TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 524: Ma kiếm hàng thế. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đối mặt với nhân vật như thế, trong lòng cổ bào lão giả tâm thần bất định, cổ hủy diệt kiếm ý trên người đối phương ẩn ẩn như có được một loại lực lượng có thể bằng vào sức một mình phá hủy sạch sẽ cả học phủ.
- Niếp sư huynh!
Nhạc Phong kinh hô một tiếng, vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía kiếm tu áo lam trên đỉnh đầu kia.
Hắn vậy mà nhận ra ra nam tử trên hư không kia
Bá XÍU... UU!!
Một đạo hư ảnh hình kiếm xoẹt qua trên hư không, như thiểm điện rơi xuống bên cạnh Nhạc Phong, hiện ra thân ảnh kiếm tu áo lam.
Kiếm tu nam tử này tự nhiên chính là Nhiếp Hàn, Tinh Vẫn Kiếm Tông của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa.
- Nhạc sư đệ, ngươi quay lại Côn Vân Quốc lúc nào thế?
Nhiếp Hàn nhìn thấy Nhạc Phong, thần sắc hòa hoãn vài phần, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Nhạc Phong vội vàng đáp:
- Ta và Từ sư đệ cùng nhau quay về từ Cửu thành Thần Hoang đã được hơn nửa năm rồi.
Hai người bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau, trần thuật lại những gì đã trải qua.
Bên trong Phương Thiên học phủ, đám cường giả cổ bào lão giả đều thở phào một hơi, kiếm tu thần bí cường đại này cũng không phải đến từ Đông Phương gia, mà là người phe mình, vậy nên rất kinh hỉ.
- Từ sư đệ ở nơi nào? Kiếm ý của ta cảm ứng được khí tức của hắn.
- Niếp sư huynh, ngươi quay lại thật đúng lúc, hiện giờ Bắc Phong trọng thành lọt vào công kích mãnh liệt của Đông Phương gia, thế cục tràn đầy nguy cơ, Trương gia và Phương Thiên học phủ đều phái người viện trợ, nhưng vẫn không địch lại.
Nói đến đây, trong mắt Nhạc Phong lóe lên chút chờ mong, nói như thế nào thì Nhiếp Hàn cũng là kỳ tích chi tinh duy nhất có thể cùng tranh phong với Từ Huyền ở Tinh Vũ Sơn.
Nhiếp Hàn nghe xong, lông mày lại hơi nhíu:
- Tồn vong của Bắc Phong trọng thành không có chút liên hệ nào với ta cả, ta chỉ cần giết tvào Côn Vân Quốc, tiêu diệt Đông Phương gia là được rồi!
Những Ngưng Đan khác đang âm thầm chú ý trong học phủ, mỗi người đều hít một hơi khí lạnh, tên này thật cuồng ngạo!
Dù sao thì nhìn tu vị Nhiếp Hàn cũng mới chỉ là Ngưng Đan trung kỳ thôi.
Đúng lúc này, thanh âm một nam tử từ lòng đất sâu trong học phủ truyền đến:
- Niếp sư huynh, giờ đã không như xưa nữa, Đông Phương gia ở Côn Vân tu giới một tay che trời, Nguyên Đan kỳ lão quái cũng không chỉ có một hai người. Sư đệ ta đang bế quan, còn chênh lệch mấy ngày nữa, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp mọi người giải trừ nguy cơ của Bắc Phong trọng thành đi.
Người lên tiếng kia tự nhiên chính là Từ Huyền.
- Hừ! Hay cho Từ Huyền ngươi, từ lúc nào lại ra lệnh cho ta thế.
Nhiếp Hàn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ mang chớp động.
Nhưng trong mật điện dưới lòng đất lại không có bất kỳ đáp lại.
Nhiếp Hàn cũng thấy mất mặt, trao đổi một lúc với Nhạc Phong, hiểu rõ thế cục Côn Vân Quốc hiện giờ.
Hai người không ở lâu, bay khỏi Phương Thiên trọng thành, chạy về phía Bắc Phong trọng thành.
- Nếu như người này là nhân vật ngang cấp với Từ Huyền, như vậy tất nhiên sẽ trở thành một thớt hắc mã trên chiến trường.
Cổ bào lão giả đưa mắt nhìn hai người Nhiếp Hàn rời đi, tong mắt lộ ra vài phần kỳ vọng.
...
Nhiếp Hàn miễn cưỡng nghe theo lời Từ Huyền, theo Nhạc Phong đồng loạt bay về phía Bắc Phong trọng thành.
- Niếp sư huynh, tốc độ phi hành của ngươi nhanh, thế cục Bắc Phong trọng thành nguy cấp, không bằng ngươi đi trước một bước, ở chỗ ta có ngọc giản địa đồ này.
Nhạc Phong không muốn trì hoãn, cầm trong tay một quả ngọc giản địa đồ, giao cho Nhiếp Hàn.
- Tốt!
Nhiếp Hàn hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được hi vọng trong mắt vị đồng môn sư đệ này.
Sau khi cáo từ Nhạc Phong, Nhiếp Hàn một mình một người phi hành, thân hình hóa thành một đạo quang ảnh kiếm hình, nhanh như tia chớp.
Không đến hai ngày, Nhiếp Hàn tiến vào khu vực Bắc Phong trọng thành, căn cứ vào lộ tuyến của địa đồ trong ngọc giản, rất nhanh tới gần một tòa trọng thành ở trên bình nguyên, quy mô không thua gì Phương Thiên thành.
Giờ phút này trên Bắc Phong trọng thành chúng cường giả ở trước tường thành, cùng chống chọi với đại quân Đông Phương gia.
Bốn phương tám hướng trọng thành cơ hồ bị Đông Phương gia vây quanh.
Chiến tranh lúc này quy mô hơn xa lúc ở Phương Thiên trọng thành, ngay cả tu giả Luyện Khí nhất trọng cũng đều tham dự vào.
Đại quân tu giả của Đông Phương gia chừng hơn vạn, phi hành pháp khí cỡ lớn chừng mấy trăm chiếc.
XÍU... UU! Vèo --
Đúng lúc này, một đạo hư quang kiếm hình hư từ phía sau xuyên thẳng đến.
- Người nào!
Ngưng Đan cao nhân của Đông Phương gia lập tức quát bảo ngưng lại.
Xùy~~ PHỐC PHỐC PHỐC...
Một đạo kiếm khí màu trắng lăng liệt lướt ngang hư không, thoáng cái trảm tên tu giả trên phi hành pháp khí kia thành phấn vụn.
- Ah!
Ngưng Đan cao nhân quát bảo dừng lại kia cổ họng đau xót, từ giã cõi đời.
- Người nào ngăn ta chết --
Hư quang kiếm hình kia dừng lại trên hư không, hiện ra một kiếm tu nam tử bá đạo lãnh khốc.
Phía sau trận doanh Đông Phương gia một mảnh hỗn loạn.
- Đằng sau có cường địch xâm lấn!
Rất nhanh có càng nhiều Ngưng Đan cao nhân chạy về phía Nhiếp Hàn.
- Một đám đám ô hợp!
Nhiếp Hàn cười lạnh một tiếng, vẻn vẹn chỉ dùng một thành phi kiếm cấp Linh Khí trong tay cách không chém ra, hình thành một đạo kiếm khí kinh thiên như sét đánh xông thẳng lên trời, chấn động toàn bộ chiến trường.
- Ah ah...
Liên tục mấy tên Ngưng Đan đều bị Nhiếp Hàn một kiếm diệt sát.
Kiếm tu bản thân là một loại phương thức tu hành rất cực đoan, tinh anh vương giả trong đó vượt cấp chém giết, một mực vẫn còn được ghi lại trong sử sách.
Ngày hôm nay, Nhiếp Hàn một mình một người giết vào trong quân địch, dưới kiếm khí tàn sát bừa bãi không người nào có thể địch nổi.
- Phái sau Đông Phương gia có người đánh tới, chẳng lẽ là viện quân?
Trên Bắc Phong trọng thành, có người chú ý tới tình huống bên kia.
Trên tường thành, trong số Trương gia đệ tử rất nhanh có người nhận ra thân phận người nọ, hoảng sợ nói:
- Là hắn! Là Nhiếp Hàn!
Mà vào lúc này, Nhiếp Hàn giết vào chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia, rốt cục cũng gặp phải lực cản.
- Mao đầu tiểu tử ở đâu ra lại dám đến Đông Phương gia giương oai thế.
Một kim giáp nam tử đầu mang mặt nạ quát lạnh một tiếng, xông thẳng về phía Nhiếp Hàn, trên người phát ra một cổ khí thế ngập trời, hơn xa Ngưng Đan bình thường.
Leng keng phanh băng --
Linh kiếm trong tay Nhiếp Hàn liên tục huy động đều bị kim diện nam tử kia ngăn trở, kiện kim giáp trên người đối phương lực phòng ngự kinh người, trong tay còn nắm lấy một thanh kim tiên, múa đến uy vũ sinh phong, sức gió lăng lệ ác liệt sức đủ nát bấy tất cả sự vật trong phạm vi hơn mười trượng.
- Người nọ chính là Thiên La Kim Điện Vương trong Thất đại Kim Điện Vương, bài danh thứ tư!
Cường giả trên tường thành Bắc Phong thành thấp giọng hô nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 525: Ma kiếm hàng thế. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đối mặt với Thiên La Kim Điện Vương, Nhiếp Hàn tuy rằng chiếm cứ một chút thượng phong, nhưng khó có thể nhẹ nhõm diệt sát, đối phương vô luận công kích hay là phòng ngự đều không hề có sơ hở, thực lực hơn xa Ngưng Đan hậu kỳ bình thường.
Đồng thời lúc này Thiên La Kim Điện Vương giao thủ với Nhiếp Hàn trong lòng cũng hoảng sợ, đối phương chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ nhưng chỉ bằng một thanh linh kiếm đã gắt gao áp chế mình, bị thua chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Rất nhanh, Ngưng Đan cao nhân trên Bắc Phong trọng thành cũng chú ý tới tình hình này.
Linh kiếm, một thành kiếm cấp bậc linh khí.
Thân là Ngưng Đan kiếm tu, sử dụng Linh Khí, thực lực tự nhiên giảm bớt đi nhiều.
- Thiên La, ta tới giúp ngươi!
Một tiếng không minh từ bên cạnh truyền đến, trong trận doanh Đông Phương gia lại giết ra một một nam tử tóc bạc, trên người quanh quẩn một tầng vầng sáng bảo vệ màu bạc mỹ lệ, phi hành thuật khắc, trong hư không hiện ra từng đạo quang ngấn màu bạc.
Bá XÍU... UU!!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, một thanh dao găm trong suốt vô hình cơ hồ đâm đến sau lưng Nhiếp Hàn.
Đinh!
Nhiếp Hàn tâm thần run lên, dưới sự vội vàng, linh kiếm trong tay miễn cưỡng vung về sau, ngăn trở một kiếm này.
Két Xùy~~ ~
Linh kiếm trong tay Nhiếp Hàn lập tức bị cắt thành hai đoạn, hắn biến sắc nói:
- Không gian bí thuật?
Bá!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, Kim Điện Vương tóc bạc kia như thuấn di, hiện thân ở bên cạnh hắn, dao găm màu bạc lại lần nữa đâm tới.
Nhiếp Hàn cũng không hoảng loạn, hắn duỗi thẳng một đầu ngón tay ra, vẽ vào hư không một cái.
Trong chốc lát, kiếm khí lạnh băng kinh triệt Thiên địa, hàn ý um tùm, lướt ngang bốn phương tám hướng, trút xuống phạm vi một dặm, chấn động toàn bộ chiến trường.
Hai đại Kim Điện Vương muốn tránh cũng không được, đều bị đánh lui, trên người lưu lại một chút vết thương, vẻ mặt hoảng sợ.
- Thì ra là thế, mất đi sự ước thúc của linh kiếm chất liệu yếu ớt, hắn có thể phát huy ra kiếm khí càng cường đại hơn nữa.
Trên Bắc Phong trọng thành xuất hiện một lão giả mặt trắng mặc Thanh Ngọc trường bào.
Lúc người này hiện thân, những Ngưng Đan khác trên thành đều nhao nhao hành lễ, nghiêm nghị kính nể:
- Bái kiến Đại trưởng lão.
Sau một khắc, chiến thế nghịch chuyển, Nhiếp Hàn dùng bản thân, đối kháng hai đại Kim Điện Vương, còn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối nữa.
- Tiểu tử này là nhân vật từ đâu xuất hiện, thân là kiếm tu, tay không tấc sắt lại lực áp Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai và Thiên La Kim Điện Vương bài danh thứ tư.
Trong trận doanh Đông Phương gia, một thanh niên yêu dị tóc tím trong mắt lập lòe hàn quang.
Người này đúng là Đông Phương Quý!
Một khắc này, thân hình Nhiếp Hàn nhoáng một cái, bay vút đến đám mây, thần sắc đạm mạc nói:
- Hai người các ngươi... Cũng có thể miễn cưỡng khiến ta vận dụng cái kia kiện vũ khí rồi.
Dứt lời, chỉ thấy tay hắn chậm rãi nắm chặt vào hư không.
Trong một chớp mắt kia, trong hư không rồi đột nhiên sinh ra một cổ khí tức hủy diệt kinh hãi, vô số pháp bảo đều run lên.
- Không tốt!
Đông Phương Quý kinh hô một tiếng, hắn rồi đột nhiên cảm nhận được Ngân Thận Danh Kiếm trong cơ thể run rẩy sợ hãi, tựa hồ gặp phải pháp bảo đồng loại kinh khủng vậy.
Hắn thầm nghĩ không ổn, phi tốc chạy tới cứu viện.
Nhưng mà đúng lúc này, vũ khí trong tay Nhiếp Hàn hiện thân, đó là một thanh trường kiếm hình bọ cạp đen kịt hẹp dài, mũi nhọn mảnh như độc châm, mũi nhọn hơi nghiêng cực mỏng, hàn quang lập loè, ở một bên khác lại hiện lên đoạn vân bất quy tắc...
Ầm ầm --
Một sát na khi trường kiếm hình bọ cạp kia nâng lên, một mảnh hoa văn lôi điện kinh tâm rung động bao phủ hư không trên đỉnh đầu, khí tức lôi điện hủy diệt và kiếm khí bá đạo lăng lệ ác liệt dung hội nhất thể.
Một đạo kiếm khí kinh thiên quấn quanh hoa văn lôi điện bay thẳng lên trời cao, thậm chí xé rách cả cương phong loạn lưu ở trên tầng mây.
Trường kiếm hình bọ cạp kia bắn lên thiên không, kiếm khí nghiêng hai ba dặm, những nơi đi qua, tất cả sự vật hóa thành bột mịn, ngay cả Ngưng Đan cũng trực tiếp bị cắn nát, phía sau trận doanh Đông Phương gia một mảnh đại loạn.
Hai đại Kim Điện Vương, bị cổ kiếm đạo khí tức hủy diệt Thiên địa kia uy bức, đứng thẳng bất động tại chỗ, thân hình sợ run, bốn phương tám hướng đều bị Hắc Lôi kiếm khí bao phủ, hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.
- Hôm nay, cho các ngươi nếm thử uy lực của Di Lạc Côi Bảo Thiên Hạt Ma Kiếm.
Khuôn mặt Nhiếp Hàn ẩn ẩn hiện ra một tia dữ tợn, ánh mắt rét lạnh lạnh như băng, ma kiếm hình bọ cạp trong tay lại lần nữa hung hăng vung lên.
Khi Thiên Hạt Ma Kiếm cắt ngang bầu trời thì trong kiếm đạo khí tức hủy thiên diệt địa nương theo một cổ chấn động xa xưa lướt vào trong thiên địa.
Cùng lúc đó, ở trong Phương Thiên học phủ cách xa nơi đó, trong một mật điện nào đó.
Bình ngọc nhỏ trong tay Từ Huyền lắc lư rất nhỏ, ánh sáng lam tử chói lọi mông lung chớp động, truyền đến một thanh âm dễ nghe như chuông bạc:
- Chủ nhân, là khí tức của Di Lạc Côi Bảo, có lẽ có quan hệ đến Viễn Cổ Thiên Hạt tộc.
- Quả nhiên, trong tay Nhiếp Hàn có nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm.
Từ Huyền khẽ gật đầu, tinh quang hai màu đỏ vàng trong tay khi thì chấn động biến ảo, rót vào thiên giới thư trang thứ thư.
Luyện chế khôi lỗi thiết thư trang thứ tư đã đến bước cuối cùng, cho nên hắn tạm thời không cách nào tiến đến Bắc Phong trọng thành để viện trợ được, cũng may Nhiếp Hàn mang theo Di Lạc Côi Bảo, trở về Côn Vân tu giới, mới có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trước Bắc Phong trọng thành, hắc quang lôi điện quanh quẩn bồi hồi khắp Thiên Hư, kinh tâm động phách.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Thiên Hạc Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn lại lần nữa chém ra, một đạo Hắc Lôi Kiếm Khí như sét đánh nương theo trận trận tiếng Lôi Minh, phá không xẹt qua hai đại Kim Điện Vương.
- Ah!
Trong đó Thiên La Kim Điện Vương kêu thảm một tiếng, toàn thân kim giáp cháy đen, thân thể khét lẹt một mảnh, cơ hồ bị một kiếm chém thành hai đoạn.
Không Minh Kim Điện Vương khác thân hình tách ra ngân huy, hóa thành một đạo quang ngấn màu bạc thần bí, lăng không độn về một phương khác.
Chi chi tư ~
Đột nhiên, một mảnh lôi vân màu đen chấn động trong hư không, quang ngấn màu bạc kia rên lên, bị trực tiếp bị ngăn lại tại chỗ.
- Làm sao có thể! Ngay cả lực lượng của không gian bí thuật đều bị hắn ngăn chặn, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay người này rốt cuộc là thứ gì thế?
Không Minh Kim Điện Vương sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu.
Di Lạc Côi Bảo đến từ Thần Hoang đại địa cũng không nhiều người ở ngoại giới biết được.
Di Lạc Côi Bảo, là kết tinh trí tuệ của cửu đại chủng tộc mạnh nhất Thượng Cổ Thần Hoang, đại biểu cho đỉnh phong một thời đại, tài liệu luyện chế đều cao cấp nhất trong giới nội, mà nhân lực vật lực tiêu hao trong quá trình luyện đúc không thể tính toán được công trình chi to lớn, chỉ có thể khiến người đời sau ngưỡng mộ, hơn nữa Luyện khí sư luyện chế Di Lạc Côi Bảo lúc đó lại càng là bậc thầy trong truyền thuyết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 526: Lục Bào lão ma. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Niếp sư huynh.
Bên ngoài động phủ u tĩnh truyền đến một thanh âm mềm mại hơi e sợ của một nữ tử.
Nhiếp Hàn cảm thấy quen tai, trong tầm mắt đi vào một thiếu nữ thuần mỹ xinh đẹp, mặt như ánh bình minh, nụ cười như hoa, vẻ thanh thuần và nhu nhược động lòng người kia, đủ để cho bất luận một nam tử nào cũng phải sinh lòng che chở.
- Du sư muội!
Nhiếp Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trương gia sẽ phái Du Cầm tới chiếu cố mình.
Nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn ngày xưa hôm nay đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần rồi.
Chứng kiến bộ dáng muốn nói lại thôi của Du Cầm, Nhiếp Hàn nhịn không được cười lên:
- Ngươi là tìm ta hỏi nơi hạ lạc của Từ sư đệ sao?
- Ân.
Khuôn mặt Du Cầm ôn hồng như ngọc, cúi thấp con mắt, không khỏi thẹn thùng, thanh âm nhỏ yếu.
Nhiếp Hàn lắc đầu:
- Qua nhiều năm như vậy, ngươi ngoại trừ tu vị tiến triển rất nhanh ra, tất cả đều không hề thay đổi. Từ sư đệ đang bế quan khẩn cấp, mấy ngày nữa sẽ đến Bắc Phong trọng thành, hi vọng hắn đến lúc đó có thể mang đến cho ta kinh hỉ a.
Trong thời gian ngắn sau đó, thế công của Đông Phương gia hơi hòa hoãn lại, nhưng cũng không buông tha.
Sau khi Đông Phương Quý bị thua thì cũng mất đi sức chiến đấu.
Lấy thực lực của hai dại Nguyên đan kỳ là lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão, đủ để lực áp Đông Phương Quân rồi.
Nhưng tiền tuyến Bắc Phong trọng thành rất nhanh truyền đến tin tức, trận doanh Đông Phương gia lại có Nguyên Đan kỳ mới gia nhập, đó chính là Nguyên Đan lão quái đến từ Cửu Khung trọng thành.
Cửu Khung trọng thành cùng theo Đông Phương gia đánh Bắc Phong trọng thành, lệ thuộc vào thế lực trận doanh Đông Phương gia.
Trận chiến mấy ngày sau, Đông Phương lão tổ Đông Phương Quân trọng thương đại trưởng lão Thần gia Bắc Phong, khiến cho Bắc Phong trọng thành không thể không kiệt lực tử thủ, nhưng chỉ sợ cũng không chống được bao lâu nữa.
Cho dù song phương số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái đều như nhau, nhưng Đông Phương Quân chính là tồn tại được xưng là Côn Vân tu giới đệ nhất đan đạo cường giả, Nguyên Đan sơ kỳ phổ thông không phải là đối thủ của hắn.
Bắc Phong trọng thành, vẫn bị đại quân Đông Phương gia áp chế, khó có thể thở dốc, tình thế tràn đầy nguy cơ.
Nếu không có viện binh cường đại, ngày phá thành nhiều nhất sẽ không vượt qua mười ngày nữa.
Khi đó đối với Trương gia, Phương Thiên học phủ, thậm chí Bắc Phong trọng chính là một hồi thảm bại chưa từng có.
Nhưng trận doanh Trương gia cũng không hề nhịt chính, tất cả mọi người đều chờ đợi một đại cường viện cuối cùng của Phương Thiên học phủ, cũng là cơ hội duy nhất có thể nghịch chuyển chiến cơ.
Ngay ngày thứ ba sau khi Nhiếp Hàn và Đông Phương Quý đánh xong một trận, địa môn mật thất nào đó trong Phương Thiên học phủ bỗng nhiên mở ra.
Sau lưng một thân ảnh cao ngất còn theo sau một cơ giới hình người lập loè quang mang kim loại lạnh như băng, hư không một khu vực không hiểu tràn ngập hàn ý, khiến người cảm giác bất an sâu sắc.
Từ Huyền đi đến trước mật điện, thở dài một hơi, thần sắc hơi có chút mỏi mệt.
Ở bên cạnh hắn có một khôi lỗi hình người, so với người bình thường còn thấp một đoạn, nhìn qua giống như là một tên hề bằng gỗ vậy.
Nhưng con rối này lại lộ ra quang mang kim loại sáng bóng, đỉnh đầu đeo một cái mũ dưa hấu, bộ mặt xấu xí mà lại buồn cười, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc bóng loáng như gương, óng ánh sáng long lang, phải tay nắm lấy một cái xẻng, ngoài ra sau lưng còn mang theo ba cây lao, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá, màu xám, màu sắc của chúng nhìn qua khiến da đầu người phải run lên.
Bất kể là tạo hình bên ngoài hay là phân phối vũ khí, khôi lỗi này đều cực kỳ cổ quái buồn cười, khiến người cảm thấy rất buồn cười.
- Xèo... xèo, chủ nhân, ngươi muốn mang ta đi đâu thế?
Tinh thể trong mắt lục u u của đầu khôi lỗi này nhìn Từ Huyền ở bên cạnh từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, lúc luyện đúc khôi lỗi hắn chỉ để ý đến uy lực và công dụng, ngược lại không để ý nhân tố phương diện bề ngoài.
Khôi lỗi tạo ra lúc này có thể nói là hiếm thấy, cũng không biết sức chiến đấu như thế nào.
- Đại nhân xuất quan rồi!
Từ Huyền mới đi ra, tu giả bên trong học phủ đã lập tức cung kính hành lễ với hắn.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất quan, hiện giờ Bắc Phong trọng thành tình thế đang rất nguy cơ...
Cổ bào lão giả họ Dư biết được tin tức liền nhanh chóng chạy đến.
Hắn cũng hơi quái dị liếc qua con rối cơ giới bên cạnh Từ Huyền, chẳng lẽ đây chính là thành quả do Từ Huyền bề bộn một khoảng thời gian dài như vậy sao?
Nhìn thế nào thì bộ dáng của con rối này cũng không giống như có sức chiến đấu cường đại.
Sau khi biến được tình hình tiền tuyến, Từ Huyền mặt sắc mặt ngưng trọng:
- Ngay cả Nhiếp Hàn có nửa kiện Di Lạc Côi Bảo cũng không thể nghịch chuyển cục diện mà chỉ có thể khiến trận doanh bên ta kéo dài thêm vài ngày.
Đông Phương gia cuối cùng vẫn là quái vật khổng lồ siêu cấp của Côn Vân tu giới, không dễ đối phó như vậy.
- Giờ ta sẽ chạy tới Bắc Phong trọng thành, hi vọng còn kịp.
Từ Huyền vung tay lên, thu con rối cơ giới hình thái xấu xí buồn cười kia lại, trên người bắn ra quang mang hỏa hồng hóa thành một đạo Hỏa Ảnh bay đi.
Trước Bắc Phong trọng thành, số lượng cường giả của Đông Phương gia ngày càng nhiều.
Hiện nay, Tứ đại trọng thành của Côn Vân Quốc, Đông Phương gia đã khống chế hai tòa, đó là Cửu Khung trọng thành và Vân Yên trọng thành.
Lần này đánh Bắc Phong trọng thành chủ lực là Đông Phương gia và Cửu Khung trọng thành, về phần Vân Yên trọng thành thực lực yếu nhất phụ trách vận chuyển tài nguyên hậu cần.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc Bắc Phong trọng thành đồng thời gặp phải sự vây công của Tam đại trọng thành, tan tác chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão đứng trên cổng thành, ngưng mắt nhìn về phía phi hành pháp khi chằng chịt ở trận doanh Đông Phương gia, số lượng tu giả tham chiến đạt tới trên hai vạn, linh khí chấn động ở phiến khu vực này cách xa nhau ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được.
- Hiện giờ Thần lão ngươi người bị thương nặng, bên ngoài có Đông Phương Quân và Lục Bào lão ma nhìn chằm chằm, Bắc Phong trọng thành nhiều nhất chỉ có thể chèo chống một hai ngày. Nếu như Đông Phương Quân kia công kích không để ý đến một cái giá lớn, Bắc Phong trọng thành tùy thời sẽ bị phá thành mất.
Khóe miệng Lão viện trưởng nổi lên một tia đắng chát, nói với lão giả mặt trắng bên cạnh.
- Chẳng lẽ trời muốn diệt Bắc Phong trọng thành ta sao?
Thần gia Đại trưởng lão vẻ mặt bi thống bất đắc dĩ, trong mắt vẫn còn tràn ngập cừu hận và không cam lòng.
- Thái ngoại công, từ tin tức mấy ngày trước Nhiếp Hàn đưa tới mà xem thì Từ huynh đệ lập tức sẽ xuất quan, chỉ cần hắn có thể chạy đến Bắc Phong trọng thành, tin tưởng nhất định có thể thay đổi chiến cuộc.
Trương Phong ngữ khí cung kính nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 527: Lục Bào lão ma. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Từ Huyền trong miệng ngươi ta sớm đã nghe qua, năng lực của hắn thực sự lớn vậy sao, còn mạnh hơn cả kiếm tu kỳ tài Nhiếp Hàn mấy ngày trước sao? Hơn nữa lấy thế cục Bắc Phong trọng thành hiện giờ cho dù nhiều thêm một vị cường giả cấp bậc Nguyên Đan kỳ cũng khó có thể cải biến đại thế sớm muốn cũng phải bại vong của Bắc Phong trọng thành.
Thần gia Đại trưởng lão, cũng không lạc quan lắm.
Dù sao số lượng tu giả ở trận doanh Đông Phương gia quá nhiều, ngoài Nguyên Đan lão quái còn có Thất đại Kim Điện Vương có thể hoành hành trong đan đạo cấp độ đầu, không người nào không phải là ác mộng trên chiến trường cả.
Trương Phong hít sâu một hơi dùng ngữ điệu kỳ dị trịnh trọng nói:
- Ngoại thái công, Từ huynh đệ chính là người duy nhất có thể chủ đạo nghịch chuyển thế cục Côn Vân trong dự ngôn. Hắn từ khi quật khởi đến nay, nhiều lần tạo ra kỳ tích, chưa bao giờ khiến người thất vọng cả, tình huống còn nguy nan hơn cả hiện giờ đều từng bình yên vượt qua.
- Một khi Bắc Phong trọng thành bị phá, Đông Phương gia đem khống chế Tam đại trọng thành, chỉ còn lại Phương Thiên trọng thành, cũng khó trốn khỏi đại kiếp nạn. Chúng ta bên này chỉ có thể tận lực kéo dài thôi.
Lão viện trưởng ngôn từ ngưng trọng nói.
Giờ phút này, Bắc Phong trọng thành đang phải thừa nhận công kích phô thiên cái địa của tu giả, vầng sáng hoa mỹ khiến vạn dặm trời quang phải thất sắc.
Tường thành được linh tài cứng rắn tạo thành xuất hiện từng đạo vết rạn, đại trận của trọng thành bị công phá ra một cái lổ hổng.
Trên cổng thành, chúng Ngưng Đan cường giả Trương Phong, Trương Cuồng, Đổng Băng Vân, Trương gia Đại trưởng lão đều lâm vào luân phiên khổ chiến.
- Vì sao đúng lúc này hắn lại không có ở Bắc Phong?
Thân thể Đổng Băng Vân tách ra băng oanh quang vụ, vô số băng tinh bén nhọn phóng tới bên ngoài tường thành, nhưng rất nhanh bị vầng sáng đầy trời nuốt hết.
Trong tu giới đại chiến bực này, lực lượng của tu giả đều tương đối tương đối nhỏ bé, cho dù là Ngưng Đan cường giả, cũng không dám ngạnh kháng trực diện, nếu không sẽ bao phủ tại trong vô tận tiên pháp cuồng triều.
Đồng thời, trong một tòa đại điện lơ lửng màu vàng bên phía trận doanh Đông Phương gia.
- Đông Phương, chúc ngươi sớm ngày đoạt được Bắc Phong trọng thành, sau khi đại thắng trận chiến này, đến lúc đó Đông Phương gia quét ngang toàn bộ Côn Vân tu giới, trở thành một phương thế lực vô thượng.
Ở đối diện hắn ngồi ngay ngắn một lão giả mặc áo sợi tử hắc huyền tằm, khí định thần nhàn, có vài phần thích ý nói:
- Đến lúc đó nhất thống Côn Vân tu giới, cũng không thiếu được chỗ tốt của Lục Bào lão ma ngươi. Hơn nữa, nếu nguyện ý trả một cái giá lớn nhất định thì giờ phút này Bắc Phong trọng thành kia đã bị công phá rồi. Nhưng nếu như vậy thì sẽ hao tổn khá lớn, Tử Hoắc quốc ở lân cận lai lại nhìn chằm chằm vào Côn Vân tu giới, rất có thể sẽ thừa dịp tiến vào.
- Vậy cũng được
Lục Bào lão ma liên tục gật đầu, ngôn từ hơi có vẻ lấy lòng.
Ngồi ở trước mặt hắn chính là Đông Phương Quân được tôn xưng là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, phóng mắt toàn bộ Côn Vân Quốc, cơ hồ không ai có thể cân sức ngang tài. Mấy ngày trước đây, Thần gia đại trưởng lão của Bắc Phong trọng thành đã bị Đông Phương Quân trọng thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà khôi phục được.
Tu giới đại chiến của Bắc Phong trọng thành rung chuyển bất định, Đông Phương gia chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tu giả ở trận doanh Trương gia bị đánh cho chỉ có thể tử thủ linh thành.
- Nhiều nhất chỉ chèo chống được một ngày nữa.
Bọn người Trương Phong, Nhạc Phong trên trán chảy mồ hôi, thở gấp.
Luân phiên tác chiến, cường giả bên phía Bắc Phong trọng thành phần lớn đều rất mỏi mệt.
Không người nào chú ý, trên chiến trường hỗn loạn, một thân ảnh lóe lên màu kim hồng nhạt nhàn, không chậm không nhanh tiến đến Bắc Phong trọng thành.
Những nơi đi qua, hào quang đặc biệt lộng lẫy cơ hồ nuốt hết thân ảnh kia.
Mà thân ảnh kim hồng nhàn nhạt kia vẫn như cũ chậm rãi, không nhanh không chậm, một mặt quan sát tình hình chiến đấu, một mặt bay về phía trọng thành.
- Đó là người nào!
Đại bộ phần cường giả của hai phe Đông Phương gia và Bắc Phong trọng thành đều chú ý tới tình huống này.
Bóng người kia căn bản là bỏ qua huyết quang đầy trời thôn thiên phệ địa kia, tất cả công kích, bất luận là công kích từ pháp bảo hay là đả kích từ tiên pháp linh quang đều không ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Trong chiến tranh tu giới quy mô bực này, thái độ nhàn nhã của đối phương khiến nhân tâm kinh líu lưỡi, rung động không thôi..
- Cản lại! Người nọ nhất định là viện binh của Bắc Phong trọng thành!
Một Ngưng Đan cường giả mặc pháp bào màu xám kinh hãi quát một tiếng, chỉ huy tu giả hơn mười chiếc phi hành pháp khí ở phụ cận công kích về phái thân ảnh kia.
Đối mặt với công kích từ hàng trăm hàng ngàn tu giả, người nọ thần sắc không thay đổi, nhưng cũng không ngốc đến mức ngạnh kháng, thân hình nhoáng một cái, lướt đến trước mặt cường giả Ngưng Đan kia như thiểm điệm, lòng bàn tay bắn ra ra một cổ khí lãng cường đại.
- Ah!
Cái kia Ngưng Đan cường giả không có lực phản kháng, thân thể trực tiếp bị xé nát.
Sau khi giết chết một gã Đông Phương gia Ngưng Đan thì thân ảnh kia lại bắt đầu thảnh thơi đi dạo trên chiến trường.
- Ah ah...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, lại có hai gã Ngưng Đan cường giả Đông Phương gia bị diệt.
Lúc đầu, nam tử kia chỉ chém giết Ngưng Đan công kích mình, về sau chỉ cần nhìn thấy đan đạo cường giả, thì sẽ ra tay không chút lưu tình.
Phía sau trận doanh Đông Phương gia lại xuất hiện một mảnh hỗn loạn.
Địch nhân lần này so sánh với kiếm tu kia càng khó chơi hơn, qua lại tự nhiên trong thiên quân vạn mã, mà thần sắc lại thích ý, chém giết Ngưng Đan như trò đùa vậy.
- Là hắn...
Trong Bắc Phong trọng thành, Trương Cuồng kinh hô một tiếng, bị vẻ thân ảnh kia hấp dẫn.
- Thái ngoại công, Từ Huyền đã đến, ngươi mau nhìn!
Trương Phong mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói với Thần gia Đại trưởng lão.
Lão giả mặt trắng không khỏi nhìn về phía thanh niên đang nhàn nhã dạo chơi kia, làn da toàn thân hiện ra một tầng kim trạch, giống như một Kim Cương, bên ngoài thân hồng quang gào thét, khi thì thời gian ngắn bộc phát ra tốc độ kinh người, lôi đình trảm giết Ngưng Đan cao nhân.
Trận doanh phía sau Đông Phương gia mảnh đại loạn, một hai ngàn tu giả bị kiềm chế, phát động công kích như triều dâng đối với thanh niên kia.
Mà thanh niên thần bí, lực phòng ngự kinh người, hoàn toàn miễn dịch với công kích tiên pháp pháp bảo trên trận, đi lại trong địa quân, mỗi lần ra tay, tất có thể đánh chết một vị Ngưng Đan cao nhân.
Cái này cũng khiến Bắc Phong trọng thành có thể thở dốc một hơi, không ít tu giả, nhìn về phía thanh niên kia.
- Ttiểu mao đầu từ nơi nào đến, lại dám ở chỗ này giương oai.
Một thanh âm quát lạnh âm u từ chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia truyền đến, nương theo một cổ uy áp khí tức hơn xa cấp độ Ngưng Đan.
Một ít Ngưng Đan trên trận tâm thần đều run lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 528: Con rối (khôi lỗi) hiển uy. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thanh niên đang tùy ý xuyên qua trong đại quân thân hình hơi dừng lại, chợt lại hồi phục bình thường.
Sau một khắc, một Lục bào lão giả kéo động lục diễm hắc khí cuồn cuộn bay đến trên chiến trường, ma đạo uy áp bàng bạc như biển khiến cho trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, khí diễm sôi trào, chấn động toàn bộ chiến trường.
- Đó là Lục Bào lão ma!
Lão viện trưởng đứngtrên Bắc Phong trọng thành hô nhỏ một tiếng.
Lục Bào lão ma là một trong số Nguyên Đan kỳ lão quái có thể đếm được trên đầu ngón tay trong Côn Vân tu giới, tọa trấn Cửu Khung trọng thành, lần này cũng theo Đông Phương gia cùng đánh Bắc Phong trọng thành.
- Ha ha, Nguyên Đan kỳ lão quái? Hôm nay mượn ngươi thử xem sao!
Dưới ma đạo uy áp bàng bạc như mây đen kia, nam tử kia nhẹ nhàng cười cười, bỗng dưng vỗ túi trữ vật, bên cạnh lập tức xuất hiện một con rối cơ giới tạo hình cổ quái buồn cười.
Từ Huyền cười khẽ, một tay vẽ một cái, bên cạnh xuất hiện một khôi lỗi hình người, so với người bình thường còn muốn thấp một đoạn.
Khôi lỗi hình người này có hình thái như một tên hề, đỉnh đầu đội cái mũ dưa hấu,, bộ mặt xấu xí mà lại buồn cười, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc bóng loáng như gương, óng ánh sáng long lanh, tay phải cầm một cái xẻng, ngoài ra sau lưng đeo ba thành phi lao, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá, màu xám.
Đối mặt với Lục Bào lão ma ở cấp độ đỉnh phong Côn Vân tu giới, Từ Huyền vậy mà lại triệu ra một con rối buồn cười như vậy.
Tình hình như thế khiến rất nhiều cường giả hai phe trên chiến trường đều rất kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đây chính là thành quả hắn bế quan mấy tháng ở Phương Thiên học phủ sao?
Bọn người Đổng Băng Vân thần sắc ngạc nhiên, không cách nào lý giải được cách nghĩ của Từ Huyền.
Hẳn thực sực muốn mượn lực một con rối buồn cười như vậy để đối kháng với Nguyên Đan kỳ lão quái?
Trên Bắc Phong trọng thành, Thần gia Đại trưởng lão, lão viện trưởng, kể cả đám người quen biết với Từ Huyền như Nhạc Phong đều lộ ra vẻ cổ quái.
- Ha ha, danh tiếng Từ Huyền đã sớm được nghe qua, trận chiến ở Phương Thiên trọng thành bằng sức một người khiến Ngưng Đan cao nhân Đông Phương gia cơ hồ toàn bộ bị diệt tại chỗ. Rồi sau đó trong trận chiến ở Hoàng Long thành trọng thương Đông Phương Quý, cường thế trở về. Hôm nay lấy hành vi của hắn trên chiến trường cũng không phu danh tiếng đó, nhưng không biết hắn đang muốn làm gì thế.
Thần gia Đại trưởng lão, khóe miệng mang theo tia vui vẻ nói.
Đối mặt với con rối như chú hề thấp bé kia, hắn nhìn không ra sâu cạn, nhưng cũng sẽ không tin tưởng bằng vào vật ấy có thể địch nổi Nguyên Đan kỳ lão quái.
So sánh ra thì tu giả trong trận doanh Đông Phương gia mỗi người đều cất tiếng cười to.
- Ha ha ha... tiểu tử này đến đây diễn kịch sao?
- Có lẽ đây là một cỗ khôi lỗi thực lực không tầm thường, bất quá hắn muốn bằng vào vật ấy để kéo dài thời gian cho Bắc Phong trọng thành sao?
Một đám tu giả Đông Phương gia cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
Lục Bào lão ma phiêu phù ở không trung, cũng cất tiếng cười to, không lập tức ra tay.
Cười trong chốc lát, trên mặt Lục Bào lão ma lộ ra tia mỉa mai nghiền ngẫm nói:
- Ngươi chính là Từ Huyền mới quật khởi gần đây trong Côn Vân tu giới sao? Lấy thực lực và uy danh của ngươi, cũng không nên mang một trò hề như vậy lên chiến trường, lấy lòng mọi người, loạn quân tâm trận doanh Đông Phương gia ta.
- Xèo... xèo! Ngươi cái lão già khọm khẹm không đứng đắng này, cũng dám cười nhạo Bổn đại nhân sao, nên bị lột sạch quần áo kéo ra ngoài thị chúng!
Một thanh âm quỷ dị như máy móc phát ra từ trong con rối.
Thanh âm kia không có một tia cảm tình, đông cứng như cơ giới, nhưng có hiệu quả châm chọc rất mãnh liệt.
Lời vừa nói ra, đông đảo tu giả trên chiến trường đều ôm bụng cười cười to, mà ngay cả không ít tu giả ở trận doanh Đông Phương gia cũng không thể nhịn được cất tiếng cười to.
Dù sao thì thứ vừa mắng chửi người chính là một con rối cơ giới không có chút sinh mệnh khí tức nào cả.
- Tên hề! Ngươi dám mắng bổn tọa?
Lục Bào lão ma sắc mặt trầm xuống, trong mắt hàn quang lập loè, nhìn chằm chằm vào con rối.
Con mắt u lục của con rối cơ giới dừng lại trên người Lục Bào lão ma, một hồi thanh âm vang lên:
- Xèo... xèo! Mắng đúng là ngươi, lão lục quỷ không biết xấu hổ, một đống phân ven đường, Bổn đại nhân giẫm vào một chút cũng cảm thấy buồn nôn...
NGAO ah
Lục Bào lão ma lâm điên cuồng, trên chiến trường ngàn vạn tu giả, bị một con rối cơ giới cần thăm hỏi như thế, mặt mũi của hắn biết để vào đâu nữa!
- Tên hề... đi chết đi!
Lục Bào lão ma dưới cơn thịnh nộ, một tay vẽ một cái, một đạo quang ngấn thảm lục sắc quanh quẩn một cổ hắc quang, như thiểm điện đâm về con rối bên cạnh Từ Huyền.
- Xèo... xèo! Ngươi mới là tên hề! Lão vương bát đản!
Con rối cơ giới vẫn như trước không quên mắng to, đối mặt với công kích của Nguyên Đan kỳ lão quái, nó giơ tấm chắn màu bạc bóng loáng ở bên tay trái lên, che ngang trước mặt, vô cùng chuẩn xác ngăn trở công kích.
Thảm lục quang ngấn quanh quẩn hắc quang kia đánh lên tấm chắn màu bạc lóng lánh lập tức tách ra một vầng sáng sáng ngời như mặt trời.
Ông XÍU... UU! Một chùm lục hắc quang như thiểm điện bắn ngược trở về, xé mở mây đen trên bầu trời, bắn ngược về phía Lục Bào lão ma.
Cái gì!
Đồng tử Lục Bào lão ma co lại, làm sao dự liệu được loại tình huống này, trong cơn nổi giận còn không đợi hắn kịp phản ứng thì chùm lục hắc quang bắn ngược về kia đã tập kích đến trước người.
Phốc phốc, Lục Bào lão ma dưới sự vội vàng, lục hắc ma quang ngoài thân chấn động, ngăn trở đại bộ phận lực lượng, nhưng Lục Bào trên người hắn lại bị xé ra một đường, cháy đen một mảnh.
- Xèo... xèo... lão lục quỷ đống phân, biết rõ sự lợi hại của Bổn đại nhâm chưa!
Con rối đứng nguyên tại chỗ hoa chân múa tay vui sướng, dương dương đắc ý, khiến cho Lục Bào lão ma trên bầu trời càng thêm nổi trận lôi đình.
Tình hình lần này, khiếp sợ toàn trường.
- Con rối kia rốt cục là tồn tại thế nào, hoàn toàn không như một loại khôi lỗi, thậm chí lại có được năng lực đặc thù như thế, ngay cả công kích của Nguyên Đan lão quái cũng bị bắn ngược về.
Chúng đan đạo cường giả trên Bắc Phong trọng thành kinh hô ngoài ý muốn.
- Thật sự lợi hại! Một con rối cơ giới lại có thể đối phó Nguyên Đan kỳ lão quái.
- Ha ha! Ngươi xem bộ dáng nổi trận lôi đình của Lục Bào lão ma, rất nhanh sẽ bạo phát rồi.
Trong một mảnh cuồng hỉ sợ hãi thán phục, Thần giả Đại trưởng lão thần sắc hơi có vẻ phức tạp, ngưng mắt nhìn thân ảnh cao ngất cạnh con rối chiến trường kia.
Trước đó, hắn mặc dù có chờ mong với Từ Huyền, nhưng cũng không tin một con rối cơ giới lại có thể tạo được bao nhiêu tác dụng.
Nhưng cuối cùng sự thật lại khiến vô số người mở rộng tầm mắt.
- Ta muốn đốt ngươi thành cặn bã!
Trong hư không truyền đến tiếng quát lạnh như băng kinh hồn động phách của Lục Bào lão ma, toàn thân bắn ra lục diễm, giống như một lục sắc quang nhân, trước người xuất hiện một khỏa quang châu xanh đen, sau khi được pháp lực rót vào thì bắn ra quang diễm thảm lục sắc, phô thiên cái địa bao phủ về phía hai người Từ Huyền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart