M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Lúc này Vương Đông đã nằm xuống giường. Một mùi hương khô mát từ chăn đệm phơi dưới ánh mặt trời truyền đến khiến hắn thả lỏng cả người. Hắn hít sâu một hơi, giống như đang ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về riêng Hoắc Vũ Hạo.
- Đồ ngốc. Chúng ta cũng không còn nhỏ. Ta nhất định sẽ giúp ngươi trầm tĩnh lại. Nhưng mà, có lẽ ngươi cũng không biết, ta dẫn ngươi về nhà là có ý nghĩa như thế nào…
Nói đến đây, gương mặt hắn thoáng đỏ lên. May mà có bóng đêm che dấu mới không thấy rõ ràng.
Thời gian Hoắc Vũ Hạo tắm rửa so ra còn muốn dài hơn của Vương Đông. Khi hắn rời khỏi nhà tắm với trạng thái thoải mái cả tinh thần lẫn thể xác thì phát hiện Vương Đông đã ngủ, hơn nữa còn ngủ say vô cùng. Chạy cả một ngày đường, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín người Vương Đông, sau đó trải đệm nằm xuống đất, hai tay gối sau ót. Hắn bỗng nhiên phát hiện, không ngờ lặng yên nghe tiếng hít thở đều đều của Vương Đông, không ngờ cũng là một chuyện giúp hắn thả lỏng tâm trạng.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại lời đánh giá về hắn của Hiên Tử Văn: Đối với ngươi, chuyện xa xỉ nhất trong ngày chính là chút thời gian để mà ngây người.
Đúng vậy. Bản thân hắn cũng công nhận giây phút đờ người đối với hắn là một điều vô cùng xa xỉ. Nếu không phải Vương Đông đến đây, hắn làm sao có thể lặng lẽ nằm đây mà lắng nghe tiếng hít thở của hắn? Vũ Hồn Cực Hạn đột nhiên phát hiện, tâm trạng của mình đã trở nên vô cùng yên bình lẫn bình tĩnh.
Trong vô thức, dưới quá trình đếm tiếng hít thở của Vương Đông, hắn cũng dần dần chìm vào giấc ngủ say. Trong cơn mơ, khóe miệng hắn vẫn hơi nhếch lên, nụ cười vẫn in sâu ở nơi ấy.
Một trên giường, một dưới đất. Hai người thanh niên đều hít thở nhẹ nhàng, tất cả lập đi lập lại tạo thành một giai điệu cho buổi tối hôm nay.
Hoắc Vũ Hạo đang ngủ say bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng mình có cái gì đó áp sát lại, đè xuống, hắn theo bản năng cựa quậy một chút, cái thứ đang áp sát vào hắn cũng nhúc nhích theo.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, giật mình phát hiện mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu xuống khắp căn phòng.
- Ưm? Mấy giờ rồi?
Tiếng trả lời từ sau lưng hắn truyền đền:
- Mặt trời đã chiếu xuống tới mông người rồi, thế mà còn hỏi mấy giờ?
Hoắc Vũ Hạo lồm cồm bò dậy, gượng cười nói:
- Ta chỉ biết ngươi ngồi lên lưng ta làm nó sắp gãy đến nơi rồi.
- Xì, im đi. Người khác muốn ta ngồi chưa chắc ta đã ngồi đâu.
Vương Đông kiêu ngạo đứng dậy, bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay sờ lưng mình, thì thào: “Mông hắn to vậy mà ngồi không có cảm giác cấn.”
Sau khi đứng dậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng một chút, hắn ngẩng đầu chìm vào ánh mặt trời tươi mát ở cửa sổ, cả người uể oải chẳng muốn làm gì cả.
Đây là cảm giác của sự thả lỏng sao?
Hắn mới từ dưới đất ngồi dậy, giờ lại ngã oạch xuống giường. Chăn đệm vẫn còn hơi ấm mà mùi hương đầy thoải mái.
- Aiz, nếu mỗi ngày đều được ngủ đến lúc tự tỉnh dậy thế này thì thật là tốt. À không đúng, mình bị người ta đè mông mà tỉnh.
Hắn lầm bầm tự nói với bản thân, nói xong không khỏi bật cười.
Hai người sau khi rửa mặt, ăn uống, bữa ăn này không biết nên xem là điểm tâm hay bữa trưa nữa, sau đó mới thoải mái nhàn nhã ra khỏi học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Hoắc Vũ Hạo muốn đi, làm sao có ai có thể ngăn được? Huống chi Kính Hồng Trần cũng không quản chế hắn nhiều quá. Người ta mỗi ngày đều ra ra vào vào ký túc xá và phòng thí nghiệm, cũng rất ít hỏi han lão sư của nhóm. Biểu hiện nghiêm túc, đúng quy định như vậy còn nghi ngờ cái gì nữa?
Ra khỏi học viện. Cả hai đi về phía ngoài thành. Vương Đông vừa bước đi, vừa không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi:
- Không thể phủ nhận đế quốc Nhật Nguyệt xây dựng Minh Đô này thật là tuyệt. Những nước ta đã đi qua, chẳng có nơi nào có thể bì với nó. Hồn Đạo Khí đúng là đã được bọn họ đưa vào dân gian.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đây cũng là ưu thế của đế quốc Nhật Nguyệt mà. Đấy cũng vì nơi này bọn họ có nhiều tài nguyên khoáng sản quý giá. À này, mấy kim loại hiếm ta gửi về, đại sư huynh đều nhận được hết chứ?
Vương Đông gật đầu nói:
- Ừ, tất cả đều làm theo yêu cầu của ngươi. Một nửa cho học viện, một nửa để lại cho Đường Môn chúng ta.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vậy thì tốt rồi. Quên nữa, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mà đến giờ ta vẫn chưa từng nghe ngươi nhắc gì đến chuyện ở nhà, cùng lắm chỉ nói đến chị ngươi thôi.
Vương Đông cười với vẻ thần bí:
- Nhà của ta ở thâm sơn cùng cốc, đến nơi tự khắc ngươi sẽ biết.
- Thâm sơn cùng cốc?
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
- Ngươi đừng có cố ra vẻ bí ẩn nữa.
Minh Đô tuy lớn, nhưng cả hai trên đường vừa đi vừa trò chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh. Rốt cuộc đến khi ra khỏi Minh Đô, Hoắc Vũ Hạo dừng bước.
- Đi nhanh.
Vương Đông khó hiểu, thúc giục.
- Chờ chút, giúp ta.
Hoắc Vũ Hạo cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại như con gái của Vương Đông, Hạo Đông Lực nháy mắt vận chuyển. Vương Đông cũng cảm nhận được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng không ngừng lan tỏa ra bên ngoài.
Cơn chấn động ùa đến làm hắn quên cả việc hỏi nguyên nhân, hắn giật mình nhận ra phạm vi dò xét của Tinh Thần Tham Trắc đã lớn hơn trước rất rất nhiều. Không những thế, chất lượng tìm kiếm cũng nâng cao rõ rệt.
Có sự giúp đỡ của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo đã có thể dùng Tinh Thần Lực khống chế phạm vi dò xét khoảng hơn ba ngàn mét, mọi thứ xung quanh Minh Đô đều nằm trong tầm dò xét của hắn. Sau khi đảo qua mọi nơi, xác nhận không còn vấn đề gì, hắn mới chậm rãi thu lại Tinh Thần Lực.
- Ngươi sao thế?
Vương Đông thắc mắc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Để ta giúp ngươi mang trước.
Dứt lời, hắn liền lấy ra một kiện Hồn Đạo Khí từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Đó là một kiện Hồn Đạo Khí dạng hình quạt, màu lam, không lớn lắm, đặt trên vai cũng không bị lộ ra bên ngoài. Các thanh kim loại có lớn có nhỏ, ôm từ bả vai xuống tận nách, vô cùng chặt chẽ và vừa vặn. Ngay vị trí tiếp xúc với lưng còn có gắn một mảnh da hết sức mềm mại.
- Đây là gì thế? Hồn Đạo Khí phi hành?
Vương Đông kinh ngạc hỏi.
- Ừ, đây là cái ta đặc biệt làm riêng cho ngươi, Hồn Đạo Khí phi hành cấp sau. Vừa vặn lúc này ngươi đã có thể dùng. Nó có thể giúp ngươi thay đổi phương hướng một cách linh hoạt, chỉ cần điều khiển, khống chế bằng bả vai là được. Nếu ngươi sử dụng quen tay, thậm chí còn không cần vận chuyển Hồn Lực cũng có thể thao tác được. Tốc độ của nó khá nhanh, lại còn vô cùng linh hoạt. Cho dù Hồn Đạo Sư cấp sáu ở Minh Đức Đường cũng chưa chắc làm được thứ này đâu nha.
Vương Đông cũng không khách sáo, dưới sự giúp đỡ của Hoắc Vũ Hạo, thoải mái đeo kiện Hồn Đạo Khí phi hành vào người.
Hồn Lực vưa được rót vào, Hồn Đạo Khí phi hành hình cánh quạt liền dựng lên, hai bên cùng tự động bắn ra một cái cánh gấp khúc, cái cánh này có ba đoạn, mỗi đoạn đều bắt đầu phồng lên. Phần đuôi có một lỗ phun khói vô cùng tinh xảo. Không ngờ một kiện Hồn Đạo Khí phi hành nhỏ nhắn như vậy lại có đến sáu cái lỗ phun khói.
Hoắc Vũ Hạo giảng giải sơ lược cách sử dụng cho Vương Đông, vì ban đầu khi chế tạo kiện Hồn Đạo Khí phi hành này, hắn đã tính toán khi sử dụng Vương Đông đã đạt đến bậc Hồn Vương, cho nên trên kiện Hồn Đạo Khí này là một tập hợp của sáu kiện Hồn Đạo Khí cấp năm loại nhỏ, chỉ cần Hồn Sư bậc Hồn Vương là có thể sử dụng. Mà hiện nay, hồn lực của hắn cũng đã tương đương đến bậc Hồn Vương, nên hắn cũng có làm cho mình một cái, chẳng qua là màu trắng thôi.
Vương Đông thử sử dụng một chút, lập tức liền thích món quà này, với sự khống chế hồn lực một cách khéo léo của mình, hắn hoàn toàn dễ dàng sử dụng kiện Hồn Đạo Khí này. Chỉ giây lát sau, hắn đã quen thuộc phương thức sử dụng rồi.
Đôi cánh của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp tuy vẫn có thể phi hành, nhưng tốc độ làm sao có thể bằng Hồn Đạo Khí phi hành được? Hơn nữa nó cũng không thích hợp để sử dụng khi bay trong thời gian dài. Khi đến đây hắn cũng đã sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành, tuy nhiên sản phẩm của hệ Hồn Đạo học viện Sử Lai Khắc so ra vẫn còn khá cồng kềnh. Kiện Hồn Đạo Khí phi hành của Hoắc Vũ Hạo, không những nhỏ gọn mà tốc độ lại nhanh, so với thứ kia đúng là một trời một vực. Đây là hành trang vô cùng cần thiết trong những chuyến lữ hành đường dài.
- Tuyệt vời, đúng là không tệ.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo nói với vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Chỉ cần ngươi không bài xích Hồn Đạo Khí như trước là được rồi.
Sắc mặt Vương Đông thoáng đổi:
- Đúng rồi, ta nhắc ngươi này, người nhà ta không thích Hồn Đạo Khí đâu, sau này đến đấy ngươi hạn chế sử dụng đi nha.
Hoắc Vũ Hạo thoáng lặng người:
- Hóa ra ngươi không thích Hồn Đạo Khí cũng vì người nhà ngươi. Được, ta sẽ cẩn thận.
- Vậy đi thôi. Sẵn tiện để ta thử món đồ chơi mới này luôn.
Cả hai dù sao vẫn là những thanh niên trẻ tuổi, vừa có được kiện Hồn Đạo Khí phi hành tuyệt vời như thế này, Vương Đông liền giống như trẻ con được tặng quà, vô cùng hào hứng muốn thử xem như thế nào.
Hoắc Vũ Hạo gọi hắn lại:
- Đừng vội, ta còn thứ này cho ngươi.
Nói đến đây, sắc mặt hắn liền nghiêm túc thấy rõ. Hắn theo bản năng nhìn ngó xung quanh, sau đó mới đưa tay vào vị trí bí ẩn bên hông, lấy ta một chiếc nhẫn xinh xắn.
Chiếc nhẫn có màu bạc lấp lánh, phía trên còn khắc hoa văn mang phong cách cổ xưa.
Vương Đông vừa thấy chiếc nhẫn không khỏi mỉm cười nói:
- Vũ Hạo… ngươi… tặng nhẫn cho ta?
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi lại hiểu tầm bậy rồi, đây không phải là nhẫn bình thường. Là một chiếc nhẫn Hồn Đạo Khí Trữ Vật.
Vương Đông kiên quyết nói:
- Thì cũng là nhẫn.
Hoắc Vũ Hạo có chút kinh ngạc với vẻ cố chấp của hắn:
- Thôi được rồi, ngươi lấy đồ bên trong ra xem đi.
- Ừm.
Vương Đông cúi đầu nhìn chiếc nhận, sau đó đeo vào ngón giữa bên tay trái của mình. Chiếc nhẫn hơi to, nhưng khi hắn rót hồn lực vào, nó liền tự động co rút lại, vô cùng vừa vặn với ngón tay của hắn.
Vương Đông chưa kịp bất ngờ với sự thần kỳ này, thì lập tức chấn động.
Kia là một khối còn lớn hơn bàn tay hắn, giống như tấm hộ tâm bình thường. Xung quanh lấp lánh ánh bạc, ở giữa có gắn một viên bảo thạch hình dạng như thấu kính lồi. Viên bảo thạch này có màu lam nhạt, phía trên có mấy đường vân vẽ thành hình ngôi sao sáu cánh. Ánh sáng lấp lánh ấy mang đến một cảm giác hoa mắt đầy mê hoặc. Nhất là khi ánh mặt trời rọi xuống, ánh sáng lấp lánh càng thêm sinh động, chiếu rọi vào mặt Vương Đông một vầng sáng xanh nhạt.
- Oa, đẹp quá.
Ánh mắt Vương Đông lộ vẻ kinh ngạc lẫn xui mừng, khi hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt lấy khiến lòng Hoắc Vũ Hạo chợt xuất hiện một cảm giác khác thường.
- Ngươi… ngươi phát hiện từ lúc nào?
Vương Đông ngập ngừng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo khó hiểu đáp:
- Phát hiện gì? Thứ này tạm thời người giữ hộ ta, nhất định phải giữ thật cẩn thận, đừng để bất cứ ai nhìn thấy. Đây là Tinh Quang Lam Bảo Thạch, đây là lần đầu tiên ta thấy khối Tinh Quang Lam Bảo Thạch lớn như vậy. Nó có không gian lưu trữ rất kỳ diệu, là một cái Hồn Đạo Khí Trữ Vật lớn nhất hiện nay. Ngươi tuyệt đối đừng thử lấy thứ đồ ở bên trong ra ngoài. Đợi sau này khi về Sử Lai Khắc thì trả lại cho ta.
Vương Đông trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Ý ngươi, thứ này không phải tặng ta?
- Hở?
Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói:
- Đương nhiên là không, ta chỉ tặng ngươi mỗi kiện Hồn Đạo Khí phi hành kia thôi.
- Ngươi…
Gương mặt Vương Đông tức thì đỏ bừng, ánh mắt hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo liền trở nên dữ tợn:
- Đồ ngốc, ngươi đi chết đi. Người chờ đấy…
Nói xong câu này, hắn cất đi khối Tinh Quang Lam Bảo Thạch, sau đó phóng người bay lên, Hồn Lực cuồn cuộn chảy, rồi hóa thành một luồng sáng bay về phía chân trời.
- Này, chờ ta với. Ngươi có tính người không đấy hả? Ta mới tặng quà cho ngươi mà thái độ ngươi với ta như thế sao?
Hoắc Vũ Hạo thật không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết vội vội vàng vàng phóng người đuổi theo Vương Đông.
Dường như Vương Đông đã toàn lực phi hành với tốc độ tối đa, xét về mặt Hồn Lực, Hoắc Vũ Hạo so với hắn vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn. Nếu bảo hắn dùng Hồn Lực của mình để điều khiển phi hành trong thời gian dài thì có thể, nhưng nếu bảo hắn bùng nổ với tốc độ tối đa thì hắn không thể làm tốt như Vương Đông được. Cho nên, quá trình truy đuổi kế tiếp là một hành trình vô cùng gian khổ.
Hoắc Vũ Hạo vốn nghĩ cả hai sẽ phi hành theo hướng đông, xuyên qua đế quốc Thiên Hồn. Nhưng Vương Đông đã thay đổi lộ trình, hắn bay một mạch về hướng bắc. Hoắc Vũ Hạo chỉ cất cạnh chậm một chút, thế mà Vương Đông đã bay mất chỉ còn lại một chấm đen nhỏ phía xa.
Hắn bị làm sao thế? Hoắc Vũ Hạo không thể hiểu nổi, nếu là thứ bình thường thì có cho Vương Đông cũng chẳng sao? Nhưng viên bảo thạch này lại khác, nó ẩn chứa một bí mật quá lớn, có thể xem là cơ mật tối cao của Minh Đức Đường, cũng tương đương với một bảo khố cực lớn. Nếu có thể nghiên cứu nó một cách thấu đáo, thì hắn gần như có thể học được hết những kỹ thuật được đúc kết suốt ngàn năm của Minh Đức Đường. Bảo Vương Đông mang về Sử Lai Khắc trước so với việc để lại bên cạnh mình dĩ nhiên sẽ an toàn hơn, nhưng dường như có người không hiểu chuyện nên hiểu lầm gì rồi. Hắn có phải người tham của đâu? Sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?
Đúng là Vương Đông có chút không phân biệt được hướng bay, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại bực mình đến thế. Hắn cứ bay về phía trước, không biết đã bay bao xa, và nhanh như thế nào, chỉ cảm nhận được cảnh vật không ngừng bay lướt qua. Kiện Hồn Đạo Khí phi hành mà Hoắc Vũ Hạo chế tạo có tốc độ nhanh ít nhất hơn gấp 3 lần so với trước đây, mà lượng hồn lực tiêu hao chỉ khoảng 20%. Sau một canh giờ, Vương Đông cũng không biết mình đã bay bao xa rồi.
Lúc này hồn lực đã tiêu hao khá nhiều, hắn cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một chút. Và bản thân Vương Đông cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, tốc độ từ từ chậm lại. Đừng nghĩ hắn bay nhanh như thế mà lầm, thực tế thỉnh thoảng hắn vẫn quay đầu nhìn về phía sau, khi thấy Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn đuổi theo sau mình mới tiếp tục bay về phía trước. Chung quy hắn cũng sợ bỏ mất dấu người ở phía sau.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có phần tái nhợt, ngay cả một Hồn Đế như Vương Đông cũng cảm nhận lượng hồn lực tiêu hao không ít, huống chi là một Hồn Tông như hắn? Đừng quên Vương Đông là một hồn sư có vũ hồn song sinh, lượng hồn lực hơn nhiều xa hồn sư cùng cấp. Trong suốt qua trình truy đuổi này, Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng Bình Sữa bổ sung hồn lực đến hai lần, hắn thật sự đã dốc toàn lực, theo tính toán của hắn, trong vỏn vẹn một canh giờ này, cả hai đã bay được không một ngàn cũng tám trăm dặm. Nếu tiếp tục bay về hướng học viện Sử Lai Khắc, vẫn với tốc độ này, thì ước chừng hai canh giờ nữa là đến nơi.
- Ngươi…
Hoắc Vũ Hạo vì đuổi theo Vương Đông mà có chút thở không ra hơi, nói không nên lời.
Hai người họ bay với tốc độ nhanh như vậy thì chắc chắn sẽ bị gió đánh vào rát da rát thịt, thế nên bọn họ chắc chắn cần phải phóng thích hồn lực bảo vệ cơ thể. Vương Đông làm điều này rất đơn giản, hắn chỉ việc dùng đôi cánh Quang Minh Nữ Thần khép sát vào người là xong. Hắn có thể quan sát phương hướng thông qua khe hở trước mặt. Còn Hoắc Vũ Hạo lại khác, hắn phải sử dụng Hồn Đạo Hộ Trào hoặc Băng Hoàng Hộ Thể mới có thể ngăn cản cơn gió đánh vào người.
Về sau, hồn lực của hắn càng ngày càng ít, hắn sợ mình chịu không nổi nên không thể không bỏ qua việc bảo vệ cơ thể. Cả người hắn bị gió đánh vào, sắc mặt trắng bệt, hắn chỉ còn cách thông qua Tinh Thần Tham Trắc mà dò xét phương hướng, vì với lượng gió mạnh như thế, hắn không thể nào mở mắt ra được.
- Ta sao?
Vương Đông nói với vẻ tức giận, nhưng cũng rất đau lòng.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo lảo đảo đáp xuống đất, đôi mắt bỗng khép lại, cả người rơi tự do xuống dưới.
Việc này dọa Vương Đông thật sự sợ hãi, hắn hét lớn:
- Vũ Hạo.
Sau đó lập tức quay lại, hóa thành một tia sáng đuổi theo Hoắc Vũ Hạo đang rơi xuống, sau đó hai tay ôm chặt lấy người bạn của mình. Nỗi hối hận lập tức lấp đầy trong suy nghĩ của hắn.
Mình làm gì thế này? Hắn bảo mình giữ đồ hộ hắn, nhưng cũng tặng quà cho mình rồi mà? Sao mình lại đối xử với hắn như thế? Hắn khổ sở ở làm trao đổi sinh, học tập ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hai năm đã đủ vất vả rồi, sao mình lại còn gây rắc rối cho hắn nữa?
Vừa ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lập tức rót phần hồn lực chẳng còn bao nhiêu vào người Hoắc Vũ Hạo, đồng thời cũng từ từ hạ xuống, tích tắc sau đã đáp xuống mặt đất.
- Vũ Hạo, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi làm sao thế? Đều là ta không tốt, ta sai rồi, ta không nên bỏ đi như thế. Ngươi đừng có chuyện gì nha.
Vương Đông mặc kệ đây đang là ở đâu, càng chẳng quan tâm đến vấn đề sạch sẽ, hắn ngồi xuống đất, đặt Hoắc Vũ Hạo gối đầu lên đùi mình, hồn lực vẫn không ngừng rót vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, khóe mắt hắn cũng đã đỏ ửng lên.
Thực tế, đây chính là cái gọi là quan tâm tất loạn, với tính cách của Hoắc Vũ Hạo, làm sao có chuyện hắn để bản thân mình rơi vào nguy hiểm chứ? Hồn lực của hắn tuy tiêu hao nhiều nhưng tuyệt đối không đến mức này. Hắn vốn định dọa Vương Đông một trận nên mới giả vờ ngã xuống như thế, đồng thời cũng muốn phát tiết bực bội trong lòng.
Nhưng lúc này gối chân trên đui Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo lại có cảm giác bình yên, thoải mái một cách kỳ lạ, cũng vì thế hắn mới không đành lòng trêu chọc Vương Đông nữa.
- Ta không sao, chỉ tiêu hao hồn lực nhiều thôi. Sau này ngươi bực gì ta thì nói, đừng như thế nữa.
Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng mở mắt, thều thào nói:
- Ta nghỉ một chút, ngươi cũng đừng rót hồn lực vào nữa, nghỉ ngơi luôn đi.
- Ừ, ừ.
Vương Đông lập tức đáp ứng, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn dịu dàng, khác xa với vẻ mặt dữ tợn ban nãy.
Hoắc Vũ Hạo cười thầm trong lòng, cảm giác uể oải lát sau đã biến mất, hắn thả lỏng cả người một cách thoải mái. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hắn không cảm nhận được việc gối đầu lên đùi Vương Đông có gì đó không ổn.
Cảm giác thoải mái này thật là thích. Hắn không khỏi nhớ đến hôm qua khi Vương Đông khuyên nhủ, an ủi hắn, cũng chính là cảm giác buông bỏ dễ chịu này. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hắn lại lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Vương Đông nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lòng hối hận vô cùng, hắn khẽ vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi rối tung của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời cũng ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nơi bọn họ đang ngồi là một mảnh đất vùng đồi núi. Xung quanh đều là đồi núi cao thấp chập chùng. Ngay khi hắn đang thông thả khôi phục hồn lực, đột nhiên mặt đất khẽ run một cái, sau đó, loáng thoáng có tiếng ầm ầm như tiếng sấm truyền đến từ phía xa.
Vương Đông lặng người, không lẽ là trời sắp đổ mưa? Nhưng sét đánh sao mặt đất cũng chấn động thế này?
Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy, dọa Vương Đông suýt ngất.
- Vũ Hạo, sao thế?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay làm dấu hiệu ý bảo Vương Đông đừng lên tiếng, sau đó im lặng lắng nghe. Nhờ kế hoạch huấn luyện Cực Hạn Đan Binh, hắn có thể duy trì cảnh giác trong mọi tình huống, cho dù là ngủ say cũng có thể bừng tỉnh ngay tức thì.
Cơn chấn động và tiếng ầm ầm như sấm lại tiếp tục xuất hiện, mà lần này lại còn dài và rõ ràng hơn.
- Là tiếng của Hồn Đạo Pháo.
Hoắc Vũ Hạo lập tức đứng lên, đồng thời cũng kéo Vương Đông đứng dậy. Hồn lực ngay lập tức truyền vào cơ thể Vương Đông, Hạo Đông Lực nhanh chóng vận chuyển.
(*) sao sáu cánh:
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.