Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 285: Nguyệt Dạ và A Bảo lần lượt đến
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
Nguyệt Dạ suy tư lâu đến mười phút mới lại ngẩng đầu, nhìn Long Hạo Thần. Cô bỗng mở miệngj nói.
“Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi. Hơn nữa ngươi phải hứa rằng chỉ một mình ngươi biết, không thể nói cho ai khác, dù là đồng bạn thân nhất của ngươi, thậm chí là vợ ngươi đều không được.” Nói đến đây, ánh mắt cô khiêu khích liếc Thải Nhi.
Thải Nhi bình tĩnh nhìn lại cô, dường như không e ngại chút nào.
“Được, tôi hứa với cô.” Long Hạo Thần không suy nghĩ nhiều, gật đầu. Thân phận thủ lĩnh tổ chức của Nguyệt Dạ đối với hắn cực kỳ quan trọng, quan hệ đến hàng loạt bố trí sau này của hắn.
Nguyệt Dạ chậm rãi bước tới gần Long Hạo Thần, lần này Dương Văn Chiêu không ngăn cản cô. Mãi đến khi cô cách Long Hạo Thần chừng ba mét nhưng vẫn còn đi, Long Hạo Thần kiềm không được cau mày nói.
“Khoảng cách này cô truyền âm chắc không có vấn đề chứ.”
Nguyệt Dạ lắc đầu, nói.
“Sự việc quan trọng, những đồng bạn của ngươi thực lực không bình thường, ta sợ bị họ nghe trộm được.”
Lúc nói chuyện cô đã tới cạnh Long Hạo Thần, nói vào tai hắn.
Long Hạo Thần có chút lúng túng, nhưng sự việc quan trọng, hắn không rảnh chú ý cái khác. Nguyệt Dạ phun hơi thở như lan, người tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Có lẽ vì chạy vội nên mùi hương trên người cô đậm hơn trước.
Long Hạo Thần hơi tránh ra một khoảng cách, nhưng Nguyệt Dạ lập tức tới sát hơn, đôi tay bắt lấy cánh tay hắn, kéo người hắn thấp xuống, khẽ nói bên tai hắn.
“Cái gì? Không ngờ là y!?” Long Hạo Thần nghe Nguyệt Dạ nói xong thì rất kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Nguyệt Dạ đột nhiên nhẹ hôn vành tai hắn, rồi nhanh chóng rút lui.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng Thải Nhi đứng bên cạnh luôn chú ý cô và Long Hạo Thần thì sao không thấy được? Nàng vô cùng tức giận.
“Cô…!”
Nguyệt Dạ nhanh chóng lùi ra mười mét mới nói với Thải Nhi.
“Ta làm sao nào? Ngươi đã chiếm hắn cả đời, ta hôn một cái thì có sao đâu? Ta thích hắn!”
Sắc mặt Thải Nhi âm trầm, ánh mắt sắc bén khiến ngực Nguyệt Dạ thít chặt, bản năng lùi vài bước. Cô có thể cảm giác rõ ràng sát ý cường đại phát ra từ người Thải Nhi.
Lúc này Long Hạo Thần đã tỉnh lại khỏi kinh ngạc, vành tai tê tê, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng bây giờ hắn không rảnh lúng túng, bởi vì đáp án Nguyệt Dạ vừa đưa ra quá kinh khủng. Hắn thật tự nhiên ôm vòng eo mảnh mai của Thải Nhi, nói với Nguyệt Dạ.
“Cô có thể đi rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ hợp tác chặt chẽ. Đầu tiên tôi cần là tin tức tổ chức cung cấp. Không chỉ là cung cấp bên chúng tôi, còn phải đem tin chính xác về đại quân ma tộc thế công đối với Vạn Thú quan, Đông Nam quan cho chúng tôi. Lúc trước tôi làm ra lời hứa vẫn còn hiệu lực. Nếu cuối cùng chúng tôi có thể chiến thắng ma tộc, vậy sẽ để lại cho tổ chức các người một hành tỉnh gần biển làm nơi cư ngụ, cho phép các người tự trị trong năm trăm năm. Thời gian dài như vậy đủ để các người hoàn toàn đồng hóa.”
Nguyệt Dạ mỉm cười nói.
“Bây giờ ngươi tin ta, nhưng ta làm sao tin được lời hứa của ngươi?”
Thải Nhi không thể nhịn được nữa, tức giận quát.
“Một lời hứa của Hạo Thần đáng giá ngàn vàng, có khi nào anh ấy nói không giữ lời?”
Nguyệt Dạ phớt lờ nàng, chỉ nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Cô muốn sao?”
Nguyệt Dạ mỉm cười nói.
“Rất đơn giản.” Cô chỉ gò má mình, nói. “Ngươi hôn ta một cái, ta liền tin ngươi.”
“Cô…!”
Thải Nhi dâng trào lửa giận, định hành động thì bị Long Hạo Thần ôm chặt. Kỳ thực bình thường Thải Nhi rất bình tĩnh, nhưng hôm nay Nguyệt Dạ khiêu khích đụng vào giới hạn của nàng. Tuy nàng hoàn toàn tin tưởng Long Hạo Thần, nhưng khuôn mặt Nguyệt Dạ đẹp không kém gì nàng, lại thêm Long Hạo Thần cứ ngăn cản khiến nàng rất giận.
“Ngươi vì nàng ta không để ý tương lai Liên Bang Thánh Điện? Ngươi làm như vậy là không phải lãnh đạo hợp cách.”
Long Hạo Thần thản nhiên nói.
“Vì Thải Nhi, tôi thậm chí nguyện từ bỏ tín ngưỡng của mình. Huống chi không có tổ chức các người, chẳng lẽ chúng tôi không thể đối kháng với Ma Thần Hoàng sao? Hợp tác thì có lợi, không hợp tác thì không có hứa hẹn. Nếu các người muốn chọn con đường hủy diệt thì tôi không có lý do cản trở.”
Thân thể căng cứng của Thải Nhi mềm xuống, cúi đầu, có chút áy náy liếc Long Hạo Thần, giống như là cô dâu nhỏ bị ăn hiếp, không còn lửa giận trước đó nữa.
Đáy mắt Nguyệt Dạ rõ ràng lộ ra thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt không giảm.
“Được rồi, coi như ngươi chí tình chí nghĩa, mới nãy ta đùa với ngươi thôi. Ta tin tưởng thành ý của các ngươi đã được chưa? Ta phải lập tức trở về, tiếp theo sẽ có người của chúng ta giữ liên lạc với các ngươi. Cẩn thận A Bảo, thực lực của y cách biệt xa với trước kia, hơn nữa nghe nói Ma Thần Hoàng còn cho y vài bộ trang bị lợi hại.”
Nói xong câu đó, cô xoay người đi xa, rất nhanh biến mất ở đỉnh núi mé bên khe núi. Không có người thấy, khi đưa lưng về phía Long Hạo Thần rời đi, đôi mắt Nguyệt Dạ ướt nước.
Thải Nhi nhẹ giọng nói bên tai Long Hạo Thần.
“Xin lỗi, em không nên…”
Long Hạo Thần siết chặt cánh tay ôm nàng.
“Tại sao xin lỗi?”
Hai người nhìn nhau cười, tất cả hóa thành mưa nhẹ vuốt ve tâm tình nhau.
Thúc Vịnh Tiêu liếc Long Hạo Thần, hừ lạnh nói.
“Tiểu Long, thế gian này có rất nhiều dụ hoặc. Ngươi ở địa vị cao, phải giữ tâm mình. Thải Nhi, ngươi cũng phải bám sát chặt chẽ.”
Thải Nhi mặt đỏ ửng nói.
“Tôi tin anh ấy.”
Long Hạo Thần ho khan, nói.
“Nguyệt Dạ mang đến tin tức rất đúng lúc, kế hoạch của chúng ta phải sắp xếp lại. Nếu A Bảo dẫn theo tiên phong sắp đến rồi, vậy chúng ta cho y một đòn phủ đầu đi. Ma Thần Hoàng sai y làm tiên phong, không thể nghi ngờ là ngầm tìm vị trí của chúng ta. Trận chiến này không thể tránh, chúng ta phải tranh thủ đủ thời gian cho đám Hàn Vũ triệt để rút lui.”
Tiêu Hoắc nói.
“Lần này Ma Thần Hoàng đến không có ý tốt, mang tới đều là tinh nhuệ mạnh nhất ma tộc, hơn hai trăm cường giả cấp chín, lấy thực lực trước mắt của chúng ta thì rất khó đối đầu. Có lẽ nên đem đồng bạn của mình triệu hồi về Ngự Long quan?”
Long Hạo Thần lắc đầu, nói.
“Không thể, bây giờ còn chưa xác định tình hình đại quân ma tộc công kích Vạn Thú quan, Đông Nam quan, chúng ta không thể trước rối ren. Trước tiên đối phó đội tiên phong của A Bảo, sau đó đụng độ với Ma Thần Hoàng một phen, chỉ cần biết rõ chênh lệch giữa tôi và Ma Thần Hoàng, vậy kế hoạch sau đó mới dễ định hơn.”
Hắn không nói rõ nhưng Tiêu Hoắc nhìn ra được, trong lòng Long Hạo Thần đã có kế hoạch rồi. Nó không nói gì nữa, chỉ gật đầu bảo.
“Bây giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước.”
“A Bảo.” Mắt Long Hạo Thần xẹt qua tia sáng lạnh.
Long Hạo Thần hai lần đấu với A Bảo, ký ức lần thứ hai đặc biệt khắc sâu, là lúc Thải Nhi thức tỉnh Thần Quyến Giả, suýt bởi vì A Bảo công kích mà tổn thương nàng, còn khiến hắn trọng thương. Nếu không có Dạ Tiểu Lệ, cũng không biết cuối cùng tình hình sẽ ra sao. Lần này hiển nhiên khác với trước kia.
……….
Bóng đen ở trên không trung vạch ra từng luồng sáng đen, bởi vì quá nhanh nên dù chúng đã đi xa tới ngàn mét mà vẫn để lại tàn ảnh nhàn nhạt.
A Bảo nheo mắt lại, trong ngực vẫn luôn thiêu đốt ngọn lửa. Năm năm, tròn năm năm rồi, y chờ đợi ngày này đã rất rất lâu.
Y sớm quăng lời dặn của Ma Thần Hoàng ra xa, bây giờ chỉ muốn cứng chọi cứng với Long Hạo Thần một trận. Y phải chứng minh mình mạnh hơn Long Hạo Thần, càng ưu tú hơn hắn. Trong lòng y, không chỉ vì từng bị Long Hạo Thần đánh bại mang đến sỉ nhục, còn có nỗi hận cướp vợ vì khiến Nguyệt Dạ từ hôn, đều trút vào người Long Hạo Thần. Có thể nói Long Hạo Thần là kẻ địch quan trọng nhất trong đời A Bảo. Không đánh bại Long Hạo Thần thì y không thể vượt qua vấn đề tâm lý.
Một bóng đen từ phía trước bỗng bay tới, nghênh đón đám A Bảo.
“Thái tử.”
Khi hai bên lướt qua nhau thì bóng đen kia bỗng tạm dừng, ngay sau đó quay ngược lại, sóng vai với đội A Bảo, hơn nữa không khiến cả đội giảm tốc độ đi tới.
“Có tin gì không?” A Bảo lạnh giọng hỏi.
Bóng đen đó là gã đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ, mày rậm, đôi mắt tím, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen, khuôn mặt dữ tợn. So với Nguyệt Ma tộc thì Nghịch Thiên Ma Long tộc càng cường đại, nhưng nói về diện mạo thì không đẹp bằng Nguyệt Ma tộc.
“Theo tin tức chúng ta nhận được thì thủ phủ Thiên La hành tỉnh Thiên La thành khoảng sáu tiếng trước vừa bị tập kích. Thủ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, kho lương bị đốt cháy rất nhiều tài nguyên, khoáng sản, tư nguyên bị cướp trống trơn. Ta tiếp tục bám theo một đoạn, đại quân nhân loại chừng một vạn người đang tiến tới bắc, tốc độ rất nhanh, dường như chúng đã dự đoán được chúng ta sẽ đến, đang có ý rút binh.”
Đáy mắt A Bảo lấp lóe tia sáng hung ác, vung tay, trầm giọng quát.
“Ngươi đi trước dẫn đường, đuổi theo!”
Tìm được rồi. A Bảo siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng lạnh. Mục tiêu đã xuất hiện, dường như hắn cảm giác được Long Hạo Thần gần trong gang tấc.
Chờ đợi năm năm, rốt cuộc sắp đối mặt. A Bảo hưng phấn cũng có chút căng thẳng, nhưng không chút dao động lòng tin với mình. Tín niệm là căn bản chiến thắng đối thủ, nếu chưa đấu đã sợ thì thua một nửa rồi.
Sắc trời bây giờ hơi tối, hoàng hôn ráng màu ở trên không trung để lại vệt sáng đỏ. Ánh chiều tà nhu hòa bình yên, đối lập với trong lòng A Bảo tàn nhẫn.
Long Hạo Thần! Trong lòng A Bảo không ngừng quanh quẩn cái tên này. Có y dẫn dắt, hai mươi tộc nhân Nghịch Thiên Ma Long tộc tăng hết tốc độ chạy hướng phương bắc.
Hai mươi tộc nhân của Nghịch Thiên Ma Long tộc bình quân bề ngoài khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặt âm trầm, đa số diện mạo dữ tợn, nhưng mơ hồ phát ra khí thế mạnh mẽ.
Chúng đều là thành viên Ma Thần Hoàng Hắc Long cấm vệ quân, cũng là lực lượng vững chắc trong Nghịch Thiên Ma Long tộc. Lần này Ma Thần Hoàng vì đối phó Long Hạo Thần, phát động tất cả chủ lực Nghịch Thiên Ma Long tộc.
Có lẽ Nghịch Thiên Ma Long tộc có lực lượng cá thể quá mạnh, cho nên sinh sản cực kỳ khó khăn, tổng cộng chỉ có hơn trăm tộc nhân. Trừ tuổi già hoặc quá nhỏ ra, tộc nhân Nghịch Thiên Ma Long tộc thành niên chỉ khoảng tám mươi mấy tên. Nhưng tuổi thọ của Nghịch Thiên Ma Long rất dài, lâu nhất có thể tới ngàn năm. Bởi vậy chúng giữ thời gian tráng niên càng dài.
Đừng nhìn nhân số của chúng không nhiều, nhưng mỗi một Nghịch Thiên Ma Long thành niên đều là cường giả cấp chín, toàn là có thể biến thành nhân loại. Thêm vào bản thể cường đại Nghịch Thiên Ma Long của chúng, ngoại linh lực hơn mười vạn. Ở trên chiến trường, Ma Thần Hoàng Hắc Long cấm vệ quân là tượng trưng cho vô địch.
Bỗng nhiên, A Bảo cảm thấy tim mình như đập trật nhịp. Loại cảm giác này rất lạ, y bản năng giảm tốc độ tiến lên. Hắc Long cấm vệ quân cũng giảm tốc độ theo.
“Thái tử điện hạ.” Thống lĩnh Hắc Long cấm vệ quân Hoàng Thước kinh ngạc kêu lên.
Ma Thần Hoàng biết rõ tính tình của con trai mình, dù tuổi tăng lớn A Bảo ngày càng trầm ổn, nhưng lần hành động này liên quan đến Long Hạo Thần thì rất khó nói. Vậy nên Ma Thần Hoàng Phong Tú chuyên môn sai Hoàng Thước đi theo A Bảo. Chẳng những vì Hoàng Thước có tu vi cường đại, quan trọng là tính cách gã trầm ổn, có gã trợ giúp A Bảo thì gặp tình huống gì cũng đủ ứng biến.
A Bảo trầm giọng nói.
“Nhịp tim đập của ta vừa nãy biến đổi.”
Hoàng Thước thầm giật mình. A Bảo truyền thừa chính là huyết mạch hoàng tộc Nghịch Thiên Ma Long, tim đập rối loạn chính là báo động.
“Ngừng lại!” Hoàng Thước nâng tay lên, cùng A Bảo chậm lại. Đám Nghịch Thiên Ma Long theo sau cũng giảm tốc độ, nhanh chóng ngừng.
A Bảo nheo mắt, toàn diện phóng tinh thần lực, tăng cảm giác lên mức độ mạnh nhất. Cùng với tinh thần lực khuếch tán, dò xét tình hình bốn phía.
Đừng nhìn y nóng lòng muốn quyết đấu với Long Hạo Thần, nhưng dù sao y là người thừa kế trực hệ của Ma Thần Hoàng, trời sinh có năng lực thống trị và trí tuệ cường đại. Xuất hiện báo động khiến y giật mình thoát khỏi thế giới nội tâm.
Hoàng Thước đi tới sau lưng A Bảo, tay phải ấn vào lưng y. Thoáng chốc hai cường giả tinh thần dao động hòa thành một, dò xét phạm vi xa hơn. Nhưng hai người vẫn không cảm giác ra động tĩnh gì.
“Không lẽ ta cảm giác sai?” A Bảo nghi hoặc nhìn Hoàng Thước.
Hoàng Thước trầm giọng nói.
“Vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn. Mọi người giữ cảnh giác từng giây phút!”
Cùng lúc đó, đột nhiên một vệt đen lặng lẽ chui ra từ đằng sau đội ngũ Nghịch Thiên Ma Long. Nó chui ra từ trong không khí, vệt đen lóe lên thẳng tắp đâm vào sau ót một Nghịch Thiên Ma Long.
Đổi làm cường giả cấp chín bình thường chỉ sợ là không thể phát ra tiếng nào đã bị giết ngay. Nhưng Nghịch Thiên Ma Long dù sao cũng là tộc mạnh nhất ma tộc. Giây phút sau ót bị đâm trúng, Hắc Long cấm vệ quân đó hét thảm, thân thể bỗng nhào tới trước, lực lượng hắc ám toàn diện bùng phát.
Vệt đen lóe lên, biến mất trong không khí, giống như là chưa từng xuất hiện.
Kình biến đột ngột khiến không khí căng thẳng cực độ. Tất cả Hắc Long cấm vệ quân trước tiên phản ứng lại, nhanh chóng tụ thành một vòng, đem Nghịch Thiên Ma Long bị công kích và A Bảo bao vây chính giữa. Mỗi tên đều đưa mặt ra ngoài, cùng lúc đó, hơi thở hắc ám điên cuồng bùng phát. Phạm vi mấy trăm mét vuông bỗng chốc biến thành màu đen, bất cứ không gian dao động nhỏ nhoi nào cũng đừng mơ thoát ra khỏi hơi thở hắc ám của chúng tìm kiếm.
Hoàng Thước đã túm lấy Hắc Long cấm vệ quân bị công kích. Tuy tên cấm vệ này bị tấn công xong lập tức phát động phản kích, nhưng đòn tấn công của kẻ địch thật là quá mạnh.
Từ vị trí phía trên gáy đâm vào, cái đầu Nghịch Thiên Ma Long là chỗ cứng nhất trên người, chỉ có xương cổ là hơi mỏng chút. Hiển nhiên đối phương biết rõ điều này cho nên mới chọn công kích tại đó.
Hoàng Thước chỉ dùng tay sờ, liền cảm nhận được cái đâm này hoàn toàn đâm sâu vào đầu Hắc Long cấm vệ quân. Còn có sát khí đậm đặc giữ lại ở mép miệng vết thương, thậm chí không có máu chảy ra.
Tộc nhân này xong rồi. Sắc mặt Hoàng Thước biến cực kỳ khó xem. Hắc Long cấm vệ quân dưới tay gã chỉ có tổng cộng vài chục tên, mỗi tên đều là dòng chính, là cường giả chân chính, thế mà bỗng dưng chết một tên, tâm tình gã tốt mới là kỳ.
“Từ khi nào nhân loại có thích khách cường đại đến vậy?” Mắt A Bảo lóe tia sáng lạnh, nhưng không phải tức giận, y thấy lạnh sống lưng.
Mới rồi y và Hoàng Thước đã tìm kiếm toàn phương hướng, kẻ địch gần trong gang tấc thế mà y không phát hiện ra được, có thể tưởng tượng thực lực của thích khách đó khủng bố cỡ nào. Nếu không phải vừa rồi y kịp thời dừng lại, bên cạnh có Hắc Long cấm vệ quân vây quanh, có lẽ mới nãy một chiêu kia đã rơi vào người y. Mà y thì có thể tránh được không?
A Bảo không thể cho ra đáp án khẳng định. Ngực y dần lóe ánh sáng tím đen, ngay sau đó, một tầng vảy dày từ ngực lan tràn, chớp mắt đã phủ toàn thân. Hắc Long cấm vệ quân cũng tương tự, chỉ là vảy trên người A Bảo thoạt trông dày hơn Hắc Long cấm vệ quân khác nhiều. Trên đỉnh đầu có đôi sừng gấp khúc kéo dài, khí thế tăng cực mạnh.
“Thích khách này có thể không bị chúng ta phát hiện, khoảng cách gần phát động một kích trí mệnh mà còn an toàn rút lui, tu vi ít nhất trên cấp chín bậc năm. Nhưng từ khi nào nhân loại có thích khách cấp chín bậc năm?” Hoàng Thước trầm giọng nói.
Bởi vì tức giận nên đôi tay gã run nhè nhẹ! Một tộc nhân đã chết, đó là một trong một trăm phần lực lượng Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Thần Hoàng sẽ nhìn gã ra sao chứ?
A Bảo nói.
“Giờ không phải lúc phân tích nhân loại thật sự có loại công kích như thế không. Kẻ địch đã xuất hiện, mọi người cẩn thận.”
Ngược lại hiện giờ sự căng cẳng trong y giảm bớt nhiều. Dưới tình huống nhiều Hắc Long cấm vệ quân tập trung tinh thần phòng bị, coi như là Ma Thần Hoàng cũng không khả năng tới gần mà không bị phát hiện. Hơn nữa thi triển ra bản thể long giáp, lực phòng ngự của chúng tăng nhiều. Bản thể long giáp này đủ sánh bằng giáp phòng ngự cấp sử thi của nhân loại, nó chính là năng lực phòng ngự mạnh nhất của Nghịch Thiên Ma Long.
Hoàng Thước thu xác tộc nhân vào ma khí trữ vật, sau đó mới trầm giọng nói.
“Tên thích khách đó đã đi rồi, một kích liền lùi, giết ngay, là một thích khách siêu cấp. Thái tử, chỉ sợ chúng ta gặp phiền phức. Ta đề nghị ở tại đây nghỉ ngơi, đợi đại quân của bệ hạ đến rồi tính. Nếu không thì trong lúc chúng ta tiến lên, không khả năng từng giây phút giữ cảnh giác. Một khi cho kẻ địch cơ hội, đối phương sẽ lại ra tay.”
A Bảo lắc đầu nói.
“Không được, chúng ta là tiên phong, không ngăn lại đám Long Hạo Thần, thậm chí không biết rõ hướng đi cụ thể của chúng, cứ dừng lại như vậy thì muốn chúng ta tiên phong có tác dụng gì? Mọi người cẩn thận chút, tiếp tục chạy đi.”
Hoàng Thước cũng hiểu, bây giờ gã khuyên A Bảo ở lại thì khả năng không lớn lắm. Nhưng một tộc nhân đã chết, nếu thích khách lại xuất hiện giết một tên nữa, cộng lại là hai tộc nhân thì Ma Thần Hoàng chắc chắn sẽ cực kỳ giận dữ.
Thấy bộ dạng do dự của Hoàng Thước, A Bảo nhíu mày hỏi.
“Hoàng thống lĩnh, không lẽ ngươi sợ?”
Mắt Hoàng Thước chợt lóe giận dữ nhưng lập tức mất ngay.
“Tất nhiên là không sợ! Nhưng mà, thái tử điện hạ, mỗi một vị tộc nhân chúng ta là tài phú quý giá nhất của bệ hạ và người kế vị. Ta không hy vọng họ mạo hiểm.”
A Bảo hừ lạnh.
“Ta biết, thích khách cường đại núp trong chỗ tối cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu vì vậy mà chúng ta biến nhát gan thì chỉ có nước trúng kế của đối phương. Nếu ta không đoán sai, Long Hạo Thần để lại tên thích khách tại đây là vì muốn kéo dài thời gian chúng ta truy đuổi, cho thuộc hạ của hắn có cơ hội thong thả bỏ chạy. Chúng đã tấn công tới bên Thiên La hành tỉnh, có thể thấy mấy ngày nay luôn giữ trạng thái chiến đấu, quân đội sớm mệt mỏi thương tàn rồi. Chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội này. Hơn nữa tên thích khách đó đã giết một tộc nhân của chúng ta, chỉ cần tiếp tục tiến lên là có thể dẫn dắt y ra, báo thù cho tộc nhân.”
Hoàng Thước nhíu chặt mày.
“Ta vẫn không đồng ý.”
A Bảo cứng rắn nói.
“Chức trách của ngươi chỉ là hỗ trợ ta. Đừng quên, ta mới là thống soái tiên phong. Tiếp tục xuất phát, giữ phòng ngự bản thể long giáp.”
Nói rồi y lóe người đi ra khỏi vòng tròn, tiếp tục bay tới trước.
Tuy ngoài miệng Hoàng Thước có ý kiến khác biệt với A Bảo, nhưng thấy y thật muốn đi tiếp thì chỉ đành dẫn Hắc Long cấm vệ quân theo sau.
Bỗng nhiên, A Bảo mới bay ra không lâu chợt ngừng giữa không trung, mắt nhìn đằng trước.
Hoàng Thước thấy y khựng lại, nghĩ rằng y lại cảm giác ra thích khách nên vội vàng đi tới bên cạnh. Gã phát ra một tầng sáng đen, khiến vị tí gã và A Bảo đứng như là hố đen. Đây chính là lĩnh vực của Hoàng Thước.
A Bảo không bị tấn công, nhưng ánh mắt y nhìn chằm chằm một hướng. Hoàng Thước thuận theo tầm mắt y nhìn qua, con ngươi bỗng co rút.
Phương xa, một điểm sáng trắng tĩnh lặng bềnh bồng giữa không trung. Nếu chỉ liếc từ xa thì đó chỉ là một điểm sáng, nhưng nếu tập trung nhìn sẽ phát hiện đó là một nhân loại, một nhân loại ngồi trên cái ghế.
Không đợi Hoàng Thước lên tiếng, trong miệng A Bảo phát ra tiếng gầm trầm thấp. Ngay sau đó, ngọn lửa tím đen bắn ra từ sau lưng y. Chớp mắt y đã lao ra mấy ngàn mét.
Y cách bóng dáng giữa không trung ngày càng gần. Một người mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú đến chính Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư còn không sánh bằng. Đôi tay người đó đặt ở hai tay vịn trên cái ghế khổng lồ. Dưới tay trái là đầu rồng, dưới tay phải là thiên sứ mười hai cánh. Ánh sáng trắng lấp lánh bao phủ hắn và vương tọa khổng lồ, tựa như một đoàn sáng trắng trong suốt.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 285: Nguyệt Dạ và A Bảo lần lượt đến (Vẫn còn phần nữa )
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
“Ta đợi ngươi đã lâu.” Long Hạo Thần nhìn A Bảo nhanh chóng tới gần, cười nói. Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi một Hắc Long cấm vệ quân đều nghe rõ ràng.
A Bảo cách Long Hạo Thần chừng hai trăm mét thì ngừng lại. Lúc trước sự bình tĩnh đã không còn sót lại chút gì, y siết chặt hai tay kêu rôm rốp, xương cơ bắp toàn thân dường như đang phình lên.
“Năm năm không gặp, thái tử điện hạ có khỏe?” Long Hạo Thần ngồi trên Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, không có chút gì muốn đứng dậy.
“Khỏe? Ta rất khỏe, toàn nhờ ngươi ban cho!” Giọng A Bảo âm lãnh mà trầm thâp. Sau lưng y, ánh sáng tím đen không ngừng dâng cao hình quạt, đó là chiến ý mãnh liệt của y.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Ta biết năm đó ngươi thua không phục, vậy hôm nay ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.”
A Bảo lạnh lùng nói.
“Ta không biết tại sao phụ thân xem trọng ngươi như vậy. Nhưng ta tin rằng, nếu ta mang xác ngươi đi gặp phụ hoàng, chắc chắn ngài sẽ rất vui vẻ.”
Long Hạo Thần nói.
“Ma Thần Hoàng đã giết ta một lần, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy xin mời.”
Mắt y lóe tia sáng tím càng sáng ngời, y định ra tay thì bị Hoàng Thước bước ngang chặn lại.
“Ngươi tránh ra!” A Bảo tức giận quát.
Hoàng Thước trầm giọng nói.
“Thái tử điện hạ, chỗ này chắc chắn không chỉ có mình hắn, đừng bị mắc bẫy. Sát thủ kia chẳng biết ẩn núp ở đâu nữa, chúng ta phải cẩn thận đối phó. Bệ hạ đã nói rồi, gặp phải Long Hạo Thần không nhất định đụng độ hắn, chỉ cần có thể giữ chân hắn là coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tránh ra!” Giọng lạnh lùng của A Bảo lại vang lên.
Lần này người y phát ra uy nhiếp kinh người. Ánh sáng tím sau lưng hoàn toàn ngưng tụ ra hình đầu rồng tím.
Hoàng Thước biến sắc mặt, bản năng tránh sang bên.
A Bảo không lập tức xông hướng Long Hạo Thần. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người mình xem là đối thủ quan trọng nhất trong đời, trầm giọng nói.
“Long Hạo Thần, năm năm không gặp, hôm nay gặp lại, ta biết Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi các ngươi ở xung quanh đây. Nhưng đây là chiến đấu giữa ngươi và ta, ngươi có dám nhận khiêu chiến của ta không?”
Long Hạo Thần rốt cuộc đứng lên khỏi Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa. Nhìn A Bảo, hắn nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi nói đúng, đây là chiến đấu giữa ngươi và ta, một chọi một.”
“Một chọi một!” A Bảo cuồng rống.
Người y bỗng chốc phình lên, chớp mắt đã cao hơn ba mét, cơ bắp nở nang. Bản thể long giáp trên người cũng tăng vọt, từng mũi nhọn tím đen không ngừng từ khe hở lồi ra ngoài. Đôi sừng trên đỉnh đầu cũng có từng vòng hình trôn ốc.
Một quang hoàn tím đỏ xuất hiện dưới chân A Bảo, khí thế của y chớp mắt tăng lên trạng thái cao nhất. Khí thế mạnh mẽ khiến đám Hắc Long cấm vệ quân sau lưng y bản năng lùi lại mấy chục mét. Hơi thở hoàng tộc Nghịch Thiên Ma Long trên người A Bảo là thứ chúng sợ nhất.
Cũng lúc này, bầu trời phía xa, từng bóng người từ mọi hướng khác nhau xuất hiện. Họ cách vùng trung tâm này ngàn mét, có tổng cộng chín người, bao vây nhìn bên này.
Là nàng? Thích khách mới rồi là nàng? Làm thống lĩnh Hắc Long cấm vệ quân, Hoàng Thước chẳng những là tộc nhân Ma Thần Hoàng tin tưởng nhất, cũng là cường giả số một Hắc Long cấm vệ quân. Cảm giác của y cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần quét một vòng, lập tức cảm nhân được ai mạnh nhất trong Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Tu vi của Thải Nhi rõ ràng không yếu hơn gã bao nhiêu, rất có thể đã đột phá cấp chín bậc năm, mà nàng chính là một thích khách!
“Hai chọi một, lên!” Hoàng Thước gầm một tiếng, ra lệnh tấn công.
Nhân số của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tăng lên, nhưng điều này ngược lại khiến Hoàng Thước yên tâm. Long Hạo Thần và Săn Ma Đoàn của hắn biểu hiện tại Thánh Điện đại tái đã được cao tầng ma tộc biết đến. Bởi vậy, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi bị liệt vào hàng đối thủ nguy hiểm nhất, tất nhiên Hoàng Thước cũng biết bọn họ. Lúc này toàn bộ Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều xuất hiện, Long Hạo Thần lại biểu thị sẽ đơn độc đấu với thái tử điện hạ, tất nhiên gã sẽ không buông tha cơ hội đối phó Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Nhưng vì an toàn, gã vẫn không ra tay mà canh giữ ở nơi cách A Bảo không xa.
Mười tám Hắc Long cấm vệ quân hóa thành mười tám luồng sáng đen cùng hướng tới chín nơi. Chúng như tia chớp, trong lúc bay đón gió tăng vọt, mỗi tên trong tay bỗng xuất hiện vũ khí, không ngờ tất cả đều là trang bị hắc ám thuộc tính cấp sử thi.
Chín thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi không chút chần chờ quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã kéo ra khoảng cách với Long Hạo Thần.
“A?”
Hoàng Thước lòng máy động, không lẽ muốn tách rời tiêu diệt? Nhưng Ngự Long quan trừ đám Long Hạo Thần ra, chỉ còn lại mấy Thần Ấn kỵ sĩ mới có uy hiếp với tộc nhân của mình, còn là trong tình huống một chọi một. Bọn họ đều tới đây hết rồi? Không, điều này tuyệt đối không khả năng. Kỵ Sĩ Thánh Điện chắc chắn phải có Thần Ấn kỵ sĩ trấn thủ.
Tính cách trầm ổn khiến Hoàng Thước lập tức thay đổi mệnh lệnh. Gã lệnh cho toàn bộ Hắc Long cấm vệ quân giữ cự ly xa truy kích, phạm vi đuổi theo không thể hơn trăm dặm. Một khi gặp phải công kích mạnh mẽ của kẻ địch thì lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu.
Khi gã sắp xếp những điều này, bỗng nhiên, Hoàng Thước cảm giác lưng mình lạnh lẽo. Gã không chút chần chờ vọt lên trước, thân thể ở trên không trung xoay nhanh, tay phải vung lên, một thanh chiến đao đen như mực lật ngược xé rách không khí, chém ra sau lưng.
Một vệt đen cũng lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, vừa lúc đụng vào mũi đao của gã.
*Đinh!*
Trong tiếng kêu giòn vang, Hoàng Thước như bị sét đánh, người run bần bật. Gã chỉ cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo dọc theo lưỡi đao ùa vào người.
Dù thanh trường đao của gã là bảo vật nhưng khi hơi thở lạnh lẽo tích tụ nhiều, tựa như khí lạnh thực chất xâm nhập vào người gã, trong chớp mắt bùng phát.
Sát khí, không ngờ có thích khách đẩy được sát khí vào người ta?
Hoàng Thước kinh sợ biến sắc mặt, cũng bày ra toàn bộ lĩnh vực của mình.
Là cường giả số một Hắc Long cấm vệ quân, về mặt khống chế lĩnh vực gã có tâm đắc riêng. Không khuếch tán lĩnh vực ra ngoài mà chớp mắt hình thành vòng phòng hộ bao phủ gã vào trong.
Phòng ngự đen này tựa như vỏ trứng thủy tinh đen, bảo hộ Hoàng Thước kín kẽ. Vệt đen kia sau khi công kích lại lặng lẽ ẩn vào trong không khí, chẳng thấy bóng dáng.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Hoàng Thước. Không phải Thải Nhi, thích khách vừa rồi tuyệt đối không phải Thải Nhi dẫn tộc nhân mình rời đi, nhưng cũng là kẻ đã giết tộc nhân của mình ngay trước đó.
Ám sát của cô ta quá đáng sợ. Nếu không phải Hoàng Thước bản năng phản ứng, trước tiên vọt lên thì chỉ sợ đối phương tập kích thành công rồi.
Nhưng dù là vậy thì người gã vẫn bị sát khí lạnh lẽo điên cuồng tàn phá. Không chỉ từ trường đao truyền đến, còn có sau ót. Khi gã phóng ra lĩnh vực thì mới cảm giác gáy mình lạnh lẽo. Hiển nhiên nếu gã chậm hơn một chút thì chết chắc rồi.
Khiến gã kinh khủng nhất là sự bí ẩn của thích khách này. Ra một chiêu xong tuyệt không ngừng lại, không tiếp tục phát động công kích, cứ xé không gian ra biến mất. Gã không thể cảm giác vị trí thích khách này ở đâu. Đối thủ như vậy sao không khiến gã tim đập chân run cho được? Phút chốc gã không rảnh quan sát mười tám tộc nhân khác. Gã tập trung tinh thần cảm nhận biến đổi nhỏ nhoi xung quanh, không ngừng thay đổi vị trí của mình trên không trung, sợ thích khách lại ra tay nữa. Dù là khi nào, mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.
Cuộc chiến giữa Long Hạo Thần và A Bảo đã sớm bắt đầu trước khi Hoàng Thước bị tập kích.
Một thanh kiếm to lớn màu tím xuất hiện trong tay A Bảo. Thanh kiếm tím này thoạt trông cực kỳ đặc biệt, bởi vì nó lấp lóe ánh sáng là các màu đậm nhạt mà Long Hạo Thần chưa từng trông thấy.
Các màu đậm nhạt sắc tím.
Nếu các màu tím này đậm đến nhạt từ trong ra ngoài thì không có gì lạ, nhưng ngược lại, màu kiếm tím này là từ trong ra ngoài từ nhạt đến đậm. Điều này rõ ràng khác thường, tràn ngập lực uy nhiếp.
Kiếm tím ở trên không trung xẹt qua ánh sáng mỹ lệ, chớp mắt ánh sáng ẩn giấu, thân thể A Bảo lại xuất hiện sau lưng Long Hạo Thần.
Cho đến giờ phút này, một chuỗi tiếng leng keng mới vang lên trên không trung.
“Tốc độ nhanh thật.” Long Hạo Thần kinh ngạc.
Có Nguyệt Dạ nhắc nhở, hắn đánh giá A Bảo rất cao, nhưng không ngờ thực lực của y mạnh đến mức này. Giây phút y nhoáng người lên, chỗ ngực Long Hạo Thần đã bắn ra luồng sáng xanh. Màu xanh nhu hòa hút Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn phát huy tác dụng chắn trước người hắn, thế này mới chặn được đòn tấn công của A Bảo. Nếu không thì, dưới tình huống Long Hạo Thần chưa chuẩn bị sẵn sàng, một chiêu kia dù có ngăn được cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Khí thế của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bỗng chốc tăng vọt, khiến A Bảo mới đánh xong một chiêu chuẩn bị xoay người tiếp tục ra đòn khựng lại. Ngay sau đó, y thấy mười ba đoàn sáng chớp mắt dung hợp với Long Hạo Thần.
Vĩnh Hằng giáp nhập vào người, trong tay Long Hạo Thần cũng nắm Vĩnh Hằng kiếm.
Xanh ngọc, bảy sắc, trong suốt, đoàn sáng ba màu từ từ quay quanh người hắn. Hai bên vai giáp cái đầu rồng và thiên sứ mười hai cánh mắt chớp lóe, dường như đang nhìn A Bảo.
“Đây chính là Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa?” A Bảo lạnh lùng hỏi.
Long Hạo Thần gật đầu.
“Xem ra mấy năm nay ngươi đúng là tăng vọt rất nhiều. Nếu ta không nhìn lầm, tu vi của ngươi đã đến cấp chín bậc bốn. Hơn nữa sức mạnh thân thể cũng là cấp chín bậc bốn. Chỉ có Nghịch Thiên Ma Long tộc các ngươi mới làm được điều này.”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 286: Siêu thần khí của A Bảo?
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
Đối với Long Hạo Thần bây giờ, nội linh lực cấp chín bậc bốn không đáng sợ, đáng sợ là ngoại linh lực cũng là cấp chín bậc bốn.
Mới rồi tốc độ cực hạn khủng bố của A Bảo không phải đến từ nội linh lực mà là thân thể của y.
“Ngươi sợ?” A Bảo lạnh lùng hỏi.
Long Hạo Thần mỉm cười.
“Ngươi thử thì biết.”
Nói rồi thân thể hắn bỗng biến hơi hư ảo.
A Bảo bản năng di chuyển thân thể, quang hoàn tím đỏ dưới chân bỗng lóe lên, khiến bản thể long giáp của gã cũng thành một màu tím đỏ. Trong tay thanh kiếm to màu tím đen chỉ lên không trung, không ngờ có đến hai A Bảo xuất hiện hai bên người y, thoạt trông giống hệt bản thể.
Phân thân? Cái này dường như hơi giống với Sinh Mệnh Thứ Hai Linh Lô của Trương Phóng Phóng.
Thân hình ba A Bảo cùng lấp lóe nhưng không từ ba hướng công kích Long Hạo Thần, mà là ba tên hợp thành một thể, hình thành tam giác sắc bén xông hướng hắn.
Ba thanh kiếm tím giơ cao qua đầu, chỉ có thanh chính giữa là lóe sáng. Rất rõ ràng, A Bảo không định giấu giếm bản thể của mình với Long Hạo Thần.
*Đinh!*
Vĩnh Hằng kiếm giơ lên chặn ba thanh kiếm tím, nhưng lại chỉ phát ra một tiếng. Hơi thở sinh mệnh nồng đậm bỗng phát ra từ người Long Hạo Thần. Ngay sau đó, Vĩnh Hằng kiếm trong tay hắn biến thành màu xanh biếc. Hàng ngàn vạn ánh sáng xanh bùng phát, bao bọc ba A Bảo.
Giờ phút này A Bảo có cảm giác như thân thể bị cuốn vào thác nước lớn xanh biếc, cảm giác không thể ngăn cản khiến y kinh ngạc.
Giống như Long Hạo Thần khinh thường y, y cũng xem thường Long Hạo Thần.
Vĩnh Hằng Tam kiếm Vạn Vật Hồi Phục.
Trong ba quả cầu ánh sáng quay quanh người Long Hạo Thần, quả cầu xanh biếc đã hoàn toàn dung nhập vào Vĩnh Hằng kiếm. Ánh sáng xanh biếc ở trên không trung kéo dài tới năm giây mới dần tán đi.
A Bảo lại xuất hiện cách ba trăm mét trước mặt Long Hạo Thần, bộ dạng của y có chút chật vật. Hai phân thân đã biến mất, trên bản thể long giáp của y đường chéo chồng chất, ít nhất có hai mươi mấy vết cắt.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Long Hạo Thần hơi ngẩng đầu, nhìn xuống đối thủ của mình.
A Bảo khinh thường hừ một tiếng.
“Nói sớm quá đấy. Trình độ công kích cỡ này của ngươi mà mơ tổn thương đến ta sao?”
Nói rồi quang hoàn tím đỏ dưới chân y lại lóe sáng. Giây phút bản thể long giáp của y biến thành màu tím đỏ thì vết cắt trên long giáp biến mất hết.
“Lĩnh vực kỳ lạ.” Long Hạo Thần mỉm cười, dường như hắn không chút vội vàng, càng không chủ động tấn công.
Lần này ánh sáng tím đỏ không rút đi, đôi mắt A Bảo cũng dần biến thành cùng màu. Sau lưng long cánh giương ra, bầu trời phía sau y không ngờ biến thành màu tím đỏ. Áp lực ngập trời từ trong màu tím đen bùng phát. Long Hạo Thần chính diện đối đầu đứng mũi chịu sào, không ngờ thân thể bị khí thế này đẩy ra ngàn mét.
Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa tự động tỏa ra ánh sáng trong suốt dày một mét, bảo vệ thân thể Long Hạo Thần không bị áp lực đó ảnh hưởng. Ở không xa, sau lưng Hoàng Thước cỡ ngàn mét, một bóng đen lóe qua, không ngờ bị khí thế kia buộc ra khỏi không gian ẩn núp. Tuy cái bóng nữ lập tức chạy xa, lần nữa ẩn núp nhưng có thể ấy áp lực đó khủng bố cỡ nào.
“Siêu thần khí?” Long Hạo Thần bật thốt, A Bảo đúng là lại mang đến cho hắn nỗi bất ngờ!
Trong mắt A Bảo tia sáng tím đỏ tựa như ngọn lửa đốt cháy, sau lưng y không gian tối đen, một cột sáng tím đỏ lóe lên.
Cột sáng tím đỏ đường kính hơn một dặm. Khoảnh khắc nó xuất hiện, bầu trời sáng sủa chợt biến tối tăm. Giây phút cột sáng khổng lồ dâng lên, mặt trời như bị bắn rơi, biến mất.
Trên cột sáng khổng lồ một màu tím đen rõ ràng khắc vô số phù văn quái lạ. Quan trọng là, bên trên cột sáng khổng lồ nằm một con rồng to lớn màu tím đỏ. Áp lực khủng bố thậm chí không khí đều sụp đổ, khiến không trung vặn vẹo.
Cột trụ khổng lồ xuất hiện cho người cảm giác rung động quá mãnh liệt.
“Đây là…Trụ Ma Thần của Ma Thần Hoàng?” Long Hạo Thần kinh ngạc.
Không lẽ A Bảo đã kế thừa địa vị Ma Thần Hoàng? Không, không đúng. Nghịch Thiên Ma Long Trụ của Ma Thần Hoàng là màu đen vàng, lớn hơn cột trụ tím đỏ này rất nhiều. Nhưng từ cột trụ tím đỏ rõ ràng tỏa ra khí thế giống hệt như Nghịch Thiên Ma Long Trụ!
“Không ngờ đúng chứ, Long Hạo Thần?” A Bảo lạnh lùng nhìn đối thủ phía xa, sau lưng lấp lóe cột sáng tím đỏ Nghịch Thiên Ma Long Trụ cho y niềm tin mạnh mẽ chưa từng có.
“Ta là người thừa kế Ma Thần Hoàng, là Ma Thần Hoàng đời thứ bảy tương lai của ma tộc. Phụ hoàng đem một phần lực lượng của Nghịch Thiên Ma Long Trụ giao cho ta. Dù ta có khả năng thi triển chỉ là phản chiếu Nghịch Thiên Ma Long Trụ, nhưng có thể nhờ một phần ba lực lượng của nó đối phó ngươi là đủ rồi.”
Tay phải A Bảo nắm thanh kiếm to màu tím, tay trái chỉ hướng không trung. Phút chốc trên Nghịch Thiên Ma Long Trụ sau lưng y, cột sáng tím đỏ từ trên trời sáng xuống, rơi vào người A Bảo.
Con rồng tím đỏ trên Nghịch Thiên Ma Long Trụ giống như sống lại, gầm lên, nhào hướng A Bảo.
Màu tím đỏ đậm đặc khiến không khí xung quanh không ngừng vỡ nát, nổ tung. Thân hình A Bảo phủ bản thể long giáp chớp mắt thêm một tầng giáp tím đỏ.
Bộ giáp tím đỏ tất cả đều liên quan đến rồng. Mũ giáp là đầu rồng há miệng, toàn thân mỗi chỗ đều phủ lên vảy rồng dày. Hai vai có hai vuốt rồng to lớn. Ánh sáng tím đỏ chảy xuôi, bộ giáp như có sự sống. Ngay cả thanh kiếm tím của y cũng như phủ lên một tầng vảy màu tím đỏ.
Long Hạo Thần không xuống tay với A Bảo trong quá trình biến đổi này, chỉ yên tĩnh nhìn. Đây mới chỉ là một phần ba lực lượng Nghịch Thiên Ma Long Trụ. Nếu đổi làm Ma Thần Hoàng tại đây, lực lượng sẽ càng thêm khủng bố. Lúc này A Bảo bày ra năng lực khiến Long Hạo Thần tự mình cảm nhận uy thế của Nghịch Thiên Ma Long Trụ.
Sau khi bị vầng sáng tím đỏ phủ lên, khí chất của A Bảo cũng biến đổi. Khí thế khủng bố tăng vọt, quanh người y, từng tia điện tím đỏ dày đặc hình thành lưới điện.
Hắc ám và lôi điện kết hợp, đây mới là lực lượng chân chính của Nghịch Thiên Ma Long hoàng tộc. Long Hạo Thần trong chớp mắt làm ra phán đoán, cùng lúc đó, Vĩnh Hằng kiếm chỉ hướng A Bảo. Thoáng chốc một luồng sáng trắng xé rách hắc ám Nghịch Thiên Ma Long Trụ bày ra, mạnh rơi vào người A Bảo.
Thẩm Phán Quang.
A Bảo lạnh lùng nhìn Long Hạo Thần, không thèm làm cả động tác ngăn cản.
*Oành!* Một tiếng nổ lớn, ánh sáng trắng nổ tung.
Y giống như không có chuyện gì hướng Long Hạo Thần giơ lên Tử Long kinh Thiên kiếm của mình.
Ánh sáng trắng ngà lóng lánh chớp mắt phát ra từ người Long Hạo Thần, Vĩnh Hằng Lĩnh Vực.
A Bảo biến sắc mặt, ánh sáng trắng lấp lánh như bỗng chốc chiếu sáng thế giới sau lưng Long Hạo Thần. Ánh sáng trắng phạm vi lớn tiêu trừ hắc ám mà màu tím đen mang lên, hình thành đối đầu với khí thế khủng bố của Nghịch Thiên Ma Long Trụ.
Cũng trong chớp mắt đó, Long Hạo Thần và A Bảo cùng động. Hai bóng người ở trên không trung tia chớp va chạm chỗ giao giới lĩnh vực hai bên.
*Oành!!!*
Khoảnh khắc Vĩnh Hằng kiếm và Tử Long kinh Thiên kiếm va chạm, giống như trời sụp đất nứt, cả thế giới chớp mắt tối tăm và nhạt nhòa.
Phía xa Hoàng Thước lập tức bỏ chạy. Dù bên người tùy thời khả năng xuất hiện thích khách cường đại nhưng gã không rảnh. A Bảo dẫn động lực lượng Nghịch Thiên Ma Long Trụ rồi thì thực lực còn ở trên gã nữa. Thêm vào Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bị Long Hạo Thần khởi động uy lực, chớp mắt bùng phát thực tình quá khủng bố.
Long Hạo Thần và A Bảo không bị lực lượng khủng bố bắn ra. Thanh kiếm tím đỏ cùng thanh kiếm trắng lấp lánh ở trên không trung như dính vào nhau. Long Hạo Thần và A Bảo trong khoảng cách gần giằng co.
Lực lượng hắc ám và quang hoàn đấu đá nhau, hai bên không chút nhường bước. Vĩnh Hằng Lĩnh Vực và Nghịch Thiên Ma Thần Vực của A Bảo cũng toàn diện va chạm.
Đây là đối đầu thuần túy về lực lượng, hai bên về mặt trang bị, ngoại linh lực, nội linh lực hoàn toàn kết hợp dốc sức chống cự lại áp lực từ đối thủ.
Ngoại linh lực của A Bảo hoàn toàn trên cơ Long Hạo Thần, nhưng bây giờ biểu tình của y là dữ tợn nhất.
Đôi tay Long Hạo Thần nắm Vĩnh Hằng kiếm, bềnh bồng tại đó, bất động như núi, mặc kệ A Bảo thúc đẩy lực lượng cỡ nào cũng không thể ép hắn lùi bước. Nhưng Long Hạo Thần cũng không tiến sát, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm A Bảo, mặc kệ lực lượng lĩnh vực hai bên toàn diện tiếp xúc.
Hoàng Thước một bên căng thẳng đề phòng bên cạnh tùy thời xuất hiện thích khách, một bên chú ý tình trạng chiến đấu giữa Long Hạo Thần và A Bảo. Gã nhìn ra được, tuy A Bảo dẫn động một phần lực lượng Nghịch Thiên Ma Long Trụ nhưng về tu vi tổng thể thì hình như kém hơn Long Hạo Thần một bậc. Tuy nhiên, không biết tại sao trông như Long Hạo Thần không dốc hết sức.
Tình hình căng thẳng khiến Hoàng Thước, thống lĩnh Hắc Long cấm vệ quân quên một việc quan trọng nhất, đó là nguy cơ của Hắc Long cấm vệ quân khác. Nói đến thì cũng không thể trách gã, Vĩnh Hằng Lĩnh Vực và Nghịch Thiên Ma Thần Vực va chạm với nhau, phạm vi hơn mười dặm xung quanh tất cả linh lực đều bị quấy nhiễu cực lớn, dù gã có muốn liên hệ tộc nhân thì cũng rất khó. Huống chi bên người gã còn có thích khách dai như đỉa mà thực lực cực kỳ khủng bố.
Đại chiến giữa Long Hạo Thần và A Bảo bắt đầu, cùng lúc đó, đám Hắc Long cấm vệ quân phụ trách truy đuổi Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng tập thể hành động.
Trong đó Hắc Long cấm vệ quân đuổi theo hướng Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là nhẹ nhàng nhất.
Tinh Diệu Độc Giác Thú dưới thân Dương Văn Chiêu giương đôi cánh nhanh chóng chạy hướng phía xa, cố hết sức bay đi. Nhưng so đấu tốc độ thì Tinh Diệu Độc Giác Thú và Nghịch Thiên Ma Long có chênh lệch không nhỏ. Mắt thấy khoảng cách ngày càng gần.
Nghịch Thiên Ma Long chính là chủng tộc số một ma tộc, lực lượng cá thể cường đại, thêm vào Ma Thần Hoàng khống chế cả ma tộc, chúng nó tên nào cũng mắt cao hơn đỉnh.
Đuổi theo một lát, hai Hắc Long cấm vệ quân phát hiện tu vi của Dương Văn Chiêu còn thấp hơn rất nhiều so với chúng tưởng tượng. Bởi vì gã cưỡi Tinh Diệu Độc Giác Thú tối đa chỉ miễn cưỡng chen vào ngưỡng cửa cấp tám.
Đối với kỵ sĩ, thực lực của đồng bạn tọa kỵ sẽ theo tu vi kỵ sĩ tăng lên mà càng mạnh, trừ phi từ lúc bắt đầu đã chọn tọa kỵ cấp thấp. Dù khả năng Tinh Diệu Độc Giác Thú thăng lên cấp chín rất nhỏ, nhưng Tinh Diệu Độc Giác Thú cường đại sau khi thành niên cũng có thể đạt tới đỉnh cấp tám. Tọa kỵ của Dương Văn Chiêu thấy sao cũng là mới lên cấp tám, điều này ý nghĩa tu vi bản thân gã không khả năng là cấp chín.
Không nói Hắc Long cấm vệ quân đều là cường giả cấp chín, ngoại linh lực khủng bố càng trên mười vạn. Hai cấm vệ càng đuổi càng gần, sự khinh thường càng tràn ngập đáy lòng. Một nhân loại yếu ớt thế này cũng đáng giá bọn chúng cùng ra tay sao?
Dương Văn Chiêu ngoái đầu liếc chúng, mắt thấy khoảng cách ngày càng gần, sắp tiến vào phạm vi công kích của đối phương, dường như gã hơi sốt ruột. Gã thúc đẩy Tinh Diệu Độc Giác Thú nhanh chóng đáp xuống dưới, bên dưới vừa lúc là cánh rừng.
Muốn nhờ rừng cây trốn thoát? Trên mặt hai Hắc Long cấm vệ quân lộ ra vẻ tàn nhẫn hung ác.
Trong đó một Cấm Vệ Quân nâng lên tay phải, ánh sáng đen như mực trước tiên đánh vào rừng rậm bên dưới. Đoán sáng cách rừng rậm chừng trăm mét thì bùng nổ, một tầng khói đen bao phủ bên dưới. Bỗng chốc rừng cây héo tàn, ăn mòn, mắt thấy sắp biến thành một màu đen biến mất.
Dường như Tinh Diệu Độc Giác Thú bị kinh sợ, đôi cánh không ổn định rơi nhanh xuống. Hai Hắc Long cấm vệ quân không nghi ngờ có trá, cùng tăng tốc. Chúng phải nhanh chóng đánh chết nhân loại để tiện quay về báo cáo.
Tinh Diệu Độc Giác Thú kinh hoảng rơi xuống, cách mặt đất chưa tới năm mươi mét thì đôi cánh mạnh vỗ. Cùng lúc đó, trên người Dương Văn Chiêu lấp lánh ánh sáng vàng, đem linh lực bản thân rót vào người Tinh Diệu Độc Giác Thú, giúp nó ổn định thân hình, lại khống chế cân bằng thân thể.
Nhưng như vậy thì tốc độ của gã bị ảnh hưởng cực lớn, hai Hắc Long cấm vệ quân nhanh chóng tới gần. Chúng khinh thường cả sử dụng vũ khí. Hắc Long cấm vệ quân bên trái vung tay phải, làm động tác chộp hướng Dương Văn Chiêu. Thoáng chốc giữa không trung, ảo ảnh vuốt rồng đen khổng lồ thành hình, độ rộng gần mười mét, chộp hướng Dương Văn Chiêu và Tinh Diệu Độc Giác Thú.
Dương Văn Chiêu bỗng xoay người lại, trong tay mỗi bên có một trọng kiếm lấp lóe ánh sáng da cam, màu vàng, hóa thành sương mù nhàn nhạt bùng phát, khiến người gã như mặt trời to lớn sáng lên trên lưng Tinh Diệu Độc Giác Thú.
Thánh Dương Diệu.
Đây là một kỹ năng truyền thừa, sáng chế từ Dương Hạo Hàm, Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ.
Chớp mắt Thánh Dương Diệu lóe ánh sáng chói lòa, khiến hai Hắc Long cấm vệ quân cảm thấy toàn thân đau đớn nóng rát cháy bỏng, cũng tạm mất đi thị giác.
Hai Hắc Long cấm vệ quân cùng ra tay, đánh hướng Dương Văn Chiêu. Nhưng Tinh Diệu Độc Giác Thú dưới thân Dương Văn Chiêu mạnh thu song cánh, lần nữa rơi tự do xuống, khiến công kích của hai Hắc Long cấm vệ quân đánh hụt.
Cùng lúc đó, sáu điểm sáng sáu màu khác nhau thì từ hướng trong rừng cây bay ra. Sáu luồng sáng ở trên không trung chớp mắt đan vào thành một ma pháp trận to lớn, bao phủ hướng hai Hắc Long cấm vệ quân tạm mất đi thị giác.
Hắc Long cấm vệ quân không uổng là thuộc hạ lực lượng mạnh nhất của Ma Thần Hoàng, công kích hụt, bọn chúng cảm thấy không ổn. Hai Hắc Long cấm vệ quân tay nắm tay, cùng phát ra tiếng gầm.
Trong tiếng rồng ngâm lảnh lót, ảo ảnh hai Hắc Long khổng lồ quay quanh người chúng, bảo vệchúng vào trong. Trước khi hồi phục thị giác, chúng không tiếc sử dụng kỹ năng phòng ngự mạnh nhất, Ma Long Hộ Thể. Hơn nữa khi hai người hợp tác thì lực phòng ngự có thể tưởng tượng ra.
Đáng tiếc, chúng không biết phải đối mặt đối thủ như thế nào.
Sáu bóng dáng chớp mắt đi tới sáu hướng, đại biểu cho thủy là lam, hỏa là đỏ, xanh là phong, vàng là thổ, đen là ám và hoàng kim là quang.
Sáu nguyên tố tụ lại, đó là sáu chiến sĩ cường đại hốc mắt đốt cháy cường giả chi hồn.
Kỹ năng mạnh mẽ đến từ thời cổ đại ngay sau đó bùng phát.
Sáu luồng sáng chớp mắt giao nhau, sao sáu cánh sáu sắc do chúng cấu thành tỏa ánh sáng chói lòa. Sáu cường giả tựa như sáu sợi chỉ trong sao sáu cánh đan xen.
Người sáng lập trận pháp này chính là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Tên của nó là Nguyên Tố Chi Trấm.
Giây phút pháp trận triển khai, sáu cường giả đã biến mất, sáu sợi chỉ nhiều màu phác họa, khi cuối cùng một điểm liên tiếp thì một cột sáng to lớn sao sáu cánh phóng lên cao, từ bên dưới hoàn toàn nuốt thân thể hai Hắc Long cấm vệ quân thi triển Ma Long Hộ Thể.
Lúc này Hắc Long cấm vệ quân mới phản ứng thì đã không kịp.
Hắc Long hộ thể chớp mắt biến thành sáu sắc, ngay sau đó, là thân thể cứng rắn nhưng không phải phòng ngự vô hạn.
Bên dưới Dương Văn Chiêu đã khống chế tốt thân thể nhìn sao sáu cánh sáu sắc bay lên trời, không thể kiềm chế tim đập nhanh. Thật là lực lượng khủng khiếp! Cùng lúc đó, gã mạnh vung nắm tay phải, thành công!
Gã và Đoạn Ức gần đây đã đột phá cấp tám xung hướng bình cảnh cấp chín. Nhờ lần này mũi nhọn quân đoàn xuất chiến, trải qua vài trận đại chiến, bọn họ có cảm giác sắp đột phá rồi. Nhìn không trung Nguyên Tố Chi Trấm, Dương Văn Chiêu như cảm thấy mình đã bắt được một điểm quan trọng nhất.
Tình cảnh của Đoạn Ức gần như giống Dương Văn Chiêu, nhưng gã không có Tinh Diệu Độc Giác Thú làm tọa kỵ, bởi vậy lúc bỏ chạy chậm chút. Cho nên gã và Dương Văn Chiêu khác biệt duy nhất là dùng tấm thuẫn cứng rắn cản một đợt công kích của Hắc Long cấm vệ quân, bị đánh đến miệng hộc máu, rơi nhanh xuống.
Nghênh đón hai Hắc Long cấm vệ quân này là sáu ma pháp sư. Nguyên Tố Chi Trấm bản ma pháp thậm chí còn khủng bố hơn cả bản chiến sĩ. Bởi vì lực công kích thì nó kém chút nhưng có thể xuất hiện ở khoảng cách xa.
Cùng là cấp chín, so về sức mạnh thân thể và vũ khí, đám Thánh Vệ đến từ Tháp Vĩnh Hằng không phải đối thủ của Hắc Long cấm vệ quân. Nhưng kinh nghiệm chiến đối, ăn ý với nhau, phối hợp thuộc tính, chính hoàn toàn chiếm ưu thế. Coi như là dưới tình huống một chọi một, Hắc Long cấm vệ quân muốn đánh chết Thánh Vệ cũng không phải chuyện dễ, huống chi là vô tình đối đầu hai chọi sáu.
“Đến đây! Đuổi theo ta đi! Ta sợ quá nha!” Lâm Hâm vừa bay nhanh vừa trêu chọc hai Hắc Long cấm vệ quân sau lưng mình.
Y là ma pháp sư, tốc độ bay tuy không kém nhưng so với hai Nghịch Thiên Ma Long trời sinh biết bay thì thua chút. Nhưng hai Hắc Long cấm vệ quân ngược lại không đuổi kịp y.
Bởi vì trên đỉnh đầu Lâm Hâm ngưng tụ một mặt trời xanh thẳm, từng đoàn hỏa cầu không ngừng bay ra. Nhìn thì không mạnh mấy nhưng khoảng cách bay cực xa, ít nhất vượt qua phạm vi công kích của Nghịch Thiên Ma Long. Cộng thêm lực bạo tạc mạnh mẽ, nhiệt độ cao. Cho nên hai Hắc Long cấm vệ quân bị y khiêu khích nóng nảy lại không cách nào kéo gần khoảng cách với y.
Trong Hắc Long cấm vệ quân cũng có chia mạnh yếu. Không biết có phải Lâm Hâm xui không, trong hai Hắc Long cấm vệ quân đuổi theo y, một là cấp chín bậc hai, một là cấp chín bậc ba, cường giả lĩnh vực.
Sau khi nhận được hàng loạt khiêu khích, hai Hắc Long cấm vệ quân nổi giận.
Hắc Long cấm vệ quân cấp chín bậc ba ngửa đầu phát ra tiếng gầm, ngay sau đó lắc người, lộ ra bản thể.
Một Hắc Long khổng lồ dài hơn ba mươi mét xuất hiện ở giữa không trung, đôi mắt tím đỏ nhấp nháy ánh sáng hung ác. Đồng bạn của nó lập tức cưỡi trên lưng Nghịch Thiên Ma Long. Ma Long vỗ đôi cánh, tốc độ cao nhất vọt hướng Lâm Hâm.
Một bóng sáng đen khuếch tán ra từ người nó khi xông lên, hình thành hình rồng dài đến trăm mét.
Đây là lĩnh vực chiêu bài của Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Long Lĩnh Vực, trên bảy mươi phần trăm Nghịch Thiên Ma Long đều có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực này.
Dưới tình huống mở ra Ma Long Lĩnh Vực, Tâm Diễm Bạo Liệt Hỏa Cầu của Lâm Hâm hoàn toàn mất tác dụng, khựng trên lĩnh vực mà không cách nào xâm nhập.
Mắt thấy kẻ địch ngày càng đuổi tới gần, nụ cười trên mặt Lâm Hâm đậm thêm.
“Ta sợ quá nha. Ủa, không đúng! Ca có dược, ca sợ quái gì!”
Hai bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lâm Hâm. Cùng lúc đó, Lâm Hâm quăng một viên thuốc vào miệng mình.
Ngay sau đó, hai Hắc Long cấm vệ quân nhìn thấy hình cảnh khiến chúng rung động nhất trong đời.
Trên đỉnh đầu Lâm Hâm, mặt trời xanh chớp mắt biến lớn, chỉ mấy lần hít thở mà đã biến thành đoàn sáng xanh khổng lồ đường kính trăm mét.
Nhiệt độ nóng cháy khiến không khí thành hơi nước, thậm chí khiến hai Nghịch Thiên Ma Long không thấy rõ thân hình Lâm Hâm. Chúng hoàn toàn không biết Lâm Hâm làm cái gì. Nhưng ngay sau đó, trong mặt trời xanh đường kính trăm mét chui ra một cái đầu rồng to lớn.
Tất nhiên đầu rồng cũng là màu xanh, chỉ riêng chiều dài cái đầu đã cỡ bằng Nghịch Thiên Ma Long thi triển ra Ma Long Lĩnh Vực.
Đầu rồng khổng lồ dài trăm mét thì sẽ thô bao nhiêu? Gần như chiếm hết không gian mặt trời trên không trung.
Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Nghịch Thiên Ma Long nhanh chóng tới gần. Lửa xanh điên cuồng đốt cháy, dường như rất tức giận bởi vì Nghịch Thiên Ma Long khiêu khích.
Hai Hắc Long cấm vệ quân cảm giác ra không đúng, cái tên hóa thành Nghịch Thiên Ma Long xoay người muốn chạy.
Nhưng sức hút mạnh mẽ chôn vùi khả năng chạy trốn của chúng. Đầu rồng xanh khổng lồ há mồm làm động tác nuốt chửng chúng.
Những điểm sáng nhỏ xíu này giống như trăm sông đổ về một biển bay hướng đầu rồng lam hỏa làm động tác nuốt chửng.
Chạy thì không được rồi nhưng Nghịch Thiên Ma Long dù sao có sức mạnh cường đại. Mắt thấy tình hình không ổn, một Hắc Long cấm vệ quân khác gầm lên hóa thành con rồng to lớn, cùng động bạn liều mạng đập cánh, định thoát khỏi khống chế của đầu rồng xanh.
Bây giờ chúng không có chút ý niệm phản kích, bởi vì đầu rồng xanh tỏa ra khí thế ít nhất là cấp chín bậc sáu! Đã hoàn toàn vượt qua phạm vi chúng có thể đối đầu.
Hai Nghịch Thiên Ma Long cùng nhau cố gắng, dường như chúng có thể từng chút một thoát khỏi lực hút. Nhưng vì muốn chạy trốn, nên chúng đưa lưng hướng đầu rồng khủng bố, bởi vậy không nhìn thấy đầu rồng xanh khổng lồ biến ngày càng sáng ngời.
‘Không hay rồi!’ Hai Hắc Long cấm vệ quân trong lòng cuồng kêu. Tuy không nhìn thấy sau lưng nhưng chúng có thể cảm giác nhiệt độ thay đổi!
Trong lúc chúng nổi lên sợ hãi thì lực hút khủng khiếp bỗng nhiên biến mất, cả không gian dường như đông lại. Tiếp theo, một hỏa cầu xanh đường kính gần trăm mét trở thành bối cảnh của hai Hắc Long cấm vệ quân.
Ai nói hỏa cầu là ma pháp cấp thấp? Vậy phải xem thể tích, độ ngưng tụ đã.
Hai Nghịch Thiên Ma Long tựa như hai con sâu, bị hỏa cầu xanh khổng lồ nuốt hết. Hỏa cầu thẳng tắp tới trước, rồi lên như diều gặp gió, vọt chừng ngàn mét mới ở trên không trung tỏa ra ánh sáng còn chói mắt hơn ánh mặt trời, chiếu rọi góc trời này thành màu xanh.
Đầu rồng khổng lồ từ từ co lại, Thánh Dương Lĩnh Vực cũng biến mất. Lâm Hâm và hai bóng dáng sau lưng y chậm rãi xuất hiện trên trời.
Cảm nhận hỏa nguyên tố gần như dính đặc trong không khí, hai Anh Hùng Vĩnh Hằng bên cạnh Lâm Hâm đều hít ngụm khí lạnh. Lấy kiến thức mấy ngàn năm trước của chúng cũng chưa từng thấy hỏa cầu khủng bố như vậy. Hỏa cầu này còn là chúng giúp Lâm Hâm một tay chế tạo ra.
“Tiểu Lâm, Chú Pháp Thánh Dương của ngươi thật là khủng bố!” Xuất hiện bên cạnh Lâm Hâm, không phải là ma pháp sư phong hệ và thủy hệ trong Anh Hùng Vĩnh Hằng thì là ai? Mở miệng là ma pháp sư phong hệ muốn truyền thừa cho y.
Lâm Hâm cười hì hì nói.
“Thì ra tu vi cường thì đã ghiền như vậy, cảm ơn hai vị tiền bối đã thành toàn!”
Ma pháp sư thủy hệ cười nói.
“Ta càng tò mò là ngươi luyện chế cái gì Liên Thể Tăng Linh đan không ngờ có hiệu quả với cả vong linh pháp sư chúng ta.”
Lâm Hâm kiêu ngạo nói.
“Họ đều gọi tôi là có dược ca. Bàn về sức mạnh thì tôi không sánh bằng nhóm đại ca, nhưng nói đến luyện dược thì tôi mạnh nhất trong đoàn! Chỉ cần có linh lực, hiệu quả của Liên Thể Tăng Linh đan có thể phóng ra!”
Hai Anh Hùng Vĩnh Hằng này đều là cường giả cấp chín bậc năm, có chúng hợp tác tăng phúc, tuy Lâm Hâm bởi vì lý do thân thể nên không cách nào chịu đựng tất cả sức mạnh từ chúng, nhưng thật sự tăng tu vi lên đến mức độ khủng bố là cấp chín bậc bảy. Uy lực Thánh Dương Lĩnh Vực và Chú Pháp Thánh Dương có thể tự nhiên uy mãnh phóng ra, mới xảy ra tình hình khủng bố vừa rồi.
Mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, mười hai vị Thánh Vệ, thêm vào chín người Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng với Quang Tinh Linh Nhã Đình, thực lực tổng thể của đám Long Hạo Thần ít nhất trên đám A Bảo gấp đôi. Dưới tình huống như vậy, A Bảo và quân tiên phong của y sao có chút cơ hội nào?
Sở dĩ khiến các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi xuất hiện trên chiến là vì khiến kẻ địch cho rằng mình yếu mà tản ra. Nếu chính diện va chạm, thấy thực lực không đủ, đánh không lại thì người ta sẽ chạy mất! Dựa vào thực lực của đám Hắc Long cấm vệ quân, ít nhất chạy trốn một nửa là không thành vấn đề. Mục tiêu của Long Hạo Thần là muốn chúng toàn quân bị diệt. Mỗi đánh chết một Hắc Long cấm vệ quân tương đương với suy yếu một phần trăm Nghịch Thiên Ma Long tộc! Cơ hội tốt như vậy làm sao Long Hạo Thần chịu từ bỏ chứ?
Ra tay tất nhiên không chỉ ba hướng này. Mỗi một hướng Hắc Long cấm vệ quân đuổi theo đều xảy ra chiến đấu, còn là lấy chiến thắng áp đảo kết thúc.
Kỳ thực quân tiên phong thất bại không thể hoàn toàn trách A Bảo, Hoàng Thước. Bởi vì làm sao chúng tưởng tượng ra trong tay Long Hạo Thần nắm lực lượng khổng lồ như vậy?
Dựa theo nhận xét của ma tộc đối với nhân loại, cường giả nhân loại cấp chín tổng số không hơn hai trăm, còn phải chia nhau phòng ngự Lục Đại Thánh Điện. Lần này Long Hạo Thần đánh bất ngờ, chủ lực cường giả chính là Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, tối đa là thêm mấy cường giả cấp chín của Kỵ Sĩ Thánh Điện mà thôi. Nhưng bản thân Kỵ Sĩ Thánh Điện còn phải lo phòng ngự, hơn nữa đại quân rút lui không người chỉ huy, bởi vậy Hoàng Thước cho rằng dù Long Hạo Thần có mai phục, đối với Hắc Long cấm vệ quân thì uy hiếp sẽ không lớn, tối thiểu an toàn rút lui không thành vấn đề.
Từ khi Hắc Long cấm vệ quân thành lập tới nay, trong sáu ngàn năm, tại Thánh Ma đại lục gần như là đánh đâu thắng đó. Cho nên Hoàng Thước nhiều ít có chút lơ là. Làm sao gã biết, lần này Long Hạo Thần mang đến gần như là một đám chủ lực mạnh nhất nhân loại. Chỉ sợ dù là một mình Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng không phải bọn chúng có thể nuốt được.
Mười hai Thánh Vệ thêm vào các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, mặt số lượng không yếu thế, đụng độ thì nếu Long Hạo Thần dốc sức ứng phó, chắc chắn có thể chiến thắng quân tiên phong ma tộc.
Huống chi lần này trong sức mạnh Long Hạo Thần mang đến, kinh khủng nhất kỳ thực là đám Anh Hùng Vĩnh Hằng ngủ say dài mấy ngàn năm!
Trong mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, có hai là cấp chín bậc bảy, còn lại đều là trên cấp chín bậc năm, mỗi vị đều có tu vi mạnh mẽ Lĩnh Vực Vi Ta. Lực lượng như vậy xuất hiện trên bất chiến trường nào đều có sức mạnh khủng bố xoay chuyển chiến cuộc.
Lần đầu tiên thánh chiến, Ma Thần Hoàng từng dự cảm nhân loại ẩn giấu lực lượng cường đại vẫn chưa sử dụng. Cỡ như Ma Thần Hoàng đều có cảm giác tim đập chân run, từ đó thấy được thực lực tổng thể của Anh Hùng Vĩnh Hằng khủng khiếp tới đâu.
Dù là Tiêu Hoắc hay Thúc Vịnh Tiêu đều là gừng già càng cay, cường đại mà trí tuệ. Lúc trước trên chiến trường đa số thời gian chúng ẩn núp sau lưng Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, bởi vậy coi như có tin tức truyền về từ tiền tuyến thì ma tộc khó mà biết chiến trường sẽ ẩn giấu một đội lực lượng mạnh mẽ đến vậy.
Lúc này màn diễn quyết chiến thật sự đến, cũng khiến lịch sử Nghịch Thiên Ma Long tộc lần đầu tiên ăn thiệt thòi lớn đến vậy.
Một đối một, Anh Hùng Vĩnh Hằng dựa vào tu vi mạnh mẽ có thể nhẹ nhàng đánh bại Hắc Long cấm vệ quân, huống chi họ núp một bên mai phục? Thêm vào lực lượng các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, hoàn toàn là ưu thế áp đảo, thua sao được?
A Bảo và Long Hạo Thần giằng co, trọng kiếm hai bên vẫn đấu đá lẫn nhau.
Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn A Bảo, hắn không chút vội vã. A Bảo bùng phát ra lực lượng càng mạnh thì hắn càng ngăn cản cứng rắn hơn.
Trong quá trình Nghịch Thiên Ma Thần Vực và Vĩnh Hằng Lĩnh Vực đối kháng nhau không ngừng sinh ra ánh sáng vặn vẹo, cho nên Hoàng Thước ở góc phía xa cũng không thấy rõ tình hình đối đầu giữa họ.
A Bảo nghiến chặt răng, trên người y dần tỏa ra tầng huyết khí.
Không ngờ Long Hạo Thần mạnh như vậy. Y đã dốc hết sức, Tử Long kinh Thiên kiếm trong tay phải phát ra lôi điện hắc ám khủng bố, có Nghịch Thiên Ma Long Trụ tăng phúc, điên cuồng trùng kích phòng ngự của Long Hạo Thần. Vậy mà Long Hạo Thần vẫn lù lù bất động, mặc kệ y tăng cường tu vi cỡ nào cũng không thể công kích đối phương.
Tu vi của Long Hạo Thần rốt cuộc đạt tới mức độ gì rồi, hay là do Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa tăng phúc?
Dù thế nào thì ta không thể thua! Chấp niệm trong lòng khiến A Bảo tăng uy thế, cắn mạnh chót lưỡi, phun ra búng máu tím sậm vào Tử Long kinh Thiên kiếm.
Bỗng chốc ánh sáng tím đỏ tăng vọt, áp lực bên Long Hạo Thần tăng vọt, mắt thấy Tử Long kinh Thiên kiếm chậm rãi đè ép lại đây. Nghịch Thiên Ma Thần Vực sau lưng A Bảo dần có dấu hiệu ngưng tụ, Nghịch Thiên Ma Long Trụ khổng lồ như sắp nghiêng buộc Vĩnh Hằng Lĩnh Vực dần co rút lại.
Nhất định phải thắng, dù trả cái giá bao lớn. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu A Bảo.
Ưu thế, ta rốt cuộc chiếmđược ưu thế. Cảm nhận Vĩnh Hằng kiếm từng chút một bị đè ra sau, A Bảo mừng thầm, bản năng liếc Long Hạo Thần. Y hy vọng nhất là thấy bộ dạng kinh hoảng, tuyệt vọng của Long Hạo Thần!
Nhưng y thất vọng rồi. Y trông thấy là đôi mắt vàng bình tĩnh, tĩnh đến đáng sợ, dường như trên thế gian không có chuyện gì dao động được sự tĩnh lặng này.
“Cũng tới lúc rồi.”
Long Hạo Thần bỗng nói câu lạ lùng khiến lòng A Bảo thít chặt. Cùng lúc đó, y nghe thấy tiếng kỳ lạ.
*Thình, thịch--*
Tiếng tim đập mạnh mẽ như gõ trống bỗng vang bên tai A Bảo. Chưa đợi y hiểu ra thì lực lượng không thể kháng cự bỗng phát ra từ trong Vĩnh Hằng kiếm của Long Hạo Thần. Ngay sau đó, thân thể y bị chấn bay ngược ra, đụng vào Nghịch Thiên Ma Long Trụ mới ngừng lại.
Long Hạo Thần vẫn bềnh bồng tại đó, đối kháng giữa Vĩnh Hằng Lĩnh Vực và Nghịch Thiên Ma Thần Vực trở lại trạng thái cân bằng. Nhưng tim A Bảo rơi xuống đáy vực. Vì mặc kệ y cỡ nào không muốn thừa nhận, y hiểu mình không phải đối thủ của Long Hạo Thần.
Dùng cách tổn thương căn nguyên hết sức đối phó đều bị Long Hạo Thần đánh ngược, thân thể chưa trọng thương nhưng đả kích tinh thần y là không gì sánh kịp. Nhìn Long Hạo Thần bình tĩnh, tâm tình A Bảo cực kỳ phức tạp. Nổi giận gầm rống, y giơ cao Tử Long kinh Thiên kiếm qua khỏi đầu, lại hộc ba búng máu đỏ tím.
“Thái tử, không được!” Phía xa, Hoàng Thước rốt cuộc vào lúc hai bên tách ra thì thấy tình huống, biến sắc mặt.
Đang lúc gã muốn lao ra ngăn cản A Bảo đừng đấu với Long Hạo Thần nữa thì bóng đen bình tĩnh đã lâu lại lần nữa lặng lẽ xuất hiện, cùng xuất hiện còn có cái bóng vàng, một trước một sau.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 286: Siêu thần khí của A Bảo?(Lại bị sót )
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
'
Những điểm sáng nhỏ xíu này giống như trăm sông đổ về một biển bay hướng đầu rồng lam hỏa làm động tác nuốt chửng.
Chạy thì không được rồi nhưng Nghịch Thiên Ma Long dù sao có sức mạnh cường đại. Mắt thấy tình hình không ổn, một Hắc Long cấm vệ quân khác gầm lên hóa thành con rồng to lớn, cùng động bạn liều mạng đập cánh, định thoát khỏi khống chế của đầu rồng xanh.
Bây giờ chúng không có chút ý niệm phản kích, bởi vì đầu rồng xanh tỏa ra khí thế ít nhất là cấp chín bậc sáu! Đã hoàn toàn vượt qua phạm vi chúng có thể đối đầu.
Hai Nghịch Thiên Ma Long cùng nhau cố gắng, dường như chúng có thể từng chút một thoát khỏi lực hút. Nhưng vì muốn chạy trốn, nên chúng đưa lưng hướng đầu rồng khủng bố, bởi vậy không nhìn thấy đầu rồng xanh khổng lồ biến ngày càng sáng ngời.
‘Không hay rồi!’ Hai Hắc Long cấm vệ quân trong lòng cuồng kêu. Tuy không nhìn thấy sau lưng nhưng chúng có thể cảm giác nhiệt độ thay đổi!
Trong lúc chúng nổi lên sợ hãi thì lực hút khủng khiếp bỗng nhiên biến mất, cả không gian dường như đông lại. Tiếp theo, một hỏa cầu xanh đường kính gần trăm mét trở thành bối cảnh của hai Hắc Long cấm vệ quân.
Ai nói hỏa cầu là ma pháp cấp thấp? Vậy phải xem thể tích, độ ngưng tụ đã.
Hai Nghịch Thiên Ma Long tựa như hai con sâu, bị hỏa cầu xanh khổng lồ nuốt hết. Hỏa cầu thẳng tắp tới trước, rồi lên như diều gặp gió, vọt chừng ngàn mét mới ở trên không trung tỏa ra ánh sáng còn chói mắt hơn ánh mặt trời, chiếu rọi góc trời này thành màu xanh.
Đầu rồng khổng lồ từ từ co lại, Thánh Dương Lĩnh Vực cũng biến mất. Lâm Hâm và hai bóng dáng sau lưng y chậm rãi xuất hiện trên trời.
Cảm nhận hỏa nguyên tố gần như dính đặc trong không khí, hai Anh Hùng Vĩnh Hằng bên cạnh Lâm Hâm đều hít ngụm khí lạnh. Lấy kiến thức mấy ngàn năm trước của chúng cũng chưa từng thấy hỏa cầu khủng bố như vậy. Hỏa cầu này còn là chúng giúp Lâm Hâm một tay chế tạo ra.
“Tiểu Lâm, Chú Pháp Thánh Dương của ngươi thật là khủng bố!” Xuất hiện bên cạnh Lâm Hâm, không phải là ma pháp sư phong hệ và thủy hệ trong Anh Hùng Vĩnh Hằng thì là ai? Mở miệng là ma pháp sư phong hệ muốn truyền thừa cho y.
Lâm Hâm cười hì hì nói.
“Thì ra tu vi cường thì đã ghiền như vậy, cảm ơn hai vị tiền bối đã thành toàn!”
Ma pháp sư thủy hệ cười nói.
“Ta càng tò mò là ngươi luyện chế cái gì Liên Thể Tăng Linh đan không ngờ có hiệu quả với cả vong linh pháp sư chúng ta.”
Lâm Hâm kiêu ngạo nói.
“Họ đều gọi tôi là có dược ca. Bàn về sức mạnh thì tôi không sánh bằng nhóm đại ca, nhưng nói đến luyện dược thì tôi mạnh nhất trong đoàn! Chỉ cần có linh lực, hiệu quả của Liên Thể Tăng Linh đan có thể phóng ra!”
Hai Anh Hùng Vĩnh Hằng này đều là cường giả cấp chín bậc năm, có chúng hợp tác tăng phúc, tuy Lâm Hâm bởi vì lý do thân thể nên không cách nào chịu đựng tất cả sức mạnh từ chúng, nhưng thật sự tăng tu vi lên đến mức độ khủng bố là cấp chín bậc bảy. Uy lực Thánh Dương Lĩnh Vực và Chú Pháp Thánh Dương có thể tự nhiên uy mãnh phóng ra, mới xảy ra tình hình khủng bố vừa rồi.
Mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, mười hai vị Thánh Vệ, thêm vào chín người Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng với Quang Tinh Linh Nhã Đình, thực lực tổng thể của đám Long Hạo Thần ít nhất trên đám A Bảo gấp đôi. Dưới tình huống như vậy, A Bảo và quân tiên phong của y sao có chút cơ hội nào?
Sở dĩ khiến các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi xuất hiện trên chiến là vì khiến kẻ địch cho rằng mình yếu mà tản ra. Nếu chính diện va chạm, thấy thực lực không đủ, đánh không lại thì người ta sẽ chạy mất! Dựa vào thực lực của đám Hắc Long cấm vệ quân, ít nhất chạy trốn một nửa là không thành vấn đề. Mục tiêu của Long Hạo Thần là muốn chúng toàn quân bị diệt. Mỗi đánh chết một Hắc Long cấm vệ quân tương đương với suy yếu một phần trăm Nghịch Thiên Ma Long tộc! Cơ hội tốt như vậy làm sao Long Hạo Thần chịu từ bỏ chứ?
Ra tay tất nhiên không chỉ ba hướng này. Mỗi một hướng Hắc Long cấm vệ quân đuổi theo đều xảy ra chiến đấu, còn là lấy chiến thắng áp đảo kết thúc.
Kỳ thực quân tiên phong thất bại không thể hoàn toàn trách A Bảo, Hoàng Thước. Bởi vì làm sao chúng tưởng tượng ra trong tay Long Hạo Thần nắm lực lượng khổng lồ như vậy?
Dựa theo nhận xét của ma tộc đối với nhân loại, cường giả nhân loại cấp chín tổng số không hơn hai trăm, còn phải chia nhau phòng ngự Lục Đại Thánh Điện. Lần này Long Hạo Thần đánh bất ngờ, chủ lực cường giả chính là Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, tối đa là thêm mấy cường giả cấp chín của Kỵ Sĩ Thánh Điện mà thôi. Nhưng bản thân Kỵ Sĩ Thánh Điện còn phải lo phòng ngự, hơn nữa đại quân rút lui không người chỉ huy, bởi vậy Hoàng Thước cho rằng dù Long Hạo Thần có mai phục, đối với Hắc Long cấm vệ quân thì uy hiếp sẽ không lớn, tối thiểu an toàn rút lui không thành vấn đề.
Từ khi Hắc Long cấm vệ quân thành lập tới nay, trong sáu ngàn năm, tại Thánh Ma đại lục gần như là đánh đâu thắng đó. Cho nên Hoàng Thước nhiều ít có chút lơ là. Làm sao gã biết, lần này Long Hạo Thần mang đến gần như là một đám chủ lực mạnh nhất nhân loại. Chỉ sợ dù là một mình Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng không phải bọn chúng có thể nuốt được.
Mười hai Thánh Vệ thêm vào các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, mặt số lượng không yếu thế, đụng độ thì nếu Long Hạo Thần dốc sức ứng phó, chắc chắn có thể chiến thắng quân tiên phong ma tộc.
Huống chi lần này trong sức mạnh Long Hạo Thần mang đến, kinh khủng nhất kỳ thực là đám Anh Hùng Vĩnh Hằng ngủ say dài mấy ngàn năm!
Trong mười tám vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, có hai là cấp chín bậc bảy, còn lại đều là trên cấp chín bậc năm, mỗi vị đều có tu vi mạnh mẽ Lĩnh Vực Vi Ta. Lực lượng như vậy xuất hiện trên bất chiến trường nào đều có sức mạnh khủng bố xoay chuyển chiến cuộc.
Lần đầu tiên thánh chiến, Ma Thần Hoàng từng dự cảm nhân loại ẩn giấu lực lượng cường đại vẫn chưa sử dụng. Cỡ như Ma Thần Hoàng đều có cảm giác tim đập chân run, từ đó thấy được thực lực tổng thể của Anh Hùng Vĩnh Hằng khủng khiếp tới đâu.
Dù là Tiêu Hoắc hay Thúc Vịnh Tiêu đều là gừng già càng cay, cường đại mà trí tuệ. Lúc trước trên chiến trường đa số thời gian chúng ẩn núp sau lưng Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, bởi vậy coi như có tin tức truyền về từ tiền tuyến thì ma tộc khó mà biết chiến trường sẽ ẩn giấu một đội lực lượng mạnh mẽ đến vậy.
Lúc này màn diễn quyết chiến thật sự đến, cũng khiến lịch sử Nghịch Thiên Ma Long tộc lần đầu tiên ăn thiệt thòi lớn đến vậy.
Một đối một, Anh Hùng Vĩnh Hằng dựa vào tu vi mạnh mẽ có thể nhẹ nhàng đánh bại Hắc Long cấm vệ quân, huống chi họ núp một bên mai phục? Thêm vào lực lượng các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, hoàn toàn là ưu thế áp đảo, thua sao được?
A Bảo và Long Hạo Thần giằng co, trọng kiếm hai bên vẫn đấu đá lẫn nhau.
Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn A Bảo, hắn không chút vội vã. A Bảo bùng phát ra lực lượng càng mạnh thì hắn càng ngăn cản cứng rắn hơn.
Trong quá trình Nghịch Thiên Ma Thần Vực và Vĩnh Hằng Lĩnh Vực đối kháng nhau không ngừng sinh ra ánh sáng vặn vẹo, cho nên Hoàng Thước ở góc phía xa cũng không thấy rõ tình hình đối đầu giữa họ.
A Bảo nghiến chặt răng, trên người y dần tỏa ra tầng huyết khí.
Không ngờ Long Hạo Thần mạnh như vậy. Y đã dốc hết sức, Tử Long kinh Thiên kiếm trong tay phải phát ra lôi điện hắc ám khủng bố, có Nghịch Thiên Ma Long Trụ tăng phúc, điên cuồng trùng kích phòng ngự của Long Hạo Thần. Vậy mà Long Hạo Thần vẫn lù lù bất động, mặc kệ y tăng cường tu vi cỡ nào cũng không thể công kích đối phương.
Tu vi của Long Hạo Thần rốt cuộc đạt tới mức độ gì rồi, hay là do Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa tăng phúc?
Dù thế nào thì ta không thể thua! Chấp niệm trong lòng khiến A Bảo tăng uy thế, cắn mạnh chót lưỡi, phun ra búng máu tím sậm vào Tử Long kinh Thiên kiếm.
Bỗng chốc ánh sáng tím đỏ tăng vọt, áp lực bên Long Hạo Thần tăng vọt, mắt thấy Tử Long kinh Thiên kiếm chậm rãi đè ép lại đây. Nghịch Thiên Ma Thần Vực sau lưng A Bảo dần có dấu hiệu ngưng tụ, Nghịch Thiên Ma Long Trụ khổng lồ như sắp nghiêng buộc Vĩnh Hằng Lĩnh Vực dần co rút lại.
Nhất định phải thắng, dù trả cái giá bao lớn. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu A Bảo.
Ưu thế, ta rốt cuộc chiếmđược ưu thế. Cảm nhận Vĩnh Hằng kiếm từng chút một bị đè ra sau, A Bảo mừng thầm, bản năng liếc Long Hạo Thần. Y hy vọng nhất là thấy bộ dạng kinh hoảng, tuyệt vọng của Long Hạo Thần!
Nhưng y thất vọng rồi. Y trông thấy là đôi mắt vàng bình tĩnh, tĩnh đến đáng sợ, dường như trên thế gian không có chuyện gì dao động được sự tĩnh lặng này.
“Cũng tới lúc rồi.”
Long Hạo Thần bỗng nói câu lạ lùng khiến lòng A Bảo thít chặt. Cùng lúc đó, y nghe thấy tiếng kỳ lạ.
*Thình, thịch--*
Tiếng tim đập mạnh mẽ như gõ trống bỗng vang bên tai A Bảo. Chưa đợi y hiểu ra thì lực lượng không thể kháng cự bỗng phát ra từ trong Vĩnh Hằng kiếm của Long Hạo Thần. Ngay sau đó, thân thể y bị chấn bay ngược ra, đụng vào Nghịch Thiên Ma Long Trụ mới ngừng lại.
Long Hạo Thần vẫn bềnh bồng tại đó, đối kháng giữa Vĩnh Hằng Lĩnh Vực và Nghịch Thiên Ma Thần Vực trở lại trạng thái cân bằng. Nhưng tim A Bảo rơi xuống đáy vực. Vì mặc kệ y cỡ nào không muốn thừa nhận, y hiểu mình không phải đối thủ của Long Hạo Thần.
Dùng cách tổn thương căn nguyên hết sức đối phó đều bị Long Hạo Thần đánh ngược, thân thể chưa trọng thương nhưng đả kích tinh thần y là không gì sánh kịp. Nhìn Long Hạo Thần bình tĩnh, tâm tình A Bảo cực kỳ phức tạp. Nổi giận gầm rống, y giơ cao Tử Long kinh Thiên kiếm qua khỏi đầu, lại hộc ba búng máu đỏ tím.
“Thái tử, không được!” Phía xa, Hoàng Thước rốt cuộc vào lúc hai bên tách ra thì thấy tình huống, biến sắc mặt.
Đang lúc gã muốn lao ra ngăn cản A Bảo đừng đấu với Long Hạo Thần nữa thì bóng đen bình tĩnh đã lâu lại lần nữa lặng lẽ xuất hiện, cùng xuất hiện còn có cái bóng vàng, một trước một sau.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 287: Vạn Vật Hồi Phục bản trí tuệ linh lô
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
Tịch diệt đen đặc, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua, bình tĩnh không tiếng động. Mà sắc vàng chính diện chớp mắt hóa thành con mắt khổng lồ tỏa ra hàng ngàn vạn ánh vàng.
Trong chớp mắt, Hoàng Thước rốt cuộc hiểu mình gặp phải đối thủ như thế nào. Phút chốc trong lòng gã xuất hiện tám chữ: Xuyên trong không gian, cấp chín bậc bảy.
Nếu nói đặc điểm của thích khách là có thể ẩn thân trong chỗ tối, ở mức độ nhất định có thể xuyên không gian. Nhưng kỵ sĩ cũng có thể làm được điều này, còn không bị gã phát hiện, giải thích chỉ có một lý do.
Cảm xúc tuyệt vọng lan tràn trong lòng, Hoàng Thước cuồng rống, phát động đòn công kích cuối cùng trong đời, thế công đồng quy vu tận.
A Bảo không trông thấy Hoàng Thước đang làm cái gì, cũng không nghe thấy thanh âm của gã. Phun ra búng máu tím đỏ xong, khác với lúc trước chớp mắt dung hợp vào lĩnh vực, ngược lại ở trên không trung biến thành ký hiệu tím đỏ.
Ký hiệu đó hơi vặn vẹo, tựa như một con giun to gấp mấy lần, mặt trên còn có mấy cái gai nhọn kỳ lạ.
Ký hiệu tím đỏ chớp mắt trở về, nhẹ nhàng rơi trên trán A Bảo.
Phút chốc trán A Bảo tỏa sáng, sắc tím đỏ thành bảo thạch trong suốt lóng lánh, vô số lăng giác ánh sáng tựa như từ trán y bắn ra. Nghịch Thiên Ma Long Trụ sau lưng biến rõ ràng hơn nhiều.
Nhìn thấy tình hình này, Long Hạo Thần cũng biến sắc mặt. Hắn nhiều lần đối kháng ma thần, tất nhiên cảm giác ra A Bảo đang dùng cái gì, đó là thủ đoạn cuối cùng của ma thần.
“Không ngờ ngươi dùng Thiên Ma Giải Thể đại pháp?”
A Bảo lạnh lùng nhìn Long Hạo Thần, khí thế tăng vọt, áp lực khủng bố khiến xung quanh y lại xuất hiện tia chớp, xé rách từng khe hở không gian. Lực lượng khủng bố khiến thân thể y hơi vặn vẹo, biến hình. Cơ bắp nở nang, mạch máu thô to bị Thiên Ma Giải Thể thúc đẩy mà căng phồng bộ giáp.
Long Hạo Thần không ngờ chấp niệm muốn chiến thắng hắn của A Bảo mạnh mẽ như vậy. Bình thường ma thần trừ phi đến đường cùng, nếu không tuyệt đối sẽ không sử dụng Thiên Ma Giải Thể đại pháp. Sử dụng mật pháp này rồi cho dù không chết, tu vi sẽ giảm thấp nhiều, căn nguyên bị tổn hại.
Tuy A Bảo là người thừa kế huyết mạch nghịch Thiên Ma Long hoàng, có lẽ tương lai có khả năng lành lặn, nhưng sau khi thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp, ít nhất mười năm tu vi đừng mơ hồi phục đến mức độ này. Lấy tình huống trước mắt của y thi triển mật pháp như vậy, mục đích chỉ có một, đó là tăng sức mạnh đến đỉnh cao nhất, đánh chết Long Hạo Thần.
Sâu trong đáy mắt Long Hạo Thần toát ra ý lạnh. Hắn cũng giơ cao Vĩnh Hằng kiếm qua đầu, ánh sáng trắng trong suốt lóe sáng. Khí thế của Long Hạo Thần lấy tốc độ kinh người tăng cao. Cùng lúc đó, tiếng tim đập mạnh mẽ từng xuất hiện lại lần nữa vang dội.
*Thình thịch, thình thịch, thình thịch--*
Một đoàn sáng màu xanh biếc ở trong ngực Long Hạo Thần không ngừng phát ra tiếng vững vàng này. Ánh sáng xanh biếc thông qua Vĩnh Hằng Thần Thạch ở ngực Long Hạo Thần chiết xạ, hiện ra càng thêm mỹ lệ. Mỗi lần trái tim nhảy lên, tu vi của hắn sẽ tăng một phần, tốc độ khí thế tăng lên không chênh lệch bao nhiêu với A Bảo thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp.
Ánh mắt A Bảo rất lạnh, dường như y không trông thấy tu vi Long Hạo Thần tăng lên. Y thấy là lúc trước, bộ dạng Nguyệt Dạ quyết liệt từ hôn, trông thấy, là bộ dạng mỗi lần Long Hạo Thần đánh bại mình.
Không thành công thì thành nhân. Giờ phút này, A Bảo đã hoàn toàn quên tất cả trách nhiệm là thái tử ma tộc. Ở trong lòng y, chấp niệm duy nhất là đánh bại đối thủ trước mắt, bằm đối phương ra trăm mảnh.
Tử Long kinh Thiên kiếm dần biến thành màu tím xanh, kiếm quang lôi điện khủng bố dần biến thành thực chất, hóa thành từng ký hiệu lôi điện ngưng tụ trên thanh kiếm.
Cùng với khí thế đôi bên điên cuồng tăng lên, lĩnh vực của họ bắt đầu sinh ra va chạm kịch liệt, đẩy nhau ra càng xa.
Ánh mắt Long Hạo Thần trầm tĩnh đối lập rõ ràng với điên cuồng trong mắt A Bảo. Họ đều biết, va chạm tiếp theo sẽ là long trời lở đất, sẽ là định ra thắng bại.
Xác Hoàng Thước cứng ngắc bềnh bồng giữa không trung, bị Tiêu Hoắc xách lên. Nghịch Thiên Ma Long chết đi sẽ hồi phục bộ dạng vốn có. Hoàng Thước hóa thành Nghịch Thiên Ma Long thân hình dài gần năm mươi mét. Đáng tiếc, bây giờ gã đã không có một chút khí thế cường đại.
Muốn cùng hai vị cường giả cấp chín bậc bảy, còn là cường giả tồn tại sáu ngàn năm, có vô số kinh nghiệm phong phú cùng chết, đúng là trò cười. Lấy thực lực của Tiêu Hoắc và Thúc Vịnh Tiêu, hai điện chủ đời thứ nhất của Liên Minh Thánh Điện, làm sao cho gã một chút cơ hội chứ?
Tiêu Hoắc vẫn không ra tay, Thúc Vịnh Tiêu chỉ quấn lấy là vì không để Hoàng Thước, A Bảo phát hiện tình hình chiến đấu hướng khác, cộng thêm kiềm chế gã tại đây. Tiêu Hoắc ra tay ý nghĩa trận chiến chín hướng khác đã hoàn toàn kết thúc.
Các Anh Hùng Vĩnh Hằng vẫn không xuất hiện, nhưng các hướng khác nhau xa xôi, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đang nhanh chóng quay trở lại, vừa lúc thấy tình hình Long Hạo Thần và A Bảo giằng co.
Vĩnh Hằng kiếm ở trên không trung nhoáng lên, đoàn sáng xanh biếc chậm rãi rơi trên mũi kiếm. Phút chốc ánh sáng xanh biếc từ bên trên chảy xuôi, nhuộm Vĩnh Hằng kiếm thành màu xanh biếc.
Vĩnh Hằng Thần Thạch ở ngực Long Hạo Thần cũng tỏa ra ánh sáng xanh, không ngờ thoáng chốc biến Vĩnh Hằng giáp thành màu tương tự, ngay cả Vĩnh Hằng Lĩnh Vực cũng bị Vĩnh Hằng giáp biến đổi ảnh hưởng, từ trắng trong suốt thành xanh biếc.
Hơi thở sự sống đậm đặc khuếch tán ra ngoài. Dù là A Bảo, cảm giác được nó cũng thấy khá là thoải mái.
Lúc này Long Hạo Thần không còn như nhân loại, ngược lại càng giống Thần Tự Nhiên từ trên trời giáng xuống. Hơi thở tự nhiên đậm đặc không kém gì Mộng Huyễn Thiên đường trước kia.
“Nhận lấy một kiếm của ta!” Long Hạo Thần trầm giọng quát.
Vô số ánh sáng xanh ở trên không trung lan tỏa. Vĩnh Hằng Lĩnh Vực hóa thành lốc xoáy khổng lồ xanh ngọc, mũi chĩa tới trước đâm hướng A Bảo.
Vĩnh Hằng Tam kiếm, Vạn Vật Hồi Phục.
Chẳng qua một kiếm này hơi khác với Vạn Vật Hồi Phục nguyên bản. Bởi vì trong một kiếm tràn ngập hơi thở sinh mệnh và tự nhiên, xen lẫn với lực lượng thuộc về Tự Nhiên Nữ Thần, lực lượng trí tuệ linh lô!
Giây phút Long Hạo Thần phát động thì A Bảo cũng động. Động tác của y càng đơn giản, trực tiếp, chém.
“Tử Hoàng kinh Thiên Trảm.”
Ánh sáng tím khổng lồ tựa như mắc xích chém tới, sắc tím đỏ khủng bố ở trên không trung kéo dài, thoạt trông hoàn toàn không giống linh lực mà do bảo thạch điêu khắc thành lực lượng tỏa ra ánh sáng ngọc bắn ra bốn phía.
Tử Hoàng kinh Thiên Trảm vừa tiếp xúc với Vạn Vật Hồi Phục, thế như chẻ tre, lốc xoáy xanh một chia thành hai xẹt qua hai bên người A Bảo bay ra ngoài trăm mét. Ánh sáng tím đỏ chói lòa thì chém hướng Long Hạo Thần.
Khoảnh khắc này, dù là Tiêu Hoắc hay Thúc Vịnh Tiêu đều căng thẳng. Lúc này, cho dù lấy tu vi như chúng cũng không thể chen vào cuộc chiến được, tất cả chỉ có thể trông vào chính Long Hạo Thần.
Phía xa, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi kiềm không được kêu ra tiếng. Ít nhất nhìn từ tình thế thì Long Hạo Thần hoàn toàn yếu thế!
Long Hạo Thần bềnh bồng tại đó, không động đậy, Vĩnh Hằng kiếm trong tay hắn đã biến mất. Mắt thấy lưỡi dao tím đỏ khổng lồ sắp cắt vào người hắn.
“Không!!!” Thải Nhi tuyệt vọng hét to, nhưng phát ra một nửa chợt ngừng bặt.
Bởi vì Long Hạo Thần ở không trung biến thành luồng khói xanh tan biến.
Mãi đến lúc này mọi người mới phát hiện, tuy Tử Hoàng kinh Thiên Trảm của A Bảo chém Vạn Vật Hồi Phục thành hai nửa, nhưng màu xanh khổng lồ hoàn toàn dung nhập vào Nghịch Thiên Ma Thần Vực của y.
Sắc xanh nhu hòa chợt ngưng tụ, ngay sau đó, không trung bỗng tỏa sáng. Nghịch Thiên Ma Thần Vực cứ thế bị áp chế, biến mất. Ảo ảnh Nghịch Thiên Ma Long Trụ cũng bị hơi thở sinh mệnh đậm đặc xoay quanh quấn lấy.
Vô số ánh sáng xanh chớp mắt toàn diện bùng phát, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện ảo ảnh kỳ lạ dạt dào sức sống. Dường như ở giữa không trung có vô số thực vật đang sinh trưởng trên bầu trời, sống lại.
Tất cả cảm xúc mặt trái bị sức sống đậm đặc quét đi. Cảm nhận sâu săc nhất là các bạn của Long Hạo Thần. Mỗi một thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cảm nhận như trở lại Mộng Huyễn Thiên đường. Xung quanh mọi thứ biến thành màu xanh biếc dạt dào sức sống.
Tiêu Hoắc và Thúc Vịnh Tiêu liếc nhau, từ trong Hỏa Hồn của đối phương, chúng cảm nhận được cực kỳ chấn kinh.
Thì ra đây mới là sức mạnh chân chính của Long Hạo Thần! Vừa rồi Vạn Vật Hồi Phục bùng phát uy lực sợ là mức độ trên cấp chín bậc tám. Dù hắn có phần nhờ vào sức mạnh của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, nhưng bản thân siêu thần khí này chính là một phần thân thể hắn. Hơn nữa coi như siêu thần khí cũng không có khả năng tăng cao như vậy. Là trí tuệ linh lô của Long Hạo Thần đem đến tác dụng mấu chốt.
Vạn Vật Hồi Phục và sức mạnh của Dạ Tiểu Lệ dung hợp. Trên không trung bóng sáng Nghịch Thiên Ma Long Trụ dần biến thành hư ảo, vỡ nát.
Khi Long Hạo Thần lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, sau lưng hắn là bóng dáng Dạ Tiểu Lệ lớn rất nhiều lần. Lúc này Dạ Tiểu Lệ mắt ướt nhòe, cô như nhìn thấy nhà của mình, nhưng cũng nghĩ tới lúc nhà bị hủy.
A Bảo là con trai của Ma Thần Hoàng, trên người có hơi thở cực kỳ giống với Ma Thần Hoàng! Thế nên sao cô có thể không dốc sức giúp Long Hạo Thần phát ra một chiêu cuối cùng?
Ánh sáng xanh dần thu lại, hơi thở sinh mệnh đậm đặc ùa hướng Long Hạo Thần, cuối cùng biến mất vào Vĩnh Hằng Thần Thạch. Bóng dáng Dạ Tiểu Lệ cũng nhạt nhòa, biến mất.
A Bảo đứng trước mặt Long Hạo Thần, chẳng qua trên người y không còn chút gì một phần ba trình độ Ma Thần Hóa mà Nghịch Thiên Ma Long Trụ mang đến, ngay cả bản thể long giáp cũng nhiều chỗ rạn vỡ. Từng vết thương khủng bố lấp lóe ánh sáng xanh ngang dọc khắp người y.
Mắt A Bảo ảm đạm, không có chút tia sáng. Tử Long kinh Thiên kiếm vẫn nắm trong tay y, nhưng chiều dài chưa tới một phần ba.
Y thua. Dù ở trạng thái Thiên Ma Giải Thể tăng thực lực thì y vẫn thua Long Hạo Thần, thua trước Vạn Vật Hồi Phục. Thân thể bị tổn thương kém xa thống khổ trong lòng.
“Giết ta, giết ta đi!!!” A Bảo đột nhiên rống hướng Long Hạo Thần.
Y không rõ tại sao Long Hạo Thần không xuống tay giết chết y, rõ ràng mới rồi có thể giết mình. Hắn muốn để ta sống, nhục nhã ta ư?
Cùng với tiếng rống, tất cả vết thương trên người vỡ ra, thân thể A Bảo bị máu tím nhiễm thành màu tím. Nhưng năng lực tựa chữa trị của Nghịch Thiên Ma Long hoàng tộc đúng là cường, vết thương rách ra chỉ mới vài giây, máu đã tự động ngừng lại. Nhưng vết thương bên trong người thì không dễ dàng hồi phục. Thiên Ma Giải Thể phản phệ đang điên cuồng cắn nuốt căn nguyên của y.
Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn A Bảo. Hắn biết, bắt đầu từ giờ phút này, vị thái tử ma tộc này không thể tạo thành uy hiếp cho mình nữa. Hắn giữ lại mạng của A Bảo tất nhiên là có mục đích riêng.
“Lần trước tại tháp Tinh Ma, Ma Thần Hoàng không giết đồng bạn của ta, nhân tình này hiện tại ta trả lại y. Sau khi quay về hãy nói cho Ma Thần Hoàng, ta chờ y đến. Thời đại hắc ám sáu ngàn năm nên kết thúc.”
Nói xong Long Hạo Thần vung tay lên, sức mạnh đập vào người A Bảo, đẩy y bay đi xa.
Nhìn bóng dáng A Bảo biết mất, trong lòng Long Hạo Thần dần bình tĩnh. Trận chiến này hắn thắng không thoải mái, lúc A Bảo bị hắn đánh bay thì vệt máu từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Đòn công kích cuối cùng của A Bảo khiến hắn bị thương, nhưng Long Hạo Thần cũng thành công ẩn nấp lực lượng càng cường đại hơn. Hắn đối mặt là thái tử ma tộc chứ không phải Ma Thần Hoàng, dù bị thương hắn cũng không thể lật hết con bài ra. Đặc biệt là dưới tình huống hắn không định giết A Bảo.
Năm năm trước, trong tháp Tinh Ma, tuy Long Hạo Thần không biết tại sao Ma Thần Hoàng không tuyệt tình giết hết đồng bạn của hắn, nhưng lần đó đúng thực là y đã thả bọn họ. Nếu Ma Thần Hoàng giết hết mọi người, hắn càng không khả năng sống lại, chỉ có thể gặp lại đồng bạn dưới lòng đất. Dù Ma Thần Hoàng làm vậy vì lý do gì, hôm nay Long Hạo Thần không giết A Bảo là trả lại phần nhân tình, để A Bảo nhắn lại cho Ma Thần Hoàng, lần sau gặp gỡ chính là quyết đấu sinh tử.
Long Hạo Thần không biết là, trên người A Bảo có phong ấn Nghịch Thiên Ma Long hoàng tộc. Nếu hắn thật sự giết chết A Bảo, vậy tình hình trong Mộng Huyễn Thiên đường sẽ lần nữa trình diễn.
Mắt dõi về phía xa, ngọn lửa trong lòng Long Hạo Thần dần yếu đi. Không biết khi nào thì Thải Nhi đã tới bên cạnh hắn, mạnh đập vai hắn, rồi nhào vào ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết