Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Hình Thiên lão tổ này, chính là ác hổ, là độc xà, tuyệt đối không thể thả hổ về núi.
Nhậm Thương Khung vung Ngũ Hành Trúc Kiếm lên, trực tiếp đem thủ cấp của Hình Thiên lão tổ bổ xuống. Hỏa quang bùng lên, đem thi thể Hình Thiên lão tổ luyện hóa tại chỗ!
Sau khi diệt sát Hình Thiên lão tổ, Nhậm Thương Khung cũng biết, lần này xuất động, là vô công trở về. Hắn phiền lòng không phải cùng Thiên Các hoàn toàn xé rách da mặt, cũng không phải Thiên Các treo giải thưởng, mà là từ trong miệng Hạ Hàn Hiên biết được, yêu hóa chi độc kia, có lẽ cũng chưa có phương pháp giải độc.
Tin tức này, làm cho Nhậm Thương Khung rất phiền lòng. Hắn cẩn thận phân tích, cảm thấy lời này của Hạ Hàn Hiên cũng không sai.
Nếu thật là như vậy, muốn cỡi bỏ yêu độc trong cơ thể phụ thân, là hết sức phiền toái.
- Nếu yêu độc này đúng là vô giải, ta nhất định phải làm Âm Dương Đạo, Trảm Không Đạo trả giá gấp trăm lần!
Phụ thân, vẫn là tâm bệnh kiếp trước kiếp nầy của Nhậm Thương Khung. Hôm nay phụ thân đã tìm được, nhưng yêu độc không có cách phá giải, đau khổ trong lòng Nhậm Thương Khung, có thể tưởng tượng được.
- Đúng là lực lượng vẫn còn chưa đủ. Nếu có đủ thực lực, trực tiếp đến thánh địa Âm Dương Đạo, đem Hạ Tùng Linh bắt lại tra hỏi.
Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, biết hành tung bại lộ, tất nhiên sẽ có phiền toái vô cùng vô tận. Thiên Các treo giải thưởng dụ người như vậy, một hai kẻ tới tìm phiền toái, hắn cũng không sợ. Nhưng nếu là một nhóm lại một nhóm không ngừng tới tìm phiền toái, cũng rất nhức đầu.
Nhậm Thương Khung không sợ, nhưng cũng không muốn ở nơi này dây dưa lãng phí thời gian.
Trở lại Đan Tiên Đông Điện, Nhậm Thương Khung y theo lời hứa lúc trước với Xích Hằng Vũ, thỉnh thoảng ở Kính Nguyệt Thành xuất đầu lộ diện, ngồi chẩn cứu người.
Xích Hằng Vũ luôn luôn thương dân, hôm nay không có Hô Duyên Ngạo Bác cản trở, càng được dân chúng thương yêu.
Lần trước Xích Hằng Vũ đề nghị Nhậm Thương Khung mở một y quán, bất quá cân nhắc Nhậm Thương Khung bây giờ đã là Thái thượng trưởng lão, không có tiện luôn xuất đầu lộ diện, nên cũng không nhắc lại chuyện này.
Ngược lại Nhậm Thương Khung một mực nhớ chuyện này. Bất quá, hắn cảm thấy, Kính Nguyệt Thành này lớn như thế, nếu dựa vào mấy cao tầng xuất đầu lộ diện, cuối cùng là lấy muối bỏ biển.
Cho nên, hắn mấy ngày này, mỗi ngày đều tốn không ít thời gian chỉ điểm Tiểu Kỳ cùng Trịnh Thành, nhất là Tiểu Kỳ, thiên phú ở phương diện Linh dược, quả thật đáng giá bồi dưỡng, vô cùng có thiên phú, điều này làm cho Nhậm Thương Khung hết sức vui mừng.
Hai năm không tới, tu vi linh dược của Tiểu Kỳ, mặc dù còn cách Dược Thánh rất xa, nhưng ít nhất cũng có thể thông qua Dược sư khảo hạch. Thậm chí trùng kích Dược Vương cũng có hy vọng lớn.
Hơn nữa, lấy thiên tính hiền lành của Tiểu Kỳ, treo bảng tế thế, chữa bệnh cứu người, cái này đối với nàng mà nói là lựa chọn tốt nhất. Khi Nhậm Thương Khung nói cho nàng biết chuyện này, Tiểu Kỳ rất nhiệt tình.
Mà Nhậm Thương Khung thời gian này, trừ bồi dưỡng Tiểu Kỳ ra, chính là ở trong tài liệu mật thất của Đan Tiên Đông Điện.
Có lẽ, có thể từ trong điển tịch của Đan Tiên Điện, tìm được một ít dấu vết liên quan tới yêu độc? Nhưng mà, vô luận hắn tìm thế nào, liên tiếp hơn mười ngày, cũng không có bất kỳ đầu mối.
Hôm nay, Nhậm Thương Khung vẫn ở chỗ cũ xem điển tịch, chợt Tô Thần đến tìm hắn, cười nói có cố nhân tới thăm, muốn đích thân bái kiến hắn.
Nhậm Thương Khung hết sức tò mò, lúc này, mình và Thiên Các đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có cố nhân gì tới nữa?
Chẳng lẽ là người Bách Thảo Đường đến?
Không đúng, nếu như là người của Bách Thảo Đường, Tô Thần lần trước bái phỏng Thiên Các, đều đã từng quen biết, nhất định sẽ trực tiếp mang tới.
Mang theo vài phần nghi ngờ, theo Tô Thần hướng đại điện đi tới. Còn không có tiến vào đại điện, đã nghe được một tiếng cười sang sãng:
- Xích lão nhi, ta lần này tới, là cố ý hướng Đan Tiên Đông Điện các ngươi nói lời cám ơn.
- Cám ơn? Thủy lão huynh, chuyện này từ đâu tới?
Thì ra người nói chuyện trước, chính là Thủy Vân Tông nhị tông chủ Thủy Trường Đông.
Thủy Trường Đông ha ha cười một tiếng:
- Dĩ nhiên là cám ơn tân Thái thượng trưởng lão Nhậm Thương Khung, mấy tháng này, Thủy Vân Thần Thụ tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhìn dáng dấp, cách của Thương Khung đại sư, đã có tác dụng. Ta là phụng lệnh đại tông chủ, tự mình tới đa tạ.
Xích Hằng Vũ khiêm tốn cười một tiếng:
- Đó là công lao của Thương Khung trưởng lão, Đan Tiên Đông Điện không dám tranh công. A a, Thương Khung trưởng lão tới.
Đang khi nói chuyện, Nhậm Thương Khung đã đi vào đại điện.
Thủy Trường Đông vội đứng lên, ôm quyền cười nói:
- Thương Khung đại sư, đã lâu không gặp?
Bên cạnh Thủy Trường Đông, Thủy Dao vốn đang ngồi ngoan ngoãn, thấy Nhậm Thương Khung tới, đôi má thoáng qua một tia đỏ ửng, trong mắt bắn ra một vẻ vui thích.
Thành thực đứng lên:
- Đệ tử Thủy Dao, bái kiến ân sư.
Thủy Dao thoải mái như vậy, cư nhiên miệng xưng ân sư. Điều này làm cho Xích Hằng Vũ cũng có chút ngoài ý muốn? Không khỏi cười nhìn về Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung ngày đó ở Thủy Vân Tông bị Thủy Dao nói như vậy, còn từng lưu lại lời nói, chỉ cần Thủy Dao có thể thông qua ba năm khảo sát, liền thu nàng làm đồ đệ.
Lời này ban đầu cũng chỉ là mượn cớ rút lui, tính ở trong ba năm, để cho tâm tư Thủy Dao phai nhạt, biết khó mà lui.
Hắn vốn cho là, Thủy Dao chẳng qua là tâm tính nữ nhi, nhất thời cao hứng, thấy thủ đoạn luyện đan của mình, sinh lòng bội phục thôi. Thời gian dài, cũng sẽ quên. Cũng không nghĩ tới, Thủy Dao này cư nhiên nhớ mãi không quên, vừa thấy mặt đã lấy thân phận đồ đệ hành lễ.
- Ách... Thủy tiểu thư, danh phận thầy trò giữa ta và ngươi, tựa hồ...
Thủy Dao hì hì cười một tiếng:
- Lão sư, ba năm khảo sát, đã không cần thi. Ta biết lý niệm của lão sư cùng Đan Tiên Điện nhất mạch truyền thừa, chính là tế thế cứu nhân. Cho nên, đệ tử tính toán đến Kính Nguyệt Thành mở y quán ngồi chẩn, nhập thế tu hành mười năm, vì dân chúng Kính Nguyệt Thành hành y chữa bệnh, thay lão sư phân ưu giải nạn.
Nhậm Thương Khung sờ mũi, cô gái này, cùng suy đoán của hắn không giống a. Hắn vốn cho là, Thủy Dao này nhất định là coi trời bằng vung, tuy không bằng cái loại thiên kim tiểu thư tính khí ngang ngược, nhưng cũng kém không xa, không ngờ nàng lại có bộ mặt này.
Dưới tình huống này, nếu như hắn cự tuyệt, vậy thì không khỏi có chút thất thố.
Thủy Trường Đông ha ha cười nói:
- Thương Khung đại sư, tiểu nữ một mảnh thành tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tâm. Ta xem, ngươi nên thu nàng làm đồ đệ đi.
Nhậm Thương Khung có chút khó xử, theo như quy củ Đan Tiên Đông Điện, là không thể cùng lục đại tông môn lui tới quá thân mật. Cho nên, hắn có chút khó xử nhìn về Xích Hằng Vũ.
Xích Hằng Vũ cười cười:
- Thương Khung, chuyện truyền thừa y bát, tự ngươi quyết định là được. Đan Tiên Đông Điện mặc dù có quy củ, nhưng chuyện thu đồ đệ, cũng để ý một chữ “duyên”. Nếu Thủy Dao tiểu thư với ngươi có duyên thầy trò, ngược lại cũng không nên làm mất một mỹ sự.
Thủy Trường Đông vội nói:
- Phải, thầy trò là duyên phận, do trời đất tạo nên. Tiểu nữ của ta, băng tuyết thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có mấy phần ngạo tính tình. Nàng ngay cả ta, cũng không phải rất phục. Lớn như vậy rồi, chân chính để cho nàng tâm phục không có mấy. Thương Khung đại sư ở trong lòng nàng, so với danh sư còn cao hơn, nếu không thu nàng, nàng nhất định sẽ thành tâm bệnh.
Thủy Dao hì hì mà cười:
- Lão sư, ta biết người rất mềm lòng. Cùng lắm thì ta đáp ứng người, sau này chuyện gì đều nghe lão sư an bài.
Nhậm Thương Khung thở dài nói:
- Nếu ngươi thành tâm, ta liền nhận ngươi khảo sát một thời gian. Bất quá làm môn hạ đệ tử ta, nhập thế tu hành mười năm thế nào đủ? Tu hành một đạo, tất nhiên trước phải nhập thế, mới có thể xuất thế. Ngươi muốn theo ta tu luyện, phải vĩnh viễn nhập thế, dù không thể thành kỳ thân, cũng phải có mỹ danh y đức.
Nhậm Thương Khung không phải là người trước nhân sau đại nghĩa, phần nhân tình này, hắn vốn cũng không xem nặng, nhưng mà nghiên cứu di điển Vạn Dược Tôn càng lâu, hắn càng cảm thấy Vạn Dược Tôn là một người vĩ đại.
Tâm tính như vậy, bất tri bất giác cũng ảnh hưởng Nhậm Thương Khung, đào tạo khí độ cho Nhậm Thương Khung. Để cho hắn hiểu, tu hành Đại Đạo, không chỉ có tranh đấu cùng chém giết, cũng có lòng nhân từ cùng đảm đương.
Một võ giả, nếu như thoát khỏi thế tục, không hỏi thế sự, không quan tâm thế gian khổ não, như vậy tu hành nhiều bản lãnh, lại đi nơi nào thi triển?
Chớ nói Thủy Trường Đông là ngoại nhân, ngay cả Xích Hằng Vũ, nghe lời này cũng nghiêm nghị hẳn lên, cảm giác mình ban đầu chọn Nhậm Thương Khung, thật là cử chỉ sáng suốt.
Trong con ngươi xinh đẹp của Thủy Dao, cũng thoáng qua mấy phần suy nghĩ sâu xa.
- Lão sư, đệ tử ghi nhớ dạy bảo.
- Ân, lánh đời tu hành, vì tư lợi, mặc dù thành đạo, cũng chỉ là tiểu đạo, tiểu đạo là tả đạo, không thể nào là chân chính Đại Đạo!
Nhậm Thương Khung nói lời này, cũng suy nghĩ sâu xa. Suy nghĩ Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, mặc dù biết yêu tộc muốn xâm lấn, vẫn như cũ ta được ta làm, không nhúc nhích, suy tính chẳng qua là tông môn lợi ích, thậm chí chẳng qua là thế lực của mình, hoàn toàn không để ý dân chúng sống chết.
Thậm chí, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ nhân tính nào, đem bình dân coi là heo chó, nắm trong tay sinh sát, khi cần thì vứt ra hi sinh.
Nếu nói Đạo như vậy, trong đáy lòng Nhậm Thương Khung rất mâu thuẫn.
Bất kể có hay không có năng lực làm được, ít nhất ở trước mặt đại kiếp, đại tông môn nhất định phải có đảm đương của một đại tông môn!
Nếu như ngay cả con dân cũng không thể che chở, kia còn có tư cách gì cao cao tại thượng, hưởng thụ vinh dự cao nhất?
Thủy Dao sống đến bây giờ, chân chính quỳ lạy người khác, thật ra cũng chỉ có Nhậm Thương Khung. Bởi vì, Nhậm Thương Khung ở thiên phú Linh dược, là hoàn toàn chinh phục nàng, hoàn toàn phá hủy kiêu ngạo cùng tự hào ban đầu của nàng. Ở Nhậm Thương Khung, nàng nhận thức được cái gì gọi là chân chính Dược Thánh đại sư, cái gì gọi là đại sư thủ bút.
So sánh xuống, chút tu vi Linh dược đáng thương của mình, thật là hổ thẹn hết mức. Lại còn tự nhận là Đông Hoàng Châu đệ nhất thiên tài Linh dược.
Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Thủy Trường Đông thấy Nhậm Thương Khung đáp ứng thu đồ đệ, cũng là vui vô cùng, lập tức đề nghị:
- Xích lão nhi, đại hỷ sự bực này, không bằng ở nơi này cử hành một nghi thức bái sư đi?
Xích Hằng Vũ cũng muốn làm người mai mối, cười nói:
- Thái thượng trưởng lão thu đồ đệ, đây là thiên đại chuyện vui, đáng ăn mừng một chút, nghi thức bái sư này, tự nhiên phải làm long trọng một chút.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 522: Siêu cấp nhiệm vụ, Man Hoang thánh địa
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Sau khi hoàn thành nghi thức bái sư, Thủy Dao quả nhiên ở lại Đan Tiên Đông Điện theo Nhậm Thương Khung tu luyện. Theo lý niệm của Nhậm Thương Khung, treo bảng tế thế, chữa bệnh cứu người.
Mà Tiểu Kỳ, thì đi theo Thủy Dao, hai người chênh lệch chừng mười tuổi, lại giống như một đôi tỷ muội, chung đụng rất tốt.
Nếu Thủy Dao muốn thay mặt ân sư ngồi chẩn, Nhậm Thương Khung ngược lại có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Kế tiếp một đoạn thời gian, Nhậm Thương Khung ban ngày ở Đan Tiên Đông Điện, buổi tối liền thông qua cửa không gian, tiến vào Đế Hào không gian tu luyện.
Mắt thấy mười vạn năm đại kiếp càng đến gần, khát vọng của Nhậm Thương Khung đối với lực lượng, là càng ngày càng khẩn cấp. Nhất là cùng Hình Thiên đánh một trận, làm cho Nhậm Thương Khung biết được tầm quan trọng của lực lượng.
Nếu như trận chiến ấy, mình là Thần Thông tam trọng, rất có thể nuốt hận trong Đại Đạo khí tràng.
Mà Hình Thiên, nếu như không phải là khinh địch, mù quáng tin tưởng Đại Đạo uy năng, ở thời điểm căn cơ bất ổn liền hướng Nhậm Thương Khung xuất thủ, ai chết vào tay ai thật đúng là khó mà nói.
Ít nhất, nếu như căn cơ Đại Đạo của Hình Thiên vững chắc, lần nữa cùng Nhậm Thương Khung giao chiến, không nói giết chết Nhậm Thương Khung, nhưng cũng tuyệt đối không bị Nhậm Thương Khung giết chết.
Mới vừa vào Đại Đạo cảnh liền ra mặt, đây là căn nguyên Hình Thiên mất mạng.
Nhậm Thương Khung cũng biết, nếu gặp phải những Đại Đạo cấp khác, cho dù là Đại Đạo nhất trọng, cũng tuyệt đối không dễ đối phó như Hình Thiên.
Chỉ cần cảnh giới Đại Đạo vững chắc, lấy thực lực Thần Thông tứ trọng của Nhậm Thương Khung, nhiều lắm là cùng đối phương chính diện chống lại, muốn giết chết đối phương, thật là khó khăn vô cùng.
Nhậm Thương Khung bây giờ làm Đan Tiên Đông Điện Thái thượng trưởng lão, ngược lại cũng có chỗ tốt, phương diện Linh dược không còn phát sầu nữa, nhất là Ngân Nguyệt Thảo, Đan Tiên Đông Điện là có rất nhiều linh dược này. Có Ngân Nguyệt Thảo sung túc, Đạm Nguyệt Đề Hồn thú cũng nhanh chóng phát triển, không sai biệt lắm đã thoát khỏi kỳ ấu thú.
Nhậm Thương Khung rất có kiên nhẫn, mỗi ngày cho Đạm Nguyệt Đề Hồn thú ăn, bồi dưỡng tình cảm. Mặc dù Đạm Nguyệt Đề Hồn này bị Nhậm Thương Khung khống chế, nhưng Nhậm Thương Khung thích đem nó trở thành đồng bạn, mà không phải nô dịch.
Như vậy, tiểu tử kia thời gian lâu dài, đối với Nhậm Thương Khung cũng sinh ra lệ thuộc và tín nhiệm.
Nhậm Thương Khung đối với tiểu tử này, cũng là mười phần mong đợi, hắn biết, Đạm Nguyệt Đề Hồn này một khi thành niên, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một cánh tay đắc lực.
Cuộc sống như thế, lại qua chừng nửa tháng. Hôm nay Nhậm Thương Khung vừa tới Đan Tiên Đông Điện, liền thấy Tô Thần cười híp mắt đứng ở cửa, tựa hồ là chờ hắn.
- Tô trưởng lão, thấy ngươi tươi cười như thế, có chuyện tốt gì sao?
Nhậm Thương Khung cùng Tô Thần, đã thành thói quen đùa giỡn.
Tô Thần cười ha hả nói:
- Là điện chủ đại nhân bảo ta ở chỗ này chờ ngươi. Mau theo ta, điện chủ đại nhân nói lần này có chuyện khẩn yếu tìm ngươi.
- Nga?
Nhậm Thương Khung đối với Xích Hằng Vũ vẫn rất cảm kích, nếu không phải Xích Hằng Vũ dung hắn, tình cảnh hôm nay của hắn có thể không tốt lắm.
Mặc dù hắn không sợ, nhưng cả gia tộc, còn có nhiều thủ hạ như vậy, đều phải có đất dung thân, Đan Tiên Đông Điện này đối với hắn mà nói, đúng là giải quyết đại phiền toái.
Nghe điện chủ chờ hắn, Nhậm Thương Khung bước nhanh hơn.
Xích Hằng Vũ gần đây tâm tình rất tốt, đối với bên trong, giải quyết Thái thượng trưởng lão làm loạn, Kính Nguyệt Thành bây giờ từ trên xuống dưới, đồng tâm hiệp lực, mặc dù nhân thủ Trưởng lão hội ít một chút, nhưng lại hết sức đoàn kết. Một thịnh thế đã mở ra.
Mà bên ngoài, Đan Tiên Đông Điện so với phân điện khác, năm nay thành tích cũng rất tốt. Nhất là Nhậm Thương Khung là Dược Thánh đại sư xuất hiện, rót vào Đan Tiên Đông Điện càng nhiều sức sống hơn.
Hôm nay, thấy Nhậm Thương Khung, trong lòng Xích Hằng Vũ liền cảm giác vô cùng vui vẻ.
Mà Tô Thần cùng Đường Dục cũng không ghen tỵ, bọn họ cũng biết, Nhậm Thương Khung này ngày sau tất nhiên sẽ là lương trụ của Đan Tiên Điện, nếu như Nhậm Thương Khung đi tổng điện nhậm chức, đối với bọn họ mà nói, có lẽ tiền đồ càng thêm vững chắc.
- Điện chủ đại nhân, ngươi có chuyện khẩn yếu tìm ta?
Xích Hằng Vũ ha ha cười một tiếng:
- Thương Khung, tới tới tới, ngồi đi. Là như vầy, ta chỗ này mới vừa lấy được một nhiệm vụ mới nhất của tổng điện, bất quá nhiệm vụ này, là giao cho tất cả Dược Thánh của các phân điện.
- Nhiệm vụ gì?
Có thể làm cho Xích Hằng Vũ trịnh trọng như vậy, tất nhiên không phải nhiệm vụ bình thường, trong đầu Nhậm Thương Khung cũng có mấy phần tò mò.
- Hắc hắc, nhiệm vụ này không bình thường a.
Xích Hằng Vũ cười nói:
- Một, nhiệm vụ này giải thưởng vô cùng cao, cao đến Dược Thánh cũng không khỏi động tâm; hai, nhiệm vụ này không tới từ tứ đại châu, mà tới từ Man Hoang thánh địa.
- Man Hoang thánh địa?
Nhâm Thương Khung có chút ngoài ý muốn:
- Man Hoang cùng tứ đại châu không phải là không lui tới sao?
- Ha ha ha, Thương Khung, ngươi chỉ biết một, mà không biết hai. Quan hệ giữa Man Hoang cùng tứ đại châu, rắc rối phức tạp. Mặc dù đối kháng rất nhiều, nhưng giữa hai bên, lại chưa có chiến tranh quy mô lớn. Chưa bao giờ có đối kháng thế bất lưỡng lập.
- Hơn nữa, Man Hoang cùng tông môn thế lực của tứ đại châu có đối lập, đó là Man Hoang đối với ngoại giới không tín nhiệm, một loại đề phòng bản năng. Nhưng mà, Man Hoang cùng Đan Tiên Điện, vẫn có lui tới.
- Nga?
Nhậm Thương Khung có chút ngạc nhiên, hắn đối với Man Hoang không hiểu nhiều lắm. Điển tịch của Vạn Dược Tôn liên quan tới Man Hoang, hắn cũng đọc không nhiều lắm.
- Man Hoang thánh địa, cùng Đan Tiên Đông Điện có chút lui tới, có chút giao dịch. Dĩ nhiên, lui tới này cũng không coi là nhiều, cũng có đề phòng nhất định. Nhắc tới, thật ra cũng là lui tới thử dò xét. Man Hoang có một đặc điểm rõ rệt nhất, chính là thủ tín. Cho nên, cùng các tộc Man Hoang giao thiệp, nhất định phải có kiên nhẫn, có thành ý.
Nhậm Thương Khung khẽ gật đầu, cười hỏi:
- Không biết nhiệm vụ kia, rốt cuộc là nhiệm vụ như thế nào?
- Nhiệm vụ này, cũng không có gì rắc rối. Nhưng mà, giải thưởng nhiệm vụ này lại rất phong phú.
- Nga? Giải thưởng gì đây?
- Rất phong phú, huyền linh nhất phẩm linh thạch hai mươi vạn, Huyền cấp Linh dược từ nhất phẩm đến cửu phẩm mười gốc, Man Hoang Đại Đạo cấp Đồ Đằng trang bị một bộ! Còn có một nhân tình.
- Nhân tình?
Nhậm Thương Khung có chút không hiểu.
- Đúng, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ngoài giải thưởng còn thiếu một cái nhân tình. Vô luận yêu cầu gì, chỉ cần không bảo bọn họ hủy diệt bộ lạc, đều được thực hiện. Mọi người đều biết, Man Hoang thánh địa mặc dù bài xích ngoại nhân, nhưng lại cực kỳ thủ tín. Điểm này, so với võ giả tứ đại châu thì tốt hơn nhiều.
- Nga, nghe quả thật lực hút rất lớn. Nghĩ đến, tổng bộ Đan Tiên Điện cùng các phân điện, cũng đều nôn nóng đi? Bất quá giải thưởng cao như thế, nhiệm vụ tất nhiên không dễ đi?
- Cụ thể là nhiệm vụ gì, khi khác hãy nói. Bất quá ta lần này gọi ngươi tới, là có chuyện thú vị muốn nói, nhiệm vụ này, tổng bộ điểm danh một ít Dược Thánh danh tiếng, tổng cộng có sáu người. Chia ra đến từ các phân điện, cùng với tổng bộ. Một người trong đó, chính là Thương Khung trưởng lão ngươi.
- Ta? Chỉ mặt gọi tên ta?
- Không sai, hắc hắc, Thương Khung trưởng lão, ngươi bây giờ danh tiếng lan xa. Chính ngươi cũng không biết, nhưng mà ngoại giới cũng đã đem ngươi tạo thành Linh dược giới truyền kỳ, tương lai có hy vọng trùng kích Dược Tổ nhất, thậm chí có khi còn tiến vào cảnh giới Đan Tiên.
Nhậm Thương Khung sờ mũi, hắn thật không nghĩ tới mình được hoan nghênh như vậy.
A a cười một tiếng, hỏi:
- Điện chủ đại nhân, Man Hoang tầng thứ bảy này, đều là hoàng tộc quý tộc, là chính thống của Man Hoang. Nhưng không biết, nhiệm vụ này, có liên quan tới hoàng tộc của Man Hoang không? Hay là bộ lạc quý tộc nào?
- Ân, nhiệm vụ này, đúng là Man Hoang đệ nhất quý tộc, Thần Phượng bộ lạc! Ngươi đã từng nghe nói chưa?
- Thần Phượng bộ lạc?
Nhậm Thương Khung thất kinh, vốn là, hắn đối với nhiệm vụ này rất hời hợt.
Nhưng mà, nghe được bốn chữ “Thần Phượng bộ lạc” này, Nhậm Thương Khung không khỏi chấn động, trong mắt bắn ra ánh sáng kích động, hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có một nhân tình?
- Không sai. Thế nào, Thương Khung trưởng lão động tâm?
Xích Hằng Vũ khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy tò mò, giải thưởng cao như vậy hắn không động tâm, sao đối với một cái nhân tình lại động tâm?
Nhậm Thương Khung trong lòng trực nhảy, lần trước, hắn từ kho tài liệu của Đan Tiên Đông Điện, truy tìm tin tức ngũ đại thần quả, liền tra được Phượng Tê Mộc Linh Quả, là tới từ Thần Phượng bộ lạc!
Phượng Tê Mộc Linh Quả, sinh ở nhất phẩm Phượng Tê Thần Thụ. Hôm nay Thiên Trạch thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Thần Phượng bộ lạc là có cây này!
Mà Phượng Tê Mộc Linh Quả này, lại là hy vọng duy nhất để sư tôn cứu sống sư mẫu. Nhậm Thương Khung biết, lấy mặt mũi của sư tôn, mặc dù là Đại Đạo cường giả, nhưng muốn Thần Phượng bộ lạc ra hàng, cơ hồ là không thể nào.
Dù sao, Thần Phượng bộ lạc còn chưa bao giờ đem Phượng Tê Mộc Linh Quả lấy ra trao đổi. Lấy tính tình bài xích của Man Hoang, đừng nói Lý Dật Phong, coi như là người mạnh nhất tứ đại châu, chỉ sợ mặt mũi cũng không dùng được.
Đây là một cơ hội!
Nhậm Thương Khung mơ hồ ý thức được, đây tuyệt đối là một cơ hội, hơn nữa cơ hồ này bỏ lỡ là không thể có lại.
- Điện chủ, nhiệm vụ này, ta muốn đi làm.
Nhậm Thương Khung không do dự nói.
- Ha ha, trong danh sách vốn là có tên của ngươi. Ngươi không đi, chẳng phải là nói Đan Tiên Đông Điện chúng ta không cho mặt mũi sao?
Xích Hằng Vũ vốn còn lo lắng Nhậm Thương Khung không muốn đi, mới đầu thấy Nhậm Thương Khung không thèm để ý, đang suy nghĩ khuyên hắn như thế nào đây.
Không nghĩ tới, thái độ Nhậm Thương Khung chợt biến đổi, lại chủ động muốn đi, Xích Hằng Vũ dĩ nhiên là mừng rỡ.
- Thương Khung, ngươi nhất định phải đi, việc này không nên chậm trễ, nên sớm khởi hành. Chớ để cho những người khác chiếm được tiên cơ.
Xích Hằng Vũ thật ra cũng hy vọng Nhậm Thương Khung lập công, nếu như lần này, Nhậm Thương Khung có thể thay Đan Tiên Đông Điện lập được công lớn này, ở tổng bộ Đan Tiên Điện danh vọng sẽ tăng cao!
Xích Hằng Vũ làm điện chủ Đan Tiên Đông Điện, tự nhiên hy vọng Đan Tiên Đông Điện lực áp những phân điện khác, đây cũng là thường tình.
- Hảo, ta chuẩn bị một chút, trong ba ngày, nhất định sẽ khởi hành.
Việc này không nên chậm trễ, Nhậm Thương Khung tính một chút, đi chuyến này, ít nhất cũng phải năm ba tháng.
Hắn cũng không hy vọng trì hoãn quá lâu, hôm nay yêu tộc đại kiếp không ngừng tới gần, một tấc thời gian một tấc vàng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 523: Xâm nhập Man Hoang, đường gặp ác thiếu
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Nghe nói Nhậm Thương Khung muốn đi ra ngoài, Thủy Dao lập tức tìm Nhậm Thương Khung:
- Lão sư, người một mình đi xa nhà, rất nhiều khổ cực, để cho đồ đệ đi theo bưng trà dâng nước, thay người chăm sóc bản thân.
Tiểu Kỳ không nói lời nào, thế nhưng đôi mắt trong veo như nước kia, rõ ràng cũng lộ ra một tia năn nỉ. Tiểu nha đầu từ nhỏ đi theo Nhậm Thương Khung, hầu hạ Nhậm Thương Khung, bây giờ lại theo Nhậm Thương Khung học tập Linh dược, đối với Nhậm Thương Khung có một tâm lý không muốn xa rời.
Nếu như là mạnh xông Man Hoang Chi Địa, Nhậm Thương Khung quả quyết sẽ không dẫn tùy tùng.
Bất quá lần này đi Man Hoang thánh địa, là được quý tộc Man Hoang thánh địa mời, có Thần Phượng bộ lạc làm chỗ dựa.
Đi lần này, chính là khách quý của Thần Phượng bộ lạc. Ở Man Hoang Chi Địa, Thần Phượng bộ lạc chính là đệ nhất quý tộc.
Tương truyền, là hậu duệ của Thái cổ thần tộc, huyết mạch tinh thuần, không phải chuyện đùa. Ở toàn bộ Man Hoang, cũng là tồn tại cao cấp, dậm chân một cái, toàn bộ Man Hoang Chi Địa cũng phải rung rẩy ba lần.
Man Hoang Chi Địa, nếu như không có thông hành mà nói, có thể nói là từng bước kinh tâm, hung hiểm hết sức. Nhất là càng vào sâu, nguy hiểm càng lớn.
Bất quá Nhậm Thương Khung là đại biểu Đan Tiên Đông Điện tới Thần Phượng bộ lạc, lại có lời mời của Thần Phượng bộ lạc, ngược lại không cần lo lắng vấn đề dọc đường.
Khách quý Thần Phượng bộ lạc mời, ít nhất ở Man Hoang Chi Địa, còn không có mấy người dám cản đường, đắc tội khách quý, không thể nghi ngờ chính là đắc tội Thần Phượng bộ lạc.
Dĩ nhiên, chuyện tình liên quan tới Thần Phượng bộ lạc, là cơ mật của Đan Tiên Điện, cho nên ngoại giới là không thể nào biết tin này.
Nhậm Thương Khung cải trang một chút, liền dẫn ba tùy tùng lên đường.
Một là Chu Vân, hai là Thủy Dao, cuối cùng là Tiểu Kỳ.
Trừ Tiểu Kỳ, hai người khác đều có phi hành thú. Mà Tiểu Kỳ, là theo Nhậm Thương Khung ngồi chung Tiểu Bạch, ngược lại hết sức hưng phấn.
Đoạn đường này thẳng tắp phi hành, dọc đường mặc dù thỉnh thoảng có chút cường giả bộ lạc cản đường, nhưng nhìn thấy dấu hiệu Thần Phượng bộ lạc, đều không nói hai lời ngoan ngoãn cho đi, hơn nữa dọc đường còn mở rộng cửa sau, rất ân cần.
- Lão đại, xem ra bảng hiệu Thần Phượng bộ lạc rất tốt a.
Chu Vân cũng cảm thấy Man Hoang Chi Địa này quả nhiên cùng Đông Hoàng Châu bất đồng.
Thẳng tắp phi hành, từ Đan Tiên Đông Điện đến Man Hoang tầng thứ bảy Thần Phượng bộ lạc, ít nhất cũng phải phi hành mười ngày nửa tháng, đây là tốc độ nhanh nhất.
Cái lữ hành mười ngày nửa tháng này, một đường hết sức thông suốt, không có gặp phải sóng gió gì lớn. Hôm nay rốt cục đi tới Cổ Thu thành.
Cổ Thu thành này, chính là thành trì biên cảnh của Thần Phượng bộ lạc. Mà Thần Phượng bộ lạc mời khách, cũng là mời bọn họ đến Cổ Thu thành tụ tập.
Đến Cổ Thu thành, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi bọn hắn. Cũng dẫn bọn họ tới thánh địa Thần Phượng bộ lạc.
Nhìn ra được Thần Phượng bộ lạc đối với tứ đại châu vẫn có chút đề phòng. Cho dù là mời Dược Thánh của Đan Tiên Điện, cũng không có trực tiếp cho những Dược Thánh này bay thẳng tới thánh địa.
Cổ Thu thành này, kích thước cũng không khổng lồ như Kính Nguyệt Thành, nhưng mà đặc điểm kiến trúc, lại có phong tình rất Man Hoang, tràn đầy đặc sắc địa vực.
Mà trên đường phố của Cổ Thu thành này, người đi đường ăn mặc cũng không giống nhau. Nhưng mà, bất kể ăn mặc như thế nào, là người Man Hoang hay người tứ đại châu, là rất rõ ràng, vừa nhìn là có thể nhận ra. Trong này, không đơn thuần là vấn đề phục sức, cũng có vấn đề khí chất.
Dĩ nhiên, bàn về ngoại hình mà nói, ngoại hình của Man Hoang Chi Địa cùng tứ đại châu cũng có khác biệt, so sánh với nhau, Man Hoang Chi Địa lớn lên, cũng có đặc sắc địa vực.
Người của Man Hoang Chi Địa, làn da không giống nhau, màu sắc ánh mắt cũng không giống nhau, hốc mắt so với người tứ đại châu lõm hơn một ít, sống mũi cũng cao một ít, người của Man Hoang Chi Địa, nam tử hung hãn hơn một ít, còn nữ nhân thì có thêm một ít dã tính.
Nhậm Thương Khung mặc dù có chút cải trang, nhưng tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết, làm cho trên người hắn có một khí chất đặc biệt, trong mơ hồ, lại có một khí độ làm cho nữ nhân mê mẫn. Đi trên đường Cổ Thu thành, một đường có rất nhiều thiếu nữ Man Hoang cùng hắn liếc mắt đưa tình, thậm chí có một ít thiếu phụ, cũng hướng về phía Nhậm Thương Khung đưa tình.
Chu Vân cười hắc hắc nói:
- Man Hoang Chi Địa không phải nói rất bài ngoại sao? Sao những thiếu nữ kia nhiệt tình như vậy? Một chút thục nữ cũng không có.
Chu Vân cảm thấy tai nghe không bằng mắt thấy, thấy những cô gái Man Hoang dã tính như lửa, ánh mắt như thu ba, ngực đồn kiên đĩnh mà đầy đặn, Chu Vân cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhịp tim không khỏi gia tốc, miệng cũng cảm thấy hơi khô khốc.
Mà Tiểu Kỳ, hôm nay ăn mặc như một tiểu đồng, cải trang cũng hết sức tuấn lãng, trừ vóc dáng hơi lùn một ít, cũng được xem là một anh tuấn lang quân.
Trừ Nhậm Thương Khung ra, những thiếu nữ cùng thiếu phụ kia, cũng không ít hướng Tiểu Kỳ ném ánh mắt.
Thủy Dao không khỏi bực mình:
- Hừ, Man Hoang quả nhiên là địa phương không có khai hóa, thật là không giải thích được, những cô gái này chẳng lẽ không thẹn thùng sao?
Nhậm Thương Khung dằng dặc cười một tiếng:
- Các nơi phong tục nhân tình, đều thiên kỳ bách quái, các ngươi cũng không cần kinh ngạc, thấy lạc đà nói là lưng ngựa sưng.
Thủy Dao hì hì cười nói:
- Lão sư, ngươi không phải là có sư mẫu sao? Chẳng lẽ đến chỗ này, còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt? Cẩn thận ta đi tố cáo sư mẫu.
Nhậm Thương Khung nói:
- Có nói cũng không sao.
Tiểu Kỳ cũng vì Nhậm Thương Khung biện hộ:
- Thủy Dao tỷ tỷ, công tử không phải là loại người như vậy. Ngươi đừng có hiểu lầm công tử nữa.
Thủy Dao tự nhiên biết Nhậm Thương Khung không phải là người như thế, nghĩ tới sự kiện đó, nàng đến bây giờ còn có chút tức giận. Nàng cũng biết chuyện phụ thân cùng Vân Hạc Tường đại bá hướng Nhậm Thương Khung cầu hôn, bị Nhậm Thương Khung lấy lý do có đạo lữ từ chối, mặc dù không có tổn thương mặt mũi, nhưng tính tình thiếu nữ, làm nàng rất khó chịu.
Bốn người bọn họ ăn mặc, rõ ràng cho thấy người của tứ đại châu. Cùng toàn bộ Cổ Thu thành so sánh, lộ ra hết sức dị loại.
Bất quá Cổ Thu thành là thành trì biên cảnh của Thần Phượng bộ lạc, hiển nhiên cũng tiếp đãi khách tới tứ phương, thấy người ngoài cũng không lạ.
Võ giả Tứ đại châu mặc dù không nhiều lắm, nhưng đúng là vẫn có. Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy một ít như vậy, hoặc là độc hành, hoặc là thành đoàn năm ba người.
- Không nghĩ tới, võ giả tứ đại châu chúng ta, cũng có ở Man Hoang Chi Địa.
- Cái này rất bình thường, Man Hoang Chi Địa cùng tứ đại châu có liên hệ rắc rối khó gỡ, không phải nói đoạn là có thể đoạn. Theo ta được biết, người của tứ đại châu ở Man Hoang Chi Địa làm ăn, không biết có bao nhiêu. Có ít người không sống được ở tứ đại châu, nên lẫn vào Man Hoang Chi Địa sinh sống.
Thủy Dao dù sao cũng là con gái của tông chủ Thủy Vân Tông, đối với Man Hoang Chi Địa, cũng biết một ít bí văn.
Căn cứ quy củ, bọn họ nên đến khách điếm chỉ định ở Cổ Thu thành. Chỉ bất quá, mới vừa vào thành, bọn họ hiển nhiên còn không biết "Phượng Tê khách điếm" ở địa phương nào.
Mấy người đi ở trên đường phố, thưởng thức phong cảnh Cổ Thu thành, cũng cảm thấy hết sức thích ý. Đang lúc đi, kia trên đường cái rộng rãi, chợt truyền tới một trận ồn ào.
Phía trước, một đám người cưỡi ngựa, như lang như hổ, từ một quán rượu vọt ra. Trên lưng ngựa, đều là người tuổi trẻ, vừa nhìn ăn mặc là biết tử đệ hào cường bản địa.
Từng cái một la hét, khắp người mùi rượu, gào thét chạy tới. Người đi lại dọc đường, thấy đám người kia, đều không tự chủ tránh qua hai bên nhường đường, sợ bị ngựa của đối phương đạp trúng.
Nhậm Thương Khung đem những người khác kéo lại, lui qua một góc. Không phải là Nhậm Thương Khung sợ chuyện. Ở địa bàn người khác, cũng không cần thiết cùng một ít địa đầu xà gây gỗ.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vốn là, những thiếu gia Man Hoang này, cũng không phải hướng về phía bọn họ mà đến. Nhưng mà, thời điểm những người này đi qua bên cạnh Nhậm Thương Khung, tên cầm đầu chợt ngăn lại, trực tiếp ghìm ngựa:
- Dừng, dừng, dừng!
Người trẻ tuổi này gương mặt tửu sắc tài khí, mặc dù ở Man Hoang Chi Địa coi như là thanh tú, nhưng nhìn vẽ mặt, lại có mấy phần bỉ ổi làm cho người ta chán ghét.
Người trẻ tuổi này có mũi cao, giống như chó săn hít mấy cái, trong miệng cười nói:
- Có mùi thơm, như có như không.
Vốn là, Thủy Dao quay lưng ra ngoài, hơn nữa bị Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân chặn lại.
Nhưng mà, nàng trời sinh thích đẹp, trên người cũng đeo hương nang, phối hợp mùi thơm trời sanh trên cơ thể, nên tản mát ra mùi thơm rất đặc biệt.
Mùi thơm này như có như không, vốn cũng không coi là gay mũi. Nhưng mà người trẻ tuổi này hiển nhiên là cao thủ tầm hoa, cho dù là phóng ngựa chạy gấp, nhưng cũng có thể ngửi được hết thảy.
- Ha ha, quả nhiên có nữ nhân. Xương Thiểu này mũi ngửi mỹ nữ, thật là không thể chê, có thể nói là đệ nhất Cổ Thu thành, mọi người nói có đúng hay không?
Những người tuổi trẻ kia, hiển nhiên đều lấy người này vi tôn, đều rối rít nịnh bợ.
Mà người tuổi trẻ Xương Thiểu kia, tựa hồ cũng rất thích đồng bạn tán dương, cười hắc hắc, mặt dâm tà hướng sau lưng Nhậm Thương Khung liếc tới.
- Đi, nhìn cái gì vậy? Có cái gì mà nhìn?
Chu Vân rất khó chịu, những con nhà giàu này, vừa nhìn chính là địa đầu xà, ánh mắt kia không chút kiêng kỵ, thật là dâm tà.
Mặc dù Thủy Dao không phải là nữ nhân của Chu Vân hắn, nhưng là người cùng phe, trong lòng Chu Vân không vui khi những thứ kia dùng ánh mắt này khiêu khích bọn họ.
- Cái gì? Tiểu tử này, không phải người Man Hoang chúng ta đi? Khẩu khí cũng không nhỏ?
Xương Thiểu không lên tiếng, mấy người hầu bên cạnh ngược lại mở miệng trước.
Nhậm Thương Khung lúc này cũng không thể không đứng ra:
- Chư vị, đại lộ rộng rãi, xin mời.
Nói xong, mang theo đám người Chu Vân, liền muốn hướng phía trước đi tới.
- Chậm!
Xương Thiểu hiện ra một tia cười quái dị:
- Ngươi cần bao nhiêu linh thạch, ra giá đi?
- Ra giá?
Nhậm Thương Khung không giải thích được, người này đầu óc có phải bị cửa kẹp hay không? Nói không đầu không đuôi như thế ai mà hiểu?
- Nữ tử này ta muốn, cần bao nhiêu linh thạch?
Khẩu khí của Xương Thiểu, vừa nghe chính là hoàn khố địa đầu xà mười phần.
Nữ nhân, trong miệng hắn, giống như hàng hóa vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Loại phương thức nói chuyện này, ở Đông Hoàng Châu tuyệt đối là gây cừu hận, thậm chí là xung đột chảy máu.
Cho nên, Xương Thiểu này vừa mở miệng, đám người Nhậm Thương Khung đều là sắc mặt run lên. Thủy Dao vốn mày liễu nhướng lên:
- Muốn chết!
Coi như là Đông Hoàng Châu lục đại tông môn, nhiều thiên tài tử đệ như vậy, đối với Thủy Dao ái mộ hết sức, cũng không có ai dám ở trước mặt nàng nói nửa câu bất kính, ác thiếu Man Hoang này, bộ dáng không ra gì, cư nhiên dám hỗn xược như thế, Thủy Dao trong cơn giận dữ, trong tay nhoáng một cái, tay áo đảo qua, một bóng roi trực tiếp vút ra.
Bóng roi kia nhoáng một cái, cuốn lên một đạo khí lưu giống như đại mãng, trực tiếp hướng bộ mặt Xương Thiểu bay đến. Một roi này, Thủy Dao là dùng hết sức.
Nếu như trúng mục tiêu, kết quả sẽ là đầu rơi xuống đất.
Đừng xem Xương Thiểu kia miệng ba hoa, nhưng không phải tay mơ, tay phải đưa ra, một đạo lân quang ở bàn tay hắn lập tức nổi lên.
Lân quang này thoáng một cái, toàn bộ tay phải nhất thời giống như được gia trì pháp lực, biến thành móng nhọn như cự thú.
Cự trảo này cuốn lấy, liền đem cây roi của Thủy Dao quấn lấy.
- Sách sách, quả nhiên là mỹ nữ, rất đẹp a. Nam nhân tứ đại châu không người sao, nữ nhân lại chạy tới nơi này, sách sách sách, thật là trùng hợp. Mỹ nhân, một roi này của ngươi tên là gì? Ngươi một roi, ta chỗ này cũng có một roi, không bằng chúng ta song roi đính ước?
Xương Thiểu này ngôn ngữ dâm tà, hắn nói một roi, tự nhiên không là vũ khí gì, mà là hắn tự khen của quý của hắn.
Thủy Dao là cô gái lanh lợi, nghe lời này, mắng to:
- Thất phu, ngươi là tìm chết!
Roi run lên, hô hô hô, liên tục ba roi đánh tới.
Thủy Dao này Linh dược thiên phú kinh người, nhưng thiên phú võ đạo, hiển nhiên không nghịch thiên như Linh dược. Bất quá, lấy tuổi tác hôm nay của nàng, có thể đạt Thần Thông nhất trọng, cũng coi là thiên tài võ học.
Chẳng qua là, tu vi Xương Thiểu này, rõ ràng ở trên Thủy Dao.
Cho nên, Thủy Dao liên tục ra roi, vẫn không cách nào chạm tới Xương Thiểu này.
Còn những tùy tùng bên cạnh, đều là ha ha cười to, một bên lên tiếng trợ giúp Xương Thiểu trêu chọc Thủy Dao.
- Mỹ nhân, chẳng những vóc người xinh đẹp, tiên pháp cũng không tồi. Hảo, ha ha, Xương Thiểu ta bình sanh, thích nhất chính là loại nữ nhân này.
Nhậm Thương Khung một bên chợt xuất thủ, bắt lại cổ tay của Thủy Dao, nhàn nhạt nói:
- Lui ra đi, ngươi đánh không lại hắn.
Thủy Dao thở phì phò, một đôi lông mi bởi vì kích động mà nhảy lên, cặp mắt có chút ửng đỏ, dường như muốn rơi xuống nước mắt ủy khuất.
- Lão sư, đệ tử bị người khi dễ, người phải đòi lại công bằng cho ta.
Nhậm Thương Khung ngay từ đầu cũng cho là Thủy Dao ủy khuất thật, nhưng mà lúc Thủy Dao nói lời này, trong khóe mắt hiện ra một tia giảo hoạt, tuy rất nhanh lại để cho Nhậm Thương Khung bắt được.
- Cô nàng này, quả nhiên là tinh quái. Bất quá nếu nàng nói đáng thương như vậy, ta làm lão sư, nếu để đệ tử bị người khi dễ, thì rất khó ăn nói.
Vừa nghĩ đến chỗ này, cũng có so đo. Mấy tên này, mặc dù là địa đầu xà, nhưng mà Nhậm Thương Khung cuối cùng cũng không có đem bọn họ để trong mắt.
Hắn không muốn gây chuyện, không có nghĩa là hắn sợ chuyện.
Bất quá, Xương Thiểu kia hiển nhiên không cho là như vậy, hắn thấy Nhậm Thương Khung như văn nhược, liền cho rằng Nhậm Thương Khung là hạng người hèn yếu.
Mà nghe mỹ nhân này cư nhiên gọi hắn là "Lão sư", thân phận này ngược lại kỳ kỳ quái quái. Bất quá Xương Thiểu không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn muốn là mỹ nhân.
- Ngươi là lão sư mỹ nhân sao? Nói như vầy, ta xem trọng đồ đệ của ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Xương Thiểu cười nhạt, tư thái rất cao, hiển nhiên hắn thấy, cùng Nhậm Thương Khung đối thoại, đơn giản là tự hạ thân phận.
- Ý kiến? Ta cũng không có ý kiến gì.
- Ha ha, không có ý kiến? Hảo, quả nhiên là tiểu tử thức thời. Nếu không có ý kiến, liền để người lưu lại, cút nhanh đi! Cổ Thu thành này, không phải là nơi để ngoại tộc các ngươi đi vào.
Xương Thiểu này thấy giọng nói Nhậm Thương Khung rất mềm, càng thêm đắc ý.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:
- Ý kiến ta đúng là không có, đó là bởi vì ta cùng não tàn nói ý kiến, đó là lãng phí nước miếng.
- Ngươi nói gì?
- Tiểu tử, ngươi chê mệnh dài hả?
- Xương Thiểu, hắn đây là mắng ngươi não tàn a?
Xương Thiểu sắc mặt nhất thời trầm xuống, âm tàn nở nụ cười:
- Tiểu tử, ngươi bây giờ coi như lưu lại mỹ nhân, cũng đừng hòng đi được.
Nhậm Thương Khung thật không muốn cùng ác thiếu này dài dòng:
- Không muốn bị đánh, cút nhanh lên.
- Tiểu tạp chủng, chính ngươi muốn chết, không nên oán trách người khác, đi tìm chết đi!
Xương Thiểu vung tay lên, đám thủ hạ lập tức lao tới. Đừng xem đám người hầu này, đó đều là những hộ vệ cường hãn mà phụ thân Xương Thiểu chọn lựa cho hắn.
Mỗi một người đều là Thần Thông cường giả, cả đám nhào lên, khí thế thật là kinh người vô cùng.
Nhậm Thương Khung cười lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, tay áo vung lên, một cái tát trực tiếp đánh ra. Một tát này như biết ảo thuật, trực tiếp huyễn hóa ra mười mấy bạt tai.
Ba ba…
Thanh âm của bàn tay cùng gương mặt tiếp xúc, ở trên đường phố này, lộ ra chói tai dị thường, lại lộ ra đặc biệt rõ ràng. Bởi vì những người xung quanh, ít nhất đã rút lui ra ngoài ngàn thước.
Hiển nhiên, đối với Tà Thần Xương Thiểu ở Cổ Thu thành này, người địa phương là sớm có lãnh giáo, đã sớm tránh xa. Bốn phía không ai, dĩ nhiên là một mảnh an tĩnh.
Cho nên, một tát này xuống, người người đều nghe rất rõ ràng.
Xương Thiểu chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo trên mặt nóng rát, một cảm giác đau đớn từ bên má truyền lên óc.
Một cái tát này xuống, trực tiếp đem hàm răng của Xương Thiểu đánh rớt hai phần ba. Nửa bên mặt nhất thời sưng như đầu heo, máu tươi trào ra.
Xương Thiểu bị một tát này cơ hồ đánh đến hôn mê, kinh ngạc thất thần hồi lâu, mới đột nhiên kịp phản ứng, đối phương lại đánh mình!
Ở Cổ Thu thành, mình cư nhiên bị đánh!
Trời ạ, cái này còn có vương pháp sao? Ở Cổ Thu thành, hắn đường đường là con cháu nhất phẩm gia tộc, cư nhiên ở địa bàn của mình bị người ngoại lai đánh.
Hơn nữa, ngoại lai này là võ giả đến từ tứ đại châu, ngay cả người Man Hoang cũng không phải!
Xương Thiểu cơ hồ là tại chỗ nhảy lên, vuốt gò má, dùng khẩu khí hàm hồ không rõ kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi đánh ta, đánh tốt! Ngươi nhất định phải chết, ta đã nói với ngươi, ngươi nhất định phải chết!
Một tát này của Nhậm Thương Khung, thuần túy là vì xả giận cho Thủy Dao. Sau khi đánh xong, cũng không để ý Xương Thiểu này hù dọa? Nhún nhún vai, hướng mọi người nói:
- Đi thôi. Man Hoang cùng tứ đại châu quả nhiên là nhất mạch tương thừa, cùng nguyên cùng tổ. Ác thiếu giống như loại này, quả nhiên không phải là đặc sản của tứ đại châu.
Man Hoang Chi Địa, là Thượng cổ thời đại, nhân tộc cùng thú tộc dung hợp, hình thành các tộc Man Hoang. Các tộc Man Hoang này, có huyết thống nhân tộc, cũng có thượng cổ thú tộc.
Cho nên, Man Hoang Chi Địa, cùng nhân loại có huyết thống sâu xa.
Thủy Dao hì hì cười một tiếng:
- Lão sư, ngươi đối với ta thật tốt. Ta cũng biết ngươi sẽ không mặc cho đồ nhi mình bị người trêu đùa.
Nhậm Thương Khung nghiêm khuôn mặt:
- Ngươi bị đùa giỡn sao? Ta sao cảm giác là hắn bị ngươi đùa giỡn.
Thủy Dao biểu lộ khoa trương nở nụ cười:
- Lão sư, ngươi thật là nói oan người tốt. Người ta là thục nữ, ác thiếu này cũng không phải là lão sư ngươi, có gì đáng cho ta trêu đùa.
Tiểu Kỳ nói:
- Thủy Dao tỷ tỷ, nói như vậy, trong lòng ngươi là trêu đùa công tử nhà ta.
Thủy Dao gương mặt đỏ lên:
- Đi đi đi, tiểu nha đầu ngươi, hiểu cái gì chứ?
Tiểu Kỳ nghiêm trang:
- Ta dĩ nhiên hiểu, ngươi bái công tử làm sư, khẳng định chính là muốn như vậy.
Chu Vân giả bộ không để ý, hai nàng này đối thoại, quá thú vị. Hắn cơ hồ là không nhịn được cười, nhưng lại không dám cười.
Một là đệ tử lão đại, là Đông Hoàng Châu nổi danh linh dược thiên tài, siêu cấp đại mỹ nữ; một người khác, là thiếp thân thị nữ của lão đại, từ nhỏ chính là tâm phúc
Bất kỳ một cái nào, Chu Vân hắn đều không đắc tội nổi a.
Xương Thiểu kêu lên một tiếng. Giận đến toàn thân phát run. Hắn đời này sống hơn ba mươi, ở Cổ Thu thành còn chưa từng bị nhục nhã như vậy.
Cái này là chuyện gì?
Bị người đánh, người ta ngay cả nhìn cũng không thém nhìn. Xem hắn như không khí.
- Tiểu tạp chủng này, Xương Thiểu ta để cho ngươi sống qua tối nay, danh tự này từ nay viết ngược!
Xương Thiểu nghiến răng nghiến lợi, kêu mấy tên thủ hạ lên, kê vào lổ tai dặn dò mấy câu.
Mấy thủ hạ kia, bị Nhậm Thương Khung đánh một bạt tai, răng rớt hơn phân nửa, đối với Nhậm Thương Khung cũng là hận thấu xương.
Hôm nay, thực lực của bọn họ là không thể báo thù. Nhưng mà, Xương Thiểu là nhân vật nào? Phụ thân hắn, thúc phụ, bá phụ, có bao nhiêu đại nhân vật?
Những người này, bất kỳ một cái nào đi ra, cũng có thể để cho Cổ Thu thành rung rẩy ba lần.
- Xương Thiểu yên tâm, ta sẽ đi theo bọn họ, tuyệt sẽ không mất dấu!
- Hừ, ở Cổ Thu thành cùng ta đối nghịch, đây chính là muốn chết. Tiểu tạp chủng, bổn thiếu gia không đem ngươi bằm thây vạn đoạn, khó giải mối hận này. Còn có mỹ nhân kia, lão tử muốn đem ngươi lột sạch, trước gian sau giết, giết xong gian nữa! (DG: ặc, chỉ em với đại ca)
Xương Thiểu đối với nữ nhân, luôn luôn coi là trâu ngựa. Thậm chí cũng không bằng trâu ngựa. Nữ nhân hắn muốn, cho tới bây giờ cũng không thất thủ.
Nhất là Thủy Dao loại đại mỹ nhân này, càng là phong tình hắn chưa từng thấy qua, mỹ nhân bực này, có thể so với những thứ hắn cưỡi qua gấp trăm lần, bắt trở về, đùa bỡn năm ba tháng cũng sẽ không chán.
Xương Thiểu duyệt nữ vô số, nữ nhân đối với hắn mà nói, cơ bản cũng là đồ chơi, một ngày không đổi đều cảm thấy không đủ mới mẻ kích thích.
Mà Thủy Dao xuất hiện, để cho hắn tìm được cảm giác kích thích trước đó chưa từng có.
......
Xa xa nhìn lại, nhất phẩm Phượng Tê khách điếm, cũng tọa lạc tại khu vực hiển hách nhất của Cổ Thu thành. Hiển nhiên, có thể ở nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, ở Cổ Thu thành, chính là tượng trưng cho thân phận, vinh dự.
Người bình thường, nếu như không phải là Man Hoang quý tộc, nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, là tuyệt đối không thể vào.
Nhóm người Nhậm Thương Khung, đi tới nơi này, Chu Vân than thở:
- Thật không ngờ, những dã nhân Man Hoang chưa khai hóa này, cư nhiên cũng có khách điếm xinh đẹp như vậy.
Khách sạn này, hình thù hết sức kỳ lạ, rất có tính đặc sắc Man Hoang, như một tòa tháp, lại rộng rãi hơn so với tháp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 525: Nhất phẩm Phượng Tê, chữ Thiên phong ba
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Không thể không nói, Chu Vân này, có một cảm giác địa vực ưu việt. Ở trong lòng hắn, tứ đại châu ưu việt hơn so với Man Hoang, là nòng cốt văn minh.
Man Hoang? Đối với hắn mà nói, chính là nguyên thủy bộ lạc chưa khai hóa. Cho nên, Chu Vân đến Man Hoang, mặc dù là đi theo Nhậm Thương Khung, nhưng trong tiềm thức, giống như một loại thượng bang, đến man di đi xứ.
Man Hoang Chi Địa, đối với người của tứ đại châu, giống như trời sanh mâu thuẫn. Tiểu nhị thấy đám người Nhậm Thương Khung nghỉ chân ngắm nhìn, tức giận nói:
- Nhìn cái gì vậy, khách sạn trọng địa, không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, đi đi.
Chu Vân vốn là xem thường Man Hoang Chi Địa, thấy tiểu nhị này vô lễ, quát lên:
- Ngươi cái nô tài này, thật là không có nhãn lực. Chúng ta là tới ở trọ.
- Ở trọ?
Tiểu nhị mắt trợn trắng lên:
- Mở to mắt thấy cho rõ ràng, nơi này là nhất phẩm Phượng Tê khách sạn, chỉ chiêu đãi nhất phẩm khách nhân. Mấy người các ngươi? Hừ hừ.
Ý kia nói, các ngươi ngay cả cửu phẩm cũng không tính, chớ nói chi là nhất phẩm. Thừa dịp còn sớm đi ra, bớt ở chỗ này dài dòng, nếu không thì đừng trách.
Nhậm Thương Khung ngược lại bất đắc dĩ, hắn biết Man Hoang Chi Địa rất bài xích ngoại nhân, không nghĩ tới bài xích đến trình độ này. Trong ấn tượng, người của Man Hoang bộ lạc, đến Thiên Thương phân đà cũng tốt, đến những địa phương khác cũng tốt, cũng không đến nổi người người kêu đánh đi?
- Tiểu nhị, chúng ta nơi này có...
- Có tiền? Có linh thạch? Vô dụng! Chúng ta không lấy linh thạch các ngươi, lấy về mà sài đi. Nhớ, nơi này là Man Hoang, là địa bàn của Thần Phượng bộ lạc. Chúng ta không hoan nghênh người của tứ đại châu.
Tiểu nhị này, quả nhiên là tiên phong bài ngoại. Ngay cả cơ hội để Nhậm Thương Khung tự biện cũng không cho.
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ, đang chuẩn bị lấy ra tín vật của Thần Phượng bộ lạc, ngay vào lúc này, một tên nam tử áo đen từ trong khách sạn vội vã đi ra.
Giọng nói lạnh lùng hướng tiểu nhị nói:
- Để cho bọn họ đi vào.
Tiểu nhị không vui:
- Ngươi là ai a? Đừng tưởng rằng ngươi là người của Man Hoang, ta phải nghe theo ngươi. Khách sạn chúng ta...
Đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên cảm giác sau ót chợt lạnh. Một bó tóc chợt rơi xuống đất. Cũng không biết hắc y nhân kia động thủ thế nào.
Người áo đen sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Dài dòng một câu nữa, ta cắt rơi đầu lưỡi ngươi.
Ngôn ngữ không trấn áp được tiểu nhị này, một đao vô hình này, là vô cùng tác dụng, lập tức làm cho tiểu nhị câm miệng, sắc mặt tái nhợt lui qua một bên, im hơi lặng tiếng nhường ra một con đường.
Hắc y nhân kia chắp tay:
- Mấy vị nhất định là khách nhân tôn quý chúng ta mời, mời vào trong.
Nhậm Thương Khung đoán được, Hắc y nhân kia là người tiếp đãi của Thần Phượng bộ lạc phái tới, lại không muốn lao sư động chúng, kinh động quá nhiều, cho nên không có bày ra trận thế quá lớn.
Hắc y nhân kia làm việc, dứt khoát lưu loát, hiển nhiên là nhất đẳng. Sắp xếp mọi việc, tuyệt không dông dài. Chẳng qua là, tính tình bài ngoại của Man Hoang đứ, ở trên người Hắc y nhân kia, ít nhiều cũng có chút thể hiện.
Mặc dù, người áo đen phụng mệnh làm việc, tiếp đãi khách nhân tôn quý. Nhưng mà trong cái cung kính này, vẫn có mấy phần xa lạ cùng đề phòng.
Hiển nhiên, nếu như không phải là có chuyện quan trọng, Hắc y nhân kia tuyệt đối không chịu tới chiêu đãi Nhậm Thương Khung bọn họ.
Nhậm Thương Khung cũng không ngại, đi theo hắc y nhân kia vào nhất phẩm Phượng Tê khách điếm.
Hắc y nhân kia khí thế rất đủ, mặc dù lão bản của khách sạn này cùng tiểu nhị cũng không biết lai lịch hắn là gì, nhưng khí thế người này phảng phất có một lực thuyết phục, để cho bọn họ không dám nói cái gì.
Coi như Hắc y nhân kia mang vào người của tứ đại châu, bọn họ cũng chỉ có thể nhận.
- Cho bốn vị khách nhân này, bốn phòng chữ Thiên nhất phẩm.
- Chữ Thiên nhất phẩm? Bốn phòng?
Tiểu nhị mặt cũng xanh biếc.
Nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, phòng rất nhiều. Chữ Thiên nhất phẩm, ước chừng có mười mấy phòng. Thế nhưng tất cả đều giữ lại, tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra.
Vạn nhất có đại nhân vật muốn vào ở, không có phòng chữ Thiên nhất phẩm, vậy thì phiền toái lớn.
Cho nên, Hắc y nhân kia vừa mở miệng là đòi bốn phòng, bọn họ coi như bị khí thế của Hắc y nhân kia chấn nhiếp, vẫn như cũ không tình nguyện.
- Các hạ, phòng chữ Thiên nhất phẩm, chúng ta một lúc không ra nhiều như vậy. Nếu không dùng phòng chữ Địa đi, đừng nói bốn phòng, bốn mươi phòng cũng có.
Người áo đen sắc mặt trầm xuống:
- Không có? Vậy thì không có tất cả. Ta đốt cái khách sạn này, để các ngươi xây khách điếm lớn hơn. Nếu còn không có, ta lại tới đốt lần nữa.
- Cái này... các hạ đây là không nói lý a.
Tiểu nhị khách sạn có chút khó chịu.
- Nói lý?
Hắc y nhân kia lạnh lùng cười một tiếng:
- Bảo Tang Đà tới cùng ta nói lý, hoặc là để cho Cổ Đại Cẩu tới cùng ta nói lý đi.
- Ngươi... ngươi lớn mật!
Tang Đà? Cổ Đại Cẩu? Đây chính là hai đại cự đầu của Cổ Thu thành, hắn lại dám vũ nhục tính danh. Tang Đà, là thành chủ Cổ Thu thành.
Mà Cổ Đại Cẩu, là Cổ Thu thành nhất phẩm chiến thần. Tên này lại dám gọi thẳng danh xưng, thật là quá ngông cuồng.
Nói trắng ra là, cái này gọi là vũ nhục.
Ở Cổ Thu thành này, hai tên gọi này là tuyệt đối cấm. Nếu như ai không cẩn thận nói ra hai tên gọi này, nghênh đón hắn tất nhiên là đả kích giống như cuồng phong bạo vũ.
Nhưng mà, Hắc y nhân kia cư nhiên một hơi nói hai tên. Hơn nữa nói rất tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Người áo đen căn bản không nói nhảm, trực tiếp đem tiểu nhị vứt qua một bên. Tự mình động thủ, lấy bốn chìa khóa phòng chữ Thiên nhất phẩm.
- Bốn vị, mời.
Người áo đen không nói nhiều, tựa hồ cũng không có ý định giải thích thêm cái gì.
Phong cách làm việc người này, ngược lại rất thú vị. Nhậm Thương Khung nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy người này rất thú vị. Xem ra, phong cách hành sự của Thần Phượng bộ lạc này, quả nhiên là hết sức ngoan lệ. Làm chuyện gì, hoàn toàn là ta được ta làm, không thèm giải thích làm gì.
Dùng miệng không bằng động thủ.
Đi theo Hắc y nhân kia tới phòng chữ Thiên, hắc y nhân kia hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Trên người các hạ có hơi thở của tín vật chúng ta, cho nên ta sẽ không nhận lầm. Dám hỏi một câu, các hạ là từ chỗ nào của Đan Tiên Điện tới? Là tổng bộ sao?
Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười:
- Ta từ Đan Tiên Đông Điện tới.
- Đan Tiên Đông Điện?
Hắc y nhân kia lẩm bẩm một câu, chợt ánh mắt sáng lên:
- Ngươi là Đan Tiên Đông Điện Nhậm Thương Khung đại sư?
- A a, ngươi cũng nhận biết lão sư nhà ta. Nếu biết danh tiếng lão sư nhà ta, sao thái độ còn ác liệt như vậy?
Thủy Dao có chút giận dữ bất bình.
Hắc y nhân kia biểu lộ như người khác thiếu hắn mấy mấy vạn linh thạch, Thủy Dao không thoải mái. Hơn nữa trên đường bị Xương Thiểu trêu đùa, trong bụng nàng quả thật vô cùng khó chịu.
Hắc y nhân kia giống như rất ít cười. Nhưng giờ phút này, cũng cố gắng ra vẻ tươi cười:
- Thật sự là Nhậm Thương Khung đại sư, thật sự là ngươi?
- Đúng phải.
Nhậm Thương Khung đưa tín vật cho người áo đen, hắc y nhân kia nhận lấy nhìn qua, quả nhiên là tín vật phát cho Đan Tiên Đông Điện.
Mặt lộ vẻ mừng rỡ:
- Hân hạnh, không nghĩ tới, Thương Khung đại sư lại là khách nhân thứ nhất ta tiếp đãi. Ta còn tưởng rằng, chân chính đại sư giống như Thương Khung đại sư, sẽ là người đến trể nhất. Xem ra ta là hiểu lầm.
Đừng xem Hắc y nhân kia có tính bài ngoại, nhưng đối với cường giả, hắn là bội phục phát ra từ phế phủ. Nghe nói người trước mắt là Nhậm Thương Khung, hắn cũng có chút kích động, không ngừng xoa xoa tay, giống như thập phần hưng phấn.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Những người khác đều chưa tới sao?
- Chưa tới, ta chỉ ở chỗ này chờ ba ngày. Trong vòng ba ngày không tới, coi như chúng ta không có mời. Đến chậm, chúng ta cũng sẽ không tiếp đãi.
Người áo đen đối với những người khác tựa hồ không có hứng thú, ngược lại đối với Nhậm Thương Khung hết sức hứng thú, hỏi:
- Ta nghe nói, Thương Khung đại sư năm chưa tới hai mươi? Hơn nữa thời điểm mười tám tuổi, liền thông qua Dược Thánh khảo hạch? Còn có, nghe nói nguyên Thái thượng trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện cũng bị ngươi đuổi đi? Còn có Thụ Kiếp của Thủy Vân Thần Thụ cũng được ngươi giải khai?
Một đống vấn đề hỏi ra, ngược lại làm cho thái độ của Hắc y nhân trở nên bình thường.
Nhậm Thương Khung còn chưa kịp đáp lời, Thủy Dao rất là tự đắc nói:
- Không sai, những thứ này đều là lão sư nhà ta làm. Hừ, thiên tài linh dược rất nhiều, nhưng không có một người có thể cùng lão sư của ta so với. Thần Phượng bộ lạc các ngươi mời lão sư nhà ta, đó là mời đúng người. Mời những người khác, kia thuần túy là lãng phí tư nguyên.
Thủy Dao cũng không cảm giác mình khoa trương, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Khung chính là độc nhất vô nhị như vậy.
Ngày đó ở Thủy Vân Tông, thiên phú linh dược của Nhậm Thương Khung, Thủy Dao tận mắt nhìn thấy, đã bội phục vô cùng. Cho nên, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Khung sớm đã là đệ nhất Linh dược giới.
- Phải, ta cũng cảm thấy như vậy. Vị cô nương này là đại đồ đệ sao? Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.
Người áo đen đối với Nhậm Thương Khung, hiển nhiên cũng rất hứng thú.
Thủy Dao rất đắc ý:
- Đúng. Lão sư ta là đệ nhất danh sư, ta cũng muốn tranh làm đệ nhất cao đồ thiên hạ. Nói tóm lại...
Nàng còn chưa nói xong, hắc y nhân kia chợt sắc mặt run lên, hướng Nhậm Thương Khung khẽ thi lễ:
- Thương Khung đại sư, ngượng ngùng, bên ngoài có chút om sòm, ta ra xử lý một chút, không quấy nhiễu Thương Khung đại sư nghỉ ngơi.
Nhậm Thương Khung lại nói:
- Các hạ nếu như tiện, theo chân bọn họ giải thích một chút. Những người này không nói rõ ràng, sẽ rất phiền phức.
Người áo đen hắc hắc cười quái dị:
- Ta muốn giải thích, chính là cầm quả đấm theo chân bọn họ giải thích. Chờ ta đi giết mấy người cảnh cáo một chút.
Đám người Nhậm Thương Khung trực tiếp im lặng, Thần Phượng bộ lạc này, phương thức trao đổi của Man Hoang này, quả nhiên cùng tứ đại châu có chút bất đồng.
Đang muốn nói cái gì, dưới lầu đã truyền tới một trận hò hét:
- Mấy người trên phòng chữ Thiên nghe đây, các ngươi đến nhất phẩm Phượng Tê khách sạn gây chuyện, còn nhục mạ thành chủ đại nhân cùng chiến thần đại nhân, cái này là tử tội! Bây giờ các ngươi đã bị bao vây, mau lăn xuống nhận lấy cái chết, có thể tránh liên lụy người nhà. Một khi ngoan cố kháng cự, tra ra thân phận của các ngươi, cửu tộc cũng giết!
- Sách sách, Tang Đà cùng Cổ Đại Cẩu tốc độ tới cũng không chậm a. Xem ra, quả nhiên tên hai kẻ này rất có tác dụng.
Người áo đen tựa hồ đối với bên ngoài vây khốn không thèm để ý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius