“Xích Hà đạo trưởng là quan chủ một quan, sao dám làm phiền ông tự mình đón chào?” Nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của Xích Hà đạo trưởng, bốn người Lục Hòe cũng mỉm cười, khách khí nói. Loại thái độ thân hòa này của họ, nằm ngoài sở liệu của Xích Hà đạo trưởng, thậm chí để hắn sinh ra một loại cảm giác kinh sợ.
Vốn với thân phận địa vị của bốn người Lục Hòe, hoàn toàn không cần khách khí như vậy với Xích Hà đạo trưởng. Tuy nói Xích Hà là quan chủ một quan, nhưng Hà Phi Quan dù sao chỉ là một môn phái nhỏ, so sánh với bốn người Lục Hòe, xếp hạng trong năm mươi tông phái đứng đầu Địa Tự Hào, thật sự không thể so sánh. Kỳ thực một người đứng đầu một môn phái nhỏ như Xích Hà đạo trưởng, ở trong mắt bốn người Lục Hòe cũng không khác gì người tu chân bình thường, sở dĩ bọn họ chịu khách khí, hoàn toàn là vì nể mặt Trương Văn Trọng.
Trước đó bốn người Lục Hòe cũng từng điều tra quan hệ giữa Hà Phi Quan và Trương Văn Trọng. Theo bọn họ xem ra, Hà Phi Quan hẳn là mình hữu đầu tiên của Phong Sơn phái, hơn nữa còn có hữu nghị rất sâu sắc đối với Trương Văn Trọng. Tuy rằng bọn họ không biết Hà Phi Quan đã dùng thủ đoạn gì lấy lòng Trương Văn Trọng, nhưng điều này cũng không gây trở ngại quyết tâm kết giao với Hà Phi Quan. Để có thể lấy lòng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái, bốn người Lục Hòe có thể nói là vô cùng dụng tâm.
Sau một phen hàn huyên, Lục Hòe hướng Xích Hà đạo trưởng đưa ra lời mời: “Đợi khi hội đấu giá kết thúc, đạo trưởng không ngại cùng đệ tử đến Linh Xu phái tham quan.”
Tôn Đinh Quân, Hoắc Thanh và Tiêu Chắn cũng lần lượt hướng Xích Hà đưa ra lời mời, lại cười dài nói: “Nếu như đạo trưởng không chê, chúng ta cứ kết thành mình hữu, ngày sau cũng tiện tới lui...”
Xích Hà quá đỗi vui mừng, vội vàng nói: ‘Thế nào lại ghét bỏ chứ? Nhận được các vị để mắt, nguyện cùng Hà Phi Quan kết thành mình hữu, chúng tôi tự nhiên cầu còn không được.” Hắn biết rõ cùng Linh Xu phái, Liễm Sơn kiếm tông, Hoa Gian phái và Ba sơn Tiêu gia kết thành mình hữu, đối với mình hay Hà Phi Quan đều có chỗ tốt, tự nhiên không chịu bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, liền lôi kéo bốn người Lục Hòe lập tức định ra mình ước, rất sợ bọn họ qua đi rồi đổi ý.
Sau khi định ra mình ước, bốn người Lục Hòe cũng tam cáo từ Xích Hà, đi tìm Trương Văn Trọng.
Sau khi bốn người Lục Hòe rời khỏi, Xích Hà đạo trưởng vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi kích động, vẻ mặt hưng phấn xoa xoa tay, liên tục nói: “Thực sự thực không ngờ, bốn người trong bốn môn phái xếp hàng trong năm mươi môn phái đầu tiên của Địa Tự Hào, không ngờ nguyện ý ký mình ước với Hà Phi Quan chúng ta. Sự thịnh vượng của Hà Phi Quan, sợ là sắp bắt đầu rồi phải không?” Hắn lại quay đầu nhìn Trác Thanh Liên đang đứng phía sau hỏi: “Đồ nhi, vi sư không phải đang nằm mơ chứ?”
Lúc này Trác Thanh Liên cũng không nhìn hắn, mà đưa ánh mắt nhìn sang bên. Khi nghe hắn hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sư tôn, ngài kích động thì kích động, nhưng cũng đừng quá tự đắc. Theo con thấy, bốn người Lục Hòe sở dĩ chịu hạ mình kết giao, hơn phân nửa là nể mặt mũi của Trương tiên sinh. Sư tôn hãy xem.
Nhìn theo tay Trác Thanh Liên, Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ phát hiện, bốn người Lục Hòe đang vây quanh bên người Trương Văn Trọng, nhìn dáng dấp tươi cười trên mặt họ, rõ ràng đang muốn lấy lòng hắn.
“Đây.., đây xảy ra chuyện gì? Bốn người Lục Hòe đều nằm trong bốn tông phái mạnh của Địa Tự Hào, sao lại lấy lòng cung kính đối với Trương tiên sinh như vậy?” Xích Hà há to miệng khiếp sợ, thế nào cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Không chỉ có Xích Hà đạo trưởng, những người tu chân không nhận ra Trương Văn Trọng, cũng đều bị một màn này chắn kinh, đều kinh hô nghị luận, suy đoán:
“Trời ạ ta không có nhìn lầm chứ? Bốn vị trưởng lão bốn môn phái Địa Tự Hào, không ngờ lại vây quanh một phàm phu tục tử lấy lòng.. , điều này sao có thể?”
“Ai biết người này là thần thánh phương nào? Lẽ nào là người đại lý của một môn phái thuộc Thiên Tự Hào?”
“Khó tin, thật khó tin... Ai có thể nói cho ta biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì không?”
Tuy rằng chuyện Phù Bảo tồng bị diệt, ở trong khoảng thời gian gần đầy là câu chuyện trọng tâm đứng đầu tu chân giới. Nhưng người biết Phù Bảo Tông bị một mình Trương Văn Trọng tiêu diệt lại không nhiều lắm. Bởi vì người tận mắt chứng kiến một màn lúc đó, đều được Trương Văn Trọng yêu cầu bảo vệ dùm bí mật này, không bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên những người tu chân kia không biết Trương Văn Trọng, xem hắn như phàm phu tục tử, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
So sánh với sự khiếp sợ và không giải thích được của Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên cũng đã đoán được: “Nếu như con không đoán sai, bốn người Lục Hòe hẳn đã biết Trương tiên sinh là người đại lý của đan đinh đại phái, có lẽ biết có thể từ chỗ Trương tiên sinh thu được rất nhiều đan dược cao phẩm, cho nên mới hạ thân phận đi lấy lòng hắn.”
“Ân, con nói không sai, đích thật là có khả năng này.” Lúc này Xích Hà cũng hồi phục lại tỉnh thần, nhìn Trương Văn Trọng đang được bốn người Lục Hòe vây chính giữa, sau một phen trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Xem ra chúng ta phải càng đem nhiều công sức để lấy lòng Trương tiên sinh. Chỉ khi đem Hà Phi Quan cột chặt vào hắn, mới có cơ hội thịnh vượng phát đạt.”
Trác Thanh Liên chậm rãi gật đầu, đối với câu nói của Xích Hà đạo trưởng rất tán thành.
Người chung quanh khe khẽ trò chuyện cũng không gây trở ngại sự giao lưu giữa bốn người Lục Hòe và Trương Văn Trọng, sau một phen hàn huyên, Lục Hòe thật sự không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, sau một thoáng do dự, cuối cùng nhỏ giọng hướng Trương Văn Trọng hỏi: “Trương tiên sinh, hôm nay dị tượng xuất hiện lúc gần sáng, có liên quan tới anh phải không?” Trước đó hắn cũng từng thử thăm dò đệ tử Phong Sơn phái, nhưng cũng không có câu trả lời thuyết phục, cho nên thẳng thắn đưa ra nghi vấn trong lòng với Trương Văn Trọng.
Ba người Tôn Đình Quân đều dựng đứng lỗ tại, đều bức thiết muốn biết câu trả lời của Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng không lo lắng câu hỏi bị người khác nghe được, bởi vì họ đã lén lút hạ cấm chế chung quanh, đừng nói là nói nhỏ, dù có hò hét thì người chung quanh cũng đừng mơ tưởng nghe được.
Nhưng đối với câu hỏi của Lục Hòe, Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười không đáp.
“Nếu Trương tiên sinh không muốn nói, chúng ta cũng không nhắc lại.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lục Hòe cũng không bỏ qua, lại hỏi: “Nhưng hương thơm say lòng người của sáng nay, hằn là có liên quan tới Trương tiên sinh chứ? Chỉ là không biết anh vừa luyện chế ra được loại đan dược nào thế?”
‘Thất phẩm.” Lúc này Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm, mà nói sự thực.
“Cái gì? Thất.., thất phẩm?” Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng bốn người Lục Hòe nghe được câu trả lời của Trương Văn Trọng, liền chắn kinh đến trợn mắt há hốc, thất thanh kinh hô lên. Cũng may bọn họ đã sớm hạ cấm chế, không để tiếng kinh hô truyền ra, bằng không khăng định sẽ làm oanh động, làm trận đấu giá tu chân không thể bắt đầu thuận lợi.
Sau khi hít sâu vài hơi, Tôn Đình Quân là người thứ nhất binh phục lại tình tự, xác nhận dò hỏi: “Trương tiên sinh, sáng sớm nay anh luyện chế đích thật là đan dược thất phẩm? Anh không có hù chúng tôi a?” Thanh âm của hắn vẫn đang run.
Trương Văn Trọng bật cười, hỏi ngược lại: ‘Tôi cần hù các vị sao?”
“Trời ạ, Trương tiên sinh không ngờ thực sự luyện chế ra đan dược thất phẩm, thực sự làm kẻ khác khó thể tin...” Đối với câu nói của Trương Văn Trọng, bốn người Lục Hòe rất tin tưởng. Bọn họ vừa khiếp sợ, cũng vội vã đưa ra thỉnh cầu: “Trương tiên sinh, có thể đem đan dược anh mới luyện chế, bán một chút cho chúng tôi không?”
Trương Văn Trọng mỉm cười, nói: “Lần này trong hội đấu giá, tôi sẽ xuất ra hai viên đan dược thất phẩm để tiến hành bán đấu giá. Nếu các vị muốn, thì cứ mua đi.”
Hoắc Thanh xoa tay, khẳn cầu nói: “Chỉ có hai viên? Lẽ nào không thể bán thêm vài viên sao? Trương tiên sinh, anh yên tâm, giá cả không thành vấn đề, anh mang thêm vài viên ra bán đấu giá đi.”
“Phải nha, phải nha, Trương tiên sinh, anh mang thêm vài viên ra bán đấu giá đi, hai viên quả thật là quá ít.” Ba người Lục Hòe cùng gật đầu phụ họa, bọn họ đều rất mong muốn Trương Văn Trọng có thể lấy thêm vài viên ra bán đấu giá.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: “Các vị cũng quá tham lam đi thôi? Chẳng lẽ các vị cho rằng đan dược thất phẩm dễ luyện lắm ư? Nói thật với các vị, lần này tôi tổng cộng cũng chỉ luyện ra được có vài viên, nếu không phải vì đề cao danh tiếng cho hội đấu giá tu chân, dù một viên tôi cũng không muốn đem ra.”
Trương Văn Trọng dự định giữ mãi công việc tổ chức hội đấu giá tu chân, tốt nhất hàng năm đều có thể tổ chức một hai lần như vậy. Chính bởi vì có ý niệm như thế, hắn mới không tiếc mang hai viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan trân quý đưa ra bán đấu giá.
Nghe Trương Văn Trọng nói như vậy bốn người Lục Hòe cũng đành thôi, vừa đem việc này báo cho tông phái, vừa xoa tay chuẩn bị mua cho được hai viên đan dược thất phẩm về trong túi.
Thời gian trôi qua từng giây, người đến tham gia hội đấu giá ngày càng nhiều, làm làng du lịch suối nước nóng vốn quạnh quẽ trở nên càng rầm rĩ náo nhiệt. Những người tu chân tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, đều đang nói những chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng, Phong Sơn phái và chuyện hội đấu giá tu chân lần này.
Thời gian vừa đến, đệ tử Hà Phi Quan, vị Khâu Đại Bảo kinh nghiệm phong phú về bán đấu giá, mặc đạo bào mới tỉnh, cùng bốn vị đệ tử của Hà Phi Quan và Phong Sơn phái đi theo, tiến lên đài cao ngay trung tâm làng du lịch suối nước nóng, lại gõ vào chuồng thanh đồng đặt trên bàn bán đấu giá.
“Đương...”
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, lập tức vang vọng toàn bộ làng du lịch suối nước nóng, đưa ánh mắt mọi người đều hấp dẫn tới.
Khâu Đại Bảo thân là tiêu điểm của mọi người, cũng không hề luống cuống một chút nào, sau khi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tươi cười đem lời dạo đầu quen thuộc nói ra: “Các vị đồng đạo tu chân giới, hoan nghênh các vị đến tham gia hội đấu giá tu chân lần này tại Vân Thai thị...”
Toàn bộ biểu tỉnh của những người tu chân đều trở nên nghiêm túc lên, bởi vì bọn họ biết, buổi đấu giá tu chân chờ đợi đã lâu ngày, ngay lúc này chính thức được vén màn.
Dưới sự chủ trì của Khâu Đại Bảo, hội đấu giá tu chân được tiến hành đâu vào đấy.
Lúc vừa mới bắt đầu tranh phách, đều là những vật tương đối binh thường, tuy rằng cũng có người ra giá tranh phách, nhưng cũng đã oanh động biết bao nhiêu người. Đại bộ phận người tham gia, đều đang chờ những thứ trân quý được đưa lên sân khấu.
Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, đều vô cùng hiếu kỳ đối với những đồ vật được đấu giá. Vô luận là pháp bảo, phù chú, đan dược hay linh tài liệu, hoặc là một ít vật khác thường, những thứ ngạc nhiên cố quái, đều sẽ làm hai nàng ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ, lại hướng Trương Văn Trọng hỏi về những vật này.
Đối với câu hỏi của Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng đều mỉm cười nhất nhất đáp lại, đem tư liệu của mỗi dạng vật phẩm đấu giá miêu tả thật rõ ràng, không chỉ làm hai nàng nghe được liên tục gật đầu, cũng làm những người tu chân xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Những người tu chân này hiển nhiên không hề ngờ tới, Trương Văn Trọng lại rõ những đồ vật kia như lòng bàn tay. Hơn nữa những nội dung hắn giảng, chính những người tu chân kia chưa từng nghe qua bao giờ. Thậm chí cả bốn người Lục Hòe, cũng dựng lỗ tại, chăm chú nghe Trương Văn Trọng giảng giải, không muốn bỏ sót bất luận nội dung nào.
Không chỉ chăm chú lắng nghe, bốn người còn đang cảm khái tận đáy lòng: “Không nghĩ tới, tri thức của Trương tiên sinh lại uyên bác đến như vậy, thật sự làm chúng ta bội phục.” Lời này của họ thật sự phát ra từ nội tâm, không có nửa điểm ý tứ nịnh hót.
Đối với lời tán thưởng của bốn người Lục Hòe, Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười, vẫn không nhiều lời. Nhưng Tô Hiểu Hồng lại cười hì hì nói: “Đây có là gì? Tôi nói cho các vị biết, trình độ uyên bác của lão sư tôi, là điều mà các vị khó thể tưởng tượng, theo tôi biết trên thế giới này, sẽ không có chuyện gì mà thầy không biết.”
Lúc này, bốn người Lục Hòe đã biết được Tô Hiểu Hồng là đồ đệ duy nhất hiện nay của Trương Văn Trọng, tự nhiên không dám khinh thường. Sau khi nghe được câu nói của nàng, đều liên tục gật đầu, phụ họa: “Phải, phải, Tô tiểu thư nói phải, tri thức uyên bác của Trương tiên sinh, đích xác chúng tôi không có khả năng bằng được.”
Trong lúc mọi người còn đang nói giỡn, vật đấu giá đầu tiên có thể làm oanh động đã phủ xuống.
Một thanh phi kiếm đỏ đậm được Khâu Đại Bảo đặt lên trên bàn đấu giá.
“Vật phẩm bán đấu giá lần này, là linh khí ngũ phẩm Liệt Diễm kiếm, rất thích hợp cho đạo hữu tu luyện hỏa hệ đạo pháp sử dụng, lời vô ích tôi cũng không nói thêm, để mọi người cảm thụ một chút uy lực của nó.” Khâu Đại Bảo dứt lời, cầm Liệp Diễm kiếm, rút ra khỏi vỏ. Nhất thời một cỗ khí lãng nóng rực từ bên trong kiếm phóng ra, hướng những người tu chân chung quanh ập tới, lập tức làm đại bộ phận người tu chân thần tình chợt rùng mình, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Linh khí, đúng là linh khí, không nghĩ tới hội đấu giá lần này lại có linh khí xuất hiện?”
“Linh khí ngũ phẩm Liệp Diễm kiếm? Thực sự là thứ tốt, thanh kiếm này ta muốn.”
“Ta tu luyện hỏa hệ đạo pháp, ta cũng đang thiếu một thanh phi kiếm tiện tay, dù có táng gia bại sản, ta cũng phải mua cho được thanh Liệp Diễm kiếm này.”
Sau thoáng khiếp sợ, rất nhiều người tu chân đều có hứng thú đối với Liệp Diễm kiếm, đều bắt đầu xoa tay, chuẩn bị không tiếc tất cả đại giới muốn mua cho được thanh phi kiếm kia.
Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh và Tiêu Chắn vẻ mặt cũng kinh ngạc, nhưng ánh mắt bọn họ không nhìn lên đài đấu giá mà lại nhìn sang Lục Hòe.
Hoắc Thanh tính tỉnh gấp gáp, há mồm nói: “Lão Lục, nếu như ta không nhớ lầm, chuôi Liệp Diễm kiếm này hẳn là pháp bảo của ông phải không? Ông bỏ được nó đem ra bán đấu giá? Ồng không phải điên rồi chứ?”
“Ngươi mới bị điên đó.” Lục Hòe trừng mắt nhìn Hoắc Thanh, sau đó hì hì nở nụ cười, nói: “Gần đây ta trùng hợp thu được một thanh hỏa hệ phi kiếm có phẩm cấp càng cao, nên thanh hỏa hệ phi kiếm này cũng tự nhiên bỏ qua, vốn ta định truyền cho đệ tử trong môn phái, nhưng sau khi nghe được Trương tiên sinh tố chức hội đấu giá tu chân lần này, liền thay đổi chủ ý đem nó đến đưa ra bêu xấu.”
Từ biểu hiện xem ra, hắn đang trả lời vấn đề của Hoắc Thanh, nhưng người sáng suốt đều biết, câu nói này hắn muốn nói cho Trương Văn Trọng nghe. Kỳ thực ý tứ của hắn đơn giản chính là: Nhìn thấy rồi chứ? Để giữ thể diện cho anh, ngay cả ngũ phẩm linh khí tôi cũng đưa ra cống hiến, thế nào, tôi đủ làm bạn chí cốt chứ? Xem ở chuyện này, anh có phải nên có quan hệ tốt hơn với Linh Xu phái chúng tôi? Bán cho chúng tôi một chút đan dược cao phẩm, hay pháp bảo cao cấp cũng được...
Trương Văn Trọng tự nhiên nghe hiểu được ý tứ của Lục Hòe, mỉm cười nhìn hắn gật đầu, biếu thị mình đã nhớ kỹ chuyện này, sau đó sẽ chiếu cố cho hắn cùng Linh Xu phái một chút.
Đối với thái độ của Trương Văn Trọng, Lục Hòe tự nhiên mừng rỡ phi thường. Tuy nói đem ngũ phẩm linh khí ra bán đấu giá làm hắn rất xót ruột, nhưng chỉ cần có thể lấy lòng Trương Văn Trọng, đó chính là thật đáng giá.
Ba người Tôn Đinh Quân cũng nhìn thấy cảnh này tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đều nói thầm: “Đừng xem Lục Hòe này ngày thường tùy tiện, làm việc thật
Có chút tài năng. Lần này lại bị hắn chiếm tiên cơ mất rồi. Không được, phải nghĩ biện pháp để bù đắp lại một chút..Hội đấu giá tu chân lần này sẽ duy trì liên tục một tuần, cho nên ba người Tôn Đình Quân cũng không sốt ruột, đều đang suy nghĩ nên xuất ra bảo bối gì mới có thể tăng thêm phân lượng trong lòng Trương Văn Trọng, vượt lên trên ba người còn lại...
Sau một phen cạnh tranh kịch liệt, thanh Liệp Diễm kiếm của Lục Hòe cuối cùng với giá ba mươi sáu vạn viên đan dược nhất phẩm, một cái giá trên trời khiến kẻ khác nghẹn họng đã thành giao. Giá cả như vậy, cũng liền sáng tạo ra cái giá tối cao cho hội đấu giá tu chân trong lịch sử tu chân giới.
Lần này, sở dĩ Trương Văn Trọng định ra dùng nhất phẩm đan dược làm thành tiền cơ sở cho hội đấu giá, cùng lúc bởi vì muốn để nhất phẩm đan dược trở thành vật phẩm thay thế tiền trong tu chân giới hiện nay, rất nhiều giao dịch đều dùng nhất phẩm đan dược để hoàn thành, mỗi ngày số lượng tiêu hao cũng cực lớn. Dù sao không phải mỗi người đều có được đan dược cao phẩm, đại đa số người tu chân có khả năng sử dụng cũng chỉ là nhất phẩm đan dược. Mà đại đa số tu chân tông phái, từng tháng đều cho đệ tử trong phái một số đan dược nhất phẩm, để bọn họ dùng làm tiền mua vật mình cần.
Mặt khác, trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử Phong Sơn phái học tập luyện đan thuật, luyện chế ra một nhóm lớn đan dược nhất phẩm. Những đan dược nhất phẩm này, đừng nói là Trương Văn Trọng, dù là đệ tử Phong Sơn phái cũng không xem vào trong mắt. Cho nên thẳng thắn đem đan dược nhất phẩm quy định làm tiền cơ sở cho hội đấu giá lần này, cũng phương tiên cho mình buôn bán vật phẩm.
Đối với việc Liệp Diễm kiếm bán ra được ba mươi sáu vạn viên đan dược nhất phẩm, Lục Hòe cũng thấy thật hài lòng. Có số đan dược nhất phẩm này, hắn đối với việc cạnh tranh thất phẩm đan dược, cũng rất có lòng tin.
Ngay khi ngọn lửa oanh động của Liệp Diễm kiếm còn chưa hạ xuống, lại có một vật phẩm oanh động cao hơn liền nổi gót theo sau.
Khâu Đại Bảo từ trong tay một gã đệ tử Phong Sơn phái tiếp nhận một chiếc hộp dài, cười nói: “Vừa rồi là Liệp Diễm kiếm, khiến cho mọi người kịch liệt cạnh tranh, chỉ tiếc cuối cùng chỉ có một người thắng, tin tưởng có rất nhiều vị còn đang hối hận vừa rồi mình không tiếp tục kêu giá, mua được linh khí ngũ phẩm đó phải không? Nhưng hiện tại mọi người không cần hối hận nữa, bởi vì vật phẩm bán đấu giá kế tiếp, có phẩm cấp càng cao hơn Liệp Diễm kiếm.”
“Liệp Diễm kiếm là linh khí ngũ phẩm, không ngờ còn có pháp bảo cao cấp hơn nó sao? Đây.., đây sao có thể?”
“Uy, ngươi không phải đang thôi phồng đó chứ? Pháp bảo cao phẩm hơn cả Liệp Diễm kiếm? Trời ạ...”
“Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh mở hộp, để chúng ta nhìn xem bên trong là thứ gì nào.”
Khâu Đại Bảo cũng không vội vàng mở hộp, thẳng đến khi làm tình tự mọi người đều khẳn trương, mới chậm rãi mở ra, lấy món pháp bảo đặt bên trong đưa ra, là một cây quạt huyền mộc cực kỳ tỉnh xảo.
Huyền Mộc chiết phiến này, là do Trương Văn Trọng thu được từ trong tay Viễn Đằng Khuê. Tuy rằng hắn đã xóa đi khí tức của Viễn Đằng Khuê trong pháp bảo, nhưng dù sao nó cũng là pháp bảo của Âm Dương Đạo, nếu đem sử dụng, sẽ rước lấy phiền phức. Cho nên lấy ra đem bán thì vẫn tốt hơn.
Khâu Đại Bảo “ba” một tiếng mở quạt ra, một cỗ linh khí tinh thuần từ trong quạt khỏi động toát ra, làm những người tu chân liền có cảm giác hít thở không thông.
“Huyền Mộc chiết phiến, không chỉ tỉnh xảo, còn là kiện linh khí bát phẩm, chư vị bằng hữu, mọi người còn đang chần chờ điều gì? Còn đang do dự điều gì? Mau nhanh tranh phách, qua khỏi thời gian, thì không còn cơ hội nữa đâu.” Khâu Đại Bảo thao thao bất tuyệt nói.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Huyền Mộc chiết phiến, tuy rằng đang há to miệng nhưng lại không phát ra chút thanh âm. Lúc này toàn bộ tâm tư của bọn họ đều đặt lên Huyền Mộc chiết phiến, đối với những lời của Khâu Đại Bảo đều không nghe thấy.
Toàn bộ làng du lịch suối nước nóng, bởi vậy lâm vào trạng thái vắng vẻ quỳ dị.
Khâu Đại Bảo bị một màn trước mắt làm kinh mộng, trong lòng hắn ngạc nhiên nói thầm: “Ách.. , đây là làm sao vậy? Sao không ai chịu ra giá? Lẽ nào mọi người không ai hửng thú đối với pháp bảo này?”
Ngay khi Khâu Đại Bảo mờ mịt không biết nên làm sao, những người tu chân ở đây rốt cục cũng hồi thần, bọn họ giống như thùng thuốc nổ bị đốt, đều thất thanh kinh hô lên:
“Thật tinh thuần , linh khí thật dâng trào, bát phẩm linh khí, quả nhiên là bát phẩm linh khí không sai.”
“Trời ạ, vừa mới là một kiện linh khí ngũ phẩm, hiện tại lại là linh khí bát phẩm, hội đấu giá tu chân lần này, cũng thật mạnh mẽ quá nha? Rốt cục là bại gia tử nào đem nó ra bán đấu giá vậy?”
“Vừa rồi bỏ lỡ Liệp Diễm kiếm, Huyền Mộc chiết phiến ta nhất định phải mua được, đây là linh khí bát phẩm, dùng làm trấn phái chỉ bảo là được rồi.”
“Đừng có ai tranh với ta, linh khí bát phẩm này ta muốn có.”
Phản ứng nóng nảy của mọi người làm Khâu Đại Bảo nguyên bản đang có chút thấp thỏm nhất thời liền yên tâm, sau một thoáng thở dài, cũng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Ta đã nói mà, đây là linh khí bát phẩm, mọi người sao lại không có chút phản ứng, nguyên lai đều là bị hách đến choáng váng.. .Hừ, quả nhiên là cả đám người chưa thấy qua hàng cực phẩm thôi.” Hắn hiển nhiên đã quên lúc mình mới bắt đầu nhìn thấy Huyền Mộc chiết phiến thì có dáng dấp thất thố thế nào, lúc đó hắn còn trực tiếp té phịch xuống đất, phản ứng còn kích động hơn cả mọi người trong lúc này.
Sau khi điều chỉnh một chút tâm tĩnh, Khâu Đại Bảo dùng giọng nói cực kỳ kích động: “Nhìn ra được mọi người đều muốn có linh khí bát phẩm Huyền Mộc chiết phiến này nha, như vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian của mọi người, bắt đầu tranh phách. Huyền Mộc chiết phiến, giá quy định, mọi người cử ra giá, ai cao thì được.”
Thanh âm Khâu Đại Bảo vừa hạ xuống, thì có một nam tử xấu xí đứng lên vỗ thẻ bài, hô: “Một vạn viên nhất phẩm đan dược.”
Thanh âm của hắn vừa hạ xuống, lại đưa tới một mảnh cười vang của mọi người, có người còn trực tiếp châm chọc: “Một vạn viên đan dược nhất phẩm? Ngươi thật sự dám mở miệng kêu giá. Tuy nói người ta thiết giá quy định, nhưng cũng không đến mức khai ra giá thấp như vậy chứ? Dù muốn chiếm tiện nghi, cũng không nên làm như vậy nha. Chính ngươi ngu ngốc còn chưa tính, còn khi dễ chúng ta đều ngu ngốc như ngươi sao? Linh khí ngũ phẩm như Liệp Diễm kiếm, đã bán ra với giá ba mươi sáu vạn viên đan dược nhất phẩm. Huyền Mộc chiết phiến, còn cao hơn ba phẩm cấp, dù sao giá cả cũng phải cao hơn chứ? Nếu như ngươi không ra nổi giá, đừng vội vã chạy tới mà kêu, chọc người cười chết.”
Nam tử xấu xí vừa rồi, là trưởng lão của một môn phái nhỏ, sau khi nghe Khâu Đại Bảo nói Huyền Mộc chiết phiến được ra giá quy định, liền nghĩ có tiện nghi có thể chiếm, cuống quýt giành ra giá trước, cũng không nghĩ sẽ bị mọi người chế nhạo. Gương mặt vốn trắng bệch như giấy của hắn, lúc này lại đỏ rực như mông khỉ, cũng không biết xấu hồ mở miệng tiếp tục ra giá, chỉ đành học theo đà điểu vùi đầu chôn sâu.
Mọi người cười vang, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, đem toàn bộ tâm tư đặt lên linh khí bát phẩm Huyền Mộc chiết phiến, đều ra giá cạnh phách. Trong khoảng thời gian ngắn, giá cả của Huyền Mộc chiết phiến thẳng tắp thăng lên, trong nháy mắt đã vượt qua cái giá ba mươi sáu vạn nhất phẩm đan dược của Liệp Diễm kiếm.
Bốn người Lục Hòe ngồi bên cạnh Trương Văn Trọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn lên Huyền Mộc chiết phiến trên bàn bán đấu giá. Vừa rồi khi Lục Hòe đem linh khí ngũ phẩm Liệp Diễm kiếm đem ra đấu giá, cũng đã làm bọn họ chắn kinh. Lúc này nhìn thấy linh khí bát phẩm Huyền Mộc chiết phiến, tức thì bị khiếp sợ đến trợn tròn mắt, đầu phát mộng. Thằng đến khi mọi người cạnh phách, bọn họ mới hồi phục lại tỉnh thần.
“Linh khí bát phẩm, đây chính là linh khí bát phẩm. Đến tột cùng là ai, không ngờ có thể đem linh khí bát phẩm ra bán đấu giá?” Lục Hòe vừa hít sâu một hơi, vừa tràn đầy khiếp sợ cảm khái nói. Ánh mắt của hắn rất nhanh rơi xuống trên người Tổn Đình Quân, hỏi: “Lão Tôn, Hoa Gian phái các ngươi vốn thích sử dụng pháp bảo hình quạt để học đỏi văn vẻ. Linh khí bát phẩm Huyền Mộc chiết phiến này, không phải do ngươi lấy ra bán đấu giá đó chứ?”
Không chỉ có Lục Hòe có hoài nghi như vậy, Hoắc Thanh và Tiêu Chắn cũng đưa ánh mắt ý hỏi nhìn Tôn Đình Quân.
Tôn Đình Quân cười khổ lắc đầu, thở dài nói: “Đừng nói ta không có pháp bảo linh khí bát phẩm, dù là có, ta cũng không có sự quyết đoán và hào khí đem ra bán đấu giá, dù sao đây không phải pháp bảo dưới cấp bậc linh khí ngũ phẩm, mà là pháp bảo linh khí bát phẩm, một kiện pháp bảo như vậy đặt trong Hoa Gian phái chúng ta, cũng được xưng là chỉ bảo trấn phái đó.”
Câu nói của Tôn Đình Quân, dẫn tới ba người Lục Hòe cùng gật đầu. Đừng đem so sánh linh khí ngũ phẩm và bát phẩm, tựa hồ chỉ có chênh lệch ba phẩm cấp. Nhưng sự chênh lệch ba phẩm cấp đó, làm bát phẩm linh khí có thể trở thành chỉ bảo trấn phái, còn ngũ phẩm linh khí chỉ có thể được xem là pháp bảo nhất lưu. Đúng như Tôn Đình Quân nói, lấy linh khí bát phẩm đem ra bán đấu giá, phải cần quyết đoán và hào khí cực lớn, căn bản không ai dám có tâm tư lớn như vậy.
Hoắc Thanh híp mắt nói: “Nếu như Huyền Mộc chiết phiến không phải do lão Tôn lấy ra bán đấu giá, thì lại là ai?”
Tiêu Chắn liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, đè thấp thanh âm nói: “Còn có thể là ai? Hơn phân nửa là do Trương tiên sinh lấy ra bán đấu giá, trong số những người ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Trương tiên sinh mới có hào khí cùng sự quyết đoán lớn như vậy, hơn nữa cũng chỉ có hắn mới có khả năng không xem trọng linh khí bát phẩm.”
Ba người Lục Hòe lại gật đầu, đều nhận thức với câu nói của Tiêu Chắn. Bọn họ không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng, trong lòng tính toán, có nên tìm một cơ hội thỉnh cầu hắn luyện chế vài món pháp bảo phẩm cấp cao hay không.
Ánh mắt Tôn Đình Quân chuyển nhìn Huyền Mộc chiết phiến, đối với pháp bảo linh khí bát phẩm này, hắn thập phần muốn mua lại, nhưng hắn cũng biết, giá tiền mua Huyền Mộc chiết phiến tuyệt đối sẽ không thấp, một ngày mua được nó, như vậy tranh Đoạt đan dược thất phẩm sẽ bị rơi xuống hạ phong. Chính bởi vì lo lắng như vậy, nên làm hắn do dự bất định, không biết có nên ra giá cạnh phách hay không.
Trải qua một phen cạnh giới kịch liệt, giá của Huyền Mộc chiết phiến đã bão táp tăng lên tới một trăm hai mươi vạn viên đan dược nhất phẩm, cái giá kinh khủng như vậy làm hô hấp của mọi người liền trở nên nặng nề.
Một trăm hai mươi vạn nhất phẩm đan dược!
Đây là dự trữ của một môn phái tu chân phổ thông hơn mười năm!
Lúc này Xích Hà đạo trưởng đã cười toe toét, dựa theo quy củ của hội đấu giá, mỗi bút giao dịch thành công, Hà Phi Quan và Phong Sơn phái đều có hoa hồng. Hiện tại, Huyền Mộc chiết phiến bán được với giá một trăm hai mươi vạn đan dược nhất phẩm, một cái giá trên trời, không thể nghi ngờ, chỉ phần hoa hồng tính ra, đều đủ cho Hà Phi Quan phất nhanh trong một đêm.
Trong lòng kích động, Xích Hà cũng không quên nhẹ giọng nói với Trác Thanh Liên: “Hợp tác với Trương tiên sinh, sinh ý dễ làm, trước đây Hà Phi Quan chúng ta tổ chức hội đấu giá tu chân, kiếm toàn bộ nhất phẩm đan dược cộng lại, cũng không bằng bút làm ăn này. Sau này chúng ta phải giống như thuốc dán, gắt gao dán chặt trên người Trương tiên sinh, cột chặt tương lai của Hà Phi Quan vào người hắn mới xong.”
Trác Thanh Liên gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng thập phần đồng ý quan điểm của Xích Hà đạo trưởng.
Ngay khi Huyền Mộc chiết phiến được thành giao với giá trên trời một trăm hai mươi vạn nhất phẩm đan dược, cuối cùng Tôn Đình Quân cũng đã quyết định chủ ý, mạnh mẽ ra giá: “Một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược.”
“Một trăm năm mươi vạn? Trời ạ.. .Huyền Mộc chiết phiến đã có ký lục mới.”
“Hoa Gian phái thật không hổ là môn phái mạnh trong năm mươi môn phái đứng đầu Địa Tự Hào, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là kinh người.”
“Một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược.. , đời này ta chưa từng gặp qua nhiều đan dược như vậy, nhiều đan dược hợp cùng một chỗ, sợ là phải cỡ một tòa núi nhỏ đi thôi?”
Tôn Đinh Quân ra giá cuối cùng, làm toàn bộ người tu chân đều khiếp sợ. Giá cao như vậy, cũng làm những người cạnh tranh khác chủn bước. Cuối cùng linh khí bát phẩm Huyền Mộc chiết phiến bị Tổn Đinh Quân mua được với giá một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược.
Lục Hòe trước tiên hướng Tổn Đình Quân chúc mừng: “Chúc mừng, lão Tôn, chúc mừng Hoa Gian phái có được một kiện chỉ bảo trấn phái.”
Tiêu Chắn cũng cười hì hì nói: “Bát phẩm linh khí, nói thật, ta trông mà thèm. Lão Tôn, vận khí của ngươi đúng là tốt quá.”
Đối với việc Tôn Đình Quân mua Huyền Mộc chiết phiến, ba người Lục Hòe rất vui vẻ. Theo bọn họ xem ra, sau khi Tôn Đình Quân mua Huyền Mộc chiết phiến, tất nhiên tài lực tổn hao lớn, không cách nào cùng họ cạnh tranh thất phẩm đan dược. Kể từ đó, thiếu đi một người cạnh tranh, chuyện như vậy làm sao họ không vui vẻ?
Tôn Đinh Quân tự nhiên biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể trấn áp mê hoặc của linh khí bát phẩm. Đối với việc dùng một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược đổi lấy một linh khí bát phẩm, hắn cũng cảm thấy vẫn rất có lời, về phần chuyện cạnh phách thất phẩm đan dược, cũng chỉ đành đi một bước xem một bước mà thôi.
Ánh mắt của Tôn Đinh Quân không khỏi rơi vào trên người Trương Văn Trọng, hắn âm thầm nói: “Có thể ta dùng vật kia, trao đổi được một bút đan dược thất phẩm từ Trương tiên sinh, ta tin tưởng, Trương tiên sinh nhất định cảm thấy hứng thú với vật đó..."
Hội đấu giá tu chân tiếp tục tiến hành, có thể vì bị Liệp Diễm kiếm và Huyền Mộc chiết phiến ảnh hưởng, những món kế tiếp bán đấu giá, đều bán ra được với cái giá không tệ, làm những chủ nhân cùng Xích Hà đạo trưởng đều cười đến tít mắt.
Theo hội đấu giá tiến triển, vài món linh tài liệu xuất hiện, đem lực chú ý của Trương Văn Trọng hấp dẫn tới.
Khâu Đại Bảo đặt một đống linh tài liệu trên bàn đấu giá, nhất nhất giới thiệu: “Ba gram Kim Nha Thạch, hai trăm gram Nam Hoa Linh Mộc, năm gram Thâm Hải Hàn Băng, ba đóa Mình Hòe Hoa.. .Những linh tài liệu này khỏi giá ba trăm viên đan dược nhất phẩm, không bán lẻ, bằng hữu có hứng thú, có thể ra giá.”
Trương Văn Trọng ngồi thẳng lại, trong ánh mắt hiện lên một đạo tỉnh mang, ánh mắt dừng trên Mình Hòe Hoa và Nam Linh Mộc hai loại tài liệu. Bởi vì hai loại tài liệu này, là một trong những tài liệu cần thiết để luyện chế Đạo Cơ Đan.
Đối với hai loại linh tài liệu này hắn bắt buộc phải có mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, đều phải mua được trở về.
Những món linh tài kia không chỉ hấp dẫn lực chú ý của Trương Văn Trọng, đồng thời cũng khiến cho một số tu chân giả khác thèm muốn. Dù sao phẩm chất của số linh tài này đều không sai, giá cả quy định cũng chỉ có ba trăm viên đan dược nhất phẩm mà thôi. Cho nên, sau khi Khâu Đại Bảo thông báo bắt đầu tiến hành đấu giá. Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây đồng hồ qua đi, những món linh tài kia liền từ ba trăm viên đan dược, nhảy vọt lên tới một ngàn viên.
Ngay cả như thế, nhưng vẫn có không ít người còn đang tranh giành định giá.
Có lẽ bởi vì lần đấu giá Huyền Mộc chiết phiến ảnh hưởng. Mà giờ phút này mọi người tham dự trưởng đấu giá đang rất hào hứng. Động một chút lại sẽ tăng giá lên gấp mấy lần.
Trước tình huống bắt buộc, Trương Văn Trọng đành phải nâng thẻ bài của mình lên. Trực tiếp đẩy mức giá lên tới gấp ba lần: “Ta ra ba nghìn viên đan dược nhất phẩm.”
Ba nghìn viên đan dược nhất phẩm đã vượt quá giá trị thực chất của số tài liệu này. Sở dĩ Trương Văn Trọng báo giá như vậy, chính là muốn hù dọa đám người cạnh tranh, để cho mình thuận lợi hơn, mau chóng thu những món linh tài kia vào trong túi của mình.
Quả nhiên, khi nghe Trương Văn Trọng báo ra con số ba nghìn viên đan dược nhất phẩm xong. Rất nhiều tu chân giả đều phải nhíu mày lắc đầu, bỏ qua vụ buôn bán này. Cũng có người thì ngoảnh mặt nhìn về phía Trương Văn Trọng, bĩu mồi khinh thường, nhỏ giọng hậm hực:
“Ba nghìn viên đan dược nhất phẩm ư? Giá trị của số linh tài kia, một nghìn viên đã là tối đa lắm rồi.”
‘Tiểu tử này đến tột cùng là người đại diện cho môn phái nào nhỉ? Không có nhãn lực cũng đành chịu, thế nhưng còn dám báo giá lung tung, không sợ thâm hụt vốn liếng, bị tông phái sở thuộc tránh phạt hay sao?”
“Đúng là cái đồ phàm phu tục tử!”
Bất quá vẫn có người cau mày nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn mấy món linh tài ở trên bàn đấu giá. Trải qua do dự một hồi, không ngờ cũng vươn thẻ bài lên cao, nói: “Ta ra ba nghìn một trăm viên đan dược nhất phẩm.”
Người này ngồi cách Trương Văn Trọng một đoạn không xa. Lúc vừa rồi Trương Văn Trọng giải thích phẩm chất của những món đồ đấu giá cho Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng nghe, thì hắn cũng dỏng tại lên thăm dò tin tức, hơn nữa đối với học thức uyên bác của Trương Văn Trọng đã phi thường khâm phục.
Giờ phút này thấy Trương Văn Trọng báo giá số linh tài ở trên bàn kia. Hắn cũng không có giống như người khác, cho rằng Trương Văn Trọng không có nhãn lực. Mà hắn nghĩ, số linh tài kia nhất định là có công dụng thần kỳ ít người biết đến, vậy nên Trương Văn Trọng mới không nề hà, khai ra mức gia ba nghìn viên đan dược nhất phẩm.
Chính bởi suy nghĩ như thế, cho nên trải qua một phen tính toán ngắn ngủi, hắn liền báo ra giá để tranh giành linh tài cùng Trương Văn Trọng. Mà lần đấu giá này, tự nhiên cũng khiến cho mọi người tràn ngập nghi hoặc: “Tên phàm phu tục tử kia xài tiền bậy bạ thì cũng đành. Thế nhưng còn có kẻ điên muốn bước theo chân của hắn. Đây không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”
Đầu tiên Trương Văn Trọng hơi ngạc nhiên. Theo sau cũng đoán ra tâm tư trong đầu người khách này. Thiếu chút nữa hắn đã phì cười, lại vươn thẻ bài trong tay lên: “Năm nghìn viên đan dược nhất phẩm.”
Trương Văn Trọng vừa báo giá. Lập tức khiến cho đám tu chân giả ở trong trưởng lần thứ hai phải kinh hô:
“Năm nghìn viên đan dược nhất phẩm ư? Tiểu tử này muốn bại gia sao?”
“Điên rồi! Năm nghìn viên đan dược quả nhiên là điên rồi. Con số này đã muốn gấp ba lần giá trị chân thực của những linh tài kia? Tiểu tử này không phải là đang cố tình nâng giá ảo lên sản đi chứ?”
Tuy năm nghìn đan dược nhất phẩm này cùng ba mươi sáu vạn đan dược nhất phẩm khi mua Liệt Diễm Kiếm, Huyền Mộc chiết phiến lúc trước, chỉ là một con số nhỏ bé không đáng kể. Nhưng hai kiện pháp bảo đó, mọi người ở đây đều cảm thấy đáng giá. Còn hiện giờ, Trương Văn Trọng xuất ra năm nghìn viên đan dược để mua chút linh tài phổ thông. Ở trong mắt mọi người, vụ mua bán này hiển nhiên là sẽ bị thâm hụt vốn liếng. Cho nên cũng đưa tới những ánh mắt trào phúng khinh thường của một số người có mặt tại đây.
“Năm nghìn một trăm viên đan dược nhất phẩm....” Đám người lúc trước muốn báo giá cạnh tranh. Thế nhưng lúc này đã im bặt tăm hơi.
Chứng kiến Trương Văn Trọng còn muốn đấu giá tiếp, Lục Hòe ngồi gần cạnh hắn vội vàng khuyên nhủ: “Trương tiên sinh, giá trị của mấy món linh tài này. Tối đa cũng chỉ đến một ngàn năm trăm viên đan dược nhất phẩm mà thôi!”
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: “Đa tạ Lục tiên sinh nhắc nhở! Tôi cũng biết cái giá này đã muốn gấp mấy lần giá trị của số linh tài kia. Nhưng.., bất kể như thế nào, tôi
Đều sẽ không tiếc tiền.”
Nói xong hắn lại giơ thẻ bài lên. Lần này khai ra một cái giá không chỉ khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, đồng thời còn khiến cho vị khách muốn ăn theo kia, triệt để bò qua ý niệm trong đầu: “Hai vạn viên đan dược nhất phẩm!”
“Hai vạn viên đan dược nhất phẩm? Trời ạ..., người này quả nhiên là điên mất rồi.”
“ở mức giá này sẽ mua được một món pháp bảo linh khí nhất phẩm. Thế nhưng hắn lại chỉ dùng để mua linh tài có trị giá một nghìn năm trăm viên đan dược....Cho dù nhà hắn có nhiều tiền, cũng không nên lãng phí như thế ah!”
Đối với những lời châm chọc xung quanh mình. Trương Văn Trọng một chút cũng Chẳng thèm để bụng. Với hắn mà nói, thì chỉ cần thu thập đủ linh tài luyện chế ra Đạo Cơ Đan, dù cho có phải trả giá lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề. Thậm chí, Trương Văn Trọng đã quyết định, nếu vị khách nọ còn muốn dây dưa, hắn sẽ trực tiếp khai ra giá mười vạn viên đan dược nhất phẩm, không tin không thể hù dọa được vị khách nhân kia.
Buổi đấu giá vẫn tiến hành như bình thường. Bất quá chuyện tình Trương Văn Trọng dùng giá trên trời để mua vài món linh tài. Hiển nhiên sẽ là đề tài bàn tán của nhóm tu chân già ở những nơi trà dư tửu hậu.
Những vật phẩm kế tiếp ở trong trưởng đấu giá, đã không còn thu hút nổi Trương Văn Trọng. Đồng thời, bởi vì buổi đấu giá hôm nay đã bán ra hai kiện pháp bảo Ngũ phẩm Linh Khí và Bát Phẩm Linh Khí. Cho nên cũng không cần đem đan dược cao phẩm ra đấu giá làm gì. Dù sao hội đấu giá lần này còn tổ chức thêm vài hôm nữa, số đan dược cao cấp kia, tự nhiên là phải giữ lại đến thời khắc cuối cùng.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện tình hai kiện pháp bảo linh khí xuất hiện ở trong buổi đấu giá lần này. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa thôi sẽ loan truyền đi khắp Tu Chân Giới. Cũng chính vì vậy mà sẽ thu hút càng nhiều tu chân giả tụ hội về đây tham dự buổi đấu giá hơn.
Cho nên, Trương Văn Trọng tương đối mong chờ vào những ngày đấu giá tiếp theo.
Mặc dù Trương Văn Trọng không mua bán thêm thứ gì. Nhưng Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng thì lại khác.
Vưu Giai mua một con Thụ Tỉnh Linh, hình dáng nhỏ xinh có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Thụ Tỉnh Linh này là do một vị tu chân già, trong chuyến đi công tác ở Châu Âu đã thuận tay mang về. Loại mặt hàng ngoại nhập này, tuy không trợ giúp cho chủ nhân cái gì. Nhưng cái bộ dạng nhu thuận khả ái kia, vẫn phi thường hấp dẫn nữ giới.
Sau khi mua Thụ Tỉnh Linh xong, Vưu Giai liền thông tri Trần Nhàn tới đây. Giao Thụ Tỉnh Linh cho Trần Nhàn bảo quản, cũng đặt cho nó cái tên rất dễ thương—“Tiểu Mộc”
Bất quá, Tô Hiểu Hồng đối với loài Thụ Tỉnh Linh khả ái kia, lại không có bao nhiêu hứng thú. Nàng chọn một con Hắc Hùng Tỉnh có tu vi Kết Đan sơ kỳ. Từ trước đến nay, trong quá trình chiến đấu, Tô Hiểu Hồng luôn chọn phương thức dây dưa với địch nhân, cho nên cũng phải tiêu hao rất nhiều thể lực. Ngay khi nhìn thấy con Hắc Hùng Tỉnh da thịt dày béo, đồng thời còn tỉnh thông yêu pháp phòng ngự hệ thổ. Thì đã không một chút do dự, lựa chọn đầu Hắc Hùng Tỉnh này mua về.
Sau khi Tô Hiểu Hồng giao dịch đầu Hắc Hùng Tỉnh xong, Trương Văn Trọng hơi vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Tuy nhìn đầu Hắc Hùng Tỉnh này còn ngây ngô, nhưng tư
Chất vẫn rất không sai. Chờ sau khi cô thu phục được nó Ta sẽ truyền cho nó một bộ
Công pháp tu yêu. Lại rèn thêm một lớp áo giáo chắc chắn, tự nhiên nó sẽ đàm đương tốt công việc “nhục thuẫn” khi đối chiến với địch nhân.”
“Cảm tạ sư phụ!” Tô Hiểu Hồng mừng rỡ nói.
Trương Văn Trọng khoát tay: “Bất quá, hiện giờ có một vấn đề cần phải giải quyết. Đó chính là đầu Hắc Hùng Tỉnh này không thể biến hóa thành hình người. Cô mang nó theo bên mình bằng cách nào đây, cũng không thề dẫn theo một con gấu đi dạo ở trên đường phố à!
Tô Hiểu Hồng thầm nghĩ, chính mình dẫn theo một con gấu đen đi dạo ở trên đường phố, tuy rằng sẽ thực phong cách. Nhưng đồng dạng cũng sẽ khiến cho người khác gặp những chuyện phiền toái không cần thiết. Tô Hiểu Hồng nhíu mày suy tư, đau đầu không thôi! Cuối cùng đành phải đem hi vọng kí thác lên trên người Trương Văn Trọng: “Sư phụ, em tin tưởng thầy nhất định sẽ có cách giúp em, đúng không ạ?”
Trương Văn Trọng trầm ngâm, nêu ra một cái biện pháp hợp lí: “Như vậy đi, chờ sau khi cô thu phục nó xong. Tôi sẽ bố trí một cái trận pháp ở trên người nó, đem ngoại hình bên ngoài của nó thu nhỏ lại thành một con chó lông vàng. Thế nào?”
Tô Hiểu Hồng vui mừng quá đỗi, liên tục cảm kích nói: “Cảm ơn sư phụ! Em đã biết là thầy nhất định sẽ có biện pháp mà.”
Sáu giờ chiều, buổi đấu giá hội ngày đầu tiên cứ như vậy mà tuyên cáo chấm dứt. Ngay khi Trương Văn Trọng, Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng chuẩn bị rời đi, thì Tôn Đĩnh Quân lại nhanh chân bước tới, hề hề thần bí nói: “Trương tiên sinh, chăng biết tôi có thể mời anh một bữa cơm tối hay không? Tôi có thứ này muốn cho anh xem...”
Thanh âm của Tôn Đình Quân tuy nhỏ, nhưng vẫn bị ba người Lục Hòe ở cách đó không xa nghe thấy. Trên mặt ba người nhất thời dâng lên biểu tỉnh mù mịt. Hiển nhiên là đối với hành động này của Tổn Đinh Quân có chút bất ngờ. Bọn hắn theo bản năng thả chậm cước bộ dỏng tại lên nghe ngóng câu chuyện của hai người.
Đối với hành động của ba người Lục Hòe, Tôn Đình Quân đã thu vào trong tầm mắt. Đối với mưu tính trong lòng bọn hắn, cũng đoán ra được một chút. Bất quá lúc này hắn Chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện nhiễu sự đó. Chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng, sợ rằng Trương Văn Trọng sẽ từ chối lời đề nghị này của mình.
Trương Văn Trọng không có vội vàng đáp ứng Tôn Đình Quân, chỉ bình thản hỏi: “Ngài có thứ gì muốn cho tôi xem ư?”
Tôn Đinh Quân vội vàng trả lời: “Vật này là Hoa Gian phái chúng tôi ngẫu nhiên có được. Cụ thế là bảo bối gì, tôi sẽ cấp cho anh một lời giải thích sau. Nhưng tôi tin tưởng, lấy kiến thức uyên bác của Trương tiên sinh, nhất định sẽ nhìn thấu lai lịch và tác dụng của loại bảo bối này.”
Trầm ngâm một lúc sau, Trương Văn Trọng mới nói: “Cơm tối thì miễn thôi. Nhưng thời gian vẫn còn sớm, vậy thì chúng tôi sẽ đi theo ngài một chuyến, nhìn xem cái bảo bối kia có chỗ nào diệu dụng.”
Tại hắn xem ra, Hoa Gian phái dù sao cũng là môn phái tu chân đứng hàng thứ năm mươi trong bảng Địa Tự Hào. Bảo bối của bọn họ, hẳn là sẽ không quá kém cỏi đi?
Thấy Trương Văn Trọng ưng thuận lời đề nghị của mình, Tôn Đình Quân vui mừng khấp khỏi, liên tục nói không ngừng: “Hảo hảo hảo...Vậy thì chiếu theo lời của Trương tiên sinh đi. Tôi liền phân phó đệ tử lái xe qua đón.”
“Tự chúng tôi có xe rồi, không cần làm phiền Tôn tiên sinh đâu.” Trương Văn Trọng nhẹ nhàng từ chối. Nhưng lại vươn tay chỉ vào con Hắc Hùng Tỉnh nói: “Bất quá, đầu Hắc Hùng Tỉnh này thì đành phải nhờ ngài hỗ trợ, giúp tôi đưa nó về huyện Ẩn Ngạc đi.”
Mặc dù Trương Văn Trọng có rất nhiều biện pháp, để vận chuyển đầu Hắc Hùng Tỉnh này quay trở về huyện Ân Ngạc. Nhưng nếu mượn được sức của Tổn Đình Quân, thì bản thân cũng khỏe hơn.
Quả nhiên Tôn Đinh Quân không hề do dự, liền khẳng khái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề chuyện này giao cho tôi an bài đi.”
Hắn lập tức móc điện thoại ra, thông tri cho nhóm đệ tử Hoa Gian phái thường trực tại Vân Thai Thị, cũng dặn dò bọn họ xong, mới nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, đệ tử Hoa Gian phái đang lái xe vận tải đến ngôi làng này. Bằng không, chúng ta đi ra ngoài ngã ba trước nhé? Cũng tiện vận chuyển con Hắc Hùng Tỉnh lên thùng xe luôn.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Trương Văn Trọng gật đầu. Lập tức cả đám người cùng nhau rời khỏi làng du lịch suối nước nóng này.
Nhìn theo bóng lưng đám người rời đi. Lục Hòe không khỏi nhíu mày trầm ngâm.
Hoắc Thanh thì cũng mang vẻ mặt mù mịt: “Lão Tôn sao đột nhiên lại có bảo bối muốn cho Trương tiên sinh xem đây? Rốt cuộc bên trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì ah
Còn Tiêu Chắn thì híp mắt, suy đoán: “Các vị nói xem, liệu có phải lão Tôn muốn mượn chuyện này để lấy lòng Trương tiên sinh không?”
“Ai biết chứ? Nhưng khả năng này cũng rất lớn đi.” Nói tới đây, trong đôi con ngươi của Lục Hòe đột nhiên hiện lên một đạo tỉnh quang. Theo sau hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Còn có một khả năng nữa.., đó chính là lão Tôn muốn dùng bảo bối này để trao đổi lấy một lượng lớn đan dược ở trong tay Trương tiên sinh.”
Đầu tiên Hoắc Thanh cùng Tiêu Chân hơi sửng sốt. Theo sau liếc mắt nhìn nhau một cái, mới nhất tề gật đầu. Hiển nhiên đều cảm thấy lời của Lục Hòe nói rất có đạo lí.
“Quả nhiên lão Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Cũng không biết hắn muốn trao đổi bao nhiêu đan dược với Trương tiên sinh, vốn tưởng rằng, có thể loại bỏ hắn ra ngoài vòng cạnh tranh, nhưng không ngờ hắn lại có hậu chiêu dự bị...” Tiêu Chắn nhíu mày lẩm bẩm nói.
Đột nhiên ở trong lòng hắn dâng lên một ý niệm: “Xem ra mình cũng phải tìm biện pháp để thu gom một phần đan dược nhất phẩm thôi. Nếu không, trong lúc đấu giá đan dược thất phẩm, rất có thể mình sẽ bị rơi xuống thế hạ phong...”
Nghĩ đến đây Tiêu Chắn vội vàng nhìn Lục Hòe, Hoắc Thanh chắp tay nói: “Hai vị, tôi còn bận một số chuyện riêng, đành phải cáo từ trước vậy.”
Hắn lập tức xoay người bỏ đi, tim một nơi vắng vẻ móc điện thoại ra, gọi cho tộc trưởng hảo hảo thương nghị việc này.
Thế nhưng, giờ phút này suy nghĩ ở trong lòng Lục Hòe và Hoắc Thanh cũng không sai biệt Tiêu Chắn nhiều lắm. Hai người bọn hắn cũng chắp tay cáo từ nhau, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện về tông phái, cùng chưởng môn thương nghị đối sách.
Cùng lúc đó, đám người Trương Văn Trọng và Tôn Đình Quân cũng đã rời khỏi làng du lịch suối nước nóng rồi.
Bởi khu làng du lịch này vừa mới xây dựng, nên chưa có nhiều địa điểm kinh doanh buôn bán. Hơn nữa đây còn là vùng ngoại thành, cho nên càng ít người qua lại. Giờ phút này, bên ngoài công làng đã tối đen, bốn phía xung quanh chìm trong tĩnh mịch.
Đợi khoảng vài phút sau, liền trông thấy đèn pha của một chiếc xe tải, đang chạy băng băng về phía nay.
Tôn Đinh Quân nhìn vài người trên xe, căn dặn nói: “Đám các cậu, mau chuyển con Hắc Hùng Tỉnh lên trên xe. Rồi mang đến Mục Mã Trưởng ở huyện Ẩn Ngạc. Tới khi đến nơi, tự nhiên sẽ có người đứng ra nhận hàng.”
“Dạ.” Nhóm đệ tử Hoa Gian phái đồng thanh đáp ứng. Sau đó, bắt đầu ba chân bốn cẳng đem con Hắc Hùng Tỉnh đang ngồi trong cũi này, chuyển lên trên thùng xe.
Đợi sau khi chiếc xe vận tải chờ Hắc Hùng Tỉnh đi khỏi. Ba người Trương Văn Trọng mới quay về xe của mình, còn Tôn Đình Quân cũng trèo lên xe riêng. Đồng loạt nổ máy chạy tới căn khách sạn mà Hoa Gian phái đã thuê, khi đến Vân Thai Thị tham gia buổi đấu giá đặc biệt lần này.
Tới khách sạn, Tôn Đinh Quân dẫn ba người Trương Văn Trọng tới phòng riêng của mình xong. Đồng thời còn thì thầm phân phó một gã đệ tử Hoa Gian phái vài câu. Tiếp đó, gã đệ tử Hoa Gian phái kia, liền vội vàng chạy vào một gian phòng ngủ.
Tôn Đình Quân mỉm cười khách sáo nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư, Tô tiểu thư, mời ba vị ngồi xuống nghi ngơi một lát. Tôi đã sai thủ hạ đi lấy kiện bảo bối kia rồi!”
Theo sau hắn lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa hét lớn: “Người đâu? Mau đi pha trà để ta còn mời khách! Nhớ pha loại Hoa Gian trà đó nhé.”
Tôn Đinh Quân lại đổi thành bộ dạng tươi cười: “Hoa Gian trà là loại trà thượng hạng do Hoa Gian phái chúng tôi chế tạo ra. Không chỉ có hương vị đượm đà, thanh thuần, mà sau khi tu chân giả uống nó còn có thể phụ trợ hấp thu linh khí nữa. Nếu Trương tiên sinh yêu thích, chúng tôi sẽ tặng cho anh mấy cân.”
Trương Văn Trọng cũng không khách khí, chỉ cười nói: “ủa? Còn có loại trà diệu dụng đến thế sao? Vậy thì tôi phải nếm thử nó mới được.”
Trong lúc nói chuyện, một gã đệ tử Hoa Gian phái cũng đã cẩn thận bưng trà lên tới trước mặt ba người Trương Văn Trọng. Chỉ ngửi thoáng qua thôi, thế nhưng lại có một cỗ hương vị đậm đà, dường như muốn thấm đượm vào cả ruột gan.
Ba người Trương Văn Trọng còn chưa kịp uống, mới chỉ ngửi hương trà thôi, mà đã cảm thấy tỉnh thần sảng khoái rồi.
“Ưm, quả nhiên là trà ngon.” Mặc dù chỉ ngửi hương trà, chưa hưởng dụng phẩm chất của vị trà. Nhưng Trượng Văn Trọng đã dám khẳng định, loại Hoa Gian trà này, chính là một loại trà cực phẩm.
Chậm rãi nâng chung trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ xong. Trương Văn Trọng lại nhắm mắt, hưởng thụ cái loại cảm giác kỳ diệu mà vị trà đem đến.
Đúng như Tôn Đình Quân khoe khoang. Cái loại Hoa Gian trà này, đích thực là có thể hỗ trợ tu chân giả hấp thu linh khí. Vô luận đối với quá trình tu luyện hay là khôi phục tiêu hao, đều có một loại tác dụng nhất định.
Nếu cẩn thận suy xét, Hoa Gian trà này cũng có thể tính là một loại linh tài. Bất quá, Hoa Gian phái lại không muốn nghĩ như vậy Bọn họ cho rằng, đây là công hiệu đặc biệt của loại trà cực phẩm mà thôi.
Khi Trương Văn Trọng thường trà xong, ở trong đầu cũng nảy sinh ra một cái ý tưởng....