Tốc độ của Hạ Nhất Minh vô cùng nhanh, hắn vừa bước tới, tùy ý đưa tay đã nhẹ nhàng khống chế hai kiện binh khí kia.
Chân khí cường đại như núi ập tới đánh sâu vào, hai lão giả sau khi tiếp xúc với lực lượng này biết mình không phải đối phủ, hơn nữa lực lượng này theo chân khí tiến vào cơ thể họ như muốn đánh chết cả hai tại chỗ vậy.
Hai người này nhất thời tim gan như vỡ ra, lập tức vứt bỏ binh khí trong tay.
Dưới chân dùng lực, miệng quát lớn, hai người lập tức bắn người về sau mười bước.
Cũng may Hạ Nhất Minh không thực sự hạ sát thủ, nếu không bọn họ lẽ nào còn sống.
Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Nhất Minh đảo qua trên người bọn họ, hai tay bóp nhẹ hai kiện tam cổ xoa.
Hai thanh binh khí có thể dung nhập chân khí này không ngờ dưới tay Hạ Nhất Minh chỉ giây lát đã biến thành sắt vụn.
Tất cả mọi người ngạc nhiên quan sát, cho dù là Trương Hòa Thái cũng không giấu được vẻ rung động trong lòng. Đến tận lúc này lão mới biết, đánh giá của mình về Hạ Nhất Minh e rằng còn quá thấp. Ho nhẹ một tiếng, Trương Hòa Thái vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh bớt giận. Lãnh gia huynh đệ tuyệt đối là vô tình mạo phạm mà thôi.
Hạ Nhất Minh hờ hững nhìn lão, hai cục sắt vụn trên tay tùy ý ném xuống, cánh tay vừa vung lên lần nữa bảo trư đã tủm tỉm chạy tới, hai móng trước gắt gao bám vào ngực hắn như xích đu.
Đám người Trương Hòa Thái lúc này mới bừng tỉnh, thì ra đầu bạch trư đánh yêu này là sủng vật của Hạ Nhất Minh, trách không được vừa rồi hắn đột nhiên ra tay như vậy.
Bất quá bọn họ vô cùng thắc mắc, trong ba ngày này bọn họ cũng chưa từng thấy đầu bạch trư đánh yêu này.
Trương Hòa Thái vừa chuyển qua nhìn hai lão nhân kia, vẻ mặt đã trầm xuống, nói:
- Lãnh gia huynh đệ. Các ngươi cũng là Tiên thiên cường giả gần đây, chẳng lẽ không biết quy củ Kiền Sơn thành sao?
Âm thanh lão vang lên có vẻ chua xót:
- Trong mười năm ngày diễn ra lễ hội đầu năm, trong Kiền Sơn thành không được động võ. Chẳng nhẽ hai vị muốn khiêu chiến bổn môn?
Hai vị lão giả kia vội vàng nói:
- Trương huynh. Chúng ta năm nào cũng tới lẽ nào không biết quy củ. Nhưng phá hư quy củ không phải là chúng ta mà là nó.
Mọi người theo ngón tay lão chỉ lại, hóa ra là bảo trư đang lí lắc trong lòng Hạ Nhất Minh.
Trương Hòa Thái ngẩn ra, nói:
- Nó phá hư quy củ?
Mọi người trong lòng đều hoài nghi, con heo trắng đáng yêu như vậy làm sao có thể phá hoại quy củ đây?
Lãnh lão đại tức giận hừ một tiếng nói:
- Hai huynh đệ chúng ta xuất ngoại may mắn có được một khỏa trân châu ba ngàn năm. Vốn muốn trao đổi một khỏa Tiên thiên kim đan nhưng không ngờ con heo này từ đâu tới đột nhiên ngậm khỏa trân châu bỏ chạy.
Lão dừng một chút, ôm quyền nói:
- Nơi này là địa bàn của Kiền Sơn môn, hai người tiểu đệ luôn tuân thủ quy tắc. Xin Trương huynh làm chủ cho chúng ta.
Mọi người lúc này mới hiểu được, ánh mắt đều hướng về Hạ Nhất Minh.
Trương Hòa Thái trên mặt cũng hiện ra vẻ khó xử. Trong lòng lão thầm hối hận, vì sao bản thân lại lao đầu vào cuộc phân tranh này chứ?
Hạ Nhất Minh vuốt nhẹ hai tai bảo trư, cao giọng nói:
- Thiên niên trân châu? Bảo trư. Ngươi có lấy nó không?
Bảo trư lập tức há miệng lầm bầm hai tiếng sau đó nhả ra một khỏa trân chân trong suốt.
Hạ Nhất Minh cẩm khỏa trân châu này trong lòng có chút căng thẳng.
Trân châu ba ngàn năm kỳ thực cũng không phải nội đan linh thú nhưng giá trị không dưới nội đan linh thú năm trăm năm.
Bởi vì đối với sinh vật nếu sống quá ngàn năm đã là rất giỏi rồi, đừng nói tới ba ngàn năm.
Xác xuất này quả thực rất thấp, thấp hơn nhiều so với năm trăm năm linh thú nữa.
Mà thiên niên trân châu càng lâu năng lực càng cường đại, chỉ cần chế tại chút đan dược trân quý đều phải có một chút bột của nó.
Bởi thế Lãnh gia huynh đệ muốn cầm khỏa trân châu ba ngàn năm này đổi lấy một khỏa Tiên thiên kim đan cũng không có gì quá đáng.
Hạ Nhất Minh thậm chí có thể khẳng đinh, nếu đem khỏa trân châu này cho Linh Tiêu Bảo Điện, tuyệt đối có thể đổi được hai khỏa Tiên thiên kim đan nữa.
Nhưng chính thức khiến Hạ Nhất Minh động tâm chính là, khỏa trân châu này e rằng không phải chỉ là trân châu ba ngàn năm, nếu không với ánh mắt cao ngạo của bảo trư cũng không dễ dàng ra mặt cướp bóc như vậy.
Hơn nữa khi cầm khỏa châu này trong tay, Hạ Nhất Minh tập trung cảm nhận một chút đã thấy được thiên địa chân khí ẩn chứa trong đó vô cùng cường đại.
Cỗ thiên địa chân khí ẩn chứa trong đó nồng đậm tới mức ngay cả Hạ Nhất Minh với thân phận Tôn giả cũng không dễ dàng phát giác, đừng nói đám người Tiên thiên cường giả.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh mặc dù phát hiện ra nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Lãnh lão đại ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Đó chính là khỏa trân châu bị đầu linh thú này cướp đi. Trương huynh, xin ngươi chủ trì công đạo.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lão. Lãnh gia huynh đệ lập tức lui lại, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh đầy vẻ sợ hãi.
Thực lực Hạ Nhất Minh ra sao bọn họ đã tự thân kiểm nghiệm rồi, nếu lúc này không phải trong Kiền Sơn thành, ắt hẳn bọn họ không dám cầu công đạo.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cầm khỏa châu nhét vào miệng bảo trư, hơn nữa còn cấp cho nó cái ánh mắt mơ hồ.
Cả hai ở chung đã hai năm, hiểu nhau cũng không ít. Quan sát ánh mắt Hạ Nhất Minh, bảo trư lập tức hiểu ý, hơi gật đầu, tiếp tục bất động.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Khỏa trân châu của các người bảo trư nhà ta lấy, nhưng về phần các ngươi định đánh chết nó.
Lãnh lão đại miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Huynh đệ chúng ta cũng không biết nó là sủng vật của ngài nên mới đắc tội. Xin ngài thứ lỗi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh nhìn qua trẻ tuổi như tu vi của hắn sâu không lường được, Lãnh gia hai người dĩ nhiên lấy phận hậu bối nói chuyện.
Mọi người xung quanh kể cả các quán chủ cũng nhìn về nơi này. Dường như đã có quyết định, Hạ Nhất Minh nhìn Trương Hòa Thái nói:
- Trương huynh. Quý môn có Luyện đan thất chứ?
Trương Hòa Thái trong lòng kinh ngạc nhưng cũng lập tức đáp lời:
- Có. Luyện đan thất của chúng ta chỉ thấp hơn Linh Thứu Cốc, ngay cả Hải Thiên Môn cũng không sánh bằng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Ta muốn mượn Luyện đan thất của quý phái dùng một lát. Xin Trương huynh thay mặt nói giùm.
Trương Hòa Thái kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, sau một lát mới nói:
- Hạ tiên sinh. Chẳng lẽ ngài muốn luyện chế Tiên thiên kim đan?
Lời vừa nói ra nhất thời xung quanh xôn xao hẳn lên.
Tiên thiên kim đan luyện chế khó khăn nhưng mọi người đều biết, chẳng những cần nội đan năm trăm năm linh thú mà còn cần một vị Luyện dược sư cường đại.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo có thể luyện chế Tiên thiên kim đan không có mấy người. Ngay cả trong tam đại môn phái cũng chỉ có hai người làm được.
Bởi thế Hạ Nhất Minh mở miệng mượn Luyện đan thất, ánh mắt mọi người nhìn hắn không khỏi có thêm vài phần kính sợ.
Hạ Nhất Minh tùy ý cười, nói:
- Không sai. Trong tay ta có một khỏa Tiên thiên nội đan không dùng. Nếu đã vậy không bằng luyện chế một khỏa Tiên thiên kim đan.
Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lãnh gia huynh đệ đang kinh hãi, nói:
- Kim đan sau khi luyện chế thành công sẽ giao cho hai ngươi. Coi như đổi khỏa trân châu bảo như nhà ta lấy đi.
Lãnh gia huynh đệ vội vàng khom người tạ ơn. Lúc này ngay cả một chút oán khí lúc trước đã sớm vứt bỏ.
Hạ Nhất Minh xoay người nói:
- Hoắc huynh. Ngươi mang bọn họ vào thành. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Hoắc Nhạc Thanh vội vàng khom người thật sâu. Sau khi biết được Hạ Nhất Minh đồng thời am hiểu Luyện đan thuật, biểu hiện của hắn càng thêm cung kính hơn.
Trương Hòa Thái nhìn thủ vệ ngoài thành dặn dò vài câu sau đó mỉm cười dẫn đường.
Mặc dù lễ mừng năm mới của Kiền Sơn Môn có lệnh cấm võ, nhưng những nhân vật đặc biệt sẽ được đối xử tương ứng.
Nếu chuyện liên quan tới bảo trư cũng là chuyện liên quan tới Hạ tiên sinh. Mà với vị Tiên thiên luyện đan sư sâu không lường được này, chỉ cần là người có đầu óc sẽ mau chóng có quyết định phù hợp.
Được Trương Hòa Thái mở đường, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi qua Kiền Sơn thành. Khi đi tới chân núi, một gã hậu thiên cao thủ khi thấy Trương Hòa Thái lập tức tiến tới chào hỏi, căn bản không dám ngăn cản.
Bất quá sau khi tới giữa núi, lúc này ngay cả Trương Hòa Thái vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Rất nhanh nơi sườn núi đã xuất hiện một động khẩu. Hạ Nhất Minh quan sát nơi này, phát hiện ra ở đây có một vị Tiên thiên cường giả tọa trấn, hiển nhiên đây là một trong những cấm địa của Kiền Sơn Môn.
Quả nhiên khi Trương Hòa Thái tới nơi này, bên trong đi ra một vị lão nhân.
Trương Hòa Thái tiến tới cùng vị lão nhân trao đổ, vẻ mặt người kia nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lão quay qua cẩn thận nhìn Hạ Nhất Minh vài lân, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên đã được Trương Hòa Thái thông báo sự lợi hại của Hạ Nhất Minh nên lão mới không dám có chút chậm trễ nào.
Nếu không Tiên thiên cường giả đối mặt với cao thủ tán tu đồng giai tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.
Hai người bàn bạc trong giây lát, vẻ mặt lão nhân hiện lên vẻ khó xử.
Hạ Nhất Minh cũng không lấy làm lạ. Nếu đổi lại là Hoành Sơn nhất mạch, nếu có người muốn mượn Luyện đan thất, vẻ mặt Dược đạo nhân không như vậy mới lạ.
Bất quá giọng điệu thuyết phục của Trương Hòa Thái cũng không tồi, không biết lão nói những gì, sau hồi lâu vị lão nhân kia mới thở dài nhìn bọn họ gật đầu.
Trương Hòa Thái như trút được gánh nặng, cung kính mời Hạ Nhất Minh vào trong động.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Đi vào sơn động, nhìn quanh một lượt trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thán.
Diện tích sơn động này tuyệt đối không thể coi là nhỏ, bên trong còn có mười mấy động nhỏ. Bất quá Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, toàn bộ những động này đều là Luyện đan thất, đồng thời cũng giống như Hoành Sơn Linh Dược phong, lợi dụng địa hỏa để luyện đan vậy.
Quả nhiên sau khi Trương Hòa Thái mở cánh cửa ra, Hạ Nhất Minh đã thấy được một gian phòng không kém Luyện đan thất trên Linh Dược Phong trước đây.
Trừ một thiết bị khống chế địa hỏa, cùng hỏa lô, bốn bề xung quanh không trang trí bất cứ một đồ vật nào khác.
Trương Hòa Thái đi tới trước dược lô, nhìn Hạ Nhất Minh giới thiệu qua phương pháp khống chế một chút.
Mặc dù thứ này cũng dùng để khống chế địa hỏa nhưng mỗi nơi mỗi khác, bởi thế Trương Hòa Thái mới phải giải thích cặn kẽ như vậy.
Cuối cùng lão cười nói:
- Hạ tiên sinh. Trên người ngươi hẳn chỉ có Tiên thiên nội đan mà không có dược liệu phụ trợ?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hạ mỗ tới vội vàng nên không có khả năng đem theo tài liệu phụ. Xin Trương huynh giúp ta chuẩn bị một phần.
Trương Hòa Thái nhẹ giọng cười, nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ. Xin Hạ tiên sinh chờ một chút. Tại hạ sẽ lập tức chuẩn bị.
Hạ Nhất Minh đột nhiên khoát tay chặn lại, nói:
- Chờ một chút.
Trương Hòa Thái ngừng lại, hỏi:
- Tiên sinh còn có điều gì phân phó?
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nhìn lão, ánh mắt như nhìn thấu tâm can, nói:
- Ngươi cho ta mượn Luyện đan thất, lại nguyện ý cung cấp tài liệu phụ. Không biết có chuyện gì cần Hạ mỗ thực hiện?
Trương Hòa Thái do dự một chút, nói:
- Hạ tiên sinh. Thật không dám dấu giếm. Trong môn phái sớm đã chuẩn bị ba mươi phần dược liệu luyện chế Tiên thiên kim đan nhưng không ai có thể luyện chế. Nếu Hạ tiên sinh thật sự có thể luyện chế Tiên thiên kim đan, chẳng biết có thể giúp gia môn luyện chế vài khỏa?
Hạ Nhất Minh ánh mắt kinh ngạc nhìn lão, nói:
- Quý môn là một trong tam đại môn phái trên đảo. Lẽ nào một Luyện đan sư cũng không có?
Trương Hòa Thái thở dài một tiếng, nói:
- Trong bổn môn có một vị Luyện đan sư nhưng mấy năm trước dương thọ đã hết. Sau khi hắn qua đời, bổn môn chưa ai có thể luyện chế Tiên thiên kim đan.
- Còn hai môn phái kia?
Trương Hòa Thái vẻ mặt buồn bã nói:
- Hải Thiên Môn cùng Linh Thứu Cốc mỗi bên mặc dù cũng có một vị Luyện chế sư nhưng đáng tiếc nếu luyện chế thành công bọn họ sẽ lấy đi nửa phần. Yêu cầu này thật sự ngặt nghèo, bởi thế chúng ta vẫn chưa đồng ý.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, bình thường đối với Luyện đan sư mà nói, Tiên thiên kim đan xác xuất thành công cũng không cao. Có thể đạt năm thành đã là tốt rồi. Nhưng vì thế mà lấy đi nửa phần đan dược cũng có chút quá đáng.
Thấy được vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Trương Hòa Thái cẩn trọng nói:
- Hạ tiên sinh. Tổ sư gia từng nói qua. Nếu có người luyện chế thành công Tiên thiên kim đan. Cho dù xác xuất chỉ đuợc một nửa sau khi thành công cũng có thể lấy hai phần.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Kiền Sơn Môn có mười ba phần dược liệu, xác xuất thành công một nửa cũng chính là mười năm khỏa. Nếu thành công một nửa Kiền Sơn Môn cũng chỉ có được mười hai khỏa Tiên thiên kim đan mà thôi.
Mặc dù ít đi một chút nhưng so với mất đi một nửa vẫn là tốt hơn nhiều lắm.
- Trương huynh. Ngươi nói ba mươi phần tài liệu kia chỉ cần tạo cho các ngươi mười hai khỏa Tiên thiên kim đan cũng được.
- Đúng vậy. Nếu Hạ tiên sinh Luyện đan thuật tinh thông, có thể luyện chế thành công nhiều hơn con số này, tất cả số dư ra sẽ thuộc về Hạ tiên sinh.
Trương Hòa Thái nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Như thế cũng tốt. Để Hạ mỗ luyện chế xong khỏa Tiên thiên kim đan này sẽ nói tiếp.
Trương Hòa Thái vẻ mặt hết sức vui mừng, lão lập tức xoay người rời đi, lát sau đã mang một phần tài liệu tới.
Hạ Nhất Minh kiểm tra qua, gật đầu hài lòng.
Sau khi được Hạ Nhất Minh cho phép, Trương Hòa Thái lập tức cung kính lui ra.
Lão biết khi Luyện đan sư luyện chế đan dược, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy. Bởi thế lão căn bản không dám lưu lại trong Luyện đan thất.
Sau khi tất cả lui ra ngoài, Hạ Nhất Minh mới đặt bảo trư trên mặt đất.
Tiểu tử kia sau khi thấy xung quanh không còn ai đã lập tức ngoe nguẩy cái đuôi, há miệng phun khỏa trân châu kia ra.
Khỏa trân châu quay tròn trong lòng bàn tay Hạ Nhất Minh, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận lực lượng thiên địa chân khí cường đại trong đó. Hắn mơ hồ cảm giác được, thứ này khẳng định không phải là một khỏa trân châu ba ngàn năm thông thường.
Bất luận trên Hoành Sơn hay Linh Tiêu Bảo Điện được thư đều có ghi chép về thứ trân châu này.
Trân châu là một thứ có nguồn gốc từ cơ thể loài trai. Nhưng ngàn năm trân châu khẳng định chỉ có trai biển mới có. Bởi vì chỉ trong môi trường này mới có thể xuất hiện sinh vật sống tới ngàn năm mà thôi.
Trai biển mặc dù không phải linh thú nhưng bất cứ sinh vật nào tồn tại hơn ngàn năm những thứ trên thân thể chúng đều không phải tầm thường.
Dĩ nhiên tuổi của trân châu càng cao, tác dụng lại càng lớn.
Bất quá trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh, trân châu ngàn năm mặc dù hiếm thấy nhưng không có khả năng ẩn giấu thiên địa chân khí cường đại như vậy.
Bảo trư đột nhiên tiến lên, hung hăng cắn vào khỏa chân trâu trên tay Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra nhưng cũng không ngăn cản, tính tình bảo trư nếu không có chuyện khẳng định nó sẽ không làm vậy.
- Rắc...
Hạ nhăn mặt, không ngờ bảo trư lại cắn nát khỏa trân châu này. Bất quá hắn lập tức cảm thấy thoải mái. Nếu trân châu này mặc dù lâu năm nhưng nếu bảo trư thích thì cứ cấp cho nó vậy.
Nhưng sau một giây, đôi mắt Hạ Nhất Minh bỗng trợn ngược.
Trân châu sau khí vỡ vụn trong miệng bảo trư không ngờ khi nó phun ra còn có một khỏa châu nhỏ.
Khỏa châu này tản ra ánh sáng thần kỳ, ngay cả với nhãn lực của Hạ Nhất Minh nhìn vào cũng cảm thấy như rơi vào ảo giác.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng rốt cuộc đã hiểu, thứ kia khẳng định không phải trân châu ba ngàn năm mà là một kiện vật phẩm thần kỳ.
Loại vật phẩm này có năng lực mê hoặc, phảng phất như có thể đánh động tinh thần con người.
Tâm trạng kích động dần phục hồi lại, Hạ Nhất Minh nhắm mắt, dường như hắn không tự tin nhìn thẳng vào khỏa cầu kia.
Đồng thời trong đầu liều mạng lục tìm kiến thức trong Thiên hạ kỳ trân lục.
Sau hồi lâu hắn chán nản lắc đầu, căn bản trong trí nhớ của hắn không có thông tin về vật này.
Bấy quá lúc trước Hạ Nhất Minh chỉ là nhìn qua những thứ hắn cảm thấy hứng thú, còn lại đa phần đều không đọc, bởi thế có không nhớ ra cũng là bình thường.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh mở ra không gian giới, đặt khỏa châu phát ra ánh sáng thần kỳ vào trong đó.
Bảo trư bất mãn lầm bầm vài câu, bất quá những thứ nó tìm được đa phần bị Hạ Nhất Minh nhân lúc cháy nhà hôi của, lâu dần thành thói quen nên nó cũng không bức xúc nhiều.
Cúi đầu xuống, nó há miệng nuốt chỗ vụn trân châu vỡ ra, lúc này vẻ mặt mới có cảm giác thoải mái.
Nhìn đám trân châu vỡ này, ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một thứ Thiên hạ kỳ trân lục từng nói.
Ngoài biển sâu, có một loài trai cho ra những khỏa trân châu vạn năm.
Loại trân châu vạn năm này một khi xuất hiện sẽ phát ra ánh sáng thần kỳ, có tác dụng vô cùng to lớn. Nhưng từ sau Thần đạo, chưa từng có người ra khơi đạt được thần vật trong truyền thuyết này.
Hạ Nhất Minh lần nữa đưa khỏa châu ra quan sát, ánh sáng thần kỳ phát ra khiến trong lòng hắn vô cùng rung động.
Từ sau khi Thần đạo cao thủ biến mất, dấu chân con người nơi đại dương cũng bị giới hạn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh trước đây không hiểu, nhưng sau lần kinh hoàng trên biển, gặp được đầu quái vật biển sâu kia, hắn mới hoàn toàn hiểu rõ câu nói này.
Có lẽ sau khi đạt tới cảnh giới Thần đạo mới có thể coi thường những nguy hiểm đó.
Vạn năm trân châu chỉ có biển sâu mới có, nhưng lúc này không ngờ bị bảo trư phát hiện, đây mới thật sự là chuyện khiến Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Trong đầu nghĩ tới những việc liên quan tới vạn năm trân châu, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh dần lưu chuyển biến thành một đoàn vụ khí. Chướng nhãn pháp của Hoàng Tuyền Môn cũng được vận lên, sau một lát, Hạ Nhất Minh đưa số chân khí hỗn tạp này vào trong khỏa châu.
Chỉ giây lát, ánh sáng từ khỏa trân châu càng mãnh liệt hơn, không ngờ xuất hiện một mảng sương trắng mông lung. Ở trong đó có thể thấy rất nhiều lầu các, .. Giống như một thế giới ảo mộng, tất cả chân thực không bút nào tả xiết.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh mê man, nhưng chỉ giây lát đã phục hồi vẻ tỉnh táo.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập kinh hãi.
Bản thân mình lần đầu đưa chân khí phối hợp cùng khỏa vạn năm trân châu này, không ngờ đã đạt hiệu quả lớn như vậy.
Nếu ngày sau bản thân hắn ngưng tụ thành công Vụ chi hoa, ắt hẳn năng lực phát ra chỉ e Tôn giả cấp bậc cũng không cách nào thoát được.
Chân khí khổng lồ thu lại, hư cảnh trước mắt cũng đã vô thanh vô tức biến mất.
Ánh mắt liếc qua bảo trư, chỉ thấy đôi mắt trong veo vẫn như nước, dường như hư cảnh vừa rồi nó không quan sát được.
Hạ Nhất Minh gãi đầu, cảm khái hồi lâu, sau đó lần nữa cất khỏa vạn năm trân châu này vào Không gian giới chỉ.
Mặc dù Không gian giới chỉ đã đầy những đồ là đồ, nhưng vạn năm trân châu vẫn có được vị trị của nó.
Thu lại tâm tình, Hạ Nhất Minh xuất ra hai khỏa Tiên thiên nội đan.
Đây là nội đan lấy được từ thi thể đám Hắc Ngột Thứu bị Lôi điện đánh chết, chỉ hai khỏa dĩ nhiên còn thừa.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Sau khi Hạ Nhất Minh đi tới đan lô, tâm trạng hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Vô tình có được vạn năm trân châu đường nhiên là việc vui mừng. Nhưng lúc này với định lực của Hạ Nhất Minh, chuyện bình tầm lại cũng không có gì khó khăn.
Đầu tiên hắn xử lý qua phần dược liệu phụ trợ này. Nửa canh giờ sau đã đặt tất cả vào đan lô.
Giây phút này, Hạ Nhất Minh vô cùng hoài niệm thứ thần khí mô phỏng Cửu Long Lô trong Linh Tiêu Bảo Điện.
Nếu có bảo bối kia ở đây, cơ hội luyện chế thành công Tiên thiên kim đan của hắn khẳng định mười phần.
Mặc dù trên người hắn có kiện Cửu Long Lô chính thức nhưng muốn điều khiển bảo bối này, Hạ Nhất Minh còn chưa muốn tìm chết, cũng không muốn cháy tới mất xác.
Bất quá đan lô trước mặt cũng là kiện vật phẩm không tồi. Khi chân khí Hạ Nhất Minh dung nhập vào đó, phát hiện bất luận chân khí truyền vào bao nhiêu ảnh hưởng tới dược tính cũng không đáng kể.
Hắn gật đầu hài lòng, nhanh chóng đặt hai tay lên đỉnh đan lô.
Thủ pháp điều khiển Hỏa hệ trong Cửu Long Lô không chỉ áp dụng trên Cửu Long Lô mà cũng có thể sử dụng để luyện chế đan dược.
Dưới thủ pháp không chế này, dược lô đạt tới tình trạng hoàn hảo như Hạ Nhất Minh mong muốn.
Giờ phút này nếu có người tới đây chứng kiến Hạ Nhất Minh không sử dụng địa hỏa luyện đan mà sử dụng hỏa lực của bản thân, ắt hẳn sẽ trợn mắt cứng lưỡi vì khó tin.
Trên thực tế, tất cả các Luyện đan sư, chỉ có Hỏa hệ luyện đan sư đạt tới Tôn giả cấp bậc mới làm được điều này.
Hơn nữa sử dụng hỏa hệ chân khí luyện đan đối với nhiệt độ lửa khống chế tốt hơn nhiều so với địa hỏa. Xác xuất thành công cũng cao hơn một bậc.
Một vị Luyện đan sư cảnh giới Tiên thiên sau khi có được nguyên liệu trân quý, xác xuất thành công đạt tới năm thành đã là rất xuất sắc rồi.
Nhưng một vị Luyện đan sư cấp bậc Tôn giả, cho dù kỹ thuật không bằng đối phương nhưng luyện chế Tiên thiên kim đan xác xuất thành công ít nhất cũng đạt tới bảy thành.
Đó chính là khác biệt lớn nhất của việc sử dụng hỏa hệ chân khí của bản thân với việc sử dụng địa hỏa.
Chẳng qua muốn bồi dưỡng được một vị Luyện đan sư cảnh giới Tiên thiên đã khó, muốn bồi dưỡng ra một vị Luyện đan sư cấp bậc Ton giả trên cơ bản là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu.
Dù sao có hi vọng tấn giai Tôn giả, cho dù là ai cũng muốn thực lực tăng lên chứ không muốn cắm đầu vào nghiên cứu Luyện đan thuật, do vậy chuyện này dường như không có khả năng.
Trừ khi gặp người như Hác Đồng, Dược đạo nhân,...những nhân vật cả đời gắn với Luyện đan thuật, nếu không cơ bản không thể có Luyện đan sư cấp bậc Tôn giả xuất hiện.
Nhiệt độ dược lô dưới sự khống chế của Hạ Nhất Minh vẫn duy trì tiêu chuẩn. Hơn nữa thông qua cảm giác liên hệ thần bí với dược liệu, Hạ Nhất Minh rõ ràng có thể cảm nhận dược tính thay đổi của chúng.
Trong quá trình luyện đan khẩn trương này, Hạ Nhất Minh không khỏi thở dài. Kỳ thực tu vi võ đạo càng cao, bất luận làm chuyện gì cũng thêm tiện lợi. Nếu bản thân mình không có thể chất đặc biệt, hai mươi tuổi đã tấn chức Tôn giả, ngày sau có thể học tập kỹ năng này không?
Phân tâm trong giây lát tinh thần Hạ Nhất Minh đã tập trung trở lại, sau đó hắn đưa một số dược liệu phụ trợ vào dược lô.
Suốt hai canh giờ sau, Hạ Nhất Minh mới đưa hết toàn bộ số dược liệu phụ trợ vào. Khih oàn thành tất cả quá trình này, hắn không khỏi gật đầu hài lòng, tiếp theo đặt một khỏa nội đan vào đó.
Khi nội đan tiến vào dược lô, cùng dược liệu ở một chỗ dưới nhiệt độ cao không khỏi phát sinh phản ứng.
Tinh thần Hạ Nhất Minh toàn bộ tập trung vào đó. Mặc dù Hạ Nhất Minh từng cùng Dược đạo nhân luyện chế Tiên thiên kim đan nhưng lúc này đích thân ra tay cũng là lần đầu tiên. Nếu nói trong lòng tuyệt đối nắm chắc mới là lừa mình dối người.
Bất quá nếu đã như vậy Hạ Nhất Minh cũng không chút nào nao núng. Trái tim hắn vững như bàn thạch, không chút dao động, cả người như biết thành một cỗ máy móc, không thể phát sinh sai lầm.
Chậm rãi nội đan rốt cuộc cũng hòa tan cùng dược liệu tạo thành một thể, tính năng càng lúc càng đạt tới đỉnh điểm, không cách nào dung nạp thêm.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hai tay không ngừng di chuyển đánh ra những thủ ấn kỳ lạ.
Kết thúc toàn bộ quá trình này, Hạ Nhất Minh mới buông lòng tâm trạng, cả dược lô cũng chậm rãi hạ nhiệt.
Khẽ mở nắp dược lô, một mùi hương nồng đậm từ đó bay ra.
Hạ Nhất Minh vung tay, khỏa đan dược đã như có linh tính bay vào tay hắn.
Nhìn khỏa đan dược tỏa hương thơm mát, hơn nữa còn cảm nhận được sức sống trong đó, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng mỉm cười.
Không có thần khí mô phỏng Cửu Long Lô, không ngờ hắn cũng thuận lợi luyện chế Tiên thiên kim đan như vậy.
Ánh mắt hướng tới chỗ dược liệu trên đất, không hiểu Trương Hòa Thái vô tình hay cố ý mà chuẩn bị thừa một phần.
Bất quá điều này vô cùng hợp ý Hạ Nhất Minh. Hắn không chút do dự cất đi khỏa Tiên thiên kim đan vừa luyện chế, sau đó tiếp tục bắt tay vào luyện chế. Luyện chế cực phẩm đan dược, cho dù Hạ Nhất Minh không sử dụng địa hỏa mà sử dụng Hỏa chi hoa nhưng một lần không khỏi mất tới ba canh giờ.
Sau khi thành công luyện chế khỏa Tiên thiên kim đan thứ hai, Hạ Nhất Minh không ngờ đã tiến vào Luyện đan thất bảy canh giờ.
Bên ngoài Luyện đan thất, vị Tiên thiên cường giả Từ Quân Lệ, sư đệ Trương Hòa Thái đang phụ trách thủ hộ ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi này, vẻ mặt không dấu được sự lo lắng.
Thân hình khẽ động, Trương Hòa Thái lập tức đã tiến vào sơn động, lão nhìn thoáng qua vị sư đệ, nhẹ giọng hỏi:
- Từ sư đệ. Hạ tiên sinh vẫn chưa đi ra?
Từ Quân Lệ lắc đầu nói:
- Đã hơn bảy canh giờ. Nếu ta đoán không nhầm, khỏa Tiên thiên kim đan đầu tiền đã thất bại, hẳn là đang luyện chế khỏa thứ hai. Hắc hắc... Dám luyện chế khỏa thứ hai sau khi thất bại, tâm chí của hắn dường như không vững vàng lắm.
Trương Hòa Thái run lên, nói:
- Hạ tiên sinh dường như không phải là người dễ dao động.
Từ Quân Lệ nhún vai, làm ra động tác bất đắc dĩ, nói:
- Trương sư huynh. Tiểu đệ nói vậy cũng không phải nhằm vào ngươi. Bất quá người này sau khi thất bại nếu không bình tâm tĩnh trí nghỉ ngơi, ngược lại bắt tay vào luyện chế lần nữa. Loại tâm trạng này tiểu đệ xem như không ổn.
Lão dừng lại một chút, nhìn Trương Hòa Thái nghiêm nghị nói:
- Cho dù lần thứ hai hắn có thành công tiểu đệ cũng không nghĩ sẽ đề nghị hắn giúp chúng ta luyện chế Tiên thiên kim đan. Bởi vì với tâm tính người này, xác xuất thành công chỉ e không tới một nửa.
Trương Hòa Thái chậm rãi nhíu mày. Từ Quân Lệ mặc dù tấn giai Tiên thiên không lâu nhưng nói về luyện đan lại có thực lực rất lớn. Nếu hắn nói không đồng ý, như vậy lão tổ tông khẳng định sẽ không đồng ý đề nghị của chính mình.
Chứng kiến vẻ mặt Trương Hòa Thái, Từ Quân Lệ trấn an:
- Trương huynh xin yên tâm. Nếu tiểu đệ tính không sai, Hạ tiên sinh nhanh chóng khai lò như vậy, khả năng thất bại là rất lớn. Nếu cả hai lần đều thất bại, cho dù đề nghị hắn luyện chế, e rằng hắn cũng không còn mặt mũi nào tiếp nhận.
Trương Hòa Thái cười khổ một tiếng, nói:
- Hi vọng là thế.
Lão trầm ngâm giây lát, nói tiếp:
- Bất quá theo vi huynh quan sát, Hạ tiên sinh là người vô cùng cẩn trọng. Nếu không phải tuyệt đối nắm chắc sẽ không có khả năng chủ động đưa ra việc chế luyện Tiên thiên kim đan.
Từ Quân Lệ tức cười nói:
- Tiểu đệ đã tiếp xúc qua một canh giờ. Hạ tiên sinh ra tới, lúc đó Trương sư huynh không ngại kiểm tra ánh mắt tiểu đệ thế nào chứ?
Lão vừa nói tới đây âm thanh cửa mở trong Luyện đan thất đã vang lên.
Hai Tiên thiên cường giả liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tiến tới nghênh đón.
Cánh cửa vừa mở, Hạ Nhất Minh lững thững đi ra, ánh mắt liếc qua hai người kia.
Từ Quân Lệ sau khi tiếp xúc với ánh mắt này không khỏi rùng mình ớn lạnh. Trong lòng lão mơ hồ hối hận vì những lời nói quả mình vừa rồi.
Trương Hòa Thái cười ha hả nói:
- Hạ tiên sinh. Ngài luyện đan thuận lợi chứ?
Từ Quân Lệ giật mình, nói:
- Hạ tiên sinh. Dược liệu phụ trợ bên trong còn lại nhiều ít bao nhiêu?
Hạ Nhất Minh vẻ mặt lộ ra vẻ châm chọc, tươi cười nói:
- Không còn. Bị Hạ mỗ dùng hết rồi.
Từ Quân Lệ ánh mắt sáng lên, trầm giọng nói:
- Như vậy Hạ tiên sinh hẳn luyện chế thành công Tiên thiên kim đan chứ?
Hạ Nhất Minh không thèm nhìn, cổ tay khẽ động, một chiếc bình ngọc đã xuất hiện trong tay.
Hắn quay đầu nói:
- Trương huynh. Các ngươi ở nơi này có bai nhiêu dược bình? Xin cho ta một cái được chứ?
Trương Hòa Thái không biết vì sao Hạ Nhất Minh đưa ra yêu cầu này, nhưng lão không chút do dự đồng ý.
Nơi này là luyện đan thất dĩ nhiên không có khả năng thiếu thốn bình ngọc đựng đan dược. Trương Hòa Thái mặc dù không phải người luyện đan nhưng với những thứ này không phải mù tịt. Rất nhanh một bình ngọc chế tạo khéo léo đã được đưa tới.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nhận lấy chiếc mình, sau đó cầm bình ngọc trên tay mở ra.
Nhất thời một mùi thơm mát xuất hiện trong không khí, hương thơm này dường như có tác dụng làm thư thái tâm trạng, khi ngửi được tinh thần tốt lên rất nhiều.
Trương Hòa Thái cùng Từ Quân Lệ sắc mặt nhất thời thay đổi, bọn họ biết, Hạ Nhất Minh đã thành công luyện chế kim đan rồi.
Nhưng bọn họ nghĩ không ra, Hạ Nhất Minh nghiêng một tay, không ngờ đổ ra hai khỏa kim đan giống nhau như đúc. Hắn đem một khỏa cất vào bình ngọc, một khỏa kia đặt vào bình ngọc Trương Hòa Thái đưa tới.
Tiếp theo hắn đưa chiếc bình cho Trương Hòa Thái, nói:
- Trương huynh. Một khỏa Tiên thiên kim đan này, phiền ngươi thay ta giao cho Lãnh gia huynh đệ.
Dứt lời hắn vung tay lên giống như lưu thủy hành vân rời khỏi nơi này.
Từ Quân Lệ trợn mắt cứng lưỡi nhìn bình ngọc trong tay Trương Hòa Thái, thì thào nói:
- Hai khỏa. Không ngờ hắn thành công luyện chế hai khỏa Tiên thiên kim đan.
Dừng một chút, lão bình tĩnh hơn nói:
- Không được. Ta muốn tới gặp Lão tổ tông. Bất luận thế nào cũng phải mời Hạ tiên sinh luyện chế Tiên thiên kim đan. Luyện đan cao nhân như vậy, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nhìn thân ảnh Từ Quân Lệ cấp tốc chạy đi, Trương Hòa Thái trong lòng không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 196: Lôi điện hiện thân.
Dịch: rambo210 Nguồn: Sưu tầm
Chúc mừng 20 - 10
Hạ Nhất Minh lững thững bước đi, chỉ chốc lát đã rời khỏi Kiền Sơn Môn. Mặc dù gặp qua không ít đệ tử Kiên Sơn Môn nhưng nếu Hạ Nhất Minh không muốn để người khác phát hiện thì có mở lớn hai mắt cũng đừng mong nhìn thấy hắn.
Bất quá sau khi vào thành Hạ Nhất Minh cảm thấy như khó bước đi vậy, bởi hắn đột nhiên phát hiện, bản thân mình không biết đám người Hoắc gia đang ở nơi nào.
Bảo trư trong lòng đột nhiên lầm bầm vài tiếng, Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn nó ra hiệu lập tức hiểu ra. Hắn xoay người lập tức đã rời khỏi tòa thành này.
Sau khi ra khỏi thành, đặt bảo trư trên đất, tiểu tử kia đã nhanh chân bỏ chạy, Hạ Nhất Minh gắp gao bám theo nó chạy về xa xa.
Với tốc độ của Hạ Nhất Minh cùng bảo trư, chỉ cần khẽ động thân thể đã bắn đi như chớp, chỉ chốt lát bọn họ đã tới được nơi không có bóng người.
Trước mặt Hạ Nhất Minh một bóng trắng hiện ra khiến hắn hoa mắt, Lôi điện lúc này đã tới bên cạnh, nhanh chóng vòng thân thể quanh người hắn.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, ôm lấy cổ Lôi điện vuốt ve.
Bảo trư thoáng cái đã nhảy lên lưng Lôi điện ngồi chễm trệ trên đó.
Bách Linh Bát chậm rãi bước ra từ trong rừng rậm, Hạ Nhất Minh nhìn gã gật đầu, kẻ lại việc bản thân liên hệ cùng Hoắc gia một lượt. Sau đó nói:
- Lôi điện. Lúc này ta khổ sở chút ít vì Sở lão ca nhận một đồ đệ. Hi vọng khi hắn gặp được sẽ cao hứng.
Quả thật người có tam hệ thể chấy vô cùng hiếm thấy, càng không phải nói tới tổ hợp Phong, Thủy, Hỏa.
Sở Hao Châu nếu gặp được Hoắc Đông Thành chỉ e cũng không phải chỉ cam hứng mà thôi.
Lôi điện hí lên một tiếng nhỏ, với trí thông mình của nó hiển nhiên sẽ hiểu ý Hạ Nhất Minh. Bất quá khi nhắc tới Sở Hao Châu, cái đầu nó khẽ lắc như tỏ vẻ khinh thường.
Hạ Nhất Minh bật cười, nhẹ nhàng trấn an một hồi, nói:
- Thật vất vả mới phát hiện ra một người phù hợp. Ta ở lại Hoắc gia vài ngày, giúp bọn họ có được quyền cư trú tại đảo hai mươi năm nữa.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu nói:
- Ngươi cứ quyết.
Lo lắng giây lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu muốn ở lại nơi này, các ngươi cũng nên xuất hiện thôi.
Hắn nhìn Lôi điện ánh mắt quái dị nói:
- Nếu có người dám chủ ý tới ngươi, không cần khách khí.
Lôi điện hí dài một tiếng, cái đầu to lớn cọ cọ vào thân thể Hạ Nhất Minh.
Bề ngoài của nó mặc dù giống ngựa nhưng chiếc sừng tím trên đầu lại vô cùng khác biệt, chỉ cần người có chút kiến thức khẳng định sẽ nhận ra đây là một đầu linh thú. Mà tác dụng của nội đan linh thú, mọi người đều biết. Nếu nói đám Tiên thiên cường giả trong Kiền Sơn thành không có chủ ý, tuyệt đối không có khả năng. Bất quá nếu có nguời dám chủ ý với Lôi điện, Hạ Nhất Minh cũng không ngại cảnh tới trăm giết trăm, tới ngàn giết ngàn, cho tới khi không còn ai mới thôi.
Nhảy lên mình Lôi điện, chân khí xuất ra, hai bên nhất thời cảm thấy tâm ý liên thông.
Lôi điện mừng rỡ hí vang một tiếng, bốn vó tung lên hóa thành một đạo ánh sáng nháy mắt đã rời đi.
Phía sau nó một mảnh bụi đất bay lên, sau đó mới chậm rãi lắng xuống lộ ra thân ảnh Bách Linh Bát. Gã nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, dường như xem xét Lôi điện có hay không cố ý làm vậy.
Sau đó thân thể gã nhẹ nhàng bay lên, trên trời cao vút đi.
Nếu như nói tốc độ của Hạ Nhất Minh là gió thì tốc độ của Lôi điện là chớp. Chỉ vài hô hấp nó đã đi tới bên ngoài Kiền Sơn thành. Dưới sự chỉ dẫn qua tâm niệm của Hạ Nhất Minh, nó tận lực thu liễm âm thanh tạo ra, hơn nữa sau khi khỏi Bách Linh Bát, nó nhất thời chưa từng làm khói bụi bay lên.
Bởi vậy có thể thấy ngay từ đầu nó đã cố ý khiến Bách Linh Bát chịu đựng chỗ bụi đất kia. Sau khi đi tới ngoại thành, Lôi điện khẽ nhảy đã lập tức tiến vào bên trong.
Lễ hội đón năm mới này mặc dù Kiền Sơn thành thủ vệ đông đảo nhưng không ai phát hiện ra Lôi điện. Ngay cả có người canh gác vô tình đánh mắt về nơi này cũng chỉ thấy một tia chớp vụt qua, để lại cho họ sự nghi ngờ bản thân gặp ảo giác.
Sau khi vào thành, Hạ Nhất Minh lại như đập đầu vào tường không xác định được phương hướng. Hai tai run lên, trên mặt nhất thời xuất hiện nụ cười. Mặc dù không tìm được đám người Hoắc gia nhưng hắn vô tình nghe được tiếng bước chân của Trương Hòa Thái. Lôi điện lập tức lĩnh ngộ tâm ý Hạ Nhất Minh, bốn vó tung lên như quỷ mị biến mất.
Trương Hòa Thái tay cầm bình ngọc đi tới một nơi trong thành.
Gia sản của Hoắc gia trong thành mặc dù không lớn bằng bên ngoài nhưng dung nạp những người tới hôm nay còn thừa.
Bất quá chưa đợi Trương Hòa Thái tiến vào nơi ở của Hoắc gia, trước mắt lão đột nhiên hoa lên, đầu ngựa trắng không biết từ đâu xuất hiện trước mắt.
Trương Hòa Thái vô cùng hoảng sợ, hai mắt mở lớn, thân thể đột nhiên căng cứng, hai chân dùng sức bật về phía sau, chân khí trong cơ thể đột ngột vận lên, phát ra khí thế bao trùm.
Một loạt hành động của Trương Hòa Thái diễn ra thật nhanh, nhưng khiến lão cảm thấy kinh dị là đầu ngựa trắng kia một chút phản ứng cũng không có, chỉ lặng lặng đứng tại chỗ.
Trương Hòa Thái dù sao cùng là một vị Tiên thiên cường giả, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, lúc này hắn mới nhìn kỹ, trên lưng bạch mã có một người. Sau khi thấy rõ người này, lão không khỏi thở phào một hơi.
- Hạ tiên sinh, đây là...
Trương Hòa Thái khom người nói.
Hạ Nhất Minh xuống ngựa, lạnh nhạt nói:
- Trương huynh. Ta không biết nơi ở của Hoắc gia trong thành.
Trương Hòa Thái lập tức hiểu ý hắn, vội vàng nói:
- Trương mỗ cũng đang muốn gặp Hoắc huynh. Mời Hạ tiên sinh đi cùng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, với hành động của lão, hắn rất hài lòng.
Trương Hòa Thái ánh mắt cung kính quan sát bạch mã, nhất thời vẻ mặt thay đổi.
Trên đỉnh đầu bạch mã không ngờ còn có một chiếc sừng màu tím. Chứng kiến điều này Trương Hòa Thái lập tức hiểu ra, bạch mã trước mắt này khẳng định là một đầu linh thú, thậm chí là một đầu linh thú hiếm thấy.
Khi nghĩ tới tốc độ khi nãy của bạch mã, trong lòng lão không áp chế được hàn ý bốc lên.
Tốc độ như vậy, chỉ e Tổ sư gia của lão mới so sánh được.
Len lén nhìn Hạ Nhất Minh, đối với lai lịch khó lường của Hạ tiên sinh này, lão trong lòng càng thêm kiêng kỵ.
Kỳ thực bảo trư cũng là linh thú nhưng dù sao hình tượng của nó cũng kém rất xa Lôi điện.
Chỉ nhìn chiếc sừng trên đầu, bất luận kẻ nào cũng biết nó không dễ chọc. Nhưng bảo trư không giống vậy. Nhìn thấy nó, tám, chín phần đám Tiên thiên cường giả đều muốn bắt nó lấy nội đan chế thuốc.
Trương Hòa Thái cung kính đi trước, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện chậm rãi theo sau.
Mặc dù đang đêm nhưng các đệ tử Kiền Sơn Môn vẫn chưa nghỉ ngơi, mà chia thành từng tốp tuần tra trong thành.
Những người này sau khi thấy được Lôi điện không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Đối với chiếc sừng trên đầu nó càng cảm thấy tò mò. Chẳng qua khi thấy Trương trưởng lão đi trước đám người mới không dám lỗ mãng.
Lôi điện không có khả năng giống như loài ngựa thông thường. Nó đi theo sát Hạ Nhất Minh, đầu ngẩng cao, ánh mắt kinh thường đánh giá xung quanh.
Trong mắt nó, những người kia thực lực thấp kém không đáng nhắc tới.
Rốt cuộc cũng đi tới phủ đệ Hoắc gia, Trương Hòa Thái tiến tới ra hiệu lập tức đã có người mở cửa.
Người mở cửa là một vị nô bộc của Hoắc gia, sau khi nhìn thấy người tới là Trương Hòa Thái, nhất thời vui mừng khôn xiết, nói:
- Trương thái gia. Ngài rốt cuộc cũng tới.
Mặt khác có người thấy vậy lập tức chạy như bay vào trong, hô lớn:
- Trương thái gia tới. Trương thái gia tới.
Trương Hòa Thái ngây ngốc nhìn vào trong. Lão không phải là lần đầu tiên tới đây, nhưng không biết vì sao những người này lại kích động như vậy.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền tới, đám người Hoắc Nhạc Thanh mau chóng bước ra, bất quá vẻ mặt vài người bọn họ rất khó coi như trong bụng chứa đầy oán khí vậy.
Trương Hòa Thái ảnh mắt thay đổi, quan tâm hỏi:
- Hoắc huynh. Xảy ra chuyện gì?
Hoắc Nhạc Thanh định mở miệng, đột nhiên thấy Hạ Nhất Minh trước cửa, vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh. Ngài đã về rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, ôm bảo trư đi tới. Lôi điện quan sát một chút cũng theo Hạ Nhất Minh tiến vào.
Giờ phút này chứng kiến bộ dạng Lôi điện đám người vẻ mặt đại biến. Đặc biệt khi thấy được chiếc sừng tím trên đầu nó, trái tim của họ càng lúc càng lạnh.
Hoắc Nhạc Thanh hít vào một ngụm lãnh khí, nhìn bạch mã thần tuấn vô song này, trái tim đột nhiên đập dồn dập.
Bởi hắn nhận ra, đây chính là một đầu linh thú, hơn nữa từ ánh mắt tràn đầy quang manh của Lôi điện, hắn thậm chí còn cảm nhận bản thân còn xa mới là đối thủ của nó.
Tiên thiên linh thú cường đại như vậy không ngờ bị Hạ tiên sinh thu phục, điều này khiến hắn càng tò mò hơn với lai lịch của Hạ Nhất Minh.
- Đông Thành. Ngươi qua đây.
Hạ Nhất Minh khẽ nói.
Hoắc Đông Thành lập tức bước tới, cung kính nói:
- Tiền bối.
- Đây là Lôi điện, cũng là bằng hữu tốt của ta và sư phụ ngươi.
Đám người nhất thời ngẩn ra, có ai lại giới thiệu sủng vật của mình như vậy chứ? Bất quá khiến tất cả cảm thấy bình thường, Tiên thiên cường giả có chút đặc biệt là chuyện đương nhiên.
Hoắc Đông Thành không dám chậm trễ, nhìn Lôi điện hành lễ thật sâu, nói:
- Vãn bối Hoắc Đông Thành. Bái kiến Lôi điện tiền bối.
Lôi điện hí lên một tiếng, nếu đổi lại là người khác, cho dù là Tiên thiên cường giả nó cũng không thèm để ý. Bất quá với Hoắc Đông Thành, nó lại rất có hảo cảm.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cười thầm, Lôi điện mặc dù ra vẻ khinh thường Sở Hao Châu nhưng thực tế nó với lão nhân gia này lại có một mối liên hệ cảm tình rất lớn. Sau khi biết Hoắc Đông Thành sắp trở thành môn hạ của Sở Hao Châu, đối với hắn nó cũng cảm thấy thuận mắt hơn.
Khẽ lắc đầu, vẻ cười cười của Hạ Nhất Minh đột nhiên ngưng lại.
Sau khi Hoắc Đông Thành đi ra vẫn cúi đầu, cho tới lúc này mới nâng lên.
Hai tròng mắt hắn không ngờ đỏ hoe, thậm chí nước mắt cũng chảy ra.
Vẻ mặt tươi cười thu lại, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng hỏi:
- Đông Thành. Xảy ra chuyện gì?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Hoắc Đông Thành do dự len lén nhìn lại Hoắc Nhạc Thanh phía sau.
Hạ Nhất Minh hừ một tiếng, nói:
- Ngươi không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng.
Hoắc Đông Thành miệng run run nói:
- Tiền bối. Một canh giờ trước, hai vị đảo chủ Lãnh gia dẫn người tới, bọn họ nhất định bắt ngài phải hoàn trả khỏa trân châu ba ngàn năm kia. Gia phụ chống đối hai câu đã bị bọn họ đánh trọng thương. Lúc này gia phụ nằm trên giường không dậy được.
Nói tới đây, Hoắc Đông Thành rốt cuộc không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.
Hạ Nhất Minh sắc mặt dần trở nên âm trầm. Hắn không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Phiền toái này hơn xa việc bảo trư đã gây ra. Hơn nữa khiến Hạ Nhất Minh kinh hãi chính là, chẳng lẽ có người phát hiện ra bí mật khỏa trân châu kia?
Nếu thật sự để người khác biết được khỏa trân châu không phải ba ngàn năm là là vạn năm trân châu, khẳng định sẽ có vô số người muốn có.
Hít thật sâu một hơi, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Hoắc huynh. Huynh đệ Lãnh gia vì sao lại đổi ý?
Hoắc Nhạc Thanh cười khổ nói:
- Hai huynh đệ Lãnh gia nói. Trước khi sủng vật của Hạ tiên sinh cướp đi, vốn đã cùng người khác thỏa thuận lấy một khỏa Tiên thiên kim đan trao đổi. Nhưng người kia sau khi trở về lấy Tiên thiên kim đan, khỏa trân châu lại bị sủng vật của ngài cướp đi. Lúc này người kia tìm tới, hai bọn họ cũng không tránh được.
Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, nói:
- Ra tay đả thương Hoắc Hồng Hướng cũng là người kia?
- Chính là người muốn trao đổi trân châu.
Hoắc Nhạc Thanh thở dài nói:
- Hạ tiên sinh. Người kia trước khi rời đi đã nói ngày mai sẽ trở lại lấy trân châu. Nếu chúng ta chạy trốn sẽ lấy danh nghĩa nhiễu loạn Kiền Sơn thành trị tội Hoắc gia.
Âm thanh khô khốc của hắn vàng lên, mặc dù phẫn nộ không che giấu nhưng Hạ Nhất Minh nghe được trong đó sự lo lắng không yên.
Trương Hòa Thái hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hoắc huynh. Người kia là ai mà có gan lớn như vậy?
Hoắc Nhạc Thanh lắc đầu, nói:
- Trương huynh. Đây là chuyện nhà Hoắc gia, ngươi không cần nhúng tay vào.
Dứt lời hắn nhìn Hạ Nhất Minh hành lễ, nói:
- Hạ tiên sinh. Xin ngài thương lấy mấy trăm người Hoắc gia chúng ta mà hoàn trả khỏa trân châu kia. Ân đức này trọn đời Hoắc gia ta cũng không quên.
Hạ Nhất Minh bật cười, ánh mắt dần chuyển sang lạnh lẽo.
Khỏa vạn niên trân châu vô tình có được, Hạ Nhất Minh bất luận thế nào cũng không thể trả về.
Bất quá phiền toái này do chính mình gây ra, như vậy tất cả cứ dể bản thân gánh vác đi.
- Hoắc huynh. Ngươi kia lai lịch ra sao mà khiến ngươi kiêng kỵ vậy?
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khổ não, rốt cuộc nói:
- Người này họ Đổng, chính là thành Đông Đổng phủ Đại thiếu gia.
- Đổng phủ Đại thiếu gia?
Trương Hòa Thái hai mắt mở lớn, vẻ oán giận khi nãy nháy mắt đã biến mất.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh hỏi:
- Trương huynh. Đổng phủ lai lịch ra sao. Chẳng lẽ có liên quan tới Kiền Sơn Môn các ngươi?
Trương Hòa Thái vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Hạ tiên sinh. Đổng phủ gia chủ Đổng Minh Duệ chính là Thái thượng trưởng lão của Kiền Sơn Môn chúng ta, cũng là truyền nhân của Lão tổ tông. Lúc này đã ngưng tụ nhị hoa, ngay cả trong bổn môn cũng tính là một trong năm cao thủ đứng đầu.
- Nhị hoa cao thủ?
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra vẻ cười cười, nói:
- Trương huynh. Lão tổ tông của quý môn là ai?
Trương Hòa Thái ánh mắt nghiêm nghị, ưỡn cao ngực, hãnh diện nói:
- Lão tổ tông của bổn môn chính là một trong bốn vị Tôn giả trên Bồng Lai Tiên Đảo này, Triển Hồng Đồ Tôn giả.
Hạ Nhất Minh ánh mắt không chút thay đổi, nói:
- Đổng phủ Đại thiếu gia là ai?
Hoắc Nhạc Thanh vốn cũng muốn cùng Hoắc Nhạc Thanh hai mặt một lời, bất quá chứng kiến ánh mắt của hắn, trong lòng rùng mình, vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh. Người hôm nay tới đây là người được Đổng Minh Duệ yêu thương nhất, Đổng Phương Tương.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Người này tu vi võ học ra sao? Chẳng lẽ so với Đổng Minh Duệ mạnh mẽ hơn sao?
Trương Hòa Thái cười khổ, nói:
- Hạ tiên sinh nói đùa. Đồng Phương Tương người này năm nay ba mươi tuổi nhưng tu vi đã đạt tới cửu tầng đỉnh phong. Cũng là hi vọng lớn nhất trong số hậu đại của Đổng gia có thể tiến vào Tiên thiên cảnh giới. Nếu hắn thực sự muốn tìm Hoắc huynh gây phiền phức, trừ khi Hoắc huynh rời đảo đi, nếu không tránh không khỏi hắn.
- Tốt. Một người nhị hoa, một người Đổng phủ Đại thiếu gia.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười hai tiếng, đột nhiên nói:
- Đông Thành. Mang ta đi gặp phụ thân ngươi.
Hoắc Đông Thành không dám làm trái, vội vàng đi trước dẫn đường.
Hoắc gia trực hệ đệ tử sớm đã có mười ngươi túc trực bên ngoài, gương mặt bọn họ đầy vẻ lo lắng. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn tất cả, đám người này lập tức cung kính cúi người.
Hạ Nhất Minh âm thầm cười lanh, không biết những người này vì Hoắc Hồng Hướng hay vì tiền đồ sau này của bọn họ mà lo lắng nữa.
Dù sao tại Bồng Lai Tiên Đảo đắc tội với Đổng gia mạnh mẽ như vậy tuyệt đối là đại tai họa.
Sau khi tiến vào phòng, Hạ Nhất Minh đã thấy được Hoắc Hồng Hướng hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, hơi thở lúc dồn dập khi ngắt quãng vì ho khan.
Tiến tới một chút bắt mạch, nhịp đập cũng vô cùng yếu ớt. Mặc dù tính mạng không ảnh hưởng nhưng trọng thương tới độ này muốn khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hạ Nhất Minh trong lòng tức giận bất quá vẻ mặt cũng vô cùng trấn tĩnh.
Trong người lấy ra một bình ngọc, đổ ra một khỏa đan dược, Hạ Nhất Minh nói:
- Đông Thành. Để phụ thân ngươi phục dụng.
Hoắc Đông Thành vâng dạ, hai tay cung kính nhận lấy, cũng không hỏi han đây là đan dược gì, lập tức lấy chén nước ấm tới. Bất quá khi đặt khỏa đan dược này vào miệng phụ thân, không ngờ nó đã tự động tan ra chảy vào cổ họng.
Sau đó một hương thơm xuất hiện tràn ngập căn phòng.
Chỉ trong giây lát, hô hấp của Hoắc Hồng Hướng đã ổn định trở lại, gương mặt cũng tốt hơn rất nhiều, mơ hồ như đã ngủ say.
Mọi người vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn. Kỳ thực sau khi ngửi được mùi hương kia, bất luận là ai cũng biết, khỏa đan dược kia hẳn là linh đan trị thương, nhưng bất luận thế nào cũng không ngờ tác dụng của nó cường đại như vậy.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi tiến lên, chỉ dò xét chút mạch đập của nhi tử gương mặt hắn đã lộ vẻ vui mừng, nói:
- Hạ tiên sinh. Đa tạ ngài giúp đỡ. Tiểu nhi thương thế đã khỏi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng sẽ phục hồi bình thường.
Trương Hòa Thái cũng thở dài, nói:
- Hạ tiên sinh không hổ là Luyện đan đại sư. Không chỉ có thể luyện chế Tiên thiên kim đan, ngay cả linh đan trị thương cũng có công hiệu thần kỳ như vậy.
Hạ Nhất Minh mỉm cười bất quá trong lòng thầm kêu xấu hổ. Đan dược trong tay hắn chính do Phiền Thạc Tôn giả của Động Thiên Phúc Địa tặng cho, đâu phải của hắn luyện thành. Bấy quá xem vẻ mặt khâm phục của đám người Trương Hòa Thái, hắn cũng không tiện mở miệng giải thích.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Đông Thành. Ngươi biết Đổng phủ ở nơi nào không?
Hoắc Đông Thành lên tiếng xác nhận, nói:
- Đổng phủ trong thành thanh danh hiển hách, vãn bối đã từng từ xa nhìn qua hai lần.
Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng, nói:
- Rất tốt. Ngươi dẫn ta đi một chuyến.
Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt đại biến. Cả hai vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh, không đi được.
- Vì sao?
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi.
Trương Hòa Thái do dự một chút, nói:
- Hạ tiên sinh. Đổng sư thúc dù sao cũng là người quan trọng trong bổn môn nhưng cũng là một vị Nhị hoa cường giả. Ngài một mình đi vào, cho dù thắng được nhưng Lão tổ tông của bổn môn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trương Hòa Thái nói những lời này vô cùng thành khẩn. Mặc dù Đồng Minh Duệ cũng là người của Kiền Sơn Môn nhưng Hoắc gia lại cùng lão sinh tử chi giao. Đứng ở lập trường của lão, thật sự không hi vọng hai bên phát sinh xung đột không thể hòa giải.
Hạ Nhất Minh tức cười, nói:
- Hảo ý của Trương huynh ta xin nhận.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, nói tiếp:
- Đông Thành, đi.
Hoắc Đông Thành nhìn Hoắc Nhạc Thanh cùng Trương Hòa Thái vẻ mặt do dự. Sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên trầm xuống, nói:
- Đông Thành. Người năm trên giường là phụ thân của người đó.
Hoắc Đông Thành vành mắt đỏ lên, đôi mắt mơ hồ cũng vậy. Hắn không nhìn vẻ mặt hai vị Tiên thiên cường giả nữa lập tức xoay người rời đi.
Hoắc Nhạc Thanh trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu:
- Đông Thành. Không thể.
Nhưng một chữ " Đông" vừa phát ra khỏi miệng đã không thể tiếp tục được nữa. Không khí xung quanh như xuất hiện cỗ áp lực đè nén thân thể hắn.
Đôi mắt Hoắc Nhạc Thanh trở nên kinh hãi, vội vàng dùng chân khí phản kháng. Bất quá sau một giây hắn phát hiện, bản thân mình như thuyền nhỏ giữa đại dương, không có chút năng lực chống đỡ.
Đang khi cả người Hoắc Nhạc Thanh như sắp ngã, đột nhiên lực lượng áp chế kia hoàn toàn biến mất.
Hắn lắc dầu, vẻ ngoài bình tĩnh như trong lòng vô cùng kinh hãi. Quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt Trương Hòa Thái đồng dạng như vậy.
Hai bên liếc nhìn đã nhận ra cảm giác vừa rồi của họ là giống nhau. Sau đó bọn họ phát hiện, Hạ Nhất Minh cùng Hoắc Đông Thành sớm đã không còn ở nơi này nữa.
- Bọn họ đâu rồi?
Hoắc Nhạc Thanh lớn tiếng hỏi.
Hoắc Hồng Sanh ngơ ngác khom người, nói:
- Phụ thân. Hạ tiên sinh đã mang Đông Thành rời đi.
- Sao ngươi không ngăn cản bọn họ.
Hoắc Nhạc Thanh tức giận nói.
Khi nghĩ tới người sắp chọc phải là cao thủ thứ năm trong Kiền Sơn Môn, trong đầu Hoắc Nhạc Thanh không khỏi xuất hiện ý nghĩ, có lẽ cả gia môn nên lập tức rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo.
Hoắc Hồng Sanh kinh ngạc nhìn phụ thân, nói:
- Phụ thân. Người cùng Trương thúc cũng không ngăn cản lại mà...
Hoắc Nhạc Thanh nhất thời cười khổ không thôi. Nhưng Hạ Nhất Minh xuất quỷ nhập thần như vậy khiến trái tim hắn phút chốc vô cùng lạnh lẽo. Tới tận lúc này hắn mới biết, nếu Hạ Nhất Minh muốn ra tay đoạt mạng thì dễ như trở bàn tay, hắn sao có cơ hội chống đỡ chứ.
Trương Hòa Thái thở dài một tiếng, nói:
- Không phải phúc thì là họa, là họa thì không tránh khỏi. Hoắc huynh. Ngươi cũng nên tới đó xem sao.
Hoắc Nhạc Thanh gật đầu đồng tình, sau đó hai người mau chóng chạy về hướng Đổng phủ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận