Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 188: Tam hệ thể chất.
Dịch: rambo210 Nguồn: Sưu tầm
Chúc mừng 20 - 10
Nhìn vẻ đau buồn của người này, trong lòng Hạ Nhất Minh chợt xuất hiện thương cảm mãnh liệt, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được.
Thân thể khẽ động Hạ Nhất Minh đã quỷ dị xuất hiện cạnh thiếu niên kia một thước.
Người này ngẩng cổ nhìn trời hồi lâu, đột nhiên quay lại thấy được sau lưng mình có bóng người, trong lòng hắn cả kinh, hai chân lập tức dùng sức liều mạng chạy trốn.
Mặc dù vũ kỹ thấp kém nhưng phản ứng cũng không chậm, hơn nữa với hoàn cảnh nơi này hết sức quen thuộc, chỉ cần nhắm mắt thiếu niên cũng biết được từng gốc cây ngọn cỏ nơi này.
Bởi thế hắn lập tức tiến vào bụi cỏ, nhờ bóng đêm che chở, tiếp tục trốn bên một gốc đại thụ gần đó.
Thẳng tới lúc này thiếu niên mới ngoài ý muốn phát hiện, đạo nhân ảnh kia cũng không có đuổi theo.
Sau khi định thần một chút, thiếu niên nhìn kỹ kinh hô một tiếng khó tin, sau đó hắn nhẹ giọng nói:
- Là Hạ tiên sinh sao?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi sao lại biết ta?
Người này rốt cuộc từ cạnh gốc đại thụ đi ra, nhìn Hạ Nhất Minh hành lễ thật sâu, nói:
- Hạ tiền bối. Vãn bối là Hoắc gia đệ tử, hôm nay có may mắn thấy ngài cùng đi với gia chủ đại nhân, sau đó nghe nói ngài cứu được Đại bá, còn nghe nói lại là một vị Tiên thiên cường giả.
Nói tới đây vẻ thiếu niên ngừng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, hắn biết đây là bởi thân phận cùng địa vị khác nhau khiến thiếu niên kia cảm thấy bất an.
Dù sao một người tu vi ngũ tầng nội kình so với một vị Tiên thiên cường giả chênh lệch quả thực rất lớn, hơn nữa thiếu niên này còn nhỏ tuổi bởi thế cũng hết sức hoảng sợ.
- Đã trễ thế này ngươi còn ở nơi này luyện công.
Hạ Nhất Minh bình thản nói:
- Đại bá Hoắc Hồng Sanh có biết việc này không?
Thiếu niên vội vàng lắc đầu, nói:
- Đại bá cũng không biết, đây là do vãn bối tự lựa chọn, trong nhà cũng không ai biết.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Vãn bối Hoắc Đông Thành, bái kiến tiền bối.
Từng chữ rành rọt, lúc này hắn mới như tỉnh mộng, quỳ rạp trên đất nói.
Trong mắt bọn họ, Tiên thiên cường giả chính là những nhân vật cao cao tại thương, quỳ lạy hành lễ đó là chuyện đương nhiên.
- Ngươi năm nay bao tuổi?
- Vãn bối năm nay mười sáu.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi đêm nào cũng tới đây?
- Vâng.
- Mưa gió không ngại?
- Vâng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, điều này không phải sự vui mừng mà là cảm giác hoài niệm.
- Ngươi mỗi này tới đây làm những gì?
Hoắc Đông Thành chần chừ một chút, vẻ mặt đỏ bừng, nói:
- Vãn bối tới đây khổ luyện, mong tìm kiếm cơ hội đột phá cực hạn.
- Ngươi tu luyện tới ngũ tầng đã bao lâu rồi.
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt hỏi.
Hoắc Đông Thành liếc nhìn trộm Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn vô cùng bội phục, chỉ liếc mắt đã chỉ ra tu vi của mình, bằng vào điểm này hắn thật sự phục sát đất Hạ Nhất Minh.
- Vãn bối tấn giai ngũ tầng đã hai năm.
Hắn đường hoàng nói như không có bất kỳ giấu giếm nào.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt trở lên quái dị khiến Hoắc Đông Thành cảm thấy không yên. Không biết là bản thân đã làm gì để vị Tiên thiên cường giả này tức giận nữa.
Nhưng hắn thật không ngờ, Hạ Nhất Minh nghe tới thời gian hai năm này lại càng nghĩ tới bản thân lúc trước.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh vứt bỏ toàn bộ những tưởng niệm cũ ra khỏi đầu.
Bản thân mình tuổi cũng không lớn nhưng vì sao chuyện vào năm trước lại như đã trải qua trăm năm thế chứ?
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, lúc nào cũng giao thiệp với đám Tiên thiên cường giả, thậm chí Tôn giả, chẳng lẽ trái tim hắn vô tình bị ảnh hưởng mà trở lên già nua rồi sao?
- Ngươi lại đây.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nói.
Nếu hắn đồng ý tiến lại, đây là phúc phận của hắn, nếu không chịu coi như không có duyên với Hạ Nhất Minh.
Hoắc Đông Thành chỉ do dự giây lát đã lập tức tiến đến.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi ngồi xuống. Dựa theo phương pháp bình thường vận dụng nội kình.
Hoắc Đông Thành mặc dù không biết Hạ Nhất Minh muốn làm gì nhưng có thể xác định, vị Tiên thiên cường giả này nếu muốn gây bất lợi cho hắn thì sớm đã động thủ. Hơn nữa trong tay ngươi này, hắn có muốn bỏ chạy cũng không được, đã như thế sao không ngoan ngoãn nghe lời chứ.
Hắn ngồi xuống, hết sức kiềm chế rung động, chỉ sau một lát, Hoắc Đông Thành mới thu liễm tâm thần, bắt đầu vận chuyển nội kình.
Hoắc Đông Thành tu luyện Hỏa hệ công pháp, mặc dù ngủ tầng công pháp không tính là gì nhưng mơ hồ đã khiến da thịt có chút đỏ lên.
Hạ Nhất Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn.
Lẳng lặng cảm nhận nội kình vận chuyển trong kinh mạch Hoắc Đông Thành.
Sau hồi lâu, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện ra vẻ kinh ngạc. Hỏa hệ nội kình của Hoắc Đông Thành quả thực đã đạt tới ngũ tầng đỉnh phong, nhưng trong cơ thể hắn có một loại lực lượng đối lập gây trở ngại cho Hỏa hệ. Cũng bởi thế khi Hoắc Đông Thành trùng kích vào lục tầng sắp thành lại bại, khó có thể tiến giai.
Điều này giống như một người ở dưới trèo lên cao, tới miệng giếng thì đã kiệt lực.
Lúc này nếu có ai kéo hắn hoặc cung cấp một chút hỗ trợ, ắt hẳn hắn sẽ bò ra khỏi giếng. Nhưng nếu có người ôm dưới hai chân, tăng thêm chút sức nặng, cho dù cắt đứt hai chân hắn cũng đừng mong bò ra khỏi miệng giếng kia.
Với thực lực cùng kiến thức của Hạ Nhất Minh lúc này, hắn dễ dàng thấy được trong cơ thể Hoắc Đông Thành tồn tại lực lượng ngăn cản nội kình tăng lên.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh tinh tế cảm nhận lực lượng này. Bỗng nhiên hắn như bừng tỉnh, thì ra lực lượng này là Thủy hệ nội kình.
Hoắc Đông Thành trước khi tu luyện Hỏa hệ nội kình khẳng định đã từng tu luyện qua Thủy hệ, thậm chí còn có chút thành tựu đạt tới tam tầng. Chẳng là không biết vì sao cuối cùng hắn chuyển qua tu luyện Hỏa hệ công pháp, thậm chí đạt tới ngũ tầng, hơn xa so với Thủy hệ.
Thở ra một hơi dài, Hoắc Đông Thành đứng lên, nói:
- Tiền bối. Vãn bối đã vận công xong.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh không biểu hiện gì, chỉ ừ một tiếng bằng giọng mũi, sau đó nói:
- Ngươi đã từng tu luyện qua Thủy hệ công pháp?
Gương mặt Hoắc Đông Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:
- Tiền bối ánh mắt như thần, vãn bối quả là đã tu luyện qua Thủy hệ công pháp.
- Ta thấy người cũng có thiên phú Thủy hệ, sao không kiên trì luyện tiếp.
Hoắc Đông Thành nhất thời xấu hổ, nói:
- Tiền bối. Vẫn bối khi tu luyện Thủy hệ nội kình tới tam tầng, bắt đầu từ từ mất khống chế, gia phụ cùng Đại bá không tìm được nguyên nhân, ngay cả gia chủ đại nhân cũng vậy. Bởi thế vãn bối không thể làm gì khác hơn là chuyển qua tu luyện công pháp Hỏa hệ đối lập.
Hạ Nhất Minh trong lòng lấy làm lạ, chuyện như vậy hắn từng nghe qua, là do thể chất bất đồng nên có thể phát sinh tình huống này. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được.
Trầm ngâm hồi lâu, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi vận dụng Thủy hệ công pháp xem.
Hoắc Đông Thành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống, vận hành Thủy hệ công pháp tam tầng của mình.
Hạ Nhất Minh lần nữa đặt tay lên lưng hắn, cảm nhận Thủy hệ công pháp trong kinh mạch Hoắc Đông Thành.
Chỉ trong chốc lát, Hạ Nhất Minh đã hiểu ra, Hoắc Đông Thành quả nhiên có thể chất đặc thù kiêm tu Thủy, Hỏa. Theo lý mà nói, có được thể chất đặc biệt như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất để tiến giai Tiên thiên cảnh giới. Nhưng vấn là lực lượng Hoắc Đông Thành nắm giữ lại có thuộc tính đối lập, bởi vậy con đường tấn giai còn khó khăn hơn rất nhiều.
Trong lòng đang cảm thán, động tác của Hạ Nhất Minh chợt cứng đờ, đôi mắt càng sáng hơn.
Bởi hắn cảm nhận được, trong cơ thể Hoắc Đông Thành còn có thêm một lực lượng nữa. Nếu hắn tính không nhầm, lực lượng này rất nhỏ, thậm chí chưa từng xuất hiện qua, nhưng bởi vì Hoắc Đông Thành có được thiên phú này, nên bất tri bất giác nó có dấu hiệu bộc phát.
Đặc biệt khi Hoắc Đông Thành tu luyện Thủy hệ công pháp, cỗ lực lượng này cùng Thủy hệ tương dung, bởi thế sau khi tu vi đạt tam tầng, hai loại lực lượng kết hợp khiến Hoắc Đông Thành mất đi khống chế với Thủy hệ.
Hoắc Nhạc Thanh mặc dù là một vị Tiên thiên cường giả nhưng hắn làm sao có chứng kiến qua tình huống như vậy, với tu vi Tiên thiên bình thường hiển nhiên không có khả năng cảm nhận nguyên nhân này.
Cũng bởi thế hắn còn tưởng thể chất Hoắc Đông Thành không phù hợp tu luyện Hỏa hệ công pháp, mà khuyên Hoắc Đông Thành tu luyện Hỏa hệ.
Cẩn thận suy nghĩ, Hạ Nhất Minh học theo bộ dạng Hoắc Đông Thành khi nãy, ngẩng cổ nhìn trời, vẻ mặt cổ quái.
Thể chất Hoắc Đông Thành không phải song hệ hiếm thấy mà càng hiếm thấy hơn chính là tam hệ thể chất.
Hơn nữa tam hệ mà Hoắc Đông Thành nắm giữ càng đặc biệt, ngay cả trong đông đảo Tôn giả cũng là hiếm có.
Phong, Thủy, Hỏa.
Dĩ nhiên cũng giống như thể chất của Sở Hao Châu lão ca.
Những người có được tam hệ thể chất mặc dù cuối cùng đều có cơ hội tấn giai Tôn giả nhưng tu luyện ban đầu vì thiên phú kìm nén lẫn nhau lên có cảm giác vô cùng khó khăn.
Cuối cùng trừ khi được người khác phát hiện, đa phần sẽ như những người tu luyện thông thường, càng lúc càng thui chột.
Nếu muốn nhìn ra huyền bí trong đó, trừ khi là cao thủ Tôn giả cấp bậc, hay cao thủ đỉnh thế cấp bậc.
Nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu cao thủ như vậy, còn tu luyện giả cấp thấp có bao nhiêu?
Bởi thế trừ khi ở trong các đại thế gia, đại môn phái ra, đa phần những người có được tam hệ thể chất cũng không có điều kiện phát triển, cuối cùng vì không có được công pháp phù hợp mà không thể đột phá cực hạn, trở thành tu luyện giả bình thường.
Những người tu luyện đều muốn trở thành môn hạ của Tiên thiên cường giả, sau khi thành công sẽ như cá chép hóa rồng, một bước lên trời.
Nhưng trên đời có mấy ai biết, một vị Tôn giả muốn tìm người kế thừa y bát khó khăn thậm chí còn vượt xa một bước lên trời này.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Ánh mắt Hoắc Đông Thành sáng lên nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn vẫn lo lắng như trước bất quá đang dần bình tĩnh lại.
Nơi này dù sao cũng là hậu viên của Hoắc gia, mỗi đêm hắn thường tới đây luyện công, cũng không xảy ra chuyện gì. Lúc này gặp Hạ Nhất Minh mới cảm thấy khẩn trương mà thôi.
Trải qua bất an lúc đầu, Hoắc Đông Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Nhất Minh lại khiến trái tim hắn không bình tĩnh được.
- Hoắc Đông Thành, thiên phú của ngươi rất tốt.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.
Hoắc Đông Thành ngạc nhiên, sau đó cười khổ, nói:
- Tiền bối. Ngài không nên an ủi vãn bối. Trong thế hệ đệ tử Hoắc gia, mười sáu tuổi chưa đạt tới lục tầng nội kình, trên cơ bản là do tư chất bình thường, cả đời này tu luyện võ đạo thành tựu cũng chỉ có hạn.
Hạ Nhất Minh ung dung cười. Nếu trước đây tại Hạ gia trang, mười sáu tuổi đột phá lục tầng nội kình đã coi như thiên phú cực cao, xứng đáng là thiên tài để gia tộc bồi dưỡng, nhưng không ngờ nơi này mười sáu tuổi đạt lục tầng nội kình mới chỉ là đạt điều kiện cơ bản.
Bởi vậy có thể thấy, nơi này cùng Thái Thương huyện trình độ võ học chênh lệch bao xa.
Bất quá trên Bồng Lai Tiên Đảo thiên địa chân khí vô cùng nồng đậm. Tại đây tu luyện cho dù là người bình thường cũng được hỗ trợ thật lớn, bởi thế thành tựu có cao hơn cũng không quá ngạc nhiên.
- Ta không phải an ủi người. Hoắc Đông Thành, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta có một vị bằng hữu thân thiết, người này tu vi võ đạo sâu không lường được. Thậm chí không dưới ta. Mà thể chất đặc thù của ngươi hết sức phù hợp với công pháp võ học của hắn. Nếu ngươi nhận lời, ta sẽ giới thiệu ngươi làm môn đệ của hắn, kế thừa y bát. Ngươi thấy thế nào?
Hoắc Đông Thành thoáng lộ ra vẻ do dự.
Hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên gần mười bảy tuổi, hơn nữa còn đang là đệ tử thế gia, dù biết Hạ Nhất Minh là một cao thủ Tiên thiên cảnh giới nhưng quyết định này có thể ảnh hưởng tới cả đời hắn sau này.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, từng bước đi tới, không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Hoắc Đông Thành. Nhẹ nhàng đưa một tay ra, kéo lấy cánh tay Hoắc Đông Thành, hướng chân núi chạy xuống.
Hoắc Đông Thành kinh hô một tiếng, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bất quá chỉ cảm nhận được trước mắt hoa lên, cánh tay căng cứng, nhưng giống như đằng vân giá vũ bay về phía chân núi.
Trước mắt hắn lúc này, tất cả như vùn vụt lướt qua, mặc dù khi bắt đầu hắn vô cùng sợ hãi nhưng chỉ chốc lát đã đắm chìm trong cảm giác khoan khoái mãnh liệt này.
Đương nhiên hắn biết Hạ Nhất Minh không làm tổn thương tính mạng mình, nếu không hắn cũng không có khả năng mau chóng trấn tĩnh vậy.
Chỉ vài cái lên xuống, Hạ Nhất Minh đã kéo hắn trở về sân sau hậu viện.
Tới nơi này, Hạ Nhất Minh mới thả Hoắc Đông Thành xuống, nói:
- Đi theo ta tới đây.
Dứt lời Hạ Nhất Minh lập tức tiến vào viện lạc, bởi vì hắn vô cùng tự tin, chỉ cần người có chút nhận thức võ đạo sẽ không buông tha cảm giác kỳ ngộ vừa rồi.
Quả nhiên sau khi Hạ Nhất Minh tiến vào viện lạc đã nghe được âm thanh bước chân khiến hắn hài lòng.
Khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, bốn gã người hầu kia lập tức trợn tròn hai mắt.
Bọn họ rõ ràng cảnh giới bốn phía, nhưng căn bản không biết Hạ Nhất Minh ra ngoài từ lúc nào. Mà càng ngạc nhiên hơn là sau lưng Hạ Nhất Minh còn dẫn theo một người nữa.
Bốn người này vốn là đệ tử được bồi dưỡng xuất sắc của Hoắc gia, đối với những đệ tử như Hoắc Đông Thành sẽ không xa lạ. Bọn họ chỉ cảm thấy khó tín chính là, Hạ Nhất Minh không biết từ lúc nào thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, khi trở lại còn dẫn theo một đệ tử trực hệ của Hoắc gia nữa.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sẽ lo chú ý tới vẻ kinh ngạc của những người này. Hắn mở cửa tiến vào, đồng thời để Hoắc Đông Thành tiến vào cùng.
Bốn gã người hầu lập tức liếc mắt nhìn nhau sau đó lặng lẽ lui ra.
Hoắc Đông Thành vừa đóng cửa lại đã cung kính nói:
- Tiền bối. Vãn bối muốn bái ngài làm sư phụ học tập võ đạo.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Ngươi không tin vị bằng hữu kia của ta sao?
Hoắc Đông Thành vẻ mặt nhất thời đỏ bừng xấu hổ.
Mặc dù Hạ Nhất Minh luôn miệng nói vị bằng hữu kia thực lực không kém hơn hắn nhưng Hoắc Đông Thành dù sao chưa tận mắt thấy, mà khi Hạ Nhất Minh đem hắn xuống núi đã bộc lộ thân pháp chinh phục hoàn toàn suy nghĩ của hắn.
Bởi vậy dĩ nhiên hắn sẽ có ý bái Hạ Nhất Minh làm sư phụ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Nhất Minh thở dài nói:
- Hoắc Đông Thành. Thể chất của ngươi tương đối đặc biệt, trong vạn người cũng khó gặp. Vị bằng hữu kia của ta cũng có thể chất giống như ngươi. Nếu bái làm môn hạ của hắn, hắn chắc chắn sẽ vui mừng mà truyền toàn bộ sở học của mình cho ngươi. Cơ hội tốt như vậy nếu người bỏ lỡ mới thật sự đáng tiếc.
Gương mặt Hoắc Đông Thành thoáng chút hiện lên vẻ do dự, khi nghe Hạ Nhất Minh nói thế, hắn rốt cuộc đã động tâm.
- Tiền bối. Vị bằng hữu của ngài cũng là cao thủ Tiên thiên cảng giới?
Hoắc Đông Thành rốt cuộc thu hết dũng khí, cẩn thận hỏi.
Hạ Nhất Minh gương mặt làm ra vẻ cao thâm khó lường, tươi cười nói:
- Tu vi của hắn cao hơn Tiên thiên nhiều lắm.
Hoắc Đông Thành ánh mắt tràn ngập vui mừng cùng sợ hãi, hỏi tiếp:
- Nói vậy chẳng nhẽ vị tiền bối kia là Nhất đường thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, hậu thiên tu luyện giả không ngờ cũng biết tới Nhất đường thiên, chuyện này tuyệt đối tại Tây Bắc không thể có được.
Bất quá nghĩ tới hai nơi khác nhau như vậy Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy bình thường hơn.
Trong Thái Thương huyện trước đây, ngay cả một vị Tiên thiên cường giả cũng không có. Còn ở nơi Bồng Lai Tiên Đảo này, tất cả những cường giả tại Đông Hải tề tụ lại, Tôn giả cấp bậc còn có vài người, thông tin dĩ nhiên truyền đi chi tiết hơn là đương nhiên.
Gặp được vẻ mặt thất thần của Hạ Nhất Minh như vậy, Hoắc Đông Thành tưởng hắn đã đoán đúng, nhất thời vô cùng mừng rỡ.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Tiền bối. Vãn bối bái làm môn đệ tiền bối kia, sau này có thể tấn giai Tiên thiên được không?
- Tiên thiên?
Hạ Nhất Minh cười lớn, nói:
- Đừng nghĩ tới cấp bậc này, cho dù là Nhất đường thiền cũng không phải là chuyện khó.
Khi hắn nói những lời này, thân thể tự nhiên phát ra một cỗ uy bức sâm nghiêm, khí độ ngạo thị thiên hạ này để lại Hoắc Đông Thành ấn tượng thật sâu sắc.
Hoắc Đông Thành trong lòng vạn phần kích động.
Hạ Nhất Minh nói những lời này, chẳng phải nói tiền đồ sau này của hắn Tiên thiên cường giả cũng không so sánh được sao?
Tới lúc này, Hoắc Đông Thành mới gật đầu đống ý, nói:
- Tiền bối. Vãn bối nguyện ý bái vị tiền bối kia làm sư phụ.
Hạ Nhất Minh hài lòng nói:
- Tốt. Ta ở Đông Hải một thời gian nữa. Ngươi cứ tiếp tục ở tại Hoắc gia, khi ta rời đi sẽ mang ngươi đi cùng.
Hoắc Đông Thành cung kính lĩnh mệnh. Hắn biết, những vị Tiên thiên cường giả khi đã nói sẽ tuyệt đối không đổi ý.
Huống hồ Hạ Nhất Minh lúc này coi trong hắn, mà hắn thì chẳng có chút thiệt thòi nào, bởi thế Hoắc Đông Thành cũng không nghi ngờ.
Hạ Nhất Minh hai tai run lên, cười nói:
- Hoắc huynh. Trương huynh. Các ngươi đã tới xin mời vào.
Vừa nghe được tin tức, Hoắc Nhạc Thanh phụ tử cùng Trương Hòa Thái đã vội vã chạy tới. Đặc biệt hai vị Tiên thiên cường giả này trong mắt còn xuất hiện vẻ kinh hãi.
Hạ Nhất Minh có thể nghe ra tiếng bước chân Hoắc Hồng Sanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hai người bọn họ đã tận lực thu liễm khí tức, ngay cả tiếng bước chân cũng như không có. Nghĩ không ra vừa mới đi tới bên ngoài đã bị Hạ Nhất Minh nghe được.
Hoắc Đông Thành vô cùng ngạc nhiên nhưng lập tức phản ứng, vội vàng lên tiếng sau đó tiến tới mở cửa căn phòng, nói:
- Gia gia. Trương gia gia. Đại bá. Mời vào.
Ba người Hoắc Nhạc Thanh khẽ gật đầu nhưng trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ.
Hoắc Đông Thành vốn là cháu của Hoắc Nhạc Thanh, nhưng lúc này từ thái độ của một đệ tử trực hệ trong gia môn mà xét, dường như khí thế có chút khác biệt khiến mấy người bọn họ không khỏi có chút thắc mắc.
- Đông Thành. Muộn như vậy còn tới quấy rầy Hạ tiên sinh tĩnh tu. Có phải gây chuyện không hả?
Hoắc Nhạc Thanh nghiêm mặt trách mắng.
Mặc dù mọi người trong lòng đều biết, nếu không phải Hạ Nhất Minh cho phép, cho dù giết chết Hoắc Đông Thành cũng không dám tự tiện tiến vào. Bất quá Hoắc Nhạc Thanh vẫn phải biểu hiện thái độ một chút.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Hoắc huynh chớ trách. Là ta có duyên với Đông Thành, mới bảo hắn tới đây.
Hoắc Nhạc Thanh nhất thời lộ vẻ tươi cười, nói:
- Thì ra là vậy. Đông Thành, xem ra duyên phận của ngươi không nhỏ rồi.
Cũng không biết có phải vì hưng phấn hay kích động, gương mặt Hoắc Đông Thành đỏ bừng, hắn thấp giọng nói:
- Gia gia. Hạ tiên sinh muốn dẫn tôn nhi làm một hạ một vị hằng hữu của ngài ấy để học tập võ đạo.
Hoắc Nhạc Thanh có chút ngẩn ra, nói:
- Không phải là Hạ tiên sinh muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ sao?
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:
- Hạ mỗ có một vị hảo hữu thể chất cũng giống như Đông Thành. Bởi thế Hạ mỗ muốn thay mặt hắn nhận đồ đệ. Xin Hoắc huynh đồng ý.
Hoắc Nhạc Thanh do dự một chút, nói:
- Hạ huynh. Nếu ngươi nhìn trúng tiểu tôn, Hoắc mỗ dĩ nhiên không từ chối, nhưng vị hảo hữu của ngươi Hoắc mỗ hoàn toàn không biết gì cả?
Những lời này của Hoắc Nhạc Thanh có chút ủy khuất, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra, hắn không muốn cháu mình bái người chưa từng gặp mặt làm môn hạ.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Hoắc huynh. Ngươi cảm giác lệnh tôn Đông Thành tư chất tu luyện thế nào? Có cố gắng hay không?
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ đỏ, thở dài nói:
- Trong số những hậu bối của lão phu, Đông Thành là người rất cố gắng, ban ngày chăm chỉ luyện tập, ban đên cũng tới sau núi tu luyện một mình.
Hoắc Đông Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão nhân gia, tròng mắt đỏ hoe.
Hắn rốt cuộc cũng biết, lão nhân gia mặc dù xem như không để ý kỳ thực rất quan tâm tới hắn.
Nhưng Hoắc Nhạc Thanh khẽ lắc đầu nói:
- Đông Thành mặc dù cố gắng như thiên phú quá kém. Tới giờ cũng chưa đạt tới lục tầng. Ài...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Hoắc Nhạc Thanh không chỉ là một Tiên thiên cường giả mà còn là gia gia của hắn. Lão nhân gia người tuyệt đối sẽ không cố tình đả kích tự tin của hắn. Bởi thế sau khi nghe được đánh giá này, hắn nhất thời tâm ý nguội lạnh. Dù cho Hạ Nhất Minh đã từng nói hắn có thể tấn giai Tiên thiên, thậm chí còn siêu việt hơn nhưng lúc này hắn cũng không quá tin nữa.
Hạ Nhất Minh nhíu mày hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hoắc huynh. Tại hạ cảm thấy không giống vậy.
Hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Theo ta thấy, thiên phú của Đông Thành cực kỳ hiếm thấy, trong ngàn vạn người mới có một. Nhưng bởi vì hắn tu luyện công pháp không tốt nên không thể phát huy được tài hoa. Sau khi trùng kích vào tam tầng dĩ nhiên là không thành công. Ha ha...
Trong mắt Hạ Nhất Minh không chút nào che giấu vẻ coi thường.
Ba người Hoắc Nhạc Thanh hai mắt nhìn nhau. Trương Hòa Thái cùng Hoắc gia giao tình đã lâu, bởi thế lão với chuyện của Đông Thành cũng không xa lạ. Biết hắn tu luyện Thủy hệ công pháp tầng ba gặp phải hiện tượng mất kiểm soát.
Hiện tượng này mặc dù không nhiều nhưng cũng không hiếm thấy, mười người tu luyện cũng có vài người xuất hiện tình huống như vậy, đồng thời nói lên bản thân người tu luyện không thích hợp với công pháp đó.
Bởi vậy sau khi chuyển sang tu luyện Hỏa hệ công pháp nhưng đạt tới tầng năm cũng sẽ bị chững lại.
Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh đã từng dò xét nhưng rốt cuộc không nhận ra điều gì. Bởi thế không hẹn mà cùng nhận định Hoắc Đông Thành thể chất không thích hợp tu luyện võ đạo.
Mặc dù Hoắc Đông Thành hết sức cố gắng nhưng bọn họ cũng chỉ biết tiếc nuối mà thôi.
Lúc này nghe được khẩu khí của Hạ Nhất Minh, dường như không phải thể chất của Hoắc Đông Thành không tốt, mà những người truyền thụ như bọn hắn có vấn đề.
Sắc mặt hai vị Tiên thiên dần trầm xuống, Hạ Nhất Minh nói những lời không chút khách khí, chỉ kém vỗ thẳng vào mặt họ nữa thôi.
Khẽ lắc đầu, Hoắc Nhạc Thanh gượng cười, nói:
- Hạ huynh đệ. Thể chất Đông Thành đặc biệt thế nào? Chẳng hay có thể nói rõ không?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, không chút do dự nói:
- Ta đã quyết tâm dẫn tiến Đông Thành làm môn hạ của bằng hữu. Còn về phần thể chất Đông Thành đặc biệt thế nào do hắn tự quyết định có nói cho các ngươi hay không?
Hoắc Nhạc Thanh có chút giật mình. Cũng may công phu hàm dưỡng cao, thêm nữa không thể do xét thực lực cùng thế lực sau lưng Hạ Nhất Minh, hắn bất luận thế nào cũng không muốn vì thế mà đắc tội với một vị Tiên thiên cường giả không rõ thâm sâu.
- Hạ huynh. Đông Thành dù sao cũng là tiểu tôn của ta. Bằng hữu của ngươi nếu muốn thu đồ, có thể bảo hắn tới đây...
Hoắc Nhạc Thanh hít sâu một hơi, lẫm liệt nói:
- Chỉ cần hắn có thể thắng được Hoắc mỗ nửa chiêu, Hoắc mỗ ta đồng ý cho Đông Thành bái sư.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt có chút biến đổi, bên trong lộ ra vẻ trêu chọc.
Trong đầu hắn lập tức nghĩ tới cảnh Sở Hao Châu cùng Hoắc Nhạc Thanh đối diện.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh hoài nghi, không biết Sở Hao Châu không dùng Long tiên, Hoắc Nhạc Thanh có tiếp nổi của lão một chiêu không nữa.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh mờ mịt nói:
- Hoắc huynh. Ta vì Đông Thành giới thiệu sư phụ. Vì này tu vi võ đạo vô cùng cao, thậm chí không dưới Hạ mỗ, ngươi muốn cùng hắn giao thủ...
Mặc dù Hạ Nhất Minh không nói tiếp nhưng ý tứ của hắn chỉ cần không phải kẻ ngộc cũng biết. Đó là, chỉ sợ ngươi không có tư cách.
Hoắc Nhạc Thanh cười lớn. Hắn đứng dậy nói:
- Hạ huynh. Ơn ngươi cứu tiểu nhi, Hoắc mỗ cảm kích vô cùng. Nghe Trương huynh nói, Hạ huynh một thân tu vi sâu không lường được. Không biết có thể chỉ điểm cho tại hạ mấy chiêu?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt khẽ biết, Hạ Nhất Minh là ân nhân cứu mạng hắn nhưng Hoắc Nhạc Thanh lại là phụ thân. Hơn nữa khẩu khí vừa rồi của Hạ Nhất Minh cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu, bởi vậy không có lên tiếng mà chấp nhận cúi đầu im lặng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Cũng tốt.
Hoắc Nhạc Thanh lùi về sau vài bước, nói:
- Hạ huynh. Chúng ta ra sau núi tỷ thí.
Trong lúc Tiên thiên cường giả giao đấu, nếu mạnh mẽ dùng lực e rằng cảnh vật xung quanh sẽ bị phá hỏng. Nơi đây là viện lạc của Hoắc gia, Hoắc Nhạc Thanh dĩ nhiên không muốn phá hỏng nó.
Hạ Nhất Minh bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biết, cắn răng nói:
- Hạ huynh nếu không muốn đi, có thể ở nơi này giao thủ cũng được.
Sau đó hắn lùi lại mấy bước nói:
- Hồng Sanh. Đông Thành. Các ngươi lui ra.
Hai người Hoắc Hồng Sanh mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng biết trong trường hợp này, căn bản không tới lượt bọn họ lên tiếng, bởi thế chỉ đành vâng dạ rời đi. Bất chợt nghe được giọng Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên.
- Không cần phiền toái như vậy. Hoắc huynh, trước mặt ta, nếu ngươi có thể đả thương bọn họ một chút, tính là ta thua.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra. Sau đó nhất thời không khí trở lên im ắng, Trương Hòa Thái vẻ mặt khẽ biết, trong lòng lão không yên tĩnh nổi.
Ở trên thuyền Trương Hòa Thái đã từng dò xét qua Hạ Nhất Minh, nhưng bảy thành chân khí xuất ra, một chút phản ứng cũng không có, căn bản không dò ra thực lực Hạ Nhất Minh.
Lúc này nghe ngôn ngữ Hạ Nhất Minh khoa trương như vậy, trong lòng lão không khỏi phát lạnh. Chẳng nhẽ Hạ Nhất Minh đã đạt tới Nhất đường thiên cảnh giới.
Hoắc Nhạc Thanh cũng hít vào một ngụm lãnh khí. Nộ hỏa ban đầu như bị tạt một chậu nước lạnh, vẻ kiêu ngạo sớm đã biến mất.
Hắn nhìn Hạ Nhất Minh chăm chút, do dự một chút, ôm quyền kính thật sâu, nói:
- Xin Hạ huynh chỉ điểm.
Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói:
- Ngươi ra tay đi.
Nhìn Hạ Nhất Minh tùy tiện ngồi xuống ghế, Hoắc Nhạc Thanh đột nhiên phát hiện, hắn không ngờ không thể phát ra bất cứ chút giận dữ nào nữa.
Đối phương nhìn mặt trẻ tuổi như vậy, nếu thật sự là Nhất đường thiên cường giả, tiền đồ ngày sau khẳng định không thể tính được. Lẽ nào hắn có thể trêu vào.
Bất quá, chuẩn bị ra tay Hoắc Nhạc Thanh cũng vứt bỏ những ý nghĩ này. Hai tay đưa ra lập tức tràn ngập màu đỏ tươi, thậm chí không gian xung quanh cũng có một chút biến hóa khác biệt.
Hoắc Nhạc Thanh tu luyện Hỏa hệ công pháp trong Ngũ hành, tương đương với việc công kích vô cùng cường đại.
Hạ Nhất Minh vẫn mỉm cười như trước, dĩ nhiên thái độ như vậy khiến tất cả có chút cảm giác quái dị.
Dường như Hoắc Nhạc Thanh đang kiệt lực biểu diễn võ nghệ còn Hạ Nhất Minh như cao nhân tiền bối đứng bên thưởng thức, tùy thời chỉ bảo khuyết điểm vậy.
Trương Hòa Thái khẽ lắc đầu, vứt ý nghĩ hoang đường này ra ngoài.
Nhưng sau đó lão lập tức cảm nhận ý nghĩ này cũng không hoang đường lắm. Chân mày nhíu lại, nhìn vẻ mặt thoải mái không chút để ý của Hạ Nhất Minh, đối lập với Hoắc Nhạc Thanh tụ lực mãnh liệt, lão đột nhiên hiểu có chỗ không đúng.
Hoắc Nhạc Thanh là một vị Tiên thiên cường giả quen biết đã lâu, Hỏa hệ chân khí lúc này đã gom tới cực hạn.
Nếu bình thường dưới tình huống này, chỉ riêng khí thế đã tới cảnh giới khó tin, thâm chí để để Hoắc Hồng Sanh cảm thấy nghẹt thở, toàn lực chống đỡ.
Nhưng giờ phút này, Trương Hòa Thái không cảm nhận được chút áp lực nào. Hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Đông Thành cùng Hoắc Hồng Sanh cho thấy bọn họ không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cổ họng khô rát, Trương Hòa Thái rốt cuộc cũng tin, Hạ Nhất Minh vì sao lại giữ hai người Hoắc Hồng Sanh ở lại. Bởi vì dưới thực lực của hắn, Hoắc Nhạc Thanh không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Lão đang định mở miệng nhưng thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn lại, trong lòng khẽ động, không dám mở miệng nữa.
Hoắc Nhạc Thanh cũng không phát hiện ra không khí kỳ lạ đó, chân khí hắn đã ngưng tụ xong, nếu Hạ Nhất Minh đã nói thế hắn cũng không khách khí nữa.
Khẽ quát một tiếng, song chưởng như chớp đánh thẳng vào ngực Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vẫn ngồi tại chỗ, tùy ý để song chưởng của đối phương đánh vào, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoắc Hồng Sanh cùng Hoắc Đông Thành đồng thời kinh hô một tiếng. Trong lòng bọn họ Hoắc Đông Thành thực lực cường đại hơn cũng đừng mong lấy ngực đỡ một kích toàn lực của Hoắc Nhạc Thanh. Dưới một kích này Hạ tiên sinh không chết e cũng trọng thương rồi.
Nhưng khiến bọn họ trợn mắt cứng lưỡi là song chưởng của Hoắc Nhạc Thanh sau khi đánh tới ngực của Hạ Nhất Minh vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Ban đầu vẻ mặt đỏ bừng nhất thời chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, xanh sang tím, từ tím biến thành đen, rốt cuộc lại chuyển về màu đỏ ban đầu.
Tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, sau đó Hoắc Nhạc Thanh lập tức buông tay đang đặt trước ngực Hạ Nhất Minh.
Trước ngực Hạ Nhất Minh không tổn hao bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả quần áo cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào, giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh vậy.
Hạ Nhất Minh vẫn mỉm cười như trước, nói:
- Hoắc huynh. Đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình.
Thân thể Hoắc Nhạc Thanh run lên, vội vàng nói:
- Hạ huynh...Hạ tiên sinh nói đùa, chút kỹ xảo đó của tại hạ sao đáng để ngài chú ý.
Thái độ của hắn lúc này đã thay đổi hoàn toàn. Vẻ mặt tươi cười nhưng thân thể cúi thấp hơn không ít.
Hơn nữa càng chủ yếu hơn là hắn chủ động thay đổi cách xưng hô. Ngay cả xưng huynh gọi đệ với Hạ Nhất Minh hắn cũng không dám, ngược lại còn dùng ba từ " Hạ tiên sinh" mà gọi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, cũng không phản đối cách xưng hô này, nói:
- Ta muốn lịch lãm Đông Hải này một thời gian. Sau đó trở về sẽ dẫn Đông Thành rời đi, không biết có chuyện gì không?
Hoắc Nhạc Thanh vội vàng nói:
- Có thể được Hạ tiên sinh coi trọng là phúc phận của Đông Thành. Hoắc mỗ cũng cảm thấy vui thay.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, tu vi của Hoắc Nhạc Thanh không cao nhưng cũng có vài phần nhãn lực. Phản ứng cũng rất nhanh, trong hoàn cảnh như Bồng Lai Tiên Đảo có thể duy trì một đại gia tộc quả nhiên không phải do may mắn.
- Ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi.
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:
- Đông Thành lưu lại. Mặc dù bằng hữu của ta không ở đây nhưng ta có thể truyền thụ chút kiến thức cơ bản.
Hoắc Đông Thành vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Hoắc Nhạc Thanh ánh mắt cũng lộ vẻ vui mừng, nói:
- Đông Thành. Sau này ngươi lưu lại đây hầu hạ Hạ tiên sinh.
Dừng một lát, hắn nói tiếp:
- Có thể được Hạ tiên sinh nhìn trúng là phúc phận của ngươi. Ngàn vạn lần không được để Hạ tiên sinh thất vọng.
Hoắc Đông Thành lên tiếng lĩnh mệnh, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm. Tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Ba người Hoắc Nhạc Thanh rời xa khỏi viện lạc lúc này vị gia chủ Hoắc gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quay đầu nhìn Trương Hòa Thái, từ ánh mắt đối phương cả hai cùng nhận ra trong lòng có quỷ.
Ban đầu bọn họ chỉ tưởng Hạ Nhất Minh là một vị Tiên thiên cường giả, nhưng xem ra tu vi của vị Hạ tiên sinh này sớm đã đạt tới cảnh giới họ không tưởng tượng được.
- Hoắc huynh. Tu vi của Hạ tiên sinh có lẽ là Nhất đường thiên.
Trương Hòa Thái trầm giọng hỏi.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khổ não, nói:
- Lão phu vừa rồi toàn lực ra tay, nhưng cũng không đoán ra thực lực của Hạ tiên sinh. Nhưng...
Hắn nói tới đây chần chừ một chút mới nói tiếp:
- Nếu lão phu nhìn không nhầm, chi sợ Hạ tiên sinh đã ngưng tụ thành hoa.
Trương Hòa Thái hít vào một ngụm lãnh khí. Nghĩ tới Hạ Nhất Minh tuổi trẻ như vậy, trong lòng lão càng thêm cảm khái.
Hoắc Hồng Sanh liếc trộm hai người, nói nhỏ:
- Phụ thân. Trương thúc. Hạ tiên sinh nếu thực lực cường đại như vậy. Hay chúng ta mời ngài ra mặt dùm Hoắc gia trong cuộc tỷ võ sắp tới.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biến nhưng sau đó lắc đầu, nói:
- Tu vi võ đạo của Hạ tiên sinh sâu không lường được. Loại cao nhân này sao có thể vì Hoắc gia ra mặt được.
Hoắc Hồng Sanh trầm giọng nói:
- Phụ thân. Hài nhi xem chừng Hạ tiên sinh rất ưu ái Đông Thành. Nếu để Đông Thành cầu khẩn có lẽ sẽ được.
Hoắc Nhạc Thanh do dự nhìn Trương Hòa Thái, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Hồng Sanh nói cũng có lý. Nhưng chỉ sợ Hạ tiên sinh là cao thủ bọn họ mời tới.
Bật cười, Trương Hòa Thái nói:
- Hoắc huynh, bọn họ nếu có năng lực mời tới cao thủ như vậy, sớm đã có tư cách ở lại đảo rồi.
Hoắc Nhạc Thanh chỉ lo lắng trong chốc lát rốt cuộc cũng gật đầu.
Sau đó vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Hồng Sanh. Đợi sau khi Đông Thành trở ra, bảo nó tới gặp ta.
Hoắc Hồng Sanh cung kính lĩnh ý, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm sẽ cùng vị tiểu chất trước đây lạnh nhạt, kéo gần quan hệ lại.
Ngay cả phụ thân cũng có ý vậy, lẽ nào bản thân hắn còn do dự.
Cho tới khi mặt trời lên cao, Hoắc Đông Thành mới rời khỏi phòng Hạ Nhất Minh.
Sau khi hắn rời đi, trên mặt có vẻ đại ngộ. Được Hạ Nhất Minh chỉ điểm, hắn đã hiểu rõ. Mặc dù trước mắt hắn chưa thể hiểu rõ Thủy, Hỏa nhưng cũng biết được một chút đạo lý.
Muốn đột phá tới lục tầng không chỉ tu luyện Hỏa hệ tới ngũ tầng đỉnh phong mà ngay cả Thủy hệ cũng phải đạt ngũ tầng đỉnh phong. Về phần sử dụng một lực lượng khác dung hòa như lời Hạ tiên sinh nói thì hắn vẫn còn mơ hồ không hiểu lắm.
Lúc này sau khi rời khỏi phòng Hạ tiên sinh, Hoắc Đông Thành chợt phát hiện ánh mắt những người xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Đối với đệ tử trực hệ trong gia tộc chưa thể đột phá khỏi ngũ tầng, mặc dù chưa tới mức có người coi thường nhưng thái độ của mọi người không như những đệ tử còn lại, chỉ cần nhìn ánh mắt những người hầu Hoắc Nhạc Thanh bồi dưỡng ra cũng có thể dễ dàng thấy được.
Nhưng lúc này khi đi qua nơi bốn gã người hầu kia, ánh mắt của bọn họ nhìn Hoắc Đông Thành đã trở lên vô cùng cung kính, đối lập hoàn toàn với ngày hôm qua.
Càng khiến Hoắc Đông Thành ngạc nhiên là đệ tử trực hệ đời thứ hai trong gia tộc, Hoắc Hồng Sanh đã ở nơi này chờ đợi hắn từ khi nào. Vừa nhìn thấy Hoắc Đông Thành, Hoắc Hồng Sanh đã mỉm cười, nói:
- Đông Thành. Nhanh một chút.
Hoắc Đông Thành nhanh miệng vâng dạ. Đối với người danh vọng cao chỉ đứng sau gia chủ này, hắn không dám có chút biển hiện sơ xuất.
- Đông Thành. Hạ tiên sinh giữ ngươi trong phòng làm gì vậy?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt ôn hòa nói.
- Hạ tiên sinh truyền thụ cho tiểu chất chút kỹ xảo vận dụng nội kình. Khuyên tiểu chất trước hết phải tu luyện Thủy hệ nội kình tới ngũ tầng, sau đó ban cho cháu một khỏa Tinh lực kim đan.
Hoắc Đông Thành đường hoàng nói.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt khẽ biến. Hắn dĩ nhiên biết Tinh lực kim đan là thứ gì. Nhưng thứ này ngay cả trong Hoắc gia cũng là vật vô cùng trân quý, chỉ có đệ tử đạt tới bát tầng mới được một khỏa. Không ngờ Đông Thành thậm chị chưa ra mắt sư phụ đã được Hạ tiên sinh tặng một khỏa.
Người này một lần phóng tay đã hào phóng như vậy, thực lực e rằng còn vượt xa bản thân mình mong chờ.
Miễn cưỡng cười, Hoắc Hồng Sanh mang theo tiểu chất của mình tới gặp Hoắc Nhạc Thanh.
Dọc đường đi, hắn mạnh mẽ kiềm hãm sự ghen tỵ của bản thân xuống thấp, vẻ mặt ôm hòa tươi cười hỏi cuộc sống gần đây của Hoắc Đông Thành, khiến tên thiếu niên trẻ tuổi này cảm động vạn phần.
Sau khi gặp được Hoắc Nhạc Thanh, Hoắc Hồng Sanh cười cười kể lại chuyện Hoắc Đông Thành được tặng một khỏa Tinh lực kim đam cho phụ thân nghe. Hoắc Nhạc Thanh cũng vô cùng kinh hãi nhưng cũng khẳng định Hạ Nhất Minh vô cùng coi trọng Hoắc Đông Thành, nếu không đã chẳng dễ dàng ban thưởng bảo vật như vậy.
Thực lực tổng thể của Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo rất mạnh nhưng tỉ lệ đào thải cũng vô cùng lớn. Nếu trong gia tộc không có Tiên thiên cường giả tọa trấn, trên cơ bản sẽ không có tư cách ở lại trên đảo.
Bởi vì trong Đông Hải, đảo nhỏ như nấm sau mưa. Tất cả đều muốn tu luyện trên tam đại Tiên đảo. Bởi vậy tính cạnh tranh rất lớn, xa xa Tây Bắc hoặc các nơi trong đại lục có thể so đo.
Bởi thế ở nơi này hình thành một quy định.
Chỉ cần trong gia tộc xuất hiện một vị Tiên tiên cường giả, rất nhanh sẽ quật khởi. Nhưng nếu mất đi cao thủ này, tốc độ suy bại cũng nhanh không kém. Những gia tộc truyền thừa ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi thế Tinh lực kim đan đối với gia tộc có Tiên thiên cường giả mà nói cũng được coi là bản vật.
Sau khi biết được tâm tư Hạ Nhất Minh như vậy, Hoắc Nhạc Thanh mới đem ý định trong lòng nói ra.
Hoắc Đông Thành dĩ nhiên cảm thấy khó khăn, nhưng liên quan tới sự tình gia tộc trong tương lai, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đáp ứng mà thôi.
Ngày tiếp theo, Đông Thành lại đi tới phòng của Hạ Nhất Minh. Mặc dù được Hạ Nhất Minh chỉ điểm nhưng trong lòng có tâm sự, hắn cũng không thể tập trung tu luyện được.
Hạ Nhất Minh cau mày nói:
- Ngươi có tâm sự. Chẳng lẽ không muốn rời khỏi nhà?
Hoắc Đông Thành vội vàng quỳ lạy trên đất, nói:
- Tiền bối. Đúng là vãn bối có tâm sự nhưng vì theo đuổi võ đạo, đừng nói là rời nhà, cho dù núi đao biển lửa vãn bối cũng quyết không từ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Ta nhìn người mỗi đêm đều luyện tập, đối với võ đạo không ngừng cố gắng nên mới thay mặt bằng hữu nhận đồ đê. Nếu không sớm đã để mặc ngươi rồi.
Những lời này hắn nói nghiêm khắc nhưng cũng không hoàn toàn là sự thực.
Tu luyện giả tam hệ đồng tu, cho dù hiếm thấy nhưng nếu không được Tôn giả phát hiện, dĩ nhiên cứ thế mai một đi. Nhưng nếu được Tôn giả biết được, tám chín phần mười đều nghĩ biện pháp lôi kéo làm môn hạ.
Đặc biệt nếu Sở Hao Châu biết được có một thiếu niên thể chất đặc biệt như mình, khẳng định lão sẽ cao hứng không thôi.
Bởi thế bất luận Hoắc Đông Thành có đồng ý hay không, Hạ Nhất Minh cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ngày sau gặp lại Sở Hao Châu, mà Hoắc Đông Thành lại bị người khác thu làm môn đệ, e rằng Sở Hao Châu khóc cũng không ra nước mắt nữa.
Hoắc Đông Thành dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Nhất Minh, hắn cung kính nói:
- Tiền bối. Vãn bối biết ngài một phen khổ tâm, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, nói:
- Ngươi có tâm sự gì? Mau nói.
Hoắc Đông Thành làm vẻ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tiền bối. Là vãn bối đang lo lắng cuộc tỷ võ tháng sau. Nếu gia tổ xuất chiến bị thua, cả Hoắc gia sẽ bị mất địa bàn trên đảo, phải trở lại đảo nhỏ kia.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Luận võ nào?
Hoắc Đông Thành vội vàng đem ngọn nguồn kể lại chi tiết.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo, ngoại trừ những đại môn phái, còn có hơn một trăm thế lực nhỏ.
Vốn với diện tích Bồng Lai Tiên Đảo, cho dù tồn tại một trăm thế lực nhỏ cũng có thể dung nạp. Nhưng vì Tam đại thế lực hạn chế số lượng dân cư trên đảo, không cho nhiều người hưởng số thiên địa chân khí nên mới đặt ra quy đinh. Trừ khi môn phái có được Tôn giả, số môn phái còn lại chỉ có thể hạn chế ở con số một trăm.
Cứ cách hai mươi năm, trên đảo lại tổ chức một lần luận võ xếp hạng.
Hoắc gia sáu mươi năm trước trong gia tộc có được hai vị Tiên thiên cường giả nên mới mạnh mẽ lấy được một danh ngạch trong bảng kia. Nhưng mười năm trước vị Nhất đường thiên cường giả của Hoắc gia vì tấn giai thất bại, bạo thể mà chết.
Hoắc gia sở dĩ ở lại trên đảo qua ba lần luận võ vì có được vị Nhất đường thiên cường giả tọa trấn. Lúc này hắn bạo thể chết đi, với thực lực của Hoắc Nhạc Thanh thật sự trong cuộc luận võ sắp tới khó có thể duy trì tới cùng.
Hạ Nhất Minh nghe xong nhăn mặt nói:
- Ta xem gia tổ người cùng Trương Hòa Thái, Trương huynh quan hệ rất tốt. Vì sao không nhờ hắn ra tay trợ giúp?
Hoắc Đông Thành nhất thời cuống quít cười khổ, nói:
- Tiền bối có điều không biết. Trương gia gia đối với Hoắc gia vô cùng chiếu cố. Ngay cả đội thuyền Hoắc gia ra khơi cũng có Trương gia gia ra mặt mượn thuyền cùng bến. Nhưng việc luận võ, bất luận tam đại môn phái hiện nay hay những môn phái hùng cứ trên đảo trước kia đều có quy định không thể làm trái. Trương gia gia ngay cả cố tình trợ giúp cũng đành bất lực.
Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy thư thái, bất quá hắn cũng biết vì sao với thực lực Hoắc gia trên bến tàu lại có cảnh tượng như thế.
Thì ra tất cả những chuyện này do tam đại môn phái trên đảo quy định. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đông Thành. Chuyện này cho dù ta ra tay giúp các ngươi nhưng lần tiếp theo e rằng các ngươi cũng không tránh khỏi vận mệnh rời khỏi đảo.
Hoắc Đông Thành nhẹ giọng nói:
- Tiền bối. Tam thúc của vãn bối đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong. Nếu có thời gian mười năm nữa hẳn sẽ thuận lợi tiến vào Tiên thiên cảnh giới. Cơ bản có thể cam đoan Hoắc gia sẽ đứng trong danh ngạch kia.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Hoắc Đông Thành rốt cuộc gật đầu.
Chuyện này đối với Hoắc gia mà nói chính là đại sự. Nhưng với Hạ Nhất Minh lúc này, bất quá chỉ là một cái vung tay mà thôi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Nghe bên tai âm thanh hoan hỉ, cảm nhận được không khí ấm cúng, Hạ Nhất Minh lại trông về nơi xa, nơi có Hạ gia trang của hắn ở đó.
Thở dài một hơi, nếu không phải được Đông Thành nhắc nhở, hắn thậm chí còn không biết hôm nay là lễ đầu năm mới nữa.
Thoáng chốc, đã hai năm rồi Hạ Nhất Minh chưa từng về nhà ăn tết.
Bất quá hắn biết, nếu đã lựa chọn con đường này, ra ngoài lịch lãm là một phần không thể thiếu.
Nếu không đi Tây Bắc, không tới Linh Tiêu Bảo Điện, Quỷ Khốc Lĩnh, hành trình ra khơi, tu vi võ đạo của hắn tuyệt đối không đạt tới ngày hôm nay, càng không cần phải nói kết giao được một bằng hữu cũng như được một đầu Thánh thú chấp nhận.
Hơn nữa trước ngực hắn, trong Không gian giới chỉ còn có Cửu Long Lô, huyền thiết cùng sừng Long xà.
Tất cả những thứ này đều do hắn lịch lãm mà có được. Nếu để người khác biết, khẳng định sẽ gây chấn động thật lớn, cho dù là một phát đứng đầu như Linh Tiêu Bảo Điện hay Tây Bắc Thiên Trì cũng không bỏ qua cho hắn.
Trong đầu thầm nghĩ, đôi tai Hạ Nhất Minh chợt run lên, cười nói:
- Đông Thành, vào đi.
Từ bên kia cánh cửa truyền tới âm thanh vâng dạ của Hoắc Đông Thành. Hắn đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh cung kính nói:
- Hạ tiên sinh. Hôm nay là ngày đầu năm. Đại bá mang mọi người vào thành du ngoạn. Xin tiên sinh có thể tham dự.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn mặc dù ngẫu nhiên đi tới Bồng Lai Tiên Đảo và ở lại đây ba ngày, nhưng khi nghe được đề nghị này trong lòng không khỏi dao động.
Nắm chặt tay, Hoắc Đông Thành vui mừng khôn xiết. Hắn trước khi tới đây cũng không đem theo nhiều hi vọng, không ngờ Hạ Nhất Minh lại không chút do dự nhận lời như vậy.
Bên ngoài Hoắc gia, xe cộ xa hoa đã sớm được chuẩn bị.
Khiến Hạ Nhất Minh kinh ngạc là, ngay cả bản thân Hoắc Nhạc Thanh cũng có trong đội ngũ này.
Khi Hạ Nhất Minh đi ra, Hoắc Nhạc Thanh lập tức tới chào, phía sau hắn là ba hán tử dung mạo hao hao như hắn.
Trừ lão đại Hoắc Hồng Sanh ra, còn có phụ thân Hoắc Đông Thành lão nhị Hoắc Hồng Hướng, cùng người đạt thập tầng nội kình, lão tam Hoắc Hồng Vũ.
Mặc dù Hạ Nhất Minh thay mặt nhận đồ đệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân Hoắc Đông Thành cùng hy vọng của Hoắc gia Hoắc Hồng Vũ.
Ánh mắt liếc qua hai người này, bọn họ lập tức cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhất Minh. Dĩ nhiên, trước khi tới đây, Hoắc Nhạc Thanh sớm đã dặn dò nghiêm khắc, bởi thế hai người bọn họ không dám lỗ mãng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc qua Hoắc Hồng Hướng sau đó chăm chú quan sát Hoắc Hồng Vũ.
Dưới ánh mắt thâm sâu khó lường của Hạ Nhất Minh, Hoắc Hồng Vũ có chút giật mình ớn lạnh.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã hiểu vì sao Hoắc Đông Thành khẳng định Hoắc Hồng Vũ mười năm nữa có thể tấn giai. Nguyên do là người này vốn là song hệ đồng tu, xem bộ dạng thì hẳn đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong.
Trong mười năm tấn giai Tiên thiên khả năng là rất lớn.
Hoắc Nhạc Thanh thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại trên người hài nhi thứ ba của mình, vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh. Khuyển tử Hoắc Hồng Vũ, là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ thứ hai của gia môn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Không tồi. Hỏa Thổ song tu. Nếu có thể phối hợp, tùy ý có thể bước vào cảnh giới kia. Chúc mừng Hoắc huynh.
Hoắc Nhạc Thanh khiêm tốn nói vài câu, trong lòng bất quá vô cùng kinh hãi. Hạ tiên sinh chỉ liếc qua cũng biết thực lực của Hồng Vũ, nhãn lực cao thâm không thể tưởng tượng được.
Khi đi lên xe ngựa, Hạ Nhất Minh đưa tay ngoắc Hoắc Đông Thành, khiến hắn lập tức cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hoắc Nhạc Thanh mặc dù cũng muốn lên xe nhưng Hạ Nhất Minh không có ý như thế hắn cũng không dám lỗ mãng. Vung tay lên, đoàn xe ngựa đã lập tức xuất phát.
Bên trong xe ngựa, hai tai lắng nghe âm thanh bên ngoài, Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Hoắc Đông Thành trong xe ngựa đang chuẩn bị trà nước, vội nói:
- Tiền bối. Nổi tiếng trên Bồng Lai Tiên Đảo cách đây mười dặm chính là Kiền Sơn thành. Mỗi khi đón năm mới sẽ có vô số người tập trung ở đó. Đặc biệt mười năm qua, dân cư ở đây càng lúc càng nhiều, Kiền Sơn thành đã trở thành tòa thành lớn thứ hai chỉ sau Hải Thiên thành.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Kiền Sơn thành hẳn cũng có quan hệ với một trong tam đại môn phái trên Bồng Lai Tiên Đảo?
Hoắc Đông Thành lên tiếng xác nhận, trong mắt hắn ánh lên vẻ hâm mộ, nói:
- Kiền Sơn thành chính là địa bàn của Kiền Sơn Môn.
Âm thanh của hắn cố kìm xuống, nói tiếp:
- Lễ hội đầu năm, không chỉ có các môn phái trên đảo tham dự mà ngay cả những người trên các tiểu đảo cũng tham gia. Có thể nói đây là sự kiện náo nhiệt nhất trong năm.
Hạ Nhất Minh chứng khiến vẻ hưng phấn của Hoắc Đông Thành không khỏi lắc đầu buồn cười, thật sự là đại hài tử.
Bất quá Hạ Nhất Minh lập tức kinh ngạc, qua năm nay hắn mới chỉ hai mốt tuổi. Ngay cả so sánh với Hoắc Đông Thành cũng chỉ hơn bốn năm mà thôi.
Không ngờ suy nghĩ cùng tâm tính của hắn lại khác biệt như vậy.
Nhẹ nhàng thở dài, chẳng lẽ đây là cái mọi người thường nói, chưa già đã yếu sao?
Dường như cảm nhận được Hạ Nhất Minh không hứng thú, Hoắc Đông Thành cũng không dám lắm lời, chỉ lặng lặng dâng rồi ngồi một bên.
Xe ngựa đi nhanh mà ổn định, giữa trưa đã tới được Kiền Sơn Thành.
Lúc này tất cả mọi người đã xuống xe. Bởi vì mấy ngày này, trừ xe ngựa của Kiền Sơn Môn, còn lại bất kể xe ngựa của ai cũng không được phép tiến vào trong thành.
Hoắc Nhạc Thanh mặc dù không e ngại những đệ tử Kiền Sơn Môn canh gác cửa thành nhưng cũng không dám làm trái lệnh này. Bởi thế khi tới cửa thành cũng cùng mọi người xuống xe.
Tòa thành này dựa vào chân núi mà kiến tạo, ngọn núi cao cao sau lưng nó hẳn là Kiền Sơn nổi danh khắp Bồng Lai Tiên Đảo.
Quy mô tòa thành này không nhỏ, mặc dù không khoa trương như Linh Tiêu Bảo Điện nhưng sức chứa cũng có thể tới ba mươi vạn người.
Lúc này cửa thành mở rông, ngoài thành cũng có vô số xập hàng nhỏ bày bán.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn qua, chỉ thoáng chốc đã hoa cả mắt. Bất quá những thứ này đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn lẽ nào thèm chú ý đây.
Nơi cửa thành thường xuyên có mười người mang theo binh khí, trang phục giống nhau, ánh mắt như điện đảo qua xung quanh. Bất luận là ai nhìn thấy bọn họ cũng phải nở nụ cười.
Từ trong thành một người đi nhanh tới, đúng là Trương Hòa Thái, lão cười lớn nói:
- Hạ tiên sinh. Hoắc huynh. Các ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.
Lão ôm quyền, cáo lỗi nói:
- Lão phu hôm nay vận khí không tốt, tới phiên trực, phải qua một canh giờ nữa mới có thể mở cửa thành. Tới lúc đó mang hai vị vào thành dạo chơi, tìm một tửu lâu, không say không về.
Hạ Nhất Minh cười cười từ chối, thuận miệng nói:
- Trương huynh. Trật tự nơi này không tốt sao?
Trương Hòa Thái hãnh diện nói:
- Hạ tiên sinh. Nơi này là Kiền Sơn, tất cả những người tới đây đều phải cấp cho Kiền Sơn Môn vài phần thể diện. Bởi thế cũng không ai tới nơi này quấy rối cả.
Lão nói những lời này vô cùng tự hào, hiển nhiên là có niềm tin kiên định với môn phái. Bất quá lão vừa nói xong đột nhiên có tiếng hét lớn trong thành vọng ra, hơn nữa cành lúc càng lan tới nơi này.
Đám người Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lão, vẻ mặt già nua của Trương Hòa Thái đỏ bừng. Trong lòng lão vô cùng tức giận, tới tột cùng là ai dám quấy rối khiến lão mất thể diện thế chứ.
- Hai vị chờ một lát, lão phu xem một chút sẽ quay lại.
Trương Hòa Thái ôm quyền đang định rời đi.
Nhưng một bóng trắng từ cửa thành xuất hiện, nhất thời theo sau là hai thân ảnh vọt theo như chớp.
Thủ vệ ngoài cổng thấy được vẻ mặt Trương Hòa Thái trong lòng đã biết có chuyện không ổn, lập tức tiến lên ngăn cản. Bất quá ba đạo thân ảnh kia tốc độ cực nhanh, thật sự bọn họ không thể tưởng tượng được. Chỉ thoáng cái ba đạo thân ảnh đã lướt quá mà bọn họ không làm gì được.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, sau đó vẻ mặt hắn trầm xuống như bao phủ một tầng sương lạnh.
Đạo thân ảnh đầu tiên dĩ nhiên là một con heo trắng đáng yêu, phía sau là hai lão nhân vẻ mặt giận dữ, trên tay cầm một cổ xoa đâm về phía nó. Xem bộ dạng của bọn họ dường như muốn đánh chết bảo trư tại chỗ vậy.
Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biến. Bọn họ dĩ nhiên là nhận ra thân phận hai lão giả này. Bọn họ chính là bá chủ một tiểu đảo gần đó, hai huynh đệ này đều là Tiên thiên cường giả, cũng là một thế lực tham dự vào lần tỷ võ sắp tới.
Chẳng qua bọn họ không biết hai người này vì sao lại đuổi theo một con heo nhỏ, hơn nữa không tiếc nhiễu loạn toàn thành như vậy.
Hai cổ xoa trong không trung tạo lên đoàn quang ảnh như thiên la địa võng chụp tới con heo nhỏ đang yêu kia.
Mà thái độ bảo trư cũng khác biệt, nó không dùng tốc độ nhanh như chớp bỏ chạy mà ngây ngốc đứng lại, toét miệng ra cười vô cùng đáng yêu.
Đám người trẻ tuổi Hoắc Đông Thành không khỏi kinh hô.
Thân thể con heo trắng này có một lực lượng khiến người khác vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm.
Đường nhiên lực lượng này đói với Tiên thiên cường giả, đặc biệt là hai lão nhân kia hoàn toàn vô dụng. Nhưng với đám người Hoắc Đông Thành tác dụng của nó lại vô cùng lớn.
Bởi thế bọn họ không hi vọng con heo trắng kia chết dưới tay hai vị lão nhân này.
Trương Hòa Thái có chút giật mình, lão vốn muốn ngăn cản nhưng bất quá ngừng lại, trong đầu nhất thời tính toán.
Hai vị lão nhân kia ánh mắt không hẹn mà cùng hiên ra vẻ tham lam, bọn họ choáng váng nhìn bảo trư, tốc độ đâm tới càng nhan hơn một bực.
Nhưng ngay khi hai kiện binh khí này sắp đâm trúng bảo trư, một đôi tay đã đưa ra nhẹ nhàng bắt lấy chúng.
Nhất thời bóng xoa đầy trời biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại hai lão giả phẫn nộ cùng sợ hãi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận