Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 531: Thủ trưởng cấp cao nhất lên tiếng
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Bài phát biểu lần này không phải là đăng trên “Tiếng Kèn” mà là trực tiếp được đăng ở “Nhật báo Nhân Dân”, cũng không phải là lấy danh nghĩa của một cán bộ Đảng viên bình thường mà là danh nghĩa của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh phát biểu.
Tất cả thành viên của Ban tuyên giáo Huyện Uỷ Lâm Khánh đều đã đồng ý ký ý kiến để gửi bản thảo đi.
Mộ Tân Dân đối với sự việc lần này cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù đã thua nhưng Mộ Tân Dân cũng rất xảo quyệt, không hề gây ra vụ tranh luận vô vị nào cả. Lưu Vĩ Hồng thích làm như thế nào thì làm, thể hiện tư tưởng “ Đâm lao thì theo lao”
Không ai để ý đến y
Thậm chí “cấp trên” của y cũng không thèm để ý đến y.
Dường như “cấp trên” cũng rất rõ ràng, đối mặt trước các đối thủ cao siêu mạnh mẽ như thế này, có làm khó Lão Mộ cũng vô dụng, không ích gì. Bất luận là ai, khi đứng trước một Lưu Vĩ Hồng “Yêu nghiệt dị thường” thì việc chắp tay xưng thần cũng không có gì đáng trách.
Cái mà mọi người chú ý đến vẫn chính là Lưu Vĩ Hồng.
Cái ngoài dự đoán của mọi người là bài báo phát biểu của Lưu Vĩ Hồng lần này sau khi được đăng một thời gian dài sau cũng không có bất cứ một phản bác nào.
Hình như tất cả những phần tử cầm bút đều đã được học qua cái này không muốn chuốc thêm khổ vào mình, nếu như chỉ cần bác bỏ lại bài báo của Lưu Vĩ Hồng thì không lâu sau sự thật sẽ chứng minh rằng Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn đúng còn những người đã phản bác đều là tự bạt tai chính mình.
Sau đó không lâu, Ban tổ chức Tỉnh ủy Sở Nam chính thức gửi công văn, hoàn toàn khẳng định và tán thành Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh có liên quan đến “Công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ” và quyết định ban hành rộng rãi trong cả tỉnh. Tất cả những cán bộ trước khi được bổ nhiệm đều phải được trải qua 1 tháng công khai. Về phần cách thức, thời gian cùng với các biện pháp xử lý tiếp sau của việc công khai, đều làm ra những quy định chi tiết, trên cơ bản đều là dựa vào báo cáo kinh nghiệm của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh để làm. Chỉ có điều là sửa chữa những chỗ còn thiếu sót để hoàn thiện hơn.
Mà lãnh đạo Ban tổ chức Trung Ương cũng biểu thị thái độ chỉ ra rằng việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ là một thử nghiệm rất tốt, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với đội ngũ cán bộ mẫu mực và hy vọng Ban tổ chức Tỉnh ủy Sở Nam theo dõi, nếu như trong quá trình thực hiện chứng minh được rằng đây thật sự là phương pháp tốt có hiệu quả thì Ban tổ chức Trung Ương sẽ phát động trong cả nước.
Sau khi Ban tuyên giáo Tỉnh ủy Sở Nam phát ra văn kiện này thì “Nhật báo Sở Nam” đã cử phóng viên tìm đến Đồng chí Lưu Vĩ Hồng – Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh để phỏng vấn, nhưng điều không ngờ tới là trong quá trình phỏng vấn ngoài việc đồng chí Lưu Vĩ Hồng nói đến việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ ra còn tỉ mỉ nói đến việc nhận định của bản thân đối với cải cách mở cửa.
Một lần nữa lại khẳng định những kinh nghiệm giáo dục của những sai lầm cải cách Liên Xô. Đối với những tài liệu tham khảo để cải cách quốc gia thì Lưu Vĩ Hồng kiên quyết cho rằng tình hình của Liên Xô và Trung Quốc hoàn toàn khác nhau, chúng ta hoàn toàn có thể tránh được những sai lầm trong cải cách của Liên Xô, cải cách mở cửa là chính sách căn bản để dân giàu nước mạnh, nên kiên quyết quán triệt thực hiện đến cùng.
“Nhật báo Sở Nam” đã biên tập thành một bài tin tức dài, gần như làm thành quyển “chí nhân vật”,
tăng cường việc tán thưởng Lưu Vĩ Hồng, đăng các đạo lý, quan điểm của Lưu Vĩ Hồng trong việc kiên định đi theo con đường cải cách mở cửa thành một bài văn dài.
Lưu Vĩ Hồng tiếng lành đồn xa, bỗng nhiên trở thành nhân vật đáng chú ý của tỉnh Sở Nam nhưng đáng tiếc là ở thời điểm đó không có cái gọi là bình chọn “Nhân kiệt”, nếu không thì Lưu Vĩ Hồng nhất định đã được lựa chọn.
Điều thú vị nhất là bây giờ không những “kẻ thù” của Lưu Vĩ Hồng không phản bác lại ý kiến của hắn mà còn quan hệ hết sức thân mật với Lưu Vĩ Hồng, cũng không còn hỏi hắn những câu hỏi đại loại như “vì sao” nữa.
Thật ra mọi người đối với tư tưởng “mang tính nhảy vọt” của Lưu Vĩ Hồng đều có thể dễ dàng thích nghi. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng trước đó không lâu đã lớn tiếng kêu gọi “cần phải nêu cao tinh thần cảnh giác đối với phần tử xấu xa” và trở thành mẫu tiêu biểu phù hợp với tiêu chuẩn “Phái mạnh mẽ”, đợi cho thực tế chứng minh “hiểu biết chính xác” của hắn. Cứ mở miệng ra là hắn lại lớn tiếng khen ngợi cải cách mở cửa, kiên định đi theo đường lối cải cách mở cửa.
Thật sự là không thể hiểu nổi.
Tất cả mọi người đều rất thận trọng, không dễ dàng đặt ra câu hỏi đối với Lưu Vĩ Hồng, cái đó không phải thể hiện bản thân mình không có trình độ gì mà mọi người đều thấy rằng nếu như bản thân mình vẫn chưa rõ lắm thì làm sao có thể hỏi chuyện. Vì sự chênh lệch quá lớn này nên thấy ngại.
Duy chỉ có Chu Kiến Quốc là ngoại lệ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn thực ra là đã xảy ra chuyện gì.
- Vĩ Hồng à, cái này…cái này e là không được.
Chu Kiến Quốc lo lắng nói trong điện thoại.
- Cậu lúc thì “ đề cao cảnh giác” lúc thì lại “kiên quyết không dời”, không phải là cỏ ven tường ư? Gió thổi từ hai phía lại nghiêng ngả sao? Những người trên sẽ đánh giá như thế nào?
- Bí thư không cần phải lo lắng, cho dù có làm gì cũng cần phải căn cứ vào tình hình thực tế.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả trong điện thoại trả lời Chu Kiến Quốc.
Hắn có thể nói gì đây? Nói bản thân mình có thể biết trước được chuyện hai mươi năm sau, biết được tình thế trong ngoài nước thay đổi như thế nào hay sao? Việc này thực ra chỉ có thể làm mà không thể nói, giải thích cũng vô dụng, không ai có thể tin được.
- Bí thư à, hiện nay Ban tổ chức Tỉnh ủy đã chính thức gửi công văn đi rồi, tôi thấy ông có thể khua chân múa tay được rồi.
Lưu Vĩ Hồng không nói với Chu Kiến Quốc về bài phát biểu quá nhiều mà chuyển qua nói vấn đề khác.
Công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy không chỉ khẳng định “công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ” mà đồng thời khẳng định luôn một số phương pháp làm việc khác của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh, cho rằng đối với công tác giáo dục và công tác khảo sát, bàn bạc của cán bộ nên liệt vào trọng điểm công tác hàng ngày của Ban tổ chức các cấp, yêu cầu ban tổ chức các cấp tham khảo kinh nghiệm của Huyện Lâm Khánh, tăng cường công tác giáo dục đánh giá và khảo sát cán bộ.
Chu Kiến Quốc chẳng khác nào có thẻ lệnh, rốt cuộc cũng có thể triển khai một số quyền hành. Nhưng Lưu Vĩ Hồng còn úp mở nhắc nhở ông ta là nếu bước thì không nên bước quá lớn, nên cẩn thận bước từng chút một, đi một bước thì phải nhìn lại một bước.
Nguyên nhân không khác, tư tưởng của Bí thư Thành ủy Đại Ninh họ Tần không thể vì công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy phát đi mà có thể làm chuyển biến căn bản, công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy mang tính trói buộc đối với Bí thư Tỉnh ủy là không lớn. Chu Kiến Quốc “cầm lông gà làm thẻ lệnh” nhanh gọn, mạnh mẽ và dứt khoát làm lên. Chỉ sợ Bí thư Tần không dễ dàng để yên như thế.
Công văn nói như thế nào là một chuyện, còn thái độ rốt cuộc như thế nào lại là chuyện khác.
Đương nhiên Chu Kiến Quốc làm việc rất cẩn thận, Bí thư Tần dù nhiều hay ít cùng nên để ông ta thể hiện một chút quyền. Hơn nữa Chu Kiến Quốc mới được điều nhiệm gần 1 năm, ở Ban tổ chức Đại Ninh cũng dần ổn định chỗ đứng, chiếm được cảm tình của Bí thư Tần. Đứng trên nghệ thuật cân bằng quan chức mà xét thì Bí Thư Tần nhất định sẽ không để cho Chu Kiến Quốc mất mặt.
Anh luôn luôn phải cho cấp dưới một số ích lợi thì mọi người mới bỏ sức ra mà làm cho anh chứ.
Bí thư Tần là một quan chức lâu năm, từng làm Phó bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Thanh ủy Thành phố, chắc chắn sẽ biết làm “bề trên” như thế nào. Chỉ cần Chu Kiến Quốc “hiểu chuyện’ thì Bí thư Tần đương nhiên sẽ lôi kéo ông ta mà không phải là vô duyên vô cớ chèn ép ông ta.
Đối với lời của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc nhất định sẽ nghe lời.
Ngoài Chu Kiến Quốc gọi điện đến “chất vấn”, không lâu sau Lưu Vĩ Hồng nhận được điện thoại của bố hắn ở văn phòng.
- Vĩ Hồng!
Lưu Thành Gia vẫn giọng điệu cũ, giọng nói đầy uy nghiêm của một vị đứng đầu quân đội.
- Ba!
Lưu Vĩ Hồng biểu lộ vẻ mặt tươi cười.
Cho dù mối quan hệ cha con đã hoàn toàn được cải thiện, không giống như trước kia nữa nhưng mà Lưu Thành Gia vẫn giữ nguyên thói quen không việc mà gọi điện thoại cho con trai “hỏi han ân cần”, việc này đều do Lâm Mỹ Như làm. Nếu như Lưu Thành Gia gọi điện cho con trai thì nhất định là có việc.
- Bài phát biểu của con trên mục tin tức của “Nhật Báo Sở Nam” ông con cũng xem qua rồi. Ông nói rất tốt.
Lưu Thành Gia lời ít mà ý nhiều “truyền đạt” sự khen ngợi của ông nội đối với Lưu Vĩ Hồng.
- Ba, có thật thế không ạ?
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe lập tức cảm thấy phấn kích lạ thường, không kìm được lòng mình liền hỏi lại ba.
- Ừ!
Nếu là một người khác thì khẳng định sẽ không vui. Ba là ba con tại sao con lại không tin ba? Nhưng Lưu Thành Gia vốn dĩ đã như thế nên không có gì ngạc nhiên, chỉ là nhấn mạnh trả lời lại Lưu Vĩ Hồng.
- Ba, thế vị thủ trưởng kia nói sao?
Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi lại.
Lần này, Lưu Thành Gia thật sự là hơi giật mình:
- Sao con biết thủ trưởng cũng lên tiếng?
Ông gọi cuộc điện thoại này thực ra cũng là muốn thông báo với Lưu Vĩ Hồng rằng thủ trưởng cũng xem trọng cách nghĩ của Lưu Vĩ Hồng. Nói thật Lưu Thành Gia trong lòng rất xúc động, không ngờ đứa con trai của mình cũng làm kinh động đến thủ trưởng cấp cao. Thủ trưởng còn đặc biệt lên tiếng, trong 49 tỉnh thành, không ít người, được cho là 3 đời cách mạng kiệt xuất nhất, nhưng có ai nhận được lời khen ngợi từ thủ trưởng cấp cao chứ? Càng không nói đến thủ trưởng đặc biệt lên tiếng. Đây là một việc kinh thiên động địa cỡ nào? Chỉ là Lưu Thành Gia thân là tướng quân, tự sẽ không ở những lời nói biểu hiện ra ngoài, đó cũng quá không ổn định
- Không phải, con đã tính toán cả rồi, con hy vọng ông nội và thủ trưởng có thể bàn về vấn đề này, thủ trưởng thật sự đã lên tiếng?
Lưu Vĩ Hồng rất ngạc nhiên liền nói ngay.
- Ha ha, thủ trưởng nói những người trẻ tuổi, thân ở cơ sở nhưng ý chí thiên hạ, có ý chí là tốt.
Lưu Thành Gia vừa nói, vừa không kìm nổi mình bắt chước giọng điệu “khẩu khí anh hùng” của thủ trưởng.
Lưu Vĩ Hồng thực ra hơi choáng một chút.
Thật sự là choáng.
Lời khen ngợi của thủ trưởng cấp cao nhất quả nhiên là một sự sủng ái, nhưng đó không phải là cái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm, cái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm nhất là ông nội cuối cùng cũng thay đổi cách nhìn, trên danh nghĩa là hai người già ngồi bàn luận đến thế hệ sau, ông nội vô tình tự hào khen về thế hệ trẻ một hai câu và đây quả là không hề tầm thường chút nào. Ông nội lần này mượn việc khẳng định bài văn của Lưu Vĩ Hồng để nói rõ là muốn biểu lộ thái độ của mình với thủ trưởng cấp cao.
Đại thế lịch sử cuối cùng cũng đã bắt đầu có sự thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng không ngừng cố gắng và đã đóng vai trò vô cùng quan trọng.
- Ba, thật là tốt quá.
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cảm xúc đứng dậy hô lên, lúc này đây chỉ cảm thấy toàn thân mình thư thái, vui sướng.
Lưu Thành Gia khẽ mỉm cười nhưng ngay lập tức nghiêm nghị nói:
- Vĩ Hồng, con không được kiêu ngạo tự đắc, ông nội đã nói rồi, người thanh niên cần phải làm công tác đến nơi đến chốn, làm tốt nhiệm vụ của mình, tuyệt đối không được mơ mộng hão huyền.
Lưu Vĩ Hồng lập tức trấn tĩnh lại tinh thần. Sao ba cứ cho rằng hắn đang tự mãn, cái này thật đáng xấu hổ.
- Ba, ba yên tâm đi. Con biết mình phải làm như thế nào mà.
Lưu Thành Gia chỉ “Ừ” một tiếng, không nói nhiều thêm. Đối với đứa con trai này, càng ngày ông càng thấy yên tâm hơn.
Có tầm nhìn xa, có quyết tâm, có trách nhiệm, thật sự là rất tuyệt vời.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 532: Bí Thư Mộ bị ốm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Khi mà danh tiếng của Huyện Lâm Khánh đang nổi thì Huyện Lâm Khánh xảy ra một “chuyện nhỏ”, Mộ Tân Dân bị ốm phải vào nằm ở phòng điều trị đặc biệt Bệnh viện Nhân Dân Huyện Lâm Khánh.
Ở bất cứ huyện nào, Bí thư Huyện ủy mà bị ốm, cho dù chỉ là cảm nhẹ cũng sẽ là chuyện lớn, chứ đừng nói đến việc trực tiếp nằm viện, không cần đến nửa ngày thì hoa quả, thực phẩm bồi dưỡng đã có thể chất đống thành ngọn núi nhỏ rồi.
Nhưng ở Huyện Lâm Khánh đây lại chỉ là chuyện nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện không to mà cũng không nhỏ.
Bởi vì thời gian gần đây, công việc ở Huyện Lâm Khánh thực ra đã không phải do Mộ Tân Dân nắm giữ, Mộ Tân Dân chỉ là duy trì tất cả những sự việc liên quan đến xây dựng kinh tế, tất cả đều do Ủy ban Nhân Dân Huyện nắm giữ, Mộ Tân Dân hoàn toàn không động tay vào. Cái đó thực ra là phải do người có chủ kiến nắm giữ, kinh nghiệm công tác địa phương là dựa vào kinh nghiệm trên phương diện xây dựng kinh tế, chứ tuyệt nhiên Mộ Tân Dân không thể nắm giữ. Trước đây Chu Kiến Quốc cũng không thể tùy ý nhúng tay vào, bây giờ Mộ Tân Dân “yếu thế” như vậy thì càng không thể tham gia.
Mà ở Huyện ủy này những việc liên quan đến xây dựng Đảng về cơ bản thì Mộ Tân Dân cũng toàn quyền ủy thác cho Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Dù không có công văn chính thức nhưng trên thực tế thì lại làm như vậy. Hể là những quyết định do Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức đưa ra, Mộ Tân Dân đều ủng hộ không điều kiện và không hề phản bác lại, còn những việc khác lại có Phó bí thư phân công, quản lý, Mộ Tân Dân ít khi can thiệp vào.
Mộ Tân Dân ở Huyện Lâm Khánh càng ngày càng giống như một “bài vị”, trên cái bảng tên mạ vàng có ghi dòng chữ gồm bốn chữ “Bí thư Huyện ủy”, trên thực tế không quan tâm đến công việc, chỉ là khi triệu tập hội họp thì giữ vị trí là Chủ tịch cuộc họp mà thôi.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức không phải là “qua mặt”, cái gì cần phải xin chỉ thị thì xin chỉ thị, cần phải báo cáo thì báo cáo, những việc quan trọng nhất định phải báo cáo lên, có chữ ký của Mộ Tân Dân và Từ Văn Hạo mới quán triệt thực thi.
Bí thư Mộ không quan tâm, đó là việc của ông, trưởng ban Lưu không phải không biết quy tắc, nếu như lan truyền ra ngoài thì cũng không thể nói Lưu Vĩ Hồng liên kết với Chủ tịch Huyện và mấy vị lãnh đạo Huyện ủy hợp sức làm mất quyền lực của Bí thư Huyện ủy được.
Cái tội danh này đảm nhiệm không nổi.
Đồng chí Lưu Vĩ Hồng là người biết quy tắc, là một đồng chí tốt, thành thật.
Bí thư Huyện ủy trở thành bài vị, nhưng các hạng mục công tác ở Huyện Lâm Khánh lại do cấp dưới làm, chỉ giống như kiểu được tiếng, được danh thôi.
Dưới tình hình như thế này, việc Bí thư Mộ bị ốm cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Đúng vào sau hôm Bí thư Mộ nằm viện thì Huyện Lâm Khánh lại xảy ra một việc lớn, Phó chủ tịch cao cấp của Cơ quan tài chính Nhật Bản – ông Takeda Koki đến Huyện Lâm Khánh khảo sát.
Takeda Koki là tới đưa tiền.
Khảo sát thực địa huyện Lâm Khánh, là chứng minh cho việc cho vay ba tỷ yên Nhật không lãi suất, đó mới là điều quan trọng cuối cùng.
Việc lớn như thế thì chẳng những Huyện Lâm Khánh “trận địa sẵn sàng tiếp đón” mà ngay cả Địa Khu Hạo Dương và Tỉnh Sở Nam cũng hết sức coi trọng, Phòng chuyên môn ngoại sự Uỷ ban Nhân Dân tỉnh cũng cử một vị Phó chủ nhiệm đến hiệp trợ các đồng chí Huyện Lâm Khánh tiếp đón khách Nhật Bản. Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng cũng tự mình ra sân bay Đại Ninh đón tiếp ông Takeda, Phó chủ tịch thường trực Địa khu Hạo Dương cũng tới thể hiện việc Địa Khu coi trọng sự kiện này.
Khoản tiền 3 tỷ yên Nhật vay không lãi tương đương là 25 triệu Đô La Mỹ - một con số rất lớn. Đặc biệt là thời điểm mà các nước Phương Tây đang hợp sức ra tay trợ giúp nước ta nên việc này càng trở nên vô cùng quan trọng. Nói trên một phương diện nào đó, ông Takeda Koki lần này đến Huyện Lâm Khánh cũng có thể coi là một lần “du lịch phá băng”. Nói một cách chính xác thì nó mang ý nghĩa chính trị thậm chí còn hơn cả ý nghĩa kinh tế.
Khách và chủ cùng nhau thể hiện nghi lễ chào hỏi ở sân bay, Đặng Trọng Hòa thay mặt cho Ủy ban Nhân dân Huyện ủy Lâm Khánh mở tiệc chiêu đãi ông Takeda Koki và tùy tùng ở Khách sạn Thiên Hoa là khách sạn xa hoa nhất thành phố Đại Ninh. Ngay ngày hôm đó không vội vàng về ngay Huyện Lâm Khánh mà nghỉ lại Đại Ninh một đêm.
Đã đến Đại Ninh rồi, Đặng Trọng Hòa khẳng định cần phải cùng với Lưu Vĩ Hồng cùng đến thăm lãnh đạo cũ là Chu Kiến Quốc, lại ở nhà Chu Kiến Quốc uống mấy chén rượu xuông, uống hết mình mới thôi.
Trưởng ban Lưu không ở lại khách sạn Thiên Hoa mà đến biên giới Sở - Giang, đến khu biệt thự của Câu lạc bộ giải trí Duy Đức. Trưởng ban Lưu đi tới đó làm gì thì cũng không ai biết, cũng không ai theo dõi hành tung của Lưu Vĩ Hồng làm gì.
Ngày tiếp theo mọi người về Huyện Lâm Khánh, ông Takeda Koki chính thức bắt đầu khảo sát Huyện Lâm Khánh, ông Takeda Koki cũng nói rõ ràng rằng chỉ cần
Lần này khảo sát đủ tư cách thì lập tức sẽ ký hợp đồng chính thức, 25 triệu USD đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể chuyển đến.
Nước ta có truyền thống hiếu khách, khi có khách đến rồi thì sẽ được tiếp đón, ăn uống đàng hoàng. Huống chi là khách đến từ nước ngoài.
Ngay lập tức ở nhà khách Lâm Khánh cũng tổ chức buổi tiệc đón tiếp long trọng. Bí thư Địa Khu và Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi đều đích thân đến đây để biểu thị nhã ý tôn trọng đối với khách Nhật Bản.
Trong trường hợp như thế này thì Bí thư Huyện ủy là không thế vắng mặt được, Mộ Tân Dân mang bệnh đến tham gia bữa tiệc tiếp đón long trọng này. Trong bữa tiệc rượu sắc mặt của Bí thư Mộ nhợt nhạt, tinh thần uể oải, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng thấy bệnh không phải là nhẹ. Mộ Tân Dân cố gắng lấy lại tinh thần, thay mặt cho Uỷ ban Nhân Dân Huyện ủy Lâm Khánh phát biểu lời tiếp đón nhiệt tình, hoan nghênh Takeda Koki đến Huyện Lâm Khánh khảo sát.
Những lời hoan nghênh ngắn ngủi nhưng Mộ Tân Dân cũng phải đọc rất vất vả, phải ngắt nghỉ nhiều lần lấy lại hơi mới có thể đọc tiếp.
Thấy tình hình như thế, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đều nhíu mày.
Sau đó khai tiệc, biểu hiện của Mộ Tân Dân càng không thể chịu nổi. Theo lý thì nói, khi Bí thư Địa khu và Chủ tịch Địa khu đều đến cả thì đối với cán bộ cấp dưới đây là cơ hội tốt để thể hiện, cố gắng chúc hai vị lãnh đạo một chén rượu hoặc nói một câu, cũng là tốt rồi, như thế sẽ khiến cho lãnh đạo có ấn tượng tốt về anh đúng không? Đại đa số cán bộ Huyện Lâm Khánh bao gồm cả Đặng Trọng Hòa cũng đều làm như thế.
Nhưng duy chỉ có Mộ Tân Dân không hề uống một giọt rượu, ăn đồ ăn cũng rất ít. Tiệc diễn ra được không lâu nhưng không thể trụ lại được nữa, nhờ có Tiểu Chu đỡ liền cáo lỗi với Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi, và cũng nói lời xin lỗi ông Takeda Koki không ở lại buổi tiệc được nữa, sau đó được chuyển đến bệnh viện trên một chiếc xe con. Xem ra đó chỉ là một khúc nhạc ngắn nhưng cũng không thể gợn sóng quá nhiều.
Ông Takeda Koki khảo sát thực địa Huyện Lâm Khánh lần này vô cùng thuận lợi. Người Nhật Bản dù khiến cho người ta chán ghét nhưng mà thái độ làm việc thì vô cùng nghiêm chỉnh. Ông Takeda Koki chân đi giày da nhưng vào tận những khu mỏ than tiến hành khảo sát thực địa. Ông Takeda Koki thật sự rất hài lòng, nói rõ với Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng là ngày mai sẽ chính thức ký hợp đồng.
Ngày hôm nay từ mỏ than Hồng Gia trở về đến huyện, cùng ăn cơm tối với ông Takeda Koki rồi đưa khách quý vào nhà khách, Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng ở lại cùng ông Takeda Koki chuyện trò một lúc, sau đó mới cáo biệt ra ngoài.
- Trưởng ban Lưu, buổi tối không có kế hoạch gì khác à?
Đi ra khỏi phòng khách quý, Đặng Trọng Hòa mỉm cười hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười:
- Thế Chủ tịch Huyện có kế hoạch gì không?
Đặng Trọng Hòa trong lòng sảng khoái, cười lớn nói:
- Ha ha, ngày mai ký kết hợp đồng chính thức rồi, cậu xem có nên đến Bệnh viện Nhân Dân một chuyến để báo cáo với Bí thư Mộ không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:
- Cái này đương nhiên nên làm rồi.
Mộ Tân Dân bây giờ còn là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, việc lớn như thế đương nhiên là phải báo cáo với ông ta, nếu không thì Chủ tịch Huyện cũng quả là không được, lại bị người mượn cớ.
Ngay sau đó hai người đi ra, lên xe của Đặng Trọng Hòa, đi thẳng đến phòng nội trú Bệnh viện Nhân Dân Huyện.
Bệnh viện Nhân Dân Huyện chỉ có mấy phòng điều trị đặc biệt, nhân viên nội bộ thường gọi đó là “Phòng điều trị cán bộ cấp cao”, lãnh đạo trong Huyện mà bị ốm nằm việc đều ở mấy phòng điều trị đặc biệt này, điều kiện tất nhiên là rất tốt, không thể so với mấy phòng bệnh tầm thường được.
Mộ Tân Dân nằm ở phòng bệnh số 1 trong đó.
Từ khi Bí thư Mộ bắt đầu bị ốm nằm viện, Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng và các lãnh đạo khác trong Huyện đều đã đến thăm, đây chính là phép lịch sự cơ bản nhất không thể quên được. Vì thế lần này quen đường đi lối lại, lên thẳng tầng 3 vào phòng bệnh của Mộ Tân Dân.
Phòng bệnh đặc biệt là hình thức phòng đơn khoảng 20 m2 có nhà vệ sinh và một gian bếp nhỏ, thường thì không nấu ăn ở đây chỉ là hâm nóng lại cơm hoặc sữa, rất tiện.
Mộ Tân Dân nằm trên giường, sắc mặt vàng nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, phía trên treo bình truyền dịch. Vợ của Mộ Tân Dân cô Kim ở bên chăm sóc. Cô Kim năm nay cũng phải trên dưới 50 tuổi, là một người diện mạo đoan chính. Nhìn thấy Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng dắt nhau vào cửa, cô Kim vội vàng đứng dậy nhỏ giọng chào hai người, vừa nói chuyện vừa để mắt đến Mộ Tân Dân nằm trên giường bệnh, chỉ sợ nói to quá sẽ làm ồn đến ông ta.
Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng nhìn nhau, nói rõ mục đích đến đây.
Cô Kim cũng rất khó xử, nói Mộ Tân Dân cả buổi chiều khó chịu, vừa mới chợp mắt được một lúc, hỏi Đặng Trọng Hòa xem ngày mai hãy nói đến công việc có được không? Cô Kim nói xong liền lau nước mắt.
Thấy tình hình như thế Đặng Trọng Hòa cũng bất đắc dĩ, không thể miễn cưỡng, chỉ nói mấy câu khách khí rồi cùng với Lưu Vĩ Hồng cáo từ ra ngoài.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Đặng Trọng Hòa không vội quay về tòa nhà Huyện ủy, cùng với Lưu Vĩ Hồng về văn phòng, gọi điện thoại cho Viện trưởng Mao bệnh viện Nhân Dân huyện đến, để hỏi bệnh tình của Bí thư Mộ.
Bệnh tình của người khác thì Viện trưởng Mao không rõ, nhưng bệnh tình của Bí thư Huyện ủy thì không thể không rõ.
Viện trưởng Mao ấp úng, dường như có cái gì khó nói.
Đặng Trọng Hòa liền trừng mắt nghiêm nghị, trầm giọng nói với ông ta:
- Viện trưởng Mao, Bí thư Mộ là lãnh đạo cao nhất của Huyện chúng ta, sức khỏe của ông ấy liên quan đến đại cục xây dựng của Huyện Lâm Khánh, mong ông hãy báo cáo theo sự thật.
Viện trưởng Mao nhìn bằng ánh mắt của người bác sĩ điều trị, lúc này mới hạ giọng tiến hành báo cáo. Kết quả báo cáo nằm ngoài dự đoán của Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng.
- Tất cả mọi kiểm tra đều làm cả rồi, tất cả các thiết bị y tế tiên tiến nhất đều dùng rồi, nhưng…
Chủ tịch Đặng rất nghiêm túc nói:
- Viện trưởng Mao, quyết không được xem nhẹ. Bệnh viện Nhân Dân của các ông có các thiết bị gì tiên tiến nhất? Có bệnh gì mà các ông không có khả năng phát hiện ra chứ?
Viện trưởng Mao vội vàng nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch Đặng, người nhà của Bí thư Mộ cũng yêu cầu phải chuyển tới Bệnh viện Nhân Dân tỉnh để kiểm tra toàn bộ.
- Vậy thì tốt rồi, nên làm theo ý kiến của người nhà Bí thư Mộ, nhanh chóng chuyển tới Bệnh viện Nhân Dân tỉnh kiểm tra toàn diện.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 533: Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy đến huyện Lâm Khánh lần nữa.
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ngày hôm sau, hợp đồng cho vay không lãi chính thức được ký kết, Takeda Koki cam kết trong vòng bảy ngày tiền sẽ được chuyển đến đúng hẹn. Bên trong hợp đồng có một điều khoản riêng, điều khoản đó là bên cho vay sẽ thành lập một tổ giám sát nhỏ, cứ nửa năm sẽ đến huyện Lâm Khánh một lần tiến hành khảo sát, giám sát phương hướng và chi tiết sử dụng của vốn cho vay.
Đối với điều khoản này, Đặng Trọng Hòa trong lòng tất nhiên không được vui. Tiền đúng là của các ông cho tôi mượn, nhưng sau khi mượn về thì nó đã là tiền của tôi, dùng nó như thế nào là chuyện của tôi, tôi lại cần các ông đến giám sát nữa sao? Cứ nửa năm kiểm tra sổ sách một lần, chuyện này có ý gì đây?
Phải biết rằng, đây là chế độ cơ bản của ngành ngân hàng ở các quốc gia phương Tây, bên cho vay có quyền giám sát khoản tiền cho vay được sử dụng ra sao, nếu phát hiện khoản tiền cho vay sử dụng sai mục đích, bên cho vay sẽ yêu cầu chỉnh sửa, dùng đúng mục đích. Đối với chế độ này Lưu Vĩ Hồng rất tán thành. Thế nên hắn liền làm công tác đả thông tư tưởng của Đặng Trọng Hòa, hợp đồng được ký một cách thuận lợi. Có khoản tiền này, máy móc thiết bị mua từ Liên Xô bên kia cũng có thể lập tức được chuyển đến, công ty quản lý năng lượng cũng dễ dàng đưa việc cải tạo mỏ than của cả huyện đi vào quỹ đạo.
Nghi thức ký kết hợp đồng rất long trọng, Lục Đại Dũng, Tào Chấn Khởi lại một lần nữa đến Lâm Khánh cổ động. Mộ Tân Dân thì đang bệnh nặng nên không thể tới tham gia nghi thức ký kết này, mọi chuyện do Đặng Trọng Hòa chủ trì.
Sau khi nghi thức kết thúc, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi dẫn theo các vị lãnh đạo của Huyện ủy đặc biệt đến bệnh viện nhân dân huyện thăm hỏi Mộ Tân Dân. Việc làm này được xem là rất có tình nghĩa và rất hợp tình.
Mộ Tân Dân vẫn nằm trên giường bệnh, sắc mặt không được tốt lắm, hơi thở rất yếu. Bí thư Địa ủy và Chủ tịch Địa khu cùng tới, y cũng không thể ngồi dậy chào hỏi mà vẫn nằm trên giường, nói chuyện cũng rất uể oải. Lục Đại Dũng thay mặt cho Ủy ban nhân dân Địa khu nói vài lời an ủi động viên, mong y an tâm dưỡng bệnh.
Ngày hôm sau, theo yêu cầu của cô Kim, Mộ Tân Dân được chuyển sang bệnh viện nhân dân tỉnh để kiểm tra trị liệu.
Địa ủy Hạo Dương lập tức xuống công văn gửi đi thông báo trong thời gian Mộ Tân Dân nằm viện mọi công tác hằng ngày của huyện ủy Lâm Khánh sẽ do Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa chủ trì.
Không lâu, từ bệnh viện nhân dân tỉnh truyền tin tức xuống, gan của Mộ Tân Dân có vấn đề, nhưng rốt cuộc là bệnh gì thì còn phải tiến hành kiểm tra mới biết, trong khoảng thời gian ngắn Bí thư Mộ rất khó trở lại cương vị công tác bình thường.
Sau khi qua lễ Quốc khánh, trên Địa ủy tổ chức cho Ngụy Ái Quốc một lần nữa dẫn đoàn đến huyện Lâm Khánh tiến hành công tác khảo sát cán bộ. Lần này, Ngụy Ái Quốc không diễu hành khoa trương dẫn người rầm rộ mà chỉ dẫn theo một Phó trưởng ban và vài cán bộ nhưng đối tượng khảo sát thì không ít. Thứ nhất, nói đến đối tượng thì tất nhiên là Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, theo sau là Hội đồng nhân dân huyện Lý Học Trí, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lưu Vĩ Hồng, Phó chủ tịch thường trực huyện Cao Như Bách, Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Hùng Quang Vinh, Trưởng phòng Giao thông huyện Khâu Đức Viễn, tất cả đều được lần lượt nói chuyện qua, hơn nữa còn tiến hành bàn bạc một cách rất dân chủ.
Kể từ đó, chốn quan trường của huyện Lâm Khánh lập tức trở nên sôi động, tin tức được len lỏi lan truyền nhanh chóng qua tất cả các ngõ ngách.
Có người nói Mộ Tân Dân bị ung thư, nên sẽ không tiếp tục công tác, Địa ủy phải một lần nữa sắp xếp lại bộ máy cán bộ của huyện Lâm Khánh. Lần này bất kể là như thế nào thì cũng nên đến lượt của Đặng Trọng Hòa rồi. Trong vòng hai năm thay ba Bí thư huyện ủy, thế mà cũng không tới phiên Đặng Trọng Hòa, chỉ sợ họ Đặng bỏ gánh mặc kệ, không thể ức hiếp người như vậy được, quy tắc cơ bản nhất chốn quan trường cũng cần phải thực thi, phải thế không?
Mộ Tân Dân tạm rời cương vị công tác, Đặng Trọng Hòa tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy, trên cơ bản có vô vàn thông tin ngoài luồng không có cơ sở nhưng chung quy đều nói bên trong có "thủ đoạn", về điểm này mọi người đều có cái nhìn nhất trí đến kinh ngạc.
Một vài cán bộ lén lút nghị luận nói, kỳ thật sức khỏe của Mộ Tân Dân rất tốt, một chút bệnh cũng không, tất cả đều là ngụy trang cả. Thật ra nói như vậy cũng không phải không có lý, những cán bộ này phân tích nói, gan có vấn đề, đây không phải là bệnh nhẹ, cũng không phải là bệnh lạ, trang thiết bị của bệnh viện nhân dân huyện tuy thiếu thốn, trình độ y bác sĩ cũng có giới hạn nhưng không đến mức bệnh gan mà cũng không khám ra.
Sự thật là thế, Mộ Tân Dân nằm ở bệnh viện huyện nhiều ngày, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân cụ thể của bệnh.
Sở dĩ Mộ Tân Dân hiện tại phải giả bệnh, bởi do trong lòng y biết rõ, cái ghế Bí thư huyện ủy mà y đang ngồi đã đến ngày phải chấm dứt rồi. Các cán bộ ở huyện gần như không ai còn nghe y, thế này thì ngồi ghế Bí thư huyện ủy còn có ý nghĩa gì? Nếu còn tiếp tục như vậy mọi công tác của huyện Lâm Khánh xem như dẫm chân tại chỗ. Thay vì ngồi chờ bên trên cách chức, chi bằng tự mình giả bệnh tự động tạm rời khỏi cương vị công tác sẽ tốt hơn. Ít nhiều gì thì cũng giữ lại được mặt mũi. Nếu thực sự bị ép rút lui rời ghế lãnh đạo thế thì quá mất mặt rồi.
Làm Bí thư huyện ủy còn chưa đến mười tháng!
Nước miếng từ miệng những người lan truyền tin tức ngoài luồng bay tứ tán, người nghe thì trợn mắt há hốc mồm, liên tục gật đầu nói phải.
Nhưng các cán bộ Trưởng ban Tổ chức nghiệp vụ phân tích bước kế tiếp, mỗi người một quan điểm, ai cũng nói không nên lời những cái mà họ sẽ đạt được.
Đặng Trọng Hòa thăng chức lên làm bí thư, vậy ai sẽ làm Chủ tịch huyện?
Đây mới là điều mọi người quan tâm nhất.
Lần này, Ban Tổ chức cán bộ Địa ủy đã khảo sát qua vài ủy viên thường vụ Huyện ủy, dường như ai cũng có khả năng tiếp nhận chỗ trống của Đặng Trọng Hòa chức Chủ tịch huyện kia.
Nói cách khác, là Lý Học Trí tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện, ông ta hiện tại vốn đang xếp hạng ba trong hàng ngũ lãnh đạo Huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện cũng thuộc cấp chính huyện, do ông ta chuyển sang đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện thì vô cùng hợp lý, có thể nói là đi đúng trình tự. Lúc trước khi Địa khu đặt ông ta, một cán bộ trẻ tuổi với tuổi đời khoảng bốn mươi, vào ghế Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, chính là nâng cấp bậc cho ông ta chứ không phải cho vào đó để dưỡng lão.
Sao có khả năng một cán bộ cấp chính huyện mới bốn mươi tuổi đã lên đường đi dưỡng lão, càng không cần phải nói thêm, Lý Học Trí còn là thân tín của Bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng.
Về phần vị trí Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, sẽ do Phó chủ tịch thường trực huyện Cao Như Bách tiếp nhận chức vụ này. Cao Như Bách tuổi cũng đã cao, đã ngoài năm mươi tuổi, bước lên thêm một bậc, làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện vài năm, thế là về hưu. Đúng là sự sắp xếp vô cùng hợp lý.
Nhưng với cách nói này, lập tức liền bị một vài "Trưởng ban Tổ chức cán bộ nghiệp dư" phản đối: Địa ủy vẫn còn đang khảo sát Lưu Vĩ Hồng, còn có Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Hùng Quang Vinh, Trưởng phòng Giao thông huyện Khâu Đức Viễn, tất cả đều đang trong vòng được khảo sát.
Nếu sắp xếp như vậy, ai sẽ tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch huyện?
Lưu Vĩ Hồng?
Không có khả năng!
Lưu Vĩ Hồng lúc này trong danh sách xếp hạng của Huyện ủy so với Cao Như Bách thì cao hơn, vị trí của hắn luôn theo sát sau Phó bí thư huyện ủy Chu Vân Đan.
Do hắn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện như thế không phải là bị giáng chức sao? Nếu là như vậy thì đúng là còn không bằng trước kia hắn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, như thế chẳng phải là bớt được nhiều việc hơn sao?
Hùng Quang Vinh và Khâu Đức Viễn cả hai thật ra cũng đều có thể tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện. Hùng Quang Vinh lý lịch kinh nghiệm kém một chút, nhưng không chịu nổi người ta là thân tín Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa cũng trẻ tuổi, chưa đến bốn mươi tuổi. Hiện giờ ở trung ương không phải đang đề xướng tiêu chí chọn lựa cán bộ trẻ tuổi vào trong bộ máy lãnh đạo các cấp sao? Người có thế mạnh như Lưu Vĩ Hồng, khi có cơ hội thích hợp, sao có thể không để cho thân tín tâm phúc ngồi vào vị trí tốt chứ?
Tuy rằng nói khả năng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy sắp xếp chức Phó chủ tịch thường trực huyện không lớn, nhưng việc rơi đúng vào người Lưu Vĩ Hồng thì không có chuyện gì là không có khả năng.
Người này thế quá mạnh, không phải Bí thư huyện ủy mà hơn hẳn Bí thư huyện ủy.
Khâu Đức Viễn càng thích hợp hơn, với tư cách Bí thư Khu ủy lão thành, lại là tâm phúc của Đặng Trọng Hòa, Đặng Trọng Hòa đang ngồi ghế Bí thư huyện ủy, đề cử tâm phúc của mình đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện thì vô cùng hợp lý.
Ở điểm này, Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng có cùng một mục đích như nhau, đối với người của chính mình đều rất chiếu cố. Cũng khó trách hai người này liên thủ lại với nhau, chơi cho lão Mộ xoay vòng vòng. "Lão Đại" đồng ý chiếu cố thủ hạ, lực kêu gọi đúng là không giống bình thường. Thủ hạ bên dưới cũng tình nguyện vì bọn họ quên mình phục vụ.
Năng lực của Lão Mộ kém hơn, lại còn một lúc đụng tới hai tên "Yêu nghiệt", không "Bệnh" mới là lạ!
Dựa theo phiên bản loan truyền kể trên thì Lưu Vĩ Hồng sẽ không có nơi để bày biện.
Cho nên lại có thêm một phiên bản nữa nói như vậy: Đặng Trọng Hòa tiếp nhận chức bí thư, Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện, Cao Như Bách tiếp nhận chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Lý Học Trí điều sang huyện khác nhậm chức. Sau đó Khâu Đức Viễn sẽ tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, Hùng Quang Vinh tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.
Nghe nói hiện tại trên tỉnh đang chủ trương điều phối cán bộ qua lại, Chủ tịch huyện Bí thư huyện ủy của các huyện có khả năng sẽ bị điều đến các cơ quan trực thuộc tỉnh nhậm chức, thế là vị trí Lý Học Trí bỏ trống.
Phiên bản này xem ra sắp xếp rất hợp lý.
Khâu Đức Viễn là thân tín của Đặng Trọng Hòa, Đặng Trọng Hòa thân làm bí thư, sắp xếp cho thân tín nhận chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy là chuyện đương nhiên. Lưu Vĩ Hồng nếu đảm nhận chức Chủ tịch huyện, Hùng Quang Vinh sẽ cứ thế theo sát sau lưng, lý do giống nhau cả.
Cứ thế, bộ máy lãnh đạo của huyện Lâm Khánh phối trí nhìn có vẻ rất kiện toàn.
Các cán bộ bên dưới kỳ thật đều rất hy vọng xuất hiện kết cục như vậy. Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng có thể được xem là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm công tác kiến thiết kinh tế rất thích hợp, hai cán bộ nhiệt tình đầy nhiệt huyết đảm nhiệm hai chức vụ quan trọng hàng đầu của huyện, xem ra vấn đề kiến thiết kinh tế của huyện Lâm Khánh thật sự sẽ khởi sắc. Mấu chốt nằm ở chỗ Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng cả hai đều khá chiếu cố thủ hạ, thế nên đoàn người đi theo hai vị "Lão Đại" này lăn lộn tiền đồ cũng khá sáng sủa.
Nhưng, hãy đừng vội vui mừng.
Lại có người đặt ra nghi vấn: Lưu Vĩ Hồng làm Chủ tịch huyện? Sao có khả năng!
Hắn mới tháng tư vừa rồi được phân bổ chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, cho tới nay chỉ mới nửa năm. Hơn nữa căn cứ vào lý lịch quan trường, Lưu Vĩ Hồng vừa mới bước sang tuổi hai mươi bốn. Đặng Trọng Hòa thì ở tuổi ba mươi lăm trở thành Chủ tịch huyện, điều này đã khiến cho cả địa khu chấn động, có Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi sao? Tổ chức đảng cấp trên từ khi nào đã phá lệ đề bạt cán bộ như thế?
Thời kì gì đây!
Điều này hiển nhiên khả năng không lớn.
Tuy nhiên các vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ nghiệp dư cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: nếu không đề bạt Lưu Vĩ Hồng thì khảo sát hắn làm gì? Chẳng lẽ Ban Tổ chức cán bộ Địa ủy ăn no không có chuyện gì làm nên chạy tới huyện Lâm Khánh đùa với Lưu Vĩ Hồng hay sao?
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng đưa ra chế độ bàn bạc khảo sát cán bộ định kỳ ở huyện Lâm Khánh, từng quý đều phải tiến hành khảo sát một lần các cán bộ nồng cốt ở huyện, cũng đã có được sự khẳng định của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và ban Tổ chức cán bộ Địa ủy, khi mở rộng ra toàn khu tuy ban Tổ chức cán bộ Địa ủy có vẻ như còn chưa thực hiện được như vậy, cứ theo lệ thường, nếu một cán bộ không điều động, ban Tổ chức cán bộ cấp trên thông thường sẽ không khảo sát tới người đó. Nếu Trưởng ban Ngụy tự mình đến đây, khẳng định là sẽ phải điều động. Bình thường chỉ có điều động cán bộ ở vị trí quan trọng thì Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy mới tự mình dẫn đoàn.
Trưởng ban Ngụy cũng là người có thân phận, ủy viên Địa ủy, người bình thường thì khó mà động đến được đại giá của ông ta.
Trong một khoảng thời gian ngắn thôi, tin tức ngoài luồng được truyền từ miệng các cán bộ đi khắp các ngõ ngách của huyện Lâm Khánh, xôn xao vô cùng, nhưng vẫn chưa có kết luận. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ lần này khẳng định là huyện Lâm Khánh thật sự cần phải giải phẫu thôi, rốt cuộc là "Ác mộng" hay là cơ hội thì khó mà biết được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 534: Chủ tịch thị xã Lưu.
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Chủ tịch xã Lưu, mời cạn ly!
Vẫn là ở trong nhà Đặng Trọng Hòa, Đặng Trọng Hòa cùng Lưu Vĩ Hồng nhâm nhi, Đặng Trọng Hòa nâng ly lên mời, cách xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng cũng thay đổi, không kêu là "trưởng ban Lưu" nữa mà lại xưng hô là "Chủ tịch thị xã Lưu".
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không "Phản bác", nâng ly lên cùng Đặng Trọng Hòa uống một hơi cạn sạch.
Đầu tháng 10 năm 91, ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Hạo Dương chính thức đưa ra thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ.
Nguyên Phó bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Chủ tịch huyện Lâm Khánh Đặng Trọng Hòa, đề xuất đảm nhiệm bí thư huyện ủy Lâm Khánh, nguyên Phó bí thư huyện ủy, chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Lý Học Trí đề xuất đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, đại diện quyền Chủ tịch huyện Lâm Khánh, nguyên Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh Lưu Vĩ Hồng, đảm nhiệm uỷ viên Thị ủy Hạo Dương, ủy viên thường vụ, Phó bí thư, Phó Chủ tịch thị xã Ủy ban nhân dân thị xã, đề cử đại diện Quyền Chủ tịch thị xã, nguyên ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Phó chủ tịch huyện Cao Như Bách, đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, đề cử là chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện, nguyên Trưởng phòng Giao thông huyện Lâm Khánh Khâu Đức Viễn, đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, nguyên Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Lâm Khánh Hùng Quang Vinh, đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Phó chủ tịch huyện.
Đến tận đây, những tin tức ồn ào huyên náo được truyền đi lúc ban đầu rốt cục đã được xác định, đã có đáp án đầy quyền uy từ phía chính phủ.
Mọi người ai cũng bất ngờ, không ngờ là Lưu Vĩ Hồng rời khỏi huyện Lâm Khánh chứ không phải là Lý Học Trí. Càng thêm bất ngờ hơn khi chức vụ mới của Lưu Vĩ Hồng chính là Chủ tịch thị xã Hạo Dương.
Người đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương thì được điều sang một cơ quan trực thuộc tỉnh nào đó đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở.
Thời gian thực thi thông báo về bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ là một tháng, trước mắt Lưu Vĩ Hồng còn ở Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh, nhưng mọi người thì đã thay đổi cách xưng hô, nhìn thấy chàng thanh niên trẻ mới hai mươi bốn tuổi này một tiếng cũng "Chủ tịch thị xã Lưu" hai tiếng cũng "Chủ tịch thị xã Lưu". Lưu Vĩ Hồng lúc đầu còn mỉm cười, nói vài câu khiêm tốn, nhưng người gọi hắn là "Chủ tịch thị xã Lưu" càng ngày càng nhiều, Lưu Vĩ Hồng muốn sửa cũng không sửa hết nên chỉ có thể tùy bọn họ.
Chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm Cán bộ được mở rộng công khai ra toàn tỉnh. Về mặt lý luận, Lưu Vĩ Hồng còn một tháng khảo sát. Trước khi có quyết định bổ nhiệm cuối cùng việc này vẫn còn đầy những biến số.
Tuy nhiên ai cũng biết rằng, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thời kỳ chờ đợi quyết định sau cùng này cũng chỉ là hình thức và thủ tục mà thôi. Lưu Vĩ Hồng biết sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cái khác không nói, chỉ nhìn vào tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng thôi cũng biết rồi.
Hai mươi bốn tuổi, nhận chức Chủ tịch thị xã!
Từ đó có thể thấy được Địa ủy đã hạ rất nhiều quyết tâm. Nếu bất cứ kẻ nào muốn như thiêu thân lao vào lúc này thì chính là không xem mặt mũi của Địa ủy Hạo Dương ra gì, trực tiếp đánh vào mặt của Địa ủy Hạo Dương thì hình như rất ít người có lá gan to như vậy.
Đây chỉ là hiện tượng ngoài mặt, nếu suy nghĩ sâu xa hơn sẽ càng rõ. Một thanh niên hai mươi bốn tuổi, nửa năm trước vừa mới được đề bạt lên làm cán bộ cấp phó huyện, trong nháy mắt đã bước lên cương vị của hàng ngũ cán bộ cấp chính huyện, như thế thì phải có chỗ dựa vững chắc cỡ nào?
Trên thực tế, những đồn đại có liên quan đến xuất thân và lai lịch của Lưu Vĩ Hồng từ lâu đã được truyền đi rất nhiều, đã có người liên tưởng tới ông cụ Lưu. Chỉ có điều những lời đồn đại này đến cuối cùng vẫn chưa có căn cứ xác thật, ai cũng không dám chắc đó là sự thật.
- Chủ tịch thị xã Lưu, nói thực ra thì tôi nghĩ sẽ ngồi chung bộ máy với cậu. Bí thư Lục khi trưng cầu ý kiến của tôi, người mà tôi đề cử chính là cậu.
Đặng Trọng Hòa uống cạn rượu trong ly, ăn một miếng tai heo, khe khẽ thở dài nói, thần thái rất thẳng thắn và thành khẩn.
Địa khu đến tiến hành khảo sát cán bộ, các cán bộ phía bên dưới cố nhiên là ngắm hoa trong sương, không rõ ràng chân tướng bên trong, nhưng bản thân là người trong cuộc Đặng Trọng Hòa hiểu khá rõ. Ngày thứ hai sau khi Mộ Tân Dân vừa mới được chuyển sang bệnh viện tỉnh, Lục Đại Dũng liền gặp riêng ông ta, rõ ràng là báo cho biết việc Mộ Tân Dân có khả năng sẽ không quay về, để ông ta làm tốt công tác chuẩn bị "gánh lấy gánh nặng".
Đặng Trọng Hòa đương nhiên là làm tốt công tác chuẩn bị rồi.
Ông ta đợi gánh cái gánh nặng này đã hai năm rồi, đợi đến bả vai ngứa ngáy không chịu được.
Thái độ của Lục Đại Dũng đối với ông ta cũng thay đổi hẳn, trước kia thì khá khách khí, lần này thì lộ ra chút uy nghiêm, nhưng bên trong sự uy nghiêm đó lại toát ra một chút gì đó thân thiết. Đối với điểm này Đặng Trọng Hòa rất khâm phục. Lục Đại Dũng vốn là người tinh thông quyền mưu và biết đạo lý khi chỉ huy cấp dưới, chỉ cần một biểu hiện trên mặt cũng có thể làm cho trong lòng người ta không yên, nhưng cũng khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết. Đặng Trọng Hòa hiểu rõ từ giờ khắc này trở đi ông ta mới thật sự trở thành người của Lục Đại Dũng.
Địa khu Hạo Dương có một thị xã, bốn huyện, Đảng uỷ thì có năm người, còn phải bớt đi ủy viên Địa ủy kiêm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương Uyển Trung Hưng, trên thực tế có thể do Lục Đại Dũng sắp xếp an bài, chỉ có Bí thư huyện ủy của bốn huyện, Đặng Trọng Hòa có thể được điều đến ngồi vào vị trí Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Lục Đại Dũng nếu không xem ông ta là thân tín thì đó là không có khả năng.
Liên quan đến các ứng cử viên của ghế Chủ tịch huyện của huyện Lâm Khánh, Lục Đại Dũng quả thật cũng có trưng cầu qua ý kiến của Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa không chút do dự liền đề cử Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, ông ta biết, Lưu Vĩ Hồng vừa mới được đề bạt vào chức Phó cục trưởng chỉ mới có nửa năm, ông ta cũng biết. Nhưng Đặng Trọng Hòa biết càng rõ hơn, Bí thư Địa ủy hiện tại đã nhắm tới thân phận của Lưu Vĩ Hồng, mới quyết định "Tiếp nhận" hắn. Nói cách khác, trong mắt của Lục Đại Dũng, tầm quan trọng của Lưu Vĩ Hồng xa tít mù khơi, nằm bên trên Đặng Trọng Hòa.
Nếu do Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đi chung guồng máy với mình, Đặng Trọng Hòa hiểu rất rõ, Lưu Vĩ Hồng sẽ là một Chủ tịch huyện giỏi giang đầy thế mạnh. Để Lưu Vĩ Hồng phối hợp với ông ta trong mọi chuyện, ví như chiếc lá giúp đóa hoa hồng tôn thêm nét đẹp quả không hiện thực cho lắm. Đặng Trọng Hòa cho dù là có làm Bí thư huyện ủy, ở huyện Lâm Khánh cũng không thể một tay che trời, làm việc gì cũng phải củng Chủ tịch huyện Lưu thương lượng. Theo tính cách của Đặng Trọng Hòa mà nói ông ta sẽ không vui thích gì khi tiếp nhận kết cục như vậy, nhưng nhìn từ góc độ khác nếu cùng Lưu Vĩ Hồng đi chung một guồng máy đó cũng là một ưu đãi thật lớn.
Chỗ dựa của Lưu Vĩ Hồng khá vững chắc, sâu đến mức có được sự coi trọng của Lục Đại Dũng, thiết lập mối quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào thiết lập được mối quan hệ với chỗ dựa vững chắc phía sau hắn. Đạo lý này Đặng Trọng Hòa sao có thể không hiểu? Lần này ông ta rốt cục có thể ngồi vào ghế Bí thư huyện ủy, chính là hiệu quả của sách lược này mang lại. Bỏ điểm này qua một bên không nói đến, Đặng Trọng Hòa đối với năng lực siêu cường mà Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra ngoài trong quá trình kiến thiết kinh tế cũng vô cùng tán thưởng.
Công ty quản lý năng lượng Hoa Tinh chính là nhờ Lưu Vĩ Hồng dốc hết sức thúc đẩy mới được thế. Hiện tại tiền có, thiết bị cũng có, hoàn toàn có thể vén tay áo lên xông xáo vào làm một trận.
Hơn nữa thêm cô bạn gái Vân Vũ Thường của Lưu Vĩ Hồng ở Giang Khẩu cũng rất lợi hại, sau này muốn thu hút đầu tư khẳng định sẽ có thể tiết kiệm được không ít khí lực. Có một công tác hợp tác chủ trì Ủy ban nhân dân huyện như vậy, Đặng Trọng Hòa chỉ cần làm tốt công việc trợ giúp thì chuyện tạo ra thành tích là chuyện không thể nghi ngờ.
Có chỗ dựa vững chắc, lại có chiến tích, Đặng Trọng Hòa muốn không thăng quan cũng khó.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Bí thư Đặng, kỳ thật khi đem ra so sánh mà nói, tôi cũng rất muốn được ở huyện Lâm Khánh. Đối với tình hình bên này tôi khá quen thuộc, tinh thần phối hợp của các đồng chí cũng khá tốt, khi bắt tay làm việc cũng được thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên Địa ủy đã sắp xếp như vậy, chúng ta chỉ còn biết phục tùng.
Lưu Vĩ Hồng nói những lời này cũng là lời nói thật tâm. Hợp tác giữa hắn và Đặng Trọng Hòa trong khoảng thời gian này rất vui vẻ, con người của Đặng Trọng Hòa khá tuân thủ quy tắc quan trường, năng lực cũng không tồi, còn có thêm vài phần thật tâm thật ý làm việc phục vụ cho quần chúng. Dù sao lúc trước ông ta chính là nhờ dựa vào sự cần mẫn làm việc mới leo lên tới cái ghế Chủ tịch huyện, tất cả những điều này đều là nguyên nhân khiến Lưu Vĩ Hồng đồng ý cùng Đặng Trọng Hòa làm việc trong cùng một bộ máy. Đương nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng có thủ đoạn, hiểu quyền mưu cơ biến, tâm tư không phải chỉ "Đơn thuần" như vậy. Tuy nhiên điều này cũng không có gì to tác, thân trong quan trường thì làm sao có được mấy ai đơn giản? Chỉ cần phương hướng lớn không tồi tệ, như vậy đã tốt lắm rồi.
Đặng Trọng Hòa xúc động nói:
- Đúng vậy... Phỏng chừng Bí thư Lục cũng nhìn ra được năng lực của cậu, hy vọng sau khi cậu sang đó có thể nhanh chóng làm cho thị xã Hạo Dương thay da đổi thịt, trở thành một thành thị hiện đại hoá chân chính.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tình hình của Hạo Dương và Lâm Khánh không giống nhau, thủ phủ của Địa khu tất nhiên đồ sộ, cơ quan nhiều, quan chức cũng nhiều, thật không dễ làm.
Lưu Vĩ Hồng sớm đã tạo nên uy vọng tuyệt đối ở huyện Lâm Khánh, tuyệt đại bộ phận các cán bộ cơ sở, thật tâm kính phục cũng tốt, sợ hãi quyền mưu thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng cũng được, tóm lại đối với Lưu Vĩ Hồng rất phục tùng. Đây được xem là cơ sở quần chúng khá tốt, trên cơ sở này muốn triển khai công tác gì cũng đều có thể tiến hành nhanh chóng, tiết kiệm thời gian và công sức. Thị xã Hạo Dương đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì đó là một địa phương hoàn toàn mới, một hành trình hoàn toàn mới. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, vẫn còn chưa biết phải trả giá và bỏ ra bao nhiêu sự cố gắng cùng gian khổ.
Đặng Trọng Hòa liền cười, nói:
- Người khác thì sẽ thấy đau đầu nhưng với cậu thì không.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Bí thư Đặng, ông nói thế để khích lệ tôi thôi, tôi không lợi hại như vậy đâu.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi nói đây là thật tâm khâm phục mà nói. Cậu tuy rằng nhỏ tuổi hơn tôi nhưng tinh thông đạo lí đối nhân xử thế. Nói quy củ với người thích nói quy củ, còn về phần người không nói quy củ thì, ha hả...
Đặng Trọng Hòa không nói hết ý nhưng ý tứ trong câu nói tất nhiên rất rõ ràng. Nói thật lòng, ngay từ đầu Đặng Trọng Hòa đối với Lưu Vĩ Hồng vô cùng phản cảm, người này tuổi còn trẻ, nhưng kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này sau khi cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay hợp sức, quan cảm của Đặng Trọng Hòa hoàn toàn thay đổi, bản chất của Lưu Vĩ Hồng có lẽ không phải lúc nào cũng tuân theo quy củ như vậy, tuy nhiên nếu bước chân vào quan trường, thì vẫn phải tuân thủ quy tắc, phải biết nguyên tắc của câu "Người không đắc tội với mình thì mình cũng không đắc tội với người". Nhìn những tên bị hắn "Chỉnhđốn" có ai không chọc hắn trước, mà hắn trả đòn nào? Nhưng chỉ cần là bằng hữu hoặc là "Đồng minh" của hắn, Lưu Vĩ Hồng cũng rất trượng nghĩa, có thể giúp được thì sẽ giúp hết sức. Chu Kiến Quốc như thế, Đặng Trọng Hòa cũng như thế.
Người như vậy có thể cùng Đặng Trọng Hòa trở thành bằng hữu, ai nói đó không phải là một sự may mắn?
Hai người hàn huyên một hồi, nói qua nói lại thế nào mà đề tài vô tình lại nói tới Mộ Tân Dân. Đặng Trọng Hòa nói:
- Không biết lão Mộ lần này sẽ điều đến nơi nào? Nghe nói bệnh của y đã khỏe lên nhiều
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Sau khi Địa ủy Hạo Dương chính thức tiến hành công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, nghe nói Mộ Tân Dân liền ra viện.
Phòng bệnh của bệnh viện nhân dân Tỉnh có cao cấp tới đâu đi nữa ở mãi cũng không thoải mái.
- Không được rõ cho lắm, nghe nói là đến văn phòng lịch sử Đảng của tỉnh.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Văn phòng lịch sử Đảng của Tỉnh? Đơn vị khá thích hợp đấy. Y vốn đi lên từ công tác tuyên truyền, đến văn phòng lịch sử Đảng chỉnh biên lịch sử Đảng, có lẽ nhân tiện dưỡng bệnh luôn. Y thật biết chọn thời điểm để bệnh.
Con người Lão Mộ, trí tuệ lớn không có, nhưng khôn vặt thì có chút chút. Lúc này không giả bệnh thì sợ rằng đến văn phòng lịch sử Đảng cũng không đến được.
Lưu Vĩ Hồng đâu phải là người dễ dàng chọc giận.
- Không nói đến y nữa, chỉ là cái chén mà thôi! Nào, bí thư Đặng, uống rượu.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nâng ly lên, nhất thời trong lúc vô ý nói ra một câu danh ngôn trên mạng của đời sau.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 535: Gặp gỡ Uyển Trung Hưng.
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Chiếc xe con Santana bon bon chạy trên con đường lớn thênh thang rộng mở và sạch sẽ của khu nội thành mới của thị xã Hạo Dương. Địa khu Hạo Dương cho đến nay thành lập đã được hai năm, cơ sở hạ tầng của khu thành nội mới sơ bộ đã khá hoàn chỉnh. Tòa nhà mới của Địa ủy sẽ chính thức bắt đầu đưa vào sử dụng vào tháng bảy năm nay, bốn cơ quan của bốn bộ máy gồm Địa ủy Hạo Dương, ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, đều dọn vào trụ sở làm việc mới, kết thúc thời kỳ xài chung văn phòng làm việc cùng Thị ủy Hạo Dương. Quân phân khu cũng là khu mới được xây dựng, cách tòa nhà Địa ủy không xa.
Tòa nhà mới của Địa ủy chiếm một diện tích đất cực lớn, thiết kế hiện đại, trụ sở làm việc của nhân vật số 1 số 2 của Địa ủy đều là kiến trúc hình chữ nhật có sáu tầng, có chút uy nghiêm đại khí. Lầu một là văn phòng của Địa ủy, lầu hai là văn phòng của ủy ban nhân dân.
Mặt sau của khu vực văn phòng Địa ủy còn có một ngọn núi nhỏ cây cao bóng mát chim hót véo von, bên trong khu vực đó có vô số căn biệt thự nhỏ với phong cách khác nhau mọc lên. Đây là khu dân cư mới được xây dựng của Địa ủy, lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy và ủy ban nhân dân đều cư trú ở nơi này.
Dựa theo quy định nơi ở này quả đã vượt quá tiêu chuẩn, tiêu chuẩn về nhà ở cho cán bộ cấp địa thì chưa đạt tới được cấp biệt thự. Tuy nhiên ở trong nước hiện tượng này được xem như rất thông thường, vì bình thường cũng sẽ không có mấy người tích cực so đo.
Chiếc Santana màu đen không tiến vào tòa nhà của Địa ủy, mà chạy vào từ cửa lớn khác của khu dân cư, trực tiếp dừng ở căn biệt thự số chín.
Cửa xe mở ra, một người cao lớn trẻ tuổi từ ghế lái nhảy xuống.
Lưu Vĩ Hồng từ ghế phía sau lôi lên một túi nhựa, bên trong đựng hai cây thuốc hai bình rượu, sau đó lập tức đi vào biệt thự.
Chủ nhân của căn biệt thự số chín này là ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương Uyển Trung Hưng. Lưu Vĩ Hồng hôm nay đặc biệt đến thăm hỏi ông ta. Thời gian cho việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ đã qua, hôm qua Địa ủy Hạo Dương đã chính thức phát văn kiện bổ nhiệm Lưu Vĩ Hồng làm uỷ viên Thị ủy Hạo Dương, ủy viên thường vụ, Phó bí thư. Cùng ngày, hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân thị xã Hạo Dương bổ nhiệm Lưu Vĩ Hồng làm Phó Chủ tịch thị xã của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, kiêm quyền Chủ tịch thị xã.
Cho nên vào lúc này Lưu Vĩ Hồng đã là Chủ tịch thị xã của thị xã Hạo Dương.
Ngày mai, ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Ngụy Ái Quốc sẽ đích thân đi cùng hắn đến thị xã Hạo Dương nhậm chức. Vào những tình huống bình thường Ngụy Ái Quốc chỉ đi cùng cán bộ Đảng uỷ cấp huyện nhậm chức, chính phủ một khi có sự thay đổi người, ban Tổ chức cán bộ bình thường sẽ cho cán bộ cấp Phó trưởng ban đi cùng. Ngụy Ái Quốc hai lần phá lệ đều là vì Lưu Vĩ Hồng. Lần trước là khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh, cũng do Ngụy Ái Quốc đích thân tuyên bố bổ nhiệm.
Đương nhiên Ngụy Ái Quốc có lý do khá đầy đủ cho sự ngoại lệ lần này. Bởi vì Bí thư Thị ủy Hạo Dương Uyển Trung Hưng là ủy viên Địa ủy, cùng cấp với Ngụy Ái Quốc, Chủ tịch thị xã Hạo Dương tiền nhiệm thì đang đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở ở tỉnh, cũng xem như là được đề bạt. Thị xã Hạo Dương là thủ phủ của địa khu Hạo Dương, Ngụy Ái Quốc phá lệ thế này thì cũng rất bình thường.
Lưu Vĩ Hồng đã nói chuyện qua cùng Ngụy Ái Quốc, đêm nay hắn sẽ có mặt tại Hạo Dương, sáng mai tới ban Tổ chức cán bộ Địa ủy báo danh có mặt, rồi do Ngụy Ái Quốc đi cùng hắn tới đại viện của Thị ủy Hạo Dương.
Trước khi chính thức gặp mặt các thành viên trong cùng bộ máy, Lưu Vĩ Hồng đến thăm hỏi Uyển Trung Hưng trước, bởi đây cũng là lễ tiết cần thiết.
Uyển Trung Hưng tuổi độ khoảng năm mươi, là Bí thư Đảng ủy thân cận của một trong một thị xã, bốn huyện của địa khu Hạo Dương, cũng được coi là thân tín dòng chính của Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng lần này không bổ nhiệm Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện Lâm Khánh mà điều hắn tới thị xã Hạo Dương, quyết định này cũng đã được trải qua nhiều lần cân nhắc suy xét cẩn thận.
Thứ nhất, thị xã Hạo Dương ở ngay trong tầm mắt nên Lục Đại Dũng có thể chiếu cố Lưu Vĩ Hồng thường xuyên. Thứ hai, thị xã Hạo Dương dù sao cũng là thủ phủ của địa khu, điều kiện của các phương diện so với huyện Lâm Khánh cũng đỡ một chút. Bởi vì khai phá kiến thiết thành nội nên hàng năm ở trên đều chi xuống dưới không ít. Có tiền cũng dễ làm việc, lập nên chiến tích lại càng dễ dàng hơn. Thứ ba, chính ở thị xã Hạo Dương, tuy rằng cũng là thị xã, nhưng làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương riêng một góc trời cũng giống như làm Chủ tịch huyện, địa vị cao hơn một chút. Lưu Vĩ Hồng bắt đầu làm việc trên cương vị Chủ tịch thị xã Hạo Dương được một khoảng thời gian, rồi điều đến huyện khác công tác thì về lý lịch kinh nghiệm thì cũng đầy đủ hơn.
Ít tuổi đã không còn là lý do trở ngại hắn tiến bộ.
Đương nhiên, Uyển Trung Hưng là cán bộ được Lục Đại Dũng coi trọng, năng lực công tác xuất sắc, ở thị xã Hạo Dương có uy vọng cao cũng là một trong những nguyên nhân. Lục Đại Dũng ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn Uyển Trung Hưng dìu dắt Lưu Vĩ Hồng. Tin tưởng rằng có chỉ thị của Lục Đại Dũng, Uyển Trung Hưng và Lưu Vĩ Hồng khi phối hợp sẽ khá ăn ý.
Cũng bởi vì Lưu Vĩ Hồng hiểu được ý đồ của Lục Đại Dũng, hôm nay Lưu Vĩ Hồng mới quyết định đến thăm hỏi Uyển Trung Hưng trước tiên. Uyển Trung Hưng tuổi tác so với hắn lớn hơn rất nhiều, lại là ủy viên Địa ủy, thái độ của Lưu Vĩ Hồng tất nhiên phải hạ thấp mình xuống, tranh thủ có được thiện cảm của Uyển Trung Hưng.
Thời điểm Lưu Vĩ Hồng và Uyển Trung Hưng liên lạc qua điện thoại, quả nhiên Uyển Trung Hưng tỏ ra rất vui mừng, nói trong điện thoại vô cùng khách khí, mỉm cười tỏ ra hoan nghênh Chủ tịch thị xã Lưu đến nhà làm khách.
Cánh cửa lớn bằng thiết của căn biệt thự số chín không có khóa, im ắng vô cùng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng chim kêu rất xuôi tai phát ra ở rừng cây nhỏ gần đó.
Lưu Vĩ Hồng đậu chiếc Santana ở một bên cửa của biệt thự, mang theo thuốc và rượu đi vào, đưa tay nhấn chuông cửa.
Chỉ trong chốc lát, một người phụ nữ tuổi độ hai mươi mấy ra mở cửa, có chút nghi hoặc đưa hai mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, hỏi:
- Cho hỏi anh là...
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng, đến đây thăm hỏi Bí thư Uyển.
- Anh chính là Chủ tịch thị xã Lưu?
Người phụ nữ trẻ tuổi rõ ràng là giật mình ngạc nhiên, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng nhưng ánh mắt có chút không tin tưởng. Tuy rằng đã sớm nghe nói Chủ tịch thị xã mới là một người tuổi còn rất trẻ, nhưng với tuổi tác này thì trẻ đến thái quá, nếu nói hắn là sinh viên được đơn vị phân công tới thì đúng hơn.
- Đúng vậy, tôi chính là Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười gật đầu:
- Cho hỏi cô là?
Cô này mặc chiếc áo cánh dơi màu lam, chiếc quần màu đen co giãn bó sát người, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, Lưu Vĩ Hồng không biết nhiều về các thành viên trong gia đình Uyển Trung Hưng, không rõ cô này là gì của Uyển Trung Hưng. Tuy nhiên lúc nãy đi ra mở cửa cho hắn thì hẳn phải là người có quan hệ rất thân cận mới đúng.
- Xin chào, Chủ tịch thị xã Lưu, tôi tên Uyển Hồng Thu, ba tôi đang chờ anh đấy, Mời vào!
Hóa ra là con gái của Uyển Trung Hưng, trong phút chốc lập tức điều chỉnh lại tâm tính, khách khí xưng hô "Chủ tịch thị xã Lưu", có thể thấy được đây cũng là người biết giao tiếp, không hổ là con gái của lãnh đạo Địa ủy.
Lưu Vĩ Hồng bước vào phòng khách, một người đàn ông trung niên tuổi độ năm mươi ngồi trên sô pha mỉm cười đứng dậy, đó là Uyển Trung Hưng. Khi Lưu Vĩ Hồng đến địa khu họp đại hội, đã gặp qua ông ta trên đài chủ tịch, nhưng không trực tiếp đến chào hỏi. Uyển Trung Hưng mặc chiếc áo jacket màu trắng ngà, áo sơ mi trắng bên trong, tướng mạo sáng sủa, rất có phong thái thư sinh, không giống các vị lãnh đạo Địa ủy khác uy nghiêm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, hướng về Uyển Trung Hưng hơi hơi cúi đầu, kính cẩn nói:
- Bí thư Uyển, xin chào!
- Ha hả, Chủ tịch thị xã Lưu đến rồi, xin chào!
Uyển Trung Hưng đưa tay ra nắm lấy tay Lưu Vĩ Hồng, trên mặt mang theo hòa ý, mỉm cười, nhìn khá thân thiện dễ gần.
- Chủ tịch thị xã Lưu, mời ngồi!
Song phương bắt tay nói câu xã giao xem như đã xong, Uyển Trung Hưng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.
Uyển Hồng Thu tay chân nhanh nhẹn dâng trà lên mời Lưu Vĩ Hồng, tuy rằng không nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, nhưng dư quang trên mắt lại luôn liếc qua trên người hắn, cho thấy cô đối với Chủ tịch của một thị xã trẻ tuổi thế này rất tò mò. Trong lịch sử của thị xã Hạo Dương, đừng nói là Chủ tịch thị xã hai mươi bốn tuổi, cho dù là Phó chủ tịch xã hai mươi bốn tuổi cũng chưa từng có qua. Ở trong mắt của đại bộ phận cán bộ, ở tuổi hai mươi bốn vẫn chưa hiểu chuyện đời, cơ bản chỉ là một "thằng nhóc con".
Vị này, chính là Chủ tịch thị xã!
Tuy nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng ngồi ở chỗ đó, không vội vàng không hấp tấp, khí độ trầm ổn, hiển nhiên khi so sánh cùng những người trẻ tuổi khác quả thật không giống nhau.
Kỳ thật, khởi đầu Uyển Hồng Thu đối với Lưu Vĩ Hồng rất tò mò, Uyển Trung Hưng cũng giống vậy. Trong khoảng thời gian hơn một năm, Lưu Vĩ Hồng thanh danh đại chấn, Uyển Trung Hưng cũng có nghe nói qua, nhưng vẫn chưa chính thức gặp mặt, càng không ngờ hơn có một ngày mình lại cùng người thanh niên này trở thành cộng sự cùng hợp tác. Khi Lục Đại Dũng nhắc tới chuyện này với Uyển Trung Hưng, Uyển Trung Hưng trố mắt tỏ ra rất ngạc nhiên.
Lưu Vĩ Hồng!
Khi lần đầu tiên nghe đến cái tên này, Lưu Vĩ Hồng là một Bí thư Khu ủy chuyên "Gây sự", đang "Khai chiến" cùng Phó bí thư huyện ủy, nhốt tất cả các nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật huyện. Điều này để lại ấn tượng đầu tiên trong Uyển Trung Hưng thật không tốt. Uyển Trung Hưng tốt nghiệp trường sư phạm, là người đọc sách chính tông, nên luôn coi trọng luân lý cương thường, tôn ti cao thấp.
Sau khi nghe nói qua, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Lưu Vĩ Hồng "Làm loạn", kẻ dưới mà phạm thượng. Đương nhiên, sau khi chân tướng rõ ràng, cũng có chút ấn tượng tốt đầu tiên được hình thành, tuy không cải thiện sang tốt hoàn toàn nhưng Uyển Trung Hưng cũng không có để ở trong lòng, chuyện Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh "Làm loạn", bản thân Uyển Trung Hưng ông ta là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, xem như nước giếng không phạm nước sông.
Không ngờ, tên nhóc này lại từ Lâm Khánh chuyển sang đây, ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch thị xã Hạo Dương, công khai trở thành trợ thủ cho mình, Chủ tịch của một thị xã.
Xem ra tâm tính của bản thân cần phải điều chỉnh một chút.
- Chủ tịch thị xã Lưu, thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Uyển Trung Hưng nói một câu cảm thán, lưng dựa ra phía sau, nhìn tư thế rất trưởng giả.
Lưu Vĩ Hồng là người mà Lục Đại Dũng đích thân chỉ thị bảo ông ta dìu dắt, Uyển Trung Hưng cũng biết lai lịch của hắn không tầm thường. Tuy nhiên do lần đầu tiên gặp mặt nên cũng phải có chút quy củ, Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã, vị trí nào phải cho ra vị trí đó. Dìu dắt thì được nhưng ai chính ai phụ phải làm cho rõ ràng. Uyển Trung Hưng cũng không mong muốn Lưu Vĩ Hồng đem tác phong ương ngạnh của hắn ở huyện Lâm Khánh tới thị xã Hạo Dương này.
Là thủ phủ của địa khu, thị xã Hạo Dương và huyện Lâm Khánh khác nhau hoàn toàn. Người trẻ tuổi có thể sẽ có chút ý tưởng mới mẻ, nhưng Uyển Trung Hưng thống trị thị xã Hạo Dương yêu cầu hàng đầu chính là sự ổn định, không liều lĩnh.
Đương nhiên, tất cả những ý kiến này có thể chậm rãi trao đổi trong quá trình công tác sau này, hôm nay là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến nhà thăm hỏi nên sẽ không thảo luận những vấn đề công tác nghiêm túc như vậy, vì nói sẽ không thích hợp.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Uyển khen ngợi. Đối với tình hình của thị xã Hạo Dương tôi không quen thuộc, về sau còn phải nhờ Bí thư Uyển chỉ điểm nhiều hơn.
Uyển Trung Hưng gật gật đầu, ngồi thẳng lưng lên.
Câu trả lời của Lưu Vĩ Hồng hơi nằm ngoài dự kiến của ông ta, cũng không đi theo lời của ông ta nói mà nói lời khiêm tốn, nói những câu đại loại như mình còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, xin chỉ giáo nhiều hơn, chỉ nói câu chưa quen tình hình, xem ra vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này tính cách quả nhiên khá cứng rắn, mạnh mẽ.
Sau này nên triển khai hợp tác như thế nào Uyển Trung Hưng cũng phải cẩn thận suy xét mới được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina