Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Chương 476: Đại soái điên rồi
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Chiết soái, hai nhà ta ngươi cùng đối kháng Hạ Châu Lý Thị, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, Lý Quang Duệ sau khi tiêu diệt nhân mã của quan nhân nhà ta, mục tiêu kế tiếp là tướng quân ngài. Hoặc là tướng quân còn muốn hợp lực với hai châu Lân Châu, còn có thể hồi phục cục diện giằng co hai thế lực chống một thế lực?
Chiết soái, Hạ Châu Lý gia trước đây dụng binh với các người, có mục đích thu phục, thực tế chúng cũng muốn có các ngươi làm hòa hoãn xung đột với Trung Nguyên, cho nên vẫn chưa dốc toàn lực. Giờ đây, song phương có quan hệ không như trước, Lý Quang Duệ một khi hồi phục nguyên khí, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người. Cứu quan nhân ta, chẳng lẽ không phải cứu hai châu Lân Phủ sao? Hạ Châu đã nằm trong tay chúng ta, chỉ cần hai nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, Lý Quang Duệ sắp chết trả đũa sẽ bị thất bại, kế hắn muốn trốn về Hạ Châu trọng chỉnh bộ hạ cũ sẽ bị thất bại”.
Lòng dạ Đông Nhi nóng như lửa đốt, song vẫn nhẫn nại phân tích được và mất, lợi và hại cho Chiết Ngự Huân nghe, Chiết Ngự Huân im lặng không nói không rằng nhìn tiểu muội, nói: “Dương phu nhân, Chiết mỗ và tôn phu không chỉ là minh hữu mà còn là huynh đệ với nhau, cho dù lợi hay hại, ta có thể đứng ngoài không cứu được hay sao? Cơ mà, theo tình báo mà chúng ta có được, sáu vạn đại binh của Lý Quang Duệ giờ không thấy đâu.
Tuy nói vùng thảo nguyên rộng mênh mông, có thể giấu được mười vạn người, trăm vạn đại quân không có gì khó, song sáu vạn đại quân tây hướng, đặc biệt là chúng cần thông qua một cửa ải duy nhất là Thạch Châu, chúng không thể trốn đi dễ dàng được, lương thảo cũng có hạn chứ, sẽ không vòng luẩn quẩn, chỉ cần có lòng đi dò tra, cũng sẽ tìm ra tung tích thôi, nhưng mà, …lại không có chút đầu mối gì. Lý Quang Duệ nắm sáu vạn đại binh trong tay giờ ở đâu? Không có tung tích của hắn, giờ ta tuy tìm được điểm bị nguy của Dương thái úy song cũng không thể tùy tiện giúp. Chỗ mấu chốt là ở đây”.
Đông Nhi nhướn mày lên hỏi: “Ý của Chiết soái là Lý Quang Duệ hao tổn tâm cơ, cố bố trí nghi trận, bày ra một đại trận rời hướng tuy châu, binh sĩ thì hy sinh hơn vạn, trong đó có bao gồm cả con của hắn, như vậy chẳng phải để đại quân của hắn tạo ra cơ hội về Hạ Châu. Ngược lại, thi triển một kế trúng kế, đợi ta đi qua, đuổi theo sau đó dựa vào quan nhân ta vây Ngân Châu đánh viện binh?”
Chiết Ngự Huân nghe lời nói của nàng mang chút châm chọc, sắc mặt trầm xuống gật đầu nói: “Không tìm được chủ lực của hắn ở đâu, Chiết mỗ không thể không nghĩ đến điều này, ta lo, rắn độc đang ẩn mình ở đâu đó, đợi chúng ta tiếp viện, đợi đại quân ta đến, chúng ta sẽ đi vào cái tròng của hắn”.
Diễm Diễm vội nói: “Nếu Lý Quang Duệ có ý như vậy thì sao lại trúng kế của quan nhân nhà ta mất Ngân Châu? Chiết soái, quan nhân nhà ta nguy hiểm quá, nhân mã của chàng làm sao có thể kháng cự được hai vạn đại quân bao quanh? Cái phế tích cổ thành đó, ngươi chẳng từng nói không thể thủ được sao?”
Nàng nhìn Chiết Tử Du đứng bên cạnh trang nghiêm, khép nép nói: “Tử Du tỷ tỷ, Diễm Diễm còn trẻ có gì không hiểu, trước kia có rất nhiều tội với tỷ. Diễm Diễm giờ xin nhận tội với tỷ tỷ, muốn đánh muốn giết là do tỷ tỷ, chỉ cần tỷ khuyên được Chiết soái xuất binh cứu lấy quan nhân”.
Nói đến đây hai hàng nước mắt rơi lã chã, nàng bỗng quỳ sụp xuống.
Sắc mặt Chiết Tử Du tái mét, nàng suy nghĩ đắn đo một hồi lâu mới khẽ nói: “Diễm Diễm cho rằng ta hận muội chăng, hay là hận hắn mà muốn làm khó dễ? Đường đại tiểu thư, ngươi quá coi thường Chiết Tử Du ta rồi, trước khi chưa nắm được tin tức chính xác chủ lực quân Lý Quang Duệ ở đâu, chúng ta sao có thể xuất binh chứ, nếu vậy chúng ta không viện trợ được mà là chui vào chỗ chết. Dương Hạo giờ có lẽ là vẫn chịu đựng được, song nếu chúng ta trúng kế, thì khi chúng ta bị trúng kế xuất binh chính là hại chàng, đại nạn sẽ ập xuống”.
Diễm Diễm lau nước mắt, tức giận nói: “Nếu như, có thể, hoặc, hay, rốt cuộc có gì các ngươi khẳng định chắc chắn được chứ? Ngươi luôn cho rằng mình trí kế vô song, họ với Gia Cát, nhưng ngươi xem ngươi có bản lĩnh gì chứ? Nếu, nếu, nếu như suy đoán của ngươi mà sai, quan nhân nhà ta trông ngóng viện trợ lại cạn lương thực, đợi đến khi viện binh đến thì đã là cái xác khô ngoài chiến trường rồi”.
Nước mắt nàng không ngăn lại được thi nhau rơi xuống, nức nở nói: “Đến lúc ấy, ngươi còn có thể nói gì được đây?”
“Lúc ấy…ta đền mạng cho hắn là được chứ gì?”
Chiết Tử Du cũng tức điên lên, nhưng câu nói này nàng lại không nói ra, nàng khẽ hất cằm, nhìn ra phía ngoài lều, lạnh nhạt nói: “Ngõa quán không rời, tướng quân khó tránh được trận vong trước mắt, nếu như đi theo con đường này, đương nhiên sẽ tỉnh ngộ, sự thực nằm ngoài suy tính sinh tử”.
Chiết Tử Du vờ như không thấy, lại nói tiếp: “Nếu như ta sai…thì cũng chẳng sao, thắng bại là lẽ thường tình, trên thế gian nào có viên tướng nào bách chiến bất bại chứ? Chỉ cần chúng ta không trúng kế, giữ được núi xanh thì sợ gì bị thiêu cháy?”
Diễm Diễm hoắc mắt đứng phắt dậy, gật đầu cười nhạt nói: “Chiết Tử Du, ngươi thực là lòng lang dạ sói, ta không ngờ ngươi lại có thù tất báo như vậy, tâm địa rắn rết, một nữ nhân vàng đỏ nhọ lòng son. Chiết Tử Du, ngươi cẩn thận toan tính cho kỹ, đến lúc ấy mọi chuyện rõ ràng, đừng trách báo ứng, để cho một nữ nhân lòng dạ vô sỉ như ngươi không còn đường sống…”
Nghe lời trách mắng lần này của nàng, Chiết Ngự Huân cũng hoắc mắt sang lườm, Đông Nhi vội kéo tay ngăn Diễm Diễm lại, chắp tay chuộc tội với Chiết Ngự Huân: “Chiết soái chớ để bụng, lúc tức giận không kiềm chế được lời nói, nếu như là La Đông Nhi, minh hữu hay thuộc hạ dưới trướng gặp tình cảnh khó khăn, Đông Nhi cũng sẽ suy nghĩ thận trọng rồi mới làm. Giờ người khó khăn là quan nhân nhà ta, quan tâm quá nên nhiều khi mất bình tĩnh. Như này đi, mong Chiết soái chú ý tới chiến cuộc, được tin chắc chắn về Lý Quang Duệ, nếu có thể xuất binh viện trợ, thì xin nhờ cậy cả vào tướng quân…”
Chiết Ngự Huân chắp tay nói: “Dương phu nhân yên tâm, ta đang thăm dò tin tức Lý Quang Duệ ở khắp mọi nơi, một khi được tin chính xác về hắn, tất sẽ giải vây cho tam đệ”.
“Đa tạ Chiết soái, Đông Nhi xin cáo từ”.
La Đông Nhi nắm lấy cổ tay Diễm Diễm, xoay người đi nhanh ra khỏi trại khiến Chiết Ngự Huân định tiễn nhưng không kịp.
Ra khỏi trại xoay người lên ngựa, thúc ngựa phi ra khỏi doanh trại của Chiết Ngự Huân, La Đông Nhi mới ghìm ngựa, Diễm Diễm quay sang oán trách: “Tỷ tỷ, người nhà Chiết gia hắn thấy chết không cứu, chúng ta không thể ngồi trơ mắt nhìn quan nhân bị nguy được. Đại quân Lý Nhất Đức đóng quân ngay bên cạnh, chưa cso sáu nghìn binh mã, chúng ta mang theo họ đi giết lũ kia đi”.
La Đông Nhi trầm mặc lắc đầu nói: “Quan nhân không biết còn thừa mấy nghìn nhân mã, dựa vào sáu nghìn người chúng ta cứu chàng thoát nạt, chẳng qua chỉ là mang thịt cho hổ, sợ rằng sẽ phá hỏng phòng tuyến của quân địch”.
Diễm Diễm bị kích động toàn thân phát run: “Tỷ tỷ, thế…chúng ta cứ ngồi trơ mắt mà nhìn quan nhân và đám binh lính của chàng gặp nguy sao?”
La Đông Nhi nghiến chặt răng, im lặng một lúc lâu sau nói: “Sông Vô Định giờ chỉ có bộ của Lý Kế Quân đang phá dương sùng làm tướng quân áp chết ở Tham Đà lĩnh, Ngân Châu. Diễm Diễm, trong thành Ngân Châu ta chuẩn bị chiến mã phá thành thoát vây, quân đổi thủ cũng chưa đến bảy nghìn. Chúng ta về luôn thôi, điều năm nghìn người ra, để lại hai nghìn binh tốt, bảo Oa Oa tập trung đám thanh niên cường tráng đã cho về nhà để thủ thành, ta và muội cùng năm nghìn nhân mã với nhân mã của Lý Nhất Đức hợp lại với nhau, dựa vào chúng ta cũng có thể phá quân địch, cứu lấy quan nhân ra”.
Nàng nhấc cương ngựa thúc chạy về phía xa, tiếp tục nói: “Về phần Chiết đại tiểu thư, không phải là không có đạo lý, nhưng…ta sao có thể ngồi nhìn quan nhân chết? Nếu muốn xác nhận chủ lực Lý Quang Duệ ở đâu thì dựa vào tai mắt của ta, dẫn hắn ra đi. Cùng lắm thì chết cùng với quan nhân là được chứ gì”.
******
Trong trại, Chiết Tử Du vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, La Đông Nhi và Diễm Diễm vừa đi, sự bình tĩnh mà Chiết Tử Du cố gắng từ bấy giờ bỗng dưng tan biến, nàng cố gắng bậm môi, mắt dần đỏ lên, mặt tái mét đi, cơ thể mềm ra phát run lên. Chiết Ngự Huân thấy tình hình không ổn, bước qua vỗ vào vai nàng nói: “Tử Du, tỉnh dậy đi”.
Chiết Tử Du giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt, rất ngọt, trước mắt màu đen, đôi chân run lên, Chiết Ngự Huân vội đỡ nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng chén nước, Chiết Tử Du lắc đầu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng.
Họ đã tìm được tung tích của Dương Hạo, nhưng tin truyền đến tùy phong, lại không thể không để họ nâng cao cảnh giác, Chiết Tử Du vừa vướng bận chuyện sống chết vừa cố gắng hết sức mình để giữ bình tĩnh lại, không để cho tình cảm lấn át lý trí, kết quả lại không chịu nổi lời trách móc của Diễm Diễm.
Nàng nhận ra, Đông Nhi tuy ngầm chịu đựng, nhưng chỉ sợ cơn tức giận trong lòng nàng không ít hơn Diễm Diễm, song giờ lại không phải là khi lật mặt với Chiết gia, nàng ấy cũng sẽ cố gắng chịu đựng.
Khóe miệng Chiết Tử Du khẽ nhếch lên cười: “Người của Dương gia, người của Ngân Châu, tất cả đều đắc tội ta, cứ coi như Dương Hạo may mắn sống sót, sợ rằng sẽ càng hận ta hơn? Nhưng ta phải làm sao mới được đây? Nếu như phán đoán của ta không sai, giờ xuất binh, khi quân ta trúng kế, Dương Hạo sẽ nguy mất. Xóa bỏ bao công của đại ca ta và Chiết gia, đây là chiến tranh, là chiến tranh mà”.
Nước mắt lăn dài trên má, Chiết Ngự Huân nhìn thấy vô cùng đau lòng, đứng ở một bên khoanh tay không biết nên khuyên thế nào.
Chiết Tử Du thút thít một hồi lâu, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn “Quan nhị gia”, nấc thành tiếng: “Đại ca, ca có bản đồ khu sơn xuyên không?”
“Quan nhị gia” vuốt râu đáp: “Không có, nhưng nơi này ta đã từng đi qua, coi như tương đối thuộc, tiểu muội muốn biết điều gì?”
Chiết Tử Du lấy vạt áo lau nước mắt, thút thít như một đứa trẻ, nhìn Quan nhị gia với ánh mắt vô cùng đáng thương, Chiết Tử Du đi tới giữa lều quỳ sụp xuống nói: “Ca, giờ chúng ta thấy Dương Hạo gặp nguy ở tòa cổ thành kia, không phải cứ đi men theo sông là đến, ở giữa còn phải đi vòng qua một ngọn núi, ca hãy vẽ cẩn thận con đường cho muội xem, nhất là tình hình xoay quanh tòa cổ thành ấy”.
Nơi này Chiết Ngự Huân thực đã đi qua, song người của Chiết gia thì chưa đi, mỗi lần hắn đến đâu đó đều nắm bắt được tình hình địa lý và bộ lạc nơi đó, giờ theo trí nhớ của mình, hắn dùng hòn đá và cây làm núi và sông, vẽ vài đường lên nền giải thích cẩn thận cho Chiết Tử Du nghe.
Chiết Tử Du nghe xong trầm tư giây lát, nói: “Chúng ta trước tiên giả định chủ lực quân của Lý Quang Duệ bỗng dưng mất tích sau khi qua sông lập tức chọn một địa điểm đóng quân, không theo tây hướng. Thế thì, để hai vạn đại quân dụ địch ở bên bờ sông, quân chủ lực của Dương Hạo vừa qua sông, nhất là Dương Hạo vừa mới qua sông lập tức thả nước hủy cầu nổi, tấn công hắn mà không phá hỏng đường lui của hắn, ý muốn dụ chúng ta lại mà dìm chết, chủ lực của hắn nhất định sẽ không trốn quá xa, nếu không thì sẽ mất tác dụng”.
Chiết Ngự Huân gật đầu nói: “Không sai, nhưng giờ đám binh ít nhất cũng là trên vạn người, một khi đánh tuyệt đối sẽ không phải một hai canh giờ mà chiến đấu xong, một khi bị cuốn lấy, càng không có khả năng muốn đến thì đến muốn đi thì đi, kỵ binh hành động mau lẹ, tránh xa hơn chút, chúng ta sẽ không dễ tìm ra chỗ của chúng.
Muội xem, bờ bắc rất nhiều thảo nguyên, từ đây thẳng đến dãy núi Trường Thành với mảnh đất rộng một hai trăm dặm đều là thảo nguyên, phía bắc càng không phải nói, kéo dài ngàn dặm đều là thảo nguyên. Bên trong cũng có sơn xuyên, nhưng cách đó cũng không gần, nơi mà chúng ta đóng, hướng lên phía trên đều là sơn xuyên tương đối rộng, Lý Quang Duệ trước đó cũng không thể xác định được Dương Hạo rời đi từ phương nào, nếu như hắn thực sự là chưa đi, mà còn mai phục ở đây thì quân đội lúc ấy sẽ ở phía sau của hai vạn binh mã, đợi đến khi Dương Hạo bỏ chạy về phía trước, cổ thành hoang tàn là chân sau, đại quân của hắn đương nhiên cũng sẽ theo đó mà đi bố trí an trú”.
Chiết Tử Du gật đầu nói: “Nếu như vậy, chủ quân của hắn đương nhiên sẽ nấp ở chỗ núi”.
Chiết Ngự Huân cười khổ nói: “Hai vạn quân địch ở dưới chân núi, nam bắc địa thế hiểm trở, khó khăn cho Dương Hạo. Chúng ta muốn đoán rõ được hướng đi của hắn thì cần phải chui vào hang cọp hai vạn đại quân, nhưng muốn chui vào đó, biết chúng ở đó hay không có còn quan trọng không? Chúng ta nhảy bổ ra quyết chiến với ta một trận rồi.
Tử Du, nếu Lý Quang Duệ thực sự là chưa đi, nếu như hắn thực sự là đang mai phục ở đây thì chúng ta viện trợ đương nhiên là đi vào chỗ chết, không viện trợ thì chỉ có thể ngồi đó mà nhìn Dương Hạo bị ăn thịt, sau đó trốn biệt, như Đường cô nương đã nói, trốn về Hạ Châu, tăng thêm phòng bị đóng quân, tìm kiếm quân chủ lực của hắn có ích gì? Nếu như vậy thì chi bằng chơi một mẻ, đánh cuộc với Lý Quang Duệ đã lao tới Hạ Châu, toàn quân xông lên giải cứu cho Dương Hạo, theo ta nghĩ, nếu Lý Quang Duệ thực sự có ở đó, chúng ta đã có phòng bị, không sớm thoát thân, hắn cũng chưa chắc đã có thể giữ được cái mạng già ở đó”.
Hắn cảm thấy hơi nhói đau: “Nhưng,….như vậy, hai vạn tinh binh của ca, già nửa đều ở đó rồi”.
Chiết Tử Du bỗng phá lên cười: “Ca, ca xưa nay coi trọng vốn liếng của mình, không nỡ tiêu chút nào, Nhâm Khanh Thư thay ca quản tài sản, sau lưng đều nói ca là một người vắt chày ra nước, giờ sao lại mạo hiểm dùng tiền bạc như vậy?”
Chiết Ngự Huân khẽ hừ nhẹ một tiếng không nói gì, Chiết Tử Du bỗng nắm chặt lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Ca, muội biết là ca luôn vì muội, nhưng cuộc chiến này không thể đặt chuyện tình cảm xen vào được, sáu vạn đại quân không thể mất tích không chút mảy may vậy được, nên…muội càng chắc chắn rằng, chúng vốn là không tây hành, duy nhất như vậy mới có thể trốn được, bảo chúng ta sao không tìm thấy chúng”.
Nàng chỉ trỏ vào bản đồ nói: “Lý Quang Duệ xây thế cục chết không giải được, buộc chúng ta chui đầu vào rọ, hoặc là bỏ qua Dương Hạo, ba thế lực liên minh bị tan rã, hắn thừa dịp chiếm luôn sĩ khí Dương Hạo, hoặc là phản Hạ Châu, hoặc là đoạt Ngân Châu, tấn công, thủ thối, tương đối dễ. Nếu đây là tử cục, đại ca cũng nói cần phải đánh cuộc một keo, thì ta sẽ đánh cuộc, song coi như là đánh cuộc, chúng ta cũng không thể để Lý Quang Duệ xỏ mũi ta được”.
Mắt nàng sáng long lanh, hỏi: “Đại ca, Ma Vân lĩnh địa điểm cụ thể của nó ở đâu, cách chúng ta bao xa?”
Chiết Ngự Huân cầm một hòn đá: “Ở đây, quân lương Lý Quang Duệ biết tin Hạ Châu bị chiếm đóng, Ngân Châu thối binh thì tập trung lương thảo, ở đây địa thế hiểm yếu nhưng chỉ có một toàn cô lĩnh”.
Chiết Tử Du trầm tư giây lát lại nói: “Từ chỗ chúng ta đi Ma Vân lĩnh thì mất bao lâu ạ?’
Chiết Ngự Huân nói: “Khoái mã rong ruổi hết một ngày”.
Chiết Tử Du rắn rỏi đáp: “Được, hắn đánh hắn, ta đánh ta”.
Hắn vây cổ thành, chúng ta đốt lương thực, xem xem ai chịu thua ai”.
“Không sai, Lý Quang Duệ tất cũng sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của chúng ta, chúng ta điều binh đi tấn công cổ thành, nửa đường chuyển hướng chạy tới Ma Vân lĩnh, chúng nhất định sẽ không kịp trở tay, đợi chúng phát hiện ra chúng ta có ý đồ như vậy thì Ma Vân lĩnh đã thành đám tro tàn rồi”.
Chiết Tử Du đứng phắt dậy, nhướn mày nói đầy nhuệ khí: “Lý Quang Duệ Hạ Châu đã mất, quân đội sao có thể ổn định được, chẳng khác nào thế loạn cục. Đây là điểm duy nhất mà muội vẫn nghĩ chưa ra, giờ xem ra, Lý Quang Duệ nhất định quyết đoán tin phong tỏa, cho nên hắn tìm có thể dựa vào tam quân hiệu lệnh như một, sĩ khí bất đảo, ung dung bày đặt thế cục, thiết lập bẫy.
Nhưng, đại quân rút lui khỏi Ngân Châu, đi Tuy Châu, đột nhiên qua sông Vô Định, lại ở nơi này mai phục, đây là kế hiểm, nếu chúng ta không mắc bẫy, hành động vây đánh Ngân Châu sẽ hoàn toàn tan rã, tại sao hắn cần làm như vậy? Vừa mới bắt đầu sĩ binh sẽ không nghĩ rằng, đến lúc bước đường cùng rồi mới không thể không nghĩ, cũng không thể một chút gió mà cũng không nghe thấy, tin Hạ Châu bị chiếm, giờ thời khắc này mới chính là hiểu dụ tam quân chân chính”.
Chiết Tử Du ưỡn ngực, trầm giọng nói: “Nếu muội mà là Lý Quang Duệ, lúc này muội sẽ nói với đám tướng sĩ rằng, lương thảo của chúng ta đủ để cho chúng ta quay trở lại Hạ Châu, dù rằng Hạ Châu đã bị chiếm đóng nhưng chúng ta đã vây được Dương Hạo, rất nhanh thôi, viện quân của hắn sẽ bị chúng ta ăn tươi nuốt sống, chúng ta nhất định có thể đổi bại thành thắng, ổn định được lòng quân. Nếu như lúc này lương thực ở Ma vân lĩnh bị thiêu trụi, thì điểm hy vọng cuối cùng sẽ mất, lòng quân sẽ không thể còn, sáu vạn đại quân của hắn sẽ trở thành những con cừu hồn bay phách lạc, chẳng sợ gì năm nghìn quân địch, cách duy nhất cũng có đường thoát, không ngừng mà thoát thân”.
Nàng nhìn Chiết Ngự Huân, đưa ra câu kết: “Đương nhiên tất cả sự phân tích này đều là tiền đề xây dựng thiết lập đánh Lý Quang Duệ, nếu hắn thực sự quay lại Hạ Châu, thì vạn sự hưu đề”.
Nhìn đại ca bằng ánh mắt kỳ quái, Chiết Tử Du vội hỏi: “Ca, ca làm sao thế?”
Chiết Ngự Huân khẽ thở dài, hất cằm nói: “Ca bỗng nhiên có cảm giác, nếu như gả muội đi, Chiết gia ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Còn ở rể lại không phải là cách hay…”
Hai vạn binh Hạ Châu vây lấy cổ thành hoang tàng không hề tấn công.
Mưa ngớt, trời hửng nắng.
Từ sáng đến trưa, đất vàng dẻo quánh được mặt trời hong khô, rồi lại được gió thổi, tầng trên của đất đã cứng trở lại, ta có thể đứng trên đó mà không sợ lún, doanh trại địch vẫn chưa tấn công, chúng vẫn ở chiến hào, công sự che chắn, như chúng mới là bên phòng thủ vậy, Dương Hạo lúc này đã hiểu tất cả.
Một cái bẫy thật lớn đang lấy hắn làm trung tâm, hắn chính là con mồi, nhân mã Ngân Châu, Phủ Châu, Lân Châu chính là con mồi, Lý Quang Duệ kinh địch, dốc toàn bộ lực lượng, Hạ Châu bị chiếm chưa được lui, hắn tự tương kế tự kế, thiết lập một cái tình thế như vậy, mở cái mồm chứa đầy răng nanh thật to, chờ con mồi nhảy vào một cái, hắn không những muốn đoạt lại Hạ Châu mà còn không muốn bị bại quân nữa mà thôi, hắn muốn diệt trừ liên minh ba thế lực, đoạt về Ngân Châu và rêu rao khắp thiên hạ.
Lúc đó, tin Hạ Châu bị mất vào tay giặc khiến cho sĩ khí của quân dân hắn không thể tấn công được nữa, hắn chỉ khua chiêng gõ trống mà thôi, tất cả bộ tộc nghe được tin ba thế lực đã mất không tấn công, lần lượt quy phụ, Lý Quang Duệ khi về đến thành Hạ Châu, không hoảng sợ với chuyện mất nơi nương tựa, hắn cứ làm như chuyện hắn thành công trốn khỏi Ách Nhĩ Ba đảo như hoàng đế thứ nhất vậy, không đánh mà thắng trở về đến vương quốc của hắn.
Tây bắc vương, chắc chắn có hào khí và ngạo khí của tây bắc.
“Cho dù thế nào đi nữa, nhất định phải thông báo cho viện quân không được viện trợ”.
Dương Hạo lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, hắn vội đưa những phán đoán của mình ra nói với đám bộ hạ đang ý đồ tiếp viện, nói với minh hữu của hắn, nhưng hắn bị vây ở đây có chạy được đằng trời, làm sao có thể đem tin đi báo đây?
Quân địch không những có hai vạn tên, chúng thậm chí còn trang bị cung nỏ, chiến hào bẫy rập, khi Dương Hạo hiểu được điều đó thì đã quá muộn, nếu như viện quân không đến, thì theo như hai vạn tên địch ấy, hắn tuyệt đối cũng chẳng thể nhảy ra khỏi vòng vây được, ngoại trừ đao và trọng giáp của hắn ở đây, còn giờ không phải là hắn lo cho sự an nguy của chính mình mà là sợ người thân, bạn bè, đồng chí của hắn sẽ rơi vào bẫy của Lý Quang Duệ.
Hắn đã không thể rời khỏi đây rồi, nhưng hắn phải làm thế nào thông báo cái tin này đi, để viện quân chạy xa, tăng cường phòng ngự Ngân Châu và Hạ Châu, ôi, tin làm thế nào để truyền đi đây? Lên Trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Dương Hạo bỗng nhiên cảm thấy qua một đêm đầu bạc không phải là truyền thuyết, có lẽ ngày mai khi mặt trời lên cao, hắn cũng sẽ trở thành một con chim đầu bạc.
Lý chỉ huy trăn trở động tĩnh của quân đội Hạ Châu, vội vàng chạy tới tìm Dương Hạo, phát hiện Dương Hạo thần bất thủ, lẩm bẩm gì đó như bị ma nhập, tâm trí đã mất, Lý chỉ huy lo sợ đi gọi lang trung, đợi khi hắn mang được lang trung đến thì đã phát hiện Dương Hạo không còn đứng ở đó nữa.
“Không được rồi, phía trước, phía sau đều là doanh trại địch, trước còn có chiến hào, binh lực của ta không thể ra khỏi vòng vây được, nếu như tối phá vây…có thể lao ra được vài người hay không?”
Dương Hạo đứng ở trong cổ thành đi đi lại lại, nhìn xong trận thế phía trước rồi lại nhìn về sơn lĩnh ở phía nam, trên núi, cũng có trạm canh gác binh Hạ Châu, bên cạnh hắn đây, là rừng rú khó xuyên qua, muốn phạt cây lên núi thì binh Hạ Châu hai bên không tấn công hắn chắc, nếu như cứ ung dung lên núi, đợi hắn đến đỉnh núi, khi đó sợ là đã bị binh Hạ Châu xông luôn vào doanh trại quân đội của quân địch còn khó.
Phía bắc thì sao, bắc cổ thành là vách núi sừng sững, dòng sông hằng nghìn năm nay cọ rửa thạch bích trơn tru, thẳng tắp, dưới mười trượng nước sông cuồn cuộn, nước lũ rộng gần nghìn mét chảy gấp, cho dù người có kỹ năng bơi tốt nhất cũng không qua được, đây là chỗ tuyệt đường sống.
Dương Hạo lẳng lặng nhìn nước sông, lúc này Lý chỉ huy mang lang trung đến nơi, vừa thấy Dương Hạo vịn vào tường đá, cái nhìn quái dị vào vách núi đen xì còn tưởng rằng hắn muốn nhảy sông tự vẫn, thực khiến cho người ta hồn phi phách tán, Lý chỉ huy ra hiệu cho lang trung, rón rén tiến tới gần Dương Hạo, rồi đột ngột giơ tay ôm chặt lấy hắn thét: “Thái úy, không được đâu, không được thế, trời không tuyệt đường người, ngài cũng không được tự sát như vậy”.
Dương Hạo chầm chậm quay đầu lại, cười hì hì nói: “Ai bảo ta cần phải tự sát chứ? Ta sống đang vui, tại sao lại phải tự sát? Ha ha, Lý chỉ huy, ngươi thực là hay ho đấy”.
Lý chỉ huy vừa thấy hắn cười, rợn cả da gà, lắp bắp nói: “Thái úy, đại soái, ngài….”.
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, cười lớn: “Ha ha ha, ha ha ha, trời không quên ta, Lý Quang Duệ, ngươi sao có thể làm khó cho ta được? Ha ha ha…”
Lý chỉ huy ngồi phịch xuống đất, há hốc mồm: “Thôi xong, đại soái…điên rồi…”.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Chương 477: Thế sự vô thường
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Đông Nhi vội vàng về thành Ngân Châu, nói rõ sự tình cho Kha Trấn Ác, cần mang năm nghìn binh mã qua sông Vô Định, tập hợp binh mã của Lý Nhất Đức để cứu quân Dương Hạo, Kha Trấn Ác nghe vậy vội nói: “Phu nhân, hay là nàng đi thủ ở đây, ti chức sẽ dẫn người đi cứu đại soái”.
La Đông Nhi quả quyết nói: “Không, đích thân ta đi, thủ thành mới là sở trường của ngươi, nơi dã chiến yếu điểm, điều hành kỵ binh ta thành thục hơn ngươi”.
Kha Trấn Ác thản nhiên nói: “Thế phu nhân mang hết bảy nghìn binh tốt còn lại đi đi, thêm được người nào thì lực lượng càng mạnh hơn chừng ấy, giờ Ngân Châu vô chiến sự, để lại hai nghìn sĩ tốt cũng chẳng làm gì”.
Đông Nhi lắc đầu nói: “Không được, năm nghìn người đã là cực hạn hiện giờ trong thành có bảy nghìn sĩ tốt, nhiều người bị thương, để lại cho ngươi hai nghìn người, phần lớn là thương không nhẹ, không thể gượng nổi khi có chiến, như vậy mang họ đi chỉ tổn thương vong thôi”.
Mục Thanh Ban nói: “Phu nhân, ba nghìn nữ binh của chúng ta thế nào đây? Đừng nhìn họ đều là nữ nhi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi vô cùng, chẳng kém gì nam tử. Trước chủ yếu phụ trách phòng vệ trong thành, hao tổn ít nhất, lần này thời điểm then chốt, có thể dùng được chú. Thuộc hạ mang họ đi tham chiến nhé”.
“Cái này…” Đông Nhi hơi chần chừ.
“Phu nhân, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một ngày, tình thế nguy ngập như đại soái, nếu như đại soái có mất, cả thành Ngân Châu ở tây bắc hổ lang tranh giành, tuyệt đối sẽ không thể thủ được. Cứu đại soái cũng là cứu lấy chúng ta mà thôi, không nên do dự nữa”.
Diễm Diễm không chần chừ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta có ba nghìn nữ binh, mang ra xông trận, chắc chắn hơn một chút”.
La Đông Nhi nghiến răng quả quyết nói: “Thôi, được rồi, lập tức kiểm tra nhân mã, chúng ta xuất phát thôi”.
Chuyện quá khẩn cấp, đoàn người không nhiều lời, Đông Nhi ngay cả việc về qua phủ cũng không về, vội vội vàng vàng đưa tám nghìn binh mã cả trai lẫn gái mang theo cũng tiễn đi thẳng về phía sông Vô Định.
Lý Kế Quân thu thập tàn binh đang chuyển hướng sông Vô Định, vừa mới chạy đến Trọc Lân Xuyên phía trước, thám mã cấp báo, ở phía xa phát hiện ra một đoàn nhân mã, đang xông đến, Lý Kế Quân chợt giật mình, hắn không biết người, binh lực có bao nhiêu, nhiều hay ít, sau khi đánh lâu binh thiếu không dám ứng chiến, lập tức lệnh cho người quay về trận địa Trọc Luân Xuyên Dương Hạo vứt bỏ, vào trạng thái phòng ngự.
Không lâu sau lại có thám mã cấp báo, đạo binh mã từ Ngân Châu tiến lại, kề sát Trọc Luân Xuyên rồi. Lý Kế Quân nghe vậy mừng rỡ, theo hành động từ Ngân Châu tiếp viện sông Vô Định cho thấy, kế hoạch của nghĩa phụ hắn đương nhiên là có hiệu quả. Lý Kế Quân vui mừng nhìn, vội lệnh cho bộ đội sở thuộc chạy theo sông Vô Định, đồng thời lệnh cho thám mã chú ý tới động hướng của đường binh mã kia.
Đi hơn già nửa canh giờ, phía trước thám mã hồi báo, binh mã viện trợ sông Vô Định có tổng binh lực khoảng vạn người, vì không có cách nào tiếp cận, không thể có két quả chính xác, song chúng phát hiện đám binh mã này toàn là nữ binh.
Lý Kế Quân nghe vậy bật cười thành tiếng: “Ha ha, Ngân Châu đến nữ binh cũng phải xuất ra, xem ra kế hoạch của ha ta đã thành công mỹ mãn, ba thế lực liên quân, chuẩn bị toàn bộ vùi dưới sông Vô Định rồi”.
Lý Kế Quân đang cười hả hê bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng, hắn suy tư, một lúc sau, mắt Lý Kế Quân đảo loạn lên, vẫn đang suy nghĩ, doanh chỉ huy sứ tri minh hải thật thà bước lên chắp tay hỏi: “Nha nội, chúng ta không đuổi theo sao?”
Lý Kế Quân khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Minh hải, cha ta bên đó có tám vạn đại quân, hợp binh lực ba phiên lại cũng chẳng phải là đối thủ, huống hồ Dương Sùng Huấn đã chạy về Lân Châu rồi, còn hai thế lực Chiết Dương tất sẽ có một trong hai phiên trúng kế mai phục của phụ thân, ta lo lắng gì, ngược là Ngân Châu, hắc hắc, Ngân Châu đến nữ binh cũng phải xuất ra rồi, ngươi…ngươi…thành Ngân Châu giờ chẳng khác nào là tòa thành trống?”
Trí Minh Hải mắt sáng lên nói: “Ý nha nội là chúng ta đi đoạt thành Ngân Châu của hắn”.
Lý Kế Quân quay đầu lại nhìn, cười như không cười nói: “chúng ta qua sông Vô Định thì đơn giản rồi, hà tất phải đi cướp Ngân Châu”.
Trí Minh Hải nghi ngờ nói: “Thế là…tình hình chiến đấu của tiết soái bên đó giờ vẫn chưa rõ?”
Lý Kế Quân bĩu môi dài thườn thượt, ung dung nói: “Cha của ta thường nói, thánh nhân nhìn tí là hiểu, tình hình bên đó rõ như ban ngày còn gì là không rõ chứ?”
Hắn chỉ roi ngựa về phía trước nói: “Nếu bên Dương Hạo chiếm thế thượng phong còn phải điều động binh từ Ngân Châu đi sao? Phải điều động cả nữ binh đi gia nhập chiến trường sao? Chẳng còn gì để nói, chúng ở sông Vô Định đã thiệt thòi, hơn nữa nhất định có nhân vật quan trọng rơi vào tay của cha ta, không chừng đó chính là Dương Hạo, Ngân Châu mới dốc toàn lực xuất quân. Giờ bộ đội sở thuộc của ta chưa đến sáu nghìn người, đi sông Vô Định cũng chẳng có công dụng gì lớn, khi đã như vậy, chúng ta chi bằng đi thành Ngân Châu, Ngân Châu bị chiếm đóng bộ đội sở thuộc của Dương Hạo còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không chừng không công tự hội rồi. hắc, chúng ta gậy ông đập lưng ông, Trí Minh Hải, ngươi tiên phong, chúng ta đi thành Ngân Châu”.
*****
Lại là một ngày mới.
Ánh mặt trời ban sáng như tưới thêm sức sống cho đám cây cỏ xanh tươi nhuộm thêm màu vàng ánh sắc, một con hươu chạy nhanh vào trong sơn cốc. Đây chính là phía sau dãy núi cạnh tòa cổ thành hoang tàn, kỵ sĩ đang cưỡi ngựa lập tức nhảy xuống, trong cây lập tức xuất hiện một người nhận dây cương, người đó dựng một cái nhà tranh ở giữa sườn núi đầy cây tùng cây trúc.
“Báo, đại nhân, Chiết Ngự Huân đã xuất binh rồi”.
Lý Quang Duệ đang đốt đèn lò, trên lò là nước thuốc đang sôi, hắn vừa bưng chén thuốc lên, nghe thấy tiếng báo vội run tay, bát thuốc rơi luôn xuống lò, hơi nóng bốc lên, trong nhà tranh lập tức tràn ngập mùi thuốc đông y, tên tiểu tốt kia không dám ho he, lo lắng đứng ở đằng kia.
Lý Quang Duệ cố gắng trấn định lại, giọng hơi run: “Chúng…rốt cuộc lại thiếu kiên nhẫn vậy sao?”
Quân sư Nhạc Phi Vũ ngồi ở trong góc nhảy dựng ra, trầm giọng nói: “Chiết Ngự Huân xuất bao nhiêu nhân mã? Chạy từ hướng nào tới?”
Tên tiểu tốt nói: “Dường như là Chiết Ngự Huân xuất toàn lực lượng, chắc chắn là đi từ hướng sông Vô Định lại rồi”.
Nhạc Phi Vũ chắp tay, vui vẻ quay người lại nói: “Đại nhân”.
Lý Quang Duệ từ từ đứng dậy, mỡ ở hai má hắn khẽ rung rung, dặn dò: “Cấp lệnh rút tất trạm canh gác phía trước, tuyệt đối không được để đánh rắn động cỏ, mau!”
“Tuân lệnh”.
Tên thám mã ấy vội vàng chạy đi, Lý Quang Duệ xoay người lập tức thống lĩnh quân thị vệ, dặn dò: “Mệnh lệnh, Lý Hoa Đình, Hà Tất Ninh, Vương Tỏa, bộ đội sở thuộc Vũ Phá Quân, lập tức mang quân rời khỏi sơn cốc, mặc giáp quải an, chuẩn bị xuất chiến! Nhanh!”
“Tuân lệnh!”
Lý Quang Duệ thở dài một hơi, rồi xoay người sang quân sư của mình dặn dò: “Ngươi mau gọi người đi bên Trương Sùng nguy, hắn lập tức chuẩn bị đi tấn công đào cốc, đợi Chiết Ngự Huân vừa đến, lập tức tấn công, càng làm tốt càng tốt, điều binh ra sơn tranh thủ thời gian”.
Khuôn mặt già nua đau khổ của Lý Quang Duệ nở nụ cười nhạt nói: “Dương Hạo, giờ ngươi có thể chết được rồi”.
…
****
Lý Sùng Nguy dậy từ sớm tinh mơ, nhìn về phía tòa thành đổ nát, hắn nhai một miếng thịt bò khô, uống một tô trà nước đỏ đỏ đen đen, thản nhiên tự đắc: “Thắng bại thành bại, thực là khó mà đoán trước được. Vốn cho rằng Hạ Châu rơi vào tay địch, chúng ta đã thất bại thảm hại, không ngờ Lý đại nhân lại cao thủ ra tay dụ Dương Hạo mắc câu, chúng ta sẽ nhanh chuyển bại thành thắng thôi”.
Nếu như thế lực ba phiên tẫn táng như thế, thì những nhân vật đầu não của tam phiên cũng sẽ tấn tang như thế, đó tuyệt đối là một đại thắng lợi, một lần nữa chiếm lĩnh Hạ Châu cũng chẳng qua chỉ là chuyện sắp tới, nói không chừng tin này lan đến Hạ Châu, đầu tường ngựa cái sẽ trói lqsam lại, thác bạt thương mộc gan lớnsẽ đến thỉnh tội với đại nhân đấy, ha ha, ah không, thế sự khó lường, thực là như vậy a…”
Trương sùng nguy đang cảm khái thế sự khó lường, một tên tân binh dẫn một tên tín sứ đến bên cạnh nói: “Đại nhân! Tiết soái quân lệnh, lệnh cho bộ đội của người lập tức lên ngựa tác chiến chuẩn bị, Chiết Ngự Huân sáng sớm đã xuất phát, giờ đang đến đây, đợi đại quân của hắn đến, tiết soái lệnh cho bộ đội của người lập tức sẽ phát động tấn công vào đống đổ nát Đào Cốc, dụ Chiết Ngự Huân đầu nhập toàn bộ binh lực, tiết soái sẽ điều binh bao vây, bọc đánh đường lui của chúng, giết toàn bộ bọn chúng”.
Trương Sùng Nguy nhảy dựng lên mừng rỡ nói: “Được lắm! Bộ ta chuẩn bị chiến”.
Tiếng kèn vang lên, các doanh binh vội vàng tập hợp, bắt tay vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Trương Sùng Nguy đứng ở trước, nhìn về phía thành Đào Cốc xa xa, lòng chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ.
“Không hợp, bên ta có gì đó hơi biến động, trận địa của Dương Hạo bên đó có chút phản ứng, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đến giờ, trận địa bên đó chỉ thấy cờ tung bay, chẳng nhìn thấy bóng dáng quân sĩ tốt nào cả, chúng đều đói không bò dậy được nữa hay sao? Cứ coi như một miếng lương khô không mang đi, mới có hai ngày đêm, cũng không tới mức đói mà chết chứ?”
Trương Sùng Nguy càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thấp thỏm lo lắng hồi lâu, trầm giọng dặn dò: “Điều hai bộ nhân mã thăm dò xem thế nào”.
Cung tiễn được bắn lên, tiếng bay của mũi tên vù vù bên tai, trận địa của đối phương vọng tới tiếng ngựa hí, Trương Sùng Nguy nghe vậy lòng rộng.
Nhưng trận địa của đối phương không có mũi tên nào bắn trả lại, hai bộ nhân mã dương cung lên trước, vốn chỉ là thăm dò tính tấn công, sau đó hoàn toàn không có thấp kháng, điều này khiến họ không biết làm thế nào, họ chỉ có thể kiên trì không ngừng tới gần, nhưng phản kích trong dự đoán vẫn chưa xảy ra, đại kỳ trận địa của Dương Hạo vẫn bay phấp phới, và không có một tên nào xuất hiện, Trương Sùng Nguy quan sát trận địa phía trước căng thẳng, thầm giục: “Tiến lên”.
Hai bộ nhân mã lấy lá chắn hộ thân tiến về thành đổ nát kia, tên thứ nhất lên được tường thành thấp, rồi tiếp theo có tên thứ hai, rất nhanh, hai đội nhân mã đều lên hết tường thành, hoảng hốt hét lớn: “Chỉ huy đại nhân, chỉ huy đại nhân, không rồi, hoang tàn Đào Cốc đều trống không rồi, tất cả bọn chúng đều mất tiêu rồi”.
Sắc mặt Trương Sùng Nguy tái mét, môi răng hắn lập cập va vào nhau nói không nên lời, thực là không rồi, tất cả bọn chúng đều không thấy đâu, bin khí đều không thấy, đến dấu chân ngựa cũng không thấy, chỉ còn thừa lại vài con ngựa như con ngựa hoang khổng lồ, đang nhàn nhã ăn cỏ ở sơn lĩnh.
Trương Sùng Nguy mặt mũi tối sầm lại, thất thanh kêu lên: “Người đâu? Người đâu?”
Một con ngựa ngẩng đầu lên, mồm đang nhai cỏ xanh, phì phì cái mũi về phía hắn như đang cười nhạo hắn.
Thế sự thực khó lường…
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Chương 477: Thế sự vô thường
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Đông Nhi vội vàng về thành Ngân Châu, nói rõ sự tình cho Kha Trấn Ác, cần mang năm nghìn binh mã qua sông Vô Định, tập hợp binh mã của Lý Nhất Đức để cứu quân Dương Hạo, Kha Trấn Ác nghe vậy vội nói: “Phu nhân, hay là nàng đi thủ ở đây, ti chức sẽ dẫn người đi cứu đại soái”.
La Đông Nhi quả quyết nói: “Không, đích thân ta đi, thủ thành mới là sở trường của ngươi, nơi dã chiến yếu điểm, điều hành kỵ binh ta thành thục hơn ngươi”.
Kha Trấn Ác thản nhiên nói: “Thế phu nhân mang hết bảy nghìn binh tốt còn lại đi đi, thêm được người nào thì lực lượng càng mạnh hơn chừng ấy, giờ Ngân Châu vô chiến sự, để lại hai nghìn sĩ tốt cũng chẳng làm gì”.
Đông Nhi lắc đầu nói: “Không được, năm nghìn người đã là cực hạn hiện giờ trong thành có bảy nghìn sĩ tốt, nhiều người bị thương, để lại cho ngươi hai nghìn người, phần lớn là thương không nhẹ, không thể gượng nổi khi có chiến, như vậy mang họ đi chỉ tổn thương vong thôi”.
Mục Thanh Ban nói: “Phu nhân, ba nghìn nữ binh của chúng ta thế nào đây? Đừng nhìn họ đều là nữ nhi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi vô cùng, chẳng kém gì nam tử. Trước chủ yếu phụ trách phòng vệ trong thành, hao tổn ít nhất, lần này thời điểm then chốt, có thể dùng được chú. Thuộc hạ mang họ đi tham chiến nhé”.
“Cái này…” Đông Nhi hơi chần chừ.
“Phu nhân, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một ngày, tình thế nguy ngập như đại soái, nếu như đại soái có mất, cả thành Ngân Châu ở tây bắc hổ lang tranh giành, tuyệt đối sẽ không thể thủ được. Cứu đại soái cũng là cứu lấy chúng ta mà thôi, không nên do dự nữa”.
Diễm Diễm không chần chừ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta có ba nghìn nữ binh, mang ra xông trận, chắc chắn hơn một chút”.
La Đông Nhi nghiến răng quả quyết nói: “Thôi, được rồi, lập tức kiểm tra nhân mã, chúng ta xuất phát thôi”.
Chuyện quá khẩn cấp, đoàn người không nhiều lời, Đông Nhi ngay cả việc về qua phủ cũng không về, vội vội vàng vàng đưa tám nghìn binh mã cả trai lẫn gái mang theo cũng tiễn đi thẳng về phía sông Vô Định.
Lý Kế Quân thu thập tàn binh đang chuyển hướng sông Vô Định, vừa mới chạy đến Trọc Lân Xuyên phía trước, thám mã cấp báo, ở phía xa phát hiện ra một đoàn nhân mã, đang xông đến, Lý Kế Quân chợt giật mình, hắn không biết người, binh lực có bao nhiêu, nhiều hay ít, sau khi đánh lâu binh thiếu không dám ứng chiến, lập tức lệnh cho người quay về trận địa Trọc Luân Xuyên Dương Hạo vứt bỏ, vào trạng thái phòng ngự.
Không lâu sau lại có thám mã cấp báo, đạo binh mã từ Ngân Châu tiến lại, kề sát Trọc Luân Xuyên rồi. Lý Kế Quân nghe vậy mừng rỡ, theo hành động từ Ngân Châu tiếp viện sông Vô Định cho thấy, kế hoạch của nghĩa phụ hắn đương nhiên là có hiệu quả. Lý Kế Quân vui mừng nhìn, vội lệnh cho bộ đội sở thuộc chạy theo sông Vô Định, đồng thời lệnh cho thám mã chú ý tới động hướng của đường binh mã kia.
Đi hơn già nửa canh giờ, phía trước thám mã hồi báo, binh mã viện trợ sông Vô Định có tổng binh lực khoảng vạn người, vì không có cách nào tiếp cận, không thể có két quả chính xác, song chúng phát hiện đám binh mã này toàn là nữ binh.
Lý Kế Quân nghe vậy bật cười thành tiếng: “Ha ha, Ngân Châu đến nữ binh cũng phải xuất ra, xem ra kế hoạch của ha ta đã thành công mỹ mãn, ba thế lực liên quân, chuẩn bị toàn bộ vùi dưới sông Vô Định rồi”.
Lý Kế Quân đang cười hả hê bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng, hắn suy tư, một lúc sau, mắt Lý Kế Quân đảo loạn lên, vẫn đang suy nghĩ, doanh chỉ huy sứ tri minh hải thật thà bước lên chắp tay hỏi: “Nha nội, chúng ta không đuổi theo sao?”
Lý Kế Quân khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Minh hải, cha ta bên đó có tám vạn đại quân, hợp binh lực ba phiên lại cũng chẳng phải là đối thủ, huống hồ Dương Sùng Huấn đã chạy về Lân Châu rồi, còn hai thế lực Chiết Dương tất sẽ có một trong hai phiên trúng kế mai phục của phụ thân, ta lo lắng gì, ngược là Ngân Châu, hắc hắc, Ngân Châu đến nữ binh cũng phải xuất ra rồi, ngươi…ngươi…thành Ngân Châu giờ chẳng khác nào là tòa thành trống?”
Trí Minh Hải mắt sáng lên nói: “Ý nha nội là chúng ta đi đoạt thành Ngân Châu của hắn”.
Lý Kế Quân quay đầu lại nhìn, cười như không cười nói: “chúng ta qua sông Vô Định thì đơn giản rồi, hà tất phải đi cướp Ngân Châu”.
Trí Minh Hải nghi ngờ nói: “Thế là…tình hình chiến đấu của tiết soái bên đó giờ vẫn chưa rõ?”
Lý Kế Quân bĩu môi dài thườn thượt, ung dung nói: “Cha của ta thường nói, thánh nhân nhìn tí là hiểu, tình hình bên đó rõ như ban ngày còn gì là không rõ chứ?”
Hắn chỉ roi ngựa về phía trước nói: “Nếu bên Dương Hạo chiếm thế thượng phong còn phải điều động binh từ Ngân Châu đi sao? Phải điều động cả nữ binh đi gia nhập chiến trường sao? Chẳng còn gì để nói, chúng ở sông Vô Định đã thiệt thòi, hơn nữa nhất định có nhân vật quan trọng rơi vào tay của cha ta, không chừng đó chính là Dương Hạo, Ngân Châu mới dốc toàn lực xuất quân. Giờ bộ đội sở thuộc của ta chưa đến sáu nghìn người, đi sông Vô Định cũng chẳng có công dụng gì lớn, khi đã như vậy, chúng ta chi bằng đi thành Ngân Châu, Ngân Châu bị chiếm đóng bộ đội sở thuộc của Dương Hạo còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không chừng không công tự hội rồi. hắc, chúng ta gậy ông đập lưng ông, Trí Minh Hải, ngươi tiên phong, chúng ta đi thành Ngân Châu”.
*****
Lại là một ngày mới.
Ánh mặt trời ban sáng như tưới thêm sức sống cho đám cây cỏ xanh tươi nhuộm thêm màu vàng ánh sắc, một con hươu chạy nhanh vào trong sơn cốc. Đây chính là phía sau dãy núi cạnh tòa cổ thành hoang tàn, kỵ sĩ đang cưỡi ngựa lập tức nhảy xuống, trong cây lập tức xuất hiện một người nhận dây cương, người đó dựng một cái nhà tranh ở giữa sườn núi đầy cây tùng cây trúc.
“Báo, đại nhân, Chiết Ngự Huân đã xuất binh rồi”.
Lý Quang Duệ đang đốt đèn lò, trên lò là nước thuốc đang sôi, hắn vừa bưng chén thuốc lên, nghe thấy tiếng báo vội run tay, bát thuốc rơi luôn xuống lò, hơi nóng bốc lên, trong nhà tranh lập tức tràn ngập mùi thuốc đông y, tên tiểu tốt kia không dám ho he, lo lắng đứng ở đằng kia.
Lý Quang Duệ cố gắng trấn định lại, giọng hơi run: “Chúng…rốt cuộc lại thiếu kiên nhẫn vậy sao?”
Quân sư Nhạc Phi Vũ ngồi ở trong góc nhảy dựng ra, trầm giọng nói: “Chiết Ngự Huân xuất bao nhiêu nhân mã? Chạy từ hướng nào tới?”
Tên tiểu tốt nói: “Dường như là Chiết Ngự Huân xuất toàn lực lượng, chắc chắn là đi từ hướng sông Vô Định lại rồi”.
Nhạc Phi Vũ chắp tay, vui vẻ quay người lại nói: “Đại nhân”.
Lý Quang Duệ từ từ đứng dậy, mỡ ở hai má hắn khẽ rung rung, dặn dò: “Cấp lệnh rút tất trạm canh gác phía trước, tuyệt đối không được để đánh rắn động cỏ, mau!”
“Tuân lệnh”.
Tên thám mã ấy vội vàng chạy đi, Lý Quang Duệ xoay người lập tức thống lĩnh quân thị vệ, dặn dò: “Mệnh lệnh, Lý Hoa Đình, Hà Tất Ninh, Vương Tỏa, bộ đội sở thuộc Vũ Phá Quân, lập tức mang quân rời khỏi sơn cốc, mặc giáp quải an, chuẩn bị xuất chiến! Nhanh!”
“Tuân lệnh!”
Lý Quang Duệ thở dài một hơi, rồi xoay người sang quân sư của mình dặn dò: “Ngươi mau gọi người đi bên Trương Sùng nguy, hắn lập tức chuẩn bị đi tấn công đào cốc, đợi Chiết Ngự Huân vừa đến, lập tức tấn công, càng làm tốt càng tốt, điều binh ra sơn tranh thủ thời gian”.
Khuôn mặt già nua đau khổ của Lý Quang Duệ nở nụ cười nhạt nói: “Dương Hạo, giờ ngươi có thể chết được rồi”.
…
****
Lý Sùng Nguy dậy từ sớm tinh mơ, nhìn về phía tòa thành đổ nát, hắn nhai một miếng thịt bò khô, uống một tô trà nước đỏ đỏ đen đen, thản nhiên tự đắc: “Thắng bại thành bại, thực là khó mà đoán trước được. Vốn cho rằng Hạ Châu rơi vào tay địch, chúng ta đã thất bại thảm hại, không ngờ Lý đại nhân lại cao thủ ra tay dụ Dương Hạo mắc câu, chúng ta sẽ nhanh chuyển bại thành thắng thôi”.
Nếu như thế lực ba phiên tẫn táng như thế, thì những nhân vật đầu não của tam phiên cũng sẽ tấn tang như thế, đó tuyệt đối là một đại thắng lợi, một lần nữa chiếm lĩnh Hạ Châu cũng chẳng qua chỉ là chuyện sắp tới, nói không chừng tin này lan đến Hạ Châu, đầu tường ngựa cái sẽ trói lqsam lại, thác bạt thương mộc gan lớnsẽ đến thỉnh tội với đại nhân đấy, ha ha, ah không, thế sự khó lường, thực là như vậy a…”
Trương sùng nguy đang cảm khái thế sự khó lường, một tên tân binh dẫn một tên tín sứ đến bên cạnh nói: “Đại nhân! Tiết soái quân lệnh, lệnh cho bộ đội của người lập tức lên ngựa tác chiến chuẩn bị, Chiết Ngự Huân sáng sớm đã xuất phát, giờ đang đến đây, đợi đại quân của hắn đến, tiết soái lệnh cho bộ đội của người lập tức sẽ phát động tấn công vào đống đổ nát Đào Cốc, dụ Chiết Ngự Huân đầu nhập toàn bộ binh lực, tiết soái sẽ điều binh bao vây, bọc đánh đường lui của chúng, giết toàn bộ bọn chúng”.
Trương Sùng Nguy nhảy dựng lên mừng rỡ nói: “Được lắm! Bộ ta chuẩn bị chiến”.
Tiếng kèn vang lên, các doanh binh vội vàng tập hợp, bắt tay vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Trương Sùng Nguy đứng ở trước, nhìn về phía thành Đào Cốc xa xa, lòng chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ.
“Không hợp, bên ta có gì đó hơi biến động, trận địa của Dương Hạo bên đó có chút phản ứng, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đến giờ, trận địa bên đó chỉ thấy cờ tung bay, chẳng nhìn thấy bóng dáng quân sĩ tốt nào cả, chúng đều đói không bò dậy được nữa hay sao? Cứ coi như một miếng lương khô không mang đi, mới có hai ngày đêm, cũng không tới mức đói mà chết chứ?”
Trương Sùng Nguy càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thấp thỏm lo lắng hồi lâu, trầm giọng dặn dò: “Điều hai bộ nhân mã thăm dò xem thế nào”.
Cung tiễn được bắn lên, tiếng bay của mũi tên vù vù bên tai, trận địa của đối phương vọng tới tiếng ngựa hí, Trương Sùng Nguy nghe vậy lòng rộng.
Nhưng trận địa của đối phương không có mũi tên nào bắn trả lại, hai bộ nhân mã dương cung lên trước, vốn chỉ là thăm dò tính tấn công, sau đó hoàn toàn không có thấp kháng, điều này khiến họ không biết làm thế nào, họ chỉ có thể kiên trì không ngừng tới gần, nhưng phản kích trong dự đoán vẫn chưa xảy ra, đại kỳ trận địa của Dương Hạo vẫn bay phấp phới, và không có một tên nào xuất hiện, Trương Sùng Nguy quan sát trận địa phía trước căng thẳng, thầm giục: “Tiến lên”.
Hai bộ nhân mã lấy lá chắn hộ thân tiến về thành đổ nát kia, tên thứ nhất lên được tường thành thấp, rồi tiếp theo có tên thứ hai, rất nhanh, hai đội nhân mã đều lên hết tường thành, hoảng hốt hét lớn: “Chỉ huy đại nhân, chỉ huy đại nhân, không rồi, hoang tàn Đào Cốc đều trống không rồi, tất cả bọn chúng đều mất tiêu rồi”.
Sắc mặt Trương Sùng Nguy tái mét, môi răng hắn lập cập va vào nhau nói không nên lời, thực là không rồi, tất cả bọn chúng đều không thấy đâu, bin khí đều không thấy, đến dấu chân ngựa cũng không thấy, chỉ còn thừa lại vài con ngựa như con ngựa hoang khổng lồ, đang nhàn nhã ăn cỏ ở sơn lĩnh.
Trương Sùng Nguy mặt mũi tối sầm lại, thất thanh kêu lên: “Người đâu? Người đâu?”
Một con ngựa ngẩng đầu lên, mồm đang nhai cỏ xanh, phì phì cái mũi về phía hắn như đang cười nhạo hắn.
Thế sự thực khó lường…
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Chương 478: Bắt đầu cuộc chiến hỗn độn
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Tướng quân, còn cách đống hoang tàn Đào Cốc bảy mươi dặm”.
Đại quân nhanh như điện chớp, phía trước vẫn là một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, đám binh sĩ bên cạnh thuộc địa hình đột nhiên bẩm báo lớn với Chiết Ngự Huân.
“Tu…”, Chiết Ngự Huân ghìm mạnh ngựa, quay đầu nhìn về phía Chiết Tử Du, Chiết Tử Du nhìn về phía trước, chẳng chú ý đến xung quanh, thần sắc của nàng đang vô cùng phức tạp, nhưng chỉ chần chừ nghi ngờ giây lát, nàng bèn nhấc cương ngựa, giật mạnh một cái, lao nhanh về phía trước.
Chiết Ngự Huân thở dài, thúc ngựa đuổi theo, toàn bộ đại quân cũng lên ngựa đuổi theo.
Chiết Ngự Huân đã có tám phần chắc chắn có thể nhận định được Lý Quang Duệ không vội vàng đào tẩu, hắn đang sắp xếp một cục điện ở sông Vô Định, ý đồ chuyển bại thành thắng. Giờ nàng đánh bất ngờ Ma Vân lĩnh, thiêu hủy toàn bộ số lương thảo của Lý Quang Duệ, chỉ vì đây là chuỗi hành động quan trọng diệt tận gốc độc kế của Lý Quang Duệ. Nàng không phải là thần, nàng cũng không biết có nên dùng cách nào mới có thể cứu được Dương Hạo ra, nàng chỉ biết cách chính xác hiện giờ là nắm bắt cơ hội, chuyển bại thành thắng.
Trên chiến trường, mỗi người đều là một quân cờ được bố trí vì sự thành bại của một thế cục, nếu như có thể, nàng thà lây thân thay cho Dương Hạo làm quân cờ ấy, nhưng giờ nếu như Dương Hạo chính là quân cờ ấy, trực tiếp đi cứu hắn chỉ là tự tìm đường chết, thiêu hủy lương thảo cũng không phải là liều thuốc linh đan cho Dương Hạo, ngược lại điểm then chốt đánh bại Lý Quang Duệ, nàng chỉ có thể đưa ra cách lựa chọn này:
“Trước khi chưa được tin ta viện quân đến nơi, Dương Hạo còn có tác dụng của con mồi, Lý Quang Duệ sẽ không tấn công hắn. Chúng ta đi nửa đường rồi đổi hướng, bất ngờ tập kích Ma Vân lĩnh, Lý Quang Duệ muốn nắm chắc được hướng đi của chúng ta, chí ít cần hai giờ, đợi hắn điều động binh mã mai phục địa điểm, sẽ ra đại sơn huy quân tới cứu, làm sao cũng cần một giờ, thời gian này, chính là điểm mấu chốt của quân ta dồn thắng. Sau khi lương thảo bị thiêu hủy, cũng mất một ngày, có thể là hai ngày, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá ngày thứ ba, đại quân của Lý Quang Duệ phải tan rã, lúc đó chính là khi ta phản kích.
Nếu có thể bảo La Đông Nhi điều động binh mã phối hợp, chúng ta tập kích bất ngờ Ma Vân lĩnh, họ tấn công đống hoang tàn Đào Cốc, vốn càng thêm thỏa đáng, nhưng Lý Quang Duệ nhất định sẽ phái người theo dõi động tĩnh trong doanh trại ta, chúng ta dư sức, hắn có đầy đủ đám thuộc hạ, phòng vạn nhất tất cũng sẽ hông mang ra toàn bộ, nếu như ăn được cả ngã về không, nếu như toàn bộ lực lượng của Dương Hạo bị nuốt rụng, Ngân Châu cũng sẽ gặp nguy. Tình hình như hiện giờ, Lý Quang Duệ bị chúng ta đi vòng đằng sau, phế tích Đào Cốc chỉ còn thừa lại hai vạn binh mã vây quanh, đây là cơ hội duy nhất để Dương Hạo phá vòng vây, có thành công được hay không thì chỉ có trời mới định đoạt được. Ông trời ơi, giờ chỉ có người mới giúp được chàng”.
Chiết Tử Du thầm hét lớn, người khác có lẽ là vội hoặc là lo lắng, nhưng không một ai giống với nàng, sự dày vò tột cùng, khổ đau, nhưng nàng có thể bày tỏ với ai đây, nàng chỉ làm cái mà nàng nên làm, và không cần người khác phải hiểu.
Nàng là Chiết Tử Du, một Chiết Tử Du kiêu ngạo, ai biết được trong nỗi lòng nàng đang dày vò đau nhói như ngàn mũi kim đâm, dù có bị người ta dìm xuống nước bùn đen, nàng cũng sẽ không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của nàng, sẽ không bao giờ để lộ sự yếu ớt hay nhỏ lệ trước mặt người khác.
******
Lý Quang Duệ đã thu nạp toàn bộ trạm canh gác, hắn không muốn vì chút sơ hở mà đánh rắn động cỏ, làm hỏng kế hoạch lớn của hắn.
Hắn lo lắng chờ đợi, đợ nhân mã của Chiết Ngự Huân nhào vào cái bẫy rập mà hắn đã sớm chuẩn bị. Mấy ngày nay Chiết Ngự Huân án binh bất động, hắn đã đợi đến mức lo lắng, hắn vốn đã quyết định, đợi đến một ngày, nếu như Chiết Ngự Huân không viện trợ cho Dương Hạo, thì sẽ diệt tàn quân Dương Hạo trước, sau đó dốc toàn lực tấn công Chiết Ngự Huân. Nếu quân của Chiết Ngự Huân bị đánh tan, tiếp theo cắn trả, đoạt Ngân Châu trước, nếu như Chiết Ngự Huân và đám người còn dư thừa ở chỗ Dương Hạo hợp binh lại, lui giữ Ngân Châu, thế thì sẽ quay về Hạ Châu.
Thắng lợi của việc tiêu diệt gọn bộ đội sở thuộc của Dương Hạo có thể tạm thời coi là đẩy mạnh sĩ khí của tam quân, tan trã truy kích của tam phiên thì có thể bình yên quay trở về Hạ Châu, theo chiến lược mà nói, đây là điểm then chốt của toàn bộ thế cục, nói cụ thể hơn là, cũng chỉ có đánh về Hạ Châu, sĩ khí trong quân mới có tác dụng, toàn quân ai cũng ngóng trông ngày trở về quê hương, đến khi ấy, hắn nhất định sẽ có thể một lần nữa trở về Hạ Châu, ba mươi năm khổ đau đã đi qua, sự chắc chắn này vẫn là có.
Đương nhiên đây chỉ là dự định nát nhất của hắn, Chiết Ngự Huân đã thiếu kiên nhẫn, giết được Dương Hạo, giết được Chiết Ngự Huân, chỉ huy đi Tham Đà lĩnh, sau đó giết Dương Sùng Huấn, Ngân Châu dễ như trở bàn tay, Dương Hạo bị giết, hai châu Lân Phủ bị đại thương nguyên khí, hắn không những hoàn toàn xứng đáng vương tây bắc, hơn nữa…càng sâu hơn nữa, uy thế của hắn sáng chói như mặt trời ban trưa.
“Ha ha ha…” Nghĩ đến chỗ này, hắn đắc ý, Lý Quang Duệ không khỏi cười phá lên, đúng lúc này, Trương Sùng Nguy hoảng hốt chạy vào, cơ hồ đầu cắm xuống đất: “Đại nhân, đại nhân, không xong rồi, không xong rồi”.
“Cái gì?”
Nụ cười của Lý Quang Duệ vẫn trên mặt: “Cái gì không xong chứ?”
“Dương Hạo…Dương Hạo…Dương Hạo mất tích khỏi Đào Cốc rồi, đám người của hắn đều mất tích rồi”.
Lý Quang Duệ như con gấu nhảy bổ xuống khỏi ghế, túm lấy cổ áo hắn: “Ngươi nói cái gì? Dương Hạo mất tích ư? Mấy vạn nhân mã, sao có thể mất tích được? Ngươi nói đi?”
Trương Sùng Nguy lắp ba lắp bắp nói: “Thuộc hạ cũng không biết nữa, hôm qua trước lúc nửa đêm còn thấy đuốc sáng mà, nhưng sáng sớm hôm nay theo lệnh của đại nhân, thuộc hạ đang tấn công vào trong Đào Cốc phế tích song lại phát hiện bên đó yên tĩnh lạ thường, thế là phái hai vạn nhân mã vào đó thăm dò tấn công, kết quả là trong đó không chút phản kháng lại, đợi đến khi chúng tôi vào đến nơi thì chỉ thấy mấy nghìn ngựa chiến đứng dưới núi, người…tất cả bọn chúng đều không thấy đâu nữa rồi”.
Sắc mặt Lý Quang Duệ tái nhợt đi, một lúc sau mặt hắn đỏ ửng lên, ánh mắt của hắn như muốn nuốt gọn Trương Sùng Nguy luôn, khiến Trương Sùng Nguy run rẩy sợ hãi.
Nhạc Phi Vũ vội bước nhanh đến nói: “Đại nhân, cho dù Dương Hạo có bỏ chạy thế nào, mau chóng ứng biến mới đúng”.
Lý Quang Duệ ánh mắt vừa động, đẩn Trương Sùng Nguy về phía trước, Trương Sùng Nguy cố lui lại mấy bước, mông phịch luôn xuống đất.
Mặt Lý Quang Duệ trở nên xanh mét, mắt hắn lộ ra sự hung ác dữ tợn, lớn tiếng quát: “Lão phu mặc kệ hắn trốn thế nào, ít nhất thì viện quân của hắn cũng không biết tin này, Trương Sùng Nguy, ngươi đưa nhân mã ta trở về, đánh nghi binh Đào Cốc, cần dụ Chiết Ngự Huân lại chỗ ta, sau đó thì vây lấy hắn, nếu không…lão phu sẽ láy cái đầu của ngươi”.
Trương Sùng Nguy lắp bắt đồng ý một tiếng, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, Lý Quang Duệ cũng đi ra ngoài lều, nhìn về phía quân đội đang tập kết ở Đào Cốc, lẩm bẩm: “Dương Hạo…Dương Hạo…lẽ nào ngươi có thể mọc cánh bay đi ư?”
Bộ đội của Chiết Ngự Huân tập kích Ma Vân lĩnh, nhân mã Lý Nhất Đức đóng ở cầu nổi.
Minh hữu Chiết Ngự Huân sẽ không đi giải cứu đại nhân tự gia, quay đi đánh lương thảo quân địch, Lý Nhất Đức vô cùng khinh bỉ, thậm chí hắn còn hoài nghi, Chiết Ngự Huân có ẩn chứa dã tâm hay không, muốn mượn tay của Lý Quang Duệ giết sạch đại soái nhà mình, lương thảo vừa đốt, muốn tất sĩ khí quân tâm điểm cuối cùng đều không sót lại chút gì? Chiết Ngự Huân muốn trở thành tây bắc vương ư?
Nhưng trong lòng tuy oán hận, đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng hành động theo cảm tính, thời điểm nhà mình sụp đổ, ít nhất chúng tấn công Ma Vân lĩnh, cũng coi là chi viện bên cạnh họ, đợi đến phu nhân dẫn binh đuổi tới, quân địch lại được tin lương thảo bị thiêu, thì khi ấy cứu đại soái cũng dễ hơn nhiều rồi.
Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời trải đều lên từng ngọn cỏ đọng sương mai, lớp sương trên mặt sông đã dần tan biến, Lý Nhất Đức đi chầm chậm trên cầu, vừa nhìn về phía bờ bắc, ngóng trông viện quân của phu nhân mau mau tới vừa suy nghĩ.
Bỗng có một tên gọi lớn: “Mau mau nhìn kìa, nhìn kìa, thật nhiều gỗ, ồ, có người, không chỉ một người”.
Lý Nhất Đức thò tay nắm chặt bội đao, vội kêu lên: “Đề phòng, đề phòng, cẩn thận đánh bất ngờ”.
Binh sĩ hai bên bờ giương cung lắp tên, vội vàng đề phòng, đống lạ hoắc cứ theo nước trào đến, chạy cực nhanh, thứ ấy lao đến, có vài tên đã trôi qua gầm cầu, có vài tên thì đụng phải cầu, một cây lớn chặn giữa hai cầu, thứ kì dị kia tắc lại chỗ đó.
Lý Nhất Đức vịn vào lan can cầu nhìn, chỉ thấy gỗ lớn có cột một người, sự vật bị gỗ cột đều là người cả, trước ngực sau lưng đều cột lấy yên ngựa và rất nhiều nhánh cây nhỏ, buộc chặt vào với cây, ai nấy đều bất tỉnh. Lý Nhất Đức chợt nhói trong lòng, vội thu bội đao, lớn giọng nói: “Mau, mau cứu người lên đây, người đâu, người đâu, cứu, chặn gỗ lại”.
Đám binh sĩ xông lên cầu, trường thương đâm vào nước hiện lên hàng rào người, nước bị họ năng càng ngày càng nhiều, chiến sĩ giữ cầu lập tức chống đỡ cho cầu, cũng cảm thấy không thể chịu dược, lúc này trung đội trưởng cũng xuống nước. Lúc này rất nhiều sĩ binh đã cột chặt mình vào chân cầu bắt đầu cứu người.
Đám người Lý Nhất Đức cứu lấy đám người kỳ lạ đó, người nối người tạo thành hàng dài, kéo được người nào thì đưa lên cầu người đó, phần lớn người đều được cọ rửa, hơn nữa nước sông tương đối lạnh, khiến họ đều hôn mê, nhưng cũng có số ít người, dường như trong quá trình xuôi theo sông bị vách núi, đá ngầm va chạm mạnh, hoặc là giữa các cây va chạm với nhau, da thịt bầm tím, xương cốt lộ ra, có người thì đầu bị va chạm hỏng đau, khả năng không cứu sống được, người lành lặn cực ít.
“Đại nhân, có người tỉnh”.
“Đại nhân, người này cũng có thể cứu sống được”.
Đám sĩ binh cứu người thấy họ mặc quần áo giống mình nên cũng nhận ra là người của mình, cứu họ tận lực tận sức, Lý Nhất Đức dặn dò một tên chỉ huy: “Đi, mau đi chuẩn bị nước ấm và cháo nóng”. Vừa nói vừa bước đi như bay tới phía binh sĩ vừa tỉnh lại.
Tên binh sĩ ấy là người của dị tộc lãng của kim phát bích nhãn, được hô hấp nhân tạo, phun ra nước ở miệng, rồi được để dưới đất, vỗ vỗ đánh đánh, xoa bóp tay chân, lúc này đã tỉnh lại, thần sắc cũng đỡ hơn nhiều, Lý Nhất Đức bước nhanh tới bên hắn, vội hỏi: “Ngươi là người của bộ nào, là thuộc hạ của ai? Sao lại nổi trên nước tới đây?”
Tên binh đó hai mắt nhìn đăm đăm, Lý Nhất Đức quỳ xuống, ôn tồn: “Bổn quan Ngân Châu điều độ sứ Lý Nhất Đức, thuộc hạ của Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên, ngươi là người của chúng ta?”
Tên binh sĩ ấy nói được bập bẹ mấy tiếng Hán, nghe được vài chữ nhắc đến Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, hắn vỗ vào ngực mình, rồi lẩm bẩm vài câu tiếng Khương.
Lý Nhất Đức mặc dù ở tây bắc nhưng hắn là đại tộc người Hán, kết bạn với tộc người Khương cũng không biết chữ Hán, lấy làm vinh hạnh về tiếng Hán, nói ra tiếng Khương không rành lắm, nghe lời người đó nói mắt tròn mắt dẹt. Thấy trước mặt mình có một người ôn tồn hỏi han, người này là một người Hán, khi nhận thức được, hắn vội nắm lấy tay Lý Nhất Đức nói: “Lệnh của đại soái, không được viện trợ, lệnh của đại soái, vạn lần không được viện trợ”.
Lý Nhất Đức lòng chợt động: “Cái gì mà vạn lần không được viện trợ?”
Không ngờ tên đó chỉ nói hai tiếng này, cơ thể suy nhược tột cùng, rồi ngất đi, may mà người cứu ngày một nhiều, Lý Nhất Đức hỏi chỗ này một câu, chỗ kia một câu, cuối cùng cũng đã dần hiểu ra…
*****
Đào Cốc phế tích, sau nửa đêm, Dương Hạo tập hợp toàn bộ nhân mã, nói mỗi một câu, người bên cạnh hắn nói từng câu từng câu truyền đi, giọng không lớn, chỉ có mấy người bên cạnh mới nghe được, cho nên hắn nói mỗi một câu đều dừng rất lâu.
“Chư vị, chúng ta bị vây ở đây, mà quân địch thì lại không tấn công, nguyên nhân do đâu? Không phải binh lực chúng không đủ để tiêu diệt chúng ta, mà là chúng muốn đưa ta vào bẫy, muốn ta là con mồi, dụ tất cả huynh đệ, minh hữu của chúng ta đến, đại quân của Lý Quang Duệ án binh bất động mai phục kề bên”.
“Các huynh đệ, cho nên…chúng ta muốn được cứu bởi viện trợ là tuyệt đối không thể. Viện quân không đến cũng thôi, một khi đến rồi, chính là chỗ chết của ta, đồng thời, cũng là chỗ chết của viện quân”.
“Gian khó này là ông trời thử lòng chúng ta, trải qua được cơn nguy khốn này, chúng ta nhất định sẽ chuyển bại thành thắng”.
“Nhưng, trời không tuyệt đường người, chúng ta vị tất không có đường sống. Đường sống của chúng ta chính là dòng sông Vô Định này. Chúng ta nhảy xuống nước mà sống”.
Dương Hạo nhìn mọi người, dặn dò tất cả chiến sĩ giỏi bơi, thấy mọi người xôn xao, nhiều người lộ ra vẻ lo lắng, liền chắp tay, thấp giọng nói: “Ta biết các huynh đệ đều là anh hùng hào kiệt phương bắc, phần lớn đều không biết bơi, ha ha, có vài huynh đệ cả đời đều chưa tắm ấy chứ, đều là sợ nước, nhưng nước này hung ác hơn mấy vạn quân địch của ta ngoài kia sao?”
Hắn nở nụ cười, lại nói: “Các huynh đệ chớ quên, bổn soái là cương kim hiến bảo truyền thế (cương kim hiến bảo, trong tiếng Hán chính là quan thế âm bồ tát), Quan thế âm bồ tát ở đâu? Về phía Nam Hải, biển mà, là nơi có nước, có lẽ các huynh đệ cũng đã từng nghe, bổn soái theo thủy đức chi thụy mà sống, nước này sẽ hung ác với người khác, song đối với ta, gặp nước chính là sống, gặp gỗ là sống, có thần linh bảo vệ, các huynh đệ còn sợ gì nữa?”
Dương Hạo nói những câu này, đám sĩ binh yên lặng, trên mặt họ lộ ra ý hoan hỉ.
“Mọi người đều chăm chú lắng nghe, trước sau buộc cây, giờ là thời tiết tháng tư, nước sông không quá là lạnh, nhưng sau hai ngày mưa, nhiệt độ của nước không dễ chịu lắm, quần áo đều mặc lên người, trói chặt lại cho dù bị nước làm ướt cũng vẫn ấm hơn so với trần truồng. Áo giáp cũng được cột vào, nước chảy siết, xuôi dòng, khó tránh khỏi bị va chạm, lát nữa kiếm chút rau cỏ, giết mấy con ngựa, uống chút máu ngựa cho ấm bụng”.
“Mọi người nhớ kỹ lấy điểm này, theo nước mà xuống, sau khi thừa dịp đêm tối xông ra, các huynh đệ cần phải tận lực hướng bờ bắc, sau khi lên bờ về Ngân Châu nhanh chóng, một khi không gần bờ được thì cũng chớ có lo, nơi có dòng nước bằng phẳng, huống hồ Lý Quang Duệ mai phục ở đây, chứng tỏ chúng ta đã có viện quân qua sông rồi, họ tất sẽ nối cầu, dự tính đường lui, chỗ cầu tất có thủ quân, sẽ vớt chúng ta lên thôi”.
“Hai điểm cuối cùng, nhất định phải nhớ cho kỹ, đây là chuyện quan trọng cho dù là ai, chỉ cần thấy người của chúng ta, cần phải mau chóng nói với họ, vạn nhất không được viện trợ, chúng ta đã tháo vây, nếu viện quân còn đến, nhất định phải mau chóng đuổi về, đây là bẫy, là mai phục”.
“Thứ hai, sáu nghìn binh mã chúng ta, chạy theo đường thủy, phần lớn đều bình an vô sự, nhưng dưới nước mà, khó tránh được bị tản loạn, thêm nữa không có ngựa, chỉ dựa vào đôi chân mà đi, bổn soái cũng không dám bảo đảm về quân doanh trước nhất. Các người cho dù là ai đi nữa, việc đầu tiên tìm được người của chúng ta, thì phải nói với Lý Nhất Đức đại nhân, lúc nào cần thì qua loa lấy cây làm cờ của bổn soái, cho dù ta có mặt hay không đều phải khuếch trương thanh thế, tạo ra tư thế bổn soái đã về doanh. Đây là quân bài cuối cùng, bổn soái bình yên quay về doanh, dáng vẻ bệ vệ của hắn sẽ bị đánh diệt cho không còn nữa”.
“Được rồi, giờ chúng ta giữ nguyên im lặng, từng đội theo bổn soái đến bên vách núi phía bắc”.
Vật có thể dùng buộc chặt bao gồm thắt lưng, cương ngựa đều dùng làm vật trói, bên vách núi đã không có dây thừng, hơn nữa trên người cột nhiều dây trói, thậm chí .. mà mấy nghìn người trước khi trời sáng tất phải xuống nước, để đề phòng quân địch phát hiện, bắn tên, khi ấy tử thương sẽ tăng gấp bội lần.
Ngược lại chúng tìm được chỗ nước nông nhất cũng sẽ binh sĩ leo lên mấy trượng, vọng lâu như dẫm đất bằng, nhưng cần chúng thả vào trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn, không sợ đao thương, binh sĩ không sợ sinh tử cũng không làm được.
Rất nhiều người họ cả đời chưa tắm bao giờ, càng không nói đến là thích nước, một dũng sĩ dám trực diện vạn mã thiên quân, rõ ràng xem thường chuyện sinh tử mà lại sợ cái thứ nước, sự sợ hãi này thực không thể hiểu được, bản năng đã sợ hãi vậy rồi.
Nhìn thấy đám sĩ binh đứng ở bờ sông, không dám nhảy xuống, Dương Hạo chau mày, dặn Mục Vũ: “Tiểu Vũ, ngươi áp sau trận, đích thân chỉ huy đội nhảy, còn chần chừ ấy, tên nào không dám nhảy, giết không tha”.
Dương Hạo quay đầu dặn dò đám sĩ binh: “Các huynh đệ, khi xuống nước, cố giữ tỉnh táo, nín thở, nhảy cầu thôi mà, không có gì cả chi bằng bổn soái nhảy trước, rồi các huynh đệ nhảy theo nhé”.
Dương Hạo đi tới bên vách núi nhảy xuống “Bùm” một tiếng xuống nước sâu. Cho dù hắn sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng tối đen khó nhìn thấy vật, hắn chẳng có cách nào nắm được thời gian chuẩn xác rơi xuống nước, chìm vào trong nước, suýt nữa thì uống vài ngụm nước, hắn nín thở, lấy sức quẫy nhô lên mặt nước, ngăn lại không cho mình xuôi theo dòng nước quá nhanh, ngẩn đầu hét lớn: “Nhảy đi, các huynh đệ, bổn soái bình an vô sự, mọi người nhảy đi”.
Mục Vũ nhân cơ hội này hét lớn về phía đám thị vệ: “Đại soái nhảy rồi, chúng ta cũng nhảy, mọi người nhảy thôi, không hổ danh là đấng mày râu”.
Binh lính phía trước đã nóng lòng muốn thử, được Mục Vũ nói vậy như lửa cháy thêm dầu, bước về phía trước, các binh sĩ nhún người, nhảy bùm bùm xuống nước.
“Từ từ, từ từ mà nhảy, chớ để va chạm vào huynh đệ nhà mình”.
Lý chỉ huy thấy phía trước đã lục tục đến bờ vách, lúc này mới duy trì trận tự, cứ như vậy, từng tốp sĩ binh nhảy xuống, đợi đến khi mặt trời ló lên đằng đông, Đào Cốc phế tích đã trống không.
Lý Nhất Đức sau khi hiểu được sự tình, sợ run hồi lâu, bỗng đập bàn, hét lớn: “Đại soái nhảy xuống trước nhất, thế ngài đang ở đâu?”
*****
Mặt trời đã nhô lên cao, Lý Quang Duệ lo lắng vô cùng.
Nhân mã Chiết Ngự Huân vẫn chưa tới, hắn đường dài bôn tập, muốn bảo vệ nhân mã ư? Xem ra, cho dù phi ngựa chạy chậm, giờ cũng phải đến rồi chứ, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì đó, lui quân mất rồi?’
Lý Quang Duệ không kiềm chế được, phái thám mã đi khám thính, tốp thám mã đã phái đi, hồi lâu vẫn chưa có tin gì, Lý Quang Duệ lại phái đến tốp ba đi thám thính, kết quả là đến giờ vẫn chưa có tin gì.
“Có người quay về rồi”. Tướng lĩnh bên cạnh xôn xao, chỉ thấy người phi như bay vào cốc, Lý Quang Duệ không kiềm chế được bước nhanh ra.
“Đại nhân, tiểu nhân tuần phía trước, ba mươi dặm kia không thấy tung tích quân địch, các huynh đệ khác tiếp tục khám thính phía trước rồi, tiểu nhân về trước báo với đại nhân tin này”.
“Ngoài ba mươi dặm không thấy tung tích quân địch đâu cả?” Lý Quang Duệ và đám tướng lĩnh nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
Bóng thu ngắn lại trên mặt đất, mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, lại một tên phi như bay về báo: “Báo, đại nhân, bảy mơi dặm phía xa, phát hiện chúng đã chuyển hướng đi về phía tây nam rồi. Thám mã của thuộc hạ phân ra làm hai đường, một đường đi theo phía quân địch, một đường tiếp tục đi về phía trước”.
“Bảy mươi dặm chuyển hướng tây nam…tây nam…” Lý Quang Duệ lẩm bẩm, đầy vẻ nghi ngờ.
Bỗng nhiên, toàn bộ chỗ thịt má hắn rung lên, nắm chặt tay: “Toàn quân xuất quân, gấp rút tiếp viện cho Ma Vân lĩnh, mau, mau mau, dùng tốc độ nhanh nhất điều binh rời núi”.
Nói xong, Lý Quang Duệ xoay người đi, Nhạc Phi Vũ vội đi theo sau, bước chân Lý Quang Duệ lảo đảo vào trong lều, vừa thò tay nắm lấy bội đao, hắn phun máu tươi ra từ miệng, Nhạc Phi Vũ vội đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Đại nhân, ngài…?’
Lý Quang Duệ dùng tay áo lau máu tươi, mặt hắn đỏ tía tai, hắn nắm lấy cánh tay gầy guộc của Nhạc Phi Vũ, nhe răng nói: “Lý Quang Duệ ta bao nhiêu mưa gió đã trải qua, ta sẽ không bại, không ai có thể đánh bại được ta”.
Lý Quang Duệ cầm đao đi nhanh ra khỏi lều, quát: “Người đâu, lệnh Trương Sùng Nguy lập tức đi dọc theo sông, chặt đứt đường thủy của địch, ngăn đường lui, bổn soái sẽ đích thân dẫn đại quân, liều chết với Chiết Ngự Huân ở Ma Vân lĩnh”.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Chương 478: Bắt đầu cuộc chiến hỗn độn
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Tướng quân, còn cách đống hoang tàn Đào Cốc bảy mươi dặm”.
Đại quân nhanh như điện chớp, phía trước vẫn là một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, đám binh sĩ bên cạnh thuộc địa hình đột nhiên bẩm báo lớn với Chiết Ngự Huân.
“Tu…”, Chiết Ngự Huân ghìm mạnh ngựa, quay đầu nhìn về phía Chiết Tử Du, Chiết Tử Du nhìn về phía trước, chẳng chú ý đến xung quanh, thần sắc của nàng đang vô cùng phức tạp, nhưng chỉ chần chừ nghi ngờ giây lát, nàng bèn nhấc cương ngựa, giật mạnh một cái, lao nhanh về phía trước.
Chiết Ngự Huân thở dài, thúc ngựa đuổi theo, toàn bộ đại quân cũng lên ngựa đuổi theo.
Chiết Ngự Huân đã có tám phần chắc chắn có thể nhận định được Lý Quang Duệ không vội vàng đào tẩu, hắn đang sắp xếp một cục điện ở sông Vô Định, ý đồ chuyển bại thành thắng. Giờ nàng đánh bất ngờ Ma Vân lĩnh, thiêu hủy toàn bộ số lương thảo của Lý Quang Duệ, chỉ vì đây là chuỗi hành động quan trọng diệt tận gốc độc kế của Lý Quang Duệ. Nàng không phải là thần, nàng cũng không biết có nên dùng cách nào mới có thể cứu được Dương Hạo ra, nàng chỉ biết cách chính xác hiện giờ là nắm bắt cơ hội, chuyển bại thành thắng.
Trên chiến trường, mỗi người đều là một quân cờ được bố trí vì sự thành bại của một thế cục, nếu như có thể, nàng thà lây thân thay cho Dương Hạo làm quân cờ ấy, nhưng giờ nếu như Dương Hạo chính là quân cờ ấy, trực tiếp đi cứu hắn chỉ là tự tìm đường chết, thiêu hủy lương thảo cũng không phải là liều thuốc linh đan cho Dương Hạo, ngược lại điểm then chốt đánh bại Lý Quang Duệ, nàng chỉ có thể đưa ra cách lựa chọn này:
“Trước khi chưa được tin ta viện quân đến nơi, Dương Hạo còn có tác dụng của con mồi, Lý Quang Duệ sẽ không tấn công hắn. Chúng ta đi nửa đường rồi đổi hướng, bất ngờ tập kích Ma Vân lĩnh, Lý Quang Duệ muốn nắm chắc được hướng đi của chúng ta, chí ít cần hai giờ, đợi hắn điều động binh mã mai phục địa điểm, sẽ ra đại sơn huy quân tới cứu, làm sao cũng cần một giờ, thời gian này, chính là điểm mấu chốt của quân ta dồn thắng. Sau khi lương thảo bị thiêu hủy, cũng mất một ngày, có thể là hai ngày, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá ngày thứ ba, đại quân của Lý Quang Duệ phải tan rã, lúc đó chính là khi ta phản kích.
Nếu có thể bảo La Đông Nhi điều động binh mã phối hợp, chúng ta tập kích bất ngờ Ma Vân lĩnh, họ tấn công đống hoang tàn Đào Cốc, vốn càng thêm thỏa đáng, nhưng Lý Quang Duệ nhất định sẽ phái người theo dõi động tĩnh trong doanh trại ta, chúng ta dư sức, hắn có đầy đủ đám thuộc hạ, phòng vạn nhất tất cũng sẽ hông mang ra toàn bộ, nếu như ăn được cả ngã về không, nếu như toàn bộ lực lượng của Dương Hạo bị nuốt rụng, Ngân Châu cũng sẽ gặp nguy. Tình hình như hiện giờ, Lý Quang Duệ bị chúng ta đi vòng đằng sau, phế tích Đào Cốc chỉ còn thừa lại hai vạn binh mã vây quanh, đây là cơ hội duy nhất để Dương Hạo phá vòng vây, có thành công được hay không thì chỉ có trời mới định đoạt được. Ông trời ơi, giờ chỉ có người mới giúp được chàng”.
Chiết Tử Du thầm hét lớn, người khác có lẽ là vội hoặc là lo lắng, nhưng không một ai giống với nàng, sự dày vò tột cùng, khổ đau, nhưng nàng có thể bày tỏ với ai đây, nàng chỉ làm cái mà nàng nên làm, và không cần người khác phải hiểu.
Nàng là Chiết Tử Du, một Chiết Tử Du kiêu ngạo, ai biết được trong nỗi lòng nàng đang dày vò đau nhói như ngàn mũi kim đâm, dù có bị người ta dìm xuống nước bùn đen, nàng cũng sẽ không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của nàng, sẽ không bao giờ để lộ sự yếu ớt hay nhỏ lệ trước mặt người khác.
******
Lý Quang Duệ đã thu nạp toàn bộ trạm canh gác, hắn không muốn vì chút sơ hở mà đánh rắn động cỏ, làm hỏng kế hoạch lớn của hắn.
Hắn lo lắng chờ đợi, đợ nhân mã của Chiết Ngự Huân nhào vào cái bẫy rập mà hắn đã sớm chuẩn bị. Mấy ngày nay Chiết Ngự Huân án binh bất động, hắn đã đợi đến mức lo lắng, hắn vốn đã quyết định, đợi đến một ngày, nếu như Chiết Ngự Huân không viện trợ cho Dương Hạo, thì sẽ diệt tàn quân Dương Hạo trước, sau đó dốc toàn lực tấn công Chiết Ngự Huân. Nếu quân của Chiết Ngự Huân bị đánh tan, tiếp theo cắn trả, đoạt Ngân Châu trước, nếu như Chiết Ngự Huân và đám người còn dư thừa ở chỗ Dương Hạo hợp binh lại, lui giữ Ngân Châu, thế thì sẽ quay về Hạ Châu.
Thắng lợi của việc tiêu diệt gọn bộ đội sở thuộc của Dương Hạo có thể tạm thời coi là đẩy mạnh sĩ khí của tam quân, tan trã truy kích của tam phiên thì có thể bình yên quay trở về Hạ Châu, theo chiến lược mà nói, đây là điểm then chốt của toàn bộ thế cục, nói cụ thể hơn là, cũng chỉ có đánh về Hạ Châu, sĩ khí trong quân mới có tác dụng, toàn quân ai cũng ngóng trông ngày trở về quê hương, đến khi ấy, hắn nhất định sẽ có thể một lần nữa trở về Hạ Châu, ba mươi năm khổ đau đã đi qua, sự chắc chắn này vẫn là có.
Đương nhiên đây chỉ là dự định nát nhất của hắn, Chiết Ngự Huân đã thiếu kiên nhẫn, giết được Dương Hạo, giết được Chiết Ngự Huân, chỉ huy đi Tham Đà lĩnh, sau đó giết Dương Sùng Huấn, Ngân Châu dễ như trở bàn tay, Dương Hạo bị giết, hai châu Lân Phủ bị đại thương nguyên khí, hắn không những hoàn toàn xứng đáng vương tây bắc, hơn nữa…càng sâu hơn nữa, uy thế của hắn sáng chói như mặt trời ban trưa.
“Ha ha ha…” Nghĩ đến chỗ này, hắn đắc ý, Lý Quang Duệ không khỏi cười phá lên, đúng lúc này, Trương Sùng Nguy hoảng hốt chạy vào, cơ hồ đầu cắm xuống đất: “Đại nhân, đại nhân, không xong rồi, không xong rồi”.
“Cái gì?”
Nụ cười của Lý Quang Duệ vẫn trên mặt: “Cái gì không xong chứ?”
“Dương Hạo…Dương Hạo…Dương Hạo mất tích khỏi Đào Cốc rồi, đám người của hắn đều mất tích rồi”.
Lý Quang Duệ như con gấu nhảy bổ xuống khỏi ghế, túm lấy cổ áo hắn: “Ngươi nói cái gì? Dương Hạo mất tích ư? Mấy vạn nhân mã, sao có thể mất tích được? Ngươi nói đi?”
Trương Sùng Nguy lắp ba lắp bắp nói: “Thuộc hạ cũng không biết nữa, hôm qua trước lúc nửa đêm còn thấy đuốc sáng mà, nhưng sáng sớm hôm nay theo lệnh của đại nhân, thuộc hạ đang tấn công vào trong Đào Cốc phế tích song lại phát hiện bên đó yên tĩnh lạ thường, thế là phái hai vạn nhân mã vào đó thăm dò tấn công, kết quả là trong đó không chút phản kháng lại, đợi đến khi chúng tôi vào đến nơi thì chỉ thấy mấy nghìn ngựa chiến đứng dưới núi, người…tất cả bọn chúng đều không thấy đâu nữa rồi”.
Sắc mặt Lý Quang Duệ tái nhợt đi, một lúc sau mặt hắn đỏ ửng lên, ánh mắt của hắn như muốn nuốt gọn Trương Sùng Nguy luôn, khiến Trương Sùng Nguy run rẩy sợ hãi.
Nhạc Phi Vũ vội bước nhanh đến nói: “Đại nhân, cho dù Dương Hạo có bỏ chạy thế nào, mau chóng ứng biến mới đúng”.
Lý Quang Duệ ánh mắt vừa động, đẩn Trương Sùng Nguy về phía trước, Trương Sùng Nguy cố lui lại mấy bước, mông phịch luôn xuống đất.
Mặt Lý Quang Duệ trở nên xanh mét, mắt hắn lộ ra sự hung ác dữ tợn, lớn tiếng quát: “Lão phu mặc kệ hắn trốn thế nào, ít nhất thì viện quân của hắn cũng không biết tin này, Trương Sùng Nguy, ngươi đưa nhân mã ta trở về, đánh nghi binh Đào Cốc, cần dụ Chiết Ngự Huân lại chỗ ta, sau đó thì vây lấy hắn, nếu không…lão phu sẽ láy cái đầu của ngươi”.
Trương Sùng Nguy lắp bắt đồng ý một tiếng, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, Lý Quang Duệ cũng đi ra ngoài lều, nhìn về phía quân đội đang tập kết ở Đào Cốc, lẩm bẩm: “Dương Hạo…Dương Hạo…lẽ nào ngươi có thể mọc cánh bay đi ư?”
Bộ đội của Chiết Ngự Huân tập kích Ma Vân lĩnh, nhân mã Lý Nhất Đức đóng ở cầu nổi.
Minh hữu Chiết Ngự Huân sẽ không đi giải cứu đại nhân tự gia, quay đi đánh lương thảo quân địch, Lý Nhất Đức vô cùng khinh bỉ, thậm chí hắn còn hoài nghi, Chiết Ngự Huân có ẩn chứa dã tâm hay không, muốn mượn tay của Lý Quang Duệ giết sạch đại soái nhà mình, lương thảo vừa đốt, muốn tất sĩ khí quân tâm điểm cuối cùng đều không sót lại chút gì? Chiết Ngự Huân muốn trở thành tây bắc vương ư?
Nhưng trong lòng tuy oán hận, đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng hành động theo cảm tính, thời điểm nhà mình sụp đổ, ít nhất chúng tấn công Ma Vân lĩnh, cũng coi là chi viện bên cạnh họ, đợi đến phu nhân dẫn binh đuổi tới, quân địch lại được tin lương thảo bị thiêu, thì khi ấy cứu đại soái cũng dễ hơn nhiều rồi.
Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời trải đều lên từng ngọn cỏ đọng sương mai, lớp sương trên mặt sông đã dần tan biến, Lý Nhất Đức đi chầm chậm trên cầu, vừa nhìn về phía bờ bắc, ngóng trông viện quân của phu nhân mau mau tới vừa suy nghĩ.
Bỗng có một tên gọi lớn: “Mau mau nhìn kìa, nhìn kìa, thật nhiều gỗ, ồ, có người, không chỉ một người”.
Lý Nhất Đức thò tay nắm chặt bội đao, vội kêu lên: “Đề phòng, đề phòng, cẩn thận đánh bất ngờ”.
Binh sĩ hai bên bờ giương cung lắp tên, vội vàng đề phòng, đống lạ hoắc cứ theo nước trào đến, chạy cực nhanh, thứ ấy lao đến, có vài tên đã trôi qua gầm cầu, có vài tên thì đụng phải cầu, một cây lớn chặn giữa hai cầu, thứ kì dị kia tắc lại chỗ đó.
Lý Nhất Đức vịn vào lan can cầu nhìn, chỉ thấy gỗ lớn có cột một người, sự vật bị gỗ cột đều là người cả, trước ngực sau lưng đều cột lấy yên ngựa và rất nhiều nhánh cây nhỏ, buộc chặt vào với cây, ai nấy đều bất tỉnh. Lý Nhất Đức chợt nhói trong lòng, vội thu bội đao, lớn giọng nói: “Mau, mau cứu người lên đây, người đâu, người đâu, cứu, chặn gỗ lại”.
Đám binh sĩ xông lên cầu, trường thương đâm vào nước hiện lên hàng rào người, nước bị họ năng càng ngày càng nhiều, chiến sĩ giữ cầu lập tức chống đỡ cho cầu, cũng cảm thấy không thể chịu dược, lúc này trung đội trưởng cũng xuống nước. Lúc này rất nhiều sĩ binh đã cột chặt mình vào chân cầu bắt đầu cứu người.
Đám người Lý Nhất Đức cứu lấy đám người kỳ lạ đó, người nối người tạo thành hàng dài, kéo được người nào thì đưa lên cầu người đó, phần lớn người đều được cọ rửa, hơn nữa nước sông tương đối lạnh, khiến họ đều hôn mê, nhưng cũng có số ít người, dường như trong quá trình xuôi theo sông bị vách núi, đá ngầm va chạm mạnh, hoặc là giữa các cây va chạm với nhau, da thịt bầm tím, xương cốt lộ ra, có người thì đầu bị va chạm hỏng đau, khả năng không cứu sống được, người lành lặn cực ít.
“Đại nhân, có người tỉnh”.
“Đại nhân, người này cũng có thể cứu sống được”.
Đám sĩ binh cứu người thấy họ mặc quần áo giống mình nên cũng nhận ra là người của mình, cứu họ tận lực tận sức, Lý Nhất Đức dặn dò một tên chỉ huy: “Đi, mau đi chuẩn bị nước ấm và cháo nóng”. Vừa nói vừa bước đi như bay tới phía binh sĩ vừa tỉnh lại.
Tên binh sĩ ấy là người của dị tộc lãng của kim phát bích nhãn, được hô hấp nhân tạo, phun ra nước ở miệng, rồi được để dưới đất, vỗ vỗ đánh đánh, xoa bóp tay chân, lúc này đã tỉnh lại, thần sắc cũng đỡ hơn nhiều, Lý Nhất Đức bước nhanh tới bên hắn, vội hỏi: “Ngươi là người của bộ nào, là thuộc hạ của ai? Sao lại nổi trên nước tới đây?”
Tên binh đó hai mắt nhìn đăm đăm, Lý Nhất Đức quỳ xuống, ôn tồn: “Bổn quan Ngân Châu điều độ sứ Lý Nhất Đức, thuộc hạ của Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên, ngươi là người của chúng ta?”
Tên binh sĩ ấy nói được bập bẹ mấy tiếng Hán, nghe được vài chữ nhắc đến Hà tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, hắn vỗ vào ngực mình, rồi lẩm bẩm vài câu tiếng Khương.
Lý Nhất Đức mặc dù ở tây bắc nhưng hắn là đại tộc người Hán, kết bạn với tộc người Khương cũng không biết chữ Hán, lấy làm vinh hạnh về tiếng Hán, nói ra tiếng Khương không rành lắm, nghe lời người đó nói mắt tròn mắt dẹt. Thấy trước mặt mình có một người ôn tồn hỏi han, người này là một người Hán, khi nhận thức được, hắn vội nắm lấy tay Lý Nhất Đức nói: “Lệnh của đại soái, không được viện trợ, lệnh của đại soái, vạn lần không được viện trợ”.
Lý Nhất Đức lòng chợt động: “Cái gì mà vạn lần không được viện trợ?”
Không ngờ tên đó chỉ nói hai tiếng này, cơ thể suy nhược tột cùng, rồi ngất đi, may mà người cứu ngày một nhiều, Lý Nhất Đức hỏi chỗ này một câu, chỗ kia một câu, cuối cùng cũng đã dần hiểu ra…
*****
Đào Cốc phế tích, sau nửa đêm, Dương Hạo tập hợp toàn bộ nhân mã, nói mỗi một câu, người bên cạnh hắn nói từng câu từng câu truyền đi, giọng không lớn, chỉ có mấy người bên cạnh mới nghe được, cho nên hắn nói mỗi một câu đều dừng rất lâu.
“Chư vị, chúng ta bị vây ở đây, mà quân địch thì lại không tấn công, nguyên nhân do đâu? Không phải binh lực chúng không đủ để tiêu diệt chúng ta, mà là chúng muốn đưa ta vào bẫy, muốn ta là con mồi, dụ tất cả huynh đệ, minh hữu của chúng ta đến, đại quân của Lý Quang Duệ án binh bất động mai phục kề bên”.
“Các huynh đệ, cho nên…chúng ta muốn được cứu bởi viện trợ là tuyệt đối không thể. Viện quân không đến cũng thôi, một khi đến rồi, chính là chỗ chết của ta, đồng thời, cũng là chỗ chết của viện quân”.
“Gian khó này là ông trời thử lòng chúng ta, trải qua được cơn nguy khốn này, chúng ta nhất định sẽ chuyển bại thành thắng”.
“Nhưng, trời không tuyệt đường người, chúng ta vị tất không có đường sống. Đường sống của chúng ta chính là dòng sông Vô Định này. Chúng ta nhảy xuống nước mà sống”.
Dương Hạo nhìn mọi người, dặn dò tất cả chiến sĩ giỏi bơi, thấy mọi người xôn xao, nhiều người lộ ra vẻ lo lắng, liền chắp tay, thấp giọng nói: “Ta biết các huynh đệ đều là anh hùng hào kiệt phương bắc, phần lớn đều không biết bơi, ha ha, có vài huynh đệ cả đời đều chưa tắm ấy chứ, đều là sợ nước, nhưng nước này hung ác hơn mấy vạn quân địch của ta ngoài kia sao?”
Hắn nở nụ cười, lại nói: “Các huynh đệ chớ quên, bổn soái là cương kim hiến bảo truyền thế (cương kim hiến bảo, trong tiếng Hán chính là quan thế âm bồ tát), Quan thế âm bồ tát ở đâu? Về phía Nam Hải, biển mà, là nơi có nước, có lẽ các huynh đệ cũng đã từng nghe, bổn soái theo thủy đức chi thụy mà sống, nước này sẽ hung ác với người khác, song đối với ta, gặp nước chính là sống, gặp gỗ là sống, có thần linh bảo vệ, các huynh đệ còn sợ gì nữa?”
Dương Hạo nói những câu này, đám sĩ binh yên lặng, trên mặt họ lộ ra ý hoan hỉ.
“Mọi người đều chăm chú lắng nghe, trước sau buộc cây, giờ là thời tiết tháng tư, nước sông không quá là lạnh, nhưng sau hai ngày mưa, nhiệt độ của nước không dễ chịu lắm, quần áo đều mặc lên người, trói chặt lại cho dù bị nước làm ướt cũng vẫn ấm hơn so với trần truồng. Áo giáp cũng được cột vào, nước chảy siết, xuôi dòng, khó tránh khỏi bị va chạm, lát nữa kiếm chút rau cỏ, giết mấy con ngựa, uống chút máu ngựa cho ấm bụng”.
“Mọi người nhớ kỹ lấy điểm này, theo nước mà xuống, sau khi thừa dịp đêm tối xông ra, các huynh đệ cần phải tận lực hướng bờ bắc, sau khi lên bờ về Ngân Châu nhanh chóng, một khi không gần bờ được thì cũng chớ có lo, nơi có dòng nước bằng phẳng, huống hồ Lý Quang Duệ mai phục ở đây, chứng tỏ chúng ta đã có viện quân qua sông rồi, họ tất sẽ nối cầu, dự tính đường lui, chỗ cầu tất có thủ quân, sẽ vớt chúng ta lên thôi”.
“Hai điểm cuối cùng, nhất định phải nhớ cho kỹ, đây là chuyện quan trọng cho dù là ai, chỉ cần thấy người của chúng ta, cần phải mau chóng nói với họ, vạn nhất không được viện trợ, chúng ta đã tháo vây, nếu viện quân còn đến, nhất định phải mau chóng đuổi về, đây là bẫy, là mai phục”.
“Thứ hai, sáu nghìn binh mã chúng ta, chạy theo đường thủy, phần lớn đều bình an vô sự, nhưng dưới nước mà, khó tránh được bị tản loạn, thêm nữa không có ngựa, chỉ dựa vào đôi chân mà đi, bổn soái cũng không dám bảo đảm về quân doanh trước nhất. Các người cho dù là ai đi nữa, việc đầu tiên tìm được người của chúng ta, thì phải nói với Lý Nhất Đức đại nhân, lúc nào cần thì qua loa lấy cây làm cờ của bổn soái, cho dù ta có mặt hay không đều phải khuếch trương thanh thế, tạo ra tư thế bổn soái đã về doanh. Đây là quân bài cuối cùng, bổn soái bình yên quay về doanh, dáng vẻ bệ vệ của hắn sẽ bị đánh diệt cho không còn nữa”.
“Được rồi, giờ chúng ta giữ nguyên im lặng, từng đội theo bổn soái đến bên vách núi phía bắc”.
Vật có thể dùng buộc chặt bao gồm thắt lưng, cương ngựa đều dùng làm vật trói, bên vách núi đã không có dây thừng, hơn nữa trên người cột nhiều dây trói, thậm chí .. mà mấy nghìn người trước khi trời sáng tất phải xuống nước, để đề phòng quân địch phát hiện, bắn tên, khi ấy tử thương sẽ tăng gấp bội lần.
Ngược lại chúng tìm được chỗ nước nông nhất cũng sẽ binh sĩ leo lên mấy trượng, vọng lâu như dẫm đất bằng, nhưng cần chúng thả vào trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn, không sợ đao thương, binh sĩ không sợ sinh tử cũng không làm được.
Rất nhiều người họ cả đời chưa tắm bao giờ, càng không nói đến là thích nước, một dũng sĩ dám trực diện vạn mã thiên quân, rõ ràng xem thường chuyện sinh tử mà lại sợ cái thứ nước, sự sợ hãi này thực không thể hiểu được, bản năng đã sợ hãi vậy rồi.
Nhìn thấy đám sĩ binh đứng ở bờ sông, không dám nhảy xuống, Dương Hạo chau mày, dặn Mục Vũ: “Tiểu Vũ, ngươi áp sau trận, đích thân chỉ huy đội nhảy, còn chần chừ ấy, tên nào không dám nhảy, giết không tha”.
Dương Hạo quay đầu dặn dò đám sĩ binh: “Các huynh đệ, khi xuống nước, cố giữ tỉnh táo, nín thở, nhảy cầu thôi mà, không có gì cả chi bằng bổn soái nhảy trước, rồi các huynh đệ nhảy theo nhé”.
Dương Hạo đi tới bên vách núi nhảy xuống “Bùm” một tiếng xuống nước sâu. Cho dù hắn sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng tối đen khó nhìn thấy vật, hắn chẳng có cách nào nắm được thời gian chuẩn xác rơi xuống nước, chìm vào trong nước, suýt nữa thì uống vài ngụm nước, hắn nín thở, lấy sức quẫy nhô lên mặt nước, ngăn lại không cho mình xuôi theo dòng nước quá nhanh, ngẩn đầu hét lớn: “Nhảy đi, các huynh đệ, bổn soái bình an vô sự, mọi người nhảy đi”.
Mục Vũ nhân cơ hội này hét lớn về phía đám thị vệ: “Đại soái nhảy rồi, chúng ta cũng nhảy, mọi người nhảy thôi, không hổ danh là đấng mày râu”.
Binh lính phía trước đã nóng lòng muốn thử, được Mục Vũ nói vậy như lửa cháy thêm dầu, bước về phía trước, các binh sĩ nhún người, nhảy bùm bùm xuống nước.
“Từ từ, từ từ mà nhảy, chớ để va chạm vào huynh đệ nhà mình”.
Lý chỉ huy thấy phía trước đã lục tục đến bờ vách, lúc này mới duy trì trận tự, cứ như vậy, từng tốp sĩ binh nhảy xuống, đợi đến khi mặt trời ló lên đằng đông, Đào Cốc phế tích đã trống không.
Lý Nhất Đức sau khi hiểu được sự tình, sợ run hồi lâu, bỗng đập bàn, hét lớn: “Đại soái nhảy xuống trước nhất, thế ngài đang ở đâu?”
*****
Mặt trời đã nhô lên cao, Lý Quang Duệ lo lắng vô cùng.
Nhân mã Chiết Ngự Huân vẫn chưa tới, hắn đường dài bôn tập, muốn bảo vệ nhân mã ư? Xem ra, cho dù phi ngựa chạy chậm, giờ cũng phải đến rồi chứ, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì đó, lui quân mất rồi?’
Lý Quang Duệ không kiềm chế được, phái thám mã đi khám thính, tốp thám mã đã phái đi, hồi lâu vẫn chưa có tin gì, Lý Quang Duệ lại phái đến tốp ba đi thám thính, kết quả là đến giờ vẫn chưa có tin gì.
“Có người quay về rồi”. Tướng lĩnh bên cạnh xôn xao, chỉ thấy người phi như bay vào cốc, Lý Quang Duệ không kiềm chế được bước nhanh ra.
“Đại nhân, tiểu nhân tuần phía trước, ba mươi dặm kia không thấy tung tích quân địch, các huynh đệ khác tiếp tục khám thính phía trước rồi, tiểu nhân về trước báo với đại nhân tin này”.
“Ngoài ba mươi dặm không thấy tung tích quân địch đâu cả?” Lý Quang Duệ và đám tướng lĩnh nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
Bóng thu ngắn lại trên mặt đất, mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, lại một tên phi như bay về báo: “Báo, đại nhân, bảy mơi dặm phía xa, phát hiện chúng đã chuyển hướng đi về phía tây nam rồi. Thám mã của thuộc hạ phân ra làm hai đường, một đường đi theo phía quân địch, một đường tiếp tục đi về phía trước”.
“Bảy mươi dặm chuyển hướng tây nam…tây nam…” Lý Quang Duệ lẩm bẩm, đầy vẻ nghi ngờ.
Bỗng nhiên, toàn bộ chỗ thịt má hắn rung lên, nắm chặt tay: “Toàn quân xuất quân, gấp rút tiếp viện cho Ma Vân lĩnh, mau, mau mau, dùng tốc độ nhanh nhất điều binh rời núi”.
Nói xong, Lý Quang Duệ xoay người đi, Nhạc Phi Vũ vội đi theo sau, bước chân Lý Quang Duệ lảo đảo vào trong lều, vừa thò tay nắm lấy bội đao, hắn phun máu tươi ra từ miệng, Nhạc Phi Vũ vội đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Đại nhân, ngài…?’
Lý Quang Duệ dùng tay áo lau máu tươi, mặt hắn đỏ tía tai, hắn nắm lấy cánh tay gầy guộc của Nhạc Phi Vũ, nhe răng nói: “Lý Quang Duệ ta bao nhiêu mưa gió đã trải qua, ta sẽ không bại, không ai có thể đánh bại được ta”.
Lý Quang Duệ cầm đao đi nhanh ra khỏi lều, quát: “Người đâu, lệnh Trương Sùng Nguy lập tức đi dọc theo sông, chặt đứt đường thủy của địch, ngăn đường lui, bổn soái sẽ đích thân dẫn đại quân, liều chết với Chiết Ngự Huân ở Ma Vân lĩnh”.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ