương, trừng mắt nhìn Túy Quỷ, hình như rất sợ Tiêu Thu Phong thấy. Hắn lạnh lùng quát: “Túy Quỷ, đừng ép người quá đáng. Chúng ta không có ân oán gì. Mày thả tao một lần, ân tình này, tao nhất định sẽ trả lại”
Thập đại chiến tướng chưa bắt đầu đã bị tổn hại, chín người tạo thành vòng tròn vây Tiêu Thu Phong vào giữa, nhưng Tiêu Thu Phong vừa động, lực lượng chín người này dù cường đại đến đâu cũng không có tác dụng. Vung quyền, vung cước đánh ra xung quanh, có người bay ngược lại.
Giáo Hoàng vừa tức vừa khẩn trương, lớn tiếng quát: “Thú hóa”
Vừa dứt câu, chín chiến tướng liền biến đổi sang trạng thái thú hóa. Dạ Ưng ở bên không nhịn được, kinh ngạc nói: “Lực lượng thú hóa, quả nhiên là lực lượng thú hóa. Các ngươi có quan hệ gì với gia tộc Feir?”
Trên thế giới này, người thú hóa cường đại nhất chính là gia tộc Feir nước M. Điểm này chỉ cần người có tin tức linh thông chút là biết.
Nhưng lúc này Giáo Hoàng đã không có tâm trí trả lời, mắt lóe hung quang, lạnh lùng quát: “Giết giết giết”
Liên tiếp ba chữ giết, có thể thấy trong lòng hắn rất phẫn nộ. Cao thủ thú hóa đã mất đi lý trí. Vừa nãy bọn chúng còn hơi sợ Tiêu Thu Phong, nhưng lúc này thú tính phát tác, chỉ biết công kích, giống như dã thú, ngoài giết chóc thì không biết gì hết.
Nhìn đám thú hóa này, trong đầu Tiêu Thu Phong xuất hiện Ái Ny. Bởi vì Lạc Giai đánh nhau với hắn trong Little Rock chính là người gia tộc Feir. Chỉ là không biết thời gian này gia tộc Feir có tìm bọn họ gây phiền phức không?
“Người không muốn làm, không ngờ thích làm cầm thú. Bọn mày đã muốn làm thú, tao sẽ đưa bọn mày một đoạn đường, kiếp sau làm chó làm lợn đi”
Chân kình giết chóc lạnh lõe bốc lên, nhiệt độ trên du thuyền giảm đi ba độ. Tiêu Thu Phong lúc này đã bay lên không, giống như Tu La, hung ác vô tình.
Tay vung lên, khí kình hóa thành lưỡi hái tử thần, một cái, hai cái, ba cái... dã thú hung hãn đến đâu cũng không tránh khỏi lưỡi hái tử thần thu phục, chỉ trong nháy mắt không ngừng ngã xuống. Giáo Hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chín chiến tướng đã có tám tên chết.
Một tên còn lại đã nhảy xuống biển, liều mạng giãy dụa.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê