Sau khi vào thành, đường đi rất chỉnh tề, trên mặt đường được lót đá tảng, hai bên đường là một chuỗi các cửa hàng đa dạng, trong đó nhiều nhất chính là cửa hàng dược thảo, điều này khiến Đường Tiêu không khỏi vui mừng.
Nhưng sau khi đi vào mấy tiệm bán thuốc, trên mặt Đường Tiêu lại hiện ra vẻ thất vọng, trong tiệm xác thực có Thiên Diệp thảo, nhưng cao nhất cũng chỉ khoảng 2000 năm, vừa nghe thấy hai chữ “vạn năm”, chủ nhân các cửa hàng đều không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ cảnh giác với Đường Tiêu, chỉ có một chủ tiệm sau khi thu của Đường Tiêu hơn mười khối linh thạch, bí mật nói với hắn, kêu hắn đừng rêu rao thu mua dược thảo vạn năm như vậy, trong Tiên thảo chi thành nếu xuất hiện dược thảo vạn năm, khẳng định đều bị Vân Vụ tông lấy đi, không người nào dám bán dược thảo vạn năm cho một người ngoài không rõ lai lịch như Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu ngược lại thăm dò được một số tin tức về Thiên Diệp thảo vạn năm, vị chủ tiệm chỉ cho Đường Tiêu vị trí có thể tồn tại Thiên Diệp thảo vạn năm trên bản đồ, chỉ có điều nhắc nhở hắn, nơi đó không gần Tiên thảo chi thành. Vì trong lòng đất của Tiên thảo chi thành có một lượng lớn yêu thạch, khiến cho yêu thú trở nên suy yếu, cho nên yêu thú không dám tới gần thành, còn yêu thú hoang dã lại không có gì cố kỵ, rất có thể có thực lực tương đương với võ giả Địa Nguyên đỉnh phong thậm chí là võ giả tu vi Thiên Nguyên, võ giả không có kinh nghiệm, hơn nữa không kết bạn, đơn độc đi thu thập dược thảo, nguy hiểm cũng tương đối lớn.
Khi Đường Tiêu bỏ ra linh thạch để hỏi thăm về bí cảnh Truyền Tống Trận, thật bất ngờ, tất cả những người nhận linh thạch đều cùng đề cập đến một chỗ với Đường Tiêu, đó là Kim Vân tinh, một tinh thạch trung tâm, lớn hơn Tiên thảo chi thành mấy ngàn lần.
Môn phái lớn nhất gần Kim Vân tinh là Vân Vụ tông, Vân Vụ tông có mấy chục vạn đệ tử trong ngoài môn, là người thống trị thực sự của toàn bộ tinh thạch này. Thành chủ của Tiên thảo chi thành chính là một gã đệ tử ngoại môn của Vân Vụ tông, tinh thạch chỗ Tiên thảo chi thành cũng chỉ là một trong mấy trăm tinh thạch do Vân Vụ Tông sở hữu.
Thiên Thư các trong Vân Vụ tông, nghe nói là nơi có tất cả tư liệu liên quan đến bí cảnh sương mù, cực kỳ tường tận, chắc hẳn bên trong cũng có ghi chép về bí cảnh Truyền Tống Trận mà Đường Tiêu hỏi đến.
Khi Đường Tiêu đang suy nghĩ có nên ở lại tinh thạch chỗ Tiên thảo chi thành một thời gian, sau khi ra ngoài hái lượm Thiên Diệp thảo vạn năm sẽ đi tìm Bí cảnh Truyền Tống Trận thì có một gã thiếu niên võ giả trên đường phố đã chú ý tới Đường Tiêu đi về phía hắn.
Đường Tiêu kỳ thật đã sớm chú ý tới gã thiếu niên này, nhưng đối phương nhiều lắm cũng chỉ có tu vi cấp Nhân Nguyên nhị giai, Đường Tiêu dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn, cho nên cũng không quá để mắt đến hắn, lúc này thấy thiếu niên này đi tới, Đường Tiêu mới nhìn về phía thiếu niên kia, muốn biết thiếu niên này đi theo hắn rốt cuộc vì mục đích gì.
- Vị huynh đài này, có phải ngươi đang tìm kiếm Thiên Diệp thảo vạn năm?
Sau khi thiếu niên đi tới, chắp tay chào Đường Tiêu, sau đó ghé sát vào mặt hắn nói nhỏ.
- Đúng, ngươi có tin tức sao?
Đường Tiêu bất động thanh sắc nhìn thiếu niên này.
Gã thiếu niên nhìn chung quanh một lát, sau đó kéo Đường Tiêu vào trong một hẻm nhỏ vắng vẻ bên cạnh:
- Tại hạ là Lý Nguyên, thật ra ta có biết mấy địa điểm có thể bán Thiên Diệp thảo vạn năm, nếu huynh đài nguyện ý trả linh thạch, tại hạ có thể dẫn huynh đài đi xem một chuyến, nhưng có thể mua được Thiên Diệp thảo vạn năm hay không, còn phải xem vận khí của huynh đài ngươi.
- Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?
Đường Tiêu hỏi thiếu niên, nếu đến nơi có người dùng linh thạch làm giao dịch, dựa vào hấp linh của Áo Bỉ Lão Ma, Đường Tiêu cũng không thiếu linh thạch, hơn nữa hắn từ trong Phong Bạo Thiên Nhãn đi ra, thứ trên người nhiều nhất chính là linh thạch.
- Cái này…Nếu huynh đài có thể bỏ ra ba khối linh thạch….Hắc hắc, Tiên thảo chi thành là điểm đầu của Vân Vụ tông, nếu không được những quản sự của Vân Vụ tông cho phép, người trong thành không được phép bán dược thảo vạn năm cho người bên ngoài, nếu bị người ta điều tra được, tại hạ thật sự có chút lo lắng cho tính mạng….
Gã thiếu niên tựa hồ có chút chột dạ, sau khi báo giá lại vội vàng bổ sung giải thích mấy câu với Đường Tiêu, ý tứ là dược thảo vạn năm này thuộc về giao dịch ngầm, cho nên tin tức chào giá nhất định sẽ cao hơn một ít.
- Ta sẽ cho ngươi năm khối linh thạch, nhưng nếu ngươi dám gạt ta, ta lập tức bẻ gãy cổ ngươi.
Đường Tiêu tiện tay ném ra năm khối linh thạch cho thiếu niên kia.
- Tạ huynh đài!
Thiếu niên vui mừng thu hồi linh thạch, sau đó nói:
- Huynh đài, mời đi bên này.
- Ngươi chỉ phương hướng đi, ta mang ngươi qua xe.
Đường Tiêu nói với thiếu niên.
Tay của gã thiếu niên vừa mới chỉ về một phương hướng, cả người đã lập tức bay đi, gió thổi vù vù hai bên tai, sau khi rơi xuống đất, dĩ nhiên đã ở ngoài mấy con đường.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên gã thiếu niên này làm chuyện hướng dẫn như vậy, bị Đường Tiêu xách người lên phóng trên không trung cũng không lộ vẻ bối rối, sau khi phân biệt phương hướng, rất nhanh dẫn Đường Tiêu đi tới một nơi tương đối vắng vẻ trong thành.
Ở Tiên thảo chi thành, ngoại trừ khu vực tương đối náo nhiệt khi Đường Tiêu tiến vào cửa thành, còn những khu vực khác, bởi vì chưa được khai phát, chỉ có rất ít dân cư ở trong những bụi cỏ cao hơn đầu người, giống như sơn thôn hoang dã, hơn mười dặm mới có một nóc nhà.
Sau khi rơi xuống dất, gtax thiếu niên dẫn theo Đường Tiêu trực tiếp đi đến một ngôi nhà nằm lẻ loi dưới núi, Đường Tiêu nhìn xung quanh, diện tích ngôi nhà này thật ra rất lớn, hơn nữa trong nhà còn có mấy vườn thuốc, chủ nhân ngôi nhà thậm chí còn chiếm cứ một ngọn núi nhỏ, trên khoảng đất trống trong nhà đang phơi một số dược thảo, một thiếu nữ khoảng 16, 17 tuổi cầm một chiếc gậy trúc trải đều những dược thảo này ra.
- Tiểu Lan, cha ngươi đâu? Ta mang khách nhân đến cho các ngươi đây!
Lý Nguyên kích động chạy tới bên cạnh thiếu nữ, vẻ mặt nịnh nọt, nói với cô gái.
Thiếu nữ liếc nhìn Đường Tiêu, sau đó trả lời Lý Nguyên:
- Cha ta lần này ra ngoài, chưa thấy trở về.
- Ta nhớ lần trước khi cha ngươi hái thuốc bên ngoài đã hái được một cây Đan Chu thảo vạn năm?
Lý Nguyên cười đùa hí hửng hỏi thiếu nữ.
- Nó đã sớm bị Vân Vụ tông lấy đi rồi!
Thiếu nữ tựa hồ rất không thích Lý Nguyên, ngữ khí nói chuyện với hắn cũng lộ ra vẻ không quá khách khí.
- Trong nhà còn có dược thảo vạn năm nào khác không?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
- Lần này ông ấy ra ngoài gần nửa tháng rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quay về.
Thiếu nữ đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, lại nhìn thoáng qua Đường Tiêu.
- Thật không may, Địch dược sư ra ngoài còn chưa trở về, nơi có thể tìm được Thiên Diệp thảo vạn năm trong Tiên thảo chi thành, ngoài nơi này ra, đảm bảo không còn nơi nào khác.
Lý Nguyên đi tới bên cạnh Đường Tiêu, cười hì hì nói với hắn.
Nhìn thấy Đường Tiêu có chút biểu lộ hung ác, Lý Nguyên tựa hồ cảm giác cổ mình có nguy cơ bị bẻ gãy, vì vậy vội vàng dẫn Đường Tiêu đi xem mấy chỗ khác có khả năng có Thiên diệp thảo vạn năm. Kết quả rất đáng tiếc, chỉ tìm được một cây huỳnh chi thảo vạn năm có tác dụng không quan trọng, được Đường Tiêu dùng ba khối thượng phẩm linh thạch mua về.
Chủ nhân dược thảo bán cây huỳnh chi thảo vạn năm với giá ba khối thượng phẩm linh thạch cho Đường Tiêu tỏ ra vô cùng cao hứng, cái giá này cao hơn 10 lần giá Vân Vụ tông thu mua, Đường Tiêu thật ra cũng không có cảm giác mắc lừa, hơn nữa phát hiện ở đây ẩn chứa rất nhiều thời cơ buôn bán, dược thảo vạn năm ở Tiên thảo chi thành tựa hồ rất không đáng giá, nếu làm ăn giữa mấy bí cảnh, nhất định sẽ kiếm được món tiền lớn.
Nhưng Đường Tiêu có hấp linh hơn Áo Bỉ Lão Ma, cũng không đi làm loại chuyện làm ăn nhỏ nhặt này.
Dược thảo vạn năm bị Vân Vụ tông áp đặt giá thu mua thấp như vậy, không xuất hiện loại chuyện giao dịch ngầm mới kỳ quái.
Xem ra ở đây xác thực có dược thảo vạn năm, hơn nữa giá cả lại rất rẻ, Đường Tiêu không cắt đứt cổ Lý Nguyên, mà nghe theo đề nghị của Lý Nguyên, ở tạm trong nhà hắn mấy ngày, đợi phụ thân của Địch Lan từ ngoài thành trở về, lại đi xem xem có tin tức của Thiên Diệp thảo vạn năm hay không.
Nhà Lý Nguyên chỉ có một bà ngoại mắt mù, cha mẹ hắn đều đã mất, bản thân hắn chưa kể gia cảnh, Đường Tiêu cũng không có hứng thú muốn nghe ngóng. Lý Nguyên vẫn còn trẻ, nhưng tâm tư ngược lại rất lung lay, nói cũng nhiều. Sau khi ăn cơm tối, ngồi trong sân nhà mình, chủ động giới thiệu về Tiên thảo chi thành cho Đường Tiêu.
- Tiên thảo chi thành được Vân Vụ tông khai mở năm trăm năm trước, mộc linh khí trên tinh thạch này vô cùng dồi dào, cho nên sinh trưởng một lượng lớn dược thảo, nghe nói ở chỗ hoang dã của tinh thạch còn có một số dược thảo đã sinh trưởng mấy ngàn vạn năm, hơn nữa sắp trưởng thành tinh quái. Có hai con sông chảy qua Tiên thảo chi thành, chia thành làm ba khu vực, một khu vực là chỗ ở của người bình thường. Một khu vực là khu vực của thành chủ và võ giả dưới tay hắn, còn một khu vực đặc biệt được mở làm khu giao dịch, mở cửa hàng trong khu giao dịch phải trả tiền thuê rất cao. Đến những nơi hoang vu hái thuốc, là một chuyện rất nguy hiểm, cũng là một kỹ thuật sống, cho dù tu vi võ công của ngươi cao thế nào, cũng rất có thể sẽ bỏ mạng trong tay yêu thú ở đây, bởi vì luôn có một số yêu thú thực lực cao hơn ngươi. Dược Sư kinh nghiệm phong phú ngoại trừ phải tinh thông phân biệt dược tính của các loại dược thảo ra, bình thường còn phải am hiểu thuật cảm giác và ẩn nấp, phải cảm nhận được chỗ ở của yêu thú, sau đó ẩn nấp, đợi sau khi yêu thú rời đi lại tiếp tục hái thuốc.
- Phụ thân Địch Phong của Địch Lan chính là một dược sư có kinh nghiệm vô cùng phong phú, thỉnh thoáng có thể thu thập được một số dược liệu hiếm có và lâu đời mà người khác không thể thu thập được, bởi vì rất bất mãn với hành vi ép giá của Vân Vụ tông, cho nên có dược thảo gì tốt, bình thường chỉ bán cho khách người quen giới thiệu. Ngươi chờ hắn vài ngày, nói không chừng có thể có được Thiên Diệp thảo vạn năm.
- Ngươi không sợ ta là người của Vân Vụ tông phái tới sao?
Đường Tiêu nói đùa với Lý Nguyên.
- Ngươi không phải, người của Vân Vụ tông khi đi đường đều có bộ dạng này.
Lý Nguyên chắp tay sau lưng, mặt ngước lên trời, dáng vẻ rất kiêu ngạo, ngược lại chọc cho Đường Tiêu cảm thấy buồn cười.
Sau đó Lý Nguyên lại lải nhải một hồi không dứt, Đường Tiêu cũng không muốn cắt ngang hắn, nghe hắn nói tiếp. Mặc dù ôm thái độ của một người bên ngoài nghe Lý Nguyên nói chuyện, nhưng từ trong lời nói của hắn, Đường Tiêu dần dần cảm thấy có chút chán ghét Vân Vụ tông. Nói trắng ra là, ở thế giới mạnh được yếu thua này, tông phái các loại rất dễ dàng trở thành công cụ trong tay mấy vị cầm quyền nào đó trong tông phái, để thu liễm tài phú, ức hiếp dân chúng, từ mặt ý nghĩa này mà nói, tông phái cũng không có gì khác biệt với tổ chức hắc bang.
- Võ công tu vi của huynh đài có lẽ rất cao? Không biết có hứng thú với pháp bảo cấp cao hay không?
Lý Nguyên nói xong chuyện dược thảo, lại chuyển chủ đề đến vấn đề pháp bảo.
- Trong Tiên thảo chi thành này có pháp bảo gì tốt hay sao?
Đường Tiêu cũng không để ý lắm, cho dù ở đây có pháp bảo, liệu có thể tốt hơn Phong Lôi Kính, Khu Ma Nhận và Hồ lô trong tay hắn hay không?
Huống chi, hiện tại hắn còn chưa thể mở Phong Bạo Thiên Lô ẩn chứa vô số cổ bảo bên trong.
- Gần đây có một tin tức, huynh đài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Cuộc đấu giá Hồng Đạt bên bờ Dương Thủy mấy ngày qua có đấu giá một chiến giáp thượng hảo, nghe nói của cổ tu sĩ còn sót lại, một bộ năm món đầy đủ, có thể phòng vệ một kích toàn lực của võ giả Địa Nguyên tứ cấp….
Nhìn thấy bộ dạng không hề hứng thú của Đường Tiêu, Lý Nguyên đang hào hứng nói chuyện, đành phải thay đổi chủ đề khác.
- Ăn táo đi.
Bà ngoại Lý Nguyên nghe thanh âm từ từ đi tới, trên tay bưng một khay táo mới được rửa sạch sẽ.
Đường Tiêu ăn một quả táo thấy rất ngọt, nhìn bà ngoại Lý Nguyên tập tễnh bước chân, không nhịn được lặng lẽ đưa một đạo linh phù tiến vào cơ thể bà dò xét, cảm ứng ánh mắt của bà. Bệnh mắt của bà hiện tại cũng không phức tạp, chỉ là một số kinh mạch bị bịt kín, tạo thành hiện tượng thị giác không cách nào truyền đi, vì vậy hắn lập tức thi triển linh phù giúp bà đả thông kinh mạch.
- Ồ!
Bà ngoại Lý Nguyên phát hiện đôi mắt mù hơn mười năm nay của mình đột nhiên lại có thể trông thấy đồ vật, liền vô cùng vui mừng.
- Bà ngoại, làm sao vậy?
Lý Nguyên vội vàng đứng dậy hỏi thăm bà ngoại hắn.
- Ta có thể trông thấy mọi thứ rồi!
Bà ngoại Lý Nguyên rất kích động nhìn Lý Nguyên, đại khái cảm thấy hắn có chút lạ lẫm, sau khi xác nhận hắn chính là cháu ngoại của mình, bà liền đưa tay sờ lên mặt Lý Nguyên, kích động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt.
Đường Tiêu mỉm cười, lại thả một quả táo vào trong miệng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Lý Nguyên ngày nào cũng chạy tới Địch gia nghe ngóng tình hình, liền chạy tới báo với Đường Tiêu, Địch Phong phụ thân của Địch Lan đã trở về, nghe ngữ khí của Địch Lan, phụ thân nàng lần này tựa hồ thu hoạch rất khá, nhưng cụ thể có hái được Thiên Diệp thảo vạn năm hay không còn chưa biết, bởi vì sau khi Địch Phong quay về vẫn chìm trong giấc ngủ, cho nên Lý Nguyên không thể thăm dò được.
Vì Tỉnh Không đan, Đường Tiêu đương nhiên lại theo chân Lý Nguyên đến Địch gia, Địch Lan đưa cho Đường Tiêu một cái ghế dựa, nhưng lại không đưa ghế cho Lý Nguyên ngồi. Lý Nguyên trơ mặt nói gì đó bên cạnh Địch Lan, nhưng nàng tỏ ra không hề để ý.
Đường Tiêu cũng không gấp, khẽ khép mắt đợi một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Địch Phong tỉnh dậy.
- Địch thúc, ta dẫn đến cho ngươi một vị khách lớn.
Lý Nguyên vừa thấy Địch Phong tỉnh lại, vội vàng cười hì hì nghênh đón.
- A?
Địch Phong rửa mặt trong cái chậu Địch Lan đem tới, lúc này mới đi về phía Đường Tiêu đang ngồi trong sân.
- Ngươi là bằng hữu của Lý Nguyên?
- Đúng.
Đường Tiêu nhẹ gật đầu.
- Hắn là đại phúc tinh, hắn ở nhà ta một tối, mắt của bà ngoại ta đã sáng trở lại, có thể nhìn thấy mọi vật.
Lý Nguyên vội vàng nói thoáng qua với Địch Phong, chứng minh Đường Tiêu xác thực là người đáng tin tưởng.
- Ngươi muốn mua dược thảo vạn năm ?
Địch Phong cũng không để ý tới lời nói của Lý Nguyên, lại hỏi Đường Tiêu.
- Đúng.
- Quy củ cũ, đưa một khối thượng phẩm linh thạch trước, sau đó xem hàng.
Địch Phong vươn tay về hướng Đường Tiêu.
- Tại sao?
Đường Tiêu nheo mắt, tuy tính cách của hắn cũng không bạo ngược, nhưng nếu có người cố ý gây khó dễ, hắn cũng không loại bỏ khả năng giết người cướp của.
Đương nhiên, đối với loại người có gia đình, có người phải nuôi, trước mặt nữ nhi của hắn, Đường Tiêu cũng không dễ dàng ra tay.
- Quy củ là quy củ, bởi vì ngươi là khách nhân lần đầu tiên tới đây, ta làm sao biết được ngươi muốn mua thật hay không? Nếu ngươi mua thật, đến lúc đó khối thượng phẩm linh thạch này sẽ được khấu trừ vào bên trong tiền dược liệu.
Địch Phong nói tiếp.
- Huynh đài, Địch thúc là như vậy đấy.
Lý Nguyên vội vàng nhỏ giọng nói với Đường Tiêu.
- Cầm đi.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Địch Phong trong chốc lát, sau đó ném một khối thượng phẩm linh thạch cho hắn.
- Khách quan chờ một lát.
Sau khi Địch Phong thu được khối thượng phẩm linh thạch, thái độ khách khí hơn không ít, quay người đi vào trong phòng.
Vừa rồi Đường Tiêu kỳ thực đã dò xét tu vi Địch Phong tận lực giấu diếm, xem chừng hắn ít nhất đã trên thoát thai hoán cốt. Chỉ là người như vậy tại sao lại ẩn cư ở đây, hơn nữa mưu sinh bằng nghề hái thuốc, làm người ta cảm thấy có chút kì quái. Nhưng đó cũng không phải chuyện Đường Tiêu quan tâm.
- Ở đây bán thuốc sao?
Khi Đường Tiêu đang ngồi trong sân đợi Địch Phong lấy dược liệu, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ cửa sân đi vào. Nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, y phục bằng tơ lụa, vừa nhìn đã biết là đệ tử của nhà đại hộ, nữ tử cũng có vài phần tư sắc, nhìn cách ăn mặc trên người, có lẽ là nữ đệ tử của tông phái nào đó.
Đường Tiêu vừa nhìn đã nhận ra, hai người này đều đã Thoát Thai Hoán Cốt, có tu vi Địa Nguyên tứ giai.
- Ở đây bán thuốc sao? Tại sao không trả lời ta?
Nam tử thấy Đường Tiêu chỉ nhìn hắn không lên tiếng, tựa hồ có chút mất hứng.
- Ha ha, ở đây xác thực bán thuốc, nhưng chúng ta không phải người bán thuốc, mà là đến mua dược thảo.
Lý Nguyên lăn lộn trên đường phố một thời gian dài, vừa liếc nhìn đã biết hai người này có lai lịch lớn, nhưng cũng không phải người của Vân Vụ tông, vội vàng cười cầu hòa nói với bọn họ.
- Vậy người bán thuốc đâu?
Nam tử có chút không kiên nhẫn hỏi Lý Nguyên.
- Vào trong buồng lấy dược liệu rồi.
Lý Nguyên tươi cười trả lời câu hỏi của nam tử kia.
Địch Lan, con gái của Địch Phong từ buồng trong đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi, liền lấy hai chiếc ghế từ bên cạnh tường viện đặt xuống đất, nam tử nhìn thấy trên mặt ghế còn dính bụi đất liền nhíu mày, đợi Địch Lan lau ghế sạch sẽ rồi mời bọn hắn ngồi xuống.
Địch Lan hiển nhiên cũng không phải loại thiếu nữ quá ngoan hiền, sau khi ném lại một câu kêu nam tử kia tự lau ghế, chuẩn bị quay người rời đi, kết quả bị nam tử trẻ tuổi lớn tiếng chất vấn kéo lại:
- Các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao?
- Nhà ta không bán thuốc cho người ngoài, là các ngươi tự mình tìm đến!
Địch Lan lập tức trả lời.
- Ngươi! Ngươi….
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra biểu lộ hung ác, tựa hồ như muốn dạy dỗ Địch Lan, nhưng nể mặt nữ tử đứng bên cạnh, cũng không lập tức động thủ.
- Đại ca, ta giúp ngươi lau ghế!
Lý Nguyên vội vàng chạy tới, dùng tay áo ra sức lau ghế, lúc này nam tử trẻ tuổi kia mới thả Địch Lan ra.
Đường Tiêu lắc đầu, nếu nam tử trẻ tuổi kia không động thủ đánh Lý Nguyên, hắn cũng sẽ không can dự đến chuyện cãi lộn của bọn hắn, nói ra, cha con Địch gia xác thực rất có cá tính. Nhưng bọn họ quả thật không chủ động bán thuốc cho người ngoài, người không mở cửa tiệm, đương nhiên không chú ý đến nhiều lễ nghĩa xử sự như vậy.
- Tiểu nữ làm sao lại đắc tội với các hạ rồi?
Địch Phong mang một hòm gỗ lớn từ trong buồng đi ra, nghe thấy tiềng ồn ào trong nội viện, vội vàng buông hòm gỗ đi tới bên này.
Xem ra hắn không có loại bảo vật trữ vật chuyên môn dùng cất trữ dược thảo vạn năm như hồ lô, cho nên dùng hòm gỗ đặc chế đựng dược thảo, để tránh dược tính bị xói mòn.
- Vị này chính là Địch dược sư? Chúng ta có nghe người ta nói Địch dược sư hôm nay vừa vặn từ bên ngoài trở về, tìm kiếm được không ít dược thảo thượng hảo, cho nên chúng ta đặc biệt tới đây xem hàng.
Nữ tử trẻ tuổi mở miệng nói ý đồ đến đây của bọn hắn, cũng không trả lời câu hỏi của Địch Phong.
- Những dược thảo hái được này, ta đều cần dùng, không bán cho người ngoài.
Địch Phong khoát tay áo về phía nam tử trẻ tuổi, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi thật không thức thời! Người kia không phải cũng tới đây mua thuốc sao? Dựa vào cái gì mà không thể bán cho chúng ta?
Nam tử trẻ tuổi bình thường đã quen bá đạo, không nghĩ tới Địch Phong lại không nể tình như thế, bất giác liền nổi giận.
Địch Phong trầm mặc một hồi, liếc nhìn Lý Nguyên và Đường Tiêu, lúc này mới lại mở miệng nói với gã nam tử trẻ tuổi:
- Muốn mua dược thảo, phải giao một khối thượng phẩm linh thạch trước.
- Làm gì có quy củ nào như vậy? Một khối thượng phẩm linh thạch cũng có thể mua toàn bộ gia sản của ngươi! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi làm như vậy là cố ý muốn gây khó dễ cho chúng ta đúng không?
Nam tử kia vốn đã tức giận, lúc này âm điệu nói chuyện cũng gay gắt hơn một chút.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Đường Tiêu không hề có hứng thú với tranh chấp giữa đôi nam nữ trẻ tuổi và cha con Địch thị, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện hắn có Thiên Diệp thảo vạn năm là được rồi. Nhưng Đường Tiêu thật sự cảm thấy phiền toái với đôi nam nữ vừa đến này, nếu bọn hắn không đến, hiện tại có lẽ hắn đã bắt đầu giao dịch với Địch Phong rồi.
- Bất kể ngươi là ai, lần đầu tiên đến đây mua thuốc, phải tuân thủ quy củ của nơi này.
Địch Phong rất kiên trì nói với nam tử kia.
- Ngươi thực sự không nhận ra ta? Ngươi có biết Nghiêm thành chủ không? Hắn là thúc phụ của ta!
Nam tử trẻ tuổi càng lúc càng tức giận, tựa hồ vì nguyên nhân mất mặt trước nữ tử bên cạnh.
- A? Thân thích của Nghiêm thành chủ? Cái này…..không cần linh thạch nữa.
Trong ánh mắt Địch Phong lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cũng có chút bất ngờ, đại khái không nghĩ tới thân thích của Nghiêm thành chủ sẽ xuất hiện trong nhà hắn.
Xem ra tên nam tử này có thể chỉ là bà con xa của Nghiêm thành chủ, lúc này cố ý lôi Nghiêm thành chủ ra để hù dọa người khác, nhưng Địch Phong hiển nhiên cũng không muốn chọc vào phiền toái.
- Hừ! Mau lấy những dược thảo kia cho Hà muội ta! Nàng chính là đệ tử chân truyền của Ngũ sư tổ Phi Vân tông, Phi Vân tông là một trong những chi nhánh lớn nhất của Vân Vụ tông, ngươi có thể đắc tội được không?
Tên nam tử thấy uy hiếp có hiệu quả, lại tiếp tục uy hiếp Thu Phong thêm mấy câu.
Phi Vân tông xác thực là tông phái chi nhánh của Vân Vụ tông, nhưng không được xem là chi nhánh thân cận nhất, mà là tông phái bị Vân Vụ tông thâu tóm trước đây mấy năm, nam tử trẻ tuổi này rõ ràng muốn trấn trụ Địch Phong, cho nên mới lôi Vân Vụ tông ra uy hiếp. Địch Phong do dự một lát, lúc này đã không thể xách hòm gỗ mang về phòng trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng hắn vẫn quay người đi về phía hòm gỗ, xách hòm gỗ đến trước mặt mọi người, sau khi mở hòm gỗ ra, giới thiệu với ba người về dược thảo bên trong:
- Mấy cây này đều là dược thảo trên vạn năm hái được lần này, đây là một cây Huyền Minh thảo có gần hai vạn năm, đây là cây Thiên Diệp thảo có lịch sử một vạn hai ngàn năm.
- Dược thảo vạn năm!
Nữ tử kia nhìn chằm chằm vào dược thảo bên trong hòm gỗ, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, phải biết rằng dược thảo vạn năm bên trong Tiên thảo chi thành, có thể đều bị Vân Vụ tông lũng đoạn thu mua, đệ tử ở Vân Vụ tông giống như nàng bình thường rất khó thu mua được.
- Không cần nói nữa, ngươi báo tổng giá trị đi, những dược thảo này chúng ta lấy toàn bộ.
Nam tử trẻ tuổi thấy nữ tử tâm động như thế, vội vàng mở miệng cắt đứt lời giới thiệu của Địch Phong, hơn nữa khẽ vươn tay, hóa thành một linh phù đại thủ, vươn về phía hòm gỗ.
Sắc mặt Đường Tiêu trầm xuống, một linh phù đại thủ từ phía hắn cũng đồng dạng bay ra, đập tan linh phù đại thủ của nam tử trẻ tuổi, hơn nữa ôm hòm gỗ đặt trước mặt mình, sau đó bắt đầu đánh giá mấy cây dược thảo bên trong.
- Ta chính là cháu ruột của Nghiêm thành chủ Nghiêm Bằng, nếu không bán những dược thảo vạn năm này cho Hà muội, to gan giao dịch với người bên ngoài, ta sẽ lấy danh nghĩa của Nghiêm thành chủ tịch thu những dược thảo này! Tốt nhất ngươi đừng tự tìm phiền toái!
Nam tử trẻ tuổi tựa hồ nhìn ra tu vi của Đường Tiêu không thua kém mình, nhưng vẫn lấy thân phận của mình ra đe dọa Đường Tiêu.
- Tự tìm phiền toái?
Đường Tiêu tức giận hừ lạnh:
- Nghiêm thành chủ là thứ gì chứ?
- Ngươi dám nói Nghiêm thành chủ là cái thứ gì! Không muốn sống nữa sao!
Mang Nghiêm thành chủ ra hù dọa, nhưng lại bị người này coi khinh, Nghiêm Bằng càng không nhịn được, giận tím mặt.
- Vị đạo hữu, những dược liệu vạn năm này, Phi Vân tông chúng ta có trọng dụng, kính xin đạo hữu thành toàn, chúng ta nguyện bỏ ra giá gấp đôi giá Vân Vụ Tông thu mua.
Ngôn từ của nữ tử trẻ tuổi vẫn còn khách khí khi nói với Đường Tiêu, nhưng ngữ khí lại có vẻ rất bất thiện, bên trong mơ hồ có ý tứ lấy tông phái ra cưỡng chế Đường Tiêu.
Địch Phong nghe được lời nữ tử kia nói liền nhíu mày, thu mua giá gấp đôi Vân Vụ tông, đối với hắn không có lực hấp dẫn nào hết, nếu lén lút bán ra, chí ít có thể bán với giá gấp 10 lần.
- Những dược thảo vạn năm này đối với ta đồng dạng cũng vô cùng hữu dụng, hơn nữa ta đến trước các ngươi một bước, toàn bộ chỗ dược thảo vạn năm này ta đã đặt mua hết, nhị vị muốn thu mua dược thảo vạn năm, kính mời đi nơi khác.
Đường Tiêu bình thản trả lời nữ tử kia.
- Hà muội ta khách khí với ngươi như vậy, ngươi còn càn quấy, rõ ràng rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!
Sắc mặt Nghiêm Bằng đầy lạnh lùng, nghiêm nghị trách cứ Đường Tiêu, xem bộ dạng chắc chắn muốn động thủ rồi.
Đường Tiêu không để ý tới hắn, hỏi Địch Phong giá cả của những dược thảo vạn năm này, khi Địch Phong đang muốn mở miệng nói gì đó, Nghiêm Bằng đứng sau lưng Đường Tiêu đột nhiên rút ra một cây trường mâu màu bạc, trực tiếp đâm về phía hậu tâm Đường Tiêu, xem dáng vẻ muốn xuống tay trước để đánh lén cường sát Đường Tiêu, sau đó cướp lấy những dược thảo vạn năm này.
Đường Tiêu không né tránh, mặc cho ngân mâu kia đâm trúng vào hậu tâm của hắn, tuy đều là Địa Nguyên tứ cấp, nhưng công kích của võ giả Địa Nguyên tứ cấp khác trong mắt Đường Tiêu căn bản chỉ như con sâu con kiến lay cây, căn bản đều không đáng để hắn tận lực né tránh và ngăn cản.
Thấy ngân mâu đâm trúng hậu tâm đối phương, trong lòng Nghiêm Bằng vô cùng vui mừng, xem ra cuối cùng cũng trút được ác khí trong lòng, nhưng không ngờ ngân mâu giống như đâm vào sắt đá, rõ ràng không cách nào đâm vào thân thể Đường Tiêu, điều này khiến cho Nghiêm Bằng cả kinh, chẳng lẽ trên người đối phương có mặc bảo giáp phòng ngự vô cùng cường hãn?
- Ngươi vì những dược thảo này mà động thủ giết người?
Đường Tiêu vốn cũng không muốn gây chuyện ồn ào ở đây, hơn nữa hắn căn bản không xem trọng đôi nam nữ trẻ tuổi này, nhưng Nghiêm Bằng hết lần này đến lần khác ra sức khiêu khích, hơn nữa ra tay ngoan độc, trực tiếp muốn giết chết hắn.
Cho nên, Đường Tiêu sẽ không lưu hắn lại.
- Nếu ngươi thức thời thì để dược thảo vạn năm lại, nếu không Nghiêm gia ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!
Nghiêm Bằng thấy đánh lén không có kết quả, tựa hồ có chút chột dạ, trường mâu màu bạc liên tiếp đâm ra, sau đó lại lôi Nghiêm gia ra, ý đồ bức bách Đường Tiêu khuất phục.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
- Nghiêm gia? Chỉ dựa vào lời nói và hành động vừa rồi của ngươi, bổn công tử có thể lập tức tiêu diệt cửu tộc Nghiêm gia ngươi! Chỉ có điều bổn công tử thật sự không rảnh rỗi như vậy, nhưng ngươi thì chết chắc rồi!
Địch Phong kéo Địch Lan ra xa, mặc dù biết dược thảo vạn năm nhất định sẽ mang tới một số phiền toái không cần thiết, nhưng đến mức giết người diệt tộc lại là chuyện lúc trước Địch Phong căn bản không nghĩ tới.
- Khẩu khí lớn thật! Chỉ dựa vào ngươi cũng dám nói diệt toàn tộc Nghiêm gia ta? Ta thật sự muốn xem xem, ngươi làm thế nào khiến ta chết chắc….
Nghiêm Bằng còn chưa dứt lời, một đạo huyết quang bay lên, trong nháy mắt chém xuống thân thể và trường mâu màu bạc trong tay hắn, Nghiêm Bằng chỉ cảm thấy bên hông có cảm giác ngứa ngáy, vô thức nhìn xuống dưới, lại không phát hiện có gì dị thường. Nhưng vào lúc này, trường mâu trong tay hắn đột nhiên gẫy thành hai đoạn, mũi thương rơi xuống phiến đá trên mặt đất.
- Ngươi. . . . . .
Nghiêm Bằng mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng, bỗng nhiên ngay lúc đó thân thể hắn lay động, nửa người trên lập tức tách rời với nửa người dưới, sau đó té ngã trên mặt đất, ruột chảy đầy đất.
- A!
Nữ tử đứng cạnh Nghiêm Bằng nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này, liền có chút ngây người sửng sốt, với thực lực mà đối phương biểu hiện ra, dùng một kiếm có thể nhẹ nhàng giết chết Nghiêm Bằng, nàng tuyệt đối không tin đối phương chỉ có tu vi cấp Địa Nguyên tứ cấp, rất hiển nhiên, lần này bọn hắn đã chọc vào nhầm người.
- Ah! Ah! Ah!
Nghiêm Bằng nằm trên mặt đất vẫn chưa chết hẳn, nhìn thấy bụng mình bị chảy ruột, nửa người trên chia lìa với nửa người dưới, liền kinh hãi vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, liền ở đó lớn tiếng kêu thảm thiết.
- Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi, không diệt được Nghiêm gia Mãn tộc ngươi sao?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, thu hồi hồng viêm trong tay, xoay người qua, giống như người vô sự, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Địch Phong đang đứng ở xa giá dược thảo vạn năm.
- Hà muội, mau chạy đến nhà thúc phụ ta, kêu bọn họ chạy tới cứu ta. . . . . .
Nghiêm Bằng nằm trên mặt đất gọi nữ tử họ Hà đứng bên cạnh.
- Chính ngươi cậy mạnh, chọc người không nên dây vào, kêu ta làm gì? Ta còn có việc phải quay về trong tông.
Nữ tử họ Hà sợ hãi nhìn theo bóng lưng Đường Tiêu, sau đó tung người, lập tức bay khỏi nhà họ Địch, để lại một mình Nghiêm Bằng ở đó liên tục kêu thảm thiết.
Một quả hỏa cầu từ trong thân thể Đường Tiêu lặng yên không một tiếng động bắn ra, truy đuổi theo nữ tử họ Hà, nữ tử họ Hà chưa bay ra khỏi nhà Địch Phong, liền trực tiếp từ trên không trung ngã xuống, sau đó thân thể nàng bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt bị thiêu đốt thành tro tàn.
Đường Tiêu chưa rời khỏi Tiên thảo chi thành, làm sao lại dễ dàng để nàng bỏ chạy, lưu lại mầm tai vạ cho mình?
Lúc này Nghiêm Bằng đã hoàn toàn chết lặng, vừa rồi hắn cũng vì nịnh nọt nữ tử họ Hà này, mới cưỡng ép xuất đầu đánh lén Đường Tiêu, không ngờ kết quả lại trở thành như vậy, nhưng điều khiến hắn không ngờ nhất là, nữ tử họ Hà bình thường vẫn liếc mắt đưa tình với hắn, giữa hai người đã sắp trở thành quan hệ tình nhân, không ngờ vào thời khắc nguy nan, nàng lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, giống như sợ bị dính líu tới hắn.
Đường Tiêu cuối cùng cũng đàm phán xong giá cả với Địch Phong, hoàn thành giao dịch dược thảo vạn năm, quay đầu lại nhìn Nghiêm Bằng còn đang nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, ánh mắt lạnh lẽo, một quả hỏa cầu khác trong tay Đường Tiêu lại bắn ra, lập tức đốt Nghiêm Bằng thành một đống tro tàn, sau đó cũng không quay đầu lại từ trong nhà Địch gia đi ra ngoài.
- Huynh đài! Huynh đài!
Lý Nguyên đuổi theo hắn, vừa rồi trong nháy mắt Đường Tiêu đã giết chết hai gã cường giả thoát thai hoán cốt, khiến hắn nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm.
- Còn chuyện gì?
Đường Tiêu đứng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên gãi gãi đầu, tựa hồ không biết mình muốn nói cái gì.
Đường Tiêu mỉm cười, sau đó ném khối thượng phẩm linh thạch và một món thượng phẩm pháp khí do võ giả cấp Nhân Nguyên sử dụng cho Lý Nguyên:
- Chăm sóc tốt bà ngoại ngươi.
Sau đó Đường Tiêu ném hồng viêm ra, nhảy lên phía trên, trong nháy mắt bay lên không trung, hoàn toàn biến mất.
- Huynh đài. . . . . .
Lý Nguyên nhìn thượng phẩm linh thạch và thượng phẩm pháp khí trong tay, bất giác ngây người, lần này đúng là gặp được đại vận, gặp được một người ra tay quá sức rộng rãi hào phóng.
Lý Nguyên nhìn theo phương hướng Đường Tiêu biến mất, liên tục vái mấy lạy.
Mục tiêu kế tiếp của Đường Tiêu, không cần phải nói, chính là tiến về Thiên Thư các của Vân Vụ tông, tra tìm địa điểm của Bí cảnh Truyền Tống Trận trong bí cảnh sương mù và tinh đồ ở đây.
Một tháng sau, Đường Tiêu tới gần một thiên thạch cực đại, thiên thạch này chính là tổng bộ trên mặt đất của Vân Vụ tông, Kim Vân tinh.
Xung quanh Kim Vân tinh bày cấm chế rất cường đại, với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, muốn tự nhiên xông vào cũng có khó khăn nhất định, trước đó khi lần đầu xông vào cấm chế ở Huyền Vũ thành đã bị Thiên Lôi bổ kích, hiện tại khi Đường Tiêu đối mặt với cấm chế cũng cẩn thận hơn nhiều.
Kim Vân tinh vô cùng rộng lớn, đến mức chí ít phải bay mười mấy năm mới hết được một vòng, Đường Tiêu bám theo những máy phi hành hình tròn kỳ quái kia, xuyên qua thông đạo đặc biệt trong cấm chế, chậm rãi bay vào cấm chế, đồng thời hạ xuống trên quảng trường rộng lớn của tinh thạch. Xem ra nơi này là bến đáp chuyên dùng để đổ bộ đặc biệt cho võ giả bên ngoài.
Hạ xuống trước rồi nói, nghĩ cách lẩn vào trong Vân Vụ tông, mới có thể tiến vào Thiên Thư các, tìm được chỗ tinh đồ và Bí cảnh Truyền Tống Trận tương ứng.
Ở một góc quảng trường, có mấy tên ăn mặc đạo bào tông phái canh giữ con đường tiến vào cấm chế, kiểm tra quảng trường đáp xuống, những võ giả từ trong thùng tròn đi ra hoặc tự hành đi tới, phía trên núi đá cực lớn bên cạnh cửa vào con đường có viết ba chữ vàng cực lớn: “Vân Vụ tông”, vô cùng có khí thế.
Hôm nay ở đây rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có vật phi hành hình tròn xuyên qua thông đạo cấm chế đáp xuống, sau đó một đám võ giả nam nữ từ bên trong đi ra, hướng về phía cửa vào. Khi Đường Tiêu tới nơi, ở đây đã xếp thành một hàng dài.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba